Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 785



- Dư Cường? Mày quen nó?

Lý đại đầu sửng sốt, sau đó bật cười:

- Mày biết Dư Cường thì thế nào? Cho dù nó có trở về, lão tử cũng sẽ đánh nó ngay cả mẹ nó cũng nhận không ra.

- Mày muốn đánh gãy chân tao?

Lý đại đầu hung ác nhìn chằm chằm Giang Khương:

- Vậy để tao đánh gãy chân mày trước.

Dứt lời, Lý đại đầu chộp lấy cây xẻng bổ tới Giang Khương.

Nhìn Lý đại đầu vung xẻng tới, Giang Khương cau mày. Tên gia hỏa này xem ra thường xuyên đánh nhau, khi ra tay đủ tàn nhẫn.

Người bên cạnh cộng với mẹ con Dư Giang nhìn thấy Lý đại đầu bổ xẻng về phía Giang Khương, nhưng Giang Khương vẫn đứng im không nhúc nhích, tất cả đều kinh hô, nhưng bọn họ còn chưa kinh hô xong, đã thấy Giang Khương nhẹ nhàng chộp lấy cái xẻng. Choang một tiếng, cái xẻng rời khỏi tay Lý đại đầu bay đi. Sau đó chỉ thấy Lý đại đầu hét thảm ôm lấy bắp chân của mình.

- Đại ca…đại ca…

Đám thuộc hạ đằng sau thấy Lý đại đầu như vậy, vội vàng kêu lên sợ hãi.

Lý đại đầu ngồi dưới đất, hét thảm vài tiếng, thấy thuộc hạ vây lại, liền chỉ vào Giang Khương gào to:

- Mau đánh chết nó cho tao.

Đám thuộc hạ thấy Lý đại đầu ra lệnh, liền nhặt gậy gộc trên mặt đất, hét lên một tiếng, như ong vỡ tổ vọt đến Giang Khương.

Nhìn bộ dạng điên cuồng của những người này, Giang Khương liền biết bọn họ cũng cùng một giuộc với Lý đại đầu, lập tức không lưu thủ, cái xẻng trong tay đập xuống giống như đập ruồi.

Đập cho từng tên nằm bẹp dưới đất.

- A…A…

Bốn năm người nhất tề ôm chân nằm trên mặt đất kêu gào thảm thiết. Người vây xem nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt ngây ra. Ngay cả Dư Giang đằng sau Giang Khương cũng há to miệng không thể tin nổi.

Mọi người đều biết nhóm người Lý đại đầu là băng đảng trong thành phố. Hắc bạch lưỡng đạo đều chơi được, hoành hành ở thành phố Duyên đã mấy năm. Ở đây không có một ai dám trêu chọc đám người Lý đại đầu. Bởi vì Lý đại đầu xuống tay rất tàn nhẫn.

Nhưng lúc này, bọn họ lại bị một quân nhân trẻ tuổi dễ dàng đánh hạ.

Có thể nào không sợ chứ?

- Tốt, tốt, các người có ngon thì hủy nhà của tôi đi.

Dư Giang bừng tỉnh lại, hưng phấn kêu to.

Dư mẫu nhìn bóng lưng cao ngất, cảm giác bóng lưng này rất quen thuộc với thân ảnh trong đầu.

Đánh xong đám thuộc hạ, Giang Khương cũng không dừng lại, chậm rãi lướt qua, bước đến trước mặt Lý đại đầu.

- Mày…mày muốn làm gì?

Lý đại đầu rốt cuộc cũng đã kinh hãi, nhìn Giang Khương chậm rãi bước đến, lớn tiếng uy h**p:

- Mày không được xằng bậy. Chú của tao là Chủ tịch thành phố. Mày dám động đến tao, mày nhất định sẽ chết.

Giang Khương bước đến, nhìn vẻ mặt hoảng sợ lẫn lời nói uy h**p của Lý đại đầu, lãnh đạm nói:

- Tôi đã nói thì sẽ giữ lời. Cho dù chú của anh đứng trước mặt tôi, tôi cũng sẽ đánh gãy tay chân của anh.

Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Giang Khương, Lý đại đầu rốt cuộc kinh hoảng, quay đầu về phía sau hét lớn:

- Mau nói cho chú của tôi biết, để chú ấy cho người đến cứu tôi. A…A…A…

Giang Khương nâng cái xẻng trong tay, Lý đại đầu còn chưa kịp nói hết, đã tru lên ba tiếng, giống như heo bị chọc tiết ngã nhào trên mặt đất.

Nhìn Giang Khương lưu loát đánh gãy một chân và hai tay của Lý đại đầu, mặc dù người vây xem cảm thấy sảng khoái vô cùng, nhưng cũng bị dọa không nhẹ. Người này là ai, sao lại xuống tay tàn nhẫn như thế?

Đám thuộc hạ vốn cũng đang k** r*n bên cạnh, thấy Lý đại đầu kêu lên thảm thiết, sợ đến mức người nào cũng câm như hến, ôm lấy chân của mình, sợ sát tinh kia sẽ đánh gãy toàn bộ chân tay của mình như Lý đại đầu.

Giang Khương đứng chính giữa, quay đầu nhìn chung quanh. Thấy đám thuộc hạ kêu cũng không dám kêu, khóe miệng liền vểnh lên, sau đó ném cái xẻng xuống, xoay người bước về phía mẹ con Dư gia đang hoảng sợ.

Thấy Dư Giang vẫn cầm cái cuốc bảo vệ trước người mẹ của mình, khóe miệng Giang Khương lại một lần nữa vểnh lên, đưa tay xoa đầu của cậu.

Nhìn cái tay duỗi tới, ánh mắt Tiểu Giang hiện lên sự sợ hãi, chần chừ một chút, nhưng vẫn không tránh ra. Cho đến khi cậu cảm nhận được bàn tay ấm áp xoa đầu mình hai cái, ánh mắt liền tràn ngập chờ mong hỏi Giang Khương:

- Anh biết anh của em?

- Ừ, anh biết.

Giang Khương gật đầu nói:

- Nếu anh của em nhìn thấy em bây giờ, nhất định sẽ rất vui.

- Anh của em…ở đâu vậy? Tại sao anh ấy lại không về?

Dư Giang nghẹn ngào hỏi, ánh mắt rưng rưng nhìn Giang Khương.

Nhìn gương mặt non nớt tràn ngập nước mắt, Giang Khương mấp máy môi, bàn tay thoáng có chút run rẩy lau đi nước mắt trên gương mặt Dư Giang:

- Anh của em rất muốn về, nhưng anh ấy…

Giang Khương hít một hơi thật sâu, đột nhiên quay đầu nhìn cách đó không xa. Ở đó có tiếng còi cảnh sát vọng lại, rất nhanh có hai chiếc xe cảnh sát lao đến, liền quay lại nhìn Dư Giang:

- Tiểu Giang, đừng sợ. Có anh ở đây.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 786



Rõ ràng, Lý đại đầu nói chú của gã là Thị trưởng thành phố là thật.

Mười gã cảnh sát bước xuống xe. Nhìn thấy một đám người bị đánh nằm la liệt dưới đất liền lập tức chạy đến, đặc biệt là Lý đại đầu có hai ba cảnh sát chiếu cố, sợ Lý đại đầu bị đánh chết.

- Nhanh lên, Trương sở, mau bắt tên tiểu tử kia lại cho tôi. Nó dám đánh gãy tay chân của tôi, g**t ch*t nó đi.

Thấy cảnh sát đã đến, Lý đại đầu dường như quên cả kêu thảm thiết, chỉ lo nằm trên mặt đất mà tru lên.

Người được gọi là Trương sở tiến lên nhìn Lý đại đầu, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi. Sau khi gọi điện thoại đến bệnh viện cử xe cấp cứu đến, liền dẫn mấy người bước về phía Giang Khương.

Trương sở khoảng chừng bốn mươi. Ban đầu thấy Giang Khương mặc một thân quân trang thì cau mày. Nhưng khi đến gần, theo thói quen nhìn gầu vai, sắc mặt liền thay đổi.

Nhưng cũng chỉ biến đổi một chút rồi thôi, sau đó nhìn thẳng vào mắt của Giang Khương, ánh mắt hiện lên chút trào phúng.

- Cậu chính là người đã đánh bị thương bọn họ?

Trương sở không dám đến quá gần Giang Khương, cách khoảng ba bốn thước thì dừng lại, một tay đặt lên súng bên hông, trầm giọng hỏi Giang Khương.

Nhìn biểu hiện đề phòng của Trương sở, hơn nữa khi gặp hắn cũng không hề thể hiện sự tôn kính, Giang Khương lãnh đạm cười, gật đầu nói:

- Phải, là tôi.

- Cậu là cố ý đả thương người? Cậu có biết tội gì hay không? Mau đem giấy chứng minh ra đây cho tôi.

Thấy Giang Khương bình tĩnh như vậy, Trương sở cau mày nói.

- Giấy chứng minh?

Giang Khương nói:

- Vậy anh hãy đem giấy chứng minh của anh cho tôi xem.

- Cậu…làm càn.

Nghe Giang Khương nói xong, Trương sở liền biến sắc, quát lớn:

- Thành thật một chút. Đừng tưởng rằng mặc quân trang thì muốn làm gì thì làm.

- Lần sau có muốn giả bộ thì cũng nên giả bộ cho giống chút. Giả bộ làm Đại tá, muốn hù dọa ai vậy? Hai mươi mấy tuổi đã là Đại tá, hắc hắc, lại còn dám tùy tiện đánh người. Giả bộ như thật nhỉ?

Trương sở rút súng chỉ vào Giang Khương, lạnh giọng cười nói:

- Mau đưa giấy chứng minh ra đây, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.

- Cố ý đả thương người?

Giang Khương khẽ cười một tiếng, nhìn mấy người đang nằm trên mặt đất, nói:

- Anh đúng là không biết phân biệt tốt xấu, mới gặp đã gán cho tôi tội danh cố ý đả thương người. Xem ra anh rất thân với những người kia.

Giang Khương vừa nói ra, sắc mặt của Trương sở liền có chút khó coi, thấy những người xung quanh nhìn mình bằng ánh mắt cổ quái.

Liền lạnh giọng quát:

- Mấy người này đều là người của công ty tháo dỡ thành phố, theo yêu cầu đến tháo dỡ nhà của người kia. Cậu đánh bọn họ thành như vậy, không cố ý đả thương người thì là gì? Mau quỳ xuống.

Đám cảnh sát xung quanh thấy vậy liền móc còng tay, chuẩn bị tiến lên bắt lấy Giang Khương.

Những người bên cạnh nhìn thấy cảnh sát, không ai dám lên tiếng. Sắc mặt của Dư Giang đằng sau Giang Khương cũng trắng bệch. Mặc dù tuổi tác của cậu không lớn, nhưng cũng biết Lý đại đầu có quan hệ rất tốt với bạch đạo. Đám cảnh sát này quả nhiên đã đến giúp đỡ Lý đại đầu.

Dường như cảm nhận được sự sợ hãi của Dư Giang, Giang Khương quay đầu lại, mỉm cười vỗ đầu cậu, ý bảo cứ yên tâm, sau đó tháo mũ xuống cầm trong tay, nói:

- Bảo Cục trưởng của các người đến đây. À, sẵn tiện thông báo cho chú của người này. Nói cho bọn họ biết, nếu không đến, hậu quả bọn họ tự gánh.

- Haha, cậu tưởng cậu là ai? Bệnh thần kinh!

Nghe xong, Lý đại đầu cười ha hả, sau đó liền nghe cấp dưới nhỏ giọng nói bên tai:

- Trương sở, hình như hắn là Giang Khương.

- Giang Khương?

Trương sở ngẩn người, lẩm bẩm một tiếng. Trong lúc còn chưa kịp phản ứng, người vây xem bên cạnh cũng có người nhận ra Giang Khương, vừa vui mừng lẫn sợ hãi kêu lên:

- Đúng rồi, cậu ấy là Giang Khương.

- Sao, là Giang Khương thật sao? Là Giang Khương ở trên tivi đó hả?

Mọi người cùng kêu lên.

Lúc này Trương sở cũng nhớ đến Giang Khương là ai, sắc mặt trắng bệch, tay cầm súng bắt đầu có chút run run.

Y bối rối nhìn qua gầu vai của Giang Khương, rồi lại nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng lại càng hoảng hốt. Là Giang Khương không sai. Nếu đúng là Giang Khương, đối phương tuyệt đối là Đại tá. Tuy lần trước đưa tin Giang Khương chỉ là Thượng tá, nhưng xem ra, chỉ sợ đã được thăng cấp.

- Sở trưởng, Sở trưởng…

Thấy Sở trưởng của mình sững sờ, đầu súng vẫn còn chỉa vào đối phương, một cảnh sát phía sau tiến lên nhắc nhở.

- Hả?

Nghe tiếng bên tai, Trương sở vội vàng thu hồi khẩu súng, sau đó cười khan, vội vàng đứng thẳng thân hình, chào Giang Khương theo kiểu quân đội:

- Xin chào đồng chí Đại tá, tôi là Phó sở trưởng đồn công an thành phố Trương Tả Quân.

Nhìn biểu hiện của Trương sở, Giang Khương cũng không đáp lễ, lạnh lùng nói:

- Tôi vừa mới nói, anh hãy nhớ kỹ cho, mau gọi Cục trưởng cộng với chú của người kia đến đây. Tôi không đủ kiên nhẫn đâu.

- Vâng, vâng. Tôi sẽ đi thông báo cho Cục trưởng, còn có vị kia nữa.

Trương sở xanh cả mặt, vừa lau mồ hôi vừa đáp lời, vội vàng móc điện thoại bước sang một bên. Bây giờ y chỉ có thể gọi cho Cục trưởng, còn về vị kia, y đúng là không có tư cách, chỉ có thể để Cục trưởng thông báo việc này.

Đại tá đến đây, hoàn toàn ngang ngửa với người đứng thứ hai của thành phố này. Y chỉ là một sở trưởng nho nhỏ, không có tư cách để bắt tay đối phương. Tuy nói quân sự và chính trị không quan hệ với nhau, theo lý cho dù Giang Khương có là Đại tá, cũng không thể ra lệnh được cho Cục trưởng của bọn họ, đừng nói chi đến vị kia. Nhưng danh tiếng của Giang Khương thật sự quá lớn. Hơn nữa còn nghe đồn có quan hệ với cao tầng. Giọng điệu thật sự là hù chết người. Y nào dám suy nghĩ quá lâu, chỉ có thể vội vàng đáp lời.

Về phần ứng phó như thế nào cũng không liên quan đến y. Bây giờ y chỉ cầu cho mình có thể thoát được việc này là tốt rồi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 787



Cục trưởng đại nhân nhận được tin tức Giang Khương xuất hiện tại thành phố Duyên, lại náo ra chuyện như vậy, gương mặt liền biến sắc. Đặc biệt sau khi nghe được giọng điệu đằng đằng sát khí của Giang Khương, lúc này hận không thể một tát tát chết Lý đại đầu.

Nhưng hận thì hận, vẫn phải khẩn trương hỏi:

- Vấn đề của Lý đại đầu không lớn chứ?

- Cục trưởng, Lý đại đầu bị đánh gãy tay chân, bị thương không nhẹ.

Trương sở tránh một bên, liếc mắt nhìn Giang Khương, thấy Giang Khương cũng không chú ý đến bên này, vội vàng nhỏ giọng hồi báo.

- Tay chân bị đánh gãy? Tên kia xuống tay tàn nhẫn như vậy sao?

Cục trưởng đại nhân hoàn toàn hoảng sợ.

Trương sở nhìn đám người r*n r* không thôi, trong lòng cũng âm thầm kinh hãi, thấp giọng nói:

- Cục trưởng, không chỉ có một mình Lý đại đầu, thuộc hạ của cậu ta cũng bị đánh gãy tay chân, bây giờ đang nằm k** r*n.

- Cái gì?

Cục trưởng đại nhân ngây ra. Giang Khương thật đúng là kiêu ngạo, một mình đánh bị thương nhiều người như vậy, xuống tay lại tàn nhẫn.

- Được rồi, bây giờ tôi sẽ báo cáo lại với vị kia, xem ông ấy định xử lý như thế nào. Anh ở bên đó nhất định phải trấn an tiểu tổ tông, đừng để xảy ra thêm chuyện gì nữa.

- Vâng, thưa Cục trưởng, nhưng ngài nhất định phải nhanh lên. Cậu ta nói sẽ không kiên nhẫn. Tôi sợ tôi không trụ được.

Trương sở vội vàng nhắc nhở. Y không muốn ở đây một mình ứng phó tiểu tổ tông. Vạn nhất xảy ra vấn đề, người thứ nhất chịu trận chính là y.

- Không được cũng phải được, hiểu chưa?

Nói xong, cục trưởng đại nhân cúp máy, sau đó gọi điện thoại cho vị kia.

Trong phòng làm việc, một lãnh đạo mang mắt kính đang ký tên lên văn kiện, đồng thời nói với thư ký bên cạnh:

- Bảo Cục Môi trường nhanh chóng chứng thực việc này. Không được để xảy ra sai sót.

- Vâng, tôi rõ rồi.

Thư ký bên cạnh khom người đáp.

Đồng chí lãnh đạo đang định đưa văn kiện cho thư ký, đột nhiên điện thoại của thư ký vang lên. Sau khi nói qua hai câu, liền đưa điện thoại cho vị lãnh đạo:

- Thị trưởng, Cục trưởng Quách tìm ngài.

- Lão Quách?

Đồng chí lãnh đạo cau mày, sau đó đưa tay tiếp nhận điện thoại.

Nghe bên kia nói, sắc mặt vị lãnh đạo đột nhiên sa sầm lại, trong nháy mắt lại tái xanh, đập bể tách trà trên bàn, tức giận quát:

- Giang Khương là cái thứ nào mà dám khi dễ trên đầu lão tử, lại còn đả thương nhân viên công tác của chính quyền? Lại còn bắt tôi đi gặp hắn nữa?

Thư ký bên cạnh thấy Thị trưởng vốn nhã nhặn đột nhiên dữ tợn, trong lòng cũng run lên. Đi theo Thị trưởng đã nhiều năm rồi, y biết rõ Thị trưởng lúc này chỉ sợ là giận thật. Nếu không cũng không có bộ dạng như vậy. Lần cuối nhìn thấy Thị trưởng tức giận như thế đã là cách đây hai năm. Khi đó Thị trưởng đã cách chức một Cục trưởng và hai Phó cục trưởng. Không biết lần này là ai gặp xui xẻo.

- Thị trưởng, bây giờ cậu ta đã làm Đại tá, quan hệ với cấp trên hẳn cũng tốt. Nếu không cũng không dám kiêu ngạo ở địa bàn của chúng ta như thế. Tôi thấy nếu không chúng ta sang đó một chút. Tên tiểu quỷ đó còn khó chơi hơn cả Diêm Vương đấy.

Nghe giọng nói tức giận ở bên kia, Cục trưởng đương nhiên biết được ông chủ đã nổi bão. Nhưng bây giờ ngay cả bản thân ông cũng không dám tức giận. Bởi vì tiểu tử kia cũng không dễ chọc. Nhiều chuyện chi bằng ít một chuyện, đành phải khuyên Thị trưởng một câu, tránh sau này gặp phiền phức.

Nghe Cục trưởng khuyên nhủ, vị Thị trưởng mới tạm hòa hoãn xuống. Có thể lăn lộn đến vị trí này cũng không phải nhân vật đơn giản. Phát cáu cũng chỉ là vì mất mặt mà thôi. Sau khi hết giận, lập tức có thể nghĩ thông suốt. Giang Khương có thể nói như vậy, tuyệt đối không phải làm bộ.

Sau khi vị Thị trưởng hỏi rõ ràng nguyên nhân, đồng thời cho người đi thăm dò tình huống của Dư gia, lúc này mới cùng với thư ký đi gặp Giang Khương.

Nửa đường, vị Cục trưởng Quách cũng chạy đến, thuận tiện ngồi xe của vị Thị trưởng luôn.

Hiện tại Giang Khương đang ngồi trong cửa hàng nhỏ của mẹ con Dư gia. Lúc này, Dư mẫu cũng đã biết được tin tức về Dư Cường. Tuy đã sớm có đoán trước, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy đau khổ.

Tiểu Giang thật ra kiên cường hơn nhiều. Sau một hồi bi thống, đã tiếp nhận được sự thật, cố nén đau thương mà an ủi Dư mẫu.

Một lát sau, thấy mẹ con Dư gia cũng đã bình tĩnh hơn, Giang Khương liền hỏi rõ ràng chuyện phá hủy nhà của hai người.

Thì ra là có một ngân hàng chuẩn bị mở một chi nhánh trên con đường này. Và chính quyền thành phố cũng đã phê duyệt kế hoạch. Vốn là chọn hai nhà khác, nhưng hai nhà đó ra giá đền bù quá cao, đàm phán không thành, sau đó không biết thế nào lại chọn cửa hàng của Dư gia.

Dư gia hiển nhiên là không chịu bán. Kết quả, sau mấy lần cự tuyệt đối phương, ngân hàng không biết đã thông qua chính quyền như thế nào và sau đó thì Lý đại đầu đến. Gã đã hai lần đến đây uy h**p Dư mẫu và Dư mẫu vẫn không đồng ý. Vì thế mới xảy ra chuyện như ngày hôm nay.

- Giang…Giang Khương, nếu cháu là bạn của Tiểu Cường, xin cháu hãy giúp mẹ con cô việc này. Nếu không có cửa hàng, cô không biết lấy cái gì để nuôi Tiểu Giang ăn học.

Dư mẫu chần chừ một chút, nhìn Giang Khương, cẩn thận hỏi.

Giang Khương gật đầu, nói:

- Cô yên tâm đi, cháu và Dư Cường là anh em tốt với nhau. Nếu anh ấy đã không còn, sau này cháu sẽ là con của cô. Hiển nhiên việc này sẽ do cháu xử lý. Vốn lần này cháu đến đây, chủ yếu là để thăm cô và Tiểu Dư, xem cuộc sống của hai người như thế nào, có cần cháu giúp đỡ gì hay không.

- Chuyện này cháu nhất định sẽ xử lý tốt, cam đoan sau này không ai dám đến làm phiền cô nữa. Hết thảy đã có cháu rồi.

Giang Khương mỉm cười nói:

- Về phần Tiểu Giang, cô cũng đừng lo lắng. Hai năm qua xảy ra chút phiền phức, tất cả tư liệu và sổ sách đều mất hết, cho nên việc trợ cấp hàng tháng mới bị cắt đứt. Cháu cũng vừa mới có được tư liệu của mọi người, cũng đã nhanh chóng bổ sung lại số tiền bị cắt đứt trong hai năm qua. Sau này mỗi tháng, tiền trợ cấp sẽ được tăng gấp đôi. Vì thế, cuộc sống sau này, mong cô cũng đừng lo lắng nữa.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 788



Nghe Giang Khương nói, gương mặt của Dư mẫu thoáng hiện lên chút thoải mái. Hai năm qua, tuy nói có cửa hàng, duy trì cuộc sống cũng không có vấn đề gì. Nhưng dù sao cũng chỉ có một mình bà, phải gồng gánh cả một gia đình cũng không dễ dàng gì. Nếu không có cửa hàng, cuộc sống của hai mẹ con sau này sẽ gặp khó khăn rất lớn, đừng nói chi đến việc Tiểu Giang còn phải lên đại học, chi tiêu sẽ còn nhiều hơn.

- Giang Khương, tiền trợ cấp của hai năm trước, cô không cần cũng được. Nhưng nửa năm nữa Tiểu Giang sẽ lên đại học, cho nên cứ dựa theo trước đó trợ cấp cho cô là được, không cần tăng gấp đôi đâu.

Dư mẫu suy nghĩ một chút, hơi xấu hổ nói:

- Cô nghĩ nhà khác chắc cần hơn.

- Cô không cần lo lắng. Tiền bạc rất đầy đủ. Hơn nữa cháu không chỉ đến thăm mỗi một nhà của cô. Gia đình của những chiến hữu khác, cháu cũng theo kế hoạch mà đến thăm, hơn nữa đồng loạt trợ cấp như nhau.

Giang Khương cười nói.

Nghe Giang Khương nói, lúc này Dư mẫu mới yên tâm gật đầu nói:

- Vậy là tốt rồi.

Bên ngoài Dư gia đang vây đầy người. Nhìn mẹ con Dư mẫu đang nói chuyện với Giang Khương trong cửa hàng, ai nấy đều cảm thấy vui mừng lẫn hiếu kỳ:

- Mặc dù Dư Cường mất rồi, nhưng hai mẹ Dư gia xem như đã tìm được người đáng tin cậy. Có người này ở đây, chỉ sợ không ai dám tháo dỡ nhà của bọn họ.

- Cái này là ép mua ép bán mà. Người ta cô nhi quả mẫu phải dựa vào cửa hàng để kiếm sống. Người khác không bán thì đến khi dễ mẹ con người ta, đúng là không biết xấu hổ. Lúc này có chàng thanh niên kia ra mặt, người dám động hai mẹ con họ sợ là không nhiều.

- Ừ ừ, lần này xem như Trương Thục Trân hết khổ rồi. Mặc dù con trai lớn của bà ấy đã mất, nhưng không nghĩ đến Dư Cường lại có một vị chiến hữu như vậy. Trẻ tuổi như thế mà đã là Đại tá. Chắc trước năm ba mươi là có thể lên hàng tướng rồi. Đúng là tiền đồ vô lượng. Có cậu ấy, mẹ con Dư gia không cần lo lắng nữa.

Trong lúc mọi người đang bàn tán, một chiếc xe cảnh sát đỗ xịch bên ngoài. Mọi người nhìn lại, liền nhìn thấy một chiếc xe Audi đi đằng sau xe cảnh sát bước xuống ba người. Một người trung niên mặc cảnh phục, một người đàn ông mang theo xấp công văn và một vị đồng chí lãnh đạo đeo mắt kính gọng vàng bước đến.

- Đến rồi, thật sự đến rồi. Đại tá Giang Khương quả thật lợi hại, chỉ một câu nói, đám người kia đã ngoan ngoãn đến đây.

Nhìn ba người bước đến, đám người vây xem vội vàng tránh ra để ba người bước vào. Cảnh sát cũng bước theo. Đợi đến khi ba người vào cửa, liền đứng bên ngoài phất tay nói với đám người vây xem:

- Được rồi, giải tán, đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa.

Bị cảnh sát đuổi đi, mọi người hậm hực giải tán, đứng cách xa một chút, sau đó duỗi cổ nhìn về phía bên này. Vốn tưởng rằng còn có thể ở lại xem náo nhiệt một chút, nhưng lại đụng phải khắc tinh, chỉ có thể thất vọng mà ra về.

Giang Khương hiển nhiên cũng chú ý đến ba người bước vào, nhưng không hề ý định đứng dậy. Mẹ con Dư gia thấy vị Thị trưởng uy nghiêm thường xuyên xuất hiện trên tivi, lại không được bình tĩnh như Giang Khương, liền vội vàng đứng lên, tươi cười nhìn mấy vị quan phụ mẫu.

Các vị quan phụ mẫu thấy Giang Khương không có ý định đứng dậy, sắc mặt không khỏi có chút khó coi. Cục trưởng Quách thật ra là người rất có nhãn lực, thấy Giang Khương không định đứng dậy, rồi lại nhìn ông chủ bên cạnh có chút không vui, lập tức tiến lên, đứng trước mặt Giang Khương, đưa tay ra:

- Xin chào đồng chí Đại tá Giang Khương, tôi là Cục trưởng cục Cảnh sát thành phố Duyên Quách Nghị Bưu.

Quả nhiên, Cục trưởng Quách kính lễ như vậy, Giang Khương liền chậm rãi đứng dậy, đội mũ lại đàng hoàng, lúc này mới nói:

- Chào ngài, đồng chí Cục trưởng Quách.

Cục trưởng Quách thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ mỉm cười bắt tay Giang Khương, sau đó giới thiệu:

- Đại tá Giang Khương, vị này là Thị trưởng Trương thành phố Duyên chúng tôi.

- Chào Đại tá Giang Khương, cậu đại giá quang lâm đến đây, hoan nghênh, hoan nghênh.

Mặc dù trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng Thị trưởng Trương vẫn mỉm cười, vươn tay nắm lấy tay Giang Khương.

- Xin chào Thị trưởng Trương.

Tục ngữ có nói không đánh vào mặt người đang tươi cười, mặc dù Giang Khương vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng vẫn không mất lịch sự, đưa tay ra bắt tay Thị trưởng Trương, sau đó nói:

- Nào, mời hai vị ngồi.

Thấy Giang Khương xem mình như chủ ở đây, hai mắt Thị trưởng Trương không khỏi co rụt lại, nhưng vẫn mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế mà mẹ con Dư gia mang đến. Thậm chí còn nói tiếng cảm ơn, khiến cho hai người lần đầu tiên nhìn thấy quan lớn cũng phải có chút luống cuống tay chân.

Đợi đến khi Dư mẫu mang trà lên, Giang Khương cũng không khách sáo, trực tiếp nói:

- Hôm nay rất xin lỗi, đã quấy rầy hai vị.

- Nào có, nào có. Đại tá Giang Khương đại giá quang lâm, chúng tôi thân là chủ nhà, vẫn nên tiếp đãi chu đáo. Chúng tôi phải là người nói xin lỗi mới đúng.

Bản lĩnh hai mặt của Thị trưởng Trương phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Giang Khương cười lãnh đạm, cũng không dông dài:

- Chuyện ngày hôm nay, tôi thật ra rất để ý.

Giang Khương nhìn Dư mẫu và Tiểu Giang bên cạnh, nói:

- Hai người này là thân nhân của chiến hữu thân thiết nhất trong đơn vị của tôi. Vì quốc gia, Dư Cường đã chết một cách vinh quang. Vốn, Dư Cường vì nước hy sinh, thân nhân hẳn phải được hưởng ưu đãi. Nhưng bởi vì có chút nguyên nhân bí mật, cho nên quốc gia và quân đội cũng không tuyên dương việc này.

Nói đến đây, Giang Khương dừng một chút rồi nhìn chằm chằm Cục trưởng Quách lẫn Thị trưởng Trương, nói:

- Cho nên, hai vị chắc không rõ ràng lắm. Tôi cũng không trách hai người, nhưng dung túng cấp dưới thực hiện hành vi tháo dỡ bạo lực. Quốc gia cũng không cho phép việc này.

Nghe Giang Khương nói ra từng câu chụp mũ, sắc mặt hai vị lãnh đạo đều biến đổi. Thượng có chính sách, hạ có đối sách. Chỉ cần đè chuyện này xuống, ai còn quan tâm chứ?

Nhưng nghe Giang Khương nói xong, gương mặt hai người đều có chút khó coi. Nếu để truyền ra ngoài, tuyệt đối là chuyện phiền toái. Cái mũ này không thể đội được. Nghĩ đến đây, sắc mặt hai người nhìn Giang Khương liền phát lạnh.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 789



Thấy sắc mặt hai vị lãnh đạo phát lạnh, Giang Khương cười khểnh trong lòng, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ chờ xem hai người bọn họ dự định bịt miệng hắn như thế nào.

Thị trưởng Trương nhìn chằm chằm Giang Khương, lạnh giọng nói:

- Đại tá Giang Khương, tôi không thấy hành vi tháo dỡ bạo lực. Tôi chỉ thấy đồng chí Giang Khương cậu tùy ý đánh bị thương nhân viên chấp pháp của chính quyền. Chỉ sợ điều này cũng không được phép?

Nghe giọng nói uy h**p, khóe miệng Giang Khương vểnh lên, gương mặt trong nháy mắt lạnh lại. Còn sắc mặt của Cục trưởng Quách thì cứng đờ, biết tình huống khó mà xoay chuyển được. Bây giờ chỉ có thể nhìn xem ai chơi được ai.

- Haha…

Giang Khương khẽ cười nhưng ánh mắt lại tràn ngập ý lạnh, nói:

- Thị trưởng Trương, tôi gọi ngài đến chỉ để nói một câu, tôi không hài lòng về việc này. Nếu ngài cảm thấy không hài lòng về tôi, ngài có thể không cần nói nữa. Như vậy, ngài có hai con đường để đi.

Giang Khương vẫn cười, nhưng giọng cười lại mang ý trào phúng:

- Thứ nhất, bây giờ ngài có thể đi, ngày mai tiếp nhận tạm cách chức điều tra. Thứ hai, ngài ngay lúc này gọi điện thoại đến văn phòng phòng Giám sát. Ồ, ngài không có tư cách này. Như vậy đi, ngài có thể gọi cho Dương tư lệnh của quân khu tỉnh, mời ngài ấy gửi lời phàn nàn và trách cứ của tôi đến văn phòng Giám sát khu vực. Ngày mai ngài vẫn sẽ tiếp nhận tạm cách chức điều tra.

Nói đến đây, Giang Khương dừng lại một chút, vẻ mặt trào phúng nhìn chằm chằm Thị trưởng Trương giống như nhìn một con bọ ngựa đang giơ càng của mình trước một chiếc xe:

- Nhưng nếu dùng cách thứ hai, ngài còn có hy vọng kéo tôi xuống nước cùng.

- Cậu…làm càn!

Lửa giận trong mắt Thị trưởng Trương bốc lên, đứng phắt dậy, sau đó xoay người rời đi.

Giang Khương bật cười nhìn Thị trưởng Trương bước ra cửa, ánh mắt không hề biểu hiện một chút ý tứ nào. Đối với hắn mà nói, việc này chẳng phải việc lớn. Muốn xử lý cũng chẳng phiền phức. Bất quá hắn chỉ dùng cách đơn giản nhất để không bị lãng phí thời gian.

Nếu đối phương đủ thông minh, hết thảy sẽ ổn. Giang Khương cũng không cần lãng phí thời gian ở đây mà đối phương cũng tránh thoát được một kiếp. Nhưng nếu ông ta không đủ thông minh, chết cũng đừng hối.

Giang Khương không quan tâm, nhưng Dư mẫu bên cạnh lại sợ hãi. Bà biết chiến hữu của con trai mình là người rất lợi hại. Nhưng Thị trưởng của thành phố Duyên là người dễ chọc sao? Ông ta giận dữ bỏ đi như vậy, chỉ sợ sau này sẽ phiền phức lớn.

Về phần Cục trưởng Quách bên cạnh, vẻ mặt xấu hổ đứng dậy, nhìn ông chủ bị tức chết mà bỏ đi, lúc này đi không được mà không đi cũng không được.

Trong lúc mọi người đang bàng hoàng, Thị trưởng Trương cũng đã bước ra đến cửa. Chỉ cần nhấc một bước nữa là ra ngoài, nhưng vừa mới nâng được một nửa, liền cứng lại giữa không trung.

Nhìn động tác của ông ta, vẻ trào phúng trong mắt Giang Khương lại càng đậm. Nhìn qua, vị lãnh đạo này cũng không phải quá ngu.

Cục trưởng Quách và mẹ con Dư mẫu nhìn Thị trưởng Trương đột nhiên thay đổi vẻ mặt, mỉm cười quay trở lại, liền cảm thấy bất ngờ. Chỉ có Giang Khương là thở ra một hơi, cầm tách trà lên nhấp một ngụm. Việc này rốt cuộc không cần hắn phải tốn thời gian rồi.

Ở lại Dư gia cũng không quá lâu, Giang Khương để lại phương thức liên lạc của mình, sau đó tạm biệt mẹ con Dư mẫu.

- Cô đừng lo lắng quá. Có gì khó khăn cứ gọi cho cháu, đừng ngại nhé. Về phần Tiểu Giang, nếu chưa chọn được trường mình thích, cứ gọi cho cháu, cháu sẽ giúp

em ấy.

Để lại lời hứa, Giang Khương vỗ vai Tiểu Giang, nói:

- Dư Giang, hãy cố gắng lên nhé, đừng làm mất thể diện anh trai của em.

- Vâng, anh Giang Khương, em nhất định sẽ không để cho anh và anh trai của em thất vọng.

Dư Giang gật đầu thật mạnh, nói.

- Được, cố gắng lên nhé.

Vẫy tay chào tạm biệt mẹ con Dư gia, Giang Khương lại tiếp tục chạy đến gia đình tiếp theo. Thời gian cũng không còn nhiều, phải tranh thủ mới được.

Nửa tháng sau, Giang Khương lái xe rời khỏi một thôn trang nhỏ, gương mặt thoáng có chút mệt mỏi.

Nửa tháng qua, hắn đã đi mấy tính, thăm hỏi gần ba mươi gia đình của chiến hữu. Bây giờ chỉ còn lại bốn năm nhà cuối cùng. Dự tính trong vòng ba này sẽ hoàn tất. Điều này khiến cho hắn không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.

Nửa tháng qua, đại đa số gia đình, hắn cũng chỉ cần đến thăm một chút hoặc ăn một bữa cơm đơn giản, trên cơ bản cũng chỉ hao phí chút thời gian. Nhưng có một số gia đình, ngoại trừ trợ giúp về phương diện kinh tế thì còn phải giúp đỡ bọn họ giải quyết một số vấn đề không cách nào xử lý.

Tuy nói Giang Khương rất tình nguyện giúp một tay, nhưng có nhiều chuyện phải hao tốn tâm sức. Hôm nay, hắn vừa mới đi thăm một nhà, giúp bọn họ xử lý một số chuyện với chính quyền địa phương xong, cảm thấy có chút mệt mỏi.

Hạ cửa sổ xe xuống, Giang Khương giảm tốc độ, cảm nhận gió núi thổi vào, thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Chiếc xe chạy được vài dặm, Giang Khương nhìn thấy phía trước đậu một chiếc xe tải. Chiếc xe tải này cũng không phải đậu sát ven đường mà chiếm hơn phân nửa làn đường, khiến Giang Khương không thể băng qua.

Giang Khương chậm rãi cho xe dừng lại, nhìn xung quanh cũng không thấy tài xế xe tải ở đâu, đang định xuống xe, đột nhiên lỗ tai nhạy cảm bắt được một tiếng phốc rất nhỏ.

Nghe được thanh âm này, Giang Khương giật thót người, thân hình bắn lên, ngay cả cửa xe cũng không kịp mở, cả người nhảy qua cửa sổ xe ra ngoài.

Giang Khương nhanh chóng lộn nhào hai vòng trên đường. Khi hắn sắp lăn thêm lần nữa, một đạo hỏa quang băng qua trên đầu của hắn, sau đó bắn vào chiếc xe việt dã của hắn.

Ầm! Một tiếng nổ kịch liệt vang lên. Chiếc xe việt dã của Giang Khương trong nháy mắt biến thành một đống lửa thật lớn.

Ánh mắt Giang Khương lạnh lại, sau khi lăn nốt một vòng, hắn nhanh chóng bắn lên, bổ nhào vào đống dây leo gần đó.

Vị trí hắn vừa mới rời đi vang lên tiếng pặc pặc. Mấy khối đá mà hắn đặt chân cũng bị bắn nát bấy.

- Chủ thể tiến vào trạng thái Không Minh, tất cả thiên phú khởi động, năng lượng tiêu hao chậm lại 90%.

Khi tin tức hiện lên trong đầu của hắn, thân hình Giang Khương trở nên quỷ mị, chợt lóe lên rồi biến mất trong tầm nhìn của mấy cây súng bắn tỉa.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back