Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc

[Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Phiên ngoại 1


Hạ An Vũ phải nằm ở bệnh viện thêm trọn một tháng, bức bối đến nỗi cậu có ảo giác xương cốt mình cũng sắp tiêu biến mất luôn.Buổi chiều trời vừa mát, Quý Đông Nhiên tranh thủ đẩy cậu ra khuôn viên ngồi hóng gió cho đỡ buồn.

Hạ An Vũ ôm ly trà sữa hút rột rột, chán chường cảm thán:"Haizz, nhớ trước đây là em đẩy anh, chớp mắt một cái mà vị trí đã đổi thay rồi."

"Nói nhăng nói cuội cái gì đó."

- Quý Đông Nhiên bật cười - "Mau chóng khỏe mạnh lại dùm tôi, tôi không ham cái đổi vị trí này đâu."

"Bộ anh tưởng em thích chắc."

- Hạ An Vũ nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Quý Đông Nhiên - "Bận như vậy hằng ngày còn cố chạy qua đây, chẳng phải có hai mẹ ở đây sao?"

Hạ An Vũ xót muốn chết, cậu nghe ngóng từ Lâm Kỳ thì biết được Quý Đông Nhiên mỗi ngày chỉ ngủ có bốn năm tiếng.

Anh bây giờ đã chính thức hoàn toàn tiếp quản công ty, chưa kể đến khoảng thời gian nằm viện liên tục lúc trước, khi trở về vấn đề cần phải xử lý đã chất cao như núi rồi.

Cậu vươn tay xoa xoa mặt anh, Quý Đông Nhiên thuận theo nghiêng đầu qua hưởng thụ bàn tay ấm áp của cậu, dịu dàng nói:"Biết làm sao được, tôi nhớ em mà."

Hạ An Vũ đỏ mặt, trái tim không chịu nổi lại nổi trống, chỉ tiếc chỗ này đông người quá nên cuối cùng đành nhịn xuống cảm xúc muốn hôn anh.Ngày Hạ An Vũ xuất viện, Nhã Vân đã làm một mâm cúng lớn ở căn hộ của hai người để cảm tạ trời đất lần nữa.

Hạ An Vũ vừa mở cửa ra, nhìn đống đồ ăn được bày biện không khỏi bật cười:"Mẹ, có cần làm linh đình thế không?

Chẳng phải lần trước đã cùng với Đông Nhiên đi trả lễ lớn ở chùa rồi sao?"

Sau khi Hạ An Vũ tỉnh lại không lâu, Quý Đông Nhiên đã đón bà và dượng qua lần nữa, bà mừng đến nỗi nhất quyết bắt Quý Đông Nhiên phải chở ra ngôi chùa lần trước bà cầu xin ở đó.

Quý Đông Nhiên chẳng những không từ chối, còn cùng bà vung một đống tiền lẫn đồ gọi là trả lễ cho chùa."

Sao mà giống được.

Cái này là để cảm ơn tổ tiên phù hộ.

Hai đứa cũng mau chóng qua thắp cây nhang đi."

Hạ An Vũ và Quý Đông Nhiên ngoan ngoãn nghe lời, nhận lấy cây nhang từ bà, thành tâm khấn vái.Xong xuôi, tất cả cùng ngồi quay quần ăn với nhau, Hạ An Vũ ăn được món phá lấu mình trông mong bao lâu nay, cả người phút chốc càn vui vẻ."

Coi con kìa, ăn từ từ thôi, không sợ chồng con chê cười à."

Nhã Vân thấy con trai mình hoạt bát cũng phấn chấn theo, vừa mắng yêu vừa gắp thêm thức ăn cho cậu.

Ái Linh nghe Nhã Vân nói không khỏi buồn cười:"Chị nói ai chứ không có chuyện Đông Nhiên chê An Vũ đâu."

Quý Đông Nhiên từ chối cho ý kiến, vừa định gắp miếng sườn chua ngọt trước mặt, lại chạm phải một đôi đũa khác vươn tới.

Hạ An Vũ khựng lại, sau đó rụt về nói:"Anh ăn đi."

Quý Đông Nhiên khẽ nhướng mày nhìn cậu, mặc dù bảo là nhường, nhưng đôi mắt lại không che giấu thèm thuồng nhìn chằm chằm vào đũa anh."

Ừm, cảm ơn em."

Quý Đông Nhiên nhịn cười gắp miếng sườn về chén mình, trong phút chốc nhìn thấy thất vọng từ mắt thư ký nhỏ."

Tôi no rồi, em ăn đi."

Vốn dĩ Quý Đông Nhiên chỉ muốn ghẹo cậu một chút nên cuối cùng vẫn gắp trả về chén cậu.

Hạ An Vũ cảm thấy hơi xấu hổ, gật đầu lúng búng nói tiếng cảm ơn.Buổi tối sau khi tiễn hai mẹ về rồi, hai người ở trong không gian riêng tư của mình, không kiềm chế liền ôm ghì lấy nhau mà chiếm lấy môi đối phương.Quý Đông Nhiên đè Hạ An Vũ lên cửa không ngừng tấn công, dù anh đã cúi người xuống nhưng Hạ An Vũ vẫn phải kiễng chân mình một chút."

Ưm...

Vào trong đi anh..."

Hạ An Vũ hổn hển nói, nhiệt độ cả hai đều nóng bỏng tay.

Quý Đông Nhiên khàn khàn "ừm" một tiếng, nhẹ nhàng cắn lấy cánh môi cậu, sau đó di chuyển tay xuống dưới mông bế bổng người lên.Một đường từ cửa đến phòng ngủ, môi Hạ An Vũ bị anh dày vò cho sưng đỏ, cần cổ trắng nõn chi chít dấu hôn."

Chờ... chờ một chút..."

"Ừm..."

Quý Đông Nhiên thả người trên giường, Hạ An Vũ muốn nghỉ một chút, Quý Đông Nhiên miệng thì đồng ý, tay vẫn liên tục cởi nút áo cả hai ra."

Đông Nhiên... hức..."

Điểm nhỏ trước ngực bị ngậm lấy, Hạ An Vũ không nhịn được rên rỉ một tiếng, cơ thể đã lâu không làm chuyện thân mật, vừa yếu ớt vừa nhạy cảm mặc đối phương bày bố.Quý Đông Nhiên cắn mút cho đến khi nó cứng lên, một tay chăm sóc bên còn lại, mơn trớn làn da vốn dĩ đã trắng nay bởi vì nằm viện mà trắng hơn của thư ký nhỏ, biến nó thành màu đỏ kiều diễm."

A...

Đông Nhiên... chờ đã..."

Quần bị cởi ra, Hạ An Vũ đỏ bừng nhìn mái đầu đang nhấp nhô trên bụng mình, vật nhỏ đáng thương chịu kích thích của đầu lưỡi, sướng đến nỗi Hạ An Vũ cong ngón chân lại."

Có khó chịu không?"

Quý Đông Nhiên lấy chai bôi trơn trong hộc tủ cạnh giường ra, cẩn thận mở rộng, sợ Hạ An Vũ không thoải mái, hôn hôn lên chóp mũi cậu khàn khàn hỏi.Hạ An Vũ hiển nhiên có hơi khó chịu, đã lâu rồi không làm, nhưng cậu vừa khóc vừa lắc lắc đầu đáp:"Không có... nhưng mà... anh chậm chậm thôi nha...

đợi em quen lại đã..."

Quý Đông Nhiên thoáng ngưng lại, đầu anh đầy mồ hôi nhìn gương mặt nhẫn nhịn của Hạ An Vũ, trái tim như bị chọt một cái, cuối cùng vẫn cầm lòng chẳng đặng mà hôn mạnh xuống, cười cười nói:"Ừm, biết rồi bé cưng."

Quý Đông Nhiên thẳng người dậy, Hạ An Vũ vừa mới bắn, cơ thể vô lực mệt mỏi, chợt bên tai có âm thanh "lạch cạch", cậu liếc mắt nhìn, thứ to lớn lập tức đập vào mắt làm đầu óc cậu nóng lên."

Tôi vào nhé."

Quý Đông Nhiên dịu dàng nói, anh cúi sát người xuống, chầm chậm đẩy thứ đã cứng muốn phát điên vào trong.

Hạ An Vũ cố gắng thả lỏng để anh dễ dàng hơn, nhưng khi Quý Đông Nhiên vào được một phần, cậu vẫn căng thẳng mà thít lại."

Bình tĩnh, thả lỏng ra, không sao đâu..."

Quý Đông Nhiên bị cậu làm đau, anh dỗ dành hôn lấy cậu, bàn tay chạm vào vật nhỏ phía trước an ủi nó.

Hạ An Vũ dần lấy lại cảm giác sung sướng, Quý Đông Nhiên nhân cơ hội tiếp tục nhẹ nhàng tiến vào."

Thấy không, vào được toàn bộ rồi."

Quý Đông Nhiên cười nói, Hạ An Vũ xấu hổ đến nỗi không dám nhìn anh, miệng lẩm bẩm mắng:"Vậy anh định ngủ luôn trong đó à?"

"Thư ký nhỏ học hư rồi..."

Quý Đông Nhiên thúc lên, Hạ An Vũ không kịp phòng bị mà rên rỉ."

Đông Nhiên... anh hứa là chậm mà... hức..."

Hai chân thư ký nhỏ gác lên cánh tay rắn chắc của tổng giám đốc, phía dưới chịu va chạm vừa nhanh vừa mạnh.

Quý Đông Nhiên nắm rõ cơ thể này trong lòng bàn tay, mỗi lần thúc vào đều chạm vào điểm nhạy cảm của cậu, kích thích Hạ An Vũ sướng đến bật khóc."

Chẳng phải em nói tôi chỉ cần chờ em quen là được sao?

Đã như thế này rồi còn chưa quen?"

"Nhưng mà nhanh quá...

ưm..."

Hạ An Vũ nức nở nói, cậu cảm thấy mình thật sự chịu đựng không nổi, đáng thương van xin:"Đông Nhiên... tổng giám đốc... chồng ơi, anh tha cho em đi mà... hức..."

Quý Đông Nhiên khẽ nhếch mép, cúi xuống chiếm lấy khoang miệng vẫn không ngừng nói kia, động tác phía dưới càng tăng nhanh, tiếng rên rỉ nhanh chóng bị nuốt lấy toàn bộ.Buổi tối thành phố lên đèn rực rỡ, Quý Đông Nhiên bế người đang lim dim từ phòng tắm ra, trở lại chiếc giường đã được anh thay mới sạch sẽ."

Anh chỉ biết ăn hiếp em."

Hạ An Vũ nằm trong lòng anh lẩm bẩm oán trách, Quý Đông Nhiên cười cười, hôn lên cái trán trơn bóng, bàn tay ôm siết lấy cơ thể nhỏ gầy bất đắc dĩ nói:"Chỉ mới một lần đã chọc em không vui như vậy..."

Hạ An Vũ bĩu môi, thầm nghĩ chỉ mới một lần đã muốn lấy mạng cậu rồi, nếu thực sự để Quý Đông Nhiên tận hứng, có lẽ nên gọi sẵn cho nhà tang lễ luôn.Quý Đông Nhiên đúng là vẫn "ăn không no", chỉ là thư ký nhỏ vừa mới xuất viện, anh tốt hơn nên kìm chế mình lại."

An Vũ."

- Quý Đông Nhiên khẽ gọi."

Hửm?"

Hạ An Vũ nhập nhèm trả lời, hai mắt cậu sắp không chống đỡ nổi nữa, chẳng biết tổng giám đốc lại muốn nói chuyện gì đây."

Đợi mọi việc ổn thỏa, tôi cùng em đi đến những nơi em viết trong sổ được không?

Em muốn đi đâu đầu tiên?"

- Quý Đông Nhiên nhẹ nhàng hỏi, môi đặt lên chóp mũi cậu một nụ hôn."

Biển..."

- Hạ An Vũ nhỏ giọng đáp."

Được, vậy đi biển trước."

Quý Đông Nhiên không do dự đồng ý ngay, yêu thích không rời ôm cậu chặt hơn.

Hạ An Vũ chìm trong cái ôm ấm áp của anh từ từ ngủ mất, đầu óc mơ màng nghĩ thật ra cậu không quan tâm sẽ đi đâu, chỉ cần có anh là được rồi.
 
[Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Phiên ngoại 2


"Chủ tịch, phòng nhân sự đã tổng hợp bảng kế hoạch chi phí cho chuyến du lịch lần này, anh xem qua xem có chỗ nào cần thay đổi không ạ?"

"Chậc..."

Hạ An Vũ đang nghiêm túc đưa báo cáo lên cho Quý Đông Nhiên, nhưng một tiếng "chậc" làm cậu có chút bất đắc dĩ, thở dài nói:"Dù sao chúng ta đúng là không có thời gian, anh đừng trẻ con như vậy nữa."

Quý Đông Nhiên vẫn không vui nói:"Vậy thì tôi với em đi riêng, để bọn họ tự đi với nhau."

"Đâu có được, du lịch lần này thiếu ai chứ sao thiếu chủ tịch được.

Hơn nữa mọi người còn hùng tiền nhau đãi tiệc cho anh nữa."

"Tôi cho tiền họ tự mở tiệc."

Hạ An Vũ cảm thấy đầu mình bắt đầu đau, người đàn ông này chẳng hiểu sao càng lúc càng trẻ con, còn rất bám người.

Cậu biết Quý Đông Nhiên đã luôn trông chờ chuyến du lịch cùng với cậu từ rất lâu rồi, chỉ là anh vừa lên chức chủ tịch, thời gian ngủ không có thì lấy đâu ra thời gian mà đi đây đi đó, chưa kể anh muốn thay đổi trụ sở chính về quê nhà, thành ra công việc càng bận rộn hơn.Vừa may đúng dịp công ty tới đợt du lịch hàng năm, Hạ An Vũ xem như hai người cũng có cơ hội nghỉ ngơi chút xíu cùng với mọi người.

Nhưng Quý Đông Nhiên không thích, mấy ngày nay cứ chưng cái mặt bí xị ra với cậu, có dỗ thế nào cũng không được."

Còn nữa, sao em không ở cùng phòng với tôi?"

- Quý Đông Nhiên chỉ vào bảng phân phòng ngủ."

Vì người ta phân theo chức vị..."

- Hạ An Vũ giật giật khóe môi đáp - "Em chỉ là nhân viên thôi, anh thấy có nhân viên nào ngủ cùng phòng với chủ tịch công ty không?"

"Nhưng em là thư ký của tôi mà, lý nào thư ký lại ngủ cách xa chủ tịch thế."

- Quý Đông Nhiên cãi lại."

Được rồi, vậy em sẽ báo họ sắp xếp cho em ngủ cùng phòng với anh, đổi lại anh phải ngoan ngoãn đi chơi cùng công ty.

Đồng ý không?"

Quý Đông Nhiên chống cằm suy nghĩ rất lâu, Hạ An Vũ kiên nhẫn đợi anh tự đấu tranh một hồi, cuối cùng cũng nhận được một cái gật đầu đầy miễn cưỡng:"Được thôi."

Tập đoàn K mỗi năm đều tổ chức du lịch một lần, địa điểm đa phần đều sẽ nằm trong các dự án của công ty, năm nay cũng vậy, bọn họ sẽ nghỉ dưỡng ở khu resort cao cấp mới vừa mở cửa nằm ở vùng biển cách thành phố hai giờ ngồi máy bay.Đối với chuyến đi lần này, Hạ An Vũ thật sự đã dùng hết mọi lời ngon tiếng ngọt lẫn chiêu trò mới dụ dỗ được tân chủ tịch của bọn họ ngoan ngoãn chịu ngồi yên trong khoang hạng thương gia ăn từng miếng táo cậu đút, vui vẻ tặng nhân viên một bài phát biểu khích lệ trong bữa tiệc chiêu đãi xa hoa."

Sao lại ngồi một mình uống rượu ở đây."

Hạ An Vũ vừa cùng các các chị nhóm Sarah nhảy múa ca hát một hồi, vui đến nỗi cậu quên mất mình còn có một người chồng chẳng mấy ai dám đến làm thân vì chức vị của anh, chột dạ tự rót cho mình một ly rượu ngồi xuống bên cạnh cười lấy lòng."

Không chơi tiếp à?"

- Quý Đông Nhiên lắc nhẹ ly rượu nhẹ giọng hỏi."

Mệt rồi ạ."

- Hạ An Vũ đáp, đoạn cụng ly với anh - "Bộ chán lắm hả?"

Hạ An Vũ lúc này cảm thấy hơi có lỗi với Quý Đông Nhiên, trong lòng thở dài không biết khi nào mới có cơ hội được thật sự được cùng anh trải qua thế giới hai người nữa."

Đúng là lúc đầu có hơi chán."

- Quý Đông Nhiên nghiêng đầu nhìn cậu cười nói - "Nhưng thấy em vui như vậy, tôi nghĩ chuyến đi này cũng được lắm."

Hạ An Vũ bất giác ngượng ngùng, tim cũng đập nhanh hơn.

Bây giờ Quý Đông Nhiên không phải tây trang nghiêm chỉnh như thường ngày, anh mặc một chiếc áo polo đen cùng với quần đùi, ánh đèn nhấp nháy hòa quyện vào mặt hồ bơi sóng sánh phản chiếu lên gương mặt điển trai nhu hòa của anh, cậu hít sâu một hơi, uống cạn ly rượu trong tay rồi ngắc ngứ nói:"Ừm... anh có muốn... ra biển dạo với em không?

Chỉ hai chúng ta."

Quý Đông Nhiên bị một loạt các động tác của cậu làm cho khó hiểu, nhưng khi thấy đôi gò má ửng hồng cùng với giọng nói vươn chút men say, anh liền bật cười dịu dàng đáp:"Ừm."

Biển đêm gió thổi mạnh, sóng vỗ rì rào vào bờ, Hạ An Vũ và Quý Đông Nhiên đều cởi dép, dẫm chân trần lên lớp cát mịn, đôi bàn tay đan chặt lấy nhau.Cả hai người bọn họ đều im lặng, đây là chuyện hiếm khi xảy ra khi cậu và anh ở bên, nhưng Hạ An Vũ cảm thấy như thế này cũng không tệ lắm, cõi lòng bình yên hít sâu một hơi, hương gió biển mát lạnh làm đầu óc cậu tỉnh táo phần nào."

Tôi định tiệc công ty năm sau sẽ công khai em là bạn đời hợp pháp của tôi."

- Quý Đông Nhiên đột nhiên lên tiếng.Hạ An Vũ nghiêng đầu nghi hoặc nhìn anh:"Không phải đã công bố rồi sao?"

"Qua loa quá."

- Quý Đông Nhiên khẽ lắc đầu - "Tổ chức hôn lễ lại thì cũng không đúng lắm.

Nhưng tôi vẫn muốn thân phận của em được biết đến một cách đàng hoàng trịnh trọng hơn."

"Ừm..."

Hạ An Vũ gật gù, có con sóng nhỏ đánh vào chân cậu, Hạ An Vũ phát hiện một vỏ ốc nhỏ xinh nằm lại trên cát, cậu lập tức cúi người nhặt lấy, cẩn thận dùng áo chùi cho sạch sẽ.

Quý Đông Nhiên đoán có lẽ cậu vẫn còn say, định bụng hay ngày mai nói lại cho cậu.Hạ An Vũ lạch bạch chạy về phía trước cách Quý Đông Nhiên một đoạn rồi quay người lại gọi lớn:"Đông Nhiên!"

Quý Đông Nhiên khẽ nhướng mày, anh lắc lắc đầu cười bất đắc dĩ, chậm rãi bước về phía cậu.

Hạ An Vũ giống như chỉ chờ như vậy, khi Quý Đông Nhiên vừa đi đến, cậu nhẹ nhàng quỳ một gối xuống, bàn tay xòe ra con ốc nhỏ lấp lánh lúc nãy trước con mắt kinh ngạc của Quý Đông Nhiên, nghiêm túc nói:"Quý Đông Nhiên, em là Hạ An Vũ, cảm ơn anh bấy lâu nay đã luôn yêu em, chăm sóc em chu đáo.

Giờ phút này, có biển cả bao la làm chứng, em muốn đáp lại tất cả những chân thành anh dành cho em.

Nguyện cùng anh chung chăn chung gối, nguyện cùng anh chia ngọt sẻ bùi, dù cho cái chết cũng không thể thay đổi tình yêu em dành cho anh.

Quý Đông Nhiên, liệu anh có chấp nhận chút tấm lòng nhỏ bé này của em không?"

Giọng cậu không lớn không nhỏ, dẫu cho tiếng sóng biển ào ào xung quanh vẫn không thể nào lấn át được.

Quý Đông Nhiên nghe rõ từng chữ, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bàn tay anh vươn đến chỗ vỏ ốc nhỏ, sau đó đột nhiên chộp lấy cả bàn tay chứa nó, mạnh mẽ kéo cậu ôm vào lòng.

Hạ An Vũ nghe giọng anh thì thầm bên tai:"Tôi chấp nhận.

Cảm ơn em."
 
[Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Phiên ngoại 3


Mặt nước óng ánh xanh phản chiếu ánh đèn lấp lánh, gió biển lành lạnh đập vào cửa kính tầng cao nhất, tiếng vang vọng lại không đủ che giấu âm thanh đáng xấu hổ bên trong."

Đông Nhiên...

ưm..."

Hạ An Vũ đỏ mặt bám vào thành hồ bơi, thi thoảng có dòng nước vô tình chui vào trong làm cậu bị kích thích đến xấu hổ, ấy vậy mà người phía sau vẫn như lang như hổ, âm thanh nước vỗ va chạm vào thịt nấu chín lỗ tai cậu."

Anh...

đừng, lỡ có ai thấy thì sao?"

Hạ An Vũ lo lắng, dù hồ bơi được một lớp cửa kính ngăn lại, nhưng bên ngoài vẫn là ban công lộ thiên, cậu cảm giác như mình đang làm chuyện riêng tư ở giữa thanh thiên bạch nhật vậy, chỉ cần sơ sẩy sẽ bị người khác bắt gặp.Quý Đông Nhiên bị Hạ An Vũ siết đau, anh khẽ "hừ" một tiếng, hôn hôn lên dái tai cậu an ủi:"Không thấy đâu, cục cưng ngoan, thả lỏng ra."

"Ưm..."

Hạ An Vũ nghe lời, nhưng vừa thả lỏng thì lập tức bị anh tấn công tới tấp, nước mắt sinh lý không nhịn được rơi liên tục, trọng lực nước khiến chân cậu chới với.

Hạ An Vũ nức nở nói:"Anh chậm... em... hình như em sắp bị chuột rút...

á..."

Hạ An Vũ chưa nói hết câu thì cơ thể đã bị nhấc bổng, Quý Đông Nhiên xoay người cậu lại, tay bợ mông cậu lần nữa đi vào, Hạ An Vũ run rẩy gục đầu lên vai anh.Bọn họ ở trong hồ bơi bì bõm một hồi, Quý Đông Nhiên mới chịu bế người lên bờ."

Bác sĩ nói chân anh vẫn còn phải đi khám định kỳ đó, anh không thể kìm chế làm theo cách bình thường được à?"

Đầu óc Hạ An Vũ cuối cùng cũng tỉnh táo hoàn toàn, cậu gục trên thành bồn tắm liếc nhìn cơ thể đầy bọt khỏe mạnh của Quý Đông Nhiên bắt đầu càm ràm.

"Không phải là do em say xỉn kéo tôi ngã xuống hồ trước à?"

Quý Đông Nhiên xoay sang nhìn cậu nói.

Thời điểm Hạ An Vũ nói ra những lời đó, hiển nhiên anh chỉ muốn lập tức mang thư ký nhỏ về phòng tận hưởng thế giới hai người.

Nhưng Hạ An Vũ tửu lượng kém, trước khi ra uống với anh một ly đã bị mấy chị gái chuốc cho không ít, chỉ là rượu trái cây phát huy công dụng quá chậm, khi Quý Đông Nhiên đưa cậu về phòng, Hạ An Vũ lôi lôi kéo kéo anh hôn hít, kéo đến độ cả hai cùng ngã xuống hồ bơi luôn."

Anh đổ lỗi cho em đấy à?

Thì anh mang em lên bờ lại đàng hoàng không được sao."

"Ừm, là lỗi của tôi, lần sau sẽ cố gắng kìm chế, đừng giận nữa."

Quý Đông Nhiên không cãi, lúc Hạ An Vũ và anh cùng ngã xuống hồ, chuyện đầu tiên anh làm chính là muốn mang cậu lên vì sợ cậu có vấn đề gì, ấy vậy mà người kia lại không yên phận, hai tay giữ chặt anh tiếp tục quấn quít dưới nước.

Quý Đông Nhiên thở dài bất đắc dĩ, bây giờ cậu không phải là thư ký chủ tịch mà là bạn đời anh, mấy chuyện nhỏ nhặt này không nhường cậu chẳng lẽ còn muốn tranh ai đúng ai sai đến cùng à.

Quý Đông Nhiên hôn nhẹ lên trán cậu, Hạ An Vũ cảm thấy mình có hơi vô lý, ngượng ngùng quay mặt đi."

Phải rồi, em định năm sau sẽ xin học bổng lại."

"Vẫn trường đó à?"

Quý Đông Nhiên dội sạch bọt nước trên người, bước vào chen chút một bồn nước với Hạ An Vũ.

Da thịt kề cận da thịt, Hạ An Vũ cảm thấy mình sắp bị anh làm cho mất khống chế trở lại, gật đầu lúng túng đáp:"Dạ không, bên kia người ta ghim em rồi, em phải thay đổi mục tiêu thôi..."

- Cậu khẽ ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp - "Với lại em cũng tiết kiệm được ít tiền, nếu không được thì đi hệ tự phí, mục đích cuối cùng vẫn là trở về giúp anh mà."

Quý Đông Nhiên hôn lên tóc cậu nói:"Hãy làm vì em ấy, miễn em thấy vui là tôi vui rồi."

"Thì em cũng vậy mà..."

- Hạ An Vũ chọt chọt đầu ngón tay mình vào ngón tay anh - "Nếu anh chê em sẽ sang công ty khác..."

"Hầy, sao vậy được."

- Quý Đông Nhiên lập tức nói - "Chồng yêu có lòng, nếu tôi cứ sĩ diện mà từ chối, vậy đúng là kẻ không biết điều rồi."

"Anh có khi nào biết điều à."

Hạ An Vũ cười khúc khích, ấm áp tựa vào lòng ngực vững chãi phía sau.Kết thúc chuyến du lịch, tất cả lại trở về guồng quay công việc của mình.

Cuối năm, Quý Đông Nhiên cùng Hạ An Vũ trở về quê nhà.Lúc vừa xuống máy bay, Hạ An Vũ không nhịn được cảm thán, vốn dĩ chỉ định đi công tác có mười bữa nửa tháng, ngờ đâu nhắm mắt mở mắt cậu kẹt lại nơi đất khách hơn một năm, cũng không biết nơi mình sống có thay đổi gì không nữa."

Ý, là Ray, cậu ấy ra bài hát mới sao?"

Hạ An Vũ nhìn tấm poster to đùng ở cửa sân bay, nghĩ lại thì đã lâu lắm rồi cậu không nghe nhạc của cậu ta.

Quý Đông Nhiên không vui nhíu mày."

Nửa năm trước dính scandal bị quản lý quấy rối tình dục, nghe nói bây giờ đã đổi quản lý mới rồi."

Bác Lâm đang giúp hai người chất hành lý lên xe nói, bác Lâm có biết Lâm Kỳ nhưng không biết cậu thiếu gia đó làm quản lý cho Ray.

Hạ An Vũ hơi giật mình, cậu quay sang định hỏi Quý Đông Nhiên, Quý Đông Nhiên cảm nhận được ánh mắt của cậu, lạnh giọng nói:"Thằng nhóc ngu ngốc đó không nghe lời Lâm Kỳ, bị một tên giám đốc bỏ thuốc, may là Lâm Kỳ đến cứu kịp, chỉ là..."

Quý Đông Nhiên không nói tiếp, Hạ An Vũ nhớ đến cuộc hội thoại lúc trước mình tình cờ nghe được, đoán ra phần nào."

Xui xẻo thế nào bị người dọn phòng chụp ảnh lại.

Thằng nhóc đó bị tống tiền cũng không nói, còn cương với người ta, tên dọn phòng kia thấy làm ăn thất bại, tìm một tờ báo bán được giá hơn, vậy là mọi chuyện bung bét hết lên.

Lâm Kỳ lại phải ra mặt nhận hết tội lỗi lên đầu mình."

Hạ An Vũ không ngờ mọi chuyện lại phức tạp đến mức này.

Sự việc xảy ra thời điểm hôn nhân của cậu và Quý Đông Nhiên gặp trục trặc, thành ra cậu cũng không biết gì cả."

Vậy bây giờ Lâm Kỳ thế nào ạ?"

"Tên vô tâm vô phế đó đang đầu tư cho lính mới trẻ đẹp hơn rồi."

- Quý Đông Nhiên thở dài đáp - "Từ nhỏ đến lớn bày ra đủ thứ rắc rối.

Bảo theo gia đình kinh doanh thì không chịu, cứ phải một hai chui vào cái giới phức tạp đó."

"Biết làm sao được, mỗi người có mỗi sở thích mà."

Hai người cũng không nói tiếp về chuyện Lâm Kỳ nữa, dù sao hắn cũng có lựa chọn của hắn, anh cũng khuyên không nổi.Trở về nhà dì Lan đã làm một bữa cơm ngon lành chào mừng.

Hạ An Vũ lôi kéo bà cùng ăn, ba người ăn vô cùng vui vẻ, thay phiên nhau kể mấy câu chuyện ở chỗ mình cho nhau nghe.Sáng hôm sau, Quý Đông Nhiên và Hạ An Vũ đến công ty làm việc, lần này cậu không trốn tránh nữa mà công khai cùng anh xuống xe, hai người sánh bước bên nhau đi đến quầy lễ tân, chị Thanh đỏ mặt trố mắt nhìn, lắp bắp hỏi:"Mình có hẹn trước...

An Vũ... tổng giám đốc..."

"Bây giờ là chủ tịch rồi ạ."

- Hạ An Vũ cười sửa lại - "Em và anh ấy có chọn ít quà cho mọi người, lát nữa sẽ giao tới, chị nhận rồi phát theo danh sách này giúp em với nha."

Chị Thanh bối rối nhận lấy danh sách, tổng giám đốc, à không, chủ tịch hơn một năm không gặp dường như còn đẹp trai hơn trước.

Theo nguồn tin nhận được thì cô cũng nghe loáng thoáng mấy sự việc phức tạp bên đó kèm chuyện Quý Đông Nhiên đã khỏe hẳn, chỉ là bây giờ thấy người thật việc thật ở đây không khỏi có phần mất bình tĩnh.Cô ngớ người nhìn đứa em trai mất tích sau khi theo chân chủ tịch đi công tác năm ngoái, sao cảm thấy thằng nhóc này còn đẹp hơn trước chứ.

Lại nhìn lần nữa qua Quý Đông Nhiên, sao không khí giữa hai người này kỳ lạ quá vậy?

Chị Thanh nhìn theo bóng lưng cả hai, dường như bản thân đã bỏ qua điều gì đó quan trọng lắm."

Hình như em phô trương quá thì phải."

Hạ An Vũ lo lắng nhìn gương trong thang máy một lượt.

Quý Đông Nhiên cười cười kéo bàn tay cậu lên, chạm môi vào chiếc nhẫn bạc lấp lánh.

Hạ An Vũ đỏ mặt vội kéo tay về, ngại ngùng nói:"Anh còn phô trương hơn, ở đây có camera đấy."

"Dù sao hai người phô trương vẫn hơn một người mà đúng không."

- Quý Đông Nhiên nói như thể đương nhiên."

Anh đứng đắn chút đi, có lãnh đạo nào cứ giở giọng không biết xấu hổ như anh không?"

"Tôi không biết có lãnh đạo nào giở giọng không biết xấu hổ như tôi không."

Quý Đông Nhiên xoay người, bước qua ép sát cậu vào góc thang máy.

Hạ An Vũ cảnh giác nhìn anh:"Làm gì vậy, đây là chỗ công cộng đó."

"Ừm."

- Quý Đông Nhiên cúi xuống môi kề môi với thư ký nhỏ trầm giọng nói - "Nhưng tôi biết chỉ có một mình tôi có thể làm chuyện không biết xấu hổ với em thôi."

Thang máy "ting" một tiếng mở ra, có hai nhân viên nhìn thấy Quý Đông Nhiên liền nhận ra anh, bước chân hơi chùng lại cẩn thận cúi đầu chào, sau khi anh gật đầu lại với họ thì mới dám bước vào.

Hạ An Vũ đỏ mặt vẫn đứng yên trong góc, trong lòng đã chửi bới Quý Đông Nhiên hàng trăm lần.
 
[Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Phiên ngoại 4


"Lạnh quá..."

Sáng sớm vừa mở cửa ra đã có một trận gió lạnh thổi vào làm con người ta không chịu được lập tức co rụt lại.

Bên ngoài tuyết rơi trắng xóa ngập hơn nửa mặt đường, tin tức buổi sáng thông báo các phương tiện công cộng phải tạm thời ngưng hoạt động, Hạ An Vũ quấn chặt khăn quàng cổ, co ro vòng lại vào nhà.Bên trong nhà có hệ thống điều hòa hiện đại, cậu xuống bếp pha cho mình một ly ca cao nóng hổi rồi ngồi vào bàn học, vừa xem lại bài giảng lần trước vừa chờ đợi cú điện thoại quen thuộc hàng ngày.Hai năm trước sau khi công ty hoạt động vào quỹ đạo, Quý Đông Nhiên trong buổi tiệc thường niên đã công bố danh phận của cậu trước tất cả mọi người.

Hiển nhiên tất cả mọi người đều kinh ngạc, có thật tâm chúc mừng, cũng có đố kỵ ghen ghét, chưa kể trong công ty vẫn có vài kẻ xấu tính, Hạ An Vũ chịu không ít lời nói xấu sau lưng lẫn xiên xỏ trước mặt.Quý Đông Nhiên lúc biết được đã rất tức giận, nhưng Hạ An Vũ lại bình tĩnh hơn anh tưởng, dường như tất cả những điều ấy chẳng có chút gì ảnh hưởng đến cậu cả."

Thật ra thì bị người khác nói xấu vốn chẳng dễ chịu gì thật.

Nhưng qua một lần sống chết gần như mất nhau ấy thì em cảm thấy những chuyện đó không đáng cho em phải để bụng bực dọc."

Hạ An Vũ thoải mái nằm trong lòng chồng mình mà rủ rỉ, vết sẹo cả hai vẫn còn, những lần ân ái nồng nhiệt đều chạm đến, khắc sâu vào tâm hồn của họ.

Cậu cố gắng làm việc, cố gắng học hành, rất nhanh sau đó đã lấy được học bổng du học lần nữa.Đồng hồ điểm tám giờ sáng, chuông điện thoại lập tức vang lên, Hạ An Vũ cong khóe môi, bấm vào nhận video call."

Bây giờ mới về à?

Sau không đợi về đến nhà hẵng gọi?"

Quý Đông Nhiên ở đầu dây bên kia vẫn áo sơ mi đồ tây lịch sự, nhìn qua thì đang ngồi trong xe hơi, Hạ An Vũ biết bên đó đã bảy giờ tối rồi, xem ra chồng cậu lại phải tăng ca."

Tôi sợ em chờ lâu."

- Quý Đông Nhiên đáp.Hạ An Vũ bật cười nói:"Sợ em chạy theo người khác à?"

"Chuyện này là đương nhiên rồi."

- Quý Đông Nhiên dường như nhớ lại gì đó, giọng nói hơi không vui - "Tôi vẫn còn nhớ cái gã tóc xoăn kì cục xin số em đấy."

"Uầy, anh thù dai vậy, lúc đó anh đã đuổi người ta chạy mất dép rồi còn gì."

Hạ An Vũ có chút bất đắc dĩ, cũng cảm thấy mình xui xẻo thật.

Ngoại hình của cậu nếu như vẫn ở trong nước thì xem như tương đối sáng sủa đẹp trai, nhưng nếu mang đặt giữa một rừng người mang tầm vóc phương tây, chắc chắn sẽ chìm nghỉm giữa biển người.Cậu đi học hơn một năm, ngoại trừ kết vài người bạn xã giao ra thì cũng không thấy có ai đến gần ve vãn tán tỉnh cả.

Bỗng một hôm sau khi kết thúc môn nghiên cứu xong, vừa ra đến cổng đã có gã đàn ông cao to, mái tóc nâu hơi xoăn nhẹ cùng với đôi mắt màu xám xanh bước đến xin số cậu.

Hạ An Vũ chưa kịp từ chối thì Quý Đông Nhiên không biết từ đâu xuất hiện, mặt đằng đằng sát khí vừa tuyên bố chủ quyền vừa hâm dọa, khiến người kia rối rít xin lỗi rồi mất hút luôn."

Chưa bao giờ nhìn thấy anh hung dữ như vậy."

"Em sợ à?"

- Quý Đông Nhiên nhướng mày hỏi."

Sợ chứ."

- Hạ An Vũ giả vờ sợ hãi - "Lúc đó anh còn trừng em."

"Chẳng phải đã nói là không phải rồi sao."

- Quý Đông Nhiên cười cười - "Sắp đến nhà rồi, không nói chuyện với em nữa, tôi cúp đây."

"Tại sao?"

- Hạ An Vũ ngẩn ra - "Chưa được mười lăm phút nữa mà."

Quý Đông Nhiên thở dài một hơi đáp:"Chẳng phải em nói sợ tôi sao?"

"Bây giờ em mới sợ anh rồi đó."

- Hạ An Vũ bó tay."

Bên em bây giờ tuyết rơi lớn lắm à?"

- Quý Đông Nhiên không đùa cậu nữa mà quan tâm hỏi.Hạ An Vũ nghe anh hỏi xong, lần này đến lượt cậu thở dài nói:"Đúng vậy, giao thông đình trệ cả rồi.

Năm nay bài vở nặng quá nên em quên đặt vé máy bay sớm, nếu không đã kịp về đón sinh nhật với anh rồi."

Ngày mốt là sinh nhật Quý Đông Nhiên, năm ngoái Hạ An Vũ đã bí mật ngồi máy bay về với anh, cho nên năm nay cũng không làm trò bất ngờ đó nữa, nhưng Hạ An Vũ vẫn đặc biệt học một khóa làm bánh ngắn hạn.

Chỉ có điều năm nay thời tiết quá xấu, số chuyến bay không nhiều, Hạ An Vũ mua vé trễ so với mọi năm vài ngày thôi mà đã hết sạch rồi."

Là do thời tiết xấu chứ đâu phải lỗi của em."

- Quý Đông Nhiên an ủi - "Em tự lo cho bản thân mình đi, mặc quần áo ấm vào, nếu hệ thống sưởi có vấn đề phải lập tức liên hệ sửa ngay, không được cố chịu đựng đâu đó."

"Biết rồi biết rồi."

Hạ An Vũ bắt đầu cảm thấy đau đầu, Quý Đông Nhiên mỗi lần lên cơn dặn dò đều như vậy, còn nói nhiều hơn cả mẹ cậu.

Cậu vội lái đề tài sang chuyện khác:"Phải rồi, em vẫn sẽ làm một cái bánh cho anh, tuy rằng ăn không được nhưng coi như cho anh thấy chút tấm lòng của chồng, đỡ phải tủi thân."

Hai người nói không hết chuyện, cuối cùng vẫn là Quý Đông Nhiên kết thúc cuộc gọi trước, anh bảo anh có đối tác gọi sang, tạm biệt Hạ An Vũ trong tiếc nuối.Màn hình điện thoại đã tắt một lúc rồi, Hạ An Vũ vẫn còn ngẩn ngơ cười.

Cậu cảm thấy nhớ anh quá.Buổi sáng sau khi học bài xong, Hạ An Vũ bắt đầu loay hoay vào bếp sắp xếp nguyên liệu chuẩn bị nướng bánh.Hạ An Vũ vốn dĩ cũng không khéo tay lắm, cậu cố gắng làm theo lời giáo viên hướng dẫn, thành quả không đến nỗi nào, chỉ là đến tối mịt mới xong, hơn nữa đã quậy nhà bếp thành mớ lộn xộn không khác gì vừa trải qua thế chiến cả.

Hạ An Vũ tay đau lưng đau toàn thân đều đau, dứt khoát cất bánh vào tủ lạnh trước, để ngày mai hẵng dọn.Cậu liu xiu ngã ra ghế salon ngoài phòng khách, buồn chán mở tivi lên, cuối cùng ngủ thiếp đi mất.Bên ngoài trời bắt đầu có gió lớn, tiếng đập cửa ồn ào đến nỗi làm Hạ An Vũ giật mình tỉnh giấc, cậu mơ màng nhìn không gian tối mịt xung quanh, với tay mò chiếc điện thoại trên bàn lại phát hiện nó hết pin mất rồi.Cộc!

Cộc!

Cộc!Cửa lại bị đập mạnh, lần này Hạ An Vũ tỉnh ngủ hẳn bởi âm thanh phát ra từ cửa chính.

Cậu nhìn ngoài trời tối om, trong lòng bất giác lo sợ, ai lại gõ cửa nhà người khác khi trời còn chưa sáng cơ chứ.Cộc!

Cộc!

Cộc!Cửa vẫn tiếp tục bị gõ, Hạ An Vũ nuốt một ngụm nước bọt, cậu chậm chạp bước ra, thuận tay cầm cây dù gần đó lên, nhíu mày nhìn qua mắt mèo."

Đông Nhiên!"

Không nhìn thì thôi, nhìn đến rồi lập tức giật mình.

Cái người đáng lẽ ra giờ này phải ở công ty làm việc đàng hoàng lại xuất hiện trước nhà cậu, đầu tóc bả vai toàn là tuyết, lạnh đến nỗi không nói chuyện được, bàn tay gõ cửa đã đỏ ửng.

Hạ An Vũ vội vàng mở cửa ra kéo người vào trong, phủi sạch tuyết trên người anh, sau đó lột đi lớp áo đã ướt đẫm, để anh ngồi trên sofa, bản thân thì vào bếp pha một ly cacao nóng mang ra."

Nói, tại sao anh lại ở đây?"

Hạ An Vũ khoanh tay nhìn người đàn ông to lớn bị cậu bọc như nắm cơm bên cạnh, anh bình tĩnh thổi nhẹ hơi nóng trên ly cacao vừa đáp:"Nhớ em."

"Nói chuyện đàng hoàng."

- Hạ An Vũ bực mình - "Chí ít anh cũng phải báo trước cho em chứ."

"Tôi muốn tạo bất ngờ cho em."

- Quý Đông Nhiên nói.Hạ An Vũ vừa tức vừa muốn cười, đúng là bất ngờ thật, nếu cậu không vô tình ngủ quên ở phòng khách, thì chắc cái người này có gõ cửa đến ngất xỉu thì cậu cũng không phát hiện ra rồi."

Em không thích sao?"

- Quý Đông Nhiên nhìn chằm chằm cậu hỏi.Hạ An Vũ thở dài, vươn tay ôm lấy Quý Đông Nhiên, giọng nói có chút bất đắc dĩ:"Làm sao mà không thích được...

Haizz, bỏ đi, nhưng mà sau này không được chơi mấy trò bất ngờ đó được không?"

Thời tiết không tốt, phương tiện giao thông không di chuyển được, Hạ An Vũ vẫn không thể nào tưởng tượng được Quý Đông Nhiên làm sao mò được đến tận đây nữa.

Quý Đông Nhiên hưởng thụ cái ôm cưng chiều của chồng nhỏ, vui vẻ "ừm" một tiếng.Anh bị cậu kéo về phòng ngủ, đi đường mệt mỏi hơn một ngày, rất nhanh đã ngủ mất.
 
[Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Phiên ngoại 5


Sáng hôm sau, Hạ An Vũ bị âm thanh nước chảy cùng tiếng chén đĩa va chạm phát ra từ phòng bếp đánh thức.

Cậu mơ màng nhìn ra cửa sổ, bên ngoài nắng chói chang soi sáng lớp tuyết trắng xóa đêm qua, có vẻ cũng không còn sớm nữa rồi.Hạ An Vũ lười biếng lăn qua lộn lại trên giường một hồi, sau đó dần nhớ lại chuyện đêm qua, cũng hiểu được âm thanh kia thực sự là của nhà mình liền bật dậy, vội vã trèo xuống giường."

Anh..."

Hạ An Vũ xuống tới phòng bếp, Quý Đông Nhiên vẫn đang bận rộn lau chén dĩa, cái bãi chiến trường hôm qua cậu bày bữa đã gần như mất tích không thấy tăm hơi.

Quý Đông Nhiên xoay lại nhìn cậu nhướng mày nói:"Hóa ra khi không có tôi em bừa thế này à?"

Hạ An Vũ đỏ mặt, nhưng vẫn cứng miệng cãi:"Ai bảo anh tới bất ngờ...

Không, đây là chỉ là sự cố thôi, cái bánh sinh nhật của anh làm khó chết đi được."

"Cực khổ cho em rồi."

Quý Đông Nhiên bưng hai đĩa sandwich đơn giản bước ra, nhẹ nhàng đặt lên trán Hạ An Vũ một nụ hôn."

Ăn sáng trước đã."

Sắc đỏ trên mặt Hạ An Vũ càng lan rộng hơn, ngoan ngoãn nối đuôi theo Quý Đông Nhiên ra bàn ngồi ăn sáng."

Rốt cuộc là anh đến đây từ lúc nào vậy?

Mà làm sao anh vào được chỗ em?"

- Hạ An Vũ vừa ăn vừa hỏi ra thắc mắc tối qua của mình."

Lúc em nói không mua được vé về tôi đã nhờ Sarah tìm vé đi cho tôi."

- Quý Đông Nhiên nhớ lại - "Nhưng đúng là tình hình xấu hơn tôi tưởng, không có chiếc taxi nào chạy ngang nhà em cả."

Thời điểm Quý Đông Nhiên gọi cho Hạ An Vũ là lúc anh đang trên đường ra sân bay, lúc đến được đây đã trễ lắm rồi, taxi rất khó bắt, những chiếc chịu chở cũng chỉ đến khu vực cách nhà Hạ An Vũ hơn 2km, Quý Đông Nhiên được thả xuống giữa đường, lạch cạch lôi vali đi bộ giữa trời tuyết -10 độ."

Anh liều thật đấy?

Sao không gọi cho em."

Hạ An Vũ nghe mà sốt ruột, cái tên chủ tịch chỉ biết ỷ mạnh này, nếu cậu không quản anh nhiều chút, sợ rằng đã phải ngồi lại xe lăn lần nữa rồi."

Haizz, tuyết rơi lạnh như vậy, xe cộ cũng đi không được, gọi em ra tôi không nỡ."

- Quý Đông Nhiên đáp.Cũng may giữa đường có một gã nông dân tốt bụng lái máy kéo ngang qua cho Quý Đông Nhiên quá giang một đoạn, còn chia cho anh ít trà gừng nóng để làm ấm người anh mới tới được trước nhà cậu."

Nhưng mà tôi bấm chuông lẫn gõ cửa mãi cũng không thấy em ra mở."

Hạ An Vũ thầm nghĩ: "Ba bốn giờ sáng đi gõ cửa nhà người khác, ai mà mở cho anh."

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cậu cũng không trách nổi, im lặng ăn hết sandwich, uống một hơi cạn cốc sữa nóng rồi tự bưng đi rửa.

Quý Đông Nhiên cảm thấy xem ra chọc giận người ta rồi, lập tức đứng dậy đi theo phía sau cậu."

Giận à?"

Quý Đông Nhiên từ sau lưng ôm lấy Hạ An Vũ, cằm gác lên vai cậu nhỏ giọng hỏi.

Hạ An Vù chà chà chiếc đĩa nổi bọt trắng hừ hừ đáp:"Ai mà rảnh đi giận đồ khùng."

"Ừm, đồ khùng xin lỗi, dù sao đầu óc của đồ khùng cũng không tốt, cứ đứng trước chồng mình là đều không suy nghĩ được gì.

Đồ khùng lỡ ngồi máy may hơn mười mấy tiếng ở khoang hạng thường, sau đó còn mang giày da đi bộ hơn nửa tiếng đồng hồ ngoài trời tuyết, nhất quyết đứng đợi em thêm hai giờ ra mở cửa.

Cho nên em có thể đừng nổi giận với tôi không?"

Quý Đông Nhiên dùng chất giọng tội nghiệp vừa kể lể vừa nài nỉ, hơi thở phun lên cổ khiến Hạ An Vũ hơi nhột mà rụt lại bật cười khúc khích.

Cậu lấy bọt rửa chén chọt lên mũi anh nói:"Anh bị khùng rồi làm sao mà nuôi em đây?"

"Ừm, cho nên bây giờ tôi tội nghiệp lắm, em phải thương tôi nhiều hơn."

Quý Đông Nhiên không biết xấu hổ mà đáp, còn thuận miệng hôn cậu một cái."

Anh..."

Quấn quýt một hồi, Hạ An Vũ phát hiện ra thứ bất thường đang cọ phía sau mình, cậu đỏ mặt quay ra sau liếc anh.

Quý Đông Nhiên vẫn cứ tự nhiên luồn tay vào trong áo mò mẫm, miệng kề sát vào tai cậu thì thầm:"Đã lâu lắm rồi, em không muốn sao?"

"Ừm, nhưng lên giường đã..."

Hạ An Vũ hiển nhiên đã có phản ứng, mặc dù thi thoảng nếu có cơ hội Quý Đông Nhiên sẽ bay sang đây thăm cậu, nhưng hai người đã xa nhau ít nhất ba bốn tháng rồi, bây giờ chỉ cần một chút kích thích nhỏ từ Quý Đông Nhiên đã cơ khát suýt đứng không vững."

Không cần, tôi thích lúc em mặc tạp dề thế này, nhìn rất ngoan."

Quý Đông Nhiên khen một người ngoan ngoãn, bàn tay to lớn lại cởi quần người ta ra, Hạ An Vũ biết bây giờ chẳng dừng nổi anh nữa, liền mặc kệ nhiệt tình đáp lại."

Ưm... anh chậm chút đi... em... em sắp ngã rồi..."

Hạ An Vũ bị thúc cho bủn rủn tay chân, mấy lần suýt trượt xuống rồi lại nhanh chóng bị Quý Đông Nhiên xốc trở về.

Quý Đông Nhiên kéo đầu cậu qua hôn sâu, môi lưỡi ướt át giao triền làm cho đầu óc cả hai đều mụ mị."

Á... lạnh...

Đông Nhiên... về phòng, em muốn về phòng..."

Quý Đông Nhiên đột nhiên bế thốc cậu đặt lên bàn bếp.

Hạ An Vũ bây giờ chỉ mặc có một chiếc tạp dề, quần bị cởi không hết vẫn còn mắc ở một chân, da thịt tiếp xúc với đá hoa cương lạnh lẽo làm cậu giật thót, liên tục đánh vào Quý Đông Nhiên mà khóc than.Quý Đông Nhiên làm đến độ không còn biết trời đất gì, anh cảm nhận cơ thể nhạy cảm này thít chặt lấy anh, khiến anh hận không thể ăn sạch sẽ người này vào bụng.

"A... khoan... dừng lại... anh dừng lại..."

"Chẳng phải em bảo muốn về phòng sao?"

Quý Đông Nhiên xấu xa ôm Hạ An Vũ rời khỏi bàn bếp, không còn điểm tựa, Hạ An Vũ hoảng sợ vô cùng, mà phía dưới lại không ngừng bị tấn công khiến cậu có cảm giác mình sắp bị gã đàn ông này làm chết."

Em tự đi... hức, anh thả em xuống..."

"Ừm..."

Quý Đông Nhiên ngoài miệng "ừm" nhưng vẫn tiếp tục, thời điểm anh bước chân lên lầu, Hạ An Vũ cắn chặt lấy vai anh bật máu.Đồng hồ điểm bốn giờ ba mươi phút, Hạ An Vũ khẽ co người lại, cuối cùng vì khát nước mà tỉnh giấc.Bên tai có tiếng gõ máy tính "lạch cạch", Hạ An Vũ dụi dụi mắt ngồi dậy, phát hiện bóng người cao lớn đang ngồi ở bàn học của mình làm việc."

Dậy rồi à?

Có đói bụng không?

Để tôi gọi đồ ăn."

Quý Đông Nhiên nghe tiếng động phía sau, anh gập máy tính, quay lại nhìn cậu.

Hạ An Vũ đã tỉnh táo hoàn toàn cộng thêm đau nhức trên cơ thể nhắc cậu nhớ lại người này đã tàn nhẫn như thế nào, cậu bực bội trừng anh một cái.Quý Đông Nhiên khẽ lắc đầu cười cười, bước đến hôn nhẹ lên trán cậu dịu dàng nói:"Xin lỗi, tôi có chút quá đáng.

Sao hả?

Khó chịu ở đâu không?"

Anh vừa hỏi vừa kiểm tra nhiệt độ, nhận thấy không có nóng liền ngồi xuống xoa đầu cậu hỏi lần nữa:"Muốn ăn cái gì?

Hay em giúp tôi đặt đi.

Em ở đây biết rõ hơn tôi mà."

"Em muốn nấu ăn."

- Hạ An Vũ nói - "Gần đây có một siêu thị nhỏ, anh đi với em đi."

"Được."

Cả hai ăn mặc ấm áp dắt tay nhau ra khỏi nhà.

Đường vẫn còn ngập tuyết nhưng không đến nỗi lạnh như hôm qua, Hạ An Vũ nhìn thấy dấu chân Quý Đông Nhiên lún sâu, thích thú dẫm vào đó."

Người ta nói nếu dẫm vào dấu chân trên đường sẽ có bầu đó."

- Hạ An Vũ cười khúc khích nói."

Vậy dẫm nhiều vào, sinh cho tôi một đàn con.

Sau đó cho chúng nó tiếp quản công ty, tôi với em sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới với nhau."

- Quý Đông Nhiên nói.Hạ An Vũ vẫn chăm chú bước theo dấu chân anh, miệng vờ mắng chửi:"Sao trước đây em không biết anh lại lười như vậy?"

Siêu thị mà Hạ An Vũ đến là siêu thị mini ở địa phương, bên trong cũng không có nhiều hàng hóa.

Hạ An Vũ mua ít thịt gà, rau củ cùng với mấy quả cam.

Lúc đi ngang quầy kem nhịn không được rủ rê Quý Đông Nhiên ăn chung, sau đó mới run cầm cập cùng anh đi về.Hạ An Vũ bận rộn cả buổi tối trong bếp, cấm hẳn Quý Đông Nhiên mò vào.

Quý Đông Nhiên không có cách nào đành ngoan ngoãn bê laptop ra bàn phòng khách ngồi làm việc, để cho chồng nhỏ một mình loay hoay như thể đang mở đại nhạc hội trong đó."

Được rồi, mau tắt đèn đi."

Hạ An Vũ bày biện một bàn thức ăn đơn giản chung với cái bánh kem cậu làm hôm qua.

Sau khi thắp nến xong lập tức tắt toàn bộ đèn trong nhà, trước ánh nến lập lòe cùng Quý Đông Nhiên hát chúc mừng sinh nhật."

Mau ước đi."

Quý Đông Nhiên nhắm mắt lại, thực sự rất nghiêm túc ước nguyện, cuối cùng thổi tắt nến trong tiếng vỗ tay vui vẻ của Hạ An Vũ.

Hạ An Vũ mở lại đèn, bước đến cúi xuống tặng cho Quý Đông Nhiên một nụ hôn rồi mới cùng anh cắt bánh."

Năm nay không để tuổi nữa à?"

- Quý Đông Nhiên vừa ăn vừa hỏi."

Năm trước để anh không vui mà."

Hạ An Vũ nhớ đến năm ngoái cắm cho Quý Đông Nhiên số ba mươi bốn, mặt mũi anh đã đen như than."

Với lại em mua không kịp."

"Em không cần nói nữa đâu."

Hạ An Vũ nghe anh nói không khỏi bật cười, cậu chống cằm nhìn anh cất giọng đáp:"Thôi mà, tuổi tác cũng chỉ là con số thôi, chồng em vẫn còn phong độ lắm."

Hạ An Vũ nói không sai, Quý Đông Nhiên của năm năm sau khi lấy cậu, so với trước đây càng phong độ toát ra hương vị đàn ông thành thục hơn.

Hạ An Vũ cũng không biết tại sao anh đột nhiên lại nhạy cảm với tuổi tác như vậy, rõ ràng khi đứng cùng cậu hai người trông cũng đâu chênh lệch bao nhiêu so với khoảng cách tám tuổi đâu."

Đó là tất nhiên."

- Quý Đông Nhiên hài lòng đáp - "Nhưng chồng tôi càng ngày càng đẹp, tôi bất an cũng là chuyện bình thường."

"Toàn nói linh tinh."

- Hạ An Vũ bị tấn công bất ngờ, đỏ mặt chuyển đề tài - "Phải rồi, năm nay anh lại ước cái gì đấy?

Năm nào cũng ước lâu như vậy."

"Điều ước nói ra thì không linh đâu."

Quý Đông Nhiên dịu dàng cười đáp, Hạ An Vũ cũng không phải hỏi thật, qua loa "ừm" một tiếng rồi thôi.Buổi tối, cậu rúc sát vào người Quý Đông Nhiên tìm hơi ấm, cái giường này của cậu không nhỏ, nhưng lần nào hai người cùng nằm cũng đều cảm thấy hơi chật.

Hạ An Vũ cũng có suy nghĩ muốn đổi, Quý Đông Nhiên lại nói không cần, anh không qua đây nhiều, hơn nữa anh thích cảm giác cả hai dựa vào nhau khi nằm trên đó."

Năm sau là kết thúc rồi, vẫn muốn về công ty chúng ta hay có dự định khác?"

- Quý Đông Nhiên cọ cọ tóc cậu, hít hà mùi hương thoang thoảng thân thuộc."

Về chứ, em vẫn cập nhật đều đặn tình hình tuyển dụng của công ty mình mà."

- Hạ An Vũ đương nhiên đáp - "Với lại chẳng phải mục đích em đi học là để về giúp anh sao?"

"Cần gì phải khổ vậy, nếu em muốn thì tôi vẫn sắp xếp được mà."

"Không khổ, anh không tin em à?"

- Hạ An Vũ tự tin đáp - "Đến lúc đó anh cứ để bên tuyển dụng làm việc, em muốn vào công ty anh một cách đường đường chính chính bằng thực lực của mình..."

Quý Đông Nhiên không nói gì, Hạ An Vũ biết người này lại không vui.

Kết hôn năm năm, tật xấu muốn gánh vác mọi việc của Quý Đông Nhiên vẫn không sửa được mấy, Hạ An Vũ bây giờ không còn lạ gì cái tính này, liền đổi giọng nũng nịu dỗ ngọt anh:"Với lại, nếu không được...

ừm, chỉ đành xin chủ tịch Quý cho một vé cửa sau, lúc đó em sẽ tự mình đến nhờ vả anh, có được không?"

"Làm sao mà tôi không tin em được chứ."

- Quý Đông Nhiên khẽ thở dài một tiếng, đoạn ôm chặt lấy cậu ấm áp nói - "Cục cưng giỏi như vậy, đã có thể thay chồng gánh vác nhiều việc rồi."

Tối đó, Hạ An Vũ ngủ không được, trong đêm tối lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt say ngủ của người yêu, đầu óc hồi tưởng về cuộc hôn nhân tưởng chừng như hoang đường này.Một gã tàn phế tuyệt vọng với mọi thứ, níu kéo chút ánh sáng nhỏ nhoi của đời anh ta bằng bản hợp đồng hôn nhân trong một năm.

Một đứa trẻ mệt mỏi với cuộc đời đầy khắc nghiệt, ngơ ngác kí vào tờ giấy tưởng chừng như ràng buộc hạnh phúc đời mình, cuối cùng hóa ra lại trở thành sợi dây tơ hồng đưa cậu nắm lấy bàn tay xoa dịu đi phần nào trái tim toàn là vết nứt.Năm năm, một đoạn thời gian chẳng dài nhưng cũng không hề ngắn.

Quý Đông Nhiên đã không còn là kẻ tàn phế, mà Hạ An Vũ cũng đã trở nên xuất sắc hơn để đồng hành cùng anh.

Dưới ánh trăng bàng bạc của trời đêm, đôi nhẫn kết hôn từ hai bàn tay đan chặt vào nhau chiếu lắp lánh, thắp sáng con đường về sau của bọn họ.******Quý Đông Nhiên mỗi lần đối diện với ánh nến sinh nhật, trước ánh mắt chờ mong của thư ký nhỏ, anh nghiêm túc ước nguyện:"Mong em từ đây mãi về sau, cho đến thiên trường địa cửu, được nhiều chuyện như ý, gặp hung hóa cát.

Không dám vọng tưởng kiếp sau vẫn may mắn gặp được em.

Chỉ nguyện ước kiếp này cùng em đi hết cuộc đời, thay em gánh vác mọi thứ, đồng sinh cộng tử."(TOÀN VĂN HOÀN)________________________Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình đến tận đây.

Mong vẫn được ủng hộ ở những bộ tiếp theo ạ (o^^)o(^^o)
 
Back
Top Bottom