Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 450



- Đi đi...

Mẹ Tuyên nhẹ nhàng đẩy con gái một cái, trên mặt tràn ngập ý cười ấm áp. Đối với một người mẹ mà nói, còn gì quan trọng hơn hạnh phúc của con mình chứ?

Tuyên Tử Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt, sau đó gật mạnh đầu với mẹ, nâng váy lên, chạy nhanh về phía Giang Khương.

Tuyên Năng đứng cách đó không xa nhìn đuôi váy dài trắng tinh bay nhẹ trong gió sau lưng con gái nụ cười trên mặt càng trở nên sáng lạn, dường như trong nháy mắt đã thật sự trở nên thoải mái hơn nhiều.

- Gia chủ... thế này...

Mấy vị trưởng bối Tuyên gia đứng bên lúc này trợn mắt há hốc mồm nhìn Tuyên Tử Nguyệt chạy đi. Sắc mặt ai nấy đều thay đổi nhìn về phía Tề Lãng. Họ biết rất rõ, nếu Tuyên Tử Nguyệt đã làm mọi việc ra như vậy thì sau này quan hệ của Tuyên gia và Tề gia sẽ bị ảnh hưởng như thế nào.

Tuyên Năng nhìn thấy vẻ kinh hãi của các trưởng bối Tuyên gia chỉ lắc đầu, sau đó tiếp tục nhìn con gái mình, thấy nụ cười vui vẻ và thoải mái đã lâu chưa xuất hiện trên khuôn mặt con gái.

Các trưởng bối Tuyên gia đứng bên nhìn thấy nụ cười vui vẻ thoải mái hiếm thấy của gia chủ thì kinh ngạc nhìn nhau vài cái, cuối cùng đều lần lượt thở dài, không nói gì nữa. Tất cả mọi người đều nhìn Tuyên Tử Nguyệt lớn lên, ai cũng muốn cho bảo bối duy nhất của Tuyên gia hạnh phúc. Nếu gia chủ đã quyết định như vậy dĩ nhiên tất cả bọn họ cũng không còn gì để nói.

Tất cả tân khách, lúc này cũng chú ý tới hành động của cô dâu.

Rất nhanh, Tuyên Tử Nguyệt liền đến gần bên Giang Khương. Lúc này cha con Tề gia cũng phát hiện ánh mắt và vẻ mặt của các vị tân khách có chút khác thường.

Hai cha con Tề gia nhìn theo ánh mắt của tân khách, cảm thấy trong mắt họ có chút kinh ngạc lại hơi có chút châm chọc, lúc này dường như họ cũng ý thức có gì đó không ổn.

Hai người không còn để ý đến Giang Khương đang đánh đến nữa, sắc mặt thay đổi nhìn ra sau lưng.

Sau khi hai cha con nhìn ra sau thì suýt chút nữa hộc máu. Người ta đánh đến tận cửa định cướp dâu thì thôi đi, nhưng lúc này cô con dâu chưa qua khỏi cửa còn chạy theo người ngoài. Lần này thì họ mất sạch mặt mũi rồi.

Ngón tay Tề Lãng nhẹ nhàng đưa lên, đằng sau lập tức có hai người trung niên im lặng chạy về phía Tuyên Tử Nguyệt.

Tề Nhạc Minh ở sau nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt vui vẻ chạy đi, đôi mắt liền trợn trừng, đôi mắt vốn đỏ bừng lúc này càng đỏ hơn nhiều.

Tuyên Tử Nguyệt nhìn thấy hai người đàn ông trung niên mặt không biểu cảm chạy về phía mình thì hơi sửng ra.

Sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt cứng đờ, sau đó nhẹ nhàng cắn răng một cái, rồi xoay người xé rách đuôi váy dài của mình, nắm chặt nắm đấm tấn công hai người trung niên.

- Tiểu thư Tử Nguyệt... quay về đi, chúng tôi sẽ không làm khó cô

Hai người trung niên nhìn Tuyên Tử Nguyệt chuẩn bị động thủ, hai mắt lạnh lẽo, nhìn Tuyên Tử Nguyệt lạnh lùng nói.

- Hừ...

Đôi mày Tuyên Tử Nguyệt hơi nhíu lại, sau khi khẽ hừ một tiếng, chân đưa lên đá về phía hai người trung niên.

Hai người thấy Tuyên Tử Nguyệt không lùi xuống thì ánh mắt của hai người cũng lạnh lẽo, muốn ra tay bức Tuyên Tử Nguyệt lui lại.

Tuyên Tử Nguyệt nhìn thấy hai người lao tới thì trong lòng khá căng thẳng. Cô hiểu rất rõ với thực lực của đối phương, e là cao hơn mình, mình muốn một mình ứng phó với hai người chắc chắn sẽ rất khó khăn.

Sau khi Tuyên Tử Nguyệt hít nhẹ một hơi thì không chần chừ nữa, lập tức đấm về phía hai người.

Có điều, cô còn chưa đánh tới, lúc này đằng sau có một tiếng gió lao đến, sắc mặt của hai người trung niên đối diện vô cùng hoảng hốt hai tay vừa bảo vệ trước ngực thì đã bị hai chân của một người đá bay đi.

Tuyên Tử Nguyệt kinh ngạc quay đầu nhìn lại, liền thấy mẹ mình lúc này đang đứng sau mỉm cười, nhìn mình nói:

- Đi đi...

- Dạ...

Tuyên Tử Nguyệt cố nén nước mắt gật đầu, sau đó tiếp tục chạy sang bên Giang Khương.

Lúc này tay Giang Khương như tia chớp hét to một tiếng, nhân túc hai cao thủ Tề gia hình như còn chưa dám thật sự tử thủ với mình liền đưa tay chụp lấy cổ tay của hai người, rồi lại quẳng sang một bên. Hắn nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt đang chạy nhanh tới thì trong mắt liền lóe lên ý cười. Hắn không lo lắng gì khác, chỉ lo lúc này Tuyên Tử Nguyệt sẽ không chịu đi cùng hắn.

Nhưng bây giờ Tuyên Tử Nguyệt đã chạy về phía mình, vậy thì không còn gì phải lo lắng nữa.

Giang Khương bên này thở phào nhẹ nhỏm, Tề Lãng bên kia thì lại tức giận suýt hộc máu. Ông nhìn bà thông gia hai chân đá bay hai cao thủ dưới tay mình liền tức giận hét lên:

- Lý Mỹ Linh, cô đang làm gì đó?

- Tôi làm gì? Hạ nhân Tề gia anh có tư cách gì mà dám động chân động tay với con gái tôi?

Mẹ Tuyên thấy Tề Lãng tức giận quát hỏi thì vẻ mặt vẫn bình tình lạnh lùng trả lời Tề Lãng.

- Cô...

Tề Lãng thấy mẹ Tuyên rõ ràng thiên vị cho Tuyên Tử Nguyệt thì sắc mặt đỏ bừng. Bà thông gia này đích thân che chở cho con dâu mình đi gặp tình nhân, thế này thì mặt mũi Tề gia thật sự mất sạch rồi. Ông lập tức cắn răn, tự nhảy qua, định ít nhất cũng phải ngăn cản cô con dâu của mình lại, không để vứt hết mặt mũi của mình như vậy được.

Có điều, ông còn chưa động thủ Tề Nhạc Minh đã nhảy sang, chạy về phía Tuyên Tử Nguyệt tát mạnh một cái.

Tuyên Tử Nguyệt vẻ mặt không đổi nhìn tay Tề Nhạc Minh đánh đến, không hề trì hoãn, bàn tay ngọc nhẹ nhàng giơ lên, duỗi tay giữ cổ tay Tề Nhạc Minh, sau đó hai tay lại dùng thêm sức.

Tề Nhạc Minh đang tức giận không kịp phòng ngự đã bị Tuyên Tử Nguyệt chụp lấy cổ tay, còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì đã phát hiện mình bay thẳng lên trời, sau đó “bịch” một tiếng, y bị Tuyên Tử Nguyệt quẳng qua vai lăn lộn trên mặt đất.

Tề Lãng nhìn thấy con mình bị cô con dâu tương lai quẳng vai té trên mặt đất trước mặt bao nhiêu tân khách, sắc mặt Tề Lãng lập tức tái xanh, thở mạnh một hơi, đang định tiếp tục lao sang đích thân ra tay dạy dỗ đứa con dâu đáng chết này một trận. Nhưng ông lập tức thấy không biết từ khi nào bà thông gia đã đứng chắn trước mặt mình không xa.

- Tề Lãng, chuyện của bọn nhỏ để bọn nó tự giải quyết... Nếu không ông định đấu với tôi sao?

Mẹ Tuyên cười lạnh hừ giọng nói với Tề Lãng trước mặt.

Tề Lãng nhìn con cọp cái đang cười lạnh trước mặt thì hận đến mức nghiến răng. Ông biết rõ sự lợi hại của con cọp cái Tuyên gia này. Nếu thật sự làm lớn chuyện rồi thì còn để ý đến ai nữa. Ông ta lập tức giẫm nhân, hét lớn với đám người Tề gia sau lưng:

- Bao vây chỗ này lạ cho tôi, không cho ai được chạy đi...

Lúc này, bốn người mặc đồ đen Giang Khương dẫn đến cũng đang đánh giết thế như chẻ tre, mấy cao thủ Tề gia đang dây dưa với họ nhưng vô cùng khó khăn, vì họ dám đả thương đám người Giang Khương, nhưng lại không dám giết họ. Có cái danh của Thiên Y viện bả vệ, cho dù Tề gia có lý, đánh bị thương đối phương không có gì phải sợ, nhưng nếu thật sự đánh chết, đặc biệt là Giang Khương kia, chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra, lúc đó Thiên Y viện sẽ không thèm nói lý với anh nữa.

Bốn cao thủ bên Giang Khương đều là cao thủ Địa giai tầng 1, trong trường hợp đối phương không dám ra đòn quá mạnh tay thì cuối cùng Giang Khương đã thuận lợi đánh đến.

Giang Khương nhìn Tuyên Tử Nguyệt đối diện, lại nhìn người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh Tuyên Tử Nguyệt, mỉm cười gật đầu với người phụ nữ này nói:

- Chào dì...

- Ừm...

Cuối cùng mẹ Tuyên cũng được gặp Giang Khương, sau khi đánh giá từ trên xuống dưới liền hài lòng gật đầu nói:

- Thằng nhóc cậu cũng được đấy...

Tề Lãng nhìn thấy hai người này lúc này còn mẹ vợ ngắm con rể thì cuối cùng cũng không nhịn được nữa, mặt mũi đỏ bừng. Có điều ông biết Lý Mỹ Linh này không phải là kiểu người có thể nói lý. Giờ chỉ có thể có hai cách, một là đánh sạch năm người của Thiên Y viện cùng với Tuyên gia, như vậy có thể giữ được thể diện cho Tề gia. Hai là phải tìm được một người có thể nói lý ra... Nếu không chuyện này chắc chắn không thể nào thu xếp được.

Tề Lãng cân nhắc một hồi, cuối cùng quay đầu về phía Tuyên Năng đang ngồi đó, giận dữ cười nói:

- Tuyên Năng... rốt cuộc Tuyên gia các người muốn làm gì? Có phải muốn lật mặt với Tề gia của tôi không?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 451



Tề Lãng cảm thấy hôm nay thật sự là mất hết mặt mũi. Biết như vậy, lần trước ông đã ra tay g**t ch*t tên tiểu tử này rồi.

Bây giờ thì hay rồi, người ta tìm đến nhà cướp dâu, trước mặt các gia các phái tát thẳng vào mặt ông như vậy. Hơn nữa đã đến tình trạng này, mặc kệ cuối cùng thế nào thì cũng xem như mất hết mặt mũi rồi.

Tuyên Năng thật ra lại rất dứt khoát, nhìn vẻ mặt nổi giận của Tề Lãng thì đứng dậy, chậm rãi bước đến, rồi nhìn Giang Khương đứng ở đằng sau, gương mặt không hề miễn cưỡng, chỉ còn lại yên tâm và thả lỏng, cười nói với con gái bảo bối:

- Tuyên Tử Nguyệt.

Nghe Tuyên Năng gọi, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào vị gia chủ Tuyên gia, cảm thấy hiếu kỳ không biết Tuyên Năng sẽ tỏ thái độ như thế nào.

- Con đã quyết định như vậy, thân là cha, cha cũng không có biện pháp xen vào. Bắt đầu từ hôm nay, con sẽ không còn là con gái của Tuyên Năng ta nữa, không còn quan hệ với nhà họ Tuyên.

Tuyên Năng lạnh lùng nhìn con gái, nói ra mấy câu này, nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy, trong mắt Tuyên Năng tràn đầy cưng chiều đối với con gái của mình.

Đối với thái độ của Tuyên Năng, tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó liếc mắt nhìn nhau rồi len lén cười. Nếu Tuyên Năng đã quyết định đứng về phía con gái của mình, vậy thì Tuyên Năng chỉ có thể làm ra thái độ như vậy, mới có thể làm cho quan hệ giữa Tề gia và Tuyên gia không còn quyết liệt nữa. Xem như Tuyên gia đã nể mặt Tề gia, đồng thời cấp cho Tề gia một công đạo.

Quả nhiên, mặc dù nước mắt của Tuyên Tử Nguyệt một lần nữa rơi xuống, nhưng sắc mặt Tề Lãng và Tề Nhạc Minh lại trầm xuống. Hai cha con Tề Lãng mong muốn Tuyên Năng bắt Tuyên Tử Nguyệt trở lại, nhưng Tuyên gia buông tay mặc kệ như thế, vậy thì kế tiếp sẽ do Tề gia xử lý.

Hơn nữa, rõ ràng là mặc dù Tuyên gia nói mặc kệ Tuyên Tử Nguyệt, nhưng nếu Tuyên Tử Nguyệt thật sự xảy ra chuyện, tất cả mọi người của Tuyên gia khẳng định sẽ không trơ mắt đứng nhìn. Cha con Tề gia chỉ có thể mắng Tuyên Năng thật sự quá vô sỉ mà thôi.

Đối mặt với tình cảnh như vậy, cha con Tề gia cũng không tìm được biện pháp nào khác. Trước kia đã không có, bây giờ lại càng không có.

- Được, được, giỏi cho Tuyên Năng ông.

Tề Lãng trừng mắt nhìn Tuyên Năng và Tuyên phu nhân, tức giận hừ một tiếng, sau đó quay sang nhìn bốn hắc y nhân đang bao vây Giang Khương và con dâu hụt của mình, lạnh giọng nói:

- Giang Khương, Tề gia ta và cậu hôm nay không chết không thôi.

Nghe được lời này, trong lòng Giang Khương cũng có chút căng thẳng. Hắn dựa vào thân phận của Thiên Y Viện mới khiến cho Tề gia không dám hạ thủ với hắn, nhưng thật không nghĩ đến Tề Lãng lại dám nói ra những lời như vậy. Nếu Tề gia đã nói như thế, vậy hắn chỉ có thể liều chết đánh một trận.

Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra nhìn Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh:

- Ra đằng sau anh đi.

- Vâng.

Tuyên Tử Nguyệt gật đầu, sau đó nhu thuận bước ra phía sau Giang Khương, chỉ là lén lút xé rách một đoạn váy, để lộ đôi chân trắng nõn để tiện ra tay.

Lúc này Giang Khương lại còn tâm trạng nói đùa. Nghe được tiếng xé vải rất nhỏ, hắn liền quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó cười nói:

- Ừm, chân của em rất đẹp. Sau này em nên thường xuyên mặc váy ngắn, nhất định sẽ dài miên man.

- A!

Cho đến bây giờ chưa từng nghe Giang Khương công khai đùa cợt cô như vậy, trong nháy mắt gương mặt Tuyên Tử Nguyệt đỏ bừng, không nhịn được hung hăng nhéo cho Giang Khương một cái.

Nhìn động tác của hai người, tất cả những người có mặt đều kinh ngạc. Bây giờ mà còn thời gian liếc mắt đưa tình với nhau?

Lúc này, Tề Nhạc Minh đã thật sự phun ra một ngụm máu, cầm lấy một cái ghế bên cạnh ném tới Giang Khương.

Nhìn cái ghế đang bay đến, Giang Khương cũng không nhúc nhích, đã sớm có một hắc y nhân bay lên đá cái ghế sang một bên.

Nhìn đám người hắc y nhân trước mặt, Giang Khương thở hắt ra, nụ cười trên gương mặt tắt đi, sau đó vươn tay ra đằng sau.

Một hắc y nhân trung niên đằng sau cũng thở ra, sau đó gỡ một thanh trường đao sau lưng xuống, đặt vào trong tay Giang Khương.

Nhìn thanh đao trong tay Giang Khương, tất cả mọi người đều rùng mình. Bởi vì họ cảm giác được trên người chàng thanh niên này tỏa ra sát khí nồng đậm.

Lúc này, ai nấy cũng đều có thể khẳng định, tiểu tử này không phải chỉ dựa vào thanh thế của Thiên Y Viện. Nghe khí tức liền biết là người từ trong cõi chết bước ra.

Thấy Giang Khương cầm đao, không ít người bắt đầu sốt ruột. Nên biết rằng, nếu Tề gia và Thiên Y Viện thật sự phát sinh mâu thuẫn, thậm chí là giao chiến. Như vậy Tề gia tuyệt đối sẽ không có chỗ tốt.

Nhưng những người đến tham dự hôn lễ của Tề gia, phần lớn là người có quan hệ rất tốt với Tề gia. Nếu Tề gia phát sinh xung đột với Thiên Y Viện, Tề ga suy sụp là điều không thể tránh khỏi.

Đương nhiên, cũng có người hả hê ở bên cạnh, âm thầm cười trộm chờ xem kịch vui.

Trong lòng Tề Lãng cũng lạnh như băng. Là gia chủ, ông làm ra quyết định như vậy là không thể tránh khỏi. Tề gia đường đường là đại gia tộc. Bây giờ bị người ta đánh đến nhà. Nếu là đại nhân vật của Thiên Y Viện đến thì thôi đi, xem như làm trò trước mặt tân khách. Nhưng người đến chỉ là một bác sĩ nho nhỏ của Thiên Y Viện, Tề gia sau này làm sao còn mặt mũi lăn lộn ở Hoa Hạ nữa.

Người phía sau Giang Khương, Tề gia đúng là không thể gây phiền phức được. Nhưng trong tình huống này, cũng không thể yếu thế. Mặc kệ thế nào, hôm nay nhất định phải lấy lại thể diện. Nếu không…

Tề Lãng cắn răng, chuẩn bị dẫn người bao vây Giang Khương.

Bên cạnh rốt cuộc có người không nhịn được, liếc mắt nhìn nhau, sau đó kêu lên:

- Tề gia chủ đừng kích động.

- Con bà nó.

Nghe được giọng nói này, trong lòng Tề Lãng đột nhiên buông lỏng, còn Giang Khương thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết thực lực ẩn núp bên trong một đại thế gia mạnh như thế nào. Hắn đến đây cũng không phải để gây ra tình huống xấu nhất. Nếu thật sự phải động gươm đao, khẳng định là sẽ không có chỗ tốt. Muốn toàn thân trở ra là không thể nào.

Mọi người quay đầu lại nhìn người đã lên tiếng, trong lòng cảm thấy may mắn. Rốt cuộc cũng có người chịu đứng ra giảng hòa. Nếu không, đến cuối cùng, không người nào có thể chịu đựng được kết quả.

- Tề gia chủ hãy nghe mấy lão nhân chúng tôi nói một câu.

Thấy Tề Lãng đã dừng tay, một số người có mái tóc hoa râm cảm thấy tảng đá nặng trong lòng như rớt xuống, mỉm cười bước ra.

Nhìn những người này, chẳng những Tề Lãng phải dừng tay, ngay cả Tuyên Năng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ đều là lão đồng chí đức cao vọng trọng, ngày thường đều khéo đưa đẩy chặt. Nếu đã cùng nhau lên tiếng, hẳn là đã có vài phần nắm chắc.

Quả nhiên, khi các vị lão đồng chí ra mặt, gia chủ Tề Lãng và vị bác sĩ trẻ của Thiên Y Viện đều dừng tay, ai nấy cũng đều bình tĩnh lại. Xem ra chàng thanh niên này cũng không phải hạng người l* m*ng, cũng biết phân biệt nặng nhẹ.

Lập tức, một vị lão đồng chí chắp tay nói với Tề Lãng:

- Tề gia chủ hãy nghe tôi nói một câu. Chuyện của con trai ngài cũng chưa đến mức nghiêm trọng.

- Tôi thấy đây là chuyện của lớp trẻ thì cứ để lớp trẻ tự xử lý.

- Hứa lão nói đúng đấy. Nếu là vì chuyện này mà động tay động chân, thật sự là có chút không hay.

Một vị lão đồng chí khác tiếp lời.

Thấy tất cả mọi người đều lên tiếng, Tề Lãng cũng không cắt ngang. Vì thế các lão đồng chí đều hiểu rằng bản thân Tề Lãng cũng không muốn chuyện đến bước như thế này, lập tức anh một câu, tôi một câu tiến hành khuyên can.

- Bác sĩ Giang Khương tuổi cũng còn trẻ. Hai người đó cũng tâm đầu ý hợp. Tuy nói hôm nay hành động hơi l* m*ng một chút, nhưng vẫn còn có thể chấp nhận được. Tề gia chủ không cần quá tức giận.

- Đúng, Tề gia chủ không cần phải quá để ý.

Các lão đồng chí nói xong, những tân khách xung quanh cũng đều lên tiếng giảng hòa, giúp Tề gia lấy lại chút thể diện, để Tề Lãng có thể xuống đài.

Nhìn sắc mặt vốn đang lạnh lùng của cha mình dần tốt hơn một chút, trong lòng Tề Nhạc Minh vô cùng nôn nóng. Những người bên cạnh không ngừng nói giúp cho Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt, mà cha của y lại không có ý định tiếp tục, hai mắt Tề Nhạc Minh đỏ lên. Mắt thấy Tuyên Tử Nguyệt sắp là người của mình, chẳng lẽ vịt đun sôi còn muốn bay sao?

- Cha, chẳng lẽ cứ như vậy mà thôi sao? Không được, Tuyên Tử Nguyệt tuyệt đối phải là vợ của con.

Tề Nhạc Minh tức giận kêu lên.

Nghe Tề Nhạc Minh rống lên, sắc mặt mọi người đều cứng đờ. Vốn không khí căng thẳng đang dần hòa hoãn lại, nhưng bị một câu này của Tề Nhạc Minh trong nháy mắt liền căng lên lại.

Lúc này, trong lòng Tề Lãng cũng thấy giận đứa con trai của mình. Vốn mọi chuyện đang dần tốt cho ông, cho con ông, cho Tề gia, sau này có cơ hội sẽ tìm mọi người tính sổ. Bây giờ chỉ cần để Tề gia có thể vượt qua tình huống này là ổn. Ông vốn đang muốn làm một người tốt, không để Tề gia mất thể diện, hơn nữa cũng không phát sinh xung đột với Thiên Y Viện, nhưng lại bị đứa con trai của mình phá hỏng.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 452



Sắc mặt Tề Lãng liền âm u trở lại. Sắc mặt của các lão đồng chí cũng trầm xuống. Mọi người đều biết, khi Tề Nhạc Minh nói ra những lời này, cục diện hài hòa khó khăn lắm mới có được trong nháy mắt bị quét sạch.

Các lão đồng chí tức giận nhìn Tề Nhạc Minh. Thằng ranh đáng chết này chẳng lẽ không nhìn rõ sao, bọn họ khó khăn lắm mới tìm được một cái cớ xuống đài cho Tề gia, tại sao y một chút cũng không hiểu chuyện vậy? Vì một người phụ nữ mà không để ý đến an nguy của gia tộc?

Chúng tân khách cũng nhìn nhau, thầm nghĩ: Bây giờ thì tốt rồi. Xem Tề Lãng ông làm sao mà giải quyết?

Tề Lãng hít sâu hai hơi, bình phục lại tinh thần, biết lúc này đã không còn đường lui, lập tức nghiến răng nghiến lợi nhìn con trai của mình, nhưng bây giờ dạy cho nó bài học đã không còn kịp nữa rồi.

Đã đến nước này, phóng lao đành phải theo lao thôi. Vì thể diện của Tề gia, hiển nhiên cũng không thể để việc này cứ như vậy mà trôi qua, lập tức nhìn mọi người, chắp tay nói:

- Các vị trưởng giả nói rất có lý, Tuyên Tử Nguyệt cũng là con dâu chưa qua cửa của Tề gia, Tề Lãng tôi cũng không cần bận tâm nhiều. Tuy nhiên hôm nay, việc này không phải cứ như vậy mà xong được.

Tề Lãng vừa nói ra, mọi người liếc mắt nhìn nhau, âm thầm thở dài, biết Tề Lãng đã bị ép đến góc tường không cách nào quay đầu lại. Nhưng trong giọng nói của Tề Lãng vẫn còn chừa lại một đường sống, chỉ hy vọng tình huống không đến mức không thể vãn hồi.

Nghe Tề Lãng nói, Giang Khương thở hắt ra, biết hôm nay không đánh không được, trong lòng cười khổ một tiếng.

Xoạt!

Mọi người chỉ nghe được một thanh âm thanh thúy vang lên, đưa mắt nhìn lại, liền nhìn thấy Giang Khương đã rút trường đao ra khỏi vỏ, thân đao ánh lên quầng sáng trong tay hắn.

- Muốn chiến thì chiến thôi.

Giang Khương cầm trường đao dài nửa thước, chỉ thẳng vào Tề Nhạc Minh:

- Tề Nhạc Minh, có gan thì ra đây đánh một trận.

- Ơ!

Tề Nhạc Minh đang tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn thấy thanh đao tỏa ra hàn ý lạnh như băng chỉ thẳng vào mình, sắc mặt liền cứng đờ.

Ngày trước, có lẽ y còn dám ứng chiến. Nhưng sau cái lần ám sát hụt Giang Khương ở Bắc Kinh, nhìn Giang Khương đại sát bốn phía đã bị hù mất mật, bây giờ nào dám ứng chiến?

Nhìn sắc mặt chợt biến thành màu đen của Tề Nhạc Minh, nhưng lại không dám ứng chiến, các tân khách đều cười lạnh trong lòng.

Tên tiểu tử Tề gia này quả nhiên chỉ giỏi mạnh miệng. Người ta yêu cầu khiêu chiến cũng không dám ứng chiến.

Tề Lãng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt cũng biến thành màu đen. Ông tất nhiên biết được con của mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Giang Khương. Nếu ứng chiến, chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề lớn. Mặc dù cũng không chịu được sự thua kém, nhưng ông không dám cho con trai của mình đi mạo hiểm.

Sắc mặt trầm xuống, tức giận quát:

- Giang Khương, nể mặt các vị trưởng bối ở đây và Thiên Y Viện, sẽ không lấy mạng của cậu.

- Nhưng nếu hôm nay cậu muốn mang Tuyên Tử Nguyệt đi, cậu nhất định phải thông qua Trường Đao trận. Nếu cậu qua được, Tề gia sẽ cho các người bình yên rời đi. Nếu cậu không dám, Tề gia tôi xem như nể mặt Thiên Y Viện. Bây giờ cậu rời đi, Tề gia cũng không so đo với đứa hậu bối như cậu.

Tề Lãng nói xong, những người có mặt đều kinh ngạc, dường như không nghĩ đến Tề Lãng lại xuất ra chiêu này. Nhưng nhìn vẻ mặt của Tề Lãng, thấy Tề Lãng cũng không phải nói đùa, liền nhất tề nhìn Giang Khương, gương mặt hiện lên sự cổ quái.

- Trường Đao trận?

Giang Khương cũng có chút sửng sốt. Hắn không biết Trường Đao trận là gì, nhưng nhìn sắc mặt mọi người, dường như cũng không đơn giản.

Tuyên Tử Nguyệt biến sắc, nhìn Giang Khương, lắc đầu nói:

- Giang Khương, không được đâu.

Thấy Giang Khương dường như không biết Trường Đao trận là gì, Tề Lãng lạnh lùng nói:

- Trường Đao trận do mười tám cao thủ Tề gia chúng tôi tạo thành. Nếu cậu có thể bình yên rời khỏi trận, các người có thể rời đi. Nếu không, hôm nay cậu đừng hòng có suy nghĩ khác.

- Được.

Nghe Tề Lãng nói, Giang Khương đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra, lập tức cũng không hỏi nhiều, trực tiếp gật đầu.

Thấy Giang Khương đã có dũng khí ứng chiến, Tề Lãng yên lặng nhìn thẳng vào mắt Giang Khương:

- Được, nếu cậu đã đồng ý, tôi sẽ cho người khởi trận.

- Đừng mà, Giang Khương, nếu anh xông lên…

Tuyên Tử Nguyệt khẩn trương vô cùng, kéo Giang Khương lại nói.

Giang Khương mỉm cười, dùng tay xoa đầu Tuyên Tử Nguyệt, cười nói:

- Yên tâm đi. Hãy tin tưởng anh, nhất định sẽ không có vấn đề.

- Nhưng…

Tuyên Tử Nguyệt vẫn khẩn trương như cũ, lắc đầu nói.

Nhìn biểu hiện lo lắng của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương thấp giọng cười nói:

- Không cần lo lắng. Em phải tin anh chứ? Nếu không, hôm nay chúng ta sẽ không rời đi được.

Nghe Giang Khương nói, rồi lại nhìn nụ cười tự tin của hắn, Tuyên Tử Nguyệt cắn răng nói:

- Được. Nếu như không ổn thì phải mau rời đi.

- Ừm, yên tâm đi, anh biết chừng mực mà.

Giang Khương gật đầu, sau đó chờ Tề gia bày trận.

Nhìn thấy Giang Khương đã đồng ý, tất cả quan khách đều lộ vẻ bất đắc dĩ. Tề gia đã cưỡi lên lưng hổ không xuống được. Giang Khương cũng không chịu thua. Nhưng rồi cũng chỉ có một con đường này thôi. Nếu không đồng ý, Giang Khương muốn dẫn Tuyên Tử Nguyệt đi là không thể nào.

Tề gia muốn bảo vệ mặt mũi nên xuất ra Trường Đao trận. Đây cũng là biện pháp duy nhất, nhưng người bình thường làm sao có thể xông qua được Trường Đao trận? Thập bát Trường Đao trận có tiếng là khó xông. Nếu Tề gia tìm đến mười tám cao thủ, Giang Khương muốn qua khó càng thêm khó.

Lúc này mọi người nhịn không được nhất tề khen Tề Lãng hảo thủ đoạn.

Giang Khương xông qua được, để cho Giang Khương dẫn người đi. Còn qua không được, đến lúc đó Giang Khương cũng không còn lực để hoàn thủ, không thể mang Tuyên Tử Nguyệt đi được nữa. Mặt mũi của Tề gia được bảo vệ, lại còn nể mặt được Thiên Y Viện.

Tề Lãng an bài như thế nào, Giang Khương xem như đã leo lên lưng cọp.

Hai vợ chồng Tuyên gia đứng cách đó không xa, liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hiện lên sự lo lắng.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 453



- Bác sĩ Giang, việc này không thể cậy mạnh. Nếu cao thủ Tề gia ra hết, cậu nhất định sẽ không qua được.

Người đàn ông trung niên, thủ lĩnh của bốn cao thủ mặc đồ đen bên cạnh Giang Khương tiến đến bên tai hắn, thấp giọng nói:

- Tuy nói Tề Lãng không có dũng khí hạ tử thủ, nhưng nếu Thập Bát Trường Đao trận này được lập thành trận pháp chân chính, đến lúc đó, không cẩn thận sẽ gặp nguy hiểm ngay.

Nghe người đàn ông trung niên nói, Giang Khương chậm rãi gật đầu. Hắn không phải quá lo lắng về chuyện này. Nếu như hắn tiếp không nổi, nửa đường xuất trận đối với hắn cũng không khó. Nhưng tình huống bây giờ, hắn nhất định phải qua trận. Nếu không, hắn sẽ không mang Tuyên Tử Nguyệt đi được.

Hắn chưa từng nghĩ đến chỉ dựa vào bốn cao thủ mang đến từ Thiên Y Viện là có thể mang Tuyên Tử Nguyệt rời đi. Hắn chỉ dựa vào Thiên Y Viện làm hậu thuẫn cho hắn. Nếu không có Thiên Y Viện, chỉ sợ cao thủ Tề gia đã sớm đánh chết hắn rồi.

Nói xong, người đàn ông trung niên lui về phía sau Giang Khương, lẳng lặng chờ Tề gia khởi trận. Ông muốn xác nhận, nếu đối phương phái ra cao thủ Địa giai tầng một tầng hai, ông nhất định phải khuyên can Giang Khương. Bởi vì, nếu người qua trận không phải cấp bậc Thiên giai trở lên, căn bản không có khả năng thông qua. Nếu cứ cưỡng ép thông qua, chết là không thể nghi ngờ.

Tân khách có mặt rất nhiều nhưng không khí hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người đều chờ xem Tề Lãng sẽ sắp xếp Trường Đao trận như thế nào.

Nhưng trong lòng tất cả đều biết rõ, Trường Đao trận của Tề gia lúc này chỉ sợ không đơn giản.

- Làm sao bây giờ? Lần này Tề Lãng chơi lớn rồi.

Tuyên phu nhân nói. Vì mặt mũi Tề gia, Tề Lãng tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho Giang Khương. Cho dù không dám giết Giang Khương, nhưng nhất định sẽ giữ Tuyên Tử Nguyệt lại.

Sắc mặt Tuyên Năng cũng trở nên âm trầm. Nghe vợ nói, cũng chỉ có thể lắc đầu:

- Đã đến nước này thì không còn cách nào nữa, chỉ nhìn xem Giang Khương có thể chống đỡ được hay không.

Tuyên phu nhân cau mày nhìn con gái đang lo lắng đứng đằng sau Giang Khương, đột nhiên hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:

- Mặc kệ thế nào, nếu Giang Khương không qua được, tôi nhất định sẽ mang Tử Nguyệt đi.

Tuyên Năng quay đầu nhìn vẻ mặt kiên định của vợ mình, im lặng một lúc rồi thở dài không nói.

Nhưng các vị trưởng bối Tuyên gia mơ hồ nghe được lời nói của hai vợ chồng, tất cả nhìn nhau, sắc mặt có chút khó coi.

Bọn họ biết rất rõ tính cách của gia chủ và gia chủ phu nhân. Gia chủ có lẽ còn bận tâm đến lợi ích của gia tộc nhưng gia chủ phu nhân thì không. Đã nói thì sẽ làm. Nếu Giang Khương không qua được trận, Tề gia làm khó Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt, gia chủ phu nhân nhất định sẽ ra tay.

Nếu gia chủ phu nhân đã ra tay, mặc dù gia chủ vừa rồi tuyên bố Tuyên Tử Nguyệt không còn là người của Tuyên gia, nhưng đến khi đó, cũng sẽ không bàng quang đứng nhìn.

Cả nhà gia chủ đều nhảy xuống nước, đến lúc đó sẽ hoàn toàn trở mặt với Tề gia.

Nghĩ đến đây, các vị trưởng bối đều cau mày, cân nhắc xem nếu tình huống như vậy xuất hiện, có nên ngăn cản gia chủ và gia chủ phu nhân hay không? Nhưng có thể ngăn cản được sao?

Hai mắt Tề Nhạc Minh đỏ bừng, khiến cho người của Tề gia nhìn thấy đều vội vàng tránh xa, không dám đụng chạm.

- Cha, để cho nhóm người Bân thúc lên đi. Nhất định phải giữ lại tên Giang Khương này, để cho nó biết Tề gia của chúng ta không phải dễ chọc.

Tề Nhạc Minh nghiến răng nói.

Nhưng Tề đại thiếu còn chưa chờ được câu trả lời đã ăn một bạt tai.

Bốp! Nghe thanh âm giòn vang vang lên, còn có cảm giác nóng rát truyền đến, Tề Nhạc Minh không tin nổi nhìn cha của mình. Sau khi sờ lên trên mặt, y mới xác định được người cha luôn yêu thương y nhất đã đánh y.

- Câm miệng.

Tề Lãng hận rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn con trai một cái, sau đó chậm rãi bước vào bên trong.

Tề Nhạc Minh đứng bên ngoài, tay ôm mặt lắng nghe tiếng động bên trong.

- Lý Minh, Tề Giang, các người dẫn người lên đi. Nhớ, có thể đánh bị thương, nhưng đừng đánh chết, hiểu chưa?

- Bẩm gia chủ, chúng tôi đã rõ.

Nghe được giọng nói bên trong, sắc mặt Tề Nhạc Minh đỏ bừng, hơi thở bắt đầu dồn dập.

Y biết rất rõ thực lực của Lý Minh và Tề Giang. Mặc dù đều là Địa giai tầng một, nhưng khi bọn họ gánh Trường Đao trận, Địa giai tầng hai chiếm một nửa. Còn lại tám cao thủ là Địa giai tầng ba. Nhưng Tề gia bố trí Trường Đao trận này không phải là đội ngũ mạnh nhất.

Mặc dù chỉ là đội ngũ hạng hai, nhưng cũng đủ cho Giang Khương ăn thiệt. Tuy nhiên, nghe thấy cha dặn dò không được giết Giang Khương, trong lòng Tề Nhạc Minh hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng y cũng hiểu nguyên nhân cha không thể giết đối phương. Tiểu tử này là người của Thiên Y Viện, thật sự khiến cho người ta có chút kiêng kỵ. Cho nên phụ thân mới quyết định như thế.

Mặc dù rất tức giận, nhưng Tề Nhạc Minh vẫn không mất đi lý trí, hít sâu hai hơi liền quay đầu rời đi. Chỉ cần có thể giữ Tuyên Tử Nguyệt lại, sau này sẽ tìm cơ hội tính sổ món nợ này.

Đối phương là bác sĩ của Thiên Y Viện, Tề gia không dám g**t ch*t, nhưng sau này có cơ hội, nhất định sẽ không bỏ qua.

Nhìn một hàng ngũ bước ra từ bên trong, Tuyên Năng chớp mắt, sắc mặt dần trở nên âm trầm. Là thông gia của Tề gia, ông hiển nhiên có thể nhìn ra được, mặc dù Tề gia không phái ra đội ngũ mạnh nhất, nhưng thực lực của những người này cũng cực kỳ kinh người. Với thực lực của Giang Khương, muốn xông qua chỉ sợ rất khó.

Sắc mặt Tuyên phu nhân cũng không dễ coi. Nhưng lúc này, bà chỉ có thể nắm chặt tay. Vạn nhất mọi chuyện không thể vãn hồi, bà sẽ nhảy ra ngoài.

- Bác sĩ Giang, nếu không được thì đừng xông tới. Nếu cứ cứng đầu xông tới, nhất định sẽ gặp họa.

Người đàn ông trung niên đứng đằng sau Giang Khương nhìn thấy trận thế, mặc dù thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt lại lạnh hơn vài phần. Ông biết, cho dù với trận thế này, bác sĩ Giang chỉ sợ cũng không qua được. Cho nên vẫn thấp giọng nói:

- Một khi Trường Đao trận bắt đầu, chưa đến bước cuối cùng, ngàn vạn lần không được dùng thân qua ải.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 454



Có không ít người muốn Giang Khương chết ở đây, nhưng số người không muốn Giang Khương chết lại càng nhiều hơn.

Cho nên, mặc kệ muốn hay không muốn Giang Khương chết, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm mười tám vị cao thủ Tề gia đang cầm đao xếp thành hai hàng trên bãi đất trống đằng trước.

Trường Đao trận là trận pháp được truyền từ thời xưa đến nay, trải qua mấy trăm năm lịch sử, nhưng cơ hội xuất hiện lại không nhiều.

Vì Trường Đao trận không phải là dùng để đối địch mà là dùng để đón khách. Đương nhiên là nghênh đón khách không có thiện ý. Có những lúc và có những người không biết nói đạo lý, nhưng lại không thể g**t ch*t. Đối với những vị khách như vậy, các gia các phái sẽ dùng Trường Đao trận để ứng phó.

Bọn họ sẽ không tránh khỏi đứng thẳng lưng, chống nạnh la hét nói người nào đó hôm nay nếu qua được Trường Đao trận thì xem như bỏ qua, còn không qua được thì chết ở chỗ này….

Hiện tại Giang Khương gặp chính là cảnh tượng như vậy.

Đương nhiên, trong lòng Tề Lãng đang không ngừng nguyền rủa Giang Khương trên đường về sẽ bị xe đụng, ăn thức ăn không cẩn thận bị nghẹn chết, hoặc lúc đi toilet sẽ bị rơi vào bồn cầu.

Nhưng hôm nay làm trò trước mặt nhiều người như vậy, ông cũng không muốn Giang Khương chết ở chỗ này, chỉ muốn đối phó Giang Khương, sau đó thuận lợi giữ Tuyên Tử Nguyệt ở lại, lấy lại mặt mũi cho Tề gia, cũng như không phát sinh xung đột gì với Thiên Y Viện.

Cho nên, ông chỉ phái một đội ngũ hạng hai ra để bày Trường Đao trận. Một khi trận pháp được triển khai, mặt mũi Thiên Y Viện vẫn được cấp đầy đủ, cũng như Thiên Y Viện sẽ không tìm được lý do để gây phiền phức cho Tề gia. Đồng thời cũng đủ làm cho Giang Khương trọng thương, để hắn không còn sức hoàn thủ và phản kháng. Đến lúc đó, Giang Khương bị bắt, Tuyên Tử Nguyệt và Tuyên gia sẽ không vì tình huống như vậy mà trở mặt với Tề gia. Hết thảy đều trở nên thuận lợi.

Tất cả mọi người đều hiểu ý của Tề Lãng. Cho nên cũng không ít người nhẹ nhàng thở phào, sau đó nhìn chàng thanh niên mang theo trường đao đứng đằng trước.

Tuyên Tử Nguyệt đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn Giang Khương, gương mặt vẫn bình tĩnh, thậm chí còn nở một nụ cười tự tin. Nhưng vẫn có người nhìn thấy, hai tay buông thỏng của nữ diễn viên chính Tuyên Tử Nguyệt của ngày hôm nay đang nắm chặt lại, thậm chí còn có chút trắng bệch.

Mười tám vị cao thủ của Tề gia, tuổi tác cũng chừng bốn chục, mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn màu đen, hai tay nắm chặt chuôi đao, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế phi phàm.

Trường Đao trận như vậy cũng không thấy nhiều lắm. Cho dù tân khách đều là những người có chút thân phận, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, không khỏi có chút rúng động.

Mặc dù không ít người biết được đây không phải là thực lực mạnh nhất của Tề gia, nhưng ít ra trận thế bày như vậy cũng đủ kinh ngạc lòng người.

Tất cả mọi người cũng biết, trận thế này của Tề gia vừa ra, nếu bản thân mình xông qua, khẳng định cũng không xông qua được.

Sau khi đánh giá thực lực mười tám vị cao thủ xong, tất cả mọi người đều nhìn Giang Khương bằng ánh mắt thương hại. Tề Lãng không hổ là gừng càng già càng cay.

Chỉ cần chàng thanh niên này không chết, chỉ làm hắn bị thương, Tề gia xem như nhất cữ lưỡng tiện qua được ải này.

Trở thành tiêu điểm của mọi người, tay Giang Khương cầm thanh đao, đứng thẳng người, sắc mặt lạnh nhạt, một chút cũng không sợ hãi.

Thanh trường đao phát ra ánh sáng lờ mờ dưới ánh nắng mặt trời, chuôi đao lờ mờ chảy xuôi một dòng lưu quang.

Nhìn mười tám vị cao thủ đang cầm đao đằng trước, Giang Khương nheo mắt, ánh mắt hiện lên thần thái khác thường, trong đó có căng thẳng, có cười khổ, đương nhiên nhiều hơn nữa chính là chiến ý. Tuy nói tình huống một chọi nhiều người hắn gặp không ít, nhưng nói về chất lượng và số lượng, hôm nay tuyệt đối là phá kỷ lục.

Muốn thông qua Trường Đao trận do mười tám vị cao thủ trấn giữ, Giang Khương biết nếu chỉ dựa vào thực lực của hắn, chỉ sợ chưa đi được một nửa đã bị đối phương đánh ngã. Đao trong tay đối phương không phải để không. Cho dù đối phương không g**t ch*t hắn, nhưng chưa chắc hắn đã qua nổi chứ đừng nói chi đến việc phá trận.

Nhưng hắn không sợ. Mặc dù hắn biết bản thân mình cùng lắm cũng chỉ đạt đến Địa giai tầng 1, nhưng nếu phối hợp với thiên phú dị năng Cửu Vĩ Thiên Hồ, muốn qua được trận hẳn cũng không phải là chuyện khó khăn.

Đương nhiên, không phải là quá khó, còn khó thì đương nhiên vẫn phải có rồi.

- Rút đao.

Một người đàn ông trung niên đứng trước nhất quát lớn.

Keng. Chỉ nghe tiếng rút đao vang lên, mười tám thanh đao phát ra ánh sáng giữa không trung.

Nhìn mười tám thanh đao dày cộm, các vị tân khách cũng chậm rãi gật đầu.

Các loại đao dùng trong Trường Đao trận, có Đường đao giống Giang Khương, có Đơn đao, cũng có Đồ đao. Ba loại khác nhau, khí thế cũng khác nhau. Đường đao chú trọng khí thế. Bất luận là chém hay đâm đều đủ để đối phương phải chết.

Đơn đao thì chú trọng sự ung dung.

Còn về phần Đồ đao có thể đập, có thể chém, công dụng rất nhiều. Trong trận pháp này, rõ ràng rất thích hợp sử dụng Đồ đao. Nếu không muốn đưa người vào chỗ chết, vậy thì không cần đâm, trực tiếp dùng sống lưng của đao đập đối phương là được.

Giang Khương nheo mắt, hiển nhiên cũng biết được ưu thế của loại Đồ đao này. Một trận pháp với nhiều người như vậy, cực kỳ tiêu hao thể lực của người xông trận. Nếu muốn qua được mười tám người, khó khăn sẽ rất lớn.

Nhưng Giang Khương vẫn không sợ, hít sâu một hơi, sau đó cúi đầu nhắm mắt.

Thấy Giang Khương nhắm mắt, những vị cao thủ đứng trong trận cũng dần ngưng trọng. Bởi vì bọn họ phát hiện, trên người chàng thanh niên thoạt nhìn rất ôn nhu này lại toát ra một hàn ý kinh người. Hàn ý này khác với sát khí bình thường, nhưng lại khiến lòng người run sợ.

Cho nên, mọi người cũng bắt đầu tụ khí ngưng thần. Bởi vì một khi giơ đao, đại diện cho đối phương tùy thời xông trận. Cuộc đại chiến chuẩn bị bắt đầu.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 455



Nhìn chàng thanh niên cầm trường đao cúi đầu nhắm mắt, mọi người đều ngừng hô hấp, chờ đối phương xông trận.

Giang Khương nhắm mắt, hô hấp càng lúc càng nhẹ, điều chỉnh trạng thái đến mức thư giãn nhất, sau đó yên lặng để bản thân tiến vào trạng thái Minh Không.

Giang Khương cúi đầu nhắm mắt đứng mười mấy giây vẫn không có phản ứng, những người vây quanh bắt đầu bàn tán.

- Không phải Giang Khương sợ rồi chứ?

Một người chắc đi theo trưởng bối của mình đến góp vui quay sang nói với cô gái bên cạnh.

Cô gái bên cạnh khẽ cau mày, thấp giọng nói:

- Hẳn không thể nào. Hôm nay có người ở Thiên Y Viện, nhiều nhất cũng chỉ bị thương thôi. Tề gia không dám ra tay quá nặng với anh ta đâu.

Nói đến đây, cô gái dừng lại một chút rồi liếc mắt nhìn Giang Khương, do dự một lát rồi nói:

- Nhìn khí thế của anh ta, nhất định không phải là sợ.

- Nhưng cô nhìn biểu hiện của anh ta bây giờ, chẳng lẽ là đang giả vờ? Nếu không thì là đang câu giờ.

Thấy Giang Khương vẫn không ngẩng đầu lên, chẳng khác nào đang giả vờ, cô gái này nói.

- Im lặng đi.

Nghe hai người nói chuyện với nhau, một người đàn ông trung niên mái tóc hoa râm thấp giọng khiển trách.

Nghe tiếng răn dạy của người đàn ông, hai cô gái vội im lặng, sau đó quay sang nhìn Giang Khương.

Hai người vừa nhìn sang, vẫn nhìn thấy Giang Khương không hề động đậy, vẫn duy trì trạng thái giả nai đó. Nhưng vừa mới bị khiển trách, hai người không dám khinh thường, cẩn thận nhìn kỹ, đột nhiên giật mình, kinh ngạc liếc nhìn nhau.

Nhìn vào mắt đối phương, cả hai xác định mình không có bị hoa mắt.

Giang Khương vẫn đứng im, trường đao cũng không hề động đậy, trường đao của các cao thủ bên cạnh cũng không có gì khác thường. Nhưng tóc của hắn đang bay phấp phới trong lúc trời lại không có gió.

Không có gió nhưng tóc vẫn tự động bay, điều này đại diện cho điều gì?

- Làm sao có thể?

Hai người hoảng sợ trong lòng. Biểu hiện này chính là nội khí thẩm thấu ra ngoài. Chỉ có vận dụng nội khí đến cực hạn, và cũng chỉ có Thiên giai mới có khả năng xuất hiện tình huống này. Tuy nói Địa giai tầng một cũng có thể làm được nhưng rất ít.

Trong lúc hai người còn chưa hồi phục lại tinh thần, trong đầu Giang Khương đã hiện lên một tin tức. Động.

Trước tầm nhìn đã trở nên rõ ràng, Giang Khương chậm rãi ngẩng đầu, thanh đao trong lòng bàn tay nhẹ nhàng chuyển động.

Đồng thời, dưới chân Giang Khương cũng động. Mọi người chỉ cảm thấy mắt hoa lên, Giang Khương đã lao vào trong trận. Chờ đến khi bọn họ nhìn thấy rõ thân ảnh của Giang Khương, lúc này Giang Khương đã vọt được vào Trường Đao trận hai thước. Nói cách khác, Trường Đao trận trong nháy mắt đã bị hắn xông qua được một phần tư.

Quả thật chính là như vậy. Hai cao thủ Địa giai tầng một đứng trước nhất còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng Giang Khương đã biến mất. Duy nhất kịp phản ứng, giơ cao trường đao trong tay chém tới Giang Khương cũng chỉ có cao thủ hàng thứ hai và thứ ba.

Hây! Hai cao thủ đứng hàng thứ hai là Địa giai tầng ba. Khi bọn họ hồi phục lại tinh thần, Giang Khương đã xông qua người bọn họ. Nhưng cao thủ hàng thứ ba là Địa giai tầng hai đã tự động phản ứng, huy đao chém tới Giang Khương. Hai cao thủ hàng thứ hai thì chém tới đằng sau.

Mặc dù bọn họ chỉ là cao thủ của đội ngũ hạng hai Trường Đao trận, nhưng còn chưa động thủ đã bị đối phương xông qua, điều này làm cho bọn họ rất tức giận. Dưới sự phản ứng cấp tốc, hai thanh đao của hai người đã chém tới Giang Khương đang bị đồng đội phía trước ngăn cản.

Lúc này Giang Khương cũng cầm đao giơ tới trước, chắn được hai thanh trường đao của hai người kia chém tới.

Keng. Ba thanh đao chạm vào nhau, phát ra thanh âm đinh tai nhức óc.

Đường đao chỉ là một thanh đao dài hẹp, sở trường của Giang Khương lại là tốc độ. Cho nên, sau khi bị hai thanh Đồ đao chém trúng, tay Giang Khương bị chấn động,

đẩy lui vài bước.

Lúc này, trường đao của hai gã phía sau cũng nhanh chóng trảm đến. Cảm giác phía sau có gió kéo tới, hai mắt lạnh như băng của Giang Khương không hề dao động, mượn lực chấn dưới chân, chân phải xoay tròn, cả người trong nháy mắt xoay người lại. Tay cầm Đường đao vốn đang hạ xuống liền nâng lên.

Cái Đường đao chú trọng chính là khí thế. Trong lúc Giang Khương xoay người, thắt lưng phát lực, đao xuất nhanh chóng, đưa lên hạ xuống, mạnh mẽ vô cùng.

Keng keng. Liên tục hai thanh âm va chạm vào nhau, chỉ thấy hai thanh Đồ đao bị chấn. Thậm chí hai cao thủ Tề gia cầm đao cũng bị đẩy lui hai bước, suýt chút nữa làm rớt Đồ đao trong tay.

- Giỏi.

Tuyên Năng đang căng thẳng xem cuộc chiến cũng nhịn không được mà vỗ đùi, tán dương một câu.

Về phần Tuyên mẫu, lúc này đã sớm cười như địa chủ được mùa. Khi bà nhìn thấy nội khí của Giang Khương thẩm thấu ra ngoài, trong lòng vừa vui mừng lẫn sợ hãi, không nghĩ đến chàng thanh niên thoạt nhìn thanh tú như vậy, nội khí lại tu luyện đến trình độ như thế. Còn bây giờ lại khiến cho bà hưng phấn thêm vài phần.

Lần này tiểu tử kia biểu hiện thực lực và động tác kinh người, tỷ lệ có thể qua được trận tăng lên sáu thành.

Trong lúc vợ chồng Tuyên Năng hưng phấn thì sắc mặt của Tề Lãng đã sớm âm trầm. Kỳ thật ban đầu ông cũng không để thực lực của Giang Khương vào mắt. Cái mà ông kiêng kỵ chính là Thiên Y Viện đằng sau.

Nhưng bây giờ, Tề Lãng đã bị thực lực mà Giang Khương biểu hiện làm cho kinh sợ. Cho dù trước kia có không ít cao thủ Tề gia chết trong tay đối phương, ông vẫn cho rằng đối phương bất quá chỉ là đầu cơ mưu lợi, hoặc chơi ám chiêu. Cho dù vừa nãy Giang Khương phá giải được sự tấn công của cao thủ Tề gia, ông vẫn không quan tâm. Dù sao bốn người bên cạnh Giang Khương chính là cao thủ của Thiên Y Viện.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 456



Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, sau khi đẩy lui hai cao thủ Tề gia, thân hình của Giang Khương cũng không dừng lại, tiếp tục kéo đao lao thẳng về phía trước.

Hai cao thủ hàng thứ ba chỉ miễn cưỡng giơ đao ngăn cản, nhưng vì quá vội vàng, nào chống đỡ được sự trùng kích của Giang Khương. Giang Khương dùng đao ngăn cản một người, sau đó dùng thân để đẩy người còn lại, vọt đến trước mặt cao thủ hàng thứ tư.

Khi Giang Khương vọt đến trước mặt cao thủ hàng thứ ba, cao thủ hàng thứ tư đã sớm đề cao cảnh giác. Nhưng đáng tiếc, bọn họ vẫn là Địa giai tầng ba. Mặc dù cũng lớn tiếng hét lên, nhưng vừa huy đao chém tới Giang Khương, vẫn bị thanh trường đao của Giang Khương bổ lại.

Nhưng động tác của hai người không phải là không có tác dụng. Mặc dù cả hai vẫn bị Giang Khương đẩy ra, nhưng lại cấp cơ hội cho cao thủ hàng thứ ba chém tới.

Mặc dù đối thủ hàng thứ ba chỉ là Địa giai tầng ba nhưng hai người mang theo tức giận chém đến sau lưng Giang Khương, đao phong lợi hại vẫn khiến cho da lưng của hắn phải nổi da gà.

Mặc dù da thịt sinh ra phản ứng tự động, nhưng ánh mắt của Giang Khương vẫn cứ lạnh lùng như cũ, nhìn hai người cầm đao bị đẩy lui đằng trước, tay run lên. Trường đao trong tay quỷ mỵ xuất hiện ở phía sau.

Keng keng.

Hai thanh âm thanh thúy vang lên. Thân hình Giang Khương mạnh mẽ lui về phía sau, mất hai bước mới trụ vững cước bộ.

Nhưng trên lưng áo của hắn đã xuất hiện một vết rách hơn 10cm. Mùi máu tươi xông thẳng vào mũi của hai người.

Tay phải của Giang Khương nhẹ nhàng run lên, nhẹ đến nỗi không ai có thể nhìn ra được. Điều duy nhất mà người ta nhìn thấy ở Giang Khương chính là, Giang Khương cũng không nhân cơ hội lao về phía trước mà chỉ đứng im, dường như chờ đối thủ hàng thứ tư hồi phục lại tinh thần, cho bọn họ một cơ hội.

Mặc dù chỉ dừng lại một giây, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, đây chính là một cơ hội vô cùng tốt cho Trường Đao trận của Tề gia. Nếu không, với tốc độ kinh người của Giang Khương vừa rồi, không thể nào không nhân cơ hội tiếp tục tấn công về phía trước. Nếu không tấn công, chứng tỏ hẳn đã bị thương không nhẹ.

Cao thủ hàng thứ tư, thậm chí là thứ năm đều sáng mắt. Chỉ trong một giây ngắn ngủi, có người đã bước lên vung đao, đồng thời cũng có người bước lên hai bước, lăng không trảm tới.

Nhìn tổng cộng sáu cao thủ huy đao chém tới Giang Khương, không ít người phát ra tiếng kinh hô, chỉ có người của Tề gia là mỉm cười hài lòng.

Càng về phía sau, Trường Đao trận mới xem như phát ra thực lực chân chính.

Từ lúc người bắt đầu xông trận, ít nhất sẽ có từ hai đến ba cao thủ bên ngoài tiến hành giáp công. Nhưng Giang Khương đã lao thẳng đến gần một nửa, đến giờ phút này Trường Đao trận mới thật sự hình thành công kích hữu hiệu nhất đối phó Giang Khương, phát ra uy lực chính thức của Trường Đao trận.

Bị cao thủ Địa giai tầng một, tầng hai, tầng ba tiến hành giáp công, Giang Khương lại bị thương chưa khôi phục lại, nhìn như thế nào cũng tránh không khỏi một kích này.

Trong lúc mọi người nhìn thấy trường đao đang chém tới Giang Khương, Giang Khương vẫn đang còn trong trạng thái Không Minh, trong đầu vẫn rất yên tĩnh, bên trong tầm nhìn còn có bốn thanh trường đao đang chậm rãi chém đến hắn.

Mà trong đầu của hắn, một cảnh tượng trong nháy mắt cũng thoáng hiện. Phía sau đang có hai thanh trường đao bổ tới, sáu thanh đang hình thành một cục diện vây công không thể tránh.

Phù. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra. Tay phải vốn đang rung rung đột nhiên ngưng lại. Cổ năng lượng sau khi hoàn thành nhiệm vụ chữa trị đã rất nhanh tiêu tán.

Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, thân hình Giang Khương một lần nữa đã động.

Hàng cao thủ thứ năm nhe răng cười, huy đao trảm tới người Giang Khương. Còn cao thủ hàng thứ tư, đao đã đi được nửa đường, dường như cách Giang Khương cũng chỉ còn nửa thước. Nhưng ánh mắt bọn họ lại hiện lên sự kinh ngạc, giống như nhìn thấy chuyện gì đó không thể tin được.

Chỉ có cao thủ hàng thứ ba là há to miệng, sau đó nhìn thấy thanh đao của mình vừa mới đi được nửa đường, còn chưa đạt đến vị trí và đao phong tốt nhất, đã bị đao phong quen thuộc chém trúng.

Tất cả mọi người đều im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt. Thân ảnh Giang Khương vẫn đứng thẳng tắp trên đường, chỉ lưu lại một tàn ảnh dài một mét.

Cao thủ hàng thứ năm kinh ngạc khi đao của mình chỉ bổ trúng tàn ảnh. Cao thủ hàng thứ tư quay đầu nhìn về phía thân ảnh bên phải cách đao phong của mình càng lúc càng xa. Chỉ có cao thủ hàng thứ ba, trong tiếng leng keng vang lên, một tiếng k** r*n xuất hiện cộng với hai luồng máu văng lên, hoảng sợ lui về phía sau.

Hai thanh Đồ đao tung bay trên đỉnh đầu mọi người.

Khi hai thanh đao đang thu hút ánh nhìn của mọi người, thân ảnh Giang Khương đột nhiên trở nên mơ hồ lần nữa.

Cao thủ hàng thứ tư có cảm giác thân đao của mình chạm vào một cái gì đó, nhẹ nhàng bị chấn lên, sau đó một luồng đao phong xuất hiện trước người, rồi nghe được tiếng kêu bi thảm của cao thủ hàng thứ năm.

Cao thủ hàng thứ năm trơ mắt nhìn cổ tay của mình phun máu, bắn lên cơ thể của một người.

Lúc này, người bị máu bắn lên chính là thật thể, không còn là hư ảnh nữa.

Hai người kinh hãi muốn huy động cánh tay, muốn chém người kia nhưng phát hiện chỉ vô dụng thôi. Bởi vì đã giết không được người kia.

Thân ảnh Giang Khương xuất hiện đằng trước cao thủ hàng thứ sáu.

Lúc này mọi người mới nhìn kỹ hình dáng của Giang Khương.

Máu dính trên người Giang Khương rất nhiều. Chiếc áo đã có thêm vài vết rách, dính đầy máu tươi, của người khác, dường như cũng có của hắn, thoạt nhìn rất thê thảm.

Nhưng gương mặt Giang Khương vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như vẫn chưa vào trận nửa phút trước. Hai mắt lẳng lặng đảo qua cao thủ hàng thứ sáu, nhìn thấy hai thanh đao đang chém tới.

Cao thủ hàng thứ sáu đều là Địa giai tầng một, không cao không thấp, nhưng song đao của bọn họ dường như yếu hơn mấy người trước vài phần. Bởi vì cách vung đao của bọn họ không phải là nhẫn tâm chém ra, mà chỉ là động tác theo thói quen. Ánh mắt lạnh lẽo của Giang Khương cũng là nguyên nhân khiến đao thế của bọn họ bị yếu.

Thân hình Giang Khương có chút dừng lại, sau đó một lần nữa chém về phía trước.

Keng. Ba thanh đao chạm vào nhau. Đường đao trong tay Giang Khương giống như con cá chạch, đụng trúng đao phong của hai cao thủ Địa giai tầng một.

Hai người chỉ cảm thấy một lực chấn thật lớn khiến cho cổ tay của cả hai run lên, sau đó hai thanh trường đao không tự chủ được mà bay lên.

Cước bộ của Giang Khương không hề dừng lại, khi hai thanh đao còn chưa rơi xuống đã xuất hiện trước người cao thủ hàng thứ bảy.

Thập bát trường đao trận đã qua được mười hai người, chỉ còn lại sáu người cuối cùng.

Đương nhiên, cao thủ mạnh nhất sẽ nằm ở đây. Bốn Địa giai tầng một, hai Địa giai tầng hai, sáu người âm lãnh nhìn Giang Khương vung đao đến.

Cứ nghĩ rằng sẽ không ai tin tưởng Giang Khương có thể xông qua được sáu người, nhưng thật ra có không ít người cho rằng Giang Khương có thể xông qua.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 457



Trong sân hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, nhìn chằm chằm bảy người trong Trường Đao trận. Với tốc độ tấn công như vừa rồi của Giang Khương, chỉ cần nửa phút, thậm chí hơn mười giây sẽ có thể xuất ra kết quả.

Nhưng trong Trường Đao trận, bốn Địa giai tầng một, hai Địa giai tầng hai, mặc dù vừa rồi động tác của Giang Khương kinh người, nhưng người đủ tin tưởng Giang Khương lại không nhiều.

Keng, keng. Giang Khương vẫn không chút động dung, huy đao liều mạng với hai cao thủ Địa giai tầng một. Ba người cùng lui về phía sau.

Cảm nhận được cảm giác tê rần truyền đến từ cổ tay, hai cao thủ Địa giai tầng một đều kinh hãi, không ngờ Giang Khương đã sớm vận sức chờ phát động, liều mạng với hai người, không hề thua kém.

Cao thủ hàng thứ sáu phía sau Giang Khương khó khăn lắm mới hồi phục lại tinh thần, nhìn nửa thân đao lộ ra bên cạnh Giang Khương, cánh tay phải như nhũn ra, không dám tiếp tục bổ thêm một đao nữa.

Đương nhiên, không phải là hai người không dám, nhưng gia chủ đã có chỉ thị, không được hạ tử thủ với Giang Khương. Nếu hai người này ra tay, kế tiếp không ai có thể chuẩn xác khống chế được cục diện. Một khi thất thủ, kết quả không ai muốn thừa nhận.

Lập tức mọi người liếc nhìn nhau một cái, hết sức ăn ý mà dừng lại, tự điều chỉnh trạng thái và trận thế, chuẩn bị phát ra một kích cuối cùng, đánh bị thương Giang Khương, khống chế hắn bên trong trận pháp.

Giang Khương lẳng lặng đứng im tại chỗ, quanh thân tản ra hàn ý, không một tiếng động, chỉ có hô hấp và lồng ngực phập phồng. Còn đám cao thủ Tề gia thì thở phào nhẹ nhõm, cảm giác Giang Khương không phải như bọn họ đã nghĩ.

Bọn họ cũng nhìn thấy vết thương không nhẹ trên người Giang Khương, không ngừng chảy máu. Ai nấy đều nguyện ý để Giang Khương chảy thêm nhiều máu nữa. Đến lúc đó, bọn họ lại càng thêm vài phần nắm chắc.

Cho nên, mọi người chậm rãi điều chỉnh trạng thái của mình đến mức tốt nhất, cũng không thèm quan tâm Giang Khương có cơ hội th* d*c hay không, bởi vì thương thế đó nhất thời không cách nào hồi phục ngay được.

Nhưng bọn họ không biết, mức độ khôi phục sức khỏe của Giang Khương kinh khủng đến bao nhiêu. Bọn họ vẫn tưởng rằng vết thương trên người Giang Khương đang chảy máu mà không biết rằng, chúng chẳng những không chảy máu nữa mà còn đang kết vảy.

Bàn tay vốn đang run rẩy cũng dần dần ngừng lại. Nhờ khí tức ấm áp toát ra từ khí hải chữa trị, rất nhanh tiêu tán.

Những người đang xem cuộc chiến đều cảm thấy căng thẳng, nhìn không chớp mắt, sợ bỏ lỡ cái gì đó. Bọn họ biết rõ ý định của những người bên trong Trường Đao trận. Một khi ra tay, nhất định sẽ xuất ra kết quả chính thức.

Mọi người đều lo lắng cho Giang Khương. Thực lực vừa mới biểu hiệu của hắn đã khiến cho cái nhìn của mọi người đối với Giang Khương tăng thêm một phần, thậm chí là hai ba phần.

Bất luận là tốc độ, độ chính xác và năng lực phản ứng của Giang Khương, cái nào cũng đủ khiến cho người khác phải ngậm ngùi. Nên biết rằng, loại tốc độ mà thậm chí có thể sinh ra tàn ảnh, mặc dù chỉ là ngẫu nhiên nhưng ít nhất phải ngoài Thiên giai mới có khả năng đạt đến tốc độ này.

- Thiên Y Viện lần này thật sự đã xuất ra một kỳ tài. Sau này Tề gia phiền phức lớn rồi.

Một lão giả có bối phận cực cao cau mày, thấp giọng thở dài một tiếng.

Lão giả bên cạnh cũng nhẹ nhàng gật đầu:

- Chỉ cần cho hắn một chút thời gian nữa, nếu phương diện y thuật của hắn cũng là trời cho như thế, Tề gia cuối cùng sẽ…

Nói đến đây, lão giả nhìn sắc mặt âm hàn của Tề Lãng đứng cách đó không xa, cũng không nói nữa.

Nhưng lại có một vài lão giả bên cạnh nghe được lời của ông, nhẹ nhàng gật đầu, không nhịn được mà quay sang nhìn Tề Lãng.

Nhưng lão giả đầu tiên, sau khi liếc mắt nhìn Tề Lãng, đột nhiên thấp giọng nói:

- Trừ phi Tề Lãng có thể đủ nhẫn tâm.

Nghe ông nói, những người còn lại liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Lão giả thứ hai khẽ hừ một tiếng, hạ thấp âm thanh, nói:

- Tề Lãng cũng không phải là người dễ dàng chịu thiệt. Tôi thấy….hắc.

Mọi người có chút sững sờ, lại không nhịn được liếc mắt nhìn Tề Lãng một cái.

Hai người một nam một nữ đứng bên cạnh nghe các vị lão giả bàn luận, thần sắc lại có sự khác biệt. Cô gái nhìn Giang Khương vẫn không nhúc nhích, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng và khẩn trương.

Là con gái, họ dễ dàng cảm động với những câu chuyện đậm chất ngôn tình, đặc biệt chàng thanh niên đang ở trong Trường Đao trận lại rất đẹp trai. Không hề nghi ngờ, hắn chính là người mà các cô đã chọn.

Về phần chàng thanh niên thì ánh mắt tràn đầy hưng phấn, vẻ mặt như chờ xem kịch vui, nhìn chằm chằm phía bên kia. Vốn ánh mắt lúc trước chỉ có sự đố kỵ, bây giờ lại có chút hả hê.

Trường Đao trận yên tĩnh vài giây. Bên kia, một cao thủ đứng hàng cuối vừa mới điều chỉnh được hô hấp một chút, dường như lơ đãng nhìn thoáng qua Tề Lãng phía đối diện.

Hai mắt Tề Lãng b*n r* một đạo quang mang.

Nhìn thấy động tác của Tề Lãng, vị cao thủ kia sửng sốt một chút, sau đó nhìn chằm chằm vào hai mắt Tề Lãng, miệng Tề Lãng có chút giật giật, sắc mặt liền ngưng trọng lại.

Một cao thủ khác sớm đã chú ý đến biến hóa của đối phương, ánh mắt cũng hiện lên sự kinh ngạc. Đợi đến khi đối phương nhẹ nhàng gật đầu, rất nhanh sắc mặt cũng ngưng trọng lại vài phần.

Hai người nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hai cao thủ ở hàng thứ tám. Những người này bình thường phối hợp cực kỳ ăn ý. Nhìn thấy ánh mắt của hai người, hai cao thủ hàng thứ tám cũng có chút sửng sốt, rồi không một tiếng động làm ra động tác với hai cao thủ hàng thứ bảy.

Bọn họ vẫn quan sát Giang Khương đang lẳng lặng đứng cúi đầu, xác nhận đối phương không hề chú ý đến động tác cực kỳ khó phát hiện của bọn họ, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cùng kêu lên:

- Trảm long.

Hét lớn một tiếng, hai người tiến lên một bước, Đồ đao trong tay nhất tề bổ tới Giang Khương.

Bốn người đã sớm có chuẩn bị, nghe được tiếng hét này, nhất tề quát theo, trường đao trong tay bổ tới Giang Khương đang ở chính giữa.

Nghe được tiếng hét lớn, mọi người đều mở to mắt, nhìn chằm chằm giữa sân. Rõ ràng đây chính là một kích cuối cùng.

- Trảm long.

Tuyên Tử Nguyệt cắn chặt môi dưới, nắm chặt nắm tay, hai mắt mở to nhìn Giang Khương không chớp, còn có sáu thanh đao đang vung lên.

Là đại tiểu thư Tuyên gia, cô hiểu rất rõ ý nghĩa của trảm long, một kích sắc bén nhất trong Trường Đao trận, cũng là một kích quyết định cuối cùng. Nếu Giang Khương đỡ được một kích này, như vậy không ai còn có thể ngăn cản hắn được nữa.

Nhưng Giang Khương có thể chống đỡ được một kích này sao?

Cũng không riêng gì Tuyên Tử Nguyệt, hai vợ chồng Tuyên Năng cũng đang căng thẳng trong lòng.

Vợ chồng Tuyên gia đều là cao thủ Thiên giai. Nếu bọn họ xông vào Trường Đao trận, đương nhiên sẽ có nắm chắc. Nhưng người xông trận là con rể tương lai, bọn họ làm sao mà không khẩn trương được.

Hai vợ chồng vẫn một mực chú ý đến động tác của Tề Lãng. Vừa rồi Tề Lãng ra hiệu bằng mắt với các cao thủ Tề gia, mặc dù bọn họ không nhìn thấy, nhưng nhìn những động tác nhỏ của các cao thủ rồi tiếng hét “trảm long” vang lên, bọn họ đã ý thức được Tề Lãng đã nổi sát khí, không còn là vấn đề vãn hồi mặt mũi đơn thuần nữa mà là nhìn thấy được tiềm lực lẫn thực lực của Giang Khương, cùng với mối uy h**p trong tương lai, cho nên đã quyết định g**t ch*t Giang Khương trong Trường Đao trận, vĩnh viễn đoạn tuyệt hậu hoạn.

Nhưng lúc này, hai người cũng không còn biện pháp, chỉ có thể hy vọng vận khí của con rể tương lai tốt một chút, có thể thoát khỏi trận.

Mọi người có mặt cũng căng thẳng trong lòng, chợt trong Trường Đao trận vang lên tiếng khóc.

Từ lúc tiếng khóc này vang lên, đã thấy thân hình Giang Khương chợt lóe, sau đó cả người bay lên trời, rồi như một đạo vòi rồng vọt thẳng đến bốn đạo Đồ đao đang bổ tới.

Keng keng keng keng. Liên tiếp tiếng đao va chạm vào nhau. Máu và tiếng kêu thảm đồng thời vang lên.

Thân hình Giang Khương mang theo mấy vết máu rốt cuộc xông ra khỏi trận.

Lảo đảo vài bước mới miễn cưỡng dùng đao mà đứng vững. Nước mắt cố nén của Tuyên Tử Nguyệt rốt cuộc đã rơi xuống.

Tất cả mọi người đều tập trung vào thân ảnh đầy máu nhưng vẫn ngang nhiên đứng thẳng của Giang Khương, ai nấy đều khẩn trương. Mặc dù Giang Khương đã xông ra khỏi trận, thậm chí còn đả thương được hai trong sáu cao thủ cuối cùng, nhưng thương thế này của hắn chỉ sợ đủ để trí mạng.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 458



Tất cả mọi người đều nhìn thấy Giang Khương lao lên. Khi đó Giang Khương đã bị thương không nhẹ, nhưng lại dùng phương thức quỷ dị, hơn nữa còn bộc phát lực tấn công rất mạnh, đem Đường đao bảo hộ cơ thể, rồi dùng phương thức long quyển lao thẳng ra, thậm chí còn nhân cơ hội đánh bị thương hai cao thủ.

Nhưng một số người có tâm đã nhìn thấy được, mặc dù Giang Khương đã thoát ra khỏi trận, nhưng trên người ít nhất đã có năm vết cắt thật dài, hơn nữa còn chảy rất nhiều máu, tuyệt đối bị thương không nhẹ.

Có thể dưới sự giáp công của sáu người mà lao ra, nếu không bị thương thì mới là có vấn đề.

Nhưng Giang Khương dù sao cũng là bác sĩ của Thiên Y Viện, cũng có được biện pháp bảo vệ tính mạng. Chỉ cần kịp thời, theo lý hẳn sẽ không có vấn đề quá lớn.

Tuyên Tử Nguyệt và bốn cao thủ mặc đồ đen của Thiên Y Viện đang định chạy đến, lúc này bên cạnh có người hét lớn:

- Lên, giết nó cho tôi.

Mọi người nhất tế sửng sốt, theo tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy Tề Nhạc Minh tay cầm trường đao, mang theo năm sáu người lao đến chỗ Giang Khương đang chống trường đao thở hồng hộc.

Bốn vị cao thủ Thiên Y Viện cùng với Tuyên Tử Nguyệt liền kinh hô một tiếng, hoảng sợ chạy về phía Giang Khương.

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Tề Nhạc Minh và năm sáu người kia đã vọt đến chỗ của hắn.

Mọi người kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, không nghĩ đến Giang Khương đã xông ra khỏi Trường Đao trận, Tề Nhạc Minh lại còn dám hạ độc thủ với hắn như vậy. Với thương thế của Giang Khương bây giờ, chỉ sợ sẽ hoàn toàn xong đời.

Nhưng nếu Giang Khương chết, Tề gia hiển nhiên cũng sẽ gặp phiền phức lớn.

Mấy lão giả đều nhất tề nhìn về phía Tề Lãng đứng cách đó không xa. Trong tình huống này, nếu muốn ngăn cản, chỉ có Tề Lãng mới làm được.

Nhưng Tề Lãng sẽ lên tiếng sao?

Mấy vị lão giả nhìn Tề Lãng, thấy Tề Lãng đứng im tại chỗ, ngoại trừ sắc mặt âm hàn thì không còn phản ứng nào cả, liền quay sang nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ. Tề Lãng quả nhiên đã thông suốt, muốn diệt trừ hậu hoạn.

Tề Lãng quả thật đã nghĩ như vậy. Vừa rồi ông không nghĩ đến Giang Khương dưới lệnh hạ sát của ông mà còn có thể xông ra ngoài trận. Trong lòng ông tràn đầy rối rắm, cho rằng Tề gia không những đã mất hết toàn bộ thể diện, mà còn tạo ra một họa lớn.

Nhưng thật không ngờ, con trai của ông đã thật sự phát điên, mang theo một vài người sớm chờ một bên, nhìn thấy Giang Khương xông ra ngoài thì lao đến, muốn g**t ch*t tình địch của mình.

Tề Lãng theo tiềm thức muốn ngăn cản, nhưng ông vừa muốn lên tiếng, một ý niệm liền xuất hiện trong đầu.

Sau đó liền im lặng nhìn Tề Nhạc Minh dẫn người g**t ch*t Giang Khương. Tuy có thể đắc tội với Thiên Y Viện, nhưng dù sao cũng còn có lý do. Hắn đến đoạt vợ của con trai ông, con trai ông kích động giết hắn cũng chẳng có gì lạ. Thiên Y Viện cũng không thể truy cứu Tề gia quá mức.

Nhưng nếu Giang Khương không chết, tất sẽ để lại họa cho Tề gia. Bây giờ nỗ lực một chút, g**t ch*t mầm tai họa này là đúng đắn.

Vợ chồng Tuyên Năng cũng đứng phắt dậy, phẫn nộ nhìn chằm chằm bên này. Nếu không phải không kịp, chỉ sợ cả hai cũng bất chấp, trực tiếp lao đến cứu người.

- Tề Lãng, các người đang định làm gì vậy?

Cao thủ đầu lĩnh của Thiên Y Viện nhìn thấy người của Tề gia đã bao vây Giang Khương, không khỏi hai mắt đỏ bừng, tức giận quát lên.

Nghe tiếng quát của vị cao thủ, sắc mặt Tề Lãng cũng không thay đổi, chỉ làm bộ nói:

- Này, dừng tay, Nhạc Minh, dừng tay, đừng làm bậy.

- Còn ở đó làm bộ nữa hả?

Mắt thấy đám người kia đã vung đao lên, bốn cao thủ của Thiên Y Viện đã nhất tề quát lớn.

Lúc này, mọi người đều cho rằng Giang Khương chết chắc rồi.

Chỉ là, Tề Nhạc Minh vốn đang hưng phấn, đột nhiên cảm thấy lạnh trong lòng.

Bởi vì y nhìn thấy Giang Khương ngẩng đầu lên, hai mắt vô thần đang đỏ dần, một luồng khí tức quỷ dị quanh thân Giang Khương đang bốc lên.

- Thiên phú bậc một, Sát khởi động.

Hình xăm con mèo nhỏ màu đỏ bên cánh tay trái Giang Khương bắt đầu lóe lên, một tin tức hiện lên trong đầu. Hai mắt vốn đã đỏ bừng của Giang Khương lại càng đỏ hơn, sát khí quanh thân tăng lên gấp bội.

Nhưng từ lúc hai mắt Giang Khương đỏ bừng, tầm nhìn vốn đang là trắng đen đột nhiên có chút màu đỏ.

Từ lúc tin tức này hiện lên, Giang Khương cũng bắt đầu phát hiện một số dị thường trên người mình. Vốn tay chân đang nhũn ra, bây giờ lại nóng lên, sau đó giống như khôi phục lại khí lực, cảm giác không còn sức lực nào tan biến, chỉ còn lại sức sống ngập tràn.

Vết thương đang còn đau nhức cũng không còn bất kỳ điều gì nguy hiểm nữa.

Nhưng duy nhất Giang Khương không cảm giác được chính là, một luồng huyết y đã lâu không xuất hiện đã lặng yên hiện lên trong đầu hắn.

- Giết.

Cảm giác quanh thân Giang Khương đột nhiên lạnh lại, mặc dù cũng thấy có chút lạ thường, nhưng cũng không ai quá để ý. Mặc dù kinh hãi, nhưng Tề Nhạc Minh vẫn cắn răng giơ đao chém tới Giang Khương.

Y không tin Giang Khương bị thương như vậy lại còn năng lực phản kích?

Nhìn thanh trường đao đang bổ đến mình, hai mắt Giang Khương trợn lên, một luồng sát ý dày đặc có thể đông lạnh người khác tuôn ra.

Thanh đường đao vẫn luôn chống xuống đất đột nhiên bắn lên, sau đó chém tới hai thanh trường đao đang bổ xuống, cả người giống như tia chớp đánh về phía trước.

- A!

Rất nhanh, bên trong đám người vang lên tiếng hét thảm.

Nghe được tiếng hét thảm này, trong lòng mọi người liền căng lên, cho rằng Giang Khương sẽ…

Gương mặt Tề Lãng rốt cuộc cũng hiện lên sự hài lòng. Hậu hoạn đã được giải quyết, nhưng đồng thời ông cũng cảm thấy nghi hoặc, tại sao giọng nói kia lại có chút quen thuộc?

Nghi hoặc này của Tề Lãng rất nhanh đã được giải đáp. Một thanh trường đao bay lên trời, bên dưới còn dính cánh tay, sau đó có một người kêu thảm từ trong đám người hoảng hốt lùi ra.

- Nhạc Minh?

Nhìn thân ảnh quen thuộc đầy máu, sắc mặt Tề Lãng trong nháy mắt trắng bệch.

Lúc này, trong đám người cũng có sự thay đổi. Tiếng rên thảm không ngớt. Từng luồng máu tiếp tục văng lên.

Nghe tiếng kêu thảm thiết, thỉnh thoảng lại có thân ảnh hoảng hốt lùi ra, bốn cao thủ Thiên Y Viện và Tuyên Tử Nguyệt đang chạy đến đều kinh sợ, không biết chuyện gì xảy ra.

Không chỉ bọn họ, mà những người có mặt cũng tràn đầy kinh nghi. Bọn họ không hiểu, rõ ràng là Giang Khương đã bị thương nặng như thế, tại sao lại trở nên sinh long hoạt hổ, giống như chưa từng bị thương, chẳng khác nào uống thuốc k*ch th*ch.

Kỳ thật Giang Khương cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn chỉ biết kỹ năng mới mà hắn đạt được đang khởi động.

Hơn nữa, thiên phú này có thể k*ch th*ch tiềm năng của con người, giúp cho hắn đang bị trọng thương trong nháy mắt khôi phục lại trạng thái siêu việt.

Nhưng Giang Khương không phát hiện ra, sau khi đánh ra mấy chiêu, máu văng bốn phía, trong đầu của hắn không còn bất kỳ suy nghĩ gì nữa, chỉ còn lại…

Giết! Giết! Giết.

Mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn tình huống trong sân, chỉ thấy một thân ảnh mang theo ngân quang xuyên qua đám người. Từng luồng huyết hoa văng lên, từng tiếng kêu bi thảm xuất hiện, không ngừng có người bay ngược ra.

Bốn cao thủ Thiên Y Viện và Tuyên Tử Nguyệt đứng một bên, nhìn Giang Khương như sát thần chém loạn xung quanh.

- Người đâu, mau đến đây.

Tề Lãng xông lên đỡ lấy Tề Nhạc Minh. Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của con trai, cộng thêm cánh tay phải bị đoạn đến khuỷa tay, sắc mặt Tề Lãng cũng tái nhợt. Ông thật không nghĩ đến, một kết cục vốn xem như đã định lại có thể biến thành như vậy.

- Bác sĩ Duẫn, bác sĩ Duẫn.

Tề Lãng nắm chặt cánh tay cụt của Tề Nhạc Minh, nhanh chóng điểm vào các huyệt vị cầm máu, vừa kêu lớn vào bên trong.

Chờ đến khi vị bác sĩ Duẫn kia chạy đến tiếp nhận Tề Nhạc Minh, Tề Lãng mới phát hiện, sáu bảy thuộc hạ của mình, ngoại trừ hai ba người trọng thương thối lui sang một bên, vẻ mặt thất hồn lạc phách nhìn Giang Khương, còn lại thì đã chết hết.

Giang Khương vẫn cúi đầu như cũ, cầm đao đứng im tại chỗ, máu nhỏ xuống mũi đao, khiến nhiều người cảm thấy cảnh tượng quá mức rúng động.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 459



Đưa tay nhặt cánh tay bị chặt đứt của con trai lên, sắc mặt Tề Lãng tái xanh. Ông như thế nào cũng không ngờ đến kết quả lại như vậy.

Nhìn cánh tay, trong lòng Tề Lãng trào lên từng trận co rút. Mặc dù cánh tay còn có thể nối trở lại, nhưng từ nay về sau nó sẽ không còn được như trước nữa.

Tuy đối với người bình thường mà nói, nó sẽ chẳng có gì ảnh hưởng, nhưng đối với người luyện võ, ảnh hưởng sẽ rất lớn. Đặc biệt tay phải đã không còn linh hoạt như xưa. Nếu có thể giữ được thực lực ở mức như bây giờ đã là may mắn lắm rồi.

Tề Nhạc Minh trong tương lai sẽ tiếp quản Tề gia. Nếu thực lực không tăng lên được ngoài Thiên giai, làm sao mà tiếp quản? Làm sao mà phục chúng? Nghĩ đến đây, lòng Tề Lãng lại quặn đau. Sau khi đưa cánh tay cho bác sĩ để đưa đi ướp lạnh, chuẩn bị phẫu thuật nối lại, ông ngẩng đầu nhìn Giang Khương vẫn đang bị cao thủ Tề

gia bao quanh, ánh mắt hiện lên tia oán độc.

Bốn cao thủ của Thiên Y Viện rốt cuộc cũng đã chạy đến, bao quanh Giang Khương. Tuyên Tử Nguyệt cũng đã đứng bên cạnh hắn. Sau khi xác nhận trạng thái của Giang Khương không tệ lắm, hẳn sẽ không xuất hiện vấn đề, liền cầm một thanh trường đao trên mặt đất lên, che chắn cho Giang Khương, gương mặt xinh đẹp tràn đầy hung ác, nhìn chằm chằm đám cao thủ của Tề gia.

Giang Khương đã vì cô mà làm được đến nước này, tổn thương thành như thế, muốn động thủ nữa chỉ sợ sẽ không nổi. Tuyên Tử Nguyệt cắn môi, nhìn đám cao thủ đằng trước, lẩm bẩm:

- Bây giờ sẽ đến phiên em bảo vệ cho anh.

- Tề Lãng, Tề gia của ông thật sự quá đáng rồi đấy.

Cao thủ đầu lĩnh Thiên Y Viện cũng cầm trường đao trong tay, cẩn thận đề phòng đám người xung quanh, đồng thời nhìn chằm chằm Tề Lãng, quát lớn:

- Tề gia các người lật lọng, nghĩ Thiên Y Viện chúng tôi không có người sao? Hôm nay, nếu bác sĩ Giang có việc gì, trong vòng ba ngày, Thiên Y Viện chúng tôi tất có sở báo.

Mặc dù người đàn ông trung niên của Thiên Y Viện tức giận đến cực điểm nhưng ông cũng không biểu lộ quá mức, chỉ là nhắc nhở Tề Lãng. Nếu Tề Lãng còn có dũng khí làm chuyện gì khác, sẽ có hậu quả tất báo.

Bởi vì ông biết rất rõ, nếu Tề Lãng nổi điên lên, cho dù ông và ba người kia liều chết chống cự, cũng không thể chống lại nổi sự điên cuồng của cao thủ Tề gia.

Hơn nữa ông cũng biết rõ, Tề Lãng cũng không phải là người tùy ý kiêu ngạo. Bây giờ Tề Lãng vẫn còn cơ hội thu tay, ông chỉ là nhắc nhở Tề Lãng, cũng như gây thêm chút áp lực cho Tề Lãng mà thôi.

Nhìn cao thủ Tề gia bao vây mấy người Giang Khương, sắc mặt Tề Lãng vẫn không biểu hiện gì. Ông biết lời đối phương nói không phải là giả. Nếu ông trong tình huống này ra lệnh g**t ch*t bọn họ, trong vòng ba ngày, có lẽ cả nhà Tề gia sẽ không bị diệt, nhưng Thiên Y Viện sẽ hủy diệt phân nửa Tề gia, khiến cho Tề gia phải trả một cái giá không thể chấp nhận nổi.

Nhưng cái giá mà Tề gia phải trả lần này cũng rất cao. Không chỉ tổn thất một số cao thủ, hơn nữa tay phải của Tề Nhạc Minh cũng bị Giang Khương chặt đứt. Còn có Tuyên Tử Nguyệt đứng bên cạnh Giang Khương nữa. Ngoài tổn thất nhân thủ thì mặt mũi cũng không còn.

Cho nên, gương mặt Tề Lãng vẫn âm tình bất định. Tuy ông biết mình nên đưa ra lựa chọn như thế nào. Nhưng ông vẫn muốn tỏ ra kiêu ngạo một chút, ít nhất cũng biểu hiện Tề gia là một đại gia tộc, không ai có thể uy h**p được.

Hơn nữa, mặc dù Tề Lãng không dám hạ tử thủ với Giang Khương lúc này, nhưng cũng quyết định cho tên tiểu tử đó căng thẳng một chút. Tề gia là đại gia tộc mấy trăm năm, muốn b*p ch*t hắn chỉ là chuyện của vài phút đồng hồ.

Tất cả mọi người và cao thủ của Tề gia đều nhìn chằm chằm Tề Lãng, chờ gia chủ đưa ra quyết định. Mặc dù mọi người biết Tề Lãng sẽ đưa ra quyết định gì, nhưng Tề gia lần này thật sự là tổn thất rất lớn, hơn nữa, ngay cả cánh tay của Tề Nhạc Minh cũng bị chém đứt. Tề Lãng nổi điên cũng không phải là không thể.

Cho nên, tất cả mọi người đều cùng chờ đợi.

Nhưng Tề Lãng còn chưa lên tiếng, trong vòng vây đã có động tĩnh.

Vẫn luôn dùng đao để chống đỡ thân hình, hơn nữa còn luôn cúi đầu, Giang Khương không biết đã ngẩng đầu lên khi nào.

Bốn cao thủ Thiên Y Viện và Tuyên Tử Nguyệt đang bảo vệ Giang Khương cũng không phát hiện cho đến khi nhìn thấy sắc mặt khác thường của đám cao thủ Tề gia đang bao quanh, lúc này mới khẩn trương nhìn lại.

- Đi.

Hai mắt vẫn đỏ bừng như cũ, gương mặt lạnh nhạt, nhưng khóe miệng Giang Khương lại nhếch lên, tay phải cầm đao, chậm rãi bước về phía trước hai bước, vươn tay trái về phía Tuyên Tử Nguyệt.

Nhìn thấy cước bộ của Giang Khương vẫn vững vàng, mặc dù không còn vẻ mặt ôn nhuận như ngày xưa, dường như có chút quái dị, nhưng nhìn thấy Giang Khương vươn tay đến, Tuyên Tử Nguyệt vẫn không ức chế được sự rúng động trong lòng. Xem ra Giang Khương đã thật sự không còn vấn đề gì quá lớn.

Mỉm cười với Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt đặt tay vào lòng bàn tay của hắn, gật đầu.

- Đi thôi.

Nắm tay Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương quay đầu lại nhìn bốn cao thủ đang thủ hộ xun quanh, gật đầu một cái rồi bước ra ngoài, xem đám cao thủ Tề gia đang bao vây giống như gà chó.

Thấy Giang Khương nắm tay Tuyên Tử Nguyệt, không thèm để ý đến đám cao thủ của Tề gia xung quanh, bốn vị cao thủ của Thiên Y Viện đang khẩn trương đồng thời thả lỏng. Bác sĩ Giang đã không sao, bọn họ còn e ngại chuyện gì, lập tức ngẩng đầu cầm chặt trường đao, theo sát đằng sau Giang Khương bước ra ngoài.

Thiên Y Viện chưa bao giờ cúi đầu trước người khác. Tề gia thì như thế nào? Nếu dám ngăn cản, có chết cũng không để Thiên Y Viện mất hết mặt mũi.

Nhìn Giang Khương bước đi, đám cao thủ Tề gia nhìn nhau. Gia chủ còn chưa ra lệnh, bọn họ không biết nên ngăn cản hay là thả cho họ đi.

Trong lúc cao thủ Tề gia đang do dự, sắc mặt Tề Lãng một lần nữa tái xanh. Ông thật không ngờ Giang Khương lại không để Tề gia vào mắt.

Nếu bây giờ hạ lệnh cho thuộc hạ thối lui, để Giang Khương rời đi, mặt mũi Tề gia sẽ triệt để không còn.

Nhưng trong lúc ông còn đang do dự, Giang Khương lại nắm tay Tuyên Tử Nguyệt bước đi. Đám cao thủ Tề gia nhìn Giang Khương từng bước một đi đến, một đám liền lộ vẻ giận dữ.

Hôm nay tiểu tử này đến phá hỏng hỷ sự nhà người ta, đánh bị thương nhiều người như vậy, bây giờ lại không để bọn họ vào mắt. Gia chủ còn chưa hạ lệnh, bọn họ liền cắn răng, hét lớn giơ đao bổ xuống Giang Khương, muốn bức hắn lui trở về.

Nhưng khi bọn họ vừa mới giơ đao, chỉ thấy một đạo ngân quang xuất hiện đằng trước, sau đó tay trầm xuống, một cảm giác tê rần truyền đến.

Chờ đến khi bọn họ hồi phục lại tinh thần, mới phát hiện cánh tay của mình đã bị một đao xuất quỷ nhập thần của đối phương chặt đứt. Trong lúc hoảng hốt, hai cao thủ Thiên Y Viện từ phía sau Giang Khương tiến lên, dùng đao đánh hai người khác thối lui, che chở Giang Khương trước hai cao thủ đã cụt tay, một cước đánh bay ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, hơn nữa bên mình lại chịu thiệt, đám cao thủ Tề gia bên cạnh đều phẫn nộ giơ đao bổ tới.

Nhìn trường đao bổ tới, màu đỏ trong mắt Giang Khương chợt lóe lên, tay trái căng lên, kéo Tuyên Tử Nguyệt vào lòng, đồng thời một đạo ngân quang xuất hiện đằng trước.

Đường đao trong tay Giang Khương lưu loát bổ trúng hai thanh trường đao đang bổ ra. Chân phải đá trúng bụng dưới của một người.

Chỉ nghe tên cao thủ kia rên lên một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu rồi bay ngược ra ngoài.

Lúc này, đường đao trong tay phải Giang Khương một lần nữa vung lên, ngân quang chợt hiện, trường đao đang bổ tới phía đối diện bị trúng một đao của Giang Khương, sau đó bị đẩy ra. Khí thế của đường đao cũng không ngừng lại. Đối phương kêu thảm lên một tiếng, một cánh tay mang theo máu bay lên.

Các quan khách đứng cách đó không xa, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn, chỉ trong vòng hai giây ngắn ngủi, trong không trung, hoặc người bay ra hoặc cánh tay bay ra hoặc trường đao bay ra, sắc mặt đều cứng đờ.

Bọn họ đều nhìn thấy rõ vết thương trên người bác sĩ Giang, nhưng tại sao lại thành cảnh tượng như vậy? Động tác vô cùng ác liệt. Thực lực này chỉ có tăng chứ

không giảm. Quả thật giống như một sát thần.

Phải biết rằng cao thủ Tề gia trên cơ bản đều không dưới Địa giai. Ít nhất cũng là Địa giai tầng ba. Tại sao nhiều người như vậy, trước mặt một bác sĩ tuổi còn quá trẻ của Thiên Y Viện lại không hề có lực ngăn cản?

Trong lúc che chở cho một người, gương mặt bác sĩ Giang vẫn cứ lạnh nhạt, hai mắt hồng quang chợt hiện, một luồng sát khí quanh thân phóng lên cao, mang theo khí thế gặp Phật giết Phật, gặp thần sát thần.

Nhìn từ đầu đến cuối, Giang Khương không biết đã chặt đứt bao nhiêu cánh tay, mọi người đều kinh hãi, thầm nghĩ:

- Bác sĩ Giang này chẳng lẽ còn có một ngoại hiệu “Trảm thủ đảng”?
 
Back
Top