Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bl] - Có Thương Cậu Không?

[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 9: Hai đánh một chẳng chột thì què


"Sao chưa gì mày để em nó về vậy?

Rủ ẻm ở lại ăn cơm chung."

Lúc Thường quay trở về mà không có Thanh Mai đi cùng, cả bọn ngóng ngó tìm kiếm, nhìn thấy bóng cô nàng đằng xa liền trách móc nói."

Em ấy không thích, mà sau này tụi bây cũng bớt nhận đồ người khác lại đi."

Thường quay trở lại chỗ ngồi, thằng Dư lùa cơm vào miệng tỏ vẻ không vui đáp:"Mắc giống gì, được cho thì cứ lấy đi, chưa kể mày coi con trai ở cái làng này đứa nào không thích mấy em như Mai, có mày mỡ dâng đến miệng còn chê đó."

Thường nghe nó nói mà trong lòng khó chịu, từ trước tới giờ cậu không thích nhận khơi khơi của ai cái gì, mỗi lần Thanh Mai cho đồ, cậu đều tìm thứ ngang bằng giá trị trả lại, nhưng Thường biết thứ nhỏ cho không chỉ có mấy thứ vô tri vô giác, mà cậu thì chẳng thể nào trả lại được.

Thằng Chất ngồi bên cạnh lên tiếng:"Đàn ông con trai sức dài vai rộng, muốn ăn thì tự làm mà ăn, suốt ngày chờ nhận đồ của một đứa con gái có hay ho gì mà còn oang oang ở đây."

"Mày nói cái gì?"

Thằng Dư khựng đũa lại, ánh mắt trầm trầm nhìn thằng Chất, Thường thấy tình hình không ổn vội khuyên can:"Thôi, chuyện có gì đâu.

Tao cũng chỉ nói vậy thôi chứ không có ý gì."

"Tao cũng đâu có ý gì, đứa nào nhột tự suy ra ý gì thôi."

Thằng Chất không chịu nhịn lại nói thêm.

Không biết có phải do nắng nóng quá độ hay không mà đầu Thường bắt đầu đau, bên cạnh thằng Dư đã muốn thẳng người dậy, nắm tay nó siết chặt, sau đó cao giọng nói:"Đàn ông?

Ý mày là cái thằng tối nào cũng vào phòng chủ hầu ngủ...

Má!"

Thằng Dư chưa nói hết câu thì đã ăn ngay một đấm lệch cả miệng của thằng Chất, nó chửi đổng một tiếng, sau đó liền không nhịn được mà lao vào đánh lại, cả hai nhanh chóng lăn lộn làm bụi bay mù mịt khắp nơi."

Đừng đánh nữa, ai phụ can đi!"

Thường hoảng hốt lao vào vòng hỗn chiến, cả hai đứa giờ phút này không khác gì hai con trâu điên húc nhau, cậu cũng bị ăn vài cú không rõ của đứa nào.

Thường khóc không ra nước mắt, cậu sợ lát nữa hai Sẹo ra đến thì cả đám coi như tàn đời.

May thay có vài người hóng hớt đủ rồi nhảy vào tách hai đứa ra, nhưng thằng Chất vẫn vùng vẫy chửi mắng:"Thằng chó, tay thì bốc đồ người ta cho thằng Thường, đầu với miệng lại toàn nghĩ xấu về nó.

Thứ ham ăn ham uống như mày không bằng con Vằn nhà ông sáu Tươi."

"Tao không bằng con chó, còn nó không phải đàn ông..."

"Ai không phải đàn ông?"

Giữa trưa nắng nhưng những người xung quanh đều cảm thấy rợn gáy, thằng Dư nuốt nước miếng, yết hầu khô khốc đau buốt, chưa đợi ai trả lời thì người kia đã lạnh giọng nói tiếp:"Dẫn hết về."

Nền đất không khác gì cái lò nung làm đầu gối con người ta bỏng rát.

Thằng Chất, thằng Dư cắn răng quỳ ở đó, mồ hôi đổ ra như tắm trên gương mặt sưng phù."

Tại sao đánh nhau?"

Dương Khanh ngồi dưới hiên nhà, thờ ơ nhìn hai kẻ quỳ trước mặt.

"Dạ thưa cậu..."

- Cả hai cùng lúc lên tiếng - "Là nó..."

"Thằng này nói trước."

- Dương Khanh chỉ vào thằng Dư.Thằng Dư đắc ý khẽ liếc thằng Chất một cái rồi nói:"Là thằng Chất ra tay đánh con trước, con chỉ đánh trả thôi."

"Dạ thưa cậu!"

Thằng Chất la lên muốn thanh minh nhưng Dương Khanh đã đưa tay ngăn lại, hắn hất mặt về phía thằng Dư nói:"Để nó nói xong."

"Dạ, tụi con chỉ nhận một trái dưa hấu thôi, nhưng thằng Chất với thằng Thường không chịu.

Không chịu thì cũng thôi đi, còn chửi tụi con, con nhịn không được có lời qua tiếng lại vài câu, có ngờ đâu nó không nể nang gì còn lao vào đánh người."

- Nó đánh mắt sang đám gia đinh gần đó tiếp lời - "Không tin cậu có thể hỏi mấy đứa này, tụi nó làm chứng."

Dương Khanh chỉ liếc nhìn một cái, không kịp để mấy cái gật đầu như bổ củi kia vào mắt, sau đó chỉ vào thằng Chất:"Nó nói có đúng không?"

"Dạ thưa cậu...

đúng nhưng chưa đủ."

- Thằng Chất ấm ức đáp - "Chuyện là trái dưa kia được một cô gái để ý thằng Thường cho, nhưng nó không thích cổ nên mới nói sau này không được nhận nữa, chẳng qua do thằng này tham ăn tục uống nên mới tức giận, nó nói... nó còn nói thằng Thường..."

Thằng Chất cúi gầm đầu không nói xong câu bởi lẽ Thường ở bên cạnh đang khẽ đá nhẹ vào người nó nhắc nhở.

Dương Khanh nhíu mày nhìn chằm chằm cả hai, đoạn ngoắc tay gọi:"Thằng Thường vào đây, để nó nói cho xong."

Thường lắc lư do dự, cậu sợ thằng Chất kể ra hết, Dương Khanh bực mình nạt lớn:"Lẹ lên!"

Thường hết cách, đành chậm chạp bước vào, ánh mắt vẫn đau đáu nhìn về đằng sau.

Mái hiên không xua được hoàn toàn cái nóng nhưng vẫn đỡ hơn đứng trơ trơ ngoài nắng, lòng dạ lo lắng của Thường không dịu đi bớt, được cái bù lại đầu óc cậu nguội đi phần nào.

Dương Khanh thấy người đã yên vị đứng bên cạnh mình liền cất giọng cho thằng Chất nói tiếp:"Nó nói cái gì?"

"Dạ thưa cậu... nó nói..."

- Thằng Chất ấm ức, giống như người bị chửi là nó chứ không phải Thường, giọng tức tưởi kể - "Nó nói thằng Thường không phải đàn ông, nó nói cái loại đi hầu ngủ chủ còn thua cả con chó nhà ông sáu Tươi!"

"Mày nói láo, tao không có nói như vậy!"

- thằng Dư bên cạnh nhảy dựng lên phản bác."

Nhưng ý mày là như vậy!"

- thằng Chất tức giận trừng lại nó, cả người run rẩy như sắp lao vào đánh lần nữa."

Im hết cho tao!"

Dương Khanh lớn tiếng chửi, đôi mày hắn nhíu chặt, đợi cho không gian hoàn toàn im lặng mới thấp giọng gọi một tiếng:"Thường."

"Dạ, cậu gọi con."

- Thường lập tức lễ phép đáp lời.Dương Khanh nhìn người đang cúi đầu trước mặt, hàng mi cậu khẽ run rẩy, bên tai nghe hắn hỏi:"Những gì thằng Chất nói có đúng không?"

Thường hơi ngoảnh đầu liếc về phía thằng Chất, chỉ thấy mặt nó đỏ gay, không biết là vì giận hay vì nắng, bên cạnh là thằng Dư cũng không khác là bao.

Dương Khanh thấy người cứ chần chừ mãi không chịu trả lời, hắn liền nói thêm:"Tội đánh nhau không thể tha, theo quy cũ mỗi đứa năm gậy.

Thằng nào nói dối thì thêm năm gậy nữa.

Mày nói đi nó có chửi mày như lời thằng Chất nói không?"

"Thưa cậu!"

Thằng Dư nghe hình phạt liền hoảng hốt muốn cãi nữa, Dương Khanh bực mình ra lệnh:"Bịt miệng nó lại!

Ồn chết đi được!"

Đám gia đinh nhanh chóng làm theo lời hắn, lấy mấy miếng vải bẩn nhét đầy miệng thằng Dư khiến nó chỉ có thể yếu ớt ú ớ mấy tiếng."

Cứ nói đi, đừng sợ, cậu tư xử công tâm cho."

Dương Khanh nói không lớn, giống như chỉ để mình cậu nghe thấy.

Thường lúc này mới chịu ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt kiêu ngạo của kẻ bề trên, trái tim bất giác đập nhanh hơn.

Thường nhìn đến thằng Chất đang quỳ rạp trên đất, cuối cùng gật đầu đáp:"Dạ thưa cậu, đúng như lời thằng Chất nói ạ."

"Hiểu rồi."

Dương Khanh dường như vừa cười một cái nhưng cũng dường như không, hắn chắp tay sau lưng nói:"Theo gia quy mà phạt.

Thằng Chất năm cây, thằng Dư mười cây, trừ ba ngày công.

Giải tán, thằng Thường qua tao biểu."

Cả hai đứa bị kéo đi, thằng Dư trong họng vẫn còn tọng nùi giẻ, "ưm ưm" rên rỉ yếu ớt phản kháng.
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 10: Mảng lo khó, bó không chặt


"Cậu tư..."

Thường lẽo đẽo theo Dương Khanh ra góc vườn, chỗ này mát mẻ dễ chịu, nhìn quanh cũng không có ai lảng vảng làm phiền.

"Cậu tư cái gì mà cậu tư suốt."

- Dương Khanh xoay lại thấy dáng vẻ lo lắng của Thường không khỏi lại cáu kỉnh, nhưng rất nhanh đã hạ giọng xuống hỏi - "Biết tao gọi ra đây làm gì mà phải không?"

Thường ngó chừng sắc mặt hắn, ngập ngừng đáp:"Dạ đoán được."

"Ừm."

- Dương Khanh gật đầu, thái độ cũng hòa hoãn trở xuống, hắn chấp tay ra sau lưng nói - "Tao đã thưa với bà chuyện đưa cậu út đi học rồi, mày cũng nên sắp..."

"Cậu tư..."

Thường gọi một tiếng ngắt lời hắn, đôi mày Dương Khanh lập tức đanh lại làm cậu giật mình khẽ rụt vai không dám nói tiếp.

Dương Khanh thở hắt một hơi, Thường cứ tưởng sắp bị chửi tơi bời tới nơi thì nghe hắn cố kìm giọng hỏi cậu:"Lại là vì mợ ba?"

Thường không đáp, Dương Khanh tự hiểu mình đoán đúng rồi, trong lòng càng khó chịu hơn, đoạn mới nói tiếp:"Hai tuần theo xe về một lần cũng không được?"

Thường cúi gầm đầu, Dương Khanh cũng chẳng thúc ép mà kiên nhẫn đợi cậu, sau một hồi mới nghe âm thanh buồn buồn trả lời lại:"Con cảm ơn lòng tốt của cậu."

"Tại sao?"

- Dương Khanh trầm giọng hỏi."

Con là của hồi môn ông chủ để cho mợ ba, cậu cũng biết tình trạng bây giờ của mợ, nếu con đi thì mợ biết phải làm sao?"

Thường nói một mạch không nghỉ, giống như đã học thuộc từ trước chỉ chờ được trả bài.

Đây cũng không phải lần đầu tiên cậu trả bài này cho người đối diện, mà người kia thì lần nào cũng im lặng nghe cậu nói hết.

Đối với nội dung quen thuộc không thèm bịa đặt thêm cái gì mới mẻ của Thường, Dương Khanh lần này thẳng thắn đáp lại:"Tao sẽ cho người của tao về hầu mợ ba, vậy mày có đồng ý lên tỉnh học không?"

Thường ngẩng đầu lên, đôi mắt không giấu nổi ngạc nhiên lẫn nghi hoặc nhìn chằm chằm Dương Khanh, cuối cùng đến lượt cậu thốt lên:"Tại sao?"

"Cho mày thêm một ngày suy nghĩ cho kỹ, bỏ cái bộ dạng nhát chết kia đi."

Dương Khanh không trả lời câu hỏi của cậu, hắn buông lại một câu rồi xoay người bỏ đi, để đối phương vẫn còn lẩn quẩn nghĩ ngợi.Trời xâm xẩm tối, nắng vừa tắt phía cuối chân trời, Thường phụ lùa đám gà đám vịt về chuồng, cậu định làm xong hết thì sẽ chạy đi xem thằng Chất thế nào rồi."

Thường, lại chị cho cái này."

Vừa đóng cửa chuồng xong phía sau đột nhiên có ai gọi, Thường xoay lại liền thấy Yến cười tươi như hoa ngoắc ngoắc cậu."

Gì vậy chị?"

Thường nhanh chân chạy qua chỗ cô, hôm nay Yến mặc một cái áo màu hồng phấn, dù dính bẩn nhưng vẫn không giấu được dáng điệu thướt tha của người con gái đương độ xuân xanh."

Giữ lấy, để dành đi biết đâu sau này cần dùng."

Yến dúi vào tay cậu một hạt ngọc trai sáng bóng, lúc đưa lên còn phản chiếu ánh tịch dương đỏ rực.

Đôi tay bất giác run lên, Thường vội vàng nhét nó ngược trở về tay cô, lắc đầu nguầy nguậy:"Cái này nhìn là biết của quý rồi, ở đâu mà chị có được?"

"Có người tặng, tao chia cho mày một hột đó."

- Yến cười khúc khích nhét lại tay cậu.Thường cảm giác tay mình đang cầm hòn than nóng bỏng chứ không phải hạt ngọc trai mát lạnh, cậu khăng khăng trả về, giọng điệu kiên quyết nói:"Không được đâu, em không lấy đâu, chị cũng đừng nhận mấy thứ quý giá này, dễ mang vạ..."

Cậu chưa nói hết câu đã bị Yến dùng tay chặn miệng lại, đợi người bình tĩnh cô mới xỉ trán cậu một cái mắng nhỏ:"Cái miệng ăn mắm ăn muối, không lấy thì thôi chị không ép."

"Nhưng mà..."

Thấy Yến cất lại hạt ngọc vào túi, Thường vẫn còn căng thẳng, muốn lên tiếng nhắc nhở cô nhưng rất nhanh đã nhận về một cái liếc mắt cảnh cáo.

Thường im bặt, Yến thở dài nói:"Mưa tới đâu mát mặt tới đó, có phước tới thì cứ hưởng đi, suốt ngày lấm la lấm lét, nhát chết đi được."

Trong cùng một ngày bị hai người khác nhau mắng là "nhát chết", Thường nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Nhân lúc Thường không để ý, Yến dúi vào lòng ngực cậu một thứ ấm nóng, hương sen thoang thoảng quấn quýt qua mũi."

Cho mày ăn chơi đấy."

Chị Yến đã đi mất, Thường đứng tần ngần nhìn gói cốm thơm sữa trong tay, đoạn bốc một nắm bỏ vào miệng, vị ngọt lịm hơi ngấy tan ra, cậu khẽ chậc lưỡi một tiếng, thầm nghĩ cậu tư mà ăn cái này thể nào mặt mũi cũng nhăn tít cả lại cho xem."

Xuýt, đau chết đi được."

Sụp tối, đợi khi mọi người tắt đèn đi ngủ cả, bản thân cũng làm xong những việc cần làm, Thường mới men theo hành lang lạnh lẽo ẩm ướt sang chỗ thằng Chất.

Lúc bước vào đã thấy nó đang nằm sấp rên rỉ ỉ oi trên chiếc giường bừa bộn của nó."

Mày có sao không?"

"Không sao, nhưng sắp chết rồi."

Thường buồn cười nhìn bộ dạng thê thảm đúng là sắp chết thật, cầm chai thuốc nhãn hiệu khó đọc lần trước Dương Khanh dùng cho cậu ra, vỗ vỗ vai nó nói:"Ai biểu mày cứ như con trâu điên, cởi áo ra tao xức thuốc cho."

"Không có người can xem tao có đập nó ra bã không..."

Thằng Chất mạnh miệng mắng, nhưng lúc giơ tay thành đấm lại đau oai oái phải ngừng lại hít hà, Thường bật cười bắt đầu thoa thuốc cho nó."

Mà tao nói này, việc gì mày phải nhịn mấy người đó, mày cũng thấy cậu tư xử công tâm kìa.

Mày làm đúng thì sợ gì ai."

- Thằng Chất rầm rì nói - "Đừng cứ nhát chết như vậy nữa, cứ thẳng tay cho mỗi đứa một đấm, tao phụ cho... a a a...

đau..."

Thường thơ thẩn vô tình nhấn mạnh vào vết bầm trên lưng nó, nghe tiếng la đau vội rụt tay về, nhưng không biết nghĩ gì lại cố tình ấn xuống lần nữa rồi chửi:"Đáng đời mày."

"Cái thằng này, đang khuyên mày đấy."

- Thằng Chất chống người ngồi dậy, bực mình nhìn cậu - "Chẳng lẽ mày thực sự định làm đầy tớ ở đây cả đời à?"

Thường thở dài, cậu không thích nói mấy chuyện tương lai này.

Thằng Chất nhìn dáng vẻ trốn tránh của cậu, ngẫm nghĩ không khác gì đang đổ nước lên đầu vịt vậy, nắm vai cậu xoay thẳng về đối diện mình mà hỏi:"Thi thoảng rảnh rỗi tao có thấy mày viết viết gì đó, có phải cậu tư dạy mày không?"

Thường không đáp, nhưng ánh mắt của cậu cho nó biết nó đoán đúng rồi, nó nói tiếp:"Mày thấy không?

Chẳng lẽ mày nghĩ cậu tư ăn ở không đi dạy học một đứa ở đợ thấp kém à?

Đến cậu cũng muốn giúp mày, mà mày thì cứ cố tình giả vờ không biết."

Thường hơi cúi đầu, cậu biết thằng Chất lúc nào cũng già dặn so với mấy đứa đồng trang lứa, càng lớn, nó càng sành sỏi, càng quyết tâm sớm có ngày có thể rời khỏi nơi này.

Bằng tuổi nó với cậu bây giờ, có đứa đã dựng vợ gả chồng, có đứa thậm chí con đã biết nói rồi.

Nó có để ý con bé nhà bà hai bán nước đầu làng, mà nhỏ đó cũng thích nó, nhưng mỗi lần hỏi định khi nào thì qua hỏi cưới người ta thì nó chỉ cười nói:"Có cái mẹ gì mà cưới.

Tao thương ẻm hổng lẽ lấy về để ẻm làm ở đợ của một thằng ở đợ à?"

Thật ra lúc đầu cậu không hiểu, bởi lẽ ở đây cứ đến tuổi thấy hợp thì cưới, chuyện môn đăng hộ đối là của người giàu, dạng lam lũ quanh năm như bọn họ không nghĩ nhiều như vậy.

Khổ thì vợ chồng cùng nhau phần đấu mỗi người góp một chút sức là được.

Cho đến một ngày, cậu thấy cậu tư Khanh mở cửa xe cho một cô gái xinh đẹp nào đó, từ gương mặt, vóc dáng, đến quần áo, hai người xứng đến độ nhìn mà chói mắt, không hiểu sau Thường lại thấy không vui.

Cậu chợt tưởng tượng nếu cậu tư cũng là con gái, liệu cậu có nỡ để cậu tư chịu khổ với một thằng bần hèn như mình không?

Tay Thường vô thức vò vò lớp áo đã sờn bạc, chợt phát hiện ra có gì đó không đúng, đầu cậu bất ngờ ngẩng phắt lên đụng vào cằm thằng Chất đau điếng."

Đau quá!

Mày làm cái gì vậy?"

Nó bụm cằm lại chửi lớn, nhưng dáng vẻ bồn chồn của Thường khiến nó nghi hoặc hỏi:"Gì vậy?

Tự dưng mặt mụi méo xẹo vậy?"

"Không... tao có việc, về trước, mày tự xức thuốc đi."

Thường lắc lắc đầu, vội vàng co dò chạy khỏi phòng thằng Chất.

Trở về phòng mình, cậu thở hổn hển, trái tim vẫn còn đập mạnh, bàn tay lục lọi thò vào túi áo, sau khi sờ được thứ tròn nhẵn kia thì khẽ khựng lại một chút, cuối cùng mới dám móc nó ra, là hạt ngọc trai quý giá mà lúc chiều chị Yến dúi vào cho cậu."

Thường, mợ ba gọi mày."

"Dạ!"

Ở ngoài có người gọi làm cậu giật bắn, qua quýt giấu vội hạt ngọc vào cái hộp cũ kỹ rồi chạy đi.
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 11: Đường mòn ân nghĩa không mòn


Tối nay, tiết trời hanh khô khó chịu, Thường mới chạy một chút đã lấm tấm mồ hôi.

Cậu vươn tay gõ cửa thông báo, cửa bị giật mở ra thô bạo, gương mặt xinh đẹp nhăn nhó cáu gắt nhìn cậu, đợi khi vào trong liền lèm bèm chửi:"Sao bây giờ mày mới tới?"

"Dạ con xin lỗi..."

Thường cúi đầu, môi mím nhẹ không dám đôi co nửa lời.

Dường như tâm trạng của Ngọc Diệp không tốt, Thường đoán chắc hôm nay cô lại gặp bà chủ rồi.Từ đầu bà Kim Tuyến vốn không ưng đứa con dâu này, bởi lẽ bà mê tín, chẳng biết ở đâu thỉnh được ông thầy bói nói rằng nhà họ mà rước cô Diệp về thể nào cũng mang họa, nhẹ thì tai nạn đổ máu, mà nặng thì tan nhà nát cửa, đoạn tử tuyệt tôn.

Bà quậy um lên, đòi sống đòi chết bắt hủy cho bằng được đám cưới.Dương Quý là tay chơi sành sỏi cả vùng, hắn theo tư tưởng tân tiến, ghét nhất là cái thói mê tín trầm trọng của mẹ, nên càng không có ý nhân nhượng.

Bà đòi chết thì hắn tuyệt thực, chủ Lý ở giữa bị hai mẹ con quậy cho đổ bệnh nặng một trận.

Xót chồng xót con, cuối cùng bà cũng đành ngậm ngùi ngồi vào ghế nhận cái bái lạy từ con dâu.Không biết có phải chuyện tâm linh thật hay không, cưới Ngọc Diệp về mấy năm trời mà cô không có nổi một tin vui nào.

Kim Tuyến một bên đay nghiến một bên đi tìm thầy xin quẻ khắp nơi.

Cho đến cái dạo tiện đường cùng chồng lên huyện đi chùa, chủ Lý chứng nào tật nấy lại tòm tem con gái người ta, chồng cô gái không phải dạng hiền lành gì, lập tức vác rựa đuổi đánh, kết quả ông ta trượt chân cắm đầu xuống giếng chết tươi."

Mau qua bên kia coi cậu mày đi, từ nãy giờ không ăn nổi một muỗng nữa."

Ngọc Diệp ngồi phịch xuống ghế, thở hắt ra bực mình đẩy mạnh tô cháo làm nước bên trong sánh ra bàn."

Dạ...

để con coi."

Thường nhận lấy tô cháo đã gần như nguội lạnh, vừa bước qua giường đỡ cậu ba Quý dậy, bàn tay sờ trúng một mảnh ướt sũng nơi cổ áo, vẫn còn ngai ngái mùi cháo thoang thoảng.

Cậu len lén thở dài một tiếng, cẩn thận đút cho Dương Quý ít cháo còn sót lại."

Thường, tao nghe mẹ nói chú tư định cho út Lộc lên tỉnh học, còn cử thêm một đứa hầu theo nó nữa phải không?"

Đương lúc cậu đút gần xong thì Ngọc Diệp thình lình lên tiếng hỏi.

Động tác cậu khựng lại, cổ họng khô khan nuốt nhẹ, cố giữ bình tĩnh mà đáp:"Con cũng không rành nữa..."

"Chẳng phải mày thân với chú ấy lắm à?"

Ngọc Diệp lom lom nhìn vào sườn mặt cậu, Thường không dám liếc thử sắc mặt cô dù chỉ một cái, chỉ cười gượng nói:"Đó là chuyện lúc nhỏ thôi.

Khi ấy còn ngu dại, chứ phận tôi tớ như con nào dám thân với chủ."

"Vậy à..."

Ngọc Diệp hơi kéo dài giọng, Thường có cảm giác bất ổn nhưng vẫn trả lời cô:"Dạ..."

"Thế vậy là cũng không thân với tao rồi."

- Ngọc Diệp chầm chậm đứng dậy đi về phía Thường - "Vậy nếu có người cho mày lên tỉnh đi học thì hẳn mày sẽ lập tức bỏ chủ mà chạy thôi chứ gì."

Thường vội đặt chén cháo sang một bên rồi quỳ xuống, đầu cúi gầm ra chiều hoảng hốt nói:"Cô chủ đừng hiểu lầm con, có cho vàng con cũng không có cái ý nghĩ đó."

"Mày đừng có xạo!"

Ngọc Diệp xỉ mạnh vào đầu khiến cơ thể cậu lung lay sắp ngã, miệng đay nghiến mắng:"Bộ mày tưởng tao bị ngu hả?

Chuyện mày với thằng tư đám người làm suốt ngày bàn tán chỉ trỏ sau lưng tao.

Mày có biết tụi nó nói cái gì tao không hả?"

Thường không dám trả lời, bàn tay co chặt đến trắng bệch.

Ngọc Diệp ngồi xuống cạnh cậu gằn giọng nói:"Bọn nó nói tao là thứ gái độc còn dẫn thêm một ả hầu lả lơi trèo lên giường chủ!"

- Cô nắm tóc cậu kéo mạnh lên - "Thường, mày quên chuyện làm sao mày sống được đến tận bây giờ rồi hả?

Uổng công tao cứu mày, thậm chí lúc chuyện kia đồn ra cả nhà, tao còn định bênh vực mày, giờ mày định phản tao theo cái thằng đã từng làm nhu..."

"Cô chủ!"

Thường hét lớn chặn lại lời Ngọc Diệp.

Không biết vì sợ quá khứ đáng khinh bị moi móc hay chỉ đơn thuần muốn ngăn lại trận hành hạ về tinh thần này nữa.

Nước mắt cậu chảy dài, dùng chất giọng nghèn nghẹn tựa như van nài mà lên tiếng:"Con đã hứa sẽ ở bên cạnh cô rồi, con sẽ không đi đâu..."

"Mày thề đi!"

Ngọc Diệp buông tóc cậu ra, lần nữa trở về ghế ngồi, dáng vẻ điên khùng lúc nãy hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho một quý cô đầy khí chất nhà quyền quý chờ đợi kẻ ăn người ở phục tùng mình."

Con thề, nếu con bỏ chủ cầu vinh, trời đánh không thương xót..."

"Được rồi..."

Trời đêm đứng gió, nước mắt không được thổi khô, đọng lại trên gương mặt nhập nhèm ẩm ướt.

Thường lầm lũi cầm khay cháo lẫn thuốc đi, cậu cảm giác cơ thể mình chẳng còn chút sức lực nào, thứ khiến cho đôi chân này cất bước có lẽ là trái tim tràn đầy mệt mỏi muốn mau chóng được nghỉ ngơi."

Thường?"

Bên tai có ai đó gọi, chất giọng quen đến nỗi ngay cả nằm mơ cậu cũng có thể nghe thấy rồi khẽ cựa mình run rẩy.

Tuồng như tự thôi miên chính bản thân mình, cậu không sợ, rồi một mạch cúi đầu đi thẳng."

Thường!"

Âm thanh thoáng chốc lớn hơn, không phải sự ngờ vực như lúc nãy, dưới ánh đèn lờ mờ hắt ra từ cửa sổ, Dương Khanh khẳng định mình không gọi nhầm người.

Thường giật bắn người vì tiếng gọi của hắn, nhưng cậu không dừng lại, thậm chí còn toang bỏ chạy.Dương Khanh vừa trở về sau buổi xã giao ở thị trấn, bình thường hắn cũng không có sức đâu mà đuổi theo một kẻ luôn tay luôn chân vận động như Thường, huống hồ gì là lúc đầu óc đang chếch choáng say thế này.

Nhưng bù lại, hương rượu xộc lên não khiến hắn càng giận hành vi chống lại mình của cậu, không cần biết người kia chạy đi đâu, hắn cứ thế đi thẳng đến chỗ cậu ở.Rầm!

Rầm!

Rầm!Trong cái nhà to đùng này thì Thường vẫn không có chỗ nào tránh mặt Dương Khanh cả, cậu chạy nhanh, nhưng cuối cùng đích đến cũng chỉ là chạy về cái phòng nhỏ xíu với vách tường rách rưới đủ để gió lùa cả một đêm dài.

Giây phút chui tọt vào tấm chăn sờn cũ trốn đi, bên ngoài liền có tiếng đập cửa, rõ ràng âm thanh cũng giận dữ như chủ nhân nó."

Thường!

Nếu mày không mở thì tao phá luôn cái cửa nát này đó!"

Thường hoảng hốt, giọng cậu tư Khanh không có vẻ gì là sợ đánh thức người khác dậy cả, cuối cùng đành bấm bụng bước ra mở cửa."

Cậu..."

Cửa vừa "kẽo kẹt" mở ra, Dương Khanh đã lập tức bóp lấy miệng cậu, đôi mắt long sòng sọc gằn giọng hỏi:"Bây giờ gan rồi, dám lơ tao?"

"On ông ám, ậu a on..." (Con không dám, cậu tha con...)Dương Khanh đưa tay ra sau đóng cửa lại, âm thanh không lớn nhưng Thường cảm thấy như nó đã rút cạn toàn bộ sức lực của mình, mông lung nhìn Dương Khanh."

Tại sao lại chạy?"

- Dương Khanh lúc này mới chịu buông cằm cậu ra, từ trên cao nhìn xuống hỏi.Thường không im thin thít, bởi cậu cũng chẳng biết phải trả lời thế nào cho phải.

Đầu Dương Khanh đau như búa bổ, trong căn phòng nhỏ xíu ngột ngạt khiến hắn cảm giác hơi rượu không thoát ra được.Thường ngẩng đầu nhìn Dương Khanh, dẫu cho đang đứng trong bóng tối nhưng hắn vẫn chói mắt rực rỡ như vậy, tưởng chừng giây kế tiếp chạm vào sẽ chỉ là hư không ảo ảnh.

"Mày khóc?"

Dương Khanh nhíu mày hỏi tiếp phá tan sự trì trệ giữa đôi bên, ngón tay hắn định sờ vào nơi vẫn còn chưa ráo nước kia.

Thường đột nhiên lên tiếng:"Cậu tư... chuyện theo hầu cậu út, con xin phép từ chối cậu..."
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 12: Người khôn nói với người ngu bực mình


Trời đã khuya khoắt, tất cả mọi người gần như đã ngủ hết.

Một mình Thường đối diện với con ma men đang giận dữ, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào hắn lấy một chút.Sắc mặt Dương Khanh sa sầm, hơi rượu đã vơi đi phần nào nhưng đầu óc đau như búa bổ càng khiến hắn càng khó chịu hơn."

Mợ ba nói gì với mày?"

Dương Khanh trầm giọng hỏi, trong đêm tối đôi mắt hắn không khác gì con thú săn chực chờ bắt lấy con mồi.

Thường sợ, cả người cậu co rúm lại, bàn chân vô thức lùi về sau, cố dằn xuống trái tim đang đập mạnh, ậm ờ đáp:"Không... không có... là tự con..."

"Nhìn tao mà trả lời!"

Căn phòng nhỏ bé không có mấy chỗ di chuyển, chẳng biết từ bao giờ Thường đã bị Dương Khanh áp sát vào vách tường lạnh lẽo.

Cánh tay lần nữa bị siết chặt, mùi rượu từ người cậu tư Khanh làm Thường cảm thấy khó thở, muốn thoát ra nhưng không vùng khỏi được vây hãm của hắn."

Ngẩng lên nhìn tao!"

Dương Khanh bắt lấy cằm cậu cưỡng chế nâng lên, đôi mắt đỏ hoe vừa ráo hoảnh lúc nãy lại bắt đầu mờ sương, khuôn miệng kia tràn đầy sợ hãi lắp bắp nói:"Xin... xin cậu... tha cho con..."

Thường chẳng rõ mình đang nói cái gì nữa.

Đầu óc cậu đã trở nên mụ mị từ lúc nhìn thấy gương mặt đỏ lựng của Dương Khanh, giây phút ngẩng đầu lên, dường như có vài đoạn kí ức ngắt quãng hiện lên, cậu không thở nỗi, từng mạch máu ở nơi bị hắn nắm lấy căng cứng, cuối cùng chỉ có thể yếu ớt van xin."

Khốn kiếp!"

Dương Khanh đá chân vào cái ghế gần hắn nhất làm nó ngã lăn quay.

Thường từ từ trượt xuống, đầu cậu gục giữa hai gối.

Cậu nghe được tiếng đóng cửa rất mạnh, cuối cùng chỉ còn âm thanh hít thở ấm ức quẩn quanh bên tai.

Đêm đó, Thường kiệt sức ngủ ngồi luôn trên nền đất lạnh lẽo.Gà chưa gáy, đám người ở đã phải lục tục dậy làm việc, Thường cũng vậy, cơ thể cậu mệt mỏi nhưng đầu óc lại chẳng khác gì cái đồng hồ quả lắc của cậu tư Khanh, nghiêm túc chạy theo quy luật đã được định sẵn."

Ui, còn thấy đường đi không?

Làm gì mặt mũi sưng vù vậy?"

Thằng Chất đang khệ nệ vác cái lưng đau của mình ra ngoài đã đụng phải gương mặt sưng húp của Thường làm nó giật mình suýt thẳng được lưng lên.

Thường định cười cười cất giọng chào nó một tiếng, lại phát hiện cổ họng mình cháy khô, mà khóe môi cũng cong lên chẳng nổi.Dường như phát hiện ra điều bất thường của thằng bạn thân, Chất huých huých vào người cậu nhỏ giọng hỏi:"Sao vậy?

Tối qua tao nghe chỗ mày có tiếng gì lớn lắm, cứ tưởng là nằm mơ."

"Ghế trong phòng gãy, tao để ý ngồi lên nên té."

Thường qua quýt bịa một cái cớ nghe có vẻ hợp lý nhất để trả lời, nhưng Chất nào dễ dàng bị lừa, nó bán tín bán nghi hỏi lại:"Té xong rồi mày khóc à?"

"Không có khóc."

- Thường chối đây đẩy, đưa cặp mắt sưng vù của mình né tránh ánh nhìn của Chất - "Bị con gì cắn thôi."

Thằng Chất càng nghe càng cảm thấy quái lạ, chỉ là không biết lạ ở đâu, hơn nữa dù gì Thường cũng cố gắng bịa chuyện như vậy nên nó không cố gặng hỏi nữa, vui vẻ khoác vai cậu đi:"Kệ, hôm qua thằng Dư bị phạt ghê lắm, để ngó thử coi nó thê thảm như thế nào."

Thằng Dư bị đánh mười gậy, sáng nay phải cắn răng chấp nhận mất thêm một ngày lương nằm ở liệt trong phòng.

Mặc dù không được chứng kiến dáng vẻ tả tơi của nó nhưng Chất vẫn vui ra mặt, cả ngày vừa làm vừa huýt sáo, còn hào phóng vung tiền mua thêm ít kẹo đường giá rẻ phát cho đám nhỏ trong nhà ăn."

Anh hai ơi anh hai, anh sắp giàu rồi ạ?"

Đứa bé năm tuổi vui vẻ ăn mớ kẹo ngọt, đôi mắt nhắm tít lại hỏi nó, thằng Chất phổng mũi xoa xoa mái tóc con bé cười nói:"Chưa giàu, nhưng đợi anh mày giàu, mày có muốn theo không?"

"Giàu rồi có lên thành phố chơi không anh?

Em nghe nói trên đó vui lắm."

"Muốn đi đâu thì đi, anh mày lo hết.

Sao hả?"

"Dạ, vậy em theo anh hai."

Cả đám nhoi nhoi lên, đứa nào cũng muốn có một chân đi theo anh hai Chất trông có vẻ rất oai này.

"Nè, làm gì cái mặt như cái bánh đa nhúng nước vậy, rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì?"

Chất xua đám nhỏ đi xong liền quay qua Thường vẫn đang nhàm chán mang đống kẹo mình chia đi cho kiến ăn, cả ngày toàn thơ thơ thẩn thẩn đến nổi suýt cắt liềm vào tay."

Không có gì."

Thường lại lặp lại câu trả lời quen thuộc, thằng Chất bực chết cái bộ dạng này của cậu, lập tức nắm vai cậu kéo sang nhìn chính diện mình, liên tục lắc lắc để lay cậu tỉnh:"Tao không có ngu, nếu không muốn nói thì đừng có trưng cái mặt này ra với tao nữa, không tao nóng lên tao đấm cả mày luôn đấy."

"Vậy thì đừng nhìn tao nữa."

Thường thở hắt một hơi xoay mặt đi chỗ khác.

Chất nghĩ mình quả thật muốn đánh cậu lắm rồi, cuối cùng vẫn ghét bỏ buông người ra."

Không phải tao ngồi ghế bị té."

Đương lúc vừa định đứng dậy đi thì Thường đột nhiên nhỏ giọng nói, cái mông lần nữa ngồi phịch xuống nền cỏ cháy khô, dáng vẻ nghiêm túc ý bảo: "Mày nói tiếp đi"."

Tối qua cậu tư vào phòng tao."

Thường ngập ngừng một hồi mới chịu nói, khuôn mặt Chất thoáng kinh ngạc rồi lại gật gù, hất hất mặt chờ cậu tiếp tục câu chuyện."

Hôm qua cậu uống say, tao tưởng cậu đánh tao rồi."

Thường thở dài nhớ lại, tình cảnh lúc đó của cả hai còn khó diễn đạt hơn nữa nên Thường chỉ giản lược lại một chút.

"Làm sao mà cậu tư đánh mày được.

Tào lao."

Thằng Chất cười khẩy nói, Thường nhíu mày nhìn nó nghi hoặc hỏi:"Sao mày biết cậu không đánh tao?"

"Mày ngu thiệt hay giả ngu đó.

Ở cái nhà này mày là đứa ở duy nhất cậu không đánh đó."

"Con Thương, con Viên cũng có bị đánh bao giờ đâu."

- Thường cãi lại."

Vì người ta làm việc cẩn thận."

- Chất kì thị nhìn cậu - "Còn mày xem mày đã làm hư tới cái gì rồi?

Cái đồng hồ tây mấy chục ngàn bạc đó, lúc ấy cậu còn cho mày thanh kẹo màu đen đen ăn ngon ghê."

Thường mím môi không đáp, cậu vẫn còn nhớ chuyện thằng Chất vừa nhắc, bởi nó xảy ra vào ngày đầu tiên mà cậu tư Khanh trở về sau một quãng thời gian xa nhà.

Khi đó Thường vẫn còn sợ hắn lắm, cậu bị gọi vào phòng, mặt mày xanh mét, lớ nga lớ ngớ thế nào quơ ngã cái đồng hồ quả lắc vỡ tan tành.

Thường tưởng mình tiêu đời đến nơi rồi, lập tức quỳ thụp xuống, ngờ đâu Dương Khanh bảo cứ kệ đi, sau đó lôi từ trong va li ra một thanh kẹo đen thùi lùi, ăn vào vừa ngọt vừa đắng."

Với cái tình hình nhà này thì hẳn người ta cũng ngầm coi cậu tư như ông chủ rồi.

Nhưng mà cậu có làm gì đâu, đứa nào sai thì cậu phạt, bọn người làm tự tưởng tượng rồi khuếch đại lung tung, mày thân với cậu hơn, hổng lẽ cũng nghĩ giống tụi nó?"

"Tao đâu có thân với cậu."

Thường nhỏ giọng chối, Chất chán không muốn nói nữa, nếu được thì nó muốn chẻ đầu thằng bạn mình ra xem đang chứa cái gì ở trỏng._____________Ai nghĩ phụ content top top giựt giựt dí chứ tội nghiệp cái kênh tiktok của toai quá hời ơi (︶︹︺)
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 13: Cười người ngó lại sau vai


Chiều muộn, gà vào chuồng, Thường cùng Chất cũng lộc cộc đẩy xe chở mấy bao cỏ về, chẳng ngờ lại đụng cậu tư Khanh đang đứng trước cửa, tay còn cầm cây gậy chạm trổ tinh xảo.Dưới ánh tà dương, mặt mũi Dương Khanh trông lành hẳn, sắc đỏ nhuộm một nửa ngũ quan, đôi mắt chẳng rõ đang nhìn đi đâu, cậu tư thơ thẩn, nhưng chỉ một bóng dáng lại dễ dàng kéo cái thần cậu về."

Cậu tư..."

Hai đứa vừa chạm mắt với Dương Khanh liền lập tức luýnh quýnh chào hỏi.

Thường chột dạ, mắt láo liêng nhìn lung tung."

Ừm, xong việc rồi?"

Dương Khanh gật đầu một cái, đôi mày lúc nào cũng nhíu chặt của hắn giờ phút này điềm nhiên đến lạ.

Thường không trả lời, thằng Chất nhanh nhảu đáp:"Dạ, cất mấy bao cỏ này đi nữa là rồi chuyện."

"Ừ, xong thì ăn cơm nghỉ ngơi sớm đi."

Lần này đến phiên thằng Chất cũng cảm thấy gai óc nổi lên.

Cậu tư Khanh trong mắt nó không phải loại địa chủ xấu xa, nhưng lời tử tế thế này thì quả là chuyện lạ xưa nay hiếm gặp.

Nó gãi gãi đầu, nở nụ cười thân thiện định cảm ơn cậu tư đã có lòng quan tâm thì mới phát hiện tầm nhìn của cậu tư nào có dành cho nó chút nào, ánh mắt cậu chú mục lên cái kẻ đang vờ vô tri đứng nấp sau lưng nó chứ đâu."

Thường, cậu tư nói chuyện với mày kìa, sao không trả lời cậu hả?"

Nó huých huých vào bụng cậu mấy cái, còn cố tình lớn giọng khiến Thường không kịp né tránh đùn đẩy gì.

Hiển nhiên với ánh mắt như thể muốn xuyên thủng người khác dành cho mình như vậy, Thường nào giả vờ không biết được."

Dạ, con cảm ơn.

Cậu cũng ăn cơm rồi nghỉ sớm cho khỏe."

Thường lúng búng nói, Dương Khanh "ừ" một tiếng, đoạn chống gậy xoay người đi vào trong, Thường phát hiện bước chân hắn khập khiễng không giống bình thường."

Ủa sao cậu đi cà nhắc vậy ta?"

Thằng Chất cũng thấy, nó nghển cổ ngó mà thắc mắc hỏi."

Nhiều chuyện, kệ cậu, mau đi thôi."

Thường lập tức kéo nó về đẩy xe, tầm mắt bản thân thì vẫn lơ đãng trông theo dáng đi bước cao bước thấp trong sân của Dương Khanh.Làm xong hết việc thì trời cũng tối mịt, hai đứa kéo nước từ giếng lên tắm, lúc xối gáo đầu tiên cả người liền run rẩy không thôi."

Sau này tao có tiền nhất định đun một thùng nước tắm lớn để tắm cho đã."

Thằng Chất lập cập lớn giọng nói, lại tiếp tục xối tiếp một gáo nữa.

Thường cũng lạnh run, cậu hít mấy hơi mới nói nổi:"Nếu có tiền thì tắm sớm một chút, tội gì đêm hôm đi ngâm nước làm gì."

Bây giờ vừa mới xong vụ mùa nên ngày nào cũng đầy việc: cuốc đất, làm cỏ, chăn bò, phơi lúa,... làm từ lúc gà chưa gáy đến tận khi nhà chủ tắt đèn ngủ hết vẫn chưa xong, mệt đến nỗi vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ ngay được.

"Ờ mày nói đúng, vậy nếu có tiền tao sẽ thả thêm ít hoa vào ngâm."

Chất cảm thấy bạn mình nói có lý, làm chủ thì đúng giờ đúng cử đã ăn uống tắm rửa sạch sẽ rồi, cũng không phải chờ đến đêm lạnh mới vội xối vài gáo nước như đám tôi tớ bọn nó.

Thường nghe nó nói vậy không khỏi khúc khích cười hỏi:"Mày tưởng mày là cô hai à?"

Cả hai vừa cười giỡn vừa tắm, ánh trăng sau tán cây gõ bàng bạc soi xuống mặt nước lấp lánh.Tắm rửa xong xuôi, Thường ghé qua phòng Chất thoa thuốc giúp nó, dù gì cũng ăn tận mười gậy, cũng không thể ngày một ngày hai mà hết được."

Nè, bộ mày đánh cậu tư hả?"

Lúc nằm thoa thuốc, đầu óc rảnh rỗi bắt đầu nhớ tới chuyện thằng bạn tâm sự với mình lúc trưa, cộng thêm dáng đi kì quặc của Dương Khanh, Chất không do dự liền suy ra một đáp án nó cho là khả thi nhất."

Nói tào lao cái gì đó?"

Thường chẳng hiểu ra làm sao, bực mình nhấn mạnh một cái."

A...

đau đau đau...

Chứ còn sao nữa..."

- Thằng Chất bị nhấn co rúm cả người nhưng vẫn mạnh miệng khẳng định - "Mày nói hôm qua cậu xỉn mà, hồi chiều lại đi cà nhắc như vậy, ai biết được mày có tranh thủ trả thù không...

Đau, tao không nói nữa được chưa..."

Thường bực mình đóng bình thuốc lại, xỏ dép định về phòng mình, thằng Chất lười biếng không buồn dậy, liếc mắt nhìn tấm lưng gầy gò của cậu bâng quơ nói:"Nhưng mà coi bộ đau lắm, tốt nhất vẫn nên xoa bóp một chút..."

Thường hơi khựng lại, sau đó im lặng lẹp xẹp rời khỏi phòng nó.Vừa đóng cửa xong, thứ ánh sáng duy nhất còn sót lại là ánh trăng dịu dàng ôm lấy khoảng sân nhỏ xíu nghèo nàn.

Thường hít một hơi thật sâu, lồng ngực căng phồng tựa như hít vào cả sương đêm lạnh giá, tầm mắt nương theo dòng chảy màu bạc hướng về khu nhà chủ ở.

Cộc!

Cộc!"

Có chuyện gì?"

Lần này Thường không phải đưa tay giữa không trung nữa, nhưng cũng chỉ gõ được hai tiếng thì cửa đã mở ra.

Dương Khanh hơi nghiêng người tựa vào cây gậy gỗ tinh xảo chẳng biết tìm ở đâu, từ trên cao hạ mắt nhìn cậu."

Dạ...

ừm..."

- Thường nuốt mấy ngụm nước bọt, bàn tay chậm chạp đưa lên chai dầu cũ kĩ ấp úng hỏi - "Con xức dầu cho cậu nha?"

Không biết có phải ảo giác hay không nhưng tuồng như trong mắt cậu tư Khanh vừa hiện ra chút ngạc nhiên không tin được, chỉ là sắc mặt hắn vẫn một biểu cảm thờ ơ, xoay người chống gậy khập khiễng đi vào trong, trầm trầm ra lệnh:"Đóng cửa cẩn thận."

"D... dạ..."

Dương Khanh đi vào tự mình chỉnh sáng đèn dầu rồi mới trèo lên giường chờ Thường bước theo sau."

Nhanh đi, tao buồn ngủ lắm rồi."

Hắn nhìn dáng vẻ cứ thậm thà thậm thụt của cậu không khỏi sốt ruột, mở miệng thúc giục.

Thường vội gật gật đầu "Dạ" một tiếng, bò lên giường, ngồi gọn gàng ngay ngắn, cẩn thận cầm lấy cổ chân Dương Khanh đặt lên đùi.Cậu kéo ống quần hắn lên, cổ chân trắng nõn sưng to, xem ra đúng là đau thật.

Thường đổ một chút dầu nóng lên chỗ bị sưng, ngón tay nhẹ nhàng nhấn bóp, cậu nghe người kia hít một tiếng, động tác liền hơi khựng lại."

Sao dừng rồi?

Lẹ cái tay lên."

"Con sợ cậu đau..."

- Thường nhỏ giọng đáp."

Biết vậy còn lằng nhằng lâu lắc..."

Giọng hắn lèm bèm bên tai, Thường âm thầm bĩu môi một cái, ngoan ngoãn tiếp tục xoa bóp.

Cậu vẫn còn nhớ như in dáng vẻ sừng sững đáng sợ của hắn hôm qua, tưởng chừng giây tiếp theo sẽ nuốt cậu vào bụng luôn.

Gã say xỉn quạu quọ tung chân đá bay chiếc ghế nhỏ bé trong phòng, đùng đùng bỏ đi.

Tưởng hay ho thế nào, bây giờ phải chống gậy bước thấp bước cao sao?

Thường cố kìm chế, lén lút cười thầm."

Cười cái gì?"

Thường giật mình, tựa như mèo con ăn vụng bị bắt quả tang, cậu lắp bắp trả lời:"Cậu nói gì vậy?

Con có cười gì đâu..."

Không có tiếng nói, chỉ có âm thanh quần áo sột soạt tiến lại gần, Thường không dám nhìn sang, nhưng bàn tay to lớn của ai đó đã nắm lấy cằm cậu kéo qua, khuôn mặt hai người kề sát trong gang tấc, giọng nói trầm thấp từ tốn hỏi lại lần nữa:"Tao hỏi mày cười cái gì?"
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 14: Sông sâu hóa cạn, đường xa hóa gần


Đêm hôm đứng gió, âm thanh lửa cháy lách tách trong phòng sống động bên tai.

Thường luôn thích những ngày mưa tầm tã hơn những hôm nắng nóng như thế này.

Mùa mưa, trời mau tối, công việc có thể kết thúc sớm hơn, sau đó cùng bọn thằng Chất trốn vào bếp trộm ít gia vị làm nồi kho quẹt mà nhâm nhi.

Tôm cá ếch nhái bao la, đi một buổi đã bắt đầy một bao, mang ra chợ bán lại có thêm ít tiền để dành.

Chưa kể cái âm thanh rả rích cùng mùi đất chẳng hiểu sao lại làm con người ta ngủ ngon hơn bình thường.Mùa nóng, thời tiết oi ả, lại lâu tối, mới làm một chút đã muốn kiệt quệ toàn bộ sức lực.

Hai sẹo mấy ngày đó cũng khó chịu hơn, hở tí là chửi, hở tí là đánh, đầu óc cũng vì vậy mà ong ong.

Không khí bí bách, ban đêm không ngủ nổi, lăn qua lăn lại đã đến giờ "bán mặt cho đất bán lưng cho trời".Đêm nay cũng là một đêm đứng gió, đầu Thường đã đổ đầy mồ hôi, cậu cố hít một hơi thật sâu, toang muốn tránh thoát bàn tay đang nắm lấy cằm mình, nhưng vừa xoay một chút đã bị hắn kéo trở về."

Sao tao hỏi mà mày không trả lời?"

Rõ ràng là chủ đang truy hỏi chuyện tên hầu dám cười nhạo mình, ấy vậy mà động tác cậu tư Khanh lại rất lạ, người hắn vẫn một mực dán sát vào kẻ tôi tớ, thậm chí có phần hơi đè lên cậu.

Thường cảm thấy nóng quá, mặt cậu đỏ gay, cổ hơi ngả sang bên trái hòng tránh thoát hơi thở ấm nóng vẫn đang phả lên mặt mình, miệng lắp bắp đáp:"Con xin lỗi... con... con sai rồi..."

Dương Khanh vẫn nhìn cậu chằm chằm, Thường cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi, bên tai nghe giọng nói của cậu tư Khanh lần nữa hỏi:"Sai?

Sai chỗ nào?"

"Lạy cậu tha con, con không dám nói..."

Thường mếu máo nhìn Dương Khanh, giọng tội nghiệp van nài, cơ thể ướt đẫm mồ hôi muốn nhích ra khỏi người hắn, nhưng chẳng được bao nhiêu thì người kia lại hơi bò lên chặn lại."

Nói đi, nói thiệt cậu mới tha..."

Dương Khanh lại dùng cái điệu như dỗ trẻ con khiến người khác xấu hổ ra nói.

Mỗi lần hắn như vậy, Thường càng sợ hơn, cậu nuốt nước miếng mấy bận, mãi chẳng cất nên lời."

Mày cũng biết tao ghét mấy đứa nói xạo mà..."

- Dương Khanh giống như như dạy con nít, từ tốn hâm dọa - "Không ngoan sẽ bị phạt..."

"Cậu đi kì quá nên con cười... huhu, cậu tha con..."

Thường cực chẳng đã, đường lui không có mà đường tiến cũng không còn, nhắm mắt nói đại, chỉ hy vọng sớm được buông tha.

"Mắc cười lắm à?"

"Không..."

- Thường định lắc đầu, nhưng phát hiện ánh mắt kẻ kia cứ như chực chờ cậu chối ấy, liền nhỏ giọng nói - "Hơi... hơi hơi..."

Người phía trên yên lặng, Thường hồi hộp nhìn hắn, hắn cũng giương mắt nhìn lại cậu.

Dương Khanh cứ như pho tượng sừng sững không chịu di chuyển cũng không thể di chuyển, tuồng như thực sự định đè chết cậu vậy.Cuối cùng, thứ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh lại là tiếng chó sủa xa xa, chẳng rõ của nhà nào."

Cậu tư...

để con bóp chân tiếp cho cậu nha..."

Thường lấy hết dũng khí đưa tay đẩy người ra, Dương Khanh khẽ liếc cậu một cái, có vẻ hơi bất mãn, nhưng cũng đàng hoàng giơ cái chân sưng vù của mình gác lên đùi cậu rồi nằm xuống.Thường thở phào một hơi, tận lực làm tròn trách nhiệm đã vô ý vơ vào người, mắt mũi đều thẳng một đường không dám nhìn lung tung."

Tao có làm gì đâu mà mặt mũi đỏ chét vậy?"

Dương Khanh nói, Thường không nhìn mặt hắn vẫn nghe ra ý chọc ghẹo trong đó."

Dạ chắc do trời nóng quá..."

"Vậy à?"

Dương Khanh hỏi lại một tiếng, Thường định trả lời lại, đột nhiên bên má man mát, rồi cổ, mấy lọn tóc hơi dính mồ hôi cũng bắt đầu di chuyển."

Mát chưa?"

Thường nghiêng đầu nhìn qua, Dương Khanh đang cầm quạt giấy quạt nhè nhẹ về phía cậu, còn quan tâm hỏi han:"Hay muốn mạnh thêm?"

Thường làm sao chịu nổi cảnh này, cậu vội dừng động tác trên tay khó xử nói:"Không cần đâu cậu..."

"Sao không bóp nữa?"

Dương Khanh chẳng thèm quan tâm câu từ chối của Thường, chỉ hơi nhướng mày hỏi.

"Nhanh đi, tao sắp ngủ gục rồi."

Hắn vừa giục vừa nhúc nhích ngón chân chọt vào bụng Thường, cậu hơi nhột vội ôm bụng lại, trúc trắc nói:"Để con bóp, cậu đừng chọt."

Thường tiếp tục xoa dầu, nắn bóp, Dương Khanh hài lòng, đều tay quạt cho cậu.Gió mát nhẹ người nhưng lại nặng lòng, tóc tai khô ráo bắt đầu bay tán loạn, sắc hồng vừa hết lại lần nữa loang đến mang tai.

"Tao nghĩ lại rồi, là do tao hấp tấp quá..."

- Dương Khanh đột nhiên cất lời - "Cậu út lì lợm khó dạy, giờ mà đưa tận lên huyện học thì có phần không yên ổn."

"Dạ..."

Cậu tư Khanh nhắc đến chuyện đưa cậu út Lộc đi học khiến Thường không khỏi thấp thỏm, bởi nguyên nhân trực tiếp làm hai người khó xử với nhau cũng là đây."

Hết tháng tao phải lên lại thành phố rồi, tao sẽ tranh thủ tìm thầy giỏi về dạy cho nó."

"Dạ."

Thường đáp lại hắn, dù rằng đây là chuyện con cháu nhà chủ nhưng cũng không thể để mỗi mình Dương Khanh độc thoại được."

Nhưng mà nó quậy quá, tính tình cũng không giống ai, đã đuổi không ít thầy tốt rồi..."

"Dạ."

Dương Khanh không nói tiếp, bàn tay cũng ngưng quạt.

Thường cảm thấy có gì đó không đúng, quay sang nhìn hắn, người cũng đang chăm chăm nhìn cậu.

Thường chẳng hiểu mình lại sai chỗ nào, cẩn thận hỏi:"Sao cậu không nói tiếp?"

"Chán..."

- Dương Khanh tỏ vẻ bị mất hứng, hắn xoay nghiêng người qua lầm bầm nói - "Thà nói chuyện với cái đầu gối còn hơn."

Đầu Thường ong ong, đột nhiên có một cảm xúc kỳ lạ bức bối mà lâu rồi không xuất hiện, cậu muốn chửi người.

Thường đè xuống sự bực bội đang râm ran trong cơ thể mình, tiếp tục xoa bóp, còn ngoan ngoãn hỏi chuyện:"Vậy tiếp theo cậu có dự định gì không?

Sợ rằng thầy mới lại bị cậu út làm chạy mất."

Dương Khanh lúc này mới chậm rãi nói tiếp:"Mày làm bạn học sẵn theo hầu cậu luôn."

"Dạ?"

Thường mở to mắt nhìn hắn, tưởng mình nghe lầm, đi hết một vòng cậu tư Khanh vẫn muốn cậu theo hầu cậu út học.

Dương Khanh không vui "hừ" một tiếng nói:"Làm sao?

Lại không hài lòng?"

"Con không dám."

- Thường lắc lắc đầu đáp - "Nhưng mà kẻ ăn người ở ngồi ngang hàng học với chủ thì không phải phép, lỡ như..."

Lỡ như lại bị lời ra tiếng vào, lại phải tập làm quen thêm những lời dèm pha mới.

Thường không nói tiếp, nhưng Dương Khanh nhận ra, hắn cáu kỉnh tiếp lời:"Thì kê một cái bàn thấp hơn mà học.

Đứa nào nhiều chuyện mày cho tao biết, không lẽ tao lo lắng chuyện học hành của cậu út cũng không được."

Thường không nói được hay không, Dương Khanh lại có vẻ rất kiên quyết với chuyện này, quạt mạnh mấy cái nói:"Quyết định vậy đi, đừng có cãi tao nữa."

"Dạ... con cảm ơn cậu."

Thường nhỏ giọng đồng ý, cậu tư Khanh đã tính toán đến độ này, cậu cũng chẳng phải tiểu thư cao sang gì mà còn làm kiêu với hắn.Thường len lén liếc trộm Dương Khanh, người kia vẫn đều tay quạt cho cậu.

Nếu không nói đến việc cả hai đều là con trai, lúc này trông chẳng khác gì một cặp vợ chồng hòa thuận đang chăm sóc lẫn nhau, bàn chuyện học hành của con cái cả.
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 15: Thức khuya mới biết đêm dài


Tờ mờ sáng, gà còn chưa gáy nhưng Thường vẫn theo thói quen mà thức dậy, nhẹ chân nhẹ tay trèo xuống giường.

Cậu vuốt thẳng lại quần áo, sau đó mở cửa phòng, trước khi bước ra còn cẩn thận ngó trước ngó sau xem có ai không.

Ngoài sân vắng lặng, Thường yên tâm, chậm rãi đóng cửa lại.

Trời vẫn còn xâm xẩm tối, Thường lặng lẽ băng qua sân nhỏ, có tiếng gà đột ngột gáy khiến cậu giật bắn người.

Cậu xoa xoa lồng ngực mình cố lấy lại bình tĩnh, cảm thấy phiền muộn mà thở dài một hơi.Mấy ngày này chân Dương Khanh còn cà nhắc, Thường mỗi tối vẫn đều đặn đến bóp chân xoa dầu cho hắn, sau đó chẳng rõ vô tình hay cố ý đều bị ép giữ lại ngủ cùng.

Chuyện hầu cậu tư Khanh ngủ cậu không từ chối được mà cũng không thèm từ chối nữa, ai bảo hắn hung dữ như vậy, với lại cậu cũng áy náy việc mình là nguyên nhân gián tiếp khiến hắn đi đứng bất tiện, thành ra càng ngoan ngoãn nghe lời, cũng không còn lắc đầu với cậu tư nữa.Trời vẫn còn sớm nhưng khói bếp đã lượn lờ từ xa, âm thanh của bọn gia đinh người ở nhỏ giọng chuyện trò, Thường định bụng không quay về phòng, đến thẳng nhà kho lấy công cụ đi làm.Đất nhà chủ rộng thênh thang, ngoại trừ hai nhà kho lớn còn có thêm một nhà kho nhỏ để mấy dụng cụ linh tinh ít sử dụng tới nên hiếm có người qua lại nơi này.

Cũng vì lẽ đó mà nó trở thành nơi bí mật cho mấy đôi trai gái lén lút làm những chuyện không tiện nói ra.Thường cũng rất ngại đến đây, bởi vì lần nào đến đây cậu cũng lỡ nghe thấy hoặc nhìn thấy những điều không nên thấy.

Nhưng ngặt nỗi hôm nay phải chặt thêm củi, dao rựa lại toàn để ở đó, cậu chỉ có thể lẩm bẩm cầu nguyện cho nhà kho hiện đang "vắng khách" không có ai trưng dụng."

Mẹ nó, đồ đàn bà mất dạy!"

Vừa đi đến cửa đã nghe tiếng chửi văng vẳng, Thường giật mình lập tức khựng chân lại, vội vã núp vào bụi chuối gần đó, tò mò ló mắt quan sát.Kẻ bước ra quần áo vẫn còn xộc xệch, mặt mũi hung dữ giống như bị ai đó chọc tức, gã rời đi miệng vẫn lầm bầm chửi:"Dòng thứ không biết điều!"

Thường nuốt nước miếng, cậu nhận ra đó chẳng ai xa lạ mà là dượng hai Khương chồng cô hai.Dượng ba Khương làm ăn thua lỗ, theo cô hai về ở nhờ nhà vợ, hứa rằng trong nửa năm sẽ đủ sức gây dựng sự nghiệp lại từ đầu, nhưng ai mà ngờ chớp mắt một cái cũng ở đây hơn năm trời, cái nghiệp của dượng chẳng ai biết khi nào mới xong.Thường đứng chờ một hồi mà phía cửa nhà kho vẫn yên tĩnh, trời sắp sáng hoàn toàn rồi mà không có thêm ai bước ra nữa làm cậu bắt đầu sốt ruột, bởi lẽ kẻ khờ cũng thừa biết chẳng có gã đàn ông nào lại quần áo xộc xệch vào chỗ kho chứa vắng người một mình như vậy cả."

Chẳng lẽ đi từ cửa hông ra rồi?"

- Thường lẩm bẩm tự hỏi.Nhà kho này có tổng cộng ba cửa, một cửa chính lớn, một cửa sau và một cửa hông phụ.

Cửa sau không đi được do bị đồ đạc lấp mất, chỉ còn mỗi cái cửa chính và cửa phụ.

Nhưng nhà kho ở vị thế chỗ đất trống, dù đi từ cửa nào ra thì đáng lẽ ở chỗ của Thường vẫn sẽ nhìn bao quát được, không lý nào đến cả bóng cũng chẳng nhìn thấy.Gà gáy một lần nữa, Thường hơi mím môi, cuối cùng quyết định đi vào luôn.Bên trong tối om, chút ánh sáng ít ỏi từ khe cửa len lỏi vào giúp cậu nhìn thấy được dáng người con gái đang nằm vật ra đất, mái tóc rối bù che khuất khuôn mặt, bầu ngực trắng nõn lộ ra phập phồng, Thường hốt hoảng vội nhắm mắt lại, tay chân cứ loạn cả lên không biết nên bước vào hay trở ra."

Ai đó?"

Người nằm dưới đất yếu ớt cất giọng hỏi, âm thanh khàn đặc khô khan nhưng làm Thường sửng sốt khựng lại, cậu nhận ra nó thuộc về ai."

Chị Yến?"

"Thường?"

Người nằm đó cũng nhận ra cậu, cô muốn ngồi dậy nhưng không có đủ sức lực.

Thường vội vàng đóng cửa lại, bước sang quỳ xuống đỡ cô.Trong bóng tối Thường chẳng thể nhìn rõ gì cả, nhưng cơ thể Yến cứ như cọng bún mềm oặt đổ hết vào người cậu.

Thường hít hít mũi, mùi gỉ sắt thoang thoảng xộc vào khoang mũi làm cậu không khỏi nhíu mày:"Chị làm sao vậy?

Sao lại ra nông nỗi..."

Thường nói một nửa thì dừng lại, vừa nãy dượng hai Khương từ đây bước ra, đần độn thế nào cũng phải đoán được, cậu lại đi hỏi một cậu ngớ ngẩn."

Tao không sao, mày kiếm tao miếng nước được không?

Tao khát quá..."

- Yến thều thào nói, nghe như sắp trút hơi tàn đến nơi."

Chị... chị chờ em một chút..."

Tay chân Thường luống cuống, nền đất sáng sớm vẫn còn ẩm ướt lạnh lẽo, cậu sợ cô lạnh, nhưng loay hoay cả buổi trời vẫn không tìm được cái gì quấn tạm.

Thường không nghĩ nhiều nữa, chỉ vội cởi áo mình ra khoác cho cô, sau đó mới cuốn quýt chạy ra ngoài.Trời buổi sáng se lạnh, sương ẩm ướt khiến da thịt Thường vừa tiếp xúc đã buốt lên, da gà da vịt gì đều nổi cả.

Cậu đến lu hứng nước mưa gần đó, múc một ca đầy rồi lạch bà lạch bạch quay trở về nhà kho nhỏ.Lúc này trời đã sáng hẳn, Yến bị ánh sáng chói chang rọi thẳng vào mặt, Thường thấy mà giật mình, hoảng hốt đưa nước đến miệng cô, thấp giọng nói:"Chị yếu quá, để em đi tìm thầy Kiệm sang khám."

Yến nghe Thường nói mà sặc nước, cô ho khù khụ.

Thường vuốt vuốt lưng cô sốt ruột trách:"Chị uống từ từ thôi, có ai giành của chị đâu."

Yến ho một hồi, cơ thể càng nhũn nhão hơn vừa nãy.

Thường lo lắm rồi, định bụng đưa cô về rồi đi mời thầy thuốc."

Để em cõng chị về, còn phải đi mời thầy nữa."

"Không cần, tao ngủ một giấc là khỏe thôi."

Yến bị Thường xốc lên lưng, tay buông thõng không có sức lực quàng qua cổ cậu.

Thường không nghe vào lời cô, cả đoạn đường còn lải nhải khuyên nhủ:"Ngủ cái gì mà ngủ, chị thế này còn không chịu gọi thầy thuốc thì có nước ngủ luôn ấy... không không, xui xui...

Nói chung em sẽ gọi thầy đến, yên tâm đi, em không để người trong nhà này biết đâu..."

Cậu vòng vèo một đường khác trở về khu người ở, nhưng cái nhà này lắm kẻ làm như vậy, có muốn tránh cỡ nào cũng không thể nào tránh hết được.

"Bị gì vậy?"

Thường biết bản thân mình xui xẻo, lại không ngờ có thể xui xẻo đến nước này.

Đã đụng phải người thì thôi, còn đụng ngay người chẳng ưa gì mình nhất."

Chị... chị Hương..."

Hương là một trong nhưng người làm làm lâu năm ở nhà họ Trịnh.

Mẹ ả sinh ả ở đây, rồi mẹ ả mất, ả vẫn tình nguyện tiếp tục ở đợ dù không ai ép ả cả, cốt vì ngày bé ả nghe lỏm được bà chủ nói sẽ cho ả làm vợ cậu tư Khanh.

Hương tin thật, bởi lẽ lúc ấy Dương Khanh sống trong cái nhà này cũng chẳng ra dáng cậu chủ gì.

Bà chủ không ưa hắn, anh em ruột thịt không coi hắn ra gì, nên ả đoán chắc bà chủ cố tình muốn hắn lấy đứa ở như ả cũng hợp tình hợp lý.Hương từng nghĩ, dù cậu tư Khanh sống trong nhà này chẳng khác nào con chó hoang ở nhờ nhưng bù lại vẫn có tiếng thơm là cậu tư nhà họ Trịnh giàu có lừng lẫy mấy đời, phần gia sản đồ sộ này thể nào chả có phần cậu, chưa kể ả làm con ở bấy lâu, có cơ may trở thành mợ tư thì ngu gì mà không cố nắm lấy.

Sau này gia đình nhà chủ Lý xảy ra đủ chuyện xui xẻo, chỉ có Dương Khanh vẫn ung dung sống tốt qua ngày.

Cậu tư Khanh học hành đàng hoàng, chưa cần nói đến chuyện không chỉ thừa kế, nghe bảo cái cửa hàng chuyên nhập mấy loại đồ lạ lạ từ trời tây của cậu tư Khanh cũng ăn nên làm ra lắm, đến độ hắn chẳng thèm để mấy trăm mẫu ruộng đất ở quê nhà vào mắt.Càng lớn Hương càng thèm khát cái chức mợ tư nhà họ Trịnh.

Cứ hễ mỗi lần Dương Khanh từ thành phố về là ả lại đon đả, lắc cái eo con kiến õng a õng ẹo lượn lờ trước mặt hắn, cốt chỉ muốn dành được dù chỉ là một cái liếc mắt nho nhỏ.Đáng tiếc cậu tư Khanh lại như cục đá hình người, thậm chí có lần ả cố ý ngã vào lòng hắn, để lộ cặp ngực đẫy đà trắng nõn, nhưng kết quả đổi lại là ba cây roi vào lưng đau đến độ không nằm ngửa ngủ được.Hương liếc nhìn Thường từ trên xuống dưới, ánh mắt chẳng thèm giấu vẻ khinh thường khó chịu.

Ả ganh tức trong khi ả phải nghĩ đủ cách để được gần Dương Khanh thì một đứa chẳng biết từ cái xó xa lạ nào tới như Thường lại dễ dàng thân thiết chơi đùa với cậu tư.

Có mấy lần ả trộm đi tìm cậu tư đều vô tình thấy hắn đang cười giỡn vui vẻ với Thường.

Nếu không vì trang phục trên người cả hai có lẽ người ta chẳng biết được đây lại là cậu chủ và thằng hầu.Nỗi ghen ghét của ả chạm đến đỉnh điểm là vào cái đêm mưa gió đó, ả lén trộn thuốc vào cơm canh của Dương Khanh, một lòng rắp tăm leo lên giường cậu tư Khanh cho bằng được.

Chuẩn bị xong xuôi hết ả cảm thấy mình mẩy mồ hôi gớm quá liền đậy đệm cẩn thận, trở về phòng thay một chiếc áo mới.

Ả chẳng ngờ rằng lúc quay trở lại mâm cơm tươm tất đã biến mất, ả hoảng hốt sợ con hầu nào nẫng tay trên của mình, lật đật chạy vội lên nhà trước.Dương Khanh ăn cơm một mình ở nhà trước, lúc Hương vừa đến liền đụng mặt Thường đang bê mâm không đi ra.

Phát hiện là Thường, ả vừa bực vừa thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ cậu hỏi gì cũng không đáp, cứ thế xoay người bỏ đi, trong đầu tính toán thời gian của thuốc, định bụng canh hòm hòm rồi đến phòng cậu chủ.Ả đã canh thời gian rất chuẩn, chuẩn đến độ khi ả ăn mặc lẳng lơ đến trước phòng cậu chủ đã nghe tiếng khóc lóc thảm thiết quen thuộc làm cả người ả lạnh lẽo, đơ người đứng trước cửa phòng đến gần sáng mới bần thần trốn đi.
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 16: Ốc chẳng mang nổi mình ốc


"Mới tờ mờ sáng đã thậm thà thậm thụt, đừng có nói là làm bậy bạ gì nha."

Hương ngó một lượt từ trên xuống dưới, ả muốn nhìn xem rốt cuộc đứa con gái đang gục mặt trên lưng Thường là ai."

Dạ không có, bây giờ em đang gấp lắm, em đi trước nha."

Thường qua loa trả lời ả, đâm đầu đi thẳng."

Hứ, để coi mày lên mặt được bao lâu."

Hương không có cớ giữ cậu lại, ả bĩu môi lẩm bẩm chửi, ngờ đâu vừa dứt câu thì cái đầu bù xù chẳng rõ là ai đang quay lại nhìn chằm chằm ả, ánh mắt sắc lẹm cảnh cáo khiến ả khẽ rùng mình."

Chị nằm nghỉ đi, em chạy ào cái rồi về liền."

Thường đưa Yến về tạm phòng mình, vừa dặn dò vừa cẩn thận đắp thêm mền cho cô.

Yến có vẻ đã tỉnh táo hơn so với lúc nãy, cười khẩy một tiếng nói:"Mày nhiều chuyện thật đấy, ốc không ôm nổi mình ốc, mày cứ như vậy lúc nào cũng bị người khác ăn hiếp là đúng rồi."

Thường chẳng hiểu ra làm sao, chỉ "ừ ừ dạ dạ" mấy tiếng, sau đó ba chân bốn cẳng chạy biến đi.Nói là đi một cái về liền nhưng nhà thầy Kiệm cũng phải chèo đò mới đến được.

Đương lúc Thường đang lui cui gỡ dây neo thì đột nhiên có tiếng bước chân ầm ầm chạy đến, thằng Chất giật giọng la lớn:"Thường!

Thường!

Mày đi đâu vậy?"

Thường bị tiếng hét của nó làm giật bắn mình, bịt tai trả lời:"Tao đi thỉnh thầy thuốc về khám cho chị Yến, bả bệnh quá, sợ chịu không nổi.

Có gì không?"

Thằng Chất nhảy dựng:"Mày còn hỏi nữa.

Hôm nay mày phụ trách chẻ củi gánh nước phải không?

Hồi nãy anh hai đi ngang qua sân chẻ củi thấy còn ê hề một đống, đang nổi cơn tam bành tìm đứa nào làm hôm nay kìa."

"Chết rồi, sáng giờ chị Yến bệnh nên tao vẫn chưa làm gì hết.

Hay mày giúp tao đi thỉnh thầy thuốc được không?

Để tao quay về làm cho xong."

Thường quýnh quáng cả lên, nhưng sợ không mời thầy lỡ trễ nải chữa trị, Yến sẽ có chuyện gì.

Thằng Chất bực hết cả mình chửi cậu:"Thân mày lo chưa xong còn rảnh hơi đi lo cho người khác, giờ mày quay về đảm bảo anh hai đánh mày tàn người."

"Vậy phải làm sao đây?"

Thường mới nghe thôi xương cốt đã cảm thấy râm ran đau rồi, cậu chưa bị hai Sẹo đánh bao giờ nhưng từng chứng kiến hắn đập người khác, nếu lúc đó không can ngăn kịp sợ rằng kẻ ấy đã đi đời nhà ma."

Đi tìm cậu tư đi."

- Chất bực mình nói.Thường ngớ người không hiểu, cậu "hả?" một tiếng hỏi nó:"Tự nhiên tìm cậu tư làm gì?"

"Giả bộ sáng nay phải theo hầu cậu nên chưa làm kịp.

Đảm bảo hai Sẹo không dám làm gì mày đâu."

Thường lập tức lắc đầu như trống bỏi:"Thôi đi, đi tìm cậu tư so với bị anh hai đánh có khác gì đâu.

Tao gian dối thể nào cậu tư cũng đập tao y chang vậy."

Thằng Chất nghe cậu nói thì vò đầu, nó ước có cái cuốc ở đây để chẻ đầu Thường ra xem ở trỏng chứa cái gì.

Thường thấy không còn sớm nữa, mặt trời lên cao ba sào, nếu tiếp tục đứng đây đôi co chắc chắn bị đánh mềm người không chỉ có một đứa."

Để tao về làm, mày chèo ghe giúp tao đi thỉnh thầy đi.

Chị Yến đang nằm trong phòng tao, hết bao nhiêu tao trả lại cho."

"Mày định về thiệt à?"

- Chất không khỏi sốt ruột.Thường đẩy đẩy người nó lên ghe, trước khi nó lại dùng dằng với cậu thì đã kịp thả dây đẩy ghe đi, lớn giọng với theo dặn dò:"Đi sớm về sớm."

Chất sững người đứng trên ghe nhìn bóng lưng cậu chạy mất, bực mình nhưng không biết phải làm sao với cái đồ cứng đầu này, chỉ đành nhanh chóng cầm máy chèo chèo lẹ.Thường trở về sân sau, không có ai ở đó cả, cậu thầm thở phào một hơi, nhưng tiếng nói ồm ồm lập tức khiến trái tim cậu hoảng hốt trở lại:"Mày trốn đi đâu sáng giờ mới mò về làm việc."

"Anh hai..."

- Thường khúm núm cúi đầu, lắp bắp trả lời - "Tui... tui đi tìm cái rựa chẻ củi... nên..."

"Mày tìm ở dưới sông hay gì?"

- Hai Sẹo nghiến răng hỏi - "Hay trốn ở đâu làm biếng?"

"Dạ, anh hai nói vậy tội tui, tui nào dám làm biếng."

Thường cúi đầu thấp hơn, không dám tưởng tượng khuôn mặt hai Sẹo lúc này trông đáng sợ như thế nào."

Không làm biếng?

Vậy cái rìu đâu?"

- Hai Sẹo liếc nhìn hai tay trống trơn của cậu lớn giọng hỏi - "Hay mày định nói là mày tay không chẻ củi?"

Cơ thể Thường khẽ run lên, ở đâu mà có rìu chứ, cậu đã kịp lấy đâu.Hai Sẹo thấy người không nói nổi câu nào nữa, đáy mắt càng bùng lên lửa giận.

Trước giờ hắn ghét kẻ ăn người ở nào dám qua mặt hắn, đối với cái đứa năm lần bảy lượt thoát tội nhờ dựa hơi cậu tư Khanh như Thường hắn càng chẳng ưa nổi.

Bàn tay không kìm chế được lập tức tán một cú trời giáng đến, Thường chỉ nghe "chát" một tiếng, đầu óc xây xẩm ngã phịch ra đất."

Trời đất ơi anh hai, sao anh đánh nó?"

Kẻ tay sai chuyên đi theo hai Sẹo vừa lúc xuất hiện, gã giật mình vội chạy lại can ngăn."

Mắc gì tao không đánh nó được?"

- Hai Sẹo trừng mắt sẵn giọng hỏi."

Lỡ cậu tư..."

Gã ấp úng nói không nên lời, lúc này hai Sẹo cũng biết mình hơi quá tay, nhưng không muốn bị muối mặt trước kẻ dưới, hắn thu tay về làm ra vẻ từ bi cất giọng:"Coi như cảnh cáo cho mày nhớ.

Sao này không được trốn việc nữa nghe không?"

"Dạ nghe."

Thường giữ một bên mặt bị đánh đau, lấm lét trả lời.

Hai Sẹo liếc mắt căn dặn thêm:"Lo làm cho xong đi.

Để bà chủ biết thì mày mang tội thêm đó."

"Dạ..."

- Thường gật gật đầu, lưng còng xuống kính cẩn."

Có ai hỏi mặt bị làm sao thì nói thế nào?"

- Hai Sẹo hỏi."

Thưa, do tui đi đứng không cẩn thận nên tự đụng trúng."

- Thường khúm núm đáp.Hai Sẹo gật đầu tỏ vẻ hài lòng, nói một câu "Đi làm việc đi" sau đó mới rời khỏi.Chờ đi coi bộ cũng xa chỗ Thường rồi, hắn mới kéo gã tay sai kia hỏi nhỏ:"Cậu tư đâu?

Sao sáng giờ tao không thấy?"

"Đi lên huyện từ sớm rồi.

Em nghe phong thanh lần này về đây là để tìm thêm mối làm ăn, cũng không biết sẽ ở lại đây bao lâu nữa."

Gã thành thật đáp.

Hai sẹo bực bội liếc nhìn xung quanh một lần nữa mới dám chửi nhỏ:"Mẹ, nếu cậu ba không bị vậy, còn khuya chúng ta mới phải sợ cái thằng con hoang đó."

"Anh hai bớt nóng, cờ đến tay ai người nấy phất thôi, nhưng mà coi bộ cậu tư không có hứng thú gì với sản nghiệp nhà này đâu."

- Gã tay sai vội nịnh nọt - "Bà chủ thì chỉ biết tụng kinh niệm phật, đến lúc đó anh hai là người đại diện đứng ra chăm lo mọi việc trong nhà, sợ gì không có cơ hội xử lý thằng ranh con kia."

Hai sẹo được nịnh thì xuôi xuôi phần nào, hắn cười khẩy nói:"Cũng đâu nói trước được điều gì, lỡ có ngày nó làm ăn thiếu tiền, lại quay về kiện tụng giành lại đất đai.

Lúc đó tao chỉ có nước ra đường ăn xin."

Sau khi chủ Lý chết, cậu ba Quý lên tiếp quản thời gian thì gặp nạn nằm một chỗ, bà chủ lầm lì đóng cửa thờ phật, mọi người trong nhà liền mặc định Dương Khanh làm chủ.

Dương Khanh đối với chuyện này chẳng mảy may quan tâm.

Hắn vẫn sống thui thủi như trước, người hầu riêng không cần, đến cả giấy tờ đất đai cũng để mặc cho bà Tuyền giữ đó, không thèm hỏi han tới.

Sau này lên thành phố rồi, mọi người nghĩ nếu không vì chuyện làm ăn riêng thì có lẽ cậu tư Khanh cũng không thèm về lại cái nhà này nữa."

Anh hai chớ có lo bò trắng răng, cứ cho là cậu tư Khanh giành được đất đai thì làm gì có thời mà quản, ở cái làng này ai tìm được ai giỏi hơn anh hai để mà thế chỗ anh đâu."

Hai sẹo gật đầu thấy gã nói không sai, cơn giận đã hoàn toàn xẹp xuống, vờ vịt khiêm tốn nói:"Bớt nói nhảm đi, mau trở về làm việc."
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 17: Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng


Mặt trời đã lên cao ba sào, trời đổ nắng to, Thường lấm tấm mồ hôi chặt liên tiếp mấy bó củi rồi xếp gọn thành đống lớn, trong lòng bồn chồn không biết thằng Chất đã đi thỉnh được thầy về xem bệnh cho Yến chưa.Thường vô thức đưa lưỡi chạm vào chỗ cái răng bị hai Sẹo đánh gãy mất, trong miệng vẫn còn cảm giác mằn mặn tanh tưởi.

Thường biết hai Sẹo ra tay lúc nào cũng ác, nhưng bây giờ mới chân chính được trải nghiệm, cậu sờ sờ gò má sưng húp, thầm tự nhủ ít ra so với mấy kẻ nằm liệt giường mười bữa nửa tháng thì cậu vẫn con may mắn lắm.Quá giờ cơm trưa Thường mới chẻ xong đống củi.

Bụng đói, lưng mỏi, cổ họng cháy khô không chịu nổi, cậu khẽ vươn vai, định chạy về xem tình hình chị Yến thế nào rồi mới làm việc tiếp.Trên đường về, Thường cẩn thận quan sát xung quanh, sợ lại đụng mặt hai Sẹo, lúc đi ngang qua giếng chẳng ngờ thấy thằng Chất đang gánh nước ở đó."

Sao mày ở đây?"

- Thường ngạc nhiên hỏi - "Chị Yến sao rồi?

Đã mời thầy chưa?"

Thằng Chất lại không có tâm tư mà trả lời cậu, nó sốt ruột bỏ gàu nước xuống, chạy đến gần quan sát mặt cậu rồi thốt lên:"Mặt mũi bị làm sao vậy?

Thằng cha kia đánh mày hả?"

"Ừ."

- Thường nghiêng đầu né tránh - "Nhưng ổng đánh không nặng tay, lăn trứng gà là khỏi rồi."

"Như vầy còn không nặng."

- Thằng Chất giận đến nỗi giậm chân giậm cẳng - "Tao đã nói rồi, thân mày lo chưa xong lại còn đi bao đồng.

Ai chẳng biết bà chị kia lén phén với dượng hai..."

"Mày nói nhỏ nhỏ thôi..."

- Thường hoảng hốt vội bịt miệng nó lại - "Rốt cuộc mày đã gọi thầy đến khám chưa?"

"Rồi rồi, nhưng không phải thầy mà là học trò của thầy, không biết khám ra cái gì, kê một đơn thuốc đưa cho tao rồi đi mất tăm."

Thằng Chất móc từ trong túi áo ra một tờ giấy đưa cho Thường."

Vậy mày cho chỉ uống thuốc chưa?"

- Thường hỏi."

Đã rảnh đâu mà đi mua thuốc."

- Chất càm ràm - "Tao nói mày cái này, ở nhà này mày đừng có dính vô mấy đứa con gái, coi chừng có ngày mang họa vào thân."

"Nhưng cũng đâu thể thấy người ta có chuyện mà không giúp."

- Thường nhỏ giọng nói - "Thôi, để tao chạy ù đi mua thuốc cái."

"Mày điên hả?"

- Thằng Chất bực bội thiếu điều suýt la lên - "Ăn bạt tay như vậy còn chưa tởn.

Lỡ lát anh hai kiếm mày không thấy lại mềm xương."

"Tao đi nhanh mà..."

Thường nghe đến bị đánh thì có hơi rụt người lại, cảm giác khoang miệng tanh máu vẫn chưa hết, chỉ là cậu vẫn không nỡ bỏ mặc Yến, dù rằng tính tình cô kỳ quặc khó hiểu, nhưng chí ít trong cái nhà này thì cô là người duy nhất không nói xấu hay ăn hiếp cậu.Thằng Chất cảm thấy Thường sẽ bất chấp đi thật, nó quýnh quáng lên níu cậu lại, giọng điệu vừa bực bội vừa sốt ruột khuyên:"Nghe tao đi mà, giờ mà mày bỏ đi nữa là chết thiệt đó."

"Không được, tao mà không đi thì chị Yến là người chết đó."

Thường giật tay mình lại, xoay người chạy ra phía cổng, mặc cho Chất ở phía sau khản cổ gọi với theo.Thường chạy ra nhà thuốc nhỏ trong làng, chỗ này chuyên bán thuốc cho mấy kẻ tôi tớ nghèo khổ như cậu.

Thường vừa ra đến nơi đã nhìn thấy trước cửa đầy người, nhưng không có cách nào khác chỉ đành bốc số ngồi chờ tới lượt mình.Đợi hơn mấy tuần trà cuối cùng cũng đến lượt, cậu nhanh chóng đưa đơn thuốc chờ bốc, sau đó trả tiền rồi rời khỏi đó.

"Nè, người hồi nãy mua thuốc gì vậy?"

Thường vừa đi khỏi, một đứa người làm trong nhà nhìn thấy, ả chen hàng hiếu kỳ hỏi người bốc thuốc."

Hoàng kỳ, đương quy,..."

- Người bốc thuốc đáp."

Ý là để làm gì?"

"Cầm máu, trị thiếu máu, theo đơn thuốc thì người sử dụng là phụ nữ."

"Phụ nữ?"

Ả ta khó hiểu nghĩ, nhưng chưa đợi ả nghĩ xong thì đã bị hàng người phía sau la ó đuổi đi, ả chỉ có thể tạm thời để chuyện này ra sau đầu.Thường nhét gói thuốc vào lưng quần chạy vội về, cũng chẳng còn sớm sủa gì nữa, cậu thầm hy vọng không đụng mặt hai Sẹo ở cổng nhà, cậu biết mình chết chắc rồi, nhưng kéo được hồi nào hay hồi đấy."

Mày lại chạy đi đâu giờ mới về đây?"

Ông trời nào có chiều lòng người như thế, chẳng những đụng mặt hai Sẹo, còn nhìn thấy hai gã chạy vặt luôn trung thành với hắn, trên tay mỗi đứa cầm một cây gậy to đùng dọa Thường sợ thiếu điều suýt ngã ngồi ra đất."

Dạ... tui..."

"Riết rồi trong nhà thằng hai Sẹo này không có quyền quản mày nữa phải không?"

- Hai sẹo gằn giọng hỏi."

Dạ đâu có, anh hai đừng nghĩ oan cho tui."

- Thường cúi gầm đầu đáp."

Hồi sáng anh hai đã tha cho mày một lần rồi, vậy mà mày vẫn chứng nào tật nấy, dám tự ý trốn việc lêu lỏng đi chơi.

Mày có coi anh hai ra cái gì đâu."

"Dạ không có..."

"Còn nói không có!"

- Gã còn lại lớn giọng ngắt lời cậu - "Anh hai, mau phạt nó đi, nếu không mấy đứa khác học theo thì làm sao?

Lúc đó anh hai nói ai nghe nữa?"

Hai sẹo nghiền ngẫm nhìn cái người co ro trước mặt mình.

Hắn dĩ nhiên muốn đánh, từ trước giờ đứa nào trái ý hắn hắn đều đập cho nhừ xương, mười bữa nửa tháng cũng không xuống giường nổi.

Nhưng mà ngặt nổi hắn e ngại người kia, phạt cơm thôi thì hắn lại không nuốt trôi cục tức này.Gã tay sai bên phải đầu óc nhanh nhạy hơn, gã hiểu vấn đề của hai Sẹo, chẳng biết nghĩ ra chuyện gì liền kề sát vào tai hắn thủ thỉ, mà ánh mắt của hai sẹo liền lập tức sáng lên.

Thường nghe hắn lạnh lùng ra lệnh:"Lôi nó vào nhà kho."
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 18: Bên tình bên nghĩa biết phân bên nào


Đêm hôm khuya khoắt, trời đổ sương lạnh, đèn nhà chủ tắt tối om, duy chỉ có góc bếp là vẫn bập bùng bếp lửa.

Hai mắt Thường sắp díu lại với nhau, cậu cố giữ cái đầu không lắc lư nữa, vừa ngáp dài vừa cầm quạt quạt siêu thuốc trên bếp.Có tiếng bước chân vang lên sau lưng, Chất kéo cái ghế đẩu nhỏ cũ kỹ qua ngồi xuống, cầm cây que dài chọt vào trong bếp lò, vừa moi móc tìm kiếm vừa lầm bầm:"Đã nhờ bà năm xức thuốc rồi, bà kêu tao cõng chỉ về phòng, để người nằm đó coi chừng sanh thêm chuyện rầy rà."

Có người ngồi bên cạnh nói chuyện nên Thường bớt buồn ngủ hẳn, gật gù đáp:"Ừm, vậy lát tao mang thuốc qua bên đó..."

Thằng Chất lập tức liếc cậu, nhỏ giọng chửi:"Mày bị ngu hả?

Năm nói nấu xong thì đưa cho bà, mày đừng lộn xộn nữa, sau này cũng bớt lại dùm tao, hồi chiều tao tưởng mày chết mất rồi đó."

Thường cũng cảm thấy có lỗi với nó, nhỏ giọng "ừ" một tiếng.Chất bươi bươi một hồi, tìm được hai củ khoai nóng rẫy liền kéo ra.

Nó cẩn thận thổi cho bớt nóng, phủi bớt bụi tro, bóc tách lớp vỏ hơi đen bên ngoài để lộ phần ruột bên trong vàng tươm thơm phức, lúc này mới đưa sang cho Thường."

Ăn lẹ đi, lát về tao thay thuốc cho rồi ngủ."

Thường nhận lấy củ khoai nóng hổi, phù miệng thổi mấy cái rồi mới cắn.

Cả ngày nay chưa ăn gì, chân tay đều bủn rủn cả.

Cậu vừa ăn vừa lúng búng hỏi:"Nhưng mà thuốc của mày có tác dụng gì không?

Sao tao thấy ngứa quá."

"Mày coi thường đồ gia truyền hả?

Nói cho mày biết, không nhờ có nó mấy năm này tao sớm tiêu tùng khi đi rừng rồi."

Thường không nói gì nữa, Chất rất thích kiếm tiền, gần như có cách nào kiếm được tiền nó đều thử qua hết.

Thường nghĩ nếu không phải đang làm công cho nhà chủ, có khi nó đã ra đường múa võ luôn không chừng.

Có dạo nó tình cờ gặp được hai ba gã thợ săn trong quán nhậu, tính nó dạn dĩ, nghe người ta bàn tán bán cái này cái kia kiếm được trên rừng, hai mắt lập tức sáng rỡ kéo ghế qua lân la làm quen.

Từ đó về sau hễ có kèo săn đêm đều rủ nó đi cùng.Hai đứa vừa ăn vừa rủ rỉ nói chuyện một hồi thì thuốc cũng nấu xong, Thường chế nước thuốc đen đặc ra cái chén nhỏ, thằng Chất bưng đi, trước khi đi còn quay đầu về dặn dò:"Đừng có ngủ trước, chờ tao qua thay thuốc nghe chưa?"

"Tao biết rồi."

Thường lò dò về phòng, lúc nãy ngồi một hồi thì không sao, bây giờ đứng lên lại thấy đau không chịu nổi, thầm nghĩ hai Sẹo đúng là lắm trò hành hạ người khác.Buổi chiều, cậu bị hai tên sai vặt của hắn lôi xềnh xệch vào nhà kho, Thường thấy hơi sợ, liền muốn chống cự lui về, nhưng hai gã to con không tha, thô bạo kéo cậu đi.Trong nhà kho vừa dơ vừa tối, Thường quỳ trên nền đất thô cứng, hai tay bị bắt giơ cao lên trời, miệng nhét một miếng vải bẩn tưởi, bên tai vang lên tiếng roi vun vút quất vào da thịt, dù không nhìn thấy được nhưng cậu biết hẳn đã tứa máu rồi."

Đánh chỗ này rất khó phát hiện, trừ khi bị bắt gặp lúc đang cởi truồng."

Một trong số hai tên tay sai vừa đánh vừa nói với hai sẹo, khuôn mặt gầy gò của gã đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Hai sẹo gật đầu, nhưng tuồng như lại đang nghiền ngẫm gì đó, gã tay sai đoán được ý hắn, tiếp tục nói:"Là do bọn đàn bà trong nhà này nhiều chuyện thôi.

Do nó may mắn thân với cậu tư từ nhỏ, chơi với cậu từ thời cậu còn không khác gì con chó nên giờ cậu mới thương nó.

Anh đừng nghe mấy cái tin đồn lung tung."

- Để thuyết phục hơn gã nói thêm - "Hoặc coi như cậu tư có mấy tật xấu đó, chẳng lẽ lại dính dáng đến cái loại tôi tớ dơ bẩn này..."

Hai sẹo nhìn Thường đã bị đánh sắp ngã ra đất, sờ sờ cái cằm lún phún râu, nhìn qua có vẻ bị thuyết phục rồi, nhưng vẫn chiếu lệ chửi gã một câu:"Cậu tư là chủ, mày nói chuyện cho cẩn thận vào."

"Dạ dạ, em nói bậy, tối nay tự động cắt nửa phần cơm."

Thường cũng không biết mình bị đánh đến khi nào, chỉ biết khi ba người kia bỏ đi, cậu vẫn nằm trên nền đất không dậy nổi, là thằng Chất sốt ruột đi tìm cậu khắp nơi, cuối cùng vác cậu ra khỏi đó.Thường về đến phòng, bên trong đã không còn ai, cửa cũng lười đóng, lê bước qua giường ngã kềnh ra.

Thường cảm thấy hôm nay mình xui xẻo quá, bình thường làm việc chăm chỉ không thấy bóng dáng hai sẹo đâu, đến lúc trễ nải thì đụng ngay hắn đi kiểm tra, chỉ có thể tự an ủi mình may mà không bị đánh đến gãy xương liệt giường.

Nghĩ đến đây, cậu chợt nhớ Dương Khanh.Nghe nói cậu tư Khanh từ sáng sớm đã lên chợ huyện bàn chuyện làm ăn, cũng không biết khi nào mới về, Thường thấy giờ đã trễ rồi, đoán hẳn cậu sẽ qua đêm trên đó.

Dưới ánh đèn leo lét sắp cạn dầu, ánh mắt cậu đập vào hộp gỗ cũ kĩ sắp mục, là của người làm trước để lại, cậu thấy bỏ thì uổng bèn dùng nó để dựng vài ba bộ quần áo của mình cùng ít đồ linh tinh, sau này, còn có thêm tập sách mà Dương Khanh cho nữa."

Mày không biết chữ à?"

"Dạ không."

"Ngu dốt."

"Con có được đi học như cậu đâu."

"Tao không muốn chơi với đứa ngu, qua đây tao dạy cho mà biết."

Đoạn ký ức của hai đứa trẻ ranh chậm rãi hiện lên.

Cậu mười tuổi, Dương Khanh cũng chỉ là thằng nhóc mới mười hai, người ngợm bẩn thỉu, mặt mũi mình mẩy không khi nào là lành lặn cả.

Lần đầu tiên gặp, Dương Khanh đang hậm hực ngồi ở dưới bếp, tay chân gầy nhom toàn vết lằn roi.

Thường cứ tưởng là đứa ở nào hoặc con cái của người làm bị đánh, thấy nó cũng xem xem cỡ mình mới tốt bụng đi đến an ủi:"Bị chủ đánh à?

Đau không?

Về phòng tao xức dầu cho."

"Biến!"

Cậu tư Khanh đã khó ưa từ lúc nhỏ rồi.

Cũng chẳng biết hai người làm sao thân được với nhau, chỉ nhớ khi ấy cứ hễ một trong hai chạy ra cái nhà bếp không mấy sạch sẽ ấy đều gặp người còn lại.

Cậu tư Khanh "ép" Thường học bài, Thường ngoan ngoãn chia cho hắn mấy thứ đồ ăn cậu mót được, còn thắt cho hắn một con cào cào lớn bằng lá dừa.Thường buồn ngủ, nhưng vết thương ở chân đau quá làm cậu không nhắm mắt nổi, lăn qua lộn lại một hồi, Thường bò dậy lôi sách vở ra học bài."

Gì đây, mày học bài đó hả?

Bộ không mệt sao?"

Học chưa được bao nhiêu thì thằng Chất tới, Thường gấp sách lại, nhìn nó than thở:"Đau quá tao ngủ không được."

"Mày thứ dữ rồi."

- Thằng Chất chẳng hiểu ra làm sao, nó đi vào đóng cửa lại nói - "

Sau này bớt nhiều chuyện lại.

Mau lên, nằm sấp lên giường đi."

Thường gật gật đầu, vừa leo lên giường vừa hỏi lại nó:"Mà thuốc của mày có tác dụng thiệt không?

Sao tao nghe càng lúc càng đau."

"Chắc kéo da non thôi.

Yên tâm yên tâm."

Thằng Chất nói như đinh đóng cột, Thường nửa tin nửa ngờ, rề rà nằm xuống."

Mẹ nó, ra tay ác quá, thà đánh gãy xương nằm một chỗ ngủ cho khỏe.

Đánh như này vẫn phải còng lưng làm hơn con trâu con bò."

Chất gỡ lớp lá thuốc cũ ra, vết thương mưng mủ chảy nước, da thịt trên đùi non thê thảm không nhìn nổi."

Mình làm sai mà, người ta có quyền phạt mình thôi."

- Thường ậm ừ đáp."

Con chó của ông sáu Tươi còn sướng hơn."

- Thằng Chất vẫn hậm hực - "Tao nghĩ rồi, mày bây giờ cũng là loại có học so với người ở trong nhà này, cố gắng một chút sau này đi theo cậu tư lên thành phố, vẫn hơn là chui lủi ở đây."

"Tao là đầy tớ của mợ ba mà."

- Thường rầu rĩ nói - "Với lại chữ nghĩa tao học lọt chọt, đi theo chỉ làm mất mặt cậu."

"Cái cần lo thì không lo, cái không cần lo thì cứ nhảy cẫng lên như đạp trúng ổ kiến lửa."

- Thằng Chất lầm bầm chửi - "Mợ ba có ơn cứu mày hồi ở nhà mợ, nhưng ơn nghĩa gì mấy năm qua từ cái ngày mày đồng ý làm của hồi môn phải xa quê mẹ về nhà chồng, giúp mợ chăm sóc cậu ba nằm liệt giường hẳn cũng phải trả bằng hết rồi chứ.

Bây giờ mày nghĩ coi, cậu tư dạy mày học chữ, nhờ có cậu mà mấy người như hai Sẹo đâu dám đụng gì vô mày, mày vẫn cứ phụ lòng cậu hết lần này đến lần khác."

"Mày xong chưa, tao muốn ngủ."

Thường không cãi lại nó liền đánh trống lảng, thằng Chất thở hắt một hơi, giọng điệu chẳng mấy vui vẻ đáp:"Xong rồi đó."
 
Back
Top Bottom