Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?

Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
Chương 110: Bẻ tay nó




 
Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
Chương 111: Chồng của cậu tới rồi!




 
Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
Chương 112: Giết chết dị thú




 
Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
Chương 113: Em mang thai




 
Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
Chương 114: Thai giáo rất quan trọng!




 
Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
Chương 115: Cục cưng thích được ôm ấp




 
Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
Chương 116: Tham dự tang lễ




 
Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
Chương 117: Lễ trao huân chương




 
Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
Chương 118: Phỏng vấn



Những ai đang xem trực tiếp đều vô cùng phấn khích.

Từ năm, sáu năm trước, Nguyên soái Lý Diệu của Đế quốc Huyền Vũ nổi danh sau một trận chiến, vô số người bị hắn và mecha của hắn hút hồn. Mà tiếc nhất là mỗi khi xuất hiện trước ống kính, Nguyên soái đều đeo một chiếc mặt nạ bạc, khiến mọi người không biết dung mạo thật của hắn là như nào.

Càng không thấy thì càng tò mò. Nhiều người thay phiên nhau đoán khuôn mặt dưới mặt nạ của Lý Diệu cuối cùng là đẹp hay xấu.

Có người cho rằng Lý Diệu cực kỳ đẹp trai, bởi dù là vóc dáng hay khí chất thì hắn đều vượt trội hơn người. Có người lại nghĩ rằng trông hắn chỉ bình thường thôi, thậm chí có thể đã lớn tuổi, vì quân nhân thường có thân hình cường tráng nên không đoán qua vóc dáng được.

Rồi bắt đầu chia phe, bem nhau mãi cho đến tận bây giờ vẫn chưa có kết quả.

Nhưng hôm nay, tại buổi lễ trao huân chương của Đế quốc Huyền Vũ, Lý Diệu đã phá lệ không đeo mặt nạ.

Khi ống kính lia đến khuôn mặt tuấn tú, trẻ trung của hắn, tất cả mọi người trước màn hình đều ngơ ngác toàn tập.

[Aaaaaa, toi biết Nguyên soái đẹp trai, nhưng mà hỏng ngờ ảnh đẹp đỉnh nóc kịch trần cỡ này luôn áaa!]

[Đẹp trai tới nỗi em không khép chân được nè anh ơi!]

[Cậu thiếu niên được ngài ấy nắm tay hạnh phúc quá đi!]

[Cậu thiếu niên đó là Phá Quân đó! Omega nhỏ nổi tiếng gần đây trong Thế giới Mecha!]

[Từ từ! Tôi nhớ ra rồi! Trong livestream của Phá Quân, bạn trai của cậu ấy có xuất hiện, người đó giống hệt Nguyên soái! (⊙⊙)]

[Ê nha, tính ra là tui đã biết mặt Nguyên soái từ lâu, nhưng tui không biết đó là Nguyên soái! ( ̄△ ̄;)]

[Người đam mê ship CP như toi cảm thấy phê quá mọi người oi! Toi sắp bay lên trời rồi~~~~~~]

[Cái CP thần tiên gì zậy? Lần đầu nhập hội đã ăn no cơm chó rồi!]

[Đẹp đôi quá! Quá là đẹp đôi!]

[Nếu tôi nhớ không nhầm thì Phá Quân là Omega nam của Cộng hòa Thanh Long mà nhỉ? Sao cậu ấy quen được Nguyên soái của Đế quốc Huyền Vũ?]

[Không biết mọi người còn nhớ không, ngày quân đội Đế quốc Huyền Vũ trở về sau lúc tiêu diệt hải tặc vũ trụ, Nguyên soái đã dẫn theo một thiếu niên đeo mặt nạ, bây giờ toi chắc chắn 100% thiếu niên đó chính là Phá Quân!]

[*Phá án time— vậy Phá Quân chính là Omega nam bị tên buôn người Hoàng Vân Côn bắt cóc?]

[Nhưng cái tôi tò mò là, Phá Quân đã lập công lao gì trong trận tiêu diệt hải tặc vũ trụ mà được nhận huân chương?]

[Tò mò +1]

[Đừng có gấp, trờ trao huân chương xong là chính phủ có thông báo chứ gì.]

[Phá Quân nhà chúng ta giỏi quá~ o(≧∀≦)o]

[Hu hu, con trai của toi có tiền đồ quá trời, cảm động quá.]

[Tiểu Phá Quân giỏi quá! Chưa trở thành quân nhân chính quy đã lập công lớn! Zui zẻ, zui zẻ~]

Vô số bình luận được đăng, ngoài những lời khen từ fan của Lâm Hân thì còn có đủ loại bày tỏ, hận không thể cho cả vũ trụ biết em bé nhà mình giỏi cỡ nào.

Cơ mà, không phải ai cũng là người có thiện ý, bên cạnh đó cũng có những bình luận đầy tiêu cực.

[Một Omega nam vừa mới trưởng thành thì lập được cái công gì lớn lao hả? Đừng có nói là nhờ quan hệ bạn trai mà đi cửa sau nhé?]

[Haha, bao nhiêu binh sĩ đã phục vụ mấy chục năm còn không có vinh dự này, một sinh viên thì có thành tích gì ra trò?]

[Cậu ta là người Cộng hòa Thanh Long mà? Sao lại nhận huân chương của Đế quốc Huyền Vũ?]

[Thế giới Mecha là trò chơi ảo, chơi giỏi trong game không có nghĩa là ngoài đời cũng giỏi điều khiển mecha như vậy.]

.........

Tại phòng khách nhà họ Lâm ở Cộng hòa Thanh Long, mẹ Lâm ngồi trên ghế sofa, hai tay siết chặt, không dám tin vào mắt mình khi nhìn thấy con trai trên màn hình.

"Tiểu Hân... đang ở hành tinh thủ đô của Đế quốc Huyền Vũ..."

Để tìm con trai mà họ đã tiêu không ít tiền, nhưng đều như đá chìm đáy biển. Cách đây không lâu, có một phóng viên đến nói với họ rằng có manh mối về hành tung của Tiểu Hân, bảo họ kiên nhẫn chờ đợi. Đợi mãi đến hôm nay, cuối cùng cũng đợi được.

Hóa ra Tiểu Hân đang ở hành tinh Hư Nhật, còn là sinh viên mecha của Học viện Quân sự Vấn Thiên!

"Lẽ ra nên sớm nghĩ tới!" Cha Lâm nhíu mày hút thuốc. "Nếu nó thực sự bị Hoàng tiên sinh bán đến Ám Tinh, quân đội Đế quốc Huyền Vũ cứu được, chắc chắn sẽ đưa nó đến hành tinh Hư Nhật."

"Vậy... bây giờ chúng ta phải làm sao? Có tới hành tinh Hư Nhật tìm con không?" Mẹ Lâm hoang mang lo lắng.

Trên màn hình, Lâm Hân mặc quân phục học viện màu đen, thần thái tươi sáng, đôi mắt đen như sao lấp lánh.

Lúc này, cậu con trai toát lên vẻ tự tin rạng ngời, nổi bật, xuất chúng, hoàn toàn khác với hình ảnh của vài tháng trước.

Trở nên có chút xa lạ rồi.

"Tìm thì chắc chắn phải tìm!" Cha Lâm dập mạnh đầu thuốc vào gạt tàn, vẻ mặt u ám, "Không có lý do gì mà nó sống vinh hoa phú quý, tìm được một người đàn ông có tiền, có quyền, có thế, mà lại không đoái hoài đến cha mẹ."

"Nhưng mà...." Mẹ Lâm do dự, "Tiểu Hân có chịu gặp chúng ta không?"

Nó đã chặn liên lạc của họ, rõ ràng là không muốn liên lạc nữa.

Cha Lâm hừ lạnh: "Chúng ta là cha mẹ nó, nó dám không gặp à?"

Nhưng mẹ Lâm lại không chắc chắn như cha Lâm, song nghĩ đến chuyện con trai mình tìm được một Nguyên soái của Đế quốc làm bạn đời, lòng bà không khỏi phấn khích. Nếu Tiểu Hân không còn giận họ nữa, đưa họ đến hành tinh Hư Nhật, thì bà sẽ trở thành mẹ vợ của Nguyên soái Đế quốc!

Tiền bạc, địa vị, quyền lực, tất cả đều có!

Đến lúc đó, ai còn dám coi thường bà?

Ngay cả phu nhân của gia chủ nhà họ Lâm là phu nhân Hàn, cũng đừng hòng lên mặt trước bà.

Càng nghĩ mẹ Lâm càng phấn khích, hận không thể lập tức gặp con trai.

Cha Lâm rút điếu thuốc thứ hai, nheo mắt nhìn người đàn ông tóc bạc đang thân mật với con trai ông trên màn hình, trong mắt lóe lên tia toan tính sắc bén.

"Tít tít tít—"

Thiết bị nhận dạng trên cổ tay reo lên, có người gọi đến.

Cha Lâm lập tức nhận cuộc gọi: "Alo, xin chào, phóng viên Uông hả——"

"Xin chào, không biết bây giờ Lâm tiên sinh có tiện không? Đồng nghiệp tôi sắp đến nhà các vị, muốn làm một cuộc phỏng vấn đơn giản." Giọng Uông Lôi vang lên từ thiết bị nhận dạng.

"Phỏng vấn?" Cha Lâm nói, "Hồi trước đã phỏng vấn rồi mà?"

Uông Lôi cười khẽ: "Hai người chắc cũng đang xem truyền hình trực tiếp chứ? Con trai ông là Lâm Hân vừa xuất hiện trong lễ trao huân chương của Đế quốc Huyền Vũ, cảm giác thế nào? Có muốn lập tức đến hành tinh Hư Nhật tìm cậu ta không? Nhưng tôi phải nhắc nhở, Lâm Hân đã chặn liên lạc với hai vị, bản thân thăng quan tiến chức, nhưng chưa từng liên lạc lại với cha mẹ. Rõ ràng là không muốn gặp lại."

Lời của gã ta như một gáo nước lạnh dội lên hai vợ chồng.

Mẹ Lâm lẩm bẩm: "Không... không thể nào chứ? Chúng tôi là cha mẹ nó mà, sao lại không muốn gặp?"

Cha Lâm nhíu mày nói: "Chuyện liên quan đến Hoàng tiên sinh, chúng tôi cũng chẳng hay biết gì, chỉ cần giải thích rõ ràng, nó sẽ nguôi giận thôi."

Uông Lôi thở dài: "Lâm tiên sinh, ông nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi. Tôi đã gặp nhiều người con trở mặt không nhận người thân, rất hiểu suy nghĩ của bọn chúng. Với Lâm Hân mà nói, hai người chỉ là đôi cha mẹ nghèo hèn không có địa vị, đột nhiên xuất hiện ở hành tinh Hư Nhật, cậu ta chỉ thấy phiền mà thôi, thậm chí còn thấy xấu hổ, tuyệt đối không muốn nhận hai vị."

Cha Lâm im lặng một lát rồi hỏi: "Vậy... phóng viên Uông có cao kiến gì?"

Uông Lôi nói: "Tất nhiên là khiến cậu ta không thể không nhận lại hai vị. Cứ yên tâm, lát nữa hai vị chỉ cần phối hợp với đồng nghiệp tôi trong buổi phỏng vấn là được."

Cha Lâm rít một hơi thuốc thật sâu, gật đầu đồng ý: "Được."

***

Bên ngoài đại sảnh hội trường phỏng vấn của Đế quốc Huyền Vũ, Uông Lôi cúp máy, quay sang người bên cạnh là Phùng Sơn Hoành, giơ tay ra dấu chữ V.

"Xong việc!"

Gã ta cười tươi rói, tự khen kế hoạch cho là hoàn hảo của mình.

Phùng Sơn Hoành ngẩng đầu nhìn các phóng viên đang lần lượt vào trong, chỉnh lại thẻ điện tử đeo trước ngực. "Uông Lôi, cái này có ổn không đấy?"

Uông Lôi đáp: "Bạn tôi có quan hệ, thẻ thông hành cậu ta lấy được chắc chắn là thật."

Tuy Báo Mecha Thường nhật rất nổi tiếng, nhưng không phải cơ quan báo chí chính thống của nhà nước, không đủ tư cách vào hội trường phỏng vấn quốc gia để phỏng vấn các binh sĩ vừa được trao huân chương.

Nhưng nhờ Uông Lôi có quan hệ rộng, nhiều bạn bè, giúp gã ta lấy một thẻ thông rất dễ dàng.

"Phỏng vấn sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau vào thôi." Uông Lôi vỗ vai Phùng Sơn Hoành, "Đừng có vẻ chột dạ thế, tự tin lên."

Phùng Sơn Hoành húng hắng ho hai tiếng, vác thiết bị quay phim cỡ lớn đi theo sau Uông Lôi, cùng dòng người tiến vào cổng lớn của đại sảnh hội trường phỏng vấn, thuận lợi vượt qua trạm kiểm tra của AI.

Cả hai thành công đi vào, tìm được chỗ ngồi của mình, ngồi xuống, Uông Lôi nháy mắt đắc ý.

Phùng Sơn Hoành đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.

Buổi phỏng vấn cũng được chiếu trực tiếp, trên không trung đã lơ lửng vài chiếc máy quay AI.

Trên bục trang nghiêm, Nguyên soái Đế quốc dẫn theo mười binh sĩ được trao huân chương lần lượt ngồi xuống.

Mười phút sau, buổi phỏng vấn chính thức bắt đầu.

Uông Lôi nhìn Lâm Hân đang ngồi bên trái Lý Diệu, khóe miệng nhếch lên nụ cười, khi được cho phép đặt câu hỏi, gã lập tức giơ tay thật cao.

Tiếc là, quyền đặt câu hỏi đầu tiên thuộc về cơ quan truyền thông của chính phủ.

Nữ phóng viên Beta điềm tĩnh cầm micro, nói rõ ràng, vào thẳng vấn đề: "Xin chào Nguyên soái, tôi là phóng viên Chu Diễm của Trung Huyền, tôi muốn hỏi, lễ trao huân chương vốn định tổ chức vào đầu tháng, vì sao lại hoãn đến hôm nay? Có lý do đặc biệt nào không? Có liên quan gì đến kế hoạch thanh trừng sắp tới không?"

Lý Diệu đáp: "Lễ trao huân chương vốn định tổ chức đầu tháng, nhưng do một số nguyên nhân bất khả kháng nên được dời lại. Đúng là có một lý do đặc biệt. Kế hoạch thanh trừng diễn ra 50 năm một lần, lần này trùng đúng thời điểm đó."

Dù là phỏng vấn, nhưng cái gì không nên nói thì hắn tuyệt đối không tiết lộ một chữ.

"Cảm ơn câu trả lời của Ngài." Chu Diễm ngồi xuống.

Phóng viên thứ hai được gọi nhanh chóng đứng lên: "... Xin hỏi cần lập được chiến công gì thì mới được nhận huân chương Đế quốc?"

Lý Diệu đáp: "Lập chiến công hạng nhất là được trao huân chương Đế quốc."

Phóng viên cảm thấy câu trả lời quá mơ hồ, nên hỏi thêm: "Chiến công hạng nhất được tính như thế nào? Ngài có thể đưa ra ví dụ cụ thể không?"

Lý Diệu trả lời nghiêm túc: "Phát huy vai trò then chốt trong toàn bộ hành động quân sự, giành chiến thắng cuối cùng trong trận chiến."

Sau đó liên tiếp ba bốn phóng viên đều là truyền thông chính thống, Uông Lôi giơ tay đến mỏi nhừ, mắt thì vẫn sáng quắc nhìn về phía MC.

Đám phóng viên chính thống này toàn hỏi mấy câu nghiêm túc, chẳng ai đi vào trọng tâm, chẳng thu được thông tin gì có giá trị, toàn mấy thứ vô nghĩa.

Một vòng đặt câu hỏi nữa được bắt đầu, Uông Lôi gần như đứng hẳn lên giơ tay, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của MC, được chỉ định cầm micro.

"Xin chào mọi người, tôi là phóng viên Uông Lôi, tôi muốn đặt câu hỏi cho bạn học Lâm Hân." Gã mỉm cười thân thiện.

Bất ngờ bị gọi hồn, Lâm Hân vốn tưởng mình chỉ là linh vật đứng cho vui, khựng lại một chút, nhìn về phía Uông Lôi.

Là gã ta?

Tên phóng viên kỳ lạ từng đòi phỏng vấn cậu trong Thế giới Mecha.

Ánh mắt sắc bén của Lý Diệu lia tới, cơ mặt Uông Lôi căng lên nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, đặt câu hỏi: "Xin hỏi bạn học Lâm, cậu đã nhập tịch vào Đế quốc Huyền Vũ rồi đúng không?"

Lâm Hân hơi nhíu mày, trả lời thật: "Đúng vậy."

Tuy không hiểu ý của đối phương là gì khi hỏi vậy, nhưng chuyện nhập tịch là sự thật, cậu không chối được.
 
Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
Chương 119: Câu hỏi đi vào lòng người



"Theo tôi được biết, bạn học Lâm từng là sinh viên mecha được Học viện Quân sự Hoa Đông đào tạo trọng điểm. Vậy xin hỏi tại sao cậu lại bỏ học, không phục vụ cho Cộng hòa Thanh Long, mà lại chọn nhập cư vào Đế quốc Huyền Vũ?"

Câu hỏi của Uông Lôi đúng là một câu hỏi đi vào lòng người.

Bốn quốc gia lớn trong liên sao dù có chung nguồn gốc, nhưng sau khi tách ra, họ là những quốc gia độc lập.

Dù hiện tại bốn nước đã thành lập Liên minh Thiên hà, tuân thủ năm nguyên tắc chung sống hòa bình, nhưng giữa họ vẫn tồn tại sự cạnh tranh nhất định. Việc nhập cư vốn là quyền tự do công dân, nhưng với trường hợp như Lâm Hân, một quân nhân mecha dự bị được học viện quân sự đào tạo bài bản mà nói, việc đột ngột nhập cư mà không rõ lý do lại trở nên khá nhạy cảm.

Câu hỏi của Uông Lôi gián tiếp buộc tội: Đất nước đã đào tạo cậu, cậu không phục vụ cho quê hương thì thôi, lại còn nhập tịch nước khác để lập công, rõ là vong ân bội nghĩa.

Trước mặt toàn thể người dân của liên sao, nếu Lâm Hân không đưa ra câu trả lời thỏa đáng, danh tiếng của cậu sẽ lao dốc, bị ngàn người phỉ nhổ, tương lai cũng vì thế mà mờ mịt.

Uông Lôi đắc ý nhìn thiếu niên trên bục, tay sau lưng ra hiệu cho Phùng Sơn Hoành. Phùng Sơn Hoành hiểu ý, mở tin nhắn ra, gửi chỉ thị cho đồng nghiệp.

Ngay lúc này, khán giả theo dõi livestream nghe câu hỏi của phóng viên, đồng loạt bày tỏ nghi ngờ với Lâm Hân.

Đúng vậy!

Tại sao một quân nhân mecha dự bị được Cộng hòa Thanh Long đào tạo lại nhập cư vào Đế quốc Huyền Vũ?

Một khi hạt giống nghi ngờ được gieo xuống, đủ loại suy đoán sẽ nảy mầm.

[Tôi mà là huấn luyện viên của Học viện Hoa Đông chắc tôi tức chết. Bỏ hết công sức đào tạo nhân tài suốt 10 năm, cuối cùng lại thành lính của nước khác, đúng là làm lợi cho người ta mà!]

[Nếu Phá Quân là lính mecha dự bị, sao lại rơi vào tay hải tặc vũ trụ?]

[Dù được quân đội Huyền Vũ cứu nhưng đâu cần thiết phải nhập tịch?]

[Phản quốc chứ còn gì nữa!]

[Cũng không đến mức phản quốc, nhưng mà làm người khác khó chịu cực kỳ, cảm giác nhân phẩm có vấn đề ấy.]

[Còn nhỏ đã biết nịnh bợ cậy thế, sau này chắc cũng chẳng làm được cái trò trống gì.]

[Chiến công hạng nhất của nó cũng không biết ở đâu mà có kia kìa, tao chẳng tin một đứa nhóc 18 tuổi có thể lập công lớn như vậy, chắc chắn có hối lộ!]

[Có bạn trai là Nguyên soái sướng thật đấy, vừa có danh vừa có lợi, đỡ phải vất vả bao nhiêu năm!]

[Omega thì mãi mãi vẫn là Omega, dù giỏi đến đâu cũng không thể so được với Alpha, mấy người ca ngợi cậu ta quá rồi!]

[Mọi người đừng để mấy phóng viên vô liêm sỉ dắt mũi! Em bé nhập tịch chắc chắn có lý do riêng mới làm vậy!]

[Đúng vậy, liên sao cho phép tự do nhập tịch chứ bộ, Tiểu Phá Quân là sinh viên, không phải quân nhân chính quy, nhập cư không vi phạm pháp luật.]

....

Chỉ trong một phút ngắn ngủi, vô số bình luận tràn ngập các livestream và Weibo, mọi người xoáy sâu vào vấn đề nhập cư của Lâm Tân.

Tài khoản chính thức của Báo Mecha Thường nhật cũng nhân cơ hội đăng tải một video phỏng vấn. Chẳng mấy chốc, video này leo thẳng lên top tìm kiếm.

Cư dân mạng vừa xem video, vừa theo dõi livestream, chờ đợi câu trả lời của Lâm Tân.

Nghe xong câu hỏi, Lâm Hân vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng. Cậu nhìn thẳng vào ánh mắt đầy thách thức của phóng viên, biết rõ gã ta cố tình kiếm chuyện.

Cậu không trả lời ngay, mà quay sang nhìn Lý Diệu.

Việc cậu và hắn kết hôn không nhiều người biết, dù không cố giấu nhưng cũng không muốn bị ép công khai chỗ đông người.

Ánh mắt cậu dò hỏi ý kiến chồng yêu: Có cần trả lời cái câu xà lơ này không?

Những phóng viên khác thấy Lâm Hân im lặng lâu, lại bắt đầu xì xào bàn tán, rục rịch hóng chuyện.

Những quân nhân khác được trao huân chương trên khán đài đều quen biết Lâm Hân, biết cậu là bạn đời của Nguyên soái, còn từng cùng sống chung trên t** ch**n Dao Quang, lâu lâu cũng có đánh đấm giao lưu nên biết rất rõ năng lực của cậu.

Cái thằng phóng viên này hỏi cục cứt gì vậy? Cố tình nói thẳng vụ nhập cư, muốn hại chết Tiểu Phá Quân à?

Hàng chục ánh mắt giá rét tia thẳng về phía Uông Lôi, khiến gã ta run rẩy, suýt thì làm rơi micro.

Nhưng để có tin giật gân, gã cố chịu, mồ hôi đã nhễ nhại nhưng vẫn quyết tâm đ ến cùng.

Đợt trước trong Thế giới Mecha bị Lâm Hân làm nhục, gã vẫn còn nhớ như in, luôn muốn tìm cách trả thù. Nhịn nhục bao ngày, cuối cùng cũng có cơ hội.

Quá khứ dám từ chối gã phỏng vấn, giờ thì gã cho cậu nếm mùi nhục nhã trước mặt toàn thể người dân.

Đúng là tuổi trẻ, không biết hậu quả của việc đắc tội với phóng viên.

"Câu hỏi này khó trả lời đến vậy sao?" Uông Lôi tươi cười dí hỏi.

Ngón tay Lý Diệu khẽ gõ lên mặt bàn, Lâm Hân hiểu ý, đôi mắt đen tuyền nhìn thẳng vào Uông Lôi, giọng nói trong trẻo vang lên: "Tôi đã kết hôn rồi."

"Cái gì cơ?" Uông Lôi nhất thời chưa hiểu, ngẩn người.

Lý Diệu nắm tay Lâm Hân, đôi mắt vàng băng lãnh nhìn chằm chằm Uông Lôi, cất giọng nói: "Chúng tôi đã kết hôn, chuyển hộ khẩu sang của bạn đời là chuyện bình thường."

Hiện trường im lặng trong nửa phút, ngay sau đó máy quay của các hãng truyền thông đồng loạt điên cuồng ghi hình.

Nguyên soái của Đế quốc Huyền Vũ đã kết hôn!

Breaking news!

Thời đại thông tin, tốc độ là trên hết.

Các tài khoản chính thức của các hãng truyền thông đồng loạt đăng tin, kèm theo bức ảnh Lý Diệu và Lâm Hân nắm tay nhau.

Còn cư dân mạng đang vừa xem livestream vừa xem video phỏng vấn thì đều trố mắt kinh ngạc.

Bởi trong video là một cặp nam nữ tự xưng là cha mẹ của Lâm Hân, đau lòng kể khổ với phóng viên: "... Chúng tôi đối xử với con rất tốt, từ nhỏ nuôi nó ăn học ở Học viện Quân sự, gần như tiêu sạch tiền tích góp của gia đình. Khi nó phân hóa gặp sự cố, chúng tôi còn phải nợ bệnh viện hai triệu, vậy mà nó lại bỏ nhà đi theo một gã đàn ông, đến giờ vẫn chưa liên lạc lại..."

[Ông cố nội ơi! Cái gì mà dramu dữ vậy má?]

[Giây trước còn đang muốn chúc mừng, giây sau xịt keo cứng ngắc. Bỏ nhà theo trai? Để cha mẹ gánh nợ? Sống cái kiểu đéo gì đấy?]

[Người đàn ông cha mẹ cậu ấy nhắc đến là ai? Là tên buôn lậu Hoàng Vân Côn hay Nguyên soái Đế quốc Huyền Vũ?]

[Tôi không tin Phá Quân là người như vậy, cậu ấy điều khiển mecha giỏi như thế mà.]

[Giỏi điều khiển mecha không có nghĩa là có nhân cách tốt!]

[Tôi nghĩ không nên tin hoàn toàn lời của cha mẹ, chưa rõ chân tướng thì chưa vội kết luận được.]

[Đúng rồi, đường đường là Nguyên soái của Đế quốc, chả lẽ mắt nhìn người lại kém thế? Đi kết hôn với đứa vô ơn?]

[Chỉ mình tui là fan CP đang vui hả? Haha, CP tôi ship về bờ rồi kìa! Họ cưới thật kìa! Ối dồi oi, còn đeo nhẫn cưới nữa, đẹp thánh thần thiên đụng luôn~~]

[Tui mê mỗi nhan sắc thôi, không quan tâm đời tư!]

[Phóng viên kia không phải là Uông Lôi của tờ Báo Mecha Thường nhật sao? Không phải truyền thông chính thống, sao lại lọt vào đây? Còn hỏi mấy câu ác ý như vậy, rõ ràng có âm mưu!]

[Video phỏng vấn cũng là do cái mương đó đăng đầu tiên, đúng thời gian luôn. Nói không có ý gì là xạo chó, ai mà tin hả?]

[Mà dù gì thì — Phá Quân nhập tịch là vì kết hôn, chuyện này hoàn toàn hợp lý, đừng gán cho người ta tội danh phản quốc nữa nhé?]

[Tôi chỉ muốn nói, may mà Tiểu Phá Quân kết hôn với Nguyên soái, nếu không thì, ha ha...]

Bình luận trên mạng tràn ngập, tăng lên từng giây từng phút, trong khi ở hội trường họp báo, mọi người vẫn còn đang ngạc nhiên chưa xong.

Vốn dĩ Uông Lôi tự tin cho rằng đã làm khó được Lâm Hân, nhưng câu trả lời "chuyển hộ khẩu vì kết hôn" ngay lập tức hóa giải câu hỏi đầy mất dạy của gã.

Gã ta ngượng ngùng định ngồi xuống.

Nhưng Lý Diệu cũng định không định tha cho gã.

"Anh là phóng viên của đơn vị nào?"

Khi Uông Lôi đứng dậy đặt câu hỏi chỉ nói tên, không giới thiệu đơn vị công tác, điều này vi phạm quy định phỏng vấn.

"Tôi... tôi là..." Uông Lôi toát mồ hôi, trở thành tâm điểm của cả hội trường, bỗng thấy chột dạ. Thẻ thông hành do bạn gã đưa, gã ta mừng quá nên đeo luôn, cũng không kiểm tra thẻ thuộc đơn vị truyền thông nào.

Phùng Sơn Hoành lo sốt vó, muốn ra hiệu cho Uông Lôi, nhưng có ánh mắt của mọi người, hắn ta không dám.

"Anh ta là phóng viên của Báo Mecha Thường nhật." Lâm Hân nghiêng đầu hỏi Lý Diệu, "Báo Mecha Thường nhật có phải là cơ quan truyền thông chính thống không anh?"

"Không phải." Lý Diệu cười khẩy, lạnh lùng nhìn Uông Lôi, "Giả danh truyền thông chính thống để lấy thẻ thông hành, hành vi của anh đã vi phạm pháp luật."

Uông Lôi biện bạch: "Tôi... tôi tuy là phóng viên của Báo Mecha Thường nhật, nhưng cũng là cố vấn của một đơn vị truyền thông chính thống, tôi có đủ tư cách vào hội trường..."

Hai cảnh vệ bước tới, một trái một phải giữ chặt gã, giọng giải quyết việc công, nói: "Mời anh phối hợp điều tra."

"Các người không có quyền bắt tôi! Thẻ thông hành của tôi là thật mà!" Uông Lôi hoảng hốt hét lên.

Tuy nhiên, cảnh vệ làm ngơ, lập tức kéo gã ta ra khỏi hội trường họp báo, Phùng Sơn Hoành cũng bị đối xử tương tự.

Uông Lôi vẫn cậy thế mà hét lớn: "Bây giờ đang phát trực tiếp đấy! Các người dám đàn áp dân lành trước mắt toàn dân của liên sao, không sợ mất lòng dân à?"

Cận vệ mặt lạnh như tiền, bước chân càng nhanh hơn, kéo hai người họ ra ngoài.

Toàn bộ hội trường chìm vào im lặng đến mức nghe thấy tiếng kim rơi.

Các phóng viên của những cơ quan truyền thông chính thống nhìn nhau, ai cũng cảm thấy khó tin.

Họ thường xuyên tiếp xúc với quan chức chính phủ, từ lâu đã luyện được chiêu hỏa nhãn kim tinh, cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, trong lòng rõ như ban ngày.

Tin tức do cơ quan chính thống đưa ra, đầu tiên là phải đúng sự thật, thứ hai là phải chặt chẽ.

Bộ mặt của một quốc gia tuyệt đối không được bị xúc phạm hay bôi nhọ.

Những người quân nhân ngồi trên kia đều là anh hùng chiến đấu ngoài tiền tuyến, phải đổ máu mới lập được công lao hiển hách, được trao huân chương của Đế quốc, sao có thể để người khác tùy tiện phỉ báng, làm nhục?

Hành vi hôm nay của Uông Lôi, một khi xét xử, có thể bị kết án tù từ năm năm trở lên.

Drama thì ai cũng tò mò, nhưng nếu vì tò mò mà vi phạm pháp luật thì tuyệt đối không thể chấp nhận.

"Còn ai muốn đặt câu hỏi không?" Giọng nói của Lý Diệu kéo sự chú ý của các phóng viên trở về. Giữa tiếng xì xào, lác đác có người lần lượt giơ tay.

Lâm Hân ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc.

Cuộc phỏng vấn vẫn tiếp tục, nhưng trên mạng đã loạn như vỡ chợ.

Cảnh tượng "phóng viên át chủ bài" của Báo Mecha Thường nhật bị lôi ra ngoài tại hội trường lan truyền khắp các nền tảng, người thì mắng gã ta đáng đời, người thì khen can đảm, thậm chí có người chưa thấy đủ drama, lấy cảnh gã bị cảnh vệ lôi đi làm meme rồi bình luận khắp nơi.

Tài khoản chính thức của Báo Mecha Thường nhật dường như muốn bênh vực phóng viên nhà mình, lập tức ghim video phỏng vấn cha mẹ Lâm Hân lên đầu trang, còn tung thêm một đoạn phỏng vấn bạn học cũ của Lâm Hân.

"Bình thường Lâm Hân khá kiêu ngạo, ít nói, không hoà đồng, vào đại học còn chưa phân hoá, lãnh đạo của học viện từng cân nhắc từ bỏ cậu ta."

Một sinh viên mặc quân phục của Học viện Quân sự Hoa Đông nói với phóng viên: "Còn về thực lực, thực ra không thần thánh như trên mạng đâu. Omega thì giỏi đến đâu được? Trong thế giới Mecha còn nhiều người chơi nghiệp dư, thua cậu ta là bình thường."

Phỏng vấn kết thúc, Lâm Hân ngồi trong phòng nghỉ của hội trường họp báo, mở Weibo, nhấn vào video đang hot trên thanh tìm kiếm, im lặng xem Lý Liền nói năng liên mồm trước ống kính, phơi bày đủ loại "quá khứ đen tối" của cậu.

"Thằng này có thù với em à?" Lý Diệu nheo mắt nhìn Lý Liền ở trong video đầy nguy hiểm.

Lâm Hân mím môi, khẽ lắc đầu: "Lúc nào cậu ta cũng chép bài em."

Họ làm bạn học suốt mười năm, vậy mà Lâm Hân chưa từng biết cậu ta lại nhìn mình bằng con mắt như thế.

Phóng viên tưởng đào được tin sốc, không ngừng hỏi tới, Lý Liền thì như được mở van xả nước, nói dối liên hoàn cước, bôi nhọ Lâm Hân không thương tiếc.

Bình luận nổi trên video tiêu cực vô cùng, quá trời con bò bị dắt mũi mà không biết, đồng loạt chửi Lâm Hân.

Mà một vài lời phản bác của sinh viên Học viện Quân sự Vấn Thiên cũng bị nhấn chìm trong cơn bão gạch đá.

Ngay cả Weibo của Lâm Hân cũng bị một đám người không rõ trái phải tấn công, bình luận loạn cả lên. Không ít người từng là fan cũng "quay xe", hùa theo mà chửi.

Tuy Uông Lôi bị cảnh sát bắt đi, nhưng mục đích thì đã đạt được.

Báo Mecha Thường nhật thu về lượng truy cập khổng lồ, còn gã thì nổi tiếng như cồn.

Lâm Hân vẫn bình tĩnh bấm lướt màn hình ảo, xem hết video phỏng vấn của cha mẹ và Lý Liền, rồi tiếp tục đọc các bình luận mắng mình.

Lý Diệu nắm chặt tay cậu, đôi mắt vàng tức giận.

"Đừng xem nữa. Anh sẽ xử lý."

Lâm Hân ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Anh, chuyện này để em tự xử lý."

Cậu không giỏi ăn nói, nhưng không có nghĩa là dễ bắt nạt. Người ta cầm dao kề cổ rồi, chẳng lẽ còn phải im mồm chịu trận?

Người nhường cậu một thước, cậu sẵn sàng lùi cả trượng, nhưng nếu phá cậu một hạt thóc, cậu sẽ đạp đổ cả kho lương của gã.

––––––––––

Ẻditor: Chó Lôi chuẩn bị lòi trĩ. Ba mẹ ruột của em bé sắp xuất hiện~
 
Back
Top Bottom