Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 520



- Các người còn đứng ngây ra đó? Mau bắt hắn lại cho tôi.

Phó trưởng phòng Nghiêm tức giận thúc giục mấy cảnh vệ. Bây giờ y chỉ muốn Giang Khương gặp xui xẻo, cũng không có chú ý đến người bước vào.

Nhưng những người bên cạnh thì chú ý, chính là người phụ trách phòng liên lạc.

Nhìn tờ giấy người phụ trách cầm trong tay, ai nấy cũng đều hiếu kỳ. Đích thân người phụ trách của phòng liên lạc đến đây, tin tức mà người đó mang đến hẳn sẽ rất quan trọng. Chẳng lẽ có tình huống gì nghiêm trọng phát sinh sao?

Lúc này, người phụ trách cũng chú ý đến tình huống bên trong, nhìn vài lần mới nhận ra mặt heo đứng đằng sau vị Thượng tá là Phó trưởng phòng Nghiêm.

Trong lòng cả kinh, sau đó bước nhanh đến, nói:

- Tổ trưởng Nghiêm, thượng cấp có chỉ thị mới.

- Chỉ thị mới?

Mặc dù nóng lòng muốn bắt Giang Khương lại, nhưng Phó trưởng phòng Nghiêm cũng không dám chậm trễ, trong lòng cảm thấy vô cùng hoài nghi. Khi y nhận được điện thoại của thư ký Phó thủ tướng Tề, cũng không nghe nói có chỉ thị mới gì cả, tại sao đột nhiên lại có chỉ thị đưa xuống, lại còn thông qua phòng liên lạc?

Y vội vã tiếp nhận tờ công văn, thấy được mấy chữ to hàng đầu: Thông báo bổ nhiệm.

Nhìn thấy bốn chữ này, Phó trưởng phòng Nghiêm liền sửng sốt. Thư thông báo bổ nhiệm lãnh đạo tiểu tổ vừa mới đưa xuống, tại sao lại còn đưa xuống một bản nữa? Y lập tức nhìn kỹ lại. Chỉ là sau khi xem xong, Phó trưởng phòng Nghiêm chỉ cảm thấy trong lòng căng lên.

- Bổ nhiệm đồng chí Giang Khương làm Phó tổ trưởng thường vụ tiểu tổ lãnh đạo phòng chống dịch bệnh khẩn cấp.

Mọi người bên cạnh nhìn thấy gương mặt lúc trắng lúc xanh của Phó trưởng phòng Nghiêm, ngay cả tay cầm tờ thông báo cũng run rẩy, không khỏi sửng sốt, không biết thượng cấp đã đưa xuống chỉ thị gì lại làm cho Phó trưởng phòng Nghiêm trở thành như vậy.

Lâm Kiến Quốc cũng bước đến, nhìn nội dung trên tờ thông báo, gương mặt cũng hiện lên sự cổ quái, nhìn Phó trưởng phòng Nghiêm bên cạnh rồi lại nhìn Giang Khương, muốn nói rồi lại thôi.

Mọi người đều nhận ra sự không ổn. Vị Thượng tá đang cầm súng chỉ vào Giang Khương, cũng không nghe được giọng nói của Phó trưởng phòng Nghiêm nữa, không nhịn được quay đầu lại nhìn, không biết có nên tiếp tục nữa hay không.

- Tổ trưởng Nghiêm, cấp trên…cấp trên ra chỉ thị gì vậy?

Vị Thượng tá chờ mãi cũng không nghe Phó trưởng phòng Nghiêm lên tiếng, cảm thấy không khí thật quái lạ, cũng không thể tiếp tục uy h**p Giang Khương, rốt cuộc không nhịn được liền quay đầu lại hỏi.

Nghe được câu hỏi này, hai mắt Phó trưởng phòng Nghiêm giật giật, nuốt nước miếng ừng ực, nhưng vẫn không thể nói nên lời.

Nhìn vẻ mặt của Phó trưởng phòng Nghiêm, sắc mặt Lâm Kiến Quốc càng lúc càng cổ quái. Người bên ngoài nhìn ra được vị Phó trưởng phòng Nghiêm đang cố nén chuyện gì đó. Nếu không, gương mặt của y cũng sẽ không rối rắm như vậy.

Lâm Kiến Quốc hít sâu hai hơi, cố ý không bật cười, nhìn Phó trưởng phòng Nghiêm, phỏng chừng Phó trưởng phòng Nghiêm cũng không có ý định lên tiếng, liền ho khan một tiếng, nói:

- Cấp trên bổ nhiệm đồng chí Giang Khương làm Phó tổ trưởng thường trực của tiểu tổ.

Lâm Kiến Quốc nói xong, sắc mặt Phó trưởng phòng Nghiêm lại càng trắng thêm vài phần, không khí hoàn toàn im lặng.

Mọi người đều yên lặng nhìn Giang Khương trước mắt, lúc này mới hiểu được tại sao Phó trưởng phòng Nghiêm lại có vẻ mặt như thế, đồng thời cũng hiểu được chàng thanh niên này luôn nói nơi đây không phải là nơi Phó trưởng phòng Nghiêm có thể lên tiếng. Thì ra…

Tổ trưởng Tề trên danh nghĩa chung quy không có khả năng quản lý sự việc bên dưới. Nói cách khác, Giang Khương bây giờ chính là lão đại của tiểu tổ ở đây.

Ngay cả hai vị y sư Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng cũng xếp hạng đằng sau Giang Khương, chứ đừng nói chi đến vị Phó trưởng phòng Nghiêm xếp hạng cuối cùng này.

- Bây giờ nơi này thật sự không phải là chỗ để Phó trưởng phòng Nghiêm lên tiếng.

Mọi người yên lặng thầm nhủ. Sắc mặt Giang Khương lúc này cũng hiện lên sự cổ quái. Lâm Ngọc Tường gọi cho hắn, hỏi:

- Giang Khương, có chuyện gì vậy?

Giang Khương đành phải cười khổ:

- Vốn có một việc cần nhờ anh giúp, nhưng bây giờ thì không cần.

- Không cần?

Nghe giọng điệu kỳ lạ của Giang Khương, Lâm Ngọc Tường có chút tò mò.

- Vâng, bởi vì bây giờ tôi là Phó tổ trưởng thường vụ của tiểu tổ.

Giang Khương nói. Hắn làm sao mà không biết cấp trên hạ mệnh lệnh xuống là có ý gì? Chuyện của hắn ở Thiên Y Viện, hẳn là bọn họ cũng đã biết rõ ràng, cho nên bắt hắn làm c* li. Liên lạc với hắn so với liên lạc với hai người Lâm Ngọc Tường thì dễ dàng hơn nhiều.

- Cậu là Phó tổ trưởng thường vụ tiểu tổ? Chà, vậy thì tốt quá rồi. Có cậu ở đây, chúng tôi cũng đỡ phiền phức hơn. Haha…

Bên kia, Lâm Ngọc Tường khoái trá cúp điện thoại. Mấy sự việc hỗn tạp, chung quy đã có Giang Khương gánh. Y và Trương Ngọc Phượng thật sự không muốn giao tiếp với những loại người hỗn tạp bên ngoài. Thật sự là quá lãng phí thời gian.

Vị Thượng tá bên cạnh, sắc mặt lúc này cũng thả lỏng, vội vàng thu súng, cười ha hả nhìn Giang Khương:

- Được rồi, Tổ trưởng Giang, bây giờ ở đây do cậu làm chủ.

- Cảm ơn.

Nhìn vị Thượng tá thở phào nhẹ nhõm, Giang Khương cũng mỉm cười, dùng tay vỗ vai đối phương, sau đó nói:

- Ngại quá, ngại quá.

Dứt lời, Giang Khương quay sang nhìn Phó trưởng phòng Nghiêm vẫn đang nhìn chằm chằm tờ thông báo, khẽ cười một tiếng:

- Phó tổ trưởng Nghiêm, bây giờ chắc anh không còn ý kiến gì nữa phải không? Nếu không, vậy tôi đi chăm sóc con tôi đây.

Ực ực! Phó trưởng phòng Nghiêm vẫn nhìn chằm chằm tờ thông báo, giống như có đóa hoa nào đó đang nở bên trong, trong cổ họng phát ra tiếng nuốt nước bọt, rất nhỏ nhưng người ta vẫn nghe thấy rõ ràng.

Mọi người có chút đồng tình nhìn Phó trưởng phòng Nghiêm. Đường đường là một vị quan cấp cao, lại bị người ta đánh thành như vậy trước mặt người khác. Bây giờ còn chưa lấy lại được mặt mũi, lại bị đối phương đè đầu. Thật ra thì mọi người cũng biết việc này vốn chẳng có gì lớn. Nhưng anh lại cứ thích gây phiền phức cho người ta, kết quả lại tự gây phiền phức cho mình, cũng không trách được ai.

Chỉ là mọi người đều âm thầm kinh hãi trong lòng. Cũng may là không dính dáng đến mình. Nếu không, mình có thể được bình yên hay không lại là hai chuyện khác nhau.

Nhìn biểu hiện của Phó trưởng phòng Nghiêm, Giang Khương nhún vai một cái. Bởi vì kết quả này đến cả bản thân hắn cũng không ngờ. Đánh Phó trưởng phòng Nghiêm hai cái tát cũng là do tâm trạng của hắn không được tốt, cứ bị tên này gây phiền phức, cho nên mới nhịn không được.

Bây giờ xem ra, phiền phức đã không còn, hắn cũng chẳng còn tâm tư dây dưa với bọn họ, nhìn mọi người một cái rồi gật đầu nói:

- Được rồi, cứ tiếp tục như vậy đi. Tôi về lại phòng cách ly.

Nhìn Giang Khương dẫn theo cô gái biến mất ngoài cửa, mọi người đều nhìn nhau. Vị Phó tổ trưởng thường vụ này thật là oai. Không nói hai câu, cũng chẳng dặn dò chuyện gì đã trực tiếp bỏ đi.

Sắc mặt Phó trưởng phòng Nghiêm cứ lúc trắng lúc đen, nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu lên. Lúc này y cũng muốn phẩy tay bỏ đi, một khắc cũng không muốn ở chỗ này chịu ánh mắt soi mói của mọi người.

Nhưng y lại không dám đi, cũng không thể đi được.

Người khác không thèm bỏ lại một câu đã tiêu sái bỏ đi, nhưng y thì không thể. Y là cán bộ cấp Phó trưởng phòng, y còn có công việc của mình, còn rất nhiều chuyện cần phải giải quyết. Nếu không, người xui xẻo chính là y.

Mặc dù Giang Khương bài danh trên y, nhưng cấp trên căn bản chưa phân công chức vụ chính thức cho hắn, cũng chưa nói rõ hắn sẽ làm gì, rõ ràng có ý hắn muốn

làm cũng được, không làm cũng được. Bởi vì không có chức vụ chính thức, chỉ khi nào mọi người có chuyện không quyết định được hoặc không dám làm chủ thì mới đi tìm hắn.

Về phần trách nhiệm, nhìn biểu hiện bây giờ thì biết, chỉ sợ người ra lệnh là một người có bối cảnh rất mạnh. Không phải chuyện lớn thì căn bản không phiền đến người đó. Lần này cũng giống như phái quan khâm sai mang theo ngự tứ kim bài đến mà thôi.

Đương nhiên, có thể lăn lộn đến chức vụ bây giờ, chút cản trở đấy không tạo thành đả kích trí mạng cho Phó trưởng phòng Nghiêm. Y biết bây giờ mình không có biện pháp chỉnh đối phương, liền nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, bắt đầu lựa chọn con đường chính xác cho mình.

Hít sâu hai hơi, khiến cho sắc mặt tốt hơn một chút, Phó trưởng phòng Nghiêm ngẩng đầu nhìn mọi người, trầm giọng nói:

- Được rồi, không có việc gì thì mọi người đi làm chuyện của mình đi.

Mọi người cũng là kẻ lõi đời, cũng biết được tình huống lúc này là như thế nào, cũng không muốn làm Phó trưởng phòng Nghiêm bẽ mặt, lập tức bày ra biểu hiện nghiêm túc, giống như không có việc gì phát sinh, gật đầu một cái rồi bước ra ngoài.

Nhìn mọi người rời đi, sự phẫn nộ trong lòng Phó trưởng phòng Nghiêm càng lúc càng nhiều. Y biết rõ trong lòng đám rùa rút đầu này đang nghĩ gì.

- Giang Khương, mày cứ chờ đó cho tao.

Phó trưởng phòng Nghiêm nghiến răng oán hận nói, chỉ là y không biết nên để tên tiểu tử kia chờ y đến bắt hay là…

- Mẹ kiếp.

Nghĩ đến đây, Phó trưởng phòng Nghiêm hung hăng giậm chân nói.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 521



Tiểu tổ hỗ trợ đã đến đúng thời gian đã định trước. Nhìn những thùng hàng đựng trang thiết bị to lớn, Phó trưởng phòng Nghiêm trợn tròn mắt.

Những trang thiết bị to lớn này căn bản không thể đưa vào bên trong tòa nhà, cho dù là phá hủy cánh cửa khoa Nhi c*̃ng không đưa vào được thang máy. Điều này khiến cho các lãnh đạo c*̀ng với Phó viện trưởng Lâm cảm thấy đau đầu.

Theo như trước đây, trong tình huống như vậy sẽ dựng mấy căn lều vải khổng lồ bên ngoài mảnh đất trống. Nhưng trước mắt, khoa Nhi đang bị cách ly. Nếu dựng lều bên ngoài khoa Nhi, không, cho dù dựng ở bất cứ chỗ nào trong khuôn viên bệnh viện Đa khoa ba quân chủng c*̃ng đều khiến cho người ta cảm thấy không ổn.

- Trưởng phòng Nghiêm, anh xem phải làm sao bây giờ?

Phó viện trưởng Lâm đau khổ nhìn mấy thùng hàng cao hai ba thước đằng trước, bất đắc dĩ nói với Phó trưởng phòng Nghiêm.

Phó trưởng phòng Nghiêm mở to mắt, nhìn những thùng hàng to trước mặt, có chút cau mày, sau đó cười lạnh, quay sang nói với Lâm Kiến Quốc:

- Viện trưởng Lâm đ ến chỗ tổ trưởng Giang báo cáo chuyện này đi. Chuyện như vậy, tôi c*̃ng không có cách nào xử lý, cứ để cho cậu ấy quyết định.

- Được.

Nhìn vẻ mặt không thèm quan tâm c*̉a Phó trưởng phòng Nghiêm, Lâm Kiến Quốc đành phải gật đầu, sau đó gọi điện thoại xin chỉ thị c*̉a Giang Khương.

Nhìn Lâm Kiến Quốc bước vào trong tòa nhà, ánh mắt Phó trưởng phòng Nghiêm hiện lên sự đắc ý, thầm nghĩ:

- Nếu đã nhận chức thường vụ, vậy thì cứ để cho mày làm. Mấy chuyện này tao c*̃ng chẳng dễ gì đi xin chỉ thị. Mày đã đến, như vậy cứ giao cho mày. Nếu xảy ra vấn đề c*̃ng chẳng phải chuyện c*̉a tao.

So với Phó trưởng phòng Nghiêm giống như con hồ ly chuẩn bị trộm gà, len lén đắc ý thì Giang Khương bình tĩnh hơn nhiều.

- Công việc cách ly đã tiến hành được bao lâu rồi?

Nghe Lâm Kiến Quốc báo cáo lại, Giang Khương liền trầm giọng hỏi.

- Được năm tiếng rồi.

Lâm Kiến Quốc lưu loát trả lời.

Ngón tay Giang Khương gõ nhẹ lên bàn công tác, trầm ngâm một chút rồi nói:

- Cứ dựng lều vải bên ngoài tòa nhà, đồng thời phong tỏa đường vào tòa nhà luôn.

- Nhưng...

Lâm Kiến Quốc sửng sốt, sau đó do dự nói:

- Nếu là như vậy, chuyện chúng ta bí mật cách ly sẽ rất nhanh bại lộ tin tức. Một số thành viên và bệnh nhân c*̉a bệnh viện c*̃ng đã hoài nghi.

Vốn quan hệ với Giang Khương trước kia c*̃ng không tệ, Lâm Kiến Quốc muốn nói rồi lại thôi. Tuy nhiên, ông cảm thấy Giang Khương tuổi vẫn còn trẻ, vẫn nên nhắc nhở một chút:

- Giang Khương, cậu xem có nên xin chỉ thị cấp trên hay không? Cấp trên nói phải tận lực giữ bí mật, tránh tạo thành khủng hoảng không cần thiết.

Giang Khương cười nói:

- Không sao đâu. Trong tình huống hiện nay, căn lầu này được phong tỏa nhưng có thể giữ bí mật được bao lâu? Cho dù chúng ta không làm gì, qua mấy tiếng nữa, chỉ sợ lời đồn đãi sẽ ngày càng nhiều, ngược lại càng thêm không tốt. Anh cứ bảo viện ủy làm thông báo đi, nói có quân đội có nhiệm vụ bí mật ở chỗ này, tạm thời tiến

hành quản chế.

- Đó c*̃ng là một biện pháp tốt, nhưng có cần nói một tiếng với bên quân đội không?

Lâm Kiến Quốc hỏi.

Giang Khương đáp:

- Không sao đâu. Nếu bên kia có hỏi, anh cứ bảo họ tìm tôi, hoặc trực tiếp lấy danh nghĩa tiểu tổ lãnh đạo phát công văn cho họ.

- Được, cứ như vậy đi.

Nghe giọng nói bình tĩnh c*̉a Giang Khương, còn có câu trả lời thuyết phục c*̉a hắn, Lâm Kiến Quốc c*̃ng yên tâm hơn. Giang Khương quả nhiên làm việc rất chu toàn.

Chuyện mà Phó trưởng phòng Nghiêm khó giải quyết, lọt vào trong tay Giang Khương lại không tính là gì.

Bên ngoài khoa Nhi bắt đầu gióng trống khua chiêng dựng lều vải. Các công nhân c*̃ng bắt đầu phong tỏa đường vào, khiến không ít người chú ý. Đồng chí Phó trưởng phòng Nghiêm xác định Giang Khương không xin chỉ thị cấp trên, tâm trạng không khỏi tốt hơn lên. Tên tiểu tử này đúng là còn quá non.

- Xin chào Đường y sư.

Giang Khương cung kính bắt tay một y sư tam phẩm, đồng thời lơ đãng đánh giá vị y sư này.

Đường y sư một thân tây trang, đeo một cặp mắt kính gọng vàng, tính cách thoạt nhìn trầm ổn, tuổi khoảng hơn bốn mươi. Nhưng Giang Khương biết rất rõ tuổi thật c*̉a ông là năm mươi. Bởi vì những người có thể đạt đến cấp bậc y sư ở Thiên Y Viện, không ai dưới năm mươi tuổi.

Nhưng y sư c*̉a Thiên Y Viện trên cơ bản c*̃ng tự chăm sóc mình không tệ. Ít có người nào già đi, mà ngược lại đại đa số còn nhìn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.

- Ừm.

Đường y sư gật đầu, sau đó hỏi:

- Bây giờ tình huống thế nào rồi?

Lâm Ngọc Tường bên cạnh vội vàng đáp:

- Trước mắt, chúng tôi đã tạm thời phân tích xong kết cấu c*̉a virus, nhưng chưa xác định được chính xác phương thức lây nhiễm. Còn về thuốc điều trị thì vẫn còn đang nghiên cứu.

- Vẫn còn chưa xác định được phương thức lâu nhiễm? Chuyện gì xảy ra thế?

Đường y sư cau mày, trầm giọng hỏi.

Nhìn Đường y sư cau mày, Lâm Ngọc Tường c*̃ng có chút khẩn trương. Mặc dù y là y sĩ nhất phẩm, chênh lệch với y sư tam phẩm c*̃ng chỉ có một bậc, nhưng địa vị thì cách nhau xa:

- Nghiên cứu c*̃ng chỉ tiến hành được mấy tiếng. Cho nên vẫn còn hơi chậm.

- Vậy chúng ta phải quan sát kỹ bệnh nhân đã tiếp nhận, tùy thời báo cáo tình huống cho tôi.

Đường y sư gật đầu, nói.

- Vâng.

Lâm Ngọc Tường gật đầu xác nhận.

Lúc này, Đường y sư quay sang nhìn Giang Khương, ánh mắt hiện lên chút khác thường, nói:

- Giang Khương, bây giờ tiểu tổ là do cậu phụ trách?

- Vâng, tạm thời do tôi phụ trách.

Giang Khương gật đầu đáp.

- Ừ.

Nghe Giang Khương xác nhận, sự khác thường trong mắt Đường y sư lại càng nhiều. Ông quả thật có chút tò mò với Giang Khương. Ông chỉ gặp Giang Khương có một lần trong đại hội khai niên c*̉a Thiên Y Viện, ấn tượng lúc đó với Giang Khương khá sâu đậm. Nhưng thật ra ông c*̃ng không quá quan tâm đ ến một người vừa mới tấn cấp y sĩ.

Nhưng thật không ngờ, một người vừa mới tấn cấp y sĩ tam phẩm đã rất nhanh gặp lại. Hơn nữa còn là người phụ trách c*̉a Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng, thật khiến người ta có chút ngoài ý muốn.

- Được rồi, khi nào thì chúng ta chính thức tiếp quản phòng thí nghiệm, bắt đầu công việc nghiên cứu?

Đường y sư trầm giọng hỏi.

- Bây giờ đang bắt đầu bố c*̣c, mời Đường y sư và các vị y sĩ nghỉ ngơi một chút. Dự tính là khoảng gần một tiếng nữa là có thể bắt đầu.

Đối với việc này, Giang Khương thật ra đã sớm có chuẩn bị, vội vàng trả lời. Hắn thật sự không dám có chút chậm trễ đối với những công việc chính thức. Nếu không, khi Đường y sư có ấn tượng không tốt, quay trở về viện báo cáo lại hắn không làm tròn nhiệm vụ thì phiền phức rồi.

- Được, vậy chúng tôi đi chuẩn bị trước. Khoảng một tiếng nữa thì bắt đầu công việc.

Đối với câu trả lời c*̉a Giang Khương, Đường y sư tương đối hài lòng. Ít nhất chàng thanh niên này làm việc khá chu toàn.

Sau khi Đường y sư ra ngoài, Lâm Ngọc Tường mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười nói với Giang Khương:

- Đường y sư là Phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu vi trùng c*̉a khoa Sinh học. Mặc dù tuổi còn chưa đến năm mươi nhưng đã là một y sư rất giỏi, nghe nói tiền đồ trong tương lai là không thể đo được. Xem ra, lần này nội viện rất coi trọng chuyện ở đây. Nếu không c*̃ng sẽ không phái ngài ấy đến đây. Có lẽ Đường y sư sẽ không cao hứng khi đến đây. Mặc dù là một loại virus mới nhưng giá trị còn chưa đến mức để ngài ấy phải coi trọng. Lần này để ngài ấy mang đội đi, chỉ sợ có chút cảm giác dùng đao mổ gà. Chúng ta nhất định phải dụng tâm hơn nữa.

Giang Khương hiển nhiên nghe được ý nhắc nhở trong lời nói c*̉a Lâm Ngọc Tường, trong lòng cười khổ. Vốn hắn chỉ về thăm con, kết quả vị kia lại phân cho hắn chức Phó tổ trưởng thường vụ. Bây giờ gặp phải vị Đường y sư này nữa, lại càng không dám có chút chậm trễ.

- Vâng.

Giang Khương thở dài, thật không ngờ hắn lại gặp mấy chuyện phiền phức như vậy, lập tức gật đầu:

- Bây giờ tôi đi gọi điện thoại xác nhận một chút tình huống bên dưới, tránh để xảy ra sơ sót.

- Ừm, đi đi. Cậu còn có tôi và y sĩ Trương mà.

Thấy Giang Khương đã hiểu ý c*̉a mình, Lâm Ngọc Tường cười nói. Với tư lịch c*̉a vị Đường y sư thì không cần phải quan tâm Giang Khương, nhưng Lâm Ngọc Tường biết rất rõ, khi y tấn chức y sư, mấy vị y sư nhất phẩm sẽ là nhân vật mấu chốt nhất. Là đệ tử được La y sư coi trọng, y nhất định phải chiếu cố Giang Khương thật tốt. Nếu để Giang Khương xảy ra vấn đề, để La y sư mất hứng, chỉ sợ y c*̃ng sẽ không được chỗ tốt.

Có Giang Khương đốc thúc, công việc dựng lều vải nghiên cứu thuận lợi hoàn thành trong vòng một tiếng. Điều này làm cho Đường y sư cảm thấy rất hài lòng, sau đó dẫn mấy vị y sĩ rất nhanh tiến vào bên trong. Sau khi nhận được tài liệu nghiên cứu từ chỗ Lâm Ngọc Tường, tất cả bắt đầu tiến nhập vào công việc.

Đường y sư quả thật có chút nôn nóng. Ông đang có một hạng mục nghiên cứu đang trong thời điểm mấu chốt, đột nhiên bị phái đến đây, quả thật có chút khó chịu, đành phải nhanh chóng hoàn tất chuyện bên này để có thể trở về.

Thấy Đường y sư bước vào lều vải, Giang Khương c*̃ng thở phào nhẹ nhõm. Cuối c*̀ng thì c*̃ng đã an bài xong cho những người này. Theo lý, với thực lực c*̉a nội viện, còn có năng lực c*̉a Đường y sư, chỉ trong vòng hai ba ngày, hẳn là có thể tìm ra thuốc chữa. Đến lúc đó Tiểu Bảo c*̃ng sẽ bình yên thoát hiểm.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 522



- Giang Khương.

Đã mấy tháng không gặp, lúc này Phan Hiểu Hiểu bước lên ôm lấy thắt lưng Giang Khương. Mặc dù Giang Khương đang mặc áo phòng hộ, nhưng cô vẫn ngả đầu lên vai hắn, hai mắt đỏ bừng, như thế nào c*̃ng không bỏ tay ra được.

- Được rồi, không phải anh đã trở về sao?

Giang Khương nhẹ nhàng vỗ vai Phan Hiểu Hiểu, ôm lấy cơ thể mềm mại vào lòng, mũi ngửi được một mùi thơm quen thuộc.

- Nếu không phải vì Tiểu Bảo, liệu anh có trở về hay không? Anh nhất định là không nhớ em rồi?

Phan Hiểu Hiểu chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói với Giang Khương.

Nhìn Phan Hiểu Hiểu có chút tiều tụy, Giang Khương c*̃ng cảm thấy đau lòng, biết được vì Tiểu Bảo, Phan Hiểu Hiểu chỉ sợ lo lắng không ngủ được.

Hắn lại dùng sức ôm Phan Hiểu Hiểu vào lòng.

- Á, đồ xấu xa!

Phan Hiểu Hiểu kinh hô lên. Cảm nhận được sức mạnh c*̉a cánh tay Giang Khương, trong lòng Phan Hiểu Hiểu c*̃ng cảm thấy ấm áp, nhưng hai mắt lại đỏ hơn vài phần, hung hăng đấm vào vai Giang Khương mấy cái, nức nở:

- Đồ xấu xa, anh để em một mình ở đây, anh có biết em sợ lắm hay không? Em chỉ có một mình Tiểu Bảo, nhìn thằng bé không ổn, em sợ lắm có biết không?

- Được, là anh không tốt, là anh không tốt.

Giang Khương dùng tay vuốt mái tóc Phan Hiểu Hiểu, nói:

- Không có việc gì rồi. Không phải anh đã trở về sao? Đừng khóc nữa.

Vất vả lắm mới trấn an được Phan Hiểu Hiểu, Giang Khương nhìn xung quanh, cảm thấy hài lòng. Xem ra bên này c*̃ng rất nể mặt, an bài cho Phan Hiểu Hiểu một phòng cách ly khá tốt.

- Giang Khương, em còn phải ở đây bao lâu nữa?

Đã ở đây mấy tiếng đồng hồ, Phan Hiểu Hiểu thật sự cảm thấy lo lắng.

- Chắc còn phải ở thêm vài ngày nữa. Em cứ yên tâm ở đây đi. c*̃ng không còn cách nào, nhất định phải chờ thời gian cách ly hoàn thành mới được.

Giang Khương mỉm cười trấn an, nói:

- Dù sao mấy ngày này anh c*̃ng sẽ ở lại đây. Có thời gian anh sẽ đến thăm em.

- Ừm.

Mặc dù đã sớm biết đáp án, nhưng Phan Hiểu Hiểu vẫn có chút buồn bực trong lòng. Ngày nào c*̃ng bị nhốt trong phòng thì đúng là nhàm chán vô c*̀ng.

- Được rồi, cô Dương đang ở bên cạnh. Em c*̃ng yên tâm đi. Chỉ cần không có vấn đề gì nghiêm trọng, em có thể về nhà.

Giang Khương mỉm cười gật đầu:

- Để anh bảo người ta mang điện thoại đến đây cho em. Có việc gì thì em cứ gọi điện thoại cho anh. Bây giờ để anh sang bên chỗ dì Dương trước.

- Vâng, nếu có thời gian, anh nhất định phải đến thăm em đấy.

Phan Hiểu Hiểu gật đầu nói.

Giang Khương xoa đầu Phan Hiểu Hiểu:

- Yên tâm đi, để anh bảo Tử Nguyệt sang đây trò chuyện với em.

- Tử Nguyệt c*̃ng đến đây rồi sao? Được, đã lâu rồi em không có gặp Tử Nguyệt.

Nghe Giang Khương nói như thế, Phan Hiểu Hiểu vui mừng kêu lên.

Rời khỏi chỗ Phan Hiểu Hiểu, Giang Khương bước sang chỗ c*̉a dì Dương.

Bị cách ly, nhưng thân là con dâu c*̉a người đứng đầu nhà nước, dì Dương vẫn rất bình tĩnh, lúc này đang ngồi trong phòng xem tivi, nhìn thấy Giang Khương bước vào, bà cảm thấy vô c*̀ng ngạc nhiên.

Nhìn dì Dương bình tĩnh như vậy, Giang Khương c*̃ng thở phào nhẹ nhõm. Hắn đang lo lắng không biết dì Dương có cảm thấy phiền phức khi bị cách ly không.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tôi đến đón con tôi về nhà? Các người dựa vào cái gì mà ngăn tôi? Nếu con tôi xảy ra vấn đề, các người ai sẽ chịu trách nhiệm?

Một người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng đứng trước cổng nhà trẻ, tay chỉ vào một cảnh sát có vũ trang, tức giận quát lớn:

- Anh có biết tôi là ai không?Chỉ là một trung tá, vậy mà dám hoành hành trước mặt tôi? Tôi nói cho anh biết, ngày mai tôi sẽ nói người giáng chức anh đấy?

- Đây là đứa cháu gái mà Bộ trưởng Viên yêu quý nhất. Nếu anh không cho nhà chúng tôi đón cháu về, lão gia tử nhà tôi phát hỏa, các người một người c*̃ng không thoát khỏi đâu.

Một người phụ nữ trung niên giống như bảo mẫu c*̃ng chen vào lên tiếng.

- Đúng, anh có biết tôi là ai không? Trong Tứ Cửu Thành này không ai dám đối xử với tôi như vậy? Anh chỉ là một cảnh sát nhỏ bé mà c*̃ng dám ngăn cản tôi? Có tin bây giờ tôi gọi điện thoại cho Tư lệnh Dư c*̉a các người không?

Nhìn cảnh tượng hỗn loạn, vị trung tá cảnh vệ cảm thấy bất đắc dĩ, dùng tay lau nước bọt trên mặt mình, sau đó nói với những võ cảnh đằng sau:

- Mọi người canh chừng cho tốt. Tôi vào bên trong báo cáo.

- Anh định chạy à? Báo cáo với ai? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tôi nói cho các người biết, nếu con tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi bắt các người phải đền mạng.

Cô gái kia nhìn thấy võ cảnh đứng thành một hàng rào chắn, liền tức giận mắng to.

Sau khi nói chuyện với dì Dương được vài câu, điện thoại c*̉a Giang Khương vang lên. Nghe được nội dung báo cáo, Giang Khương thở dài. Tại sao trên đời này lại không có mấy ai giống dì Dương chứ, lúc nào c*̃ng có thể bình tĩnh mà đối mặt với mọi chuyện?

- Dì, cháu có một số việc cần xử lý. Có gì cháu quay lại thăm dì sau nhé. Nếu dì cần cái gì, cứ gọi điện thoại cho cháu.

Giang Khương nhìn dì Dương, nói.

- Không sao, cháu cứ đi lo công việc c*̉a mình. Dì ở đây rất tốt, không cần lo lắng cho dì đâu.

Dì Dương mỉm cười nói, phong thái quý phái thể hiện đầy đủ, khiến cho Giang Khương lại càng cảm thán hơn. Khác biệt giữa người với người thật sự quá lớn.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Ngồi xuống trước màn hình, Giang Khương cau mày hỏi.

- Tổ trưởng Giang, bên khu vực nhà trẻ gửi thông báo đến, nói có người nhà c*̉a mấy đứa bé đến đón làm loạn, người bên đó không cản được.

Gương mặt Phó trưởng phòng Nghiêm vẫn còn bầm tím nhưng vẫn bày ra vẻ mặt đứng đắn, dường như không nhớ ngày hôm qua Giang Khương đã tát cho y hai tát.

- Cản không được là có ý gì?

Giang Khương trầm giọng hỏi.

- Con dâu c*̉a Chủ nhiệm Lý văn phòng trung ương, con dâu c*̉a Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách, còn có phu nhân c*̉a Bộ trưởng Đào bộ Ngoại giao, bảo mẫu nhà Bộ trưởng Viên c*̉a Bộ Tài chính...

Gương mặt Phó trưởng phòng Nghiêm vẫn không chút thay đổi, nói:

- Nghe nói tổng bộ vũ trang c*̃ng đã nhận được điện thoại c*̉a Phó chủ nhiệm Trương và Bộ trưởng Đào chất vấn. Cho nên, bên kia họ bảo chúng ta phải đưa ra lý do. Danh nghĩa c*̉a chúng ta ở đây không trấn được những người này.

Nói đến đây, gương mặt Phó trưởng phòng Nghiêm rốt cuộc c*̃ng hiện lên nụ cười, nhìn Giang Khương, nói:

- Chúng tôi c*̃ng không thể quyết định, vì thế mới xin chỉ thị c*̉a Tổ trưởng Giang nên làm thế nào? Dù sao bây giờ chúng ta vẫn còn đang giữ bí mật.

Vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng ánh mắt lại hiện lên sự đắc ý c*̉a Phó trưởng phòng Nghiêm không thoát khỏi ánh mắt c*̉a Giang Khương.

Giang Khương cau mày. Lại nói tiếp, hắn đối với chuyện này vô c*̀ng đau đầu. Nhà trẻ mà Tiểu Bảo đang đi học c*̃ng là nơi mà các nhà quyền quý ở Bắc Kinh gửi con mình vào. Bây giờ xảy ra vấn đề, đừng nói là một Trung tá cảnh vệ, cho dù là Phó trưởng phòng Nghiêm c*̃ng không trấn được.

Muốn trấn được đám quan chức quyền quý đó, cấp bậc ít nhất phải tương đương hoặc cao hơn mới được.

Nghĩ đến đây, Giang Khương cau mày, sau đó nói:

- Được rồi, chúng ta lấy danh nghĩa diễn tập chống kh ủng bố đưa ra một văn bản thông báo, tiến hành phong tỏa toàn bộ nhà trẻ. Nếu có nghi ngờ gì, mời bọn họ cứ hướng Quốc vụ viện mà hỏi.

- Cái gì?

Nghe Giang Khương nói, một đám người đều sửng sốt. Mặc dù tiểu tổ lãnh đạo này nằm dưới danh nghĩa c*̉a Quốc vụ viện, nhưng người phụ trách trước mắt chủ yếu là Phó thủ tướng Tề. Nếu Giang Khương muốn dùng danh nghĩa c*̉a Quốc vụ viện, chẳng lẽ không cần xin chỉ thị c*̉a Phó thủ tướng Tề sao?

Hơn nữa, cho dù Phó thủ tướng Tề muốn đưa ra quyết định như vậy, chỉ sợ c*̃ng phải hướng lên cấp trên nữa để xin chỉ thị.

Nếu chỉ vì muốn ứng phó với bọn họ mà yêu cầu bọn họ gọi điện thoại đến Quốc Vụ viện, chỉ sợ bọn họ sẽ thực hiện ngay.

Phó trưởng phòng Nghiêm âm thầm cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không hề lên tiếng phản đối, làm ra vẻ nghiêm túc:

- Được, bây giờ tôi sẽ thông báo cho bên kia, bảo bọn họ thực hiện theo ý kiến c*̉a cậu. Về phần báo cáo lại với cấp trên, phải nhờ đến tổ trưởng Giang rồi.

Lâm Kiến Quốc đứng một bên, ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng. Ông biết bối cảnh Giang Khương rất sâu, nhưng chung quy không thể không để ý đến Phó thủ tướng Tề? Hơn nữa, muốn tiến hành diễn tập chống kh ủng bố ở nhà trẻ Tây Sơn, một nơi cực kỳ mẫn cảm, ít nhất phải để cho một số người trong ngành biết được. Cho dù là Phó thủ tướng Tề c*̃ng phải thông báo cho những người có liên quan. Nào có chuyện chỉ nói một câu nói như Giang Khương?

Nhìn gương mặt chỉ thoáng cau mày nhưng vẫn bình tĩnh c*̉a Giang Khương, Lâm Kiến Quốc rốt cuộc c*̃ng không lên tiếng. Giang Khương không phải là loại người xằng bậy. Nếu hắn đã nói như thế, ít nhiều c*̃ng phải có nắm chắc trong tay.

Chủ nhiệm Tiền, giáo sư Bạch c*̉a Bộ Y tế tất nhiên lại càng không nói gì. Còn vị Thượng tá võ cảnh, lúc này đang là người chịu áp lực lớn nhất. Vất vả lắm mới có được biện pháp giải quyết, hiển nhiên lại càng không phản đối. Dù sao, với bối cảnh c*̉a Giang Khương, hắn nói gì thì làm đó thôi.

Vốn tưởng rằng việc này còn phải thảo luận rồi mới đưa ra ý kiến, rồi xin chỉ thị cấp trên, ít nhất c*̃ng phải tốn mất ba bốn tiếng. Nhưng không nghĩ đến vị Phó tổ trưởng thường trực này lại giải quyết nhanh chóng, khiến cho mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi lo chuyện c*̉a mình. Chuyện phiền phức như vậy, ai c*̃ng không muốn dính đến.

Nhìn màn hình tắt đi, Giang Khương thở dài, sau đó cầm điện thoại gọi cho một người. Bây giờ hắn một chút c*̃ng không lo lắng. Dù sao chức Phó tổ trưởng thường trực c*̉a hắn c*̃ng là do vị kia phân xuống. Về phần giúp hắn ăn nói với các lãnh đạo trong ngành như thế nào sẽ do người đó giải quyết. Chung quy c*̃ng không thể chỉ một mình hắn ra sức còn bọn họ thì ngồi nhàn rỗi, một việc c*̃ng không làm, anh nói có đúng không?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 523



- Ai chà, Giang Khương à? Lần này cậu trở về c*̃ng không thèm gọi cho tôi một tiếng hả?

Nhìn vẻ mặt Dương lão cười thật tươi, thư ký bên cạnh liền cẩn thận châm thêm nước cho ông rồi rất nhanh lui ra ngoài. Y biết, chỉ khi nào lão gia tử trò chuyện với vị bác sĩ kia thì mới có vẻ mặt như vậy.

- Dương lão đừng nói như vậy. Cháu chỉ về thăm con trai c*̉a mình thôi, thế mà ngài lại giao cho cháu cái chức Phó tổ trưởng thường vụ. Ngài còn bảo cháu nên thông báo cho ngài một tiếng?

Điện thoại vừa thông, nghe được giọng điệu c*̉a Dương lão, Giang Khương liền cười khổ, xác nhận chức Phó tổ trường thường vụ này là lão gia tử phân xuống.

- Haha, c*̃ng đúng, nhưng c*̃ng không còn cách nào. Cậu trở về, vậy chuyện phụ trách tất nhiên là giao cho cậu xử lý. Cậu c*̃ng biết tính tình c*̉a các y sư trong Thiên Y Viện rồi. Có cậu ở đó, đương nhiên là tốt nhất. Không giao cho cậu thì giao cho ai?

Dương lão một chút c*̃ng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn cười tủm tỉm:

- Hơn nữa giao cho cậu, tôi c*̃ng yên tâm hơn.

Nghe giọng nói tự đắc c*̉a Dương lão, Giang Khương c*̃ng không thể tránh được. Nhưng hắn c*̃ng không quan tâm lắm. Có cái chức Phó tổ trưởng thường vụ, hắn c*̃ng tiện chăm sóc Tiểu Bảo hơn.

Đương nhiên, bây giờ không phải là lúc để tán dóc. Hắn c*̃ng không khách sáo, trực tiếp vào đề:

- Lão gia tử, nếu ngài đã ủy quyền cho cháu cái chức Phó tổ trưởng thường vụ, vậy khi cháu gặp phiền phức, ngài c*̃ng phải chịu trách nhiệm cho cháu.

- Chuyện phiền phức?

Nghe Giang Khương nói, Dương lão hơi kinh ngạc, sau đó cười nói:

- Không phải vừa mới ủy quyền cho cậu chức Phó tổ trưởng sao? Bên đó cậu là người lớn nhất, cậu còn gặp phiền phức gì nữa chứ?

- Chức tổ trưởng này chỉ có tốn công mà không có kết quả.

Nói xong, Giang Khương c*̃ng muốn lệ rơi đầy mặt. Đây chính là không có việc gì tự tìm việc đây. Bây giờ phải gánh một trọng trách nặng nề như thế, lại còn có y sư trong viện đến, một chút c*̃ng không dễ dàng.

Nghe Giang Khương nói xong chuyện phiền toái c*̉a hắn, Dương lão ngạc nhiên, sau đó cười nói:

- c*̃ng may mà cậu còn nghĩ ra được lý do.

- Dương lão c*̃ng đừng cười chứ.

Nghe giọng cười c*̉a Dương lão, Giang Khương thở dài:

- Dù sao cháu c*̃ng đã nói cho ngài nghe, chuyện bên Quốc vụ viện giao lại cho ngài. Cháu c*̃ng không có mặt mũi để ngoại giao gì với bên đó cả.

- Tiểu tử này, thật có người đến gây phiền phức sao? Để tôi nói một tiếng với bên Quốc vụ viện. Thật là...

Dương lão đáp lời:

- Được rồi, lần này tôi sẽ nói thay cho cậu. Sau này, chuyện như vậy cậu cứ tìm Phó thủ tướng Tề đi, đừng tìm tôi.

- Cháu mặc kệ, nếu ngài đã muốn cháu đảm nhiệm trọng trách, ngài c*̃ng phải hỗ trợ cháu mới được. Nếu không thì sẽ không công bằng.

Giang Khương cười hai tiếng rồi c*́p điện thoại.

Một cuộc điện thoại thông qua, tình huống ở nhà trẻ tạm thời c*̃ng ổn định xuống. Dù sao có Quốc vụ viện ra tay, vẫn đủ trấn trụ người khác. Bởi vì không ai ở Bắc Kinh này có đủ dũng khí để làm khó Quốc vụ viện.

Đương nhiên, có mấy vị đại lão nhịn không được liền gọi điện thoại đến Quốc Vụ viện. Sau khi có được câu trả lời thuyết phục, mặc dù trong lòng rất hoài nghi nhưng c*̃ng chỉ đành thở dài. Rõ ràng việc này có chút quỷ dị nhưng không ai dám truy cứu.

Bất luận là người ở Quốc vụ viện hay là nhà trẻ Tây Sơn đều cảm thấy nghi ngờ, nhưng không ai dám chất vấn, chỉ có thể vụng trộm bàn tán với nhau. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn không tạo thành ảnh hưởng gì.

Đối mặt với tình huống như vậy, người c*̉a tiểu tổ lãnh đạo, ngoại trừ Phó trưởng phòng Nghiêm thì ai c*̃ng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao cấp trên đã ra lệnh giữ bí mật. Nếu lộ ra ngoài, mặc dù không phải bọn họ chịu trách nhiệm, nhưng tổng thể mà nói vẫn tạo thành ảnh hưởng tương đối lớn.

Phó trưởng phòng Nghiêm cả ngày ở trong phòng làm việc, nhưng không có ai bên phòng thông tin đến thông báo gì cả. Sau khi hỏi thăm Chủ nhiệm phòng thông tin, nhận được câu trả lời không có, đành thất vọng ra về.

Điều này làm cho Chủ nhiệm c*̉a phòng thông tin cảm thấy quái lạ, không biết rốt cuộc đồng chí phó tổ trưởng này muốn làm cái gì.

Qua hết một ngày, Phó trưởng phòng Nghiêm vẫn chờ Phó thủ tướng Tề gọi điện thoại đến để có cớ tìm Giang Khương gây phiền toái, hoặc trực tiếp răn dạy, nhưng chờ đến tối vẫn không chờ được tin tức mà y cần.

Ngay cả việc Giang Khương mượn danh nghĩa quân đội phát ra thông báo, c*̃ng không thấy có bất kỳ người nào trong ngành đến chất vấn, giống như hết thảy đều thuận lý thành chương mà làm.

Những thành viên c*̉a tiểu tổ nhìn Phó trưởng phòng Nghiêm ban đầu là tinh thần phấn chấn, thỉnh thoảng còn lộ ra nụ cười hưng phấn, đến bây giờ là vẻ mặt mất mát, mọi người c*̃ng nhất tề thu liễm lại, phối hợp bằng vẻ mặt thất vọng.

Dưới tác dụng c*̉a Quy Tức Dược Tề, sau khi hạ sốt, tình huống c*̉a Tiểu Bảo c*̃ng ổn định hơn. Chỉ là ngày nào c*̃ng trong trạng thái mê man.

Thấy thời gian cứ trôi qua, Giang Khương dần dần cảm thấy sốt ruột. Dù sao Quy Tức Dược Tề chỉ có khả năng cam đoan tình huống c*̉a Tiểu Bảo trong ba ngày. Nếu trong vòng ba ngày vẫn chưa tìm ra được thuốc chữa trị, sẽ càng nguy hiểm hơn.

Đương nhiên, Giang Khương hoàn toàn tin tưởng năng lực c*̉a nội viện. Nhưng nếu không phải vì thời gian chỉ mới qua được một nửa, lại còn vị Đường y sư kia, Giang Khương hận không thể cứ cách một tiếng là gọi điện thoại hỏi thăm tình huống.

Lâm Ngọc Tường c*̃ng chú ý đến sự bất an c*̉a Giang Khương, cười nói:

- Giang Khương, cậu đừng lo lắng. Đường y sư rất có uy tín trong lĩnh vực này. Trong vòng ba ngày, ngài ấy nhất định sẽ tìm được thuốc ức chế thích hợp, không cần phải lo lắng đâu.

Nghe Lâm Ngọc Tường nói, Giang Khương biết mình đã có chút sốt ruột, xấu hổ cười một tiếng, sau đó hít sâu một hơi giảm bớt sự căng thẳng trong lòng, rồi trở về phòng cách ly xem Tiểu Bảo.

Nhưng khi Giang Khương vừa mới bước vào phòng cách ly, bên phía Đường y sư đã truyền đến tin tức. Mặc dù không phải là tin tức mọi người đã tìm được loại thuốc kháng virus, nhưng c*̃ng đủ làm tinh thần mọi người rung lên.

Căn cứ vào việc phân tích kết cấu c*̉a virus, kết hợp với việc quan sát kết quả bệnh trạng c*̉a bệnh nhân, có thể loại trừ được hình thức lây nhiễm qua đường không khí, chủ yếu là thông qua các con đường chất dịch.

Nghe tin tức như vậy, mọi người đều cảm thấy vui mừng. Dù sao mọi người vẫn lo lắng nhất là virus có thể được truyền qua đường không khí. Một khi xuất hiện tình huống này, đại nạn Sars năm đó sẽ tái hiện.

Nếu như chỉ truyền qua con đường chất dịch, mối nguy hại sẽ giảm xuống rất nhiều, tính khống chế sẽ tăng lên. Thậm chí công tác cách ly c*̃ng dễ dàng hơn.

Nghe được tin tức phấn chấn lòng người như vậy, Phó trưởng phòng Nghiêm không chờ đợi được mà đi báo cáo với Phó thủ tướng Tề. Đối với việc vượt quyền c*̉a Phó trưởng phòng Nghiêm, Giang Khương c*̃ng không thèm để ý, chỉ lo chăm sóc cho Tiểu Bảo và Phan Hiểu Hiểu.

Tuyên Tử Nguyệt c*̃ng không ở lại bệnh viện ba quân chủng. Mặc dù Giang Khương là Phó tổ trưởng thường vụ tiểu tổ lãnh đạo, nhưng c*̃ng không thể để cho một người không phải nhân viên y tế xuất hiện tại một nơi cách ly cẩn thận như thế này. Nếu để Đường y sư nghe được, ảnh hưởng sẽ cực lớn. Cho dù Tuyên Tử Nguyệt có mặc đồ phòng hộ, chỉ sợ Giang Khương c*̃ng sẽ bị phiền phức.

Giang Khương đứng ngẩn ở cửa phòng cách ly cho đến trưa.

Nhưng thời gian an nhàn c*̃ng không duy trì được lâu. Bên phía nhà trẻ truyền đến tin tức không được tốt, nói có hai đứa bé xuất hiện tình trạng giống với Tiểu Bảo.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 524



- Phiền phức lớn rồi.

Ngồi trong phòng cách ly trông chừng Tiểu Bảo, Giang Khương vừa nghe xong điện thoại, trong đầu liền xuất hiện mấy chữ này.

Hắn không chút chần chừ, bước ra khỏi phòng cách ly, đến phòng họp video bên cạnh, thông báo triệu tập cuộc họp.

Ngồi trước màn hình, Giang Khương không khỏi dùng tay gãi đầu. Làm Phó tổ trường thường vụ tiểu tổ lãnh đạo thật sự là quá phiền phức mà.

Nhìn vẻ mặt rối rắm c*̉a Giang Khương qua tấm mặt nạ trong suốt, ngay cả Phó trưởng phòng Nghiêm đang tâm trạng không tốt c*̃ng cảm thấy tốt hơn.

Sau khi các thành viên c*̉a tiểu tổ, ngoại trừ hai vị y sư đang tham gia công tác nghiên cứu, trên cơ bản đã đến đông đủ, Phó trưởng phòng Nghiêm liền biểu hiện khẩn trương, nhìn Giang Khương qua màn hình, hỏi:

- Tổ trưởng Giang, chuyện này rốt cuộc nên làm như thế nào? Lần này chúng ta c*̃ng không thể ra thông báo lấn át được.

Nhìn vẻ mặt c*̉a Phó trưởng phòng Nghiêm, ánh mắt Giang Khương hiện lên nụ cười lạnh. Đối với người mà Giang Khương không xem là đối thủ, vậy thì cứ để y làm trò khỉ đi.

Những người bên cạnh ai mà không biết suy nghĩ c*̉a Phó trưởng phòng Nghiêm, cho nên không ai ngắt lời, chờ Giang Khương phản ứng. Tổ trưởng Giang này c*̃ng không phải loại người dễ chọc, làm việc lôi lệ phong hành. Nhưng chuyện lần này không phải dựa vào bối cảnh là có thể giải quyết được. Hơn nữa còn phải đưa ra phương án phòng hộ tình trạng lây nhiễm cao độ.

Đương nhiên, những thứ này sẽ do giáo sư Bạch Quý và Chủ nhiệm Tiền c*̉a Trung tâm phòng chống và điều trị dịch bệnh hoàn thành. Tuy nhiên còn phải xem Giang Khương có quen thuộc với trình tự đó hay không. Nếu như quen, tất sẽ hạ lệnh để bọn họ phụ trách. Bây giờ Phó trưởng phòng Nghiêm đang làm khó Giang Khương, bọn họ hiển nhiên là không dám đắc tội.

Giang Khương thật ra lại rất bình tĩnh, nhìn Phó trưởng phòng Nghiêm miệng không ngừng nhắc tới mấy việc này, suy nghĩ c*̉a hắn lại bay đi chỗ nào đó.

- Tổ trưởng Giang c*̃ng nên đưa ra một chương trình thích hợp. Cứ như vậy thì không thể được.

Phó trưởng phòng Nghiêm nói đã đời vẫn không thấy Giang Khương đáp lại, sắc mặt liền thay đổi, hừ lạnh:

- Cậu là Phó tổ trưởng thường vụ, việc này nên do cậu quyết định.

Bị Phó trưởng phòng Nghiêm lớn tiếng nói như vậy, lúc này Giang Khương mới hồi phục lại tinh thần, cau mày nói:

- Cần chi phải khẩn trương như thế? Tiếp tục phong tỏa tin tức ở bệnh viện tam quân chủng và nhà trẻ 24h nữa.

- Tiếp tục phong tỏa 24h nữa?

Phó trưởng phòng Nghiêm cảm thấy bất ngờ.

Thấy Giang Khương quyết định dứt khoát như thế, Phó trưởng phòng Nghiêm không khỏi nhướng mày, khinh thường nhìn Giang Khương, nói;

- Tiếp tục phong tỏa, cậu có biết nguy hiểm lắm không? Dịch Sars năm đó c*̃ng chỉ vì giấu diếm tin tức, kết quả ngay cả Bắc Kinh c*̃ng bị dính vào. Chẳng lẽ chúng ta lại mạo hiểm như vậy?

Nói đến đây, Phó trưởng phòng Nghiêm lại liếc mắt nhìn mọi người, sau đó âm dương quái khí nói:

- Tổ trưởng Giang, đến lúc đó xảy ra vấn đề, cậu có thể không sợ, nhưng những người như chúng tôi thì không gánh nổi trách nhiệm đâu.

Nghe được lời này c*̉a Phó trưởng phòng Nghiêm, mọi người liếc mắt nhìn nhau, âm thầm gật đầu. Bối cảnh c*̉a Tổ trưởng Giang sâu, tuổi lại trẻ, trong thân lại không có chức vụ gì, chỉ là đột nhiên đảm nhiệm chức vụ Phó tổ trưởng này thôi. Đến khi xảy ra vấn đề thật sự, nhiều nhất là không còn giữ được chức, căn bản c*̃ng chẳng ảnh hưởng gì lớn. Nhưng bọn họ người nào c*̃ng có chức vụ kha khá, hơn nữa vất vả nhiều năm mới bò lên được, vì thế c*̃ng không muốn xảy ra đường rẽ gì. Năm đó, rất nhiều lãnh đạo ở Bắc Kinh phải rơi đài, huống chi là đám lâu la như bọn họ.

Mọi người c*̀ng nhau nhìn Giang Khương, ánh mắt tràn đầy lo lắng. Nếu vị Tổ trưởng Giang này cứ làm ẩu, mọi người không thể đứng nhìn.

Nhìn các thành viên trong tiểu tổ dưới sự chia rẽ c*̉a Phó trưởng phòng Nghiêm, đã bắt đầu đem lực chú ý c*̉a họ chĩa về phía mình, Giang Khương khẽ cười, sau đó lãnh đạm nói:

- Các người lo lắng gì chứ? Bên kia đã có kết quả, tạm thời loại trừ việc lây nhiễm qua đường không khí. Tính chất nguy hại sẽ nhỏ, không có khả năng tạo thành hậu quả nghiêm trọng như dịch Sars trước đây.

- Hơn nữa, chỉ là phong tỏa tin tức 24h mà thôi. Nhà trẻ Tây Sơn c*̃ng không phải nơi nào khác, toàn bộ đều là con cháu c*̉a các cán bộ trong chính phủ. Bọn họ đều biết tính chất nghiêm trọng c*̉a vấn đề. Bây giờ còn có danh nghĩa c*̉a Quốc vụ viện, bọn họ có thể nói cái gì chứ? Cho dù tin tức có truyền ra ngoài, bọn họ c*̃ng không dám có bất cứ điều gì khác thường, chỉ có thể lén lút hỏi thăm mà không dám có bất cứ lời nói lung tung nào, vì thế không cần lo sẽ tạo thành khủng hoảng.

Nghe Giang Khương nói, thành viên c*̉a tiểu tổ c*̃ng gật đầu, ánh mắt nhìn Giang Khương c*̃ng bội phục hơn. Vị Tổ trưởng Giang này mới hơn hai mươi tuổi, nhưng tại sao lại giống như lăn lộn mấy chục năm trong chính phủ, hiểu rõ hết thảy những vấn đề.

Thấy mọi người bị mấy câu nói c*̉a Giang Khương thuyết phục, Phó trưởng phòng Nghiêm c*̃ng cảm thấy kinh hãi, nhưng đối mặt với cơ hội khó có được, y như thế nào buông tha, lập tức cau mày nói tiếp:

- Vậy bên phía nhà trẻ thì như thế nào? Sau khi phong tỏa tin tức 24h thì làm thế nào nữa?

Thấy Phó trưởng phòng Nghiêm vẫn không muốn buông tha cho vấn đề này, Giang Khương cau mày. Người này đúng là lúc nào c*̃ng chỉ biết ganh tỵ. Ai c*̃ng biết Phó trưởng phòng Nghiêm đang cố tình tìm khó cho Giang Khương, nhưng hắn đã nói rất hợp tình hợp lý như vậy, làm sao có thể làm khó hắn được.

Giang Khương trầm ngâm một chút rồi nói:

- Lập tức phái người c*̉a tiểu tổ đến nhà trẻ, trợ giúp bên kia tiến hành cách ly, đồng thời chuẩn bị hai xe vận tải được cải trang, đưa hai bệnh nhi kia về bệnh viện để tiến hành trị liệu.

- Hơn nữa, yêu cầu tiểu tổ trợ giúp khống chế bệnh tật phải kiểm tra luôn những người đã tiếp xúc với bệnh nhi, tiến hành cách ly theo cấp bậc.

- Canh gác nghiêm ngặt, không được để xảy ra sơ suất, hiểu chưa?

Giang Khương lạnh lùng nhìn mọi người trong màn hình, sau đó lại quay sang nhìn Chủ nhiệm Tiền c*̉a trung tâm phòng chống dịch bệnh:

- Phương diện này sẽ do Chủ nhiệm Tiền chỉ huy.

Nhìn hai mắt lạnh lùng c*̉a Giang Khương nhìn mình, một cổ khí thế không giận mà uy đập vào mặt, Chủ nhiệm Tiền run lên, vội vàng nói:

- Xin tổ trưởng cứ yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi, tuyệt đối sẽ không để xảy ra vấn đề.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 525



Trong lúc Chủ nhiệm Tiền vỗ ngực cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, mọi người bên cạnh mặc dù không bị Giang Khương nhìn chằm chằm, nhưng trong lòng vẫn căng lên.

Trong những chuyện như vậy, ai c*̃ng không dám khinh thường. Nếu chuyện c*̉a mình phụ trách xảy ra vấn đề, không cần nói gì nữa, trực tiếp nhận tờ giấy ra về thôi. Đây là chuyện mà các đồng chí trong thể chế khẩn trương nhất, giống như học sinh gặp phải thầy giáo nghiêm khắc, vội vàng thẳng sống lưng, sợ bị Giang Khương giáo huấn.

- Giáo sư Bạch, phương diện nghiên cứu dịch bệnh không cần ngài phối hợp nữa. Bên phía nhà trẻ, ngài cho nhân viên c*̉a mình chú ý nhiều hơn, đồng thời thu thập tiêu bản máu càng nhiều càng tốt, tiến hành xét nghiệm và phân tích.

Giang Khương nhìn sang Giáo sư Quý Bạch c*̉a trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh:

- Tôi sẽ mời y sĩ Lâm hướng dẫn lại cho ngài.

Nghe Giang Khương nói, trong lòng Giáo sư Quý Bạch có chút khó chịu. Ông đường đường là một trong những người phụ trách c*̉a trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh, bây giờ chỉ hỗ trợ mấy chuyện vặt vãnh, thật sự làm cho ông ta mất cả thể diện.

Nhưng lúc này ông ta không dám kháng lệnh. Lâm y sư và tiểu tổ hỗ trợ nghiên cứu dịch bệnh đó, ông ta c*̃ng không rõ ràng lắm. Nhưng thoạt nhìn bọn họ đều là những nhân vật hếch mũi lên trời, ông c*̃ng không dám trêu chọc, lập tức đáp lời:

- Vâng, tổ trưởng Giang.

Phó trưởng phòng Nghiêm bên cạnh thấy Giang Khương ra lệnh cho mọi người, ở một bên c*̃ng cảm thấy không vui. Nhưng bây giờ y không có biện pháp. Giang Khương hạ lệnh c*̃ng rất chặt chẽ, không hề xuất hiện một sơ hở nào, khống chế bố c*̣c rất gắt gao. Trước mắt mà nói thì tạm thời không có cách nào dìm hàng Giang Khương.

Sau khi hạ lệnh xong, Giang Khương chậm rãi nhìn lướt qua mọi người một lần nữa, trầm giọng nói:

- Được rồi, mọi người thủ vững vị trí, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh, đồng thời chờ đợi bên tổ nghiên cứu dịch bệnh đưa sang tin tức. Mặc dù không nhất định sau hai mươi bốn tiếng sẽ gỡ bỏ phong tỏa tin tức, nhưng c*̃ng nên chuẩn bị hết thảy. Tôi hy vọng đến lúc đó sẽ không xảy ra vấn đề gì.

- Vâng.

Mọi người đều gật đầu lên tiếng.

- Cứ như vậy đi, giải tán.

Dứt lời, Giang Khương đứng dậy bước ra khỏi phòng hội nghị, lưu lại một đám người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, còn có Phó trưởng phòng Nghiêm đang buồn bực, sau đó vội vàng giải tán đi làm chuyện c*̉a mình.

Tổ trưởng Giang vừa ra lệnh, nếu chuyện mà mình phụ trách xảy ra vấn đề, chỉ sợ trốn không thoát. Vì thế ai c*̃ng không dám chậm trễ.

Như ong vỡ tổ mà chạy đi.

Vẻ mặt Phó trưởng phòng Nghiêm hiện lên sự thất vọng, nhưng rồi c*̃ng không thất vọng bao lâu, rất nhanh cười lạnh. Bây giờ tiểu tử này nói hay lắm, nhưng bắt tay vào xử lý sẽ không đơn giản như vậy. Bây giờ chúng ta cứ chờ xem.

- Y sĩ Giang, nhiệt độ cơ thể c*̉a Tiểu Bảo lại cao lên.

Vừa mới trở lại phòng cách ly, Giang Khương liền thấy Viên Dũng lo lắng cầm một bản ghi chép đến.

Mặc dù đã sớm dự liệu đến tình huống này, nhưng khi nó xuất hiện, trong lòng Giang Khương lại có chút căng thẳng, đưa tay tiếp nhận bản ghi chép. Nhiệt độ cơ thể c*̉a Tiểu Bảo đã lên đến 38.8 độ C.

Giang Khương thở hắt ra, bước lại nhìn gương mặt hơi đỏ bừng c*̉a Tiểu Bảo, sau đó bước ra ngoài, vừa đi vừa nói:

- Viên Dũng, tiếp tục theo dõi nhiệt độ cơ thể. Nếu nhiệt độ lên đến 39.5, hãy dùng túi chườm băng.

- Vâng, y sĩ Giang.

Viên Dũng đáp.

Cạch. Từ trong phòng khử trùng bước ra, Giang Khương bước vào phòng thí nghiệm bên cạnh. Nhìn Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng đang bận rộn, trong lòng Giang Khương c*̃ng thoáng yên tâm hơn. Thời gian đã trôi qua hai ngày, Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng c*̃ng không hề có dấu hiệu bị lây nhiễm, nói rõ tin tức mà chỗ Đường y sư truyền đến là thật. Nếu thật sự xảy ra tình huống lây nhiễm qua đường hô hấp, Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng chỉ sợ c*̃ng không tránh được.

Chậm rãi bước đến đằng sau hai người, nhớ đến chuyện thân nhiệt Tiểu Bảo cao hơn, Giang Khương lo lắng nói với Lâm Ngọc Tường:

- Lâm huynh, bên phía nhà trẻ lại xuất hiện thêm hai bệnh nhi. Không biết bên phía Đường y sư đã nghiên cứu dịch bệnh như thế nào rồi?

Quay đầu nhìn Giang Khương, Lâm Ngọc Tường chần chừ một chút, nói:

- Để tôi gọi điện thoại cho Đường y sư hỏi thăm tình huống như thế nào.

Nhìn Lâm Ngọc Tường cầm điện thoại lên hỏi, Giang Khương cười khổ. Những cuồng nhân nghiên cứu c*̉a Thiên Y Viện, tính tình c*̃ng sẽ rất cổ quái. Khi họ đang toàn tâm toàn lực nghiên cứu, anh đến quấy rầy, tất sẽ không được hoan nghênh.

Cho nên Giang Khương c*̃ng không dự định đến lều c*̉a Đường y sư để hỏi. Ngay cả điện thoại hắn c*̃ng không dám gọi, đành bất đắc dĩ nhờ Lâm Ngọc Tường. Hắn không muốn làm Đường y sư mất hứng.

c*̃ng may Lâm Ngọc Tường là người thông minh, Giang Khương vừa nói, y đã biết được Giang Khương cần gì.

- Đường y sư nói, bây giờ đã có chút manh mối. Nhiều nhất là khoảng mười mấy tiếng nữa sẽ cho ra kết quả cuối c*̀ng.

Nhìn ánh mắt sốt ruột c*̉a Giang Khương, Lâm Ngọc Tường nói hai câu với bên kia xong, liền c*́p điện thoại nói với Giang Khương:

- Đừng lo lắng. Chỉ cần trong vòng hai mươi bốn giờ có thể điều chế được thuốc, Tiểu Bảo c*̃ng sẽ không bị ảnh hưởng gì nhiều.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Nghe được chỉ cần mười mấy tiếng nữa thôi, Giang Khương thở phào nhẹ nhõm. Có thuốc, không chỉ tình huống c*̉a Tiểu Bảo có thể khống chế, mà bên phía nhà trẻ c*̃ng không cần lo lắng nữa. Sau hai mươi bốn tiếng giải trừ phong tỏa tin tức, khi công bố c*̃ng không khiến quần chúng khủng hoảng nhiều.

Tại một doanh trại trong một khu rừng.

- Tướng quân, bên phía Miêu đại sư đã đắc thủ rồi.

Trưởng phòng Hồ vui vẻ nói qua điện thoại.

- Thật sao? Miêu đại sư có đáng tin không?

Bên kia truyền đến một thanh âm trầm thấp.

- Đúng vậy, thưa tướng quân. Bên phía Bắc Kinh truyền đến tin tức, bây giờ nhà trẻ Tây Sơn đang phong tỏa tin tức. Đứa bé kia c*̃ng đã được đưa đến bệnh viện ba quân chủng, ngay cả khoa Nhi ở đó c*̃ng bị phong tỏa luôn.

Trưởng phòng Hồ vừa nói, trong lòng c*̃ng rất kinh ngạc, dường như có chút kính sợ thủ đoạn c*̉a Miêu đại sư.

Người bên kia thoáng trầm ngâm một chút rồi hỏi:

- Miêu đại sư không lưu lại dấu vết gì chứ?

- Xin tướng quân cứ yên tâm. Động tác c*̉a Miêu đại sư rất sạch sẽ. Căn cứ vào tin tức ở Bắc Kinh, bây giờ bọn họ dùng phương thức dịch bệnh có thể lây nhiễm để tiến hành cách ly khoa nhi bệnh viện ba quân chủng và nhà trẻ. Hơn nữa thời gian c*̃ng đã gần hai ngày rồi, c*̃ng không có gì khác thường. Cho nên hẳn không có vấn đề gì.

Đối với vấn đề này, Trưởng phòng Hồ lại rất bình tĩnh.

- Ừm, vậy thì tốt rồi.

Giọng nói bên kia hiện lên sự hài lòng, sau đó lại hỏi:

- Bây giờ tình huống ra sao rồi?

- Không ngoài sở liệu, tên tiểu tử kia đã xuất hiện. Bây giờ đang ở trong bệnh viện ba quân chủng. Nhưng tình huống bên trong thì tạm thời chưa rõ. Tôi đang cân nhắc không biết có nên cài người vào trong đó hay không.

Trưởng phòng Hồ đáp.

- Để phòng ngừa vạn nhất, tạm thời không cần, chỉ cần phải người theo dõi tên tiểu tử đó, không đến thời khắc cuối c*̀ng thì không được động thủ ở Bắc Kinh, tuyệt đối không để hắn chạy thoát.

Giọng nói c*̉a vị tướng quân rất kiên định:

- Mặt khác, dặn dò Miêu đại sư, bảo ông ấy mau rời khỏi Bắc Kinh, tuyệt đối không được để xảy ra sơ sót. Vạn nhất không được thì...

- Vâng, xin tướng quân cứ yên tâm.

Lãnh ý chợt xuất hiện trên gương mặt trưởng phòng Hồ. Ý tướng quân rất rõ ràng. Tại đất đế đô, một chút sơ suất c*̃ng không được xảy ra. Nếu không, một khi bị cấp trên chú ý đến, điều tra đến đây, chuyện xấu nhất sẽ xảy ra.

Về phần Miêu đại sư, nếu như để xảy ra vấn đề, cho người ám sát c*̃ng không phải là chuyện khó khăn gì.

Sau khi c*́p điện thoại, Trưởng phòng Hồ suy nghĩ một chút rồi mở ngăn kéo bàn công tác, lấy ra một điện thoại vệ tinh, gọi cho một người.

Lúc này, tại một khách sạn nhỏ gần bệnh viện ba quân chủng, một người đàn ông tóc hoa râm, diện mục âm lãnh móc điện thoại ra. Sau khi nhìn con số trên màn hình, liền nở nụ cười âm u.

- Khặc khặc, yên tâm đi, trưởng phòng Hồ, tuyệt đối sẽ không có ai phát hiện.

Nghe Trưởng phòng Hồ hỏi, người đàn ông mỉm cười, thấp giọng nói.

Nghe được câu trả lời khẳng định c*̉a Miêu đại sư, trưởng phòng Hồ thở phào nhẹ nhõm, sau đó cung kính nói:

- Miêu đại sư, nếu không, để tôi mua cho ngài một vé máy bay, ngài quay về Tây Cương trước nhé?

Nghe giọng nói cung kính c*̉a Trưởng phòng Hồ, người đàn ông trung niên gật đầu hài lòng, nhưng nụ cười trên mặt lại càng âm u hơm:

- Trưởng phòng Hồ, ngài không cần lo lắng. Khó khăn lắm mới đến Bắc Kinh một lần, tôi c*̃ng định đi chung quanh tham quan một chút, mấy ngày nữa sẽ về. Ngài c*̃ng không cần lo lắng có ai phát hiện. Thủ pháp c*̉a tôi, tuyệt đối không ai có thể nhận ra. Hơn nữa, vạn nhất Trưởng phòng Hồ cần hỗ trợ gì, tôi c*̃ng có thể tùy thời hỗ trợ.

Nghe bên kia nói xong, trưởng phòng Hồ có chút cau mày, nhưng vẫn mỉm cười:

- Được rồi, hết thảy ngài phải cẩn thận. Có chuyện gì thì thông báo cho tôi.

- Đương nhiên, đương nhiên, khặc khặc.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 526



Nghe bên kia Miêu đại sư đã cúp điện thoại, gương mặt Trưởng phòng Hồ lạnh lại hai phần, thoáng trầm ngâm một chút rồi gọi một số điện thoại khác, sau đó nói:

- Các người hãy chú ý cẩn thận tình huống ở bệnh viện ba quân chủng, đừng để tên tiểu tử kia trốn thoát. Ngoài ra còn phải chú ý hành động của Miêu đại sư. Nếu ông ta có hành động bất thường thì báo lại cho tôi.

- Rõ, xin Trưởng phòng Hồ yên tâm.

Sau khi nói chuyện với Trưởng phòng Hồ xong, Miêu đại sư cầm một cái rương nhỏ mở cánh cửa phòng, nhìn ra bên ngoài một chút, sau đó lặng yên bước vào nhà vệ sinh chung. Hai phút sau, bên trong bước ra một người đàn ông trung niên mặc tây trang, từ cửa sổ nhẹ nhàng nhảy xuống rồi biến mất trong con hẻm nhỏ.

Nửa tiếng sau, người đàn ông trung niên này xuất hiện tại một khách sạn năm sao cao cấp.

- Xin chào tiên sinh, xin hỏi có thể giúp được gì cho tiên sinh.

Nhân viên tiếp tân nhìn người đàn ông vóc người không cao, nhưng thoạt nhìn nhã nhặn, mỉm cười nói.

- Cho tôi thuê một gian phòng.

Người đàn ông mỉm cười đưa ra chứng minh nhân dân, giọng nói trầm thấp, không giống cái giọng khàn khàn khi nói chuyện với Trưởng phòng Hồ.

- Vâng, xin ngài chờ một lát.

Sau khi làm xong thủ tục, Miêu đại sư chậm rãi bước vào thang máy, rồi bước vào một gian phòng, tiện tay đặt cái rương nhỏ lên trên bàn, ngồi xuống ghế salon, dường như nghĩ đến chuyện gì rất vui, đột nhiên phá lên cười:

- Thiên Y Viện, thật không nghĩ ra chỉ tiện tay làm chút chuyện lại dụ được người của Thiên Y Viện đến. Thật là thú vị. Hahah.

Cười to hai tiếng, Miêu đại sư đột nhiên gật đầu, lẩm bẩm:

- Trưởng phòng Hồ, hắc chắc, tưởng rằng Miêu Nhất Thiên tôi cần chút tiền ít ỏi của ông sao? Xin lỗi nhé. Nếu không phải có người của Thiên Y Viện xuất hiện, tôi xem như tiện tay giúp chút chuyện nhỏ mà thôi. Nhưng lần này phải xin lỗi rồi. Miêu Nhất Thiên tôi nào để chuyện kết thúc một cách đơn giản như vậy. Vất vả lắm mới có người của Thiên Y Viện xuất hiện, nếu không xuất hiện thì tôi thất vọng lắm đây. Haha…

- Bây giờ đã hai ngày rồi, hẳn là Thiên Y Viện sắp tìm ra thuốc giải. Nhưng, Miêu Nhất Thiên nào đơn giản như thế chứ? Hãy cứ chờ xem, lần này tôi sẽ cho Thiên Y Viện các người rơi đài trước.

Lúc này, điện thoại của Trưởng phòng Hồ vang lên. Nhìn số điện thoại gọi đến, trưởng phòng Hồ cau mày, nhận điện thoại:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

- Trưởng phòng, Miêu đại sư không thấy đâu cả.

Bên kia truyền đến thanh âm khẩn trương.

- Cái gì? Tại sao lại như vậy? Nửa tiếng trước tôi còn nói chuyện với ông ta mà? Các người không canh chừng ông ta sao?

Sắc mặt Trưởng phòng Hồ khẽ biến, trầm giọng nói.

- Trưởng phòng, người của chúng tôi vẫn ở bên cạnh. Sau khi chúng tôi nhận được điện thoại, đến gõ cửa phòng, phát hiện Miêu đại sư không còn ở đó, ngay cả vật phẩm tùy thân cũng không thấy đâu luôn.

Giọng nói bên kia có chút bất đắc dĩ. Cấp trên đã ra lệnh bọn họ đi cùng Miêu đại sư, nhưng không ra lệnh giám sát. Bây giờ đột nhiên nói phải giám sát thì lại không thấy người đâu. Đây cũng không còn biện pháp.

- Miêu đại sư rốt cuộc đã chạy đi đâu?

Cẩn thận nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi với Miêu đại sư, dường như cũng không có điều gì bất thường. Nhưng tại sao Miêu đại sư lại biến mất?

Chẳng lẽ ông ta đã phát giác được chuyện gì? Trưởng phòng Hồ cau mày, trầm ngâm một chút, nhớ đến dù sao Giang Khương cũng đã xuất hiện, cho dù không thấy Miêu đại sư cũng không sao, lập tức nói:

- Mặc kệ ông ta đi. Các người phái một số người đi dạo xung quanh, xem có thể tìm được hay không. Vạn nhất tìm không được, mục tiêu chủ yếu của chúng ta vẫn là người bên trong bệnh viện ba quân chủng, hiểu chưa?

- Rõ, thưa Trưởng phòng.

Nghe được tiếng điện thoại cúp, Trưởng phòng Hồ cau mày, sau đó cầm điện thoại gọi đến cho Miêu đại sư, phát hiện điện thoại đã khóa máy.

Mặc dù trong lòng ý thức được có chút vấn đề, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Miêu đại sư thấy nó cũng không gây ra ảnh hưởng gì đặc biệt, cũng không chú ý đến chuyện này nữa.

Nhưng Trưởng phòng Hồ không biết lần này Miêu đại sư mà ông không quá chú ý sẽ gây ra phiền toái đến cỡ nào.

Sắc trời dần dần tối xuống. Giang Khương ngồi trong phòng cách ly, chậm rãi nuốt thức ăn trên bàn, cho đến khi ăn xong hết thì mới nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó đặt cái ghế vào góc tường, tạo ra một khoảng trống, rồi cúi người xuống, hai tay chống đẩy, bắt đầu vận động vai và chân.

Phù phù. Giang Khương chậm rãi thở ra hít vào, tay chân một trước một sau chậm rãi di chuyển. Nội khí bên trong khí hải cũng bắt đầu lưu động, rót vào hai mạch Nhâm Đốc, rồi lưu động toàn thân.

Thời gian dần trôi, Giang Khương đột nhiên thay đổi cơ thể, khí thế trên người trong nháy mắt trở nên uy mãnh, cả người giống như con gấu thở phì phò, một lát sau liền lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Trong căn phòng chỉ hơn mười mét vuông nhưng Giang Khương lăn như thế nào cũng không đụng vào vách tường. Khi lăn, hắn cũng không quan sát chung quanh, chỉ

nhắm mắt, tùy tâm sở dục hoạt động thân hình, giống như hắn có thể nhạy cảm cảm giác được chướng ngại vật xung quanh.

Giang Khương nhắm mắt, tập trung hoạt động, cảm nhận được một luồng khí tức lưu động bên trong cơ thể, chậm rãi xua tan sự uể oải trong người.

Sau khi luyện xong, một thân mồ hôi, Giang Khương mới đứng lên, bước vào phòng tắm nhỏ, tắm rửa một lát rồi thay quần áo đi ra.

Cảm nhận được sự khoan khoái, lúc này Giang Khương mới thấy được chức vụ Phó tổ trưởng thường vụ của hắn có chút tác dụng. Nên biết rằng, căn phòng tắm nhỏ này là tạm thời xây dựng nên. Nước trong phòng tắm cũng không phải trực tiếp chảy từ vòi mà là thông qua một cái bình, trải qua nửa tiếng khử trùng mới có thể sử dụng.

Những tiện nghi như vậy đều do người ta tranh thủ thời gian mới hoàn thành, rất hao tốn sức lực. Mặc dù Giang Khương đã sớm thích ứng với các loại hoàn cảnh, nhưng sau khi cơ thể đổ đầy mồ hôi, có thể tắm nước nóng thì vẫn thoải mái hơn nhiều. Nếu không, khi hắn mặc đồ phòng hộ sẽ rất khó chịu.

- Nhiệt độ đã lên đến 39.8.

Viên Dũng cầm dụng cụ đo nhiệt độ, nhìn số liệu hiển thị bên trên, cười khổ nói với Giang Khương.

Giang Khương gật đầu. Đối với chuyện này, hắn một chút cũng không cảm thấy bất ngờ. Dù sao thông qua chích máu ở hai mạch Kim Tân Ngọc Dịch, có thể duy trì được một hai ngày đã là tốt lắm rồi. Bây giờ sốt lại cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Giang Khương cũng không định sử dụng loại phương pháp này. Dù sao, không đến vạn bất đắc dĩ thì không nên dùng. Dùng nhiều sẽ tổn thương dương khí.

Bây giờ nhiệt độ cơ thể của Tiểu Bảo còn chưa vượt quá 40 độ C. Hơn nữa qua mấy tiếng nữa, có thể sẽ có được loại thuốc ức chế. Bây giờ có túi băng hạ nhiệt, tạm thời không có vấn đề gì quá lớn.

- Được rồi, Viên Dũng, vất vả cho anh rồi. Anh đi nghỉ đi, nơi này cứ để cho tôi.

Nhìn gương mặt Viên Dũng có chút uể oải, Giang Khương mỉm cười nói.

- Không cần, không cần. Y sĩ Giang, tôi canh Tiểu Bảo được rồi. Có việc gì thì tôi sẽ thông báo cho anh, anh đi nghỉ ngơi đi.

Viên Dũng sửng sốt, ánh mắt hiện lên sự khác thường nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.

Nhìn Viên Dũng kiên trì như vậy, Giang Khương hiển nhiên biết là tại sao, liền vỗ vai Viên Dũng, cười nói:

- Đi đi, tôi cũng vừa mới ngủ xong, bây giờ tinh thần rất tốt. Hai ngày nay vất vả cho anh rồi. Nơi này đã có tôi, sáng mai anh trở lại. Đây là mệnh lệnh.

- Vâng, cảm ơn y sĩ Giang.

Nhìn ánh mắt ôn hòa của Giang Khương, Viên Dũng gật đầu, sau đó lui ra ngoài.

Nhìn Viên Dũng biến mất sau cánh cửa, lúc này Giang Khương mới c ởi đồ phòng hộ của mình ra, ngồi xuống trước giường của Tiểu Bảo, nhìn gương mặt ửng đỏ của cậu, mày khẽ cau lại, có chút khó chịu, sắc mặt của Giang Khương cũng dần âm u hơn. Hắn đưa tay sờ trán Tiểu Bảo, cảm nhận được cảm giác nóng rát truyền đến từ lòng bàn tay, hắn âm thầm thở dài, vươn tay lấy túi băng từ trong tủ ra, đặt xuống bên cạnh gương mặt Tiểu Bảo.

- Tiểu Bảo, đừng sợ, có ba ở cạnh con, con cần phải kiên trì hơn. Rất nhanh ba sẽ tìm ra thuốc chữa bệnh cho con. Con nhất định phải kiên trì.

Nhẹ nhàng vuốt trán Tiểu Bảo, Giang Khương cắn môi, chậm rãi nói.

Giống như nghe được lời nói của Giang Khương, Tiểu Bảo phát ra tiếng r3n rỉ, gương mặt vốn đang nhăn nhó tạm thời giãn ra.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 527



Bóng đêm che giấu cả một thành phố.

Những ngọn đèn neong bắt đầu chiếu sáng những con đường bên trong thành phố.

Bệnh viện Đa khoa Ba quân chủng, ngoại trừ phòng trực ban y tá và một số phòng bệnh đặc biệt, còn lại đều chìm trong bóng tối.

Dưới ngọn đèn hôn ám, Giang Khương lẳng lặng ngồi trên ghế, hai mắt nhắm lại, vẫn không nhúc nhích, giống như pho tượng ngàn năm lặng yên không một tiếng động. Nếu không phải ngực vẫn còn phập phồng cùng với hơi thở gần như không thể nghe thấy, có lẽ người ta sẽ tưởng hắn là một pho tượng đồng.

Theo hô hấp của Giang Khương, một năng lượng vờn quanh cơ thể hắn, không hề tan đi.

Không biết qua bao lâu, phía chân trời hắc ám dần dần lộ ra ánh bình minh rất nhỏ. Năng lượng vờn quanh cơ thể Giang Khương dường như cũng cảm nhận được tia sáng này, trong nháy mắt liền lớn mạnh hơn, giống như gió lớn, vòng quanh người Giang Khương, khiến cho tóc trên trán hắn có chút phất phơ.

Bên trong bóng tối, toàn thân Giang Khương đột nhiên chấn động. Cọng tóc đang phấp phới đột nhiên yên lặng, hai mắt khép hờ mở ra, hiện lên sự bất an nhìn về phía Tiểu Bảo.

Lúc này Tiểu Bảo vẫn còn đang mê man, dường như vẫn chưa xảy ra chuyện gì bất thường, chỉ có Giang Khương là cảm thấy sự bất an truyền đến. Hắn ngồi dậy, bước đến bên cạnh Tiểu Bảo, đưa tay sờ trán cậu bé rồi nhìn màn hình giám sát bên cạnh.

Nhiệt độ vẫn như cũ, hơn nữa tình huống cũng không có điều gì bất thường, nhưng Giang Khương chung quy vẫn cứ cảm giác có cái gì đó không đúng.

Phù. Hít một hơi thật sâu, Giang Khương ngồi xuống ghế lần nữa, sau đó lẳng lặng nhìn Tiểu Bảo nằm trên giường. Hắn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó không ổn phát sinh, nhưng hắn lại không biết là phát sinh từ chỗ nào.

Lúc này, tại khách sạn năm sao cách bệnh viện không xa, trong một căn phòng tối om, Miêu đại sư đang ngồi quay về hướng bệnh viện, hai tay cầm một nhạc khí kỳ lạ to bằng quả trứng. Mấy ngón tay không ngừng ấn vào mấy cái lỗ thông hơi, đồng thời dùng sức mà thổi.

Khi ông ta thổi, gân xanh trên trán cũng xuất hiện, nhưng nhạc khí cổ quái này lại không truyền ra âm thanh.

Trước mặt Miêu đại sư có một dụng cụ nhìn giống như máy hát.

Phía sau máy hát có một thiết bị nhận tín hiệu, dường như là thu lấy tín hiệu từ nhạc khí cổ quái kia.

Bên trên là một màn hình tinh thể lỏng đang hiển thị biểu đồ âm lượng nhấp nháy theo nhịp điệu của nhạc khí.

Gân xanh trên mặt Miêu đại sư càng lúc càng nhiều, thậm chí ngay cả mồ hôi hột cũng toát ra, nhưng vẫn không có tiếng động nào, cảnh tượng cổ quái khiến người ta phải sợ hãi.

Giang Khương vẫn đứng ngồi không yên, dường như có cái gì đó làm nhiễu loạn tinh thần hắn. Hắn cảm thấy loại bất an này rất quen thuộc, giống như những lần trước mỗi khi nguy hiểm đến.

Nhưng bây giờ mà xuất hiện cảm giác đó thì thật là lạ. Theo lý, với lực tinh thần của hắn bây giờ, phải không có khả năng xuất hiện tình huống này mới đúng chứ. Nhưng tại sao lại vẫn cứ xuất hiện, khiến cho tâm tư của hắn không yên?

Phù, phù. Giang Khương ngồi trước giường Tiểu Bảo, từ từ nhắm hai mắt, chậm rãi điều chỉnh hô hấp, để trạng thái của hắn bình tĩnh lại.

Kinh nghiệm mấy năm qua đã cho hắn biết, hắn càng bất an thì lại càng khó tìm được nơi xảy ra vấn đề, lại càng không thể phát giác được nguy hiểm trước khi nó đến.

Phù phù. Lồ ng ngực phập phồng của Giang Khương bắt đầu chậm lại, gương mặt cũng không còn lâu âu như trước, chỉ còn lại sự bình tĩnh.

Hơi thở của Giang Khương nhỏ mà dài, một lần nữa giống như lão tăng nhập định, chậm rãi trở về trạng thái tĩnh tọa ban đầu.

Lúc này, Giang Khương đã tiến vào trạng thái không minh, chút bất an cuối cùng cũng biến mất, trong lòng giống như có một tấm gương soi sáng hết thảy.

Giang Khương cảm nhận được bên tai truyền đến tiếng hít thở dồn dập, truyền đến từ chỗ Tiểu Bảo.

Thình thịch thình thịch…

Nhịp tim của Tiểu Bảo cũng bởi vì sốt cao mà có chút dồn dập, hẳn là 120 lần/phút.

Dần dần, gương mặt Giang Khương càng lúc càng bình tĩnh hơn.

Xè xè…

Đây dường như là thanh âm của máu từ tim chảy vào động mạch chủ ở ngực.

Cảm giác càng lúc càng nhạy cảm, cuối cùng một thanh âm vang lên:

- Chủ thể tiến vào trạng thái Không Minh.

Từ lúc tin tức này vang lên, suy nghĩ của Giang Khương trong nháy mắt liền trở nên rõ ràng. Tiến nhập vào trạng thái này, hắn có thể cảm nhận hết thảy sự việc bên ngoài, tìm kiếm nơi phát ra sự bất an.

Người trong cuộc thì u mê nhưng người ngoài cuộc lại tỉnh táo.

Giang Khương nghe được tiếng vận động của mạch máu bên trong cơ thể Tiểu Bảo.

Nhưng điều này cũng không nói cho Giang Khương biết nơi phát ra sự bất an của hắn.

Cho nên, Giang Khương cẩn thận tìm kiếm lại một lần, phát hiện cũng không có gì bất thường, từ cơ thể nhỏ bé của Tiểu Bảo rời đi, bắt đầu đem ngũ thức tập trung xung quanh cậu bé.

Nếu hắn không có vấn đề, Tiểu Bảo cũng không có vấn đề, vậy vấn đề tất phải đến từ bên ngoài.

Bên ngoài rất phức tạp lại hỗn loạn. Muốn tìm nơi phát ra cảm giác dị thường này là rất khó.

Nhưng Giang Khương sẽ không từ bỏ. Không tìm được? Tại sao lại biết là không tìm được?

Mặc dù không biết cái gì đã làm cho hắn cảm thấy bất an đến cực độ, nhưng hắn nhất định phải tìm cho bằng được.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 528



Màu đen của màn đêm dần dần giảm xuống, ánh sáng xuất hiện càng lúc càng nhiều.

Chỉ là bên trong có ngọn đèn, nên ánh sáng ngoài cửa sổ rất khó khiến người ta chú ý đến.

Ngồi trước giường, đưa lưng về cửa sổ, nhưng Giang Khương vẫn cảm nhận được tia sáng xuất hiện bên ngoài.

Lúc này, âm cực hóa dương, âm dương chuyển hóa, cũng là lúc linh tính vạn vật trên thế giới thăng hoa nhất. Giang Khương đã bình tĩnh lại, thậm chí tiến vào trạng thái Không Minh, độ mẫn cảm cũng cao hơn bình thường.

Trước mắt, Giang Khương cảm giác được trong không gian dường như có chút dị thường, có một thứ gì đó không rõ ràng ba động xung quanh.

- Đây là cái gì?

Giang Khương cảm nhận được sự ba động này, tim nhảy dựng lên, như muốn thoát khỏi trạng thái Không Minh.

Mắt thấy không khống chế được sự ba động, chuẩn bị thoát khỏi trạng thái Không Minh, hình xăm trên cánh tay Giang Khương đột nhiên lóe lên. Trái tim đang loạn nhịp liền ổn định trở lại.

Ở trong trạng thái Không Minh, Giang Khương cảm nhận rõ ràng hết thảy. Mặc dù ba động vẫn còn sót lại, nhưng vẫn không đủ lực đẩy hắn ra khỏi trạng thái Không Minh.

Bây giờ hắn biết rõ ràng xúc động trong lòng mình, nhưng vì đang ở trong trạng thái Không Minh, suy nghĩ và trực giác nói cho hắn biết, ba động đột nhiên xuất hiện này tất nhiên sẽ không đơn giản, nó chính là một điềm báo cho chuyện không hay.

Vì thế, hắn tiếp tục cảm nhận sự ba động, thậm chí để cho toàn thân phối hợp với nó, cảm thụ sự ảnh hưởng của nó đến các đồ vật xung quanh.

Hắn phải tìm ra lý do khiến cho hắn cảm thấy bất an.

Hết thảy chung quanh vẫn không có gì bất thường, nhưng khi Giang Khương đem lực chú ý lên người Tiểu Bảo thì hắn lại cảm nhận được sự dị thường.

Bởi vì hắn nhận ra hơi thở của Tiểu Bảo dường như bị ảnh hưởng bởi sự ba động này, bắt đầu có biến hóa.

Sau khi phát giác được điều này, mặc dù bị vây trong trạng thái Không Minh, tim Giang Khương không nhịn được mà giật nảy lên, sau đó đứng dậy.

Cúi người cẩn thận quan sát tình huống của Tiểu Bảo.

Thiên phú “Phá chướng” khởi động. Toàn thân Tiểu Bảo rất nhanh hiện lên trước mắt Giang Khương. Mặc dù Phá Chướng không thể thấy rõ toàn bộ cơ quan nội tạng, nhưng Giang Khương vẫn có thể cảm giác được sự khác thường trong cơ thể cậu bé.

Hắn dường như phát giác có một khí tức nào đó rất khác lạ đang nảy sinh bên trong cơ thể Tiểu Bảo, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Cảm nhận được hơi thở khác thường, Giang Khương vừa nghi hoặc, phẫn nộ lẫn kinh hãi.

Hơn nữa, sự lạ thường này rất nhanh đẩy Giang Khương thoát khỏi trạng thái Không Minh.

- Trạng thái Không Minh ngừng lại, tiêu hao năng lượng 3%. Năng lượng tích trữ Cửu Vĩ đuôi 5 còn 81%.

Khi phục hồi lại tinh thần, Giang Khương một lần nữa cảm nhận được nhịp tim hỗn loạn. Hắn biết rất rõ đây chính là tác dụng của ba động cổ quái kia.

Nhưng ba động cổ quái này là từ đâu đến? tại sao lại có ảnh hưởng đến Tiểu Bảo?

Mà ảnh hưởng này rõ ràng không tốt, và nó sẽ tạo thành ảnh hưởng cụ thể gì cho Tiểu Bảo?

Trong lòng Giang Khương càng lúc càng bất an, nhưng hắn rất nhanh biết rõ chuyện hắn cần làm bây giờ, chính là tìm ra nơi xuất hiện ba động. Chỉ cần tìm ra nơi phát, hết thảy sẽ rõ ràng.

Cho nên, hắn ngồi xuống, sau đó nhắm mắt, ngưng thần tĩnh khí, chuẩn bị một lần nữa tiến vào trạng thái Không Minh.

Vù vù!

Trong tình huống nôn nóng, muốn tiến vào trạng thái Không Minh một lần nữa cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng Giang Khương không từ bỏ, thoáng lấy lại bình tĩnh, điều chỉnh lại hô hấp của mình.

Chỉ có điều chỉnh hô hấp, để tâm trạng ổn định lại, mới có thể chính thức tiến vào trạng thái Không Minh.

Vù. Khi Giang Khương điều chỉnh lại hô hấp, tâm trạng nôn nóng một lần nữa ổn định lại, nét mặt cũng dần bình tĩnh hơn.

Khi chuẩn bị tiến vào trạng thái Không Minh, Giang Khương đột nhiên phát giác sự ba động đó đã biến mất.

- Không còn?

- Không còn?

Giang Khương ngạc nhiên mở mắt nhìn bốn phía, sau đó nhắm mắt cảm nhận được một chút. Cảm giác ba động đã thật sự biến mất. Nói cách khác, nguyên nhân khiến hắn bất an đã biến mất.

Giang Khương thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy kinh nghi. Ba động này rốt cuộc có tác dụng gì? Có thể tạo thành ảnh hưởng xấu cho Giang Khương hay không?

Giang Khương một lần nữa bước đến bên cạnh Tiểu Bảo, đưa tay bắt mạch, dường như không có điều gì bất thường, biểu hiện trên màn hình theo dõi cũng không có biến hóa.

Giang Khương vẫn cảm thấy rất lo lắng, cầm dụng cụ đo nhiệt độ Tiểu Bảo một lần nữa, vẫn là con số 39.8 như cũ, lúc này mới thả lỏng tinh thần. Xem ra ảnh hưởng vừa rồi cũng không bao nhiêu.

Thoáng thở phào, Giang Khương xoay người sang chỗ khác, mới phát hiện ngoài cửa sổ đã sáng lên. Hắn chậm rãi duỗi người một chút, khiến các khớp xương xung quanh phát ra thanh âm rắc rắc.

Mặc dù trong lòng vẫn có chút bất an, nhưng khóe miệng Giang Khương vẫn vểnh lên. Bây giờ hẳn Đường y sư đã tìm ra được thuốc ức chế virus. Chỉ cần có thể khống chế được virus trên người Tiểu Bảo, cho dù có xảy ra vấn đề gì cũng không ảnh hưởng quá lớn.

8h sáng, dưới sự chờ mong của Giang Khương, một y sĩ tam phẩm từ lều vải bước ra, là y sĩ đi theo Đường y sư, gương mặt hiện lên sự uể oải. Xem ra hai ngày qua, bọn họ đã hao phí không ít khí lực.

Vị y sĩ mỉm cười nhìn Giang Khương, đưa ra một cái hộp và một cái đĩa:

- Y sĩ Giang, nhiệm vụ nghiên cứu đã hoàn thành, đây là sáu viên thuốc ức chế virus, còn có tư liệu nghiên cứu và thành phần thuốc, tất cả đều giao cho anh. Ngoài ra, nhờ anh chuẩn bị máy bay, trong vòng hai tiếng nữa sẽ xuất phát. Đường y sư nghỉ ngơi một chút sẽ trở về Thiên Y Viện ngay.

Thấy đã có thuốc điều trị, Giang Khương thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe nói Đường y sư muốn đi ngay, trong lòng liền cả kinh:

- Nhanh như vậy sao? Tại sao không ở đây nghỉ ngơi thêm chút nữa? Hai giờ có kịp không, vì còn rất nhiều thiết bị như vậy?

- Không cần đâu, anh chuẩn bị vé máy bay chuyến gần nhất là được. Còn thiết bị thì chở về sau.

Vị y sĩ mỉm cười nói với Giang Khương.

Thấy đối phương kiên trì như vậy, Giang Khương liền biết Đường y sư thật sự muốn nhanh chóng trở về. Nhưng sáng nay hắn vừa phát hiện được sự bất thường, không khỏi có chút lo lắng:

- Đường y sư không cần quan sát hiệu quả của thuốc sao? Nếu không thì chờ thêm một lát nữa.

- Xin lỗi y sĩ Giang, trong phòng nghiên cứu của Đường y sư đang có một dự án nghiên cứu đang trong giai đoạn mấu chốt. Lần này có thể tranh thủ hai ngày đến đây đã là không dễ dàng rồi.

Thấy mình đã nói như vậy rồi mà Giang Khương vẫn còn khăng khăng như thế, vị y sĩ không khỏi có chút bất mãn. Hai ngày qua y cũng chỉ ngủ có mấy tiếng, cũng ước gì sớm trở về, lập tức mặt lạnh lại.

Đây là Đường y sư ra lệnh, y cũng chỉ truyền lời lại mà thôi. Nếu không phải biết sư phụ của Giang Khương là La y sư, bối cảnh lợi hại, chỉ sợ y sẽ không ăn nói khách sáo với Giang Khương như vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt của vị y sĩ, Giang Khương biết yêu cầu của mình hơi quá phận. Nếu Đường y sư đã giao cho hắn sáu viên thuốc cộng với phương pháp điều chế, chính là biết được quan hệ giữa hắn và Tiểu Bảo, cũng đã là nể mặt hắn lắm rồi. Nếu không thì đã ném qua công thức, nào tự mình điều chế ra chứ?

Lập tức gật đầu cảm ơn:

- Xin lỗi, nếu đã như vậy, tôi cũng không giữ mọi người ở lại. Tôi sẽ sắp xếp cho mọi người, cam đoan trong vòng hai tiếng sẽ xuất phát.

Thấy Giang Khương đã hiểu ra, vị y sĩ cũng hài lòng gật đầu. Hai ngày qua đúng là khổ cực mà. Hơn nữa, không khí ở Bắc Kinh không tốt, vẫn là trở về nội viện thì thoải mái hơn nhiều.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 529



- Mau đặt khoang hạng nhất cho các vị y sư của tiểu tổ về Kim Lăng, hai tiếng nữa sẽ xuất phát.

Dứt lời, Giang Khương liền cúp điện thoại, mở cái hộp mà vị y sĩ kia đưa sang.

Nhìn sáu viên thuốc điều trị được bọc lại kỹ càng, Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó đưa cái hộp cho Viên Dũng:

- Đây là thuốc ức chế virus, mau cho Tiểu Bảo sử dụng đi.

- Vâng, y sĩ Giang.

Tiếp nhận hộp thuốc Giang Khương đưa sang, gương mặt Viên Dũng hiện lên sự hưng phấn, vội vàng cầm hộp thuốc đi.

Trong lúc Viên Dũng chuẩn bị, Giang Khương bước sang phòng nghiên cứu, đưa cái đĩa cho Lâm Ngọc Tường. Đối với thứ này, hẳn là nên giao cho chuyên gia. Giang Khương cũng không có ý định nghiên cứu nó vì hắn cũng chẳng am hiểu lĩnh vực này.

Sau khi nhận được tư liệu, Lâm Ngọc Tường liền tiến hành tham khảo. Bây giờ đã có ba bệnh nhi, hơn nữa có còn tiếp tục gia tăng nữa hay không thì chưa biết. Bây giờ đã có thuốc điều trị, nhất định phải nhanh chóng điều chế càng nhiều thuốc càng tốt. Nếu không, để dịch bệnh khuếch tán, vậy thì rất đáng tiếc.

Sau khi giao cái đĩa cho Lâm Ngọc Tường, Giang Khương vội trở về phòng cách ly. Bây giờ Tiểu Bảo đã bắt đầu dùng thuốc ức chế virus. Mặc dù hắn tin vào năng lực của Đường y sư, nhưng Giang Khương vẫn có chút lo lắng. Dù sao thuốc ức chế này vẫn chưa được thử nghiệm trên người.

Cũng may, khi Lâm Ngọc Tường bắt đầu nghiên cứu tư liệu, Trương Ngọc Phượng đã sang bên phòng cách ly quan sát tình huống dùng thuốc của Tiểu Bảo. Là y sư, cô nhất định phải thận trọng tiến hành quan sát và ghi chép tình huống sau khi dùng thuốc. Sau khi xác nhận thuốc có hiệu quả, mới có thể tiếp tục đưa vào sử dụng.

Có Trương Ngọc Phượng, Giang Khương lại càng yên tâm hơn. Đối với việc nghiên cứu thuốc, hắn không thể so sánh với những vị y sĩ từ nhỏ đã trưởng thành trong Thiên Y Viện.

Hơn nữa, y sĩ Trương Ngọc Phượng đã có hơn mười năm kinh nghiệm, phương diện này lại càng thành thục hơn so với Giang Khương.

Ngồi trước giường, nhìn nước thuốc chậm rãi nhỏ từng giọt truyền vào cơ thể Tiểu Bảo, Giang Khương thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn có sự bất an.

Sự ba động kỳ quái vào sáng nay chung quy khiến cho Giang Khương cảm giác sự việc sẽ không đơn giản như vậy.

- Nhiệt độ cơ thể 39.8, nhịp tim 110/phút, hô hấp 18 lần/phút, trước mắt tạm thời không có điều gì bất thường.

Viên Dũng vừa ghi chép vào bệnh án, vừa nói.

Giang Khương gật đầu. Dùng thuốc chưa được một tiếng, việc có thể ức chế được virus hay không còn chưa xác định. Phải qua một tiếng nữa, tiến hành xét nghiệm lại máu, khi đó mới có thể khẳng định.

Gương mặt y sĩ Trương Ngọc Phượng nở một nụ cười ôn hòa sau tấm mặt nạ, nhìn Giang Khương đã cởi y phục phòng hộ, nhẹ nắm chặt tay Tiểu Bảo, vẻ mặt khẩn trương, liền nói:

- Giang Khương, cậu đừng lo lắng như vậy. Đường y sư rất nổi tiếng trong lĩnh vực nghiên cứu virus trong viện. Ông ấy đã điều chế ra thuốc ức chế, nhất định là không có vấn đề gì.

- Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi.

Giang Khương mỉm cười. Hắn biết hẳn là sẽ không có vấn đề, nhưng sự bất an đó chung quy vẫn quẩn quanh trong lòng hắn.

Nhìn nụ cười miễn cưỡng của Giang Khương, y sĩ Trương Ngọc Phượng cũng hiểu, trong lòng lại cảm thán vài phần. Giang Khương thật không tệ. Tiểu Bảo không phải là con ruột của hắn, nhưng hắn lại xem nó còn hơn con ruột của mình.

Reng reng reng. Lúc này điện thoại trên bàn công tác vang lên, Viên Dũng bước đến nghe máy, sau đó cúp điện thoại nói với Giang Khương và Trương Ngọc Phượng:

- Hai vị y sĩ, xe đã chuẩn bị xong. Mười phút nữa Đường y sư có thể xuất phát. Hai vị có muốn tiễn không?

- Đi sao?

Nghe được lời này, Trương Ngọc Phượng sửng sốt nhìn Giang Khương.

- Vâng, Đường y sư muốn nhanh chóng trở lại nội viện.

Giang Khương bất đắc dĩ, sau đó đứng dậy nói:

- Trương tỷ, chúng ta cùng đi tiễn nhé.

- Được, có Viên Dũng ở đây, hẳn sẽ không có vấn đề gì, nhưng Lâm y sư thì chắc không đi được.

Nói đến đây, Trương Ngọc Phượng lắc đầu nhìn Giang Khương:

- Cậu mau mặc đồ phòng hộ vào đi. Thời gian không còn nhiều đâu.

- Vâng, tôi sẽ mặc nhanh thôi.

Nghe Trương Ngọc Phượng nói, Giang Khương bật cười, sau đó mặc đồ phòng hộ vào. Viên Dũng đứng đằng sau Giang Khương, cẩn thận giúp hắn đội mũ.

Có người giúp quả thật nhanh hơn rất nhiều, đặc biệt là những người đã quen với việc mặc đồ phòng hộ. Chưa đến hai phút, Giang Khương dưới sự trợ giúp của Viên Dũng đã mặc xong, nhìn thoáng qua Tiểu Bảo còn đang mê man, nói:

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

- Ừm, đi thôi.

Trương Ngọc Phượng mỉm cười, sau đó nhìn Viên Dũng:

- Tiểu Viên, chú ý cẩn thận hơn nhé. Có gì thì gọi chúng tôi ngay.

- Vâng.

Viên Dũng cung kính đáp lời.

Cạch. Cánh cửa mở ra, hai người bước vào phòng khử trùng.

Hai người không ra cổng, mà đứng ngoài cửa chờ đám người Đường y sư. Là y sư của Thiên Y Viện, bọn họ có tư cách để hai y sĩ đến tiễn. Đối với một nơi sâm nghiêm như Thiên Y Viện, Giang Khương và Trương Ngọc Phượng lại càng phải làm điều này.

Hai người đứng chờ ngoài cửa không bao lâu thì Đường y sư và mấy y sĩ đã bước ra, nhìn hai người Giang Khương mặc đồ phòng hộ, gương mặt Đường y sư hiện lên nụ cười.

- Đường y sư, vất vả cho ngài rồi.

Trương Ngọc Phượng đứng trước Giang Khương, cung kính cúi đầu nói. Giang Khương cũng không dám chậm trễ, cũng cung kính cúi đầu theo. Mặc kệ thế nào, Đường y sư ngàn dặm xa xôi đến đây, cho dù không phải cố ý đến vì Tiểu Bảo, nhưng ít ra cũng đã vì Tiểu Bảo mà tìm ra được thuốc ức chế, hoàn toàn đáng để Giang Khương phải cung kính.

- Ừm.

Đường y sư nhẹ nhàng gật đầu, sau đó quay sang nhìn Trương Ngọc Phượng, nói:

- Tiểu Trương mấy năm ở Bắc Kinh cũng không tệ, tiếp tục cố gắng đi, tranh thủ lên bậc.

- Cảm ơn Đường y sư. Tôi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng.

Trương Ngọc Phượng vội vàng cảm ơn:

- Vốn Lâm y sĩ cũng muốn đến tiễn ngài, nhưng bây giờ anh ấy đang vội chỉnh sửa lại tư liệu mà ngài đưa, thành ra tôi và Giang Khương đại diện đến để tiễn ngài về lại viện.

Giang Khương mỉm cười, nghe đến đó liền gật đầu.

- Không sao, lát nữa cô nói lại với Tiểu Lâm, cậu ấy phụ trách ở Bắc Kinh này không tệ. Lần này trở về, trên phương diện đánh giá, tôi cũng sẽ chiếu cố một chút, bảo cậu ấy cố gắng tấn chức y sư, sau này về lại nội viện.

Đường y sư tán dương hai câu, rồi quay sang nhìn Giang Khương, mỉm cười gật đầu:

- Giang Khương.

- Vâng.

Giang Khương khiêm tốn gật đầu đáp lại.

- Cậu là y sĩ trẻ tuổi nhất trong viện chúng ta. Các Thiên y sư cũng rất coi trọng cậu. Hơn nữa La y lại càng quan tâm cậu nhiều hơn. Nhất định phải cố gắng, đừng phụ lòng kỳ vọng của mọi người.

Đường y sư nhìn Giang Khương, mỉm cười nói.

- Cảm ơn Đường y sư, tôi nhất định sẽ cố gắng, không làm cho ngài phải thất vọng.

Giang Khương đáp.

Đường y sư tất nhiên là nhìn ra được sự cung kính của Giang Khương là phát ra từ nội tâm, liền gật đầu nói:

- Được rồi, các người trở về đi, quan sát tình huống một chút, tôi phải trở về nội viện ngay.

- Vâng.

Giang Khương gật đầu, sau đó chần chừ một chút liền nói:

- Đường y sư, tôi còn có một vấn đề.

- Vấn đề gì?

Nghe Giang Khương nói, Đường y sư sửng sốt, sau đó cau mày nói.

- Ngài có cảm giác dịch bệnh lần này có xảy ra vấn đề gì khác không? Có thể xuất hiện biến dị hay không?

Giang Khương cắn răng, trầm giọng nói.

- Sao?

Nghe Giang Khương hỏi, Đường y sư lại cau mày, liếc mắt nhìn Giang Khương một cái, lãnh đạm nói:

- Vậy thì cậu nên nghiên cứu về virus đi.

Dứt lời, liền bước nhanh đi. Những y sĩ đi đằng sau ông cũng quái dị nhìn Giang Khương một cái rồi đuổi theo.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back