[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[Bl | H] Vũ Trụ Không Để Ta Lỡ Nhau
CHƯƠNG 19: LÝ DO NỖ LỰC
CHƯƠNG 19: LÝ DO NỖ LỰC
Một tuần sau đó, hai người vẫn giữ liên lạc nhưng không thường xuyên.
Thỉnh thoảng là vài tin nhắn vắn tắt.
Đôi khi là một cuộc gọi ngắn vào ban đêm, nói được dăm ba câu thì đầu bên kia đã im hẳn, chỉ còn tiếng thở đều đều của người vừa thiếp đi vì mệt.An Duy không nói gì, cũng không trách.
Anh hiểu, Thành Ân đang bận và đang cố gồng.
Nhưng hiểu thì hiểu, cảm giác lo lắng vẫn lặng lẽ chồng chất mỗi ngày.Tối thứ Sáu, sau khi tắm rửa và định lăn ra giường nghỉ, anh tình cờ lướt thấy một bài đăng mới trên fanpage homestay:"Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, chúng tôi sẽ trở lại sớm nhất sau vụ cháy ngày..."
An Duy khựng lại, ngón tay dừng trên màn hình, tim bất giác đập mạnh hơn một nhịp.Kéo xuống.Tấm ảnh hiện ra: Thành Ân mặc áo thun sẫm màu, tay trái quấn băng trắng, đứng giữa đống vật liệu đang ngổn ngang, chỉ đạo nhóm thợ xây bằng tay còn lại.
Áo ướt mồ hôi, mắt thâm quầng, miệng vẫn cười...
Thế nhưng trong mắt An Duy chỉ thấy một thằng nhỏ đang gồng mình chống đỡ cả bầu trời đổ sập.Fanpage tự bình luận bên dưới bài đăng: "Dù thiếu ngủ nhưng vẫn đẹp trai lắm nha sếp ❤️"Tay An Duy khẽ run.
Anh gấp gáp mở khung chat quen thuộc, nhắn một tin:"Em bị thương à?"
Không ai xem, không thấy trả lời.Anh bấm gọi.Ứng dụng báo: Kết nối không thành công.Anh lướt ngón tay trên màn hình, chuyển sang gọi bằng sim điện thoại.Tổng đài báo: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...
Nửa tháng trước, lúc nhận được cuộc gọi báo homestay bị cháy, trái tim Thành Ân như rơi xuống tận lõi trái đất.
Từ quán cà phê của ba An Duy, hắn phóng xe như điên về nhà gom đồ, vừa loay hoay vừa đặt vé máy bay, chuyến sớm nhất.
Một tiếng sau có mặt ở sân bay, hai tiếng sau đã đáp Đà Lạt.Mùi khói vẫn còn vương trên mái tóc, vương trong hơi thở của những người đứng coi hiện trường.May là không có thiệt hại về người.
Cũng may là chỉ cháy khu nhà kho và một phần dãy phòng phía sau, khách đã được di dời sang chi nhánh khác từ sớm.
Công an đến lập biên bản và xử phạt, khuya hôm trước, một nhóm du khách nướng BBQ bất cẩn làm bén lửa.
Cả nhóm đều say khướt nên đến khi phát hiện thì đám cháy đã bùng lên dữ dội.Chuỗi homestay này do Thành Ân và bạn thân cùng đầu tư, nhưng bạn hắn phụ trách mấy chi nhánh bên Nha Trang, thỉnh thoảng mới lên đây vài ngày.
Đà Lạt là đất của hắn, là nhà, là nơi hắn bỏ cả tâm huyết để chăm chút từng viên gạch.Nhìn đống gỗ cháy đen và mùi nhựa tan chảy, Thành Ân thấy lòng mình cũng tan theo.Không có thời gian để than thở, vụ cháy vừa lắng, tin nhắn từ bên brand lại dội tới như bão:Họp chiến lược quý.Review kế hoạch launch BST mới.Check mail và feedback.......Một ngày 24 tiếng không đủ.
Hắn họp online trong lúc đi đo lại vết cháy, nghe báo cáo thi công khi đang ngồi bóp trán đọc bảng doanh thu của brand.
Mọi thứ bủa vây như muốn kéo hắn ra làm hai, làm ba.Rồi một hôm nọ, ba ngày sau vụ cháy, homestay bắt đầu tháo dỡ phần bị hư hại.Thành Ân đứng giữa đống gạch vụn và gỗ mục, áo polo trắng đã loang mồ hôi.
Hắn vừa cúi xuống xem bản thiết kế cải tạo, vừa chỉ đạo thợ tháo dỡ tấm tôn cũ.Tiếng kim loại rít qua không khí, một tiếng "rắc" khô khốc.Chưa kịp ngẩng lên, thanh xà ngang cháy dở bất ngờ đổ sập.
Tỉnh dậy, trần nhà bệnh viện đã ở ngay trên đầu.Phải khâu mấy mũi ở vai, tay chân bầm dập, trầy xước, phổi không sao, nhưng bác sĩ vẫn bắt nằm viện theo dõi ba ngày.Hắn nghe mà chỉ muốn cười khổ.
Một ngày sau đã lặng lẽ làm thủ tục xuất viện.
Không gọi cho gia đình, cũng không báo với An Duy.
Ra viện là lao đầu ngay vào công việc.
Dù vai còn đau âm ỉ, chân vẫn cà nhắc, nhưng hắn không dừng lại, không cho phép mình dừng lại.Vì Thành Ân nhớ rất rõ tại sao mình phải nỗ lực.Nhiều năm trước, trong cơn mưa tầm tã rạng sáng...
An Duy lựa chọn rời đi, không một lời giận dỗi, không một tin nhắn trách móc.
Nhưng Thành Ân biết, biết hết.Là do mẹ hắn.Bà Lê, với ánh mắt kiêu ngạo và lời nói lạnh tanh, đã đẩy An Duy ra khỏi thế giới của hắn.Chỉ vì cái gọi là "chênh lệch thân phận", chỉ vì An Duy "không xứng".Cái cảm giác bất lực ấy, vừa đau vừa tủi, đã theo hắn suốt nhiều năm sau đó.Năm ấy, Thành Ân quyết định làm luận văn xin học bổng toàn phần, tự lo thủ tục du học.
Dốc hết số tiền tiết kiệm được, một thân một mình bay sang Anh, vừa học vừa làm, không xin một đồng nào từ gia đình, cũng chẳng hề ngoái đầu nhìn lại.Hắn chọn rời đi không phải vì bỏ cuộc, mà vì không muốn bị cuốn vào cái vòng xoáy tranh giành và giả tạo trong nhà họ Lê, càng không muốn phải sống theo ý mẹ chỉ để bà yên tâm.
Tới khi bố mất, di chúc để lại cho hắn một phần tài sản.
Không nhiều, nhưng cũng không ít đến mức khó coi, trong đó có cổ phần của tập đoàn.Thành Ân từ chối.
Bố để lại thứ gì hắn cũng nhận, trừ số cổ phần đó.
Thế là toàn bộ cổ phần được chuyển nhượng cho anh hai và chị ba.Không phải vì nhường, mà vì ghét.Ghét cái mớ quyền lực hôi thối đó, ghét cảm giác phải đấu đá với chính máu mủ ruột rà chỉ để giành một vị trí.Lần đó, hắn và mẹ cãi nhau một trận to.
Đầu năm ngoái, sau khi hoàn thành chương trình thạc sĩ, Thành Ân mới về nước.Tiền tích góp được từ những năm bươn chải bên trời Tây, hắn đổ vào mở chuỗi homestay cùng bạn.
Vừa làm vừa học hỏi.
Dần dần, hắn bắt tay vào xây dựng một brand quần áo nam, nhỏ thôi nhưng cũng có chút tiếng vang.
Tất cả những năm tháng đó, phấn đấu, bầm dập, ngã gục rồi đứng lên, hắn chỉ có một mục tiêu.Phải đủ mạnh để tự sống cuộc đời của mình.Phải đủ vững để giữ được những gì mình yêu.Chân phải cứng thì đá mới mềm.Lưng phải rộng mới dang ra được một vòng ôm trọn vẹn, ôm hết thảy những dịu dàng mình muốn chở che.Dù ai có quay lưng đi, hắn cũng phải học cách không quay lưng với chính mình.
Vì nếu không thể tự bảo vệ mình, thì sao dám nói sẽ bảo vệ ai khác.
Đêm nay cũng như những đêm trước, Thành Ân về tới phòng, ăn bừa một ổ bánh mì, tắm qua loa.Vai nhức kinh khủng, đầu cũng căng như sắp nổ, cả người vừa lạnh vừa bốc nhiệt.
Hắn quăng điện thoại lên bàn, lúc nằm xuống giường chỉ kịp nghĩ thầm, mai dậy đi kiểm tra tiến độ thi công...
Rồi thiếp đi khi nào không hay.Sáng hôm sau, ánh nắng len qua cửa sổ chiếu thẳng vào mắt.
Hắn mở mắt ra, tay quơ quào tìm điện thoại.
Máy sập nguồn."
Chết cha."
Thành Ân ngồi dậy cắm sạc điện thoại, sau đó vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Khi quay ra vừa đúng lúc điện thoại sáng lên.12 tin nhắn và 7 cuộc gọi nhỡ.Tất cả đều là từ An Duy."
Em bị thương à?"
"Sao không gọi được vậy?"
"Đọc được tin nhắn thì gọi lại cho anh."
"Có bị sao không đó..."
"Aloooo???"...
Hừng đông ló rạng, Đà Lạt yên lặng như một chiếc gương mờ phủ sương trắng.
Nhưng lại có người không được "yên" cho lắm.Thành Ân đứng trước cây quạt sưởi nhiệt trong phòng, tay run nhẹ, gấp gáp vuốt màn hình mở tin nhắn.Lướt vội qua mấy dòng chữ, trong đầu hắn chỉ có một câu duy nhất: Mình quên mất, mình làm người ta lo.Vừa định bấm nút gọi lại, điện thoại bàn ở đầu giường bất chợt reo lên, là số nội bộ từ quầy lễ tân."
Alo?"
"Dạ anh Ân ơi, có khách tới tìm anh.
Ảnh đang đứng ở sảnh, bảo là bạn."
Thành Ân cau mày, hỏi lại: "Tên gì em?"
"Ảnh không nói tên, chỉ nói là 'Ông chủ tự ra nhìn thì biết'."
Cổ họng hắn khựng lại.Rồi giây sau, buông điện thoại, xỏ dép, bước nhanh ra khỏi phòng.