Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!

[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 19


Trời hôm nay không có đổ mưa dầm, mặc dù vậy vẫn là một ngày âm u ảm đạm.

Gia Quân vẫn như mọi khi yên tĩnh đến giúp An Lạc làm việc, đột nhiên lại phát hiện nhóc con ăn nhanh hơn bình thường, sau đó liền lôi cái điện thoại hắn cho hôm trước ra bắt đầu hí hoáy gõ gõ."

Đang làm gì đấy?"

Gia Quân tò mò nhích người ngó mắt nhìn vào khiến cậu giật mình vội theo bản năng che màn hình lại, đoạn hung dữ liếc hắn một cái, Gia Quân vươn bàn tay đầy xà phòng nhéo nhéo má cậu mắng:"Còn dám hung dữ?

Nói, nhóc dùng điện thoại làm gì?

Chơi game linh tinh phải không?"

Gia Quân đoán chắc chẳng phải dùng để lướt mạng xã hội hay chat chit bạn bè rồi, không phải tự tin nhưng hắn nghĩ hắn đã ở cùng cậu đủ lâu để biết trọn vòng quan hệ của cậu, nói không ngoa thì căn bản tiếp xúc nhiều nhất ngoài hắn ra còn ai nữa chứ.

An Lạc bực dọc với chỉ số vũ lực bằng không của mình lắm, chỉ đành chùi chùi bên mặt bị dính xà phòng vừa hé ra cho Gia Quân xem."

Toán học lớp 6?"

- Hắn chầm chậm đọc - "À, hóa ra là muốn học...

ừm... ngoan lắm..."

Gia Quân nói nửa chừng thì thấy không đúng, hắn hoảng hốt hỏi:"Nhóc mới lớp 6?

12 tuổi?"

An Lạc không kịp phản ứng lại, não vừa thông Gia Quân hỏi cái gì liền vội lắc lắc đầu, cậu gõ gõ vào điện thoại trả lời hắn:"16."

"Mười sáu?"

Gia Quân lần nữa hỏi lớn khiến An Lạc giật mình rụt cả người lại, cậu chả hiểu hắn ngạc nhiên cái gì nữa, chỉ đành ậm ừ gật gật đầu.

Gia Quân phát hiện bản thân phản ứng thái quá, đúng với vóc dáng này An Lạc cũng tầm đó thật, chỉ là hơi nhỏ người so với những đứa đồng trang lứa.

Hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khẽ hắng giọng một tiếng sau đó không tự nhiên hỏi:"Vậy ra nhóc học đến lớp 6 rồi nghỉ à?

Sao vậy?"

An Lạc thoáng trầm xuống.

Gia Quân nhìn ra được nhóc con buồn rồi, có lẽ hắn không nên hỏi câu này, nhìn cái cách mà bà dì út của nhóc đối xử với nhóc cũng đủ hiểu nguyên do.

Hắn đột nhiên cảm thấy có hơi sượng sùng, định bụng quay trở lại rửa chén, bỗng dưng An Lạc khều khều hắn mấy cái rồi đưa điện thoại cho hắn, trong đó có lẽ là những dòng dài nhất mà từ khi hai người gặp nhau đến giờ giao tiếp với nhau."

Em học đến lớp bảy lận, nhưng giữa chừng dì út nói là nếu em đi học thì quán sẽ thiếu người, hơn nữa em không nói chuyện được học cũng chẳng giúp ích gì nên bảo em nghỉ hẳn ở nhà phụ luôn, bù lại dì sẽ cho em ở miễn phí phòng trọ nhà dì, không cần phải ở chung với gia đình dì nữa."

Gia Quân đọc xong liền xoay sang đối mặt cậu, lúc này An Lạc đang tựa cằm lên đầu gối, đôi mắt nhóc trong sáng nhìn hắn chăm chăm giống như nhóc vừa kể câu chuyện của một ai khác chứ chẳng phải của nhóc.

Gia Quân thoáng ngẩn người, trái tim hắn chộn rộn liên hồi, hắn nhìn thấy mình trong đáy mắt cậu, bị nó nhấn chìm không thể thoát ra.

Gia Quân vươn tay xoa xoa mái tóc rối bời của cậu khẽ hỏi:"Tối nay nhóc về sớm không?

Tôi mang đồ ăn sang chỗ nhóc."

An Lạc hơi ngại, đây là lần đầu tiên Gia Quân hỏi ý cậu thế này, từ cái dạo đánh nhau kia thì tên lưu manh này càng lúc càng tự nhiên, lắm lúc cậu vừa về đã thấy hắn gật gù trước cửa, đến khi nghe tiếng ổ khóa lạch cạch mở ra thì không vui vừa càu nhàu vừa bước thẳng vào phòng luôn:"Làm cái gì mà về trễ thế hả?

Có biết chỗ của nhóc nhiều muỗi lắm không?"

An Lạc đưa mắt ngó Gia Quân, chờ hắn biến đầu mình thành tổ quạ xong rồi mới chậm chạp gõ chữ trả lời hắn:"Chắc khoảng gần 11 giờ, nếu trời mưa thì sớm hơn một chút."

"Tôi biết rồi."

An Lạc thầm nghĩ chẳng lẽ mình gặp ảo giác rồi, sao giọng nói của Gia Quân lại nghe dịu dàng đến thế.Đúng hai giờ Gia Quân rời khỏi, Vĩnh Huy đã đứng sẵn ở đầu hẻm chờ hắn, Gia Quân cũng không lấy làm phiền lòng nữa.

Hắn chính là cái kiểu đã cùi thì không sợ lở, dù gì đã bị bọn đàn em biết chuyện giữa trưa mình đi đâu làm gì rồi, hắn quyết định mặc kệ luôn, cùng lắm đứa nào dám cười cợt dị nghị thì hắn cho một trận nên thân là được."

Hôm nay chắc mưa lớn á, tầm này tối nay ăn lẩu không đại ca?"

Vĩnh Huy ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, một cơn gió mang hơi ẩm và mùi đất thoảng qua khiến gã khẽ rùng mình, những lúc thế này chỉ muốn ngồi trong nhà ăn chút gì đó ấm áp, như một nồi lẩu chua cay chẳng hạn."

Không ăn, có hẹn."

- Gia Quân gãy gọn đáp."

Lại sang chỗ Đậu Phộng à?"

Vĩnh Huy nhìn sườn mặt lạnh lùng của hắn, dạo này đại ca gã hễ không có việc gì là lại chạy sang chỗ An Lạc, gã không tài nào tưởng tượng nổi một người ăn nói cục súc thậm chí có phần lười giao tiếp như Gia Quân và một đứa nhóc câm như An Lạc khi ở cùng nhau sẽ là loại không khí gì.

Thi thoảng gã cũng có lén lút xem thử, điều đáng ngạc nhiên là mọi thứ lại bình yên quá đỗi, ngặt nỗi đúng là có hơi quá thật, An Lạc ngoan ngoãn ăn cơm, đại ca thì từ tốn rửa chén, cứ như hai kẻ xa lạ tình cờ ngồi cạnh nhau vậy, cho nên rốt cuộc gã cũng không hiểu nổi vì sao Gia Quân lại hay đến chỗ An Lạc nữa."

Mày cũng nhiều chuyện thật."

- Gia Quân không vui liếc gã một cái."

Em xin lỗi."

- Vĩnh Huy hơi rụt người lại, đoạn gã chợt nghĩ ra gì đó liền hớn hở nói - "Phải rồi, hay đại ca rủ Đậu Phộng qua ăn lẩu chung luôn đi, nhóc ấy dễ thương như vậy đảm bảo bọn Bình béo thích lắm."

Gia Quân nghe Vĩnh Huy nói thì trong mắt có chút dao động, nhưng rồi nghĩ An Lạc đã vất vả cả ngày rồi giờ còn bắt cậu gặp bọn ngu này thì còn gì là con người nữa, hắn đánh mạnh vào lưng Vĩnh Huy một cái rồi đi thẳng:"Tuần này sang Ánh Sao dọn vệ sinh."

"Đại ca, em sai rồi, đừng bắt em qua đó nữa..."

Ầm ĩ cả một đoạn đường thì trời cũng bắt đầu đổ mưa, cả hai tấp vào quán nước gần đó tạm nghỉ ngơi, Gia Quân phóng tầm mắt đến lũ trẻ đang vui vẻ ra về, bỗng dưng nhớ tới An Lạc, cái vẻ đượm buồn khi nhắc về chuyện học hành của cậu trong tội nghiệp lắm, nhưng mà đúng là cái tầm tuổi cậu thì được cầm quyển sách cây viết vẫn thích hơn là xoay vòng xung quanh nào chén nào đĩa.

"Mày nghĩ cho một đứa tầm độ cấp hai đi học thì khoảng bao nhiêu tiền?"

- Gia Quân bất chợt hỏi, tiếng hắn nhỏ đến mức tưởng chừng như có thể bị tiếng mưa át đi."

Dạ?"

- Vĩnh Huy đang nhìn trời nhìn đất nào kịp nghe hắn nói gì, ngơ ngác hỏi lại."

Không có gì."

Gia Quân tu sạch hết ly nước đầy ụ, nhìn một đám học sinh đạp xe cười nói dưới mưa, tự hỏi không biết nhóc câm sẽ như thế nào trong bộ đồng phục trắng.
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 20


Khoảng sáu giờ tối, trời mưa như trút, nước mưa tạt vào khiến cả người An Lạc âm ẩm khó chịu, cậu hơi nhích vào trong đưa mắt nhìn mảng trời mịt mù tối om ngoài kia.

Đường phố lúc này đã lên đèn, dẫu cho mưa gió bão bùng là thế vẫn tấp nập không ngớt, tiếng còi xe inh ỏi vọng vào con hẻm cụt, âm thanh va phải tường xám xịt sau đó vỡ tan cùng những hạt mưa rả rích lạnh căm.

Hiếm có lúc cậu lại thảnh thơi thế này, từ trưa quán đã bắt đầu thưa thớt khách, đến giờ thì dường như chỉ còn vài người do không về nhà kịp nên tấp vội vào đây, An Lạc ngó chừng xong mừng thầm trong bụng, dì út có vẻ cũng muốn về lắm rồi, với cái loại thời tiết này dù sao cũng chả bán được thêm bao nhiêu tiền đối với dì."

Bà chủ, nhà vệ sinh ở đâu vậy?"

"Dạ, đi thẳng ra sau quẹo phải là thấy ạ."

Tiếng người nói chuyện nghe có chút quen tai, An Lạc đoán chắc chỉ là trùng hợp thôi, nhưng khi có tiếng bước chân càng lúc càng gần, cậu liền không nhịn được mà lén quan sát gã.

Không nhìn thì thôi, nhìn đến khiến cậu có chút giật mình.

Tên này khá cao, nhưng mặt mũi lại hơi xanh xao bủng beo chả có tí sức sống nào, tay chân mặt mũi chỗ nào cũng có sẹo lớn, kèm một hình xăm kín cả cổ.

Cậu vội vàng xoay đầu lại không dám nhìn nữa, lỡ đâu làm gã nổi điên thì sao?Ting!

Ting!Âm thanh báo tin nhắn đến kéo dời sự quan tâm của An Lạc về gã đàn ông nọ, cậu âm thầm rút điện thoại ra, quả nhiên là Gia Quân."

Mưa thế này chắc quán không có khách đâu, nhóc xem xem có về sớm hơn được không?

Thằng Huy mang lẩu sang này."

Ánh mắt An Lạc thoáng sáng lên, tay gõ gõ trả lời lại:"Có lẩu thật ạ?"

Ting!

Ting!"

Còn có cả một con cá lớn.

Nhóc ăn cá lớn bao giờ chưa?"

Tin nhắn ngay lập tức được hồi đáp, An Lạc đọc mà thấy lòng chộn rộn hẳn lên, đương lúc cậu đang vui vẻ định trả lời lại thì đột nhiên một bàn tay lạnh ngắt thò xuống giật lấy điện thoại của cậu."

Ở đâu mày có cái điện thoại này?"

An Lạc ngơ ngác nhìn di động của mình rơi vào tay tên bặm trợn lúc nãy, đến lúc phản ứng lại thì bị gã chửi lớn:"Mẹ nó, mày ăn cắp phải không?"

An Lạc hoảng hốt, cậu vội lắc lắc đầu, sau đó toang muốn đòi lại điện thoại, chẳng ngờ gã đột nhiên giáng xuống mặt cậu một bạt tay, lực lớn đến nỗi cậu cảm thấy trời đất tối sầm đi phút chốc, lúc mở mắt ra thì bản thân đã ngã sõng soài vào sóng chén cạnh đó.Loảng xoảng!Âm thanh của mảnh sành mảnh sứ vang vọng khắp cả không gian, An Lạc run rẩy định chống người ngồi dậy thì tay đè trúng mảnh thủy tinh khiến cậu hít lên một hơi, An Lạc nhìn nhìn, chỉ thấy tay mình ướt đẫm một màu đỏ chói mắt."

Đau quá..."

Lại là cảm giác bỏng rát quen thuộc, nhưng không giống với lần bị dì út đánh, An Lạc ho sặc sụa, trong miệng có gì đó cân cấn khó chịu, sặc mùi ghỉ sét, cậu nhổ ra, hòa lẫn trong mớ màu đặc quánh là một chiếc răng nhỏ."

Có chuyện gì vậy?"

Âm thanh lộn xộn nơi xó bếp nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhiều người, dì út hốt hoảng chạy xuống, cảnh tượng trước mắt khiến một người dù hung dữ như bà ấy cũng phải khựng lại không biết làm thế nào."

Thằng này nhân viên bà?"

- Mặt sẹo lớn giọng hỏi."

Dạ đúng rồi... có... có chuyện gì không ạ?"

- Dì út nuốt một ngụm nước bọt, hiếm khi vả lả bênh vực cậu - "Anh có chuyện gì từ từ nói, thằng bé còn nhỏ mà, sao lại nặng tay như thế..."

"Còn nhỏ?

Còn nhỏ mà biết ăn cắp đồ người khác?"

- Mặt sẹo chỉ vào người cậu mắng chửi không tiếc lời - "Loại này tao gặp nhiều rồi, cứ trưng ra cái vẻ mặt ngây ngô ngờ nghệch rồi canh người khác sơ hở là thó đồ!"

"Nhưng mà sao anh biết nó ăn cắp đồ của anh?"

Dì út khó hiểu hỏi, dù gì bà cũng là người tiếp xúc với cậu nhiều nhất so với những người họ hàng khác, bình thường toàn ở cái xó ẩm ướt hôi hám này, bởi vì cậu không biết nói nên bà còn không muốn cho cậu chạy đi tiếp khách để đỡ sinh thêm chuyện, làm việc đến tận khi đèn đóm tắt hết thì lấy đâu ra cơ hội mà lấy đồ người khác."

Thế bà nghĩ một đứa giúp việc quán ăn thì lấy đâu ra tiền mà mua được điện thoại xịn như này?

- Vừa nói gã vừa đưa cái điện thoại vừa đoạt của cậu ra rồi chỉ chỉ vào chỗ gần camera - "Đây, điện thoại tao mấy hôm trước mới được đại ca tao cho, loại này không rẻ, chưa kể ở đây còn vết tao lỡ tay đánh rơi mà có."

Dì út nghi hoặc liếc nhìn cậu một cái, sau đó chầm chậm bước đến ngó thử vào điện thoại, đúng là có một vết xước bé tẹo phải căng mắt ra mới thấy được."

Chắc là... có hiểu lầm gì..."

"Ý bà là sao?"

Mặt sẹo không kiên nhẫn đá vào cái thau cạnh đó khiến nó vỡ nát, dì út lúc này rối như tơ vò, đoạn bà nhìn An Lạc vẫn đang co ro ngồi đó mãi chẳng chịu đứng dậy khiến bà cũng nổi điên theo."

Ở đâu mày có cái điện thoại này hả?"

Bà muốn bước sang kéo lỗ tai cậu như mọi khi nhưng ngặt nỗi mớ chai miển xung quanh khiến bà chùng chân , An Lạc dường như cũng cảm nhận được điều đó, cậu mím mím môi chẳng phản ứng gì, mặc cho bản thân bị đủ loại mảnh vỡ cứa vào da thịt nhưng cậu biết chí ít chúng cũng đang giúp cậu tránh xa khỏi lũ người trước mắt."

Anh thông cảm, nó bị câm không nói chuyện được, để tôi đi lấy tờ giấy cho nó giải thích nha."

"Giải thích cái mẹ gì nữa!"

- Mặt sẹo nổi đóa sau đó liếc nhìn bà - "Hay bà mới là người cho nó..."

"Không có không có."

Dì út hoảng sợ vội chối liên tục, bà nhìn thấy cái vá múc canh gần đó liền vơ lấy cắn răng vươn tay đánh vào người An Lạc đang tự giam mình trong những mảnh vỡ."

Chắc chắn là mày, lần trước đã ăn cắp của tao hai triệu rồi, bây giờ còn thó điện thoại của người khác!

Tao có đối xử tệ bạc với mày đâu mà mày lại làm cái trò đó.

Đúng là thứ không cha không mẹ.

Ba mẹ mày có đứa con như mày là nỗi nhục lớn mà!

A a a a!"

An Lạc nghe bà nói đến ba mẹ mình, đáy lòng phừng phừng lửa giận, dường như mọi sự nhịn nhục toàn bộ đều trào ra, cậu dẫm lên thủy tinh lao đến thân hình béo ị của bà, đương lúc bà chưa kịp phản ứng gì mà giật cái vá đánh lại khiến bà ấy đau điếng mà hét lên."

Mau cản thằng điên này lại!"

Rất nhanh tay chân cậu bị khóa chặt bởi hai người làm trong quán, nhưng lại chẳng ai giữ nổi cậu, An Lạc lúc này tựa như con thú điên dại, cậu cúi đầu cắn mạnh vào tay một người vạm vỡ đến chảy máu, lần nữa lao đến người dì út."

Mày quậy đủ chưa?"

Mặt sẹo nhịn không được nắm áo cậu lần nữa ném xuống đất, sau đó quay sang nói với dì út:"Tôi không rảnh coi bà diễn trò hề ở đây.

Cái điện thoại này tôi lấy lại, nhưng bà phải đền năm triệu cho thằng này, vì mất nó mà ảnh hưởng đến công việc của tôi mấy ngày nay, được không?"

"Năm triệu?"

- Dì út mở lớn mắt nhìn gã."

Sao?"

"Không không, anh đi theo tôi."

An Lạc nhìn hai kẻ cứ thế quay người bỏ đi mất, cậu đột nhiên nhớ đến Gia Quân, là hắn ta đã cho cậu cái điện thoại này, chẳng biết nghĩ gì, cậu lồm cồm bò dậy sau đó đâm thẳng ra khỏi con hẻm nhỏ dưới màn mưa như trút nước.
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 21


"Chết rồi, em quên mua cá viên phô mai!"

Gia Quân và Vĩnh Huy tay xách nách mang một đống bọc bị nguyên liệu nấu lẩu, nhưng vừa ra đến cửa thì Vĩnh Huy sực nhớ là mua thiếu đồ liền vội nói với Gia Quân:"Đại ca đứng đây chờ xíu, em vào mua cái rồi ra ngay."

"Nhiều đồ rồi, thiếu cái đó có làm sao đâu."

- Gia Quân không kiên nhẫn nhìn gã."

Không được, cái này là cực phẩm đó."

- Vĩnh Huy kiên quyết nhét mớ đồ trong tay mình vào tay hắn rồi chạy đi - "Đảm bảo Đậu Phộng chưa được ăn qua đâu, để em chạy vào mua, nhanh lắm."

Gia Quân khó chịu tựa vào cây cột cạnh đó nhìn ra màn mưa mù mịt bên ngoài, chẳng hiểu sao cả tối nay trong lòng hắn cứ bất an, lúc nãy tim cũng giật thót lên một cái làm rơi gói mì đang cầm trên tay.Đùng!Một tiếng sấm dữ dội kèm vài ánh chớp sáng bừng khiến những người xung quanh phải giật mình, nhưng cũng nhờ tia sáng chớp nhoáng đó mà Gia Quân thoáng ngẩn người bởi gương mặt quen thuộc đẫm nước mưa chạy ngang qua, bộ dạng thê thảm của cậu khiến vài kẻ cũng hoảng sợ mà không dám nhìn thẳng."

Lại chuyện gì nữa đây?"

Gia Quân không nghĩ nhiều lập tức cũng lao ra ngoài màn mưa đuổi theo An Lạc, dòng xe đông đúc bóp kèn inh ỏi khiến hắn suýt nữa mất dấu cậu, mãi tận đến lúc nắm được bàn tay lạnh cóng ấy thì trái tim hắn cũng như bị đông cứng lại."

Này, bình tĩnh, là tôi."

An Lạc vùng vẫy dữ dội khiến Gia Quân có phần không giữ được cậu, giữa phố xá đông đúc ai nấy cũng đều vội vã nhưng cả hai vẫn thu hút sự chú ý không hề nhỏ.

Gia Quân ngó thấy tình hình không ổn liền dứt khoát vác người lên đi một mạch luôn.An Lạc liên tục tay đấm chân đá vào cơ thể Gia Quân, hắn dù đau cũng chỉ yên lặng mặc cậu muốn làm gì thì làm.

An Lạc vẫn giống lần trước, dẫu cho đang khóc đến cả người run bần bật nhưng vẫn chẳng có âm thanh đau khổ nào được phát ra, dường như chỉ có việc quơ quào tay chân thế này mới khiến người ta biết được nhóc đang đau lòng."

An Lạc, là tôi, nhìn đi."

Gia Quân mang người vào dưới mái hiên của một nhà dân đóng cửa, nơi đây tương đối vắng vẻ, lúc này hắn mới ghìm chặt mặt cậu mà trấn an.

"Mặt mũi nhóc làm sao vậy?

Bà ta đánh nhóc."

An Lạc hít hít mũi, cậu dần lấy lại bình tĩnh đã mất, không gật cũng chẳng lắc, đưa đôi mắt ngập nước nhìn hắn."

Đau ở đâu?"

Gia Quân cũng không ép cậu trả lời, chỉ nắm cằm cậu rồi quan sát trái phải, lại bị sưng, thậm chỉ còn nghiêm trọng hơn cả lần trước."

Há miệng ra xem nào."

An Lạc thuận theo động tác của Gia Quân mà há lớn miệng, hắn nhíu mày dùng đèn pin điện thoại soi vào trong, chỗ cái răng gãy ra vẫn còn chưa ngừng chảy máu, cả khoang miệng cậu cứ ri rỉ nước bọt lẫn màu đỏ trộn vào nhau.

Hắn cẩn thận quan sát một chút nữa mới buông tay ra, chất giọng khàn khàn nói:"Không sao, chỉ gãy răng thôi, đừng sợ.

Tôi đưa nhóc đi bệnh viện đã."

Gia Quân muốn dẫn cậu đi nhưng An Lạc lại đứng im chẳng chịu nhúc nhích tẹo nào, hắn định lên tiếng hỏi cậu thì thấy mấy ngón chân trần ngoe nguẩy lạnh cóng của cậu.

Đôi mắt hắn càng tối đi vài phần, chẳng nói chẳng rằng mà cúi xuống bế bổng người lên.An Lạc không ngờ Gia Quân lại làm thế, hoảng hốt mất thăng bằng vội ôm siết lấy hắn."

Thả lỏng, tôi đau."

Gia Quân vừa nhắc nhở vừa dùng tay đẩy mông cậu cao lên để ổn định tư thế, An Lạc ngượng đến nỗi chỉ đành tựa cằm lên vai hắn không dám phản ứng lại, dưới cơn mưa lạnh buốt cậu bỗng cảm thấy gã đàn ông này thật ấm áp quá.Reng!

Reng!

Reng!Chuông điện thoại trong túi vang lên, Gia Quân mò mẫm lung tung rút nó ra, nhìn thấy chẳng ai xa lạ chính là cái tên đàn em phiền phức Vĩnh Huy, lúc này hắn mới nhớ ra mớ đồ gã nhờ mình cầm giúp đã rơi rớt hơn nửa trong lúc đuổi theo An Lạc rồi."

Alo."

"Đại ca, anh đi đâu vậy?

Em nghe nói anh đuổi theo ai hả?"

"Tao đang ở tiệm bánh gần đó."

- Gia Quân ngó ra ngoài đường lớn liền thấy ngay một bảng hiệu màu hồng xinh xắn - "Mày lái xe đến cái tiệm màu hồng đi, nhanh lên."

"Dạ em biết rồi."

Vĩnh Huy cúp máy xong liền đưa mắt nhìn dòng xe vẫn đang kẹt cứng trước cổng siêu thị, tiệm bánh Gia Quân nói chỉ cách đó độ chừng 200m nhưng gã biết mò qua được đến nơi thể nào cũng ăn chửi."

Làm cái gì mà lâu dữ vậy hả?"

Quả nhiên âm thanh át cả tiếng sấm chớp dội vào tai khi hắn vừa lạch cạch lái con xe quèn đến, tuy nhiên chưa kịp ủ dột vì bị mắng vô cớ thì vật thể bám trên người đại ca khiến gã không khỏi sửng sốt."

Đậu Phộng?"

"Bớt nói lại, đến bệnh viện của Hoàng Lâm."

"Dạ."

Vĩnh Huy cũng chẳng chần chừ mà lập tức chạy xe đi ngay, mãi đến chỗ kẹt xe tiếp theo gã mới có cơ hội chú ý đến điều kỳ lạ mà gã không kịp phát giác, An Lạc thế mà vẫn yên vị trong lòng đại ca gã chẳng phản ứng gì.Thật ra An Lạc không phải không có phản ứng, chỉ là sức lực của Gia Quân quá lớn, xe Vĩnh Huy vừa đến cậu đã ngọ nguậy muốn leo xuống nhưng nhanh chóng bị ghìm chặt lại, sau đó lên xe cũng không chịu buông ra, mà cậu thì quá ngại với Vĩnh Huy, cuối cùng chỉ đành giả chết úp mặt lên vai hắn, nào ngờ không khí trên xe có phần ấm áp hơn ngoài kia thế là cậu ngủ quên mất tiêu luôn."

Đại ca, hay anh để Đậu Phộng xuống đi, ngồi vậy mỏi lắm."

- Vĩnh Huy thật tình khuyên nhủ."

Lo nhìn đường đi."

Gia Quân chăm chú ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ, loại thời tiết khó chịu này nếu được vùi trong chăn ấm thì tốt biết mấy.

Hắn khẽ liếc nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn tựa vào vai hắn ngủ đến không biết trời đất gì, bỗng nhớ đến cái đêm mà cậu cũng chui vào lòng hắn thế này, dù cho ban ngày thi thoảng cậu sẽ tỏ ra khá e dè sợ sệt hắn thì những lúc yên tĩnh ngủ lại không thèm phòng vệ gì, thậm chí còn có chút ỷ lại vào hơi ấm hiếm hoi tìm được.Mãi đến tận hai tiếng sau xe mới đến được bệnh viện, dù đã nhẹ chân nhẹ tay nhưng An Lạc vẫn tỉnh dậy, cậu mở cặp mắt nhập nhèm liền thấy ngay sườn mặt lạnh lùng quen thuộc, lúc này mới nhớ hình như lúc nãy cậu cũng định đi tìm hắn thì phải.

An Lạc không biết tại sao mình phải tìm Gia Quân, chỉ là cậu cảm thấy rất giận, nhưng cậu biết chẳng phải phải mình giận hắn, cậu không tin Gia Quân sẽ ăn cắp điện thoại rồi cho cậu, bởi trong thâm tâm của cậu nói rằng tên lưu manh này chẳng cần phải làm chuyện đó.

An Lạc hít hít mũi, cậu nhận ra mình chỉ muốn mách chuyện với Gia Quân mà thôi."

Được rồi, mấy chỗ bị thương thì hạn chế đụng nước, nghỉ một chút đi rồi về."

- Hoàng Lâm thở dài nhìn thằng nhóc nhỏ xíu vậy mà lần nào đến đây đều thương tích đầy mình, anh liếc nhìn Gia Quân đang nhíu mày ngồi cạnh đó - "Này, mày làm ra à?"

"Bớt tào lao."

- Gia Quân hất cằm với anh - "Có chắc là không có chấn thương gì khác nghiêm trọng?"

"Hỏi kiểu đó nữa sau này đừng vác xác tới."

- Hoàng Lâm nhìn điện thoại - "Lát nữa tao có ca phẫu thuật rồi, phải đi chuẩn bị, mày cũng coi rồi về nghỉ sớm đi."

"Biến!"

- Gia Quân không khách khí đáp.Hoàng Lâm lắc lắc đầu bó tay với hắn, đoạn vừa xoay lưng đi thì nghe giọng điệu không lớn không nhỏ nói:"Cảm ơn.

Khao mày sau."
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 22


"Thấy sao rồi, còn đau nhiều không?"

- Chờ người đi hết Gia Quân mới quay về giường xoa xoa đầu cậu hỏi.An Lạc vẫn chưa quen với kiểu ân cần nhẹ nhàng thế này của Gia Quân, cậu có hơi ngượng ngùng, ngất ngứ lắc lắc đầu.

Bàn tay Gia Quân quả thật rất ấm, An Lạc cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.

"Đừng sợ, bác sĩ bảo không có ảnh hưởng đến xương, nhóc sẽ mau khỏe lại thôi."

- Gia Quân an ủi cậu - "Nghỉ một chút đi, chờ Vĩnh Huy quay lại rồi chúng ta trở về."

Gia Quân chỉnh lại gối rồi đỡ cậu nằm xuống, An Lạc bối rối tiếp nhận sự chăm sóc chu đáo của hắn, dường như những nỗi sợ hãi lẫn tức giận ban nãy đều đã được ấm áp làm cho bay biến, chỉ có điều thay vào đó là nỗi hoang mang trước hình tượng kỳ lạ này của Gia Quân.

Gia Quân đắp chăn cho An Lạc xong vẫn thấy nhóc con đang mở to mắt nhìn mình chăm chăm, hắn nhíu mày búng vào trán cậu một cái rồi nói:"Trên mặt tôi có dính gì à?

Ngủ đi."

An Lạc rụt người kéo chăn lên che nửa mặt, phút chốc giọng điệu có phần cục cằn này làm cậu yên tâm một chút, thế là nhanh chóng chìm vào mộng đẹp."

Đại ca, em mua hộp sữa với cháo nè, để nhóc Đậu Phộng ăn cho ấm người đi anh."

Vĩnh Huy vừa từ ngoài trở về, mái tóc gã đẫm nước mưa chảy dài trên má, chợt thấy đại ca gã lại đang đứng một mình ngoài hành lang tối tăm, khuôn mặt đầy vẻ ưu tư chẳng biết đang suy nghĩ điều gì."

Ừm."

Gia Quân tùy tiện đáp một tiếng, đương lúc Vĩnh Huy định đi vào phòng bệnh luôn thì nghe hắn gọi lại bảo:"Rảnh rỗi sang quán đó hỏi thử chuyện hôm nay đi, nhóc ấy chạy ra ngoài thế này chắc sẽ hỏi ra thôi."

"Dạ, em biết rồi."

Gia Quân gọi An Lạc dậy để cậu ăn chút cháo kèm hộp sữa.

Vĩnh Huy ở bên cạnh nhìn cậu trúc trắc ăn từng muỗng cháo, gã nhớ lại lần đầu gặp An Lạc hình như cũng là ở bệnh viện thế này, lúc đó mặt mũi nhóc con đã sưng húp rồi, trông tội nghiệp biết bao nhiêu, ấy vậy mà giờ đây lại còn thê thảm hơn lần đó, gã chẳng hiểu rốt cuộc một đứa nhỏ như cậu đã phải sống cùng những người như thế nào.

Vĩnh Huy thầm nghĩ An Lạc nhìn qua chỉ cỡ tuổi em gái gã thôi, là cái tuổi chỉ cần ăn ngủ học hành chứ nào phải vất vả sớm hôm lại còn bị đánh đập đủ đường, dù rằng gia đình gã chẳng giàu có gì cho cam nhưng chuyện ăn học nhất định phải đến nơi đến chốn, nếu không bởi vì gã kiên quyết chỉ học xong mười hai rồi đi làm kiếm tiền thì có lẽ giờ này đang ngồi ở lớp đại học nào đó không chừng."

Em thích ăn tôm không?"

- Vĩnh Huy bất giác hỏi.An Lạc ngơ ngác nhìn gã.

Gia Quân cũng nhíu mày nói:"Mày lại muốn làm gì?"

"Không có gì, em nghĩ chầu lẩu hôm nay coi như tiêu rồi, mớ tôm kia mang đi xay nhuyễn rồi nấu cháo cho Đậu Phộng ăn đi."

- Vĩnh Huy cười cười đáp."

Bị thế này còn ăn hải sản?"

- Gia Quân cầm bát cháo đã cạn trên tay cậu rồi nhét hộp sữa vào - "Mày có bị ngáo không?"

Vĩnh Huy ngớ người ra sau đó đành thở dài một hơi, Gia Quân chửi đúng, gã ngáo thật."

Đừng ngu người ngồi đó nữa, ra ngoài lái xe đi, về còn nghỉ, mày không mệt à?"

"Dạ, em biết rồi."

Đợi người tiu nghỉu chán nản đi mất, Gia Quân lần nữa cúi sát xuống rồi đặt tay lên trán An Lạc khiến cậu giật mình, nhìn gương mặt đăm chiêu nghiêm túc của hắn phóng đại trước mắt, mặt cậu có hơi đỏ lên, Gia Quân khó hiểu hỏi:"Sao vậy?

Đâu có sốt đâu?"

An Lạc không tự nhiên cúi gầm đầu xuống không dám nhìn Gia Quân nữa, hai tay cậu muốn đẩy hắn ra nhưng chẳng nổi, mà dường như Gia Quân cũng phát hiện ra nhóc con ngại ngùng, hắn bắt lấy tay cậu nhếch mép cười nói:"Nhóc còn biết mắc cỡ cơ đấy."

An Lạc tức giận, da mặt cậu có dày như hắn đâu, ngại ngùng cũng là điều bình thường thôi, chưa kể với mối quan hệ kỳ dị giữa cả hai hiện nay thì mọi hành động thân mật thế này rõ là không bình thường tẹo nào.Lúc Vĩnh Huy đưa xe đến đón, gã có ảo giác rằng đại ca gã đang vui vẻ lắm thì phải."

Về nhà tao đi."

- Gia Quân đột nhiên nói."

Dạ?"

- Vĩnh Huy khó hiểu hỏi lại - "Là chở Đậu Phộng về trước rồi về nhà đại ca đúng không ạ?

Hay ngược lại?"

"Cứ về nhà tao đi, không có ngược lại ngược xuôi gì hết."

Vĩnh Huy không tin nổi mà khẽ liếc kính chiếu hậu nhiều lần để quan sát được vẻ mặt của Gia Quân, nhưng trên đó quả thật không có cảm xúc gì cả, không giống như là đang nói đùa.

Tính đến nay gã đã biết Gia Quân được hai năm rồi, mãi đến độ mấy tháng trước mới biết được địa chỉ nhà hắn chứ còn chưa được bước chân vào, lần nào đề nghị anh em cùng nhau tụ tập ở nhà đại ca cho biết thì đều bị hắn dứt khoát từ chối, thậm chí còn đe dọa đánh nếu đứa nào dám bén mảng đến đó khi không có sự cho phép của hắn.An Lạc cũng khó hiểu ngước nhìn Gia Quân, cả người cậu hãy còn đau nhức quá chừng, giờ này hắn không cho cậu về nhà trước còn sang chỗ hắn làm gì?Gia Quân cảm nhận được ánh mắt của cậu, nhưng hắn không nói gì, chỉ đưa tay xoa xoa mái tóc đến rối tinh rối mù rồi xoay đầu cậu nhìn về trước, tránh để cậu cứ chằm chằm nhìn hắn mãi.Nhà của Gia Quân nằm trong một con hẻm lớn, bên ngoài khá cũ kĩ so với những căn xung quanh, xem chừng niên đại cũng không ít.

Trước nhà trồng khá nhiều cây cảnh, điều làm An Lạc ngạc nhiên là cây nào cũng tươi tốt cả, lúc hắn bước xuống, cậu ngồi trên xe ngó lên tầng hai thấy vài đoạn dây leo quấn quanh cột nhà, vài đoạn khẽ rũ xuống, nhìn qua đúng là một căn nhà ấm cúng."

Này, lên đi, tôi cõng nhóc."

Cả An Lạc lẫn Vĩnh Huy đều trố mắt nhìn Gia Quân đang còng lưng chờ đợi cậu ở phía cửa xe, bộ dạng quả thật nghiêm túc không có chút gì gọi là đùa giỡn ở đây."

Nhanh lên!"

Gia Quân chờ mãi không thấy người trong xe phản ứng gì, hắn tức giận mắng lớn khiến cả hai giật cả mình.

An Lạc ngất ngứ chầm chầm lếch người qua, cứ thế ngơ ngác trèo lên lưng hắn mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra."

Xong rồi, mày về đi."

- Gia Quân ngó vào cửa kính dặn dò - "Mớ đồ nấu lẩu tao làm rơi gần hết rồi, đống còn lại mày coi nấu được gì thì nấu đi, đừng bỏ uổng."

Gia Quân nói xong cũng không để ý đến vẻ mặt đã bị dọa ngu của Vĩnh Huy nữa, trực tiếp cõng người mở cửa đi vào nhà.
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 23


Gia Quân bật đèn lên, ánh sáng nhu hòa khiến không gian trở nên ấm áp hơn, An Lạc quan sát xung quanh, cậu nhận ra đây là một căn nhà ngăn nắp một cách bừa bộn.

Thật ra cậu cũng chẳng biết hình dung về nó như thế nào, bởi vì áo vẫn được treo trên móc, phòng bếp sạch sẽ, chén bát được xếp đúng trong tủ, ngay cả bộ gối hoa hòe hoa sói trên ghế salon cũng nằm ngay ngắn chứ không hề bị vứt lung tung.

Nhưng ngặt nỗi mọi thứ dù nằm đúng vị trí của nó lại theo một cách rất tùy tiện, áo quần thì vắt ngược vắt xuôi, chén bát để lẫn chung một chỗ cùng với đĩa, muỗng đũa các loại, cũng không được sắp xếp ngay ngắn mà chỉ như ném đại vào thôi.

Gia Quân để cậu ngồi trên salon nhà hắn mà chẳng hề quan tâm bộ dạng bẩn thỉu của cậu, sau đó đá phải tấm thảm dưới sàn khiến nó lật lên lộ ra vài vỏ bánh được giấu bên dưới, An Lạc trố mắt nhìn trong khi đó hắn chỉ liếc một cái rồi nói:"Ngồi đó đi, tôi đi lấy đồ cho nhóc thay."

Hắn đi thẳng luôn lên lầu mặc cậu một mình ngơ ngác ngồi đó.

An Lạc cảm thấy thấp thỏm không yên, trong một đêm mà xảy ra biết bao nhiêu chuyện, cậu thiết nghĩ có khi nên tranh thủ đi chùa thật, tháng này đúng là gặp hạn rồi.

An Lạc chẳng dám ngồi tựa hẳn vào ghế, dù tên lưu manh kia trông chẳng ngại chút nào nhưng cậu thì khác, chưa kể đây là lần đầu tiên cậu ngồi trên một bộ salon...

ừm... nhìn có vẻ cũng không rẻ đối với kinh tế của bản thân lắm.Lúc Gia Quân cầm quần áo lẫn khăn tắm bước xuống thì thấy người vẫn đang căng thẳng ngồi ở mép salon, bộ dạng lén lút quan sát xung quanh nom vừa thương vừa buồn cười, hắn hít một hơi thật sâu cố giữ điềm tĩnh rồi trầm giọng nói:"Sợ cái ghế nó ăn thịt à?"

An Lạc bị Gia Quân làm cho giật thót cả tim, giọng của hắn không lớn nhưng trong không gian chỉ có mỗi hai người thì nó lại bị phóng đại lên nhiều lần, tựa như tiếng sấm chớp ngoài nền trời tối om kia vậy."

Còn giật mình."

Nệm ghế cũ kỹ lún sâu xuống, Gia Quân thoải mái ngồi tựa ra sau, hắn đưa mớ quần áo trong tay mình qua cho cậu:"Cầm lấy, đi thẳng nhìn qua trái là phòng tắm, rửa sơ thôi, mở vòi qua điểm màu đỏ là có nước nóng, coi chừng bỏng."

- Gia Quân nhìn An Lạc cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn liền nhíu mày hỏi - "Không hiểu?"

An Lạc vội vàng lắc lắc đầu."

Vậy đi đi, nhanh còn tới tôi."

An Lạc đành lạch bà lạch bạch ôm đồ chạy vào phòng tắm.

Một mình cậu đứng ở trong thở phào một hơi, dần dần lấy lại bình tĩnh.

Đây không phải lần đầu cậu ở một mình cùng Gia Quân, nhưng đây lại là lần đầu cậu đến nhà hắn.

An Lạc thử cẩn thận ngẫm nghĩ đến trường hợp khi bạn bè đến nhà nhau chơi là như thế nào, hẳn chẳng phải cái tình huống bất đắc dĩ như của cậu và Gia Quân rồi.

An Lạc lắc lắc đầu, cậu nhìn xuống bộ đồ Gia Quân mang cho mình, là một cái áo thun khá lớn, ngay cả quần đi kèm trông cũng rộng lắm, cậu len lén thử đo eo mình một chút, sợ rằng sẽ tụt mất.An Lạc chầm chậm cởi đi bộ đồ bẩn thỉu trên người mình, cậu theo lời dặn của Gia Quân mà vặn nước nóng xuống, khẽ thò tay vào, dòng nước từ lạnh lẽo chuyển sang âm ấm dễ chịu, cậu bỗng chốc cảm thấy thật thần kỳ.Gia Quân nằm vắt vẻo trên sofa kiểm tra di động, tin nhắn hắn gửi cho cậu lúc bảy giờ không có hồi đáp, hắn đoán đó là thời điểm nhóc con gặp chuyện.

Gia Quân tự nhận hắn chẳng phải loại người tốt đẹp gì cho cam, nhưng khi nghĩ đến hàng tá thương tích chi chít trên người nhóc con, trái tim hắn ẩn ẩn đau đớn lại rất tức giận.

Gia Quân nhìn chằm chằm lên trần nhà, tự hỏi rốt cuộc một đứa nhỏ không thể nói chuyện có thể làm ra việc gì mà phải chịu đựng sự nhẫn tâm đó?Cộp!Đột nhiên có âm thanh như ai ném gì đó phát ra từ phòng tắm khiến hắn giật mình chú ý, vội vã ngồi dậy gõ vào cửa phòng liên tục."

Này?

Làm sao đấy?

Trả lời đi."

Gia Quân sực nhớ ra người bên trong có nói được đâu, hắn cắn răng vừa định phá cửa thì "cạch" một tiếng, An Lạc từ bên trong ló đầu ra nhìn hắn."

Làm sao vậy?"

- Gia Quân nhíu mày hỏi, trong lòng âm thầm thở phào vì nhóc con trông vẫn ổn.An Lạc kéo cửa lớn ra, bản thân thì vẫn nép phía sau, đưa mắt về phía xô nước đang bốc khói nghi ngút.

Gia Quân cứ thế bước thẳng vào, vừa cúi xuống đã bị hơi nóng xộc cho muốn chín luôn, hắn lập tức liền hiểu ra vấn đề."

Nhóc không pha nước?"

An Lạc cúi gầm đầu chẳng đáp.

Cậu nào biết cái này sẽ dần nóng lên nhiều đến thế, lúc đầu rõ ràng nó vẫn còn ấm áp biết bao nhiêu, nào ngờ khi được non nửa xô rồi thì xối vào như tự trụng chín bản thân vậy."

Bước ra đây."

- Gia Quân thoáng thấy cơ thể ửng đỏ của cậu lạnh giọng gọi - "Nhanh lên!"

An Lạc sượng chín cả người, chưa bao giờ cậu nhớ cái nhà tắm bé tẹo ở phòng trọ của mình đến thế, cứ ngần ngừ mãi nhất quyết không chịu bước ra."

Nhóc tưởng tôi không lôi nhóc ra được à?"

- Gia Quân thở hắt ra toang bước lại gần.An Lạc nhận thấy cái người to như con gấu trước mắt có vẻ không chịu bỏ qua thật, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cậu chạy vụt luôn ra ngoài trước khi Gia Quân kịp bắt được, nhưng ngặt nỗi bàn chân đau nhói lẫn ẩm ướt khiến cậu vừa dẫm ra sàn gạch men sáng bóng lập tức ngã nhào ra sau."

Nhóc làm cái gì vậy hả?"

Không có đau đớn như đã tưởng, nhưng bù lại thì giọng chửi quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.

An Lạc bỗng dưng hối hận vì hành động bộp chộp của mình lúc nãy, bởi thay vì chỉ đơn giản đứng yên cho Gia Quân ngó thử thì bây giờ cậu lại chỉ có mỗi mảnh khăn tắm nhỏ xíu quấn ngang hông nằm trọn trong vòng tay hắn.Gia Quân tức không biết xả đâu cho hết, hắn hầm hừ đỡ người dậy, tiện thể dòm thử một chút, cũng may không phát sinh thêm gì, xúc cảm chạm qua vẫn còn hơi âm ấm rất dễ chịu.

Gia Quân thấy má lẫn cổ cậu đỏ lừ, sau một hồi hắn cũng phát giác tư thế giữa hai người cũng không được tự nhiên cho lắm liền hắng giọng nói:"Là tôi sơ suất, để tôi pha nước cho."

Gia Quân vội vã rời khỏi hiện trường kỳ quái này, để lại An Lạc vẫn chưa dám ngẩng đầu lên.
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 24


Lăn qua lăn lại mãi đến gần nửa đêm Gia Quân mới tắm xong, lúc hắn bước ra thì thấy An Lạc đang ôm cái gối lòe loẹt của sofa nhà hắn ngủ gà ngủ gật.Gia Quân đến gần khuỵu gối ngẩng mặt lên nhìn cậu, dưới ánh đèn nhàn nhạt An Lạc trông như con thỏ nhỏ nghỉ ngơi ở ổ của mình, có chút vô hại, lại có chút đáng yêu.

Hắn đưa tay sờ lên gương mặt vẫn còn sưng húp của cậu, có lẽ bản thân hắn cũng không phát hiện rằng ánh mắt lạnh lùng thường ngày cũng dần trở nên nhu hòa theo màu vàng ấm áp của ánh đèn phòng.An Lạc bỗng giật người một chút, Gia Quân vội vã buông tay ra, lúc này mới cất giọng nhẹ nhàng gọi cậu:"Này, lên phòng ngủ, ở đây lạnh lắm."

An Lạc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cậu dụi dụi cặp mắt nhập nhèm của mình, phát hiện gương mặt Gia Quân đang ở rất gần cậu."

Nhóc ham ngủ."

- Gia Quân mắng một tiếng rồi xoay người lại - "Lên đi."

An Lạc có hơi thất thần nhìn tấm lưng dày rộng của hắn, bất giác một tay níu lưng quần, tay còn lại choàng vào cổ Gia Quân rồi nằm lên đó.Gia Quân dường như rất hài lòng với thái độ ngoan ngoãn không phản kháng của An Lạc, hắn điều chỉnh tư thế cho vững rồi cõng người lên phòng.Căn phòng của Gia Quân không lớn lắm, bên trong bày trí khá đơn giản, điều đó khiến cho đống quần áo lộn xộn trên giường hắn càng nổi bật hơn."

Lúc nãy tìm đồ cho nhóc đấy."

- Gia Quân bỗng cảm thấy hơi xấu hổ nên nói ngay - "Ngồi đó đi để tôi dọn."

Nói là dọn nhưng thực chất chỉ ôm lên rồi quăng hết vào tủ, An Lạc nhìn cái tủ bé tẹo sắp không chịu nổi sức chứa đến độ tràn ra ngoài tự cảm thấy thương thay cho nó."

Được rồi, nhóc xích vào đi."

Dọn dẹp xong đâu đó Gia Quân quay trở lại giường mình, hắn thấy An Lạc vẫn cứ ngồi im bất động không phản ứng gì liền phẩy phẩy tay bảo cậu nhích vào.An Lạc thoáng ngẩn người, chẳng lẽ tối nay Gia Quân định ngủ chung với cậu, nhưng rõ ràng lúc lên lầu cậu có thấy vẫn còn phòng mà."

Nhóc không định đi ngủ à?"

Gia Quân nhíu mày nhìn cậu, An Lạc vội lắc lắc đầu, chỉ đành nhích người vào trong rồi căng thẳng nằm xuống."

Cho nhóc đấy."

Gia Quân nhìn bộ dạng cứng ngắt của An Lạc có chút buồn cười, hắn ném chiếc gối duy nhất của mình cho cậu, sau đó cũng nằm xuống bên cạnh.An Lạc ôm lấy cái gối xẹp lép ấy vào lòng, ngẫm nghĩ đoán xem rốt cuộc nó đã bao nhiêu năm tuổi rồi, cuối cùng vẫn chậm chạp nằm lên nó.

Gia Quân nằm xoay lưng về phía cậu, dùng cánh tay làm gối đầu, cũng không biết đã ngủ hay chưa.

Thật ra đến giờ cậu có cảm giác mình dường như đã rất hiểu người đàn ông này, nhưng lại dường như chẳng biết gì về hắn cả.

Gia Quân lạnh lùng, Gia Quân cộc cằn, Gia Quân chu đáo cũng rất... dịu dàng, rốt cuộc đâu mới thật là hắn?

Hay căn bản đó đều là hắn?Nệm giường êm ấm cùng thân thể sạch sẽ khiến An Lạc nhanh chóng chìm vào giấc ngủ lần nữa.

Gia Quân lắng nghe tiếng hít thở đều đều của cậu vang lên sau lưng, hắn nhẹ nhàng xoay người lại, trong bóng đêm, hắn chẳng trông rõ mặt cậu, nhưng cái không khí mà nhóc con toát ra vẫn chưa bao giờ thay đổi, sạch sẽ, dịu ngoan.

Gia Quân kéo kín chăn lên cho An Lạc, phát hiện nhóc con khẽ co lại rồi giật người một cái, hắn nhận ra nhóc con đang hắt xì.Thực sự trên đời có sự tồn tại yên lặng đến vậy sao?

Gia Quân đã luôn tự hỏi câu ấy mỗi lần gặp An Lạc.

Sự hiện diện của cậu khiến hắn cảm thấy rất bình yên, nhưng cũng rất sợ hãi.

Gia Quân có cảm tưởng nếu một ngày nào đó hắn để lạc mất cậu trong dòng người đông đúc ở thành phố này thì sẽ rất khó mới tìm lại được.Trong bóng đêm lạnh lẽo, có hai kẻ cô đơn đang dần tựa vào hơi ấm của nhau mà say giấc nồng."

Nè, sao dạo này cậu không tìm mình chơi nữa vậy?"

- Thỏ con tức giận oán trách."

À, mình hơi bận."

- An Lạc ngại ngùng đáp."

Đừng có xạo."

- Thỏ con bay đến trước mặt cậu - "Cậu có bạn mới quên bạn cũ!"

"Đâu có đâu."

"Nói xạo!

Trưa nào cậu cũng cùng cái tên mặt mày hung dữ chơi với nhau."

"Đâu có dữ lắm đâu..."

- An Lạc né tránh ánh mắt của thỏ con mà đáp."

Thấy chưa, cậu còn bênh người đó.

Hắn là kẻ xấu đó, đừng có chơi với hắn nữa."

- Thỏ con nghiêm khắc nhắc nhở."

Tụi mình không phải là bạn mà... với lại...

ảnh cũng đâu có xấu lắm đâu..."

Thỏ con bất lực nhìn người bạn nhỏ của mình, nó chắc chắn cậu đã bị dụ dỗ mất rồi.

Nghĩ nghĩ, nó bay đến ngồi trước mặt cậu bắt đầu nghiêm túc nói chuyện:"An Lạc, cậu có biết vì sao mình lại quen tên xấu xa đó không?"

"Ảnh cướp hộp cơm của mình."

- An Lạc nhớ đến lần đầu tiên gặp Gia Quân, có hơi giận một chút."

Vậy lần hai thì sao?"

- Thỏ con gật đầu hỏi tiếp."

Ảnh lấy tiền của dì út đưa mình, hại mình bị đánh một trận."

- An Lạc tức giận nói."

Đúng rồi, vậy rõ ràng hắn khiến cậu thê thảm quá chừng."

"Nhưng sau đó ảnh đưa mình đi bệnh viện, lúc đó mình sốt cao lắm."

- An Lạc cẩn thận suy nghĩ."

Nhưng rồi hắn biến cậu thành con nợ của hắn trong khi chưa chịu trả số tiền cũ."

"Ừm... nhưng mà...

ảnh đâu có đòi đâu..."

- An Lạc nhỏ giọng đáp - "Còn cho mình nhiều đồ ăn ngon, còn phụ mình rửa chén... phải rồi... còn cho mình điện thoại xịn nữa!"

"Nhưng vì cái điện thoại đó nên cậu mới bị đánh lần nữa...

Chắc chắn là hắn đã ăn cắp nên mới hại cậu như vậy."

"Chắc không phải đâu."

- An Lạc nói - "Tên đó nhìn xấu xa như vậy chắc chỉ muốn cướp điện thoại của mình nên mới kiếm chuyện á."

"A a a a!

Cậu là đồ đần độn!

Không nói chuyện với cậu nữa."

Thỏ con gần như chẳng biết đối đáp thế nào nữa, giận dữ mắng một tràng rồi biến mất.
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 25


Bầu trời sau cơn mưa như được gột rửa sạch sẽ, ánh nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào hai người đang ngủ say trên giường.

An Lạc bị chút chói chang dịu dàng đó làm tỉnh, cậu mơ màng mở mắt ra, cố gắng suy nghĩ khuôn ngực vững chãi trước mặt mình là gì.Hình như hôm qua cậu bị đánh, sau đó bỏ chạy ra khỏi quán, rồi va vào Gia Quân, rồi bị hắn mang đi bệnh viện, cuối cùng trở về nhà của hắn.

Trở về nhà hắn?

An Lạc mở to mắt, cậu rốt cuộc cũng biết cái người mình đang ôm như gối ôm là ai, và chỗ này cũng chẳng phải phòng trọ cậu.Bịch!"

Làm cái gì vậy hả?"

Gia Quân lồm cồm từ trên mặt đất bò dậy, hắn là dạng gắt ngủ, chưa kể tự dưng mới sáng sớm đã bị đạp xuống giường thì ai mà chẳng nổi nóng, nhưng chưa kịp mắng xong đã bị dẫm tiếp một cái rõ đau lên người, hắn nghiến răng kéo ngay nhóc con đang muốn bỏ chạy về lại."

Gây án rồi muốn chạy?"

Gia Quân trở mình đè nhóc con dám quấy nhiễu giấc ngủ của hắn dưới thân tức giận hỏi.

An Lạc lúc này vừa gấp vừa sợ, khỏi phải nói bộ dạng hung thần ác sát kèm thân hình to lớn không khác gì con gấu của hắn trông dọa người như thế nào.

Cậu muốn vùng vẫy nhưng dường như mọi nỗ lực đều là vô ích.

Gia Quân thấy đôi mắt An Lạc dần phiếm đỏ, trong có vẻ đáng thương lắm, dưới ánh mặt trời ấm áp, da thịt cậu hơi ửng hồng lên, trái tim hắn bỗng chốc hẫng đi một nhịp.

Gia Quân khẽ hắng giọng ngồi thẳng dậy, nhưng để đảm bảo người không chạy thì vẫn nắm chặt cánh tay cậu sau đó hỏi:"Mới sáng sớm chạy đi đâu?"

An Lạc nhìn lên đồng hồ, đã gần sáu giờ sáng rồi, lúc này đến quán ăn đảm bảo sẽ lại bị mắng cho mà xem.

Gia Quân quan sát được ánh mắt của cậu, lập tức nhíu mày không vui nói:"Giờ này nhóc còn định đến đó làm?

Nhóc nhìn lại xem trên cơ thể mình có còn chỗ nào nguyên vẹn hay không hả?"

An Lạc cúi gầm đầu không thèm nhìn hắn, đối với dì út làm gì có khái niệm cậu có vấn đề gì, nếu không làm tức là lười biếng, mà lười biếng thì sẽ bị phạt."

Không cho đi nữa, chỗ đó chẳng tốt lành gì."

- Gia Quân dứt khoát nói.An Lạc ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó cậu vội lắc lắc đầu, không thể bỏ việc được mà."

Cùng lắm tôi tìm cho nhóc chỗ khác."

An Lạc xoắn xít cả lên, cậu nghĩ Gia Quân vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, chứ loại như cậu thì ai mà chịu nhận cơ chứ.

An Lạc cũng từng lén dì út tự đi xin ở những chỗ khác rồi, ngặt nỗi người ta vừa thấy cậu không nói chuyện được đã chẳng muốn giao tiếp chứ đừng bàn đến vấn đề cậu có làm được việc hay không.

Có một lần đang thập thò ngoài hàng cửa hàng hoa của một bà chủ nọ, bà thấy cậu đáng thương liền dúi vào tay cậu tờ năm trăm ngàn, cậu chưa kịp từ chối thì đã bị dì út bắt gặp, tiền cũng mất mà còn bị nhéo lỗ tai."

Nhóc không tin tôi?"

- Gia Quân trầm giọng hỏi.An Lạc né tránh ánh mắt của hắn, Gia Quân lập tức cảm thấy không hài lòng, nhóc con vậy mà dám nghi ngờ hắn.

"Nếu tôi không tìm được việc khác cho nhóc thì muốn gì tôi cũng chịu?

Được không?"

An Lạc lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên xen lẫn trông chờ.

Gia Quân thấy nhóc con đã dao động, khóe miệng nhếch lên đưa giấy bút qua."

Viết lên đi, nhóc muốn cái gì."

An Lạc chẳng từ chối mà hí hoáy viết ngay."

Xóa nợ, trả lại số tiền đã lấy."

Gia Quân nhướng mày đọc xong, hắn liếc cậu một cái mắng nhỏ:"Nhóc tham lam..."

Đoạn hắn đột nhiên nhếch mép cười xấu xa, cũng lấy bút viết vào đó:"Nếu tôi tìm được thì sau này nhóc không được phép cãi lời tôi...

Được rồi, ký tên đi."

Ký tên?

An Lạc nghĩ không cần phải nghiêm túc thế chứ?

Nhưng Gia Quân có vẻ rất kiên quyết, cậu cũng đành ký vào đó."

Được rồi, thỏa thuận xong, hôm nay nghỉ làm, đi ăn sáng đã."

Gia Quân xếp gọn tờ giấy kẹp vào quyển sổ nhỏ rồi ném bừa lên bàn, An Lạc chẳng thể nào chịu nổi sự bừa bộn của hắn nên cứ lo lắng ngó theo để chắc rằng tờ cam kết không bị rơi ra, sau đó mới lạch bạch nắm lưng quần theo hắn xuống lầu.Đến phòng vệ sinh, Gia Quân lục loạn cả lên mấy ngăn tủ trong đó để tìm bàn chải mới cho An Lạc, lúc hắn mở tủ ra An Lạc có cảm tưởng mình bị cả lớp bụi thổi đầy cả mặt, mà bên trong đã thành động bàn tơ thu nhỏ, cậu lặng lẽ tự hỏi xem rốt cuộc đã bao lâu Gia Quân đụng vào cái tủ bí ẩn này rồi."

Có rồi, nhóc dùng đỡ đi.

Lát đi mua cái mới."

Gia Quân đưa cậu một cái bàn chải loại dùng cho trẻ em, chữ viết trên vỏ đã mờ đến độ không đọc nổi nữa, cậu thầm cầu nguyện hy vọng lớp ẩm mốc vẫn chưa thẩm thấu vào bên trong."

Phải rồi, làm gì cứ túm lưng quần hoài vậy?"

- Đương lúc An Lạc đang trét kem thì hắn cất tiếng hỏi.

Gia Quân vốn cũng không nghĩ là bộ đồ đối với cậu lại lớn đến thế, này là hắn đã lục quần áo từ hồi hắn tầm lớp bảy, nhưng Gia Quân lại quên mất rằng lúc đó bản thân đã cao gần một mét tám rồi, thuộc kiểu to con nhất trong lớp.An Lạc có hơi bối rối, nhưng cũng không ngần ngại mà kéo lưng quần ra hai bên cho hắn thấy, rộng đến độ cậu có thể bơi trong đó luôn.

Gia Quân nhìn chằm chằm cơ thể nhỏ thó nhóc con chìm trong bộ đồ, lại nhìn đến động tác phải giữ lưng quần cho khỏi tụt của cậu, cuối cùng nhịn không nổi mà bật cười.An Lạc nhíu mày nhìn bả vai run run của hắn, tức giận quyết định không thèm để ý đến nữa, nhanh chóng đánh răng rồi ra khỏi phòng vệ sinh luôn."

Này... ha ha... nhóc giận à... ha ha..."

Gia Quân cũng vội vã làm cho xong rồi đuổi theo kéo người lại, nhưng nhìn đến khuôn mặt phụng phịu không vui nhưng vẫn phải giữ lấy quần khiến hắn lại không nhịn được cười, Gia Quân có cảm giác trong nhà mình đang nuôi một bé cánh cụt nhỏ vậy.An Lạc nhìn bộ dạng ôm bụng như sắp chết của Gia Quân, chợt nhớ đến lời thỏ con đêm qua: "Hắn là kẻ xấu đó, đừng có chơi với hắn nữa."
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 26


Gia Quân lần nữa lục tung cả tủ quần áo lúc nhỏ của mình để tìm cho An Lạc một bộ tương đối ra ngoài, vóc dáng của nhóc con thực sự khiến một kẻ chẳng mấy khi quan tâm điều gì như hắn phải đau đầu."

Thử cái này xem, thắt dây nịt vào."

An Lạc chán nản nhìn đống quần áo chất cao như núi trên sàn, cậu vốn dĩ muốn mặc lại quần áo cũ hôm qua nhưng Gia Quân bảo đã vứt nó vào máy giặt rồi, tốt hơn hết là cậu nên ngoan ngoãn mặc đồ của hắn còn không thì đừng hòng đi đâu cả."

Để tôi làm cho."

Thấy An Lạc cứ mãi loay hoay chả xỏ xong thắt lưng, Gia Quân không có kiên nhẫn mà bước qua giành lấy làm luôn.

"Kéo áo lên."

An Lạc bối rối muốn chết, nhưng trị số vũ lực và độ chai mặt lại không bằng gã lưu manh trước mắt, chỉ đành kéo nhẹ áo lên theo lời hắn.

Gia Quân nhìn vòng eo ẩn hiện sau lớp áo, bỗng chốc có chút không tự nhiên, hắn hắng giọng một cái, tay lại liên tục xỏ hụt mấy lần.

Vòng eo của nhóc con nhỏ xíu, Gia Quân cảm giác hắn có thể dễ dàng ôm trọn lấy bằng một tay, thầm nghĩ đúng là quá gầy, rốt cuộc đống thức ăn hắn mang cho cậu đã đi đâu rồi chứ?Lúc cả hai rời được phòng, cả gương mặt của An Lạc đã đỏ đến mức Gia Quân hình dung nó với đít khỉ.

Hắn cũng không phải cố ý, chỉ là đến khi bị một đôi tay chụp lấy mới phát giác hóa ra hắn đang vô tình nắn bóp eo cậu.

An Lạc cúi đầu mím mím môi, cậu cũng không hiểu nổi Gia Quân đang làm cái gì nữa, đột nhiên sờ sờ bóp bóp eo cậu khiến cậu vừa nhột vừa ngượng."

Đứng đây đợi, tôi dắt xe ra."

Gia Quân dặn dò xong rồi vào trong garage tối om, An Lạc cũng đưa mắt nhìn theo, thấy hắn đang phủi bụi một chiếc mô tô khá hầm hố.

An Lạc cũng từng nhiều lần nhìn thấy những người đi mô tô kiểu này, dưới con mắt ngây thơ của cậu, cậu cảm thấy bọn họ rất ngầu nhưng đồng thời cũng rất đáng sợ, thi thoảng ngồi trong hẻm nhỏ chăm chỉ rửa chén còn bị tiếng bô xe chạy bên ngoài làm cho giật mình, tóm lại là cực kỳ ồn ào.

"Lên xe đi!"

Gia Quân ném cho cậu chiếc nón bảo hiểm cũng lớn không kém, cậu lén lút bĩu môi một cái, trông Gia Quân đi cạnh con xe này cứ chảnh chảnh thế nào, nhìn điệu bộ càng đáng ghét hơn bình thường nữa."

Ngồi sát vào, ôm tôi."

Gia Quân bực mình thấy nhóc con ngồi cách mình cả cây số, cứ như thể người hắn có độc vậy, hắn vừa mắng vừa rồ ga lên khiến An Lạc theo quán tính bật ngửa ra sau, cậu hoảng sợ vội vàng chụp lấy eo hắn mà ôm siết vào."

Cũng biết sợ cơ đấy."

An Lạc âm thầm nghiến răng, cậu thật sự muốn đạp cái tên chết tiệt này xuống đất cho rồi, đến bây giờ tim câu vẫn còn đập thình thịch chưa bình tĩnh nổi nữa.Đường phố thành thị buổi sáng còn ồn ào náo nhiệt hơn cả về đêm, dưới ánh sáng dìu dịu của mặt trời ban mai ai nấy đều đổ mồ hôi ướt cả áo, vừa ra đến ngã tư là chiếc xe quá khổ của Gia Quân đã chẳng nhích nổi phân nào.Gia Quân lúc chạy xe rất im lặng, có lẽ vì sợ cậu không thể giao tiếp với hắn hoặc chăng bởi vì xung quanh quá ồn ào hay đơn giản đây là thói quen của Gia Quân.

An Lạc im lặng ôm chặt hắn để phòng hờ gã thô lỗ này bất ngờ phóng đi bất cứ lúc nào, cậu đưa mắt nhìn bờ lưng vững chãi của hắn, cảm giác Gia Quân giống như một con sói cô độc vậy, cách hắn hành xử, cách hắn nói chuyện đều trông không có gì là tử tế cả nhưng An Lạc chợt nhận ra nó lại không hại đến ai, chỉ là nó khiến cho chẳng có ai muốn gần gũi hắn.

An Lạc khẽ tựa vào tấm lưng đơn độc ấy, có lẽ là bởi vì nắng mai mà nó ấm áp hơn cái vẻ lạnh lùng thường ngày mà chủ nhân nó thường trưng ra."

Có gì vui lắm à?"

Gia Quân cảm thấy cơ thể nhỏ bé áp vào lưng mình run nhẹ, hắn biết nhóc con đang cười, trong đầu lập tức đoán rằng cậu lại nghĩ xấu gì về hắn mới vui vẻ như vậy.

Hiển nhiên An Lạc không trả lời, nhưng nếu có thể cậu cũng không biết nói thế nào, chỉ là đột nhiên cảm thấy rất vui, khi vui vẻ thì phải cười một chút không phải sao?

An Lạc đã không còn nhớ nổi khoảng thời gian mình thảnh thơi ngồi sau xe một ai đó ngắm phố phường như này rồi.

Lúc trước cậu sống cùng ông bà ngoại, buổi sáng sẽ được ông cọc cạch đèo trên con xe đạp cũ chở cậu đi học, ông từng hứa có thời gian sẽ tập xe cho cậu, nhưng đến cuối cùng ông bà cũng theo ba mẹ, còn con xe đạp thì bị bên phế liệu mang đi luôn.

Tầm hơn một tiếng sau họ tấp vào một quán mì hoành thánh nhỏ, căn tiệm nhìn qua khá cũ kỹ, nhưng hương thơm từ đó bay ra lại khiến bụng của người chạy ngang qua phải réo gọi.

"Chú, hai tô đầy đủ, một tô không hành."

An Lạc lững thững đi theo phía sau Gia Quân, cậu ngạc nhiên nhìn hắn, Gia Quân vậy mà không biết ăn hành."

Ủa Quân, ai vậy con?"

Người bán là một ông chú độ gần năm mươi, dáng người thấp bé, khuôn mặt tròn trĩnh cười lên trông rất phúc hậu, có vẻ là quen thân với Gia Quân lắm, bởi cho đến bây giờ ngoại trừ Vĩnh Huy ra thì cậu cũng chưa thấy ai hồ hởi nói chuyện với hắn như vậy."

Thằng nhóc con tình cờ quen được thôi, hôm nay rảnh rỗi dẫn nó theo ăn chỗ chú cho biết."

"Vậy ha, nhìn dễ thương ghê."

- Chú Há, cũng là chủ tiệm mì vui vẻ nhìn cậu hỏi - "Con tên gì?

Bao tuổi rồi?"

"Tên An Lạc, năm nay mới mười sáu thôi chú."

- Gia Quân tốt bụng nói giúp cậu - "Nhóc không nói chuyện được."

"Chết, xin lỗi chú không biết."

An Lạc vội vã xua xua tay tỏ ý không sao, đây là lần đầu tiên có người thấy áy náy vì không biết chuyện của cậu thế này."

Ờ, thằng Bảo cũng ở đây đó, đang ngồi chỗ cũ."

- Chú Há vừa trụng mì vừa nói với Gia Quân đang ngó quanh quán một vòng."

Con thấy nó rồi."

Gia Quân gật đầu, hắn với tay ra sau nắm lấy tay An Lạc mà kéo qua chỗ bàn gần trong gốc, một tên con trai trong trạc tuổi hắn, bộ đáng chải chuốt bảnh bao, thấy hắn đến ngồi cũng không có vẻ gì ngạc nhiên, ngược lại lực chú ý lại rơi vào người An Lạc."

Lính mới à?"

- Thiên Bảo hất hất mặt hỏi."

Bớt tào lao."

- Gia Quân lôi muỗng đũa bắt đầu tỉ mỉ chùi rồi đưa sang cho An Lạc - "Hôm nay nghỉ à?"

"Ừ."

- Gã bất mãn đáp."

Nghe có vẻ mày chưa được phục chức rồi."

- Gia Quân không nể nang mà cười cợt gã."

Mày nói tiếng nữa thì đừng trách tình nghĩa anh em."

- Thiên Bảo nghiến răng nói."

Cũng được, lâu rồi chúng ta không làm một trận.

Chi bằng hôm nay chiến luôn đi."

"Tao lại sợ mày quá."

An Lạc ngồi bên cạnh lắng nghe câu chuyện của hai người, âm thầm thở dài một cái, chẳng lẽ đây là tụ họp anh em xã hội đen trong truyền thuyết."

Đang nghĩ cái gì đấy."

Gia Quân thấy bộ mặt não nề của nhóc con thì gõ đầu cậu một cái, đưa mắt về phía Thiên Bảo giới thiệu:"Thiên Bảo, trông vậy thôi chứ từng thuộc lực lượng phòng chống ma túy đấy, giờ thì bị đày xuống làm lính đi tuần rồi..."

An Lạc mở to mắt không tin được nhìn gã, người như Gia Quân mà chơi với cả cảnh sát cơ đấy."

Mày giới thiệu cái kiểu gì vậy?"

- Thiên Bảo liếc mắt nhìn hắn, đoạn thân thiện cười với An Lạc - "Em đừng nghe nó nói tào lao, anh tạm nhận lệnh trải nghiệm thôi.

À mà em tên gì vậy?"

An Lạc ngắc ngứ nhìn Gia Quân, nhưng hắn lại không có vẻ gì định giúp đỡ cả, ánh mắt coi bộ rất hứng thú nhìn cậu.

An Lạc chẳng thèm để ý đến hắn cho mệt lòng, cậu biết thừa hắn đang chờ cậu năn nỉ hắn, dường như thú vui bắt nạt cậu là thú vui mà Gia Quân chẳng bao giờ chán được, cậu nhanh chóng chấm ngón tay vào nước trà rồi vẽ chữ ra bàn cho Thiên Bảo."

An...

Lạc..."

- Thiên Bảo lẩm bẩm đọc rồi ngạc nhiên nhìn cậu - "Em không nói được à?"

"Mày bị ngu hay sao còn hỏi vậy?"

- Gia Quân nom có vẻ cáu kỉnh lắm vì chẳng được như ý muốn, hắn khẽ liếc cậu một cái rồi nói tiếp - "Thế mắc gì không hỏi tao đây này."

"Rồi mắc gì mày cọc."

- Thiên Bảo cũng không nhìn mà mắng lại - "Muốn đánh nhau phải không?"

An Lạc thở dài một hơi, dù rằng nghề nghiệp hai tên này có vẻ trái ngược nhau nhưng cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao mà cả hai trở thành bạn được rồi.
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 27


Ăn sáng xong thì hai tên tinh lực dồi dào này cũng không có ý định nghỉ ngơi cho tiêu bớt, trực tiếp chạy đến phòng tập boxing gần đó để giáp lá cà với nhau luôn."

Anh Quân, anh Bảo, lâu rồi không thấy hai anh đến."

- Một cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn bước ra vui vẻ chào hỏi cả hai."

Hai người."

- Gia Quân gật đầu với cô."

Dạ, em biết rồi."

Cô gái mở hộc tủ ra lấy hai tấm thẻ đưa qua, đoạn cô chú ý đến An Lạc đang thập thò phía sau lưng Gia Quân:"Bé con nhà ai đây anh?

Mặt mũi em làm sao vậy?"

"Em trai tôi, tên An Lạc, cô xem lấy cái gì cho nó uống giúp tôi đi."

- Gia Quân cẩn thận dặn dò - "À, nhóc không nói chuyện được, đừng làm nó sợ."

"Dạ."

An Lạc ngơ ngác nhìn Gia Quân đang định đi mất, cậu vội vàng níu áo hắn lại."

Ngồi đây chơi với mấy chị đi, tôi vào xử tên này rồi ra."

- Gia Quân quay lại xoa đầu cậu nói."

Chưa biết ai xử ai đâu."

- Thiên Bảo cũng tốt bụng dặn dò An Lạc - "Em ở đây đi, tên này lúc đánh nhau trông gớm lắm, tốt hơn không nên nhìn."

An Lạc đành buông tay ra, cậu cũng cảm thấy hành động của mình có hơi kỳ cục một tẹo, nếu hắn không muốn cho cậu theo thì thôi, cậu cũng chẳng thèm."

Suốt ngày giận dỗi."

Gia Quân buồn cười nhìn bộ dạng tiu nghỉu của cậu, hắn búng nhẹ một cái sau đó nói thêm:"Chiều nay đền cho một bữa cơm ngon."

An Lạc bĩu môi nhìn theo bóng lưng hắn khuất sau lối rẽ, thầm nghĩ ai mà thèm ăn kia chứ, bộ hắn xem cậu là heo chắc."

Em trai uống coca không?

Chị lấy cho em nha."

Chị gái xinh đẹp lúc nãy lập tức tận tình hỏi han cậu, An Lạc cũng đành ngượng ngùng gật đầu bừa, sợ diễn tả lung tung thì ảnh hưởng đến công việc của người ta."

Vậy đợi chị xíu chị đi lấy cho nha."

Bên trong phòng tập có mở máy lạnh nhè nhẹ, An Lạc cầm lon coca đã được khui sẵn kèm một cái ống hút hút một hơi thật nhiều, vị ngọt cùng hơi ga chảy xuống cổ họng khiến nó lập tức sảng khoái, cậu cũng rất tận hưởng vừa uống vừa quan sát xung quanh.Ở đây ngoại trừ boxing ra còn có đủ loại máy móc tập luyện khác, chốc chốc lại có người vào, nam nữ đủ ca, ai nấy cũng đều cao to hơn cậu rất nhiều, An Lạc nhìn mà cảm giác ngộp thở quá chừng, cỡ như họ chỉ cần một ngón tay cũng đủ đè bẹp cậu rồi."

Ủa, khách mới hả em?

Sao ngồi có mình ênh ở đây vậy?"

Một anh trai vai u thịt bắp trông vạm vỡ hơn Gia Quân rất nhiều đột nhiên ngồi xuống cạnh cậu, chất giọng lanh lảnh không hợp với ngoại hình hướng chị gái mà hỏi."

Em anh Quân đó, ảnh vào trong với anh Bảo rồi."

"Anh Quân qua hả?"

- Mắt anh trai đó sáng lên - "Vậy để tui đi ngắm tí."

"Bớt đi, méc sếp bây giờ."

Anh trai nghe chị gái cảnh cáo thì bĩu môi một cái, sau đó nhìn nhìn An Lạc, ngoại trừ gương mặt vẫn còn sưng húp một bên ra thì đôi mắt trong sáng của cậu khiến anh trai đột nhiên cảm thấy rất thích, ngay lập tức đon đả bắt chuyện:"Em là em anh Quân hả?

Dễ thương ghê.

Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Bé không nói được."

- Chị gái xen vào nói."

Uổng vậy."

- Anh trai bày ra vẻ mặt tiếc rẻ sau cũng không ngần ngại lôi cái máy tính bảng của mình ra - "Em dùng cái này nè, muốn gõ hay viết điều được."

An Lạc bị sự nhiệt tình của anh trai làm cho có hơi ngại ngùng, cậu chỉ đành giới thiệu sơ qua rồi trả máy lại, bộ dạng ngoan ngoãn rụt rè khiến cho anh trai càng thích hơn."

Thấy cưng quá à, muốn bắt cóc em ghê."

- Anh trai bẹo má cậu một cái rồi hỏi - "Em ăn bánh hông anh lấy cho, ngon lắm."

An Lạc bối rối lắc đầu, trong lòng sốt ruột nhìn vào trong, còn anh trai kia không biết từ lúc nào đã bưng hộp bánh quy vàng ươm đến trước mặt cậu rồi."

Nghỉ... nghỉ đã..."

Trong phòng tập lúc này chỉ có mỗi Gia Quân và Thiên Bảo, sau một hồi quần vũ với nhau thì cả hai đều mồ hôi nhễ nhại, Thiên Bảo quyết định xin nghỉ một chút để lại sức.

Gia Quân liếc mắt nhìn gã một cái rồi nói:"Mày xuống trình rồi."

"Chưa bắt kịp lại thôi."

- Thiên Bảo tu một ngụm nước lớn - "Suốt ngày phải chạy theo bắt một đám người lấn chiếm lòng lề đường rồi lũ cướp vặt, mẹ nó chán muốn chết."

"Do mày thôi."

- Gia Quân cười cười nói - "Không chịu năn nỉ ông già giúp cho phục chức à?"

"Ổng có chủ động tao cũng không đồng ý."

Gia Quân lắc đầu nhìn gã, tên này là con cục trưởng, gia đình cũng thuộc dạng con ông cháu cha khiến nhiều người đều phải nể mặt.

Gã cũng rất giỏi, trước đây từng bị bệnh suýt chết nhưng sau khi từ quỷ môn quan trở về, dù bị mất một đoạn ký ức ấy vậy mà vẫn thành công đỗ vào trường cảnh sát, sau trở thành người của đội phòng chống ma túy.

Thiên Bảo cực kỳ ghét người khác nhắc đến mối quan hệ giữa gã và cục trưởng bởi ai cũng bảo rằng chính nhờ ba gã mà gã mới có con đường thuận lợi đến thế, trong một lần nóng tính đánh nhau với những người nhiều chuyện đó thì gã bị giáng chức xuống trở thành lính tuần tra."

Cần gì phải cố chấp, tự làm khổ bản thân."

"Nói người khác thì tự nhìn lại mình đi."

- Thiên Bảo nhướng mày nhìn hắn - "Chẳng phải ba mày cũng luôn kêu mày trở về công ty của ổng sao?"

"Đến đó làm gì?"

- Gia Quân cười mỉa mai.Thiên Bảo từ chối cho ý kiến, chợt gã hỏi:"Phải rồi, thằng nhóc đi theo mày là sao vậy?

Mày bắt nạt nó à?"

Từ lúc nhìn thấy An Lạc thương tích đầy mình kia bụng gã đã đầy thắc mắc, chỉ là không tiện hỏi lắm, trông nhóc con lại có vẻ khá hòa hợp và ỷ lại vào thằng bạn lưu manh của mình."

Tao rảnh mà đi bắt nạt một thằng oắt con à."

- Gia Quân liếc mắt nhìn gã - "Tiện tay cứu vớt thôi, đang giúp nhóc tìm việc."

"Yo, nay bạn tao cao cả dữ."

"Mẹ nó, mày lên đây!"

Gia Quân chống người ngồi dậy bước lên võ đài, Thiên Bảo cũng khởi động tay chân bước theo hắn, cả hai lao vào bắt đầu một vòng đấu mới.
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 28


"Giỏi quá, lại qua màn rồi."

Lúc Gia Quân và Thiên Bảo bước ra đã thấy An Lạc lọt thỏm giữa một đám anh trai chị gái cao lớn, cậu ôm Ipad chọt chọt di chuyển trên màn hình còn những người xung quanh thì ở bên cạnh cổ vũ khen ngợi."

Ăn một cái bánh."

Anh trai vạm vỡ vui vẻ đút bánh cho cậu, còn tranh thủ bẹo má cậu một cái.

Gia Quân thấy An Lạc không có vẻ gì là khó chịu, còn đung đưa chân xem chừng hứng khởi lắm, Thiên Bảo nhướng mày nhìn khung cảnh trước mắt mà thúc thúc vào người hắn:"Xem ra nhóc con của mày rất được yêu thích, coi chừng bị bắt mất...

Này!"

Gia Quân không quan tâm Thiên Bảo nói gì, hắn hùng hục bước qua, cả cái bóng lớn chắn ngang khiến cả đám người ngẩng đầu lên nhìn hắn."

Chơi vui lắm à?"

"Anh Quân, tập xong rồi hả?"

- Anh trai sáng mắt chào hỏi hắn - "Em anh dễ thương ghê á?

Sao bé bị thương dữ vậy anh?"

Gia Quân không trả lời, ánh mắt hung dữ liếc nhìn anh trai khiến không khí bỗng chốc trở nên kỳ lạ, những người vây xung quanh cũng cảm thấy không đúng lắm, vội vã kéo anh trai rời khỏi chỗ đó:"Khách vô, đi tiếp khách."

"Cho anh xin lại cái máy."

An Lạc ngơ ngác nhìn đám đông xung quanh giải tán, cả cái màn hình cỡ lớn cũng bị lấy về, cuối cùng phát hiện ra Gia Quân đang hung dữ trừng mình."

Tôi đứng đây lâu như vậy mà nhóc cũng không thèm nhìn tôi lấy một cái?"

An Lạc khó hiểu ngẩng ra nhìn hắn, chẳng biết tên này lại mắc cái chứng gì nữa, chính hắn tự bỏ cậu ở đây một mình trước còn gì."

Bộ nhóc không được dạy là không được gần gũi người lạ à?"

- Gia Quân trầm giọng hỏi - "Đã lớn chừng này rồi mà để người ta muốn làm gì thì làm là sao?"

An Lạc nhíu mày, cậu lập tức đứng dậy, không thể biểu đạt bằng câu từ liền lập tức dùng ánh mắt tức giận trừng lại hắn.

Cậu chả hiểu Gia Quân đang muốn nói cái gì nữa, rõ ràng bọn họ đang ở trong phòng tập an toàn, hơn nữa cậu chỉ tiếp xúc với vài nhân viên ở đây, mà chẳng phải trước đó chính hắn đã gửi gắm cậu cho họ hay sao?"

Này, mày nói gì vậy?

Đang trong phòng tập mà?"

Thiên Bảo cũng không hiểu thằng bạn chí cốt của mình đang nổi xung vì cái gì, gã bước qua hy vọng giải vây giúp nhóc con rõ là không đánh lại hắn kia."

Phòng tập thì không có người xấu?"

"Ở đây mày/anh là xấu nhất đấy."

Thiên Bảo và An Lạc đồng thời nghĩ, nhưng cũng chẳng nói ra ngoài, gã thấy tên này đang không vui thật liền vỗ vai nói:"Mày bình tĩnh chút đi, làm gì lúc nào cũng như có ai đổ nước sôi vào người vậy.

Bỏ nhóc con ở đây một mình thì nhóc buồn chán tội nghiệp, có người chơi cùng còn gì."

"

Sau này tôi đi đâu thì đi theo đó.

Đi về!"

An Lạc bĩu môi lẽo đẽo theo sau hắn, Thiên Bảo cũng hết nói nổi, đành quay lại gật đầu với chị gái lễ tân tỏ ý xin lỗi rồi rời khỏi.Thiên Bảo có việc phải đi trước, để lại một mình An Lạc và "cái bình nước sôi di động" tự lo liệu với nhau.

Gia Quân cũng chẳng nói chẳng rằng leo lên xe, lúc này An Lạc không muốn theo hắn chút nào, nhưng bản thân cũng không biết đi đâu, mà dễ gì tên này chịu để cậu đi."

Lại ngồi xa!

Nhích lại đây!"

An Lạc ngắc ngứ dịch dịch sát về, dù rõ tính hắn nhưng cậu nghĩ ai mà đối phó được với cái kiểu nắng mưa thất thường này chứ.

Gia Quân thấy cậu vẫn còn vịnh vào phần khung xe chứ không chịu ôm hắn như lúc sáng, vươn tay ra kéo bàn tay cậu về quàng qua eo hắn."

Ôm chặt vào, ngã tôi không đền đâu."

"Đồ khùng."

- An Lạc thầm nghĩ, cậu ngoan ngoãn ôm siết lấy vòng eo rắn chắc ấy.Gia Quân chắc chắn người đã ngồi yên vị mới khởi động xe, An Lạc nhận ra bọn họ đang đi về phía khu chợ gần nhà trọ cậu, trong lòng đầy thắc mắc."

Chẳng phải nói đi tìm việc sao?

Tôi có quen biết một chỗ.

Đến thử xem."

Khu chợ lúc này khá đông đúc, hàng người chen chúc lẫn nhau để mua miếng thịt con cá về cho gia đình, tiếng rao hàng trả giá vang vọng khắp cả khu chợ.

An Lạc đã từng đến đây rồi, cốt cũng vì nghe người ta nói trong đây nhiều việc dễ xin, nhưng sau khi kết thúc một ngày mòn mỏi kèm theo nhiều hơn những ánh mắt chán ghét không tên khiến cậu gần như chẳng muốn vào đây thêm lần nào nữa."

Nhường đường!

Nước sôi!"

Có một xe chở thực phẩm chạy ngang qua tách dòng người thành hai ngã, An Lạc cũng vội vàng tránh ra, chờ khi xe đi khuất lại lần nữa hòa nhập vào đám đông."

Anh Quân?"

Bóng lưng vững chãi của Gia Quân biến mất, cậu phát hiện mình lạc hắn rồi, trong lòng có chút hoảng hốt, vội vã chen chúc lên trên để tìm kiếm."

Không thấy."

Cậu thoáng sững người lại, đầu óc bỗng dưng trở nên hoàn toàn trống rỗng.

An Lạc biết cậu chẳng phải đứa trẻ cần ba mẹ chở che, việc đứng bơ vơ giữa khu chợ rộng lớn này cũng không là vấn đề gì lớn cả, nhưng cậu bỗng dưng có chút hoảng hốt giống như vừa đánh mất thứ gì quý giá vậy."

Nhóc đây rồi."

Cánh tay khẳng khiu bị người nắm lấy, An Lạc giật mình quay lại, khuôn mặt nhễ nhại của Gia Quân đập vào mắt, cậu hít mũi một cái rồi siết chặt lấy bàn tay ấy hơn."

Làm sao vậy?"

Gia Quân nhìn nhóc con có chỗ kỳ lạ trong lòng liền hơi sốt sắng vội cúi xuống nhìn thử, chỉ thấy trong đôi mắt đen láy đó là đôi ba phần hoảng hốt.

"Không sao đâu.

Tôi ở đây rồi.

Đừng sợ."

Trái tim hắn đánh thịch một tiếng, giữa dòng người qua lại cứ thế kéo An Lạc ôm vào lòng mà vỗ về.

Hắn sẽ không nói lúc không thấy cậu đâu hắn cũng hoảng hốt lắm, nhóc con nhỏ như vậy, lại không thể nói chuyện, dù hắn có gọi khản cổ cậu có nghe thấy cũng nào trả lời hắn được."

Nắm chặt tay tôi, đừng có buông, nghe chưa?"

Gia Quân cụng vào trán cậu dặn dò, An Lạc ngẩng ra nhìn bộ dạng ân cần của hắn của hắn vô thức gật gật đầu theo."

Đi thôi, sắp đến rồi."

Gia Quân nắm tay cậu dẫn đi, chẳng hiểu vì sao cậu lại cảm thấy đôi tay đầy những vết chai này lại đáng tin cậy đến thế, khóe miệng chẳng đặng mà cong lên, đôi chân vội vã đuổi theo sau.
 
Back
Top Bottom