Nữ Cường Bình Nữ - Ngải Thanh Khanh

[BOT] Dịch

Ban Quản Trị
24/9/25
113,211
0
36
AP1GczOyaD2OFGj5iz-AbvyQNAcqcrW1dPjEJOCYakPvSFLuk-lkiqzOp68j3wWrA_057vdRUDHCjhezkshnGccnL9lgCIt0fP4OeSN1sauE6M6JtE3qupejEo1SqdBFxkJ_J1_qXssZqsl4zb7Pvxwu2YV7=w215-h322-s-no-gm

Bình Nữ - Ngải Thanh Khanh
Tác giả: Ngải Thanh Khanh
Thể loại: Nữ Cường, Gia Đấu, Cổ Đại, Ngược, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

BÌNH NỮ
____________
Tác giả: Ngải Thanh Khanh
Editor: Muối.
____________
GIỚI THIỆU:
Năm ta lên bảy, cha mẹ bán ta vào Hầu phủ chỉ với giá mười lạng bạc. Vốn dĩ chỉ làm một nô tỳ tạp dịch, nhưng phu nhân thấy tướng mạo ta dễ coi, bèn thưởng cho ta làm “nh//ục bình phong*”.
*Tấm bình phong bằng thịt.
Nh//ục bình phong chính là thể diện của chủ nhân, không chỉ đòi hỏi dung mạo xinh đẹp, mà còn phải rèn được cái cốt “gió thổi không động, mưa sa chẳng lay”. Ta bị người ta rèn giũa suốt năm năm ròng, cuối cùng mới được phép đặt chân vào viện của phu nhân để h/ầu h.ạ.
Giữa mùa đông giá buốt c.ắ.t da c.ắ.t thịt, ta phải đứng chắn nơi cửa, đảm bảo mỗi khi có người vén rèm, không một tia hơi lạnh nào được lọt vào phòng.
Giữa mùa hè nóng như th.iêu như đ ố t, trời còn chưa tỏ mặt người, ta đã phải vào hầm băng để thân thể đông cứng lại, rồi bưng chậu băng cho chủ tử giải nhiệt.
Ta đã an phận làm một nh//ục bình phong như thế suốt ba năm, chưa từng phạm một lỗi lầm nào.
Cho đến một ngày, Cát Tường, cũng là một bình nữ giống như ta, chỉ vì một ánh nhìn lơ đãng của Thế tử khi ngài đến thỉnh an, mà ngày hôm sau, nàng liền bị kiếm cớ ph.ạt t.ội, rồi bị đưa đi làm “giấy mỹ nhân”.
Giữa tháng Chạp lạnh lẽo, sống lưng ta chợt toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Ta biết, rồi sẽ đến lượt ta.​
 
Bình Nữ - Ngải Thanh Khanh
Chương 1


1.
Trong viện Lâu Ngô, vạn vật im lìm tựa ve sầu mùa đông.
Phu nhân nhắm mắt tựa mình trên ghế bành, chợt khẽ nhíu mày ho một tiếng, rồi lại uể oải day day thái dương.
Vương ma ma đứng hầu bên cạnh lập tức tiến lên: “Thưa phu nhân, nhà bếp nhỏ có hầm lê tuyết đường phèn, người có muốn dùng một bát không ạ?”
Bà mở hờ đôi mắt, lười biếng lắc đầu.
“Đều tại con nh//ục bình phong hôm qua h/ầu h.ạ không chu toàn, khiến người bị nhiễm phong hàn.”
Vương ma ma dè dặt hỏi: “Vẫn chưa xin chỉ thị của người, không biết nên x ử t r í nó thế nào ạ?”
“Bình nữ đó đâu rồi?”
Cát Tường vẫn luôn đợi sẵn bên cạnh, nghe vậy toàn thân run lên bần bật, vội q u ỳ rạp xuống đất. Dù đã làm nh//ục bình phong mấy năm, đã luyện được bản lĩnh lửa đ ố t không sờn, nhưng một tiếng ho của phu nhân cũng đủ khiến nàng hồn xiêu phách lạc: “Phu nhân tha mạng!”
Cả phủ trên dưới đều biết, vị phu nhân Trịnh cô này xuất thân từ gia tộc Trịnh thị ở Huỳnh Dương, vốn tự cho mình là bậc tôn quý, nên yêu cầu đối với mọi khoản chi tiêu của đám nô bộc thường ngày cũng cực kỳ hà khắc.
Kẻ nào chỉ cần sơ sẩy một chút, đa phần đều bị gh ét/bỏ mà bán đi.
Làm nh//ục bình phong tuy không phải việc nhẹ nhàng, nhưng dẫu sao cũng là thân ở Hầu phủ, cơm ăn áo mặc không phải lo.
Nếu bị bán đi, sẽ không bao giờ tìm được một nhà quyền quý nào khác để h/ầu h.ạ nữa. Kẻ may mắn còn có thể miễn cưỡng cầu được bữa cơm no; kẻ phận bạc thì bị bán thẳng vào kỹ viện, sống không bằng ch.êc.
Huống hồ Cát Tường lại là gia nô truyền đời*, nếu bị bán đi, e rằng còn làm liên lụy đến cha mẹ già yếu.
*家生子 (Gia sinh tử): chỉ những nô tỳ được sinh ra ngay trong phủ, có cha mẹ cũng là nô bộc của gia đình đó. Họ là “gia nô truyền đời”, số phận gắn ch.ặt với chủ nhân từ khi sinh ra.
Nghe nàng cầu xin hết lần này đến lần khác, Trịnh cô khẽ nhíu mày, cúi người nâng cằm nàng lên.
“Nô tỳ trong phủ này quả là càng ngày càng vô dụng.”
“Nhưng con bé này trông cũng thanh tú, cứ đem đi làm ‘giấy mỹ nhân’ đi, cũng là để những kẻ sau này biết đường mà h/ầu h.ạ cho phải phép.”
“Dạ.” Vương ma ma run rẩy cúi đầu vâng lệnh.
Cát Tường sững người, chỉ kịp r.ê.n lên một tiếng ai o.á.n, rồi lại nặng nề d.ập đ.ầu: “Tạ ơn phu nhân.”
Ta đứng nép sau rèm cửa, nín thở thu mình, mắt không dám nhìn ngang. Từng cơn gió lạnh buốt xuyên qua khe rèm, tựa như từng nhát d a o cứa vào mặt, vào tay ta.
Ta không dám động, bởi Hầu phủ này có thêm một cái x á c nô tài cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Ta không muốn ch.êc, càng không muốn biến thành giấy mỹ nhân giống như Cát Tường.
2.
Giấy mỹ nhân là thứ dùng để h/ầu h.ạ quý nhân lúc đi vệ sinh.
Tên nghe thì hay, nhưng công việc hàng ngày lại là thứ b/ẩn th.ỉu nhất.
Hầu gia đã không chỉ một lần khen rằng phu nhân người vừa đẹp, tâm tư lại khéo léo.
Ví như giấy mỹ nhân này, đêm phải ngủ bên cạnh bô thùng, nhưng cũng phải luôn tẩm ướp hương phấn, hễ nghe tiếng động là phải l.ết gối đến, dùng chính thân thể mình để h/ầu h.ạ một cách nh.ục nh.ã nhất.
“Mỹ nhân làm giấy, quả thực là diệu thú vô cùng.”
Chính vì câu khích lệ này, mà Trịnh cô lại càng thêm đắc ý, nghĩ ra đủ mọi cách để biến người thành vật lấy lòng Hầu gia.
Nhưng suy cho cùng, việc này cũng là chuyện thất đức làm tổn hại đến nhân tính, nên bà ta không tiện công khai mua mỹ nhân về làm giấy, mà chỉ đem những nô tỳ phạm lỗi lớn ra để tr.ừng ph.ạt.
Những kẻ nào tâm tính yếu đuối, không chịu nổi sự gi.ày v.ò thì sớm tìm đến cái ch.êc, cũng coi như là một sự giải thoát.
Nhưng với những kẻ sinh ra đã là nô bộc như Cát Tường, một nhà già trẻ đều ở trong phủ, muốn ch.êc cũng chẳng dễ dàng gì.
Cát Tường còn được huấn luyện làm nh//ục bình phong trước ta cả một năm, theo lý mà nói, vốn sẽ không phạm phải sai lầm.
Nhưng chỉ vì hôm qua Thế tử Lý Tầm đến thỉnh an, lúc đi ngang chẳng biết nghĩ gì mà đưa mắt nhìn nàng thêm một cái. Phu nhân tuy không nói lời nào, nhưng sắc mặt đã ngay lập tức sa sầm.
Cát Tường nào hay biết mình đã phạm phải đại kỵ của bà.
Nhưng dù có biết hay không cũng chẳng làm được gì. Thân là bình nữ, một khi đã vào “phiên trực”, thì vốn đã không được động, không được biện bạch, cũng không được trốn tránh.
May mà Trịnh cô không nổi g.i.ậ.n ngay lúc đó, ta còn tưởng Cát Tường đã thoát được một kiếp, nào ngờ hôm nay, bà lại bị “nhiễm phong hàn”.
Sau khi x ử t r í Cát Tường xong, Trịnh cô cũng chẳng còn ho nữa: “Hôm nay có gia yến, mau rửa mặt chải đầu cho ta, lấy chiếc áo gấm kim tuyến lấp lánh mà Thế tử tặng hồi trước Tết ra đây, còn cả chiếc trâm ngọc bích đeo hồi sinh thần năm ngoái nữa...”
Vương ma ma vội vàng vâng dạ, tất cả mọi người lại xúm quanh Trịnh cô mà bận rộn.
Trong Hầu phủ này, ngoài Hầu gia ra, thì bà chính là trời.
Dẫu sao, năm đó khi trở thành kế thất, bà mới mười lăm, cũng chỉ vừa vặn lớn hơn Lý Tầm bảy tuổi.
Hầu gia dường như tự thấy mình có lỗi, nên hết mực sủng ái, mọi việc đều trăm điều chiều theo ý bà.
Những năm đầu, Hầu gia thường xuyên chinh chiến nơi sa trường, ngắn thì vài tháng, dài thì ba năm, năm năm.
Ở cái tuổi xuân đẹp nhất của người con gái, Trịnh cô đã phải quán xuyến cả Hầu phủ, lại phải chăm lo cho một vị Thế tử nhỏ tuổi hơn mình.
Từ một vị đích nữ tôn quý của Trịnh thị trở thành Hầu phu nhân, bà không thể cùng các tỷ muội ngâm thơ vịnh nguyệt, cũng chẳng thể rong ruổi trên lưng ngựa nơi núi rừng hoang dã được nữa.
Bà bị gi.a.m cầm trong thâm trạch, tựa như một con chim trong lồng.
Năm tháng qua đi, một cô nương kiêu kỳ, tùy hứng ngày nào cuối cùng cũng đã trưởng thành và trở thành phu nhân của hiện tại.
Bà tĩnh lặng, cao quý, nhưng lại sợ lạnh, sợ nóng, sợ đói. Xung quanh vây đầy kẻ hầu người hạ, nhưng tất cả lại tựa như một vũng nước t.ù.
Chỉ khi Thế tử hàng ngày đến thỉnh an, trong viện mới le lói chút sinh khí.
Ta khẽ rũ mắt, Lý Tầm chính là ánh dương duy nhất trong chốn hậu trạch này, nhưng cũng là lưỡi đ a o sắc bén nhất, g i ê c người không thấy m.á.u.
Như Cát Tường của ngày hôm nay, và cả... Trương ma ma, người từng coi ta như con gái ruột.
 
Bình Nữ - Ngải Thanh Khanh
Chương 2


3.Sau ngày hôm đó, dưới sự bảo lãnh của Vương ma ma, ta đã thay thế Cát Tường đến h/ầu h.ạ trong phòng ngủ của phu nhân.Trước đây, chỉ những gia nô truyền đời mới có được “vinh sủng” này.Ta chỉ biết trầm mặc, lãnh đạm, trong lòng trong mắt chỉ còn một nhiệm vụ duy nhất là làm cho tốt vai trò của một nh//ục bình phong.Sự ngoan ngoãn biết điều của ta khiến phu nhân vô cùng hài lòng.Chỉ một cái phất tay, bà đã đem căn phòng riêng trước đây đặc biệt ban cho Cát Tường, thưởng luôn cho ta.Ta ngàn ân vạn tạ, nhưng khi quay đầu lại, vừa hay trông thấy cha mẹ của Cát Tường đến thu dọn đồ đạc cho nàng. Ta s.i.ế.t ch.ặt nắm tay, lặng nhìn hai ông bà lặng thinh, từng chút, từng chút một, xóa sạch mọi dấu vết tồn tại của con gái mình.Nô tài thì làm gì có nhân quyền.Đây cũng là bài học đầu tiên ta học được sau khi bị bán vào Hầu phủ.Năm bảy tuổi, thiên hạ đại hạn.Cha mẹ dắt díu ta cùng các đệ đệ muội muội một đường hành khất đến tận kinh thành.Lương khô sớm đã cạn, cả nhà ai nấy đều đói đến chỉ còn da bọc xương. Chỉ một phút lơ là, muội muội đã bị đám dân đói c ư ớ p đi, ném thẳng vào vạc nước sôi. Cha mẹ không dám giành lại, chỉ biết ôm ch.ặt lấy đệ đệ, tiếp tục chạy trốn.Khi xin ăn đến tận cửa Hầu phủ, vừa hay trông thấy quản gia đang gọi một tay buôn người đến để mua bán.Phụ thân nhẫn tâm đẩy ta về phía trước: “Cầu xin lão gia thu nhận.”Quản gia vốn định giơ chân lên đá, nhưng lại trông thấy gương mặt ta: “Trông cũng xinh xắn đấy chứ.”Cứ như vậy, ta bị bán vào Hầu phủ với giá mười lạng bạc.Lúc chia tay, mẹ khóc đến xé gan xé phổi: “Phú Quý ơi, đừng trách cha mẹ nhẫn tâm, con theo cha mẹ, sớm muộn gì cũng ch.êc...”Ta không trách họ.Mười lạng bạc, đủ để họ quay về quê nhà, gắng gượng qua khỏi năm đói kém này.Vừa bước vào Hầu phủ, việc đầu tiên là ta bị l ộ t sạch quần áo, bị dội nước giếng từ đầu đến chân ba lần. Một ma ma vạch miệng ta ra xem răng, rồi lại săm soi khắp người xem có vết sẹo nào không.Kiểm tra một lượt xong, lại có người đến hỏi ta có biết chữ không, có biết làm nghề gì không.Ta đương nhiên là chẳng biết gì cả.Ta chỉ có gương mặt này coi như tạm được, không làm b ẩ n mắt quý nhân. Nhưng cũng không thể vào nội viện h/ầu h.ạ, chỉ có thể làm một nha hoàn tạp dịch. Một tháng hai lạng bạc tiền công, bao ăn, bao ở.Ta tuổi còn nhỏ, không chịu được việc nặng, tranh giành cơm nước cũng không lại các tỷ tỷ khác. Vừa mệt vừa đói, lại không được khóc. Hễ bị người ta trông thấy, sẽ bị lôi ra đ á n h một trận tơi bời.Vào một lần thực sự không thể gắng gượng nổi nữa, chính Trương ma ma ở nhà bếp sau đã cho ta nửa cái màn thầu.Ta vội vàng nuốt chửng miếng màn thầu khô cứng ấy, rồi d.ập đ.ầu lạy bà.“Cầu xin người thương xót Phú Quý, con muốn sống.”Ta biết bà từng có một nữ nhi mất sớm, áng chừng cũng trạc tuổi ta. Trong Hầu phủ rộng lớn này, phần nhiều đều là những kẻ c h è n é p ta, chỉ có bà là chịu cho ta nửa cái màn thầu.Thế là, ta bám lấy bà, cầu xin bà cứu ta.Bị ta van nài đến hết cách, bà nghiến răng nói: “Đúng là có một kế sinh nhai tốt, chỉ xem con có chịu được khổ hay không mà thôi!”4.Kế sinh nhai tốt đó, chính là đi làm nh//ục bình phong.Trịnh cô phu nhân là người coi trọng thể diện, lại có phong thái tao nhã. Khi còn ở nhà làm khuê nữ, bà đã nghĩ ra trò “nh//ục bình phong”, chuyên tuyển những cô nương xinh đẹp tú lệ về làm bình phong sống, vừa để làm cảnh, lại vừa là một vật dụng tốt để che chắn gió lạnh mùa đông.Nhưng người xét đến cùng cũng không phải là đồ vật, không thể không có sai sót. Trịnh cô bèn mời những ma ma nghiêm khắc nhất từ trong cung ra để huấn luyện các bình nữ.Dáng đứng phải thẳng, dáng ngồi phải nhã, dáng q u ỳ phải mềm.Một năm bốn mùa, bình nữ chỉ được mặc áo lụa mỏng manh, khi vào phiên trực thì phải gió thổi không động, mưa sa chẳng lay. Đừng nói là muỗi đ ố t kiến cắn, dù cho có nước sôi dội lên người cũng không được phép run rẩy mảy may.Ta không sợ ăn khổ, ta chỉ sợ không sống nổi.Sau này, Trương ma ma đem số bạc tích cóp của mình ra, đưa cho Vương ma ma quản sự trong viện của phu nhân, lại liên tục hầm canh tổ yến huyết cho bà ta ba ngày liền. Cuối cùng, mới đổi lại được cho ta một cơ hội ra mắt trước mặt phu nhân.Vị phu nhân kim tôn ngọc quý ấy liếc ta một cái, rồi gật đầu: “Trông cũng coi như hợp ý.”Ta lúc này mới có được tư cách để thụ huấn.Ta bị dạy dỗ ròng rã năm năm, roi tre rộng ba tấc đ á n h gãy cả một sọt, mới đổi lại được một chữ “Được”.Năm mười hai tuổi, ta được điều đến viện của Trịnh cô, chính thức trở thành một bình nữ.Một ngày trước khi nhận việc, Trương ma ma vui mừng hâm một ấm rượu, thái cho ta một đĩa thịt đùi.“Ma ma không có bản lĩnh gì, chỉ có thể giúp con đi làm nh//ục bình phong thôi.”“Phận người hèn, chỉ có thể trách chúng ta mệnh không tốt, kẻ thô kệch thì làm sao có thể tự xem mình là người được chứ?”Bà lau khóe mắt, rồi lại nhanh nhảu nói: “Nhưng dẫu sao cũng là làm việc trong viện của phu nhân, quý nhân chỉ cần rớt một sợi lông chân xuống cũng to hơn cả cái đùi chúng ta rồi.”“Chỉ cần con biết an phận, chịu khổ vài năm, không sợ không kiếm được bạc để chuộc thân.”Ta sớm đã rèn được tính trầm ổn. Nhưng khi nghe bà nói đến chuyện chuộc thân, vẫn không kìm được lòng mà thấp thỏm mong chờ vào tương lai: “Ma ma, đợi con dành dụm đủ bạc, chúng ta nương tựa nhau cùng ra khỏi phủ, con sẽ phụng dưỡng người.”“Được, được, được!” Dưới ánh trăng, bà vui đến mức bị rượu nồng làm cho ho sặc sụa.Thế nhưng chỉ nửa khắc sau, bà lại sờ sờ túi tiền của ta, khẽ nói: “Phú Quý à, con người ta không thể quá tham lam. Sống được một đời bình an, đã là may mắn lắm rồi.”Lúc đó, ta vẫn chưa hiểu hết.Một năm sau, chỉ vì dâng nhầm một món ăn tương khắc, Trương ma ma đã bị ch.ặt đ.ứt cả hai tay. Nữ nhân ấy, người đã hứa sẽ đợi ta dành dụm đủ tiền để đưa bà ra khỏi phủ phụng dưỡng, chỉ vì một câu “Không thể cứu chữa” của Trịnh cô, đã ch.êc trong vũng m.á.u, ch.êc một cách đau đớn tột cùng.
 
Bình Nữ - Ngải Thanh Khanh
Chương 3


5.Thân là một đầu bếp, sao Trương ma ma có thể bất cẩn dâng lên món ăn tương khắc được?Ta đem tất cả số tiền tích cóp mà bà cho ta ra, chuẩn bị rượu ngon thức quý, ngày ngày hiếu kính Vương ma ma.Cuối cùng, trong một lần bà say rượu, ta đã biết được chân tướng.Chỉ vì hôm đó, Thế tử Lý Tầm và nữ nhi của Thôi thị ở Thanh Hà đã định ra hôn ước.Đứa con riêng mà bà đã dốc lòng chăm sóc từ nhỏ, sắp phải thành thân rồi. Cậu bé từng ngọt ngào gọi bà một tiếng “tỷ tỷ”, sắp sửa thuộc về một nữ nhân khác.Trịnh cô t.ứ.c g.i.ậ.n, uất ức, nhưng lại bất lực. Bà chỉ có thể hờn dỗi.Cơn g.i.ậ.n này không có chỗ trút, cuối cùng lại trút thẳng lên người Trương ma ma.Chủ tử x ử t r í nô tài, vốn dĩ chẳng cần lý do.Món ăn ngày hôm đó, căn bản cũng chẳng có vấn đề gì.Nhưng Trịnh cô đã nói là sai, thì chính là sai.Thế là, Trương ma ma, người đã dùng nửa cái màn thầu để cứu ta, người đã đợi ta phụng dưỡng lúc về già, đã trợn mắt, r.ê.n rỉ suốt một đêm trong cơn đau vì “gậy oan”, rồi ch.êc đi trong chính đêm đó.Nực cười thay, một người đầu bếp đã ch.êc, nhưng hai người kia cuối cùng lại thấu hiểu lòng nhau, sau khi giãi bày tâm sự lại trở thành một đôi “mẹ hiền con thảo” thân mật, khắng khít vô cùng.Không một ai đoái hoài đến cái ch.êc của một người đầu bếp h/èn m/ọn.Chỉ có ta, q u ỳ trước linh vị của Trương ma ma, thầm thề rằng sẽ đòi lại công đạo cho bà.Mạng của nô tài, tại sao lại không phải là mạng?Bà ta không xem ta là người, thì ta lại càng phải sống cho ra một con người đàng hoàng.Ta lại càng dốc lòng lấy lòng Vương ma ma, tiền công tháng nhận được, ngoài những khoản chi tiêu cơ bản ra, ta đều đem hiếu kính hết cho bà.Có được mối quan hệ này, ta nhanh chóng được điều từ phòng ngoài vào phòng trong, trở thành bình nữ thân cận nhất bên cạnh Trịnh cô, chỉ sau Cát Tường.Đến khi được lại gần, ta mới phát hiện, Trịnh cô đã b/ệ/nh không hề nhẹ.Bà ta canh chừng Lý Tầm, nhi tử trên danh nghĩa này, cực kỳ ch.ặt chẽ, nhưng đối với con dâu Thôi Lư thì lại trăm điều gây khó dễ.Rõ ràng cả hai đều xuất thân từ dòng dõi Ngũ quận Thất vọng danh giá, nhưng bà ta lại chê bai Thôi Lư chỉ là đích nữ của một nhánh thứ, không tôn quý bằng mình. Lại còn chê bai của hồi môn của đối phương quá ít, tướng mạo lại quá tròn trịa, lễ nghi không đủ chuẩn mực...Bà ta giống như một bà mẹ chồng khó tính nhất, lúc nào cũng ra vẻ bề trên, yêu cầu con dâu phải h/ầu h.ạ túc trực.Thân bị đạo hiếu đè nặng, Thôi Lư bị bà ta d.ày v.ò, nhưng lại không thể phản kháng, chỉ đành năn nỉ phu quân của mình ra mặt cầu tình.Và đây, chính là điều mà Trịnh cô mong đợi.Bà ta muốn gặp Lý Tầm.Bà ta muốn có được Lý Tầm.6.Gia yến vừa tàn chưa được bao lâu, Trịnh cô đột nhiên lên cơn đau đầu dữ dội.Vương ma ma không dám chậm trễ, lập tức sai người đi báo cho Hầu gia, lại mời cả phủ y đến.Khi Hầu gia đến, phủ y cũng vừa chẩn đoán xong.“Phu nhân lại tái phát b/ệ/nh cũ rồi, vẫn là phải tĩnh dưỡng.”Hầu gia qua loa dỗ dành vài câu, rồi quay người đi đến chỗ di nương.Bao năm qua, chứng đau đầu của Trịnh cô cứ tái đi tái lại mãi không dứt, Hầu gia ban đầu cũng có đau lòng, nhưng nam nhân mà, sự kiên nhẫn luôn có giới hạn. Sau khi bà tự trách mình không thể h/ầu h.ạ chu toàn, lại chủ động nạp thêm cho ông mấy phòng mỹ thiếp, Hầu gia đã sớm quen với chứng đau đầu lúc có lúc không này của bà.Ông vừa đi, phu nhân liền ôm đầu r.ê.n rỉ: “Vẫn như mọi khi, gọi Thế tử phu nhân đến hầu b/ệ/nh.”Vương ma ma không dám chậm trễ, lập tức cho người đi mời.Nha đầu bị điểm danh mặt tái mét.Phu nhân luôn đau đầu về đêm, lại luôn hành hạ Thôi Lư đến hầu b/ệ/nh.Đôi vợ chồng son đó, chưa từng được mấy ngày yên ổn.Nếu là ngày thường thì cũng đành, nhưng huynh trưởng nhà mẹ của Thôi Lư vừa mới lập đại công, trong tiệc nhà Hầu gia còn hết lời khen ngợi, lại dặn Lý Tầm phải đối xử tốt với Thôi Lư, hai ngày nữa còn phải cùng nàng về phủ thăm nhà.Vào đúng thời điểm quan trọng này còn gây sự như vậy, e rằng sẽ bị Thế tử phu nhân c.ă.m h.ậ.n.Nhưng Trịnh cô nào có quan tâm: “Sao thế? Lời của ta bây giờ cũng không có tác dụng nữa rồi à?”Bà day day trán: “Đổi người khác đi mời, còn cái đứa không có mắt này, ngày mai bán đi cho ta.”Nha đầu kia bị b.ị.t m.iệng lôi ra ngoài.Một người khác run rẩy lo sợ đi mời.Cuối cùng, Thôi Lư vẫn phải đến.Nàng cung kính hành lễ, trên mặt không hề có một nét o.á.n g.i.ậ.n nào.Sau đó liền rửa tay sạch sẽ, bắt đầu xoa bóp cho Trịnh cô.“Con ngoan, vẫn là con hợp ý ta nhất.”“Hôm nay nếu không có con, ta chắc đã đau đến ch.êc rồi.”Miệng phu nhân nói những lời tốt đẹp, nhưng khóe môi lại nhếch lên một nụ cười đắc ý.Bà đưa mắt ra hiệu, Vương ma ma hiểu ý, cho tất cả mọi người lui ra, còn mình thì lén cho thêm một ít thuốc vào trong dầu đèn.Nửa canh giờ sau, tay chân Thôi Lư mềm nhũn, hai mắt mỏi nhừ.Trịnh cô đúng lúc nắm lấy tay nàng: “Mệt rồi sao? Ta đã đỡ nhiều rồi, con nghỉ một lát đi.”Thôi Lư đứng dậy định cáo từ, nhưng bà ta không cho: “Ta không rời con được, hay là con cứ vào trong phòng bích sa chợp mắt một lát đi?”Ta thấy Thôi Lư gắng gượng nở một nụ cười: “Vâng, thưa mẫu thân.”Nàng đã trúng phải thuốc mê, loạng choạng được người ta dìu vào nằm xuống, chẳng bao lâu đã ngủ say như ch.êc.Trịnh cô cười khẩy một tiếng: “An nghỉ đi.”Trong phòng trong bận rộn một hồi lâu, Vương ma ma mới vươn vai mệt mỏi bước ra.Thấy ta vẫn đang làm nh//ục bình phong, bà khẽ nheo mắt: “Phú Quý, ngươi là đứa biết điều, nên ma ma cũng bằng lòng nâng đỡ ngươi.”“Nhưng có vài lời, ma ma vẫn phải nhắc lại cho ngươi nhớ...”“Bình nữ, vốn dĩ chỉ là một món đồ vật. Một món đồ vật không thể nghe, không thể thấy, và càng không được phép có miệng.”Ta không hé một lời, lưng vẫn thẳng tắp không một chút lay động, chỉ có mi mắt khẽ cụp xuống ra hiệu.Bà ta hài lòng gật đầu: “Ta già rồi, bên cạnh phu nhân cần một người thân cận, tâm phúc.”“Phú Quý, ta thấy ngươi chính là một lựa chọn tốt.”Ta đúng lúc để lộ ra vẻ mặt vui mừng khôn xiết.Bao năm dốc lòng hiếu kính cuối cùng cũng không uổng phí. Vương ma ma đã hài lòng về ta, cũng có nghĩa là phu nhân đã ngầm thừa nhận lòng trung thành của ta.Ngày tháng mà ta hằng mong đợi, cuối cùng cũng đã đến.
 
Bình Nữ - Ngải Thanh Khanh
Chương 4


7.Nửa đêm, Thế tử Lý Tầm tìm đến.“Mẫu thân, A Lư mệt rồi, con đến đón nàng về.”Dưới ánh nến chập chờn, đôi mắt Trịnh cô đỏ hoe: “Chàng xót nàng mệt, vậy không xót ta đau đầu hay sao?”Sắc mặt Lý Tầm khẽ biến, may mà tất cả hạ nhân đều đã bị cho lui ra ngoài, người ở lại chỉ có Vương ma ma là tâm phúc của phu nhân, chẳng có gì đáng ngại.Còn như ta, kẻ đang q u ỳ gối chắn gió ngoài cửa này, trong mắt họ cũng chỉ là một món đồ vật, càng không cần phải để tâm.Sau những lớp rèm nặng trịch, nam nhân khẽ buông một tiếng thở dài: “Nàng... nàng hà cớ gì phải dùng lời lẽ để đ.â.m ta? Nàng rõ ràng biết, ta vốn dĩ rất đau lòng mà.”Trịnh cô nghẹn ngào: “Ai đ.â.m chàng? Ban nãy chàng gọi ta là gì? Chàng gọi ta là mẫu thân, đến một tiếng ‘tỷ tỷ’ chàng cũng không gọi nữa rồi.”Lý Tầm im lặng, hồi lâu sau mới cất lời: “Nàng rõ ràng biết, ta không thể.”“Không, chàng có thể, chàng làm được.”Trong phòng truyền đến một tiếng động trầm đục, theo sau là giọng Lý Tầm mềm mỏng dỗ dành.Không biết đã qua bao lâu, tiếng nức nở của Trịnh cô cuối cùng cũng nhỏ dần.Bà ta nũng nịu nói: “Ta thật sự đau đầu lắm, Thôi Lư lại trúng phải thuốc mê, một chốc một lát cũng không tỉnh lại được, chàng ở lại với ta có được không? Ít nhất... ít nhất hãy nhìn ta ngủ.”“Ừm.” Lý Tầm mơ hồ đáp lại.Tiếng sột soạt vang lên, không biết tay hắn đã chạm đến nơi nào, Trịnh cô khẽ r.ê.n lên một tiếng hờn dỗi, trong phòng dần dần yên tĩnh trở lại.Vương ma ma cũng lui ra ngoài, bà liếc ta một cái, rồi lại nhìn trời, dậm dậm chân đi về phía gian phòng bên cạnh.Động tĩnh trong phòng rất nhỏ, nhưng ta lại ở gần đến thế, mọi thứ đều nghe rõ mồn một.Ta nhẩm tính thời gian, từ từ đứng dậy, lặng lẽ bước về phía phòng bích sa.Trịnh cô và Lý Tầm vẫn đang quấn lấy nhau thở hổn hển.Các chủ tử trong phủ này đều đã say giấc, hạ nhân cũng đã bị cho lui ra, không một ai có thể phát hiện ra chuyện g i a n d í u của họ.Họ phóng túng, ngông cuồng, giao hòa, quyện vào nhau.Còn ta, ta bước đến bên cạnh Thôi Lư, lặng lẽ bóp nát lớp sáp niêm phong trên móng tay út.Bên trong là thứ thuốc mà ma ma huấn luyện đã đưa cho chúng ta để tỉnh táo trong những phiên trực đêm, nhưng lúc này, nó lại vừa vặn được dùng trên người Thôi Lư.Thuốc từ trong cung tuồn ra quả là có khác, chỉ một chút thôi, người trên giường đã khẽ r.ê.n lên một tiếng, rồi dần có ý thức.Nhân lúc nàng còn chưa kịp nhận ra, ta lại lui ra ngoài, vẫn q u ỳ ở chỗ cũ.Phu nhân và Thế tử đang đến hồi gay cấn, căn bản không nhận ra điều gì.Mà Thôi Lư cũng không hổ là người được Hầu phủ chọn làm nữ chủ nhân kế nhiệm.Nàng rõ ràng đã tỉnh, nhưng lại không hề phát ra thêm một tiếng động nào.Trong đêm tĩnh lặng này, nàng nghe thấy mẹ chồng của mình một bên đang khoái trá r.ê.n rỉ, một bên lại cố ý lấy cái danh “ái mẫu” của mình ra để trêu đùa. Nàng nghe thấy phu quân mà mình hết lòng trông cậy, đang cùng một nữ nhân khác m/ây m/ưa.Nàng đã nghe thấy tất cả, nhưng lại nhắm nghiền mắt, giả vờ như chẳng nghe thấy gì.Không biết đã qua bao lâu, những âm thanh náo động dần lắng xuống, Vương ma ma cũng quay lại: “Thưa phu nhân, đã canh tư rồi...”Lý Tầm chỉnh lại y phục: “Không còn sớm nữa, ta phải đi rồi.”Trịnh cô níu lấy vạt áo hắn: “Vậy ngày mai thì sao? Ngày mai chàng có đến nữa không?”Đáp lại bà là một nụ hôn khẽ: “Nàng nên ngủ rồi.”8.Rèm được vén lên, một luồng không khí mờ ám, nồng nàn lan tỏa, Lý Tầm bế Thôi Lư bước ra.Thân là một nh//ục bình phong đủ tư cách, ta chỉ biết mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như không thấy không biết gì.Nhưng Lý Tầm lại đột ngột dừng ngay trước mặt ta: “Bình nữ sao lại đổi người khác rồi?”Vương ma ma đi theo sau, nghe vậy bèn tươi cười nói: “Người trước đây không tốt, người này là một đứa thật thà, an phận.”Hắn “ừm” một tiếng, không nói thêm gì nữa, sải bước rời đi.Giữa tháng Chạp lạnh giá, sống lưng ta ứa một tầng mồ hôi lạnh.Phu nhân đối với Thế tử có d/ục v/ọng chiếm hữu cực cao. Trong vô số những đêm đen dài đằng đẵng và cô quạnh của quá khứ, bà và người con riêng này đã nương tựa vào nhau mà sống, an ủi cho nhau.Hắn là của bà, cũng là người cùng bà xoa dịu nỗi cô đơn.Đến cả thê tử được cưới hỏi đàng hoàng của hắn còn bị bà ta d.ày v.ò trăm bề, thì làm sao bà ta có thể dung thứ cho việc trong mắt Lý Tầm lại có bóng hình của kẻ khác được?Quả nhiên, Thế tử vừa đi khỏi, Trịnh cô đã bước đến trước mặt ta.Sau nửa đêm m/ây m/ưa, khí sắc của bà rất tốt, tâm trạng cũng không tệ, chỉ có giọng nói là hơi khàn.Móng tay sắc nhọn của bà nâng cằm ta lên: “Trước đây sao ta không phát hiện ra nhỉ, mấy đứa bình nữ này đứa nào đứa nấy đều xinh xắn ra phết.”“Tuổi xuân phơi phới, dung mạo xinh đẹp thế này, mà lại phải ngày đêm làm nh//ục bình phong, quả thật đáng tiếc.”Tấm gương của Cát Tường vẫn còn sờ sờ trước mắt, ta chỉ biết q u ỳ im bất động. Đã là phiên trực, thì không thể phá vỡ quy củ.Nghĩ đến việc ta cũng chỉ là một món đồ vật, số phận nằm cả trong tay người khác, Trịnh cô cười khẩy một tiếng: “Cũng biết điều đấy chứ. Nhưng đứa trước đây không phải cũng được khen là hiểu chuyện sao? Về sau chẳng phải vẫn sinh lòng trèo cao hay sao?”“Tiện tỳ thì vẫn là tiện tỳ, nếu không thường xuyên nhắc nhở, lập tức sẽ trở nên ngông cuồng.”Vương ma ma không dám nói giúp ta, chỉ biết tươi cười nói: “Được người nhắc nhở, là phúc khí của bọn nô tỳ chúng ta. Mấy đứa con gái này tuổi còn nhỏ, quả thực cần phải nghiêm khắc răn dạy.”Tuy ta không động không đậy, nhưng mặt đã tái mét, trong mắt càng thêm kinh hãi tột cùng.Trịnh cô thấy bộ dạng của ta, trong lòng khoan khoái hơn nhiều, lạnh lùng hừ một tiếng: “Liên tiếp xử lý hai đứa xét cho cùng cũng không hay, huống hồ bình phong tốt có thể dùng được quả thực không còn nhiều. Cứ để nó đi quan sát ‘giấy mỹ nhân’ một phen, cũng là để nó biết, nếu lúc trực không dụng tâm, thì kết cục sẽ ra sao!”Nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt ta, nhưng một giọt cũng không dám để rơi ra.Sự trêu đùa của kẻ bề trên, chẳng qua chỉ là muốn nhìn thấy sự sụp đổ và tuyệt vọng của ta mà thôi.Như bà ta mong muốn, ta đã phô bày ra vẻ h/èn m/ọn và yếu đuối của mình.Nhưng trong lòng, ta lại thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.Ta vẫn còn rất nhiều việc phải làm, tuyệt đối không thể vì Lý Tầm mà bị h.ủy h.oại vào lúc này được
 
Bình Nữ - Ngải Thanh Khanh
Chương 5


9.Đây là lần đầu tiên ta bước vào “phòng giải sầu” ở Tây Các.Trong phòng đ ố t một loại đàn hương thanh nhã, các loại vật dụng sinh hoạt, tắm rửa đều có đủ cả. Nếu không phải nơi dễ thấy nhất có một tấm rèm ngăn cách, đặt một chiếc bô thùng, thì ai cũng sẽ ngỡ đây là một phòng ngủ.Cát Tường chỉ biết ngồi q u ỳ bên cạnh chiếc bô thùng, đôi mắt vô hồn.Như thể cố ý muốn cho ta mở mang tầm mắt, Trịnh cô nhón ngón tay hoa lan, đi vệ sinh ngay trước mặt ta.Nhìn Cát Tường ch.êc lặng h/ầu h.ạ bà ta, ta nghiến ch.ặt răng, mới kìm nén được cảm giác buồn nôn chực trào ra.“Ừm, quả là ngoan ngoãn biết điều, không hổ là vật liệu tốt để làm ‘giấy mỹ nhân’!”Trịnh cô tán thưởng một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt tái nhợt của ta, rồi ban ơn mà cười nói: “Cứ q u ỳ ở đây, quan sát cho kỹ cả một ngày đi.”Đợi đến khi trong phòng không còn một ai khác, Cát Tường mới chậm rãi đứng dậy, tự mình lau rửa.“Mẹ ngươi có thứ muốn đưa cho ngươi.”Nàng khẽ sững người, cứng đờ quay lại nhìn ta chằm chằm.Ta mở bông tai, đổ ra mấy viên thuốc màu đen kịt.Cát Tường lấy một viên đưa lên mũi ngửi, gương mặt vốn vô cảm của nàng đột nhiên xuất hiện một vết rạn.Nàng và mẹ nàng đều biết về dược lý.“Mẹ... ta... đưa?”Có lẽ đã lâu không nói chuyện, giọng nàng căng cứng đến đáng sợ.“Mẹ ngươi, cũng là muốn ngươi dùng thuốc cho dễ chịu hơn một chút.”Đây là loại thuốc làm tan biến cảm giác, là do mẹ nàng đặc biệt cầu xin mà có được. Nghe nói nếu dùng lâu dài, ngũ cảm sẽ dần dần biến mất.Chỉ là, nếu đã mất đi ngũ cảm, thì người và đồ vật còn có gì khác biệt?Cát Tường dĩ nhiên cũng biết điều này, đôi môi mím ch.ặt của nàng cong lên thành một đường cong kỳ dị: “Dễ chịu hơn? Bà rõ ràng là đang sợ ta tìm đến cái ch.êc!”Gia nô truyền đời mà t ự s á t là trọng t.ội, nếu nghiêm trọng, cả nhà già trẻ của nàng đều sẽ bị liên lụy mà bị bán đi.Lúc đưa thuốc cho ta, mẹ nàng đã khóc mà nói: “Ta cũng hết cách rồi, ‘giấy mỹ nhân’ đó, nó làm sao mà chịu đựng nổi?”Dù cho sau này chủ tử có đại phát từ bi mà miễn t.ội cho nàng, nàng cũng sẽ bị người đời gh ét/bỏ, không còn chốn dung thân.“Thay vì như vậy, chi bằng cứ ngoan ngoãn uống thuốc, làm một tờ ‘giấy mỹ nhân’ tốt nhất, nói không chừng chủ tử sẽ không thể rời xa nó nữa, đúng không?”Lúc này, ta nhìn gương mặt bi thương mà bất lực của Cát Tường, khẽ nói: “Không, không nên là như vậy.”Trên mặt Cát Tường đã giàn giụa nước mắt, nàng ngây dại nhìn ta: “Ngươi nói gì?”Ta đứng dậy, dưới ánh nhìn kinh ngạc của nàng, đem toàn bộ số thuốc trong tay ném thẳng vào bô thùng.“Ngươi còn có lựa chọn khác.”Ta từ một chiếc bông tai khác lấy ra một viên thuốc: “Cái này ngươi cũng nhận ra, hãy nghĩ cách dùng nó lên người cần dùng.”Giọt nước mắt treo trên cằm, nàng như thể vừa mới nhận ra điều gì, toàn thân run lên.Ta không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy nàng.“Ngươi làm được mà, chúng ta, đều có thể làm được.”10.Thôi Lư về thăm nhà mẹ đẻ trở về liền ngã b/ệ/nh.Một người đang khỏe mạnh bỗng nhiên tứ chi rã rời, không thể gượng dậy nổi.Đại phu đến hết lớp này đến lớp khác như nước chảy, nhưng lại không thể tìm ra b/ệ/nh căn.Thấy Thôi Lư vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, khóc đến gầy rộc cả người, Trịnh cô lập tức ra vẻ lo lắng vô cùng, đích thân ra mặt xin Hầu gia lấy lệnh bài để vào cung mời Thái y.Châm cứu, xông thuốc, làm đủ mọi cách, nhưng đôi chân của Thôi Lư vẫn không thể cử động.“Cứ tĩnh dưỡng trước đã.” Thái y cũng chỉ có thể nói như vậy.Trịnh cô lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt: “Đúng là nghiệp chướng, chẳng lẽ đã va phải thứ gì không sạch sẽ sao?”Bà ta lại tự mình đi mời đạo sĩ về làm mấy buổi pháp sự.Vào lúc đêm khuya vắng lặng, bà ta hỏi Vương ma ma: “Cái con Thôi Lư kia sao sớm không b/ệ/nh, muộn không b/ệ/nh, vừa về nhà một chuyến đã ngã b/ệ/nh rồi?”“Có phải nó đã phát hiện ra điều gì, cố ý giả b/ệ/nh tỏ ra yếu đuối để ta lơ là cảnh giác, rồi tìm cách nắm thóp của ta không?”Vương ma ma muốn khuyên bà ta đừng suy nghĩ nhiều: “Thái y cũng đã đến xem rồi, tứ chi của nàng huyết mạch không thông, cơ bắp cứng đờ, e là b/ệ/nh thật rồi.”“Nhưng nguyên nhân b/ệ/nh là gì? Đến cả thái y cũng không tìm ra được nguyên nhân, làm sao biết không phải là nó cố ý giả b/ệ/nh?”Vương ma ma suy nghĩ một lát: “Hay là... tìm người đến thử một phen?”Trịnh cô chớp chớp mắt, ra chiều suy nghĩ.Một đêm trôi qua, cuối cùng bà ta cũng nghĩ ra được cách.Bà đá vào người ta đã q u ỳ đến tê dại, cằm hất lên cao: “Phú Quý, làm nh//ục bình phong mãi cũng không phải là một công việc lâu dài. Vương ma ma tuổi cũng đã lớn, bên cạnh ta người hợp ý không còn nhiều, ngươi có muốn làm một đại nha hoàn, h/ầu h.ạ bên cạnh không?”Ta mở to mắt, mãi đến khi Vương ma ma kéo ta dậy, mới ra vẻ thụ sủng nhược kinh.“Tạ ơn phu nhân, có thể vì phu nhân mà cống hiến, nô tỳ có ch.êc vạn lần cũng không từ.”Bà ta mím môi, dường như không mấy hài lòng với việc ta chỉ biết nói suông để biểu lộ lòng trung thành.“Nếu đã muốn vì ta mà cống hiến, gần đây đúng là có một chuyện phiền lòng, nếu ngươi làm xong, thì cái chức nh//ục bình phong này sẽ không cần phải làm nữa.”Chuyện phiền lòng đó, dĩ nhiên là đi thử lòng Thôi Lư.Ta nhận lệnh, buổi chiều liền hầm một bát canh an thần, bưng vào phòng của Thế tử.“Nô tỳ phụng mệnh mang canh đến cho Thiếu phu nhân.”Thôi Lư không nhận ra ta, nhưng biết ta là người trong viện của phu nhân.“Làm phiền mẫu thân đã hao tâm, cứ đặt ở đó đi, để nguội rồi ta sẽ uống.” Nàng đưa mắt ra hiệu, liền có người định nhận lấy khay trà trong tay ta.Ta lại vô ý vấp chân một cái, hất cả bát canh về phía nàng.Chỉ tiếc là, nha hoàn bên cạnh nàng là một kẻ trung thành, đã nghiêng người ra chắn, nên phần lớn canh nóng đều đổ hết lên lưng nàng ta.Mùa đông áo dày, nàng ta kinh hô một tiếng rồi cởi chiếc áo khoác ngoài ra, nên không bị bỏng.Nhưng vẫn có vài giọt bắn lên tay của Thôi Lư.Dù sao cũng là người được nuông chiều từ nhỏ, chỉ mấy giọt canh đó cũng đủ làm cho mu bàn tay trắng nõn của nàng đỏ lên một mảng lớn.“Thiếu phu nhân tha mạng!” Ta q u ỳ trên đất không ngừng d.ập đ.ầu, cố ý d.ập mạnh đến rách da đầu, rớm cả m.á.u.Nha hoàn bên cạnh nàng lo đến mức nước mắt sắp rơi ra, vội bưng nước lạnh đến để chườm cho nàng.Thôi Lư mím ch.ặt môi, mặt tái mét.“Không sao, may mà tứ chi của ta gần đây đều không có cảm giác, vết thương này trông thì đáng sợ, nhưng thực ra không hề đau.”Nàng trấn an nha hoàn của mình, rồi lại ngẩng mắt nhìn ta: “Trong phòng mẫu thân, sao lại có kẻ không biết nặng nhẹ như ngươi?”Răng ta va vào nhau lập cập: “Thiếu phu nhân thứ t.ội, nô tỳ vừa mới được điều từ chỗ nh//ục bình phong lên, nhất thời sơ ý đã gây ra đại họa, cầu xin người đại phát từ bi, x.ử ph.ạt nhẹ tay.”“Ngươi là người của mẫu thân, sao ta có thể tùy tiện x.ử ph.ạt được?”Từng chữ một, dường như nàng đã nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra.“Ngươi về đi. Chuyện hôm nay, ta sẽ thuật lại nguyên văn cho mẫu thân.”“Phải ph.ạt thế nào, người tự có định đoạt.”Ta mềm nhũn ngã xuống đất, nhưng dưới hàng mi cụp xuống, khóe môi lại khẽ cong lên.
 
Bình Nữ - Ngải Thanh Khanh
Chương 6


11.Thường xuyên quấn lấy Thế tử ư? Giờ đây l.i.ệ.t trên giường, liệu còn có thể gây nên sóng gió gì không?Trịnh cô vô cùng cao hứng, lập tức miễn việc cho ta: “Ngươi làm tốt lắm, thưởng lớn!”Ta cúi đầu vâng dạ, thăm dò hỏi: “Vậy... nô tỳ có thể đổi việc được chưa ạ?”“Vốn dĩ là được, nhưng ngươi đã làm bỏng Thiếu phu nhân, công t.ội bù trừ. Chưa bị bán đi đã là đại khai ân điển lắm rồi.”Bà ta đắc ý nhướng mày, nhìn chăm chú sắc mặt ta từ kích động chuyển sang thất vọng và mờ mịt.“Ngươi cũng đừng có o.á.n h.ậ.n. Ta bảo ngươi đi thử lòng, ai biết ngươi lại dùng cái kế hại người chẳng lợi mình này? Thôi thôi, lát nữa đến chỗ Vương ma ma lĩnh mười lạng bạc, cũng coi như là bồi thường cho ngươi.”Ta ngơ ngác q u ỳ xuống: “Tạ ơn phu nhân.”Thế là, khi trời tối, ta vẫn là tấm nh//ục bình phong đó.Khi ngọn đèn dầu trong viện Lâu Ngô vừa được thắp lên, Lý Tầm đã đến.Sau khi cho hạ nhân lui ra, hắn cau mày chất vấn: “Nàng cho người làm A Lư bị thương? Nàng rõ ràng biết nàng ấy đang mang b/ệ/nh lạ, còn sai người đến ứ c h.iếp nàng?”Gương mặt vốn đang vui mừng của Trịnh cô lập tức sa sầm.“Sao thế? Chàng không phải đến thăm ta, mà là đến để đòi công đạo cho nàng à?”Bà ta ôm lấy n.g.ự.c, vành mắt đỏ hoe: “Ta là có lòng tốt mang canh an thần đến cho nàng, nhưng con nha đầu đó tự mình vụng về, cũng có thể đổ lỗi lên đầu ta sao?”“Ta là mẹ chồng của nàng, nếu có tâm muốn ứ c h.iếp, thì có trăm ngàn cách. Hà cớ gì phải làm một việc thừa thãi, để người của ta ra tay ngay trước mắt, mà lưu lại chứng cứ chứ?”“Đúng, ta g.h.en tị với nàng, ta h.ậ.n không thể để nàng ta l.i.ệ.t vĩnh viễn trên giường thì mới hả dạ. Nếu không phải vì chàng, hà cớ gì ta phải mời thái y cho nàng ta, làm pháp sự cho nàng ta...”Mấy câu này vừa thốt ra, Lý Tầm đã có phần mềm lòng.Trịnh cô lại hít một hơi thật sâu, xa xa chỉ tay về phía ta: “Đó, chính là con bình nữ đó đã làm người trong lòng của chàng bị thương đấy. Đi đi, chàng muốn trút g.i.ậ.n cho nàng ta, thì cứ lôi con bình nữ này đi đi, dù là đ á n h ch.êc bằng gậy, hay tùy ý bán đi cũng được, đều tùy chàng cả!”Ta hoảng hốt bất an q u ỳ sang một bên, hơi thở dồn d.ập, ra vẻ sợ hãi nhưng lại không dám nhúc nhích.Sau một hồi im lặng, Lý Tầm thở dài một tiếng, nhưng trong lòng ta lại thở phào nhẹ nhõm.Chiêu lấy lui làm tiến này, Trịnh cô nắm bắt rất khéo.Nam nhân cúi đầu, bắt đầu dỗ dành bà ta: “Là ta trách lầm nàng.”Hắn nắm lấy những ngón tay của bà ta trong tay mình, từng ngón từng ngón một, cẩn thận mân mê. Hồi lâu sau mới bất đắc dĩ nói: “Huynh trưởng của nàng ta vừa mới được lòng Thánh Thượng, phụ thân cũng năm lần bảy lượt muốn ta cùng bên đó tạo dựng quan hệ tốt, ta sao có thể không tỏ thái độ một chút được?”Trịnh cô ấm ức rúc vào lòng hắn: “Phải, các người đều cưng chiều nàng ta, căn bản không để ý đến ta, nhưng ta cũng chỉ lớn hơn nàng có mấy tuổi...”Lý Tầm toàn thân cứng đờ, rồi lại ôm người kia ch.ặt hơn: “Tỷ, là Lý gia chúng ta phụ tỷ.”Đêm dài đằng đẵng, hai người lại một lần nữa mặn nồng.Trong những tiếng hổn hển nối tiếp nhau, chỉ nghe thấy giọng nói đ.ứt quãng của nữ nhân: “Nếu đã phụ ta, vậy thì chàng... chàng phải đền bù cho ta thật tốt.”12.Những ngày sau đó, Trịnh cô thường lấy đủ mọi lý do để hẹn gặp Lý Tầm.Hai người m/ây m/ưa điên đảo, không biết trời đất là gì.Vương ma ma vẫn như thường lệ, yên tâm giao việc canh cửa cho ta, còn mình thì sang phòng bên cạnh lười biếng.Không một ai hay biết, vào lúc này, luôn có một bóng hình sâu thẳm ẩn mình sau lưng ta.Ta cũng giả vờ không biết.Cho đến khi, Thôi Lư không thể chịu đựng được nữa, bước đến bên cạnh ta.Trong phòng, những âm thanh h**n ** kìm nén vang lên từng đợt, nàng cứ thế lặng lẽ đứng bên cạnh ta, gương mặt tràn đầy vẻ chế nhạo.“Ngươi muốn gì?”Hôm đó, khi mượn cớ dâng canh mà cầu xin tha thứ, d.ập đ.ầu, ta đã dùng tay làm bút, nhúng vào canh, viết lên mặt đất bốn chữ: “Thế tử bất d ụ c”.Đây là bí mật ta vô tình nghe được từ Vương ma ma.Thế tử vì để an ủi phu nhân, cũng là để có thể dễ dàng g.ian d.íu với bà ta hơn, đã sớm...Cho nên thành hôn đã lâu, Thôi Lư vẫn chưa hề mang thai.Trước đây, ta cố ý để nàng biết được mối gian tình của hai người họ, chính là vào lúc trước khi nàng về phủ mẹ đẻ, để nàng có thể nhận ra chân tướng.Thôi gia cũng không phải là gia đình bình thường, lúc đó nàng không làm ầm lên, chắc chắn là có mưu đồ lớn hơn. Cho nên sau khi về phủ, nàng mới “một trận ốm không dậy nổi”, còn ta thì nhân cơ hội này đầu quân cho nàng.Ta muốn gì ư?Ta cười lạnh, thứ ta muốn, Thôi Lư sẽ cho sao?Không, họ đều là những tiểu thư thế gia giống nhau, căn bản sẽ không để tâm đến việc một nh//ục bình phong h/èn m/ọn muốn gì. Nàng chịu hạ mình hỏi ta, căn bản không phải là để chờ câu trả lời, mà là muốn sự thần phục của ta.Thế là, ta ra vẻ tham lam, dùng trán cọ vào mũi giày của nàng, khẽ nói: “Người mới là nữ chủ nhân chân chính tương lai của Hầu phủ. Nô tỳ không cầu xin gì cả, chỉ cầu có cơ hội được h/ầu h.ạ bên cạnh người.”Nàng rất hài lòng với sự thức thời của ta.Ta lại báo cáo với nàng chuyện đưa thuốc cho Cát Tường.“Ngươi là một người thông minh, yên tâm đi, đợi việc thành, ta sẽ đưa khế ước b.á.n th ân cho các ngươi, còn có một khoản bạc lớn, đảm bảo nửa đời sau của các ngươi không phải lo nghĩ.”Ta lập tức d.ập đ.ầu: “Đa tạ Thiếu phu nhân! Nô tỳ nhất định sẽ như Thiên lôi sai đâu đ á n h đó.”Trong đêm đen, đôi mắt của Thôi Lư như một đốm lửa, gắt gao nhìn chằm chằm vào phòng của Trịnh cô.Sau đó, nàng thấp giọng dặn dò hai câu, rồi lại biến mất vào trong bóng tối.
 
Bình Nữ - Ngải Thanh Khanh
Chương 7


13.Trịnh cô chìm đắm trong ân ái với Lý Tầm, không hề hay biết những thay đổi nhỏ trong phủ.Ví như Hầu gia rất ít khi xuất hiện trong viện của bà ta, nhưng cũng không đến chỗ các di nương khác.Ví như người hầu trong viện của bà ta đã ít đi rất nhiều, lại xuất hiện thêm nhiều gương mặt xa lạ.Thực ra, Vương ma ma vốn có thể nhắc nhở bà ta.Chỉ là bà ta tuổi đã thật sự cao rồi, ta lại thường xuyên dâng lên rượu ngon thức quý, sau khi ăn xong bà ta liền mệt mỏi rã rời, cũng không còn tâm trí đâu mà để ý đến những chuyện khác.Tuy nhiên, vào lúc kinh nguyệt mãi không đến, lại đột nhiên liên tục nôn khan, Trịnh cô cuối cùng cũng nhận ra có điều không ổn.Bà ta bảo Vương ma ma gọi một vị đại phu đáng tin cậy từ bên ngoài vào để bắt mạch.Vị lão đại phu đó tim đập thình thịch, hồi lâu sau mới chắp tay nói: “Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, người đây là có hỷ rồi.”Tuy sớm đã có suy đoán, nhưng Trịnh cô vẫn giật nảy mình, vội ra hiệu cho Vương ma ma b.ịt miệng ông ta lại rồi đưa ra ngoài.Nhưng đúng lúc đó, lão đại phu còn chưa kịp ra khỏi viện, Hầu gia đã đến.“Phu nhân đây là làm sao vậy?”Một câu hỏi thăm bình thường nhất, lại làm cho Vương ma ma tay chân quýnh quáng, bà ta còn chưa kịp nghĩ cách ứng phó.Mà vị đại phu kia mắt già lờ mờ, hoàn toàn không biết nhìn sắc mặt người khác, trong đầu chỉ chăm chăm nghĩ đến tiền thưởng, vừa mở miệng đã oang oang: “Chúc mừng Hầu gia, phu nhân đã có thai một tháng rồi ạ.”Sắc mặt Hầu gia khẽ biến, nhưng vẫn cố gắng gượng cười hai tiếng: “Tốt, thưởng!”Đợi tất cả mọi người đã đi hết, hắn mới một cước đá văng cửa phòng của Trịnh cô: “Ha ha, hay cho cái thai một tháng!”Hai tháng trước, hắn còn chưa từng ngủ lại ở đây. Vị phu nhân tốt của hắn đây là làm sao mà có thai được?“Không, không phải, Hầu gia, chàng nghe ta giải thích đã!”Một người đang trong cơn thịnh nộ thì làm sao có thể nghe lọt tai lời giải thích? Huống hồ trong bụng đã mang giọt m.á.u của kẻ khác!Hầu gia cười lạnh đóng ch.ặt cửa phòng, rút cây roi mang theo bên mình ra.Tiếng roi xé gió, tiếng gào thét thảm thiết của nữ nhân, còn có những âm thanh “loảng xoảng” liên tiếp vang lên.Vương ma ma lo đến mức đi đi lại lại ngoài cửa, nhưng lại không dám đẩy cửa vào.“Phú Quý, mau đi, đi tìm Thế tử, mời người đến cầu tình!”Ta ra vẻ một lòng trung thành, vội vàng vừa bò vừa l.ết chạy về phía viện của Lý Tầm.Vương ma ma đúng là già thật rồi, b/ệ/nh gấp lại bái loạn cả lên, lại có thể nghĩ đến việc mời gian phu đến để cầu tình.Cũng tốt, cứ để phu nhân xem thử, người mà bà ta đặt trên đầu quả tim, vào lúc chân tướng sắp bị phơi bày, sẽ lựa chọn bảo vệ nữ nhân mình yêu, hay là lựa chọn thể diện và tương lai của bản thân?14.Không ngoài dự đoán, Lý Tầm đã chọn chính mình.Thấy ta q u ỳ xuống cầu xin hắn đi cầu tình cho phu nhân, hắn đột ngột đứng bật dậy, nhưng chỉ tiến về phía trước một bước rồi dừng lại.“Mẫu thân... bà ta... sao bà ta dám phản bội phụ thân?”Hai mắt hắn đỏ ngầu, mười ngón tay s.i.ế.t ch.ặt, cuối cùng lại ngồi xuống.“Chuyện của cha mẹ, ta không tiện nhúng tay vào. Bà ta đã phạm phải đại t.ội, tất cả, cứ mặc cho phụ thân định đoạt đi.”Lông mày của Lý Tầm hết nhíu lại rồi giãn ra, cuối cùng vẫn buông lại một câu này, không chịu ra mặt.Ta bèn vừa khóc vừa chạy trở về.Lúc này Hầu gia đã trút g.i.ậ.n xong và bước ra ngoài.“Phu nhân thân thể không khỏe, kể từ hôm nay cấm túc.”Vương ma ma nhìn thấy m.á.u tươi trên tay và trên mặt ông, liền “bịch bịch” d.ập đ.ầu: “Hầu gia, cấm túc thì cấm túc, liệu có thể mời một vị đại phu đến chữa trị cho phu nhân trước được không ạ?”Bà ta không nói thì thôi, lời này vừa thốt ra, đối phương lại càng thêm nổi g.i.ậ.n: “Mụ già này, có phải là ngươi đã làm hư phu nhân không?”“Người đâu, đ á n h hai mươi trượng, rồi bán đi!”Hai mươi trượng đ á n h xuống, bà ta dù không ch.êc cũng tàn phế.Vương ma ma “oà” lên một tiếng, nước mắt nước mũi giàn giụa, liên tục cầu xin tha thứ.Ta lặng lẽ nép mình sang một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn bà ma ma năm xưa từng khuyên Trịnh cô cứ tùy ý lấy hạ nhân ra đ á n h đập để trút g.i.ậ.n, giờ đây đang gào khóc thảm thiết, bị người ta b.ịt miệng lôi đi.Phòng của Trịnh cô đã bị khóa lại, cửa sổ cũng bị niêm phong, chỉ chừa lại một ô cửa nhỏ để đưa thức ăn, nước uống và không khí vào.Thôi Lư bảo nha hoàn của nàng mang chìa khóa đến cho ta, còn có mấy gói thuốc và một câu dặn dò.“Chăm sóc cho tốt, đừng để bà ta ch.êc thật.”Ta sẽ không để bà ta ch.êc.Ch.êc, là quá dễ.Ta mở cửa phòng, cẩn thận đỡ con người mềm nhũn như một đống bùn lên giường.“Phú Quý, là ngươi à. Vương ma ma đâu?”Bà ta mở đôi mắt sưng húp, nhìn quanh tìm kiếm: “Hầu gia đâu? Thế tử đâu?”“Là Thế tử bảo ngươi lén đến chăm sóc ta phải không?”Ta không nói lời nào, chỉ đem nước thuốc đã sắc đút cho bà ta. Sau đó múc một chậu nước, lau rửa thân thể cho bà ta, rồi bôi thuốc mỡ.Trên người bà ta đầy những vết roi, nhưng trên mặt lại không có vết rách nào, xem ra Hầu gia vẫn nể tình họ Trịnh của bà ta mà giữ lại một chút thể diện.Vết thương kinh khủng nhất là ở h* th*n.Hầu gia đã dùng roi trực tiếp đ.â.m vào, chiếc q**n l*t của bà ta thấm đẫm m.á.u khô, rất nhiều chỗ đã khô cứng lại.Nước thuốc có hiệu quả kỳ diệu, bà ta tạm thời không cảm thấy đau đớn, chỉ nhìn bộ quần áo được thay ra, rồi mới muộn màng nhận ra mà ôm lấy bụng.“Sao lại có thai được chứ? Sao có thể có thai được?”Ta ngẩng đầu lên, khẽ nói: “Là thuốc mang thai giả.”Trịnh cô đột nhiên mở to mắt: “Ngươi nói gì?”Ta xoay người bà ta, để bà ta nằm trên giường. Lúc này, bà ta mới ý thức được, bát thuốc kia không chỉ làm bà ta không cảm thấy đau đớn, mà toàn thân cũng đã mất hết cảm giác.“Ngươi đã làm gì? Con tiện tỳ, ngươi dám ra tay với ta? Hầu gia sẽ không tha cho ngươi đâu, Thế tử mà biết được, cũng nhất định sẽ đòi mạng ngươi.”Ta lắc đầu: “Lý Tầm có lẽ cũng đang nghi ngờ, sao bà lại có thể mang thai được? Nếu không sao hắn lại không chịu đến cầu tình thay bà?”“Có lẽ, hắn cũng đã nhận định bà là một nữ nhân lẳng lơ rồi.”“Xét cho cùng, một kẻ lúc nào cũng quyến rũ con riêng của chồng, một kẻ coi thường luân thường đạo lý, thì có thể là thứ tốt đẹp gì chứ?”Nghe những lời này của ta, bà ta tức đến mức trong cổ họng chỉ phát ra những tiếng “khè khè”.“Ngươi dám, ngươi dám?”Ta có gì mà không dám?Ta trở tay nhét chiếc q**n l*t b/ẩn th.ỉu vào miệng bà ta: “Tiết kiệm chút hơi sức đi, những ngày tháng tốt đẹp của người vẫn còn ở phía sau đấy!”
 
Bình Nữ - Ngải Thanh Khanh
Chương 8: Hoàn


15.Ta thả Cát Tường ở Tây Các ra.“Ngươi đã làm được rồi.”Nhìn con người l.i.ệ.t trên giường không thể động đậy, giống như một miếng giẻ rách, nàng không thể tin nổi mà che miệng lại, nước mắt cứ thế tuôn ra không ngừng qua kẽ tay.Ta ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.Nếu không có sự nhẫn nh//ục chịu đựng của nàng, Trịnh cô sẽ không trúng thuốc mà xuất hiện triệu chứng mang thai giả, cũng sẽ không bị Hầu gia gh ét/bỏ.Ta sớm đã hiểu ra, trong Hầu phủ này, người thật sự là trời, chính là Hầu gia.Người có thể x ử t r í chính thất phu nhân, cũng chỉ có Hầu gia.Nhưng chỉ đơn thuần vạch trần mối gian tình của Trịnh cô và Lý Tầm thì vẫn chưa đủ. Vì để giữ gìn thanh danh cho cả Hầu phủ, rất có thể sẽ chỉ có một mình Trịnh cô “ch.êc bất đắc kỳ tử”, còn Lý Tầm thì vẫn tiếp tục làm Thế tử của hắn.Cho nên, ta đã lôi thêm một “khổ chủ” khác vào cuộc, chính là Thôi Lư.Sinh ra trong một gia tộc lớn đúng là có khác, có nhà mẹ đẻ hùng mạnh làm hậu thuẫn, đầu tiên nàng đã đem bí phương có được từ Thôi gia, thứ có thể làm cho cơ bắp cứng đờ, không thể khống chế, dùng lên chính người mình. Sau đó, mượn cớ mắc phải “b/ệ/nh lạ” và sự lạnh nhạt của Lý Tầm, không nơi nào để than thở, nàng đã tìm đến Hầu gia mà khóc lóc. Dưới sự cầu xin của nàng, Hầu gia đã chuyển một phần quyền lực ở hậu viện cho nàng.Sau đó, nàng từng bước cài cắm người của mình, rồi thuận lý thành chương mà tỏ ra mình đã phát hiện ra chuyện gi//an d/íu của hai mẹ con họ, lại khéo léo tiết lộ cho Hầu gia.Thế nên, hôm nay Hầu gia mới đến đúng lúc như vậy.Thực ra, trong kế hoạch của nàng, Lý Tầm vốn dĩ sẽ không kìm được lòng mà đến cầu tình. Như vậy là vừa hay có thể chứng thực được những gì nàng đã tiết lộ là sự thật.Đáng tiếc, tên nam nhân đó quá đỗi làm người ta thất vọng.Nhưng không sao cả, nàng sớm đã có kế hoạch ứng phó khác.Trịnh cô bị gi.a.m, Thôi Lư rất nhanh đã “khỏi b/ệ/nh”.Nàng cố ý châm chọc chuyện Trịnh cô tư thông ngay trước mặt Lý Tầm, thấy đối phương vẫn còn lòng che chở, liền lập tức gây gổ với hắn một trận lớn. Sau đó, nàng liền khóc như lê hoa đái vũ mà lao ra ngoài, vừa vặn ngã vào lòng Hầu gia.Nàng mới là người thông minh nhất trong cái phủ này.Lý Tầm không thể sinh con, hoặc là không muốn có con với nàng, vậy thì nàng sẽ tìm một người có thể. Dù sao thì, người có quyền uy nhất trong Hầu phủ này, trước nay chưa từng là Thế tử, mà chính là Hầu gia.Nửa năm sau, nàng đã toại nguyện mang thai.Lần này, đến lượt Lý Tầm mặt mày xanh mét, hai mắt long lên sòng sọc. Nhưng hắn lại không thể làm gì được, vì hắn cũng không biết tại sao mà mắc phải b/ệ/nh lạ, l.i.ệ.t trên giường.“Đồ t.iện nh.ân đ/ộc/ á.c, là ngươi!”Thôi Lư căn bản không thèm để ý đến hắn, ch.ửi mấy câu thì đã sao? Dù sao thì, hễ hắn có một câu nào không phải, tự nhiên sẽ có tiểu tư ngay lập tức nhét tro hương vào miệng hắn.Bây giờ nàng không cần phải h/ầu h.ạ mẹ chồng, không cần phải nhìn sắc mặt phu quân, Hầu gia lại còn sủng ái nàng lên tận trời, chỉ chờ nàng bình an sinh hạ đứa con trong bụng.“Ồ, phải rồi, thái y đã xem qua, thai này là một bé trai.” Nàng cười tủm tỉm nhìn nam nhân nằm l.i.ệ.t trên giường, giọng điệu hả hê, “Nếu ngươi cứ l.i.ệ.t mãi không khỏi cũng không sao, dù sao thì cơ nghiệp của Hầu phủ, tự khắc sẽ có người kế thừa.”Lý Tầm tức điên lên, vừa há miệng định ch.ửi tiếp, thì tiểu tư bên cạnh đã rất lanh lợi mà b.ịt miệng hắn lại.“Chậc chậc chậc, vẫn là không yên tâm lắm nhỉ? Lát nữa cứ cho uống một bát thuốc câm đi, giống như ngươi vậy.”Tiểu tư nịnh nọt cười, “í a í a” ra hiệu, tỏ ý đã biết.Lý Tầm t.ứ.c đến nổ phổi, trợn trắng mắt rồi ngất đi.“Xì... quả là một tên vô dụng.”16.Bây giờ, Thôi Lư đã là nữ chủ nhân của Hầu phủ.Ngoài cửa phòng của nàng, cũng luôn có một bình nữ đeo mặt nạ q u ỳ gối.Đây có lẽ là tấm nh//ục bình phong hoàn mỹ nhất trên thế gian.Nh//ục bình phong là thể diện của chủ nhà, chiếc áo lụa trên người nàng không che hết được thân thể, những đường cong tinh tế, diệu kỳ ẩn hiện, quả thực làm người ta say đắm. Điều đáng quý nhất là, nàng dường như vĩnh viễn không biết mệt, bất kể là dáng đứng hay dáng q u ỳ, dù cho là vị ma ma lợi hại nhất trong cung, cũng không thể tìm ra được một lỗi sai nào.Thế nhưng Thôi Lư vẫn không thích nàng ta.Nàng chê tư thế của nàng ta quá cứng nhắc, ánh mắt cũng luôn có gì đó không đúng.“Haizz, thôi vậy, một món đồ vật vô tri vô giác, ta chấp nhặt với ả làm gì? Đợi đến ngày nào dùng chán rồi, cùng lắm là đem đi làm ‘giấy mỹ nhân’, tận dụng hết công năng, cũng không uổng công Hầu phủ đã dày công dạy dỗ một phen.”Trên mặt bình nữ vẫn không một chút lay động, chỉ có đôi mắt bi phẫn, dần dần tràn ngập tuyệt vọng.Còn Thôi Lư thì nằm trên giường, khóe môi nhếch lên một nụ cười vô cùng khoái trá.Đêm đó, khi Hầu gia lại một lần nữa cho mọi người lui ra, rồi mò lên giường của nàng, ta đã lặng lẽ khóa trái cửa, sau đó châm một mồi lửa.Trong lúc tất cả mọi người đang bận rộn cứu hỏa, ta mang theo tro cốt của Trương ma ma, cùng với Cát Tường đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chui qua lỗ chó mà trốn thoát.Ta chưa từng tin tưởng Thôi Lư.Mặc dù nàng quả thực đã thưởng cho ta một khoản bạc lớn, nhưng ta biết, nàng tuyệt đối sẽ không tha cho ta.Kẻ biết quá nhiều bí mật, vĩnh viễn chỉ có một con đường ch.êc.Cho nên, vào lúc nàng đang đắc ý tận hưởng kh.oái c.ảm h/ành h/ạ Trịnh cô, còn chưa kịp ý thức được việc phải ra tay với ta, ta đã ra tay trước.Nàng ta không biết, ta sớm đã nhờ Cát Tường mua sẵn thân phận và giấy tờ mới ở chợ đen.Mà cái Hầu phủ t.ội l.ỗi, xấu xí và vô nhân tính này, vẫn nên sớm bị th.iêu rụi dưới một trận lửa lớn đi.“Phú Quý tỷ, chúng ta có thể đi đâu đây?” Cát Tường hỏi ta.“Thiên hạ rộng lớn, tự khắc sẽ có nơi không vấy m.á.u.” Ta ôm ch.ặt hũ tro cốt của Trương ma ma, nắm lấy tay nàng, “Đi thôi!”Sải bước tiến về phía trước!Đường về mịt mù, chẳng thấy cố nhân, chỉ nghe tân sinh.(Hết)
 
Back
Top Bottom