Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bình Tĩnh Báo Thù, Vui Vẻ Lên Hot Search

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
418,711
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPAdxw-FVZ6Lj9-cJ2y5sU7TwIwgBGQGWwb9nddQhT20ImYJoVfpLISws6dnbmqf_ip7PpnjVXWO_Vk_drfhxUHRf6sLGMGREXqgLHmT9qkLIIhzs7txM5mQ6KWtfDTFxPcS2G-MObklaM0-1zhciSw=w215-h322-s-no-gm

Bình Tĩnh Báo Thù, Vui Vẻ Lên Hot Search
Tác giả: Chocolate A Hoa Điềm
Thể loại: Đô Thị, Trọng Sinh, Nữ Cường
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Vị hôn phu và anh trai ruột của tôi đã hận tôi suốt mười năm.

Bọn họ tin chắc rằng tôi đã bắt nạt “bông hoa nhỏ” mà họ cùng yêu thích.

Trong buổi tiệc đính hôn của tôi, hai người không chút do dự phơi bày “tội ác” của tôi trước bàn dân thiên hạ.

“Cô ta chính là thứ cặn bã chuyên bắt nạt bạn học!”

Trong đoạn video được livestream toàn mạng, “bông hoa nhỏ” rưng rưng nước mắt, nở nụ cười dịu dàng:

“Tôi không trách cô ấy nữa rồi.”

“Quay đầu nhìn lại, thuyền nhẹ đã vượt muôn trùng núi.”

Cô ta vụt sáng chỉ sau một đêm.

Còn tôi thì bị cả mạng xã hội mắng chửi, bị fan cuồng tạt axit. Tuyệt vọng, tôi kéo cô ta cùng chết.

Lần nữa mở mắt, tôi quay về năm lớp 12.

“Bông hoa nhỏ” vừa đổ nước lên đầu mình, vừa cười hỏi tôi:

“Đã nghĩ ra sẽ xin lỗi tôi thế nào chưa?”

Tôi phát điên ngay tại chỗ.

Túm tóc cô ta lôi vào nhà vệ sinh, ấn đầu xuống bồn cầu:

“Để tao dạy mày, thế nào mới gọi là bắt nạt thật sự.”

“Cái miệng bẩn thế, lần sau định mách lẻo thì nhớ rửa cho sạch trước nhé.”​
 
Bình Tĩnh Báo Thù, Vui Vẻ Lên Hot Search
Chương 1: Chương 1



Về ký ức cuối cùng của kiếp trước.

Là cơn đau như c.h.ế.t đi sống lại khi axit sulfuric đậm đặc b.ắ.n thẳng vào nhãn cầu.

Tôi cắn răng chịu đựng nỗi đau tột cùng, cố gắng nhìn xuyên qua lớp thị giác mờ đục, tìm ra được Lâm Tửu đang được anh tôi che chở phía sau.

Sau đó tôi vớ lấy con d.a.o cắt bánh kem, lao thẳng tới và đ.â.m vào n.g.ự.c cô ta.

“Cùng nhau xuống địa ngục đi!”

Mở mắt ra lần nữa.

Khung cảnh hiện lên rõ ràng đến kỳ lạ khiến tôi sững người mất hai giây.

Cho đến khi nhìn thấy Lâm Tửu trẻ hơn rất nhiều đang đứng cách đó không xa.

Cô ta mặc bộ đồng phục học sinh đã bạc màu vì giặt nhiều, vừa vặn vòi nước vừa dội thẳng lên đầu mình.

Vừa dội, vừa cười hỏi tôi:

“Cậu đoán xem, họ sẽ tin tôi, hay tin cậu?”

Tôi lập tức phản ứng lại.

Hóa ra… là ngày đó.

Ngày bắt đầu mọi chuyện kiếp trước – cái ngày tôi bị gán tội bắt nạt cô ta.

Thấy tôi còn đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, nụ cười trên môi Lâm Tửu càng rạng rỡ:

“Nghĩ kỹ xem nên xin lỗi tôi thế nào chưa? Tiểu thư Tâm Hy ơi~”

Hận cũ thù mới dồn lên cùng lúc.

Tôi lao đến, túm lấy tóc cô ta, kéo thẳng vào nhà vệ sinh.

Giữa tiếng hét thảm thiết đầy hoảng loạn của cô ta, tôi ấn cả khuôn mặt ấy xuống bồn cầu.

“Dội ít nước lạnh lên đầu là định vu oan cho tôi à? Được, để tôi dạy cô thế nào mới gọi là ‘bắt nạt thật sự’!”

Lâm Tửu điên cuồng giãy giụa, hai cánh tay vung loạn như gắn động cơ nhưng vẫn không thể thoát khỏi khống chế của tôi.

Chỉ có thể bị tôi ghì chặt, úp mặt vào nước bẩn, miệng phát ra những âm thanh mơ hồ:

“Lục Tâm Hy… buông ra…

… ục… khục… ọe……”

Tôi ngửa đầu cười lớn:

“Cái miệng dơ như thế, lát nữa tính đi mách ai thì nhớ súc sạch trước nhé!”

Dù đây là quay về quá khứ… hay chỉ là ảo giác sau khi chết…

Cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Tôi, điên thật rồi.

Kiếp trước, tôi c.h.ế.t vào đúng ngày huy hoàng nhất đời mình.

Hôm đó, tôi giành được chiếc cúp Ảnh hậu thứ ba.

Khoác trên người bộ lễ phục cao cấp được thiết kế riêng, tôi đứng cạnh vị hôn phu thanh mai trúc mã – Giang Thiêm – trong buổi tiệc đính hôn được livestream toàn mạng.

Và rồi, ngay trước ánh nhìn của hàng triệu người, anh ta tuyên bố:

“Tôi tuyệt đối sẽ không đính hôn với một kẻ cặn bã từng bắt nạt bạn học từ hồi cấp ba!”

Trong ánh mắt tôi đầy ngỡ ngàng và không thể tin nổi…

Lâm Tửu từ dưới sân khấu bước lên.

Ánh đèn rọi vào gương mặt cô ta, nơi giăng đầy nước mắt và nụ cười dịu dàng ngẩng đầu:

“Lục Tâm Hy, còn nhớ tôi không? Tôi là Lâm Tửu – người đã bị cô bắt nạt suốt mười năm.”

“Có lẽ cô không ngờ sẽ có một ngày, tôi có thể đường đường chính chính đứng ngang hàng với cô.”

“Nhưng không sao, tôi đã không trách cô nữa rồi.”

“Ngoảnh đầu nhìn lại, thuyền nhẹ đã vượt muôn trùng núi.”

Buổi livestream toàn mạng khiến cô ta lập tức nổi như cồn.

Chưa kịp để tôi phản ứng, đám phóng viên do anh tôi và Giang Thiêm sắp đặt từ trước đã xông vào, vây tôi chặt như bầy sói săn mồi.

“Cô Lục, nghe nói cô vẫn giữ thói quen bắt nạt người mới khi quay phim đúng không?”

“Dạo gần đây có người thấy cô tới khoa phụ sản, là vì lối sống buông thả nên mắc bệnh dơ bẩn à?”

Ngay lúc đó, một fan cuồng lao ra từ đám đông, tạt thẳng lọ axit vào mặt tôi:

“Con đ* này, đi c.h.ế.t đi!”

Chất lỏng bỏng rát đổ ập xuống, thiêu cháy toàn bộ da mặt tôi.

Cơn đau như xé toạc linh hồn, choáng ngợp cả tầm nhìn – đôi mắt tôi từ đó mãi không thể thấy rõ nữa.

Từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục… chỉ trong chớp mắt.
 
Bình Tĩnh Báo Thù, Vui Vẻ Lên Hot Search
Chương 2: Chương 2



Tỉnh táo lại, tôi buông tay.

Nhìn Lâm Tửu nằm vật dưới đất, hơi thở yếu ớt như sắp lìa đời.

Gương mặt từng được xem là vô tội, thanh thuần giờ đã lấm lem nhơ bẩn.

Tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

“Khóc đi, gào đi, rồi cứ nguyên cái bản mặt này mà ra ngoài bảo cả thế giới là tôi bắt nạt cô… đi mà…!”

Âm cuối bất ngờ nâng cao.

Nghĩ đến nỗi đau tột cùng khi kiếp trước bị axit ăn mòn cả khuôn mặt, tôi lại giơ chân đạp thêm hai cú vào mặt cô ta.

Lúc này mới xoay người rời đi.

Xuống dưới lầu dạy học, bạn cùng bàn Tô Lan đang đứng đợi:

“Giờ thể dục bắt đầu được nửa buổi rồi đấy, cậu làm gì mà ở trên lầu lâu thế?”

Tôi thản nhiên đáp:

“À, bắt nạt bạn học mới một chút.”

Cô ấy trợn tròn mắt quay đầu lại:

“Cái gì cơ?!”

Tôi nói:

“Lỗ Tấn từng nói, khi cả thế giới đều nghĩ cậu là kẻ bắt nạt, thì tốt nhất cậu nên thật sự là như vậy.”

”…Lỗ Tấn từng nói vậy á?”

“Không quan trọng.”

Tôi cùng cô ấy đi tới mép sân thể dục, vừa hay đụng mặt Giang Thiêm.

Cậu ta không học cùng lớp với tôi,

Nhưng toàn trường đều biết: Giang Thiêm là bạn trai thanh mai trúc mã của tôi – Lục Tâm Hy.

Ánh mắt Giang Thiêm lướt qua mặt tôi, rồi dường như cố tình dừng lại phía sau lưng tôi:

“Tâm Tâm, sao tới trễ vậy? À đúng rồi, nghe nói lớp cậu có học sinh chuyển trường mới à?”

Kiếp trước, mỗi lần Lâm Tửu đổ oan cho tôi.

Cậu ta đều bắt tôi xin lỗi cô ta, khuyên tôi nhẫn nhịn cho qua.

Bề ngoài là bênh vực tôi, nhưng chỉ vài lời đã khiến tội danh bắt nạt của tôi trở thành sự thật.

Nghĩ đến đó, tôi không chút báo trước mà giơ tay tát cho cậu ta một cái.

”?!”

Tô Lan bên cạnh lại một lần nữa bàng hoàng.

Mà vẻ mặt Giang Thiêm vẫn không đổi, chỉ có ánh mắt lạnh đi một chút, sau đó lập tức như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Cậu ta cúi đầu, dịu dàng cọ nhẹ lên má tôi:

“Sao thế Tâm Tâm, tâm trạng không tốt à?”

Kiếp trước, mãi rất lâu sau tôi mới biết.

Giang Thiêm hồi nhỏ từng bị mẹ bỏ rơi ở công viên giải trí, sau đó được trại trẻ mồ côi nhận nuôi một thời gian.

Chính ở đó, cậu ta gặp một cô bé hoạt bát, rạng rỡ như ánh mặt trời.

Cô bé ấy ngủ chung giường với cậu ta, còn cho cậu ta một viên kẹo.

Là tia sáng duy nhất trong cuộc đời đen tối của cậu ta.

Và… tia sáng ấy, chính là Lâm Tửu.

Ngay trong ngày đầu tiên Lâm Tửu chuyển đến trường, Giang Thiêm đã nhận ra cô ta.

Từ đầu đến cuối, cậu ta luôn tin vào lời của Lâm Tửu rằng tôi bắt nạt cô ta, hận tôi thấu xương.

Nhưng vì thân phận con ngoài giá thú, Giang Thiêm buộc phải nín nhịn, giả vờ chiều chuộng tôi.

Cậu ta cần lợi dụng mối hôn ước với tôi để đứng vững trong gia tộc.

Nghĩ đến đây, tôi mở miệng nói:

“Chia tay đi.”

Đồng tử Giang Thiêm bỗng co rút lại:

“…Tại sao? Cho anh một lý do, Tâm Tâm.”

Tôi rút khăn giấy ra, từng chút một lau chỗ má vừa bị cậu ta cọ qua:

“Không muốn yêu con trai của tiểu tam. Thấy bẩn. Vậy lý do đủ chưa?”

Sau khi rời khỏi đó, Tô Lan dè dặt hỏi tôi có phải bị trúng tà rồi không.

Cô ấy hỏi như vậy cũng chẳng có gì lạ.

Vì hồi cấp ba, tôi đã từng yêu Giang Thiêm một cách thẳng thắn và cuồng nhiệt đến thế.

Ngày nào tan học tôi cũng đứng đợi cậu ta cùng về.

Tay bị bỏng hết vì làm bánh quy cũng vẫn cười toe toét mang đến cho cậu ta ăn.

Tình cảm của tôi, rõ ràng đến mức cả thế giới đều biết.

Nhưng giờ thì khác rồi.

Lục Tâm Hy của đầu năm lớp 12 – đã c.h.ế.t rồi.

Cả ngày hôm đó, Lâm Tửu không hề xuất hiện trở lại.

Tôi biết, điều mà cô ta tự hào nhất chính là gương mặt kia.

Nếu không thể tận dụng triệt để, thì cô ta sẽ không dễ dàng ra tay.

Tôi rất kiên nhẫn. Chờ xem kịch hay.

Rất nhanh, đã đến thứ Bảy – sinh nhật mười tám tuổi của tôi.

Ba mẹ đã nói từ sớm rằng sẽ tổ chức một buổi tiệc long trọng để chúc mừng tôi trưởng thành.

Nhưng vì công ty có việc gấp, họ đành đến muộn một chút.

Ánh đèn pha lê sáng rực, lấp lánh lộng lẫy.

Tôi mặc một chiếc váy dạ hội cao cấp, bước xuống cầu thang xoắn ốc đi vào phòng khách.

Từ xa đã nhìn thấy anh trai tôi – Lục Tâm Đình.

Anh mặc vest chỉnh tề, trên mặt là biểu cảm lạnh lùng quen thuộc, cất giọng gọi tôi:

“Lục Tâm Hy, qua đây.”

Tôi bước đến gần, vờ như không nhìn thấy Giang Thiêm đang đứng phía sau anh, ánh mắt sâu thẳm khó dò, và cả Lâm Tửu với bộ dạng sắp khóc đến nơi.

Tôi mỉm cười ngọt ngào:

“Anh hai gọi em có chuyện gì thế? Đang định tặng em quà sinh nhật sao?”

Lục Tâm Đình nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh buốt mấy giây, rồi mở miệng:

“Bắt nạt bạn học, xúc phạm bạn bè, Lục Tâm Hy — đây là kiểu giáo dục mà nhà họ Lục dạy em à?”

Anh ta nói to, không hề có ý che giấu hay kiêng nể.

Trong chốc lát, mọi ánh mắt trong buổi tiệc đều đổ dồn về phía tôi.

Tôi nghiêng đầu, cố tỏ ra ngây thơ:

“Anh hai đang nói gì vậy? Em nghe không hiểu.”

Tôi quay sang nhìn Lâm Tửu, khẽ nghiêng đầu một chút:

“Em đã xúc phạm ai? Còn bắt nạt bạn học nào nữa? Người đó là ai cơ, em chẳng quen cô ta.”

“Giờ có chối cũng muộn rồi. Làm sai thì phải trả giá.”

“Hôm nay ba mẹ không có ở đây, để anh thay họ dạy dỗ em.”

Nói xong, Lục Tâm Đình rút ra một cây thước gỗ từ giá sách bên cạnh.

Nhìn tôi, từng chữ như d.a.o cắt lạnh lùng thốt ra:

“Quỳ xuống.”
 
Bình Tĩnh Báo Thù, Vui Vẻ Lên Hot Search
Chương 3: Chương 3



Trong sảnh tiệc rộng lớn, vô số ánh mắt đều nhìn tôi như đang xem trò vui.

“Cái gì? Bắt nạt bạn học à? Con gái nhà họ Lục cũng làm mấy chuyện đó sao?”

“Ôi chà, được nuông chiều từ bé, không chịu nổi ai giỏi hơn mình cũng là chuyện bình thường thôi.”

“May mà anh trai cô ta còn biết phân rõ phải trái, không bao che.”

Trong ánh mắt đắc ý xen lẫn khiêu khích của Lâm Tửu, tôi thẳng lưng đứng dậy, mỉm cười phun ra từng chữ đầy gai:

“Anh đang nói cái gì vậy? Người biết thì biết là anh là Lục Tâm Đình, người không biết còn tưởng anh bị oan hồn triều Thanh nhập xác.”

“Cả đời này, tôi chỉ quỳ trước tổ tiên đã khuất.”

Tôi nghiêng đầu, từ trên xuống dưới đánh giá anh ta một lượt rồi bật cười đầy ác ý:

“Hay là thế này nhé – anh ra ngoài nhảy lầu đi, tôi lập tức quỳ xuống dập đầu ba cái tiễn anh một đoạn.”

Sắc mặt Lục Tâm Đình lập tức sầm xuống.

Sau lưng anh ta, Lâm Tửu tỏ vẻ đáng thương, mở miệng đầy giả tạo:

“Anh Lục, em biết chị ấy không thích em, nhưng bắt nạt em thì thôi đi, sao có thể nói với anh ruột mình những lời như vậy chứ…”

Cô ta mở to đôi mắt ngấn lệ, cố tình làm ra vẻ non nớt, ngây thơ đầy vô tội.

Một bên, Giang Thiêm nhìn thấy cảnh đó, trong mắt thoáng qua một tia âm u khó đoán.

Sau đó, hắn ta thấp giọng nói:

“Tâm Tâm, đã làm sai thì nhận sai xin lỗi là được rồi, cần gì phải…”

Tôi cũng trợn mắt lên, nhăn nhó đầy rối rắm:

“Xin lỗi nhé, tôi không hiểu tiếng chó. Mấy người có thể nói lại bằng ngôn ngữ loài người không?”

“Đủ rồi!”

Lục Tâm Đình quát lên giận dữ:

“Lục Tâm Hy, em là con gái, có biết liêm sỉ là gì không?”

“Ai dạy em cái kiểu ăn nói mất dạy, không có giáo dưỡng như vậy hả?”

Anh ta vẫn như kiếp trước, không bao giờ tin tôi nói gì.

Lúc nào cũng mang định kiến đầy mình, dùng cái gọi là “chính nghĩa” của mình đóng đinh tôi lên cột nhục nhã.

Tôi nhếch mép cười, bắt chước ngữ điệu của anh ta, lạnh lùng đáp trả:

“Ba mẹ bận, không có thời gian dạy em. Anh đoán xem ai dạy?”

“Tất nhiên là anh rồi, người anh thân yêu của em.”

Kiếp trước, tôi luôn vừa sợ vừa kính trọng Lục Tâm Đình.

Anh hơn tôi nhiều tuổi, trong lòng tôi, anh luôn là một người anh trai nghiêm khắc và đầy uy quyền.

Khi còn nhỏ, ba mẹ bận rộn xử lý công việc trong công ty, mọi việc trong nhà đều do anh quản lý.

Chỉ cần tôi làm sai một chút, liền bị thước phạt đánh vào tay, còn bị bắt nhịn ăn.

Có lần tôi ôm một chú chó con lông xoăn hoang dã nhặt được về nhà, anh không cho người giúp việc mở cửa:

“Dơ dáy, nhà này không hoan nghênh mấy thứ như vậy.”

Tôi chỉ biết ôm chú chó, ngồi một mình trước bậc thềm nhà suốt cả đêm.

Khi đó tôi còn quá nhỏ.

Luôn nghĩ rằng tính cách anh vốn đã như vậy, không học nổi sự dịu dàng yêu chiều em gái như những người anh khác.

Mãi cho đến khi Lâm Tửu xuất hiện…

Tôi mới nhận ra —

Anh trai tôi, không phải không biết dịu dàng.

Chỉ là… người được anh đối xử dịu dàng ấy, không phải tôi.

Tôi từng tận mắt thấy anh ngồi trong xe đưa sữa nóng cho Lâm Tửu, nhẹ nhàng xoa đầu cô ta, dịu giọng nói:

“Phải ăn đủ ba bữa, nếu không đủ tiền, còn có anh mà.”

Tôi cũng từng thấy vào một ngày mưa, khi Lâm Tửu ôm một chú mèo hoang gầy nhom, anh cầm dù che cho cô ta, giọng nhẹ nhàng hỏi:

“Em muốn nuôi nó không?”

Tôi từng thấy khi Lâm Tửu say, bám lấy áo anh lảm nhảm linh tinh, anh vẫn kiên nhẫn lắng nghe, ánh mắt tràn ngập dịu dàng.

Kiếp trước, tôi luôn bị giam trong cái bẫy của “tình thân” và “tình yêu”.

Không hiểu nổi vì sao anh trai không thương mình, vì sao vị hôn phu chẳng đứng về phía mình.

Chỉ đến khi sống lại một lần nữa, tôi mới hoàn toàn tỉnh ngộ:

Tôi là một cá thể hoàn toàn độc lập.

Không có tình yêu… thì đã sao?

Không có yêu thương… tôi vẫn có thể sống.
 
Bình Tĩnh Báo Thù, Vui Vẻ Lên Hot Search
Chương 4: Chương 4



Buổi tiệc sinh nhật năm ấy, cuối cùng cũng không thể kết thúc trọn vẹn.

Khi tôi thẳng lưng đối đầu với Lục Tâm Đình, ba mẹ tôi cuối cùng cũng đã về đến.

Họ khách sáo cảm ơn từng vị khách rồi tiễn hết mọi người ra về.

Lâm Tửu vẫn chưa chịu buông tha, định giở lại trò cũ trước mặt mẹ tôi, tiếp tục diễn cảnh đáng thương.

Kết quả bị mẹ tôi chỉ bằng một nụ cười nhẹ đã chặn họng:

“Xin lỗi, bạn học này. Chuyện nhà họ Lục chúng tôi sẽ tự giải quyết, phiền cháu rời đi trước.”

Lâm Tửu nghẹn lời, gần như rưng rưng nhìn về phía Lục Tâm Đình, rồi mới chịu quay người bỏ đi.

Đến khi trong nhà chỉ còn lại tôi và anh ta, ba tôi cuối cùng cũng nghiêm mặt lên tiếng:

“Được rồi, giờ thì nói xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”

Chưa kịp để Lục Tâm Đình lên tiếng, tôi đã giành lời trước:

“Gần đây trường có một học sinh chuyển trường đến, ngay ngày đầu tiên đã phát điên tự đổ nước lên đầu rồi vu khống là con làm. Nói con bắt nạt cô ta.”

“Về sau con mới biết, người đó chính là học sinh nghèo mà anh hai vẫn luôn âm thầm tài trợ — tên là Lâm Tửu.”

Lục Tâm Đình đang ngồi trên sofa lập tức ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt toàn là vẻ kinh ngạc.

Ngạc nhiên lắm đúng không, anh hai?

Chuyện hai người các anh tư tình từ lâu — em đã biết cả rồi.

Tôi đưa tay lau khóe mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:

“Thật ra con cũng không trách cô ta, chỉ là một bữa tiệc sinh nhật thôi mà, có thì cũng chẳng sao…”

“Con chỉ buồn… vì anh hai, vì sao anh không tin con…”

Thế giới này, đâu phải chỉ có Lâm Tửu mới biết giả vờ làm đóa bạch liên hoa?

Trong tiếng tôi nức nở nghẹn ngào, câu chuyện được ba tôi chốt lại gọn ghẽ:

“Thôi, không cần biết ai bắt nạt ai, từ giờ không ai được gây chuyện nữa.”

“Nếu ầm ĩ lên, để người ngoài biết chuyện, sẽ không tốt cho cả hai bên.”

“Chuyện này, đến đây là kết thúc.”

Quay lại trường, tôi bắt đầu công khai bắt nạt Lâm Tửu.

Tôi đổ cả lọ mực vào ngăn bàn cô ta, khi cô ta đọc bài tiếng Anh với giọng địa phương thì cười phá lên chế giễu.

Xé bài thi vật lý của cô ta thành từng mảnh, tung lên rơi như tuyết phủ đầy đầu cô ta.

“Đi đi, lại đi mách đi.”

Tôi cười nói, “Chẳng phải đây là thứ cô giỏi nhất à?”

Một mảnh giấy vụn nhẹ nhàng rơi từ mái tóc cô ta xuống.

Cô ta nhìn tôi, trong mắt ánh lên một tia hận thù khắc cốt ghi tâm.

Nhưng cuối cùng, vẫn chỉ run rẩy khóc lóc xin lỗi tôi:

“Xin lỗi… xin lỗi bạn Lục, nếu có chỗ nào khiến bạn không vui, tôi xin lỗi, tôi sẽ sửa… được không?”

“Chỉ cần cô còn sống là tôi đã thấy không vui rồi.”

Tôi ngạc nhiên nhướng mày: “Vậy cô tính sửa kiểu gì? Giờ đi c.h.ế.t luôn đi à?”

Cô ta há miệng, không thốt nổi một lời.

Chỉ có thể tiếp tục khóc.

Lần đầu tiên tôi nhận ra, làm nữ ác độc… thật sự sướng đến thế.

Dĩ nhiên, cô ta vẫn đi mách thầy cô.

Thầy gọi tôi lên văn phòng.

Tôi khóc, kể lại chuyện buổi tiệc sinh nhật hôm đó, cuối cùng rút ra một tờ giấy chứng nhận bệnh viện:

“Hôm đó vì cô ta vu khống, anh em đã làm nhục em trước mặt bao nhiêu người. Giờ chỉ cần nhớ lại là em lại khóc, đêm ngủ cũng gặp ác mộng giật mình tỉnh giấc.”

“Hiện giờ em đang điều trị tâm lý, uống thuốc, bác sĩ nói em đã bị trầm cảm nặng rồi…”

Cuối cùng, thầy giáo còn phải quay sang an ủi lại tôi.

Tất cả mọi người đều nhìn ra, tôi ghét Lâm Tửu.

Tô Lan không hiểu: “Cậu rốt cuộc sao cứ nhằm vào cô ta thế? Cô ta đã làm gì xấu à?”

Tôi ngẩng đầu, cười với cô ấy:

“Chẳng lẽ không thể chỉ vì tôi là kẻ xấu, có tiền, nên khinh thường học sinh nghèo như cô ta?”

“Thôi đi.”

Cô ấy lườm tôi một cái:

“Nếu cậu là kiểu người đó, thì tại sao không bắt nạt tôi? Nhà tôi còn nghèo hơn nhiều đấy.”

“Ngày đầu tiên mới làm bạn, cậu đã bao trọn đồ dùng học tập ba năm cấp ba cho tôi rồi. Kêu tôi tin cậu bắt nạt người khác, chẳng thà tin tôi là Võ Tắc Thiên còn hơn.”

“Chuyện đơn giản vậy, tôi còn không hiểu chắc?”

Đúng vậy.

Chuyện đơn giản như vậy, ai cũng hiểu cả.

Chỉ trừ anh tôi, và người tôi từng yêu.

Tôi khẽ cong môi cười, nhưng trong đáy mắt lại chẳng có chút ý cười nào.
 
Bình Tĩnh Báo Thù, Vui Vẻ Lên Hot Search
Chương 5: Chương 5



Một tháng nữa là đến lễ kỷ niệm 100 năm thành lập trường.

Ở kiếp trước, chính trong buổi biểu diễn kỷ niệm ấy, Lâm Tửu dưới sự sắp xếp của Lục Tâm Đình và Giang Thiêm đã trình diễn một bản độc tấu piano.

Nhờ đó mà lọt vào mắt xanh của thầy giáo đến từ phòng tuyển sinh đặc cách, giành được suất xét tuyển ngoại lệ duy nhất.

Còn tôi thì sao?

Tôi học múa từ năm bốn tuổi, luyện suốt hơn mười năm. Vốn dĩ đã chuẩn bị một bài múa cổ điển để tham gia.

Kết quả là Giang Thiêm tìm đến tôi.

Cậu ta ôm tôi dưới ánh hoàng hôn trong sân trường, dịu giọng nói:

“Có thể đừng biểu diễn không? Tâm Tâm, anh không muốn có quá nhiều người nhìn thấy em đẹp như vậy… Anh sẽ ghen.”

“Chỉ nhảy cho mình anh xem thôi… được không?”

Hồi đó tôi ngu lắm.

Còn tưởng câu nói đó là vì cậu ta để ý đến tôi, để tâm đến tôi.

Tự mãn đến mức bỏ luôn buổi biểu diễn.

Tối hôm ấy, khi toàn trường đang tập trung ở hội trường lớn, tôi lại một mình trong phòng tập múa trống vắng, nhảy đi nhảy lại chỉ vì một mình cậu ta.

Kết thúc một bài, từ phía hội trường vọng lại tiếng hò reo như sóng vỗ.

Giang Thiêm nghe thấy, bỗng cười thành tiếng.

Trước giờ, ở trước mặt tôi, cậu ta luôn dịu dàng lặng lẽ, ngay cả nụ cười cũng nhẹ nhàng như phủ sương mờ.

Nhưng đó là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta xúc động rõ ràng đến vậy.

Tôi ngốc nghếch dừng lại, hỏi:

“Anh vui đến thế à?”

Cậu ta khựng lại một chút: “Ừ, rất vui.”

Lúc ấy tôi còn tưởng, là vì tôi chỉ múa riêng cho cậu ta nên cậu ta mới vui như vậy.

Phải rất lâu sau tôi mới hiểu…

Cậu ta vui là bởi vì màn biểu diễn của Lâm Tửu đại thành công.

Ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cậu ta… cuối cùng đã tỏa sáng rực rỡ.

Tôi nộp lại chương trình biểu diễn đã chuẩn bị từ sớm.

Nhưng lần này không phải múa đơn.

Tất cả những bạn nữ trong lớp có hứng thú với buổi biểu diễn đều bị tôi kéo vào, cùng dàn dựng một tiết mục múa cổ điển tập thể.

Tôi tự bỏ tiền túi thuê giáo viên dạy riêng, mua trang phục biểu diễn đắt nhất, đạo cụ cũng đặt làm riêng tốt nhất.

So với điều đó, tiết mục piano đơn giản với váy trắng của Lâm Tửu thật sự quá nhạt nhòa.

Không biết cô ta đã khóc lóc kể lể gì trước mặt Lục Tâm Đình.

Tối hôm đó, tôi vừa tan học về đến nhà thì đã bị anh ta chặn ngay trong vườn:

“Lục Tâm Hy”

Anh ta nhìn tôi bằng vẻ mặt lạnh như băng:

“Chương trình biểu diễn mừng trường, tiết mục của em, rút lui đi.”

Tôi khẽ cười: “Lục Tâm Đình, anh lại sủa gì đó?”

“Đừng tưởng anh đang thương lượng với em.”

Trong mắt Lục Tâm Đình thoáng hiện lên một tia chế nhạo băng giá:

“Nếu em cứ cố chấp tham gia, hậu quả tự gánh.”

Tôi dừng bước, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của anh ta:

“Anh à, đóa bạch liên nhỏ của anh học đàn hơn chục năm rồi mà vẫn không tự tin thắng được em trên cùng một sân khấu à?”

“Đúng là đồ phế vật.”

Còn mấy ngày nữa là đến buổi biểu diễn kỷ niệm trường, thì Giang Thiêm tìm đến tôi.

“Tâm Tâm.”

“Chuyện lần trước là anh sai. Nhưng em đã chặn hết mọi liên lạc, cũng không chịu gặp anh…”

“Anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Là em hiểu lầm anh, hay… đã thích người khác rồi?”

Nói đến mấy chữ cuối, giọng cậu ta thậm chí còn mang theo một tia đau đớn rõ rệt:

“Nhưng rõ ràng em từng nói… em sẽ mãi mãi chỉ yêu mình anh nhất.”

Một cơn tức giận xen lẫn nỗi nhói đau bén ngót đột ngột dâng lên.

Trước đây tôi thật lòng yêu cậu ta suốt bao nhiêu năm.

Cậu ta bảo không thích tôi đóng cảnh hôn, tôi liền từ chối biết bao lời mời từ các đạo diễn danh tiếng.

Cậu ta nói Lâm Tửu xuất thân không tốt, từng bị bắt nạt trong cô nhi viện, bảo tôi đừng chấp nhặt với cô ta.

Thế là tôi hết lần này đến lần khác bỏ qua những lần cô ta lấn lướt, xúc phạm mình.

Tôi chỉ muốn lấy chân tâm đổi lấy chân tình.

Kết quả, thứ tôi nhận được lại là sự phỉ báng và căm ghét kéo dài suốt mười năm từ cả hai người họ.

Khoảnh khắc ấy, tôi không còn muốn giữ bộ mặt tử tế nữa.

Tôi giơ tay túm lấy cổ áo Giang Thiêm, mạnh mẽ đẩy cậu ta ngã vào thân cây phía sau.

Cậu ta đau đến mức hít một hơi lạnh, còn chưa kịp lên tiếng, đã bị tôi vung tay tát mạnh một cái.

Tôi không hề nương tay.

Khuôn mặt trắng tái lạnh lẽo ấy lập tức sưng đỏ lên.

Tôi tiến sát lại gần, từng chữ từng chữ rít ra từ kẽ răng:

“Tôi đã biết, anh và Lâm Tửu quen nhau từ lâu rồi.”

“Anh không phải thích cô ta sao? Thế thì còn đứng đây đóng vai si tình với tôi làm gì?”

“Anh muốn vừa dây dưa lợi dụng tôi, vừa làm chó săn l.i.ế.m gót cho đóa bạch liên của anh sao?”

“Anh thật đúng là chẳng khác nào mẹ ruột anh — biết người ta có vợ còn cố chen chân. Đúng là hạ tiện.”

Chữ cuối cùng vừa thốt ra, cảm xúc trong mắt Giang Thiêm như cuồng phong nổi lên, dữ dội đến cực điểm.

Nhưng cậu ta lại chẳng nói nổi thêm lời nào.

Tôi khẽ cười khinh một tiếng, buông tay, quay lưng bỏ đi.
 
Bình Tĩnh Báo Thù, Vui Vẻ Lên Hot Search
Chương 6: Chương 6



Tối hôm đó, tôi mơ một giấc mộng.

Rất hiếm khi, tôi lại mơ thấy chuyện kiếp trước — những gì đã xảy ra sau khi tôi chết.

Sau khi lưỡi d.a.o cắt bánh cắm thẳng vào n.g.ự.c Lâm Tửu, tôi c.h.ế.t trong cơn đau đớn tột cùng.

Còn cô ta thì được đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Ngoài phòng bệnh, Giang Thiêm túm lấy cổ áo Lục Tâm Đình, chất vấn:

“Anh rõ ràng đã nói, anh sẽ thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, sẽ bảo vệ cô ấy…”

Lục Tâm Đình hất tay hắn ra, lạnh giọng:

“Tôi đã đồng ý chia sẻ cô ấy với cậu. Cậu là con riêng, không có tôi giúp, cậu nghĩ mình kiểm soát được nhà họ Lục à? Đừng được voi đòi tiên.”

Giang Thiêm loạng choạng lùi lại mấy bước, phản bác:

“Là anh giúp tôi sao? Rõ ràng là…”

Nói đến nửa chừng, hắn đột ngột im bặt.

Lục Tâm Đình cười khẩy:

“Đúng, là em gái tôi giúp cậu. Nhưng cô ta đã c.h.ế.t rồi.”

“Người tạt axit vào cô ta, chẳng phải do chính cậu liên hệ sắp xếp sao? Quên rồi à?”

Giang Thiêm đứng lặng tại chỗ, không nói một lời.

Đèn đỏ ngoài phòng cấp cứu vẫn chớp nháy liên tục.

Một lúc sau, Lâm Tửu được đẩy ra ngoài.

Bác sĩ nói:

“Bệnh nhân vẫn chưa qua cơn nguy kịch…”

Ánh mắt Giang Thiêm lướt qua khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc của cô ta, khẽ run lên.

Sau đó, hắn bình tĩnh cất tiếng:

“Tôi không quên.”

“Và tôi cũng chưa từng hối hận.”

Tôi bừng tỉnh khỏi giấc mộng, loạng choạng lao vào nhà vệ sinh, ôm lấy bồn cầu mà nôn khan rất lâu.

Đến khi đứng dậy, chống tay lên bồn rửa nhìn bản thân trong gương.

Đôi mắt đầy tia máu, chất chứa hận thù.

“Không hối hận à…”

Tôi lẩm bẩm:

“Không sao. Kiếp này, tôi sẽ khiến anh phải hối hận. Hối hận vì đã được sinh ra.”

“Cứ chờ mà xem.”

Đến ngày diễn ra lễ hội kỷ niệm thành lập trường.

Tôi gặp Lâm Tửu bên hồ nhân tạo trong khuôn viên trường.

Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội màu bạc, giản dị mà xa hoa, trên cổ còn đeo thêm một sợi dây chuyền kim cương đắt tiền.

Tôi biết rõ, tám chín phần là do Lục Tâm Đình mua để dỗ dành cô ta.

“Lục Tâm Hy”

Cô ta nhìn tôi, giọng căm hận:

“Cô tưởng thân phận thiên kim nhà họ Lục có thể bảo vệ cô mãi sao?”

“Cô bắt nạt tôi lâu như vậy, thật nghĩ tôi sẽ không phản kích chắc?”

“Tôi sẽ bắt cô phải trả giá gấp ngàn lần!”

“Dù cô biết chuyện giữa tôi và Giang Thiêm thì sao chứ? Anh ấy yêu tôi! Anh cô cũng chỉ yêu tôi!”

“Loại người như cô, căn bản không xứng được ai yêu cả!”

Cô ta líu ríu lải nhải cả một tràng.

Tôi chỉ mỉm cười, đáp đúng một câu:

“Nước trong toilet ngon không?”

Sau đó, mặc kệ sắc mặt cô ta đột nhiên trắng bệch, tôi xoay người rời đi.

Chiều tà, ánh hoàng hôn như thiêu như đốt trải dài trên bầu trời.

Tôi và nhóm nữ sinh trong đội múa thay xong trang phục biểu diễn, xách váy từ phòng múa chạy tới hậu trường.

Chạy được nửa đường, tôi mới phát hiện đạo cụ cho màn chào kết không thấy đâu.

“Có phải để quên trong phòng múa rồi không?”

Tôi cố nhớ lại, quyết định quay về tìm.

Tô Lan hỏi:

“Có cần tớ đi với cậu không?”

“Không sao, đồ cũng không nặng, mình tự xách được.”

Tôi cười nói:

“Cậu và các bạn cứ đến hậu trường hóa trang trước, tiện thể nhờ thầy dàn cảnh sắp xếp lại thứ tự đạo cụ nhé.”

Toà nhà tổng hợp rộng lớn vắng tanh vắng lặng.

Tôi xách tà váy lấp lánh, bước nhanh lên cầu thang.

Nhưng khi vừa lên gần tới tầng của phòng múa, tôi chợt khựng lại.

Ngay bậc cầu thang phía trước, có một người đang đứng đó.

Ánh tà dương đỏ rực từ cửa sổ chiếu vào, chỉ phủ sáng nửa khuôn mặt hắn.

Phần còn lại chìm trong bóng tối, đôi mắt sâu thẳm như xoáy nước giữa biển đêm.

Giang Thiêm.

Hắn khẽ mở miệng, giọng nói như đè nén một trận mưa lớn sắp trút xuống:

“Tâm Hy, em định làm gì?”

“Liên quan quái gì đến anh? Tránh ra.” Tôi nhấc chân định vượt qua.

Nhưng vai đột nhiên bị một lực mạnh bạo kéo lại.

Tôi khựng người một giây.

Khi phản ứng kịp thì cả thân thể đã nhẹ bẫng — ngã ngửa về phía sau.

Sau lưng là mấy chục bậc cầu thang cao chót vót.

Tôi đập lưng xuống, nặng nề lăn lông lốc xuống từng bậc.

Giữa cơn đau như trời giáng, tôi nằm co rúm bên cạnh lan can sắt, mắt cá chân vang lên một tiếng “rắc” nhẹ, xương như gãy lìa.

Giang Thiêm từ từ bước xuống theo từng bậc thang, dừng lại bên tôi.

Hắn vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt bình thản xen lẫn đau thương ấy.

Nhưng khi mở miệng, giọng nói lại lạnh đến tê người:

“Tâm Hy, đừng trách anh.”

“Từ khi em sinh ra, cái gì cũng có sẵn. Dù lần này bỏ lỡ, em vẫn còn rất nhiều cơ hội khác.”

“Nhưng A Tửu thì không giống em.”

“Cô ấy đã nỗ lực đến tận cùng rồi.”

Nói xong, hắn nắm lấy mắt cá chân đang bị thương của tôi.

Dốc sức, đập mạnh chân tôi vào lan can sắt bên cạnh.
 
Bình Tĩnh Báo Thù, Vui Vẻ Lên Hot Search
Chương 7: Chương 7



Trong đầu tôi chợt hiện lên cảnh tượng trong giấc mơ.

Hắn đứng bên ngoài phòng bệnh, cùng với anh tôi.

Dùng ánh mắt dịu dàng chan chứa yêu thương nhìn Lâm Tửu được đẩy ra từ phòng cấp cứu.

Nhắc đến tôi thì sao?

Giọng nói lại lạnh lùng đến tàn nhẫn:

“Tôi chưa từng hối hận.”

Mười lăm năm đẹp đẽ nhất trong cuộc đời tôi.

Tình yêu mãnh liệt và chân thành nhất tôi từng trao đi.

Vậy mà lại đặt lên một kẻ như hắn.

Tôi đột nhiên bật cười.

Ngay khoảnh khắc hắn sắp dùng lực đập mạnh chân tôi vào lan can, tôi rút mạnh chân ra khỏi tay hắn.

“Vô dụng.”

Cổ chân trẹo đau đến mức khiến tôi nghẹn cả hơi thở.

Nhưng tôi vẫn nhân lúc Giang Thiêm chưa kịp phản ứng, túm lấy tóc hắn, hung hăng đập đầu hắn vào lan can sắt.

“Đồ hạ tiện, còn muốn hại tôi lần nữa? Nằm mơ!”

Đầu hắn va mạnh vào thanh sắt, phát ra tiếng “đoàng” nặng nề.

Trán đập trúng góc nhọn, m.á.u đỏ lập tức trào ra.

Từng giọt chảy dọc theo gương mặt hắn, nhỏ từng chút xuống áo.

“…Tâm Hy…”

Hắn gọi tôi, giọng đứt quãng.

Tôi thở hổn hển vài hơi, buông tóc hắn ra, đứng dậy.

Cổ chân vẫn đau đến run rẩy, nhưng chẳng sao cả.

Tôi cúi mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đang đau đớn đến mơ hồ của hắn, rồi chậm rãi, từ từ bật cười:

“Thật sâu tình quá nhỉ, thiếu gia nhà tôi.”

“Không tiếc hy sinh chính mình, cũng muốn kéo tôi xuống địa ngục, giành cho đoá bạch liên hoa nhà anh một cơ hội?”

“Đây chính là lời cảnh cáo Lục Tâm Đình dành cho tôi sao?”

“Hai người các người, ngay từ đầu đã bàn xong chuyện ‘chia sẻ’ cô ta rồi phải không?”

“Thật ghê tởm.”

Tôi nhấc váy, chà mạnh lên vết m.á.u trên mặt hắn, cho đến khi tà váy màu nhạt nhuộm đầy những vệt đỏ lem luốc.

Rồi mặc hắn nằm đó, tôi quay đầu bỏ đi, lao vào hội trường đang dần tối.

Từ xa, tiếng đàn piano dịu dàng vang vọng.

Đúng như tôi đoán, Lâm Tửu vẫn đàn bản nhạc năm xưa –

“Clair de Lune” của Debussy.

Cô ta ngồi trước cây đàn piano trắng tinh trên sân khấu, mặc chiếc váy bạc lộng lẫy.

Khắp sân khấu đều chìm trong bóng tối, chỉ có một luồng sáng chiếu thẳng vào người cô ta – như thể ngọn lửa duy nhất bùng lên giữa màn đêm.

Giống hệt như đời trước, khi cô ta giẫm lên m.á.u thịt tôi trong lễ đính hôn để bước lên đài vinh quang – đẹp đến chói mắt.

Tôi lao qua lối đi hẹp giữa hai hàng ghế.

Đẩy ngã bảo vệ và MC đang cố cản tôi.

Nhảy vọt lên sân khấu.

Đứng trong luồng sáng duy nhất, tôi đá văng Lâm Tửu, một cú đ.ấ.m đập mạnh xuống đàn piano.

Trong ánh mắt sững sờ, không thể tin nổi của cô ta, tôi bắt đầu phát điên:

“Đàn, đàn nữa đi, mày cứ đàn đi cho tao xem!”

“Sai thằng ch.ó con của mày đến hại bà, mà còn dám ngồi đây đàn đàn cái đầu nhà mày à?!”

Tôi đương nhiên biết rõ.

Vị giáo sư từ ban đặc cách mà Lục Tâm Đình mời đến, lúc này đang ngồi ngay dưới khán đài.

Kiếp trước, sau khi nghe xong bản “Clair de Lune” do Lâm Tửu trình diễn, ông ta đã chủ động liên hệ với cô ta ngay sau buổi diễn, hỏi xem cô ta có muốn nhận suất đặc cách duy nhất năm đó không.

Lâm Tửu đồng ý.

Đó chỉ là bước khởi đầu trên con đường tương lai rực rỡ của cô ta.

Về sau, nhờ sự sắp đặt tỉ mỉ của Lục Tâm Đình, cô ta còn được một vị đại sư trong giới âm nhạc thu nhận làm đệ tử cuối cùng.

Còn tôi thì sao?

Vì một bộ phim, tôi phải vào vai một thiên tài piano mắc chứng tự kỷ.

Dưới sự sắp xếp của quản lý, tôi tìm đến vị đại sư kia để học hỏi.

Chỉ mới chạm mặt Lâm Tửu có một lần.

Tối hôm đó về nhà, liền bị Lục Tâm Đình chặn ngay trước cửa.

Hắn nhìn tôi đầy ghê tởm:

“Lục Tâm Hy, em làm đủ chưa?”

“Chỉ vì không bằng A Tửu, em liền hận cô ấy đến mức xé cả bản nhạc chép tay cô ấy chuẩn bị tặng thầy sao?”

“Đúng là đồ cặn bã.”

Tôi ngơ ngác vài giây, còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng định mở miệng giải thích.

Nhưng hắn đã phất tay ngắt lời:

“Toàn nói dối.”

“Một chữ tôi cũng không tin.”

Dưới khán đài bắt đầu vang lên từng đợt xôn xao, tôi nghe có người hét lên:

“Máu kìa! Váy cô ấy toàn máu!”

Vạt váy lấm lem m.á.u và bụi, mái tóc rối tung, mắt cá chân sưng to tím bầm.

Từng chi tiết trên người tôi đều đang nói lên rằng những lời tôi nói là thật.

Lâm Tửu vịn ghế đàn, lảo đảo đứng dậy.

Ánh mắt nhìn tôi thoáng hiện sự căm hận đến tột cùng, nhưng chỉ mấy giây sau, lại trở về vẻ yếu ớt vô hại quen thuộc.

“Bạn học Lục, tôi không biết cậu đang nói gì, chắc là hiểu lầm thôi.”

“Nhưng đây là buổi biểu diễn của tôi, trước mặt khán giả, cậu làm vậy có phần hơi quá rồi.”

Lục Tâm Đình giận dữ bật dậy từ hàng ghế khán giả, quát lớn:

“Lục Tâm Hy, em điên rồi à?!!”

Tôi chẳng buồn để ý, gạt phăng Lâm Tửu ra, ngồi xuống ghế đàn.

Bắt đầu chơi Bản giao hưởng định mệnh của Beethoven.

Kiếp trước, để có thể thực sự chơi đàn trong phim, không cần người thế tay, bản nhạc này tôi đã cật lực học suốt ba tháng.

Không tính là quá xuất sắc, nhưng đủ để đứng trên sân khấu lúc này.

Tiếng đàn trầm hùng dồn dập, hòa cùng tiếng điện khuếch đại nhẹ, vang vọng khắp vòm mái đại lễ đường trống trải.

Khi bản nhạc kết thúc, tôi quay người, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô ta, từng chữ như đinh đóng cột:

“Cô phá hoại tiệc sinh nhật của tôi, chia rẽ tình cảm của tôi và anh trai, dựng chuyện bôi nhọ tôi trước mặt gia đình bạn bè—những chuyện đó, tôi sẽ từ từ đòi lại từng thứ.”

“Nhưng cô sai khiến Giang Thiêm đẩy tôi ngã từ cầu thang xuống, chỉ để tôi không thể bước lên sân khấu này—”

Tôi ngừng một nhịp, nhìn gương mặt đang tái nhợt đi của cô ta, bật cười lạnh lùng:

“Piano là thứ cô luôn tự hào nhất đúng không?”

“Ngay cả tự tin để thi đấu công khai với tôi cũng không có à?”
 
Bình Tĩnh Báo Thù, Vui Vẻ Lên Hot Search
Chương 8: Chương 8



Sân khấu hỗn loạn cả trên lẫn dưới.

Cuối cùng, giáo viên phụ trách tiết mục kỷ niệm thành lập trường kéo tôi và Lâm Tửu xuống khỏi sân khấu.

Người dẫn chương trình lên dàn dựng lại không khí.

Tiết mục tiếp theo chính là điệu múa cổ điển tập thể mà chúng tôi đã luyện tập.

Tôi đi ngang qua các cô gái đang chuẩn bị biểu diễn ở hậu trường.

Tô Lan chạy đến, nước mắt đầm đìa, nắm lấy tay tôi:

“Cậu bị thương đúng không?! Lẽ ra tớ nên đi cùng cậu mới phải.”

“Tớ không sao.”

Tôi mỉm cười, xoa đầu cô ấy, an ủi:

“Đi diễn đi. Mình đã tập luyện bao lâu rồi, hãy tặng cho bản thân một bài thi thật xuất sắc.”

Tiết mục giành giải nhất trong buổi biểu diễn kỷ niệm sẽ nhận được 100.000 tệ tiền thưởng.

Ngay từ đầu, điệu múa này vốn không phải dành cho riêng tôi.

Nhìn họ bước lên sân khấu, tôi buông xuống một gánh nặng trong lòng.

Sau đó, tôi nhắm mắt lại giữa cơn đau dữ dội và mệt mỏi tràn ngập khắp cơ thể.

Cả ý thức cũng chìm vào bóng tối.

Tôi tỉnh lại trong bệnh viện.

Tối hôm đó, Lục Tâm Đình xông thẳng vào phòng bệnh:

“Đồ điên! Lục Tâm Hy, mày đúng là đồ điên mà!”

Hắn vốn định từng bước từng bước đưa người trong lòng mình lên vị trí rực rỡ nhất, giống như tự tay chăm sóc một bông hoa từ khi nảy mầm đến lúc nở rộ, mang lại cảm giác thành tựu tột cùng.

Nhưng, anh trai à, sao em có thể cho anh cơ hội đó chứ?

“Sao bây giờ, anh trai, đóa bạch liên nhỏ của anh thậm chí còn chưa đàn xong bản nhạc, chuyện các người muốn bẻ gãy chân em cũng bị phanh phui, cô ta giờ chẳng còn đường vào ngôi trường mơ ước nữa rồi.”

Tôi bỗng nhớ ra điều gì đó:

“À đúng rồi, đồng bọn của anh — Giang Thiêm — vẫn còn đang nằm sõng soài ở khu nhà tổng hợp, có thời gian thì nhớ đưa hắn đi bệnh viện nhé.”

Tôi bật cười, kéo chăn cười nghiêng ngả, kéo căng cả vết thương nơi mắt cá chân, đau đến mức ngũ quan cũng méo mó.

Trong con ngươi hắn, tôi thấy phản chiếu dáng vẻ hiện tại của mình:

Giống như kẻ điên loạn.

Hoặc có thể…

Ngay từ cái ngày c.h.ế.t ở kiếp trước, tôi đã là một kẻ điên rồi.

Cơ mặt của Lục Tâm Đình khẽ giật, lửa giận lóe lên trong mắt.

Nhưng chỉ một thoáng, hắn lại trở về với vẻ lạnh lùng kiêu ngạo thường thấy:

“Vậy thì sao? Lục Tâm Hy, dù Lâm Tửu có thất bại trong buổi biểu diễn, cô cũng không nhảy được điệu múa của mình.

Hơn thế nữa, dáng vẻ điên loạn của cô đều bị máy quay bên cạnh ghi lại trọn vẹn.”

“Lần này, không phải chỉ dùng một tờ giấy chứng nhận giả là cô có thể che mắt được đâu.”

“Nhà trường đã liên lạc với ba mẹ, chuẩn bị cho cô nghỉ học rồi.”

“Hahahahaha!”

Tôi bật cười lớn:

“Nghỉ học thôi mà, anh nghĩ tôi quan tâm sao?”

“Lục Tâm Đình, đừng quên, tôi cũng là con của nhà họ Lục, giống như anh.”

“Như Giang Thiêm từng nói, mất con đường này, tôi còn rất nhiều con đường khác.”

“Ngay từ đầu, mục tiêu của tôi chỉ có một — kéo đóa bạch liên Lâm Tửu kia xuống khỏi đài, chỉ vậy thôi.”

Những điều cô ta vu khống tôi kiếp trước, tôi sẽ biến từng điều thành sự thật ở kiếp này.

Con đường cô ta đã đi, tôi sẽ từng bước chặn lại.

Giữa chúng ta, sổ nợ vẫn chưa thanh toán xong đâu - Lâm Tửu.

Tôi làm náo loạn buổi lễ kỷ niệm thành lập trường ngay trước mặt bao người, lại còn ra tay đánh Giang Thiêm và Lâm Tửu.

Cả chuyện tôi từng bắt nạt Lâm Tửu trong trường cũng bị người ta đào lên tung lên mạng.

Một làn sóng dư luận không nhỏ bùng nổ.

Mâu thuẫn giữa tiểu thư nhà giàu và nữ sinh nghèo, dù là mười năm trước hay mười năm sau, đều đủ sức tạo chủ đề nóng.

Điều khác biệt là…

Lần này, bởi vì bài phát biểu rõ ràng từng chữ của tôi trên sân khấu, vì bộ dạng chật vật của tôi, vì bản đàn《Định Mệnh》tràn ngập phẫn nộ và điên cuồng, đã có không ít người bắt đầu đứng về phía tôi.

【Cũng chưa chắc là tiểu thư nhà giàu bắt nạt người nghèo đâu nhỉ? Nghe tiếng đàn của cô ấy không giống kiểu người đó.】

【Cười chết, phía trên chắc là seeder quá đấy? Giờ còn đoán người bằng tiếng đàn nữa cơ à?】

【Không, mà nói thật, nhìn cô ấy xem, mắt cá chân sưng vù như cái bánh bao, người thì đầy máu. Ai đi bắt nạt người khác mà lại khiến mình thành ra như vậy?】

【Không bàn chuyện khác, nhưng tinh thần chị gái này thật sự vượt thời đại đó.】

Cuối cùng mấy cô gái từng nhảy cùng tôi như Tô Lan cũng lao lên mạng cãi nhau với dân mạng:

【Lục Tâm Hy không phải là người như các người nói!】

【Là Lâm Tửu rẻ rúng, tự đi khiêu khích cô ấy trước!】

Trên mạng ầm ĩ như vỡ chợ.

Những ngày tôi nằm viện, không rõ Lục Tâm Đình đã nói gì với ba tôi.

Chỉ biết hôm tôi xuất viện về nhà, ông nhìn tôi với thái độ vô cùng lạnh nhạt:

“Chỉ không quản mày một thời gian mà mày đã ngông cuồng tới mức này sao?”

“Nếu trường đã không chấp nhận cho mày học tiếp, vậy thì ra nước ngoài học đi.”

“Tránh một thời gian, đợi bão lắng xuống rồi hãy quay về.”

Thái độ của ông không hề khiến tôi bất ngờ.

Bởi giữa tôi và Lục Tâm Đình, ông luôn ưu tiên con trai mình.

Khi chuyện trong buổi tiệc đính hôn ở kiếp trước xảy ra, ba tôi vẫn còn sống.

Với quy mô mà Lục Tâm Đình bày ra, ông tuyệt đối không thể không biết.

Thế nhưng cho đến lúc tôi chết, ông vẫn chẳng nói cho tôi biết bất cứ điều gì.

Nhưng thôi, cũng chẳng sao.

Tôi khẽ nhếch môi: “Được thôi.”

“Con vẫn luôn muốn học biểu diễn, để ba liên hệ giúp con đăng ký trường nghệ thuật…”

“Không.”

Tôi đột ngột lên tiếng:

“Con muốn học tài chính, học kinh doanh.”

Cả hai người đều khựng lại.

Ánh mắt ba tôi khi nhìn tôi lần nữa, dần dần mang theo một tầng suy nghĩ sâu xa.
 
Bình Tĩnh Báo Thù, Vui Vẻ Lên Hot Search
Chương 9: Chương 9



Trường học của tôi rất nhanh đã hoàn tất thủ tục đăng ký.

Vết thương của Giang Thiêm nghiêm trọng hơn tôi nhiều, khi tôi đã bình phục thì anh ấy vẫn còn nằm trong bệnh viện.

“Nghe nói Lâm Tửu đã đến thăm anh ấy, còn an ủi rằng chuyện này không phải lỗi của anh ta, mà là do cậu quá tuyệt tình.”

Tô Lan ôm một bó hoa linh lan to đùng đến thăm tôi.

“Cặp đôi điên khùng đó là người muốn bẻ gãy chân cậu đấy, cho tớ hỏi cậu tuyệt tình chỗ nào?”

Tôi liếc nhìn bó hoa trong tay cô ấy:

“Cái này chắc đắt lắm phải không? Tiền thưởng là để mọi người giữ mà dùng chứ.”

“Không sao đâu, mọi người biết cậu sắp ra nước ngoài, ai cũng góp một ít, bảo tớ đặc biệt đi mua để tặng cậu.”

Cô ấy nhét bó hoa vào tay tôi, hít sâu một hơi như thể đã hạ quyết tâm gì đó.

“Tâm Hy.”

“Ừ?”

“Tớ cứ cảm thấy cậu dường như biết một số chuyện mà bọn tớ không biết… kể từ cái ngày Lâm Tửu chuyển trường đến, mọi thứ như đã khác đi rồi… Tớ cũng không biết phải nói sao, nếu cậu không hiểu thì cứ coi như tớ đang nói nhảm đi.”

Cô ấy tránh bó hoa, rón rén bước tới ôm tôi một cái.

“Về sớm nhé. Khi cậu quay lại, tớ vẫn sẽ làm bạn với cậu.”

Tối hôm trước ngày rời đi, tôi ngồi với mẹ trên ban công đón gió đêm.

Bà nhìn tôi, muốn nói rồi lại thôi.

Tôi nắm lấy tay bà, nhìn vào mắt bà: “Mẹ, đừng lo cho con.”

Ở kiếp trước, mẹ tôi mất vì tai nạn xe.

Khi mẹ còn sống, dù bố tôi có thiên vị cỡ nào, Lục Tâm Đình cũng không dám ra tay quá đáng với tôi.

Nghĩ đến đây, tim tôi chợt se lại.

Ở kiếp trước, đến cuối cùng, Lục Tâm Đình đối với Lâm Tửu đã gần như phát cuồng vì yêu.

Vụ tai nạn xe đột ngột của mẹ, có khi nào là ẩn tình?

Nghĩ đến đây, tay tôi vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y mẹ:

“Mẹ nhất định phải cẩn thận, bảo vệ bản thân thật tốt.”

Ngập ngừng một lát, tôi vẫn nói ra:

“…Phải cẩn thận Tâm Đình.”

“Tiểu Hy, con hình như đã không còn giống trước kia nữa.”

Mẹ tôi ngẩn người nhìn tôi, thở dài:

“Là mẹ thất trách.”

“Trước kia con ngốc lắm, người ta nói gì cũng tin. Mẹ nói thằng nhóc nhà họ Giang không đáng tin, con còn cãi lại, ‘Anh ấy không như mẹ nói đâu.’”

“Đến sinh nhật con, mẹ hỏi bố xin cho con ít cổ phần, con lại phản bác, nói chỉ cần đầm dạ hội và mấy bộ váy là đủ. Làm mẹ tức muốn chết.”

“Lúc đó mẹ chỉ mong con thông minh hơn chút, lanh lợi hơn chút. Nhưng nếu sự thay đổi này phải trả giá bằng nỗi đau quá lớn… mẹ thà để con cứ ngốc nghếch mãi như vậy còn hơn.”

Trên thế gian này, làm gì có người mẹ nào không hiểu con mình chứ?

Kiếp trước tôi đúng là kiểu ngây thơ, lúc nào cũng lấy lòng tốt để đo người khác.

Vì vậy bị Lâm Tửu hãm hại bao nhiêu lần, tôi cũng chưa từng thực sự ra tay với cô ta.

Nên cuối cùng, tôi đã c.h.ế.t ngay trong lễ đính hôn của mình.

“Không đâu mẹ à.”

Tôi lau khóe mắt đã đỏ hoe, khẽ cười:

“Thế giới này là nơi kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, người ngây thơ chỉ có thể trở thành con mồi.”

Đáng tiếc, đạo lý này… phải c.h.ế.t một lần tôi mới hiểu được.

Năm tôi mười tám tuổi, kéo vali ra nước ngoài.

Mọi thứ xung quanh, từ môi trường đến con người, đều hoàn toàn xa lạ.

Nhưng tôi chẳng thấy sợ hãi chút nào.

Bởi vì tôi biết rất rõ những chuyện sắp xảy ra.

Dù không nhớ rõ từng chi tiết, nhưng chỉ cần nắm được vài mốc thời gian chuyển biến quan trọng, đã đủ để tôi làm được rất, rất nhiều điều.

Điều quan trọng nhất — chính là hai năm sau.

Kiếp trước, khi tôi hai mươi tuổi, Lục Tâm Đình thông qua một số kênh tin tức đã bay đến San Francisco, ký kết hợp tác với một người đàn ông tên là Chu Hải.

Người này nắm trong tay công nghệ cốt lõi tiên tiến nhất thời điểm đó.

Trong vòng năm năm sau đó, ông ta từng bước giúp Lục Tâm Đình hoàn toàn nắm quyền kiểm soát tập đoàn Lục thị.

Tôi dùng số tiền mẹ đưa để đầu tư vào thị trường chứng khoán, dựa vào chút ký ức còn sót lại từ kiếp trước, đã khiến số vốn ban đầu tăng lên gấp nhiều lần.

Sau đó, trong lúc học ở trường, tôi vừa tăng tốc học song bằng, vừa mang tiền đi đầu tư vào một số công ty mà kiếp trước sau này đã lọt vào top 500 doanh nghiệp hàng đầu thế giới.

Hiện tại, phần lớn trong số đó vẫn còn đang ở giai đoạn khởi đầu.

Trong thời gian này, Tô Lan đã liên lạc với tôi rất nhiều lần.

Tuần nào cũng đúng hẹn gọi một cuộc thoại, đầu tiên là kể tôi nghe mấy người trong đội múa nhớ tôi thế nào, sau đó kể cô ấy sống tốt hơn hẳn nhờ khoản tiền thưởng được chia.

“Gần đây trường A mở đợt tuyển sinh riêng, Lâm Tửu có tham gia, kết quả bị loại ngay từ vòng phỏng vấn.”

“Cười c.h.ế.t mất, giáo viên phỏng vấn cô ta lại chính là người từng đến dự hội diễn chào mừng kỷ niệm thành lập trường chúng ta.”

“Cô ấy nói bản đàn Ánh Trăng của Lâm Tửu mờ nhòe vô hồn, hoàn toàn không thể sánh với bản Định Mệnh của cậu.”

“Ai hiểu nổi chứ, lúc Lâm Tửu đi ra ngoài ôm lấy Giang Thiêm khóc thảm thiết đến nhường nào, thì tớ cười tươi đến mức đó.”

“Điểm thi đại học có rồi, tớ đứng nhất toàn trường, hạng ba toàn thành phố.”

Lúc nhận được tin nhắn này, tôi đang bận túi bụi vì kỳ thi cuối kỳ của hệ song bằng.

Dù vậy tôi vẫn nở nụ cười thật lòng:

“Chúc mừng cậu.”

“Tâm Hy, tớ vẫn đang đợi cậu quay về, để tiếp tục làm bạn với tớ đấy nhé.”

Mẹ tôi cũng thường xuyên gọi điện đến, kể tôi nghe gần đây Lục Tâm Đình đang làm gì, hỏi han tôi sống ở nước ngoài có ổn không, tiền bạc có đủ dùng không.

Rồi khi tôi tiết lộ đôi chút về tình hình hiện tại của mình, bà vừa yên tâm, vừa bất lực mà thở dài:

“Con vẫn chỉ là một cô bé thôi, đừng tự ép bản thân quá mức.”

Bà nói:

“Có chuyện gì cần giúp thì nói với mẹ, đừng ngại.”

Thế là tôi đưa cho mẹ cái tên Chu Hải, cùng một số thông tin mình nhớ được, nhờ bà điều tra về người này.

“Nhất định nhất định, phải giấu anh trai con nhé.”
 
Back
Top Bottom