Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 420



- Lá trà này cũng chỉ cung cấp cho y sư của Thiên Y Viện.

Nhìn vẻ mặt cảm thán của Giang Khương, La y sư cười nói:

- Đương nhiên, vị thành viên cao nhất của tổ bảy người hàng năm cũng được tặng hai cân trà. Người khác có muốn uống cũng không được.

- Vị cao nhất?

Giang Khương ngẩn người, mới nhớ đến La y sư nói là ai, trong lòng liền thầm than. Thiên Y Viện quả nhiên là khó lường. Trong tổ bảy người, cũng chỉ có vị cao nhất kia mới có. Nói như vậy, ngay cả Dương lão gia tử có muốn uống cũng không được.

Thấy Giang Khương giống như đang suy nghĩ, La y sư mỉm cười:

- Lá trà này có công dụng làm thanh tỉnh đầu óc. Dùng lâu dài sẽ giúp kéo dài tuổi thọ. Cho nên rất nghiêm khắc trong vấn đề cung ứng.

Nghe La y sư nói, Giang Khương cảm thấy Thiên Y Viện còn muốn thần bí hơn so với suy nghĩ của hắn.

Hàn huyên vài câu, La y sư liền cười nói:

- Bác sĩ Giang, hai ngày này cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi. Ngày mốt sẽ là ngày cử hành đại hội khai niên của Thiên Y Viện. Đến lúc đó, trong hội nghị, tôi và hai vị y sư Liêu Long Căn, Lưu Mộc Dương sẽ đứng lên giới thiệu cậu.

- Vậy thì tốt quá, làm phiền La y sư rồi.

Nghe xong, Giang Khương thở phào nhẹ nhõm.

- Năm đó, hai vị Thiên y sư này có quan hệ rất tốt với phụ mẫu lão sư. Nếu không, hai người bọn họ cũng sẽ không nể mặt tôi đến như vậy.

Nói xong, La y sư có chút cảm thán nhìn Giang Khương, nói:

- Nhưng cậu cũng phải cố gắng, nhất định đem hết toàn lực mà thi thố. Tôi đã cam đoan trước mặt hai vị Thiên y sư là cậu có tư cách và năng lực này. Nếu vạn nhất thất bại, không chỉ mối quan hệ giữa tôi và hai vị Thiên y sư rạn nứt mà cả hai người ấy sẽ cảm thấy mất mặt, cậu có hiểu không?

- Xin La y sư, còn có hai vị Thiên y sư an tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực.

Giang Khương trầm giọng đáp.

- Ừm, tốt, cậu tự tin như vậy là tốt.

Nhìn vẻ mặt tự tin của Giang Khương, La y sư chậm rãi gật đầu:

- Được rồi, nhưng hai ngày này tạm thời ủy khuất cậu một chút, cứ ở lại nhà khách nghỉ ngơi, chờ sau khi có được thân phận chính thức ở Thiên Y Viện, thì có thể tùy ý đi lại mọi nơi.

- Tôi hiểu rồi.

Giang Khương hiểu ý của La y sư, nhưng hắn cũng không quan tâm. Hắn ở trong nhà khách ngây ngốc hai ngày, ăn uống có người lo, huống chi còn có một không gian rộng rãi.

Nói chuyện thêm vài câu, Vương Mịch liền tiễn Giang Khương trở lại nhà khách.

- Bác sĩ Giang, tối nay tôi muốn mời anh ăn cơm.

Sau khi tiễn Giang Khương vào viện, Vương Mịch chần chừ một chút rồi nói:

- Mặc dù không phải là cao lương mỹ vị, nhưng chung quy vẫn tốt hơn anh ăn ở đây.

Nhìn gương mặt thoáng ửng đỏ của Vương Mịch, Giang Khương mỉm cười gật đầu. Hắn biết Vương Mịch sợ hắn ở đây một mình nhàm chán, liền nói:

- Như vậy thì tốt quá. Có bác sĩ Vương mời tôi ăn cơm như vậy, tôi sẽ không cảm thấy buồn.

- Được rồi, anh cứ nghỉ ngơi đi. Tivi và máy tính trong phòng đều có thể sử dụng được. Có gì thì gọi điện thoại cho tôi.

Vương Mịch đưa ra một danh thiếp màu trắng cho Giang Khương, nói.

Nhìn tên và số điện thoại trong danh thiếp, Giang Khương gật đầu, nói:

- Cảm ơn.

Xế chiều, Giang Khương vẫn nằm phơi nắng trong sân. Khoảng 6h tối, Vương Mịch đến.

Lần này Vương Mịch không mặc đồng phục đi làm nữa mà là quần áo bình thường. Mặc dù đơn giản, nhưng chiếc quần jean bó sát vẫn phô diễn được hai cặp đùi thon dài của cô, chiếc áo thun màu trắng cộng thêm chiếc khăn lông vừa vặn phụ trợ cho dung nhan xinh đẹp của cô.

Giang Khương liếc mắt một cái, không nhịn được mà cảm thán:

- Bác sĩ Vương thật xinh đẹp.

- Bác sĩ Giang, anh thật biết ăn nói đấy.

Mặc dù khiêm tốn nhưng được Giang Khương khen, nụ cười trên gương mặt Vương Mịch không khỏi sáng thêm vài phần.

Giang Khương không phải nói dối. Cô gái xinh đẹp xuất hiện bên cạnh hắn không ít. Bất luận là Tuyên Tử Nguyệt hay là Phan Hiểu Hiểu, còn có Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ, có thể nói là những mỹ nữ khó gặp. Còn Vương Mịch trước mắt, hoàn toàn không thua kém chút nào, thậm chí còn có thêm vài phần thành thục, khiến người mới gặp liền có cảm tình ngay.

- Đi thôi, bác sĩ Giang, hôm nay tôi mời anh đến căn tin của chúng tôi để ăn cơm. Thức ăn ở đó còn ngon hơn cả nhà hàng bên ngoài đấy.

Vương Mịch mỉm cười nói.

- Vậy làm phiền bác sĩ Vương rồi. Giang Khương không quen để phụ nữ mời cơm, nhưng đây là địa bàn của người ta, hắn cũng không tiện lên tiếng. Dù sao thức ăn ở căn tin hẳn không đắt lắm.

Vẫn đi trên con đường cũ. Trên hành lang có nhiều người qua lại, nhưng không ai mặc quần jean bò và áo khoác như Giang Khương.

Bởi vì có Vương Mịch bên cạnh, người chú ý đến Giang Khương cũng không ít. Hơn nữa, bởi vì đến giờ cơm, mọi người cũng thả lỏng hơn nhiều, không nghiêm túc như buổi trưa nữa. Có một số người quen biết với Vương Mịch đều giơ tay chào hỏi, đồng thời tò mò với thân phận của Giang Khương.

Nghe Giang Khương đến tham gia đại hội khai niên của Thiên Y Viện, đám thanh niên đều kinh ngạc không thôi. Bọn họ từ nhỏ đến lớn đều ở trong Thiên Y Viện. Trong đại hội khai niên, bọn họ chỉ được xếp vị trí hàng cuối cùng.

Những năm gần đây, người ngoài đến tham gia đại hội không phải không có. Nhưng lần này lại là một thanh niên ngang bằng tuổi với bọn họ, không nhịn được phải tò mò nhìn Giang Khương vài lần.

Nhưng Giang Khương phát hiện, có rất nhiều người không nhận ra hắn. Theo lý, những ngày qua danh tiếng của hắn không nhỏ, thế nhưng lại chẳng ai nhận ra hắn.

Mặc dù nghi ngờ, nhưng Giang Khương cũng không suy nghĩ quá nhiều. Thiên Y Viện thật sự rất thần bí. Xuất hiện tình huống này cũng là chuyện bình thường.

Lần này Vương Mịch dẫn Giang Khương đến một tiểu viện rất thanh tĩnh.

Bước vào một gian đại sảnh, bên trong xếp một loạt bàn ăn trắng toát, vô cùng sạch sẽ, khiến cho Giang Khương đột nhiên nhớ đến căn tin của trường Đông Nguyên.

Lúc này đã có hơn một trăm người ngồi, nhưng lại không có cảm giác chật chội.

Vương Mịch dẫn Giang Khương vào cái bàn trong góc, sau đó cười nói:

- Anh ngồi đây, tôi đi gọi thức ăn.

- Được, cô đi đi.

Giang Khương gật đầu.

Trong lúc chờ Vương Mịch đi gọi thức ăn, Giang Khương tùy ý nhìn quanh bốn phía.

Sau khi thay quần áo đồng phục, tất cả đều mặc trang phục đủ kiểu dáng. Nhưng tương đối mà nói, dường như hơi già. Ngoại trừ mấy cô gái, trang phục của phần lớn mọi người đều có màu đậm.

Đối với cách ăn mặc này, Giang Khương thật ra cũng không ngoài ý muốn. Mặc kệ là cơ quan y tế nào, thanh niên đều tận lực mặc trang phục cho già dặn một chút.

Xem ra, Thiên Y Viện cũng không khác gì các cơ cấu cùng loại khác.

Mọi người đều bưng một khay thức ăn bằng inox. Trên khay có ba bốn món ăn, còn có hoa quả và canh.

Những người này hoàn toàn không khác gì các sinh viên trong trường đại học, đều ăn bằng khay. Điều này làm cho Giang Khương có chút ngoài ý muốn. Hắn còn tưởng rằng đãi ngộ của Thiên Y Viện thì phải khác nơi khác chứ.

Vương Mịch rất nhanh trở về, ngồi xuống đối diện với hắn, sau đó cười nói:

- Bác sĩ Giang, anh là người tỉnh Nam, tôi gọi cho anh hai món ăn cay.

- Bác sĩ Vương khách sáo quá. Cô không cần để ý như vậy đâu. Thức ăn nào tôi cũng ăn được hết.

Giang Khương vội vàng cười nói.

Vương Mịch chỉ cười, dùng tay vén mái tóc dài qua tai, nói:

- Không có gì. Tôi cũng thích ăn thức ăn cay. Hơn nữa đầu bếp ở đây cũng là người tỉnh Nam. Cho nên thức ăn cho người ấy nấu, mùi vị rất ngon.

- Ồ, thật đúng là nhìn không ra bác sĩ Vương cũng thích ăn cay.

Nhìn Vương Mịch mỉm cười, Giang Khương có chút ngoài ý muốn.

Hai người đang nói chuyện với nhau, lúc này một chàng thanh niên dáng người cao lớn bước vào trong đại sảnh, tùy ý nhìn quanh, liền nhìn thấy Vương Mịch đang ngồi cùng Giang Khương ở góc phòng, ánh mắt sáng lên, bước nhanh đến.

- Vương Mịch, tôi đang tìm cô đấy, không nghĩ đến cô đang ở đây.

Chàng thanh niên bước đến, tùy ý ngồi xuống bên cạnh Vương Mịch, sau đó cau mày nhìn Giang Khương rồi lại nhìn Vương Mịch, ngạc nhiên hỏi:

- Vương Mịch, ai vậy? Tại sao trước đây tôi chưa từng thấy.

- Lê Dương, vị này là bác sĩ Giang. Anh ấy nhận lời mời đến tham gia đại hội khai niên Thiên Y hàng năm của chúng ta.

Nghe chàng thanh niên hỏi, Vương Mịch hơi cau mày, nhưng vẫn trả lời.

- Tham gia đại hội khai niên Thiên Y?

Chàng thanh niên sửng sốt nhìn Giang Khương, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc và âm lãnh.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 421



Có lẽ người khác không rõ lắm tại sao lại xuất hiện một thanh niên được mời đến tham gia đại hội khai niên, nhưng Liêu Dương thì biết rất rõ.

Bởi vì y cũng thuộc thế hệ bác sĩ trẻ của Thiên Y Viện như Tôn Nghị, tổ phụ của y là Liêu Long Căn.

Mấy ngày hôm trước, trong lúc vô tình y nghe được tổ phụ đề cập qua, trong đại hội khai niên Thiên Y năm nay, ông được y sư La Thiên Minh nhờ vả, cùng với y sư Lưu Mộc Dương cùng nhau đề cử một bác sĩ bên ngoài tên Giang Khương tham gia cuộc thi thăng cấp bác sĩ tam phẩm. Lúc đó, y còn nhớ vẻ mặt của tổ phụ rất tùy ý, rõ ràng không xem trọng.

Ban đầu, y nghe Vương Mịch giới thiệu là bác sĩ Giang, cũng không để ý lắm. Cho đến khi nghe nói là người được mời đến tham gia đại hội khai niên, y mới bừng tỉnh, xác nhận người trước mắt chính là bác sĩ Giang Khương mà tổ phụ đã nói.

- Cậu chính là Giang Khương?

Liêu Dương nhìn chằm chằm vào hai mắt Giang Khương, rốt cuộc nhìn thấy tấm thẻ màu xanh dành cho khách đeo trên cổ hắn, lúc này Liêu Dương mới tin là thật. Người đến tham gia cuộc thi thăng cấp bác sĩ tam phẩm này thoạt nhìn không nhỏ hơn y nhiều lắm, đó cũng là nguyên nhân khi tổ phục nhắc Giang Khương trước mặt y thì có chút không vui.

Cảm giác trong lời nói và ánh mắt của đối phương có chút địch ý, Giang Khương thoáng sửng sốt, sau đó bình tĩnh gật đầu nói:

- Vâng, tôi chính là Giang Khương.

- Cậu muốn tham gia cuộc thi thăng cấp bác sĩ tam phẩm?

Nghe Giang Khương xác nhận, ánh mắt Liêu Dương lại lạnh thêm hai phần.

Khóe miệng Giang Khương vểnh lên. Lúc này đại khái hắn đã hiểu ra là chuyện gì, cười nói:

- Không sai, tôi đến đây chính là tham gia cuộc thi thăng cấp bác sĩ tam phẩm.

- Đang nói đùa gì vậy? Cậu cho rằng bác sĩ cấp bậc tam phẩm dễ đạt được làm sao? Cậu cho rằng cậu là ai? Bác sĩ tam phẩm trẻ nhất ở Thiên Y Viện này cũng đã 32 tuổi, còn cậu thì bao nhiêu? Một người từ bên ngoài vào lại muốn thăng cấp làm bác sĩ tam phẩm.

Liêu Dương khinh thường nói.

Nhìn ánh mắt tràn đầy địch ý của Liêu Dương, Giang Khương mỉm cười. Đối với tình huống như lúc này, hắn thấy nhiều rồi, lập tức nói:

- Tôi là Giang Khương, vì thế chẳng có vấn đề gì.

Nghe Giang Khương nói xong, Liêu Dương không khỏi sửng sốt, sau đó cười to.

Vương Mịch bên cạnh cũng cảm thấy ngạc nhiên. Trong ấn tượng của cô, Giang Khương luôn là người khiêm tốn, ôn hòa. Thật không ngờ, hắn lại tự tin và cường ngạnh như vậy. Có thể nói là tự phụ. Nhưng cô lại tin tưởng Giang Khương.

Vương Mịch nhìn gương mặt lạnh nhạt của Giang Khương, rồi lại nhìn Liêu Dương bên cạnh.

Cô biết Liêu Dương là một người cũng rất kiêu ngạo. Tổ phụ là một thiên y sư, hơn nửa bản thân Liêu Dương cũng được xem là nhân vật kiệt xuất trong thế hệ trẻ của Thiên Y Viện. Ngay cả Vương Mịch cũng tự nhận mình không bằng y.

Nghe Giang Khương nói như vậy, Vương Mịch sợ Liêu Dương không chịu được, đang định giới thiệu Liêu Dương với Giang Khương, nhưng chưa kịp lên tiếng đã nghe Liêu Dương cười lạnh:

- Được, lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người mạnh miệng ở Thiên Y Viện như vậy.

- Tôi chỉ nói thật mà thôi.

Nghe tiếng cười lạnh của Liêu Dương, Giang Khương lãnh đạm phun ra vài chữ, khiến cho tiếng cười của Liêu Dương ngưng bặt.

Đối với việc đả kích người khác, Giang Khương hiểu biết rất nhiều. Hắn có lực tinh thần cường đại, hơn nữa còn có kỹ năng thiên phú là Mê hoặc khiến cho lực ảnh hưởng tinh thần của hắn đến người khác càng lúc càng mạnh. Cho dù hắn không xuất ra thiên phú này, nhưng mỗi lời nói của hắn đều có lực đả kích rất mạnh.

Giang Khương cũng không phải là loại người thích gây náo động chốn đông người. Hắn biết Thiên Y Viện là một nơi có cấp bậc rõ ràng, cường giả vi tôn. Hạ mình dường như chẳng có được chỗ tốt. Nếu hắn được thăng cấp làm bác sĩ tam phẩm. Mặc kệ hạ thấp như thế nào cũng sẽ khiến người khác chú ý, lại còn đỏ mắt và ghen ghét.

Cho nên, nếu hắn đã có chủ ý, muốn lấy được vị trí bác sĩ tam phẩm. Như vậy hắn không cần phải hạ thấp mình. Thực lực sẽ khiến người ta tôn trọng hắn.

Ít nhất bây giờ Giang Khương xác định, những người đang ăn cơm trong căn tin này, trên cơ bản đều là bác sĩ thực tập. Còn Liêu Dương, từ thái độ của Vương Mịch, còn có biểu hiện tự tin và cuồng vọng của y, Giang Khương có thể thấy được, Liêu Dương là một người rất giỏi.

Đối mặt với sự khinh thường, thậm chí là khiêu khích của đối phương, Giang Khương chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương.

Giọng nói của Liêu Dương đã làm cho không ít người trong đại sảnh chú ý, rất nhiều người đều quay lại.

- Xem ra cậu rất tự tin vào bản thân mình.

Liêu Dương cũng thấy người khác chú ý đến bàn của mình, lập tức hít vào một hơi, đè nén sự tức giận. Y được xem là thiên chi kiêu tử trong thế hệ trẻ của Thiên Y Viện, cũng không thể để mất mặt trước mặt người ngoài:

- Nhưng cậu nên biết Thiên Y Viện chính là nơi nào.

- Tôi luôn tự tin vào bản thân mình.

Giọng nói của Giang Khương rất bình tĩnh, dường như không bị Liêu Dương ảnh hưởng, vẫn ngẩng đầu tự tin, khiến cho Liêu Dương lại càng thêm tức giận.

Nhìn người trước mặt còn kiêu ngạo hơn cả mình, Liêu Dương chỉ cảm thấy sự kiêu ngạo của mình dưới áp lực của đối phương đã vỡ vụn hoàn toàn. Y đã từng nhìn thấy người cuồng vọng, nhưng chưa từng thấy người nào cuồng vọng như Giang Khương. Nếu như không phải kinh nghiệm nói cho y biết đối phương không phải đồ ngốc, cũng không phải có vấn đề về tinh thần, y thật đúng là cho rằng đầu óc của đối phương thật sự có vấn đề.

Liêu Dương quay đầu nhìn chung quanh, rồi lại nhìn Vương Mịch. Thấy Vương Mịch dường như không có ý định bảo Giang Khương nên cẩn thận, liền cảm giác tôn nghiêm của mình bị khiêu khích, sau đó quay sang nhìn Giang Khương, lạnh giọng cười nói:

- Haha, được rồi, nếu bác sĩ Giang tự tin như vậy, vậy chúng ta đánh cuộc đi?

- Đánh cuộc? Được thôi.

Giang Khương gật đầu. Hắn không thích đánh cuộc nhưng bây giờ hắn đã không còn đường lui, hơn nữa có thêm phần thắng cho mình, hắn cũng vui lòng mà nhận. Dù sao lần này hắn nhất định sẽ phải lấy được vị trí bác sĩ tam phẩm. Nếu không lấy được, tất cả sẽ mất hết.

Thấy Vương Mịch bên cạnh muốn nói rồi lại thôi, Giang Khương lắc đầu, ý bảo Vương Mịch không cần lo lắng:

- Không biết anh muốn đánh cuộc gì?

Nhìn ý cười nhàn nhạt trên gương mặt Giang Khương, Liêu Dương cau mày, sau đó rút từ trong túi một cái hộp nhỏ, mở ra đưa đến trước mặt Giang Khương.

Nhìn thấy cái hộp nhỏ này, Vương Mịch liền sửng sốt, lập tức biết được lần này Liêu Dương thật sự đã hăng tiết vịt, ngay cả cái này cũng lấy ra đánh cuộc, liền nói:

- Liêu Dương, tôi thấy thôi đừng đánh cuộc gì cả. Ngày mốt chúng ta xem tình huống khảo hạch của bác sĩ Giang là được.

Nói xong, Vương Mịch quay sang Giang Khương:

- Giang Khương, vị này chính là đệ tử của Thiên y sư Liêu Long Căn, Liêu Dương, cũng là một trong những nhân tài xuất sắc nhất thế hệ chúng tôi.

Nghe Vương Mịch giới thiệu, trong lòng Giang Khương chợt hiểu ra, mới biết được tại sao Vương Mịch lại có vẻ kiêng kỵ Liêu Dương như vậy. Thì ra là lai lịch không nhỏ. Liêu Long Căn dường như là một trong hai Thiên y sư mà La y sư đã mời.

Đang định lên tiếng, chợt nghe giọng nói đắc ý của Liêu Dương vang lên:

- Như thế nào? Bác sĩ Giang có dám đánh cuộc không?

Giang Khương cười lạnh, sau đó cúi đầu nhìn một quả màu đỏ trong cái hộp, ánh mắt hiện lên chút nghi hoặc.

Quả này hình tròn, to cỡ hạt dẻ, màu đỏ, thoạt nhìn rất đáng yêu nhưng nhìn kỹ lại, dưới lớp da đỏ rực của nó có thể nhìn thấy một lớp chất lỏng đang di động, cực kỳ quái lạ.

- Đây là cái gì vậy?

Giang Khương chớp mắt hai lần, xác định mình chưa từng gặp qua loại quả này, liền ngẩng đầu tò mò nhìn Liêu Dương. Hắn khẳng định đây không phải là loại quả bình thường. Nếu không, Liêu Dương sẽ không có khả năng lấy nó ra để đánh cuộc.

Nghe Giang Khương nói xong, Liêu Dương sửng sốt một chút, nhưng sau đó khinh thường phá lên cười:

- À, tôi quên mất, cậu là lang băm, làm sao có thể nhìn thấy được loại quả này?

Trong lúc Vương Mịch nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Giang Khương, đang định lên tiếng, nhưng lại bị Liêu Dương khoát tay chặn lại, cầm cái hộp nhỏ hướng mọi người chung quanh, cười hắc hắc:

- Mọi người xem đây, có người ngay cả cái này cũng không nhận ra, vậy mà dám đến Thiên Y Viện chúng ta to miệng, nói muốn tham gia kỳ thi tấn cấp bác sĩ tam phẩm. Mọi người nói có buồn cười không?

- Khảo hạch bác sĩ tam phẩm?

Những người chung quanh nghe được lời nói của Liêu Dương, tất cả đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn Giang Khương, rất nhanh ánh mắt hiện lên sự hâm mộ lẫn ghen ghét.

Những người đang ngồi kia, trên cơ bản cũng chỉ là bác sĩ thực tập hoặc kiến tập mà thôi, còn cách bác sĩ tam phẩm cả một hai cấp, ít nhất phải mất bốn năm năm tham ngộ mới có thể tham gia khảo hạch. Nhưng lần này, một người thoạt nhìn không lớn hơn bọn họ bao nhiêu lại muốn tham gia?

Dựa vào cái gì?

- Con bà nó, chúng ta đều phải hơn hai mươi tuổi mới có thể đạt đến mức này, một bác sĩ lang băm ở bên ngoài vào dựa vào cái gì chứ?

Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Giang Khương cũng đành chịu, vì nó không nằm ngoài sở liệu.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 422



Ánh mắt đố kỵ chuyển sang chiếc hộp nhỏ trong tay Liêu Dương, tất cả đều sáng mắt, lộ ra cái nhìn hèn mọn.

- Quả Hồng Vân, tính ôn, vị chát, chủ trị đại bổ khí huyết, tăng cường gân cốt.

Nghe Giang Khương chậm rãi nói ra, tay Liêu Dương cứng đờ. Vừa nãy y còn thấy Giang Khương ngay cả quả này còn không nhận ra, đang định lấy việc đó để nhạo báng Giang Khương. Nhưng không ngờ, Giang Khương lại đem tính chất và công dụng của quả này nói rõ như vậy.

Liêu Dương kinh ngạc nhìn Giang Khương. Tại sao vừa nãy còn không biết gì, bây giờ đột nhiên lại biết? Nghĩ đến đây, Liêu Dương không nhịn được mà hoài nghi liếc mắt nhìn Vương Mịch.

Vương Mịch lập tức lắc đầu, tỏ vẻ cô không có nhắc Giang Khương. Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Vương Mịch, Liêu Dương có thể khẳng định không phải Vương Mịch nói cho Giang Khương nghe. Xem ra, chỉ sợ tên tiểu tử này đột nhiên nhớ ra mà thôi, không khỏi có chút ngượng ngùng. Vốn y định dùng cái này để chế nhạo Giang Khương, thật không ngờ đối phương lại biết. Bây giờ thật sự chẳng còn lý do để chế nhạo đối phương nữa.

Sau đó lạnh giọng cười nói:

- Được, nếu bác sĩ Giang đã nhận ra loại quả này, như vậy bác sĩ Giang có thể đánh cuộc chứ?

- Quả thật không sai.

Giang Khương nghĩ trong bụng. Ban đầu, hắn thật sự không biết quả màu đỏ này là cái gì, nhưng sau một lúc, trong đầu liền bật ra những gì mà tổ sư gia đã dạy, tìm được trong đó tư liệu về nó.

Loại quả màu đỏ này có tên là quả Hồng Vân, là loại thuốc có công dụng đại bổ mạnh hơn Sơn Tham lâu năm rất nhiều, có tác dụng cường gân kiện cốt, đối với người luyện võ mà nói thì là vật hiếm.

Cho nên, ánh mắt Giang Khương khi nhìn quả Hồng Vân này có chút ngưng trọng. Căn cứ theo tư liệu của tổ sư gia, điều kiện sinh trưởng và yêu cầu về số năm của quả Hồng Vân rất cao. Cho nên, mấy trăm năm trước, loại quả này đã thành hàng hiếm. Nhưng hắn không ngờ thời bây giờ vẫn còn quả Hồng Vân tồn tại.

Cho nên, khi nhìn thấy Liêu Dương lấy ra loại quả này để đánh cuộc, trong lòng Giang Khương liền căng thẳng. Hiệu quả của loại quả này quả thật mạnh hơn Sơn Tham rất nhiêu. Trước kia, Tuyên Tử Nguyệt đã từng nói với hắn, Sơn Tham lâu năm có hiệu quả vô cùng tốt đối với những người bắt đầu luyện nội khí. Còn đối với những người dùng Sơn Tham để tu luyện từ khi còn bé như cô, ngoại trừ những loại Sơn Tham có số năm vượt quá trăm năm, thậm chí là một trăm năm mươi năm, còn lại thì loại mấy chục năm, hiệu quả không được lớn cho lắm.

Loại quả Hồng Vân hiếm có này, rất có công hiệu đối với đám người Tuyên Tử Nguyệt, còn hơn cả Sơn Tham một hai trăm năm. Còn đối với Giang Khương, hiệu quả của nó lại càng cường đại hơn.

- Được thôi.

Thấy sắc mặt Giang Khương có chút ngưng trọng, Liêu Dương đắc ý cười. Người bình thường không dễ gì có được quả Hồng Vân trong tay. Nhưng y thì giống như được trời ưu ái, có tổ phụ là một Thiên y sư. Cho nên hàng năm cũng được vài quả để phụ trợ tu luyện, rèn luyện gân cốt.

Y nhất thời xúc động, lấy ra loại quả này để đánh cuộc với Giang Khương. Vốn có chút đau lòng, nhưng bây giờ có thể dựa vào nó để lấy lại thể diện.

Lập tức nhìn Giang Khương, khẽ cười:

- Bác sĩ Giang, không biết cậu lấy cái gì ra để đánh cuộc với tôi đây?

Giang Khương để ý đến vẻ mặt của những người chung quanh, còn có ánh mắt hâm mộ của Vương Mịch khi nhìn thấy quả Hồng Vân, liền biết được loại quả này cực kỳ quý báu ở Thiên Y Viện. Ban đầu hắn còn có một gốc Sơn Tham hai trăm năm, mặc dù giá trị thấp hơn không ít nhưng miễn cưỡng vẫn có thể đem ra để so với quả Hồng Vân. Nhưng gốc Sơn Tham đó đã bị hắn ăn sống gần hết, bây giờ không thể lấy ra đánh cuộc được.

Lập tức mỉm cười lắc đầu:

- Xin lỗi, quả Hồng Vân này quá mức quý giá, tôi tìm không ra thứ gì có giá trị ngang bằng với nó để đánh cuộc.

- Haha, bác sĩ Giang không cần khiêm tốn. Nếu có thể đến tham gia khảo hạch thăng cấp bác sĩ tam phẩm, làm sao lại không có thứ gì có giá trị để so sánh với quả Hồng Vân này?

Liêu Dương đắc ý nhìn Giang Khương, cười nói:

- Chẳng lẽ bác sĩ Giang sợ đánh cuộc thua nên không muốn lấy ra?

Nhìn bộ dạng đắc ý của Liêu Dương, Giang Khương chỉ cười, sau đó nói:

- Quả Hồng Vân này thật sự rất hiếm có, có thể nói là dược liệu trân phẩm ở Thiên Y Viện này. Nếu muốn tìm một loại dược liệu cùng loại với nó ở bên ngoài, khó càng thêm khó. Tôi nào có được thứ gì có thể so sánh với nó để lấy ra đây. Bác sĩ Liêu mới chính là khiêm nhường đấy.

Nghe Giang Khương nói như vậy, Liêu Dương lại càng đắc ý. Quả Hồng Vân này được xếp hạng dược liệu thượng phẩm ở Thiên Y Viện. Cho dù là bác sĩ bình thường, muốn lấy một quả không không dễ dàng. Giang Khương từ bên ngoài vào, làm sao có được loại quả trân quý như thế.

Tâm trạng vô cùng sảng khoái, nụ cười đắc ý trên gương mặt Liêu Dương lại càng đậm thêm vài phần.

Cười ha hả vài tiếng, y nói:

- Nếu bác sĩ Giang không có loại thuốc nào có giá trị ngang tầm, vậy thì lấy ra vật gì cũng được.

- Đồ vật khác cũng có thể?

Giang Khương nheo mắt. Trong tay hắn thật sự chẳng có gì đáng giá. Tài sản duy nhất của hắn bây giờ chỉ có tiền mặt. Dù sao trong tài khoản của hắn vẫn còn bốn trăm vạn.

Lập tức Giang Khương cười nói:

- Bác sĩ Liêu cũng biết, muốn tìm vật phẩm có giá trị ngang bằng với quả hồng Vân thật không dễ dàng. Trên người tôi cũng chẳng có gì cả, chỉ có bốn trăm vạn tiền mặt. Nếu bác sĩ Liêu đồng ý, chúng ta có thể đánh cuộc.

- Bốn trăm vạn?

Nghe Giang Khương nói xong, những người trẻ tuổi trong phòng ăn liền than nhỏ. Thiên Y Viện cũng không quá coi trọng tiền bạc. Nhưng điều này chỉ dành cho các bác sĩ tam phẩm, thậm chí là y sư. Cái mà bọn họ muốn chính là càng nhiều dược liệu trân quý càng tốt. Tiền bạc đối với họ mà nói thì chẳng là gì. Bọn họ muốn có cũng không phải là chuyện khó.

Nhưng đối với những người chưa đạt đến cấp bậc bác sĩ tam phẩm, mà chỉ là bác sĩ thực tập hoặc kiến tập, một tháng bọn họ chỉ được trợ cấp từ năm nghìn đến một

vạn mà thôi.

Tuy nơi để bọn họ dùng tiền không nhiều. Nhưng dù sao tuổi tác cũng còn trẻ, cũng không thể nào ngày nào cũng ở trong bệnh viện. Bọn họ cũng muốn đi ra ngoài du ngoạn, muốn mua quần áo đẹp, hoặc tán gái…

Cho nên, khi Giang Khương nói ra con số bốn trăm vạn, tất cả đều sợ hãi. Bốn trăm vạn là một con số rất lớn.

Liêu Dương cũng không khác biệt gì. Mặc dù y là cháu của thiên y sư, nhưng ngoại trừ những phương diện được tổ phụ chiếu cố đặc biệt, còn lại đãi ngộ cũng giống như bác sĩ thực tập ở các bệnh viện thông thường. Nghe Giang Khương lấy ra bốn trăm vạn để đánh cuộc, hiển nhiên là đã động tâm.

Quả Hồng Vân đối với bên ngoài, có tiền cũng chưa chắc mua được. Nhưng đối với một số những gia tộc thế gia muốn mua quả Hồng Vân từ Thiên Y Viện, mặc dù phải nhờ đỡ ân tình, nhưng giá phải trả cũng khoảng năm trăm vạn. Tính ra cũng không chênh lệch quá lớn.

Nghĩ đến đây, Liêu Dương thoáng do dự một chút, nhưng nhớ đến vẻ mặt lơ đễnh của tổ phụ, hơn nữa y cũng biết độ khó của cuộc thi tấn cấp bác sĩ tam phẩm rất cao. Mà người ngoài muốn qua được nó, lại càng khó khăn gấp mấy lần.

Liêu Dương cho rằng chỉ cần qua mấy năm nữa, y cũng có thể thông qua cuộc thi tấn cấp bác sĩ tam phẩm. Nhưng bây giờ là không thể. Còn Giang Khương trước mắt, cho dù năng lực có mạnh, cũng chưa chắc có thể qua được. Hơn nữa, nếu y không đánh cuộc, ngược lại có vẻ như y đang sợ.

Liêu Dương nhìn Giang Khương đang mỉm cười, hừ lạnh một tiếng, sau đó trầm giọng nói:

- Được, mặc dù quả Hồng Vân của tôi không phải trị giá bốn trăm vạn, nhưng nếu bác sĩ Giang đã không còn thứ nào khác để đánh cuộc, vậy thì tôi chịu thiệt, chấp nhận đánh cuộc thôi.

- Được rồi, chúng ta bắt đầu đi.

Giang Khương móc từ trong túi ra một cái thẻ, đặt lên trên bàn, cười nói:

- Nếu trong đại hội khai niên năm nay, tôi không qua được kỳ khảo hạch bác sĩ tam phẩm. Vậy bốn trăm vạn này sẽ thuộc về bác sĩ Liêu.

- Nhưng nếu tôi qua được, quả Hồng Vân kia của bác sĩ Liêu sẽ thuộc về tôi.

Thấy Giang Khương đã đặt thẻ lên trên bàn, còn có vẻ mặt bình tĩnh của hắn, trong lòng Liêu Dương đột nhiên căng thẳng, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ tiểu tử này còn cái gì để tự tin sao?

Nhưng nhớ đến phân tích vừa rồi của mình, Liêu Dương cười lạnh, rất nhanh gật đầu:

- Được, không thành vấn đề. Nếu tôi thua, quả Hồng Vân này sẽ thuộc về cậu.

Thấy Liêu Dương đã xác nhận, nụ cười trên gương mặt Giang Khương lại càng đậm, sau đó chỉ vào tấm thẻ, nói:

- Nơi này có máy rút tiền không? Tôi sẽ ngay lập tức rút bốn trăm vạn để làm tin.

- Haha, không cần đâu. Thiên Y Viện chúng tôi đánh cuộc, không cần lo lắng mấy thứ này. Không ai có dũng khí thiếu nợ chúng tôi.

Nhìn Giang Khương, Liêu Dương lãnh đạm nói.

- Chỉ cần đánh cuộc có hiệu lực, qua ngày mười lăm, nếu cậu được tấn cấp, có thể tùy thời đến gặp tôi để lấy quả Hồng Vân. Còn nếu cậu thua, đến lúc đó cậu đem bốn trăm vạn này cho tôi.

- Được.

Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu. Quy củ này rất tốt. Quả Hồng Vân nhất định sẽ thuộc về hắn. Nó sẽ có tác dụng trợ lực rất lớn cho hắn.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 423



- Cái gì? Liêu Dương đánh cuộc với Giang Khương? Đánh cuộc bằng một quả Hồng Vân?

La y sư gỡ cặp mắt kính xuống, quay sang nhìn Tôn Nghị, kinh ngạc hỏi.

Tôn Nghị mỉm cười, ánh mắt ẩn sâu một chút đắc ý xen lẫn căm tức, nói với La y sư:

- Đúng vậy. Đệ tử vừa nghe sư đệ ở ngoài nói, trong bữa cơm tối, Vương Mịch đến mời Giang Khương đi ăn cơm. Kết quả lại đánh cuộc với Liêu Dương. Nghe nói Giang Khương đến tham gia kỳ thi khảo hạch thăng cấp bác sĩ tam phẩm, Liêu Dương dường như không tin Giang Khương có thể thông qua, mà Giang Khương lại có chút sỉ diện. Cho nên hai người đã trực tiếp đánh cuộc với nhau.

Nghe Tôn Nghị nói, La y sư cau mày, rõ ràng có chút có chút ngoài ý muốn. Ông thật không ngờ trên người Giang Khương lại xuất hiện chuyện như vậy, không khỏi ngạc nhiên hỏi:

- Liêu Dương dùng quả Hồng Vân, thế Giang Khương dùng cái gì để đánh cuộc?

- Giang Khương dường như rất giàu có. Hắn lấy bốn trăm vạn đánh cuộc với Liêu Dương. Tính ra thì Liêu Dương hơi bị thiệt một chút.

Tôn Nghị đáp.

- Chậc chậc, tiểu tử Giang Khương này thật không đơn giản, có thể lấy ra bốn trăm vạn. Nhưng lá gan của Liêu Dương không nhỏ, dám dùng quả Hồng Vân để đánh cuộc.

La y sư khẽ cười.

- Nhưng dường như Giang Khương rất tự tin có thể qua được kỳ khảo hạch.

- Sư phụ, điều này cũng không nhất định. Giang Khương nói không chừng sợ bị mất mặt, cho nên mới bất đắc dĩ tiếp chiêu.

Tôn Nghị một chút hảo cảm với Giang Khương cũng không có. Y không tin Giang Khương có thể thông qua khảo hạch này, lập tức nói tiếp:

- Con cũng nghe lão gia tử nhà con nói qua, người có thể thông qua khảo hạch tấn cấp bác sĩ tam phẩm, trong vòng mười năm cũng chỉ xuất hiện có hai lần. Một lần thành công một thất bại. mà người thành công khi đó cũng đã hơn 60 tuổi, cũng là một vị lão y sư lừng lẫy bên ngoài.

- Còn Giang Khương chỉ mới hơn hai mươi, con không tin hắn có thể thông qua.

Nhìn vẻ mặt của Tôn Nghị, La y sư mỉm cười:

- Mặc kệ thế nào, ta xem như cấp cho Giang Khương một ân tình. Nếu cậu ấy đã tự tin như vậy, đó cũng là chuyện tốt. Thành công thì không sao, còn không thành công, chỉ cần cậu ấy biểu hiện tốt, ta cũng không tính là mất thể diện, cũng dễ ăn nói với hai vị Thiên y sư kia.

- Sư phụ nói rất đúng.

Tôn Nghị liên tục gật đầu.

La y sư lại cảm thán:

- Kỳ thật ta vẫn hy vọng cậu ấy có thể thông qua, mặc dù xác suất không cao lắm. Nhưng để cho Giang Khương bắt đầu từ bác sĩ kiến tập thì thật sự có chút đáng tiếc.

- Sư phụ, đây cũng là do hắn lựa chọn. Nếu hắn tiếp nhận vị trí bác sĩ thực tập, cũng không đến nỗi như vậy.

Khi nhắc đến chuyện này, Tôn Nghị có chút tức giận. Bọn họ thiên tân vạn khổ mới có thể tấn cấp bác sĩ thực tập, còn Giang Khương thì chưa làm gì hết đã được, làm

sao mà không khiến người ta tức giận?

- Người trẻ tuổi thì tâm cao khí ngạo cũng là chuyện bình thường. Cậu ấy quả thật có chút tư cách như thế.

Nhớ đến nụ cười vô cùng tự tin của Giang Khương, La y sư mỉm cười gật đầu:

- Mặc kệ thành công hay không, đây cũng có thể xem là một lần ma luyện cho cậu ấy. Ta tin rằng thành tựu trong tương lai của cậu sẽ không thấp hơn ta. Thậm chí đạt đến cấp thiên y sư cũng có thể. Chỉ là hao phí thời gian dài hơn mà thôi.

Nghe La y sư đề cao Giang Khương như vậy, Tôn Nghị thầm khinh bỉ trong lòng:

- Thiên y sư? Nào có chuyện đơn giản như vậy? Lão gia tử nhà ta hao phí không biết bao lâu mới được tấn cấp Thiên y sư.

- Thiên Y Viện đúng là Thiên Y Viện, thức ăn so với bên ngoài ngon hơn không biết bao nhiêu lần.

Giang Khương vừa đi vừa nói lời cảm ơn Vương Mịch:

- Bác sĩ Vương, hôm nay thật sự cảm ơn cô rất nhiều.

- Không cần phải khách sáo. Anh đã giúp tôi và Tôn Nghị ở Lỗ Sơn nhiều như vậy, mời anh ăn bữa cơm có tính là gì chứ?

Vương Mịch quay sang nhìn Giang Khương, cười nói, nhưng rồi ánh mắt có chút lo lắng:

- Đúng rồi, bác sĩ Giang, anh thật nắm chắc như vậy sao?

- Mặc dù không biết có bao nhiêu khó khăn, nhưng tôi tin tưởng vào bản thân mình.

Giang Khương cười nói:

- Đối với tôi mà nói, tôi cảm giác ngoại trừ thực lực, niềm tin là rất quan trọng. Nếu như tôi thất bại, cũng không sao cả, xem như chơi lớn một chút.

- Hơn nữa, gia tăng một chút áp lực cho mình. Đây gọi là đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng.

Giang Khương vừa nói vừa cười, nhưng Vương Mịch vẫn cảm nhận được sự ngưng trọng trong lời nói của Giang Khương. Cô không nhịn được liếc mắt nhìn hắn một cái rồi gật đầu.

Cô không biết Giang Khương nhiều lắm, nhưng cô có thể cảm nhận được Giang Khương rất coi trọng kỳ thi này. Bây giờ cô mới hiểu được, qua được hay không qua được kỳ thi đối với Giang Khương rất quan trọng. Nếu không, với năng lực của hắn, thông qua khảo hạch bác sĩ thực tập là không thành vấn đề. Đến lúc đó, chỉ cần cùng với mọi người trải qua mấy năm nữa, có tấn cấp bác sĩ tam phẩm cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Nhưng Giang Khương lại lựa chọn con đường khó nhất, đánh cược một lần, trong lòng Vương Mịch không khỏi âm thầm bội phục, cũng rất muốn biết tại sao Giang Khương lại mạo hiểm như vậy.

Đương nhiên, cô biết Giang Khương sẽ không nói.

Tiễn Giang Khương đến trước cửa viện, Vương Mịch mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn Giang Khương, nói:

- Được rồi, bác sĩ Giang, anh hãy nghỉ ngơi cho thật tốt. Vẫn còn một ngày nữa, anh cố điều chỉnh trạng thái. Tôi tin rằng anh nhất định thành công.

- Cảm ơn.

Nhìn ánh mắt chân thành của Vương Mịch, Giang Khương mỉm cười gật đầu.

Phòng dành cho khách của Thiên Y Viện cực kỳ thoải mái. Giang Khương tắm rửa xong, mặc quần áo ngủ leo lên giường, cắn một miếng Sơn Tham bỏ vào trong miệng, sau đó nuốt xuống bụng rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại. Theo như lời Vương Mịch nói, điều hắn cần làm chính là điều chỉnh lại trạng thái đến mức tốt nhất, cái khác đều không quan trọng.

- Phát hiện năng lượng sinh vật dị thường, Ngũ Cầm vận khí pháp khởi động, bắt đầu hấp thu.

Cùng lúc với tin tức này hiện lên trong đầu, hình xăm màu đỏ trên cánh tay Giang Khương cũng nhẹ nhàng lóe lên.

Sáng hôm sau, Giang Khương mở mắt, cảm nhận được tin tức trong đầu, liền thở hắt ra. Hoàn cảnh ở Thiên Y Viện đúng là không tệ. Mặc dù người ở nơi này không ít, nhưng trong không khí vẫn ẩn chứa năng lượng cực kỳ phong phú. Xem ra Thiên Y Viện chọn ở chỗ này cũng không phải là chọn loạn.

Từ lần tiêu hao năng lượng quá mức lúc trước, năng lượng tích trữ Cửu Vĩ đuôi 4 của hắn cuối cùng cũng đạt đến 40%. Kế tiếp, cho dù buổi sáng không cần tu luyện Ngũ Cầm Hí, chỉ cần ngủ đến sáng mai, ít nhất cũng có thể đạt đến 45%.

45% năng lượng đủ để cho hắn ứng phó cuộc khảo hạch ngày mai. Cho dù có khó khăn đến cỡ nào, hắn cũng phải tranh thủ.

Rửa mặt đánh răng xong, Giang Khương ra ngoài sân tập thể dục, nhưng cũng không tập Ngũ Cầm Hí. Dù sao nơi này khá xa lạ, hơn nữa Thiên Y Viện cũng có chút thần bí khó lường. Hắn cũng không chắc sẽ không có người chú ý đến Ngũ Cầm Hí của hắn. Cho nên, hắn quyết định, trong thời gian ở đây sẽ không luyện Ngũ Cầm Hí.

Tập thể dục một lát, hắn có cảm giác đói bụng. Sau khi trở về phòng, hắn dựa theo số điện thoại có ghi lại gọi đi, rất nhanh bên kia truyền đến một giọng nói rất nhẹ nhàng.

Chưa đến mười phút, có người mang đến cho hắn hai lồng bánh bao hấp và một bát bún gạo. Mùi thơm xộc vào mũi khiến hắn càng thêm cồn cào.

Bánh bao xốp nhưng không bở, bún gạo dậy mùi, Giang Khương ăn cảm thấy còn ngon hơn cả khi ở Tây Sơn.

- Thiên Y Viện đúng là Thiên Y Viện.

Ánh mắt Giang Khương càng thêm kiên định vài phần.

Một ngày lại rất nhanh trôi qua. Đến buổi tối, Vương Mịch lại đến mời hắn ăn cơm, thuận tiễn dẫn Giang Khương đi dạo xung quanh Thiên Y Viện. Lần này Giang Khương mới khẳng định, Thiên Y Viện lớn còn hơn hắn tưởng tượng.

Vương Mịch dẫn hắn đi dạo một vòng tròn, thông qua bốn hành lang, mười viện tử, vừa có nhà trệt, vừa có nhà cao tầng. Lại còn có một ngọn núi rất cao, dưới chân núi có sông uốn lượn, thậm chí còn có một biệt thự nhỏ.

Giang Khương âm thầm gật đầu. Thành Kim Lăng này chỉ sợ cũng chỉ có Thiên Y Viện tồn tại. Một nơi lớn như thế mới chứa được nhiều người như vậy.

Ngủ qua một đêm, sáng hôm sau tỉnh lại, hắn tiếp tục tập thể dục rồi ăn sáng. Lúc này, tinh thần của Giang Khương lại khẩn trương trở lại. Một lát sau, Vương Mịch đến đưa hắn đến đại lễ đường của Thiên Y Viện.

Hắn chưa từng nhìn thấy đại lễ đường, nhưng nếu đã là nơi tụ họp hàng năm của Thiên Y Viện, hẳn sẽ không quá kém. Giang Khương không biết nó có giống như hội trường đại hội quốc gia Bắc Kinh hay không?

Ngẫm lại đại khí của Thiên Y Viện hai ngày qua, quả thật có thể xây dựng được một kiến trúc như vậy.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 424



Mang theo chút tò mò, trên đoạn đường đi, người càng lúc càng nhiều. Giang Khương mơ hồ nhìn thấy hình ảnh của đại lễ đường.

Đại lễ đường thoạt nhìn rất mộc mạc, chỉ là một căn nhà một trệt, tường làm bằng gỗ, mang theo hơi hướm cổ xưa.

Nhìn vẻ mặt quái dị của Giang Khương, Vương Mịch giải thích:

- Đại lễ đường này của chúng tôi là một trong những kiến trúc lâu đời nhất của Thiên Y Viện, được lưu lại từ sáu bảy chục năm về trước. Ngoại trừ bên ngoài là không thay đổi, còn bên trong thì chúng tôi lắp đặt một số trang thiết bị.

- Ồ!

Nghe Vương Mịch giải thích, Giang Khương gật đầu hiểu ra.

Khi Giang Khương cảm thấy mọi chuyện đã không còn kỳ quái, hắn dường như đã trở thành mục tiêu chú ý của mọi người. Người nào đi ngang qua người hắn đều mang theo ánh mắt tò mò mà nhìn hắn.

Từ sau lần đánh cuộc ở nhà ăn, tất cả thế hệ trẻ của Thiên Y Viện đều biết có một người tên là Giang Khương, không biết tự lượng sức mình mà lao vào thẳng cuộc thi tấn cấp bác sĩ tam phẩm.

Cho nên, sau khi mọi người nhìn thấy tấm thẻ trên cổ Giang Khương, ai nấy đều hiểu ra, cái người trước mắt thoạt nhìn rất tao nhã, nhưng kỳ thật lại là người cuồng vọng đến cực điểm.

Mọi người mang theo ánh mắt hiếu kỳ lẫn khinh thường liếc nhìn Giang Khương, rất nhanh bước vào lễ đường. Vương Mịch nhìn vẻ mặt buồn bực của Giang Khương, không nhịn được mà dùng tay che miệng mỉm cười.

Nhìn Vương Mịch cười đến vui vẻ như vậy, Giang Khương lại càng buồn bực hơn, đi theo Vương Mịch vào trong lễ đường, ngồi xuống vị trí hàng thứ tám bên phải lễ đường.

Sau khi ngồi xuống, lúc này Giang Khương mới nhìn tình huống xung quanh lễ đường. Hắn phát hiện chính giữa trước đài hội nghị có năm cái ghế bành khổng lồ đặt theo hình vòng cung.

Phía sau năm cái ghế bành này còn có chín cái ghế khác, cũng được xếp thành hình vòng cung, tổng cộng có mười bốn ghế.

Nhìn thấy tình huống như vậy, Giang Khương thấp giọng bên tai Vương Mịch, hỏi:

- Thiên Y Viện có mười bốn vị thiên y sao?

- Ơ!

Cảm nhận được hơi ấm bên tai, gương mặt Vương Mịch có chút đỏ lên, nói:

- Nào có. Đại hội Thiên y hàng năm chỉ có năm vị thiên y tham gia. Còn chín vị phía sau là y sư nhất phẩm.

- Năm vị?

Giang Khương gật đầu. Hắn chỉ biết có ba người trong số đó, là Liêu Long Căn, Lưu Mộc Dương, ông ngoại của Tôn Nghị. Hai người còn lại thì không biết.

Vương Mịch là người khéo hiểu lòng người, liền nói:

- Năm vị Thiên y sư này, trong đó có hai người mà anh đã biết. Ba người còn lại là Thiên y sư Từ Khải Liễu, Thiên y sư Chu Thế Dương, còn có Thiên y sư Ninh Hán Dân. Trong đó Chu Thế Dương là ngoại tổ phụ của Tôn Nghị.

- Chu Thị Dương? (Con heo là con dê)

Nghe được cái tên này, Giang Khương không nhịn được mà sửng sốt.

Nhìn phản ứng của Giang Khương, Vương Mịch không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường. Cô tất nhiên hiểu Giang Khương đang nghĩ gì, nhưng lời này không thể lấy ra nói đùa được. Vị trí của mỗi một vị Thiên y sư tại Thiên Y Viện chính là chí cao vô thượng. Ai cũng không dám đem ra nói giỡn.

Giang Khương hiển nhiên là hiểu ý của Vương Mịch, thoáng mỉm cười một cái rồi nghiêm túc trở lại.

Thấy Giang Khương đã hiểu ý của mình, Vương Mịch tiếp tục giới thiệu:

- Xung quanh là chín vị nhất phẩm y sư, được coi là người có đủ quyền lực ở Thiên Y Viện chúng ta. La lão sư là một trong số đó. Tổng cộng là mười bốn người có vị trí cao nhất Thiên Y Viện, quản lý hết thảy thủ tục ở đây.

- Đương nhiên, những cái quan trọng nhất vẫn do năm vị Thiên y sư chủ quản. Năm vị đó, Thiên y sư Từ Khải Liễu là Viện trưởng Thiên Y Viện. Bốn vị còn lại và chín vị y sư nhất phẩm hỗ trợ Thiên y sư Từ Khải Liễu.

Nghe Vương Mịch giới thiệu, dần dần lễ đường đã bắt đầu đông người.

Giang Khương ngồi bên cạnh Vương Mịch cũng khiến rất nhiều người chú ý. Hơn mười năm mới thấy người tham gia khảo hạch tấn cấp bác sĩ tam phẩm, không muốn thu hút người khác cũng khó.

Bên trong tiếng ồn ào, rất nhanh vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.

Lỗ tai Giang Khương nhẹ nhàng run lên, sau đó từ trong tiếng ồn nắm bắt được tiếng bước chân rất nhỏ nhưng vô cùng trầm ổn cùng với khí thế rất đặc biệt.

Giang Khương theo tiềm thức quay đầu về hướng tiếng bước chân.

Liền thấy được ngoài cửa bước vào một đoàn người. Đầu lĩnh là một người phụ nữ tóc hoa râm, vẻ mặt uy nghiêm. Đi sau bà là bốn lão đồng chí khoảng chừng sáu bảy chục tuổi.

Vương Mịch đang giới thiệu tình huống cho Giang Khương nghe, chợt thấy Giang Khương quay lại, không khỏi theo ánh mắt của Giang Khương mà nhìn. Khi nhìn thấy những người này, sắc mặt khẽ nhúc nhích, tiến đến bên tai định nói, ai ngờ Giang Khương vừa lúc quay mặt lại, khiến cho môi Vương Mịch in vào mặt Giang Khương.

Giang Khương không kịp phòng bị, chỉ cảm thấy bên tai nóng lên, sau đó một cảm giác ấm nóng phả tới.

- A!

Trong nháy mắt, Vương Mịch không nhịn được hô to lên, gương mặt đỏ bừng.

Lúc này, bởi vì có năm vị Thiên y sư bước vào, không khí trong nháy mắt yên tĩnh lại. Tiếng kêu kinh hãi của Vương Mịch khiến cho không ít người chú ý đến, ngay cả năm vị Thiên y sư vừa mới bước vào cũng có chút tò mò.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, còn có năm vị Thiên y sư đang kinh ngạc nhìn mình, gương mặt Vương Mịch vốn đỏ nay càng đỏ hơn, vội vàng cúi thấp đầu.

Giang Khương dùng tay sờ mặt mình, gương mặt vẫn lạnh nhạt, giống như không có gì phát sinh.

Nhưng trong mắt người khác, hẳn phải có chuyện gì đó đặc biệt. Một người thì bình tĩnh, một người thì vẻ mặt ửng đỏ như nai con bị chấn kinh. Hai mảng đối lập, đủ để nói rõ dường như có chuyện gì đó không được bình thường xảy ra.

Đi theo năm vị Thiên y sư, vừa mới bước lên đài chủ tịch, La y sư liếc mắt một cái liền nhìn thấy, ánh mắt lại càng thêm quái dị vài phần.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 425



Trong những ánh mắt tò mò lẫn đố kỵ, người đố kỵ nhất hẳn là Liêu Dương và Tôn Nghị đang ngồi ở hàng thứ tám, thứ chín.

Nói đến Liêu Dương và Tôn Nghị. Cả hai đều là thiên tài của Thiên Y Viện, bối cảnh rất mạnh, hơn nữa thực lực bản thân hoàn toàn không thấp. Đối với một cô gái mà luận về năng lực hay tướng mạo, khí chất như Vương Mịch mà nói, cả hai đều rất ưa thích.

Nhưng bây giờ, nhìn Vương Mịch xấu hổ cúi đầu, còn Giang Khương thì bình tĩnh lau mặt bên cạnh, ánh mắt cả hai như muốn bốc hỏa. Nếu không phải đang là mùa đông, chỉ sợ ánh mắt của hai người đã đốt Giang Khương thủng như cái nia rồi.

Nhưng cũng may, từ khi năm vị Thiên y sư cộng với chín vị y sư nhất phẩm lên đài, tất cả ánh mắt đều hướng về phía chính giữa. Lúc này Vương Mịch mới có dũng khí ngẩng đầu lên, sắc mặt vẫn đỏ bừng như cũ, có chút oán hận liếc Giang Khương một cái, nhưng không dám nói gì với hắn.

Lúc này, Giang Khương đã nhìn thấy rõ mười bốn vị đại diện cho quyền lực cao nhất của Thiên Y Viện, người nào cũng sáu bảy chục tuổi. Thiên y sư Từ Khải Liễu ngồi chính giữa, nhìn mọi người ngồi bên dưới, gương mặt hiện lên nụ cười.

Bốn vị Thiên y sư phân thành hai bên, người nào cũng đang thấp giọng trò chuyện với nhau.

Giang Khương nhìn thấy La y sư đang mỉm cười nói chuyện với một vị y sư bên cạnh. Nhìn vị trí của La y sư, liền biết vị trí của ông ở Thiên Y Viện không thấp.

Sau khi nhìn hết trên đài, Giang Khương mới chú ý đến tình huống trong lễ đường. Hắn rất nhanh phát hiện phía trước mình là một sự phân bố rất có quy luật.

Hàng thứ nhất là những người mái tóc đã hoa râm. Hàng thứ ha, thứ ba cũng theo quy luật này.

Hàng càng về sau, tuổi tác lại càng trẻ. Cách Giang Khương khoảng hai ba hàng, trên cơ bản là những người từ ba mươi đến bốn mươi tuổi. Từ hàng thứ tám trở đi thì đều là thanh niên.

Hơn nữa, vừa rồi cũng đã có không ít người hàng trước nhìn thấy hắn, nhưng những người hàng sau thì dường như cũng không quá để ý.

Lúc này, trong lòng Giang Khương đại khái đoán được một số tình huống. Hàng thứ bảy hẳn là ngoài bác sĩ tam phẩm, là người có được vị trí ở Thiên Y Viện này.

Bắt đầu từ hàng của hắn đều là những bác sĩ thực tập, kiến tập còn chưa được Thiên Y Viện công nhận.

Giang Khương tính toán một chút, bảy hàng ghế này có tổng cộng ba trăm người. Mười mấy hàng ghế sau đều ngồi đầy ắp người. Dựa theo lời nói của Vương Mịch, đại hội khai niên hàng năm của Thiên Y Viện là thời gian tụ hội lớn nhất của Thiên Y Viện, trên cơ bản tất cả mọi người đều quay về tham gia.

Tính ra, bác sĩ có cấp bậc chính thức ở Thiên Y Viện có khoảng ba trăm. Còn bác sĩ thực tập, kiến tập khoảng chừng năm trăm.

Nhìn thấy số lượng khổng lồ, Giang Khương không nhịn được mà âm thầm gật đầu.

Hắn không rõ thực lực của những người này. Nhưng thực lực của những bác sĩ thực tập như Vương Mịch thì hẳn không sai. Ít nhất trong thời gian ở Lỗ Sơn, kỹ thuật và năng lực mà Vương Mịch và Tôn Nghị biểu hiện, có thể nói là ngang ngửa với chủ nhiệm hoặc phó chủ nhiệm của một khoa. Hơn nữa còn có năng lực tổng hợp của những khoa khác. Thế mà ở đây cũng chỉ có được tư cách bác sĩ thực tập mà thôi.

Bấy nhiêu đó thôi cũng có thể đoán được thực lực cơ bản của Thiên Y Viện.

Còn chưa là thành viên chính thức mà đã đạt được trình độ đáng sợ như vậy rồi, ba trăm người trước mặt Giang Khương, rốt cuộc có được thực lực như thế nào, Giang Khương không cách nào đoán được.

Nếu đưa ra một phán đoán cơ bản nhất, hơn ba trăm người này ít nhất siêu việt bằng Viện trưởng của một bệnh viện.

Giang Khương thầm than trong lòng. Khó trách tổ bảy người đều rất coi trọng Thiên Y Viện. Ngay cả Tuyên gia, Tề gia cũng phải kiêng kỵ.

Trong lúc Giang Khương đang suy nghĩ, La y sư bắt đầu đứng dậy bước đến trước một micro, nhẹ nhàng cầm cái gậy gõ lên một cái chuông chừng nửa thước.

Theo tiếng gõ của La y sư, tiếng chuông phát ra thanh âm thanh thúy. Giang Khương theo tiếng chuông này liền nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Nhưng khi Giang Khương nhìn cái chuông đồng mà La y sư đang gõ, ánh mắt hiện lên sự kinh hãi.

Có lẽ người khác không cảm nhận được sự khác thường của tiếng chuông, nhưng với lực tinh thần vô cùng nhạy cảm của hắn, hắn phát hiện bên trong tiếng chuông ẩn chứa tác dụng rất kỳ lạ.

Suy nghĩ đang bay bổng ở đâu đó nhanh chóng bị kéo lại, hơn nữa còn không tự chủ được mà yên lặng.

Thậm chí, hắn có thể cảm nhận được, hình xăm bên vai trái của hắn dường như có chút nóng lên.

Giang Khương biết rất rõ, điều này đại diện cho cái gì. Phải biết rằng lực tinh thần cường hãn của hắn, còn có hình xăm thần kỳ, ngoại trừ hắn nguyện ý, nếu không rất khó bị ngoại vật ảnh hưởng. Nhưng tiếng chuông này lại sinh ra tác dụng như vậy. Điều này khiến cho Giang Khương cảm thấy hiếu kỳ với cái chuông.

- Thật là vui. Hôm nay tất cả mọi người đều có mặt, cùng nhau tham gia đại hội khai niên mỗi năm một lần của chúng ta.

- Sau đây xin mời Thiên y sư, Viện trưởng Từ Khải Liễu đọc lời chúc mừng năm mới.

Một tràng pháo tay vang lên, Viện trưởng Từ Khải Liễu chậm rãi đứng dậy, mỉm cười bước đến chỗ micro.

- Các vị đồng liêu, lại một năm cũ qua đi, một năm mới lại đến. Có thể gặp mặt tất cả mọi người ở đây, tôi cảm thấy rất vui. Năm ngoái, chúng ta tổng cộng có bốn vị tấn cấp y sĩ và hai vị y sư. Tổng lượng nguyên liệu thuốc tăng 8% và dược liệu thượng phẩm tăng 5%.

Nghe Thiên y sư Từ Khải Liễu tổng kết năm cũ, Giang Khương âm thầm kinh hãi trong lòng. Cả một năm, Thiên Y Viện tấn chức được có bốn vị y sĩ và hai y sư. Mà nhìn phía sau có đến hơn năm trăm người, từ đó xem ra tấn cấp đúng là không dễ.

Hơn nữa, Thiên Y Viện còn có bộ phận sản xuất thuốc của riêng mình. Chỉ nhìn quả Hồng Vân mà Liêu Dương lấy ra ngày hôm qua, Giang Khương liền có thể đoán được, quả Hồng Vân hẳn thuộc về dược liệu thượng phẩm. Mà tình hình kinh doanh của dược liệu thượng phẩm tăng 5%. Thiên Y Viện nhất định nắm giữ được phương pháp nuôi trồng. Nếu không làm sao mà gia tăng sản lượng kinh doanh được?

Nghĩ đến đây, Giang Khương lại càng coi trọng Thiên Y Viện hơn. Xem ra, gia nhập Thiên Y Viện chính là một quyết định đúng đắn. Hắn nhất định phải lấy được chức bác sĩ tam phẩm.

Nếu chỉ là một bác sĩ thực tập, thậm chí là bác sĩ kiến tập, vậy chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Đối với quyết tâm của mình, Giang Khương không hề hối hận.

Rất nhanh Từ Khải Liễu đã tổng kết năm cũ, đưa ra lời chúc năm mới. Bốn vị Thiên y sư đều lên đài, tiến hành báo cáo tổng kết phương diện do mình quản lý, đồng thời cổ vũ các vị y sư, y sĩ và bác sĩ thực tập, bác sĩ kiến tập sang năm phải càng cố gắng hơn, năm sau giỏi hơn năm trước.

Trong những buổi họp truyền thống của các cơ quan Hoa Hạ, các lãnh đạo thay phiên nhau báo cáo, ngay cả Thiên Y Viện cũng như vậy.

Các vị y sư nhất phẩm mỗi người nói một câu. Mất gần hai tiếng rưỡi mới nói xong.

La y sư hắng giọng hai cái, sau đó bước đến micro, nhìn mọi người chung quanh, rồi quay sang nhìn năm vị Thiên y sư, cười nói:

- Bây giờ Thiên y bắt đầu mở niên hội, thời gian phát biểu ý kiến bắt đầu. Nếu các vị đang ngồi đây có ý kiến gì, hoặc yêu cầu gì, có thể nói với Thiên y sư.

La y sư nói xong, các vị Thiên y sư cũng mỉm cười gật đầu chung quanh. Đây cũng là tục lệ của Thiên Y Viện. Hàng năm, trong đại hội khai niên, các vị thiên y sư trên cơ bản đều có mặt. Các y sĩ tầng thấp sẽ có cơ hội nhờ các vị thiên y sư hỗ trợ cho những việc mà mình cần mà bình thường khó có được.

Nhưng loại chuyện này rất ít. Theo quy định của Thiên Y Viện, loại chuyện này trên cơ bản không ai cần đến.

Chỉ là lúc này, trống ngực Giang Khương có chút gia tốc. Bởi vì hắn biết thời khắc rốt cuộc cũng đã đến.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 426



La y sư đứng trên bục, mỉm cười nhìn xung quanh, thấy cũng giống như những lần trước, không có cái lên tiếng liền mỉm cười, sau đó nói:

- Không có ai muốn giảng tập à?

Sau khi hỏi một lượt, thấy không ai trả lời, La y sư cả cười, nói:

- Được, nếu các vị ngồi đây không ai muốn giảng, vậy hôm nay lão hủ có một chuyện.

Những người ngồi ở tám hàng bên dưới nghe La y sư nói vậy cũng không có gì bất ngờ. Dù sao hầu hết mọi người đều biết hôm nay có Giang Khương phải thông qua khảo hạch thăng cấp y sĩ tam phẩm để nhận được chức y sĩ tam phẩm.

Nhưng ba vị Thiên y sư Từ Khải Liễu và mấy vị y sư nhất phẩm trên bục, cùng các y sư già ngồi hàng đầu bên dưới, họ thật sự không biết tin tức này. Giờ họ thấy La y sư đứng trên bục đột nhiên nói lời này đều không kìm được sửng sốt, không biết lúc này La y sư muốn làm gì.

Địa vị của La y sư chỉ thấp hơn mấy vị Thiên y sư này, theo lý mà nói thì không cần dùng thời gian giảng tập này để nói một vài việc.

Mấy vị Thiên y sư Từ Khải Liễu trên bục dĩ nhiên sẽ không chú ý và cũng không nghe được mấy tin tức nhỏ như thế này. Lúc này ai nấy đều vô cùng tò mò nhìn về phía La y sư, có chút bất ngờ. La y sư cười với Thiên y sư Từ Khải Liễu, sau đó chậm rãi nói:

- Thiên y sư Từ Khải Liễu tôn kính, Viện trưởng, tôi muốn đề xuất một yêu cầu lên Hội đồng viện!

- Được, La y sư, mời nói!

Thiên y sư Từ Khải Liễu hơi ngạc nhiên, mỉm cười gật đầu nói.

- Năm ngoái lúc tôi đi tuần du bên ngoài đã phát hiện được một bác sĩ trẻ tương đối giỏi, sau khi quan sát và trò chuyện, xác định được bác sĩ trẻ này có quan hệ tương đối sâu xa với Thiên Y viện chúng ta. Cha mẹ cậu ấy năm đó đều là thành viên của Thiên Y viện ta hơn nữa năng lực kỹ thuật cá nhân của cậu ấy tương đối tốt.

- Đối với một thanh niên có quan hệ tương đối sâu xa với viện ta, hơn nữa năng lực kỹ thuật chí ít cũng đạt được giữa y sĩ thực tập và y sĩ tam phẩm của viện ta, tôi cảm thấy hoàn toàn phù hơp với tiêu chuẩn thu nạp dòng máu mới của Thiên Y viện ta. Cá nhân tôi có ý định xin cho cậu ấy gia nhập bổn viện.

- Cho nên, tôi đã báo cáo và nói chuyện với hai vị Thiên Y sư Liêu Long Căn và Lưu Mộc Dương, sau khi nhận được sự xác nhận của hai vị Thiên y sư, giờ chính thức đề xuất thỉnh cầu lên Hội đồng viện, xin Hội đồng viện phê chuẩn cho bác sĩ Giang Khương tham gia khảo hạch vào viện có liên quan của bổn viện.

Sau khi nói xong, La y sư lại cười gật đầu với năm vị Thiên y sư.

Lúc này trên mặt Thiên y sư Từ Khải Liễu nở nụ cười nhạt, chuyện này đã mấy năm nay không xuất hiện ở Thiên Y viện, không ngờ hôm nay lại xuất hiện một người.

Đối với những chuyện thế này, bà rất vui, dù sao đối với tôn chỉ của Thiên Y viện mà nói, không thể tự bế tự mãn, phải hút máu mới.

Đó chính là tục lệ Thiên Y viện đã chính thức xây dựng hơn trăm năm qua, đây cũng là một trong những phương pháp tốt nhất để bảo đảm cho Thiên Y viện lúc nào cũng có thể phát triển theo chiều hướng tốt.

Bà lập tức mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, sau đó nhìn sang một lão đồng chí mặc trang phục Trung Sơn đầu tròn tai lớn và một người đàn ông đang ngồi thẳng lăng, hơi gầy mặc đồ vest thẳng tưng trông khoảng chừng chưa tới sáu mươi tuổi bên cạnh, nói:

- Liêu y sư, Lưu y sư? Hai vị đã biết tình hình rồi?

- Đúng, La y sư đã báo cáo với hai chúng tôi về tình hình có liên quan. Theo tình hình La y sư thông báo với hai chúng tôi, vị bác sĩ Giang Khương này có tư cách tham gia khảo hạch liên quan đến việc vào gia nhập viện của bổn viện.

Lão đồng chí đầu tròn tai to kia nhìn người đàn ông mặc đồ vest bên cạnh, mỉm cười gật đầu nói:

- Mọi người đều biết La y sư là người làm việc cẩn thận. Cho nên tôi và Lưu y sư đều cho rằng có thể phê chuẩn.

Lúc này người đàn ông mặc đồ vest bên cạnh cũng mỉm cười gật đầu, bày tỏ sự đồng tình với lời của Liêu y sư.

Thiên y sư Từ Khải Liễu nghe Thiên y sư Liêu Long Căn nói vậy cũng mỉm cười gật đầu. Bà lại nhìn sang hai vị Thiên y sư khác bên cạnh nói:

- Vậy ý kiến của Chu y sư và Ninh y sư như thế nào?

Hai vị Thiên y sư Chu Thế Dương và Ninh Hán Dân bên cạnh rõ ràng lúc đầu cũng không mấy chú ý đến thông tin này, giờ cũng rất chăm chú nghe La y sư và Liêu y sư nói. Về vấn đề này, dù sao cũng phù hợp với quy định liên quan của Thiên Y viện. Hơn nữa đã có hai vị Thiên y sư đồng ý, dĩ nhiên họ cũng chẳng phản đối. Hai người cùng nhau mỉm cười gật đầu nói:

- Chúng tôi tin vào con mắt của La y sư, đồng ý cho bác sĩ Giang Khương này tham gia khảo hạch liên quan!

- Được!

Thiên y sư Từ Khải Liễu nghe thấy mọi người đều cười gật đầu cũng cười, gật đầu nhìn La y sư nói:

- Nếu Hội đồng viện đã không có ý kiến phản đối, hơn nữa cá nhân tôi cũng rất tin tưởng vào ánh mắt và sự cẩn thận của La y sư.

Thiên y sư Từ Khải Liễu nói tới đây lại cười nhìn bốn người còn lại, nói:

- Thiên Y viện chúng ta từ lâu đã không có dòng máu mới gia nhập. Hơn nữa hôm nay lại đang là thời gian diễn thuyết đầu năm, là một ngày vui. Hơn nữa chúng ta cũng đều tin vào vào ánh mắt và sự cẩn thận của La y sư.

- Chi bằng thế này đi, có thể trực tiếp thu nhận bác sĩ Giang Khương này với chức vị y sĩ thực tập. Hy vọng trong vòng vài năm cậu ấy có thể thông qua khảo nghiệm, nhanh chóng trở thành thành viên chính thức của Thiên Y viện chúng ta.

Lời này của Thiên y sư Từ Khải Liễu vừa nói ra, những người còn lại chẳng có vẻ gì quá bất ngờ. Dù sao địa vị của La y sư cũng chỉ thấp hơn mấy người bọn họ, cộng thêm thái độ cẩn thận của La y sư từ trước đến nay. Hơn nữa vừa hay hôm nay lại là thời gian diễn thuyết đầu năm mà đề xuất thỉnh cầu này, hơn nữa còn nhận được sự xác nhận của hai vị Thiên y sư.

Giờ nể mặt La y sư, phá lệ cho một cấp bậc thành viên không chính thức để làm chuyện vui đầu năm cũng chẳng phải chuyện gì kỳ quái.

Mấy vị Thiên y sư phía sau cùng với mấy vị y sư nhất phẩm cùng cấp bậc với La y sư lúc này trên mặt đều nở nụ cười mỉm, khẽ gật đầu. Họ tương đối tán đồng cách làm này, dù sao như thế cũng thể hiện rõ địa vị của họ chỉ kém Thiên y sư, điều này đối với họ cũng là chuyện đáng mừng.

Một chức vụ y sĩ thực tập đối với bọn họ mà nói, không liên quan gì đến lợi ích bản thân. Còn chuyện sau này người đó có thể vượt qua cửa ải y sư tam phẩm, trở thành thành viên chính thức hay không, đó lại là một chuyện khác, và cũng chẳng ai quan tâm đến vấn đề này.

Có điều, trên khuôn mặt hai vị Thiên y sư Liêu Long Căn và Lưu Mộc Dương lại lộ một nụ cười đặc biệt. Thiên y sư Lưu Mộc Dương nãy giờ không nói gì lúc này mới nhìn về phía Thiên y sư Từ Khải Liễu mỉm cười nói:

- Từ y sư, vị bác sĩ Giang Khương này đặc biệt muốn tham gia khảo hạch thăng chức y sư tam phẩm của chúng ta.

- Ồ?

Thiên y sư Từ Khải Liễu nghe thấy lời này trên mặt lộ ra nụ cười kinh ngạc. Các y sư nhất đẳng sau lưng bà lúc này cũng phát ra âm thanh kinh ngạc nho nhỏ.

Còn mấy lão y sư ngồi ở hàng ghế trước bên dưới cũng đều nghe thấy câu nói này, sau đó thấp giọng kêu lên kinh ngạc.

Trực tiếp tham gia khảo hạch thăng cấp y sĩ tam phẩm là việc bao năm nay chưa từng có. Bọn họ hiểu rõ người ngoài tham gia khảo hạch thăng cấp y sĩ tam phẩm sẽ nghiêm khắc nhường nào. Người ngoài muốn trở thành thành viên chính thức của Thiên Y viện đâu phải chuyện dễ dàng.

Mấy y sư lớn tuổi một chút đều nhớ, mấy chục năm trước, Hội đồng viện đã phê chuẩn tiến hành khảo hạch thăng cấp y sĩ tam phẩm hai lần. Trong đó chỉ có một lần thành công. Và vị bác sĩ già thuận lợi tấn cấp y sĩ tam phẩm khi đó cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là miễn cưỡng tấn cấp y sĩ tam phâm, mấy năm trước cũng đã qua đời vì già yếu.

Còn vị bác sĩ thất bại kia, cuối cùng được nhận làm y sĩ kiến tập, tuy giờ vẫn còn, nhưng hơn hai mươi năm trôi qua vẫn chỉ quanh quẩn ở cấp bậc y sĩ nhị phẩm.

Lúc này y sư Từ Khải Liễu ngẩng đầu lên nhìn La y sư đang đứng trên bục, sau đó nghiêm nghị nói:

- La y sư, chắc chắn bác sĩ Giang Khương này muốn tham gia khảo hạch thăng cấp y sĩ tam phẩm của Thiên Y viện chúng ta chứ?

- Thiên y sư Từ Khải Liễu tôn kính, bác sĩ Giang Khương thật sự muốn xin phép tham gia khảo hạch thăng cấp y sĩ tam phẩm của viện ta. Cá nhân tôi cho rằng cậu ta có kỹ thuật và năng lực này cho nên tôi mới chính thức đề xuất lời xin phép này lên Hội đồng viện tại đây. Xin Hội đồng viện thẩm hạch phê chuẩn.

La y sư mỉm cười gật đầu nói.

Thiên y sư Từ Khải Liễu thấy La y sư nói vậy thì sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn. Khảo hạch thăng cấp y sĩ tam phẩm có nghĩa là Thiên Y viện đã chuẩn bị để chấp nhận một người ngoài trở thành thành viên chính thức, cho nên khảo nghiệm này không những nghiêm khắc, mà Hội đồng viện cũng khống chế tương đối nghiêm khắc đối với những trường hợp này.

Điều kiện để có thể xin phép, là phải do một y sư nhất phẩm thay mặt người đó đề xuất thỉnh cầu, phải được hai vị thiên y sư trở lên thẩm hạch phê chuẩn mới có thể chính thức đề xuất lên Hội đồng viện.

Có điều, nếu La y sư đã báo cáo tình hình trước với Liêu Long Căn và Lưu Mộc Dương thì xem ra đã chuẩn bị xong, đã đi hết các lưu trình liên quan. Theo quy định có liên quan, có hai vị Thiên y sư thẩm hạch phê chuẩn, chỉ cần không có hai vị Thiên y sư trở lên phản đối, vậy là chứng tỏ đã bước vào lưu trình khảo hạch thăng cấp y sĩ tam phẩm.

- Thiên y sư Liêu Long Căn, Thiên y sư Lưu Mộc Dương, tôi đại diện Hội đồng viện chính tức xác nhận hai vị, có phải hai vị xác định đã thẩm hạch phê chuẩn đề xuất khảo hạch thăng cấp y sĩ tam phẩm của bác sĩ Giang Khương không?

Vẻ mặt Thiên y sư Từ Khải Liễu nghiêm túc xác nhận với hai vị kia.

- Đúng vậy, chúng tôi đã phê chuẩn thông qua đề xuất xin phép thay bác sĩ Giang Khương của Y sư nhất phẩm La Thiên Minh, cũng đề xuất thẩm hạch lên Hội đồng viện!

Liêu Long Căn và Lưu Mộc Dương liếc mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu, chính thức nói.

Thiên y sư Từ Khải Liễu nghe hai người xác nhận cũng

nghiêm túc gật đầu, sau đó nhìn về phía La y sư nói:

- La y sư, giờ xin hãy giao những tư liệu liên quan đến bác sĩ Giang Khương cho thành viên khác của Hội đồng viện!

- Được.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 427



Khi ba vị Thiên y sư thẩm hạch tài liệu, cho dù là y sư, hay y sĩ ở bên dưới lúc này cũng không ngừng bàn luận riêng. Hầu hết mọi người đều lần đầu tiên gặp phải tình huống này, mới biết hóa ra người ngoài muốn gia nhập Thiên Y viện, giành được chức vụ chính thức ở Thiên Y viện hóa ra lại khó khăn như vậy.

Một tư cách tham gia khảo hạch lại phải thông qua sự thẩm hạch của hai vị Thiên y sư và đề xuất xin phép với Hội đồng viện, sau đó phải được năm Thiên y sư của Hội đồng viện thẩm hạch cuối cùng và thông qua.

Nghĩ tới đây hầu hết y sĩ và y sư lúc này đều thầm cảm thấy may mắn. Con đường ban đầu của mình tuy rằng rất gian khổ, nhưng mình từ trong viện từng bước đi lên mới có thể đi đến bước này. Sau đó chỉ cần chờ đủ số năm quy định là được trực tiếp thông qua khảo hạch tấn cấp; dù thế nào thì cũng thoải mái hơn nhiều những trình tự như thế này.

Cái khác không cần nói, chỉ riêng điều kiện phải có hai vị Thiên y sư thẩm hạch rồi cùng nhau đề xuất xin phép, là đã khiến hầu hết những người ở đây không làm được rồi.

Các y sĩ thực tập phía sau lúc này cũng không biết nên ghen tỵ hay thấy may mắn, họ cũng đang thầm kiêu ngạo. Những người trong viện như mình, quả nhiên vẫn chiếm ưu thế hơn người ngoài.

Lúc này, Giang Khương lại trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt. Thỉnh thoảng lại có rất nhiều người nhìn về phía Giang Khương. Trong mắt những người này, cho dù lần này Giang Khương có thể thông qua khảo hạch không, nhưng có thể hắn đã để lại ấn tượng trong lòng năm vị Thiên y sư, như vậy đã tương đối khiến người ta phải đố kỵ rồi.

Các y sư và y sĩ ngồi hàng trước lúc này cũng không kìm được quay đầu lại tìm kiếm, thuận theo ánh mắt của những y sĩ thực tập phía sau, bọn họ cũng dễ dàng tìm được vị trí của Giang Khương, thấy Giang Khương đang ngồi thằng lưng bên hàng thứ tám, khuôn mặt bình tĩnh.

- Chậc chậc... Trẻ thế? Thật hay giả vậy? Có phải là đệ tử bên ngoài của vị y sư nhất phẩm hay Thiên y sư chúng ta không? Nếu không làm sao có thể?

Thấy bộ dạng của Giang Khương xong, có vài y sư và y sĩ trên mặt lộ vẻ quái dị, tuổi này mà làm được thế sao? Nên biết hai vị đến từ bên ngoài tham gia khảo hạch thăng trực tiếp lên y sĩ tam phẩm năm đó, một vị đã gần sáu mươi, còn một vị cũng đã năm mươi tuổi... Vị trước mắt này, cùng lắm cùng lắm cũng chưa thể quá ba mươi tuổi. Đây không phải là đệ tử của vị Thiên y sư nào đặc biệt bồi dưỡng ra chuẩn bị muốn phá kỷ lục đấy chứ?

So với sự suy đoán của các y sư và y sĩ bên dưới, ba vị Thiên y sư trên bục đang lật xem tài liệu, mặc dù trên mặt không có gì thay đổi đặc biệt, nhưng trong mắt đã lộ ra tia kinh ngạc. Chừng đó đã đủ để khiến trong lòng mọi người cảm thấy hơi kinh ngạc, thậm chí là sửng sốt.

Rất nhanh, ba vị Thiên y sư cũng đã xem xong tài liệu trong tay. Lúc này Thiên y sư Từ Khải Liễu và các vị Thiên y sư hác nhẹ nhàng nhìn nhau, sau đó ngẩng đầu quét nhìn phía dưới một lượt, cười cười, sau đó nói:

- Tôi vừa xem xong tư liệu về bác sĩ Giang Khương này... Thật sự khiến người ta inh ngạc... Nếu người đề xuất xin phép không phải La y sư La Thiên Minh, tôi sẽ thật sự nghi ngờ các y sư có nhầm người không...

Thiên y sư Từ Khải Liễu vừa nói những lời này, mấy vị thiên y sư Liêu Long Căn bên cạnh đều nở nụ cười, rõ ràng họ cũng cảm thấy như vậy.

Thiên y sư Từ Khải Liễu thấy mấy vị Thiên y sư bên cạnh mình cũng cười, liền cười nói:

- Nếu tất cả mọi người đều nghĩ vậy, vậy mời bác sĩ Giang Khương bước lên đây, cho mọi người được làm quen với một thanh niên tuấn kiệt... Cho dù lần này cậu ấy có tư cách tham gia khảo hạch thăng chức y sư tam phẩm hay không, cậu ấy đều đáng để mọi người chúng ta làm quen một chút...

Nghe thấy Thiên y sư Từ Khải Liễu nói vậy, Vương Mịch bên cạnh liền đẩy đẩy Giang Khương, trên mặt lộ vẻ hưng phấn, ý bảo hắn mau lên bục. Hắn có thể được

Thiên y sư Từ Khải Liễu đánh giá như vậy, nếu được Thiên y sư Từ Khải Liễu khen ngợi, cho dù Giang Khương khảo hạch thất bại, nhưng nói không chừng cũng không cần bắt đầu từ y sĩ kiến tập thấp nhất.

Lúc này dĩ nhiên Giang Khương không hề rụt rè. Hắn đứng dậy, đi lên trên bục.

La y sư bên cạnh nghe Thiên y sư Từ Khải Liễu nói vậy, trên mặt cũng lộ ra vẻ kỳ lạ. Ông hơi không hiểu được, trước khi chính thức phê chuẩn cho Giang Khương tham dự khảo hạch thăng chức y sư tam phẩm, vì sao Thiên y sư Từ Khải Liễu lại cho Giang Khương ưu đãi như vậy?

Cho dù gia nhập làm một thành viên chính thức, Thiên y sư Từ Khải Liễu cũng không thể coi trọng đến như vậy mới đúng.

Theo trình tự bình thường, sau khi năm Thiên y sư của Hội đồng viện chính thức thông qua cho Giang Khương tham dự khảo hạch thăng chức y sư tam phẩm mới để Giang Khương lên bục. Nhưng bây giờ, Tề Lãng chỉ xem tư liệu đã bảo Giang Khương lên bục, như vậy hơi kỳ quái, rất quái dị...

Trong lúc La y sư trong lòng nghi hoặc, Giang Khương vừa đứng dậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Giang Khương. Còn mấy vị Thiên y sư và Y sư nhất phẩm trên bục cũng cẩn thận nhìn về phía Giang Khương.

Mấy vị Thiên y sư nhìn thấy Giang Khương đứng dậy đều hơi sửng sốt, họ không ngờ thằng nhãi ranh tuấn dật trẻ tuổi gây ra chấn động nho nhỏ này lại chính là Giang Khương.

Mấy vị Thiên y sư còn đỡ, ít nhất họ đều biết tuổi của bác sĩ Giang Khương này, thấy Giang Khương đứng dậy cũng không kinh ngạc lắm. Chỉ có tám vị Y sư nhất phẩm còn lại ngồi sau lưng họ, lúc này vừa nhìn thấy Giang Khương chỉ suýt chút nữa là rơi cả kính xuống. Họ không biết Giang Khương lại trẻ đến như vậy. Khi nhìn thấy Giang Khương đứng vậy đã không ít người cảm thấy kinh ngạc.

Bọn họ đều được coi là những người từng trải nhất Thiên Y viện. Họ cũng tương đối hiểu rõ tình hình hai lần khảo hạch thăng chức y sư tam phẩm trước. Thậm chí còn tương đối biết rõ hai vị tham gia khảo hạch đó. Cho nên họ cứ nghĩ rằng người đến tham gia khảo hạch thăng chức y sư tam phẩm này tuổi tác đều không nhỏ. Cho dù Thiên y sư Từ Khải Liễu nói bác sĩ Giang Khương này tương đối trẻ, họ cũng bất giác nghĩ rằng, Giang Khương hẳn đã chừng bốn mươi tuổi.

Nhưng dù thế nào họ cũng không ngờ, Giang Khương đứng dậy thật sự quá trẻ, trẻ đến mức họ không thể nào ngờ tới.

Giang Khương chậm rãi bước lên bục, trên mặt vẫn giữ nụ cười mỉm, sau đó hơi cúi đầu với mấy vị Thiên y sư và Y sư nhất phẩm ngồi hàng đầu, sau đó mỉm cười nói:

- Chào các vị tiền bối, tôi là Giang Khương!

Mấy vị Thiên y sư thấy Giang Khương không siểm nịnh cũng không kiêu căng, rất khí độ thì cũng thầm gật đầu. Cũng chỉ có người có khí độ như vậy mới giống người thật sự đủ tự tin vào bản thân mình. Họ cảm thấy chàng thanh niên này nếu không phải quá kiêu ngạo thì cũng thuộc dạng thực sự có tài.

Có điều nếu hắn đã được La y sư khen ngợi, vậy thì chỉ e là thật sự có tài.

Thiên y sư Từ Khải Liễu lúc này nhìn Giang Khương đứng trên bục, bộ dạng bình tĩnh mỉm cười, bà liền mỉm cười gật đầu nói:

- Tốt... bác sĩ Giang Khương thật sự trẻ ngoài dự liệu của chúng tôi...

- Cảm ơn sự khích lệ của Viện trưởng Từ... Tại hạ vô cùng sợ hãi...

Giang Khương khiêm nhường gật đầu đáp.

- Ừm...

Các bà lão thường rất thích những thanh niên tuấn dật mà lại rất lễ phép như thế này, Thiên y sư Từ Khải Liễu cũng không ngoại lệ, bà mỉm cười gật đầu nói:

- Bác sĩ Giang Khương tuy không xuất thân từ Thiên Y viện chúng tôi, nhưng lại có quan hệ xâu xa với Thiên Y viện... Nếu cậu thật sự có đủ năng lực, vậy thì trở về Thiên Y viện chúng tôi cũng là chuyện đương nhiên...

Bà lập tức mỉm cười nhìn về phía hai Thiên y sư Chu Thế Dương và Ninh Hán Dân, nói:

- Vậy Chu Thế Dương y sư và Ninh Hán Dân y sư... Hai vị có ý kiến gì không? Có phê chuẩn thông qua không?

Lúc này hai vị thiên y sư Chu Thế Dương và Ninh Hán Dân liếc mắt nhìn nhau, cùng cười. Ban nãy Thiên y sư Từ Khải Liễu đã nói Giang Khương thực sự có năng lực, vậy thì quay trở về là chuyện đương nhiên. Dĩ nhiên họ cũng chẳng có ý kiến gì khác. Huống hồ theo những gì tư liệu ban nãy nói, quan hệ sâu xa giữa Giang Khương và Thiên Y viện chính là chuyện năm đó...

Mặc dù Giang Khương trước mặt thực sự hơi trẻ một chút, nhưng dù nói thế nào, chỉ dựa vào chuyện năm đó, họ cũng phải cho đối phương một cơ hội. Đây cũng là một trải nghiệm cần có cho chàng thanh niên tên Giang Khương này. Nếu cậu ta thật sự vượt qua khảo hạch thăng chức y sư tam phẩm này, đươg nhiên tiền đồ sẽ vô lượng. Hai người cũng cười gật đầu nói:

- Đồng ý để bác sĩ Giang Khương tham gia khảo hạch thăng chức y sư tam phẩm!

- Được...

Lúc này Thiên y sư Từ Khải Liễu cũng cười, quay đầu lại nhìn Liêu Long Căn và Lưu Mộc Dương bên cạnh, gật đầu cười nói:

- Nếu mọi người đã đồng ý, vậy thì tôi đại diện Hội đồng viện tuyên bố, phê chuẩn bác sĩ Giang Khương tham gia khảo hạch thăng chức y sư tam phẩm...

Giang Khương nghe thấy lời này thì cũng chậm rãi thở hắt ra. Tuy hắn đã biết trước thẩm tra tư cách này không phải vấn đề gì lớn, nhưng hắn cũng biết rõ, một người có năng lực hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là anh có cơ hội hay không. Giống như lần này, lỡ như xảy ra chút sai sót, vậy thì cho dù hắn tự tin đến đâu, có năng lực đến đâu, chỉ cần vấp váp ở đây thì cái cấp bậc Y sĩ tam phẩm sẽ như trăng dưới nước.

Thiên y sư Từ Khải Liễu vừa dứt lời, mấy vị Thiên y sư bên cạnh liền mỉm cười chậm rãi vỗ tay...

Mọi người phía dưới nhìn thấy các Thiên y sư trên bục đã vỗ tay cũng bắt đầu vỗ tay theo, chúc mừng cuối cùng đa có thể... có dòng máu mới gia nhập Thiên Y viện rồi...

Trong lòng các Thiên y sư trên bục hiểu rõ, họ vỗ tay không phải vì cá nhân Giang Khương, mà là vì... Hắn được coi là hậu bối duy nhất của người đó lưu lại trên đời này... Tuy chỉ là trên nhanh nghĩa, nhưng vì cái danh nghĩa này, họ buộc phải vỗ tay...

Chúc mừng đồ tôn của người kia quay trở về Thiên Y viện... Cho dù Giang Khương có được cấp bậc Y sĩ tam phẩm hay Y sĩ thực tập cũng đều đáng chúc mừng... Là năm người nắm quyền lực của Thiên Y viện, họ biết rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì, người đó đã làm chuyện gì, còn đệ tử mà lão đã dẫn theo, cặp y sĩ trẻ đó đã làm gì... Mà thân là con của cặp thanh niên đó, Giang Khương có quyền đến nhận vinh quang của tổ bối và cha hắn...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 428



Giang Khương hơi mỉm cười đứng đó, mỉm cười cúi đầu cảm ơn những người dưới bục, trong lòng hắn cảm thấy hơi mơ hồ.

Khi hắn nhìn đến ánh mắt của năm vị Thiên y sư nhìn hắn, trong mắt lóe lên sự ôn hòa nào đó nhưng lại nhanh chóng có chút kỳ quái. Tình huống này khiến hắn cảm thấy rất kỳ lạ. Nếu không phải hắn có thể xác nhận đây là lần đầu tiên mình gặp năm vị Thiên y sư này, hắn sẽ thật sự cho rằng mấy vị Thiên y sư này có phải quen hắn từ trước không.

Tiếng vỗ tay của những người bên dưới bục dừng lại. Không ít người nhìn Giang Khương đứng trên bục với ánh mắt hâm mộ và ghen ghét. Giờ Giang Khương đã có tiền đồ vô lượng. Lần này cho dù Giang Khương không thể vượt qua khảo hạch, nhưng hắn đã có được phong quan rất lớn. Cho dù Giang Khương có kém, thì chỉ e là hắn cũng có thể lăn lộn ở Thiên Y viện tốt hơn người thường nhiều.

Hầu hết những người trẻ tuổi lúc này đều thầm lầm bầm: Thằng nhãi này sẽ không qua được khảo hạch thăng chức y sư tam phẩm, không qua được, chắc chắn không qua được.

Liêu Dương và Tôn Nghị cũng chậm rãi lầm bầm như vậy. Lúc này oán niệm của hai người tương đối lớn. Từ trước đến nay, sau lưng họ có sự tồn tại của Thiên y sư, cộng thêm năng lực của bản thân cũng quả thật không tầm thường, cho nên luôn là nhân vật thuộc lớp nhân tài kiệt xuất trong giới trẻ.

Nhưng giờ, thấy Giang Khương phong quang đứng trên bục, hai người đều hiểu rõ, cho dù lần này Giang Khương có vượt qua khảo hạch thăng thẳng lên Y sĩ tam phẩm hay không, danh tiếng và địa vị của Giang Khương ở Thiên Y viện chỉ e là không hề dưới hai người.

Nếu có thể trực tiếp vượt qua, hai người họ chỉ có thể ngẩng đầu mà nhìn theo bóng lưng Giang Khương mà thôi.

Tất cả mọi người đều không thể hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Giang Khương cũng vậy. Vì chuyện lần này thật sự hơi nằm ngoài dự liệu.

Đại hội nhanh chóng giải tán, gần một ngàn người ăn chung ở nhà ăn, còn năm vị Thiên y sư cùng với Y sư nhất phẩm có phòng ăn riêng của mình. Còn Giang Khương dĩ nhiên là đi chung với bọn Vương Mịch, còn cả Tôn Nghị.

Một bàn mười người, lúc này Giang Khương đang ngồi đối diện với ánh mắt nóng bỏng của bảy tám người khác trong bàn, còn cả cảm giác những ánh mắt rực cháy đang đâm sau lưng và trước mặt. Thế nhưng hắn vẫn bình tĩnh, đôi đũa trong tay vẫn rất đều đặn, vừa ăn vừa cười nói với Vương Mịch bên cạnh:

- Ờm, đồ ăn ở Thiên Y viện cũng ngon thật đấy, không ngờ nồi cơm lớn đến vậy mà cũng có thể nấu ra ngon thế.

- Anh vẫn có thể nuốt trôi à?

Vương Mịch nhìn Giang Khương cứ từ đũa từng đũa gắp đồ ăn trên dĩa bỏ vào trong miệng liền không kìm được nhìn chằm chằm hắn, thấp giọng oán than nói.

- Hả?

Giang Khương nhướn mắt nhìn Vương Mịch, có chút bất đắc dĩ nói:

- Tôi đói rồi, cô không đói à?

- Đói, anh chỉ biết ăn ăn ăn. Sao tôi không biết là anh biến thành heo rồi nhỉ?

Vương Mịch nhìn thấy Giang Khương ngẩng gương mặt đơn thuần vô tội lên thì mặt liền đen đi. Cô không kìm được muốn cầm đũa hung hăng gõ Giang Khương một cái, nhưng nhìn thấy những ánh mắt hơi kỳ lạ xung quanh thì cuối cùng đành nén lại.

Lúc này thật sự Giang Khương rất đói bụng. Mấy ngày trước hắn tiêu hao quá nhiều năng lượng, mấy ngày nay lượng cơm của hắn cũng tăng gấp bội. Giờ hắn mà không ăn thì đói chết mất.

Tôn Nghị bên cạnh cũng nhìn bộ dạng của hai người Giang Khương, cuối cùng không nhìn tiếp được nữa, giọng chua loét nói:

- Bác sĩ Giang, anh không lo lắng có qua được khảo hạch hay không à? Nên biết độ khó của khảo hạch này ngay cả một vài y sư tam phẩm, nhị phẩm nhìn thấy còn đau đầu đấy!

- Không lo.

Giang Khương nhẹ nhàng nói khiến Tôn Nghị tức đến mức suýt hộc máu.

- Nếu anh không qua được, chỉ có thể làm Y sĩ kiến tập, hơn nữa anh cũng sẽ thua bốn triệu tệ. Anh không lo lắng chút nào à?

Tôn Nghị không cam lòng hừ giọng nói với Giang Khương.

Hắn nghĩ rằng thằng nhãi này đang giả vờ, là loại giả vờ ghê gớm điển hình.

Giang Khương đưa đũa gắp thịt bào nhét vào miệng, hài lòng nhai nhai, sau khi nuốt xuống mới thở dài nói:

- Nếu lo lắng thì có thể đảm bảo sẽ vượt qua được thì tôi sẽ lo lắng. Nếu như lo lắng mà chả được gì vậy thì tôi lo lắng làm cái gì? Thế chẳng bằng ăn no thêm một chút, chiều có thêm tí sức lực và tinh thần.

Nghe Giang Khương nói vậy, cả đám hoàn toàn đứng hình.

Trong một gian phòng, năm vị Thiên y sư đang vừa ăn vừa tán gẫu.

- Liêu y sư, Lưu y sư, nếu Giang Khương có quan hệ như thế với người đó, sao trước đây không nghe các anh nói gì?

Thiên y sư Ninh Hán Dân đặt đũa xuống, nhìn Liêu Long Căn và Lưu Mộc Dương chậm rãi cười nói.

Liêu Long Căn cười cười, sau đó nói:

- Tôi và Lưu y sư dù biết việc này, nhưng cảm thấy cũng chẳng có gì. Tuy Giang Khương này tính ra cũng là đồ tôn của người kia, nhưng dù sao sau khi sinh ra đã không còn quan hệ gì với Thiên Y viện ta rồi. Cho nên cũng không thông báo trước cho mọi người.

- Ừm, đúng vậy. Năm đó Giang Kỳ và Dư Mẫn kia nếu không phải tạm thời nhận được nhiệm vụ, cũng không đem con mình đưa về quê. Nếu không đứa trẻ này cũng sẽ được Thiên Y viện chúng ta bồi dưỡng rồi.

Mặc dù trước nay Thiên y sư Từ Khải Liễu luôn mạnh mẽ nhưng dù sao bà cũng là một phụ nữ, nhắc đến chuyện cũ năm đó vẫn hơi cảm thán.

- Từ y sư cũng đừng nên thương tâm. Tôi thấy tình hình Giang Khương hiện nay cũng khá tốt. Theo lời La y sư, thực lực của cậu ấy có lẽ đã đạt tới Y sĩ tam phẩm rồi. Nếu trước giờ được chúng ta bồi dưỡng, giờ có lẽ cũng là Y sĩ thực tập rồi. Cho nên ai cũng có số cả rồi. Ông trời đã định sẵn hôm nay cậu ấy sẽ quay về Thiên Y viện chúng ta không phải sao?

Thiên y sư Lưu Mộc Dương cũng cảm thán nói.

Thiên y sư Từ Khải Liễu chậm rãi gật đầu, nói:

- Cũng đúng. Nếu lần này cậu ấy có thể vượt qua khảo hạch thăng thẳng lên Y sĩ tam phẩm, điều đó chứng tỏ mấy năm nay cậu ta thực sự đã gặp được vài kỳ ngộ. Chỉ cần chúng ta cẩn thận tôi luyện thêm, cuối cùng sẽ có một ngày cậu ta có thể tiếp nhận được y bát của người đó.

- Ừm, ừm.

Chu Thế Dương ở bên lúc này cũng nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Cho dù cậu ấy không vượt qua, chúng ta cũng cho cậu ấy cấp bậc Y sĩ thực tập, dần dần, chắc chắn cậu ấy cũng sẽ trở thành nhân tài kiệt xuất trong đám thanh niên.

Lúc này mấy vị Thiên y sư đều lần lượt gật đầu. Năm đó sau khi người đó cùng hai đệ tử mất tích, Thiên Y viện dù đã phát động tất cả mọi người tìm kiếm nhưng vẫn không có chút tin tức nào.

Giờ con trai của hai đệ tử kia đã quay về Thiên Y viện. Đa số Thiên y sư ngồi đây đều vẫn nhớ đến chuyện cũ của người đó, ít nhiều đều sẽ chiếu cố hơn. Đương nhiên, sự chiếu cố này cũng chỉ thuận tay mà làm. Ở một vài phương diện nào đó cũng khá có lợi, vì trong Thiên Y viện, không ai có được bất kỳ đặc quyền gì, chỉ có thể dựa vào năng lực của anh để leo lên, không có năng lực, anh chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở vị trí đó, không ai có thể giúp được anh.

Còn ở trong một phòng khác, lúc này chín vị Y sư nhất phẩm cùng ngồi một bàn, bàn của họ náo nhiệt hơn bàn của các Thiên y sư nhiều.

- Lão La, ông không được đâu đấy. Tìm được một bác sĩ trẻ như vậy đi khảo hạch Y sĩ tam phẩm. Không phải là đệ tử ông lén bồi dưỡng đấy chứ?

Một vị Y sư già tóc hơi hoa râm cười hắc hắc nói với La y sư.

La y sư nhướng mắt, hừ giọng nói:

- Lão Dương, ông cảm thấy có thể không? Nếu không có kế hoạch của viện, một mình tôi có thể bồi dưỡng được một Y sĩ tam phẩm hai mươi lăm tuổi à? Tôi trốn ở đâu để bồi dưỡng đây?

- Ha ha, cũng đúng nhỉ.

Lúc này một vị y sư khác ngồi đối diện cũng cười gật đầu nói:

- Vậy lão La ông tìm đâu ra vậy một thanh niên giỏi như vậy? Chẳng lẽ ông cảm thấy cậu ta thật sự có thể vượt qua khảo hạch thăng thẳng lên Y sĩ tam phẩm sao? Có lẽ ông cũng biết độ khó của cuộc khảo hạch kiểu này mà?

La y sư có chút cười, nói:

- Tôi rất tin vào Giang Khương, tỷ lệ vượt qua được không thấp.

La y sư tuy cũng không tin tưởng vào người mà mình đề cử lắm, nhưng lúc này không thể nào để lộ sự yếu thế của mình. Tuy độ khó của khảo hạch thăng thẳng lên Y sĩ tam phẩm thực sự vượt xa mức bình thường, nhưng dĩ nhiên La y sư vẫn hy vọng vào Giang Khương.

Mọi người nhìn thấy nụ cười mỉm trên gương mặt La y sư thì liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên có người lên tiếng nói:

- Lão La tôi nghe Từ viện trưởng nói Giang Khương này có quan hệ rất xâu xa với Thiên Y viện. Hơn nữa tôi thấy lần này mấy vị Thiên y sư vẫn chưa khảo hạch nhưng đã có cái nhìn rất khác đối với Giang Khương. Không biết rốt cuộc Giang Khương có quan hệ sâu xa như thế nào với Thiên Y viện?

Nghe thấy có người hỏi câu này, mấy vị y sư còn lại đều khá sửng sốt, sau đó đồng loạt nhìn La y sư, trong lòng đều thầm nghĩ: “Đúng rồi, tất cả mọi người chỉ nhớ Giang Khương là do La y sư đưa vào, nhưng thật ra quên mất chuyện này!”

La y sư nhìn thấy mọi người đều nhìn mình với vẻ mặt tò mò liền bất đắc dĩ cười khổ. Ông cũng biết một chút về quan hệ sâu xa này, nhưng dường như mấy vị Thiên y sư có ánh mắt khá coi trọng Giang Khương. Ông thật sự cũng không hiểu vì sao.

Kể ra, Giang Khương cũng được coi như con của đệ tử vị kia, hẳn là cũng không đến nỗi khiến mấy vị Thiên y sư đối đãi như vậy chứ. Nhưng tình hình trước mặt, rõ ràng là mấy vị Thiên y sư này dường như rất gần gũi với Giang Khương, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này?

La y sư thật sự không thể nghĩ thông, nhưng nhìn mấy vị đồng liêu này, cũng đều nhìn ông với vẻ tò mò. Nếu che giấu hời hợt nữa thật sự cũng chẳng che giấu được. Dù sao cấp bậc của những người ở đây đều biết được chuyện đó, cho nên La y sư cũng không che giấu, liền cười nói:

- Mọi người còn nhớ chuyện lớn xảy ra cách đây hơn hai mươi năm không?

- Hơn hai mươi năm trước?

Các y sư đều khẽ sửng sốt, sau đó họ lập tức khẽ biến sắc, với thân phận của họ, chuyện xảy ra hơn hai mươi năm trước, dĩ nhiên là họ đều biết. Có một người kinh ngạc lên tiếng:

- Chẳng lẽ Giang Khương có quan hệ với người đó?

- Quan hệ với người đó thật ra cũng không nhiều.

La y sư thấy mọi người hiểu lời mình nói cũng khẽ thở dài nói:

- Nhưng mọi người có còn nhớ, lúc đó bên cạnh người đó còn có hai đệ tử đi cùng.

- A, đúng rồi. Lúc đó hai người kia hình như mới vừa kết hôn không lâu, hình như có một đứa con.

Một vị y sư dường như hiểu ra nói.

Lúc này, một vị y sư khác cũng đột nhiên kinh ngạc nói:

- Đúng, tôi nhớ rồi. Giang Kỳ, đúng rồi, tên cậu ta là Giang Kỳ. Chẳng lẽ Giang Khương chính là...

- Đúng, không sai. Giang Khương là con trai của Giang Kỳ và Dư Mẫn.

La y sư chậm rãi nói.

- Chả trách, thế này thì đúng là có quan hệ sâu xa với Thiên Y viện chúng ta rồi. Nhưng cậu ta không ở Thiên Y viện, sao còn trẻ vậy mà đã có năng lực và kỹ thuật giỏi đến thế?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 429



Khảo hạch thăng thẳng lên Y sĩ tam phẩm trong mắt Giang Khương chỉ giống như một cuộc thi lấy giấy chứng nhận hành nghề bác sĩ bình thường.

Tuy không thi đức trí thể mỹ lao của anh, nhưng trên căn bản các môn nội, ngoại, phụ, nhi, thương cốt đều phải thi. Đây chính là sự b**n th** của Thiên Y viện. Còn có một nguyên nhân khác nữa, là vì đề thi dường như cũng có độ khó cực cao, có vẻ không khác gì lắm với cuộc thi y sư chủ nhiệm.

Một bác sĩ bình thường khi tham gia cuộc thi y sư chủ nhiệm, hơn phân nửa đã trên bốn mươi tuổi, hơn nữa hoặc là tham gia thi y sư chủ nhiệm khoa nội, hoặc là tham gia thi y sư chủ nhiệm khoa ngoại, đều chỉ tham gia thi một khoa. Nhưng sự b**n th** của Thiên Y viện là ở đây, nó yêu cầu anh phải hiểu tất cả các khoa, nội dung của khoa nào cũng đều khảo hạch anh.

Càng b**n th** hơn nữa là những thứ mà nó khảo hạch anh, độ khó tương đối cao, các tình huống rất phức tạp khiến anh phải giải quyết từng chút một, sau đó trị liệu, phẫu thuật... cuối cùng là xem tình hình chữa trị của anh, thủ pháp phẫu thuật của anh để cho điểm.

Đây chính là ấn tượng duy nhất của Giang Khương đối với khảo hạch thăng thẳng lên Y sĩ tam phẩm, cũng là tình hình đại khái mà ban đầu La y sư nói với hắn.

Hắn cũng không hề lo lắng về chuyện này. Đối với hắn mà nói, những bệnh nhân này hắn gần như đều đã khám qua, hơn nữa chẩn đoán trị liệu trung y, tây y trên căn bản hắn đều biết. Đương nhiên có thể nói kinh nghiệm một trăm phần trăm đã đạt đến cấp bậc y sư chủ nhiệm cũng không phải nói quá.

Hắn còn có một chỗ dựa, đó chính là kinh nghiệm hành y cả đời của Tổ sư gia, dù sao Thiên Y viện cũng không quản chuyện hắn dùng trung y, tây y, chỉ cần có thể xem ra bệnh và chữa trị được thì chính là bác sĩ giỏi.

Giang Khương ăn xong, nghỉ ngơi hai tiếng thì bị kéo đi tham gia khảo hạch thăng thẳng lên Y sĩ tam phẩm.

Khảo hạch không thể hoàn thành trong một buổi chiều, cuộc thi này quá phức tạp nên ít nhất phải tốn một ngày.

Hiệu suất làm việc của Thiên Y viện khá cao, chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ đã có thể sắp xếp ổn thỏa một cuộc khảo hạch mà ít nhất đã hai mươi năm không tiến hành.

Mọi người nhìn thấy bóng lưng Giang Khương đi theo một y sĩ đến khu bệnh nhân thì vẻ mặt khá phức tạp, cho dù trong lòng họ ghen ghét, hay hâm mộ, nhưng lúc này trong lòng đều có chút phiền muộn...

Thằng nhãi trước mặt tuổi cũng xấp xỉ mình, thậm chí là còn nhỏ hơn mình, nhưng đã dám khiêu chiến cuộc khảo hạch nghe nói là có độ khó hơn khảo hạch Y sĩ tam phẩm bình thường gấp mấy lần... Hơn nữa giờ họ còn nghe các Y sư chính thức nói rõ quy định của khảo hạch thăng thẳng lên Y sĩ tam phẩm này, chỉ cần thật sự tham gia khảo hạch vậy thì người này có thể một bước lên trời, trực tiếp trở thành Y sĩ tam phẩm. Nếu cuối cùng có thất bại thì cũng sẽ bắt đầu từ y sĩ kiến tập.

Vương Mịch nhìn theo bóng lưng thẳng như bút đi theo một Y sĩ nhị phẩm đi về phía bệnh nhân, trong mắt cô liền lóe lên tia nóng bỏng.

Nếu là cô, chắc chắn cô sẽ lựa chọn bắt đầu từ Y sĩ thực tập, vì cô hiểu rất rõ năng lực của một Y sĩ tam phẩm, còn cả cuộc khảo hạch thăng thẳng lên Y sĩ tam phẩm đó khó đến nhường nào.

Nhưng chàng thanh niên nửa lạ nửa quen trước mặt lại khiến cô thật sự cảm thấy bội phục.

Y sĩ nhị phẩm dẫn đường cho Giang Khương cũng không lớn tuổi lắm, trông cũng khoảng không quá ba sáu ba bảy tuổi. Anh ta vừa đi vừa thỉnh thoảng nhìn sang Giang

Giang Khương. Đây cũng là lần đầu tiên anh ta nhìn chàng thanh niên dường như rất có lai lịch này ở khoảng cách gần.

- Hai mươi lăm tuổi à...

Y sĩ này nhìn vẻ mặt bình tĩnh của đối phương vừa đi trong lòng vừa than thầm. Anh ta là đệ tử tùy thân bên cạnh Thiên y sư Lưu Mộc Dương, kể ra cũng là một người khá ưu tú trong số các Y sĩ, cho nên trước nay anh ta cũng khá tự cao. Nhưng khi anh ta thật sự nhìn thấy thanh niên nghe nói chưa đầy hai lăm tuổi này, anh ta cũng không kìm được cảm thán. Nếu đối phương thật sự vượt qua được khảo hạch lần này, vậy thì sẽ thật sự phá được kỷ lục của Thiên Y viện.

Lúc này Giang Khương đang bước từng bước theo y sư phía trước, vẻ mặt tương đối bình tĩnh, dường như không hề để ý gì với cuộc khảo hạch sắp tới.

Nhưng nếu có ai cẩn thận quan sát tình hình của hắn sẽ phát hiện, vẻ mặt của hắn bây giờ thậm chí là bình tĩnh đến mức lạnh nhạt, đi cùng với đó là hơi thở cực kỳ dài, và giữa hít vào thở ra cực kỳ có vận luật.

Thậm chí nếu có quan sát và ghi chép chi tiết, thậm chí có thể nhìn thấy, cứ mỗi lần Giang Khương bước năm bước, hô hấp của hắn mới hoàn thành một lần, cứ lặp đi lặp lại như vậy, không hề có chút sai lệch giây nào.

Cùng với bước đi và hô hấp của Giang Khương, có vài hạt năng lượng yếu ớt không thể nhìn thấy được đang chậm rãi tràn ra xung quanh cơ thể hắn, cùng với hô hấp của hắn, đang từ xung quanh cơ thể hắn dần dần bị hút vào trong cơ thể.

Đây là tình trạng chỉ xuất hiện khi Cổ Ngũ Cầm Hí tu luyện đến một trình độ nhất định. Nếu nói trong lòng Giang Khương không căng thẳng là giả. Giang Khương chỉ đang mượn hô hấp của mình kết hợp với quy luật của bước đi, từng bước từng bước tiến vào trạng thái như không minh để điều chỉnh trạng thái toàn thân của mình. Để khi chính thức bắt đầu khảo hạch mình có thể đạt được trạng thái tốt nhất.

Đi hơn mười phút, cuối cùng Giang Khương đã theo vị y sĩ này đến khu bệnh nhân của Thiên Y viện.

Khu bệnh nhân này không lớn, cũng chỉ có hai ba tòa lầu nhỏ. Vị y sĩ này nhanh chóng dẫn Giang Khương đi vào một tòa lầu nhỏ trong số đó, bước vào một văn phòng.

- Thầy, Giang Khương tới...

Vị y sĩ này tiến đến trước văn phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng “Vào đi” anh ta mới dẫn Giang Khương bước vào trong văn phòng,

Sau khi dừng bước, cuối cùng Giang Khương đã thoát khỏi trạng thái trong ngoài hô hấp tuần hoàn, hồi phục trạng thái bình thường. Lúc này Giang Khương cảm thấy trạng thái của bản thân cực tốt. Điều này khiến hắn càng thêm tự tin với cuộc khảo hạch sắp phải đối mặt.

Giang Khương thấy trong văn phòng có vài người đang ngồi thì trong lòng lại một lần nữa thoáng kinh ngạc. Bởi vì hắn thấy bên trong có Lưu Mộc Dương y sư, còn có hai vị y sư nhất phẩm cũng đang ngồi đó. Ngoài ra còn có ba vị y sư trông tuổi tác khá lớn cũng có mặt. Thậm chí Giang Khương còn thấy vị Lâm y sư mình gặp lúc vừa vào Thiên Y viện và dường như không thích mình lắm kia cũng đang ngồi. Xem ra địa vị cả vị này cũng tương đối cao.

Thiên y sư Lưu Mộc Dương thấy Giang Khương bước vào liền mỉm cười, sau đó đứng dậy nói:

- Được rồi, nếu Giang Khương đã tới, vậy chúng ta bắt đầu thôi...

Thiên y sư Lưu Mộc Dương vừa nói xong, mấy vị y sư còn lại cũng đều mỉm cười gật đầu đứng lên.

Ở đây, dĩ nhiên Giang Khương không có tư cách lên tiếng. Hắn chỉ ngoan ngoãn theo sau mấy vị y sư đi ra ngoài.

Có điều Giang Khương đi theo sau, nhìn mấy vị lão đồng chí đi trước ai nấy đều chậm rãi cất bước pha chút khí thế và pháp độ. Đặc biệt là vị Thiên y sư Lưu Mộc Dương đi đầu tiên, giữa những bước đi tùy tiện, giác quan nhạy bén của Giang Khương khiến hắn cảm thấy, vị Thiên y sư Lưu Mộc Dương này vừa mỉm cười bước đi, vừa tùy ý trò chuyện với hai vị Y sư nhất phẩm bên cạnh, và ông cũng có các loại khí tức năng lượng lượn lờ quanh người. Trong lòng Giang Khương âm thầm kinh ngạc.

Phương diện tu luyện nội khí của vị Thiên y sư Lưu Mộc Dương này e là đã đạt đến mức cực kỳ khó lường. Ít nhất Giang Khương biết rõ, cho dù là tu luyện Cổ Ngũ Cầm Hí, giữa những bước đi mới có thể đạt đến mức độ này, nhưng cũng không thể thoải mái tự nhiên đến như vậy.

Càng không thể vừa đi vừa tùy tiện mỉm cười trò huyện với người khác. Ban nãy khi chính mình ở trong cảnh giới này phải tập trung tư tưởng, một khi dừng bước hoặc nói chuyện, trạng thái này sẽ lập tức bị phá hủy.

Nhưng cảnh giới của vị Thiên y sư Lưu Mộc Dương này đã hoàn toàn bỏ xa mình.

Sau khi mọi người đi qua một đoạn hành lang ngắn liền của vào một phòng bệnh trông giống như một căn hộ.

Một nhân viên hộ lý mặc đồng phục màu trắng thấy mấy vị y sư tiến vào vội vàng khẽ cúi người, sau đó lùi sang một bên.

Thiên y sư Lưu Mộc Dương mỉm cười nhìn về phía Giang Khương nói:

- Giang Khương, tôi và mấy vị y sư phụ trách sẽ khảo hạch cậu khoa nội, phụ khoa và khoa nhi.. Khảo hạch này có rất nhiều bài. Giờ là bài thi đầu tiên. Cậu lên khám cho bệnh nhân này, sau đó nói cho chúng tôi về chẩn đoán và phương hướng chữa trị...

- Được...

Giang Khương mỉm cười gật đầu, hắn không bất ngờ về điều này. Cách để phán định kỹ thuật và năng lực thật sự của một bác sĩ không phải nằm ở chuyện ra đề như thế nào, mà nằm ở tình hình hắn chẩn đoán và chữa trị cho bệnh nhân.

Giang Khương lập tức chậm rãi bước lên phía trước, đứng trước giường bệnh quan sát kỹ bệnh nhân.

Mặc dù Giang Khương tương đối tự tin vào năng lực và kỹ thuật của mình, nhưng lúc này hắn không thể xảy ra bất cứ sai lầm nào. Nơi này là Thiên Y viện, bệnh nhân có thể được chữa trị ở đây chắc chắn không phải bệnh nhân có bệnh tình đơn giản. Hoặc là bệnh tình phức tạp, hoặc là bệnh tình cực kỳ nguy hiểm. Cho dù là trường hợp nào, Giang Khương đều không dám khinh thường. Dù sao đây cũng là kỳ khảo hạch thật sự, một vị Thiên y sư, hai vị Y sư nhất phẩm đằng sau, còn ba vị còn lại đoán chừng cũng là Y sư nhị phẩm.

Đối mặt với sáu tồn tại đáng sợ này, nếu Giang Khương hoàn toàn không thèm để ý, vậy thì hắn chính là thằng ngốc rồi...

Đứng bên giường bệnh, Giang Khương cẩn thận nhìn hai mắt và sắc mặt của bệnh nhân, thấy hiện giờ rõ ràng bệnh nhân đang trong trạng thái hôn mê nông, sắc mặt hơi trắng, hơn nữa trong trắng còn hơi vàng.

Nhìn thấy sắc mặt như vậy Giang Khương hơi sửng sốt. Cho dù là chẩn đoán theo phương pháp trung y hay tây y thì thị chẩn cũng là một khâu cực kỳ quan trọng. Nhưng sắc mặt của bệnh nhân trước mắt hơi quái dị.

Anh ta không phải loại trắng như những bệnh nhân thiếu máu bình thường, lại không phải dạng vàng của những bệnh nhân gan có vấn đề... Mà là vàng trắng lẫn lộn, ít nhất là trong kinh nghiệm hành nghề y của Giang Khương chưa từng gặp phải trường hợp này.

Có điều, Giang Khương không hề căng hẳng. Bệnh nhân của Thiên Y viện, nếu không đặc biệt một chút thì sao có thể đến đây? Sao có thể dùng để khảo hạch mình?
 
Back
Top