Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 970



Thầy tế tổ linh vừa dứt lời, đám Đại pháp sư bên cạnh đều biến sắc nhìn chằm chằm thầy tế tổ linh. Tất cả phù thủy đều biết cam kết của thầy tế là đại diện cho cái gì.

Châu Phi thoạt nhìn chẳng khác nào một vùng đất cằn cỗi, nhưng bảo tàng ẩn bên dưới lại đếm không xuể, không nói đến những khu sản xuất kim cương lớn nhất toàn cầu, nội những mỏ vàng không cũng đủ khiến cho người ta phải nóng mắt. Chỉ cần nắm trong tay một khu khai thác mỏ thôi cũng giúp cho người đó leo lên bảng xếp hạng những người giàu nhất thế giới rồi.

Mà những mỏ kim cương, mỏ vàng này đều ở Châu Phi.

Tuy nói bộ lạc phù thủy có quyền nắm trong tay những thứ này, nhưng cũng không phải là tài sản mà các Đại pháp sư có thể chạm vào. Chỉ có thầy tế tổ linh mới có thể nắm chúng trong tay. Những thứ này đúng là đủ để cho tất cả mọi người phải nóng mắt.

Cho nên, khi thầy tế tổ linh nói ra những thứ này, tất cả đại pháp sư đều không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Tất cả các cao thủ Thiên Y Viện cũng vậy. Ai cũng biết mỏ kim cương và mỏ vàng ở Châu Phi đại diện cho cái gì. Có một cái thôi cũng dùng cả đời chưa hết. Cuộc sống như vậy ai mà không mong muốn chứ. Nhưng cuối cùng vẫn có một người không muốn.

Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt nhìn Giang Khương.

- Xin lỗi, thầy tế tổ linh, tôi xin được từ chối.

Giang Khương ngẩng đầu nói. Nếu nói hắn không động tâm với những thứ này thì là giả. Chỉ cần có một hai mỏ kim cương hay mỏ vàng, cả đời này không cần lo lắng nữa. Nhưng so sánh với Cửu Vĩ Thiên Hồ, chúng lại chẳng đáng là gì. Cửu Vĩ là gốc rễ của hắn. Không có Cửu Vĩ, hắn chẳng là gì cả. Hơn nữa, đối với Giang Khương mà nói, bảo hắn rời bỏ quê hương đất nước của hắn, hắn không thể nào làm được. Từ lúc hắn gia nhập Cô Lang, hắn đã quyết định, cả đời này chỉ thuộc về Hoa Hạ, thuộc về vùng đất đầy máu lửa, không có bất kỳ thay đổi.

Cho nên, hắn cũng không do dự hay chần chừ, trực tiếp từ chối đề nghị của thầy tế.

Nghe Giang Khương từ chối, cho dù là thầy tế cũng không nhịn được mà sửng sốt. Ông ta không nghĩ đến đối phương lại dứt khoát từ chối như vậy, một chút cũng không cần suy nghĩ.

- Giang Khương, cậu thật sự từ chối hảo ý của chúng ta sao?

Thầy tế ôm hy vọng cuối cùng, xác nhận lần nữa.

Giang Khương nhẹ gật đầu, nói:

- Đúng, không cần thương lượng.

- Được, được.

Thầy tế nhìn Giang Khương, miệng toát ra mấy chữ được, sắc mặt dần dần lạnh lại, nói:

- Cậu ỷ có thần thú chi linh nên không cần kiêng kỵ ở đất Phi Châu này.

- Tôi không phải là không kiêng kỵ. Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.

Giang Khương dường như không cảm nhận được sự rét lạnh trong lời nói của thầy tế.

- Đã như vậy thì không cần nói nhiều. Cho dù cậu có thần thú chi linh, nhưng đối mặt với nhiều đại pháp sư như vậy, cậu cũng không có bất kỳ phần thắng.

Thầy tế tổ linh cười lạnh, sau đó giơ cây quyền trượng trong tay lên.

Thầy tế tổ linh giơ cây truyền trượng lên, các đại pháp sư bên cạnh liền ngửa đầu, giơ thanh mộc trượng trong tay mình. Tiếng huýt sáo có trầm có bổng, có khàn, có trong trẻo…đủ loại vang lên.

Theo tiếng kêu của bọn họ, một luồng khí tức khổng lồ từ trên người bọn họ dâng trào, sau đó ngưng tụ cùng một chỗ.

Từ lúc cổ khí tức cực lớn này xuất hiện, đám cao thủ ngoại viện chỉ cảm thấy từng đợt khí khổng lồ xông thẳng đến, thổi tóc tai quần áo của họ bay lên. Đồng thời một luồng uy áp, rét lạnh dần dần dâng lên, tựa như vô số dã thú hung tàn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình.

Tất cả cao thủ ngoại viện đều cảm thấy căng thẳng trong lòng, toàn thân nổi da gà, người cứng ngắc, cắn chặt hàm răng nhìn đám phù thủy đối diện, cố gắng cưỡng ép áp lực kinh khủng này.

So với các cao thủ ngoại viện đang bị áp lực, ánh mắt Giang Khương vẫn sáng tỏ, nhưng đã trở nên ác liệt hơn rất nhiều, nhìn chằm chằm nhóm người đối diện.

- Sư tử…

- Chó sói…

- Gấu…

- Báo…

- Kên kên…

- Ưng…

Giang Khương lẳng lặng nhìn một đám linh thú bỗng nhiên xuất hiện phía sau đám pháp sư, ngưng tụ càng lúc càng rõ, sự khinh thường và giễu cợt trong mắt lại càng nhiều.

Cạch cạch! Các cao thủ ngoại viện cắn chặt hàm răng, sắc mặt tái ngắt đè nén sự khẩn trương và kinh hãi trong lòng, không chút yếu thế lui về phía sau, mơ hồ chỉ nghe tiếng răng va chạm.

Chỉ có hai vị tiên sinh ngoại viện là không thay đổi sắc mặt, gương mặt ngưng trọng nhìn đại pháp sư phía đối diện.

Gương mặt Giang Khương cũng không có gì thay đổi, chỉ nhìn chằm chằm đám đại pháp sư đang hô to không dứt, nhìn những thân ảnh khổng lồ đang ngưng tụ phía sau bọn họ, còn có bóng dáng phía sau đám phù thủy cấp thấp, ánh mắt lóe lên ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.

- Các người dám?

Giang Khương chậm rãi nói, không còn sự ôn hòa như ngày xưa, chỉ có sự ngưng trọng và tức giận vô hạn.

Màu đỏ trong mắt hắn càng lúc càng nhiều, quanh thân cũng bắt đầu có một cổ khí tức nhàn nhạt dâng lên.

Các cao thủ ngoại viện không cảm thấy gì, nhưng đám phù thủy đối diện lại cảm thấy lạnh cả người, đám phù thủy cấp thấp thì không chịu nổi, hai chân muốn mềm nhũn ra.

Thầy tế tổ linh dường như cũng cảm nhận được khí thế của những phù thủy bên cạnh, ánh mắt liền hiện lên sự kinh hoàng, một lần nữa vung quyền trượng, tức giận hét lên, một luồng khí tức vừa dày vừa nặng bốc lên trên người ông ta.

Cảm nhận được luồng khí tức hung mãnh, tinh thần của đám phù thủy bên cạnh cũng phấn khởi lên, đồng loạt ngửa đầu hét lên một tiếng.

Theo tiếng thét giận dữ, khí tức trên người bọn họ càng lúc càng đậm, thân ảnh khổng lồ phía sau cũng ngưng tụ thêm mấy phần.

Đám cao thủ ngoại viện bên cạnh Giang Khương đều run lên, sắc mặt tái xanh, giống như đụng phải vật gì đáng sợ nhất. Thậm chí có người run rẩy. Những cao thủ có thực lực yếu hơn thì chân bắt đầu mềm nhũn ra.

Nhưng Giang Khương đứng chính giữa giống như gặp phải chuyện làm cho hắn tức giận, liền ngửa đầu rít lên một tiếng.

Theo tiếng rít gào, cao thủ ngoại viện chỉ cảm thấy quanh thân nhẹ đi, áp lực khổng lồ trong nháy mắt biến mất.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 971



Trong tiếng rít của Giang Khương, các đại nhân vật phù thủy bỗng cảm thấy căng thẳng trong lòng, sau đó dưới ánh mắt khẩn trương của bọn họ, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy thứ bọn họ muốn thấy.

Một thân ảnh khổng lồ ngưng tụ phía sau đối phương, một luồng uy áp nồng đậm trước đây chưa từng có, cộng thêm uy nghiêm và phẫn nộ vô tận lao thẳng đến bọn họ.

- A….

- A….

Trong tiếng kêu run rẩy, tất cả các đại pháp sư đều há to miệng, ngơ ngác nhìn mấy cái đuôi to đang vểnh lên, chỉ cảm thấy trong lòng đập mạnh lên.

Bọn họ cảm thấy, tổ linh trước giờ vững như thái sơn không sợ hãi bất cứ thứ gì, sau khi thân ảnh khổng lồ đó xuất hiện, liền sợ hãi lùi bước, thậm chí còn thần phục. Hơn nữa, khi thân ảnh đối phương càng lúc càng ngưng tụ, sự lo sợ dường như càng nồng đậm hơn.

Sự lo lắng ảnh hưởng nghiêm trọng đến phù thủy mà tổ linh phụ thể. Các đại phù thủy thì không sao, nhưng những phù thủy cấp thấp thì không chịu nổi, vẻ mặt hoang mang, trong lòng tràn đầy kinh hãi ngẩng đầu nhìn bóng người to lớn, hai chân run rẩy. Nếu không phải có rất nhiều Đại pháp sư ngưng thực tổ linh phía sau bọn họ, bọn họ đã sớm xụi lơ dưới đất rồi.

Thầy tế tổ linh đứng trước nhất, hai mắt đăm đăm, miệng há to nhìn thân ảnh uy nghiêm đang ngưng thực trước mặt, thậm chí còn nhẹ nhàng run rẩy chín cái đuôi to lớn, khiến cho thầy tế tổ linh phải nuốt nước miếng một cách khó khăn.

Những cao thủ ngoại viện bên cạnh Giang Khương, nhìn đám phù thủy cao thấp đang sợ hãi, gương mặt cũng tràn đầy kinh nghi. Tuy đây không phải là lần đầu tiên gặp phải những thứ này, nhưng một đám Đại pháp sư khí thế như hổ như sói khiến cho lòng người run sợ không ngớt bỗng trở nên giống như con mèo con. Sự thay đổi đột ngột này khiến cho các cao thủ ngoại viện có chút không thích ứng kịp.

Bọn họ chỉ biết Trưởng phòng Giang chẳng qua chỉ thét lên một tiếng giận dữ, đồng thời tản mát một cổ khí thế không gì sánh kịp, khiến cho đám gà ác hoa hòe kia phải sợ hãi rúc vào một chỗ.

Đồng thời, dưới khí tức uy nghiêm của Giang Khương, bọn họ cảm thấy áp lực kinh khủng vừa nãy đã tan biến.

Tổ linh sau lưng truyền đến cảm giác sợ hãi và tâm trạng khẩn trương, khiến cho thầy tế còn đang ngẩn người nhìn sinh vật kinh khủng phía sau rất nhanh tỉnh lại, nhớ đến trước đó đã chuẩn bị, rồi lại nhìn đám Đại pháp sư bên cạnh đang hoảng sợ, liền vội giơ thanh quyền trượng lên, hít một hơi thật sâu, cưỡng ép sự sợ hãi trong lòng xuống, ngửa đầu nổi giận gầm lên một tiếng. Theo sau, hư ảnh sư tử đang bắt đầu rúc đầu giống như bị khu động, ngẩng đầu phát ra tiếng gào thét không cam lòng.

Rống!

Nghe tiếng gào này, đám Đại pháp sư đang rụt cổ giống như được uống thuốc trợ tim, rốt rít ngẩng đầu lên, cắn răng quơ thanh mộc trượng hoặc cây lao, bắt đầu phát ra tiếng kêu gào các loại.

Hư ảnh tổ linh các loại sau lưng bọn họ dường như nhận được động lực, đồng loạt ngẩng đầu, phát ra tiếng thét phụ họa chói tai.

Cao thủ ngoại viện vừa mới thả lỏng, liền thấy khí thế đối phương lại dâng lên, người nào cũng vội thẳng sống lưng, chống đỡ khí thế đập vào mặt.

Hết thảy chỉ vừa mới bắt đầu. Các đại pháp sư đồng loạt gầm thét, mười mấy thân ảnh tổ linh to nhỏ khác nhau càng lúc càng ngưng tụ, thậm chí hòa cùng một thể với tổ linh sư tử, chống đỡ khí tức của Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Khí tức mấy chục tổ linh ngưng tụ thành một mảnh, đám phù thủy nhỏ đang toàn thân phát run liền tỉnh lại, từng người hô to quơ thanh mộc trượng trong tay.

Khi khí thế được nối liền một mảnh, cảm giác thần phục đã biến mất, ý chí chiến đấu một lần nữa tràn ngập. Gương mặt người nào cũng lộ vẻ đắc ý, hướng Giang Khương hô to không dứt.

- Ngươi có thần thú chi linh thì có thể làm được gì? Bên này chúng ta có không ít người, chẳng lẽ chúng ta còn sợ một mình ngươi? Có bản lãnh thì đến cắn ta đi.

Mang theo tâm trạng vui sướng, đám phù thủy quơ tay, bắt đầu nhảy múa. Bọn họ cũng cảm thấy tổ linh sau lưng mình đã không còn cảm thấy áp lực nữa, hết thảy đều như sống lại, khí thế trong nháy mắt dâng lên.

Cảm thấy khí thế tổ linh đã phóng ra, kéo theo các tổ linh khác chống đỡ được với đối phương, hoàn toàn không còn bất kỳ áp lực nào, thậm chí còn tăng vọt lên, gương mặt thầy tế bắt đầu lộ ra nụ cười đắc ý. Xem ra suy nghĩ của mình không sai. Mặc dù đối phương có thần thú chi hồn, nhưng khi tổ linh môn tập trung cùng một chỗ, do chi hồn sư vương của mình thống lĩnh, hoàn toàn có thể chống đỡ được với đối phương.

Nhìn gương mặt của chàng thanh niên vẫn ổn định, không hề biểu hiện chút khác thường nào, thầy tế lại đắc ý cười một tiếng. Tiểu tử này hẳn bây giờ đã biết được lợi hại của bọn họ rồi. Đừng tưởng rằng trên người có thần thú chi linh thì dám không coi thầy tế tổ linh và bộ lạc phù thủy của bọn họ ra gì.

Lập tức nhìn Giang Khương, lạnh giọng nói:

- Giang Khương, bây giờ ta cho ngươi thêm cơ hội, quy thuận bộ lạc phù thủy của ta, ta sẽ cho ngươi vị trí Đại pháp sư, hơn nữa còn cho ngươi tùy ý chọn lấy một mỏ vàng, như thế nào?

Nghe thầy tế tổ linh nói xong, các đại pháp sư bên cạnh đều nhìn Giang Khương, phá lên cười đắc ý. Vừa rồi cho hắn vị trí đứng đầu các đại pháp sư, cộng thêm rất nhiều mỏ kim cương, mỏ vàng, hắn lại không chọn. Bây giờ thì tốt rồi, chỉ là một đại pháp sư và một mỏ vàng mà thôi. Hắc hắc, vốn tất cả mọi người phải tôn hắn làm đầu, bây giờ nhiều nhất cũng chỉ là đại phù thủy, cùng cấp bậc với mọi người.

Nhìn bộ dạng đắc ý của đám đại pháp sư, còn có lời nói của thầy tế tổ linh, sắc mặt của đám người Thiên Y Viện trong nháy mắt trở nên khó coi. Vừa nãy khí thế của đối phương còn yếu, bây giờ lại rất có cảm giác xoay người. Hơn nữa bọn họ cũng cảm nhận được khí tức kinh khủng từ chỗ đối phương truyền đến, và áp lực càng ngày càng tăng. Xem ra Trưởng phòng Giang đã rơi vào thế hạ phong.

Vạn nhất nếu Trưởng phòng Giang không chịu nổi áp lực, vậy phải làm thế nào cho phải? Một mỏ vàng, một vị trí Đại pháp sư, tuy kém hơn so với lúc ban đầu không ít, nhưng tình huống bây giờ không phải Trưởng phòng Giang có thể lựa chọn. Dù sao bộ lạc phù thủy nắm trong tay cả một Châu Phi. Một một vị Đại pháp sư cũng là nhân vật chân chính nắm trong tay một phương. Chứ đừng nói chi còn có cả một mỏ vàng cám dỗ.

Suy nghĩ lại hai ngày qua, thái độ của nội viện đối với Trưởng phòng Giang rõ ràng đã khiến cho Trưởng phòng Giang không vui, hơn nữa còn dám kháng nghiêm lệnh của hội Viện ủy. Hai vị tiên sinh ngoại viện và Lý Minh bên cạnh bắt đầu thấp thỏm trong lòng, khẩn trương nhìn sang Giang Khương, rất sợ hắn sẽ đồng ý.

Là tiêu điểm của tất cả mọi người, lúc này dường như Giang Khương không chút cảm giác sự uy h**p của thầy tế, cũng không cảm nhận được thế cục biến hóa, khóe miệng vểnh lên, ánh mắt lóe lên sự giễu cợt, lạnh lùng nói:

- Chẳng lẽ tôi nói còn chưa đủ sao? Hơn nữa chẳng lẽ ông cho rằng chỉ dựa vào đám ô hợp các ông thì có thể uy h**p được Cửu Vĩ của tôi sao?

- Cái gì? Đám ô hợp?

Nhìn vẻ mặt đầy giễu cợt của Giang Khương, tuy nói thầy tế cũng không hiểu rõ lắm cái gì là đám ô hợp, nhưng nghe giọng nói khinh thường của hắn, làm sao mà không biết đây chẳng phải lời lẽ tốt đẹp gì.

Thầy tế thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, hai mắt nhìn chằm chằm Giang Khương, quyết định cho đối phương một bài học, khiến cho tên tiểu tử khốn kiếp này biết lợi hại là như thế nào, xem hắn có còn phách lối như vậy nữa không.

Nơi này là Châu Phi, là địa bàn của bộ lạc phù thủy, vừa nãy đã cho hắn hứa hẹn lớn đến như vậy, ngay cả vị trí thứ hai của bộ lạc phù thủy cũng cho hắn luôn, cộng thêm nhiều tài sản như thế, nhưng tiểu tử này vẫn không biết xấu hổ. Bây giờ thì tốt rồi, cái gì cũng đừng hòng. Nếu không đàng hoàng giao ra thần thú chi linh, nhất định sẽ không để hắn rời khỏi Châu Phi.

Lập tức cắn răng nói:

- Được, cái này gọi là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.

Một lần nữa vung quyền trượng, đồng thời nhảy lên trước một bước, trừng hai mắt, rống với Giang Khương một tiếng.

Theo tiếng gầm thét, đám phù thủy bên cạnh cũng hăm hở tiến lên.

Đám tổ linh đằng sau bọn họ cũng đồng loạt rít gào với hư ảnh Cửu Vĩ đang bất động đằng sau Giang Khương. Thị uy thì không cần phải nói.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 972



Lúc trước, khi thành lập doanh khu ở Aguero, Giang Khương đã lợi dụng hai chiếc trực thăng tạo thành một căn cứ truyền tin. Sau đó, khi tiếp viện từ quốc nội đến, hắn đã dùng thiết bị truyền tin vệ t*nh h**n hảo để thay thế cho trực thăng, tạo thành một nơi truyền tin hoàn chỉnh, hữu hiệu, để doanh khu và quốc nội có thể tùy thời liên thông.

Ít nhất, tuy thành lập nơi truyền tin chuyên nghiệp như vậy thì có chút lãng phí, nhưng đây chính là phong cách của Thiên Y Viện. Thiên Y Viện có tiền, có thế lực, làm việc gì cũng phải làm cho hoàn mỹ.

Bây giờ rõ ràng là nó đã phát huy tác dụng.

Mấy phút trước, xác nhận đám gà ác đến trước cửa doanh khu gây chuyện chính là thầy tế tổ linh và một đám Đại pháp sư của bộ lạc phù thủy, Lý Minh đã sai người khẩn cấp tiến hành báo cáo cho Viện ủy.

Đối mặt với chuyện trọng đại như vậy, xác nhận Thiên Y Viện và bộ lạc phù thủy Châu Phi chính thức phát sinh mâu thuẫn, hơn nữa ngay cả thầy tế tổ linh cũng xuất hiện luôn, Từ Khải Liễu nhanh chóng triển khai hội nghị khẩn cấp.

Mọi người ở đây trong vòng một năm qua đã hình thành thói quen luôn tham gia những cuộc họp Viện ủy khẩn cấp. Nghe nói là chuyện quan trọng, hơn nữa còn liên quan đến Giang Khương, chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, mọi người đã tập trung đầy đủ.

Ngồi trong phòng họp, nhìn hình ảnh từ doanh trại Châu Phi truyền đến qua màn hình, sắc mặt người nào cũng ngưng trọng. Bộ lạc phù thủy nổi tiếng không gây chuyện. Cho đến bây giờ cũng chưa từng bước ra khỏi Châu Phi một bước. Hơn nữa, ở Châu Phi, chỉ cần anh khiêm tốn, đám phù thủy cư ngụ ở núi lớn hay thảo nguyên này sẽ không đến tìm anh để gây phiền phức.

Nhưng bộ lạc phù thủy cũng nổi tiếng là thích làm khó. Chuyện không liên quan thì không sao, nhưng một khi liên quan đến, phiền toái sẽ rất lớn, mà cũng khó nói chuyện với đám người ngang ngược này.

- Giang Khương rốt cuộc muốn làm cái gì vậy? Tự dưng lại đi trêu chọc đám phù thủy đó làm gì?

Đối với những chuyện liên quan đến Giang Khương, Chu Thế Dương tuyệt đối là người đầu tiên nhảy ra tát nước dơ vào người Giang Khương. Lúc này tất nhiên là không ngoại lệ. Trong lúc Hội Viện ủy vẫn còn đang tiến hành thảo luận với Tuyệt Y Đường, còn chưa chính thức định luận, bây giờ có cơ hội dội cho cha con Giang gia một bát nước dơ, ảnh hưởng đến kết quả xử lý và ứng đối giữa Thiên Y Viện và Tuyệt Y Đường, Chu Thế Dương dĩ nhiên là sẽ không bỏ qua.

Dứt lời, Chu Thế Dương đột nhiên vỗ bàn, tức giận nói:

- Đây chính là phản nghịch. Hắn nhất định là cố ý, để chúng ta không cách nào mang Tế Thế Đỉnh về. Nhất định là như vậy.

- Thiên y sư Chu Thế Dương, xin tự trọng. Trong lúc còn chưa định luận, xin đừng tùy tiện nghi ngờ và bêu xấu thành viên cao cấp của Thiên Y Viện ta.

La lão đã quen với động tác của Chu Thế Dương, chẳng qua chỉ đẩy cặp mắt kính lên, khinh thường ném ra một câu. Dù sao ông tuyệt đối tin tưởng đệ tử mình. Mấy lần trước, bất kể Chu Thế Dương đơm đặt như thế nào, cuối cùng sự thật đều chứng minh biểu hiện của Chu Thế Dương chẳng khác nào tôm tép nhãi nhép.

Dĩ nhiên, khi cần xuất thủ, La Thiên Minh tất nhiên sẽ xuất thủ, đặc biệt đang trong thời khắc mấu chốt, không thể để Chu Thế Dương biến trắng thành đen. Nếu không, Giang Khương sẽ gặp phiền phức rất lớn.

- La Thiên Minh, ông có ý gì? Đừng tưởng rằng hắn là đệ tử của ông thì ông khắp nơi bảo che, bảo vệ cho hắn. Bây giờ cha của hắn là phản nghịch của viện, chẳng lẽ ông còn thân với hắn hơn cha của hắn sao?

Thấy La Thiên Minh không tranh luận với mình như mọi khi, chỉ khinh thường giễu cợt, Chu Thế Dương giống như bị đạp đuôi, mặt đỏ bừng tức giận kêu lên.

Mắt thấy hai người sắp cãi vả, Từ Khải Liễu đang nhìn màn hình, rốt cuộc không nhịn được tức giận quát lên:

- Được rồi, gọi các người đến đây để họp chứ không phải để gây gổ. Bây giờ không phải là thời điểm để tranh luận.

- Hừ.

Bị Từ Khải Liễu quát cho một câu, lúc này Chu Thế Dương mới trừng La y sư một cái, hừ một tiếng rồi ngồi xuống, không nói gì nữa.

Các thành viên dần dần bị hình ảnh trên màn hình thu hút sự chú ý. Nhìn đám phù thủy đầu đội các loại lông chim, sắc mặt người nào cũng nghiêm túc lại.

Thiết bị truyền tin tương đối hoàn hảo. Thông qua hai ba máy thu hình xung quanh doanh khu cùng với dụng cụ thu âm tầm xa, đã đem tình huống giằng co giữa Giang Khương, cao thủ ngoại viện và đám phù thủy truyền lại rõ ràng.

- Cái gì là thần thú chi linh? Cái gì là Cửu Vĩ Hồ? Là cùng một thứ sao? Tại sao lại có liên quan đến Giang Khương?

Nhìn hình ảnh và bên kia truyền đến, Liêu Long Căn cau mày, nhìn mọi người hỏi:

- Đây rốt cuộc là cái gì? Có ai biết vì sao Giang Khương vì cái này mà phát sinh với bộ lạc phù thủy hay không?

Mọi người trố mắt nhìn nhau, sau đó nhìn La Thiên Minh.

Lúc này, vẻ mặt của La lão cũng tràn đầy nghi hoặc và khẩn trương, thấy mọi người nhìn mình, liền vội vàng lắc đầu:

- Đừng nhìn tôi, tôi không biết chuyện này đâu.

Thấy La lão trả lời như vậy, mọi người lại chuyển tầm mắt đến màn ảnh, cũng biết La Thiên Minh sẽ không nói dối trong chuyện này. Chỉ là trong lòng mọi người tràn đầy kinh nghi, không biết rốt cuộc đây là thứ gì, lại khiến cho thầy tế tổ linh và mười mấy Đại pháp sư của bộ lạc phù thủy phải ra mặt. Hơn phân nửa cao tầng của bộ lạc phù thủy đều ở nơi này.

Nhìn Giang Khương chính diện đối kháng với các đại lão của bộ lạc phù thủy không chút yếu thế, mặc dù các thành viên hội Viện ủy cách xa vạn dặm, nhưng trong lòng cũng thầm đổ mồ hôi. Người của bộ lạc phù thủy đều có thực lực Thiên giai. Giang Khương dẫn theo hai cao thủ Thiên giai và mười mấy cao thủ Địa giai, lại dám không chút thua kém đám Đại pháp sư thực lực gấp năm sáu lần bọn họ. Nếu đổi lại là người nào khác, chỉ sợ sẽ không được bình tĩnh như vậy, chứ đừng nói chi Giang Khương còn rất kiêu ngạo, chính diện chống đỡ, không bị đối phương uy h**p.

- Giang Khương đáng chết. Hắn không sợ chết, chẳng lẽ lại để cho hai tiên sinh ngoại viện và nhiều cao thủ địa giai phụng bồi hắn xuống suối vàng sao?

Chu Thế Dương không nhịn được lại hừ lạnh:

- Hơn nữa, thực lực của bộ lạc phù thủy mạnh như vậy, rõ ràng Cửu Vĩ gì đó sẽ không gánh nổi. Người ta muốn thì cho người ta đi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 973



Dứt lời, Chu Thế Dương nhìn Từ Khải Liễu, nói:

- Viện trưởng, Giang Khương càn rỡ như vậy, hoàn toàn không cố kỵ lợi ích của viện ta. Tôi yêu cầu hội Viện ủy truyền lệnh đến, ra lệnh Giang Khương giao Cửu Vĩ Hồ cho bộ lạc phù tủy. Tôi thấy, nếu có thể dùng cái thứ mà chúng ta chẳng biết là gì để kết minh với bộ lạc phù thủy, đối với sự phát triển của Thiên Y Viện chúng ta ở Châu Phi rất có lợi.

Nghe Chu Thế Dương nói, thành viên của hội Viện ủy cũng mở to mắt nhìn nhau. Cửu Vĩ Hồ là thứ gì còn chưa xác định được, nhưng nhìn phản ứng của bộ lạc phù thủy thì biết nhất định là đồ vật quan trọng. Cứ như vậy mà đưa cho bộ lạc phù thủy sao? Nhưng mọi người cũng cảm thấy lời nói của Chu Thế Dương có đạo lý nhất định. Đối mặt với toàn bộ bộ lạc phù thủy, muốn giữ Cửu Vĩ Hồ gì đó, nhất định phải dốc toàn bộ ngoại viện mới có hy vọng giữ được vật này từ trong tay người khác. Nhưng trước mắt, tình huống này thật sự không ổn.

- Ông còn biết giữ chút mặt mũi không?

La Thiên Minh nhìn Chu Thế Dương, trong lòng bốc lửa, lên tiếng châm chọc:

- Thiên Y Viện chúng ta từ lúc nào cúi đầu trước người ta vậy? Chuyện này còn chưa biết rõ, ông đã lập tức bán Giang Khương đi. Ông không sợ mất mặt, nhưng nội viện chúng ta thì sợ đấy.

- Ông…càn rỡ.

Mặt Chu Thế Dương đỏ lên. Tâm tư của ông ta mọi người đều biết. Nhưng bị nói trắng ra như vậy, vẫn khiến ông ta có chút tức giận.

- Được rồi, thế cục bên kia đã như vậy, chúng ta cũng không hiểu tình huống cụ thể. Hơn nữa phỏng chừng thần thú chi linh có liên quan đến tổ linh của những người kia. Chúng ta trước cứ xem tình huống một chút.

Từ Khải Liễu nghiêm túc lên tiếng. Bà dùng uy nghiêm của Viện trưởng cưỡng ép hai người kết thúc giao phong, sau đó sắc mặt ngưng trọng nhìn màn hình:

- Giang Khương không phải là loại người l* m*ng. Xem trước rồi nói sau.

- Hừ, chẳng lẽ Giang Khương cùng với hai tiên sinh ngoại viện có thể chống lại nhiều Đại pháp sư như vậy sao? Nếu có thể giữ được Cửu Vĩ Hồ, hắn còn bị đám Huyết tộc ở Anh quốc đuổi giết thành bộ dạng như vậy à?

Mặc dù không còn nhắc đến suy nghĩ đầu tiên, nhưng Chu Thế Dương vẫn không nhịn được mà cười lạnh.

Nhưng lúc này không ai để ý đến lời nói của ông ta nữa, bởi vì không khí trong màn ảnh đang bốc lên ngùn ngụt, tùy thời chỉ cần mồi lửa là cháy lên ngay.

Theo tiếng rống giận của đám phù thủy, uy thế bỗng nhiên tăng vọt, thậm chí khiến cho đám cao thủ ngoại viện đứng bên cạnh Giang Khương cũng cảm thấy có một luồng ác khí xông thẳng đến, chẳng khác nào bị vô số con mãnh thú hung tàn nhìn chằm chằm, có người tê dại không tự chủ được lui về sau một bước.

Chứ đừng nói chi đến hơn trăm binh lính đứng cách đó không xa. Mặc dù bọn họ không chính diện cảm nhận được khí tức hung ác, nhưng uy lực còn lại cũng khiến cho các binh lính đã từng trải qua chiến trận phải xanh mặt, răng trên đụng răng dưới. Có những binh lính ý chí yếu ớt đã bị dọa sợ ngồi phịch xuống đất.

Nhìn phản ứng của đám người Thiên Y Viện, đám phù thủy lại càng đắc ý, hò hét to hơn, khí thế hung mãnh hơn.

Chỉ có Giang Khương là vẫn đứng im không nhúc nhích, ngay cả gương mặt cũng chẳng có biểu hiện gì, chỉ có khóe miệng là cong thêm hai phần.

- Được, để xem ngươi có thể giả bộ đến khi nào?

Nhìn Giang Khương vẫn đứng bất động, hư ảnh thần thú chín đuôi đằng sau vẫn không có phản ứng gì, xem ra là bị uy danh của tổ linh các loại bên mình trấn trụ. Trong lòng thầy tế lại càng trấn định hơn, cười thầm trong bụng. Xem ra thần thú cũng chỉ lợi hại như vậy thôi, hẳn còn chưa kịp khôi phục tinh thần, lập tức vẻ hung ác trong mắt lại càng sâu hơn mấy phần.

Thầy tế tổ linh một lần nữa giơ quyền trượng, ngửa đầu phát ra hai tiếng uy h**p, sau đó tiến lên một bước dài.

Đám phù thủy bên cạnh liền học theo, uy h**p tiến lên một bước, cùng nhau trực chỉ hư ảnh Cửu Vĩ sau lưng Giang Khương.

Đám phù thủy đều biết được, nhắm vào các loại thú linh, khí thế là quan trọng nhất. Muốn thu phục một thú linh mới, tất nhiên phải chấn nhiếp đối phương trước, để nó sinh ra sợ hãi. Chỉ cần sợ hãi, khí thế sẽ yếu đi, chiến ý biến mất. Chỉ cần không buông cơ hội, khả năng thành công sẽ rất lớn.

Cho nên, khi thấy thần thú chi linh Cửu Vĩ của đối phương dường như bị khí thế của mình chấn nhiếp, không dám giương oai, trong lòng đám phù thủy tràn đầy đắc ý, bắt đầu dựa theo kế hoạch trước đó, theo bước chân của thầy tế, đem khí thế của tổ linh môn phía sau phát huy đến trình độ cao nhất, tiến về phía trước, chuẩn bị bắt thần thú chi linh này.

Trước mặt khí tức hung ác dâng trào, cao thủ ngoại viện thiên y xanh cả mặt. Một cảm giác ớn lạnh từ sống lưng xông thẳng l*n đ*nh đầu.

Theo bản năng lui về sau hai bước mới giật mình tỉnh lại, hai tiên sinh ngoại viện gầm lên một tiếng, cắn răng không tiếp tục lui về phía sau.

Lúc này, chỉ có Giang Khương là như cành cây nhỏ trong dòng nước xiết, tùy thời có thể bị gẫy, nhưng nó vẫn cứ đứng đó, mặc dù dòng nước chảy xiết để cỡ nào cũng vẫn bất động.

Thấy Giang Khương vẫn bất động, gương mặt thầy tế tổ linh lóe lên sự lạnh lẽo và kiên quyết, một lần nữa giơ trượng hò hét. Đang định tiếp tục tiến lên một bước, để đối phương cảm thấy áp lực hơn, đột nhiên hai mắt đang căm tức nhìn Giang Khương liền toát lên sự sợ hãi.

Đám đại pháp sư theo sát bên cạnh thầy tế, chuẩn bị hô ứng, tiếng hô vừa mới cất lên, bỗng nhiên cảm thấy có một cơn lạnh phủ xuống người mình, khiến cho tiếng hô cứng lại trong cổ họng.

Cảm nhận được lãnh ý khiến cho mọi người kinh hồn táng đởm, đám đại pháp sư hoảng sợ ngẩng đầu nhìn thân ảnh khổng lồ trước mắt, nhìn chín cái đuôi rối bù đột nhiên sáng lên hai điểm đỏ nhàn nhạt, hơn nữa càng lúc càng sáng, dần dần biến thành cặp mắt huyết sắc, uy nghiêm lãnh khốc nhìn chằm chằm đám phù thủy trước mặt.

Nhìn cặp mắt huyết sặc lạnh lẽo, trên trán đám đại pháp sư bắt đầu rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy cả người lạnh lại, hơn nữa tổ linh đằng sau cũng cảm nhận được khí thế hung ác, toát ra ý kinh hoàng còn nhiều hơn lúc ban đầu.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 974



Trong lòng đám pháp sư dâng lên sự sợ hãi. Đám phù thủy cấp thấp vốn đang múa hát tưng bừng, khí thế dâng cao tất nhiên lại càng không chịu nổi. Trừ một số người có thực lực cường hãn, số còn lại đột nhiên cứng đờ, tiếng hô còn trong cổ họng đã phải ngã phịch xuống đất.

Đám phù thủy cấp thấp không nhìn thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ sau lưng Giang Khương, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự uy áp. Trong khoảnh khắc cặp mắt Cửu Vĩ sáng lên, uy áp càng khổng lồ hơn, trong nháy mắt bao phủ đám phù thủy cấp thấp. Hư ảnh nhàn nhạt sau lưng tiêu tán không một tiếng động.

Còn đám đại pháp sư có thể nhìn thấy hai mắt tràn đầy uy nghiêm và lạnh lẽo của Cửu Vĩ, trong lòng tràn đầy bi ai.

Cảm nhận được tổ linh phía sau mình truyền đến sự khẩn trương, thần phục, lùi bước, đám đại pháp sư khóc không ra nước mắt. Chỉ một thần thú chi hồn, nhưng đủ để áp đảo đám tổ linh bọn họ cung phụng mấy chục năm.

Hơn nữa, đối mặt với uy áp như vậy tồn tại, tính hung ác của tổ linh cũng sẽ bị tổn thương, thực lực sẽ bị giảm bớt. Trải qua một lần uy áp như vậy, các đại pháp sư phải cần tốn rất nhiều thời gian và tinh thần mới khiến cho tổ linh khôi phục thực lực.

Còn đối với hư ảnh của đám phù thủy cấp thấp, có thể nói tổ linh bọn họ khổ cực lắm mới ngưng tụ được trong nháy mắt bị xua tan, muốn ngưng tụ lại một lần nữa, thời gian tiêu tốn sẽ dài hơn.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Các thành viên Hội Viện ủy cách xa vạn dặm nhìn cảnh tượng trên màn hình, thật sự không biết phải làm sao. Tại sao tình huống lại nghịch chuyển như vậy? Vừa rồi đám gà ác kia còn rất khí thế, đột nhiên lại trở nên héo rũ như vậy? Đặc biệt là đám phù thủy cấp thấp đằng sau, hồi nãy còn nhảy múa tưng bừng, như thế nào đột nhiên bị ném xuống đáy vực, một phút mà ngã xuống mấy chục người. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bộ lạc phù thủy có mười mấy đại pháp sư, bao gồm thầy tế tố linh, thế nhưng lại bị một mình Giang Khương dọa sợ thành như vậy?

Trong lúc mọi người trợn mắt há mồm, Giang Khương vẫn đứng im bắt động đột nhiên bước về phía trước một bước. Đám đại pháp sư mặt đổ đầy mồ hôi nhìn hai tròng mắt tràn đầy huyết sắc của Cửu Vĩ, giống như bị một áp lực nào đó rất lớn, đồng loạt ngửa về sau, lảo đảo một cái, vất vả lắm mới đứng vững.

Hít! Ngồi trong phòng họp, các thành viên hội Viện ủy nhìn biểu hiện kia, cũng không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh. Bước đi này của Giang Khương thật có thể dọa người. Đám đại pháp sư đều là cao thủ Thiên giai, đừng nói chi còn có thầy tế tố linh. Giang Khương chẳng qua chỉ bước về phía trước một bước, lại dọa mấy người này ngay cả đứng cũng đứng không vững.

Giang Khương lẳng lặng nhìn đám người trước mặt, ánh mắt không hề có sự tức giận hay lãnh ý, chẳng qua chỉ lạnh lùng nhìn vẻ mặt kinh hoàng của đám pháp sư.

Các thành viên Thiên Y Viện cách xa vạn dặm dĩ nhiên là không cảm nhận được bất kỳ áp lực dị thường nào, những đám phù thủy lớn nhỏ đứng trước mặt Giang Khương thì lại không như vậy. Giang Khương chỉ tiến lên một bước, nhưng lại khiến cho bọn họ cảm thấy nặng nề. Đặc biệt là cặp mắt màu đỏ kia tản ra uy áp, khiến bọn họ có chút không chịu nổi.

Đám đại pháp sư mơ hồ nghe được tiếng kêu gào của tổ linh đằng sau lưng mình, có lẽ vẫn chưa đến tình huống xấu nhất, nhưng rõ ràng đối mặt với thần thú chi uy, đám linh thú cấp bậc tổ linh hoàn toàn không cách nào chống lại áp lực của đối phương.

Gương mặt Giang Khương tràn đầy lãnh đạm, nhìn đám phù thủy trước mặt như nhìn một bầy kiến hôi.

Nhưng cũng may, ánh mắt lạnh lùng của Giang Khương cũng không duy trì quá lâu, rất nhanh cặp mắt tràn đầy huyết sắc sau lưng hắn cũng dần dần tiêu tán, chỉ còn lại một hư ảnh bình thường. Khi ánh mắt huyết sắc tan đi, ánh mắt của Giang Khương cũng khôi phục lại như ban đầu, khiến cho đám phù thủy đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Cặp mắt huyết sắc đó khiến cho bọn họ cảm thấy áp lực quá lớn. Bây giờ nó đã biến mất, tiếng kêu gào của tổ linh cũng dần dần dừng lại, mọi người cũng thở phào một hơi.

Chẳng qua mọi người không biết, khi ánh mắt huyết sắc tản đi, tiếng kêu điên cuồng trong đầu Giang Khương mới chậm rãi dừng lại, một tin tức thoáng qua:

- Năng lượng tiêu hao 26%. Năng lượng tích trữ còn lại 8%.

Gương mặt Giang Khương vẫn không thay đổi, khóe miệng một lần nữa vểnh lên, sau đó nhìn mọi người nói:

- Tôi đã nói qua, chỉ bằng các người, căn bản không phải là đối thủ của Cửu Vĩ. Bây giờ các người còn có gì muốn nói với tôi nữa không?

Vừa mới thở phào, đám đại pháp sư liền trố mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn sang thầy tế.

Đáng thương cho thầy tế tổ linh. Vừa rồi ông ta phải gánh chịu áp lực từ Cửu Vĩ cao hơn những người kia, liền hít một hơi thật sâu mới tỉnh hồn lại, nhìn Giang Khương, miệng run lên, mãi một lúc mới toát ra được một câu.

- Được, không nghĩ đến ngươi và chi hồn thần thú lại phù hợp đến như vậy. Hôm nay đến đây thôi.

Thầy tế tổ linh dựng thẳng lưng, ưỡn ngực nắm quyền trượng trong tay, nhưng bàn tay lại mơ hồ run rẩy, ánh mắt nhìn Giang Khương tràn đầy vẻ không cam lòng. Rõ ràng nhiều người như vậy vẫn không cách nào chống lại thần thú chi hồn của đối phương. Cho dù ông ta có kéo thêm người nữa cũng vô ích, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Lập tức cắn răng nói:

- Nhưng ngươi hãy nhớ cho ta, thần thú chi hồn chính là thánh linh của bộ lạc phù thủy. Bộ lạc phù thủy chúng ta nhất định sẽ lấy về.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 975



Thầy tế tổ linh và các đại pháp sư rút đi rất nhanh, không quay đầu lại. Bọn họ biết rất rõ, trước khi chưa nghĩ ra cách để đối phó với thần thú chi hồn, bọn họ sẽ không cách nào động thủ với Giang Khương.

Dưới sự uy áp c*̉a Cửu Vĩ Hồ, tổ linh c*̉a bọn họ không cách nào đối kháng được. Cho dù là cưỡng ép xuất động, thực lực ít nhất c*̃ng sẽ bị hạ xuống phân nửa. Mà đây chỉ là áp dụng cho đám Đại pháp sư bọn họ trở lên. Còn đối với các phù thủy cấp thấp hơn, trong tình huống bị Cửu Vĩ Hồ áp chế, chiến lực xem như bị phế, căn bản không có biện pháp xuất thủ.

Đối với điều này, bọn họ biết rất rõ mà Giang Khương c*̃ng rất hiểu. Chỉ có các thành viên hội Viện ủy Thiên Y Viện cách xa ngàn dặm là tràn đầy kinh nghi.

Trước bàn làm việc bên trong lều vải, động tác c*̉a cao thủ ngoại viện rất nhanh đã dựng một màn hình lớn đối diện với Giang Khương. Sau khi màn hình sáng lên, các cao thủ ngoại viện cung kính khom người trước Giang Khương rồi sải bước thối lui khỏi lều vải. Những binh lính được vũ trang đầy đủ dưới sự chỉ huy c*̉a cao thủ ngoại viện, đứng cách lều hơn mười thước, bảo vệ toàn bộ lều vải không cho ai đến gần.

Giang Khương tiện tay mở một chai nước, rót cho mình nửa ly, bưng lên uống một hớp rồi mới ngẩng đầu nhìn màn hình đối diện. Chờ khi hắn ngẩng đầu lên, lúc này đã có mười mấy cặp mắt trong màn hình đang ngó hắn.

Giang Khương khẽ mỉm cười, gật đầu với mọi người một cái, nói:

- Viện trưởng, lão sư, các vị ủy viên, đã lâu không gặp.

- Giang Khương, chúng ta triệu tập hội nghị khẩn cấp lần này là có ba chuyện liên quan đến cậu. Chuyện thứ nhất là...

Nghe Từ Khải Liễu nói, Giang Khương liếc nhìn toàn bộ người có mặt trên màn hình, thấy ai c*̃ng khẩn trương, trong lòng cảm thấy có chút cảm động.

Chậm rãi gật đầu một cái, nói:

- Được, đầu tiên tôi xin báo cáo tình huống ở Aguero một chút.

- Trước mắt, số người bị lây nhiễm ở Aguero đã lên đến ba ngàn người. Toàn bộ khu xảy ra dịch bệnh đã được cách ly. Trước mắt chúng tôi chưa xác nhận được chung quanh có tình huống dịch bệnh tương tự bùng nổ hay không. Cho nên, từ điểm này cho thấy các biện pháp cách ly trước mắt là tạm thời hữu hiệu.

- Nhưng tình huống nghiên cứu loại vi khuẩn mà chúng tôi tạm gọi là Ira vẫn còn rất chậm, còn chưa tìm được loại thuốc khống chế hữu hiệu. Nhưng tôi đã bắt đầu cho sử dụng thuốc trung y, thử cho bệnh nhân dùng trước, hy vọng có thể hữu dụng.

Sắc mặt các thành viên hội Viện ủy đều ngưng trọng khi nghe Giang Khương báo cáo. Tình hình dịch bệnh lần này quá nghiêm trọng, lực lây nhiễm lại kinh khủng. Bọn họ biết rằng, hơn một nửa số dân c*̉a một khu bị nhiễm bệnh, loại virus này đã đạt đến tình trạng cao nhất. Tính nguy hại đối với loài người là vô hạn. Lúc này nghe Giang Khương báo cáo, tạm thời vẫn chưa xác nhận được có tình huống tương tự xảy ra chung quanh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không có tình huống dịch bệnh tương tự bùng phát ở nơi khác, vẫn còn trong phạm vi khống chế, mức nguy hiểm sẽ xuống đến mức thấp nhất.

Lúc này nghe Giang Khương nói tiếp:

- Liên quan đến yêu cầu c*̉a hội Viện ủy đưa Tế Thế Đỉnh về nước gấp, tôi c*̃ng xin giải thích một chút. Bởi vì tình hình dịch bệnh chưa khống chế được, hơn nữa c*̃ng chưa tìm được loại thuốc hữu hiệu. Cho nên trước mắt tôi lựa chọn điều chế thuốc trung y để tiến hành chữa trị, hy vọng có thể trì hoãn dịch bệnh phát triển thêm. Mà hiện tại ở đây không có dụng c*̣ nào để điều chế thuốc trung y. Vì thế, tôi xin từ chối yêu cầu vận chuyển Tế Thế Đỉnh về nước c*̉a hội Viện ủy. Mong mọi người thông cảm.

- Từ chối? Cậu cho đó là từ chối sao? Chống lại nghiêm lệnh c*̉a viện ủy, động thủ với cao thủ ngoại viện, ngăn cản không cho đưa Tế Thế Đỉnh về nước, đây là từ chối c*̉a cậu sao? Cậu có biết chống lại nghiêm lệnh c*̉a hội Viện ủy sẽ bị lãnh hậu quả gì không?

Giang Khương vừa mới nói xong, một thanh âm lạnh lùng truyền đến, không cần nói c*̃ng biết đó là Chu Thế Dương.

Giang Khương đưa mắt nhìn Chu Thế Dương trên màn hình, thản nhiên nói:

- Trước mắt chúng tôi đang ở cách mọi người rất xa, tình huống không phải Viện ủy có thể hiểu hết được. Chuyện gấp phải tòng quyền. Hơn nữa, Tế Thế Đỉnh ở bên cạnh tôi, tôi có thể đảm bảo an toàn. Hy vọng hội viện ủy có thể thông cảm.

- Thông cảm? Người nào c*̃ng giống như cậu hết, sau này Viện ủy còn uy tín gì nữa chứ?

Chu Thế Dương lạnh giọng nói:

- Ngay cả lệnh c*̉a hội Viện ủy cậu c*̃ng cãi lại, chẳng lẽ còn có mục đích khác?

- Mục đích khác?

Giang Khương nheo mắt, nhìn Chu Thế Dương trên màn hình, hỏi:

- Tôi không hiểu vì sao Thiên y sư Chu lại nói như vậy?

- Hừ, quan hệ giữa cậu với Tuyệt Y Đường, ai mà không biết? Chẳng lẽ cậu không phải vì cha c*̉a cậu ở Tuyệt Y Đường mà đem Tế Thế...

- Được rồi.

Chu Thế Dương còn chưa nói xong, đã bị Từ Khải Liễu ở một bên cắt ngang. Nhưng bọn họ c*̃ng nhìn thấy Giang Khương đột nhiên trợn tròn mắt, lóe lên sự rung động, sau đó gương mặt hiện lên sự kinh nghi và hưng phấn.

Các thành viên hội Viện ủy nhìn biểu hiện c*̉a Giang Khương trên màn hình, đột nhiên trong lòng đánh bộp, đồng loạt nói:

- Cậu ấy không biết?

Quả nhiên, biểu hiện vẫn luôn lãnh đạm c*̉a Giang Khương rất nhanh cứng lại, hai mắt trống rỗng, thậm chí đưa tay bưng chai nước, nhưng sờ hai lần mới sờ trúng chai nước, đưa lên miệng hớp một ngụm.

- Cha c*̉a tôi?

Giang Khương chậm rãi uống một hớp nước, hồi phục lại tinh thần. Sau khi đặt chai nước xuống, liền bình tĩnh nhìn màn hình, nói:

- Nội viện có tin tức c*̉a ông ấy sao?

Lúc này Chu Thế Dương c*̃ng cảm thấy không ổn, nhưng lời đã nói ra miệng, c*̃ng khó mà nuốt lại, đành lạnh giọng nói:

- Đúng, ông ta đã trở về viện, chẳng lẽ cậu còn không biết? Cậu đang giả bộ à?

- Ông ấy đã về? Đã về nội viện rồi sao?

Giang Khương chớp mắt, gương mặt lộ vẻ cổ quái:

- Thế còn mẹ tôi?

Giang Khương vừa hỏi xong, các thành viên hội Viện ủy đều im lặng. Ai c*̃ng không nghĩ đến Giang Khương sẽ phản ứng như thế, nhưng phản ứng như vậy c*̃ng là chuyện bình thường. Chẳng qua là không ai có thể trả lời. Thiên Y Viện không biết quá rõ tình huống c*̉a Tuyệt Y Đường. Ngay cả việc Giang Văn Ba mới xuất hiện c*̃ng chỉ là hai ngày trước, nào biết vị nữ y sĩ năm đó rốt cuộc như thế nào?

La Thiên Minh nhìn gương mặt khẩn trương lẫn mong đợi c*̉a đệ tử, rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng:

- Lần này chỉ có cha c*̉a con đến, chúng ta c*̃ng không biết tin tức c*̉a mẹ con.

Nghe La Thiên Minh nói xong, biểu hiện cổ quái trên gương mặt Giang Khương mới chậm rãi biến mất, dường như là thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người nhìn thấy rõ nét mặt c*̉a Giang Khương, thậm chí c*̃ng đoán được suy nghĩ trong lòng hắn. Tất cả nhìn nhau một cái, trên căn bản đều cười khổ. Nếu như không phải trình độ diễn xuất c*̉a Giang Khương đạt đến tình trạng đăng phong tạo cực, chỉ sợ Giang Khương đúng là không biết quan hệ giữa Tuyệt Y Đường và cha c*̉a hắn, càng không biết tin tức cha mình còn sống.

Giang Khương im lặng, chỉ có ánh mắt là hiện lên ánh sáng khác thường.

Rốt cuộc, Giang Khương gõ bàn một cái, sau đó nhìn mọi người nói:

- Xem ra, hội Viện ủy yêu cầu tôi phải lập tức đưa Tế Thế Đỉnh về nước chính là bởi vì cha c*̉a tôi có quan hệ với Tuyệt Y Đường?

Giang Khương vừa nói xong, các thành viên đều im lặng. Từ Khải Liễu gật đầu, thở dài nói:

- Đúng, bởi vì cha c*̉a cậu có quan hệ với Tuyệt Y Đường, cho nên Viện ủy mới phải bắt buộc đem Tế Thế Đỉnh về nước. Bây giờ, xem ra cậu c*̃ng nên trở về luôn đi.

Nói đến đây, Từ Khải Liễu dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Hơn nữa, theo tình huống trước mắt, để đảm bảo an toàn, tôi sẽ mang tất cả thành viên c*̉a viện trở về. Mọi người có thể giao việc nghiên cứu dịch bệnh cho Mỹ, để bọn họ tiếp tục. Đồng thời phương diện bên nước ta vẫn có thể trợ giúp cho bọn họ.

Nghe Từ Khải Liễu nói, Giang Khương c*́i đầu thoáng im lặng một chút, sau đó ngẩng đầu nói:

- Căn cứ theo tình huống nghiêm trọng c*̉a virus Ira, đồng thời hiện tại c*̃ng đang là thời khắc mấu chốt, một khi chúng ta rút lui, tỷ lệ sinh tồn c*̉a mấy ngàn người này sẽ bị hạ xuống. Đồng thời c*̃ng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch c*̉a thế tục.

- Hơn nữa, vừa rồi mọi người c*̃ng đã nhìn thấy, bộ lạc phù thủy không cho phép chúng ta rút lui. Người c*̉a chúng ta muốn rút lui c*̃ng sẽ rất khó khăn. Cho nên, trong tình huống như bây giờ, tôi xin viện ủy rút lại đề nghị trở về này, để chúng tôi tiếp tục ở lại tiến hành công việc có liên quan.

- Hừ, không được, Tế Thế Đỉnh rất quan trọng. Hơn nữa cậu c*̃ng phải trở về để phối hợp điều tra. Chuyện này không thể thương lượng.

Nghe Giang Khương nói xong, Chu Thế Dương hừ lạnh:

- Hơn nữa, cho dù bộ lạc phù thủy có ngăn cản, chúng ta có đến ba ngàn nhân viên có vũ trang, sẽ tập trung lại hết, hộ tống các người rút lui an toàn, vạn nhất không được, vì an nguy c*̉a Tế Thế Đỉnh, cậu cứ giao Cửu Vĩ Hồ cho bộ lạc phù thủy. Chuyện này không cho phép cậu tìm lý do.

Nói đến đây, Chu Thế Dương tiếp tục lạnh lùng nói:

- Hơn nữa, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu cứ tiếp tục trì hoãn, chúng tôi có lý do tin rằng cậu cấu kết với Tuyệt Y Đường, ý đồ nuốt trọn chi bảo trấn viện c*̉a Thiên Y Viện.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 976



Giang Khương mặt không đổi sắc nhìn Chu Thế Dương trên màn hình, dường như không chút phản ứng với lời nói c*̉a ông ta, ngón tay chỉ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, nhìn mọi người dửng dưng không nói.

Thấy Giang Khương không chút phản ứng, sắc mặt Chu Thế Dương đỏ bừng lên, đang định lên tiếng tiếp, đột nhiên nghe Từ Khải Liễu nói:

- Giang Khương, Cửu Vĩ Hồ mà bộ lạc phù thủy tìm kiếm rốt cuộc là vật gì? Không biết cậu có thể giải thích với hội Viện ủy hay không?

Giang Khương khẽ cau mày, nhìn thẳng vào Từ Khải Liễu phía chính giữa màn hình, sau đó nói:

- Cửu Vĩ giống như tổ linh c*̉a bộ lạc phù thủy, nhưng mạnh hơn tổ linh một chút. Cho nên bọn họ muốn cướp Cửu Vĩ từ trong tay c*̉a tôi mà thôi.

Nghe Giang Khương giải thích, các thành viên viện ủy nhìn nhau. Lúc này, Lưu Mộc Dương lên tiếng:

- Vừa rồi gã thầy tế tổ linh và đám pháp sư bị cậu dọa lui, chẳng lẽ c*̃ng chính là vì Cửu Vĩ?

- Đúng.

Đối với việc này, Giang Khương c*̃ng không che giấu. Có thể ngồi vào vị trí thành viên Viện ủy, ai c*̃ng không phải kẻ ngu. Cho dù hắn không xác nhận, mọi người chỉ cần suy nghĩ một chút c*̃ng có thể nghĩ ra.

Nghe Giang Khương xác nhận, ánh mắt c*̉a hội Viện ủy liền sáng lên. Bọn họ c*̃ng biết tổ linh c*̉a bộ lạc phù thủy, bây giờ Giang Khương lại thừa nhận, mọi người lập tức nghĩ thông suốt, người nào c*̃ng nhìn Giang Khương tràn đầy kinh hãi, chỉ có sắc mặt Chu Thế Dương là vô c*̀ng khó coi.

Lúc này, các thành viên hội Viện ủy đã hiểu vì sao Giang Khương lại nói rằng hắn có năng lực bảo vệ được Tế Thế Đỉnh. Hơn nữa mọi người c*̃ng đều nghĩ đến chỗ trân quý c*̉a Cửu Vĩ.

Các thành viên hội Viện ủy nhìn nhau, Lưu Mộc Dương nhìn Từ Khải Liễu rồi nói:

- Giang Khương, bất kể thế nào, sự việc trọng đại, cậu hãy quay về trước rồi nói sau. Bên này còn rất nhiều chuyện cần cậu giải thích, đồng thời còn cần cậu phối hợp một số điều tra.

Giang Khương cau mày, nói:

- Bây giờ tạm thời tôi vẫn chưa đi được. Nếu tôi đi, những người ở đây sẽ xảy ra phiền phức.

- Vừa rồi Viện trưởng c*̃ng đã nói qua, để các thành viên rút lui, giao công việc nghiên cứu cho Mỹ là được.

Lưu Mộc Dương nói.

Nghe Lưu Mộc Dương nói xong, mặt Giang Khương vẫn không thay đổi:

- Nếu người chúng ta rời đi, mấy ngàn người khu cách ly này chỉ sợ sẽ không còn sống sót được một phần tư.

Nói đến đây, Giang Khương ngẩng đầu nhìn mọi người, trầm giọng nói tiếp:

- Bất kể thế nào, tôi vẫn xin hội Viện ủy lần này, chờ xử lý xong vấn đề dịch bệnh, chúng tôi sẽ trở về Kim Lăng ngay.

- Không được, Viện ủy đã cho cậu cơ hội, không đến phiên cậu trả giá. Giang Khương, chẳng lẽ cậu còn muốn cãi lại Viện ủy một lần nữa?

Không đợi Lưu Mộc Dương mở miệng, Chu Thế Dương đã tức giận nói.

Đối mặt với Chu Thế Dương, từ trước đến giờ Giang Khương chẳng bao giờ nể mặt:

- Thanh giả tự thanh. Ông muốn tôi quay về, chẳng qua chỉ là lo lắng Tế Thế Đỉnh sẽ bị tôi chiếm làm c*̉a riêng. Tôi c*̃ng đã nói tôi và Tuyệt Y Đường c*̃ng chẳng có gút mắc gì. Nếu có, c*̃ng sẽ do một mình tôi giải quyết. Nếu tôi có quan hệ với Tuyệt Y Đường, chỉ sợ các vị đang ngồi đây c*̃ng chẳng nói gì được.

- Cậu...cậu dám vu khống thành viên hội Viện ủy?

Ánh mắt Chu Thế Dương trong nháy mắt trợn tròn, vỗ bàn muốn đứng dậy.

Thấy hai bên lại muốn rùm beng, ánh mắt La Thiên Minh hiện lên sự bất lực. Lần này Giang Khương xem như đã cãi lại lệnh c*̉a Viện ủy. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ các thành viên khác c*̃ng sẽ bị chọc giận. Khi đó phiền phức c*̉a Giang Khương sẽ còn lớn hơn.

Trong lúc La Thiên Minh đang định lên tiếng, đột nhiên điện thoại trên bàn Giang Khương reo lên. Nghe tiếng điện thoại, Giang Khương liền cau mày. Bọn họ biết hắn đang tham gia hội nghị viện ủy, tại sao lại còn điện thoại? Chẳng lẽ đã phát sinh chuyện gì sao?

Dưới sắc mặt cổ quái c*̉a mọi người, Giang Khương chần chừ một chút rồi nghe điện thoại.

Nghe bên kia nói mấy câu, sắc mặt Giang Khương hơi thay đổi, nói:

- Được, quan sát nhiều hơn, chuẩn bị thật kỹ, có chuyện lập tức thông báo cho tôi ngay.

Các thành viên hội Viện ủy nghe Giang Khương nói, mơ hồ c*̃ng cảm nhận được sự không ổn.

Thấy Giang Khương c*́p điện thoại, tất cả đồng loạt nhìn Giang Khương, muốn biết chuyện gì xảy ra.

Thấy tất cả mọi người nhìn mình, Giang Khương lạnh nhạt nói:

- Bộ lạc phù thủy có động tác.

- Cái gì? Có động tác? Động tác gì?

Mọi người kinh nghi nói.

Giang Khương cười khổ:

- Bên ngoài đang có mấy chục chiếc quan xa đến với hơn một ngàn binh sĩ Baina. Hơn nữa, căn cứ theo biểu hiện c*̉a vệ tinh, còn có mười mấy chiếc xe đang hướng về bên này, đồng thời có thêm mấy chiếc trực thăng chiến đấu đang quanh quẩn trên bầu trời. Bây giờ chúng tôi có muốn đi c*̃ng đi không được.

- Cái gì?

Nghe Giang Khương nói xong, sắc mặt các thành viên đều biến đổi, nhìn nhau một cái, sau đó liền cười khổ. Bọn họ thiếu chút nữa đã quên mất bộ lạc phù thủy là lão đại ở Châu Phi. Tuy trước giờ vẫn rất thu mình, ít khi nhúng tay vào chuyện c*̉a thế tục, nhưng lại rất có ảnh hưởng đối với các quốc gia Châu Phi. Nếu Cửu Vĩ Hồ quan trọng đối với bộ lạc phù thủy như vậy, vận dụng quân đội để cướp về là chuyện rất có khả năng.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Mọi người nhìn nhau, không biết phải làm sao. Tuy hiện tại đang có ba ngàn binh lính vũ trang, nhưng không thể nào phát sinh mâu thuẫn trực tiếp với đối phương được.

Hơn nữa, một khi chân chính phát sinh mâu thuẫn, khu vực cách ly nhất định sẽ xuất hiện vấn đề. Đến lúc đó, vi khuẩn lan ra, phiền toái sẽ rất lớn.

Sắc mặt c*̉a Chu Thế Dương liền trở nên khó coi. Rõ ràng đối phương là vì Giang Khương mà đến. Bây giờ muốn Giang Khương về nước là không thể.

Nhưng cứ như vậy mà bỏ qua cho Giang Khương, để Giang Khương c*̀ng với Tế Thế Đỉnh ở đó, Chu Thế Dương lại không cam lòng. Chẳng qua là không có biện pháp khác. Tuy nói Thiên Y Viện c*̃ng có sức ảnh hưởng nhất định ở Châu Phi, nhưng tuyệt không thể nào so sánh với bộ lạc phù thủy. Lúc này, Chu Thế Dương chỉ có thể căm hận nhìn Giang Khương. Bỏ qua cho Giang Khương như vậy, ông thật không cam lòng.

Nghĩ đến đây, Chu Thế Dương đột nhiên lên tiếng:

- Đã như vậy, c*̃ng không thể tin tưởng Giang Khương được nữa. Tôi đề nghị ngoại viện toàn diện tiếp quản quyền chỉ huy ở Phi Châu.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 977



- Ngoại viện tiếp quản quyền chỉ huy Châu Phi?

Nghe Chu Thế Dương nói, Giang Khương phì cười, trực tiếp thể hiện sự khinh thường và giễu cợt Chu Thế Dương.

- Cậu có ý gì?

Chu Thế Dương đỏ mắt nhìn Giang Khương, hận không cho Giang Khương một cái tát. Nhưng bây giờ Giang Khương đang cách xa vạn dặm, ông ta chỉ có thể tức giận nói:

- Cậu thậm chí ngay cả thành viên hội Viện ủy c*̃ng dám coi rẻ?

- Tôi không coi rẻ ông.

Giang Khương nói:

- Chẳng qua chỉ là coi rẻ chỉ số thông minh c*̉a ông.

- Cậu...

Giang Khương vừa nói xong, Chu Thế Dương suýt chút nữa lảo đảo ngả xuống, vịn bàn trợn mắt nhìn Giang Khương như muốn trào máu.

- Được rồi, Giang Khương, thái độ c*̉a cậu là gì?

Từ Khải Liễu rốt cuộc không nhịn được, mắng Giang Khương một câu.

Giang Khương nhún vai, nói:

- Viện trưởng, tôi chẳng có ý gì khác. Tôi chẳng qua chỉ muốn nói cho Thiên y sư Chu biết, tôi là thành viên dự thính c*̉a hội Viện ủy, hơn nữa còn là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh. Vì thế, tôi là người có thực lực mạnh nhất c*̉a viện ở Châu Phi.

Nói đến đây, gương mặt Giang Khương không khỏi hiện lên vẻ trào phúng:

- Đã không có chứng cứ chứng minh Giang Khương tôi phản bội Thiên Y Viện, Thiên y sư Chu lại có ý đồ đoạt quyền c*̉a tôi, để ngoại viện tiếp quản, thế ông ta có ý gì?

- Hơn nữa, có tôi ở đây, chỉ cần hội Viện ủy không thể xác nhận tôi có phản bội hay không, ngoại viện ai dám đủ lòng tin có thể tiếp quản quyền lực trong tay tôi bây giờ?

Nhìn Giang Khương kiêu ngạo nói ra, mọi người đều im lặng, cho dù Chu Thế Dương mặt xanh mặt đỏ lên, há mồm định nói nhưng lại không nói ra tiếng.

Viện quy đúng là như vậy. Là thành viên chính thức c*̉a Thiên Y Viện, bản thân c*̃ng có được quyền lợi và địa vị tương ứng. Đặc biệt là thành viên cấp y sư trở lên. Trừ phi là một số chuyện quan trọng, hoặc hắn không tuân theo viện quy, còn lại thì hội Viện ủy không cách nào mạnh tay với đối phương được.

Tuy nói viện quy cấp bậc sâm nghiêm, nhưng thực lực c*̉a từng cá nhân c*̃ng vô c*̀ng quan trọng. Nếu anh không có đủ thực lực, không thể leo lên giai tầng tương ứng. Cho dù anh có leo lên giai tầng tương ứng, thực lực không đủ, vẫn không được người coi trọng. Nhiều nhất c*̃ng chỉ khách khí với anh một chút, còn lại thì phải dựa vào thực lực mà nói chuyện.

Giang Khương chính là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh. Hơn nữa còn là thành viên dự bị c*̉a hội Viện ủy. Trừ phi có chứng cứ xác minh hắn thật sự phản bội Thiên Y Viện, hội Viện ủy sẽ chính thức tiến hành trừng phạt hắn, như vậy mới có quyền tước đoạt quyền lợi c*̉a hắn. Ở Châu Phi, Giang Khương là người có địa vị cao nhất, thực lực mạnh nhất. Hai tiên sinh ngoại viện đều không phải là đối thủ c*̉a hắn. Cho dù đem quyền giao lại cho hai tiên sinh ngoại viện, nếu Giang Khương muốn nhúng tay vào, ngoại viện c*̃ng không cách nào kháng cự yêu cầu c*̉a Giang Khương.

Cho nên, Từ Khải Liễu nghe Giang Khương nói c*̃ng chỉ rầy la Giang Khương nói chuyện không lễ phép mà thôi.

- Được rồi, tôi đã trả lời các vị ba vấn đề.

Thấy tất cả đều không nói, Giang Khương gật đầu:

- Đối với bộ lạc phù thủy, tôi nghĩ hội Viện ủy c*̃ng chẳng cần phái tiếp viện đến.

Các vị thành viên nhìn nhau, sau đó gật đầu. Ở Phi Châu, trừ phi là đem hết ngoại viện đến đó, còn lại có phái người đi c*̃ng vô dụng.

Thấy mọi người không có ý kiến, Từ Khải Liễu thở dài, nhìn Giang Khương, nói:

- Giang Khương, cậu ở bên đó cẩn thận một chút. Bất kể thế nào, nếu đụng phải vấn đề, ít nhất c*̃ng nên mang Tế Thế Đỉnh về.

- Dĩ nhiên rồi.

Giang Khương nói.

- Được rồi, cứ như vậy đi. Có vấn đề gì thì cứ liên lạc với ngoại viện. Nội viện sẽ có chuyên gia phụ trách liên lạc mỗi ngày. Cậu mau xử lý xong tình hình dịch bệnh bên đó. Sau khi tình huống được khống chế, sẽ do bộ đội vũ trang hộ tống cậu về nước.

Nói đến đây, mặt Từ Khải Liễu nghiêm lại, trầm giọng nói;

- Bọn họ không dám trực tiếp phát sinh mâu thuẫn với lực lượng vũ trang. Hơn nữa, nếu thật sự có vấn đề, nội viện c*̃ng sẽ đem hết toàn lực tiếp viện cho cậu.

Nghe Từ Khải Liễu nói, nhìn ánh mắt hiện lên sự quan tâm và trìu mến c*̉a bà, Giang Khương cảm thấy trong lòng ấm áp. Từ lúc hắn vào viện cho đến nay, Viện trưởng vẫn luôn chiếu cố hắn. Cho đến hôm nay, mặc dù cha c*̉a hắn có liên quan đến Tuyệt Y Đường, nhưng bà vẫn đối tốt với hắn như ngày nào.

- Cảm ơn Viện trưởng.

Giang Khương gật đầu cảm ơn.

Sau khi kết thúc cuộc họp, nét lãnh đạm trên gương mặt Giang Khương biến mất. Nhớ lần trước, khi cứu đám người Hải Bác, hắn và Ngô tiên sinh đã đấu một trận cuối c*̀ng, trước khi Ngô tiên sinh chết đã nói hắn nhất định sẽ rất kinh ngạc và vui mừng. Đây quả thật là một sự kinh ngạc lẫn vui mừng. Cha c*̉a hắn chưa chết, hơn nữa còn là người phụ trách c*̉a Tuyệt Y Đường.

Giang Khương chậm rãi dựa lưng vào ghế.

- Nếu người còn sống, vì sao lại không trở lại?

- Mẹ có còn sống hay không?

Giang Khương nhắm mắt, cau mày vô lực ngửa đầu ra sau, miệng lẩm bẩm mấy câu giống như mê sảng.

Một lát sau, Giang Khương khôi phục lại sự bình tĩnh, chậm rãi mở mắt, hai mắt thanh tỉnh, giống như vừa rồi không có phát sinh chuyện gì, đưa tay sửa lại cổ áo rồi đứng dậy bước ra ngoài.

Bây giờ bên ngoài còn rất nhiều chuyện chờ hắn xử lý.

Hội nghị viện ủy bên kia vẫn chưa giải tán. Nhưng các thành viên viện ủy lúc này, sắc mặt c*̉a người nào c*̃ng ngưng trọng. Đối với thái độ và hành động c*̉a Giang Khương vừa rồi, nói bọn họ không tức giận là giả. Nhưng thân phận c*̉a Giang Khương quá mức đặc biệt, hơn nữa còn là Thiên giai nhị phẩm. Các thành viên viện ủy c*̃ng phải coi trọng hắn mấy phần. Chỉ cần hắn không phản bội, không người nào có thể chỉnh Giang Khương được.

Hơn nữa, cho dù cha c*̉a Giang Khương có là người phụ trách c*̉a Thiên Y Viện, bọn họ c*̃ng không thể tùy tiện kéo cả Giang Khương vào. Dù sao ai c*̃ng thấy được, từ đầu đến giờ Giang Khương vẫn luôn đối địch với người c*̉a Tuyệt Y Đường. Rõ ràng Giang Khương không hề biết chuyện cha c*̉a hắn còn sống.

Cho nên, mọi người càng không dám bắt hắn về. Ở trong viện thì không sao, nhưng bây giờ Giang Khương đang ở xa vạn dặm, ngoài tầm tay c*̉a mọi người. Nếu chọc giận hắn, với tính cách c*̉a tiểu tử này, đó c*̃ng là phiền phức lớn.

Trong lúc các thành viên đang tức giận, tâm trạng c*̉a Giang Khương lại tốt hơn.

Nhìn Giang Khương bước ra cửa lều vải, Lý Minh và hai tiên sinh ngoại viện đứng bên ngoài đều thở phào nhẹ nhõm.

- Tình huống thế nào rồi?

Giang Khương nhìn bóng người da đen bên ngoài c*̀ng với binh lính Hoa Hạ đang tuần tra, nhẹ nhàng hỏi.

- Trưởng phòng, trước mắt đã có khoảng hai ngàn binh lính đến đây, sau đó có thêm ba chiếc xe tăng và bốn chiếc xe bọc thép. Nhưng bọn họ chỉ trú đóng bên ngoài doanh khu, trước mắt chưa có mâu thuẫn trực tiếp. Vừa rồi có hai chiếc trực thăng chiến đấu F12 kiểu c*̃ xoay vòng ở đây một hồi, nhưng bây giờ đã rời đi.

Lý Minh cau mày nhìn Giang Khương, khẩn trương hỏi:

- Trưởng phòng, tình huống bây giờ rất không ổn. Xem ra quân đội này hẳn là có liên quan đến bộ lạc phù thủy. Nội viện...không biết nội viện có cử tiếp viện đến không?

Nhìn biểu hiện khẩn trương c*̉a Lý Minh, Giang Khương bật cười, sau đó đưa tay vỗ vai y một cái nói:

- Không cần lo lắng. Quân đội này chẳng qua bộ lạc phù thủy dùng để thị uy thôi. Bọn họ không dám xâm nhập doanh khu đâu. Mọi người cứ yên tâm làm việc c*̉a mình.

- Nói như vậy là nội viện không cử tiếp viện đến. Nếu chúng ta rút lui...

Lý Minh c*̃ng không phải người ngu, tất nhiên c*̃ng biết được mục đích c*̉a đám quân lính này, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo âu.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 978



Nhìn đám binh lính da đen c*̀ng với mấy chiếc xe bọc thép cách doanh khu hơn trăm thước, ánh mắt Giang Khương hiện lên hàn ý.

- Đám người đáng chết. Chúng ta giúp bọn họ thành lập khu cách ly, cứu người dân c*̉a nước họ, bọn họ chỉ phái đến có hơn trăm binh lính hỗ trợ. Bây giờ bộ lạc phù thủy hô một tiếng, lập tức phái hai ngàn người đến.

Giang Khương khẽ hừ một tiếng, nói:

- Nhưng không sao. Đám phù thủy đó c*̃ng không dám dùng quân đội để đối phó chúng ta đâu. Nếu dám động thủ, chút người này c*̃ng không phải là đối thủ c*̉a chúng ta.

Thấy Giang Khương còn bình tĩnh như vậy, lúc này Lý Minh c*̃ng đành cười khổ hai tiếng.

Giang Khương quay sang nói với hai vị tiên sinh ngoại viện:

- Hai người sang trấn an đoàn trưởng c*̉a chúng ta, để anh ấy tiếp tục an bài binh lính canh gác.

- Được, Trưởng phòng Giang.

Nhìn hai người đi xa, Lý Minh do dự một chút rồi cẩn thận hỏi:

- Trưởng phòng, Hội viện ủy không nói gì chứ?

Giang Khương cười một tiếng:

- Bọn họ có thể nói gì chứ? Yên tâm đi, không sao đâu.

- Vâng.

Nghe Giang Khương nói, Lý Minh mới hoàn toàn yên tâm. Người c*̉a Thiên Y Viện không sợ kẻ địch, chỉ sợ người trong nhà xảy ra lục đục nội bộ thôi.

Tùy ý liếc mắt nhìn mấy chiếc xe bọc thép và xe tăng c*̃ nát, Giang Khương nhún vai, sau đó xoay người bước về khu cách ly. Bây giờ bệnh nhân đã dùng thuốc do hắn điều chế một khoảng thời gian rồi, không biết hiệu quả như thế nào.

Băng qua các chốt bảo vệ, mặc trang phục phòng hộ kỹ càng, lúc này Giang Khương mới bước vào khu cách ly.

Bước vào khu cách ly, dựa vào trí nhớ, Giang Khương đã tìm được mấy bệnh nhân mà hắn đã khám lần trước, bắt đầu bắt mạch.

Đối với những bệnh nhân này, trí nhớ c*̉a Giang Khương vẫn tương đối khắc sâu. Thông qua bắt mạch và xem lưỡi, Giang Khương đã đoán được tình hình c*̉a những người này c*̃ng không khác gì ban đầu. Nhưng đối với những bệnh nhân này mà nói, chỉ cần không sốt cao thêm thì đó đã là chuyện tốt.

- Đại tá Giang, tình huống c*̉a các bệnh nhân bây giờ dường như có chuyển biến tốt.

Sau lưng truyền đến giọng nói c*̉a Lô Bỉnh Nguyệt.

Giang Khương quay đầu lại nhìn Lô Bỉnh Nguyệt đằng sau, sau đó nói:

- Tình huống thế nào rồi?

- Cho đến bây giờ, thân nhiệt c*̉a bệnh nhân đã giảm được từ 0.5 đến 1 độ.

Ánh mắt Lô Bỉnh Nguyệt lóe lên sự khác thường, nhìn Giang Khương, nói:

- Hơn nữa, bệnh tình c*̉a bệnh nhân c*̃ng đã có dấu hiệu chậm lại. Từ lúc uống thuốc cho đến bây giờ, bệnh tình dường như đã chậm lại không ít.

Giang Khương gật đầu một cái, nói:

- Xem ra là có hiệu quả.

- Đúng, tuy nói không có chuyển biến tốt, nhưng có thể đạt được hiệu quả như vậy đã là tốt lắm rồi. Mấy ngày qua, chúng ta đã chữa trị hết sức nhưng c*̃ng không đạt được hiệu quả như vậy.

Ánh mắt Lô Bỉnh Nguyệt hiện lên sự hài lòng.

Nhưng Giang Khương lại cau mày, nói:

- Tôi cảm thấy nên điều chỉnh thuốc lại một chút. Trước mắt, đơn thuốc đã phù hợp với biện chứng, nhưng hiệu quả trị liệu lại không được như ý. Với hiệu quả như vậy, c*̀ng với tiến triển c*̉a việc nghiên cứu virus, có thể đạt đến như mục đích ban đầu hay không thì khó đoán lắm.

- Còn có thể điều chỉnh? Sẽ có hiệu quả sao?

Gương mặt Lô Bỉnh Nguyệt hiện lên sự vui mừng. Cô tất nhiên biết Giang Khương nói rất có lý. Với loại thuốc đang dùng, chỉ sợ tác dụng đưa đến sẽ có hạn. Nếu quả thật có thể tăng hiệu quả lên một chút, người bị nhiễm bệnh mới thật sự có hy vọng được sinh tồn.

Giang Khương thở ra một hơi, đứng lên nhìn người bệnh trong lều vải, nhẹ gật đầu một cái, nói:

- Để tôi nghĩ biện pháp thử.

- Được, vất vả cho anh rồi.

Lô Bỉnh Nguyệt hơi khom người với Giang Khương, ánh mắt lóe lên sự mong đợi và hưng phấn, mơ hồ có chút kính nể.

Trở lại lều c*̉a mình, yêu cầu ngoại viên nếu không có chuyện gì quan trọng thì không ai được quấy rầy hắn, sau đó Giang Khương trực tiếp nằm thẳng lên giường.

Nhét một viên đan dược vào miệng, cảm giác đan dược hóa thành một cổ hương vị ngọt ngào trôi xuống cổ họng, Giang Khương chậm rãi nhắm mắt lại.

- Khởi động Ngũ Cầm Vận Khí Pháp.

Trong đầu truyền đến tiếng nhắc nhở, tinh thần Giang Khương dần dần trầm xuống. Ở sâu trong đầu c*̉a hắn, một số suy nghĩ nhanh chóng vận chuyển, bắt đầu tìm kiếm trong những mảnh vụn trí nhớ.

Hắn đã cẩn thận phân tích những phương thuốc mà hắn biết mới đưa ra một đơn thuốc như vậy, luyện chế thành viên thuốc cho bệnh nhân uống. Nhưng bệnh nhân trước mắt quá nhiều, hơn nữa c*̃ng không cách nào nhằm vào một cá nhân người bệnh nào cả, cho nên hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp tìm kiếm trong trí nhớ c*̉a tổ sư gia, xem có tìm được phương pháp hoặc đơn thuốc tương tự.

Dẫu sao khi chữa trị cho các bệnh nhân ở khu vực bùng nổ ôn dịch thời cổ đại, nhất định c*̃ng không thể chỉ nhắm vào một bệnh nhân, mà là nhắm vào nguyên nhân gây nên bệnh, từ đó mở một phương thuốc cho tất cả bệnh nhân c*̀ng uống. Cái thời c*̉a tổ sư gia, kinh nghiệm về phương diện này nhất định rất phong phú, ít nhất mạnh hơn so với bất kỳ một thầy thuốc trung y nào.

Cho nên, đây c*̃ng là nguyên nhân Giang Khương nói với Lô Bỉnh Nguyệt có thể thử một lần.

Giang Khương không ngừng tìm kiếm trong trí nhớ, năng lượng nhàn nhạt bắt đầu vờn quanh thân. Dưới sự phối hợp c*̉a Ngũ Cầm Vận Khí Pháp và đan dược, khí tức trong không gian c*̃ng bắt đầu chậm rãi ngưng tụ về phía Giang Khương, sau đó dung nhập vào cơ thể c*̉a hắn, tụ họp với năng lượng tuần hoàn bên trong cơ thể.

Hai vị tiên sinh ngoại viên đang tuần tra bên ngoài đều cảm nhận được luồng năng lượng khí tức dị thường chung quanh. Hai người nhìn nhau, rồi quay sang nhìn lều vải c*̉a Giang Khương, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc, lúc này mới cười khổ đồng thời c*̃ng có sự hâm mộ.

- Vị Trưởng phòng Giang này quả nhiên là rất giỏi.

Một vị tiên sinh cảm thán nói.

- Đúng vậy, khó trách tuổi còn trẻ mà lại có được thực lực như thế. Nếu đổi lại là chúng a, đã sớm tiến thêm một bước từ mười mấy năm trước, không cần phải ở cảnh giới này quá lâu.

Vị tiên sinh còn lại c*̃ng tràn đầy hâm mộ, lắc đầu cười khổ.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 979



Người hâm mộ Giang Khương có không ít người, nhưng người rảnh rỗi không có việc gì thích gây chuyện với hắn c*̃ng không ít. Lúc này, vị chuyên gia Peter c*̉a nước Mỹ đang ngồi trong phòng làm việc c*̉a Lô Bỉnh Nguyệt, kiểm tra tình huống và tài liệu c*̉a bệnh nhân có liên quan.

- Cô nói thân nhiệt c*̉a bệnh nhân đã giảm xuống nhờ uống những viên thuốc kia?

Peter trợn mắt, tròng mắt màu xanh hiện lên sự khinh thường và giễu cợt.

- Đúng, Peter tiên sinh, là người quản lý khu cách ly, tôi phải chịu trách nhiệm nói cho anh biết, đây là thuốc do Đại tá Giang Khương điều chế và đã có được hiệu quả như vậy.

Mặc dù rất khó chịu với thái độ c*̉a Peter, nhưng Lô Bỉnh Nguyệt vẫn giữ vững phong độ c*̉a mình.

- Không...không, bác sĩ Lô, điều này không thể nào. Tôi vẫn kiên quyết cho rằng đây là tác dụng c*̉a một số loại thuốc kháng dịch bệnh.

Peter liên tục lắc đầu, rõ ràng không đồng ý với Lô Bỉnh Nguyệt, gương mặt tràn đầy khinh thường:

- Sử dụng nhiều thuốc kháng vi khuẩn như vậy mà còn không có hiệu quả, những thứ chưa trải qua nghiệm chứng lâm sàng như thế này tuyệt đối không cách nào có tác dụng như vậy.

- Hơn nữa, bác sĩ Lô, có lẽ cô không phải nhân viên nghiên cứu vi khuẩn chuyên nghiệp, cho nên tôi cần phải nói cho cô biết, cho dù thuốc trung y c*̉a nước cô có tác dụng kháng vi khuẩn, nhưng c*̃ng không có tác dụng đối với loại vi khuẩn này.

- Cho nên, là người phụ trách toàn bộ khu cách ly, tôi đề nghị cô sau này không được phạm sai lầm như vậy nữa. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc bệnh nhân sử dụng thuốc, c*̀ng với toàn bộ phương án trị liệu.

Nghe Peter nói một tràng, Lô Bỉnh Nguyệt nhún vai, nói:

- Được, Peter tiên sinh, anh có thể giữ vững lập trường c*̉a mình, nhưng c*̃ng chẳng sao cả. Chúng tôi vẫn dựa theo phương án trị liệu thích hợp nhất. Hơn nữa, chúng tôi c*̃ng đã dựa trên những loại thuốc đã được nghiệm chứng nghiêm khắc mấy chục năm qua. Cho nên anh không cần lo lắng.

- Tôi hoàn toàn hiểu sự nghi ngờ c*̉a anh. Nhưng Đại tá Giang Khương rất nhanh sẽ điều chế một loại thuốc khác. Tôi tin rằng kết quả sẽ tốt hơn. Chờ sau khi có thuốc, anh có thể đến nghiệm chứng dược liệu tương ứng.

Thấy đối phương không thèm để ý đến lời nói c*̉a mình, Peter giận đến xanh cả mặt. Nhưng nơi này là địa bàn c*̉a người khác, y c*̃ng không cách nào cưỡng ép hoặc uốn nắn đối phương, chỉ lạnh giọng nói:

- Dĩ nhiên rồi, chờ sau khi thuốc mới gì đó hoàn thành, tôi sẽ đến nghiệm chứng hiệu quả. Nhưng trước mắt các người phải tiếp tục dựa theo phương án lần trước mà tiến hành.

- Tất nhiên, điều này không cần anh lo lắng.

Nhìn Peter tức tối bước ra ngoài, Lô Bỉnh Nguyệt rất có lòng tin với Giang Khương liền hừ lạnh:

- Con heo đáng chết theo chủ nghĩa giáo điều kia, anh cứ chờ đi.

Lúc này, ở nước Anh đang là 9h tối. Một bữa tiệc rượu náo nhiệt đang được cử hành trong một trang viên hoa lệ. Rất nhiều nam thanh nữ tú mặc quần áo đẹp đẽ, tay bưng ly rượu chát trò chuyện trong đại sảnh.

Eva mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt hở vai, mái tóc dài để thẳng, gương mặt xinh đẹp đang mỉm cười, đứng trong một góc phòng trò chuyện với một cô gái tóc vàng xinh đẹp khác. Khi nói, thỉnh thoảng lại bật cười, khiến cho không ít thanh niên phải chú ý đến.

Thỉnh thoảng có hai ba chàng thanh niên đẹp trai đến bắt chuyện với hai người đẹp.

Lúc này, ngoài cửa đang có một người đàn ông tuấn mỹ c*̀ng với một cô gái bước vào.

- Serena xinh đẹp, hôm nay đúng là một đêm thật đẹp. Chờ sau khi tiệc tan, không biết tôi có vinh hạnh đến thăm khuê phòng c*̉a cô không?

Người đàn ông bưng hai ly rượu, đưa một ly cho cô gái tên Serena.

- Dĩ nhiên rồi, Linke yêu quý c*̉a em.

Đưa tay nhận lấy ly rượu, Serena nhìn thẳng vào mắt Linke, nở nụ cười kiều mỵ.

- Nào.

Nhẹ c*̣ng ly với Serena một cái, Linke cười lên đắc ý, sau đó đưa ly rượu lên miệng nhấp một ngụm, tùy ý quan sát trong đại sảnh một chút.

Bỗng dưng nhìn thấy nụ cười vô c*̀ng xinh đẹp c*̉a Eva trong đám người, ánh mắt Linke sáng lên, lập tức sải bước sang bên đó.

Bên cạnh, Serena vừa mới nhấp một hớp rượu, liền thấy Linke nói c*̃ng không thèm nói đã bỏ cô lại bên này, đi thẳng sang bên kia. Sau khi nhìn thấy rõ bên kia là ai, gương mặt liền hiện lên vẻ giận dữ.

Một cô gái cực kỳ diêm dúa nhìn thấy gương mặt tức giận c*̉a Serena, ánh mắt lóe lên ý cười, bưng ly rượu chậm rãi đi tới, đứng bên cạnh Serena, nói:

- Chậc chậc, Serena, xem ra cô lại thua trong tay Eva rồi.

- Zina, ở đây không có chuyện c*̉a cô. Hừ, George c*̉a cô c*̃ng không phải đang vây quanh con tiểu hồ ly kia sao?

Serena tức giận nói.

- George?

Zina cau mày, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng, nói:

- Tôi đã sớm đá anh ta rồi.

Dứt lời, Zina nhìn Serena, lạnh giọng nói:

- Còn cô, vừa rồi còn thân thiết với Linke. Bây giờ người ta vừa mới nhìn thấy Eva đã bỏ rơi cô ngay lập tức. Hắc hắc, cái này còn mất mặt hơn tôi đấy.

- Im đi. Con hồ ly tinh đáng chết kia, cô c*̃ng chẳng phải thứ gì tốt.

Serena c*̃ng không phải là thứ ngu xuẩn, nào không nhìn ra Zina đang khích bác cô chứ. Mặc dù biết, nhưng lửa giận trong lòng cô lại tăng thêm mấy phần, nhìn Linke đang vui vẻ trò chuyện với Eva, liền nói:

- Con gái điếm Eva đáng chết kia, một cái tát c*̉a tôi có thể tát chết cô ta.

- Chậc chậc, người ta là Bá tước đấy. Serena, mặc dù cô lên cấp Bá tước sớm hơn cô ta hai năm, nhưng cô lớn hơn cô ta đến những năm sáu tuổi. Cô ta chính là thiên tài thế hệ mới c*̉a Huyết tộc chúng ta đấy. Cô nhất định không phải là đối thủ c*̉a cô ta.

Nhìn Serena đang giận dữ, ánh mắt Serena lóe lên vẻ đắc ý, tiếp tục khích tướng.

- Tôi không phải đối thủ c*̉a cô ta?

Quả nhiên, sự tức giận trong mắt Serena càng sâu thêm mấy phần, lạnh giọng cười nói:

- Tôi xếp hạng bốn mươi trong quốc hội. Cái đồ gái điếm kia muốn đuổi kịp tôi, ít nhất c*̃ng phải hai chục năm nữa. Cô hãy nhìn xem tôi dạy dỗ cô ta như thế nào.

Nhìn Serena nổi giận đùng đùng xách váy bước về phía Eva, ánh mắt Zina lóe lên sự đắc ý, sau đó nhìn một chàng trai khác bên cạnh Eva, ánh mắt lại lóe lên hận ý, lẩm bẩm:

- George, nếu anh thích con hồ ly tinh đó, tôi sẽ cho anh biết tiểu hồ ly đó có mê người đến cỡ nào c*̃ng không chịu nổi một cái tát c*̉a Serena.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back