Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Bl] Phu Nhân Vai Phụ Ta Chạy Đây!

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
636,740
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
401156522-256-k145970.jpg

[Bl] Phu Nhân Vai Phụ Ta Chạy Đây!
Tác giả: JulyKasi
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Ngày ngày đều nghĩ cách thoát khỏi chồng cũ tổng tài bá đạo.

Tra công kiếp trước bị người yêu đâm một nhát mà chết,sau đó xuyên vào tiểu thuyết đam mỹ ngọt ngào tổng tài bá đạo.

"xin chào, vai trò của cậu là vợ cũ của công chính!

"
"...tôi là 1 mà!!"
#Cứu với,Công chính ngày ngày đều bám theo tôi phải làm sao đây?#
#chạy không được a a a#
#ngày ngày đều đè công chính ra ăn sạch đến nghiện#
*
Lưu ý : Công được gọi là vợ,phu nhân, gọi thụ là chồng.

Chuyện tự sáng tác ~~ Tags: cườngthụđammỹđoản​
 
[Bl] Phu Nhân Vai Phụ Ta Chạy Đây!
Chương 1 : Chết


Gần 12 giờ đêm.Quán bar ồn ào náo nhiệt, tiếng nhạc điện tử rộn ràng rung cả nền gạch, ánh đèn màu nhấp nháy liên tục quét qua từng gương mặt.

Khói thuốc, mùi rượu, tiếng cười cợt, tiếng hò hét hoà lẫn giữa đám người đang nhảy nhót điên cuồng hòa lẫn tạo thành một bầu không khí hỗn loạn mê muội.Đường Thanh Bảo phóng túng ngã người trên ghế sofa bọc da đắt đỏ, cổ áo sơ mi trắng tùy tiện bung thả hai cúc, để lộ xương quai xanh sắc nét.ngồi vắt vẻo trên đùi cậu là một tiểu tình nhân nhỏ ăn vận táo bạo, áo lưới khoe ra phần eo trắng nõn, môi đỏ mọng còn vương chút son bóng, đôi mắt ướt át như thể chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể tan chảy.Rõ ràng dáng dấp mềm mại như một tiểu thụ chính hiệu, nhưng đặt cạnh Đường Thanh Bảo lại chẳng thể sánh bằng,thẩm chí còn không biết ai mới là mỹ nhân.

Người ta xinh đẹp theo cách mềm mại, còn cậu thì đẹp đến mức kiêu ngạo, sắc sảo đến mức khiến người ta vừa yêu vừa hận.Chân dài gác chéo, dáng ngồi hờ hững.

Đôi mắt hoa đào khẽ nhướng, hàng mi cong rung rung dưới ánh sáng hỗn loạn, môi hồng đầy đặn nhếch cao, nửa cười nửa khinh thường.

Mái tóc dài nhuộm trắng bạc, nổi bật giữa đèn flash nhấp nháy, như thể chính bản thân cậu mới là ánh sáng chói mắt nhất nơi đây.Một tay Đường Thanh Bảo thờ ơ vòng ngang eo thiếu niên trong lòng, tay kia tùy tiện lắc lư ly rượu, chất lỏng sóng sánh phản chiếu ánh đèn.

Giọng cậu lười biếng, kéo dài cuối câu, vừa mê hoặc vừa trêu chọc: “Cưng à, hôm nay em bạo quá đó.”

Thiếu niên kia đỏ mặt, cúi thấp đầu, đôi môi mím lại e lệ.

Nhưng trong mắt Đường Thanh Bảo chỉ có sự nhàn chán.

Cậu không hề có hứng thú.

Nụ cười nơi khóe môi càng thêm khinh bạc, giống như một kẻ chơi chán rồi chuẩn bị vứt bỏ món đồ chơi.Đường Thanh Bảo là thế.

Sinh ra đã đẹp, nhưng tính cách lại chẳng ra gì,kiêu ngạo phóng túng, luôn xem mình là tâm điểm của vũ trụ.

Từ khi đặt chân vào giới giải trí, tên tuổi của cậu chưa từng rời khỏi tiêu đề giải trí hàng đầu: hôm nay scandal hẹn hò, ngày mai lộ ảnh giường chiếu, mốt lại dính tin đồn bao dưỡng.

Cuộc sống của cậu giống như một sân khấu hoa lệ không có hồi kết, sáng lóa đến mức người người đều phải ngước nhìn, nhưng phía sau cánh gà chỉ toàn là rượu, tình dục, và sự nhàm chán vô độ.“Đường Thanh Bảo?!”

Giọng nói khàn khàn, mang theo sự phẫn nộ gằn lên từ phía cửa.Cậu nhướng mày, chậm rãi quay đầu.

Ở đó, Xuất hiện một gã đàn ông tóc vàng, người kia là người yêu hiện tại của cậu - một diễn viên tuyến hai có chút tiếng tăm - đang đứng ngây,sắc mặt gã vặn vẹo đến khó coi.

Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt.“Ơ kìa, không phải anh có hẹn làm việc sao?

Sao lại tới đây?”

Đường Thanh Bảo cong môi, giọng điệu nhàn nhạt, pha lẫn vài phần khinh khỉnh.

Trong mắt cậu, chuyện bị bắt gian tận tay chẳng khác nào một trò cười nhỏ nhặt.Thiếu niên ngồi trên đùi cậu giật mình, vội đứng bật dậy, dáng vẻ hoảng loạn muốn chạy trốn.

Nhưng còn chưa kịp bước đi, gã đàn ông kia đã lao tới, khuôn mặt dữ tợn như kẻ điên.“Đường Thanh Bảo, mày dám!!”

Âm nhạc vẫn rền vang, nhưng mọi thứ dường như chậm lại trong khoảnh khắc ấy.Ly rượu tuột khỏi tay rơi xuống sàn, vỡ tan thành hàng ngàn mảnh thủy tinh.

Tiếng vỡ vang lanh lảnh át đi tiếng nhạc ồn ào.

Đường Thanh Bảo còn chưa kịp mở miệng mỉa mai, thì một cơn đau nhói tột cùng ập đến trước ngực.Ánh mắt cậu trừng lớn, thân thể cứng đờ.

Cúi đầu xuống — một con dao găm sáng loáng đã cắm phập sâu vào lồng ngực.

Máu tươi theo đó phun ra, đỏ thẫm cả mảng áo sơ mi trắng đắt tiền.“Anh…

điên rồi…”

Cậu khó khăn thốt ra, môi run run, giọng nghẹn ngào.Người đàn ông kia ánh mắt đỏ rực, đôi tay còn run bần bật giữ chặt chuôi dao, như thể chỉ có máu mới dập tắt được lửa giận trong lòng gã.Xung quanh vang lên loạt tiếng hét thất thanh, người trong quán bar nháo nhào chen lấn bỏ chạy.

Tiếng gào thét, tiếng đồ đạc đổ vỡ, tất cả hòa lẫn thành một mớ hỗn độn.Nhưng trong đôi tai Đường Thanh Bảo, mọi âm thanh đều trở nên xa xăm.

Thứ duy nhất cậu cảm nhận rõ ràng là máu của mình đang lạnh dần, chảy ra khỏi cơ thể.Thời gian tựa như tua nhanh.

Trước mắt cậu lướt qua từng mảnh ký ức: ánh đèn sân khấu rực rỡ, những tràng pháo tay cuồng nhiệt, những nụ hôn chớp nhoáng đầy dục vọng, và nụ cười kiêu ngạo của chính mình mỗi khi ngạo nghễ nhìn thế gian.Chẳng lẽ…mình…chết rồi sao?Khóe môi cậu khẽ cong, một nụ cười mỉa mai xen lẫn bi thương, dính theo vệt máu đỏ.

Cuộc đời hào nhoáng, bao người ghen tỵ, cuối cùng lại kết thúc chỉ vì một vết dao tầm thường.Đôi chân run rẩy, Đường Thanh Bảo lảo đảo ngã xuống.

Cơ thể va mạnh xuống sàn, từng mảnh thủy tinh đâm vào da thịt nhưng đã chẳng còn đau đớn nào lớn hơn cơn lạnh buốt đang lan rộng từ tim ra khắp cơ thể.Đôi mắt hoa đào vốn sáng rực giờ chỉ còn trống rỗng.

Ý thức như ngọn nến chập chờn trước gió, từng chút một lịm tắt.Trong phút cuối cùng, khi bóng tối đang dần nuốt chửng, cậu nghe thấy một giọng nói xa xăm.

Giọng nói kia lạnh lẽo, vang vọng như đến từ một nơi vượt ngoài thế giới này:“Tra công, đã đến lượt ngươi rồi.”

Ngay sau đó, toàn bộ thế giới sụp đổ.Bóng tối triệt để bao phủ lấy Đường Thanh Bảo._________________Hố mới Công đào hoa hư hỏng × thụ tổng tài gia trưởng. nhăm nhăm nhăm
 
[Bl] Phu Nhân Vai Phụ Ta Chạy Đây!
Chương 2: Xuyên Không


Đau.Đường Thanh Bảo vốn tưởng mình đã chết chắc rồi.Máu tươi màu đỏ loang lổ trên sàn nhà lạnh lẽo, hơi thở đứt quãng bị nghẹn ứ nơi cổ họng, cơn đau nhói từ ngực trái xuyên đến tận tim, rồi lại bị bóng tối nuốt chửng lấy ý thức và cơ thể.

Trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, Đường Thanh Bảo còn mơ hồ nghe thấy giọng nói lạnh băng, như lời phán quyết từ một thế giới xa xăm:“Tra công, đã đến lượt ngươi rồi.”

Ý thức cuối cùng của Cậu cười khẩy, mang theo chút mỉa mai.

Ừ thì, tra công, cả đời chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, đổi tình nhân còn nhanh hơn lật trang sách,coi thường vứt bỏ tình cảm.

Chết thế này cũng coi như là bị ông trời phán quyết cho kết cục hợp lý đi.…Nhưng đáng lẽ phải là chết thật chứ?...“Phu nhân, mời ngài ký vào đây.”

Một giọng nói cung kính, vang lên bên tai.

Rõ ràng không phải là ảo giác.Đường Thanh Bảo nhíu mày, hàng mi cong run run nhíu chặt rồi lại mở ra.

Ánh sáng chói chang từ đèn trần nhà ập đến bất ngờ, khiến cậu theo phản xạ híp mắt lại.

Chỉ vài giây sau, cảnh tượng đập vào mắt liền khiến cậu hoàn toàn ngây người tại chỗ.Đây không phải quán bar, cũng không phải nhà xác, càng không giống bệnh viện.Một phòng khách trang trọng rộng lớn, bàn gỗ lim sáng bóng, ghế da màu đen tinh xảo, rèm cửa dài chấm đất buông rủ, ánh sáng buổi sáng hắt qua tấm kính trong suốt.Ngồi đối diện cậu là một người đàn ông.Hắn mặc một thân tây trang đen thẳng thớm, sống lưng cũng thẳng tắp, khí chất hệt như một tảng băng sống.

Đường nét khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt u ám bị che mất một nửa bởi chiếc kính gọng vàng,hơi thở trầm lạnh áp bức.Người đàn ông đó nhìn cậu một cái, hạ giọng lạnh lùng tựa như ra lệnh “Đường Bảo, ký.”

Trước mặt cậu, một tập văn kiện đã đặt sẵn gọn gàng, bên trên in đỏ đậm rõ ràng năm chữ: Giấy đăng ký kết hôn.“???”

Một giây trước còn nằm hấp hối trong vũng máu, một giây sau đã bị bắt ép ngồi ký giấy kết hôn ?Đường Thanh Bảo cảm giác đầu óc trống rỗng.

Cậu đưa tay bóp trán, khóe môi run run bật thốt “Khoan đã…Tôi…tôi chết rồi mà?”

Người đàn ông đối diện cau mày, đôi mắt lạnh như băng quét qua.

“Đừng giả ngốc, tôi không có hứng thú với mấy trò trẻ con của cậu.”

Thư ký đứng bên cạnh suýt nữa hoảng sợ rớt bút, vội vàng nở nụ cười 200% chuyên nghiệp, cố gắng giải thích:
“Phu nhân, đây chỉ là thủ tục thôi.

Hôn ước giữa hai nhà đã định từ trước.

Ngài và ngài Bùi Trí hôm nay chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.”

“?”

Trong nháy mắt, não Đường Thanh Bảo như nổ tung.

Phu nhân?

Ai cơ?

Phu nhân là cái quái gì?Đầu Đường Thanh Bảo hiện một loạt dấu hỏi chấm to tướng. hai mươi lăm tuổi, rong chơi phóng túng, lịch sử tình trường dài bằng sớ,sau khi bị người yêu đâm một nhát, tỉnh dậy liền có chồng?

Đùa à??Cậu cúi đầu, lần đầu tiên nhìn kỹ vào giấy tờ.

Hai cái tên nằm chình ình trên đó: Đường Bảo và Bùi Trí.Bùi Trí.Tên quen quen.

Hình như… trong cái giây phút hấp hối kia, cậu từng nghe thoáng qua “tổng tài bá đạo”, “vai trò vợ cũ”?Đường Thanh Bảo ngẩn ra.

Lẽ nào… xuyên không vào truyện rồi?Mà đã xuyên thì thôi đi, sao lại xuyên ngay vào loại vai diễn pháo hôi trong cốt truyện đam mỹ tổng tài bá đạo?!Trong nguyên tác mà cậu nhớ loáng thoáng, vai trò của “Đường Bảo” chính là vợ cũ của công chính - Bùi Trí - kết hôn hai năm với hắn, đời sống tình cảm nhạt như nước lã, chẳng qua chỉ là quân cờ giúp hắn che mắt gia đình rồi từng bước nắm lấy gia tộc,sau đó...bị đá bay không thương tiếc khi thụ chính xuất hiện.

Một nhân vật chỉ tồn tại để làm nền cho tình yêu long trời lở đất của người khác.Mà giờ… nhân vật đó lại là cậu.

Đúng là nghiệp quật mà.Đường Thanh Bảo “…má nó.”

“Đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa.”

Âm thanh trầm thấp kéo cậu trở lại thực tại.

Đôi mắt đen của Bùi Trí găm chặt vào cậu, không mang theo chút kiên nhẫn nào.Áp lực từ ánh nhìn kia khiến lưng cậu cứng đờ.

Một kẻ quen được nuông chiều như con cưng của trời, Đường Thanh Bảo nào đã từng bị ai áp bức đến mức này?

Nhưng nhìn tình huống hiện tại… không ký thì chết chắc.Cậu hít sâu một hơi, run tay cầm bút.

Ký thì ký.

Ký rồi chạy cũng được.

Ai thèm ở lại làm nền cho câu chuyện tình yêu ngọt ngào sến sẩm của mấy người chứ!Nét chữ “Đường Thanh Bảo” loằng ngoằng rơi xuống trang giấy.Ngay lập tức, Bùi Trí giơ ngón tay ra hiệu.

Thư ký cung kính thu lại văn kiện, cúi đầu rời đi.Người đàn ông kia đứng dậy, thân hình cao lớn phủ bóng xuống cả người cậu.

Hắn cúi đầu, gọng kính sắc lạnh,ánh mắt u ám lướt qua, buông gọn một câu“Hai ngày nữa tổ chức hôn lễ.

Ngoan ngoãn một chút.

Cậu nên nhớ vị trí của mình ở đâu.”

Xong, xoay người đi thẳng, để lại mùi bạc hà lạnh lẽo phảng phất trong không khí.Cánh cửa khép lại, trong phòng chỉ còn lại Đường Thanh Bảo.Cảm giác bất ngờ Đến nhanh rồi đi nhanh làm cho Đường Thanh Bảo có chút không thích nghi kịp, cậu ngồi chết lặng vài giây, sau đó bỗng đập bàn bật dậy
“…mẹ nó, cái quái gì đang diễn ra vậy!!!”

Mắt hoa đào mở to, trong lòng gào thét dữ dội.

Mới xuyên không đã bị ép gả đi, còn là vai vợ cũ có kết cục thảm hại!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back