Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 500



Sự kiện phòng sám hối rất nhanh kết thúc. Lưu lại trong ấn tượng c*̉a mọi người chính là tốc độ phản ứng và xử lý nghiêm khắc c*̉a viện Giám sát trong vấn đề xảy ra. Mặc dù người bị xử lý chỉ là hai y sĩ thực tập, nhưng ý nghĩa còn quan trọng hơn cả những gì mà hai y sư đã nói.

Ấn tượng thứ hai chính là vị Y sĩ Giang Khương lại một lần nữa làm mọi người chấn kinh.

Căn cứ theo số liệu công bố c*̉a viện Giám sát, liều lượng thuốc ảo giác trong máu c*̉a Giang Khương đạt đến 100ml, còn thuốc gây cuồng bạo là 225ml.

Theo như số liệu đã công bố, vị y sĩ Giang Khương này đã hít chúng vào cơ thể đến mấy tiếng, mãi cho đến khi còn một giờ nữa là được mười ngày, đã phát điên, lâm vào ảo giác và cuồng bạo.

Hơn nữa, sau khi phóng ra khỏi phòng sám hối, đã chiến với bốn cao thủ cộng với Viên tiên sinh.

- Quá mạnh.

Có lẽ đã nghe qua chuyện c*̉a Giang Khương ở Tề gia, mọi người c*̃ng không tin tưởng lắm. Nhưng cảnh tượng phát sinh trong viện, mọi người rốt cuộc đã tin tưởng, y sĩ Giang Khương quả thật rất mạnh.

Một người có thể kiên trì dưới tác dụng c*̉a thuốc gây ảo giác và cuồng bạo lâu như vậy, còn có thể đánh ngang ngửa với một cao thủ Thiên giai, khiến cho đối phương thúc thủ vô sách là chuyện mà trước đây chưa bao giờ có.

Từ khi nào mà y sĩ nội viện có thể đạt đến trình độ này? Cho dù là năm vị Thiên y sư có thực lực Thiên giai nhiều nhất c*̃ng chỉ là trình độ này mà thôi.

Tên c*̉a Giang Khương một lần nữa đã nhấc lên một con sóng trong toàn bộ Thiên Y Viện. Có người đố kỵ, có người hâm mộ, nhưng không thể phủ nhận một y sĩ có thể đạt đến thực lực như vậy, hơn nữa còn có lực khống chế tinh thần mạnh mẽ đến như thế, trong lĩnh vực chuyên môn c*̉a hắn, nhất định c*̃ng sẽ tiến nhanh hơn người khác. Bởi vì người khác còn phải tốn hao tinh lực nhất định, phân tâm để tu luyện nội khí, dùng cấp bậc nội khí c*̉a mình để theo đuổi lĩnh vực chuyên môn.

Còn Giang Khương thì không cần phân tâm như vậy. Cho dù muốn tiếp tục tu luyện, c*̃ng dễ dàng hơn nhiều so với bọn họ. Với thực lực c*̉a Giang Khương lúc này, thiên phú trong phương diện tu luyện hoàn toàn không thua kém thiên phú trong lĩnh vực chuyên nghiệp. Thậm chí còn có thể vượt qua. Hơn nữa, lực khống chế tinh thần c*̉a hắn có thể nói là mạnh đến đáng sợ. Chỉ sợ người khác không thể so sánh được.

Nghe nói, Thiên y sư Từ Khải Liễu và các Thiên y sư khác nói chuyện với nhau, c*̃ng phỏng đoán Giang Khương sẽ trở thành Thiên y sư trẻ nhất c*̉a Thiên Y Viện sau này.

Đây không phải là phỏng đoán Giang Khương có bao nhiêu tỷ lệ trở thành Thiên y sư mà chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn ra sao.

Trong đợt sóng này, Giang Khương lại rất nhanh biến mất trong tầm mắt c*̉a mọi người. Bởi vì bây giờ thời gian đối với hắn rất cần thiết. Ba tháng học tập, bây giờ đã mất gần một nửa. Hiện tại hắn phải tập trung vào học tập, trì hoãn lâu như vậy, thời gian đúng thật là gấp gáp.

- Ngoại khoa hiện đại số đặc biệt.

Nhìn số liệu, Giang Khương chỉ cảm thấy đau đầu. Bởi vì khoa học ngoại khoa nhiều đến mấy trăm vạn chữ, hơn nữa còn có hình ảnh, khiến người ta nhìn vào c*̃ng cảm thấy muốn hôn mê.

Tuy nói hắn có thể xem và hiểu hết phần lớn nhưng muốn đọc qua một lần và nhớ hết thì không phải là chuyện dễ dàng gì.

Nhưng c*̃ng không còn cách nào khác. Hắn phải trong ba tháng hoàn tất hết chương trình học. Nếu không, sau này muốn học phải nỗ lực rất nhiều.

- Nào, ăn cơm trước đi, lần này em gọi cho anh món cơm khoai tây thịt bò mà anh thích nhất.

Cửa phòng vang lên tiếng gõ, Giang Khương ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp ló đầu vào.

- Được, cho anh thêm hai phút nữa.

Nghe được giọng nói này, Giang Khương đang cau mày phân tích liền giãn ra.

- Em gọi phần cơm hai người phải không? Vậy ăn cơm với anh luôn nhé.

Bước vào phòng khách, ngồi trước bàn cơm, Giang Khương cầm thìa múc một muỗng cơm bỏ vào trong miệng, nói với Tuyên Tử Nguyệt.

- Em c*̃ng thích ăn cơm.

Tuyên Tử Nguyệt cầm thìa, vừa nhìn Giang Khương, vừa mỉm cười thỏa mãn.

Nhìn gương mặt gầy đi hai phần c*̉a Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương mỉm cười, sau đó buông muỗng xuống, đứng dậy nắm tay Giang Khương, cười nói:

- Được rồi, đừng ăn nữa.

- Làm sao vậy?

Nhìn Giang Khương đột nhiên đứng lên, Tuyên Tử Nguyệt hơi kinh ngạc, sau đó khẩn trương hỏi.

- Anh không thích ăn sao?

- Không phải. Nào, đi theo anh.

Giang Khương mỉm cười lắc đầu, sau đó nắm tay Tuyên Tử Nguyệt bước ra ngoài.

- A!

Không kịp chuẩn bị, Tuyên Tử Nguyệt cảm thấy kinh ngạc, nhưng c*̃ng buông muỗng trong tay xuống, chạy theo phía sau Giang Khương.

- Xin chào y sĩ Giang.

- Xin chào y sĩ Giang.

Giang Khương mỉm cười gật đầu đáp lại những y sĩ thực tập chào hỏi hắn, sau đó c*̀ng với Tuyên Tử Nguyệt tìm một cái bàn không ngồi xuống, lúc này mới đến quầy gọi cơm.

- Sư phụ, hôm nay có cá Diệu Hương và nấm Thủy tinh không?

Nghe là tiếng Giang Khương, một vị đầu bếp đứng trong quầy ngẩng đầu lên, sau đó mỉm cười:

- Là y sĩ Giang à? Đã lâu không gặp cậu rồi. Cậu có đặt trước không?

- Không, cho nên tôi muốn hỏi thăm một chút.

Thấy vị đầu bếp khách sáo như vậy, Giang Khương có chút sửng sốt, liền mỉm cười gật đầu.

Vị đầu bếp lộ ra thần sắc khó xử, sau đó nhìn Giang Khương, nói:

- Không đặt trước thì hơi khó. Vì gần đây lượng cá Diệu Hương khá ít, trên cơ bản đều đã được các y sư khác đặt. Về phần nấm Thủy tinh, để tôi giúp cậu xem qua. Nếu còn dư thì tôi sẽ lấy cho cậu. Cậu chờ một chút nhé.

- Được, vậy làm phiền bác rồi.

Giang Khương hiển nhiên c*̃ng biết hai loại thức ăn này là phải được đặt trước. Bây giờ hắn hỏi bất quá c*̃ng chỉ là thử thời vận mà thôi. Nhưng không ngờ đầu bếp lại còn nấm Thủy tinh thật.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 501



Tuyên Tử Nguyệt ngồi ở bên kia không xa nhìn Giang Khương đứng trước cửa sổ chọn món ăn, lúc này trên mặt đang nở nụ cười ngọt ngào cảm động. Mặc dù cô không biết Giang Khương đang chọn món gì, nhưng cô biết, mấy ngày nay Giang Khương luôn ở trong phòng vùi đầu học tập, trên căn bản mỗi ngày ngoài sáu tiếng ngủ cùng với một tiếng tập thể dục buổi sáng, những thời gian còn lại hắn đều không bước ra khỏi phòng.

Ngay cả ăn cơm, ngày nào cũng ăn cơm hộp tiết kiệm thời gian nhất, và hai ba miếng cho xong chuyện rồi lại quay về phòng.

Nhưng giờ hắn vì cô đã bớt chút thời gian đến nhà ăn chọn món ăn cơm, điều này dĩ nhiên khiến cô cảm thấy trong lòng ngọt lịm.

- Giang y sĩ, hôm nay cậu may mắn đấy... Nấm đông cô thủy tinh hôm nay chúng ta chỉ còn nhiều hơn một chút, nhưng cũng miễn cưỡng đủ một phần, cậu xem...

Đầu bếp kia cười ha hả nhìn Giang Khương nói.

- Lấy... đương nhiên lấy, cảm ơn anh...

Giang Khương nghe nói thật sự chỉ đủ một phần dĩ nhiên là không từ chối, đây là một niềm vui bất ngờ rồi.

- Vậy được... Phần này dành cho cậu vậy, còn cá kho cay tôi thực sự hết cách... Hôm nay chỉ còn lại bốn phần đều đã được đặt trước, không còn cách nào khác.

Đầu bếp xin lỗi cười nói.

- Không sao, không sao... Có nấm đông cô thủy tinh là được rồi, còn cá kho cay hôm khác tôi đặt trước...

Giang Khương cười cười cảm ơn, dĩ nhiên hắn biết đầu bếp này đã nể mặt lắm rồi, sau đó nói:

- Để tôi chọn thêm vài món khác...

- Ừm... Chọn một canh gà nhân sâm... Thêm một...

Giang Khương trầm ngâm một chút, mới vừa nói hai câu, lúc này phía sau có người ngắt lời cười nói:

- Giang Khương... Cậu định chọn cá kho cay à?

Giang Khương nghe thấy câu này thì hơi sửng sốt. Sau đó quay đầu lại nhìn thì thấy có một người đàn ông trung niên xa lạ đang mỉm cười nhìn mình. Hắn thoáng nhìn lướt qua huân chương hồ lô trước ngực đối phương thì thấy là Y sĩ nhị phẩm cao hơn mình. Hắn thật sự không hiểu ý đối phương lắm, lập tức cười nói:

- Đúng vậy... Nhưng tôi quên đặt trước, không còn cách nào khác...

- Ừm... vậy không sao, tôi có đặt một phần... Nếu cậu muốn thì tặng cậu vậy...

Y sĩ trung niên cười nói.

- A... Như vậy sao được... Quân tử không cướp đồ tốt của người khác... Thế này không được, không được, để hôm khác tôi đặt đi!

Sau khi Giang Khương hơi sửng sốt thì vội vàng lắc đầu cười, từ chối nói.

Người đàn ông trung niên thấy Giang Khương từ chối liền cười, nói:

- Chỉ là một phần cá kho cay nho nhỏ thôi, chúng ta là đồng nghiệp, Giang Khương cậu không cần khách sáo...

- Vậy được... Vậy cảm ơn huynh đài nhiều...

Giang Khương thấy đối phương đã nói vậy mà mình còn từ chối thì hơi quá đáng. Hơn nữa đối phương khách sáo như vậy hình như là muốn kết giao với mình. Hắn lập tức đưa tay ra cười nói:

- Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên huynh đài!

- À... Tôi là Vương Quế Lâm...

Y sĩ trung niên thấy Giang Khương đưa tay ra thì cũng đưa tay bắt tay Giang Khương, nói:

- Không dám gọi huynh đài, cậu cứ gọi tôi là Vương Quế Lâm là được rồi...

Giang Khương cười gật đầu. Lúc này hắn thấy hai người mình đang đứng chắn chỗ cửa sổ chọn món, đằng sau đã có hai người đứng đợi, liền cười gật đầu nói:

- Anh Vương... Vậy hôm nay tôi xin cảm ơn nhé...

- Đừng khách sáo... Nói nữa là xa cách quá rồi... Cậu mau chọn món đi, đừng để người đẹp phải chờ!

Vương Quế Lâm này là người thẳng thắn, còn cười trêu chọc Giang Khương hai câu.

Giang Khương lại chọn thêm một món rau, gật đầu cảm ơn Vương Quế Lâm xong mới cười trở về bàn.

- Anh đấy... bận rộn thế này còn chạy ra ăn cơm cái gì... nếu làm nhỡ việc của anh thì phiền phức đấy...

Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Khương bước đến không khỏi oán trách nói.

- Không sao... Ngày nào anh cũng ru rú mãi trong phòng cũng không được, đi ra ngoài ăn bữa cơm coi như thả lỏng một chút...

Giang Khương mỉm cười nói:

- Em biết anh chọn món gì không?

- Món gì cũng được... Em rất thích đồ ăn đầu bếp chỗ anh nấu!

Tuyên Tử Nguyệt cười ngọt ngào nói.

- Anh chọn khoai lang hấp, cá kho cay, còn cả nấm đông cô thủy tinh... ngoài ra còn cả rau xanh và canh gà nấm đông cô...

Giang Khương cười ha ha nói.

Tuyên Tử Nguyệt nghe Giang Khương nói vậy thì hơi sửng sốt, sau đó ngạc nhiên nói:

- Hai món này không phải phải đặt trước à? Anh đặt từ khi nào? Không phải anh chưa từng bước ra khỏi phòng sao?

Giang Khương cười nói:

- Ban nãy đầu bếp rất tốt bụng để cho anh một phần nấm đông cô thủy tinh, sau đó một đồng nghiệp lại nhường phần cá kho cay cho chúng ta...

- A... Thế à... hai món này đắt lắm... chúng ta không nên lãng phí như vậy...

Tuyên Tử Nguyệt nghe Giang Khương nói vậy đầu tiên là hơi vui mừng, sau đó như nhớ ra gì đó bèn lo lắng nói.

Giang Khương thấy Tuyên Tử Nguyệt như vậy liền biết cô muốn tiết kiệm tiền cho mình. Hắn nghĩ lại trước đây Tuyên Tử Nguyệt tiêu tiền chưa từng biết tiết kiệm, nhưng giờ cô lại biết tiết kiệm tiền cho mình bèn cười nói:

- Đừng lo... chúng ta cũng đâu có thiếu chút tiền này, khó khăn lắm mới đến ăn một bữa mà... Hơn nữa lâu lắm rồi chúng ta chưa ăn mấy món này...

- Ừm... vậy cũng được...

Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Khương nói vậy thì cũng không kìm được nuốt nước miếng. Hai món ăn này đắt thì đắt thật nhưng mùi vị, rất đáng với cái giá đó!

Có điều lúc này Giang Khương nhìn xung quanh, hơi tò mò, nói:

- Gần đây anh cảm thấy rất kỳ lạ. Hình như người ở trong viện, còn cả vài đồng nghiệp hình như khách sáo với anh hơn trước... Ngay cả đầu bếp kia hình như cũng dễ nói chuyện hơn xưa!

Tuyên Tử Nguyệt nghe Giang Khương nói vậy sau khi sửng ra liền mỉm cười, sau đó nói:

- Anh không biết nguyên nhân à?

- Ừ? Cái gì?

Giang Khương hơi sửng sờ nói.

Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Khương thật sự không biết liền không kìm được che miệng khẽ cười, sau đó nói:

- Anh không biết giờ anh nổi tiếng ở viện thế nào à?

- A? Thật sao?

Giang Khương có chút sửng sốt, sau đó cũng hiểu ra, hắn nở nụ cười. “Đúng rồi, xem ra sau chuyện Phòng sám hối lần này, mình thật sự nổi tiếng rồi. Chả trách ban nãy Vương y sĩ cao hơn mình hai cấp lại khách sáo với mình như vậy, còn có ý định muốn kết giao nữa.”

Tuyên Tử Nguyệt gật đầu cười nói:

- Đúng vậy... Em có nghe Vương Mịch và Mã Tiểu Duệ nói, anh đã được mấy vị Thiên y sư coi là kỳ tài trăm năm khó gặp của Thiên Y viện... Họ nói chuyện anh tấn cấp Thiên y sư trong tương lai, chỉ là vấn đề thời gian thôi...

- Có cần khoa trương như vậy không?

Giang Khương nghe vậy không kìm được bật cười thất thanh. Có điều hắn ngẫm lại, chuyện này cũng tương đối có khả năng. Dù sa ở một nơi chế độ cấp bậc sâm nghiêm như Thiên Y viện, Vương y sĩ cao hơn mình hai cấp mà còn có ý định kết giao với mình, xem ra thật sự nói không chừng như vậy.

Nghĩ tới điều này, Giang Khương không khỏi lắc đầu cười khổ. Đây chính là cây có mọc thành rừng, vẫn bị gió thổi bật rễ... Đây không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.

Rất nhanh, bên trong đã đem đồ ăn của hai người tới, nhìn cá kho cay cùng với ớt đỏ tươi ngon, còn cả những lát nấm đông cô làm thành giống như thủy tinh thơm ngát, Giang Khương cũng không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, sau đó giơ đũa lên nói:

- Nào... mau ăn thôi...

Sau khi hai người ăn no nê một bữa mới quay về. Giang Khương lại nhìn Tuyên Tử Nguyệt, sau đó cười nói:

- Em rảnh rỗi thì hẹn với Vương Mịch hoặc Mã Tiểu Duệ đi chơi... đừng có ngày nào cũng ở trong nhà!

- Vâng... Em biết rồi, sáng em đã hẹn với Mã Tiểu Duệ, cô ấy nói chiều nay chúng em sẽ đi dạo phố...

Tuyên Tử Nguyệt cười nói.

- Được... Vậy em đi chơi đi... Thích mua gì thì mua, không cần tiết kiệm..

Giang Khương yên tâm gật đầu, sau đó liền quay trở lại phòng.

Giang Khương sau khi ăn một bữa no nê thì tâm tình vô cùng thoải mái. Hắn trở về phòng ngồi trước máy tính bắt đầu tiếp tục học “Phụ san ngoại khoa hiện đại”...

- Phẫu thuật nào còn có thể dùng kim móc...

Giang Khương vừa nhìn thấy tư liệu bên trên thì tinh thần chấn động. Thứ này trước nay hắn chưa từng tiếp xúc, nếu như theo cách miêu tả này, vậy thì rất nhiều ca phẫu thuật khó của khoa não đều được giải quyết dễ dàng.

Rất nhanh, Giang Khương tập trung toàn bộ tinh lực vào việc học tập. Tuy trước kia hắn theo Tổ sư gia học được rất nhiều thủ pháp ngoại khoa đặc biệt, nhưng dù sao cũng là kỹ thuật rất lâu trước đây, tuy có nhiều chỗ đặc biệt nhưng cũng không thể coi thường khoa học hiện đại.

Đặc biệt là những kỹ thuật siêu việt của Thiên Y viện vượt qua những bệnh viện ngoại khoa khác. Có không ít kỹ thuật ngay cả nghe Giang Khương cũng chưa từng nghe đến.

Trong này Giang Khương toàn tâm cố gắng học tập, lúc này cách đây vài ngàn mét, Trường phòng Hồ toàn thân mặc quân phục đại tá thẳng tắp đang ngồi trong văn phòng, tay cầm điện thoại báo cáo cho vị lãnh đạo nào đó.

- Người của chúng ta đã điều tra đến Kim Lăng... nhưng phát hiện đã mất tung tích của Giang Khương... Chúng ta đã cử đi không ít người, nhưng vẫn chưa có bất kỳ manh mối gì...

Trưởng phòng Hồ vẻ mặt bất đắc dĩ cẩn thận báo cáo qua điện thoại.

- Ừm? Sao lại không tìm được? Chẳng lẽ người mà có thể bay được à? Tiếp tục cử người đi, nhất định phải tìm cho được hắn, mau chóng giải quyết... Điều tra rõ tất cả, xem xem rốt cuộc đồ có trên người hắn không... Rõ chưa?

Bên kia truyền ra một giọng nói uy nghiêm, khiến ánh mắt Trưởng phòng Hồ một lần nữa nghiêm túc, vội vàng trầm giọng đáp:

- Vâng!

- Còn nữa...Bên phía Bắc Kinh cũng đường buông lỏng... Cố gắng nghĩ cách, chỗ Bắc Kinh cũng điều tra thử xem, xem có thể tìm được thêm nhiều manh mối không... Chuyện này không thể kéo dài thêm... càng kéo dài, càng có hậu hoạn vô cùng...

Chủ nhân của giọng nói uy nghiêm dường như nghĩ ra điều gì, giọng nói càng nghiêm khắc hơn:

- Anh nên biết, nếu chuyện này thật sự lộ ra, đến lúc đó muốn che giấu chuyện này rất khó. Hơn nữa thằng nhãi đó có rất nhiều mối quan hệ ở phía Bắc Kinh, chắc chắn không thể để xảy ra sơ sót! Nếu như trên người hắn không tìm được thứ kia, vậy thì coi như không cần thứ kia nữa cũng phải giải quyết gọn hắn!

Trưởng phòng Hồ dĩ nhiên cũng biết những lời này là thật. Ông là người phụ trách trực tiếp cả chuyện này nên ông hiểu rất rõ tính nghiêm trọng của sự việc. Ông vội lập tức nghiêm túc nói:

- Vâng... Xin ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ cử thêm người, cố gắng giải quyết nhanh chóng chuyện này... Tuyệt đối sẽ không để xảy ra sơ sót!
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 502



- Ba... ba...

Giang Khương chợt tỉnh khỏi giấc ngủ, đã lâu rồi hắn chưa nằm mơ. Ban nãy hình như trước mắt hắn hiện lên bóng dáng Tiểu Bảo, còn cả giọng nói bập bẹ của nó nữa.

Giang Khương chậm rãi ngồi dậy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này ngoài cửa sổ vẫn đen như mực, nhưng đồng hồ sinh học chuẩn xác đã nói cho hắn biết giữa màu đen vô bờ ngoài cửa sổ kia lúc này đã có chút ánh bình minh.

Hắn rời giường mặc xong quần áo, lén lút mở cửa phòng, sau đó đi ra khỏi tòa nhà.

Trong bóng đêm yên lặng, Giang Khương chậm rãi đi ra sau núi.

Hắn giờ đã tương đối quen với con đường này, cho dù không khởi động năng lực nhìn trong bóng đêm cũng có thể thuận lợi bước đi.

- Hộc... hộc...

Giang Khương làm những động tác quen thuộc, cảm nhận cơ thịt và xương khớp của mình dưới từng động tác đã từ thoải mái linh hoạt, sau đó là thu chặt lại, từng cổ khí tức hoặc mát mẻ, hoặc ấm áp lúc nhanh chóng chuyển động, lúc chậm rãi quanh cơ thể, trong lòng Giang Khương vô cùng thỏa mãn.

Mấy ngày trước đã tiêu hao quá nhiều năng lượng. Lúc ở Tề gia đã tiêu hao một lượng lớn năng lượng tích lũy. Sau đó khi quay lại khó khăn lắm mới bổ sung được một phần nào đó. Nhưng lúc ở Phòng sám hối hắn lại tiêu hao hơn phân nửa năng lượng. Lần này qua nhiều ngày cố gắng, rồi còn ăn khá nhiều sâm núi, cuối cùng cũng một lần nữa bổ sung lại năng lượng. Hơn nữa hắn chỉ cần nỗ lực thêm chút nữa có lẽ sẽ tiếp tục tiếp lên một cấp. Điều này khiến tâm tình của Giang Khương tương đối tốt.

- Hộc...

Sau khi Giang Khương chậm rãi đứng dậy, thở mạnh một hơi, cảm nhận khí tức lưu động trong cơ thể đang chậm rãi trở về khí hải, dần dần yên tĩnh trở lại, sau đó trong đầu lóe lên dòng thông báo:

- Tít... Ngũ Cầm vận khí pháp tự động dừng lại, điểm tích lũy năng lượng Cửu Vĩ đuôi thứ năm là 56%...

Giang Khương nghe thấy tin tức này lóe lên trong đầu liền hài lòng gật đầu, nhìn bầu trời, thấy lúc này ánh sáng phía đông đã hơi lộ diện...

Hôm nay Giang Khương dậy sớm hơn thường ngày nên cũng tiện đường ghé qua nhà ăn lấy bữa sáng.

- Sao hôm nay dậy sớm vậy...

Lúc quay về Tuyên Tử Nguyệt giờ mới vừa rời giường rửa mặt, thấy Giang Khương mang theo bữa sáng trở về, có chút sửng sốt rồi mỉm cười.

Giang Khương cười cười, nói:

- Dậy hơi sớm... nhìn đồng hồ thấy vừa đến giờ nên tiện thể ghé nhà ăn mua bữa sáng luôn!

- Dậy sớm...

Tuyên Tử Nguyệt nghe Giang Khương nói vậy thì thấy hơi kỳ lạ.

Cô ở đây đã hơn một tháng. Trên cơ bản sáng nào Giang Khương cũng dậy lúc 6h30. Nhưng hôm nay hắn đã dậy sớm hơn ít nhất nửa tiếng, đúng là dậy sớm thật.

- Nào... ăn bữa sáng đi. Anh mua quẩy với đậu nành, còn cả bánh bao nữa...

Giang Khương cười lấy từng thứ một ra đặt lên bàn, cười nói:

- Mau đến ăn đi, để nguội không ngon đâu!

- Ừm...

Giang Khương vừa ăn bữa sáng, thỉnh thoảng lại cầm di động lên xem giờ. Tuyên Tử Nguyệt ngồi cạnh thấy hình như hôm nay Giang Khương hơi khác thường. Sau khi cô chần chừ một lát liền nói:

- Sao vậy?

Giang Khương cười cười, sau đó tiện tay đưa điện thoại di động đặt một bên, nói:

- Sáng nay nằm mơ thấy Tiểu Bảo... Gần đây bận quá, không biết nó... thế nào rồi...

- Ồ...

Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Khương hiếm khi lại lộ vẻ phiền muộn liền yên lặng gật đầu. Dĩ nhiên cô hiểu, gần đây Giang Khương bận tối mắt tối mũi. Ngày nào cũng hơn mười hai giờ đêm hắn mới ngủ, sáng sáu giờ hơn dậy, ngay cả thời gian gọi điện thoại cũng không có. Hơn nữa ngay cả Phan Hiểu Hiểu cũng rất ít khi liên lạc chứ đừng nói đến bọn Từ Thanh Linh ở Vân Giang.

Bên Phan Hiểu Hiểu là vì Tiểu Bảo nên mới thỉnh thoảng liên lạc một hai lần.

- Đợi lát nữa anh gọi điện thoại về đi... Lâu lắm rồi Tiểu Bảo không gặp anh, chắc nó cũng nhớ anh lắm!

Tuyên Tử Nguyệt ngẩng đầu nhìn Giang Khương, nói.

- Ừ...

Giang Khương gật đầu, lại cầm lấy điện thoại di động nhìn một chút.

Ăn xong bữa sáng, lại uống chén trà, nhìn đồng hồ thấy gần đến tám giờ, lúc này Giang Khương mới cầm di động ra. Hắn đang định gọi điện đến trường mẫu giáo ở Bắc Kinh. Nào ngờ hắn vừa định gọi đi thì di động vang lên.

Giang Khương nhìn thấy cái tên “Hiểu Hiểu” hiện lên thì trong lòng có chút căng thẳng, sau đó ấn nút nghe.

- Alo... Hiểu Hiểu..

Giang Khương trầm giọng nói.

Bên kia Phan Hiểu Hiểu nghe thấy giọng Giang Khương vội vàng nói:

- Anh Nguyên... Tiểu Bảo sốt hai ngày nay nhưng làm thế nào cũng không hạ sốt được... hôm nay... bắt đầu mê sảng rồi...

- Cái gì?

Giang Khương nghe thấy giọng Phan Hiểu Hiểu sốt ruột như vậy thì trong lòng rất căng thẳng, trầm giọng nói:

- Bác sĩ nói như thế nào?

- Chủ nhiệm Lý Khoa y Bệnh viện đa khoa tổng hợp nói giờ đang chờ kiểm tra nguyên nhân gây sốt...

Phan Hiểu Hiểu sốt ruột nói:

- Anh Nguyên, hay là anh về xem thử... sáng nay Tiểu Bảo còn mê sảng gọi ba!

- Được...

Giang Khương trong lòng trầm xuống, quả nhiên xảy ra vấn đề, hắn nhíu mày, sau đó đồng ý nói:

- Lát nữa anh sẽ bay về... Có lẽ cũng mất vài tiếng, anh sẽ cho người đến xem trước!

- Ừm... Anh về nhanh lên, em lo lắng sắp chết rồi...

Phan Hiểu Hiểu nghe Giang Khương nói vậy thoáng thở phào nhẹ nhỏm, nói.

Sau khi cúp máy, Tuyên Tử Nguyệt đứng bên Giang Khương sớm đã cảm thấy không ổn, lúc này cũng căng thẳng hỏi Giang Khương:

- Sao vậy? Tiểu Bảo làm sao?

- Sốt cao không hạ... Giờ bệnh viện vẫn chưa kiểm tra ra nguyên nhân...

Sắc mặt Giang Khương âm trầm thở hắt ra. Sau đó hắn cầm điện toại lên, bấm một con số, nói:

- Ban hậu cần à? Tôi là Giang Khương... Giúp tôi đặt hai vé máy bay chuyến bay đi Bắc Kinh nhanh nhất...

- Cái gì? Giờ con muốn đi à?

La y sư thấy Giang Khương nửa tháng nay không xuất hiện trước mặt mình đột nhiên chạy đến đây, nói muốn đi Bắc Kinh thì ông lập tức nhướn mày, bất mãn nhìn Giang Khương nói:

- Con đã chậm trễ mất nửa tháng, giờ chỉ còn hơn một tháng nữa mà con còn muốn đi?

Giang Khương hiểu rõ phản ứng của La y sư, vội vàng giải thích nói:

- Thầy, Tiểu Bảo nhà con bị bệnh, giờ bên bệnh viện nói không kiểm tra được nguyên nhân, con phải về xem thử...

- Tiểu Bảo bị bệnh?

La y sư có chút sửng sốt, sau đó mày cũng nhíu sát. Ông cũng khá thích đứa trẻ Tiểu Bảo này, sao nó lại đột nhiên bị bệnh...

La y sư cau mày thoáng trầm ngâm, dĩ nhiên ông cũng biết Giang Khương rất coi trọng cậu con nuôi này. Lần này ông cũng không tiện ngăn cản. Nhưng giờ đang là thời kỳ tương đối mấu chốt của Giang Khương. Qua ba tháng này, Giang Khương muốn khởi động lại bộ tư liệu này sẽ cực kỳ phiền phức.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 503



La y sư thoáng trầm ngâm, lập tức liền trầm giọng nói:

- Bên Bắc Kinh có ba y sĩ thường trú, người phụ trách tên Lâm Ngọc Tường, là Y sĩ nhất phẩm, còn một người là Trương Ngọc Phượng, Y sĩ nhị phẩm, cô ấy rất giỏi nhi khoa... Để ta cho hai người bọn họ đến xem thử... Con đừng vội, nếu họ đến khám mà còn không được thì ta sẽ đi cùng con!

Giang Khương nghe La y sư nói vậy thì chỉ đành gật đầu, hắn rất rõ, nếu mình về ít nhất phải mất hai ba ngày. Lúc này, thời gian rất gấp, hắn rất hiểu thực lực của Thiên Y viện. Nếu đã có hai vị y sĩ đến, trên căn bản ít nhất có thể đảm bảo Tiểu Bảo không xảy ra vấn đề. Giờ đã đặt chuyến bay ba giờ sau, chẳng qua mình chỉ trì hoãn hai ba tiếng đồng hồ thôi.

- Được rồi... con về trước đi. Giờ ta gọi điện cho bên Bắc Kinh để họ lập tức đến đó! Có tin tức gì ta sẽ thông báo cho con!

Giang Khương thấy La y sư cầm điện thoại bàn lên cũng gật đầu, đi ra ngoài. Dù sao hắn cũng hy vọng La y sư gọi điện cho bên Bắc Kinh. Hắn chỉ là một Y sĩ tam phẩm, nếu muốn nhờ vả đồng nghiệp ở Bắc Kinh không phải là chuyện dễ dàng.

Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Khương quay về liền căng thẳng hỏi:

- Thế nào?

- Thầy đã đánh tiếng với bên Bắc Kinh, sẽ nhanh chóng có người qua đó... Chúng ta cứ chờ tin tức trước đã!

Giang Khương gật đầu, ý bảo Tuyên Tử Nguyệt yên tâm rồi quay về phòng.

Với những chuyện như thế này hắn luôn rất bình tĩnh. Vì hắn hiểu rõ, cho dù có sốt ruột cũng chẳng được gì, ít nhất có hai vị y sĩ ở đó, chắc chắn Tiểu Bảo sẽ không có chuyện gì. Nếu chuyện hai vị y sĩ cũng không giải quyết được, vậy thì mình đi cũng chưa chắc đã làm được gì.

Trong Bệnh viện đa khoa ba quân chủng, lúc này Phan Hiểu Hiểu và dì Dương đang đứng trong phòng bệnh, vẻ mặt lo lắng nhìn mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đang khám cho Tiểu Bảo nằm trên giường bệnh. Lúc này Tiểu Bảo toàn thân yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn sốt đỏ bừng nằm trên giường, như đang mơ màng ngủ.

Bác sĩ dẫn đầu là một nữ bác sĩ trung niên tóc hoa râm tầm sáu mươi tuổi, đeo một cặp kính lão, rất cẩn thận đưa hai tay sờ sau tai, cằm, cổ, nách của Tiểu Bảo.

Mấy vị bác sĩ đi cùng bên cạnh có già có trẻ, xem ra những chuyên gia giáo sư đức cao vọng trọng của khoa nhi đều được điều động.

Vốn Phan Hiểu Hiểu và dì Dương đều không tể nào điều động được vị nữ giáo sư vốn đã về hưu này. Có điều, sau khi ông cụ Dương nghe thấy Tiểu Bảo sốt cao không hạ, bệnh viện chưa kiểm tra ra vấn đề thì vô cùng sốt ruột. Ông cũng rất xem trọng Tiểu Bảo này. Lúc rảnh rỗi ông thường thích ôm Tiểu Bảo. Giờ Tiểu Bảo đột nhiên bị bệnh, ông rất lo lắng. Hơn nữa nên biết Giang Khương đã để Tiểu Bảo ở lại Bắc Kinh nếu lần này xảy ra chuyện gì, ông cũng khó ăn nói với Giang Khương.

Ông lập tức đánh tiếng với bên Bệnh viện đa khoa.

Lãnh đạo bệnh viện nhận được điện thoại từ văn phòng ông cụ Dương sao dám chậm trễ. Lãnh đạo vội vàng triệu tập các giáo sư chuyên gia khoa y, ngay cả vị Chủ nhiệm cũ đã về hưu cũng được mời đến, mọi người hội chẩn tập thể.

Sau khi vị chủ nhiệm về hưu này kiểm tra xong cũng chậm rãi nhíu mày, rồi lại cầm bệnh án lên lật xem, lúc này mới gật đầu, giao bệnh án cho bác sĩ trẻ bên cạnh.

Dì Dương thấy hình như vị Chủ nhiệm này đã kiểm tra xong, vội vàng bước đến hỏi:

- Chủ nhiệm Đào... tình hình Tiểu Bảo như thế nào?

Chủ nhiệm Đào đưa tay đẩy kính, nhìn dì Dương, trên mặt nở nụ cười. Bà biết rõ bối cảnh của vị này nên khách khí gật đầu cười nói:

- Dương phu nhân... tôi vừa kiểm tra qua, tạm thời tình hình vẫn chưa thể xác định, chúng tôi về văn phòng thảo luận một chút đã!

- Ừm... Được, phiền Chủ nhiệm Đào rồi!

Dì Dương nghe Chủ nhiệm Đào nói vậy chỉ có thể gật đầu.

Mấy vị bác sĩ này đang định rời đi thì lúc này ở cửa có một nam một nữ bước tới.

Hai người này trông khoảng bốn mươi tuổi, người đi đầu mang kính đen, để tóc mái, vẻ mặt nghiêm túc, người phụ nữ đi sau mặt tròn tròn, trên mặt nở nụ cười nhạt, chậm rãi đi đến.

Các bác sĩ đang định ra ngoài nhìn thấy hai người này bước vào thì hơi sửng sốt. Đây là phòng VIP, hơn nữa chỉ có một bệnh nhân là Tiểu Bảo. Lúc đầu mọi người cho rằng là người nhà đến thăm bện, nhưng dì Dương và Phan Hiểu Hiểu đứng bên có vẻ sửng sốt, sau đó liếc mắt nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương hình như cũng không quen hai người này thì hơi sửng ra.

Nhưng sau khi Phan Hiểu Hiểu thoáng sửng ra thì đột nhiên nhớ ra Giang Khương nói sẽ cho người đến xem trước thì liền nặn ra một nụ cười. Cô đang định bước lên trước thì thấy dì Dương ở bên đột nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc, giống như vừa mới nhận ra người đến là ai. Bà vội vàng bước lên, cung kính và khách khí với người trung niên đeo kính đen:

- Lâm y sư... sao ngài đến đây?

Người đàn ông trung niên dẫn đầu nhìn thấy dì Dương hơi ngẩn ra, sau đó như nhớ ra gì đó mới nhẹ nhàng gật đầu:

- Ừ... Tôi và Trương y sư nhận được lệnh đến khám cho một đứa bé tên Tiểu Bảo!

- A... Bên này bên này... xin mời ngài, xin mời ngài...

Dì Dương nghe thấy lời này trên mặt liền lộ vẻ vui mừng, sau đó lui qua một bên, đưa tay nói.

Lâm y sư gật đầu, sau đó nhìn Phan Hiểu Hiểu bên cạnh, trên mặt khẽ cười, nói:

- Cô là Phan tiểu thư đúng không?

- A... Đúng, chào ngài... Tôi là Phan Hiểu Hiểu, Lâm... Lâm y sư, là Giang Khương mời ngài tới ạ?

Phan Hiểu Hiểu thấy dì Dương khách khí với vị này như vậy, hoàn toàn không giống như đối với bác sĩ, mà giống như đối với lãnh đạo vậy nên cô cũng không dám chậm chạp, vội vàng mỉm cười khách sáo đáp.

- Ừm... Giang y sĩ hiện tại đang bận rất nhiều việc, nhất thời vẫn chưa đến được, chúng tôi đến trước, nếu vấn đề không lớn, cậu ấy không cần phải tới nữa...

Lâm y sư cũng rất khách khí với Phan Hiểu Hiểu, cười gật đầu, sau đó đi về phía giường bệnh của Tiểu Bảo.

Phan Hiểu Hiểu nghe thấy lời này thì hơi thất vọng, đã hai tháng nay cô chưa được gặp Giang Khương rồi, không biết rốt cuộc Giang Khương bận gì mà đến lúc này vẫn không có thời gian quay về. Có điều giờ cô không tiện nói gì, hơn nữa cô cũng đang rất tò mò về thân phận của vị Lâm y sư này. Cô thấy dì Lâm đứng bên cũng rất cung kính khách khí với Lâm y sư. Điều này thật sự làm cho cô cảm thấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô cũng được coi xuất thân danh môn, cũng hiểu đôi chút về tình hình trong gới, cô càng hiểu, người có thể khiến con dâu Dương gia khách sáo kính cẩn như vậy thật sự không nhiều.

Có điều dù cô chưa hiểu rõ nhưng cũng không dám chậm trễ, tuy nói do Giang Khương mời đến, nhưng như vậy thì cũng không thể thất lễ, cô lập tức chạy theo sau, gật đầu đáp lời, nói:

- Vâng, vậy thì làm phiền hai vị y sư rồi...

Mấy vị giáo sư chuyên gia của Bệnh viện đa khoa đứng ở cửa nhìn hai người bên trong, lúc này liền đưa mắt nhìn nhau. Bệnh viện này không giống với những nơi khác. Theo quy định, mỗi bác sĩ đều có địa điểm và phạm vi hành nghề của mình, không thể chạy lung tung được. Ngoại rừ trường hợp bệnh viện cấp dưới mời các chuyên gia giáo sư của bệnh viện cấp trên đến hội chẩn, các chuyên gia giáo sư mới có thể khám bệnh nhảy khu vực.

Hai người trước mặt không mặc đồng phục làm việc, bên mình cũng không nhận được thông báo gì, họ tự nhiên chạy đến khám bệnh cho bệnh nhân của bệnh viện, như vậy là vi phạm quy định nghiêm trọng.

Nếu như chuyện này xảy ra ở chỗ khác, các chuyên gia giáo sư này đã gọi bảo vệ đến đuổi người rồi... Cái kiểu không báo mà đến, không mời mà vào này chẳng phải là tự bước đến cửa tát vào mặt mọi người sao?

Có điều, các chuyên gia giáo sư này có thể lăn lộn ở một nơi như Bệnh viện đa khoa ba quân chủng thì không phải loại không có mắt nhìn người. Họ thấy vị Dương phu nhân kia dường như quen biết đối phương, lại còn cung kính khách sáo như vậy thì cũng hiểu lai lịch của hai người này e là bất phàm.

Có điều mấy người này có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được vị y sư nào mà có thanh thế lớn như vậy, ngay cả Dương phu nhân mà cũng không mấy nhiệt tình. Còn Dương phu nhân lại cung cung kính kính. Cho dù mấy bác sĩ riêng của bảy vị đứng đầu cũng không thể có thanh thế như vậy.

Hơn nữa đối phương hình như còn do vị bác sĩ Giang Khương đã từng rất nổi tiếng ở Bệnh viện đa khoa kia mời đến. Lúc này mấy vị giáo sư chuyên gia càng thêm hiếu kỳ. Người có thể khiến Dương phu nhân rất nể mặt nhưng dường như lại rất thân với Giang Khương...

Mọi người đều có gắng khắc chế biểu cảm, không nói gì, ngay cả Chủ nhiệm khoa nhi cũng không nói gì.

Vị Chủ nhiệm Đào dẫn đầu kia hai mắt cũng lóe lên, tuy trong mắt có chút bất mãn nhưng vẫn cười, sau đó nói với vị Chủ nhiệm khoa nhi hiện tại kia:

- Đã là người cùng nghề thì chúng ta cùng đợi một chút đi, tiểu Lý lấy bệnh án ra, chuẩn bị đồ dùng cho hai vị bác sĩ này!

- A... Vâng ạ!

Chủ nhiệm Lý vội vàng lên tiếng, sắc mặt của ai nấy đều hơi khó coi nhưng cũng lần lượt nặn ra nụ cười rồi quay trở lại đứng một bên nhìn chứ không bước đến nói chuyện khách sáo với hai người kia. Họ chỉ muốn chờ xem tay nghề của hai người này. Nếu hai người có gây ra chuyện gì đáng buồn cười không, tuy chúng tôi không dám thật sự đắc tội với anh, nhưng về mặt lĩnh vực kỹ thuật chuyên nghiệp, anh có năng lực thì anh ngầu, còn nếu không đừng trách chúng tôi không nể mặt.

Vị Lâm y sư nhìn mấy vị giáo sư chuyên gia mặt cười nhưng trong lòng không cười bên cạnh, không bày tỏ thái độ gì, ông chỉ gật đầu với vị nữ y sư kia. Vị nữ y sư kia mỉm cười hỏi Phan Hiểu Hiểu đứng bên cạnh:

- Phan tiểu thư, nhờ cô nói lại đại khái tình hình phát bệnh...

- A... vâng...

Phan Hiểu Hiểu vội vàng gật đầu. Kể ra cô cũng không hiểu rõ quá trình phát bệnh thật sự là gì, chẳng qua cô chỉ kể lại chi tiết một lượt những gì cô giáo ở nhà trẻ đã nói với cô.

- Ờ... Khi ngủ trưa đột nhiên sốt... cũng không nôn mửa hay tiêu chảy, chảy mũi...

Nữ y sư kia nhìn Phan Hiểu Hiểu, cười xác nhận nói.

- Đúng... Là như vậy... sốt mãi cho đến giờ, toàn trên ba mươi tám độ, sốt đi sốt lại, hôm nay cao nhất là bốn mươi độ...

Phan Hiểu Hiểu căng thẳng gật đầu nói.

Nữ y sư kia cũng gật đầu, sau đó nhìn Chủ nhiệm Lý sắc mặt khó coi cầm bệnh án đứng bên cạnh, mỉm cười, nói:

- Vị bác sĩ này có thể cho tôi mượn xem bệnh án không?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 504



Chủ nhiệm Lý nghe vị y sư này nói muốn xem bệnh án trong lòng tuy tương đối không vui nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười đưa bệnh án qua.

- Cảm ơn...

Nữ y sư nhận bệnh án thì lật hai trang, đến hai trang đầu, chỗ ba kiểm tra căn bản, vì thông thường y tá sẽ ghi tỉ mỉ kiểm tra nhiệt độ ở đây. Muốn biết tình hình dao động nhiệt độ chỉ cần xem ở đây sẽ biết.

Nữ y sư này sau khi lật xem một lượt liền giao bệnh án lại cho Lâm y sư kia, sau đó chị ta lấy chiếc hòm khám bệnh nhỏ màu trắng trên vai mình xuống.

Các giáo sư chuyên gia bên cạnh nhìn thấy chiếc hòm khám bệnh kia trong mắt cũng lộ tia ngạc nhiên. Vì trên chiếc hòm nhỏ không có dấu hiệu chữ thập đỏ truyền thống gì cả, mà chỉ có một biểu tượng hình hồ lô kỳ quái.

Nhưng khi họ nhìn thấy đối phương mở hồ lấy tai nghe ra thì mắt đều lần lượt sáng lên. Vì tai nghe của đối phương hình như không giống bình thường, hơn nữa trông cực kỳ tinh xảo và đẹp đẽ, quả thực giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo vậy.

Những tai nghe đang đeo trên cổ họ so với nó thực sự giống như hàng phế thải vậy.

Có điều, mấy vị chuyên gia và giáo sư lớn tuổi một chút trên mặt không hề có biểu cảm gì nhưng hai bác sĩ hơi trẻ hơn một chút đứng phía sau lúc này không kìm được bĩu môi, nói thầm:

- Cầm cái thứ xa xỉ như thế để làm gì, chỉ là cái tai nghe thôi ma, có cần làm thế không? Chị nghĩ rằng đồ đẹp mắt thì khác biệt lắm sao? Là có thể nghe ra được những âm thanh mà tai nghe khác không nghe thấy sao? Giả vờ giả vịt...

Đương nhiên, không chỉ hai bác sĩ này nghĩ vậy, trong lòng mấy bác sĩ khác cũng thầm lầm bầm như thế. Có làm cái ống nghe lộng lẫy cỡ nào thì nó cũng chỉ là cái ống nghe thôi, có cần thiết phải như thế không?

Đương nhiên, Phan Hiểu Hiểu và Dương phu nhân dĩ nhiên không thấy vậy. Phan Hiểu Hiểu vừa nhìn thấy cái ống nghe này mắt đã sáng lên. Cô nàng này luôn cảm thấy những thứ xinh đẹp là tốt nhất. Cô cảm thấy hai vị này ngay cả tai nghe cũng oách như vậy, đúng là khác với bác sĩ ở bệnh viện này.

Còn Dương phu nhân, bà vốn biết đại khái thân phận hai vị y sư này nên cũng không trách họ cầm ra thứ gì, cho dù là lấy ra hai ống trúc cũng chẳng có gì kinh ngạc, đều cảm thấy chắc chắn họ có cái lý của họ.

Vị nữ y sư kia không thèm để ý đến ánh mắt quái dị của mấy giáo sư chuyên gia bên cạnh, chỉ đeo tai nghe lên tai mình, sau đó cẩn thận đặt trước ngực Tiểu Bảo...

Vị Lâm y sư bên cạnh lúc này cũng đang tùy tiện lật bệnh án của Tiểu Bảo, đánh giá những loại thuốc và những kết quả kiểm tra xét nghiệm ghi trên đó.

Nữ y sư này nghe xong tim phổi, lại lấy trong hòm ra một thanh đè lưỡi, xem thử cổ họng Tiểu Bảo, sau đó cũng bắt đầu đưa tay sờ toàn thân Tiểu Bảo một lượt từ đầu đến chân.

Lúc này mấy vị giáo sư chuyên gia bên cạnh cố nén bực bội, khuôn mặt cười lạnh đứng nhìn, muốn xem thử, hai người này rốt cuộc có thể đưa ra kết luận gì.

Tất cả mọi người im lặng nhìn vị nữ y sư này kiểm tra Tiểu Bảo cẩn thận từ đầu đến chân.

Có điều mấy vị giáo sư chuyên gia này càng nhìn thì sắc mặt càng nghiêm trọng. Bọn họ không biết lai lịch của hai người này, nhưng khi nhìn nữ y sư này kiểm tra cho Tiểu Bảo động tác thật sự quy phạm như trong sách giáo khoa. Tất cả mọi người đều hiểu ra, e là lai lịch của hai vị này không đơn giản.

Đương nhiên, điều này cũng chỉ dần khiến các vị giáo sư chuyên gia hơi coi trọng hơn một chút. Động tác quy phạm, cái này chỉ cần ngày ngày khổ luyện, nghiêm khắc khống chế động tác không để xảy ra sai sót, cứ luyện như vậy một hai năm là thuần thục.

Bọn họ cũng có thể luyện được, có điều trong lâm sàng, làm gì có thể khiến động tác của anh hoàn toàn giống khuôn mẫu khắc ra được? Nhưng người trước mắt đã làm được như vậy, điều này khiến trong lòng họ cảm thấy hơi kỳ quái và đáng coi trọng.

Chờ vị nữ y sư này kiểm tra xong, vị Lâm y sư lúc này cũng gấp bệnh án trong tay lại, sau đó nhướn mắt nhìn nữ y sư, nói:

- Trương y sư, thế nào rồi?

Trên mặt vị nữ y sư kia vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, giữa hàng lông mày dường như không có gì là bối rối. Trong lòng mọi người thầm kinh ngạc. Họ vốn tưởng rằng bà đã nắm chắc bệnh này, nhưng nào ngờ Trương y sư này nhẹ nhàng lắc đầu:

- Ngoại trừ cổ họng hơi đỏ thì không có gì bát thường!

- Ồ!

Trong lòng mọi người cảm khái, tưởng vị Lâm y sư rõ ràng là y sư cấp trên kia sẽ có vẻ mặt bất ngờ, nhưng dường như vị Lâm y sư kia không hề để ý, chỉ gật đầu, sau đó nói:

- Lấy máu đi...

Vị Trương y sư cũng gật đầu. Chị ta đưa tay lấy từ trong hòm ra một ống tiêm và một cây tăm bông hình như đã được khử trùng, nhẹ nhàng cầm ngón tay Tiểu Bảo lên, sau khi sát trùng xong nhẹ nhàng đâm xuống một cái.

Chị ta nặn ra một giọt máu đỏ sẫm, chị ta cầm một cái ống trong suốt nhẹ nhàng hút giọt máu này vào trong, sau đó cầm cái ống lắc lư dưới ánh mặt trời ngoài cửa sổ, lông mày sẽ cau lại nhìn kỹ, nói:

- Ngoại quan dịch máu trong vắt, không có gì khác thường...

Mấy giáo sư chuyên gia nhìn thấy động tác này, còn cả giọng nói đột nhiên vang lên như báo cáo thì lập tức kích động đến mức trợn tròn mắt. Thế này cũng coi là báo cáo kiểm tra sao? Chỉ xem một chút như vậy có thể nhìn ra điều gì? Thế mà cũng được coi là báo cáo chính thức sao?

Có điều, Lâm y sư bên cạnh rất nghiêm túc gật đầu, như đã chấp nhận báo cáo này.

Sau khi xem xong, Trương y sư đưa tay đến phía dưới mé ngoài của hòm khám bệnh, đưa tay kéo ra một thứ đồ nho nhỏ, sau đó chị ta nhẹ nhàng bỏ giọt máu này vào trong, rồi lại nhẹ nhàng ấn vào một góc bên cạnh. Giọt máu giống như hạt đậu kia lại nhẹ nhàng rút lại.

Sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, mặt bên của hòm khám bệnh kia chậm rãi phát sáng.

Tập trung nhìn, phía mặt bên là một màn hình tinh thể lỏng, có điều khi nó không phát sáng thì chỉ là một mặt hòm màu trắng, giống y như tạc, cho dù bạn có nhìn kỹ nhường nào cũng không thể nhận ra được chút gì khác thường.

Trong lúc mọi người rất chấn động, sau khi Trương y sư nhìn một chút, nụ cười nhạt luôn treo trên mặt chị ta đột nhiên biến mất.

Các giáo sư bên cạnh lúc này không chú ý đến biểu cảm của Trương y sư, chỉ nhìn chằm chằm cái hòm khám bệnh hơi kỳ quái. Nếu nói ban đầu mấy vị giáo sư này chỉ hơi tò mò, giờ thì họ đã thật sự bị chấn động. Máy phân tích dịch máu đơn giản loại mini này không phải không có, nhưng kết hợp với hòm khám bệnh như thế này thì đừng nói chưa từng thấy qua, ngay cả nghe họ cũng chưa từng nghe nói đến.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 505



Mấy vị giáo sư nhìn hòm khám bệnh rồi lại nhìn nhau, thật sự cảm thấy mình bị trấn trụ.

Đây gọi là đi tát sắm gầu, đi câu sắm giỏ. Đầu tiên cái ống nghe xa hoa kia họ còn hơi khinh thường, nhưng tính thực dụng cực mạnh của cái hòm khám bệnh trước mặt thật sự khiến họ chấn động.

Mặc dù họ không rõ đây là kiểm tra này là kiểm tra gì, nhưng chắc chắn không phải loại kiểm tra máu bình thường, có lẽ thuộc một loại kiểm tra đặc biệt. Nếu không với kỹ thuật và thiết bị của Bệnh viện đa khoa, trên bệnh án có ghi lại nhiều báo cáo kiểm tra như vậy, trên căn bản không cần phải kiểm tra tạm thời thêm nữa.

Đương nhiên, trừ phi đối phương cố ý lấy le, nếu không khả năng này gần như rất nhỏ.

Các giáo sư chuyên gia này đột nhiên chú ý thấy nữ y sư luôn nở nụ cười mỉm trên môi của đối phương lúc này sắc mặt đột nhiên âm u. Trong lòng mấy vị giáo sư khẽ “tạch” một tiếng. Lẽ nào đối phương đã kiểm tra ra được gì?

- Thế nào?

Lâm y sư nhíu mày, lãnh đạm hỏi.

- Không thể xác nhận được nguyên nhân sốt...

Lúc này Trương y sư cũng khẽ cau mày, nhìn số liệu thể hiện trên màn hình tinh thể lỏng, thấy hơi bất ngờ.

Lâm y sư nghe Trương y sư nói vậy thì lông mày càng nhíu chặt, sau đó tự bước đến cạnh Tiểu Bảo, nhìn cơ thể đang mơ màng nằm trên giường bệnh. Sau khi ông đánh giá một lúc liền đưa tay lật người Tiểu Bảo, cẩn thận kiểm tra cơ thể Tiểu Bảo một lượt, rồi lại đưa tay đẩy những nếp nhăn chỗ khuỷu tay, khuỷu chân của Tiểu Bảo ra xem.

Sau khi ông xem cẩn thận một lượt thì lông mày càng nhíu chặt, giống như đang gặp phải vấn đề khó/

Sau khi ông thoáng trầm mặc, liền lắc lắc cơ thể Tiểu Bảo đang nằm trên giường. Lâm y sư nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bảo, sau đó đưa tay nhẹ nhàng đẩy vị trí lưng ngón trỏ tay trái của Tiểu Bảo.

Lúc này mấy vị giáo sư bên cạnh bắt đầu hai mắt nhìn nhau. Theo lý, vị Lâm y sư này là y sư cấp trên, y sư cấp dưới không kiểm tra ra, y sư cấp trên kiểm tra lại thì phải thực hiện một lần kiểm tra cơ thể nữa mới đúng. Làm gì có chuyện y sư cấp dưới đã kiểm tra cơ thể qua rồi thì mình không kiểm tra nữa, lẽ nào ông ta không lo y sư cấp dưới không phát hiện ra được một vài hiện tượng khác thường sao?

Hơn nữa dù y sư cấp trên chỉ làm bộ thì cũng phải làm... Sao hai người này hoàn toàn không để ý đến chuyện này vậy?

Trong lòng các vị giáo sư thầm nghĩ. Nhưng họ thật sự không biết trong lòng những y sư Thiên Y viện này kiêu ngạo và tự tin nhường nào. Người có tư cách trở thành thành viên chính thức của Thiên Y viện, vậy thì họ luôn đủ tin tưởng vào đồng nghiệp của mình. Nếu những kiểm tra cơ thể đơn giản nhất này cũng không làm được, vậy thì còn mặt mũi đâu mà lăn lộn tiếp nữa.

Hơn nữa Lâm y sư và Trương y sư cùng làm việc với nhau ở Bắc Kinh nhiều năm.

Họ rất hiểu tính khí của đối phương. Tính tình Trương y sư kỳ cẩn thận, mặc dù là Y sĩ nhị phẩm nhưng phương diện này so với Lâm y sư không hề thua kém chút nào, cho nên dĩ nhiên Lâm y sư rất yên tâm. Cộng thêm người của Thiên Y viện trước nay làm việc luôn yêu cầu hiệu suất và hiệu quả, căn bản sẽ không lãng phí thời gian vào những chuyện đơn giản như vậy.

Nếu đã có đồng nghiệp đáng tin cậy đưa ra phán đoán rồi vậy thì mình hoàn toàn không cần phải lãng phí thời gian vào việc này nữa.

Lâm y sư cẩn thận nhìn vân kinh mạch trên ngón trỏ của Tiểu Bảo, chân mày chíu chặt hơn nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Trương y sư, trầm giọng nói:

- Kim châm đâm huyệt...

- Kim châm đâm huyệt?

Trương y sư nghe Lâm y sư nói vậy thì hơi sửng sốt, trên mặt lộ tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng hồi phục tinh thần, mở hòm khám bệnh ra không chút chậm trễ sau đó lấy một ống tiêm đưa qua.

Hai người nhanh chóng nhẹ nhàng dùng bông khử trùng khử trùng một vài vị trí trên người Tiểu Bảo xong, Trương y sư ra tay nhanh như bay đâm bảy tám kim châm lên người Tiểu Bảo.

Mấy giáo sư bên cạnh thấy trên người Tiểu Bảo đột nhiên có thêm vài cây kim châm sáng loáng từ tứ chi đến ngực, rồi đến mặt thì trong mắt lộ vẻ kinh hãi, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Cuối cùng họ vẫn kìm được không nói gì. Đứa trẻ còn nhỏ như vậy sao có thể căm kim châm dài như vậy lên người? Đặc biệt là trong cơ thể có nhiều nội tạng quan trọng như vậy, lẽ nào không sợ làm chúng bị thương sao?

Có điều mấy vị giáo sư chuyên gia chỉ hơi trầm ngâm. Tình hình hiện tại tuy hơi khiến người ta căng thẳng, nhưng dường như hai người này cũng không phải kiểu những người hay làm bậy, cho nên mọi người quyết định không lên tiếng ngăn cản, quyết định cứ xem thử tình hình trước rồi tính sau.

Mặc dù trên mặt các vị giáo sư lóe lên chút căng thẳng, nhưng sắc mặt của hai vị y sư động thủ lúc này lại vô cùng nghiêm túc.

Sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau liền nhẹ nhàng gật đầu. Hai người chia nhau ra một trái một phải nhẹ nhàng búng lên đuôi mấy cây kim châm.

Mấy cây kim châm kia rung lên, toàn thân Tiểu Bảo cũng bắt đầu khẽ run rẩy, thậm chí ngay cả nắm tay vốn nắm chặt lúc này cũng bắt đầu nắm vào mở ra.

- Lâm y sư...

Phan Hiểu Hiểu đứng bên thấy vậy cũng hơi căng thẳng, nhìn Lâm y sư căng thẳng nói.

Lâm y sư khẽ khoát tay, ý bảo Phan Hiểu Hiểu đừng lo. Nhưng hai mắt của ông lại nhìn chằm chằm mấy cây kim châm, giống như sợ xảy ra sai sót.

Các giáo sư chuyên gia đứng bên lúc này nhìn thấy vẻ nghiêm trọng trên mặt hai người thì cũng học theo họ nhìn những cây kim châm đang không ngừng rung lên kia. Nhưng họ nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn thấy có gì khác thường.

Chỉ có hai vị y sư đứng đó nhìn bộ dạng của mấy cây kim châm, vẻ mặt càng lúc càng ngưng trọng...

Dần dần, tốc độ rung của mấy cây kim châm càng lúc càng chậm, bắt đầu muốn dừng lại. Lúc này sắc mặt hai vị y sư âm trầm, giống như sắp có chuyện gì không hay xảy ra vậy.

Phan Hiểu Hiểu và dì Dương đứng bên nhìn thấy vẻ mặt càng lúc càng âm trầm của hai vị y sư thì tim cũng bắt đầu thắt lại.

Hai vị y sư bị mọi người nhìn chằm chằm, lúc này dường như không hề chú ý đến ánh mắt vừa căng thẳng vừa sợ hãi của người khác. Hai người chỉ mang theo sắc mặt âm trầm nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu. Lâm y sư đưa tay nhẹ nhàng rút kim châm ở ngực Tôn Nghị ra.

Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, sau khi kim châm ở ngực Tiểu Bảo bị rút ra thì một tơ máu cũng chầm chậm chảy ra từ lỗ kim đó, hơn nữa cùng với những kim châm xung quanh chậm rãi rung lên, tơ máu kia càng lúc càng đậm, càng lúc càng lớn, cho dến khi lớn bằng hạt đậu xanh.

Hai vị y sư nhìn chằm chằm giọt máu lớn bằng hạt đậu xanh kia, đột nhiên, vẻ mặt âm trầm của hai người lập tức trở nên tái nhợt.

Những người còn lại lúc này trong lòng căng thẳng, sau đó cũng đều nhìn hạt máu kia. Lần này, cuối cùng họ đã nhận ra điều khác thường, vì giọt máu kia không phải đỏ sẫm bình thường mà dường như có một tầng màu xám nhạt.

Tầng màu xám nhạt này nếu không nhìn kỹ thì bình thường không thể nhận ra được. Nhưng sau khi họ nhìn chăm chú có thể nhìn thấy rõ trên bề mặt của giọt máu thực sự có một tầng màu xám đang không ngừng lưu động, khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái.

Chủ nhiệm Lý thấy tình hình kỳ quái như vậy lúc này rốt cục không kìm được nữa, đang định mở miệng hỏi thì vị Trương y sư kia dường như phát hiện ra ông muốn nói gì, đột nhiên phất tay với ông, ý bảo ông đừng lên tiếng. Còn vị Lâm y sư thì rút di động trong túi ra, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng nhanh chóng bấm một dãy số.

- Y sư cao cấp La Thiên Minh... chào ngài, tôi là Lâm Ngọc Tường, giờ tôi xin báo cáo với ngài, Bắc Kinh phát hiện ra một loại độc bệnh truyền nhiễm khác thường, tình hình cụ thể không rõ, tôi xin viện trao quyền đặc biệt...

- Đúng... là Tiểu Bảo... ban nãy vừa xác nhận, tôi và y sĩ Trương Ngọc Phượng sẽ nhanh chóng tiến hành phân tích tương ứng...

- Được... xác nhận trao quyền đặc biệt tạm thời, trong kỳ hạn hai tiếng đồng hồ, tôi sẽ nhanh chóng thông báo tình hình với mấy Ủy viên thường vụ đương cục, xin y sư La Thiên Minh nhanh xin phép Hội đồng viện, trao trao quyền đặc biệt chính thức và cử chi viện tương ứng!

- Được, tôi và y sĩ Trương Ngọc Phượng sẽ luôn đảm bảo thông tin thông suốt...

- Đã nhận được trao quyền đặc biệt tạm thời, khởi động cấp cứu khống chế...

Sau khi cúp máy, Lâm y sư vẻ mặt nghiêm túc nói với Trương y sư hai câu, sau đó xoay người đi về phía cửa sổ.

Lúc này Trương y sư lại nở nụ cười nhạt như ban đầu, bước đến trước cửa phòng bệnh, đóng cửa phòng bệnh lại. Sau đó chị ta xoay người đối diện với mấy vị giáo sư chuyên gia khoa nhi đang mang vẻ mặt kinh ngạc, trầm giọng nói:

- Các vị bác sĩ... hiện giờ tôi xin tuyên bố một thông báo...

- Xin mọi người giờ đừng đặt câu hỏi với tôi, yên lặng lắng nghe là được!

Trương y sư dùng ngữ khí không thể chất vấn trầm giọng nói với những người đang mang vẻ mặt kinh hãi:

- Một tiếng sau khoa nhi của Bệnh viện đa khoa ba quân chủng sẽ tiến hành cách ly toàn diện, thông báo chính thức sẽ được quản lý cấp cao của quý bệnh viện dùng hình thức chính thức thông báo cho mọi người trong vòng nửa tiếng. Trong một tiếng này, các phòng ban khống chế dịch bệnh sẽ chính thức thực hiện biện pháp cách ly.

- Còn chuyện cả viện có cách ly hay không, chúng tôi sẽ xem tình hình rồi công bố sau... Nhưng xin mọi người giờ hãy trở về vị trí của mình, chuẩn bị tốt để tiến hành cách ly. Nhưng không thể để tin tức này lộ ra ngoài, vì lộ ra ngoài... mọi người có lẽ hiểu rất rõ cách cách ly bệnh truyền nhiễm, cũng hiểu rõ hậu quả...

- Ở đây, tôi không nói nhiều... xin mọi người phối hợp. Nếu có ai phản đối, xin hãy ở đây chờ thông báo chính thức của quý bệnh viện...

Chủ nhiệm Lý dẫn đầu đám người thấy Trương y sư nói vậy thì kinh hãi há mồm, lại nghe giọng nói của Lâm y sư cách đó không xa truyền tới:

- Ủy viên Ngô Thực Tích, chào anh... Tôi là Lâm Ngọc Tường của Thiên Y viện. Theo lệnh trao quyền đặc biệt tạm thời, tôi muốn thông báo với anh cùng với Ủy ban thường vụ Bộ chính trị trung ương một tin...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 506



- Ủy viên Ngô Thực Tích?

Chủ nhiệm Lý nghe thấy cái tên này, ông vốn nhìn Trương y sư định lên tiếng, lúc này trong lòng khẽ run lên.

Nếu là người khác, có lẽ họ không biết là ai, nhưng nhưng Ủy viên Ngô Thực Tích là một trong bảy người đứng đầu, hơn nữa trong điện thoại Lâm y sư kia đã nói rõ ràng như vậy, nếu mà còn không biết đối phương đang nói chuyện với ai thì đúng là quá không có tầm nhìn.

Chủ nhiệm Lý vốn đang cười lạnh định châm chọc Trương y sư vài câu, lúc này cũng vội vàng dừng lại. Mặc kệ đối phương nói là thật hay giả, người đang nói chuyện với đối phương rốt cuộc có đúng là vị Ủy viên kia hay không, nhưng lúc này tốt nhất là đừng nói gì, cứ ngoan ngoãn nghe theo là được rồi. Dù sao đối phương cũng nói trong vòng nửa tiếng, mình cũng không thiếu gì nửa tiếng này.

Phan Hiểu Hiểu và Dương phu nhân đứng bên lúc này cũng nghe thấy rõ, sắc mặt trong nháy mắt liền trắng bệch. Vì lúc này dường như họ cũng đã xác định được, bệnh của Tiểu Bảo hình như rất nghiêm trọng.

Hai người nhìn Tiểu Bảo đang nằm trên giường bệnh, nước mắt lập tức ứa ra.

Giang Khương vừa mới nhận được điện thoại của La y sư, lúc này sắc mặt cũng cực kỳ âm trầm. Căn cứ theo tin tức của La y sư, hai vị y sĩ Bắc Kinh đã dùng cách Kim châm đâm huyệt để xác định trong cơ thể Tiểu Bảo có một loại mầm bệnh không rõ. Hơn nữa từ những hiện tượng phán đoán mầm bệnh này có tính truyền nhiễm tương đối cao. Có điều, chứng bệnh này truyền nhiễm qua không khí, hay qua máu hoặc qua cách nào khác thì tạm thời chưa phán đoán được.

Nhưng cho dù thế này, điều này cũng chứng tỏ tình hình Tiểu Bảo tương đối nghiêm trọng. Nó đã ở Bệnh viện đa khoa ba quân chủng hai ngày mà vẫn chưa thể nào hạ sốt. Từ đó có thể xác định những thứ thuốc hiện tại không có tác dụng khống chế mầm bệnh chưa rõ này.

Vừa nghĩ vậy, trong lòng Giang Khương liền nóng như lửa đốt, vừa thu dọn quần áo, vừa liên hệ với Ban hậu cần yêu cầu chuẩn bị xe đưa hắn ra sân bay.

Tuyên Tử Nguyệt đứng bên thấy sắc mặt âm trầm của Giang Khương liền biết e rằng bệnh của Tiểu Bảo lần này tương đối nghiêm trọng, trong lòng cô lập tức cũng căng thẳng theo.

Sau đó cô cũng vội vàng quay về phòng mình, thu dọn quần áo, chuẩn bị xuất phát cùng Giang Khương bất cứ lúc nào.

Có điều sau khi Giang Khương cúp máy, nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt cũng xách túi của cô bước ra khỏi phòng thì thoáng trầm ngâm một lúc, rồi nói với Tuyên Tử Nguyệt:

- Tử Nguyệt, lần này em đừng đi!

- Hả?

Tuyên Tử Nguyệt nghe Giang Khương nói vậy thì sửng sốt, nhìn Giang Khương không giống như đang nói đùa. Cô cắn môi kinh ngạc nói:

- Sao vậy?

- Đừng nghĩ lung tung.

Giang Khương nhìn gương mặt kinh ngạc lại có chút buồn bã của Tuyên Tử Nguyệt vội vàng giải thích:

- Bệnh của Tiểu Bảo lần này có thể liên quan đến một loại dịch bệnh chưa rõ, hơn nữa có khả năng truyền nhiễm rất lớn. Cho nên em cứ ở đây đi, có tin gì anh sẽ lập tức thông báo cho em!

Tuyên Tử Nguyệt nghe Giang Khương giải thích như vậy thì mới hơi yên lòng, nhưng cô vẫn lắc đầu nói:

- Không được. Tiểu Bảo bị bệnh, em nhất định phải đi!

- Nghe lời nào, lỡ như thật sự truyền nhiễm cao, em đến tiếp xúc ở cự ly gần sẽ rất nguy hiểm. Cứ ở đây đi, nếu bọn anh xác định không sao rồi anh sẽ gọi điện cho em để em đến thăm Tiểu Bảo!

Giang Khương nhìn vẻ kiên trì của Tuyên Tử Nguyệt liền bất đắc dĩ nói.

- Không được, em nhất định phải đi chung với anh. Em cùng anh đi thăm Tiểu Bảo!

Lần này Tuyên Tử Nguyệt vô cùng cố chấp, nhìn Giang Khương chu miệng lắc đầu nói.

Giang Khương nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt chu miệng, cau mày nhìn mình bất mãn thì thở dài. Hắn rất hiểu tính cách Tuyên Tử Nguyệt, nếu Tuyên Tử Nguyệt đã quyết định thì mình rất khó thuyết phục cô ấy.

Hắn đành phải gật đầu, nói:

- Được rồi, nếu em đã nhất định đi cùng vậy thì sau khi đến phải nghe theo sắp xếp, chờ anh xác nhận Tiểu Bảo không sao rồi em mới được vào thăm!

- Ừm, được!

Tuyên Tử Nguyệt chỉ cần Giang Khương đồng ý cho cô đi cùng nên nhanh chóng đồng ý, vội vàng gật đầu nói.

Bên hậu cần nhanh chóng sắp xếp xe, đưa Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt đến sân bay. Trên đường đến sân bay, Giang Khương nhận được điện thoại của La y sư.

- Giang Khương, lần này con đi nhất định phải chú ý an toàn. Mỗi lần phát hiện dịch bệnh mới trên căn bản đều sẽ gây nên một đại nạn lớn. Giờ Hội đồng viện sẽ lập tức mở cuộc họp khẩn cấp. Thầy nghĩ chỉ một tiếng sau, trong việc sẽ trao lệnh trao quyền đặc biệt cho Văn phòng đại diện ở Bắc Kinh. Sau khi bọn họ chính thức xác định tình hình mới cử một tiểu đội đến chi viện cho Bắc Kinh.

- Tình huống này, thầy cũng chẳng còn cách nào khác. Nếu thật sự cần chi viện, sẽ do y sư Tưởng Thế Can chuyên về lĩnh vực bệnh truyền nhiễm dẫn đội. Thầy sẽ đánh tiếng với ông ấy và cả bên phía Bắc Kinh, cố gắng cho con quyền hành sự cho tiện. Con phải thận trọng, biết chưa?

- Cảm ơn thầy, con biết rồi.

Giang Khương dĩ nhiên hiểu ý tứ lời dặn dò nghiêm túc của La y sư. Giới luật của Thiên Y viện nghiêm ngặt, đặc biệt là trong những sự kiện đặc biệt như thế này thì sẽ càng thêm nghiêm khắc. La y sư có thể lén đánh tiếng giúp mình là đã chiếu cố mình lắm rồi.

Nếu không tất cả mà làm theo quy định, một y sĩ tam phẩm như hắn đến đó cũng chỉ có thể là một chân chạy việc vặt, chuyện Tiểu Bảo, không đến phiên hắn làm chủ.

Giang Khương rất rõ quyền hạn của lệnh trao quyền đặc biệt này lớn nhường nào. Người phụ trách Văn phòng đại diện Bắc Kinh nhận được lệnh trao quyền đặc biệt sẽ

chính thức có quyền đại diện toàn diện cho Thiên Y viện trực tiếp kiến nghị lên các ban ngành tối cao nhất của Bộ chính trị.

Mà những kiến nghị của Thiên Y viện đối với các ban ngành tối cao nhất của Bộ chính trị trên phương diện này trên cơ bản gần như là được chấp hành triệt để 100%. Người phụ trách vĂn phòng tại Bắc Kinh sẽ chịu trách nhiệm thành lập gấp một vị trí Đội phó thường vụ lãnh đạo tiểu đội.

Còn về vị trí tổ trưởng, thông thường đều do một vị lãnh đạo nào đó của Bộ chính trị giữ chức, cũng có thể nói, một khi nhận được lệnh trao quyền đặc biệt, Văn phòng đại diện Bắc Kinh sẽ có quyền điều động hệ thống y tế toàn quốc, thậm chí là phối hợp với hệ thống cảnh sát vũ trang, khi cần thiết còn có thể phối hợp với phía quân đội.

Sau khi xác định được phạm vi, trong phạm vi này, tất cả các phòng ban và cả những tài nguyên tương ứng đều phải nghiêng về tiểu đội này. Chỉ cần đồng chí đội phó này hạ lệnh cách ly toàn bộ Bệnh viện đa khoa ba quân chủng, và cả trường mẫu giáo Tiểu Bảo học cũng cần phải cách ly, vậy thì các ban ngành dự phòng khống chế dịch bệnh có vũ trang sẽ phong tỏa những chỗ này với khí thế sét đánh.

Tất cả mọi người trước khi được cho phép sẽ không được xuất nhập, đồng thời cả thành phố sẽ tiến hành quản chế ở vài phương diện, thậm chí nếu cần có thể sẽ phong tỏa toàn thành phố.

Sau khi La y sư đánh tiếng xong, Giang Khương cũng có được ảnh hưởng từ năng lực của tiểu đội này.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 507



Máy bay đáp xuống sân bay Bắc Kinh. Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt bước xuống cầu thang, một chiếc xe mang biển số vũ trang đã dừng bên chân cầu thang, yên lặng chờ Giang Khương đến.

Một thượng úy vũ trang đứng trước xe nhận ra Giang Khương đang chậm rãi bước xuống cầu thang đang đứng trước thềm bậc thang liền cung kính nói với Giang Khương:

- Trung tá Giang Khương, tôi được lệnh đến đón ngài!

- Trung tá Giang Khương...

Giang Khương nhìn thượng úy mặt mũi tuấn lãng, toàn thân mặc quân phục thẳng tắp đang hành kính lễ với mình, mắt Giang Khương chớp chớp, một cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc dâng lên trong lòng.

Suýt chút nữa hắn quên mất mình còn có một thân phận trung tá.

- Chào anh!

Mặc dù sắc mặt Giang Khương hơi tối tăm vì bệnh tình của Tiểu Bảo nhưng hắn vẫn nở nụ cười gật đầu cảm ơn thượng úy này, vì hắn mặc thường phục nên cũng không tiện hồi lễ.

Xe nhanh chóng lái ra khỏi sân bay Bắc Kinh, sau đó chạy vào trong thành phố.

Giang Khương nhìn đồng hồ, trầm giọng hỏi:

- Xin hỏi, đang đưa tôi đến Bệnh viện đa khoa ba quân chủng sao?

- Đúng vậy... Hiện tại tòa nhà khoa nhi của bên Bệnh viện đa khoa ba quân chủng đã bị cách ly tạm thời... Có điều, tội nhận được lệnh của Bộ chỉ huy tạm thời đưa ngài sang bên đó!

Vị thượng úy trẻ tuổi vừa lưu loát xoay bánh lái, cho xe hòa vào dòng xe nhanh chóng đi về phía trước.

Giang Khương nghe nói đang đưa mình đến Bệnh viện đa khoa ba quân chủng thì mới hài lòng gật đầu. Hắn sợ các đồng chí già bên trên lại nhìn chằm chằm lấy mình, giờ hắn chẳng còn tâm trí đâu mà ứng phó với họ.

Chiếc xe mở còi cảnh sát nên chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã tới Bệnh viện đa khoa ba quân chủng, sau đó đưa Giang Khương đến thẳng tòa nhà khoa nhi.

Giang Khương nhìn tòa nhà khoa nhi vẫn như trước nhưng đã lạnh lẽo hơn một chút liền âm thầm gật đầu. Từ sau đợt “SARS” lần trước tàn phá, các ban ngày đều đã cẩn thận hơn. Ngay cả Thiên Y viện cũng tương đối cẩn thận về phương diện này.

Giang Khương vừa liếc mắt đã thấy tòa nhà lớn này đã được khống chế rất nghiêm mật. Ngay cả mấy trăm cánh cửa sổ cũng không có cánh nào mở. Nhưng trong mắt người khác chỉ e là không thể nhận ra điều gì quá khác thường.

Làm như vậy lợi ích lớn nhất là có thể tránh xảy ra khủng hoảng. Dù sao người Bắc Kinh cũng đã bị “SARS” lần trước dọa cho sợ đủ rồi. Đây gọi là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Trước khi chưa xác định được tính truyền nhiễm của mầm bệnh chưa biết này, làm như vậy là thỏa đáng nhất!

Vị thượng úy kia dừng xe trước tòa nhà, sau đó ở trong xe lấy một tờ giấy thông hành đưa cho cấp Giang Khương, sau đó cười nói:

- Trung tá, đây là giấy thông hành của ngài...

Giang Khương nhận rồi nhìn thoáng qua.

Sau đó hắn lại nhìn Tuyên Tử Nguyệt ngồi bên, nói:

- Chúng tôi có hai người!

- Hai người...

Vị thượng úy này hơi chần chừ một chút, sau đó lấy một tờ giấy thông hành phía trước đưa sang.

- Cảm ơn!

Giang Khương mỉm cười nói cảm ơn xong hai người mới bước xuống xe.

Giang Khương tiện tay đeo giấy thông hành lên cổ mới rồi mới dẫn Tuyên Tử Nguyệt đi về phía cửa.

Lúc họ đi đến cửa có mấy người mặc áo jacket liếc nhìn Giang Khương một cái, sau khi nhìn thấy hai tấm thẻ thông hành đeo trên cổ Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt thì mới tránh sang một bên.

Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt bước vào đại sảnh của tòa nhà liền có người từ bên trong bước ra đón.

- Xin chào... Chủ nhiệm Giang, chào mừng ngài quay về.

Giang Khương nghe thấy giọng nói của đối phương thì hơi sửng sốt. Hắn nhận ra người ra đón có lẽ là người của Bệnh viện đa khoa ba quân chủng. Có điều Giang Khương xác định hắn không quen đối phương.

- Ồ... Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Lê Binh Phó phòng của Phòng nghiệp vụ Bệnh viện đa khoa. Có lẽ là anh không biết tôi...

Người đàn ông trung niên đeo kính gọng đen này vừa gật đầu vừa cười nói với Giang Khương:

- Nào... bác sĩ Giang, mời qua bên này... Bộ chỉ huy tạm thời đang tạm thời ở bên này...

Giang Khương gật đầu, sau đó dẫn Tuyên Tử Nguyệt bước theo vị Phó phòng Lê này đi vào trong.

Trên đường đi Giang Khương thấy bên trong được giới bị rất nghiêm túc. Lúc này mới có thể nhận ra tất cả lối đi đều đã được phong tỏa. Trước cửa thang máy và các lối đi đều có cảnh sát vũ trang đầy đủ đứng đó.

Phó phòng Lê dẫn Giang Khương đi đến trước một phòng làm việc, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, sau đó mới đẩy cửa ra, mời Giang Khương đi vào.

Thấy Giang Khương bước vào, Tuyên Tử Nguyệt dĩ nhiên cũng đi vào theo.

Những người bên trong thấy Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt bước vào đều thoáng sửng sốt một chút, sau đó một người bên trong vội vàng đi đến, nói:

- Chủ nhiệm Giang, chào cậu... Chào mừng cậu trở về!

Nghe thấy lời này, lúc này mọi người bên trong mới nhìn Giang Khương, trong mắt lộ ra vẻ chợt hiểu, rất nhiều người trong lòng thầm nói: “Chả trách cảm thấy quen quen, hóa ra là vị này...”

Mặc dù tất cả mọi người đều biết Giang Khương là ai nhưng họ vẫn cảm thấy kỳ lạ vì Giang Khương đột nhiên chạy đến đây.

- Viện trưởng Lâm, chào ông... lâu lắm không gặp...

Giang Khương có ấn tượng rất sâu với vị Phó viện trưởng Lâm Kiến Quốc bước đến chào hỏi này, hắn lập tức cười bắt tay ông ta.

- Đúng rồi, Chủ nhiệm Giang đi đột ngột, chẳng thèm gặp mặt lấy một lần. Tất cả mọi người vẫn thường xuyên nhắc đến cậu. Đặc biệt là Chủ nhiệm Triệu bọn họ, lúc nào cũng nhắc, không biết khi nào cậu mới quay về!

Sau khi khách sáo hai câu, Phó viện trưởng Lâm liền giới thiệu mọi người với Giang Khương:

- Giang Khương... nào, để tôi giới thiệu với cậu... Vị này là Bộ trưởng Nghiêm của Bộ y tế...

- Bộ trưởng Nghiêm... Vị này là Giang Khương, là Phó chủ nhiệm Trung tâm chấn thương chỉnh hình của bệnh viện chúng tôi, còn là Phó chủ nhiệm Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh của Học viện quân y ba quân chủng...

Giang Khương nhìn người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng hơi ngẩng cằm lên, mang theo vẻ quan chức nhìn mình thì liền mỉm cười đưa tay ra, gật đầu nói:

- Bộ trưởng Nghiêm, chào ông!

- Ừ...

Bộ trưởng Nghiêm gật đầu, tiện tay bắt tay Giang Khương, chỉ ừ khẽ một tiếng rồi không để ý gì đến Giang Khương nữa. Có điều khi hai mắt dừng lại ở Tuyên Tử Nguyệt đứng sau lưng Giang Khương thì trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.

Giang Khương cũng không để ý lắm, giờ hắn đang sốt ruột muốn đi gặp Tiểu Bảo, nhưng có vẻ giờ bên này đã chính thức giới nghiêm. Hơn nữa cũng chưa có đồng nghiệp của Văn phòng đại diện Thiên Y viện trú tại Bắc Kinh, nên giờ chỉ có thể nhẫn nại chào hỏi mấy người này.

- Vị này là Chủ nhiệm Tiền Tiền Bảo Minh của Trng tâm khống chế dịch bệnh quốc gia... Vị này là giáo sư Lý của Trung tâm nghiên cứu dịch bệnh quốc gia... Vị này là...

Giang Khương nhẫn nại bắt tay từng người, mỉm cười gật đầu chào hỏi. Sau khi xong xuôi hắn mới thở hắt ra, sau đó nói với Viện trưởng Lâm bên cạnh:

- Viện trưởng Lâm... Tôi muốn đi xem thử bệnh nhân...

- Ờ... cái này...

Viện trưởng Lâm gật đầu, đang định nói, đột nhiên bên kia có một người trầm giọng nói:

- Giờ bệnh nhân đã được cách ly nghiêm ngặt... nghiêm cấm thăm hỏi...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 508



Giang Khương nghe nói không được thăm hỏi thì hơi sửng sốt. Hắn thật sự không ngờ lại có người nói chuyện với hắn như vậy. Có điều hắn phản ứng lại rất nhanh. Những người này không biết thân phận thật sự của hắn. Điều này cũng không có gì lạ---Mình có 200 bộ truyện chữ full dịch, ai cần bộ nào hoặc mua full list thì kb zalo 0901945059 nhé,30k 1 bộ 5 bộ 100k,, full list 400k ạ 1: đại quản gia là ma hoàng 2: hồng hoang quan hệ hộ 3: ta an tĩnh làm cẩu đạo 4:vô địch kiếm vực 5: trọng sinh trở thành mạnh nhất vũ trụ 6: công tử biệt tú 7: ta nguyên thần có thể ký thác thiên đạo 8:siêu cấp phản diện 9: vô địch siêu thúc tổ 10: đại phụng đã canh nhân 11: đệ nhất danh sách 12: đạo quân 13: quỷ bí chi chủ 14: ta không biết ta là cao nhân 15: côn lôn ma chủ 16: minh thiên hạ 17: vợ ta là thiên hạ giảng đường 18:mật mã tây tạng 19: ta bắt đầu sáng tạo thiên cơ lâu 20: vô địch thật tịch mịch 21: ta không mún nghịch thiên 22: nguyên lai ta là tu tiên đại lão 23: cổ chân nhân 24:ta có hệ thống auto tu luyện 25:lão nạp phải hoàn tục 26:siêu thần yêu nghiệt 27: thế giới hoàn mỹ 28:ta thành lập tổ chức sát thủ ở huyền huyễn 29: thái cổ thần vương 30: mục thần ký 31: we chát của ta thông tam giới 32: tuyệt đỉnh đan tôn 33: tiên lộ tranh phong 34: con thỏ này phải chết 35:vô địch kiếm vực 36: tàn bào 37:vạn cổ tối cường tông 38: chí tôn đặc công 39:cửu tinh thiên thần quyết 40:đại bát hầu 41: cửu tiêu 42: vạn tộc chi kiếp 43:đồ nhi vi sư ko xún núi 44: đầu bếp tại dị giới 45:hệ thống tu luyện toàn năng 46: huyền huyễn ta là thần thoại 47:lược thiên ký 48: ma thiên ký 49:ma kiếm lục 50: kh ủng bố sống lại 51:minh thiên hạ 1-2 52: ngũ hành thiên 53:nguyệt huyết thần toạ 54:như ý tiểu lang quân 55: siêu cấp phản diện 56:phong khí quan trường 57:ta chỉ mún an tĩnh chơi game 58:siêu cấp thiên phú 59:siêu phẩm vu sư 60:sử thượng đệ nhất tổ sư gia 61:ta là võ học gia 62:ta có thể là giả tiên 63:hàn môn kiêu sĩ 64: toàn cầu hung thú 65:toàn cầu cao võ 66:thần sủng tiến hoá 67:tạo hoá chi vương 68:thiên đồ đạo thư quán 68:thế giới sụp đổ 69: vạn tộc chi kiếp 70:tiên quốc đại đế 71:thôn thiên 72: tiên ma biến 74:tả đạo khuynh thiên 75:tu la ma đế.. Còn tiếpnnm.

Lâm Kiến Quốc đứng bên lúc này cũng sửng sốt, sau đó vội vàng cười nói:

- A... Bộ trưởng Nghiêm... Chủ nhiệm Giang... Bệnh nhân đó là con nuôi của Chủ nhiệm Giang... Hơn nữa...

- Con nuôi? Đừng nói là con nuôi, cho dù là con ruột cũng không được gặp...

Bộ trưởng Nghiêm ưỡn bụng, cau mày, bất mãn nhìn Lâm Kiến Quốc, trầm giọng nói:

- Viện trưởng Lâm... Lúc này không phải là lúc nể tình riêng, bệnh nhân này có tính truyền nhiễm cao, tuyệt đối không cho phép tùy ý đến gần!

Dứt lời, lão ta còn cau mày liếc mắt nhìn Giang Khương một cái, trầm giọng nói:

- Bác sĩ Giang, mặc dù anh là người của bệnh viện, nhưng không thể vi phạm nguyên tắc...

Lâm Kiến Quốc đứng bên thấy Bộ trưởng Nghiêm nói chuyện không nể mặt chút nào thì sắc mặt cũng hơi trầm xuống. Nhưng địa vị của Bộ trưởng Nghiêm này cao hơn ông, ông cũng không tiện phản bác. Ông đành cười khan nói:

- Bộ trưởng Nghiêm... Chủ nhiệm Giang đây là do y sư Trương Ngọc Phượng cho người cho người đón đến!

- Y sư Trương Ngọc Phượng...

Bộ trưởng Nghiêm nghe thấy cái tên này thì không kìm được cau mày. Vị nữ y sư này dường như có lai lịch khá lớn, cấp trên đã trực tiếp hạ lệnh muốn mình phải toàn lực phối hợp với những yêu cầu, nghiên cứ của Lâm y sư và cả vị Trương y sư này. Tuy mệnh lệnh chính thức chưa được đưa xuống, nhưng có lẽ vị Lâm y sư và Trương y sư đó rất nhanh sẽ trở thành người phụ trách chính của tiểu đội lãnh đạo lần này.

Bộ trưởng Nghiêm nhớ đến hai vị y sư đó, bên trên đã dặn đám người mình phải phối hợp, hoặc khi họ cần đám người mình làm gì chỉ cần trực tiếp gọi một cú điện thoại đến, giống như ra lệnh vậy, trong lòng lão liền cảm thấy khó chịu. Nói thế nào lão cũng là một Phó bộ trưởng, nhưng trong mắt hai người này chỉ như chân chạy việc vậy.

Bộ trưởng Nghiêm nhớ đến hai tiếng đồng hồ này bị sai tới sai lui thì trong lòng rất không vui, giờ nhìn Giang Khương cũng cảm thấy khó chịu lây.

Hai người kia thì không còn cách nào khác, bên trên đã đưa lệnh xuống rồi. Còn thằng nhãi trước mặt này hình như cũng chẳng coi mình ra gì. Còn tùy tiện dắt theo một cô gái xinh đẹp chạy vào đây làm cái gì chứ?

- Thế cũng không được... anh ta chỉ là... bác sĩ bên chấn thương. Đâu phải bác sĩ chuyên ngành bệnh truyền nhiễm... Tất cả đều phải theo quy định. Nếu không sẽ giống như dịch SARS năm đó, lại xảy ra điều gì ngoài ý muốn, trách nhiệm này chúng ta không ai gánh vác nổi đâu!

Bộ trưởng Nghiêm lạnh lùng liếc nhìn Giang Khương nói.

Lâm Kiến Quốc đứng bên vẻ mặt ngượng ngùng, lúc này ông vô cùng lúng túng. Vị y sư Trương Ngọc Phượng kia đã dặn dò mình cho người ra sân bay đón Giang Khương, nhưng không hề có dặn dò gì khác. Giờ Bộ trưởng Nghiêm nói vậy, ông cũng thật sự không tiện phản bác.

Lúc này sắc mặt Giang Khương cũng âm trầm. Hắn lòng nóng như lửa đốt chạy tới đây vì muốn được nhanh chóng gặp Tiểu Bảo. Hắn không ngờ tới đây rồi còn bị cản lại.

Có điều, hắn cũng lười nói chuyện với Bộ trưởng Nghiêm này, hắn nhìn Lâm Kiến Quốc hỏi:

- Viện trưởng Lâm... y sĩ Lâm Ngọc Tường và y sư Trương Ngọc Phượng đang ở đâu?

- A... Lúc này hai vị y sư đang ở Phòng thí nghiệm lầu hai, đang phân ly và phân tích bệnh dịch...

Lâm Kiến Quốc nghe Giang Khương nói vậy thì hơi sửng sốt, vội vàng đáp.

- Được... gọi điện thoại cho họ, bảo tôi tới rồi!

Giang Khương trầm giọng nói.

- A... được được... Chủ nhiệm Giang, cậu chờ một chút...

Thái độ của Lâm Kiến Quốc đối với Giang Khương khách khí hơn so với Bộ trưởng Nghiêm nhiều.

Ông tương đối hiểu rõ chuyện của Giang Khương. Bên Tổng cục hậu cần có thể trực tiếp treo cho hắn hai cái chức Phó chủ nhiệm, hơn nữa Giang Khương đi lâu như vậy, cấp trên cũng chưa hủy bỏ hai chức Phó chủ nhiệm này của Giang Khương.

Hơn nữa Giang Khương còn được nhận quân hàm kỹ thuật cùng với quân hàm chính thức cùng lúc. Từ đó có thể thấy bối cảnh Giang Khương sâu thé nào.

Lần này vị y sư Trương Ngọc Phượng kia còn đặc biệt dặn dò mình đi thông báo cho bên cảnh sát vũ trang cử người nhanh chóng ra sân bay đón Giang Khương, trông có vẻ quen biết Giang Khương chứ không phải đơn thuần chỉ vì Giang Khương là người nhà của Tiểu Bảo.

Lâm Kiến Quốc gọi điện, Bộ trưởng Nghiêm đứng bên nhìn Giang Khương, trong lòng cười lạnh. Lão dĩ nhiên biêt hai vị y sư lai lịch bất minh này khó tiếp xúc đến chừng nào. Thằng nhãi này còn ngang ngạnh muốn Lâm Kiến Quốc báo cho đối phương biết hắn đã đến. Thằng nhãi này mày nghĩ mày là ha? Hừ?

Bộ trưởng Nghiêm vừa nghĩ vừa nhìn Tuyên Tử Nguyệt đứng bên cạnh Giang Khương, trong lòng đắc ý nghĩ thầm: “Mấy cô gái nhỏ chưa gặp sự đời này phải để các cô ấy nhìn thấy uy phong của mình mới biết mấy thằng thanh niên trẻ trâu này chẳng có gì đáng tin cả!”

Có điều lão vừa liếc mắt nhìn qua thì phát hiện cô bé xinh đẹp này cũng đang nhìn mình với ánh mắt cổ quái. Trên mặt cô không hề có chút sợ hãi, mà chỉ có... trào phúng hoặc biểu cảm gì khác...

Vẻ mặt Bộ trưởng Nghiêm lập tức đen lại, thế này là có ý gì? Mình đường đường là một Phó bộ trưởng, từ trước đến giờ phụ nữ chỉ nhìn mình với ánh mắt kính sợ hoặc sùng bái, làm gì có như thế này?

Lúc này, trong lòng Bộ trưởng Nghiêm dâng lên một cơn giận vô cớ. Lão thầm cắn răng, chỉ cần Lâm Kiến Quốc gọi điện xong, mình lập tức sẽ đá thằng nhãi này ra ngoài.

- Ồ... À... Vâng, vâng...

Bên kia Lâm Kiến Quốc đã nói chuyện điện thoại xong, sau khi cúp máy ông liền xoay người lại, mỉm cười nói với Giang Khương trong ánh mắt tò mò của mọi người:

- Chủ nhiệm Giang... Lâm y sư mời cậu lên...

- Đi, tôi đưa cậu đi thay trang phục cáh ly...

Lâm Kiến Quốc mỉm cười nói trước khuôn mặt xanh đen của Bộ trưởng Nghiêm.

Tuyên Tử Nguyệt ở bên lúc này cũng kéo áo Giang Khương, nói:

- Giang Khương, em cũng muốn đi thăm Tiểu Bảo!

- Em đừng đi... Tạm thời tình hình chưa rõ, cũng không quá an toàn...

Giang Khương nhìn khuôn mặt mong chờ của Tuyên Tử Nguyệt, bất đắc dĩ nói.

- Không được... không được, anh có thể đi thì em cũng có thể đi... Em là dì của Tiểu Bảo... Em cũng muốn đi!

Tuyên Tử Nguyệt không chịu, kéo góc áo Giang Khương, vội vàng dậm chân lắc đầu nói, bộ dạng nũng nịu đáng yêu khiến trong mắt mọi người đều lóe lên tia kinh ngạc.

Giang Khương nhìn bộ dạng này của Tuyên Tử Nguyệt cũng bất đắc dĩ cười khổ. Cô bé này từ sau khi cùng mình chạy đến Thiên Y viện càng ngày càng bớt đi sự lạnh lùng trước đây nhưng lại tăng thêm nhiều nũng nịu. Mà điều này, mình thật sư chẳng cách nào nhẫn tâm từ chối được.

Hắn hơi trầm ngâm một lúc, liền gật đầu nói:

- Được... Vậy em đi cùng anh!

- Không được...

Bộ trưởng Nghiêm đứng bên vốn đã tức giận, giờ nghe Giang Khương nói vậy thì lập tức nhảy cẫng lên, trầm giọng nói:

- Cô ấy tuyệt đối không được đi, Giang Khương... anh cho rằng đây là chuyện trẻ con à? Trong hoàn cảnh cách ly nghiêm ngặt như vậy, sao có thể để người không phận sự vào trong!

Giang Khương thấy Bộ trưởng Nghiêm không có việc gì mà lại nhảy ra gây chuyện thì cuối cùng sắc mặt cũng trở nên lạnh lẽo. Thằng nhãi chết tiệt này, có chuyện hay không có chuyện cũng nhảy ra làm rối lên, một Phó bộ trưởng có gì mà ghê gớm chứ?

Bộ trưởng Nghiêm thấy vẻ mặt Giang Khương lạnh lẽo khó coi thì trong lòng hơi lạnh, nhưng lão lại lập tức ưỡn thẳng lưng. Lão là một Phó bộ trưởng, chẳng lẽ lại sợ thằng nhãi ranh trước mặt sao? Lão còn định tiếp tục khiển trách đối phương vài câu, có điều vừa mở miệng đã bị đối phương cắt ngang.

- Ông im miệng cho tôi... Ở đây không đến phiên ông lên tiếng!

Giang Khương vẻ mặt lạnh lẽo nói ra lời này, cả căn phòng trở nên im lặng, tất cả mọi người đều nhìn với vẻ mặt cổ quái. Tất cả mọi người ở đây đều thấy rõ, vị Phó bộ trưởng này đang gây chuyện với vị bác sĩ Giang trông có vẻ không có gì đáng sợ nhưng lại có bối cảnh ghê gớm này. Không ai muốn xen miệng vào, nếu không có đắc tội với ai thì cũng có vẻ cũng đều chẳng phải chuyện gì sáng suốt.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 509



- Tôi đã nói rồi, ở đây không tới phiên ông mở miệng...

Giang Khương lại quẳng ra câu này, im lặng nhìn chằm chằm Bộ trưởng Nghiêm, sau một lúc im lặng, hắn chậm rãi xoay người đi, gật đầu với Lâm Kiến Quốc.

Vẻ mặt Lâm Kiến Quốc hơi cổ quái mang theo chút tái xanh. Tuy Bộ trưởng Nghiêm chỉ là Phó bộ trưởng bộ y tế, nhưng cũng là một Phó bộ trưởng thường vụ trong tay nắm quyền lớn. Nếu không lão đã không thể được cử đến phụ trách chỉ huy và phối hợp công việc ở đây.

Nhưng rõ ràng, tuy Lâm Kiến Quốc để ý, nhưng Giang Khương không thèm để ý đến vị Phó bộ trưởng này.

Lâm Kiến Quốc nhìn Bộ trưởng Nghiêm bị Giang Khương quát, hình như vẫn chưa thể phản ứng lại, thậm chí trong mắt còn hơi lộ ra tia sợ hãi kỳ quái, không hề phản bác lại Giang Khương. Rồi Giang Khương lại nhìn mình chằm chằm, Lâm Kiến Quốc chỉ đành cười khan, rồi lại quay sang nhìn Bộ trưởng Nghiêm, thấy đối phương vẫn chưa có phản ứng gì, lúc này mới vội vàng gật đầu, xoay người dẫn Giang Khương đi ra ngoài.

Tuyên Tử Nguyệt không hề bất ngờ với cảnh tượng trước mặt. Từ lúc cô bắt đầu quen Giang Khương đã phát hiện trên người Giang Khương luôn có khí tức đặc biệt. Loại khí tức này vô cùng kỳ quái và có nhiều biến hóa. Khi hắn thật sự vui vẻ mỉm cười, luôn dễ dàng ảnh hưởng đến những người khác.

Khi hắn muốn giết người, trên người cũng mang theo một khí tức khiến người ta lạnh đến tận tim, đầy mùi máu tươi giống như cảm giác khi đối mặt với con sói hung dữ vậy.

Còn bây giờ, khi cảm xúc của hắn đang rất không tốt, rất bực bội, trên người cũng mang theo một cảm giác uy h**p khó có thể diễn tả thành lời, khiến người ta cảm thấy sợ hãi, không thể chống đỡ được.

Và đối tượng hắn tức giận, Bộ trưởng Nghiêm trước mặt giờ cũng đang trong trạng thái này.

So với sự bình tĩnh của Tuyên Tử Nguyệt, những người có mặt ở đây đều không thể bình tĩnh được.

Không nói đến vị Bộ trưởng Nghiêm giờ đã ở trong trạng thái sửng sờ, vị Chủ nhiệm Tiền Tiền Ngọc Minh của Trung tâm khống chế dịch bệnh quốc gia và vị giáo sư Bạch Lý của Trung tâm nghiên cứu dịch bệnh kia cũng đều trong trạng thái ngốc nghếch. Người dám ở đây, không chút nể tình quát Bộ trưởng Nghiêm không tới lượt lão mở miệng, thật sự quá...

Bọn họ cảm thấy mình không thể tìm được từ gì thích hợp để hình dung.

Mọi người nhìn người thanh niên trên người đang tràn ngập một cảm giác khiến người ta không thể nào chống đỡ được, trong lòng cảm thấy đối phương không biết là nghé mới sinh không sợ hổ, hay đơn giản là thanh niên ngông cuồng. Nhưng cho dù sau lưng cậu có bảy người đứng vị trí cao nhất đi chăng nữa cũng không dám đứng trước mặt mọi người nói với vị chỉ huy cao nhất trên danh nghĩa hiện tại chỗ này không đến phiên lão ta mở miệng.

Còn vị thượng tá cảnh sát vũ trang đứng bên cạnh kia lúc này đã trợn mắt há hốc mồm. Anh ta cũng được coi là một nửa nhân vật của quân đội, anh ta hiểu khá rõ Giang Khương, kể ra thì anh ta vẫn cao hơn trung tá Giang Khương này nửa cấp.

Nhưng ở đây anh ta cũng chỉ là một nhân vật nghe theo chỉ huy. Trung tá Giang Khương này lại dám trực tiếp khiển trách Phó Bộ trưởng Nghiêm như vậy, điều này này đã hoàn toàn lật đổ mọi nhận thức trong lòng anh ta.

Trong sự im lặng cổ quái, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm theo bóng dáng Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt biến mất ở ngoài cửa. Bộ trưởng Nghiêm thì vẫn đứng đó, chưa hồi thần lại. Đột nhiên, dường như có tiếng thở hổn hển giống như ai đó mới chui đầu từ dưới nước lên, mọi người mới bừng tỉnh, vẻ mặt hơi cổ quái nhìn về phía Bộ trưởng Nghiêm.

Vị Bộ trưởng Nghiêm này lúc đầu luôn ở đây vênh mặt hất hàm sai khiến, đối diện với lời khiển trách của một thanh niên, tuy khí thế của đối phương cũng hơi kinh người nhưng lại bị người ta dọa đến nỗi ngay cả mở miệng đáp trả cũng không dám, điều này thật sự là quá mất mặt.

Bộ trưởng Nghiêm dường như cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của mọi người đang nhìn nên cuối cùng cũng tỉnh khỏi áp lực kinh khủng của Giang Khương, lúc này sắc mặt lão đã hoàn toàn xanh mét. Lão thật sự nghĩ không ra, ban nãy vì sao mình lại lùi bước. Vì sao mình không dám nói gì, thậm chí ngay cả dũng khí đối kháng cũng không có.

Nên biết, đối phương chỉ là một thằng nhãi ranh. Vậy mà đối mặt với lời khiển trách của đối phương, mình chẳng dám nói một lời, thực sự là quá mất mặt.

- Hộc hộc...

Mọi người chỉ nghe thấy tiếng thở như trâu của Bộ trưởng Nghiêm, sắc mặt của lão đang từ xanh chuyển sang tím, rồi lại từ tím chuyển sang trắng...

Ngay sau đó Bộ trưởng Nghiêm sắc mặt vừa trắng vừa xanh giơ chân ra đạp một cái, hung hăng đạp bay chiếc ghế chính giữa ra xa hai ba mét.

- Thằng súc sinh... súc sinh... sao dám... sao dám...

Bộ trưởng Nghiêm nhìn chiếc ghế bay trên mặt đất khàn giọng nói. Lão nhìn thấy trước cửa đã không một bóng người. Nếu lúc này có người ở đây, chắc chắn lão sẽ bất chấp uy nghiêm của Phó bộ trưởng, nhấc chiếc ghế xông qua, đánh cho thằng nhãi ranh chết tiệt kia một ghế ngã xuống đất.

Nhưng giờ bên kia đã không một bóng người, còn bảo lão mạo hiểm xông lên khu vực cách ly lầu hai để đuổi giết đối phương thì lão không muốn. Lão lập tức nhìn chằm chằm những người xung quanh, nói như chém đinh chặt sắt:

- Tôi nhất định... tôi nhất định sẽ... sẽ bỏ tù thằng súc sinh đáng chết này... trong cuộc họp tiểu đội chỉ huy lát nữa....

- A... vâng vâng... thằng nhãi ngông cuồng như vậy, thật sự phải nghiêm trị, nghiêm trị...

Mọi người đồng loạt gật đầu, lắp bắp một hồi mới nôn ra được từ “ngông cuồng” để phụ họa Bộ trưởng Nghiêm đang tức giận này.

Bộ trưởng Nghiêm thấy mọi người đều thành kính nhìn mình, nghiêm túc gật đầu thì cơn tức trong lòng lúc này mới hơi vơi đi một chút.

Tuy lão hiểu rõ những người này đang phụ họa mình, đáy lòng e là đang cười thầm. Nhưng sống đôi khi phải biết tự lừa mình dối người.

Bộ trưởng Nghiêm thề, đợi cuộc họp chính thức lát nữa nhất định phải khiến thằng nhãi này chịu đủ trừng phạt. Mặc dù cấp trên không đưa ra mệnh lệnh chính thức, nhưng lão chắc chắn sẽ có một vị trí Tổ phó của tổ lãnh đạo. Đến lúc đó lão sẽ túm lấy chuyện đối phương tùy tiện đưa người vào khu vực cách ly để dạy cho đối phương một bài học khắc cốt ghi tâm.

Lão là một người trưởng thành không cần phải đối đầu với thằng nhãi ranh trẻ trâu như vậy. Lão chỉ cần dùng chút thủ đoạn nho nhỏ là có thể khiến đổi phương hiểu ra, đắc tội với mình đáng sợ chừng nào, đáng hối hận nhường nào. Đến lúc đó đối phương sẽ phải khóc rống lên, hối hận và tuyệt vọng.

Đương nhiên, Giang Khương đối tượng đang bị Bộ trưởng Nghiêm dốc sức nguyền rủa lúc này không hề có chút cảm giác hối hận nào. Hắn đang nói với Lâm Kiến Quốc:

- Viện trưởng Lâm... Cho tôi hai bộ trang phục bảo hộ kín hoàn toàn.

- Kín hoàn toàn...

Lâm Kiến Quốc hơi sửng sốt, sau đó cười khổ nói:

- Chủ nhiệm Giang... trong viện chúng ta không có thứ này, những trang bị có liên quan cấp trên vẫn chưa điều đến đủ...

- Trong viện không có?

Giang Khương cũng có chút sửng sốt, sau đó cau mày nói:

- Vậy nói với Lâm y sĩ một tiếng, nhờ ông ấy chuẩn bị giúp tôi hai bộ...

Lâm Kiến Quốc trừng mắt, dĩ nhiên ông biết mấy người Lâm y sư đưa đến, đều được trang bị trang phục bảo hộ kín hoàn toàn. Nhưng trang phục bảo hộ loại kín hoàn toàn đắt nhường nào ông hiểu rõ. Khi bốn người Lâm y sư mặc bốn bộ trên người, ông đã hơi đỏ mắt rồi.

Nhưng giờ Giang Khương lại bình tĩnh nói đối phương vẫn có đồ dự bị, điều này sao không khiến ông kinh ngạc được.

Ông lập tức liếc mắt nhìn Giang Khương, sau đó mới gật đầu nói:

- Được, để tôi liên lạc với Lâm y sư, không biết họ có mang theo đồ dự bị không?

- Phiền ông rồi, có lẽ là có!

Giang Khương cười gật đầu.

Lâm Kiến Quốc đi đến cầm điện thoại trên vách tường bên cạnh, sau đó bấm một dãy số, nói với bên trong hai câu. Lúc này trong lòng đã không còn kinh ngạc nữa, chỉ nói với Giang Khương:

- Được rồi, Chủ nhiệm Giang, họ sẽ nhanh chóng đưa hai bộ đến cho cậu!

- Cảm ơn...

Giang Khương không chút bất ngờ cảm ơn.

Rất nhanh, bên trong có hai bác sĩ mặc trang phục cách ly bình thường cầm hai cái rương ra.

Lâm Kiến Quốc nhìn thứ lấy ra trong hai cái rương trong mắt lóe lên tia hâm mộ. Ông hiểu rất rõ, trang phục bảo hộ kín hoàn toàn này ngoại trừ Trung tâm nghiên cứu bệnh dịch quốc gia có vài bộ, ngay cả bệnh viện cao cấp nhất trong nước như họ cũng không được trang bị.

Trong kho hàng, vì ảnh hưởng của SARS năm đó có lẽ cũng dự trữ một ít, nhưng trước khi chưa hoàn toàn xác định tính truyền nhiễm của loại bệnh mới trước mắt, cũng sẽ không bảo vệ quá kỹ như vậy, cùng lắm họ chỉ phát sáu bảy bộ đến, và nó đều đã nằm trên người đối phương rồi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back