Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?

Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
Chương 150: Ngoại truyện 10: Em bé loài người!




 
Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
Chương 151: Ngoại truyện 11: Em bé loài người!



Editor: Phộn

––––––––––

Lâm Hân buông bút cảm ứng xuống, đến dép cũng không kịp mang, chân trần dẫm lên thảm mềm, bước nhanh ra khỏi thư phòng. Nhìn thấy người đàn ông tóc bạc mặc quân phục đang mỉm cười với mình trước cửa phòng ngủ, cậu lập tức bước nhanh đến ôm chầm lấy hắn.

"Anh, sao anh về sớm vậy?" Lâm Hân hít một hơi thật sâu, tham lam ngửi mùi linh sam thanh mát trên người đối phương.

Đã gần một tháng không được người đàn ông này đánh dấu, cơ thể cậu sớm đã tới giới hạn. Mặc dù hắn có để lại cao pheromone đặc chế, bảo cậu thoa lên người khi thấy nhớ hắn, nhưng dù mùi có dễ chịu đến đâu cũng không thể bằng mùi pheromone tự nhiên từ cơ thể hắn.

Cậu không kiềm chế được, khẽ nhón chân, tìm kiếm đôi môi của người đàn ông.

Ba năm qua cậu cố ăn thịt dị thú, cuối cùng cũng cao từ 1m78 lên 1m81, nhưng so với người đàn ông cao 1m95 này thì vẫn thấp hơn hẳn một cái đầu.

Hiếm có dịp Lâm Hân chủ động như vậy, một tay Lý Diệu ôm eo thon của cậu, tay kia đỡ lấy sau đầu, cúi xuống hôn môi cậu.

Môi chạm môi, lưu luyến không rời.

Họ hôn rất lâu, hơi thở quấn quýt, như muốn xác nhận sự tồn tại của nhau rồi mới lưu luyến chia tách.

Lý Diệu cụp mắt, nhìn đôi môi đỏ mọng của thanh niên, lại hôn thêm hai cái nữa rồi mới trả lời câu hỏi khi nãy.

"Tàu Dao Quang còn đang ở ngoài không gian, anh lái Huyền Minh về trước."

Biết Lâm Hân mang thai, hắn sốt ruột muốn về ngay, một giây cũng không muốn đợi. Huyền Minh là siêu mecha, có thể bay ở vận tốc ánh sáng nên đã đến hành tinh thủ đô sớm hơn tàu Dao Quang hai ngày.

Giờ được ôm người trong lòng, hắn mới cảm thấy yên tâm.

"Anh tự ý hành động." Lâm Hân hơi cau mày.

"Anh là Nguyên soái, anh có quyền." Lý Diệu nhếch môi cười, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc rũ xuống của cậu. Đôi mắt vàng kim liếc qua cậu con trai mũm mĩm đang ngủ say trên giường, cười hỏi: "Cùng đi tắm nhé?"

Lâm Hân nhỏ giọng: "Em tắm rồi."

Chiếc mũi cao của Lý Diệu cọ vào cổ cậu, ngửi thấy mùi thơm của sữa tắm, không nhịn được mà cắn nhẹ một cái.

"Vậy thì giúp anh tắm."

Cổ bị ngứa, Lâm Hân nghiêng đầu, mắt chạm mắt với hắn hai giây, cậu đầu hàng, đồng ý với yêu cầu vô lý của hắn.

"Em... đi xả nước trước."

Cậu rời khỏi vòng tay của người đàn ông, quay người vào phòng tắm.

Lý Diệu lững thững theo sau, vừa đi vừa cởi nút quân phục, vào phòng tắm rồi thì từng món quần áo cũng được ném vào sọt đồ.

Hơn mười phút sau, hai người thoải mái ngâm mình trong bồn tắm lớn. Nghĩ đến việc Lâm Hân vừa mới mang thai, không thích hợp làm chuyện quá sức, hắn chỉ có thể nếm sơ cho đỡ thèm.

Tắm xong, Lâm Hân mệt đến mức không muốn nhúc nhích, cả người đỏ như con tôm luộc, sau gáy bị cắn vài vết, là dấu vết của việc đánh dấu.

Cậu mặc áo ngủ xanh nhạt, tóc còn ướt, bước chân loạng choạng đi về thư phòng.

Lý Diệu thì vừa lười biếng sấy tóc, vừa mặc áo ngủ lỏng lẻo, lộ rõ phần ngực săn chắc, còn thấp thoáng vài vết cào.

"Không ngủ à?" Hắn hỏi. Đã gần mười giờ tối, ông bầu không nên thức khuya, nên đi ngủ.

Lâm Hân quay đầu lườm hắn: "Em còn bài tập."

Nếu chỉ tắm thôi thì mất chưa đến nửa tiếng, cậu còn hẳn hai tiếng để làm bài. Nhưng họ ngoài tắm còn làm chuyện khác nữa, kỳ kỳ cọ cọ mãi nên thời gian làm bài chẳng còn bao nhiêu.

"Em xin tạm nghỉ một năm rồi mà?" Lý Diệu tắt máy sấy, kéo khăn bông khô lau tóc, theo Lâm Hân vào thư phòng.

"Huấn luyện viên yêu cầu học online, phải nộp bài tập đúng hạn." Lâm Hân cầm bút cảm ứng trên bàn, mở bài kiểm tra điện tử ra.

Lý Diệu đếm số lượng bài, tận năm tờ, lượng câu hỏi không ít. "Có hơi nhiều quá không?"

"Nhiều cũng phải làm xong." Lâm Hân xoay xoay cổ tay đã mỏi, "Nếu anh mệt thì đi ngủ trước đi."

"Không có em anh ngủ được chắc? Anh ngồi đây với em, không hiểu gì cứ hỏi anh." Lý Diệu kéo ghế ngồi cạnh cậu.

"Dạ." Lâm Hân gật đầu, bắt đầu làm bài.

Có Lý Diệu chỉ, hiệu quả làm bài gấp đôi. Năm tờ bài tập chỉ mất một tiếng là xong xuôi. Nhấn nút nộp bài xong, Lâm Hân thở phào nhẹ nhõm.

11h10, hai người cùng nằm trên giường. Hạo Hạo nằm giữa hai người, con thỏ bông bị Lý Diệu chuyển xuống cuối giường.

Nhóc con ngủ rất thoải mái, hai chân mũm mĩm chiếm một khoảng không nhỏ trên giường.

Lý Diệu khẽ khều cái mũi hếch của con trai, như cảm thấy nhột, nhóc con trở mình một cái rồi rúc vào lòng Lâm Hân.

Nhìn vợ bị thằng con chiếm mất, tự nhiên Lý Diệu thấy ghen.

"Hay là bế nó sang phòng trẻ con ngủ đi?" Hắn chua chát đề nghị.

Sao Lâm Hân lại không hiểu hắn, chỉnh lại tư thế ngủ cho con trai, đắp chăn, ngáp một cái rồi nằm xuống, "Cứ để nó ngủ vậy đi."

Lỡ đang bế đi mà bị đánh thức thì làm sao? Nhỡ nửa đêm tỉnh dậy phát hiện bị đổi chỗ, không thấy cậu đâu, nhóc con này khóc mất.

Lý Diệu có chút bất đắc dĩ, duỗi cái tay dài ra, cố chấp ôm cả hai người vào lòng.

"Cẩn thận đè trúng Hạo Hạo đó." Lâm Hân đẩy hắn.

Lý Diệu cau mày, nghĩ ra một cách, hắn nhẹ nhàng bế cục cưng mập mạp sang bên còn lại của Lâm Hân, rồi lấy con thỏ bông nhét vào cạnh giường chắn lại.

Thế là Lâm Hân thành người nằm ở giữa.

"Thế này không ổn đâu..."

"Giường đủ rộng mà."

Lý Diệu hài lòng ôm người vào lòng, hôn nhẹ lên môi cậu.

***

Hạo Hạo tỉnh dậy, phát hiện không nằm trong lòng ba, lơ mơ sờ đông sờ tây sờ trúng cánh tay của ba, lật người bò qua, chen chúc muốn chui vào lòng ba nhưng bị gì đó cản lại, bé ngái ngủ mở mắt, liền thấy người đàn ông tóc bạc quen thuộc.

Nhóc con mở to mắt, chồm tới gần, chìa ngón tay mũm mĩm ra chọc chọc vào mặt Lý Diệu.

Lý Diệu lập tức bắt lấy tay bé, mở mắt ra, lười biếng nhìn con trai.

"Không được nghịch." Hắn khàn giọng nói.

Nhưng đôi mắt Hạo Hạo lại sáng rực, lanh lẹ trèo qua người Lâm Hân, bò lên người Lý Diệu.

"Ba Diệu!" Bé vui vẻ gọi, chu môi "chụt chụt" hai cái, tặng cho Lý Diệu một nụ hôn buổi sáng đầy nước miếng.

Lý Diệu bị con trai hôn cho ướt mặt mà không hề ghét bỏ, đưa tay ôm lấy bé, hôn lên đôi má mềm mại.

"Hạo Hạo có nhớ ba không?" Hắn cười hỏi.

"Có ạ!" Hạo Hạo làm nũng cọ vào hắn, "Ngày nào con với ba Hân cũng nhớ ba!"

"Vậy Hạo Hạo có ngoan không nào?"

"Ngoan ạ, rất ngoan luôn! Hôm qua con còn được nhận huy chương ở trường nữa đó!"

Bé con muốn khoe thành tích, bò khỏi người Lý Diệu, nhanh nhẹn tụt xuống giường, lấy huy chương cất trong ngăn kéo ra, rồi lại nhảy phóc lên giường, hí hửng khoe: "Tada——"

Lý Diệu gập ngón trỏ lại, khẽ khều mũi bé. "Không tệ, có phong thái của ba hồi nhỏ đấy."

Hạo Hạo cười toe toét.

Lâm Hân bị hai cha con làm ồn mà tỉnh dậy, mắt lờ đờ nhìn họ.

Không biết có phải do mang thai hay không, dạo này cậu càng lúc càng buồn ngủ, bình thường giờ này đã dậy rồi, nay vẫn còn lơ mơ. "Phải dậy đưa Hạo Hạo đến trường rồi."

Cậu gắng ngồi dậy, nhưng bị Lý Diệu nhẹ nhàng ấn trở lại. "Em cứ ngủ tiếp đi, hôm nay anh đưa Hạo Hạo đi học."

Lâm Hân có phần do dự, lo Hạo Hạo không chịu. "Được không, Hạo Hạo?"

"Dạ được." Hạo Hạo gật đầu cái rụp, bắt chước động tác của Lý Diệu, vỗ nhẹ vào lưng cậu. "Ba Hân ngủ ngoan nha~"

Lâm Hân nghe con nói vậy thì yên tâm nhắm mắt lại.

Lý Diệu bế con vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, tuy là Nguyên soái của Đế quốc nhưng kỹ năng chăm con lại thành thạo không thua gì Lâm Hân.

Hắn tỉ mỉ ăn mặc cho con trai thật gọn gàng đáng yêu, nhẹ nhàng bước xuống tầng dùng bữa sáng.

Bốn mươi phút sau, hắt dắt tay con trai xuất hiện trước cổng trường mẫu giáo Hạo Nguyệt, khiến giáo viên và các phụ huynh đều kinh ngạc.

Thấy một nhân vật chỉ xuất hiện trên tin tức quốc gia, nay lại như một ông bố bình thường đưa con đi học, ai nấy đều như bị sét đánh, nhìn người đàn ông cao lớn, anh tuấn kia như trong mơ, không thật chút nào.

Lý Diệu vẫn điềm nhiên như thường, giao Hạo Hạo cho cô giáo chủ nhiệm, mỉm cười nói: "Làm phiền cô giáo rồi."

Cô giáo Ngụy liên tục lắc đầu. "Không... không phiền chút nào, thật sự không phiền!"

Trời ơi, cô được gặp Nguyên soái ngoài đời thật rồi!

Mặc dù từ lâu đã biết Hạo Hạo là con của Nguyên soái và Phá Quân, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ có cơ hội tiếp xúc trực tiếp như thế này. Cô cứ tưởng hôm nay vẫn là Phá Quân đưa Hạo Hạo đến trường, nào ngờ lại đổi thành Nguyên soái.

Hạo Hạo vẫy tay với Lý Diệu: "Tạm biệt ba, chiều ba nhớ đến đón con nha~~"

"Ừ." Lý Diệu nhìn con trai theo cô giáo vào cổng. Xem ra thằng nhóc rất thích trường mẫu giáo này, đi đường cứ nhảy nhót không ngừng.

Chỉ đến khi không còn thấy bóng dáng con đâu nữa, hắn mới thong thả rời đi.

Hôm nay Lâm Hân dậy muộn hơn một tiếng so với thường lệ, lúc cậu ăn sáng xong, chuẩn bị vào học thì Lý Diệu vừa từ trường mẫu giáo trở về. Do về sớm hai ngày nên tạm thời chưa phải đến quân đội báo cáo, vì vậy có thể ở nhà với Lâm Hân.

Lâm Hân mở máy tính quang học, kết nối với chương trình học từ xa của học viện, bắt đầu chế độ học 3D.

Lý Diệu tiện tay cầm một quyển sách, ngồi bên cạnh cùng cậu học.

Tiết lý thuyết rất khô khan nhàm chán, Lâm Hân vẫn chăm chú nghe giảng, mở vở ghi chép lại cẩn thận. Trong lúc đó, Lý Diệu bị quản gia Bạch gọi ra ngoài một chuyến, mãi hơn nửa tiếng sau mới quay về.

Lâm Hân vừa hết tiết học, đang sắp xếp lại ghi chép thì phát hiện sắc mặt Lý Diệu trầm xuống, không khỏi hỏi: "Có chuyện gì à?"

"Chuyện nhỏ thôi." Hắn lật quyển [Sổ tay chăm sóc ông bầu], nhướng mày nói: "Có người gây chuyện ở Thế Gia."

Nhà họ Lý có nhiều sản nghiệp, Thế Gia chỉ là một công ty nhỏ trong đó, sở hữu hàng chục khách sạn rải rác khắp các thành phố ở hành tinh thủ đô. Nơi xảy ra chuyện là thành phố Nam Hòe, mà người gây chuyện không ai khác chính là Lý Ngạn, con rùa rụt đầu suốt ba năm qua.

Lúc trước Lý Ngạn tự ý dẫn đoàn phim đến hồ Thanh Nguyệt quay phim, bị hắn bắt tại trận rồi đuổi đi. Sau đó Tô Vận Thi bị nghi dính líu đến vụ ký sinh trùng, hắn ta sợ đến nỗi trốn trong nhà không dám ra ngoài. Kể từ khi kế hoạch thanh trừng hoàn tất, ký sinh trùng không còn xuất hiện thì hắn ta mới dám ra ngoài.

Trước đây có gây chuyện, Lý Diệu cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, coi như hắn ta không tồn tại. Nhưng hôm nay hắn ta lại dám dùng danh nghĩa thiếu gia nhà họ Lý để gây chuyện ở Thế Gia, rõ ràng là vết sẹo lành rồi lại quên đau.

Lẽ ra chuyện này để quản gia Bạch xử lý là được, nhưng xui ở chỗ, đối tượng mà Lý Ngạn đụng phải lại là Thái tử của Vương quốc Chu Tước.

Lý Diệu kể sơ lại tình hình cho Lâm Hân, nói: "Chiều nay anh sẽ đi Nam Hòe một chuyến."

"Em đi với anh." Lâm Hân nhìn hắn nói.

"Chiều không có học à?" Lý Diệu hỏi.

"Không có." Lâm Hân lắc đầu. Nếu là ở học viện thì buổi chiều thường có tiết huấn luyện, nhưng hiện giờ cậu đang mang thai, không thể vận động mạnh, chỉ có thể tập mấy bài quyền dưỡng sinh thôi.

Mà dưỡng sinh thì không cần ngày nào cũng tập, mỗi tuần tập ba bốn buổi là đủ.

Cho nên, buổi chiều cậu cũng không có việc gì.

"Được, vậy đi với anh." Lý Diệu gật đầu. Trong [Sổ tay chăm sóc ông bầu] có nói, cần để người mang thai đi lại nhiều một chút, suốt ngày ở nhà sẽ dễ sinh bệnh.

Ăn trưa xong, Lý Diệu lái xe bay chở Lâm Hân đến thành phố Nam Hòe.

Trong phòng khách VIP của khách sạn Gia Thế, Lý Ngạn mặt mũi khó chịu, lớn tiếng quát tháo với bảo vệ đứng trước cửa: "Bọn mày điếc à? Tao là người nhà họ Lý, Lý Diệu là anh họ tao, cả cái Gia Thế này là sản nghiệp của nhà họ Lý tao, tao đuổi một thằng khốn thì cần lý do gì hả? Bọn mày phản rồi phải không, dám nhốt tao ở đây, lú lẫn rồi đúng không?"

Bảo vệ hững hờ: "Chúng tôi chỉ làm theo lệnh thôi ạ."

"Theo lệnh ai? Lệnh gì?" Lý Ngạn đá mạnh vào cửa.

"Lệnh của Nguyên soái." Bảo vệ mặt không biểu cảm nói.

Ánh mắt Lý Ngạn thoáng qua một tia sợ hãi, nhưng nghĩ đến điều gì đó, hắn ta cười lạnh: "Đừng có lừa tao, anh họ tao rõ ràng đang làm nhiệm vụ, không thể về sớm vậy được. Quản gia Bạch bày trò đúng không? Một người hầu như ông ta thì biết cái đéo gì?"

Ánh mắt bảo vệ bỗng lạnh lẽo nhìn Lý Ngạn, khiến hắn ta vô thức rùng mình.

Tự cảm thấy lỡ lời, hắn ta bực dọc ngồi phịch xuống ghế sofa, mở danh bạ trong thiết bị nhận dạng, lục tìm người có thể cầu cứu.

Ba mẹ thì tuyệt đối không được rồi, nếu họ biết hắn ta gây chuyện vì một nữ Omega thì chắc chắn sẽ cắt tiền tiêu vặt. Anh em họ thì càng không, bọn nó mong hắn ta bị bẽ mặt còn không được.

Tìm tới tìm lui, cuối cùng hắn ta bỏ cuộc.

Má nó, không có ai nhờ được hết!

Hắn ta chán nản ngồi bệt xuống.

Chiếc xe bay của Lý Diệu dừng trước cổng khách sạn Gia Thế, cửa xe vừa mở, quản lý khách sạn lập tức tiến tới. Thấy Lâm Hân bước xuống theo Lý Diệu, ông thoáng ngẩn người rồi cung kính chào: "Nguyên soái, phu nhân."

Lý Diệu gật đầu: "Tình hình sao rồi?"

Quản lý khách sạn nói: "Thiếu gia Ngạn đang bị giữ trong phòng VIP, bảo vệ đang canh giữ. Vị khách kia và cô gái bị dọa sợ đó đang nghỉ ngơi trong phòng."

Lý Diệu nắm tay Lâm Hân bước vào khách sạn, ngồi xuống ghế sofa trong phòng tiếp khách. "Có video giám sát không?"

"Có, có ngay." Quản lý khách sạn bật thiết bị nhận dạng, video giám sát hiện lên tại chỗ.

Sự việc xảy ra ở sảnh khách sạn. Không biết Lý Ngạn đi đâu ăn chơi cả đêm, sáng sớm lảo đảo bước vào khách sạn, đúng lúc Thái tử Vương quốc Chu Tước và bạn gái đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng. Lý Ngạn ngửi thấy mùi pheromone trên người nữ Omega, đầu óc mụ mị tiến lại gần, khiến nữ Omega hoảng sợ hét lên, sau đó hai bên xảy ra xung đột, cãi vã kịch liệt.

Lý Ngạn ỷ thân phận là người nhà họ Lý, ăn nói ngông cuồng, nói đây là sản nghiệp của Nguyên soái Đế quốc, khiến Thái tử Vương quốc Chu Tước nổi giận.

Vậy là một vụ tranh chấp đơn giản lại biến thành sự cố quốc tế.

Xem xong video, Lý Diệu lạnh lùng nói: "Thằng ngu này."

Lâm Hân nhíu mày. Không chỉ ngu mà còn mất nết! Với cái tính này, không biết đã mượn oai nhà họ Lý để làm chuyện xằng bậy bao lâu rồi.

Lý Diệu bảo Lâm Hân ở lại phòng tiếp khách, còn mình lên tầng dạy dỗ cái thằng trời đánh không biết tiến bộ kia.

"Em cũng đi." Lâm Hân nói.

"Chuyện không vui đâu." Lý Diệu nói, "Cẩn thận động thai khí."

Lâm Hân khẽ thở dài, đành từ bỏ. Đợi Lý Diệu lên lầu, cậu đến sảnh khách sạn ngồi chờ. Quản lý sảnh biết thân phận cậu, lanh lẹ đem trà và bánh ngọt đến.

"Phu nhân, mời ngài dùng."

"Cảm ơn." Lâm Hân cầm trà nhấp hai ngụm, mở thiết bị nhận dạng, mở bài giảng sáng nay ra ôn tập lại.
 
Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
Chương 152: Ngoại truyện 12: Em bé loài người!



Editor: Phộn

––––––––––

Lý Diệu bước đến trước cửa phòng VIP, người quản lý gõ nhẹ lên cửa, bảo an bên trong nghe thấy tiếng thì lập tức mở cửa.

Lý Ngạn nằm trên sofa đang muốn ngủ tới nơi giật bắn người dậy, hét lớn: "Tao được đi rồi đúng không? Chậc! Biết vậy sao không mở sớm—!"

Nhìn rõ người đàn ông tóc bạc đang đứng trước cửa, hắn ta trừng to mắt, như bị hóa đá, câm như hến.

Lý Diệu?

Anh ta đang làm nhiệm vụ mà? Sao lại ở đây?

Lý Ngạn chột dạ, cố gắng gượng cười: "Anh... anh họ... sao anh lại đến đây?"

Lý Diệu chậm rãi bước vào phòng, đôi mắt vàng kim lạnh như sương giá: "Tôi không được đến à?"

Lý Ngạn vô thức lùi lại, lòng lo lắng: "Haha... tất nhiên là được... đây là khách sạn Gia Thế mà, anh muốn đến lúc nào chẳng được."

Lý Diệu sắc bén quét từ đầu đến chân Lý Ngạn. Tóc tai bù xù, vest nhăn nhúm, cằm lởm chởm râu, mắt thì đỏ lừ vì thiếu ngủ, cái bộ dạng nhếch nhác này, ai không biết còn tưởng là thằng du côn chui từ đâu ra.

"Quậy cả đêm trong quán bar, say xỉn quấy rối người khác, còn mượn danh tôi để hù dọa, Lý Ngạn, cậu giỏi thật đấy." Lý Diệu lạnh giọng nói.

Lý Ngạn chột dạ, đôi mắt láo liên: "Không... không có chuyện đó! Anh họ đừng nghe người ta nói bậy!"

"Cậu nghĩ khách sạn không có camera à?" Lý Diệu nói, "Ai cho cậu cái gan dám dùng danh nghĩa của tôi hù người ta?"

"Em... em... Lý Ngạn cứng họng. Nếu Lý Diệu đến đây chất vấn, tất nhiên là đã xem video giám sát. Chuyện hắn ta xung đột với người ta chắc chắn không giấu được, dù có biện hộ cũng vô ích. Chi bằng liều một phen, nói cho ra lẽ.

Nghĩ như vậy, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Ba mẹ em cũng có cổ phần ở khách sạn Gia Thế, sao không có chuyện làm chủ được? Đúng là em có uống chút rượu ở quán bar, sáng nay buồn ngủ quá nên định về khách sạn nhà mình nghỉ ngơi, ai ngờ lại ngửi thấy pheromone của một Omega hợp gu, không kiềm được nên có chút xúc động. Nhưng em cũng đâu làm gì quá đáng! Chỉ chạm nhẹ vai cô ta một cái, thế mà gọi là quấy rối à?"

Lý Diệu cười lạnh: "Không biết hối lỗi. Tôi có thể cho cổ phần cho ba mẹ cậu thì tôi cũng có thể lấy lại. Thay vì xài tiền của ba mẹ ăn chơi lêu lổng, chi bằng tự thân kiếm sống. Từ mai, tôi sẽ đóng băng toàn bộ tài khoản ngân hàng của cậu."

Lý Ngạn phẫn nộ: "Anh dựa vào cái gì mà quản tôi?!"

Lý Diệu thản nhiên: "Dựa vào việc tôi là gia chủ của nhà họ Lý. Chỉ cần cậu là con cháu nhà họ Lý thì tôi có quyền quản. Hành tinh khai thác khoáng sản Arno đang thiếu một tổ trưởng, tôi thấy cậu rất hợp. Hôm nay tôi sẽ bảo quản gia Bạch sắp xếp cho cậu, đưa cậu đến đó nhận chức. Khi nào cậu tự thân vận động được thì về hành tinh thủ đô."

Mặt Lý Ngạn trắng bệch, tức run cả người.

Bắt một đại thiếu gia sống trong nhung lụa như hắn ta đi đến cái hành tinh nghèo nàn đầy đất đá để lao động khổ sai? Ác không ai bằng! Nhưng hắn ta hiểu rõ, Lý Diệu đã nói là làm, có muốn trốn cũng không thoát.

"Em... em sai rồi, anh họ, tha cho em lần này đi!" Lý Ngạn hạ giọng cầu xin, "Em xin lỗi hai vị khách kia là được chứ gì? Sau này nhất định em sẽ ngoan ngoãn, không dám ỷ thế h**p người nữa! Chỉ cần không tới hành tinh Arno, anh bảo em làm gì cũng được!"

Lý Diệu lạnh lùng nhìn hắn ta hèn nhát cầu xin, chán chẳng muốn nói. Cùng là con cháu họ Lý, Lý Úc có chí khí hơn hắn ta biết bao nhiêu, mấy anh em họ khác cũng biết sống biết làm, chỉ có Lý Ngạn là bất tài, suốt ngày chơi bời lêu lổng, kết giao toàn bọn lưu manh, ba mẹ không biết dạy thì để hắn dạy.

"Xin lỗi khách là điều hiển nhiên." Lý Diệu nói, "Còn việc đến hành tinh Arno, cậu phải đi."

Lý Ngạn thấy Lý Diệu vẫn như vậy, biết không còn đường lui, vai sụp xuống, cúi đầu ủ rũ, ánh mắt lóe lên sự không cam lòng.

Lý Diệu đưa Lý Ngạn đến xin lỗi khách. Trong đại sảnh tầng một của khách sạn, Lâm Hân đang ngồi trên ghế nghỉ, vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, trò chuyện vui vẻ cùng một nữ Omega có vẻ ngoài ngọt ngào.

"...Phá Quân biết không, sau khi em gái tôi xem trận thi đấu mecha của cậu, nó cứ nằng nặc đòi vào trường tiểu học trực thuộc Học viện Quân sự Tinh Nguyệt. Ban đầu chúng tôi cũng không nghĩ nó có thể đậu, vậy mà lúc thi thử lại đạt, giờ ngày nào nó cũng vui vẻ đến trường." Nữ Omega hào hứng nhìn Lâm Hân, "Ở Vương quốc Chu Tước chúng tôi, ai có năng lực thì được trọng dụng, bất kể là Alpha hay Omega, đều có thể làm việc mình thích."

Lâm Hân lặng lẽ lắng nghe đối phương thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng gật đầu, đáp vài câu.

Cậu không giỏi nói chuyện với người lạ, nhưng vị nữ Omega này thì có chút đặc biệt.

Năm phút trước, cậu đang chăm chú ôn bài thì nghe có người gọi mình là "Phá Quân", ngẩng đầu lên thì thấy một nữ Omega mặt mày hân hoan. Cậu nhớ rất rõ cô ấy là người bị Lý Ngạn quấy rối trong video giám sát. Chỉ là không hiểu sao cô lại xuất hiện một mình ở đại sảnh tầng một?

Vì lễ phép, cậu đáp lại một câu.

Nữ Omega thấy mình không nhận nhầm người, lập tức ngồi xuống trò chuyện rôm rả với Lâm Hân, vẻ hưng phấn đó hoàn toàn không giống người mới bị dọa sợ.

Xem ra Omega của Vương quốc Chu Tước có sức chịu đựng với năng lực điều tiết tâm lý mạnh hơn Omega mấy nước khác.

"Nghe chị em trong nhóm nói... cậu có em bé rồi?" Nữ Omega ôm ngực, mặt đầy mong đợi, hỏi: "Tôi có thể xem em bé trông như thế nào không?"

Con của Tiểu Phá Quân và Nguyên soái nhất định rất dễ thương, rất xinh đẹp! Hu hu hu, thật là may mắn, ngay ngày đầu tiên đến đế quốc Huyền Vũ đã gặp được thần tượng. Dù buổi sáng có chút chuyện không vui, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ lúc này.

"Được." Lâm Hân không từ chối, mở album trong thiết bị nhận dạng, tìm một tấm ảnh của Hạo Hạo.

Trong ảnh, cục cưng nhỏ trắng trẻo mập mạp ôm một con thỏ bông to hơn cả người mình, chu môi ra, đôi mắt to màu vàng óng ánh ngấn lệ, hiển nhiên là vừa mới khóc, vẻ mặt không vui, nhưng chính vì biểu cảm ấy lại càng đáng yêu, khiến người ta chỉ muốn chui vào trong ảnh mà ôm chầm lấy bé.

Nữ Omega ôm lấy trái tim đang "thình thịch thình thịch" đập mạnh, cảm giác như sắp tan chảy vì dễ thương.

A a a a!

Sao lại đáng yêu thế này chứ!?

Có nhiêu ưu điểm Tiểu Phá Quân và Nguyên soái là bé lấy hết luôn, bơ-phẹt! Hu hu hu, chỉ muốn bắt cóc về nhà nuôi thôi!

Tất nhiên, cô chỉ dám nghĩ chứ không dám làm thật.

Trong phòng khách VIP, Lý Ngạn siết chặt nắm tay, mồ hôi đầm đìa, cúi đầu khom lưng xin lỗi người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.

"Rất... rất xin lỗi! Sáng nay tôi uống say, nhất thời hồ đồ xúc phạm đến ngài, mong ngài tha lỗi."

Người đàn ông lười biếng tựa lưng vào sofa, gương mặt tuấn tú góc cạnh nở nụ cười nhạt, đôi mắt đen sâu thẳm không thèm liếc Lý Ngạn đang xin lỗi trước mặt, mà quay sang nhìn Lý Diệu đang ngồi đối diện.

"Thật vinh hạnh khi được gặp Nguyên soái của Đế quốc ở đây." Miệng thì nói lời khách sáo, nhưng bản mặt thì ngạo mạn khỏi phải bàn, rõ ràng không phải người dễ nói chuyện.

Lý Diệu liếc nhìn Lý Ngạn đang bị ngó lơ rồi mỉm cười nói: "Tôi cũng vừa biết Hoàng tử Oman đến nước tôi du lịch, tiếp đãi không chu đáo, vẫn là mong điện hạ lượng thứ."

Vương quốc Chu Tước có bốn vị hoàng tử, Oman xếp thứ tư. Lý Diệu không biết nhiều về anh ta, chỉ từng chạm mắt nhau từ xa trong một bữa tiệc, không trò chuyện.

Hôm nay mới thật sự đối mặt, nói mấy câu khách sáo đã đủ biết, chuyện hôm nay không dễ giải quyết.

Lý Ngạn như người vô hình đứng bên cạnh, vừa xấu hổ vừa lúng túng, đã nói xin lỗi ba lần nhưng vẫn bị ngó lơ, không biết nên rút lui thế nào.

Lý Diệu kết thúc phần chào hỏi với A Mạn, đi vào chủ đề chính.

"Đứa em không học vấn không nghề nghiệp, đã mạo phạm đến điện hạ. Tôi dẫn cậu ấy đến đây, tùy điện hạ xử trí."

Lúc này Oman mới lười nhác liếc sang Lý Ngạn, ánh mắt đầy khinh thường. "Không nói ta cũng chẳng nhận ra cậu ta là em của Nguyên soái. Hai người chẳng giống nhau gì cả."

"Nó là em họ tôi, bình thường được ba mẹ cưng chiều quá mức, không biết trời cao đất dày. Tôi bận việc ở quân đội, không ngờ nó lại hỗn láo đến vậy. Giờ gặp rồi, tất nhiên không để nó tự ý phá phách nữa. Ngày mai sẽ phái người đưa nó đến hành tinh quặng mỏ để huấn luyện lại, chờ cải tà quy chính rồi thì sẽ cho về." Lý Diệu điềm tĩnh nói, "Để tỏ thành ý xin lỗi, mọi chi phí trong thời gian Điện hạ ở Đế quốc, nhà họ Lý sẽ chi trả toàn bộ."

Oman nhướng mày, vừa định đáp thì thiết bị nhận dạng kêu "tít tít" hai tiếng. Anh ta giơ tay ra hiệu tạm dừng, mở giao diện tin nhắn xem một lượt, rồi nở nụ cười có phần giảo hoạt.

"Không cần chi trả gì cả, ta cũng không keo kiệt đến mức ấy, chi bằng mời ăn một bữa cơm. Bạn gái ta rất ngưỡng mộ phu nhân của ngài."

Lý Diệu hơi cau mày.

Không ngờ tên hoàng tử Oman này lại khó chơi đến vậy.

***

Bốn giờ chiều, trước cổng trường mẫu giáo Hạo Nguyệt, các phụ huynh lục tục đến đón con.

Hạo Hạo xếp hàng, ngẩng đầu, ngó đông ngó tây.

Ba Diệu đã hứa sẽ đến đón bé tan học mà, sao chẳng thấy bóng dáng đâu vậy? Ba Diệu cao lớn, tóc dài màu bạc rất đặc trưng, chỉ cần đứng ở đó là như "hạc đứng giữa bầy gà", bé đã xếp hàng lâu vậy rồi mà vẫn không thấy ba đâu cả!

Nhìn các bạn phía trước lần lượt được đón đi, Hạo Hạo không vui bĩu môi.

Cô giáo Ngụy cũng thấy lạ, hôm qua đúng giờ này Phá Quân đã đến rồi. Hôm nay đổi thành Nuyên soái đến đón, sao lại không thấy? Chẳng lẽ kẹt xe nên đến muộn?

"Tiểu thiếu gia." Giọng một người đàn ông trầm ổn vang lên, cô giáo Ngụy ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trung niên đứng ở cổng.

"Bác là...?" Cô nghi ngờ hỏi.

"Chào cô giáo Ngụy, tôi là quản gia Bạch Húc. Hôm nay phu nhân và Nguyên soái có việc gấp nên tôi đến đón tiểu thiếu gia về." Bạch Húc mỉm cười nói.

Cô giáo Ngụy cúi xuống hỏi Hạo Hạo: "Hạo Hạo, con có biết bác ấy không?"

"Là ông cố quản gia ạ." Hạo Hạo gật đầu, nghe nói cả ba Hân và ba Diệu đều không thể đến đón mình, mắt đã bắt đầu ngân ngấn nước.

Thấy bé nhận ra người đến đón, cô giáo mới cho bé đi theo.

Hạo Hạo bĩu môi, đi đến trước mặt Bạch Húc, ngửa đầu, giọng nghẹn ngào lên án: "Ông cố ơi, ba Diệu thất hứa rồi!"

Bạch Húc ôm lấy bé, vỗ vỗ lưng an ủi nhẹ nhàng: "Hôm nay là tình huống đặc biệt, hai ba có việc gấp không thể rời được. Đợi họ về, tiểu thiếu gia hỏi rõ lý do tại sao họ thất hứa nhé."

"Dạ..." Hạo Hạo ôm cổ Bạch Húc, tựa đầu lên vai ông, cố kìm nước mắt.

Về đến lâu đài, bé lập tức nhảy xuống xe bay, vừa bước vào cửa đã gọi to: "Ba ơi, ba ơi, Hạo Hạo về rồi!"

Nhưng trong lâu đài rộng lớn chỉ có tiếng vang vọng của bé.

Mai Lâm dịu dàng nói: "Nguyên soái và phu nhân vẫn chưa về, tôi đưa tiểu thiếu gia đi tắm nhé?"

Hạo Hạo lập tức bày ra khuôn mặt bánh bao cau có.

Tắm xong, cô đơn ngồi ăn tối trong phòng ăn, ăn xong cũng không đi dạo vườn hoa như thường lệ. Bé lôi con thỏ bông từ phòng ba ra, giận dỗi kéo về phòng trẻ em của mình.

Tiểu Bố ló đầu vào cửa, "meo meo" khe khẽ gọi hai tiếng.

Hạo Hạo kéo con thỏ lên giường, rồi cuộn mình thành một cục nhỏ, rúc vào lòng thỏ, nước mắt rơi lộp bộp như hạt châu.

Cục cưng giận rồi!

Là loại giận không dễ dỗ đâu!

Bé quyết định hôm nay và ngày mai sẽ không thèm để ý đến hai ba nữa!

––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

Bé con giận dỗi, hậu quả rất nghiêm trọng!
 
Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
Chương 153: Ngoại truyện 13: Em bé loài người!




 
Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
Chương 154: Ngoại truyện 14: Em bé loài người!




 
Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
Chương 155: Ngoại truyện 15: Một ngày của quản gia Bạch sẽ như thế nào?




 
Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
Chương 156: Ngoại truyện 16: Một ngày của quản gia Bạch sẽ như thế nào?




 
Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
Chương 157: Ngoại truyện 17: Một ngày của quản gia Bạch sẽ như thế nào?




 
Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
Chương 158: [THE END] Ngoại truyện 18: Một ngày bình thường ở trong quân đội




 
Back
Top Bottom