Chương 11- ĐỪNG ĐI CHẾT CHẮC ĐẤY
...
Căn phòng này một cái cửa sổ cũng không có, hơn nữa khắp nơi dán đầy bùa, trên tường nhuốm đầy máu chó, hiển nhiên tất cả những thứ này họ sớm đã chuẩn bị cả rồi.Tuy không biết cụ thể họ muốn làm cái gì nhưng cũng đoán ra được phần nào, cha mẹ nhất định muốn làm một giao dịch với cô Ba đó, còn về giao dịch cái gì, tôi không rõ.Khóc đến cạn nước mắt, hét đến không còn hét được nữa, trong đầu chỉ cảm thấy choáng váng không chịu nổi, không biết có phải như Xa Dục nói, âm khí xâm nhập vào cơ thể, chỉ cảm giác chóng mặt, một lát thì hôn mê đi.Không biết qua bao lâu, chỉ cảm giác bên cạnh truyền đến một hương vị thấm vào ruột gan, khiến cho cả người tôi chấn động một cái, mắt từ từ mở ra.Có thể vì cơ thể quá yếu, vừa mở mắt ra mọi thứ nhìn thấy đều mờ mờ ảo ảo.Thấp thoáng nhìn thấy một bóng người ôm chặt lấy tôi, thỉnh thoảng ấn nhẹ vào thái dương của tôi, sau đó một cảm giác thoải mái liên tục truyền đến, hình như tôi đã nằm lên trên người của ai đó.“Phu quân chàng tỉnh rồi à” chưa đợi tôi nhìn rõ đó là ai, người này ôm lấy đầu của tôi, thỉnh thoảng giúp tôi mát xa, dịu dàng nói chuyện với tôi.Nghe thấy hai từ phu quân, cả người tôi giật mình một cái, phút chốc mồ hôi toát ra toàn thân, ý thức cũng rõ ràng hơn rất nhiều, ngồi dậy từ chân của người đó.Khuôn mặt mơ hồ đó cũng phút chốc hiện lên rõ ràng.Nhìn thấy khuôn mặt này , tôi thở dài một hơi, bởi vì người trước măt mình không phải là cô Ba vừa xấu vừa buồn nôn kia.Mà là một khuôn mặt xinh đẹp ở trước mắt tôi.Người này không là ai khác chính là Tề Linh.Sau khi nhìn thấy Tề Linh, tôi lập tức ổn định lại, cho dù là gặp lại cô ấy, sự nghi hoặc của tôi với cô ta vẫn cất giấu trong lòng, tôi trực tiếp hỏi cô ta.Tôi hỏi cô ta và cô Ba rốt cuộc có phải là cùng một người.
Thông qua hàng loạt sự việt xảy ra mấy ngày hôm nay, tôi có thể khẳng định, tam cô nương và Tề Linh không thể là một người.Sau khi nghe tôi nói, cô ấy liền bịt mồm cười nói đương nhiên là không phải.Tôi hỏi cô ta sao lại ở đây.Tề Linh nhìn tôi một cái, bước đến trước mặt tôi, ngồi xuống, chớp chớp đôi mắt quyến rũ của cô ta nói với tôi “ bà già xấu xí cô Ba ấy là hại chàng, còn ta là đến để giúp chàng....cái này mà chàng cũng không phân biệt được sao?"
Dáng vẻ bây giờ của cô ta thật là cuốn hút, nhìn khuôn mặt cô ta tôi nhất thời nuốt nước bọt, sau đó gật gật đầu.Cô ta thấy dáng vẻ ngốc nghếch của tôi, cười ha hả nói với tôi “ chàng thực sự phân rõ rồi chứ?”
Tôi lại gật đầu sau đó nói với cô ta : “ vậy...vậy cô đến làm ...làm cái gì?”
Hôm qua lúc ở bãi tha ma, ta không phải đã nói với chàng rồi sao, hôm nay ta sẽ đến tìm chàng, lúc này khuôn mặt gợi tình của cô ta nhìn tôi, mắt đầy tình ý.“ gì cơ, hôm qua ở bãi tha ma là cô, vậy cô ...cô”“ Đồ ngốc!
Thiếp chính là Tề Linh, còn nói là đã phân rõ, thiếp đây là muốn chàng biết thiếp là ai, tiện thể đến trị triệt để vết thương"Không đợi tôi nói xong khuôn mặt xinh đẹp của cô ta tiến gần về phía tôi, đôi tay giữ chặt khuôn mặt tôi,sau đó đôi môi đỏ hơi trều ra , rồi hôn tôi một cái trực tiếp bịt chặt lấy miệng tôi.Tôi chỉ cảm thấy toàn thân như bị một luồng điện xoẹt qua, đôi môi cô ấy hơi run rẩy, có vẻ như cô ta rất chủ động và nhiệt tình, thực ra cũng rất trục trặc.Cho dù như vậy, tôi rất nhanh đã cảm nhận được một luồng hương khí giống như thạch rau câu từ trong họng của tôi trộn lẫn vào nhau.Trước đây quả thực có một số cử chỉ thân mật với Tề Linh, nhưng những cử chỉ thân mật đó giống như hư ảo, không chân thật như bây giờ....tôi có thể nhận thấy tim mình đang liên tục đập, cơ thể của Tề Linh đang bắt đầu nóng ran, hương vị nữ nhân nhẹ nhàng trên người cô ấy khiến tôi tâm loạn tình mê.Đúng lúc này, cô ấy vô cùng chủ động ngồi lên hai chân tôi, hai tay ôm chặt lấy cổ, không khí của hai người bắt đầu nóng rực, lúc này trong đầu tôi dường như hiện lên khung cảnh động phòng hoa chúc, khung cảnh đêm đó càng thêm phần ướt át.Bỗng dưng, tôi đột nhiên cảm giác có một đôi mắt đang chằm chằm lấy tôi, tôi nhìn theo hướng đó.Vừa nhìn ra ngoài cửa, nhìn thấy cha mẹ tối sầm mặt lại, dụng ở ngoài cửa nhìn tôi, biểu cảm khuôn mặt của hai người chằm chằm vào tôi, doạ tôi một phen.“ Chàng sao vậy” cô ta thở một cách khô khan nâng mặt tôi lên hỏi.“Cha mẹ tôi” khuôn mặt khó coi của tôi đáp lời.Tề Linh nhìn theo ánh mắt của tôi, nghi hoặc hỏi tôi nhìn cái gì vậy.Đợi tôi ngẩng đầu thêm lần nữa, phát hiện ngoài cửa rõ ràng không một bóng người, đây là ảo giác của tôi sao, hay là cha mẹ đang nhắc nhở tôi cái gì?Còn cô ta lúc này nóng bỏng muốn đòi cái gì đó, bị tôi đẩy ra...Ảo giác vừa nãy giống như đổ một thùng nước lạnh vào đầu tôi, giúp tôi chốc lát tỉnh táo và bình tĩnh lại.Lời của cha giống như một đĩa hát, không ngừng vang vọng bên tai tôi, tôi vội vàng chạy đến cửa, nhìn theo cửa , bên ngoài một màu tối đen, tôi bắt đầu điên cuồng hét tên bố mẹ, dùng chân đạp mạnh vào cửa.Tề Linh thấy trạng thái lúc này của tôi, hình như bị doạ hết hồn sau đó dịu dàng bảo tôi “ phu quân, chàng sao vậy?”
Tôi nhìn thấy Tề Linh không biết tại vì sao, phiền não trong nội tâm được an ủi rất nhiều, vì vậy tôi liền lấy lời cha dạy, nói với cô ấy một lần.Sau khi nghe tôi nói, sắc mặt cô ấy trở nên rất khó coi,nói “ cái gì họ nói với chàng như thế à?”
Tôi không biết cô ấy vì sao lại phản ứng mạnh như vậy.Gật đầu với cô ấy, cô ấy lại hỏi “ phu quân, lẽ nào không xem sự tồn tại của ta ra gì, còn việc của chúng ta, nói cho cha mẹ còn cả tên đạo sĩ kia nữa".Hiển nhiên “tên đạo sĩ” cô ấy nói là Xa Dục.Tôi gật gật đầu nói với cô ấy, trước đây tôi luôn mơ mơ màng màng, cho đến vừa nãy tôi mới biết cô Ba và cô ấy là hai người khác nhau, việc tôi không rõ làm sao tôi có thể nói với họ chứ.Sau khi nghe tôi nói, cô ấy nói liên tiếp mấy câu hỏng rồi, tôi hỏi là hỏng cái gì, cô ấy cũng không nói.Cô ấy đi đến cửa, sửa soạn một chút cánh cửa sắt đó, cửa sắt liền bị mở ra, Tề Linh liền dặn dò tôi bây giờ hãy đi đến nhà của Vương Lão Hán.Cũng đừng bước vào, đứng trước cổng hét tên cha mẹ, đến lúc đó cô ấy sẽ đến.Tôi gật đầu lia lịa muốn hỏi cô ấy vài chuyện, cô ấy đã chạy xuống dưới lầu rồi...không đợi tôi đuổi kịp đã biến mất không còn tung tích.
Lúc này trong nhà tối thui, tôi hét mấy tiếng cũng không có ai trả lời, gọi điện thoại cho họ, điện thoại cũng ngoài vùng phủ sóng.Để thêm dũng cảm tôi lấy từ nhà bếp một con dao gọt hoa quả, chạy về phía nhà của Vương Lão Hán.Có thể vì quá muộn nên mọi nhà đều đã tắt đèn rồi.Có phải vì tác dụng tâm lý không, không khí yên tĩnh trong thông tối nay có chút đáng sợ, bình thường trong thôn còn có một số tiếng côn trùng kêu, chó sủa, nhưng tối nay đặc biệt im ắng .
Bởi vì vừa qua 15 nên trăng hôm qua rất sáng, hôm nay chút ánh trăng cũng không có, trong thôn tối đen như mực, tôi chỉ có thể một tay cầm điên thoại, một tay cầm con dao gọt hoa quả chạy về phía nhà của Vương Lão Hán.Chưa đi được bao xa, không khí im ắng này đã bị một hồi âm thanh tiếng roi đánh phá vỡ.Pai pai pai...Âm thanh này phút chốc làm tôi nổi hết cả da gà...nghĩ bụng ai mà ăn no rồi không có gì làm lại lôi rồi ra chơi...Tuy là sợ nhưng không thể không đi về phía trước, vì muốn đến nhà của Vương Lão Hán chỉ có thể đi qua con đường này.Có điều bước chân của tôi rõ ràng chậm đi rất nhiều, sau khi bước được mấy bước, đèn điện thoại của tôi chiếu đến bên cạnh một cái cây, lúc này có một người thỉnh thoảng lại đánh vào cái cây.Nhìn thấy là người, tâm trạng lo lắng của tôi thoải mái đi rất nhiều, đi nhanh hơn về phía trước, xem xem là ai nửa đêm canh ba ở đây doạ người, sau khi lại gần nhìn thấy người này quay lưng với tôi.“ Chú là ai nửa đêm canh ba không ngủ ở đây làm cái gì” tôi hét lên với người đó.Người này không để ý đến tôi, chỉ là trong tay thỉnh thoảng lại lôi ra một cái roi, đánh vào cây, mỗi lần đánh vào cây đều thì thầm “ đừng đi ,chết chắc đó”.“ Này, chú..." tôi đang định bước lên kéo ông ta hỏi ông ta những lời này có ý gì.
Không đợi tôi bước lên, ông ta mạnh mẽ quay người về phía tôi, ông ta không quay lại thì tốt hơn, vừa quay lại đã doạ tôi hết hồn.Không phải ai khác chính là Vương Thuấn bị cô Ba khi nhập vào người con thứ ba của bà lão họ Phạm dùng roi đánh chết.Cơ thể của Vương Thuấn lúc này đều là vết thương bay da hở thịt rách mũi bị rơi quất nát bét rồi, trên mặt chỉ còn lại một cái lỗ rất sâu.
Dưới ánh đèn pin của tôi hiện ra vô cùng đáng sợ.Hắn quay đầu đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi, cái roi thỉnh thoảng lại quất vào cây, miệng thì thầm “ đừng đi, nhất định sẽ chết, nhất định sẽ chết.”
Tình cảnh này doạ tôi nhũn cả mông ngôi sụp lên mặt đất may mà tên Vương Thuấn này sau khi nhìn tồi thì không để ý đến tôi nữa, chỉ cầm rồi tiếp tục đánh cái cây cổ thụ kia.Sau khi tôi run cầm cập đứng một bên xem, lấy dũng khí tiếp tục chạy, nếu như không vì cha mẹ nhất định với tính cách của tôi sẽ không bao giờ đi tiếp nữa.(HẾT CHƯƠNG 11)
________________
CHƯƠNG 12- TUYỆT HỘ QUAN
...
Nhưng bây giờ không đi thì không được, vừa nãy nhìn dáng vẻ của Tề Linh, tôi cũng ý thức được tính quan trọng của vấn đề.Nhiều lần xác nhận tên Vương Thuấn này sẽ không công kích tôi, tôi mới lấy lại dũng khí chạy theo phía sau hắn, quả nhiên hắn nhìn cũng không thèm nhìn tôi một cái.Tuy tôi không biết sự xuất hiện bất ngờ của Vương Thuấn ám chỉ điều gì, cái khác thì tôi không biết nhưng tôi biết tối nay trong thôn phảng phất hương vị kỳ quái khắp nơi.Miệng thỉnh thoảng kêu a đi đà phât, tốc độ dưới chân không ngừng gia tăng.Sau lưng thỉnh thoảng truyền đến âm thanh phác cây của Vương Thuấn "pai pai pai pai".Âm thanh này dường như đang nhắc nhở tôi, hắn ở sau lưng...
đại khái bước đi mấy phút rồi, tôi từ xa nhìn thấy con đường này một bên bị cháy.Nhìn từ xa, dưới sự chiếu sáng của ánh lửa, hiện ra từng người từng người một, quỳ ở trên đường, dường như thỉnh thoảng lại đốt phải cái gì đó.Đi lại gần tôi mới nhìn rõ người đang ngồi bên chậu lửa để đốt tiền giấy chính là bà Thái, Phạm Mẫn Quân...Có lẽ nhận ra tôi đang bước đến, bà ta từ từ ngẩng đầu lên, ánh lửa làm khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của bà ấy ửng hồng, đôi mắt của bà ta đã không giống đôi mắt người nữa, bên trong tràn đầy tia máu, cái ngấn đen rõ ràng ở trên cổ kỳ quái như thế.Sau khi bà ta ngẩng đầu con ngươi đen chăm chú nhìn tôi một hồi rất lâu, trong tay thỉnh thoảng lại cầm một xấp tiền giấy vứt vào trong chậu lửa.Trong lòng tôi có ý muốn rút lui, tình cảnh kỳ quái trước mắt, khiến chân tôi thỉnh thoảng lại lên cơn sốt rét, bà Thái lúc này còn không bằng Vương Thuấn vừa nãy, lúc này Vương Thuấn thỉnh thoảng còn phát ra tiếng động, nhưng bà Thái trước mặt một câu cũng không nói, chỉ chằm chằm nhìn vào tôi.“ Bà Thái tôi...tôi không biết bà vì sao mà chết, nhưng mà tôi bây giờ phải đi cứu cha mẹ của mình, bà ...bà có thể cho tôi đi qua không, chúng ta phải bình an đi qua kiếp nạn này, mỗi năm tiết thanh minh tôi sẽ quét dọn mộ, đốt tiền cho bà.
Nói xong tôi bịch một tiếng quỳ xuống dưới chân bà Thái, sau khi dập đầu mấy cái thì nhìn về phía bà ta.Bà Thái đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm tôi như cũ, cũng không nói gì ném tiền giấy trong tay vào chậu lửa.“ Bà Thái, bà không nói gì, tôi...tôi xem như bà đồng ý rồi nhé...” cơ thể run cầm cập của tôi lạy bà Thái mấy lạy, rồi muốn tiếp tục đi về phía trước.Nhưng vừa nâng người bước đi, bà Thái đột nhiên đứng dậy mạnh mẽ, động tác vô cùng nhanh nhẹn đi đến trước mặt tôi, chặn đường đi của tôi.
Tình huống này làm tối xém đái ra quần, bởi vì sinh thời bà Thái bước đi đều loạng choạng phải dùng gậy, động tác bây giờ nhanh nhẹn hơn tôi rất nhiều.Tôi run cầm cập hỏi bà Thái muốn làm gì, bà cũng đâu phải do tôi hại chết đâu.Bà Thái dùng con ngươi chằm chằm nhìn tôi sau đó cánh tay có chút cứng đờ chỉ vào phía sau lưng tôi, tôi bất chợt quay đầu, phía sau làm gì có gì đâu.Tôi nghĩ bụng bà Thái liệu có phải cũng canh cánh cái chết của Vương Thuấn, vì vậy tôi liền tiếp tục giải thích.Không đợi tôi nói xong, bà Thái cũng không biết có phải là nói với tôi hay không “đừng đi...chết cả rồi...đừng đi...chết cả rồi"Đôi chân tôi run rẩy, bởi vì lời bà Thái nói vô cùng quái dị, cộng thêm việc lúc bà ta nói không có mở mồm, âm thanh không biết phát ra từ đâu.Khuôn mặt thảm thiết của tôi hỏi bà Thái nói cái gì chết cơ, bà Thái không trả lời, con người nhìn theo phía sau lưng tôi, cả người lộ rõ sư hoảng loạn.Cơ thể của bà ta bắt đầu run rẩy “ chạy...đừng quay lại...chết rồi...chết cả rồi” nói xong bà liền chui vào một căn phòng, bà Thái biến mất không còn dấu vết.Còn chậu lửa bị đốt cháy vừa nãy, vô cùng kỳ quái phút chốc đã bị tắt.Thấy trạng thái bây giờ của bà Thái, thực sự doạ tôi hết hồn, bà Thái đã là một con quỷ...
Rốt cuộc còn nhìn thấy cái gì mà lại làm một con quỷ biến thành thế này.Tôi không còn chút dũng khí nào nữa, quay đầu nhìn xem rốt cuộc có cái gì.
Bà Thái vì sao không cho tôi tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà cha mẹ rất có thể vẫn còn ở trong nhà của Vương Lão Hán.Nghĩ đến cha mẹ, lòng tôi phấn chấn đôi chút, tôi phải đi...cùng lắm là chết.Con người lúc ôm lấy cái chết mà hạ quyết tâm, luôn có thể khơi dậy sức mạnh tiềm ẩn mà trước đây không có, tôi quay đầu nhìn qua, lại nhìn thấy một người đứng cách tôi không xa ở đó.Nhưng tôi nhìn không rõ, đối phương là nam, là nữ, là người, hay là quỷ...Ai?
Tôi hét một tiếng với bóng người đó, nhưng không có bất cứ hồi âm nào.Tôi vừa an ủi bản thân vừa đi về phía bóng người đó, tôi vừa bước đến, Vương Thuấn vừa nãy đang đánh cây không thấy nữa, bóng người đó cũng biến mất rồi.Hình như người đó là Vương Thuấn, không phải chứ, nếu là Vương Thuấn thì sẽ không doạ bà Thái thành thế này.Không phát hiện gì nữa, tôi cũng không dám ở lại.Tăng tốc bước chân đi về phía nhà của Vương Lão Hán, trên đường cũng không không gặp phải chuyện kì lạ nào nữa.Lúc đi đến cổng nhà Vương Lão Hán, vừa nhìn đã thấy ngay trong nhà thắp một cái đèn mờ mờ ảo ảo, e rằng là cái đèn duy nhất còn sáng ở trong thôn này.Sau khi lại gần phát hiện chữ hỷ màu trắng hôm đó Vương Lão Hán dán trên cửa vẫn chưa gỡ bỏ, tôi bước đến cửa, nhẹ nhàng gõ cửa rồi gọi tên cha mẹ.Lúc này bên cạnh một trận gió thổi đến, cánh cửa cũ nát vốn dĩ đang đóng liền bị kẽo kẹt mở ra.Tuy là đã hạ quyết tâm sống chết, nhưng mà với những thứ chưa biết, vẫn mang đến cho con người cảm giác vô cùng đáng sợ.Cánh cửa cũ nát sau khi bị mở ra, một luồng hương vị quái dị theo đó bay đến, hương vị này có chút quen thuộc nhưng tôi không biết là hương vị gì.Tôi quay người nhìn vào trong phòng, trong phòng cực kỳ tối, còn đen hơn cả màn đêm bên ngoài , có thể nói giơ lăm ngón tay không nhìn thấy gì.Chiếc đèn dầu lập loè ở trong phòng vỗ dĩ đang sáng dường như cũng bị trận gió vừa nãy thổi tắt rồi.“ Vương gia gia...cha...mẹ” tôi quay vào phòng hét lên mấy tiếng, nhưng bên trong giống như là chết rồi vậy, yên tĩnh, tôi bất chợt lôi điện thoại ra, lại phát hiện điện thoại đã hết pin, đúng là “nhà rách còn gặp mưa rào”.Không nghĩ nhiều nữa, vào phòng xem xem, theo lý mà nói, Tề Linh lúc này đáng ra phải đến rồi, vừa bước vào phòng tôi vô thức run một cái...bởi vì nhiệt độ bên trong phòng thấp hơn bên ngoài rất nhiều, tôi tiếp tục hét mấy tiếng Vương Lão Hán, bởi vì lão hán giờ này chắc phải ở nhà, vì hắn cũng không còn chỗ nào đi nữa.Tôi vừa bước được mấy bước thì đụng phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn, bởi vì trời quả thực quá tối, tôi hoàn toàn nhìn không rõ đã đâm phải cái gì.Đúng lúc này, trong phòng nổi lên một trận gió , cánh cửa sau bịch một tiếng đã bị đóng lại, da gà da vịt phút chốc nổi cả lên, quay đầu xem sau lưng.Lúc này trong phòng đột nhiên lại sáng lên ánh sáng lập loè, tôi quay đầu phát hiện đèn dầu bị tắt đã được đốt cháy lại.Da đầu tê dại, bởi vì dưới ánh đèn dầu lờ mờ tôi xem như đã nhìn thấy chiếc quan tài mà mình đụng phải ở dưới chân.Chỉ thấy trong căn phòng không quá to này, lại đặt hai cỗ quan tài, hơn nữa hai cỗ quan tài này đặt rất kỳ lạ, bình thường quan tài đều được đặt theo hướng nam bắc, nhưng hai cỗ quan tài này lại đặt theo hướng đông tây.Đầu lớn hướng về phía đông, đầu bé hướng về phía tây, lúc bé có nghe qua một câu nói “quan tài nam bắc đặt, con cháu tài phúc đến, quan tài đông tây xếp, con cháu thêm tang tóc”.Đương nhìn lúc nhỏ đã nhìn thấy qua cách đặt này.Nếu như gia đình này chết chỉ còn lại một người thì quan tài sẽ đặt như vậy, kiểu đặt này gọi là “ tuyệt hộ quan” ( quan tài không còn người nối dõi).Đúng lúc thần kinh đang bất ổn, ánh mắt của tôi liếc thấy một bóng người trên tường, bóng dáng vô danh trên bức từng này không có đầu.Cơ thể hoàn toàn phản xạ có điều kiện bước lên trước, khung cảnh này doạ tôi kêu lên một tiếng.
Lúc này giữa hai cỗ quan tài đang treo một người.Không ai khác chính Vương lão hán, lúc này Vương lão hán trừng tròn mắt, lưỡi thè ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi.Doạ tôi liên tục lùi về phía sau, loạng choạng ngã bịch lên mặt đất, đồng thời lúc này gió trong phòng thỉnh thoảng thổi đến, làm cái rèm rách không ngừng lay động, bên trong truyền đến từng đợt cười quái dị.Ha ha haTiếng cười này khiến toàn thân tôi dựng hết cả tóc gáy, tôi bất chợt muốn chạy ra ngoài, nhưng chạy đến cửa, dùng sức kéo cánh cửa để chạy ra...Nhưng cửa gỗ giống như có người kéo chặt từ bên ngoài, lúc này tôi ngửi thấy một mùi thịt thối rữa buồn nôn, sau khi ngửi thấy mùi vị đó, bất chợt quay lại căn phòng, lúc này...trong phòng có một cô gái mặc đồ tân nương màu đỏ bước ra.Nhìn thấy khuôn mặt khiến người khác bị sặc đó, da đầu tôi lại ngứa ngáy cả lên, lúc này cô ta đang nghiêng cái đầu, thè lưỡi ra, cái lưỡi phút chốc từng giọt từng giọt nước dãi chảy xuống.Đôi mắt nhìn tôi rồi cười.“Phu quân, chàng đến tìm ta rồi à?”
Rất nhanh cô ta đã bước ra, tôi phát hiện theo sau cô ta còn có hai người một nam một nữ, không phải là cha mẹ đó chứ.Lúc này cha mẹ cúi rụp đầu, mọi cử chỉ động tác đều rất cứng nhắc, giống như hai cái thì thể bước đi vậy.(HẾT P12)
________________
PHẦN 13-DÙNG TÌNH CẢM LÀ THUA
...
Nhìn thấy dáng vẻ của cha, trong lòng tôi dâng lên một trận phẫn nộ, sau đó chỉ cô ta nói “cô làm gì với cha mẹ tôi vậy?”
Sau khi nghe tôi nói cô Ba cười mấy tiếng, nói với tôi “phu quân nếu đã đến rồi, vậy thì tốt quá, thiếp sẽ đối xử tốt với cha mẹ chồng, chúng ta sau này có thể sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi rồi”.Cô ta vừa nói vừa giương mắt lên, nhìn thấy chỗ tôi cắm răng chó đen vào đôi mắt cô ta, lúc này đã biến thành một cái lỗ đen, nhìn thấy khiến người ta vô cùng buồn nôn.“ Cái rắm, ai muốn làm người một nhà với cô, tôi nói cho cô biết, cho dù cô giết chết lão tử, tôi cũng không cưới cô” nhìn dáng vẻ của cha mẹ, lành ít dữ nhiều tôi liền hét lên với cô ta.Tôi vừa nói xong, nụ cười bạn nãy của cô Ba phút chốc cứng nhắc lại, sau đó âm thanh trở nên lạnh lẽo “chàng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, chàng vốn dĩ là của ta, hôm nay ta nhất định phải gả cho chàng”.Lời của cô Ba phút chốc trở nên lạnh lẽo tôi nói tiếp, bất giác lôi con dao ra, đặt ở dưới thân “cô...nếu như cô dám qua đây...tôi sẽ liều mạng với cô”.“ Ồ, vậy sao” cô Ba nhìn thấy dáng vẻ của tôi, hoàn toàn không sợ hãi, trực tiếp tay một cái, cha mẹ giống như hai con rối gỗ, xông về phía tôi.“ Cô ...cô con mẹ cô có bản lĩnh thì đánh 1-1 với lão tử....đồ xấu xí “ tôi hoàn toàn không ngờ rằng nữ quỷ này lại thâm hiểm như vậy, để cha mẹ đến đối phó với tôi.Tôi có thể cầm dao chém họ không?
Đương nhiên là không thể, còn nữ quỷ lúc này lại cười một cách lạnh lùng.Tôi vì tránh làm bị thương cha mẹ nên thu con dao trong tay lại, hét về phía họ “ cha mẹ...hai người tỉnh lại đi...tỉnh lại đi”.Nhưng cho dù tôi hét thế nào cũng không có tác dụng, bởi vì cha mẹ đã bị ma hoá rồi, cứ lao về phía của tôi, tôi hơi di chuyển cơ thể, thế mà lại đập trúng vào bức tường, do va chạm quá mạnh nên trực tiếp đập đầu toé máu.“ Haha, phu quân đừng trốn nữa, cha mẹ chồng bây giờ còn một chút hơi thở, nếu như chàng ngoan ngoãn đi theo ta, hầu hạ ta thật tốt, ta sẽ cho cha mẹ chồng một con đường sống, nhưng chàng cứ thế này mà giày vò họ, đến khi họ chết rồi, ta không quan tâm nữa nhé” cô ta nói với tôi.“ Đồ xấu xí này, lão tử đâm chết cô” vừa nói tôi vừa lôi con dao ra đâm cô ta, nhưng đúng lúc này cha mẹ di chuyển đến trước mặt tôi, hai người họ vừa nãy cũng đập đầu một cái, máu tươi chảy ra.Nữ quỷ này quả thật không lừa tôi, cha mẹ chưa chết...vẫn chưa chết.Chưa chết là tốt rồi, trong lòng tôi đột nhiên bị dao động, khi tôi đang thần sắc hốt hoảng, cha mẹ liền trực tiếp xô tôi ngã ra đất...thực ra tôi có thể tránh được, nhưng phía sau lưng là tường.Nếu như tôi tránh, cha mẹ sẽ trực tiếp đâm vào tường...tôi không đành lòng.Sức mạnh của cha mẹ lúc này lớn bất thường, hai người mỗi người một tay bóp chết tôi trên mặt đất.
Lúc này nữ quỷ xấu xí đó miệng phát ra một tiếng cười, sau đó cô ta liền đi đến trước mặt tôi, trực tiếp trèo lên người tôi. (Eo ơi con quỷ này chả thục nữ gì hết luôn á trời ơi.
Như quỷ nueng loen zậy á(○▪︎○))Đầu của cô ta ở ngay trước mặt tôi, cái lưỡi của cô ta thỉnh thoảng lại làm rớt chất nhầy nhầy lên mặt tôi...
Sau đó nhanh chóng liếm một vòng trên mặt của tôi.Tôi buồn nôn xém thì nôn hết ra...vừa định mở mồm chửi, chỉ sợ tôi vừa mở mồm ra cô ta liền bỏ cái lưỡi đó vào, nếu như thực sự thế này, tôi sẽ cắt đứt cái lưỡi kinh tởm của mình.Sau khi bị cô ta liếm một hồi, tôi cảm giác sức lực của cơ thể mình đã nhanh chóng biến mất, lẽ nào đây chính là hút dương khí trong truyền thuyết sao?
Đúng lúc này cha mẹ đột nhiên thả tôi ra.Tôi phát hiện cho dù cha mẹ đã buông tôi ra, nhưng tôi hoàn toàn không thể nhúc nhích được.Lúc này cô Ba ạnh lùng nhìn tôi nói “ đợi lát nữa thiếp lại đến 'lâm hạnh' chàng”, nhìn dáng vẻ đó của cô ta tôi thật hối hận vì sao lúc đó không ném thêm mấy cái răng chó đen vào cô ta chứ.
Cô Ba nói xong liền bắt đầu vầy vẫy cha mẹ, dưới sự chỉ huy của cô ta, cha mẹ tự mình mở nắp quan tài, sau đó vô cùng tự giác chui vào trong quan tài.Sau khi thấy cha mẹ đi vào quan tài, cô Ba liên tục cười lớn " Ta đang nghĩ sau khi lừa cha mẹ chàng vào quan tài, làm sao để xử lí chàng, kết quả chàng lại tự dâng đến tận cửa rồi".Cô Ba nói xong liền đi đến bên cạnh tôi, sau đó ôm lấy tôi, nói là sau khi hút hết tinh khí của tôi, chúng tôi có thể mãi mãi ở bên nhau rồi.Tôi không ngờ rằng, đời này lại phải chết như vậy, lúc nhỏ tôi nghĩ tôi nhất định phải chết dưới gốc hoa mẫu đơn.Tuy cũng là hoa...nhưng không ngờ là một đoá hoa xấu như vậy...tôi thực sự không cam tâm.Cô Ba sau khi đặt tôi lên giường liền trèo lên người tôi, sau đó thè lưỡi ra, liếm một lần nữa khuôn mặt của tôi, sau khi liếm xong tôi chỉ thấy đầu óc mình quay cuồng mụ mị, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.
Có lẽ vì để tôi không ngất đi, cô ta cũng không tiếp tục liếm nữa.Hai tay bắt đầu cởi đồ áo của tôi...tôi không muốn...tôi không ngờ đời này sẽ bị một nữ nhân như thế này hiếp, hơn nữa còn là quỷ nữ...Nữ quỷ này sau khi cởi đồ tôi thì bắt đầu cởi quần, tôi nghĩ là chết chắc rồi...chết chắc rồi.Bà Thái và Vương Thuấn nói không sai...đều sẽ chết...đều sẽ chết.Đúng lúc cô ta chuẩn bị bước tiếp theo, cánh cửa bên ngoài đột nhiên bị gió thổi ra, lúc này một trận gió mạnh mẽ thổi vào, sau đó chỉ thấy một người mặc váy trắng xông từ ngoài cửa vào, giống như là tiên nữ hạ phàm...Tề Linh.Cô Ba đang nằm trên người tôi, lúc này dường như cảm nhận được mùi nguy hiểm.
Đột nhiên nhìn về phía cửa, sau đó là bộ dạng kinh ngạc.Sau khi tôi nhìn thấy Tề Linh , nước mắt như muốn bay ra ngoài, cô ấy đến thật đúng lúc.
Nếu như định mệnh bắt tôi phải chết vì một con ma, tôi bằng lòng chết dưới tay của Tề Linh.Tề Linh dường như đi theo âm thanh của cánh cửa, đồng thời xuất hiện trong căn phòng, nhíu mày nhìn thấy tôi nằm trên giường, sắc mặt khó coi cùng với một cái tát trực tiếp hướng về mặt của tam cô nương, hét lên “nam nhân của ta mà ngươi cũng dám động?”
Cô Ba trực tiếp bị cái tát của Tề Linh làm cho ngơ ra, sau đó cơ thể toát ra hắc khí “ cô đã phá vỡ quy tắc...tiên sinh sớm đã là của ta rồi”“Vậy thì cũng phải có sự đồng ý của ta” Tề Linh sắc mặt nghiêm trọng, lôi cổ cô Ba dậy, trực tiếp vứt ra ngoài.Tuyệt vời!
Cô Ba hung hãn vừa nãy đối mặt với Tề Linh không có một chút lực đáp trả nào.Sau khi vứt cô Ba ra ngoài, Tề Linh lo lắng hỏi tôi: ”phu quân, chàng không sao chứ?"
Thấy tôi không nói gì Tề Linh nhíu mày kiểm tra một lượt, quả nhiên có chút hoảng loạn, tự nói với bản thân “ sao lại thế này chứ”.Lúc này tôi như bị tiêm thuốc tê vậy, không thể nhúc nhích, Tề Linh nhìn thấy dáng vẻ của tôi, hình như đã quuết định một cái gì đó, nói với tôi “ phu quân, chàng yên tâm đi, thiếp nhất định sẽ không để chàng có chuyện gì” nói xong trực tiếp xoa xoa khuôn mặt của tôi...rồi hôn một cái...Hương vị ngọt ngào đó rất nhanh xâm nhập vào cổ họng của tôi, sau đó là một luồng khí nóng đi vào cơ thể của tôi.Cả người tôi phút chốc hồi phục lại ý thức, kèm theo đó là cảm giác đau đớn, đúng lúc này hốc mắt vốn đã ửng đỏ của Tề Linh phút chốc tiều tụy đi rất nhiều.Tôi định hỏi cô ấy sao vậy, nhưng cô ấy đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi, âm thanh có chút yếu đuối và gấp gáp, không cho tôi nói, để cô ấy nói."
Phu quân, đợi lát nữa có cơ hội chàng hãy chạy đi, nhất định không được quay đầu, chỉ cần chàng không chết thì chú, dì đều sẽ không sao, thiếp đảm bảo với chàng.
Nếu như thiếp có bất trắc gì, nhất định phải bảo vệ tốt đồ vật này.
Nó có thể bảo đảm tính mạng của chàng.
Rời khỏi chỗ này, thì đừng bao giờ quay về nữa.”
Sau khi nói xong cô ấy đưa cho tôi một miếng ngọc bội.Tôi định vừa nói cái gì thì phát hiện Cô Ba bị vứt ra ngoài lại quay vào rồi, giơ nanh múa vuốt xông đến chỗ Tề Linh.Lời tôi định nói phút chốc biến thành “ cẩn thận phía sau”.Nhưng lúc này đã muộn, chỉ thấy móng vuốt của cô Ba xé toạc lưng của Tề Linh, lập tức chiếc váy trắng đó, sau lưng xuất hiện những vết thương rất rõ ràng.Tề Linh chịu đau, quay người quá, bóp chặt cổ của cô Ba.Cô Ba sau khi nhìn thấy mặt của Tề Linh, đột nhiên cười điên cuồng “Haha, Tề Linh, cuối cùng cô cũng làm như vậy, tiên sinh nói quả không sai, cô thực sự sẽ bị tên này hại chết”.Tề Linh lạnh lùng nhìn cô Ba nói “ Cho dù chết, ta cũng phải lôi cả ngươi theo”.Nhưng cô Ba đáp trả “ Cô...cô cho rằng ta sẽ sợ cô sao, sau khi cô cứu tên tiểu tử này cô còn là đối thủ của ta sao?”
Cô Ba lúc này hung ác nhìn Tề Linh, hắc khí trên người cũng đã mạnh lên mấy phần.“ Tề Linh, rung động rồi, cô đã thua rồi....cô chết đi.”
Sắc mặt của Tề Linh vô cùng khó coi trả lời “ Hừ, đừng ở đó nói mấy thứ vô dụng ấy nữa, kết cục này ta đã liệu được.”
Miệng của Tề Linh nhanh chóng mặc niệm một cái gì đó, sau đó hơi thở thân thể của cô ấy dường như đang sục sôi, cô Ba ánh mắt có chút hoảng loạn, liên tục nói Tề Linh điên rồi...nhưng lúc này đôi tay của Tề Linh vẫn nắm chặt lấy cánh tay của cô ta.Đúng lúc này, Tề Linh gào rú một hồi vô cùng đau khổ, sau đó hét một cách thống khổ “ Chạy “.Sau khi phát ra âm thanh ấy, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy được khuôn mặt đau đớn của Tề Linh, tôi hét với cô ấy “ Tề Linh”.“ Chàng muốn thiếp chết một cách vô dụng sao, chàng muốn cha mẹ chết sao?
Nếu như không muốn thì chạy nhanh đi...nếu không mọi người đều sẽ phải chết” Tề Linh giống như đang gào thét với tôi.Tôi run một cái, giống như phản xạ có điều kiện chạy ra bên ngoài, trước khi chạy dùng chân đạp hai cỗ quan tài dưới chân một cái, cố gắng kéo cả cha mẹ chạy ra.Vừa bước ra cửa căn phòng lập tức bịch một tiếng rồi đóng sập lại.Đúng lúc này trên đường có hai người chạy qua đây, nhìn thấy hai người ấy, tôi bất chợt dâng trào nước mắt.(HẾT P13)
__________________
PHẦN 14-CHÀNG SỐNG, TA CHẾT
...
Người đến không ai khác, chính là kẻ mất tích nửa ngày trời – Xa Dục, còn về người đàn ông mũm mĩm bên cạnh hắn ta là ai thì tôi không biết.Có điều nhìn cách ăn mặc của người đàn ông mũm mĩm đó chắc cũng là một đạo sĩ.“ Xa Dục...nhanh....nhanh đi cứu ...cứu...Tề Linh...cứu lấy Tề Linh” tôi giống như đang cầu xin Xa Dục.Bởi vì dù có ngốc tôi cũng hiểu rõ Tề Linh đến vì cứu tôi cho dù cô ấy là ma...nhưng là ma thì có gì khác chứ...có đôi khi ma còn tốt hơn người nhiều.Xa Dục cau mày hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, vì sao chúng tôi đều chạy đến chỗ này.Lúc này người đàn ông mũm mĩm kia lôi ra một thanh kiếm đồng, bảo Xa Dục giữ lại, còn tôi vừa định nhấc người, đột nhiên mắt tối sầm, chân mềm nhũn, ngồi thụp lên mặt đất.Xa Dục vội vàng chạy đến bên cạnh tôi, đỡ lấy tôi, bảo tôi đừng động đậy lung tung...nếu không âm khí xâm nhập vào tim là toi...lúc này tôi cảm giác bên trong cơ thể mình giống như có hai luồng khí đang đánh nhau, làm tôi lúc thì lạnh, lúc thì nóng.Tôi bất giác bảo Xa Dục nhanh đi cứu cha mẹ, còn người đàn ông mũm mĩm kia nhấc chân lên đi về phía cánh cửa cũ nát của nhà Vương lão hán bắt đầu đạp.Nhưng cánh cửa mục nát ấy lúc này bỗng trở nên vô cùng kiên cố, người đàn ông đó đạp mạnh mấy lần nhưng không có phản ứng gì.Đúng lúc này trong phòng đột nhiên truyền đến một trận than hét vô cùng thảm thiết, tiếng hét thảm thiết đó làm tôi toàn thân nổi hết cả da gà.Còn người đàn ông mũm mĩm kia lôi ra mấy lá bùa, cắn đứt ngón tay của mình, sau khi chấm chấm lên tờ giấy vàng thì trực tiếp dán lên cánh cửa.Lập tức giơ chân lên đạp một cái vào cánh cửa.Cánh cửa kêu một tiếng rồi mở ra, ông ta trực tiếp xông vào trong phòng, còn Xa Dục lúc này ở bên cạnh tôi không phải đanh dán bùa lên cha mẹ,mà đang nỗ lực cấp cứu.Mà lúc này, luồng khí lạnh trong người tôi dường như đã xâm chiếm, cơ thể không tự chủ run lên cầm cập, hiện thực trước mắt trở nên mơ hồ dần.Trong lúc mơ màng, tôi nhìn thấy cha mẹ đến bên cạnh tôi, sau đó từ từ quỳ xuống, sắc mặt của họ trắng bệch, nhưng rạng rỡ nụ cười.Xa Dục rất nhanh đã cứu cha mẹ tỉnh lại, tôi bất giác nhìn về phía của Xa Dục, phát hiện sắc mặt của Xa Dục lúc này vô cùng khó coi...cha mẹ rõ ràng đang nằm hôn mê ở đó.Vậy hai người bên cạnh tôi đây là ai, nghĩ đến đây tôi khó nhọc nhấc đầu lên, phát hiện quả thực cha mẹ đang ở bên cạnh mình, nở nụ cười nhìn tôi.Tôi muốn mở miệng hỏi Xa Dục có chuyện gì, nhưng lúc này luồng khí trong cơ thể như đang đấu võ, khiến cả người tôi vô cùng khó chịu, căn bản mở không nổi miệng.Còn người mẹ sắc mặt tái mét đang ngồi bên cạnh tôi, thỉnh thoảng xoa xoa khuôn mặt tôi dịu dàng nói “Tiểu Xuyên, cha mẹ phải đi rồi...sau này con nhất đinh phải chăm sóc tốt cho bản thân”.Tay của bà ấy rất lạnh, lạnh như băng đá vậy, hoàn toàn không có chút nhiệt độ nào, sau một hồi, tôi đã nhận thức được, hơn nữa còn tin tưởng thế giới này thực sự có ma linh hồn tồn tại.Tôi đang đờ đẫn, cũng biết là hồn ma của mẹ...tuy cơ thể không khống chế nổi bản thân nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn trào.“ Con ngoan, đừng khóc, chúng ta rồi cũng phải phân ly, bọn ta đi rồi, tất cả đều sẽ kết thúc.
Con phải cảm ơn cô gái đó đàng hoàng, nếu như không có cô gái đó, e rằng con không thoát được tất cả chuyện này, có điều bọn ta không hối hận.
Cho dù...lúc đầu....biết trước được cục diện ngày hôm nay, cho dù bọn ta biết, sinh ra con, con sẽ đánh đổi tính mạng với hai bọn ta, bọn ta cũng sẽ làm như thế này, bởi vì con là sự hiện diện cho tình yêu của mẹ và cha".Khuôn mặt tươi cười của mẹ lúc này rất thản nhiên, cha nhìn tôi một cái rồi nói “
Sau này nhất định phải sống tốt như những cụ già”.Nói rồi, cha mẹ nắm tay nhau, từ từ đứng dậy, quay người đi ra ngoài.
Nước mắt của tôi liên tục chảy ra, sau khi họ đi vài bước từ từ dừng bước, cười với tôi một cái, vẫy vẫy về phía tôi, sau đó biến mất trong màn đêm.Lúc này tôi chỉ cảm thấy trái tim mình rất đau, giống như bị dao đâm vậy, không biết rốt cuộc là vì sao, tại sao lại như vậy.Tầm mắt từ từ mơ hồ đi, không biết nước mắt đã làm nhoè khoé mắt, hay là tôi đã chết rồi...Dần dần, ý thức trở nên mơ hồ.
Tôi có thể thấy Xa Dục đi đến trước mặt tôi, sắc mặt khó coi nói với tôi, nói hắn đã cố gắng hết sức, sau đó nhìn thấy trạng thái của tôi, liên tục vỗ vào mặt tôi, không cho tôi ngủ thiếp đi.
Nhưng...tôi mệt rồi...tôi thực sự rất mệt rồi...tôi hy vọng biết bao...tất cả chuyện này đều là một giấc mơ.Đúng vậy...có thể tất cả chuyện này đều là một giấc mơ...sau khi tỉnh dậy tất cả sẽ ổn...ngủ đi thôi...Sau đó, tôi mơ một giấc mơ, một giấc mơ rất dài, tôi mơ thấy mình rơi vào nước lạnh sâu thẳm sau đó lại bị nham thạch nóng rực bao vây.Tôi không biết mình có phải vẫn còn sống không, trong mơ, tôi nhìn thấy rất nhiều người, bà Thái, Vương Thuấn, cha, mẹ...họ đều cười bảo tôi tiếp tục kiên trì.
Tôi còn mơ thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tề Linh, chúng tôi ở trong một căn phòng màu đỏ, tôi nắm lấy tay của cô ấy, cô ấy cười với tôi...chúng tôi nói với nhau rất nhiều...nhưng tôi hoàn toàn không nhớ được câu nào, chỉ nhớ Tề Linh nói một câu rất sâu sắc “ Chàng sống, ta chết.
Chàng chết, ta sống.
Ta nguyện chết vì chàng.
Nguyện chàng sống vì ta”.“ Sư phụ, sao hắn vẫn chưa tỉnh?”
“ Yên tâm đi, dưới sự giúp đỡ của cô gái đó, hắn xem như đã vượt qua được kiếp nạn này rồi”.“ Đáng tiếc cô gái đó...”
“Haizz, tất cả đều là định mệnh, ông nội hắn không muốn hắn đi vào vết xe đổ, nhưng vẫn là không có cách nào, thiên mệnh khó cãi.
Tiểu Dục, sư phụ không đợi được hắn tỉnh lại, ta phải đi rồi.”
“ Cái gì?
Người muốn đi đâu?”
“ Nếu sau này tiểu tử này còn ăn cơm ở đây, nhất định sẽ gặp lại, bản lĩnh nên dạy cho con, ta đều đã dạy rồi .
Đoạn đường sau này bước thế nào, phải xem con rồi.
Còn về chuyện của tên tiểu tử này, ta đã giao cho con rồi, hai đứa con không có nơi nào đi, vậy thì đi theo địa chỉ này, tìm ra người này, ông ta sẽ thu nhận các con, còn về chuyện của cô gái đó, thời cơ thích hợp, ta sẽ nghĩ cách".Bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện của hai người, tinh thần của tôi lúc này đã hồi phục, nhưng cơ thể vẫn không có bất kỳ cảm giác nào, hai người đang nói chuyện chắc là Xa Dục và sư phụ hắn..Tôi biết bản thân mình vẫn chưa chết, vẫn đang sống tốt...nghĩ đến đây, tôi không biết nên vui hay buồn.
Chẳng biết qua bao lâu, cơ thể tôi khôi phục lại cảm giác, nhưng quá trình này vô cùng đau khổ.“.
Nước...nước” tôi không ngờ rằng câu đầu tiên sau khi tỉnh lại là câu nói này, lúc này tôi chỉ thấy người mình khó chịu như lửa đốt.Lúc này Xa Dục xuất hiện bên cạnh tôi, bưng lên một cốc nước ấm đến bên tôi, giúp tôi từ từ uống.Lúc này tôi mới phát hiện cơ thể như được sống lại, cả người cũng hồi phục sức lực, cho dù như vậy thì đầu vẫn rất đau, tôi hỏi Xa Dục tôi có chuyện gì vậy?Xa Dục nói rất đơn giản, sau khi tôi hôn mê, sư phụ hắn liền đi vào xử lí nữ quỷ đó, cô nương tên Tề Linh đó cũng được cứu, âm độc trong người tôi quá nặng, Tề Linh đã cứu tôi, còn cô ấy...Trầm mặc một lát, Xa Dục liền nói với tôi, tôi hôn mê hơn một tuần, hậu sự của cha mẹ người trong thôn đã xử lý dùm.
Tôi hỏi Xa Dục vì sao lại thế này, Xa Dục cũng không rõ.
Tình hình đại khái là, người gọi là cô Ba đó là hồn ma do bà Thái nuôi dưỡng, nhưng vì cô Ba lớn lên quá nhanh, nên bà Thái phát hiện cô ta có chút mất khống chế, vì để cô ta không phản bội bản thân và gia đình bà ta.
Bà Thái liền nghĩ đến việc tặng tôi cho cô Ba, nhưng không ngờ nửa đường thì bị Tề Linh làm loạn, chọc giận cô Ba, cô Ba vì tức giận đã giết bà Thái, lúc đầu nhốt tôi lại là sợ tôi chạy lung tung.Hơn nữa Xa Dục dặn dò cha mẹ rất kỹ, bảo họ coi chừng tôi, bởi vì lúc đó Xa Dục nhận được điện thoại của sư phụ, liền đi đón sư phụ.
Nhưng không biết cha mẹ lại đến nhà của Vương lão hán, còn cả ma nữ Tề Linh kia từ đâu đến, Xa Dục cũng không rõ.Nghe Xa Dục nói xong, tôi thấy có gì đó không đúng, bởi vì Cô Ba và Tề Linh rõ ràng quen biết, không giống như những gì Xa Dục nói.Nhưng bây giờ mọi thứ dường như không còn quan trọng nữa, tôi nằm trên giường ba ngày mới có thể dậy khỏi giường, sau khi xuống khỏi giường liền bảo Xa Dục đưa tôi đến phần mộ của cha mẹ.Trước mộ của cha mẹ tôi khóc một trận, tôi không biết đoạn đường tiếp theo phải bước như thế nào, đúng lúc này tôi phát hiện bên cạnh cha mẹ còn có một phần mộ, trên bia mộ khắc “ ái thê Tề Linh chi mộ”.Xa Dục nói, sư phụ hắn nói cô gái này dù gì cũng đã cứu tôi một mạng, xem như là giúp cô gái này có chốn đi về.
Tôi gật đầu, sau khi trở về, xa Dục hỏi tôi sau này định làm thế nào.Tôi lắc đầu không biết gì, vốn dĩ định ăn tết xong sẽ đến trường học, nhưng bây giờ cha mẹ đã chết, cũng không có thu nhập gì, xem ra việc học cũng không thành.Xa Dục lúc này lôi ra một bưu kiện đưa cho tôi, sau đó nói “ Đúng rồi, tý thì quên, cái này là ông nội nhờ sư phụ tôi gửi cho cậu, cho dù cô gái đó đã giúp cậu khống chết âm độc trong cơ thể, nhưng cậu cũng phải tu luyện âm khí để khống chế âm độc trong cơ thể mình, nếu không một khí âm độc phát tác, cậu sẽ phiền phức, còn về tu luyện thế nào, sư phụ nói cậu xem những thứ này rồi sẽ hiểu".(HẾT P14)
____________________
PHẦN 15- BA VỊ ĐI NHÉ
...
Tôi nhận lấy cái bọc được bọc bằng vải đen mà Xa Dục đưa.Mở cái bọc ra liếc mắt thấy ngay, một quyển sách chữ phồn thể cũ nát, còn có một quyển sổ tiết kiệm.Tôi mở lá thư ra, nhìn vào “ Tiểu Xuyên, nếu như con còn thấy lá thư này, thì chứng tỏ quỹ đạo của vận mệnh vẫn tiến hành như thế, từ lúc con thấy lá thư này, con sắp phải tạm biệt con của trước đây, những lời ta nói sau đây, có thể làm con khó chấp nhận, nhưng tất cả đều là sự thật.
Chung gia chúng ta là hậu duệ chính thống của Chung Quy, Chung Quy lão tổ là tổ sư gia bắt ma.
Ta để lại cho con quyển “ Liệt quỷ ký ( nhật ký bắt ma)” này là một quyển cổ kỳ thư, nếu như con có thể học được, cuộc sống của con sẽ không có vấn đề gì.
Nếu như ta có thể học hết quyển” liệt quỷ ký” này thì đã có thể có uy thế như Chung Quy lão tổ năm đó.
Ông nội và cha con ngu dốt cả một đời cũng chỉ học được qua loa, cuối cùng cũng không bảo vệ được các con, sở dĩ ta không muốn con và cha con học quyển “liệt quỷ ký” này là bởi vì người luyện cái này thường là “ngũ tệ tam khuyết”, mà tư chất của các con cũng rất bình thường, vì vậy vụ mua bán này cũng không hợp lý”.
Nhưng nếu như con đã nhìn thấy được bức thư này, vậy thì còn đã chiến thắng được quỷ hoạ, con chỉ cần cố gắng tự luyện “liệt quỷ ký” thì có thể khống chế được âm độc trong cơ thể mình, không còn gì để nói nữa, tất cả chuyện này đều là mạng sống của con...có lẽ còn chính là số mệnh của Chung gia chúng ta.
Cố gắng tu luyện “liêt quỷ ký”, có thể ông cháu ta vẫn có thể gặp lại.
Còn nữa, con nên rời xa Vương Gia thôn đi, đàn ông tốt là phải biết xông pha bốn phương.”
Đọc xong thư, tôi cầm quyển “liệt quỷ ký” lên bắt đầu xem, quyển sách này tuy đều là chữ phồn thể, nhưng tôi vẫn có thể hiểu, nhìn sơ qua vài trang bên trong thực sự là đầy đủ mọi thứ :bùa bắt ma, thần chú, bí thuật còn có những loại tạp kỹ... viết chi chít nhau.“Quyển sách này hôm khác cậu xem đi, thế nào, nghĩ kỹ chưa...có đi với tôi không ?”
Xa Dục nhìn tôi một cái hỏi.Tôi nhìn Xa Dục một cái đành gật đầu, tiện thể ngó cái sổ tiết kiệm, phát hiện bên trong có mấy vạn.Thu dọn một chút hành lý, rồi tôi khoá cửa lại, bước đến cổng Vương gia thôn, nhìn một lượt, tôi cũng không còn lưu luyến gì nữa, bởi vì xảy ra hàng loạt việc này, mọi người đều cảm thấy tôi đã đắc tội với cô ba, nên mới hại chết nhiều người như vậy, vì thế mọi người trốn tôi như trốn tà.Đợi trước cổng thôn một lát, Xa Dục gọi một chiếc xe điện ba bánh đến đón chung tôi , sau khi xe nổ máy tôi phát hiện một bóng dáng rất quen thuộc đứng ở cổng thôn, bởi vì khoảng cách quá xa, tôi nhìn không rõ, nhưng bóng dáng này vô cùng quen thuộc...Tôi bảo dừng xe, sau đó liên tục chạy về phía cổng thôn, nhìn thấy tôi chạy như ma đuổi, Xa Dục cũng đuổi theo, nhưng đợi đến lúc tôi chạy đến cổng thôn, bóng dáng đấy đã biến mất.Xa Dục hỏi tôi chạy cái gì, tôi nói với hắn ta bóng người mà tôi thấy.
Xa Dục nói với tôi có thể có người muốn tiễn tôi nhưng không dám...thấy tôi chạy lại nên đã trốn rồi.Nghe Xa Dục nói vậy tôi cảm thấy cũng rất có lý nên quay trở lại xe.
Quả nhiên sau khi tôi lên xe bóng dáng ấy lại một lần nữa xuất hiện ở cổng thôn...tôi nghĩ trong lòng có lẽ như là Xa Dục nói...nhưng tôi thực sự nghĩ không ra đó là ai.Bởi vì thân hình nhỏ bé này tôi rất quen thuộc, tôi rất chắc chắn, thân hình này không phải là họ.Ngồi xe điện đến thị trấn, Xa Dục nói với tôi ăn cơm trưa đã sau đó ngồi xe ba gác đi thành phố Tần An tìm người tên Cung trưởng quầy, Xa Dục nói người đó là bạn của sư phụ hắn, có thể sẽ thu nạp hai bọn tôi, sau khi ăn một bát mì đơn giản thì chúng tôi ngồi xe ba gác đi thành phố Tần An.Trên xe thấy tâm trạng của tôi không tốt, Xa Dục liên tục trêu tôi cười, tôi cũng không muốn cứ bày cái mặt thối ra đấy.“ Xem cái dáng vẻ này của cậu, vậy thì tôi kể cho cậu một chuyện, đảm bảo cậu sẽ có tinh thần hơn” Xa Dục hạ thấp giọng thần thần bí bí nói với tôi.Thấy dáng vẻ của hắn, tôi liền hỏi “ rốt cuộc là có chuyện gì “ hắn hạ giọng “ thực ra cô gái Tề Linh đó chưa chết...”
Tôi nhìn Xa Dục, trợn tròng trắng lên, bảo hắn đừng lôi người chết ra đùa, thấy tôi không tin, hắn nóng lòng, bảo tôi lôi miếng ngọc bội kia ra.Nghe Xa Dục nhắc đến chuyện ngọc bội, tôi có chút bất ngờ, bởi vì lúc đó Tề Linh dặn dò tôi không được nói với bất kỳ ai chuyện ngọc bội, nên tôi luôn im lặng.Xa Dục nói với tôi sau khi Tề Linh cứu tôi, hồn bay phách tán, nhưng mà sư phụ hắn phát hiện có một tia tàn hồn chui vào cơ thể tôi.Sư phụ của Xa Dục sợ tôi có chuyện gì vội vàng kiểm tra, vừa kiểm tra thì phát hiện miếng ngọc bội trong túi áo tôi, sau khi kiểm tra, thì nói hồn của Tề Linh đã trốn vào trong miếng ngọc bội, hơn nữa sư phụ hắn còn nói miếng ngọc bội này không đúng, nhưng chỗ nào không đúng thì ông ta không nói.Sư phụ hắn sau đó nói có một khả năng, chính là nếu như sau này dùng âm khí nuôi miếng ngọc bội này, nói không chừng có thể giúp Tề Linh tỉnh lại.
Đương nhiên đây đều là suy đoán của sư phụ hắn.“ Vì vậy cậu phải phấn chấn lên, học cho tốt quyển 'Liệt quỷ ký' đó.
Đừng nói một Tề Linh ngay cả cha mẹ cậu cũng có thể làm sống lại” Xa Dục nói.Nghe hắn nói đến đây, tôi loé lên tia hy vọng, bởi vì trước đây lúc xem qua 'Liệt quỷ ký' nhìn thấy một pháp thuật gọi là “ mượn xác trả hồn”.Nghĩ đến đây tôi liền mở "Liệt quỷ ký' ra.Sau đó tôi trực tiếp tìm kiếm, sau nửa tiếng quả thực tôi đã tra rõ ràng quỷ thuật “ hoàn hồn thuật”.Nhìn thấy những gì bên trong miêu tả, tôi vô cùng hưng phấn, cho dù tôi không tính là nhập môn “ liệt quỷ ký” nhưng cũng vô cùng kích thích, muốn tu luyện 'liệt quỷ ký' trước tiên phải hội tụ âm khí trong cơ thể, trên sách nói là ngồi thiền suy ngẫm, nhưng nếu như có thể trực tiếp bắt ma, âm khí càng nhiều..Tôi thấy rất mơ hồ, dựa vào cách hiểu của tôi, vậy thì có hai cách để có được âm khí, cách thứ nhất là ban đêm ngồi thiền, bởi vì buổi tôi không có mặt trời, âm khí sẽ càng nặng.
Cách thứ hai đó là bắt ma, nghe nói nếu siêu độ được hồn ma, sát khí trên người hồn ma sẽ hoá thành âm khí đi vào trong cơ thể.Với năng lực bây giờ của tôi, chỉ có thể ngồi thiền, lời của Xa Dục thực sự thức tỉnh tôi, chán chường không có tác dụng gì, chi bằng tự mình cố gắng học hỏi.Xe chạy 11 giờ đêm mới đến thành phố Tần An, sau khi xuống xe, xương cốt toàn thân như rụng rời...sau khi xuống xe có rất nhiều “xe cò” bao vây chúng tôi hỏi chúng tôi muốn đi đâu.Xa Dục nói với lái xe địa chỉ, nghe thấy địa chỉ mà Xa Dục nói, mấy lái xe phút chốc đã rời đi.Xa Dục hỏi sao vậy, một lái xe thấp và mập trả lời, địa chỉ mà chúng tôi nói là một con phố quàn* linh cữu và mai táng, ban ngày không đi được, ban đêm càng không thể đi, âm khí quá nặng. (*chữ này mình cũng không hiểu là như thế nào, ban đầu nghĩ bạn dịch ghi sai chính tả nên định sửa thành 'toàn' cho hợp câu.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì mình vẫn để nguyên vì mình tôn trọng công sức của người dịch và vì mình cũng không biết nghĩa của chữ đấy thực sự là gì [~¤~])Lái xe này cũng muốn đi, Xa Dục nắm chặt lái xe nói, chúng tôi sẽ trả thêm tiền.Nghe nói thêm tiền lái xe dường như bị dao động, nói với chúng tôi “ 200 tệ, hơn nữa chỉ đưa đến ngoài con phố đó, các người phải tự đi vào, đồng ý thì đi, không đồng ý thì tìm người khác”“200...
Đắt thế...chú xem tôi là người nước ngoài à...tôi đến tìm nhị thúc” Xa Dục vừa nói vừa nghịch cái trán hắn, như kiều đang dùng mĩ nam kế.“ Đừng nói tìm nhị thúc cho dù tìm nhị đại gia cũng thế, 200 còn đắt?
Tôi còn trên cơ thể mỹ nữ...thôi không tính nữa” lái xe vừa nói vừa muốn quay đầu đi.Lái xe vừa nói xong chúng tôi ngơ ra, sau đó phì cười tôi nhìn Xa Dục nói “ mắt của lái xe đó thật tệ...mỹ nữ...cậu...haha”.Xa Dục tự nói với bản thân: "tôi biết tôi ngũ quan xinh đẹp, chí ít cũng là soái ca...tôi rất ẻo lả sao?”
Nói xong tôi liền đuổi theo “Đại ca 200 thì 200”.Lái xe lúc này mới dừng lại, bảo chúng tôi đi theo, xe của ông ấy đậu trong con hẻm cách bến xe không xa, là một chiếc xe vô cùng cũ nát.Sau khi chúng tôi lên xe, lái xe nhìn qua gương chiếu hậu hỏi chúng tôi ”các người ngồi thế không chật à?”
Tôi bối rồi nhìn Xa Dục, hắn nhìn tôi một cái, hai chúng tôi dài như đôi đũa sao có thể chật chứ, mắt của lái xe này thật sự là không tốt.Trên đường lái xe nói chuyện với chúng tôi, cũng không biết ông lái xe này có vấn đề về não không, hay là có ý đồ gì khác, bởi vì ông ta thỉnh thoảng lại nhìn chúng tôi từ kính chiếu hậu.Lúc này Xa Dục cũng cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó hắn lôi điện thoại ra viết cho tôi một đoạn tin nhắn “Không sao, chúng ta không sợ hắn, cho dù hắn có ý đồ gì, hai chúng ta mà còn phải sợ một mình hắn à”.Sự thực đã chứng minh là chúng tôi đã nghĩ quá nhiều, lái xe đưa chúng tôi đến ngoài phố bán đồ khâm liệm, cho chúng tôi xuống rồi nói “Ba vị đi nhé”.Nói xong tài xế lên xe đi mất, da đầu tôi tê dại nói với Xa Dục “ Đây...ở đây...đâu ra mà ba....ba vị chứ?”.(HẾT P15)
_________________