[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 80,395
- 0
- 0
[Bl] Ngày Vì Sao Rơi
54. Thì ra bạn tôi là gay
54. Thì ra bạn tôi là gay
Sáng sớm, nắng chiếu qua ổ cửa sổ.
Thành Vũ tỉnh ngủ bởi cảm giác ngực như bị thứ gì đó đè nặng lên.Cậu mở mắt ra, là Momo đang nhào bột trên người cậu, đuôi nó còn ngoe nguẩy trái phải theo từng động tác."
Meo."
Như thể biết rằng Thành Vũ đã tỉnh rồi, mà nó thì làm việc khuất tất nên nó lập tức nhảy khỏi người cậu, vểnh đuôi thong dong chuồn mất, ngồi xuống sàn nhà liếm lông.Thành Vũ bật dậy, bên cạnh không có ai cả, cũng không còn hơi ấm, cậu mò lấy kính trên tủ đầu giường, chạy xuống vuốt ve Momo mấy cái, rồi lại chạy đi vệ sinh cá nhân.
Thi thoảng vẫn liếc mắt nhìn mèo qua gương nhà vệ sinh."
Anh ơi, áo đồng phục của em đâu?"
Thành Vũ bế Momo xuống tầng, vai áo xộc xệch, đầu vểnh lên mấy cọng tóc ngố.Momo tựa đầu lên vai cậu kêu một tiếng như đang giúp cậu gọi Trường An, nó cũng chính là lý do khiến vai áo cậu lệch hẳn xuống như thế.Một người một mèo dậm chân đứng ở cuối cầu thang vì chẳng dám đi đâu nữa cả, dù sao thì lần trước cậu tới cũng chỉ được một lúc, không dám tự tiện đi lung tung.Thành Vũ đưa mắt nhìn đồng hồ treo trên tường phòng khách, ngay khoảnh khắc đấy, cơn ngái ngủ của cậu cũng tan biến theo.Mười lăm phút nữa, vào học!Cậu lập tức thả Momo xuống, chạy thẳng về phía cửa ra vào.
Nhưng ngay lúc tay sắp chạm tới tay nắm cửa, cánh cửa được mở từ ngoài, đập một phát thẳng vào trán cậu.Thành Vũ kêu một tiếng, lảo đảo lùi về sau, Trường An vội vàng đỡ sau lưng, kéo cậu về trước, hoảng hốt tới mức nói lắp bắp: "Anh, anh xin lỗi.
Em dậy rồi hả?"
Momo liếc mắt nhìn khung cảnh sáng sớm đã ôm nhau của hai người thì quay đầu bỏ đi, không để lại một sợi lông.Thành Vũ ôm trán, dùng tay đẩy anh ra, đụng trúng cũng không mạnh lắm, chỉ là bất ngờ nên giật mình thôi."
Mấy giờ rồi?
Sao anh không gọi em dậy?"
"Hả, còn sớm mà, anh tính xuống xem xe còn đi được không nhưng hỏng mất rồi nên anh vừa sửa lại xích."
Trường An vừa nói vừa chạm vào vết đỏ trên trán cậu, "Có đau không?"
"Còn mười lăm phút nữa vào lớp rồi, bảy giờ rồi.
Anh để áo của em ở đâu?
Hôm nay không muộn được đâu em có bài kiểm tra."
Thành Vũ không bình tĩnh để nói với tốc độ bình thường được nữa, cậu giữ lấy tay anh, giữ cả hai tay luôn, cho đối phương khỏi động chạm linh tinh.Trường An nhìn lên đồng hồ theo lời cậu, đúng là muộn thật rồi, chắc do anh vật lộn với cái xe lâu quá.
Lần trước tới cũng muốn, lần này tới cũng muộn.Cái danh thần xui xẻo đám bạn đặt cho anh đúng là không nghỉ phép nổi một hôm nào, ở cạnh là lây xui, kiểm chứng một trăm lần như một.Trường An lấy tạm bánh gối nhét vào mồm ăn cho xong, Thành Vũ cũng được anh nhét vào mồm luôn.
Cả hai chạy lên tầng thay đồ, chạy xuống tầng cho mèo ăn rồi khoá cửa chạy đi học.Hai người ở với nhau nhiều thêm một chút thì có thể xin được cái thẻ vàng thành viên của hội người muộn học Việt Nam được luôn.Cậu ngồi sau xe của Trường An, trong miệng vẫn ngậm bánh, lục cặp nhìn sách vở vẫn là của ngày hôm qua nằm gọn bên trong, thở dài một hơi, biết làm sao được, đành vậy."
Ngồi cẩn thận nhé."
Trường An thông báo trước cho Thành Vũ, nhưng chưa kịp để cậu hiểu vì sao lại cần thông báo như thế thì anh đã phóng xe đi luôn rồi, tốc độ nhanh đến mức cậu suýt nữa thì ngã ngửa về sau, vội vàng nắm chặt lấy áo anh.Thật ra đường lúc này đáng lẽ rất đông, nhưng chẳng hiểu sao ngồi sau xe Trường An, cậu lại chẳng hề thấy đông gì hết.Ừ, bởi vì muốn ngất ở đằng sau rồi chứ sao, còn tâm trạng gì nữa đâu mà nhìn đường chứ.Cả hai đặt chân tới cổng trường thì vừa kịp lúc, nhưng cộng thêm thời gian kẹt ở nhà xe, tới lúc bình an vô sự thoát khỏi đám đông chen chúc ấy thì có lẽ đã muộn rồi.Thành Vũ bị đẩy về phía sau, cách cậu một hàng người là Trường An, chật tới mức sắp bị ép thành tờ giấy, cả hai chỉ có thể một người ngoái đầu về sau một người ngẩng đầu nhìn trước để nắm được vị trí của nhau.Trường An nhìn đồng hồ trên tay trái, sắp trống tới nơi rồi, đành phải chen qua đám người ấy đi về phía sau.Nhóc bạn trai anh đang bị ép tới mức đứng không vững nổi nữa, ngay khoảnh khắc cậu sắp bị đẩy lùi về sau một đoạn dài, Trường An nắm được tay cậu."
Đi... theo anh."
Mồ hôi chảy dọc theo sườn mặt, phần tóc mái cũng không còn được gọn gàng như cũ nữa, cộng với giọng nói câu được câu mất thở không ra hơi của anh, Thành Vũ cảm tưởng như mình đang trốn nhà đi theo trai rồi không may bị phát hiện.Trường An nắm tay cậu kéo về phía trước, cả hai chạy một mạch qua đoạn đường tắc nhất, anh kéo tay cậu chạy tới cầu thang mới buông.Chỉ là đi học muộn thôi, nhưng cuộc chiến đi học muộn là thứ cậu không quen thuộc nhất, cơ mà đối với bạn trai cậu thì việc này như cơm bữa luôn rồi, quen đến mức biết cách đi làm sao để thoát khỏi đám đông chen chúc dưới nhà xe, quen tới mức đạp xe hết sức tìm đường tắt đi cho nhanh.Tới khi bước tới cửa lớp, những hồi trống đầu tiên cũng vừa lúc vang.
Thành Vũ mang bộ dạng như vừa chạy giặc lên lớp, khiến Hoàng Anh đang lim dim ngủ cũng giật mình tỉnh giấc."
Mang sách Văn không đưa xem với."
Thành Vũ ngồi vào chỗ, mở lời cắt đứt mạch suy nghĩ loạn hết cả lên của Hoàng Anh.Hoàng Anh lôi từ trong ngăn bàn quyển sách giáo khoa cũ tới mức không dám nhìn, lắp bắp đáp: "À... có."
Cậu ta đặt sách lên bàn, cẩn thận đưa mắt thăm dò cậu, "Hôm qua mày hẹn bọn tao mà lại biến đâu mất vậy?"
Thành Vũ nhíu mày nhìn quyển sách trên bàn, đưa tay lật giở kiểm tra từng trang một, quả nhiên y hệt cậu nghĩ, không trang nào là không vẽ bậy.Mặc dù cậu ngu Văn là thật, tích đủ nộ để căm hận môn học bằng tiếng mẹ đẻ này rồi nhưng tuyệt đối không vẽ bậy lung tung như thế này."
Nay kiểm tra môn gì ấy nhỉ?"
Cậu không trả lời câu hỏi của Hoàng Anh, chỉ gập quyển sách kia vào, hỏi ngược lại, ngửa đầu về sau hỏi mượn sách của bạn cùng lớp.Hoàng Anh thu hết hành động của cậu vào tầm mắt, lấy lại sách của mình giở qua giở lại kiểm tra, trong mắt cậu ta, quyển sách này vậy là vẫn còn đẹp chán, đỡ hơn quyển Toán, thậm chí mất còn không thấy xác.
Hoàng Anh tựa mặt lên bàn, vừa nói vừa đưa tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài: "Bố con ơi, con hỏi bố đấy trả lời cho con đi.
Hôm qua bọn tao tìm mày bạc cả tóc rồi, chiều qua gọi mãi mới nghe máy, không nghe là tính báo trẻ mất tích rồi đấy."
"Tao đi đâu hả?
Vậy mà còn phải hỏi."
Cậu ngừng lại, cố ý nhấn mạnh nửa câu phía sau: "Đi hẹn hò."
Hoàng Anh nghe xong nửa câu cuối thì ngớ người, không những là tin chấn động, hơn nữa còn là tin chấn động với cái giọng mờ mờ ám ám cố tình nói nhỏ đủ cho hai người nghe.
Thành Vũ - học sinh ba tốt cúp học - bỏ mặc bạn bè đi với gái?
Tất nhiên là cậu sẽ không nói thật với Hoàng Anh là hôm qua cậu đi đánh nhau, đánh thua, không những thua mà còn là thua kẻ thù không đội trời chung của nó.Hoàng Anh biết chuyện thật ra là như thế mà không vặt đầu cậu xuống mới lạ.
Thành Vũ nói xong câu cuối, ngồi tựa lưng về sau nháy mắt một cái như trêu ngươi nó, giáo viên cũng đã vào lớp rồi, cậu đành để bạn mình nghẹn cái cục thắc mắc đầy mồm này vào vậy.Cũng chỉ có 45 phút thôi, không sao, đợi hết tiết này cục nghẹn của nó sẽ phun ra hết.
Hoàng Anh đành ngậm ngùi im lặng kết thúc cuộc trò chuyện.
Kiểm tra xong cậu ta sẽ xử lý Thành Vũ sau.45 phút này, không ngoài dự liệu, chính là 45 phút đau khổ nhất cuộc đời Hoàng Anh. ***
"Hết giờ, các em dừng bút, lớp trưởng thu bài cho cô."
Giáo viên vừa dứt lời, Hoàng Anh đã lập tức dừng bút nằm gục xuống bàn thở dài thườn thượt.
Cuối cùng cũng được giải thoát, chưa bao giờ Hoàng Anh ghét tiếng trống, nhưng cũng chưa bao giờ nó thích cái tiếng trống này nhiều như hôm nay.Một tập giấy kiểm tra dày được thu hết lên, giáo viên bước được nửa bước ra ngoài.
Chỉ đợi khoảnh khắc này thôi, Hoàng Anh ngay lập tức giữ chặt Thành Vũ lại, không cho cậu cơ hội trốn mất như hôm qua."
Nói ngay cho tao, không được giấu."
Sắc mặt Hoàng Anh khó coi vô cùng, lông mày nhíu chặt lại, xem ra lần này Thành Vũ thật sự chọc giận thằng nhóc ngốc nghếch bị chửi cũng cười này rồi.Nói thì nói, dù sao cậu cũng không định giấu tiếp, chỉ là sợ nó sốc tới mức sủi bọt mép ngất ra đây thôi.
Thành Vũ giơ tay chịu trói, ngoan ngoãn ngồi yên nhận thẩm vấn, "Ừ, tao khai thật, trung thực khai ra hết.
Hỏi đi."
"Rồi, nói đi."
Nam ngồi ở bàn trên.
Ngả người vào ghế, quay lưng lại với Thành Vũ, liếc mắt nhìn cậu một cái đầy ẩn ý.Thành Vũ rùng mình, nuốt khan một ngụm nước bọt, so với dạng hỏi thẳng như Hoàng Anh, cậu sợ cái loại biết hết rồi chỉ chờ tự thú này của Nam hơn nhiều.Cậu ta cũng chỉ vừa tới được một lúc, khác với dáng vẻ hỏi tội của Hoàng Anh, Nam đơn thuần chỉ là đến hóng chuyện thôi, dù sao thì nó không ngu như thằng nhãi kia, đối tượng của bạn mình là ai cũng không biết.
Ra chơi được chưa tới mười phút, Nam đã nghe từ miệng mấy bạn nữ cùng lớp chuyện sáng nay hai người nắm tay nhau chạy từ dưới nhà xe lên, cậu ta mang một bụng câu hỏi chạy từ lớp bên cạnh sang.Không chỉ mình thằng nhãi kia, tôi cũng thắc mắc lắm đấy nhé?Lại còn cái gì trên confession nữa?
Cp của tôi thành thật rồi?
Tôi cũng rất là thắc mắc đấy nhé???"
Lớp nào?
Tên gì?
Yêu nhau bao lâu rồi?
Tới bước nào rồi?
Có ai biết chưa?"
Giỏi lắm, hỏi rất kĩ, chỉ là thiếu cái giới tính thôi.
Nam vẫn mang dáng vẻ mặc kệ sự đời, có việc cứ làm, "tao chỉ là không khí thôi" để ngồi nghe chuyện.
Cỡ này mà còn phải hỏi gì nữa à?
Biết gần hết rồi còn đâu.Thành Vũ cũng chỉ mong có thế, tốt nhất người nên im lặng thì làm ơn im lặng, lúc này mà Nam mở miệng ra nói một câu thôi, đại loại như "còn to hơn cả của mày", thì tên nhóc ngốc nghếch kia có thể là ngất một cái đùng ngay-tại-đây.Cậu thở dài, dưới cái nhìn chòng chọc của Hoàng Anh, chậm rãi trả lời từng câu một: "Lớp mười hai, tên An, được gần ba tháng rồi, mới chỉ... nắm tay thôi.
Chắc là không ai biết đâu?
Đoán vậy."
"Mới chỉ nắm tay thôi?"
"Tận ba tháng?"
Cả hai gần như mở miệng cùng lúc, nhưng trọng tâm trong câu hỏi thì lệch nhau hoàn toàn."
Mày hỏi thế là sao?
Nắm tay hay không liên quan gì đến mày?
Hay muốn vào nắm cùng?"
Hoàng Anh tất nhiên không đoán ra được ẩn ý đằng sau câu hỏi kia, tất nhiên rồi, mạch suy nghĩ của thằng nhóc này đơn giản lắm, ba tháng thôi mà, chắc gì đã tới bước ôm nhau.Nhưng đâu phải ai cũng như nó.Nam dùng ánh mắt như nhìn thằng ngu đặt lên người Hoàng Anh, có cảm giác chỉ cần nói thêm nửa chữ nữa thôi cả hai sẽ lao vào đấm nhau luôn, nên cậu ta thức thời im lặng.Được rồi, để người ngu ngốc đần độn tự giác ngộ vậy."
Ok, tao không nói nữa, về lớp đây."
Nam đứng lên, chống tay lên mặt bàn đứng trước mặt Thành Vũ nhìn thẳng vào mắt cậu, sau đó liền quay đầu, chuyển thành nhìn thẳng vào Hoàng Anh, "Danh sách kì thi đợt trước, trong top 5."
Cậu ta chỉ vứt lại một câu không đầu không đuôi, chẳng rõ là nói về cái gì rồi quay người rời đi.Uất ức của người có bộ não đơn bào là gì?
Chính là như thế này đây, tự mình đoán không ra, cũng chẳng hỏi được nữa.
Đang tính mở mồm hỏi câu tiếp theo, Thành Vũ đã bị gọi đi mất, làm nó cũng quên luôn cái gợi ý Nam để lại cho mình.
Mấy tiết sau đó đương sự ở trên lớp nhưng cũng chẳng hỏi được gì ra hồn.
Suy cho cùng thì dùng cái hiểu biết ít ỏi của mình với mấy chuyện yêu đương, Hoàng Anh cũng chỉ đẻ ra mấy câu hỏi chẳng ra cái gì.
Cái cảm giác sai sai trong lòng rất rõ nhưng lại không biết vì sao sai này cứ vậy theo nó tới hết cả ngày, nhóc ngốc nghếch lại một lần nữa ôm cục nghẹn trong lòng về nhà.Tới tối hôm đó, lúc đang tắm, nó mới đột nhiên nhớ tới cái manh mối Nam để lại cho mình.Danh sách thi đợt trước.Hoàng Anh chạy từ nhà tắm ra, đầu còn lau chưa khô đã vội vã vào nhóm lớp, tìm lại danh sách thi đợt trước giáo viên gửi trong nhóm.Top 5, hơn nửa là nữ, hai người là nam.
Cộng thêm chiều nay Thành Vũ đã nói là lớn hơn một tuổi, cuối cùng loại còn lại hai người một nam một nữ.Tên là An...Hoàng Anh lướt xuống nhìn người ở vị trí thứ 5, không phải tên là An.
Cuối cùng còn lại một người.
Đầu danh sách.Đầu danh sách?Theo như trí nhớ của nó, đầu danh sách là nam?
Tên An, đúng rồi.
Quá đẳng cấp, vậy mà cũng nhớ nữa.Khoan đã, là nam...Hoàng Anh phải mất tới năm phút mới phát hiện ra sai ở đâu, tại sao sai, sai như thế nào.
Bởi vì bấy lâu nay, bạn của nó vẫn là một thằng trai thẳng (theo như những gì nó vẫn luôn mặc định.)Tại sao người yêu của bạn nó lại là con trai được?
Quá hoang đường.Tất nhiên phải có lý do để Hoàng Anh cứng đầu với việc khẳng định bạn mình là trai thẳng.
Bắt nguồn từ một chuyện trong quá khứ.
Hồi cấp hai, có một khoảng thời gian Thành Vũ cực kì thích lo chuyện bao đồng, đi "giải cứu" hết người này đến người khác, phần đa đều là nam.Có một cậu bạn còn được giúp tới tận mấy lần.
Hoàng Anh lúc ấy cũng nảy sinh một ít nghi ngờ, liệu rằng bạn mình có phải đang lo chuyện bao đồng hay không?
Hay là mượn cớ để xuất hiện trước mặt người ta.Thế là nó hỏi thẳng Thành Vũ vào hôm hai đứa đang ngồi ở quán net, vừa hết trận game, không gian chật hẹp phủ kín trong làn khói thuốc dày đặc, trong tiếng ồn hỗn tạp hoà lẫn vào nhau.Nghe xong câu hỏi, Thành Vũ của lúc ấy nhíu mày đầy chán ghét.
Cậu vốn dĩ ghét mùi thuốc, nhưng khoảnh khắc đó, Hoàng Anh cho rằng Thành Vũ ghét cái câu hỏi đần độn của mình.
"Thích con trai à?
Mày nghĩ như nào?
Liệu tao có thích không?"
Thành Vũ bóc vỏ kẹo mút rồi nhét vào miệng, ngả người về sau, cười khẩy một tiếng, "Tất nhiên là đéo rồi."
Hoàng Anh của lúc ấy suýt chút nữa thì nhào tới nhận làm fan của bạn mình, khoảnh khắc ngả người vào ghế cười như mấy thằng vô lại ấy cmn đẹp trai vờ lờ, cực kì ngầu!
Tất!
Nhiên!
Là!
Đéo!
Rồi!
Nó nghe rất rõ đấy!
Phát biểu một câu ý trên mặt chữ như thế rồi, sao mà nghe nhầm cho được.Tay cầm điện thoại của Hoàng Anh run tới mức sắp không cầm nổi nữa, nó cắn môi gửi tin nhắn qua cho Thành Vũ:[Bạn gái mày là người như nào thế?]Lúc này cũng không còn sớm, Thành Vũ cãi nhau với bố cậu xong, đuổi được ông ta ra ngoài thì mệt mỏi nằm xuống giường lim dim sắp ngủ.
Nhưng ngay lúc sắp vứt được hết bực dọc qua đầu để đi ngủ thì thông báo tin nhắn lại đánh thức cậu, Thành Vũ vò đầu bứt tai vô cùng khó chịu cầm điện thoại lên.Thành Vũ: [Bạn gái gì?]Thấy là tin nhắn của Hoàng Anh thì không nghĩ gì nhiều, có gì nói đấy, cũng gần nửa đêm rồi, cậu đâu đủ tỉnh táo để nghĩ nhiều nữa.Hoàng Anh: [?
Thì bạn gái mày ấy]Bạn gái gì?
Không hiểu tại sao lúc này Thành Vũ lại cho rằng Hoàng Anh biết chuyện của mình rồi, cục tức trong lòng còn chưa giải toả hết, cậu thấy thằng nhóc này đúng là ngớ ngẩn, nửa đêm nhắn tin hỏi bạn gái.Thành Vũ: [Bạn gái tao à, bạn gái tao nuôi chim.]Hoàng Anh: [Yêu động vật à?]Thành Vũ: [Không.
Nhốt trong quần ấy.]Trả lời xong tin nhắn cuối, cậu vứt điện thoại sang một bên, tắt chuông, không đoái hoài tới nó nữa, nằm lại giường muốn ngủ tiếp.
Bỏ lại Hoàng Anh với một ngàn dấu hỏi chấm bay đầy đầu.
Giọng điệu ngứa đòn này thì đúng là Thành Vũ rồi, không phải là bị ma nhập, nhưng đoạn thông tin bên trên thì thật sự vượt quá sức tưởng tượng.
Hoàng Anh cố chấp nhắn thêm vài tin nữa, đều không nhận được hồi âm.Chẳng còn ai để hỏi cho rõ ràng mọi việc, trong cơn chấn kinh, nó không biết đã nghĩ gì, gửi một tin nhắn dài như sớ không chấm phẩy qua cho Nam:[Tao có cảm giác nửa đêm tao hoang tưởng rồi nó bảo với tao người yêu nó nuôi chim trong quần trước đây có thế đâu mày tin nổi không tao thấy khó tin quá từ trước tới giờ tao cứ nghĩ người yêu nó phải là một bạn gái tóc dài hiền dịu nết na chứ tại sao lại là một thằng con trai cao hơn cả tao với mày đập bóng một phát vào đầu tao ngất tại sân được luôn có khi còn to hơn cả tao nữa]45 phút kinh hoàng lại lần nữa tiếp diễn.
Đúng 45 phút sau, cuối cùng Nam cũng trả lời lại tin nhắn, trái với đoạn tin dài dằng dặc kia của nó, Nam chỉ nhắn lại ba tin, mỗi tin không quá hai dòng.[Biết rồi mày ngu vl.][Trên hay dưới?][Cái gì cũng phải thử mới biết được, nghe chưa?]Biết rồi?
Biết rồi sao?Tại sao?
Tại sao lại chỉ có một mình tao là không biết!!!!! .010925Thời gian lúc viết số lúc viết chữ=))) thôi để nào rảnh t beta lại