Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Lütfen ürünü kullanmak için www.xenforo.gen.tr üzerinden lisans satın alınız!

Wattpad  Biên Niên Sử Ác Ma (The Evillious Chronicles)

Biên Niên Sử Ác Ma (The Evillious Chronicles)
Phần 20: Cuộc chiến sinh tồn


Bốn cô gái đứng trước thần điện Levin, cả xuất thân lẫn cảnh ngộ đều khác nhau nhưng đều có chung ý định tham gia vào kế hoạch Ma thứ bảy.

Đại Nguyên Lão đứng trên cao mà thông báo xuống cho cả bốn người "Những đứa con của Thần vẫn chưa được sinh ra.

Theo như dự ngôn của nữ vương Merry-Go-Round về sự diệt vong của Ma Đạo Vương Quốc Levianta nên ngay lúc này đây việc làm tất yếu là phải có ai đó trở thành MA để sinh ra Thần Huyền.

Mọi người đều được tham gia chuyển sinh nhưng sẽ chỉ có một cặp song sinh được chọn và tất nhiên cũng sẽ chỉ có một người trở thành tân nữ vương của Levianta."

Bốn cô gái nhìn nhau, ai cũng muốn tranh giành ngôi vị MA sẽ thuộc về mình.

Irina là nhìn mọi người với ánh mắt ngây thơ, hồn nhiên vì mục đích tham gia kế hoạch MA lần này của cô thật sự cao cả và cô cũng là người nhỏ nhất trong số các ứng viên.

Elluka với ánh mắt lạnh băng không quan tâm đến những người khác.

Ly nhìn mọi người bằng ánh mắt khinh bỉ, luôn tự tin rằng mình sẽ lả người được chọn.

Và Milky thì lại khác, cô quan sát mọi người với ánh mắt thăm dò để sau này dễ bề hành động.Đại Nguyên Lão tiếp tục thông báo "bây giờ mọi người hãy trở về nghỉ ngơi, chúng tôi đã bố trí nhà trọ cho mọi người, vài ngày nữa chúng ta sẽ bắt đầu chuyển sinh" nói xong Đại Nguyên Lão bước trở lại vô trong thần điện.Bốn cô gái được các Nguyên Lão dẫn họ về những ngôi nhà trọ nghỉ ngơi.

Ly nhìn Milky hất cằm lên rồi nở nụ cười khinh bỉ, Milky chỉ lảng mặt đi chỗ khác.

Irina và Elluka nhìn nhau cười rồi ai trở về nhà người đó.Thần điện Levin được xây trên một vách núi cao và được bao quanh bởi những hàng cây cao to.

Và những ngôi nhà trọ thì được xây cách vách núi đó không xa.

Trời đã tối, ai nấy đều đã trở về nhà nghỉ ngơi chờ đến ngày chuyển sinh.

Tuy nhiên một bóng người xuất hiện trên con đường, khoác trên mình một bộ áo khoác trắng trùm kín người, trông như cách ăn mặc của một nhà khoa học của Nghiên Cứu Sở, đang bước vào trong một ngôi nhà trọ.

Những ngôi nhà trọ khác cùng với và những ngôi nhà xung quanh đều đã tắt hết đèn, duy chỉ có ngôi nhà đó vẫn còn vẫn còn thắp sáng đèn.

Trông vào là nhìn thấy bóng của người đó và một cô gái đang nói chuyện với nhau."

Cô thật sự muốn trở thành MA chứ."

"Chắc chắn rồi, đó là lời hứa của tôi với người tôi yêu thương nhất mà."

"Nhưng mà có chắc là cô sẽ làm được không vì lần này ngoài cô ra còn ba người khác nữa cũng tham gia đấy."

"Tôi ... tôi ..."

"Được rồi, để tôi nói cho cô biết thứ này.

Đó là, nếu như bớt đi một vài người thì cơ hội cô được chọn sẽ cao hơn."

Họ im lặng một lúc lâu rồi người kia nói tiếp "và nếu như cả ba người kia không còn thì chắc chắn cô sẽ được chọn thôi."

"Nhưng mà, tôi ..."

Rồi nhà khoa học đứng dậy "tôi chỉ nói như thế thôi, còn mọi chuyện tất cả đều do cô quyết định."

Nhà khoa học ra khỏi căn nhà, rồi bước đi và biến mất thật nhanh trong màn đêm tĩnh lặng chỉ còn lại ánh đèn đường.

Ở một nhà trọ khác tuy đã tắt đèn nhưng vẫn xảy ra cuộc nói chuyện giữa hai người."

Milky à, tôi được Pale cử tới để hỗ trợ cho cô trong công việc lần này.

Cụ thể là tôi sẽ đi dò là tin tức của các ứng viên khác về báo cáo lại với cô để cô tùy cơ mà xử lý."

"Phải, Larry, tôi biết khả năng của anh trong việc này mà.

Và làm như vậy cũng thật đúng, nếu là tôi thì sẽ khó lòng mà theo dõi được bọn họ vì tôi sẽ bị chú ý mất."

Larry thở dài "đáng tiếc thật, đêm khuya yên tĩnh thích hợp cho việc này mà chúng ta lại không làm được."

Milky cũng thở dài "phải, ngoài cách phá khóa thì chúng ta chẳng còn cách nào khác mà đột nhập vào mấy căn nhà đó được, nhưng mà cách này lại quá ồn ào nên không thể sử dụng được."

"Làm sao mà cô có thể ra tay mà vẫn không bị chú ý nhỉ?"

"Vì thế nên tôi mới cần đến sự giúp đỡ của anh.

Anh yên tâm đi, xong vụ này là chúng ta có thể thoải mái nghỉ ngơi rồi, kẻ thù lớn nhất đã bị tiêu diệt rồi."

Sáng hôm sau thức dậy, mỗi ứng viên đều có hai quân lính đi theo sau hộ tống mỗi khi ra khỏi nhà, vì sự đảm bảo cho kế hoạch lần này thành công nên Nguyên Lão Viện và Nghiên Cứu Sở mới hành động kĩ lưỡng như vậy.

Và việc loại trừ hết các ứng viên khác không chỉ có một mà tất cả bọn họ đều như vậy.

Có điều Nguyên Lão Viện đã làm đến mức này thì khó cho bọn họ rồi.

Milky suốt ngày ở trong nhà không đi đâu cả để tránh gây sự chú ý.

Larry đóng giả làm một thường dân rồi bí mật theo dõi các ứng viên.

Irina và Elluka thì đi chung với nhau, cùng nhau đi dạo quanh các con phố nơi mình đang ở.

Nhưng Ly thì khác.

Cô ta loanh quanh các tiệm ăn lớn trong thành phố, kêu hết món ăn này đến món ăn khác.

Suốt ngày ăn uống la cà rồi khoe khoang tài sản của mình.

Lúc nào cũng mang vẻ mặt đầy tự đắc, một cô gái quý tộc đầy ngạo mạn.Đêm nay là một đêm mưa to gió lớn.

Một cô gái đứng trên vách núi thần điện Levin.

Trời mưa to, vách núi đá bị ướt nên rất trơn nhưng vẫn có một cô gái tiến sát ra vách núi.

Đột nhiên cô bị xảy chân và ngã xuống dưới, một tia sét lóe lên rạch xé toạc bầu trời đêm kèm theo tiếng sấm rền vang.

Sáng hôm sau, Larry hớt hải chạy vào căn nhà của Milky"Milky, cô phải ra xem cái này."

Chưa kịp hỏi gì thì Larry đã bỏ đi và cô cũng chỉ còn biết chạy theo.

Và quả thật Milky rất sửng sốt nhìn thấy cảnh diễn ra trước mắt của mình.

Không thể nào tin được, cảnh tượng đó quá ư là khủng khiếp.

Trước mắt cô là xác của Ly nằm chết dưới vách núi của thần điện Levin.
 
Biên Niên Sử Ác Ma (The Evillious Chronicles)
Phần 21: Cuộc chiến sinh tồn (2)


Trời vẫn đang mưa, mặt đường trải đá ướt đẫm, mặt trời vẫn chưa lên cao.

Nhân lúc chưa có ai nhìn thấy Larry và Milky đã mau chóng rời khỏi hiện trường quay trở về nhà trọ để tránh bị nghi ngờ.Vào lại bên trong ngôi nhà, Milky vẫn chưa khỏi bàng hoàng với cảnh tượng vừa nhìn thấy, nhưng một lúc sau cô cũng bình tĩnh lại được.

Thấy người Larry ướt sũng nên cô vào trong lấy khăn đưa cho anh, còn anh thì đứng ở góc cửa để không làm ướt nhà.

Milky đưa khăn cho Larry rồi cô hỏi"Mọi chuyện vừa rồi là sao vậy nhỉ?"

Larry nhận lấy cái khăn, lau khô mặt rồi nói "tôi cũng vừa mới biết thôi, vừa nhìn thấy xác của Ly là tôi về báo cho cô ngay đấy."

Milky ngồi xuống ghế, đặt tay chống cằm "Ly đã chết, có nghĩa là chúng ta đã loại bớt được một người rồi, nhưng ai đã làm chuyện đó vậy nhỉ?"

Larry vừa lau người vừa nói "tôi cũng không biết nhưng theo như tôi nghĩ thì có thể Ly đã té từ trên vách núi xuống."

Milky tỏ vẻ suy tư "việc này có gì đó không đúng, hôm qua mưa to, trên vách núi đá lại trơn nữa, Ly chẳng có lý do gì để lên thần điện Levin vào tối qua để rồi trượt chân té cả."

Larry gật đầu đồng ý "ừm, cô nói cũng có lý, để một lát nữa tôi sẽ điều tra thi thể cô ta xem sao."

"Được rồi đành nhờ anh vậy."

Mặt bắt đầu lấp ló sau những ngôi nhà trên phố.

Nguyên Lão Viện đã phát hiện ra thi thể cảu Ly, ngay lập tức họ đã phong tỏa khu vực đó, chỉ để cho một số người có thẩm quyền vào đấy xem xét.

Và Larry cũng đã nhanh chóng giả dạng thành một người trong nhóm điều tra để lẻn vào trong đấy.

Sau một lúc điều tra các dấu vết thi thể, anh lại leo lên trên vách núi ngay trên vị trí thi thể của Ly để xem xét.

Larry trở về nhà và nói với Milky những gì anh điều tra được.

"Quả thật việc này không bình thường một chút nào.

Ly đúng là chết do té từ trên núi xuống.

Nhưng trên tay của Ly có một vết thương giống như của một lưỡi dao cắt trúng vậy.

Rồi còn trên núi tôi có tìm thấy hai thanh kiếm nhỏ rớt gần chỗ mà Ly đã té, trên mỗi thanh kiếm đều có khắc chữ Li ở lưỡi kiếm."

Milky ngạc nhiên "song kiếm của gia tộc Li, đó là thứ mà Ly luôn mang theo bên người mà."

"Vậy thì cô suy nghĩ về việc này thế nào, có thể nào đây là một vụ giết người không?"

Milky đứng dậy và đi lòng vòng trong nhà suy nghĩ "để tôi xem nào, theo tôi nghĩ thì đêm đó Ly đã bị ai đó dụ lên thần điện Levin.

Rồi có thể là Ly và người đó đã xô xát với nhau, Ly rút kiếm ra để tự vệ và cuối cùng bị người kia đẩy xuống dưới."

Larry cũng tỏ vẻ khó hiểu "nhưng nếu như mọi chuyện lại ngược lại thì sao, cũng có thể là Ly đã kêu ai đó ra ngoài và người kia đẩy Ly xuống như một hành động tự vệ thì sao?"

"Cũng đúng lắm, việc này chúng ta cần phải điều tra rõ hơn nữa.

Thôi bây giờ anh hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi đã."

Larry chớp mắt vài cái rồi nằm lên giường "ừ chắc tôi phải chợp mắt một chút đã, thức từ tối qua tới giờ còn gì."

Để Larry ngủ trên giường của mình, Milky ra đằng trước nhà, ngồi lên ghế trầm ngâm.

Trong lòng cô bây giờ nửa mừng nửa lo về chuyện vừa xảy ra'Ai đã làm chuyện này chứ, liệu có phải là một người trong số các ứng viên không hay là một người nào khác có chung mục đích với Apocalypse?

Mục đích của người đó là gì?

Người đó là bạn hay là thù?

Mình nên mừng hay nên lo đây?"

Lo sợ chuyện không hay sẽ xảy ra nên tranh thủ lúc Larry còn đang ngủ, cô viết một lá thư để khi anh thức dậy cô sẽ nhờ anh đưa nó về cho Pale.

Nội dung của bức thư như sau"Anh Pale, có quá nhiều thứ đang xảy ra ở đây, em không biết mọi chuyện sẽ tiếp diễn như thế nào nữa.

Nếu như em có chuyện gì không hay, đừng quan tâm đến em, hãy cùng với gia đình của mình mà bỏ trốn đến cao nguyên Merrygodo để tránh tai họa xảy ra."

Những câu hỏi mãi vẫn không được giải đáp cứ xoay quanh mãi trong đầu Milky.

Liệu rằng vụ án này có còn tiếp diễn không, và ai sẽ là nạn nhân kế tiếp.Và trong một căn nhà trọ, vẫn có cuộc nói chuyện giữa nhà khoa học và cô gái bữa trước"Cô bảo là cô chưa sẵn sáng mà, nhưng không sao, bây giờ cô cảm thấy như thế nào sau khi loại bớt được một đối thủ?"

"Tôi, tôi cũng không biết diễn tả như thế nào nữa nhưng tôi không hề cảm thấy sợ khi tôi ra tay với cô ấy.

Lẽ ra là đã không xảy ra chuyện như vậy nhưng tôi làm vậy chỉ để bảo vệ mình thôi, Ly đã rút kiếm ra định lấy mạng của tôi.

Nhưng bây giờ tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm."

"Tôi nói rồi, chỉ cần loại bỏ hết mọi đối thủ thì ngôi vị nữ vương sẽ thuộc về cô thôi, và cô định tiếp tục không."

"Tất nhiên là có rồi, lúc đầu tôi đã nghĩ làm việc này chẳng hề đơn giản nhưng lúc này thì nó không khó như tôi nghĩ.

Không còn cảm giác sợ sệt như lúc đầu nữa."

"Rất có quyết tâm, ban đầu tôi cũng đặt rất nhiều kì vọng vào cô đấy, hi vọng rằng mong muốn của cô sẽ thành sự thật."

Trời trở tối, ánh đèn đã thắp sáng con đường lát đá.

Trong căn nhà tối om om chỉ có ánh đèn lờ mờ.

Dưới ánh đèn ấy, Milky trao cho Larry bức thư mình đã viết để anh chuyển nó về cho Pale.

Trước khi đi, Larry vẫn không quên dặn dò, hỏi han Milky "Đêm nay không có tôi ở đây, cô hãy cẩn thận nhé."

Milky cười trấn an Larry "không sao đâu, chỉ một đêm thôi mà, tôi sẽ ổn thôi, anh cứ an tâm mà đi đi."

"Được rồi, tôi đi ngay đây."

Larry khoác vội lên mình chiếc áo choàng đen rồi cưỡi ngựa phóng đi thật nhanh về phía rừng Eldoh.

Milky đứng nhìn anh một lúc lâu, cho tới khi bóng hình của anh bị bóng đêm nuốt chửng.

Rồi cô bước vào trong nhà, ngồi nghĩ về những chuyện đã qua và những chuyện sắp tới.'Rồi mọi chuyện sẽ như thế nào đây, mình đau đầu quá.

Không biết tiếp theo mình nên làm gì đây?'Mệt mỏi do suy nghĩ quá nhiều, Milky ngả lưng xuống giường.

Đang chuẩn bị chợp mắt thì bỗng nhiên có một bóng người thập thò ngoài cửa sổ.

Cô giật mình đứng dậy và la lên "ai đó?" thì người đó vụt chạy mất.Milky nhanh chóng chạy ra bên ngoài để xem ai là kẻ đó, và cô thấy một người đang chạy thật nhanh.

Rồi Milky đuổi theo để bắt kẻ có hành tung kì lạ đó.

Người bình thường thì chẳng ai lại lén lút đi rình nhà người khác vào đêm hôm khuya khoắt thế này.Cô cứ chạy theo người đó, chạy theo lên đến thần điện Levin.

Và cô đã để mất dấu, người đó đã lẩn trốn sau những hàng cây cao xung quanh thần điện.

Milky vừa đi vừa kêu "ngươi là ai, nếu không làm gì xấu thì chẳng cần phải lẩn trốn ta làm gì cả."

Chợt nhận ra dưới chân mình có vật gì đó, Milky nhìn xuống, là một tờ giấy, trong đó co ghi những gì thì cô không thấy rõ vì trời đã tối rồi.

Một tia sét lóe lên xé toạc bầu trời, kèm theo đó là một tiếng sấm gầm.

Tiếp theo đó là một vài con quạ đen vừa bay vừa kêu trên khắp con phố.

Tất cả những điều trên như đã xảy ra một điều chẳng lành.

Sáng sớm hôm sau, Larry quay lại nhà của Milky nhưng không thấy cô ấy ở nhà.

Anh vội đi tìm và nơi đầu tiến anh hướng đến đó là thần điện Levin.

Trèo lên vách núi cao, rồi anh chạy vô bên trong thần điện lẫn tế đàn nhưng vẫn không thấy Milky đâu.

Rồi anh chạy xung quanh thần điện, tìm kiếm xung quanh hàng cây.

Bỗng anh nhìn thấy một tờ giấy rơi dưới một gốc cây, trong đó là một bức thư với nội dung"Sự tranh giành chức vị nữ vương cho kế hoạch MA lần này thật không tốt đẹp chút nào cả.

Trái tim tôi đã bị tổn thương bởi những sự tham làm xấu xa đó.

Tôi đã từng nghĩ rằng chúng ta là bạn và chúng ta cùng nhau tiến lên chư không phải tranh giành nó và sẵn sàng đánh đổi mạng của mình chỉ vì một chức danh hão.

Xin lỗi tất cả mọi người, nhưng tôi đã đạt đến giới hạn của mình rồi, tôi đi đây.Ký tên: Milky Eights"Đọc xong bức thư, tay Larry run lên, anh chậm chậm nhìn lên trên cây và hét lớn khi vừa nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng "MILKY."

Milky đã chết, cô bị treo cổ trên gốc cây cao nơi mà Larry đã nhặt được bức thư.
 
Biên Niên Sử Ác Ma (The Evillious Chronicles)
Phần 22: Cuộc chiến sinh tồn (3)


Larry đứng chết trân một hồi lâu, vì mọi chuyện xảy ra với anh quá bất ngờ."

Chuyện quái quỉ gì đang diễn ra thế này.

Milky, cô trả lời tôi đi chứ, đây là một trò đùa phải không."

Mặc cho Larry gào thét thế nào đi nữa, Milky cũng không thể nào trả lời anh được nữa, dù chỉ một câu thôi.

"Milky, cô ... nói gì ...

đi ..."

Larry như hóa đá, anh gục xuống khóc thảm thiết, giữa nền trời vẫn chưa sáng hẳn.

'Mình phải làm gì bây giờ đây, mình biết làm gì đây, mình biết ăn nói thế nào với Pale đây, mình đã hứa bảo vệ cho Milky nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này'.Một lúc lâu sau, anh mới trấn tĩnh lại được.

'Mọi chuyện dù gì cũng đã xảy ra rồi, khóc lóc thì cũng có giải quyết được gì đâu'.Lấy tay gạt đi dòng nước mắt chảy dài trên má, lấy bức thư cất cẩn thận vào trong túi của mình.

Larry thấy một đoàn người cùng hai cô gái còn lại trong bốn ứng viên đang tiến về phía thần điện Levin.

Biết mình không thể ở lại đây lâu hơn nữa nên Larry phải bỏ trốn thôi.

Trước khi đi anh vẫn không quên nhìn Milky lần cuối.'Milky, cô hãy yên nghỉ nhé, tôi nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của cô đưa gia đình của chúng ta đến nơi an toàn'.Và Larry thoáng cái đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, thật nhanh mà không hề gây ồn ào.Đoàn người kia đã lên tới thần điện.

Đại Nguyên Lão hỏi mọi người "có ai thấy Milky ở đâu không, hôm nay là ngày chúng ta thực hiện chuyển sinh mà."

Mọi người nhìn nhau, chẳng ai biết ngay tại nơi này đã xảy ra một chuyện vô cùng khủng khiếp.

Thế là cả đoàn chia nhau ra đi tìm.

Irina và Elluka cũng đi chung với nhau mà tìm.Vừa đi, Irina vừa hỏi Elluka "chị ơi, chúng ta còn phải như thế này bao lâu nữa?"

Elluka buồn rầu, lẳng lăng quay mặt đi mà không đáp.

Irina thấy thế cô cũng không buồn hỏi nữa.

Mọi người đi tìm mọi chỗ, người thì tìm bên trong thần điện Levin, có người thì về lại nhà trọ của Milky để tìm.

Lát sau, một người lên nói với Đại Nguyên Lão "thưa ngài, cô Milky không có ở trong nhà."

Đại Nguyên Lão trầm ngâm một lát rồi nói "thôi được rồi, chúng ta cứ chuyển sinh hai cô gái này trước, còn Milky thì tính sau vậy."

"A...AAAA...A."

Một tiếng hét phát ra từ phía sau thần điện, mọi người lập tức chạy ra để xem có chuyện gì.

Irina thì ôm lấy Elluka, khuôn mặt cô trong rất sợ hãi.

Elluka cũng chẳng khác gì, mặt trắng bệch như người mất hồn.

"Đã xảy ra chuyện gì, cô mau nói cho chúng tôi biết."

Không thể nói nên lời, Elluka chỉ tay lên một ngọn cây cao trước mặt, mọi người nhìn lên và thấy Milky đang bị treo cổ ở trên đấy.

Elluka cứ há hốc mồm ra, còn Irina thì không dám quay lại nhìn cảnh tượng ấy.

Không ngờ rằng mọi chuyện lại thành ra như thế này, ai đã giết các ứng viên và vì lý do gì chứ.

Dù mọi chuyện đã thành ra như thế rồi, Đại Nguyên Lão cùng với Nguyên Lão Viện vẫn tiếp tục kế hoạch MA.

Mọi người từ từ rời khỏi thần điện Levin tiến đến Nghiên Cứu Sở để chuẩn bị tiến hành chuyển sinh.Trong lúc này, Larry đã về tới 'quán rượu' Apocalypse.

Anh hít thở thật sâu để chuẩn bị tâm lí kể những chuyện đã xảy ra với Pale.

Anh bước vào trong, gia đình vẫn đông vui như ngày nào, họ không biết rằng đã có chuyện không hay xảy ra.

"Ồ Larry, lâu lắm rồi mới thấy cậu về nhà" một vài thành viên ra chào hỏi và anh chỉ cười cho qua vì trong lòng anh hiện giờ đang mang một gánh nặng quá lớn.Tiến đến trước phòng của Tứ Kị Sĩ, tay đã mở cửa nhưng chân vẫn còn đứng yên, chưa dám bước vào.

Không may cho anh là ba người kia đã thấy.

"Ê Larry, vào đây nào, kể cho chúng tôi nghe xem chuyến đi của cậu thế nào rồi" Sven đã nhanh nhảu mời Larry vào.Larry bước từ từ vào, kéo chiếc ghế ra rồi ngồi xuống.

Và tất nhiên là anh phải kể mọi chuyện ra cho mọi người nghe, sau đó anh đưa bức thư của Milky ra cho Pale.

Pale đọc một lúc thì ngạc nhiên "chờ đã, đây không phải là chữ của Milky."

Larry đứng bật dậy "anh nói sao, vậy là bức thư này không phải của Milky."

"Đúng vậy, tôi biết rất rõ nét chữ của Milky mà."

Zack lên tiếng "điều này có nghĩa là Milky đã bị ai đó sát hại, cũng có thể vụ cảu Ly lần trước với vụ này do một người gây ra."

"Larry, cậu không cần phải lo lắng như vậy đâu, tôi đã chuẩn bị tâm lí cho những chuyện như thế này rồi.

Bây giờ việc duy nhất chúng ta có thể làm là trốn đến cao nguyên Merrygodo chờ cho tai ương qua đi và chúng ta sẽ trở lại, chúng ta hãy làm theo ước muốn của Milky."

"Đúng đó, bây giờ chúng ta chỉ có thể làm như vậy thôi" Sven nhiều lúc thích đùa giỡn nhưng bây giờ cũng tỏ ra nghiêm túc.Nhóm Tứ Kị Sĩ nhìn nhau, gật đầu, ra thông báo cho các anh em và họ cùng nhau bỏ trốn khỏi nơi này.Bên trong Nghiên Cứu Sở, khi mọi người tất bật chuẩn bị đồ đạc trong phòng thí nghiệm để bắt đầu chuyển sinh.

Kiril biết hôm nay là ngày chuyển sinh nên cũng nhanh chóng thu dọn đồ, từ thành phố Lighwatch đi đến Nghiên Cứu Sở để thăm hai chị em.Irina và Elluka cùng nhau đi đến phòng thí nghiệm trên một hành lang dài của Nghiên Cứu Sở.

Chợt Irina dừng lại, Elluka thấy vậy liền hỏi "Irina, có chuyện gì vậy?"

"Chị Elluka, chúng ta cùng tham gia kế hoạch MA này đều vì mục đích tốt đẹp, nhưng chúng ta lại tìm mọi cách để tranh giành lấy nó.

Hai ứng viên kia đã chết đều là do sự tranh giành xấu xa này mà ra cả.

Vì vậy, việc chúng ta đấu đá lẫn nhau thật là một việc vô nghĩa."

"Irina..."

"Em biết người anh Kiril đã chọn là chị mà, vì vậy nếu chị có lên ngôi nữ vương cũng không sao.

Và để chị được lên ngôi nữ vương thì em sẽ..."

Elluka vội vàng ôm lấy Irina khóc "Irina, em đừng nói như vậy.

Cho dù chị có trở thành nữ vương đi nữa thì chị sẽ không để em phải chết đâu."

'Irina, em chấp nhận chọn lấy cái chết vì chị sao, nhưng em yên tâm, chị sẽ bảo vệ em mà'.Hai hàng nước mắt của Irina chảy dài trên má.

"Elluka, xin vĩnh biệt chị."
 
Biên Niên Sử Ác Ma (The Evillious Chronicles)
Phần 23: Người sống sót cuối cùng


Trong một không gian tối, chỉ có những ngọn lửa lập lòe, xung quanh đầy những bộ xương và những chiếc đầu lâu.

Một cảnh tượng thật hãi hùng, nếu có ai đi lạc vào đây nếu không chết vì đói, khát thì cũng chết vì sợ hãi.

Có một ánh sáng phát ra từ phía xa.

Ánh sáng đó dẫn ra một cây cầu dài bằng xương người bắc ngang qua một dòng sông lửa.

Cảnh tượng nơi này chẳng khác gì địa ngục.

Quả thật nơi này là địa ngục.

Phía bên kia cây cầu, một người phụ nữ với mái tóc vàng ngắn ngang vai cùng đôi mắt phát ra ánh sáng vàng nhạt ngồi trên một chiếc ghế đặt ở trên những bậc thang, hiển nhiên nó cũng được làm bằng xương, trên ghế có trang trí thêm bằng mấy chiếc hộp sọ.

Bên cạnh người phụ nữ là một chàng trai cũng có mái tóc vàng và đôi mắt cũng tỏa ánh sáng vàng.

"Chúng ta ở đây đã lâu lắm rồi."

"Yên tâm đi Behemo, phong ấn đã đủ yếu để chúng ta có thể thoát ra khỏi đây rồi, chỉ cần đợi một thân xác phù hợp nữa thôi là chúng ta sẽ thoát ra khỏi đây thôi.

Một con người đầy quyền năng về ma pháp."

"Tên Seth khốn thật, dám phong ấn chúng ta làm chúng ta phải mắc kẹt ở đây hàng ngàn năm rồi."

"Thời gian chẳng là gì cả, chỉ cần chờ đợi thôi."

Chợt Levia ngưng lại và nhìn về phía xa, về phía xa thật xa.

Chợt cô mỉm cười "chà, có vẻ đã đến lúc chúng ta thoát khỏi đây rồi.Rồi Levia chỉ tay về phía bên kia cây cầu, Behemo nhìn theo, một cô gái mái tóc dài màu vàng nhạt đang di chuyển về phía họ.

"Thấy không Behemo, đây có vẻ là người chúng ta tìm kiếm bấy lâu nay rồi."

Behemo sững sờ khi thấy sự xuất hiện của cô gái đó "cô gái này, ma lực thật khủng khiếp, có khi còn sánh ngang với cả chúng ta ấy chứ."

"Phải, cô gái này cùng với chúng ta sẽ dư sức phá tan cái phong ấn quái quỷ này."

Hai người nhìn về phía cô gái đang tiến gần đến chỗ họ.

Bước đến gần Levia, cô cất tiếng"Nơi này là nơi nào, tại sao tôi lại ở đây?"

Levia đứng lên khỏi ghế, từ từ bước xuống dưới "chào mừng cô đến với Minh Giới, và xin tự giới thiệu ta là Levia, Chủ Nhân của nơi này" rồi chỉ tay về phía Behemo bên cạnh mình "còn đây là Behemo, em trai song sinh của ta."

"Minh Giới, chẳng lẽ tôi đã chết rồi sao."

"Đúng, những người đã chết đều phải xuống đây, đều phải xuống gặp ta, tất nhiên là cô cũng không ngoại lệ, nhân tiện cho ta hỏi cô tên là gì?"

"Tôi là Elluka, nhưng không thể tin được, cô ấy đã phản bội tôi, vậy tôi tôi lại đặt hết niềm tin vào cô ấy."

"Vậy nếu có cơ hội cô có muốn trả thù không?"

"Muốn chứ, cô ta đã lấy mọi thứ của tôi, và tôi nhất định cũng sẽ làm như thế đối với cô ta, cho cô ta biết cảm giác ấy là như thế nào."

"Ta hỏi lại lần nữa, cô thật sự muốn như vậy chứ, tại sao đã xuống đây rồi thì không cùng ta sống một cuộc sống mới ở thế giới bên kia, tại sao cô lại muốn quay về đó chứ?"

Elluka nghiến răng lên, khuôn mặt đầy giận dữ "vì cô ta dám lừa gạt tôi trong khi tôi đặt hết niềm tin vào cô ta, tôi đã nhường cho cô ta mọi thứ, không thể tha thứ được."

"Nhưng cô đã chết rồi, mà người chết thì không thể sống lại được."

"Người là Chủ Nhân của Minh Giới mà, tôi tưởng người có thể làm người chết sống lại chứ."

Levia cười ha hả "có vẻ như ai cũng nghĩ như vậy, nhưng thực sự thì ta chỉ có thể làm cho cô sống trong một hiện thân khác vào tương lai chứ không thể làm cho cô sống lại được.

Thôi được rồi, cô thỏa thuận với ta đi.

Cho ta mượn thân xác của cô và ta sẽ thay cô trả thù, như vậy được chứ."

"Nhưng tôi phải làm gì bây giờ?"

"Chỉ cần đặt thân xác của cô vào bên trong Thuyền Hộp Tội Lỗi, sau đó hãy tấu lên một khúc nhạc du dương làm tín hiệu, lúc đó chúng ta sẽ thực hiện hoán đổi thân xác."

"Nhưng, làm sao tôi có thể chuyển thân xác của mình vào Thuyền Hộp được, bởi vì tôi đã chết rồi mà."

"Được rồi, với sức của ta thì có thể làm cho cô sống thêm một thời gian ngắn nữa, và trong lúc đó cô hãy tìm cách nào đó chuyển thân xác của mình vào Thuyền Hộp, chúng ta sẽ phá bỏ phong ấn và nhập vào thân xác của cô."

Một loáng sau, Elluka đã biến mất khỏi Minh Giới, chỉ còn lại Levia và Behemo.

Họ nhìn nhau, gật đầu và chờ đợi xem kết quả sẽ như thế nào.

Giật mình mở mắt ra, Elluka nhìn thấy mình đang nằm trên sàn cùng những vệt máu lênh láng, vẫn còn một lưỡi dao gắn chặt trên lưng.'Thật sự mình đã chết?'Cô vẫn nhìn thấy phía xa, một dáng người nhỏ nhắn, mặc bộ đồ đỏ và mái tóc hồng, có vẻ như cô gái ấy đang khóc.

'Mình không cử động được, mình không còn sức nữa, làm thế nào bây giờ."

"ELLUKA."

Một tiếng la lớn kêu tên cô.'Là ai, sao giọng nói lại quá quen thuộc như vậy.'Bỗng nhiên cô cảm thấy như mình được nâng lên."

Elluka, tại sao lại ra nông nỗi này?"

'Kiril, may quá.'"Elluka, trả lời anh đi chứ, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Kiril ôm lấy Elluka vào lòng mà khóc.Elluka nhẹ nhàng đưa tay lên mặt Kiril "em ổn mà, anh Kiril" cô nói nhưng rất nhỏ."

Em còn sống sao, Elluka, em nói gì đi" Kiril đẩy tay ra để được nhin mặt cô"Được rồi, nghe em nói đây, em không còn nhiều thời gian nữa, mong anh hãy hoàn thành ước muốn cuối cùng của em."

"Được, em cứ nói đi."

"Đó là, em muốn được nghe thấy âm thanh của chiếc hộp nhạc lần cuối cùng, hãy đưa em đến đó."

"Được rồi hãy đợi anh" nói rồi Kiril bế Elluka lên và chạy thật nhanh ra khỏi Nghiên Cứu Sở, hướng thẳng về phía Cự Tháp.Ngay lúc này, trên Tế Đàn, một thiếu nữ bước lên phía trước, Ác Ma với nụ cười Thiên Sứ, người đã chuyển sinh thành công Thần Huyền."

Mọi người hãy chào đón tân nữ vương của Levianta, Irina Clockworker."

Phía bên dưới Thần Điện Levin, mọi người vẫy tay tung hô vì cuối cùng Levianta cũng có thể thoát khỏi tai họa diệt vong.

Phía trên, Irina đang vẫy tay chào tất cả mọi người, phía sau cô là nhà khoa học đã chuyển sinh cho cô.Trời đã tối và Irina cũng trở về nhà, người đi cùng với cô là Seth.

Bước vào trong, căn nhà tối om.

Irina bật đèn lên, cô bật ngay lên giường, còn Seth thì ngồi xuống một chiếc ghế.

"Cô cảm thấy thế nào, rất tuyệt vời đúng không?"

"Phải rất tuyệt, cuối cùng thì tôi cũng hoàn thành ước muốn của mình."

Seth quay mặt ra ngoài cửa sổ, một ánh mắt và nụ cười cực kì nham hiểm "đúng vậy thật tuyệt vời, cả hai đều hoàn thành được mục đích của mình."

Bên ngoài cửa bây giờ, chỉ còn lác đác vài bóng người.

Ánh đèn đường sáng trưng, soi rõ con đường lát đá cùng với những bồn hoa ven đường.

Chợt có một con mèo đen chạy ngang qua và nhanh chóng biến mất vào trong bóng tối.

Con mèo đó chạy đụng vào cành hoa làm bông hoa màu đỏ tươi rơi xuống nền đá lạnh băng.
 
Biên Niên Sử Ác Ma (The Evillious Chronicles)
Phần 24: Tai ương - Thảm họa Levianta


Bầu trời tối đen như mực, thi thoảng lại có những con quạ kêu lên giữa màn đêm vô tận.

Tiếng kêu ai oán như báo trước một điều rất khủng khiếp sắp xảy ra.

Ngoài trời gió to, sương dày, rất lạnh, nhưng Kiril vẫn ôm lấy Elluka mà chạy thật nhanh về phía Cự Tháp.

"Này anh, nhanh lên đi, thời gian của em không còn nhiều nữa" Elluka nói bằng một giọng yếu ớt.Kiril không đáp, trong đầu anh bây giờ chỉ nghĩ đến việc đưa Elluka đến nơi càng nhanh càng tốt.

Elluka muốn nghe thấy tiếng nhạc du dương từ chiếc hộp nhạc trong tháp đồng hồ Lullaby.

Đó là thứ mà anh dành hết tâm huyết của mình vào để trao tặng cho người con gái mình yêu nhất.

Nhưng cô gái đó không còn là người mà anh từng biết trước đây nữa.

Một cô gái ngây thơ, hồn nhiên, trong sáng bây giờ lại là một kẻ sát nhân, giết người không gớm tay.

Không, âm thanh đó không xứng đáng cho con người như vậy, con người đã làm dơ bẩn đôi tay của mình.

Anh không thể tin được, và chính Elluka cũng không thể tin được điều này.

Bao nhiêu chuyện đã xảy ra, nhưng thế lực nào lại biến Irina thành một con người như vậy.Đi một quãng đường xa, cuối cùng tòa Cự Tháp đã hiện ra trước mắt.

Kiril nhanh chóng bước vào bên trong tháp và tìm ngay đến Thuyền Hộp, nhẹ nhàng đặt Elluka vào trong đó và anh nói "cố lên em, chỉ còn một chút nữa thôi" rồi anh vội chạy ra bên ngoài.Bước vội lên những bậc thang của tháp đồng hồ, cao vút nhưng không làm khó được anh, cuối cùng anh cũng là lên đỉnh tháp, cũng là nơi đặt chiếc hộp nhạc và cỗ máy đồng hồ.

Anh cắm chìa khóa vào, những bánh răng bắt đầu di xoay chuyển, và những âm thanh du dương ấy lại vang lên "lu li la lu li la."

"Xem kìa, đó là tín hiệu đấy, chúng ta chuẩn bị hành động thôi" Levia quay sang nói với Behemo.

Behemo gật đầu.

Bỗng nhiên Elluka xuất hiện trước mặt hai người, và cô hỏi"Xin thứ lỗi nhưng trước khi rời khỏi nơi này tôi muốn biết một chuyện."

"Cô cứ nói" Levia đáp."

Tôi muốn biết là tại sao Irina lại làm như vậy, từ một cô gái hiền lành, nhút nhát nay lại giết một lúc ba người, tại sao lại như vậy?"

"Chậc, theo ta nếu không lầm thì có thể là do Irina đã bị Ác ý xâm nhập .

Vì ngay cả ta cũng đã từng bị như thế, bị Ác ý xâm nhập và thao túng.

Ác ý có sức mạnh biến con người thành ác, gây ra bao nhiêu tai họa, và người nắm giữ Ác ý hiện giờ là một kẻ cực kì nguy hiểm.

Chúng ta có nhiệm vụ phải lấy lại nó để bảo vệ thế giới."

"Nếu vậy thì có phải hắn đã phong ấn hai người ở đây không?"

"Ta không thể nào quên được cái ngày đó, tất cả bọn ta đều đã bị hắn đưa vào bẫy" Behemo tức giận khi nhắc lại chuyện cũ "nếu mà gặp được hắn, ta nhất định sẽ đánh cho hắn tan xác ra."

"Chờ đã, việc chuyển sinh Song Sinh Thần cũng là do hai người bày ra sao?"

Levia và Behemo nhìn nhau cười, rồi Levia kể "đúng vậy, chúng ta bị nhốt ở đây hàng ngàn năm rồi, phong ấn cũng đã yếu dần đi nhưng chúng ta vẫn chưa đủ sức để thoát ra khỏi đây, vì thế chúng ta mới nhờ đến các người.

May mắn thay ta đã gặp được Alice, một người sử dụng tiên tri thuật, nên chúng ta đã cố gắng nói chuyện với cô ấy bằng thần giao cách cảm.

Và chuyện chuyển sinh Song Sinh Thần để cứu lấy thế giới cũng là do chúng ta bày ra, mục đích là để thoát khỏi nơi này."

Hết Chủ Nhân của Minh Giới giờ lại là Song Sinh Thần, Elluka đang không hiểu mình đang nghe cái gì nữa.

"Nhưng chẳng phải nữ vương Alice đã nói chính bà ta đã nhìn thấy tương lai diệt vong của Levianta mà?"

"Đấy cũng là một cái bẫy của chúng ta" Levia tiếp tục "chúng ta chỉ cần một chút sức mạnh để bóp méo hướng nhìn tương lai của Alice là được thôi, và tóm lại tất cả mọi chuyện đều do chúng ta bày ra hết."

"Chờ đã, người nói là người thoát ra đây để tìm lại Ác ý, vậy sao người lại có thể đồng ý giúp tôi trả thù được."

"Cô cứ chờ xem, với sức mạnh của chúng ta, chỉ cần ngay khi thoát được khỏi nơi này là chúng ta có thể xong việc của cô rồi.

Cô nói là Irina đã lấy mọi thứ của cô và cô muốn cô ta cũng phải chịu tương tự như cô, đúng không?"

Elluka gật đầu, Levia lại tiếp tục "được, vậy thì ta cũng sẽ lấy đi mọi thứ của Irina, ta sẽ sử dụng thân xác của cô nhưng đổi lại, chức vụ Chủ Nhân của Minh Giới ta sẽ giao lại cho cô, dĩ nhiên là cô sẽ có cuộc sống bất tử."

Elluka lặng im một lúc, cô suy nghĩ điều gì đó rồi nói "được rồi chúng ta bắt đầu tiến hành thôi."

"Nào vậy thì bắt đầu thôi.

Behemo, kích hoạt trạng thái ngủ đông đi."

"Tại sao chứ, tại sao chị lại được thức tỉnh trong khi em thì không?"

Behemo tỏ ra khó chịu."

Coi nào, chúng ta đã thỏa thuận rồi mà, vì chỉ có một thân xác và hơn nữa đây lại là của một người phụ nữ" Levia đáp lại "chị biết cái tính biến thái của em rồi, ai biết được em sẽ làm gì chứ" mặt cô cười thật kinh khủng ."

Hừm" Behemo chỉ thở một cái cho qua chuyện, vì biết rằng không thể nào nói chuyện thắng được bà chị của mình."

Được rồi chúng ta đi thôi."

Kiril đã khởi động chiếc hộp nhạc, âm thanh ấy bao lâu nay vẫn không thay đổi, nhẹ nhàng như một lời ru vậy.

Đang nhắm mắt lại để những âm thanh ấy đi vào trong lòng thì đột nhiên có một cơn chấn động nhỏ làm anh giật mình.

Sau đó thì âm thanh từ chiếc hộp hình như đã bị thay đổi, không còn trong trẻo như mới hồi nãy nữa.

Anh vội vàng mở chiếc hộp ra xem, một chiếc bánh răng đã bị méo.

Hình như do cơn chấn động hồi nãy gây ra, và lại tiếp thêm một cơn chấn động khác nữa.

Sau đó mặt đất như rung chuyển, những chiếc bánh răng bắt đầu quay lộn xộn và tạo ra một âm thanh vô cùng quái dị.

'Chuyện này, không thể nào xảy ra được, Elluka, anh xin lỗi'.Mặt đất rung chuyển dữ dội, một tia sáng phát ra từ phía bên trong Cự Tháp.

Bầu trời đêm bỗng sáng lên, càng ngày càng sáng cho đến khi mọi thứ trở nên trắng xóa.

Âm thanh từ chiếc hộp nhạc kia cũng biến mất.Chỉ một lúc sau, mọi thứ lại trở về bình thường, lại trở về màn đêm tĩnh lặng, nhưng không phải sự yên tĩnh của một màn đêm thanh vắng, mà là sự yên lặng không có sự sống, thật đáng sợ.

Mọi thứ giờ chỉ còn là một đống đổ nát.

Những thành phố, những con người, những làng mạc, không còn sót lại thứ gì cả.

Giữa đống hoang tàn ấy vẫn có một thứ dựng thẳng đứng lên, đó là Thuyền Hộp Tội Lỗi.

Từ bên trong ấy bước ra là một cô gái với mái tóc dài màu vàng."

Sau bao nhiêu năm cuối cùng ta lại được tự do."

Elluka nhìn lên bầu trời, Mãn Nguyệt hiện lên giữa một khung cảnh hoang tàn.Sâu thật sâu bên trong một khu rừng, có một căn nhà nhỏ bằng gỗ, và hai đứa bé, một trai một gái đang chơi cùng với nhau.

Chúng chắc hẳn là anh em sinh đôi, khuôn mặt cho đến ngoại hình nhỏ nhắn và đều có mái tóc vàng hoe.

Đứa con gái nói "anh ơi kia là gì vậy?" và chỉ tay lên bầu trời."

À, anh nghe mẹ nói đó là Mãn Nguyệt một năm chỉ có một lần."

"Nó thật đẹp, lần đầu tiên em được thấy nó đấy, ước gì em có thể lấy được nó nhỉ.Bên trong nhà vọng ra một tiếng của một người phụ nữ "Hansel, Gretel, vào nhà ngủ thôi các con, trời tối rồi."

"Dạ" cả hai lễ phép đáp và vào trong nhà như lời mẹ.
 
Biên Niên Sử Ác Ma (The Evillious Chronicles)
Phần 25: Nguyên Tội Vật Ngữ


Năm 14 EC, đúng như dự ngôn của nữ vương Alice Merry-Go-Round, Levianta đã hoàn toàn bị diệt vong.Ngay khi Levia vừa thoát ra ngoài dưới thân xác của Elluka, cô đã giải phóng toàn bộ sức mạnh của mình, việc đó đã hủy diệt Levianta, không còn một ai sống sót cả.'Đây là đâu, mình, không thể cử động được, đã xảy ra chuyện gì thế này'?Dưới đống đổ nát hoang tàn, một thân thể bé nhỏ đang nằm trên đó, tay chân đã không còn trên người cô nữa.

Irina nằm bất động trên đống gạch, cơ thể đầy những vết phỏng.'Đây, là kết cục mình phải nhận sao, trả giá cho những gì mình đã làm'?Irina hồi tưởng về những việc trước đây mình đã làm.'Tại sao mình có thể làm những chuyện như vậy, không thể nào'.Sau vụ nổ đó, Ác ý trong người Irina đã thoát ra ngoài và cô đã trở lại bình thường, bây giờ, những chuyện đã xảy ra với cô quả thật là một cơn ác mộng, chỉ có điều là nó có thật.

Tại sao cô lại làm như vậy?

Phải rồi, Irina muốn bảo vệ món quà của anh mình.

Đó là món quà anh trai dành hết tình cảm của mình cho cô.

Cô muốn bảo vệ nó, nhưng không phải theo cách mà cô đã làm, cô thực sự không muốn làm như vậy.

Mọi việc cô đã làm tất cả đều do Ác ý điều khiển, và người nắm giữ Ác ý không ai khác chính là Seth.

"Lu li la lu li la", âm thanh quen thuộc ấy vang lên.

'Là ai, ai đang ngân nga bài ca ấy, âm thanh đó, nó vẫn tồn tại sao?'Âm thanh ấy càng lúc càng lớn dần, cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh đó.

Một bóng người cao mặc áo choàng trắng đang tiến đến gần cô.

Cả hình bóng người ấy lẫn âm thanh đó, sao quen thuộc quá, nhất định trước đây cô đã từng gặp rồi.

Người ấy tiến lại gần Irina, chầm chậm từng bước một, miệng vẫn ngân nga câu hát "lu li la la li la".

Càng ngày, hình bóng người ấy càng hiện lên rõ nét."

Coi kìa, không thể để cô như thế này được, tôi đến để giúp cô hoàn thành nốt công việc còn lại" Seth tiến đến trước mặt Irina mà nói, trên tay anh ôm một con mèo màu đỏ rất lạ, đúng hơn là một con mèo đỏ làm bằng bông."

Là anh, anh muốn giúp tôi?" giọng của Irina yếu ớt, cô không thể cử động được nữa."

Phải, với cơ thể thế này thì cô không thể làm gì được, để tôi."

Nói rồi Seth đặt con mèo đỏ xuống một chỗ rộng rãi, để cho ánh Mãn Nguyệt chiếu thẳng xuống nó.

Thật kì lạ, ánh Mãn Nguyệt đỏ rực lên giữa nền trời đêm không một gợn mây trông thật thê lương.

Rồi ánh sáng màu đỏ từ trên cao ấy rọi thẳng xuống con mèo ấy.

Chỉ một lát sau, con mèo bông ấy cử động, và nó nói với Seth"Thật kì diệu, tôi lại tự do di chuyển được rồi."

"Xin lỗi cô Irina, trong tình thế cấp bách như thế này tôi chỉ có thể làm được như thế thôi, vả lại cũng không còn một cơ thể nào nguyên vẹn sau vụ nổ vừa rồi."

"Như vậy là quá tốt rồi nhưng tại sao anh lại nói như vậy?"

"Thân xác của tôi không còn tồn tại lâu hơn được nữa ở nơi này, đơn giản là vì tôi không thuộc về nơi này."

Irina trong thân xác con mèo đỏ ngạc nhiên nhìn Seth "vậy là từ bây giờ tôi phải hành động một mình sao."

"Đúng vậy, cô còn nhớ bài hát vừa rồi chứ."

"Phải, tôi không bao giờ quên được bài hát đó, tiếng hát ru của cỗ máy đồng hồ, nhưng thứ duy nhất lưu trữ nó đã bị phá hủy rồi, cùng với người đã tạo ra nó" Irina cúi gằm mặt xuống, giọng buồn hiu."

Vậy thì" Seth nhếch lên nụ cười nửa miệng "cô hãy đi, đi tìm người đã gây ra việc này và trả thù cho những gì mà cô ta đã làm."

"Nhưng làm thế nào để tôi có thể tìm được cô ta chứ?"

"Chờ một chút, theo như tôi tính toán thì đúng vào kì Mãn Nguyệt tiếp theo, sẽ có tín hiệu từ phía trời nam nơi khu rừng Eldoh, đó chính là thứ ma Elluka đang tìm kiếm, do đó cô hãy sử dụng các thứ đó làm mồi nhử cho cô ta ra mặt."

"Kì Mãn Nguyệt tiếp theo" Irina lặp lại "tức là một năm nữa sao?"

"Phải muốn làm được sự nghiệp lớn cần phải kiên nhẫn, hãy để cho sự trả thù trong cô lớn hơn nữa."

"Nhất định, tôi sẽ không thể tha thứ cho người nữ đó, nhất định là như vậy" Irina nghiến chặt răng nhìn Seth, chắc hẳn cô hận Elluka lắm, đã cướp mất đi những thứ quý giá nhất của mình."

Thôi được rồi, chắc chúng ta phải chia tay nhau ở đây thôi, tôi chỉ có thể giúp được như thế thôi, mọi chuyện còn lại cô hãy tự lo lấy, à trong cơ thể mới này cô không cần phải ăn uống để duy trì sự sống và đương nhiên sự sống mới này sẽ là vĩnh cửu."

"Anh đi thật sao, còn quá nhiều việc tôi cần biết mà."

"Yên tâm đi, sớm muộn gì rồi cô cũng sẽ biết thôi, chúng ta sẽ còn gặp lại, chắc chắn rồi."

Nói xong Seth Twiright từ từ hòa mình vào không khí và biến mất, để lại một mình Irina giữa đống hoang tàn.

'Phải đợi ở đây một năm nữa ư, kì Mãn Nguyệt tiếp theo, được thôi vì sự nghiệp lớn'.Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chỉ một cái chớp mắt là mọi thứ đã trở về với cát bụi.Sau khi Levianta bị hủy diệt một thời gian, vương quốc Elphegort rơi vào nạn đói trầm trọng, dĩ nhiên là làng Nemu cũng không ngoại lệ.

Adam và Eve đã bắt đầu thiếu thốn thức ăn.

"Cứ như thế này thì nhà chúng ta sẽ chết đói hết mất" Eve nói với Adam mà thở dài."

Anh biết chứ, và anh vẫn chưa biết phải làm gì tiếp theo đây" Adam chán nản không kém."

Em nghĩ phải bỏ chúng đi thôi, tình thế bắt buộc là như thế rồi."

"Chẳng phải em đã rất khó khăn lắm mới kiếm được chúng sao, rồi còn nuôi chúng cả mười bốn năm trời, bây giờ lại muốn vứt bỏ thế nào."

Dù cho Adam có nói gì cũng vô ích thôi, Eve đã bị nhiễm Ác ý rồi, và quyết định vứt Hansel và Gretel vào rừng là chuyện không thể tránh khỏi.

Trong một đêm Mãn Nguyệt, Eve và Adam đã dẫn Hansel và Gretel vào rừng."

Đi nào, chúng ta lại cùng nhau ngắm Mãn Nguyệt nhé" Eve nhẹ nhàng nói với hai đứa trẻ.Dĩ nhiên hai đứa nó thích lắm chứ, lâu lắm rồi có dịp được ngắm Mãn Nguyệt cùng với cha mẹ.

Bọn chúng vui vẻ đi ngay, tung tăng cười nói đi trước mà không biết rằng có những giọt nước mắt đang rơi từ người phía sau.

Đến giữa khu rừng, nơi khoảng đất trống mà Adam và Eve đã nằm đây khi xưa.

Cả bốn người cùng nằm xuống đất và nhìn lên trời, cùng nhau trò chuyện vui vẻ dưới ánh Mãn Nguyệt sáng rực rỡ ấy.

Eve kể cho chúng nghe về khu rừng này, những truyền thuyết về khu rừng và cả điều ước với cây thần Eldoh.

Hansel và Gretel cứ nói chuyện vui vẻ với nhau.

Sau một lúc lâu, cả hai đều buồn ngủ.

Chúng đứng dậy để chuẩn bị về nhà và nhận ra rằng trong rừng không có ai ngoài chúng cả.

Hai đứa bé mười bốn tuổi lạc giữa rừng sâu.
 
Biên Niên Sử Ác Ma (The Evillious Chronicles)
Phần 26: Nguyên Tội Vật Ngữ (2)


Hai đứa nhìn xung quanh, chỉ là một khu rừng bất tận dưới ánh Mãn Nguyệt.

"Cha ơi, mẹ ơi" hai đứa liên tục kêu to lên nhưng đáp lại chúng vẫn chỉ là những cái im lặng đáng sợ giữa rừng hoang nay.

"Anh ơi, mẹ sẽ không bỏ chúng ta lại chứ" Gretel hai tay nắm chặt lấy tay của Hansel, rõ là cô bé đang cực kì sợ hãi.

Trái lại, Hansel thì tỏ ra bình tĩnh hơn, cậu an ủi cô bé "đừng lo, có anh ở đây, rồi chúng ta sẽ tìm được đường về mà."

Nói là như vậy nhưng thực ra Hansel cũng đâu có biết đường về, cậu cũng chỉ dẫn Gretel đi lòng vòng quanh khu rừng rộng lớn mà không hề có một đích nhắm cụ thể.

Hai đứa đi càng lúc càng lạc sâu vào trong rừng.

"Anh có chắc là mình sẽ về được không?"

Gretel lại hỏi sau khi thấy mình đã đi quá lâu mà vẫn chưa về được nhà.Một giọt mồ hôi rơi lăn dài trên trán Hansel, trời đêm trong rừng lạnh quá, cậu phải nhanh chóng tìm được đường về nhà, trách nhiệm đề nặng trên vai nhưng cậu vẫn bình tĩnh trả lời để Gretel khỏi lo "đừng lo, chúng ta sắp về nhà rồi."

Khu rừng bỗng nhiên tối hẳn, những tàn cây cao đã che khuất đi Mãn Nguyệt.

Trời đã tối nay lại càng chìm vào bóng đêm hơn nữa.

Cảm giác kinh hãi lên đến tột độ, Gretel đã không còn nhìn rõ mọi thứ nữa.

Ngay cả Hansel cô cũng chỉ nhận biết được qua cái nắm tay, cô càng nắm chặt tay của Hansel hơn nữa.Đột nhiên, một tia sáng le lói hiện lên, cả hai cùng nhanh chân bước đến.

Một chiếc chai thủy tinh cùng hai thanh đoản kiếm bằng bạc sáng loáng, trên chuôi kiếm có khắc chữ "Li".

Thật kì diệu, cái chai đang phát sáng.

Gretel đứng lại, buông tay Hansel ra, còn Hansel thì chậm chậm bước tới để xem cái chai kì lạ đó.

Thật bất ngờ, trong chai là Mãn Nguyệt.

Hansel nhẹ nhàng cầm chiếc chai lên bằng hai tay, ngắm nhìn nó thật say mê.

Gretel cũng tiến lại gần xem sao.

Cả hai đều bị nó mê hoặc bởi vẻ đẹp huyền ảo của nó.

"Đẹp quá, lần đầu tiên em được nhìn nó gần như thế này."

"Phải nó thật đẹp" rồi Hansel hạ xuống và nhặt lấy hai thanh đoản kiếm lên, đưa một thanh cho Gretel "vậy nên chúng ta phải nhanh chóng trở về để còn cho cha mẹ xem nữa chứ."

"Vâng ạ."

Rồi cái chai sáng hẳn lên, và mặt đất cũng thế, một dải ánh sáng tạo thành đường đi.

Thế là chúng đi theo con đường ấy.

Không giống như lúc ban đầu, chỉ biết mò mẫm trong bong tối thì bây giờ đã có ánh Mãn Nguyệt dẫn lồi, chúng chỉ việc chạy thật nhanh trên con đường phát sáng ấy.

Chẳng mấy chốc chúng đã thấy một căn nhà với lò sưởi ấm áp bên trong.

"Chờ đã, em có nhớ những câu chuyện mẹ thường kể cho chúng ta không" Hansel dừng lại không bước tiếp nữa, cậu ngồi xuống để tránh bị người trong nhà ngó ra."

Nhớ chứ, có một câu chuyện rất giống với chúng ta hiện giờ, hai đứa trẻ lạc trong rừng sâu" Gretel cũng dừng lại theo anh."

Phải và chúng tìm được đến một căn nhà."

"Căn nhà của mụ phù thủy độc ác."

"Phải, và giờ nó đang ở trước mắt chúng ta."

"Vậy giờ chúng ta phải làm gì?"

Ánh mắt Hansel hiện rõ lên vẻ kiên quyết "chúng ta sẽ đánh bại mụ phù thủy, giành lấy ngôi nhà, đó sẽ là nơi ở của chúng ta."

Gretel nhất trí với ý kiến đó và cả hai cùng từ từ tiến lại gần ngôi nhà.

Khi đến sát bức tường, Hansel ngò vào trong cửa sổ thấy một người phụ nữ đang ngồi thưởng thức một chiếc bánh nướng và bên cạnh là một người đàn ông, cả hai đang ngồi trước lò sưởi ấm áp.

"Trong nhà hiện giờ có mụ phù thủy cùng gã tay sai của mụ, lúc này chúng ta xông vô bất ngờ, dùng hai thanh kiếm tiêu diệt họ nhân lúc họ chưa kịp làm gì, em lo mụ phù thủy nhé, còn gã kia để anh."

Hansel nhẹ đẩy cửa bước vào, cả hai rón rèn bước đến sát bên mà mụ phù thủy lần tên kia không hề hay biết.

Nhanh như cắt, Hansel kề lưỡi kiếm ngay cổ gã và kéo một phát thật ngọt, Gretel thì dùng hết sức đâm thẳng vào ngực mụ phù thủy.

Hai người họ gã gục xuống, máu loang ra khắp sàn nhà.

"Mẹ ơi, hãy khen con đi, con đã đánh bại được Ma nữ tàn ác."

"Cha ơi, hãy khen con đi, con đã đánh gục thủ hạ của Ma nữ."

Nói xong chúng vứt xác của gã đàn ông vào rừng, còn mụ phù thủy, chúng ném thẳng vào trong lò sưởi hệt như trong câu chuyện mà Eve kể cho chúng nghe.

Ngọn lửa thiêu đốt thân xác của mụ phù thủy thành đống tro tàn trong lò sưởi.

Hansel mệt mỏi ngồi xuống, Gretel ngồi tựa lưng vào anh mình.

Hai đứa ngủ một giấc ngon lành bên lò sưởi vì mệt mỏi sau khi đi lạc trong rừng lạnh giá.Trong khi hai đứa trẻ đang ngủ, trong lò sưởi đã sinh ra Nguyên Tội từ thi thể của đã hóa thành tro của ...

Eve.

Nguyên Tội nhẹ nhàng bay ra khỏi căn nhà.

Một quả cầu lớn chầm chậm tách ra thành bảy phần mang bảy màu sắc khác nhau: bông hoa, hạt, đá, dòng suối, gió, đất và rừng.

Chúng bay lên cao, thật cao, cao hơn cả những ngọn cây trong rừng.

Bông hoa nở ra một thanh kiếm màu tím.Hạt mọc ra một chiếc ly màu đỏ.Đá vỡ ra thành năm phần, tứ phần kính và một cái chai thủy tinh.

Cây kéo nhúng trong dòng suối nhuốm một màu máu.

Búp bê khiêu vũ trong ngọn gió vô hình.Đào lên từ đất một chiếc muỗng bạc.Khu rừng trở thành niềm phẫn nộ dâng trào.

Ngay trong lúc này, Irina đã nhìn thấy bảy luồng ánh sáng bay lên từ phía khu rừng Eldoh, thời cơ đã đến, cô lập tức chạy đến thật nhanh.

Trong cơ thể mới này, cô đi chuyển linh hoạt hơn hẳn và không thấy mệt, chẳng bao lâu sau đó cô đã tiến tới được nơi chứa bảy món đồ.

Cô nhanh chóng lấy đi tất cả những thứ có thể trước khi chúng phát tán đi khắp nơi.

Cuối cùng Irina chỉ kịp lấy đi thanh kiếm và chiếc ly.

Sau đó cô rời khỏi khu rừng như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thật yên lặng.

Không lâu sau đó khi Khi Irina rời đi, một ma đạo sĩ mặc áo choàng đen trùm kín với mái tóc dài vàng óng buông xõa sau lưng tiến vào khu rừng.

Cô đi đến và gặp một cái cây cổ thụ của khu rừng.

Một tay cô chạm vào thân cây sần sùi ấy "Chào anh bạn già, lâu quá rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ, chắc cũng được cả ngàn năm rồi ấy chứ."

Bỗng nhiên cái cây phát ra tiếng nói "phải Levia đấy không, nhưng làm sao bà biết được tôi ở đây chứ?"

Ma đạo sĩ cười "Held và Eldoh, hừm, cũng không quá khác biệt là mấy, lần sau nhớ tìm cái tên khác đi."

"Ha ha ha, không hổ là Levia, vẫn thông minh như ngày nào."

"Nhưng bây giờ tôi không phải là Levia nữa, để tồn tại được trong thế giới này tôi đã phải mượn thân xác một người, bây giờ tôi không phải là Levia Barisol mà ông từng biết nữa, tôi là Elluka Clockworker."

"Ồ ra là vậy, còn tôi đã hòa quyện vào khu rừng này, tôi và khu rừng giờ là một, cho nên tôi không thể di chuyển được nữa."

"Vậy ông có biết tin gì về Seth Twiright không?"

Levia hỏi."

À cái gã đó hả, hắn ta có từng qua lại chỗ này một vài lần, nhưng có vẻ là chỉ đi ngang qua thôi."

"Vậy ông biết vụ việc nào xảy ra không?"

"À chuyện này thì có đấy, cách đây một vài ngày ngay tại khu rừng này" Held giương một cành cây lên và chỉ về phía trước "ở hướng tay tôi chỉ này ..."

Elluka phá lên cười "ông làm gì có tay chứ."

Giọng Held tỏ ra bực mình "tôi và khu rừng là ..."

"Là một, xin lỗi, tiếp tục đi."

"Rồi, phía tay tôi chỉ, nó đã phát ra bảy luồng ánh sáng khác nhau bay lên bầu trời cao phân tán đi khắp nơi, một phần của nó đã rơi xuống tại khu rừng này."

Nói rồi Held dừng lại một lúc lâu, thấy vậy nên Elluka ngạc nhiên hỏi "có chuyện gì vậy, sao ông không tiếp tục?"

"Tôi biết chắc rằng Seth có nhúng tay vào việc này, vì phần rơi xuống khu rừng này mang tên Phẫn Nộ."

"Là một trong bảy kim khí đại tội tạo nên Ác ý" Elluka không khỏi ngạc nhiên "điều đó có nghĩa là, sáu phần còn lại là sáu kim khí đại tội khác."

"Chúng đã phân tán đi khắp nơi" Held tiếp lời."

Những người sở hữu các kim khí đại tội sẽ trở nên cực kì nguy hiểm.

Tên Seth này, chẳng lẽ hắn lại định phá hủy luôn cả thế giới thứ ba sao."

Elluka đi lòng quanh gốc cây cổ thụ, Held thì yên lặng trầm ngâm không biết nói gì.

"Thôi được rồi, tôi sẽ đi tìm kiếm lại các kim khí đại tội và trả chúng về chỗ cũ, dù chúng có biến đến tận cùng thế giới đi nữa tôi vẫn sẽ tìm được, vì thời gian của tôi giờ là vô tận mà."

"À thực ra thì ở đây đã rất lâu rồi, khu rừng đã hấp thụ một phần sức mạnh của tôi, chỉ một thời gian sau sức mạnh đó sẽ tạo nên một vài thứ có thể hỗ trợ cho bà."

"Khoảng bao lâu để tôi còn biết đường quay về."

"So với bà thì nó không lâu đâu, chỉ khoảng vài trăm nữa thôi."

"Được lắm, thôi chắc bây giờ phải chia tay với ông tại đây rồi, nhất định tôi sẽ không để tên Seth được toại nguyện lần nữa đâu."

Elluka dứt áo ra đi, để lại một mình Held giữa khu rừng rộng lớn.

Nhưng hiện giờ phải đi đâu, Elluka cũng không biết được.

Suy nghĩ một thoáng, cô quyết định đi đến nơi gần nhất, cao nguyên Merygodo thuộc vương quốc Elphegort.
 
Biên Niên Sử Ác Ma (The Evillious Chronicles)
Phần 27: Kim khí Sắc Dục - Thị trấn Mystica


Một căn hầm tối, nơi có một lò sưởi, cùng với đó là bóng dáng của hai người.

Một chàng thanh niên với mái tóc dài màu tím đang nhận từ tay một cô gái một thanh kiếm tỏa ra một ánh sáng màu tím.

"Đây chính là thứ ngươi cần để đạt được tham vọng của ngươi."

Cô gái đó ăn mặc một cách rất kì lạ, ở giữa tầng hầm không chút gió cùng với lò sưởi nóng nhưng lại mặc áo choàng đen trùm kín người, chỉ để lộ mỗi khuôn mặt và hai bím tóc để ra phía trước.

Và, trên vai của cô gái, có một con mèo màu đỏ đang ngồi.

Cả hai đều nhìn vào chàng trai kia khi anh ta từ từ rút thanh kiếm ra khỏi vỏ.

"Xoẹt", thanh kiếm đã được rút ra, anh cầm thanh kiếm bằng hai tay và chĩa mũi kiếm về phía mình như thể anh ta định tự sát vậy."

Hỡi quỷ dữ, hãy trao cho ta sức mạnh mà ta tìm kiếm bấy lâu."

Nói rồi anh ta đâm thật mạnh vào tim mình, máu bắn ra tung tóe rơi xuống sàn thành những giọt màu tím thẫm.

"Đúng vậy, đây chính là bằng chứng cho việc ngươi kí giao ước với ác quỷ, máu của ngươi đã được chấp nhận" cô gái vẫn nhìn theo và nói."

Nào, hãy cùng ta nhảy một điệu chứ."

Năm 136 EC,Trong một quán rượu đông đúc người sống về đêm, không khí thật ồn ào nháo nhiệt.

Ấy thế mà lại có một chàng trai ngồi với một cuộn giấy da để trên bàn.

Anh nhấm nháp ly rượu nóng rồi đặt nó xuống bàn, từ từ mở cuộn giấy ra ngồi đọc.

Cuộn giấy có nội dung như sau:'Thống kê về các thiếu nữ mất tích gần đây trong khu vực Asmodean.

Tháng 1 năm 136 EC, Lukana Octo, 20 tuổi, một thợ may, đã mất tích trên đường từ thị trấn Mystica đến Lasa để tham dự lễ hội.

Tháng 2 cùng năm đã xảy ra hai vụ tương tự.

Mikulia Greeonio, 18 tuổi, một người bình thường, khi mẹ cô lên phòng kiểm tra vì không thấy cô xuống ăn sáng thì đã thấy cô biến mất.

Gumina Glassred, 21 tuổi, một quý tộc, chi tiết sự việc vẫn chưa được làm rõ và đến nay vẫn chưa tìm thấy cô ấy'.Hết tờ giấy thứ nhất, anh lật qua tờ thứ hai và ngạc nhiên khi thấy được bên trong đó có ghi'Tháng 4 năm 136 EC, Lilien Turner, thợ làm bánh, ...''Tại sao lại có chuyện kì lạ như vậy xảy ra được chứ?' anh ta cứ ngồi đắn đo suy nghĩ.

Ly rượu trên bàn đã nguội lạnh từ lúc nào, anh ta đứng dậy tính tiền và bước ra khỏi quán như một người bình thường.Bên trong một cung điện, trên ngai vàng vẫn là anh chàng tóc tím đang bế vào lòng mình một cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp, làn da trắng, mái tóc dài màu xanh ngọc được cột lại thành hai cái đuôi.

Bên cạnh anh cũng có hai cô gái xinh đẹp không kém.

Một bên là cô gái có mái tóc ngắn màu xanh lá cây, người kia có mái tóc dài màu hồng.

Tất cả bọn họ đều mặc váy ngắn để lộ ra đôi chán trắng trẻo, thon dài cùng tấm lưng trần trông thật quyến rũ.

Bất kì người đàn ông nào vào đây đều sẽ không thể nào mà cưỡng lại được sức hút của họ.

Cô gái đang ngồi lên đùi chàng trai ấy khẽ đưa bàn tay đặt lên má anh, khuôn mặt họ kéo lại gần nhau hơn.

Chợt có một tiếng bước chân, anh nhẹ nhàng bế cô gái kia xuống đất "thứ lỗi cho ta nhé Mikulia, hình như có ai đó đang đến."

"Vâng thưa công tước" cô gái ấy đáp lại."

Ồ thì ra một quý cô xinh đẹp sao, hoan nghênh đến với lâu đài của ta."

Người kia bước lại gần một chút nữa, một cô gái mặc áo choàng đen trùm kín với con mèo đỏ ngồi trên vai.

"Thì ra là cô à, thật làm ta mất hứng quá."

"Ngươi nói vậy thật là khiếm nhã đấy" cô gái đó nói."

Ta đang chuẩn bị vui vẻ thì cô lại đến đúng lúc thế này, thật là..."

"Gác chuyện đó qua một bên đi, còn bây giờ thì ngươi đã sẵn sàng chưa?"

Chàng trai tay chống cằm, lảng mặt đi chỗ khác "sẵn sàng để làm gì?"

"Ha ha, ngươi đang giả ngu sao công tước, nếu vậy thì ta sẽ lấy lại thanh kiếm."

"Hừm" chàng công tước suy nghĩ một lúc rồi mới tiếp túc nói "được rồi Ariel, tôi đi là được chứ gì?".

Nói xong anh chàng có vẻ không mấy vui nhưng vẫn ráng đứng dậy."

Ngài sẽ ra ngoài sao?" cô gái tóc hồng nói với anh."

Ờ, ta chỉ đi một lát thôi mà, trong lúc ta đi vắng ra sẽ giao quyền quản lý nơi này lại cho em, Lukana" anh quay sang với cô gái tóc hồng.Lukana đặt tay phải lên ngực, nhẹ nhàng cúi đầu xuống "như ngài muốn."

Rồi anh quay sang nhìn Ariel "còn cô thì sao, cô định để cơ thể ở lại sao?"

"Tốt hơn nên là như vậy, tuy nhiên ta cần một người chăm sóc cơ thể này khi ta ra ngoài."

Nói rồi cô quay sang nhìn cô gái tóc xanh ngọc "Mikulia Greeonio, cô có thể làm việc này giúp ta được không?"

"Hơ ... vâng, rất sẵn lòng" Mikulia run run đáp.

Con mèo đỏ nhảy ra khỏi thân xác của Haru Netsuma tiếp đất một cách nhẹ nhàng.

"Được rồi chúng ta đi thôi."

Chợt có một bàn tay đang nắm lấy anh giữ anh ở lại, là cô gái với mái tóc xanh lá, đôi mắt cô tỏ ra lo lắng khi nghe việc ngài công tước sẽ ra ngoài.

Anh quay lại nhìn cô, hai ánh mắt giao nhau không rời.

Anh vòng tay qua ngời cô, một tay đặt lên vai cô, một tay ôm lấy vòng eo, hai người trao cho nhau nụ hôn thật say đắm một lúc lâu trước sự chứng kiến của mọi người.

"Gumina đừng lo, ta sẽ về sớm thôi mà."

Xong rồi anh dứt áo ra đi, con mèo đỏ trèo lên vai của anh.

"Mất thời gian quá đó Sateriasis" con mèo đỏ tỏ ra khó chịu."

Ariel nên nhớ là tôi đã cho cô thân xác của Haru rồi đấy, đừng có đòi hỏi nhiều như thế chứ."

Tại một tiệm bánh ở thị trấn Mystica thuộc Asmodean, vương quốc Beelzenia, một gái trẻ mái tóc dài vàng óng đang đứng bán bánh cho hai cô gái khác.

Hai cô gái kia vừa mua bánh vừa nói chuyện với nhau"Này cô nghe gì chưa, lại có thêm một người bị mất tích nữa đấy, hình như lần này là tiểu thư của gia tộc Soufu."

"Sao chứ, cái gia tộc siêu giàu đấy à?"

"Đây là người thứ mười rồi, dường như tầng lớp xã hội và tuổi tác không quan trọng.

Điểm chung duy nhất giữa các nạn nhân là họ đều là những cô gái xinh đẹp."

"Thật đang sợ, chúng ta nên cẩn thận thì hơn."

"Nếu mua xong rồi thì hai người có thể về, không cần phải lo vụ bắt cóc đó làm gì cả" cô gái bán bánh lên tiếng."

Chà, có vẻ như tin đồn đang lan nhanh qua các thành phố thì phải?"

"A, xin chào, quý khách cần mua gì ..." cô gái đó không để ý có một chàng trai bước vào cửa tiệm của mình.

Cô quay sang nhìn chàng trai đó và ngạc nhiên đến nỗi không thể nói gì.

Mắt cô cứ nhìn chăm chăm vào anh ta."

Không, tôi không đến mua đồ, tôi đến để tìm một người dẫn đường" Sateriasis lên tiếng."

Này, nếu không đến mua đồ thì biến ra ngoài, còn cần tìm đường thì lấy bản đồ mà xem" một ông lão bực mình từ trong bếp chạy ra khi nghe chàng trai kia nói."

Cha à, đừng có nói như vậy chứ."

"Câm miệng, mỗi lần nhìn thấy trai đẹp là tâm hôn mày lại treo ngược cành cây ... hơ."

Ông quay sang thì nhìn thấy Sateriasis, ông vội vàng quỳ xuống "tôi ... thành thật xin lỗi vì đã thô lỗ và vô lễ với ngài, thưa công tước."

Sateriasis và cô gái bán bánh cùng bước vào trong một khu rừng."

Thật ngại quá khi đã làm phiền cô thế này."

"Không sao đâu, đó cũng là ý của cha tôi mà."

"À, mà sao ngài lại tìm đến vùng núi sương mù làm gì vậy?

Ở đó chẳng phải chỉ có đống đổ nát thôi sao.

Tôi có biết một vài cửa hàng ở đấy nhưng chúng đều rất nhỏ và xập xệ."

"Ha ha, đúng là như vậy, không sai."

Chợt Sateriasis quay sang nhìn cô gái và nói "này, sao trông cô có vẻ ... căng thẳng quá vậy?"

Cô gái đỏ mặt, ấp úng trả lời "vì, vì, tôi đang được đi cùng công tước Venomania."

"Ồ, không cần phải trịnh trọng thế đâu.

Kẻ đó còn không thể giải quyết được việc mất tích của những cô gái kia, thật đúng là một gã công tước vô dụng."

"Phải và kể cả trong cái thị trấn Mystica nhỏ bé này cũng có nguười mất tích."

"Tôi nghe nói những cô gái xinh đẹp đang biến mất, cô cũng phải cẩn thận đấy, Lilien."

"Vâng" giọng Lilien bỗng dưng trầm xuống "nhưng so với Lukana tôi vẫn chưa là gì cả."

"Lukana?"

Steriasis hỏi lại."

À, một người bạn của tôi, một cô gái xinh đẹp làm thợ may ở đối diện nhà tôi.

Ba tháng trước, cô ấy đến Lasa chơi lễ hội và không bao giờ quay trở về nữa."

"À, à, nhớ rồi, Lukana Octo, nạn nhân đầu tiên bị mất tích."
 
Biên Niên Sử Ác Ma (The Evillious Chronicles)
Phần 28: Kim khí Sắc Dục - Thị trấn Mystica (2)


Lukana đứng thẫn thờ nhìn về phía cửa lâu đài.

Gumina thấy thế đến hỏi "Lukana, có chuyện gì vậy?"

"Âm thanh này, hình như ngoài trời đang mưa."

"Ở Lasa cũng rất hay mưa, hồi nhỏ tôi thực sự ghét chúng."

"Đúng vậy, ... nhưng, bây giờ nó chẳng là gì cả, chỉ cần ở bên cạnh ngài Venomania, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Gumina cũng hướng ra bên ngoài cửa "trời mưa thế này không biết Sati có sao không?"

"Sati" Lukana lặp lại, Gumina không nói gì, khuôn mặt có có chút buồn."

Ồ, cô là người duy nhất ở đây gọi ngài Venomania như vậy, nói thật tôi có chút ghen tị đấy, không như ở đây, thị trấn Mystica là nơi rất rực rỡ chứ không hoang vu như nơi này."

Gumina thở dài "mọi chuyện có lẽ sẽ ổn thôi."

Bên ngoài kia, Sateriasis cùng với Lilien sau khi băng qua khỏi khu rừng, hai người đã tới được vùng núi sương mù."

Chúng ta tới nơi rồi, nếu ngài đi tiếp từ đây ngài sẽ tìm thấy những tàn tích còn sót lại."

"Cám ơn, thực sự cô đã giúp ta rất nhiều đấy."

Lilien cười vui vẻ đáp lại "ồ không, tôi mới là người phải cám ơn, tôi rất vui vì được nói chuyện với ngài."

"Hi vọng, cô sẽ sớm tìm lại được người bạn của mình."

Lilien vẫn tươi cười, cô chưa biết rằng người bạn của cô lại đang ở bên cạnh Sateriasis "tôi tin rằng Lukana vẫn ổn."

"Cô lạc quan thật đấy."

Lilien ngại ngùng, e thẹn "ngài công tước khéo nói quá."

Sateriasis đặt tay lên vai của Lilien làm cô đỏ mặt, ngượng ngùng không nói nên lời."

Nhưng sao cô có vẻ vẫn căng thẳng quá vậy?"

"Hơ ..."

"Cô hãy cứ là chính mình khi ở cạnh ta."

"Ơ ... vâng, nhưng tôi."

"Khi không có cha cô bên cạnh cô hãy thể hiện cá tính thật của mình, người con gái đẹp nhất khi họ sống đúng với tính cách của mình."

"Nhưng, ngay cả khi ngài nói vậy ..."

Sateriasis rút tay ra "được rồi, cô chỉ cần tới đây thôi", anh bỏ Lilien lại, một mình tiến vào vùng núi sương mù.

"Ngài đi một mình như vậy có sao không?"

"Ta không nghĩ trong khoảng thời gian này có sương mù trên núi" mặc cho Lilien nói gì, Sateriasis vẫn bước đi."

Nhưng ngài công tước đang đi vào trong núi mà không có người hầu nào bên cạnh" Lilien chực bước về phía Sateriasis."

Ừm, người hầu của ta đang ở đây mà" nói rồi anh quay người lại, "meo" một con mèo đỏ chui ra từ bên trong áo khoác của anh, rồi nó trèo lên vai mà ngồi.

Lilien vừa ngạc nhiên vừa kinh sợ vì lần đầu tiên cô thấy một con mèo màu đỏ.

Cô cứ lặng lẽ đứng nhìn cho tới khi hình bóng của Sateriasis khuất sau làn sương mù.

"Này, Lilien" bỗng có một giọng nói từ phía sau lưng cô, cô quay lại nhìn, là một anh chàng nước da ngăm đen."

Rajih, sao cậu lại ở đây."

"Tớ đến đây sau khi nghe chuyện từ cha cậu, ngọn núi này rất nguy hiểm đấy."

"Nhưng ngài công tước đã đi mất rồi."

"Lilien, có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Hả."

"Mặt cậu đỏ hết lên rồi kìa."

Sateriasis cùng với Irina đã lên tới đỉnh núi, họ đứng trước một cửa hang được lấp lại bằng tảng đá.

"Cô gái đó, không thể tin được là bạn của Lukana."

"Mystica là quê hương cô ta, ngươi nên biết rõ việc này chứ."

"Ồ, tôi gặp Lukana ở Lasa nên không biết việc này."

"Cô ta chỉ tham dự lễ hội giao thừa ở Rasa thôi, tại sao ngươi lại không quan tâm đến các cô gái của mình vậy, đó là bổn phận của một quý ông."

Sateriasis cười như khinh bỉ những lời nói của Irina "ha ha, hiếm thấy thật, cô mà cũng biết quan tâm tới người khác sao."

"Ta ... cũng là phụ nữ mà."

"Phải, và là một ma đạo sĩ mang sức mạnh của quỷ."

"Hừm, đừng quên mục đích của chúng ta, nếu ngươi muốn có thêm nhiều sức mạnh hơn."

"Biết rồi" Sateriasis lấy tay đẩy tảng đá qua một bên, một cái hang ngầm dưới lòng đất.

'Bạn bè sao' hình ảnh Gumina hiện lên trong đầu Sateriasis, và kí ức những ngày đó ùa về."

Ê, tụi bây nhìn kìa, coi thằng mít ướt kìa."

"Lêu lêu, đồ con gái."

Ba cậu bé đang vây quanh một cậu bé đang ngồi ôm mặt khóc.

Đám trẻ kia thì cứ hò reo làm đứa bé kia càng sợ hãi hơn.

"Này, mấy bạn làm cái gì vậy?"

Giọng nói của một cô bé với mái tóc xanh lá làm ba đứa bé kia bỏ đi."

Có sao không Sati?"

"Hức ... hức ..., cám ơn cậu Gumina."

Gumina ngồi xuống bên cạnh Sateriasis "thôi nào, cậu là con trai cơ mà, sao lại khóc chứ."

"Chỉ tại tớ là con nhà giàu mà bị bắt nạt sao?"

Gumina thở dài, cô nắm tay kéo Sateriasis đứng dậy "thôi nào, chúng ta cùng về nhà thôi."

Gumina đã đưa cậu bạn của mình về dinh thự của cậu, trước khi rời đi, cô còn quay lại nói với cậu "Sati, cậu đúng là một tên ngốc đấy."

'Tên ngốc sao'.Sateriasis thắp đuốc lên và tiến vào bên trong.

Bước xuống những bậc thang bằng đá lạnh lẽo, đường hầm tối tăm được soi sáng bằng ngọn đuốc nhỏ.

Con đường nhỏ hẹp này chỉ đủ rộng cho một người đi.

Chẳng mấy chốc Sateriasis đã tới phía cuối con đường, nơi đó có đặt một chiếc hòm bằng đá.

"Thấy rồi" Sateriasis nói.Rồi anh đẩy nắp ra, bên trong có rất nhiều vàng bạc châu báu.

Nhưng anh chỉ lấy trong đó ra một chiếc muỗng bằng bạc."

Ô hô, ta đã tìm được kim khí đại tội thứ hai."

"Đưa ta xem nào."

Sateriasis đưa chiếc muỗng cho Irina, cô ngửi qua một lát rồi nói "không phải cái này."

"Ủa nó không phải kim khí đại tội sao, tôi có cảm giác nó chứa một sức mạnh giống như thanh kiếm."

"Nó chỉ là một dụng cụ chứa ma thuật, chiếc muỗng ma thuật đó được cha ta tạo ra, một thợ rèn bậc thầy Clockworker từ Ma Đạo Vương Quốc đã mất Levianta, nó có một chút giá trị ..."

"Không quan trọng" Sateriasis thản nhiên vứt chiếc muỗng ra sau lưng.

Irina hốt hoảng nhảy khỏi vai Sateriasis xuống để nhặt lại chiếc muỗng "đừng phí phạm thế chứ."

"Cô định về với cái muỗng đó à?"

"Phải, ít ra có thể nó giúp chúng ta được gì đó."

"Có vẻ như thông tin lần này của cô sai rồi, Ariel."

"Chết tiệt, con đàn bà khốn nạn đó, ta sẽ thiêu cô ta thành than sau, còn giờ thì rồi khỏi đây thôi."

"Đừng tự ý giết người ở đây, là một lãnh chúa tôi không muốn việc đó xảy ra trong vùng đất của mình."

"Ngươi nói vậy chẳng qua cô ta là phụ nữ thôi" Irina nhếch mép lên "đúng không?"

"Ha ha, tôi thì muốn cô ta trở thành một phần trong hậu cung của tôi hơn."

"Đúng là một gã biến thái không biết xấu hổ là gì mà" nói rồi Irina nhảy phóc lên vai Sateriasis.

"Vậy trở về thôi."

Khi ra khỏi hang, mặt trời đã khuất sau ngọn núi, sương mù càng lúc càng kéo đến nhiều hơn.

Irina tỏ ra lo lắng "trời sắp tối rồi, ngươi định qua đêm ở đâu đây, từ đây về Rasa quá xa, lại phải băng qua rừng nữa."

"À cô yên tâm, tôi có quen biết bá tước Ferdinand cũng sống ở Mystica này, hãy qua đêm ở dinh thự ông ta."

Irina cười như muốn chọc tức Sateriasis "Ferdinand sao, có tin đồn rằng ông ta đang nghi ngờ ngươi có liên quan đến các vụ mất tích, ngươi nghĩ đến đó sẽ ổn chứ."

Sateriasis cười, một nụ cười lộ rõ vẻ nguy hiểm "Đó là lý do tại sao chúng ta nên đến đó."
 
Biên Niên Sử Ác Ma (The Evillious Chronicles)
Phần 29: Kim khí Sắc Dục - Thị trấn Mystica (3)


"Cái vòng tay đó thì sao Lilien."

Lukana và Lilien đang đứng trước một cửa hàng trang sức.

Lukana đang có ý định mua cho người bạn của mình một chiếc vòng đeo tay"Cho tớ sao?"

Lilien hỏi lại.Rồi Lukana đã mua chiếc vòng tay mà cô đã chọn."

Nhưng tớ không nghĩ nó hợp với tớ đâu."

Nhưng Lukana vẫn cố gắng đeo chiếc vòng vào tay Lilien.

Trong lúc đó Lilie đã nhìn thấy trên tay Lukana cũng đeo một chiếc vòng y hệt chiếc vòng này.

"Thấy chưa, nó rất hợp với cậu mà."

Lilien đưa tay lên ngắm nhìn chiếc vòng cho thật kĩ.

Cô và Lukana đã là bạn thân từ hồi nhỏ, lớn lên cả hai đều có công việc nên hiếm khi được đi chơi chung với nhau như thế này."

Cám ơn cậu, Lukana."

Bất chợt, Lukana quay lưng bước đi thật nhanh, Lilien thấy lạ hỏi "Lukana cậu đi đâu vậy."

Nhưng cô ấy không quay lại mà vẫn cứ thế mà đi."

Đợi đã Lukana, có chuyện gì xảy ra vậy"Lilien bắt đầu đuổi theo Lukana nhưng cô ta đã len vào trong đám người đi chợ và không còn thấy bóng dáng đâu nữa."

LUKANA."

Giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya, Lilien ngồi bật dậy thở hổn hển."

Chỉ là mơ thôi sao, nhưng tại sao ngày nào nó cũng ..."

Rồi Lilien nhìn sang cái bàn bên cạnh giường của mình, chiếc vòng tay của cô đặt ở trên đó, nó vẫn còn đó.

Một lúc sau cô mới định thần lại được, cô lại nằm xuống tiếp tục giấc ngủ của mình.

'Lukana, cậu đã đi đâu vậy'.Hiện tại trong lâu đài Venomania Mikulia đang thích thú phá phách cái thân xác của Haru Netsuma, đeo đầy trang sức, ghim đầy hoa vào."

Này, mặc dù em được gia cho việc chăm sóc thân xác ấy nhưng làm như vậy em sẽ bị mắng đấy" Lukana đứng ngoài nhìn Mikulia thích thú với trò chơi của mình.

"Tại sao, chị không nghĩ như vậy rất đẹp sao" Mikulia vẫn tiếp tục."

Bởi vì cô ta không phải là búp bê."

"Trước đây em chưa bao giờ được chơi búp bê cả, nên bây giờ em rất là hạnh phúc" rồi Mikulia lấy thỏi son định vẽ lên mặt Haru.Lukana tiến lại gần, nắm lấy vai của Mikulia "chị biết em thích thú với việc này, nhưng đừng có vẽ bậy lên mặt cô ấy."

"Em có vẽ bậy đâu, em đang trang điểm mà" Mikulia vẫn ngoan cố làm theo ý của mình.Lukana nghĩ mình phải dùng những lời lẽ hăm dọa thì con bé này mới sợ được "Ariel mà về, cô ấy sẽ nướng giòn em lên đấy."

"Hơ ... em không muốn bị như vậy đâu" rồi Mikulia bỏ cây son xuống."

Phải vậy mới ngoan chứ" Lukana cuối cùng cũng thuyết phục được con nhỏ cứng đầu này ngưng làm mấy chuyện ngu ngốc lại.

Chợt Lukana nhìn thấy trên cổ Mikulia một sợi dây chuyền, cô hỏi "Mikulia, sợi dây chuyền đó, là ngọc lục bảo của ngài Venomania mà, sao em lại có được nó?"

"Vâng nó là của ngài Venomania đấy, vì em tặng ngài ấy dây chuyền của mình nên ngài ấy tặng lại thứ này cho em."

"Ồ tuyệt thật đấy."

"Ngài Venomania tặng sợi dây chuyền của mình cho em, đó là minh chứng cho tình yêu với Mikulia."

"Em có thích ngài Venomania không?"

"Tất nhiên là có rồi" Mikulia trả lời, nhí nhảnh và hồn nhiên, bởi lẽ cô là người nhỏ tuổi nhất trong số các cô gái ở đây.

"Ngài Venomania không bao giờ coi em là kẻ ngốc như cha mẹ của em, nên em rất thích ngài ấy, và" Mikulia ôm chầm lấy Lukana "em cũng rất thích chị nữa Lukana."

"Ô, cám ơn nhé."

Chợt Miku buông tay ra, giọng hạ xuống "nhưng em lại không thích Gumina, cứ như cô ta chiếm hết được tình cảm của ngài Venomania vậy."

Không khí đang vui vẻ bỗng dưng trầm xuống hẳn.

Không ai nói với ai câu nào, chỉ im lặng đứng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vừa lúc đó, một cơn mưa lại trút xuống, không khí đã buồn lại càng ảm đạm hơn nữa.

Để phá tan cái khung cảnh khó chịu ấy, Lukana đã lên tiếng "Nào, Mikulia, chị biết có nhiều chuyện đã xảy ra nhưng ngài Venomania sẽ vui hơn nếu chúng ta hòa thuận với nhau."

"Vâng, em biết là vậy nhưng việc đó chẳng dễ dàng gì, vì tính cách của chúng em không giống nhau, chị có nghĩ như vậy không?"

Lukana cười nhẹ nhàng "có những người tính cách hoàn toàn trái ngược nhau nhưng đôi khi lại trở thành bạn thân một cách bất ngờ sao."

"Vâng, em biết rồi."

"Thôi cũng tối rồi, chúng ta vào trong nghỉ ngơi thôi."

'Bạn bè sao' Lukana nói thầm trong miệng, hình ảnh một cô gái tóc vàng lại hiện ra.Trời đã tối và Sateriasis đã đến được dinh thự của bá tước Ferdinand.

Anh gõ cửa và đợi."

Ngươi có nghĩ đây là ý kiến hay không?"

"Chắc chắn rồi Ariel, trong dinh thự của Ferdinand có nhiều thứ hay ho lắm."

"Cạch" một tiếng mở cửa, một người phụ nữ đã lớn tuổi đứng trước mặt bọn họ "tưởng ai chứ hóa ra là công tước Venomania à, chẳng hay ngọn gió nào đưa ngài đến đây."

"Chẳng qua là tôi có việc ở Mystica mà giờ thì lại tối rồi nên tôi không về kịp Lasaland, có thể cho tôi ở lại đây một đêm không?"

"Rất vui lòng."

"Chẳng hay bà là?"

"Tôi là phu nhân của bá tước Ferdinand, còn con mèo kia" bà chi tay vào con mèo đỏ trên vai Sateriasis."

À nó là người hầu của tôi?" rồi Irina lập tức nhảy vào vai của bà Ferdinand, và nó chiếm được quyền điều khiển thân xác đó."

Cô nhanh thật đấy Ariel."

Bà Ferdinand nói nhưng là do Irina điều khiển "cũng may là một người phụ nữ đấy."

"Thôi giờ thì cô phải dẫn tôi đi tìm phòng ngủ chứ."

"Ngươi cứ việc, còn ta thì sẽ được tự do hành động trong thân xác này."

Sateriasis nhanh chóng tìm được một căn phòng ngủ, có giường trải ra sẵn và cả màn nhung.

Cởi bỏ giày và áo khoác ra, anh leo lên giường đánh một giấc ngon lành.

Phu nhân Ferdinand cũng trở về phòng của mình."

Có chuyện gì ngoài đó vậy" bá tước Ferdinand hỏi bà."

À, là công tước Venomania đến ngủ nhờ một đêm, có chuyện gì sao?"

"Không có gì nhưng phải cẩn thận hắn ta đấy, à con mèo đó là sao chứ?"

"Là con mèo mèo của ngài công tước, ngài ấy kêu tôi chăm sóc nó giùm."

Ánh mắt Ferdinand đầy vẻ nghi hoặc, ông nhìn chằm chằm phu nhân rồi "hừ" một tiếng sau đó đi ngủ.

Sáng hôm sau, Sateriasis lại đến tiệm bánh của Lilien, còn Irina thì ở lại dinh thự của Ferdinand.

"Cô sẽ dẫn ta đi tham quan thị trấn chứ."

Lilien bất ngờ nhìn anh, không nói nên lời, và khuôn mặt lại đỏ ửng lên."

Có chuyện gì sao Lilien?"

Lilien ấp úng "không ... không ... chỉ là tôi không ngờ rằng sẽ gặp lại ngài."

Không phải hôm qua ta đã nói là sẽ đến nữa sao."

"Tôi tưởng ngài chỉ nói giỡn thôi chứ, nhân tiện ngài đã làm xong việc của mình chưa?"

"Rồi, nhưng vì thích thị trấn này nên ta sẽ lưu lại nơi này một thời gian."

Lilien nằm dài người ra trên bàn thở dài "không ngờ ngài bị thu hút bởi cái thị trấn nóng như sa mạc này."

"Đúng hơn là ta bị thu hút bởi một bông hoa nở giữa sa mạc."

"Ngài ... ngài ... nói như vậy ..."

Lilien đáp lại bằng giọng ngường ngùng."

Chẵng lẽ cô không thích nghe những điều đó sao?"

Cũng ... không phải là tôi không thích điều đó."

"Dù sao thì, ta muốn cô dẫn ta đi tham quan thị trấn này."

"Nhưng, tôi không thể rời cửa hàng một lần nữa, nó là nguồn sống của gia đình tôi."

"Ta nghĩ chuyện đó không thành vấn đề" Sateriasis chỉ tay về phía cha của Lilien.

Ông đang thích thú ôm ấp túi tiền vàng mà Sateriasis đã đưa.

Lilien lại thở dài "thôi được rồi, tôi sẽ đi với ngài" rồi bước ra khỏi quầy bán bánh.

Hôm nay ở Mystica có mở phiên chợ nên Lilien quyết định dẫn Sateriasis vào đó cho biết không khí họp chợ là thế nào.

Đầu tiên hai người đến quầy bán trái cây, Lilien lựa vài trái lê để ăn cho đỡ khát.

Dĩ nhiên thì tiền thì do Sateriasis trả.

Rồi hai người họ đến quầy trang sức, Lilien thỏa sức mang thử lên người mà mua cùng khá nhiều thứ.

Rồi có chỗ mấy con dao nạm ngọc, Lilien cầm lấy con dao mà múa vài điệu làm người bán hàng hốt hoảng định bỏ chạy, Sateriasis thì đứng cười, Lilien có vẻ như đã thể với con người thật của mình.

Ngay lúc đó, có một đoàn hát đi ngang qua, họ nổi kèn trống lên để không khí thêm náo nhiệt.

Sateriasis nắm lấy tay của Lilien và hai người bắt đầu khiêu vũ theo điệu nhạc.

Cả chợ đều lùi ra một khoảng trống để họ có thể tự do di chuyển hơn.

Bỗng chốc hai người đã trở thành tâm điểm của buổi họp chợ này, trông họ rất vui vẻ khi đi với nhau.

Nhưng từ đằng xa, Rajih đã nhìn thấy mọi chuyện, cậu đang theo dõi hai người họ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back