Lãng Mạn [BJYX/CV] Tôi Thích Cậu Từ Rất Lâu Rồi | Tương Tử Bối

[Bjyx/Cv] Tôi Thích Cậu Từ Rất Lâu Rồi | Tương Tử Bối
Chương 40.


Vương Nhất Bác đã gửi bản hợp đồng kia đi được mấy ngày nhưng vẫn chưa nhận được một câu trả lời nào, anh cũng không nói gì thêm, mãi đến hai tuần sau, anh nhận được điện thoại từ mẹ mình, hỏi anh làm thế nào để gỡ chặn một người trên WeChat.Cuộc điện thoại này được gọi đến vào đúng hôm cuối tuần, Vương Nhất Bác vẫn còn đang ngủ ở căn cứ, phản ứng đầu tiên của anh sau khi nhận điện thoại chính là nhìn sang bên cạnh mình, trống rỗng không có ai.Một khi Vương Nhất Bác đã chặn người nào thì sẽ không bao giờ gỡ ra, anh nhắm mắt lại lần nữa: "Con cũng không biết, để con tra trên mạng thử."

"Được."

Bà Vương nói, "Ba con chặn con rồi, nhưng ổng nghiên cứu cả ngày trời cũng không tìm thấy nút gỡ chặn ở đâu."

Bên kia loáng thoáng nghe thấy tiếng ông Vương: "Tôi bảo bà lên mạng tra giùm tôi cơ mà, bà gọi cho nó làm gì chứ?!"

Vương Nhất Bác: "..."

Thì ra bấy lâu nay không thấy nói năng gì hết là do chặn anh à.Ban đầu Vương Nhất Bác cũng không nói lời nào, nhưng tầm mấy giây sau lại không nhịn được khẽ cười một tiếng.Bà Vương cũng cười, cười xong mới hỏi: "Con đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Vương Nhất Bác nói: "Dạ rồi."

"Vậy phía trường học con tính thế nào?"

"Con có thể tự sắp xếp được."

Không biết ông Vương đứng đằng xa nói cái gì, Vương Nhất Bác nghe không rõ.

Vài giây sau, bà Vương dịu dàng nói: "Dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ, con bớt chút thời gian về nhà một chuyến đi, chúng ta bàn lại kỹ càng hơn."

Vương Nhất Bác rửa mặt qua loa xong thì xuống lầu, vừa xuống đã nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngồi ở chỗ anh chơi game, hình như là đang duo với Lâm Hứa Hoán.Ngày hôm đó anh đã nói những ý định của mình cho huấn luyện viên nghe, hai người lại trao đổi thêm một chút, hiện tại chỉ còn thiếu một tờ hợp đồng nữa mà thôi.Do không có giấy trắng mực đen chứng nhận cho nên chuyện này vẫn còn chưa được chắc chắn lắm, có điều cũng trong ngày hôm đó, phòng huấn luyện lại có thêm một dàn máy tính mới.

Tuy Vương Nhất Bác vẫn chưa chính thức tham gia khóa huấn luyện, nhưng thỉnh thoảng sẽ cùng mọi người trong đội lập team bốn bắn với nhau.Khi anh vừa mới đẩy cửa phòng huấn luyện ra, thì Lâm Hứa Hoán cũng vừa bị kẻ địch bắn gục, hắn la hét nói đối phương dùng hack, bảo Tiêu Chiến mau bắn chết tên kia.Tiêu Chiến làm gì có bản lĩnh kinh khủng ấy, thậm chí từ góc độ này của cậu còn chẳng nhìn thấy kẻ địch ở đâu nữa là.

Trông thấy Vương Nhất Bác đi vào, Lâm Hứa Hoán vội nói: "Cậu núp kỹ đi, tui kêu anh Bác vào bắn thay..."

Tiêu Chiến vừa định đứng dậy nhường chỗ thì sau lưng đã bị một người nhẹ nhàng đè lại.Vương Nhất Bác cúi người nắm lấy bàn tay đang điều khiển con chuột của cậu như lần anh dạy cậu ghìm súng, chẳng qua lần này anh càng dựa vào gần hơn, thậm chí Tiêu Chiến còn có thể ngửi thấy được mùi bạc hà sau khi anh rửa mặt.Vương Nhất Bác hỏi: "Vị trí?"

Lâm Hứa Hoán cũng sửng sốt một chút, lập tức lấy lại tinh thần: "Hướng 75 sau cái cây á anh, em bắn nó yếu lắm rồi, chắc giờ đang bơm máu đó."

Vương Nhất Bác ung dung nổ súng, dứt khoát tiễn kẻ địch đi tây thiên, ngay khi anh vừa định buông con chuột ra thì chợt phát hiện cái gì đó.Nhân vật game mà anh đang điều khiển tuy vẫn mặc bộ đồ mặc định trước đây của Tiêu Chiến, nhưng ID trên đỉnh đầu đã được đổi thành một cái tên khác."

Believer85."

Vương Nhất Bác đọc một lần.Tiêu Chiến đáp: "Em đây."

Vương Nhất Bác cúi đầu nở nụ cười, giọng còn hơi khàn khàn sau khi mới ngủ dậy, biết rõ còn hỏi: "Tiếng Anh nghĩa là gì vậy?"

"..."

Tiêu Chiến im lặng hai giây: "Muốn làm fan của anh."

Vương Nhất Bác nói: "Vậy em là fan đầu tiên của anh, nên cho em một đặc quyền riêng đấy."

"Mé...

À không phải, em không có ý mắng anh đâu."

Lâm Hứa Hoán ngồi bên cạnh không nhịn được nữa: "Có thể cứu em trước được không, em cầu xin hai người đó."

Hôm nay Tiêu Chiến dậy hơi muộn, lúc xuống lầu rót nước thì bị Lâm Hứa Hoán tóm lại, không nói hai lời đã bắt cậu vào chơi duo cho đủ người với hắn.Vương Nhất Bác tùy tiện kéo một cái ghế đến ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, vừa nhìn cậu chơi vừa tỉnh táo lại một chút, mãi đến khi điện thoại vang lên một tiếng ngắn ngủi.[Meo Meo]: Chào bạn, gần đây Meo Meo mới sinh một cục cưng~ màu lông rất đẹp, mèo bố là một chú mèo màu cam béo ú, chắc bạn cũng đã tốt nghiệp rồi đúng không?

Nếu có hứng thú, có thể ôm một bé về nuôi.Vương Nhất Bác mở hình ảnh ra nhìn một cái, bên trong có vài bé mèo con vẫn còn chưa mở mắt.Meo Meo là mèo hoang mà anh đã từng nuôi được mấy tháng, nói nuôi thì cũng không chính xác cho lắm, ba anh bị dị ứng với lông mèo, khi ấy căn cứ lại nhỏ, anh không thể ôm mèo về, cho nên cứ mỗi lần tan học anh sẽ mang một ít đồ ăn đến cho nó.

Sau đó Meo Meo bị bệnh, anh đưa nó đến thú y chữa trị xong thì cũng giúp nó tìm một gia đình mới.Bỗng nhiên Vương Nhất Bác chợt nhớ đến lần đầu tiên anh nhìn thấy Tiêu Chiến, cũng là bởi vì con Meo Meo này.Ngày đó anh vẫn như thường lệ đến cho nó ăn, vừa mới quẹo vào con hẻm ấy đã trông thấy Tiêu Chiến ngồi xổm trên đất, đang đút xúc xích cho nó.Xúc xích để ở trên đất, Tiêu Chiến cúi đầu ngồi xổm, khoảng cách giữa cậu và con mèo cách nhau bằng một người, một tay giơ ra giữa không trung, muốn sờ lại không dám sờ, nhìn thoáng qua có hơi mắc cười.Thấy đã có người cho mèo ăn, Vương Nhất Bác quay người định rời đi, lại nhìn thấy Tiêu Chiến lấy một tờ khăn ướt từ trong ba lô ra.Sờ mèo một cái thì lau tay một cái, sờ thêm cái nữa lại lau thêm cái nữa...Thu hồi lại suy nghĩ, Vương Nhất Bác rũ đầu, chậm rãi gõ chữ.[Nhất Bác]: Không được rồi, bạn trai tôi có bệnh sạch sẽ, không nuôi được.Cứ mỗi lần đến cuối học kỳ, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.

Đến kỳ nghỉ đông, Mãn Thành vừa vặn đổ xuống một trận tuyết đầu tiên trong năm, sau một đêm tất cả mọi thứ đã trở nên trắng xóa.Nhưng trong căn cứ lại không có ai có tâm trạng để ngắm tuyết, người thì cúi đầu tập luyện, người thì cầm điện thoại lướt Weibo.Hôm nay, TZG chính thức tuyên bố người chơi tự do mới gia nhập, cũng là chỉ huy mới trong đội...

"TZG YBO".

Đồng thời nói rõ buổi khai mạc giải đấu ngày mốt người đó sẽ chính thức vào sân.Là đội tuyển hàng đầu trong nước, việc thay đổi chỉ huy đột ngột như vậy chắc chắn sẽ nhấc lên một cơn sóng dữ, chớ nói chi người được thay vào còn là một tuyển thủ mới vô cùng lạ lẫm nữa, trên mạng lập tức như ong vỡ tổ, phía dưới thông báo đều là dấu chấm hỏi.Cảnh tượng quá mức hỗn loạn này cũng làm cho đám Lâm Hứa Hoán phân tâm theo, chỉ có người trong cuộc là Vương Nhất Bác vẫn bình thản vào sân huấn luyện để tập bắn súng, mãi đến khi điện thoại vang lên."

Không ngờ anh đã ký hợp đồng với câu lạc bộ kia rồi?!

Rốt cuộc anh có để tôi với mẹ anh ở trong mắt hay không?!"

Vừa nhận được vé vào cửa từ con trai mình gửi đến, ông Vương tức chết đi được: "Anh lại còn dám gửi vé cho tôi nữa!"

Vương Nhất Bác nói: "Mẹ con đồng ý rồi."

"..."

Ông Vương nói: "Tôi không đồng ý!"

Vương Nhất Bác nói: "Cũng như nhau cả thôi, ba còn đưa hợp đồng cho người ta xem kỹ đến mấy lần nữa cơ mà."

Ông Vương nói: "Thì ký mấy cái này phải cẩn thận chứ sao?!

Nếu có một chút sai sót nhỏ nào cũng sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng..."

"Ngày mai ba có đến không?"

Vương Nhất Bác cắt ngang lời ông, "Dưới khán đài đông lắm, không dễ tìm được chỗ đâu.

Khi nào tới, con kêu người ta ra đón ba với mẹ vào."

Bên kia yên lặng nửa phút."

Cái đó để tính sau!"

Vừa mới dứt câu thì cũng lập tức cúp máy.Vương Nhất Bác vứt điện thoại sang một bên, cầm ly nước đứng dậy, lại bị Lâm Hứa Hoán ngồi bên cạnh kéo áo."

Anh, mấy người trên Weibo toàn nói tào lao thôi, anh đừng có giận nha."

Lâm Hứa Hoán nói.Trước đây khi Vương Nhất Bác chơi điện tử, PUBG vẫn còn chưa nổi như bây giờ, anh chỉ tham gia vài trận thi đấu trên mạng, cũng không quay video lại, đương nhiên sẽ không có bao nhiêu người nhận ra anh.

Sau này "85YBO" xuất hiện ở trên bảng xếp hạng Châu Á còn bị người ta nói là hack.Dẫn đến hiện tại trên Weibo của TZG và Weibo vừa mới lập của Vương Nhất Bác không ngừng có anti-fan kéo vào la hét um tỏi, ngay cả fan của đội tuyển cũng lên tiếng ai oán khắp nơi, nói không bằng để cho đội hai hoặc là tuyển thủ mới lên thay còn hơn.Vương Nhất Bác hỏi ngược lại: "Sao tôi lại phải giận?"

Lâm Hứa Hoán nói: "Anh không giận thật à?"

Có vài bình luận ngay cả hắn đọc xong cũng không nhịn được muốn mắng người.Vương Nhất Bác ừ một tiếng, gỡ tay hắn ra khỏi áo mình: "Bắn cho bọn họ phục là được rồi."

Vương Nhất Bác đi đến phòng giải khát rót nước, cũng không vội trở về tập luyện, mà là cầm điện thoại đi ra ngoài ban công.Tuần trước Tiêu Chiến mới vừa thi xong, lúc này đang cùng ba mẹ mình đi tham quan triển lãm tranh.Tin nhắn trên điện thoại dừng lại tại buổi tối hôm qua, Tiêu Chiến gửi cho anh một tấm ảnh chụp vé máy bay, sau đó là thông báo đã cúp video call.[Nhất Bác]: Cậu fan nhỏ.[Tiêu Chiến]: Em đây.Vương Nhất Bác cũng không biết mình muốn nói gì.

Anh vốn không giỏi tán gẫu, chỉ là nhớ cậu nên muốn gặp cậu mà thôi.

Chốc lát sau, anh mới gõ một câu khô khốc: Chỗ anh có tuyết rơi rồi.Tin nhắn còn chưa kịp gửi đi thì điện thoại đã rung lên.[Tiêu Chiến]: (hình ảnh)[Tiêu Chiến]: Hôm nay có tuyết rơi rồi.Vương Nhất Bác mở bức ảnh chụp cảnh tuyết đó xem một hồi rồi lưu về máy.[Nhất Bác]: Ừm, chỗ anh cũng thế.[Nhất Bác]: Thầy Tiêu, anh nhớ em....Đến ngày thi đấu.Sáng sớm, Vương Nhất Bác vừa tỉnh dậy đã thấy trong điện thoại có một tin nhắn chưa đọc, gửi đến từ hai tiếng trước.[Tiêu Chiến]: ...

Chuyến bay của em bị delay rồi.Vương Nhất Bác lập tức nhắn lại, nhưng mãi đến khi anh rửa mặt thay quần áo xong vẫn không nhận được hồi âm.

Gọi điện thì máy lại báo bận.Chuyện này khiến cho sắc mặt của anh từ lúc lên xe đến nơi tổ chức giải đấu đều đen thui.Xe của đội tuyển TZG vừa đến nơi, bên ngoài đã có không ít fan đứng chờ, một là muốn cổ vũ cho bọn họ, hai là muốn nhìn người chỉ huy mới kia một chút.Xe dừng hẳn, ba đội viên cũ xuống xe, tâm trạng đều rất tốt vẫy vẫy tay với các fan, fan còn chưa kịp đáp lại thì đã nhìn thấy một người khác bước từ trên xe xuống.Anh mặc đồng phục thi đấu của TZG, đội một cái mũ bóng chày rất thấp, vóc người cũng cao hơn những đội viên khác, đứng ở chính giữa trông như một người nổi tiếng đi lạc vào một đám trạch nam...Người chơi tự do mới vào đội này đi rất nhanh, một đường từ chỗ chiếc xe đến lúc vào trong chỉ mất có mấy giây đồng hồ, suốt đoạn đường vẫn luôn cúi đầu xem điện thoại, vẻ mặt còn thối hơn cả đám fan bất mãn vì quyết định của đội tuyển.Fan: "..."

Đến khi vào trong hậu trường, Vương Nhất Bác lại kiểm tra một lần nữa, quả thực chuyến bay của Tiêu Chiến đã bị hủy bỏ."

Được rồi, cất hết điện thoại đi."

Huấn luyện viên nói, "Trận đầu tiên chúng ta sẽ thay đổi chiến thuật một chút, để tôi nói cho các cậu nghe tỉ mỉ hơn."

Hầu hết mỗi lần thi đấu đều sẽ điều chỉnh lại một số chỗ của chiến thuật, huấn luyện viên nói tới hăng say, còn thuận tiện khơi dậy tinh thần cho mọi người, mãi đến khi nhân viên của ban tổ chức đến nhắc nhở bọn họ vào sân thì mới chịu dừng lại.Vương Nhất Bác kéo áo đồng phục lên, trước khi ra ngoài còn đưa điện thoại cho huấn luyện viên: "Nếu Tiêu Chiến gọi đến thì anh nhận giúp em."

"Biết rồi."

Huấn luyện viên nói, "Ba mẹ cậu đến hết rồi đấy, đang ở dãy thứ ba."

"Dạ."

Vương Nhất Bác đi qua hành lang, lúc sắp đi vào sảnh thi đấu, giống như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại nhìn về phía lối đi an toàn.Kế đó bước chân của anh cũng lập tức dừng lại.Lâm Hứa Hoán đi đằng trước anh chỉ nghe được một câu: "Đợi tôi hai phút."

Tiêu Chiến mặc một cái áo phao màu trắng, còn đang không ngừng thở gấp, cậu bị bảo vệ chặn lại ở ngoài lối an toàn, đang tính lấy điện thoại ra gọi thì bị một người nắm lấy tay.Vương Nhất Bác nói một tiếng với bảo vệ, sau đó nắm tay Tiêu Chiến rời đi.Thời gian có hạn, Vương Nhất Bác dẫn cậu vào một căn phòng trống gần đó."

Sao lại không trả lời tin nhắn?"

Thấy mình đến vừa kịp lúc, Tiêu Chiến khẽ thở phào một hơi: "Ban nãy em ngồi trên tàu cao tốc, không có tín hiệu, đã vậy trên đường đến đây còn hết pin, lúc đi tắc xi em mới mượn được cục sạc của tài xế để sạc."

Vương Nhất Bác hỏi: "Tàu cao tốc có bán vé?"

Bây giờ đang là kỳ nghỉ đông, sắp sang mùa xuân nên không dễ gì đặt vé."

Có."

Tiêu Chiến nói, "Vé đứng."

Cuống họng của Vương Nhất Bác khẽ trượt một cái, căn phòng này ở gần với sân thi đấu nhất, ngoài cửa còn vang lên tiếng hô hào của khán giả, còn có thể nghe thấy tiếng MC đang dẫn chương trình.Chỉ tầm mười phút nữa là thi đấu bắt đầu, MC đang giới thiệu những đội tuyển dự thi ngày hôm nay.Tiêu Chiến nghe thấy bọn họ nhắc tới Vương Nhất Bác."

Tuyển thủ YBO của đội TZG?

Có nghe qua rồi nha, nghe đâu mấy năm trước người này đã từng tập huấn trong đội tuyển TZG rồi, chỉ là khi ấy rời đi từ rất sớm, cho nên mới ít người biết như thế."

"Lúc tôi chơi game cũng từng được ghép chung với cậu ta rồi đó, chơi hay lắm, phải nói là siêu cấp đỉnh luôn á."

"Sao tuyển thủ của đội TZG vẫn còn chưa ra sân nhỉ?

Ấy không đúng nha, không phải tuyển thủ HUAN thích nhất là vào sân sớm để tương tác với ống kính hay sao..."

Tiêu Chiến yên lặng nghe một chốc, chẳng hiểu tại sao tim cậu lại đập có hơi nhanh.Cậu phát hiện ra mình rất thích nghe người khác khen Vương Nhất Bác."

Bọn họ đang nói về anh kìa."

Tiêu Chiến nói, "Anh mau vào sân đi."

Vương Nhất Bác ừm một tiếng: "Anh còn chưa chuẩn bị xong."

Vương Nhất Bác giơ tay lên vò mái tóc Tiêu Chiến, khiến cho mớ tóc tán loạn do khi nãy chạy vội của cậu lại càng rối tung hơn, hạ giọng nhắc nhở: "Thầy Tiêu, cho anh thêm BUFF đi."

Căn phòng có hơi nhỏ hẹp, hai người con trai đứng gần như đã không còn chỗ nữa.Tiêu Chiến chớp mắt nhanh mấy cái, nói được.Một loạt tia sáng màu vàng từ ánh đèn sân khấu vô tình lướt ngang qua cửa sổ căn phòng, MC vẫn còn đang kể lại những chiến tích hào hùng của "85YBO", những đội tuyển khác cũng đã bắt đầu vào sân.Tiêu Chiến bước về phía trước một bước, khẽ ngẩng đầu lên, trong bầu không khí náo nhiệt ấy, hôn lên đôi môi của Vương Nhất Bác.[Hết chính văn]
 
[Bjyx/Cv] Tôi Thích Cậu Từ Rất Lâu Rồi | Tương Tử Bối
Phiên ngoại 1


Phiên ngoại cấp ba, hãy chú ý....Một ngày mùa hè chói chang, tiếng ve kêu ồn ào, quạt trên đỉnh đầu vang lên ong ong, từng làn gió thổi qua đều mang theo một luồng hơi nóng.Tiếng chuông tan học chói tai vang lên phá vỡ bầu không khí nóng bức, sau khi giáo viên rời đi, trong phòng học cuối cùng cũng có được một chút sức sống.Vương Nhất Bác khép sách giáo khoa lại, lấy điện thoại di động từ trong hộc bàn ra trả lời tin nhắn của Lâm Hứa Hoán.

Vừa mới gõ được hai chữ, người ngồi trước anh đã xoay người lại, tranh thủ giờ nghỉ giải lao giữa tiết để thảo luận về vấn đề khi nãy còn đang nói dở với anh."

Trận đấu lần này cậu mà còn không đến thì tới lúc tụi mình lên mười hai sẽ không thể đấu được nữa đâu, cậu nên suy nghĩ thật kỹ vào."

Cậu bàn trước nói.Vương Nhất Bác cúi đầu xem tin nhắn, thời tiết quá oi bức, giọng điệu của anh đều mang theo chút lười biếng: "Tôi không chơi được."

"Đừng mà."

Cậu bàn trước nói, "Mấy người chơi bóng giỏi trong lớp chúng ta vốn đã ít rồi, hay là vậy đi, nếu trận bóng ngày mốt chúng ta thắng, tôi bao cậu ăn sáng nửa tháng!"

Bữa sáng không đắt, nhưng căn tin trong trường vào mùa hè lại rất khiến người ta khó chịu, chỉ có những học sinh yêu sớm mới tình nguyện vì người kia chen chúc vào mấy nơi đó đến mồ hôi nhễ nhại mà thôi.Vương Nhất Bác cất điện thoại lại vào trong hộc, đặt tay phải lên bàn, nhàn nhạt giải thích: "Tay bị thương, thật sự không chơi được."

Hai ngày trước cổ tay của anh bị va chạm một chút, không nghiêm trọng, thế nhưng lúc cử động vẫn sẽ cảm thấy đau."...

Thôi được rồi."

Cậu bàn trước đành chịu, "Thế chúng tôi đi tìm người khác vậy."

Vương Nhất Bác trầm giọng "ừm" một tiếng, ném sách giáo khoa vào trong hộc bàn rồi nằm sấp xuống thiếp đi.Thời tiết kiểu này đã được định sẵn là để nhắm mắt nghỉ ngơi, tiếng thảo luận của hai cậu bạn bàn trước không ngừng vang lên, nội dung truyền tới không sót một chữ."

Trận đầu chúng ta đấu với lớp mấy vậy?"

"Lớp Ba."

"Móa, tụi lớp Ba chơi kinh lắm, lớp tụi nó có cái thằng tên gì mà...

La cái gì đấy."

"La Thanh Sơn, cái thằng tóc húi cua á."

"Chuẩn luôn.

Tôi nghe nói năm lớp mười cậu ta còn đánh nhau với một thằng sát lớp tụi mình, cậu ta sẽ không chơi bẩn đấy chứ?"

"Sẽ không đâu, tôi từng chơi bóng với cậu ta rồi, chơi ghê lắm, nói chung tôi còn không dám cản cậu ta nữa ấy."

Nói đến đây, cậu bạn kia dừng lại vài giây, sau đó nhỏ giọng thần thần bí bí nói: "Nhưng mà tôi biết được một chuyện."

"Vụ gì?"

"Hình như cậu ta là đồng tính luyến ái."

"..."

"Đang quen với một cậu bạn cùng lớp.

Lần trước cái cậu đó đại diện cho trường tham gia cuộc thi vẽ gì ấy được giải, hôm chào cờ còn được hiệu trưởng khen cả ngày trời, tên là Tiêu Chiến."

"...

Thật buồn nôn, là thiệt hay giỡn chơi vậy?"

"Thật đó!

Tôi từng nhìn thấy hai người bọn họ nắm tay rồi, trên thư viện lầu hai vào thứ tư tuần trước, còn nắm một hồi lâu luôn...

Cơ mà cũng bình thường à, lúc tôi bắt gặp cũng không cảm thấy buồn nôn."

"Uầy, đừng nói là cậu cũng có loại khuynh hướng kia nha..."

Cộc cộc.Tiếng gõ nặng nề cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.Cả hai khẽ giật mình, sau đó cùng quay đầu nhìn lại.Vương Nhất Bác hơi ngẩng đầu, cánh tay che lại chỉ lộ ra một đôi mắt, không biết có phải là do mệt mỏi hay không, mí mắt của anh hơi rũ xuống, tâm trạng dường như còn tệ hơn lúc nãy.Cậu bàn trước còn tưởng là do mình lớn tiếng quá nên đánh thức anh, theo bản năng xin lỗi.Vương Nhất Bác hỏi: "Chừng nào thi đấu?"

Cậu bàn trước sững sờ: "Hở?"

"Không phải thi đấu lớp à?"

"Đúng vậy..."

Cậu bàn trước cuối cùng cũng phản ứng lại, "Chiều ngày mốt vào lúc bốn giờ, ở sân bóng rổ trường học...

Cậu muốn tới hả?

Không phải tay cậu bị thương sao?"

"Đến lúc đó chắc cũng đỡ rồi."

Nói xong, Vương Nhất Bác nhìn về phía một người khác, giọng nói khiến cho phòng học nóng bức tăng thêm vài phần lạnh lẽo: "Tôi muốn ngủ, có thể nhỏ tiếng một chút không?"

Sau khi Vương Nhất Bác nằm xuống bàn một lần nữa, hai người ngồi phía trước nhìn nhau trong chốc lát, đều ngậm miệng lại....Cuộc thi cấp lớp được nhà trưởng tổ chức với quy mô rất lớn, còn phô trương hơn cả những buổi thi đấu nhỏ ầm ĩ thông thường khác.Thời tiết ba mươi tám độ, các học sinh nam mặc đồng phục thi đấu đang làm nóng người, bên cạnh hai lớp đều đông nghịt các bạn học đến cổ động.Trọng tài là giáo viên thể dục, sau một tiếng còi, toàn bộ cầu thủ đều vào sân.Hầu như tất cả ánh mắt của các bạn học đều tập trung ở cùng một chỗ.La Thanh Sơn mặc quần áo chơi bóng rộng rãi, nhìn người đứng ở trước mặt mình: "Người anh em, cậu là Vương Nhất Bác hả?

Hình như đây là lần đầu tiên tôi chơi bóng với cậu đúng không?"

Vương Nhất Bác "Ừ" một tiếng, cúi đầu hoạt động cổ tay một chút.La Thanh Sơn nói: "Lúc tôi chơi thường không biết nặng nhẹ đâu, nếu có lỡ đụng phải vết thương của cậu thì đừng để bụng nha, còn không chịu được nữa thì cứ đổi dự bị của các cậu lên."

Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng nhìn hắn một cái, nói: "Cậu cũng vậy."

Trước đó La Thanh Sơn đã từng nghe nói về Vương Nhất Bác, cũng có gặp qua một lần, nhưng khi đối mặt trực tiếp còn đứng chung một chỗ như thế này, hắn mới phát hiện Vương Nhất Bác vậy mà còn cao hơn hắn một chút.Nhưng cũng không quan trọng, những tên nghiện game kiểu này tình cờ sẽ có vài tên trông bề ngoài thì ổn đấy, nhưng về phương diện vận động thì đều kém đến độ không dám nhìn....

Sau năm phút thi đấu, suy nghĩ này của hắn đã dần bị sụp đổ.Ngay khi Vương Nhất Bác lại vượt qua La Thanh Sơn để ghi bàn một lần nữa, những thành viên trong đội La Thanh Sơn đều hô tạm dừng.Khu vực nghỉ ngơi của hai đội cách nhau rất gần, Vương Nhất Bác tùy tiện lau mồ hôi, chỉ nghe thấy gần đó truyền đến mấy tiếng nhạo báng."

Cậu bị làm sao thế, để Vương Nhất Bác vượt qua biết bao nhiêu lần rồi, bộ không có Tiêu Chiến ở đây là không có động lực chơi luôn hả?"

La Thanh Sơn thở hổn hển, nhận một chai nước từ một bạn học nữ, tu một ngụm lớn, cũng thuận theo lời người kia: "Đúng á, chẳng biết ông thầy kia đang làm cái gì mà còn chưa chịu thả người nữa, khó chịu thật sự."

Sau khi hết thời gian tạm nghỉ, cầu thủ trở lại vị trí của mình.La Thanh Sơn vừa mới đứng vào vị trí của mình thì bả vai đã bị một người vỗ lên: "Tiêu Chiến tới rồi kia, chơi cho tốt vào, ném không được thì chuyền bóng qua cho tôi."

Vương Nhất Bác đưa tay lau mồ hôi trên cằm, bình tĩnh nhìn chỗ khán giả ở đối diện.Mặt trời chói chang treo trên đỉnh đầu, dù khán giả có nhiệt tình bao nhiêu đi nữa thì cũng không chịu nổi cái thời tiết khô nóng này.Trong tay các bạn nữ không phải là quạt điện thì là quạt giấy, mái tóc màu đen bị thổi đến rối tung, còn các bạn nam thì cũng mặc kệ phép tắc, một là xắn ống quần lên tới đầu gối, hai là phơi hẳn cái bụng ra luôn.Tiêu Chiến ôm cặp sách đứng trong đám người, quần áo ngay ngắn gọn gàng lại sạch sẽ, yên lặng nhìn La Thanh Sơn.Biểu hiện của cậu so với những người xung quanh bình tĩnh hơn rất nhiều, nhìn thoáng qua còn có hơi lạnh nhạt, lại có chút ngoan ngoãn.La Thanh Sơn vừa định tặng cho Tiêu Chiến một cái hôn gió, tiếng còi đã vang lên.

Hắn lập tức bắt đầu chạy, cười hì hì nói: "Người anh em, vợ của tôi tới rồi, cho tôi chút mặt mũi đi, tí nữa sẽ mời cậu uống nước."

Trận đấu diễn ra quá nhanh, hắn cũng không chắc Vương Nhất Bác có nghe được câu nói này hay không.Mãi đến khi Vương Nhất Bác mặt không cảm xúc dùng lực ném bóng, ở ngay trước mặt hắn ghi mười điểm, La Thanh Sơn mới nén giận nghĩ, người anh em này nhất định là bị lãng tai rồi."

Vương Nhất Bác, hay lắm, chúng ta đã hơn bọn họ hai mươi điểm rồi."

Lúc cậu bàn trước đi ngang qua Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng thở của anh, nhịn không được nói: "Không phải tay cậu bị đau hả?

Còn chơi liều như vậy?

Hay là cậu tạm nghỉ một chút đi, bọn tôi đổi dự bị lên, dù sao cũng chỉ còn có mấy phút nữa thôi."

Vương Nhất Bác nói: "Tôi có thể chơi được."

Tất cả mọi người đều không nghĩ tới điểm số sẽ như vậy, đến cuối trận đấu, cả lớp La Thanh Sơn đều đã bỏ cuộc.Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, Vương Nhất Bác dừng lại, tùy tiện kéo góc áo lau mồ hôi trên mí mắt một chút.Giọng nói thảo luận của các bạn nữ không lớn, Vương Nhất Bác không nghe được, thế nhưng Tiêu Chiến đứng ở trong đám người lại nghe thấy rất rõ ràng."

Cái bạn nam lớp Tám kia đẹp trai thật á, chơi bóng cũng hay nữa."

"Bộ cậu mới biết hả?

Năm lớp mười cậu ấy được rất nhiều chị khóa trên kéo đến tận lớp để ngắm đấy, lớp tụi mình còn có một bạn nữ viết thư tình cho cậu ta nữa..."

"A!

Là ai viết cơ?

Nhưng mà cậu ấy tên là gì vậy?"

"Hình như là, Vương..."

"Ui... lớp Ba mau tránh ra!"

Ở phía xa truyền đến một tiếng hét lớn, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.Các bạn nữ nghe thấy tiếng hét thì ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng rổ bay thẳng đến chỗ bọn họ...

Có một bạn học nào đó của lớp bên cạnh vừa thắng trận đấu xong thì quá phấn khích, nhất thời hưng phấn ném quả bóng ba điểm ở vị trí cực xa.Ai ngờ cú ném này bị lệch, không những không chạm vào được bảng rổ, mà còn bay lên chỗ người xem.Quả bóng rổ bay về phía Tiêu Chiến, phía sau cậu là các bạn học đang tụ tập xem trận đấu, phía trước là mấy bạn nữ đang chờ đưa nước cho các cầu thủ, tránh không kịp.Tiêu Chiến đưa tay ra muốn đỡ quả bóng, sau đó chỉ nghe thấy "bịch" một tiếng, quả bóng đã được một bạn nam kịp thời chạy đến chặn lại.Bóng rổ đập thật mạnh lên cổ tay, rồi lăn xuống mặt đất.

Vương Nhất Bác nhíu mày lại, chịu đựng cảm giác đau đớn nơi cổ tay xoay người nhặt quả bóng lên, ném trở lại sân bóng.Các bạn học đứng ở phía trước Tiêu Chiến đã tránh đi hết, còn cậu bạn lớp Tám vừa được các bạn nữ bàn tán thật lâu kia đang đưa lưng về phía cậu, cậu thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp của đối phương.

Tiêu Chiến chậm rãi thả tay xuống, vừa định nói "Cảm ơn.", đã bị La Thanh Sơn chặn tầm mắt lại.La Thanh Sơn chen vào giữa hai người, mệt đến mức thở hổn hển, rút chai nước từ trong tay Tiêu Chiến vặn ra uống một hơi, sau đó quay đầu nói: "Ném không được quả ba điểm thì đừng có ném!

Con mẹ nó tí nữa thì trúng người ta rồi!"

Bạn học kia bị dọa đến liên tục nói xin lỗi.La Thanh Sơn nói: "Trúng em ấy thì tôi không để yên cho cậu đâu!"

Tiêu Chiến gọi tên hắn một tiếng: "Đừng như vậy, chỉ là sơ xuất thôi mà, cũng không trúng em."

La Thanh Sơn lại nói hai câu nữa mới chịu thôi, nắm lấy tay Tiêu Chiến đi đến hàng ghế nghỉ ngơi bên cạnh.La Thanh Sơn nói chuyện với bạn học vài câu, quay đầu trông thấy Tiêu Chiến đang mở cặp sách, lấy ra một chai nước còn chưa khui.Tiêu Chiến vừa đi được hai bước đã bị La Thanh Sơn kéo áo lại."

Đi đâu thế bảo bối?"

Những người khác nghe thấy hai tiếng "bảo bối" này, ánh mắt khẽ lướt qua cũng không được tự nhiên.

Tiêu Chiến rũ mắt xuống, giải thích: "Bạn học lớp Tám kia đã giúp em cản bóng, em qua đưa chai nước để cảm ơn cậu ấy."

La Thanh Sơn càng dùng sức lôi kéo, trợn tròn mắt nói: "Cậu ta mới thắng bạn trai em mà em còn đưa nước cho cậu ta?

Không cho em đưa."

"..."

"Cũng may là lúc đó anh chạy nhanh, không thì cậu ta đã đụng trúng người em rồi."

Thật ra không có đụng trúng, người kia dừng lại rất đúng lúc.

Tiêu Chiến nghĩ thầm.Thấy cậu im lặng, La Thanh Sơn trực tiếp rút chai nước từ trong tay cậu ra, thô lỗ vặn nắp uống một ngụm, sau đó cười nói: "Anh uống mất rồi, không thể đưa được nữa...

Đi thôi, chúng ta qua tiệm đồ Nhật bên cạnh ha?"

Trước khi rời khỏi sân bóng, Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn một cái.Bạn nam đó không tham gia vào nhóm người đang ăn mừng chiến thắng của lớp Tám, mà vẫn đứng ở bên dưới bảng rổ, yên lặng cúi đầu lau mồ hôi, dường như không hề có một chút vui sướng nào khi chiến thắng trận đấu.

Nắng chiều nhẹ nhàng phủ lên mặt đất, kéo chiếc bóng của anh thành một mảng rất dài rất dài....Sau khi lên đại học, La Thanh Sơn phát hiện ra Vương Nhất Bác là bạn cùng phòng của mình, còn nhịn không được mà nhớ lại cái chuyện về trận thi đấu bóng rổ kia."

Hôm đó là tại chân tôi không thoải mái, không thì các cậu đã nằm bẹp dí rồi, không tin lần sau tôi với cậu đấu lại một trận."

Vương Nhất Bác nói: "Ờ."

"Đúng rồi, lần đó cậu còn giúp bảo bối của tôi cản bóng..."

Nói đến đây, La Thanh Sơn ho khan hai tiếng, "Không biết cậu còn nhớ hay không, trước kia Tiêu Chiến học cùng lớp với tôi, là bạn trai tôi ấy."

Vương Nhất Bác hơi khựng lại vài giây: "Có nhớ."

La Thanh Sơn cũng không để ý vài giây chợt im lặng đó của anh, hắn nói: "Sẵn đây tôi nói trước với cậu luôn, nếu sau này em ấy có đến phòng ngủ tìm tôi thì cậu cũng đừng để ý quá.

Thật ra mấy ngày trước em ấy có ghé qua một lần, lúc ấy cậu đang đeo tai nghe chơi game, thấy có cậu ở đây nên em ấy cũng ngại đi vào."

"Vậy sao."

Vương Nhất Bác nói, "Lần sau cứ vào đi, tôi không ngại."

Được bạn cùng phòng đồng ý, chiều hôm đó La Thanh Sơn liền dẫn Tiêu Chiến đến phòng ngủ.Lúc Tiêu Chiến đến, Vương Nhất Bác đang hút thuốc ngoài ban công.Hình như là anh đang cúi đầu xem thi đấu, chỉ đeo một bên tai nghe, lúc nghe thấy tiếng bước chân thì theo bản năng nhìn thoáng qua, đối mặt với Tiêu Chiến.Ban đầu Tiêu Chiến có hơi giật mình, sau đó lại khách sáo gật đầu nhẹ với anh một cái.Vương Nhất Bác nhanh chóng lấy lại tinh thần, mặt không thay đổi gật đầu đáp lại, sau đó quay người dụi tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh.Anh nghe thấy Tiêu Chiến đẩy cửa phòng bọn họ ra, tiếp đó là một tiếng đóng lại nhẹ nhàng.La Thanh Sơn đứng ở cửa kêu một tiếng "bảo bối".

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào tàn thuốc đã tắt hẳn trong thùng rác một hồi, sau đó lại móc hộp thuốc lá ra lần nữa lấy thêm một điếu, ngậm lên miệng đốt lửa, quay người bước xuống lầu dưới ký túc xá.Em ấy không nhớ ra mình.

Vương Nhất Bác nghĩ.[Hết phiên ngoại 1]
 
[Bjyx/Cv] Tôi Thích Cậu Từ Rất Lâu Rồi | Tương Tử Bối
Phiên ngoại 2


Mới đây, đội tuyển sẽ đại diện cho cả nước tham gia vào giải thi đấu PUBG thế giới cuối cùng cũng được công bố chính thức ra bên ngoài, TZG là đội tuyển hàng đầu trong nước, thành công lọt vào danh sách khách mời của trận đấu quốc tế vào tháng sau.

Đội hình vừa ra sân đã lập tức nhấc lên một làn sóng không nhỏ.Trong giới esports, bởi vì các trận đấu PUBG không hấp dẫn được nhiều người xem, cho nên độ hot vẫn kém hơn các loại game MOBA khác rất nhiều, thế nhưng trong khoảng thời gian này mọi người cứ mãi thảo luận về nó không ngớt là bởi vì...Vào trận đấu cuối cùng giúp TZG giành được chức quán quân vào tháng trước, đội trưởng mới của TZG đảm nhận vị trí chưa tới một mùa - TZG-YBO - đã thành công ăn gà với thành tích siêu khủng là 11 kills, video highlight góc nhìn thứ nhất của anh đã được đăng tải và truyền đi trên mạng, tất cả người chơi xem xong đều muốn dựng thẳng ngón cái lên cảm khái một câu "Sướng!".Những người chơi từ khắp mọi nơi đều bàn tán đến sôi nổi, còn các đội viên của TZG thì đã di chuyển đến nước Đức - địa điểm tổ chức giải thi đấu quốc tế vào tuần trước, đồng thời liên tục tập luyện trong vòng sáu ngày.TZG vừa bắn xong một trận huấn luyện thi đấu, các thành viên đang trở lại phòng huấn luyện nghỉ ngơi.Lúc này hai cái ghế sô pha lớn được đặt trong phòng huấn luyện đều đã đầy người ngủ, rõ ràng phòng nghỉ chỉ cách có mấy bước bên ngoài, thế nhưng vẫn không có ai muốn động đậy dù chỉ là một chút.

Giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của mấy thanh niên nghiện net bình thường đều rất lộn xộn, sau khi đến đây còn phải phối hợp với bên ban tổ chức giải đấu để chụp ảnh và quay MV quảng cáo, bị giày vò tận mấy ngày, đến lúc huấn luyện còn có vài người không nhịn được mà ngáp dài ngáp ngắn mấy tiếng.Đội viên còn tỉnh táo duy nhất ở trong phòng hiện đang ngồi tại chỗ của mình, mang theo điệu bộ nhàn rỗi lướt điện thoại.Vương Nhất Bác đang xem Weibo của bạn trai nhà mình.Tài khoản Weibo của Vương Nhất Bác là do huấn luyện viên đăng ký, mới mấy tháng ngắn ngủi đã có gần trăm vạn người hâm mộ, so với mấy minh tinh khỏ khác còn tăng nhanh hơn rất nhiều, thế nhưng số người mà anh theo dõi lại chưa tới con số mười, trừ bỏ đội tuyển, đồng đội và nhà tài trợ, thì cũng chỉ có một họa sĩ nhỏ với mấy vạn fan.Trước khi Vương Nhất Bác trở lại đấu trường, Tiêu Chiến đã đăng tải bức vẽ của anh lên.

Sau một trận thành danh, Weibo của anh đã có không ít người quan tâm tới, hiện tại bên dưới bức vẽ ấy đã có hơn bảy ngàn bình luận, suy đoán nào cũng đều có cả.Tối hôm qua Tiêu Chiến còn ở trên điện thoại hỏi mấy lần "Làm sao bây giờ?", "Em nên trả lời bọn họ thế nào đây?", giọng điệu hoang mang, Vương Nhất Bác nghe thấy mà còn không nhịn được cười liên tục.Hôm nay vừa làm mới bảng tin một cái, trang cá nhân của Tiêu Chiến lại xuất hiện thêm một bài đăng mới.[Tiểu Nguyệt]: Trước khi YBO chưa thi đấu thì tôi đã thích cậu ấy rồi, vẽ đồng phục của TZG là bởi vì lúc ấy tôi cũng đang nhận vẽ tranh riêng cho một bạn fan của tuyển thủ nào đó ở trong TZG.

Tôi không biết bất cứ nội bộ gì bên trong đội tuyển hết.

Ây, chỉ là người hâm mộ, mọi người đừng suy đoán nữa, cảm ơn.

YBO follow tôi chắc là do trượt tay thôi, hy vọng lúc mọi người bình luận đừng có tag cậu ấy vào, tôi là nam, không phải fan nữ...

Cảm ơn lần nữa, với lại tôi cũng hết nhận vẽ rồi."

Tôi nhìn thấy có một người hâm mộ đã lập Fanpage Weibo cho cậu rồi đó, lượt follow còn hơn mười vạn, không thì cậu cũng follow một cái đi?"

Sợ quấy rầy người khác nghỉ ngơi, huấn luyện viên đứng ở bên cạnh anh nhỏ giọng nói, "Ghê nha, không có mấy tuyển thủ được đãi ngộ như vậy đâu."

"Không."

Vương Nhất Bác vuốt màn hình, không ngẩng đầu, "Chơi game thì cần gì người hâm mộ?"

"Có phúc mà không biết hưởng."

Anh Duy cười cười, lắc điện thoại di động trong tay mình, "Lúc trước mấy người hâm mộ còn thay anh bất bình, nói sẽ không có ai có thể thay thế được vị trí của anh, khuyên anh trở về đi, còn bây giờ...

Mẹ nó đều kêu anh nhớ dưỡng thương cho thật tốt, còn chúc anh về hưu vui vẻ."

Huấn luyện viên gật đầu: "Xã hội chính là tàn khốc như vậy đấy."

Vương Nhất Bác không có nghe hai người họ nói chuyện, anh đọc đi đọc lại câu đầu tiên trong bài đăng trên Weibo của Tiêu Chiến đến mấy lần, vốn định bình luận, cuối cùng lại trực tiếp chia sẻ về.[TZG-YBO]: Cảm ơn thầy Tiểu Nguyệt đã thích tôi, tôi cũng vô cùng thích tranh vẽ của thầy.Đêm đó lúc hai người đang gọi video, Tiêu Chiến cau mày, vẻ mặt xoắn xuýt nói: "Anh còn gõ thêm hai cái khoảng trắng."

"Run tay."

Người đội trưởng vừa giết 11 mạng một trận đưa ra lý do vô cùng qua loa.

Vương Nhất Bác lau mặt sạch sẽ, treo khăn mặt lên, "Khi nào thì em qua đây?"

Hộ chiếu của Tiêu Chiến đã hết hạn, đang được cấp lại."

Chuyến bay thứ ba vào tuần sau."

Tiêu Chiến chột dạ tắt thông báo Weibo, "Xóa cái bài đăng Weibo kia đi."

Huấn luyện viên đã nói qua với bọn họ, đội tuyển không phản đối yêu đương, thế nhưng không đồng ý chuyện công khai, dù sao cũng không lường trước được hậu quả của nó, đội tuyển cảm thấy không đáng để mạo hiểm như vậy.Vương Nhất Bác nói: "Anh không thể PR cho họa sĩ yêu thích của mình sao?"

Tiêu Chiến có hơi buồn cười, giương khóe miệng nghiêm túc gọi anh: "Vương Nhất Bác."

"Anh không xóa đâu."

Vương Nhất Bác rũ mắt xuống nhìn cậu, nhịn không được chụp màn hình mấy cái, "Cuối tuần tới em tự xóa đi."...Ngày Tiêu Chiến bay đến Cologne, giải thi đấu PUBG quốc tế chính thức được khai mạc.Lúc Tiêu Chiến vừa đến khách sạn, TZG đã xuất phát, cậu gửi hành lý của mình lại cho nhân viên giữ đồ rồi lập tức chạy tới đấu trường.Huấn luyện viên sắp xếp chỗ ngồi cho cậu ở vị trí đầu, nhưng vẫn không thấy rõ được mặt của tuyển thủ, phải dựa vào màn hình lớn để nhìn.

Cậu vừa ngồi xuống ghế thì các tuyển thủ cũng lần lượt ra sân.Người ngồi bên cạnh Tiêu Chiến cũng là người Trung Quốc, lúc ống kính chuyển đến Vương Nhất Bác, tiếng hét của các cô gái Trung Quốc này lập tức làm Tiêu Chiến giật mình.Đợi đến khi máy quay lướt qua rồi thì mới chịu yên lặng một chút, Tiêu Chiến lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho huấn luyện viên, báo cho anh ta là mình đã tới, để đối phương yên tâm."

A a a!

Tôi có được nick WeChat của YBO rồi!!"

Đầu ngón tay Tiêu Chiến dừng lại, nhịn không được thoáng quay đầu qua nhìn cô gái bên cạnh.Bởi vì ánh sáng không còn đủ để đến chỗ khán giả nữa, cho nên cậu không nhìn thấy được khuôn mặt của cô gái ấy, chỉ biết là mỗi cử chỉ của đối phương đều tản ra một mùi thơm nhè nhẹ chỉ thuộc về riêng phái nữ."

Thật hả?!

Sao mà cậu có được hay vậy?"

"Suỵt...

Tôi đã mua nó từ nhân viên của TZG đó."

"Đỉnh!!!

Cậu kết bạn rồi hả?"

"Đợi sau khi hết trận đấu sẽ kết bạn."

Cô gái không nhịn được cười, "Tôi còn đặc biệt hỏi thêm, YBO không có bạn gái."

"Tôi tin tưởng cậu đó chị em, mau đăng ảnh đẹp nhất làm ảnh đại diện đi."

Tiêu Chiến yên lặng nhét điện thoại vào trong túi.Các cô gái hưng phấn nói chuyện một hồi lâu mới ngừng lại, lúc trận đấu sắp bắt đầu, người bên cạnh Tiêu Chiến rốt cuộc cũng nhìn sang cậu một cái."

A, đồng hương!"

Đôi mắt cô gái cong cong lên, "Cậu cũng là du học sinh hả?"

Tiêu Chiến lắc đầu: "Tôi chỉ đến xem thi đấu thôi."

"Oa, fan đích thực nè, đặc biệt bay sang đây chỉ để xem thi đấu PUBG luôn?"

Cô gái nói, "Cậu là fan của đội tuyển nào thế?

TZG hay WWP?

Hay là fan riêng của tuyển thủ nào?"

Tiêu Chiến yên lặng một hồi.Cô gái nhận ra: "Cậu thích đội tuyển nước ngoài hả?

Bạn của tôi cũng thế..."

"Không phải."

Ánh đèn sân khấu sáng lên, Tiêu Chiến theo bản năng nhìn về phía trước.Cảm thấy Tiêu Chiến không muốn nói chuyện, cô gái mím môi gật đầu, vừa định quay đi."...

Tôi thích TZG YBO."

Tiêu Chiến quay đầu, mỉm cười với cô: "Tôi là fan của anh ấy."

Trận thi đấu khai mạc lần này, TZG bắn vô cùng hay, mặc dù chỉ ăn được cái đít gà (hạng 2), nhưng tổng số mạng cộng lại của cả đội được tận 14 mạng, giúp TZG kéo được một khoảng cách với các đội tuyển khác trên bảng tiêu diệt.Các đội viên của TZG bước xuống khán đài trong tiếng hoan hô.Lâm Hứa Hoán duỗi lưng một cái: "Chậc, em đã soạn sẵn xong câu từ để trả lời cho cuộc phỏng vấn khi vô địch trận chung kết sắp tới hết cả rồi á."

"Bớt gáy lại."

Huấn luyện viên nói, "Thấy tụi trên mạng mắng còn chưa đủ hả?"

"Không sao đâu, bọn họ đều đã quen với mấy câu gáy to này của em rồi."

Huấn luyện viên im lặng lườm hắn một cái, quay đầu vừa định nói cái gì đó thì thấy Vương Nhất Bác đứng đằng sau đã mặc áo phao vào, cũng kéo xong dây kéo lên, che đi đồng phục đội.Huấn luyện viên gọi anh lại: "Đừng đi vội, còn chưa bàn xong bữa tối nên ăn gì mà."

"Em không ăn, mọi người cứ đi đi."

Vương Nhất Bác đè thấp mũ xuống, mang khẩu trang và ba lô lên.Huấn luyện viên lập tức hiểu ra: "Hay là cậu mang Tiêu Chiến qua ăn chung với mọi người luôn đi."

"Em dẫn em ấy về khách sạn."

Vương Nhất Bác nói.Khuôn mặt mọi người đều lộ vẻ nhiều chuyện.Mặc dù biết Vương Nhất Bác có chừng mực, nhưng huấn luyện viên vẫn vỗ vai anh nhắc nhở: "Bây giờ còn đang thi đấu, nhớ kiềm chế một chút."

Lâm Hứa Hoán ngồi gần nhất, lỗ tai còn thính, hắn lập tức nói: "Không sao đâu, cách âm của khách sạn rất tốt, em đã thử rồi."

Vương Nhất Bác tiện tay cầm lấy gối kê cổ, không nặng không nhẹ ném lên mặt Lâm Hứa Hoán: "Đi đây."

Nhiệt độ tháng Ba ở Cologne gần như đã xuống âm, Tiêu Chiến đứng ở đại sảnh đấu trường cúi đầu mân mê điện thoại.Bỗng nhiên ba lô bị ai đó kéo nhẹ một cái, Tiêu Chiến quay đầu, nhìn thấy được vành nón màu đen quen thuộc.Vương Nhất Bác che rất kín, giọng nói xuyên qua lớp khẩu trang trầm thấp nặng nề: "Chờ anh lâu không?"

"Không có, em vừa mới ra thôi."

Tiêu Chiến nói xong, điện thoại lại vang lên.Cậu vốn định tự mình trở về khách sạn trước, cho nên đã gọi xe, hiện tại xe đã đến.Tiêu Chiến nói: "...

Em chưa kịp hủy chuyến."

"Cũng vừa đúng lúc."

Vương Nhất Bác kéo lại dây đeo bên tai trái của khẩu trang, "Về khách sạn đi."

Trên đường trở về, điện thoại của Vương Nhất Bác cứ vang lên không ngừng, anh cũng không động đậy, mặc cho nó kêu.Tối qua, Vương Nhất Bác huấn luyện tới tận nửa đêm, ngủ chưa được mấy tiếng đã phải thi đấu.

Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, tinh thần anh luôn trong trạng thái căng thẳng, mãi đến khi ngồi lên xe cùng Tiêu Chiến, bả vai mới dần thả lỏng.Ghế sau xe rất rộng, nhưng hai người vẫn tựa vai vào nhau.

Dưới lớp ống tay áo dày cộm, bàn tay họ tự nhiên đan chặt.Tiêu Chiến còn chưa kịp mở lời, Vương Nhất Bác đã hơi nghiêng người về phía trước, cúi thấp đầu, tựa vào vai anh."

Tối hôm qua anh ngủ không ngon."

Giọng nói của anh trầm thấp.Tiêu Chiến theo bản năng chỉnh lại tư thế để cho Vương Nhất Bác có thể thoải mái: "Vậy anh ngủ một lát đi, đến nơi em sẽ kêu anh."

Đến khách sạn, Vương Nhất Bác ngã đầu xuống đã ngủ mất.

Tiêu Chiến để nhân viên chuyển hành lý lên, sau khi sắp xếp đơn giản mấy thứ xong thì cũng vọt vào phòng tắm, không có chuyến bay trực tiếp từ Mãn Thành đến Cologne, sau khi máy bay hạ cánh cậu phải ngồi tàu hỏa thêm hai tiếng nữa, bây giờ mà còn không tắm rửa thì toàn thân đều cảm thấy cực kỳ không thoải mái.Lúc cậu bước ra Vương Nhất Bác vẫn còn đang ngủ, Tiêu Chiến quyết định đợi anh tỉnh dậy rồi mới gọi dịch vụ khách sạn.

Cậu vừa nhấn vào nút "Xin đừng quấy rầy" xong, đã nghe thấy trên giường truyền đến một giọng nói rầu rĩ: "Còn chưa sửa soạn xong nữa sao?"

"Xong rồi."

Tiêu Chiến sững sờ, "Em cứ nghĩ là anh đã ngủ rồi chứ, anh muốn ăn tối sao?"

"Không muốn."

Vương Nhất Bác mở mắt, "Qua đây."

Tiêu Chiến vừa nằm lên giường đã bị ôm lấy như một cái gối ôm.Vương Nhất Bác nói: "Anh còn chưa có tắm, nhưng đồng phục đội đã che lại quần áo bên trong hết rồi, không có bẩn, có chê anh không?"

Tiêu Chiến để mặc anh ôm, nói: "Không chê."

Vương Nhất Bác càng táo tợn thêm, cúi đầu vùi mặt vào cổ cậu, hít lấy mùi hương sữa tắm trên người Tiêu Chiến.Đã hai tuần anh không có gặp Tiêu Chiến rồi.Điện thoại di động trên bàn của Vương Nhất Bác kêu lên không ngừng.Tiêu Chiến hỏi: "Hay là anh nói với huấn luyện viên một tiếng là chúng ta đã đến khách sạn rồi đi?"

"Cũng đâu còn con nít nữa đâu."

Tiêu Chiến đành phải thành thật nói: "...

Cổ em hơi ngứa."

Vương Nhất Bác dừng lại vài giây rồi bật cười, hơi thở phả lên cổ Tiêu Chiến càng khiến cậu ngứa ngáy hơn.Vương Nhất Bác chậm rãi ngồi dậy, cầm điện thoại lên đưa cho Tiêu Chiến.Tiêu Chiến mờ mịt nhìn anh: "?"

"Không phải muốn xóa bài đăng trên Weibo sao?"

Lúc này Tiêu Chiến mới nhớ tới chuyện bài đăng kia, điện thoại Vương Nhất Bác hiện lên giao diện WeChat, huấn luyện viên đã gửi tới hơn mười cái tin nhắn."

Anh trả lời tin nhắn trước đi."

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua bên dưới màn hình, sau đó lại nhanh chóng rời mắt, "...

Có người gửi lời mời kết bạn kìa."

Vương Nhất Bác nằm xuống giường lại, trả lời tin nhắn ngay dưới mắt Tiêu Chiến, nhấn vào lời mời kết bạn.[Hệ thống: Bebe muốn kết bạn với bạn, kèm theo tin nhắn: "QAQ!"][Hệ thống: Bebe muốn kết bạn với bạn, kèm theo tin nhắn: "YBO đại thần, đồng ý kết bạn với em đi, xin anh đó~~"]Tài khoản WeChat cá nhân của Vương Nhất Bác chưa từng tùy tiện cho người khác, anh nhìn chằm chằm vào tin nhắn xác minh trong vài giây, lúc sau mới nhận ra được đây là người hâm mộ.Vương Nhất Bác nhíu mày, vừa muốn nhấn từ chối, đã phát hiện người bên cạnh mình đang khẽ meo meo xem điện thoại của anh."

Anh không có cho fan WeChat của mình."

Tiêu Chiến hơi giật mình, sau đó nói: "Em biết."

Cậu đơn giản kể lại chuyện xảy ra ở giải đấu hôm nay cho anh.Nói xong, Tiêu Chiến do dự một chút, vẫn là nói: "Thật ra...

Anh muốn kết bạn với fan cũng được."

Đám người Lâm Hứa Hoán ít nhiều gì cũng có kết bạn với vài người hâm hộ, đều là fan trung thành kiểu điên cuồng ném hỏa tiễn ở trên livestream.Tiêu Chiến nghĩ thầm, chỉ cần không nói chuyện quá mức thân thiết là được.Cũng không nên thêm quá nhiều người.Vương Nhất Bác cắt ngang suy nghĩ của cậu: "Em trả lời như thế nào?"

Tiêu Chiến ngẩn người: "Sao cơ?"

"Cô ta hỏi em thích tuyển thủ nào thì em trả lời ra sao?"

Tiêu Chiến nói: "Em nói em thích YBO."

"..."

Vương Nhất Bác vốn là muốn trêu chọc cậu, nhưng lại quên mất Tiêu Chiến là một người rất thành thật, hỏi gì đáp nấy.Vương Nhất Bác nhấn từ chối lời mời kết bạn, nói: "Không thêm, thêm một fan là đủ rồi, nhiều quá đỡ không nổi."

Tiêu Chiến bật thốt lên hỏi: "Anh đã thêm một người rồi?"

Vương Nhất Bác "Ừ" một tiếng: "Là một họa sĩ, vẽ rất đẹp, còn tỏ tình với anh trên Weibo."

Tiêu Chiến: "..."

"Nhưng em ấy không cho anh chia sẻ Weibo của em ấy về, em nói xem, có phải em ấy hết muốn làm fan của anh rồi hay không?"

Lỗ tai của Tiêu Chiến đỏ bừng, im lặng nửa ngày: "Cậu ấy không có."

Vương Nhất Bác nói: "Ở đó mà không có, em ấy cứ như không muốn dính líu một chút quan hệ gì với anh vậy."

Ngay khi giọng nói của Vương Nhất Bác trầm xuống, bờ môi lập tức bị hôn lên một cái.Tiêu Chiến nói: "Đã nói là không có rồi mà."

Kết thúc trò chơi nhập vai, Vương Nhất Bác đặt tay lên trán Tiêu Chiến, dịu dàng dùng sức hôn lên.Đối mặt với người yêu đã xa cách mấy chục ngày, một chút tiếp xúc cũng có thể cọ ra lửa.

Vương Nhất Bác hôn một hồi lại kiềm chế ngẩng đầu lên, nói: "Trong khoảng thời gian này em đừng có hôn trộm anh, anh nhịn không được."

Vương Nhất Bác cũng xem như là có giới hạn trong phương diện kia, trong thời gian thi đấu sẽ không làm chuyện gì quá trớn, có thể một lát nữa anh còn phải đi họp với huấn luyện viên.Tiêu Chiến liếm sạch nước trên môi, ồ một tiếng.Mấy giây sau, Tiêu Chiến nghiêm túc bổ sung: "Nhưng anh có thể hôn em mà."

Vương Nhất Bác: "..."

Có đôi khi anh hoài nghi Tiêu Chiến là đang cố ý.Nằm được nửa tiếng, Vương Nhất Bác kêu dịch vụ của khách sạn, lập tức có người đưa bữa tối lên cho họ.Sợ Tiêu Chiến cảm thấy bẩn, Vương Nhất Bác rửa sạch bát đũa của khách sạn một chút.

Lúc anh bước ra ngoài thì Tiêu Chiến đang nghe điện thoại, cậu mang bao tay lột vỏ tôm, điện thoại mở loa ngoài."

Rảnh thì có thể đến quảng trường nhà thờ dạo một vòng, chỗ đó có rất nhiều họa sĩ đường phố."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ thoải mái.Biết Tiêu Chiến đang nói chuyện điện thoại với người nhà, Vương Nhất Bác yên lặng ngồi vào một bên, không lên tiếng quấy rầy.Hai mẹ con trò chuyện một hồi, cuối cùng cũng có ý định cúp điện thoại."

Bây giờ con đang ở với Vương Nhất Bác sao?"

Bà Tiêu đột nhiên hỏi.Vương Nhất Bác khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn cậu, biểu cảm trên mặt lộ ra một chút ngốc khó có thể thấy được.Tiêu Chiến "dạ" một tiếng."

Trong khoảng thời gian này cậu ấy hẳn là rất bận rộn, con nên thuê thêm một phòng nữa đi."

Bà Tiêu nói.Tiêu Chiến: "Con sẽ nói lại với anh ấy."

Vừa cúp điện thoại, Tiêu Chiến quay đầu nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Vương Nhất Bác, cậu giải thích: "Lúc trước mẹ phát hiện em cứ luôn xem anh thi đấu, nên em đã nói với mẹ rồi.

Anh để ý sao?"

Đương nhiên Vương Nhất Bác không để ý, chỉ là sau khi biết được chuyện này cơn buồn ngủ của anh đều đã hoàn toàn biến mất sạch sẽ, thậm chí còn có một chút cảm giác hồi hộp khó hiểu.Mãi đến lúc sau khi Tiêu Chiến đã thiếp đi, anh vẫn còn đang nhìn trần nhà.Được một lát, Vương Nhất Bác yên lặng đứng dậy, tùy tiện choàng thêm một cái áo khoác, cầm điện thoại di động đi ra ngoài ban công.Anh mở nick WeChat vừa mới được thêm vô lại hồi trước.[Nhất Bác]: Ba, ba đang làm gì vậy?Không nhận được tin trả lời, anh lại gửi tin nhắn qua cho mẹ.[Mẹ]: Ba mẹ vừa dậy.

Con chờ một chút, ông ấy đánh chữ hơi chậm.[Vương Dĩ Tự Cường]: Chuyện gì?[Nhất Bác]: Nhớ ba, muốn tìm ba tâm sự.[Nhất Bác]: Dạo này sức khỏe của ba thế nào?Ông Vương đẩy mắt kính, híp mắt nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại, chỉ nhận thấy bên trong những câu nói lấy lòng kia đều là cạm bẫy.[Vương Dĩ Tự Cường]: Không có anh ở đây, tôi khỏe lắm.[Nhất Bác]: Dạ, con mới phát hiện ra được một chuyện, muốn thưa với ba.[Vương Dĩ Tự Cường]: Chờ một chút.[Nhất Bác]: Con phát hiện mình thích đàn ông.Gửi xong câu này, Vương Nhất Bác tắt thông báo tin nhắn của ba anh, sau đó mở app du lịch ra đặt một phòng khách sạn vào đúng ngày thi đấu kết thúc, thuê trọn trong một tuần.

Làm xong đâu đó rồi anh mới quay người trở về phòng.Vương Nhất Bác đứng bên ngoài rất lâu, trên người có hơi lạnh, anh dứt khoát nằm bên ngoài chăn, định đợi ấm lại một chút rồi mới chui vào trong.Một cánh tay thò ra từ bên trong chăn, đụng lên mu bàn tay của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến bị cảm giác lạnh lẽo làm cho tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng hé mắt.Vương Nhất Bác còn chưa kịp nói gì, Tiêu Chiến đã nhích lại gần anh, sau đó đưa tay ôm chầm lấy Vương Nhất Bác, kéo một nửa chiếc chăn của mình qua."...

Anh có lạnh không?"

Tiêu Chiến nói bằng giọng mũi, nửa tỉnh nửa mê nói: "Nhích vào gần em một chút đi, em ấm lắm."

Vương Nhất Bác nói "Ừm."

Vừa dứt lời được nửa phút, tiếng hít thở của Tiêu Chiến lại bình ổn một lần nữa.Màn đêm bao trùm lấy thành phố, hoa tuyết từng cánh chầm chậm rơi xuống nhân gian, vừa chạm ngưỡng đã tan thành bọt nước.Cologne rơi vào trong một đêm mưa tuyết lãng mạn, thành phố cũng dần chìm vào trong giấc ngủ, đôi tình nhân cứ vậy mà ôm nhau thiếp đi.[Hết phiên ngoại 2]
 
[Bjyx/Cv] Tôi Thích Cậu Từ Rất Lâu Rồi | Tương Tử Bối
Phiên ngoại 3


Giữa hè tháng Bảy, nắng nóng gay gắt, sân trường Mãn Trung chật kín học sinh chụp ảnh tốt nghiệp.Thứ tự chụp ảnh được xếp theo lớp, những lớp chưa đến lượt sẽ vào trong tránh nắng.Chẳng được bao lâu các học sinh đã ngồi bệt xuống đất.

Giáo viên biết bọn họ mệt, cộng thêm vừa qua kỳ thi nên cũng mắt nhắm mắt mở làm ngơ.

"Cái thời tiết quái quỷ gì đây chứ?

Mùa hè năm trước làm gì nóng như vậy?"

"Chúng ta cũng xui xẻo thật, chụp ảnh tốt nghiệp ngay ngày nóng nhất tháng!"

Lâm Khang giơ tay lau mồ hôi trên trán, "Trước khi ra ngoài tôi nhìn thử rồi, nhiệt độ cao nhất hôm nay là 39 độ!"

"Thế sao không đổi ngày chụp ảnh đi chứ?"

"Đúng đó!"

Lâm Khang vừa nói chuyện với bạn học trước mặt xong thì quay đầu nhìn người bên cạnh.Vương Nhất Bác đang dựa lưng lên tường, hai chân giang rộng ra một cách lười biếng, lúc sau mới lên tiếng: "Nhìn cái gì?"

Lâm Khang: "Trời nóng như vậy mà mặt cậu cứ lạnh tanh, tôi đang thử xem có giải nhiệt được tí nào không."

Bạn học trước mặt: "..."

Vương Nhất Bác úp màn hình điện thoại đang chiếu giải PUBG quốc tế: "Thế có đỡ nóng không?"

"Hình như không."

Lâm Khang nói.

"Quay đầu lên."

"Ò."

Mấy bạn học xung quanh cười không ngớt.

"Cậu bị ngốc hả?

Nếu Vương Nhất Bác mà có cái chức năng đó thì quạt trong lớp chúng ta đã vứt đi từ lâu rồi."

"Vứt cái gì mà vứt, tìm đâu ra gió từ tên nhạt nhẽo đó, tôi chịu đựng cậu ta cũng ba năm rồi."

Một bạn học đứng lên, vỗ lên quần mấy cái: "Đi thôi."

Lâm Khang: "Đi đâu?"

"Đi rửa mặt chứ đi đâu nữa?"

Cậu ta chỉ vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi của mình, "Tôi không muốn chụp ảnh tốt nghiệp với bộ dạng này đâu."

"Có về kịp không đó?"

"Sao mà không kịp?"

Đối phương hất cằm về phía xa, "Lớp của La Thanh Sơn vừa mới xếp hàng lên thôi."

Tất cả mọi người đều theo bản năng nhìn sang hướng đó.Âm thanh bình luận trận đấu vẫn vang lên bên tai Vương Nhất Bác, nhưng động tác xoay điện thoại của anh bỗng khựng lại, rồi lặng lẽ ngước mắt lên.

Cách đó không xa, hơn bốn mươi học sinh lớp Ba đang tụ họp thành một nhóm.

Ai nấy đều bị cái nắng hun nóng, quần áo xộc xệch, tư thế xiêu vẹo.

Duy chỉ có một học sinh trong đó là nổi bật hơn hẳn.Tiêu Chiến đứng ở cuối hàng, từng chiếc nút trên áo đồng phục được cài ngay ngắn, hai vai thẳng tắp, cần cổ thon dài.

Dù trên mặt có lấm tấm mồ hôi vẫn mang lại cho người ta cảm giác sạch sẽ dễ chịu, hệt như một chú hạc trắng đứng bên bờ hồ.

La Thanh Sơn bị nóng liên tục kéo áo ra để phẩy, vừa quay đầu thấy mồ hôi trên mặt Tiêu Chiến, hắn lập tức vung tay quạt cho cậu."

Ối...

Cái tên La Thanh Sơn kia không phải vừa chơi bóng xong hả?

Trên người hắn toàn mồ hôi, gió quạt ra thối chết con người ta."

Lâm Khang cười nói, "Thôi, đi rửa mặt đi.

Vương Nhất Bác có muốn đi cùng không?"

Vương Nhất Bác cụp mắt xuống, chữ "không" định bật ra thì dừng lại."

Tiện đường đến căn tin mua nước mận chua đi, món đó giải nhiệt tốt lắm, hớp một phát là sảng khoái hết cả người luôn."

Vương Nhất Bác ngồi dưới đất tự dưng chớp mắt một cái.

Một lúc sau, anh nhét điện thoại vào trong túi quần, chống đất đứng dậy."

Đi thôi."

Chụp ảnh tốt nghiệp xong thì đã ướt cả lưng áo.La Thanh Sơn không chịu được nóng, vừa bước xuống cầu thang thì kéo chiếc áo ướt đẫm mồ hôi lên, nghe thấy mọi người xì xào đi mua nước, hắn lập tức nói: "Tôi đi với Tiêu Chiến."

"Các cậu đi đi, tôi không đi.

Lát nữa tôi phải đi gặp giáo viên."

Tiêu Chiến thuộc tuýp người nghệ thuật, giọng nói đều đều, khiến cái nóng trong lòng người nghe cũng tan đi đôi chút.La Thanh Sơn cười: "Được, vậy em trở về chỗ nghỉ đợi anh, anh mua nước về cho."

"Không sao, em có mang nước rồi."

"Sao lại khách sáo với anh như vậy."

La Thanh Sơn không quan tâm lời từ chối của cậu, "Thời tiết như này uống nước lạnh mới sảng khoái chứ, đợi anh."

Tiêu Chiến do dự vài giây mới gật đầu: "Được, cảm ơn anh."

Hôm nay học sinh lớp mười và mười một vẫn có lịch học, lúc La Thanh Sơn đến thì vừa lúc tan lớp, căn tin nghẹt kín người.La Thanh Sơn phải tốn rất nhiều sức mới chen vào được trong đám đông, hắn thò đầu nhìn vào tủ lạnh: "Dì ơi, cho con hai ly nước mận chua, hai ly lạnh nhất ở dưới đáy tủ lạnh ấy!"

"Giờ ra chơi thứ hai rồi lấy đâu ra nước mận chua nữa?"

Dì bán hàng cho nước mận chua vào túi nhựa rồi đưa cho người kế bên hắn, "Đây, cậu ta mua ly cuối cùng rồi đấy."

La Thanh Sơn lẩm bẩm một hồi, sau đó vô thức quay đầu nhìn người bên cạnh.Đường nét trên khuôn mặt chàng trai lạnh lùng mà sắc sảo, mái tóc xõa tán loạn trước trán, cũng không liếc nhìn hắn lấy một lần.Cậu chỉ nhận lấy ly nước từ tay dì bán hàng rồi quay người bỏ đi.La Thanh Sơn lập tức nhận ra anh, hét lên: "Chờ chút đã Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác hơi dừng chân, quay đầu lại."

Cậu có thể bán ly mận chua đó cho tôi không?"

La Thanh Sơn nói, "Tôi trả gấp đôi, thêm một chai coca lạnh nhé?"

"Không."

Vương Nhất Bác nói xong thì xoay người muốn đi, lại bị kéo về."

Đừng như vậy mà Vương Nhất Bác, giúp tôi một chút đi, gấp ba được không..."

La Thanh Sơn còn chưa nói xong thì đối phương đã rút tay lại, tay hắn vồ hụt vào trong không khí."

Không bán."

Giữa dòng người đông đúc, Vương Nhất Bác hất tay hắn đi ra ngoài, lạnh lùng từ chối: "Tránh ra."

Sau khi bàn bạc với giáo viên về kế hoạch tình nguyện, Tiêu Chiến trở lại chỗ tránh nóng.

Số người trong lớp đã giảm xuống một nửa, phần còn lại cơ bản đều đang chơi điện thoại hoặc viết lưu bút cho bạn cùng lớp.La Thanh Sơn còn chưa trở lại, Tiêu Chiến quay về chỗ ngồi của mình.

Đang cảm thấy hơi khát thì bỗng dưng trông thấy một ly nước mận chua, ly nước bị để bên ngoài khá lâu nên thành ly lấm tấm đầy những giọt nước.Tiêu Chiến phải nói từ nãy đến giờ, cổ họng hơi khô, không khỏi nuốt nước bọt mấy lần.Cậu hỏi bạn học bên cạnh: "Đây là của ai vậy?"

"Không biết nữa, lúc nãy tôi đang viết lưu bút."

Người nọ nghiêng đầu hỏi những bạn học khác: "Cậu cậu có nhìn thấy không?"

Một người trong đó ngẩng đầu lên "À" một tiếng: "Chắc là của La Thanh Sơn đấy, không phải cậu ta đi mua nước cho cậu à?

Vừa nãy thấy cậu ta về rồi, không biết lại chạy đâu mất."

Điện thoại cậu bỗng dưng rung lên một cái, Tiêu Chiến nói cảm ơn với bạn học rồi lấy điện thoại ra nhìn.[La Thanh Sơn]: Tiêu Chiến, anh đi chào thầy thể dục, lát nữa về.

Nước của em để ở chỗ ngồi.Tiêu Chiến nhắn lại một câu "Cảm ơn."

Mở nước mận chua ra uống một hớp.Dòng nước chua ngọt chảy xuống cổ họng, mát lạnh cả khoang miệng.

Tiêu Chiến chớp mắt vài cái, thoải mái đến nổi bả vai cũng thả lỏng vài phần.

"Khi nào thì chúng ta được giải tán vậy?

Nóng muốn xỉu."

Những bạn học bên cạnh xì xào.

"Ấy, đến lớp Tám chụp ảnh à...

Ui, cậu nhìn bạn nam kia kìa, là người lần trước mà tớ nói chơi game siêu giỏi á.

Cậu ta chơi bóng cũng đỉnh lắm, La Thanh Sơn đánh không lại đâu."

Tiêu Chiến chớp mắt một cái, cắn ống hút ngẩng đầu nhìn hướng bạn học nói đến, bỗng dưng bất ngờ bắt gặp một ánh mắt đen nhánh.

Học sinh lớp Tám xếp thành hàng dài, bọn họ cũng sửa sang lại gọn gàng, giờ phút này mọi người đều đứng ngay ngắn, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn thẳng vào máy ảnh.

Chỉ có nam sinh cuối hàng bên phải là không nhìn vào ống kính.Người nọ đang nhìn mình.Tiêu Chiến nhận ra anh, là nam sinh lần trước cản bóng giúp cậu ở sân bóng rổ.

Lần trước ở trên sân, thật ra cậu không nhìn rõ mặt đối phương cho lắm.

Lần này khoảng cách cũng không được tính là gần, chỉ có thể trông thấy đôi mắt và đường nét khuôn mặt không rõ ràng.Tiêu Chiến nheo mắt lại, vừa muốn nhìn rõ hơn một chút..."

Tiêu Chiến, anh về rồi nè!"

La Thanh Sơn chạy như bay tới, cúi người nhặt bình nước của Tiêu Chiến rồi quay đầu thông báo: "Giáo viên nói lớp chúng ta có thể giải tán!"

Cả lớp hoan hô đứng lên, lập tức chặn mất tầm mắt cậu."

Đi nào, Tiêu Chiến.

Chúng ta chụp vài tấm ảnh đi, sau này không biết bao giờ mới được trở về đây."

Tiêu Chiến giật mình, "ừm" một tiếng, đưa tay ra với hắn: "Để em cầm ly nước cho."

"Không sao, anh cầm giúp em."

Vào lúc lớp Ba tuyên bố giải tán thì vừa khớp lớp Tám chụp ảnh xong bước vào, hai lớp ở chung một khu quả thật có hơi chật chội.

Ở giữa đám đông, Vương Nhất Bác nhìn về phía hai người ở cạnh tường.

Mọi người di chuyển chầm chậm, Vương Nhất Bác rũ mắt, yên lặng nghe bọn họ đối thoại: "Đúng rồi, bọn họ nói tuần sau sẽ đi công viên nước, em muốn đi cùng không?"

"Tuần tới em không ở trong nước."

"À, hình như em có nói với anh mà anh quên mất, vậy để lần sau đi...

Nước mận chua trên tay em ở đâu ra vậy?"

Tiêu Chiến khựng lại một lúc, nghi ngờ nói: "Không phải anh mua cho em à?"

"Nào có!

Anh mua cho em nước suối mà, ở đây này.

Lúc anh đến thì bán hết nước mận chua rồi..."

Âm thanh bỗng dưng im bặt, Vương Nhất Bác nhướn mi nhìn Tiêu Chiến đứng ở nơi đó, vẻ mặt ngơ ngác, bối rối một cách hiếm thấy."

Vậy cái này... là của ai?"

Tiêu Chiến hoảng loạn nói, "Em lỡ uống mất rồi."

Bình thường La Thanh Sơn cũng sẽ không quan tâm, nhưng lúc này nhìn ly nước mận chua cùng túi nhựa bọc bên ngoài, hắn luôn cảm thấy nó trông quen mắt mà khó chịu."

Vứt đi, ai mà biết cái ly đó có sạch hay không."

Hắn nói, "Tìm được của ai thì trả tiền lại là được rồi."

Tiêu Chiến theo bản năng nhìn xung quanh một vòng.Vương Nhất Bác ngoảnh mặt đi, lướt qua người bọn họ.

Anh có thể cảm nhận Tiêu Chiến vừa nhìn mình một cái.

Một lúc sau, Vương Nhất Bác nhớ tới mồ hôi trên người mình, bước chân hơi hướng kéo dài khoảng cách với hai người họ."

Vậy anh giúp em hỏi trong nhóm lớp với nhóm trường đi."

"Được, anh vứt nó đi giúp em nhé?"

"Không cần đâu, sạch mà, túi đựng còn chưa mở ra, cũng không có mùi vị gì lạ."

Giọng nói của Tiêu Chiến trở nên nghèn nghẹn, "Với lại ly nước được gói kỹ lắm, thân ly hình như cũng được lau sạch."

Sau khi giải tán, Vương Nhất Bác đi theo bạn học tạm biệt giáo viên, lúc ra khỏi văn phòng thì đã là chiều muộn.Sân trường được tô bởi một màu vàng rực ấm áp, chân trời là một mảng đỏ thẫm.

Vương Nhất Bác đứng ở hành làng trên lầu dạy học, chợt anh như có cảm giác mà nghiêng đầu nhìn xuống.Trên khán đài, La Thanh Sơn khoác vai Tiêu Chiến, hai tay làm hình chữ V giơ ra phía trước.

Tiêu Chiến thoạt nhìn như không có một chút cảm xúc gì, lại giống như đang mỉm cười...

Vương Nhất Bác nhìn không thấy rõ.Trong tay Tiêu Chiến còn cầm một ly nước mận chua chưa uống hết.Người trước mặt giúp bọn họ nhấn nút chụp hình.Vương Nhất Bác hơi co ngón tay, như thể để lưu lại cảm giác mát lạnh của ly nước.

Lúc lâu sau, anh rời mắt đi, rồi bước về phía trước.Loa phát thanh ở sân trường phát một bản tình ca, hòa cùng tiếng ve sầu réo rắt.

Những ngày tháng trung học của anh chính thức kết thúc vào buổi hè nóng bức này."

Vương Nhất Bác?

Vương Nhất Bác?"

Một giọng nói kéo suy nghĩ của Vương Nhất Bác trở lại.Vương Nhất Bác quay đầu: "Hử?"

"Cậu có nghe tôi nói cái gì không?"

Lâm Khang giơ chiếc mũ cử nhân lên, cười nói: "Thần kỳ thật đấy, hai ta tốt nghiệp trung học cùng nhau, giờ lại còn tốt nghiệp đại học chung nữa chứ."

"Nhưng mà cậu cũng ghê gớm thật, thời gian huấn luyện yêu ma quỷ quái thế mà còn có thể thuận lợi tốt nghiệp...

Mà sau khi cậu đi đánh chuyên nghiệp rồi thì điểm có hơi lẹt đẹt xíu."

Lâm Khang cảm khái.Vương Nhất Bác nói: "Câu cuối không cần phải nói."

Điện thoại trong túi bỗng dưng rung lên.[Tiêu Chiến]: Anh chụp ảnh tốt nghiệp ở đâu vậy?[Vương Nhất Bác]: Thư viện.[Tiêu Chiến]: Em đến rồi, nhưng không tìm thấy anh.Vương Nhất Bác hơi giật mình, nhanh chóng trả lời "Ở phía sau."

Ngay khi anh định hướng về cửa trước, thì bất ngờ đụng phải người đang tìm mình.Dưới ánh nắng, màu tóc của Tiêu Chiến hơi nhạt, tua rua trên mũ cử nhân hơi đung đưa khi nhìn thấy anh, đôi mắt cậu cong lên: "Anh mặc đồ cử nhân hợp thật đấy."

"Sao em lại đến đây?"

"Muốn chụp một tấm ảnh với anh."

Vương Nhất Bác bày ra vẻ mặt bối rối hiếm có.Tiêu Chiến giải thích: "Bởi vì bộ đồ này sau này khó mặc lại lắm, nếu anh không muốn chụp ảnh cũng không sao..."

"Anh muốn."

Vương Nhất Bác đưa tay nắm lấy tua rua trên mũ cậu, kéo nhẹ, "Chụp nhiều một chút có được không?"

Lâm Khang khom người giơ máy chụp hình, nhắm một mắt nói với bọn họ: "Xong chưa, tôi chụp nhé!

Ba.

Hai..."

Trước cửa thư viện, hai chàng trai mặc đồng phục cử nhân đứng cạnh nhau.Tiêu Chiến hơi nghiêng đầu về phía Vương Nhất Bác.

Cậu thấp hơn Vương Nhất Bác một chút, nụ cười và bộ đồ tốt nghiệp khiến cậu trở nên vừa ôn hòa lại nổi bật.Vương Nhất Bác đứng thẳng, vẻ mặt lạnh tanh y hệt lúc chụp quảng cáo cho đội tuyển trong nhiều năm."...

Một."

Khoảnh khắc nút chụp hình ấn xuống, đôi môi Vương Nhất Bác hơi cong lên.Đôi mắt lạnh lùng xanh biếc, khiến cho khoảnh khắc giây phút này như dừng lại mãi mãi./.[Hết toàn văn]
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
40,905
Bài viết
1,159,377
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom