Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư

Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 230



Bây giờ cô đang tiếp xúc với hình ngục, việc điều tra cũng trở nên thuận lợi.

Lục Mang Trại vốn là nơi tập trung của bọn cướp, chuyên làm những chuyện giết người, cướp của, không việc ác nào không làm, khi đó Nữ Đế cũng chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, tràn đầy nhiệt huyết, quyết tâm làm nên chuyện, để những kẻ không có ánh mắt kia nhìn cho rõ, đã dẫn người vây công Lục Mang Trại.

Lục Mang Trại lại bị tiêu diệt sạch sẽ rồi, nhưng cách xử lý cụ thể thì ngoài Công Tây Hốt cũng không ai biết được.

Theo như lời nói hôm nay, phần lớn công lao nên thuộc về Thủy Phong Lam.

Tại sao Thủy Phong Lam lại xuất hiện trong trại cướp?

Thủy Phong Lam năm tuổi bị bắt cóc, bảy tuổi gặp Nữ Đế tại Lục Mang Trại, như vậy có vẻ như đã bị bọn buôn người bán đến Bắc Kỳ.

Không phải là trên đường bị Lục Mang Trại chặn cướp, thì là bị người ta bán vào nhà nào đó lại gặp phải cướp, cùng nhau gặp họa.

Ninh Hoàn xoa xoa lông mày, ngủ một giấc.

...

Lại qua hai năm, đây là lần thứ hai Ninh Hoàn gặp Thủy Phong Lam, nàng ta đã điều tra được thông tin về Ninh gia tại Thịnh Châu, đặc biệt trở về một chuyến để báo cáo.

Qua những thông tin vụn vặt và vài lời nói hàng ngày của Nữ Đế, Ninh Hoàn đã hiểu rõ về Thủy Phong Lam một cách tổng quát.

Nàng ta vô cùng tuân thủ và ủng hộ Nữ Đế một cách cực đoang, nếu ai nói lời không l* m*ng mà rơi vào tai nàng ta, nàng ta có thể lập tức đầu độc chết người đó.

Nàng ta cực kỳ cảnh giác và thận trọng, trừ khi tự nguyện xuất hiện, nếu không rất khó tìm thấy người, nàng ta giỏi sử dụng Kỳ Môn Độn Giáp, Ngũ Hành Bát Quái để làm rối loạn thị giác và thính giác, khiến người ta không thể tìm đường.

Cách thức tàn nhẫn, mưu kế quỷ quyệt, chỉ có Nữ Đế mới có thể kiềm chế nổi nàng ta.

Tính toán qua các mốc thời gian, sau này tại Đại Tĩnh có hơn ba mươi vụ án mạng treo, cũng là trong hai ba năm sau khi Nữ Đế qua đời.

Ninh Hoàn đóng sách lại, thở dài một hơi.

Công Tây Diệu từ bên ngoài chạy vào, tay cầm một chồng giấy, cậu nhóc đã năm tuổi, thân hình cao lớn hơn nhiều, đường nét khuôn mặt đã lộ ra một hai phần dáng vẻ của Si Diệu Thâm.

Nó đưa giấy cho Ninh Hoàn: "Ninh đại nhân, ta đã viết xong tổng cộng năm mươi lần."

Ninh Hoàn liếc qua, mặt không biểu cảm: "Ồ."

Công Tây Diệu nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: "Ninh đại nhân, chữ của ta viết đã gọn gàng chưa, ngươi không khen ta sao?"

Ninh Hoàn nói: "Không khen được."

Cô ngẩng mắt nhìn: "Nghe nói tối qua Tam điện hạ lại tè dầm, đợi ta báo lại với bệ hạ, không đánh ngài như trước đây đã là tốt lắm rồi."

Nghe vậy, Công Tây Diệu lập tức chạy ra ngoài.

Năm này là mùa xuân thu thứ tư Ninh Hoàn đến đây, Đại Tĩnh vừa đổi niên hiệu Hưng Bình.

Đầu mùa thu đông, biên giới Lan Phưởng xuất hiện một thiếu niên, Bắc Kỳ mới thành lập không lâu, lần đó đã hao không ít sức lực, kỵ binh gồm vài chục người hoặc chết hoặc bị bắt, không một ai trở về, Nữ Đế phẫn nộ, liên tiếp vài ngày không khí trong và ngoài cung đều rất u ám.

Trong Nguyệt Mãn Trai còn tốt, chỉ là Công Tây Diệu cả ngày lải nhải không ngừng, gọi Ninh đại nhân mãi không thôi, khiến Ninh Hoàn đau đầu, dùng một bàn tay gõ lên trán nó để kết thúc.

Ninh Hoàn rời đi vào năm thứ năm, cô nương Ninh gia ở Thịnh Châu vừa mới chào đời, một cái chớp mắt, cô đã trở lại phòng vẽ.

Đúng lúc này, trong ngục tối, Vân Túc u uất mà chết, Nữ Đế dẫn Công Tây Diệu đi thăm lần cuối, vuốt đầu đứa bé, nói: "Biết tại sao hắn lại ở đây không?"

Công Tây Diệu nghẹn ngào: "Vì ông ấy, ông ấy phản bội mẫu thân."

Nữ Đế lại nói: "Sai rồi, không phải là hắn phản bội ta, mà là hắn muốn cả hai, quá mức tham lam, đến nỗi cuối cùng thua một cách triệt để."

Nàng dắt Công Tây Diệu ra ngoài, nói: "Đi thu dọn đồ đạc đi, từ ngày mai hãy cùng với Phong Lam rời khỏi hoàng cung, đi đến Đại Tĩnh."

Công Tây Diệu mở to mắt, có chút mơ hồ: "Mẫu thân?"

Nữ Đế ôm đứa con nhỏ lên, hôn lên má của hắn, trên mặt hiếm khi có một hai phần tình cảm ấm áp của người mẹ: "Diệu nhi, đó là một thế giới rộng lớn, bởi vì cha của con, con chắc chắn không thể kế vị, thay vì ràng buộc chính mình, thà rằng con đến đó sẽ không bị giới hạn ở một nơi, có thể sống tự tại hơn một chút."

Cung nhân dẫn Công Tây Diệu đi, Thủy Phong Lam từ một bên đi ra, nhíu mày: "Bệ hạ, tại sao phải để Tam điện hạ qua đó, Si gia bên kia tùy tiện an bài một người cũng được mà."

Nàng ta biết, nếu nói về ba người con trai dưới gối, Nữ Đế yêu thương nhất vẫn là đứa con út.

Nữ Đế cười nhẹ: "Ngươi hãy ngầm chăm sóc tốt cho hắn, cũng không cần để hắn làm quá nhiều việc."

Túc lang hiếm khi xin nàng một lần, tam nhi không thể kế vị, đi xa xa, tự tại tự do cũng không tệ.

Nữ Đế lại dặn dò một câu: "Ngươi đừng dạy hắn những thứ không cần thiết, chỉ cần để hắn vui vẻ lớn lên là được."

Thủy Phong Lam gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Công Tây Diệu trở về Nguyệt Mãn Trai, lau nước mắt, vừa khóc vừa đi vào bên trong: "Ninh đại nhân, ta phải đi đây..."

Trong phòng không có ai, cũng không có tiếng động, hắn càng thêm buồn bã.

Con đường rời khỏi Bắc Kỳ dài và xa xôi.

Hắn khóc không ngừng, Thủy Phong Lam dắt hắn đi, lạnh lùng nói: "Điện hạ, không được khóc nữa."

Người phụ nữ trước mặt, góc mắt và đuôi mày đều chứa đầy u ám, hắn khóc càng to hơn: "Ta cứ khóc! Ta cứ khóc!"

Thủy Phong Lam nhăn mặt, vẻ mặt u ám, đến cùng vì đã có lời dặn dò của Nữ Đế, miễn cưỡng an ủi: "Đừng khóc nữa, Đại Tĩnh có rất nhiều thứ vui, ngài muốn cái gì cũng sẽ có."

Công Tây Diệu nhìn nàng ta, mím môi, lại lau nước mắt.

Edit: Không phải tui ra chương chậm đâu, mà do truyện khó edit quá hu hu
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 231



Trong đêm tối mịt mờ, chỉ có những đám mây dày đặc ở xa xa có vài ngôi sao thưa thớt, lấp lánh, lúc sáng lúc tối.

Trên chiếc bàn nhỏ kê bên cửa sổ, trong chiếc bình hình vuông có một con cá chép xanh đang vẫy đuôi, dưới ánh sáng mờ nhạt, b*n r* không ít giọt nước, kèm theo tiếng động róc rách.

Người nằm trên giường bỗng nhiên mở mắt, từ từ ngồi dậy, tì nữ bên ngoài nghe thấy tiếng động, vội vàng châm đèn vào phòng, cung kính hỏi: “Điện hạ có muốn dùng nước không?”

Si Diệu Thâm gật đầu, tì nữ lập tức đổ một ly nước ấm, hắn uống một hơi cạn sạch, sau đó lại nằm xuống giường, tay chống sau đầu, lười biếng ngáp một cái.

Tì nữ lui ra, đóng cửa gỗ lại.

Tiếng cửa xoay vào tai, hắn ấn ấn lên mi tâm đang có chút mơ màng sau khi tỉnh giấc, nhẹ nhàng thở dài, nói: “Lão yêu bà.”

Phía sau màn, một giọng nói khàn khàn hỏi: “Điện hạ đang nói về ai?”

Si Diệu Thâm nhướng mày, hắn không nhúc nhích, vẫn nằm lười biếng trên giường, giống như cười nhạo, nói: “Không phải đang nói về ngươi.”

Thủy Phong Lam bước ra từ bóng tối, nghe tiếng bước chân của thị vệ đi tuần trong Vịnh Phong Quán, mí mắt hơi run rẩy.

Bà ta không định tranh cãi với hắn, thẳng thắn nói: “Đã trở thành tù nhân, thật khó cho điện hạ vẫn có thể thảnh thơi như vậy, ngày thường chủ ý của ngài rất nhiều mà, rốt cuộc vẫn phải nhờ ta ‘lau mông’?”

“Ta đã nói, thứ đó chắc chắn ở trên người ba tỷ đệ nhà họ, ngài cứ nhất quyết dán mắt vào một mảnh đất, chút gia nghiệp nhỏ của nhà họ Ninh, tìm mãi một năm, kết quả thế nào, ha, nếu ngày đó trực tiếp bắt họ, đâu cần phải tốn công sức như vậy.”

Si Diệu Thâm mắt đảo một vòng, chậm rãi nói: “Nếu không phải ngươi diệt sạch gia đình họ, biết đâu bây giờ ta đã là con rể chính thức của Ninh gia, sớm đã tìm được thứ đó rồi.”

Thủy Phong Lam lạnh lùng cười: "Làm sao vậy, ngài thực sự để ý nàng ta à."

Si Diệu Thâm l**m khóe miệng, cười khẩy: "Làm sao có thể."

Thời gian không còn sớm, Thủy Phong Lam cũng không muốn tranh cãi những chuyện vô bổ này nữa, nói: "Điện hạ lập tức đứng dậy đi, theo ta rời khỏi thành, xe ngựa trở về Bắc Kỳ đã sẵn sàng."

Si Diệu Thâm không hề nhúc nhích: "Không đi, trốn trốn tránh tránh rất mệt mỏi, dù sao cũng chỉ cần đợi thêm vài ngày, Bắc Kỳ sẽ có người đến, trở về một cách vinh quang và thoải mái không phải tốt sao?"

Thủy Phong Lam mỉa mai: "Vinh quang? Trò cười thì có."

Si Diệu Thâm: "Ngươi quản ta."

Thủy Phong Lam híp mắt: "Nếu không phải vì di nguyện của Nữ Đế, ta còn không thèm quản sống chết của ngài."

Nói đến Dương Gia Nữ Đế, Si Diệu Thâm dừng lại một chút, nghiêng đầu ra phía ngoài, qua lớp màn sương, lộ ra một nụ cười, đuôi mắt nhẹ nhàng nhấc lên, ý tứ sâu xa: "Ngươi nên quản tốt chính mình trước đi, lần này nếu chết, e là không tìm được chỗ chôn cất đâu."

Thủy Phong Lam u ám nói: "Chết thì chết, trên đời này người chết nhiều lắm, có gì phải quan tâm."

Bà ta đóng chiếc mũ rộng vành lại, để cho tấm màn mỏng che khuất tầm nhìn phía trước, rời khỏi Vịnh Phong Quán.

Ra khỏi sân, theo dọc con đường dài quanh co đến Tuyên Bình Hầu phủ, bước vào thoải mái như chốn không người.

Trong Lương Tinh Viện vẫn còn sáng đèn, cánh cửa mở một nửa, lộ ra một bộ bàn ghế, nửa chiếc giường, bên trong lờ mờ truyền đến tiếng ho khan, hai thị nữ mặc váy chiết eo màu xanh da trời đang bận rộn bưng trà rót nước đỡ người đứng dậy.

Thực sự đang nằm dưỡng bệnh sao?

Thủy Phong Lam lạnh lùng nhìn, tiện tay ngắt xuống một chiếc lá cây, khẽ vuốt qua một cái, bọc lấy một hạt sỏi, sau đó nhẹ nhàng cong ngón tay búng ra.

Hạt sỏi bọc lá xanh, bay qua khung cửa sổ, chui thẳng vào khe hở một ngón tay của màn giường màu xanh da trời, chính xác rơi trên giường, sau đó, bà ta mới lẳng lặng rời khỏi Lương Tinh Viện.

Trong phòng, Sở Trường Đình vừa uống xong một chén nước nóng, hắn che miệng, cảm thấy cổ họng đau, khô và ngứa, ánh mắt lướt qua lớp màn như khói mỏng manh tỏa ra.

Bị Ninh Hoàn đẩy xuống nước, chịu một trận lạnh thấu xương, hắn ta thực sự bệnh nặng một hồi. Vốn chính mình đang được chăm sóc rất tốt trong sân nhà mình, ai ngờ tiểu thúc hắn bỗng nhiên nổi hứng, sai người chuyển hắn đến Lương Tinh Viện một cách khó hiểu.

Lương Tinh Viện là phòng chính của Hầu phủ, tất nhiên là nơi tốt nhất, đồ đạc bên trong đều chọn thứ tốt nhất, thực sự thoải mái.

Sở Trường Đình thở dài, đáng tiếc, sự giàu sang phú quý của Hầu phủ không mấy liên quan đến một phòng bọn họ.

Trong cơn bệnh, đầu óc mơ màng, hắn cố gắng đè xuống sự ngưỡng mộ trong lòng, kéo chăn, ai ngờ chưa kịp nằm xuống, mu bàn tay đột nhiên đau nhói.

Hắn vội vàng thu tay lại, cúi đầu nhìn thấy trên chiếc chăn mỏng mùa hè có một hòn đá nhỏ lẫn lộn với đất và một chiếc lá cây xanh mướt.
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 232



Sở Trường Đình nhíu mày, định giơ tay lên để quét đi những thứ không biết từ đâu tới này, trong một khoảnh khắc không rõ, đột nhiên cảm thấy tay mình tê dại, cả nửa người cứng đờ, cả người không tự chủ được nghiêng ngả, và "bịch" một tiếng rơi xuống từ trên giường.

Hai người Phồn Diệp cùng Thủy Trúc đang loay hoay dọn dẹp bát thuốc và chén trà, đang thì thầm bàn tán, đột nhiên nghe thấy tiếng động, thực sự giật mình.

Quay đầu nhìn kỹ, thấy Sở Trường Đình kéo rèm lụa ngã xuống đất co giật, không kìm được mà lớn tiếng hét lên: "Người đâu! Người đâu! Mau gọi đại phu, mau gọi đại phu!"

Tuyên Bình Hầu phủ nửa đêm huyên náo, Thủy Phong Lam đi ra ngoài không lâu, đi dọc theo con đường dài, tìm Thủy Nhất Hàm đang lang thang khắp nơi, biến mất trong đêm tối sâu thẳm.

Hai người dừng lại ở một bức tường cao hẹp trong ngõ, Thủy Nhất Hàm lo lắng nắm lấy váy bên hông, cẩn thận nói: "Mẫu thân, xin lỗi, không may bị bắt rồi, con sẽ không dám nữa."

Thủy Phong Lam không nói, chỉ là ánh mắt dưới lớp vải mỏng trở nên u ám.

Thủy Nhất Hàm cúi đầu, cũng không dám lên tiếng.

Thủy Phong Lam giơ tay vỗ nhẹ lên vai gầy của cô bé, Thủy Nhất Hàm lảo đảo vài bước, dù không đau lắm, nhưng vẫn không tự chủ được mà thấp giọng kêu lên.

Thủy Phong Lam không để ý đến cô bé mà bước lên phía trước, dẫm nát con trùng độc rơi từ người cô nhóc xuống, lúc này mới lạnh lùng nói: "Đi thôi."

Đêm yên lặng, chỉ có hai bóng người, một cao một thấp, từ từ biến mất vào bóng tối.

...

Lần đầu tiên Ninh Hoàn đến và đi chỉ mất hơn hai giờ đồng hồ, còn một thời gian nữa mới đến bình minh, cô không hề cảm thấy mệt mỏi, quyết định cầm đèn, đóng cửa sổ phòng vẽ, và đi đến phòng thuốc.

Sở Dĩnh hơi cúi đầu, ánh mắt dõi theo cô.

Ninh Hoàn ngồi xuống trước bàn, lấy ra chiếc hộp sứ nhỏ bằng lòng bàn tay chứa trùng cổ, mở ra xem, chỉ thấy con còn lại đã co người, không còn động đậy.

Con đặt trên người Thủy Nhất Hàm chắc chắn đã chết.

Ninh Hoàn đậy nắp lại, ném vào thùng gỗ, sau đó lấy một hộp giống hệt từ kệ thuốc, cúi đầu một lát, dẫn một con khác vào người mình.

Thủy Nhất Hàm dù sao cũng là một cô nhóc, chưa bao giờ tiếp xúc với cổ, đặt trên người cô bé thực sự dễ bị phát hiện.

Dù sao đối phương chắc chắn sẽ đến tìm, việc đặt cổ trùng vào người mình cũng không phải là không thể.

Thủy Phong Lam giỏi dùng Kỳ Môn để che giấu dấu vết, dùng thuật bói cũng rất khó để tìm ra vị trí chính xác.

Như vậy cũng coi như là một bảo hiểm.

Cô nhẹ nhàng thả lỏng lông mày, cất hộp lại, tựa vào lưng ghế để nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Ninh Hoàn không đến Tương Huy Lâu, mà đợi đến khi mặt trời lên cao, thời gian gần như thích hợp, mới ra khỏi nhà đến Tuyên Bình Hầu phủ.

Không thể thắng được Thủy Phong Lam, cô quyết định tìm Sở Dĩnh để nhờ giúp đỡ.

Trong Tuyên Bình Hầu phủ, sau một đêm huyên náo, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Phồn Diệp thấy người, dẫn họ đến phòng khách một bên, cách bình hoa sen đặt trên bàn, cười ôn nhu nói: “Hầu gia không ở trong phủ, ngài cũng không cần phải nói gì, dù sao cứ yên tâm là được.”

Ninh Hoàn suy nghĩ một chút, nhìn về phía vị đại phu với vẻ mặt lo lắng bước vào ra khỏi phủ, cười nhẹ gật đầu.

Ra khỏi Hầu phủ, tâm trạng Ninh Hoàn phần nào được giải tỏa, nói một câu với Phù Duyệt, sau đó lại đổi hướng đến Đại Lý Tự.

Đến thật đúng lúc, Vương đại nhân đang thẩm vấn Thủy Nhất Trình.

Ninh Hoàn chậm rãi đi vào, từ xa đã có thể nghe thấy giọng nói đầy sức lực của Thủy Nhất Trình: "Vương đại nhân, ta nói thật mà, sao ngươi lại không tin chứ? Chuyện bị bắt nhầm lần trước vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ đấy, bây giờ lại làm như thế này, còn chê ta ngày xưa ở chỗ này không đủ thoải mái sao?"

Vương đại nhân ôm trường giản, nhìn chằm chằm vào hắn rồi nói: "Được rồi, được rồi, thôi đi, không phải cũng chẳng làm gì ngươi sao? Trước hết hãy giải thích rõ ràng chuyện của cô cô Thủy Phong Lam nhà ngươi, tự nhiên sẽ có chỗ cho ngươi đi."

Thủy Nhất Trình gẩy gẩy hai lọn tóc bên trán, thở dài một tiếng: "Cô cô của ta từ nhỏ đã rời khỏi nhà, ta cũng chỉ gặp bà ấy vài lần, không mấy thân thiết, chủ yếu vì ông nội già yếu càng thêm nhớ nhung, mới cùng huynh đệ tỷ muội trong nhà đi khắp nơi tìm kiếm, gọi bà ấy về nhà."

Một năm trước, tai ương diệt môn của Ninh gia tại Thịnh Châu lan truyền khắp nơi, một người thuộc dòng họ đến thăm, trong lúc uống rượu, nhắc đến một lần, nói rằng hôm đó trong thành có thể đã thấy bóng dáng của cô cô và Thủy Nhất Hàm.

Ông nội trong lòng bất an, tất nhiên không thể ngồi yên, nên phân phó cho mấy người trẻ tuổi trong gia đình hành động cẩn thận.

Dĩ nhiên, Thủy Nhất Trình không thể nào nói rõ nguyên nhân bên trong với Vương đại nhân, sợ rằng một khi liên lụy đến Thủy gia trang, cả nhà họ có lẽ sẽ không thoát khỏi liên quan.
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 233



Vương đại nhân hỏi mãi, cuối cùng cũng không thể lấy được lời nào có ích, hai lông mày nhăn thành một nút, lo lắng không yên.

Thấy Ninh Hoàn đứng ở cửa, lập tức cười khổ.

Ninh Hoàn cũng nhẹ nhàng nâng khóe môi, giọng nói dễ chịu: "Vương đại nhân, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."

Vương đại nhân vội vàng theo cô ra ngoài, đi dọc theo con đường nhỏ bên ngoài nhà lao, vừa đi vừa hỏi: "Có chuyện gì khẩn cấp sao? Sao còn phải đặc biệt tự mình chạy một chuyến như thế này."

Ninh Hoàn đưa cho hắn một hộp sứ nhỏ, nói: "Muốn giao con trùng này cho đại nhân."

Vương đại nhân nhìn con trùng mảnh như cây cỏ, ngạc nhiên nói: "Đây là…"

Ninh Hoàn nói: "Đây là trùng cổ dẫn đường, nếu ta biến mất, đại nhân nhớ, lúc đó dùng cái này để tìm người là được."

Vương đại nhân suy tư một chút, nhớ lại những lời Sở Hoa Nhân đã nói, rất nhanh sau đó liên tưởng đến Thủy Phong Lam, ánh mắt lập tức sáng lên.

Lần trước sử dụng cổ xà để tìm người, hắn đã theo dõi suốt quá trình, tìm chính xác từng người một.

Tuy nhiên... Vương đại nhân xòe tay, gãi đầu và cười khan hai tiếng: "Ta không biết thổi sáo đâu."

Ninh Hoàn mỉm cười: "Không cần phải thổi sáo gì cả, đến lúc đó chỉ cần làm ấm nó lên, không đến nửa ngày, nó sẽ có thể bay được."

Vương đại nhân ngạc nhiên: "Như vậy cũng được sao? Chỉ là, nửa ngày có phải hơi lâu không? Nếu như..."

Nếu như chưa tìm được mà đã xảy ra chuyện, vậy không phải là...

Ninh Hoàn lắc đầu: "Không sao cả." Cái này cũng là để thêm một lớp bảo vệ, khi mọi chuyện đến nước này, vẫn phải dựa vào bản thân cô và Sở Dĩnh.

Vương đại nhân muốn nói lại thôi, Ninh Hoàn chỉ mỉm cười không nói, không lưu lại thêm, sau đó như thường lệ đến Tương Huy Lâu làm việc.

Cô luôn cảnh giác, cũng âm thầm đoán Thủy Phong Lam sẽ ra tay khi nào, chuyện này đến lúc nào mới hoàn toàn kết thúc.

Càng sớm kết thúc, càng sớm xong xuôi, để không phải hàng ngày tốn sức lo lắng.

Ngoài dự đoán, mọi chuyện đến rất nhanh.

Ngày nghỉ, Ninh Hoàn cố ý ra khỏi thành đi đến núi Thiên Diệp, đi được nửa đường, gió thổi lá rơi, những người đi cùng đều chóng mặt ngã xuống đất, ngay cả ngựa cũng không tránh khỏi.

Xe ngựa rung chuyển mạnh, Ninh Hoàn tỉnh táo, chớp mắt, lén nhấc góc rèm cửa sổ lên, nhìn ra ngoài, người đến không phải là Thủy Phong Lam.

Bà ta thường rất thận trọng, thực sự không thể lộ mặt một cách công khai.

Thật phiền phức.

Ninh Hoàn suy nghĩ một lúc, sau đó cũng giả vờ ngất xỉu.

Nơi này có lúa xanh mơn mởn, cành lá xen kẽ, cây cao đứng sừng sững, cách đó không xa là một dòng suối trong vắt.

Ninh Hoàn ngồi trên mặt đất, tựa lưng vào một cây hòe, người đã kéo cô lại đây thậm chí không thèm dùng đến dây thừng, có vẻ như họ tin chắc cô đã bị đầu độc, không còn sức lực, và chắc chắn không thể chạy trốn.

Trong rừng có không ít người qua lại, tất cả đều mặc đồ đen.

Ninh Hoàn ngẩng đầu, đôi mắt hạnh chứa đầy ánh sáng lăn tăn trên mặt nước, lặng lẽ nhìn ngắm ánh tà dương chiếu mình xuống nước, thu hết tia nắng cuối cùng.

Trời tối, những người đó xếp củi, châm lửa ở vài nơi, ngồi quanh lửa, dùng cá nướng và hoa quả khô làm chắc bụng.

Cô xoay cổ hơi đau nhức, nhìn lên bầu trời đầy sao để giết thời gian buồn chán này.

Gió thổi làm lá cây xào xạc, quất vào mặt thật mát mẻ, những người ngồi quanh đống lửa cũng đột nhiên đứng dậy, lui về phía bên suối.

Đã đến.

Đến lúc này, Ninh Hoàn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ có đạo lý ngàn ngày làm trộm, không có đạo lý ngàn ngày phòng trộm.

Mỗi ngày sống trong sợ hãi, không bao giờ có được yên bình, còn không bằng giải quyết sạch sẽ, dứt khoát hơn.

Ninh Hoàn theo tiếng động nhìn qua, lá cây um tùm, một cây xanh biếc.

Người đến đội mũ rộng vành, mặc áo giao lĩnh buộc dây, đen như mực, không khác gì đêm tối.

Cong chân ngồi trên cây, một tay gác kiếm trên đầu gối, một tay cầm bình rượu.

Không biết có phải vì đêm tối quá đậm đặc khiến người ta sinh ra ảo giác, Thủy Phong Lam tựa vào bóng cây mơ hồ, so với lần đầu gặp ở Bắc Kỳ, dường như càng thêm u buồn và lạnh lẽo.

Mành che trên mũ che khuất mặt mày, giọng nói như được làm ẩm bằng rượu, bình tĩnh và lạnh lẽo.

Bà ta nói: "Đưa thứ đó ra đây."

Ninh Hoàn tiếp tục vò nát cỏ dại mỏng như lưỡi dao trong tay, nhẹ nhàng nói: "Thứ gì?"

Thủy Phong Lam lại uống một ngụm rượu: "Nếu vậy, có nghĩa là ngươi không biết."

Ninh Hoàn: "Nếu ngươi không nói đó là cái gì, làm sao ta biết được."

Thủy Phong Lam khinh thường một tiếng: "Miệng lưỡi ngược lại rất giỏi. Đồ của hoàng tộc Tấn mà nhà các ngươi cất giấu, giao ra đây."

Bà ta liếc qua nói: "Hành động nhanh lên một chút, cũng đỡ phải chịu khổ như cha và chú bác của ngươi."

Ninh Hoàn đi quanh những chiếc lá xanh mảnh dẻ, không nhanh không chậm: "Ngươi đã tìm hơn hai mươi năm, không thiếu chút thời gian ngắn ngủi này, vội cái gì."
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 234



Thủy Phong Lam lạnh lùng cười một tiếng, vung tay ném đi, chỉ nghe "kang" một tiếng, bình sứ vỡ tan.

Rượu mạnh gặp lửa, ngọn lửa bùng phát dữ dội, nhảy vọt lên ba trượng, chiếu sáng cả khu rừng, làn sóng nhiệt cũng theo đó mà lan tỏa.

"Có thì có, không thì không, lãng phí lời nói làm gì?"

Ninh Hoàn lùi về phía sau một chút, nghiêng mặt tránh ánh lửa đối diện. Đợi đến khi tiếng nổ lách tách trong đống củi dừng lại, mới nhẹ nhàng nâng khóe miệng: "Nếu ta nói không có thì sao."

Thủy Phong Lam: "Nếu không ở chỗ ngươi, g**t ch*t là xong, dù sao ngươi cũng còn một đôi em trai em gái. Trẻ con non nớt, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay."

Lời bà ta nói, như thể uống nước ăn cơm vô cùng bình thường, Ninh Hoàn ngẩng đầu: "Dương Gia Nữ Đế dù thủ đoạn mạnh mẽ, quyết đoán, nhưng chưa bao giờ tàn sát người vô tội, các hạ hành động không kiêng nể ở Đại Tĩnh, mấy trăm mạng người, nợ máu chất chồng, có phải đã làm tổn hại đến danh tiếng của bà ấy không."

Thủy Phong Lam đột nhiên đứng thẳng người, ánh mắt dần chồng chất u ám, chứa đựng băng giá.

Ninh Hoàn đối mắt: "Lời ta nói không phải sự thật sao?"

Thủy Phong Lam nhảy xuống đất, giọng âm u: "Đừng có ở đây mà lôi Nữ Đế vào!"

"Họ đáng chết từ lâu!"

Những con trùng nhỏ bé trong bùn lầy, tính là cái gì chứ, cũng đáng được bình phẩm và sỉ nhục bà ấy, để cho bọn hắn toàn thây, bà ta đã rất kiềm chế rồi.

Ninh Hoàn lạnh lùng nói: "Ninh gia chúng ta mấy chục người, chưa bao giờ làm việc gian dâm phạm pháp, với ngươi càng không có thù hận, làm sao lại xứng đáng chết?”

“Chỉ vì một tin đồn của hoàng thất Tấn, ngươi tàn sát cả nhà ta, giết chú bác ta, hại cha ta. Nữ Đế tại vị hơn hai mươi mùa xuân thu, không biết vật đó ở đâu, cũng chưa bao giờ ra lệnh giết người, bây giờ mới hai năm sau khi bà qua đời, ngươi lại hành động một mình... thêm vào nghiệp quả cho hoàng thất Bắc Kỳ."

Ninh Hoàn giơ tay chỉ lên trời: "Thủy Phong Lam, ngươi thật sự không phụ lòng nàng ấy sao."

Thủy Phong Lam vô thức nhìn lên trời, sao trời lấp lánh, rải rác như hình ảnh phản chiếu.

Vai bà ta run lên, cười ra tiếng, nhìn chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên thu lại, quay đầu nhìn, lộ ra vẻ sắc bén: "Ngươi câm miệng, ngươi không hiểu gì cả, ta đang hoàn thành di nguyện của bà ấy."

Ninh Hoàn vỗ đi cỏ dại trên váy, ánh mắt trong sáng, phá vỡ lời nói: "Ngươi chỉ đang hoàn thành di nguyện của chính mình."

"Một nhiệm vụ, hơn hai mươi năm, ngươi chưa bao giờ làm xong một việc đàng hoàng cho nàng ấy, là ngươi cảm thấy có lỗi, là ngươi hối tiếc, đó đâu phải di nguyện của Nữ Đế."

Ninh Hoàn nhớ lại một số lời, cô nói: "Dương Gia Nữ Đế thường tiếc người tài, thích nhất là đề bạt nữ quan, còn ngươi, trong miệng nàng là người cao cao tại thượng, tài năng xuất chúng, lại hết lần này tới lần khác giao một nhiệm vụ không biết thật giả, xa cách triều đình, đến Đại Tĩnh, nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thúc giục một lời."

Thủy Phong Lam nheo mắt: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"

Ninh Hoàn mím môi: "Nói cho cùng, Nữ Đế không quá quan tâm đến đồ vật của hoàng thất Tấn, dùng cái cớ này, chỉ vì Thủy gia trang ở trong lãnh thổ Đại Tĩnh, bảo ngươi về nhà mà thôi."

"Ngươi trước kia chịu đủ khổ cực ở Lục Mang trại, tâm tính lạnh lùng, làm người âm hiểm, một khi hành động sai lầm, chính là vạn kiếp bất phục.”

“Nàng đối xử với ngươi như con gái ruột, bao lần cảnh cáo, ngươi lại không nhận lấy lòng tốt của nàng."

"Im miệng!" Thủy Phong Lam tay chống vào kiếm, răng cắn chặt, ngắt lời cô, dưới bầu trời đêm mờ mịt, khuôn mặt dưới chiếc mũ rộng vành trở nên tối tăm, như nước biển sâu thẳm, cuồn cuộn chảy mãi.

Một lúc sau, Ninh Hoàn nghe thấy tiếng cười khẽ phía trước: "Quá dung túng ngươi nói hươu nói vượn rồi, lại còn ở đây nghe ngươi nói lời bịa đặt."

Sau đó bà ta trầm giọng xuống, lạnh lùng nói: "Được rồi, ta nói lại một lần nữa, giao đồ vật ra."

Ninh Hoàn chỉ nhìn bà ta, không nói gì.

Thủy Phong Lam ngẩng cao cằm, vẻ mặt tối tăm, kiêu ngạo nói: "Thà chết không khuất phục, ngươi đúng là có một dòng họ tốt, như vậy, ta sẽ giúp ngươi một tay, cho ngươi một cái chết xứng đáng."

Ninh Hoàn cười nhạt như không: "E là không như ngươi mong đợi."

Khóe miệng Thủy Phong Lam hiện lên nụ cười lạnh lùng, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, dần dần tiến lại gần.

Một bóng người từ giữa tán cây rậm rạp bước ra, ánh lửa chói lọi, phản chiếu đôi mày lạnh lùng.

Tay Thủy Phong Lam chợt cứng lại: "Là ngươi, không có bệnh ah...”

Bà ta cười nhạo: “Thật bản lãnh, thậm chí dưới mắt ta cũng có thể ẩn nấp."

Sở Dĩnh giơ kiếm lên, những tia lửa chập chờn trong gió rơi vào đáy mắt, tụ lại thành ánh sáng sắc bén và lạnh lùng làm người ta sợ hãi.

Hắn khoác một chiếc áo choàng màu đen mỏng, càng làm nổi bật vẻ lạnh lẽo, ngay cả trong mùa hè cũng như được phủ một lớp sương giá của mùa thu và mùa đông.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back