Cuối ngày, Tiêu Chiến triệu tập toàn bộ nhân viên chủ chốt.
Không ai ngờ rằng thay vì trách mắng vì đã để công việc chậm tiến độ, anh lại tuyên bố:Tiêu Chiến: "Tháng vừa rồi, mọi người đã làm việc hết công suất để gánh thay tôi.
Tôi rất biết ơn.
Vì vậy, tháng này toàn bộ nhân viên sẽ được tăng lương gấp đôi, thưởng thêm một khoản đặc biệt."
Vừa dứt lời, cả hội trường vỡ òa.
Nhân viên vỗ tay rầm rầm, không ai tin được tổng tài nổi tiếng nghiêm khắc lại hào phóng đến vậy."
Tiêu tổng thật quá tuyệt!"
"Có khi nào nhờ tình yêu mà anh ấy dịu dàng hơn không?"
"Vậy chúng ta nên cảm ơn phu nhân tổng tài thôi!"
Tin tức lan khắp công ty: Tiêu tổng vì hạnh phúc hôn nhân mà tâm trạng tốt đến mức tăng lương gấp đôi.
Nhân viên vừa ghen tỵ vừa thầm mong tình yêu của anh mãi bền lâu, để họ còn được hưởng ké phúc lợi.Tối hôm ấy, cả hai về biệt thự lớn của Tiêu gia dùng bữa cùng ông nội.
Bàn ăn thịnh soạn, ánh đèn vàng ấm áp.Ông nội Tiêu vừa thấy Nhất Bác liền kéo cậu ngồi ngay bên cạnh, gắp thức ăn liên tục:Tiêu lão gia: "Ăn nhiều một chút, dạo này có gầy đi không?
Cái thằng Chiến nó bận việc, đừng để nó bắt nạt cháu."
Nhất Bác (khẽ cười): "Ông nội, anh ấy đối xử với cháu rất tốt."
Tiêu lão gia: "Ừ, thế thì tốt.
Nếu nó mà dám làm cháu buồn, ông sẽ đánh cho nó một trận."
Tiêu Chiến ngồi đối diện, chỉ biết cười bất lực.
Rõ ràng anh mới là cháu ruột, thế mà dường như bây giờ ông nội lại thương Nhất Bác hơn.Trong bữa ăn, không khí chan hòa.
Lần đầu tiên, Tiêu Chiến cảm nhận rõ ràng: đây mới thực sự là một gia đình.Tiêu Ái Như, cô em họ nhỏ tuổi hơn Tiêu Chiến, từ lâu đã xem anh trai là thần tượng.
Ngày xưa, cô luôn nghĩ Tiêu Chiến lạnh lùng đến mức chẳng ai chạm được vào tim.
Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng anh dành cho Nhất Bác, Ái Như mới nhận ra: "Anh họ của mình cũng biết yêu, cũng biết cười dịu dàng như thế..."
Cô ngồi cạnh, ánh mắt lấp lánh, không ngừng khen ngợi: Ái Như: "Hai anh thật sự quá đẹp đôi.
Em còn nghĩ tình yêu trong tiểu thuyết ngôn tình đã là hư cấu, nào ngờ ngoài đời lại có đôi hoàn hảo đến vậy."
Tiêu Chiến cười: "Em đừng tâng bốc quá.
Chúng ta cũng chỉ là những người bình thường thôi."
Nhưng trong lòng Nhất Bác, câu nói ấy lại khiến cậu ấm áp.
Đúng, chúng ta chỉ là những người bình thường... nhưng tình yêu này là duy nhất.Ngày tháng sau đó, dù công việc bận rộn, Tiêu Chiến vẫn duy trì thói quen cùng Nhất Bác ăn sáng, đưa cậu đi làm, tối lại cùng nhau trở về.Trong công ty, anh vẫn là tổng tài quyết đoán.
Nhưng hễ điện thoại Nhất Bác gọi tới, gương mặt lạnh lùng ấy lập tức dịu dàng.Trong gia đình, ông nội càng ngày càng cưng Nhất Bác, thậm chí còn nhờ cậu hỗ trợ vài việc, coi cậu như cháu ruột thật sự.Trong xã hội, truyền thông không ngừng đưa tin về đôi "kim đồng ngọc nữ" của thương trường, mỗi lần xuất hiện đều gây bão hotseach.Cả thế giới dường như đều ghen tỵ với hạnh phúc của họ.
Nhưng đối với Tiêu Chiến và Nhất Bác, tất cả những lời bàn tán ấy chỉ là nền mờ.
Điều quan trọng nhất vẫn là ánh mắt của người kia, vòng tay của người kia.Một đêm, sau khi kết thúc ngày dài mệt mỏi, Tiêu Chiến ngả người lên ghế sofa, khẽ thở dài.
Nhất Bác tiến lại, ngồi xuống, vòng tay ôm anh từ phía sau:Nhất Bác: "Mệt lắm đúng không?"
Tiêu Chiến: "Ừ... nhưng có em bên cạnh, mệt mấy cũng thấy xứng đáng."
Anh ngẩng lên, hôn nhẹ vào môi cậu.
Cả thế giới ngoài kia ồn ào đến đâu, trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn lại hai người.Một tháng sau hôn lễ, công việc Tiêu Thị ổn định trở lại.
Tiêu Chiến trở về guồng quay, nhưng tình yêu thì ngày càng đậm sâu.Mỗi ngày trôi qua, từ công ty đến gia đình, từ bữa tối ấm áp đến những cái ôm dịu dàng trước khi ngủ, đều chứng minh một điều:Hạnh phúc thật sự không phải là những gì xa vời, mà là khi ta tìm được một người để cùng chia sẻ mọi khoảnh khắc.Cả công ty, cả gia tộc, cả xã hội – tất cả đều phải thừa nhận: Tiêu Chiến và Nhất Bác, chính là cặp đôi quyền lực nhưng cũng ngọt ngào nhất.Sau đám cưới đình đám và tháng trăng mật dài, Tiêu Chiến quay lại thương trường với một tâm thế hoàn toàn khác.
Nếu trước kia anh chỉ là một tổng tài lạnh lùng, không tin vào bất kỳ ai, thì nay bên cạnh anh đã có Nhất Bác, và phía sau còn có một trợ thủ đắc lực – Tiêu Ái Như.Ái Như từ nhỏ đã ngưỡng mộ anh họ, lại thông minh nhanh nhạy, học hành bài bản.
Từ khi được đưa vào Tiêu Thị, cô chăm chỉ không ngừng, từng bước chứng minh năng lực của mình.Những buổi họp, những dự án quan trọng, cô không ngại đứng ra thay mặt Tiêu Chiến xử lý.
Ban đầu, nhiều cổ đông còn nghi ngờ: "Một cô gái trẻ như vậy, liệu có gánh vác nổi không?
"Chỉ là dựa vào danh anh họ thôi."
Nhưng chỉ sau vài tháng, Tiêu Ái Như đã chứng minh điều ngược lại.
Những kế hoạch táo bạo, những quyết định chính xác, những bản báo cáo lợi nhuận tăng trưởng rõ rệt khiến tất cả phải im lặng.
Tiêu Chiến nhìn em họ từng bước vững vàng, ánh mắt đầy tự hào.
Anh biết, đã đến lúc có thể trao cho cô nhiều trọng trách hơn.Tiêu Chiến: "Từ hôm nay, Ái Như sẽ chính thức giữ chức phó tổng Tiêu Thị."
Ái Như: (ngạc nhiên) "Anh... anh họ, em vẫn còn chưa đủ—"Tiêu Chiến: "Đủ rồi.
Em làm tốt hơn bất kỳ ai."
Trong tràng pháo tay rầm rầm, Ái Như chính thức bước lên một vị trí mới, trở thành cánh tay phải đắc lực của Tiêu Chiến.Có Ái Như gánh vác, Tiêu Chiến bắt đầu cho phép bản thân thảnh thơi hơn.
Anh không còn phải ngày đêm ở văn phòng, không còn cuốn vào các dự án đến mức quên cả ăn ngủ.Nay anh thường xuyên nghỉ phép.
Nhưng không phải để buông bỏ, mà để sống.Anh muốn cùng Nhất Bác đi thăm cha, muốn ăn một bữa cơm gia đình, muốn đi du ngoạn, muốn sống một đời bình thường – điều mà trước kia anh chưa từng dám nghĩ đến.Một ngày mùa thu, lá vàng rơi ngập lối, Tiêu Chiến cùng Nhất Bác đến biệt thự cũ ở ngoại ô – nơi Hắc Ưng, cha của Nhất Bác, vẫn sống sau khi rời bỏ thế giới ngầm.Người đàn ông năm xưa từng tung hoành ngang dọc, nay tóc đã điểm bạc, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén.
Ông đứng trước cửa, thấy con trai cùng chàng rể của mình, khóe miệng khẽ cong:Hắc Ưng: "Hai đứa tới rồi à?
Vào nhà đi."
Bữa cơm hôm ấy đơn giản: cá kho, thịt hầm, rau xào.
Nhưng với Nhất Bác, đó là bữa cơm ngon nhất đời.
Ngồi giữa cha và Tiêu Chiến, cậu cảm thấy mình không còn là đứa trẻ mồ côi, lang bạt nơi đất khách, mà là một người đàn ông có gia đình thực sự.Hắc Ưng nhìn con trai, lại nhìn sang Tiêu Chiến.
Ông từng lo lắng, từng e ngại, nhưng giờ đây thấy ánh mắt hai người dành cho nhau, ông hoàn toàn yên tâm.Hắc Ưng: "Bác à, sau này nếu nó làm con buồn, nhớ nói với ta.
Ta sẽ thay con dạy lại nó."
Nhất Bác (cười): "Cha, anh ấy sẽ không làm con buồn đâu."
Tiêu Chiến ngồi bên cạnh, nghe mà trái tim mềm nhũn.Thời gian sau đó, hai người thường xuyên cùng nhau đi đây đi đó.Họ đến vùng sơn cước phía Bắc, ngắm tuyết rơi trắng xóa, cùng nhau xây người tuyết, nắm tay đi trên con đường làng nhỏHọ đến biển miền Nam, ngồi trên cát nghe sóng vỗ, nhìn bình minh đỏ rực, Tiêu Chiến gối đầu lên đùi Nhất Bác, yên lặng mà an yênHọ đến những thành phố sầm uất, ăn vặt ở chợ đêm, chen chúc giữa dòng người, nhưng ánh mắt luôn hướng về nhau.
Ở đâu có nhau, nơi đó chính là nhà.Một ngày, Tiêu Chiến bất chợt đề nghị:
"Hay là chúng ta về Giang Nam một thời gian?
Ở đó yên bình, có sông nước, có hoa đào.
Chúng ta có thể sống một đời chậm rãi."
Nhất Bác nhìn anh, gật đầu.Thế là cả hai thu xếp, rời khỏi nhịp sống hối hả, tìm đến một ngôi nhà nhỏ bên bờ sông Giang Nam.
Mỗi sáng, họ cùng nhau dậy sớm, đi chợ, nấu ăn.
Mỗi trưa, họ ngồi bên hiên nhà, nghe tiếng nước chảy, gió thổi qua hàng tre.Mỗi tối, họ đi dạo, tay trong tay, dưới ánh đèn lồng vàng rực.Những ngày ấy, không còn thương trường, không còn quyền lực, không còn thế giới ngầm.
Chỉ còn hai người đàn ông yêu nhau, sống bình dị như bao cặp vợ chồng khác.Tiêu Chiến nhiều lần thì thầm: "Nếu được, anh chỉ muốn sống mãi như thế này."
Nhất Bác đáp khẽ: "Vậy thì chúng ta cứ sống như thế.
Bao giờ có việc cần, ta lại quay về.
Nhưng nơi này, mãi là chốn để trở về."
Năm tháng trôi qua, sự nghiệp vẫn rực rỡ, Tiêu Thị dưới sự điều hành của Ái Như càng ngày càng vững mạnh.Nhưng với Tiêu Chiến và Nhất Bác, thành công không còn là điều quan trọng nhất.
Quan trọng hơn, là mỗi sáng thức dậy có thể thấy gương mặt người kia, mỗi tối đi ngủ có thể nắm tay nhau.Ông nội Tiêu già thêm từng ngày, nhưng nụ cười hiền hậu chưa bao giờ tắt.
Hắc Ưng cũng tìm được bình yên sau bao năm bão tố.Tất cả như sắp đặt sẵn – một kết thúc viên mãn.
Đêm Giang Nam, ánh trăng tròn vành vạnh treo cao.
Tiêu Chiến và Nhất Bác ngồi bên bờ sông, chén rượu ấm trong tay.Tiêu Chiến: "Em biết không?
Hạnh phúc chính là được cùng nhau già đi.
Dù sau này tóc bạc, da nhăn, anh vẫn muốn có em bên cạnh."
Nhất Bác (siết chặt tay anh): "Ừ, cùng nhau già đi."
Tiếng nước chảy róc rách, ánh trăng dịu dàng.
Trong khoảnh khắc ấy, dường như cả thế giới đều ngưng đọng, chỉ còn lại tình yêu vĩnh hằng của hai con người.Giang Nam vào mùa thu, lá vàng nhẹ rơi trên mặt hồ phẳng lặng.
Một căn biệt viện nhỏ nằm nép mình bên bờ sông, khói bếp vương vấn trong không khí tĩnh lặng, chẳng có chút ồn ào của giới thương trường hay thế giới ngầm.Trong sân, Tiêu Chiến mặc áo len mỏng, tay bưng một ấm trà còn nóng.
Anh chậm rãi rót vào tách sứ, đặt lên bàn gỗ trước hiên.
Bên cạnh, Vương Nhất Bác đang cắt tỉa mấy chậu hoa mà anh mang từ Thượng Hải về.
Cậu vẫn là gương mặt ấy, sống mũi cao thẳng, ánh mắt lạnh lùng, nhưng những ai đã đi cùng cậu cả chặng đường mới hiểu, trong ánh mắt đó có cả một khoảng trời dịu dàng chỉ dành riêng cho Tiêu Chiến."
Uống trà đi." – Tiêu Chiến đưa tách trà đến tay cậu.
Nhất Bác đón lấy, ánh mắt thoáng mềm lại:
"Ừ, trà của anh vẫn ngon nhất."
Hai người nhìn nhau cười.
Nụ cười không còn sóng gió, không còn những toan tính của quyền lực, chỉ còn sự an yên của hai tâm hồn đã trải qua bão giông để tìm thấy bến đỗ.Xa xa, ông nội Tiêu đang dắt Tiêu Ái Như ra bờ sông đi dạo.
Tiếng cười của cô gái trẻ vang vọng trong gió, hòa cùng tiếng nước chảy róc rách, tạo thành một bức tranh bình yên mà ai cũng ao ước.Cha của Nhất Bác đôi khi cũng ghé đến.
Người đàn ông từng lẫy lừng trong giới mafia nay đã bạc mái đầu, nhưng ánh mắt sáng quắc khi nhìn con trai và con dâu tương lai (ông hay gọi thế để chọc cười) vẫn ánh lên sự tự hào.
Ông nói:
"Cả đời ta lăn lộn, giờ nhìn hai đứa, ta mới biết thế nào là bình yên thật sự."
Tiêu Chiến đặt tay lên tay Nhất Bác, khẽ nắm chặt.
"Bình yên là ở đây, ở cạnh em."
Nhất Bác không trả lời, chỉ siết lại tay anh, ánh mắt kiên định như muốn nói: "Mãi mãi."
Trên bàn trà, hai chiếc nhẫn cưới ánh lên lấp lánh dưới nắng chiều.
Từ lần đầu gặp gỡ, từ chiếc vòng tay vụng về, từ dây chuyền Tiffany khắc con số định mệnh, đến hôm nay – tất cả đều dẫn họ đến khoảnh khắc này.
Một đoạn tình dài, nhiều đau thương nhưng cũng lắm ngọt ngào, cuối cùng đã khép lại bằng sự viên mãn.Trong nhật ký của Tiêu Chiến, có một dòng chữ được anh viết sau hôn lễ:
"Đời này, may mắn nhất là gặp được em.
Em là niềm kiêu hãnh, là bến đỗ, là bình minh của anh.
Dù bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn muốn cùng em uống một tách trà, ngắm một mùa hoa nở, đi hết một kiếp người."
Ngoài hiên, lá vàng vẫn rơi, gió vẫn thổi, nhưng trong lòng hai người đàn ông ấy, hạnh phúc đã neo đậu vĩnh viễn.Và thế là câu chuyện tình dài, sóng gió mà rực rỡ của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác khép lại — không phải bằng hồi kết bi thương, mà bằng một lời hứa giản dị: cùng nhau già đi, cùng nhau đi hết một đời. 🌿
Lời tác giả: Vậy là tui đã hoàn thành bộ truyện này, tuy đối với mọi người chỉ đọc cho vui, còn với tui, nó là tâm huyết là tình iu của tui dành cho đứa con tinh thần này.
Dạo này tui mới rảnh để edit lại những bộ tui viết từ năm 2020 tới bây giờ Tui up lên để mọi người ai có cùng sở thích giống mình thì đọc thoy, nếu ai kỳ thị xin đừng bước vào truyện và nói những lời khó nghe nhé.
Cảm ơnÀ hihi, xin thông báo là tui đã có truyện mới rồi, tui đang edit lại và sẽ up sớm nhất có thể, cũng có thể là edit xong chương nào up chương nấy cũng nên.Vậy nên mấy bà có thương thì nhớ vào đọc nhé.
Mãi iu nè.
Truyện mới tên là "VÔ TÌNH TA THÍCH NHAU"