Chưa đầy 2 ngày sau, tay phải của Tsukine đã lành lặn nguyên vẹn, đến sẹo thậm chí còn chẳng để lại, như là không hề từng bị bẻ gãy vậy.
Kì hội thao đang ngày đến gần hơn, ai trong lớp cũng dốc hết sức cho lần sắp tới này, bầu không khí cũng ngày càng có phần sôi nổi mà cô khó diễn tả bằng lời.
Tsukine cũng thấy được cảnh tượng mọi người luyện tập từ sớm đến hơn chiều mới dừng, bản thân cô cũng đang giống họ, dù cho cô không quan tâm đến kì thi này lắm.
Mà, những lúc thất thần, trong đầu cô lại nhớ đến câu nói của Bakugou."
Sẽ chẳng sao cả, nếu ta đứng đầu."
Rõ là một lời khiêu khích với toàn thể các khoa khác, câu từ tràn ngập vẻ khinh thường, mà người nói ra câu này cũng chẳng tầm thường chút nào.
Thủ khoa đầu vào mà lại tầm thường sao?
Sao có thể chứ.Cô khẽ nhắm mắt, tay vẽ ra một đường cong như trăng khuyết, ánh lửa màu lam rực rỡ bừng lên dữ dội, nhiệt độ đang ngày càng nóng lên trông thấy, rồi thoáng sau lại lạnh lẽo đến thấu da thịt.
Có lẽ trong phút chốc lơ đãng, cô vừa mở mắt ra liền thấy những người bạn cùng lớp nhìn mình bằng con mắt khác.
Phải, như là nhìn một thứ vô cùng kinh khủng vậy, đến cả Shoto cũng tròn mắt nhìn cô."...
Các cậu sao thế?"
Cô khẽ hỏi, lửa lam lạnh lẽo được thu lại trong nháy mắt.
Đến lúc này, mọi người mới bừng tỉnh lại, vội vàng xua tay."
Không, không có gì đâu, bọn tớ chỉ bị bất ngờ thôi.."
Cô nghiêng đầu, bất ngờ về điều gì?"
Tại lần đầu bọn tớ thấy cậu giải phóng năng lực như thế.."
Thật ra không phải lần đầu, cô cũng đã từng cho nhóm nữ sinh xem qua năng lực rồi, nhưng khác cái là lúc đó cô chỉ cho họ xem ngọn lửa nhỏ trên đầu ngón tay mà thôi, sự khác biệt to lớn như thế này khiến mọi người trong lớp có chút bất ngờ, kể cả là nhóm nữ sinh."
Haha, sau này các cậu còn thấy nhiều."
Cô cười khẽ, lại nhắc nhở mọi người để họ tiếp tục luyện tập để chuẩn bị cho đợt hội thao sắp tới.
Cứ như vậy đến gần hai tuần sau, kì hội thao chính thức được bắt đầu.
Tsukine trầm ngâm nhìn về nơi vô định, lại nhận được một cuộc gọi quen thuộc.
Là chị Fuyumi."
Chị Fuyumi?"
Cô gái ở đầu dây bên kia khẽ cười, giọng ngọt ngào mềm mại vang lên."
Ừ, chị đây."
Fuyumi trò chuyện với em gái qua điện thoại, bây giờ cô vẫn đang trong giờ làm nên không thể đến xem trận đấu của Tsukine được."
Tsu à, chị rất tiếc vì không thể đến xem trận đấu của em và Shoto được, chị xin lỗi nhé.."
Tsukine hơi mím môi, chần chừ một hồi rồi nói."
Không sao đâu ạ, chị còn có việc bận mà."
Fuyumi thấy có chút tội lỗi, chợt nhận được thông báo từ công việc của mình nên vội vã nói hai ba câu, sau cùng là lời chúc."
Tsu à, cả em và Shoto hãy cố gắng nhé, cả chị và Natsuo đều rất mong chờ trận đấu của em đó!"
Một chút gì đó ấm áp len lỏi vào trong tim, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười mỉm, trong mắt xanh ngọc của cô chứa đầy sự ấm áp."
Em cảm ơn, lời này em cũng sẽ chuyển đến cho Shoto."
Hai người cúp máy, cô mang tâm trạng có chút vui vẻ, Ashido và Hagakure từ xa thấy cô được ai đó gọi, sau đó lại cười mỉm phơi phới như kia, liền suy đoán những thứ..
Hm, khá là đầy ẩn ý.
Thay vì nghĩ cô có cuộc gọi từ gia đình, thì thứ họ nghĩ đến đầu tiên là có bạn trai.
Hai người cười tủm tỉm với nhau, lại thấy Tsukine đi đến thì lại nhìn cô với ánh mắt tràn đầy ý cười.
Cô còn chưa kịp biết vì sao hai người nhìn cô như thế, thì câu đầu tiên đã làm cô khựng lại vài giây."
Tsukine, cậu có bạn trai đúng không!!"
"...
Không phải."
À, cô hiểu rồi.
Có lẽ là ban nãy Fuyumi gọi cho cô, hai người họ vừa hay thấy cô kết thúc cuộc gọi với nụ cười hiếm thấy."
Là chị của tớ gọi đến."
Vậy là suy nghĩ Tsukine có bạn trai chính thức được khép lại.
Uraraka cùng một số nhóm bạn trong lớp từ xa đi tới, khóe mắt cô cong cong, tay vẫy chào nhìn họ, mắt lại bất giác nhìn sang vòng tay của cô bạn.
Nụ cười chợt khựng lại, ánh mắt vô thần nhìn chiếc vòng tay bằng kim loại ánh bạc có viên ngọc trong cùng ngọn lửa lam cháy nhỏ bên trong đó, trong vài giây lơ đãng không biết người xung quanh đang gọi mình."
Tsukine này!
Cậu ổn chứ?"
Tsuyu cùng nhóm nữ lo lắng nhìn cô, thấy cô thất thần như thế, làm sao họ có thể không lo chứ?Tsukine bừng tỉnh, vội vã lắc đầu."
Tớ ổn, không sao đâu."
Cô khẽ cười, để cho họ sờ trán xem thân nhiệt như nào.
Cô vẫn bình thường, chỉ là trong vài giây ngắn ngủi nhìn vào chiếc vòng tay cô đã tặng cho Uraraka, cô thấy một tương lai không chút khả quan.
Nhìn họ lại vì cô mà lo lắng như thế, tâm trạng thoáng vui lên mấy phần.
Chợt nghe tiếng mọi người xì xào gì đó, cô quay đầu nhìn.Là Shoto đang mang chút địch ý nhìn Midoriya, giọng trầm hẳn xuống."
Theo phương diện khách quan, tôi thấy mình mạnh hơn cậu."
"Hả..?
À ừm.."
Có lẽ cũng đúng thôi, năng lực của Shoto rất tuyệt mà, kĩ năng chiến đấu cũng ở mức vượt trội so với bạn cùng lứa.
Mà chờ đã, em trai của cô vừa đưa ra lời tuyên chiến với người ta ấy hả?"
Tôi sẽ đánh bại cậu."
Chắc kèo rồi, rõ mồn một thế cơ mà.
Chợt Shoto xoay người sang phía cô, ánh mắt bớt chút địch ý đi nhiều, nhưng trông vẫn rất quyết tâm."
Cả cậu cũng vậy, tôi sẽ đánh bại cậu."
"Rất vui lòng tiếp nhận lời tuyên chiến của cậu."
Khóe mắt cô cong lên, nét cười có chút nhu hòa phô bày ra.
Quả nhiên là Tsukine, trông lúc nào cậu ấy cũng thật bình tĩnh.Nói rồi Shoto rời đi, vừa đi đến cửa thì đã nghe thấy Midoriya nói."
Xét về khách quan, tớ chẳng có gì hơn cậu cả, tố chất của cậu hơn hẳn những người khác."
Midoriya hít một ngụm khí rồi nói tiếp."
Nhưng những người của khoa khác cũng đang rất cố gắng với tất cả những gì của họ, và tớ cũng sẽ như thế."
Shoto thoáng khựng lại, mắt hơi mở to."
Tớ sẽ không thua đâu!"
Midoriya nói xong, Shoto trực tiếp ra khỏi ngoài cửa.
Tsukine ngồi ở đó, mắt dõi theo bóng lưng đang khuất dần trong hành lang, rồi lại tiếp tục trò chuyện phiếm với vài người trong lớp.
"Cậu Todoroki ấy khiêu chiến với cả hai người luôn ha!"
Nghe họ nói chuyện, cô cũng chỉ đành cười khổ.
Chẳng biết sao hôm nay Shoto lại đột nhiên như vậy nữa.Sau khi chờ xong, cuối cùng là những học sinh cũng được ra sân.
Với đại diện của năm nhất đứng lên và phát biểu "tôi sẽ trở thành số 1." và "những người khác chỉ là đá lót đường." của đại diện năm nhất đã làm xôn xao bên khán đài, lửa giận của những khoa khác đổ dồn về phía Bakugou vô vùng mãnh liệt.
Thậm chí dáng vẻ của cậu ta còn hờ hững đút tay túi quần, tay gạch ngang một đường ở cổ để khiêu khích, và thật sự thành công.Tsukine chợt thấy, việc thành công nhất hiện tại của Bakugou từ trước đến nay, theo cô, chính là khiêu khích và làm người khác sôi máu.
Cứ nhìn cách cậu ta làm người khác phát điên như nào là biết.Nhưng mà bỏ qua đi, dù sao thì vòng 1 cũng sắp bắt đầu rồi.
Cô lặng yên đứng đó chờ tiếng thông báo bắt đầu vang lên.Vòng 1 là đường đua vượt chướng ngại vật, khi tiếng còi vang lên, hơn mấy trăm học sinh chen chúc nhau, ai cũng muốn mình là người vượt qua đầu tiên.Tsukine không di chuyển, cả người đứng đó nhìn bọn họ chen chúc nhau.
Mà cũng chẳng lâu, Shoto trực tiếp phát động năng lực, cậu đóng băng phía bên dưới đường làm đông cứng chân của một loạt người, một mình cậu chạy được lên đầu tiên.
Cô lợi dụng việc họ bị đông cứng chân, cả người bật nhảy lên cao, chân lấy vai của từng người làm bệ đỡ rồi thoát ra nhanh chóng chỉ ngay sau Shoto.
Những người khác nóng mắt nhìn hai kẻ dẫn đầu kia, một số người có lợi thế về kosei cũng đã nhanh chóng thoát được lớp băng dưới chân, nhìn chung thì lớp A dường như đã vượt qua được hết.
Shoto cũng không định tấn công Tsukine, chỉ nhanh chân hơn vượt qua trước cô mà thôi.
Vì cậu biết, dù có dùng băng dày đến đâu thì cũng sẽ dễ dàng bị cô phá hủy hết.Hai người cách nhau cũng chẳng còn xa, cô nhìn lên phía trước rồi dừng lại, cả Shoto cũng dừng bước.
Là một đám robot trong kì thi đầu vào, nhưng là con 0 điểm cao hơn mấy mét.
Những người khác cũng sớm nhớ lại về con robot 0 điểm này, cũng biết được uy lực của nó ra sao.
Tsukine chợt thấy Bakugou phóng nhanh lên phía trước, lợi dụng về sự đa năng của kosei mà vượt qua khá dễ dàng.
Người đứng đầu hiện tại là Bakugou Katsuki.Shoto nhanh chóng phát động năng lực, đóng băng một loạt con robot rồi chạy qua kẽ hở, nhiều người khác cũng định chạy qua đám robot, nhưng lớp băng đã bị phá hủy trong giây lát, robot nhanh chóng tấn công những người bọn họ.Tsukine cười nhẹ, chân lấy đà bật gót lên thật cao đến ngang người của robot, thành thạo nhảy qua từng chỗ như tay, vai, đầu của con robot một cách dễ dàng.
Bản thân lại xoay người một vòng, chuẩn xác dùng lửa màu lam trong mang sức nóng kinh dị thẳng đến đống dậy rợ ở cổ, là điểm yếu của đám robot.
Một trong số 3 con bị đốt đến cháy khét rồi nổ tung, kim loại bắn văng ra xa.Tuy chướng ngại vật được cô dễ dàng loại bỏ, những học sinh khác lại thầm kêu gào, đúng là robot được loại đi là rất tốt, nhưng vụ nổ ban nãy làm cát bụi bay mù mịt cản trở tầm nhìn của họ, lại phải tránh những miếng thép còn bốc cháy bởi ngọn lửa xanh.
Chợt họ thấy có khi cô không nên tấn công con robot thì hơn.Trên khán đài nhìn sự việc diễn ra mà không khỏi cảm thấy kinh hãi, không biết cô có thực sự là học sinh năm nhất không nữa.
Con robot 0 điểm làm những học sinh của UA chật vật ở lần kì thi đầu vào như thế, vậy mà nữ sinh kia lại có thể vượt qua dễ dàng, lại còn có thể đốt cháy nó trong nháy mắt.
Quả thật là đáng sợ."
Đứng đầu là Bakugou Katsuki, thứ hai là Todoroki Shoto, thứ ba là Todoroki Tsukine!!"
Tiếng loa của thầy Present Mic vang to, 3 người này vẫn luôn dẫn đầu từ nãy tới giờ.
Tsukine chạy đến chỗ dây thừng, so với Shoto thì đúng là còn kém xa, Bakugou thì trực tiếp dùng nổ, cả người còn chẳng chạm đến sợi dây một lần nào, có điều là Shoto lại đến bờ bên kia sớm hơn 1 bước."
Todoroki Shoto lớp 1A đã lấy lại được vị trí số một rồi, quả là học sinh danh dự có khác!!"
Present Mic bình luận liên hồi, năng lượng tràn trề và chưa có dấu hiệu dừng lại.
Tuy cô đã bị họ bỏ xa, nhưng nhìn chung thì vẫn là người thứ 3 đang vượt qua vòng 2.
Cô dừng lại một chút, bãi mìn có thể được giăng phủ khắp chỗ đất này, cô cau mày, lấy một đà thật chắc rồi trực tiếp bứt tốc phi tới chỗ 2 người là Bakugou và Shoto.
2 người kia vừa phải canh để không chạm chân vào chỗ giăng bãi mìn, lại còn cảm nhận được có người đang tiến sát đến.
Bakugou nóng máu, trực tiếp tung cú đấm đến phía Tsukine phía sau nhưng bị cô chặn lại rồi hất ra, chân đạp vào bên mạn sườn cậu một cú đau điếng.
Cậu ta cười gằn nhìn cô, rồi 2 người trực tiếp đánh nhau vô cùng ác liệt, và Shoto cũng bị bất ngờ khi mình đột ngột bị cô lao vào đánh nhau chung cho vui."
Một trận đấu đã diễn ra!!
Nam sinh lớp cậu cũng mạnh tay quá đấy, thầy Aizawa!!"
Aizawa trầm mặc nhìn trận đấu từ đầu cho tới giờ, hoi im lặng một chút rồi nói."
Nhượng bộ là sẽ chết ngay đấy, nhìn kìa."
Tsukine thành công tấn công được cả Bakugou một phát vào bên tay trái, Shoto vào tay phải, bản thân lại không hề nhận được sự đau đớn nào.
Cũng phải thôi, cô né được hết thì dính đòn thế nào được, ngoại trừ việc cát dính lên quần áo khá khó chịu thì cũng chẳng có gì đáng nói.
Bakugou như bị chọc tức đến điên như lại không thể làm gì, đến Shoto cũng dần trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Cả 3 người giằng co hồi lâu, tiếng nổ từ xa vang đến gần làm cả 3 người khựng lại.
Là Midoriya, cậu ta bám trên mảnh sắt của con robot.
Ngay khi vừa đến gần, Bakugou lẫn Shoto đều kịp phản ứng, lập tức muốn dùng Kosei gỡ Modoriya lại.
Nhưng 2 người họ sẽ không hề ngờ đến việc ấy, cậu bạn dùng tấm khiên đập mạnh vào bãi mìn lần nữa làm đất cát văng tứ phía, một vụ nổ không nhiều sát thương nhưng rất phiền phức và gây cản trở, Tsukine nhăn mày che trước mắt.
Tiếng còi vang lên, người về nhất đầu tiên là Midoriya.
Tsukine lợi dụng việc Shoto và Bakugou còn choáng, trực tiếp lao đến trước hai người bọn họ, thành công về thứ nhì, thứ 3 là Shoto, thứ tư là Bakugou.
Cô vuốt mái tóc ra sau rồi hít thở đều lại, đợi 1 lúc khẽ đánh mắt nhìn qua khu cổng đang dồn dập người chạy vào.
Vừa thấy Uraraka, cô liền chạy ra đỡ Uraraka và Tsuyu dậy để họ không vì mệt mà ngã lăn ra đất.
Cô bạn tóc nâu than thở."
Tsukine, cậu chạy nhanh quá đi mất, thoáng cái đã không thấy cậu đâu rồi!"
Tsukine chỉ cười mỉm rồi khẽ gạt mồ hôi đi cho Tsuyu và Uraraka.
3 người nói chuyện với nhau, lại thêm những nữ sinh cùng lớp khác xum vào nói chuyện đôi lúc rồi cũng rời đi.
Chợt nghe tiếng bước chân, cô quay lại ra dằng sau nhìn, là Midoriya."
Có chuyện gì sao?"
Cậu bạn ngập ngừng, hít một hơi rồi nói."
Tớ ban nãy có để ý, lúc cậu chạy lên ngay sát tớ rồi lại dừng ngay lúc ấy..
Tớ nghĩ, cậu đã nhường."
Tsukine nhướn mày, khẽ cười mỉm."
Không phải tớ nhường đâu, Midoriya.
Cậu lúc bay lên trước tớ đã vung tay lên, giống như là muốn tạo thêm một cú nổ nữa nên tóe mới dừng lại để không bị mìn nổ làm choáng.
Nên hạng nhất này của cậu là xứng đáng."
Cậu bạn hơi đỏ mặt vì ngại, cô cười rồi cũng chào tạm biệt cậu bạn rồi đi về khu nghỉ ngơi.
Lại cùng nhau mua đồ ăn trưa với Jiro, Uraraka, Tsuyu và một vài bạn khác.
Kết thúc trận đấu kịch liệt vừa qua, bây giờ là giờ nghỉ giải lao cho học sinh để chuẩn bị đấu sang trận tiếp theo.
____________Tsukine: "Bất ngờ không nào Shoto?
Màn "lôi kéo" đặc biệt chị dành cho em đấy."
Shoto: "Đúng là bất ngờ thật."
Bakugou: "Fuckkkkkkkkkkk!!!!"