Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 10: Chương 10



Mặc dù ngoài miệng nói là nghĩa muội nhưng bọn họ đều cảm thấy Lục thiếu gia che giấu tai mắt người ta, có lẽ sau này sẽ trở thành Lục thiếu phu nhân tương lai.

Lại thêm hành vi cử chỉ của cô nương này không giống nhà bình thường, có lẽ là tiểu thư nghịch ngợm nhà ai đó.

Cho nên dù có phòng bếp nhỏ thì bọn họ cũng không nghĩ nàng lại đích thân xuống bếp!

Nhưng động tác của Yến Thu Xu quá thành thạo, đứng trước bếp chặt thịt khiến người ta cảm thấy đây là địa bàn của nàng, người ngoài không chen vào lọt. Hứa ma ma hoảng hốt nhìn Thủy Mỗi xin giúp đỡ.

Thủy Mỗi c*̃ng mờ mịt lắc đầu, được rồi, chủ tử nói sao thì bọn họ làm vậy đi, như thế sẽ không sai.

Hai người căng thẳng cũng làm cho Yến Thu Xu chú ý tới, nàng giật mình, nghĩ rồi nói: "Hứa ma ma, phiền bà nhóm lửa. Thủy Mỗi, giúp vo gạo!"

"Vâng!" Có nhiệm vụ, hai người cùng thở ra, bắt đầu bận rộn làm việc.

Chỉ chốc lát sau, gạo được rửa sạch cho vào nồi, lửa cũng nhóm xong chiếu lên phòng bếp đỏ rực. Yến Thu Xu băm thịt xong, tạm thời không có việc làm, nàng đi dạo trong viện, thả lỏng một phen.

Vì đi đường, nàng ở trên xe ngựa nhiều ngày như thế, xương cốt sắp tan thành từng mảnh.

Đi dạo một vòng, Yến Thu Xu canh thời gian về phòng bếp, đúng lúc gạo được nấu nở, cháo hoa đã xuất hiện lớp bọt. Nàng cho thịt băm vào, thêm muối, gia vị quấy một phen để thịt hòa vào cháo. Canh thời gian uống cạn nửa chén trà lại thêm hành xắt nhuyễn vào.

Mà lúc này, trong nồi tỏa lên mùi gạo thơm trong trẻo, trong hương vị nồng đậm đó lại xen lẫn mùi thịt, mùi vị kia nhẹ nhàng lại không dầu mỡ, như có như không hấp dẫn người ta.

"Có thể múc rồi!" Yến Thu Xu ngửi thấy mùi thơm, cười thỏa mãn bắt đầu múc cháo.

Nhưng lần này nàng vừa định múc thì Thủy Mỗi đã đi lên một bước cầm muôi, cười nói: "Cô nương bận rộn hồi lâu, để nô tỳ làm đi."

Nói đùa!

Nàng ấy là nha hoàn được phân phối đến chăm sóc cuộc sống hằng ngày của Yến Thu Xu, nếu để nàng tự làm khi quản gia biết sẽ bị trừ tiền công.

Yến Thu Xu im lặng, nàng vẫn chưa quen có người hầu hạ trong bếp, nhưng thấy nụ cười sốt sắng của Thủy Mỗi, nàng vẫn lui ra sau hai bước: "Ừm, được, làm phiền."

"Cô nương khách khí quá rồi, đây là chuyện nô tỳ nên làm." Thủy Mỗi vội đáp, chỉ là nụ cười trên mặt tăng lên nhiều, giọng nói thân thiết hơn.

Nàng ấy lấy một chiếc bát cỡ bàn tay từ trong tủ ra.

Hoa văn rất xinh đẹp, nhìn rất tinh tế, chỉ là... Quá nhỏ.

Thời đại này nhà quyền quý, nữ tử đều dùng bát lớn như thế, vì lượng cơm ăn chẳng ra sao cả.

Chỉ là Yến Thu Xu thì khác, lượng cơm nguyên thân ăn không nhiều, nhưng nàng đến đây vẫn ăn nhiều hơn một chút. Bây giờ nàng đói bụng, một chén nhỏ như thế nàng cảm thấy mình có thể ăn mấy bát.

Nhưng dù sao cũng mới đến, Yến Thu Xu suy nghĩ một lát, ban đêm không nên ăn quá no, ăn ít một chút: "Giúp ta múc ba bát."

Thủy Mỗi hỏi: "Có khách đến ạ?"

Yến Thu Xu im lặng nói: "Ta ăn."

Thủy Mỗi: "?"

Nàng ngẩn người vô thức nhìn cô nương trước mắt.

Quý nữ nhà ai ăn nhiều như thế?

Nhất là thân hình yếu ớt, gầy gò làm người ta thương tiếc, nhiều lắm chỉ ăn một bát và hai chiếc bánh ngọt thôi chứ!

Nhưng nàng ấy chỉ kinh ngạc trong một giây, lập tức cúi đầu xuống.

Yến Thu Xu vờ như không nhìn thấy, bình tĩnh đi ra ngoài.

Ăn nhiều hơn bình thường, nhưng nấu cơm là chuyện tốn sức, nếu ăn không ngon thì sao nàng có sức lực làm việc được!

Cho nên nàng không hề ngượng ngùng!

Yến Thu Xu nghĩ thế nhưng sau khi đi ra vẫn lén vuốt mặt. Ở hiện đại, sức ăn của nàng xem như bình thường, sao đến cổ đại thì thành nhiều thế này? Lúc này sao thế? Dạ dày nguyên chủ nhỏ, nàng mới mở rộng từng chút thôi mà!

Thủy Mỗi nhìn qua, không nhịn được mà cười trộm.

Xem ra, người chủ nhân này dễ ở chung hơn so với những quý nữ trong ấn tượng.

Phòng ăn ở thiên sảnh, Tiêu gia giàu có, cho Yến Thu Xu là một vị khách không đáng chú ý ở trong viện vô cùng lớn, trong thiên sảnh cũng bố trí bàn tròn không nhỏ.

Nàng ngồi xuống trước, Thủy Mỗi bưng cháo qua đưa đến trước mặt nàng: "Cô nương từ từ dùng."

Yến Thu Xu gật gật đầu, nhắc nhở: "Đúng rồi, ta ăn ba bát, còn bao nhiêu các ngươi ăn nhé?"

"Đa tạ cô nương ban thưởng." Thủy Mỗi vội nói.

Yến Thu Xu hơi lúng túng: "Chuyện này xem như ban thưởng gì chứ."

"Đương nhiên là tính rồi, cô nương làm cháo thịt nạc này thơm quá, chắc chắn rất ngon." Thủy Mỗi nói ngọt khen ngợi, nô bộc ăn cơm tập thể, thỉnh thoảng được ban thưởng điểm tâm, nàng ấy chưa từng được nếm cơm quý nhân đích thân làm.

Thảo nào Lục thiếu gia cố ý bảo quản gia xây phòng bếp.

"Ngươi ăn đi, không cần hầu hạ." Yến Thu Xu nhắc nhở, thấy Thủy Mỗi rời đi nàng mới cầm thìa.

Cháo thịt nạc được đun lên không có màu trắng tinh khiết của gạo, màu hơi tối còn kèm màu xanh non. Cháo được đựng trong bát mỏng tráng men tăng thêm phần cao cấp.

Mới chậm trễ một chút, lúc này mặt trên của cháo đã nguội mất, tạo thành màng mỏng. Dùng thìa chạm thử, màng bị phá vỡ, hơi nóng bay ra mùi thơm nồng đậm.

Nàng múc một muỗng nhỏ, thổi nhẹ, sau khi nguội rồi vội vàng ăn.

Rau xanh và cháo mang theo vị ngọt lại xen lần vị mặn khiến người ta thèm ăn, gạo mềm nấu nở bung, nhấp một miếng đã tan ra.

Khi nhai gặp miếng thịt hơi cứng, nàng vô thức nhai rồi nuốt, mùi thơm nồng của gạo Hồi Cam khiến người ta vẫn chưa được thỏa mãn.

Yến Thu Xu ăn đôi mắt sáng lấp lánh, quả nhiên còn ngon hơn trong trí nhớ của nàng!

Thức ăn ở cổ đại lại thần kỳ như thế!

Trong lòng đầy sự ngạc nhiên nhưng lại đắm say trong thức ăn ngon miệng, bất tri bất giác ăn hết ba chén cháo không để thừa lại, thậm chí còn muốn ăn thêm.

Nhưng mà...

Nàng ló đầu ra, lúc này trong bếp đã có mười mấy người hầu trong viện đang đứng. Bọn họ ăn vui vẻ, nàng không đi khiến bọn họ mất hứng. Buổi tối, ăn xong no nê nàng đi tản bộ, chỉ thiếu đi tắm một phen rồi ngủ, ngày mai chính thức vào việc!

*

Phòng ăn yên lặng, trong phòng bếp lại vang lên tiếng múc cháo liên tục.

Cháo không phải thứ ngon lành gì, phúc lợi ở Tiêu gia rất tốt, hạ nhân thường có thịt ăn, nhưng bọn họ chưa được nếm thức ăn do quý nhân làm.

Nhất là loại cháo thơm ngon thế này!

Không nhạt nhẽo, lại nhẹ nhàng ngon miệng, cảm giác mềm mềm, thỉnh thoảng còn ăn được miếng thịt băm.

Hứa ma ma là người ăn xong đầu tiên, hài lòng lau miệng cười nói: "Không ngờ tài nấu nướng của cô nương này rất tốt, bình thường cháo này không có dưa muối thì ăn không trôi. Bây giờ món này hương vị rất ngon, không cần ăn kèm dưa muối, không cần phải ăn mặn uống nước!"

Thủy Mỗi đang ăn từng muốn, nàng ấy từng học một vài lễ nghi với gia chủ, động tác ưu nhã hơn những người khác nhiều .
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 11: Chương 11



Nghe vậy nàng ấy cong môi nói: "Đúng thế, tính cách cô nương này cũng tốt, không hổ là người Lục thiếu gia đích thân mang về."

Câu nói sau cùng kia còn nói mập mờ.

Hứa ma ma cười hùa theo một tiếng.

Bên cạnh lại vang lên tiếng hừ nhẹ, một nha hoàn mặt trái xoan thanh tú liếc mắt nhìn Thủy Mỗi, quái gở nói: "Thật là biết nịnh nọt, không phải chỉ nấu nồi cháo thôi sao? Lúc này nói thì người ta cũng không nghe được đâu."

"Ta không có!" Thủy Mỗi nhíu mày: "Ta nói lời thật lòng."

Nha hoàn Thủy Lục cười nhạo, tiện tay khuấy nồi cháo còn thừa, vô thức li.ếm cánh môi nhưng không ăn nữa mà giả vờ ghét bỏ buông bát xuống:

"Ngươi nói sao là vậy đi, nhưng ta nhắc nhở ngươi, tiểu thư nhà ai lại có tài nấu nướng thuần thục như thế? Ta thấy, Lục thiếu gia đáng thương mang cô gái mồ côi về, khi đó nhiều lắm chỉ làm thiếp thất. Các ngươi đó, sau này làm nha hoàn của thiếp thất!"

"Thủy Lục!" Thủy Mỗi trầm giọng gọi.

Thủy Lục không hề e ngại, nàng ta và Thủy Mỗi cùng giai cấp, đối phương không quản được nàng, vì thế cố ý uốn éo người rời đi.

Thành công khiến Thủy Mỗi tốt tính tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch.

Hứa ma ma vỗ vỗ nàng: "Đừng để ý tới nàng ta, Thủy Lục tâm lớn, một lòng muốn được thiếu gia thu làm thiếp, không phải nhằm vào ngươi đâu."

Bà cũng là người cũ ở Tiêu gia, được gả cho gia đinh Tiêu gia. Vì sinh con nên nghỉ ngơi mấy năm, sau đó lại đến làm việc. Nhưng người người Tiêu gia không nhiều, chủ nhân cần hầu hạ không nhiều, bà vẫn luôn nhàn rỗi, cho đến khi bị phái đến làm trù nương cho Yến Thu Xu.

Hai nhà hoàn Thủy Mỗi và Thủy Lục cũng xem như bà nhìn bọn họ lớn lên.

Mấy năm này nam nhân Tiêu gia tàn lụi, đại thiếu gia xảy ra chuyện, Nhị thiếu gia và hai cô gia cũng mất, Ngũ tiểu thư chải tóc không gả. Trẻ con trong nhà không nhiều, nhiệm vụ nối dõi tông đường rơi xuống đầu Lục thiếu gia, không ít nha hoàn có tâm tư khác.

Mấy ngày trước nghe Lục thiếu gia sắp trở về, ai cũng lén đi mua son phấn bột nước, muốn ăn mặc một phen để cho Lục thiếu gia nhìn trúng.

Những chuyện này không phải bí mật.

Thủy Mỗi thở dài một tiếng, tỉnh táo lại, bắt đầu ăn cháo tiếp.

Cháo thịt đã nguội cho vào miệng thiếu đi hơi nóng khi nãy, nhưng đúng lúc có thể nhấm nháp hương vị thức ăn, nàng ấy ăn một phen vẫn cảm thấy...

Đúng là vẫn rất ngon!

Ăn ngon hơn cháo hoa nhạt nhẽo, cơm tập thể mà bình thường nàng ấy hay ăn nhiều!

Vậy mà Thủy Lục còn lãng phí!

*

Ngày hôm sau

Dường như Tiêu phủ hơi tịch mịch.

Buổi sáng, khi Yến Thu Xu rửa mặt thì cảm thán một tiếng.

Trong trí nhớ, Yến gia nguyên chủ ở mặc dù không phải đỉnh cấp thế gia nhưng nam nhân trong nhà nhiều. Trạch viện lớn như thế, cho dù âm thanh của gã sai vặt nha hoàn cũng gây ra động tĩnh.

Nhất là buổi sáng, người tới người đi rất náo nhiệt.

Nhưng Tiêu gia không phải như vậy, yên lặng giống như cả phủ bao phủ trong bóng ma.

Song, nàng nghĩ đến tình huống của Tiêu gia cũng không dám quá ẫm ĩ.

Nghĩ như vậy, Thủy Mỗi chải tóc cho nàng hỏi: "Cô nương, cháo thịt nạc đã nấu rồi, đầu bếp ở phòng bên kia đưa đến mấy chiếc bánh bao, người có muốn nếm thử không?"

Yến Thu Xu gật đầu: "Được! Cháo cũng lấy một bát đi."

"Vâng." Thủy Mỗi cười tủm tỉm nói.

Cuối cùng, nàng ấy dùng trâm cố định tóc mai: "Xong rồi, cô nương đẹp quá!"

Yến Thu Xu nghe nàng ấy nói còn hơi mông lung, nàng nhìn về tấm gương, gương đồng trước mắt được luyện rất tốt, mặc dù màu sắc hơi tối nhưng dung nhan rõ ràng, vừa nhìn đã thấy búi tóc Lăng Vân Kế tinh xảo.

Dưới tóc mai xinh đẹp là gương mặt nhỏ nhắn rất có tinh thần sau khi ngủ dậy, so với lúc mới đến thì mập hơn nhiều. Mặc dù tàu xe mệt mỏi nhưng nàng ăn không ít, bình thường ăn nhiều thức ăn vặt, thịt ở hai má phúng phính, cười lên vô cùng xán lạn.

Tóc đẹp phối với dung nhan xinh đẹp có thể không đẹp sao?

Tâm trạng Yến Thu Xu rất tốt, bước chân nhẹ nhàng đi về phía phòng ăn, sau đó tự hỏi bữa trưa làm gì cho các lão bản ăn thử đây.

Chẳng qua là khi thức ăn vừa vào miệng, ánh mắt nàng đã thay đổi.

Sau đó Yến Thu Xu lại nghiêm túc nhìn trong chén, thịt lại thêm chút muối, chút rau xanh nấu đến mềm nát, đều dựa theo cách làm ngày hôm qua của nàng, thành phẩm không kém bao nhiêu.

Nhưng chẳng biết tại sao, nàng ăn lại cảm thấy... Không ngon như ngày hôm qua?

Nàng ăn thêm một muống, tinh tế cảm nhận, cuối cùng xác định thật sự là như thế.

Hương vị không khác trong trí nhớ của nàng, nhưng bàn về cảm giác và mùi thơm khác hẳn với tối qua nàng tiện tay làm!

Yến Thu Xu hít sâu một hơi, ôm ngực đang đập thình thịch, vui vẻ lại có vẻ không chắc.

Chẳng lẽ đúng như nàng nghĩ?!

Ngay lúc Yến Thu Xu kích động lại thấp thỏm suy nghĩ.

Một bên khác đang bàn về nàng.

Tiêu phu nhân, từ khi con trai, con gái, con rể xảy ra chuyện, bà bắt đầu trốn trong nhà ít ra ngoài, sức khỏe cũng không tốt lắm. Sáng sớm thức giấc theo thói quen, ăn chưa đến hai miếng đã cảm giác tim đập nhanh, bảo người mang thức ăn xuống, một mình tản bộ trong sân.

Viện tử này lớn như vậy, nhiều năm qua mỗi một ngọn cây cọng cỏ bà đều biết rõ, nhưng bảo bà ra ngoài thì bà không có tâm trạng đó.

Thiếu phu nhân Tiêu gia cố ý đến, thấy mẫu thân dạo quanh trong sân, bất đắc dĩ cười một tiếng, đi lên đỡ bà: "Nương, nghe nói sáng nay chưa ăn được hai miếng?"

Tiêu phu nhân nhìn người con dâu này, sắc mặt hoàn hoãn hơn nhiều, khẽ nói: "Không thấy ngon miệng."

"Vậy cũng không thể như thế được!" Tạ Thanh Vận mất hứng nói.

Tiêu phu nhân nói: "Được rồi, nhất định ngày mai sẽ ăn nhiều."

"Người lại lừa con, Hoàng ma ma, lấy canh bổ đến đây, ta đích thân đút nương uống." Tạ Thanh Vận nói.

Chờ ngày bà nói thì chắc chắn không đợi được.

Khẩu vị Tiêu phu nhân không tốt đã lâu, nếu không nhờ canh bổ thì thân thể đã sụp đổ từ lâu.

Vì thân phận thê tử của con trai cả, Tiêu phu nhân mới không chống cự nàng, vì thế Tạ Thanh Vận nói muốn đút bà ăn canh, cho dù bà không muốn cũng sẽ không từ chối.

Sau khi uống nửa bát, uống thêm nữa, Tiêu phu nhân cảm thấy khó chịu, sắc mặt cũng thay đổi, vội nói: "Đủ rồi!"

"Được rồi, nhưng sau nửa giờ người phải uống hết bát này đấy." Tạ Thanh Vận dặn dò Hoàng ma ma, thái độ kiên quyết.

Tiêu phu nhân tức giận trừng nàng ấy nhưng không phản đối.

Hoàng ma ma đặc biệt hầu hạ Tiêu phu nhân cười, gật gật đầu nói: "Phu nhân, người đã nghe thấy chưa, không phải nô tỳ hành hạ người." Tiêu phu nhân liếc mắt nhìn bà cũng không sợ, quay đầu thở dài khen: "Vẫn là thiếu phu nhân có cách."

"Ta có cách nào chứ? Vẫn là mẫu thân thương ta." Tạ Thanh Vận cười nói.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 12: Chương 12



Hoàng ma ma xuống dưới hâm canh lại, Tiêu phu nhân sợ nàng nghĩ đến chuyện gì đó rồi lại ép mình ăn, chuyển đề tài nói."Con chạy đến đây làm gì? Chẳng phải rất bận à?"

"Làm xong rồi ạ." Tạ Thanh Vận cười tủm tỉm nói: "Con dâu tới để nói với mẫu thân chuyện hôm qua Yến cô nương vào ở, nàng ấy nói muốn đến bái phỏng người. Nếu người thấy không tiện, vậy nàng ấy đưa vài món ăn đến cũng được."

Tiêu phu nhân mím chặt môi, dường như hơi bài xích: "Đã nhiều năm ta không tiếp khách, vẫn không nên gặp thì hơn."

Tạ Thanh Vận lại nói: "Nhưng con dâu vẫn hi vọng mẫu thân gặp một lần."

Tiêu phu nhân kinh ngạc: "Vì sao?"

"Yến cô nương này rất khác biệt." Tạ Thanh Vận cười thần bí: "Lần đầu tiên Lục đệ tiếp xúc với nữ nhân đã mang về, còn nói là nghĩa muội. Hôm qua, con chờ đệ ấy trở về, cố ý đề nghị tổ chức tiệc nhận người thân nhưng đệ ấy từ chối. Người nói đệ ấy có ý gì đây? Không nói đến chuyện cô nương kia rất thanh tú, Hứa ma ma còn nói nàng ấy đích thân nấu ăn. Lục đệ không nói gì cả, khi còn bé đệ ấy thích ăn nhất, chắc là không bao lâu nữa chúng ta sẽ có tầng quan hệ thứ hai. Lần này mở tiệc chiêu đãi, đương nhiên người có mặt rất quan trọng."

Tiêu phu nhân "Tự bế" nhiều năm, không tiếp xúc bên ngoài từ lâu, đầu óc không xoay chuyển nhanh như lúc còn trẻ, vốn không nghĩ đến chuyện này. Lúc này nghe con dâu nhắc nhở, ánh mắt bà sáng lên, cả người trở nên có tinh thần, vẻ mặt nghiêm túc tan biến: "Thật sao?"

Tạ Thanh Vận nhíu mày, dung nhan đoan trang thêm vẻ nghiêm túc: "Không thì người cảm thấy đệ ấy có ý gì? Nếu không có ý này, nhà ai cam lòng để tiểu thư nhà mình nuông chiều cho đệ ấy đưa về?"

Triều Đại Chu dân phong cởi mở, bọn họ là võ tướng thế gia càng như thế. Mặc dù Tạ gia là vọng tộc nhưng cũng là võ tướng, tiếp xúc trước hôn nhân thế này cũng trong phạm vi cho phép.

Lúc trước, khi cha Tạ hồi kinh báo cáo công việc, Tạ Thanh Vận đi theo, vốn không có mẫu thân trông nom, được Tiêu phu nhân đón ở bên cạnh bà hồi lâu. Vì như thế nên mới quen đại thiếu gia Tiêu gia, mới có hôn ước này.

Cho nên, cho dù Tạ Thanh Vận hay Tiêu phu nhân đều cảm thấy lời này không sai, nhất là hôm qua nàng ấy từng gặp cô nương ấy, không giống gia đình nhà nông bình thường có thể nuôi dưỡng được.

Chỉ là lão Lục giấu diếm, nàng ấy là trưởng tẩu c*̃ng không tiện vạch trần, nhưng chuyện nên làm.

Tiêu phu nhân mím môi nở nụ cười nhạt, gật đầu nói: "Được, vậy ta chuẩn bị một phen?"

Tạ Thanh Vận giận trách: "Mẫu thân còn cần chuẩn bị gì? Người ăn nhiều một chút là tốt rồi."

Tiêu phu nhân khó xử, không dám nói gì.

Bây giờ bà không muốn ăn cơm, ăn một miếng cũng không trôi, đúng là ăn vào rồi thì cả người khó chịu, sau đó lại ói ra.

*

Yến Thu Xu nhanh chóng nhận được thông báo, Tiêu phu nhân mời nàng qua.

Thật ra nàng không biết tình huống của Tiêu gia thế nào, chỉ là nghe nói hôm qua Tiêu Hoài Đình về triều, Tiêu phu nhân không ra nghênh đón, có lẽ bệnh rất nặng.

Nàng không hi vọng gì, ai bị bệnh còn muốn gặp khách chứ? Nhưng Yến Thu Xu và Tiêu Hoài Đình đã giao dịch, chỉ có thể cố gắng đi hỏi thăm, không ngờ bà lại mời nàng qua.

Vậy được thua ở trận này rồi!

Yến Thu Xu đi qua làm khách đương nhiên phải mang theo quà, tiền tài châu báu gì đó chắc chắn lão thái thái đã thấy quen rồi.

Hơn nữa nàng không có đồ gì tốt, có thể mang qua chỉ có thể là tài nấu nướng sở trường của nàng.

Một bà lão bị bệnh lâu năm sẽ thích ăn món gì?

Yến Thu Xu xin Thủy Mỗi giúp đỡ: "Ngươi có biết bình thường Tiêu phu nhân thích ăn gì không?"

Thủy Mỗi nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu: "Nô tỳ không biết, nhưng mà mấy năm nay khẩu vị của phu nhân không tốt, nghe nói phòng bếp bên kia vắt hết óc nhưng phu nhân chỉ nếm một hai miếng. Cho nên sức khỏe của phu nhân mới trở nên suy yếu. Mấy năm trước, khi năm người nhà họ chưa xảy ra chuyện, Tiêu phu nhân còn từng đi lên chiến trường đấy! Đại phu nói phu nhân không thích ăn cơm là tâm bệnh, cô nương, người tùy tiện làm mấy món là được, bình thường phu nhân không ăn đâu."

Yến Thu Xu nghe xong, suy nghĩ hồi lâu, cười nói: "Ta muốn đi ra ngoài một chuyến."

Hình như Tiêu phu nhân có vẻ như bị biếng ăn.

Nhưng nghe Thủy Mỗi miêu tả còn có thể ăn vài miếng, vậy vẫn chưa đến mức nghiêm trọng nhất. Người già bị bệnh biếng ăn không đủ dinh dưỡng, chắc chắn sẽ yếu ớt nhiều bệnh.

Thảo nào Tiêu Hoài Đình cần nàng đến nấu cơm.

Nếu ở kiếp trước, có thể Yến Thu Xu không chắc, tài nấu nướng có tốt cũng không chắc được, ít nhiều gì người đến giai đoạn cuối bệnh kén ăn đều muốn ăn cũng không ăn được.

Nhưng lúc này nàng có bàn tay vàng!

Đúng lúc vị trí thắp sáng đối ứng với triệu chứng, nếu chuyện này nàng còn làm không tốt thì đúng là vô dụng!

*

Chủ viện Tiêu gia.

Trên bàn tròn đã bày đầy trái cây tươi, người hầu đi qua đi lại bận rộn. Trong đó có một gã sai vặt hơi sơ ý, làm rơi nắp của chén trà, lập tức vang ra tiếng động lớn.

Quản sự giật nảy mình, khẽ mắng: "Tối qua người làm trộm à? Cẩn thận một chút!"

Gã sai vặt làm sai chuyện vội phục tình rủ mắt xin lỗi, lấy lòng quản sự mới khiến cho chuyện này từ nhỏ hóa không.

"Chú ý một chút!" Quản sự khoát khoát tay, cho người tiếp tục làm việc, nhưng thấy hắn đi thật, vừa bực vừa buồn cười nói: "Đúng là, huấn luyện bao lâu rồi? Chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, nếu để Thu cô nương cảm thấy người trong phủ chúng ta không có quy củ sẽ không tốt!"

"Được rồi, hắn cũng không phải cố ý." Ma ma phụ trách quản lý nha hoàn có ý tốt nói, trêu đùa: "Ông đừng nhăn mặt nữa, rõ ràng trong lòng vui vẻ, chắc đứa bé kia bị ông hù rồi."

"Có sao?" Quản sự sờ mặt, hỏi.

Ma ma lườm hắn một cái: "Không phải sao?"

Quản sự trầm mặc một lát, vẫn nở nụ cười: "Đúng là rất vui, không chừng trong phủ chúng ta sẽ có việc vui, việc vui thì tốt! Việc vui tốt..."

Ngoại trừ hai đứa bé được sinh ra, mấy năm nay trong phủ không có việc vui, tràn đầy tang tóc. Đến mức tiệc đầy tháng của hai đứa nhỏ vì tang của cha phải giữ đạo hiếu không làm lớn, chỉ là người trong nhà cùng ăn rau dưa.

Bầu không khí trong nhà buồn bã khiến ông không có tinh thần.

Bây giờ tốt rồi, Lục thiếu gia dẫn một cô nương về!

Phu nhân đã lâu không tiếp khách lại chịu gặp cô nương này, như vậy có nghĩa gì, còn không biết sao?

*

Lúc Yến Thu Xu đến, nghênh đón nàng là thiếp thân ma ma của Tiêu phu nhân, Hoàng ma ma.

Mới vừa ngồi xuống không lâu, Tạ Thanh Vận cũng tới, làm trưởng tẩu, nữ chủ nhân hiện nay của Tiêu gia, nàng ấy có vẻ rất ôn hòa, sợ Yến Thu Xu không vui, liên tục lôi kéo Yến Thu Xu trò chuyện.

Ngay sau đó là hai đứa bé, một đứa bé bảy tuổi là Tam tiểu thư Tiêu gia, con gái Tiêu Hoài Ngọc.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 13: Chương 13



Đứa trẻ kia là bé trai năm tuổi, đây là con của Tứ tiểu thư Tiêu gia, Tiêu Hoài Vũ. Trong lúc nàng ấy mang thai, phu quân chết nơi sa trường, một mình nàng ấy sinh con, dưỡng thân thể tốt thì tiến vào quân doanh, thề muốn giết kẻ địch khiến đứa nhỏ không có cha.

Nhưng nàng ấy không thành công, vì mấy năm sau Hoàng đế không muốn đánh nhau tốn tiền hao của nên không cho phát binh tấn công. Lần này Tiêu Hoài Đình ra ngoài đánh trận, đối thủ không phải kẻ trước kia nên nàng ấy không đi.

Vì đi sớm về trễ, lúc này giữa trưa, Tiêu Hoài Vũ vẫn chưa về nên ma ma đưa nhi tử của nàng ấy là Đông Đông đến, cười nói: "Nghe nói phu nhân mời khách ở đây, lão nô tự tác dẫn tiểu thiếu gia tới."

Tứ tiểu thư ít nói, đứa nhỏ cũng không nói nhiều, chỉ gọi một tiếng Tiêu phu nhân, sau đó ngồi qua một bên giống như chỉ là vật trang trí.

"Đông Đông đến, để Đại bá nương ôm một cái." Tạ Thanh Vận rất thích thằng bé, vừa gặp đã giang tay.

"Đại bá nương, con rất nhớ người!" Đông Đông là đứa nhỏ nhiệt tình, lập tức nhào qua ôm thật chặt giống như đã lâu không gặp.

Yến Thu Xu hơi khó hiểu nhưng vẫn yên tĩnh nhìn xem.

Ngay sau đó Tiêu Hoài Đình đến.

Hôm nay tướng quân thiếu niên không mặc khôi giáp, đổi lại trường sam màu ngà, sát khí biến mất không còn gì nữa. Trái lại, nhìn có vẻ nhã nhặn, gương mặt tuấn tú cũng trở nên ôn hòa khi ở cùng người nhà.

Điều này làm cho Yến Thu Xu nghĩ đến nguyên chủ, hai năm trước khi Tiêu Hoài Đình rầm rộ thu hoạch được văn võ Trạng Nguyên, nguyên chủ vì tò mò, khi quan trạng nguyên đánh ngựa dạo phố thì dụ dỗ đích thân đi ra ngoài xem.

Lúc đó người nhà họ Yến tức giận, nói thẳng để một kẻ vũ phu cầm chức Trạng Nguyên, chúng ta không còn người nữa sao!

Sau đó, các huynh trưởng của nguyên chủ bị giày vò thể thảm mấy tháng.

Cuối cùng Tiêu phu nhân mới ra ngoài.

Yến Thu Xu không ngờ, nàng chỉ đến thăm hỏi Tiêu phu nhân mà tất cả mọi người lại đến, nàng rất kinh ngạc. Chẳng qua, khi nàng thấy Tiêu phu nhân thì trong lòng chìm xuống.

Bà gầy yếu hơn nàng nghĩ nhiều.

Tiêu phu nhân hơn năm mươi tuổi, tuổi này ở hiện đại được gọi là trung niên, nếu được bảo dưỡng tốt thì chẳng khác ba mươi tuổi bao nhiêu. Nhưng có lẽ Tiêu phu nhân từng đi chiến trường, dáng vẻ già dặn, bị biếng ăn lâu năm dẫn tới hậu quả vô cùng gầy yếu. Dáng người bà cao nên như thế lại có vẻ gầy hơn, sắc mặt vàng như nến, mắt không có thần thái.

Trái lại, bà ăn mặc quần áo lộng lẫy, nhưng rõ ràng làm quần áo theo kích cỡ của bà có cảm giác quần áo rất rộng, nhất là chỗ eo nhìn vô cùng rộng.

Khi bà nghiêm túc, nhếch môi lên, xung quanh đôi môi có đường vân rất sâu, bị người ta đỡ giống như một lão thái thái ngang ngược.

Lần đầu gặp mặt, bà liếc mắt nhìn một vòng, ánh mắt nhìn Yến Thu Xu vô cùng sắc bén, khiến nàng cảm thấy không tự nhiên.

"Nương!" Tiêu Hoài Đình hô một tiếng, cắt ngang sự dò xét của Tiêu phu nhân.

Dường như bà không vui nhưng cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chàng.

Tiêu Hoài Đình đã sớm quen với tính cách nghiêm túc của mẫu thân, chàng cong môi cười, lấy lòng nói: "Đây là nghĩa muội con mới nhận, Yến Xu cô nương, người có thể gọi là A Xu."

Yến Thu Xu thuận thế gọi một tiếng: "Bái kiến Tiêu phu nhân."

Tiêu phu nhân nhìn con trai, lại nhìn cô nương kia, con mắt rất to, trong sáng, gương mặt phúng phính, chỉ là dáng người hơi gầy. Bà gật đầu nói: "Gọi bá mẫu đi."

Tạ Thanh Vận im lặng chờ bà lên tiếng lập tức cười nói: "Mẫu thân rất thích Yến cô nương, Yến cô nương, mẫu thân nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng rất tốt, cô nương đừng sợ."

Yến Thu Xu khẽ thở ra, không ghét nàng là được rồi, nàng cũng cong môi cười ngọt ngào, nói: "Chào bá mẫu!"

Tiêu phu nhân giật giật khóe miệng, có lẽ muốn cười nhưng đã lâu rồi bà không cười, khóe miệng cứng đờ, cuối cùng miễn cưỡng nở nụ cười như tượng, nhân tiện nói: "Ngồi xuống đi."

Mấy người nghe vậy gật đầu, thi nhau ngồi xuống.

Tiêu Hoài Đình nghĩ Yến Thu Xu do mình mang về, cố ý chào hỏi một phen, đây cũng là có ý muốn cùng nhau ăn trưa. Tiêu phu nhân chậm rãi nói: "Buổi chiều lão thân không ăn, cho nên lúc này cùng ăn cơm rau dưa, A Xu đừng trách móc."

"Đương nhiên không rồi." Yến Thu Xu đứng dậy nhìn mọi người, cười nói: "A Xu không có vật gì quý giá, chắc là mọi người cũng thường nhìn thấy đồ tốt, nên không muốn phí thời gian đã làm chút đồ uống và thức ăn để tỏ tâm ý."

Lời này vừa nói ra, không khí vui vẻ xung quanh nàng thoáng ngưng tụ, ngay lúc Yến Thu Xu khó hiểu, Tạ Thanh Vận tỏ vẻ có lỗi: "Tâm ý này tốt nhưng phiền muội mệt mỏi rồi."

"Không mệt, muội thích làm việc này." Yến Thu Xu nói.

Tạ Thanh Vận lại cười nói: "A Xu, có điều muội không biết, mấy năm nay mẫu thân không muốn ăn, ăn vô cùng ít, có lẽ phải phụ ý tốt của muội rồi."

Lần này, Yến Thu Xu còn chưa mở miệng, thiếu niên ngồi ngay ngắn bên cạnh đã nói: "Đại tẩu, không sao, A Xu cô nương không để ý đâu. Hơn nữa mẫu thân đồng ý mà, đồ A Xu làm chắc chắn mẫu thân nếm thử, ngộ nhỡ thích thì sao? Ăn nhiều một chút cũng tốt."

Giọng nói thiếu niên réo rắt, đôi mắt hơi sốt ruột nhìn mẫu thân, giống như sợ bà không nể mặt.

Tạ Thanh Vận thấy vậy lắc đầu, che miệng cười nhìn Tiêu phu nhân trêu ghẹo nói: "Mẫu thân, lão Lục đã nói thế, một lúc người phải nếm thử, không thì con trai người tức giận, con dâu không quản được đâu."

Tiêu phu nhân gật đầu: "Ừm."

Tạ Thanh Vận khẽ thở ra nhìn Yến Thu Xu nói: "Vậy nhanh để chúng ta xem đi, không biết chúng ta có phần không?"

"Đương nhiên là có." Yến Thu Xu vội nói, ra hiệu cho Thủy Mỗi và Thủy Lục bưng hộp lên.

Thủy Mỗi đem ra trước, là nước ô mai.

Đầy ắp ấm to, rót cho mỗi người một chén vẫn còn lại rất nhiều, Thủy Mỗi bưng xong thì lui về phía sau đứng một bên hầu hạ.

Giọng nói Yến Thu Xu tinh tế giới thiệu: "Đây là nước ô mai, vị chua ngọt, trước khi ăn cơm uống một chén vô cùng khai vị."

Vừa dứt lời, Tiêu Hoài Đình bưng chén lên: "Nương, đại tẩu, tay nghề của A Xu vô cùng cao minh, lần thứ nhất khi con nếm thử đã kinh ngạc. Mọi người nếm thử đi, chắc chắn sẽ không để mọi người thất vọng."

Nói xong, chàng uống nước như muốn chứng minh đồ Yến Thu Xu làm rất ngon.

Nhưng không ngờ nước này chua như thế!

Chàng hiếm khi ăn chua, cũng chưa từng uống nước chua. Vì không có phòng bị nên bị sự chua này làm cả gương mặt tuấn tú nhăn lại.

Yến Thu Xu: "..."

Người Tiêu gia nghe hắn nói trong lòng vô cùng mong chờ: "..."

Chỉ có hai đứa nhỏ nghe rất thích, chuẩn bị uống, nhưng Tiêu Hoài Đình uống nhanh hơn lại lộ vẻ mặt này dọa đến mức hai đứa bé đưa chén đến bên miệng nhưng không dám uống hết!

Tiêu Hoài Đình không ngờ, đồ uống nhìn bình thường không có gì lạ này lại chua như thế!

Chua đến ch.ảy nước mắt.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 14: Chương 14



Chàng hơi khó chấp nhận, trước đó tài bếp núc của Yến Thu Xu rất tốt khiến chàng lưu luyến không quên, lén trở về đây mấy ngày!

Chàng nhìn Yến Thu Xu, vô cùng hoài nghi mà hỏi: "Đây là cô nương làm à?"

Trình độ không đúng!

Chẳng lẽ cô nương này lại làm ra kiểu này?

Yến Thu Xu ho nhẹ một tiếng, giải thích nói: "Đây là nước ô mai nóng để khai vị, vốn có vị chua ngọt. Nếu ngài không uống được thì có thể thêm nước rồi thử lại lần nữa xem?" Nói xong, nàng nhìn những người khác, vô cùng chân thành nói: "Mọi người nếm thử xem sao? Nếu như không hợp khẩu vị thì đừng uống."

Nàng nếm cảm thấy vị chua vừa đủ mà!

Không phải lật xe trong bước đầu tiên chứ?

Yến Thu Xu căng thẳng mím môi, gương mặt phúng phính vì chuyện này mà lộ vẻ ngây thơ, gương mặt hơi đỏ bừng, đôi mắt như biết nói chuyện lộ vẻ căng thẳng.

"Nghe rất hay, ta uống trước." Tạ Thanh Vận nhìn mà đau lòng, kiên trì nói để phá tan bầu không khí ngưng đọng này, bưng chén lên.

Nhưng vì phòng ngừa bị chua mặt mày nhăn nhó như Tiêu Hoài Đình, nàng ấy vô cùng cẩn thận, chỉ uống một hớp nhỏ.

Bất chợt ánh mắt Tạ Thanh Vận sáng lên. bookstore.vip - ebook truyện giá rẻ

Khác với hương vị chua muốn ê răng như dự đoán, cũng không giống giấm thường ăn trong trí nhớ, trái lại hơi giống mứt chua thường ăn trong cửa hàng hoa quả.

Vị chua kia khi chạm đến đầu lưỡi khiến cả người nàng ấy run lên, nhưng nhanh chóng bị hương vị ngọt ngào kia trấn an, dẫn đến toàn bộ khẩu vị có thể trong phạm vi tiếp nhận.

Thậm chí cảm giác uống rất ngon, muốn uống thêm một hớp nữa, hơn nữa miệng đầy nước bọt đúng là rất khai vị!

Bây giờ nàng ấy nhìn thức ăn trên bàn càng muốn thưởng thức.

Tạ Thanh Vận hơi ngạc nhiên nói: "Rất ngon! Hơn nữa nước này rất khai vị, ta đã rất muốn ăn cơm rồi."

Đông Đông thấy Đại bá nương uống trước, cậu bé mới dám nếm thử một miếng, sau đó chép miệng, trên mặt tỏ vẻ ngạc nhiên. Tiếp theo, cậu bé rót một chén lớn, nói: "Ngon quá!"

Uyển Nhi nhìn hai bên, cũng bưng chén uống, uống xong mím môi cười, ngọt ngào khẽ nói: "Ừm, ngon quá."

Mặc dù Tiêu Hoài Đình cảm thấy thứ này quá chua nhưng thấy tẩu tử và các tỷ tỷ đều thích thì vẫn thử lại lần nữa, nhưng mà phải cho thêm nước.

Vị chua vị ngọt nhạt hơn nhiều, trong phạm vi chàng có thể tiếp nhận. Chàng từ từ uống, hơi kinh ngạc, nước này uống thật sự rất khai vị, vừa vào miệng thì nước bọt đã lan ra. Nếu không ăn thứ gì bù vào sẽ cảm thấy bạc đãi miệng mình.

Chỉ là mục đích của chàng không phải như thế.

Tiêu Hoài Đình nhìn mẫu thân.

Những người khác thấy thế cũng nhìn theo, mang theo vẻ mong chờ.

Bọn họ đều uống xong biết công hiệu của chén nước này, mặc dù không biết có tác dụng đối với Tiêu phu nhân như thế không nhưng có một tia hi vọng cũng tốt.

Tiêu phu nhân mím môi, nhìn con trai lại nhìn tiểu cô nương đang trông mong nhìn mình, trong lòng bất đắc dĩ.

Bà biếng ăn không phải chuyện ngày một ngày hai, đầu bếp trong phủ đổi rất nhiều cách nấu nhưng bà bị tâm bệnh, đâu phải một chén nước ô mai có thể chữa được?

Nhất định là lão Lục nói với tiểu cô nương nên nàng ấy mới cố ý làm vậy.

Tiêu phu nhân nghĩ nước này do đích thân nàng làm, nếu bà không động vào chắc nàng sẽ khó chịu khóc lên mất.

Nghĩ vậy, bà vẫn bưng chén lên nhấp một hớp.

Song, điều khiến bà bất ngờ là nước ô mai này vừa vào miệng, hương vị chua ngọt đã khiến bà vui vẻ, thậm chí da đầu bị hương vị này k*ch th*ch đến mức run lên.

Bà nhíu mày, người già rồi đã lâu không ăn uống đồ k*ch th*ch như thế.

Trong phút chốc, đám người Tiêu Hoài Đình đang nhìn bà chằm chằm thất vọng thu hồi ánh mắt, cau mày, chắc chắn là không thích. Tạ Thanh Vận c*̃ng thất vọng, nhưng vẫn bình tĩnh muốn hòa giải, tránh cho tiểu cô nương không vui.

Nhưng nàng chưa mở miệng đã thấy Tiêu phu nhân lại uống thêm một hớp nữa.

Đám người: "!!!"

Không nói những chuyện khác, có thể làm cho bà uống miếng thứ hai ngoại trừ canh bổ để kéo dài mạng ra thì không có thứ nào khác. Cho dù canh bổ thì cũng phải mời gọi nhiều lần.

Tiêu phu nhân không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy hương vị của nước ô mai này khiến miệng lưỡi nhạt nhẽo nhiều năm bị k*ch th*ch. Vừa uống một hợp, nước bọt đã bài tiết thêm một chút, cho nên bà vô thức uống hớp thứ hai trấn an môi lưỡi bị k*ch th*ch kia.

"Không tệ." Tiêu phu nhân nuốt xuống, nói ra đánh giá của mình, không nhíu mày nữa.

Nhìn có vẻ hơi thích.

Bà vừa nói xong, Yến Thu Xu cảm thấy Tiêu Hoài Đình ở bên cạnh thả lỏng hơn, trái tim nàng cũng bình tĩnh lại.

Nàng nở nụ cười, đang muốn nói chuyện.

Đông Đông chép miệng, giơ chén rỗng, ngoan ngoãn lên tiếng: "A Xu tỷ tỷ, còn nữa không? Đông Đông còn muốn!"

"Đương nhiên là còn." Yến Thu Xu hoàn hồn, gật đầu nhìn Thủy Mỗi.

Lúc này, nàng phát hiện tiểu cô nương Uyển Nhi bên cạnh Tam tiểu thư chăm chú nhìn Đông Đông.

Yến Thu Xu nhìn chén của cô bé, ra hiệu cho Thủy Mỗi: "Còn Uyển Nhi nữa."

Tiểu cô nương nở nụ cười ngọt ngào, người ta nhìn thấy trái tim trở nên dịu dàng.

Yến Thu Xu cười tủm tỉm nói: "Mọi người, còn một món ăn, Thủy Lục bưng lên đi." Nàng nhìn hai đứa bé: "Chắc là hai đệ muội cũng thích."

"Là gì thế ạ?" Đông Đông rất mong chờ.

Nước ô mai này rất ngon, chắc chắn món ăn cũng ngon.

Tiêu Hoài Đình nghe vậy, chàng trở nên mong chờ lần nữa, nước ô mai không hợp khẩu vị chàng nhưng với món ăn chàng rất có lòng tin.

Thủy Lục đi lên, đến cạnh Yến Thu Xu và Tiêu Hoài Đình bưng thức ăn lên, cười tủm tỉm nói: "Phu nhân, thiếu phu nhân... Đây là cô nương đích thân đi hiệu thuốc mua rất nhiều thứ làm gia vị, còn lấy bộ phận giữa cánh gà, lấy hết xương ra. Phương pháp rút xương rất tốt, Hứa ma ma bội phục không thôi."

Sắc mặt Thủy Mỗi thay đổi, vừa thấy nàng ta đặt xuống bàn ăn đã cẩn thận đi sau lưng nàng ta kéo nàng ta ra, trừng một phen.

Thủy Lục cong môi cười, không phản kháng.

Mà trên mặt bàn có rất nhiều thức ăn lại thêm hai đĩa, vốn là một món nhưng vì nghĩ đến khẩu vị của trẻ em nên biến thành hai món.

Cánh gà thơm cay và cánh gà mật ong không cay.

Màu sắc của cánh gà thơm cay đỏ hơn, phía trên rải tiêu. Mà màu của cánh gà mật ong lại óng ánh hơn.

Hai món ăn này chỉ nhìn màu sắc đã thấy rất nổi bật, chỉ là nghe lời Thủy Lục nói khiến người ta cảm thấy là lạ.

Bọn người Tiêu phu nhân và Tạ Thanh Vận tỏ vẻ kinh ngạc, làm thức ăn đã rất khác biệt, bình thường tiểu thư khuê các ai dám tự mình xử lý những nguyên liệu nấu ăn này chứ?

Tiêu Hoài Đình cũng hơi kinh ngạc, chỉ là góc nhìn của chàng hơi khác biệt: "Rút xương? Nhìn có vẻ rất hoàn chỉnh mà!"

Ngoại trừ vết khứa ở mặt người thì không còn vết cắt khác, vậy mà xương bị rút đi rồi?

Yến Thu Xu cười gật đầu: "Đúng, trong cánh gà có một đoạn xương, dùng kéo có thể rút xương dễ dàng, ăn như thế không cần nhả xương.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 15: Chương 15



Phần này cay, phần kia không cay, Uyển Nhi và Đông Đông có thể ăn."

"Thì ra còn có thể như thế, cô nương tính toán chu đáo quá." Tiêu Hoài Đình hứng thú, trước tiên gắp cho mình.

Chàng thích ăn cay, đương nhiên gắp vị cay, một miếng cánh gà cho vào miệng, đầu tiên cắn thử, vỏ ngoài chiên đến thơm giòn. Lúc cắn thử, dường như bên tai còn nghe tiếng vang rộp rộp.

Sau đó, phần vỏ cánh gà rách ra để lộ phần thịt non mịn mềm mượt, hỗn hợp xen lẫn hương vị cay mặn, cánh gà mềm mà không nát, béo mà không ngán, mang theo vị cay!

Đủ vị!

Ăn rất ngon!

Tiêu Hoài Đình ăn rất tập trung, còn cẩn thận thưởng thức. Sau khi ăn xong, chàng mới nhìn những người khác, nói: "Ngon quá! Nương, đại tẩu, mọi người mau nếm thử đi!"

Nhưng ai cẩn chàng nhắc nhỏ?

Lần này món vừa dâng lên, mọi người đã đưa đũa, mỗi người một miếng đắc ý thưởng thức, liên tục khen Yến Thu Xu làm tốt.

Đông Đông không đủ cao, chỉ trông mong nhìn xem. Lúc này thấy tất cả mọi người không gắp cho cậu bé, lập tức vội hô: "Con cũng muốn ăn! Con cũng muốn!"

Ma ma vội gắp cho cậu bé: "Tiểu thiếu gia, ngài không thể ăn cay, vậy ăn cái này được không?"

Bà gắp không cay.

Đông Đông không kịp trả lời, uống cậu bé thích, ăn cậu bé càng thích, trong đó thịt là món cậu bé thích nhất!

Cậu bé gấp gáp, lúc này đồ vật đã cho vào chén, cậu bé vội cắn một miếng cánh gà mật ong, hai loại nguyên liệu mặn ngọt dung hòa vô cùng tốt, không kì lạ. Trước tiên nếm thử vị ngọt, sau đó là mặn, hơn nữa, thịt gà non mịn nhiều nước, không xương, cánh gà vô cùng mềm, cảm giác vô cùng ngon.

Trước tiên, Tạ Thanh Vận gắp một miếng cho Tiêu phu nhân: "Mẫu thân, người cũng nếm thử đi."

Tiêu phu nhân yên lặng nhìn con dâu, mang theo vẻ khiển trách.

Đây là phát hiện bà không muốn để tiểu cô nương kia thất vọng nên cố ý làm khó bà à?

Tạ Thanh Vận ăn món ngon, thật ra không nghĩ nhiều như thế, chỉ nghĩ muốn để Tiêu phu nhân nếm thử. Khi bị bà nhìn còn mờ mịt, tiếp tục ăn, mặc dù ăn rất đoan trang nhưng động tác rất nhanh chóng.

Cánh gà không cần nhả xương, da gà béo ngậy bị chiên lên không còn mỡ nữa, bên trong là thịt gà trơn mềm, cay mặn vừa phải, nàng rất thích!

*

Tiêu phu nhân thở dài một tiếng, nhưng thấy mọi người lớn nhỏ trên bàn đều đang ăn, bình thường cháu gái bà rất đoan trang cũng ăn đến nheo mắt, lại có nước ô mai khi nãy, bà vẫn cầm đũa lên.

Bà ăn cánh gà mật ong trước, vừa cho vào miệng có vị mặn ngọt, đầu tiền là mặn sau đó lại ngọt, nhưng ngọt không ngán mà hòa hợp với vị mặn lại thêm mấy phần phong vị. Bên ngoài vẫn giòn, khi ăn vào lại cảm thấy mềm, răng lợi của người già như bà vẫn nhai được.

Thậm chí lúc nhai nuốt không hề tốn sức.

Dường như chưa hoàn hồn lại thì chân gà kia đã trượt vào cổ họng.

Ăn!

Dễ dàng như thế, không hề phản cảm!

Tiêu phu nhân chớp mắt nhìn cánh gà thơm cay trong chén, bình thường chắc chắn bà không ăn nữa, vì đối với bà ăn một cánh gà trong bữa tối thì đã đủ no rồi, lại uống thêm canh lót dạ đã đủ.

Bà không hứng thú với thức ăn, từ khi trượng phu, nhi tử nối tiếp nhau rời đi, bà không còn hứng thú với những thứ này. Bà muốn đi cùng bọn họ lại không nỡ con cái, cứ lẩn quẩn dày vò như thế, bình thường ăn một chút sẽ phun ra.

Nhưng bây giờ bà lại có cảm giác muốn ăn tiếp.

Nghĩ như vậy, Tiêu phu nhân động đũa!

Nhưng không phải muốn ăn cánh gà tiếp, đối với bà món này vẫn hơi dầu mỡ. Mặc dù có nước ô mai nhưng không nên ăn nhiều, bà vẫn muốn ăn nên ăn rau xanh.

Rau xanh thanh đạm là món nước, ăn vào đầu lưỡi vẫn thấy ngon.

Tiêu Hoài Đình vẫn lén nhìn Tiêu phu nhân nở nụ cười nhẹ nhõm, nhướng mày nói: "Nương, A Xu cô nương làm thức ăn ngon không?"

Ăn no rồi, Tiêu phu nhân cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, lúc này vô thức nở nụ cười nhạt: "Ừm, hương vị rất ngon."

Giọng nói Tiêu Hoài Đình càng trở nên vui vẻ, tự nhiên mà nói: "Vậy sau này A Xu cô nương sẽ thường nấu cho người ăn, người nhớ ăn đấy, thích thì ăn nhiều một chút."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tiêu phu nhân thay đổi, trừng con trai: "Tiêu Hoài Đình! A Xu đến nhà làm khách, không phải đến nấu cơm. A Xu đối tốt với con không phải để con được đà lấn tới. Nếu nói bậy nữa ta bảo huynh trưởng đánh con!"

Người tức giận tức giận, mọi người ngồi trước bàn ăn đều yên lặng.

Yến Thu Xu rất muốn giải thích mình vô cùng sẵn lòng cũng không dám lên tiếng.

*

Tướng quân thiếu niên luôn nghiêm túc với người ngoài, bây giờ đối với người nhà vừa phóng khoáng lại vui vẻ tỏ vẻ nghẹn lời. Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của Tiêu phu nhân, chàng ngượng ngùng chắp tay với Yến Thu Xu: "A Xu cô nương, tại hạ không lựa lời nói, xin chớ trách."

Yến Thu Xu lập tức đáp: "Không sao, Tiêu Tướng quân không cần khách khí như thế."

Hai người khách khí qua lại làm cho Tạ Thanh Vận ở một bên không tán đồng che miệng cười, đẩy Tiêu phu nhân.

"Vẫn là A Xu da mặt mỏng!" Sắc mặt Tiêu phu nhân bình tĩnh nhưng vẫn nhìn chằm chằm con trai, cảnh cáo nói: "Nếu là Tứ tỷ con thì sẽ đánh con một phen rồi! Lần sau không thể như thế."

"Vâng vâng!" Tiêu Hoài Đình buồn cười gật đầu.

Chàng bị trách mắng nhưng không hề tức giận, trái lại vì mẫu thân đã có sức sống hơn mà ý cười tới đáy mắt.

Yến Thu Xu cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng vừa buồn cười lại cảm thấy vô cùng ấm ức. Đây là một thế giới lạ lẫm giai cấp rõ ràng, có chân thành tôn trọng đối đãi với nàng, cho dù sự đối đãi này có chút sự hiểu lầm nhưng nàng vẫn rất vui vẻ.

Chỉ là hơi đồng tình với Tiêu Hoài Đình.

Vì thế, nàng tò mò liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, có hơi lo chàng tức giận sau đó không hợp tác với nàng nữa. Nàng nhìn như thế, đúng lúc thấy đối phương mỉm cười lại có vẻ áy náy nhìn mình.

Đôi mắt của thiếu niên rất đẹp, đôi mắt hoa đào khi cười lên hơi nhướng lên, đôi mắt sáng rực như lần đầu gặp, dường như thấy đầy sao trời trong đó.

Trong chớp mắt, nhịp tim của Yến Thu Xu hụt một nhịp, vô thức cong mắt chột dạ nhìn nơi khác. Cũng vào lúc này, đột nhiên nàng ý thức được một chuyện.

Dựa theo cốt truyện, còn hai năm trước thì thiếu niên tốt tính tuấn tú này sẽ chết trong tranh đấu hoàng quyền.

Làm một vật hi sinh, làm nền tảng để nhân vật chính mang danh chính nghĩa mà đánh xuống.

Nàng nhanh chóng dời mắt, không để ý thiếu niên bên cạnh vì thấy nụ cười của nàng mà ngẩn người.

Yến Thu Xu chỉ ngạc nhiên về vẻ tuấn tú của Tiêu Hoài Đình.

Lại quên dung nhan của nàng vô cùng xinh đẹp, nhất là đôi mắt to trong sáng ngập nước. Nàng cười một tiếng, đôi mắt cong cong lấp lánh.

Vì chỗ ngồi nên khoảng cách của hai người rất gần nhau.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 16: Chương 16



Tiêu Hoài Đình chưa từng đối mắt với nữ tử ở khoảng cách gần như thế, vốn dĩ chàng có thể bình tĩnh đối phó với sự hiểu lầm của mẫu thân, tẩu tử và tỷ tỷ nhưng lúc này bị công phá, mặt dần đỏ lên.

Chàng nhìn thấy, bị dọa tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Tiện tay gắp thức ăn, vẫn là cánh gà thơm cay, chàng cắn một cái hài lòng tán thưởng, tài bếp núc này thật không nói nên lời!

Quyết định của bản thân đúng hay sai!

Sợ bị hiểu lầm cái gì? Có ăn mới là tốt nhất!

*

Yến Thu Xu mang nước ô mai và cánh gà đều được người người Tiêu gia thích, nhất là cánh gà. Bạn nhỏ Uyển Nhi tính cách lạnh nhạt bình thường ăn cơm không nhiều, hôm nay ăn ba cái còn muốn ăn nữa. Chỉ là nương của cô bé sợ cô bé ăn nhiều sẽ khó tiêu nên không cho ăn tiếp.

Vì thế, cô bé bưng nước ô mai uống ba chén lại ăn món khác. Lúc sắp ăn xong, tiểu cô nương lén nấc lên, khi bị phát hiện thì gương mặt đỏ bừng, trốn trong ngực mẫu thân không dám chui ra.

Đông Đông ăn đến bụng căng tròn, ma ma hầu hạ không quản được cậu bé, cậu bé ăn no căng còn khó chịu lẩm bẩm.

Yến Thu Xu c*̃ng ăn không ít.

Bàn ăn của Người Tiêu gia "Không có quy củ" so với trí nhớ của nguyên chủ. Mọi người trò chuyện, Tạ Thanh Vận hỏi Tiêu Hoài Đình chuyện quân doanh, Tạ Thanh Vận hỏi chuyện con của Tam tiểu thư Tiêu Hoài Ngọc.

Yến Thu Xu cũng bị nhắc đến, chỉ là hai bên không thân nên không có chuyện nói, trái lại nghe không ít.

Tạ Thanh Vận lại muốn nghe nàng nói về chuyện bếp núc, nhắc đến chuyện này, Tiêu Hoài Ngọc hiếm khi mở miệng cuối cùng nói chuyện: "Món này có phức tạp không?"

"Không phiền, nước ô mai làm rất đơn giản, ta dạy Hứa ma ma rồi. Nếu Tam tiểu thư thích có thể mời ma ma qua học, hoặc ta làm đưa qua cũng được."

Tiêu Hoài Ngọc cười gật đầu: "Đa tạ."

Đó là tiếp nhận.

Đông Đông ở một bên nghe hai người nói chuyện cũng vui vẻ nói: "A Xu tỷ tỷ, đệ cũng muốn ăn!"

Yến Thu Xu cười xoa đầu cậu bé: "Chắc chắn có đệ." Nói xong phát hiện Uyển Nhi ngồi cạnh Tiêu Hoài Vũ nhìn nàng chằm chằm, nàng cười nói: "Còn Uyển Nhi nữa."

Ánh mắt tiểu cô nương sáng lên, sau khi nghe thấy thì cười với nàng một tiếng, vô cùng ngoan ngoãn.

Trái tim Yến Thu Xu mềm mại.

Nhan sắc người Tiêu gia vô cùng xinh đẹp.

Hơn giữa trưa, kết thúc buổi cơm trưa, mọi người về viện của mình.

Chỉ là trở về khác với ngày thường, trưa nay mọi người đã ăn một phen, lại thêm nước ô mai vô cùng khai vị khiến bọn họ ăn quá no. Khi đi đường, cả nhóm người vô thức ưỡn bụng, để bụng không còn quá no như thế.

Cho dù là Tiêu phu nhân cũng không phát hiện mình đã ăn nhiều hơn bình thường.

Tạ Thanh Vận chậm rãi đi về viện của mình.

Nơi này thiết kế như những viện tử khác, chỉ là nơi này không có bậc cửa, là một đường thẳng.

Nàng ấy trở về hỏi nha hoàn trước: "Đại gia ăn bao nhiêu?"

"Một bát chè hạt sen, hai miếng bánh ngọt."

Tạ Thanh Vận hài lòng, đi vào trong thấy nam tử sắc mặt tái nhợt đang cầm sách ngồi trên giường.

Nàng ấy nhìn xuống, vốn nên có hai chân bây giờ lại trống rỗng, chỉ còn một nửa!

Nàng ấy rút sách ra: "Không phải nói không được xem quá lâu à? Ta ra ngoài lâu như thế, chắc chắn sách không rời tay đúng không?"

Lúc này, nam tử ngẩng đầu lên, vẻ mặt có ba phần giống Tiêu Hoài Đình nhưng lại có vẻ tao nhã, cười lên mặc dù có vẻ yếu ớt nhưng vẫn như gió xuân: "A Vận về rồi à, ăn sao rồi?"

Tạ Thanh Vận hắng giọng: "Không được phép đánh trống lảng... Ợ!"

Nàng ấy vốn định trách cứ trượng phu Tiêu Hoài Khải một phen, mấy hôm nay tật ở chân hắn phát tác vô cùng đau đớn nên hôm nay không đi tiền sảnh. Nàng ấy để hắn ở nhà là muốn hắn nghỉ ngơi thật nhiều, ai ngờ hắn lại cố tình đọc sách.

Song, vừa cất lời thì đột nhiên Tạ Thanh Vận ợ một cái, khuôn mặt trắng noãn ửng đỏ, xấu hổ che miệng, không dám nhìn nam tử trước mắt.

Tiêu Hoài Khải yên lặng kéo tay nàng ấy khẽ vỗ nhẹ trấn an: "Xem ra khẩu vị vô cùng tốt, Yến cô nương này rất cố gắng lọt vào mắt nàng."

"Một tiểu cô nương do Lục đệ mang về, sao không lọt vào mắt chứ?" Tạ Thanh Vận ngượng ngùng cười cười, quên mất lời trách cứ khi nãy mà ngồi cạnh hắn, cười nói: "Nàng làm nước ô mai vô cùng khai vị, tất cả mọi người ăn nhiều. Hôm nay mẫu thân ăn đến no căng."

Tiêu Hoài Khải hơi kinh ngạc: "Mẫu thân ăn rất nhiều à?"

"Đúng thế! Ta thấy bà lén xoa bụng! Còn Đông Đông no căng cả bụng!" Nói đến chuyện này, nàng ấy cười càng vui vẻ hơn..

Tiêu Hoài Khải cũng cười, hắn đi đứng không tiện, không đi ra ngoài sợ hù cô nương người ta. Bây giờ nghe thê tử nói thế, hắn lại cảm thấy hơi hứng thú.

Có thể khiến mẫu thân ăn cơm...

Thì ra là một người tinh thông nấu nướng.

Có lẽ thê tử nghĩ lão Lục dẫn người trong lòng về, nhưng hắn nghĩ khác, lập tức bác bỏ khả năng này. Lão Lục đi đánh trận không phải đi xem mắt, sao đột nhiên lại dẫn một nữ tử đệ ấy thích về?

Hơn nữa, đây là một nữ tử biết nấu nướng, lấy tư cách nghĩa muội đi vào Tiêu gia, có lẽ là đặc biệt nấu cơm cho mẫu thân ăn.

Nhưng vì sao lại lấy thân phận nghĩa muội?

Thật sự là quý nữ nhà ai?

Nhưng quý nữ sao có tài bếp núc tốt như thế?

Trong lòng Tiêu Hoài Khải vô cùng khó hiểu, xế chiều hôm đó hắn bảo gã sai vặt đi mời Tiêu Hoài Đình tới ngồi một chút. Chỉ là sau khi bên kia nghe nói hắn mời đã chạy đến quân doanh, làm cho hắn tức giận mà bật cười.

Đồng thời, trong lòng hắn đã đoán được gì đó.

Có lẽ cô nương này thật sự là quý nữ nhà ai bị đệ ấy mang về!

*

Tiêu gia.

Tiêu Hoài Đình cực khổ đi xa không dám đến gần đại ca, sợ bị nhìn ra, trong lòng run lên, mau chóng chạy đến quân doanh đi huấn luyện.

Yến Thu Xu thì đắc ý kiểm kê tiền dư, thuận tiện ghi sổ: [Hai mươi chín tháng tám năm Kiến An mười tám, Tiêu phu nhân đưa một đôi vòng ngọc, Thiếu phu nhân đưa...]

Vì lần này khởi đầu tốt đẹp, không chỉ khiến ông chủ Tiêu Hoài Đình hài lòng mà những người khác ở Tiêu gia vô cùng hài lòng với nàng.

Trong ngày hôm đó, sau khi trở về Yến Thu Xu nhận được không ít đồ vật.

Tạ Thanh Vận còn uyển chuyển ám chỉ nàng, nếu có thể thì làm thêm vài món ăn đưa qua cho Tiêu phu nhân. Cho dù vì bất cứ lý do gì, bà đồng ý ăn cơm thì đó là món ngon.

Nhất là sau khi Tiêu phu nhân trở về không hề khó chịu, không bị nôn mửa, có nghĩa là trong lòng bà chấp nhận ăn hết.

Yến Thu Xu tính toán như thế, sao lại không biết ngượng mà cầm lấy cái này?

Nhưng thái độ đối phương kiên quyết như thế, nàng không tiện dây dưa, đành nhận lấy.

Vậy nàng phải ra sức làm việc nhiều hơn, còn ân tình này nữa.

Đương nhiên, ngoại trừ ân tình của Tiêu gia, nàng còn phải tích lũy tiền tìm một chỗ để mình sống yên phận, tốt nhất là ở vùng ngoại ô sát cửa thành, như thế vừa an toàn lại tự tại.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 17: Chương 17



Vấn đề duy nhất là giá nhà quá mắc!

Với số tiền bây giờ của nàng, muốn mua một ngôi nhà ở vị trí tốt là chuyện không thể nào. Hơn nữa, cho dù có thôn trang thì thu nhập của nàng không cố định, trừ khi... Dựa lưng vào cây to lấy việc nhà nông làm niềm vui?

Yến Thu Xu nghĩ thế cảm thấy cũng được.

Việc này khá an toàn, Tiêu gia hỗ trợ bảo vệ, lại lợi dụng tài nấu nướng kéo vài kẻ có tiền đến làm khách.

Nàng tùy tiện mở tiệm như thế có thể ăn được một năm, chờ các con vật trong thôn trang lớn thì bán đi được một số tiền, không cần lo ăn uống nữa.

Yến Thu Xu bị suy nghĩ của mình chọc cười, nhưng cũng thầm nhớ rõ mục tiêu của mình.

Sáng sớm hôm sau, Yến Thu Xu làm một bát cháo thịt nạc đưa qua trước.

Sau khi ăn sáng xong, nàng muốn làm vài món ăn vặt.

Nàng còn chưa bắt đầu làm, Đông Đông đã chạy tới: "A Xu tỷ tỷ! Tỷ có làm món gì ngon cho đệ không?"

Yến Thu Xu lắc đầu: "Vẫn chưa, đang chuẩn bị làm."

Đôi mắt Đông Đông sáng lên: "Vậy đệ giúp một tay được không?"

Yến Thu Xu hơi hoài nghi: "Đệ làm được không? Ngộ nhỡ bị thương thì phải làm sao bây giờ?"

"Không đâu!" Đông Đông vỗ vỗ ngực cam đoan, thấy nàng vẫn chưa đồng ý thì nhào tới ôm chân nàng như rất quen thuộc: "A Xu tỷ tỷ, đệ rất ngoan!"

Nha hoàn phía sau hắn cười nói: "Người để tiểu thiếu gia giúp đi, sáng nay ngài ấy vừa thức dậy đã nhớ nhung, muốn ăn món nóng, Tứ tiểu thư cũng đồng ý rồi."

Yến Thu Xu: ...

Đây là cửa hàng quà vặt à?

Nàng đành phải gật đầu, nhưng trong nhà còn một đứa bé, vì thế nói: "Đệ có thể đi mời Uyển Nhi tới không? Hôm qua ta cũng hứa với muội ấy rồi."

"Không thành vấn đề!" Đông Đông vui vẻ đáp, thả Yến Thu Xu ra vội chạy ra ngoài. Bóng dáng nhỏ bé kia chớp một cái đã biến mất trước mặt nàng.

Yến Thu Xu vội vào bếp bắt đầu làm.

Thật ra sáng nay khi vừa thức giấc, nàng đã bảo đầu bếp phòng bên kia đưa ức gà đến, rải gia vị bắt đầu ướp, bây giờ vừa đúng lúc.

Hứa ma ma nhanh chóng nhóm lửa, Thủy Mỗi giúp thêm dầu, Yến Thu Xu đập quả trúng, pha bột mì, vì không có bột xù nền phải lặp lại mấy lần, đảm bảo bên ngoài được phủ đủ dày nhưng không dày quá.

Đến khi dầu sôi liu riu thì nhanh chóng cho ức gà đã chuẩn bị xong vào.

Chảo dầu lập tức vang lên tiếng "Xèo xèo..."

Gà rán chiên ba đến năm phút là được, dầu không được quá nóng sẽ dễ khét, giảm lửa để chiên từ từ, chờ thêm một chút.

Thời gian vừa đúng lúc.

Cửa viện vang lên tiếng Đông Đông vô cùng nhanh nhẹn: "Tỷ nhanh lên! Đệ ngửi thấy mùi thơm rồi!"

"Đệ chậm một chút, ta không theo kịp ~" Uyển Nhi nhẹ nhàng nhắc nhở đối phương, cố gắng xách váy đuổi theo đệ đệ đang chạy thật nhanh phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ lên.

Đông Đông thở dài một tiếng, chỉ có thể dừng lại chờ cô bé.

Đến khi hai người đi cùng nhau, kéo tay Uyển Nhi chạy về nơi phát ra mùi hương.

"A Xu tỷ tỷ! Đệ gọi Uyển Nhi tỷ tỷ đến rồi!" Đông Đông lớn tiếng nói.

Yến Thu Xu cười tủm tỉm cầm đĩa trong tay quay đầu lại, ôn hòa nói: "Đúng lúc gà rán cũng chiên xong rồi, hai đệ muội có muốn ăn thử xem món này ngon không?"

Đông Đông chăm chú nhìn đồ vật trong mâm.

Một mùi thơm mới lạ thoáng qua chóp mũi, món kia màu vàng cam nhìn như hình bầu dục nhỏ, được cắt thành từng viên.

Nơi lộ ra ngoài là thịt có vẻ tươi non, trên đó còn phủ bột nâu xanh.

Mùi hương kì lạ kia dường như phát ra từ bột này.

Thứ này vừa nhìn đã khiến người ta muốn ăn, vì thế khi Yến Thu Xu hỏi, nước bọt của Đông Đông sắp chảy ra: "Vâng vâng!"

Uyển Nhi tính cách điềm đạm mím môi cười một tiếng, trước tiên vấn an Yến Thu Xu sau đó mới chớp mắt, gật đầu nói: "Vâng."

*

Yến Thu Xu dẫn hai đứa nhỏ đến phòng ăn.

Tính cách Đông Đông hoạt bát, Uyển Nhi lại trầm tĩnh, gần như tính cách hai đứa bé hoàn toàn trái ngược nhau. Nhưng Đông Đông sẽ săn sóc Uyển Nhi một chút, ví dụ như cố tình nhường bước khi Uyển Nhi đi đường.

Ba người hai nhỏ một lớn ngồi xuống, hai đứa nhỏ cũng ngồi chung một chỗ.

Yến Thu Xu đặt đĩa trước mặt hai người, cho mỗi người một đôi đũa.

Hai người bắt đầu.

Đông Đông như sói, tay nhỏ cầm đũa thuần thục gắp một miếng gà rán cho vào miệng.

Yến Thu Xu kinh ngạc đến ngây người: "Chậm một chút! Nóng đấy!"

Nhưng Đông Đông không sợ!

Cậu bé cắn một miếng to, âm thanh "Rộp rộp" vang lên, da gà bị cắn ra lộ thịt gà nóng hổi bên trong. Cậu bé bị bỏng "Hít" một tiếng.

Yến Thu Xu vội nói: "Nhả ra, món này hơi nóng!"

"Phù phù..." Đông Đông lắc đầu, cắn miếng thịt gà kia, hai má phồng lên xẹp xuống liên tục hít hà cho đến khi nhiệt độ hạ xuống mới nuốt vào.

Bên ngoài thơm xốp giòn bị cắn ra lộ chất thịt non mịn bên trong, vị mặn mang theo chút tiêu tê dại, cảm giác vô cùng bất ngờ.

Đông Đông ăn ngon đến mức gật gù đắc ý, không uổng công cậu bé chịu bỏng không nỡ phun ra. Sau khi ăn xong một miếng, cậu bé vội tuyên bố: "Ngon quá! Thật ngon!"

Uyển Nhi dịu dàng hơn nhiều, mím môi thổi hồi lâu mới cẩn thận cắn một cái, vô cùng hài lòng: "Ngon quá!"

Hai đứa nhỏ đều nhớ Yến Thu Xu mời bọn họ ăn thử cho nên nếm cho ra kết luận.

Yến Thu Xu an tâm cũng ăn một miếng, gà rán bên ngoài giòn xốp bên trong mềm, mặc dù không cay, thiếu bột xù nhưng nàng thêm tiêu, có cảm giác the the, lại thêm thịt mặn vô cùng ngon miệng.

Trong lòng nàng đang khen mình làm ngon quá đã thấy một ma ma cười tủm tỉm đi vào, trong mắt chỉ có Đông Đông đang ăn: "Tiểu thiếu gia."

Đông Đông nghe tiếng, nhếch miệng cười một tiếng: "Kỷ ma ma, ở đây có gà rán, cho bà ăn này."

Bàn tay nhỏ của cậu bé cầm một miếng gà chiên đưa ra trước.

Kỷ ma ma không để ý, chỉ cười nói: "Tiểu thiếu gia, chúng ta phải trở về, lão gia, phu nhân đều đang chờ Đông Đông trở về ăn cơm trưa đấy."

Yến Thu Xu buồn bực, lão gia phu nhân? Ai thế.

Đông Đông ủ rũ, lắc đầu nói: "Ta không muốn! Ta không đi! Gà rán còn chưa ăn xong!"

Nụ cười trên mặt ma ma cứng đờ, sắc mặt không vui, ánh mắt nhìn Yến Thu Xu như có vẻ oán trách, nhưng đối với Đông Đông vẫn kiên nhẫn nói: "Chẳng phải chỉ là một món ăn thôi à, đầu bếp trong phủ chúng ta có thể làm ngon hơn."

Nói xong, bà ta nhìn về phía Yến Thu Xu, giọng điệu sai sử nói: "Yến cô nương, làm phiền cô nương... Báo cáo cách làm món gà rán này cho lão thân, tránh cho Đông Đông tiểu thiếu gia không vui."

Yến Thu Xu yên lặng nhìn qua: ?

Hay lắm!

Lần đầu tiên gặp đã muốn người ta đưa công thức, không hề khách sáo như vậy!

Trong trí nhớ của nguyên chủ Yến Thu Xu, Yến gia tự xưng là quý tộc, thân phận khác với người bình thường, ăn món gì ngon muốn có công thức thì nô bộc cũng không phách lối đến mức như thế.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 18: Chương 18



Nàng đổi sắc mặt, gương mặt xinh đẹp hồn nhiên đầy vẻ lạnh lùng, nghiêm túc nói: "Vị ma ma này, chẳng phải bà nói đầu bếp trong phủ bà có thể làm ngon hơn à? Sao ngay cả gà rán cũng không biết làm? Hay tự mình suy nghĩ lại đi!"

Kỷ ma ma đen mặt, cảm thấy cô nương này không hiểu chuyện, tức giận nói: "Yến cô nương, thứ này không phải vật quan trọng gì, chẳng lẽ cô nương sợ Giang gia nhà ta tranh lợi ích với mình? Vậy yên tâm đi, Giang gia chúng ta không vì mưu lợi, hơn nữa tiểu thiếu gia vui vẻ thì lão gia phu nhân cũng sẽ ban thưởng."

"Thủy Mỗi, tiễn khách!" Yến Thu Xu nói thẳng.

Kỷ ma ma tái mặt, oán hận trừng nàng, cười lạnh sau đó nhìn Đông Đông, thái độ cứng rắn hơn nhiều: "Tiểu thiếu gia, chúng ta trở về đi, lão gia phu nhân nhớ ngài đó!"

"Ta mới về mấy hôm!" Đông Đông hơi ấm ức mím môi, cậu bé không hiểu lời Yến Thu Xu nói với nói chuyện với Kỷ ma ma, cậu bé đang ăn gà rán, vẫn đang thèm thuồng, không vui nói: "Nhưng còn phải ăn món khác nữa, ta không đi được. Hơn nữa ta không muốn trở về..."

Giọng nói của cậu bé càng lúc càng nhỏ, vì sắc mặt ma ma càng lúc càng nghiêm túc. Sau khi cậu bé nói xong, Kỷ ma ma trầm giọng nói: "Ngài không thể không hiểu chuyện như thế, lão gia và phu nhân sẽ thất vọng!"

Bà ta nói xong thì đi qua muốn ôm Đông Đông đi.

Hốc mắt Đông Đông đỏ lên, trừng mắt đầy bà ta ra, trở tay cầm gà rán vượt qua ma ma nhanh chóng chạy đi!

"Ôi? Thiếu gia!" Kỷ ma ma trợn tròn mắt, không ngờ Đông Đông lại chạy đi, bà mau chóng đuổi theo.

Yến Thu Xu cũng ngẩn người, rõ ràng nghe nói tiểu thư Tiêu gia chọn rể, hai người con rể vào Tiêu gia ở. Hơn nữa Đông Đông họ Tiêu, thái độ này của ma ma hơi không đúng?

Biến cố này làm Yến Thu Xu cảm thấy khó hiểu, Uyển Nhi cũng bị dọa, mím môi muốn khóc.

Ma ma đi theo cô bé đến dỗ dành: "Không sao không sao, chúng ta không sợ..."

Như vậy mới dỗ dành được Uyển Nhi.

Yến Thu Xu đẩy đĩa đến trước mặt cô bé: "Uyển Nhi, muốn ăn nữa không?"

Uyển Nhi gật gật đầu: "Ăn."

Yến Thu Xu bảo cô bé ăn tiếp, hỏi Thủy Mỗi: "Đông Đông không ở Tiêu gia à?"

Ánh mắt Thủy Mỗi phức tạp: "Vâng, cô gia qua đời, lão gia, phu nhân Giang gia lợi dụng nhớ dung nhi tử nên mang cháu trai đi. Mấy năm nay tiểu thiếu gia đều ở bên kia, hiếm khi trở về."

Yến Thu Xu cau mày, cảm thấy là lạ.

Đương nhiên Tiêu gia rất yêu thương Đông Đông, Tạ Thanh Vận làm chủ hậu viện cũng như thế, sao lại dễ dàng cho người Giang gia phách lối đưa Đông Đông đi?

Chỉ là chuyện này không phải chuyện nàng có thể nhúng tay vào, vì thế chỉ nghĩ ngợi một phen rồi từ bỏ.

Sau khi Uyển Nhi ăn xong thức ăn trong đĩa, Yến Thu Xu nói: "Muội chờ một lát được không, ta còn một phần đưa cho nương của muội nữa. Uyển Nhi có thể đưa giúp ta không?"

"Vâng!" Tiểu cô nương ăn uống no nê cười gật đầu đáp.

Yến Thu Xu đi vào bếp làm thêm gà rán.

Trước tiên là gà rán cho Uyển Nhi mang về, Yến Thu Xu làm phần khác. Hôm qua ăn cánh gà thơm cay, hôm nay ăn gà rán, đúng lúc dầu đã sôi, ngoại trừ gà rán còn có gà bắp rang, đùi gà vân vân.

Sau khi làm xong, nàng đưa mỗi người hai phần, phần của người lớn cho thêm ớt. Lý do nàng đưa riêng cho nương của Uyển Nhi, Tiêu Hoài Ngọc là vì tối qua nàng thấy chỉ có mình Tiêu Hoài Ngọc không ăn cay.

Về phần Tiêu phu nhân thì chỉ có một phần, còn bảo khi Thủy Mỗi đưa qua chỉ cần nói bà nếm thử hương vị là được.

*

Trong chủ viện.

Tiêu phu nhân nhìn Thủy Mỗi hoảng sợ nhưng vẫn cố gắng nói ra câu kia, bà không nói gì khiến nha hoàn này hốt hoảng quỳ xuống. Chờ người đi rồi, thấy Hoàng ma ma quay về bà mới tức giận nói: "Bổn phu nhân tham ăn vậy à?"

Hoàng ma ma thấy mặc dù bà tỏ vẻ tức giận nhưng trong mắt không hề có chút oán giận nào, thậm chí mang theo ý cười thì nói: "Chẳng phải sao? Bình thường phu nhân chẳng muốn ăn gì cả, A Xu cô nương này quá tự tin rồi, không bằng phu nhân nếm thử thứ nàng ấy làm xem có gì khác biệt không?"

Tiêu phu nhân giương mắt nhìn bà: "Bà đang đổi cách để ta ăn đấy à?"

"Đây là tấm lòng của A Xu cô nương, người không nếm thử thật à?" Hoàng ma ma cười nói.

Tiêu phu nhân mím môi, gật đầu.

Hoàng ma ma đỡ bà đến cạnh bàn ăn, thuận tay đem cháo thịt nạc và nước ô mai đến: "Phu nhân uống chút đi, tránh cho quá dầu mỡ."

"Ừm."

Tiêu phu nhân ghét bỏ nói nhưng không kháng cự, trái lại hứng thú nếm thử.

Gà rán nhiều thịt, gà bắp rang một viên nho nhỏ, bên ngoài phủ bột hơi ít thịt, cần phải cắn nhai. Hơn nữa, nó lại có vị cay tê, là sự tổng hợp của muối và tiêu, bà vẫn thích gà rán hơn.

Tiêu phu nhân ăn say sưa ngon lành, hài lòng gật đầu: "Đúng là không tệ."

Hoàng ma ma vui mừng, cuối cùng có thể tìm được người khiến phu nhân có thể ăn rồi, bà rót cho Tiêu phu nhân một chén nước ô mai: "Người uống đi, chống ngấy."

Tiêu phu nhân gật gật đầu, nhấp một hớp. Thật ra buổi sáng bà đã ăn một bát cháo thịt nạc, bây giờ còn chưa đến lúc dùng cơm trưa, không hề đói bụng chỉ muốn nếm thử thôi, nhưng lần này lại có khẩu vị.

Nhất ra sau khi uống nước ô mai, vị ngấy sau khi ăn dầu mỡ bị ép xuống, bà có thể ăn tiếp.

Một miếng lại một miếng, tốc độ ăn của Tiêu phu nhân vô thức tăng nhanh mà bà không biết.

Đến khi Hoàng ma ma không nhìn nổi nữa, nhắc nhở: "Phu nhân, người ăn ba miếng rồi, dù sao cái này cũng là thịt lại hơi dầu mỡ, ăn nhiều dạ dày không chịu được đâu."

Tiêu phu nhân hơi ngừng lại, nhìn qua, ho nhẹ: "Được rồi, còn lại ma ma ăn đi."

Hoàng ma ma vô cùng vui vẻ: "Nô tỳ đa tạ phu nhân ban thưởng!"

Bà cũng không khách sáo, bưng đĩa rời đi.

Tiêu phu nhân trợn tròn mắt.

Bà không ngờ bình thường Hoàng ma ma suốt ngày khuyên bà ăn nhiều thêm mấy miếng bây giờ không khuyên nhủ mà còn cầm đĩa rời đi, tâm trạng hơi bị đè nén.

Bà mấp máy môi, không thể nói được gì.

Bà muốn ăn nhưng không muốn mất thể diện, hơn nữa trước đó bà từ chối lời khuyên của đám người Hoàng ma ma, bây giờ vô cùng lúng túng, chỉ có thể nuốt cơn giận xuống.

Ngay vào lúc này, bên ngoài thấp thoáng tiếng khóc của trẻ con.

Bây giờ tâm trạng Tiêu phu nhân không tệ lắm, nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì thế?"

Một đại nha hoàn khác hầu hạ bà nhanh chóng đi ra ngoài xem xét, khi trở về nói: "Bẩm phu nhân, là Đông Đông tiểu thiếu gia không muốn cùng Kỳ ma ma về Giang gia, nói muốn ở lại trong phủ ăn thức ăn do Thu cô nương làm, đang khóc rống với Tứ tiểu thư."

Nói xong, bà định tiếp tục làm khúc gỗ.

Mấy năm nay, Tiêu phu nhân không hề quản những chuyện này, cho nên tiếp theo cũng không có việc của bà.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 19: Chương 19



Nhưng lần này đã thấy sắc mặt Tiêu phu nhân trầm xuống, không vui nói: "Vậy thì không quay về, cần ầm ĩ đến mức như thế không?"

Hoàng ma ma nghe tiếng động vừa lau miệng đi tới giật mình, vui vẻ dò hỏi: "Phu nhân, người nói để Đông Đông tiểu thiếu gia không về nữa sao?"

Tiêu phu nhân thấy miệng bóng loáng mỡ của bà thì càng tức giận, gà rán mình không đủ ăn đều vào miệng của bà ấy! Bà cảm thấy đau lòng, lại nghĩ cháu trai nhà mình cũng thế, muốn ăn mà không được ăn, thảo nào khóc ầm ĩ như thế. Bà trở nên nghiêm túc: "Đúng, không quay về nữa, trở về làm gì? Nơi này không phải nhà của nó à?"

Hoàng ma ma không hề phát hiện ra, trái lại vui vẻ nhướng mày: "Vâng, lão nô đi nói với Tứ tiểu thư ngay!"

Bà vui vẻ rời đi.

Bóng lưng kia giống như ôm bảo bối vậy.

Tiêu phu nhân nhìn thấy vậy thì im lặng, cảm thấy chua xót trong lòng.

Nói đến cũng buồn cười, nếu là Tiêu gia mười năm trước thì ai dám làm càn như thế? Không nói đến Giang gia, cho dù Thiên gia cũng không dám tùy ý khoa tay múa chân với nhà bọn họ, càng không nói đứa hài tử trong gia phả của Tiêu gia đi.

Chỉ là...

Tiêu phu nhân thở dài một hơi, thôi, chờ cậu bé ăn đủ rồi thì sẽ muốn đi.

*

Cụ thể Tiêu gia xảy ra chuyện gì Yến Thu Xu không biết.

Nhưng khi trời tối, đôi mắt Đông Đông đỏ hồng vui sướng đi vào viện của nàng, nàng biết điều này có ý nghĩa gì.

Đứa nhỏ này không bị mang đi.

Nói ra cũng thật kì lạ, trong trí nhớ của nguyên chủ thì Giang gia không bằng Tiêu gia, cho dù bây giờ Tiêu gia suy yếu thì cũng khác biệt.

Nhưng không ngờ Giang gia lại dám ngang ngược như thế.

Đông Đông rất thích những món ăn vặt này, lúc gần đi không quên cầm một miếng gà rán ăn rất ngon. Vì thế khi thấy Đông Đông tới, Yến Thu Xu vẫy tay: "Đói bụng không?"

Đông Đông tỏ ra mong chờ: "Có ạ! Còn muốn ăn gà rán!"

Gà rán nhiều thịt, cậu bé thích ăn thịt.

Yến Thu Xu cười nói: "Không thể ăn quá nhiều được, buổi tối chúng ta ăn món thanh đạm được không?"

Đông Đông tở vẻ không muốn, nhưng cậu bé biết chuyện này mình không khống chế được, chỉ ủ rũ gật đầu: "Thôi đi, thật vất vả đệ mới cầu xin nương để đến nơi này ăn cơm, haiz..."

Yến Thu Xu nhìn đứa bé ma mãnh, dở khóc dở cười: "Đệ yên tâm, cho dù thanh đạm cũng sẽ rất ngon!"

Đông Đông lại vui vẻ: "Vậy đệ có thể giúp một tay không?"

"Được chứ." Yến Thu Xu đưa cho cậu bé một quả trứng gà: "Có thể đánh trứng không?"

Đông Đông lắc đầu, Yến Thu Xu dạy cậu bé trước tiên đập lên thành bát, tách vỏ trứng ra.

"A!" Đông Đông thét lên một tiếng: "Trứng vỡ rồi!"

Lần đầu tiên cũng nên trải qua cảm giác thất bại, Yến Thu Xu vô thức đưa tay đón lấy tránh cho vụn trứng vỡ rơi vào trong chén. Nhưng như thế tay của hai người đều dính trứng gà, nàng hô: "Thủy Mỗi, cầm khăn đến!"

Nhưng mà Thủy Mỗi đang rửa cà rốt, không thể đi qua, nhân tiện gọi: "Thủy Lục! Lấy khăn đến!"

Không hề có tiếng đáp lại.

Yến Thu Xu nhíu mày, chỉ có thể chịu tay bẩn đi tìm khăn lau tay cho Đông Đông.

Thất bại không làm cậu bé nản chí, cậu bé lau khô tay hứng thú nói: "A Xu tỷ tỷ, đệ còn muốn chơi!"

"Ừm ~." Yến Thu Xu tiếp tục cho cậu bé đập trứng, dù sao hôm nay còn cần rất nhiều trứng gà.

Vì lúc này muốn làm trứng cuộn, ngoài trứng gà còn có cà rốt băm nhuyễn. Nàng chỉ thuận miệng nói nhưng xế chiều hôm nay bên trù phòng đưa tôm sông đến, còn có hành thái và muối.

Vì nghĩ đến cảm giác no bụng, Yến Thu Xu lại cho thêm bột mì, Đông Đông giúp đánh trứng tạo thành hỗn hợp sệt. Sau đó nàng nhóm lò, lau dầu trên chảo sắt, lại cho chảo lên.

Bây giờ không có chảo thuận tiện như hiện đại

Nhưng nàng quen nấu nướng, tay chân nhanh nhẹn cứ vung lên như thế, chảo sắt đen bóng được phủ lên chất lỏng vàng nhạt.

Lại vì nhiệt độ nên chất lỏng kia đông lại, ở giữa có màu đỏ xanh đan xen.

Phối hợp với màu vàng dưới dáy tạo thành ba màu xanh đỏ vàng vô cùng đẹp. Đông Đông chỉ tò mò nhưng nhìn đến đây lại há to miệng: "Oa! Nhìn có vẻ ngon quá!"

Phần lớn trẻ con đều thích màu sắc xinh đẹp, Yến Thu Xu cười một tiếng: "Chắc chắn ăn ngon, đây chính là món Đông Đông giúp ta làm ra cho nên một lát để đệ ăn trước."

Đông Đông đắc ý gật đầu: "Vâng! Đệ còn muốn cho nương và nãi nãi, Uyển Nhi tỷ tỷ ăn nữa!"

"Ừm, vậy một lát nhờ Đông Đông giúp đưa qua được không?"

"Vâng!" Đông Đông gật đầu.

*

Yến Thu Xu ở Tiêu gia không cần lo lắng chuyện nguyên liệu nấu ăn không đủ.

Trứng gà còn nhiều hơn bột mì, lại thêm chảo sắt lớn, một chiếc bánh trứng ra lò thì mỗi người ăn ít cơm cũng có thể ăn no, ví dụ như chính Yến Thu Xu.

Đông Đông và Uyển Nhi cùng ăn một chiếc bánh, còn lại cho mỗi người một cái.

Sau khi làm xong chiếc cuối cùng, Yến Thu Xu còn muốn hỏi: "Có ăn nữa không?"

Đã thấy Đông Đông lắc đầu, nhìn chằm chằm bánh cuộn bên kia, sốt ruột nói: "Đệ muốn đưa cho nương trước, không thì mọi người ăn cơm tối mất!"

"Cũng đúng, vẫn là Đông Đông suy nghĩ chu đáo." Yến Thu Xu phản ứng kịp, bây giờ không còn sớm nữa. Nàng tăng nhanh động tác cắt bánh ra đưa vào hộp.

"A Xu tỷ tỷ, đệ đi trước." Đông Đông thấy thế nói một câu, vội cầm theo mấy hộp cùng nha hoàn rời đi.

Vừa đi khỏi viện tử không lâu, Yến Thu Xu đã nghe cậu bé lớn tiếng gọi: "Đại bá! Đại bá nương! Đông Đông đem thức ăn cho mọi người đây!"

Thủy Mỗi cười "Ha ha" một tiếng, nói: "Hôm nay cô nương để Đông Đông tiểu thiếu gia giúp, cậu bé rất vui đấy. Đợi lát nữa mọi người trong phủ sẽ biết cậu bé làm gì."

"Vậy cũng tốt, trong phủ tĩnh mịch quá." Yến Thu Xu cười gật đầu.

Tiêu phủ này chỗ nào cũng tốt, chỉ là... Quá nặng nề.

Loại trầm mặc này là vì chủ nhân trong phủ đã chết quá nhiều.

Nhưng đắm chìm trong quá khứ cũng không tốt cho tương lai của bọn họ.

Có lẽ vì như thế nên bọn họ không kịp phát hiện vấn đề, khiến cho lúc quan trọng nhất khi Tiêu Hoài Đình lĩnh binh đi lại không có lương thảo, chỉ có thể cùng một đám người đói đến xui lơ, dùng thân xác mình trông coi cửa thành.

Bình thường Yến Thu Xu không phải người đa sầu đa cảm nhưng giờ phút này nàng hơi khó chịu.

Nàng cắn bánh cuộn trứng mình làm, bánh mềm mịn thơm, cà rốt trần qua nước vẫn hơi cứng ăn vào miệng nhai mấy lần có thể cảm nhận được vị ngọt của cà rốt, miếng ngon nhất còn có thịt tôm mềm non băm nhuyễn.

Vì thế món bánh cuộn trừng này dù thanh đạm nhưng vẫn ngon miệng.

Ngon!

Nhưng...

Vì hôm qua và sáng nay Đông Đông cãi nhau với ma ma Giang gia nên tâm trạng Yến Thu Xu hơi hụt hẫng.

Món ngon này do Tiêu gia cung cấp cho nàng, nếu Tiêu gia không còn sao nàng có thể tìm được trứng gà càng không nói đến ăn tôm sông ở đất liền cần có mạng lưới giao thiệp này.

Yến Thu Xu mệt mỏi nhưng ngoại trừ biết làm cơm thì nàng không có năng khiếu gì cả, ở thời đại này có thể làm gì?
 
Back
Top Bottom