Siêu Nhiên ◖Bnha x Boboiboy◗ Tập Huấn Ngoài Vũ Trụ?! Đùa Chắc?!

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
342284840-256-k647366.jpg

◖Bnha X Boboiboy◗ Tập Huấn Ngoài Vũ Trụ?! Đùa Chắc?!
Tác giả: CatsuneChan
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trường quốc gia UA nay đã có chuyển biến lớn.

Học sinh lớp 1A sẽ có chuyến tập huấn ngoài vũ trụ trong vòng 2 tháng.

"Đùa à?!

Sao lại là ngoài không gian?!"

Cre: Catsune_えみこ
Don't Reup!

Total stories: Update in the next version...

Update: 5/25/2023
Complete: Update in the next version...​
 
◖Bnha X Boboiboy◗ Tập Huấn Ngoài Vũ Trụ?! Đùa Chắc?!
Giới thiệu


Trước khi mọi người đọc thì mình có một số lưu ý như sau: •Truyện này xoay quanh việc Bnha ở trong thế giới của Boboiboy, nó sẽ khác hoàn toàn so với các Fanfic mà mọi người đã từng đọc trước đây. •Ở đây thay vì Boboiboy là Thiếu Sinh Quân thì mình sẽ để là Hạ Sĩ (Vì còn tôi xứng đáng 🙈🙉) •Các cấp bậc còn lại sẽ không thay đổi. •Cốt truyện mình sẽ lấy từ phần Boboiboy Galaxy 2 (Tức là sau khi Boboiboy mở khóa được Rimba (Timber) - dạng cấp 3 của Thorn (Leaf) ) •Mình sẽ cập nhật thêm nếu như trong trường hợp Monsta ra Vol.

Boboiboy Manga mới. •Vì sau này ngoài t/g là Catsune toi ra thì sẽ có thêm một bạn nữa sẽ hộ trợ mình nên nhiều lúc nó sẽ rất rối.

Và mình đây còn phải ra chap cho một fic nữa nên lịch trình sẽ bị xáo trộn kinh khủng luôn nên sẽ không chắc chắn lắm về cái lịch cố định.

Mới lại là còn tùy thuộc vào nhiên liệu toi đang sử dụng là muối nữa nên việc này cần phải cân nhắc khá nhiều đó nha😀 Mà vừa mấy bữa trước vô Monsta Official Store định bụng xem cái ghim cài áo và xem thử cái phí ship hải quan thì...

Úi xời ơi🙂)) nó xót cmn ví méo giám nhìn luôn🙂) Ừ thì một cái ghim đó cũng chỉ tầm 29 ringgit chắc cỡ khoảng 16 đến 2 chục vnđ mà cái phí ship thì thôi em xin chia tay🙂)
 
◖Bnha X Boboiboy◗ Tập Huấn Ngoài Vũ Trụ?! Đùa Chắc?!
◖1◗ Trải nghiệm nơi không nên tới.


Buổi sáng của UA lúc nào cũng tĩnh lặng và êm đềm y như cách tả văn của mấy bọn tiểu học cho đến khi cái thông báo của Aizawa làm cho cả lớp quay như chong chóng...

All:- Đùa à?!

Sao lại ngoài không gian?!

Cả lớp la ô ố lên khi nghe cái thông báo giời đánh này.

Cái gì mà tập huấn ngoài không gian, bộ ở đó có người ngoài hành tinh chắc.

Aizawa:- Cái này mấy đứa đi mà hỏi hiệu trưởng.

Vì các em sẽ có một chuyến trải nghiệm thực tế ở một tổ chức không gian tên TAPOPS nên tốt nhất đừng vụt bỏ mất cơ hội này.

Midoriya:- TAPOPS?

Tớ chưa nghe tới tổ chức này bao giờ luôn ý.

Iida:- Thưa Sensei!

Tổ chức TAPOPS là gì vậy ạ?

-Iida đứng thẳng lưng, tay cậu còn khua khoắng lung tung như một con robot thắc mắc về chuyến tập huấn này.

Aizawa:- TAPOPS là viết tắt của từ Tracker and Protector of Power Spheras ( Tổ chức theo dõi và bảo vệ các quả cầu năng lượng ) ở đó, các em sẽ được gặp các chiến binh ưu tú của TAPOPS nhằm mở rộng tầm mắt cũng như kinh nghiệm chiến đấu cho bản thân.

Kaminari:- Uầy, thế chả nhẽ có khi lại có người mạnh hơn cả All Might luôn á?

-Kaminari thắc mắc.

Sero:- Kìa kìa, làm gì có chuyện đó.

-Sero cười khẩy.

Aizawa:- Vũ trụ là một nơi rất rộng lớn, thế nên sẽ không thiếu người mạnh hơn All Might hay All For One đâu.

-Aizawa phán một câu xanh rờn khiến cả lớp há hốc mồm kinh ngạc.

-Vậy nên đó chính là lý do tại sao buổi tập huấn dài 2 tháng này của các em sẽ là một trải nghiệm đáng nhớ với những người được coi là "kẻ mạnh" của tổ chức này.

Vậy nên nhớ mà làm ăn cho cẩn thận đó.

-Aizawa nở một nụ cười thương hiệu khiến cả lớp sởn hết cả gai ốc.

Uraraka:- Mới nhắc đến đó thôi mà tớ thấy nôn nóng lắm luôn rồi đó!

Asui:- Không biết ở ngoài không gian sẽ có những gì nhỉ?

Kero.

Kirishima:- Thưa thầy!

Khi nào chúng ta sẽ bắt đầu xuất phát vậy ạ?!

Aizawa:- Theo lịch trình thì 2 ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát.

Ngoài lớp A chúng ta ra thì sẽ có một số anh hùng cùng với giáo viên trường sẽ đi cùng.

Chủ yếu là mở rộng tầm mắt thôi nên mấy đứa không cần để ý đến đâu.

-Aizawa nhìn vào lịch trình của trường rồi liếc nhìn đám học trò đang loi nhoi ở dưới.

-Thế nên trong 2 ngày sắp tới đây mấy đứa nhớ chuẩn bị đầy đủ biết chưa?

Sau khi tiết giáo viên kết thúc, đứa nào đứa nấy đều hồi hộp kinh khủng.

Đặc biệt là khi bọn họ sẽ được gặp các thành viên ưu tú của TAPOPS nữa nên bây giờ họ chỉ mong buổi tập huấ này đến càng sớm càng tốt.

Midoriya:- Nghĩ tới việc tớ có thể học hỏi thêm những kiến thức ở đó thôi mà tớ thấy hào hứng muốn chết rồi.

Kirishima:- Đúng đúng!

Nghĩ tới thôi mà đã nóng máu rồi!

Mina:- Nè nè, các cậu có nghĩ ở trên đó có người ngoài hành tinh không?

Uraraka:- Trời ơi Mina, tớ nghĩ chắc là không đâu vì người ngoài hành tinh làm gì gì có thật.

Mina:- Ể?

Nhỡ có thì sao?

Cá với tớ không?

Yaoyorozu:- Được rồi các cậu.

Hay là chiều nay chúng ta tới trung tâm thương mai để chuẩn bị thêm đồ nữa nhé?

Vì dù sao ta sẽ tập huấn ở đó 2 tháng mà.

Kaminari:- Ý kiến hay đó!

Thấy cả lớp bàn tán sôi nổi như vậy, Aizawa cũng chỉ biết thở dài rồi bước ra khỏi lớp tiến tới phòng giáo viên.

Chính bản thân anh còn chả hiểu nổi tại sao Nezu lại chọn nơi đó làm nơi tập huấn của tụi nhỏ nữa.

Present Mic:- Kìa kìa Aizawa-kun, làm gì mà mặt cứ hằm hằm thế?

Tươi lên đi nào dù sao thì mấy bữa nữa tụi nhỏ lớp anh sẽ có buổi tập huấn đáng nhớ đó.

-Present Mic loi nhoi vắt tay qua cổ Aizawa, mặt lúc nào cũng tươi phơi phới.

Aizawa:- Haizz, bây giờ tôi đang đau đầu muốn chết đây.

Chính tôi bây giờ còn chả biết lý do tại sao Nezu lại chọn cái nơi đó nữa.

-Anh thở dài rồi day day nhẹ thái dương, bây giờ trong đầu anh chỉ có nghĩ tới cái buổi họp ngày hôm đó.

Midnight:- Tập huấn ở TAPOPS?

Nezu:- Đúng vậy, đây chính là thời cơ có một không hai dành cho học sinh lớp A đó.

Dù gì các em cũng đã đúc kết cho mình rất nhiều bài học rồi.

Nếu như lần này xoay theo đúng tiến độ thì chắc chắn các mầm non này sẽ rất có ích cho tương lai sau này.

Vlad King:- Nhưng mà tại sao chỉ có nguyên mình lớp A đi?

Đãng nhẽ họ phải cho lớp B đi cùng chứ?

Nezu:- Ha ha, vì tính bảo mật cao của tổ chức nên họ chỉ cho một lớp đi mà thôi.

Chủ yếu cũng là vì họ lo rằng sẽ không quản lý được hết mà lại xảy ra những tai nạn không đáng có nên tôi cũng chả thể ý kiến được thêm.

Aizawa:- ...

Nhưng tại sao anh lại tin tưởng họ tới mức đó cơ chứ?

Nezu:- Vì họ cũng là người hùng.

Giống như chúng ta vậy đó Aizawa.

Present Mic:- Ôi thôi nào, sao cậu lúc nào cũng lo bò trắng răng vậy?

Suy nghĩ tích cực lên.

Cậu có thấy hiệu trưởng có bao giờ làm mà lại không suy nghĩ chứ?

Đúng không.

Aizawa:- Tôi mong là như vậy...

-Anh thở dài não nề, rồi mắt anh hướng ra phía cửa sổ nơi mà bọn nhỏ lớp anh đang ngùn ngụt kéo nhau ra về.

Inko:- Hả?!

Con sẽ tập huấn ở ngoài không gian ư?!

-Inko, mẹ của Midoriya hét toáng lên, sắc mặt bà còn có hơi xanh xao khi nghĩ tới chuyện này.

Midoriya:- Mẹ!

Mẹ bình tĩnh lại đi!

Dù sao thì đây cũng hỉ là tập huấn thôi mà.

Thầy Aizawa cũng đã đảm bảo về việc này rồi nên mẹ không cần phải lo đâu.

-Midoriya cười trừ khi nhìn thấy mẹ mình như thế này.

Mà cậu cũng chả thể trách được vì dù sao thì việc ra ngoài không gian cũng khá nguy hiểm nếu như không cẩn thận.

Inko:- Nhưng mẹ vẫn thấy lo lắm.

Nhỡ có chuyện gì không may xảy đến thì sao?

Midoriya:- Mẹ à, con đảm bảo là sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!

Con hứa đó!

_____________________________1176 từ
 
◖Bnha X Boboiboy◗ Tập Huấn Ngoài Vũ Trụ?! Đùa Chắc?!
◖2◗ Hành trình xuất phát¹


Bây giờ là 5 giờ 31 phút sáng, cũng là lúc lớp 1A đã tập hợp đầy đủ ở sân vận động cùng với hai anh hùng chuyên nghiệp là Endeavor và Hawks sẽ đi cùng với họ trong chuyến tập huấn này.

Aizawa:- Các em đã có mặt đông đủ rồi nhỉ?

-Aizawa kiểm tra doanh số của lớp rồi nhìn vào chiếc điện thoại trên tay.

-Tầm khoảng 15 phút nữa người của TAPOPS sẽ đến đây đón chúng ta nên mấy đứa nhớ hành sử cho cẩn thận vào, biết chưa?

Iida:- Nhưng thưa thầy, nếu hai anh hùng hàng đầu sẽ đi cùng bọn em thì ai sẽ bảo vệ người dân ạ?!

Iida giơ tay khua khoắng lung tung, cả lớp nghe vậy cũng bắt đầu xì xào về vấn đề này.

Nezu:- Mấy đứa hỏi câu hay đó.

-Nezu từ trong chiếc khăn bắt giữ của Aizawa chui ra, còn vỗ tay cho sự thông minh của tụi nhỏ.

-Vấn đề này mấy đứa không cần phải lo lắng vì một số người trong tổ chức TAPOPS sẽ tới đây để hỗ trợ chúng ta trong khoảng thời gian các em tập huấn ở trên ngân hà nên không cần phải lo nữa đâu nha.

Nezu cười tươi rói khiến mấy đứa hướng ngoại của lớp càng ngày càng ồn ào hơn.

Aizawa thấy tụi nhỏ vui như vầy cũng không nỡ phá hỏng bầu không khí của tụi nhỏ tạo ra đành thở dài rồi qua chỗ của Endeavor và Hawks bàn nốt những chuyện còn lại.

Kaminari:- Không biết họ sẽ đón mình bằng gì nhỉ?

Kirishima:- Tất nhiên là tàu vũ trụ rồi!

Chắc chắn là nó ngầu lắm đó!

Mina:- Không biết con tàu nó có hình gì nhỉ?

Asui:- Chắc là nó sẽ giống với UFO đó.

Kero.

Midoriya:- Chắc nó phải có hình dạng phức tạp hơn vì nó phải chứa nhiều người đến như vậy mà.

Nhưng mà nhiên liệu họ dùng để sản xuất phi thuyền chắc chắn nó sẽ ...

Bakugo:- Mẹ mày lầm bầm ít thôi!!

Midoriya:- Á!

Tớ xin lỗi Kac- Midoriya còn chưa kịp xin lỗi xong thì từ trên bầu trời xuất hiện một phi thuyền cỡ lớn màu bạc tuyệt đẹp đang từ từ đáp xuống sân vận động.

Tất cả mọi người đứng ở dưới đều há hốc mồm trước quy mô khủng bố của TAPOPS.

Kirishima:- Trời ơi, nó siêu ngầu luôn!

-Mắt Kirishima sáng rực khi nhìn thấy chiếc phi thuyền này, những người khác bất ngờ không kém.

Uraraka:- Tớ không nghĩ họ lại đón tụi mình bằng chiếc phi thuyền to cỡ này đâu đó!

-Ochako cảm thán.

Midnight:- Ái chà, TAPOPS có khác nhỉ.

Chiếc phi thuyền từ từ mở chân vịn ra rồi đáp xuống nền đất, lực đẩy mạnh tới nổi mà tỏa ra một làn khói trắng lành lạnh của bạn sáng làm cho một số người hơi rít lên vì lạnh.

Sau một hồi thì cửa khoang chính cũng bắt đầu mở ra, đi trước là một cậu nhóc với một chiếc mũ Dino màu cam cùng với cái áo khoác cùng màu, theo sau là 2 con robot AI cùng với một cô gái cầm khiêng với một anh chàng đội mũ lớn theo sau.

Boboiboy:- Chào mọi người, mình tên là Boboiboy và sẽ là người dẫn dắt tập thể lớp 1A trong chuyến tập huấn lần này.

-Cậu đứng nghiêm trang rồi chào kiểu TAPOPS, cậu còn cười toe toét làm mọi người hoang mang.

Kaminari:- Are?

Sao họ lại cử một người nhìn trạc tuổi tụi mình đi nhỉ?

-Kaminari thì thầm to nhỏ với Mineta nhưng nó vẫn đủ để lọt vô tai của Boboiboy.

Boboiboy:- Hì hì, cậu tên là Kaminari Denki đúng không?

Hiếm khi tớ nhớ được tên những người mà chưa từng gặp bao giờ lắm đó nha.

-Boboiboy chỉ điểm thẳng mặt Kaminari mà nói, làm thầy Aizawa liếc đôi mắt tóe lửa đến phía Kaminari làm cậu hú hồn bạt vía.

Aizawa:- Xin lỗi cậu về thái độ có phần hơi thô lỗ của học trò tôi, chúng nó hay tò mò lung tung nên mong cậu thông cảm.

-Aizawa thở dài rồi xin lỗi cậu nhóc Dino trước mặt mình.

Boboiboy:- Ha ha, không sao đây thầy Aizawa, em cũng không quan tâm tới vấn đề này lắm đâu.

-Boboiboy xua ta tỏ ý không quan tâm rồi cậu bắt đầu giới thiệu những người đi cùng cậu.

Boboiboy:- Hai người đang đứng cạnh tôi là Sai và Shilda, họ sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ người dân ở đây trong thời gian hai anh hùng chuyên nghiệp hàng đầu ở đây vắng mặt.

-Rồi cậu quay mặt sang phải, nơi mà hai robot đang đứng cạnh cậu.

-Còn đây là Ochobot và Motobot, hai cậu ấy sẽ chịu trách nhiệm giúp đỡ mọi người trong lúc tàu khởi hành.

Tất cả mọi người trong lớp A ồ lên như đã hiểu rồi có một cánh tay giơ lên thu hút sự chú ý của Boboiboy.

Midoriya:- À ừm cho tớ hỏi một chút là chuyến đi lần này mất bao lâu để tới TAPOPS vậy.

-Midoriya ấp úng hỏi, tay còn hơi run run khi giơ.

Boboiboy:- Hm, chúng ta sẽ mất khoảng hai ngày thì mới có thể tới nơi hoặc là có thể ta sẽ tới trạm sớm hơn dự đinh một chút.

-Cậu mỉm cười rồi quay ra nói gì đó với hai anh em sinh đôi rồi hai người họ tách nhau ra.

-Được rồi!

Chúng ta mau vào thôi!

Tất cả bắt đầu theo sự chỉ dẫn của Boboiboy để vào trong.

Sau khi cánh cửa đóng lại cũng là lúc họ có thể nhìn thấy toàn bộ không gian của chiếc phi thuyền này.

Nó rộng và đẹp tới mức lóa hết cả hai con mắt, nếu như không bảo TAPOPS không chịu chi thì đúng là người đó có mắt như mù.(Ờ thì chịu chi thiệc mà.

TAPOPS bị tấn công tổng cộng 3 lần mà vẫn dư sức để xây lại trụ sở đây thây :v ) Hawks:- Ái chà, công nhận nơi này đẹp ghê ta.

Ngài có thấy vậy không?

Trước câu hỏi của Hawks, Endeavor chọn cách im lặng.

Ông đến đây cũng chỉ chủ yếu là chưa hoàn toàn tin tưởng người của TAPOPS, còn tên Hawks này cứ nằng nặc đòi đi theo vì tò mò.

Nhưng mà nhìn cách họ cử một người trạc tuổi bọn nhóc ở đây là đủ hiểu họ tự tin tới mức này rồi.

Aizawa:- Vậy từ giờ cậu sẽ là người dẫn dắt học trò của tôi?

Boboiboy:- Tất nhiên rồi, dù sao thì tôi cũng đã làm việc trong TAPOPS đủ lâu để có thể hướng dẫn học sinh của thầy đúng cách nên thầy cứ yên tâm.

-Boboiboy giơ ngón tay cái ra tỏ vẻ uy tín.

Aizawa thấy vậy cũng hơi cau mày.

Aizawa POV:- "Tại sao họ lại cho cậu nhóc này gánh vác công việc sớm tới mức này cơ chứ?"

-Aizawa thắc mắc từ lúc ở ngoài đến tận bây giờ.

Anh liền hạ quyết tâm thử hỏi cậu Boboiboy.

Aizawa:- Vậy cậu vào tổ chức TAPOPS từ năm bao nhiêu tuổi?

Boboiboy:- Hm...

Nếu như tôi nhớ không nhầm là vào năm 14 tuổi thì phải...

-Aizawa ngạc nhiên khi nghe tới câu trả lời này.

Hawks đi đằng sau cũng hơi liếc mắt về phía Boboiboy.

-Tuy rằng nhiều lúc có một số nhiệm vụ hơi khó khăn nhưng cũng rất vui đó chứ!

Đúng không Ochobot?

Cậu bắt đầu quay sang hỏi Ochobot, lập tức cậu bị tạt một cái gáo lạnh từ phía của quả cầu năng lượng màu vàng.

Ochobot:- Cậu mà nói thế là tớ khỏ vào đầu cậu đó.

Lần nào cậu cũng tự rước họa vào thân không thôi hà.

-Ochobot thở dài nhìn cậu thiếu niên với tâm hồn của đứa nhóc lên 3 mà chán chả buồn nói, cậu hoàn toàn phớt lờ luôn cái người mà cậu lúc nãy đang nói chuyện cùng cách đây chưa đầy 1 phút.

Boboiboy:- Hì hì, tớ cũng đâu muốn đâu.

-Boboiboy lấy tay gãi má.

Trò chuyện một lát thì họ cũng đã đến khoang điều khiển.

Ở đây còn có vài người ngoài hành tinh Lau đang dọn dẹp ở đây.

-Lau lau lau lau lau lau. //Mau ra ngoài thôi, Boboiboy vào rồi kìa.// Ngay sau màn biến tấu "lau lau" hết sức kì quặc (đối với mấy người nào đó) thì Boboiboy cũng chỉ biết cười trừ cho qua vì chính bản thân cậu nhiều lúc chả hiểu họ nói cái mô tê gì.

Boboiboy:- Thôi được rồi!

Chúng ta bắt đầu xuất phát thôi!

-Boboiboy treo lên khoang lái, khởi động tất cả các thiết bị lên rồi gia hiệu cho Ochobot.

-Mau dịch chuyển thôi Ochobot!

Ochobot:- Được rồi!

Instantaneous Movement Power!

-Ochobot hô lên, ánh sáng màu galaxy phát sáng trên cơ thể cậu rồi phóng lên trời, chúng mở ra một cánh cổng không đưa ra thẳng không gian.

Kaminari:- Trời đất ơi tuyệt vậy?!

Sero:- Không ngờ đến cả robot cũng có Kosei luôn sao?!

Mina:- Tuyệt thật!

TAPOPS có khác!

Cả lớp reo hò lên thích thú, các giáo viên ở đó cũng chỉ biết thở dài ngán ngẩm.

Nhưng dù sao thì họ cũng không bất ngờ lắm vì họ biết mấy con robot AI đó thực chất là Energy Sphere, đó cũng là nguyên nhân tại sao mà TAPOPS được thành lập và dữ vững vị trí của mình đến tận bây giờ.

Boboiboy:- Được rồi mọi người ơi!

Bám chặt vào nha!!

_____________________________1669 Từ28/5/2023
 
◖Bnha X Boboiboy◗ Tập Huấn Ngoài Vũ Trụ?! Đùa Chắc?!
◖3◗ Hành trình xuất phát²


Phi thuyền được lập trình theo vị trí mà tiếp tục bay, Boboiboy sau khi ổn định được mọi thứ thì cậu bắt đầu dẫn mọi người đến phòng nghỉ.

Boboboy:- Các phòng sẽ được chia ra theo từng khoang lớn khác nhau để tiện sinh hoạt, mỗi phòng 2 người nên mọi người có thể ghép cặp theo ý muốn cũng được.

À mà học sinh và giáo viên khác khoang nữa nên mọi người nhớ phải làm gì phải cẩn thận đó nha.

Xong sau đó Ochobot dẫn các học sinh rẽ sang hướng khác, còn Boboiboy và các giáo viên lẫn hai anh hùng hàng đầu vẫn tiếp tục đi theo hướng thẳng lại.

Midnight:- Mà nè Boboiboy, nếu như em tham gia sớm như vậy, chắc cũng phải có những người khác trạc tuổi em đấy chứ chỉ?

-Midnight vu vơ hỏi, những người khác cũng sớm để ý tới chi tiết này.

Boboiboy:- Hì hì, đáng lẽ ra vài người bạn của em cũng sẽ đi cùng cơ.

Nhưng mà họ đột nhiên phải nhận nhiệm vụ khẩn cấp nên mới không tham gia được ý chứ.

-Boboiboy gãi má cười trừ.

Nếu như không phải do nhiệm vụ khẩn ở hành tinh Bululuka ( toi bịa đó) thì chắc bây giờ chỉ có nghe thấy tiếng của Gopal bù lu bù loa lên thôi.

Hawks:- Ái chà, tuổi trẻ tài cao nhỉ?

Chắc các bạn của nhóc cũng giỏi lắm ha.

Boboiboy:- Anh đừng nói thế chứ, tụi em cũng bình thường thôi.

Dù sao thì tụi em cũng cùng chung chí hướng với nhau nên cũng phải cùng nhau nỗ lực hết mình chứ!

-Boboiboy nắm chặt hai tay mình với vẻ mặt quyết tâm.

-Vậy nên trong buổi tập huấn lần này, em cũng mong rằng mọi người cũng sẽ cùng nhau cố gắng hết mình, vì thực sự để mà nói ở nơi này rất nhiều thứ để họ có thể trải nghiệm luôn đó!

Boboiboy nở một nụ cười thương hiệu đã từng khiến cho không biết bao nhiêu con hủ phải ôm tim vì quá đáng yêu.

Endeavor nhíu mày khi nhìn đứa nhóc trước mặt, có thực sự rằng chuyến đi lần này ổn không?

Boboiboy:- A, tới nơi rồi này.

Mọi người cứ tự nhiên đi nha.

-Nói rồi cậu chỉ tay vào một bảng điều khiển của căn phòng.

-Có gì thì mọi người cứ ấn nút giống hình cái chuông nhé, Ochobot sẽ đến và giúp mọi người.

-Cậu nói rồi xin phép rời đi luôn, các giáo viên ở đây cũng bắt đầu dần thả lỏng hơn một chút.

Nezu:- Nào mọi người, không cần phải cảnh giác tới mức đó đâu.

-Nezu cười trừ khi nhìn mọi người cứ căng thẳng như vầy cũng chẳng biết phải làm như thế nào.

Midnight:- Hầy, đúng chịu luôn.

-Midnight thở dài rồi xách đồ đi chọn phòng, cô còn tranh thủ nhấc luôn ông hiệu trưởng đi cho đỡ ô nhiễm môi trường.

Present Mic:- Này Aizawa, bộ cậu vẫn chưa tin tưởng bọn họ thiệc hả?

Chứ bây giờ tôi thấy cái không khí này trông đáng sợ quá.

-Present Mic sởn hết cả gai ốc khi nhìn mặt người nào người nấy cứ tỏa ra cái mùi sát khí trông kinh khủng vô cùng.

Aizawa cũng chẳng làm gì hơn, ông cũng chỉ biết thở dài lưỡng lự rồi nhìn khung cảnh ngoài kia.

Aizawa:- Chắc sẽ không có vấn đề gì đâu...

○Truyện chỉ đăng tại Wattpad, vui lòng không Re-up○

All:- Trời ơi!

Đỉnh thật sự!

Mọi người trong lớp nhìn muốn lóa cả mắt vì không gian trong khoang đẹp muốn mù mắt vì quá chói.

Ochobot cũng chỉ biết cười trừ khi thấy tình cảnh này, dù sao thì người thiết kế cái khoang này cũng là Boboiboy, Ochobot hoài nghi nhân sinh về việc có phải Boboiboy định tha hóa mấy người này thành đồng loại đam mê khám phá vũ trụ như cậu hay không.

Nhưng cứ nhìn thế này là bất ổn quá đà rồi.

Sau khi Ochobot dặn dò đôi lời với cả lớp thì cũng rời đi, ngay sau đó những thành viên của hội loi nhoi bắt đầu ùa vào trong mặc cho Iida hò hét ngăn họ lại.

Kaminari:- Tuyệt vời!

Không ngờ họ có thể thiết kế tàu vũ trụ đẹp tới mức này luôn đó!

Sero:- Sự kết hợp hoàn hảo của Galaxy!

Tuyệt cú mèo!

Kirishima:- Oa nhìn kìa! không ngờ chỗ này nó sâu tới mức này luôn!

-Kirishima bắt đầu ló đầu ra khỏi ban công ngăn cách báo hại cả đồng bọn cũng loi theo sau

Iida:- Kirishima!

Đừng ló đầu xuống!

Ngã bây giờ!

Haizz Đúng là chỉ khổ người trông thôi nhỉ ¯\_(ツ)_/¯ Asui:- Mà nè các cậu, nãy giờ mọi người có để ý là các giáo viên có hơi căng thẳng không vậy?

Uraraka:- Đúng đó, từ lúc lên tàu tới giờ tớ cứ thấy thầy cô cứ sao sao.

Cả 2 anh hùng hạng top cũng thế nữa, không biết họ bị làm sao nhỉ?

Mineta:- Chả-chả nhẽ các giáo viên trong trường tính đẩy tụi mình vào chỗ chết á?!

-Mineta hét toáng lên, nhưng cũng chỉ được một lát, Asui đã giáng cho cậu ta một cái đau điếng.

Midoriya:- Thôi mà Mineta-kun, chắc thầy cô chỉ hơi lo lắng một chút thôi mà.

Chắc cũng không đến mức nào đâu.

-Midoriya cười trừ, cậu cũng chả biết phải xử lý tình huống này kiểu gì huống hồ gì là các giáo viên.

Mina:- A, Todoroki.

Cậu định đi đâu vậy?

-Mina đột nhiên thấy Shoto định đi ra ngoài bèn hỏi.

Todoroki:- Không có gì.

Chỉ là tôi định hỏi là xem họ có gửi được bức thư này tới trái đất được không.

-Anh dơ bức thư lên, Midoriya thấy vậy liền ngỏ ý muốn đi cùng.

Midoriya:- Nếu vậy tớ đi cùng cậu có được không Shoto?

Tiện thể tớ cũng muốn khám phá chỗ này một chút.

Shoto suy nghĩ một hồi thì đồng ý.

Trên đường đi họ dường như cũng chẳng nói lời nào, lâu lâu họ mới trao đổi chút ít chuyện rồi cũng thôi.

Boboiboy:- Ủa?

Các cậu định đi đâu vậy?

-Boboiboy xuất hiện bất thình lình ở đằng sau làm cho cả hai giật bắn cả mình.

Sau khi định hình được ít phút thì Shoto mới bắt đầu ngỏ lời trước.

Todoroki:- Phiền cậu có thể gửi lá thư này đến trái đất hộ tôi có được không?

-Shoto đưa lá thư cho Boboiboy, cậu nhận lấy lá thư rồi cũng thắc mắc.

Boboiboy:- Tớ có thể gửi được.

Nhưng mà sao cậu không gửi nó trước đi?

Như vậy nó sẽ tiện hơn đó.

Todoroki:- Tại tôi quên mất.

Vì cái này là tôi muốn gửi cho mẹ nên mới hơi gấp rút một chút.

-Shoto lấy tay gãi má, Boboiboy cũng hiểu ra được rồi cười thầm trong lòng.

Đã thế ông tướng này còn giở thói nghẹo luôn mấy câu.

Boboiboy:- Tròi oi, mẹ cậu chắc khóc vì có thằng con hiếu thảo báo ơi là báo luôn đó nha. (ý là vừa khen vừa chê vì tính bất cẩn của Shoto) Midoriya xém tí thì phì cười vì độ lầy lội Boboiboy, còn Shoto thì lại bắt đầu ngẩn tò te khi chả hiểu Boboiboy đang nói cái ma gì.

Sau khi trò chuyện một lát thì Boboiboy dẫn cả hai đến một căn phòng được bảo mật rất nghiêm ngặt.

Sau khi Boboiboy giải một dãy số với một cái ngôn ngữ khó hiểu thì cánh cửa cũng đã mở ra để lộ vô số các thiết bị máy móc hiện đại cũng như một số các quả cầu nhìn trông giống với Ochobot.

Midoriya:- Oa, đây là đâu vậy Boboiboy?

Tớ nhìn thấy trong đây cũng có một số quả cầu trông rất giống Ochobot luôn.

Boboiboy:- Đây cũng là những quả cầu năng lượng.

Mỗi quả đều mang trong mình những sức mạnh khác nhau.

Nhiệm vụ của bọn tớ cũng như TAPOPS bây giờ là tìm kiếm, thu thập và giải cứu các quả cầu năng lượng để tránh việc các thế lực xấu xa muốn lạm dụng sức mạnh của chúng vào những việc xấu xa.

Cậu nói rồi tiến về phía của Mailbot đang nằm thu lu một góc.

Boboiboy:- Mailbot, phiền không nếu cậu có thể gửi bức thư này xuống trái đất chứ?

-Cậu nói rồi đưa bức thư cho Mailbot, nó nhận lấy rồi kiểm tra phong thư một hồi cũng dùng sức mạnh của mình rồi dịch chuyển bức thư đi.

Midoriya:- ... etou, chỉ thế thôi sao?

Boboiboy:- Cậu nhìn thì cứ tưởng đơn giản thế thôi.

Chứ thực chất Mailbot cũng có thể dịch chuyển cả một tảng vũ khí ở chợ đen mà không ai biết đó.

Thế nên tớ lại bị đá đít đi giải cứu Mailbot trước khi xuống trái đất đó.

Mệt thực sự luôn.

Boboiboy thở dài rồi chống hông đuổi cả bọn ra khỏi phòng sạc năng lượng.

Cậu còn không quên nhắc nhở.

Boboiboy:- Các cậu nhớ là không được đi lung tung đó nha.

______________________________Ai daCuối cùng thì trẫm cũng đã quay trở lại sau khi bị ốm dập mặt rồi ây😀Toi bình thường thì hiếm khi bị ốm lắm.

Nhưng mà một khi bị bệnh là làm cho một trận rõ kinh:"D À mà thực tế thì toi đã khỏi bệnh được ba hôm nhưng mà vì lười và ăn dỗ 100 ngày nên chả có hứng chạy Deadline bù cho mấy bác luôn😀 Chán chả buồn nói😀Và trong chap này toi đã thêm một số các ý tưởng của @solarhood để có thể dễ dàng đổ muối vô cái hố nước mới đào này.

Không chứ bây giờ chữ trong đầu toi bay hết luôn ròi:'D

1729 từ12/6/2023
 
◖Bnha X Boboiboy◗ Tập Huấn Ngoài Vũ Trụ?! Đùa Chắc?!
◖4◗ Let's cook😀


Sau một hồi vui chơi xả láng quên lối về thì cả đám bắt đầu cảm thấy đói bụng, Kaminari bắt đầu phàn nàn.

Kaminari:- Nè, tớ đói quá chưng luôn rồi nè.

Chắc bây giờ quá giờ trưa luôn rồi đó...

Mina:- Phải đó... tớ sắp ngất luôn rồi...

Bakugo:- Chúng mày có thôi ngay kêu ca hay không?!

Ồn chết đi được!!

Midoriya:- K-kacchan...

Asui:- Tớ vừa mới nhìn thấy một căn phòng khá rộng gần đây.

Hình như nó là nhà ăn đó.

Kero.

Cả đám nghe thấy Asui nói vậy thì mắt bắt đầu sáng chói cả lên, ngay lắp lự túm lấy tay Asui rồi lôi nhau tới đó.

Midnight:- Hm?

Có tiếng gì mà ồn vậy?

-Midnight nghe thấy tiếng động kì lạ phát ra ở ngoài thì thấy làm lạ.

Chỉ riêng Hawks là đã biết tiếng động đó là của ai phát ra.

Hawks:- Có vẻ bây giờ đã quá giờ trưa rồi đó nha.

Aizawa:- Bảo sao...

-Aizawa hiểu được ý Hawks mà thở dài ngán ngẩm với tụi nhỏ ở bên ngoài.

Chả biết là đến khi nào ông mới được yên đây.......

Bakugo:- Đ*t mịa chúng mày!!!

Bỏ bố mày raa!!!...

Sao tự dưng Aizawa muốn nghỉ hưu ngang🙂)

Kirishima:- Oa~ Tớ ngửi thấy mùi thơm rồi nè!

Cả đám bây giờ đã tập trung đông đủ ở nhà ăn, mùi thơm phức phát ra từ cánh cửa gần đó cứ bốc lên một cách mê mẩn.

Sau một hồi thèm thuồm thì một người con trai mặc bộ trang phục đầu bếp bước ra cùng với Ochobot.

Boboiboy:- Chào buổi trưa mọi người!

Xin lỗi vì đã để các cậu chờ lâu!

-Boboiboy cười toe toét với mọi người, cậu còn đẩy một xe chứa đầy những món ăn thơm phức và lạ mắt kinh khủng.

Kaminari:- Oa!

Món gì mà nhìn lạ thế kia?!

-Kaminari sáng rực hai con mắt lên khi nhìn thấy những món ăn đang được cho lên bàn ăn.

Uraraka:- Tớ chưa bao giờ thấy món nào trông lạ như thế luôn đó!

Những món ăn thơm phức lần lượt được đặt gọn gàng trên bàn.

Đầu tiên là món Nasi Lemak truyền thống của người Malay.

Món ăn này có thể tạm dịch là cơm béo vì cơm khi nấu có trộn với dừa nên ăn khá béo.

Món này có 3 thành phần chính là cơm dừa, lạc rang và dưa chuột.

Còn lại tùy khẩu vị của bạn mà bạn có thể chọn thêm trứng, cá, thịt lợn, thịt bò để ăn kèm.

Tiếp là món đặc sản Nasi kerabu – cơm xanh Malaysia.

Cơm có màu xanh là nhờ từ loài hoa Telang của Malaysia.

Món cơm này thường được ăn kèm với thịt lợn, thịt gà, trứng hay cá tùy vào sở thích của từng người.

Nhìn chung khi ăn Nasi kerabu thì bạn không chỉ thấy ngon mắt mà còn thấy ngon cả miệng nữa.

Tới đó là Đặc sản Nasi Briyani là một món cơm độc đáo ở Malaysia, cơm Briyani là món ăn dinh dưỡng và đẹp mắt.

Cơm Briani có màu vàng do được ướp với nước nghệ, món cơm này được ăn kèm với thịt gà, trứng hoặc thịt cừu non.

Khi ăn cơm Briyani, người Malaysia sẽ ăn kèm với cà ri và salad rau củ.

Ngoài những món ăn đặc sản này ra còn những món ăn ngon nức mũi khác từ từ được dọn lên như chuối chiên, thịt xiên nướng Satay, bánh mì Roti canai, cà ri Curry laksa v.v Boboiboy:- À, đúng rồi.

Các cậu gọi các thầy cô vào ăn đi.

Tớ chưa chỉ cho họ biết nhà ăn ở đâu.

-Boboiboy đổ mồ hôi hột khi nhìn thấy có vài người nước dãi cứ chảy dòng dòng từ nãy tới giờ.

Ochobot thì cũng chỉ biết cười cho qua chuyện rồi cũng té đi mất....

Midnight:- Ui choa!

Ngon quá chừng luôn!

Em tự nấu hết à Boboiboy?

-Cô Midnight khen lấy khen để rồi ăn một cách ngon lành.

Hawks:- Ủa?

Mà nhóc không ăn à?

Boboiboy:- Dạ thôi, bây giờ em còn một số việc cần phải giải quyết nốt nữa nên mọi người cứ ăn đi.

-Boboiboy chào mọi người rồi giờ đi.

Hawks cũng chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó một lát rồi cũng im lặng mà tiếp tục ăn.

Hawks POV:- 'Kì lạ.

Mình không thể cảm nhận được bất kì rung chấn nào ở đây.

Họ đã làm gì cơ chứ...' Việc Hawks góp mặt ở đây đều là có nguyên do của nó.

Chủ yếu đến từ bên Hiệp Hội Bảo An vẫn còn mông lung về cái tổ chức tên TAPOPS này.

Đến cả chính phủ còn không biết tới sự hiện diện của tổ chức đó.

Thông tin duy nhất mà họ có thể tạm thời tin tưởng là nhờ người đó mà thôi...

Tuy rằng người đó đã đảm bảo việc an toàn tuyệt đối nhưng họ vẫn khá ngờ vực.

Nếu như mầm non sáng dạng của UA có được những kiến thức để giúp đỡ cho xã hội thì họ mừng lắm đó.

Nhưng mà chỉ sợ là chưa kịp học hỏi đã bốc hơi đi đâu thì lại khổ.

Ơ mà nhỡ thế thật thì nên giải thích với bố mẹ chúng nó kiểu gì ʕTᴥT ʔ Boboiboy: Tém tém lại cái đê (ㆆ-ㆆ).

Kaminari:- Đúng là không có gì thoải mái bằng một bữa no nên cả.

-Kaminari thoa thoa cái bụng tròn xoe của mình mà thở ra một hơi thỏa mãn.

Asui:- Mà tớ có để ý rằng Boboiboy có nói một ngôn ngữ khác với Ochobot đó.

Kero.

Midoriya:- Hể?

Thiệt sao?

Ban đầu tớ cứ nghĩ mình nghe nhầm.

Ai dè là thật.

Uraraka:- ?

Midoriya:- Theo như tớ thấy thì họ nói tiếng Malaysia đó.

Mina:- Bảo sao tớ cứ thấy mấy món đó quen quen!

Mọi người bàn tán sôi nổi ở trong phòng.

Boboiboy đứng ở ngoài nghe ngóng một chút thì cũng chỉ cười trừ, có vẻ như còn vài canh giờ nữa là tới nơi.

Hơi sớm so với dự tính nhỉ?

Cậu có hơi vươn vai một cái rồi cũng rời đi.

Đói ghê, từ sáng tới giờ còn chưa được cái gì vào bụng luôn chớ.

____________________1150 từ26/6/2023
 
◖Bnha X Boboiboy◗ Tập Huấn Ngoài Vũ Trụ?! Đùa Chắc?!
◖5◗ TAPOPS


Nếu như bác nào mà thấy toi lâu ròi chưa đăng chap thì giaddinhf toi có vướng một số chuyện ko đáng có.

Với lại là dạo này mình đang rất mệt nên toi sẽ tạm Drop một thời gian ngắn cho đến khi toi cảm thấy ổn hẳn.

Và sau này nếu như các bác tự dưng thấy lâu ròi toi không đăng chap vì chủ yếu từ một tuần tới 2 tuần toi mới có thời gian đăng nên bác nào mà tự dưng thấy toi ko ra chap thì cứ việc vào bảng tin để biết thêm chi tiết nhé!

Thank everyone! _____________________________________ Sau gần hai ngày long nhong tới phát chán trên chiếc phi thuyền thì cũng chỉ còn 2 tiếng nữa thôi là tới nơi.

Giải ngân hà rộng lớn và đẹp đẽ tuyệt vời, đúng là ngắm bao nhiêu cũng thấy đẹp mà!

Midoriya:- Boboiboy, còn bao lâu nữa thì ta tới nơi vậy?

Boboiboy:- Sắp tới rồi Midoriya.

Chắc tầm khoảng tiếng rưỡi nữa thì ta sẽ tới nơi đó.

Ashido:- Nè nè, sao cậu điều khiển được cái phi thuyền này dễ vậy?

Tớ nhìn mấy cái thiết bị này thôi đã đủ hoa mắt luôn rồi.

-Mina táy máy tay chân ấn loạn xạ vô mấy cái nút bấm ở trước mặt, ai đè bà cô này lại ấn nhầm nút tắt trọng lực làm cả đám bay lung tung hết cả lên.

Bakugo:- Mịa con Da Hồng chết tiệt này!!

Mày làm cái trò éo gì đây!!

Midoriya:- K-kacchan!!

Bakugo:- Ai cho mày quyền cản tao?!!

Tránh ra!!

Ochobot:- Ôi trời.

-Ochobot "lơ lửng" trên không mà đập trán bất lực.

Biết thế xin Đô Đốc ở căn cứ cho lành.

Boboiboy:- hơ hơ( ° ▽° ) " Kaminari:- Ê ê!

Kia có phải là căn cứ của TAPOPS hay không vậy?!

Kaminari chỉ vào phi thuyền còn lớn hơn gấp 10 lần cái phi thuyền Boboiboy đang lái.

Và...

Nó còn có những biển báo liên quan tới cửa hàng giặt ủi sáng chưng chưng giữa ban ngày ban mặt.

( Ủa🙂)?

-TAPOPS said)

Midoriya:- Hể?

Tiệm giặt ủi?

-Midoriya hoang mang nhìn chiếc phi thuyền đó.

Có thật đây là trụ sở TAPOPS không vậy.

Boboiboy:- Đây đúng là TAPOPS đấy, chỉ là họ đang cải trang thôi.

All:- Cải trang?

Ochobot:- Đúng đó.

Là cải trang.

Thông thường những người ngoài hành tinh ở đây vốn luôn bận rộn với công việc của mình và không có thời gian để giặt giũ nên TAPOPS đã biến trụ sở của mình thành tiệm giặt ủi.

Ngoài việc phục vụ khách hàng ra thì những nhân viên ở đây cũng có thể tìm hiểu thêm một số các thông tin khi ta trò chuyện với họ đồng thời có thể liên lạc với những thành viên TAPOPS khác mà không bị phát hiện.

Cả lớp ồ lên như đã được thông não chi thuật.

Riêng Midoriya lại bật mod lầm bầm xì xầm đến nhức cả tai làm Boboiboy rén không tả nổi.

Lớp 1A trừ ai đó đang nhăn nhó: Tôi quen rồi ^^ Phi thuyền càng ngày càng tiến gần trạm hơn khiến mọi người trố mắt lên vì quy mô khủng khiếp của chúng.

UA đã giàu rồi mà TAPOPS còn giàu hơn, bộ chả nhẽ mấy bố rủ đàn con qua đây chỉ để khoe tài sản thôi à🙂?

Boboiboy quần chúng giấu tên: Tôi nhử sương sương ba tên tới đây phá tung trạm thôi chứ có nhiêu🙂) Ochobot quần chúng giấu tên: Trong đó có cả dịch vụ spa cho Robot đó nha🙂) Lớp 1A và Giáo Viên quần chúng giấu tên: Bộ mấy đại tỷ trêu ngươi nhau à🙂)? /Thiếu nữ hoang mang/ Cánh cổng chuyên dụng cho phi thuyền từ từ mở ra, áp suất gió bên trong cao tới độ phi thuyền con bị rung lắc nhẹ khi hạ cánh.

Đằng xa là những thành viên cấp cao của TAPOPS đã đứng đợi họ từ bao giờ, trên người họ mặc những bộ quân phục màu xanh xẫm uy nghiêm nhưng cũng không kém phần sang trọng và lịch nghiệp.

Sau khi phi thuyền hoàn toàn đáp xuống, cả đám đua nhau ùa ra ngoài mặc cho giáo viên gọi khàn cả cổ cũng không thèm để ý.

Boboiboy xuống cuối cùng và nhìn một lượt người đang đứng ở đây, cậu có phần hơi trầm ngâm một chút.

Cậu không thấy ông ấy đâu cả.

Ông ấy hứa rồi mà?

Tarung:- Chào mừng mọi người đã tới trạm TAPOPS.

Tôi rất vinh dự khi được gặp các học sinh cũng như những anh hùng hạng top ngay tại dải ngân hà rộng lớn này.

-Đô đốc nở một nụ cười hiếm có rồi nhìn lướt qua những người ở đây.

-Và tôi là Tarung, Đô Đốc tiền nhiệm của TAPOPS.

Còn đây là KokoCi, Chỉ Huy của TAPOPS.

Tôi mong rằng sau khóa tập huấn này học sinh lớp 1A trường Cao Trung UA có thể tích lũy thêm kiến thức để tiến xa hơn nữa trong tương lai.

Sau bài phát biểu mà không cần phải nhìn bất cứ thứ gì cộng thêm nụ cười còn sáng hơn của đảng khiến ai nấy nhìn đều chói hết cả mắt.

Riêng Boboiboy và những người trong cuộc chỉ thở dài bất lực vì cảm thấy tủi thân thay cho họ.

Tarung:- Được rồi.

Có vẻ bây giờ vẫn còn khá sớm nên Boboiboy hãy dẫn những học sinh ở đây tham quan nơi này.

Còn các giáo viên và hai anh hùng hạng top hãy đi theo tôi.

Chúng ta vẫn còn một số chuyện cần phải giải quyết nốt trước khi buổi tập huấn ngày mai diễn ra.

Boboiboy:- Đã rõ thưa Đô Đốc!

-Boboiboy chào kiểu TAPOPS rồi dẫn lớp A đi tham quan nơi này....

1017 từ13/7/2023
 
◖Bnha X Boboiboy◗ Tập Huấn Ngoài Vũ Trụ?! Đùa Chắc?!
◖6◗ 5 tiếng trước thảm họa.


Boboiboy từ từ dẫn mọi người tham quan từng phòng, trừ một số nơi bị nghiêm cấm thì đều bị bỏ hết.

Boboiboy:- Còn đây là kho vũ khí.

Những vũ khí công nghệ cao hay đang trong quá trình thử nghiệm đều sẽ được đưa vào đây nên vì thế các cậu muốn dùng thứ gì thì...

Kirishima:- Oa!

Đây có phải là kiếm ánh sáng trong "huyền thoại" đây ư?!Rầm!

Boboiboy:- ... phải hỏi tớ trước... nhé...?

Chưa kịp để Boboiboy nói hết, hội loi nhoi chưa chi đã bắt đầu tung hoành.

Mở đầu bằng việc Kirishima bắt đầu táy máy tay chân mà đụng vô kiếm ánh sáng và tiếng "rầm" nhè nhẹ phát ra làm cho những con tim ở đây đứng hình trong phút chốc....

Đây có coi là phá hoại tài sản không báo trước không?

Boboiboy: /Nhìn lên nóc nhà bị lủng nguyên một lỗ/ Boboiboy:- Không sao đâu Kirishima, bình thường khi thử nghiệm thì cũng hay có một số trường hợp kho vũ khí bị phá hủy nên không sao hết đâu.

Có gì tớ sẽ thông báo với khu vực bảo trì sau cũng được.

Boboiboy cười nhưng trong lòng mấy thanh niên của lớp A thì lại không được như vậy.

Thế là cuối cùng cả đám ra ngoài với cái lý do lãng xẹt.

Đi thêm được một lát thì họ tới khu vực bảo quản và bảo vệ chính của những quả cầu năng lượng.

Boboiboy nhập một dãy mật khẩu rồi xác định dấu vân tay, cánh cửa vừa mới mở ra thì cậu đã bị mấy chục quả cầu sắt lao vào người đè cho bẹp dí.

Icebot:- Ôi trời ạ!

Cậu có sao không Boboiboy?

-Một Energy sphere mang tông chủ đạo xanh xám nhẹ từ từ bay tới lôi Boboiboy ra khỏi những người "anh em" của mình.

-Haizz, lần nào cậu cũng chiều theo ý họ như vậy có ngày xương cột sống của cậu có vấn đề thì đừng có mà than.

Boboiboy:- Hơ hơ, tớ không sao đâu mà.

Midoriya:- Cậu chảy máu mũi luôn rồi kìa!

Có thật là ổn không vậy?

Boboiboy:- Tớ ổn thật mà.

Mỗi lần vào đây tớ hay được "âu yếm" như thế này lắm nên quen rồi.

-Boboiboy nhận lấy khăn tay từ Todoroki mà lau máu mũi.

Lần sau mà còn bị "yêu thương" như thế này chắc có ngày vô viện không rõ lý do thì hay.

Uraraka:- Oa, tớ không nghĩ là ở đây lại nhiều Quả cầu năng lượng tới mức này đâu.

-Uraraka trầm trồ trước những Quả cầu năng lượng đang vây quanh Boboiboy.

Nhìn cũng chả khác gì vịt mẹ đang chăm đàn vịt con là mấy, tưởng tượng thôi đã thấy cưng rồi.

Boboiboy:- Hầu như chỗ này đều do tớ và các bạn của tớ thu thập trong các nhiệm vụ gần đây thôi.

Còn những quả cầu còn lại đều đã được đưa tới trụ sở chính của TAPOPS để bảo quản rồi.

Nghe tới đây thì cả đám ngớ hết cả người.

Bộ đây chỉ là căn cứ phụ thôi hả??

Sao mấy nương nương ở đây cứ thích trêu đùa cảm xúc của người khác quá thể🙂 Sau một hồi chào hỏi những cục tròn tròn xinh xinh này xong thì Boboiboy tiếp tục đưa cả lớp tới phòng nghỉ riêng của học sinh vì bây giờ cũng đã khá muộn và cũng sẽ có người mang một số đồ ăn nhẹ cho họ sau.

Boboiboy:- Bây giờ cũng gần 7 giờ tối rồi.

Vì vốn ở đây rất khó để có thể phân biệt được giờ giấc nên các cậu cố gắng thích nghi nhé.

Cần gì thì gọi tớ hoặc bộ phận bảo vệ vì họ luôn hoạt động 24/7 nên đừng ngại hỏi nha.

Boboiboy dặn dò một hồi rồi mới yên tâm ra ngoài.

Vì ở đây gần như lúc nào cũng có vài thanh niên thích cảm giác mạnh lớ ngớ chui vào đây rồi làm loạn hết cả lên nên có thể coi là trụ sở ở đây còn nguy hiểm hơn so với việc bay trôi nổi giữa mấy cái hành tinh lạ hoắc.

(Nhờ ơn ai đó mà cái nơi này được đặc cách là địa điểm chơi cảm giác mạnh còn phê hơn việc bị đàn chó rượt theo ý nhể🙂)? ) Bakugo:- Chó má nhà nó nữa!

Cái thằng khủng long kia nghĩ cái mịa gì mà nói lắm vãi cả ra!

Cả cái ông già mặt đỏ chót kia nữa!!!

Gưa tức chết đi được!!!

Bakugo bực bội từ cái lúc vào căn cứ của TAPOPS cho tới khi được dẫn về phòng mà không nhịn được liền bùng nổ ngay tức khắc, làm đám bạn của gã lật đật can ngăn không được.

À mà nếu nói về lý do tại sao Bakugo nhịn thì phải nói về việc trước khi cả đám hạ cánh nhỉ?

__5 tiếng trước...__ Aizawa:- Cũng sắp hạ cánh rồi nên mấy đứa nhớ giữ tác phong của mình đó.

Ashido:- Vângggg.

Aizawa:- Lần trước thầy đã bảo em bỏ ngay cái thói nói dài câu ra thế rồi cơ mà Ashido.

À mà cả em nữa đó Bakugo.

Bakugo:- Hở?

Đang yên đang lành ngồi nghịch điện thoại thì bị điểm đến tên, gã có hơi khó chịu một chút rồi cũng bình tĩnh trở lại.

Aizawa:- Em không được giở cái thói hung hăng đó ra biết chưa.

Đặc biệt là không được chửi thề trước mặt các lãnh đạo cao của TAPOPS.

Thầy mà nhìn thấy em có thái độ không tốt thì đừng có mà trách.__ Nguyên nhân sâu xa nó đến từ đó đó.

Lăng nhăng một cái là bị người thầy yêu dấu quở cho không biết trời trăng mây đất gì luôn.

Máu đồn tới chỗ nào thì cũng phải biết điểm dừng.

Không thì mệt lắm luôn đó a~ Bakugo:- Đĩ mẹ chúng mày thả tao ra!!!!!💢💢💢💢 Midoriya:- Kacchan!!!

Uraraka:- Em xin lỗi vì đã làm ồn!

Tụi em sẽ cố gắng ngăn cậu ấy lại ạ!💦💦 Nhân viên TAPOPS:- ...

Bakugo:- Bỏ tao ra!!!!!!!

______________________Ờ...Đừng hỏi tại sao nó xàm nhé các bác😀 Cả cái tiêu đề cũng xàm vì có một số bác cứ dục tôi hoài à😀 Và bây giờ thì bản thân toi cũng coi là tạm ổn ổn về vấn đề sức khỏe và tinh thần rồi nên toi cũng sẽ cố gắng vắt óc để có thể tiếp tục đào chiếc hố "cưng" này nha😀

1134 từ21/7/2023
 
◖Bnha X Boboiboy◗ Tập Huấn Ngoài Vũ Trụ?! Đùa Chắc?!
◖7◗ 7 giờ sáng


Đêm khuya thanh vắng cùng với tiếng tích tắc của đồng hồ được treo trước sảnh chính của căn phòng đã tạo nên vẻ yên ắng của nó.............

/Rầm!/ /Keng keng keng!!/ Boboiboy:- Dậy đi nào mọi người ơi!!

Gần 7 giờ sáng rồi đó!!!!!

À mà thôi....

Midoriya:- Tiếng gì mà ồn vậy...?

Ashido:- Oáp, mới có 7 giờ thôi mà...

Tuy rằng ở đây không có tí ánh nắng mặt trời nào, nhưng mà cái quả đèn mà Boboiboy đang đeo trên đầu cũng đủ chói hết cả mắt rồi.

Sau khi mà cả đám đã tỉnh ngủ thì họ mới giật mình nhìn hai cái cục sắt nằm trỏng trơ ở mỗi góc phòng, đã thế còn bị biến dạng tới thảm thương.

Ơ mà có phải đó là cánh cửa của sảnh chính không vậy??

Cánh cửa quần chúng méo cần giấu tên: Tao đã làm gì đắc tội chúng bây chưa mà cứ đá tao hoài à;-; Boboiboy quần chúng cần giấu tên: (o゜▽゜)o???

Boboiboy:- Được rồi mọi người.

Giờ nghiêm ở đây là trước 7 giờ là phải thức dậy rồi đó, không Đô Đốc mà biết chuyện thì khổ lắm.

Boboiboy thở dài nhìn bọn họ cứ nửa tỉnh nửa mơ làm cậu nhớ tới những ngày tháng huy hoàng của mình và Gopal khi liên tục được Đô Đốc ưu tiên gọi dậy vào mỗi sáng theo nhiều phong cách độc đáo khác nhau.

Mà không thì bình thường khi ở trái đất cậu cũng bị Ochobot cua dậy vào lúc 4 giờ sáng để giúp ông Tok Aba mở quán.

Mà cậu không chịu dậy thì kiểu gì cũng bị thồn cho một đống bánh quy của Yaya để ép cậu dậy.

Đúng là bạn bè tương cà.(P/s: Thường thì trường học ở nhật bản sẽ vào lớp vào 8h30 phút nên thường học sinh ở đó dậy khá muộn.

Trừ những người học xa nhà thì sẽ dậy sớm hơn một chút.) Ashido:- Sớm dữ vậy!

Tớ còn chưa ngủ đủ giấc nữa!

Hagakure:- Nè nè, ai bảo đêm hôm qua cậu ngủ muộn cơ.

Đã thế còn hô hào tớ với Jiro dậy chung để đánh bài nữa chứ.

Boboiboy nhìn đám con gái tranh luận với nhau mà cũng chỉ biết thở dài thầm quen.

Vì Ying và Yaya cũng thuộc dòng không chí chóe với nhau một ngày là không được nên cậu đã sớm quá quen thuộc trước dòng tranh luận của các bạn nữ tới nỗi tai nọ nghe mà tai kia nó lọt.

Chả hiểu cái mô gì luôn.

Boboiboy:- Đ-được rồi các cậu.

Chúng ta mau ra tập trung ở sảnh bay B cùng với các giáo viên thôi.

Đô Đốc không thích phải chờ đợi lâu đâu.

-Boboiboy vỗ tay để gây sự chú ý với mọi người, bây giờ gần 7 giờ rồi.

Trong đầu cậu bây giờ hiện lên 7749 thứ sẽ xảy tới khi không quản lý được hết đám loi nhoi này mà giở khóc giở cười.

Hay là bây giờ cậu nên niệm thần chú đi là vừa nhỉ?

Mọi người vừa đi vừa bàn tán sôi nổi vì không biết hôm nay học sẽ được học về cái gì thì Midoriya từ đằng sau chen lên trước bắt chuyện với Boboiboy.

Midoriya:- Boboiboy-kun, cậu có biết hôm nay bọn tới học gì không?

Boboiboy:- Hm, theo như lịch trình hôm nay thì chủ yếu nói về những nhiệm vụ mà bọn tớ thường làm trong ngày.

Xong sau đó sẽ được thực hành trực tiếp tại một hành tinh cách trụ sở không xa.

Tất nhiên là giáo viên sẽ không được đi theo để hỗ trợ, họ chỉ được quan sát từ xa.

Midoriya:- Nhưng tớ thấy như vậy là quá sớm sao?

Dù gì thì bọn tớ lần đầu tới đây nên như vậy là hơi mạo hiểm đó.

Boboiboy nghe tới đây mà cười ra nước mắt.

Sao họ có thể trẻ con tới nước này cơ chứ.

Boboiboy:- Haizz, các cậu còn sướng hơn bọn tớ chán.

Vì vốn ở đây không coi trọng tuổi tác, chỉ cần là một thiên tài thì bất cứ chuyện giời đánh gì họ cũng có thể đá đít bọn tớ tới mấy cái nơi khi ho cò gáy không chớp mắt luôn.

Còn cái hành tinh mà tớ nói là nơi thực trực của TAPOPS nên không đáng lo ngại gì cả...

Cậu còn chưa nói xong thì liền bị một cục bông màu trắng từ đâu chui ra vồ lấy làm cậu xén ngã ngửa ra đằng sau làm cả đám đi theo sau cũng được phen hú hồn.

Boboiboy:- Oải Gai?

Tớ tưởng là cậu về trụ sở chính từ mấy bữa trước rồi mà?

Freedom:- Là Freedom.

Sao lần nào cậu cũng gọi cái tên bí danh đó cơ chứ?

-Một thiếu niên với nước da trắng ngần, mái tóc màu trắng cùng với một ít lọn tóc đỏ hơi lưa thưa ra ở phần tóc mái, đôi mắt dị sắc hồng xanh tạo nên vẻ huyền bí của nó, đôi tai nhện lâu lâu lại đung đưa làm cho cái mũ beret tông đỏ được đội lỏng lẻo trên đầu bị xê dịch không ít.

-Mới lại ở trụ sở chính chán phèo, nên tớ mới trốn thư kí qua đây chơi.

Boboiboy:- Tớ nghĩ cậu nên về đi.

Chứ tớ bắt đầu thấy thương cho cái số của mỗi thư kí khi làm việc cùng cậu rồi đấy.

-Boboiboy cười trừ trước sự tinh quái của Freedom, cậu còn thuận tay cởi bỏ mũ beret ra rồi thoa nhẹ lên mái tóc tơ dày mềm mại thoang thoảng mùi Lavender này.

Freedom:- Không về.

Boboiboy:- Thôi nào Freedom, tớ còn phải đưa mọi người đi tập chung nữa.

Freedom:- Kệ họ.

Boboiboy:- Cậu không sợ cấp trên bù lu bù loa à?

Freedom:- Lũ đó vừa cho nằm viện lấy 2,3 tháng rồi.

Boboiboy:- Thôi nào, mấy bữa nữa tớ làm bánh kếp phủ siro lá phong cho cậu nha.

Freedom:- ...

Boboiboy:- Kèm thêm cả một phần pudding khổng lồ và một cốc cacao của ông Tok Aba thì sao?

Nhé?

Freedom:- Nhớ giữ lời?

Boboiboy:- Tớ hứa.

Không nuốt lời.

Tớ nuốt cậu tự hiểu.

Freedom nghe xong đành buông tha cho Boboiboy rồi chào cậu một cái mà đi mất hút, còn không quên lườm xéo lũ học sinh lớp A.Bóng đèn lớp A: Ủa rồi ai làm gì mà ghim người ta???

Kaminari:- Cái... gì thế này....

Mineta:- Tại sao cậu ta... lại được một bé loli hạt tiêu ôm cơ chứ...

Boboiboy:- H-hai cậu à...

Boboiboy đổ mồ hôi hột khi nhìn thấy hai thánh biến thái đang lầm bầm mấy cái thứ ngôn ngữ ngoài hành lang gì đó mà cậu không hiểu nổi.

Đã thế còn nhìn cậu cháy cả mắt nữa.

Cuối cùng thì cậu lại phán nguyên một câu xanh rờn.

Boboiboy:- Freedom.

Cậu ấy là con trai mà. /Đoàng!!!/ All:- Con trai?!!

Boboiboy:- Ừ.

Cậu ấy là con trai đó./Đoàng!!!/ Mineta:- Xạo!!

Cậu nói xạo!!!

Cái bản mặt đó mà là con trai??!!

Cóc tin!!!

Boboiboy:- Tớ nói thật mà.

Không tin cậu cũng có thể tới khu vực xét nhiệm ngay gần khu vực B mà lấy thông tin sức khỏe của Freedom mới khám cách đây một tuần cho cậu xem luôn.

Tới đây thì cả lớp đứng hình thật rồi.

Nhìn dễ thương thế kia mà lại là con trai thì có coi là quá phí phạm của trời không?

Midoriya:- Mà vừa nãy tớ nghe cậu vừa gọi tên cậu ấy là Oải Gai.

Cái tên đó có ý nghĩa gì vậy?

Boboiboy:- À.

Ở giới bọn tớ, những người nổi tiếng bậc nhất hầu như đều tự đặt cho mình một cái biệt danh.

Nó khá giống với đặt tên anh hùng của các cậu vậy, nhưng nó cũng không có bắt buộc.

Cái tên Oải Gai là biệt danh mà những tên tội phạm vũ trụ thường đặt cho cậu ấy.

Oải viết tắt của loài hoa có tên là hoa oải hương vì cơ thể của cậu ấy lúc nào cũng phảng phất hương thơm đặc trưng của giống hoa này mà không ai có thể làm giả được.

Một loài hoa xinh đẹp nhưng khi ở gần cậu ấy cứ như có cảm giác cả nghìn cây gai đâm xuyên qua cơ thể vậy.

Đẹp nhưng độc theo đúng nghĩa đen luôn.

Lớp A: ...

Boboiboy:- Nên có gì thì đừng dại mà chọc điên cậu ấy đó, nhìn thế thôi chứ không khéo lại được ăn cơm viện dài dài.

Midoriya:- Vậy thì... cấp bậc và tuổi của cậu ấy...?

Boboiboy:- Tuổi?

Cấp bậc?

15.

Đại Tướng Quân.

Thế...

Chính ra cậu ấy còn mạnh hơn cả Đô Đốc ở đây...

Boboiboy:- A!

Quên mất!

Tuổi thật của cậu ấy 326 tuổi cơ.

Do cậu ấy là một Chu Nhân (Chu trong tiếng hán là nhện) nên cậu ấy bị lão hóa ngược!

Vậy bây giờ nên gọi cậu ta bằng cụ à?

___________________________________________ Dạo này toi xà lơ quá các bác ơi🙂 Mai lại đi chơi cùng với hội đi Malaysia của bố mấy tiêu roi Mà Freedom là cục cưng trong AU của toi đó🙂 Ko cần phải biết đó bé là ai đou nha🙂

Đây là ảnh của bé cưng nhà toi nè, cái này là do toi thiết kế chứ ko phải là toi vẽ đou nha nên đừng hiểu nhầm.

May là bảng thiết kế này lại phù hợp với mấy cái tiêu chuẩn xà lơ của toi nên ko cần phải tốn hơi kiếm cái phù hợp hơn😀 Mà bé Cam ở đây sẽ cao 1m68.

Chứ với cái chiều cao 1m4 kia là tháy hơi bất ổn ròi🙂 Chả gia dáng một cậu nhóc 15 tuổi cả🙂 Và dĩ nhiên là toi sẽ ko nói rằng Bé Oải Gai chỉ cao có đúng 1m55 đou🙂)

2/8/20231709 từ
 
◖Bnha X Boboiboy◗ Tập Huấn Ngoài Vũ Trụ?! Đùa Chắc?!
◖8◗ Heaven Silence


Ashido:- Oa!!

Đẹp dữ vậy!!

Trước mặt tất cả các học sinh lớp A và các giáo viên ở đây đều bao quanh là những rừng cây phù du, rừng hoa nở bạt ngàn cùng với dòng thác nước chảy xiết tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.

Hương thơm của những loài hoa nơi đây đều mang một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu.

Có thật đây là nơi họ sẽ bắt đầu cuộc tập huấn đầu tiên không vậy?

Boboiboy:- Được rồi các cậu.

Như tớ đã phổ biến chi tiết trước khi đáp xuống hành tinh Heaven Silence, nhiệm vụ chính sẽ là thu thập một quả cầu năng lượng tên Thornbot trong thời gian cố định là một tuần.

Lương thực và các nhu cầu thiết yếu cần thiết trong chuyến đi đã được tớ và Ochobot sắp xếp nên sẽ không có bất cứ một ngoại lệ nào cho việc cung cấp thêm.

Giáo viên cũng sẽ không được phép tham gia cùng vì tính chất của bài tập huấn.

Mọi người nhớ hết rồi chứ?

Boboiboy nhắc nhở cẩn thận những điều mà lớp A cần phải chuẩn bị để sẵn sàng cho nhiệm vụ lần này.

Vì nơi đây vốn rộng lớn và cây cối thì rậm rạm, rất khó để có thể định vị được hướng đi nên rất cần phải có sự tập trung để quan sát.

Và tất nhiên là TAPOPS sẽ không để cho học sinh ở đây có thể ung dung ở một nơi thiên nhiên hùng vĩ như thế này rồi.

Aizawa:- Mấy đứa.

Hoạt động trải nghiệm lần này giúp các em nâng cao tính đồng đội cùng khả năng sinh tồn trong những tình huống nguy cấp.

Vậy nên mấy đứa nhớ phải đoàn kết đó.

All:- Vâng thưa Sensei!!!

Boboiboy:- Nhớ đi cẩn thận đó nha!

Sau khi lớp A dần khuất đi, Boboiboy đẩy các giáo viên vào một khu căn cứ "nhỏ" gần đó rồi thả những Camera Eyes bay đi theo...

Kirishima:- Uầy!

Nơi này toàn giống hoa lạ luôn!

Sero:- Tớ không ngờ ở ngoài vũ trụ cũng có nơi như thế này.

Không cần đồ bảo hộ mà vẫn đi lại bình thường.

Đỉnh thật!

Ashido:- Nè nè, nhìn cái cây màu hồng hồng này trông lạ ghê luôn á!

Ashido chỉ tay vào cái cây ngọn mảnh, những cọng lá của chúng cuộn lại như con ốc sên cùng với một màu đặc trưng hồng vàng khiến mọi người tò mò xem thử.

Momo:- Các cậu khoan đã!

Nhựa của loài cây đó có độc đó!

-Momo sau khi tra thử trên bảng chỉ dẫn thì hoảng hốt ngăn cả đám lại.

-Loại độc của cây snail red có thể gây co giật và tử vong sau vài giờ khi tiếp xúc.

Nên vì thế các cậu cẩn thận chút đi!

All:- Hả!?

Loại cây đẹp như này mà có thể giết người á!?

Mineta:- Chắc tớ không dám động vào thứ gì luôn quá...

Kaminari:- Đúng đó!

Tokoyami:- Ồn quá...

Kaminari:- A!

Xin lỗi.

Midoriya:- Liệu ở đây có người ngoài hành tinh không nghỉ...?

Bakugou:- Thằng ngu!!

Bọn đó làm gì có thật! – Bakugou vừa nói vừa đấm vào đầu Midoriya khiến cậu phải ôm đầu ê ẩm.

Midoriya:- Áu!!!

Kacchan...

Todoroki:- Đừng cãi nhau nữa.

Mà...kia là con gì vậy?

Todoroki chỉ tay về phía sinh vật lạ màu cam nhìn giống một con lửng ở phía xa làm cả lớp 1-A đang nhốn nháo bỗng im bặt mà hướng sự chú ý vào sinh vật nhỏ nhắn đó.

Với vẻ ngoài dễ thương sinh vật đó dễ dàng lấy thiện cảm từ các học sinh, học nhanh chóng chạy về phía sinh vật kì lạ được cho là người ngoài hành tinh đó.

Midoriya:- Kacchan!!

Là người ngoài hành tinh đó! – Midoriya vừa chạy vừa gọi Bakugou Bakugou:- Đ*t!

Im cho tao!!!

Các cụ bảo rồi, đừng có trông mặt mà bắt hình dong, khi mọi người vừa đến gần thì sinh vật đó há miệng phun lửa làm cả lũ tá hỏa chạy về hướng ngược lại.

Lượng nhiệt tỏa ra như muốn thiêu sống tất cả sinh vật sống, cả vùng hoa cỏ rộng lớn xung quanh sinh vật đó đã bị thổi bay trong một nốt nhạc làm cả bọn rén chạy ra sau Todoroki vì cậu ấy có thể dùng băng chặn lại.

Mineta:- Óa!!!

Chu mi ngaa!!!!

Bakugou:- Đ* mợ nó chứ!!! (Đương nhiên là người như Kacchan sẽ không núp sau cậu bạn kia rồi) Có vẻ mục đích của sinh vật đó không phải tự vệ, nó đã nhắm đến con mồi là lớp 1-A nên chủ động tấn công.

Chỉ là nó không ngờ được trong đám con mồi có một tên có thể sử dụng băng để ngăn chặn nó.

Không để mất miếng mồi béo bở, sinh vật kia liên tục phun lửa làm mọi người phải lùi lại phòng thủ nhưng chưa kịp bàn bạc chiến thuật thì Bakugou đã một mình tấn công sinh vật lạ kia.

Momo:- Đ...đây là con gì vậy chứ?

Iida:- Cứ thế này không ổn chút nào.

Ta phải giết hoặc ít nhất là làm nó dừng lại...BAKUGOU!!!

Ashido:- Bakugou, cậu làm gì vậy hả?

Bakugou:- Mày mù hay gì mà còn hỏi!?

- Nói rồi cậu chạy xung quanh sinh vật đó để tiếp cận và tấn công nó nhưng không hề hấn gì - Biết điều thì hỗ trợ tao đi bọn kia!

Thấy vậy mọi người cũng nhanh chóng xốc lại tinh thần rồi lao lên tấn công, chỉ có Koda là đứng im, có vẻ cậu ta muốn giải quyết trong hòa bình bằng cách sử dụng kosei để nói truyện với con alien.

Đúng là người thành công luôn có lối đi riêng, có thể nói chuyện với nó để giảng hòa thì việc gì phải tấn công cho mệt.

Nhận ra điều đó, Iida, Todoroki, Momo, Tokoyami, Jiro đã vào tư thế chiến đấu cũng dừng lại để hỗ trợ Koda.

Bakugou:- Má nó...

Bọn mày làm gì vậy hả?

Sao không tấn công?

Midoriya:- Các cậu...A...

Koda có thể nói chuyện với sinh vật đó mà!

Kaminari:- Đúng rồi!

Chúng ta có thể bảo nó dừng lại!

Ashido:- Vậy chúng ta sẽ không phải tốn nhiều sức lực nữa!

Kirishima:- Tuyệt quá!

Cả bọn đặt hi vọng hòa bình vào cậu bạn Koda, nhưng đời không như mơ.

Vừa mở miệng đã bị sinh vật cục súc chửi như hát hay, cậu cố gắng bày tỏ rằng bọn họ không muốn đánh nhau và mong sinh vật đó dừng lại nhưng không, sinh vật đó tấn công còn dữ dội hơn trước, còn không quên nói móc vài câu khiến cậu hóa đá ngay lập tức.

Nhận ra cách này không hiệu quả, cả lớp 1-A nhốn nháo bàn kế hoạch để chiến đấu mà tốn ít sức lực và thời gian nhất vì họ vẫn còn nhiệm vụ được giao.

Chỉ có Bakugou là không quan tâm, cậu ta chỉ muốn giết được sinh vật đáng ghét kia thôi.

________________________1204 Từ17/8/2023
 
◖Bnha X Boboiboy◗ Tập Huấn Ngoài Vũ Trụ?! Đùa Chắc?!
◖9◗ The destiny of lavender


Kirishima:- Á!!

Sao nó đuổi dai thế này!!!

Ai da da Nghe tới đây là đủ hiểu kế đánh không lại phải dùng kế chạy đây.

Cả lớp chạy tới đâu là nơi đó ngập ngùi trong biển lửa.

Mà hình như con quỷ này càng lúc phun càng hăng, ngọn lửa của nó bây giờ còn có thể nung chảy cả thép sắt chứ chả đùa.

Bakugo:- Lịt mịa chúng mày!!

Bỏ tao ra!

Tao phải nổ chết con chết toi kia!!!

Ashido:- Cậu nghĩ cái gì vậy?!!

Làm thế là cậu thành gà thui thiệc đó!

Ashido vừa chạy vừa hét lên, còn Bakugo thì bị quấn như con kén và được Shoji mang vác lên người chả khác gì cái bao tải.

Kaminari:- Tớ mệt lắm rồi!

Chúng ta phải chạy tới khi nào đây chứ!!

Kaminari la làng lên, vừa kịp lúc vấp phải cục đá mà té ngửa ra đằng sau thuận tiện cho con thằn lằn mặt lửng đè thằng vào mặt của cậu.

Midoriya:- Kaminari!!

Mọi người trong lớp tá hoảng cả lên.

Cứ tưởng cậu bạn lớp mình bị thui chín, ai dè nó chỉ khé lên một tiếng rồi phủi đít bỏ đi làm cả bọn ngớ hết cả người./Lớp A quần chúng/ ...

Uraraka:- Vừa nãy nó đuổi chúng mình hăng lắm cơ mà, sao tự dưng lại bỏ đi rồi..?

-Uraraka ngột bệt xuống đất thở hổn hển.

Cứ tưởng vừa nãy toang rồi cơ chứ.

Yaoyorozu:- Mọi người, tớ tìm được thông tin của nó rồi.

Tên của nó là Oalu, thuộc giống nhánh của loài Oaka.

Đặc điểm nhận dạng dễ nhất là chúng khá giống với loài lửng, tứ chi linh hoạt và dễ di chuyển trên mọi địa hình.

Nguyên tố chủ yếu chúng sử dụng nhiều nhất là hệ hỏa và hệ thủy.

Chúng là loài ăn chay nhưng tính bảo vệ lãnh thổ rất cao.

Nếu con Oalu này nhìn nhận loài nào không phải là sinh vật của nơi này thì khả năng bị chúng tấn công là rất cao.

Lớp A:- ...

Yaoyorozu:- Chủ yếu cái con lửng cam chỉ có ý định xua đuổi chúng ta đi thôi.

Nhưng mà tự dưng ta quay ra phản công lại nên nó mới hung hăng tới mức đó.

Lớp A:- ...

Kaminari:- Ôi trời đất thần linh ơi.

Người vừa cứu con một mạng đó!

Bakugo:- Đùa tao à?!!

Bảo vệ lãnh thổ cái con cóc khô!!

Thả tao ra!!!

Bakugo hung hăng vùng vẫy kịch liệt nên Sero hới hải tháo băng keo ra khỏi người hắn ta.

Bên phía bên giáo viên thì chính thức cạn lời khi xem hết tình cảnh trước mắt mà không khỏi cảm thán với cái độ báo thủ của đám học trò này.

Aizawa /Sao tự dưng lại muốn nghỉ hưu ngang🙂/

Iida:- Được rồi các cậu!!

Chúng ta còn chưa đi được hết được một quãng đường đâu!!

Nên chúng ta phải phấn chấn lên!!

Kirishima:- Ừ ha!

Ta mới vừa mới chỉ bị một con chồn lửng rượt thôi mà!

Ashido:- Ha ha, đúng là chỉ có lớp trưởng mới có thể khích lệ tinh thần cho cả lớp thôi ha!

Toru:- Nè nè các cậu!

Tớ vừa tìm được chỗ đẹp lắm đó!

-Toru từ một bụi cây chui ra cùng với trang phục anh hùng của mình lớn tiếng gọi.

Midoriya:- Ể, Toru - chan.

Cậu thay trang phục từ khi nào vậy?

Toru:- Hì hì, tớ vừa mới thay để tiện tách đoàn đi khám phá chút xíu thôi.

Mà nè các cậu, tớ vừa ra đằng kia thấy có nơi đẹp lắm luôn!

Mọi người nghe thấy thế thì liền vứt mấy cái chuyện lúc nãy qua sau đầu mà đi theo chỉ dẫn của Toru.

Họ vượt qua một bãi cỏ dại, men theo con suối trong vắt rồi trước mắt tất cả là một ngọn đồi Lavender xinh đẹp mang theo mùi hương nhẹ nhàng đặc trưng khó cưỡng của nó.

Xung quanh còn có những bia đá trắng bạc dần bị rong rêu bám đầy được xắp xếp lộn xộn và khắc lên chúng là những dòng chữ cổ kì lạ được viết lên một cách chỉnh chu All:- Đẹp quá đi!!

Ashido:- Tuyệt lắm đó Toru!

-Ashido cười lớn, tay còn giơ ngón "like" tinh nghịch lên làm cả lớp cười sảng.

Mineta:- Á!

Lại là con chồn mặt lửng đó kìa!!

-Mineta la làng lên rồi bổ nhào mà ôm gọn luôn cái đầu của Iida làm mọi người hú hồn mà quay ra nhìn về hướng mà Mineta chỉ.

Kaminari:- Những 3 con?

Giờ làm sao?

-Kaminari xanh mặt khi thấy con ngoài hành tinh mặt lửng đó.

Cậu chưa muốn bị thui sống đâu.

Cứ tưởng là cảm đám lại bị rượt thêm một lần nữa, thì chỉ thấy một con Oalu trong đàn khé lên rồi bỏ đi cùng đồng bọn.

Lần này là lớp A hoang mang thật rồi.

Rõ rành rành thông tin mà Yaoyorozu vừa đề cập là nó sẽ dí tụi này tụt hơi cơ mà?

Sao giờ hiền vậy?

Midoriya:- Này Yaoyorozu, tớ bây giờ mới để ý rằng từ lúc tới ngọn đồi này là những sinh vật nơi đây gần như chẳng bén mảng lại gần tấn công chúng ta.

Đã thế còn phớt lờ nữa?

-Midoriya vừa nói, vừa nhìn theo hướng của một con mèo mang hình thù kì lạ, con này gần như có ý định tấn công họ nhưng lại không dám động thủ.

Cứ như sợ một thứ gì đó vậy.

Yaoyorozu nghe thấy thế thì liền mở bảng chỉ dẫn để kiếm thêm thông tin.

Yaoyorozu:- Thấy rồi.

Ngọn đồi này được đặt tên là The destiny of lavender (Sự hộ mệnh của Lavender) Truyền thuyết kể lại rằng hơn 200 năm về trước, hành tinh có diện tích lớn hơn trái đất gấp ba lần chỉ là một đống hoang tàn sau chiến tranh của các vị thần gây nên khiến gần 2/5 diện tích cục bộ của các tiểu hành tinh vũ trụ cách 4 tỷ năm ánh sáng bị ảnh hưởng nặng nề.

Yaoyorozu:- Cứ tưởng rằng những sinh vật ở đây sẽ chết dần chết mòn vì sự khắc nhiệt sau chiến tranh thì một kẻ vô danh tự nhận bản thân là "nhà lữ hành" tới để giúp đỡ cho sinh vật ở hành tinh Heaven Silence.

Nhà lữ hành đó từ từ "cải tạo" và "biến tấu" nơi đây thành một vùng đất xinh đẹp và tràn đầy sức sống chỉ sau gần 50 năm kể từ khi Nhà lũ hành đặt chân tới đây.

Yaoyorozu:- Những con dân ở đây thờ phục người đó như một vị thần, một vị vua.

Biết được rằng "thần linh" của mình rất thích loài hoa Oải hương.

Họ ngay lập tức biến ngọn đồi - nơi đầu tiên mà Nhà lữ hành đó xuất hiện thành một đồi hoa và đặt tên cho nơi này là The destiny of lavender.

Tuy rằng các thế hệ sau này không biết mặt mũi của vị thần của mình ra sao, hay chưa từ được kể qua thì họ vẫn hiểu một điều rằng "không được phá hủy nơi này, Ngài ấy sẽ rất tức giận nếu như biết chuyện".

Mọi người nghe xong thì cũng dần hiểu ra vấn đề.

Có nghĩa là nơi này tạm thời là nơi an toàn nhất rồi.

Iida:- Các cậu!

Hiện tại thì thông tin mà chúng ta có được ở đây là rất ít, tạm thời chúng ta sẽ ở lại đây một đêm để tìm hiểu sâu hơn để đảm bảo sẽ không có bất cứ tai nạn nào giống như hôm nay!

Các cậu đồng ý chứ?!

Iida hô lên, tay chân cũng không yên phận mà múa may như con robot.

Cả lớp cũng đồng tình trước ý kiến của Iida, liền lấy đồ nghề ra để cắm trại.

Mọi người đều loay hoay làm việc của mình thì bỗng dưng có một luồng gió mạnh kéo đến cho dù trời vẫn còn trong xanh mây quạnh làm Midoriya cảm thấy bồi hồi trong lòng một cách kỳ lạ.

Mong là chuyến tập huấn lần này sẽ không có vấn đề gì phát sinh....___________________Toi thấy ghét mấy má cứ dục toi ra chap 🙂10/9/20231410 Từ
 
◖Bnha X Boboiboy◗ Tập Huấn Ngoài Vũ Trụ?! Đùa Chắc?!
Một chút chuyện muốn nói


Hey má bác ơi.

Toi thực sự rất xin lỗi là vì toi đã ủi gần 4 tuần, tức là gần một tháng mới ra chap mới cho mấy Bồ xem nên vì toi mới bước vào đầu năm học mới ở trường cấp 3, vậy nên toi còn có rất nhiều việc để làm nên Ko có thời gian rảnh để ra chap cả , vs lại là trg toi nội trú cả ngày chiều mới được thả vẻ nên các bác cũng hiểu mà nhỉ🥲Và toi rất vui khi có những bạn đã động viên toi trong khoản thời gian này (tức là sau khi mình ra chap 9) mình cực kì cảm kích.

Nhưng thực sự đây là lần đầu tiên trong đời mà có người dám làm toi tức đến nổ phổi luôn.

Đã thế ý thức còn chả bằng một nửa của con ruồi, dân trí thấp tới thảm thương, đạo đức cứ như vứt cho có gặm vậy, ngay từ đầu toi đã cảnh cáo bạn ý một cách tế nhị hết sức có thể rồi nhưng bạn này hình như muốn tạo nghiệp một cách mới lại và độc đáo hay sao mà vẫn tiếp tục tỏ ra tôi đây làm tôi thấy rợn hết cả gai ốc.

Đây là phần cap của ngày 10/9 và ngày 11/9.

Ngày 10/9,tối hôm đây khi mình đang đọc bình luận của mọi người thì vô tình lướt thấy dòng bình luận vô ý tứ này.

Ban đầu mình chỉ nhắc nhở nhẹ bằng vài đôi câu dễ nghe, để mong rằng bạn ý sẽ đưa ra một lới xin lỗi thỏa đáng nhất.

Thế mà ngay chiều 11/9, mình vừa mới về nhà và mở điện thoại lên để kiểm tra thì đã thấy bạn ý bắt đầu có hành động quá chớn.

Đang sẵn mệt và khó chịu trong người vì học cả ngày đồng thời mình cũng là ban cán sự.

Nên trách nhiệm quản lý mọi thứ trong lớp ngay từ đầu năm còn rất là rối rắm và nhiều việc.

Thế mà vừa mới về tới nhà đã thấy được cái này thì hỏi toi có cay Ko? cay chứ.

Tức Ko?

Quá tức chứ Ko phải là tức.

Thế làm mình nhịn Ko nổ nên quay ra dáo huấn cho một trận.

Xong tới hnay (12/9) là Ko thấy phản hồi gì luôn.Thế nên làm ơn, mình Ko có ý định drop và Ko bao giờ có ý định nói xấu hay xúc phạm nhân phẩm của bất kì cá nhân nào cả.

Đó là do các bạn tự rước họa vào thân mà thôi.Vậy nên mình xin đính chính lại là mình ghét bị người khác dục ra chap.

OK 👌

Mình là con người chứ Ko phải là cái máy để thỏa mãn niềm ham muốn của các bạn.

Mình Ko làm gì các bạn thì các bạn cũng nên biết điều và ý tứ với lời nói của mình một chút.

Nếu như chúng ta gặp nhau ở ngoài đường, có lỡ miệng 2,3 câu rồi xin lỗi thì chả sao cả.

Nhưng mà ta đang nói chuyện trên nên tảng mạng Internet, chỉ cần một lời nói thôi là sẽ bị hiểu lầm ý ngay lập tức.Vậy nên ng ta sinh ra cái icon ngoài việc để cho sống động và đẹp mắt, thì nó cũng là công cụ để biểu hiện cảm xúc của bạn dành cho họ.

Nên vì thế toi minh mn Ko mắc bất cứ sai lầm nào rồi để lại bị bế lên dàn thiêu như bạn ở phía trên nha ^^

_____________620 từ12/9/2023
 
◖Bnha X Boboiboy◗ Tập Huấn Ngoài Vũ Trụ?! Đùa Chắc?!
◖10◗ Đêm xuống


Giữa khung cảnh đẹp mê người này, nhóm học sinh của lớp A vẫn bận bịu chuẩn bị mọi thứ trước khi trời tối, tuy rằng The destiny of lavender được coi là nơi an toàn nhất hiện giờ, nhưng mà họ cũng vẫn chưa đảm bảo hoàn toàn về việc này.

An toàn là trên hết.

Midoriya:- Các cậu, xung quanh đây đã được lắp thiết bị bảo vệ rồi.

Asui:- Khu vực này cũng đã được lắp xong.

Kero.

Yaoyorozu:- Được rồi, làm tốt lắm các cậu.

Kaminari:- Haizz, từ giờ tới tối có thể được nghỉ ngơi rồi!

-Kaminari nằm ườn ra bãi cỏ mà than vãn làm mọi người xung quanh cũng thấy mệt cùng.

Hoàng hôn ở Heaven Silence đẹp vô cùng.

Màu cam đỏ hòa quyện cùng chút xanh nhẹ chiếu xuống vườn hoa tạo nên một bức tranh mĩ miều.

Uraraka:- Công nhận nơi này đẹp ghê luôn á.

Ashido:- Hm hm!

Nếu như mà có cái điện thoại ở đây thì tốt!

Không chụp lại đúng là có hơi tiếc ghê.

Cái ánh nắng tỏa rạng cuối cùng cũng dần dần lui xuống, nhường đường cho màn đêm sâu thẳm và lạnh lẽo.

Iida:- Các cậu!

Hôm nay coi như là chúng ta đã kết thúc được một ngày ở đây, và ta cũng đã có thể phân biệt và nắm bắt rất rõ những khu vực an toàn, nắm bắt được hầu hết những việc căn bản để có thể sinh tồn 2 tuần ở đây!

Vậy nên hãy cố gắng phát huy hết mình để không làm các thầy cô thất vọng!!

Sau khi dùng xong bữa tối, Iida hừng hực phun trào khí thế làm cả lớp không nhịn được mà cười phá lên reo hò nhiệt tình đồng ý, tiếng cười rộn ràng phá tan đi sự yên tĩnh giữa màn đêm thanh tịnh như không có bóng người cho đến tối muộn mới tàn hẳn, nhường cho cái im lặng chết chóc đang bao quanh lấy đốm sáng cuối cùng...

Tất cả học sinh đều đã đi ngủ sau một ngày làm việc vất vả và mệt mỏi, ai nấy đều chìm vào giấc mộng đẹp thì từ đâu ra, một tiếng hét thất thanh xé tan cả màn đêm, kéo tâm hồn của vạn vật muôn loài quay trở về đất mẹ thân yêu.

Mọi người trong lều riêng đều bật dậy còn lớ ngớ chưa kịp hiểu chuyện gì thì từ đâu ra mấy cái dây leo mang hình hài của một con chăn trông rất dị hợm bò lòm cồm vào khu của bọn con trai.

Nếu như một con thì không đáng kể, nhưng đây phải tính đến số hàng chục, kèm theo đấy là những loài sâu bọ đột biến như nhiễm phải phóng xạ cứ lúc nhúc bò xung quanh căn lều rồi mò mẫm vào bên trong.

Mineta:- Á Á Á Á TRỜI ĐẤT QuỶ THẦN ƠI!!!

CON CÒN TRẺ CON CHƯA CÓ BỒ!!!!

CON CHƯA MUỐN CHẾT ĐÂU!!!

Mineta hét ầm ĩ cả lên, tay chân khua khoắng ôm lấy đầu của Midoriya làm điểm tựa để tránh lũ côn trùng, cả nhóm bị bao vây chỉ biết ngồi chụm lại để tránh bớt rủi ro.

Midoriya:- Ặc!

Sao tự dưng-!

Iida:- Mọi người bình tĩnh!

Cố gắng thử tìm cách gì đó dụ bọn chúng ra ngoài đi!

Mineta:- Á Á Á!!

Đông như quân Nguyên Mông như thế này thì làm sao mà xua hết được!!

Bakugo:- Mịa!

Ngậm mồm lại cái thằng đầu nho này!!

Kirishima:- Làm sao đây?

Đang ở trong lều thì làm sao mà xài năng lực được!

Bên phía lều của nhóm nam cứ hỗn loạn cả lên thì từ đằng xa, có ba thân ảnh mang hình hài giống nhau đang đứng ở một ngọn đồi gần đó cười không ngậm được mồm.

Fire:- Ha ha ha!!

Tớ bảo rồi mà!

Chọc bọn họ vui lắm!

Kẻ chủ mưu - Fire cười lăn lộn ở bãi cỏ, thiếu điều cười tới tụt cả quần là được ăn cả ngã về "quê".

Wind:- Ha ha, thiếu điều tí chơi xong lại bị Mama "xử gọn" thôi hà.

Fire:- Ui xời!

Kiểu gì chúng ta mà chả bị "múc".

Không sao đâu, lát quay về cứ nở một nụ cười tự tin là được ấy mà!

Leaf:- Nè Fire, thế còn bên phía của các bạn nữ thì sao?

Leaf hỏi, Fire nghe thấy vậy liền nở một nụ cười của mấy dân anh chị bán hàng đa cấp nói.

Fire:- Đừng lo Leaf, tớ có tặng cho họ một món quà tuyệt vời lắm!

Đảm bảo nhận xong nhớ cả đời!

Wind:- Ể?

Tớ tưởng cậu bỏ qua?

Fire:- Nào nào, chết là chết cả nút rồi, bỏ qua làm gì.

Tớ cất công chuẩn bị cả chiều rồi, không tặng cho họ là phí lắm á..

Uraraka:- Á!

Yaoyorozu:- S-sao tự dưng ở đây lại có lươn cơ chứ?!

Hagakure:- Trời ơi!

Nó bò lên người tớ nhớt quá đi mất!

Ashido:- Ghê chết mất!

Kết quả của "màn chơi" đêm hôm đấy đã làm cả lớp A vào sáng hôm sau mỗi người đều được tặng miễn phí hai bên cuồng thâm ở bọng mắt trông sống động vô cùng.

Còn ba thằng liều tuy được một cuộc chơi cười không hồi kết, nhưng cái kết phải trả là ăn cơm chan nước canh Mạnh Bà vào sáng sớm ngày hôm sau.

_________________________Mệt quá đi, trường toi nó học sớm nên tuần sau thi giữa kỳ rồi.

Ai cíu toi đi இ௰இ953 từ 14/10/2023
 
◖Bnha X Boboiboy◗ Tập Huấn Ngoài Vũ Trụ?! Đùa Chắc?!
◖11◗ Nhà Kính Chi Phối


Thành viên trong lớp A uể oải bước đi từng bước một sau sự việc "không đáng có" làm họ ám ảnh tới xương tủy.

Hơn chục cái nồi bánh chưng rồi cũng không ngờ rằng bản thân được hù một vố đã cái lư đến thế.

Midoriya:- Bên chỗ các cậu cũng bị như vầy ư?

-Midoriya mệt mỏi lết từng bước một, vừa hỏi han Uraraka.

Uraraka:- Umk, tự dưng đâu ra nguyên một bầy lươn, làm bọn tớ sợ muốn chết...

Midoriya nghe xong cũng chỉ biết cười khổ, thôi thì cũng coi đây là bà học đáng nhớ cũng được.

Bài học thứ nhất: Đừng ngủ khi Boboiboy còn thức.

Băng qua một con sông rồi đi qua một khu rừng rậm rạp theo chỉ dẫn của Yaoyorozu, cả đám bất giác nhìn thấy nguyên một bãi tha ma nằm khuất sâu bên trong một cái hang trũng mà sợ sun vòi.

Nơi mà họ đang đứng bao phủ toàn cây với cây, rậm rạp tới nỗi mà gần như ánh sáng cũng khó mà có thể chiếu lọt vào.

Âm u vô cùng.

Mineta:- Sao cái nơi hoang vu này... lại có cái bãi tha ma nhìn ghê thấy khiếp.

Mineta run rẩy nhìn cảnh tượng trước mắt làm mọi người cũng có cảm giác rùng mình theo, bỗng dưng xung quanh họ đột ngột bao phủ bởi một làn sương mù trắng xóa kèm theo đó là một chút ánh tím mờ ảo khuất tầm nhìn, đã thế nó còn làm họ cảm thấy không khỏi nhức nhức mỏi mắt.

Midoriya còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đám khói trắng mù mịt đột ngột tan biến một cách kì lạ.

Khi dần cảm thấy bản thân đã dần lấy được thị lực, cậu mở mắt ra thì chỉ còn thấy Uraraka, Bakugo và Ashido đang đứng ở bên cạnh.

Uraraka:- H-hả?!

Mọi người đâu mất rồi?

Midoriya:- Có lẽ làn khói vừa nãy đã tách chúng ta ra.

Midoriya quan sát xung quanh, có vẻ là một mê cung mang kiến trúc theo phong cách phương Tây cổ kính, quang cảnh xán lạn hơn so với khu rừng u ám ban nãy và cũng có phần trong trẻo (?) hơn.

Bakugo:- Hừ!

Lại cái đếch gì đây.

Bakugo khó chịu ra mặt, đêm hôm qua không ngủ được đã khiến hắn bị thiếu giấc một cách trầm trọng, đã thế mới sáng sớm đã phải dính dáng tới mấy cái vụ phiền phức này thì ai bình tĩnh cho nổi.

Ashido:- Bây giờ chúng ta phải làm sao, kiến trúc kiểu mê cung như thế này thì thoát ra kiểu gì?

Midoriya:- Nếu như cả lớp cũng bị tách ra thành 4 giống tụi mình thì có khả năng ta đang chia ra làm 5 nhóm nhỏ lẻ.

Vậy thì không ổn rồi.

Uraraka:- Bình tĩnh nào Midoriya, hiện tại ưu tiên hàng đầu ra thoát ra khỏi đây trước đã.

Uraraka trấn an Midoriya và hai người còn lại rồi cùng nhau tiến sâu vào mê cung..

Càng vào sâu bên trong, Midoriya cảm thấy nơi đây càng kỳ quái.

Nó rất khó tả, giống như kiểu cấu trúc ở đây thay đổi liên tục làm cho con mồi khó xác định được vị trí mà cứ tiếp tục lạc trôi tại một nơi vô định, một nơi mà chỉ có lối vào chứ không có đường ra.

Ashido:- Nè, tớ mệt lắm rồi, hay là nghỉ chân một chút đi.

Bakugo:- Im đi Da Hồng!

Mày lắm mồm quá thể!

Uraraka:- Thôi mà Bakugo, Ashido cũng nói đúng, ta cũng đã đi liên tục gần một tiếng rồi nên- Câu còn chưa dứt ra khỏi miệng, chân của Uraraka đạp phải một khoảng gạch bị lồi lên, nhưng cũng chỉ được một lát, miếng gạch bị lún xuống hẳn vài cm cùng lúc những con dao sắc nhọn không biết từ đâu ra lao thẳng về phía cả 4 đang đứng.

May nhờ có Ashido thân thủ nhanh nhạy dùng Kosei tạt axit mà thoát khỏi một mạng.

Uraraka:- Ở đây còn có cả bẫy ư?

Uraraka xanh mặt nhìn về phía miếng gạch ban nãy mà nuốt nước bọt, tý thì cả bọn được quy tiên trong vòng 0,2s cũng nên.

Midoriya:- Các cậu, tớ nghĩ rằng lần này chúng ta phải cẩn thận hơn.

-Hi hi hi, đúng rồi đúng rồi, ta thấy các ngươi nên cẩn thận một chút cũng nên.

Một giọng nói trong trẻo nhưng mang đầy sát khí bỗng từ khoảng không vọng ra.

Rồi tiếng giày cao gót va chạm với nền gạch cứ thế mà vang lên đều đều trên đầu khiến họ bất giác hướng ánh mắt lên phía trên.

Một cô bé khoảng 12 - 13 tuổi, mái tóc màu nắng bạc xõa ngang hông cùng với cặp mắt mèo hoàng kim vô cùng sắc sảo, cô mặc một bộ váy lolita cổ điển màu đỏ đô kèm theo đôi giày búp bê làm nổi bật lên khuôn mặt như được đúc bằng sứ của mình.

Cô mỉm cười chào đón.

Roli:- Chào mừng "người chơi" đã tới đây, tôi là Roli, người phụ trách khu vực "4 Mùa".

Có vẻ đây là lần đầu "người chơi" đến đây nhỉ?

Nhưng mà đừng lo, "người chơi" chỉ cần hoàn thành các những thử thách ở nơi đây, đảm bảo rằng tôi sẽ thực hiện nguyện vọng "nằm trong khả năng" thay cho món quà vì đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!

Nào "người chơi" còn thắc mắc?

Cô nở một nụ cười mà chẳng hợp với độ "tuổi" của mình một chút nào làm cho 4 con người ở bên dưới sởn hết cả gai ốc.

Midoriya nuốt nước bọt cố gắng mở miệng cho dù chả biết bản thân sẽ có ý định làm gì tiếp theo.

Midoriya:- V-vậy, thì tại sao lại đưa bọn tớ tới đây, rõ ràng là bọn tớ không có ý định tham gia thử thách này mà?

Roli nghe xong câu hỏi thì nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu gì, cô cười trả lời một cách xanh rờn.

Roli:- Ủa?

Không phải do "người chơi" tự nguyện hay sao?

Căn bản chúng tôi không thể tự tiện đưa người vào đây.

"Người chơi" nói vầy là không hay đâu nha.

Bakugo:- Mày đùa tao đấy à?!

Bakugo tức điên lên mà lao thẳng tới chỗ của Roli không suy tính, gã dùng Kosei tấn công cô nhưng ngay khi vừa chạm vào, vụ nổ dường như biến thành những cánh hoa hồng nhẹ tênh, cùng lúc Bakugo bị đánh bật bởi một lực vô hình.

Midoriya:- Kacchan!

Roli:- Ầy, khách tới đây chơi thì đừng manh động như vầy chứ?

Chẹp chẹp.

Roli khoanh tay thở dài, sống trên đời gần 2 kiếp rồi mà cô chưa bao giờ thấy ai tay nhanh hơn não thế này.

Midoriya:- Khoan, chả nhẽ...

Roli:- Đúng rồi đó~ cái bãi tha ma quanh khu vực rừng Bowery chính là "lối vào" đó nha~ Có vẻ như "người chơi" chưa tới Heaven Silence bao giờ nên còn hơi bỡ ngỡ nhỉ?

Thảo nào lớ ngớ chui tọt vô đây~ Roli với giọng điệu ba phần khinh bỉ, bảy phần mỉa mai với sự hiểu biết ngu dốt của họ, may mắn cho là Heaven Silence vốn luôn có các những luật lệ riêng, nếu không thì có khả năng đám thiểu năng này sẽ chết trước khi đến được đây cũng nên.

Roli:- A phải rồi!

Vừa nãy "người chơi" có đạp phải bẫy đúng không?

Thiết kế bẫy ở đây không chỉ kích hoạt được một đâu nha, mà có khi cả hai đến ba cùng một lúc luôn đó!

Ấy, vừa nhắc xong!

Ngay khi vừa dứt câu, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển ầm ầm, cả bốn bất giác tái mặt ngay khi sau lưng họ xuất hiện một tảng đá to tổ chảng chắn luôn cả lối đi.

Tảng đá lăn tới đâu, thì những đồ vật như bình hoa hay bàn ghế chắn ngang đường đều bị nó cán cho sàn phẳng không sót thứ gì.

Ashido:- Chạy mau!

Phát này tớ không đỡ nổi đâu!!!

Cả đám nghe xong không hẹn nhau, chạy thừa sống thiếu chết để vớt nửa cái mạng về mà không để ý tới Roli đang lầm bầm ở phía trên.

Roli:- Chào mừng "người chơi" đã đến Nhà Kính Chi Phối.

Trò chơi xin mạn phép bắt đầu.

______________________Dealine dí dữ quá đi🙈🙉1440 từ7/11/2023
 
◖Bnha X Boboiboy◗ Tập Huấn Ngoài Vũ Trụ?! Đùa Chắc?!
◖12◗ Khu vườn 4 mùa


AAAAAAAAAA!!!

Nhóm Midoriya chạy thục mạng, trong khi tốc độ của tảng đá đằng sau họ mỗi lúc một nhanh.

Ashido:- Ha, ha!

Sao từ nãy tới giờ không có lối rẽ nào thế?!!

Uraraka:- Cậu bị gì vậy?!

Chúng ta đã rẽ những mấy lối rồi đó!!

Uraraka mệt mỏi thở dốc gào lên như muốn cho cả bàn dân thiên hạ nghe thấy tiếng hét thảm thương của những nạn nhân "may mắn".

Hết chuyện này rồi tới vụ khác.

Ông trời đâu cần tàn nhẫn như vậy đâu cơ chứ.

Boboiboy: "Thế không phải là do nghiệp tụ vành môi à😀?"

Chạy được một hồi, ai cũng đã kiệt sức.

Cổ họng thì khô khốc, cứ tưởng bản thân sẽ chết dí tại đây thì bỗng nhiên.

Cả nhóm bị một lực đẩy vô hình kéo vào một góc khuất nhỏ vừa đủ để một người trưởng thành chui qua, cùng lúc tảng đá đâm rầm vào khe bít kín luôn lối đi.

Midoriya:- Ha, ha...

Cái gì vậy...?

Uraraka:- H-hình như... vừa nãy có cái gì đó vừa đẩy chúng ta vào đây...

Roli:- Ara?

Sao "người chơi " tả tơi dữ vậy?....

Cả bốn con người đều giật nảy mình, đồng loạt nhìn về phía Roli đang điềm đạm nhấp từng ngụm trà sen trông yên bình vô cùng.

Yên cái dái.

Bakugo:- Cmn!!

Bố đây nhịn mày hết nổi rồi đó!

Bakugo tức tối định lao tới sống mái với con quẽ trước mặt một trận thì lực đẩy vô hình tiếp tục kéo tất cả không ngoại trừ Bakugo ngồi xuống những chiếc ghế còn trống.

Cô vui vẻ mời họ uống trà mặc cho mấy con nai vàng này vẫn còn đang ngơ ngác.

Roli:- Hm, sơ bộ qua thì "người chơi" cũng tự hiểu rằng.

Vốn dĩ Nhà Kính Chi Phối giống như một cá thể sống vậy.

Hiển nhiên không khó hiểu lắm khi những "cá thể nhỏ" ở đây có thể tự tương tác và di chuyển không theo quy luật hoặc chẳng bị tác động cũng tự bay nhảy lung tung.

Ví dụ như cục đá đuổi theo "người chơi" theo đúng nghĩa.

Roli ôn tồn giải thích một cách dễ hiểu nhất.

Nhưng cũng chỉ được một lát, không gian im lặng liền bao trọn xung quanh khiến không gian ngỡ như vô tận trở nên ngột ngạt.

Roli cảm thấy im lặng như thế này cũng không phải ý hay.

Ngày trước khi tiếp đón "người chơi" tới đây, họ đều hỏi lên hỏi xuống tới tấp làm cô trả lời không lại.

Thế mà tới lượt "người chơi" mới này lại im re làm cô chán không buồn nói.

Ước gì những "người chơi" đó quay trở lại đây chơi nhỉ?

À mà họ nằm dưới mấy tấc đất mất rồi còn đâu.

Roli:- "Người chơi" cần hỏi gì trước khi tiếp tục hành trình không?

Với lại tôi chỉ được phép trả lời những câu hỏi mà "mẹ" cho phép.

Nên mong "người chơi" có thể hiểu.

Midoriya:- Mẹ? ( -Vậy ra là vẫn còn một người khác đang nắm quyền toàn bộ nơi này?) Roli:- Câu hỏi này xin mạn phép không trả lời....

Ai đã hỏi đâu:0?

Thế dấu chấm hỏi ở cuối câu để làm chưng à? 눈_눈 Midoriya:- H-hả??

Vậy, vậy còn tớ còn những người bạn khác cũng đang bị lạc ở đây.

Cậu có biết họ ở đâu không?

Midoriya lúng túng lựa đại một suy nghĩ trong đầu ra.

Cô nghe xong thì khá hài lòng với câu hỏi, không nhanh không chậm đáp lại.

Roli:- À, hình như "người chơi" vẫn còn bạn bè của mình nhỉ?

Hiện tại họ cũng giống "người chơi", đều được phân bổ nhỏ lẻ ra những khu vực khác nhau.

Nhưng luật chơi cũng sẽ thay đổi theo từng khu.

Còn gì nữa?

Uraraka:- Vậy có nghĩa là... sau khi tụi tớ hoàn thành xong các thử thách ở nơi này.

Thì sẽ được đưa ra bên ngoài và gặp lại họ đúng không?

-Uraraka kiêng dè hỏi.

Roli:- Hm, còn tùy thuộc vào "người chơi" và bạn của "người chơi" có vượt qua được thử thách mà quản trò đưa ra hay không thôi.

Nhanh thì cỡ 2-3 ngày sẽ xong, chậm thì mất cả tuần, có khi cả tháng, thậm chí cả năm luôn cũng được đó~ Roli tỉnh bơ đáp làm mọi người sốc toàn tập.

Cổ mà nói được cái câu xanh rờn như vậy chứng tỏ đã có người kẹt ở đây cả năm trời rồi!

Roli:- Mà cũng đừng lo~ Vốn nơi này không có khái niệm thời gian nên có kẹt ở đây cả tỷ năm.

Thì "người chơi" cũng chỉ cảm thấy mình kẹt ở đây có vài ngày hoặc vài tháng là cùng thôi hà~ Cái đó là thứ đáng quan ngại nhất đấy!!

Cả đám trong nhóm chưa thể hiện được nội tâm đang gào thét xong.

Thì bỗng dưng một cái hố trũng đèn xì từ đâu chui ra dưới mặt đất hút cả đám xuống dưới.

Chưa kịp hiểu cái sự đời gì, thì họ chỉ ú ớ nghe được vài câu: "Chúc "người chơi" có một chuyến phiêu lưu vui vẻ~ Có gì gọi tôi, tôi sẽ giúp hết mình~" Nếu thế thì giúp đám này ra khỏi đây luôn đi!!!

________________________________Xì chét nhân đôi số lần~U ù ú~U ù ú~U ù ú ú ú u u~🙂)920 từ28/11/2023
 
◖Bnha X Boboiboy◗ Tập Huấn Ngoài Vũ Trụ?! Đùa Chắc?!
EVEN!!!!!!


ây đô!!

lâu lắm rồi tôi đây ko chịu ra chap nhể?

Sorry vì dạo bữa tôi bí với bận quá chừng luôn 😣

Nhưng mà đừng lo!

Có gì khó

Có mấy chế lo!

Hiện tại Chap 12 đã ra từ kiếp nào và tổng thể thì các bác cũng hiểu đại khái rồi đấy.

Muốn có chap sớm thì cùng vắt muối với tôi đê👁️👄👁️👍

cuối năm rồi đó

đúng 12h đêm nay là qua năm mới rồi đấy

muốn có sớm thì cùng bàn luận với tôi đi nào

không có muối á?

thì khiếu hài hước đâu sao không bắt cốt chanh ra

dễ mà đúng không🤡

vậy nên hãy cứu tôi một mạng nhé mấy mina~
 
◖Bnha X Boboiboy◗ Tập Huấn Ngoài Vũ Trụ?! Đùa Chắc?!
◖13◗ hai chữ "bình yên"


Midoriya:- Ặc!

Midoriya đau điếng sau cú đáp đất vừa rồi, những người khác cũng không khá khẩm hơn là bao.

Uraraka:- Ui da...

đây lại là đâu đây?

-Uraraka xoa phần mông vừa trực tiếp chạm đất của mình nhìn vào khung cảnh xung quanh.

Thì ra là một khu vườn.

Nhưng mà nói là một khu vườn thì không đúng lắm, trong đây trồng rất nhiều loài hoa và loài cây tượng trưng theo các mùa khác nhau.

Nổi bật nhất vẫn là cây đại thụ Anh Đào khổng lồ trước mặt mọi người.

Ashido:- Đẹp ghê luôn!

-Ashido thích thú chạy đi lung tung.

Midoriya:- Ashido, mau quay lại đây đi, không biết quanh đây có nguy hiểm gì đâu.

Midoriya lo lắng gọi Ashido quay lại, nhưng có vẻ như cô bạn này lại ham chơi quá đà rồi.

Bakugo:- Chậc, mất thời gian.

-Bakugo khó chịu kiểm tra xung quanh.

Nơi này không có dấu hiệu gì bất thường.

Nhưng chỉ lo đang yên đang lành lại dẫm phải mật thất khởi động bẫy thì phiền chết.

Cả nhóm đi bộ qua những khung cảnh xinh đẹp, những loài cây, loài hoa từ nhiều nơi khác nhau tụ về tạo nên khung cảnh nên thơ.

Đi một hồi lâu đã thấm mệt, họ quyết định ngồi tạm gần một cây cổ thụ gần đó để nghỉ ngơi.

Uraraka:- Nơi này nhiều loài hoa lạ ghê, tớ chưa thấy bao giờ luôn đó.

-Uraraka nói rồi bứt một bông hoa bỉ ngạn đỏ gần đó mà nhìn ngắm.

Nhưng mà đột nhiên yên bình như thế này làm cho Midoriya vô cùng bất an.

Theo lời mà Roli nói, nơi này vốn không có khái niệm về thời gian.

Tức là cho dù họ có mắc kẹt ở đây cả tháng, hay thậm chí là cả năm, ta cũng chỉ nghĩ mọi chuyện như gió thoáng qua.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ không ổn.

Ashido:- Này các cậu! xem tớ biểu diễn này!

Ashido nhanh nhảu muốn phá tan bầu không khí chán ngắt này mà tạo axit múa lung tung.

Không may một ít axit tạt vào cái cây cổ thụ mà cả 4 đang ngồi, tạo lên một lỗ to ngang đầu người. ...

Ashido:- ...

Roli:- Úi chà.

Lủng lỗ rồi kìa.

-Roli trong hình hài của một chibi nhỏ xinh từ khi nào đã ngồi lên vai Midoriya mà xem kịch hay.

Midoriya:- R-Roli??Rầm!!

Roli:- Mà hình như vừa nãy tôi quên mất không nói cho "người chơi" về việc....Ruỳnh!!

Roli:- ...

ở đây có một quái thú canh gác thì phải đó~ Câu vừa dứt, cây đại thụ mà Ashido vừa vô tình tại axit vào từ từ chồi lên.

Rễ cây bật ra cùng với động đất mạnh làm cho mọi người hoảng loạn.

Midoriya:- C-chuyện gì vậy?!

-Midoriya hốt hoảng hỏi "sinh vật" đang đậu trên vai cậu.

Roli:- Tôi nói rồi đó~ Ở đây có Quái thú canh gác~ Uraraka:- Midoriya!

Mọi người!

Cái cây cổ thụ là quái vật đó.!!

-Uraraka hét lên rồi kéo cảm đám chạy mất dạng.

Cây cổ thụ già cỗi bây giờ lại biến thành một con quái vật cây cao to cỡ bằng hai cái tháp eiffel và hai cái tượng nữ thần tự do cộng lại đang gầm rú dữ dội vì bị axit của Ashido tạt vào.

Nó trừng mắt nhìn về hướng 4 con người đang chạy mà đuổi theo.

Ashido:- Á!!

Roli mau làm gì đó đi!

Roli:- Chịu thôi à~ Bakugo:- Con mẹ mày! thế mày đi theo để làm mắm à?!

Roli:- Ủa, tui chỉ đồng ý đi theo để gợi ý chứ hỗ trợ bao giờ? ...

Pha này hảo hán thật rồi.

Con quái vật cậy thì to vật vã mà nó bò nhanh kinh khủng.

Đúng rồi đấy.

Nó bò.

Nó không có chân.

Chỉ có rễ cây.

Nên nó bò tuồn như con hổ mang luôn á.

Midoriya:- N-nếu vậy có cách nào để cắt đuôi nó hay không?!

-Midoriya vừa chạy vừa thở, cố nó một câu rõ ràng nhất.

Roli:- Hm hm, chạy qua khu "xuân" rồi rẽ trái rồi quẹo sang khu "thu", có một đường hầm ở đó đó.

Midoriya:- Thật thật sao?!

-Midoriya vui mừng.

Roli:- Ừm hứm.

Nhưng mà từ đây tới khu "thu" mất cỡ 15 phút chạy bộ nên ráng đi thêm chút nữa đi nha~ -CÁI GÌ!!!!!

_____________________ -...

Midnight:- Đây có thật là khu vực an toàn mà TAPOPS nói không vậy?

Các giáo viên thật sự cạn lời khi nhìn thấy tình cảm mà đám học trò của Aizawa đang dính phải.

Đây là đi chinh phạt lời nguyền chứ có phải đi tập huấn nữa đâu???

Boboiboy:- Không sao đâu, cháu nói thật đấy.

Những người cai quản tại Khu Vườn Bốn Mùa còn nương tay với bọn họ nên mới ném tới mấy khu vực Quản thúc.

Còn không coi như là bị mấy thứ quái dị ở nơi đấy nhai đầu làm cái "rộp" rồi. ...

Đâu cần phải diễn tả một cách chân thực như thế đâu.(Tức là ở khu vực Quản thúc, những người cai quản nơi đó sẽ thường xuyên chinh sát và có những Bảo hộ (Ví dụ như con quái cây đang dí nhóm Midoriya.) túc trực.

Còn đâu là mấy bác tự hiểu rồi đấy, sơ hở là "rộp") Hawk:- Haha, cũng vui đấy.

Nếu vậy thì ta thử tới đó chơi có được không?

Boboiboy:- Tất nhiên là được rồi.

À mà cô Midnight, nếu cô thích thì ở khu D có dẫn tới bồn tắm lộ thiên.

Nếu cô muốn cũng có thể tới đó thư giãn.

Midnight:- Ulatroi ❤ Camon nhóc iu ❤ -Midnight vui vẻ chạy tót đi mất.

Sau khi Hawk và Midnight rời đi thì chỉ còn Endeavor, Aizawa và Present Mic là ở lại quan sát đám học sinh đang vật vờ ở ngoài kia.

Boboiboy:- "Có nên cho họ vài lời khuyên gì không nhỉ?"

_____________________________Thế là quá đủ vs toi rồi.Cút đây 🤡👁👄👁👌1/1/20241026 từ
 
◖Bnha X Boboiboy◗ Tập Huấn Ngoài Vũ Trụ?! Đùa Chắc?!
◖14◗


Rầm rầm!!

GARRAO!!!!

Tiếng con quái vật cứ vang vọng, từng hồi đập rung chuyển cả căn hầm.

Nhưng cũng chỉ một lát thì tiếng gào rống đã dần tắt và giả lại sự yên bình vốn có của nó.

Uraraka:- Ha... nó bỏ đi rồi...

Midoriya:- Tớ còn... tớ còn tưởng chúng ta sẽ bị nó gì cho nát bét luôn chứ...

Ashido:- Tớ xin... lỗi... ha... vì đã gây rắc rối cho các cậu...

Bakugo:- Con mẹ nó... thế thì ngay từ đầu mày ngồi im một chỗ... thì đã đéo có chuyện này xảy ra rồi...

Tất cả đều ngồi thụp xuống.

May là cái hầm này đủ chắc chắn để đỡ nguyên mấy đòn đánh mà con quái đó giáng xuống, không thì cả đám bị đè cho mất xác thì lại khổ mấy người đi tìm.

Roli:- Ara~ thế là "người chơi" đã đi được 2/3 quãng đường rồi đó nha~ Roli ngồi đu đưa trên vai Midoriya, trên tay cầm ngắm một bông hoa hồng đen, vừa cười vừa nói.

Midoriya:- H-hả??

Roli:- Ý tui là, "người chơi" sắp sửa tới chỗ của Thornbot rồi đó~ Lời vừa dứt như sét đánh ngang tai.

Cả nhóm hay thậm chỉ là cả lớp A còn chưa khởi hành được hơn quá hai ngày mà đã sắp tới nơi mà Thornbot đang được cất giữ.

Thế với chúa họ cũng khó tin đây là sự thật cho được.

Uraraka:- Ơ, nhưng- Roli:- Đã sang ngày thứ 8 rồi nên "người chơi" cần phải gấp rút chạy deadline trước khi quá hạn đó nha~ À, hình như họ quên mất rằng nơi này vốn không có khái niệm về thời gian...

Nhưng theo như tính toán thì họ mới chỉ bị nhốt và Khu vườn 4 mùa còn chưa đầy 4 tiếng, ấy thế mà ở bên ngoài đã trôi qua tận 8 ngày.

Nếu như nhiệm vụ thất bại, chắc chắn cả đám sẽ bị nhận một hình phạt tương ứng với số ngày trễ hạn.

Midoriya:- Thế này thì không ổn rồi...

Bakugo:- Con mẹ nó!

Rõ ràng lũ con ông cháu cha kia thích bày vẽ trò cho ông đây thở như chó vì chạy bục cả mạng, xong rồi lại kiếm thêm cớ để đẩy bố mày vào ba cái trò vớ vớ vẩn vẩn để thách thức sức chịu đựng của tao à?!!

Bakugo tức sôi máu tính lao vào khô máu với Roli, nhưng Midoriya chạy ra can ngăn làm gã lại càng tức điên hơn.

Bakugo:- Mẹ nó thằng Mọt sách vô dụng bỏ bố mày ra!

Có tin tao rút xương của mày từ đường lỗ đít hay không hả?!!

Midoriya:- B-bình tĩnh đi mà Kacchan!

Ashido:- Đấy, lại thế nữa kìa.

-Ashido chống nạn nhìn cả hai.

-Ta có nên giúp Midoriya không Uraraka?

Uraraka:- Tớ, tớ nhĩ chắc không cần đâu... .....

Boboiboy:- Bữa trưa tới rồi đây!

-Boboiboy từ trong nhà bếp bước ra, cùng với một số món đặc sản của Việt Nam.

Midnight:- Ui cha cha, ngon dữ vậy.

-Midnight mắt sáng lên khi nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn lạ mắt.

Hawks:- Lâu rồi không ăn lại đồ ăn Việt, tự dưng nhớ ghê.

-Hawks cũng ngóc đầu đi ra khỏi phòng ngủ khi nghe thấy mùi đồ ăn.

Present Mic:- Ầy ây!!

Ăn mà không rủ tôi là không được đâu à nha!!

Boboiboy cười trừ khi nhìn mấy đứa trẻ to xác, nhưng hình như từ nãy tới giờ cậu vẫn thấy thiếu thiếu ai.

Hawks:- À đúng rồi, Endeavor và Eraser Head vừa ra ngoài đi dạo cũng được một lúc rồi, chắc họ không ăn đâu nên không cần để phần cũng được.

-Hawks vừa nói, vừa cắn một miếng nem. ...

Thưa ngài...

Present Mic:- Mà nhắc mới nhớ, đã được 10 ngày kể từ khi lũ nhóc của Shota làm nhiệm vụ.

Cứ cái đà này tụi nó chỉ có nước trượt thôi nhỉ?

Boboiboy:- Cháu cũng đang nghĩ giống chú.

-Boboiboy nói rồi thở dài.

-Cháu đang nghĩ xem nên đưa ra hình phạt gì cho lớp A, vì Đô Đốc vừa ném hết việc "chăm sóc" họ sang cho cháu...

Hawks:- Tuổi nhỏ nhưng việc lớn quá ha.

-Hawks nở một nụ cười nhẹ.

-Mà cho ta hỏi một câu tế nhị một chút nhé?

Hawks với khuôn mặt không biến sắc, như việc này anh đã làm không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này lại khác hơn một chút, chắc là vì anh và Boboiboy cũng giống nhau chăng?

Hawks:- Vậy, họ có bao giờ, lấy đi nụ cười của cậu chưa?

Nụ cười của một đứa trẻ Nụ cười của sự hạnh phúc Nụ cười mà không ai có thể bù đắp Cậu Thật sự có ổn không?......

Sau một hồi đi bộ theo chỉ dẫn của Roli, cả nhóm được đưa tới một nơi mà cứ ngỡ như chốn bồng lai tiên cảnh, ngoài cây cối và một số ngôi biệt thự cổ ra, bao quanh nơi này toàn là sương mù dày đặc, y như cái cách mà cả lớp được đưa tới đây vậy.

Xui tận mạng.

Mineta:- Giưa!!

Cái con quỷ chết tiệt này!!

Chiếc giọng gào thét của Mineta vang vọng khắp nơi, cùng lúc đó là một số những giọng nói quen thuộc như được donate thêm cho không khí vốn căng thẳng nay như muốn đứt luôn mạch nhịp cuối cùng vậy.

Đáng sợ chết đi được a...

-Tên oách con này đứng lại đấy cho ta!

Mineta:- Mẹ ơi!

Tên này là con quỷ chứ có phải là con người quái đâu!!!!

Mineta từ trong màn sương nhào ra ôm chặt cứng lấy đầu của Midoriya làm cho những người còn lại phải giật bắn mình.

Cùng lúc đó những thành viên còn lại ở trong lớp cũng đuổi theo tới nơi.

Nhưng ngoài Lớp A ra, hình như vẫn còn một "cậu nhóc" nào đó đang sôi tiết lao tới chỗ Mineta cùng với cây kéo tỉa cây trên tay.

Kèo này hơi căng rồi.

Mineta:- Á Á Á MÁ ƠI!!!

Roli:- Á ra~ Bình tĩnh nào bạn hiền~ Roli điều khiển những sợi dây leo cản cái người mà cô gọi là "bạn" lại, mặt cô thì phởn đấy nhưng người kia thì cho dù miệng kêu ổn nhưng với đống sát khí đang bao quanh người thì có trăm cái miệng cũng chả lấp liếm được cho nổi.

-Roli!

Bỏ tôi ra!

Có chết với "Mẹ" thì tôi cũng phải giã tên này thành nước ép nho may ra mới hạ hoả cho được?!

Roli:- Kìa Kaneo, tính nóng như kem thì ai chịu cho nổi~ vậy mà chả hiểu tại sao "Mẹ" lại cưng cậu nhất luôn đấy~ Đúng là ghen tị ghê~ Roli chống nạn nhìn Kaneo, nhưng vẫn thả cậu ta ra khi cảm thấy tâm tình ổn ổn đôi phần.

Người con trai tên Kaneo cũng chỉ tặc lưỡi khó chịu mà bay về phía Roli.

Ngũ quan của Kaneo cũng khá ổn áp, mái tóc vàng nắng cùng với đôi mắt xanh đại dương, nhìn mặt thì đúng chuẩn trai Nga.

Ấy thế mà chả hiểu sao cái nết gì mà hỗn không ai chịu cho nổi.

Yaoyorozu:- Midoriya, các cậu, may quá mọi người vẫn ổn.

-Momo chạy tới chỗ của nhóm Midoriya, thở phào nhẹ nhõm.

Iida:- Mà kể cũng lạ, chỉ có mỗi nhóm bọn cậu là bị tách ra, còn đâu là bọn tớ đều được đi thành một nhóm đông.

Nhóm *bị bỏ rơi giữa nơi khỉ ho cò gáy* Midoriya: ...

Chắc chỉ là đùa thôi ha???

_______________________________ Mệt mỏi quá đi...

Cứ từ cuối năm chuyển sang đầu năm là t bận muốn vỡ mặt.

Thế này mà lên lớp 11, 12 sau đó lại đi đại học chắc ná thở luôn cũng được.

Ca này biến hơi căng rồi a...

1335 từ6/2/2024
 
◖Bnha X Boboiboy◗ Tập Huấn Ngoài Vũ Trụ?! Đùa Chắc?!
◖15◗ Kết thúc chuỗi ngày vui vẻ


Sau một hồi tập hợp lại đầy đủ quân số, cả lớp không chậm trễ mà tiếp tục nhiệm vụ giải cứu quả cầu năng lượng Thornbot.

Họ tiết tục men theo con đường lát gạch, xung quanh bao phủ toàn là sương mù dày đặc khiến cho việc di chuyển có chút kho khăn hơn so với dự kiến ban đầu.

Uraraka:- Ể?

Vậy tức là Kaneo không hề nói cho các cậu biết chuyện thời gian ở đây trôi lâu hơn so với bên ngoài?

-Nhóm của Midoriya không khỏi hoang mang về chuyện này, đặc biệt là Roli.

Rõ ràng cô đã dặn cậu ta kỹ như vậy rồi cơ mà?

Roli:- Á ra?

Sao tự dưng Kaneo lại làm ăn cẩu thả vậy?

-Roli miệng thì cười cười, nhưng mặt cô cũng bắt đầu tối xầm lại.

Kèo này kiểm gì cũng bị "Mẹ" la là cái chắc.

Kaneo:- Xì!

Vậy thì đi mà hỏi cái tên oách nào đó kia kìa.

-Kaneo làu bàu khó chịu, đã thế còn giáng cho Mineta một ánh nhìn như muốn xiên chết con nhà người ta.

Roli nhìn một loạt hình ảnh thì cũng dần hiểu ra vấn đề.

Cái cậu đầu nho kia như chọc trúng chỗ ngứa của Kaneo là cái chắc.

Chậc chậc, rắc rối thật.

Vậy thì chỉ cần "triệt" luôn vấn đề là ổn thôi ha?

Yaoyorozu:- Roli, vậy còn mất bao lâu nữa chúng tôi mới tới nơi?

-Momo lịch sự hỏi.

Roli:- Hm... sao mà tui biết được😀 -Roli lập tức phán một câu xanh ngắt làm cả lớp đang-lo-cho-tương lai đần hẳn ra.

Kaneo:- Nói gì thì nói, chúng tôi tới đây để hỗ trợ chứ không phải là cái máy chỉ đường.

Tự thân vận động đi, chứ không phải là tự tạo rắc rối rồi đổ lỗi cho "Mẹ" của tôi đâu.

-Kaneo cau mày khó chịu ra mặt, rõ ràng cậu chàng Nga đang ám chỉ tới Bakugo: Nguyên do của những từ lăng mạ + xúc phạm cách đây vài tiếng trước.

Roli nghe xong cũng chẳng nói gì, cô hiểu thừa cái tính nết của Kaneo, cậu ta là chuyên gia trong ngành nói móc, ông tổ trong giới xúc phạm.

Y chang "Mẹ" vậy, mà nói vậy cũng không quá sai, "Mẹ" tạo ra Kaneo đầu tiên mà, không cùng một guộc sao cho nổi.

Mà bên phía lớp A thì triệt để câm nín nhìn Kaneo, tới cả nhóm của Midoriya cũng không ngờ được rằng cái tướng nhỏ con vậy cũng độc mồm độc miệng tới phát khiếp.

Họ còn tưởng chất nitroglycerin thường thấy trong thuốc nổ là đáng sợ nhất rồi chứ, ai dè Fe có số nguyên tử bằng 26 "trộn" cùng với Na có số nguyên tử bằng 11 con khiếp đảm hơn nhiều.

Sau nửa tiếng đi muốn nhũn cả đôi chân, Yaoyorozu vô tình bắt được tín hiệu năng lượng của Thornbot ở trên gần một ngọn đồi làm cả lớp mừng rớt hết nước mắt, họ vội vã chạy tới nơi được đánh dấu đỏ ở trên màn hình ba chiều trong khi thời gian còn chỉ có hạn.

Mineta:- Nhanh lên nào các cậu!

Chúng ta phải hoàn thành nhanh để trở về nữa!

Mineta tí tởn phóng đi đầu cả đoàn chỉ vì muốn nhanh chóng thoát ra khỏi nơi được cho là "cấm địa của mấy con quỷ nhai đầu người".

Tiến vào chiếc hang khá sâu, nơi được cho là đang cất giữ quả cầu Thornbot, cả lớp trầm trồ khi nhìn thấy một lòng hồ phát ra ánh xanh trong vô cùng mê người, thảm thực vật xung quanh được hồ nước nuôi nấng mà phát triển mặc cho nơi đây chỉ toàn là sỏi đá.

Midoriya:- Đẹp thật đấy!

-Midoriya cảm thán.

Uraraka:- Oa!

Còn có cả cá phát quang nè!

Yaoyorozu:- Lạ thật đấy, tớ chưa bao giờ thấy cá phát quang mà lại sống ở nước ngọt bao giờ.

Kaminari:- Thôi nào Yaoyorozu, dù sao thì đây cũng đâu phải là ở trái đất.

Nhìn và gặp mấy thứ kì lạ như vậy cũng dễ hiểu mà!

Mọi người bàn tán rôm rả mà quên béng luôn nhiệm vụ mà bản thân cần phải cấp bác thực hiện.

Roli và Kaneo đứng từ xa quan sát, đúng là mấy lũ trẻ chưa trải sự đời, mất cảnh giác dễ sợ.

Thế này có khi bị bắt cóc bán sang trung quốc lúc nào chả biết.

Roli:- Hm...

đã tới lúc trừng phạt những đứa trẻ hư đi chơi không biết đường về này rồi nhỉ?

Câu vừa dứt, một luồng sét tím từ bầu trời giáng thẳng xuống miệng hang, những hạt phân tử còn sót lại cứ thế bay tứ tung, ít nhiều bay trúng vào người các học sinh.

Kirishima:- Ch-chuyện gì xảy ra vậy?!

Uraraka:- Á!

Mấy cái đốm tím bắn vào người tới!

Rát quá!

-Có vẻ như các ngươi được chơi phè phưỡn rồi đấy.

Kẻ ngoại lai.

Giọng nói nghiêm nghị nhưng pha chút trẻ con phát ra, khói bụi dần tan đi để lộ một thân hình vừa lạ vừa quen.

Mái tóc trắng với vài lọn tóc đỏ lưa thưa trên đầu, mũ beret tông đỏ cùng với đôi mắt hồng xanh dị sắc, đôi tai nhện dài đung đưa theo gió, tay lại cầm quyền trượng màu vàng ánh bạc được đính thêm phiến pha lê đỏ.

Không lẫn đi đâu được, là Freedom, mật danh Oải Gai.

Midoriya:- Kẻ ngoại lai?

-Midoriya hoang mang.

Freedom:- Đúng, ta đang nói các ngươi đấy.

Muốn tới đây làm loạn?

Freedom dùng ánh mắt không chút biểu cảm mà nhìn lớp A.

Nhưng mà kiểu nhìn khinh bỉ này sao giống ai đó.

À, hình như giống Kaneo.

Uraraka:- Nhưng mà, tụi tớ chỉ tới đây theo chỉ thị của TAPOPS...

-Uraraka cố thanh minh.

Freedom:- Lại là cái lũ tự tiện đấy à.

-Freedom đánh mắt sang một chỗ nào đó, hình như là nơi gần với khu căn cứ mà Boboiboy và các giáo viên đang ở.

-A...

đúng là...

Freedom gầm gừ khó chịu, cậu giờ quyền trượng lên, cùng lúc đấy những viên đá đang bay lơ lửng bên cạnh Freedom đột nhiên lao xuống tấn công dồn dập vào lớp A.

Midoriya:- Roli!

Kaneo!

Biết ăn không lại với Freedom, Midoriya chỉ biết cầu cứu hai bạn nhỏ nào đó như tàng hình giữa sự hỗn chiến mà Freedom tạo ra.

Roli:- Ara~ Trẻ hư thì phải phạt nhỉ?

Roli trên tay cầm một bình tưới hoa làm bằng đồng, nhẹ nhàng tưới nước xuống một vùng đất khô quạnh.

Chỉ mất vài giây, một đống những dây leo đầy đủ kích thước cứ thế trồi lên tấn công cả lớp.

Kirishima:- Sao?!

Sao tự dưng Roli?!

Mọi người bàng hoàng trước hành động của Roli, thế này thì khác gì kẻ phản bội?

Nhưng có vẻ như Roli không mấy quan tâm, cô mỉm cười rồi vân vê những họa tiết trên bình tưới.

Roli:- Hm hm, trẻ hư là phải phạt, đi chơi không biết đường về~ Phải phạt thật mạnh mới biết chừa~ Phải không, thưa "Mẹ"?

Freedom:- Đừng gọi ta bằng cái tên ấu trĩ đấy, Roli.

Midoriya ngạc nhiên khi Roli gọi Freedom là "mẹ".

Chả nhẽ suy đoán của cậu là đúng?

___________________________Lâu lắm rồi toi mới có dịp ra chap mới nè mấy ni ơi🙂Đau nhức sương khớp vcl ra luôn á trời a~1268 từ17/3/2024
 
Back
Top Bottom