Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư

Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 80



Chuyện này rốt cuộc là thế nào nhỉ?

Vương đại nhân rời khỏi vương phủ, đi dọc theo hẻm ra đến đường chính, không kịp thở, hỏi: "Ninh cô nương, phải chăng là nàng ta?"

Ninh Hoàn do dự một chút, rồi lắc đầu: "Không phải."

Vương đại nhân không hiểu: "Nhưng vừa nãy..." Con rắn không phải đi tìm nàng ta sao?

Ninh Hoàn từ tốn đáp: "Có lẽ có một số liên quan đến nàng ta, nhưng người thực sự luyện cổ không phải là nàng ta."

Vương đại nhân nhíu mày: "Làm sao đây."

Trên con đường rộng lớn và bằng phẳng, không còn thấy bóng dáng người đi dạo. Chỉ có hoàng thành ở cuối đường uy nghi vững vàng.

Ninh Hoàn không hiểu sao bỗng nhiên liên tưởng đến Lạc Ngọc Như, người từng ở trong đó vài trăm năm trước.

Cô nói: "Ngươi nhìn kìa, phía đó..."

Vương đại nhân theo bản năng nhìn theo hướng cô chỉ, thấy con rắn xanh vừa trốn thoát từ Vương phủ không lâu trước đó, đang không ngừng hướng tới cổng lớn của hoàng thành.

Không lẽ... sao lại điều tra đến cả hoàng cung?

Cổng chính của hoàng thành đã đóng chặt, chỉ còn lại những chiếc đèn vuông treo lủng lẳng, tỏa ra ánh sáng ấm áp màu cam.

Trên tầng ba của tòa thành, cứ năm bước lại có một người canh gác, thêm vào đó là lính cấm vệ đi lại, cảnh giác tuần tra.

Ngay cả một con ruồi vo ve bay qua cũng sẽ bị họ chụp xuống.

Sắc mặt Vương đại nhân có vẻ kỳ quái, không rời mắt khỏi hành trình của con rắn xanh.

Khi hắn nghĩ rằng lính gác sẽ chém nó làm đôi, con rắn đột nhiên dừng lại, như thể không tìm thấy lối đi, bồn chồn quay quanh một vài vòng, cuối cùng quay đầu trở lại.

Hà Vân Trụ đứng bên cạnh lắc đầu, mắt quay sang trái, thầm chế giễu.

Từ Vương phủ đến hoàng thành, thật sự là một trò hề. Chỉ có Vương đại nhân mơ hồ, lại đi theo một tiểu cô nương làm trò.

Vương đại nhân mất một lúc mới lấy lại tinh thần, ôm cánh tay suy tư: "Sao lại liên quan đến hoàng cung?"

Hà Vân Trụ không thể tin hắn vẫn còn suy nghĩ về điều đó, không nhịn được mà nói: "Đại nhân, mọi người ra vào cung đều được ghi chép, ngay cả quần áo và gói hàng cũng được kiểm tra kỹ lưỡng, chứ đừng nói đến côn trùng hay rắn.”

“Ngay cả một sợi tóc cũng không thoát khỏi mắt của lính cấm vệ, việc này không thể điều tra đến hoàng cung được."

Vương đại nhân suy tư: "Ngươi nói có lý, cung nhân không thể có khả năng lớn như vậy..."

Hà Vân Trụ nâng khóe miệng, chưa kịp cảm thấy vui mừng thì nghe đối phương nặng nề nói: “Vì vậy, người đứng sau giật dây rất có thể cực kỳ có quyền có thế.”

Mới có thể khiến người đi ra tránh được kiểm tra, thần không biết quỷ không hay.

“……”

Biểu cảm của Hà Vân Trụ biến dạng trong chớp mắt, sao lại không nghe lời nhỉ!

Vương đại nhân liếc mắt, biết rõ đứa nhỏ này đang nghĩ gì, nhưng cũng lười quan tâm.

Hiện tại việc điều tra vụ án vốn không có manh mối nào, bây giờ cuối cùng cũng có một con đường trước mặt, dù là thật hay giả, cũng phải điều tra cho rõ.

Hà Vân Trụ vừa lười vừa vô dụng lại ngu ngốc và hay xen vào chuyện người khác, lúc đầu làm sao lại vào được Đại Lý Tự vậy?

Vương đại nhân không vui quay đầu đi: “Ninh cô nương, nhìn tình hình này, chẳng lẽ lại phải vào cung một chuyến?”

Ninh Hoàn nắm lấy sáo ngắn, ánh mắt vượt qua bức tường thành cao vút: “Đại nhân, sáng nay ta ở phủ Di An trưởng công chúa khám bệnh cho Ngụy công tử.”

Cô trả lời không đúng câu hỏi, Vương đại nhân ừm một tiếng: “Cô nương muốn nói gì?”

Ninh Hoàn thu hồi tầm nhìn, từ từ nói: “Nói cũng kỳ, Ngụy công tử bệnh tật mười năm, do một loại trùng cổ gọi là "Vô Giải" gây ra.”

“Loại trùng cổ này được Lạc Ngọc Phi, một Thánh Cổ Nam Vực cách đây vài trăm năm vô ý tạo ra, trên đời này chỉ có hai con. Chúng có sức sống cực kỳ mạnh mẽ, có thể ngủ đông nhiều năm mà không chết.”

“Thánh cổ tìm không ra cách giải, nên đã tiêu hủy con còn lại trong tay mình, còn con kia thì bị muội muội của bà, Lạc Ngọc Như, mang vào kinh thành Đại Tĩnh.”

“Sau khi Lạc phu nhân qua đời, Thánh Cổ vào kinh tìm kiếm ở lăng mộ nhưng không thấy, cũng không biết nó ở đâu trong hoàng cung ngủ đông hàng trăm năm.”

Thất Diệp nằm trên vai, cọ cọ đầu, Ninh Hoàn nhẹ nhàng véo véo móng vuốt của nó, lại nói: “Ta đã hỏi qua trưởng công chúa, Ngụy công tử phát bệnh đúng vào ngày sinh nhật mười tuổi, buổi sáng đầu tiên đọc sách viết chữ, sau đó vào cung bái kiến hoàng đế và thái hậu, lúc trở về phủ đã xảy ra chuyện.”

“Con đường đi qua đều là con đường vào cung mười năm nay, không có gì khác thường, cả buổi sáng cũng không thấy có thứ gì giống như trùng cổ.”

“Ta nghĩ có thể có người cố ý đặt trùng cổ lên người hắn.”

Vương đại nhân không hiểu những chuyện về cổ xà hay trùng cổ này, nhưng khi nghe nói có thể sống trăm năm không chết, hắn thực sự giật mình.

Nghe thêm về Cẩn Đế, Lạc phu nhân và Ngụy công tử, Vương đại nhân không khỏi nhìn về phía hoàng thành.
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 81



Nói mãi, cuối cùng cũng liên quan đến hoàng cung.

Chuyện ở phủ của Di An trưởng công chúa chỉ cần điều tra một chút là biết, Ninh cô nương không cần phải lừa dối hắn.

Hai manh mối về rắn và trùng cổ kết hợp lại, rõ ràng báo hiệu trong hoàng cung có người biết về cổ thuật của Nam Vực, rất có thể là cùng một người.

Về chuyệnngười đó là ai...

Vương đại nhân mặt mày nghiêm nghị: "Có vẻ thực sự cần phải vào trong một chuyến."

Nhưng Vương đại nhân có chút khó xử: "Làm thế nào để mang theo con rắn này vào nhỉ?"

Hoàng cung, không phải muốn vào là vào, muốn ra là ra, đó là rắn độc, nếu cung nhân hay thị vệ thấy, chắc chắn sẽ đánh chết nó.

Ninh Hoàn ở bên cạnh đưa ra ý kiến: "Hay là đại nhân giấu nó trong tay áo hoặc viền áo, mang nó vào?"

Vương đại nhân: "… Không được!"

Phản ứng quá lớn, Hà Vân Trụ cũng nhìn hắn một cách khó hiểu.

Vương đại nhân xấu hổ ho khan một tiếng, nói: "Ta cũng không thể đi lung tung trong cung, mang nó vào cũng vô ích."

Chuyện này bây giờ cũng không thể báo cáo lên, bệ hạ chắc chắn không tin, đừng nói là cho hắn một cơ hội, có lẽ còn bị mắng một trận.

Vì vậy, phải nghĩ cách khác.

Vương đại nhân đau đầu ngồi xổm bên lề đường, suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy nói: "Không còn sớm nữa, cổng hoàng cung cũng không cho phép người ra vào, ta đưa Ninh cô nương về trước, ngày mai hãy suy nghĩ về chuyện tìm người trong đó."

Thực sự đã khá muộn, mặt trăng ẩn sau đám mây, con đường dài tối tăm không rõ, ngoại trừ tiếng nói của họ, hầu như không nghe thấy tiếng động nào khác.

Ninh Hoàn gật đầu, cười nói: "Cảm ơn đại nhân."

Trở về nhà, đèn trong nhà vẫn sáng, Vân Chi ngồi chờ cô trong phòng, thấy người an toàn trở về mới thở phào nhẹ nhõm.

Ninh Hoàn uống một cốc nước ấm, sau đó rửa mặt và lên giường, ngủ một giấc đến sáng.

Sáng sớm, sương mù mờ ảo, cành lê như được phủ một lớp vải trắng mỏng, đến khi mặt trời lên cao mới dần tan biến.



Trong chính điện, hoàng đế nặng nề ném mạnh bản tấu trình xuống, không cần đến Ngô công công hô bãi triều, tự mình vỗ mạnh vào tay vịn ngai vàng, nói lớn: "Bãi triều, bãi triều! Một đám chỉ biết la hét, không làm nổi một việc gì đàng hoàng, còn mong chờ gì ở các ngươi nữa?"

Các đại thần trong điện cúi đầu, mặt không biểu cảm, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không cần nghĩ cũng biết câu tiếp theo chắc chắn là "Mỗi ngày nhìn thấy các ngươi, ta sống ít đi mười năm."

Quả nhiên, hoàng đế bỏ đi, để lại một câu: "Mỗi ngày nhìn thấy các ngươi, ta sống ít đi mười năm!"

Cả buổi sáng, chúng thần đã tê liệt chết lặng, cùng cúi người nói: "Bệ hạ bớt giận, chúng thần sợ hãi."

Vương đại nhân cũng cúi người, thầm nghĩ, bệ hạ mắng người không chửi tục càng ngày càng tiến bộ, nhìn xem người vừa bị bắt được là Thượng thư Bộ Hình, mắt mờ mịt, hồn phách gần như bay mất.

Ai chịu đựng nổi chứ...

Vương đại nhân liếc nhìn Úc thái sư và Thẩm Lão Thái phó, cùng với Tuyên Bình Hầu vẻ mặt thản nhiên.

Ồ, vẫn còn người chịu đựng được.

Hoàng đế vừa đi, không khí trong chính điện lập tức trở nên náo nhiệt, mọi người tụ tập thành nhóm rời đi, Vương đại nhân hơi chậm lại, nở nụ cười: "Hầu gia, Hầu gia..."

Sở Dĩnh dừng bước, quay đầu lại, con ngươi hơi giật giật: "Có chuyện gì?"

Vương đại nhân hai tay giấu trong tay áo, cười khô khan hai tiếng: "Có chút việc, muốn nhờ cậy sự giúp đỡ của ngài."

Hắn hơi lo lắng tiến lên, hạ giọng nói.

Sở Dĩnh vừa lắng nghe chi tiết, vừa bước ra khỏi chính điện.

Bầu trời không một gợn mây, xanh thẳm, thật là một ngày đẹp trời.

Hắn bước xuống bậc thang đá, gật đầu khi Vương đại nhân hỏi.

...

Khi Vương đại nhân đến, Ninh Hoàn đang nghiền thuốc.

Nghe hắn nói chuẩn bị vào cung, Ninh Hoàn không suy nghĩ nhiều, thu dọn đồ đạc, mang theo Thất Diệp và cổ xà, cùng lên xe ngựa.

Trên đường, Ninh Hoàn hỏi về kế hoạch vào cung, Vương đại nhân trả lời: “Hầu gia giữ chức thái phó Thái tử, trong cung hành sự thuận lợi và rất quen thuộc với Thái tử, hắn đang đợi ở cửa Hoàng thành, chúng ta sẽ theo vào.”

Hầu gia? Thái phó Thái tử?

Ninh Hoàn dừng lại một chút: “Là Tuyên Bình Hầu?”

Vương đại nhân gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng.”

Ninh Hoàn nhíu mày, nghe tiếng xe ngựa lăn bánh, suy nghĩ rồi nói: “Đại nhân, có lẽ ngài không biết, giữa ta và Tuyên Bình Hầu có một số hiềm khích.”

Vương đại nhân ít quan tâm đến chuyện của các cô nương ở kinh thành, hắn nghe Tề Tranh gọi cô là Biểu tiểu thư, tưởng rằng họ có mối quan hệ thân thiết, làm sao có thể có hiềm khích?

Vương đại nhân vội nói: “Không sao, chuyện ở chùa Tướng Quốc lần trước Hầu gia cũng biết, dù sao hắn cũng không thích nói chuyện, cứ coi như không có người này là được.”

“…”

Ninh Hoàn xoa đầu Thất Diệp, cuối cùng không nói thêm gì, đồng ý với Vương đại nhân, cô không thể thay đổi ý kiến lúc này.
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 82



Xe ngựa dừng lại cách Hoàng thành một đoạn, không lâu sau có người mở màn xe, ánh sáng chiếu vào, Ninh Hoàn vô thức ngẩng đầu.

Một bóng dáng mặc áo choàng màu ngọc bích, áo lụa màu tuyết, thắt lưng bằng lụa, với tua rua trắng, chính là Tuyên Bình Hầu.

Ninh Hoàn nhanh chóng rời mắt, nhìn lơ đãng vào góc xe, vuốt nhẹ bộ lông mềm mại của Thất Diệp.

Vương đại nhân chắp tay hành lễ, Sở Dĩnh gật đầu, rồi quay người ngồi xuống một bên.

Xe ngựa lại bắt đầu chuyển động, đi qua một đoạn, đến cổng thành, hắn kéo rèm xe, lập tức được lính gác cho phép đi qua.

Sở Dĩnh đang ngồi, hạ mi mắt, nhìn chằm chằm vào một đoạn tay áo rộng không xa, trên đó thêu hình hoa dẻ quạt rơi.

Không khí trong xe ngựa quá yên tĩnh ngưng trệ, Vương đại nhân đến cười gượng cũng không cười nổi, liếc nhìn Tuyên Bình Hầu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tác phong chỉnh tề, uy nghiêm như thần, hắn ta cong ngón tay gãi gãi thái dương.

Nói đến đây, Hầu gia thay một bộ quần áo mới lúc nào vậy.

Đúng lúc Vương đại nhân đang suy nghĩ lung tung, xe ngựa đã dừng lại trước cửa Bắc cung.

Hắn chưa kịp hành động, Tuyên Bình Hầu đã đứng dậy, kéo rèm và đứng trước bậc xe, thản nhiên nói: "Xuống xe."

Tuyên Bình Hầu tự tay kéo rèm cho mình, Vương đại nhân cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, siết chặt chiếc chùy dài bên hông, mất hồn nói: "Hầu gia quá khách khi rồi, thực sự quá khách khí, làm sao này..."

Hắn thực sự không chịu nổi.

Sở Dĩnh quay đầu, không nói gì, Vương đại nhân lo lắng và sợ hãi bước xuống xe, không quên gọi Ninh Hoàn một tiếng.

Ninh Hoàn nhìn thấy bộ dạng của Vương đại nhân, không nhịn được mà mím môi, luôn cảm thấy hắn không đáng tin cậy lắm.

Trước khi vào cung, họ giao nộp binh khí, một nhóm người đi về phía Đông cung.

Vương đại nhân ở phía sau, cánh tay đụng đụng Ninh Hoàn, thì thầm: "Nhìn đi, ta nói mà, hắn không thích nói chuyện, tính tình đặc biệt u ám."

Ninh Hoàn nhẹ nhàng hạ giọng: "Đại nhân, hắn đang nhìn ngươi kìa."

Vương đại nhân cứng người, ánh mắt không dám đảo loạn, vội vàng nghiêm túc, giấu đầu hở đuôi.

"Ninh cô nương đừng lo, Hầu gia là người tốt nhất, trong triều đình chúng ta, không ai thân thiện và đối xử tốt với người khác hơn ngài ấy."

Ninh Hoàn: "..." Có liên quan gì đến ta?

Sở Dĩnh nhìn chằm chằm Vương đại nhân, sau một hồi lâu mới dời ánh mắt đi và nói: “Chúng ta đi thôi, Thái tử đang đợi đấy.”

Cung Đông là nơi ở của Thái tử, với tư cách là con trai trưởng, địa vị vô cùng cao quý, không giống như những cung điện thông thường khác, nơi hắn ở rất rộng lớn và tráng lệ.

Khi bước vào cửa, có thể thấy mái vòm cao, mái nhà lớn và cột đỡ, bên dưới là lan can sơn màu và câu đối trang trí chạm khắc đối xứng, sàn lát vàng.

Những cung nhân trong cung điện cúi đầu giữ im lặng, bước chân không một tiếng động, mỗi người đều cố gắng hết mình, thể hiện sự uy nghiêm và trang trọng của nội cung.

Thái tử đã sớm chờ ở phòng ấm của điện Đôn Bản, hắn nhấp một ngụm trà, nghe Phúc Thuận bẩm báo là Tuyên Bình Hầu đã đến.

“Mời vào đi.”

Thái tử cười, đôi mắt và đuôi mày rạng rỡ, hắn còn trẻ, nhỏ hơn Thụy Vương hai tuổi, năm nay mới chỉ mười bảy tuổi, thân hình vẫn chưa hoàn toàn phát triển, mặc dù trông hiền lành và từ tốn, nhưng vẫn còn mang nét ngây thơ của tuổi trẻ.

“Thái phụ đến muộn một chút nữa, cô (xưng hô của vương hầu) đã đọc xong các sổ con rồi.”

Hoàng đế hiện tại rất coi trọng Thái tử, một số việc đơn giản sẽ được chuyển đến Đông cung để Thái tử thử xử lý.

Sở Dĩnh hơi nhíu mày: “Không phải ta đến muộn, mà là điện hạ tiến bộ nhanh.”

Ninh Hoàn ngồi ở cuối, nghe họ nói chuyện qua lại, không liên quan gì đến cô, nên cô bắt đầu suy nghĩ về cách cải thiện công thức của cao mọc tóc giết thời gian.

Hà Thủ Ô ít quá, có thể thêm một hoặc hai lượng.

Lá Bách Bộ cũng cần thêm vào…

Kiểm soát nhiệt độ nước vẫn chưa tốt, nên…

“Ninh cô nương? Ninh cô nương?”

Nghe thấy tiếng, cô quay đầu lại, thấy Vương đại nhân đang ra hiệu cho cô: “Thái tử gọi cô nương kìa.”

Ninh Hoàn ngẩng đầu lên, thấy Thái tử đang chậm rãi nói: “Cô nương, vấn đề chi tiết Thái phó đã nói rõ ràng, vào thời điểm này Hoàng thượng sẽ không đi đâu ngoài Tử Thần Điện.”

“Ta có thể dẫn các ngươi đi dạo trong cung, nhưng để tránh gây hoảng loạn trong cung và khiến Hoàng thượng trách mắng…”

Hắn lấy một đoạn dây thừng từ bàn ra, cười đưa cho cô: “Còn phiền cô đeo dây vào người con rắn, dắt nó đi, nếu có chuyện gì xảy ra, cũng dễ dàng kiểm soát được.”

Ninh Hoàn khẽ giật môi: "...Được."

Thái tử tò mò nhìn cô lấy ra một con rắn dài màu xanh từ túi vải, buộc nó vào dây thừng thành một nút.

"Buộc xong là được, ngươi có thể bắt đầu."

Ninh Hoàn quấn dây thừng quanh cổ tay, lấy ra chiếc sáo ngắn và thổi một đoạn nhạc.

Ngay khi âm sáo vừa dứt, con rắn xanh vốn cuộn tròn bất động bắt đầu mở rộng cơ thể và chậm rãi di chuyển ra ngoài, do bị trói bằng dây thừng, động tác chậm hơn bình thường.
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 83



Thái tử đứng dậy, thở dài: "Đây chính là "Nam La Ngự Cổ" sao? Sở Dĩnh, không lâu nữa sứ giả Nam La sẽ đến Kinh Đô, đi kèm là lễ vật của cổ sư giỏi nhất Nam La hiện nay, ngươi nghĩ có phải cũng giống như thế này không?"

Sở Dĩnh đi bên cạnh, khẽ mím môi, người gọi là cổ sư giỏi nhất Nam La kia còn xa mới đạt đến.

Ninh Hoàn dắt rắn ra khỏi Đông Cung, Thái tử và Sở Dĩnh đi sau vài bước, Vương đại nhân sợ hãi muốn chết, trốn ở phía sau, bên cạnh là Phúc Thuận công công.

Phương pháp của Thái tử rất tốt, thực sự có thể tránh được hoảng loạn, chỉ là... người xem đông đảo.

Tuy nhiên, từ Đông Cung đi đến ngự hoa viên, xung quanh đã tập trung một đám phi tần và cung nhân.

"Họ đang làm gì vậy?"

"Chơi xiếc à?"

"Con rắn này không cắn người chứ."

"Trông nó khá hiền lành."

Do Thái tử ở phía sau, không ai la hét to, tất cả đều nhỏ giọng thì thầm, sau đó ngạc nhiên nhìn cô dắt rắn, đi đâu theo đó.

Bát công chúa, mới bốn tuổi, được ma ma bế, còn rất hào hứng vỗ tay, khuôn mặt nhỏ hồng hào vì phấn khích.

"Hoàng huynh, hoàng huynh, thật vui!"

Ninh Hoàn ở trung tâm náo nhiệt, im lặng, người khác dắt chó, ta dắt rắn, cũng được.

Thất Diệp lại cảm thấy rất tự hào, lạnh lùng ngẩng cao đầu, cái đuôi treo phía sau cũng dựng lên theo.

Ninh Hoàn hơi bất đắc dĩ, thậm chí muốn xoa xoa trán một chút.

Sở Dĩnh nhẹ nhàng gõ gõ đầu ngón tay vào mép tay áo, tiến lên một bước, nhận lấy sợi dây từ tay cô, giọng nói thanh nhẹ: "Để ta làm nhé."

Ninh Hoàn ngẩn ra một chút, gật đầu.

Đưa sợi dây ra, cô không cần phải đi ở phía trước nữa, ôm lấy Thất Diệp trên vai, từ từ lùi về phía sau, đi song song với Vương đại nhân.

Sở Dĩnh dừng động tác lại, mím môi, lông mi khẽ rung động.

Con rắn xanh không hề bị ảnh hưởng bởi đám đông, bơi qua nước, xuyên qua sảnh dài, chậm rãi lắc lư, cuối cùng dừng lại một lúc trước cửa Thừa An Điện, rồi dưới ánh mắt của mọi người, trượt vào cửa.

Người gác cổng của cung Thừa An bị Sở Dĩnh dắt rắn và đám đông chen chúc phía sau làm giật mình, mắt tròn mắt dẹt.

"Cái này, cái này... Thái tử, Hầu gia, Ngũ công chúa, Vương Bảo Lâm, Phương Tiệp dư... các ngài làm gì vậy?"

Thái tử tiến lên giải thích, giọng chậm thấp: "Đại khái là như thế này, ta mới có một thứ đồ chơi thú vị, đưa ra ngoài dạo chơi, vô tình đi đến Thừa An Điện, nghĩ muốn mời Thục Mẫu Phi cùng xem náo nhiệt, ngươi hãy đi báo cáo đi."

Người gác cổng ngơ ngác đáp lời, chạy vội vào trong.

Biển vàng của Thừa An Điện treo cao, ánh mặt trời chiếu xuống chói lóa, Ninh Hoàn và Thái tử cùng mọi người đã vào đến sân.

Cô vừa ổn định bước chân, Thất Diệp trong lòng bỗng dựng đầu lên, mắt chứa đầy cảnh giác và lạnh lùng kêu vài tiếng, lại thè lưỡi l**m miệng, móng vuốt cũng không tự chủ được mà lóe sáng.

Đây là tư thế săn mồi của nó.

Ninh Hoàn nhướng mày: "Trong Thừa An Điện có độc cổ, nhìn có vẻ không ít."

Vương đại nhân trốn sau lưng Phúc Thuận công công, không dám tiến lên, từng bước nhỏ di chuyển về phía bên phải Ninh Hoàn, vừa nghe thấy câu nói đó, mắt tròn xoe, cố gắng hạ giọng: "Ninh cô nương, cô nói thật sao?"

Chưa kịp chờ cô trả lời, người kia lại nói: “Phúc Thuận công công nói đây là nơi ở của Chu Thục phi, con rắn này tối qua đã đến phủ Thụy Vương, hôm nay lại đến Thừa An Điện, nơi ở của mẫu thân Thụy Vương…”

“Có vẻ như chuyện này chín phần mười có liên quan đến Thục phi nương nương.”

“Dù trong Thừa An Điện thực sự có trùng cổ, việc này cũng không dễ xử lý.”

Trong cung ngoài Thái hậu và Hoàng hậu, thì Chu Thục phi là người có quyền lực nhất, ngay cả Úc Quý phi cũng phải tránh đi mũi nhọn.

Không nói đến việc khó tìm chứng cứ, ai dám vào cung của bà ta để tìm kiếm?

Ngay cả Hoàng đế vì mặt mũi của Thụy Vương cũng không làm mất mặt Chu Thục phi như vậy.

Huống chi, dù có cho họ vào tìm kiếm, cũng không chắc đã tìm ra được.

Những thứ như côn trùng đôi khi cũng không quá thu hút sự chú ý của người khác.

Ninh Hoàn hiểu ý của hắn, lấy ra chiếc sáo ngắn từ tay áo, vẻ mặt ôn hòa: “Vương đại nhân, chúng ta không cần phải vào tìm, chỉ cần gọi những trùng cổ đó tự mình lộ diện là được.”

“Bắt được người và vật, bắt quả tang, không phải là tốt sao.”

Vương đại nhân: “…” Ngươi thật sự lưu loát như vậy sao?
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 84



Dù lời nói nhẹ nhàng, nhưng việc thực hiện lại khá phức tạp.

Trong lúc Ninh Hoàn nói chuyện với Vương đại nhân, đã thấy Chu Thục phi, người đang đọc sách ở đại điện, cuối cùng cũng bước ra.

Ninh Hoàn đứng thẳng người, cúi người hành lễ theo người phía trước, sau đó lẳng lặng trốn trong đám đông, quan sát cung phi đang đứng trước cửa dưới mái hiên, lạnh lùng nhìn xuống mọi người trong sân.

Eo nhỏ nhắn mảnh mai, lông mày cong nhẹ, đôi mắt hơi nhếch lên trên, mang theo vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng không mất đi sự sắc sảo.

Dù đã ngoài ba mươi tuổi, không mềm mại và rực rỡ như những cô nương tuổi đôi mươi, cũng không phải là người đẹp kiều diễm làm người ta chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng toát lên một loại sắc bén thô ráp.

Không giống như những người đã sống lâu năm trong thâm cung, không hề có bộ dạng khéo đưa đẩy và lõi đời.

Mặc dù trong hậu cung đầy rẫy sắc đẹp, nhưng khí chất như vậy cũng là duy nhất, không thể lẫn vào đám đông.

Khó trách nhiều năm qua, sự sủng ái của hoàng đế không hề giảm sút, ngay cả Úc Quý phi cũng phải tránh đi mũi nhọn.

Ninh Hoàn lặng lẽ cất chiếc sáo ngắn vào tay áo, đưa Thất Diệp cho Phúc Thuận công công ôm, tay áo che nửa kín nửa hở, từ xa trông như một chú mèo nhỏ.

Chu Thục phi không chú ý đến cô, mà nhìn về phía Thái tử, không hề có ý khách sáo: "Thái tử hàng ngày rảnh rỗi quá sao, đến chỗ bổn cung làm gì?"

Thái tử mỉm cười, giơ tay chỉ chỉ: "Mới có một món đồ chơi, mời Thục mẫu phi xem cho vui thôi."

Chu Thục phi nhìn thấy con rắn xanh trên đất, khóe mắt giật giật, ngẩng mặt lên, mang theo nụ cười lạnh: "Thứ đồ chơi như thế này cũng đáng để ngươi xem cho vui sao?"

Thái tử học được hỉ nộ không lộ, trên mặt vẫn nở nụ cười hư hư thật thật: "Thục mẫu phi thấy nhiều biết rộng, cô tự thấy không bằng."

"Được rồi, Bổn cung không có thời gian để chơi trò chơi vô vị này với các ngươi." Chu Thục phi rất không kiên nhẫn, quay người định bước vào.

Vương đại nhân cảm thấy trái tim mình đập thình thịch mạnh mẽ, nhưng vẫn tiến lên một bước, cúi người chắp tay: "Vi thần Đại Lý Tự thiếu khanh Vương Hữu Chi, bái kiến Chu Thục phi nương nương."

Ngay khi hắn xuất hiện và tự giới thiệu, Chu Thục phi quả nhiên không đi nữa, bước chân dừng lại, thẳng thắn nói: "Bất cứ ai cũng có thể dễ dàng lẻn vào hậu cung như vậy sao."

Ánh mắt nàng ta lạnh lùng: "Phù Thúy, hãy đến Tử Thần Điện một chuyến mời bệ hạ đến, xem xem hạ thần tốt của ngài ấy!"

"Vâng."

Cung nữ mặc váy xanh đứng dưới bậc thềm đáp lời, chạy bước nhỏ ra khỏi cửa cung, Thái tử nhíu mày không vui nhìn Vương đại nhân, rồi lại nhìn về phía Sở Dĩnh.

Sở Dĩnh nắm chặt sợi dây thừng nhỏ, khóe mắt liếc qua hai người Ninh Hoàn và Vương đại nhân, gật đầu với hắn, Thái tử thấy vậy cuối cùng không nói gì.

Vương đại nhân cảm thấy da đầu tê rần, lưng lạnh buốt, nhưng vẫn cắn răng tiếp tục mỉm cười, liếc nhìn con rắn xanh, cung kính mở lời: "Chu Thục phi nương nương không biết, thứ đồ chơi nhỏ này là do vi thần tình cờ tìm được.”

“Dân gian có người biết thuật luyện rắn múa, thật sự rất thú vị, đặc biệt dâng lên Thái tử điện hạ để tiêu khiển trong lúc rảnh rỗi."

"Điện hạ muốn thử xem sao, mới dẫn nó ra ngoài đi dạo, đến Thừa An Điện của nương nương, vi thần thực sự không cố ý làm phiền thanh tĩnh của nương nương."

Vương đại nhân càng nói càng trở nên bình tĩnh, hắn cúi người một bên, để lộ Ninh Hoàn đằng sau, cười nói: "Đây chính là chủ nhân của con rắn xanh, khi vi thần gặp, nàng đang ở cầu Ngọc Chiểu phía Bắc thành thổi sáo múa rắn kiếm chút tiền lẻ.”

“Không bằng để nàng biểu diễn một lần cho nương nương, giúp nương nương giải tỏa cơn giận, xoa dịu chút tâm trạng."

Khi Ninh Hoàn thấy Chu Thục phi nhìn về phía mình, cô tỏ vẻ hơi bối rối khi gặp quý nhân, vội vàng hành lễ: "Dân nữ bái kiến Chu Thục phi nương nương, nương nương vạn an, nương nương vạn phúc!"

Chu Thục phi nhìn cô từ trên xuống dưới, thật lâu không nói gì, cô nương bán nghệ ở cầu?

Thái tử cười nói: "Có vẻ như Thục mẫu phi thực sự tức giận, nào đến đây, ngươi lên phía trước, biểu diễn một chút cho Thục mẫu phi xem, vừa vặn Ôn Nghi cũng muốn xem đúng không?"

Bát công chúa bốn tuổi Lý Ôn Nghi nghe Thái tử gọi, gật đầu thật mạnh, giọng nói trong trẻo: "Xem."

Theo một đường đến đây, Phương Tiệp Dư và Vương Bảo Lâm cùng một số người khác cũng cười nói: "Dù sao cũng không có việc gì, Chu Thục phi cứ để nàng biểu diễn một lần đi, hiếm khi trong cung thấy được thứ mới lạ như thế này."

Chu Thục phi híp mắt lại, con rắn trong tay Sở Dĩnh rõ ràng là cổ xà mà nàng ta luyện ra, múa rắn? Vương Hữu Chi đang có chủ ý gì?

Không thể nào thật sự mang đến cho Thái tử chơi, gần đây không phải đang điều tra vụ án sao?
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 85



Chu Thục phi lạnh lùng, đã sai người đi mời Hoàng đế, nàng ta muốn xem mấy người này đang chơi trò gì: "Đến đi."

Nghe thấy hai chữ này, Vương đại nhân thở phào nhẹ nhõm, Ninh Hoàn thấy Thái tử ra hiệu thì đứng lên phía trước, vẻ mặt khiêm nhường, cầm lấy chiếc sáo ngắn và thổi lên một khúc nhạc.

Tiếng sáo du dương trầm bổng vang lên, mọi người thấy con rắn dài vốn lười biếng cuộn tròn từ từ ngẩng đầu, theo nhịp điệu đung đưa qua lại, như đang nhảy múa, uốn lượn thân hình dài nhỏ.

Khi âm điệu thay đổi, nó đột ngột nằm xuống đất, đuổi theo đuôi mình không ngừng quay tròn, vòng tròn xanh biếc làm người ta chóng mặt.

Âm điệu trầm xuống, nó lại như cành liễu mảnh mai, lúc thì quấn mình, lúc thì phun lưỡi, đuôi vẫy vẫy.

Trong hậu cung hoạt động giải trí ít đến đáng thương, Phương Tiệp Dư, Vương Bảo Lâm và những người khác thích thú xem.

Bát công chúa ném đi nửa quả cam đang cầm trong tay, Ninh Hoàn điều chỉnh âm điệu, con rắn xanh lóe lên, nhanh chóng cắn lấy quả cam trong không trung, tiếp tục lắc lư theo nhạc, nước cam từng giọt rơi xuống gạch đá trắng.

Phương Tiệp Dư che miệng kêu lên một tiếng, Thái tử cũng không kìm được mà giật giật lông mày.

Ninh Hoàn vẫn mỉm cười, buông lỏng tầm mắt, không khỏi nhớ lại cảnh tượng ngày xưa ở rừng sâu Nam Vực, Lạc Ngọc Phi với bốn thùng rắn xếp đầy mặt đất nhảy múa tưng bừng, cực kỳ hùng vĩ.

Còn Chu Thục Phi, sắc mặt càng lạnh thêm vài phần, nàng ta đã học cổ thuật của Nam Vực mười năm, điều khiển cổ xà cũng không thể tự nhiên như thế.

Người mà Vương Hữu Chi nói làm xiếc múa rắn dân gian này rốt cuộc đã học được kỹ năng này ở đâu, hay là... vốn dĩ là một cổ sư tinh thông?

Chu Thục phi nhìn qua, ánh mắt đầy gai nhọn và băng xuyên, nhưng Ninh Hoàn làm như không hề hay biết, vẫn thổi sáo như không có chuyện gì.

Cho đến khi cô vô tình nhìn thấy bóng dáng của Phù Thúy vừa rời khỏi Thừa An Điện, người đàn ông trước mặt nàng ta, mày dài trán rộng, khuôn mặt nghiêm nghị, toát lên vẻ uy nghiêm sâu sắc.

Đó chắc chắn là Hoàng đế đương triều.

Ninh Hoàn khẽ động môi, âm thầm tăng thêm một nốt nhạc.

Trong Thừa An Điện nguy nga tráng lệ, dưới giường bọc vàng và tủ nhỏ phủ bạc chạm trổ hoa mẫu đơn, có điều chút gì đó bắt đầu xao động.

Thứ trong vò gốm, sau khi nghe tiếng sáo nửa ngày bắt đầu bất an, rồi bỗng chốc giai điệu thay đổi, khiến chúng trở nên hung dữ.

Mắt đỏ lên và đẩy nắp vò ra, từng con từng con bò ra theo âm thanh của chiếc sáo.

Không ai ở lại trong chính điện, tất cả đều ra ngoài xem náo nhiệt, đường đi không gặp trở ngại.

Hưng Bình Đế sau khi nghe báo cáo của Phù Thúy tại Tử Thần Điện, lập tức bỏ bút xuống và tức giận lao tới.

Vụ án mà ông giao cho Vương Hữu Chi điều tra vẫn chưa có manh mối, mà hắn lại còn rảnh rỗi đưa mấy trò xiếc vớ vẩn vào cung, đi lang thang khắp nơi cùng Thái tử!

Không chịu học hành, cả ngày không làm việc gì nghiêm túc, không đòi công lý cho người đã khuất, lại còn vui chơi thoải mái như vậy, thật là lãng phí chức vị, không làm tròn trách nhiệm!

Tên cẩu quan này!

Hưng Bình Đế nén đầy một bụng lời muốn nói, chỉ chờ xông lên chỉ trích Vương Hữu Chi.

Nhưng khi vừa bước qua ngưỡng cửa, các phi tần và cung nhân đang tụ tập bỗng hét lên kinh hoàng và tản ra, như thể có lũ lụt hay thú dữ đang đuổi theo họ.

"Cái gì đang xảy ra vậy? Các ngươi đang làm gì?"

Tiếng quát của hắn thu hút sự chú ý của mọi người.

Phương Tiệp Dư và Vương Bảo Lâm vội vàng trốn sau lưng hắn, hoảng sợ và lúng túng, kêu lên: "Bệ hạ! Bệ hạ! Trong Thừa An Điện có rất nhiều bọ cạp độc!"

Hưng Bình Đế ngẩng đầu nhìn, cũng giật mình.

Chu Thục phi, mặc cung trang với họa tiết hoa hải đường rực rỡ, đứng trên bậc thềm đá.

Phía sau cánh cửa chính, hàng chục con bọ cạp và những con nhện độc màu sắc sặc sỡ liên tục bò ra từ phía sau, tiếng rít rít như gió lạnh thổi từ vực sâu tăm tối, khiến người ta nổi da gà.

Ninh Hoàn đã ngừng thổi sáo khi Phương Tiệp Dư và những người khác kêu thét.

Không còn tiếng sáo dẫn dắt, độc vật hỗn loạn không biết đi đâu, cuối cùng bao quanh Chu Thục phi có mùi hương quen thuộc.

Vương đại nhân sợ rắn nhưng không sợ bọ cạp và cóc độc, chủ động hỏi Chu Thục phi: "Tại sao trong Thừa An Điện lại có nhiều loài vật độc như vậy!"

Chu Thục phi không ngờ những độc vật này lại tự chạy ra ngoài.

Nàng ta chỉ học được chút ít về cổ thuật qua bản chép tay và không biết rằng người ngoài cũng có khả năng kiểm soát trùng cổ của mình, hoàn toàn không biết đã xảy ra sai lầm ở chỗ nào.

Khuôn mặt nàng ta trở nên tái nhợt, giọng nói cao vút: "Làm sao bản cung biết được!"

Vương đại nhân biết Hoàng đế đang ở cửa, hắn không quay lại mà ngẩng cao ngực, chắp tay: "Nương nương, vi thần không có ý khác, chỉ là những thứ này thực sự nguy hiểm, quá đáng sợ!"
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 86



Ánh mắt Thái tử chớp lên, cũng nói nhẹ nhàng: "Vương đại nhân nói đúng, Thục Mẫu phi, Thừa An Điện là nơi ở của người, bây giờ xuất hiện nhiều độc vật như vậy, chỉ cần cắn một cái là có thể giết người, nếu làm tổn thương Phụ hoàng, đó là điều không thể tha thứ, người về tình về lý cũng nên đưa ra lời giải thích rõ ràng."

Hắn nói không nhanh không chậm, khiến Chu Thục phi hiểu ra, chỉ vào Vương đại nhân và Thái tử, giọng lạnh lùng: "Là các ngươi! Ta còn tự hỏi tại sao vô duyên vô cớ đến Thừa An Điện, hóa ra là cùng nhau hợp sức để vu oan, hãm hại và bôi nhọ ta!"

Nàng ta gào lên: "Thái tử! Dù ngươi không hài lòng với con trai tôi, Cảnh Bình, chiếm vị trí trưởng tử, cũng không nên hành động tính toán như vậy!"

Thái tử lại nói: "Thục Mẫu phi, cô không có khả năng khiến côn trùng và bọ cạp nghe lời. Nhìn kìa, chúng lại tản ra và chạy vào trong, Phúc Thuận, mau dẫn người vào dọn dẹp những thứ này, nếu chúng chạy khắp nơi cắn người thì làm sao?"

Phúc Thuận công công vẫn ôm chặt Thất Diệp trong lòng, vội vàng đáp một tiếng "vâng" và dẫn theo nội thị đi vào bên trong.

Chẳng bao lâu, hắn lại chạy ra ngoài, lén nhìn Thái tử một cái, suy nghĩ một chút rồi quỳ xuống trước cửa, nơi Đế Hưng Bình đang đứng, lắp bắp nói: "Bệ, Bệ hạ, những con cổ trùng kia chạy rất nhanh, chúng chui vào dưới giường và trong hòm, nô không dám tự tiện động đến đồ của Chu Thục phi, ngài xem này, này..."

Đế Hưng Bình vẻ mặt nghiêm nghị, gọi một tiếng Ngô công công: "Đi theo và dọn sạch những thứ đó đi."

"Vâng."

Phúc Thuận công công và Ngô công công lại cùng nhau vào phòng, lúc này Chu Thục phi cũng không dám cản trở, chỉ ôm lấy ngực mình thở gấp, ánh mắt nhìn qua lạnh lẽo như dao cắt.

Ninh Hoàn cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình, ánh mắt Hoàng đế quét qua Vương đại nhân, Thái tử, Sở Dĩnh, cuối cùng dừng lại trên người Chu Thục phi: "Ngươi gọi trẫm đến đây, chỉ để xem một màn kịch khôi hài này sao?"

"Bệ hạ, màn kịch này không phải do thiếp phát sinh, phải hỏi con trai tốt của ngài!"

Hoàng đế hít một hơi sâu, quay đầu nhìn về phía Thái tử: "Lý Cảnh Thừa!"

Thái tử bình tĩnh đáp: "Phụ hoàng, chuyện này cũng không liên quan đến con."

Hoàng đế lại nhìn về phía Vương đại nhân: "Vương Hữu Chi, ngươi nói đi!"

Vương đại nhân vội vàng tiến lên, kể lại từ đầu đến cuối vụ án trong vài ngày qua, cuối cùng nói: "Bệ hạ, vụ án này thực sự do trùng cổ gây ra, vi thần đã tra ra một số thứ, có liên quan đến Chu Thục phi, nhưng không có bằng chứng, không dám vội vàng báo cáo, chỉ có thể dùng biện pháp này.”

“Thực sự là có chút bất đắc dĩ, chỉ muốn thử một lần, không ngờ thật sự lôi ra được độc vật từ Thừa An Điện."

Hoàng đế vẻ mặt thay đổi khó lường, cuối cùng tức giận nói: "Hừ, không dám đến báo cáo với trẫm, lại dám làm loạn trong nội cung, còn nói là bất đắc dĩ, trẫm thấy lá gan của ngươi lớn lắm đấy!"

Vương đại nhân quỳ xuống: "Bệ hạ, như ngài thường ngày giáo huấn, mọi việc vi thần làm đều vì muốn trả lại công bằng cho những dân chúng chết oan, cố gắng trở thành một vị quan tốt vì nước vì dân."

Hưng Bình đế nhíu mày, đúng lúc này, Ngô công công hốt hoảng chạy ra, tay còn ôm một vò gốm: "Bệ hạ, nô tài phát hiện cái này trong tủ của Chu Thục phi nương nương."

Cái hũ to bằng nửa thùng gỗ được đặt trên bậc đá, miệng hũ mở to lộ ra đám côn trùng và bọ cạp quấn lấy nhau, Hưng Bình đế th* d*c, quay đầu hỏi: "Thục phi, ngươi giải thích thế nào về những thứ này?!"

Chu Thục phi hôm qua mới mang những thứ này từ lãnh cung về, hôm nay chưa kịp gửi ra khỏi cung đã xảy ra sự cố như vậy, thực sự làm người ta tức chết.

Nhưng dù sao cũng không thể thừa nhận, nàng ta lạnh lùng nói: "Các ngươi vu oan giá họa, rõ ràng là vừa ăn cướp vừa la làng, ngươi!”

“Đúng, chính là ngươi! Bản cung thấy trò múa rắn của ngươi lúc nãy không bình thường, chắc chắn là ngươi cố ý dẫn dụ trùng độc, vu oan cho bản cung!"

Hưng Bình Đế lúc này mới chú ý đến người đang đứng ở trong góc, không xa Tuyên Bình Hầu, khẽ cúi đầu.

Người ấy mặc chiếc váy dài tay rộng thêu hoa rơi nhẹ, tóc búi nữ nhi gia, rõ ràng không phải trang phục của người trong cung.

Ninh Hoàn bị chỉ ra, lập tức cung kính đáp lại: "Thục phi nương nương, nội cung nghiêm ngặt, người ngự ở địa vị cao quý, chỗ ở của người với tư cách là tẩm cung Thừa An Điện cũng phòng thủ kiên cố, an toàn như thành bách bảo.”

“Đừng nói dân nữ chỉ là người bình thường, không thể mang vật gì vào, ngay cả Thái tử cũng không thể bước vào nơi này nửa bước.”

“Và... dù dân nữ thực sự biết chiêu thức như lời người nói, nhưng nếu trong điện của người không có trùng độc, dân nữ cũng không bột đố gột nên hồ"

Sở Dĩnh vẫn luôn im lặng nãy giờ, bước lên, giọng lạnh lùng như suối trong núi sâu: "Nói tóm lại, vẫn chỉ có một vấn đề, nương nương... Tại sao trong điện của người lại nuôi nhiều trùng độc như vậy?"
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 87



Chu Thục phi cắn răng: "Làm sao các ngươi chắc chắn là do ta nuôi, những cung nhân lớn nhỏ này đều bị các ngươi mua chuộc hết sao?!"

Ngô công công lên tiếng: “Đồ được tìm thấy trong nội điện của nương nương.” Cũng không phải ở chỗ cung nhân hay nơi họ thường xuyên hoạt động.

Chu Thục phi tránh né và không trả lời, giữ thẳng lưng, ngẩng cao cằm và lạnh lùng nói: “Thì sao chứ, bản cung không làm, bản cung cũng không nhận, Vương đại nhân, ngươi đừng có kéo bản cung vào vụ án tám người kia!”

Vương đại nhân cũng không nghĩ rằng mình có thể trực tiếp kết tội Chu Thục phi, một trong tứ phi ngay lập tức, hắn nói: “Chu Thục phi nương nương, có hay không, cần phải điều tra mới biết!”

“Thần không thể chỉ dựa vào lời nói suông mà xác định thứ này là của ngài, ngài cũng không thể lặp đi lặp lại những lời này để trốn tránh trách nhiệm.”

“Vi thần thậm chí hoài nghi, Ngụy đại công tử bị bệnh nặng mười năm cũng có liên quan đến những con cổ trùng độc hại trong cung này.”

“Bệ hạ, thần khẩn cầu ngài điều tra kỹ lưỡng vụ việc này!”

Hắn ta không dễ dàng điều tra Chu Thục phi, cũng khó tìm ra manh mối, nhưng hoàng đế thì sao chứ?

Nghe Vương đại nhân nhắc đến cháu trai Ngụy Lê Thành, hoàng đế cũng nghĩ đến mối quan hệ không tốt giữa Di An trưởng công chúa và Chu Thục phi, lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn thẳng vào nàng ta.

“Điều tra! Ngô Lạp, ngươi tự mình đến điều tra! Chu Thục phi tạm thời bị cấm túc ở Thừa An Điện, không được rời đi nửa bước.”

Ngô công công: “Dạ, bệ hạ.”

Vương đại nhân không khỏi nhếch miệng, trong cung này, chỉ có những điều hoàng đế không muốn điều tra, không có gì hắn muốn điều tra mà không thể. Chuyện này đã thành công!

Khi hắn ta đang vui mừng, Hưng Bình đế đã bước ra ngoài, vừa đi vừa quát: “Lý Cảnh Thừa, Sở Dĩnh, Vương Hữu Chi, ba kẻ vô liêm sỉ các ngươi còn không nhanh chóng đến đây cho trẫm!”

Vương đại nhân lập tức mất hứng đi theo, Thái tử thở dài, xoa xoa trán, nhìn về phía Sở Dĩnh và thấp giọng nói: “Thái phó, tất cả đều là chủ ý cùi bắp của ngài, lát nữa phụ hoàng mở miệng mắng, ngài nhớ phải đứng ra trước.”

Sở Dĩnh ừ một tiếng, đưa con rắn xanh đang cầm trong tay cho Ninh Hoàn, ánh mắt trong trẻo nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Phúc Thuận công công sẽ dẫn ngươi xuất cung, Tề Tranh đang chờ ở cửa cung.”

Ninh Hoàn ngẩng đầu, có chút nghi hoặc rồi lại buông xuống, cuối cùng vẫn bình tĩnh nói: “Đa tạ hầu gia.”

Thái tử và mọi người vừa đi, Thừa An Điện lập tức trở nên vắng lặng, Chu Thục phi tựa vào khung cửa, cắn chặt răng nhìn theo bóng lưng họ.

Ninh Hoàn suy nghĩ một chút, rồi nói: "Thục phi nương nương, Thừa An Điện này, cách đây vài trăm năm vốn là nơi ở của Lạc phu nhân Cẩn Đế Đại Tĩnh phải không? Có vẻ như Lạc phu nhân đã để lại không ít thứ, người cũng học được khá nhiều."

Thục phi bỗng nhiên quay mặt: "Ngươi..."

Thấy vậy, Ninh Hoàn hiểu ra, cô lắc đầu, vụ án tám người có lẽ sẽ sớm được giải quyết, hiện tại cô không còn việc gì phải làm nữa.

Cô theo Phúc Thuận công công rời khỏi cung, Tề Tranh thực sự đang chờ bên ngoài.

Ninh Hoàn không khách khí từ chối, cung điện cách hẻm mười bốn khá xa, thế nên đi xe ngựa là tốt nhất.

Kể từ ngày đó, Ninh Hoàn luôn ở trong phủ, buổi sáng cải tiến cao mọc tóc, buổi chiều đọc sách, buổi tối làm thuốc tắm dưỡng thể cho Ninh Bái.

Việc cải tạo nhà đã hoàn tất, thêm phòng đọc sách, phòng vẽ, và mở rộng thêm một phòng thuốc, làm việc thuận tiện hơn nhiều.

Mỗi ngày cô dành phần lớn thời gian ở phòng thuốc, cũng chú ý đến tiến triển của vụ án tám người.

Năm ngày sau Vương đại nhân đến, trông rất u sầu, uống xong trà, đặt mạnh cốc xuống, thoạt nhìn rất không vui.

Ninh Hoàn cầm lưới lọc lá thuốc trong nồi, tiếng nói ôn nhu chậm rãi: "Đại nhân như vậy, chẳng lẽ tiến triển không thuận lợi?"

Vương đại nhân tức giận nói: "Thuận lợi, rất thuận lợi, những con trùng cổ và rắn độc kia quả nhiên là do Chu Thục phi làm!"

Ninh Hoàn không ngạc nhiên, chỉ hỏi: "Động cơ là gì?"

"Ngươi nói là vì cái gì, nàng ta nói mình vô tình có được bản viết tay về cổ thuật khó giải của Lạc phu nhân, muốn thử xem cổ thuật khó giải đó thế nào.”

“Đúng lúc không muốn để Di An trưởng công chúa sống yên ổn, nên thuận tay dùng nó cho Ngụy công tử.”

“Còn vụ án tám người, cũng là để thử nghiệm cổ thuật mà nàng ta luyện ra, không tiện làm trong cung, nên sai người mang đồ ra ngoài, đặt ở sau núi chùa Tướng Quốc, toàn là người ngoài không biết, tự mình chọc vào họa."

Ninh Hoàn dừng động tác lại: "Vậy những thứ tìm thấy dưới giường thiền của Giám An đại sư và chuỗi tràng hạt là chuyện gì?"

Vương đại nhân dựa vào ghế, nói: "Chu Thục phi nói, đó chỉ là muốn tìm người khác gánh vác sau khi có người chết."

Đều là nàng ta nói, nàng ta nói...

Ninh Hoàn khuấy nồi thuốc, chậm rãi nói: "Đại nhân tin lời này sao?"
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 88



Vương đại nhân ngồi thẳng lưng, hừ một tiếng: "Lỗ hổng lớn, tất nhiên là không tin, chúng tôi vẫn đang điều tra sâu hơn."

"Nhưng dù có điều tra ra hay không cũng không quan trọng, dù bên này không thể làm gì nàng ta, Di An trưởng công chúa cũng sẽ lấy mạng nàng ta."

Ninh Hoàn nhìn nồi thuốc đen sôi sùng sục: "Có lẽ đại nhân có thể bắt đầu từ Giám An đại sư, đặt trùng cổ vào chùa Tướng Quốc, lại làm chuyện đổ lỗi vu oan giá họa, có vẻ như Chu Thục phi rất hận đại sư."

Vương đại nhân gật đầu: "Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế."

Ninh Hoàn mỉm cười, múc thuốc ra, hỏi: "Đại nhân hôm nay đặc biệt đến đây chỉ để nói những điều này với ta sao?"

Nghe cô nói, Vương đại nhân lúc này mới nhớ ra chuyện quan trọng, cười nói: "Sáng nay trên triều đình có nói về sứ giả Nam La sắp đến kinh thành, đi cùng còn có cổ sư số một của Nam La.”

“Bề ngoài nói là đến để dâng quà, nhưng ai biết họ đến để làm gì. Không biết cô nương có gì để tránh trùng, tránh cổ, tránh rắn không, cho ta một ít."

"Có."

Ninh Hoàn cười chỉ về phía Thất Diệp: "Đây không phải là nó sao, mang theo nó, đảm bảo trùng cổ sẽ tránh xa ba thước."

Thất Diệp biết mình đang được nhắc đến, nhìn về phía Vương đại nhân khoe móng vuốt, hung dữ nhếch răng.

Vương đại nhân: "... Thôi được rồi." Đến lúc đó cắn răng chịu đựng cũng sẽ qua.

Vương đại nhân còn có công việc, nhanh chóng rời đi, Ninh Hoàn đặt vò gốm đen đầy thuốc lên bàn cạnh cửa sổ, lấy vò gốm bên cạnh xuống, xắn tay áo lên, lấy dao và thớt ra.

Con cổ xà này đã được nuôi bằng hồi xuân lộ mấy ngày nay, giờ đã có thể dùng làm thuốc.

Ninh Hoàn mất khoảng hai mươi phút để xử lý sạch sẽ cổ xà, dược dịch trong chiếc vò gốm màu đen cũng đã nguội, cô thêm vào một muỗng hồi xuân lộ.

Đặt nó lên trên bếp lửa, từ từ đun cho đến khi hỗn hợp đặc lại thành dạng cao.

Trong thời gian chờ đợi không ngắn này, cô tranh thủ ra ngoài dạo một vòng, hít thở không khí trong lành.

Ninh Bái đang cùng Hạ Sinh dùng cột tre chọc vào con diều giấy trên cây.

Khi thấy cô, Ninh Bái hít hít mũi, mỉm cười nói: "Trưởng tỷ..."

Gần đây, hắn mỗi tối đều ngâm mình trong bồn thuốc hai mươi phút, kết hợp với ăn các món ăn bổ dưỡng hàng ngày, tình trạng cơ thể tích hàn ẩm đã được giảm bớt đáng kể, sắc mặt cũng tốt hơn, đôi mắt trở nên có thần hơn nhiều.

Ninh Hoàn gọi thằng bé lại gần, cười hỏi: "Còn cảm thấy chóng mặt không?"

Ninh Bái gãi đầu: "Không còn nữa."

"Vậy là tốt rồi, cứ đi chơi đi." Cô nghĩ, chỉ cần thêm vài ngày nữa là có thể bắt đầu châm cứu rồi.

Cuối tháng Tư, mùa xuân đang dần trôi qua, Ninh Hoàn mỉm cười nhìn Hạ Sinh kéo lóng ngóng kéo con diều xuống, hai người chạy qua hành lang về phía đất trống phía Tây.

Cô che miệng ngáp một cái, rồi trở lại phòng thuốc.

Cô đang ở trong phòng xem sách y, thỉnh thoảng kiểm tra cao mọc tóc trong vò gốm, gần nửa buổi chiều thì bắt đầu cô đặc lại, cuối cùng cô đậy nắp.

Vân Chi mở cửa bước vào, đưa đầu vào nói: "Tiểu thư, Giám An đại sư từ chùa Tướng Quốc đến rồi, ngài ấy đang ở ngoài kia."

Giám An đại sư? Sao ngài ấy lại đến đây?

Ninh Hoàn ngạc nhiên, đứng dậy, quả nhiên thấy một tăng nhân râu bạc, mặc áo tăng y màu xám nhạt, trong tay nắm chuỗi tràng hạt, niệm một tiếng "A Di Đà Phật".

Ninh Hoàn vội mời người vào, pha trà hoa nhài, nhẹ nhàng đặt chén trà hoa lam xuống: "Đại sư vừa từ Đại Lý Tự trở về sao?"

Giám An đại sư điềm tĩnh, đáp lại: "Đúng vậy, bần tăng đặc biệt đến đây để tạ ơn thí chủ. Nếu không có sự giúp đỡ của thí chủ, mọi chuyện không thể suôn sẻ như vậy."

Ninh Hoàn đoán rằng Vương đại nhân đã nói với Giám An đại sư về việc điều tra án, cô chắp tay cúi người: "Chỉ là một việc nhỏ, không cần đại sư phải tự mình đến đây."

Giám An đại sư thở dài, đôi môi khô nứt hơi phai nhạt: "Tám mạng người, tất cả đều bắt nguồn từ Tướng Quốc Tự, thật sự nghiệp chướng nặng nề.”

“Hành động của thí chủ giúp tìm ra sự thật, linh hồn của những người đã khuất cuối cùng cũng có thể an nghỉ. Bần tăng tới đây, vốn là điều nên làm."

Trong tay cầm tách trà, hơi nóng mờ mịt lan tỏa, nước trà xanh biếc đầy mắt, Ninh Hoàn không khỏi ngẩng đầu, lời này...

"Xem ra đại sư và Chu Thục phi quả thực là người quen cũ." Còn có chút gút mắc nữa.

Cô nhẹ nhàng cười nói: "Nói đến đây, Vương đại nhân cũng vừa đến một chuyến vào buổi sáng, có vẻ rất lo lắng, quyết tâm tìm hiểu nguyên nhân của vụ án này."

Giám An đại sư vẫn ngồi yên lặng, râu mi bạc phơ, có vài phần tiên phong đạo cốt, ông chậm rãi nói: "Dù sao nàng ta cũng đã thừa nhận, tội lỗi cần phải trả không thể trốn tránh, cớ sao phải miệt mài tìm tận gốc rễ."

Ninh Hoàn: "Vương đại nhân là người ngay thẳng, e rằng không thể như đại sư mong muốn."
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 89



Giám An đại sư gẩy gẩy chuỗi hạt tràng, mắt đăm chiêu không nói.

Ninh Hoàn thấy vậy cũng không tiếp tục chủ đề này.

Giám An đại sư không ngồi lâu đã rời đi, Ninh Hoàn gói một ít trà thuốc tặng ông: "Trong ngục ẩm ướt lạnh lẽo, đại sư nên uống mỗi ngày để dưỡng khí, xua đi hàn ẩm."

Giám An đại sư nhìn nữ tử mặc y phục giản dị đứng trước cửa, không khỏi thu lại tâm trí và cảm ơn: "Đa tạ thí chủ."

Ông nhận lấy trà thuốc, rời khỏi Ninh gia, bước ra khỏi hẻm số mười bốn, dưới ánh hoàng hôn bước chậm rãi về phía Tướng Quốc Tự.

Ánh nắng trời chiều chiếu xuống, trẻ con trở về nhà, ông nhìn theo bóng dáng chàng trai trẻ mặc áo gấm cưỡi ngựa đi xa, nhưng hình bóng xuất hiện trước mắt lại là một người khác.

...

Trong những ngày qua, Thừa An Điện lộng lẫy phồn hoa chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã lụi tàn, chỉ còn lại sự u ám và tàn tạ.

Chu Thục phi cởi bỏ trang sức, chỉ mặc một bộ váy dài màu xanh lam nhạt, ngồi trên giường thấp trong căn phòng nhỏ hẹp của hậu điện, nhìn chằm chằm vào cửa sổ đóng chặt.

Trong căn phòng này chỉ có một giường lớn, một giường thấp, ngoài ra không gian không đủ chứa nổi một chiếc bàn trang điểm.

Ba bức tường đóng kín, cửa có người canh gác.

Hoa mẫu đơn thêu trên tay áo là sắc xuân duy nhất nàng ta có thể nhìn thấy.

Nàng ta đang ngồi bên cạnh một chiếc bàn, ngón tay chạm vào bề mặt gỗ sơn, liên tục vẽ đi vẽ lại hai chữ.

"Ta đã xin phép Bệ hạ, hãy mở cửa đi, không mất nhiều thời gian đâu."

"Vâng, Sở Trắc phi, xin mời."

Tiếng nói truyền đến từ ngoài cửa khiến Chu Thục phi dừng động tác, nàng ta lập tức đứng thẳng lên, ánh mắt nhìn qua lại lạnh lẽo sắc bén.

Sở Hoa Nhân đóng cửa, quay người quỳ gối, cung kính gọi: "Mẫu phi."

Hôm nay nàng mặc một chiếc váy dài màu trà trắng, một màu sắc khá nhạt nhòa, nhưng lại phù hợp với hoàn cảnh cô đơn hiện tại.

Dáng vẻ và lễ nghi không tìm được một chút lỗi sai, trông vẫn ngoan ngoãn như mọi khi, nhưng Chu Thục phi biết rằng nữ nhân này đến đây không có ý tốt.

Nàng ta híp mắt, lạnh lùng nói: "Sao, đến để nhìn trò cười của bổn cung sao?"

Sở Hoa Nhân nhấc ấm trà, rót vào chén phân nửa nước đã nguội lạnh, cẩn thận đặt trước mặt Chu Thục phi, lông mày cong cong, môi hồng mỉm cười: "Mẫu phi nói đùa rồi."

Chu Thục phi cười khẩy một tiếng: "Nói đùa?"

Nàng ta giơ tay, nhấc cằm nữ nhân trước mặt, đối diện với đôi mắt sáng như sao: "Sở thị, từ khi ngươi tám tuổi vào cung làm thư đồng cho An Nhạc công chúa, chúng ta đã quen biết nhau mười năm, ngươi là người như thế nào, bổn cung còn không rõ sao?"

Chu Thục phi trên mặt hiện lên nụ cười châm biếm lạnh lùng: "Tám tuổi ah, tuổi còn trẻ trung, những cô nương khác chỉ biết cãi nhau hoặc làm ầm ĩ, nhưng ngươi thì khác, dám đẩy người xuống nước, đã muốn mạng người rồi."

"Nếu không phải Ngụy Lê Thành phát hiện kịp thời và cứu người, có lẽ cháu gái nhà Úc Thái sư đã chết từ lâu."

Nàng ta nói không hề khách sáo.

Sở Hoa Nhân dứt khoát hất ngón tay đang nâng cằm mình xuống, từ tốn chỉnh lại vạt áo, nhướn mày cười: "Mẫu phi, người hầu đẩy Úc tiểu thư xuống nước đã sớm bị Úc quý phi trừng phạt, sao ngài có thể oan uổng đổ lỗi cho ta?"

Chu Thục phi nhếch môi, vẻ mặt đầy châm biếm sắc nhọn như kim: "Người sáng mắt không nói chuyện mờ ám, rốt cuộc ngươi đến đây làm gì?"

Sở Hoa Nhân lấy ra một chiếc sáo ngắn bọc vải màu xanh nhạt từ tay áo, đặt lên bàn: "Đây là đồ của mẫu phi, vật trả lại cho nguyên chủ."

Nhìn thấy chiếc sáo này, mặt Chu Thục phi lạnh hơn hai phần: "Nếu không phải vì ngươi vô dụng, để lộ dấu vết tại Tướng Quốc Tự, hiện tại ta cũng không rơi vào cảnh ngộ này."

"Mẫu phi lại oan uổng cho ta rồi, Đại Lý Tự chưa từng điều tra đến đầu ta, rõ ràng là mẫu phi tự mình không cẩn thận mà mắc sai lầm rồi lại đổ lỗi cho người khác."

"Được rồi, nói nhiều bây giờ cũng vô ích."

Sở Hoa Nhân quay người mở hộp thức ăn mang theo, lấy ra các món ăn còn nóng ra: "Mẫu phi, dù sao thiếp thân cũng là người hiếu thuận, bữa ăn cuối cùng của người trên cõi đời này là do chính tay con làm.”

“Long Tỉnh Trúc Sam, Hồng Mai Châu Hương, Quế Hoa Ngư Điếu, đều là món người thích, dù sao cũng ăn một vài miếng đi."

Bữa ăn cuối cùng... ý chỉ của hoàng đế vẫn chưa đưa xuống đâu.

Chu Thục phi nhìn đĩa thức ăn, lạnh lùng nói: "Ngươi đã hạ độc vào trong đó rồi hả?"

Sở Hoa Nhân ngồi đối diện nàng ta: "Làm sao có thể, thiếp thân vẫn đang chờ mẫu phi nghĩ thông suốt, tự mình vui vẻ ra đi đây này."

Nghe những lời này, Chu Thục phi không kìm được cười lớn, sau đó đột ngột dừng lại, lạnh lùng nói: "Ngươi mơ đi."

Sở Hoa Nhân nhìn chằm chằm vào nàng ta: "Sao mẫu phi cứ cố chấp như vậy, vì ta, vì vương gia, bây giờ mẫu phi nên nhanh chóng chấm dứt cuộc đời mình, còn có thể hưởng thêm một phần tình cảm vợ chồng trong lòng bệ hạ, không phải là tốt cho cả hai sao?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back