Gần 12 giờ đêm.Quán bar ồn ào náo nhiệt, tiếng nhạc điện tử rộn ràng rung cả nền gạch, ánh đèn màu nhấp nháy liên tục quét qua từng gương mặt.
Khói thuốc, mùi rượu, tiếng cười cợt, tiếng hò hét hoà lẫn giữa đám người đang nhảy nhót điên cuồng hòa lẫn tạo thành một bầu không khí hỗn loạn mê muội.Đường Thanh Bảo phóng túng ngã người trên ghế sofa bọc da đắt đỏ, cổ áo sơ mi trắng tùy tiện bung thả hai cúc, để lộ xương quai xanh sắc nét.ngồi vắt vẻo trên đùi cậu là một tiểu tình nhân nhỏ ăn vận táo bạo, áo lưới khoe ra phần eo trắng nõn, môi đỏ mọng còn vương chút son bóng, đôi mắt ướt át như thể chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể tan chảy.Rõ ràng dáng dấp mềm mại như một tiểu thụ chính hiệu, nhưng đặt cạnh Đường Thanh Bảo lại chẳng thể sánh bằng,thẩm chí còn không biết ai mới là mỹ nhân.
Người ta xinh đẹp theo cách mềm mại, còn cậu thì đẹp đến mức kiêu ngạo, sắc sảo đến mức khiến người ta vừa yêu vừa hận.Chân dài gác chéo, dáng ngồi hờ hững.
Đôi mắt hoa đào khẽ nhướng, hàng mi cong rung rung dưới ánh sáng hỗn loạn, môi hồng đầy đặn nhếch cao, nửa cười nửa khinh thường.
Mái tóc dài nhuộm trắng bạc, nổi bật giữa đèn flash nhấp nháy, như thể chính bản thân cậu mới là ánh sáng chói mắt nhất nơi đây.Một tay Đường Thanh Bảo thờ ơ vòng ngang eo thiếu niên trong lòng, tay kia tùy tiện lắc lư ly rượu, chất lỏng sóng sánh phản chiếu ánh đèn.
Giọng cậu lười biếng, kéo dài cuối câu, vừa mê hoặc vừa trêu chọc: “Cưng à, hôm nay em bạo quá đó.”
Thiếu niên kia đỏ mặt, cúi thấp đầu, đôi môi mím lại e lệ.
Nhưng trong mắt Đường Thanh Bảo chỉ có sự nhàn chán.
Cậu không hề có hứng thú.
Nụ cười nơi khóe môi càng thêm khinh bạc, giống như một kẻ chơi chán rồi chuẩn bị vứt bỏ món đồ chơi.Đường Thanh Bảo là thế.
Sinh ra đã đẹp, nhưng tính cách lại chẳng ra gì,kiêu ngạo phóng túng, luôn xem mình là tâm điểm của vũ trụ.
Từ khi đặt chân vào giới giải trí, tên tuổi của cậu chưa từng rời khỏi tiêu đề giải trí hàng đầu: hôm nay scandal hẹn hò, ngày mai lộ ảnh giường chiếu, mốt lại dính tin đồn bao dưỡng.
Cuộc sống của cậu giống như một sân khấu hoa lệ không có hồi kết, sáng lóa đến mức người người đều phải ngước nhìn, nhưng phía sau cánh gà chỉ toàn là rượu, tình dục, và sự nhàm chán vô độ.“Đường Thanh Bảo?!”
Giọng nói khàn khàn, mang theo sự phẫn nộ gằn lên từ phía cửa.Cậu nhướng mày, chậm rãi quay đầu.
Ở đó, Xuất hiện một gã đàn ông tóc vàng, người kia là người yêu hiện tại của cậu - một diễn viên tuyến hai có chút tiếng tăm - đang đứng ngây,sắc mặt gã vặn vẹo đến khó coi.
Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt.“Ơ kìa, không phải anh có hẹn làm việc sao?
Sao lại tới đây?”
Đường Thanh Bảo cong môi, giọng điệu nhàn nhạt, pha lẫn vài phần khinh khỉnh.
Trong mắt cậu, chuyện bị bắt gian tận tay chẳng khác nào một trò cười nhỏ nhặt.Thiếu niên ngồi trên đùi cậu giật mình, vội đứng bật dậy, dáng vẻ hoảng loạn muốn chạy trốn.
Nhưng còn chưa kịp bước đi, gã đàn ông kia đã lao tới, khuôn mặt dữ tợn như kẻ điên.“Đường Thanh Bảo, mày dám!!”
Âm nhạc vẫn rền vang, nhưng mọi thứ dường như chậm lại trong khoảnh khắc ấy.Ly rượu tuột khỏi tay rơi xuống sàn, vỡ tan thành hàng ngàn mảnh thủy tinh.
Tiếng vỡ vang lanh lảnh át đi tiếng nhạc ồn ào.
Đường Thanh Bảo còn chưa kịp mở miệng mỉa mai, thì một cơn đau nhói tột cùng ập đến trước ngực.Ánh mắt cậu trừng lớn, thân thể cứng đờ.
Cúi đầu xuống — một con dao găm sáng loáng đã cắm phập sâu vào lồng ngực.
Máu tươi theo đó phun ra, đỏ thẫm cả mảng áo sơ mi trắng đắt tiền.“Anh…
điên rồi…”
Cậu khó khăn thốt ra, môi run run, giọng nghẹn ngào.Người đàn ông kia ánh mắt đỏ rực, đôi tay còn run bần bật giữ chặt chuôi dao, như thể chỉ có máu mới dập tắt được lửa giận trong lòng gã.Xung quanh vang lên loạt tiếng hét thất thanh, người trong quán bar nháo nhào chen lấn bỏ chạy.
Tiếng gào thét, tiếng đồ đạc đổ vỡ, tất cả hòa lẫn thành một mớ hỗn độn.Nhưng trong đôi tai Đường Thanh Bảo, mọi âm thanh đều trở nên xa xăm.
Thứ duy nhất cậu cảm nhận rõ ràng là máu của mình đang lạnh dần, chảy ra khỏi cơ thể.Thời gian tựa như tua nhanh.
Trước mắt cậu lướt qua từng mảnh ký ức: ánh đèn sân khấu rực rỡ, những tràng pháo tay cuồng nhiệt, những nụ hôn chớp nhoáng đầy dục vọng, và nụ cười kiêu ngạo của chính mình mỗi khi ngạo nghễ nhìn thế gian.Chẳng lẽ…mình…chết rồi sao?Khóe môi cậu khẽ cong, một nụ cười mỉa mai xen lẫn bi thương, dính theo vệt máu đỏ.
Cuộc đời hào nhoáng, bao người ghen tỵ, cuối cùng lại kết thúc chỉ vì một vết dao tầm thường.Đôi chân run rẩy, Đường Thanh Bảo lảo đảo ngã xuống.
Cơ thể va mạnh xuống sàn, từng mảnh thủy tinh đâm vào da thịt nhưng đã chẳng còn đau đớn nào lớn hơn cơn lạnh buốt đang lan rộng từ tim ra khắp cơ thể.Đôi mắt hoa đào vốn sáng rực giờ chỉ còn trống rỗng.
Ý thức như ngọn nến chập chờn trước gió, từng chút một lịm tắt.Trong phút cuối cùng, khi bóng tối đang dần nuốt chửng, cậu nghe thấy một giọng nói xa xăm.
Giọng nói kia lạnh lẽo, vang vọng như đến từ một nơi vượt ngoài thế giới này:“Tra công, đã đến lượt ngươi rồi.”
Ngay sau đó, toàn bộ thế giới sụp đổ.Bóng tối triệt để bao phủ lấy Đường Thanh Bảo._________________Hố mới Công đào hoa hư hỏng × thụ tổng tài gia trưởng. nhăm nhăm nhăm