1."
Kìa, anh đẹp trai kia ơi~!
Đúng rồi, anh đó.
Anh có muốn xem một quẻ bói khôn-""Chị xinh đẹp đằng kia, chị ơi?
Chị có muốn bó— Này!
Em đã nói xong đâu!?"
"Bác ơi, mỗi ngày cháu chỉ bói ba quẻ thôi, cam đoan không chuẩn không lấy tiền!
Bác có muốn-""..."
"..."
"A...
Thật là."
Cậu trai trẻ thất vọng tràn trề, di chân lên mấy viên sỏi nhỏ ở vệ đường.
Sáng giờ cậu đã cố chào hàng rất nhiều, vậy mà chẳng ai thật sự dừng bước, chỉ toàn xua tay đi."
Có 100 yên một lần bói thôi mà?
Mình đâu có chạm mạch mà lừa đảo chi 100 yên cơ chứ?"
Cậu trai oan ức bĩu môi, đôi mắt xanh linh động suy tính.Chàng sinh viên trẻ mang đôi mắt và mái tóc của biển rộng bạt ngàn.
Không chỉ trông rất thư sinh, mềm mại, mà người cũng như tên — Ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt là một sắc thanh khiết, đơn thuần, sạch sẽ như một trang giấy trắng.Trong sự ngây thơ kia, âm thầm gợi lên một nét kiêu ngạo; nhưng trong sự kiêu ngạo ấy, lại là một chút tự hiểu lấy bản thân.Cậu ấy biết sức mình đến đâu, và tự tin về điều ấy.Tên của cậu sinh viên xinh đẹp nọ là Isagi Yoichi, một thầy trừ tà tập sự vừa bị đuổi xuống núi cách đây không lâu.
Isagi là người sở hữu thể chất thuần âm hiếm có, trời phú cho cặp mắt âm dương nhìn thấu yêu ma quỷ quái — khổ nỗi, cậu có hơi "kiêu ngạo" vì năng lực nghiệp vụ của mình, khó mà thăng tiến được thêm tu vi.Isagi nhún vai, đây là nguyên văn lời mà sư phụ cậu đã nói.
Cậu thì lại chẳng cho rằng mình kiêu ngạo đâu; chỉ là cậu thật sự giỏi giang thôi mà, tự tin lại là điều tốt ấy chứ.Và đó là lý do mà Isagi bị đóng gói lại và đưa xuống núi trải đời, sau khu cậu đã thông thạo kha khá kiến thức và trừ ma diệt quỷ — Cốt là để lấy thêm kinh nghiệm, nhưng cũng là một cách để giảm bớt đi sự thơ ngây của một cậu bé mồ côi, sống từ nhỏ trên núi.Làm việc thiện, tiếp xúc với nhiều loại người, tự khắc Isagi sẽ trưởng thành và phát triển.Nhưng, việc thiện đâu thì chưa thấy, chỉ thấy Isagi xuống núi một tháng, đã bị gọi là lừa đảo trên dưới 50 lần, bị người ta báo cảnh sát 7 lần, tiêu hết số tiền sư phụ cho để ăn uống và thuê trọ mà không có nguồn cung nào khác, đến mức chủ trọ sắp đuổi cậu ra khỏi nhà đến nơi...Đúng là một thất bại trong việc hành nghề mà."
Thấy chưa, tớ đã bảo mà!
Isagi cứ yên tâm mà đem tớ đi vào casino, chúng ta sẽ thành ông trùm sòng bạc!!!"
Cậu trai tóc nâu nhuộm hidden vàng choé cất tiếng, lượn lờ xung Isagi lèm bèm.Phải, chính xác là từ lượn lờ — vì vốn dĩ, cậu trai này đã chết từ rất lâu rồi..."
Thôi đi Bachira, nếu chúng ta mà làm như vậy thật, thì không chỉ tu vi tớ đứng chựng, mà cả cậu cũng đừng mong đầu thai vào nhà tốt.
Tệ nạn nhân quả phức tạp, không tốt cho việc tu hành."
Chàng thầy bói 'rởm' chán chường cất tiếng.
Chút nữa thì Isagi đã quên mất cậu ta — Đây là Bachira Meguru, một oan hồn mà chàng trai đã thu phục sau 3 ngày kể từ khi xuống núi.Chuyện kể ra thì hơi phức tạp, vì Bachira đã mất hết tất cả kí ức lúc còn sống.
Như lệ thường, thì Isagi sẽ siêu độ cho những âm hồn lang thang, để họ có thể bình an đi đầu thai chuyển kiếp.Lễ cầu siêu phải cần sự đồng ý của hồn ma mới có thể thực hiện, và hoàn thành tâm nguyện của người đã khuất là cách thiện chí nhất để siêu độ cho oan hồn, lệ quỷ.
Song, nếu chuyện chỉ có thế thôi, thì Bachira đâu có còn ở đây cơ chứ.Cậu ta là một hồn ma đặc biệt.
Bachira đã mất hết kí ức từ khi còn sống — Kể cả việc tâm nguyện của mình là gì, cậu ta cũng chẳng thể nhớ được.
Chỉ là, một mối oan khuất nào đó vẫn còn chưa được giải mã, sự ấm ức trong lòng vẫn chưa thể xả ra, cậu ta vất vưởng trên nhân thế một cách vô xác định.Siêu độ thì không thể, mà việc bắt ép siêu độ lại càng khiến cho oan hồn bất mãn.
Nếu làm thế, không những đầu thai không vào được nhà tốt, mà công đức của Isagi cũng sẽ biến mất tăm.Thế nên, Isagi chỉ có thể đưa Bachira bên mình để giám sát, trong khi tìm lại ký ức cho cậu chàng.2.
Khi hương thơm của Tử Đằng lướt ngang đầu mũi, thì Isagi đang ngồi bên vệ đường chơi với dế - con dế tên là Bachira Meguru.Isagi giật mình thở gấp.Ấn đường[1] nhiễm đen, tử khí[2] quấn thân, đại nạn khó tránh.[1] Ấn đường: Chỗ giữa hai lông mày
[2] Tử khí: Tử là chít, tử khí hiểu nôm na là làn khí chết chóc, xuất hiện khi người đó chuẩn bị gặp chuyện có thể gây nên cái chít.Bốp.Cậu trừng to mắt, nắm lấy tay anh mạnh đến nỗi tạo ra một tiếng vang lớn."
Này, anh.
Có thể nghe tôi nói điều này một chút không?
Không tốn nhiều thời gian của anh đâu."
Chàng thầy trừ tà gấp gáp líu lưỡi.
Người gặp huyết nạn cậu gặp đã nhiều, nhưng mệnh cách quý giá như thế này, thì vẫn chỉ nằm trên đầu ngón tay.Chàng thiếu gia nhà giàu, trông có vẻ giàu sang trước mắt, nếu không có gì phát sinh thêm, thì cùng lắm chỉ sống được thêm bảy ngày.Cậu thầy bói bấm ngón tay tính toán, mắt nhìn chằm chặp vào vầng sáng vàng lập loè bên người chàng ta, dù cho nó đã sắp tàn lụi.
Ấn đường đầy đặn, trơn tru, cho thấy số mệnh đại phú đại quý; Sau khi tai qua nạn khỏi, gia tài bạc triệu sẽ nằm trong tầm tay, cả đời ít gập ghềnh sóng gió.Đại nạn không chết ắt có hậu phúc[1], quý nhân đến từ hướng Tây Nam, ai chà, trùng hợp ghê, cậu lại đang ngồi ngay hướng Tây Nam này!?[1] Đại nạn không chết, ắt có hậu phúc: nghĩa trên mặt chữ, ý là sống sót qua tai nạn thì sau sẽ có phúc."
Sao thế, cậu bị lạc à?
Đồn cảnh sát ngay đằng trước, quẹo phải là tới."
Chàng trai kia vừa trả lời, vừa đưa tay nhìn đồng hồ, có vẻ rất gấp gáp.
Isagi mím nhẹ đôi môi hồng, ánh mắt sáng suốt suy tính, sắp xếp lại từ ngữ của mình."
Anh trai à, ấn đường anh tối đen, đại nạn sắp ập đến, còn là huyết nạn* đó."*Huyết nạn: Tai nạn đổ máu"?"
"Dạo này ra đường cẩn thận xe cộ nhiều nhé.
Mệnh anh vượng Hoả, nhưng Quân Hoả của anh lại đang suy yếu, nghĩa là tâm tàng thần không ổn định, theo Đông Y thì là tâm lý đang bất ổn.
Khi ra đường chú ý đừng quá tin tưởng người khác, kể cả là những người thân thiết."
"???"
Chàng trai tóc tím giật giật đuôi mắt, có vẻ là đang lựa chọn giữa việc đưa cậu vào trại thương điên hay là lên đồn cho mấy chú cảnh sát.Nhưng chưa để anh ta kịp hé răng, cô gái bên cạnh đã bắt đầu tức giận, bắn liên thanh vào mặt cậu."
Thằng hâm này, cậu đang nói cái gì vậy!?"
"Chị gái đang nói em à?
Em không có hâm đâu."
"Im đi!
Cậu có biết đây là ai không mà ba hoa ở đây?"
"Em-""Là Reo thiếu gia đấy!
Cậu chủ tập đoàn Mikage, nghe rõ chưa?"
Lời nói "Em biết mà" còn chưa được thốt ra, thì thân phận của anh chàng giàu có đã bại lộ — Cậu con trai cưng của chủ tập đoàn Mikage, một tập đoàn lớn nhất nhì cả nước Nhật Bản.Dù cho cô ta không nói, thì Isagi vẫn có thể tính ra được."
Đã là lừa đảo thì thôi, còn trù ẻo người ta bị xe tông?
Tông cái mả cha nhà cậu!"
"Bộ thích nắm tay lắm à, tính lợi dụng trộm cắp hả?
Hay cậu là gay!?"
Ủa?Isagi đơ mặt, lập tức thả tay anh ta ra như chạm phải củ khoai bỏng.
Hình như chị ta nói... cũng đúng đúng thì phải?
Mình nắm tay anh ta lâu thế làm gì cơ chứ?Cậu trai trẻ xuýt xoa, bà chị này cũng độc mồm gớm."
E-Em không phải trộm cắp hay lừa đảo, em là đạo sĩ!"
"Xem lại coi đạo sĩ có ai ăn mặc như sinh viên đại học thế này không?
Thời nay mà còn giả danh thầy bói đi lừa đảo nữa à?"
"Cái mặt non choẹt như vậy còn không lo học đi?"
"Đồ thần kinh."
Chị ta phát tiết xong thì kéo tay chàng thiếu gia."
Reo, đi thôi!
Sáng sớm đã gặp tên điên ngứa hết cả mắt."
3.Isagi ngơ ngẩn ở giữa đường.
Bachira chống tay, cọc cằn mắng bà chị kia, tưởng chừng như gân xanh gân đỏ đều nổi lên hết cả — mặc dù cậu ta có nói thì bà chị cũng chẳng nghe được."
Chít tiệt!
Chị ta dám mắng Isagi kìa!
Isagi, làm gì đi chứ!?"
"Isagi của tớ mới không phải là lừa đảo đâu!"
Cái bóng trong suốt của Bachira cứ bực bội bay vòng vòng, khiến cho Isagi chóng mặt muốn chết.Đây là lần đầu tiên cậu bị người khác khinh thường, mắng chửi thẳng mặt như vậy.Ở trên núi, vì cậu là đệ tử nhỏ nhất, còn là người có thể chất thuần âm dễ dẫn dắt ma quỷ, nên sư phụ và các sư huynh sư tỉ đều rất thương cậu.
Cộng thêm việc Isagi đẹp mã, có khuôn mặt baby, vóc dáng nhỏ, lại thêm lễ phép nên rất được lòng mọi người.
Chưa ai nỡ đánh mắng cậu nặng một lần nào cả, nếu có thì cũng đã thương thương cậu ngay lập tức rồi — Sự ngây thơ của cậu, một phần cũng là do quá được cưng chiều, bảo bọc.Isagi lập tức lấy lại tinh thần.
Hành động của cô ta hoàn toàn hợp lí.
Gặp một tên nhóc hôi sữa ở lề đường, nói mình bói này bói nọ cứ như lừa đảo, xong rồi còn nghe bạn mình bị trù như vậy — ai mà không giận chứ?Cậu thầy bói 'rởm' vẫn rất bình tĩnh sau khi bị mắng một chập.
Isagi bấm tay tính toán, tính đến một kết quả mà cậu có thể chấp nhận, lúc này mới tiếp tục lên tiếng."
Em nói thật đó mà, anh nên cẩn thận-""Cậu nói tôi không nên tin người một cách dễ dàng?"
Giọng nói trầm ấm khẽ thốt lên, khiến màng nhĩ cậu chàng hơi run rẩy.
Âm thanh êm tai và điềm tĩnh như thể muốn đưa người khác vào giấc ngủ sâu.Song, lời nói lại chẳng mấy dễ nghe."
Đ-đúng vậy ạ?"
"Vậy thì tại sao tôi phải tin cậu nhỉ?"
Isagi bàng hoàng.
Cũng đúng ha...Nhưng, anh ấy đúng thật là sẽ gặp chuyện cơ mà...
Khi nãy, đáng nhẽ ra cậu nên bảo anh rằng, phải "tin tưởng có chọn lọc" mới đúng!!!Chàng thiếu niên phủi bụi đất trên mông mình, nhân lúc hai người còn chưa đi xa, hét lớn, mặc kệ những ánh nhìn xung quanh:"Reo!
Dạo gần đây tinh thần anh không ổn định, mắc chứng khó ngủ, vai trĩu nặng, stress cao độ có phải hay không!?"
Bước chân chàng thiếu gia bỗng chần chừ dừng lại.Vậy là đúng rồi."
Reo, dạo này cậu mất ngủ, mắt đen thui, nhìn vào là biết rồi.
Con trai tập đoàn lớn học việc, thì đơn nhiên sẽ stress, cậu có nhiều thứ phải học mà!!!
Chỉ cần suy nghĩ chút là biết."
Cô gái tóc đuôi ngựa bên cạnh nhẹ nhàng đáp, rồi lại lật mặt 360° khi gào lên với Isagi."
Còn cậu!
Cậu đừng có nói thêm một tí ti nào nữa!
Cứ thấy người giàu là nhào vào!"
Isagi bĩu môi, thầm nghĩ, 'Giàu nghèo thế nào, nếu gặp đại nạn tôi cũng sẽ giúp thôi mà.
Nhưng bình thường thì đạo sĩ vẫn phải ăn chứ bộ!!!'Trong trường hợp bình thường, vì kế sinh nhai, vài bô lão trong giới huyền học vẫn sẽ nhận lời mời của vài người giàu có, cốt cũng là vì có thể sửa sang lại đạo quán và nuôi lớn các môn đồ.Vậy nên, Isagi thấy việc bói toán cho nhà giàu chẳng là gì cả, miễn đừng ép giá là được."
Reo, đi nhanh thôi, còn lịch hẹn với bác sĩ nữa đấy!
Ta sắp trễ giờ rồi!"
Cô gái bên cạnh Reo khẽ kéo tay áo anh, giận dỗi la lớn.
Hôm nay chàng thiếu gia đã "hẹn" cô tiểu thư Risu này đi khám bệnh cùng — Mà, thật ra cũng chẳng phải anh hẹn, mà là cha mẹ hai bên đang gắng sắp xếp để hai người có thể liên hôn thuận lợi.Risu là cô bạn cũ từ thời đại học của Reo, cũng là vị hôn thê mà cha sắp đặt cho anh, vậy cho nên, Reo không thể nào từ chối ra miệng — đấy là còn chưa tính đến việc cha bọn họ là đối tác của nhau.Chàng thiếu gia dường như chỉ băn khoăn trong chốc lát, rồi quyết đoán rảo bước đi.
Đúng thật là dạo gần đây anh khó ngủ, trong người rất mệt mỏi, bực dọc, còn nhiều lần cãi nhau với cha mẹ vì những lí do vụn vặt.
Có lẽ Risu đã đúng, đó chỉ là triệu chứng của stress mà thôi.Reo kiểm tra lại chiếc đồng hồ hiệu trên cổ tay, thầm tính nhẩm thời gian còn lại.
Vì anh đã đặt lịch hẹn với một bác sĩ chữa trị nổi tiếng, nên không thể tới trễ được.
"Aiss, anh cứ đi nếu muốn đi nhé.
Em là Isagi Yoichi, sẽ đợi anh ba ngày.
Cảm ơn anh vì đã lắng nghe, và cuối cùng, em chúc anh có thể ngủ ngon với chiếc kiệu đỏ đấy nha!"
Chàng thiếu gia nghe giọng cậu trai trẻ nhỏ dần từ đằng sau, sợ hãi quay đầu lại.Nhưng trên đường đã không còn bóng dáng cậu chàng.4.Sự thật chứng minh, duyên cái gì đâu cơ chứ.Isagi chán chường xuỳ sụp nước mì, nằm trong căn trọ tồi tàn, xụp xệ.Có thể đoán được nguyên nhân vì sao đạo quán của sư phụ cậu có tay nghề cao, nhưng lại hầu như chẳng nổi tiếng gì mấy.
Có ai lại muốn đến một đạo quán đến tấm biển cũng đã bạc màu đâu?IÍagi nằm trườn bụng trên sàn, đợi sau khi xử lý xong việc này, cậu sẽ gửi nửa số tiền cho trại trẻ mồ côi, nửa còn lại sẽ gửi cho sư phụ sửa sang lại gian phòng mà sư huynh Yukimiya vừa luyện đan kích nổ mấy ngày trước.Chỉ có điều, vấn đề của vị thiếu gia kia ngâm giấm càng lâu, anh ta sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm.
Mà hôm nay, đã là ngày thứ ba rồi."
Isagi~ Hắn ta có trở lại thật không vậy?"
Con ma vàng nâu bay vòng quanh phòng của Isagi, thoải mái hít hà nhan khói thượng hạng mà cậu thiếu niên tự tay làm."
Thật đó.
Mà, cũng không hẳn đâu.
Chắc tí nữa sẽ có vệ sĩ đến đón tớ này."
Isagi húp mì sột soạt, bình tĩnh bấm tay tính toán.Ừm, ngất rồi.
Năm phút nữa sẽ có người đến.Cậu đạo sĩ chợt nhớ đến cô gái xinh đẹp đang tết tóc trên cổ chàng thiếu gia kia.
Những lọn tóc dài đến độ chạm đất, ngoe nguẩy như có sinh mệnh, cuộn đầy lên tay chân anh ta.
Đôi mắt cô trắng toát, những mạch máu dường như nhuộm đỏ cả phần tròng trắng rỗng không, đồng tử rõ ràng đã biến mất.
Đôi chân lạnh lẽo của cô duỗi xuống hai bên cổ Reo, vui vẻ đong đưa qua lại, đôi môi tái nhợt ngân nga một bản tình ca ngọt ngào....Về cơ bản, thì vị thiếu gia này đã bị dính phải âm hôn.Dính phải âm khí từ các hồn ma sẽ khiến cho con người mệt mỏi, cáu gắt, lâm vào trạng thái tiêu cực.Bấm đốt ngón tay tính toán, sau ba ngày, anh ta sẽ bị bắt cóc đến ngoại ô vùng Đông Bắc để thực hiện nghi lễ cưới gả.
Đó là lý do Isagi bảo anh hãy cẩn thận xe cộ.Âm hôn giữa người chết và người sống cần phải có nghi thức rất rườm rà, rồi cuối cùng mới chôn sống nạn nhân.Isagi cũng có hơi bất ngờ, âm hôn thì cậu chỉ mới nghe qua thôi, chứ chưa bao giờ gặp, nhất là còn ở Nhật Bản nữa chứ.
Chuyện lạ đấy."
Chít tiệt!
Mì hộp mà chú giới thiệu ngon quá đi!"