Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Biên Niên Sử Ác Ma (The Evillious Chronicles)

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
578,788
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
77358965-256-k682320.jpg

Biên Niên Sử Ác Ma (The Evillious Chronicles)
Tác giả: Shauna368
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Ác ý, khởi nguyên của mọi tội lỗi đã tạo ra Nguyên Tội.

Nguyên Tội đã phân chia ra thành 7 phần tạo nên 7 kim khí đại tội gieo rắc cơn ác mộng kinh hoàng chưa từng có xuống khắp lục địa EC trong suốt một ngàn năm.

Truyện được viết dựa trên series Vocaloid song cùng tên của Mothy Akuno-P.

Nguồn thông tin: tham khảo từ wiki và một số trang web khác.

 
Biên Niên Sử Ác Ma (The Evillious Chronicles)
Phần 1: Hai thế giới


Ác ý - Tội lỗi - có thể phá hủy cả thế giới.

Nó dần dần chi phối cơ thể con người, nó biến con người ta từ thiện thành ác.

Tội lỗi có thể khiến con người ta trở nên tham vọng.

Khi đó con người sẽ đấu đá lẫn nhau để tranh giành cái lòng tham không đáy của họ.Từ thuở sơ khai, thế giới rất trong sạch, không hề bị vấy bẩn bởi Ác ý.

Nhưng thật ra thì thế giới không tồn tại Ác ý.

Ác ý được sinh ra do chính con người.

Và mọi sự bắt đầu từ đây...Trong một gian phòng tối tăm bỗng hiện lên một ánh đèn dầu.

Hai bóng người đàn ông, một cao to, một bình thường, đang nói chuyện với nhau trong một căn phòng tối với ngọn đèn le lói.

Người đàn ông cao to lên tiếng:"Ngươi có chắc là kế hoạch này thành công không?"

"Tôi chắc chứ, sử dụng Ác ý quả thật là một ý kiến hay, thế giới thứ nhất và thứ hai sẽ sớm thuộc về tay chúng ta thôi."

"Ngươi thật sự chắc đấy nhé, ta đã chờ đợi cơ hội này ngàn năm rồi, tất cả chỉ vì 'bọn chúng', phải chúng đã cản trở công việc của ta quá nhiều rồi, nhưng ta vẫn không thể làm gì hơn."

"Phải, và lần này tôi sẽ sử dụng Ác ý để tiêu diệt 'bọn chúng', đến lúc đó thì sẽ chẵng còn ai cản trở chúng ta nữa."

"Được, cứ làm theo những gì ngươi muốn."

Hai bóng người dần dần tan biến khỏi cái ánh sáng nhỏ nhoi trong căn phòng, và ánh đèn cũng vụi tắt, căn phòng lại trở nên tối tăm như lúc đầu.Thế giới thứ nhất là một thế giới rất bình thường đến mức rất bình thường, chẳng có gì đáng nói.

Có những con người sống với nhau, xây dựng một thế giới tốt đẹp.

Gia tộc Barisol là một gia tộc giàu có bậc nhất tại thế giới này.

Hôm nay, nhà Barisol đang mừng sinh nhật sáu tuổi cho cậu con trai duy nhất của mình, cậu Behemo.

Gia tộc Barisol là một gia tộc giàu có ở thế giới thứ nhất.

Và cậu Behemo thì rất được cưng chiều.

Cậu có thể tự do làm mọi điều mình thích.

Mọi người trong trường đều thích chơi với cậu.

Vì sao ư, đẹp trai, học giỏi?

Không phải, tất cả chỉ là do đồng tiền của bố mẹ cậu ta.Và Behemo bắt đầu có những sở thích kì lạ chỉ sau một tháng tới trường.

Trước đây do gia cảnh nên bố mẹ bắt cậu ta chỉ được quanh quẩn trong cái ngôi biệt thự của mình.

Khi đến trường, như một thế giới mới mở ra trước mắt cậu.

Cậu gặp nhiều cô bé trong trường học.

Cậu ta nhìn thấy những chiếc váy thật đẹp và muốn rằng mình cũng có thể mặc nó.

Sau vài ngày đến trường, Behemo bắt đầu nài nỉ bố mẹ rằng cậu ấy muốn giống những bạn nữ.

Cậu là con một trong nhà nên rất được cưng chiều, bố mẹ đã chấp nhận làm theo ý thích của cậu.

Từ hôm đó trở đi, bạn bè cậu từ chế nhạo cậu đến dần dần xa lánh cậu.

Vì thế lúc nào cậu ấy cũng cô đơn.

Sau bao nhiêu năm, khi đã có được việc làm ổn định nhưng cậu vẫn có cái sở thích kì quái đó.

Một hôm có một cô gái cũng trạc tuổi Behemo, đến nhà cậu để xin làm giúp việc.

"Cô gái đó đẹp thật, mình cũng muốn như vậy."

Behemo nghĩ thầm.Behemo đã bắt gặp Marlene, một cô gái xinh đẹp.

Đã lâu lắm rồi cậu chưa từng gần gũi với một người con gái như vậy.

Tiến đến gần Marlene, cậu nói:"Hơ...chào bạn, rất vui được làm quen với bạn."

"Cô chủ, cô nói gì lạ vậy, tôi chỉ là người giúp việc thôi mà, cô đừng nói vậy, tôi không xứng đâu."

Té ra là cô vẫn chưa biết Behemo là 'đàn ông đích thực' nên mới gọi Behemo bằng 'cô chủ'.

Nhưng Behemo cũng giấu luôn chuyện này."

Không, tôi nói thật mà, đã lâu lắm rồi tôi chưa có một người bạn, ai cũng xa lánh tôi cả.

Tôi cô đơn lắm, chỉ mong có một người gần bên tâm sự thôi."

"Cô chủ, nếu cô đã muốn vậy thì tôi cũng sẵn sàng."

Trời đất, cũng may là Marlene không biết Behemo là con trai chứ nếu biết thì thử hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nữa."

Đừng gọi tôi là cô chủ nữa, đã là những người bạn rồi thì hãy nói chuyện như những người bạn.

Nhân tiện tên mình là Barisol Behemo."

"Ừ, còn mình là Marlene, rất vui được làm quen với bạn."

Behemo nở một nụ cười thật tươi, Marlene cũng vậy.

Rồi Behemo cầm lấy tay Marlene mà dẫn đi."

Để mình dẫn bạn đi tham quan biệt thự của mình nha."

Rồi cả hai cùng chạy khắp khu biệt thự.

Behemo thích thú chỉ cho Marlene xem mọi thứ trong căn nhà của mình, phòng khách, phòng ăn, đến cả dãy phòng riêng của cậu.

Dãy phòng gồm đủ thứ phòng, phòng ngủ, phòng nghe nhạc, cả phòng tắm và nhà vệ sinh riêng nữa.

Sau khi tham quan hết dãy phòng, Behemo chui vô phòng của mình."

Giúp việc đâu, xuống đây phụ ta vài việc xem nào." – giọng của mẹ Behemo vang lên.

"Vâng ạ, tôi xuống ngay.

Được rồi bạn cứ nghỉ ngơi đi nhé, tôi làm xong việc sẽ lên ngay."

Rồi Maid vội vã chạy xuống dưới nhà.

Trước khi xuống, Marlene vô tình nhìn thấy một căn phòng để mở trên dãy phòng của Behemo, và cô đã phát hiện ra một sự thật kinh hoàng.

"Không thể được, sao cô chủ lại giấu mình việc này chứ, không thể được, phải có lí do gì rồi, để ngày mai mình sẽ hỏi cậu ấy."

Maid xuống nhà bếp gặp bà chủ, dọn dẹp hết đống bát đĩa sau bữa ăn tối, lau dọn căn nhà rồi Maid chào bà chủ đi về.

Dưới ánh mãn nguyệt soi sáng con phố, con đường trở nên huyền ảo hơn.

Con đường ấy có nhiều cặp tình nhân qua lại, cảnh tượng ấy thật lãng mạn.

Nhưng không phải ai cũng có đôi có cặp, vẫn có một cô gái bước đi một mình, lặng lẽ và âm thầm về căn nhà nhỏ của mình.Tiếng gà sớm xua tan đi bóng tối, ánh mặt trời dần len lỏi giữa các con phố, bắt đầu một ngày mới.

Marlene cũng thế, cô đến ngôi biệt thự của Behemo để tiếp tục làm công việc của mình.

Cô vẫn nhớ đến cái cảnh mà cô nhìn thấy hôm qua trong căn phòng của Behemo, và hôm nay cô quyết định làm rõ mọi việc.

Đến nơi, cô bấm chuông gọi cửa.

Không cần phải đợi lâu, người ra mở cửa chính là Behemo với nụ cười tươi, và tất nhiên cậu đang mặc một bộ váy xinh xắn."

A, cậu đến rồi, mình đợi cậu mãi."

Marlene chỉ đáp lại bằng một cái nụ cười nhẹ nhàng nhưng trong lòng đầy lo âu.

Cũng như thường lệ, Behemo đi làm đến chiều mới về, cậu cũng không quên chào tạm biệt Marlene trước khi đi.

Marlene cũng vậy, một núi việc được giao bởi mẫu thân của Behemo, phải làm tới tối chắc mới xong được.

Maid đang dọn dẹp phòng khách chợt nghĩ ra điều gì đó."

Sao mình không hỏi thẳng bà chủ luôn nhỉ?"

Marlene nghĩ vậy.Chiều rồi, ánh mặt trời dần buông xuống, Behemo cũng đã về nhà.

Trước sân có những cây xanh tán lá rộng cùng với những tiếng chim hót ríu rít làm cậu muốn tận hưởng để thư giãn một chút.

Cậu tìm gặp Marlene rồi bảo."

Mình vừa về xong, muốn ngồi dưới cây nghe chim hót để thư giãn một chút.

Còn gì hợp hơn vào lúc này chứ, vườn cây rộng rãi thoáng mát, tiếng chim ca thánh thót cùng với ánh hoàng hôn dần buông.

Như một bức tranh đúng không nào.

Mình đợi cậu ngoài vườn nhé, cậu đem trà ra cho mình.

Coi như đây là buổi trà chiều cũng được."

"Ý kiến này cũng không tệ đâu, hay đấy.

Được rồi cậu ra trước đi, mình sẽ ra sau."

Behemo tung tăng chạy ra sân vườn, vui đùa cùng những chú chim.

Cỏn Marlene thì cho rằng đây quả là một cơ hội tốt để làm rõ chuyện với Behemo, nơi chỉ có hai người họ.

Phải, còn nơi nào hợp hơn nữa chứ.

Bà Rahab đã kể cho cô nghe mọi chuyện rồi, nhưng rồi cô muốn chính Behemo xác nhận chuyện này.

Marlene bê mâm trà ra theo yêu cầu của Behemo, thấy cậu đợi sẵn trên một băng ghế có một chiếc bàn tròn bằng đá.

Cô đặt mâm xuống bàn, rót cho Behemo một tách trà rồi đưa cho cậu ấy, cô cũng tự rót cho mình một tách."

Giờ tụi mình thư giãn và tận hưởng đi nào."

Behemo vừa nói vừa nhâm nhi tách trà đang nghi ngút khói."

À này," Marlene nói nhưng hơi ngượng ngùng "có phải cậu đang giấu mình chuyện gì không."

Behemo bỗng dừng lại, ngồi bất động một thoáng chốc, cậu giả vờ hỏi lại nhưng trong lòng cậu nghĩ chẳng lẽ Marlene biết rồi sao."

Ơ, chuyện gì là sao, mình không hiểu ý cậu đang nói tới chuyện gì."

"Thôi cậu không phải giấu diếm nữa đâu, mình biết hết rồi.

Hôm qua mình, vô tình thôi, đã nhìn thấy trong nhà vệ sinh, tấm lót bàn cầu được lật lên.

Lúc đó mình đã nghi ngờ cậu rồi.

Nên sáng nay mình quyết định hỏi bà chủ thì bà đã kể cho mình nghe hết.

Giờ hãy nói cho mình biết tại sao cậu lại giấu mình việc cậu là con trai chứ.

Cậu sợ mình biết cậu có sở thích kì lạ nhưng mình có cảm thông cho cậu mà."

Behemo cầm lấy tay của Marlene, cậu ấy khóc, vì lần đầu tiên có người hiểu mình.

Marlene cũng thế, cô cũng cô đơn lắm chứ, cô cũng không có lấy một người bạn, nên từ giờ cô phải trân trọng tình bạn này.

Trong ánh hoàng hôn, hai cô gái cùng ngắm nhìn mặt trời cho đến khi nó tắt hẳn, nhường chỗ cho ánh trăng và bầu trời sao.
 
Biên Niên Sử Ác Ma (The Evillious Chronicles)
Phần 2: Hai thế giới (2)


Hôm nay đường phố nhộn nhịp quá, nào là cờ giăng đầy đường, những bồn hoa ven dường được tu sửa lại, đoàn người cũng đông đúc hơn bình thường.

Họ kéo nhau vào các cửa hàng sắm sửa đồ cho một dịp quan trọng sắp đến.

Và cũng như thường lệ, hôm nay Marlenelại tiếp tục đến biệt thự Barisol từ sáng sớm.

Đi trên đoạn đường quen thuộc hôm nay sao lại có nhiều người đến thế, cô không biết là người ta chuẩn bị cho dịp gì nữa.

Đến ngôi biệt thự, Marlene cũng ngạc nhiên không khác lúc đi trên đường là bao.

Ngôi nhà được giăng đầy những băng rôn đầy màu sắc rực rỡ.

Rồi Marlene bước vào trong nhà, rất khác với mọi ngày.

Khu vườn đầy ắp người, họ đang treo những ngọn cờ hoa xung quanh những bức tường, có những người đang cắt tỉa cây, lại có một nhóm người bê những tấm thảm đỏ được cuộn lại đi trải trên đường dẫn lối vào trong ngôi biệt thự.

Maid đi kiếm Behemo hỏi cho ra lẽ, bắt gặp cậu ta đang ở trong nhà bếp.

"Ồ cậu tới rồi đấy à, vào đây nào."

Chưa kịp nói đã bị Behemo nói trước, và cô cũng bước vào trong bếp.

Bình thường Behemo đời nào lại chịu làm mấy công việc này, suốt ngày chỉ lo đi làm, còn thời gian rảnh thì cậu ta toàn nhốt mình trong phòng, còn hôm nay thì khác.

"Bộ có chuyện gì sao, mình thấy quang cảnh đường phố hôm nay khác quá, nhà cậu cũng vậy nữa, có dịp gì đặc biệt sao."

Lần này tới lượt Behemo ngạc nhiên, cậu ta nói "Bộ cậu không biết gì hết hả, chắc cậu ở quê mới lên nên không biết đó thôi.

Ba ngày nữa là tới lễ hội Maquila.

Một lễ hội hóa trang được tổ chức mỗi ba năm một lần." rồi bắt đầu chuyển sang giọng cực kì phấn khởi "Hôm đó mỗi người sẽ đi diễu hành khắp thành phố Verti rồi từng nha sẽ mở tiệc ăn mừng.

Gia đình mình cũng vậy thôi, cũng háo hức chuẩn bị cho kì lễ hội, cậu giúp mình một tay."

Marlene "ừ" một tiếng rồi cả hai cùng vui vẻ làm việc.

Ba ngày đã trôi qua, đã đến lúc quẩy tưng bừng cho lễ hội Maquila rồi.

Cô nhớ lời Behemo dặn, hãy mặc bộ váy đẹp nhất của cậu.

Và Marlene đã chọn cho mình bộ ưng ý nhất.

Cô vội bước thật nhanh đến ngôi biệt thự của Behemo từ rất sớm, mặt trời chỉ vừa ló dạng mà trên con đường đã có nhiều người.

Hôm nay cổng mở sẵn, thảm đỏ trải dài từ cổng đến tận bên trong biệt thự.Behemo đã đứng đợi sẵn ở trong vườn, và Maid cũng đã nhìn thấy.

Một cô gái thật xinh đẹp.

Behemo diện mợt chiếc váy hoa sặc sỡ, rất hợp cho lễ hội hóa trang này.

Sau chuyến đi diễu hành, cả hai người họ cùng đi chơi hội chợ.

Họ chơi rất vui vẻ, quên luôn cả thời gian.

Mặt trời lặn dần và chìm hẳn xuống.

Tối đó, ở quảng trường có màn bắn pháo hoa rất đẹp.

Marlene thì rất thích thú vì lần đầu tiên được tham gia một lễ hội vui thế này.Những chiếc bàn đầy ắp đồ ăn được dọn sẵn trong khu vườn.

Hôm nay Behemo đã nài nỉ mẹ của cậu cho Marlene được nghỉ một bữa để đi chơi với cậu ta, không thì hôm nay Marlene phải chạy bàn suốt đấy.

Bữa tiệc bắt đầu, Behemo và Maid cùng ngồi chung một bàn.

Mọi người cùng nhau nhập tiệc rất vui vẻ.Nhưng cuộc vui nào cũng phải tàn, mọi người chia tay nhau rồi dần dần ra về.

Trong đêm sao sáng, khi những bàn tiệc đã được dọn xong hết, Behemo và Marlene cùng nhau đi dạo trong khu vườn đầy thơ mộng.

Nhớ đến chiếc tủ đầy ắp những bộ váy xinh đẹp của mình trong phòng, Behemo nhìn sang Marlene nở một nụ cười đầy tinh ý, Marlene cũng đã bắt được nụ cười và cũng đáp lại bằng nụ cười hồn nhiên.

"Cho mình bộ váy của cậu được không, mình cần nó để hoàn thiện bộ sưu tập của mình" Behemo vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc váy của Marlene.

Maid hơi bất ngờ, cô lùi lại một bước "Cậu nói gì lạ vậy?"

Lần này ánh mắt của Behemo thực sự đổi khác, một ánh mắt thèm khát "Phải, và mình muốn có nó ngay bây giờ, cậu cởi nó để lại đây cho mình."

Lần này không giống với Behemo như thường ngày nữa rồi.

Cậu ta bắt đầu bộc lộ bản chất thật của mình.

Maid từ từ lùi lại, Behemo thì cứ lấn tới."

Thật ghê quá đi" Marlene chỉ hét một tiếng rồi sau chạy thật nhanh.

Và Behemo cũng đuổi theo, với ánh mắt của một con thú săn mồi.Một buổi sáng tinh mơ, một cô gái vừa thức dậy.

Cô kéo chiếc rèm bên cạnh giường ngủ của mình, từng tia nắng sớm len lỏi vào căn phòng, xua tan đi bóng tối.

"Levia, xuống ăn sớm rồi còn đi làm nữa" một giọng nói vang lên."

Vâng ạ, con xuống ngay đây" Levia đáp lại bằng giọng nói vẫn còn đang ngái ngủ.

Dụi mắt vài cái rồi uể oải đứng dậy, bước xuống dưới cầu thang bằng gỗ, một căn nhà nhỏ nhưng ấm cúng.

Levia vào phòng ăn, một người đàn ông lớn tuổi đã ngồi sẵn ở đấy, mái tóc hoa râm cùng với cặp kính vuông làm cho vẻ mặt ông càng thêm già dặn.

Đó là bố của Levia, một nhà báo với đồng lương ít ỏi chỉ đủ để nuôi sống gia đình và cho Levia ăn học.

Cũng may Levia học rất giỏi, cô được làm việc trong Viện Nghiên cứu quốc gia, được nhà nước trợ cấp cho công việc, cô trích tiền đó ra để trang trải thêm cho cuộc sống của gia đình.

Mẹ của Levia thì chỉ làm nội trợ, làm những việc trong gia đình.

Tuy vậy nhưng gia đình họ sống rất hạnh phúc.Sau bữa ăn sáng, bà Rahab dọn dẹp đống bát đĩa, ông Gilles thì cầm tờ báo lên đọc, còn Levia thì nhâm nhi tách trà gừng yêu thích của cô.

"Ồ ồ, nhìn này, báo có đăng tin về con gái của chúng ta này" ông Gilles đặt tờ báo xuống rồi nói vọng về phía bà Rahab "con gái chúng ta lại tìm ra thứ gì nữa này?"

Levia nghe thấy thế vui lắm, những phát minh của cô được nhà nước đánh giá cao và trả cho cô một khoản không hề nhỏ.

Nhưng phần lớn số tiền cô kiếm được là để nghiên cứu một thứ mà cô cùng người bạn của cô gọi nó là "Ác ý".

Ác ý, cô đã phát hiện ra nó từ hồi rất lâu rồi, ngay từ khi cô chỉ mới sáu tuổi.

Cô cho rằng những cuộc chiến tranh tàn phá, những sự tranh giành đấu đá lẫn nhau, tất cả đều do con người đã bị nhiễm Ác ý.

Cô phải tìm cách loại bỏ Ác ý khỏi thế giới này nhưng vô vọng, bao năm tìm kiếm cô vẫn không thể biết Ác ý ngự ở chốn nào.Hôm nay cô lại đến Viện Nghiên cứu, và cùng với Seth Twiright tiếp tục nghiên cứu, tìm ra cách xỏa bỏ Ác ý.

Cũng đã gần mười năm trời từ lúc bắt đầu công việc này cùng với Seth.

Anh ta là người thanh niên với mái tóc nâu và cặp kính nửa gọng dưới rất khác biệt.

Seth gặp Levia vui mừng nói "Này tôi vừa làm ra được một thứ rất hay, rất có thể nó sẽ giúp ích cho công việc của chúng ta."

Levia mỉm cười, rồi Seth ra hiệu cho cô đi theo mình.

Đến căn phòng của Seth, anh chỉ tay vào một tấm gương lớn, sau gương có gắn chằng chịt những dây nhợ.

"Đây là một cánh cửa mở ra một thế giới khác."

"Nhưng thứ này giúp được gì cho chúng ta, chắc lẽ cậu định nói Ác ý nằm ở thế giới bên kia sao" Levia cũng không khỏi ngạc nhiên khi thấy thứ này."

Thì ... có thể là như vậy, chắc để mình nghiên cứu thêm."

"Ừ, có gì thì thông báo cho mình ngay nhé" Levia bước về phòng nghiên cứu của mình, Seth thì mải chăm chăm vô cái gương nên cũng chẳng để ý Levia đã ra khỏi phòng mình.

Levia lại ngốt mình trong phòng, một ngày của một người trải qua như thế thật khủng khiếp.

Bên ngoài, công viên trung tâm thành phố đầy nắng và những đứa trẻ chơi vui đùa cùng nhau.

Những bông nở thật đẹp, thu hút bất kì người nào chẳng may nhìn thấy nó.

Nhưng bông hoa mang một vẻ đẹp huyền bí cùng mùi thơm nhẹ thoảng trong gió khiến người ngắm phải mê mệt.

Tuy nhiên lại vẫn có những người lại không có được cái may mắn tận hưởng niềm vui đó.

Levia chưa một lần đi dạo, đi ngắm cảnh hay mua sắm.

Trong đầu cô lúc nào cũng bị ám ảnh bởi Ác ý sẽ tàn phá thế giới.

Thật đáng sợ nếu như con người ta không được tận hưởng những niềm vui nhỏ nhoi của cuộc sống.

Một buổi tối, trong một con phố nhỏ, một người đàn ông đang chạy.

Ông ta đang cố chạy thật nhanh với vẻ mặt đầy sợ hãi, người toát mồ hôi.

Theo sau ông ta là một bóng đen, trên tay cầm một con dao bạc sáng bóng.

Ông ta đã chạy tới đường cùng, phía trước là bức tường, hai bên là những tòa nhà rất cao.

Hết đường chạy thoát, ông qua quay mặt lại chỗ bóng đen đó mà quỳ lạy kêu la.

Tiếng la rất thảm thiết nhưng không ai nghe thấy cả, ông ta chỉ nhìn thấy trên bóng đen đó một ánh mắt sát thủ, ánh mắt của một con thú săn mồi.

Rồi hắn ta giơ lưỡi dao lên, ánh bạc sáng loáng làm khuôn mặt bóng đen ấy hiện lên trong khoảnh khắc, đó là Levia.

Rồi cô hạ lưỡi dao xuống, "phập", máu văng lên tung tóe.

"A ... a a ... a" một tiếng la thất thanh vang lên, nhưng không phải giọng của người đàn ông, là giọng của Levia.

Cô la lên rồi ngồi bật dậy, cô vẫn còn nằm trên giường.

"Đúng là một cơn ác mộng mà" cô nói khẽ, thở dài một tiếng, rồi tiếp tục giấc ngủ của mình.
 
Biên Niên Sử Ác Ma (The Evillious Chronicles)
Phần 3: Hai thế giới (3)


Một ngày mới bắt đầu, Levia thức dậy.

Vẫn còn bị ám ảnh bởi giấc mơ hôm qua, Levia vẫn còn sợ.

Tâm trí cô lúc này rất lạ, cô bị thu hút bởi những ham muốn giết chóc.

Nhắm nghiền mắt, thở dài một tiếng rồi ngồi dậy.

"Quả là một giấc mơ đáng sợ."

Bước xuống nhà ăn, bố cô đã ngồi sẵn trên bàn.

Ông Gilles vẫn vẻ mặt lãnh đạm thường ngày đang chờ đợi bữa sáng mà hôm nay trễ hơn bình thường.

Bà Rahab đang cố gắng làm món mà Levia rất thích, món trứng bít-tết áp chảo nóng hổi.

Bà bưng từng mâm ra đặt trên bàn rồi cũng ngồi vào bàn.

"Thôi cả nhà ăn đi nào" ông Gilles lên tiếng phá tan cái không khí im lặng khác thường hôm nay.

Cái không khí ấm áp thường ngày của gia đình bỗng nhiên hôm nay lạnh lẽo hẵn.

Cũng vì Levia mang một bộ mặt thất thần xuống nhà.

Thôi, cố gắng gạt giấc mơ ấy qua một bên, thưởng thức món ăn mà mình rất thích.

Cầm dao lên để cắt miếng thịt, bỗng nhiên trước mắt cô, ông Gilles như một con mồi, cô chực giơ dao lên nhưng rất nhanh cô đã kịp lấy tay kia nắm lấy cổ tay làm con dao rớt xuống bàn.

"Có chuyện gì vậy con gái, hôm nay trông con lạ lắm" bà Rahab nói với giọng đầy lo lắng.

"Dạ không có gì, chỉ tại con nghĩ quá nhiều thôi" Levia đáp lại.Nói xong, Levia lấy luôn miếng thịt bỏ vào ổ bánh mì đã xẻ sẵn.

"Con xin phép đi ạ" nói rồi Levia cầm ổ bánh mì đi ra ngoài, cô sợ rằng nếu mình ở lại sẽ có chuyện chẳng lành.

"Cái con bé này hôm nay bị gì vậy nhỉ, chưa bao giờ tôi thấy nó bị như vậy."

"Bà đừng lo lắng quá, suốt ngày nhốt mình trong phòng thí nghiệm nên chắc nó căng thẳng quá thôi mà, để nó đi dạo một chút sẽ ổn thôi."

Ông Gilles nói vậy để bà Rahab an tâm dùng cho xong bữa sáng, chứ ông cũng lo lắm.

Levia vừa đi dạo vừa gặm ổ bánh mì của mình.

Ngắm nhìn bầu trời xanh gợn chút mây, cô tự hỏi "Thế giới bên ngoài đẹp thế này sao, sao trước giờ mình không biết nhỉ."

Một cơn gió thổi qua, mái tóc vàng óng ngắn ngang vai bay ngược ra phía sau.

"Mình đã bỏ qua những điều tuyệt vời để đạt được thứ gì chứ."

Đột nhiên đầu Levia nhói lên, cô lấy một tay ôm chặt đầu của mình, rồi nhìn xung quanh.

Mọi người có gì đó rất lạ, cứ làm cô có cảm giác muốn lao mà cấu xé vậy.

Lắc đầu một cái rồi mọi thứ lại trở lại bình thường.

"Không lẽ mình cũng bị rồi ư, từ khi nào chứ."

Tiếng chuông điện thoại trong túi cô vang lên "A lô, Seth à, có chuyện gì vậy."

"Cậu đến nhanh lên, mình vừa phát hiện ra một thứ" giọng của Seth có vẻ rất hốt hoảng.

Levia lập tức đến Viện Nghiên cứu thật nhanh.

Cô chạy vội lên phòng của Seth thì thấy cậu ta đang cố gắng làm gì đó với cái gương.

"Cậu gọi mình tới có việc gì không, à mà mình cũng có việc quan trọng hết sức đây.

Mình, có lẽ đã bị Ác ý xâm nhập rồi, hôm nay gặp ai mình cũng muốn nhào tới mà xé xác ra, nhưng mình cố gắng kìm chế được."

"Vậy thì hay lắm, mình đang định nói cho cậu việc này, mình đã phát hiện ra Ác ý rồi."

"Sao chứ, có thật không, ý cậu nói là Ác ý tồn tại ở thế giới bên kia sao?"

"Đúng vậy, nhưng nó không đơn thuần chỉ là một thế giới bình thường đâu.

Nó là thế giới song song với thế giới của chúng ta."

"Thế giới song song sao, nó có nghĩa là gì vậy?"

"Nghĩa là mọi thứ diễn ra ở thế giới chúng ta đều có ảnh hưởng đến thế giới đó và ngược lại.

Cũng có nghĩa là Ác ý đang tồn tại trong bản thể của cậu ở thế giới đó, cậu phải tìm và tiêu diệt nó trước khi cậu bị Ác ý điều khiển."

Nói xong Seth kéo một cái cần, tấm gương tỏa ra ánh sáng và mở ra một thế giới trong đó."

Cậu sẵn sàng chưa" Seth quay sang nhìn Levia hỏi.

Levia gật đầu một cái cùng với ánh mắt thể hiện rõ sự quyết tâm, cô bước chân từ từ vào cánh cửa ấy và cả người cô ấy đã biến sang thế giới bên kia.

Trong một góc tối của căn phòng, một con người đang run rẩy sợ hãi.

Bên cạnh cậu là một con búp bê rất xinh đẹp nhưng đã bị xé nát thành nhiều mảnh.

Máu của nó tung toé khắp căn phòng.

Mùi tanh của máu bốc lên cực kì khó chịu.

Con búp bê trông thật thảm hại, cứ như nó đã bị một con thú dữ xé xác ra vậy.Behemo ngồi trong góc tối của căn phòng, sợ hãi hiện rõ trên nét mặt.

Những tiếng đập cửa phòng rầm rầm, nhưng căn phòng đã bị khoá trong.

Sớm muộn gì thì cậu cũng sẽ bị mọi người bắt thôi.

Căn nhà đã bị bao vây, họ đang truy bắt một kẻ sát nhân, và hắn chính là kẻ đang ngồi trong góc phòng kia.

Cậu chỉ còn biết chờ đợi mọi người tới mà thôi.Một tia sáng loé lên, Behemo giật mình nhìn về phía ánh sáng.

Một cái lỗ như xoáy nước lơ lửng giữa phòng cậu, rồi cái xoáy ấy càng ngày càng lớn dần lên, cậu chậm chạp bước tới thì có một cánh tay từ trong ấy kéo cậu lọt vào hẳn cái lỗ kia.

Mọi người đã phá được cửa, họ xông vào nhưng tất cả còn lại chỉ là con búp bê nằm bất động trên sàn.Levia cảm thấy mình thật nhẹ, cô như đang rơi vậy.

Tay cô vẫn nắm chặt lấy tay của Behemo.

Cả hai đều thấy mình đang rơi, trong một khoảng không gian vô định, không ánh sáng, nhưng vẫn có thể cảm thấy nhau.

'Lạ thật, mình phải quay trở về phòng thí nghiệm chứ, tại sao chứ.

Đây là đâu, khoảng không tối tăm này là gì'.Hàng loạt câu hỏi vang lên trong đầu Levia.

Một lát sau, cả hai người rớt xuống một sàn nhà trắng tinh.

Không, không phải sàn nhà, đây là một con tàu vũ trụ.

Con tàu được bao phủ bởi màu trắng, có đầy những cánh cửa trải dài song song với hành lang xa hơn cả tầm mắt.

Không thể nhìn thấy đầu kia của con tàu, nó quá dài.

Đối diện với những cánh cửa ấy là những tấm kính trong suốt, nhìn ra bên ngoài là một màu đen trải dài vô tận.

Levia đã kịp định thần lại, cô nhớ ra mục đích của mình.

Lúc đi qua thế giới song song, cô có đem theo một con dao với ý định sẽ tiêu diệt bản thể Ác ý của mình.

Lần này, bản thể Ác ý ấy đang ở trước mặt cô.

Behemo đang đứng quay lưng lại với Levia nên không hay biết phía sau mình là một ánh mắt sắc lẻm.

Levia vung dao lên cao, một lưỡi dao bạc sáng loáng.

Ánh sáng từ lưỡi dao hắt vào mặt Levia làm cô khựng lại.

Giấc mơ ấy lại hiện ra trong đầu Levia, và nó đang xảy ra trước mặt cô.

Khuôn mặt thất thần, như nhận ra một điều gì đó.

'Không thể nào, chẳng phải nếu mình hạ tay xuống, mình sẽ bị vướng vào Ác ý sao.

Nhưng ... chờ đã, là Seth.

Đúng rồi, Seth, anh ta gài bẫy mình sao, cũng may là mình nhận ra kịp thời.

Seth, anh đang định âm mưu gì đây'.Rồi Levia bỏ con dao vào túi áo, bước tới trước gặp gỡ và cùng trò chuyện với Behemo.

Hai người họ đi chung với nhau thật khó có thể phân biệt, cứ như họ là song sinh vậy.

Phía xa xa, có người đang nhìn về phía hai người họ, ánh mắt và nụ cười đầy vẻ bí hiểm.

'Cô nhận ra được rồi sao, cô cũng khá lắm.

Nhưng cứ chờ xem, chuyện hãy còn dài mà'.
 
Biên Niên Sử Ác Ma (The Evillious Chronicles)
Phần 4: Con tàu Sin


Hai người họ cứ đi mãi dọc theo con tàu dài.

Trên mỗi cánh cửa đều có những con số.

đang đi qua số '3' rồi '4' và '5'.

Hẳn đây là đầu con tàu rồi, vậy họ đang đi về phía cuối tàu.

Nhưng con tàu dài quá, không thể nhìn thấy được đầu bên kia.

Nhưng có gì đó kì lạ, toàn bộ con tàu được bao phủ không gì khác ngoài màu trắng."

Nè, cô dẫn tôi tới đây sao, cám ơn đã cứu tôi" Behemo lên tiếng trước."

Hả ...

à ... cứu cậu sao.

Không nói giỡn đấy chứ."

"Chứ sao nữa, tôi đang bị người ta vây bắt quá trời luôn, chả biết cậu ở đâu chui ra rồi còn kéo tôi vào cái chỗ gì tối thui.

Giờ thì rớt xuống cái chỗ này làm ê mông quá."

"À không, đáng lẽ ra chúng ta phải rớt xuống phòng của tôi.

Tôi đến gặp cậu là để" nhưng Levia nói khựng lại, chẳng lẽ lại cho Behemo biết cô đang định giết cậu ta "à, ừ cứ cho là tôi vừa cứu cậu đi."

"Lại còn rớt vào phòng của cậu nữa chứ, rốt cuộc là cậu đang định làm gì đây" Behemo đã bắt đầu thấy khó chịu.

"Ồ thôi đi, bỏ qua chuyện này đi.

Vấn đề chính bây giờ là chúng ta phải tìm hiểu xem nơi này là gì đã, mà cậu tên gì nhỉ, tôi là Levia Barisol."

"Ừm, còn tôi là Behemo Barisol."

"Chà, ngay cả tên cũng giống nhau, đúng là..."

Rồi hai người họ cứ thế mà đi tiếp, không nói thêm câu nào nữa.

Nhưng tâm trạng trong người họ thì không im lặng như vậy.

Một người thì nghĩ rằng 'không biết cái người kia là ai nhỉ sao lại giống mình đến thế, cô ta chui từ đâu ra, lại còn lôi mình vào cái chỗ kì quặc hết sức, đã vậy còn tỏ vẻ chẳng quan tâm đến việc cô ta đã làm'.

Người kia thì nghĩ rằng 'anh ta có mục đích gì chứ, việc mình rớt xuống con tàu này có phải do anh ta làm ra không.'Có lẽ cả hai đều không nhận ra trên con tàu ngoài họ ra còn có rất nhiều người khác, nhưng mỗi người họ đều mang cùng một vẻ mặt lo âu, buồn bã.

Như những bóng ma lướt đi vậy, khuôn mặt vô hồn không cảm xúc.

Và hai người họ cũng vậy thôi, cứ như vô hình trong mắt những người xung quanh.

Con tàu đông người nhưng chẳng một ai nói chuyện với nhau hay thậm chí gửi cho nhau một ánh mắt.

Không khí căng thẳng và lạnh lẽo đến đáng sợ.

Bất chợt hai người họ dừng lại, đã đến phía cuối con tàu rồi.

Cánh cửa cuối cùng với con số '70' ở phía trên.

"Có những 70 cánh cửa, con tàu này cũng dài quá hở" lúc nào Behemo cũng luôn miệng nói trước.Levia cũng chỉ ậm ừ cho qua, cô đang thắc mắc rằng con tàu này là gì vậy."

Chào, người mới hả."

Một giọng nói vang lên từ phía sau làm hai người quay người lại.

Một chàng trai cỡ bằng tuổi họ, đang cười với họ.

Trên tay ôm lỉnh kỉnh những thứ đồ ăn nước uống.

"Trên tàu Sin hết phòng rồi, nhưng nếu không chê hai cậu có thể ở với tôi, tôi ở một mình chán lắm.

Đây giữ hộ mình một lát."

Nói xong cậu ta tống cả đống đồ đó vào tay Levia, rồi cậu ta loay hoay làm gì đó với cánh cửa."

Xin lỗi để hai bạn chờ, cánh cửa này bị hư bản lề rồi nên mỗi lần mở ra mở vô khó lắm, a được rồi này" cạch một tiếng, cánh cửa mở ra rồi cậu ta dẫn Behemo với Levia vào, xong cậu lại đóng cửa.

"Đưa đây cho tôi, hai cậu ngồi chơi chờ một lát, tôi phải lo đống này trước đã" cậu ta đỡ lấy đống dồ trên người Levia rồi đi vào bên trong phòng.

"Đây là căn phòng sao, còn rộng hơn cả biệt thự nhà mình nữa."

"Có một nơi như thế này, quá tuyệt vời để sống ở đây."

Cả hai không ngừng nhìn quanh căn phòng với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa muốn chiếm lấy nó.

Quả thật căn phòng rất rộng, trong phòng có đầy dủ tiện nghi cao cấp.

Chẳng lẽ 69 căn phòng kia đều như thế này cả sao.

Ai đã làm nên được những thứ thế này cơ chứ.

Rồi hai người họ cũng tìm được một băng ghế mà ngồi xuống, êm và thoải mái vô cùng."

Khoan đã, cậu có thấy điều gì đó rất lạ trong căn phòng này không" lần này thì Levia lên tiếng trước."

Cô, không lẽ cô cũng thấy sao?"

"Đúng vậy."

Đúng là có gì đó rất lạ.

Căn phòng này hệt như con tàu vũ trụ, không có gì khác ngoài một màu trắng.

Cả bàn ghế, tủ sách, giường nệm, cả gian bếp nữa, mọi thứ đều màu trắng.

Behemo ngạc nhiên một lúc rồi cũng buông miệng nói một câu cho qua chuyện "ai lại có con mắt thẩm mĩ tệ thế này cơ chứ."

"Dẹp chuyện đó qua một bên đi, quay trở lại với vấn đề của chúng ta nào, tôi quên nói cho cậu một chuyện.

Hai chúng ta là hai người của hai thế giới song song."

"Thế giới song song, là sao chứ?"

"Có nghĩa là mọi thứ diễn ra ở thế giới này đều ảnh hưởng tới thế giới kia và ngược lại.

Nếu đúng như vậy thì cậu và tôi là một, hay nói cách khác cậu chính là hình ảnh phản chiếu của tôi và tôi cũng thế.

Thảo nào hôm nay trong người tôi thấy lạ lắm.

Tôi hỏi cậu nè, hôm nay cậu có cảm thấy điều gì lạ trong người hay cậu có làm điều gì 'xấu xa' không" Levia nhấn mạnh hai chữ 'xấu xa'.Behemo e ngại đáp lại "ờ thì, nói sao nhỉ, tôi vừa giết cô bạn gái của mình."

"Cái gì hả, cậu bị gì vậy, cậu giết người sao,cậu không biết việc làm của cậu nguy hiểm tới mức nào đâu."

"Nè, cô nói quá không vậy."

"Tôi không đùa đâu, những việc làm xấu xa của con người sẽ sinh ra Ác ý.

Nếu cứ để Ác ý phát triển lớn dần lên, nó sẽ phá hủy cả thế giới."

"Nè xin lỗi đã để hai người chờ lâu, sao giờ sao đây, tôi nói trước hay hai hai người nói trước" cậu thanh niên đó bỗng nhiên bước ra ngồi xuống ghế đối diện."

Được rồi để tôi nói trước" Levia lên tiếng "chúng tôi là hai người của hai thế giới song song, tôi chỉ dẫn cậu ta về thế giới của mình nhưng không hiểu sao lại lạc đến chỗ này."

"Thế giới song song sao, chà còn nhiều điều thú vị quá nhỉ."

Levia ngạc nhiên "cậu cũng biết thế gioi song song sao."

"Ừ, không nhiều lắm.

À nơi này được gọi là con tàu Sin.

Chuyện là như vầy.

Lúc đầu tôi cũng như các bạn thôi, không biết mình lên đây bằng cách nào.

Buổi tối đó tôi ngủ trên giường và sáng hôm sau tôi đã thấy mình ở căn phòng này.

Rồi mình trao đổi với những người ở đây, họ nói rằng họ còn lên đây trước cả tôi và dĩ nhiên họ cũng không biết vì sao họ lên đây.

Người mà bắt chúng tôi lên tàu là ông Sickle.

Ông ta bảo thế giới của các vị đang gặp nguy hiểm nên tôi chỉ kịp đem đi một số người để cùng ông ta tìm ra vùng đất mới để sống."

"Câu chuyện bắt đầu phức tạp rồi đây" Behemo nhăn mặt vì không thể nuốt hết nổi những lời vừa rồi.

Nhưng Levia thì khác, với trí thông minh của mình cô đã nhanh chóng nắm bắt được tình hình, ai như chàng công tử bột kia."

Còn nữa nè, cái vùng đất mới ấy mình nghe đâu là thế giới thứ ba, à đúng rồi, là lục địa EC (Evillious Chronicles).

Sickle nói là chỉ khoảng một tuần nữa thôi là chúng ta sẽ đến nơi.

Mà đúng rồi, ông Sickle có nói là con tàu có bảy mươi hai người, đó là lúc chưa có hai cậu.

Có nghĩa là bảy mươi người trên bảy mươi căn phòng còn có hai người khác.

Một là Sickle, người còn lại theo mình là người bạn mà ông ta đề cập đến.

Ông ta nói khi đến thế giới thứ ba, đó cũng là một thế giới song song khác, muốn đi qua đó chỉ có thể nhờ vào người bạn của ông ta thôi."

"Cái gì mà thế giới thứ ba rồi lại thế giới song song nữa đây, khó hiểu quá" Behemo than thở vì câu chuyện mà cậu cho là nhạt nhẽo.

Trái lại, Levia thì có vẻ rất căng thẳng, khi nghe nói việc đi qua thế giới song song, hình ảnh của Seth lại hiện lên trong đầu cô.

"Này, cậu có thể nói rõ hơn về người đó không."

"Thôi, nghỉ ngơi được rồi, ngủ một giấc cho khỏe đã có gì dậy nói tiếp, ờ quên nói nãy giờ mà chưa tự giới thiệu mình, tôi là Held, còn hai cậu" Held ngáp một cái to chẳng cần che miệng."

Tôi là Levia, còn đây là Behemo, rất vui được làm quen với cậu."

"Ừ, hai cậu có thể tự do sử dụng giường ngủ nhé, rộng lắm."

Chẳng cần đợi mời, Behemo đã bay thẳng lên giữa giường nằm, chẳng ra dáng 'quý cô' một chút nào hết.

Held nằm ngủ, ngáy khò khò.

Levia ngả lưng xuống mà trong lòng vẫn còn nhiều chuyện thắc mắc.

'Seth và Sickle ư, hai người đó quan hệ thế nào, mục đích bọn họ là gì, việc tìm kiếm thế giới thứ ba là sao, rồi còn con tàu này nữa, có quá nhiều chuyện mình cần biết'Có vẻ Levia cũng không thể thắng nổi cơn mệt mỏi, mi mắt cô nặng dần, nặng dần rồi cụp xuống.Trong căn phòng tối tăm được thắp sáng bởi một ngọn đèn dầu leo loét.

Vẫn bóng dáng hai người đàn ông, một to lớn và một bình thường.

Giọng người đàn ông to lớn vẫn ồm ồm"Seth, ngươi, đã làm cái quái gì thế hả.

Ta tưởng ngươi nói sử dụng Ác ý sẽ thành công.

Nhưng nhìn xem ngươi đã làm gì, Ác ý đã nuốt trọn cả hai thế giới ấy.

Ta, thật không biết nói sao nữa.

Rồi còn việc tiêu diệt Song Sinh Thần nữa, ngươi để chúng thoát nữa rồi."

"Sickle à, ngài cứ an tâm đi, cho tôi cơ hội cuối cùng đi, tôi không làm ngài thất vọng nữa đâu, thế giới thứ ba chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta."

"Được rồi, nể tình ngươi đã giúp đỡ ta nhiều điều nên ta sẽ cho ngươi cơ hội, nên nhớ đây là lần cuối đấy, ta không muốn gặp thất bại nữa đâu."

"Được rồi, ngài sẽ không thất vọng đâu."

'Vì ngài sẽ chẳng còn để mà thất vọng nữa.'
 
Biên Niên Sử Ác Ma (The Evillious Chronicles)
Phần 5: Âm mưu của Seth


Levia thức dậy, vươn vai một cái rồi thở dài cho tỉnh ngủ.

Cô ngồi dậy thì đã thấy Behemo với Held đã thức dậy rồi.

Hai anh chàng đang hí hoáy làm gì đó trong bếp, chắc là chuẩn bị cho bữa sáng.

Thấy vậy, Levia đi rửa mặt.

Ở trên bệ rửa mặt có một chiếc gương thật là lớn.

Cô soi gương, rửa mặt rồi chải lại mái tóc của mình cho gọn gàng.

Xong xuôi Levia ra ngồi vào bàn chờ sẵn.

Một lúc sau, tiếng của Held vang lên "Levia, dậy chưa, tôi mang đồ ăn sáng ra này" rồi anh ta và Behemo mỗi người mang ra một mâm."

Sáng nay ăn bánh nướng với sữa tươi nhé" Held cười nhẹ rồi đặt xuống chiếc bàn, Behemo cũng đặt xuống, không đợi mời, cậu ta lấy ngay một mẩu bánh to tướng mà ăn ngon lành.

Levia cũng bẻ một mẩu bánh nhỏ lên ăn, vừa ăn cô vừa hỏi Held "thức ăn thức uống này cậu lấy ở đâu vậy, mình nghĩ trên tàu chỉ ăn lương khô thôi chứ."

"À, mình ở trên tàu này cũng được một tuần rồi.

Đồ ăn thì lấy ở căn phòng số 36 vì đó là phòng ở giữa tàu nên tiện cho mọi người."

"Chẳng lẽ đồ ăn được cất trong phòng ấy sao?"

"Không, bên cạnh bệ rửa mặt có một tấm gương lớn lắm, và ...

á, đừng nói là chính nó chứ."

"Này tấm gương đó có gì hả?"

Levia như sáng mắt lên, như thể cô đã tìm đúng thứ mình cần."

Ờ thì, bước qua tấm gương đó cứ như sang một thế giới khác vậy, không lẽ nào ..."

Nghe tới đây, Levia bỏ luôn cả miếng bánh đang ăn mà chạy vào phòng vệ sinh.

Cô gỡ tấm gương lớn ra thì thấy đằng sau nó chằng chịt những dây điện.

'Thì ra là như vậy, các người đang trốn ở đây sao'.

"Hai người vào đây mau lên, coi tôi tìm ra thứ gì nè."

Held nhanh chóng chạy vào, còn Behemo thì cau có vì bị phá hỏng bữa sáng ngon lành mà cậu ta đang thưởng thức.

Levia lắp lại tấm gương như cũ, một ánh sáng xanh hiện ra và trong tấm gương mở ra một khoảng không gian khác."

Giờ thì sao, vô chứ?"

Levia quay lại nhìn hai người kia."

Được rồi vô thôi chứ."

"Cái này là gì nữa đây?"

Rồi cả ba người họ chui lọt qua tấm gương.

Trước mặt họ giờ là một căn phòng mà chất bao đồ ngổn ngang cứ như phòng nghiên cứu vậy.

Có một giọng nói ồm ồm vang khắp phòng "ha ha, các ngươi cũng khá lắm chứ, tìm ra được và dám tiến vào tận nơi này đúng là gan cùng mình mà."

"Là giọng của lão Sickle" Held thì thầm với Levia."

Song Sinh Thần các ngươi đã gây cho ta không biết bao nhiêu rắc rối.

Các ngươi phá hỏng kế hoạch của ta hết lần này tới lần khác."

"Song Sinh Thần, hai người là Song Sinh Thần sao" Held ngơ ngác nhìn Behemo với Levia và hai người họ cũng ngơ ngác nhìn nhau."

Tụi mình là Song Sinh Thần sao" Levia nhìn Behemo nói trong khi Behemo vẫn đang há hốc mồm khi phải chấp nhận sự thật này, cái người mà cậu chẳng ưa đó là sinh đôi với cậu.

"Nhưng lần này thì không may cho các ngươi rồi" giọng Sickle lại vang lên "các ngươi đã lọt vô đây thì đừng hòng thoát ra" nói xong thì Sickle từ đâu nhảy ầm xuống trước mặt bọn họ.

Một người đàn ông to lớn, cùng với quả cầu đỏ rực trên tay.

Ông ta cũng là một vị thần.

Nhưng có gì đó xảy ra, mắt của Levia và Behemo trở nên sáng lên một màu vàng nhạt.

"Sẵn sàng chưa Behemo."

"Hứ, đừng có lúc nào cũng ra lệnh cho nhé."

"Held, cậu tránh ra đi, đây là cuộc chiến của chúng tôi."

"Nhưng, chuyện gì đang xảy vậy, hai cậu ..."

"Cậu cũng giống như chúng tôi thôi, hãy tỉnh thức đi."

Trong người Held có gì đó xảy ra, cậu cảm nhận được luồng sức mạnh thần thánh chảy trong mình.

Ánh mắt của cậu sáng lên màu xanh lá.

"Phải rồi, đây là sứ mệnh của chúng ta, đã đến lúc kết thúc mọi chuyện rồi đấy."

Lão Sickle phá lên cười "càng hay, đỡ phải đi tìm từng đứa, ta sẽ tiêu diệt sạch các ngươi ngay tại đây."

Khỏi nói cũng biết trận chiến diễn ra ác liệt như thế nào, căn phòng bị phá nát.

Dù là ba đánh một nhưng lão Sickle không phải tầm thường, một lúc lão đối phó với cả ba người.

Họ cứ bay lượn, tung những quả cầu ra, rồi có khi xáp chiến.

Những cú đánh của họ chạm vào nhau làm rung chuyển cả con tàu Sin.

Cả bốn người họ đã thấm mệt rồi, hơi thở gấp, mồ hôi nhễ nhại, có vẻ trận chiến sắp kết thúc rồi.

"Tất cả các ngươi là một lũ ngốc" một giọng nói từ đâu vang lên."

Là giọng của Seth" Levia kêu lên."

Phải, cuối cùng thì kế hoạch của ta cũng hoàn thành.

Sickle, ngươi đúng là ngốc mà, ngươi chỉ là con cờ của ta thôi, cám ơn ngươi đã tìm cho ta thế giới thứ ba nhé.

Giờ thì các ngươi cứ yên tâm mà an nghỉ ở đây nhé, thế giới thứ ba sẽ thuộc về ta."

"Seth, ngươi dám, sao ngươi dám hả."

"Ha ha ha, giờ thì cả ngươi và ta đều bị kẹt lại nơi này" Behemo cười lớn.

Levia thì quan sát xung quanh hi vọng sẽ tìm ra thứ gì đó, nhưng cô và cả Behemo cùng với Sickle chẳng để ý rằng Held không còn ở đây nữa.

Căn phòng và cả con tàu Sin đột nhiên rung chuyển dữ dội.

Ầm một tiếng, con tàu đã rớt xuống một vùng đất hoang sơ, không một bóng người.

Từ trong con tàu ấy, một chàng thanh niên với mái tóc nâu cùng cặp kính nửa gọng dưới bước ra, khoác trên mình chiếc áo khoác trắng che kín người.

Anh ta cười mà nói "lục địa EC thật đẹp nhưng có lẽ mình đến hơi sớm nhỉ, nhưng có lẽ sẽ ổn thôi."

Lục địa EC, từ một vùng đất hoang vu nhưng chỉ vài trăm năm sau đã xuất hiện những vương quốc với nền kinh tế phát triển mạnh mẽ mà lớn hơn cả là quốc gia Elphegort và vương quốc Levianta.

Levianta với nền khoa học phát triển vượt bậc, và khi các nhà khảo cổ tìm thấy được xác của một con tàu vũ trụ ở phía bắc vương quốc, khoa học càng phát triển hơn nữa.

Trong con tàu người ta đã tìm được một công nghệ mới mà chính nó sẽ đem lại thay đổi lớn cho Levianta, công nghệ chuyển sinh.
 
Biên Niên Sử Ác Ma (The Evillious Chronicles)
Phần 6: Cuộc gặp gỡ định mệnh


Vương quốc Levianta, một trong những vương quốc có nền kinh tế và khoa học phát triển bậc nhất lục địa EC.

Từ khi khám phá ra thuyền hộp và công nghệ chuyển sinh, hàng loạt các thí nghiệm chuyển sinh đã được tiến hành.

Chuyển sinh có thể tạo ra được Ghoul Child (Thể Nhân Tạo), hay nói cách khác là một cơ thể người nhân tạo.

Nhưng rất lâu sau khi phát hiện ra kĩ thuật này, thí nghiệm chuyển sinh đầu tiên mới thành công.

Điện thờ Casey thuộc thành phố Belzittas, nơi đây vừa là một tu viện cũng là nơi ở của những đứa trẻ mồ côi.

Điện thờ Casey được cai quản bởi các Miko (nữ tu).

Các Miko thường đem những đứa trẻ mồ côi về nuôi cho tới khi chúng lớn lên và có thể tự làm việc kiếm sống.Trong một mảnh sân của điện thờ, có rất nhiều đứa trẻ đang chơi đùa cùng nhau.

Các Miko mà đặc biệt là Miko Aoki – người đứng đầu điện Casey – yêu thương chúng hết mực, như những đứa con của họ vậy.

Bà Aoki tuy lớn tuổi nhưng rất hiền dịu, không một đứa trẻ nào mà không quý mến bà.

Tuy nhiên, không phải đứa trẻ nào cũng có thể hòa nhập được với cuộc sống thiếu thốn tình thương này.

"Cô nhìn xem, lúc nào cũng là Anne.

Tội nghiệp con bé, mang trong mình một ngoại hình khác thường mà nó lại bị những đứa trẻ khác xa lánh."

"Phải rồi, thật tội nghiệp, nhưng chúng ta đã làm hết sức rồi."

Hai Miko trông chừng đám trẻ nói chuyện với nhau về một cô bé khoảng mười tuổi.

Anne đang ngồi trên một chiếc xích đu, với vẻ mặt buồn bã, cô đơn.

Với mái tóc trắng xóa cùng làn da nhạt màu, những đứa trẻ khác cho rằng cô bé là yêu quái và chẳng có đứa trẻ nào dám tiếp xúc.

Cô bé đã cố gắng bắt chuyện nhưng họ đều lảng cô mà đi.

Những lúc buồn cô thường hay ngồi xích đu một mình hoặc vào chính điện mà cầu nguyện."

Con có thể xem như đây là gia đình mới của con nhé."

Một Miko khác đang nắm tay một đứa trẻ dẫn đi trên con phố.

Đứa trẻ ấy cũng chỉ mười tuổi, quần áo rách rưới, mặt mũi lem luốc, nhưng lại có mái tóc và đôi mắt xanh lá cây tuyệt đẹp.

Miko nói với đứa trẻ nhưng nó không trả lời."

Con có biết tên của con không?"

Miko hỏi bằng một giọng hiền từ."

Dạ, không ạ" cô bé rụt rè đáp."

Vậy con có chút ấn tượng nào về quá khứ không?"

Miko lại tiếp tục hỏi."

Dạ có, con vẫn nhớ cái ngày mà con được nhìn thấy ánh mãn nguyệt, nó rất đẹp ạ."

"Ấn tượng của con là ánh trăng sao, vậy thì ta sẽ đặt tên cho con là.

Ừm, ai cũng phải có một cái tên mà.

Được rồi tên con là Maria Moonlit."

"Maria Moonlit..." cô bé lặp lại nhưng chỉ đủ cho mình nghe thấy.Rồi hai người họ đi và đã tới được Thần điện, Miko mở cửa ra rồi chỉ tay vào trong sân, nơi có đám trẻ con đang vui đùa."

Nào, con hãy nhìn đi, đây sẽ là một gia đình mới của con.

Con sẽ cùng ăn, cùng ngủ, cùng vui chơi với những đứa trẻ này."

"Thưa, bạn đằng kia bị gì vậy ạ" Maria chỉ tay về phía cô bé tóc trắng đang ngồi trên xích đu với vẻ mặt u buồn."

À, đó là Anne, cô bé ấy tội nghiệp lắm, lúc nào cô bé ấy cũng cô đơn vì chẳng có ai chơi cùng cả."

"Đẹp thật, bạn ấy đẹp thật, thật là khác thường."

Nói xong Maria bước vào trong sân và tiến thẳng hướng Anne.

Những đứa trẻ đang chơi thấy Maria bước vào, bị hớp hồn bởi vẻ đẹp của cô, những đứa trẻ chạy đến gần cô hỏi đủ chuyện."

Này, bạn mới đến hả, vô chơi chung với tụi mình đi."

"Bạn đẹp thiệt đó nha."

Đám trẻ cứ nhao nhao cả lên.

Nhưng Maria không đáp lại, cô chỉ nhắm hướng Anne mà bước.

Rồi bọn trẻ dần nhận ra rằng bọn chúng đang tiến lại gần chỗ con 'yêu quái', chẳng còn đứa nào dám lại gần Maria nữa.

Maria ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh Anne.

Anne thấy vậy ngạc nhiên hỏi"Bạn, không sợ mình sao, mình, là yêu quái mà."

Nhưng Maria chỉ mỉm cười, điều đó càng làm Anne ngạc nhiên hơn nữa."

Bạn, sao bạn lại cười chứ?"

"Chẳng phải cậu cô đơn lắm sao."

Anne chỉ im lặng, cúi mặt xuống."

Cậu cần một người bạn bên cạnh thì có mình đây, mình là Maria Moonlit, rất vui được làm quen với cậu" Maria lại nhìn Anne cười."

Ơ...mình là Anne Salmhofer."

Rồi Anne nhìn thấy bàn tay của Maria nắm lại, giơ ngón út lên."

Từ bây giờ chúng ta sẽ là bạn thân nhé."

Rồi Anne cũng giơ tay lên, họ móc tay để làm chứng cho lời hứa ấy.

Rồi Maria và Anne cười với nhau, rồi họ nói chuyện vui vẻ với nhau.

Khung cảnh hai đứa trẻ ngồi trên xích đu với phía sau là ánh hoàng hôn sắp tàn hiện lên trông thật thơ mộng.

Trời bắt đầu tối, các Miko đã gọi những đứa trẻ vào chuẩn bị cho bữa tối.

Không có gì nhiều, chỉ là những thứ rau củ và trái cây mà các Miko trồng ở miếng đất sau điện, nhưng những đứa trẻ ăn rất ngon lành và cảm thấy thật hạnh phúc.

Mà có lẽ người hạnh phúc nhất hôm nay là Anne vì cô bé đã tìm được một người bạn cho mình.

Tối nay, bầu trời không hề có một gợn mây nhưng cũng chẳng có ngôi sao nào tỏa sáng rực rỡ.

Tất cả để nhường chỗ cho ánh Mãn Nguyệt tỏa sáng.

Mãn Nguyệt chỉ xuất hiện một năm một lần.

Mãn Nguyệt có một vẻ đẹp ma mị và huyền ảo, những ai đã từng thưởng thức nó thì không thể nào quên được, ánh trăng tròn đầy, to và rất sáng.

Tại căn phòng của Miko Aoki, bà đang nằm nghỉ trên giường và có một Miko nhỏ tuổi hơn mình hầu hạ."

Điều đó, thật là tuyệt đúng không nào" bà Aoki lên tiếng với một Miko giúp việc của mình."

Ý ngài là gì ạ" Miko đó khó hiểu hỏi lại."

Con hãy nhìn xem, có vẻ như Anne đã không còn buồn nữa rồi, nó đã tìm được người bạn của mình rồi, và ta cũng rất vui vì điều đó" bà Aoki ôn tồn đáp "chẳng phải tất cả chúng ta đều mong muốn bọn trẻ có một cuộc sống đầy tình thương sao, và ta đang cảm thấy được điều đó."

"Vâng ạ, điều về Anne con có biết.

Đúng thật, hai đứa trẻ đó sẽ cùng nhau lớn lên và sẽ là đôi bạn tri kỉ của nhau."

"Phải, và hai đúa trẻ đó có thể sẽ thay đổi vận mệnh của Levianta này."

Miko kia ngạc nhiên "điều ngài vừa nói, là sự thật ạ."

Nhưng Aoki cười rồi đáp lại "ta và con chỉ có thể chờ đợi thôi."

Nói rồi bà Aoki nhìn ra bên ngoài cửa sổ "đêm nay là đêm Mãn Nguyệt này, ánh trăng rất đẹp."

Thời gian thấm thoát qua đi, mới ngày nào Maria được dẫn vào điện Casey giờ đã mười năm trôi qua.

Maria và Anne mới ngày nào chỉ là những cô bé mười tuổi giờ đã trở thành những thiếu nữ xinh đẹp.

Hiện tại thì Maria đã xin được một việc làm trong một xưởng bánh mì, và cô cũng rủ Anne theo đi làm cùng mình.

Đã đến lúc phải tự thân vận động rồi, phải tự kiếm sống thôi, các Miko cũng không thể nuôi họ mãi được."

Thưa Miko Mira, đến lúc con phải đi rồi ạ, con đã làm người vất vả nhiều rồi" Maria nói với Miko, người mà đã đem cô đến điện Casey này.Miko Mira cười hiền từ "sao con lại nói như vậy, chúng ta nuôi các con là tự nguyện mà, chúng ta chỉ muốn các con có được một mái ấm gia đình thôi.

Khi ra ngoài, con hãy sống đúng với cái tên đã đặt cho con nhé, hãy tỏa sáng như ánh trăng, không mạnh mẽ như ánh mặt trời mà nhẹ nhàng, huyền ảo.

À con hãy chào Miko Aoki trước khi đi nhé, ngài ấy rất mến hai con mà."

"Vâng ạ."

Rồi Maria cùng Anne vào phòng của Miko Aoki.

Bà nằm nghỉ trên giường.

Sức khỏa của bà đã suy giảm, khó có thể tự đi lại nên chỉ có thể năm trên giường nhưng trí tuệ vẫn còn minh mẫn.

Thấy Maria và Anne tiến đến cạnh giường của bà, bà lên tiếng "Ôi hai đứa con của ta, lại đây nào" Aoki giờ hai tay lên để đón lấy hai đứa trẻ mà bà yêu nhất.Và hai đứa trẻ ấy cũng chạy lại ôm chầm lấy bà, trên khóe mắt bắt đầu rưng rưng.

"Bà, tụi con sẽ nhớ bà lắm" Maria lên tiếng trước."

Con cũng nhớ bà lắm" Anne cũng vậy."

Được rồi. nhìn thấy hai con khôn lớn như ngày hôm nay là ta đã rất vui rồi.

Hai đứa con là người duy nhất mà ta dạy cho thuật tiên tri.

Hãy sử dụng nó cho đúng nhé.

Và các con hãy nhớ, các con có thể quay về đây bất cứ khi nào các con muốn, Ta và các Miko ở đây luôn sẵn sàng chào đón các con."

Rồi cái khung cảnh ấy yên lặng một lúc lâu, và hai đứa trẻ ấy cũng chào tạm biệt bà Aoki mà đi.

Nhiều Miko chạy lại để gửi lời chúc sức khỏe cùng những cái ôm thân thiết như tiễn một người thân trong gia đình đi làm ăn xa vậy.

Rồi Maria và Anne chào tạm biệt tất cả mọi người rồi bước đi, trong lòng họ có lẽ vẫn còn xao xuyến nơi này.

Họ đã bước ra khỏi cổng của điện Casey, trước mặt họ là thành phố nhộn nhịp.

Rồi Maria dẫn Anne tới chỗ xưởng bánh mì nơi mà Maria đã xin được việc làm.

Đây sẽ nơi bắt đầu cuộc sống mới của hai người họ.
 
Biên Niên Sử Ác Ma (The Evillious Chronicles)
Phần 7: Thí nghiệm chuyển sinh


Trong lò bánh mì, mọi người đang tất bật làm công việc của mình, và trong đó có hai cô gái.

Không khí nóng bức làm ai cũng vã mồ hôi.

Làm xong một mẻ lớn, họ tranh thủ ngồi nghỉ một lát, có người lên tiếng"Nè, mấy người nghe tin gì chưa, hình như là lâu nay Nguyên Lão Viện đang thực hiện kế hoạch gì đó."

"Phải rồi tôi cũng có biết, tôi không nhớ rõ lắm nhưng họ đang tuyển chọn các cô gái trẻ cho việc này" một người khác nói."

Đúng, cái gì mà chuyển sinh gì đó" thêm một người khác nữa chen vào."

Mà nghe đâu kế hoạch đó đã được lập nên mấy chục năm rồi vẫn chưa một lần thành công."

"Phải, biết bao cô gái đã chết rồi đấy."

Rồi cứ thế cứ thế, tiếng người rôm rả khắp cả gian phòng.

Maria và Anne không hiểu bọn họ đang nói về thứ gì đó, chỉ nghe loáng thoáng là cần tuyển những cô gái trẻ cho kế hoạch gì đó.

Sau khi hỏi thăm mới biết là Nguyên Lão Viện đang cần chọn ra các cô gái trẻ để thực hiện các thí nghiệm chuyển sinh.Hội đồng Nguyên Lão hay còn được mọi người biết đến với cái tên Nguyên Lão Viện.

Đây là một tổ chức tập hợp những người giỏi nhất vương quốc Levianta, và họ sẽ là người cai quản đất nước, cũng giống như vua của các quốc gia khác.

Nhưng đây là một tổ chức, nhiều người sẽ tốt hơn một người chứ.

Nhưng Nguyên Lão Viện từ lâu cũng muốn có một người xứng đáng để trở thành người đứng đầu Levianta.

Vì vậy, cô gái nào được thực hiện chuyển sinh thành công, cô gái đó sẽ trở thành nữ vương của Levianta.

Nhưng từ trước đến nay, chưa một lần nào chuyển sinh thành công cả.Maria nghe xong rồi bỏ chuyện đó ngoài tai, cô đã mong muốn có một cuộc sống yên bình từ lâu rồi.

Cô muốn lập một gia đình, có những đứa con và trao cho chúng tình thương yêu mà lâu nay cô hằng mong ước.

Một gia đình hạnh phúc là một ước muốn rất đẹp, và Maria hoàn toàn xứng đáng được nhận nó.

Ngoài công việc trong lò bánh mì ra, Maria và Anne còn được ông chủ lò bánh mì cho hai người ở trọ lại nhà của ông và giúp việc cho gia đình ông vào buổi tối, vì cả hai đều không có nhà cửa gì cả.

Cả hai còn trẻ nên cuộc sống trước mắt họ còn rất dài.

Bây giờ họ sẽ chăm chỉ làm việc dành dụm tiền để xây dựng hạnh phúc mà họ mơ ước.Tối hôm đó, sau khi làm việc xong, Maria và Anne trở về phòng trọ của mình, nơi mà ông chủ đã chuẩn bị sẵn cho hai cô.

Hai người họ mệt mỏi thả người trên giường.

Anne thở dài một tiếng rồi nói"Những chuyện hồi sáng là sao chứ, chuyển sinh sao.

Còn lâu tớ mới tham gia một công việc nguy hiểm đến như vậy.

Chưa bao giờ thành công, mà thất bại thì trả giá bằng mạng sống của mình đấy."

Maria cũng thở dài rồi đáp "ờ, tớ cũng chẳng có hứng tham gia mấy cái đó đâu" rồi hình ảnh một gia đình cùng những đứa con vui vẻ, quây quần bên nhau lại hiện ra trong đầu cô "tớ muốn có cuộc sống yên ổn hơn."

"Ừ, tớ cũng chẳng thèm tham gia đâu, bỏ mạng vì cái cỏn con gì đấy, tớ đi ngủ đây, ngủ ngon nha."

"Ừ ngủ ngon."

Maria tắt hết đèn rồi leo lên giường, nằm bên cạnh Anne, rồi cô cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ.Maria mở mắt dậy, xung quanh là một màn đêm.

'Nơi này là nơi nào, tại sao mình lại có thể đến được nơi này'.

Cô cứ nhằm thẳng hướng phía trước mà bước đi, không hề có một lối đi cụ thể nào hết.

'Nơi này sẽ dẫn đến đâu'.

Một giọng nói, không phải, giống một hơi thở của thứ gì đó rất lớn thì đúng hơn, nó đang vang lên trong đầu cô hay cô đang nghe thấy nó vậy, ngay cả cô cũng không thể nhận biết được.

Và lần này cô xoay người lại đi về phía mà cô cho là tiếng động phát ra từ hướng đó.

Đi một lát sau dần dần cô nhận ra có những đốm sáng màu xanh.

Có bốn đốm sáng như vậy đang lơ lửng giữa không trung.

Cô bước nhanh chân đến chỗ đốm sáng ấy.

Và cô giật mình khi nhìn thấy những gì hiện ra trước mắt khi cô lại gần đó.

Hai cái đầu rồng, hai con rồng rất lớn đang đứng trước mặt cô.

Rồi hai cái đầu khổng lồ ấy giơ lên cao, thì ra là một con rồng có hai đầu.

Maria rất sợ hãi, khi nó thở ra một tiếng, tiếng thở của nó làm Maria sợ chết khiếp.

Cô quay lưng lại chạy thật nhanh, bỗng bước hụt chân, cô té xuống đất."

Cứu tôi với" Maria hét lên trong sợ hãi."

Nè, cậu mơ ngủ hả, sao lại nằm dưới đất thế kia" là giọng của Anne, Cô vừa nói vừa bụm miệng lại để nín cười nhưng rồi cũng cười thật sảng khoái.

Trời đã sáng rồi, Maria ngượng nghịu đứng dậy.

Thấy thế Anne chữa ngượng cho bạn "thôi tớ ra lò bánh trước nhé" rồi Anne ra khỏi phòng, để Maria ở lại đó.

Maria sửa soạn lại đồ rồi cũng ra lò bánh làm việc.

Hôm nay tâm trạng của Maria không tốt cho lắm, làm việc nhưng tâm hồn cô cứ thả vào giấc mơ hôm qua.

'Thật là một cơn ác mộng'.

Hình ảnh con rồng hai đầu khổng lồ đó cứ ám ảnh mãi trong đầu của Maria.

Tất nhiên Anne đã để ý thấy việc này, 'mình đùa quá trớn sao hay là do giấc mơ đó'.

Maria là một cô gái rất vui vẻ, hòa đồng, luôn giúp đỡ mọi người nên mọi người rất yêu mến cô.

Tuy công việc vất vả nhưng chỉ cần có cô làm cùng là mọi căng thẳng như được xoa dịu đi vậy.

Nhưng không hiểu sao hôm nay, Maria lại có vẻ căng thẳng đến như vậy, kéo theo không khí của lò bánh mì cũng buồn chán hẳn ra, không còn vui vẻ như mọi khi nữa.Giờ nghỉ trưa đã đến, mọi người đều tranh thủ thời gian qua nhà ăn để làm một bữa lấy sức tiếp tục làm việc cho buổi chiều.

Ngồi trên bàn ăn, Maria đợi Anne lấy đồ ăn cho mình.

Có vẻ giấc mơ đó ám ảnh cô quá nhiều, trông cô căng thẳng quá.

Anne bê hai mâm thức ăn ra, hai ổ bánh bí ngô nướng cùng hai ly sữa tươi và hai quả táo.

"Nè, nếu hồi sáng mình làm gì quá thì xin lỗi nha."

"Không có gì, chỉ là giấc mơ hôm qua thôi" Maria chán nản đáp."

Giấc mơ đó là gì vậy, cậu có thể kể cho tớ nghe được không.

Thấy cậu có vẻ sợ hãi lắm đó."

"Kinh khủng lắm, một con quái vật khổng lồ đuổi theo sau lưng tớ, nó..."

"Nè, chẳng giống cậu tí nào hết.

Cậu rất mạnh mẽ đúng không.

Cậu từng biến tớ từ một cô bé yếu đuối thành một người hoạt bát như bây giờ.

Cậu sẽ vượt qua được chuyện này mà, nó chỉ là một giấc mơ thôi, nó không có thật.

Coi nào, người bạn của tôi, giấc mơ này sẽ không làm khó cậu chứ" Anne hết lòng an ủi, khuyên bảo Maria hãy trở lại bình thường.Có vẻ như Anne nói đúng thứ Maria cần tìm rồi 'phải rồi, chỉ là một giấc mơ thôi, mình suy nghĩ quá nhiều rồi'.

Maria từ ngạc nhiên rồi nở một nụ cười với Anne "cảm ơn cậu nhé, đúng là do tớ nghĩ quá nhiều thôi."

"Đó, đây mới là bạn của tôi chứ" Anne khoái chí lắm.

Cả hai cùng ngồi ăn vui vẻ với nhau.

Buổi chiều hôm ấy, Maria đã trở lại bình thường, cùng làm việc vui vẻ với mọi người.

Không khí vui vẻ lại trở lại với công việc của mọi người.

Tối đến, hai cô gái trở về nhà trọ của mình.

Chuẩn bị lên giường ngủ thì Anne bảo với Maria "Đấy cậu thấy không, cứ vui vẻ mà sống, đừng bị cái không có thật như vậy thay đổi con người cậu như vậy chứ."

"Phải cậu nói đúng."

Anne lúc nào cũng lăn lên giường ngủ trước.

Maria ngồi nhìn lại những thứ xảy ra trong hôm nay, những lời nói của Anne, rồi công việc của mình.

Từ khi quên đi giấc mơ đấy, mọi người vui vẻ lên và cô cũng vậy, công việc được làm tốt hơn, không phải mọi thứ đều tốt hơn sao.

Vậy thì chẳng còn lí do gì để mà nhắc lại thứ đó cả.

Rồi cô cũng nằm ngủ.

Maria tỉnh dậy và cô lại đứng trong một màn đêm vô tận.

'Mình đã cố quên nó rồi, tại sao nó cứ phải tìm đến mình cơ chứ'.

Và lần này, chẳng cần tìm đâu xa hơi thở nghe rất rõ, con rồng hai đầu ấy đang đứng ngay sau lưng cô.

Vẫn là ánh mắt tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt ấy.

Lần này thì cô có thể nhìn rõ được con rồng ấy.

Hình như nó không có ý làm hại cô, nó muốn nói gì đó với cô.

Cô không bỏ chạy nữa như lần trước nữa, cô tiến lại gần nó, đưa tay ra và hỏi"Người có chuyện gì muốn với với tôi sao."

Chỉ là một tiếng rừ rừ vang lên thôi bên tai cô.

Nhưng âm thanh vang lên trong đầu của cô, tuy không rõ nhưng cô vẫn nghe được "... chuyển ... sinh ...

Levianta ...

đại họa ..."

"Chuyển sinh, Levianta, đại họa, rốt cuộc chuyện này là sao, xin người hãy nói rõ hơn."

Rồi con rồng hai đầu ấy dần dần tan biến như sương khói, bỏ lại Maria một mình trong màn đêm.

Cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, mọi việc diễn ra nhanh quá.

'Lẽ nào đây là định mệnh của mình, phải rồi thuật tiên tri, mình có thể sử dụng nó để xem thế nào'.

Maria biến mất trong khoảng không gian tối tăm bao trùm.

Giấc mơ đó đã biến mất, cô lại trở về với giấc ngủ của mình.
 
Biên Niên Sử Ác Ma (The Evillious Chronicles)
Phần 8: Thí nghiệm chuyển sinh (2)


Sáng hôm sau thức dậy, Maria đã thấy Anne đi làm trước rồi.

Giấc mơ về con rồng đó lại hiện lên trong đầu cô nữa.

Bây giờ cô không còn bị ám ảnh bởi con rồng ấy nữa nhưng nó làm cô suy nghĩ khá nhiều, 'những lời đó có ý nghĩa gì chứ, phải rồi, mình nhớ rồi, thuật tiên tri, có lẽ mình nên sử dụng nó xem thế nào'.

Maria sửa soạn đồ đạc rồi ra lò bánh mì làm việc như thường ngày.

Trong đầu cô vẫn cứ bám mãi cái hình ảnh con rồng đó.

Tuy nó không còn làm cô sợ như ngày hôm qua nữa, nhưng cô không thể ngừng nghĩ suy về nó.

'Chuyển sinh, Levianta, đại họa' những âm đó cứ vang vọng mãi.

Cũng may hôm nay không như ngày hôm qua, Maria vẫn làm việc vui vẻ với mọi người.

Công việc hôm nay khá là suôn sẻ.

Anne nhìn người bạn của mình mà cười, 'phải vậy chứ, cậu đã trở lại rồi'.

Hôm ấy, khi làm việc xong, Maria không về nhà ngay mà dẫn Anne ra khu buôn bán.

Maria vào một cửa tiệm bán đồ thủy tinh.

Thấy vậy, Anne cũng hơi đoán ra được cô bạn của mình có ý định làm gì rồi."

Nè, không lẽ cậu định, sử dụng nó hả?"

"Phải, tụi mình đã được học một chút về nó rồi, sử dụng thử xem."

"Tại sao lại sử dụng thứ này chứ, không phải cậu muốn có cuộc sống yên ổn sao?"

"Không đâu, hôm qua giấc mơ đó lại hiện lên trong đầu tớ."

Nghe tới đây, Anne to mắt ngạc nhiên nhìn Maria "tại sao cậu không kể cho việc này cho tớ nghe chứ?"

"Xin lỗi, tại tớ không muốn làm cậu lo lắng nhưng chắc bây giờ tớ không giấu cậu được nữa rồi, để lát nữa về nhà tớ sẽ nói rõ hơn."

Maria vô cửa tiệm và mua hai chai thủy tinh loại vừa.

Rồi cả hai cùng về nhà trọ.

Đi trên đường, Anne không hiểu được rốt cuộc Maria đang nghĩ gì nữa, nét mặt cô hiện rõ vẻ lo lắng.

Maria thì cứ ngắm nhìn cái chai, trầm ngâm suy nghĩ gì đó.

Tắm rửa xong Maria, Leo lên giường trước.

Cô cứ ngắm cái chai mãi thôi.

Maria nhắm mắt lại, cô đọc lâm râm trong miệng gì đó.

Chỉ một lát, một đám khói hiện lên từ trong cái chai đó.

Anne tắm xong, vừa bước ra phòng tắm đã nghe Maria gọi mình vào, có vẻ vội vã lắm.

Ngồi trên giường, Maria một câu mà Anne xanh rờn cả mặt"Anne, tớ với cậu phải đi làm thí nghiệm chuyển sinh."

Anne sợ hãi khi Maria nói vậy "nè, cậu chỉ đùa thôi, đúng không?"

"Mình đang nói nghiêm túc đấy, đúng là giấc mơ đấy đã nói với mình như vậy."

"Cậu đã thấy những gì hả, mau nói cho tớ nghe đi."

"Được rồi, đến thế này thì tớ không giấu cậu được nữa rồi."

Và Maria bắt đẩu kể lại câu chuyện cô đã thấy trong mơ với Anne, và cả hình ảnh khi nãy cô vừa thấy trên chai thủy tinh.

Anne cũng kiểm tra lại bằng chai thủy tinh của mình."

Không thể nào, tụi mình phải tham gia thí nghiệm chuyển sinh thật sao" Anne hỏi lại lần nữa để chắc chắn."

Đúng vậy, lời tiên tri đã nói như thế rồi, đây là số mệnh của chúng ta rồi.

Để cứu lấy Levianta chỉ còn cách này thôi."

"Nhưng một trong số hai đứa tụi mình phải chết, chỉ có một người sẽ chuyển sinh thành công thôi.

Và người nào chuyển sinh thành công sẽ trở thành nữ vương của Levianta.

Cậu vẫn muốn chứ."

"Hi sinh một mạng sống nhưng có thể cứu được cả vương quốc, cả tớ và cậu đều không biết được ai sẽ sống và ai phải chết.

Giá như người chết là tớ nhỉ."

"Không đời nào" Anne gào lên "tớ không thể sống thiếu cậu được, hãy để tớ ra đi, cậu là một người tốt mà, cậu sẽ giúp đỡ được nhiều người nữa."

"Được rồi sẽ không sao đâu mà."

Anne ôm chầm lấy Maria, vỡ òa trong nước mắt.

Cô khóc nức nở, và Maria thì ôm lấy người bạn của mình, im lặng không nói gì.

Cả hai đều hiểu cảm giác của nhau lúc này.

Họ đã chung sống với nhau từ lâu lắm rồi, nếu bây giờ phải bị chia cắt nhau thì họ cũng không biết phải sống ra sao.

Ai cũng nghĩ rằng người kia phải được sống, lời tiên tri đã sắp đặt sẵn rồi họ không thể cãi lại được.

Chợt Maria rợn người lên khi nhớ lại giấc mơ đó.

'Tại sao giấc mơ đó chỉ đến với mình chứ, nó không đến với Anne sao.

Thôi quá rõ ràng rồi, mình là người được chọn.

Nhưng có nên nói chuyện này cho Anne biết không.

Không được, mình phải bình tĩnh.

Maria, mày mạnh mẽ lắm mà, mày sẽ vượt qua được chuyện này thôi'.Hai cô gái cứ ôm nhau mà khóc trong màn đêm tĩnh lặng.

Bên ngoài, những cột đèn soi sáng con đường cùng với những hàng bông nhỏ nhắn được trồng dọc hai bên đường.

Thi thoảng lại có những chú mèo hoang chạy qua con đường, băng lên những mái nhà rồi biến mất không chút tiếng động.

Những ánh đèn trong những căn nhà đã vơi dần đi, mọi người đã ngủ trong giấc ngủ bình yên.

Chẳng ai biết được sẽ có một sự kiện lớn sắp xảy ra trên Levianta này.Rồi những ngày tiếp theo, Anne làm việc có vẻ hơi im lặng so với thường ngày.

Còn Maria vẫn vui vẻ làm việc như thường ngày nhưng ai biết được trong lòng cô phải chịu được nỗi đau như thế nào.

Biết trước được người bạn của mình sẽ chết mà cô lại không thể làm gì được.

Nhưng nếu không thực hiện kế hoạch chuyển sinh, thì sẽ không thể cứu được Levianta, 'Phải rồi, sao mình không đi một mình nhỉ, làm như vậy thì sẽ cứu được Anne mà còn cứu được cả Levianta nữa'.

Vậy là cô quyết định tối nay cô sẽ nói với Anne về việc này, cô sẽ đi thực hiện thí nghiệm chuyển sinh một mình.Tối đó, Maria ngồi lên giường.

Chai thủy tinh của cô phát sáng màu xanh, hệt như ánh mắt của con rồng mà cô đã gặp, cô đã để ý thấy và vội vàng cầm chai lên xem thế nào.

Lại là giọng nói mà cô đã nghe trong mơ, lần này cô nghe được khá rõ, là giọng của hai người, một phụ nữ và một đàn ông, cả hai đều nghe giọng có vẻ đã lớn tuổi."

Ngươi, đừng có suy nghĩ như thế, thí nghiệm chuyển sinh phải được thực hiện bởi cả hai người các ngươi."

Rồi ánh sáng xanh ấy vụt tắt, Maria bàng hoàng làm rớt cả cái chai xuống giường.

Không thể tin được những gì cô vừa nghe, chưa kịp hỏi gì thêm thì họ đã biến mất.

Mọi hi vọng của cô dần tan biến, hi vọng nhỏ nhoi giúp cho người bạn của cô được sống giờ không còn nữa.

'Mình còn phải chịu đựng cảnh này bao lâu nữa đây, thôi thì kết thúc chuyện này cho nhanh vậy'.

Ngay ngày hôm sau, cô cùng người bạn Anne của mình chào tạm biệt ông chủ của mình để đến Nghiên Cứu Sở để thực hiện thí nghiệm chuyển sinh.

Các nhà khoa học rất mừng rỡ khi thấy hai người đến, vì lâu nay ít có cô gái nào đến đây để thực thực hiện kế hoạch chuyển sinh này.

"Hai cô tên là gì?"

"Tôi là Maria Moonlit, còn đây là bạn tôi Anne Salmhofer."

"Chúng tôi không ép hai cô chuyển sinh đâu, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì hai cô phải tự chịu trách nhiệm đấy."

"Phải, tôi biết kết quả sẽ thế nào mà."

Họ dẫn hai cô vào một căn phòng, có những ống thủy tinh to lớn đựng đầy những dung dịch gì đó.

Hai cô gái nhìn nhau, trao cho nhau ánh mắt tin tưởng.

Mỗi người nằm trên một chiếc giường hay cái bàn gì đó, và các nhà khoa học cùng bắt tay vào thực hiện thí nghiệm chuyển sinh.

Thí nghiệm chuyển sinh lần thứ 368 bắt đầu.

Trong lòng Maria, cô đã biết trước kết quả như thế nào nên tâm lí cô đã sẵn sàng từ trước để đón nhận nó rồi.

Hơn hai tiếng đồng hồ trong phòng thí nghiệm ai nấy cũng đã mệt mỏi.

Một nhà khoa học nói không thành tiếng"Nhìn ... này, mọi người ơi, chúng ta ... chúng ta ...

đã ... làm được rồi."

"Hu-ra, làm được rồi."

"Phải chúng ta đã thành công rồi."

"Chúng ta đã chuyển sinh thành công."

Tiếng reo hò vui mừng vì thí nhiệm chuyển sinh đã thành công lần đầu tiên.

Đó sẽ là một bước tiến lớn cho Levianta.

Trong một ống thủy tinh chứa đầy dung dịch có một thứ gì đó rất nhỏ, đó là 'hạt giống'.

Hạt giống ấy sẽ ngày theo ngày lớn lên và phát triển thành một con người hoàn chỉnh.

Và không cần phải nói cũng biết, hạt giống ấy chính là của Maria.Cô bước xuống giường, các nhà khoa học mừng rỡ chạy lại, người thì ôm, người thì bắt tay, nói chung là họ rất vui."

Chúc mừng cô đã chuyển sinh thành công."

Người bạn của tôi thế nào rồi" Maria chỉ đáp lại bằng một ánh mắt một chút buồn.

Bỗng dưng không khí trong phòng lại trở nên nặng xuống, không một ai lên tiếng cả.

"Thôi, tôi cũng đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra mà" Maria nói mà vẻ mặt cô như không hề quan tâm, ánh mắt lạnh như băng, khuôn mặt gợi một chút buồn.

Ở căn phòng kế bên, một số nhà khoa học khác đang đứng bên cạnh cái giường mà trên đó là một cô gái với làn da và mái tóc trắng, nằm bất động, không thể nói được nữa.

Cô gái đã hi sinh để người bạn của mình được sống, nỗi đau ấy có ai thấu hiểu được.

Bên cạnh chiếc giường của cô là một ống thủy tinh có một thứ gì đó, là hạt giống.
 
Biên Niên Sử Ác Ma (The Evillious Chronicles)
Phần 9: Kế hoạch 「MA」


Ra khỏi Nghiên Cứu Sở, Maria được một đoàn người hộ tống cô đi.

Ngồi trên xe ngựa nhìn ra bên ngoài, Nghiên Cứu Sở dần xa khuất khỏi tầm mắt.

Đi được một lát, cô phát hiện ra một tòa tháp rất lạ.

Nó được xây tách biệt hẳn với khu dân cư và rất lớn.

Lạ hơn nữa là tòa tháp đó được bao phủ bởi màu đen.

Cô hỏi người đánh xe ngựa
"Cho tôi hỏi chút được không, tòa tháp kia là gì vậy, trông nó lạ quá."

"À, tòa tháp đó là Cự Tháp, trong đó có chứa Di Sản Bóng Tối.

Những thứ mà người ta tìm được trong đấy giúp ích cho nền khoa học Levianta này rất nhiều đấy, cả thí nghiệm chuyển sinh này cũng vậy."

"Vậy sao nó lại có tên là Di Sản Bóng Tối chứ."

"Di Sản Bóng Tối thực ra là một con tàu vũ trụ, mọi người gọi nó là Thuyền hộp, và trên thuyền hộp có khắc một chữ 'Sin' rất lớn.

Vì thế nên nó được gọi là Thuyền hộp Tội lỗi, và cái tên Di Sản Bóng Tối cũng từ đó mà ra."

Thì ra là vậy, Levianta có thể phát triển mạnh như vậy là nhờ thứ này.

Nhưng ai đã chế tạo ra Thuyền hộp và đã đem nó xuống đây.

Đó vẫn còn là một bí ẩn lớn.

Chỉ biết rằng Thuyền hộp đã được các nhà khảo cổ tìm ra từ rất lâu rồi, hàng trăm năm rồi, còn việc nó xuất hiện từ bao giờ, không một ai biết cả.

Đã tới Nguyên Lão Viện, chỉ mất khoảng mười phút đi xe.

Một toà nhà tròn với mái vòm trắng, những chi tiết hoa văn trên những bức tường được chạm khắc vô cùng tinh xảo.

Một cánh cửa lớn bằng gỗ với hai hàng quân canh gác.

Chiếc xe dừng lại, cửa xe có người mở sẵn và Maria được dẫn đi.

Hai người dẫn đầu và một đoàn quân theo sau.

Hai người gác cửa mở cánh cửa ra, một cách từ từ.

Hiện lên trong đó là một gian phòng lớn với chiếc bàn dài và có nhiều người ngồi kín chiếc bàn ấy.

Và có một ghế trống ở phía đầu bàn, Maria được người đi theo bên cạnh chỉ cho cô ngồi vào chiếc ghế ấy.

Maria hơi run tiến vào trong toà nhà ấy, mọi người xung quanh chiếc bàn đang bàn tán gì đấy, trông họ có vẻ vui mừng lắm.

Maria tiến vào chiếc ghế, một người đàn ông ngồi cạnh cô chỉ tầm khoảng ba mươi tuổi, hai tay bê một cái vương miệng bằng vàng có nạm ngọc trông thật đẹp, sang trọng.

Rồi người đàn ông ấy trao cho Maria chiếc vương miện trên tay.

Cô ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Vì cô là người đầu tiên chuyển sinh thành công, đã sinh ra hạt giống thần kì, nên chúng tôi tin chắc cô chính là mẹ của thần.

Vì vậy để tỏ lòng biết ơn, tôi tuyên bố cô Maria Moonlit từ bây giờ sẽ là nữ vương của Levianta."

Tiếng vỗ tay, reo mừng vang ngập cả gian phòng lớn.

Maria nhận chiếc vương miện từ tay người đàn ông đó rồi đội lên đầu của mình.

Mọi người đồng loạt đứng hết lên, cúi người kính chào vị nữ vương của vương quốc.

Cung điện được xây dựng bên cạnh Nguyên Lão Viện.

Dù gọi là Nguyên Lão Viện nhưng thực ra toàn là những người trẻ tuổi cả.

Ngay cả Đại Nguyên Lão, người đã trao cho Maria vương miện, cũng chỉ ba mươi tuổi là cùng.

Khi Maria trở thành nữ vương, Đại Nguyên Lão đề nghị cô hãy sử dụng một cái tên khác cho chức vị của mình.

Và thế là mọi người biết đến nữ vương của Levianta là Alice Merry-Go-Round, và tên vương quốc trở thành Ma Đạo Vương Quốc Levianta.

Khi đã trở thành nữ vương, cô càng trân trọng cái chai thuỷ tinh của mình hơn nữa, cô cố gắng sử dụng thuật tiên tri để có thể nói chuyện với con rồng bữa trước nhưng nó đã im hơi lặng tiếng kể từ ngày đó.

Nhờ sự kiện này mà các nhà khoa học đã tìm ra cách để chuyển sinh.

Các thí nghiệm chuyển sinh từ đó được thực hiện rộng rãi hơn với mục đích là để nghiên cứu cơ thể của hạt giống sẽ phát triển như thế nào.

Các Ghoul Child được tạo ra ngày càng nhiều, thật đáng kinh ngạc, cơ thể Ghoul Child cũng hoạt động, cũng phát triển bình thường như những người bình thường khác.

Nhưng vấn đề đáng nói ở đây là sau khi nghiên cứu về Ghoul Child xong bọn họ lại vứt bỏ những đứa trẻ ấy đi.

Bọn chúng trở thành những đứa trẻ lang thang, phải đi móc túi, ăn trộm để kiếm sống qua ngày.

Bọn chúng gặp được nhau và lập thành một nhóm cùng hoạt động.

Đứa trẻ có kĩ năng tốt nhất và có khả năng lãnh đạo nhóm sẽ trở thành thủ lĩnh.

Và thế là Pale Noel đã trở thành thủ lĩnh của nhóm Apocalypse này.

Nhưng vì sợ bị phát hiện hành tung của nhóm nên Pale đã đề nghị nhóm như sau ban đêm sẽ lẻn vào thành phố để đánh cắp thức ăn, ban ngày thì ẩn náu tại sào huyệt ở cao nguyên Merygodo nằm ở quốc gia Elphegort gần sát biên giới với Levianta.

Trở về với Alice – Maria – hàng ngày cô đều đến thăm hạt giống của mình.

Và cũng tới lúc hạt giống ấy trở thành người.Cô đặt tên cho đứa con trai của mình là Adam Moonlit.

Từ ngày Maria lên làm nữ vương, bằng thuật tiên tri của mình cô đã giúp ích cho vương quốc của mình càng ngày càng phát triển mạnh hơn nữa.

Dự đoán trước được những thiên tai và đưa ra cách phòng chống, những chiến lược xây dựng giúp cho nền kinh tế Levianta vươn lên đứng đầu lục địa EC.

Tuy nhiên, có một thứ mà cô vẫn không thể nào tìm ra cách giải thích nó được, đó chính là sự diệt vong của Ma Đạo Vương Quốc.

Cả đất nước sẽ trở thành một đống hoang tàn, đổ nát.

Nhưng nguyên nhân do đâu thì cô không thể nào biết được.

Thoáng cái đã hơn hai mươn năm rồi, đứa con của cô mới ngày nào còn là hạt giống trong ống thuỷ tinh nay đã trở thành một nhà khoa học tài giỏi nhất vương quốc.

Trong một buổi tối, sau cuộc họp với Nguyên Lão Viện xong, Maria trở về cung điện của mình.

Ngồi lên giường, cô lại lấy cái chai thuỷ tinh mà lúc nào cô cũng mang bên mình ra xem.

Đó là thói quen mỗi tối của cô, vừa để xem trước tương lai vừa ho vọng rằng mình có thể gặp lại được con rồng hai đầu ấy.

Hôm nay đột nhiên một hình ảnh quen thuộc lại hiện ra, hình ảnh mà cô đã xem lúc còn ở với Anne, một đống hoang tàn, trên đó là lá cờ của Levianta.

Phải, hình ảnh Levianta diệt vong lại một lần nữa hiện ra trước mắt cô.

Và lần này có tiếng gầm khá lớn, đó là tiếng của con rồng ấy.

Maria làm rớt cái chai xuống giường, cô không thể tin những gì mình vừa nghe vừa thấy.

Rồi hình ảnh ấy biến đi như làn khói, sau đó một ánh sáng xanh loé lên và có giọng nói phát ra, là giọng của hai người họ"Alice, có phải là con không?"

"Vâng, nhưng người là ai, hãy cho tôi biết danh tính của người."

"Ta chính là cha mẹ của con, hình ảnh rồng hai đầu con đã thấy chính là bọn ta.

Bọn ta bị kẻ thù phong ấn lại trong hình dạng này."

"Vậy hiện giờ cha mẹ đang ở đâu ạ?"

"Chúng ta đang bị phong ấn ở Cự Tháp.

Như con đã thấy thì Levianta sẽ bị diệt vong và chỉ bọn ta mới có khả năng ngăn cản chuyện này lại."

Maria trầm ngâm một lúc rồi hỏi tiếp "nhưng làm thế nào để có thể gỡ bỏ phong ấn cứu hai người ra, hãy nói cho con biết."

"Alice thân yêu, bọn ta là Song Sinh Thần, bọn ta không thuộc về thế giới của con.

Chỉ có cách là hãy biến bọn ta thành người, như thế ta mới tiếp cận được thế giới của con."

"Vậy, làm ơn, xin hãy chỉ cho con phương pháp biến thần thành người đi."

"Alice à, giống như cách con đã tạo ra Adam, con cũng hãy tạo ra cho ta Thần Huyền (một cặp song sinh), Song Sinh Thần sẽ chuyển sinh vào đấy.

Khi đã tạo ra Thần Huyền, con hãy đem chúng tới Cự Tháp, đặt chúng vào bên trong Thuyền hộp, sau đó hãy tấu lên một khúc nhạc du dương, bọn ta sẽ chuyển sinh vào đấy."

Khi giọng ấy vừa dứt thì ánh sáng cũng vụt tắt.

Cả đêm hôm ấy, Maria cứ mãi suy nghĩ về những lời Song Sinh Thần đã nói, cô cũng bớt lo hơn về sự diệt vong của vương quốc nay đã có thể giải quyết.

Trong đầu cô đang tưởng tượng ra hình ảnh toà Cự Tháp và Song Sinh Thần bị phong ấn ở bên trong.

Rồi quay lại với việc tạo ra Thần Huyền, chuyển sinh chỉ cho phép một người tạo ra được một hạt giống thôi.

Còn việc tạo ra được một cặp song sinh thì quả thực chưa có ai nghĩ tới cả.

'Có lẽ mình phải thông báo việc này cho Nguyên Lão Viện xem họ có cách gì giải quyết không'.Và ngày hôm sau, nhân danh nữ hoàng Ailce, cô đã đưa ra một lời dự ngôn cho toàn thể vương quốc biết về sự diệt vong của Levianta, và để cứu lấy vương quốc chỉ có một cách, đó là chuyển sinh Song Sinh Thần.

Trong cuộc họp với Nguyên Lão Viện, Alice đã đề cập đến vấn đề trên.

Mọi người tỏ vẻ vô cùng lo lắng.

Alice cũng nói thêm là cô đã dự đoán được ngày sinh ra của Thần Huyền nên cô quyết định chọn ngày đó làm gốc cho bộ lịch của mình, bộ lịch EC.

Vậy là từ ngày đó trở đi, những năm tiếp theo sẽ được gọi là năm EC, và những năm ở trước là năm BT (giống như trước và sau Công nguyên thôi).

Theo như Alice nói như vậy hiện tại là năm 2 BT.

Như vậy nếu đúng như những gì Ailce nói thì chỉ hai năm nữa là Thần Huyền sẽ được sinh ra.

Vậy thì liệu trong hai năm đó, Nghiên Cứu Sở có thể lập ra được một kế hoạch nào đó để có thể chuyển sinh ra được một cặp song sinh hay không.Cuộc họp đang diễn ra căng thẳng thì cánh cửa của Nguyên Lão Viện mở ra, một nhà khoa học bước vào.

Hình dáng người đó, rất quen thuộc, rất giống với một ai đó."

Anh là ai, sao dám xen ngang vào cuộc họp này" Đại Nguyên Lão lên tiếng."

Tôi đã nghe hết mọi chuyện rồi, và tôi xin đề xuất ra kế hoạch 「MA」 (Mem Aleph - Thần Mẫu), chọn ra một cô gái đầy đủ các điều kiện mà tôi đề ra.

Và xin tự giới thiệu tôi là nhà khoa học giỏi nhất Levianta, Seth Twiright."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back