Tâm Linh |BJYX| TIÊU HỒN

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
232691832-256-k451463.jpg

|Bjyx| Tiêu Hồn
Tác giả: QuangDiBua
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Ngày Viết:30/5/2020.

Ngày hoàn thành:Chưa xác định.

Thể loại: Niên hạ, ma mị, BE.

CHÚ Ý: TÌNH TIẾT TRONG TRUYỆN LÀ DO TÁC GIẢ NGHĨ RA, HOÀN TOÀN KHÔNG ÁP ĐẶT LÊN NGƯỜI THẬT.

Thuộc tính: Trầm ổn ôn nhu công× Ấm áp đáng yêu thụ.

Cp: BJYX (Vương Nhất Bác×Tiêu Chiến)

Tác giả: An An

Tình trạng: Tác giả đang lết 🙂)) Tags: bacchien​
 
|Bjyx| Tiêu Hồn
Văn án


Vương Nhất Bác là nhân viên văn phòng, tính tình khá hướng nội.

Hôm trước mang về một tiểu tổ tông, đêm hôm sau chủ nhân của nó liền tìm đến mình.

Trong đêm kinh hoàng đó cậu gặp được một người... nói đúng hơn là một linh hồn, một linh hồn đã thay đổi cuộc sống nhàm chán và tẻ nhạt của cậu.

Tiêu Chiến sau khi hù dọa người một phen liền nhìn trúng người ta luôn rồi.

Biến thành một tiểu ma đầu đáng yêu hay làm nũng, chính là một yêu tinh dính người mà.
 
|Bjyx| Tiêu Hồn
Chương 1


---- GẶP GỠ ---

✮✮✮

Trời đã về khuya, tiếng côn trùng đi ăn đêm kêu râm ran trong bụi cỏ, từng cơn gió lạnh thổi qua khiến những sợi tóc màu nâu nhạt của cậu bay tán loạn.

Ánh đèn đường vàng nhạt chiếu lên tấm lưng lớn của cậu, như muốn sưởi ấm cho thiếu niên tan ca về muộn.

Xe buýt cũng không còn chạy, Vương Nhất Bác đành phải bắt taxi trở về nhà.

Lúc này bắt xe cũng đặc biệt khó khăn, cậu đứng ngây ngốc ước chừng hai mươi phút mới có một chiếc taxi chạy đến.

Vương Nhất Bác nhanh chóng mở cửa xe bước vào, chợt cậu hơi giật mình vì ngoài tài xế taxi ra còn có một người nữa đang ngồi ở ghế bên cạnh."

Khu chung cư Tây An"Vương Nhất Bác hướng bác tài nói địa điểm cần đến, sau đó an ổn ngồi yên bên cạnh người nam nhân lạ mặt.

Cậu là người khá hướng nội, thực sự không muốn đi loại xe ghép thế này, nhưng nhìn lại hoàn cảnh của mình bây giờ cũng không còn cách nào khác.

Khó khăn lắm mới bắt được một chiếc taxi, nếu cậu còn kén chọn thì sẽ phải đi bộ hơn hai kilomet để về nhà mất.

Chiếc xe từ từ lăn bánh, tài xế đang nghe đài phát thanh, hơn nữa còn là truyện ma, gã nghe đến hăng say nồng nhiệt.

Tiếng nữ phát thanh viên trong trẻo vang lên trong không gian nhỏ hẹp, hình như là đang kể về một nam nhân đã chết do tai nạn giao thông.Vào buổi chiều mưa gió đầy trời, những hạt mưa không ngừng trút xuống tát thẳng vào da thịt, đau rát cực kỳ.

Một người nam nhân đang chật vật trong cơn mưa ấy, anh ta muốn tìm lại chú chó vừa mới thất lạc của mình.

Bỗng dưng trong màn mưa có ánh sáng le lói, thứ gì đó lao thẳng đến nhấc cả người anh ta bay lên.

Anh ta đã không kịp phản ứng gì cả, chỉ cảm thấy cả người nhẹ bổng, sau đó cả thân thể gầy gò của anh đập mạnh xuống mặt đường.

Mùi vị tanh nồng xộc thẳng vào mũi anh ta, máu cùng nước mưa hòa lẫn vào nhau tạo thành một vũng lớn.

Đầu óc của anh ta dần trở nên mơ hồ, hơi thở dần yếu ớt, cả người không thể cử động.

Chiếc xe vừa tông anh ta cứ thế chạy đi mất, không một chút lưu tình mà chạy đi mất.Giá như chiếc xe ấy đừng đi, giá như có ai đó đến đưa anh ta đi cấp cứu, chỉ tiếc là trên đời này không có 'giá như'...

Anh ta cứ như vậy ngất đi, không bao giờ tỉnh lại nữa.

Cùng lúc đó một tia sét đánh xuống đến tận chân trời, xé bầu trời ra thành hai nửa...Vương Nhất Bác nghe đến đây liền giật mình kinh hô lên, theo quán tính dịch cả cơ thể đến gần người bên cạnh.

Khoảng khắc bàn tay mình chạm vào da thịt người kia càng khiến cho cậu kinh ngạc, người này lạnh đến đáng sợ, cơ hồ cả người đều không có nhiệt độ.

Cơn lạnh buốt truyền đến từng khớp ngón tay của cậu, xộc thẳng lên đại não của cậu.

Vương Nhất Bác vội vàng rụt tay về, cậu lập tức dịch mông ra phía ngoài ngồi.Vương Nhất Bác lén nhìn người nam nhân đang lơ đãng phóng tầm mắt ra ngoài cửa xe, ban đêm đường phố tịch mịch không có một bóng người.

Cậu nhìn kỹ một chút liền phát hiện người này thật đẹp, mặc dù làn da có phần tái nhợt nhưng ngũ quan cực kỳ tinh xảo.

Vương-tự luyến-Nhất Bác từ trước đến nay ngoài bản thân ra cậu chưa từng công nhận ai đẹp cả.Người này là một mỹ nam."

Anh ta chết do chấn thương vùng đầu, mất máu quá nhiều...

" Tiêu Chiến không đầu không đuôi nói, ngữ khí vô cùng lạnh lẽo.

Từ lúc lên xe đến giờ đây là lần đầu Vương Nhất Bác nghe người nam nhân này nói chuyện, cậu không nghe rõ anh ta nói gì, cũng không biết anh ta có phải nói chuyện với mình không.

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng.

Đấu tranh tư tưởng một lúc cậu mới đánh liều hỏi lại :" Anh nói gì cơ?"

Lúc này Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn cậu, anh thấy một cậu nhóc trắng trẻo, hai má sữa phúng phính, đôi môi mím lại thành một đường, thoạt nhìn thật dễ thương.

Chỉ có điều đôi mắt của cậu lại lạnh lùng cảnh giác, nhìn chằm chằm vào anh.

Tiêu Chiến ghé sát vào người Vương Nhất Bác, nhìn thẳng vào mắt cậu, sau đó nở một nụ cười thật tươi."

Tôi nói...

Sao cậu cứ nhìn tôi mãi thế?

Bị vẻ đẹp của tôi mê hoặc rồi?

Thích tôi rồi à?"

Nam nhân này còn tự luyến hơn cả mình.Bất quá Vương Nhất Bác nghĩ người này hoàn toàn có cơ sở tự luyến, anh ta có một vẻ ngoài thực sự cuốn hút.

Nụ cười ấy quá đẹp, là vạn phần đẹp đẽ.

Nó đẹp tựa như ánh ban mai, vừa chói mắt lại vừa ấm áp.

Cậu bị một màn này làm cho ngây ngốc, gương mặt cùng hai tai một mảng ửng đỏ, lại thêm bị người ta nói trúng tim đen, Vương Nhất Bác đã lúng túng nay lại càng lúng túng hơn.

Chiếc xe dừng lại trước một ngã ba, Tiêu Chiến mở cửa bước xuống xe.

Bây giờ Vương Nhất Bác mới để ý thấy chiếc áo sơ mi trắng anh đang mặc dính phải một vết bẩn màu đỏ, loan lộ cả một bên vai.

Cánh tay chằng chịt vết thương lớn nhỏ, những vết thương còn đang rỉ máu.

Vương Nhất Bác hốt hoảng định chụp anh ta lại nhưng không hiểu sao cơ thể của cậu lại cứng đơ, không cách nào cử động.

"Tôi tên Tiêu Chiến, còn cậu?"

"Tôi tên...

Vương Nhất Bác, anh...tay của anh..."

Cậu ngập ngừng trả lời Tiêu Chiến, lại muốn nói tiếp nhưng không tài nào nói được."

Nhất Bác đừng quên tôi nhé, chúng ta sẽ còn gặp lại."

Tiêu Chiến vẫn đứng yên một chỗ nhưng câu nói ấy lại như được vọng về từ một nơi xa xăm nào đó, anh cho hai tay vào túi quần, thản nhiên bước đi.

Vương Nhất Bác luyến tiếc nhìn thân ảnh của anh dần biến mất trong bóng tối.Không để lại cách thức liên lạc thì làm sao gặp lại đây.Vương Nhất Bác rùng mình một cái, thân thể liền trở lại bình thường.

Cậu ổn định lại tinh thần, nghe tiếng phát thanh vẫn phát đều đều mới hướng tài xế sợ hãi cảm thán một câu."

Bác tài ông cũng trâu bò thật, đêm khuya như vậy còn nghe truyện ma."

Tài xế taxi nghe cậu nói thì lại hết sức ngạc nhiên, gã tròn mắt thông qua kính chiếu hậu nhìn cậu."

Tôi từ lúc cậu lên xe đến giờ vẫn luôn nghe nhạc mà."

Vương Nhất Bác hơi bị chấn động, cậu nghe kĩ lại thì đây đúng là nhạc cổ phong, hoàn toàn không phải truyện ma gì cả.

Lẽ nào là cậu bị ảo giác sao?"

Lúc nãy tôi có hỏi cậu mấy câu nhưng cậu không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn vào điện thoại, thanh niên thời nay đều yêu đương với cái điện thoại thôi.

"Cúi đầu nhìn điện thoại?

Từ lúc lên xe đến giờ điện thoại cậu vẫn luôn nằm trong túi quần, huống hồ nó đã hết PIN từ chiều, làm gì có việc cắm mặt vào điện thoại cơ chứ.

Còn Tiêu Chiến thì sao, rõ ràng lúc nãy anh còn nói chuyện với cậu, chẳng lẽ gã không nghe thấy."

Không phải, tôi lúc nãy cùng anh ấy nói chuyện cơ mà."

"Cậu nói chuyện với ai cơ?

Trên xe này chỉ có tôi với cậu, nãy giờ cậu chỉ mới nói được hai câu."

"Chỉ có... hai người chúng ta?"

Vương Nhất Bác thực sự là bị dọa sợ, sống lưng của cậu lạnh toát, trán dần hiện lên một tầng mồ hôi lạnh.

"Đúng vậy."

Tài xế taxi một lần nữa khẳng định.

Vương Nhất Bác nhớ lại lúc nãy, ngã ba đó hình như là...một bãi đất hoang, làm gì có ngôi nhà nào ở đó.

Lại thêm lúc dừng xe đèn giao thông hiển thị màu đỏ thì phải.

Máu, đúng rồi, vết bẩn đó là máu, nhớ lại thì đầu anh ta cũng có một vết thương.Chẳng lẽ... mình đã gặp ma rồi ư?Xe lần nữa dừng lại, cậu nhanh chóng trả tiền xe rồi ba chân bốn cẳng chạy về phía chung cư.

Vương Nhất Bác mặt mày trắng xanh, cắt không còn giọt máu.

Vừa vào đến nhà liền bật hết tất cả các đèn lên, chú chó nhỏ cậu vừa nhặt về hôm trước vui mừng quấn quít dưới chân cậu khiến cậu đỡ sợ đi phần nào.

Vương Nhất Bác mở tivi lên để xua đi sự im lặng đáng sợ, âm nhạc khiến ngôi nhà dần có sức sống trở lại.

Đúng lúc này điện thoại đã tắt nguồn của cậu hiển thị một dòng chữ mà chính cậu cũng không để ý đến.

CHÚNG TA SẼ CÒN GẶP LẠI.*Ngoài trời lại đổ mưa, những cơn mưa bất chợt xua tan đi phần nào sự oi bức của mùa hạ.

Dưới cơn mưa có một thân ảnh mờ ảo đang đứng, ánh mắt lạnh lẽo u ám ghim chặt vào một căn hộ vẫn còn đang sáng đèn.

Tia sét lóe lên trên bầu trời đêm, thân hình gầy gò be bét máu của anh ta hiện ra sau tia sét ấy, máu dường như không bị mưa cuốn trôi.

Một cơn gió thoảng qua mang thân ảnh anh ta biến mất. _____________________

_____________________

*An: Lúc đầu tôi chỉ định viết một cái đoản nhỏ thế này thôi, nhưng vì mọi người với cả ý tưởng cứ bay bổng trong đầu nên triển nó thành một Fic lớn luôn.

Chắc khoảng 4-5 chương gì thôi, mọi người ủng hộ nhé 💛
 
|Bjyx| Tiêu Hồn
Chương 2


---TÔI YÊU ANH---

۵۵۵

Màn đêm bao trùm trên con đường vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, đây là con đường từ nhà đến công ty nơi Vương Nhất Bác đang làm việc và cũng là nơi đầu tiên cậu gặp Tiêu Chiến.

Nhưng sao hôm nay nó lại im ắng lạ thường, bốn bề xung quanh chỉ có một màu đen quỷ dị, ngoài tiếng gió đang không ngừng rít gào ra thì không còn một âm thanh nào của sự sống.

Trong bóng đêm luôn ẩn dấu những thứ mê hoặc và đáng sợ mà ta không biết trước, Vương Nhất Bác lại bị bỏ rơi ở cái nơi u tối chết tiệt này, mồ hôi túa ra làm ướt đẫm hai lòng bàn tay vẫn luôn bị cậu nắm thành đấm.

Vương Nhất Bác cứ cảm thấy có thứ gì đó đang nấp trong bóng tối, cậu đi thứ đó cũng đi, cậu chạy nó cũng nhanh chóng theo sau cậu, thứ đó cứ giữ khoảng cách mà bám đuổi ở phía sau cậu.

Trực giác của cậu không sai, Vương Nhất Bác không quay đầu lại nhìn nhưng mỗi khi giả vờ cuối đầu, khóe mắt cậu có thể cảm nhận thứ đó đang di chuyển.

Cậu lẩm bẩm hát vài câu vu vơ để trấn an nổi sợ hãi, nhưng chẳng được mấy câu liền im bặt, tóc gáy đều dựng đứng cả lên.

Vương Nhất Bác nghe thấy thứ đó đang ở kế bên cậu, thậm chí còn ngân nga theo, âm thanh đáng sợ như từ sâu trong hang núi vọng lại, hơn nữa cậu cứ cảm thấy âm thanh này mình từng nghe ở đâu rồi.

Tay chân của Vương Nhất Bác bắt đầu mềm nhũn, cố gắng bước đi về phía trước nhưng cũng chỉ được vài bước liền đứng sững lại.

Cái cảm giác có ai đó đang vòng tay ôm lấy cả cơ thể cậu từ phía sau, đầu gác lên vai cậu mà cọ cọ, không những thế mà còn vươn lưỡi ra liếm nhẹ tai cậu, thì thào: "Chúng ta lại gặp nhau rồi!

Nhất Bác có nhớ tôi không?

" Thì ra là Tiêu Chiến...

Ánh nắng sớm mai từ cửa sổ hắt vào phòng làm cho Vương Nhất Bác tỉnh giấc, thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ.

Mồ hôi lạnh lăn dài trên khuôn mặt thiếu đi sức sống của thiếu niên, hai mắt đã xuất hiện quầng thâm mờ mờ.

Lau đi những giọt mồ hôi, cậu lại nghĩ về giấc mơ ấy, nên gọi giấc mơ này là ác mộng hay một giấc mơ đẹp đây?

Có lẽ là một cơn ác mộng đẹp.

Đã một tuần trôi qua sau cái đêm đầu tiên gặp Tiêu Chiến, mỗi khi ngủ cậu đều mơ thấy mình gặp anh trên con đường đó.

Đã phải trải qua bao nhiêu đêm sợ hãi, Vương Nhất Bác mỗi đêm đều không dám ngủ, cậu cảm thấy sợ sệt những giấc ngủ, những cơn ác mộng.

Chỉ những khi buồn ngủ đến không thể gắn gượng, đôi mắt mệt mỏi không thể mở được nữa cậu mới mơ hồ chìm vào giấc ngủ.

Vương Nhất Bác cảm thấy thật sự sợ hãi, nhưng đâu đó trong thâm tâm lại cảm thấy tiếc nuối.

Cậu không nhớ được mặt của Tiêu Chiến, ngoài nụ cười ấm áp và giọng nói u ám đáng sợ ra thì cậu không nhớ được gì nữa.

Đã từng hứa là sẽ không quên, vậy mà lại không nhớ được.

Vương Nhất Bác đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều, rằng Tiêu Chiến chỉ là một hồn ma, rằng cậu và anh không thể có một kết cục tốt đẹp.

Nhưng rồi một khi con tim đã rung động, lý trí cho dù có mạng mẽ đến đâu cũng phải chào thua.

Vương Nhất Bác vậy mà yêu Tiêu Chiến rồi, yêu từ lần đầu gặp gỡ.

Hôm nay Vương Nhất Bác xin nghỉ phép, cậu uể oải bước xuống giường, những giấc ngủ đều mang theo những cơn mộng mị khiến cậu không thể nào ngủ sâu được, sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt của thiếu niên.

Nếu cứ như vậy cậu sẽ chết vì bị suy kiệt mất, cậu tự nhủ phải giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt mới được.

Pha một ly cà phê mang đến bên bàn làm việc, Vương Nhất Bác mở máy tính điều tra về vụ tai nạn vừa xảy ra một tháng trước trên đường Đông Hoa.

Màn hình lập tức hiển thị một loạt tin tức cùng hình ảnh của vụ tai nạn, những hình ảnh đã được làm mờ đi nhưng cũng có thể hình dung phần nào thảm cảnh ấy, chiếc áo sơ mi của anh ta bị máu nhuộm đỏ bất kham.

Vương Nhất Bác vừa định lick vào một bài báo thì đột nhiên màn hình chớp nháy vài cái rồi tối đen, cậu gõ gõ cố mở lại vài lần nhưng làm cách nào cũng không khởi động được, có lẽ là hỏng rồi.

Ngồi suốt nửa ngày cũng không thu hoạch được gì, cái máy tính cứ dở chứng bật được một lúc rồi tắt, cậu bực dọc ném nó sang một bên rồi bước ra khỏi nhà.

Vương Nhất Bác dắt chú chó nhỏ lang thang xung quanh nhà, chỉ muốn hít thở không khí một chút nhưng lại không biết bằng cách nào mà đi đến con đường ấy.

Vương Nhất Bác đứng nơi ngã ba đường, đêm đó Tiêu Chiến tạm biệt cậu ở chính chỗ này.

Cậu đang miên man nhớ về đêm đó thì chú chó không biết làm sao lại chồm lên phía trước hướng một gốc cây mà sủa, vừa sủa vừa vẫy đuôi trông có vẻ rất kích động.

Vương Nhất Bác làm cách nào cũng không giữ nó lại được, cuối cùng đành phải ngồi xuống ôm nó lên mà vuốt ve.

Mãi một lúc sau nó mới bình tĩnh lại, nhưng vẫn phát ra vài tiếng gầm gừ.

Tiến lên vài bước để quan sát, Vương Nhất Bác muốn kiểm tra xem vì cái gì mà tiểu tổ tông này cứ hướng phía gốc cây kia mà sủa.

Một cơn gió lạnh thổi qua khiến tán cây rung rinh theo chiều gió, nhưng không có bất kỳ thứ gì cả, chỉ là một gốc cây bình thường không hơn không kém.

Cậu cho là sau quá nhiều chuyện sảy ra khiến cậu nhạy cảm thái quá, chắc có lẽ cậu nghĩ nhiều cũng nên, thế là Vương Nhất Bác quay lưng bước đi.

Vừa xuống đến lề chuẩn bị qua đường thì cậu giẫm phải thứ gì đó, hình như là một bức ảnh, không hiểu thế nào lại muốn nhặt nó lên.

Vương Nhất Bác bần thần một lúc lâu, mãi đến khi tiếng còi xe và tiếng mắng chửi vang lên cậu mới hoàn hồn lại, cúi đầu xin lỗi rồi nhanh chóng sang đường bên kia.

Trong tấm ảnh kia có hình người nam nhân đang ôm một chú chó cười đặt biệt rạng rỡ, mà người này lại trùng hợp là Tiêu Chiến.

Hơn thế nữa, Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn xuống tiểu tổ tông kia, nó chính là chú chó trong hình.

Vốn dĩ chỉ muốn đi dạo một chút cho thư giãn đầu óc của mình nhưng giờ cậu lại không muốn về nhà, Vương Nhất Bác ôm chú chó nhỏ băng qua vài con đường lớn trong thành phố, len lỏi qua từng con hẻm nhỏ, mãi đến khi trời tối mịt cậu mới chịu về nhà.

Tiếng mật khẩu vang lên vài cái, cửa nhà bật mở ra, đợi chờ Vương Nhất Bác là một nam nhân thân hình cao gầy, anh ta mặc một cái áo sơ mi trắng tinh sạch đẹp.

Trên môi anh ta treo một nụ cười ôn nhu ấm áp như thể đang chờ một người yêu thương trở về nhà.

Tiêu Chiến...

Vương Nhất Bác như không thể tin nổi, đây là một giấc mơ sao?

Nhưng sao giấc mơ này không giống những lần trước, không có nổi ám ảnh sợ sệt, không có bóng đêm u tối mà thay vào đó là sự ấm cúng bình yên đến lạ thường.

Đây là loại cảm giác gì thế này, sao cậu lại chưa bao giờ trải qua nó?

Hơn một ngàn không trăm lẻ một câu hỏi hiện ra trong đầu Vương Nhất Bác, đến nổi bây giờ cậu không phân biệt được đâu là mơ đâu là thật.

Chú chó nhỏ lại bắt đầu chồm lên phía trước, lần này nó không sủa mà tỏ ra cực kỳ phấn khích, cái đuôi cứ liên tục vẫy vẫy không ngừng.

Vương Nhất Bác chưa từng thấy nó mừng rỡ như vậy, cậu vừa buông tay nó liền chạy về phía Tiêu Chiến mà nhảy lên.

Tiêu Chiến ngồi xuống xoa đầu chú chó nhỏ, ôm nó lên hôn hôn vài cái.

Mắt thấy Vương Nhất Bác vẫn cứ ngây ngốc đứng đó, anh cười cười tiến đến bên cạnh cậu.

Vương Nhất Bác theo phản xạ lui về sau vài bước, lùi rồi mới hối hận chết đi được.

Tiêu Chiến thấy cậu tránh né thì không tiến đến nữa, bày ra một bộ dạng ủy khuất, muốn bao nhiêu tủi thân liền có bấy nhiêu.

Mắt phượng cụp xuống nhìn hai ngón tay đang chỉ chỉ vào nhau, môi anh đào chu chu mấp máy.

"Cậu vẫn còn sợ tôi sao?

Cậu có thể không sợ tôi không?

Tôi rất thích cậu nha.

" Vương Nhất Bác như muốn moi cả tim gan cho Tiêu Chiến bởi cái bộ dạng cùng âm thanh nũng nịu đáng yêu của anh, cái sự dễ thương chết người này là đang muốn lấy mạng cậu đây mà, Vương Nhất Bác muốn xỉu ngay lập tức, thiếu điều máu mũi cũng muốn chảy ra luôn rồi.

Cậu không nói được cái gì cả, đầu liên tục gật lia lịa, lúc sau mới lắp bắp vài tiếng : "Được...

Không sợ..."

Lập tức một thân ảnh lao đến, Vương Nhất Bác luống cuống dang tay đỡ lấy, Tiêu Chiến vậy mà lại vui vẻ đến nỗi ôm chặt lấy cậu, này có phải tiến triển quá nhanh rồi không.

Tiêu Chiến vui vẻ dính chặt trên người Vương Nhất Bác một lúc lâu, mãi đến khi cậu mang anh đến sofa thì hai người mới tách ra.

Chú chó nhỏ nãy giờ vẫn nằm im ngoan ngoãn nhìn chủ cũ cùng với chủ mới của mình hàn huyên tâm sự.

"Tiểu tổ tông này tên là Sài Sài, nó là người bạn cũng là người thân duy nhất của tôi trước đó.

Hôm đó nó không phải muốn bám theo cậu đâu, là do tôi đi theo sau cậu đó.

Tôi thấy cậu cho Sài Sài ăn, lại nghĩ cậu chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho nó nên mới làm như vậy.

Suốt một tuần qua tôi bất đắc dĩ lắm mới phải dọa cậu, tôi muốn thử xem cậu bị tôi đối xử như vậy, sau đó còn biết tôi là chủ nhân của Sài Sài thì có vứt bỏ nó không, có ghét tôi không...

" "Không ghét."

"Không ghét?

Vậy... có phải cậu thích tôi rồi?"

Trên đời này có nhiều câu nói nửa đùa nửa thật, thật thật giả giả khiến người ta không phân biệt được.

Vốn dĩ muốn trêu chọc người nhưng lại không hay rằng lòng mình cũng có chút để tâm, Tiêu Chiến giương đôi mắt chờ mong nhìn Vương Nhất Bác, đôi mắt trong sáng sạch sẽ không hề vướng chút bụi bẩn u ám vốn có của một linh hồn.

"Không thích...

Tôi yêu anh."

Vương Nhất Bác không một chút do dự liền trả lời Tiêu Chiến, hiện tại đầu óc cậu vô cùng tỉnh táo, cậu cũng nhận thức được thân phận của Tiêu Chiến là gì, nhưng cậu không bận tâm.

Yêu thì chính là yêu.

Không cần phải lý do lý trấu gì cả, không cần biết tôi là ai, anh là gì.

Chỉ cần biết tôi yêu anh là đủ.

Tiêu Chiến đây là được tỏ tình rồi sao?

Hình như sự việc này không nằm trong kế hoạch ban đầu của anh, rõ ràng là chỉ muốn gửi lại Sài Sài, sao giờ lại thành ra như này?

Anh cứ ngây ngẩn một lúc lâu cũng không hiểu nổi.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến hình như ngốc luôn rồi, cậu rướn người về phía trước, hai tai chống ra sau lưng của anh, cúi đầu đặt lên môi Tiêu Chiến một nụ hôn, cả thân thể của anh vẫn vậy, không có một chút ấm áp nào, không có một chút gì thể hiện rằng anh đang tồn tại ngoài thân hình gầy gò của anh.

Đôi môi lạnh lẽo bị một đôi môi mềm mại ấm áp khác phủ lên khiến cho đầu óc của Tiêu Chiến tê dại, anh mở to đôi mắt nhìn Vương Nhất Bác.

Người vừa mới làm chuyện xấu lại không có chút gì xấu hổ, hai tai cậu chỉ hơi ửng hồng một chút.

Vương Nhất Bác câu lên một nụ cười gian xảo, hướng đến gần tai Tiêu Chiến nhè nhẹ thổi khí.

"Ở trong mơ anh lúc thì hôn, lúc thì liếm tai tôi, chiếm hết tiện nghi của tôi, vậy mà chỉ mới một nụ hôn thôi đã ngượng ngùng vậy rồi?"

Bị đánh úp khi không phòng bị khiến Tiêu Chiến có chút hoảng hốt, mặc dù lúc đầu là anh chủ động trêu chọc cậu nhưng anh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý bị người ta làm thịt đâu nha, cho đến bây giờ anh vẫn chưa có bị ai khai bao đâu.

Tuy là người này cũng đẹp trai thật nhưng cũng không thể để cậu ta khi dễ được, phải giữ chút giá cho bản thân chứ.

Thổi một hơi đánh ngất Vương Nhất Bác, anh đặt cậu nằm ngay ngắn trên giường rồi xuyên qua cánh cửa đi mất.

Vương Nhất Bác say giấc trên giường, Tiêu Chiến đứng trong bóng tối nhìn cậu, ánh mắt thiết tha âu yếm ghim chặt trên người cậu.

Vương Nhất Bác đưa tay xoa xoa trán, đầu có hơi choáng váng, nhìn ra cửa sổ thấy ngoài trời đã bắt đầu hửng sáng.

Tiêu Chiến đâu?

Nhanh chóng bật dậy, Vương Nhất Bác hoang mang nhớ lại đêm hôm qua, cậu vẫn còn nhớ rất rõ khuôn mặt của Tiêu Chiến, làm sao có thể là mơ được.

Thực sự bây giờ cậu không còn phân biệt được đâu là mơ đâu là thật, Vương Nhất Bác định thần lại, cậu với tay rót một cốc nước uống cho tỉnh táo.

Vương Nhất Bác chắc chắn nó không phải là một giấc mơ, cậu đưa mắt ngắm nhìn người trong ảnh, một nụ cười cực kỳ xinh đẹp nở trên đôi môi của cậu sau bao ngày dằn vặt trong sự sợ hãi.

Vươn vai một cái thật sảng khoái, tựa như rất lâu rồi cậu mới có một giấc ngủ an ổn như vậy.

Dù vậy nhưng lòng cậu vẫn có chút gì đó bất an, làm sao để gặp lại Tiêu Chiến đây? _____________________

_____________________

*An:" Cảm thấy cậu Vương và anh Tiêu hơi bị thiếu nghị lực á =))))"
 
|Bjyx| Tiêu Hồn
Chương 3


---VƯƠNG TỔNG YÊU ĐƯƠNG---

✯✯✯

Ánh nắng nhè nhẹ hắt vào trong căn nhà khiến nó trở nên bừng bừng sức sống, đã không biết bao lâu rồi Vương Nhất Bác mới được ngủ ngon như vậy, cậu khẽ vươn vai một cái, cảm giác như mọi mệt mỏi và phiền muộn đều đã tan biến hết.

Mới ngày hôm qua cậu còn như cái xác không hồn, thế mà hôm nay lại vui vẻ phấn khởi đến lạ.

Vì sao ư?

Vì Vương Nhất Bác tỏ tình thành công với Tiêu Chiến rồi!

Vương Nhất Bác nhìn thấy trời vẫn còn khá sớm, lười biếng nằm trên giường định ngủ thêm một chút, lại không biết động lực nào thúc đẩy cậu đưa tay với lấy điện thoại. [Nhất Bác, buổi sáng tốt lành!

Yêu em.] Dòng chữ màu trắng nổi bật trên màn hình tối đen, Vương Nhất Bác chỉ mới cầm điện thoại chứ chưa hề mở khóa, dòng chữ này bằng một cách nào đó lại có thể xuất hiện lên trong điện thoại của cậu mà chính cậu cũng không biết.

Nhưng Vương Nhất Bác không hề quan tâm cách thức nó xuất hiện, tất cả sự chú ý của cậu đều đặt lên hai chữ 'Yêu em' cuối cùng.

"Yêu anh."

Vương Nhất Bác vui vẻ hôn lên màn hình điện thoại, vừa lẩm bẩm một mình, ý định ngủ thêm hoàn toàn biến mất không một vết tích.

Khi con người ta yêu rồi thì tất cả mọi thứ xung quanh đều biến thành màu hồng.

Câu nói này quả thực không sai, tâm trạng của Vương Nhất Bác hôm nay thực không tồi, đến nổi khung cảnh vốn rất bình thường quen thuộc cũng trở nên đẹp đẽ vô cùng.

Cậu rời giường đi vệ sinh cá nhân, thay đồ và chuẩn bị đi làm.

Vương Nhất Bác cứ lượn tới lượn lui khắp nhà, miệng thì ngân nga hát vài câu tình ca sến súa, mãi một lúc sau mới ra khỏi nhà.

Buổi sáng ngày hôm nay Vương Nhất Bác y hệt như thiếu nữ lần đầu yêu đương vậy, ngốc nghếch làm đủ trò cũng không biết Tiêu Chiến đang nhìn mình mà trộm cười trong gốc khuất.

Vương Nhất Bác xuống đường lớn bắt một chiếc taxi, từ khi gặp Tiêu Chiến cậu không những không ám ảnh mà ngược lại còn chăm đi taxi hơn, chiếc xe Audi bị chủ nhân bỏ rơi đành ủy khuất nằm trong bãi đỗ của chung cư.

Ngày hôm nay, ngay tại bộ phận thiết kế của công ty Hoa Thành đang xảy ra một việc cực kỳ chấn động, ai nghe đến cũng đều bày ra bộ dạng không thể tin được.

Mọi người của những phòng khác vô tình hay cố tình đi ngang qua đều phải liếc mắt nhìn vào trong.

Diễn đàn của công ty cũng náo loạn cả lên, mọi người đều nhao nhao bàn luận một sự việc.

Tổng Giám đốc Vương của bộ phận thiết kế hôm nay không bình thường.

Nhân viên A:" Hình như Vương tổng có chuyện vui thì phải, tâm trạng có vẻ rất tốt."

Nhân viên bộ phận nhân sự:"Hôm qua Vương tổng còn xin nghỉ phép cơ mà, sao hôm nay lại vui thế?"

Nhân viên A:"Có khi nào đi xem mắt không?

Hay là Vương tổng yêu đương rồi?"

Nhân viên bộ phận tài chính:" Vương tổng mà yêu đương thì tôi sẽ khóc mười dòng sông mất."

Nhân viên bộ phận nhân sự:"Vương tổng không yêu đương làm như cô có cơ hội vậy."

Nhân viên B:"Biết gì không, lúc nãy tôi mang bản thiết kế vào cho Vương tổng xem lại mang nhầm bản chưa chỉnh sửa, thế mà tôi vẫn toàn mạng đây này."

Nhân viên A:"Cậu nên cảm tạ ông trời đi."

Nhân viên C :" Này, lúc nãy tôi thấy Vương tổng tự cười một mình đấy, ôi mẹ ơi nụ cười ngàn năm có một đó."

Tất cả đồng loạt:"Aaaaaaaaaaa"

...

Trong ban lãnh đạo của công ty hầu hết là không hẹn hò thì cũng đã lập gia đình, chỉ có Vương Nhất Bác là trẻ tuổi nhất, lại chưa từng có tin đồn cậu hẹn hò hay qua lại với ai.

Cậu trời sinh đã có khí chất cao lãnh, lại thêm gương mặt ưa nhìn, khiến người khác nhìn một lần lại không nhịn được nhìn thêm một lần, tính tình thì hướng nội ít nói cười, trong mắt nhân viên là người chỉ dám nhìn chứ không dám đến tiếp cận, như vậy càng kích thích tính hướng muốn chinh phục của bọn họ.

Việc Vương Nhất Bác được mọi người để ý và thường xuyên là chủ đề chính trên diễn đàn cũng không có gì lạ.

Việc kỳ lạ ở đây là khi mọi người đang còn sôi nổi bàn luận thì không biết tại sao diễn đàn bị lỗi, không ai đăng nhập vào được, kể cả nhân viên kỹ thuật của công ty cũng không biết lý do vì sao.

Vì sao lại như vậy thì chỉ có trời biết, đất biết, Tiêu Chiến biết mà thôi.

Vương Nhất Bác không hề hay biết những ánh nhìn tò mò của mọi người hướng về phía mình, còn đang nghĩ mình kiềm chế cảm xúc rất tốt.

Bởi vì tâm trạng khá tốt mà còn giúp nhân viên chỉnh sửa bản thiết kế, đến trưa còn nổi hứng tự đi pha một tách cà phê, khi đứng chờ nước nóng lại không nhịn được mà nghĩ về Tiêu Chiến, môi mỏng lại bất giác câu lên.

Cả một ngày Vương Nhất Bác không lúc nào ngưng nghĩ về Tiêu Chiến. ______

An: Anh Chiến lang thang cả ngày trong tâm trí, đi không ngừng cả ngày trong tâm trí Bo =)))))

_____* Vừa nghe tiếng động ngoài cửa Sài Sài đã nhanh chóng chạy ra, nhìn thấy Vương Nhất Bác về nó liền mừng rỡ vừa sủa vừa cắn cắn ống quần của cậu, mãi đến khi cậu xoa xoa đầu nó mới chịu thôi.

Căn nhà không một hơi ấm, ánh đèn vàng nhạt nơi phòng bếp không thể soi sáng tất cả.

Vương Nhất Bác đưa tay bật điện lên, cậu theo thói quen bật tivi sau đó lấy ít thức ăn cho Sài Sài rồi mới đi vào bếp.

Cậu không thuộc dạng nấu ăn ngon hay yêu bếp núc, chỉ đơn giản là không muốn ăn đồ ăn ngoài hay thuê giúp việc nên phải tự thân vận động.

Vương Nhất Bác lay hoay một lúc mới xong, vừa quay lưng đi ra bàn ăn đã bị dọa đến nỗi hét toáng cả lên, đánh rơi cả cái bát trên tay, cũng may là không có vỡ.

Tiêu Chiến từ lúc nào đã ở sau lưng Vương Nhất Bác.

Tiếng hét của Vương Nhất Bác cũng không lớn lắm, chỉ là Tiêu Chiến không ngờ lá gan của cậu lại nhỏ như thế, phản ứng mạnh như vậy làm anh cũng giật cả mình.

Rõ ràng là đi dọa người ta, rốt cuộc lại bị người ta làm cho hồn phách đều muốn tiêu tan, đời này Tiêu Chiến làm ma cũng quá thất bại rồi.

Sau cơn hoảng loạn Vương Nhất Bác cũng điều hòa lại nhịp thở, nghĩ thầm nếu Tiêu Chiến mà cứ như vậy thêm vài lần chắc cậu sẽ chết vì đứng tim mất.

Cúi xuống nhặt bát đũa lên, Vương Nhất Bác không nhanh không chậm đi đến bàn ăn, còn kéo theo Tiêu nào đó đang bám lấy mình ỉ ôi.

"Nhất Bác, hôm nay có nhớ anh không?

"

"Có yêu anh nhiều hơn hôm qua không?

"

"Lúc nãy em làm anh giật cả mình luôn đó."

Vương Nhất Bác im lặng nghe anh lải nhải, không phải vì thấy phiền mà vì cậu thấy anh đáng yêu muốn chết được.

Tiêu Chiến ngồi đối diện nhìn Vương Nhất Bác ăn cơm, sau đó lẽo đẽo theo cậu đi rửa bát, miệng vẫn cứ mấp máy không ngừng, đến khi thấy cậu đi ra khỏi bếp liền vội vàng hỏi:

"Em đi đâu thế?"

"Em đi tắm."

Vương Nhất Bác không thừa không thiếu trả lời, lúc sau nghĩ thế nào lại quay lại ép Tiêu Chiến lên tường, gian xảo nhìn anh:

"Anh có muốn cùng em vào đó luôn không?"

Tiêu Chiến bị cậu ép sát, cảm nhận được nhịp tim và hơi thở ấm áp của cậu, làn da nhợt nhạt của anh thiếu điều bị đốt cháy.

Anh cúi mặt xuống tránh ánh nhìn của cậu, đưa tay lên sờ sờ đầu mũi, liếc mắt lên nhìn cậu lắp bắp:

"Cái đó...

Cái đó thì không cần..."

"Anh chắc chứ?"

Vương Nhất Bác hạ thắt lưng xuống, nhướng mày hỏi lại.

"Chắc chắn!"

Cậu sau khi nghe anh nói liền đứng thẳng người đi vào nhà vệ sinh, trước khi đóng cửa còn quay lại trêu anh.

"Không được nhìn lén đâu nhé!"

"Anh mới không có....

A!

Em yên tâm, anh bịt mũi lại sẽ không thấy được đâu."

Tiêu Chiến hướng cậu trả lời, tay phải đưa ba ngón lên thề, tay trái thì che lại mũi của mình.

Vương Nhất Bác chịu thua anh rồi, ở đâu ra cái kiểu bịt mũi thì sẽ không nhìn được như thế.

*

Vương Nhất Bác một thân áo ngủ đi ra phòng khách, vừa đi vừa lau khô những giọt nước còn lưu luyến đọng lại trên tóc, sau khi hoàn tất mọi việc liền leo lên giường đọc sách.

Tiêu Chiến đang ở dưới sàn nhà đùa giỡn với Sài Sài, thấy thế cũng nhảy lên giường chui hẳn vào trong lòng cậu, anh hết cọ rồi dụi một lúc mới nằm yên.

Trong căn phòng đột nhiên yên tĩnh, không khí thật yên bình dễ chịu.

Mãi một lúc sau Vương Nhất Bác mới cất đi quyển sách, hai tay đặt trên lưng anh, lên tiếng phá vỡ bầu không khí ấy:

"Tiêu Chiến, có phải đây là mơ không?

Sau khi em tỉnh giấc anh liền biến mất khỏi cuộc đời em có phải không?"

Tiêu Chiến nghe cậu hỏi thì ngóc đầu dậy, hôn lên môi cậu một cái.

"Em không có mơ, là anh đang ở bên cạnh em."

"Em vẫn thắc mắc anh rõ ràng chỉ là một linh hồn, vậy tại sao em vẫn nhìn thấy anh, chạm vào anh, thậm chí là hôn anh?"

"Bởi vì anh còn chưa có tròn bốn mươi chín ngày, bây giờ anh vẫn chưa chính thức trở thành một linh hồn."

Tiêu Chiến vẫn nằm trên người Vương Nhất Bác, mặt áp lên ngực cậu, giọng anh vang đều trong căn phòng.

"Vậy sau bốn mươi chín ngày thì sẽ thế nào ?"

Vương Nhất Bác lật người Tiêu Chiến lại chống hai tay xuống giường, đổi thành cậu ở phía trên.

Tiêu Chiến quay đầu đi chỗ khác tránh ánh mắt của cậu, im lặng không trả lời.

Vương Nhất Bác thấy vậy cũng không có hỏi tiếp, vòng tay ôm lấy anh vào trong lòng.

Tiêu Chiến cựa quậy cậu liền ôm chặt hơn, giọng nói trầm ấm vang lên: "Em muốn ôm anh ngủ cho nên là anh nằm yên đi, đêm nay là đêm đầu tiên chúng ta ngủ cùng nhau."

Bên ngoài trời đang dần chuyển sang đông, những chiếc lá vàng cuối cùng cũng bị gió cuốn đi mất.

Bên trong căn phòng có một con người và một linh hồn, hai kẻ cô đơn đang ôm chặt lấy nhau, sưởi ấm cho nhau.______________

______________An: Tui đánh úp giữa đêm nè =))))

Mà mọi người có muốn đọc H hông ???
 
|Bjyx| Tiêu Hồn
Chương 4


SỢ MA

✯✯✯

'Tiếng bước chân dồn dập vang lên trong đêm, bóng dáng của một người đàn ông hớt hải chạy ra khỏi khu rừng, vừa chạy ông ta vừa ngoái đầu lại nhìn, tựa hồ đang sợ thứ gì đó đuổi theo.

Bỗng từ đâu vang lên tiếng mèo kêu, âm thanh mèo kêu trong đêm tựa như một đứa trẻ đang khóc, vang vọng cả khu rừng.

Tiếp theo đó là một tràn cười của trẻ con, tiếng cười không mang vẻ hồn nhiên vốn có mà thay vào đó là sự u uất lạnh lẽo.

Người đàn ông như chết đứng tại chỗ, ông ta nhìn thấy một đứa trẻ ngồi vắt vẻo trên cành cây, cái đầu nó trọc lốc, dây rốn vẫn còn quấn quanh bụng, cả người nó chỉ toàn là một màu đỏ của máu.

Đứa trẻ lại nhìn ông ta cười, cái miệng của nó đen ngòm chảy ra một dòng chất lỏng, mặc dù đứng cách xa nhưng ông ta vẫn ngửi thấy mùi tanh hôi lợm giọng.

Một giây sau đó tim người đàn ông như ngừng đập, tất cả dây thần kinh đều trở nên căng cứng, đôi mắt trợn trừng kinh hãi.

Thân hình của đứa trẻ vẫn dính trên cây nhưng cái đầu nó lại đứt lìa ra, lăn lông lốc trên mặt đất...'

Ngay lúc đó tiếng hét chói tai của Vương Nhất Bác vang lên, cậu vừa ôm Tiêu Chiến vào lòng vừa nấp sau lưng anh.

Chả là không biết từ đâu Tiêu Chiến lại lục lọi ra được một cái CD phim ma mà hồi trước bạn Vương Nhất Bác tặng, cậu không dám xem nhưng vì anh cứ nài nỉ mãi nên cậu cũng chiều lòng, nào ngờ nó lại đáng sợ đến vậy.

Tiêu Chiến một bên chăm chú xem phim, một bên lại vỗ vỗ lên vòng tay đang ôm mình trấn an người đang sợ kia.

Ngày trước anh từng không biết bao lần tưởng tượng ra khung cảnh ngồi xem phim ma cùng người yêu, lại không ngờ nó thú vị hơn anh tưởng.

Đêm đó là lần đầu tiên Vương Nhất Bác dính chặt lấy Tiêu Chiến sau bao ngày ở cùng nhau, bình thường thì anh chính là cái đuôi của cậu, ở bên tai cậu mà lải nhải.

Giờ thì Tiêu Chiến đi đâu Vương Nhất Bác theo sau đó, không rời một bước chân.

Tiêu Chiến xem phim xong thì đi xuống bếp lấy xúc xích cho Sài Sài ăn, Vương Nhất Bác cũng cho tay vào túi quần giả vờ bình thản đi theo sau.

Mọi khi anh chơi với Sài Sài thì cậu sẽ ở trên giường đọc sách, hôm nay dù có làm sao Vương Nhất Bác cũng không dụ được anh đi ngủ sớm, đành miễn cưỡng cùng Tiêu Chiến đùa giỡn với tiểu tổ tông kia.

Mãi một lúc sau thì anh mới chịu lên giường nghỉ, Vương Nhất Bác nằm một lúc liền muốn đi vệ sinh nhưng lại sợ không dám đi một mình, cũng không cách nào nói với Tiêu Chiến rằng mình không dám đi.

Cậu lăn lộn một hồi cũng lôi kéo được sự chú ý của Tiêu Chiến, anh thắc mắc hỏi: "Em sao đấy, sao cứ lăn lộn mãi?"

"À... không sao."

Vương Nhất Bác ngập ngừng trả lời anh rồi nằm im không động nữa.

Một lúc sau không nhịn nổi nữa đành khó khăn lên tiếng : "Chiến à, em... muốn đi vệ sinh."

"Thì em đi đi."

Tiêu Chiến nhàn nhạt trả lời, mắt vẫn dán chặt vào quyển sách trên tay.

"Anh không muốn đi cùng em à?"

Vương Nhất Bác vờ hỏi.

"Anh không."

"Nhưng em không dám đi một mình, anh đi cùng em đi."

Được rồi, Vương Nhất Bác không chịu được nữa rồi.

Cậu đoạt quyển sách từ tay Tiêu Chiến để xuống giường sau đó kéo tay anh đi về phía nhà vệ sinh.

Tiêu Chiến từ nãy giờ nhịn cười sắp ngạt thở luôn rồi, làm sao anh lại không biết người kia đang sợ kia chứ.

Hằng ngày anh vẫn luôn dính lấy cậu, làm gì có chuyện rãnh rỗi lôi sách ra đọc, mấy quyển sách đó lúc trước anh còn không thèm đọc, giờ xem thì có tác dụng gì chứ, chỉ là anh đây muốn trêu chọc ai đó nhà mình thôi.

"Chiến à, anh nói gì đi."

Vương Nhất Bác ở trong toilet nói vọng ra, cậu thấy ngoài này quá im ắng nên không an tâm.

"Em có cần anh vào trong đó luôn không?"

"Cái đó thì không cần, em sợ anh vào rồi em sẽ không kiềm chế được."

"Lưu manh!"

Tiêu Chiến nghe cậu nói liền thẹn quá hóa giận, mắng cậu hai tiếng.

Giải quyết xong nỗi buồn Vương Nhất Bác lại lôi kéo Tiêu Chiến lên giường nằm, anh gối đầu lên tay cậu, vòng tay mình ôm lấy người cậu sau đó hỏi: "Anh thật không hiểu nổi, em sợ ma mà lại kêu anh đi cùng em, chẳng phải em nên sợ anh sao?"

"Anh không đáng sợ."

"Anh không đáng sợ?"

Tiêu Chiến trên mặt toàn là những dấu chấm hỏi, anh là ma nhưng không đáng sợ, vậy sự nghiệp làm ma của anh thật sự quá thất bại rồi.

"Ừ."

Vương Nhất Bác lại một lần nữa khẳng định, vô tình sát muối vào vết thương của Tiêu Chiến.

"Không phải chứ?

Lần đầu gặp anh không phải em đã sợ đến xanh cả mặt sao?"

Tiêu Chiến cố gắng vớt vát chút thể diện của mình, rằng mình cũng có uy lực có thể đi dọa người khác.

"Lúc đó là do em chưa trải sự đời."

Vương Nhất Bác lại trả lời, lần này trực tiếp đánh gãy suy nghĩ muốn biện minh trong đầu Tiêu Chiến.

Không đáng sợ thật sao?

Tiêu Chiến nằm áp mặt mình lên ngực Vương Nhất Bác mà nghĩ ngợi, anh thật sự không có chút uy hiếp nào sao?

Không phải trong phim ma rất đáng sợ sao?

Tại sao anh một chút cũng không có vậy?

Tiêu Chiến ngẩn ngơ nghĩ mãi, đến khi Vương Nhất Bác dùng tay gõ lên trán anh một cái mới giật mình nhìn cậu.

"Anh đừng có mà nghĩ vớ vẩn nữa, em không sợ anh nhưng người khác chắc chắn sợ, Tiêu Chiến của em là mạnh nhất."

Vương Nhất Bác vừa nói vừa giơ một ngón cái hướng về phía Tiêu Chiến, khiến anh cũng vui vẻ mà bật cười.

Tiêu Chiến cười lên thật đẹp, nụ cười này đã bị Vương Nhất Bác khắc sâu vào tâm trí từ lần đầu nhìn thấy.

Cậu đưa tay xoa xoa đầu anh rồi hôn nhẹ lên trán anh, nhẹ nhàng ôm anh vào lòng.

Tiêu Chiến thật ngốc chết đi mất, chỉ một câu nói của Vương Nhất Bác liền vui vẻ như vậy, cười đến tít cả mắt thế kia.

Ma đầu ngốc này thì làm sao mà đi dọa người ta được, chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên để cậu yêu chiều mà thôi.

Vương Nhất Bác càng nghĩ càng muốn sủng anh, cậu siết vòng tay chặt hơn sau đó thì thầm vào tai Tiêu Chiến: "Mai em được nghỉ nhưng phải đi ra ngoài một chuyến, anh ngoan ở nhà đợi em, em đi nhanh rồi về."

Tiêu Chiến nghe nói liền ngóc đầu dậy lập tức trở về bộ dáng hằng ngày, bày ra bộ mặt tủi thân hướng Vương Nhất Bác hỏi: "Sao lại phải đi ra ngoài?

Em đi ra ngoài rồi có còn yêu anh nữa không?"

"Có!"

Vương Nhất Bác thật sự hết nói nổi Tiêu Chiến, vừa lúc nãy còn nghĩ mình không đáng sợ, không dọa được ai thì giờ lại làm ra bộ dạng đáng yêu như vậy.

Tiêu Chiến thật rất biết cách lấy mạng cậu mà.

Vương Nhất Bác nhanh chóng xoay người đặt Tiêu Chiến dưới thân, áp môi cậu lên đôi môi của anh mà hôn đến, mút mát bên ngoài một lúc cậu liền cạy mở khớp hàm anh ra, vươn lưỡi quấn lấy lưỡi anh.

Bàn tay cậu hư hỏng liên tục sờ soạng khắp cơ thể mẫn cảm của Tiêu Chiến khiến anh ngứa ngáy tê dại.

Giằng co một hồi Vương Nhất Bác mới rời khỏi môi Tiêu Chiến, cậu khẽ liếm nhẹ lên vành tai anh thì thào: "Tiêu Chiến, là do anh quyến rũ em đấy nhé." ___________*thanh thủy văn* đóng cửa kéo rèm. 😁😁
 
|Bjyx| Tiêu Hồn
Chương 5


|BJYX|TIÊU HỒN5

.

.

.

Vương Nhất Bác uể oải bước xuống giường, không hiểu vì sao gần đây cậu cảm thấy trong người rất mệt mỏi, đầu óc cứ lơ lửng, thường hay hoa mắt chóng mặt.

Có lẽ là cậu bị áp lực công việc và nghỉ ngơi không đều độ cũng nên, dù sao thì trước giờ cậu vẫn luôn thức khuya dậy sớm làm việc, hiện tại có Tiêu Chiến nên cậu càng muốn dành nhiều thời gian ở bên cạnh anh hơn.

Tiêu Chiến ngồi xếp bằng trên sofa đảo mắt nhìn Vương Nhất Bác đi qua đi lại, loay hoay một lúc mới ra khỏi nhà.

Trước khi đi còn dừng lại hôn lên trán anh một cái chào tạm biệt.

"Em đi đây!"

"Hôn hôn ở đây nữa..."

Tiêu Chiến lại giở trò làm nũng, vừa nói vừa hướng môi mình chỉ chỉ, đôi môi mỏng chu chu đặc biệt đáng yêu.

Vương Nhất Bác không kiềm lòng được lần nữa cúi xuống đặt môi mình lên đôi môi nhợt nhạt của Tiêu Chiến, lắc đầu sủng nịch đưa tay xoa xoa đầu anh.

Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác chiều chuộng liền vui vẻ cười đến tít cả mắt, trước khi cậu đi còn cẩn thận dặn dò cậu: "Nhất Bác, trời có vẻ sắp mưa rồi đấy, nhớ mang theo dù.

Còn nữa, đi sớm về sớm, yêu em!"

Tiêu Chiến nói đến cuối liền đưa tay lên làm động tác bắn tim hướng về phía Vương Nhất Bác.

Người kia cũng phối hợp cực kỳ ăn ý, cả người ngã ra phía sau làm kiểu hạnh phúc sắp ngất.

Hai người mới sáng sớm đã cùng nhau làm trò, phát cẩu lương đầy trời.

Dây dưa mãi một lúc Vương Nhất Bác mới đi ra khỏi nhà, cậu vừa đi căn nhà lập tức rơi vào một mảng yên tĩnh quỷ dị, như thể đôi tình nhân vừa cùng nhau đùa giỡn kia không hề tồn tại trên thế giới này.

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí im ắng lạ thường, rõ ràng là có chuông cửa nhưng người bên ngoài lại không nhấn mà chỉ gõ nhẹ lên cửa ba cái như muốn xác nhận điều gì đó.

Sài Sài từ đầu vẫn luôn nằm ngoan dưới chân Tiêu Chiến nghe được tiếng động liền đứng lên sủa dữ dội, nó hết sủa rồi lại gầm gừ nhìn về phía cánh cửa nhà đang đóng chặt.

Tiêu Chiến từ trên ghế sofa bước xuống, đôi chân thon dài lướt đi trên nền gạch sạch bóng hoàn toàn không nghe ra tiếng bước chân.

Anh ngồi xuống xoa dịu chú chó nhỏ cho nó im lặng rồi nhẹ nhàng tiến ra phía cửa nhà.

Tiêu Chiến chỉ an tĩnh đứng đó, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, ánh mắt lạnh lẽo sắt nhọn gim chặt vào cánh cửa đang đóng như thể anh đang nhìn người đứng phía sau nó.

Bên ngoài mây đen kéo đến xám xịt cả bầu trời, chốc chốc lại có một luồng ánh sáng trắng xanh chớp nhoáng, báo hiệu cho cơn mưa nặng hạt sắp trút xuống.

Hồi lâu người bên kia cánh cửa cũng lên tiếng, giọng nói nghe ra là một người phụ nữ.

"Người vốn không thuộc về nơi này, cớ sao còn lưu lại để hại người?

" "Tôi không có."

Tiêu Chiến trả lời người phụ nữ kia nhưng đôi môi lại không mấp máy, giống như anh có thể nói được tiếng bụng vậy.

Tiêu Chiến và bà ta chỉ đứng cách nhau một cánh cửa nhưng thanh âm của anh lại xa xăm như từ cõi âm ti vọng lại, u uất rùng rợn.

"Vầng trán thiếu niên hiện lên một mảng mây đen bao quanh, dương khí cũng suy giảm không ít, còn dám nói không hại người?

" Người phụ nữ kia có vẻ mất kiên nhẫn, lời nói có chút gấp gáp buộc tội Tiêu Chiến.

Anh biết, thiếu niên trong câu nói của bà ta chính là Vương Nhất Bác.

"Tôi không có hại em ấy!!!!"

Lúc này Tiêu Chiến mới mở miệng hướng cánh cửa gào lên, hai tay anh cuộn lại thành nắm đấm hiện lên những đường gân xanh tím, đôi mắt đỏ ngầu.

Trên trán anh dần xuất hiện một vết thương lớn, máu từ đó tuôn ra chảy qua gương mặt đẹp đẽ, chảy xuống cổ khiến cho chiếc áo sơ mi trắng bị nhuộm đỏ.

Một mùi tanh tưởi lợm giọng bốc lên.

Tiêu Chiến chưa từng nghĩ sẽ hại người, dự định ban đầu của anh là muốn tìm cho Sài Sài một người chủ tốt, sau đó lại bị vẻ đẹp và tính cách lương thiện của thiếu niên làm cho rung động.

Người trực tiếp gây ra tai nạn của mình anh còn không có ý định báo thù, huống hồ Vương Nhất Bác là người mà anh yêu nhất, làm sao anh có thể hại cậu được đây?

"Tôi chỉ là muốn ở bên cạnh em ấy đến lúc cuối cùng, tạo hóa trêu ngươi không cho chúng tôi gặp nhau sớm hơn, tôi sống không thể làm người của em ấy, chết rồi cũng muốn làm ma của em ấy.

Ai cũng không được phép ngăn cản tôi ở bên cạnh em ấy."

Tiêu Chiến nghiến răng rít lên, nói như đe dọa.

Nơi khóe mắt của anh trào ra một dòng chất lỏng đặc sệt, anh khóc nhưng thứ chảy ra không phải nước mắt mà chính là máu, dòng huyết lệ càng làm cho anh thêm đáng sợ.

Bên ngoài mưa càng lúc càng dữ dội, sấm chớp giật liên hồi như thể ông trời đang phẫn nộ, nước mưa va vào cửa kính tựa hồ muốn phá vỡ lớp kính xông vào trong nhà.

Sài Sài nghe tiếng sấm sét kèm theo cơn giận dữ của Tiêu Chiến liền lần nữa chồm người lên phía trước sủa inh ỏi.

Người phụ nữ bên ngoài trầm mặc trong chốc lát sau đó cất tiếng thở dài: "Bình tĩnh đi, tôi đến đây chỉ muốn nhắc cho cậu nhớ rằng hai người âm dương cách biệt, cậu cố chấp như vậy chỉ hại người hại mình mà thôi."

Người phụ nữ nói rồi rời đi, Tiêu Chiến vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Lúc sau anh nghe được vài tiếng chửi rủa vang lên : "Bà điên đứng trước cửa nhà người ta lảm nhảm cái gì không biết?"

"Đúng là mụ điên, sao bà ta lại lên được đây vậy chứ?

Bảo vệ tòa nhà ngủ hết rồi sao?

Tiêu Chiến đứng đó lâu thật lâu, đến khi cơn mưa ngoài trời tạnh hẳn thì người anh yêu mới trở về nhà.

Vương Nhất Bác vừa mở cửa đã thấy Tiêu Chiến đứng trước mặt cậu, cả người máu me be bét y như ngày đầu tiên cậu gặp anh, thậm chí còn đáng sợ hơn thế.

Vương Nhất Bác thoáng kinh hãi rồi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu nhàn nhã cởi giày sau đó đi đến nhẹ nhàng ôm Tiêu Chiến vào lòng như thể không có chuyện gì xảy ra, mặc kệ người anh có đang dính đầy máu.

Dòng chất lỏng tanh hôi quấn quanh mũi nhưng Vương Nhất Bác lại không hề có chút ghét bỏ nào, cậu ghé sát vào tai anh thì thầm: "Em về rồi đây!"

Lúc Vương Nhất Bác về đến sảnh tòa nhà thì đụng phải một người phụ nữ, bà ta ăn mặc xuề xòa khiến cho vẻ ngoài trở nên già hơn so với tuổi, cậu vội vàng đỡ bà ta đứng dậy rồi rối rít xin lỗi.

Người phụ nữ nhìn cậu với ánh mắt dò xét, sau đó không đầu không đuôi nói một câu: "Thứ không nên tiếp xúc thì đừng đến gần, sẽ mang đến những phiền toái không đáng có."

Nhìn vào ánh mắt của người phụ nữ Vương Nhất Bác đoán bà ta đã biết điều gì đó, bất quá cậu nghĩ bà ta dù có biết gì cũng không liên quan đến cậu, chuyện của cậu càng không liên quan đến bà ta.

Vương Nhất Bác ngẩng mặt không nhìn bà ta, lạnh nhạt buông câu trả lời : "Cho dù có là phiền toái thì anh ấy cũng là nỗi phiền toái đáng yêu nhất trên đời này.

Còn nữa, anh ấy là người tôi yêu, không phải cái thứ gì cả."

Vương Nhất Bác nói rồi thẳng bước về phía thang máy.

Lúc về đến nơi cậu thấy Tiêu Chiến như vậy cũng đoán được phần nào sự việc xảy ra.

Cậu ôm Tiêu Chiến lâu thêm một chút, đôi tay vỗ về trên lưng anh rồi tiếp tục thủ thỉ: "Anh biết không?

Là ý trời cũng được, là nghiệt duyên cũng không sao, gặp được anh thật sự rất tốt đó!

Tiểu Phiền Toái!"

Tiêu Chiến nghe đến đây liền trở về hình dáng xinh đẹp vốn có, mùi tanh của máu cũng không còn nữa, anh vùi mặt vào cổ Vương Nhất Bác làm bộ giận dỗi: "Anh là Tiểu Phiền Toái vậy sao em còn ôm anh làm gì?"

"Làm sao?

Em ôm Tiểu Phiền Toái của em cũng đến lượt anh quản?

Em cứ thích ôm đấy, em còn muốn buộc cục phiền toái to lớn này bên người mỗi ngày kìa."

"Mới không cho em buộc."

Tiêu Chiến nói rồi nhanh chóng bỏ Vương Nhất Bác ra, quay trở vào phòng khách ngồi xếp bằng trên chết sofa.

Môi mỏng bĩu xuống, xị mặt ra.

Vương Nhất Bác quan sát một màng Tiêu Chiến giận dỗi nhịn không được phì cười, trong mắt là cưng chiều ôn nhu.

Cậu cho tay vào túi lấy ra một cây xúc xích cho Sài Sài nãy giờ vẫn đang cọ cọ dưới chân mình, sau đó đi vòng ra sau lưng Tiêu Chiến đưa lên trước mặt anh một cái Dreamcatcher màu đỏ bắt mắt.

Chiếc vòng tròn được đan lưới tỉ mẩn ở giữa lại được gắn thêm những sợi lông vũ, chuỗi hạt cùng màu đong đưa bên dưới trông vô cùng xinh xắn.

Tiêu Chiến không đưa tay bắt lấy món quà Vương Nhất Bác đem về nhưng lại vui vẻ xoay mặt về phía cậu thích thú hỏi : "Là em mua cho anh sao?"

"Không dỗi nữa à?"

Vương Nhất Bác nhướng mày hỏi anh.

"Không, không dỗi nữa."

Tiêu Chiến lại cười hì hì trả lời cậu.

Vương Nhất Bác:...

Như này cũng dễ dãi quá rồi đó!

Vương Nhất Bác thở dài bó tay với Tiêu Chiến, thật đúng là một bảo bối thiếu nghị lực mà.

Cậu cầm cái Dreamcatcher trên tay đi về phía cửa ban công, vừa đi vừa nói: "Không phải anh bảo thích sao?

Bảo bối của em thích thì đương nhiên em sẽ tìm cho bằng được mua về."

Vì một câu nói thích của Tiêu Chiến mà Vương Nhất Bác đã tận dụng ngày nghỉ đội mưa đi mua về cho anh, vất vả lắm mới tìm được một cửa hàng bán nó, có thể nói chỉ cần Tiêu Chiến muốn thì bất luận là điều gì Vương Nhất Bác cũng sẽ làm cho anh, chỉ vì anh là người mà cậu yêu nhất thế gian, người duy nhất cho cậu biết cảm giác thế nào là hạnh phúc.

Bởi vì lúc anh còn sống cậu không thể ở bên cạnh anh, giờ đây dù anh chỉ còn là một linh hồn thì cậu cũng muốn dành cho anh những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này, thực hiện bằng được những điều mà anh mong muốn, bù đắp cho số phận đau thương của anh.

Vương Nhất Bác đi đến bên cửa kính ngăn cách với ban công, cậu tìm một cái ghế rồi đứng lên đó treo chiếc Dreamcatcher ở giữa nơi giao nhau của hai tấm rèm cửa vẫn luôn được kéo kín vào ban ngày.

Từ ngày Tiêu Chiến đến đây Vương Nhất Bác chưa bao giờ mở rèm cửa vào ban ngày, ban đêm cậu sẽ kéo rèm ra để cùng anh ngắm nhìn thành phố xa hoa và những ánh đèn xanh đỏ, buổi sáng cậu sẽ đem rèm khéo lại không cho ánh nắng lọt vào.

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến có thể chịu được ánh nắng Mặt Trời nhưng cậu cũng biết ít nhiều nó sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến anh, Vương Nhất Bác không muốn anh bị tổn hại dù chỉ một chút.

Tiêu Chiến biết rõ điều đó, anh biết cậu vì muốn tốt cho mình nên mới làm như thế, anh thực sự yêu chết người con trai này.

Thế nhưng con người không thể cứ mãi đắm mình trong bóng tối được, đôi khi cũng phải phơi mình dưới ánh nắng Mặt Trời.

Ngắm nhìn Vương Nhất Bác loay hoay một lúc Tiêu Chiến liền nói : "Nhất Bác em mau kéo rèm cửa ra đi, hiện tại trời nắng đẹp lắm đó nha!"

Bên ngoài trời đã bắt đầu hửng nắng, Tiêu Chiến cảm nhận được ánh nắng đã bắt đầu nhảy múa bên cửa kính.

Người ta thường nói sau cơn mưa trời lại sáng, cây cối và đường phố sáng sớm được rửa sạch bằng một trận mưa, lúc này Mặt Trời ló dạng để sưởi ấm cho cả thành phố, không khí tươi mát dễ chịu vô cùng.

"Vương Nhất Bác, anh muốn xem ánh Mặt Trời mọc, em mau mau kéo rèm cửa ra đi mà."

Thấy cậu không có động tĩnh anh liền lên tiếng thúc giục.

"Em sợ bị đen."

Vương Nhất Bác không thừa không thiếu đáp lại anh, sau khi treo xong cái Dreamcatcher liền xoay người đi vào bếp, không cho Tiêu Chiến có cơ hội nói thêm cậu liền lên tiếng: "Em đói rồi, đi làm chút gì đó ăn thôi!"

Nếu nói Tiêu Chiến cố chấp một thì Vương Nhất Bác cố chấp mười, anh không cách nào khuyên cậu được.

Mắt thấy Vương Nhất Bác bước đi anh liền vội vã chạy theo sau cậu hệt cái đuôi, anh hét lớn: "Aaaa Vương Nhất Bác em đừng bỏ anh lại đây một mình, anh sợ lắm đó!!!!"

Bên trong gian bếp nhỏ có cặp tình nhân vui vẻ nô đùa, làm đủ trò chít chít meo meo.

Bên ngoài phòng khách chiếc Dreamcatcher được treo ngay ngắn khẽ lay động dù không có một chút gió nào, tựa như có người nào đó tinh nghịch nhẹ nhàng chạm vào nó.

Tiêu Chiến vốn đang vui vẻ cùng Vương Nhất Bác đùa giỡn cũng đưa mắt nhìn ra phòng khách nơi chiếc Dreamcatcher vừa lay động, nở nụ cười ấm áp._____

AnChương này dài hẳn hơn mấy chương trước, định là cắt ra làm hai chương nhưng mà thấy tui lâu lắm mới up nên viết vầy để mng đọc cho đã.

À mà chương này cũng hong có tên, tại tui hong biết nên đặt tên gì á 🙂))
 
Back
Top Bottom