Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 280



Chiếc xe Chim Xanh lưu loát đánh vòng đuôi xe một vòng, chiếc đèn màu đỏ nhá lên rồi biến mất ngay chỗ rẽ.

Giang Khương không nhanh không chậm giẫm chân ga, điều khiển chiếc Audi Hồng Hồ theo sát đằng sau, chạy về phía đỉnh núi.

Nhìn chiếc xe Chim Xanh không thấy bóng dáng, mơ hồ có tiếng động cơ từ xa truyền đến, Giang Khương lại nhấn ga, thỉnh thoảng vào số để cua những khúc cua trên đường. Phan Hiểu Hiểu biết Giang Khương đang làm quen với xe, nhưng vẫn nhịn không được hỏi:

- Giang Khương, anh có thể thắng không?

- Đương nhiên rồi.

Trong lúc làm quen với xe, dụng tâm nghe được đủ loại thanh âm phát ra từ động cơ, xác nhận không có vấn đề gì, Giang Khương quay sang nhìn Phan Hiểu Hiểu, dưới chân nhấn ga một cái, chiếc xe nhanh chóng tăng tốc.

Nhìn vẻ mặt tự tin của Giang Khương, Phan Hiểu Hiểu đã bình tĩnh trở lại. Giang Khương nói có thể, vậy tất nhiên là có thể.

Quen thuộc với xe hơn, tốc độ của Giang Khương cũng bắt đầu nhanh lên, lưu loát lao thẳng l*n đ*nh núi.

Ngồi trên xe, cảm giác tốc độ càng lúc càng nhanh, Phan Hiểu Hiểu cũng càng lúc càng bình tĩnh lại, trong lòng tràn đầy niềm tin với Giang Khương. Mặc dù cô không biết Giang Khương sẽ lợi hại như thế nào, nhưng hắn đáng để tin tưởng.

Khi Hồng Hồ đến đỉnh núi, Viên Nhất Chương đã sớm chọn cho mình một vị trí, sau đó bước xuống xe chờ đợi, vừa hút thuốc vừa trò chuyện với Triệu Minh Tử.

Thấy xe Giang Khương đã chạy lên, lúc này mới đắc ý vứt bỏ điếu thuốc, nói:

- Anh chậm quá rồi đấy. Tôi vừa mới hút xong hai điếu thuốc.

Giang Khương mỉm cười không nói, chỉ đậu xe song song với chiếc Chim Xanh của Viên Nhất Chương, sau đó quay sang nhìn Viên Nhất Chương đã trở lại xe, khóe miệng có chút vểnh lên. Tâm trạng của hắn không tệ, nghĩ không ra đến đây một chuyến lại còn có thể thu vào một trăm vạn như thế.

Đua xe là một hoạt động thể thao vận động hạng nhất. Toàn bộ thành viên của tiểu đội Cô Lang đều phải tham gia qua. Khi không có nhiệm vụ, rất nhiều thành viên đã dùng đua xe để tăng cường k*ch th*ch. Bị vây trong hoàn cảnh như vậy, Giang Khương không thể không quen.

Kỹ thuật của hắn cũng không tồi. Đại đa số thời gian, nhiệm vụ tác chiến chủ yếu là thuộc về đám người Ky Đầu phụ trách, còn lại thì dưới tình hình chung là do hắn lái xe.

Mấy năm qua, kỹ thuật lái xe của hắn được coi là xếp thứ ba trong đội Cô Lang. Hắn đã đua không biết bao nhiêu trận với lính đánh thuê. Mặc dù không so được với Tích Nghiêm, nhưng trận thắng cũng được một nửa.

Đối với hoàn cảnh nhỏ như hiện tại, hiển nhiên Giang Khương không để vào mắt. Người này mang tiền cho hắn, tại sao hắn lại phải từ chối chứ? Bây giờ hắn đang thiếu tiền mà, thiếu đến trầm trọng.

Khi Viên Nhất Chương khởi động xe, hai nhân viên công tác bước đến, xác nhận không có vấn đề gì, cô gái cầm cờ bắt đầu bước đến, ném một ánh mắt mị nhãn cho hai chàng trai, khiến Phan Hiểu Hiểu trong xe cảm thấy có chút chua.

- Bờ sông xinh đẹp có hai con tiểu bạch dương.

Giang Khương mỉm cười ngâm nga một ca khúc, dưới chân nhấn ga, để chiếc xe phát ra từng tiếng nổ, tùy thời chuẩn bị phóng đi.

Phan Hiểu Hiểu vốn đang hưng phấn liền cảm thấy khẩn trương, nhưng nghe Giang Khương ngâm nga một bài hát, liền quay đầu nhìn hắn, thấy gương mặt của hắn

hoàn toàn không có chút khẩn trương, chỉ có nụ cười, tinh thần đang căng thẳng không khỏi thả lỏng.

Khi cô gái vung mạnh cờ lên, Giang Khương nhấn ga một cái rồi thả ra, chiếc xe như cung tên bắn vọt đi, lao thẳng vào bóng tối.

- Mẹ kiếp.

Viên Nhất Chương cũng có động tác cùng một lúc, nhưng vẫn chậm hơn so với Giang Khương. Hai chiếc xe vẫn song song, nhưng xe của Viên Nhất Chương vẫn thua sau xe Giang Khương hơn nửa thân xe, khiến cho Viên Nhất Chương tức giận mắng một tiếng.

Nhưng sắc mặt của Viên Nhất Chương vẫn lạnh lùng, không có gì là quá mức tức giận, dưới chân giẫm mạnh, khiến chiếc Chim Xanh như u linh lao đi trong đêm tối.

Động tác của Giang Khương cũng không sai biệt lắm, cùng lúc với Viên Nhất Chương, sau đó nhìn thoáng chiếc Chim Xanh qua kính chiếu hậu, khóe miệng vểnh lên, dưới chân lại nhấn thêm ga, khiến chiếc Hồng Hồ bắn về phía trước.

Kinh nghiệm của Viên Nhất Chương vẫn xem như đủ. Ngoại trừ thua nửa thân xe, chiếc Chim Xanh vẫn bám sát xe Giang Khương không tha, thỉnh thoảng lao về phía trước, ý định vượt qua.

Nhưng tính năng của hai chiếc xe không khác gì nhau. Tại những con đường không có quá nhiều khúc cua, chỉ cần tai xế có đủ kinh nghiệm và quen thuộc với chiếc xe, trên cơ bản cũng không có quá nhiều sự thay đổi.

Cho nên Viên Nhất Chương cũng không gấp, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm con đường đằng trước, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang thân xe màu đỏ của chiếc Hồng Hồ, ánh mắt lại càng lạnh thêm vài phần. Y tin rằng, ngay tại khúc cua thứ nhất, y sẽ vượt qua Giang Khương, sau đó bỏ xa hắn. Giang Khương sẽ không còn bất cứ cơ hội xoay người.

Triệu Minh Tử ngồi bên cạnh nhìn Viên Nhất Chương, hết sức nhu thuận, không hề lên tiếng, chỉ có hai bàn tay nắm chặt, thỉnh thoảng mỉm cười nhìn Viên Nhất Chương một cái.

So với Triệu Minh Tử, Phan Hiểu Hiểu lần đầu tiên tham gia hoạt động này lại thả lỏng hơn. Nghe Giang Khương không ngừng hát bài hát đó, gương mặt xinh xắn chỉ có sự hưng phấn lẫn vui vẻ, một tay nắm chắc tay vịn, thỉnh thoảng lại thấp giọng kêu lên:

- Cố lên, cố lên, bỏ xa anh ta đi.

Nghe Phan Hiểu Hiểu kêu to, Giang Khương cười nói:

- Được rồi, trong ba giây sẽ bỏ xa anh ta.

Lời vừa thốt ra, Giang Khương lại nhấn ga, khiến cho chiếc Hồng Hồ được tiếp thêm ga, sức bật người mãnh liệt, sau đó kéo cần phanh xe thật mạnh.

Phan Hiểu Hiểu kinh hô lên một tiếng. Chiếc Hồng Hồ vừa mới tiến vào khúc cua đã dùng phương thức như vậy cua vòng theo hàng rào bảo hộ rồi lao đi.

Nghe tiếng phanh xe kịch liệt của chiếc Hồng Hồ, vừa mới tiến vào khúc cua định chiếm cứ ưu thế, Viên Nhất Chương ngồi trong xe trợn tròn mắt nhìn chiếc Hồng Hồ đằng trước.

- Mẹ nó…

Nửa giây sau mới kịp phản ứng lại, Viên Nhất Chương ngạc nhiên nói một câu.

Y không phải là chưa từng thấy có người nào chạy xe theo kiểu như vậy. Nhưng ở đây tương đối hẹp, hơn nữa còn là khúc cua thứ nhất, y chưa từng thấy có tài xế nào có dũng khí xài chiêu này ở đây. Bởi vì chiều rộng của khúc cua không đủ. Cho dù hai chiếc xe đi song song, căn bản cũng không có ai dám chơi như thế. Chỉ cần sai lầm một chút, đó chính là vạn kiếp bất phục.

Đối với các tay đua quen thuộc địa hình ở đây cũng không dám chạy như vậy. Nhưng Giang Khương, một tên nhà quê mới đến lại dám chơi. Lúc này, Viên Nhất Chương hoàn toàn không tin nổi. Chờ khi y hồi phục lại tinh thần, mới phát hiện chiếc Hồng Hồ vốn chỉ đang dẫn trước nửa thân xe giờ cách đến hơn mười thước.

Vốn tưởng rằng mình có thể thắng chắc, tâm Viên Nhất Chương lúc này liền trầm xuống. Mặc dù y cho rằng đối phương chỉ là may mắn, nhưng ai lại dám dùng may mắn như vậy. Nếu Giang Khương không phải là một tên giả trư ăn thịt cọp, hắn tuyệt đối là một tên điên.

Nhìn chiếc xe Hồng Hồ vẫn đang kéo dài cự ly, Viên Nhất Chương cắn răng một cái, nhanh đổi chân ga. Chiếc xe vọt mạnh về phía trước. Y biết, với khoảng cách như bây giờ, nếu y đuổi không kịp, lần này xem như thua rồi.

Ầm! Chiếc Chim Xanh phát ra tiếng động cơ thật lớn, đuổi theo Giang Khương đằng trước. Nụ cười trên gương mặt Triệu Minh Tử đã sớm biến mất. Nhìn những bóng cây hai bên như tia chớp vọt qua, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.

Nghe tiếng động cơ phía sau truyền đến, Giang Khương quay đầu lại nhìn, rồi nhìn sang Phan Hiểu Hiểu đang cực độ hưng phấn:

- Được rồi, ngồi chắc nhé. Chúng ta sẽ đối phó với anh ta.

Nghe Giang Khương nói, Phan Hiểu Hiểu vội vàng nắm chắc tay vịn, dùng sức gật đầu, gương mặt tràn đầy nụ cười hưng phấn. Giang Khương tự tin như thế, thắng được Viên Nhất Chương đúng là chuyện sảng khoái đến dường nào.

Lúc này, Phan Hiểu Hiểu đã bắt đầu tưởng tượng gương mặt khi thua của Viên Nhất Chương là như thế nào.

Dứt lời, Giang Khương lại nhấn mạnh ga dưới chân, điều khiển chiếc Hồng Hồ như cung tên rời dây, lao thẳng vào bóng tối.

Bây giờ hắn đã hết sức quen thuộc đối với chiếc xe này. Đoạn cua kế tiếp, hắn sẽ hoàn toàn bỏ lại Viên Nhất Chương, sau đó tại đoạn cua thứ ba, hắn sẽ làm cho Viên Nhất Chương ngay cả cái đèn xe của hắn cũng không nhìn tới.

Đến lúc đó, hắn muốn biết sắc mặt của Viên Nhất Chương là như thế nào. Nghĩ đến đây, nụ cười trên gương mặt Giang Khương không khỏi sáng hơn vài phần.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 281



Mọi người nhìn qua màn hình, nhìn thấy chiếc Hồng Hồ cong đuôi vòng qua hàng rào bảo hộ ngay khúc cua. Sửng sốt mất hai giây, lúc này bình luận viên mới khiếp sợ rống lên.

- Hồng Hồ…Hồng Hồ đã lao qua khúc cua thứ nhất. Đây là lần đầu tiên trong những trận thi đấu ở Tây Sơn chúng ta từ trước đến nay xuất hiện tình huống này.

- Tuyệt đối là lần đầu tiên, thật sự rất đẹp, rất đẹp.

Bình luận viên gầm rú:

- Trước kia chưa từng có người nào dám trong tình huống hai xe song song với nhau, ở khúc cua thứ nhất lại dám điều khiển xe như vậy. Nhưng Giang Khương, cậu ấy đã làm được, làm được chuyện mà mọi người không dám làm.

- Thật sự rất ngầu.

Bình luận viên rống lên mấy lần, lúc này mới nói tiếp:

- Bây giờ hai chiếc xe đã lao đến vị trí giám sát thứ ba. Hồng Hồ đang dẫn đầu mấy chục thước. Chúng ta có thể nhìn thấy Chim Xanh đang toàn lực theo sát đằng sau.

- Mặc dù Hồng Hồ đang dẫn đầu, nhưng tạm thời còn chưa phải là kết quả cuối cùng. Dù sao còn chưa được một phần mười lộ trình.

Mặc dù bình luận viên nói đến nước miếng văng tứ tung, nhưng rõ ràng ngay cả y cũng không tin vào lời nói của mình. Mặc dù trước đó mọi người không cho rằng một tên nhà quê không có bằng lái trong tay, chỉ bị Viên đại thiếu kích đua xe có thể thắng được, nhưng bây giờ, Giang Khương đã làm được một chuyện mà trước giờ chưa ai làm, bắt đầu chứng minh thực lực của hắn.

- A, thắng rồi, thắng chắc rồi.

Trước màn hình lớn, La Lệ và Miêu Miêu ôm nhau nhảy dựng lên. Tiền thắng là một phần, nhưng càng nhiều hơn chính là Giang Khương quả nhiên lợi hại, làm cho tâm trạng đang căng thẳng của các cô có chút thả lỏng.

Ngoại trừ hai người, những người đặt Chim Xanh thắng đều biến sắc. Mặc dù vẫn còn ôm chút hy vọng, nhưng nếu hai ba khúc cua kế tiếp, Viên Nhất Chương còn không vượt qua được, trên cơ bản đã không còn hy vọng gì nữa.

Viên Nhất Chương cũng cho là như vậy. Vì thế y nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lao đi như một cơn gió, trên cơ bản không có gì có thể ngăn cản được. Nhìn chằm chằm chiếc đèn màu đỏ đằng trước, y cắn răng đuổi theo.

Giang Khương vừa lái xe vừa nhìn ngọn đèn đằng sau càng lúc càng gần, chỉ mỉm cười, sau đó nhìn bản đồ địa hình trên xe. Khúc cua thứ hai cách phía trước không còn xa. Khúc cua đó hắn sẽ hoàn toàn bỏ xa người này.

Nghĩ đến đây, Giang Khương quay sang nhìn Phan Hiểu Hiểu, ra hiệu cô chuẩn bị sẵn sàng, chân vẫn đặt trên bàn đạp ga nhấn mạnh một cái.

Chân ga bị đè xuống, Hồng Hồ trong nháy mắt giống như uống thuốc k*ch th*ch, tăng tốc lao thẳng đến khúc cua đằng trước.

Nhìn ngọn đèn màu đỏ đột nhiên kéo xa ra, mơ hồ nghe được tiếng động cơ truyền đến, sắc mặt vốn lạnh lùng của Viên Nhất Chương đột nhiên thay đổi. Bây giờ y mới biết được tại khúc cua vừa rồi, Giang Khương hoàn toàn chưa bộc phát hết thực lực.

Chiếc Chim Xanh của hắn đã sớm đạt đến cực hạn, căn bản không có biện pháp phát lực thêm nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Khương lưu loát biến mất ngay khúc cua.

Khi y qua được khúc cua, phía trước chỉ còn lại hai điểm sáng mờ mờ.

Đây chính là sự chênh lệch về kỹ thuật.

- Qua rồi, bỏ qua rồi.

Tiếng kêu the thé của bình luận viên lại vang lên:

- Tại khúc cua thứ hai, Hồng Hồ cũng không giảm tốc độ, thậm chí còn gia tốc, một lần nữa dứt khoát vượt qua được khúc cua, kéo dài khoảng cách với Chim Xanh.

Mặc dù bình luận viên không có nói rõ, nhưng ai cũng rõ ràng kỹ thuật kinh khủng của Giang Khương lúc này. Viên Nhất Chương trên cơ bản không thể đuổi kịp, xem như đã thua rồi.

Lập tức có không ít cô chiêu cậu ấm thở dài. Thua tiền là một chuyện, nhưng thua trong tay một tên nhà quê, bọn họ đúng là không cam lòng.

Nhưng không cam lòng thì sao? Nhìn phản ứng của Trương Nghĩa Quân thì biết. Chỉ là bọn họ nghĩ đến lúc này Viên Nhất Chương chẳng những thua tiền mà còn thua luôn cả mặt mũi. Bọn họ không dám đụng vào tên nhà quê đó, nhưng không biết Viên Nhất Chương có dám đụng hay không.

Rõ ràng, Viên Nhất Chương không thích tên tiểu tử Giang Khương nên mới kích hắn thi đấu. Lần này y mất hết thể diện, chung quy sẽ nghĩ cách tìm về.

Nghĩ đến đây, đám cô chiêu cậu ấm mới thả lỏng trở lại, bắt đầu dồn lực chú ý vào màn hình. Mặc dù không còn hy vọng, nhưng vạn nhất có kỳ tích thì sao?

Chỉ có Miêu Miêu và La Lệ là tràn đầy hưng phấn. Không cần phải nói, Giang Khương tất nhiên là thắng rồi.

Giang Khương vẫn tiếp tục hát bài hát của hắn, nhưng tay một khắc cũng không ngừng lại, thỉnh thoảng đổi số vào ga, lưu loát chạy đi trên con đường núi.

Phan Hiểu Hiểu ngồi một bên dường như cũng bị Giang Khương ảnh hưởng. Nhìn bóng cây lướt như bay bên ngoài, còn có tiếng động cơ vang lên ầm ầm, ngoại trừ hưng phấn thì chẳng còn chút khẩn trương nào nữa. Thậm chí còn cười nhẹ bên tai Giang Khương.

Kẹt! Viên Nhất Chương nghiến răng, gân xanh bắt đầu nổi lên trên trán, dùng sức giẫm chân ga, toàn lực đuổi theo. Là một trong những thiếu gia cao cấp nhất ở Bắc Kinh, khi còn học ở nước ngoài cũng là một nhân vật phong vân. Sau khi tốt nghiệp về nước liền được ông ngoại mang theo bên cạnh, tự cho mình là rất cao. Bây giờ lại bị một tên ở nông thôn không rõ lai lịch khi dễ như vậy, y thật sự là không cam lòng.

Tính cách cao cao tại thượng của y lại bắt đầu phát huy, điên cuồng muốn đuổi theo Giang Khương, thậm chí tại một khúc cua cũng không chậm lại, cứ thế mà tiến lên.

- A!

Triệu Minh Tử rốt cuộc đã không còn bình tĩnh được nữa, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch. Khi Viên Nhất Chương cua qua khúc cua thứ ba, gương mặt không còn giọt máu, nhắm mắt kêu lên.

- Câm miệng.

Nghe được tiếng hét chói tai của Triệu Minh Tử, Viên Nhất Chương tức giận mắng một câu, khiến cho Triệu Minh Tử phải ôm miệng, hai tay nắm chặt tay vịn trên đỉnh đầu, không dám mở mắt nữa.

Nhưng Viên Nhất Chương vừa chuyển qua khúc cua thứ ba, liền nhìn thấy đèn xe của Giang Khương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đang định nhấn ga tiếp tục đuổi theo, liền nhìn thấy đèn xe của chiếc Hồng Hồ biến mất không còn.

- Mẹ kiếp.

Viên Nhất Chương tức giận mắng lần nữa. Lúc này Giang Khương đã tiến đến khúc cua thứ tư, mà khoảng cách giữa khúc cua thứ ba với thứ tư là năm trăm thước. Nói cách khác, Giang Khương ít nhất đã vượt trước y bốn trăm thước.

Bốn trăm thước, dùng tốc độ nhanh nhất cũng phải mất hai mươi giây, nhưng trong tình huống đối phương không xảy ra vấn đề gì, đây chính là một giới hạn không thể vượt qua.

Sau khi Viên Nhất Chương thông suốt chuyện này, chân ga thoáng buông lỏng, bay vọt về phía trước. Nhưng khi y định cua qua khúc cua thứ tư, chỉ nghe được tiếng rít kịch liệt. Sau đó thân xe bắt đầu rung lên, thậm chí ngoài cửa sổ xuất hiện tia lửa do ma sát.

Triệu Minh Tử vẫn nhắm chặt mắt, vốn trong lòng đang căng thẳng, đột nhiên nghe được tiếng rít bên ngoài, sợ đến nỗi hét to lên lần nữa.

Viên Nhất Chương nào không biết thân xe của mình đã cọ xát vào vòng bảo hộ. Chỉ là đang trong lúc thực hiện động tác cua, y không dám thay đổi phương hướng. Một khi chuyển hướng, vọt đến thẳng phía trước, đó chính là vạn kiếp bất phục.

Sắc mặt Viên Nhất Chương cũng trắng bệch, đành phải cắn chặt răng, chậm rãi nhả chân ga, khiến cho xe giảm tốc độ lại. Sau khi qua được khúc cua, nghe tiếng ma sát kia biến mất, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cách mấy ngàn thước, mọi người đứng trước màn hình lớn cũng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhìn xe của Viên Nhất Chương xẹt tia lửa khi chạy qua khúc cua, tất cả đều kinh hô. Sắc mặt người nào cũng tái xanh.

Nếu Viên Nhất Chương gặp chuyện không may, chỉ sợ Vương phó tổng sẽ nổi bão. Đến lúc đó đua xe ở đây khẳng định là không thể tiếp tục rồi.

Nhưng cũng may, mọi người nhìn thấy Viên Nhất Chương hữu kinh vô hiểm thuận lợi xẹt qua khúc cua, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Viên Nhất Chương vừa mới thở phào, trong lòng đã lạnh lại. Bởi vì, mặc dù y vừa mới qua được khúc cua thứ tư nhưng phía trước đã không còn bóng dáng của Hồng Hồ, ngay cả đèn xe cũng không nhìn thấy.

Giang Khương nhìn qua kính chiếu hậu, trong màn đêm cũng không còn bóng dáng của chiếc xe nào đuổi theo, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Địa hình hiểm trở nào mà hắn chưa chạy qua chứ? Năm đó, nguy hiểm nhất là vừa chạy vừa né hỏa tiễn oanh kích, lại phải dùng tốc độ cao nhất chạy trốn trong sơn đạo. Thế mà hắn còn ứng phó được, huống chi là ứng phó với đám công tử ca này.

Lúc này, đoạn đường đua cũng đã được hoàn thành hơn phân nửa. Giang Khương quay sang nhìn Phan Hiểu Hiểu đã bình tĩnh trở lại, mỉm cười không nói, bàn chân nhấn ga vẫn không nhả. Chiếc Hồng Hồ không ngừng chạy về phía trước. Tuy bây giờ đã dẫn trước, nhưng dựa vào những kinh nghiệm lần trước, hắn không có ý định

chờ Viên Nhất Chương đuổi theo.

Sau mấy phút, chiếc Hồng Hồ thoải mái vượt qua vòng tuyến, lưu loát thắng lại bên cạnh chiếc Bạch Lang trong tiếng kinh hô của mọi người.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 282



Nhìn Giang Khương chậm rãi bước xuống xe, cộng thêm Phan Hiểu Hiểu gương mặt vẫn còn ửng đỏ, ánh mắt mọi người liền hiện lên sự kính sợ.

Mặc dù đám công tử ca và đại tiểu thư này phần lớn là con cháu của quan lại cấp cao ở Bắc Kinh, nhưng thân phận còn thua cả Trương Nghĩa Quân, chứ đừng nói chi có thể so sánh với Viên Nhất Chương.

Cho nên, mọi người đối với một người dám ra tay đánh Trương Nghĩa Quân, thậm chí còn có dũng khí làm Viên Nhất Chương mất mặt như thế này, hơn nữa kỹ thuật lái xe vô cùng kinh khủng như Giang Khương, lại càng thêm kính sợ vài phần.

Nhìn ánh mắt toát lên thần sắc phức tạp của mọi người, Giang Khương mỉm cười, cũng không lên tiếng, chỉ cùng với Phan Hiểu Hiểu bước đến bên cạnh La Lệ và Miêu Miêu, sau đó ngửa đầu nhìn màn hình. Lúc này Viên Nhất Chương vừa mới qua khúc cua cuối cùng, xem ra rất nhanh có thể trở về.

- Hiểu Hiểu, có phải rất k*ch th*ch, rất sảng khoái hay không?

La Lệ ôm cánh tay Phan Hiểu Hiểu, ánh mắt hiện lên sự hưng phấn và hâm mộ.

- Cũng không tệ lắm.

Nhắc đến chuyện này, giọng nói của Phan Hiểu Hiểu hưng phấn vô cùng.

Nhìn biểu hiện vui vẻ của Phan Hiểu Hiểu, vẻ mặt La Lệ vừa hâm mộ vừa ghen ghét, chuyển sang Giang Khương, gắt giọng:

- Giang Khương, lần sau anh nhớ phải mang tôi theo đó.

Giang Khương nhún vai, sau đó gật đầu cười nói:

- Được, không thành vấn đề. Nhưng cô phải mời chúng tôi đi ăn khuya. Hôm nay sợ rằng cô là người kiếm được nhiều nhất đấy.

- Đương nhiên là không có vấn đề rồi. Anh muốn ăn khuya chỗ nào ở Bắc Kinh này tôi cũng bao được.

Được lời hơn hai trăm vạn, La Lệ hiển nhiên là không hẹp hòi, đắc ý nói.

Miêu Miêu cũng kiếm được năm sáu chục vạn, thấy La Lệ nói mời ăn khuya, cũng cười nói:

- Vậy tôi cũng muốn mời mọi người bữa cơm ngày mai. Người nào cũng không được từ chối đấy nhé.

- Đương nhiên là không từ chối rồi. Chúng tôi sẽ chọn món ăn đắt nhất, không ăn hết bảy tám vạn của cậu là không được đâu.

Phan Hiểu Hiểu biết Miêu Miêu cũng kiếm được không thua gì cô, lập tức cười hì hì đáp lời.

- Được, cậu muốn ăn cái gì cũng được.

Tự dưng có thêm được năm sáu chục vạn tiền tiêu vặt, Miêu Miêu tất nhiên là sảng khoái đáp lời.

Lúc này, hai ngọn đèn xe từ xa rọi đến. Chiếc Chim Xanh mang theo tiếng nổ động cơ kịch liệt, két một tiếng dừng lại bên cạnh.

Viên Nhất Chương mặt mày tái xanh mở cửa xe bước xuống, quay đầu nhìn chiếc Bạch Lang và Hồng Hồ đang đậu cạnh nhau, sắc mặt lại càng khó coi hơn.

Cửa xe bên cạnh cũng mở ra. Triệu Minh Tử bước xuống, gương mặt không còn chút máu. Thậm chí xuống xe cũng phải vịn vào cửa xe mới xuống được. Mọi người nhìn thấy rõ ràng chân Triệu Minh Tử còn đang run rẩy.

Nhìn Triệu Minh Tử trong bộ dạng kia, không ít cô gái khác che miệng cười trộm, khiến cho Triệu Minh Tử đang mềm nhũn càng thêm tức giận vài phần.

Viên Nhất Chương nhìn đám người bên này, hít sâu hai lần, gương mặt tái xanh mới dễ coi hơn nhiều, khôi phục lại vài phần khí độ công tử, sau đó bước đến bên cạnh Triệu Minh Tử, choàng tay qua, nói:

- Minh Tử, không sao chứ?

- Không sao, không sao.

Triệu Minh Tử cũng hít sâu hai hơi, ổn định lại trái tim còn đang nhảy loạn xạ, nắm lấy cánh tay Viên Nhất Chương, đứng vững một chút rồi mới cùng với Viên Nhất Chương đi về phía những người kia.

Nhìn Viên Nhất Chương bước đi, gương mặt đã khôi phục lại bình thường, Giang Khương cũng bội phục vô cùng. Viên thiếu cuối cùng cũng là Viên thiếu, thua trận chứ không thua người.

Cảm thấy thân hình của Triệu Minh Tử dán sát vào mình, Viên Nhất Chương hiểu được vừa rồi Triệu Minh Tử bị dọa không nhẹ, ngay cả chân cũng muốn nhũn ra, lập tức đi chậm lại vài phần. Y cũng muốn điều chỉnh lại hô hấp của mình. Y không muốn Giang Khương nhìn thấy y yếu thế.

Mặc dù đau lòng vì thua tiền, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Viên Nhất Chương lúc này, tất cả đều cười thầm. Nhưng khi Viên Nhất Chương đi đến gần, ai nấy đều nghiêm mặt lại.

Viên Nhất Chương cũng không nhìn những người khác, bước thẳng đến trước mặt Giang Khương, nói:

- Không nghĩ ra Giang Khương anh lại biết che giấu như vậy, đến ngay cả bằng lái cũng nói là không có.

Nhìn vẻ mặt cao cao tại thượng của Viên Nhất Chương, Giang Khương lãnh đạm nói:

- Viên thiếu quá khen rồi, thật sự thì tôi không có bằng lái, chỉ là trước kia đã từng lái xe qua. Không phải Viên thiếu cũng nói anh không có bằng lái sao?

Nghe Giang Khương nói xong, sắc mặt Viên Nhất Chương khẽ biến, sau đó cười một tiếng, nói:

- Đúng, không sai. Giang Khương, anh quả nhiên là không tệ.

Nói đến đây, Viên Nhất Chương ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Hôm nay anh thắng nhưng tôi vẫn không phục. Chiều mai, tại câu lạc bộ Long Sơn, chúng ta tiếp tục chơi.

- Câu lạc bộ Long Sơn?

Giang Khương cau mày, có chút không rõ đây là chỗ nào.

Phan Hiểu Hiểu vội vàng nói:

- Một câu lạc bộ bắn súng ở Kinh Giao.

- Sao?

Giang Khương có chút sửng sốt nhìn Viên Nhất Chương.

- Thế nào, Giang Khương, anh sợ rồi sao? Chẳng lẽ anh không biết bắn súng?

Viên Nhất Chương lạnh giọng nói:

- Đương nhiên, nếu anh sợ thì quên đi.

Nhìn vẻ mặt khiêu khích của Viên Nhất Chương, Giang Khương bật cười. Viên đại thiếu này đúng là không chịu từ bỏ ý định, cứ muốn lấy lại mặt mũi.

Người bên cạnh cũng nhìn Giang Khương, cho rằng Giang Khương sẽ không đồng ý. Những người ở đây đều đã từng đến câu lạc bộ Long Sơn. Giang Khương là người ngoài, nếu kiên trì không đồng ý, cũng không tính là mất thể diện.

Đám người Phan Hiểu Hiểu nhìn Giang Khương, không biết hắn có đồng ý hay không, nhưng thật ra các cô hy vọng có thể nhìn thấy Giang Khương đồng ý. Sau lần Viên Nhất Chương khiêu khích Giang Khương, các cô đều có một niềm tin mãnh liệt đối với hắn, dường như không có chuyện gì là hắn không làm được.

Nếu Giang Khương đồng ý, nhất định sẽ có nắm chắc mới đồng ý.

Giang Khương đương nhiên là không làm cho các cô thất vọng, gật đầu nói:

- Vậy thì gặp nhau ở câu lạc bộ Long Sơn.

Thấy Giang Khương đã đồng ý, những người bên cạnh đều sửng sốt, ánh mắt nhìn Giang Khương hiện lên sự trào phúng. Viên đại thiếu có thể không phải là một tay đua giỏi, nhưng nghe nói là rất mạnh về bắn súng. Năm đó, khi Viên Nhất Chương còn học ở đại học Yale, đã từng làm Phó đội trưởng đội bắn súng của trường, lấy được không ít thành tích trong những trận thi đấu nghiệp dư.

Sau khi về nước, Viên Nhất Chương cũng không ít lần đánh cuộc với mọi người, chưa từng chịu thua ở câu lạc bộ Long Sơn. Lúc này Giang Khương lại đồng ý, đúng là không có việc gì thì tự tìm phiền phức cho mình.

Tuy hôm nay Viên Nhất Chương đã mất hết mặt mũi, nhưng thấy Giang Khương đồng ý ngày mai đến câu lạc bộ Long Sơn, tâm trạng liền tốt hơn. Ngày mai chung quy có thể lấy lại mặt mũi rồi.

Sau khi gật đầu, hẹn ngày mai gặp lại, Viên Nhất Chương liền kéo tay Triệu Minh Tử đi về phía xe của mình. Y thật ra rất thông minh. Hôm nay vừa thua tiền vừa mất hết mặt mũi, y không nghĩ sẽ tiếp tục ở lại chỗ này.

Y tin rằng, ngày mai đám người kia sẽ đến, có người xem náo nhiệt nhưng cũng có người đánh cược. Đến lúc đó, y sẽ rửa nhục trước mặt mọi người.

Viên Nhất Chương vừa đi, những người còn lại dĩ nhiên là cũng tản đi. Có người mặt dày, trước khi đi lên tiếng gọi Giang Khương.

- Giang thiếu, hôm nay đi trước, hôm nào cùng nhau uống rượu nhé.

Giang Khương gật đầu đáp lời, đợi sau khi đám người kia đi hết, hắn bước vào lều vải nhận tiền thắng cuộc của mình.

Khi Giang Khương vừa tiến vào, thái độ của người phụ trách rõ ràng đã khác hơn ban đầu. Ban đầu chỉ là khách sáo đơn thuần, nhưng bây giờ là cung kính. Gã thay mặt ông chủ phụ trách đua xe ở Tây Sơn đã lâu, nhưng chưa từng nhìn thấy ai có kỹ thuật đua xe giỏi như Giang Khương.

Đặc biệt, kỹ thuật này còn ở trên người một công tử ca, hiển nhiên càng làm cho y đối với Giang Khương càng thêm kính trọng vài phần.

- Giang thiếu, thẻ của anh đây.

Sau khi tiến hành chuyển khoản cho Giang Khương xong, người phụ trách hai tay đưa lại tấm thẻ cho hắn, cười nói:

- Đua xe Tây Sơn của chúng tôi mỗi tuần đều có một lần. Hoan nghênh Giang thiếu lần sau lại đến.

- Vâng.

Nhận lại tấm thẻ, thấy trong tài khoản lại có thêm một trăm vạn, rồi lại nhìn La Lệ cười hì hì nhận bốn trăm vạn, trong lòng Giang Khương âm thầm thở dài. Quả nhiên người có tiền thì kiếm tiền vô cùng dễ dàng. Đảo mắt đã kiếm lời được hai trăm vạn, còn hắn thì tốn nhiều sức lực mới kiếm được có một trăm vạn.

Người với người thật không thể so sánh.

Ăn khuya với đám người La Lệ xong, Giang Khương quay trở lại biệt thự.

Sáng ngày hôm sau, Giang Khương thức dậy luyện Ngũ Cầm Hí, sau đó tắm rửa rồi xuống lầu ăn bữa sáng.

Dương Vân Dương cũng ở nhà ăn sáng cùng với Giang Khương. Thấy sắc mặt của Dương Vân Dương không được tốt lắm, hắn liền hỏi:

- Trưởng phòng, không tìm được Mộc Long Căn sao?

Dương Vân Dương gật đầu, chậm rãi nói:

- Chúng tôi đã cho người đi tìm, không có một cửa tiệm thuốc nào của Đồng Nhân Đường có loại thảo dược này. Hơn nữa, ngoại trừ một lão dược sư ở Đồng Nhân Đường nói rằng có nhìn thấy một lần vào bốn mươi năm trước thì đến giờ chưa từng gặp qua.

Giang Khương gật đầu, thấy Dương Vân Dương cũng không phải đặc biệt quá lo lắng, Giang Khương trầm ngâm một chút rồi tò mò hỏi:

- Vậy Trưởng phòng định…

- Tôi vẫn cho người tiếp tục tìm kiếm. Nếu như tìm không ra, cũng đành phải nghĩ biện pháp khác.

Nói đến đây, Dương Vân Dương nhìn Giang Khương:

- Nhưng vạn nhất tìm không được, chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 283



Giang Khương im lặng nhìn Dương Vân Dương, vô số suy nghĩ chuyển động trong đầu. Lực tinh thần c*̉a Giang Khương mạnh hơn người thường, cho nên hắn cảm nhận được Dương Vân Dương đối với chuyện này không lo lắng lắm. Hơn nữa khi hỏi hắn còn biện pháp nào nữa không thì c*̃ng không quá khẩn trương.

Giang Khương không biết Dương Vân Dương có biện pháp nào để dựa vào, nhưng Tiêu Mệnh Độc này c*̃ng không phải đơn giản. Ít nhất Giang Khương có thể khẳng định, không tìm được Mộc Long Căn thì không có cách nào giải trừ được loại độc tố này.

Tuy Giang Khương có thể cảm nhận được suy nghĩ c*̉a Dương Vân Dương, c*̃ng không biết Dương Vân Dương dựa vào cái gì, do dự một chút liền hỏi:

- Nếu vạn nhất tìm không được, tôi có thể biết được nơi nó sinh trưởng, có thể dựa vào may mắn mà tìm.

- Ồ, thật sao? Vậy thì tốt quá.

Nghe Giang Khương nói xong, tinh thần Dương Vân Dương c*̃ng phấn chấn hẳn lên:

- Tôi nghe vị lão dược sư đó nói loại thảo dược này mọc gần tỉnh phía nam. Bác sĩ Giang, cậu biết nơi mọc c*̣ thể c*̉a loại thảo dược này?

Giang Khương gật đầu nói:

- Tôi có biết, nó mọc ở vùng Đại Dung, nhưng loại thảo dược này hầu như được sinh trưởng tại những môi trường cực kỳ khắc nghiệt. Hơn nữa, thời gian để thành thục lại rất dài, cho nên mấy năm gần đây hầu như tuyệt tích, c*̃ng không biết nó có còn mọc nữa hay không.

- Vậy là tốt rồi. Tôi sẽ cho người đến vùng Đại Dung để tìm kiếm.

Dương Vân Dương hưng phấn nói.

Giang Khương gật đầu, sau đó hỏi:

- Bây giờ Mộc Long Căn hầu như không còn xuất hiện. Thế Trưởng phòng có hình ảnh c*̉a nó không?

- Không có.

Dương Vân Dương sửng sốt, sau đó cười nói:

- Để tôi đi hỏi vị lão dược sư đó, xem ông ấy có hình ảnh c*̉a nó hay không.

- Được, nhưng động tác phải nhanh. Tình huống c*̉a Dương lão phải được nhanh chóng giải quyết.

Giang Khương trầm giọng nói.

- Được, tôi sẽ tiếp tục cho người tìm kiếm loại thuốc này. Đồng thời cho người đến khu Đại Dung hỏi thăm, kết hợp với việc tìm hình ảnh ảnh c*̉a nó.

Dương Vân Dương gật đầu nói.

An bài như vậy là quá hợp lý, Giang Khương tất nhiên là không có ý kiến, hy vọng người đến khu Đại Dung sẽ tìm được loại thuốc này.

Vốn Miêu Miêu hẹn tối nay mọi người c*̀ng đi ăn cơm, nhưng Giang Khương đã đáp ứng Viên Nhất Chương đến câu lạc bộ Long Sơn để thi đấu bắn súng, cho nên Miêu Miêu đổi thành cơm trưa. Sau đó mọi người sẽ c*̀ng nhau đến câu lạc bộ Long Sơn.

10h sáng, chiếc xe đã chạy đến cửa biệt thự. Khi Giang Khương lên xe, phát hiện người lái là Phan Nghị.

Thấy Phan Nghị giơ tay chào mình, Giang Khương không khỏi bật cười, không nghĩ đến Phan Nghị lại có thể ra ngoài từ trong quân đội như vậy.

- Giang Khương, anh đúng là lợi hại. Đáng tiếc là tôi không thể đi được. Nếu không, tôi c*̃ng muốn nhìn thấy vẻ mặt c*̉a Viên Nhất Chương lúc đó là như thế nào.

Chờ Giang Khương lên xe, Phan Nghị quay sang nhìn chị c*̉a mình ngồi c*̀ng với Giang Khương, hưng phấn hỏi.

Giang Khương cười nói:

- Không sao, hôm nay cậu sẽ có cơ hội.

- Haha, thật sao?

Phan Nghị vui vẻ nhìn Giang Khương:

- Tôi đã nhìn thấy qua tài bắn súng c*̉a Viên Nhất Chương, hoàn toàn không thua gì mười vị trí đầu tiên c*̉a quân đội chúng tôi. Anh có nắm chắc không?

- Mười vị trí đầu tiên trong quân đội các người?

Giang Khương cau mày, ánh mắt có chút ngoài ý muốn. Phan Nghị ở trong quân đội, đồng thời c*̃ng đã từng nghe Phan Nghị nói qua về bộ đội phòng thủ thủ đô. Nếu nằm một trong mười vị trí đầu tiên thì đúng là không tầm thường.

- Đúng vậy.

Phan Nghị nhìn Giang Khương. Đây là lần đầu tiên y thật tâm nhắc nhở hắn. Giang Khương mỉm cười. Khó trách sau khi Viên Nhất Chương đua xe xong lại tin tưởng vào lần thi đấu này đến như vậy. Muốn dựa vào nó để lấy lại thể diện, thì ra là có chút tài năng, lập tức cười nói:

- Không sao đâu.

- Không sao đâu?

Nhìn biểu hiện không thèm để ý c*̉a Giang Khương, Phan Nghị có chút sửng sốt, liên tục gật đầu nói:

- Vậy là tốt rồi. Xem ra tôi c*̃ng không cần đếm xỉa đến, cứ đặt tiền là được.

Đối với Giang Khương, Phan Nghị thật sự bội phục, mức độ tin tưởng c*̃ng không thua gì chị c*̉a mình. Nếu y đã nhắc nhở qua, và Giang Khương đã nói như thế, y tất nhiên là yên tâm rồi.

Nghe Phan Nghị nói xong, Giang Khương chỉ cười không nói. Lúc này hắn đã làm tốt chuẩn bị. Hai trăm vạn trong thẻ c*̃ng không có ý định giữ lại.

Nơi mà Miêu Miêu mời cơm thật ra c*̃ng không có gì bắt mắt ngoại trừ nhân viên phục vụ rất lịch sự.

Nhưng khi bước chân vào bên trong, Giang Khương mới phát hiện Miêu Miêu đúng là không keo kiệt. Nơi này được gọi là hội sở Đường Hào, nằm ngay bên cạnh Tử Cấm Thành. Ngồi trong phòng bao trên lầu sáu, có thể xuyên qua cửa kính nhìn hết phân nửa cố cung.

Thức ăn c*̃ng rất phong phú. Ít nhất trong mấy năm Giang Khương lăn lộn bên ngoài, các loại trân châu mỹ vị gì c*̃ng đã ăn không ít, nhưng quả thật thức ăn ở hội sở này rất ngon, khiến cho Giang Khương hài lòng mà ăn nhiều hơn một chút.

Đối với mức độ ăn c*̉a Giang Khương, Phan Hiểu Hiểu đã từng thấy qua, nhưng Miêu Miêu, La Lệ và Phan Nghị thì chưa. Nhìn Giang Khương chẳng những ăn thức ăn rất nhiều, cơm c*̃ng ăn liền năm bát, khiến cho Phan Nghị chấn kinh.

Mặc dù Giang Khương ăn không ít, nhưng ăn lại không chậm. Khi Phan Hiểu Hiểu buông đũa, Giang Khương đã ăn no hoàn toàn.

- Chậc chậc, mùi vị đúng là không tệ.

Giang Khương thỏa mãn dùng khăn lau miệng, mỉm cười nói với Miêu Miêu.

- Thích là được rồi.

Nghe Giang Khương khen, Miêu Miêu tất nhiên là rất vui.

La Lệ c*̃ng cười nói:

- Tôi có thể biết được, hôm nay Miêu Miêu phải nhỏ máu hơi nhiều rồi. Bữa cơm này ít nhất c*̃ng tốn c*̉a Miêu Miêu ba bốn vạn.

- Ồ?

Nghe đến là ba bốn vạn, Giang Khương nhìn bàn thức ăn, thật ra c*̃ng không cảm thấy ngoài ý muốn. Hoàn cảnh, vị trí c*̀ng trình độ thức ăn như vậy, với giá đó c*̃ng không có gì lạ.

- Hahah, vậy thì cảm ơn cô rồi.

Giang Khương cười nói.

Miêu Miêu ngược lại rất sảng khoái, vuốt mái tóc ngắn đầy cá tính c*̉a cô:

- Khách sáo với tôi làm gì? Anh đã giúp tôi kiếm được năm sáu chục vạn. Bữa cơm này tính là gì chứ. Hơn nữa, chiều nay tôi còn định tiếp tục đặt cược đấy.

Nói đến đây, cô bỏ vào miệng một miếng thức ăn rồi nói tiếp:

- Hắc hắc, nếu chiều tôi thua, anh phải mời tôi ăn cơm lại đấy.

Giang Khương bật cười.

- Yên tâm đi, chuyện này không cần lo lắng.

Nghe được lời này c*̉a Giang Khương, Miêu Miêu và La Lệ đều mỉm cười. Các cô thật sự rất tin tưởng Giang Khương.

Ăn cơm xong, mọi người vào phòng bên cạnh uống trà, chờ bụng tiêu hóa được một chút rồi mới xuất phát đến câu lạc bộ Long Sơn.

Câu lạc bộ Long Sơn tọa lạc ở vùng ngoại ô. Từ thành phố đến đó c*̃ng mất mấy tiếng đồng hồ. Nhưng thời gian c*̃ng vừa vặn, chỉ còn năm sáu phút nữa là đến giờ hẹn với Viên Nhất Chương.

Chiếc xe vừa mới dừng lại, Giang Khương tùy ý quét mắt nhìn bãi đậu xe. Bãi giữ xe đã đậu hơn phân nữa, ít nhất có đến hai ba chục chiếc xe, còn có bảy tám chiếc xe mà buổi tối hôm qua Giang Khương đã từng thấy ở Tây Sơn.

Sắc mặt Phan Nghị khẽ biến, sau đó lắc đầu cười nói:

- Xem ra khí thế hôm nay không nhỏ. Lúc trước, nơi này c*̃ng chỉ có mười chiếc xe là tối đa. Nghĩ không ra hôm nay lại nhiều đến như vậy.

- Sức ảnh hưởng c*̉a Viên đại thiếu đúng là không nhỏ.

Giang Khương cười nói:

- Nào chúng ta vào thôi, tránh cho Viên đại thiếu chờ lâu.

- Được, đi thôi.

Nếu Giang Khương đã tự tin như vậy, vậy thì mọi người lại càng vui vẻ.

Khi bước vào đại sảnh, bên trong đã rất náo nhiệt. Thấy đám người Giang Khương bước vào, có người kêu lên:

- Đến rồi kìa.

Viên Nhất Chương từ bên trong bước ra, đắc ý cười nói:

- Giang Khương, tôi còn tưởng rằng anh không dám đến.

Giang Khương đáp lại:

- Nếu tôi đã đồng ý, hiển nhiên là sẽ đến.

- Tốt, đến là tốt.

Viên Nhất Chương cười lạnh:

- Để công bằng, hôm nay chúng ta sẽ đấu ba trận. Một trận là bắn súng với cự ly hai mươi lăm thước, trận sau là một trăm thước, và trận cuối c*̀ng là bắn bia động.

Nói đến đây, Viên Nhất Chương nhìn Giang Khương, hỏi:

- Thế nào? Có ý kiến gì hay không?

- Không có ý kiến.

Giang Khương lắc đầu.

Thấy Giang Khương vẫn rất bình tĩnh, Viên Nhất Chương c*̃ng có chút sửng sốt. Vốn tưởng rằng có Phan Nghị ở đây, Giang Khương nhiều ít c*̃ng hiểu được thực lực c*̉a y, tất không thể bình tĩnh như vậy được. Nhưng bây giờ, Giang Khương lại có biểu hiện chẳng quan tâm, trong lòng y lại căng lên vài phần.

Nhưng Viên Nhất Chương cho rằng, với thực lực c*̉a y, còn cần lo lắng chuyện gì chứ. Trừ phi Giang Khương đã từng là xạ thủ trong quân đội, còn không, việc gì phải sợ hắn?

Nghĩ đến đây, Viên Nhất Chương cảm thấy bình tĩnh trở lại:

- Vậy chúng ta đánh cược như thế nào?

- Hôm qua tôi thắng một trăm vạn, hôm nay bỏ thêm một trăm vạn, tổng cộng hai trăm vạn.

Giang Khương cười nói.

- Được, hai trăm vạn thì hai trăm vạn.

Viên Nhất Chương không thèm quan tâm. Lần này mục đích c*̉a y không phải là thắng tiền mà là đoạt lại mặt mũi. Về phần tiền, y định đặt ba trăm vạn. Tuy tỷ lệ đặt cược c*̉a câu lạc bộ thấp, nhưng có thể thắng lại hai trăm vạn.

Sau khi xác định xong, Giang Khương và Viên Nhất Chương đều ký tên vào biên bản. Những người bên cạnh c*̃ng bắt đầu đến đặt cược, nhưng lần này khác lần trước. Ngoại trừ La Lệ, Miêu Miêu, Phan Hiểu Hiểu và Phan Nghị là đặt Giang Khương, một số người khác c*̃ng đã bắt đầu đặt tiền cược vào hắn thắng.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 284



Trang thiết bị c*̉a câu lạc bộ Long Sơn rất đầy đủ. Ít nhất trong khu vực bắn súng hai lăm thước, trang thiết bị có thể được xem là hoàn hảo.

Hai lăm thước c*̃ng chẳng có gì đặc biệt. Bên trong đã có rất nhiều người. Lực trí nhớ c*̉a Giang Khương gần đây rất kinh khủng. Chỉ cần quét mắt vài lần đã nhận ra có hơn phân nửa là những người đã xuất hiện trong trận đua xe tối hôm qua. Xem ra đám công tử ở Bắc Kinh này đúng là quá nhàn rỗi.

Nhân viên công tác bên trong đã sắp xếp đầy đủ cho hai người hai cửa sổ bắn. Trước cửa sổ đã đặt sẵn hai cây súng và hai băng đạn.

- Xin Viên thiếu và Giang thiếu thử súng trước.

Đối với những trận thi đấu như thế này, xem ra nhân viên công tác c*̉a câu lạc bộ Long Sơn rất có kinh nghiệm, cung kính nói với hai người:

- Đây là loại súng QSZ92, cộng thêm hai băng đạn. Mỗi băng có hai mươi viên. Hai vị có thể thử trước mười viên. Nếu muốn đổi súng, sau mười viên, có thể yêu cầu thay đổi.

Viên Nhất Chương vô c*̀ng quen thuộc với quy tắc này, nghe xong liền bước đến phía trước cửa sổ, đeo tai chụp và mắt kính vào, lưu loát lên cò, chỉnh tư thế bắn tốt nhất, sau đó nâng súng bắn vào bia ngắm cách đó hai lăm thước bắn liền ba phát.

Trên bia hiện lên ba con số 8,9,10, Viên Nhất Chương dừng lại, sau đó lại tiếp tục bắn tiếp.

- 9,8, 10, 10,9...

Liên tục mười phát, Viên Nhất Chương hài lòng gật đầu:

- Không thành vấn đề.

Lúc này Giang Khương c*̃ng bước đến, chỉ là đứng trước cửa sổ, hắn c*̃ng không thèm đeo tai chụp, cầm lấy súng ngắm bia ngắm đằng trước, khóe miệng vểnh lên, sau đó bắn ngay lập tức.

Đùng đùng đùng. Mười phát cứ như vậy mà bắn ra, không hề dừng lại. Sau khi bắn xong, trên bia ngắm không hề hiển thị số liệu, tiện tay buông súng xuống, nói:

- Không thành vấn đề.

Những người đứng xem đều sửng sốt. Bọn họ không hề nhìn thấy bảng số liệu thành tích c*̉a Giang Khương. Bởi vì chỉ là thử súng, thành ra bắn trật sẽ không hiển thị lên màn hình thành tích. Vì thế bọn họ nhìn thấy Giang Khương cầm súng không hề nghiêm túc, chỉ nhắm mắt bắn đại. Nhưng cho dù là thử súng c*̃ng không thể như vậy.

Đám người Miêu Miêu thì vẫn bình thường, nhưng những người đã đặt tiền cược vào Giang Khương thì sắc mặt có chút khó coi, trong lòng hối hận không thôi:

- Đúng là lừa gạt mà. Vốn tưởng rằng tên tiểu tử này bình tĩnh đồng ý khiêu chiến với Viên Nhất Chương, tất sẽ có vài phần năng lực. Ai ngờ lại như vậy.

Viên Nhất Chương ở bên cạnh nhìn thấy Giang Khương thử súng như thế, không khỏi cười lạnh. Vốn y còn đang lo lắng không biết Giang Khương có giả trư ăn thịt cọp hay không, nhưng xem động tác c*̉a Giang Khương vừa rồi, bây giờ y một chút c*̃ng không lo lắng. Thử súng chính là để người ta xác nhận lại súng có bị lệch hay không, nhưng có cả cái kiểu thử súng như vậy sao? Hơn nữa tai chụp c*̃ng không mang, còn tưởng rằng mình đang chơi trò bắn súng nhựa à?

Nhìn thấy rất nhiều ánh mắt ngạc nhiên, Giang Khương c*̃ng không thèm quan tâm, chỉ mỉm cười quay lại bên cạnh đám người Phan Hiểu Hiểu:

- Điều kiện ở đây đúng là không tệ.

- Đương nhiên, đây là câu lạc bộ bắn súng tốt nhất ở Bắc Kinh mà, không thể nào khó coi được.

Phan Nghị kinh ngạc nhìn vẻ mặt bình tĩnh c*̉a Giang Khương, sau đó nói.

Giang Khương cười:

- Quả thật là không tệ.

Viên Nhất Chương không nhịn được bước đến, nói với Giang Khương:

- Giang Khương, anh thi trước đi.

- Không sao, Viên thiếu cứ bắn trước. Tốc độ c*̉a tôi rất nhanh mà.

Giang Khương đáp lại.

Viên Nhất Chương c*̃ng không do dự. Dù sao bây giờ y rất tin tưởng, người nào trước người nào sau c*̃ng vậy thôi, liền quay sang nhân viên công tác gật đầu một cái rồi bước đến cửa sổ ngắm bắn.

Lưu loát đổi đạn, sau đó nghe nhân viên bên cạnh lên tiếng:

- Được rồi, Viên thiếu có thể bắt đầu.

Viên Nhất Chương liền mang tai chụp vào, tay cầm súng, nhẹ hít một hơi rồi bóp cò.

Đối với lần thi đấu này, mặc dù Viên Nhất Chương tin tưởng vào bản thân mình nhưng vẫn không dám khinh thường. Dù sao vẫn còn bài học đua xe tối hôm qua. Y không muốn lật thuyền trong mương lần nữa. Hơn nữa, y c*̃ng không muốn lưu lại thành tích tồi tệ trong bản ghi chép c*̉a câu lạc bộ Long Sơn.

Cho nên, y điều chỉnh lại hô hấp c*̉a mình, không nhanh không chậm bắn ra từng viên một. Trong vòng ba phút bắn đủ mười viên, Viên Nhất Chương thở phào một hơi.

Y thật ra rất quen thuộc với loại súng QSZ92. Trong hai tháng sinh hoạt tại câu lạc bộ, y vẫn thường xuyên dùng loại súng này. Cho nên y tin tưởng mình có thể phát huy được thực lực tốt nhất.

Quả thật chính là như vậy. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm lên màn hình thành tích. Một hàng số hiện ra. 10, 10, 10, 10....

Sau hai phút, khi tiếng súng cuối c*̀ng vang lên, trên màn hình chớp động. Một con số 10 màu vàng lại nhảy ra.

Tất cả mọi người đều hoan hô. Mười phát súng một trăm điểm, vô c*̀ng hoàn mỹ. Ít nhất Viên Nhất Chương đang dẫn đầu trong trận thứ nhất này. Cho dù Giang Khương có lợi hại c*̃ng chỉ đạt đến một trăm là c*̀ng.

Nhìn con số 100 hoàn mỹ, còn có mười vết đạn trúng tâm, gương mặt Giang Khương c*̃ng hiện lên nụ cười tán thưởng. Mặc dù bắn chậm, nhưng có thể đạt được đến 100 điểm, thành tích quả thật không tồi. Nên biết rằng, cho dù là thần xạ thủ c*̉a quân đội, có đôi khi c*̃ng chưa chắc bắn được ổn định như vậy.

Viên Nhất Chương nhìn thành tích c*̉a mình, đắc ý cười. Hôm nay đúng là phát huy rất tốt. Mười phát trúng mười. Nên biết rằng, thành tích trước đây c*̉a y c*̃ng chỉ là 9.5 đến 9.8. Đạt hẳn 10 điểm là rất ít thấy. Với trạng thái bây giờ mà nói, cho dù gặp ai c*̃ng không cần phải lo lắng.

- Được rồi, đến phiên anh.

Viên Nhất Chương bỏ súng xuống, quay sang nhìn Giang Khương, khiêu khích nói. Hôm nay y nhất định sẽ lấy lại thể diện mất đi ngày hôm qua, đồng thời dạy cho tên tiểu tử này một bài học.

Thấy đến lượt mình, gương mặt Giang Khương vẫn không thay đổi, bước đến phía trước. c*̃ng giống như lần thử súng, hắn c*̃ng không thèm đeo tai chụp, chỉ tùy ý thay đạn, sau đó nâng súng, ngay cả ngắm c*̃ng không thèm ngắm, trực tiếp bắn vào, tiếng súng liên tiếp vang lên.

Dường như tiếng súng không hề ảnh hưởng đến hắn. Sau mười giây, Giang Khương đã bắn xong mười phát, mỉm cười buông súng xuống.

Nhìn mười phát súng lần này c*̉a Giang Khương còn nhanh hơn lần thử súng, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ Giang Khương nhìn thấy thành tích c*̉a Viên thiếu thì không còn ý định thi tiếp vòng này? Nếu không, tại sao lại nâng súng bắn tùy tiện như thế?

Nhưng tốc độ bắn c*̉a Giang Khương quá nhanh, cho nên khi hắn bắn xong trên màn hình mới nhảy ra con số hiển thị, tất cả mọi người lại trợn tròn mắt lần nữa.

Bởi vì trên màn hình là mười con số 10 màu vàng vô c*̀ng nổi bật.

- c*̃ng là 100 điểm. Điều này sao có thể?

Mọi người mở to mắt nhìn màn hình đằng trước.

Nhìn kỹ, mọi người đúng là nhìn thấy được nơi tâm bia có mấy vết đạn, bên ngoài tâm không hề có một vết đạn nào.

Nhìn bia c*̉a Giang Khương xong, mọi người lại quay sang nhìn bia c*̉a Viên Nhất Chương. Vết đạn trải rộng quanh tâm, thậm chí còn có hai ba vết nằm ngay bờ mép, so với mười vết đạn nằm ngay chính giữa tâm trên bia c*̉a Giang Khương thì chênh nhau một trời một vực. Thực lực cao thấp, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Nhìn thấy hình ảnh này, mọi người đều hít một hơi khí lạnh.

Chỉ có đám người Phan Hiểu Hiểu và đám công tử ca đặt cược cho Giang Khương là hân hoan. Tài bắn súng c*̉a Giang Khương quả nhiên là mạnh hơn Viên Nhất Chương một bậc.

Sắc mặt Viên Nhất Chương trở nên tái nhợt, nhìn chằm chằm vào bia ngắm c*̉a Giang Khương, giống như nhìn một đóa hoa đang nở. Y thật không tin nổi, vừa rồi Giang Khương bắn loạn cào cào như thế lại đạt được thành tích như thế này.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, đồng thời biết được không có dối trá gì bên trong, y thậm chí đã hoài nghi không biết câu lạc bộ Long Sơn có thông đồng với Giang Khương hay không. Ít nhất, ngoại trừ lần chứng kiến tài bắn súng kinh người c*̉a tam quân trong đại hội tỷ võ, y chưa từng nhìn thấy người nào có kỹ thuật siêu đẳng như thế. Nhưng không ngờ nó lại nằm trên người một thằng nhà quê như Giang Khương.

Trong tiếng xì xầm c*̉a mọi người, Viên Nhất Chương hít sâu một hơi, cố gắng dẹp tan suy nghĩ sợ hãi trong đầu, trầm giọng nói:

- Còn hai trận nữa. Trận hai, súng trường thế đứng.

Nói xong, lòng tin c*̉a Viên Nhất Chương liền tăng lên, giống như loại súng vừa rồi không phải là sở trường. Mà sở trường mạnh nhất c*̉a y chính là súng trường. Hơn nữa, ván này c*̃ng không tính là thua, chỉ xem là hòa. Ván tiếp theo, y tin rằng mình sẽ đánh bại Giang Khương.

Nghe xong lời nói c*̉a Viên Nhất Chương, tinh thần mọi người đều chấn động. Đúng rồi, ván này không có thua, ván tiếp theo lại là loại súng sở trường c*̉a Viên đại thiếu, còn sợ cái gì chứ?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back