Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 10



"Ngươi có gì hay mà đắc ý?" Trong giọng điệu của Vương Tử Quốc đã kèm theo tức giận rất rõ ràng, "Cho dù hiện tại ngươi có bạn gái, vậy thì thế nào? Các ngươi lập tức sẽ thân bại danh liệt, mà ngươi cảm thấy, ngươi làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, Thu Đồng còn có thể tiếp tục theo ngươi sao? Ngươi cứ chờ bị đá đi!"

"Chí ít ta cũng từng có bạn gái." Trên mặt Hạ Chí hiện lên nụ cười nhàn nhạt, "Hơn nữa, sợ rằng ngươi phải thất vọng rồi, bất luận là ta hay là hiệu trưởng mỹ lệ của chúng ta đều sẽ không thân bại danh liệt, ngược lại ngươi, có lẽ ngươi nên nhìn chung quanh một chút, xem xem các bạn học của ngươi hiện tại đang nhìn ngươi với ánh mắt gì, có phải đã hoàn toàn khác với trước kia không?"

"Ta xem ngươi còn có thể liều chết bao lâu..." Vương Tử Quốc cười lạnh một tiếng, đồng thời hắn ta vô thức quét mắt nhìn bốn phía, vừa nhìn một cái, đột nhiên hắn ta liền ngậm miệng lại, bởi hắn ta phát hiện, ánh mắt mọi người nhìn hắn ta thực sự có cái gì rất không đúng.

Trong lớp thiên tài này, thân là lớp trưởng, Vương Tử Quốc vẫn luôn rất có địa vị, ngược lại không phải là vì chức vị lớp trưởng này, mà là vì kỹ thuật hacker của Vương Tử Quốc. Mặc dù những người khác cũng là thiên tài trên một phương diện nào đó, nhưng trên phương diện máy tính, không ai có thể vượt mặt Vương Tử Quốc, mà đây cũng là nguyên nhẫn mỗi người đều có chút kiêng kỵ Vương Tử Quốc. Dù sao thì trên máy vi tính hoặc trên điện thoại di động của bọn hắn, hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút đồ vật không thể công khai.

Mặc dù thật ra trong lòng mọi người không ai phục ai, nhưng biểu hiện bên ngoài, chí ít mọi người vẫn tương đối khách khí với Vương Tử Quốc. Nhưng bây giờ, chỉ nháy mắt Vương Tử Quốc đã cảm giác được bầu không khí trong phòng học đã thay đổi, mỗi người đều đang nhìn hắn ta, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn hắn ta lại khiến hắn ta cảm thấy không ổn, bởi vì đó là loại ánh mắt khinh bỉ rõ ràng!

"Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" Vương Tử Quốc có chút tức giận hỏi.

"Bởi vì bọn hắn vừa phát hiện, ngươi chỉ là một người nhu nhược mà thôi." Hạ Chí không chút hoang mang tiếp lời, trong giọng nói cũng có trào phúng rất rõ ràng, "Ngươi cho mình là Quốc Vương, nhưng chẳng qua cũng chỉ là quốc vương trong thế giới hư huyễn của ngươi, mà trong hiện thực, đối mặt với hai tên côn đồ bình thường ngươi cũng không dám phản kháng, chỉ có thể quỳ xuống cầu xin tha thứ, kẻ nhu nhược như ngươi sao có thể được bọn hắn tôn trọng?"

"Ngươi..." Trong nháy mắt, sắc mặt Vương Tử Quốc trở nên tái nhợt, hắn ta bỗng nhớ tới cái gì, vội vàng nhanh chóng gõ vài cái trên máy vi tính, sau đó hắn ta lại mở ra một đoạn video, một đoạn video hắn ta vốn tưởng là video Hạ Chí và Thu Đồng mướn phòng.

Vài giây đồng hồ sau, khi Vương Tử Quốc thấy được bóng người quen thuộc kia trong video, sắc mặt hắn ta lại càng thêm tái nhợt, đó là một đoạn video ngắn không tiếng động, chỉ kéo dài được tới một phút đồng hồ, nhưng một màn hắn ta quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ lại bị ghi chép lại một cách rõ ràng, mà bản thân Vương Tử Quốc lại càng rõ ràng hơn, chuyện này đã phát sinh ngay ba ngày trước!

Đột nhiên Vương Tử Quốc kịp phản ứng, vội vàng nhanh chóng đánh máy, nhưng vào lúc này, đột nhiên màn hình máy vi tính tối đen, ngay sau đó, máy vi tính của hắn ta bắt đầu tự động cắt bỏ số liệu, bất luận Vương Tử Quốc làm thế nào cũng không thể ngăn cản, mà thân là một hacker, Vương Tử Quốc biết rõ, máy tính của hắn ta đã bị người khác hack mất!

Nghĩ đến một màn cực kỳ không chịu nổi của mình đang nhanh chóng lan truyền trên internet, trong nháy mắt Vương Tử Quốc chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần lạnh lẽo, vương quốc hư huyễn do hắn ta chế tạo kia cũng nhanh chóng đổ nát.

"Là ngươi!" Vương Tử Quốc bỗng ngẩng đầu nhìn Hạ Chí, nghiến răng nghiến lợi, "Là ngươi làm, đúng không?"

"Không, là ngươi làm." Hạ Chí cười đến có chút xán lạn, "Là ngươi hack mất hòm thư của ta, là ngươi lan truyền đoạn video kia, hiển nhiên, cũng là ngươi tự đẩy mình tới bước đường này. Hết thảy những chuyện này đều là ngươi tự làm tự chịu, ta sẽ không đồng tình với ngươi, bởi vì khi ngươi tùy ý công khai ảnh riêng tư của Lý Phương lão sư, ngươi nên nghĩ đến một ngày kia, chuyện riêng tư của ngươi cũng sẽ bị người công khai."

Dừng một chút, Hạ Chí tiếp tục mở miệng: "Hiện tại, đến phiên ta tới hỏi ngươi, có phải ngươi cảm giác mình rất lợi hại?"

Sắc mặt Vương Tử Quốc trắng bệch, không trả lời.

"Thân làm chủ nhiệm lớp của các ngươi, hiện tại ta dạy cho các ngươi một bài học, đó chính là, cho tới bây giờ lợi hại không phải một loại cảm giác, mà là sự thực." Hạ Chí chậm rãi nói: "Vương Tử Quốc, nhớ kỹ, đây chính là khác biệt trên mặt bản chất giữa ta và ngươi, ngươi chẳng qua chỉ cảm thấy bản thân mình lợi hại, mà ta, thật sự rất lợi hại."

"Ngươi chớ đắc ý, chúng ta còn chưa xong đâu!" Đột nhiên Vương Tử Quốc nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó hắn ta nắm máy vi tính lên, đứng dậy phóng thẳng ra bên ngoài phòng học, hiển nhiên hắn ta cảm thấy bản thân không cách nào tiếp tục ngồi trong phòng học. Mặc dù những bạn học khác đều không nói gì, nhưng Vương Tử Quốc rất rõ ràng, địa vị của hắn ta trong lớp này đã biến mất hầu như không còn.

Hạ Chí cũng không ngăn cản Vương Tử Quốc rời đi, đợi Vương Tử Quốc biến mất ở cửa phòng học, hắn chậm rãi quét mắt nhìn những học sinh khác trong phòng học, không nhanh không chậm nói: "Hiện tại, ta tuyên bố một việc, Vương Tử Quốc không còn là lớp trưởng lớp một khối mười hai, về phần nhân tuyển cho vị trí lớp trưởng mới, ta sẽ chỉ định trong một tuần tới."

Không một người nói chuyện, nhưng mỗi một học sinh đều hiểu ý của Hạ Chí, Hạ Chí muốn nói cho bọn hắn biết, sau này, lớp này do hắn định đoạt.

"Hạ Chí, ngươi ra đây cho ta!" Tại lúc này, một giọng nói phẫn nộ đánh vỡ yên lặng, nơi cửa phòng học xuất hiện một đại mỹ nữ xinh đẹp khêu gợi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 11



Bộ đồ công sở màu đậm kín đáo khó có thể che giấu vóc người bốc lửa, trên gương mặt tuyệt mỹ chứa đầy phẫn nộ, đại mỹ nữ xuất hiện ở cửa phòng học chính là băng sơn nữ hiệu trưởng trường trung học phổ thông Minh Nhật, Thu Đồng.

Thu Đồng bày ra dáng vẻ cắn răng nghiến lợi nhìn Hạ Chí, thoạt nhìn dường như nàng rất tức giận, chỉ có điều, hiển nhiên nàng đang cố nén không phát tác ngay tại chỗ.

"Các vị đồng học, thời gian kế tiếp các ngươi tự học, ta và hiệu trưởng mỹ lệ của chúng ta có chút việc riêng cần giải quyết." Hạ Chí cười cười, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng học.

"Đi theo ta!" Thu Đồng cắn răng phun ra ba chữ, sau đó nàng xoay người nhanh chóng rời khỏi.

Hạ Chí cũng bước nhanh hai bước, sóng vai với Thu Đồng.

Đợi hai người đi xa, phòng học của lớp một khối mười hai vốn đang an tĩnh lại lần nữa có giọng nói.

"Dường như chủ nhiệm mới rất lợi hại."

"Vương Tử Quốc khinh địch, Hạ lão sư này có chuẩn bị mà đến."

"Hắn ta đào hố cho Vương Tử Quốc, thế mà tên ngu ngốc Vương Tử Quốc kia thật sự nhảy xuống."

"Chúng ta phải cẩn thận một chút, tốt nhất là phải điều tra rõ ràng tình huống về hắn trước."

"Chúng ta phải giải quyết được hắn trong một tuần lễ."

"Không sai, địa bàn của chúng ta, chúng ta làm chủ."

Sau màn thảo luận ngắn ngủi, phòng học lại khôi phục an tĩnh, sau đó, thoạt nhìn, hai mươi tám học sinh còn lại ai cũng bận rộn.

Hạ Chí và Thu Đồng lại một lần nữa đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng. Thật ra phòng làm việc của hiệu trưởng cũng không tính là lớn, mà giờ khắc này, bên trong không có người ngoài, cửa đang mở, Hạ Chí càng chủ động đi vào trước, sau đó, phía sau liền truyền đến một tiếng vang thật lớn, là tiếng Thu Đồng đóng sập cửa lại.

Thu Đồng giẫm lên giày cao gót, cộc cộc đi tới bên cạnh bàn làm việc của mình, cầm lấy một chồng giấy vừa được in ra, sau đó nàng xoay người trực tiếp đập chồng giấy về phía Hạ Chí: "Đây là thứ quỷ gì?"

Mười mấy tờ giấy trắng bay loạn trên không trung, trên gương mặt trắng nõn của Thu Đồng xuất hiện một vòng đỏ ửng không bình thường, là vì phẫn nộ. Hiện tại đã trở lại phòng làm việc thuộc về nàng, nàng cũng không cần tiếp tục miễn cưỡng áp chế cảm giác phẫn nộ trong lòng!

Nhưng dáng vẻ phẫn nộ của Thu Đồng lúc này và những tờ giấy trắng đang bay loạn kia đan xen lại một chỗ, có vẻ hết sức mỹ lệ, một màn này, thậm chí còn tạo ra mỹ cảm như thiên nữ tán hoa.

Hạ Chí lại cười khanh khách, hắn rất tùy ý đưa tay phải ra, sau đó vẽ một vòng cung ưu mỹ trên không trung, trang giấy vốn đang bay tán loạn cứ bị hắn thu sạch như vậy.

Cầm xấp giấy đặt trước mắt, Hạ Chí làm như thật lật lật, sau đó ngẩng đầu nhìn Thu Đồng, nghiêm trang nói: "Thu Đồng hiệu trưởng xinh đẹp, căn cứ theo ta kiểm tra sơ bộ, đây là thư tình, nói đúng hơn, là thư tình ngươi viết cho ta."

"Ta đã viết thư tình cho ngươi lúc nào?" Thu Đồng trực tiếp rống lên, "Nửa giờ trước ta mới gặp ngươi, ta vốn không nhận ra tên lưu manh ngươi!"

"Hiệu trưởng, chuyện này… nói ra rất dài dòng..." Hạ Chí vẫn một bộ từ tốn như cũ.

Thu Đồng bỗng ngắt lời hắn: "Nói ngắn gọn! Nếu ngươi không thể cho ta một lời giải thích hợp lý, ta sẽ báo cảnh sát bắt ngươi!"

Hiện tại Thu Đồng thật sự giận dữ quá mức, nàng càng nhìn Hạ Chí càng cảm thấy tức giận, thậm chí nàng còn cảm thấy sở dĩ tên lưu manh này xuất hiện ở trường học, chính là vì chọc nàng tức giận. Lúc trước nàng còn cảm thấy để tên gia hỏa này làm lão sư, chuyện cũng coi như có kết thúc, nhưng mới không được nửa giờ, đột nhiên nàng phát hiện, trong mắt đám sư sinh toàn trường, nàng ù ù cạc cạc biến thành bạn gái của tên lưu manh này!

"Được rồi, không biết có phải hiệu trưởng mỹ lệ của chúng ta cũng thu được đoạn video dài chừng một phút? Chính là video lão sư lưu manh và băng sơn nữ hiệu trưởng mướn phòng trong truyền thuyết." Hạ Chí vẫn chậm rì rì như cũ, không có chút gấp gáp nào.

"Nói nhảm, đương nhiên ta nhận được!" Thu Đồng nghiến răng nghiến lợi, trong lúc bất tri bất giác, nàng nắm chặt nắm tay, trong lòng có xung động muốn đập nát gương mặt cười hì hì của Hạ Chí. Không biết tên lưu manh đáng chết này đang làm trò gì, hiện tại mọi người không chỉ cho rằng nàng là bạn gái hắn, còn cảm thấy bọn hắn đã từng cùng mướn phòng!

Nếu không phải Thu Đồng biết mình cho tới bây giờ chưa từng mướn phòng với người nào, ngay cả nàng cũng thiếu chút nữa tin thật!

"Hiệu trưởng, mặc dù nửa giờ trước ta mới chính thức bắt đầu nhận phần công tác này, nhưng với mỗi công việc, ta đều hết sức chân thành, một khi quyết định làm việc gì, ta sẽ dốc toàn lực ứng phó. Bởi vậy, trước khi đi tới trường trung học phổ thông Minh Nhật, ta đã điều tra cặn kẽ về lớp một khối mười hai." Rốt cục dáng tươi cười trên mặt Hạ Chí cũng biến mất, một bộ có chút nghiêm túc, "Trong số hai mươi ba vị chủ nhiệm lớp trước ta, có khoảng chừng mười sáu vị bị lớp trưởng Vương Tử Quốc đuổi đi, cho nên không có gì phải nghi ngờ, ta muốn thực hiện chức trách chủ nhiệm lớp của mình, nhất định phải giải quyết được vấn đề này trước."

Khuôn mặt Thu Đồng vẫn lạnh lùng như cũ, hiển nhiên nàng còn đang tức giận, nhưng nàng cũng không hỏi gì, bởi nàng biết Hạ Chí sẽ nói tiếp.

"Ta ngụy tạo lại ghi chép chúng ta có qua lại với nhau, sau đó ta lại cố ý công bố địa chỉ email của mình, Vương Tử Quốc rất dễ dàng hack được hòm thư của ta. Sau khi hắn ta nhìn thấy điện thư tràn đầy tình ý chúng ta gửi cho nhau, hắn ta rất tự nhiên tin tưởng chúng ta là người yêu. Khi hắn ta tìm được đoạn video kia, dĩ nhiên tin tưởng đó là video gì đó không thể để người thấy của chúng ta, sau đó ta cố ý coi khinh hắn ta ngay trên lớp học, dưới cơn giận dữ, hắn ta còn chưa nghiệm chứng video đã đổi thành một tiêu đề càng hấp dẫn người hơn, sau đó chia sẻ video ra ngoài. Đáng tiếc, nội dung chân chính của video lại khiến Vương Tử Quốc không còn mặt mũi nào gặp người."
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 12



Hạ Chí không chút hoang mang tự thuật đầu đuôi sự tình, cuối cùng cười nhạt một tiếng, "Hiệu trưởng, ta nghĩ ngươi nên cảm thấy vui vẻ, bởi vì ta đã bước được một bước đầu tiên ở lớp một khối mười hai."

"Vui vẻ?" Thu Đồng giận không chỗ phát tiết, "Hiện tại tất cả mọi người đều cho rằng ta với ngươi có quan hệ quỷ quái này, ngươi còn muốn ta vui vẻ? Ngươi cảm thấy ta sẽ vui vẻ sao?"

"Hiệu trưởng, muốn làm một lão sư giỏi, khó tránh khỏi phải hy sinh một số thứ." Hạ Chí mỉm cười, "Với ta, bị mọi người cho rằng ta là bạn trai ngươi đúng là một loại hy sinh cực lớn, nhưng vì những hài tử kia, thật ra hy sinh một chút danh dự cũng không tính là gì..."

"Ngươi nói cái gì?" Thu Đồng lập tức kinh ngạc không ngớt, không thể nhịn được mà ngắt lời Hạ Chí nói, "Ngươi còn đứng đó nói chuyện ma quỷ? Hy sinh danh dự của ngươi? Đây sao có thể là hy sinh danh dự của ngươi?"

Lần này, Thu Đồng thật sự bị chọc tức, tên khốn kiếp này còn biết nói tiếng người không? Cái gì gọi là hắn đã hy sinh cực lớn? Ý của hắn là, với hắn, làm bạn trai nàng là một loại hy sinh? Chẳng lẽ tên lưu manh này còn cảm thấy nàng không xứng với hắn?

"Quả thật là hy sinh danh dự của ta, ta vốn dựa vào năng lực của mình đến đây làm lão sư, nhưng bây giờ thì sao, tất cả mọi người đều cho rằng ta là nam nhân ăn cơm mềm (1)." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Đương nhiên, thật ra, nếu hiệu trưởng ngươi thực sự là bạn gái của ta, ta sẽ không ngại việc ăn chút cơm mềm, dù sao nữ nhân xinh đẹp vóc người lại tốt như ngươi, có thể ăn cơm mềm của ngươi cũng là một loại hưởng thụ..."

(1) Ăn cơm mềm: ý chỉ bám váy đàn bà, chạn vương trong truyền thuyết. Từ cùng nghĩa: Tiểu bạch kiểm.

"Lưu manh!" Thu Đồng không thể nhịn được nữa lại mắng một câu, nàng luôn cảm thấy cặp mắt sau tròng kính của tên khốn kiếp kia lại đang rình coi nơi không nên nhìn!

"Hiệu trưởng mỹ lệ, ta chỉ đang trần thuật sự thực mà thôi, trên thực tế, đúng là ta đã hy sinh rất lớn." Hạ Chí vẫn bày ra vẻ mặt vô tội như cũ, "Lúc đầu trường học này còn có rất nhiều nữ lão sư xinh đẹp, hiện tại ta không cách nào theo đuổi các nàng, bởi vì các nàng đều cho rằng ngươi là bạn gái ta, người khác cùng lắm cũng chỉ có thể vì một cây đại thụ mà từ bỏ một cánh rừng, nhưng ta lại vì một cây đại thụ xinh đẹp không thuộc về ta mà bỏ qua một mảng lớn rừng rậm vốn có thể thuộc về ta, ngươi nói xem, hy sinh này có phải rất lớn không?"

"Có phải ngươi cảm thấy ngươi còn bỏ qua rất nhiều học sinh xinh đẹp?" Thu Đồng cất lời châm chọc, khiến nàng có chút im lặng là, thật ra lời ngụy biện của tên khốn kiếp này vẫn có chút đạo lý.

"Hiệu trưởng, mặc dù ngươi rất xinh đẹp, vóc người cũng gợi cảm, có câu xinh đẹp là chính nghĩa, ta cũng rất thích ngươi, nhưng bây giờ ta vẫn phải phê bình ngươi, thân là hiệu trưởng, sao ngươi có thể nói ra những lời như vậy?" Hạ Chí lắc đầu, một bộ thành khẩn thấm thía, "Tuy nói ngươi mới vừa từ nước ngoài trở về, có thể nước ngoài tương đối cởi mở, nhưng ngươi không nên bị tư tưởng cởi mở đó ảnh hưởng, ngươi là hiệu trưởng, ngươi nhất định phải có giá trị quan chính xác..."

"Ngừng!" Thu Đồng lại không thể nhịn được nữa, "Rốt cục ngươi muốn nói điều gì?"

"Hiệu trưởng, ta muốn nói cho ngươi biết, tình yêu sư đồ là không đúng." Hạ Chí nói rất chân thành.

Thu Đồng ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời vậy mà nàng không cách nào phản bác.

Chỉ là, nàng vốn chỉ thuận miệng châm chọc Hạ Chí một câu, cuối cùng lại bị tên này đứng trên điểm cao đạo đức giáo dục một trận, điều này khiến nàng rất phiền muộn. Tên gia hỏa nhìn không khác gì lưu manh này có tư cách gì giáo dục nàng?

"Hiệu trưởng mỹ lệ, thật ra cũng không có gì to tát, ta tin tưởng ngươi chỉ vô tâm lỡ lời, không cần để trong lòng." Hạ Chí lại mở miệng, an ủi nàng, "Hay là chúng ta tiếp tục chủ đề khi trước đi, vì sự nghiệp giáo dục của trường trung học phổ thông Minh Nhật, ta thực sự đã hy sinh rất lớn, tuy cá nhân ta cảm thấy hy sinh này tuyệt không tính là gì, nhưng nếu hiệu trưởng có thể bồi thường cho ta một chút thì càng tốt hơn."

"Ngươi còn muốn bồi thường?" Thu Đồng tức giận không thôi, "Đừng quên ta còn chưa ký hợp đồng với ngươi, có tin ta để ngươi trực tiếp rời đi?"

"Không tin." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc trả lời.

Thu Đồng lập tức chán nản, nàng thật muốn đuổi tên gia hỏa này đi, thế nhưng nàng lại biết, hiện tại trường trung học phổ thông Minh Nhật thực sự cần có Hạ Chí, nguyên nhân rất đơn giản, thoạt nhìn, tên gia hỏa này thật sự có thể chỉnh đám học sinh trong lớp một khối mười hai kia, mà sự thành bại của lớp một khối mười hai lại có thể quyết định tương lai của trường học này.

Sau khi hít sâu vài hơi, b* ng*c vốn phập phồng kịch liệt của Thu Đồng cũng hơi bình tĩnh lại một chút, cũng không biết chuyện gì xảy ra, dường như tên gia hỏa đột nhiên nhô ra này giờ nào khắc nào cũng đang trêu chọc tâm tình nàng, khiến nàng vẫn luôn tương đối lãnh tĩnh lại vài lần thiếu chút nữa mất khống chế.

"Muốn tăng lương, không có cửa!" Thu Đồng lạnh lùng nhìn Hạ Chí, tức giận nói.

"Không sao, ta không muốn tăng lương." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy bình tĩnh.

"Vậy ngươi muốn bồi thường gì?" Thu Đồng có chút ù ù cạc cạc, lúc trước, gia hỏa này đã nhân lúc cháy nhà mà đi hôi, yêu cầu tăng lương thêm một ngàn tệ, lúc này, ngược lại hắn không muốn tăng lương?

"Hiệu trưởng, ngươi cũng biết, hiện tại ta rất khó có thể tìm được bạn gái, ngươi bồi thường một người bạn gái cho ta đi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc, thoạt nhìn tuyệt không giống đang nói đùa.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 13



Bồi thường một người bạn gái cho hắn?

Thu Đồng trừng mắt nhìn Hạ Chí, năm tay vừa buông ra không tự giác lại nắm chặt, nàng thật sự muốn "chiếu cố" khuôn mặt thoạt nhìn rất nghiêm túc của Hạ Chí kia một quyền, rốt cuộc tên này phải hiếm thấy tới mức nào mới có thể lẽ thẳng khí hùng yêu cầu nàng bồi thường cho hắn một người bạn gái như thế!

Rốt cục Thu Đồng cũng bắt đầu hiểu rõ, chẳng trách đối mặt với đám học sinh quái thai trong lớp một khối mười hai kia gia hỏa này cũng không rơi vào thế hạ phong, bởi vì ngay bản thân tên gia hỏa này cũng là quái thai, để hắn làm chủ nhiệm lớp một khối mười hai có thể nói là lấy độc trị độc!

"Muốn bạn gái thì tự mình đi tìm!" Thu Đồng cắn răng, nếu hắn muốn tăng lương, nàng còn cảm thấy bình thường, nhưng vậy mà hắn lại tìm nàng đòi bạn gái, quả thực là quá bất hợp lí.

"Hiệu trưởng, ngươi thực sự không chịu bồi thường cho ta sao?" Thoạt nhìn Hạ Chí có chút buồn bực.

"Trừ phi đầu óc ta có vấn đề mới có thể tìm bạn gái cho ngươi!" Thu Đồng tức giận nói, đồng thời nàng còn âm thầm oán thầm, chẳng trách gia hỏa này chỉ có thể làm giáo viên thể dục, thật sự là đầu óc ngu si tứ chi phát triển điển hình.

Không đúng, tứ chi của gia hỏa này cũng không phát triển!

"Được rồi, hiệu trưởng, đây là ngươi buộc ta, ta chỉ có thể sử dụng chiêu cuối cùng." Hạ Chí thở dài, "Ngươi nhưng ngàn vạn lần không nên hối hận, bởi vì có hối hận cũng không kịp."

"Thế nào?" Thu Đồng cười lạnh một tiếng, "Chẳng lẽ ngươi còn muốn từ chức? Tuy có lẽ ngươi có thể đảm nhiệm chức chủ nhiệm lớp một khối mười hai, nhưng ta không tin ta không tìm được những người khác!"

Nói thì nói như thế, nhưng thật ra ngay cả Thu Đồng cũng không hy vọng Hạ Chí từ chức. Phải biết rằng, hiện tại đã bắt đầu khai giảng, mà chỉ mới hai ngày, chủ nhiệm lớp một khối mười hai và lớp sáu khối mười hai đều bị học sinh trong lớp mình đuổi đi. Tuy rằng Hạ Chí rất chán ghét, nhưng hiện tại quả thật nàng cần một đội viên cứu hỏa như hắn.

"Sao ta lại từ chức? Ta nói rồi, một khi ta quyết định làm chuyện gì, ta sẽ dốc toàn lực ứng phó, cho nên, ta nhất định sẽ tiếp tục ở lại trong trường học." Hạ Chí mỉm cười, "Chỉ có điều, nếu hiệu trưởng ngươi không chịu bồi thường một người bạn gái cho ta, ta cũng chỉ còn cách tự mình tìm bạn gái. Hiện tại, chỉ còn lại một vấn đề cuối cùng."

"Vấn đề gì?" Thu Đồng vô thức tiếp một câu.

"Xin hỏi, Thu Đồng hiệu trưởng mỹ lệ, ngươi có nguyện ý làm bạn gái của ta không?" Hạ Chí nhìn Thu Đồng, vẻ mặt thành thật.

"Đương nhiên không muốn!" Thu Đồng gần như không hề nghĩ ngợi trả lời, sao nàng có thể nguyện ý làm bạn gái của tên lưu manh này?

Nhưng chớp mắt sau, Thu Đồng lập tức ý thức được có điểm gì đó không đúng: "Chờ đã, ngươi có ý gì?"

"Hiện tại không muốn cũng không sao." Hạ Chí không hề khổ sở vì bị cự tuyệt, ngược lại hắn còn bày ra vẻ mặt tự tin, "Ngươi sẽ thực sự trở thành bạn gái của ta."

"Hạ Chí, rốt cục ngươi tới làm lão sư hay tới quấy rối?" Thu Đồng thật sự tức giận.

"Ta tới làm lão sư." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc, "Nhưng một lão sư tốt như ta, nếu ngay cả một người bạn gái cũng không tìm được, sao có thể làm tấm gương sáng cho người khác? Cho nên, ta nhất định phải tìm được bạn gái, nếu hiệu trưởng ngươi không chịu bồi thường bạn gái cho ta, ta chỉ có thể tự lực cánh sinh."

"Ngươi muốn tự lực cánh sinh có thể đi tìm người khác, đừng tới phiền ta!" Thu Đồng tức giận nói.

"Hiệu trưởng, thật ra chuyện này không thể trách ta, ta cũng không có biện pháp nào. Ngươi xem, mỹ nữ lão sư trong trường ta không cách nào theo đuổi, mà muốn làm lão sư tốt, ta lại phải dành phần lớn thời gian ở lại trong trường học, phạm vi xã giao hữu hạn. Ngươi nói xem, ngoại trừ đuổi theo ngươi, ta còn có thể đuổi theo ai?" Hạ Chí bày ra vẻ mặt vô tội, "Lúc đầu, nếu ngươi có thể bồi thường một người bạn gái cho ta, ta đã không cần đuổi theo ngươi. Nhưng hiện tại, ta chỉ đành đuổi theo hiệu trưởng xinh đẹp của chúng ta thôi."

Thu Đồng lại muốn đánh người, tên hỗn đản này một bên nói muốn theo đuổi nàng, một bên lại nói hắn không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể theo đuổi nàng, mặc dù Thu Đồng cũng không muốn "được" tên gia hỏa này theo đuổi, nhưng rõ ràng thái độ không hề có thành ý của gia hỏa này càng khiến nàng căm tức.

"Hạ Chí lão sư, hiện tại ta rất nghiêm túc nói cho ngươi biết, ta là hiệu trưởng trường học này, mà ngươi, lại là lão sư trong trường học này, ta là cấp trên của ngươi, mà đây cũng là quan hệ duy nhất giữa chúng ta. Mặc kệ hiện tại hay là tương lai, thậm chí là kiếp sau, ta đều sẽ không trở thành bạn gái ngươi!" Thu Đồng lạnh lùng nhìn Hạ Chí, "Nếu ngươi thật muốn làm lão sư tốt, ta rất hoan nghênh, nhưng nếu ngươi tới nơi này chỉ vì si tâm vọng tưởng có mục đích khác, ta khuyên ngươi nên sớm ngày rời khỏi nơi này thì tốt hơn!"

"Ta sẽ là lão sư tốt, ta cũng sẽ là bạn trai tốt." Hạ Chí nhìn Thu Đồng, mặt vẫn tươi cười như cũ, "Ta đã quyết định sẽ làm tốt cả hai chuyện này, mà ta, đều sẽ dốc toàn lực ứng phó hai chuyện này."

Dừng một chút, Hạ Chí lại chuyển giọng: "Hiệu trưởng, ta nghĩ, hiện tại ta nên tới lớp sáu khối mười hai gặp mặt đám học sinh một lần."

Cũng không chờ Thu Đồng trả lời, Hạ Chí đã xoay người đi về phía cửa phòng làm việc.

"Chờ một chút!" Phía sau truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Thu Đồng.

Hạ Chí xoay người, tươi cười xán lạn: "Ngươi nguyện ý làm bạn gái của ta sao?"

"Hạ lão sư, ta nói rồi, giữa chúng ta chỉ có quan hệ công tác, hiện tại, ta cần nói về chuyện công tác với ngươi!" Thu Đồng hừ lạnh một tiếng, "Mặc dù dựa theo suy nghĩ của ta, ta hy vọng có thể đuổi phân nửa học sinh trong trường này đi, nhưng gia gia ta đã từng nói, ông ấy sẽ không khai trừ bất kỳ một học sinh nào, mà ta cũng sẽ không làm trái với ý nguyện của ông ấy ngay sau khi ông ấy mới qua đời không lâu. Cho nên, ta không quan tâm ngươi dùng phương pháp gì để quản lý hai lớp học này, nhưng học sinh trong lớp, một người cũng không thể thiếu!"
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 14



"Hiệu trưởng, chuyện này ta không thể bảo đảm, ta có nguyên tắc làm việc của ta." Hạ Chí lại lắc đầu, sau đó một lần nữa xoay người, mở cửa phòng làm việc đi ra ngoài.

Thu Đồng lạnh mặt, trong lòng nghẹn một ngọn lửa, sao nàng có thể mời tới một vị lão sư như vậy?

"Đúng rồi, có chuyện quên nói cho ngươi." Đột nhiên Hạ Chí lại thò đầu từ ngoài cửa vào, "Việc mà ta dốc toàn lực ứng phó, xưa nay chưa từng thất bại, còn có, ta tin tưởng ngươi sẽ là một người bạn gái tốt."

Không đợi Thu Đồng kịp phản ứng, Hạ Chí nói xong câu này lại lần nữa biến mất.

Thu Đồng có chút giận tới phát điên, giẫm lên giày cao gót chạy bịch bịch tới cửa, rầm một tiếng đóng sập cửa phòng làm việc lại. Sau đó nàng nắm lấy xấp giấy trước mặt, không ngừng xé rách, mãi tới khi trong phòng bay đầy vụn giấy, dường như Thu Đồng mới phát tiết được tương đối.

Hít một hơi thật sâu, Thu Đồng ngồi trở lại bên cạnh bàn làm việc, qua tận ba phút sau nàng mới có thể tính là triệt để tỉnh táo lại. Sau đó nàng cầm lấy điện thoại trên bàn, nhanh chóng nhấn một dãy số: "Điều tra một người giúp ta!"

Mà giờ khắc này, Hạ Chí đang đứng trước cửa phòng học lớp sáu khối mười hai, không giống với lớp một khối mười hai an tĩnh cực kỳ, lúc này, lớp sáu khối mười hai tương đối ầm ĩ, cũng không phải là vì bên trong không có lão sư, trên thực tế, trên bục giảng có một lão sư đang giảng bài, chỉ có điều, dường như lão sư và học sinh đang ở hai thế giới bất đồng, bọn hắn đều coi thường sự tồn tại của đối phương.

Cũng giống với lớp một khối mười hai, lớp sáu khối mười hai cũng là một lớp rất đặc thù, khác biệt chính là, lớp một được gọi là lớp thiên tài, mà lớp sáu lại được gọi là lớp củi mục.

Thật ra trong mắt người bình thường, trên cơ bản, toàn bộ học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật đều là củi mục, nhưng trong đám sư sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật, học sinh lớp sáu mới thật sự là củi mục chân chính. Nói cách khác, có thể nói những học sinh này là củi mục trong củi mục.

Nhưng trên thực tế, học sinh trong lớp củi mục lại được không ít người ước ao, đơn giản là vì cũng giống như lớp thiên tài bị gọi là lớp quái thai, lớp củi mục cũng có một xưng hào khác, đó chính là lớp thổ hào.

Có người nói, ba mươi học sinh trong lớp củi mục mỗi người đều là thổ hào, người nghèo nhất trong nhà cũng có mấy căn phòng khắp Tam Hoàn, người có tiền nhất trong nhà có tài sản mấy chục ức.

Bất luận là lớp quái thai hay là lớp thổ hào, chủ nhiệm lớp đều là nghề nghiệp nguy hiểm, mặc dù tốc độ đổi chủ nhiệm của lớp thổ hào không được mau như lớp quái thai, nhưng hai năm qua cũng đổi lại mười mấy người.

Vị Hồ lão sư vừa bị học sinh mình cướp mất bạn gái kia là vị thứ mười ba, mà Hạ Chí, chính là vị thứ mười bốn.

Trong phòng học vẫn hỗn loạn tưng bừng như cũ, rốt cục Hạ Chí cũng đẩy cửa trước ra đi vào phòng học, chỉ có điều, sự xuất hiện của hắn không khiến phòng học có bất kỳ biến hóa gì. Trên bục giảng, vị lão sư Anh ngữ kia vẫn đang diễn kịch một vai, mà phía dưới, ba mươi học sinh đều đang tự bận rộn việc của mình, phần lớn người đang chơi di động. A, cũng không tính là mạnh ai nấy chơi, còn có một cặp lại có thể công nhiên hôn môi đây.

Không thể không nói, không người nào trốn học, đây đã có thể tính là kỳ tích, có lẽ là vì mới vừa khai giảng không được mấy ngày.

Hạ Chí đi về phía bục giảng, mà lúc này, dường như vị nam lão sư Anh ngữ đã bốn mươi mấy tuổi kia cuối cùng cũng phát hiện ra Hạ Chí, hắn ta ngừng diễn kịch một vai, quay đầu dùng ánh mắt có chút nghi ngờ khó hiểu nhìn Hạ Chí.

"Hà lão sư, ngươi quay về phòng làm việc nghỉ ngơi trước đi, ta cần tổ chức sinh hoạt lớp." Hạ Chí nhìn lão sư Anh ngữ, ngữ khí ôn hòa.

"Ngươi là..." Vị lão sư Anh ngữ họ Hà nhìn Hạ Chí, trên mặt càng lộ vẻ hoang mang.

"Ta là chủ nhiệm lớp mới tới Hạ Chí." Hạ Chí cười nhạt một tiếng.

"À, vậy được, được rồi." Tuy Hà lão sư cảm thấy có chút quái dị, nhưng cũng không cự tuyệt, dù sao thì hắn ta có lên lớp hay không lên lớp cũng chẳng có gì quan trọng, nếu Hạ Chí đã muốn hắn ta rời khỏi, vậy hắn ta cứ rời đi là được.

Hà lão sư mang theo dụng cụ dạy học rời đi rất nhanh, mà Hạ Chí thì đi lên bục giảng, sau đó hắn chậm rãi xoay người, đối mặt với toàn bộ học sinh, thu hết tất cả vào mắt.

Trong phòng học vẫn rất ầm ĩ như cũ, hàng thứ nhất có một nam sinh đang ngủ gật, những người khác cúi đầu chơi di động, hàng thứ hai có một đôi tình lữ còn đang chơi trò hôn hôn, lui về phía sau nữa, còn có người đang cầm điện thoại di động xem phim, mà phía cuối cùng phòng học, chính là hàng nối liền với cửa sau, có mấy nam sinh đang chơi bài tú lơ khơ, phát ra tiếng động khá lớn.

Tầm mắt Hạ Chí dừng lại bên góc kia vài giây, nơi đó có một nữ sinh đang ngồi, một nữ sinh rất đẹp, nàng đeo tai nghe, trong tay cầm một quyển sách, xem rất chân thành, mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng Hạ Chí vẫn có thể nhìn rõ ràng tên sách, 《 toán cao cấp 》.

Toàn bộ phòng học, nữ sinh này là người duy nhất đang học, nhưng nội dung nàng học tập rõ ràng đã vượt quá phạm trù cấp ba.

Trong mắt Hạ Chí lóe lên tia lửa khác thường, nhưng loại tia lửa này rất nhanh đã biến mất. Sau đó, hắn như không có chuyện gì xảy ra thu tầm mắt lại.

"Mời mọi người im lặng một chút." Rốt cục Hạ Chí cũng mở miệng, giọng nói không lớn nhưng đủ để truyền rõ vào tai mỗi người.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 15



Trong phòng học lớp sáu khối mười hai vẫn là một mảnh tranh cãi ầm ĩ như cũ, mỗi người đều nghe được câu nói kia của Hạ Chí, nhưng mỗi người cũng đều coi thường những lời này của Hạ Chí.

"An tĩnh một chút." Hạ Chí mở miệng lần nữa, giọng nói hơi cao hơn một chút, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ.

Nhưng kết quả không có gì khác biệt, Hạ Chí lại một lần nữa bị đám người không để ý tới.

"An tĩnh!" Đột nhiên Hạ Chí nổi giận gầm lên một tiếng, hệt như trong lúc bất chợt không thể nhịn được mà bộc phát vậy, sắc mặt hắn cũng trong nháy mắt trở nên lạnh băng.

Lần này, rốt cục phòng học cũng an tĩnh lại, mỗi người đều không tự chủ được ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Chí. Trong hai chữ vừa rồi kia, có kèm theo ý mệnh lệnh rõ ràng, mà cũng trong khoảnh khắc kia, dường như mỗi người đều mơ hồ có cảm giác không dám chống lại mệnh lệnh.

Học sinh đang ngủ ở hàng thứ nhất tỉnh lại, mấy nam sinh đang đánh bài tú lơ khơ ở hàng cuối cùng cũng dừng lại, mà cặp đôi đang công khai hôn hít kia mặc dù vẫn còn đang ôm nhau, nhưng rốt cục bọn họ cũng không tiếp tục tiến hành trò miệng đối miệng như lúc trước, mà ở trong góc, chính là nữ sinh xinh đẹp đọc toán cao cấp kia cũng buông sách toán cao cấp xuống, đồng thời còn tháo tai nghe điện thoại. Nàng ngẩng đầu nhìn Hạ Chí, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên quang mang kỳ lạ.

Trong phòng học an tĩnh chí ít chừng mười giây đồng hồ, đối với lớp sáu khối mười hai, an tĩnh mười giây đồng hồ đã có thể tính là kỳ tích.

Nhưng rất nhanh an tĩnh lại bị phá vỡ, một giọng nói lười biếng vang lên: "Lão sư, la to sẽ hù tới các tiểu bằng hữu..."

"Câm miệng!" Hạ Chí quát lạnh một tiếng, ngắt lời người này, sau đó, tầm mắt hắn rơi vào trên người một nam sinh trông có chút đẹp trai, "Cao Tuấn, hiện tại ngươi cút ra ngoài cho ta!"

Nam sinh đẹp trai tên Cao Tuấn kia lập tức ngạc nhiên, ngay sau đó, hắn ta như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, bật cười ha hả: "Để ta c*́t ra ngoài? Ha ha ha, cười chết ta rồi, ta nói lão sư, hôm nay có phải ngươi chưa uống thuốc không? Ta cứ không ra đấy, ngươi có thể làm gì ta? Ha ha ha..."

Cao Tuấn ngồi ở đó không cố kỵ cười to, mà trong phòng học cũng là một mảnh cười vang, hiển nhiên, những người khác cũng đều có suy nghĩ như Cao Tuấn, không đặt lời của Hạ Chí trong lòng. Đừng nói hiện tại các lão sư không thể dùng hình thức xử phạt về thể xác với học sinh, cho dù thật có thể, Hạ Chí cũng chưa hẳn có thể đánh thắng được Cao Tuấn người ta. Phải biết rằng, Cao Tuấn là kiện tướng thể dục trong lớp.

Nữ sinh xinh đẹp trong góc ngược lại không cười, chỉ là nàng lại lần nữa đeo tai nghe của mình lên, tầm mắt cũng một lần nữa trở lại trên sách toán cao cấp.

Đúng lúc này, tiếng cười của Cao Tuấn im bặt mà dừng, mà tiếng cười vang trong phòng học cũng đột nhiên dừng lại, trong nháy mắt, phòng học đột nhiên trở nên tĩnh mịch, có hai nữ sinh vô thức cầm lấy mắt kính đeo lên, còn có hai nam sinh dụi dụi con mắt, bọn hắn có chút hoài nghi mình mắt bị vấn đề, bởi đối với bọn họ, một màn trước mắt này thật sự khó có thể tưởng tượng.

Nhưng cuối cùng bọn họ xác định, ánh mắt của bọn họ không xảy ra vấn đề, một màn không thể tưởng tượng nổi đang phát sinh, vị lão sư vừa tới phòng học của bọn hắn, thậm chí bọn hắn còn chưa biết tên, đang níu lấy cổ áo của Cao Tuấn, kéo Cao Tuấn ra ngoài phòng học.

Cao Tuấn vốn có chút cường tráng trong mắt mọi người, lúc này lại không hề có lực phản kháng, rất nhanh đã bị Hạ Chí kéo tới cửa phòng học, sau đó, chỉ thấy Hạ Chí dùng sức đẩy, thân thể Cao Tuấn lập tức đứng không vững, trực tiếp té ra bên ngoài phòng học.

Nhìn cũng không nhìn Cao Tuấn đã té xuống đất, Hạ Chí xoay người, một lần nữa đi lên bục giảng: "Ta là chủ nhiệm lớp mới của các ngươi, Hạ Chí, không sai, ta tin tưởng các ngươi đã nghe nói, ta cũng là chủ nhiệm lớp mới của lớp một khối mười hai..."

"Thì ra là tên ăn cơm mềm." Một giọng nói không lớn không nhỏ truyền đến, tựa như lẩm bẩm, nhưng hiển nhiên là cố ý để mỗi người đều có thể nghe được.

Tầm mắt Hạ Chí rơi xuống người một nam sinh đen gầy, giọng điệu lạnh băng: "Thiệu Phong, loại củi mục như ngươi, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ tiêu tiền của phụ mẫu cái gì cũng không biết làm, ngươi có tư cách gì khinh thường nam nhân ăn cơm mềm? Ăn cơm mềm vẫn có thể tính là dựa vào năng lực của mình, còn ngươi? Ngươi có bản lĩnh gì? Để ngươi đi học, mỗi lần thi đều lấy 0 điểm! Hiện tại ta ra ngoài bắt một con chó lang thang tới, để nó đi thi, ít nhiều gì nó cũng sẽ không bị 0 điểm!"

Quét mắt nhìn lướt qua những học sinh khác trong phòng học, giọng điệu của Hạ Chí vẫn tràn ngập trào phúng như cũ: "Mấy người các ngươi cũng giống vậy! Lớp các ngươi ba mươi người, hai mươi chín người đều là củi mục trong củi mục, mỗi lần thi cử, vậy mà điểm bình quân của các ngươi đều không tới mười, trong lớp chỉ có một đồng học trên cơ bản đều đạt điểm tối da, một mình nàng đã cống hiến hơn phân nửa điểm cho các ngươi, mà đám củi mục các ngươi thi cử còn chẳng bằng một con chó, lại có thể không biết xấu hổ mà khinh thường người ăn cơm mềm? Nói các ngươi ăn rồi chờ chết vẫn là ca ngợi các ngươi!"

Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh, lời mắng chửi trực tiếp của Hạ Chí cơ hồ khiến mỗi người đều bối rối, tuy trong lòng bọn hắn đều rất tức giận, nhưng một hồi này, bọn hắn lại tựa như đều quên đáp trả, bởi trước đây bọn hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống này.

Chỉ có nữ sinh xinh đẹp trong góc phòng kia bình tĩnh dị thường, nàng vẫn ngồi ở nơi đó nghiêm túc đọc sách toán cao cấp.

"Hiện tại, Thiệu Phong, ngươi cũng cút ra khỏi phòng học cho ta!" Hạ Chí mắng xong những học sinh khác, lực chú ý lại một lần nữa trở về trên người nam sinh đen gầy tên Thiệu Phong kia.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 16



Rốt cục trong phòng học cũng có tiếng gây rối nhỏ nhẹ, những người khác vô thức nhìn về phía Thiệu Phong, trong lòng gần như đều đang lẩm bẩm, nếu bản thân Thiệu Phong không tự mình đi ra, liệu có phải hắn cũng sẽ giống như Cao Tuấn, bị chủ nhiệm lớp mới tới này lôi ra ngoài?

"Họ Hạ, không phải ngươi là lão sư sao? Ở trước mặt ta, ngươi tự kiêu cái gì? Hiện tại lão tử sẽ dạy dỗ ngươi..." Tại lúc này, một giọng nói có chút hổn hển vang lên, cũng hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người. Ngay sau đó, mọi người thấy được Cao Tuấn đã bò từ dưới đất dậy, đang nhằm về phía bục giảng, vừa hô hào trách móc vừa vung quyền về phía Hạ Chí.

Lúc này Cao Tuấn hết sức phẫn nộ, từ sau khi tới trường trung học phổ thông Minh Nhật này, hắn ta chưa từng bị ủy khuất như vậy bao giờ. Hắn ta đẹp trai lại có tiền, ở trường học cũng có thể tính là nhân vật phong vân, mỗi một lão sư đều phải khách khí với hắn ta, chỉ cầu hắn ta không làm khó bọn họ. Nhưng hiện tại, đột nhiên lại có một lão sư xuất hiện muốn hắn ta cút ra ngoài, vậy cũng thôi đi, còn dám trực tiếp kéo hắn ta ra khỏi phòng học, ném xuống đất, sao Cao Tuấn có thể nhịn được cơn tức này?

Trong phòng học, vẻ mặt không ít người trở nên hưng phấn, phải biết rằng, mặc dù bọn hắn thường xuyên bắt nạt lão sư, nhưng muốn nói ra tay đánh lão sư, đúng thật là trước nay chưa từng có. Lúc này Cao Tuấn muốn sáng tạo ra truyền kỳ mới trong trung học phổ thông Minh Nhật.

Một quyền chứa đầy phẫn nộ của Cao Tuấn nặng nề nện về phía gò má Hạ Chí, giờ khắc này, hắn ta hận không thể trực tiếp đập nát nhừ gương mặt Hạ Chí, bởi vì hắn ta cảm thấy Hạ Chí đã khiến hắn ta mất hết mặt mũi!

"A, đau..." Cao Tuấn chỉ cảm thấy nắm đấm của mình đánh lên một tấm thép, đau đến hắn ta phải chửi thề, sau đó bản năng muốn thu hồi nắm đấm, thế nhưng đúng vào lúc này, hắn ta lại phát hiện, bản thân mình không cách nào thu hồi nắm đấm.

Đương nhiên Cao Tuấn cũng không nện vào tấm thép, hắn ta chỉ nện trúng lòng bàn tay Hạ Chí, có điều, lòng bàn tay Hạ Chí cứng rắn như tấm thép. Mà giờ khắc này, Hạ Chí càng trực tiếp nắm lấy nắm đấm của Cao Tuấn, tay như kẹp sắt khiến Cao Tuấn khó có thể nhúc nhích mảy may!

"Ách... Buông, buông..." Vẻ mặt Cao Tuấn thống khổ vô cùng, hắn ta chỉ cảm thấy năm ngón tay của Hạ Chí như năm thanh thép không ngừng siết chặt, đau nhức truyền đến từ nắm tay khiến Cao Tuấn cảm giác như nắm đấm của mình đã vỡ nát. Thậm chí hắn ta còn nghe được tiếng xương ngón tay vỡ vụn.

"Dường như ta quên nói cho các ngươi biết, ta cũng là giáo viên thể dục của các ngươi." Hạ Chí nhìn Cao Tuấn, trong giọng nói có khinh thường nhàn nhạt, "Thân làm chủ nhiệm lớp của các ngươi, hẳn ta nên nói cho các ngươi biết một thường thức, đó chính là không nên nỗ lực đánh nhau với giáo viên thể dục."

Vừa dứt lời, Hạ Chí nhìn như rất tùy ý đẩy nhẹ tới, cả người Cao Tuấn trực tiếp bay ngược.

Ách!

Cao Tuấn trực tiếp bay ra khỏi phòng học, nặng nề ngã trên mặt đất, đồng thời còn phát ra một tiếng hự đau đớn.

Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt mỗi một học sinh nhìn Hạ Chí đều có chút không giống, vốn bọn hắn cho rằng bản thân có thể nhìn thấy tràng diện đặc sắc Cao Tuấn đánh lão sư, không nghĩ tới kết quả lại ngược lại, là vị lão sư này đánh Cao Tuấn!

Hạ Chí lại lần nữa nhìn về phía Thiệu Phong, giọng điệu lạnh lùng: "Thiệu Phong, ngươi cũng muốn bay ra khỏi phòng học sao?"

Thiệu Phong ngẩn ngơ, sau đó lập tức kịp phản ứng: "Ách, lão sư, ta… ta sẽ tự đi ra!"

Thiệu Phong vội vàng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, nhanh chóng đi ra khỏi phòng học, ngay lúc hắn ta muốn tiếp tục đi, giọng nói của Hạ Chí lại vang lên lần nữa: "Đứng ở cửa, trước khi tan học không cho phép rời đi."

Thiệu Phong lập tức buồn bực, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, trong lòng đang nói thầm, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, hắn ta không muốn lâm vào kết cục giống Cao Tuấn.

Vô thức nhìn nhìn Cao Tuấn, Thiệu Phong phát hiện Cao Tuấn còn đang nằm trên mặt đất chưa thể đứng dậy. Mặc dù Cao Tuấn rất nỗ lực muốn đứng lên, nhưng hắn ta chỉ khẽ động đã cảm thấy đau đến nhe răng.

"Ôi, Cao Tuấn, ngươi sao vậy?" Thiệu Phong không nhịn được nhỏ giọng hỏi một câu.

Cao Tuấn cắn răng, bỗng nhiên từ dưới đất ngồi dậy, hắn ta không để ý đến Thiệu Phong, mà giận tới phát điên hô to với Hạ Chí trong phòng học: "Họ Hạ, ngươi chờ cho ta, ta muốn kiện ngươi, ngươi dùng phương pháp xử phạt về thể xác với học sinh!"

"Ngươi muốn tìm tới hiệu trưởng để kiện ta sao?" Hạ Chí chậm rãi đi về phía Cao Tuấn, trên mặt xuất hiện trào phúng nhàn nhạt.

"Không phải ngươi ỷ vào hiệu trưởng là bạn gái của ngươi sao?" Cao Tuấn giận dữ nhìn Hạ Chí, "Ta cho ngươi biết, ta muốn tới bộ giáo dục kiện ngươi, ta muốn để ngươi không bao giờ có thể làm lão sư nữa!"

"À, bộ giáo dục sao, mau đi đi, hiện tại vừa lúc đang là giờ làm việc." Hạ Chí bày ra một bộ hời hợt, "Đúng rồi, khi kiện ta, nhớ phải nói cho bọn hắn biết, ta không chỉ dùng cách xử phạt về thể xác với ngươi, còn đuổi ngươi khỏi trường học."

A?

Trong phòng học vang lên vài tiếng kinh hô, đuổi học? Vị chủ nhiệm lớp này muốn đuổi Cao Tuấn? Này… nói đùa gì vậy?

"Cái gì?" Cao Tuấn cũng hoài nghi mình nghe lầm, "Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn đuổi ta?"

"Không, ta đã đuổi ngươi rồi." Hạ Chí thản nhiên nói: "Từ giờ trở đi, ngươi không còn là học sinh của trường trung học phổ thông Minh Nhật."

"Không, ngươi không thể làm như vậy!" Cao Tuấn thoạt nhìn có vẻ nóng nảy, "Cho tới bây giờ trường trung học phổ thông Minh Nhật đều không đuổi học sinh!"

"Chúc mừng ngươi, tên ngươi sẽ được ghi vào sử sách." Trên mặt Hạ Chí hiện lên nụ cười nhàn nhạt, "Ngươi đã trở thành học sinh đầu tiên bị đuổi học trong lịch sử trường trung học phổ thông Minh Nhật."

Thoạt nhìn Cao Tuấn lại càng nóng nảy hơn, thậm chí hắn ta đã quên cả đau đớn, bỗng đứng từ dưới đất lên, sau đó rống to với Hạ Chí: "Họ Hạ, ngươi dựa vào cái gì mà đòi đuổi ta?"
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 17



"Dựa vào cái gì mà đuổi ngươi?" Hạ Chí cười lạnh, "Ngược lại ta cũng thật muốn hỏi, dựa vào cái gì mà không đuổi ngươi? Chỉ nói tới những chuyện ngươi đã làm trong hai năm ở trường học này, ta ít nhất có thể tìm ra một trăm lý do để đuổi ngươi, nói ngươi là rác rưởi đã là tán thưởng ngươi!"

"Ngươi không thể đuổi ta, cha ta đã đóng rất nhiều phí tài trợ cho nhà trường!" Cao Tuấn tức giận tiếp lấy lời Hạ Chí, "Trước đây Thu hiệu trưởng đã từng hứa hẹn, mặc kệ thế nào cũng sẽ không đuổi ta!"

"À, chuyện này rất đơn giản, ai hứa với ngươi thì ngươi cứ đi tìm người đó." Hạ Chí một bộ lơ đễnh, "Ta cũng không hứa với ngươi, ngay cả vị hiệu trưởng mỹ lệ hiện tại cũng chưa từng hứa với ngươi, cho nên Cao Tuấn, chúc mừng ngươi, ngươi đã bị đuổi học."

"Thu Minh đã chết, ngươi kêu ta đi tìm ai?" Cao Tuấn càng thêm tức giận.

"Nói đến chỗ này, hiện tại ta muốn đi tìm hiệu trưởng mỹ lệ của chúng ta làm xong thủ tục đuổi học ngươi, ngươi muốn đi cùng không?" Hạ Chí vẫn không nhanh không chậm như cũ, "Nói không chừng hiệu trưởng mỹ lệ của chúng ta sẽ không đồng ý việc đuổi ngươi, ngươi có muốn đi thử một chút không?"

Trong phòng học, không ít người đang thì thầm, sao đột nhiên cảm thấy chủ nhiệm lớp mới này thật vô sỉ, đầu tiên là kêu người ta đi tìm lão hiệu trưởng Thu Minh, nhưng lão hiệu trưởng đã chết, hiện tại lại để Cao Tuấn đi tìm hiệu trưởng mới Thu Đồng. Vấn đề là, Thu Đồng là bạn gái của hắn!

"Ngươi cho ta là kẻ ngu sao?" Cao Tuấn cắn răng nghiến lợi nhìn Hạ Chí, "Ngươi và Thu Đồng ngủ chung một giường, đương nhiên nàng sẽ giúp ngươi, lại nói, ta còn hoài nghi là nàng để ngươi tới đuổi ta!"

"Ngươi cho rằng ngươi không ngu?" Hạ Chí có chút ngạc nhiên nhìn Cao Tuấn, ngay sau đó gật đầu, "Cũng đúng, cho tới bây giờ kẻ ngu si vẫn thường không biết mình ngu si."

"Ngươi..." Cao Tuấn trừng mắt nhìn Hạ Chí, nhìn như rất phẫn nộ, nhưng sau khi nói ra một chữ ngươi, hắn ta lại nhịn xuống.

Sắc mặt Cao Tuấn biến ảo một trận, phẫn nộ trong mắt tựa như đang chậm rãi mất đi, qua chừng ba mươi giây, hắn ta mới một lần nữa mở miệng, giọng nói lại thấp hơn rất nhiều: "Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng không đuổi học ta?"

Thiệu Phong đứng ở bên cạnh nhìn Cao Tuấn với ánh mắt kinh ngạc, vì sao hắn ta cảm thấy, hiện tại Cao Tuấn nói chuyện có chút khép nép? Phải biết rằng, hắn ta đã quen biết Cao Tuấn mấy năm, đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Cao Tuấn nói chuyện với người khác bằng giọng điệu này.

"Ta đã đuổi ngươi, ván đã đóng thuyền, hiện tại ngươi có cầu xin ta cũng vô ích." Hạ Chí thản nhiên nói, giọng nói của hắn không lớn, nhưng đủ để mỗi một học sinh trong phòng học nghe được.

Lúc trước những người khác không nghe rõ lời Cao Tuấn nói, hiện tại nghe vậy, bọn họ đều cảm thấy khiếp sợ, Cao Tuấn lại có thể cầu xin chủ nhiệm lớp mới? Này… điều này sao có thể? Vậy mà gia hỏa này còn có thể mở miệng cầu người?

"Ta cầu ngươi lúc nào?" Cao Tuấn lập tức nổi giận, giọng nói cũng không tự chủ được mà lớn hơn một chút, "Còn có, ngươi đừng nói ván đã đóng thuyền, cho dù ngươi quyết định, tối thiểu cũng phải đợi quyết định cuối cùng của hiệu trưởng, cho dù hiệu trưởng đã quyết định, nhưng các ngươi còn chưa chính thức đuổi ta!"

"À? Thì ra ngươi còn chưa cầu ta sao!" Hạ Chí bày ra bộ dáng bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Vậy được rồi, thật ra ngươi nói cũng không sai, nếu muốn đuổi ngươi còn phải làm một vài thủ tục chính thức. Như vậy đi, nếu ngươi không muốn bị đuổi học, vậy ngươi có thể thử cầu ta một chút."

Thiệu Phong dùng ánh mắt rất quỷ dị nhìn Hạ Chí, gia hỏa này là lão sư thật sao? Nào có lão sư nào lại công nhiên uy h**p đuổi học sinh, sau đó muốn học sinh cầu hắn?

"Ta sẽ không cầu ngươi!" Cao Tuấn cắn răng, "Sĩ khả sát bất khả nhục..."

"Ngừng, loại người củi mục như ngươi không xứng tự xưng là sĩ!" Hạ Chí hơi không kiên nhẫn ngắt lời Cao Tuấn, "Không cầu ta thì cút ngay, ta sẽ báo tin ngươi bị đuổi học cho phụ thân ngươi."

"Họ Hạ, ngươi đừng khinh người quá đáng!" Cao Tuấn không tự chủ được nắm chặt nắm tay, chỉ có điều nắm tay phải lập tức truyền tới đau nhức, đau nhức này tựa hồ đang nhắc nhở hắn ta những chuyện hắn ta vừa gặp phải. Thật ra nắm tay phải của hắn ta cũng không gãy xương, nhưng hiện tại hắn ta vẫn có thể cảm giác được đau đớn như cũ.

"Khinh người quá đáng?" Hạ Chí cười lạnh một tiếng, "Cao Tuấn, ngươi cướp bạn gái của Hồ lão sư còn cố ý khoe khoang trước mặt hắn ta, đó mới gọi là khinh người quá đáng. Mà ta, hiện tại chẳng qua chỉ đang tận hết chức trách của một lão sư bình thường."

Bước thêm một bước tới gần Cao Tuấn, Hạ Chí lạnh lùng nhìn Cao Tuấn, tiếp tục nói: "Lại nói, cho dù ta khinh người quá đáng, ngươi có thể làm gì ta? Cuối cùng ngươi vẫn không thể không cầu ta."

"Họ Hạ, cùng lắm thì ta không đi học nữa, đến lúc đó cá chết lưới rách, ta sẽ truyền tin tên ăn cơm mềm chuyên làm xằng làm bậy ngươi dùng cách xử phạt thể xác với học sinh cho phóng viên khắp nơi, ngươi cho rằng đến lúc đó, ngươi còn có được kết quả tốt sao?" Cao Tuấn tức giận dị thường, trong giọng nói cũng hàm chứa uy h**p rõ ràng.

"Đúng không?" Hạ Chí không hề bị lay động, vẻ mặt càng thêm khinh thường, "Vậy ngươi lăn đi tìm phóng viên đi, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian của ta."

Sắc mặt Cao Tuấn lại biến ảo chập chờn, thoạt nhìn hắn ta thực sự muốn chuồn mất, nhưng chẳng biết tại sao, cuối cùng hắn ta vẫn không rời đi.

"Họ Hạ, xem như ngươi lợi hại, coi như ta cầu ngươi, được chưa?" Đủ qua nửa phút, rốt cục Cao Tuấn cũng cắn răng phun ra mấy lời này.

Thiệu Phong ngẩn người, đầu óc Cao Tuấn bị nước vào sao? Lại có thể thực sự mở miệng cầu người?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 18



Trong phòng học lại là một mảnh xôn xao, hiện tại trên cơ bản mỗi người đều đang chăm chú theo dõi tình huống bên này, ngay cả nữ sinh xinh đẹp lúc trước vẫn đọc sách toán cao cấp cũng không ngoại lệ. Mà rất hiển nhiên, ai cũng không nghĩ tới Cao Tuấn sẽ thật sự đứng ở cửa lớp cầu xin Hạ Chí. Đối với học sinh phổ thông, đuổi học đúng là trừng phạt rất nghiêm khắc, nhưng đối với đám học sinh trong lớp thổ hào, cho dù có bị đuổi học thật cũng không phải chuyện gì lớn lao, dù gì cũng không đáng để phải mở miệng cầu lão sư, đúng không?

Đặc biệt là Cao Tuấn, gia hỏa này vẫn luôn không thể chung sống hòa bình với các lão sư, trước đó hắn ta càng quá mức, trực tiếp giật bạn gái xinh đẹp của Hồ lão sư đi, hiện tại, hắn ta tỏ ra yếu kém trước mặt lão sư mới cũng thôi đi, vậy mà lại còn khép nép cầu người? Này cũng quá không hợp lẽ thường đi?

"Tên gia hỏa Cao Tuấn này bị sao vậy?"

"Đầu óc có bệnh!"

"Hắn thật sự cầu lão sư sao? Chẳng lẽ hắn sợ bị đuổi tới thế?"

"Mới vừa bị lão sư đánh, thấy ngu chưa."

...

Trong phòng học, đám người đã bắt đầu khe khẽ bàn luận, mà ở cửa, sắc mặt Cao Tuấn cũng một trận xanh một trận đỏ, có vẻ rất khó chịu, nhưng đối với lời cầu tình của hắn ta, Hạ Chí lại không có phản ứng, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Cao Tuấn, trong mắt hắn có trào phúng nhàn nhạt, trên mặt cũng có vẻ khinh thường tương đối rõ ràng.

Nghe các học sinh nghị luận, cảm giác được sự trào phúng và khinh thường của Hạ Chí, Cao Tuấn chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, giống như vừa bị tát hai bạt tai ngay trước mặt mọi người. Hắn ta căm tức nhìn Hạ Chí, bỗng gầm nhẹ thành tiếng: "Họ Hạ, ta đã cầu ngươi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?"

"Nếu ngươi trực tiếp rời khỏi, ta còn cảm thấy ngươi có chút cốt khí." Rốt cục Hạ Chí cũng mở miệng, giọng điệu thản nhiên, "Đáng tiếc, cuối cùng ngươi vẫn chứng minh sự tồi tệ của bản thân, thậm chí ngay cả cầu người ngươi cũng không biết."

Nói đến đây, giọng điệu của Hạ Chí đột biến, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Cao Tuấn, muốn cầu người thì phải cầu đàng hoàng cho ta, nếu ngươi không muốn cầu ta, vậy thì cút về nhà cầu phụ thân ngươi, nhìn xem hắn ta có thể nguyện ý truyền tài sản lại cho ngươi không!"

"Ngươi, sao ngươi..." Sắc mặt Cao Tuấn tái biến, mặc dù trên mặt vẫn là vẻ tức giận như cũ, nhưng càng nhiều hơn lại là khó có thể tin.

"Trong trường trung học phổ thông Minh Nhật, ngươi trông như phong quang vô hạn, nhưng từ lâu phụ thân ngươi đã thất vọng về ngươi đến cực điểm, hắn đã nói cho ngươi biết, nếu ngươi lại bị đuổi học, như vậy, toàn bộ tài sản của hắn một xu cũng sẽ không cho ngươi. Thế nhưng ngươi lại ỷ vào lệ cũ từ trước tới nay không đuổi bất kỳ học sinh nào của trường trung học phổ thông Minh Nhật mà làm xằng làm bậy trong trường học!" Hạ Chí lạnh lùng nhìn Cao Tuấn, "Hiện tại, ngươi biết bản thân mình sẽ bị đuổi thật mới cảm thấy sợ hãi, bởi vì ngươi rất rõ ràng, không có tài sản mấy ức của phụ thân ngươi, ngươi chẳng là cái thá gì!"

Sắc mặt Cao Tuấn trở nên tái nhợt, tức giận trên mặt đã biến mất từ lúc nào không biết, trong mắt lại hiện lên một tia hoảng hốt khó có thể che giấu. Rốt cục hắn ta cũng ý thức được, từ lúc mới bắt đầu, vị chủ nhiệm lớp mới này đã nắm được nhược điểm lớn nhất của hắn ta, một khi bị trường học đuổi học, hắn ta sẽ thành người trắng tay, mà tình trạng ấy, ngay cả nghĩ hắn ta cũng không dám nghĩ!

"Thì ra là còn có chuyện như vậy!"

"Chẳng trách Cao Tuấn sợ bị đuổi học..."

"Kỳ quái, chúng ta quen biết Cao Tuấn lâu như vậy cũng không biết chuyện này, sao chủ nhiệm lớp có thể biết được?"

"Ai biết được? Dường như Hạ lão sư này thực sự là lai giả bất thiện!"

Trong phòng học, mọi người lại bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, mặc dù vị chủ nhiệm lớp mới này chỉ xuất hiện không tới mười phút, lại lần lượt khiến bọn hắn phải lau mắt mà nhìn.

"Ngươi, ngươi..." Cao Tuấn nhìn Hạ Chí, muốn nói điều gì, lại tựa như không biết nên nói gì cho phải.

"Trước khi ngươi bị đuổi, ta vẫn là lão sư của ngươi." Giọng điệu của Hạ Chí bình tĩnh.

"Hạ, Hạ lão sư..." Cao Tuấn có chút chật vật phun ra xưng hô thế này, hắn ta đã hoàn toàn không còn bộ dáng kiêu căng phách lối lúc trước, ngược lại cúi đầu, uể oải vô cùng.

"Muốn cầu ta thì mau cầu, đừng lãng phí thời gian của ta." Hạ Chí có chút lười biếng, hiển nhiên với hắn, thật ra Cao Tuấn có cầu hắn hay không cũng không đáng kể.

"Hạ lão sư, ta, ta..." Cao Tuấn cắn răng, sau đó quyết tâm, rốt cục cũng nói ra, "Hạ lão sư, cầu lão sư đừng đuổi học ta."

Thiệu Phong đang đứng bên cạnh vẻ mặt cổ quái, chẳng qua lần này hắn ta cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, ai bảo Hạ lão sư này hoàn toàn bóp trúng mệnh môn của Cao Tuấn đâu?

"Nói to một chút." Hạ Chí thản nhiên nói.

Gương mặt có thể tính là đẹp trai của Cao Tuấn như thoáng co quắp một chút, nhưng lần này, hắn ta ngược lại không do dự, khẽ cắn môi, lập tức cao giọng nói: "Hạ lão sư, cầu lão sư đừng đuổi học ta, được không?"

Giọng nói này tuy không thể tính là quá lớn, nhưng đủ để mỗi người trong phòng học đều nghe rõ ràng.

Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh, đối với hành vi của Cao Tuấn, mọi người cũng không có cảm xúc gì quá đặc biệt, bọn hắn chỉ nhìn Hạ Chí, nghĩ thầm, chuyện này có thể tính là kết thúc rồi chứ? Dưới cái nhìn của mọi người, vị chủ nhiệm lớp mới tới này chỉ muốn dằn mặt mọi người mà thôi, mà không hề nghi ngờ, hiện tại hắn đã đạt được mục đích.

Cao Tuấn cũng đang nhìn Hạ Chí, trong lòng lại thoáng thở phào nhẹ nhõm, có một số việc, trước khi chưa nói ra miệng sẽ cảm thấy rất khó khăn, nhưng một khi thực sự nói ra rồi đều sẽ cảm thấy không to tát gì, dưới cái nhìn của Cao Tuấn, phiền phức của hắn ta đã có thể tính là được giải quyết.

Dưới ba mươi cặp mắt soi mói, đột nhiên Hạ Chí nở nụ cười, sau đó, hắn chậm rãi phun ra hai chữ.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 19



"Không được." Hai chữ rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người ở đây.

"Ách?" Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, nhất thời cho rằng bản thân nghe lầm.

Cao Tuấn cũng sững sờ, hắn ta bỗng ngẩng đầu nhìn Hạ Chí: "Ngươi… ngươi nói cái gì?"

"Thân làm chủ nhiệm lớp của các ngươi, ta dạy cho các ngươi bài đầu tiên." Hạ Chí thản nhiên nói: "Nhớ kỹ, đừng tưởng bản thân mình cầu người khác thì người khác nhất định sẽ giúp mình, cho nên, không nên ký thác tương lai của mình vào lòng đồng tình của người khác, trên thực tế, không một người nào có nghĩa vụ phải đồng tình với ngươi."

"Ngươi… ngươi đùa bỡn ta?" Mặt Cao Tuấn đỏ bừng lên, lộ vẻ tức giận dị thường.

"Đùa bỡn ngươi?" Hạ Chí khẽ lắc đầu, "Ngươi còn không xứng."

Dừng một chút, Hạ Chí tiếp tục nói: "Ta đã nói rồi, ngươi có thể thử cầu ta một chút, nhưng ta không nói chỉ cần ngươi cầu ta, ta nhất định sẽ không đuổi học ngươi."

Mọi người lại thì thầm một trận, bọn hắn càng cảm thấy vị chủ nhiệm lớp mới này vô sỉ, đây rõ là đang đùa giỡn Cao Tuấn!

"Rốt cục ngươi muốn thế nào mới bằng lòng không đuổi học ta?" Cao Tuấn cắn răng, mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng hắn ta lại không dám nổi nóng, chỉ có thể tiếp tục ăn nói khép nép, "Hạ lão sư, ta thừa nhận trước đây ta làm không đúng, nhưng thân là lão sư, không phải ngươi nên cho học sinh của mình một cơ hội để sửa đổi sao?"

"Ngươi nói cũng có lý." Hạ Chí gật đầu, "Theo lý thuyết, đúng là ta nên cho ngươi một cơ hội để làm lại cuộc đời..."

"Hạ lão sư, ta nhất định sẽ sửa!" Cao Tuấn vui vẻ, vội vàng nói.

"Vấn đề là, ta cảm thấy ngươi đã hết thuốc chữa." Hạ Chí lắc đầu.

Chút vui sướng vừa xuất hiện trong lòng Cao Tuấn lập tức biến mất sạch sẽ, hắn ta bắt đầu ý thức được Hạ Chí đã quyết tâm muốn đuổi hắn ta.

Trong lòng Cao Tuấn lạnh lẽo vô cùng, chính hắn ta rất rõ ràng, phụ thân hắn ta thực sự rất thất vọng về hắn ta, nếu ngay cả trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng đuổi hắn ta, phụ thân hắn ta không chỉ không lưu lại một xu gia sản cho hắn ta, sợ rằng từ giờ trở đi, ngay cả cuộc sống bình thường hắn ta cũng không có được. Mà nghĩ đến tình trạng này, Cao Tuấn chỉ cảm thấy sống không bằng chết.

"Không, không nên đuổi ta..." Cao Tuấn nhìn Hạ Chí, trong mắt xuất hiện vẻ cầu xin, "Hạ lão sư, cầu xin lão sư không nên đuổi ta, ngươi muốn ta làm gì cũng được..."

Cao Tuấn nhìn như sắp khóc, nếu trước kia hắn ta cầu xin chỉ là diễn trò, thì hiện tại, Cao Tuấn thật sự đang cầu xin Hạ Chí, bởi một khắc này, Cao Tuấn cảm giác bản thân mình đã lâm vào đường cùng.

Hạ Chí nhìn Cao Tuấn, trong mắt như có một tia thương xót nhàn nhạt: "Được rồi, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi đứng ở chỗ này đến khi tan học, mà có đuổi ngươi hay không, đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi biết."

Đinh linh linh...

Tiếng chuông tan học đúng lúc vang lên, mà sau khi nói xong câu đó, Hạ Chí lại có thể xoay người rời đi, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt Cao Tuấn.

Cao Tuấn nhất thời có chút sững sờ, Hạ Chí cứ đi như vậy?

Thiệu Phong cũng cảm thấy hơi khó hiểu, vì sao Hạ lão sư này mới làm phân nửa chuyện đã đột nhiên chạy mất? Vậy bây giờ, hắn ta biết phải làm thế nào đây?

"Ôi, Cao Tuấn, chúng ta sẽ không phải đứng ở chỗ này tới khi tan học thật chứ?" Thiệu Phong không nhịn được mở miệng hỏi.

Cao Tuấn không trả lời, cũng không động, xem như dùng hành động để trả lời Thiệu Phong.

Mà Thiệu Phong do dự mãi, cuối cùng cũng không dám rời khỏi, kết quả là, khi học sinh ở các lớp khác ra khỏi phòng học, lập tức phát hiện kỷ quan lớn nhất trong lịch sử trường trung học phổ thông Minh Nhật!

"Tin tức mang tính bùng nổ, mọi người mau đi xem, lớp thổ hào có người bị phạt đứng!"

"Nhanh đi nhanh đi, lớp sáu khối mười hai, kỳ quan ngàn năm khó gặp, có người bị phạt đứng!"

"Ta đi, thật sự, mọi người mau tới, Cao Tuấn bị phạt đứng rồi..."

...

Trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng không phải trường học quá lớn, học sinh lão sư cộng thêm tất cả công nhân viên chức cũng không tới ngàn người. Trong trường học như vậy, đương nhiên tốc độ lan truyền tin tức khá nhanh chóng, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, đã có mấy trăm người chen chúc tới lớp sáu khối mười hai xem náo nhiệt.

Ở trường trung học phổ thông Minh Nhật, lão sư vẫn luôn nằm ở thế yếu, mà trong lớp quái thai và lớp thổ hào, thế yếu của các lão sư lại càng thêm rõ ràng. Cho tới nay, mọi người chỉ biết lão sư hai lớp học này bị học sinh bắt nạt, chủ nhiệm lớp nguyên một đám bị đuổi đi, nhưng hiện tại lại có học sinh bị phạt đứng, đây tuyệt đối là kỳ tích, không, phải nói là thần tích!

Mà thần tích này không chỉ kinh động học sinh toàn trường, ngay cả lão sư cũng sôi nổi đến đây vây xem, đủ loại tin tức nhanh chóng lan truyền khắp trường.

"Các ngươi nghe nói gì chưa? Trường học mới xuất hiện một vị lão sư rất trâu, chính hắn đã khiến Cao Tuấn phải ngoan ngoãn phạt đứng..."

"Không sai không sai, nghe nói là sáng hôm nay mới tới, là giáo viên thể dục, đặc biệt trâu..."

"Ta biết, hắn tên Hạ Chí, tên có chút đặc sắc..."

"Hạ lão sư quá cường hãn, vị nữ lão sư xinh đẹp đã nhảy lầu lúc trước là hắn cứu được..."

"Có người nói Hạ lão sư chủ nhiệm cả hai lớp quái thai và lớp thổ hào, còn là giáo viên thể dục của hai lớp đó..."

"Truyền thuyết Hạ lão sư là bạn trai của vị băng sơn mỹ nữ hiệu trưởng..."

...

Tiếng chuông vào học vang lên, tiết học cuối cùng buổi sáng đã bắt đầu, đám học sinh vây xem trước cửa lớp sáu khối mười hai cũng tản đi hết, nhưng tiếng nghị luận lại chưa ngừng. Hiện tại, trên cơ bản trong tay mỗi một học sinh lớp mười hai đều có một chiếc di động, dù là đám học sinh vì nghèo mới phải tới học trường này cũng không ngoại lệ. Mà trên cơ bản, đám lão sư trường trung học phổ thông Minh Nhật không cách nào cấm học sinh chơi di động trong lớp. Lúc này, mọi người còn đang thảo luận vô cùng cuồng nhiệt trên web, chỉ có điều, tiêu điểm thảo luận hiện tại đã biến thành giáo viên thể dục mới tới Hạ Chí.

Nhưng rất nhanh, tiêu điểm thảo luận lại dời đi.
 
Back
Top Bottom