Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 480



Lý phán quan nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua đột nhiên vô lực đặt mông ngồi trở lại trên chiếc ghế bành của mình. Lúc này lão đã hoàn toàn thất vọng rồi. Tên trước mặt mặc dù đứng ở đó hơi kỳ lạ nhưng rõ ràng dưới tác dụng của thuốc điên cuồng mà hắn giờ vẫn có thể bình tĩnh, điều đó chứng tỏ đối phương hoàn toàn hồi phục lại tinh thần dưới tác dụng của thuốc điên cuồng.

Lý phán quan vô lực quay đầu nhìn thoáng qua nút điều chỉnh lượng thuốc, sau khi xác định mình đã vặn hết nấc thì đành rơi vào tuyệt vọng.

Giờ chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa, thuốc nên dùng đều đã dùng rồi, xem ra lần này cho dù dùng thuốc điên cuồng cũng chẳng thể làm gì thằng nhãi này.

Lý phán quan nghĩ đến viên Vân Cực Đan đã sắp đến tay thì trong lòng vô cùng thất vọng. Vốn lão con hy vọng lần này Vân Cực Đan có thể giúp lão đột phá một chút, nhưng giờ xem ra đã mạo hiểm uổng công rồi.

Đương nhiên, thật ra Lý phán quan cũng thoáng thở phào nhẹ nhỏm, Giang Khương vô sự, như vậy dĩ nhiên cũng sẽ không xảy ra nguy hiểm gì.

Có điều, lão thấy Giang Khương an toàn vượt qua như vậy thì thật sự không cam lòng, rất không cam long.

Nhưng không cam lòng thì cũng chẳng còn cách nào khác, lão chỉ có thể im lặng chờ thời gian trôi qua. Không lâu sau nữa, thằng nhãi khiến lão vừa nhìn đã thấy khó chịu nhưng cũng chỉ đành bất lực này cuối cùng sẽ biến mất khỏi tầm mắt lão. Giờ lão chỉ hy vọng tên này mau mau biến mất chứ không còn muốn làm gì đối phương nữa. Lần này lão thật sự thấy rất mệt, chỉ sợ sau này cũng sẽ không còn thiết tha gì nữa.

Trong lúc Lý phán quan cuối cùng cũng quyết định buông tay thì mắt lão đột nhiên lóe lên, vì dường như lão đã nhìn thấy bóng người trên màn hình kia đột nhiên lắc một cái.

- Ồ?

Đồng chí Lý phán quan đã mệt mỏi không thiết tha gì nữa lập tức trợn tròn hai mắt nhìn lên màn hình. Rõ ràng bóng người kia đã có phản ứng khác thường. Lão liền ngồi bật dậy.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Ban nãy chẳng có chút phản ứng gì, sao giờ hình như thằng nhãi này lại có cảm giác rồi?

Lý phán quan nhìn chằm chằm màn hình, lúc này trong lòng cảm thấy hơi khó tin. Tuy rõ ràng là trong màn hình người kia đã có phản ứng nhưng Lý phán quan trải qua kinh nghiệm lần trước nên giờ không hề cảm thấy hưng phấn, chỉ nghĩ có phải thằng nhãi này lại chơi mình không?

Không có chuyện gì cũng giật giật vài cái, sau đó lập tức không có động tĩnh gì, rõ ràng là đang chơi anh mà.

Đương nhiên, bản thân Giang Khương là hiểu rõ nhất, lúc này hắn thật sự không chơi Lý phán quan. Vì trạng thái trống rỗng chỉ có thể duy trì bốn mươi lăm phút, sau đó sẽ bị hóa giải.

Mà một khi hắn thoát khỏi trạng thái trống rỗng rồi thì hắn liền cảm thấy một cơn nóng nảy đang dâng lên trong lòng.

- Hộc hộc hộc...

Giang Khương thở từng hơi mạnh đồng thời hai mắt lập tức bắt đầu đỏ lên.

Giang Khương vừa miễn cưỡng ổn định cảm xúc của mình, vừa bắt đầu làm thử vài động tác Ngũ Cầm Hí để áp chế sự nóng nảy trong lòng.

Có điều, trong tình huống nóng nảy này, động tác của Giang Khương càng lúc càng thiếu chính xác, thậm chí ngay cả Lý phán quan lúc này vốn đã hết hy vọng giờ cũng bắt đầu nghi hoặc.

Thằng nhãi này thật sự lại xảy ra vấn đề à?

Cùng với hơi thở nặng nề của Giang Khương, thuốc điên cuồng nồng nặc trong không khí bắt đầu đi vào phổi Giang Khương, sau đó thuận theo các mạch máu và dưỡng khí tiến vào động mạch phổi, sau đó đi thẳng đến tim, động mạch não...

Giang Khương muốn hít thở chậm rãi nhưng không làm được. Cảm giác nôn nóng trong lòng khiến hắn muốn cảm xúc hơi bình tĩnh lại cũng vô dụng.

Có điều vẫn may trong cơ thể vẫn còn chút sức đề kháng với loại thuốc điên cuồng này. Dưới tác dụng của sức đề kháng này, Giang Khương vẫn coi như có thể miễn cưỡng khống chế chính mình, miễn cưỡng kiên trì không để mình bị sức mạnh tương đối trong không gian nhỏ hẹp này ép cho suy sụp.

Lúc này Lý phán quan vừa mừng vừa lo, nhìn trong màn hình giám sát, lần này e là thằng nhãi này đã thật sự xảy ra vấn đề. Lẽ nào viên Vân Cực Đan của mình lần này lại có hy vọng rồi.

Lão lập tức nhìn đồng hồ trên màn hình, trong lòng mừng thầm, vẫn đủ... Hơn nữa lượng thuốc vẫn còn đủ, có thể duy trì đến phút cuối, xem ra trời không tuyệt đường người mà.

Lúc này, trong màn hình chỉ thấy động tác của bóng người kia càng lúc càng gấp gáp, nụ cười mỉm trên gương mặt Lý phán quan càng thêm đậm.

- A...

Trong miệng Giang Khương phát ra tiếng gầm thấp, hai mắt đỏ lên. Tuy cơ thể dần đã có sức đề kháng với loại thuốc điên cuồng này, nhưng chỉ một chút sức đề kháng này so với dược tính của một lượng thuốc lớn như vậy thì tác dụng tương đối có hạn.

Giang Khương bắt đầu cảm thấy trong lòng có một sự nóng nảy và có cảm giác muốn đập phá tất cả đang bắt đầu xâm lấn sự tỉnh táo của mình.

- Hộc hộc hộc...

Giang Khương miễn cưỡng áp chế tiết tấu hơi thở của mình, để mình thở chậm lại. Nếu muốn chống lại sự kích động nóng nảy này chỉ có cách hít thở chậm lại mới có thể làm được điều này. Nếu không hít thở chậm lại thì với tình hình trước mắt mình chắc chắn không thể chống đỡ được quá nửa tiếng nữa, tinh thần của mình sẽ hoàn toàn suy sụp. Tâm ý của Giang Khương dường như cảm nhận được quyết tâm của hắn, cỗ năng lượng trong cơ thể Giang Khương lúc này cũng bắt đầu chậm rãi vận chuyển, bắt đầu toát ra một hơi lạnh nhàn nhạt giúp cho Giang Khương miễn cưỡng khống chế tiết tấu hơi thở.

Giang Khương cảm nhận được hơi lạnh nhàn nhạt toát ra từ khí hải thì trong lòng khá vui vẻ, vội vàng mượn hơi lạnh này bắt đầu dốc sức khống chế tần suất hơi thở, cuối cùng đã giảm từ một phút hơn hai mươi lần xuống còn khoảng hơn mười lần.

Cùng với tần suất thở chậm lại, Giang Khương liền cảm nhận thấy cảm giác nôn nóng đang từng bước ăn mòn sự tỉnh táo của mình lúc này rõ ràng cũng trở nên chậm lại.

Sau khi Giang Khương cảm nhận được thay đổi này cuối cùng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhỏm. Động tác Ngũ Cầm Hí của hắn lúc này cũng dần trở nên trôi chảy hơn nhiều. Nếu cứ thế này, có lẽ mình có hy vọng kiên trì đến phút cuối cùng.

Cứ như thế, thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, dưới sự sốt ruột của Giang Khương và Lý phán quan, cuối cùng thời gian chỉ còn cách kỳ hạn mười ngày gần một tiếng nữa.

Lúc này, bên ngoài cửa Phòng sám hối đã bắt đầu có vài người dường như vô tình dừng bước ở đây. Những người này có một số chỉ đơn thuần là hiếu kỳ, có một số đặt cược, có một số thì quan tâm Giang Khương nên trong khoảng thời gian này họ đều không hẹn mà đến đây, đợi kết quả cuối cùng.

- A... Lỗ Tân, anh cũng đến à?

Một y sĩ khoảng ba lăm ba sáu tuổi mặc đồng phục màu trắng cười chào hỏi một vị khác.

Một y sĩ khác tuổi tác trông có vẻ tương đương nghe thấy tiếng chào hỏi này liền quay đầu lại nhìn, sau đó cười nói:

- Đúng vậy… sao? Lý Hiểu Dương, lần này anh cũng đặt cược à?

- Không... Tôi chỉ tò mò, nghe nói Phòng sám hối này tắt đèn, rồi đèn đỏ sáng, tỷ lệ cược của bên Lý Mạnh thay đi đổi lại, mà Giang Khương vẫn có thể chống đỡ đến giờ, cho nên tôi rất tò mò. Dù sao cũng rãnh rỗi không có việc gì nên tới xem thử...

Lý Hiểu Dương cười ha ha nói.

- Haha... Tôi có đặt cược một ít, có điều chủ yếu cũng chẳng khác gì anh, muốn xem thử vị Giang Khương nổi danh gần đây lần này bước ra rốt cuộc sẽ như thế nào... Nếu hắn vẫn có thể bước ra như bình thường, vậy thì Lỗ Tân tôi đời này thật sự chỉ bội phục mình hắn!

Vị y sĩ tên Lỗ Tân này trong mắt tràn đầy hưng phấn nói:

- Chuyện thế này rất hiếm gặp, sao không đích thân đi xem được chứ!

- Haha... giống nhau cả thôi, giống nhau thôi!

Lúc này Lý Hiểu Dương cũng cười nhìn một hai bóng người quen thuộc thỉnh thoảng đi đến, không ngừng mỉm cười gật đầu nói.

Lúc này Mã Tiểu Duệ cũng ra tới cửa, mặc dù cô không muốn Giang Khương xuất hiện với bộ dạng thất thố, nhưng sau khi nhận được tin từ chỗ Lý Mạnh, rốt cuộc cô cũng không kìm được. Ít nhất cô nghĩ, nếu Giang Khương thật sự xuất hiện biểu hiện khác thường, nếu bên trong không khống chế Giang Khương, vậy mình sẽ ra tay trước đánh bất tỉnh Giang Khương rồi tính sau, không thể để hắn mất mặt trước mặt bao nhiêu người như vậy.

Chỉ có Tuyên Tử Nguyệt lúc này đang ở cạnh Vương Mịch, trong lòng sốt ruột ngồi chờ trong phòng xuất phát từ lòng quan tâm, Vương Mịch không dẫn Tuyên Tử Nguyệt đến Phòng sám hối vào lúc này. Vì cô hiểu rất rõ, khi Giang Khương ra ngoài rốt cuộc sẽ có tình trạng gì còn chưa biết. Để tránh Tuyên Tử Nguyệt nhìn thấy điều gì khác thường mà không chấp nhận được, Vương Mịch quyết định cứ chờ ở đây thì hơn.

Nếu Giang Khương không có việc gì, dĩ nhiên tất cả đều tốt, nếu có chuyện, vậy thì đợi tình trạng của Giang Khương bình ổn lại rồi trở về là lựa chọn tốt nhất.

Hai mắt Giang Khương càng lúc càng đỏ, mặc dù hắn đang miễn cưỡng áp chế và kiên trì thành công đến giờ, nhưng lúc này cũng đã đến cực hạn. Ý thức của hắn bắt đầu hơi mơ hồ, nhưng có điều chấp niệm trong lòng khiến hắn khống chế được phản ứng của mình, không để thần trí của mình hoàn toàn bị hủy diệt, sau đó tinh thần bị sụp đổ.

- Nhanh lên một chút... Nhanh lên một chút...

Lý phán quan nhìn bóng người đi lại khó khăn đang làm từng động tác Ngũ Cầm Hí trong Phòng sám hối, lúc này cũng nghiến chặt răng, miệng lầm bầm nói. Thời gian thật sự đã không còn nhiều nữa.

Dường như đúng như những gì Lý phán quan đang làm bầm. Không khí trong Phòng sám hối nhỏ hẹp lúc này đang dần xuất hiện vài thay đổi khác thường. Không khí vốn gần như trong suốt bắt đầu lờ mờ xuất hiện một ít bụi màu vàng nhạt...

Giang Khương cũng không hề biết rõ điều này. Hơi thở của hắn vẫn gấp gáp hít những hạt bụi nhỏ này vào phổi. Ý thức đã mơ hồ của hắn lại đột nhiên lóe lên dòng cảnh báo:
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 481



- A, thành công rồi.

Nhìn biểu hiện c*̉a Giang Khương qua màn hình, ngồi trong phòng làm việc, Lý phán quan không kìm được mà có cảm giác hưng phấn.

- Vân Cực Đan, Vân Cực Đan. Xem ra mình có hy vọng đột phá rồi.

Lý phán quan thì thào.

- Ừ, còn nửa giờ nữa, nào, hãy để cho tôi thưởng thức một chút. Áp chế lâu như vậy, xem cậu có thể điên đến trình độ nào.

Đại c*̣c đã định, xem như đã hoàn toàn yên tâm, tâm trạng cực kỳ sung sướng, Lý phán quan bắt đầu nâng chung trà lên, nhàn nhã tựa lưng vào ghế, nhìn vào màn hình giám sát, yên tâm chờ đợi hết thảy.

Mỗi lần nhìn thấy người nào dưới sự khống chế c*̉a mình mà mất đi bản tính, trong lòng c*̉a ông lại khoan khoái vô c*̀ng.

Bịch. Đầu vòi nước bị Giang Khương đánh cho một quyền nát vụn. Một cột nước vọt mạnh lên, sau đó rơi trúng mặt và người c*̉a hắn.

Nhưng khi những giọt nước rơi xuống mặt, Giang Khương có chút sửng sốt, sau đó trong đầu c*̉a hắn xuất hiện một hình ảnh khác thường.

Nước không hề lạnh, chỉ có sự ấm áp, lại còn có mùi quen thuộc.

- Máu.

Giang Khương lau mặt, sau đó nhìn lòng bàn tay c*̉a mình, thì thào trong miệng.

- Đội trưởng...Cơ Đầu...Tích Nghiêm...

Hai mắt Giang Khương mở to nhìn vách tường trước mặt, giống như nhìn thấy những khuôn mặt khác nhau, bên tai c*̃ng vang lên rất nhiều âm thanh.

- Chạy đi, chạy đi mau.

- Cơ Đầu, Cơ Đầu...

Giang Khương lau máu trên mặt, kéo Cơ Đầu rất nhanh chạy về phía trước.

- Đội trưởng, Cơ Đầu không ổn rồi.

Nhìn nửa thân người đã nát vụn c*̉a Cơ Đầu, Giang Khương gầm lên với đội trưởng.

Nhưng không ai đáp lại hắn, chỉ có tiếng súng và lựu đạn vang lên. Mọi người chỉ nhìn thoáng qua bên này, sau đó cố gắng ức chế sự bi thống trong lòng, tiếp tục tấn công về phía trước.

Tiếng súng AK47 không ngừng vang lên bên tai, c*̀ng tiếng quát tháo quen thuộc:

- Đi, Giang Khương, đi đi.

- Không.

- Đội trưởng, hãy mang Giang Khương đi đi, để tôi cản phía sau cho.

Thanh âm c*̉a Tích Nghiêm giống như vang lên bên tai.

Giang Khương đang giãy dụa bị đội trưởng kéo dài trên mặt đất, sau đó được nâng lên vai, nhanh chóng thối lui.

- Không, không.

Giang Khương kêu thật to, giống như trong bóng tối đang có rất nhiều kẻ địch hiện diện, phẫn nộ huy quyền đấm loạn chung quanh.

Phòng sám hối trong nháy mắt bị Giang Khương đấm cho nát vụn.

Thấy Giang Khương điên cuồng như vậy, Lý phán quan lại càng cười đến sung sướng.

Quả thật, mấy ngày nay ông ta giống như bị áp lực. Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, hỏi sao ông ta lại không vui, không hưng phấn cơ chứ?

Bịch bịch bịch! Các món đồ trong phòng đều bị đánh nát, thậm chí ngay cả vách tường c*̃ng bị Giang Khương đấm cho vài quyền.

Giang Khương thở hổn hển, ánh mắt đỏ bừng, hoàn toàn bị ảo giác trong đầu làm cho mê loạn.

Hình xăm trên vai trái bắt đầu lóe lên, một tin tức hiện lên trong đầu:

- Cảnh cáo, cánh cáo, đã bị dược vật ảnh hưởng. Trí nhớ c*̉a chủ thể bị vây trong trạng thái hỗn loạn, mất kiểm soát, tiến hành điều chỉnh khẩn cấp.

Nhưng Giang Khương một chút c*̃ng không có cảm giác với tin tức này. Trong đầu hắn, hay có thể nói là tự sâu trong đáy lòng c*̉a hắn chưa từng quên cảnh tượng trước đây.

Nó làm cho hắn tiếc nuối c*̀ng hối hận.

Giang Khương phẫn nộ đánh xuống những gì chắn ngang tầm mắt c*̉a hắn.

Rất nhanh, hắn đánh tới cửa phòng sám hối.

Cánh cửa sắt bị Giang Khương oanh kích, phát ra thanh âm nặng nề, sau đó bắt đầu lung lay. Giang Khương cảm giác cánh cửa sắt này vẫn cứng đầu, mắt lại càng đỏ hơn, thậm chí còn hét to một tiếng.

- Trạng thái c*̉a chủ thể trở nên kích động, thiên phú Tập sát khởi động, tiến vào trạng thái thị huyết.

Tin tức hiện lên, công kích c*̉a Giang Khương lại càng mãnh liệt.

Rầm rầm rầm.

Nhìn hình ảnh trên màn hình, còn có ngọn đèn màu đỏ nhấp nháy và tiếng chuông cảnh báo vang lên, Lý phán quan sửng sốt, rất nhanh ấn một cái nút.

Cái nút này có tác dụng phóng ra một loại thuốc giúp con người trấn tĩnh, phòng ngừa tinh thần con người sau khi mất khống chế sẽ bị thương tổn quá lớn.

Nhưng Lý phán quan c*̃ng biết rõ, dưới tác dụng c*̉a thuốc làm tinh thần mất khống chế, thuốc giúp trấn tĩnh lại chỉ sợ rất khó có tác dụng trong thời gian ngắn, liền cắn răng vội vàng chạy ra bên ngoài.

Bên ngoài phòng làm việc đang có bốn thuộc hạ, sau khi nghe được tiếng còi cảnh báo liền chạy đến.

- Nhanh lên, chúng ta phải chế trụ tên tiểu tử đó trước khi hắn lao ra khỏi phòng.

Sắc mặt Lý phán quan không được tốt lắm. Ông không ngờ Giang Khương lại điên lên, tạo thành một hậu quả như vậy, ngay cả cánh cửa sắt c*̃ng không đỡ nổi.

Nếu Giang Khương đã tiến vào trạng thái như thế, ông là người phụ trách phòng sám hối, nhất định phải trước khi đối phương lao ra khỏi phạm vi quản chế mà khống chế đối phương lại.

Nếu không, với lực phá hoại c*̉a Giang Khương, hắn điên cuồng nhảy vào khu nghiên cứu hoặc khu chữa bệnh, vậy thì phiền phức lớn rồi. Và ông sẽ phải chịu trách nhiệm toàn bộ.

Lý phán quan dẫn bốn thuộc hạ, khó khăn lắm mới chạy được đến nơi, liền nghe rầm một tiếng, trong lòng liền căng lên, biết được tấm cửa sắt đã bị Giang Khương phá hủy rồi.

- Nhất định phải chế trụ hắn lại.

Lý phán quan không dám chần chừ, dẫn bốn thuộc hạ vọt vào bên trong. Lúc này, Lý phán quan có chút đổ mồ hôi hột. Biết vậy đã không dùng liều quá lớn rồi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 482



- A!

Nhìn hai thuộc hạ ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu, sắc mặt Lý phán quan vô c*̀ng khó coi.

Hai thuộc hạ, một người Địa giai tầng một, một người Địa giai tầng hai, mặc dù không mạnh bằng, nhưng c*̃ng chỉ yếu hơn một chút.

Nhưng lúc này, vừa mới vọt vào đã bị đối phương đánh bay ra ngoài. Rốt cuộc là Giang Khương có bao nhiêu lợi hại?

Mặc dù đã sớm nghe nói Giang Khương xông qua được Trường Đao trận c*̉a Tề gia, thậm chí còn giết rất nhiều cao thủ c*̉a Tề gia, nhưng Lý phán quan lại không tin. Dù sao ông tu luyện mười năm mới đến được Địa giai đỉnh phong, còn Giang Khương mới 25 tuổi, làm sao đạt đến trình độ đó được? Ông vốn cho rằng cao thủ Tề gia kiêng kỵ Thiên Y Viện nên không dám xuất ra toàn lực, vì thế mới khiến cho hắn kiêu ngạo như thế.

Nhưng bây giờ, Lý phán quan không dám nghi ngờ nhiều. Bốn thuộc hạ vọt vào, bị thương mất hai người. Thực lực này còn bàn cãi nữa sao?

Lúc này, một thân ảnh từ thông đạo vọt ra, mang theo hàn ý dày đặc. Hai cao thủ đằng sau Lý phán quan kêu lên một tiếng, đuổi sát đằng sau.

- Mẹ kiếp.

Nhìn thân ảnh người nọ, Lý phán quan không dám chậm trễ, toàn lực đánh một quyền về phía người kia.

Đối phương phản ứng cực nhanh, không chút né tránh, một quyền đối lại, hoàn toàn không để một quyền c*̉a Lý phán quan vào mắt.

Nhìn phản ứng c*̉a đối phương, sắc mặt Lý phán quan lạnh lại. Giang Khương có lợi hại, nhưng chung quy vẫn chưa đạt đến Thiên giai. Nếu liều mạng, Địa giai đỉnh phong như ông còn sợ sao? Lập tức cắn răng, một quyền đánh tới.

Ầm.

Quyền c*̉a hai người va vào nhau, tạo thành một cơn gió mãnh liệt, khiến cho hai cao thủ đang vọt đến bên cạnh Giang Khương phải mở to mắt nhìn.

Cảm nhận được lực phản chấn rất mạnh từ cánh tay truyền lên, chấn động cả người, Lý phán quan cuống quýt lui về phía sau, sắc mặt đại biến. Đã rất lâu rồi ông chưa đụng phải một đối thủ mạnh đến như vậy. Với thực lực Địa giai đỉnh phong như ông, nhưng lại bị một quyền c*̉a Giang Khương đẩy lui, quả thật rất đáng sợ.

Lý phán quan không dám tin nhìn đối phương, nhưng khi nhìn thấy đối phương c*̃ng bị đánh lui ba bốn bước, trong lòng mới thoáng yên ổn lại.

Nhưng đối phương chỉ lui vài bước, sau đó lại phát ra tiếng gầm nhẹ khiến người ta lạnh cả ruột gan.

Tiếp tục vọt đến, trong lòng Lý phán quan run lên. Tiểu tử này đáng sợ quá. Xem ra dưới tác dụng kích thích c*̉a thuốc, hắn đã thật sự nổi điên.

Với khí thế như vậy, khi đối chiến, hắn sẽ chiếm thế thượng phong.

Trước trạng thái điên cuồng c*̉a Giang Khương, Lý phán quan còn chưa chiến, khí thế đã yếu đi vài phần. Thấy Giang Khương đánh tới một quyền, Lý phán quan liền cắn răng tung ra một quyền nghênh đón.

Ầm.

Khí thế đã yếu đi vài phần, Lý phán quan bị Giang Khương chấn lui năm sáu bước, nhưng khi hai chân vừa mới đứng vững, Giang Khương lại hét lên một tiếng, tiếp tục đánh tới một quyền, xu thế hung hãn trước đây chưa từng có.

Lúc này, Lý phán quan đã kinh hãi trong lòng, miễn cưỡng đối chưởng với Giang Khương một cái, cảm giác cổ tay đau không chịu nổi, không khỏi kêu lên một tiếng với hai thuộc hạ:

- Các người chết hết rồi sao? Còn chưa xông lên?

Lập tức thối lui, sau đó nhấn một cái nút trên cái đồng hồ đeo trên tay.

Đây là một loại thiết bị gọi đi. Phòng sám hối nằm ngay bên trong Thiên Y Viện, hơn nữa ngày thường cũng rất ít chuyện xảy ra. Cho nên chỉ có bốn người quản lý mà thôi. Lúc này Lý phán quan ấn thiết bị cầu xin trợ giúp, trực tiếp hướng ra bên ngoài cầu cứu.

Người phụ trách trực ban của Thiên Y Viện nghe tiếng còi cảnh báo vang lên chói tai, liền giật mình, vội bật dậy nhìn vào màn hình lớn.

Nên biết rằng, tiếng còi cảnh báo đó, ngoại trừ diễn tập hàng năm thì chưa từng nghe thấy qua. Chẳng lẽ là diễn tập khẩn cấp?

Người đó đưa mắt nhìn kỹ, liền nhìn thấy nơi phát ra cảnh báo không phải là bên ngoài Thiên Y Viện mà là đến từ phòng sám hối.

- Cái này…

Người phụ trách có chút sửng sốt, cho dù là diễn tập khẩn cấp, hẳn phải diễn ra ở bên ngoài chứ? Tại sao lại thực hiện ở phòng sám hối?

Mặc dù kinh nghi, nhưng mặc kệ thế nào, tiếng còi cảnh báo đã vang lên rồi, người phụ trách không dám chần chừ, lập tức ấn một cái nút, sau đó nói vào micro:

- Đội một đến trợ giúp trước.

Sau khi ra lệnh xong, người này ngẩng đầu lên nhìn màn hình lớn trên vách tường, sau đó nhấn nút di chuyển camera giám sát đến vị trí xảy ra sự việc.

- Ơ?

Sau khi nhìn thấy rõ sự việc, gương mặt người phụ trách hiện lên sự cổ quái.

Lý phán quan đang dẫn hai thuộc hạ, dùng chiến thuật trì hoãn, vây quanh một người thanh niên có gương mặt quen thuộc đang điên loạn. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, người phụ trách có chút phì cười. Chuyện như thế lại xảy ra ở viện của Lý phán quan, đúng là lần đầu tiên gặp phải.

Một số người đứng bên ngoài phòng sám hối, đang nhàn nhã trò chuyện, chuẩn bị chờ đến sau mười phút sẽ xem tình huống của Giang Khương như thế nào, lúc này cũng nghe được tiếng quát từ trong khu vực phòng sám hối vọng ra, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, có chút không hiểu rốt cuộc bên trong đã phát sinh chuyện gì. Chẳng lẽ đám người phòng sám hối nhàn rỗi đến mức luyện võ với nhau?

Nhưng thanh âm này dường như không giống.

Trong lúc mọi người đang nghi hoặc, bên trong lại truyền đến tiếng hét thảm, mọi người lại càng nghi hoặc hơn.

Một thuộc hạ của Lý phán quan nhất thời không phòng bị, bị một quyền của Giang Khương đánh trúng ngực, phun ra một ngụm máu văng ra ngoài. Lúc này chỉ còn lại Lý phán quan và một thuộc hạ khác.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao thanh âm này không phải giống như đang luyện võ với nhau?

Mọi người cứ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhưng không ai có dũng khí lướt qua bức tường đó.

Đây là nơi tiến hành xử phạt của Thiên Y Viện, cho dù là thành viên chính thức của Thiên Y Viện cũng không dám tự tiện chọc giận Lý phán quan. Cho nên mọi người cứ nhìn nhau mà không ai dám tiến vào tìm hiểu.

- Chết.

Lúc này, trong viện truyền đến tiếng rống giận khiến cho người ta phải lạnh mình. Sau đó lại một tiếng hét thảm. Khi đó mọi người mới phát hiện sự việc có chút không ổn.

Những người vây xem đang định leo lên tường nhìn xem, đột nhiên nghe được tiếng gió từ phía sau truyền đến. Mọi người quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy bốn người mặc chế phục màu đen, ngực đeo huy hiệu bảo vệ màu đỏ của Thiên Y Viện, từ trên mặt đất bắn lên, hai bước đạp lên bức tường rơi vào bên trong.

- Thành viên của tổ cảnh giới.

Nhìn thân ảnh chỉ xuất hiện trong những buổi diễn tập hàng năm, mọi người đều cả kinh. Bọn họ biết được bốn người này đại diện cho điều gì. Đây là hệ thống cảnh giới hộ vệ tầng một của Thiên Y Viện. Một khi có người xâm lấn hoặc trong viện xuất hiện tình huống dị thường, ngoại trừ nhân viên trực cảnh giới thì đây là tổ trợ giúp đầu tiên nhất.

- Có người nào dám xâm nhập vào bên trong sao?

Sắc mặt đám y sĩ đều thay đổi, theo sát chạy vào trong viện.

Có người có dũng khí xâm nhập vào viện, hơn nữa còn là phòng sám hối, đúng là ăn gan báo mà.

Lúc này, Mã Tiểu Duệ là người chạy đầu tiên, một chân đạp lên bức tường, lướt qua rồi rơi xuống bên trong.

Sau khi rơi xuống đất, nhìn thấy rõ tình huống, sắc mặt liền biến đổi, kêu to lên:

- Giang Khương.

Các y sĩ còn chưa đến nơi, nghe được tiếng kinh hô của Mã Tiểu Duệ, gương mặt liền hiện lên thần sắc quái dị. Chuyện này có liên quan đến Giang Khương sao?

Hai mắt Giang Khương đỏ bừng, một quyền đánh vào ngực Lý phán quan. Sau khi nhìn Lý phán quan bay ngược ra ngoài hai ba thước, lúc này mới ngửa đầu hét lớn một tiếng.

Tiếng kêu thê lương khiến lòng người phát lạnh.

Bốn thành viên cảnh giới đến trợ giúp, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, liền có chút kinh nghi. Bởi vì trước mặt chàng thanh niên râu ria xồm xoàm kia là huy hiệu y sĩ tam phẩm.

Nhìn kỹ lại, bốn vị cao thủ của Thiên Y Viện cũng nhận ra chàng thanh niên này là ai. Đây là người có thể nói là nổi nhất ở Thiên Y Viện gần đây, nghe nói là rất được các Thiên y sư coi trọng, tiền đồ sáng lạn, y sĩ trẻ tuổi nhất, y sĩ Giang Khương.

Nếu không phải kẻ địch xâm lấn, cao thủ ngoại viện cũng không dám tùy tiện ra tay, chỉ vội vàng tiến lên, đỡ lấy Lý phán quan, ý định hỏi thăm tình huống trước.

- Tại sao? Tại sao?

Một tiếng rống thê lương vang lên.

Đứng trong sân, một thân sát ý, hai mắt đỏ bừng, Giang Khương phẫn nộ ngửa đầu hét to.

- Tại sao? Đội trưởng, tại sao?

- Vì quốc gia, vì lệnh của một người, chúng ta bôn ba ngàn dặm, truy tìm chém giết nhiều năm như thế, chết nhiều huynh đệ như thế. Nhưng khi mang được đồ vật về, kết quả lại như thế này?

- Tại sao?

- Tất cả mọi người đều tưởng rằng có thể trở về nhà, nhưng tại sao cuối cùng lại thành như vậy?

- Cơ Đầu, Tích Nghiêm ca, Đại Hùng đã chết, mà chết trong tay người nhà.

- Tại sao? Tại sao?

Giang Khương ngửa đầu thét lớn, nước mắt màu đỏ chậm rãi chảy xuống gương mặt.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 483



Nghe tiếng rống thê lương của Giang Khương, còn có huyết lệ nơi khóe mắt, tất cả mọi người đều rúng động. Nhớ đến lời Giang Khương vừa nói, mọi người không ngờ chàng thanh niên thoạt nhìn ngày thường rất ôn hòa lại có một đoạn quá khứ như vậy.

Mặc dù nghe qua có chút làm cho người ta không dám tin, nhưng nhìn biểu hiện của Giang Khương, không người nào là không tin. Khó trách Giang Khương lại dám dẫn bốn cao thủ ngoại viện tiến vào Tề gia làm ra chuyện kinh người như thế.

Sau khi nghe Giang Khương nói, bất luận là người định hắn thắng hay thua, đều không nhịn được mà thầm khen một câu:

- Quả thật là một trang nam nhi.

Thậm chí có không ít người, ví dụ như Mã Tiểu Duệ, lúc này đã vì chuyện quá khứ của Giang Khương làm cho bi phẫn không thôi.

- Tiểu tử này điên rồi, điên rồi, mau chế trụ hắn lại.

Lý phán quan hoảng hốt rống lên với một cao thủ ngoại viện. Lúc này hai tay của ông đau vô cùng, hơn nữa lại bị chê cười trước mặt nhiều người như thế, Lý phán quan hận không thể g**t ch*t Giang Khương mới cam tâm.

Nhưng ông ta chỉ dám nói như vậy mà thôi. Mặc dù ông có quyền trừng phạt các thành viên của Thiên Y Viện, nhưng cũng bị hạn định. Thân phận của ông có thể so sánh với một thành viên chính thức của Thiên Y Viện sao? Cho dù là y sĩ cấp thấp nhất, ông cũng không dám ra tay động thủ với đối phương.

Đám cao thủ ngoại viện của Thiên Y Viện nhìn nhau, rồi lại nhìn Giang Khương, sau đó xác nhận đối phương đã xuất hiện tình trạng mất khống chế tinh thần. Dù sao bọn họ cũng biết phòng sám hối là nơi nào. Mặc dù trước kia chưa từng xảy ra tình huống như thế này, nhưng bây giờ tốt nhất là nên chế trụ y sĩ Giang lại đã.

Đội trưởng đầu lĩnh vung tay lên, bốn người bao vây Giang Khương lại.

- Y sĩ Giang, y sĩ Giang.

Vị đầu lĩnh thử gọi Giang Khương vài tiếng, xem có thể thức tỉnh Giang Khương hay không, nhưng lúc này Giang Khương không nhìn thấy thiện ý của y, trong mắt chỉ còn lại một màu đỏ.

- Các người, các người muốn cướp đồ vật sao?

Giọng nói của Giang Khương lành lạnh, ánh mắt b*n r* sát khí khiến cho bốn cao thủ vây bắt hắn có chút căng thẳng trong lòng.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Vị đầu lĩnh nhìn sát ý trong mắt Giang Khương, rốt cuộc xác định hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí, dường như đã lâm vào trạng thái cuồng bạo nào đó.

Mã Tiểu Duệ đứng cách đó không xa, sắc mặt âm trầm nhìn Giang Khương, nhìn một hồi liền nói:

- Sắc mặt ửng đỏ, hơi thở thô và ngắn, ánh mắt không có tiêu cự, hẳn là do thuốc k*ch th*ch cuồng bạo.

Mã Tiểu Duệ nói xong, các y sĩ vây xem mới chú ý đến sự khác thường trên gương mặt Giang Khương, sau khi sửng sốt liền bắt đầu nghị luận. Nếu không chú ý, quả nhiên là nhìn không ra. Nhưng tình huống trước mắt quả thật có chút giống.

Dù sao bọn họ cũng là thành viên chính thức của Thiên Y Viện. Biểu hiện rõ ràng như thế, hơn nữa Giang Khương cuồng bạo như vậy, chỉ sợ không phải do thuốc gây ảo giác tạo thành. Thuốc gây ảo giác cũng có thể biến con người ta thành bộ dạng như thế, nhưng biểu hiện cuồng bạo giống Giang Khương như lúc này thì có vẻ chưa đến mức.

Mọi người đều biết Giang Khương mới hai lăm tuổi đã tấn chức y sĩ tam phẩm. Đây chính là danh hiệu hàng thật giá thật. Mới hơn hai mươi tuổi đã làm được đến mức này, có thể nghĩ bản tính của Giang Khương cố chấp bao nhiêu. Nhưng cũng chính vì vậy, hắn mới kiên định đi đến ngày hôm nay.

Hơn nữa, trong buổi lễ nhậm chức, bài diễn thuyết của Giang Khương một lần nữa chấn động toàn trường. Điều này đủ cho thấy ý chí của Giang Khương kiên định như thế nào.

Một người có ý chí kiên định như thế, cho dù trong tình huống bị mất đi tri thức, cũng không có khả năng xuất hiện trạng thái cuồng bạo. Như vậy, chỉ có bị thuốc k*ch th*ch cuồng bạo mới làm cho Giang Khương xuất hiện dị thường như thế.

Đồng thời, nhìn biểu hiện của Giang Khương, với bản lãnh của bọn họ trong lĩnh vực y học, hiển nhiên cũng nhìn ra được chút mánh khóe trong đó, chỉ sợ đây không chỉ đơn thuần là thuốc gây ảo giác.

Mã Tiểu Duệ vừa nói xong, thân hình Lý phán quan bên cạnh liền cứng đờ, sau đó tay run lên, rồi toàn thân run lên.

Ông thật không ngờ lại bị người ta nhìn ra được. Ông vốn tưởng rằng, có rất nhiều người sau khi dùng thuốc tạo ảo giác cũng xuất hiện tình trạng như vậy. Người bình thường rất khó nghĩ đến tình huống này. Không nghĩ đến lại có người nhìn ra được.

Đi ngược lại quy tắc, dám dụng thuốc ngoài quy định với thành viên chính thức của Thiên Y Viện sẽ phải chịu tội danh gì, là người quản lý phòng sám hối của Thiên Y Viện, hiển nhiên Lý phán quan sẽ phải biết điều lệ của Thiên Y Viện rõ ràng. Nghĩ đến đây, trong lòng liền run lên.

Sắc mặt Mã Tiểu Duệ âm trầm nhìn thoáng qua Lý phán quan bên cạnh, sau đó trầm giọng nói với bốn cao thủ ngoại viện:

- Y sĩ Giang đang ở trong trạng thái hỗn loạn, mọi người ra tay chế trụ cậu ấy, nhưng không được làm bị thương.

Nghe Mã Tiểu Duệ nói như thế, bốn cao thủ Thiên y ngoại viện đều gật đầu. Đã có y sĩ phát ra chỉ thị, hơn nữa cũng có được phán định tình huống trước mắt, bọn họ cũng không còn kiêng kỵ gì nữa, trực tiếp ra tay. Chỉ cần không đả thương đối phương quá nặng, cho dù xảy ra vấn đề cũng không liên quan gì đến bọn họ.

Mã Tiểu Duệ nói xong, liền quay đầu nhìn về phía Lý phán quan:

- Lý chủ quản, tôi hoài nghi ông sử dụng thuốc ngoài quy định với y sĩ Giang Khương. Tôi sẽ đưa ra yêu cầu với Viện Ủy, tiến hành điều tra việc này. Trong thời gian điều tra, không một ai được tiến vào bên trong, cho đến khi có kết quả.

- Phòng sám hối là do tôi chủ quản. Ngoại trừ thành viên của Viện Ủy và Giám sát, không ai có đủ quyền hạn chế quyền lực của tôi. Cho dù cô là thành viên chính thức của Thiên Y Viện cũng không có tư cách này.

Lý phán quan mạnh mẽ trấn định, trầm giọng nói với Mã Tiểu Duệ:

- Trừ phi có thành viên của hội Giám sát ra lệnh, nếu không, phạm vi phòng sám hối vẫn do tôi nắm trong tay như cũ.

- Hừ.

Nghe được lời này của Lý phán quan, Mã Tiểu Duệ hừ lạnh một tiếng, cũng không lên tiếng. Cô dĩ nhiên biết được, bản thân cô chỉ có thể cảnh cáo chứ không có quyền hạn chế đối phương. Vì thế cô móc điện thoại ra, bắt đầu gọi cho sư phụ của mình, thuật lại toàn bộ sự việc.

Thấy Mã Tiểu Duệ không nói gì nữa, Lý phán quan không nhanh không chậm bước về phía phòng sám hối. Ông nhất định phải nhanh chóng xử lý thuốc vẫn còn sót lại bên trong. Mặc dù khó có thể tránh khỏi một kiếp này, nhưng chỉ cần làm sạch một chút, cũng có khả năng giảm hậu quả mà ông phải gánh chịu xuống mức thấp nhất.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 484



Dưới tác dụng của thuốc ảo giác và cuồng bạo, Giang Khương đã tiến vào trạng thái Tập sát đáng sợ.

Lực công kích mạnh vô cùng.

Bốn thuộc hạ do Lý phán quan dẫn đến đã bị Giang Khương đánh bại. Lúc này không ai dám ra tay quá nặng với Giang Khương.

Nếu ra tay quá nặng, khiến cho một y sĩ tam phẩm xuất hiện tình huống bị trọng thương, không ai có thể gánh nổi trách nhiệm này.

Bốn cao thủ Thiên y ngoại viện đến trợ giúp cũng không khác gì. Mặc dù đều là thực lực Địa giai nhất phẩm đến đỉnh phong, nhưng bốn người liên thủ, trong thời gian ngắn cũng không chế trụ được Giang Khương.

Giang Khương ra tay cứ như người điên, đánh cho bốn cao thủ Thiên y ngoại viện cuống quýt lui về phía sau. Đừng nói là chế trụ Giang Khương, cho dù muốn bảo vệ mình cũng khó.

Bịch! Đội trưởng bị Giang Khương đánh bay. Các y sĩ bên cạnh đều mở to mắt nhìn. Đây thật sự là y sĩ tam phẩm của Thiên Y Viện chúng ta?

Thành viên chính thức của Thiên Y Viện, bất luận là y sĩ hay là y sư, đều am hiểu về lĩnh vực chuyên môn của mình. Đối với việc đánh nhau cũng chỉ là kiêm tu, mục đích là cường thân kiện thể, hoặc gia tăng nội khí khi chữa trị mà thôi.

Liên quan đến chuyện đánh nhau, sẽ do cao thủ Thiên y ngoại viện phụ trách. Các thành viên nội viện chỉ cần chuyên tâm vào nghiên cứu học thuật, nâng cao năng lực trong lĩnh vực y học của mình. Vì thế, mỗi ngày chỉ dành khoảng một hai tiếng để tu luyện nội khí. Ngoại trừ nhân vật cấp thiên tài như Mã Tiểu Duệ, trên cơ bản không có y sĩ tam phẩm nào luyện nội khí đến tình trạng Địa giai tầng hai kinh khủng như vậy.

Thực lực của Giang Khương trước mắt, chẳng lẽ đã đạt đến Địa giai đỉnh phong?

Nhìn bốn cao thủ Địa giai nhất phẩm bị Giang Khương đánh cho cuống quýt lui về phía sau, ngay cả phản công cũng không dễ dàng gì, mọi người nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Mã Tiểu Duệ nói chuyện điện thoại xong, quay sang nhìn tình huống, trong lòng có chút lo lắng. Giang Khương bây giờ giống như một ma đầu. Ban đầu cô và Giang Khương giao thủ qua, cô không nhận thấy thực lực của Giang Khương quá mạnh. Nhưng bây giờ, dưới tác dụng của thuốc cuồng bạo, hắn mới có được thực lực như thế.

Căn cứ vào kinh nghiệm, dưới tác dụng của thuốc ảo giác và thuốc gây cuồng bạo, Giang Khương sẽ có được năng lực chiến đấu và công kích siêu hạng, nhưng nó cũng ảnh hưởng đến cơ thể và tinh thần rất lớn. Cho dù sau này được điều dưỡng cẩn thận, sợ rằng cũng sẽ không dễ dàng hồi phục.

Nhưng đối với tình huống trước mắt, Mã Tiểu Duệ cũng đành thúc thủ vô sách, lập tức cau mày trầm ngâm, bước nhanh ra bên ngoài.

Nhìn tình huống trước mắt, vị đội trưởng cũng cau mày. Bốn người mà cũng không chế trụ được y sĩ Giang, mặt mũi xem như mất hết. Nhưng thực lực của y sĩ Giang quá mạnh, động tác ra tay như gió, trước đây y chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Với tốc độ này, trước kia y chỉ nhìn thấy trên người hai vị cao thủ Thiên giai. Hơn nữa, có đôi khi vị cao thủ Thiên giai đó cũng không có tốc độ nhanh như Giang Khương bây giờ.

Dù sao cũng là thành viên của tổ trợ giúp khẩn cấp, dĩ nhiên là phải có vài phần ngạo khí. Y xác định y sĩ Giang nhiều nhất cũng chỉ là Địa giai, tuyệt đối không có khả năng là Thiên giai, lập tức gật đầu với thuộc hạ xung quanh.

Ánh mắt bốn người nhìn nhau, sau đó gật đầu một cái, nhất tề xông đến Giang Khương.

Vị đội trưởng lao đến tấn công đầu tiên, bị Giang Khương giơ một cước đạp tới. Vị đội trưởng ngay cả ý nghĩ tránh đi cũng không có, chật vật lăn dưới đất, tranh thủ một cơ hội cho thuộc hạ của mình.

Suy nghĩ của y không sai. Sau khi bắt chéo hai tay đỡ được một cước của Giang Khương, chỉ lui về sau vài bước, cũng không bị đá bay. Ba thuộc hạ ở phía sau xông lên. Một người đánh một quyền vào động mạch cổ của Giang Khương. Hai người còn lại chộp đến hai tay Giang Khương.

Ba người này, bất luận người nào đắc thủ cũng tạo thành uy h**p cho Giang Khương, mang đến cơ hội cho người khác, nhanh chóng chế trụ vị y sĩ đang nổi điên này.

Đội trưởng ở bên cạnh run rẩy hai tay, đang định tiếp tục xông lên. Ba thuộc hạ, ngoại trừ người phía sau là có cơ hội bổ trúng, còn lại vẫn phải chờ y trợ giúp.

Nhưng khi y vừa mới vọt lên hai bước, sắc mặt liền cứng đờ. Bởi vì y phát hiện, lực công kích của y sĩ Giang không những kinh người mà tốc độ phản ứng cũng như vậy.

Y nhìn thấy một chưởng của thuộc hạ đằng sau Giang Khương đang còn cách động mạch cổ của hắn chừng một thước, chân phải của Giang Khương đã rất nhanh gạt chân của gã thuộc hạ.

Bịch. Chỉ thấy một chưởng của gã thuộc hạ bổ vào khoảng không, vai bên phải của Giang Khương đồng thời đánh bay gã thuộc hạ bên phải ra ngoài.

Sau đó nhanh chóng xoay người, một chân quét ngang. Gã thuộc hạ đằng sau vừa mới đứng vững, chưa kịp phòng ngự, liền bị một cước của Giang Khương đá trúng ngực, kêu thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu rồi bay ngược ra ngoài.

Nhìn trong sân chỉ còn lại một thuộc hạ, sắc mặt vị đội trưởng trở nên trắng bệch. Y vốn tưởng rằng liên hoàn kích lần này hẳn có thể bắt được y sĩ Giang, không nghĩ đến đối phương lại có thể đánh bay được hai người cùng một lúc như vậy.

Lập tức, vị đội trưởng có chút chần chừ, nhìn hai mắt đỏ bừng của đối phương cùng với hàn ý lạnh lẽo trong đó, rốt cuộc cảm giác được dường như không phải y có thể giải quyết chuyện này.

Không được đả thương đối phương, lại phải bắt được đối phương, quả thật là quá khó.

Y liền nhấn nút báo động đeo bên tai, bắt đầu cầu viện đến trung tâm cảnh giới.

Người phụ trách đứng trước màn hình giám sát, sắc mặt cũng tối sầm. Không cần vị đội trưởng nhấn nút cầu viện, y đã tự động ấn nút trên bàn, trầm giọng nói:

- Xin chào Viên tiên sinh, tôi là Chủ nhiệm hội Giám sát, xin lập tức đến phòng sám hối trợ giúp.

Khi Mã Tiểu Duệ cầm một thứ trong tay chạy đến, trong sân đã có chút hỗn loạn. Chỉ còn lại hai thành viên của tổ cao thủ Thiên y ngoại viện, đang toàn lực kềm chế Giang Khương, không cho hắn lao ra ngoài.

Một số y sĩ tiến lên trợ giúp các cao thủ trọng thương.

Trong lúc Mã Tiểu Duệ muốn tiến lên, phía sau bức tường vang lên một tiếng vù. Nhìn thấy người này, trong lòng Mã Tiểu Duệ liền cả kinh, là Viên tiên sinh của Thiên y ngoại viện.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 485



- Viên tiên sinh.

Các y sĩ trẻ tuổi nhìn thấy một lão giả mặc hắc sam tiến vào, liền khách khí chào một tiếng. Mặc dù thành viên chính thức c*̉a Thiên Y Viện cao hơn cao thủ ngoại viện, nhưng đối mặt với cao thủ ngoại viện Thiên giai, đặc biệt là người thường xuyên chỉ điểm bọn họ tu luyện nội khí, y sĩ nhị tam phẩm c*̃ng vẫn rất cung kính.

Viên tiên sinh nhìn lướt qua giữa sân. Sau khi nhìn thấy rõ tình huống, hai mắt nheo lại, sau đó mỉm cười gật đầu với các y sĩ xung quanh:

- Các vị tiểu sinh, tại sao lại chạy đến đây xem náo nhiệt vậy?

Mã Tiểu Duệ đứng đầu tiên, lo lắng nhìn hai cao thủ Thiên y ngoại viện đang tiến hành công kích Giang Khương:

- Chúng tôi đi ngang qua nơi này, vừa lúc nhìn thấy tổ trợ giúp đến, liền thuận tiện theo xem.

- Ồ?

Ánh mắt c*̉a Viên tiên sinh hiện lên ý cười, sau đó tiếp tục nhìn tình huống giữa sân. Sau khi nhìn chăm chú một chút, ánh mắt có chút sáng lên, thật ra c*̃ng không vội, cười hỏi:

- Tiểu Mã, đây là y sĩ Giang Khương gần đây danh chấn Thiên Y Viện?

Mã Tiểu Duệ gật đầu:

- Viên tiên sinh, cậu ấy là Giang Khương, hẳn là đã bị người trong phòng sám hối sử dụng một lượng lớn thuốc cuồng bạo và thuốc tạo ảo giác, bây giờ đã rơi vào trạng thái cuồng loạn vô c*̀ng.

- Tiểu tử họ Lý kia dám dùng thuốc lượng lớn sao?

Viên tiên sinh cau mày. Mặc dù ông không biết Giang Khương, nhưng lại biết rất rõ nữ y sĩ trẻ nhất c*̉a Thiên Y Viện. Hơn nữa còn là một y sĩ có thiên phú tu luyện. Trước đây ông vẫn thường xuyên chỉ điểm cho Mã Tiểu Duệ, hoàn toàn hiểu rõ tính cách và năng lực c*̉a cô. Nếu Mã Tiểu Duệ đã nói như vậy, hẳn sẽ không sai.

- Tôi đã báo cáo lại Viện ủy, Viện ủy lập tức sẽ cho người xử lý việc này.

Mã Tiểu Duệ quay đầu nhìn về phía phòng sám hối. Lúc này Lý phán quan đã tiến vào, xem ra đã bắt đầu động tay chân.

- Vậy là được rồi. Nếu dám xằng bậy với y sĩ nội viện, đúng là gan đủ lớn.

Viên tiên sinh trầm giọng nói. Quy định c*̉a Thiên Y Viện rất nghiêm, nhưng Lý tiểu tử c*̉a phòng sám hối dám làm ra chuyện như vậy, đúng thật là to gan lớn mật. Xem ra mấy năm quản lý phòng sám hối, quả thật tự đắc đến mức quên hình. Lần này, xem ra Lý phán quan gặp phiền phức lớn rồi.

Nếu Viện ủy đã biết việc này, ông c*̃ng không định để ý đến nữa, sắc mặt nghiêm lại, bước đến trước mặt hai cao thủ Thiên y ngoại viện, định ra tay chế phục vị y sĩ trẻ tuổi đang cuồng loạn.

- Viên tiên sinh, xin chờ một chút, để tôi thử xem.

Mã Tiểu Duệ vội vàng lên tiếng.

- Sao?

Viên tiên sinh có chút sửng sốt, sau đó nhìn Mã Tiểu Duệ, còn có vật trong tay c*̉a cô.

Sau đó mỉm cười gật đầu:

- Vậy cô thử trước đi.

Nhìn Mã Tiểu Duệ bước nhanh đến giữa sân, ánh mắt Viên tiên sinh hiện lên sự mong đợi. Dù sao ông c*̃ng đã nhìn qua tình huống. Thực lực c*̉a y sĩ Giang Khương quả thật rất kinh khủng. Hiện tại còn đang ở trong trạng thái cuồng loạn. Nếu muốn chế trụ đối phương mà không để đối phương bị thương, chỉ sợ sự việc sẽ không đơn giản. Cho dù cấp bậc Thiên giai như ông c*̃ng không dễ dàng gì. Nếu Mã Tiểu Duệ nói sẽ thử, vậy thì cứ để cô thử xem.

- Giang Khương.

Mã Tiểu Duệ chạy đến gần, kêu to một tiếng.

Quả nhiên, nghe được giọng nói c*̉a Mã Tiểu Duệ, Giang Khương đã có chút phản ứng. Thấy Giang Khương sửng sốt, tay Mã Tiểu Duệ liền vung lên. Một luồng khí màu trắng phả vào mặt c*̉a hắn.

Giang Khương không phòng bị, bị luồng khói trắng đập vào mặt, liền nổi giận gầm lên, ánh mắt đỏ bừng tấn công Mã Tiểu Duệ.

Mã Tiểu Duệ một kích đắc thủ, rất nhanh thối lui về phía sau. Cô biết rất rõ, với thực lực cuồng bạo c*̉a Giang Khương lúc này, cô hoàn toàn không thể so chiêu với hắn.

Thấy Mã Tiểu Duệ thối lui về phía sau, đội trưởng cao thủ Thiên y ngoại viện vội vàng tiến lên, thu hút sự chú ý c*̉a Giang Khương. Nếu để Giang Khương đả thương một vị y sĩ khác, thân là đội trưởng đội cảnh giới số 1, đúng thật là sơ suất.

- Sao?

Viên tiên sinh nhìn Giang Khương bị Mã Tiểu Duệ vung khói thuốc vào mặt, không khỏi sửng sốt, sau đó kinh nghi nhìn Mã Tiểu Duệ.

Ai ngờ liếc mắt nhìn sang, liền nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên c*̉a Mã Tiểu Duệ lúc này.

- Tiểu Mã, vừa rồi cô dùng cái gì vậy?

Viên tiên sinh ngạc nhiên hỏi.

- Tôi dùng thuốc mê do chính mình điều phối.

Sắc mặt Mã Tiểu Duệ cổ quái nhìn bình thuốc trong tay mình, sau đó nhìn Giang Khương ở trong sân.

- Có tính sai gì không?

Đối với thiên phú c*̉a Mã Tiểu Duệ trong lĩnh vực y học hay tu luyện, Viên tiên sinh đều không nghi ngờ. Nhưng lúc này vẫn không nhịn được mà hỏi một câu.

Ánh mắt Mã Tiểu Duệ mở to, nói:

- Không thể nào. Tôi đã thí nghiệm qua, cho dù là một con la trưởng thành c*̃ng sẽ bị lượng thuốc này làm bất tỉnh. Chỉ trong ba giây là ngất xỉu ngay.

- Ơ!

Sắc mặt Viên tiên sinh cứng đờ. Ông biết rất rõ, la thường xuyên được dùng làm đối tượng thí nghiệm. Bởi vì một con la trưởng thành có sức chịu đựng ngang bằng một người tu luyện nội khí, vì thế nó là vật thí nghiệm vô c*̀ng tốt.

Nếu có hiệu quả y như lời Mã Tiểu Duệ đã nói, ngay cả bản thân ông chỉ sợ c*̃ng không chống đỡ nổi năm sáu giây đồng hồ.

Nhưng vị y sĩ Giang Khương trước mắt, qua bốn năm giây vẫn không có phản ứng. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?

- Có phản ứng rồi?

Mã Tiểu Duệ đột nhiên kinh hô lên.

Viên tiên sinh đưa mắt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy được động tác c*̉a Giang Khương dường như yếu hơn.

Nhưng hai người đợi thêm năm sáu giây, phát hiện Giang Khương vẫn duy trì tình huống này mà không hề có phản ứng nào khác.

- Tiểu tử này tương đương với mấy con la sao?

Viên tiên sinh kinh hãi trong lòng. Ông không hoài nghi tác dụng thuốc mê mà Mã Tiểu Duệ đã điều chế, nhưng bị trúng loại thuốc được xưng là “ba giây ngã chết một con lừa” này, Giang Khương chỉ hơi yếu đi mà thôi, quả thật là kinh người.

Vẻ mặt Mã Tiểu Duệ c*̃ng trở nên tái nhợt. Cô cố ý lấy ra loại thuốc mê này, nhưng lại không có nổi hiệu quả, quả thật là mất mặt mà.

Viên tiên sinh dường như c*̃ng biết được Mã Tiểu Duệ đang xấu hổ, vội ho khan, sau đó bước nhanh về phía trước. Ông biết năng lực c*̉a Mã Tiểu Duệ không tệ, lúc nào c*̃ng kiêu ngạo. Bây giờ rơi vào tình huống này, ông ra tay là thích hợp hơn.

Khi Viên tiên sinh lao lên, vẻ xấu hổ trên gương mặt Mã Tiểu Duệ lúc này mới giảm bớt, nhìn thoáng qua bình phun thuốc trong tay mình, sau đó lại nhìn Giang Khương, ánh mắt lại càng kinh nghi. Tại sao thuốc lại không có tác dụng với hắn? Rõ ràng là cô đã thử nghiệm rất nhiều lần, hiệu quả rất tốt mới mang ra sử dụng, sao bây giờ lại không có kết quả?

Đương nhiên là bây giờ cô nghĩ không ra mà. Cho đến mấy ngày sau, cô mới có thể biết được.

Trong lúc Mã Tiểu Duệ đang sững sờ, phía sau cô không biết từ khi nào lặng yên xuất hiện thêm vài người.

- Viện trưởng Từ, Lưu thiên y sư, La y sư, Trần y sư.

Mã Tiểu Duệ thấy có người bên cạnh cung kính chào, giật mình khôi phục lại tinh thần.

Nhìn thấy mọi người bước đến, cô vội vàng c*́i đầu, cung kính chào:

- Xin chào Viện trưởng Từ, Lưu thiên y sư, La y sư, Trần y sư.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 486



Thấy mọi người cung kính chào hỏi, mấy vị y sư chỉ gật đầu, sau đó nhất tề nhìn về phía giữa sân.

Lúc này Giang Khương đang quần đấu với Viên tiên sinh.

Cao thủ Thiên giai chính là cao thủ Thiên giai, Viên tiên sinh đối mặt với Giang Khương, rõ ràng là dễ dàng hơn so với bốn cao thủ Thiên y ngoại viện.

Mặc dù khi ra tay có chút kiêng kỵ, nhưng c*̃ng không để Giang Khương chiếm cứ thượng phong. Đối mặt với trọng kích cuồng bạo c*̉a Giang Khương, ông luôn tìm kiếm cơ hội để chuẩn bị chế phục hắn.

Mọi người im lặng không lên tiếng, nhưng sắc mặt tối sầm, đặc biệt là La y sư.

Các y sĩ khác khi nhìn, chưa chắc đã phán định Giang Khương có sự khác thường. Nhưng ở đây đều là nhân vật đứng đầu Thiên Y Viện, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được tình huống bên trong.

Sau khi nhìn vài lần, sắc mặt La y sư lại càng âm trầm. Chỉ là ông không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn. Bởi vì lúc này không phải là lúc ông có thể lên tiếng. Bên cạnh ông còn có Viện trưởng Từ Khải Liễu, còn có thành viên phụ trách c*̉a hội Giám sát, thiên y sư Lưu Mộc Dương. Ông là sư phụ c*̉a Giang Khương, việc này không thích hợp để ông lên tiếng.

Ông tin rằng, việc này c*̃ng không cần ông lên tiếng, Viện trưởng Từ Khải Liễu, còn có Thiên y sư Lưu Mộc Dương sẽ có công đạo.

Ánh mắt Thiên y sư Từ Khải Liễu hiện lên sự tức giận, nhìn Thiên y sư Lưu Mộc Dương, nói:

- Mộc Dương, ông nói như thế nào đây?

- Việc này sẽ nghiêm trị thỏa đáng.

Mặc dù Lưu Mộc Dương thoạt nhìn rất ôn hòa, nhưng ông là người nắm giữ quyền giám sát Thiên Y Viện, một khi phát hiện có người phạm quy tắc, đặc biệt là lần này lại nhằm vào thành viên chính thức, hơn nữa còn là nhân tài kiệt xuất, được các vị Thiên y sư coi là tương lai sau này c*̉a viện, ông lại càng tức giận hơn.

Cho nên, Thiên y sư Từ Khải Liễu vừa nói, ánh mắt Lưu Mộc Dương đã phát lạnh, trầm giọng đáp.

- Ừm.

Thiên y sư Từ Khải Liễu gật đầu, sau đó nhìn Mã Tiểu Duệ đang cẩn thận đứng bên cạnh, nói:

- Mã Duệ Hoằng, trong tay con là cái gì?

- Dạ, là loại thuốc mê do con tự điều chế.

Đối mặt với Thiên y sư Từ Khải Liễu, Mã Tiểu Duệ một chút c*̃ng không dám tùy ý, vội vàng đáp.

- Nếu đã mang đến, tại sao lại không dùng? Đánh thuốc mê tiểu tử này đi.

Thiên y sư Từ Khải Liễu lãnh đạm nói.

- Sao ạ?

Mã Tiểu Duệ bất ngờ.

Từ Khải Liễu vừa nhìn đã biết loại thuốc trong tay cô dùng để làm gì, nhưng cô lại không dám giấu diếm:

- Viện trưởng Từ, con...con đã dùng rồi, nhưng vô dụng.

- Đã dùng? Vô dụng?

Từ Khải Liễu cau mày, có chút ngoài ý muốn nhìn Mã Tiểu Duệ, trầm giọng nói:

- Con không thí nghiệm qua sao?

- Không, con đã thí nghiệm qua, còn thí nghiệm rất nhiều lần trên năm sáu con la.

Nói đến đây, Mã Tiểu Duệ có chút khẩn trương ngẩng đầu nhìn sư phụ, sau đó c*́i đầu nói tiếp:

- Người c*̃ng đã dùng qua, rất an toàn, hiệu quả c*̃ng khẳng định.

- Thế à?

Từ Khải Liễu lại càng cau mày chặt hơn, khiến cho tim c*̉a Mã Tiểu Duệ lại càng nhảy bùm bùm.

Nên biết rằng, cô thí nghiệm trên cơ thể người là trực tiếp bắt mấy y sĩ làm vật thí nghiệm cho cô, c*̃ng không xin phép thành viên c*̉a hội kiểm tra dược trước.

- Tiếp tục phun đi.

Từ Khải Liễu trầm giọng nói.

Nghe được lời này, Mã Tiểu Duệ thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Thiên y sư Từ Khải Liễu không có ý định truy cứu việc này. Nhưng trước đó cô đã phun mấy lần Giang Khương c*̃ng vẫn không ngã, bây giờ phun tiếp có tác dụng gì không?

Nhưng nếu Thiên y sư Từ Khải Liễu đã hạ lệnh như vậy, cô c*̃ng không dám do dự, cắn răng chạy về phía Giang Khương.

Trần y sư đứng một bên vẫn không lên tiếng, nhìn bộ dạng cẩn thận c*̉a đệ tử mình, không khỏi khẽ cười, quay sang nói với La y sư:

- Lão La, mặc dù Giang Khương đã đoạt vị trí đầu bảng c*̉a Tiểu Duệ chúng tôi, nhưng Tiểu Duệ rất biết cách làm người. Nên biết rằng chai thuốc này c*̉a nó đã thí nghiệm vô số lần, hao phí biết bao nhiêu nguyên liệu mới tạo ra được, c*̃ng không có bất kỳ tác dụng phụ này. Thế mà bây giờ lại lấy ra dùng cho Giang Khương nhà ông, đúng là không tệ.

- Hừ.

Tâm trạng c*̉a La lão lúc này không tốt. Bất luận là ai nhìn thấy đồ đệ bảo bối c*̉a mình bị người ta biến thành như vậy mà không bực tức chứ. Nghe Trần y sư nói, c*̃ng không nhịn được khẽ hừ một tiếng:

- Giang Khương nhà tôi bị biến thành bộ dạng như vậy, c*̃ng không hy vọng loại thuốc này càng làm tình huống trầm trọng thêm.

- Chậc chậc, lão La, ông yên tâm đi. Tiểu Duệ dám dùng trên người Giang Khương, tuyệt đối không phải là thuốc bậy thuốc bạ. Để xác định tính an toàn c*̉a nó, Tiểu Duệ đã mất bảy tám ngày mới có thể hoàn thành.

Trần y sư mỉm cười nói, gương mặt tràn đầy tự tin:

- Con bé kia làm việc gì c*̃ng rất cố chấp. Nếu không, c*̃ng không trở thành y sĩ tam phẩm ở cái tuổi này, đúng không nào?

- Ý c*̉a ông là chẳng lẽ Giang Khương nhà tôi lại thua con bé c*̉a nhà ông sao? Hừ, ông cứ chờ đó, nhiều nhất là hai năm, không, một năm rưỡi, Giang Khương nhà tôi sẽ còn lợi hại hơn con bé nhà ông.

Nghe Trần y sư bắt đầu khoe khoang đệ tử c*̉a mình, La y sư có chút không phục. Giang Khương nhà ông đúng chuẩn Thiên y sư tương lai, sao có thể thua con bé hỉ mũi chưa sạch c*̉a Trần y sư chứ...mặc dù con bé đó quả thật rất lợi hại.

Liền nói tiếp:

- Hơn nữa, ông nhìn Giang Khương đi, ngay cả lão Viên c*̃ng không có biện pháp chế trụ. Về phương diện này, con bé nhà ông có thể so sánh sao?

Thấy La y sư không phục, Trần y sư chỉ mỉm cười:

- Chuyện đánh nhau mà so sánh làm gì? Nếu lấy ra để so sánh, chúng ta cần cao thủ ngoại viện làm chi? Hơn nữa, là con gái, chỉ cần mạnh mẽ trong lĩnh vực chuyên môn c*̉a mình là được. Chuyện đánh nhau là c*̉a đàn ông, tranh giành làm gì?

Nói đến đây, Trần y sư liếc mắt nhìn La y sư, nói tiếp:

- Nhưng lão La, ông ngẫm lại đi, đệ tử c*̉a ông giỏi thật, nhưng thân làm sư phụ là ông, ông có thể đánh thắng đồ đệ tôi không?

Nói đến đây, Trần y sư hất cằm lên, vẻ mặt khinh thường nhìn La y sư:

- Sao?

- Sao sao cái rắm?

Bị chạm vào vết thương c*̃, La y sư xấu hổ không thôi:

- Đồ đệ so với đồ đệ, sư phụ so với sư phụ. Năng lực c*̉a ông có thể so sánh với tôi sao? Hả hả...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 487



Viện trưởng ra lệnh, Mã Tiểu Duệ chấp hành rất nghiêm túc.

Mặc dù chỉ còn thừa lại một chút, nhưng Mã Tiểu Duệ c*̃ng không dám tiết kiệm. Thừa dịp Viên tiên sinh đang cuốn lấy Giang Khương, liền phun hai ba phát vào mặt hắn.

Sau khi phun xong, Mã Tiểu Duệ liền lui trở về, tiếp tục giao Giang Khương cho Viên tiên sinh chế trụ.

Viên tiên sinh biết rất rõ, ngay khi Mã Tiểu Duệ lao đến, ông đã bế hô hấp lại. Con quái vật Giang Khương này không sợ thuốc mê c*̉a Mã Tiểu Duệ, nhưng ông không giống. Đối với bất cứ loại thuốc nào xuất phát từ trong tay y sĩ lại càng không thể khinh thường.

Mặc dù Mã Tiểu Duệ chỉ là y sĩ thấp nhấp, nhưng thiên phú c*̉a cô trong lĩnh vực y học rất cao. Nếu không bế khí, Giang Khương còn chưa ngã thì ông đã ngã rồi.

- Con đúng là rộng rãi.

Nhìn Mã Tiểu Duệ liên tiếp phun ba phát, Trần y sư mỉm cười, gật đầu nói.

- Sư phụ.

Mã Tiểu Duệ nhìn sư phụ, ánh mắt tràn đầy buồn bực lẫn ủy khuất:

- Vừa nãy con đã phun một lần, nhưng không có tác dụng gì.

- Đã phun, nhưng không có tác dụng?

Trần y sư nghe được, không khỏi có chút kinh ngạc.

- Vâng.

Mã Tiểu Duệ cẩn thận nhìn thoáng qua Thiên y sư Từ Khải Liễu, sợ Từ Khải Liễu không hài lòng với thuốc c*̉a cô. Nên biết rằng, tạo nghệ điều chế thuốc c*̉a cô đã từng được Viện trưởng Từ tán dương hồi năm ngoái, đồng thời c*̃ng định vị trí đệ nhất nhân cho cô trong số thế hệ trẻ ở Thiên Y Viện.

Đây c*̃ng là cái để cho cô có thể dựa vào, ngoại trừ một sư phụ là y sư nhất phẩm. Nếu không, với tính tình c*̉a cô, hai năm qua gây ra không ít chuyện, không ngờ Viện trưởng Từ thưởng thức, chắc cô c*̃ng không dám tùy ý như vậy trong Thiên Y Viện.

Thiên y sư Từ Khải Liễu c*̃ng không chú ý đến vẻ mặt khẩn trương c*̉a Mã Tiểu Duệ. Ánh mắt c*̉a bà chỉ mang theo sự nghi hoặc lẳng lặng nhìn Giang Khương ở trong sân.

Đối với năng lực điều chế thuốc c*̉a Mã Tiểu Duệ, bà không hề nghi ngờ. Nhưng Giang Khương hoàn toàn không có phản ứng với thuốc c*̉a Mã Tiểu Duệ, bà quả thật rất kinh ngạc.

Hai mắt Giang Khương đỏ bừng, dưới tác dụng c*̉a thuốc cuồng bạo, hơn nữa còn bị vây trong trạng thái Tập sát, căn bản không còn bất kỳ ý thức nào mà lựa chọn né tránh thuốc c*̉a Mã Tiểu Duệ. Trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ, đó chính là giết chết người đã giết hắn và đội trưởng c*̉a hắn.

Lúc này, hình xăm trên vai trái c*̉a hắn chợt lóe lên. Một tin tức hiện lên trong đầu:

- Chủ thể phát hiện một loại chất có tính làm hôn mê cao. Tiếp tục tăng cường khống chế chất hấp thu vào phổi.

Vừa rồi Viên tiên sinh lui về phía sau, tạo một không gian cho Mã Tiểu Duệ, nhưng c*̃ng đồng thời tạo cơ hội cho Giang Khương chiếm thế thượng phong. Thiên phú Tập sát khiến cho Giang Khương càng thêm hưng phấn, điên cuồng tấn công Viên tiên sinh.

Gương mặt già nua c*̉a Viên tiên sinh hiện lên sự khó coi. Ông thân là một trong những cao thủ Thiên giai quản lý Thiên y ngoại viện, nhưng đánh lâu như vậy c*̃ng không bắt được một tên tiểu tử.

Tuy mọi người đều biết ông có chút cố kỵ, không dám nặng tay, nhưng đã lâu như vậy, lại còn bị đối phương chiếm thế thượng phong. Gương mặt Viên tiên sinh có chút xấu hổ, đặc biệt là ông đã nhìn thấy Viện trưởng Từ và Thiên y sư Lưu Mộc Dương c*̃ng đã đến, đang nhìn chằm chằm bên này. Nếu cứ tiếp tục như vậy, quả thật không còn mặt mũi nào nữa.

Lập tức gầm nhẹ một tiếng, không còn nương tay, toàn lực đối kích với Giang Khương.

Bịch bịch bịch.

Viên tiên sinh toàn lực ra tay, Giang Khương có chút không chống đỡ được, bị Viên tiên sinh bức lui hai bước.

Khi đối kích với công kích toàn lực c*̉a Viên tiên sinh, Giang Khương c*̃ng đã vận dụng thực lực đến cực hạn, huyết mạch toàn thân căng cứng.

Bên trong cơ thể c*̉a hắn đang cố gắng khống chế thuốc mê phát huy tác dụng. Nhưng khi huyết mạch bắt đầu gia tốc, thuốc mê rất nhanh phóng đến não.

Tầm mắt Giang Khương đột nhiên có chút mơ hồ, toàn thân như nhũn ra.

Đang bị cuồng loạn, Giang Khương c*̃ng không phát hiện được điểm này, vẫn toàn lực ra tay chống đỡ công kích c*̉a Viên tiên sinh.

Viên tiên sinh hiển nhiên c*̃ng đã phát hiện được động tác c*̉a Giang Khương trở nên yếu ớt. Hẳn là thuốc mà Mã Tiểu Duệ phun ra đã phát huy tác dụng.

Lập tức trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thoáng giảm bớt tốc độ công kích, tránh ngộ thương đến vị y sĩ trẻ tuổi này.

Mấy giây sau, tốc độ ra tay c*̉a Giang Khương càng lúc càng chậm. Viên tiên sinh c*̃ng nhẹ nhàng thối lui, nhìn Giang Khương đứng im tại chỗ, ánh mắt rũ xuống, trong lòng âm thầm thở phào:

- Chàng thanh niên này thật là lợi hại. Nội viện chúng ta rốt cuộc c*̃ng có được một cao thủ chân chính.

- Đội trưởng, Cơ Đầu, yên tâm đi, gia đình các anh, tôi nhất định sẽ tìm được bọn họ, chăm sóc cho bọn họ thật tốt.

- Tôi sẽ tìm được người đó, tìm cái người đã hạ lệnh giết chết mọi người để báo thù, sẽ không để cho mọi người chết oan uổng.

- Tôi sẽ tìm được người đã ôm tiền c*̉a mọi người bỏ trốn, bắt anh ta phải nhả hết tiền để phụng dưỡng cho ba mẹ các anh.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 488



Màu đỏ trong ánh mắt c*̉a Giang Khương dần dần giảm xuống, sau đó cả người vô lực ngã ra đằng sau.

La y sư sớm đã sốt ruột, thấy Giang Khương ngã xuống, liền chạy đến, đưa tay đỡ lấy đồ đệ bảo bối c*̉a mình.

Nhìn Giang Khương, ánh mắt c*̉a các y sĩ hiện lên sự phức tạp. Vốn bọn họ đã nghe nói thực lực c*̉a Giang Khương phô bày ở Tề gia, nhưng khi đó bọn họ có chút không tin.

Bây giờ tận mắt nhìn thấy, ngay cả Viên tiên sinh suýt chút nữa c*̃ng không làm gì được Giang Khương, phải dựa vào thuốc mới có thể khống chế hắn lại. Như vậy, thực lực c*̉a hắn hoàn toàn cách Thiên giai không xa.

Dần dần, ánh mắt mọi người lộ ra sự kính sợ. Giang Khương bằng tuổi này đã tham gia tấn cấp, thành công đạt được vị trí y sĩ tam phẩm. Bây giờ lại có được một thân cường hãn đến kinh khủng, khó trách Viện trưởng Từ c*̃ng phải đích thân đến. Xem ra, sau này xu thế c*̉a Giang Khương ở Thiên Y Viện sẽ lên như diều gặp gió.

Đồng thời, hắn sẽ được chỉ định là người nối nghiệp Thiên y sư.

Trong lúc những người khác thì kính sợ, còn Mã Tiểu Duệ thì mắt sáng ngời. Vừa rồi cô dùng liều lượng gấp ba. Nếu cứ như vậy mà không đánh ngã được Giang Khương, thể diện c*̉a cô xem như là mất hết.

Hơn nữa, đây không chỉ là vấn đề thể diện, mà là sau này cái nhìn c*̉a Viện trưởng Từ đối với cô sẽ thay đổi.

Bây giờ thì tốt rồi. Tuy hiệu quả hơi chậm, phải dùng đến mấy lần, nhưng cuối c*̀ng c*̃ng đã có hiệu quả.

Nhìn Giang Khương đang yếu ớt, ánh mắt Viện trưởng Từ hiện lên chút ba động.

Lúc này, Lý phán quan vừa lau mồ hôi vừa chạy ra khỏi phòng sám hối. Nhìn thấy trận chiến trong sân đã dừng lại, Giang Khương đã thuận lợi bị chế trụ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ông ta đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt trào phúng c*̉a các y sĩ khi nhìn mình, lại còn có chút đồng tình nữa chứ.

Lý phán quan sửng sốt, rốt cuộc đã chú ý đến những người bên cạnh.

Sau khi nhìn kỹ, trong lòng liền giật thót, lẩm bẩm:

- Tiêu rồi, tiêu rồi.

- Chủ quản phòng sám hối Lý Tự Cường, y sĩ tam phẩm Mã Duệ Hoằng tố cáo anh vi phạm quy định, lạm dụng thuốc đối với y sĩ tam phẩm Giang Khương. Bây giờ tôi ra lệnh tạm cách chức c*̉a anh, tiếp nhận điều tra c*̉a hội Giám sát.

Thiên y sư Lưu Mộc Dương lạnh nhạt nhìn thoáng qua Lý phán quan đang đổ đầy mồ hôi trước mặt.

- Vâng.

Lý phán quan run giọng đáp.

Khi nhìn thấy Viện trưởng Từ và người phụ trách viện Giám sát, Thiên y sư Lưu Mộc Dương, trong lòng Lý phán quan đã run sợ đến cực điểm. Vốn ông ta tưởng rằng khi Mã Tiểu Duệ hướng viện Giám sát tố cáo ông, nhiều nhất c*̃ng chỉ là một thành viên nào đó c*̉a hội sẽ đến. Nhưng thật không ngờ, không chỉ Lưu Mộc Dương đến, mà ngay cả Viện trưởng Từ c*̃ng đích thân đến luôn.

Tâm lý ôm may c*̉a ông đã tiêu tán không còn. Nếu chỉ đến một mình Lưu Mộc Dương, có lẽ ông còn có cơ may thoát khỏi. Nhưng bây giờ đến ngay cả Viện trưởng Từ c*̃ng xuất hiện, hai vị phía sau c*̃ng sẽ cực kỳ kiêng kỵ, tuyệt đối không có khả năng nương tay cho ông.

- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Sắc mặt Tôn Nghị c*̃ng trở nên kinh hoảng, ở trong phòng giống như kiến bò chảo nóng. Y vừa nhận được tin tức, liền chạy đến chỗ c*̉a Liêu Dương, tâm trạng vô c*̀ng khẩn trương. Y và Giang Khương đều c*̀ng một sư phụ. Nếu việc này truyền ra ngoài y xuống tay với đồng môn, hậu quả sẽ là...

Sắc mặt Liêu Dương bên cạnh c*̃ng âm trầm, nhưng trấn định hơn Tôn Nghị vài phần, nói:

- Lý Tự Cường đúng là vô dụng. Ngay cả chuyện này c*̃ng làm không gọn gẽ.

- Lý Tự Cường xem như xong đời rồi. Nhưng quan trọng nhất chính là chúng ta. Chúng ta phải làm sao bây giờ?

Nghe Liêu Dương mắng Lý phán quan, Tôn Nghị không khỏi tức giận nói.

- Làm sao bây giờ? Mẹ kiếp.

Liêu Dương hừ một tiếng:

- Dù sao lần này chúng ta c*̃ng đã thắng. Lý Tự Cường không phải kẻ ngu. Nếu ông ta chịu bị xử phạt một mình thì không sao, nhưng nếu đắc tội với chúng ta, sau

này lại càng khó lăn lộn. Anh c*̃ng đừng lo lắng nữa.

Nghe xong, Tôn Nghị thoáng có chút bình tĩnh lại, sau đó nói:

- Vấn đề bây giờ là Viện trưởng Từ c*̃ng đã biết chuyện này, chỉ sợ sẽ không dễ dàng vượt qua được điều tra.

- Chẳng lẽ Viện trưởng Từ sẽ nhúng tay vào chuyện c*̉a hội Giám sát sao? Hơn nữa, Lý Tự Cường không phải người ngu, sẽ không khai ra chúng ta đâu.

Nhìn biểu hiện khẩn trương c*̉a Tôn Nghị, Liêu Dương trấn an:

- Lần này chúng ta c*̃ng thắng rồi mà. Chỉ cần chuyện này qua đi, chúng ta có thể lấy được thứ chúng ta muốn. Mặc kệ thế nào c*̃ng đáng giá.

- Ồ, hy vọng là Lý Tự Cường có thể chống đỡ được.

Tôn Nghị hiển nhiên biết được có lo lắng c*̃ng không làm được gì, đành thở dài nói.

Cuộc điều tra nhanh chóng được tiến hành. Dưới mệnh lệnh c*̉a Thiên y sư Lưu Mộc Dương, rất nhanh trong vòng một tiếng đã tra ra chân tướng.

Mặc dù Lý phán quan đã tiến hành xử lý thuốc bên trong, nhưng thành viên viện Giám sát c*̃ng không phải ngồi không. Thiên y sư Lưu Mộc Dương, còn có Viện trưởng Từ giám sát, những người tham gia điều tra đều là các cao thủ.

- Chủ nhiệm, đã cho ra kết quả rồi. Chúng tôi tìm được một lượng thuốc gây cuồng bạo còn lưu lại bên trong phòng sám hối, đồng thời từ trong không khí phân tích ra được.

Một người đàn ông trung niên ngực đeo huy hiệu giám sát cung kính báo cáo với Lưu Mộc Dương.

- Tình hình thế nào?

Lưu Mộc Dương vừa xem báo cáo vừa hỏi.

- Mặc dù trong phòng sám hối đã bật thông gió xử lý khẩn cấp, nhưng chúng tôi vẫn có thể phát hiện ra được lượng thuốc gây ảo giác còn sót lại. Trải qua tính toán tốc độ gió và lượng khí thoát ra, chúng tôi có thể xác nhận, bên trong phòng sám hối, y sĩ Giang Khương đã trúng hai loại thuốc này với liều lượng kinh người.

Nói đến đây, sắc mặt c*̉a vị ủy viên Giám sát có chút ngưng trọng.

Nghe vị ủy viên này nói, giọng nói có chút ngưng trọng, Lưu Mộc Dương ngẩng đầu lên, hỏi:

- c*̣ thể là mức độ bao nhiêu?

- Căn cứ theo đánh giá, nửa tiếng trước, lượng thuốc gây ảo giác là 100miligam, gấp năm lần so với tiêu chuẩn thông thường. Còn lượng thuốc gây cuồng bạo là 213-225 miligam.

Ủy viên Giám sát báo cáo kết quả. Là thành viên c*̉a viện Giám sát, trên cơ bản đều là y sư nhị phẩm. Dám ra tay với một thành viên chính thức c*̉a Thiên Y Viện như vậy, hiển nhiên là cực kỳ căm tức.

Rầm. Vị ủy viên vừa dứt lời, Lưu Mộc Dương đã đập mạnh xuống bàn làm việc, tức giận quát:

- 225miligam. Thật to gan!

- Liều thuốc này đã vượt mức quy định 300%. Thời gian hít vào càng lâu, càng dễ dàng tạo thành thương tổn không thể đánh giá được đối với tinh thần và cơ thể con người. Nhưng chúng tôi c*̃ng không cách nào xác định y sĩ Giang Khương rốt cuộc đã hít phải bao nhiêu. Việc trị liệu kiểm tra có liên quan đều do La Thiên Minh y sư chủ trì.

Mặc dù xác định Lưu Mộc Dương đã biết được mức độ nguy hại c*̉a con số này, nhưng vị thành viên hội Giám sát vẫn đem những tư liệu mà mình phân tích được báo cáo ra.

- 300%...300%...

Lưu Mộc Dương thì thào. Nhớ đến biểu hiện cuồng bạo c*̉a Giang Khương khi nãy, sắc mặt lại càng âm trầm, lạnh giọng nói:

- Mau tiến hành thẩm vấn Lý Tự Cường. Ta không tin anh ta có gan lớn đến mức dám ra tay với y sĩ chính thức như vậy, trong đó nhất định là có nguyên nhân.

- Vâng, tôi lập tức an bài thẩm vấn ngay.

Nhìn biểu hiện phẫn nộ c*̉a Lưu Mộc Dương, vị thành viên hội Giám sát trầm giọng đáp.

- Ừm.

Lưu Mộc Dương chậm rãi gật đầu, nhìn thấy vị ủy viên giám sát đang lui ra, đột nhiên lên tiếng:

- Nếu cần thiết, tôi cho phép anh sử dụng Hoặc Tâm trà.

Nghe được lời này, ánh mắt c*̉a vị ủy viên giám sát ngưng trọng lại, sau đó đáp:

- Vâng, tôi sẽ nhanh chóng gửi báo cáo có liên quan lên cho ngài.

- Được, đi đi.

Lưu Mộc Dương gật đầu.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 489



- Khốn kiếp.

Nhìn số liệu được phân tích ra từ kết quả xét nghiệm máu, La y sư lửa giận ngập trời.

Trong máu c*̉a Giang Khương tổng cộng có ba loại thuốc, thuốc tạo ảo giác, thuốc gây cuồng bạo và thuốc mê.

Trong đó, lượng thuốc gây ảo giác được đánh với liều lượng rất cao. Còn nồng độ thuốc mê thì c*̃ng không thấp. Nhưng hai loại này c*̃ng không quá ảnh hưởng đến cơ thể người. Chủ yếu là loại thuốc gây cuồng bạo. Sau khi có được kết quả xét nghiệm, La y sư không nhịn được mà quát lên.

Vị ủy viên giám sát đứng bên cạnh, sắc mặt c*̃ng vô c*̀ng khó coi. Đánh liều cao như vậy, có còn để người ta sống nữa không? Nếu trong cơ thể người tồn tại lượng thuốc cao như vậy, cho dù có chữa hết c*̃ng sẽ trở thành người điên.

- Mau dùng thuốc lợi tiểu, đồng thời sử dụng thêm natri, tiêm qua tĩnh mạch.

La y sư phân phó cho Vương Mịch và Mã Tiểu Duệ bên cạnh.

Nghe La y sư ra lệnh, Vương Mịch và Mã Tiểu Duệ nhanh chóng mở tủ thuốc, từ bên trong lấy ra ống tiêm và các loại thuốc có liên quan, phối hợp với nhau vô c*̀ng thành thục.

Mã Tiểu Duệ rút 20mililit dung dịch vào ống tiêm, sau đó nói:

- Thuốc lợi tiểu.

Vương Mịch tiếp nhận ống tiêm, rất nhanh tiêm dung dịch qua tĩnh mạch vào người Giang Khương.

Nhìn dung dịch chậm rãi đi vào cơ thể Giang Khương, Mã Tiểu Duệ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời c*̃ng bơm tiếp dung dịch natri, tiêm tiếp vào một tĩnh mạch khác cho Giang Khương.

Nhìn mũi và miệng c*̉a Giang Khương cắm đầy ống dưỡng khí, trong lòng Mã Tiểu Duệ c*̃ng có chút quặn đau. Cô chưa từng nghĩ đến một người lúc nào c*̃ng cười rạng rỡ như ánh mặt trời như thế lại cất giấu một quá khứ đau lòng đến như vậy.

Tất cả mọi người đều tin lời nói c*̉a Giang Khương. Một người dưới tác dụng c*̉a thuốc ảo giác, còn có thuốc gây cuồng bạo, những lời nói ra tuyệt không thể giả bộ được.

Hơn nữa, mọi người đều biết, trong trận động đất ở Lỗ Sơn, Giang Khương một mình không ngại ngàn dặm xa xôi c*̀ng với đội đặc chủng đầu tiên đến Lỗ Sơn, chính là để cứu đứa bé mà sau này nhận hắn làm cha nuôi.

Liên hệ từng câu chuyện, Mã Tiểu Duệ hiển nhiên là có chút hiểu ra.

Những lời c*̉a Giang Khương, tưởng chừng như rất khó tin nhưng hết thảy đều là sự thật.

Gương mặt Vương Mịch bên cạnh c*̃ng tràn đầy khẩn trương. Cô thật không ngờ khi Giang Khương ra đi rồi quay về với bộ dạng như thế này. Cô c*̃ng mới xem qua số liệu. Nếu như không phải đích thân cô xét nghiệm, có lẽ cô sẽ không thể tin nổi.

Điều mà cô lo lắng nhất bây giờ là với nồng độ cao như vậy trong máu, hệ thống thần kinh c*̉a Giang Khương nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Khi cô liếc mắt nhìn Mã Tiểu Duệ, liền nhìn thấy Mã Tiểu Duệ đang khẩn trương nhìn chằm chằm Giang Khương, thầm nghĩ:

- Tại sao Mã Tiểu Duệ lại có biểu hiện lo lắng như vậy?

Nghĩ đến đây, trong lòng có chút động:

- Chẳng lẽ...

Mã Tiểu Duệ phía đối diện dường như c*̃ng cảm nhận được ánh mắt hoài nghi c*̉a Vương Mịch, gương mặt đỏ lên, ánh mắt bối rối thu trở về, chăm chú tiêm thuốc.

Thấy vẻ mặt chột dạ c*̉a Mã Tiểu Duệ, trong lòng Vương Mịch trầm xuống. Xem ra Mã Tiểu Duệ có tình cảm đặc biệt với Giang Khương. Nếu không, tại sao lúc này lại cố ý chạy đến hỗ trợ?

La y sư c*̃ng không chú ý đến vẻ mặt c*̉a hai người, cầm bản báo cáo trong tay, nói với vị ủy viên giám sát:

- Hồ Khánh, việc này phiền mọi người dốc sức nhiều hơn.

- Yên tâm đi La lão, có Viện trưởng Từ chú ý, Thiên y sư Lưu Mộc Dương tự mình giám sát, nhất định sẽ có kết quả. Người nào có liên quan sẽ không thoát một ai.

Vị ủy viên giám sát nghiêm túc gật đầu với La y sư:

- Điều quan trọng trước mắt là cải thiện tình huống c*̉a y sĩ Giang Khương, nhanh chóng đào thải chất độc ra ngoài, tránh tạo thành quá nhiều tổn thương.

- Hết thảy nhờ mọi người.

La y sư gật đầu, chậm rãi thở hắt ra.

- Được, vậy chúng tôi mang báo cáo đến cho Thiên y sư Lưu Mộc Dương. Nếu bên này, y sĩ Giang Khương có phát sinh chuyện gì, xin hãy thông báo cho chúng tôi.

Hồ Khánh c*̃ng không ở lại lâu. Y biết Viện trưởng Từ và Thiên y sư Lưu Mộc Dương đang rất chú ý việc này. Y cần phải nhanh một chút báo cáo sang.

Nhìn thân ảnh c*̉a Hồ Khánh biến mất, ánh mắt La y sư dần rét lạnh lại hai phần. Ông vốn cho rằng nếu Lý Tự Cường đã nắm giữ phòng sám hối, chung quy sẽ không dám quá phận. Nhưng thật không ngờ ông ta dám dùng thuốc liều cao với Giang Khương như vậy.

Nghĩ đến đây, La lão sư hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nói:

- Thật đáng chết! Bộ tưởng La Thiên Minh tôi dễ khi dễ lắm sao? Lần này mặc kệ là ai, c*̃ng phải cho tôi một câu trả lời.

Thành viên c*̉a viện Giám sát đã nhúng tay vào điều tra chuyện c*̉a Giang Khương, rất nhanh truyền khắp trong viện. Tất cả y sĩ đánh cược Giang Khương đều run sợ trong lòng. Mặc dù kết quả đã có, nhưng không ai dám đến chỗ Lý Mạnh để nhận tiền thắng cược.

Dù sao lần này Giang Khương bị Lý phán quan dùng thuốc vượt quá quy định, tạo thành tình huống như trên, rất có khả năng có liên quan đến lần đánh cược này. Vạn nhất những người có liên quan đến đánh cược bị lộ ra ngoài, trên cơ bản chính là tìm tử lộ.

Cho nên tất cả mọi người đều im lặng quan sát, chờ đợi kết quả cuối c*̀ng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back