Cơ thể cậu đơ cứng, đôi mắt mơ hồ nhìn vào vô định.
Bóng dáng thiếu nữ đang còn đứng trước mặt cậu, móng tay nhọn chạm vào từng thớ da thịt, hơi lạnh từ các ngón tay truyền qua cơ thể.
Hơi buốt lạnh lẽo làm cậu rùng mình.
Nụ cười quái dị hiện rõ trên gương mặt ấy, mắt cô ta bỗng sáng lên, đôi tai cáo cùng đuôi dần lộ ra.
Cậu chú ý đến những chiếc đuôi cáo dài đang từ tự hiện rõ ra.
Chúng mờ ảo thoát ẩn thoát hiện trong vô định.
Khi đến cuối nó cũng hiện rõ ra, bấy giờ cậu mới chú ý.
" Cô ta.. chỉ có 6 đuôi-?
" Cậu thầm nghĩ trong đầu mình.
Nhìn số đuôi cáo ấy mà không khỏi e dè.
Chẳng rõ cô gái đó có ý định gì, quơ móng vuốt muốn cào vào mặt cậu, theo một phản xạ tự nhiên nào đó.
Cậu lùi về sau né đi đòn cào ấy, cố né khỏi nó.
Sự né tránh ấy đã chọc giận cô ta, nổi giận lao về phía cậu như mất kiểm soát.
Ánh mắt đỏ rực, hết lần này đến lần khác vồ tới.
Làm cậu phải chật vật tránh né nhưng đâu thể tránh mãi.
Ngay lúc đang cố gắng tránh khỏi đó một lần nữa, nhưng bất thành.
Cậu bị đẩy ngã xuống nền đất, khó khăn mà gượng dậy, móng vuốt sắc bén lao đến.
Chẳng thể nào tránh khỏi, cậu cứ ngỡ bản thân sẽ bỏ mạng tại đây.
Nhắm chặt đôi mắt như đang muốn buông xuôi.Những chẳng có gì xảy ra cả, mở hé đôi mắt nhìn tình hình xung quanh, phía trước cậu.
Một lá bùa vàng ở đó, chặng lại cơn phát điên của cô tiểu hồ ly đó.
Nơi lá bùa tạo nên một màn chắn che chở, từ càng cây cổ thụ cao, chẳng biết từ bao giờ một bóng người đang đứng trên cành cây cao ấy.
Ngưởi đó dùng một tay mình bám vào thân cây to, còn tay kia thì đưa lên miệng, hai ngón tay đan lại.
Miệng thì đang lẫm bẩm gì đó.
Sau đó, cô ả kia liền bị một lực hất văng ra, đứng cách cậu một khoảng.
Cậu bất ngờ trước những thứ đang xảy ra, như thể não vẫn chưa xử lý hết đống thông tin bản thân vừa nhận được.
Ngồi đơ người dưới nền đất, người phía trên cây nhảy xuống che chắn trước cậu.
Giờ đây cậu mới có thể nhìn rõ, là một cậu thanh niên.
Dáng người cậu ta cao lớn, ước chừng tầm trên 1m80, mái tóc xanh đen cùng đôi mắt sắt bén.
Cậu ta hơi quay lại liếc mắt nhìn cậu, tặc lưỡi một cái rồi nói " Đúng là...đến tìm đường chết sao-?"
Trong giọng nói trầm khàn mang theo sự khó chịu và cả chút lo lắng, tay cậu ta đưa lên vò nhẹ mái tóc của bản thân, liếc mắt nhìn về phía xa.
" Hồ ly 6 đuôi-?"
" Chỉ mới luyện thành [Lục Vĩ Hồ] mà đã đi tác oai tác quái, giết hại người khác.
Mày đúng thật rất có gan đấy "Dứt câu, liền rút thanh kiếm đang vắt bên hông ra.
Lưỡi kiếm màu bạc toả sắc sáng dưới màn đêm.
Cô ả kia lao đến, muốn tấn công liền bị một kiếm chặn lại.
Cậu ta dùng thanh kiếm chặn lại đòn đó, rồi lấy ra một lá bùa, dán nó lên lưỡi kiếm rồi bắt đầu trong miệng lẫm bẩm gì đấy.
Tuy âm lượng nhỏ nhưng vì ở gần cậu vẫn nghe thấy được.
" Thiên địa chính khí.
Phù mệnh trừ yêu-!!"
Lá bùa sáng lên, cậu ta cầm kiếm lao đến chỗ cô ả.
Lưỡi kiếm sắt bén chém xuống, muốn cắt đi đuôi cáo ấy.
Cô ả kia tránh né quyết liệt, rồi cũng ra đòn đáp trả lại.
Cả hai chiếm đấu tầm năm hiệp, rồi cậu ta cũng đẩy lùi được cô ả kia, có vẻ vì chiến đấu quá nhiều đâm ra cô ả ấy mệt mỏi đứng còn chẳng vững.
Trên người đây vết chém do kiếm gây ra.
Cậu ta dừng lại, tay đưa lên tạo thành một ấn kí nào đó.
Một dấu ấn đang sáng lên trên cánh tay cô ả kia.
" Ấn Niêm Phong " Dứt câu, từ dấu ấn trên người ả ta sáng lên, những sợi xích vàng mờ ảo quấn quanh cả người ả.
Hoảng loạn muốn thoát ra nhưng chẳng thể, những sợi xích quấn chặt, trói lấy cả người ả.
Cậu ta nhìn cô ả đang dãy dụa, giọng nói trầm khàn vang lên."
Ấn-!!"
Một chữ thôi, sợi xích siết chặt, cô ả đau đớn hét lên.
Rồi tới, tầm năm lá bùa vàng với những nét chữ đỏ nghệch ngoạc, dáng thẳng lên người ả.
Khi bùa đã dán thành công, phong ấn đã hoàn thành.
Cậu ta mặc kệ cô ả kia, quay người đi về hướng cậu.
Bấy giờ cậu vẫn ngồi dưới nên đất lạnh, trên má dòng máu nhỏ từ miệng vêt thương do tránh né khỏi sự tấn công ban nãy.
Cậu ta khụy gối xuống trước mặt cậu, tay lấy từ túi ra một chiếc khăn nhỏ, lau nhẹ vệt máu đang nhỏ giọt.
Động tác ân cần nhẹ nhàng.
Cậu bất ngờ trước hành động đó, ngồi im như trời trồng.
" À...tôi không sao " Hoàn hồn lại, câu đưa tay lên ngăn lại hành động đó, có chút ngại ngùng lên tiếng.
" Đúng là ngu ngốc, đêm hôm lại chạy ra đây "" Mày muốn chết lắm à-?"
" Nếu tao không đến kịp thì nãy giờ mày đã bị con ả hồ ly đó ăn mất xác rồi " Cậu ta cáu gắt nhìn cậu, miệng thì cứ thốt ra những lời nhằm trách mắng.
Cậu im lặng một lúc rồi nhìn cậu ta mà hỏi."
Cậu...là ai vậy, còn ban nãy là sao-?"
" Cô gái đó ...cô ta thật sự là yêu sao-?"
Bao nhiêu câu hỏi vốn được kìm nén giờ đây như dòng thác mà tuôn trào, sự bàng hoàng xen lẫn nghi hoặc hiện rõ trên nét mặt cậu.
Cậu trai kia nhìn cậu một lúc cũng thở dài.
" Biết ngay thế nào cũng lại là câu hỏi này" điều cậu ta nói làm cậu có chút khó hiểu, hình như cậu ta quá quen với những câu hỏi đó thì phải.
Đôi mắt cậu ta nhìn cậu, ẩn chứa nhiều điều khó nói" Có lẽ nói ra mày sẽ không tin nhưng mà điều mày thấy nãy giờ đều là thật "" Cô gái ban nãy chính là do một con [Lục Vĩ Hồ] mới luyện được 1000 năm hoá thành, chuyên đi giết hại người thường để ăn thịt "" Vậy cậu là ai-?"
" Cậu không sợ cô ta sao "Câu hỏi đó làm cậu ta bật cười nhẹ, nhếch môi nhìn cậu" Sợ-??
Một con hồ yêu chỉ gần đạt cấp [Trung Yêu] thì có gì phải sợ.
" _____________________ - [Lục Vĩ Hồ] : Hồ ly đã tu luyện đạt 1000 năm sẽ tiến hoá lên 6 đuôi.
- [Ấn Niêm Phong] : theo cốt truyện đây là một ấn dùng để phong ấn tà ma yêu linh.- [Trung Yêu] : Được hiểu là yêu ma đạt cấp độ tu vi 1000 năm ( Xếp thứ hai từ trên xuống trong bản xếp hạng cấp bậc tại cốt truyện )