Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!

[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 9


"Dừng ở đấy đi."

- Xe gần đến con hẻm nhỏ quen thuộc Gia Quân liền nói với Vĩnh Huy, sau đó quay sang ngó An Lạc mà hỏi - "Nhà nhóc ở gần đó mà phải không?"

An Lạc vốn chẳng muốn trả lời hắn đâu nhưng cậu cũng không thể ở rịt trên cái xe này, chỉ đành cam chịu gật đầu."

Ừm, vậy mau dẫn tôi đến đó."

- Gia Quân trầm giọng nói."

Đại ca có cần em giúp gì không?"

Vĩnh Huy ngồi phía trước không nhịn được xen vào, gã chẳng biết rốt cuộc đại ca gã đang có dây mơ rễ má gì với An Lạc, nếu gã nhớ không lầm thì đây là thằng nhóc mới hôm trước bị hắn lấy mất hai triệu mấy thì phải, sao bây giờ lại dính lấy nhau nữa rồi?

Từ khi nào mà đại ca lại thích dây dưa bắt nạt một đứa nhỏ...

ừm... trông tội nghiệp thế chứ?"

Không cần!"

- Gia Quân dứt khoát đáp - "Mày đi về trước!"

"Dạ."

- Vĩnh Huy hết cách đành rụt cổ lại, đoạn hơi liếc mắt đến An Lạc qua kính chiếu hậu, nhìn thế nào cũng thấy cậu đâu có chút cam tâm tình nguyện nào muốn đi cùng Gia Quân cả, không lẽ đúng là đại ca gã đang ức hiếp đứa nhỏ này?Vĩnh Huy dõi theo bóng dáng hai người dần khuất sau hẻm nhỏ, nuốt một ngụm nước bọt rồi đánh nhẹ lái đi.Cả con đường vắng lặng chỉ có tiếng bước chân của cậu và hắn vang lên trong không gian rồi vọng lại, ngay cả âm thanh hít thở cũng dường như được phóng đại lên nhiều lần so với bình thường.

An Lạc tập trung đi nhanh về phía trước, nhiều lần cố ý muốn vượt qua Gia Quân nhưng vô ích, bởi với cái chân dài miên man của hắn thì chỉ đôi ba bước còn phải dừng lại chờ cậu nữa kìa."

Nhóc đi chậm vậy?"

- Gia Quân ngoái lại nhìn An Lạc đang thở hổn hển lạch bà lạch bạch đuổi theo mình.An Lạc bực mình lắm nhưng hiển nhiên không phản bác được hắn, trong đầu bỗng dưng tưởng tượng ra hình ảnh bản thân trở thật khổng lồ, chỉ cần đi một bước thôi đã về đến nhà, đồng thời dẫm bẹp lép cái tên đáng ghét trước mặt luôn."

Ừm, vẫn còn hơi nóng."

An Lạc giật mình thoát khỏi mộng tưởng khi bị bàn tay dày rộng của Gia Quân đột nhiên áp lên trán, cậu hơi ngẩng ra nhìn gương mặt hắn phóng đại kề sát má mình, hơi thở nhẹ nhàng phà lên chóp mũi cậu.

Gia Quân thấy An Lạc cứ ngơ ngác không phản ứng gì càng khó hiểu hơn, đừng nói với hắn là nhóc câm sốt đến ngu người rồi đấy."

Làm sao vậy?

Mau đi thôi."

- Gia Quân dời tay lên xoa xoa mái tóc đen nhánh có chút rối của cậu nhẹ nhàng nói.An Lạc gật gật đầu, tiếp tục chạy theo hắn, lần này cả hai cùng đi song song, ánh đèn ven đường kéo hai chiếc bóng khẽ chồng lên nhau."

Nhóc ở đây à?"

Gia Quân nhìn căn phòng bé tẹo chắc chỉ tầm sáu mét vuông, bên trong dù không có đồ đạc gì nhiều nhưng vẫn khiến hắn có cảm giác chật chội không tưởng, có lẽ điều duy nhất hắn ưng ý ở cái "hộp" này là mọi thứ tương đối sạch sẽ gọn gàng.

An Lạc mím môi đợi Gia Quân tự nhìn xem có gì đáng giá khất nợ cho hắn, cậu bỗng hơi ngại ngùng, hôm qua về mệt quá nên cậu vẫn chưa kịp dọn dẹp nữa."

Khách đến nhà không rót nước mời à?"

Gia Quân chẳng màng đến An Lạc đang bồn chồn đứng đó, hắn thoải mái mang cả giày vào trong rồi ngồi bẹp luôn xuống sàn, lưng tựa vào vách tường nhỏ phía sau, thản nhiên nói với cậu.

An Lạc nhíu mày nhìn đôi giày bẩn thỉu của Gia Quân, chỗ hắn ngồi lại là chỗ cậu bày chăn nệm ra ngủ, lửa giận đã biến mất lại lần nữa bùng lên.

Gia Quân nhìn được sự tức giận trong đáy mắt nhóc câm, hắn ung dung duỗi thẳng chân ra trông cực kỳ thiếu đòn."

Nhanh lên đi, vì mang nhóc đến bệnh viện mà đến giờ tôi vẫn chưa có giọt nước nào vào miệng này."

An Lạc thở hắt ra, quay lưng đến kệ bếp rót nước cho hắn, vừa rót xong lại nghe tiếng hắn ở sau ra lệnh:"Lấy thêm cái tô nữa, nhanh đi không cháo nguội mất."

An Lạc trợn mắt, không lẽ tên khùng này còn định ăn xong rồi mới đi, cậu có cảm xúc muốn bưng ly nước này tạt vào cái bản mặt khó ưa kia rồi chạy thẳng đến quán luôn chứ chẳng buồn ngủ nghê gì nữa."

Cảm ơn."

Gia Quân một hớp đã uống cạn ly, sau đó hắn vừa mở bịch cháo cho vào tô vừa nói:"Ngồi xuống đi, đứng mãi không thấy mỏi chân à."

An Lạc cũng không định tự hành hạ bản thân mà đứng tiếp, cũng bởi vì cái bụng xẹp lép của cậu đã bị mùi cháo nóng hổi thơm phức hấp dẫn, cậu len lén nuốt nước miếng rồi tìm một chỗ cách hắn tương đối xa mà ngồi xuống."

Ngồi xa vậy, lại đây."

- Gia Quân nhìn nhóc con ngồi thu lu cách hắn một khoảng liền gọi.An Lạc lắc lắc đầu, ánh mắt vẫn không tự chủ được mà nhìn tô cháo lòng hấp dẫn."

Lại đây!"

Gia Quân nhắc lại lần nữa, giọng điệu không mấy kiên nhẫn khiến cậu phát run, chỉ đành lồm cồm bò qua."

Ăn đi cho nóng."

- Gia Quân đẩy nhẹ tô cháo đến trước mặt, khẽ hắng giọng một tiếng.An Lạc lần này bị hắn dọa cho sợ thật rồi, cả cơ thể cứng đơ nhìn hắn trừng trừng."

Ăn!"

- Gia Quân bị cậu nhìn đến có hơi tức giận, không vui nói - "Hay muốn tôi đút?"

An Lạc vội vã lắc lắc đầu."

Vậy thì ăn mau đi!"

Dù chẳng kịp hiểu điều gì nữa rồi nhưng cậu cũng bắt đầu nhẹ nhàng múc một muỗng cháo lên, mùi thơm lần nữa xộc vào mũi, cậu khẽ liếc hắn một cái, thấy quả thật hắn không đùa liền há miệng ăn vào."

Ngon quá!"

An Lạc thầm nghĩ, đôi mắt cậu thoáng sáng lên.

Cháo được nấu rất nhừ, beo béo, cậu cắn trúng một hạt tiêu xây, cả khoang miệng lập tức cảm nhận được vị cay cay khiến gương mặt vì sốt đỏ ửng lên thêm, trông có vẻ hạnh phúc lắm."

Ngon lắm à?"

Gia Quân ngồi bên cạnh ngắm nhìn cái má phồng phồng của cậu đang nhai một miếng gan ngòn ngọt đăng đắng, thi thoảng quên mất nhai nhầm bên bị đánh sưng vù thì lập tức nhíu mày, sau lại vui vẻ đổi bên như không có chuyện gì cả.An Lạc quả thật bị tô cháo hấp dẫn đến chẳng còn nhớ cái tên bên cạnh nữa, mặc dù cậu cũng từng ăn qua rồi, nhưng không hiểu sao tô cháo này lại ngon hơn bất cứ tô cháo nào cậu đã ăn trước đây, An Lạc thiết nghĩ có lẽ vì đói quá."

No rồi à?"

- Gia Quân nhìn tô cháo chẳng còn chút gì bên trong, thầm cảm thán nhóc con coi vậy mà ăn cũng được quá, bỗng dưng tự hỏi nếu cậu béo thêm một chút thì trông sẽ thế nào?An Lạc lúc này mới nhớ đến thực tại, cậu ngượng ngùng gật gật đầu, ánh mắt khẽ liếc sang nơi khác."

Vậy uống thuốc rồi ngủ đi."

- Gia Quân mở điện thoại xem đồng hồ, đã gần ba giờ sáng rồi - "Tôi về."

An Lạc giật mình nhìn Gia Quân thật sự cứ thế chuẩn bị rời khỏi, cậu vội vàng cũng đứng lên theo, đôi tay vô thức nắm lấy cánh tay hắn."

Chuyện gì?"

- Gia Quân nhìn đến chỗ bị nắm, nhướng mày hỏi cậu.An Lạc buông ra, lần nữa vẽ lên không khí số ba rồi một cái chấm hỏi lớn, sau lo lắng nhìn hắn.

Vốn dĩ cậu cũng chẳng muốn có cái số nợ vớ vẩn này đâu, nhưng cậu không rõ được Gia Quân là kiểu người gì, lỡ đâu hôm nay hắn bỏ qua cho cậu, hôm sau liền đến kiếm chuyện với cậu thì sao?

Hỏi cho ra lẽ vẫn tốt hơn, An Lạc đã nghĩ vậy đấy."

Bây giờ tôi mệt rồi, hôm nào rảnh tôi ghé lại."

Còn định ghé lại?

An Lạc không tin được nhìn hắn, cái phòng bé tí của cậu có gì đâu mà hắn còn phải đến lần nữa."

Uống thuốc rồi ngủ đi."

Gia Quân buồn cười nhìn biểu cảm như sét đánh ngang tai của cậu, khẽ cong ngón tay rồi búng một cái lên trán khiến cậu đau chảy cả nước mắt, thẫn thờ trước cửa trông theo bóng lưng dần dần khuất vào bóng tối của Gia Quân."

Ra được rồi đó."

- Gia Quân đi đến gần đầu hẻm thì đứng lại trầm giọng nói."

Đại...

đại ca..."

- Vĩnh Huy cười cười từ trong ngã rẽ bước ra."

Chẳng phải tao bảo mày đi về sao?"

"À... em..."

Vĩnh Huy ấp úng nói, chẳng lẽ trả lời rằng gã sợ đại ca ăn hiếp nhóc câm, nhưng cuối cùng lại bị cảnh tượng đầm ấm của đại ca ngồi bên cạnh nhìn An Lạc ăn cháo còn khiến gã hoảng hốt hơn, sau một hồi đảo nghiêng đảo dọc gã đành thở dài đáp:"Em xin lỗi, em sai rồi."

"Hừ."

Gia Quân không vui quay người đi thẳng, Vĩnh Huy biết lần này mình đã chọc giận đại ca rồi, gã lo lắng chạy theo nịnh nọt:"Để em chở đại ca về nha, xe em đậu ở đầu hẻm nè... nha...

đại ca!"
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 10


Choang!"

Chuyện gì vậy?"

Âm thanh của thủy tinh vỡ toang khiến bà chủ quán lẫn đầu bếp hoảng hốt chạy vội ra sau, lập tức thấy một thằng nhóc câm gầy gò đang lo sợ gom lại những mảnh sứ trông có vẻ là của cái đĩa hình hoa loại nhỏ.

"Cái thằng phá hoại này!"

Giọng của dì út tức giận vang lên khiến An Lạc giật mình mà lỡ cứa vào ngón tay, nhưng hiển nhiên nào để cơ hội cho cậu kịp phản ứng gì thì cái lỗ tai đáng thương lần nữa lại bị nắm lên."

Lần trước là hai triệu, lần này là đập chén đĩa, có phải mày muốn tao dẹp tiệm luôn đúng không?"

An Lạc muốn lắc đầu nhưng không thể, chỉ đành hơi nhón chân để lỗ tai đỡ đau hơn.

Cậu nào dám có suy nghĩ muốn cái quán ăn nhỏ xíu này đóng cửa đâu, thi thoảng thì cũng có mong tiệm nghỉ một ngày để bản thân đỡ nhọc thôi chứ nếu nó dẹp thật thì cậu biết mình sẽ chẳng tốt đẹp hơn bao nhiêu.

"Bà chủ ơi, khách vào!"

"Biết rồi!"

- Dì út xỉ vào trán cậu cảnh cáo - "Dọn dẹp sạch sẽ, xong việc tao tính sổ với mày sau."

An Lạc rụt người lại chờ dì đi hẳn mới âm thầm thở phào một tiếng, cũng may đang trong thời gian đông khách nếu không có khi cậu lại được dì thưởng cho vài gậy vào người, nghĩ đến thôi đã sợ khiếp rồi.

An Lạc chán nản quay trở về tiếp tục dọn dẹp, nhưng tầm nhìn trước mắt cứ hoa cả lên khiến cậu khó chịu vô cùng.Lúc Gia Quân vừa rời đi không lâu thì cậu có uống thuốc của bác sĩ kê, nhưng cậu không dám ngủ vì chỉ còn chưa đến một tiếng nữa là phải đi làm rồi, thành ra đành cố thức rồi qua quán luôn."

Buồn ngủ quá..."

An Lạc dụi dụi đôi mắt nhập nhèm của mình, chậm chạp dọn từng mảnh sứ rơi vỡ trên nền đất ẩm ướt sau đó lại tiếp tục công việc quen thuộc hàng ngày.

Thi thoảng ngón tay cậu lại rỉ ra vài giọt máu đỏ thẫm, An Lạc thế nhưng lại chẳng cảm thấy gì cả, chỉ khe khẽ ngọ nguậy nó trong găng tay cao su.Tốc độ làm việc lúc này của An Lạc đã chậm đến độ rửa chưa xong mớ này thì mớ khác đã mang tới, cuối cùng đành ngậm ngùi bỏ luôn nửa tiếng nghỉ ngơi hiếm hoi buổi trưa để cố cho xong kịp."

An Lạc, nghỉ tay đi, lên bà chủ gọi kìa."

- Văn Đức, đầu bếp duy nhất của quán ló đầu xuống nói với cậu.

An Lạc nhanh chóng xếp nốt chồng chén lên kệ rồi vội vàng đứng dậy.

Văn Đức lắc lắc đầu thở dài nhìn nhóc con đi vào phòng thu chi, thầm nghĩ chắc hôm nay sẽ lén luộc cho nó thêm hai cái trứng gà.

Trong quán nhỏ này cũng chỉ có ông là quan tâm đến An Lạc, có lẽ bởi vì nhà bếp gần với chỗ rửa chén nhất hoặc đơn giản đứa trẻ này trước giờ không bao giờ chê đồ ông nấu kể cả khi đó là thứ cơm thừa canh cặn đã nguội lạnh từ lâu.An Lạc vào phòng khoảng hơn mười lăm phút mới trở ra, đầu tóc bình thường đã rối bù nay lại càng thê thảm hơn, Văn Đức thấy cậu xoa xoa hết chỗ này đến chỗ kia, biết thừa cậu vừa trải qua chuyện kinh khủng gì trong đó.

"Buổi tối dọn dẹp thì kiểm tra nồi cơm lớn rồi hẫng về nhé."

An Lạc lễ phép cúi đầu một cái sau đó quay về chỗ ngồi, đôi tay đeo găng có chút run rẩy, một vết bầm tím lộ ra dưới sống lưng đập vào mắt Văn Đức khiến ông chẳng nỡ nhìn tiếp.Cứ thế cũng hết được một ngày dài đằng đẵng, cũng may hôm nay dì út muốn dẫn con trai bà ấy đi ăn nhà hàng lớn nên quán đóng cửa sớm, nếu không sợ rằng cậu cũng chẳng trụ nổi đến đêm khuya.

Dọn dẹp xong, An Lạc lê cơ thể mệt mỏi mò mẫm bên trong nồi cơm, quả nhiên lấy được hai cái trứng gà, Văn Đức rất chu đáo, canh thời gian gần về mới luộc cho cậu nên vỏ trứng vẫn còn ấm lắm.

Cậu khẽ áp nó vào má mình, nâng niu cảm nhận chút ấm áp hiếm hoi dành cho bản thân.Đường phố lúc này đang là thời gian đông người qua lại nhất, lâu lắm rồi cậu mới có thể ngắm nhìn nhiều cửa hàng sáng rực đèn khắp một con phố thế này."

Ba ơi đó là con gấu đúng không ba?"

"Đúng rồi, con thích bạn gấu đó không?"

"Dạ thích!"

"Thế mua cho con nha."

"Ở nhà con có nhiều rồi mà anh."

"Nhưng hôm nay 1-6 mà em."

Trong cửa hàng đồ chơi nọ có gia đình nhỏ đang ríu rít đùa giỡn với nhau, An Lạc nghe họ nói chuyện mới sực nhớ ra hôm nay đúng là Quốc tế thiếu nhi thật, ngẫm lại thì cậu cũng qua cái độ tuổi đó lúc nào không hay, nên chỉ chậc lưỡi một cái rồi đi tiếp."

Này, một cơm sườn bì đến giờ chưa có đó."

"Dạ chờ một chút! nhóc Sơn, bưng cho khách đi con."

"Dạ!"

An Lạc trố mắt nhìn cái người khập khiễng bận rộn ở quán cơm đêm kia, cậu nhận ra anh, dẫu cho ngoại hình đã có nhiều thay đổi nhưng cậu chắc chắn chính là cái người năm năm trước đã giúp cậu thoát khỏi đám lưu manh trong con hẻm nhỏ.Dường như cũng cảm nhận được ánh mắt ai đó đang nhìn mình chằm chằm, An Sơn quay người lại, là một thằng nhóc nhỏ thó, anh thấy quen mắt lắm nhưng chẳng nhớ nổi mình đã gặp nó ở đâu."

Nhóc Sơn, bưng phần canh này qua bàn cuối đi."

"Dạ!"

An Sơn cũng chẳng có thời gian mà quan tâm một người anh không quen lắm, tiếp tục công việc chạy bàn với đôi chân di chuyển có chút khó khăn của mình.Thấy An Sơn không thèm để ý đến mình nữa làm An Lạc thoáng thất vọng, nhưng rồi cậu nghĩ người như cậu thì ai rảnh rỗi mà nhớ thương chứ, có chăng xui xẻo bị tên ôn thần Gia Quân ghi nợ thôi.

Cậu lẳng lặng đi tiếp, trong lúc ấy An Sơn đột nhiên nhớ ra được cái thằng nhóc ngớ ngẩn nhìn chằm chằm mình lúc nãy, anh vội vã chạy ra nhưng ở chỗ đó đã chẳng còn ai cả.________________Hi, truyện đã hoàn bên web Enovel nhưng mình sẽ cập nhật như đã hứa cho những ai muốn theo dõi truyện trên đây nhé ( ' ∀ ')ノ~ ♡Ngoài ra hiện tại mình vừa đăng tải bộ mới Tigridia - Cho cuộc sống không còn sự hối tiếc bên web Enovel với chủ đề thanh xuân vườn trườn, nếu ai có hứng thú có thể ủng hộ mình tiếp nha (⺣◡⺣)♡*
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 11


Lúc An Lạc vừa về đến hẻm nhỏ thì nhìn thấy cái xe cũ kĩ quen thuộc hôm qua, cậu hơi nhíu mày rồi tăng nhanh tốc độ, lúc này cậu chẳng có chút tâm trạng nào để mà chiều theo ý của Gia Quân nữa.An Lạc thuận lợi băng qua con hẻm tối đen, không có bất kỳ điều gì xảy ra cả, dù rằng lúc đi ngang qua lối rẽ kia cậu đã cẩn thận quan sát nhưng chẳng có ai ở đó ngoài một đống rác to đùng do người dân lén lút đổ, cậu thoáng khựng lại rồi ngẩn ra, bỗng thấy có chút... không quen.

An Lạc lắc lắc đầu, thầm nghĩ đúng là đã bị Gia Quân ám đến điên rồi, không gặp hắn thì tốt chứ có gì cậu phải xoắn xít như thế."

A, Đậu Phộng!"

"Đi đâu bây giờ mới về?"

An Lạc đơ người nhìn hai sắc thái khác nhau đứng trước cửa phòng trọ mình, một vui vẻ phấn khởi, một hậm hực như ai ăn hết của nhà hắn vậy.

"Đang bệnh sao không xin nghỉ một ngày?"

Gia Quân chẳng thèm đợi cậu phản ứng trực tiếp bước đến trước mặt cậu, dáng người hắn cao lớn khiến cậu cảm thấy có chút áp lực liền lùi ra sau một chút.

Gia Quân mặt mũi hầm hầm nhìn cậu, lúc chiều hắn định bụng ghé ngang xem nhóc câm đã đỡ chưa, vậy mà đón chào hắn chỉ là cánh cửa bị khóa bởi một cái ổ khóa rẻ tiền, người thì không nói cũng biết đã chạy đi đâu rồi.An Lạc nghiêng đầu sang chỗ khác lảng tránh ánh mắt đáng sợ của Gia Quân."

Không cho nghỉ?"

- Gia Quân hỏi tiếp.An Lạc dùng tay đẩy hắn ra muốn lách người vào nhà nhưng lại bị hắn thuận thế kéo cổ áo lại khiến cậu không dám đi tiếp vì sợ rách mất."

Cái gì đây?"

Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn không biết đã bao nhiêu năm ở khu trọ, Gia Quân nhíu mày thấy được những dấu tích đáng sợ ẩn hiện trên lưng An Lạc, hắn gằn giọng hỏi:"Là bà ta đánh nhóc?"

"Ui, em không sao chứ?"

- Vĩnh Huy kế bên cũng tò mò ngó thử, dù không rõ ràng nhưng cũng khiến trái tim gã khẽ đập nhanh hơn.An Lạc cúi gầm đầu sau đó quay qua dẫm lên chân Gia Quân một cái thật mạnh rồi đâm thẳng người chạy mất."

Đứng lại!

Nhóc chạy đi đâu?"

"Đại ca!"

- Vĩnh Huy vội vàng đuổi theo sau.Hiển nhiên cái dẫm của An Lạc chẳng bõ bèn gì với Gia Quân, cậu chưa chạy ra khỏi cổng khu trọ đã nhanh chóng bị hắn bắt lại, An Lạc tức giận vùng vẫy, tay chân không ngừng tìm cách đấm đá hắn."

Này, nhóc làm gì vậy?

Dừng lại!"

Gia Quân tức giận mắng lớn khiến động tác An Lạc khựng lại, cậu ngẩng mặt nhìn hắn, tự hỏi tại sao một người cao lớn đến thế lại cứ phải đi bắt nạt một đứa ốm yếu chẳng có gì trong tay như cậu chứ?

Cậu từ nhỏ không làm việc xấu, chẳng trộm cắp, chẳng dám ăn hiếp ai, bảo gì nghe nấy, chỉ cần chừa lại cho cậu ít thức ăn thừa thôi là cậu đã cảm thấy biết ơn lắm rồi.

Vậy mà hết người này người khác cứ muốn đánh cậu, mắng cậu, muốn cậu phải ôm bụng đói đi ngủ để hối lỗi.

An Lạc vẫn ngủ được đấy thôi, bởi cậu nào biết mình rốt cuộc đã phạm phải tội gì, có thể lúc đầu sẽ rất khó chịu, nhưng dần dần cậu cũng quen, ngay cả khi sợi dây nịt dày cộm quất vào da thịt yếu ớt cũng chỉ khiến cậu khẽ run lên một chút."

Đại ca, anh làm thằng nhóc khóc rồi kìa."

"Tao có làm gì đâu!"

- Gia Quân xẵng giọng mắng, bàn tay vô thức lau lau khóe mắt đang không ngừng rơi lệ của cậu.An Lạc nghe bọn họ nói chuyện liền giật mình sờ lên mặt mình, ướt đẫm, dòng nước ấm áp chảy vào khóe miệng có vị mằn mặn đắng chát, cậu hít hít mũi, chẳng có ngờ cậu lại thực sự rơi nước mắt trước mặt người khác, lại còn là cái tên cậu ghét nhất nữa.Gia Quân giống như bị cậu dọa sợ vậy, tay chân bối rối không biết để vào đâu, Vĩnh Huy bên cạnh thấy đại ca mình cứ lớ nga lớ ngớ không khác gì thằng khờ liền nhanh chóng tiến lên rút ra một que kẹo đưa cho An Lạc:"Ngoan, không khóc nữa, anh cho kẹo nè."

An Lạc hai tay nhận lấy kẹo vẫn nấc lên không ngừng, Gia Quân nhíu mày nhìn thằng nhóc dù có vẻ đang khóc lóc ỉ oi om sòm nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ âm thanh nào phát ra, im ắng giống như cách cậu lặng lẽ tồn tại trên cõi đời này vậy, để cho dù sau này biến mất có thể cũng chẳng ai nhận ra được."

Vào phòng trước đi, hay nhóc muốn để người ta thấy nhóc lớn đầu rồi còn khóc nhè."

- Gia Quân lành lạnh nói."

Đại ca đừng vậy mà."

- Vĩnh Huy nhẹ nhàng dỗ dành - "Vào trong trước nha, ở ngoài này gió lắm, em chưa hết bệnh mà phải không?"

An Lạc dụi dụi mắt gật gật đầu với gã, rồi hai người cứ thế mở cửa vào trong mặc kệ Gia Quân không vui đứng đằng sau."

Em đã ăn gì chưa?"

- Vĩnh Huy ân cần hỏi.An Lạc lắc lắc đầu."

Bữa nay đại ca có mua cháo sườn cho em nè, ngon lắm, em ăn luôn nha."

Vĩnh Huy mở hộp giữ nhiệt ra, bên trong là phần cháo nóng hổi thơm lừng, trông còn hấp dẫn hơn cả tô cháo lòng hôm qua nữa.An Lạc nghe là Gia Quân mua liền hơi giật mà len lén nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu.

Gia Quân thấy cậu nhìn mình cũng chỉ "hừ" một tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ "Ông đây đang rất bực mình" với cậu."

Ăn đi em."

- Vĩnh Huy vui vẻ đẩy hộp giữ nhiệt qua.An Lạc ngây ra nhìn phần cháo ngon lành trước mặt, hiển nhiên chẳng dám động vào, cậu cứ ngần ngừ mãi khiến Gia Quân lên tiếng cảnh cáo:"Nếu không ăn thì ngay lập tức trả ba triệu cho tôi, không thì đừng hòng tôi bỏ qua."

An Lạc rụt cổ lại chầm chậm cầm lấy muỗng mà múc, sống đến giờ cậu mới thấy cảnh chủ nợ ép con nợ ăn như thế này, An Lạc hồ nghi phải chăng Gia Quân đã bỏ gì vào cháo muốn trừng trị cậu."

Em ăn được ghê ha."

Vĩnh Huy cảm thán nhìn hộp giữ nhiệt chẳng mấy mà thấy đáy, phần này vốn rất nhiều, lúc Gia Quân xách đi gã cứ tưởng là hai người cùng ăn, ngờ đâu thật sự chỉ cho mỗi một mình nhóc câm trông nhỏ gầy này dùng.An Lạc ăn xong rồi mà hai kẻ lưu manh này lại chẳng chịu đi khiến cậu có hơi bối rối, nghĩ nghĩ một hồi sực nhớ đến trong túi quần mình vẫn còn hai quả trứng gà, dù rất tiếc nhưng cậu vẫn mốc ra đưa cho Vĩnh Huy."

Cho anh hả?"

- Vĩnh Huy hí hửng định nhận lấy thì bỗng gã khựng lại, cười cười nói với cậu - "Cho đại ca ấy, là đại ca mua cho em mà."

An Lạc xoay sang nhìn Gia Quân, Gia Quân cũng nhướng mày nhìn lại cậu, cả hai cứ như không ai chịu thua ai mà trừng mắt với nhau, cuối cùng vẫn là An Lạc lặng lẽ đưa hai quả trứng đến trước mặt hắn."

Cởi áo ra."

- Gia Quân ra lệnh.An Lạc giật mình mở to mắt, cậu vội rụt tay cầm trứng gà về nhưng Gia Quân đã nhanh chóng nắm được nó, hắn lần nữa lập lại:"Cởi áo ra.

Nhanh!"

"Đại ca?"

- Vĩnh Huy khó hiểu nhìn hắn, đại ca gã rốt cuộc muốn làm gì với nhóc Đậu Phộng chứ.An Lạc mím môi cúi gầm đầu xuống, cậu đột nhiên có cảm xúc muốn nôn ra toàn bộ chỗ cháo đã ăn lúc nãy."

Bôi thuốc."

- Gia Quân ngắn gọn nói."

À, đại ca làm em hết hồn."

- Vĩnh Huy liền nhẹ nhàng dỗ dành cậu - "Đại ca muốn giúp em bôi thuốc thôi, ngoan đi cởi áo ra nào."

An Lạc lắc lắc đầu, cậu chẳng muốn ai nhìn thấy cơ thể của mình lúc này cả, thuận thế rút tay ra rồi lui vào trong góc, hai tay túm chặt áo không buông."

Mày đi ra ngoài."

- Gia Quân liếc nhìn Vĩnh Huy nói."

Dạ?"

"Tao nói mày đi ra ngoài."

Vĩnh Huy nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt của Gia Quân giống như sắp làm thịt gã vậy, khiến gã chỉ đành cun cút mau chóng đứng lên."

Đóng cửa!"

"Có gì gọi em nha."

"Đóng cửa!"

Cánh cửa vừa sập lại, căn phòng thoáng chốc chỉ còn hai người, mất đi Vĩnh Huy, An Lạc càng căng thẳng hơn bao giờ hết."

Bây giờ không còn ai, nếu nhóc không cởi, đừng trách tôi."

Gia Quân làm như sắp tiến qua phía cậu khiến An Lạc khóc không ra nước mắt, sau một hồi giằng co cậu đành chậm chạp cởi ra cái áo thun cũ mèm của mình.
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 12


Chằng chịt như mạng nhện, vết bầm tím mới chồng lên vết bầm đen cũ, dường như có máu huyết chưa khô, đó là tất cả những gì mà Gia Quân có thể hình dung về cơ thể gầy yếu của An Lạc, hắn có cảm tưởng mình không thở nổi, ngay cả một kẻ đầu đường xó chợ suốt ngày đánh nhau như hắn cũng chưa bao giờ phải chịu đựng những vết thương kinh khủng thế này.An Lạc không tự nhiên mà hơi thu người lại, đầu khẽ cúi nhẹ tránh đi ánh nhìn chằm chằm của Gia Quân với cơ thể mình.

Cậu biết, nó thật gớm ghiếc, bản thân cậu mỗi lần nhìn đến cũng cảm thấy mình xấu xí quá đỗi."

Thuốc cất ở đâu?"

- Gia Quân khàn khàn hỏi.An Lạc chỉ chỉ lên cái tủ thuốc nhỏ trên cao.Gia Quân chẳng nói chẳng rằng mà trực tiếp đứng dậy đi lấy luôn, lúc cầm ra lại càng khó chịu, thằng nhóc này ấy vậy mà không thèm mang thuốc theo uống đúng giờ.

Hắn cầm tuýp thuốc ngồi xuống trước mặt cậu, lạnh giọng nói:"Quay người lại."

An Lạc giật mình, không phải Gia Quân định giúp cậu thoa thuốc thật đó chứ?

Cậu bối rối xua xua tay, chỉ chỉ vào tuýp thuốc rồi vào mình."

Nhanh lên!"

- Gia Quân không kiên nhẫn nói.An Lạc tức lắm nhưng chẳng làm được gì, hậm hực xoay người lại để cho Gia Quân một tấm lưng giận dữ.Chất thuốc mát lạnh xoa lên da thịt dần trở nên nóng rẫy, An Lạc khẽ run lên một chút khiến Gia Quân hơi khựng lại, chất giọng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn mà hỏi cậu:"Đau sao?"

An Lạc không đáp, cậu tự ôm lấy chính bản thân mình, mong Gia Quân mau chóng làm cho nhanh rồi về.

Đến bây giờ cậu vẫn chẳng hiểu nổi tên lưu manh này, không lẽ là chủ nợ sợ con nợ gặp chuyện ư?

Nhưng Gia Quân mấy lần gặp cậu ngoại trừ dùng số tiền đó để đe dọa bắt cậu ăn... mà còn là đồ ăn hắn mua ra thì mãi vẫn không thấy có động thái sẽ thu tiền cậu cả.

Cuối cùng sau một hồi suy nghĩ vẫn vơ kết hợp với động tác mát xa nhẹ nhàng của Gia Quân phía sau, An Lạc thế mà ngủ mất."

Xong rồi, nhóc uống thuốc đi."

Gia Quân thở hắt một hơi kết thúc công việc, mặc dù trước kia hắn cũng hay giúp bọn đàn em thoa thuốc xoa bóp vết thương nhưng không hiểu sao khi đối diện với cơ thể chẳng có nổi một chỗ lành lặn của nhóc câm khiến hắn bối rối như lần lần đầu mới làm vậy."

Này...

Nhóc... ngủ rồi...

à?"

Gia Quân định gọi lớn nhưng phát hiện An Lạc chẳng nhúc nhích nữa, hắn nhìn thấy cậu thế mà đang tựa cằm vào đầu gối mà ngủ mất, dường như loại tư thế này chẳng khiến giấc ngủ của cậu trở nên khó chịu chút nào.

Vốn An Lạc bình thường đã không nói chuyện được, đến lúc ngủ cậu lại càng trở nên yên lặng hơn, Gia Quân chằm chằm vào khuôn mặt say giấc chẳng chút cựa quậy ấy, vươn bàn tay dày rộng của mình chạm nhẹ vào gò má cậu."

Đại ca!"

- Vĩnh Huy chờ bên ngoài nãy giờ vừa sốt ruột lại vừa ngứa vì muỗi cắn, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà gõ cửa gọi - "Anh xong chưa?

Em vào nha!"

Gia Quân giật mình nhìn gương mặt phóng đại của An Lạc, hắn vội đứng bật dậy, xoay đầu hầm hầm liếc cái tên đang lén la lén lút mở cửa vào ở đằng kia."

Đại... ca..."

Vĩnh Huy nhận được ánh mắt rét lạnh của gã khiến chân nhũn cả ra, hắn nuốt khan gọi một tiếng."

Ai cho mày vào đây?"

- Gia Quân gằn giọng hỏi."

À... thì... em thấy anh lâu quá nên lo... sẽ có chuyện... ha ha..."

Vĩnh Huy càng nói giọng càng nhỏ lại, cuối cùng chẳng dám nhìn đến Gia Quân nữa, gã biết lần này gã toi đời rồi."

Bắt đầu từ ngày mai không cần theo tao thu tiền nợ nữa.

Đến nhà Ánh Sao dọn dẹp vệ sinh ở đó."

"Đại ca..."

- Vĩnh Huy bắt đầu mếu máo ý đồ muốn xin tha.Gia Quân chẳng buồn quan tâm đến bộ dạng xấu như ma của gã, anh với tay nhặt cái thun An Lạc để gần đó cẩn thận muốn mặc lại cho cậu, An Lạc dụi dụi mắt, cậu mệt quá nên không nhìn rõ được gì, chỉ thấy mơ hồ bóng một người đàn ông to lớn đang giúp mình mặc áo, trong đầu liền bật ra:"Ba..."

Vĩnh Huy bên cạnh nhìn thấy hình ảnh từ ái của đại ca mình không khác gì một người cha già, gã nín nhịn bởi không muốn sắc mặt của Gia Quân trở nên đen hơn, hắn hít một hơi thật sâu, tiếp tục phần việc chẳng mấy vui vẻ."

Còn không biết giúp trải chiếu ra à?"

À... dạ..."

Vĩnh Huy vội ba chân bốn cẳng lôi cái chiếu được cuốn gọn gàng trong góc, Gia Quân nhìn chăn gối dù cũ kỹ nhưng vẫn rất sạch sẽ của cậu không khỏi có chút ngạc nhiên, nhóc con này dù cho làm việc ở một nơi bẩn thỉu ẩm ướt nhưng nhà cửa lúc nào cũng thoang thoảng một mùi hương nhè nhẹ, dễ chịu giống như nhóc vậy.An Lạc đã bắt đầu tiến nhập mộng đẹp.

Trong giấc mơ, vẫn là hình ảnh nhóc con ôm thỏ trắng đáng yêu, được ba mình bế đi mua bánh bao nóng hôi hổi.Gia Quân luồn tay qua gối bế nhẹ cậu lên, An Lạc cũng rất phối hợp dụi dụi vào ngực hắn thì thầm, đáy mắt hắn khẽ tối lại còn Vĩnh Huy bên cạnh đã sắp thắt cả bụng vì nhịn cười."

Để tính sổ nhóc sau."

Gia Quân cẩn thận đắp chăn cho cậu, sau đó nhéo nhéo bên má không sưng còn lại nhỏ giọng cảnh cáo.Vĩnh Huy một bên chứng kiến tất cả khiến đầu gã muốn bùng nổ, rõ ràng là đại ca đang hâm dọa nhưng sao gã vẫn thấy cảnh tượng này có gì đó sai sai."

Đứng đó làm gì?

Dọn dẹp đi về!"

"Dạ."

Gia Quân ra ngoài trước chờ Vĩnh Huy lúi cúi dọn dẹp hộp đựng thuốc men bên trong, lúc này trời đã khuya lắm rồi, chắc hẳn nhiều người đang say giấc nồng trong tổ ấm của họ, trong đó có lẽ có cả gia đình của ba và mẹ hắn.
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 13


"Bạn có chuyện gì vui à?

- Thỏ con mỉm cười bay bay trước mặt An Lạc."

Ừm, hết bệnh rồi tự nhiên tâm trạng cũng tốt lên."

- An Lạc cười hì hì đáp.Hôm nay thời tiết khá tốt, ánh nắng vừa xinh, thi thoảng còn có vài cơn gió mát mẻ thổi đến, An lạc vừa rửa chén vừa vui vẻ chuyện trò với thỏ con, đã lâu lắm rồi cậu mới cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng thế này.

Cả người không còn đau nhức nhiều lắm, còn ngủ được một giấc thật đã mới phải tỉnh dậy đi làm.

An Lạc chẳng biết Gia Quân về từ lúc nào, nhưng lần này cậu sẽ không mắng hắn nữa, chí ít thì cậu biết nhờ có hắn xoa bóp nên cậu mới không bị đau như mọi khi, có thể là do hắn không bình thường nhưng coi như cũng là một điểm tốt đáng để ghi nhận.

Cậu chính là dễ dãi như vậy đấy, chỉ cần cho một cậu một chút ngọt ngào, cậu sẽ liền cảm thấy người ta thật ra cũng không quá xấu xa, tất nhiên cậu vẫn chẳng ưa nổi hắn rồi.Lắc lư qua lại thoáng chốc đã qua mất nửa ngày, An Lạc nhìn đống chén dĩa chất cao như núi trước mặt mình, xem ra hôm nay lại không được nghỉ trưa, cậu đánh một cái ngáp thật dài, chăm chỉ tiếp tục công việc."

Vẫn còn làm à?"

An Lạc nhíu mày nhìn cái tên lưu manh cậu vừa cộng cho một điểm người tốt lúc sáng đột nhiên xuất hiện, vẫn là cái bản mặt khiến người khác muốn đánh cho một trận không lẫn vào đâu được.

Gia Quân vốn dĩ vừa mới thu xong tiền nợ sáng nay, hắn định cùng đàn em đi ăn trưa, ngờ đâu lại đi ngang qua hẻm cụt phía sau quán ăn An Lạc làm, hắn không tự chủ mà ngó vào đó, lập tức thấy dáng người nhỏ thó đang cậm cụi với đống bát đĩa xung quanh."

Tụi bây tự đi ăn đi, tao có việc rồi."

- Gia Quân xua xua đám đàn em vẫn còn đang rôm rả bàn xem nên đi ăn gì."

Sao vậy đại ca, ăn xong rồi làm không được sao?

Trời đánh tránh bữa ăn mà."

- Một tên trong nhóm thắc mắc."

Bây giờ mày muốn trời đánh hay tao đánh mày?"

Vậy là trước con mắt ngơ ngác của đám đàn em, Gia Quân một mạch đi mất hút."

Sao chỗ này của nhóc bẩn dữ vậy?"

Gia Quân mặc kệ ánh nhìn khó hiểu của An Lạc dành cho hắn, một mạch tiến qua ngồi trên bậc thềm cạnh đó, tự nhiên hỏi:"Ăn cơm chưa?"

An Lạc lắc lắc đầu, cậu chỉ chỉ vào mấy cái thao đầy bọt trắng xóa trước mặt."

Lúc nãy có người cho tôi cái bánh bao này, tôi không thích, nhóc ăn đi."

An Lạc lại lắc đầu lần nữa, chẳng hiểu tại sao cứ gặp Gia Quân là thể nào cũng bị hắn ép ăn.

"Vậy thôi tôi vứt, sọt rác ở đâu?"

Gia Quân ngó nghiêng như thể đang kiếm nơi để rác thật khiến An Lạc có chút bối rối.

Chung quy cậu không muốn tiếp tục nhận đồ từ hắn lắm, nhưng nếu để hắn bỏ đi thế này thì cậu cũng tiếc, mà cậu nghĩ kiểu người như Gia Quân có khi nói được sẽ làm được."

Đằng kia à?"

An Lạc hoảng hốt khi thấy Gia Quân đã đứng dậy bước sang nơi dì út dùng để chứa thức ăn thừa, cậu vội vàng nắm lấy tay hắn kéo về.

Gia Quân cảm nhận được sự ẩm ướt từ đôi găng cao su mang lại, hắn khẽ nhếch mép cười, đoạn quay lại lạnh lùng nhìn cậu:"Làm sao?"

An Lạc đưa mắt sang chỗ khác, xòe hai tay ra trước mặt hắn."

Từ đầu như thế có phải nhanh hơn không."

- Gia Quân đặt hộp xốp lên tay cậu rồi quay về chỗ ngồi.An Lạc chớp chớp mắt nhìn hộp bánh trên tay, mũi ngửi ngửi hương thơm nhẹ nhàng từ trong đó bay ra, bỗng cảm bụng có hơi đói thật.

Thường thì một ngày An Lạc sẽ ăn hai bữa, nhưng đó là với điều kiện quán ăn còn dư thức ăn cho cậu, nếu không cả ngày cậu chỉ xơi tạm một tô mì trước khi đi làm, không phải là không có tiền, chỉ là An Lạc cảm thấy mình đối với việc ăn uống cũng không mặn mà mấy, cậu muốn tiết kiệm được thêm đồng nào hay đồng ấy, cốt cũng vì mong có thể mau chóng rời khỏi đây."

Sao không ăn đi?

Để đó lát nguội còn ngon gì nữa."

Gia Quân nhíu mày nhìn nhóc câm cẩn thận cất hộp bánh lên kệ phơi chén, trông cứ như đang giấu báu vật vậy.

An Lạc hơi giật mình với giọng nói của hắn, lúc nào cũng hung dữ dọa người khác, cậu vội vàng nhìn trước nhìn sau một hồi, thấy trước quán mọi người vẫn đang ngủ ngon lành thì thở phào, trong lòng tức giận âm thầm trừng tên lưu manh một trăm cái mới chỉ chỉ tay vào đống chén trước mặt lần nữa."

Tại sao ai cũng được nghỉ trưa chỉ có mình nhóc là phải làm?"

An Lạc thoáng chốc khựng lại, cậu cũng không rõ nữa, chỉ biết là nếu không làm xong kịp hoặc bị phát hiện lén ngủ mất thì nhất định sẽ rất đau.

Cậu nhớ đến lần đầu tiên mình đến đây làm, khi đó cậu còn nhỏ hơn bây giờ nhiều lắm, cầm một cái đĩa cỡ lớn thôi đã khiến đôi tay cậu run rẩy rồi, được nửa chừng thì mệt quá tựa vào tường thiếp đi một chút, đến bây giờ cậu vẫn không quên được ngày hôm ấy mình làm sao mà mò trở về phòng trọ được.Gia Quân thấy nhóc câm hơi cúi đầu, chẳng thèm ra hiệu giao tiếp với hắn nữa, bàn tay thoăn thoắt tiếp tục rửa hết cái này đến cái khác."

Qua đây ngồi ăn đi."

An Lạc giật mình nhìn xuống gương mặt nghiêm túc của Gia Quân, hắn thế mà nhấc bỗng cậu lên khỏi ghế, sau đó nhẹ nhàng đặt cậu xuống trở lại chỗ hắn vừa ngồi kia."

Đến lúc tôi xong đống này mà vẫn chưa ăn xong thì biết tay tôi."

Gia Quân vừa nói vừa cởi găng cao su của cậu ra đeo vào tay mình, sau đó lấy hộp bánh đưa qua cho cậu.An Lạc ngơ ngác nhìn gã lưu manh mặt mũi hậm hực không vui vẻ gì bắt đầu thoăn thoắt đổ thêm nước rửa chén, tráng qua, lau sạch, thành thục còn hơn cả cậu nữa."

Nhìn cái gì mà nhìn, ăn đi!"

An Lạc bị hắn mắng khiến cho bừng tỉnh vội cắn một miếng lớn nhai nhai, vỏ bánh không quá dày, rất thơm, nhân bên trong vẫn còn nóng hổi tan vào trong miệng.

Cậu thấy cái bánh ăn dở của mình có cái trứng cút ló ra, đột nhiên nhớ tới giấc mơ đêm qua, rồi lại ngẩn mặt nhìn Gia Quân, đôi mắt dần sáng lên, khóe miệng cong cong, trong lòng lén lút nói:"Ba, cảm ơn nhiều nha!"

Một giờ ba mươi phút trưa, trời nóng như đổ lửa, ở con hẻm cụt nhỏ bé hôi hám nọ, có một nhóc câm vui vẻ gặm bánh bao cạnh tên lưu manh đang chăm chỉ rửa chén.
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 14


Vĩnh Huy là một gã nhà quê vì hoàn cảnh gia đình khó khăn mà mò lên thành phố kiếm sống, nhưng mới ngày đầu đã bị lừa mất hết số tiền dành dụm, sau gã chạy việc cho một quán nhậu thì bị khách say xỉn ở đó kiếm chuyện, suýt ăn cả chai bia vào đầu.

Vĩnh Huy vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của đại ca mình lúc đó, khuôn mặt lạnh lẽo khiến người khác phải rét run, đôi mắt hắn sắc lẻm nhìn chằm chằm tên bợm nhậu, một tay chụp lấy chai bia, tay còn lại thẳng thừng tung một cú đấm rõ đau vào chính diện tên đó.

Vĩnh Huy nghĩ gã đã sống hai mươi mấy năm trên cõi đời rồi, thế nhưng chưa bao giờ thấy ai ngầu như Gia Quân cả.

"Thấy không, tao nói xạo mày làm gì."

Một tên béo trong nhóm thì thầm vào tai gã cũng khiến mọi mộng tưởng về hình ảnh hiên ngang trước kia của đại ca thoáng chốc biến mất chẳng thấy tăm hơi.

Trước mắt gã lúc này là hình ảnh một người cao hơn một mét tám mươi mấy đang mang găng tay cao su màu hồng, khuôn mặt nhăn nhó chẳng rõ là do cái nắng ban trưa hay bực dọc điều gì, hắn tỉ mỉ lau rửa từng cái đĩa sắp lên kệ phơi, cạnh hắn có một thiếu niên nhỏ nhắn ngồi lắc lắc chân ở bậc tam cấp, bên má phồng lên nhai nhai muỗng cơm chiên nóng hổi vàng ươm.Từ dạo ở nhà nhóc câm lần đó gã bị Gia Quân phạt phải đi dọn vệ sinh cho viện phúc lợi Ánh Sao, cả ngày cùng một đám nhóc con ríu ra ríu rít đau hết cả đầu.

Những tưởng kết thúc bảy ngày ác mộng có thể trở về hoành hành cùng đại ca, nào ngờ hoành hành đâu không thấy, chỉ thấy thêm đau đầu.

Đồng bọn nói với gã rằng trong suốt khoảng thời gian gã không có ở đây, giữa trưa đại ca cũng không ăn cùng với bọn nó nữa, cuối cùng vì tò mò nên bọn nó đã đi theo, cứ lo đại ca gặp rắc rối gì không nói, mà có vẻ đúng là rắc rối thật, chả ai biết phải giúp làm sao cả.Gần suốt một tuần nay An Lạc đã bắt đầu quen với cái kiểu xuất hiện bất thình lình của Gia Quân rồi bá đạo cướp lấy công việc của cậu, gương mặt lúc nào cũng tỏ ra vẻ "Ông đây rất ngầu" mà đưa đồ ăn qua, có lúc là hủ tiếu xào, khi lại là hộp cơm tấm, đơn giản nhất thì một ổ bánh mì đầy đủ không cay."

Hôm nay sao vẫn nhiều thế?

Lẽ ra bà ta nên thuê thêm người phụ nhóc."

An Lạc bĩu môi nhìn Gia Quân đang lầm bầm lôi chồng đĩa mới qua, đôi tay cứ thoăn thoắt không ngừng.

Gia Quân đã làm cho cậu mở mang tầm mắt thực sự, cũng đồng thời len lén cộng thêm cho hắn rất nhiều điểm người tốt.

Hắn rất khỏe, không tính đến việc dễ dàng nâng cậu khỏi chỗ ngồi ra thì cả một thao chén đĩa to đùng cậu phải dốc hết sức lực từ thuở lọt lòng mới lôi qua được thì Gia Quân đã nhẹ nhàng khiêng nó như chơi."

Còn chưa đến mười lăm phút nữa là hết giờ nghỉ trưa, nếu nhóc cứ đu đưa như vậy thì đến lúc bị bắt gặp đừng trách tôi không báo trước."

Gia Quân tốt bụng nhắc nhở, hắn vừa liếc mắt qua đã bắt gặp khuôn mặt cứ ngơ ngác rồi cười tủm tỉm như đứa ngốc của An Lạc, đôi mắt đen láy dưới ánh nắng mặt trời sáng rỡ, cái răng khểnh nho nhỏ lộ ra giống như đang cào nhẹ vào cõi lòng hắn khiến hắn ngứa ngáy không thôi.An Lạc nghe Gia Quân nhắc liền vội vàng theo bản năng xoay lại nhìn đồng hồ treo trong bếp, một giờ năm mươi ba rồi, đúng là sắp hết thời gian nghỉ trưa thật."

Nhóc không sử dụng di động à?"

Gia Quân đã để ý cậu suốt một tuần nay, mỗi lần cần coi giờ hoặc gặp giao tiếp khó khăn đến thế nào, An Lạc vẫn chẳng khi nào móc ra một thứ gọi là điện thoại cả.An Lạc lắc lắc đầu, vốn trước đây cậu cũng bấm bụng mua một cái nhỏ xíu rẻ tiền, nhưng lại không sử dụng mấy.

Người như cậu vòng quan hệ ngoài quán ăn của dì út ra thì chẳng còn ai, cuối cùng không biết tên thất đức nào đến cả "cục gạch" cũng không tha, trộm luôn của cậu, từ đó An Lạc cũng không mua thêm cái nào mới nữa."

Rồi lúc có chuyện gì cần thì làm sao?"

- Gia Quân nhíu mày hỏi.An Lạc lại lắc đầu, ý cậu ở đây là không cần, bởi lẽ kể từ khi sống một mình đến bây giờ cậu đã tự nhận thức được sẽ không có nguyện ý muốn gánh phiền phức vào người để giúp cậu cả."

Cái gì cũng không biết, nhóc bị câm chứ có ngốc đâu."

Tự dưng đang vui vẻ thì bị mắng, dù rằng đã quen với tính cách thất thường của Gia Quân nhưng cậu vẫn cảm thấy tủi thân, nhanh chóng cúi gầm đầu vét hết hộp cơm cốt để đuổi hắn đi mau."

Này, đừng nói là giận rồi nha?"

Gia Quân bỗng chốc có hơi chột dạ, hắn nhìn nhóc câm cặm cụi ăn đến không thèm ngẩng mặt lên, đoán rằng mình lại chọc nhóc ấy giận nữa."

Tôi cũng không phải có ý mắng nhóc..."

Gia Quân tiến qua ngồi thụp xuống trước mặt cậu, An Lạc khẽ nhìn hắn mà điên cuồng trừ hết điểm người tốt, đoạn đóng hộp cơm rồi đẩy vào ngực hắn.

An Lạc vốn dĩ đang sẵn tức giận trong người nên dùng lực có hơi mạnh, mặt đất chỗ đó lại trơn trượt, Gia Quân cứ thế ngã chỏng vó ra sau, cả người ướt đẫm hôi hám."

Nhóc!"

Gia Quân chẳng ngờ nhóc câm lại đẩy mình mạnh như vậy, hắn chống người ngồi dậy, đôi mắt đỏ ngầu khiến An Lạc cũng hoảng hốt phải lui về sau mấy bước.

"Mẹ nó! nhóc chờ đi!"

Gia Quân vừa hùng hổ tiến lại gần thì An Lạc đã theo bản năng nhắm tịt mắt che đầu lại, thấy nhóc con chỉ còn một nhúm nhỏ run rẩy, hắn thở hắt ra, chân đá mạnh vào hộp cơm dưới đất rồi đi thẳng.
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 15


"Phục vụ, thêm bia!"

"Có ngay!"

Buổi tối quanh bờ kè gió mát hiu hiu, các quán nhậu xung quanh đó đều gần như đầy bàn, tiếng cười nói, tiếng la hét inh ỏi vang lên ồn ào khắp không gian.

Gia Quân mặt mũi hậm hực nốc hết chai này đến chai khác, uống nhanh đến nỗi bọn đàn em ngồi cùng bàn từ vui vẻ cười nói chuyển sang im thin thít trố mắt nhìn hắn."

Đại...

đại ca..."

- Vĩnh Huy bên cạnh khẽ gọi hắn."

Chuyện gì?"

- Gia Quân ngẩng mặt nhìn cả bàn lèm bèm mắng - "Rồi rủ ra đây mà đứa nào cũng không uống mà nhìn tao là sao?"

Cả đám tự nhiên bị mắng thì vội vã cầm lấy ly bia trên bàn mà cụng cụng vào nhau, Gia Quân nhìn đến ngứa mắt liền nói tiếp:"Muốn hỏi cái gì thì lẹ!"

"Ai chọc đại ca giận vậy đại ca?"

- Tuấn mập, tên béo nhất trong đám đánh liều hỏi - "Chả lẽ là thằng nhóc kia, để em giải quyết nó cho đại ca."

"Mẹ nó, ai cho mày theo dõi tao?"

Tuấn mập sửng sốt, gã biết gã lỡ lời rồi, nhưng nào có rút lại được nữa, chỉ có thể lắp ba lắp bắp:"Không... em... bọn em chỉ lo cho anh..."

"Hả?"

Bọn còn lại cảm thấy tình hình có chút không ổn, vội phụ họa theo:"Tụi em không cố ý mà..."

"Im miệng hết cho tao!"

Gia Quân mắng lớn, trong lòng tích tụ thêm một đống lửa giận không có chỗ xả, hết bị một thằng nhóc câm xô cho chổng vó rồi đến cả đàn em cũng không còn nghe lời mình, hắn đập mạnh xuống bàn, sau đó đứng dậy đá ghế rời khỏi bàn."

Đại ca, đại ca đi đâu vậy?"

- Vĩnh Huy toang muốn đuổi theo hắn."

Vệ sinh!"

"Chờ em đi với!"

- Vĩnh Huy quay lại nói nhỏ với đồng bọn - "Tụi bây ở yên đây, để tao đi nói chuyện với đại ca."

Cả đám gật đầu như giã tỏi, còn ra hiệu cổ vũ gã cố lên.Vĩnh Huy bám theo Gia Quân đến nhà vệ sinh, ánh mắt khẽ liếc hắn mấy lần, trong đầu cẩn thận sắp xếp từ ngữ một lượt, nhưng quả thật cứ nhớ đến cảnh đại ca mình chăm chỉ rửa chén thì gã lại chẳng nói ra miệng được.

Gia Quân cũng không thèm để ý để cái vẻ xoắn xít như đi trên đống lửa của Vĩnh Huy, hành sự xong xuôi hắn liền bỏ đi luôn, mặc kệ tên đàn em vẫn còn ngây người đứng đó."

Yo, anh Quân, lâu quá không gặp."

Gia Quân vừa ra đến cửa thì đụng mặt một đứa nhỏ tầm mười lăm mười sáu tuổi, đen nhẻm, mặt mũi lanh lợi nhưng không kém phần ranh ma."

Mày ở xó nào chui ra vậy?"

- Gia Quân nhíu mày hỏi nó."

Đi kiếm ăn thôi."

- Nó cười cười đáp - "Có vài con hàng tốt, anh muốn xem thử không?"

Nói rồi nó cũng không đợi Gia Quân trả lời, kéo dây kéo của cái túi đeo chéo trên người, rút ra vài cái di động, mới cũ đủ cả."

Tao không..."

Gia Quân định đẩy nó ra thì trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh nhóc con nào đó, hắn khẽ nhíu mày, tay tùy tiện lấy một cái trông không đến nỗi nào ra hỏi:"Bao nhiêu?"

"Uầy, anh lấy cái này xem, đời mới đó, chứ cái này thường chỉ toàn bọn học sinh dùng thôi."

- Nó đưa ra một cái di động kiểu dáng khá đẹp, nhìn qua cũng đoán được là mới mua."

Bao nhiêu?"

- Gia Quân lập lại."

Đáng ra một triệu ba, chỗ quen biết em lấy anh một triệu thôi."

- Sắc mặt không kiên nhẫn của Gia Quân làm nó đoán anh chẳng muốn lựa chọn gì thêm, liền nói ra một cái giá."

Khỏi thối."

Gia Quân đưa tiền rồi nhét điện thoại đi thẳng, thằng nhóc mắt sáng rỡ cầm một mớ tiền lẻ năm chục mười ngàn đếm đếm, Vĩnh Huy vừa đi ngang qua thì chỉ nghe nó mắng nhỏ một câu:"Má, có dư đâu mà kêu khỏi thối."

Gia Quân trở ra bàn nhậu, nhưng khi thấy đám đàn em mặt mũi bặm trợn cười hề hề với mình làm hắn chẳng còn chút tâm tình nào, thế là thay vì ngồi xuống thì hắn chỉ vơ lấy một chai bia trên bàn rồi đi luôn."

Đại ca, đại ca đi đâu vậy?"

- Có đứa ngạc nhiên không hiểu chuyện gì vội vàng gọi với theo."

Đi về, đừng có đi theo tao!"

Gia Quân một mạch ra khỏi quán, hắn cũng không bắt xe, đầu óc lúc này vẫn còn hơi lâng lâng bởi hơi men, cứ thế đi dọc theo bờ kè hóng gió mát."

Hôm nay con được cô giáo khen đó mẹ."

"Con trai mẹ giỏi quá, sau này lớn lên xây nhà cho ba mẹ nha."

"Xây nhà lớn luôn, xây nhà cho Misa nữa!"

Một gia đình ba người vui vẻ dắt chó đi dạo lướt qua hắn, tiếng cười hạnh phúc đập vào tai khiến hắn càng cảm thấy bực dọc hơn, ngửa cổ nốc một ngụm lớn để xua đi những khó chịu cứ mãi âm ỉ không dứt.

Thành phố buổi tối lên đèn rất đẹp, ánh sáng hắt xuống lòng sông tạo nên những dãy màu lấp lánh sặc sỡ, Gia Quân híp đôi mắt lem nhem vì say của mình nhìn qua bên kia đường, có cửa hiệu di động vẫn đang mở cửa, hắn bèn mon men bước sang."

Bán một cái sim."

Ông chủ nhíu mày nhìn tên bợm nhậu trước mặt, nhanh chóng lấy đại cho hắn một thẻ sim để mau mau tống cổ hắn đi, lẽ ra ông đã đóng cửa từ sớm rồi nhưng do phải chờ con gái đi học về muộn nên mới phải gặp cái tên âm binh say xỉn này.Bây giờ đầu óc Gia Quân đã gần như chẳng còn tỉnh táo mấy, hắn làm sao nhìn được thái độ khó chịu của ông chủ đối với mình nữa, chỉ tùy ý trả tiền rồi đi luôn, chân nọ đá chân kia đến nỗi suýt ngã lăn ra đất."

Ê, coi ai đây? anh hai Quân."

Vừa quẹo qua con đường tối đen ít người qua lại đã có một giọng nói cợt nhả đón đầu, Gia Quân lập tức cố gắng đứng thẳng người bởi hắn biết đám người trước mắt này chẳng có chút thiện chí nào."

Muốn cái gì?"

"Hả...

Muốn cái gì?"

- Tên thủ lĩnh cười cười, nghiến răng nói - "Muốn tính với mày món nợ lần trước chứ gì.

Mẹ nó!

Dám đánh đàn em tao!"

"Là do nó kiếm chuyện trước."

"Tao đếch cần biết, hôm nay tao cũng sẽ lấy lại hai cái răng của mày trả cho nó!"

Gia Quân nhướng mày nhìn một đám tạp nham trước mắt, hắn muốn xem lũ này làm được trò trống gì, vừa lúc hắn cũng đang cần chỗ trút giận."

Mẹ nó, xử nó cho tao!"

Ba tên trong bọn chúng lao lên trước, Gia Quân khẽ chuyển mình rồi cũng tung nắm đấm ra, bắt đầu một trận hỗn chiến trên đường nhỏ.Choang!"

Thằng chó!

Mày tới số rồi."

Sau gần một tiếng vật lộn thì đôi bên cũng dần kiệt sức, chính xác hơn là phe bên kia có chút không chịu nổi với đòn đánh của hắn, nhưng Gia Quân dẫu sao vẫn đang say đến độ đứng không vững, cuối cùng bị một tên lén dùng chai bia hắn bỏ trên nền đất mà đập lên.Gia Quân ngã mạnh xuống nền đường lạnh cóng, đôi mắt hắn mờ dần chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo của tên kia."

Cho anh xin chú em hai cái răng nhé."

Khớp hàm Gia Quân bị nạy mở ra đau điếng, hắn đột nhiên chợp lấy cổ tay đang giữ cằm mình, sau đó có tiếng hét như heo bị chọc tiết vang lên:"A a a a!!!"

Gia Quân phun đi mớ máu tanh tưởi khiến hắn muốn nôn trong miệng ra, nhếch mép cười khinh bỉ."

Thằng chó!

Mày chết với tao!"

Bụng bị đá liên tục vào đau điếng, ngay lúc sắp ngất lịm đi thì hắn loáng thoáng nghe tiếng người hô hoán:"Làm gì đó, cảnh sát đây!"
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 16


An Lạc vẫn như mọi ngày, gần mười một giờ khuya mới rời quán ăn trở về nhà, hôm nay tâm trạng cậu không vui xíu nào bởi sự việc lúc trưa.

Cậu buồn chán đá đá mấy viên đá nhỏ trên đường, trong lòng đủ loại cảm xúc không biết diễn tả ra sao.Lúc đầu cậu giận Gia Quân thật nhưng khi hắn vừa rời đi thì cậu lại cảm thấy có chút áy náy, nhìn hộp cơm tan nát trên nền đất, An Lạc tự hỏi phải chăng mình đã phản ứng... hơi quá.

An Lạc cẩn thận ngẫm nghĩ mọi chuyện, Gia Quân là ai chứ, một tên lưu manh chẳng coi ai ra gì, vậy mà hắn lại cam tâm tình nguyện trưa nào cũng rửa chén để cậu nghỉ ngơi, thi thoảng còn chợp mắt được một lúc nữa, cách nói chuyện của hắn quả thật rất đáng ghét, nhưng chung quy hình như cũng là vì... muốn tốt cho cậu.

An Lạc giật mình, hình ảnh Gia Quân không tự nhiên đưa đồ ăn mỗi trưa hiện ra khiến vành tai bỗng chốc hơi nóng lên, cậu vội vàng lắc lắc đầu, thầm nghĩ nếu ngày mai hắn đến nữa thì sẽ chủ động xin lỗi trước vậy.

"Mẹ nó!

Mày chết với tao!"

Có tiếng mắng chửi khiến An Lạc giật bắn người vội lùi lại vài bước, cậu hoảng sợ nép vào trong góc khuất rồi len lén ngó ra, là một đám giang hồ đang đánh nhau dữ dội.

An Lạc bối rối không biết phải làm sao cả, đây là con đường duy nhất dẫn về phòng trọ, cậu tự hỏi không biết bọn chúng đã đánh nhau được bao lâu rồi?

Sắp xong chưa?

Cậu muốn về phòng ngủ quá."

Lũ tụi bây muốn thắng tao?

Chờ thêm một trăm năm nữa đi!"

Một giọng nói quen thuộc cắt ngang dòng suy nghĩ của An Lạc, cậu lần nữa đưa mắt ra nhìn, dưới ánh đèn lờ mờ cậu cuối cùng cũng quan sát được cục diện của cuộc chiến, năm người đánh với một người, mà người kia đâu phải ai xa lạ, chẳng phải là cái tên lưu manh vừa mới cãi nhau lúc trưa với cậu còn gì.An Lạc xoắn xít cả lên, mặc dù Gia Quân mạnh miệng thách thức và cái đám kia cũng đang bò lăn bò trườn dưới đất trước hắn thì cũng không có nghĩa là hắn sẽ thắng bọn chúng.

An Lạc quan sát thấy rằng hắn hẳn đang trong trạng thái chẳng tỉnh táo gì cho cam, chỉ cần kéo dài thêm chút nữa có khi người đo đất cuối cùng lại là hắn.Đang lúc không biết làm thế nào bỗng đột nhiên có ánh đèn chiếu vào mắt khiến cậu phải nhíu mày, hóa ra là người giao cơm đêm.

An Lạc chẳng thèm suy nghĩ nữa, dù sao một mình cậu cũng không giúp được gì, bèn đánh liều ra chặn xe với mong muốn nhờ vả sự giúp đỡ."

Này này này, gì vậy?"

Đột nhiên có bóng người lao ra chặn xe khiến An Sơn không khỏi giật mình, cũng may vì đi trong đường vắng nên anh phải chạy chậm lại nhằm đảm bảo an toàn, nếu không thằng nhóc trước mặt có khi đã gãy mất mấy cái xương rồi không chừng."

Làm gì vậy hả?"

- An Sơn bực mình hỏi.An Lạc chẳng màng đến thái độ khó chịu của đối phương mà gấp gáp diễn tả, An Sơn không hiểu nhóc con đang muốn quơ quào cái gì, chỉ đành tấp xe vào lề rồi ngó theo ngón tay cậu.Choang!"

Thằng chó!

Mày tới số rồi."

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã thấy một đám ỷ đông hiếp yếu, đã vậy còn chơi trò đánh lén.

An Sơn nhíu mày, nếu không làm gì có khi tên kia không xong mất.

An Lạc lo lắng muốn nhào ra lắm vì Gia Quân đang bị kẻ điên kia nạy khớp hàn, cậu chả rõ gã định làm gì hắn nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.

Chợt bên cạnh có tiếng "lạch cạch" vang lên, An Lạc ngạc nhiên nhìn An Sơn thế mà bình tĩnh bấm điện thoại trong giờ phút này."

Làm gì đó, cảnh sát đây!"

"Mẹ nó!

Mày chờ đi!"

Âm thanh dù không thật lắm nhưng cũng đủ hù dọa một đám đầu đường xó chợ, An Lạc thấy bọn chúng chạy mất dép mà dùng ánh mắt ngưỡng mộ dành cho An Sơn."

Ra xem người thế nào đi."

An Sơn buồn cười xoa xoa đầu cậu rồi đẩy xe ra, vừa đến nơi đã bị mùi rượu nồng nặc trên người Gia Quân khiến cho phải bịt mũi lại."

Bạn em hả?"

An Sơn nghi hoặc hỏi, nhìn bộ dạng của Gia Quân cũng biết không thua gì đám tạp nham kia rồi, trông nhóc câm này đâu có điểm nào giống sẽ có quan hệ với hắn chứ.An Lạc có chút bối rối, cậu gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, chẳng biết phải trả lời sao cho đúng."

Vậy mang người về chỗ em nhé?"

- An Sơn cũng không làm khó cậu, anh nhẹ nhàng hỏi.An Lạc thoáng ngẩn người, không phải nên đi bệnh viện kiểm tra sao?"

Chắc là không đến nỗi nào đâu, coi bộ vẫn còn khỏe lắm."

- Dường như hiểu được suy nghĩ của cậu, An Sơn thật tình giải thích - "Hơn nữa anh không có nhiều tiền, em hẳn cũng không, còn tên bợm nhậu này thì chắc không trông đợi được gì rồi."

An Lạc nghe An Sơn nói xong thì nhìn xuống Gia Quân, quả nhiên thấy hắn đang trở mình nằm ngửa ra, có vẻ cũng thoải mái lắm.Vậy là hai người thấp hơn gã lưu manh cả một cái đầu phải cố gắng kéo hắn dậy rồi chất lên xe của An Sơn, một trước một sau kẹp hắn ở giữa chở đi."

Anh giao phần cơm này xong thì ghé mua cho em bông băng nhé, em tự lo được mà phải không?"

An Sơn vừa giúp An Lạc mang Gia Quân nằm xuống ngay ngắn thì lập tức nhận được cuộc gọi hối giao hàng, vội vàng đứng dậy đi luôn chưa kịp đợi An Lạc trả lời anh."

Nước..."

An Lạc bị tiếng gọi của Gia Quân làm cho giật mình, cậu nhíu mày nhìn bộ dạng tàn tạ của hắn, vừa hôi hám vừa bẩn thỉu, trông đến là đáng ghét.An Lạc đun một ấm nước nóng sau đó pha ra, cẩn thận lau người cho Gia Quân."

Đau..."

Cậu chạm vào vết thương gần khóe miệng khiến hắn rên rỉ né tránh, An Lạc bĩu môi một cái, sớm biết có ngày hôm nay sao lúc bị đánh không chịu bỏ chạy.Mũi Gia Quân rất cao, đường nét như tạc, nhưng dù đẹp trai đến thế nào thì đôi mày luôn nhíu chặt của hắn làm cho hắn trông dữ tợn lắm, đây là lần đầu tiên An Lạc mới thấy một Gia Quân yên tĩnh bất lực thế này.

Cậu ấn nhẹ vào vết bầm bên mắt làm hắn rù rì rồi nghiêng mặt né tránh, An Lạc khúc khích cười, ngón tay không nhịn được ấn thêm vài cái.Cho chừa cái tội dám ăn hiếp cậu.Lau mặt sạch sẽ xong thì đến phần thân dưới, An Lạc khựng lại chậm chạp suy nghĩ, cuối cùng vẫn không chịu nổi bộ đồ quá bốc mùi, cậu run rẩy cởi nó ra.An Lạc bỗng cảm thấy hơi ngại, bàn tay lúng túng nhúng nước chà chà lên cơ ngực của tên say xỉn nào đó.

Gia Quân quả thật rất săn chắc, bình thường trông hắn đã to con rồi, giờ cởi áo ra lại càng vạm vỡ hơn, An Lạc nuốt khan, lỡ chọc hắn điên lên có khi cậu không sống nổi mất, lần trước hắn chỉ vặn nhẹ thôi mà đến bây giờ vai cậu vẫn còn chưa hết đau hẳn nữa."

Em sao rồi?

Ổn không?An Sơn thở hổn hển xuất hiện trước cửa phòng kèm một túi nilong đầy đủ các loại thuốc, nhưng anh cũng không vào mà chỉ đưa vội cho cậu rồi nói:"Ông chủ giục anh về, em coi rồi tự làm nha.

Có gì cần thì gọi cho anh, số anh ghi bỏ chung trong bịch đó."

An Lạc gật gật đầu nhận lấy, An Sơn vừa đi cậu lại sực nhớ bản thân làm gì có di động, chỉ đành lấy tờ giấy kẹp vào quyển sổ chi tiêu của mình.Lăn qua lăn lại một vòng đến vã mồ hôi mới coi như là tạm lo xong cho Gia Quân, An Lạc mệt mỏi nằm luôn xuống cạnh hắn, ngón tay lại ngứa ngáy định chọc chọc vào mấy vết bầm kia."

Chơi đủ chưa?"

Gia Quân bất thình lình mở mắt chụp lấy cổ tay cậu khiến An Lạc giật thót vội bật dậy vùng ra, cơ thể lui vào tít trong góc phòng.

Gia Quân xoa xoa cái đầu vẫn còn đau như búa bổ của mình chầm chậm chống người ngồi lên, liếc mắt đến nhóc con thu lu như muốn tàng hình khỏi hắn trầm giọng nói:"Làm gì vậy?

Lại đây."

An Lạc hoảng hốt nhìn người đàn ông to gấp đôi cậu mà hơi xích ra xa thêm, nhưng ngặt nỗi căn phòng nhỏ quá nên cũng không cách được bao nhiêu."

Nhà có mì gói không?

Mau nấu cho tôi, nhớ thêm hai quả trứng."

An Lạc muốn xuống bếp, nhưng là xuống bếp lấy cái chảo đập vào đầu tên này để hắn ngất lần nữa.
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 17


"Trứng đâu?"

- Gia Quân nhướng mày nhìn tô mì nóng hổi trước mặt mình, cầm đũa chọc chọc mà hỏi.An Lạc mím môi nhìn hắn, nắm tay siết chặt, sau đó lắc lắc đầu, ý bảo làm gì có mà hỏi, phòng trọ cậu không có tủ lạnh nên hiển nhiên sẽ không trữ trứng, lúc nào muốn ăn lắm mới bỏ tiền ra mua."

Không cho?"

Gia Quân chống cằm, hắn rõ ràng hiểu được ý của nhóc câm nhưng lại cố tình dịch sai, trông bộ dạng rặt một phường lưu manh muốn chọc ghẹo trai nhà lành.An Lạc nghe hắn hỏi lại thì muốn gật đầu lắm, đúng là nếu có cậu cũng không để cho Gia Quân ăn thật, thậm chí còn muốn ném vào mặt hắn một cái trứng ung nữa kìa.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng An Lạc vẫn xua xua tay với hắn, sợ lần này hắn lại không hiểu, cậu còn cẩn thận lôi cuốn sổ chuyên dùng để ghi chi tiêu hàng ngày của mình ra viết lên."

Nhóc con nghèo nàn."

Gia Quân miệng muốn cười vì hành động thành thật của cậu nhưng khóe môi quả thật đau quá, cuối dùng chỉ "Shhh" một tiếng rồi bắt đầu xì xụp ăn tô mì trông chẳng có chút hấp dẫn kia.An Lạc thấy hắn ăn thì hơi thòm thèm tẹo, chỗ mì này cậu mới mua hôm trước, là loại mì giá rẻ sắp hết hạn của tiệm tạp hóa gần trọ, dù vậy cậu vẫn tiếc lắm không ăn bao nhiêu cả, có lúc vì thế mà không phát hiện được mì đã hết hạn gần 2 năm trời, cũng may trời sinh bụng khỏe nên vẫn yên ổn, chỉ là sau lần đó cậu sẽ cẩn thận hơn thôi."

Ăn không?"

Gia Quân vừa ngẩng đầu lên thì đã bắt gặp được đôi mắt nhìn chăm chăm vào tô mì của mình, dù cậu ngay lập tức xoay đi vờ ngắm cảnh đêm bên ngoài nhưng hiển nhiên làm sao diễn trò được với Gia Quân.An Lạc như thường lệ lại lắc lắc đầu với hắn."

Thật sự."

- Gia Quân nhướng mày nhìn cậu.An Lạc chắc nịch gật đầu.Ọc ọc ọc...Không gian thoáng chốc có chút xấu hổ.

An Lạc không tự nhiên ngó quanh phòng mình, trong bụng thầm mắng lẽ ra hôm nay có thể ngủ sớm rồi, ngờ đâu nhờ ơn ai đó mà giờ còn thêm cả cảm giác đói bụng nữa."

No rồi, ăn đi, nấu không ngon gì cả."

Gia Quân đẩy tô mì mới ăn được mấy đũa qua, đoạn ngã người nằm xuống, ánh mắt chăm chăm nhìn cậu.An Lạc lúc đầu có hơi ngơ ra, nhưng rồi cảm thấy tức giận, mì gói thì còn có thể nấu thế nào mà lại chê cậu nấu dở chứ, cậu nhìn tô mì chẳng vơi đi mấy trước mặt, gắp liền vài đũa bỏ vào miệng, nhai nhai như thể đang nhai đầu của tên xấu xa đó vậy.Gia Quân thu toàn bộ biểu cảm của An Lạc vào trong mắt, hóa ra lúc nhóc con không vui sẽ là bộ mặt này, nhìn vừa buồn cười lại có chút kích thích người khác ăn hiếp cậu.

Mặc dù Gia Quân cũng từng thấy qua nhiều sắc thái trên gương mặt non nớt ấy, nhưng đa phần An Lạc đều thể hiện một vẻ khá...

đạm mạc.

Giống như không muốn bất kỳ thứ gì trên thế gian này có thể ảnh hưởng đến nhóc vậy.

Gia Quân nhớ có một buổi trưa nọ, khi đó trời đang đổ mưa, cơn mưa không lớn lắm, chỉ là nó vẫn khiến người đi trên đường ướt rũ rượi.

An Lạc vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc của cậu, giữa con hẻm âm u hôi hám, một thiếu niên ngơ ngẩn thổi bóng nước, Gia Quân chẳng biết cảm xúc lúc ấy của mình như thế nào, chỉ thấy cậu như hòa vào làm một với những giọt mưa lơ lửng trong không khí, nhẹ nhàng, trong veo."

Phải rồi..."

Gia Quân sực nhớ đến cái điện thoại vừa mua tối nay, hắn mò mò tìm kiếm trong túi quần, nhưng lúc đụng trúng ngay lập tức hơi nheo mắt lại."

Mẹ nó!

Lũ chó!"

Màn hình điện thoại nứt toác chẳng còn nguyên vẹn, không biết có hỏng đến phần trong không, Gia Quân tức giận mắng nhỏ một tiếng sau đó đút nó trở lại vào túi.

Lúc hắn ngẩng đầu lên lần nữa đã thấy đôi mắt đen láy của An Lạc đang tò mò chờ đợi hắn nói hết câu."

Ăn xong nhớ rửa chén."

An Lạc bĩu môi húp nốt nước mì còn sót lại, thầm nghĩ còn cần hắn nhắc nhở sao, đây là nhà của cậu cơ mà.Đến lúc An Lạc dọn dẹp xong xuôi hết thì cũng đã hơn một giờ sáng, cậu chần chừ nhìn cái người đã ngủ say như chết trên sàn nhà mình.

An Lạc lén dùng chân đá đá hắn mấy cái, thấy người chỉ hơi cựa quậy nhưng vẫn không tỉnh, cậu bắt đầu đấu tranh ý chí xem có nên tiếp tục cố gắng gọi hắn dậy hay không.

Cuối cùng cậu cũng không chống đỡ nổi thân mình, quyết định ra ngoài đóng cửa lại cẩn thận, sau đó trải chiếu ra rồi lùi vào sát vách mà nằm xuống.Sàn nhà buổi tối lạnh căm, An Lạc quấn chăn một hồi thì mở lớn mắt nhìn Gia Quân đằng kia, đột nhiên lương tâm cảm thấy có chút bứt rứt, người này đã say xỉn còn nằm đất, lỡ có chuyện gì cậu cũng gánh không nổi, nghĩ như vậy liền mang cái chăn duy nhất của mình sang đắp cho hắn, còn cẩn thận kéo lên tận cổ vì sợ gió lùa vào."

Hắt xì!"

Gia Quân tỉnh dậy bởi có thứ gì đó cứ chọt vào mũi hắn.

Giữa bóng đêm hắn mơ hồ nhìn thấy một cái đầu xù xù vùi trước ngực mình, mái tóc thoang thoảng mùi hương của loại xà bông cục rẻ tiền.

Sau một hồi ngơ ngác chờ hồn phách quay về, hắn mới xác định được thứ đang tựa vào lòng mình là An Lạc, bởi vì tấm chăn duy nhất đã nhường cho Gia Quân mất rồi nên cậu hơi lạnh, cứ thế vô thức lăn về nguồn nhiệt duy nhất trong phòng.Gia Quân yên lặng nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cậu, trông nó ngoan ngoãn và điềm đạm quá chừng, lúc ngủ cậu cũng im lặng lắm, chỉ có cánh mũi phập phồng khe khẽ mới khiến cho người ta biết đây cậu chẳng phải một con búp bê vô tri.Gia Quân nhìn An Lạc rất lâu, đáy mắt bình lặng chẳng rõ đang nghĩ gì, mãi đến khi có ánh đèn xe hắt vào cửa sổ mới khiến hắn hoàn hồn.

Hắn chậm rãi rút tay ra khỏi cái chăn đang quấn mình như con tôm luộc, không cần đoán cũng biết đây là kiệt tác của ai, Gia Quân phát hiện giấc ngủ của nhóc câm dường như rất nông, bởi mỗi một động tác của hắn dù rất nhẹ nhàng cũng làm cậu giật mình khe khẽ.

Sau khi thoát mình ra được tấm chăn chẳng dày dặn bao nhiêu của An Lạc, Gia Quân cẩn thận quan sát cậu lần nữa, xác định người ngoại trừ hơi nhíu mày một chút thì vẫn còn đang ngủ, hắn mới thở phào một hơi.

Gia Quân trả lại chăn cho cậu, còn chu đáo ghém gốc chăn để hơi lạnh không lùa vào, sau đó mới lẳng lặng mở cửa ra ngoài.Lúc này trời đã tan tản sáng, có vài người cũng đã bắt đầu một ngày mưu sinh mới của mình, xa xa có thể nhìn thấy được vài cột khói nghi ngút từ hàng hủ tiếu sớm, mùi thơm quyện vào không gian hấp dẫn những người đi đường khác.

Gia Quân đưa mắt quan sát khu trọ nghèo của An Lạc, chẳng hiểu sao hắn thấy nơi này làm lòng hắn nặng nề quá, đoạn hắn quay lại nhìn vào cửa sổ phòng An Lạc, cuối cùng bỏ hai tay vào túi quần rời đi.
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 18


Mấy ngày nay trời đổ mưa dầm làm mọi thứ lúc nào cũng trong tình trạng ẩm ướt, có vài con đường ngập ngụa đến tận hông khiến công cuộc mưu sinh của nhiều người trở nên khó khăn hơn.

Ấy vậy nhưng đây là loại thời tiết mà An Lạc thích nhất.

Trời mưa, quán ăn hơi vắng khách một tẹo, thi thoảng An Lạc sẽ có thời gian nghỉ ngơi chứ không còn phải luôn chân luôn tay như mọi khi, hơn nữa, không khí những ngày này mát lắm, thậm chí có phần se se lạnh, so với việc nhìn lông tơ mình dựng đứng mỗi khi gió nhẹ thổi qua vẫn khiến cậu thoải mái hơn là làn da nóng rẫy đương độ ban trưa."

Mấy tuổi rồi mà còn nghịch nước như thế, rảnh rỗi thì lui vào trong tránh mưa đi."

Lại là âm thanh cằn nhằn quen thuộc của tên lưu manh nào đó, An Lạc rụt lại bàn tay đang hứng mấy giọt nước mưa, hờ hững chùi chùi vào áo mình."

Lấy khăn mà chùi."

- Gia Quân nhíu mày cốc vào đầu cậu một cái, sau đó tự nhiên kéo cái khăn treo bên cạnh cậu lau lau bàn tay ướt đẫm - "Hôm nay có người cho há cảo hấp, qua đó ngồi ăn đi."

An Lạc gật gật đầu, lúng túng đứng lên nhường chỗ cho Gia Quân, không hiểu sao chỗ hắn chạm vào có hơi nóng nóng.Hộp há cảo mà Gia Quân cho cậu hôm nay vẫn như mọi khi còn hơi ấm, bên trong là sáu cái bánh được xếp gọn gàng, mỗi cái một màu sắc khác nhau.

An Lạc vụng về đổ nước chấm ra, sau đó cắn thử một miếng, lớp vỏ bánh mỏng kết hợp cùng phần nhân ngọt nước tan trong miệng làm cậu bỗng chốc thấy hạnh phúc quá chừng."

Ngon lắm à?"

Gia Quân nhìn nhóc câm giống như sắp bay lên trời rồi, đôi mắt cong cong híp cả lại, cái miệng nhỏ ăn đến bóng bẩy, hắn nghĩ nếu nói chuyện được thì An Lạc có khi hát luôn mất.An Lạc nghe Gia Quân hỏi liền tỉnh lại khỏi niềm vui được ăn ngon, cậu quay qua nhìn hắn, đoạn thật tình gật đầu một cái.

Gia Quân không nói gì, chỉ khẽ nhếch mép rồi tiếp tục công việc trên tay.An Lạc vừa ăn vừa nhìn Gia Quân rửa chén giúp mình, trong lòng có loại cảm xúc khó nói nên lời.

Từ dạo cậu vác Gia Quân về sau vụ ẩu đả thừa sống thiếu chết đó, mối quan hệ giữa cả hai có vẻ như vẫn không có gì thay đổi, nhưng lại dường như có gì đó không giống trước kia, hoặc cụ thể hơn là thái độ của Gia Quân với cậu, An Lạc suy nghĩ nửa ngày để tìm ra một cụm từ miêu tả đỡ ngại ngùng nhất, Gia Quân dễ chịu hơn hẳn.Hôm ấy cậu không biết hắn đi từ khi nào, chỉ biết lúc tỉnh dậy bản thân đã được quấn chăn cẩn thận rồi, trên đó vẫn còn hơi ấm lẫn mùi men rượu phảng phất khiến cậu phải nhăn tịt mũi lại, đoán chừng hắn cũng chỉ mới rời khỏi không lâu.

Trưa hôm sau An Lạc chẳng thấy Gia Quân đến, trong lòng bỗng có hơi thất vọng một tẹo, nhưng rồi cậu đoán với mớ thương tích như vậy mà hắn vẫn xuất hiện ở đây mới là chuyện lạ.

Quả nhiên, tận mấy ngày sau đến lúc vết bầm trên mặt mờ hẳn mới thấy tên lưu manh đủng đỉnh cầm hộp thức ăn đi tới.An Lạc nhìn nhìn khuôn mặt đến rửa chén cũng chau cả mày lại của Gia Quân một hồi, sau đó nhích nhích mông qua, không biết ma xui đất khiến thế nào mà lại ghim một miếng há cảo còn lại trong hộp, khe khẽ chọt chọt Gia Quân mấy cái."

Cho tôi?"

- Gia Quân nhướng mày hỏi.An Lạc bối rối gật đầu."

Cảm ơn."

Gia Quân không khách sáo cúi xuống đớp trọn, khuôn mặt hắn bỗng chốc gần sát vào mặt cậu, hơi thở ấm nóng phả lên ngón tay nho nhỏ có chút ngứa.An Lạc không tự nhiên thẳng lưng lên, phát hiện Gia Quân thế mà đang nhìn mình chăm chăm, cậu khẳng định đôi mắt của hắn trông xấu xa tợn, thế là trong vô thức cậu liền xoay đi để không phải thấy nó nữa."

Sợ tôi?"

- Gia Quân ngắn gọn hỏi.Trong lòng An Lạc trúc trắc lắm, hiển nhiên cậu chẳng thể thẳng thừng gật đầu trả lời hắn được, nhưng thiết nghĩ có lẽ bây giờ cậu cũng không gọi là sợ hắn nữa, chỉ là đôi lúc vẫn cảm thấy tên này có phần đáng ghét, nhất là cái thời điểm hắn vui vẻ bắt nạt cậu."

Hay là ghét?"

- Gia Quân hỏi tiếp.Gia Quân nhìn bóng lưng nhỏ gầy của đối phương, hắn cũng không mong nhận được câu trả lời gì từ cậu, nhưng trong lòng cũng có đôi phần khó chịu.Hết giờ nghỉ trưa, ngoài trời vẫn đổ mưa rả rích không ngừng, An Lạc cũng vừa chợp mắt được một tí, chuẩn bị thế lại chỗ Gia Quân."

Phải rồi, cho nhóc cái này."

Gia Quân móc từ trong túi quần ra cái điện thoại hắn mua hôm trước, màn hình đã được thay mới trông sáng sủa hẳn.

An Lạc nhìn chiếc di động trông chẳng rẻ tẹo nào toang định lắc đầu từ chối, nhưng Gia Quân nào để cho cậu có cơ hội đó, nhanh chóng nhét vào tay cậu:"Đồ rẻ tiền này bán lại không được, cho cũng không ai xài, nhóc coi dùng được thì dùng."

- Nói xong liền hắng giọng một cái, không tự nhiên nói thêm - "Trong đó có số của tôi, lúc tôi gọi thì phải nghe máy đấy."

An Lạc ngơ ngác nhìn cái điện thoại to đến nổi cậu chẳng cầm hết một bàn tay, trong lòng xoắn xít cả lên.

Gia Quân nhìn thấy nhóc con cứ ngốc ra không phản ứng gì, hai sợi tóc ngố theo gió nhấp nhô, lúc tỉnh ra bàn tay đã đặt lên đầu cậu rồi.An Lạc hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cậu cũng không có kháng cự, bởi bàn tay Gia Quân rất ấm áp, và dường như Gia Quân bây giờ cũng dịu dàng hơn thường ngày.Cậu hơi ngẩng đầu quan sát hắn.Đôi mắt An Lạc thực sự rất đẹp, nó trong sáng chả vẩn đục chút gì, nhất là dưới cơn mưa ướt át thế này, có cảm giác nó càng sạch sẽ hơn bao giờ hết.

Gia Quân di chuyển bàn tay xoa xoa đầu cậu, mái tóc An Lạc hơi dài, lại không quá mượt mà, nhưng đen nhánh, cũng thoang thoảng chút mùi thơm.Gia Quân mãi vẫn không chịu dừng tay, An Lạc bắt đầu thấy khó chịu, cuối cùng chụp lấy bàn tay đang xấu xa vò tóc cậu thành cái tổ quạ chứ chả phải sự dịu dàng lúc nãy nữa.

Lúc đó, cậu nghe được âm thanh cười khẽ của hắn vang lên đỉnh đầu.An Lạc lần nữa nhận định, Gia Quân vẫn là Gia Quân, ngay lúc cậu nghĩ sẽ cộng cho hắn chút điểm người tốt thì hắn đã ngay lập tức nói với cậu rằng hắn không cần."

Nhớ đó, tôi gọi là phải bắt máy ngay lập tức."

Ăn hiếp nhóc con chán chê rồi, Gia Quân mới vui vẻ rời khỏi, trước khi đi vẫn không quên "dặn dò" một chút cách dùng điện thoại đúng cách.

Mãi đến khi bóng lưng Gia Quân biến mất, An Lạc mới bấm mở màn hình, bức ảnh hiện ra khiến cậu ngẩn người luôn, là gương mặt u buồn của Gia Quân đang hóng gió ngoài bờ kè.
 
Back
Top Bottom