Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 110



Giang Khương bước ra khỏi phòng chữa trị, à Tiền vẫn lòng đầy căng thẳng đứng trước cửa, hai tay chắp lại, thỉnh thoảng còn nhắm mắt lầm bầm gì đó. Khuôn mặt nhăn nheo vì năm tháng của bà đã chan đầy nước mắt.

Giang Khương nhìn bộ dạng tiều tụy và căng thẳng của bà Tiền, trong lòng hơi đau xót. Vốn bà Tiền không cần phải căng thẳng như thế.

Nếu họ có tiền, sao bà Tiền phải căng thẳng như vậy. Họ chỉ cần vào bệnh viện 99% là sẽ không có vấn đề gì. Nhưng vì họ không có tiền, cho nên chỉ có thể mạo hiểm. Tiền tuy không phải vạn năng, nhưng không có tiền, quả thật là chuyện không thể...

Nhưng may là bà may mắn, có thể gặp được mình. Bác sĩ bình thường ai dám làm ca phẫu thuật này cho cháu bà chứ?

Nghĩ tới đây, Giang Khương âm thầm thở dài, sau đó mỉm cười kêu lên:

- Bà Tiền... Bà đừng lo lắng nữa, không sao rồi.

Bà Tiền hai mắt đang nhắm, tay chắp lại miệng lầm bầm gì đó nghe thấy Giang Khương nói vậy rõ ràng vẫn chưa phản ứng lại kịp, chỉ ngạc nhiên mở to mắt, đứng lên căng thẳng nhìn Giang Khương nói:

- Bác sĩ Giang... ban nãy cậu nói gì?

Giang Khương cười cười, nói:

- Bà Tiền, không sao rồi, chút nữa Tiểu Bảo có thể ra được rồi...

- A... Thật sao? Bác sĩ Giang, thật sự không sao chứ?

Bà Tiền nghe thấy Giang Khương nói như vậy đôi mắt đục ngầu kia lập tức lóe sáng, kéo tay Giang Khương vui mừng hỏi.

Giang Khương gật mạnh đầu nói:

- Thật, không sao nữa rồi...

- Thật...

Bà Tiền gật mạnh đầu. Nước mắt của bà lăn xuống. Bà cầm tay Giang Khương, sau đó đột nhiên quỳ mạnh xuống, dập đầu với Giang Khương:

- Bác sĩ Giang... cảm ơn, cảm ơn...

Giang Khương vội vàng đưa tay ra đỡ bà Tiền đứng dậy, nói:

- Bà Tiền, không được không được... sao làm thế này được...

- Bác sĩ Giang, cậu đúng là Bồ Tát sống... là ân nhân cứu mạng của bà già này...

Bà Tiền được Giang Khương đỡ cố gắng bò dậy, vừa lau nước mắt vừa nói cảm ơn.

- Không có gì. Không có gì... Đây là chuyện bọn cháu nên làm, bà ngồi đi, ngồi đi...

Giang Khương dìu bà Tiền ngồi lên ghế rồi mới cười nói:

- Giờ bác sĩ Lý đang băng bó cho Tiểu Bảo bên trong, bà ngồi đây đợi một lát. Lát nữa cậu ấy sẽ ra. Vẫn còn bệnh nhân đang đợi cháu, cháu đi trước!

Sau khi Giang Khương trấn an xong bà Tiền liền định quay về phòng khám, đột nhiên hắn nhớ ra một chuyện. Sau đó hắn đi vào phòng thuốc, cười nói với anh Hoàng phòng thuốc:

- Anh Hoàng... Lát nữa bà Tiền có trả tiền thuốc, anh nói bà ấy chỉ cần trả một trăm chín thôi nhé, số còn lại cứ ghi cho em!

Anh Hoàng nghe Giang Khương nói vậy, cười nói:

- Bác sĩ Giang... tiền này sao để cậu bỏ được. Như thế không hay đâu!

Giang Khương cười lắc đầu nói:

- Không sao... Giờ em cũng chẳng có việc gì dùng tiền. Ngày nào cũng ăn ngủ ở phòng khám, giữ tiền cũng chẳng có tác dụng gì nhiều, cứ coi như làm chút việc tốt đi!

- Được... Thế thì được, đợi lát nữa tôi sẽ sắp xếp tốt.

Sau khi dặn dò anh Hoàng xong, Giang Khương vội vàng quay về phòng khám.

Hồ lão y sư thấy Giang Khương tiến vào vội vàng dừng bút, nhìn Giang Khương trầm giọng hỏi:

- Giang Khương, tình hình đứa trẻ sao rồi?

Giang Khương cười gật đầu nói:

- Phẫu thuật xong rồi, không sao rồi ạ. Chỉ cần tiêm vài ngày nữa, thay thuốc hai lần có lẽ sẽ khỏi ạ!

- Ừ... Vậy thì tốt, vậy thì tốt!

Hồ lão y sư nghe Giang Khương nói vậy trong lòng cũng yên tâm. Những bệnh nhân bên này lúc này cũng thở phào nhẹ nhỏm, nhìn Giang Khương với ánh mắt thán phục. Bác sĩ biết cả nội ngoại khoa, hơn nữa còn giỏi như vậy thật sự không nhiều.

Đặc biệt là còn chịu mạo hiểm cứu người khi bệnh nhân không có tiền, điều này càng khiến họ thán phục hơn.

Trong lòng Hồ lão y sư vui mừng, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng nói:

- Đúng rồi, Giang Khương... Con đi dặn dò bên phòng thuốc, chỉ thu của họ hai trăm tệ thôi, sau này tiêm hay đổi thuốc gì đó, đều ghi vào sổ của phòng khám.

- A...

Giang Khương nghe thấy những lời này liền bất đắc dĩ cười.

Hồ lão y sư thấy Giang Khương đứng yên bất động liền thúc giục nói:

- Đi nhanh đi, còn lề mề gì nữa!

Giang Khương bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Thầy, con đã dặn dò anh Hoàng, số tiền còn lại ghi cho con...

- A...

Hồ lão y sư nghe thấy cũng sửng sốt, sau đó cười, lắc đầu thở dài nói:

- Cái thằng nhóc con, mỗi tháng mới kiếm được có chút tiền, không để giành lấy vợ, xài tiền cũng hào phóng đấy nhỉ...

- Được rồi, mau đến làm việc đi. Tí nữa thầy bảo lão Hoàng chuyển sang sổ của phòng khám... Con làm việc tốt rồi, sao còn bắt con chịu khoản tiền này được...

Hồ lão y sư vội vàng cười ngoắc tay nói.

Giang Khương nghe Hồ lão y sư nói vậy cũng đành gật đầu đồng ý, vội vàng quay lại khám bệnh cho bệnh nhân.

- Hai thầy trò đều là người tốt... nhân nghĩa...

Mọi người nghe thấy đoạn đối đáp của hai người đều lần lượt cảm thán. Chuyện vừa chữa bệnh cứu người, vừa trả lại tiền thuốc cho bệnh nhân bây giờ thật sự rất hiếm thấy.

Đúng như Giang Khương đã dự liệu, ba thầy trò bận rộn đến mười hai giờ rưỡi mới khám xong cho tất cả bệnh nhân. Đến giờ ăn trưa, Giang Khương đã rất đói bụng.

Có điều sau khi hắn ngồi lên bàn ăn ăn hết hai chén, sắc mặt hắn lại trở nên cổ quái. Bình thường hắn ăn cơm một bữa hai bát đã tàm tạm rồi, nhưng hôm nay... giống như bữa sáng, hai bát cơm này cùng lắm chỉ no được bốn năm mươi phần trăm.

Không có cách nào khác, Giang Khương đành phải đi bới thêm chén nữa. Chị Lưu thấy Giang Khương bới thêm chén nữa liền cười nói:

- Hôm nay bác sĩ Giang mệt quá, ngay cả cơm cũng ăn nhiều thêm bát nữa!

Nghe vậy, tất cả mọi người đều cười ha hả.

Vẻ mặt Giang Khương bất đắc dĩ, sau đó cười nói:

- Hôm nay sợ là phải ăn nhiều thêm hai bát mới đủ ạ.

- Ôi... Ca phẫu thuật bác sĩ Giang làm hôm nay, đừng nói hai bát, bốn bát cũng được!

Bác sĩ Lý ngồi cạnh cười ha hả nói.

Kết quả đến lúc Giang Khương thật sự bưng bát đi xúc bát cơm thứ tư, cạo sạch đáy nồi, mọi người mới hơi choáng váng...

Hôm nay bác sĩ Giang sao ăn khỏe thế. Bát của phòng khám không hề nhỏ, bình thường các nữ y tá bác sĩ ăn một bát là đã đủ no. Các bác sĩ nam thường cũng chỉ ăn hai bát. Một bữa ăn bốn bát thật sự hiếm thấy trong lịch sử của phòng khám.

Nhưng mọi người chỉ hơi nhìn sững chứ không nói gì. Chỉ có Hồ lão y sư vỗ vai Giang Khương nói:

- Không sai... đàn ông phải ăn nhiều một chút mới có sức khỏe chứ!

Vừa nói xong, còn quay sang dặn dò dì La giúp việc bên cạnh:

- Chị La... Tối chị nấu thêm nửa lon gọi nửa nhé. Đừng để Tiểu Giang của chúng ta bị đói!

- A... được ạ!

Dì La đứng bên cười tủm tỉm đồng ý, nói:

- Trong Tiểu Giang của chúng ta trắng trẻo quá. Con trai gầy yếu quá không được. Đàn ông nông thôn chúng ta phải ăn cho khỏe mới làm được việc!

Dì La đáng thương còn nói là Giang Khương gầy yếu, câu này nếu để cho những vong hồn uổng mạng dưới dao của Giang Khương mấy năm nay nghe được chắc sẽ đau đớn khóc rống lên mất.

Giang Khương chỉ vừa cười cười gật đầu vừa ăn uống, không để ý đến mấy lời này... Mình cứ lấp đầy bụng mình trước rồi nói sau. Chiều nay nấu thêm nửa lon gạo nữa thì tối mình không phải cạo sạch đáy nồi nữa rồi.

Giữa trưa nghỉ ngơi một lát, gần hai giờ, Giang Khương lại bưng ly nước của mình, kẹp theo quyển sách đến Đại học Đông Nguyên giảng bài.

Hôm nay lại có tiết Trung y chuyên sâu của năm tư, giờ Hồ lão y sư đã yên tâm giao hết cho hắn, ngay cả đến lộ mặt một chút cũng lười. Hồ lão y sư biết, đám sinh viên này đều thích nghe Giang Khương giảng. Giang Khương giảng bài cũng nhanh hơn ông, ông cũng lười đi ganh đua với hắn.

Mỗi tuần năm tư chỉ có một tiết, đây là tiết đầu tiên Giang Khương giảng bài cho năm tư sau đợt bị thương ở đùi lần trước.

Giang Khương vừa bước vào giảng đường đã thấy vô số ánh mắt nhìn về phía mình. Giang Khương nhìn nhìn, vẫn là mấy sinh viên trông tương đối quen mặt, trong đó dĩ nhiên có cả Từ Thanh Linh và Trương Du Chính.

Giang Khương thấy hai người này ngồi cạnh nhau trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên cảm giác khó chịu này nhanh chóng biến mất sau khi hắn nở nụ cười mỉm, sau đó hắn quay sang gật đầu với hai người.

Mặc dù trong lòng Trương Du Chính cũng không thích Giang Khương nhưng cũng vội vàng cười gật đầu. Chỉ có Từ Thanh Linh là nhìn Giang Khương với ánh mắt hơi kỳ quái, dường như có thêm chút u oán. Sau khi cô nhìn thấy Giang Khương bước đi không có gì khác lạ, ánh mắt mới thoáng bình thường hơn một chút.

- Thầy Giang... thầy không sao chứ?

Giang Khương đi đến trước hàng ghế đầu, có rất nhiều sinh viên vây quanh Giang Khương ân cần hỏi thăm.

Giang Khương nhìn một chút, đây đều là những sinh viên tương đối hoạt bát trong các tiết học trước. Còn có cả Vương Ngọc Linh lần trước xin mình số điện thoại, rồi cả vài sinh viên tương đối quen.

Hắn lập tức cười cười nói:

- Cảm ơn mọi người đã quan tâm... Chân tôi khỏi rồi!

- Ồ... khỏi nhanh thế ạ!

Nghe thấy Giang Khương nói vậy, trên mặt các sinh viên thoáng lộ vẻ ngạc nhiên.

- Thầy Giang... Đao đó của thầy hôm ấy siêu quá, em thấy thầy chẳng thèm ngắn, một dao bay thẳng qua chính giữa mi tâm luôn.... Đúng là quá đẹp trai!

Một sinh viên tương đối đẹp trai vui vẻ nói.

Chàng nam sinh này Giang Khương cũng biết, tên Triệu Vân Cường, hắn liền mỉm cười giải thích:

- Khi còn bé tôi khá ham chơi, thường vào trong núi bắn chim với người lớn, từng dùng súng bắn thỏ, heo rừng, sau đó thấy súng dùng phiền phức nên đã thử luyện dao... Dần dần kỹ thuật cũng khá chuẩn!

- A... Thầy Giang còn đi săn nữa à...

Triệu Vân Cường kinh ngạc nói:

- Thầy Giang, thầy là người ở đâu vậy?

- Tôi ở huyện Lưu Hà...

Giang Khương không giấu diếm những chuyện này, mỉm cười nói.

- Ờ... Chả trách. Em nhớ xung quanh huyện Lưu Hà chúng ta có mấy rừng núi sâu, những nơi khác không nhiều thú săn lắm...

Triệu Vân Cường vội gật đầu nói.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 111



Những sinh viên này vây quanh Giang Khương tò mò hỏi chuyện. Lúc này Từ Thanh Linh ngồi cách đó không xa hình như đang đọc sách, nhưng đôi tai trắng nõn tinh xảo dường như đang tập trung lắng nghe bên này nói chuyện.

Sau khi nghe thấy Giang Khương giải thích, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của Từ Thanh Linh dẩu lên, thầm hừ giọng nói:

- Lừa đảo... Đúng là tên đại lừa đảo. Giờ có thể nói dối mà không biết đỏ mặt như vậy... Hồi nhỏ đi săn thỏ cái gì chứ... Cách đây ba năm, chẳng qua chỉ là một thằng nhóc xe đạp cũng đi chẳng bằng mình... Lừa đảo... Hừ...

Giang Khương đang tùy hứng khoa khoang lịch sử sáng chói khi còn nhỏ của mình với các sinh viên hiếu kỳ, hắn không ngờ, người nào đó đằng sau đang mỉa mai mình là tên lừa đảo. Nếu không e là hắn đã chẳng mặt mũi nào bịa chuyện bừa bãi rồi.

- Reng...

Lúc này, tiếng chuông vào tiết vang lên.

Mọi người lục đục quay về chỗ của mình. Giang Khương cũng cầm sách lên, bưng ly nước lên bục giảng.

- Thủ thái âm phế kinh bắt nguồn từ trung tiêu... thuộc đại tràng phế lạc, dừng lại ở đoạn xương ngón cái...

Giang Khương đứng trên bục giảng, gần như không cần lật sách, chậm rãi nói, thỉnh thoảng lại ghi vài dòng chữ trong sách lên bảng.

Các sinh viên bên dưới lắng nghe chăm chú. Tuy đây chỉ là ông tập, hầu hết mọi người vẫn còn chút ấn tượng, chỉ thỉnh thoảng mới lật sách, nhẩm lại vài định nghĩa mà thôi.

- Kinh lạc có bốn chức năng lớn... Một là trong giao tiếp, liên lạc với các cơ quan phủ tạng. Hai là lưu thông máu, nuôi dưỡng tổ chức phủ tạng...

Hắn vừa nói thì có người giơ tay lên.

Giang Khương hết sức hoan nghênh mọi người có câu hỏi trong tiết học. Bởi vì có vấn đề, hỏi ngay trên lớp mới có thể giúp cho mọi người nắm chắc kiến thức hơn.

Giang Khương nhìn thoáng qua, là một sinh viên nam. Hình như tên Trương Nghị Vĩ. Giang Khương liền gật đầu. Cười nói:

- Trương Nghị Vĩ, bạn có vấn đề gì?

Trương Nghị Vĩ thấy Giang Khương có thể gọi được tên mình có hơi kinh ngạc. Sau đó cậu ta vội vàng gật đầu, trầm giọng hỏi:

- Thầy Giang... Em muốn hỏi một vấn đề, những thứ kinh mạch này có thật sự tồn tại không? Theo như trong sách, chắc chắn là có kinh mạch, nhưng tại sao chúng ta không cảm nhận được, chúng ta chỉ có thể nhìn thấy mạch máu và các cơ thịt...

Nghe thấy câu hỏi này, Giang Khương chỉ cười. Chàng trai này to gan đấy. Nếu Hồ lão y sư giảng tiết này chắc chắn Trương Nghị Vĩ sẽ không dám hỏi câu này. Còn mình thì đã tùy tiện với họ thành quen rồi nên cậu chàng mới dám hỏi như vậy. Nếu không hỏi như vậy đồng nghĩa với việc nghi ngờ lý luận căn bản trong Trung y. Không ai dám tùy ý hỏi những câu như vậy ngya giữa lớp.

- Có một câu tôi tin chắc mọi người đều đã nghe qua, thứ không nhìn thấy không có nghĩa là không tồn tại...

Giang Khương mỉm cười nói:

- Nhưng tôi muốn nói với mọi người là, tuy chúng ta không nhìn thấy, thậm chí cũng không cảm nhận được, nhưng kinh mạch thật sự tồn tại... Mười hai chín kinh, kỳ kinh bát mạch, mỗi kinh mạch đều được phát hiện trong cơ thể chúng ta.

- Nó đi khắp toàn thân... Mỗi kinh mạch đều thật sự tồn tại...

Trương Nghị Vĩ dường như vẫn hơi không hài lòng với câu trả lời của Giang Khương, lại nói:

- Thầy Giang, thầy nói nó tồn tại, vậy sao chúng ta không cảm giác được? Lẽ nào thầy đã cảm giác được? Hoặc thầy đã gặp ai đã từng thật sự cảm giác được?

Trong lòng Giang Khương thầm cười với thái độ hỏi đến cùng của Trương Nghị Vĩ. Hắn lập tức gật đầu nói:

- Đương nhiên đã có người cảm giác được, điều này tôi rất chắc chắn.

Thấy thái độ bình tĩnh của Giang Khương không những Trương Nghị Vĩ mà những sinh viên khác cũng tò mò. Trương Nghị Vĩ nhìn Giang Khương, đột nhiên cười nói:

- Theo như lời thầy Giang nói, vậy những thứ trong tiểu thuyết kiếm hiệp nói, lấy kinh mạch làm nền tảng để tu luyện nội công, chẳng hạn Hàng Long Thập Bát Chưởng, Lục Mạch Thần Kiếm gì đó đều có thật sao?

Giang Khương thấy Trương Nghị Vĩ chất vấn như vậy cũng cười, nói:

- Bạn học Trương Nghị Vĩ, tiểu thuyết võ hiệp thì chỉ là tiểu thuyết võ hiệp. Chẳng hạn trong Thiên Long Bát Bộ, Lục Mạch Thần Kiếm Đoàn Dự... mọi người đều biết, nó chia làm Thiếu Trùng, Trung Trùng, Thiếu Thương...

- Nhưng những thứ này đều tồn tại trong lý luận kinh mạch Trung y chúng ta... Những thứ này Tra lão tiên sinh đều tham khảo học thuyết kinh mạch trong Trung y chúng ta để phát huy trí tưởng tưởng hư cấu hóa... Dĩ nhiên trong hiện thực chúng không thể tồn tại...

Nói đến đây, Giang Khương lập tức nhớ ra thực lực mạnh mẽ của đám Tiền Lập Nguyên, lại còn cả nội khí mấy ngày nay mình cảm nhận được liền cười nói:

- Nhưng Trung Quốc cổ đại chúng ta thực sự có tồn tại cao thủ võ lâm, hơn nữa họ cũng thực sự dùng kinh mạch để tu luyện nội khí, cho nên mọi người không cần nghi ngờ tính chân thực của lý luận kinh mạch!

Giang Khương nói đến vậy, nhưng Trương Nghị Vĩ vẫn lắc đầu cười nói:

- Thầy Giang, tuy thầy nói từng gặp người như vậy, nhưng nói thật, em vẫn không thể nào tin được những lý luận kinh mạch này... Trừ phi thầy khiến em thật sự cảm thấy sự tồn tại của kinh mạch... Nếu không em vẫn cảm thấy rất khó tin!

Giang Khương nhìn thấy Trương Nghị Vĩ vẫn đứng đấy phản bác vô cùng tự tin. Trong lòng hắn thầm thở dài, cảm thấy bất đắc dĩ.

Những học thuyết kinh mạch, ngũ hành, phủ tạng... trong Trung y, đều là những nền tảng cơ sở của Trung y. Tuy Trương Nghị Vĩ học khoa lâm sàng của Tây y, nhưng suy nghĩ và cách nhìn của cậu ta như vậy, không phải chỉ những người học Tây y mới có. Thậm chí có rất nhiều người học Trung y đều nghi ngờ lý luận kinh mạch này rốt cuộc có tồn tại thật không.

Cho dù là ngũ hành hay kinh mạch, đều là những thứ họ không thể tự cảm nhận được, thậm chỉ là không thể nào xác thực qua thực tiễn, chỉ có những nhân tài đặc biệt mới có thể...

Nghĩ tới đây, Giang Khương nhẹ nhàng lắc đầu cười khổ. Hắn biết, nếu như hôm nay không phải hắn đứng trên bục giảng, chắc chắn Trương Nghị Vĩ sẽ không dám to gan bày tỏ suy nghĩ của cậu ta. Những sinh viên khác cũng giống như Trương Nghị Vĩ, chỉ đem theo tâm lý ứng phó với kỳ thi sắp tới để học những thứ này chứ chắc chắn sẽ không to gan đi kháng cự những điều này.

Mà lúc này, những sinh viên khác cũng như cậu ta, đều có suy nghĩ này. Nếu mình không thể khiến họ phục, e là sau này mình giảng bài sẽ không ai tin tưởng nữa.

Giang Khương thoáng trầm ngâm rồi cười gật đầu nói:

- Được... Bạn học Trương Nghị Vĩ, nếu bạn nói không tin vào tồn tại của kinh mạch... Tôi nghĩ cũng có rất nhiều bạn khác cũng có suy nghĩ giống bạn...

- Thế này đi... Cậu lên bục giảng, tôi sẽ cho cậu cảm nhận thử sự tồn tại của kinh mạch, có được không?

Các sinh viên xung quanh nhìn Giang Khương đứng trên bục giảng cười tủm tỉm nói những lời này đều sửng sốt. Sau đó, trên mặt họ đều lộ ra vẻ vô cùng hứng thú.

- Trương Nghị Vĩ... Đi đi...

Triệu Vân Cường ngồi cách đó không xa hưng phấn giật giây nói với Trương Nghị Vĩ.

- Đúng đúng... Trương Nghị Vĩ... Đi đi... Chúng tớ cũng muốn biết rốt cuộc kinh mạch nó như thế nào...

Vương Ngọc Linh lúc này cũng hưng phấn lên tiếng.

Cả hai người này đều là những người cực kỳ bội phục Giang Khương. Nếu như Giang Khương có thể khiến cho Trương Nghị Vĩ cảm nhận được sự tồn tại của kinh mạch, bọn họ cũng vô cùng hứng thú.

Trương Nghị Vĩ bị mọi người giật giây nên bước nhanh đi, sau khi đến trước bục giảng, cậu ta chờ Giang Khương dạy cậu ta cảm nhận kinh mạch của bản thân.

Giang Khương thấy Trương Nghị Vĩ đi đến liền cười gật đầu, sau đó nói với mọi người:

- Tốt... Nếu Trương Nghị Vĩ đã đặt câu hỏi này rồi, vậy tôi sẽ giúp cậu ấy cảm nhận được sự tồn tại thật sự của kinh mạch. Như thế về sau có lẽ mọi người sẽ không còn nghi ngờ những lý luận y học truyền thống nước ta nữa!

- Đúng đúng... Thầy Giang, thầy mau bắt đầu đi... Bọn em cũng muốn xem thử như thế nào...

Đám sinh viên xung quanh lúc này nghe thấy Giang Khương bình tĩnh như vậy đều hưng phấn nói.

Chỉ có Trương Du Chính khẽ cau mày ghé sát tai Từ Thanh Linh, cười lạnh nói:

- Sao có chuyện này chứ? Chỉ sợ chút nữa thầy Giang sẽ dùng một mớ lý luận linh tinh để qua được cửa này!

Lúc này Từ Thanh Linh mở to mắt nhìn Giang Khương trước mặt. Trong mắt cô tuy có chút nghi ngờ nhưng dường như vẫn tin tưởng Giang Khương. Cô tương đối hiểu tính cách Giang Khương. Mặc dù ba năm nay Giang Khương đã thay đổi không ít, nhưng Từ Thanh Linh tin, Giang Khương làm việc luôn rất bình ổn, nếu không phải chuyện nắm chắc, chắc chắn sẽ không nói lung tung.

Nếu Giang Khương dám nói ra như vậy, chắc chắn sẽ không nói năng lung tung. Cho nên trong mắt cô hiện lên chút khinh thường đối với những lời của Trương Du Chính ngồi bên cạnh. Tuy cô không ghét Trương Du Chính, nhưng cô tương đối không thích Trương Du Chính công kích Giang Khương. Cô lập tức lãnh đạm nói:

- Cứ nhìn đã... Lát nữa sẽ biết thôi!

Trương Du Chính nghe thấy Từ Thanh Linh không mặn không nhạt nói vậy trong trong mắt thoáng hiện tia thất vọng. Cậu ta vốn đã cảm thấy quan hệ của Giang Khương và Từ Thanh Linh không giống bình thường. Cho nên cậu ta mới nghĩ đủ mọi cách để đả kích hình tượng Giang Khương trong lòng Từ Thanh Linh. Giờ có cơ hội này dĩ nhiên cậu ta sẽ không bỏ qua.

Ai ngờ Từ Thanh Linh lại nói vậy với cậu ta không chút động lòng. Cậu ta lập tức buồn bức, nhìn chằm chằm Giang Khương, căm tức nói:

- Được, xem thử anh có thể làm được tích sự gì...

- Trương Nghị Vĩ, cậu đưa tay phải ra đi.

Giang Khương mỉm cười nhìn Trương Nghị Vĩ nói.

Trương Nghị Vĩ nghe Giang Khương nói vậy thì cũng làm theo yêu cầu của Giang Khương, đưa tay phải ra, chờ xem thầy Giang làm cách nào để cậu ta có thể cảm giác được sự tồn tại của kinh mạch.

Giang Khương thấy Trương Nghị Vĩ đưa tay ra, liền cười nói với mọi người:

- Ban nãy tôi đã ôn tập cho mọi người về kinh mạch, trong đó bao gồm thủ tam dương kinh và thủ tam âm kinh...

- Vậy... Tôi sẽ dùng thủ quyết âm tâm bao kinh của thủ tam âm kinh để chứng minh cho mọi người thấy kinh mạch có thật sự tồn tại không!

Đám sinh viên thấy thầy Giang tự tin như vậy, thậm chí còn đề cập cụ thể sẽ dùng kinh mạch nào liền thêm hưng phấn, cũng càng thêm mong chờ.

- Được... Bạn học Trương Nghị Vĩ, cậu hãy giơ ngón tay giữa ra...

Giang Khương nhìn Trương Nghị Vĩ mỉm cười nói.

Lúc này Trương Nghị Vĩ cũng không dám chậm trễ, vội vàng duỗi ngón tay giữa tay phải ra, sau đó nhìn Giang Khương, xem hắn định chứng minh sự tồn tại của thủ quyết âm tâm bao kinh này như thế nào.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 112



Giang Khương nhẹ nhàng dùng ngón cái và ngón trỏ của mình đè xuống hai bên đốt cuối ngón giữa của Trương Nghị Vĩ, sau đó nói với mọi người:

- Mọi người đều biết, chỗ tôi đang đè chính là “Trung trùng huyệt” đốt cuối của thủ quyết âm tâm bao kinh, cũng chính là nơi bắt nguồn của Trung trùng kiếm trong Lục Mạch Thần Kiếm...

- Giờ, tôi sẽ khiến bạn học Trương Nghị Vĩ cảm nhận được sự tồn tại của thủ quyết âm tâm bao kinh...

Nói tới đây, Giang Khương nhìn Trương Nghị Vĩ khẽ cười nói:

- Được rồi, bạn học Trương Nghị Vĩ, cậu đứng đối mặt với mọi người, lát nữa cậu nói cho mọi người biết cảm nhận của cậu...

Sau khi Giang Khương thấy Trương Nghị Vĩ gật đầu liền nhẹ nhàng hít sâu một hơi, sau đó dồn lực chú ý của mình và nơi cách bụng dưới ba thốn. Hắn biết chỗ này chính là “Khí Hải” lần trước khi mình xoa bóp cho Tỉnh trưởng La, nội khí cũng bắt đầu cuộn lên ở đây.

Quả nhiên, khi lực chú ý của hắn dồn ở Khí Hải, một cổ ấm áp cũng chậm rãi theo suy nghĩ của hắn dần dần tràn lên kinh mạch ở cánh tay hắn.

Rất nhanh nó đi xuyên qua chỗ ngón trỏ và ngón cái lao thẳng vào Trung trùng huyệt của Trương Nghị Vĩ.

Vốn Trương Nghị Vĩ đang đứng đó, khuôn mặt rất bình thường. Đột nhiên, cậu ta cảm nhận được một luồng khí ấm áp nhè nhẹ từ ngón tay trỏ của mình xông thẳng vào, sắc mặt không khỏi biến đổi mạnh.

Giang Khương đứng đó, khẽ cười nói:

- Được rồi, bạn học Trương Nghị Vĩ, cậu hãy dùng ngón trỏ tay trái của cậu, từ từ di chuyển theo cảm giác của cậu, xem có phải nó đi theo tuyến đường của thủ quyết âm tâm bao kinh mà ban nãy tôi ôn tập cho mọi người không.

Trương Nghị Vĩ nghe Giang Khương nói vậy trên mặt vừa hưng phấn vừa căng thẳng. Vốn cậu ta không thật sự tin vào sự tồn tại của thứ này, nhưng bây giờ, cậu ta cảm nhận được luồng khí ấm áp nhè nhẹ kia từ ngón tay thầy Giang truyền đến, dọc theo ngón tay, cánh tay mình, giống như một con giun đang dần dần tràn lên.

Lúc này cậu chỉ nghe thấy lời nói của Giang Khương, sau đó cậu chậm rãi duỗi ngón tay trỏ tay trái của mình ra, dần dần thuận theo cảm nhận đươc lộ tuyến vận hành của con giun nhỏ kia đang di chuyển đến ngón tay mình.

Lúc này Giang Khương vừa mỉm cười, vừa thầm thì:

- Lộ tuyến nghịch hành của thủ quyết âm tâm bao kinh từ trong đốt cuối ngón tay dần dần đi lên, theo dịch trung tuyến của chi trên tiếp tục đi lên, sau đó chậm rãi giao nhau ở thiên trì trong ngực, cũng chính là mép ngoài ngực phải...

Những sinh viên xung quanh chỉ thấy dường như lúc này Trương Nghị Vĩ vô cùng hưởng thụ nhắm chặt mắt lại, sau đó chỉ dùng ngón trỏ tay trái của mình dần dần di chuyển ngón tay của mình, dĩ nhiên là không khác gì lắm lời thầy Giang nói.

Giang Khương thấy ngón tay của Trương Nghị Vĩ đã chỉ vào vị trí huyệt thiên trì liền buông tay ra, nói với Trương Nghị Vĩ:

- Sao, cảm thấy thế nào?

Trương Nghị Vĩ nghe thấy Giang Khương hỏi vậy mới mở to mắt ra với vẻ khó tin. Mặc dù ban nãy cậu ta nhắm mắt nhưng dĩ nhiên cậu ta biết rõ, ban nãy khí tức ấm áp kia hoàn toàn đi thuận theo lộ tuyến thủ quyết âm tâm bao kinh mà mình đã học. Cậu ta lập tức nhìn Giang Khương, vô cùng khiếp sợ nói:

- Thầy... Thầy Giang, sao thầy có thể làm được!

Giang Khương mỉm cười nhún vai nói:

- Đây chính là lý thuyết kinh mạch kia... Tôi chỉ k*ch th*ch thủ quyết âm tâm bao kinh của cậu một chút, để nó có chút phản ứng, sau đó để cậu cảm nhận được nó thôi...

- Nhưng...

Trương Nghị Vĩ nghe thấy Giang Khương giải thích như vậy hơi kinh ngạc nói:

- Sao thầy có thể làm được, chúng em có thể làm được không?

Giang Khương nhìn Trương Nghị Vĩ đã hoàn toàn bị mình cảm phục, khẽ cười lắc đầu nói:

- Cái này mọi người không làm được, muốn làm được điều này phải cực kỳ hiểu và nghiên cứu về kinh mạch... Tôi cũng chỉ thông qua cái này để chứng thực cho mọi người thấy, để mọi nguời biết những lý luận y học truyền thống Tổ quốc chúng ta đều thật sự tồn tại!

Trương Nghị Vĩ thấy Giang Khương nói như vậy trên mặt không kìm được thất vọng. Có điều sau khi cậu ta tiếc nuối xong thì lại hưng phấn duỗi tay trái của mình ra nói:

- Thầy Giang... Vậy thầy có thể dùng tay trái của em biểu diễn thêm lần nữa không?

Giang Khương nhìn thấy bộ dạng Trương Nghị Vĩ hưng phấn như vậy không khỏi nở nụ cười, nói:

- Thằng nhóc cậu... ban nãy tay phải thoải mái lắm đúng không... Giờ muốn thử tay trái đúng không? Làm gì có chuyện tốt như vậy chứ, mau quay về chỗ ngồi cho tôi...

Trương Nghị Vĩ bị Giang Khương khiển trách như vậy liền đỏ mặt, vội vàng cười khan trốn về chỗ ngồi.

Lúc này, mọi người nhìn thấy bộ dạng đó của Trương Nghị Vĩ ai nấy đều cực kỳ tò mò. Có vài sinh viên to gan, lần lượt giơ tay lên nói:

- Thầy Giang... Em cũng muốn cảm nhận thử!

- Đúng... Thầy Giang, em cũng muốn cảm nhận thử!

Giang Khương thấy trong nháy mắt đã có mười mấy cánh tay giơ lên liền cười hắc hắc, nói:

- Mọi người chỉ cần biết rõ kinh mạch thật sự tồn tại là được. Ban nãy bạn học Trương Nghị Vĩ đã đại diện chứng minh điều này, cho nên giờ mọi người mau yên lặng, chúng ta tiếp tục bài giảng... Nếu không bài hôm nay sẽ không giảng hết được đâu...

Mọi người thấy Giang Khương không để ý đến thỉnh cầu của họ, ai nấy đều thất vọng, đành phải thôi, tò mò nhìn sang Trương Nghị Vĩ được thử lần đầu còn muốn thử thêm lần thứ hai, muốn đợi chút nữa hết tiết chắc chắn phải hỏi xem cậu ta cảm thấy như thế nào, sao lúc đó lại có vẻ mặt d*m đ*ng như vậy, hơn nữa còn muốn thử cảm thụ lần thứ hai.

Sau khi Giang Khương giảng xong bài kinh mạch, tiếng chuông hết giờ cũng vang lên đúng giờ.

Sau khi tan học, Giang Khương bưng ly nước, mang theo sách chậm rãi ra khỏi giảng đường, chỉ để lại một nhóm người đang vây quanh Trương Nghị Vĩ, tò mò hỏi về vẻ mặt d*m đ*ng ban nãy.

Giang Khương vừa ra khỏi phòng học, đằng sau liên vang lên một giọng nói đầy sức sống:

- Giang Khương...

Nghe thấy giọng nói này, Giang Khương bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, sau đó hắn dừng bước, xoay người lại, nhìn cô bé xinh đẹp với gương mặt tò mò, trầm giọng nói:

- Bạn học Từ Thanh Linh đúng là không lễ phép. Tôi đã dạy bạn bao nhiêu lần rồi, phải gọi là thầy Giang...

- Hừ... Giang Khương Giang Khương Giang Khương... Tôi cứ gọi anh là Giang Khương đấy... Sao nào...

Từ Thanh Linh hơi nhăn chiếc mũi nhỏ xinh xắn, đôi mắt xinh đẹp như hai vầng trăng lưỡi liềm nhìn Giang Khương hừ giọng nói.

Giang Khương nhìn thấy động tác quen thuộc này trong lòng lóe lên tia ấm áp, sau đó bất đắc dĩ cười nói:

- Mấy năm rồi, sao tính cách không thay đổi gì vậy, vẫn là bộ dạng này! Em không sợ người ta cười à!

- Hừ... Ai bảo anh bắt nạt tôi...

Từ Thanh Linh vô thức định chống nạnh, đột nhiên nhớ ra. Bây giờ đã không còn như trước kia, nếu để người khác nhìn thấy cảnh này thì không hay lắm.

Khuôn mặt cô lập tức đỏ lên, nhìn Giang Khương hừ giọng nói:

- Anh giỏi nhỉ, mới đến trường này được vài ngày đã dụ được tiểu học muội của chúng tôi... Chậc chậc, đúng là không thể nào nhìn ra được, giờ anh còn biết dụ những cô gái trẻ nữa!

- Đâu có...

Giang Khương nhìn thấy chút khác thường nhàn nhạt trong mắt Từ Thanh Linh, trong lòng nghi hoặc, nhưng chỉ bất đắc dĩ nhún vai nói:

- Tiểu Vũ là hàng xóm của anh, có lẽ em cũng biết mà... Cô ấy cũng ở huyện Lưu Hà chúng ta. Hơn nữa nhà cô ấy thật sự ở sát vách nhà anh!

- Hàng xóm... Hàng xóm mà anh nguyện đâm một dao vì người ta... Còn chảy nhiều máu đến vậy...

Từ Thanh Linh càng nói trong lòng càng giận, hận hung hăng không thể nhéo tai người này cho hả giận. Sao có người ngốc thế không biết.

Giang Khương nhìn thấy vẻ tức giận của Từ Thanh Linh, trong mắt lóe lên tia ấm áp, cười lắc đầu nói:

- Bây giờ chẳng phải không sao rồi à? Em nhìn đi... Anh bước đi vẫn bình thường mà, chẳng có chút vấn đề nào đâu!

Vừa dứt lời, hắn còn cố ý bước đi cho Từ Thanh Linh xem.

- Anh ngốc à... Sau này không được như vậy nữa, nếu thật sự làm bị thương mạch máu lớn thì làm sao...

Từ Thanh Linh nhìn thấy chân của Giang Khương thật sự không có vấn đề gì mới hoàn toàn yên lòng, thấp giọng nói.

Giang Khương nhìn thấy bộ dạng Từ Thanh Linh như vậy trong lòng âm thầm thở dài, bất giác đưa tay ra xoa mái tóc dài thân quen, nhẹ nhàng vuốt vuốt nói:

- Được rồi được rồi... không sao...

Từ Thanh Linh cảm nhận được động tác quen thuộc này, hơn nữa trong hai mắt còn có sự dịu dàng và cưng chìu quen thuộc, cuối cùng hai mắt cô cũng dừng đỏ lên. Đột nhiên, cô nhào vào lòng Giang Khương, đánh vào ngực Giang Khương, vô cùng oan ức khóc lớn:

- Anh đi đâu? Mấy năm nay rốt cuộc anh đi đâu? Em còn tưởng anh đã chết rồi...

Giang Khương nhìn cô gái trong lòng tay chậm rãi nhấc lên nhẹ nhàng ôm chặt cô, sau đó cả người đột nhiên cứng đờ, chậm rãi thả cô ra. Hắn chỉ ngẩng đầu nhìn trần nhà, yên lặng không nói gì.

Lúc này, vô số sinh viên từ trong giảng đường bước ra cũng ngạc nhiên nhìn cảnh trước mặt. Họ thật sự không hiểu, Từ Thanh Linh năm tư chúng ta vì sao lại ôm thầy Giang?

Chẳng phải thầy Giang là bạn trai của Lý Tiểu Vũ sao?

Hơn nữa... Nghĩ đến đây, tất cả các sinh viên đều đồng tình và ngạc nhiên nhìn Trương Du Chính bên cạnh. Họ chỉ thấy sắc mặt của Trương Du Chính xanh mét, lẳng lặng nhìn cảnh này nhưng không hề có bất kỳ thái độ gì.

- Chẳng lẽ Từ Thanh Linh không phải bạn gái của Trương Du Chính? Nếu không với tính cách của Hội trưởng Trương, sao cậu ta có thể nhịn được?

Tất cả sinh viên đều rối rắm. Quan hệ này... thật sự phức tạp quá...

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Từ Thanh Linh gục trong lòng Giang Khương khóc lóc, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đẹp trai quen thuộc trong mắt đang tràn đầy dịu dàng và xin lỗi trước mặt, nhẹ nhàng cắn môi, đưa tay lau nước mắt, sau đó bình tĩnh nhìn Giang Khương nói:

- Tại sao?

Giang Khương nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần khóc như hoa lê đái vũ, trong mắt lóe lên tia cười khổ và bất đắc dĩ, nhẹ nhàng lắc đầu. Sau đó, hắn lấy trong túi ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau mặt giúp cô, lắc đầu cười cười, nói:

- Xin lỗi...

Từ Thanh Linh bình tĩnh nhìn Giang Khương. Sau khi cô nhìn một lúc lâu, đột nhiên mỉm cười, giống như ánh mặt trời sau khi mây đen tản đi, lộ ra nụ cười sáng lạn, gật đầu nói:

- Ừ... Em biết...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 113



- Cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù như thế nào, nhưng em không muốn anh lại đột nhiên biến mất nữa.

Câu nói này nhẹ nhàng vang lên trong đầu Giang Khương, khiến trong lòng Giang Khương cực kỳ đắng chát. Hồ lão y sư luôn ngồi bên cạnh cũng phát hiện hôm nay tiểu đồ đệ này của mình hình như có gì đó không bình thường, cho đến khi chị La ở nhà bếp bắt đầu kêu đã đến lúc dọn cơm, Giang Khương mới chậm rãi hoàn hồn lại.

Lúc chị La thấy Giang Khương đến nhà ăn mặt mày vui mừng nói:

- Bác sĩ Giang, hôm nay chị nấu thêm nhiều gạo lắm, còn làm thêm một món ăn, cậu có thể ăn thỏa sức nhé.

- A a... Tốt quá, tốt quá!

Mặc dù trong lòng Giang Khương còn buồn bã nhưng nó không hề ảnh hưởng chút nào đến khả năng ăn uống của Giang Khương. Dưới con mắt của mọi người, Giang Khương lại một lần nữa chén hết bốn bát cơm lớn.

Có điều lúc này Hồ lão y sư nhìn Giang Khương đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng. Thường ngày Giang Khương chỉ có thể ăn được hai bát, giờ đột nhiên sức ăn tăng gấp đôi, hình như cũng không phải chuyện gì tốt. Đột nhiên thèm ăn quá nhiều cũng có nguyên nhân rất không tốt.

Nghĩ tới đây, Hồ lão y sư sờ cằm mình, trong lòng thầm nghĩ: “Có cần phải bảo Giang Khương đi lấy máu kiểm tra không, nếu lỡ như tuyến giáp trạng có vấn đề gì thì phiền phức.”

Giang Khương không biết trong lòng Hồ lão y sư đang lo lắng nảy ra suy nghĩ cổ quái này. Giờ hắn chỉ cố sức ăn để lấp đầy cái bụng trống không của mình.

Giờ hắn có thể cảm nhận được, những thứ hắn ăn vào bụng dường như được tiêu hóa rất nhanh chóng, sau đó lại được cơ thể hấp thu từng chút từng chút một. Vì giờ Giang Khương không hề cảm thấy bụng mình căng lên. Bốn bát cơm này ăn vào chỉ đủ để hắn thấy hơi no mà thôi.

Dĩ nhiên, Giang Khương cố gắng ăn là vì hắn nghĩ, có lẽ những thức ăn mình ăn cũng là ngọn nguồn quan trọng của năng lượng, nếu không vì sao ngày nào mình cũng thấy đói? Sau khi ăn xong bữa tối, chỉ còn Hồ lão y sư và Giang Khương trực ban. Rốt cuộc Hồ lão y sư không kìm được nữa, nói:

- Giang Khương đưa hai tay của con cho thầy xem thử!

- A? Làm gì à?

Giang Khương ngạc nhiên nhìn thầy nhà mình, đang định đưa tay ra, nhưng đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng. Động tác này sao mà quen thuộc vậy, có lẽ đây chính là một thử nghiệm xem có bị chứng cường tuyến giáp trạng hay không.

Giang Khương nhìn thầy nhà mình đang lo lắng như vậy đành bất đắc dĩ lắc đầu nở nụ cười khổ, nói:

- Thầy, gần đây con ăn được nhiều không có liên quan gì đến bệnh tật đâu ạ, càng không liên quan gì với chứng cường tuyến giáp trạng cả!

- Con chắc chắn?

Hồ lão y sư nhìn vẻ tự tin của Giang Khương như vậy, rốt cuộc trong lòng cũng thả lỏng, sau đó xác định nói.

Giang Khương gật mạnh đầu, sau đó nói:

- Con chắc chắn!

- Được rồi... Tự con xác định không có vấn đề là được, có thể ăn nhiều hơn chỉ cần không vấn đề gì thì cứ ăn!

Hồ lão y sư rất chắc chắn gật đầu nói.

Giang Khương thấy bộ dạng thầy như vậy liên tục gật đầu. Ăn đương nhiên phải ăn rồi, chắc sau này mình không thể ăn ít hơn mỗi bữa bốn bát cơm rồi.

Cảm xúc của Trương Du Chính rất không vui. Tất cả những người đụng vào Trương Du Chính đều biết, vẻ mặt Hội trưởng Trương đang rất khó coi. Trương Du Chính luôn nở nụ cười sáng lạn, tự tin gần đây đang gặp phải đả kích lớn.

Từ Thanh Linh năm tư, nữ thần trong mắt vô số học trưởng học đệ, hình như đã từng có quan hệ gì đó với thầy Trương trợ giảng Trung y. Dĩ nhiên, quan hệ này khiến rất nhiều đồng chí ghen tỵ.

Tuy trong lòng Trương Du Chính cũng vô cùng đố kỵ nhưng trước mặt Từ Thanh Linh cậu ta vẫn duy trì phong độ nên có. Có điều cậu ta vẫn không kìm được muốn hỏi ra lẽ những nghi vấn trong lòng mình. Cho nên, cậu ta nhìn cô gái đang dùng muỗng ăn từng miếng cơm nhỏ đối diện mình, như tùy tiện hỏi:

- Thanh Linh, cậu và thầy Giang?

- Trước kia anh ấy cũng được coi là bạn trai tớ.

Từ Thanh Linh dường như hiểu rất rõ Trương Du Chính muốn hỏi gì, vừa tiếp tục ăn vừa tùy tiện nói:

- Có điều sau đó xảy ra chút chuyện bất ngờ, anh ấy mất tích. Cho nên khi gặp anh ấy ở trường tớ rất kinh ngạc.

- Trước kia lẽ nào là lúc cậu đang học trung học?

Suy nghĩ của Trương Du Chính xoay chuyển rất nhanh, nhanh chóng phân tích ra điều gì đó. Cậu ta phát hiện hình như Từ Thanh Linh không định giấu giếm mình nên vội vàng hỏi.

- Đúng.

Từ Thanh Linh ăn xong miếng cuối cùng, sau đó đặt muỗng xuống, lấy một tờ khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng, sau đó lại bưng nước lên uống một miếng, mới nói:

- Trước khi tớ vào đại học, trong một lần bất ngờ, anh ấy mất tích.

- À...

Trương Du Chính ngước mắt nhìn Từ Thanh Linh thấy trong đôi mắt của Từ Thanh Linh dường như không lộ ra vẻ gì không vui hay muốn giấu giếm, cậu ta lại tiếp tục cẩn thận nói:

- Vậy rốt cuộc thầy Giang đó bao nhiêu tuổi? Sao lại quen cậu?

Từ Thanh Linh nghe Trương Du Chính hỏi vậy khẽ mỉm cười.

Ai mà ngờ Giang Khương này là bạn học của mình, ai mà ngờ thầy Giang đứng trên bục giảng giảng bài cho mọi người thật sự chỉ cùng tuổi với họ, hơn nữa mới chỉ tốt nghiệp trung học. Đương nhiên, Từ Thanh Linh không định nói cho người khác biết, vì đây là bí mật của Giang Khương.

Nhưng trong trường không phải chỉ mình cô biết bí mật này của Giang Khương, chắc Lý Tiểu Vũ năm nhất cũng biết.

Mỗi lần nhìn thấy tiểu học muội này, Từ Thanh Linh đều cảm thấy tiểu học muội này giống mình lúc vừa tốt nghiệp trung học. Chẳng qua tính cách tiểu học muội này dịu dàng hơn mình, ít nhất thì không giống với mình, năm đó bắt nạt Giang Khương dở sống dở chết...

Có điều, Từ Thanh Linh nghi ngờ không biết có phải Giang Khương thật sự không có hứng thú gì với tiểu học muội này không. Nếu đây chỉ là hàng xóm bình thường, sao Giang Khương lại làm vậy? Mỗi lần Từ Thanh Linh nghĩ tới điều này, trong lòng sẽ hơi có chút ghen tuông.

Dĩ nhiên, nếu là mình, Từ Thanh Linh tin chắc chắn Giang Khương cũng sẽ vì mình làm vậy.

Nghĩ tới đây, Từ Thanh Linh lãnh đạm nói:

- Đi thôi... Hôm nay phải tranh thủ tập, không còn nhiều thời gian nữa đâu!

- Ừ, được, đi thôi...

Trương Du Chính thấy Từ Thanh Linh không muốn trả lời mình câu hỏi của mình thì cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng đứng lên, gật đầu nói.

Ban đêm, Giang Khương lại một lần nữa tiến vào mộng đẹp. Sau đó, tín hiệu thông báo kia xuất hiện, Giang Khương lại nhìn thấy Tổ sư gia bắt đầu nhảy nhót, lúc thì Hổ hí, lúc thì Lộc hí...

Ở trong hoàn cảnh thế này, Giang Khương cũng có thể cảm nhận được những cảm giác của Tổ sư gia khi tập Ngũ Cầm Hí.

Có điều cùng với cảm giác này của hắn, khí tức ấm áp nhàn nhạt kia lại một lần nữa xuất hiện. Trong khí hải, cỗ ấm áp kia cũng bắt đầu chậm rãi cuộn lên.

Cỗ khí lưu ấm áp kia bắt đầu từ trong huyệt khí hải cách bụng dưới ba tấc leo dần lên. Tứ chi toàn thân cũng dần cuộn lên cảm giác ấm áp, sau đó dung nhập vào huyệt vị xung quanh. Cỗ khí lưu kia trong huyệt vị cũng bắt đầu chảy vào những mạch nhỏ xung quanh, cuối cùng tụ lại trong kinh mạch chính. Sau khi dòng ấm áp chảy qua các kinh mạch chính, cuối cùng lại tụ tập ở khí hải, ngưng tụ cỗ ấm áp toàn thân ở khí hải, sau đó lại bắt đầu men theo nhâm đốc nhị mạch, chậm rãi bò lên...

Hôm qua, dần dần khí lưu này đến vị trí huyệt thiện trung, hôm nay khí lưu này tiếp tục leo lên, đi đến thước kiều...

Cùng với sự ngưng tụ và cung cấp của cỗ khí tức nhàn nhạt khắp toàn thân kia, cỗ khí lưu trong khí hải của Giang Khương dần dần cũng càng bò càng cao, dần dần xuyên qua thước kiều sau đó tiếp tục đi lên...

Không biết qua bao lâu, lúc này rốt cuộc khí lưu kia cũng đi qua vị trí huyệt nhân trung dưới mũi. Âm thanh thông báo lại vang lên:

- Cơ thể sắp tỉnh lại, tạm ngừng phân tích hấp thu năng lượng tinh thần dị chủng, Ngũ Cầm vận khí pháp tạm thời dừng lại. Độ tích lũy năng lượng Cửu vĩ đệ nhất vĩ đạt được bốn mươi bảy phần trăm.

Nửa tiếng sau, Giang Khương lại một lần nửa tỉnh dậy. Hắn cảm nhận được cảm giác ấm áp nhè nhẹ toàn thân. Hắn lại đưa tay sờ sờ dưới chóp mũi. Hắn vẫn mang máng nhớ tình hình hai ngày nay, lần nào cũng tập Ngũ Cầm vận khí pháp này ở trong mơ. Ngày hôm trước hình như cỗ ấm áp đã đến vị trí huyệt đàn trung, nhưng hôm nay hình như đã đến vị trí huyệt nhân trung.

Giang Khương tương đối hiểu rõ vận hành kinh mạch đã nắm được con đường vận hành của nội khí.

“Theo những gì bây giờ có lẽ sẽ từ khí hải đi thẳng lên, có lẽ đi đến nhâm mạch, hơn nữa lộ tuyến của nó rất rõ ràng. Sau khi từ nhâm mạch lên đến đỉnh đầu, có lẽ phải giao với đốc mạch mới được, rồi sẽ từ đốc mạch xuống, qua hội âm, sau đó sẽ quay trở về khí đống.”

Toàn bộ là vòng tuần hoàn của hai mạch nhâm đốc. tuy nhiên hình như giờ mình mới chỉ tới vị trí huyệt Nhân trung, cùng lắm mới được một phần ba. Xem ra cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí cần phải cố gắng hơn nữa. Giang Khương vừa mặc quần áo vừa lầm bầm. Xem ra Ngũ Cầm vận khí pháp này dù thế nào cũng phải xây dựng xong vòng tuần hoàn hai mạch nhâm đốc mới có thể hoàn thành.

Ngay sau đó, Giang đại hiệp súc miệng rửa mặt đi vệ sinh, rồi lại chạy đến Đại học Đông Nguyên, bắt đầu thói quen hàng ngày của hắn.

Sau khi hắn tập xong Ngũ Cầm Hí, trong đầu lại hiện lên lời thông báo đã tích lũy được chút năng lượng. Giờ Giang Khương mới phát hiện bụng mình hình như không còn đói như trước đây.

Giang Khương suy nghĩ một chút, đại khái đã hiểu rõ. Hôm qua mình đã ăn hai bữa khá no chứ không phải rất no. Đồ ăn ăn vào cũng nhiều, chắc cũng miễn cưỡng đủ tiêu hao, cho nên hôm nay mới không cảm thấy đói.

Tuy nhiên, vì hắn cố gắng bổ sung năng lượng, nên vẫn lấp đầy bụng. Giang Khương lại mua bốn lồng bánh bao của ông cụ trước cửa.

Ông cụ bán đồ ăn sáng đã không còn cảm thấy kỳ lạ vì sức ăn của bác sĩ Tiểu Giang này nữa. Dì La nấu ăn cũng không cảm thấy kỳ lạ. Dù sao bác sĩ Tiểu Giang cũng làm rất được việc, cơm cũng ăn rất được, vậy thì kể ra cũng chẳng có gì không bình thường cả.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 114



Buổi tối, Giang Khương và Trương Nhạc trực ban. Buổi tối cũng chẳng có bệnh nhân gì. Lúc này hai người đang nhàm chán đọc sách hoặc đọc báo.

- Ting ting ting...

Đột nhiên tiếng chuông di động vang lên.

Nghe thấy âm thanh này, cả hai đều sửng ra một lúc, sau đó Giang Khương mới phản ứng lại, là di động của mình.

Giang Khương đã có di động được mấy ngày nhưng hắn thật sự rất ít dùng. Vì cũng chỉ có vài người biết số điện thoại của hắn. Mà những người này bình thường nếu chẳng có việc gì thì cũng không gọi điện. Cho nên thậm chí ngay cả bản thân Giang Khương cũng có thể đếm được rõ ràng mấy ngày nay mình nhận được bao nhiêu cú điện thoại.

Giang Khương móc điện thoại ra, nhìn một chút, cảm thấy không quá bất ngờ. Giờ này gọi đến thường chỉ có Tiểu Vũ.

Hắn lập tức ra ngoài nghe điện thoại, cười nói:

- Tiểu Vũ, chuyện gì vậy?

Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến âm thanh ồn ào, sau đó là vài giọng nữ xa lạ đang cười hét:

- Nói đi... mau nói đi...

Dưới sự thúc giục của mấy nữ sinh này, Lý Tiểu Vũ đầu bên kia nhanh chóng hạ quyết tâm, ngượng ngùng nói:

- Anh Nguyên... Hôm nay là sinh nhật em, các bạn học nói cùng đi KTV, anh có thời gian đến không?

- Tiểu Vũ, hôm nay sinh nhật em à... Sinh nhật vui vẻ nhé...

Nghe thấy vậy, Giang Khương cười, nghĩ nghĩ, sau đó nói:

- Khi nào bọn em đi?

- Giờ chúng em đang đi... Anh đến à?

Tiểu Vũ nghe thấy Giang Khương không từ chối, không khỏi vui mừng nói.

- Được... Các em cứ đi trước đi, một lát nữa anh sẽ đến...

Giang Khương mỉm cười nói:

- Ở đâu?

Thấy Giang Khương đồng ý, Tiểu Vũ vội vàng vui mừng nói:

- KTV Thiên Ngu phòng 306 phố Hoa Mai... Anh Nguyên đến mau một chút nhé!

- Biết rồi... Các em đi trước đi, một lát nữa anh sẽ đến...

Giang Khương cười gật đầu nói.

Sau khi tắt máy, Giang Khương quay trở lại phòng khám. Trương Nhạc nhìn thấy Giang Khương bước vào, nhìn di động trong tay Giang Khương cười nói:

- Giang Khương... Không ngờ cậu cũng giàu thế... Mua được thứ này, còn là kiểu mới nhất nữa!

Giang Khương cười cười nói:

- Không phải tôi mua, người khác tặng...

- Người khác tặng? Chà... Khoản này không nhỏ đâu...

Trong mắt Trương Nhạc lóe lên tia hâm mộ. Tuy một tháng lương anh ta cũng bốn năm nghìn tệ, nhưng mức lương này ở Vân Giang chỉ có thể tính là trung bình. Anh ta không nỡ mua.

Giang Khương cười cười, không nói gì, nhìn đồng hồ, giờ đã hơn ám giờ. Hắn liền cười nói với Trương Nhạc:

- Lát nữa tôi có chút việc, có thể chín giờ phải ra ngoài một chút. Tí nữa anh tan ca nhớ đóng cửa!

- Được... Hẹn với gái à...

Trương Nhạc rất biết ý cười cười. Giờ anh ta vừa kính lại vừa sợ Giang Khương. Cho nên anh ta rất cố thân cận với Giang Khương. Anh ta lập tức gật đầu nói:

- Cậu yên tâm đi, ở đây có tôi rồi!

Buổi tối chỉ có hai bệnh nhân, sau khi Giang Khương khám xong, thấy đã gần chín giờ. Hắn gật đầu với Trương Nhạc, đeo kính lên đi ra ngoài.

Phố Hoa Mai dĩ nhiên Giang Khương biết. Đây là một con phố nhỏ bên cạnh đường Văn Các, trong đó có rất nhiều quán net, KTV, quán biliards, phòng game, sân trượt băng, rạp chiếu phim. Do trong đó có mấy trường đại học cho nên kinh doanh khá tốt, có thể coi là một con phố chuyên vui chơi của làng đại học.

Tuy nhiên Giang Khương cũng không quen thuộc lắm, ít nhất là hắn chưa từng tới bao giờ. Cho nên suốt con đường hắn đi qua hắn đều ngó quanh ngó quất để tìm quán KTV kia.

Hôm nay là thứ bảy, là lúc phố Hoa Mai náo nhiệt nhất. Giang Khương vừa tiến vào phố Hoa Mai đã thấy dòng người như thủy triều. Vô số nam nữa sinh đang chen vai nhau lui tới...

Giang Khương nhếch miệng. Đúng là lâu lắm rồi hắn chưa ở trong hoàn cảnh thé này. Dọc đường đi, hắn thấy quán net, quán biliards, phòng game san sát hai bên đường, từng chiếc đèn ne ông dựng thẳng hai bên.

- KTV Mỹ Ny... KTV Chí Tôn... Đại Địa Phi Ca...

Giang Khương vừa đi vừa tìm kiếu.

Giang Khương đang định đi tới, đột nhiên hắn dừng bước. Hôm nay là sinh nhật Tiểu Vũ, vậy mà mình lại mặt dày đến tay không.

Hắn lập tức nhìn xung quanh, chợt nhớ ban nãy mình có đi qua một tiệm búp bê. Giang Khương liền đi vòng trở lại, vào trông tiệm chọn một con gấu bông cao cả mét, sau đó tiện tay mua một bó hoa bách hợp ở tiệm hoa bên cạnh rồi mới bước vào KTV Thiên Ngu.

Từ trong cầu thang không tính là quá rộng, Giang Khương đã nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc truyền đến.

Hắn đi vào trong sảnh, hỏi một sinh viên đang làm nhân viên phục vụ. Giang Khương được nhân viên phục vụ này dẫn đi mới tìm được phòng 306.

Giang Khương đẩy cửa ra, liền thấy trong căn phòng bao riêng không lớn ngồi đầy người. Còn Tiểu Vũ đang cầm micro đứng ở chính giữa hát bài “Ấm áp” của Lương Tĩnh Như.

Mọi người thấy có người bước vào đều thuận mắt nhìn sang. Ai ngờ chỉ nhìn thấy trước mặt là một con gấu bông lớn, sau đó trong tay nó còn cầm một bó bách hợp rất đẹp.

Tuy nhiên hầu hết mọi người đều đoán được ai đến nên ai nấy đều đứng dậy hoan hô.

Còn Tiểu Vũ thì nghiêng đầu, cuối cùng cũng tìm được Giang Khương đứng sau gấu bông. Cô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Giang Khương, cuối cùng cũng nở nụ cười sáng lạn. Sau đó, cô đặt micro xuống, vui mừng chạy tới, nói:

- Anh Nguyên, anh đến rồi...

- Tiểu Vũ, sinh nhật vui vẻ...

Giang Khương cười đưa gấu bông và bách hợp ra tặng, nói.

- Cảm ơn...

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tiểu Vũ ửng đỏ, nhận búp bê và hoa Giang Khương tặng.

Lúc này Linh Linh bên cạnh đã cười chạy đến, giúp Lý Tiểu Vũ nhận gấu bông trong tay, nói:

- Tiểu Vũ... cậu và Giang... thầy Giang ngồi đây đi!

Giang Khương cười cười, nói:

- Cứ gọi tôi là Giang Khương đi... Tôi không lớn hơn các bạn bao nhiêu đâu!

- A... Tiểu Vũ gọi anh là anh Nguyên, vậy chúng em cũng gọi anh là anh Nguyên nhé...

Bộ não trái dưa của Tiểu Linh xoay chuyển rất nhanh, cười ha ha nói.

- Được...

Giang Khương gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lý Tiểu Vũ.

Căn phòng bao riêng này vốn không lớn, các nam nữ sinh đã ngồi đầy rồi. Giờ mọi người thấy Giang Khương đến liền nhích ra, nhường ra hai vị trí.

Kể ra những sinh viên vừa bước vào đại học đều tương đối kính sợ thầy giáo. Giang Khương thấy mình vừa vào, không khí hơi lạnh đi. Dĩ nhiên mọi người đều hơi câu nệ. Hắn lập tức nhìn lên bàn, bưng một ly bia lên, cười ha ha với mọi người, nói:

- Nào... Mọi người uống bia, chúc Tiểu Vũ sinh nhật vui vẻ nào...

Có Giang Khương dẫn đầu, mọi người đều hoan hô nâng ly lên. Tiểu Vũ cũng vui vẻ bưng một ly bia, cùng cụng ly với mọi người.

Uống xong ly bia này, mọi người cũng không câu nệ nữa, từng người lần lượt nâng ly bia lên không ngừng gọi “anh Nguyên, anh Nguyên”.

Giang Khương cũng không từ chối ai. Tuy nói uống bia hơi căng bụng, nhưng ở đây dùng ly bia nhỏ, uống một hơi năm sáu ly mà vẫn chưa có chút phản ứng gì.

Sau một vòng bia, mọi người lại bắt đầu tranh micro, chen nhau hát.

Giang Khương nhìn bộ dạng náo nhiệt của đám thanh niên này, trước mắt hắn lại hiện ra cảnh tượng tương tự... Đại Hùng và Tích Nghiêm ở trên giành micro. Đội trưởng và Cơ Đầu ở dưới cụng bia... Năm đó, họ cũng điên cuồng như vậy...

- Anh Nguyên... Anh hát bài gì, em chọn cho anh...

Lúc này Tiểu Linh lại đến hỏi.

Giang Khương thoáng trầm mặc một chút, sau đó liền cười nói:

- Được... Vậy thì hát Bầu trời sao đi...

- Bầu trời sao của Ngũ Nguyệt Thiên ạ? Tốt quá... Bài em thích nhất!

Tiểu Linh hưng phấn lên tiếng, sau đó liền chạy đi, tách các nam sinh đang tranh nhau chọn bài hát ra, lớn tiếng nói:

- Tránh ra tránh ra... Tớ chọn Bầu trời sao cho anh Nguyên...

Nghe giọng Tiểu Linh, nam sinh đang đứng trên bục chọn bài hát vội vàng nói:

- Được... Để đấy cho tớ!

Giang Khương nhìn thấy bộ dạng này của đám trẻ, liền mỉm cười. Lúc này Tiểu Vũ cũng bưng ly bia sang, hơi đỏ mặt, nói với Giang Khương:

- Anh Nguyên... Nào, em kính anh một ly...

Giang Khương nhìn khuôn mặt hơi đỏ của Tiểu Vũ, cười giơ ly lên nói:

- Được rồi... Nhưng hôm nay em là thọ tinh, anh kính em...

Sau đó hắn nhẹ nhàng cụng ly với Tiểu Vũ rồi cười nói:

- Được rồi, anh cạn ly... em tùy ý...

Dứt lời, Giang Khương mỉm cười gật đầu với Tiểu Vũ, sau đó ực ực uống cạn ly bia.

Lúc này Tiểu Vũ cũng biết mình không thể uống thêm nữa, cô cũng biết Giang Khương sẽ không bắt mình uống nhiều nên chỉ uống gần nửa ly.

Rất nhanh, tiết tấu của bài Bầu trời sao chậm rãi vang lên...

Một nam sinh hưng phấn đưa micro sang.

Giang Khương cười gật đầu, sau đó liền đứng dậy, bắt đầu chậm rãi hát.

- Màu sắc không thể chạm tới phải chăng gọi là cầu vồng? Những gì không nắm bắt được phải chăng gọi là gió thoảng?

Bài hát này, năm đó khi Giang Khương ra nước ngoài làm nhiệm vụ, buổi tối khi nghỉ ngơi, hắn thường ngồi trên tảng đá, mắt nhìn chằm chằm bầu trời sao, dùng laptop xem bộ phim “Sao trời” liền thích ca khúc này...

Mặc dù bộ phim này cũng không phải rất hay, nhưng đã khiến Giang Khương lúc đó đang ở nơi đất khách xem vô cùng chăm chú. Sau đó hắn đã tải ca khúc này về, rồi dần dần tập. Mỗi lần cả đội được nghỉ tụ tập đi hát uống rượu, ca khúc này sẽ là bài hát Giang Khương chắc chắn sẽ chọn.

Giang Khương hát bài hát này như lại quay về bên cạnh các đồng đội... như nhìn thấy đội trưởng đang bưng ly bia đang càn quét bia với Quán Tích Nghiêm, Đại Hùng và Cơ Đầu đang lắc xí ngầu uống bia...

Sau khi hát xong bài hát, tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên Giang Khương mới bừng tỉnh. Hắn mỉm cười đặt micro xuống, đưa tay nâng ly bia lên, gật đầu nói với mọi người:

- Cám ơn mọi người, nào, uống...

- Anh Nguyên... anh hát hay quá...

- Nào, uống bia... Anh Nguyên, anh hát còn hay hơn cả Ngũ Nguyệt Thiên...

Sau khi uống hết ly bia, mọi người lại la hét đòi Giang Khương và Lý Tiểu Vũ song ca một bài.

Giang Khương thì không sao, Lý Tiểu Vũ thì xấu hổ đỏ mặt, nhưng dĩ nhiên cả hai đều không từ chối. hai người song ca bài “Thần thoại đẹp đẽ”.

Bài hát này đối với Giang Khương thì quá có tính khiêu chiến, nhưng Lý Tiểu Vũ hát giọng nữ tương đối tốt nên được mọi người nhiệt liệt vỗ tay.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 115



Những người trẻ tuổi kia cũng rất náo nhiệt. Tuy nhiên vẫn may có vài nữ sinh không uống nhiều bia lắm, tới hơn mười giờ liền bảo Lý Tiểu Vũ cắt bánh kem. Giang Khương dĩ nhiên cũng bị hò hét làm nhân vật nam chính giúp đỡ cắt bánh kem.

Hơn mười một giờ, mọi người hát thêm vài bài nữa rồi đi về. Mấy nam sinh này còn la hét muốn đi ăn khuya.

Giang Khương được coi là nam chính, cũng đã lâu chưa thoải mái như vậy, liền cười nói:

- Được... Đi, tôi mời mọi người đi ăn khuya!

Nghe thấy Giang Khương nói vậy, dĩ nhiên mọi người vỗ tay đồng ý. Chỉ có Lý Tiểu Vũ mặt đỏ lên, cúi đầu xấu hổ không nói gì.

Chuyện ăn khuya này dĩ nhiên Giang Khương không quen. Hắn đến Vân Giang lâu như vậy, trên căn bản trừ trường hợp đặc biệt, buổi tối hắn chưa từng ra ngoài.

Tuy nhiên những nam sinh khác lại không thuộc cấp bậc trạch nam như thầy Giang này, nhanh chóng có người đề nghị đi La Ký ăn thịt nướng.

Vừa nhắc đến thịt nướng La Ký, mọi người đều đồng ý.

Giang Khương thấy mọi người đều hào hứng, liền cười gật đầu nói:

- Được... Vậy thì đi La Ký...

Cả đám lập tức đi vào sâu trong phố Hoa Mai.

Phố Hoa Mai này ở ngay cạnh đoạn có nhiều khu vui chơi và cửa hàng tinh phẩm của đường Văn Các. Đi vào bên trong chính là phố ăn khuya. Cả phố Hoa Mai này tập hợp đủ ăn uống vui chơi khiến Giang Khương chưa từng đến đây được đại khai nhãn giới.

Hắn chỉ thấy trước mắt đều là những gian hàng nhỏ, sau cánh cửa đều là những tấm lều bạt lớn, bên trong sắp xếp bàn lớn nhỏ, tương đối náo nhiệt.

Đám Giang Khương có tám chín người, bước đến trước thịt nướng La Ký, thấy bên trong đã ngồi đầy người. Ông chủ thấy có khách đến vội vàng chạy ra, lại xếp một chiếc bàn lớn bảo mọi người ngồi xuống.

Sau khi Giang Khương ngồi xuống, Lý Tiểu Vũ vốn vẫn còn ngại ngồi xuống bên cạnh Giang Khương lại bị Tiểu Linh cười cười đẩy cô ngồi xuống cạnh Giang Khương.

Giang Khương nhìn bộ dạng mỉm cười của mọi người liền bất đắc dĩ thầm cười khổ. Lúc này hắn đúng là không tiện giải thích.

- Được... mọi người chọn đi... tôi không quen...

Sau khi mọi người ngồi xuống, Giang Khương nói với mọi người.

Chuyện thế này, dĩ nhiên không cần nhà tài trợ chính Giang Khương ra tay, rất nhanh đã có người đi gọi món. Còn những người khác thì cùng ha hả cười đùa với nhau.

Giang Khương nhìn khung cảnh náo nhiệt xung quanh, vô số các nam nữ sinh đều vui vẻ ngồi với nhau, ăn thịt uống bia vô tư lự, trong mắt lóe lên tia hâm mộ.

Vốn, hắn cũng có thể là một trong số họ, hàng ngày đều vô tư lự đi học, tán gái, ăn đêm, uống rượu, chơi bóng. Nhưng gờ hắn chỉ có thể ngụy trang thành một trong số họ, mang theo nụ cười bất đắc dĩ, dung nhập với họ.

Thịt nướng nhanh chóng được bưng lên, mọi người vừa ăn vừa uống bia khá vui vẻ.

Tuy nhiên, niềm vui này kéo dài không lâu. Cách đó không xa đột nhiên truyền đến những âm thanh hỗn loạn, sau đó là tiếng đánh nhau.

Các nam sinh đều hưng phấn, vừa gặp đùi gà, xiên thịt dê trong tay, vừa nhìn sang bên đó không hề có chút căng thẳng.

Giang Khương nhìn thấy cảnh này cũng bật cười. Xem ra những chuyện thế này rất thường thấy ở đây.

Nhưng cũng đúng thôi, mấy người trẻ tuổi đều tụ tập ở đây, hát vài bài, uống chút hơi men vào, chỉ cần vài câu không hợp là đánh nhau cũng là chuyện thường xảy ra.

Chả trách lại có cảnh hỗn loạn như vậy. Giang Khương cũng cười lắc đầu, cầm một chai bia đứng dậy nhìn sang.

Có điều vừa nhìn sang, sắc mặt hơi biến đổi, đám nam sinh này ra tay cũng hơi ác quá.

Họ dùng cả ghế gấp, đập chai bia... rồi còn cả dao nữa...

Thấy Giang Khương biến sắc, các nam sinh bên cạnh cũng giật mình. Xưa nay đánh nhau ở phố Hoa Mai là chuyện bình thường, nhưng họ chưa từng thấy kịch liệt như vậy.

Giang Khương nhìn thấy bên trong bắt đầu có máu chảy, đám người xung quanh bắt đầu kinh hoảng bỏ chạy thì cuối cùng cũng không đứng yên được nữa. Nếu cứ thế này bên đó sẽ có người chết. Mấy tên nhóc này, ba mẹ chúng chẳng dễ dàng gì mới nuôi được lớn như vậy, cho đi học hành, sao làm thế được... Bây giờ phần lớn đều sinh con một, nếu ở đây có một hai người chết, vậy chẳng phải...

Lúc này, có một nam sinh bên cạnh đột nhiên kêu lên:

- Đó là Triệu Vân Cường sinh viên năm tư khoa chúng ta...

Nghe thấy câu này, Giang Khương vốn đang dằn vặt trong lòng liền trầm mặt xuống, trầm giọng nói với mọi người:

- Mọi người đừng sang... Để tôi đi xem thử...

Mọi người thấy Giang Khương muốn đi xem, định đi cùng, nhưng lại bị Giang Khương chau mày cản lại.

Giang Khương đi được hai ba bước thì vừa vặn nhìn thấy Triệu Vân Cường bị người ta đánh cho đầu đầy máu bò trên mặt đất. Đằng sau có một nam sinh nâng chiếc ghế xếp lên định đập lên đầu Triệu Vân Cường.

Giang Khương biến sắc, lần này mà đánh xuống, dù không chết thì não cũng chảy máu. Chân hắn lập tức dùng sức, đạp mạnh xuống, mượn lực đạp mạh chiếc bàn trước mặt, lướt qua khoảng cách hai ba mét, một chân đá chiếc ghế xếp kia.

“Bịch” một tiếng vang lên, chiếc ghế xếp liền bị Giang Khương một bước đá vụn. Nam sinh kia cũng bị một cước này của Giang Khương đá cho lui ra sau hai ba bước.

Sau khi Giang Khương đáp xuống đất, không dám chần chờ, hắn lại tung một cước khiến nam sinh đang sửng sờ kia ngã trên mặt đất, sau đó lại chạy sang một hướng khác.

Bên đó còn ác liệt hơn, một nam sinh tay cầm dao đuổi theo sau một nam sinh khác, hung hăng đâm từng dao xuống, khiến cho vai và lưng của nam sinh bỏ trốn phía trước đầm đìa máu tươi.

Giang Khương nhảy lên trước hai ba bước, một bước đá nam sinh kia lăn xuống đất, sau đó đưa tay cầm chai bia, thuận tay quăng đi.

Phía bên kia có một người khác trong tay đang giơ chai bia bị đập bể lên, đang đâm xuống một nam sinh nằm trên mặt đất.

Tuy nhiên may là chân tay Giang Khương nhanh nhẹn, chai bia kia ném đi, sau khi một tiếng “á” thảm thiết vang lên, chai bia trong tay người kia rơi xuống, sau đó gã đưa tay tự ôm lấy cổ tay của mình, kinh ngạc quay sang bên này.

- Dừng tay... dừng tay hết cho tôi...

Giang Khương trợn mắt lớn tiếng quát:

- Ai dám động thủ lần nữa, ông đây chém!

Mọi người nghe thấy Giang Khương hét lớn liền bị Giang Khương trấn trụ, cả đám liền dừng tay, nhìn về phía Giang Khương.

Chỉ có nam sinh lúc đầu cầm ghế xếp kia lúc này vừa vặn đang mặt đầy lửa giận bò dậy, nhìn Giang Khương chỉ có một mình, trên mặt lộ vẻ hung ác, lật tay, móc từ trong áo khoác một thứ màu đen, chỉ vào Giang Khương tức giận nói:

- Mày là cái thá gì.. dám đánh tao... quỳ xuống cho ông đây mau!
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 116



Giang Khương nhìn thấy đối phương móc súng ra, sắc mặt trầm xuống. Không phải hắn căng thẳng hay sợ hãi, mà hắn không ngờ đối phương lại có súng.

Dĩ nhiên Giang Khương liếc mắt cũng nhận ra thứ đồ chơi trong tay đối phương. Tên này chắc chắn không dọa người, từ độ bóng cộng thêm cảm giác cầm súng của đối phương, Giang Khương biết đây là súng QSZ 92 thật.

QSZ 92 đa dụng trang bị cho bộ đội, nhưng giờ có rất nhiều đội cảnh sát cũng được trang bị súng QSZ 92 uy lực lớn này. Giang Khương nhìn thấy súng thì hơi nhíu mày, đầu óc nhanh chóng phán đoán tình huống trước mặt.

Người thanh niên trước mặt theo lý có lẽ là sinh viên, nhưng vì sao trên người gã lại có súng. Hơn nữa còn là loại súng ngoài cảnh sát và bộ đội ra cực kỳ hiếm thấy

Giang Khương cau mày suy nghĩ về thân phận đối phương. Những người vây xem bên cạnh thấy có người rút súng ra, đều là sợ hãi kêu lên rồi lần lượt lui về phía sau vài bước, không dám đến gần nữa.

- Thằng khốn... Quỳ xuống, khụ khụ... Có nghe không... Lý thiếu bảo mày quỳ xuống...

Lúc này tên thanh niên cầm dao kia vừa mới bò dậy khỏi mặt đất, vừa vuốt ngực ho khan vừa chỉ dao về phía Giang Khương hét to tức giận.

- Lý thiếu?

Giang Khương hơi nhíu mày, nhìn người thanh niên đang cầm súng đột nhiên cảm thấy người thanh niên này giống một người.

Sau khi trước mắt hắn hiện lên hình ảnh người nọ, Giang Khương âm thầm nở nụ cười khổ. Giờ hắn đã có thể khẳng định người trước mắt e là con trai của vị kia. Ngày đó thấy anh ta làm việc cũng rất đáng tin cậy, sao con trai lại dạy ra thế này? Lần này anh ta phiền phức to rồi.

Giang Khương nhìn đám đông đang vây xem, lại nhớ ra mình vẫn nợ người kia một nhân tình. Giang Khương khẽ nhíu mày suy nghĩ một chút, đột nhiên nảy ra một ý định. Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, đột nhiên xoay người lao về phía tên thanh niên cầm dao kia.

Tên thanh niên cầm dao đang tức giận la hét Giang Khương, thấy dưới nòng súng của Lý thiếu mà Giang Khương vẫn dám động thủ, đầu lưỡi y lập tức cứng đờ, đứng sửng ra.

Trong lúc y còn sửng sốt, con dao trong tay y đã bị Giang Khương cướp đi, sau đó đưa tay cầm cổ tay đối phương quẳng qua vai.

“Thịch” một tiếng, tên thanh niên cầm dao bị Giang Khương quẳng ngã trên mặt đất rên hừ hừ một lúc lâu sau vẫn chưa thể bò dậy.

Lúc này Giang Khương không hề chần chừ. Hắn lại xoay người lao về phía một người khác, đây là người đang cầm chai bia bị Giang Khương làm bị thương cổ tay. Đôi mắt gã vừa lóe lên hung quang nhìn Giang Khương, vốn gã nghĩ rằng Lý thiếu đã rút súng ra, người nọ chắc chắn không dám động thủ nữa. Gã đang chờ để lấy lại những gì mình đã chịu.

Ai ngờ tên này bất chấp tất cả quật ngã huynh đệ của mình, sau đó còn xông về phía mình.

Tên thanh niên cầm chai bia há to miệng, vất vả lắm mới phản ứng lại. Gã rống lớn một tiếng, quơ nắm tay, đang định liều mạng với Giang Khương. Ai ngờ nắm đấm của gã còn chưa đánh qua đã bị một đấm của Giang Khương đấm vào mặt, gã lập tức cảm thấy trước mắt là cả một bầu trời sao, sau đó ngã ngửa xuống.

- Mày... Mày... Đừng qua đây... Đừng qua đây... Còn qua đây, tao sẽ nổ súng... Tôi nổ súng đấy...

Lý thiếu vốn định cầm súng ra hù dọa người ta. Gã tưởng sau khi đối phương nhìn thấy súng của mình chắc chắn sẽ không dám động thủ nữa.

Nhưng giờ gã thấy hai người của mình đều bị đối phương đánh ngã, gã lập tức hoảng hốt. Gã thật sự không ngờ đối phương không hề sợ khẩu súng trong tay mình.

Hai mắt Giang Khương hơi híp lại, nhẹ nhàng mà cười lạnh một tiếng. Sau đó hắn lại lao về phía Lý thiếu.

Giang Khương thấy người khác cầm súng còn dám xông lên, những người bên cạnh bị dọa đến mức kêu lên. Lý thiếu nọ cũng bị hù dọa, thấy hai mắt Giang Khương lạnh lẽo lao đến liền vô thức cướp cò súng.

Có điều gã vừa mới cướp cò, Giang Khương đã đến trước mặt gã, đưa tay ra một túm một vặn đã gập được cổ tay Lý thiếu, đồng thơi đưa tay cướp khẩu súng trong tay gã, sau đó đè Lý thiếu trên mặt đất.

- Thả tao ra, thả tao ra, mày có biết tao...

Lý thiếu bị Giang Khương đè ngã xuống đất liền liều mạng giãy dụa, tức giận kêu lên.

Giang Khương nghe thấy thằng nhãi này còn như vậy trong lòng không kìm được lửa giận, dùng sức vặn cánh tay Lý thiếu khiến gã đau đến mức ngậm mồm kêu oai oái. Lúc này Giang Khương mới tiến đến bên tai Lý thiếu, lạnh giọng nói:

- Không muốn hại chết Cục trưởng Lý thì câm miệng lại cho tôi... Sao Cục trưởng Lý lại có đứa con ngu như cậu chứ.

Mặc dù Lý thiếu đã uống khá nhiều rượu như người này coi như vẫn còn tỉnh táo. Gã nghe thấy Giang Khương biết cha mình, còn nói như vậy, trong lòng không khỏi có chút sửng sốt, há miệng định nói nhưng lại bị Giang Khương tát cho một cái.

Một tiếng “chát” giòn tan vang lên, Lý thiếu đau đến mức suýt ch** n**c mắt. Nhưng gã thấy bộ dạng hung ác kia của Giang Khương rốt cuộc cũng không còn dám nói lung tung.

Giang Khương dùng đầu gối đè tay Lý thiếu, vừa đưa tay vào trong túi lấy di động, vừa bí mật bỏ khẩu súng vào trong túi, sau đó cao giọng quát mắng:

- Đem súng đồ chơi ra mà cũng dám dọa người ta à.

Sau khi nói xong, Giang Khương khẽ nhíu mày suy nghĩ. Trong trí nhớ kh*ng b* của hắn bắt đầu hiện lên một dãy số, sau đó hắn nhanh chóng bấm dãy số kia.

- Tít... tít... tít...

Sau vài tiếng chuông, đầu bên kia truyền đến một giọng trầm thấp:

- Xin chào, tôi là Lý Diệc Dương.

- Cục trưởng Lý... Tôi là Giang Khương!

Sau khi Giang Khương báo tên của mình, hắn không đợi Cục trưởng Lý lên tiếng, liền thấp giọng nói:

- Cục trưởng Lý, con trai anh xảy ra chuyện ở phố Hoa Mai đường Văn Các. Cậu ta uống rượu dẫn người chém bị thương vài sinh viên, hơn nửa còn nổ súng. Tôi đã khống chế người... súng tôi cũng cướp lại và nói với người khác là súng giả, không cho cậu ta nói lung tung... Có lẽ cảnh sát sắp đến rồi, anh mau chóng sắp xếp đi, sau đó cho người đến chỗ tôi lấy súng!

Giang Khương vừa nói xong những lời đó thì nghe thấy đầu bên kia có tiếng động lục tìm đồ, sau đó hắn nhanh chóng nghe thấy giọng nói có chút căng tẳng của Cục trưởng Lý:

- Được, được... Giang Khương, cảm ơn cậu, cậu giúp tôi trấn thủ một chút, tôi lập tức gọi điện thoại sắp xếp...

Sau khi dứt lời, Cục trưởng Lý trầm giọng nói cảm ơn lần nữa rồi mới gác máy.

Giang Khương cúp điện thoại, ở phía xa đã mơ hồ truyền đến tiếng còi xe cảnh sát. Hắn vội vàng thấp giọng nói với Lý thiếu đang đau đớn dưới chân:

- Thằng ngu, chốt an toàn của súng còn chưa mở mà dám cầm đi dọa người. Tôi mà có thằng con như cậu đã tát chết từ lâu rồi. Nhớ kỹ đừng có mà nói lung tung, nếu không chẳng những cậu xong đời, Cục trưởng Lý cũng sẽ xong đời, biết không hả?

Lúc này Lý thiếu đã bắt đầu tỉnh táo lại, cũng đã nghe thấy cuộc điện thoại kia của Giang Khương. Gã lập tức giật mình, sau đó liền toát mồ hôi lạnh.

Ngày thường gã ỷ vào thân phận của cha mình nên mấy tên côn đồ xung quanh đều rất cung kính gã. Chúng thường mời gã đi uống rượu ăn chơi, kết giao với đám bạn xôi thịt. Hôm nay ở nhà, gã nhận được điện thoại của hai tên bạn này mời gã đi uống rượu, đúng lúc hôm nay cha gã ở nhà ngủ sớm, gã liền thuận tay cầm súng của cha mình đi, định đùa giỡn thị uy trước mặt đám bạn.

Nhưng gã quên mất, thứ này chỉ có thể lén cho người ta xem. Ban nãy gã uống nhiều, vài câu không hợp đã đánh nhau với người ta. Gã đánh hăng máu cho nên mới rút súng ra thị uy. Chuyện này mà truyền ra ngoài... Gã biết rõ hậu quả sẽ như thế nào!

- Đừng nhúc nhích...

Giang Khương thấy Lý thiếu đã tỉnh táo liền trầm giọng dặn dò. Hắn vội vàng đứng dây kéo hai tên vừa mới bò dậy khỏi mặt đất lại với nhau, tiện tay bứt một đoạn dây thừng của lều bạt bên cạnh buộc hai tên lại để ngăn hai tên này thừa cơ bỏ chạy.

Giang Khương hiểu rõ tình hình hôm nay rất có thể sẽ gây phiền phức lớn cho Cục trưởng Lý. Ở đây có rất nhiều người chứng kiến việc này, việc con trai anh ta đánh người trọng thương là chuyện không thể trốn được. Nhưng nếu còn thêm chuyện gã nổ súng thì tính chất lại hoàn toàn khác. Giờ khắp nơi đều đang chỉnh đốn tác phong cán bộ, giờ lộ ra chuyện này Cục trưởng Lý sẽ bị dính tội chắc rồi.

Mấy ngày nay Giang Khương cũng có nghe vài tin tức của Cục trưởng Lý này. Danh tiếng của anh ta ở Hà Tây khá tốt, cộng thêm hắn nợ Cục trưởng Lý này một nhân tình, cho nên Giang Khương không muốn Cục trưởng Lý này bị ngã.

Cho nên, Giang Khương mới hành động như vậy. Hắn nói đem súng đồ chơi đi dọa người, lại cột hai tên côn đồ này lại. Chỉ cần ba tên trước mặt không nói lung tung, Cục trưởng Lý này không mất bình tĩnh, sắp xếp tốt mọi chuyện thì việc này cũng không phải không có cách cứu vãn.

Như thế là hắn đã trả lại Cục trưởng Lý một nhân tình. Hơn nữa sau này Cục trưởng Lý còn phải nhớ đến nhân tình lớn này của Giang Khương, cho nên Giang Khương phải dốc hết sức.

Sau khi cột ba người này lại, Giang Khương bước nhanh đến trước mặt Triệu Vân Cường đầu đầy máu tươi.

- Thầy Giang...

Lúc này Triệu Vân Cường đã hoàn toàn tỉnh táo, nhìn thấy Giang Khương bước tới. Trên mặt cậu lộ ra một tia xấu hổ, cúi đầu nói.

Giang Khương khẽ cau mày nhìn vết thương trên đầu Triệu Vân Cường. Vết thương này không lớn lắm, vị trí trên đỉnh đầu, có lẽ là bị rách da. Nhưng da đầu là nơi có rất nhiều mạch máu cho nên mới dẫn đến chảy máu nhiều như vậy. Hắn lập tức trầm giọng hỏi:

- Đầu có bị vật gì đụng vào không?

- Không ạ... Ban nãy chỉ bị chai bia quẹt qua...

Triệu Vân Cường vội vàng đáp.

- Ừ...

Nghe thấy vậy, Giang Khương thầm thở phào nhẹ nhỏm, sau đó hắn lại vội vàng đi xem hai người bị thương khác. Vừa nhìn thấy hai người, Giang Khương cũng biết là sinh viên năm tư khoa lâm sàng như không nhớ tên.

Sinh viên bị dao đâm bị thương khá nghiêm trọng, trên lưng bị thương ba bốn chỗ, tuy nhiên may là không bị thương đến mạch máu lớn nào. Chỉ có sinh viên ngã trên đất kia, trên bụng bị đạp hai đạp, bị thương phần bụng. Lúc này sắc mặt cậu ta hơi tái nhợt, không biết có bị thương gì đến tỳ tạng không. Nếu bị thương đến tỳ tạng thì sẽ phiền phức.

Tuy nhiên lúc này trong tay Giang Khương cũng chẳng có thuốc gì, chỉ có thể bảo hai người nằm im đừng cử động, chờ xe cứu thương sắp đến.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 117



Rất nhanh, xe cảnh sát đã đến đầu phố Hoa Mai. Mấy cảnh sát sắc mặt không được tốt cho lắm bước vào trong, vừa nhìn thấy hai người bị cột, còn cả Lý thiếu đang bò trên mặt đất, ba người trong số đó lập tức móc còng tay ra, còng ba người lại, sau đó họ nhanh chóng dẫn lên xe cảnh sát.

Một cảnh sát rõ ràng là dẫn đầu đội sau khi nhìn thấy Giang Khương liền bước đến, cẩn thận nhìn ba sinh viên bị thương, mắt giật giật. Lúc này anh ta mới bước đến bên cạnh Giang Khương, mỉm cười đưa tay bắt tay Giang Khương, nói:

- Chào anh, bác sĩ Giang. Tôi là Trương Dư Minh, là Phó đồn trưởng của đồn công an đường Văn Các. Lát nữa chúng tôi vẫn cần bác sĩ Giang phối hợp điều tra với chúng tôi một chút!

Sau khi nói xong, anh ta lại thấp giọng nói:

- Cục trưởng Lý đã gọi điện thoại, tôi sẽ sắp xếp!

Giang Khương gật đầu, sau đó nói:

- Khi nào xe cứu thương sẽ tới?

- Lúc chúng tôi xuất phát bên đó cũng xuất phát, có lẽ sắp rồi...

Trương Dư Minh vội vàng nói:

- Yên tâm, các sinh viên bị thương, chúng tôi sẽ dặn dò bệnh viện cố gắng chữa trị!

- Được...

Lúc này Giang Khương đã lờ mờ nghe thấy tiếng xe cứu thương, liền gật đầu, nói:

- Tôi đi dặn dò mấy sinh viên kia xong sẽ đến!

Dứt lời, Giang Khương liền đi đến trước đám Lý Tiểu Vũ đang lo lắng, đưa mấy trăm tệ cho một nam sinh viên đi tính tiền. Sau đó hắn cười nói với đám Lý Tiểu Vũ đang lo lắng:

- Không sao... Mọi người về trước đi. Tôi còn phải sắp xếp cho đám Triệu Vân Cường...

- Được...

Lý Tiểu Vũ thấy viên cảnh sát kia rất khách sáo với Giang Khương trong lòng cũng đỡ lo, sau đó cô cùng đám sinh viên rời đi trước.

- Đến đây... cẩn thận một chút. Trên bụng cậu ta bị đánh mạnh, có thể bị thương đến nội tạng...

Lúc này xe cứu thương cũng đến, Giang Khương cẩn thận chỉ huy các bác sĩ và y tá nâng cáng.

Vốn bác sĩ kia nghe thấy có người ở bên cạnh hoa chân múa tay thì rất không vui. Nhưng khi gã ngẩng đầu lên nhìn thì cảm thấy người đeo kính này hình như rất quen. Gã cau mày vài lần, sau đó cười, gật đầu nói:

- A... là bác sĩ Giang à? Sao cậu lại ở đây?

Giang Khương vừa nhìn cũng cười. Hóa ra là người quen. Lần đầu tiên mình đến Phòng khám Khánh Nguyên đã gặp vị bác sĩ này ra khỏi phòng khám. Hắn lập tức cười nói:

- Là bác sĩ La à... Đây là sinh viên của tôi, tôi vừa vặn gặp họ!

- Sinh viên của cậu?

Bác sĩ La lập tức tò mò hỏi.

Giang Khương cười cười nói:

- Hồ lão không có thời gian đứng lớp ở Đại học Đông Nguyên cho nên thường để tôi dạy thay thầy ấy!

Bác sĩ La nghe Giang Khương nói vậy mới hiểu ra rồi gật đầu, trong mắt cũng lộ tia khâm phục. Tên này có thể khiến Hồ lão yên tâm để cho hắn lên lớp thì cũng không đơn giản đâu.

- Được... Vậy chúng tôi đi trước. Tôi sẽ cố gắng nhanh chóng sắp xếp kiểm tra. Số điện thoại của tôi là 139 xxxxxxx... Cậu nhá máy cho tôi đi, lát nữa tôi sẽ báo lại tình hình cho cậu!

Sau khi bác sĩ La chào hỏi Giang Khương vài câu liền cẩn thận cáng sinh viên bị thương ở bụng kia lên xe cứu thương. Còn Triệu Vân Cường bị thương nhẹ và nam sinh bị dao chém cũng được dìu lên xe, đi như bay về Đại học Đông Nguyên.

Lúc này cảnh sát đã chạy tới, xe cứu thương cũng đã tới, người vây xem cũng bắt đầu từ từ tản đi.

Lúc này Giang Khương mới đi về phía Đồn trưởng Trương kia.

Lúc này ba người Lý thiếu đã được một chiếc xe cảnh sát khác đưa đi, còn một mình Đồn trưởng Trương lái một chiếc xe chở Giang Khương.

Sau khi lên xe, Đồn trưởng Trương gọi một cuộc điện thoại, sau khi nói hai câu, anh ta lại cẩn thận đưa di động cho Giang Khương.

- Bác sĩ Giang... Cảm ơn cậu. Đồn trưởng Trương là người nhà, nhờ cậu giao đồ cho cậu ấy!

Trong điện thoại Cục trưởng Lý biết cuối cùng tình hình cũng đã tạm thời được khống chế, giọng nói rõ ràng đã bình tĩnh hơn nhiều.

- Được...

Giang Khương gật đầu nói:

- Ba người bị tương kia đều là sinh viên của tôi, trong đó có thể có một người bị thương khá nặng, xin nhờ Cục trưởng Lý thông báo với phía nhà trường một chút...

- Bác sĩ Giang yên tâm. Vừa rồi tôi đã liên lạc với Hiệu phó Ngô. Anh ấy sẽ nhanh chóng sắp xếp người đến bệnh viện. Lát nữa vợ tôi cũng sẽ đến...

Lúc này trong giọng nói của Cục trưởng Lý hơi uể oải. Dĩ nhiên anh ta cũng đã cân nhắc rồi. Anh ta biết chắc nhiều sinh viên Đại học Đông Nguyên vây xem như vậy, chắc chắn có người nhận ra con trai mình, muốn giấu tiệt chuyện này đi chắc chắn là không được. Nhưng lúc đó Giang Khương đã giúp anh ta xử lý khá tốt, cho nên giờ chỉ cần trấn an bên phía nhà trường và người bị thương. Phía người bị thương không xảy ra chuyện gì lớn thì có lẽ chuyện này cũng không lớn lắm.

- Được...

Giang Khương tương đối hài lòng vì chỉ trong mười phút ngắn ngủi mà Cục trưởng Lý có thể sắp xếp lý trí như vậy. Có điều hắn vẫn trầm giọng cảnh cáo nói:

- Nhưng Cục trưởng Lý, chuyện lần này chắc chắn phải có một câu trả lời... Nếu không, rất dễ xảy ra vấn đề!

Nghe thấy Giang Khương nói vậy, đầu bên kia điện thoại trầm mặc.

Đồn trưởng Trương ngồi bên lúc này cũng kinh ngạc liếc mắt nhìn Giang Khương, trên mặt lộ ra một tia ngạc nhiên... Lá gan của bác sĩ Giang này cũng lớn thật, chẳng biết là có lai lịch gì mà dám nói chuyện với Cục trưởng với giọng điệu như vậy.

Dĩ nhiên Giang Khương biết Cục trưởng Lý đang suy nghĩ gì, sau đó hắn lại nhắc nhở:

- Chuyện gì cũng không thể mười phân vẹn mười, phòng ngự nào cũng có thể xuyên thủng, đặc biệt là một trường học có mấy chục ngàn sinh viên như Đại học Đông Nguyên, chỉ cần trên mạng nói vu vơ vài câu... Gần đây hướng gió cũng không tốt, có vài người chỉ vì một chút vấn đề nhỏ đã xảy ra chuyện. Cục trưởng Lý nên biết điều này... đôi lúc, để núi xanh còn...

Nói tới đây, Giang Khương không nói thêm nữa. Hắn biết Cục trưởng Lý chỉ vì tình thân che mắt. Mình nhắc nhở anh ta nhiều như vậy, có lẽ anh ta sẽ suy nghĩ cẩn thận. Nếu anh ta còn không thể hiểu ra, vậy thì coi như mình đã tận tình tận nghĩa rồi.

Dù sao đã làm sai thì phải bị trừng phạt. Vị Lý thiếu kia, dĩ nhiên Giang Khương không định giúp gã qua được ải này để rồi sau đó có thể sẽ lại kéo cha gã xuống nước.

Bên kia trầm mặc một lúc, một hồi sau, giọng nói của Cục trưởng Lý dường như già đi chục tuổi, trầm thấp thở dài nói:

- Bác sĩ Giang, cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi... Suy nghĩ của tôi ban nãy thiển cận quá...

- Được rồi, tôi cũng chỉ nhắc nhở một chút... Cụ thể vẫn mong Cục trưởng Lý tự mình cân nhắc...

Sau khi gác máy, Giang Khương rút khẩu súng trong áo khoác mình ra đưa cho Đồn trưởng Trương, nói:

- Đồn trưởng Trương, chút nữa kiếm giúp tôi một khẩu súng đồ chơi...

- A...

Đồn trưởng Trương nghe Giang Khương nói vậy thì sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Giang Khương. Anh ta nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Giang Khương, một lúc sau mới chậm rãi gật đầu, nói:

- Được, tôi biết rồi...

Sau khi đến Đồn công an đường Văn Các, Giang Khương theo lệ tốn nửa tiếng đồng hồ để lấy khẩu cung. Ký tên xong, Đồn trưởng Trương này lại khách khí cho người tiễn hắn về phòng khám.

Có điều đi được nửa đường, điện thoại Giang Khương đột nhiên đổ chuông.

Giang Khương còn tưởng là Cục trưởng Lý, nhưng thấy ra nhìn lại thấy số của bác sĩ La vừa mới lưu.

- Alo... bác sĩ La, tình hình như thế nào?

Giang Khương cười hỏi bác sĩ La. Hắn cũng không lo lắng lắm. Họ đã tới bệnh viện rồi, cho dù xảy ra tình huống xấu có lẽ cũng không phải vấn đề lớn lắm.

Nhưng, rất nhanh, sắc mặt Giang Khương trầm đi...

- Lá lách bị rách, số lượng tiểu cầu không đủ, chức năng đông máu cực kém...

Giang Khương thấp giọng lặp lại hai lần, cuối cùng hít sâu một hơi, chấp nhận sự thật này. Sau đó hắn trầm giọng hỏi:

- Vậy giờ phải làm sao?

- Tôi nghe nói ý kiến của bên trên là tạm thời chỉ có thể truyền tiểu cầu, dùng thuốc cầm máu liều lớn, truyền thêm máu... Sau đó phải xem số cậu ta thế nào...

Đầu bên kia giọng bác sĩ La trầm thấp bất đắc dĩ nói.

- Vậy chẳng phải chờ chết sao?

Sắc mặt Giang Khương lập tức thay đổi, trầm giọng nói:

- Sao không mổ bụng, may hoặc cắt lá lách trước...

- Bác sĩ Giang... Anh cũng hiểu, làm thế rất nguy hiểm. Cấp trên không muốn làm những ca phẫu thuật vô ích. Người nhà cũng không ở đây, bên phía nhà trường cũng không thể đưa ra lựa chọn mạo hiểm như vậy...

Bác sĩ La bất đắc dĩ nói:

- Tôi cũng cho rằng lựa chọn trước mắt của cấp trên là chính xác. Nếu lại phẫu thuật lần nữa dẫn đến mất máu chi bằng xem tình hình hồi phục đông máu của cậu ta, nếu không không nên mạo hiểm như vậy!

Nghe được lời này, Giang Khương trầm mặc. Trước kia hắn tiếp xúc với ngoại khoa nhiều nhất. Mặc dù hắn chưa từng đụng đến ca nào thế này, nhưng dĩ nhiến hắn biết rõ mạo hiểm bên trong. Lựa chọn của bệnh viện chính xác, nhưng cứ thế này, cho dù truyền một lượng lớn máu và tiểu cầu, chờ hồi phục chức năng đông máu, nhưng vì đủ các nhân tốt, tỷ lệ sống của sinh viên kia không quá 40%...

- Được, bác sĩ La, cảm ơn anh!

Sau khi gác máy, Giang Khương thoáng trầm ngâm, sau đó nói với cảnh sát lái xe:

- Anh cảnh sát, nhờ anh đưa tôi đến bệnh viện số 1!

- Được!

Dĩ nhiên cảnh sát lái xe sẽ không từ chối bác sĩ Giang khách quý của Đồn trưởng này. Anh ta lập tức lái xe quay về phía bệnh viện số 1.

Giang Khương đến khoa cấp cứu, nhanh chóng tìm được bác sĩ La ở phòng làm việc.

Bác sĩ La thấy Giang Khương đến vô cùng sửng sốt, sau đó cười nói:

- Bác sĩ Giang, sao cậu lại đến đây?

- Tôi muốn xem thử tình hình sinh viên kia của tôi...

Giang Khương trực tiếp nói.

- Ừ... được...

Bác sĩ La cũng không khách khí, lấy một bản bệnh án trên bàn làm việc đưa cho Giang Khương nói:

- Những kiểm tra liên quan đều ở đây, hiện tại bệnh nhân đang được năm trong phòng hồi sức cấp cứu để quan sát...

- Còn nữa, Viện trưởng Vương của viện y học và vợ của Cục trưởng Lý đều ở phòng làm việc của chúng tôi...

Bác sĩ La

nhắc nhở nói.

Giang Khương gật đầu, sau đó đứng một bên xem bệnh án...

- Trương Đồng...

Giang Khương nhìn cái tên trên bệnh án khẽ thở dài, sau đó hắn nhanh chóng lật bệnh án ra, xem kết quả những kiểm tra liên quan xong, sắc mặt Giang Khương càng thêm âm trầm.

Theo tình hình trên đó, Giang Khương đã thoáng tính toán được, với tình hình này, trừ phi trong sáu giờ đồng hồ công năng đông máu của Trương Đồng phục hồi đến mức thấp nhất để làm phẫu thuật, nếu không cho dù bây giờ có truyền máu và tiểu cầu để chống đỡ, tỷ lệ sống của Trương Đồng cũng không quá 30%...

Sao có thể như vậy? Căn cứ theo những tư liệu phân tích Giang Khương thấy, khả năng này tương đối thấp.

Nhìn những tư liệu này, Giang Khương trầm mặc. Mặc dù hắn không quen thân Trương Đồng, thậm chí trong giờ học Trương Đồng cũng không tích cực lắm, nhưng lúc này Giang Khương vẫn cảm thấy khó chịu.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 118



Mặc dù Giang Khương mới giảng cho năm tư ba tiết, nhưng Giang Khương đã thật sự coi những thanh niên này là sinh viên của mình. Hắn thấy sinh viên của mình, thấy một thanh niên bồng bột coi nhẹ tính mạng bị dập tắt như vậy, hắn cảm thấy mình phải làm chút gì đó.

Lúc này, ngoài cửa đã vang lên một giọng nói trầm thấp:

- Thầy Giang...

Giang Khương đưa mắt nhìn sang, thấy đầu Triệu Vân Cường đã được băng băng trắng, cậu ta đang cúi đầu ánh mắt tràn đầy áy náy và cẩn thận nhìn mình.

- Đến đây... ngồi đi...

Giang Khương nhìn thấy bộ dạng đó của Triệu Vân Cường thì biết Triệu Vân Cường không có vấn đề gì lớn, gật đầu nói.

- Dạ...

Triệu Vân Cường nhỏ giọng đáp, sau đó ngồi xuống một bên.

- Cậu không sao chứ?

Giang Khương khẽ thở dài, chậm rãi hỏi thăm.

Triệu Vân Cường lắc đầu nói:

- May vài mũi... bác sĩ nói không sao, nhưng vẫn bắt em ở lại bệnh viện quan sát một chút!

- Ừ... không sao thì tốt rồi!

Giang Khương gật đầu, sau đó nói:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Thầy Giang, đều tại em...

Lúc này hai tròng mắt Triệu Vân Cường hơi ửng đỏ, rõ ràng là cậu ta đã biết tình hình Trương Đồng.

- Lúc em đi vệ sinh không cẩn thận đụng phải Lý Dương. Lý Dương chửi em một câu, còn đẩy em một cái. Em không nhịn được cũng đẩy hắn một cái... Sau đó thì đánh nhau...

Nói tới đây, Triệu Vân Cường cúi đầu lau hai tròng mắt, nức nở nói:

- Thầy... rốt cuộc Trương Đồng...

Nhìn thấy vẽ mặt khổ sở của Triệu Vân Cường, Giang Khương khẽ thở dài, đưa tay sờ đầu cậu ta nói:

- Được rồi, được rồi... Không sao, chuyện này không thể trách cậu...

Giang Khương đứng dậy, đang định trả bệnh án lại cho bác sĩ La, sau đó thảo luận về bệnh tình của bệnh nhân với bác sĩ La, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một giọng nói nghiêm khắc:

- Triệu Vân Cường, em không ở phòng bệnh mà chạy đến đây làm gì?

- Viện trưởng Vương...

Nghe thấy lời này, Triệu Vân Cường vội vàng đứng lên, nhỏ giọng đáp:

- Em thấy thầy Giang đến, cho nên...

- Thầy Giang?

Giọng nói kia hơi nghi hoặc.

Giang Khương đặt tờ bệnh án xuống, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa. Hắn lập tức nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng trước cửa, sau lưng còn một phụ nữ trung niên khí chất không tầm thường mang vẻ mặt lo lắng.

Giang Khương mỉm cười, sau đó đi qua. Hắn đưa tay về phía người đàn ông trung niên:

- Xin chào Viện trưởng Trương... Tôi là Giang Khương đệ tử của giáo sư Hồ Khánh Nguyên!

Viện trưởng Trương thấy Giang Khương đưa tay đến thì thoáng sửng sốt. Tuy Giang Khương cùng lắm chỉ là một trợ giảng, thân phận cách ông một trời một vực, nhưng ông vẫn bắt tay Giang Khương, cảm thán nói:

- Ồ, thầy Giang... chào cậu. Hôm nay đúng là may mà có cậu, nếu không, haizz...

Giang Khương mỉm cười nói:

- Viện trưởng Vương khách khí rồi, tôi cũng đúng lúc gặp phải thôi....

Lúc này, người phụ nữ trung niên đứng bên chỗ Viện trưởng Vương nghe thấy hai người trò chuyện, trên mặt cũng lộ nụ cười cảm kích. Chị ta đi vào phòng khám, đưa tay về phía Giang Khương, vô cùng khách sáo cười nói:

- Bác sĩ Giang... Hôm nay thật sự cảm ơn cậu, tôi là vợ của Lý Diệc Dương!

- Ồ... Chào Lý phu nhân...

Giang Khương cũng vội vàng bắt tay phu nhân Cục trưởng Lý.

- Bác sĩ Giang... Hôm nay may mà có cậu, nếu không nhà tôi...

Nói tới đây, Lý phu nhân bắt tay Giang Khương, trên mặt tràn đầy cảm kích. Lý phu nhân đã hỏi rõ tình hình khi đó. Nếu khi đó con trai mình đánh chiếc ghế xuống e là sẽ phiền phức lớn.

Giang Khương cười cười, nói:

- Lý phu nhân khách khí quá... chỉ tiện tay thôi...

Sau khi hàn huyên một lúc, cả ba người lại nói đến bệnh tình của Trương Đồng. Sau khi Giang Khương bảo Triệu Vân Cường về phòng trước, liền nói:

- Viện trưởng Vương... Giờ thật sự chỉ có cách tạm thời quan sát trước sao? Cứ vậy... chỉ e...

Viện trưởng Vương khẽ thở dài nói:

- Chúng tôi vừa ra khỏi phòng làm việc của Chủ nhiệm Tôn. Chủ nhiệm Tôn nói sau khi mấy chủ nhiệm bọn họ hội chẩn cũng cảm thấy chỉ có thể tạm thời quan sát, không cách nào tiến hành phẫu thuật... Nếu miễn cưỡng tiến hành phẫu thuật, chỉ sợ không thể cầm máu, ngược lại còn khiến Trương Đồng mất máu nghiêm trọng.

Nói tới đây, Viện trưởng Vương khẽ thở dài. Hiện giờ ông ta cũng rất đau đầu. Tuy nhà trường đã thông báo cho phụ huynh sinh viên, nhưng ngày mai họ mới có thể tới được... Hơn nữa cho dù như thế nào, một viện trưởng như ông, học sinh của học viện mình xảy ra chuyện, tuy ông không cần phải chịu trách nhiệm gì nhưng trong lòng ông cũng thấy khó chịu.

Còn về phần Lý phu nhân lúc này vẻ mặt lo lắng. Cho dù như thế nào, tuy lúc đó người ra tay đánh sinh viên này không phải con trai chị ta, nhưng chị ta hiểu rất rõ, nếu Trương Đồng này

Giang Khương nhẹ nhàng nhíu mày, sau đó nói:

- Tôi có thể nói chuyện với Chủ nhiệm Tôn bọn họ không?

- Ồ?!

Viện trưởng Vương nghe Giang Khương nói vậy thì nghi hoặc nhìn Giang Khương. Ông không hiểu lúc này Giang Khương định gặp Chủ nhiệm Tôn bọn họ để làm gì. Tình hình không phải ban nãy mình đã nói rõ ràng rồi sao?

Giang Khương nhìn Viện trưởng Vương và Lý phu nhân trước mắt, hắn hiểu nếu mình muốn làm như những gì đang nghĩ, tốt nhất là phải thuyết phục được hai vị trước mặt trước. Nếu không chỉ nói với nhóm Chủ nhiệm Tôn cũng vô ích.

Lập tức, Giang Khương cười nhạt nói:

- Tôi cũng khá am hiểu ngoại khoa, có lẽ tôi có cách giải quyết vấn đề xuất huyết không ngừng trong lúc phẫu thuật... Tôi đã tính rồi, nếu như trong vòng sáu giờ đồng hồ mà không phẫu thuật cho Trương Đồng, tỷ lệ sống của cậu ta không quá 30%. Cho nên tôi muốn nói chuyện với nhóm Chủ nhiệm Tôn...

Lý phu nhân và Viện trưởng Vương nghe Giang Khương nói vậy đều sửng sốt, đặc biệt là Viện trưởng Vương, lúc này ông đang nhìn Giang Khương với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù Viện trưởng Vương am hiểu nội khoa, hơn nữa đã lâu chưa tiếp xúc với lâm sàng, nhưng dĩ nhiên ông biết để tính toán ra kết quả chuyên nghiệp như thế này cần phải có kinh nghiệm phong phú chừng nào. Hơn nữa ban nãy Giang Khương nói sáu tiếng sau, tỷ lệ sống của Trương Đồng không quá 30%. Nhóm Chủ nhiệm Tôn ban nãy cũng đã nói với họ, nhưng nhóm Chủ nhiệm Tôn đưa ra kết quả lạc quan hơn một chút. Họ nói sáu giờ sau, tỷ lệ sống của bệnh nhân thấp hơn 50%.

Viện trưởng Vương thì sửng sờ, Lý phu nhân đứng bên lại vui mừng. Chị ta là người ngoài nghề. Ban nãy chị ta cũng có nghe nhóm Chủ nhiệm Tôn giải thích tình hình, biết có một sinh viên không thể làm phẫu thuật. Vì trong quá trình phẫu thuật có thể không thể cầm máu, làm cho mất máu nhanh hơn. Nếu như có thể làm tăng lượng tiểu cầu gì đó, thì có thể phẫu thuật.

Cho nên Lý phu nhân nghe thấy Giang Khương nói có thể giải quyết vấn đề này dĩ nhiên vô cùng hung phấn, cuống quít vui mừng nói:

- Bác sĩ Giang... Thật sao? Vậy thì tốt quá!

Viện trưởng Vương hiển nhiên khá hơn Lý phu nhân nhiều. Ông cau mày nhìn Giang Khương, nói:

- Thầy Giang... Tôi nhớ Hồ lão chuyên về Trung y mà? Sao cậu lại biết ngoại khoa?

- Đúng... Ngoại khoa của tôi rất khá... Đương nhiên, Trung y cũng không tệ lắm.

Giang Khương luôn khiêm nhường nhưng lần này hiếm khi khoa trương như vậy, khuôn mặt đầy tự tin.

- Á...

Viện trưởng Vương nhìn khuôn mặt tự tin của Giang Khương. Khuôn mặt này quá trẻ. Tuy ban nãy Giang Khương có thể nói chuẩn xác tình hình của Trương Đồng, nhưng Viện trưởng Vương vẫn khó có thể tin được. Thầy Giang này có lẽ còn rất trẻ, hơn nữa Hồ lão lại chuyên về Trung y, thậm chí còn để hắn làm trợ giảng. Giờ hắn nói mình khá ngoại khoa Tây y, thậm chí còn khá hơn đám Chủ nhiệm Tôn, ông thật sự cảm thấy khó tin!

Lúc này, bác sĩ La ở sau vừa nghe thấy Giang Khương nói vậy, anh ta cũng cảm thấy tò mò, cho nên cũng thuận miệng chen vào:

- Ngoại khoa của bác sĩ Giang giỏi lắm. Lần trước có một bệnh nhân tôi không chữa được, cũng là nhờ bác sĩ Giang ra tay. Hơn nữa tốc độ của cậu ấy vừa nhanh vừa giỏi, lợi hại lắm...

- Ồ?! Thật sao?

Viện trưởng Vương vốn không tin. Nhưng bác sĩ La cũng nói vậy, giờ hai mắt cũng hơi sáng lên. Nếu như thầy tiểu Giang này thật sự có bản lĩnh có thể giải quyết được vấn đề xuất huyết khi phẫu thuật, vậy thì sinh viên này được cứu rồi. Ông đưa hắn đi gặp đám Chủ nhiệm Tôn một chút thì đã sao chứ?

Lập tức Viện trưởng Vương hít một hơi thật sâu nói:

- Được rồi... Giang... bác sĩ Giang, nếu như cậu chắc chắn cậu có cách, vậy thì tôi đưa cậu đi gặp đám Chủ nhiệm Tôn!

Lúc này Viện trưởng Vương cũng không còn gọi Giang Khương là thầy Giang nữa, mà bắt đầu gọi là bác sĩ Giang.

Nghe thấy giọng nói thoải mái của Viện trưởng Vương, Giang Khương gật đầu nói:

- Viện trưởng Vương yên tâm... Tuy Trương Đồng là sinh viên của tôi, nhưng nếu không chắc chắn, tôi sẽ không gánh phiền phức này!

- Được!

Viện trưởng Vương thấy Giang Khương bình tĩnh như vậy, hơn nữa cũng đúng như Giang Khương đã nói. Một sinh viên thế này, cũng chẳng liên quan gì lắm với Giang Khương. Quả thực Giang Khương không cần phải tự tìm rắc rối. Viện trưởng Vương lập tức liền gật đầu nói:

- Chúng tôi cùng cậu đi tìm Chủ nhiệm Tôn!

Lý phu nhân cũng lập tức vui vẻ gật đầu, sau đó cùng Giang Khương và Viện trưởng Vương đi gặp Chủ nhiệm Tôn. Mặc dù cấp bậc hành chính của Cục trưởng Lý không phải rất cai, thậm chí còn thấp hơn Viện trưởng Vương trước mặt một bậc, nhưng sức ảnh hưởng thực tế lại cao hơn Viện trưởng Vương không biết bao nhiêu lần. Cho nên lời của bà cũng có sức mạnh không kém vị Viện trưởng Vương này.

Đợi lát nữa cả hai đều có thể đứng về phía Giang Khương, thuyết phục giúp Chủ nhiệm Tôn kia.

Lý phu nhân lúc này cực kỳ tin tưởng Giang Khương. Dù sao bà cũng nghe chồng nói bác sĩ Giang này làm việc cực kỳ chu toàn ổn thỏa, có thể giúp đỡ rất nhiều. Hơn nữa hiện tại hắn còn có hy vọng cứu được sinh viên kia, dĩ nhiên chị ta sẽ toàn lực ủng hộ Giang Khương.

Hai người lập tức cùng Giang Khương đi về phía phòng làm việc của Chủ nhiệm Tôn.

Chủ nhiệm Tôn đang cùng một vị phó chủ nhiệm khác nghiên cứu bệnh án, thấy Viện trưởng Vương và Lý phu nhân bước vào thì hơi sửng sốt. Nhưng ông cũng vội vàng đứng lên cười nói:

- Viện trưởng Vương Lý phu nhân sao còn chưa nghỉ ngơi?

- Chủ nhiệm Tôn... Ban nãy chúng tôi gặp... ờ... bác sĩ Giang... Cậu ấy nói có cách giải quyết vấn đề xuất huyết khi phẫu thuật, cho nên chúng tôi mới đưa cậu ấy đến nói chuyện với các anh...

Viện trưởng Vương vẫn chưa đủ tin tưởng Giang Khương, khi nói ra những lời này, trên mặt vẫn thoáng hiện chút ngại ngùng.

- Bác sĩ Giang? Bác sĩ Giang nào?

Chủ nhiệm Tôn vô cùng tò mò, ánh mắt lóe sáng nhìn Viện trưởng Vương nói. Ông ta quen biết Viện trưởng Vương đã lâu, nhìn thấy biểu hiện của Viện trưởng Vương lúc này cũng cảm thấy khá kỳ quái.

- Ờ... Đây là bác sĩ Giang, học trò của giáo sư Hồ Khánh Nguyên...

Viện trưởng Vương thoáng dịch sang bên bên, đẩy Giang Khương ra, cười khan giới thiệu với Chủ nhiệm Tôn.

Giang Khương cười cười, đưa tay ra nói:

- Chào Chủ nhiệm Tôn, tôi là Giang Khương!
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 119



Chủ nhiệm Tôn hơi nghi ngờ nhìn Giang Khương trước mặt. Sau đó ông đưa tay ra, nhẹ nhàng bắt tay với Giang Khương. Trên mặt ông đột nhiên lộ ra vẻ đã hiểu:

- Ồ... Cậu là bác sĩ Giang ở phòng khám Khánh Nguyên...

- Ôi trời... Không ngờ cậu còn trẻ như vậy...

Chủ nhiệm Tôn cười lắc tay Giang Khương nói.

Nhìn thấy bộ dạng này của Chủ nhiệm Tôn, đến lượt Viện trưởng Vương kinh ngạc, tò mò hỏi:

- Chủ nhiệm Tôn, anh quen bác sĩ Giang à?

- A a... Không quen. Có điều lần trước có một bệnh nhân ở phòng khám Khánh Nguyên, bác sĩ La của chúng tôi xuống tiếp nhận mà không chữa được. Lúc đó bác sĩ La có gọi điện về cho tôi, đúng lúc tôi đang có một ca phẫu thuật... Sau đó, bác sĩ La nói là đã được bác sĩ Giang một thanh niên của phòng khám Khánh Nguyên chữa trị. Tôi thật sự không ngờ hôm nay gặp được bác sĩ Giang, hóa ra cậu ấy còn trẻ như vậy... Đúng là khiến người ta bất ngờ!

Chủ nhiệm Tôn cười ha ha nói.

- Ồ... Hóa ra là vậy...

Viện trưởng Vương và Lý phu nhân đứng bên cạnh nghe Chủ nhiệm Tôn nói vậy trên mặt thoáng lộ vẻ vui mừng. Hóa ra Chủ nhiệm Tôn cũng biết chuyện này, vậy thì không cần hai người phải nói giúp Giang Khương nữa rồi.

- Lại đây, lại đây... Mời ngồi mời ngồi... Ba vị mời ngồi...

Chủ nhiệm Tôn mỉm cười mời ba người ngồi xuống.

Đợi ba người ngồi xuống rồi, Chủ nhiệm Tôn nhìn Giang Khương khẽ cười nói:

- Ban nãy Viện trưởng Vương nói bác sĩ Giang có cách khống chế vấn đề xuất huyết khi phẫu thuật?

Giang Khương gật đầu nói:

- Đúng... Tôi có một cách có thể thử xem...

Chủ nhiệm Tôn nhìn thấy vẻ tự tin của Giang Khương thì nhíu mày. Thực sự ông không thể nào tin chuyện này, nhưng vì có Viện trưởng Vương và Lý phu nhân đến cùng, hơn nữa bác sĩ La cấp dưới của ông từng nói với ông về bác sĩ Giang, cho nên ông mới hỏi câu hỏi kia. Nhưng khi ông nghe Giang Khương nói có thể thử thì càng chứng thực sự nghi hoặc trong lòng ông.

Bởi vì ông tin, với kinh nghiệm lâm sàng mấy chục năm của ông, còn cả quá trình không ngừng tìm tòi, nghiên cứu những tập san y học mới nhất hàng ngày của mình mà cũng chưa từng nghe nói đến có cách nào giải quyết vấn đề này. Bác sĩ tiểu Giang trẻ vậy, cho dù có chút thực lực, có lẽ cũng không thể có được năng lực như vậy.

Ngay cả vị Phó chủ nhiệm bên cạnh trong mắt cũng lóe lên ý cười, thầm nói bác sĩ Tiểu Giang này đúng là nghé mới sinh không sợ hổ, cái gì cũng dám nói.

Tuy nhiên Chủ nhiệm Tôn không nói thẳng ra suy nghĩ của mình, chỉ cười hỏi:

- Không biết bác sĩ Giang có biện pháp đặc biệt nào có thể giải quyết vấn đề này?

Giang Khương mỉm cười nói:

- Chủ nhiệm Tôn, mặc dù tôi rất am hiểu cấp cứu ngoại khoa, nhưng Trung y của tôi cũng rất khá...

- Trung y?

Chủ nhiệm Tôn nghe thấy Giang Khương nói vậy thì sửng sốt. Ca phẫu thuật này liên quan gì đến Trung y?

Giang Khương không thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Chủ nhiệm Tôn. Hắn nói tiếp:

- Tôi có cách, thông qua châm cứu và cả trung dược để làm chậm sự xuất huyết của bệnh nhân trong lúc phẫu thuật...

- Cái gì?

Chủ nhiệm Tôn và vị Phó chủ nhiệm kia nghe Giang Khương nói vậy thì này hai mặt nhìn nhau, cùng kêu lên kinh ngạc. Bọn họ đã nghĩ tới vô số loại khả năng, nhưng không ngờ Giang Khương lại nói ra một đề nghị như vậy.

Cả phòng làm việc rơi vào yên tĩnh. Lúc này ngay cả sắc mặt của Viện trưởng Vương cũng vô cùng hổ thẹn. Bác sĩ Giang này đang nói đùa đấy à? Từ lúc nào mà Trung y còn có thẻ dùng trong giải phẫu Tây y vậy?

Vẻ mặt Chủ nhiệm Tôn cổ quái nhìn Giang Khương, cười khan nói:

- Bác sĩ Giang... cậu đang nói đùa đúng không?

Giang Khương sớm đã dự liệu được phản ứng của Chủ nhiệm Tôn, hắn vẫn tiếp tục mỉm cười nói:

- Đương nhiên không phải... Nếu như tôi không chắc chắn, tôi sẽ không đến quấy rầy Chủ nhiệm Tôn rồi!

Chủ nhiệm Tôn thấy Giang Khương không có vẻ đang đùa, ông liền nói:

- Bác sĩ Tiểu Giang... Chuyện này khó tin quá... Tuy tôi hiểu Trung y có những điểm đặc biệt không giống với lâm sàng Tây y chúng tôi, nhưng điều cậu đang nói thật sự quá... Xin thứ cho tôi mạo muội, điều này thực sự quá viễn vông!

Chủ nhiệm Tôn này nói chuyện cũng khá uyển chuyển, nhưng vị Phó chủ nhiệm bên cạnh ông lúc này cười nói:

- Vị này... bác sĩ Tiểu Giang đúng không... Nói thật, tôi cảm thấy hiện giờ cậu hoàn toàn là đang lãng phí thời gian của chúng tôi.

Giang Khương không hề ngạc nhiên trước phản ứng của hai người. Phản ứng này đã sớm nằm trong dự liệu. Dù sao nếu như không phải mình đã nghiệm chứng vô số thứ học được từ Tổ sư gia, tất cả đều rất đáng tin thì mình cũng rất khó có thể tin được chuyện này.

Lập tức Giang Khương liền cười nói:

- Tôi biết hai vị sẽ không tin, nhưng tôi nghĩ đây là cơ hội cuối cùng... Tôi tin, có lẽ mọi người cũng không có chút tự tin trong vòng sáu giờ đồng hồ, chức năng đông

máu của người bệnh có thể khôi phục đến trình độ có thể phẫu thuật được!

- Hơn nữa, tôi cảm thấy những đánh giá của mọi người về bệnh tình hơi lạc quan. Theo tôi tính toán, với lượng tiểu cầu hiện tại, thêm cả độ rộng miệng vết rách của lá lách, lượng máu bị chảy của Trương Đồng có lẽ nhiều hơn mọi người đã tính nhiều... Hơn nữa, với tình trạng hiện tại của cậu ta, chỉ cần qua sáu tiếng đồng hồ, cho dù làm phẫu thuật, tỷ lệ sống của cậu ấy sẽ giảm xuống dưới 30% chứ không phải khoảng 50% như mọi người đã đoán.

Cùng những lời Giang Khương nói ra, ý cười trên mặt hai vị chủ nhiệm dần nhạt đi. Bọn họ hiểu rõ ý của Giang Khương. Thực ra hai người bọn họ vừa rồi đã phân tích lần nữa tình hình bệnh nhân. Cuối cùng cả hai đã thống nhất ý kiến, cảm thấy thực sự căn cứ miệng vết rách của lá lách, cộng thêm phân tích tình hình hiện tại, lượng máu đã mất có thể không phải như dự đoán đầu tiên.

Nhưng giờ những điều này bị Giang Khương nói ra, lúc này hai người không kìm được thầm coi trọng Giang Khương thêm rất nhiều. Nhưng cho dù là thế, hai người vẫn không thể tin vào châm cứu và trung dược gì đó mà Giang Khương đã nói.

Trong mắt mọi người, Trung dược là một thứ có tác dụng cực kỳ chậm. Nếu không uống thuốc trong hai ba ngày thì căn bản không thể nào thấy được hiệu quả.

Hơn nữa châm cứu càng là một thứ kỳ diệu, tuy ai cũng biết trong Trung y có thứ này, nhưng hiếm khi thấy có thể dựa vào châm cứu để đạt đến chữa trị hữu hiệu chứ đừng nói là dùng châm cứu để cầm máu.

Lúc này vị Phó chủ nhiệm kia đã bớt khinh thường Giang Khương đi một chút, nhưng vẫn cười lạnh nói:

- Bác sĩ Giang... Tuy tôi rất khâm phục vì cậu còn trẻ như vậy mà có những kiến thức không tầm thường đối với ngoại khoa... Nhưng thứ cho tôi nói thẳng, cái thứ trung dược với châm cứu mà cậu vừa nói, chắc chắn không thể dùng trong trường hợp hiện tại...

- Thứ nhất, châm cứu... Tôi biết hiện giờ có người đang nghiên cứu châm cứu gây mê, bọn họ đã công bố có thể dùng châm cứu gây mê để đạt hiệu quả gây mê, có thể dùng trong một vài phẫu thuật... Nhưng đây cũng chỉ là lời của một phía, trước nay chưa thật sự nghe nói có bệnh viện nào dùng kỹ thuật này, cũng chưa có ai nghiệm chứng...

Nói tới đây, vị Phó chủ nhiệm này lại nở nụ cười, nói:

- Cậu còn nói châm cứu có thể cầm máu... Cái này càng buồn cười hơn, đến nghe tôi còn chưa nghe qua. Ca phẫu thuật chúng tôi phải tiến hành không phải ca phẫu thuật nhỏ, không phải là những tiểu phẫu chỉ cần rạch vài nhát dao... đây là giải phẫu mổ bụng. Vết mổ ít nhất cũng mười hai mươi phân, thậm chí còn dài hơn, rồi còn phải cắt, may lá lách. Ngân châm của cậu làm sao cầm máu được đây?

- Còn nữa... Cậu nói dùng trung dược, nó càng buồn cười. Bệnh nhân muốn phẫu thuật, trước khi làm phẫu thuật vốn cấm ăn uống, cái này chẳng lẽ bác sĩ Giang không biết...

Vị Phó chủ nhiệm nhìn Giang Khương châm chọc cười nói:

- Chẳng lẽ chúng tôi còn đợi cậu bón một chén trung dược lớn, đợi sau khi tiêu hóa hấp thu xong mới bắt đầu phẫu thuật? Đợi nó tiêu hóa hấp thụ hết ít nhất cũng ba bốn giờ đồng hồ... Đến lúc đó cũng qua mất sáu giờ đồng hồ rồi, chúng ta làm sao đây?

- Hơn nữa loại Trung dược này của cậu còn có thể khống chế xuất huyết trong phẫu thuật mổ bụng, chuyện này thật sự quá khó tin...

Vị Phó chủ nhiệm này vừa trào phúng vừa phản bác khiến Lý phu nhân vốn đang vui mừng, còn cả Viện trưởng Vương đứng bên cạnh sắc mặt đều trầm đi.

Đặc biệt là Viện trưởng Vương. Dù sao ông cũng được xem là một nửa người trong ngành. Ông dẫn Giang Khương đến đây, giờ lại bị người ta phản bác như vậy thật sự khiến ông mất sạch thể diện.

Tuy nhiên lúc ông dùng ánh mắt mang theo chút căm tức nhìn Giang Khương đang đứng bên cạnh, ông nghĩ có lẽ hắn sẽ mất mặt hơn cả ông. Nào ngờ trên mặt hắn vẫn nở nụ cười mỉm, giống như ban nãy những lời phản bác của vị Phó chủ nhiệm này hoàn toàn không phải nhằm vào hắn vậy.

Đang lúc tất cả mọi người đều nhìn Giang Khương thì cuối cùng hắn đã lên tiếng. Hắn nhìn vị phó chủ nhiệm cười nói:

- Hôm qua lúc tôi giảng bài cho các sinh viên của mình...

Vị Chủ nhiệm Tôn và Phó chủ nhiệm nghe thấy những lời này, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

Giang Khương cười cười, giải thích nói:

- Hiện tại tôi đang dạy Trung y cho khoa Lâm Sàng năm hai và năm tư... Đúng rồi, chính là lớp Trương Đồng...

- Hôm qua khi tôi dạy tiết Trung y chuyên sâu cho năm tư, có sinh viên hỏi một vấn đề, đó là kinh mạch của trung y chúng ta có thật sự tồn tại không, hay chỉ là những lý luận cho các vị tiền bối trước kia tưởng tượng ra...

Nói tới đây, Giang Khương mỉm cười nói:

- Lúc đó tôi đã giải thích với họ thế này, những thứ chưa từng nghe đến chưa từng thấy qua, nhưng không có nghĩa là chúng không tồn tại...

Nghe thấy Giang Khương nói vậy, trên mặt Phó chủ nhiệm này lộ vẻ tức giận. Ông nhìn Giang Khương, trầm giọng nói:

- Bác sĩ Giang... Cậu nói vậy là có ý gì? Cậu đang châm chọc tôi sao?

Giang Khương cười lắc đầu, nói:

- Vị Chủ nhiệm này... Tôi không có ý đó... Tôi chỉ đang kể chuyện thôi... Vì lúc đó tôi đã dùng hành động chứng minh cho họ thấy, kinh mạch tồn tại, hơn nữa họ cũng đã chấp nhận chứng minh của tôi, từ đó trong lòng cũng chắc chắn rằng, lý luận Trung y chúng ta không phải là hư cấu...

- Cho nên... Tôi biết, hai vị chủ nhiệm đều không tin lời tôi nói, nhưng vì sinh viên của tôi, vì cứu mạng cậu ấy, tôi bằng lòng chứng minh cho mọi người thấy...

- Chứng minh? Cậu định chứng minh như thế nào?

Vị phó chủ nhiệm nhìn Giang Khương, thất thanh cười lạnh nói.

Giang Khương mỉm cười, sau đó đứng lên nói:

- Được rồi, chúng ta đánh cược đi. Nếu như tôi có thể chứng minh, như vậy mọi người sẽ đồng ý sử dụng phương pháp này của tôi, đồng thời cho phép tôi vào phòng phẫu thuật, đảm nhiệm vị trí trợ thủ một, tiến hành phẫu thuật cho Trương Đồng!

Nghe thấy yêu cầu này của Giang Khương, sau khi vị Phó chủ nhiệm này sửng sốt liền lắc đầu cười lạnh, giống như ông nghe thấy câu chuyện gì cực kỳ buồn cười vậy.
 
Back
Top Bottom