Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 510



- Được rồi, Chủ nhiệm Giang... Mọi người đi vào từ đây là được, tôi không tiễn mọi người vào nữa...

Lâm Kiến Quốc chỉ là một nhân viên phối hợp bên ngoài, không cần phải tiến vào khu vực cách ly.

- Viện trưởng Lâm, làm phiền ông rồi!

Sau khi Giang Khương khách khí cảm ơn, nhìn Lâm Kiến Quốc bước ra ngoài xong, lúc này mới mở rương ra, sau đó lấy từ bên trong một bộ trang phục bảo hộ liền đầu dạng kín hoàn toàn ra.

- Nào, mặc vào... mặc từ chân trước...

Giang Khương thấy Tuyên Tử Nguyệt cầm bộ đồ bảo hộ lên rồi sửng ra thì không nhịn được cười cười, sau đó ngồi xổm xuống đưa tay cầm cổ chân Tuyên Tử Nguyệt, giúp cô mặc vào.

Tuyên Tử Nguyệt vốn một chân đang đứng vững vàng lại bị Giang Khương cầm lấy cổ chân, sắc mặt liền ửng đỏ, sau đó cơ thể dường như khẽ run lên.

Giang Khương cảm thấy lòng bàn tay truyền đến cảm giác run rẩy liền hơi sửng sốt, cả cười... cô bé này ôm không biết đã ôm bao nhiêu lần rồi, nhưng dưới tính cách cởi mở vẫn che giấu không được sự ngượng ngùng.

Tuyên Tử Nguyệt cảm nhận được nét cười nhàn nhạt trên mặt Giang Khương thì mặt lại càng ửng đỏ hơn.

Sau khi Giang Khương giúp Tuyên Tử Nguyệt mặc đồ bảo hộ xong thì lại đi ra sau lưng Tuyên Tử Nguyệt, giúp Tuyên Tử Nguyệt cài kín dây kéo, rồi lại cầm mũ bảo hộ đội lên đầu Tuyên Tử Nguyệt, lại nhấc bình dưỡng khí đeo lên giúp Tuyên Tử Nguyệt, nối ống khí, đóng kín toàn thân, mở cung cấp dưỡng khí xong hắn mới bắt đầu mặc đồ bảo hộ của mình.

Loại đồ bảo hộ kín hoàn toàn này chính là chỗ dựa khiến hắn dám đưa Tuyên Tử Nguyệt vào trong. Có bộ trang phục bảo hộ kín đáo này, trừ khi Tuyên Tử Nguyệt làm loạn bên trong, nếu không cho dù không cẩn thận thế nào thì ít nhất cũng không bị truyền nhiễm bệnh.

Loại đồ bảo hộ kín hoàn toàn thật ra Giang Khương chỉ mặc một lần ở Thiên Y viện. Có điều hắn mặc rất thuần thục, chỉ một chút xíu đã mặc xong, mở công tắc cung cấp dưỡng khí, cảm thấy cảm giác khó thở nhanh chóng biến mất thì mới hài lòng gật đầu, dẫn Tuyên Tử Nguyệt đi vào trong.

Sau khi đi qua một khu vực cách ly và một khu khử trùng, Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt mới thật sự bước vào khu thí nghiệm lầu hai. Bên ngoài có một trong hai bác sĩ ban nãy đưa đồ bảo hộ ra đang đứng chờ hai người bọn họ.

- Chủ nhiệm Giang... xin mời theo tôi... Lâm y sư và Trương y sư đang chờ ngài...

Một bác sĩ trông khoảng bốn mươi tuổi, nhưng Giang Khương căn bản có thể xác định ra địa vị của đối phương trong Bệnh viện đa khoa ba quân chủng.

Những người có thể được điều động vào trong này, có lẽ đều là những bác sĩ cấp bậc Phó chủ nhiệm của khoa bệnh truyền nhiễm Bệnh viện đa khoa ba quân chuẩn. Nếu không với tình hình ở đây, bác sĩ bình thường chắc chắn không thể nào vào được nơi này.

- Được, vất vả cho anh rồi....

Giang Khương tương đối kính trọng những bác sĩ đã đi đến cấp bậc Phó chủ nhiệm này. Dù cho họ có tài năng thế nào, trong ngành này, ít nhất họ đã phải lăn lộn mười mấy năm trong bệnh viện rồi.

Giang Khương đi tới một gian riêng biệt trong suốt liền nhìn thấy bên trong có ba người đang mặc đồ bảo hộ kín hoàn toàn đang đứng trước một kính hiển vi điện tử, một máy phân ly và một chiếc máy vi tính.

Giang Khương mỉm cười, sau đó nói với Tuyên Tử Nguyệt:

- Giờ em ở đây, anh vào trong xem thử...

- Được...

Giang Khương đi đến cửa thì nhẹ nhàng ấn vào nút mở cửa màu đỏ bên trên, cánh cửa được đóng chặt lập tức vang lên tiếng động rồi từ từ lùi ra.

Giang Khương bước vào trong thì lại đến một gian khử trùng hai ba mét vuông, hắn lại đưa tay ấn nút đóng cửa màu đỏ trên tường.

Cánh cửa lại một lần nữa đóng kín.

Giang Khương ngẩng đầu nhìn vòi phung xung quanh, sa đó đứng chính giữa, vỗ lên một nút bấm màu vàng khác trên tường.

“Xì xì...” một luồng khí màu trắng dày đặc từ những vòi phun trên đỉnh đầu và xung quanh phun ra. Giang Khương giơ cao hai tay, xoay ở giữa hai vòng, để khí khử trùng phun khắp toàn thân một lượt.

Sau đó cả người hắn được phủ trong màn sương mù trắng. Đợi sau khi quạt thông gió trên đỉnh đầu nhanh chóng hút hết khí sương khử trùng, hắn mới nhẹ nhàng ấn nút xanh cuối cùng.

“Xì xì...” lại một âm thanh vang lên, cánh cửa phòng khử trùng nhẹ nhàng lùi ra...

Lúc này mọi người bên trong cũng chú ý đến Giang Khương từ bên ngoài bước vào. Vị y sư đang xem gì đó trước máy tính lúc này đã đứng dậy, đi về phía Giang Khương, vừa đi vừa đưa tay ra, nói:

- Giang Khương, chào cậu... Tôi là Lâm Ngọc Tường!

Giang Khương nhìn gương mặt nghiêm túc đang nặn ra nụ cười mỉm sau mặt nạ trong suốt thì liền bắt chặt tay Lâm Ngọc Tường, cười gật đầu, sau đó nghiêm nghị hỏi:

- Anh Lâm, tình hình như thế nào rồi?

- Tình hình không được tốt lắm...

Lâm Ngọc Tường nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn gương mặt cực kỳ trẻ tuổi sau mặt nạ trong suốt liền ức chế lời cảm thán trong lòng, trên mặt lộ ra chút lo lắng, nói:

- Chúng tôi đã phân ly bệnh độc thành công. Hoạt tính của loại bệnh độc này cực mạnh... Ít nhất trước mắt đã có thể khẳng định nó có đặc tính truyền nhiễm trong dịch thể, nhưng có thể truyền nhiễm qua không khí hay không... hiện tại chưa thể nào xác định được!

Sắc mặt Giang Khương hơi cứng đờ, hắn rất rõ, hoạt tính cực mạnh đại diện cho điều gì... Nó đại diện căn bệnh này có tính truyền nhiễm cực mạnh và bệnh tính cực cao. Giờ hắn chỉ hy vọng, loại bệnh độc này chỉ có thể truyền nhiễm trong thể dịch. Nếu thật sự phát hiện có tính truyền nhiễm qua không khí vậy thì quá đáng sợ.

Nói không chừng sẽ lại một trận “SARS” đáng sợ...

Đương nhiên, lần này phát hiện sớm, không thể nào tạo ra cảnh tượng đáng sợ kia được. Nhưng nó vẫn đủ để tàn phá cả nhân loại, tạo ra uy h**p tương đối đáng sợ.

- Vậy... anh Lâm, Tiểu Bảo nhà tôi... tình hình Tiểu Bảo như thế nào?

Sau khi Giang Khương đè nén sự lo lắng về loại bệnh độc này dưới đáy lòng liền ngẩng đầu nhìn Lâm Ngọc Tường, hỏi vấn đề mà hắn quan tâm nhất.

- Tình hình không tốt...

Lâm Ngọc Tường nhẹ nhàng nhếch môi, trong mắt lóe lên một tia buồn bã khiến trong lòng Giang Khương căng thẳng.

- Hoạt tính của bệnh độc quá mạnh mẽ, có tính phá hoại tương đối mạnh với cơ thể. Tuy bọn tôi đã bắt đầu nghĩ cách ức chế hoạt tính của loại bệnh độc này, nhưng bệnh độc vẫn đang tiến hành ăn mòn dần cơ thể Tiểu Bảo...

Giang Khương nhìn hai hàng lông mày nhíu chặ lại của Lâm Ngọc Tường thì trong lòng dần trầm xuống, khẽ hít sâu một hơi, sau đó nói:

- Vậy trước mắt...

- Giờ chúng ta đã làm chậm hoạt tính bệnh độc thành công. Cho nên chúng tôi dự tính trong vòng bảy mươi hai giờ đồng hồ, nó sẽ không thể nào gây tổn hại cho cơ thể Tiểu Bảo nữa. Nhưng có một phiền phức duy nhất là nó cứ sốt cao không hạ... Tuy chúng tôi đã dùng gối băng để giảm nhiệt cho não, nhưng vẫn không thể đảm bảo nhiệt độ cao này sẽ không gây ra tổn thương mang tính vĩnh viễn cho não của nó...

Lâm Ngọc Tường nói ra những lời này thì vẻ mặt hơi âm trầm. Sau khi họ nhận được điện thoại của La y sư thì đã biết thằng nhóc Tiểu Bảo này có quan hệ với viện.

Là người thân của đồng nghiệp trong Thiên Y viện, nếu như vẫn để tình huống khó tránh khỏi này xảy ra thì như thế không phải là chuyện gì quá mất mặt.

- Sốt cao không hạ...

Hai lông mày Giang Khương cũng khẽ nhíu lại, hơi trầm ngâm, nói:

- Chắc chắn có thể đảm bảo trong bảy mươi hai tiếng sẽ không có vấn đề gì khác quá lớn?

- Đúng... chúng tôi đã sử dụng “Thuốc quy tức”. Hiện tại hệ thống trao đổi chất của Tiểu Bảo đã chậm hơn ba lần, hoạt tính của bệnh độc cũng bị khống chế. Nhưng cậu cũng biết, loại thuốc này duy trì nhiều nhất ba ngày...

- Thuốc quy tức?

Giang Khương trừng mắt, trong đầu lóe lên tư liệu gần đây mình vừa tiếp xúc:

- Chính là cái “methoxy-hydroxyphosphoryl”?

- Đúng... chính là nó...

Lâm Ngọc Tường gật đầu, xác nhận nói:

- Có cá này, chúng tôi mới dám đảm bảo trong vòng bảy mươi hai tiếng đồng hồ sẽ không xảy ra tổn hại nào quá lớn. Chỉ cần nhanh chóng tìm được loại thuốc khống chế được loại bệnh độc này, như vậy có thể đảm bảo...

Nhưng điều duy nhất không thể đảm bảo nổi là tế bào não của nó không bị nhiệt độ cao xâm nhập. Dù sao thì nhiệt độ cơ thể của nó đang luôn ở mức bốn mươi độ, không thể nào hạ được...

Giang Khương vừa nghe sắc mặt âm trầm vừa gật đầu suy nghĩ...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 511



Adenosine Triphosphate, Glycoside và muối Natri phối hợp lại, gọi là “Quy Tức Dược Tề”.

Hiệu quả c*̉a loại thuốc này tương đối đặc biệt, hơn nữa cái tên c*̃ng rất đặc sắc, cho nên Giang Khương nhớ rất rõ ràng.

Xuất phát từ sự hiếu kỳ đối với loại thuốc này, Giang Khương lúc đó đã nghiên cứu rất chi tiết miêu tả về nó, còn có tư liệu có liên quan.

Loại thuốc này hơn mười năm trước do một vị y sư nhị phẩm am hiểu lĩnh vực điều chế thuốc điều chế ra được. Lúc đó, vị y sư này ra ngoài du ngoạn, đã tìm được một bản ghi lại cách điều chế phương thuốc cổ đại này, c*̀ng với hiệu quả khá đặc biệt, làm cho ông cực kỳ hứng thú.

Sau mấy lần điều chỉnh và thí nghiệm, ông đã thay nguyên liệu bên trong từ Adenosine Triphosphate (ATP: phân tử mang năng lượng, có chức năng vận chuyển năng lượng đến các nơi cần thiết để tế bào sử dụng), lincosine và muối sodium sang Adenosine Triphosphate, glycoside và muối Natri.

Loại Adenosine Triphosphate, lincosine và muối sodium được gọi là thuốc “Giả Tử Dược Tề”.

Hiệu quả c*̉a Giả Tử Dược Tề rất mạnh, có thể khiến cho một người lâm vào trạng thái chết giả. Tuy nhiên, tác dụng phụ c*̉a nó c*̃ng không nhỏ.

Sau khi chế tạo loại thuốc này, thông qua thí nghiệm trên động vật, vị y sư kia phát hiện trong chín mươi con chuột bạch được dùng làm thí nghiệm, có sáu con không tỉnh lại. Trải qua ba mươi ngày quan sát, c*̀ng với tác động thức tỉnh não bộ và sử dụng thuốc làm tăng tuần hoàn, đã có ba con tỉnh lại, khôi phục chức năng như bình thường.

Nhưng ba con còn lại vẫn nằm trong trạng thái não tử vong, trong đó có hai con tuần hoàn hoàn toàn suy kiệt.

Đối với kết quả thí nghiệm như thế, vị y sư này hoàn toàn không để ý. Dù sao, mỗi một loại thuốc phải thông qua nhiều lần điều chỉnh mới có thể đạt đến trạng thái tương đối hoàn mỹ. Sau đó sẽ tiếp tục tiến hành thí nghiệm lần thứ hai trên động vật. Lần thí nghiệm trên chuột bạch sau này hoàn toàn không tệ. Trong số chín mươi con chuột bạch, chỉ có ba con là không tỉnh, số còn lại đều đã phục hồi thành công.

Quá mừng rỡ, vị y sư này đã lập tức gửi thành quả lên hội đồng thẩm tra dược phẩm, xin tiến hành thí nghiệm trên loài động vật linh trưởng.

Mặc dù báo cáo về khả năng thành công trên các loại động vật linh trưởng không có khả năng được thông qua, nhưng với hiệu quả đặc biệt c*̉a loại thuốc này c*̀ng với tình huống đặc biệt, có tác dụng trong việc cứu mạng bệnh nhân, thành viên hội đồng thẩm tra dược phẩm đã phê chuẩn cho vị y sư này tiến thêm một bước thí nghiệm, đồng thời phái thành viên trong hội đồng đến quan sát toàn bộ quá trình thí nghiệm.

Sau khi được hội đồng thành viên phê chuẩn, vị y sư này đã tiến hành thử nghiệm trên động vật gần giống với con người nhất là khỉ. Nếu lần thí nghiệm này có thể vượt qua, như vậy nó sẽ chính thức được đưa vào sử dụng lâm sàng. Khi đã được xét duyệt thông qua, loại thuốc này có thể tiến vào nhóm “thuốc sử dụng có chỉ định”.

Nhưng lần này vận khí c*̉a ông lại không được may mắn, đã có ba con không tỉnh lại.

Qua bản báo cáo, thành viên hội đồng thẩm tra dược phẩm đã hạ lệnh ngừng tiến hành thí nghiệm loại thuốc này, xếp nó vào loại dược phẩm cần hạn chế.

Thuốc hạn chế đại diện cho tính nguy hiểm trong sử dụng rất cao. Cho dù nhất định phải sử dụng, c*̃ng phải xin phép thành viên hội đồng thẩm tra dược phẩm, sau khi được phê duyệt mới có thể đem ra sử dụng.

Thuốc hạn chế sử dụng và thuốc do y sư tự quyết định sử dụng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Trong trường hợp thuộc nhóm hạn chế sử dụng chẳng khác nào phán án tử cho loại thuốc đó.

Đối mặt với quyết định như vậy, vị y sư này vô c*̀ng tiếc nuối, nhưng c*̃ng không muốn như vậy mà từ bỏ. Mặc dù nó không tính là an toàn, nhưng hiệu quả c*̉a nó lại cực kỳ có ý nghĩa trong điều trị lâm sàng.

Rốt cuộc, ông mất hơn một năm để điều chỉnh lại dược vật, tiến hành thử nghiệm trên chuột bạch, rốt cuộc c*̃ng điều chế ra được một loại thuốc khác, chính là Quy Tức Dược Tề bây giờ.

Hiệu năng c*̉a Quy Tức Dược Tề chỉ bằng một phần ba c*̉a Giả Tử Dược Tề, nhưng tính an toàn lại cực kỳ cao, thuận lợi thông qua hội đồng thành viên thẩm tra dược phẩm, được phê chuẩn và tiến vào hàng ngũ dược phẩm sử dụng khi có chỉ định.

Mặc dù hiệu năng đã giảm bớt, nhưng nó lại có tác dụng vô c*̀ng tốt trên những ca bệnh nặng, rất được các y sĩ và y sư c*̉a Thiên Y Viện sử dụng. Hơn nữa, trong điều trị lâm sàng c*̃ng không xuất hiện bất kỳ tác dụng phụ nào.

Cho nên, mặc dù là thuốc chỉ được sử dụng khi có chỉ định, nhưng Giang Khương có thể khẳng định, với tiêu chuẩn nghiêm khắc c*̉a Thiên Y Viện, hơn nữa c*̀ng với những báo cáo lâm sàng về tác dụng c*̉a nó trong mười năm qua, đủ để cam đoan tính an toàn c*̉a loại thuốc này.

Cho nên, trong vòng bảy mươi hai giờ, Tiểu Bảo sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng một vấn đề cần giải quyết ngay bây giờ là thân nhiệt c*̉a cậu bé rất cao.

Nhưng Giang Khương c*̃ng biết, với năng lực c*̉a Lâm Ngọc Tường, còn có vị y sĩ Trương Ngọc Phượng, nếu không có cách nào để giải quyết, cho dù là hắn c*̃ng không nhất định có biện pháp.

Nhưng mặc kệ thế nào, Giang Khương c*̃ng quyết định tự mình đi xem một chút. Mặc dù kinh nghiệm c*̉a hắn chưa chắc đã phong phú bằng hai vị y sĩ Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng, nhưng hắn lại có những thứ mà hai người kia không thể so sánh.

Ngẩng đầu nhìn Lâm Ngọc Tường phía đối diện đang cau mày, Giang Khương gật đầu cảm ơn rồi nói:

- Vì chuyện c*̉a thằng nhò, đã làm cho Lâm huynh và Trương y sĩ vất vả nhiều.

- Lời này c*̉a cậu khách sáo quá rồi. Chúng ta đều là thành viên c*̉a Thiên Y Viện, vốn phải tương trợ lẫn nhau. Đừng nói chi đây c*̃ng là bổn phận c*̉a tôi. Không cần phải khách sáo như vậy.

Mặc dù không ở Bắc Kinh, nhưng đều là nhân sĩ có chút quan hệ không nói rõ được với cao tầng Thiên Y Viện ở Bắc Kinh, nghe qua những chuyện về ngôi sao mới nổi Giang Khương này, Lâm Ngọc Tường chỉ ước thân được với Giang Khương càng nhiều càng tốt.

Thấy biểu hiện thân cận c*̉a Lâm Ngọc Tường như vậy, Giang Khương c*̃ng không khách sáo, chỉ là nghĩ đến một việc, liền nói:

- Về tình huống c*̉a thằng bé, không biết...

- Bên phía CDC (trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh) đã cử người sang, đang tiến hành cách ly. Nhưng vẫn chưa phát hiện tình huống tương tự.

Nói xong, gương mặt Lâm Ngọc Tường thoáng dễ chịu hơn.

Lúc này, Giang Khương c*̃ng gật đầu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu chưa phát hiện tình huống tương tự, như vậy lời đồn vi khuẩn có trong không khí sẽ giảm đi rất nhiều. Chỉ cần không truyền đi trong không khí, tính nguy hại c*̉a nó sẽ không cao.

- Được rồi, vậy để tôi đến xem Tiểu Bảo trước.

Giang Khương cười gật đầu.

- Cậu đi đi. Bây giờ Tiểu Bảo đang bị cách ly bên trong phòng kín. Có y sĩ thực tập trông coi.

- Cảm ơn.

Nghe được còn có y sĩ thực tập trông coi, gương mặt Giang Khương hiện lên sự cảm kích. Ý tứ như vậy c*̃ng là đủ lắm rồi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 512



Nhìn Giang Khương bước từ bên trong ra, Tuyên Tử Nguyệt chờ bên ngoài c*̃ng cảm thấy khẩn trương:

- Tình huống Tiểu Bảo như thế nào rồi? Bây giờ chúng ta đi thăm nó được không?

- Tình huống tạm thời ổn định.

Giang Khương mỉm cười, ý bảo Tuyên Tử Nguyệt cứ yên tâm:

- Nào, bây giờ chúng ta sang bên đó thăm nó.

Trong phòng làm việc bên cạnh có hai vị bác sĩ đang ngồi, nghe hai người Giang Khương nói chuyện, một người bước nhanh ra, nói với Giang Khương:

- Chủ nhiệm Giang, Tiểu Bảo ở đằng trước, để tôi dẫn cậu đến đó.

- Vâng, cảm ơn anh, bác sĩ Đường.

Giang Khương nhìn thẻ nhân viên trước ngực vị bác sĩ, cười nói.

- Đừng khách sáo, đừng khách sáo.

Bác sĩ Đường mỉm cười, sau đó dẫn hai người đi về phía trước.

Xuyên qua tấm kính thủy tinh, Giang Khương có thể nhìn thấy được Tiểu Bảo đang nằm trên giường bệnh, trên mặt đeo mặt nạ oxy. Bên cạnh có một người mặc đồ phòng hộ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn màn hình theo dõi rồi ghi chép lại.

Nhìn gương mặt đỏ bừng c*̉a Tiểu Bảo, tim Giang Khương có chút quặn thắt, sau đó bước đến trước cửa, nhẹ nhàng nhấn nút.

- Vào đi.

Bước vào phòng khử trùng, Giang Khương mỉm cười vẫy tay với Tuyên Tử Nguyệt.

Tuyên Tử Nguyệt tò mò nhìn căn phòng nhỏ hẹp trước mặt, sau đó bước theo Giang Khương vào trong, rồi cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc c*̉a Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương mỉm cười giơ tay lên:

- Nào, giơ tay lên.

- Vâng.

Tuyên Tử Nguyệt làm theo Giang Khương, giơ tay lên, lập tức trên đỉnh đầu phủ xuống khói trắng.

Cô liền hiểu ra loại khói trắng này dùng để làm gì.

Bác sĩ Đường đứng bên ngoài, nhìn vị y sư mặc đồ bảo hộ giống như người ngoài vũ trụ, ánh mắt hiện lên sự hâm mộ. Là một Phó chủ nhiệm bình thường c*̉a khoa truyền nhiễm, trong lòng anh ta bây giờ chỉ có thể âm thầm cảm thán. Năm đó, nơi này c*̉a bọn họ không phải chưa từng có bệnh nhân bị Sars, nhưng nào có được trang bị điều kiện tốt như thế này.

Nếu năm đó bệnh viện c*̃ng được trang bị đồ bảo hộ như thế, Tiểu Hoa c*̃ng sẽ không bị nhiễm và không phải bị chết.

Nhớ đến gương mặt tươi cười như hoa c*̉a Tiểu Hoa, trong lòng bác sĩ Đường dâng lên từng đợt cảm thán.

Nhìn vị bác sĩ bên trong đang kinh ngạc khi thấy hai người Giang Khương tiến vào, Giang Khương mỉm cười, đưa tay ra:

- Chào anh, tôi là Giang Khương. Vất vả cho anh rồi.

- Hả, Giang... y sĩ Giang.

Người kia thoạt nhìn còn lớn hơn Giang Khương vài tuổi, có chút sửng sốt, sau đó gương mặt kinh ngạc bắt tay Giang Khương, cười nói:

- Xin chào bác sĩ Giang, tôi là y sĩ thực tập Viên Dũng, ngưỡng mộ tên anh đã lâu, cuối c*̀ng c*̃ng được gặp trực tiếp.

- Khách sáo quá rồi.

Giang Khương mỉm cười nhìn vẻ khiêm cung trong mắt đối phương, đồng thời c*̃ng hiểu được đối phương đang suy nghĩ chuyện gì. Quả thật bề ngoài c*̉a hắn còn quá trẻ.

Lúc này, Viên Dũng dường như nhớ đến điều gì đó, vội vàng xin lỗi:

- Xin lỗi, tôi kích động quá. Anh đến thăm Tiểu Bảo phải không? Tôi sẽ không làm chậm trễ thời gian c*̉a anh. Mời sang bên này.

Giang Khương mỉm cười, bước đến giường bệnh c*̉a Tiểu Bảo.

Nhìn gương mặt đỏ bừng vì sốt cao c*̉a Tiểu Bảo, c*̀ng với hơi thở có chút hồn dập, trong lòng Giang Khương lại nhói lên, tay nhẹ nhàng vuốt gương mặt c*̉a cậu bé. Mặc dù vẫn còn cách một lớp bao tay dày, nhưng Giang Khương vẫn cảm giác được nhiệt nòng truyền đến, liền cắn môi, thấp giọng lẩm bẩm:

- Tiểu Bảo, đừng sợ, ba đang ở đây. Có ba, con nhất định sẽ khỏe lại.

Viên Dũng vội vàng giới thiệu tình huống:

- Mặc dù đã sử dụng gối băng và túi chườm nước đá, nhưng nhiệt độ cơ thể c*̉a Tiểu Bảo vẫn là 39 độ C.

- Trước mắt có sử dụng thuốc gì không?

Giang Khương hỏi.

- Bây giờ chủ yếu sử dụng thuốc kháng sinh. Đây là bệnh án, anh xem qua một chút đi.

Viên Dũng vội vàng đưa quyển bệnh án sang.

Giang Khương cẩn thận xem qua quyển bệnh án, hai mắt nheo lại. Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phương đã châm cứu xác nhận bệnh trạng, thậm chí có thể thông qua châm cứu mà xác định mức độ hoạt động c*̉a loại virus này, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

Trong ba tháng học tập, kỹ thuật châm cứu c*̉a hắn được tăng lên một hạng, nhưng Giang Khương còn chưa sử dụng qua trong thực tế. Trong giáo trình châm cứu có nói qua tình huống này, nhưng Giang Khương chưa sử dụng lần nào, cho nên hắn c*̃ng không có cách nào phán đoán được tình huống tương tự.

Nhưng lần này, hắn đã chính thức cảm nhận được điểm mạnh c*̉a thuật châm cứu vào huyệt vị. Thuật châm cứu vào huyệt vị có hai loại, thăm dò và điều trị. Hai người Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phương đã sử dụng thuật châm cứu vào huyệt vị để thăm dò, dùng thủ pháp châm cứu đặc biệt để bức dị vật tồn tại trong huyết mạch và cơ thể ra ngoài.

Họ có thể thông qua màu sắc trên đỉnh đầu kim châm để phán đoán mức độ nghiêm trọng c*̉a bệnh trạng.

Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phương thông qua biểu hiện c*̉a máu, trực tiếp phán định Tiểu Bảo đã bị nhiễm virus, thậm chí còn có thể xác định được tình huống hoạt động c*̉a virus.

Xem đến đây, Giang Khương lại càng coi trọng thực lực c*̉a Thiên Y Viện thêm vài phần.

- Xem ra mình phải tăng thời gian chăm chỉ học tập hơn.

Nhẹ nhàng thở hắt ra, Giang Khương cẩn thận xem qua quyển bệnh án một lần, rốt cuộc đã hiểu được đại khái tình huống c*̉a Tiểu Bảo.

- Thế nào?

Tuyên Tử Nguyệt cẩn thận vén vài sợi tóc trên trán cậu bé, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng c*̉a cậu, vẫn không nhịn được mà khẽ run, nhìn Giang Khương hỏi.

Giang Khương nhẹ nhàng lắc đầu:

- Không ổn.

Mặc dù đã sớm đoán được, hai mắt Tuyên Tử Nguyệt c*̃ng không khỏi đỏ lên.

Trả quyển bệnh án cho Viên Dũng, Giang Khương một lần nữa đến trước mặt Tiểu Bảo, xốc tấm chăn mỏng lên, lộ ra toàn thân c*̉a cậu bé.

Nhìn toàn thân c*̃ng đều đỏ bừng, Giang Khương cắn môi, sau đó dùng tay đè trán Tiểu Bảo rồi mở mắt cậu bé ra xem.

Rồi lại tiếp tục nắm cằm, để Tiểu Bảo đang hôn mê phải há miệng ra.

Thuận tay tiếp nhận đèn pin nhỏ mà Viên Dũng đưa sang, hắn cẩn thận soi vào trong miệng Tiểu Bảo, nhìn sắc lưỡi, gương mặt lại càng ngưng trọng, sau đó đưa trả đèn pin cho Viên Dũng.

Tuyên Tử Nguyệt nhìn thấy Giang Khương kiểm tra, còn có Viên Dũng đứng một bên, thấy hai người lần đầu tiên gặp mặt nhưng phối hợp cực kỳ ăn ý, trong lòng liền cảm thấy quái dị. Bác sĩ c*̉a Thiên Y Viện, đi đến đâu, trước mặt chuyên môn c*̉a mình c*̃ng đều lưu loát như vậy.

Cầm lấy bàn tay nhỏ bé c*̉a Tiểu Bảo, Giang Khương cẩn thận bấm vào đầu ngón tay c*̉a cậu bé, rồi nhìn một mạch máu rất nhỏ màu đỏ hiện lên trên da tay, sắc mặt lại càng khó coi.

Viên Dũng ở một bên không lên tiếng. Là y sĩ thực tập c*̉a Thiên Y Viện, y tất nhiên biết được Giang Khương đang nhìn cái gì. Bản thân y c*̃ng đã kiểm tra qua, kết luận thì khá là không ổn.

Cho nên, bây giờ y có chút chờ mong, không biết vị y sĩ Giang Khương gần đây danh tiếng nổi như cồn này có điểm gì độc đáo hay không?

Lúc này, Giang Khương vươn một ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay c*̉a Tiểu Bảo, bắt đầu xem xét.

Chỉ hai giây sau, tay hắn nhẹ nhàng nâng lên.

Viên Dũng bên cạnh mấp máy miệng. Cách một lớp bao tay, không có khả năng bắt mạch chuẩn xác được. Cho nên bắt mạch không cần cân nhắc vào lúc này.

Giang Khương c*̃ng có chút do dự, nhưng hắn c*̃ng không do dự bao lâu, sau đó thò tay đặt lên bả vai c*̉a mình

Nhìn động tác c*̉a Giang Khương, Viên Dũng sửng sốt, sau đó kinh hô lên:

- Bác sĩ Giang, anh không thể tháo bình dưỡng khí ra được. Điều này đi ngược với nguyên tắc cách ly.

Giang Khương mỉm cười lắc đầu, sau đó dưới ánh mắt hoảng sợ c*̉a Viên Dũng, thuận tay tháo bình dưỡng khí xuống, rồi đến nón, mũ và quần áo bảo hộ.

- Này...này...

Viên Dũng trợn mắt nhìn Giang Khương, khi phản ứng lại vội vàng nhấn nút liên lạc khẩn cấp, kêu lên:

- Chủ nhiệm Lâm, tình huống khẩn cấp, y sĩ Giang Khương trong phòng cách ly đã tự tiện c ởi quần áo bảo hộ.

- Cái gì?

Bên kia ngưng lại hai giây, lập tức truyền đến tiếng kêu kinh hãi c*̉a Lâm Ngọc Tường:

- Chuyện gì xảy ra thế? Tôi lập tức sang ngay.

Nghe tiếng cảnh cáo c*̉a Viên Dũng, c*̀ng với hành động liên lạc khẩn cấp c*̉a y, Giang Khương dường như không thèm để ý, chỉ tiếp tục c ởi quần áo phòng hộ c*̉a mình ra.

Sau đó nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang khẩn trương bên cạnh, lắc đầu nói:

- Đừng lo, anh sẽ không sao đâu.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 513



Bất luận là quy định gì, hoặc nguyên tắc nào, trong phòng cách ly mà gỡ mũ, khẩu trang, bao tay hay bất cứ vật cách ly nào đều tuyệt đối không được phép.

Lúc này Giang Khương đã cởi gần hết, hoàn toàn không quan tâm chuyện hắn có bị lây nhiễm hay không.

Tuyên Tử Nguyệt chỉ biết Giang Khương làm như vậy là rất nguy hiểm nhưng c*̃ng không biết c*̣ thể ý nghĩa bên trong.

Nhưng Viên Dũng thì biết rất rõ. Vốn phòng hộ cẩn thận, chỉ cần không làm trái thao tác, tỷ lệ lây nhiễm là bằng không. Nhưng tình huống trước mắt c*̉a Giang Khương, nếu tiếp xúc trực tiếp với người bệnh, tỷ lệ lây nhiễm sẽ còn cao hơn.

Cho nên Viên Dũng mới khẩn trương như vậy. Mặc dù y chỉ là một y sĩ thực tập ngoại viện, nhưng c*̃ng biết rất rõ, những người trong nội viện coi trọng y sĩ Giang biết bao nhiêu. Nếu xảy ra vấn đề...

Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng nhận được thông báo, sắc mặt đại biến, vừa ấn nút báo động khẩn cấp, vừa nhanh chóng chạy đến phòng cách ly.

- Giang Khương, Giang Khương, mau mặc vào. Nếu cậu xảy ra vấn đề, tôi làm sao ăn nói với La y sư chứ?

Lâm Ngọc Tường vừa ấn nút khử trùng vừa sốt ruột la lên.

Trương Ngọc Phượng c*̃ng khẩn trương ngắt lời:

- Giang Khương, mau, mặc vào đi, có vấn đề gì thì chúng ta c*̀ng nhau nghiên cứu. Vạn nhất không được thì mời La y sư hoặc Viện trưởng Từ đến đây.

Nhưng Giang Khương đã cởi xong, tất nhiên không nghe được những lời hai người nói, chỉ có Tuyên Tử Nguyệt ở bên cạnh là nghe được thanh âm sốt ruột c*̉a hai người, sắc mặt thay đổi, biết Giang Khương làm như vậy là cực kỳ nguy hiểm.

- Giang Khương, anh mau mặc đồ vào đi.

Tuyên Tử Nguyệt rốt cuộc c*̃ng khẩn trương lên, nắm chặt cánh tay Giang Khương, nói.

Giang Khương mỉm cười, vỗ tay Tuyên Tử Nguyệt:

- Tin anh đi, anh sẽ không có việc gì đâu.

Nghe Giang Khương nói rồi nhìn nụ cười ấm áp c*̉a hắn, Tuyên Tử Nguyệt lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu. Đối với Giang Khương, cô có thể nói là tin tưởng vô điều kiện.

Đám người bác sĩ Đường đứng bên ngoài vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai vị y sư mặc đồ như người ngoài vũ trụ lao vào phòng cách ly.

Nhìn cánh cửa chậm rãi đóng lại, hai vị bác sĩ nhìn nhau, rồi vội vàng chạy theo.

Chẳng lẽ đã xảy ra vấn đề?

Khi hai người chạy đến phòng cách ly, xuyên qua tấm kính thủy tinh, có thể nhìn thấy được tình huống bên trong. Liếc mắt một cái, hai người đều giật mình, biết rõ tại sao hai vị y sư kia lại khẩn trương chạy đến như vậy.

Chỉ là hai người không rõ lắm, tại sao vị Chủ nhiệm Giang này lại c ởi đồ bảo hộ trong phòng cách ly như thế.

Lúc này, Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng c*̃ng đã khử trùng xong, chính thức tiến nhập vào phòng cách ly.

- Giang Khương, cậu điên rồi sao? Mau mặc vào.

Nhìn Giang Khương vẫn còn đang đứng bên trong, dường như còn chưa tiếp xúc với người bệnh, Lâm Ngọc Tường thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên trước mặt Giang Khương, trầm giọng nói.

Ông không dám để Giang Khương gặp chuyện không may. Ông và Trương Ngọc Phượng đã từng tiếp xúc qua người bệnh, cho nên hai người vẫn còn mặc nguyên bộ đồ phòng hộ chưa cởi ra.

Nhưng hiện tại, vẫn còn chưa xác định được tình huống lây nhiễm, Giang Khương đã c ởi đồ phòng hộ, không những vi phạm nguyên tắc cách ly mà còn không chịu trách nhiệm với bản thân mình. Bọn họ là người phụ trách c*̉a Thiên Y Viện ở đây. Nếu có một ngôi sao mới mà Viện trưởng Từ rất coi trọng xảy ra chuyện ở chỗ này, bọn họ c*̃ng khó mà thoát khỏi trách nhiệm.

Nhìn vẻ mặt khẩn trương c*̉a Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng, Giang Khương chỉ cười lắc đầu:

- Lâm huynh, y sĩ Trương, không cần lo lắng đâu. Tôi tự biết mình đang làm cái gì, và sẽ gánh chịu tất cả hậu quả.

Thấy Giang Khương biết được mình đang làm cái gì, Lâm Ngọc Tường cau mày, trầm giọng nói:

- Giang Khương, cậu phải biết hậu quả sẽ như thế nào nếu cậu làm như vậy. Trong tình huống bệnh tình còn chưa rõ ràng, cậu đã cởi áo phòng hộ, cậu không thể nào đảm bảo được cậu sẽ không bị lây nhiễm. Một khi bị lây nhiễm, mà chúng ta lại chưa có thuốc kháng bệnh hữu hiệu, chính cậu đã đẩy bản thân cậu vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.

- Vì thế, chúng tôi yêu cầu cậu một lần nữa mặc đồ phòng hộ vào, sau đó không được cởi ra, cho đến khi toàn bộ trình tự cách ly kết thúc mới thôi.

Trương Ngọc Phượng c*̃ng nghiêm túc nói với Giang Khương:

- Cậu sẽ chịu trách nhiệm với bản thân c*̉a cậu.

Nhìn hai vị y sĩ cực kỳ khẩn trương, Giang Khương cười nói:

- Không còn cách nào. Tôi mặc đồ phòng hộ thì sẽ không thể tiến hành chẩn đoán toàn diện cho Tiểu Bảo. Cho nên tôi phải cởi ra. Hơn nữa tôi c*̃ng nắm chắc mình sẽ không bị lây nhiễm. Vì thế hai vị đừng ngăn cản tôi nữa. Tôi đã đưa ra quyết định thì sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ.

Thấy Giang Khương kiên trì như vậy, sắc mặt hai người đều khó coi. Nhìn biểu hiện c*̉a Giang Khương, chỉ sợ không nghe theo lời khuyên c*̉a hai người. Hơn nữa, với thân phận c*̉a Giang Khương bây giờ, bọn họ c*̃ng không cách nào trực tiếp hạ lệnh cho Giang Khương. Một lúc sau, Lâm Ngọc Tường khẽ thở dài:

- Giang Khương, nếu cậu đã nói như vậy, tôi sẽ phải báo cáo lại với La y sư.

Thấy biểu hiện bất đắc dĩ c*̉a Lâm Ngọc Tường, Giang Khương c*̃ng biết bọn họ c*̃ng khó xử, gật đầu nói:

- Vâng, anh cứ báo cáo lại với sư phụ c*̉a tôi.

Dứt lời, Giang Khương c*̃ng không do dự, bước đến bên cạnh giường bệnh c*̉a Tiểu Bảo, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay cậu bé.

Cảm giác nóng rát truyền đến, Giang Khương lại đau lòng, sau đó hít một hơi thật sâu, bình tĩnh bắt mạch.

Cảm nhận được sự ba động dồn dập truyền đến, mày Giang Khương dần dần cau lại. Bây giờ dùng đủ loại thuốc hạ sốt c*̃ng không giảm sốt, như vậy chỉ có thể dùng biện pháp khác.

Bây giờ Giang Khương chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm mà tổ sư gia đã truyền lại. Mà muốn sử dụng nó, nhất định phải xác định chi tiết tình huống c*̉a Tiểu Bảo. Từ đó mới có thể tìm được phương pháp giải quyết tương ứng.

Mạch nhanh, đầu lưỡi đỏ bừng, có bợn vàng, nhiệt độ cao không giảm.

Giang Khương có chút trầm ngâm, trong lòng liền có phán đoán đại khái. Hắn c*̃ng đã nhìn xem trên bệnh án có ghi lại phương thuốc mà y sĩ Trương Ngọc Phượng đã khai. Thuốc được sử dụng hoàn toàn ăn khớp với tình huống trước mắt.

Tác dụng c*̉a thuốc đối với Tiểu Bảo mà nói thì tương đối chậm. Nhưng Tiểu Bảo còn nhỏ tuổi, không cách nào đánh thuốc quá cao. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn khó mà có được hiệu quả như mong đợi.

Nhìn Giang Khương trực tiếp tiếp xúc với Tiểu Bảo, hoàn toàn không lo lắng cho việc mình có thể bị lây nhiễm, Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng bên cạnh đều thở dài. Bọn họ c*̃ng có con, làm sao mà không hiểu tại sao Giang Khương lại làm như vậy?

Không để ý đến an nguy c*̉a mình, dùng toàn lực để chấn đoán bệnh tình c*̉a đứa bé, đại đa số người làm cha c*̃ng sẽ làm như vậy. Nhưng đứa bé này không phải là con ruột c*̉a hắn, thế mà hắn vẫn làm. Điều này càng khiến cho hai người càng thêm kính nể Giang Khương hơn.

Nhưng Lâm Ngọc Tường vẫn đi đến một bên, cầm điện thoại trên bàn gọi ra ngoài.

- Cái gì? Tiểu tử này điên rồi, tại sao các người không ngăn nó lại?

Phản ứng đầu tiên c*̉a La y sư là tức giận, quát lớn với Lâm Ngọc Tường. Nên biết rằng Giang Khương là toàn bộ hy vọng c*̉a ông. Nếu hắn vì vậy mà xảy ra chuyện, cái được không đủ bù cái mất.

Nhưng sau khi phát hỏa, nghe Lâm Ngọc Tường giải thích, La y sư c*̃ng biết được tính cách c*̉a đệ tử mình, đành thở dài nói:

- Nếu đã như vậy rồi thì cứ tùy nó đi. Cho dù là tôi c*̃ng chưa chắc ngăn được nó.

La y sư trầm ngâm một chút rồi hỏi:

- Phân tích liên quan đến virus có tiến triển gì không?

- Mặc dù đã thuận lợi tách virus ra, nhưng trước mắt chỉ có thể xác nhận tạm thời không có lan truyền trong không khí.

Lâm Ngọc Tường vội vàng trả lời.

Nghe được là tạm thời chưa khẳng định được nó đã lan truyền trong không khí, La y sư c*̃ng thở phào nhẹ nhõm. Như vậy, tỷ lệ Giang Khương bị lây nhiễm sẽ giảm đi rất nhiều.

- Các người nhanh chóng phân tích, xác nhận tính chất c*̉a virus, còn có biện pháp xử lý tương quan. Tiểu tổ mà viện cử đi c*̃ng đã xuất phát. Trong vòng khoảng hai tiếng nữa sẽ đến nơi. Nếu có chuyện gì thì nhất định phải báo cáo cho tôi biết.

- Vâng.

Lâm Ngọc Tường vội vàng đáp.

- Chờ tên tiểu tử kia chẩn bệnh xong, cậu nói cho nó biết, nhất định phải mặc đồ phòng hộ vào, nói là tôi ra lệnh, hiểu chưa?

La y sư trầm giọng nói.

- Vâng.

Sau khi c*́p điện thoại, Lâm Ngọc Tường bất đắc dĩ quay sang nhìn Giang Khương, phát hiện Giang Khương đang trầm ngâm, hình như đang nghĩ đến biện pháp nào đó.

Lập tức hai mắt Lâm Ngọc Tường sáng lên, vội vàng bước đến chỗ Giang Khương. Y c*̃ng cực kỳ tò mò đối với ngôi sao mới nổi này, muốn biết xem Giang Khương có thể xuất ra biện pháp gì đặc biệt hay không.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 514



Trong truyền thừa của tổ sư gia, phương pháp này cũng rất ít khi được dùng. Cho nên Giang Khương cũng chỉ nhớ mơ hồ có một phương pháp như vậy, nhưng hiệu quả của nó đối với tình huống của Tiểu Bảo lại cực kỳ thích hợp. Chỉ là lúc này Giang Khương có chút chần chừ, không dám chắc phương pháp này có hữu hiệu hay không. Bởi vì phương pháp này thật sự quá đơn giản. Giang Khương đại khái chỉ có thể đoán được một số đạo lý trong đó, nhưng cũng không tin lắm sẽ có hiệu quả.

Nhưng trước mắt, Giang Khương không tìm được phương pháp nào khác.

Cho nên, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng bóp miệng Tiểu Bảo để cậu há miệng ra.

Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng bên cạnh nhìn động tác của Giang Khương, muốn nói rồi lại thôi. Trước mắt, bệnh này có thể lây lan qua chất dịch, động tác của Giang Khương như vậy là cực kỳ nguy hiểm. Vạn nhất trên tay có vết thương, dính vào một chút nước miếng của Tiểu Bảo, việc lây lan là có thể xảy ra.

Đừng nói trước mắt cũng không loại trừ căn bệnh này có thể truyền qua đường không khí. Giang Khương đến gần như vậy thật sự là quá nguy hiểm.

Nhưng hai người cũng không mở miệng ngăn cản Giang Khương. Nếu Giang Khương đã c ởi đồ phòng hộ, như vậy hắn đã tỏ rất rõ thái độ của mình. Hắn có thể vì đứa con nuôi này mà ngay cả mạng cũng không cần, vậy thì khuyên như thế nào đây?

Nhưng khi nhìn thấy Giang Khương cầm Tam Lăng Châm, chuẩn bị châm vào miệng Tiểu Bảo, Lâm Ngọc Tường nhịn không được vội vàng lên tiếng:

- Giang Khương, nếu không thì cậu mang bao tay vào đi.

Giang Khương mỉm cười lắc đầu, ý bảo không cần, sau đó nâng cằm của Tiểu Bảo cao hơn vài phần để thấy được đầu lưỡi của cậu bé tự động vểnh cao hơn bên trong.

Khi đầu lưỡi nhếch lên, hai mắt Giang Khương có chút nheo lại, dường như thấy rõ được tĩnh mạch xanh và hồng bên dưới lưỡi.

Tam Lăng Châm nhẹ nhàng lóe lên, sau đó đâm xuống hai tĩnh mạch.

Nhìn hai tĩnh mạch xuất hiện hai cái chấm đỏ nhỏ, Giang Khương hài lòng gật đầu, sau đó giao Tam Lăng Châm cho Viên Dũng đi khử trùng, tiếp theo hắn lấy ra một cây đè lưỡi, nhẹ nhàng đẩy lưỡi Tiểu Bảo lên cao hơn một chút.

Nhìn bên dưới lưỡi có hai điểm màu đỏ bừng, Giang Khương thở hắt ra, sau đó cầm một cây gắp, gắp hai cục máu dưới lưỡi đi, sau đó mới rút cây đè lưỡi về.

Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng nhìn động tác của Giang Khương, ánh mắt tràn đầy vẻ hoài nghi. Bọn họ có chút không hiểu vừa rồi Giang Khương rốt cuộc đã làm cái gì.

Nếu Giang Khương muốn lấy máu để kiểm tra, tại sao lại không rút máu? Nếu không phải là rút máu, vậy thì vừa rồi hắn đã làm cái gì?

Nhìn Giang Khương dường như không định tiếp tục làm gì nữa, Lâm Ngọc Tường vội vàng hỏi:

- Giang Khương, vừa rồi La y sư nói rằng sau khi cậu kiểm tra xong, nhất định phải mặc đồ phòng hộ vào.

Nghe Lâm Ngọc Tường nói, Giang Khương mỉm cười, sau đó quay sang nhìn Tiểu Bảo đang hôn mê, lắc đầu nói:

- Không cần đâu, cởi thì cũng đã cởi rồi. Tôi cứ để như vậy thôi, ở chỗ này chờ Tiểu Bảo tỉnh lại.

- Nhưng bây giờ cậu rất có khả năng sẽ bị lây nhiễm. Tình hình dịch bệnh vẫn còn chưa xác định rõ.

Lâm Ngọc Tường vội vàng khuyên can, nhưng lại bị Giang Khương đưa tay cản lại.

- Lâm huynh, tôi hiểu ý tốt của anh. Nhưng thật sự không cần đâu. Tôi sẽ không bị lây nhiễm.

Giang Khương nhìn gương mặt tràn đầy lo âu của Lâm Ngọc Tường, mỉm cười nói:

- Hơn nữa, tôi cũng muốn Tiểu Bảo sau khi tỉnh lại sẽ nhìn thấy tôi, mà không phải là tôi trong bộ đồ phòng hộ, còn có mũ che mặt nữa.

Nhìn nụ cười và ánh mắt kiên định của hắn, Lâm Ngọc Tường chần chừ một chút liền thở dài, sau đó lắc đầu, không kiên trì vấn đề này nữa. Y hiểu rất rõ suy nghĩ của Giang Khương. Cho nên cũng không miễn cưỡng nữa.

Chỉ thở dài, hỏi:

- Vậy cậu có đề nghị gì về phương pháp trị liệu cho Tiểu Bảo?

- Tạm thời không có. Thuốc mà Lâm huynh và y sĩ Trương kê rất hợp lý, bây giờ tôi chỉ muốn quan sát một chút, xem có thể giảm thân nhiệt cho Tiểu Bảo hay không.

Giang Khương nhìn Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng, sau đó nói:

- Tôi cũng không có kiến thức chuyên môn trong lĩnh vực nghiên cứu bệnh dịch, khẳng định phải nhờ hai vị giúp tôi rồi.

- Có thể giảm sốt được hay không?

Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng cảm giác được trong giọng nói của Giang Khương dường như có hàm súc đặc biệt, liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai phát hiện sự nghi hoặc trong mắt đối phương.

Nhưng dường như đây cũng không phải là lúc để hỏi. Lâm Ngọc Tường chỉ có thể gật đầu:

- Về phương diện nghiên cứu dịch bệnh, tôi và y sĩ Trương sẽ cố hết sức. Hơn nữa, tổ viện trợ của Thiên Y Viện cũng sẽ đến. Đến lúc đó cứ giao cho bọn họ. Cậu yên tâm đi, thực lực của viện đối với phương diện này là rất mạnh.

- Được, vất vả cho hai người rồi.

Giang Khương gật đầu.

Bước ra khỏi phòng cách ly, Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng nhìn xuyên qua cánh cửa kính, nhìn Giang Khương đang âu yếm nhìn Tiểu Bảo, cả hai đều thở dài.

Lúc này, vị bác sĩ Đường bước đến, nói với hai người:

- Hai vị y sư, vừa rồi Trưởng phòng Nghiêm của ban Chỉ huy tạm thời điện thoại đến, muốn triển khai một cuộc họp.

Lâm Ngọc Tường gật đầu, sau đó nhìn vào phòng thí nghiệm, rồi quay sang nói với Trương Ngọc Phượng:

- Bây giờ còn đang tiến hành phân tích, hẳn cần một tiếng nữa. Chúng ta đến phòng hội nghị trước đi, đồng thời thông báo cho bọn họ biết chuyện tiểu tổ sẽ đến trợ giúp.

- Vâng, chúng ta đi thôi.

Trương Ngọc Phượng gật đầu.

Nhìn trên màn hình xuất hiện hai người mặc đồ phòng chống lây nhiễm, Trưởng phòng Nghiêm lúc này gật đầu nói:

- Được rồi, Lâm y sư và Trương y sư cũng đã đến. Chúng ta họp thôi.

Mọi người nhìn nhau, sau đó gật đầu.

- Lâm y sư, xin hỏi tình huống của bệnh dịch như thế nào rồi?

Trưởng phòng Nghiêm nhìn hai người, khách khí hỏi.

- Tình huống chính xác còn chưa xác định được, phải tiếp tục quan sát và phân tích. Nhưng Thiên Y Viện đã cử một tiểu tổ đến trợ giúp. Đến lúc đó bọn họ sẽ tiếp nhận phụ trách công việc nghiên cứu và phân tích.

Nghe Lâm y sư nói, Giáo sư Bạch Quý và chủ nhiệm Tiền của trung tâm nghiên cứu và phòng chống dịch bệnh có chút sửng sốt. Bình thường, trợ giúp nghiên cứu hẳn là người của trung tâm hoặc trong hệ thống bọn họ, nhưng tại sao bọn họ lại không nghe nói về chuyện này?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 515



Đối mặt với chuyện có tiểu tổ đến trợ giúp, ngoại trừ hai vị y sư, đám người của Trưởng phòng Nghiêm tất nhiên là không ai biết. Bây giờ nghe xong, hai người của trung tâm nghiên cứu và phòng chống dịch bệnh đều đại khái đoán ra được chuyện bên trong.

Hai vị y sư lai lịch thần bí nắm trong tay toàn cục. Mọi người cũng không ai biết lai lịch của họ, chỉ sợ tiểu tổ đến trợ gúp cũng cùng lai lịch với hai người này. Mọi người không biết dường như cũng không phải điều gì kỳ quái.

Trong lòng Giáo sư Bạch Quý và Chủ nhiệm Tiền của trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh dần dần có chút kiêng kỵ. Bọn họ biết rõ những chuyên gia nổi tiếng nhất cả nước. Trong tình hình chung, nếu người được phái đến để nghiên cứu bệnh dịch, tuyệt đối phải là những người đó.

Nếu đúng là như vậy, bọn họ hẳn phải nhận được tin tức, không thể nào lại có một tiểu tổ lặng yên không một tiếng động đến đây được.

Đối với vấn đề mang tính chuyên nghiệp này, Phó trưởng phòng Nghiêm một chút cũng không quan tâm. Trong đầu y bây giờ chỉ còn suy nghĩ muốn chỉnh Giang Khương mà thôi.

Cố nén lửa giận trong lòng, bày ra thái độ quan tâm hỏi thăm tình huống nghiên cứu dịch bệnh.

- Ừm, tốt lắm, phương diện nghiên cứu và trị liệu sẽ giao cho hai vị y sư cùng với tiểu tổ phụ trách.

Phó trưởng phòng Nghiêm làm ra vẻ đứng đắn, nghiêm túc nói, sau đó chuyển sang chuyện khác:

- Bây giờ vẫn còn một vấn đề. Bởi vì thông báo bổ nhiệm chính thức ở trên còn chưa đưa xuống, cho nên phải thông báo cho hai vị y sư một chút.

Nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Phó Trưởng phòng Nghiêm, mấy người bên cạnh liếc nhìn nhau, sau đó cười khổ trong lòng. Xem ra Phó trưởng phòng Nghiêm là muốn đâm thọc rồi.

- Ồ, có chuyện gì vậy?

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó trưởng phòng Nghiêm, Lâm Ngọc Tường không khỏi lên tiếng hỏi.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, Phó trưởng phòng Nghiêm nhướng mày, sắc mặt tối sầm, nói:

- Vừa rồi, Giang Khương đã vi phạm nguyên tắc cách ly. Cậu ta không phải là chuyên gia về phương diện phòng chống bệnh dịch, nhưng lại tự tiện tiến hành chẩn đoán cho bệnh nhân, thậm chí còn mang người không có phận sự vào khu cách ly.

- Hơn nữa còn tiến hành uy h**p người phụ trách hiện trường là tôi. Quả thật không có kỷ luật gì cả.

Nhìn gương mặt tái xanh vì giận của Phó trưởng phòng Nghiêm, Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng đều nhìn nhau, căn bản không nghĩ đến Phó trưởng phòng Nghiêm lại cáo trạng Giang Khương với họ.

Trong lòng không khỏi cười thầm.

Mặc dù Giang Khương không phụ trách bất cứ chuyện gì ở đây, nhưng địa vị của hắn ở trong Thiên Y Viện hoàn toàn không thua gì bọn họ. Thậm chí lấy bối cảnh của Giang Khương mà nói, lại còn nằm trên cả bọn họ. Bây giờ Phó trưởng phòng Nghiêm lại cáo trạng Giang Khương với họ, thật sự là không biết phải làm sao.

Hơn nữa, Giang Khương không phải là người có thể tùy ý đắc tội với người khác. Phó chủ nhiệm Nghiêm chỉ sợ đã chọc giận Giang Khương. Nếu không, tại sao Giang Khương lại so đo với bác sĩ ở thế tục như vậy?

- Nhất định phải nghiêm túc xử lý, không biết ý kiến của hai vị y sư như thế nào?

Phó trưởng phòng Nghiêm phẫn nộ nói. Y tin rằng đối mặt với chuyện như vậy, hai vị y sư hẳn sẽ đứng về phía y.

Nhưng sắc mặt mọi người bên cạnh dần dần có chút cổ quái. Bởi vì bọn họ chú ý đến gương mặt của hai vị y sư. Mặc dù còn cách một lớp mũ, nhưng mọi người vẫn phát hiện có chỗ không ổn.

Bởi vì vẻ mặt của hai vị y sư nhìn Phó trưởng phòng Nghiêm vừa có chút trào phúng, vừa có chút khó coi.

Nhưng Phó trưởng phòng Nghiêm lại không chú ý đến điểm này, vẫn phẫn nộ nhìn hai người, hy vọng nhận được sự ủng hộ từ họ. Chỉ cần họ không phản đối, y có thể chỉ huy cảnh vệ bắt Giang Khương lại. Với quyền lực hiện nay, y có đủ năng lực để làm việc này, nhất định phải dạy cho Giang Khương một bài học.

Phó trưởng phòng Nghiêm chờ hai người lên tiếng, nhưng mãi vẫn không thấy đâu. Lúc này y mới phát hiện sắc mặt của hai vị y sư dường như có chút khó coi.

Khi Phó trưởng phòng Nghiêm cảm thấy không ổn, Lâm Ngọc Tường mới lên tiếng:

- Trưởng phòng Nghiêm, y sĩ Giang Khương chính là một trong những nhân viên mà thượng cấp cử đến. Cho nên cậu ấy có quyền tiến vào khu vực cách ly.

- Ơ!

Nghe Lâm Ngọc Tường nói, cảm giác không ổn trong lòng Phó trưởng phòng Nghiêm lại càng nhiều hơn vài phần. Ban đầu y cho rằng Giang Khương chỉ là thân nhân của người bệnh, nên mới được phép tiến vào. Nhưng dường như quan hệ giữa Giang Khương và hai vị y sư kia không cạn. Nếu không, làm sao với thân phận một bác sĩ ngoại khoa lại được Lâm y sư nói thành nhân viên hỗ trợ?

Bây giờ, Phó trưởng phòng Nghiêm đang khẳng định Lâm Ngọc Tường chính là bao che cho Giang Khương, trong lòng lại càng căm tức thêm. Y bị Giang Khương uy h**p thành như vậy, chẳng lẽ ngậm bồ hòn làm ngọt sao? Hơn nữa, mặc dù y phải hiệp trợ bọn họ trong công việc, nhưng đây rõ ràng là vi phạm quy định, thuộc quyền xử lý của y.

Nếu Giang Khương là nhân viên trợ giúp, y không thể quản được. Nhưng tiểu tử này chỉ mang theo một cô gái đến, mà cô gái đó hoàn toàn không phải nhân viên y tế, rõ ràng chỉ là người thân. Vậy thì trăm phần trăm Giang Khương đã phạm quy rồi. Nếu Giang Khương dẫn người không có phận sự vào trong, y có thể bắt được nhược điểm của hắn.

- Được, xem như Giang Khương là nhân viên hỗ trợ, nhưng tại sao cậu ta lại tùy ý mang người ngoài vào như thế? Cô gái đó cũng không phải nhân viên hỗ trợ, tại sao lại có thể tùy ý bước vào? Hơn nữa, khi tôi ngăn cản cậu ta, cậu ta lại tiến hành uy h**p tôi? Vậy ban chỉ huy tạm thời của chúng tôi dùng làm cái gì?

Lúc này, giọng nói của Phó trưởng phòng Nghiêm lại càng thêm tức giận:

- Cho dù Giang Khương là nhân viên hỗ trợ, nhưng cậu ta đã vi phạm quy định cách ly, nhất định phải tiến hành xử phạt.

Lời này của Phó trưởng phòng Nghiêm giống như cây ngay không sợ chết đứng. Mặc dù trước mắt y chỉ là hỗ trợ nhưng dù sao y cũng là một trong những người phụ trách. Chuyện vi phạm quy định nghiêm trọng như vậy, y không tin đối phương lại dám tùy ý bao che. Nếu không, nháo lên đến cấp trên, y cũng chẳng sợ.

Nghe Phó trưởng phòng Nghiêm nói, những người bên cạnh đều gật đầu, cũng không chen vào. Dù sao có ba người làm chủ ở đây, đám lâu la như bọn họ không cần phải tham dự vào.

Rõ ràng lai lịch của hai vị y sư này rất cao, ngay cả Phó trưởng phòng Nghiêm cũng không đắc tội nổi, bọn họ tất nhiên lại càng không dám chen vào, cẩn thận nhìn hai người qua màn hình, chờ cả hai sẽ xử lý việc này như thế nào. Dù sao, Giang Khương vừa rồi đã vi phạm quy định nghiêm trọng, hơn nữa còn ngăn cản Phó trưởng phòng Nghiêm. Quả thật là đuối lý rồi.

Cho nên, nếu hai người kia muốn bao che cho Giang Khương, đúng là không phải chuyện dễ dàng.

Quả nhiên, mọi người thấy được hai vị y sư liếc mắt nhìn nhau, xem ra bọn họ cũng biết việc này khó giải quyết.

Phó trưởng phòng Nghiêm thấy vậy, sắc mặt lại càng đắc ý. Nghiêm Thế Bác ông từ khi nào bị ăn thiệt như vậy chứ? Lần này không bắt được Giang Khương, vậy mặt mũi của ông xem như mất hết rồi.

- Trưởng phòng Nghiêm, việc này hãy nói sau đi.

Trong lúc Phó trưởng phòng Nghiêm đang đắc ý, lại nghe Lâm y sư nói một câu, lập tức có chút sửng sốt, không ngờ Lâm y sư lại bao che cho Giang Khương như vậy, không khỏi cười lạnh:

- Nói sau? Đối với hành vi vi phạm quy định như vậy, tôi cho rằng nhất định phải xử phạt ngay. Nếu không, sau này chúng ta làm sao giữ được nguyên tắc cách ly chứ?

- Nếu để dịch bệnh lây lan ra ngoài, người nào cũng không gánh nổi trách nhiệm. Tôi yêu cầu lập tức nghiêm trị Giang Khương.

Phó trưởng phòng Nghiêm nhìn thẳng vào hai người trong màn hình, vẻ mặt chính khí, khiến cho những người bên cạnh phải thầm hừ một tiếng. Đây rõ ràng là dùng việc công báo thù riêng rồi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 516



Trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Trong tình huống hội nghị chính thức như vậy, không ai có thể bỏ qua vấn đề và yêu cầu của người phụ trách toàn diện là Phó trưởng phòng Nghiêm. Dù sao, ngoại trừ nghiên cứu và trị liệu, việc điều động nhân viên, cách lý và phối hợp toàn diện công việc trên cơ bản đều do Phó trưởng phòng Nghiêm phụ trách. Mà trước mắt y cũng là người phụ trách cao nhất tại hiện trường.

Mặc dù là người phụ trách công việc nghiên cứu, Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng so với Phó trưởng phòng Nghiêm chẳng khác nào con voi so với con kiến, nhưng trước mắt cũng không khỏi kiêng kỵ hai phần.

Bọn họ có thể không thèm để ý đến lời nói của Phó trưởng phòng Nghiêm, nhưng đối mặt với phương diện chuyên nghiệp, bọn họ còn phải nghiêm túc hơn so với Phó trưởng phòng Nghiêm, hiển nhiên cũng biết được mức độ nghiêm trọng của nguyên tắc cách ly một khi bị phá hư.

Nhưng lúc này, Phó trưởng phòng Nghiêm lại nắm vào không tha, hai người bọn họ đành phải đưa ra một số lời giải thích.

- Bây giờ Giang Khương cũng đang ở trong trạng thái bị cách ly. Còn cô gái kia cũng vậy. Trong thời gian cách ly theo quy định, cô ấy cũng sẽ không được phép rời đi. Cho nên, xin Phó trưởng phòng Nghiêm cứ yên tâm. Đối với nguyên tắc cách ly, chúng tôi rõ ràng hơn so với anh.

Nhìn gương mặt tức giận của Phó trưởng phòng Nghiêm, giọng nói của Lâm Ngọc Tường lạnh lại vài phần, khiến cho Phó trưởng phòng Nghiêm đang định nói tiếp chợt rùng mình, vội vàng thu lời lại. Y còn chưa biết rõ chính xác lai lịch của hai người này. Hơn nữa, trên danh nghĩa là y phải hỗ trợ công việc cho hai người, vì thế y không dám đắc tội với đối phương.

Mặc dù Phó trưởng phòng Nghiêm không lên tiếng, nhưng vẫn liếc mắt nhìn những người bên cạnh, thấy những người này cúi đầu, giả bộ không nhìn thấy ánh mắt của mình, trong lòng tràn đầy oán niệm. Y vốn muốn trước mặt mọi người diễn trò hay, vừa xả giận lại lấy lại được mặt mũi, nhưng bây giờ sắc mặt lại càng khó coi hơn.

Nhưng y không dám tức giận với hai y sư, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi trong lòng, chờ cấp trên chính thức đưa quyết định bổ nhiệm xuống, xác định phạm vi quản lý, y nhất định sẽ chỉnh Giang Khương đến chết mới thôi.

Rất nhanh, Phó trưởng phòng Nghiêm chuyển sang đề tài khác, tiến hành thảo luận về việc an bài cho tiểu tổ, hội nghị rất nhanh giải tán.

Nhìn màn hình tắt đi, sắc mặt Phó trưởng phòng Nghiêm trong nháy mắt âm trầm xuống, quay sang cười khan với mọi người rồi nhìn đồng hồ, nói:

- Bổ nhiệm tiểu tổ hẳn rất nhanh sẽ đến.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, nhất tề gật đầu, chỉ có ánh mắt của Lâm Kiến Quốc là hiện lên sự lo lắng.

Đối mặt với oán niệm của Phó trưởng phòng Nghiêm, Giang Khương rõ ràng không biết. Lúc này, hắn đang nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt của Tiểu Bảo, cảm nhận nhiệt độ đang lui dần, thần sắc khẩn trương dần dần giãn ra.

- Thế nào rồi? Đã hạ sốt chưa?

Cảm nhận được ý cười trên gương mặt Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt vui vẻ hỏi.

- Ừm, đã bắt đầu giảm sốt rồi.

Giang Khương thở phào nhẹ nhõm, dựng thẳng thắt lưng mỉm cười với Tuyên Tử Nguyệt, sau đó duỗi tay về phía Viên Dũng.

- Bắt đầu hạ sốt?

Nghe xong, Viên Dũng còn kinh ngạc hơn nhiều so với Tuyên Tử Nguyệt. Trong khoảng thời gian này, y vẫn một mực ở đây, biết được thân nhiệt quá cao của Tiểu Bảo đã phí biết bao nhiêu công sức của hai vị y sư cũng không hạ được. Nhưng bây giờ y sĩ Giang chỉ mới đến một tiếng, châm cho một châm, nhiệt độ đã hạ rồi sao?

Thuận tay đưu dụng cụ đo nhiệt độ cho Giang Khương, Viên Dũng bước nhanh đến, xem có phải nhiệt độ đã giảm xuống hay không.

Giang Khương đem dụng cụ đo nhiệt độ đặt lên trên trán Tiểu Bảo. Một luồng ánh sáng màu đỏ lóe lên, trên cặp đo nhiệt độ rất nhanh hiện lên một loạt con số.

- 38.5 độ?

Ánh mắt Giang Khương sáng lên, hài lòng gật đầu. Xem ra biện pháp mà tổ sư gia lưu lại quả nhiên là dùng được. Chỉ mới gần một tiếng mà đã lui về con số an toàn, hiệu quả này không tệ. Hơn nữa, nhìn tình huống, có thể hy vọng xuống đến dưới 38 độ C.

- Sao?

Nhìn con số, Viên Dũng bên cạnh rúng động vô cùng, không nhịn được hô lên một tiếng.

- Hạ rồi. Tiểu Bảo bắt đầu tốt hơn rồi.

Suy nghĩ của Tuyên Tử Nguyệt đơn giản hơn nhiều. Đối với cô mà nói, nhiệt độ cơ thể Tiểu Bảo giảm, đồng nghĩa với việc Tiểu Bảo không còn gặp nguy hiểm.

- Hạ sốt? Thật sự hạ sốt sao?

Vừa mới họp xong, nhận được tin tức, Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng cũng có chút không tin. Lâm Ngọc Tường cầm lấy dụng cụ đo nhiệt độ trong tay Viêm Dũng, nhắm ngay trán của Tiểu Bảo kiểm tra một chút.

Nhìn con số 38.2 độ C, tay Lâm Ngọc Tường cứng đờ, cuống quýt hỏi:

- Điều này sao có thể?

Y sĩ Trương Ngọc Phượng cũng ngẩn người, vội vàng bước lại gần, nhìn sắc mặt Tiểu Bảo, quả nhiên là không còn đỏ bừng như lúc ban đầu nữa, lúc này mới kinh nghi quay sang nhìn Giang Khương:

- Giang Khương, có phải cậu đã dùng thuốc khác không?

- Không, những loại thuốc cần dùng mọi người đã dùng qua rồi mà.

Tiểu Bảo hạ sốt, tâm trạng củ Giang Khương cũng thả lỏng hơn rất nhiều, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng, mỉm cười nhún vai nói.

- Vậy, chẳng lẽ là dựa vào một châm vừa rồi của cậu?

Lâm Ngọc Tường cau mày nhìn Giang Khương, ánh mắt có chút không tin.

- Chắc là vậy.

Giang Khương gật đầu.

Nhìn biểu hiện của Giang Khương, Lâm Ngọc Tường lại quay sang nhìn Viên Dũng, xác nhận trong khoảng thời gian này Giang Khương không dùng bất kỳ loại thuốc nào khác, ánh mắt liền hiện lên sự kinh sợ.

- Châm hai châm vào tĩnh mạch dưới lưỡi, chẳng lẽ sẽ mang đến hiệu quả này?

Nghe Lâm Ngọc Tường thì thào, ánh mắt Trương Ngọc Phượng sáng lên, không nhịn được mà sợ hãi:

- Thiệt Thông Tâm Mạch, đâm vào hai mạch, có thể giảm được hỏa độc. Quả thật là một phương pháp hay.

- Đúng rồi.

Lâm Ngọc Tường nghe xong, hai mắt cũng sáng lên nhìn Giang Khương, tràn đầy bội phục, vỗ tay một cái, nói;

- Quả nhiên là phương pháp hay.

Giang Khương mỉm cười lắc đầu:

- Hai vị quá khen rồi. Tôi thật ra cũng chỉ thử thời vận mà thôi, không nghĩ đến lại có hiệu quả như thế này.

- Y sĩ Giang có thể thuận lợi lấy được chức y sĩ chính thức của Thiên Y Viện vào năm 24 tuổi, quả nhiên không phải tầm thường.

Nhìn biểu hiện khiêm nhường của Giang Khương, Lâm Ngọc Tường tất nhiên là không biết được Giang Khương là học từ người khác, lúc này chỉ biết bội phục hắn thật lòng.

- Bây giờ đã tạm thời hạ sốt, nhưng về vấn đề nghiên cứu dịch bệnh, phải nhờ hai vị vất vả rồi.

Giang Khương nhìn hai người nói.

Thấy Giang Khương nhắc lại lần nữa, hai người cũng trở nên nghiêm túc:

- Giang Khương, cậu yên tâm đi, vẫn còn ba ngày. Chúng tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm ra loại thuốc ức chế nó.

Hai người nói như vậy không phải là giả. Mặc dù bọn họ không chuyên nghiệp về phương diện nghiên cứu, nhưng nội tình mấy trăm năm của Thiên Y Viện chẳng lẽ chỉ để nhìn suông? Vốn nghiên cứu về lĩnh vực này của Thiên Y Viện còn cao hơn nơi khác một bậc. Đặc biệt sau trận dịch Sars năm đó, phương diện này của Thiên Y Viện lại càng tiến bộ cực nhanh.

Có sự trợ giúp của tiểu tổ, hiển nhiên là không thành vấn đề.

- Được rồi.

Nhìn biểu hiện tự tin của hai người, Giang Khương cũng thoáng yên tâm một chút.

Hai người dặn dò thêm vài câu, sau đó bước ra ngoài đến phòng thí nghiệm. Chuyện mà vừa rồi Phó trưởng Nghiêm làm khó cũng chẳng khiến họ bận tâm. Ngay cả cự đầu của Thiên Y Viện còn phải khách sáo với Giang Khương nữa là.

Loại kiến hôi thì không đáng để ý.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 517



Có một số con kiến hôi, anh xem nó là kiến hôi, nhưng mà nó lại không biết, chung quy cứ tưởng mình là sao sáng giữa bầu trời, là mặt trời mà mọi người phải vây quanh.

Phó trưởng phòng Nghiêm tất nhiên không biết mình là con kiến hôi. Tuy nói y hỗ trợ hai vị y sư, nhưng tình huống trước mắt, hai vị y sư không thể nào quản được. Người khác còn phải ngước nhìn y, vây quanh y nữa mà.

Đặc biệt sau khi thông báo bổ nhiệm chính thức được đưa xuống, y lại càng không cho mình là kiến hôi.

- Tổ trưởng: Tề Bách Lâm, Phó tổ trưởng: Lâm Ngọc Tường, Trương Ngọc Phượng, Nghiêm...

Nhìn công văn phát xuống, tinh thần Phó trưởng phòng Nghiêm không khỏi rung lên. Quả nhiên như y đã dự liệu, mặc dù Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng bài danh trước y, nhưng nhìn chức vụ mà y được phân công, đúng là không ngoài dự liệu. Tất cả mọi việc bên ngoài đều do y quản lý, còn Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng chỉ là phụ trách nghiên cứu và trị liệu dịch bệnh mà thôi.

Nghĩ đến đây, Phó trưởng phòng Nghiêm chỉ muốn bốc hỏa về việc hai người kia bao che cho Giang Khương.

Bây giờ y đã danh chính ngôn thuận có được quyền quản lý mọi người, nhưng còn xử lý Giang Khương như thế nào thì phải thông qua Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng. Nếu bọn họ không chịu nói, mặc dù y là chủ quản nhưng c*̃ng không cách nào đối phó với Giang Khương.

Nhưng nếu vì thế mà bỏ qua cho Giang Khương, Phó trưởng phòng Nghiêm tất nhiên là không muốn. Tiểu tử này làm y mất hết mặt mũi như vậy, bây giờ đã có quyền trong tay, tất nhiên là phải chỉnh Giang Khương rồi.

Hơi trầm ngâm một chút, gương mặt Phó trưởng phòng Nghiêm rốt cuộc hiện lên nụ cười âm lãnh.

Lâm Kiến Quốc ở bên cạnh nhìn thấy Phó trưởng phòng Nghiêm cầm tờ giấy bổ nhiệm trong tay nhìn một lúc lâu, ánh mắt bỗng dưng hiện lên nụ cười âm lãnh, cảm thấy không ổn. Nhưng thông báo bổ nhiệm c*̉a cấp trên, ông chỉ là một thành viên bình thường, dù thế nào c*̃ng không thể ý kiến được.

Lâm Kiến Quốc chỉ có thể thở dài. Chuyện thần tiên đánh nhau, ông chỉ cần ở bên cạnh nhìn xem là ổn.

Tề Bách Lâm nhận được bản báo cáo, liền có chút cau mày. Chuyện như vậy Tiểu Nghiêm trực tiếp xử lý là được, tại sao lại còn đưa đến cho ông?

Nghĩ đến Tiểu Nghiêm hẳn không phải là loại người không hiểu chuyện, Tề Bách Lâm chần chừ một chút rồi cẩn thận đọc lại bản báo cáo.

- Giang Khương?

Tề Bách Lâm cau mày suy nghĩ một chút.

Đột nhiên cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc. Hình như đã nghe nói qua ở chỗ nào rồi.

Thư ký đứng bên cạnh nhìn thấy biểu hiện nghi hoặc c*̉a Tề Bách Lâm, có chút chần chừ rồi nói:

- Phó viện trưởng Tề, Giang Khương dường như có quen biết với Dương lão.

- Dương lão.

Tề Bách Lâm giật mình, chợt nhớ đến Giang Khương là ai.

Có lẽ người khác không rõ ràng lắm, nhưng là Phó thủ tướng của quốc vụ viện, ông tất nhiên là biết những chuyện trước đây về Giang Khương.

Lập tức Phó thủ tướng Tề liền biết được nguyên nhân tại sao Tiểu Nghiêm lại cố ý làm báo cáo gửi cho mình.

Hơi trầm ngâm một chút, nhớ đến phong cách làm việc c*̉a Dương lão gia tử, liền nói:

- Được rồi, Tiểu La, cậu gọi điện thoại cho Phó trưởng phòng Nghiêm, bảo anh ta cứ dựa theo điều lệ mà làm.

- Vâng.

Thư ký bên cạnh lên tiếng rồi lui ra ngoài.

Sau khi thư ký lui ra ngoài, Tề Bách Lâm cau mày suy nghĩ một chút. Vi phạm quy định nghiêm trọng như vậy, dựa theo quy định làm việc, trừng phạt Giang Khương một chút, Dương lão tuyệt đối sẽ không có ý kiến. Nhưng chung quy vẫn phải báo cáo Dương lão một tiếng.

Nghĩ xong, Tề Bách Lâm thu dọn một chút rồi bước ra khỏi phòng làm việc. Dù sao ông c*̃ng là tổ trưởng tiểu tổ, báo cáo cấp trên một tiếng về công việc đang làm c*̃ng là chuyện phải làm.

Khi Phó trưởng phòng Nghiêm nhận được điện thoại, y liền biết Phó thủ tướng Tề nhất định sẽ ủng hộ y. Mấy năm qua ôm bắp đùi c*̉a Phó thủ tướng Tề c*̃ng không phải không có ích gì.

- Người đâu, đến khu cách ly gọi Giang Khương ra cho tôi, đưa cậu ta đến phòng cách ly khác.

Phó trưởng phòng Nghiêm đắc ý nói.

Nhìn biểu hiện đắc ý c*̉a Phó trưởng phòng Nghiêm, những thành viên bên cạnh đều biết rằng lần này Phó trưởng phòng Nghiêm đã cầm thượng phương bảo kiếm trong tay. Nếu không, làm sao ngay cả ý kiến c*̉a hai vị kia c*̃ng không cần?

Lâm Kiến Quốc c*̃ng có chút bất đắc dĩ, cười khổ một tiếng:

- Giang Khương, lần này tôi không thể giúp cậu được rồi.

Vị Thiếu tá bên cạnh nghe Phó trưởng phòng Nghiêm ra lệnh, không dám chần chừ, vội vàng đứng dậy, lệnh cấp dưới dẫn người đi. Dù sao, dựa theo bổ nhiệm c*̉a tổ chức, y phải tiếp nhận mệnh lệnh c*̉a Phó trưởng phòng Nghiêm. Mặc kệ là chuyện gì, nếu Phó trưởng phòng Nghiêm đã ra lệnh, y nhất định phải thực hiện. Nếu không, mọi việc sẽ liên lụy đến đầu c*̉a y.

- Ba.

Sau khi hạ sốt, Tiểu Bảo rốt cuộc c*̃ng đã tỉnh lại.

Cảm nhận được một bàn tay đang vuốt v e mình, cậu bé mê mang nhìn bốn phía, liền nhìn thấy Giang Khương đang mỉm cười nhìn cậu, sau đó cố sức vươn bàn tay nhỏ bé c*̉a mình về phía Giang Khương.

- Ba, ba đã về.

Bởi vì sốt cao không giảm, bàn tay nhỏ bé dường như có chút gầy đi, Giang Khương nhịn không được lại cảm thấy đau lòng, cẩn thận ôm lấy Tiểu Bảo vào lòng, hôn một cái lên trán cậu, mỉm cười nói:

- Ừm, ba về rồi, cố tình về để ở với Tiểu Bảo.

- Ba, con nhớ ba lắm. Ba đừng đi nữa có được không?

Tiểu Bảo dùng sức ôm lấy cổ Giang Khương, vui vẻ nói, dường như sốt cao vẫn không làm cậu khó chịu.

- Ừ, ba c*̃ng nhớ con lắm. Yên tâm đi, Tiểu Bảo, ba sẽ về ở với con mà.

Nhìn bàn tay còn ghim kim tiêm c*̉a Tiểu Bảo, nghe giọng nói vẫn còn yếu ớt nhưng rất hưng phấn c*̉a cậu bé, trong lòng Giang Khương khẽ run lên, dùng sức ôm chặt cơ thể nhỏ bé c*̉a cậu, gật đầu nói.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 518



- Y sĩ Giang, hãy để Tiểu Bảo nằm xuống.

Thấy động tác c*̉a Giang Khương, Viên Dũng muốn nói rồi lại thôi, nhưng rồi lại nhịn không được mà nói ra. Y biết rất rõ, tiếp xúc quá gần như vậy, cho dù bệnh không truyền qua không khí, nhưng c*̃ng đã đủ điều kiện để bị lây nhiễm.

Giang Khương mỉm cười, sau đó đặt Tiểu Bảo trở lại giường, nắm lấy bàn tay nhỏ bé c*̉a cậu, mỉm cười nói:

- Tiểu Bảo ngoan, không cần sợ, ba vẫn ở đây với con mà.

- Vâng, Tiểu Bảo không sợ. Có ba ở đây, Tiểu Bảo sẽ không sợ.

Tiểu Bảo mở to mắt, cố gắng nói. Dưới tác dụng c*̉a thuốc Quy Tức Dược Tề, tinh thần c*̉a Tiểu Bảo vẫn mệt mỏi như c*̃.

- Tiểu Bảo, dì Tử Nguyệt c*̃ng ở đây, con không cần phải sợ.

Tuyên Tử Nguyệt đứng một bên, biết mình mặc đồ bảo hộ, Tiểu Bảo không nhận ra cô, lúc này ánh mắt đỏ bừng, nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt cậu bé.

- Dì Tử Nguyệt?

Nghe giọng nói quen thuộc, vốn hai mắt đã bắt đầu nhắm lại liền mở ra, sau đó cố sức chuyển động đầu, liền nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt đứng một bên.

- Dì, ôm con một cái đi.

Tiểu Bảo vui mừng vươn tay ra.

Nhìn biểu hiện vui mừng c*̉a Tiểu Bảo, Tuyên Tử Nguyệt cẩn thận ngồi xuống giường, ôm Tiểu Bảo vào lòng, chỉ hận không thể cởi bộ đồ phòng hộ ra.

Tiểu Bảo đang ôm Tuyên Tử Nguyệt, đột nhiên mở to mắt, nhìn Tuyên Tử Nguyệt, hỏi:

- Dì Tử Nguyệt, mẹ nuôi đâu? Tại sao mẹ nuôi lại không đến?

- Ờ...

Nhìn ánh mắt mong chờ c*̉a Tiểu Bảo, Tuyên Tử Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Giang Khương.

- Tiểu Bảo ngoan, mau ngủ đi. Tỉnh lại, mẹ nuôi sẽ đến.

Giang Khương yêu chiều nhéo gương mặt Tiểu Bảo, mỉm cười nói.

Reng reng reng. Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên. Viên Dũng nghe máy, nghe được hai câu liền cau mày nhìn Giang Khương:

- Y sĩ Giang, bác sĩ Đường bên ngoài nói có người muốn mời anh ra ngoài.

- Ồ?

Giang Khương sửng sốt, sau đó gật đầu.

Nghe Giang Khương phải đi, Tiểu Bảo vốn đã có chút mơ màng liền mở to mắt lên, khẩn trương nói:

- Ba đừng đi mà.

- Ngoan, ba không đi đâu, nhất định sẽ ở lại đây chăm sóc Tiểu Bảo.

Giang Khương mỉm cười đáp lời. Lúc này, Tiểu Bảo mới chịu ngủ yên.

- Cứ để cho nó ngủ đi.

Giang Khương cẩn thận tiếp nhận Tiểu Bảo từ trong lòng Tuyên Tử Nguyệt, đặt cậu nằm ngay ngắn trên giường. Ngủ có thể làm cho cơ thể c*̉a Tiểu Bảo thích ứng với thuốc hơn.

Giang Khương cầm lấy bộ đồ phòng hộ mặc vào. Bây giờ hắn c*̃ng phải bị cách ly, nhất định phải tiến hành đúng trình tự cách ly. Mấy ngày nay, nếu muốn ra khỏi phòng, hắn phải mặc đồ phòng hộ vào. Như vậy mới có thể đảm bảo bệnh không bị lây lan.

Tuyên Tử Nguyệt cầm lấy bình dưỡng khí đeo vào lưng Giang Khương. Giang Khương cau mày nhìn bên ngoài, không biết là ai tìm mình. Bây giờ còn phải mặc đồ phòng hộ, đúng là phiền toái.

- Viên Dũng, hết thảy ở đây nhờ anh đấy. Tôi đi một chút sẽ quay lại ngay.

Giang Khương mỉm cười nói.

- Vâng, y sĩ Giang cứ yên tâm.

Viên Dũng vội vàng gật đầu nói.

Có Viên Dũng ở đây, Giang Khương c*̃ng yên tâm hơn. Dù sao tình huống c*̉a Tiểu Bảo lúc này đã tạm thời ổn định, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề, liền c*̀ng với Tuyên Tử Nguyệt bước ra ngoài.

Sau khi khử trùng xong, Giang Khương xuất hiện ngoài cửa, liền nhìn thấy bác sĩ Đường đứng bên ngoài:

- Người nào tìm tôi vậy?

- Chủ nhiệm Giang, có người gọi điện thoại đến, bảo cậu xuống lầu một.

Bác sĩ Đường vội vàng nói.

- Ồ?

Giang Khương khẽ cau mày, sau đó gật đầu một cái rồi c*̀ng với Tuyên Tử Nguyệt bước đến thang máy.

Bây giờ hắn thật sự rất tò mò không biết người này có việc gì mà gọi hắn ra ngoài. Nhưng c*̃ng may là hắn đã trở thành người bị cách ly, đã được khử trùng. Nếu không, ra ngoài phải cởi rồi mặc lại khi vào, thật sự là phiền phức.

Bước vào thang máy, hai người rất nhanh đi xuống lầu một.

Lúc này, ở Hoài Nhân Đường, trong phòng làm việc c*̉a Dương lão gia tử, thư ký bước vào, thấp giọng nói với ông:

- Thủ tướng Dương, Phó thủ tướng Tề đến.

- Ồ, mời cậu ấy vào.

Dương lão sững người, rồi gật đầu nói.

- Lão Tề đến rồi sao, ngồi đi.

Thấy Phó thủ tướng Tề bước vào, Dương lão buông văn kiện trong tay xuống, gật đầu cười nói.

- Phó thủ tướng Dương, tôi đến báo cáo với ngài tình huống ở bệnh viện đa khoa Tam quân chủng.

Phó thủ tướng Tề biết thời gian c*̉a lão gia tử rất bận, c*̃ng không khách sáo gì, liền trực tiếp vào luôn.

- Tình hình ra sao?

Nghe Phó thủ tướng Tề nói, vẻ mặt Dương lão liền nghiêm túc lại. Ông luôn luôn là người nghiêm túc với công việc.

- Bên kia đã hoàn thành công tác cách ly. Còn cậu bé bị nhiễm bệnh c*̃ng đã được tiến hành cách ly toàn diện. Đến bây giờ vẫn chưa phát hiện có ca nhiễm bệnh nào mới xuất hiện. Hơn nữa, hai vị y sư c*̃ng đang dốc sức nghiên cứu dịch bệnh.

Nói đến đây, Phó thủ tướng Tề có chút chần chừ, sau đó lại nói tiếp:

- Hình như là sẽ có một tiểu tổ đặc biệt đến trợ giúp đang trên đường đến.

- Ồ, có tiểu tử trợ giúp đến sao? Vậy thì tốt quá rồi.

Đối với việc này, Dương lão thật một chút c*̃ng không cảm thấy kỳ quái.

Nhìn vẻ mặt c*̉a Dương lão, Phó thủ tướng Tề ngẩn cả người. Vừa rồi ông c*̃ng đang suy nghĩ về vấn đề này, không biết tiểu tổ đó rốt cuộc từ đâu đến, tại sao một chút thông báo c*̃ng không có, nhưng thật không ngờ Dương lão gia tử dường như không cảm thấy ngoài ý muốn đối với chuyện này, thậm chí còn không hỏi tiểu tổ là ai nữa.

Nhưng Phó thủ tướng Tề là người rất thông minh. Có thể lăn lộn được đến chức vụ này, ông tất nhiên biết có những chuyện mà mình có thể biết, còn không nên biết thì sẽ không biết.

c*̃ng không do dự nữa, liền chuyển sang chủ đề khác:

- Nhưng tiểu tổ phụ trách công việc bên kia lại xuất hiện một vấn đề.

- Vấn đề gì?

Dương lão ngẩng đầu nhìn Phó thủ tướng Tề. Ông hiển nhiên biết lão Tề c*̃ng không phải tùy ý nói ra, tất nhiên là có chuyện cần báo cho ông biết, vì thế liền mỉm cười hỏi.

- Vâng, là anh bạn Giang Khương. Không biết tại sao lần này cậu ấy lại có mặt ở đó.

Phó thủ tướng Tề vừa cười vừa nói:

- Tuổi trẻ thì có chút nôn nóng. Nghe nói là có mâu thuẫn với Phó trưởng phòng Nghiêm c*̉a Bộ Y tế.

Phó thủ tướng Tề vừa nói vừa chú ý đến Dương lão. Quả nhiên ông nhìn thấy hai mắt c*̉a Dương lão sáng lên, trong lòng liền khẳng định. Xem ra ông đã không đoán sai. Dương lão có quan hệ không cạn với Giang Khương.

Chỉ là ông đang định nói tiếp, liền nghe Dương lão nói:

- Giang Khương đã trở về? Bây giờ đang ở đâu?

Nghe Dương lão đột nhiên hỏi, Phó thủ tướng Tề có chút sửng sốt. Hiếm khi nào nhìn thấy Dương lão có vẻ mặt hưng phấn như bây giờ, Phó thủ tướng Tề trong lòng chấn kinh, lúc này mới xác định vị trí c*̉a Giang Khương trong lòng Dương lão tuyệt đối không đơn giản.

Nhớ đến việc ông đã cho phép Tiểu Nghiêm dựa theo quy định xử lý Giang Khương, trong lòng Phó thủ tướng Tề liền căng lên:

- Bây giờ trung tá Giang Khương đang ở trong bệnh viện ba quân chủng.

- Ồ, ở đó sao? Thật là tốt quá.

Dương lão mỉm cười, sau đó nói:

- Lão Tề, vậy phân công cho cậu ấy vị trí Phó tổ trưởng thường vụ tiểu tổ đi.

- Sao?

Xác nhận mình không có nghe lầm, Phó thủ tướng Tề hoàn toàn ngây cả người.

Lúc này, Giang Khương đang c*̀ng với Tuyên Tử Nguyệt xuống thang máy, liền nhìn thấy ngoài cửa đang có cảnh sát cầm súng nhìn chằm chằm hai người.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 519



Nhìn hai người Giang Khương mặc đồ phòng hộ, phía sau là một đám cảnh sát được trang bị vũ trang hạng nặng bước vào phòng hội nghị, tâm trạng c*̉a Phó trưởng phòng Nghiêm có thể nói là rất sung sướng, nhưng vẫn cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm túc. Mọi người bên cạnh không cần nhìn c*̃ng biết vị đồng chí phó tổ trưởng tiểu tổ này rốt cuộc đắc ý đến trình độ nào.

Cho nên, ánh mắt mọi người nhìn Giang Khương vừa có chút cổ quái, vừa đồng tình nhưng c*̃ng có châm chọc.

Dù sao đang ngồi đây c*̃ng là những lão đồng chí trong thể chế, cấp bậc không thấp, là nhân vật một mẫu ruộng có ba phần đất.

Và bọn họ c*̃ng thuộc ba phần đất này c*̉a Phó trưởng phòng Nghiêm.

Cho nên, Phó trưởng phòng Nghiêm dù gì c*̃ng đại diện cho uy nghiêm thế hệ. Hơn nữa lại là thủ trưởng c*̉a mọi người. Bị Giang Khương khiển trách như vậy, bọn họ c*̃ng cảm thấy xấu hổ thay.

Đương nhiên, duy nhất có ngoại lệ chính là vị Lâm Kiến Quốc c*̉a bệnh viện ba quân chủng và vị Thượng tá kia, được xem là người một nhà với Giang Khương. Hơn nữa, Lâm Kiến Quốc c*̃ng không phải thuộc quyền quản lý c*̉a Phó trưởng phòng Nghiêm. Cho nên, ông thật sự lo lắng cho hắn.

Còn vị Thượng tá, mặc dù thuộc hệ thống cảnh sát, nhưng miễn cưỡng c*̃ng được xem là c*̀ng loại người với Giang Khương, không thích quan liêu. Ngoại trừ kinh ngạc về hành động c*̉a Giang Khương hôm đó, còn lại chính là bội phục.

Các thành viên c*̉a tiểu tổ lúc này đều kinh ngạc nhìn Giang Khương xuyên qua kính mặt nạ đang cau mày c*̀ng với ánh mắt không kiên nhẫn.

Nhìn biểu hiện c*̉a Giang Khương, tất cả đều cảm thấy ngạc nhiên. Trong tình huống như lúc này, hắn chẳng những không sợ sệt hay lo lắng, ngược lại còn có chút tức giận lẫn không kiên nhẫn, giống như anh đang buồn ngủ, nhưng lại cứ bị người ta đánh thức.

Đương nhiên, đây c*̃ng không phải là điểm quái dị nhất. Quái dị nhất là cô gái xinh đẹp đi c*̀ng c*̃ng cau mày. Đối với tình huống trước mắt, đáng lẽ cô gái đó phải khẩn trương, nhưng biểu hiện lúc này lại hoàn toàn giống với Giang Khương.

Hai người này rốt cuộc...

Mọi người có chút không hiểu thấu được. Mọi người đều biết Giang Khương c*̃ng có chút danh tiếng trong quân đội lúc trước, nhưng khi đó tất cả đều cho rằng Giang Khương gặp may, nhờ có truyền thông mới được thổi phồng lên như thế.

Dù sao những chuyện mạo hiểm như vậy, những người có bối cảnh chân chính sẽ không tự mình làm ra.

Chỉ có Lâm Kiến Quốc là không có suy nghĩ như mọi người. Ông quay đầu nhìn Phó trưởng phòng Nghiêm đang ngồi chính giữa, ánh mắt hiện lên chút quái lạ. Ông đột nhiên cảm giác Phó trưởng phòng Nghiêm có lẽ sẽ cười không nổi.

- Giang Khương, cậu vi phạm quy định cách ly, bây giờ tôi lấy thân phận Phó tổ trưởng tiểu tổ, chính thức ra quyết định xử phạt.

Nhìn hai người Giang Khương bị dẫn vào, Phó trưởng phòng Nghiêm liền đứng lên, hất cằm nhìn hai người, nói năng vô c*̀ng dõng dạc. Nhưng người bên cạnh không cần nhìn c*̃ng đủ biết, cái đuôi c*̉a Phó trưởng phòng Nghiêm đang vểnh lên rất cao.

Bốp.

Tuy nói đánh người không đánh vào mặt, nhưng mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, thật sự là một cái tát đã văng trúng mặt Phó trưởng phòng Nghiêm, khiến Phó trưởng phòng Nghiêm chẳng những còn chưa nói hết câu lại còn bị lảo đảo.

- Cậu...

Phó trưởng phòng Nghiêm ôm mặt, nhìn chằm chằm Giang Khương. Khi phản ứng lại, hai mắt đỏ bừng, hàm răng run rẩy, đang định lên tiếng thì đã bị Giang Khương lạnh lùng cắt ngang.

- Tôi đã nói, nơi này không đến lượt anh nói chuyện, anh không rõ sao?

Giọng nói lạnh lùng xuyên qua chiếc mũ, khiến cho người ta không rét mà run, đặc biệt là Phó trưởng phòng Nghiêm.

Nhưng dù sao y c*̃ng là một Phó trưởng phòng. Mặc dù Giang Khương đang bốc lên hàn ý, nhưng bị hắn tát trước mặt mọi người, thẹn quá hóa giận, vội vàng lui về sau hai bước, đứng cách Giang Khương một khoảng cách rồi chỉ vào hắn, nói:

- Cậu...sao cậu dám ra tay chứ?

Phó trưởng phòng Nghiêm nói một câu, nhìn ánh mắt lạnh lùng c*̉a Giang Khương, không nhịn được lại lui về sau hai bước, tức giận quát lớn với đám cảnh vệ phía sau:

- Cảnh vệ, cảnh vệ đâu? Các người ăn cứt hả? Mau bắt nó cho tôi.

Trong lòng đám cảnh vệ c*̃ng phát kinh lên. Ai có thể nghĩ vị Trung tá Giang Khương này lại động thủ đánh người. Nhưng cho dù là động thủ đánh người, không ai ra lệnh, ai c*̃ng không muốn động đến vị “anh hùng” không dễ đối phó này.

Bây giờ, Phó trưởng phòng Nghiêm đã ra lệnh, mấy cảnh vệ vội vàng tiến lên muốn bắt Giang Khương lại.

Nhưng bọn họ chỉ mới bước được hai bước, liền cảm thấy hoa mắt. Một bóng trắng hiện lên, sau đó là một sức mạnh không thể kháng cự kéo đến. Còn chưa kịp phản ứng, mọi người đã lui về sau vài bước.

Mọi người kinh hãi trong lòng, theo tiềm thức mà nắm chặt súng. Bóng trắng này là cô gái vẫn hay đi theo Trung tá Giang Khương. Cô gái khẽ cau mày nhìn mọi người, gương mặt tỏ ra ý cảnh cáo.

Lúc này, Giang Khương cũng quay đầu nhìn thoáng qua đám cảnh vệ đang không biết nên làm thế nào, liền phất tay, ý bảo mọi người thối lui ra đằng sau, lại một cái tát nữa vang lên.

Bốp.

Trước mắt bao nhiêu người, cái tát này có vẻ vang hơn.

- Tôi đã nói, nơi này không đến phiên anhi nói chuyện.

Nhìn Phó trưởng phòng Nghiêm ôm miệng chảy máu, Giang Khương lãnh đạm nói:

- Tôi không muốn tiếp tục tha cho anh lần nữa.

Phó trưởng phòng Nghiêm gương mặt xanh tím, đang định lên tiếng với vị Thượng tá cảnh vệ, nghe được lời này vội vàng im miệng lại. Mặc dù vẻ oán độc trong mắt ngày càng nhiều, nhưng y thật sự sợ Giang Khương lại đánh y tiếp, chỉ nhìn chằm chằm Giang Khương.

Phó trưởng phòng Nghiêm biết rất rõ tình huống lúc này. Những người bên cạnh không có mấy ai dám phản ứng, chỉ cần y nhịn chút, kế tiếp chính là Giang Khương xui xẻo.

- Người quản lý ở đây là y sĩ Lâm. Nếu anh ấy còn chưa lên tiếng, anh tốt nhất là đừng tìm tôi gây phiền phức. Nếu không, mặc kệ sau lưng anh là ai, anh cũng xong đời, hiểu chưa?

Giang Khương bình tĩnh nhìn Phó trưởng phòng Nghiêm, sau đó quay sang nhìn Lâm Kiến Quốc đang trợn mắt há mồm:

- Viện trưởng Lâm, hãy thông báo cho y sĩ Lâm, mời anh ấy đến đây giải quyết.

Vị Thượng tá bên cạnh vốn đã xanh mặt sờ tay vào súng bên hông, cảnh vệ bên cạnh cũng đã cầm súng ở tay, nghe Giang Khương nói, không khỏi chần chừ một chút.

Mà Phó trưởng phòng Nghiêm thừa dịp Giang Khương nói chuyện, vội vàng lui về sau hai ba thước, trốn đằng sau lưng vị Thượng tá.

Sau khi trốn ra đằng sau, Phó trưởng phòng Nghiêm mới cảm thấy an toàn, vội đứng thẳng thắt lưng, rống lên với Lâm Kiến Quốc đang định liên lạc với y sĩ Lâm:

- Tôi là tổ trưởng phụ trách toàn cục. Tên tiểu tử này vi phạm quy tắc cách ly, nằm trong phạm vi do tôi quản lý. Tôi xử lý cũng không cần phải thông qua bọn họ.

Nói xong, lại quay sang nói với vị Thượng tá:

- Có nghe thấy không? Cậu ta tùy ý công kích tôi, mau bắt cậu ta lại cho tôi, lập tức bắt lại.

Nghe được lời này của Phó trưởng phòng Nghiêm, vị Thượng tá cầm súng chỉ vào Giang Khương, trầm giọng nói:

- Trung tá Giang Khương, xin đừng phản kháng.

Nghe giọng nói của vị Thượng tá, đám cảnh vệ bên cạnh liền cầm súng lên, chỉ vào Giang Khương hoặc Tuyên Tử Nguyệt.

Nhìn súng chỉ vào Giang Khương, Phó trưởng phòng Nghiêm rốt cuộc đắc ý trở lại, ánh mắt lóe lên sự hung ác, oán độc nhìn Giang Khương, nói:

- Cậu dám đánh tôi? Lần này rơi vào tay tôi, tôi xem cậu còn đắc ý được hay không. Ai cũng không cứu được cậu đâu.

Giang Khương khẽ cau mày, nhìn Phó trưởng phòng Nghiêm đang đắc ý, rồi lại nhìn vị Thượng tá cầm súng chỉ vào mình, rốt cuộc cảm thấy chán đến cực điểm, nhưng rồi lại cảm thấy bất đắc dĩ. Mấy cây súng đối với hắn và Tuyên Tử Nguyệt mà nói, hiển nhiên không có gì đáng uy h**p.

Mặc dù mặc áo phòng hộ không tiện lợi cho lắm, nhưng muốn động thủ hạ vài người cũng chỉ là chuyện rất đơn giản.

Nhưng thật lòng hắn không muốn động thủ với vị Thượng tá và những vị cảnh sát. Dù sao đối phương cũng là nghe lệnh làm việc.

Nhìn gương mặt sưng phù như cái đầu heo, rồi lại cười đến đắc ý, ánh mắt oán độc của Phó trưởng phòng Nghiêm, Giang Khương thở dài, chậm rãi ngẩng đầu, rồi ấn vào nút liên lạc trên cánh tay trái. Xem ra hắn phải nói với Lâm Ngọc Tường một tiếng, thuận tiện để y liên lạc với người của tổ bảy người, để tên đầu heo này tránh sang một bên, đừng ở chỗ này gây phiền phức nữa.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back