Có lẽ do dạo này gặp Thành Ân nhiều quá nên khi thành phố chìm vào giấc ngủ, khi đèn tắt, không gian chỉ còn lại tiếng máy lạnh êm ru, hàng loạt ký ức cũ cứ thế tràn về, nhẹ mà dội.Chẳng hiểu từ lúc nào, An Duy bắt đầu mơ những giấc mơ không tên.
Mơ thấy những ngày xưa cũ, ngày hai người còn chưa là gì của nhau.Chưa yêu, chưa đau, chỉ vừa mới chớm.
Sau lần Bảo Khanh bày trò "ép buộc" anh và Thành Ân kết bạn Zalo, hai người bắt đầu nhắn với nhau vài dòng xã giao.
Ban đầu, ai cũng lạnh lùng, lịch sự, giữ kẽ như hai đứa bạn học không thân bị xếp ngồi cạnh nhau trong lớp, nhưng lạ là không hề gượng gạo.An Duy khi đó chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ thấy thằng nhỏ kia lịch sự pha lẫn chút láu cá, biết chọc cười, có vẻ đáng tin.
Thỉnh thoảng, Thành Ân gửi vài video TikTok vô tri, toàn thứ nhảm nhí kiểu "một bài hát được cover lệch tone", "Nghề nào vào tù sẽ được nể nang nhất", hay là clip mấy con mèo, con chó nhảy theo nhạc remix.Mỗi lần như vậy, anh chỉ thả "Haha" hoặc trả lời vài chữ, nhưng trong lòng cảm thấy dịu lại giữa trăm ngàn bộn bề.
Cái cảm giác có ai đó nhớ đến mình sau một ngày dài mệt mỏi, dù không quá rõ ràng mà vui lâng lâng.Dần dà, chẳng biết từ khi nào hai người nói chuyện nhiều hơn.
Bàn chuyện xe máy, phim ảnh, mấy thuyết âm mưu vớ vẩn, hay thảo luận về vài vụ bê bối chấn động cõi mạng.
Càng nói, càng thấy hợp.
Càng nói, càng thấy thân.Có lần, cả hai hẹn nhau đi ăn quán bún đậu được review chín điểm trên TikTok, xếp hàng gần nửa tiếng, vậy mà ngồi xuống là cười như hai thằng ngu chỉ vì món nem rán trông như bị chiên qua tám mươi cái chảo dầu.Đôi lần tan làm, An Duy bước xuống cổng tòa nhà là bắt gặp Thành Ân đứng chờ sẵn, "tiện tay" đưa cho anh ly trà sữa.Ghi chú trên ly là: "49% đường, 50% đá, 1% tình cảm."
An Duy cười muốn xỉu.
Rồi một tối nọ, Thành Ân gửi anh video ca sĩ phòng trà hát live.
Chàng ca sĩ trong video mang phong cách duyên dáng, trước khi hát anh ta thường trêu khán giả một hồi lâu.Khán giả đến sẽ viết tên bài hát muốn yêu cầu và lý do lên tờ giấy nhỏ, bỏ vào hộp thư bí mật.
Ca sĩ sẽ bốc ngẫu nhiên và hát theo cảm xúc của người gửi.An Duy xem xong, nhắn lại: "Gần đây anh cũng thích xem ông này, cười muốn khùng kkk."
Bên kia nhanh chóng trả lời ngay: "Vậy mình đi nghe chung đi.
Đặt vé hông?
Mười phút nửa mở bán vé đêm diễn tiếp theo á.
Tối thứ bảy tuần sau diễn."
An Duy nghe vậy đồng ý cái rụp, không hề do dự.
Tối hôm diễn ra đêm nhạc, Thành Ân sang tận nhà đón anh.
Xe vừa dừng trước cổng, hắn đã cầm điện thoại lên nhắn một tin.An Duy bước ra, mặc áo sơ mi vàng nhạt ngắn tay đơn giản, tóc sấy phồng, vuốt vào nếp gọn gàng, tay đút túi quần trông lơ đãng như đang đi dạo mà lại khiến Thành Ân nhìn muốn quên cả hít thở.Hắn không nói gì, chỉ hơi khom người xuống, lấy một chiếc mũ bảo hiểm màu xanh mint có đôi tai Pikachu dính hai bên, cùng kiểu với chiếc hắn đang đội, chỉ khác màu.Thành Ân giơ tay, theo thói quen định đội mũ lên đầu anh.Khoảnh khắc đó, cả hai cùng khựng lại.An Duy giật mình, hơi nhướng mày nhìn hắn.
Thành Ân cũng sực nhớ ra lần cuối cùng hắn làm động tác này là lúc anh say mềm trước quán nhậu, lè nhè không chịu về.
Mỗi khi đón người này về từ quán nhậu, Thành Ân đều phải đội mũ cho, rồi vừa chạy vừa giữ tay anh ôm chặt mình để khỏi ngã.Giờ thì khác rồi, An Duy chẳng những không say mà còn rất tỉnh táo.
Nhưng anh vẫn đứng im, không né, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, rồi cúi đầu nhẹ như thể chờ hắn tiếp tục động tác.Thành Ân mỉm cười, gài dây mũ cho anh một cách cẩn thận."
Mũ này em chuẩn bị cho riêng Duy thôi đó, thấy đáng yêu không?"
"Mấy lần trước xỉn không để ý.
Giờ nhìn kỹ mới thấy... giống khùng á."
"Ơ...
đáng yêu mà, hai đứa cùng đội là ra đường khỏi sợ lạc."
"Mắc gì sợ lạc nữa..."
An Duy nói thế, nhưng tay lại vô thức sờ sờ hai cái tai mềm mềm trên mũ, không hiểu sao trong lòng thấy râm ran lạ thường.Thành Ân đề máy xe, rồi nghiêng đầu nói: "Lên xe.
Coi chừng trễ là chỉ kịp nghe lời đầu tiên cũng như lời tạm biệt luôn á."
An Duy bật cười, leo lên xe.
Phòng trà nhỏ, không gian ấm áp, ghế xếp sát nhau, ánh đèn dịu như phủ sương mỏng.
Người tới kín phòng, tiếng trò chuyện rì rầm vang lên bốn phía.Cả hai cũng được phát giấy viết tay như mọi người.
Thành Ân hí hoáy viết một dòng, xong xếp giấy làm bốn, bỏ vào hộp."
Viết gì đó?" – An Duy nhích tới hỏi."
Nói ra còn gì bí mật." – Hắn nháy mắt.Lát sau, đèn trên sân khấu bật sáng.
Ca sĩ chính bước ra, tay cầm hộp thư bí mật, bắt đầu pha trò rồi bóc ngẫu nhiên một nắm thư yêu cầu.
Anh ta lật những tờ giấy nhỏ đầu tiên, mỗi lần đọc đều khiến khán phòng bật cười."
Bạn này ghi: Em muốn gửi bài này đến người yêu cũ, hồi đó anh chê em béo, giờ em dậy thì thành công rồi anh thấy hối hận chưa.
Ui trời, đau nha~!
Đâu, người nào dậy thì thành công đâu?
Đứng lên phát cho mọi người chiêm ngưỡng nào."
"Một bạn khác viết: Tặng bài này cho đứa bạn thân, nghe xong mong nó khôn ra, bớt lụy thằng chó đó.
Ê nha, ê vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng nha...
Nhưng mà cho tôi hỏi nhẹ...
'thằng chó' đó hôm nay có ở trong đây không ạ?"
"Tiếp này: Em tên Duyên, em thất tình, muốn hát bài khiến người yêu cũ quay lại.
Cụ thể là bài nào, em cũng chưa nghĩ ra.
Ủaaa???
Bà này là bạn thân bà lúc nãy đúng không?
Ở trển cử hai bà xuống phá tôi đúng không?"
Mỗi lần lật giấy là lại pha trò và hát.
Đến lần thứ tư, anh ca sĩ tiếp tục bóc một tờ giấy ngẫu nhiên:"Nãy giờ tôi toàn bóc trúng yêu hận tình thù thôi quý vị.
Giờ đổi mood tí nha, ai viết tờ này dễ thương lắm nè."
Anh ta giơ tờ giấy lên, giọng chậm rãi đọc: "Bạn ấy yêu cầu bài Tan Ca, lý do... vì mình từng nhiều lần chạy xe tới đón một người tan ca, ký tên...
Ân.
Ồ quao—!"
Khán phòng cũng "Ồ~" lên một tiếng nhẹ nhàng."
Một chiếc tình yêu công sở rất lặng thầm mà sâu sắc.
Vậy... không biết hôm nay người từng được bạn Ân đón, có đang ngồi ở đây không ta?"
An Duy đang uống nước suýt sặc, quay sang nhìn Thành Ân, chỉ thấy hắn chống cằm, nhìn thẳng lên sân khấu, mặt bình tĩnh như chẳng liên quan gì, nhưng vành tai đỏ bừng đã âm thầm bán đứng chủ nhân của nó.Ca sĩ trên sân khấu vẫn chưa từ bỏ ý định chọc ghẹo, tiếp tục đảo mắt."
Người được đón có mặt thì giơ tay nè, tôi không gài gì hết, tôi thề.
Tôi chỉ muốn biết người thường xuyên được đưa đón trông như nào thôi...
Để tôi còn bắt chước."
Cả khán phòng rộ lên một tràng cười, rồi không khí lại lắng xuống khi tiếng nhạc Tan Ca vang lên, ngân nhẹ nhàng giữa căn phòng ánh vàng dịu."
Ngồi sát vào, ngày hôm nay em thế nàoKể anh nghe những câu chuyện, buồn vui em trải quaTừ sáng giờ chờ tan ca đón em vềHình như anh quá say mê..."
Trong giấc mơ, ngay khi giọng hát của anh ca sĩ ngân lên câu đầu tiên, An Duy quay sang nhìn người ngồi bên cạnh.
Góc nghiêng của Thành Ân dưới ánh đèn... rất đẹp, hàng mi dài khẽ lay động, sống mũi cao hơi gãy nhẹ, đôi môi mấp máy theo lời bài hát.
Đẹp đến mức khiến anh thấy tiếc, vì bây giờ tỉnh dậy, người này đâu còn ngồi cạnh anh nữa.An Duy chỉ nhớ khi đó tiếng tim mình đập còn mạnh hơn nhịp nhạc.
Anh im lặng, cúi đầu uống một ngụm nước lọc, rồi vờ nhìn ra sân khấu, nhưng trong lòng nhộn nhạo giống như có một cái gì đó đang nảy mầm, lén lút, lặng lẽ.Thành Ân ngồi cạnh, tay vô thức xoay xoay cái ống hút trong ly trà đào, không nói một lời nào.
Thỉnh thoảng, hắn hơi quay đầu liếc sang, thấy anh chưa rời khỏi chỗ là yên tâm.Buổi diễn kết thúc khi ca sĩ cúi chào lần cuối, khán giả vỗ tay, đèn dần sáng, người người bắt đầu lục đục ra về.Khí trời về khuya mát rượi, gió lùa nhẹ qua hàng cây hai bên đường, mang theo chút se lạnh của một đêm cuối tuần không quá nhộn nhịp nhưng cũng chẳng hề buồn chán.Cả hai đi bộ chậm rãi ra bãi xe.
Thành Ân đút tay vào túi áo khoác, liếc nhìn người đi kế bên một chút, buột miệng hỏi: "Lúc nãy anh bỏ gì vào hộp thư vậy?"
"Hả?" – An Duy nhướng mày."
Anh cũng có viết yêu cầu đúng không?" – Thành Ân cười nhẹ, nghiêng đầu – "Chứ không lẽ anh bỏ giấy trắng vào hộp."
An Duy im vài giây, rồi nhún vai cười cười, ánh mắt nhìn lơ đãng lên trời."
Không có gì đặc biệt.
Với lại... giấy của anh đâu có được bốc trúng."
Anh quay sang, môi cong lên nửa nụ cười, nói tiếp: "Vậy nên sẽ mãi là bí mật."
Thành Ân nhìn anh, nhìn cái cách ánh đèn đường đổ bóng lên gò má ấy, cái cách An Duy nén điều gì đó trong lòng như một thói quen.
Hắn không gặng hỏi nữa, nhưng hắn đâu biết, trong hộp thư bí mật ấy có một mảnh giấy nhỏ ghi nắn nót dòng chữ:"Bài yêu cầu: Badbye – WEAN.Vì mình chưa từng cảm thấy "good" mỗi khi nói lời tạm biệt với người đó."
Thành Ân đưa anh về tới trước cổng nhà.
Xe dừng lại, động cơ khẽ tắt, không gian chỉ còn tiếng ve cuối mùa, chen lẫn nhịp gió đêm rì rào trên tán cây.An Duy tháo nón bảo hiểm, cúi đầu xuống ngó vỉa hè, tay gãi nhẹ gáy như đang tự hỏi phải nói gì."...Cảm ơn." – Anh nói khẽ, giọng không rõ là thật lòng hay đang lấp chỗ trống.Thành Ân chống tay lên ghi-đông xe, nghiêng đầu nhìn anh."
Anh cảm ơn em hoài vậy, định lấy lời cảm ơn làm phí đi đường hả?"
An Duy bật cười nhẹ, lắc đầu."
Chứ còn muốn lấy gì?"
"Lấy gì cũng được đúng không?
Để em suy nghĩ nha."
Anh cười không đáp, chỉ xoay người mở cổng, bước chầm chậm vào trong.
Đèn đường đổ bóng anh loang dài trên nền xi măng mát lạnh.Trước khi đóng cổng, anh quay lại, ngập ngừng nói: "...Về cẩn thận."
Khoảnh khắc ấy, gió thổi nhẹ, trái tim trong lồng ngực bỗng lệch đi một nhịp.Rồi, đột nhiên...An Duy thấy mình quay trở ra, chân bước theo bản năng, như thể bị níu lại bởi thứ gì đó chưa nói thành lời.Thành Ân vẫn còn đứng đó, bóng dáng hơi nghiêng, áo khoác phấp phới theo gió.
Anh đưa tay ra, nắm lấy tay hắn.
Ngón tay vừa chạm vào nhau, ấm nhẹ.Chỉ mới chạm thôi, chưa kịp siết lại...
Người trước mặt bỗng chốc nhòe dần.
Anh mở mắt.
Trần nhà cũ kỹ hiện lên đầu tiên, ngoài cửa sổ, trời chưa sáng hẳn, chỉ lờ mờ ánh lam xám báo hiệu một ngày mới sắp đến.An Duy nằm yên, mắt dõi lên trần nhà mà chẳng thấy gì rõ ràng, ngực hơi thắt lại, giấc mơ vừa rồi chân thật đến đau đớn.Chỉ là một giấc mơ thôi...Vậy mà dư âm vẫn còn, như một bài hát chưa dứt.