Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 385



- Hẳn là không. Cô Lang cực kỳ trung thành với quốc gia. Đội trưởng Tần Giang lại là người rất đáng tin cậy. Anh ấy vâng lệnh tìm kiếm ở nước ngoài lâu như vậy, tuyệt đối không có khả năng đem vật quan trọng như thế giao cho người khác, nhất định sẽ giữ trong người.

Trưởng phòng Hồ cau mày nói:

- Hơn nữa, khi Tần Giang chủ động liên lạc với chúng ta, yêu cầu giao món đồ kia, xem như hoàn thành nhiệm vụ mà trở về nước. Món đồ đó nhất định sẽ ở trên người anh ta. Chỉ là sau này, Chiến Lang không biết đã gặp người nào mà toàn quân bị diệt.

Nói đến đây, gương mặt Trưởng phòng Hồ hiện lên sự tiếc nuối. Nỗ lực lớn như vậy, cuối c*̀ng lại không có được món đồ đó.

Nghe Trưởng phòng Hồ nói, vị tướng quân nhẹ nhàng gật đầu. Ông c*̃ng vô c*̀ng tin tưởng và hiểu biết con người Tần Giang. Nếu không năm đó ông c*̃ng không ra lệnh cho Tần Giang dẫn đội ra nước ngoài tìm món đồ đó. Hơn nữa Tần Giang c*̃ng đã hoàn thành nhiệm vụ. Nếu không phải sự việc trọng đại, ông c*̃ng không ra lệnh giết người diệt khẩu.

Nghĩ đến đây, gương mặt vị tướng quân c*̃ng hiện lên sự âm trầm. Năm đó, nếu không phải trực tiếp giết người diệt khẩu mà đợi bọn họ về nước rồi nghĩ biện pháp khác, c*̃ng không xuất hiện tình huống như vậy.

Vị tướng quân nhẹ nhàng gõ cây bút xuống bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn Trưởng phòng Hồ, nói:

- Mặc kệ thế nào, nếu như tiểu tử này có liên quan đến Cô Lang, như vậy hắn tất có khả năng phát hiện sự biến mất của Cô Lang. Vì thế chúng ta phải tiêu diệt hắn ngay.

Trưởng phòng Hồ chậm rãi gật đầu, nói:

- Rõ, tôi sẽ cho người an bài ngay.

- Nhưng thời gian qua lâu như vậy rồi, hết thảy đều phải tiến hành cẩn thận. Tốt nhất nên bắt người sống, tránh đả thảo kinh xà người khác chú ý.

Vị tướng quân nhẹ nhàng buông bút xuống, sau đó lãnh đạm nói:

- Còn nữa, bây giờ cậu ta đang nổi tiếng, vì thế không cần cấp bách, trước hoãn lại một khoảng thời gian.

- Vâng.

Hắt xì! Hắt xì! Giang Khương nghiêng đầu che miệng hắt xì hai cái, khiến cho bác sĩ Lâm Dương Chí bên cạnh không khỏi khẩn trương:

- Chủ nhiệm Giang, anh có sao không? Có cần bảo y tá mang đến cho anh ít thuốc giải cảm không?

- Không cần đâu, không cần đâu, chỉ là mũi có chút ngứa mà thôi. Chúng ta tiếp tục đi.

Giang Khương mỉm cười, sau đó gật đầu nói với Lâm Dương Chí.

- Vâng.

Lâm Dương Chí ra hiệu cho bác sĩ chuyên tu bên cạnh tiếp tục báo cáo bệnh tình.

- Ngực bệnh nhân có thể thấy được vết thương hơn mười thước.

Một bác sĩ chuyên tu vội vàng đọc tiếp.

Sau khi nghe xong, Giang Khương gật đầu, sau đó vạch ngực người bệnh xem qua một chút, thấy vết thương khá lớn, sau đó cầm ống nghe nghe qua nhịp tim phổi, rồi nói:

- Tình huống này, nếu đã xử lý, vậy tạm thời quan sát một ngày. Sáng mai, nếu không cải thiện, sẽ tiến hành phẫu thuật.

- Vâng.

Nghe Giang Khương nói, Lâm Dương Chí liền thở phào.

Sau khi cùng Giang Khương bước ra khỏi phòng bệnh, Lâm Dương Chí cười nói:

- Chủ nhiệm Giang, lần này lại phiền anh, thật ngại quá.

- Có cái gì phải ngại chứ? Tôi là Phó chủ nhiệm, có việc thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến ngay, đừng nói mấy lời như vậy nữa nhé.

Giang Khương mỉm cười, sau đó vỗ vai Lâm Dương Chí, nói:

- Sau này không cần câu nệ như vậy, cần gì cứ gọi tôi, bất cứ lúc nào.

- Vâng, cảm ơn Chủ nhiệm Giang.

Lâm Dương Chí vội vàng nói.

Trong lòng cũng thở phào một hơi. Hôm nay cũng may mà Chủ nhiệm Giang không có việc gì mới đến đây. Nếu không, y sẽ phải xấu hổ gọi cho Chủ nhiệm Triệu rồi.

Bây giờ đã có Chủ nhiệm Giang xem qua, như vậy mọi chuyện cũng không còn nghiêm trọng nữa.

Nhìn thời gian thấy cũng đã 5h, cũng đã đến giờ tan làm, Giang Khương chào Lâm Dương Chí một câu rồi bước xuống bãi đậu xe.

Nhưng vừa mới bước ra cửa thang máy, đột nhiên từ xa truyền đến tiếng kêu:

- Giang Khương…

- Ơ?

Giang Khương mở to mắt, đột nhiên cảm thấy giọng nói này rất quen, nhưng trong thời gian ngắn không xác định được là ai. Bởi vì người có khả năng nhất phải đang ở Vân Giang mới đúng.

Hắn quay người lại, liền nhìn thấy một cô gái vóc người thon dài, đeo cặp mắt kính, mái tóc dài như suối nhìn thật chói mắt.

Thấy đại mỹ nhân đang bước về phía mình, Giang Khương mở to mắt, vừa mừng vừa sợ:

- Tại sao cô lại đến đây?

- Không có gì, đang kỳ nghỉ đông, không biết đại anh hùng của chúng ta thế nào, nên cố ý đến tìm anh.

Cô gái tháo cặp mắt kính xuống, đánh giá Giang Khương từ trên xuống dưới, rồi nhìn quân hàm trên vai của hắn, không nhịn được mà chậc chậc hai tiếng:

- Nghĩ không ra, một bác sĩ nho nhỏ như anh, bây giờ lại trở thành sĩ quan cao cấp như vậy.

Nhìn gương mặt quen thuộc đang mỉm cười với mình, Giang Khương nói:

- Haha, là cấp trên ép tôi nhận. Ăn cơm chưa? Tôi mời cô ăn cơm, xem như tẩy trần cho cô.

- Đương nhiên là chưa ăn rồi. Nếu không tôi ở chỗ này chờ anh làm gì?

Cô gái mỉm cười, nhìn thẳng vào ánh mắt Giang Khương.

Tuyên Tử Nguyệt ngồi ở vị trí lái phụ, tò mò nhìn một loạt giấy thông hành, sau đó thả xuống:

- Xem ra anh lăn lộn ở Bắc Kinh này cũng không tệ, toàn là những nơi mà không có mấy người có thể đi được.

Giang Khương nhìn mấy tờ giấy thông hành, cười nói:

- Người của Dương gia đối xử với tôi cũng không tệ, biết tôi không có bằng lái, nên cấp cho tôi một loạt giấy thông hành, cảnh sát sẽ không ngăn tôi lại.

- Chà, cảnh sát nào dám ngăn anh lại chứ? Đã tặng cho anh một chiếc xe như vậy, lại còn giấy thông hành nữa chứ, chậc chậc..

Nghe xong, Tuyên Tử Nguyệt không nhịn được mà lắc đầu cảm thán.

Giang Khương nhẹ nhàng đánh tay lái, cho xe tấp vào ven đường, cười nói:

- Nơi này bán thức ăn cũng không tệ lắm, chúng ta có thể đến đó ăn.

- Ồ, không tệ là được rồi.

Nghe xong, Tuyên Tử Nguyệt trở nên hăng hái. Giang Khương nói không tệ thì chính là không tệ.

- Xin chào Giang tiên sinh, xin hỏi anh có đặt trước không?

Một nhân viên phục vụ nhìn Giang Khương bước vào, liền cung kính hỏi.

- Không có.

Giang Khương lắc đầu.

- Vậy xin mời anh theo tôi.

Nhân viên phục vụ quá quen thuộc với Giang Khương, khiến cho ánh mắt Tuyên Tử Nguyệt hiện lên sự kinh ngạc.

Trên đoạn đường đi, có mấy người nhiệt tình bắt chuyện với Giang Khương:

- Giang thiếu, xin chào.

- Giang thiếu, đã lâu không gặp.

Nghe những tiếng chào hỏi mình, chính bản thân Giang Khương cũng không nhịn được mà mở to hai mắt, từ trong ấn tượng nhớ ra mang máng. Những người chào hỏi hắn đều là mấy công tử ca trong Bắc Kinh này. Chỉ là ngày xưa bọn họ không khách sáo với hắn như thế.

- A, Vân thiếu, xin chào.

- Lâm thiếu, đã lâu không gặp.

Giang Khương mỉm cười chào lại, lúc này mới cùng với Tuyên Tử Nguyệt theo nhân viên phục vụ đến bàn ăn.

- Xem ra anh thường xuyên lui tới chỗ này, người quen cũng nhiều nhỉ?

Nhìn Giang Khương phía đối diện, ánh mắt Tuyên Tử Nguyệt tựa hồ có chút khác thường.

- Sao?

Giang Khương hơi sửng sốt, sau đó cười nói:

- Những người này là gặp ở chỗ khác.

- Nói như vậy, gần đây anh có vẻ nổi tiếng ở Bắc Kinh nhỉ.

Tuyên Tử Nguyệt hỏi.

- Cũng xem như là vậy.

Giang Khương suy nghĩ một chút về thái độ của những người kia đối với hắn, đột nhiên nhớ đến điều gì, sau đó gật đầu, cười nói.

- Được rồi, bây giờ tôi thừa nhận anh lăn lộn rất khá.

Tuyên Tử Nguyệt gật đầu, nói:

- Cho nên tôi quyết định tháng này sẽ theo anh đi lăn lộn.

- Tháng này? Theo tôi?

Sắc mặt Giang Khương cứng đờ, nhìn Tuyên Tử Nguyệt nói:

- Nửa tháng nữa là lễ mừng năm mới, cô không về nhà sao?

- Tôi theo anh lăn lộn thì làm sao? Bây giờ anh là đại tài chủ, chẳng lẽ không nuôi nổi tôi à?

Tuyên Tử Nguyệt mở to hai mắt, nhìn Trung tá Giang Khương, biểu hiện nếu anh không đồng ý, anh cứ chờ đó cho tôi, khiến Giang Khương đổ mồ hôi trong bụng.

- Được rồi, cô muốn thế nào thì thế đấy.

Nhìn vẻ mặt của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương vội vàng gật đầu. Nếu không đồng ý, Tuyên đại tỷ chỉ sợ sẽ trở mặt mất.

Nhưng hắn lại cảm thấy khổ sở trong đầu. Một tháng? Không nói đến hiện tại còn có Phan Hiểu Hiểu. Nếu hai người này đi cùng với nhau, chỉ sợ sẽ có chuyện để xem.

Hơn nữa, hắn cũng muốn về nhà trong lễ mừng năm mới. Mặc dù Tuyên Tử Nguyệt đã đến đó một lần, nhưng trong ngày mừng năm mới, chẳng lẽ cũng mang cô theo? Mang cô theo chẳng khác nào mang theo người yêu về nhà?

Nghĩ đến đây, nhìn món gan ngỗng thơm ngào ngạt được mang ra, Giang Khương cảm thấy mùi vị đã không còn.

Hai người ăn cơm xong, khi lên xe, Giang Khương nói với Tuyên Tử Nguyệt:

- Cô ở đâu vậy? Để tôi chở cô về.

- Không có chỗ. Tôi đi theo anh là được.

Tuyên Tử Nguyệt bình tĩnh dựa lưng vào ghế, quay sang mỉm cười nói với Giang Khương.

- Không có chỗ? Đi theo tôi?

Giang Khương giật mình, sau đó nhìn vẻ mặt không giống như giả bộ của Tuyên Tử Nguyệt, lại còn có nụ cười khác thường, rồi nhớ đến Tuyên Tử Nguyệt dường như không có mang theo túi xách, Giang Khương gật đầu nói;

- Được, có một đại mỹ nữ tuyệt thế đi theo gia như vậy, gia đương nhiên là bao hết. Nào, đi theo gia, cô sẽ được ăn ngon mặc đẹp.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 386



Giang Khương lái xe, c*̃ng không chạy đến Dương gia hoặc là khách sạn, mà trực tiếp chạy đến khu phố mua sắm.

- Làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn đi dạo phố?

Tuyên Tử Nguyệt bước xuống xe, nhìn Giang Khương nói.

- Gia đã bao cô, đương nhiên là đi mua quần áo cho cô rồi. Nhìn xem cô cái gì c*̃ng không có, chung quy c*̃ng không thể mang một cô gái mình mẩy hôi thối đi trên đường được.

Giang Khương nhún vai, cười nói.

Nghe Giang Khương nói xong, hai mắt Tuyên Tử Nguyệt chớp chớp, đột nhiên bước lên nắm cánh tay Giang Khương, nói:

- Nếu gia đã hào phóng như vậy rồi, vậy thì tôi c*̃ng không khách sáo.

Bị Tuyên Tử Nguyệt kéo cánh tay như vậy, trong lòng Giang Khương có chút run lên, nhưng đi vài bước c*̃ng thành quen. Bởi vì mấy ngày nay ngày nào c*̃ng bị Phan Hiểu Hiểu nắm tay như vậy. Tuy bây giờ đổi thành người khác, nhưng dường như c*̃ng không có gì khác nhau.

Tuyên Tử Nguyệt c*̃ng không khách sáo, mà Giang Khương c*̃ng không đau lòng. Bởi vì trong tài khoản c*̉a hắn còn đến mấy trăm vạn mà vẫn chưa có cơ hội để tiêu. Bây giờ có cơ hội rồi, vậy thì tiêu thôi.

Tuyên Tử Nguyệt c*̃ng không phải là người xa xỉ, chỉ mua hai bộ quần áo tầm trung và một đôi giày.

- Không cần mua gì nữa sao?

Giúp Tuyên Tử Nguyệt mang mấy cái túi, Giang Khương chỉ vào quầy hàng bán mỹ phẩm, cười nói.

- Anh có bao giờ nhìn thấy tôi dùng mỹ phẩm không?

Tuyên Tử Nguyệt liếc mắt nhìn Giang Khương:

- Mấy loại mỹ phẩm đó, tôi chưa bao giờ dùng qua.

- Ồ, Tuyên đại tiểu thư đúng là thiên sinh lệ chất.

Giang Khương cười nói:

- Thế còn muốn mua cái gì nữa không?

- Không.

Tuyên Tử Nguyệt nói.

- Không có, vậy thì đi thôi.

Đi dạo phố xong, Giang Khương c*̃ng thở phào nhẹ nhõm. Nói thật, đi dạo phố là chuyện mà đàn ông không thích.

Ở gần bệnh viện Đa khoa ba quân chủng, Giang Khương tìm được một khách sạn năm sao thoạt nhìn không tệ lắm. Sau khi đậu xe vào bãi, liền cười nói:

- Được rồi, xuống đi. Bây giờ cô ở tạm chỗ này, ngày mai tôi tìm cho cô chỗ thích hợp hơn.

- Ừm.

Tuyên Tử Nguyệt bước xuống xe, sau đó c*̀ng với Giang Khương đi vào khách sạn.

- Chứng minh thư đâu?

Ở quầy lễ tân, Giang Khương đưa tay về phía Tuyên Tử Nguyệt, nói.

- Không có.

Khóe miệng Tuyên Tử Nguyệt vểnh lên, giang hai tay nhún vai nói.

- Không có?

Giang Khương thở hắt ra, chăm chú nhìn Tuyên Tử Nguyệt một cái, sau đó móc chứng minh thư c*̉a mình, thuê cho Tuyên Tử Nguyệt một gian phòng, rồi dẫn Tuyên Tử Nguyệt lên lầu.

Sau khi sắp xếp hết mọi thứ cho Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương mở bóp móc ra một ít tiền, đặt lên trên bàn, nói:

- Được rồi, cô hãy nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai tôi đến đón cô đi ăn cơm trưa.

Nhìn tiền Giang Khương đặt trên bàn, Tuyên Tử Nguyệt nở nụ cười phô hàm răng trắng như ngọc, nói:

- Được, tôi chờ anh.

- Vậy tôi đi trước nhé.

Giang Khương tiện tay cầm cây bút, sau đó rất nhanh viết xuống một dãy số:

- Nếu cô không nhớ số điện thoại c*̉a tôi thì nhìn đây nhé.

Nhìn cánh cửa phòng chậm rãi đóng lại, Tuyên Tử Nguyệt đứng im tại chỗ, gương mặt giống như là vui vẻ, nhưng rồi lại như khổ sở, bước đến trước bàn, nhìn hàng số, ánh mắt hiện lên chút cảm thán, sau đó cởi áo khoác bước vào trong nhà tắm.

Chiếc xe Giang Khương chậm rãi rời khỏi khách sạn, chạy về phía đại viện Dương gia. Chỉ là gương mặt Giang Khương không hề có chút thoải mái nào.

Hắn biết Tuyên Tử Nguyệt là một người kiêu ngạo, nhưng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn với bộ dạng như vậy, không tiền, không hành lý, thậm chí chứng minh thư c*̃ng không có.

Rốt cuộc là Tuyên Tử Nguyệt đã xảy ra chuyện gì, Giang Khương c*̃ng không rõ ràng cho lắm. Với gia thế c*̉a Tuyên Tử Nguyệt, có cái gì có thể làm cho cô trở nên như vậy, đột nhiên xuất hiện ở Bắc Kinh và tìm hắn?

Nhớ mấy ngày trước đó, khi hắn từ Lỗ Sơn trở về, khi gọi điện thoại cho Tuyên Tử Nguyệt, dường như cô lúc đó có chút không yên lòng. Giang Khương cau mày, mặt nhăn lại, mơ hồ cảm giác có chút phiền toái.

Nhưng mặc kệ thế nào, nếu Tuyên Tử Nguyệt đã lựa chọn tìm hắn, có phiền toái ra sao, hắn c*̃ng phải nghĩ biện pháp giúp cô mới được.

Nhìn ngọn đèn xe đối diện thỉnh thoảng hiện lên, Giang Khương thở hắt ra, sau đó nhấn ga, tăng tốc đi về phía đại viện Dương gia. Bây giờ đã không còn sớm nữa, có lẽ tạm thời không cần phải nghĩ nhiều. Chuyện gì để ngày mai rồi tính.

Khi trở lại đại viện Dương gia, c*̃ng đã 10h tối. Giang Khương trở về phòng, tắm rửa một cái, sau đó bỏ một miếng Sơn Tham vào miệng. Hình xăm trên vai trái lóe lên, một tin tức hiện lên trong đầu, Giang Khương liền chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, sau khi luyện Ngũ Cầm Hí, Giang Khương tắm qua một lần rồi xuống phòng ăn sáng.

Dương Vân Dương và cô La đều có mặt, nhưng lão gia tử thì không có về, thấy Giang Khương bước vào, cô La liền cười nói:

- Giang Khương, hôm nay cô nấu món canh cá, nào nếm thử đi.

Nhìn cô La bưng đến một cái chén nhỏ, Giang Khương mỉm cười gật đầu:

- Cảm ơn cô La.

c*̃ng không khách sáo, bưng chén canh cá lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Sau khi uống được hai ngụm, hắn ngẩng đầu lên nói:

- Ngon thật, cảm ơn cô La.

- Haha, thích là tốt rồi. Uống nhiều một chút đi. Hôm nay cô nấu nhiều lắm.

Nghe Giang Khương nói, cô La vui mừng đáp lời.

- Vậy cháu c*̃ng không khách sáo.

Giang Khương gật đầu nói.

Lúc này, cô La c*̃ng ngồi xuống phía đối diện, bắt đầu cầm lấy cái chén c*̉a mình.

Khi Giang Khương ngẩng đầu, trong lúc lơ đãng nhìn vào khuôn mặt c*̉a cô La, đột nhiên sửng sốt, sau đó cẩn thận nhìn kỹ.

Lúc này, cô La dường như c*̃ng chú ý đến ánh mắt c*̉a Giang Khương, không khỏi ngẩng đầu, hỏi:

- Giang Khương, có chuyện gì à?

Giang Khương vui mừng, sau đó vươn tay:

- Cô La, nào, đưa tay c*̉a cô qua đây một chút.

Nhìn động tác c*̉a Giang Khương, cô La có chút sửng sốt, sau đó nghi hoặc đưa tay c*̉a mình sang.

Nghe hai người nói chuyện, Dương Vân Dương vừa xem báo vừa ăn sáng c*̃ng ngẩng đầu lên, tò mò nhìn Giang Khương.

Chỉ thấy Giang Khương vươn hai ngón tay trái, nhẹ nhàng đặt ngay vị trí đốt ngón tay đầu tiên ngón giữa c*̉a cô La.

Nhìn động tác c*̉a Giang Khương, Dương Vân Dương và cô La nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc, không biết rốt cuộc Giang Khương định làm cái gì.

Giang Khương nhẹ nhàng bấm đốt đầu tiên c*̉a ngón giữa, cảm giác hai bên đốt ngón tay như có mạch nhấp nhô, lập tức mỉm cười, chậm rãi buông tay.

Thấy Giang Khương mỉm cười, Dương Vân Dương và cô La lại càng khó hiểu. Dương Vân Dương không nhịn được liền hỏi Giang Khương:

- Giang Khương, vừa rồi cậu làm cái gì thế?

Giang Khương cầm chén canh trong tay, giơ lên:

- Chúc mừng Trưởng phòng, chúc mừng cô La.

- Chúc mừng?

Hai người sửng sốt, sau đó gương mặt c*̉a Dương Vân Dương hiện lên vẻ mừng như điên, hưng phấn nói:

- Chẳng lẽ...

Giang Khương mỉm cười gật đầu:

- Đúng, cô La có hỉ rồi.

- Cái gì?

Cô La nghe được lời này, có chút không thể tin được nhìn Giang Khương, sau đó dùng tay sờ bụng, không nhịn được sự vui mừng trong lòng, do dự hỏi:

- Giang Khương, cậu xác định chứ?

Nhìn cô La còn chưa tin, Giang Khương gật đầu thật mạnh:

- Đúng mà, cháu có thể xác định, cô La quả thật đã có tin vui.

- Bà xã...

Dương Vân Dương không ức chế được sự hưng phấn trong lòng, bước đến bên cạnh cô La, nói:

- Haha, đã có, đã có rồi.

- Ừm!

Nhìn Dương Vân Dương ôm lấy thắt lưng c*̉a mình, vui sướng như một đứa trẻ, cô La c*̃ng không nhịn được mà rơm rớm nước mắt, liên tục gật đầu.

Nhìn bộ dạng hưng phấn c*̉a hai người, trong lòng Giang Khương c*̃ng âm thầm cảm thán. Hai người c*̃ng đã hơn năm mươi, rốt cuộc c*̃ng đã có thai lần đầu tiên. Tất nhiên là đáng để vui mừng.

- Giang...Giang Khương, cậu mau kiểm tra cho cô La c*̉a cậu một chút, xem bây giờ có cần dùng thuốc dưỡng thai nào hay không, có cần nằm nghỉ ngơi trên giường hay không, rồi cần phải chú ý những gì.

Vốn Dương Vân Dương đang định đưa cô La đến bệnh viện kiểm tra, nhưng nhớ đến trước mặt còn có Giang Khương, còn đến bệnh viện kiểm tra làm gì, vội vàng hỏi.

- Trưởng phòng, ngài không cần khẩn trương như vậy. Bây giờ cô La chỉ cần chú ý về phương diện ăn uống một chút, đừng hoạt động mạnh. Sức khỏe c*̉a cô La khá tốt, ngài không cần lo lắng.

Giang Khương giải thích.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Nghe Giang Khương nói, lúc này Dương Vân Dương mới thoáng yên tâm trở lại, nhưng vẫn nắm tay cô La không buông.

Nhìn biểu hiện kích động c*̉a hai người, Giang Khương chần chừ một chút rồi nói với Dương Vân Dương:

- Trưởng phòng, tôi có chuyện muốn nhờ ngài giúp.

- Ồ, chuyện gì? Cậu cứ nói.

Nghe Giang Khương nói có chuyện cần giúp, Dương Vân Dương hơi sửng sốt, sau đó cười nói. Giang Khương đúng là rất ít khi nhờ ông hỗ trợ.

- Tôi có một người bạn ở bên ngoài mới đến, muốn ở đây một thời gian. Tôi thấy căn biệt thự c*̉a ngài ở Tây Sơn không ai ở, tôi muốn cho cô ấy ở tạm một thời gian.

Giang Khương do dự một chút rồi nói.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 387



Đối mặt với Dương Vân Dương, Giang Khương thật ra c*̃ng không rụt rè, trực tiếp đem yêu cầu c*̉a mình nói ra.

Bây giờ, muốn tìm một chỗ sắp xếp cho Tuyên Tử Nguyệt đúng là không dễ dàng. Tuy nói muốn thuê một căn phòng ở Bắc Kinh không phải là khó, nhưng nếu Tuyên Tử Nguyệt đã đến Bắc Kinh tìm hắn, hắn c*̃ng không muốn ủy khuất Tuyên Tử Nguyệt.

Dù sao, Tuyên Tử Nguyệt chấp nhận để hắn làm như vậy ngày hôm qua, chỉ sợ đó đã là cực hạn mà Tuyên Tử Nguyệt có thể tiếp nhận. Hắn còn phải đi làm, c*̃ng không có nhiều thời gian để ở c*̀ng Tuyên Tử Nguyệt. Để cô đến biệt thự Tây Sơn là tốt nhất.

Dù sao Dương Vân Dương c*̃ng không ở đó. Mà bên đó còn có một vị quản gia, một đầu bếp và người giúp việc. Để Tuyên Tử Nguyệt đến đó là thích hợp nhất. Hơn nữa hoàn cảnh c*̉a khu biệt thự lại rất tốt, thoải mái hơn nhiều so với ở Bắc Kinh. Phỏng chừng với tính cách c*̉a Tuyên Tử Nguyệt, chỉ sợ c*̃ng không thích mấy nơi quá ồn ào.

Nghe Giang Khương nói xong, Dương Vân Dương hơi ngạc nhiên, nhìn Giang Khương cười, sau đó gật đầu nói:

- Được, cậu cứ dẫn cô ấy đến đó. Nếu cậu muốn ở bên đó, c*̃ng không sao. Dù sao cậu tự mình an bài là được, tôi sẽ nói với người bên đó một tiếng.

Nghe lời nói có ý trêu chọc c*̉a Dương Vân Dương, sắc mặt Giang Khương không khỏi đỏ lên, nhưng chỉ cười nhẹ:

- Vâng, cảm ơn Trưởng phòng.

Nhìn sắc mặt ửng đỏ c*̉a Giang Khương, Dương Vân Dương nhịn không được mà phá lên cười:

- Được rồi, được rồi, cậu c*̃ng đừng khách sáo với tôi nữa. Dù sao chỉ cần cậu để ý cô La là được.

- Đương nhiên rồi ạ.

Giang Khương vội vàng nói.

Ăn sáng xong, Giang Khương lái xe đến bệnh viện đa khoa ba quân chủng. Khi đi ngang qua khách sạn mà Tuyên Tử Nguyệt ở, hắn không nhịn được mà ngẩng đầu lên. Chắc bây giờ Tuyên Tử Nguyệt vẫn còn đang ngủ.

- Chào buổi sáng Chủ nhiệm Giang.

- Chào Chủ nhiệm Giang.

- Chào mọi người.

Giang Khương vừa mỉm cười vừa chào hỏi các cô y tá.

Bước vào phòng làm việc, mặc áo khoác vào, thấy thời gian c*̃ng đã đến lúc, Giang Khương bước đến phòng làm việc c*̉a các bác sĩ.

- Xin chào Chủ nhiệm Giang.

Thấy Giang Khương bước vào, các bác sĩ và bác sĩ chuyên tu đều đứng dậy, ân cần chào hỏi.

- Ngồi đi, ngồi đi.

Giang Khương gật đầu, sau đó quay sang Lâm Dương Chí nói:

- Dương Chí, bệnh nhân ngày hôm qua thế nào?

- Vẫn không tốt lắm. Có thể hôm nay phải phẫu thuật thôi.

Lâm Dương Chí cười khổ lắc đầu.

Giang Khương gật đầu, sau đó nói:

- Vậy chúng ta qua đó xem một chút. Nếu quả thật không được, vậy thì phải phẫu thuật. Kéo càng lâu thì càng phiền toái.

- Vâng.

Lâm Dương Chí gật đầu.

Rất nhanh đã đến 8h. Tất cả mọi người đều bắt đầu công việc.

- Hiện tại, bệnh nhân c*̉a khoa Chấn thương chỉnh hình tổng cộng có 246 người. Hôm qua vào thêm 13 người nữa.

Nghe y tá báo cáo lại, Giang Khương thở hắt ra. Xem ra tốc độ hôm nay phải nhanh một chút, nếu không buổi trưa sẽ không đến đưa Tuyên Tử Nguyệt đi ăn cơm được.

- Bác sĩ Đào, chị hãy tăng thêm lượng thuốc kháng sinh cho bệnh nhân, tận lực thời gian rút ngắn tình huống lây lan. Nếu không khống chế được, phải tiến hành giải phẫu.

Bác sĩ Đào vội vàng gật đầu:

- Vâng, chủ nhiệm Giang.

Đưa bệnh án cho bác sĩ Đào xong, Giang Khương liền bước ra ngoài, nói với Lâm Dương Chí:

- Dương Chí, đã chuẩn bị phẫu thuật chưa?

- Đã chuẩn bị xong rồi. Bây giờ tôi sẽ đưa người bệnh đến đó. Khoảng mười phút nữa là anh có thể đến.

Lâm Dương Chí vội vàng nói.

- Ừm.

Giang Khương gật đầu, sau đó nhìn đồng hồ, lúc này đã là 10h, hẳn 12h là có thể phẫu thuật xong.

- Nhanh, thiết bị tách.

Giang Khương nghiêng đầu để y tá lau mồ hôi trên trán cho hắn, sau đó tiếp nhận thiết bị tách y tá đưa sang, rất nhanh cắm vào bên trong.

Sau đó lại duỗi tay cầm dao giải phẫu, nhẹ nhàng cắt hai dao xuống, đợi đến khi vết mổ mở rộng đến mức tối đa thì mới bỏ dao xuống, nói:

- Chỉ thắt.

Y tá đưa chỉ chỉ thắt sang, Giang Khương lưu loát luồn vào, sau đó thắt lại, rồi dùng kéo cắt đứt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

- Được rồi, Dương Chí. Kế tiếp giao cho anh.

Tiện tay đặt cây kéo sang bên cạnh, Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra.

Hắn không ngờ tình huống c*̉a người bệnh khá phức tạp, làm cho hắn hơi luống cuống tay chân. Lúc này bước quan trọng nhất đã hoàn thành. Nghĩ đến đây, Giang Khương không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn. c*̃ng may mà hắn đích thân giải phẫu. Nếu giao cho Lâm Dương Chí, chỉ sợ sẽ xuất hiện vấn đề.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ đã là 12h kém, xem ra c*̃ng không trễ lắm.

Lập tức Giang Khương chăm chú nhìn Lâm Dương Chí tiến hành các bước kết thúc công việc. Mặc dù bước quan trọng nhất đã xong, nhưng lúc này c*̃ng không thể để xảy ra vấn đề.

Nhưng kinh nghiệm c*̉a Lâm Dương Chí c*̃ng khá phong phú, chỉ chưa đến mười phút đã kết thúc xong công việc, chỉ còn lại bước khâu cuối c*̀ng.

Nhìn đến đây, Giang Khương c*̃ng thả lỏng tinh thần, cười nói;

- Được rồi, Dương Chí, c*̃ng đã ổn rồi, tôi ra ngoài đây.

- Vâng, Chủ nhiệm, vất vả cho anh rồi.

Lâm Dương Chí nói. Bây giờ không có Chủ nhiệm nào khác, y xưng hô liền bớt một chữ Giang, nghe thân mật nhưng vẫn có sự tôn trọng hơn.

Giang Khương mỉm cười phất tay, sau đó cởi áo giải phẫu ném vào thùng rác, rồi bước ra khỏi phòng phẫu thuật.

Khi hắn bước ra khỏi cửa phòng giải phẫu, thời gian đã điểm 12h. Giang Khương mỉm cười, xem ra hắn canh thời gian rất chuẩn.

Bước xuống lầu khoa Chấn thương chỉnh hình, Giang Khương đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng hỗn loạn, thậm chí còn truyền đến tiếng hét chói tai.

Giang Khương sửng sốt, sau đó bước đến hành lang nhìn chung quanh, mới phát giác được tiếng thét chói tai này là phát ra từ phòng làm việc c*̉a bác sĩ. Thậm chí còn nhìn thấy hai ba bác sĩ chuyên tu nữ và bác sĩ khác từ bên trong hoảng sợ chạy ra.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Giang Khương còn chưa kịp phản ứng đã nghe được tiếng hét thảm từ bên trong truyền đến.

Nghe được thanh âm này, Giang Khương c*̃ng không chần chừ nữa, rất nhanh vọt vào bên trong. Lúc này hắn nhìn thấy có một số người vung dao, còn có hai người nằm trên mặt đất.

Hai người nằm trên mặt đất, một nam một nữ, chiếc áo khoác màu trắng đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi.

- Bác sĩ Đào.

Sắc mặt Giang Khương cứng đờ, vội vàng cầm cái ghế quăng mạnh sang, đồng thời chân đá lên, một cước đá vào cái bàn làm việc.

Bịch! Cái ghế thuận lợi đập vào hai người, mà Giang Khương c*̃ng nhào đến, hai quyền trực tiếp đập trúng đầu đối phương.

Hai người kia vừa mới giơ dao, còn chưa kịp phản ứng, trên đầu đã bị trúng một quyền, còn không kêu lên được tiếng nào thì đã ngã xuống. Người còn lại bên cạnh huy dao muốn bổ tới Giang Khương, liền bị Giang Khương đá cho một cước trúng ngực, trực tiếp bay ngược ra ngoài, đụng thẳng vào vách tường, phun ra một ngụm máu.

- Bác sĩ Đào, Lô Cường?

Giang Khương rất nhanh xé rách áo blouse trắng c*̉a hai người, phát hiện áo c*̉a họ đã bị máu nhuộm đỏ. Nghiêm trọng nhất là bác sĩ chuyên tu Lô Cường đang nằm trên người bác sĩ Đào, trên lưng ít nhất có bảy tám nhát dao.

- Chủ nhiệm Giang, mau cứu Lô Cường đi.

Bác sĩ Đào không bị thương nghiêm trọng bằng Lô Cường, lúc này thậm chí còn có sức để nói chuyện.

Giang Khương gật đầu, tay điểm vài huyệt vị trên người Lô Cường, truyền vào một ít nội khí, tạm thời phong bế tốc độ vận chuyển máu toàn thân, sau đó quay đầu ra bên ngoài, kêu lên:

- Người đâu? Người đâu rồi?

Nghe tiếng rống c*̉a Giang Khương, hai nữ bác sĩ chuyên tu mới từ ngoài chạy vào.

Thấy chỉ có hai người, sắc mặt Giang Khương lạnh lại, nói:

- Những người khác đâu?

- Tan làm đi ăn cơm rồi ạ.

Lúc này, Từ Hiểu Linh đã hồi phục tinh thần, nhìn hai người đầy máu bên dưới, che miệng nức nở.

- Mau chuẩn bị phòng giải phẫu đi, bảo các y tá chuẩn bị truyền máu.

Nghe xong, Giang Khương bất đắc dĩ cau mày, trầm giọng nói.

- Vâng, vâng.

Từ Hiểu Linh vội vàng dẫn theo bác sĩ chuyên tu kia chạy nhanh ra ngoài.

Mấy cô y tá c*̃ng đã mang cáng cứu thương vào.

Thấy tình huống bên trong, ai nấy đều kêu lên, luống cuống tay chân mở cáng cứu thương c*̀ng băng gạc.

- Ngân châm, nhanh, lấy ngân châm cho tôi.

Giang Khương nói. Ngân châm c*̉a hắn đang bỏ trong phòng làm việc.

- Vâng, vâng.

Một cô y tá đang chuẩn bị truyền dịch cho hai người, liền lục lọi trong tủ cấp cứu tìm ngân châm.

Lúc này, tại khách sạn cách bệnh viện mấy trăm thước, Tuyên Tử Nguyệt vừa xem tivi, vừa nhìn thời gian, rồi lại nhìn điện thoại đặt ở đầu giường.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 388



Khoa Chấn thương chỉnh hình hỗn loạn thành một mảnh. Sự kiện bác sĩ hoặc y tá bị tấn công không phải là chưa từng có. Hàng năm trên báo chí đã từng đưa tin không biết có bao nhiêu vụ xảy ra, nhưng chưa từng có ai nghĩ đến bệnh viện Đa khoa ba quân chủng lại phát sinh chuyện này.

Lúc này, không ai chú ý đến mấy kẻ tấn công cầm dao đang nằm trên mặt đất. Bọn họ chỉ lo c*̀ng với Giang Khương mang hai bác sĩ bị thương lên cáng cứu thương, sau đó đẩy đến phòng phẫu thuật.

Hiện tại, bác sĩ chịu trách nhiệm lại không có ai. Bác sĩ Đào trực ban nhưng đã bị thương nặng, còn các thầy thuốc khác nếu không ở căng tin thì c*̃ng đang trong phòng phẫu thuật khác như Lâm Dương Chí.

Giang Khương vừa đẩy xe vừa hỏi:

- Có bác sĩ nào gần đây không?

- Vừa mới gọi điện thoại, nhưng từ căng tin lên đây c*̃ng phải mất năm phút.

Y tá vừa đi vừa nói.

- Năm phút.

Giang Khương cau mày, sau đó nhìn Từ Hiểu Linh đã ngừng khóc và một bác sĩ chuyên tu khác:

- Từ Hiểu Linh, cô hãy phụ trách bác sĩ Đào, còn tôi sẽ phẫu thuật bên cạnh.

- Vâng.

Từ Hiểu Linh rõ ràng đã trấn định hơn nhiều, nghe Giang Khương nói, liền gật đầu xác nhận.

Hai chiếc xe rất nhanh được đẩy vào phòng phẫu thuật. Bởi vì phòng phẫu thuật chỉ có một cái bàn, cho nên Giang Khương đã đem người bị thương nặng nhất là Lô Cường lên bàn, còn bác sĩ Đào tạm thời chỉ có thể tiến hành phẫu thuật trên cáng cứu thương.

Nhìn vẻ mặt khẩn trương lẫn lo lắng c*̉a các y tá, Giang Khương nói:

- Chỉ để lại ba người giúp đỡ, còn lại trở về vị trí làm việc.

- Vâng.

Mặc dù mọi người không muốn rời đi, nhưng đây là mệnh lệnh c*̉a Giang Khương, những người đang chịu trách nhiệm trực ban thì nhanh chóng rời đi, chỉ để lại ba y tá hỗ trợ phẫu thuật.

Rẹt rẹt. Quần áo c*̉a Lô Cường rất nhanh bị Giang Khương xé rách. Nhìn vết dao dài hơn mười ly, hai mắt Giang Khương nheo lại. Đây hoàn toàn muốn lấy mạng người ta mà.

- Nhanh, nước muối sinh lý, thuốc cầm máu, tiến hành song song.

Giang Khương vừa nói vừa đeo bao tay vào.

- Vâng.

Động tác c*̉a y tá bên cạnh phối hợp rất nhanh nhẹn.

Giang Khương vừa đeo bao tay vừa trầm giọng nói:

- Sao không thấy máu đưa đến? Kho máu bên kia như thế nào rồi?

- Đã mang đi rồi. Kho máu c*̃ng đã thông báo bọn họ sẽ tận lực tìm nguồn máu.

Một y tá vội vàng trả lời.

- Ừm.

Giang Khương gật đầu.

Rất nhanh, sau khi khử trùng xong, Giang Khương c*̃ng không gây mê, trực tiếp cầm ngân châm đâm xuống.

- Thuốc c*̉a bác sĩ Đào xử lý xong chưa? Tình hình huyết áp như thế nào?

Giang Khương hỏi. Sau khi xác nhận, liền cau mày nói:

- Từ Hiểu Linh, mau xử lý vết thương bên trái trước đi. Chỗ đó bị đâm khá sâu, chảy máu rất nhiều.

Từ Hiểu Linh nghe Giang Khương nói, c*̃ng có chút kinh ngạc. Hắn đứng cách xa hai thước, làm thế nào có thể nhìn thấy vết thương bên trái bị đâm sâu. Nhưng khi Giang Khương nói xong, ánh mắt vốn đang bối rồi liền nhanh chóng ổn định.

Kỳ thật, những bác sĩ chuyên tu đến đây làm việc đều có được kinh nghiệm nhất định, nhưng đột nhiên không có ai bên cạnh, nhất thời có chút bối rối. Một khi có người chỉ dẫn, rất nhanh sẽ bình tĩnh lại, sau đó tay chân c*̃ng lưu loát hơn nhiều.

- Huyết áp đang giảm xuống.

Một cô y tá bên cạnh nhìn vào màn hình huyết áp, khẩn trương nói.

Giang Khương nhìn thoáng qua, sau đó nói:

- Đẩy nhanh tốc độ truyền máu. Gọi điện thoại thúc kho máu và phòng xét nghiệm đẩy nhanh tốc độ xét nghiệm máu lên.

- Vâng.

Không khí trong phòng giải phẫu đang rất khẩn trương.

Một cô y tá hiệp trợ Từ Hiểu Linh giải phẫu cho bác sĩ Đào, một cô thì làm trợ thủ cho Giang Khương, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Những y tá còn ở lại đều là những người có kinh nghiệm cực kỳ phong phú. Thậm chí còn có thể quen thuộc hơn cả bác sĩ chuyên tu.

Nhìn tình huống trước mắt, tất cả đều biết, nếu không được truyền máu kịp thời, tính mạng sẽ rất nguy hiểm. Bây giờ, tình huống c*̉a bác sĩ Đào tốt hơn một chút, nhưng bác sĩ Lô Cường che chở cho bác sĩ Đào thì đã tiến vào trạng thái mất máu quá nhiều.

Tay Giang Khương không ngừng xử lý vết thương, còn điện thoại trong túi quần lại không ngừng vang lên.

Nghe được tiếng chuông di động, Giang Khương cau mày, biết là ai gọi đến, lập tức nói:

- Lý Mai, nghe điện thoại giùm tôi.

- Vâng.

Y tá bên cạnh vội vàng móc điện thoại từ trong túi áo Giang Khương ra, sau đó bấm nút nghe rồi đưa sát đến tai hắn.

- Tuyên, uh, ở bệnh viện xuất hiện sự cố, tôi đang giải phẫu gấp. Đồng nghiệp bị thương. Ừm, nếu không thì cô ăn trước đi nhé. Ừm...

Nói vài câu, Giang Khương gật đầu một cái, y tá hiểu ý liền c*́p điện thoại rồi thả lại vào túi Giang Khương.

Lúc này, bên ngoài đang có hai người chạy đến. Một là Chủ nhiệm Triệu, hai là bác sĩ Hồ.

- Tình huống thế nào?

Chủ nhiệm Triệu khẩn trương nhìn tình hình trước mặt, vừa mang khẩu trang vừa hỏi.

Giang Khương vừa khâu vừa đáp:

- Tình huống c*̉a bác sĩ Đào thì tạm thời ổn định, nhưng Lô Cường lại đang mất máu nghiêm trọng, đang chờ máu đến.

Hizz! Nhìn thoáng qua tình huống c*̉a Lô Cường, Chủ nhiệm Triệu không khỏi hít vào một hơi.

- Chủ nhiệm Triệu, anh sang xem tình huống c*̉a bác sĩ Đào giùm. Ở đây có tôi rồi.

Giang Khương nói.

- Ừm.

Chủ nhiệm Triệu nhìn Giang Khương vừa nói chuyện vừa sử dụng kỹ thuật châm cứu vô c*̀ng giỏi, liền gật đầu, sau đó quay sang nói với bác sĩ Hồ:

- Lão Hồ, anh giúp Chủ nhiệm Giang một tay.

- Không cần đâu. Bác sĩ Hồ, anh đến phòng làm việc, xem bảo vệ đã bắt mấy tên kia chưa.

Giang Khương nói:

- Sau khi anh cấp cứu cho bọn chúng xong thì giao cho cảnh sát xử lý.

- Vậy để tôi đi xem một chút.

Bác sĩ Hồ gật đầu, sau đó bước nhanh ra ngoài.

Không bao lâu sau, phòng Xét nghiệm đã đưa mấy đơn vị máu đến. Sau khi truyền máu cho bác sĩ Đào và Lô Cường được nửa tiếng, y tá vui mừng nói:

- Huyết áp đã ổn định rồi. Bây giờ đã là 70/50.

Giang Khương thở phào một hơi, sau đó ngừng động tác. Hắn c*̃ng đã xử lý xong vết thương trên người Lô Cường. Sau khi sát trùng sạch sẽ, hắn băng tất cả các vết thương lại.

Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, sắc mặt bác sĩ Hồ có chút khó coi.

Nhìn sắc mặt bác sĩ Hồ không được tốt lắm, Chủ nhiệm Triệu cau mày hỏi:

- Bác sĩ Hồ, tình huống bên ngoài thế nào rồi?

- Có năm người tập kích. Hai người bị gãy xương nghiêm trọng, hai người bị xuất huyết đang được cấp cứu. Còn một người thì đã...chết.

Ánh mắt bác sĩ Hồ nhìn Giang Khương mang theo chút kinh hãi. Y biết bác sĩ Giang một mình vọt vào bên trong, chỉ mất khoảng mười giây, năm người này đã té hết xuống đất.

Chỉ mười mấy giây đã có thể đánh ngã năm người cầm dao trong tay, bốn trọng thương một chết. Năng lực này, chỉ sợ chỉ có bộ đội đặc chủng mới có thể làm được.

- Chết một người?

Nghe bác sĩ Hồ nói, Chủ nhiệm Triệu quay sang nhìn Giang Khương vừa mới kết thúc công việc.

Sắc mặt Giang Khương vẫn không thay đổi. Hắn đối với lực độ xuống tay c*̉a mình rất rõ rang. Hai người đầu tiên bị ghế đập trúng không nghiêm trọng lắm, nhưng tuyệt đối không nhẹ. Về phần hai người bị đánh trúng đầu, xuất huyết bên trong là không thể tránh khỏi. Nhưng một người bị đá trúng ngực, Giang Khương không nghĩ đến gã sẽ chết.

- Bị xương sườn đâm qua tim?

Băng lại vết thương cuối c*̀ng, Giang Khương hỏi bác sĩ Hồ một câu.

Nghe Giang Khương hỏi, bác sĩ Hồ sửng sốt, gương mặt lộ ra vẻ kinh hãi, chậm rãi gật đầu:

- Đúng, có một xương sườn vừa lúc xuyên qua tâm thất phải.

- Vận khí c*̉a gã đúng là không được tốt lắm.

Giang Khương lạnh lùng nói, gương mặt không chút biểu hiện, giống như chỉ vừa mới giết chết một con kiến.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh c*̉a Giang Khương, bác sĩ Hồ chần chừ một chút rồi nói:

- Chủ nhiệm Giang, cảnh sát đến rồi, muốn cậu phối hợp điều tra.

- Tôi?

Giang Khương nhìn bác sĩ Hồ, sau đó nói:

- Tôi không có thời gian, cứ đế bọn họ dựa theo quân pháp đi.

- Ồ!
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 389



Giang Khương nhìn màn hình huyết áp, xác định tình huống Lô Cường đang chậm rãi ổn định lại, lúc này mới cảm thấy yên tâm.

Sau đó quay sang nói với bác sĩ Hồ:

- Được rồi, bác sĩ Hồ. Tình huống c*̉a Lô Cường tạm thời ổn định. Bây giờ tôi ra ngoài ăn cơm chút. Anh hãy chú ý giùm tôi nhé.

- Vâng, Chủ nhiệm Giang, cậu mau đi đi. Bây giờ c*̃ng hơn 1h chiều rồi.

Đối mặt với vị Chủ nhiệm trẻ tuổi nhưng lại khiến người ta kinh sợ này, bác sĩ Hồ gần bốn mươi tuổi không khỏi dùng đến kính ngữ.

- Chủ nhiệm Triệu, tôi xin phép ra ngoài trước.

Giang Khương lại quay sang nói với Chủ nhiệm Triệu, xong rồi mới đẩy cửa bước ra ngoài.

Vừa mới mở cửa, Giang Khương đã nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế cách phòng phẫu thuật không xa, đang mỉm cười nhìn hắn. Trong lúc hắn đang định cởi bộ đồng phục dính đầy máu, hai người cảnh sát đã bước đến.

- Xin chào, xin hỏi anh có phải là bác sĩ Giang hay không?

Hai cảnh sát rất khách khí, giơ tay chào Giang Khương một cái.

Giang Khương vừa cởi đồng phục vừa gật đầu:

- Đúng, tôi là Giang Khương.

- Xin chào, chúng tôi là cảnh sát c*̉a phòng Hình sự c*̣c cảnh sát. Vụ án tập kích lần này, hy vọng anh có thể phối hợp điều tra với chúng tôi một chút.

Hai người cảnh sát c*̃ng rất khách khí. Dù sao bọn họ c*̃ng biết rõ Giang Khương chính là anh hùng Lỗ Sơn.

Sau khi cởi xong áo đồng phục, Giang Khương cười nói với hai người cảnh sát:

- Xin lỗi, bây giờ tôi rất bận. Nếu như các người muốn biết, phòng làm việc c*̉a chúng tôi có camera, các người có thể xem. Đương nhiên, nếu muốn tôi phối hợp, xin mời liên lạc với Vụ quân pháp Tổng c*̣c Hậu cần. Họ đồng ý thì tôi sẽ phối hợp.

Dứt lời, Giang Khương c*̃ng không để ý hai người, bước đến Tuyên Tử Nguyệt phía đối diện.

- Ơ!

Thấy Giang Khương không thèm để ý đến mình, một người cảnh sát không khỏi muốn há mồm la lên nhưng lại bị cảnh sát còn lại vỗ vai ngăn cản.

- Từ ca...

Người cảnh sát trẻ quay đầu nhìn người cảnh sát trung niên đằng sau, bất đắc dĩ nói.

- Thôi đi.

Người được gọi là Từ ca nhìn quân hàm trên vai Giang Khương, cười khổ lắc đầu nói:

- Tìm những người khác thôi, sau đó viết báo cáo đưa lên, xem thượng cấp nói gì.

- Vâng.

Cảnh sát trẻ có chút không cam lòng nhìn Giang Khương đang nói chuyện vui vẻ với một cô gái xinh đẹp, sau đó thở dài. Mặc dù cậu ta mới làm việc được có mấy năm, nhưng ở Bắc Kinh này, tình huống như vậy nhiều lắm, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ thôi.

- Xin lỗi, đã bắt cô đợi lâu.

Giang Khương cười nói.

- Không sao. Xem ra anh làm bác sĩ c*̃ng không dễ dàng gì.

Tuyên Tử Nguyệt ở đây nãy giờ, hiển nhiên c*̃ng hiểu được chuyện gì xảy ra. Nhìn bộ quần áo đầy máu c*̉a Giang Khương mới nãy, không khỏi mỉm cười.

- c*̃ng không còn cách nào. Hôm nay đúng là chuyện ngoài ý muốn.

Giang Khương lắc đầu, sau đó quay sang hỏi một cô y tá thỉnh thoảng tò mò nhìn sang bên này:

- Tưởng Linh, giúp tôi bọc lại cái này, rồi đưa cho nhân viên quét dọn giùm.

Dứt lời, Giang Khương liền đưa bộ đồng phục sang.

- Được.

Thấy Giang Khương đưa sang bộ đồng phục dính máu, Tưởng Linh bước đến tiếp nhận, sau đó tò mò nhìn vào Tuyên Tử Nguyệt, rồi mới quay sang nói với Giang Khương:

- Chủ nhiệm Giang, hai người bác sĩ Đào...

- Đừng lo lắng. Đã xử lý xong rồi.

Giang Khương gật đầu nói.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Nghe Giang Khương nói như vậy, Tưởng Linh c*̃ng thở phào nhẹ nhõm:

- Chủ nhiệm Giang, để tôi đi xử lý cái này.

- Uh, vất vả cho cô quá.

Cảm ơn Tưởng Linh xong, Giang Khương mới quay sang nói với Tuyên Tử Nguyệt:

- Chúng ta đi ăn cơm thôi.

Trong lúc Giang Khương ra ngoài ăn cơm, trong phòng giải phẫu, Chủ nhiệm Triệu c*̃ng đã xử lý xong vết thương cho bác sĩ Đào, lúc này mới ngưng trọng quay sang nhìn bác sĩ Hồ:

- Lão Hồ, trong năm người đó chết mất một người?

- Tên đó chết ngay tại chỗ. Khi tôi đến đó thì anh ta đã không còn thở nữa rồi.

Bác sĩ Hồ cười khổ:

- Vận khí c*̉a tên đó quả thật không được tốt lắm. Gãy bốn cái xương sườn, nhưng lại bị một cái xuyên qua tim.

Phù! Triệu Phi Lâm thở hắt ra, nhìn ra cánh cửa, nhớ đến gương mặt bình tĩnh c*̉a Chủ nhiệm Giang vừa rồi, lắc đầu nói:

- Xem ra vị Chủ nhiệm Giang c*̉a chúng ta c*̃ng không đơn giản.

- Đúng vậy, rất không đơn giản.

Bác sĩ Hồ cảm thán nói:

- Tôi nghe y tá nói, khi bác sĩ Giang vọt vào, nhiều nhất c*̃ng chỉ có mười giây đã gọi người vào cứu giúp rồi.

Nghe được lời này, Từ Hiểu Linh bên cạnh c*̃ng lên tiếng:

- Đúng vậy, lúc đó chúng tôi đang ở bên ngoài. Bác sĩ Giang vọt vào, chỉ nghe được bên trong phát ra vài tiếng vang, rồi bác sĩ Giang gọi chúng tôi vào.

Nghe Từ Hiểu Linh xác nhận, Triệu Phi Lâm tất nhiên là tin tưởng, trong lòng lại càng thêm cảm thán.

Nhưng ít nhiều c*̃ng nhờ có bác sĩ Tiểu Giang. Nếu không có hắn, chỉ sợ Lô Cường và bác sĩ Đào đã nguy hiểm đến tính mạng rồi.

Nghe Triệu Phi Lâm thở dài, bác sĩ Hồ vội vàng nói:

- Chủ nhiệm, dù sao việc này c*̃ng được xem là phòng vệ chính đáng, không có vấn đề gì lớn đâu.

- Tôi không lo lắng chuyện này, chỉ là cảm thán thôi.

Triệu Phi Lâm lắc đầu cười nói:

- Hơn nữa với bối cảnh phía sau c*̉a Chủ nhiệm Giang, một chút c*̃ng không cần chúng ta lo lắng. Chỉ là tại sao những người này lại đến giết bác sĩ Đào?

- Bọn họ...có một người là do tôi phẫu thuật.

Lúc này, bác sĩ Đào đang nằm trên cáng cứu thương đột nhiên lên tiếng.

- Bác sĩ Đào, cô khỏe chưa?

Nghe giọng c*̉a bác sĩ Đào, Triệu Phi Lâm vội vàng hỏi.

- Tôi không sao. Lô Cường không có việc gì chứ?

Sau khi được truyền máu, sắc mặt c*̉a bác sĩ Đào đã tốt hơn.

- Không còn việc gì rồi. Huyết áp c*̃ng đã khôi phục bình thường. Chủ nhiệm Giang đã xử lý hết vết thương trên người cậu ấy.

Bác sĩ Hồ vội vàng nói:

- Bác sĩ Đào, cô c*̃ng đừng lo lắng nữa.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Nghe nói Lô Cường không có việc gì, bác sĩ Đào mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói:

- Bệnh nhân này trước đây bị thương rất nghiêm trọng, một quả thận có thể nói là hỏng hoàn toàn. Cho nên phải cắt bỏ.

- Một tháng sau, anh ta đột nhiên gọi cho tôi, bảo có phải là chúng ta đã cắt thận c*̉a anh ta đem bán không. Tôi nói như thế nào anh ta c*̃ng không tin.

Nói đến đây, bác sĩ Đào lại thở hổn hển:

- Về sau anh ta cứ gọi điện thoại đến quấy rầy tôi. Tôi đã trả lời là tôi không có, thế mà anh ta lại không tin, nói một quả thận c*̉a một người có thể bán đến năm sáu chục vạn, nhất định là tôi đã lén bán c*̉a anh ta, còn đe dọa tôi phải bồi thường tiền. Khi đó tôi c*̃ng không để ý.

- Ai biết được lại xảy ra chuyện như vậy.

Nghe xong, Triệu Phi Lâm, bác sĩ Hồ và mấy cô y tá đều kinh ngạc, nghĩ không ra chuyện như vậy lại dẫn đến việc đối phương hành hung người khác như thế.

- Đúng là sự đời mà.

Nhớ đến gần đây tình huống này xảy ra không ít, Triệu Phi Lâm lại thở dài. Bây giờ người dân không tin tưởng vào bác sĩ xảy ra rất nhiều, nhưng không nghĩ lại nghiêm trọng đến mức như vậy. Thậm chí còn có người muốn giết cả thầy thuốc.

Đối với lý do phát sinh chuyện này, Giang Khương tất nhiên là không biết rồi. Bây giờ hắn đang đói bụng, dẫn Tuyên Tử Nguyệt đến một nhà hàng gần đó. Tuy nói hắn cái gì c*̃ng ăn, c*̃ng không kiêng thứ gì, nhưng sau thời gian ở nhà Dương gia, thức ăn đều là những món thanh đạm, không hề có ớt trong đó. Vì thế hắn chọn nhà hàng bán thức ăn miền nam này. Dù sao Tuyên Tử Nguyệt ở Vân Giang, ăn cay c*̃ng là một thói quen.

Nhìn Giang Khương ăn con gà cay một cách rất thích thú, Tuyên Tử Nguyệt không nhịn được mà mỉm cười:

- Không ai dành với anh đâu, anh ăn nhanh như vậy làm gì?

- Ăn rất ngon. Cô không biết đã lâu rồi tôi chưa được ăn đã ghiền đến như vậy. Bất luận là ở bệnh viện hay là ở Dương gia, đều ăn rất thanh đạm.

Giang Khương lại lùa hai miếng cơm vào miệng, hài lòng nuốt xuống.

- Chậc chậc, Giang đại anh hùng c*̉a chúng ta đáng thương thật.

Tuyên Tử Nguyệt nói:

- Vậy anh ăn nhiều thêm chút nữa đi.

Giang Khương ăn một hơi bốn chén cơm mới xem như no bụng.

Tuyên Tử Nguyệt bị Giang Khương ảnh hưởng, c*̃ng ăn hai chén cơm. Đối với lượng thức ăn c*̉a Giang Khương, cô một chút c*̃ng không kỳ quái. Người tu luyện nội khí, ăn lượng thức ăn này c*̃ng là chuyện rất bình thường.

Ăn cơm xong, Giang Khương chở Tuyên Tử Nguyệt ra ngoại thành.

Nhìn chiếc xe dần dần rời khỏi nội thành, Tuyên Tử Nguyệt có chút tò mò:

- Bây giờ chúng ta đi đâu?

- Tây Sơn.

Giang Khương cười nói.

- Tây Sơn?

Tuyên Tử Nguyệt ngẩn người:

- Tôi còn tưởng rằng anh đưa tôi đi thuê phòng chứ.

- Đúng, chính là đưa cô đi thuê phòng đấy.

Giang Khương mỉm cười nói.

Chiếc xe chậm rãi tiến vào khu biệt thự Tây Sơn. Nhìn hoàn cảnh thanh u chung quanh, còn có một dãy biệt thự được trang trí rất thanh nhã, gương mặt Tuyên Tử Nguyệt hiện lên sự vui mừng lẫn sợ hãi, sau đó nhìn Giang Khương, nói:

- Anh không định cho tôi ở đây chứ?

- Đúng, ở đây. Như thế nào?

Nhìn biểu hiện sợ hãi lẫn vui mừng c*̉a Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương mỉm cười lái xe đến trước cửa biệt thự Dương gia.

- Đừng nói cho tôi biết đây là biệt thự c*̉a anh đấy nhé.

Sau khi xuống xe, nhìn căn biệt thự ít nhất 450 mét vuông, Tuyên Tử Nguyệt kinh ngạc hỏi Giang Khương.

- Đương nhiên là không phải rồi. Căn biệt thự này ít nhất c*̃ng phải đến bảy tám triệu. Tôi làm sao mà mua nổi.

Giang Khương cười lắc đầu, sau đó bước đến trước mặt một ông c*̣, mỉm cười nói:

- Bác Lý, đã lâu không gặp.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back