Tâm Linh Bích Nữ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
139318975-256-k167205.jpg

Bích Nữ
Tác giả: thuphuonggg0510
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Bạn đã bao giờ tin vào vấn đề tâm linh chưa
Đừng mang đi khi chưa có sự cho phép , nếu muốn có thể ib cho mình nhé !

Hãy là người văn minh
Nguồn Dịch Ở Trên Page China's story - 开心果 Và Group Weibo Việt Nam Tags: bíchkinhnữthuphuongggtâmlinh​
 
Bích Nữ
Đã nghe đến chuyện khiêng Bích Nữ bao giờ chưa?


Tôi tên là Chung Xuyên, sinh ra ở một ngôi làng nhỏ nằm ở vùng biên giới Tây Bắc.

Hàng năm đến ngày rằm tháng giêng, dân làng chúng tôi không treo đèn hoa đăng, thay vào đó là khiêng Bích Nữ.Khiêng Bích Nữ là một tập tục mời Bích Nữ về để hỏi công danh, bói nhân duyên, nghe các cụ nói, người mời Bích Nữ về phải là góa phụ già nhất làng, mà người khiêng Bích Nữ phải là thanh niên vừa tròn 18 tuổi.Năm nay tôi vừa vặn 18 tuổi, theo tập tục tôi sẽ là người khiêng kiệu cho Bích Nữ.

Nhà ông Vương trong thôn sẽ là nơi mời Bích Nữ về, nghe bảo chỉ nhà nào có con gái chết mới có thể mời Bích Nữ đến, mà nhà ông Vương có ba cô con gái đều bất hạnh mất sớm.Hôm đó mọi người trong làng đều đến trước cửa nhà ông Vương từ sớm.

Bà cụ, người sẽ mời Bích Nữ về, vừa thấy tôi lập tức gọi tôi vào.Nhà ông Vương trông quá đơn sơ, nền nhà vẫn còn nền đất, ánh đèn lay lắt chiếu những tia mờ nhạt lên bốn bức đất tường xung quanh càng tô thêm vẻ ảm đạm cho ngôi nhà, trong không khí tản mác mùi nhàn nhạt nấm mốc.Trong lúc tôi còn đang nhìn quanh xem xét, bỗng thấy một bóng người sau rèm vải trong phòng.

Vợ ông Vương đã mất từ mười mấy năm trước rồi, từ đó ông chỉ một thân một mình, không hề nghe nói ông ta cưới thêm ai nữa.

Tôi đang định hỏi cha mẹ xem ai trốn ở trong buồng vậy thì cụ bà lên tiếng cắt ngang.“Tiểu Xuyên, Tiểu Hạo đến đây.

Theo lệ năm nay hai cháu là người khiêng Bích Nữ.”

Thấy cụ bà đã gọi, tôi cùng hàng xóm Trương Hạo đứng dậy đi tới, đến bên cụ bà mới để ý một cái bàn gỗ vuông nhỏ kế bên ( nguyên văn là 四仙桌 - tứ tiên trác, một bàn vuông nhỏ mỗi cạnh chỉ ngồi được một người ), trên bàn phủ một chiếc khăn màu đỏ chót, một chiếc giỏ trúc được che kín bằng vải đen đặt trên bàn, ở quai giỏ còn buộc một chiếc chuông đồng nhỏ.Cụ bà dặn dò đơn giản cho tôi cùng Trương Hạo cách khiêng Bích Nữ thế nào, gọi là khiêng kiệu, tức là dùng ngón trỏ và ngón giữa nâng cái giỏ trúc che kín bởi vải đen kia.

Sau đó khiêng vào trong buồng kính mời Bích Nữ lên kiệu.

Chẳng trách vừa rồi tôi thấy bóng ai trong đó, hóa ra là người sẽ cùng chúng tôi thực hiện nghi lễ khiêng Bích Nữ này.Dặn dò xong xuôi, cụ bà thắp nến cùng đàn hương ở trên bàn lên, sau khi đem đàn hương cắm vào lư hương cụ đột nhiên hét lớn.“Nâng kiệu!”

Tiếng hét thình lình làm tôi sợ hết hồn.

Vội vàng cùng Trương Hạo hai đứa dùng ngón tay nâng giỏ trúc lên đi vào phía buồng trong.Nhưng chẳng có một ai bên trong cả.

Ngoại trừ một cái giường gỗ cũ nát ra thì cái quỷ gì cũng không có.

Tôi rất muốn tìm ra người khuất sau tấm rèm cửa ban nãy.“Tiểu Xuyên, cháu đang làm cái trò gì đấy, tập trung mà khiêng kiệu đi!”

Thấy tôi nhìn ngang liếc dọc cụ bà lập thức nhắc nhở.Tôi vội vàng sốc lại tinh thần, tập trung vào việc đang làm.

Khiêng đến góc tây bắc trong phòng, cụ bà dùng âm thanh cực kì khàn nói.“Cô cả, cô ở đây sao?

Nếu cô ở đây, chuông vang ba lần!”

Thấy giỏ trúc không phản ứng gì, cụ bà lại tiếp tục hỏi.“Cô hai, cô ở đây sao?

Nếu cô ở đây, chuông vang ba lần!”

Chuông treo giỏ trúc vẫn lặng thinh không có gì xảy ra.Chứng kiến chuyện này khiến tôi không khỏi cười thầm trong lòng.

Tưởng nghi thức khiêng Bích Nữ của làng thần thần bí bí thế nào, hóa ra cũng hao hao cái trò bút tiên. ( 笔仙 – bút tiên, nghi thức cầu cơ của phương Đông, bạn nào thích có thể xem phim Bunshinsaba - 분신사바 để hiểu rõ hơn về nghi thức này )Lúc tôi còn đang khịt mũi coi thường, cụ bà lại hỏi tiếp.“Cô ba, cô ở đây sao?

Nếu cô ở đây, chuông vang ba lần!”

Cụ bà vừa dứt lời, tôi bỗng thấy giỏ trúc trên tay nặng lên, chuông đồng nhỏ lập tức vang lên ba tiếng “linh linh linh”.Tôi chắc chắn mình cùng Trương Hạo không có cựa quậy gì, mà trong buồng cũng không có gió nào luồn vào.

Cụ bà mỉm cười, âm thanh quái dị nói.“Ai nha, cô ba đến rồi, bà cụ này mời cô ba đến uống chén trà tiên, ngắm hồng đăng buổi đêm, cũng như có vài câu hỏi kính mong cô chỉ cho chúng tôi...”

Nói xong, cụ bà lại nhìn chằm chằm giỏ trúc hồi lâu, lên tiếng.“Kính cô ba mau lên kiệu, chuông vang ba tiếng, kiệu đã lên.”

Giỏ trúc không thấy có động tĩnh gì, cụ bà nói thêm.“Cô ba xin cô mau lên kiệu, kẻo hương sắp tàn nến sắp tắt.

Tóc không kịp chải thì buộc, áo không kịp mặc thì khoác...”

“linh linh linh”, cụ bà vừa dứt lời, chuông buộc ở giỏ trúc lại vang lên ba tiếng.

Cùng lúc đó giỏ trên tay tôi bỗng lại càng nặng thêm.“Khởi kiệu!”

Cụ bà hô to một tiếng, tôi cùng Trương Hạo khiêng giỏ trúc về lại bàn gỗ nhỏ.

Ngay lúc này tôi đột nhiên ngửi thấy mùi thịt thối, tôi chau mày, nhìn ngó xung quanh xem mùi này từ đâu phát ra.“Anh tìm gì vậy?”

Giọng nữ không biết từ đâu vang lên bên tai tôi, theo vô thức tôi quay đầu.

Lần này tôi kém chút bị dọa tè ra quần, bởi lúc này đây trong buồng xuất hiện hai bóng người khuất sau rèm.Thấy tôi quay đầu, cụ bà lập tức mắng.“Thằng oắt họ Chung lo mà khiêng kiệu cho tốt đi.”

Tôi định nói cho cụ bà biết trong buồng có người, nhưng định thần nhìn lại chẳng thấy bóng ai nữa.

Đành tập trung mà khiêng kiệu đặt về bàn gỗ.Cụ bà lại lẩm bẩm một mình nói cái gì đó.

Năm phút sau lại bắt tôi và Trương Hạo nâng giỏ trúc lên.Tay cụ nắm tàn hương rải trên bàn, sau đó ghim một cây kim đan len vào giỏ trúc.

Xong xuôi, cụ quay lại nhẹ nhàng cười nói với mọi người xung quanh.“Tốt rồi, cô ba đã đến, mọi người ai muốn hỏi gì thì hỏi đi.

Trước hết để cho hai thằng con trai nhà họ Chung và nhà họ Trương hỏi trước.”

Mẹ tôi nghe vậy liền đứng lên hỏi.“Xin hỏi Bích Nữ, thằng con Chung Xuyên nhà tôi bao giờ mới lấy được vợ?”

Mọi người nghe thế cười vang, nói đùa bảo mẹ tôi có phải muốn bế cháu trai rồi không.Câu hỏi vừa dứt, cảnh tượng khó tin xảy ra.

Giỏ trúc trên tay tôi thế mà bắt đầu tự chuyển động, làm tôi với Trương Hạo bị dọa sợ hết hồn.Một phút sau, trên mặt bàn xuất hiện hai chữ nét rất nho nhã “đêm nay”.Tất cả mọi người đều lại gần xem, mẹ tôi thì mang theo ánh mắt không hiểu gì nhìn về phía cụ bà.

Dân làng nhìn thấy hai chữ đều hỏi đùa liệu tôi có đang vụng trộm giấu bạn gái trong nhà hay không.Cụ bà thấy hai chữ này, sắc mặt tuy hơi xấu hổ nhưng cụ không có trả lời mẹ tôi mà thay vào để cho mẹ Trương Hạo lên hỏi tiếp.

Mẹ Trương Hạo cũng hỏi về đường tình duyên cho cậu ta, lần này giỏ trúc có vẻ tin cậy hơn nhiều, bởi trên bàn viết hai chữ “một ngày”.Sau đó mọi người đều tiến lên hỏi, Bích Nữ đều trả lời nghe rất đáng tin, nếu không phải vì nói đêm nay tôi có thể cưới vợ tôi cũng đã tin Bích Nữ rồi.Nửa tiếng đồng hồ sau, người cuối cùng cũng đã hỏi xong, cụ bà đốt một ít tiền mã, nói.“Quấy rầy cô ba rồi, cô nhận cho chút tiền này rồi nên về đi.

Chuông vang một tiếng, Bích Nữ trở về.”

Mấy phút trôi qua tiền mã cũng đã đốt xong, chuông đồng vẫn không thấy vang.

Mọi người thấy vậy bắt đầu xì xào bàn tán, cụ bà lúc trước sắc mặt còn nhẹ nhõm giờ cũng bắt đầu khẩn trương.“Cô ba, tiên trà đã uống, tiền cũng đã nhận, lúc này nếu cô còn không về, Quỷ Môn quan sẽ đóng lại.”

Chuông đồng vẫn như cũ là không nhúc nhích, làm tôi cùng Trương Hạo vẫn phải tiếp tục nâng giỏ trúc lên, cụ bà bèn hỏi."

Cô ba, có phải cô còn tâm nguyện chưa thành?"

Giỏ trúc lại một lần nữa bắt đầu động, trên bàn viết một chữ duy nhất “gả”.Tất cả mọi người đứng xem đều không hiểu hỏi cụ bà thế này là thế nào, riêng cụ bà có vẻ hiểu.

Cụ nghiêng đầu tiến đến bên giỏ trúc, thầm thầm thì thì nói mấy câu.

Chuông đồng lập tức vang một tiếng, giỏ trúc trên tay tôi trong nháy mắt thấy đã nhẹ đi.Lúc này cụ bà mới thở ra một hơi dài hô đưa tiễn Bích Nữ, nghi thức lúc này kết thúc.

Sau khi thấy tất cả mọi người đều tản đi, mẹ tôi mới đến gần cụ bà, sắc mặt lo lắng hỏi."

Bà ơi, vừa rồi Bích Nữ tại sao lại nói thằng Xuyên nhà con đêm nay cưới vợ?."

Cụ bà khó khăn đáp lại mẹ tôi."

Tú Lan, cô còn nhớ lúc trước cô đã cầu xin Bích Nữ chuyện gì không?”

Nghe được cụ bà nói, mẹ tôi dường như hiểu ra điều gì, sắc mặt lập tức hốt hoảng, vội quỳ rạp xuống trước mặt cụ bà."

Bà ơi, tại sao có thể như vậy.

Bà làm ơn phải cứu lấy thằng Xuyên nhà con.

Nhà họ Chung chúng con chỉ có mỗi nó là con trai, không thể tuyệt hậu ở nó được."

"Được rồi.

Các người tranh thủ thời gian mau về nhà chuẩn bị một con gà trống, máu chó mực, ta cũng về lấy chút đồ.

Thời gian quá gấp, ta cũng không biết có kịp hay không" Cụ bà cau mày căn dặn mẹ tôi.Thấy cụ bà nói như vậy, mẹ tôi nước mắt trào ra, liên tục dập đầu trước cụ bà mấy cái, sau đó lập tức kéo tôi về nhà.

Tôi không hiểu ra sao, hỏi mẹ xảy ra chuyện gì.Mẹ cũng không trả lời tôi, chỉ là một mực khóc nói rằng đều là do mẹ hại con...Cụ bà sau khi giao phó xong cho mẹ tôi cũng vội vã rời đi, mẹ tôi thì vội kéo tôi đi về.

Có điều đi chưa được mấy bước, đột nhiên bụng tôi đau, đành đi vào trong rừng giải quyết.Mẹ tôi bởi vì đang sốt ruột tìm một con chó mực nên đi trước, chỉ dặn tôi xong xuôi thì nhanh đi về.Vào rừng vừa mới ngồi xuống, tôi nhìn thấy từ nhà ông Vương có ai đó chạy ra, trực tiếp hướng về phía tôi.

Không đến vài phút, bóng người kia đã vào trong rừng cây, hướng về tôi chạy tới.Từ bóng người đấy nhìn ra cũng không phải là ông Vương.

Mà vừa rồi tôi cùng mẹ là người cuối cùng rời khỏi, ngoại trừ ông Vương ra trong nhà ổng vẫn có người khác nữa sao?Tôi vô thức hỏi một câu "Ai?"

Người kia cũng không trả lời mà tiếp tục đi đến gần tôi.

Nhờ ánh trăng soi sáng tôi cũng có thể nhìn thấy dung mạo người này.Đó là một cô gái rất xinh đẹp, mặc trên mình bộ áo váy bó sát màu đỏ tôn lên dáng người hết sức quyến rũ.

Mái tóc đen dài đến eo khiến làn da trắng tuyết của cô ấy càng thêm nổi bật.Dưới ánh trăng chiếu xuống, đôi mắt thanh tịnh, lông mày cong cong, lông mi dài mảnh khẽ rung động, gương mặt trắng nõn hiện chút ửng hồng nhàn nhạt, miệng anh đào nhỏ nhắn đang thở hổn hển._______________trích từ nguyên tác : 冥媒正娶

tác giả : 空空

_______________
 
Bích Nữ
Phần 2


...Tôi thề rằng cô ấy chứ không phải ai khác là cô gái xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp.

Trong lúc nhất thời tôi chỉ biết ngây ngốc nhìn cô ta mà quên mất mình phải kéo quần đứng dậy.Dáng vẻ vội vàng của cô ấy còn chưa tiêu tan, cô khẩn trương nói với tôi."

Chung Xuyên, Phạm Mẫn Quân không thể tin.

Bà ta muốn hại chết anh."

"Phạm Mẫn Quân?

Phạm Mẫn Quân là ai?"

Đột nhiên có người lạ nói vậy với mình khiến tôi không khỏi sững sờ."

Là người vừa rồi mời Bích Nữ mà các người đều gọi là cụ bà."

Cô ấy gấp gáp đáp lại tôi.Tôi biết cụ bà họ Phạm, nhưng tên thế nào thì tôi chịu.

Có điều cô gái xinh đẹp trước mặt tôi đây chẳng hiểu thế nào lại chạy đến nói cụ bà muốn hại chết mình, đùa gì thế.

Tôi nửa cười nửa mếu nói với cô ấy."

Chị đẹp ơi, chị có đùa cũng đừng đùa kiểu này với em.

À mà chị hình như đâu phải người trong thôn.”

"Chung Xuyên, anh phải tin tưởng tôi.

Bà ta thực sự muốn hại chết anh, anh không được phép nghe bà ta."

Cô ấy vừa nói vừa nhìn xung quanh.Dường như cô ấy thấy có gì đó rất nguy cấp, vì vậy không đợi tôi trả lời cô đã nói tiếp."

Tôi không kịp giải thích với anh, anh cầm lấy cái này, nhỡ rõ nhất định phải giấu kỹ."

Cô ta đem một vật nhét vào trong tay tôi, sau đó đi ra khỏi khu rừng chạy về phía nhà ông Vương.Tôi mang theo khuôn mặt đang chưa hiểu mô tê gì nhìn vào vật cô ấy đưa trên tay mình, lập tức giọt mồ hôi lạnh lăn dài sau lưng tôi.

Bởi cô ấy vừa đưa tôi cái chuông đồng nhỏ treo trên giỏ trúc làm kiệu cho Bích Nữ.Tôi bị dọa giật hết cả hồn, vội vàng xách quần chạy khỏi rừng cây.

Tôi không hiểu những lời cô ấy nói với tôi nghĩa là thế nào, định đến nhà ông Vương hỏi một chút.Bất chợt sau lưng truyền đến âm thanh khàn khàn."

Thằng con Chung gia kia, còn đứng đó làm cái trò ngớ ngẩn gì thế, nhanh đi về nhà."

Tôi xoay người nhìn lại thì thấy cụ bà đi cùng với mấy người con trai của cụ đang khiêng một cái quan tài đen, ngoài ra còn mang theo cả một hình nhân bằng giấy."

Mọi người làm gì mà vác theo quan tài thế?

Nhà ai có người chết sao?"

Tôi nghi ngờ hỏi cụ bà.Cụ bà cũng không trả lời tôi, thay vào bảo tôi theo cụ đi về nhà.Sau khi về đến nhà thấy bố mẹ tôi đang đứng trước cửa chờ, ngoài ra còn có thêm một con chó mực.

Cụ bà ra lệnh cho mấy người con đem quan tài và hình nhân giấy đặt vào trong sân nhà tôi.Tôi hỏi cha mẹ chuyện này là thế nào, sao lại đem mấy thứ này về nhà.

Cha mẹ tôi định không muốn trả lời tôi nhưng cụ bà lại nói."

Đại Cương, Tú Lan.

Chuyện đến nước này tốt nhất cứ nói cho Tiểu Xuyên biết...."

Thì ra lúc khiêng Bích Nữ vừa rồi tôi đã bị cô ba nhìn trúng.

Đêm nay cô ba sẽ tới tìm tôi bái đường thành thân, nếu tôi thật sự kết hôn với cô ấy rồi thì không thể sống quá bảy ngày.Nghe được cụ bà giải thích, trong đầu tôi lập tức hiện lên hai chữ “đêm nay” mà Bích Nữ đã viết trên bàn.

Tôi hốt hoảng vội hỏi cụ liệu có cách nào cứu tôi, cụ bà đáp lại rằng chỉ còn cách để tôi giả chết xem có lừa được cô ba không.Nói rồi cụ liền kêu mấy người con trai của cụ chuẩn bị.

Đầu tiên bọn họ đem quan tài đặt ở chính giữa sân nhà tôi, cụ bà thì viết trên thân hình nhân giấy tên cùng ngày tháng sinh nhật của tôi, sau đó cụ dùng kim đâm vào ngón tay giữa của tôi, đem máu vẩy lên trên hình nhân giấy.Xong xuôi cụ bà đem một con gà trống cùng hình nhân giấy đặt vào trong quan tài.

Cụ giải thích cho tôi hiểu rằng, gà trống là để thế linh hồn tôi, còn hình nhân là thế thể xác tôi.Sau đó cụ bảo tôi chui vào quan tài đó ôm hình nhân giấy cùng gà trống ngủ qua đêm.

Vừa nghe như vậy tôi lập tức giảy nãy cự tuyệt."

Cụ bà, nếu con ngủ trong quan tài này qua đêm thì mọi người cũng khỏi cần lo cô ba sẽ đến ám chết con làm gì cho mệt người, bởi vì tự con đã chết ngạt rồi.”

Sắc mặt cụ bà lập tức âm trầm xuống, cụ quay sang nói với cha mẹ tôi."

Đại Cương, Tú Lan.

Cách làm thế nào già này cũng đã bảo các người.

Về phần có làm hay không thì tùy các người, già cũng hết cách.

Bản thân già này cũng là bất chấp lừa gạt cô ba để giúp các người, nếu bị cô ta phát hiện, già này thế nào sợ là cũng khó nói.”

Cụ bà nói xong cũng tức giận xoay người muốn rời đi, cha mẹ tôi vội vàng tươi cười đi theo tiễn nhà cụ bà ra về, miệng liên tục nói lời xin lỗi.

Tôi chợt nhớ đến lời dặn chị gái xinh đẹp kia nói với mình "Phạm Mẫn Quân không thể tin.

Bà ta muốn hại chết anh."

"Thằng ngốc kia còn đứng đần người ra đó làm cái gì, còn không chui vào quan tài nằm cho tao."

Cha thấy tôi đang đứng ngẩn người ra lập tức mắng."

Cha, cụ bà có phải tên là Phạm Mẫn Quân."

Bị tôi hỏi như vậy, cha liền sững sờ, hướng phía mẹ tôi nhìn thoáng qua.

Mẹ tôi có phần kinh ngạc hỏi tôi."

Làm sao con biết cụ bà họ Phạm?

Mẹ cũng là nghe người khác nói mới biết, cụ bà trước khi lấy chồng đúng là mang họ Phạm, sau khi gả về nhà họ Vương thì theo họ chồng, giờ cụ là Vương Mẫn Quân."

Thấy mẹ nói như vậy, tôi liền tin tưởng lời chị gái kia mấy phần.

Trong lòng thầm quyết định có chết cũng không ngủ trong quan tài này.Chỉ có điều, cha tôi thấy tôi bướng bỉnh không chịu chui vào liền giơ nắm đấm muốn đánh tôi.

Tôi phản kháng, kháng chiến kéo dài nửa giờ thì tuyên cáo thất bại, cha tôi xách cổ tôi ném vào trong quan tài.Để đề phòng tôi trốn ra ngoài, ông ấy còn buộc một sợi dây xích lớn ở phía trên."

Tiểu Xuyên đừng sợ.

Cha mẹ sẽ để một lỗ thông hơi trên quan tài này, chỉ cần qua đêm nay thôi sẽ không sao hết."

Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ nằm trong quan tài đen này, mệt mỏi suốt một ngày, tôi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Đến nửa đêm, tôi bị tiếng chó sủa đánh thức.Bởi vì đang trong quan nên tôi chẳng biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe con chó mực trong sân cứ sủa loạn, nhưng chỉ vài giây sau nó đột nhiên ngừng sủa, thay vào là tiếng rên ư ử vang lên.Tiếng chó sủa đã hoàn toàn im bặt, ngay lúc này tiếng chuông đồng chói tai ở bên ngoài đột ngột vang lên, nghe đến ù cả tai."

Linh linh linh ~"Âm thanh chuông đồng từ xa vang vọng tới, cùng lúc này, chuông đồng nhỏ trong túi tôi cũng phát ra âm thanh trầm lắng "Linh linh linh ~".

Chuông nhỏ đột nhiên kêu thế này dọa tôi sợ khiếp vía."

Chung Xuyên, anh ở bên trong à?"

Bên ngoài quan tài đột nhiên có một giọng nữ êm tai vang lên.Nghĩ đến cụ bà nói thì đây hẳn là Bích Nữ, tôi lập tức sợ đến thở mạnh cũng không dám.

Phía bên ngoài giọng nữ lại tiếp tục vang lên."

Chung Xuyên, anh không cần phải sợ, tôi sẽ nghĩ cách cứu anh."

Tiếng chuông đồng bên ngoài tiếp tục vang lên, nhưng nó nhỏ dần, nhỏ dần cho đến khi ngừng hẳn.

Trong sân khôi phục lại vẻ lặng yên tĩnh mịch như ban đầu, nhưng lúc này tất cả chó trong làng như cảm giác được gì, đồng thời cùng sủa loạn cả lên.Liên tiếp những chuyện ma quái khiến tôi không thể ngủ tiếp được nữa, nhưng mấy tiếng sau cơn buồn ngủ lại ập tới, tôi mơ màng thiếp đi, lần này tôi có một giấc mơ kì lạ.Trong giấc mơ, chị gái áo đỏ kia tới mở nắp quan tài cứu tôi, cầm tay tôi kéo ra ngoài.

Hai chúng tôi chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng đến một căn phòng ngủ bày trí theo kiểu Trung Hoa.Sau đó cả tôi và cô ấy đều thay một bộ hỉ phục Trung Quốc đỏ chót.

Cô ấy mỉm cười với tôi một tiếng, kéo tôi đến bên giường rồi ngồi xuống, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về mặt tôi, nói."

Chung Xuyên, cuối cùng em cũng đợi được anh."

Khi tay cô ấy chạm vào, tôi cảm giác đầu mình dường như tê dại.“Em... rất đẹp.”

Nghe tôi nói vậy, cô ấy che miệng khanh khách cười lên, đôi mắt quyến rũ nhìn vào tôi.“Muốn em sao?”

Tôi khẽ gật đầu.

Cô ấy dựa lên người tôi rồi từ từ nằm xuống, cử chỉ ôn nhu dịu dàng vô cùng cho tôi biết thế nào là đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng.Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, tôi kiệt sức ngủ thiếp đi, trong lúc mơ màng loáng thoáng nghe cô ấy nói cho tôi biết tên cô là Tề Linh, từ giờ cô ấy sẽ là vợ tôi.Tôi đã có một giấc ngủ rất say..."

Tiểu Xuyên!

Tiểu Xuyên!

Mau tỉnh lại..."

Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, thấy cha mẹ đang ở bên, sắc mặt khẩn trương nhìn tôi."

Con ở đây làm gì, tại sao lại ăn mặc thế này?"

Cha tôi gấp gáp gặng hỏi.Tôi cúi xuống thấy trên người mình đang mặc một bộ hỉ phục đỏ chót.

Quay đầu xung quanh nhìn thấy bốn phía đều là nấm mộ, khiến cả người tôi trong nháy mắt nổi da gà.Không phải tối qua tôi nằm ngủ trong quan tài sao, làm thế nào bây giờ lại ở nghĩa địa sau làng rồi.Không đợi cha tôi mở miệng, từ xa một người trung niên thở hồng hộc chạy tới."

Anh Chung, anh Chung.

Không tốt, một đám nhà họ Vương cầm theo vũ khí đang lùng sục khắp thôn tìm người nhà các anh."

Cha tôi liền nhíu mày hỏi có chuyện gì.

Người chạy tới nói với cha tôi rằng."

Cụ bà chết rồi, nhà họ Vương bảo thằng Chung Xuyên nhà anh đã giết cụ."

Cái gì?Cụ bà chết rồi?

Lại còn là do tôi giết?___________________trích từ nguyên tác : 冥媒正娶

tác giả : 空空
 
Bích Nữ
Phần 3


Bố tôi im lặng rồi quay ra nhìn tôi một hồi lâu

Tôi lắc đầu với bố tôi mà nói " Con không biết gì cả ..."

" Đứng lên trước đã " Bố tôi trầm giọng nói , sau đó ông đỡ tôi đứng dậyKhông biết vì sao mà tôi cảm thấy rất mệt mỏi , toàn bộ cơ thể của tôi dường như muốn sụp đổ .

Sự run rẩy gây ra bởi mỗi bước chân làm tôi đau đớn , đầu tôi càng ngày càng uể oải , vừa bước được vài bước , cả cơ thể tôi đều không chống đỡ được bèn ngất đi .Không biết qua bao lâu , tôi bỗng bị đánh thức bởi một xô nước lạnh .Lần này thức dậy , không chỉ mệt mỏi , tôi còn cảm thấy mình yếu đuối hơn hẳn , sức của một người thanh niên 18 tuổi đáng lẽ không phải vậy , khi mà giờ đây tôi còn không đủ sức để mà cựa quậy khi đang bị Wuhuada trói ( mình không biết dịch cái tên này ra làm sao nên để nguyên gốc )Nhìn xung quanh , ngôi nhà được bao phủ bởi những hình nhân thế mạng màu trắng , và có vẻ như đây là một hội trường tâm linh .Tôi vừa thức dậy , con trai lớn của bà lão đã chạy đến , túm lấy cổ áo tôi :" Thằng nhóc chết tiệt này , mẹ tao có lòng tốt muốn cứu mày,mày không biết ơn , lại còn giết bà ấy ."

" Tôi ...

Tôi không " Đầu tôi giờ đây giống như một khối bột nhão , bất kì chuyện gì xảy ra từ tối qua không còn nhớ nổi " Cái chú kia , gia đình tôi đến một con gà còn không dám giết , tại sao chú dám vu khống con trai tôi giết mẹ chú ?

Chú có bằng chứng không ?

Nếu không thì mau thả con trai tôi ra và xin lỗi nó" Mẹ tôi không ngừng bênh vực tôi" Nó không làm ?

Vậy nó đang mặc cái gì kia ?

Đó chính là bộ quần áo cưới của cha tôi " Con trai lớn của bà cụ tiếp tục nóiTôi nhìn bộ đồ đỏ cũ trên người ,bỗng không biết làm sao để giải thích mình không phải kẻ giết người" Thằng nhãi này không xứng đáng mang họ Chung , nó đã giết mẹ tôi , vậy nên cơ thể nó phải được chôn cất cùng mẹ của chúng tôi " Đứa con trai thứ hai của bà lão chỉ vào mặt tôi , sắc mặt hết sức giận dữNgay khi người con trai kia nói xong , gia đình họ Vương lần lượt đồng tình .

Bố tôi chạy đến bên cạnh tôi , tức giận mắng tôi " Chung Xuyên , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?

Tao rõ ràng đã nhốt mày trong quan tài , tại sao mày còn trốn ra ngoài ?

"Bởi vì tôi bị trói , trọng tâm không ổn định , cả cơ thể to lớn đổ xuống , trán đập mạnh xuống đất .

Tôi chỉ cảm thấy trước mặt mình tối sầm lại , và gần như ngất đi một lần nữaMột số người trong làng có mối quan hệ tốt với gia đình tôi đều có mặt trong ngôi nhà , ai cũng nói giúp cho tôi " Vương Thuấn , trước giờ nhà họ Vương ai cũng yêu quý nó , nó không có lý do gì để giết bà lão Vương cả , đó là một tội ác , thằng bé nhất định sẽ không dính vào tội ác như vậy ""Cậu Vương, Chúng tôi nhìn nó lớn lên đến tận bây giờ , không lý nào nó có thể giết bà lão "" Chúng ta sao phải nói nhiều với những người này , Cứ đưa ra bằng chứng xem họ còn nói gì được nữa không ?

" Vương Thuấn , con trai cả của bà lão , vừa chỉ vào những người trong làng , vừa bảo bảo vợ đưa ra bằng chứngMột lúc sau , vợ của Vương Thuấn lấy áo và quần của tôi ném xuống trước mặt tất cả mọi người , khóc nói : " Những thứ này khi chúng tôi phát hiện ra đều đã nằm cạnh xác mẹ tôi , hơn nữa trên quần áo đều có dính máu .

Tất cả mọi người đều nói Chung Xuyên không giết mẹ tôi , vậy quần áo của anh ta lại xuất hiện ở nhà tôi là ở đâu mà có ?

"Lúc này , mọi người không ai nói gì nữa .

Bộ quần áo này , chính xác là những gì tôi đã mặc tối qua ...

Nhìn thấy những thứ này , tôi không thể nói được bất cứ điều gì nữaMẹ tôi bật khóc , bà liên tục hỏi tôi có làm điều đó không .

Tôi liên tục lắc đầu và nói rằng tôi không làm" Thằng nhóc này vẫn không chịu thừa nhận .

Hãy đưa nó đến hội trường tổ tiên để xét xử .

Đứa trẻ này là một con sói mắt trắng " Nhà họ Vương vừa chỉ vào tôi vừa mắngGia đình Vương nắm lấy cổ tôi , muốn kéo tôi đi.

Bố mẹ tôi chạy đến muốn giúp tôi nhưng đã bị dân làng chặn lại .

Rõ ràng bằng chứng mà gia đình họ Vương đưa ra đã hoàn toàn thuyết phục họ .

Và tôi chính là kẻ đã giết chết bà Vương .Tôi không thể phản kháng , đành để mặc cho họ đưa đi .

Rất nhanh , tôi đã được đưa đến nhà thờ .

Vương Thuấn yêu cầu tôi quỳ xuống trước một hàng bài vị và nói với tôi " Chung Xuyên , bây giờ tất cả tổ tiên của tao đều đang nhìn mày , tốt nhất là mày nên nói sự thật , mày đã giết mẹ tao "Tôi điên cuồng lắc đầu phủ nhận , Vương Thuấn thấy tôi không thừa nhận , cực kỳ tức giận : " Vậy thì đừng trách tao ra tay độc ác .

"

Nói xong , Vương Thuấn gỡ 1 chiếc roi da ra khỏi bức tường của ngôi đền , lông mày nhăn lại , anh ta kéo tôi ngã xuống " Chát "Tôi chỉ cảm thấy chỗ cơ thể vừa bị roi da quất vào ngứa ran , sau đó nóng lên , cực kỳ khó chịu " Vương Thuấn , cậu không thể đối xử với nó như vậy , nó vẫn còn là một đứa trẻ .

Một đứa trẻ hiền lành đến con gà còn không dám giết , làm sao có thể giết được một người " Mẹ tôi lao vào , ôm lấy tôi , giọng nói vì khóc mà trở lên khàn khàn , không ngừng nói với Vương Thuấn

" Tú Lan , những lời cô nói đều không có căn cứ !

Từ thời xưa , ông bà ta đã có quan niệm , nợ máu phải trả bằng máu ...

Nếu cô có bằng chứng việc con trai cô không giết mẹ tôi , thì mang nó ra đây .

Còn không, thì mau tránh ra ,nếu không tôi sẽ đánh luôn cả cô " Vương Thuấn tức giận chỉ vào mẹ tôi Tuy nhiên , trước lời đe dọa của Vương Thuấn, mẹ tôi cũng không bỏ đi , vẫn cố chấp che chở tôi Vương Thuấn không để ý , tiếp tục vung roi , quật liền xuống ba phát Chát !

Chát !

Chát Vì mẹ đang bảo vệ tôi , nên người hứng chịu những cái roi da đó không ai khác chính là bà

Tôi bật khóc và cầu xin Vương Thuấn tha cho mẹ con tôi nhưng anh ta không thèm để tôi vào trong mắt và tiếp tục giáng xuống những roi đau thấu xươngThấy vợ và con mình bị đánh , bố tôi muốn lao vào cứu chúng tôi , nhưng bị những người cùng làng chặn lạiVương Thuấn cau mày , thấy sự kiên quyết muốn bảo vệ tôi của mẹ tôi , anh ta ra lệnh cho mấy người trong nhà họ Vương kéo mẹ tôi ra .

Anh ta cầm roi và không ngừng quất nó lên người tôi .

Tôi ngay lập tức cảm thấy làn da của mình như muốn nứt ra Cảm giác này , còn đau đớn, khó chịu hơn cả cái chết " Chú Vương , chúng tôi đều không biết chuyện gì đã xảy ra .

Chung Xuyên vẫn chỉ là một đứa trẻ .Đêm qua nó còn bị chính tôi nhốt vào .

Đến đánh nhau còn không thể , làm sao có thể giết người " Có thể là tiếng la hét của cha mẹ quá mức đáng thương mà mọi người dần cảm thấy có chút thương hại Bắt đầu lại có một số người đứng lên nói giúp " Anh Vương , đứa trẻ này đã sắp không chịu nổi rồi .

Hãy để nó ở đây một mình , cho nó thời gian bình tĩnh suy nghĩ mọi chuyện .

Ngày mai đến hỏi lại cũng chưa muộn "" Chúng ta nên làm thế , dù đã có đủ bằng chứng , nhưng vẫn cần đến thằng nhóc ấy thừa nhận " " Chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu thằng bé chết "

Mọi người đồng loạt nói giúp , Vương Thuấn không còn cách nào khác , anh ta nhìn tôi đang nằm bệt dưới đất , khổ sở giống như một con chó sắp chết Anh ta khịt mũi , lạnh lùng đến trước mặt bố tôi , nói : " Trước khi mẹ tôi được chôn cất , nếu các người không chứng minh được thằng Chung Xuyên vô tội thì tôi sẽ mang con trai các người đi chôn cất cùng với mẹ tôi "Sau đó , mọi người giải tán, bố và mẹ tôi bị đuổi ra Trong hội trường tổ tiên ồn ào , nay chỉ còn lại 3 người , đứa con thứ ba của bà cụ , Vương Thuấn và tôi Khi đám đông giải tán , tôi chỉ cảm thấy choáng váng và không có thời gian suy nghĩ .

Làm thế nào tôi lại rơi vào thảm cảnh trở thành kẻ có tội , và ai đã khiến tôi ra nông nỗi này , vết thương và cái đầu nặng như đeo chì đã khiến tôi bất tỉnh " Đinh ~đinh ~đinh "Tiếng chuông đồng quen thuộc truyền vào tai tôiSau khi nghe thấy tiếng chuông , tôi mở mắt ra trong tiềm thức Tôi tỉnh lại , chỉ cảm thấy toàn thân mình nóng rát , đầu óc mơ hồ , cổ họng cực kỳ khát Tôi theo bản năng hét lên " Nước ...

Nước ..."

Tuy nhiên, không một ai chú ý đến tôi , ngoại trừ tiếng chuông đồng thỉnh thoảng xuất hiện

Tôi nằm dưới đất , nghe âm thanh tiếng chuông và mở to mắt nhìn mặt trăng .

Một người phụ nữ áo đỏ xuất hiện và bỗng nhiên bước tới chỗ tôi .

Cô cau mày , nhìn những vết thương trên người tôi , sắc mặt trở lên giận dữ : " Xuyên , ai đã làm chuyện này ?"

" Cô ...

Cô là ai ?

" Không phải ai khác , mà chính là cô gái ngày hôm qua đã nhắc nhở tôi rằng , bà Vương sẽ giết tôi .

Nhìn thấy người phụ này , tôi không thể không cảnh giác với cô ấy Cô ấy nói bà lão kia sẽ giết tôi , nhưng bà lại bị tôi giết bằng cách nào đó ...

Sau Giấc Mơ kỳ lạ đêm qua , tôi không thể không cảnh giác với cô ấy " Tôi " ...

Người phụ nữ ngừng nói .

Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên cơ thể tôi và khẽ nói " Có đau không ?"

Giọng cô ấy có vẻ tự nhiên khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo ngay lập tức Tôi lắc đầu trong tiềm thức, và thật ngạc nhiên , vết thương trên cơ thể tôi giảm đi một chút đau đớn khi cô ấy chạm vào " Tôi không đau " Tôi nói , tuy nhiên vẫn nghiến răng " Xuyên , đừng nói dối , tôi biết anh rất đau , hãy để tôi giúp anh " Giọng cô ấy rất khẽ khiến tôi không thể từ chối Tôi còn chưa kịp trả lời , cô ấy đã cúi xuống và lè lưỡi liếm vào vết thương của tôi .

Những luồng điện xâm chiếm mọi tế bào trong cơ thể tôi , mang lại cho tôi cảm giác vui sướng kỳ lạ ...

Vài phút sau , sau khi đã liếm xong vết thương , cô ngẩng đầu lên , tôi phát hiện ra hai mắt cô đỏ hoe ."

Có phải con trai của Phạm Mẫn Quân đánh anh không ?

" Giọng cô có vẻ hơi run vì tức giận

Tôi gật đầu " Xuyên , tôi sẽ không để cho học thành công đâu , chứ đừng nói gì đến việc tổn thương anh "Người phụ nữ nói với tôi , trong mắt tràn đầy vẻ kiên quyết , rồi quay người bỏ đi " Cô là ai ?

Tại sao lại vào được đây " Trước khi cô ấy bỏ đi , tôi vội hỏi Cô gái quay lại mỉm cười nói với tôi : " Xuyên , tôi là Tề Linh , đêm hôm qua , không phải là một giấc mơ "

Nghe xong lời của cô ấy , tôi giật mình và không ngừng run lên .

Đêm hôm qua không phải là một giấc mơ ...

Vậy , tối hôm qua tôi và cô ấy đã thực sự phát sinh quan hệ ?

Vậy ...

Tôi có thực sự giết bà vương không ??

Có thể là do sự chữa lành của Tề Linh rất hiệu quả .

Sau khi cơn đau biến mất , một cơn buồn ngủ ập đến , tôi không khống chế được bèn chìm vào giấc ngủ Ngày hôm sau , tôi tỉnh lại vì bị đánh thức " Chung Xuyên, tao sẽ giết mày .

Hôm nay, tao phải giết mày cho bằng được , ai cũng không ngăn cản được " Tôi thấy con trai của Vương Thuấn , đang giơ chân đá vào người tôi , cầm con dao làm bếp trong tay , muốn chém tôi

Nếu không phải bị một nhóm người khác ngăn cản , tôi thực sự sợ rằng , bản thân sẽ bị anh ta chém chếtVì quá hoảng sợ .

Tôi vội vàng lùi lại , bỗng phát hiện ra , sợi dây trói mình không biết lúc nào đã được cởi ra
 
Bích Nữ
Phần 4


Tôi vội đứng dậy , hỏi mọi người chuyện gì đã xảy ra .

Theo lời của đám người đó, tôi cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện

Hóa ra Vương Thuấn sợ rằng tôi sẽ nhân cơ hội mà trốn thoát , nên đã vội chạy đến nhà thờ để canh chừng tôi một lát , nhưng cả đêm cũng không quay trở về

Người nhà nghĩ anh ta vẫn đang ở cạnh tôi nên cũng không cho người đi tìm anh ấy

Sáng hôm nay , người dân mới phát hiện ra Vương Thuấn đã chết trên đường đến nhà thờ .

Cái chết của Vương Thuấn hết sức đáng sợ, trên cơ thể anh ta đầy rẫy những vết roi .

Những vết roi quật vào những chỗ chí mạng, có chỗ đã không còn da thịt lành lặn

Dân làng lúc ấy mới thông báo cho nhà họ Vương về cái chết của Vương Thuấn.

Vừa nghe xong , con trai anh ta vội vác dao chạy đến nhà thờ để tìm giết tôi

Nghe họ nói xong , trái tim tôi ngay tức khắc lạnh đi một nửa .

Không cần phải nói , nhìn vào hiện trường vụ án , người ta đã xác định ngay rằng tôi chính là thủ phạm đã giết chết Vương Thuấn , bởi ngày hôm qua , anh ta đã quật tôi bằng roi và ngày hôm nay, anh ta cũng bị quật cho đến chết

Có lẽ , lý do duy nhất mà tôi có thể an toàn cho đến bây giờ là vì đứa con thứ ba của bà cụ được giao nhiệm vụ canh chừng tôi cũng đã mất tích , và tôi là người duy nhất mà theo họ có thể biết được tung tích của anh ta

"Chung Xuyên , chúng tôi hôm qua đều trở về sớm , chỉ còn lại mỗi đứa con thứ ba của bà cụ ở lại đây , nhưng hôm nay nó đã biến mất , rốt cuộc nó đã đi đâu rồi ?

"

Một người trong làng có mối quan hệ tốt với gia đình tôi tiến đến hỏi

" Đừng nói chuyện vô nghĩa với anh ta , thằng nhóc này không phải là người nữa, nó thực sự điên rồi "

Đôi mắt đỏ ngầu của nhà họ Vương không ngừng oán hận nhìn chằm chằm tôi ,khiến tôi cảm tưởng như mình sắp bị ăn thịt đến nơi rồi

" Mọi người bình tĩnh , tối qua tôi ....

Xin mọi người hãy cho tôi giải thích "

Tôi đã rất cố gắng để giải thích với họ nhưng không một ai cho tôi cơ hội , xung quanh chỉ toàn vang lên những tiếng chửi rủa khiến tôi tuyệt nhiên không biết nói gì nữa

Một lúc sau, bố mẹ tôi đến .

Trước mặt đám người kia , bố tôi xông vào , hung hăng đá tôi ngã xuống đất , nhìn tôi bằng ánh mắt tràn ngập tức giận , miệng không ngừng hỏi tôi tại sao lại làm ra chuyện này

Mẹ tôi vừa khóc vừa chạy đến ngăn cản bố tôi

Chỉ trong một khoảng thời gian, tôi từ người thanh niên trẻ tuổi ai gặp cũng yêu quý biến thành một tên sát nhân nghìn người chửi rủa

Ngay lúc này , tôi nghĩ về Tề Linh , người phụ nữ xinh đẹp màu đỏ ấy .

Tối qua , khi cô ấy đến đây , đứa con thứ ba của bà cụ bỗng biến mất .

Và cô ấy có thể chứng minh tôi vẫn ở trong ngôi đền ngay khi Vương Thuấn bị người ta giết

Nghĩ đến điều đó , tôi cảm thấy như mình cuối cùng cũng được cứu sống rồi

"Tôi có bằng chứng , tôi có bằng chứng về việc mình không giết người "

Tôi hét lớn và đám đông đột nhiên im bặt

Tôi kể cho họ nghe về người phụ nữ mặc áo đỏ đó , giấc mơ kỳ lạ hôm trước, tất cả những thứ gì có thể chứng minh tôi bị oan

Sau khi nghe xong , con trai của Vương Thuấn có vẻ không tin và tiếp tục hỏi tôi

" Cô gái ấy là ai ?

Tại sao chúng tôi chưa từng gặp cô ấy ?

Tên của cô ấy là gì ?

Cô ấy đang sống ở đâu ?"

"Tôi...tôi không biết...nhưng hôm trước tôi thấy cô ấy ra vào nhà của ông Vương

Tôi giải thích

Con trai Vương Thuấn nói với tôi bằng giọng châm chọc , anh ta hoàn toàn không tin vào những lời tôi nói

"Tất nhiên, khi người ta viết một câu chuyện , đều phải tạo ra một tình huống vững chắc làm người đọc tin tưởng .

Nhưng khi anh làm ra chuyện này xong , mọi người đều có mặt ở đó , chỉ riêng người phụ nữ áo đỏ mà anh nói đó là không có mặt , hơn nữa không một ai nhìn thấy cô ấy xuất hiện ở trong làng , một lý do ấu trĩ như thế , Chung Xuyên , anh nghĩ chúng tôi làm thế nào để tin tưởng anh "

Đúng lúc đó , bên tai tôi lần nữa vang lên tiếng chuông

Tôi lần theo âm thanh , và nhìn thấy người phụ nữ đó đang nhìn chằm chằm tôi ở một góc của ngôi đền

Nghĩ đến chuyện không ai tin tưởng , tôi vội vàng chỉ vào nơi cô gái đang đứng , miệng không ngừng nói

" Cô ấy kia , cô ấy ở đó ...

"

Nói xong , tôi đi về góc nơi Tề Linh đang trốn , vội nắm lấy tay cô ấy , nói với giọng thành khẩn

" Nhanh lên , qua và nói chuyện với họ , tối hôm qua , khi cô đến đây , đứa con thứ ba của bà cụ đã tự dưng biến mất , và cả cái chết của Vương Thuấn, chúng không hề liên quan đến tôi , phải không ?"

Không giống như sự ấm áp tối hôm qua , Tề Linh hôm nay mang đến cho tôi cảm giác hơi ảm đạm .

Trước những câu hỏi câu hỏi của tôi , cô ấy không trả lời mà chỉ lạnh lùng nhìn tôi

Điều này khiến tôi cực kỳ bối rối , cô ấy không lên tiếng, vậy ai sẽ là người chứng minh sự trong sạch của tôi ?

Xung quanh vang lên hàng loạt những tiếng nhiếc móc

"Chung Xuyên, đừng giả thần giả quỷ ở đây"

"Thằng nhóc xấu xa ấy lại định làm gì đây ?"

Tôi nắm tay Tề Linh và đưa cô ấy đến trước mặt đám người kia

"Cô ấy ở đây , mọi người có thể hỏi cô ấy bất cứ thứ gì .

Cô ấy có thể giúp tôi làm chứng"

" Anh yêu cầu chúng tôi hỏi chuyện gì ?

Ai đang ở bên cạnh anh ?

"

Trước lời châm chọc của mọi người , tôi quay lại , muốn chỉ vào Tề Linh nhưng đằng sau chỉ là một khoảng hư không khiến tôi gần như không tin được .Tề Linh , cô gái vừa đứng sau lưng tôi , đã biến mất không một tiếng động

Có phải tôi bị ảo giác rồi không ?

" Bây giờ đã quá muộn để giả vờ ngu ngốc , tôi sẽ trói anh lại và sẽ giết anh vào ngày mai , anh đã giết hai người họ Vương chúng tôi , không ai có thể tha thứ cho anh được nữa rồi"

Con trai của Vương Thuấn vừa nói , vừa tháo cây roi da ở trên tường , bộ dáng giống hệt như hành động bố nó đã từng làm với tôi

Nghĩ đến cảm giác đau xót trên những vết thương ngày hôm qua , tôi muốn bỏ chạy , nhưng chưa kịp làm gì đã bị một đám người giữ lấy , đẩy ngã xuống đất

"Bố, mẹ , cứu con với , con không làm"

Tôi bất lực và giương ánh mắt cầu cứu nhìn bố mẹ tôi

Chỉ sau một đêm , họ trông gần như đã già đi chục tuổi , bố mẹ hỏi tôi đã đưa đứa con thứ ba của bà cụ đi đâu rồi

Làm sao mà tôi biết anh ta đã đi đâu

Con trai của Vương Thuấn cầm roi da , nói tôi nếu không thừa nhận mình đã giết người , thì tôi sẽ bị giết ngay hôm nay

Bấy giờ , tôi cuối cùng cũng đã nhận ra thế nào là nhục nhã nhất trước khi chết .

Đó là phải chịu nghe hàng loạt những tiếng nhiếc móc chửi rủa của đám người trước mặt .

Tôi nhắm mắt lại và chờ cho cây roi giáng xuống những đòn đau đớn

"Dừng lại "

Một giọng nói thô lỗ phát ra từ cửa đền

Mọi người đồng loạt nhìn ra cửa , cây roi đang chuẩn bị đánh tôi cũng vì thế mà đột ngột dừng lại

Vì tôi bị đánh gục xuống đất , nên không thể nhìn thấy người nào vừa xuất hiện

Đám đông lập tức nhường đường , một người đàn ông bước tới .

Thì ra là lão Vương

"Lão Vương , ông đến đây làm gì ?

"

Con trai của Vương Thuấn cau mày nhìn Lão Vương

"Tôi đến đây để cứu cậu ta "

Lão Vương chỉ vào tôi và nói với con trai của Vương Thuấn

" Cứu nó ?

Ông định cứu anh ta ?

Lão Vương, đừng quên, ông cũng là người nhà họ Vương "

Con trai Vương Thuấn gằn giọng , không ngừng nhắc tới nhà họ Vương , với hy vọng làm cho lão Vương tỉnh ngộ

Lão Vương hình như không để ý , ông sải bước đến trước mặt tôi

Ông cho người giữ lấy tôi và chỉ vào trước ngực tôi

"Nhìn vào nó đi "

Ngay khi những lời của Lão Vương phát ra , mọi người đồng loạt nhìn vào cơ thể tôi

Con trai Vương Thuấn nhìn vào nó một lúc lâu , anh ta không hiểu gì cả , và lại nhìn lão Vương

"Ý ông là cái quái gì vậy ?"

Con trai của Vương Thuấn gần như không biết lão Vương muốn biểu đạt chuyện gì

"Anh ta đã bị cha cậu quật mười roi , đúng không?

"

Lão Vương chậm rãi nói

Con trai của Vương Thuấn gật đầu, lão Vương chỉ vào cơ thể tôi và nói

" Đây là vết thương lưu lại của một roi hôm qua , và nó đã liền sẹo chỉ sau một đêm "

Nghe thấy điều này , mọi người đều kinh sợ hét lên

Tôi liếc nhìn vết thương , thấy nó thực sự đã liền sẹo

Ngay đến cả tôi cũng không tin được , nhưng tôi bỗng dưng nghĩ đến tối hôm qua , Tề Linh đã liếm vết thương cho tôi

Có phải vì cô ấy liếm vết thương cho tôi , nên nó mới nhanh chóng tốt lên không ?

" Chú Vương, ở nhà chú có cô bé nào mặc đồ đỏ không ?"

Mẹ tôi dường như nhớ đến lời tôi nói , bà vội hỏi lão Vương

Lão Vương nghe xong , cũng có chút choáng váng .

Ông ta đến cạnh tôi , không ngừng tìm kiếm trên người tôi .

Một lúc sau , ông lấy ra một chiếc chuông đồng được tôi giấu trong thắt lưng

Chiếc chuông đồng này tôi được Tề Linh tặng cho trong lần gặp đầu tiên

"Đây...đây không phải là chiếc chuông đồng treo trên kiệu của bích nữ ngày hôm ấy sao ?

Tại sao nó lại xuất hiện trên người của cậu ta ?"

"Có vẻ như tôi đã đoán đúng"

Lão Vương lẩm bẩm , ông quay ra , nói với con trai của Vương Thuấn

"Cháu trai lớn , hãy để cậu ta đi "

"Ông nói gì ?

Tại sao tôi phải nghe lời ông ?"

Con trai của Vương Thuấn mở to mắt , có chút không tin được chỉ vào lão Vương

"Cậu có muốn chết như cha của cậu không?"

Lão Vương trầm giọng, vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào người tôi với ánh mắt khác lạ

Mọi người xung quanh đột nhiên im lặng, không ai hiểu lão Vương đang muốn nói cái gì

"Kể cả khi các người không giết nó , thì thằng nhóc sẽ không thể sống quá ba ngày "

Lão Vương nói xong , hai mắt vẫn liên tục nhìn tôi

"Không phải ông đến đây để cứu nó hay sao ?"

"Tôi cứu cậu ta ?

Cũng chính là đang cứu mấy người đấy !

Có thể mọi người không biết , nhưng không phải gia đình của bà lão thì rất rõ ràng sao ?

Tại sao bà ta lại mang đồ đến nhà họ Chung tối hôm đó ?

Cậu ta đã được bích nữ yêu thích .

Bà của cậu vì để cứu cậu ta đã sử dụng hình nhân thế mạng để lừa dối bích nữ , và cuối cùng bà ta đã bị cô ấy trả thù .

Và Vương Thuấn, bố của cậu cũng đã chết vì dám làm tổn thương người đàn ông của bích nữ "

Lão Vương vừa nói vừa nhìn xung quanh

Nhìn thấy nét mặt hoảng sợ của dân làng và cả sự rối loạn của gia đình họ Vương

"Hãy thả anh ta ra , để anh ta về và chờ chết.

Dù sao thì anh ta cũng không thể sống sót qua tối mai được "

Lão Vương thở dài

Nhưng con trai của Vương Thuấn thì hoàn không tin lời lão Vương nói

"Lão Vương , có phải nhà họ Chung đã hối lộ cho ông thứ gì đó , nên ông mới muốn cứu thằng nhóc này ?

Cha tôi , bà tôi đã bị giết bởi một cô gái nào đó mà ông cho rằng là bích nữ .

Nhưng bích nữ là vị thần bảo trợ làng chúng ta , làm thế nào cô ấy có thể hại chúng ta chứ ?"

Ngay khi con trai của Vương Thuấn nói xong , mọi người đều tỏ ra đồng tình .

Sau tất cả, trong lòng mỗi người dân nơi đây đối với bích nữ luôn có một sự tín niệm chắc chắn.

Họ tin chắc rằng vị thần bảo trợ kia sẽ luôn luôn bảo vệ làng họ , không bảo giờ xảy ra chuyện làm hại người dân Trước thái độ không tin tưởng của con trai Vương Thuấn , lão Vương thật sự muốn hét lên và nói

"Dù sao thì cậu ta cũng chết , cháu không thể đợi một đêm sao ?

Cậu ta sẽ không thể sống tốt vào ngày mai " "Chà , nếu như cậu ta không giết bố tôi vào ngày hôm qua , thì ông ấy cũng sẽ không chết " Con trai của Vương Thuấn lạnh lùng nói

Anh ta cầm lấy roi , ngay lập tức quất lên cơ thể tôi Xung quanh vang lên âm thanh chói tai của roi da , nhưng tôi hoàn toàn không cảm thấy đau đớnTôi mở mắt , nhận ra lão Vương đang dùng lấy cơ thể mình che chắn cho tôi

"Không được phép làm tổn thương anh ta ,nếu làm cho bích nữ tức giận , cả làng chúng ta sẽ gặp xui xẻo"

Lão Vương rít lên , sau đó ngất đi

Ngay sau đó, có tiếng động ở cửa .

Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài , xuất hiện một người người vừa chạy vừa bò vào

Anh ta mặc trang phục hiếu thảo ( đại loại như là đồ tang lễ á các bạn ) , trên người dính rất nhiều máu , sắc mặt hết sức hoảng sợ

"Anh ...

Anh .....

Không ổn rồi "Con trai của Vương Thuấn cau mày

" Xảy ra chuyện gì ?"

"Chú ...

Chú ba ...

Tìm thấy rồi...

Chú ấy đang ở ...

Tại ...

Tại ...

Tang lễ .

Mọi ...

Mọi người ...

Mau đến xem "Con trai của Vương Thuấn nhìn sang lão Vương , và lại quay lại nhanh chóng hỏi người thanh niên vừa chạy đến"Chú ba ....

Rốt cuộc có chuyện gì ?"

Chàng trai kia thở hổn hển , chưa kịp nói gì đã bất tỉnh , trên người anh ta , cũng xuất hiện những vết thương bị đánh bằng roiCon trai của Vương Thuấn không dám trì hoãn ,vội nhờ người đưa chàng trai đang bất tỉnh kia đi , và áp giải tôi đưa đến tang lễ Ngay khi bước đến cổng sân , tôi nghe thấy hàng loạt những tiếng động lớn , tiếng khóc và tiếng la hét phát ra từ trong nhàMột nhóm người mạnh rạn bước vào .

Cảnh tượng trước mắt khiến cho mọi người ngay lập tức phải nín thở ....
 
Bích Nữ
Họa Quỷ


Lúc này trong nhà tang lễ nhà họ Vương vô cùng hỗn loạn, hai cỗ quan tài đều bị lật đổ ...

Hai cái xác quấn vải liệm vì thế cũng đổ nhào dưới đất.

Còn chú ba đang mất tích của nhà họ Vương bỗng xuất hiện, tay lăm lăm cây roi da, không ngừng quật túi bụi vào hai cái xác kia, miệng chốc chốc lại chửi bới những câu nghe không hiểu nổi.

Người túc trực bên linh cữu của nhà họ Vương định ngăn cản chú ba, thế nhưng chú ba xách chiếc roi da, dáng vẻ không còn chút lưu luyến tình thân nào, hễ ai dám tiến lên ngăn chú ba, liền bị chú dùng roi da đánh tới tấp.

Mấy người canh linh cữu nhà họ Vương không ít thì nhiều trên cơ thể đều có mấy vết thương đang rỉ máu do bị roi da quật trúng.

Con trai Vương Thuấn thấy xác cha mình không ngừng bị chú ba đánh, tức giận gào thét lao về phía trước định chặn chú ba lại.

Chú ba đột ngột quay đầu lại, đôi mắt chú hằn sâu những mạch máu, giơ tay quất một roi vào người cháu trai mình, giọng khàn khàn gào lên: “Kẻ nào không sợ chết thì vào đây.”

Cây roi của chú ba vô cùng tàn ác, đánh con trai Vương Thuấn đến nỗi phía trước ngực anh ta nứt toác, lộ cả thịt bên trong.

Con trai Vương Thuấn to cao khoẻ mạnh như vậy, sau khi bị đánh một trận đã ngã xuống đất, rú lên những tiếng bi thảm, không dám tiến về phía trước nữa.

Chú ba lúc này cũng không thèm quan tâm đến con trai Vương Thuấn nữa, lại giơ cây roi lên tiếp tục quật roi vào xác Vương Thuấn.

Lúc này lão Vương từ trong đám đông lao ra, quỳ sụp xuống đất, sau khi nằm rạp xuống dập đầu ba lần, lão kêu to: “Cô ba, người đã chết rồi, lễ thành hôn cũng đã xong rồi, xin cô ba hãy dừng tay.”

Chú ba bỗng dừng lại, đôi mắt vằn lên những tia máu của chú nhìn chằm chằm lão Vương.

Lão Vương sợ đến nỗi không dám ngẩng đầu, vừa thở hổn hển vừa run lên bần bật.

Chú ba xách cây roi da, dáng đi vô cùng quái dị từ từ chậm rãi bước đến bên cạnh lão Vương, đoạn ngồi xổm xuống, nói bằng chất giọng kì lạ: “Muốn ta dừng tay, cũng được thôi...”

Lúc đầu còn có thể nghe rõ được lời chú ba, nhưng về sau chú càng nói giọng càng bé đi, những lời sau chú nói không nghe được gì hết.

Chỉ thấy lão Vương gật đầu liên tục, chú ba nói xong liền ngất lịm đi...

Lão Vương lúc bấy giờ mới run lập cập đứng dậy, người trong thôn đều tiến về phía trước vây xung quanh lão, người nào cũng hỏi lão thế nọ hỏi lão thế kia, nào là: “Chú ba sao rồi ?”, “Ban nãy chú ba nói với ông cái gì vậy ?”...

Lão Vương sắc mặt khó coi, nói với bọn họ: “Nếu mấy người muốn chết tôi sẽ nói cho mấy người nghe.”

Người trong thôn đều là người mê tín, sự việc quỷ dị vừa nãy họ cũng đều mắt thấy tai nghe rồi, không ai muốn rước hoạ vào thân, thế là họ đều lần lượt ngậm miệng lại.

Lão Vương khua tay ý nói mọi người giải tán đi.

Mọi người trông thấy sự việc không bình thường, cũng không dám nấn ná ở lại đều lần lượt bỏ đi.

Con trai Vương Thuấn lúc này nhổm dậy, che miệng vết thương trên người, miệng lầm bầm xin mọi người đừng đi, nói lão Vương chỉ đang giả thần giả quỷ để cứu tôi.

Lão Vương nghe con trai Vương Thuấn nói như vậy, tức giận đến mức toàn thân run lên, liền quay đầu về phía anh ta nói: “Nếu cháu muốn tìm cái chết, việc này ta không quản nữa, dù gì ta cũng sống lâu đến phát ngấy lên rồi... nhưng nếu cháu hồ đồ, người trong thôn đều sẽ mất mạng.”

Lời lão Vương vừa dứt, mọi người liền bắt đầu xì xào, bởi vì không ai muốn chết, họ đều nói con trai Vương Thuấn nên dừng lại thôi.

Lúc đó đến người nhà họ Vương cũng tiến lại khuyên giải con trai Vương Thuấn.

Thấy tình hình như vậy, con trai Vương Thuấn nhăn mặt nói: “Vậy...vậy cha cháu, cả bà nội cháu nữa, không phải đều chết vô ích sao?”

“Thằng nhóc nhà họ Chung đã bị cô ba nhìn trúng, cùng lắm chỉ sống được vài ngày nữa.

Chẳng lẽ cháu đợi vài ngày cũng không được sao?”

Lão Vương nói với con trai Vương Thuấn.

Anh ta lúc đó mới chịu từ bỏ.

Tôi có chút không đồng tình với lời lão Vương nói, bởi tôi khoẻ mạnh như này, cái gì mà sống không nổi mấy ngày nữa.

Tôi nghĩ, đây nhất định chỉ là kế sách lão Vương dùng để cứu tôi.

Thế nhưng mẹ tôi lại tin đây là thật, bà quỳ sụp xuống đất, cầu xin lão Vương cứu lấy tôi.

Mẹ vừa nói vậy, người trong thôn đều ầm ĩ cả lên, họ nói đủ các loại câu từ khó nghe, đại ý là nếu tôi sống thì cả thôn sẽ phải chết.

Lão Vương nhìn cảnh mọi người náo loạn, người này nói này người kia nói kia, liền bảo mọi người an tâm mà về nhà đi, chuyện này lão sẽ nghĩ cách giải quyết.

Lão Vương dẫn tôi ra khỏi nhà họ Vương, xảy ra sự việc này nhà họ Vương hoàn toàn choáng váng, không ai dám gây khó dễ cho tôi.

Sau khi đưa tôi về nhà, cha mẹ tôi đều quỳ dưới chân lão Vương, cầu xin lão liệu có thể nghĩ cách gì không.

Lão Vương thở dài một tiếng, nói lại cho cha mẹ tôi nghe những lời cô ba khi nhập vào người chú ba nhà họ Vương đã nói với lão.

Cô ba nói lão Vương đêm nay dẫn tôi tới nhà lão, cùng cô làm lễ thành thân.

Chỉ cần hai người thành thân, trong thôn sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, còn nếu giống như cụ bà Phạm Mẫn Quân cố ý bày trò lừa dối, cô ba sẽ lấy mạng cả cái thôn này.

Nói tới đây, lão Vương nhìn mẹ tôi, nói với bà, đối đãi với cô ba thế nào, mẹ tôi nên biết rõ rồi đấy.

Mẹ tôi không nói gì, chỉ biết khóc nức nở.

Tôi bỗng cảm thấy bối rối, bởi vì nếu cô gái xinh đẹp Tề Linh kia là cô ba, chẳng phải tôi và cô ấy đã thành thân rồi sao ?

Tại sao cô ba vẫn muốn kết nghĩa phu thê với tôi nữa ?

Chẳng lẽ lần trước đó không tính sao, cô ấy muốn một nghi lễ chính thức một chút ?

Không khí trong nhà bí bách tới cùng cực, mấy người mặt mày đều ủ rũ chán chường.

Tôi nghĩ nếu đã thành thân với cô ba một lần rồi, thêm một lần nữa có sao đâu chứ, liền đứng dậy nói: “Chẳng phải chỉ là thành thân thôi sao.

Con với cô ấy kết hôn rồi, con sẽ là người đàn ông của cô ấy, cô ba sẽ không nỡ hại chết người đàn ông của mình đâu.”

Cha thấy tôi nói như vậy, giơ chân lên đá vào mông tôi, làm tôi lảo đảo ngã xuống đất.

Sau đó ông mắng: “Đứa trẻ ngu ngốc này, mày thì hiểu cái cóc khô gì ?

Cô ba muốn cưới mày, chính là muốn lấy mạng mày đấy.”

Lão Vương vội vàng ngăn cha tôi lại, nói ông đừng đánh tôi, ngộ nhỡ khiến cô ba giận sẽ vô cùng phiền phức.

Sau đó lão hỏi cha tôi: “Cha cậu mấy năm nay không có tin tức gì à?”

Cha nghe lão Vương nhắc tới ông nội, lông mày càng nhăn thêm, gật đầu một cách nặng nề, móc trong túi ra bao thuốc lá, đưa cho lão Vương một điếu, lại tự châm một điếu cho mình.

Sau khi hút hết điếu thuốc lại thở dài não nề, quay đầu nhìn về phía tôi nói: “Cũng đều là mạng người mà, Vương thúc, thúc mang đứa trẻ này đi đi, không thể chỉ vì một mình nó mà làm hại hết người trong thôn.”

Mẹ tôi nghe cha nói như vậy, lòng như lửa đốt, chỉ vào cha tôi nói ông như vậy là đang đẩy tôi vào đám lửa, nếu tôi chết rồi mẹ tôi cũng không thiết sống nữa.

Cha tôi ném đầu lọc thuốc lá xuống đất, giậm mạnh chân nói: “Bà tưởng tôi muốn lắm sao, việc này lúc đầu hai chúng ta đã thống nhất rồi.

Bây giờ sao, hối hận rồi à ?

Cha lúc đầu cũng đã nói rồi, nếu như ông không quay về, nhà họ Chung chúng ta coi như tuyệt tự rồi.”

Mẹ tôi ban nãy còn gào khóc, giờ sao lại không nói gì nữa ?

Những gì tôi nghe thấy thật mơ hồ, tôi còn là người có học thức cao, vốn dĩ không nên tin vào những thứ quỷ thần này.

Vậy mà những gì mắt thấy tai nghe trong hai ngày qua đã hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng của tôi.

Nghe lời cha mẹ nói, có vẻ tôi nhất định phải chết.

Nói không sợ là nói dối, nhưng nếu thật sự đổi mạng tôi lấy mạng của cả thôn, tôi sẽ chọn kết hôn với cô ba, vẫn sẽ hi vọng bản thân có chút may mắn, nói không chừng có thể xin cô ấy đừng giết tôi.

Bởi vì nhìn vào mấy lần cô ba xuất hiện, cô ấy xem ra rất “quan tâm” tôi, hơn nữa cô gái đó đẹp như vậy, nếu cô ấy thật sự không lấy mạng tôi, không chừng chúng tôi có thể trở thành nhân vật chính trong câu chuyện tình giữa người và quỷ.

Tôi không ngừng tự an ủi bản thân như vậy.

Nói đoạn tôi ngồi xuống an ủi mẹ, tôi vừa cất lời an ủi, mẹ tôi lại càng khóc to hơn.

Lúc này ngoài cửa truyền tới một tiếng nói: “Xin hỏi đây có phải là nhà họ Chung không ?”

Tôi ngó ra cửa, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo đi đường, tóc để mái chém che hết nửa khuôn mặt, đang đứng trước cửa.

Cha tôi nhìn anh ta gật đầu, hỏi anh ta là ai.

Người đàn ông chắp tay nói: “Tại hạ tên Xa Dục, đạo hiệu Lăng Tiêu Tử, tôn Lăng Vân tiên sinh làm thầy...”

Anh ta nói rất lâu, chúng tôi vẫn không biết rốt cuộc anh ta là ai.

Cha tôi liền đứng dậy nói với anh ta: “Vị huynh đệ này, chúng ta có quen nhau sao ?

Cậu làm thế nào mà tìm được đến chỗ chúng tôi vậy?”

Cha tôi nghi ngờ như vậy, người đàn ông tên Xa Dục này cuối cùng cũng phải kể rõ mọi chuyện.

Thì ra sư phụ anh ta với ông nội tôi là bằng hữu, ông tôi có nhờ sư phụ anh ta khi tôi 18 tuổi tới giúp tôi thoát khỏi hoạ quỷ, không ngờ sư phụ anh ta tạm thời có một vụ làm ăn không thể tới được, mới nhờ anh ta tới giúp tôi.

Cha tôi nghe xong trên mặt liền nở một nụ cười, vô cùng vui vẻ nói với người đàn ông: “Thì ra là đạo trưởng, tốt quá rồi.. tốt quá rồi...ta cuối cùng cũng có thể chờ được cậu, cha ta vẫn khoẻ chứ ?”

Xa Dục lắc đầu, nói anh ta chưa gặp ông nội, sau lại nói anh ta lẽ ra phải đến sớm hơn, nhưng vì trên đường đi nhân tiện trấn áp vài con quỷ, nên mới lỡ mất 2 ngày.

Sau đó anh ta nhìn về phía tôi, nhăn mặt nói: “Xem ra cậu chính là Chung Xuyên ?”

Tôi theo tiềm thức mà gật đầu, anh ta lại hỏi có phải nữ quỷ kia đã tìm được đến tận nhà rồi không....

Nghe Xa Dục nói như vậy, mẹ tôi không giấu giếm gì nữa, đem hết tất cả mọi chuyện từ nguyên nhân đến hậu quả kể cho Xa Dục nghe.

Khi nghe đến đoạn cụ bà cho tôi vào nằm trong cỗ quan tài, Xa Dục liền hỏi mẹ tôi chi tiết chuyện này...

Nghe chi tiết xong, Xa Dục hỏi cha tôi: “Các người đắc tội với cụ bà như thế nào?”

Cha mẹ tôi không hiểu gì nhìn Xa Dục, hiển nhiên không rõ ý của anh ta là gì.

Nhưng Xa Dục lại mừng rỡ nhìn tôi, anh ta nói: “Tên tiểu tử này đến bây giờ vẫn sống, quả là một kì tích.”

____________________________________
 
Bích Nữ
Giày thêu hoa


Xa Dục nói với tôi, cách làm của bà cụ ngày hôm đó nào có phải đang giúp tôi, mà chính là để tôi với nữ quỷ kia kết hôn nhanh chóng hơn.

Cái gì mà con gà trống là để thay thế cho linh hồn tôi, hình nhân giấy là để thế chỗ cho thân xác tôi, đều là vớ vẩn cả.

Bởi vì người sống và người chết không thể kết hôn với nhau, vậy nên phải dùng hình nhân giấy, còn gà trống là để dẫn đường, đây là phương thức để đưa hồn phách tôi đi, dẫn tôi đến nơi thành thân với cô ba.

Nói đến đây, Xa Dục liền đi thẳng vào vấn đề, anh ta hỏi lão Vương vừa nãy cô ba đã nói với lão những gì.

Lão Vương trầm ngâm suy nghĩ một lúc, có lẽ đang do dự.

Xa Dục thấy vậy liền nói thêm với lão Vương một câu, cô ba mà chúng tôi vẫn nhắc đến đó có thể là một ác quỷ đã thành tinh vài năm nay, vì vậy cứ cho là để tôi trở thành người đàn ông của cô ta đi, cô ta cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ, có khi vẫn sẽ tiếp túc đeo bám nơi thôn quê này.

Xa Dục vừa dứt lời, lão Vương không chần chừ nữa, nói hết cho anh ta nghe từng câu từng chữ cô ba nói với lão.

Thì ra cô ba kêu lão Vương trở về chuẩn bị nhang đèn tiền vàng, 1 con gà trống và 1 hình nhân có viết bát tự ngày sinh của tôi để đốt sau nhà lão vào 9h đêm nay, sau đó để tôi chờ ở nhà lão Vương.

Xa Dục nghe xong, nói lão Vương cứ y lời cô ba mà chuẩn bị.

Lão Vương sững người, rõ ràng là đang không hiểu ý Xa Dục.

Xa Dục nói lão cứ chuẩn bị đi, tiếp đó kêu mẹ tôi đi tìm một con chó mực đã từng cắn người, lúc con chó vẫn chưa chết thì nhanh chóng nhổ răng của nó, sau đó ngâm chiếc răng ấy vào máu chó mực.

Lại nói cha tôi ra ngoài mua một con dao đã từng sát sinh, thấy cha tôi nghệt ra, Xa Dục phải giải thích thêm dao từng sát sinh là dao của người bán thịt, con dao đó giết hại càng nhiều động vật, âm khí của nó sẽ càng nặng, ma quỷ thường rất sợ đồ vật này.

Xa Dục nói xong, ba người đều vội vàng đi lo công việc của mình.

Nói thực lúc đầu tôi khá coi thường người đàn ông này, bởi anh ta trông y như một thanh niên nông thôn học đòi văn hoá nhóm cảnh (Nguyên tác: 杀马特: mấy người để tóc giống HKT ý 😂).

Vậy nhưng một loạt những lời anh ta thốt ra cũng có thể thấy anh ta thật sự có hiểu biết, khiến tôi không ngừng thầm bái phục anh ta.

Bởi vì anh ta cũng trạc tuổi tôi, thế mà người ta đã tự mình trấn áp quỷ dữ rồi.

Tôi mới hỏi anh ta giờ tôi làm gì, Xa Dục nhìn tôi một cái, bảo tôi đi tắm xong rồi lên giường ngủ một giấc đi, đêm nay tôi sẽ rất vất vả đấy.

Nói xong, anh ta chẳng để ý đến tôi nữa, đi đến bên bàn lôi ra một xấp giấy vàng, bút lông, sau đó bắt đầu viết viết vẽ vẽ gì đó, động tác cứ lặp đi lặp lại.

Tôi ở dưới lầu nằm trên ghế, cứ thế mà ngủ thiếp đi, khỏi phải nói tôi ngủ say đến mức nào.

Không biết đã ngủ bao lâu rồi, mãi tới khi mẹ cất tiếng gọi tôi, tôi mới mơ màng thức giấc, nhận ra lúc tôi mới đi ngủ trời vẫn còn sáng trưng mà giờ đã tối mịt rồi.

Mẹ bảo tôi, bây giờ tôi cứ đi thẳng đến nhà lão Vương đi, đã có Xa Dục ở đó đợi tôi rồi.

Sau khi ngủ một giấc dài, tinh thần cũng sảng khoái thêm nhiều phần, tôi gật đầu để mẹ an tâm.

Anh chàng Xa Dục này đã dám nhận giúp việc này, nhất định anh ta có cách giải quyết triệt để.

Mẹ tôi nhăn mày, khẽ vuốt ve khuôn mặt tôi, nói tôi nhất định phải chú ý an toàn.

Tôi định hỏi tất cả những chuyện này rốt cuộc là sao, bởi nhìn mẹ tôi có vẻ như biết rõ ngọn ngành rồi, nhưng lại thấy dáng vẻ tiều tuỵ của bà, không muốn nhắc mẹ nhớ về những chuyện không vui đã qua, nên lại không hỏi nữa.

Nếu mẹ muốn nói cho tôi nghe, bà ấy hẳn đã nói từ lâu rồi...

Tôi bước ra khỏi cửa nhà, trời tháng giêng lạnh lẽo vô cùng, gió rét thổi xào xạc, tôi rụt cổ vào trong tấm áo, đi trên con đường thôn... trước khi ra khỏi nhà nhìn thời gian mới có 7 giờ mà mọi người đều đã khoá chặt cửa, đến đèn cũng đều tắt hết.

Đều khiến tôi cảm thấy kì lạ chính là khi tôi đi trên đường, chó trong thôn dường như đều điên hết rồi, chúng cứ sủa về phía tôi.

Tôi vô cùng bối rối, trước kia chúng nhìn thấy tôi có bao giờ sủa đâu..

đột nhiên nhớ ra, người già trong thôn vẫn nói, loài chó có thể nhìn thấy những thứ “không sạch sẽ”.. nên có khi dù chẳng có người chúng vẫn sẽ sủa vang.

Suy nghĩ lung tung một hồi, tôi cảm thấy sau lưng hình như có người đang nhìn mình, lại nhìn vào lũ chó đang sủa kia, quả thật chúng không phải là đang sủa về phía tôi, mà hướng về “thứ” sau lưng tôi.

Tôi cảm thấy da đầu tê dại đi, đột ngột dừng chân, quay đầu về phía sau, thế nhưng đằng sau tôi hoàn toàn không có ai, chỉ là khoảng không trống rỗng...

Tôi theo bản năng nhìn về phía con chó vừa nãy sủa ầm ĩ, phát hiện con chó lúc này đang thu mình lại một góc, run lẩy bẩy, mồm không ngừng phát ra những tiếng rên ư ử tội nghiệp.

Dường như nó bị thứ gì làm cho kinh sợ, đôi mắt hướng về khoảng không cách tôi không xa..tôi cũng nhìn theo, nhưng quả thực không có gì ở đó cả.

Thế nhưng nhìn con chó này bị thứ gì doạ sợ đến mức ấy, xem ra không bình thường chút nào...

Tôi nuốt nước bọt, quay người chạy thẳng đến nhà lão Vương.

Tôi cũng không ngờ thể lực của mình tốt như vậy, từ nhà tôi đến nhà lão Vương cũng phải tới vài trăm mét, vậy mà tôi chạy thẳng một mạch đến cửa nhà lão.

Lúc bấy giờ Xa Dục đang dán trên cửa chính chữ hỉ màu trắng, nhìn thấy tôi vội vàng chạy tới, anh ta đùa: “Sao rồi, mới gặp quỷ à ?”

Tôi nuốt nước bọt, nói với anh ta, tôi có thể đã thực sự gặp quỷ đó.

Xa Dục có chút không đồng tình, anh ta dẫn tôi vào phòng rồi đưa quần áo cho tôi thay.

Tôi nhíu mày, những thứ ở trước mặt tôi đây, khiến da đầu tôi tê dại đi rồi, đây là loại trang phục gì vậy ?

Chữ hỉ màu trắng, đèn lồng màu trắng, đây không phải đều bố trí giống nhà tang lễ sao ?

Nhưng kệ đi, tôi bây giờ cũng không quan tâm quá nhiều, bước vào trong rồi, nhận ra bên trong còn khiếp người ta khiếp đảm hơn.

Đèn không bật mà thay vào đó là hai cây nến màu trắng, bởi vì cửa đang mở, ngọn nến còn đung đưa trong gió, ánh nến chiếu lên bức tường loang lổ những hình thù quái dị, cảm giác như đang đi vào nhà ma vậy.

Xa Dục có vẻ đã dán xong chữ hỉ màu trắng lên cửa rồi nên đi vào, thấy tôi cứ đứng đờ ra như phỗng, anh ta liền kéo tôi vào trong phòng, tiếp đó chỉ vào bộ áo liệm đen trắng đang đặt trên giường, bảo tôi mặc vào.

“Anh trai, anh không nhầm đấy chứ.

Đây là áo liệm của người chết mà...”.

Tôi cái gì cũng có thể nhịn, nhưng mà bảo tôi mặc trang phục của người chết, cái này tôi không chấp nhận được.

Xa Dục cợt nhả, lấy tay hất bộ mái chém đang che nửa khuôn mặt của anh ta, nói với tôi..nếu hôm nay tôi không mặc, thì ngày mai cha mẹ tôi sẽ phải mặc áo liệm cho tôi.

Ây, xem ra không mặc không được rồi.. cuối cùng cũng đành phải cởi bỏ trang phục đang mặc ra, lúc chuẩn bị mặc áo liệm, Xa Dục lôi ra một xấp giấy trúc, dán kín lên người tôi.

Anh ta nói làm như vậy để giúp tôi giữ lại dương khí...

Tôi lúc này mới nhớ ra phải hỏi Xa Dục tối nay nhiệm vụ của tôi như thế nào, Xa Dục nói tình hình hiện tại, chỉ có thể dùng kế sách của bà cụ, dùng kế sách “lấy báo hoa đổi thái tử”, bởi theo miêu tả của lão Vương, nữ quỷ kia vô cùng lợi hại, dựa vào đạo hạnh của Xa Dục xem ra đối phó không lại được, thế nên chỉ có thể dùng trí, không lấy trứng chọi đá được.

“Ban sáng anh có nói như vậy đâu cơ chứ.”

Tôi nói với Xa Dục, chợt cảm thấy anh chàng này sức không đủ chống chọi.

Xa Dục nét mặt bối rối nhìn tôi: “Haizz, trước khác giờ khác, nhưng mà cậu cứ yên tâm, cái mạng nhỏ này của cậu tôi có thể đảm bảo.”

Nghe lời Xa Dục nói, tôi như muốn “bùng cháy”, chuyện này chẳng phải quá nửa là tạm bợ sao ?

Nhưng mà lúc này đây tôi cũng chẳng có kế sách gì hay hơn.

Thấy tôi tâm trạng không yên, Xa Dục lại lôi ra một chiếc răng chó đã được xâu vào một sợi chỉ đỏ, một con dao mổ lợn bóng loáng.

Anh ta nói, ngộ nhỡ bị phát hiện, trên người tôi có hai thứ này là đủ để toàn mạng.

Sao tôi cảm thấy tên Xa Dục này càng nói càng không chắc chắn..

Xa Dục bảo tôi trốn dưới gầm giường, còn anh ta sẽ lấy quần áo của tôi mặc cho một hình nhân cũng được dán kín giấy trúc...

Sau đó lấy ra một con gà trống, trên con gà có một sợi dây màu vàng, một đầu dây buộc vào hình nhân đang nằm trên giường, đầu kia buộc vào tay tôi.

Xa Dục làm xong xuôi, anh ta nói nếu thuận lợi, để nữ quỷ kia ngủ cùng với người giấy một đêm nay là ổn rồi.

Con ác quý này sẽ không đến làm phiền tôi nữa đâu.

Trước khi Xa Dục đi, còn bảo tôi không cần lo lắng quá, anh ta sẽ canh chừng ở gần đây, có biến anh ta sẽ kịp thời tới cứu tôi.

Anh ta còn nhắc đi nhắc lại, nếu không phải quá bất đắc dĩ sẽ không được dùng đến cái răng chó với dao mổ lợn.

Còn nữa nhất định, nhất định không được phát ra tiếng động nào, đợi đến khi ngoài cửa có tiếng chuông vang, đấy là lúc nữ quỷ kia đến.

Nói đoạn, Xa Dục xem đồng hồ rồi mang những vật cô ba yêu cầu ra sau nhà đốt.

Sau đó anh ta không quay trở vào nữa, tôi trốn dưới gầm giường khó chịu vô cùng, bởi vì nền nhà lão Vương là nền đất, không bằng phẳng chút nào, hơn nữa cái giường kiểu cũ nhà lão Vương đã lâu lắm rồi, thỉnh thoảng lại bốc lên thứ mùi mốc meo xộc thẳng vào mũi tôi khiến tôi chịu không nổi..

Bởi vì lúc ban ngày ngủ quá nhiều rồi, lúc này tôi cực kì tỉnh táo, không có chút buồn ngủ nào.

Đợi khoảng hai giờ đồng hồ, bên ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng chuông “linh linh linh”.

Tiếng chuông kích thích từng tế bào thần kinh trong tôi, tôi theo bản năng hồi hộp nuốt nước bọt, khẽ lầm bầm: “Đến rồi..đến rồi..”

Tiếng chuông kêu lên vài lần, cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra...Một luồng gió lạnh xộc thẳng vào cổ họng tôi, khiến tôi khẽ ho vài cái, nghiêng đầu cố gắng nhìn về phía cửa.

Thấy có một người đứng nơi thềm cửa, thế nhưng tầm nhìn hạn hẹp, tôi chỉ có thể thấy người này đi một đôi giày đỏ thêu hoa...

Nhìn kiểu dáng của chiếc giày, tôi biết chắc đây là một nữ nhân.

Cô gái bước vào đây, ắt hẳn là cô ba rồi...
 
Bích Nữ
Răng chó mực


Đôi giày đỏ thêu hoa ấy đu đưa ở ngoài cửa hồi lâu, sau đó chậm rãi bước vào trong.

Lúc này tôi mới nhận ra người đi đôi giày hoa này đang đi bằng mũi chân, hoàn toàn không phát ra tiếng động nào.

Cảnh tượng trước mắt thật sự là quá quỷ dị, tôi chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần đi, da gà cứ nổi lên hết đợt này đến đợt khác...

Cùng lúc này tôi ngửi thấy một mùi hôi thối bốc lên, giống như là thịt bị thối rữa vậy, lại giống trứng vịt bị ung, tôi không ngừng nôn khan, lại sợ bản thân phát ra âm thanh bị nữ quỷ kia phát hiện thì khốn.

Vậy là vội vàng bụm chặt miệng mình thế nhưng mùi thối này cứ xộc lên mũi tôi.

Tôi bị mùi thối này bức chết mất...

đột nhiên nghĩ tới lần khiêng kiệu bích nữ, dường như cũng ngửi thấy mùi này.

Xem ra, người phụ nữ này là cô ba rồi...có điều tôi hơi bối rối, lần trước tôi gặp cô ấy, trên người cô ấy đâu có hôi thối như vậy, ngược lại còn có một mùi hương phụ nữ rất quyến rũ...

Lúc này, cô ba đã ngồi bên giường, nói với hình nhân đang nằm trên giường: “Phu quân, ta tới rồi...”

Nghe thấy giọng cô ta, tôi bất giác tê cứng người, bởi giọng nói của cô ta vô cùng chói tai, nghe vô cùng khó chịu, khiến tôi không ngừng hoảng sợ.

Mặc dù chưa từng nhìn thấy cô ba, nhưng tôi chắc chắn cô ba không phải cô gái xinh đẹp Tề Linh mà tôi đã gặp.

Bất luận là phán đoán từ mùi hương cơ thể hay giọng nói...

Nằm trên giường chỉ là một hình nhân, làm sao có thể trả lời cô ba được chứ.

Không biết Xa Dục đã làm phép gì mà cô ba mới không nhận ra trên giường chỉ là người giấy.

Cô ba tiếp tục nói bằng chất giọng quái dị: “Phu quân, sao chàng lại không nói gì ?”

Tôi thầm cười trong bụng, cái tên người giấy này mà biết nói thì mới đúng là gặp quỷ...

Thấy tôi vẫn không chịu nói gì, cô ba tự nói một mình: “Phu quân, ta biết chàng không tình nguyện....ây, kệ đi.

Chúng ta đi ngủ thôi.”

Sau đó chỉ thấy cô ta bỏ giày ra, trèo lên giường ngủ.

Bên ngoài đột nhiên có một cơn gió lạnh ào tới thổi tắt hết nến ở trong phòng.

Tôi cẩn thận nghe ngóng, lúc đầu thấy giọng người phụ nữ này ghê rợn, u ám, nhưng lúc thấy cô ta trên giường không ngừng gạ gẫm người giấy, tôi không nhịn được cười.

“Phu quân, chàng không thể để ý đến người ta sao ?”

“Aii, cái tên đầu gỗ này...

Phu quân, sao chàng lại cứng nhắc như vậy..”

“Phu quân àaaaa, chàng nhất quyết không thèm để ý đến người ta sao ?”

Tôi cố nín cười nghe tiếng cô ba gạ gẫm người giấy...

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, xem ra cô ba không còn hứng thú nữa rồi, lại tự lẩm bẩm một mình: “Hứ, chàng lạnh như tảng băng vậy, ta phải làm nóng người chàng lên..”

Căn phòng bỗng rơi vào khoảng không tĩnh lặng, tôi lúc này mới thở phào, Xa Dục nói chỉ cần qua được đêm nay sẽ không sao nữa rồi...

Bởi vì nằm lâu trên nền đất, cực kì không thoải mái, hơn nữa cái mùi thối đó cứ vây quanh mình, tôi nghĩ cứ cho là tôi thức được đến sáng mai thì cũng sẽ bị chết ngạt mất.

Đến quá nửa đêm tôi bỗng thấy buồn ngủ rã rời.

Tôi thầm phục bản thân, trong hoàn cảnh nguy cấp như vậy mà tôi vẫn buồn ngủ được...

Tại Xa Dục cứ lải nhải đi lải nhải mãi là tôi dù có thế nào cũng không được ngủ, tôi phải véo mạnh vào đùi để giữ cho bản thân tỉnh táo.

Trong lúc tôi bấu vào đùi, không kìm được mà xì hơi một cái 💨

Cái rắm này làm tôi sợ đến són đái, tôi không dám tự bấu đùi mình nữa, đến thở cũng nín lại..

May mà căn phòng vẫn yên lặng như tờ, tôi mới dám thở phào một cái.

Nhưng tôi rất nhanh cảm thấy có gì đó sai sai, tôi luôn có cảm giác có người đang nhìn chằm chằm vào mình.

Thế là tôi mới thò đầu ra khỏi gầm giường..

Bên ngoài trời tối đen như mực, không có chút tiếng động nào, tôi nhất định là đang tự doạ mình đây mà.

Ấy vậy mà cảm giác này cứ kéo dài mãi cho dù ngoài cửa không có gì kì lạ cả.

Tôi tự an ủi bản thân đừng tự doạ mình nữa.. nằm được một lúc, tôi cảm thấy mùi thối càng ngày càng nồng nặc, sau đó cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm càng rõ hơn.

Tôi nằm khó chịu quá, muốn dịch người một chút cho thoải mái, nhưng đột nhiên nhận ra bên cạnh mình có vật gì đó mềm mềm lành lạnh...

Tôi sợ đến vãi cả linh hồn, lát sau định thần lại quan sát vật đó là gì..

Trời thật sự rất tối, cơ bản là chả nhìn thấy cái gì hết, theo bản năng tôi đưa tay ra vuốt vuốt... cmn là TÓC....

Mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, cơ thể tôi tê cứng lại, đây..

đây không gì khác chính là một cái đầu người !

“Phu quân, chàng nghịch ngợm quá, sao lại chạy qua đây luôn rồi..” một giọng nói quái dị ghé sát tai tôi.

Não tôi chợt hiểu ra, ác quỷ này đang ở BÊN CẠNH TÔI !!!

Tôi sợ đến nỗi vội vàng hét lên một tiếng, định chui ra khỏi gầm giường.. cô ta ở phía sau lưng tôi phát ra những tiếng cười khanh khách đến rợn người..

Tôi vừa bò được ra ngoài, cúi xuống gầm giường, thấy có vẻ cô ba đuổi không kịp rồi.

Miệng không ngừng chửi rủa, tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất là phải chạy thoát thân, thế nhưng chạy dc vài bước đã va vào một cơ thể lạnh ngắt.

“Ai vậy...đừng cản đường tôi” Tôi lúc này đã bị doạ sợ đến mức hồn xiêu phách lạc rồi.

“Phu quân, chàng đang tìm ta đó sao ?”

Tôi xoay đầu nhìn, nhờ ánh trăng chiếu rọi tôi có thể nhìn rõ dung mạo của cô ba..

Khuôn mặt cô ta nhìn giống 1 chiếc bánh rán, dưới ánh trăng, khuôn mặt đó trắng bệch đến đáng sợ, đôi mắt bé tí như hai hạt vừng, đáng sợ nhất là cái lưỡi của cô ta, cứ ngoe nguẩy thò ra ngoài.

Cô ta nhìn tôi toét miệng cười, nói: “Phu quân, đêm nay ta sẽ hầu hạ chàng thật tốt..”

Tôi lạnh toát sống lưng, mẹ ơi, thì ra cô ba trông như này sao ?

Bắt tôi cưới cô ta chi bằng tôi đập đầu tự vẫn đi cho xong, người phụ nữ này xấu chết đi mất..

Cô ta nhào về phía tôi, tôi khiếp quá thét lên, sau đó chạy về phía giường..nhưng tôi biết mình đâu phải là đối thủ của một con quỷ chứ.

Cô ta đè tôi xuống đất, trèo lên người tôi một cách thô bỉ, cứ hihi cười không dứt, nhưng kinh dị nhất là cái lưỡi dài ngoằng đang thò ra của cô ta cứ nhỏ nước miếng lên mặt tôi.

Tôi khiếp đảm thất kinh, gào lên bi thảm: “Xa Dục, anh mau đến đi...tôi sắp bị cưỡng bức đến nơi rồi.”

Nghe tôi kêu gào, cô ba cứ cười khanh khách như một kẻ bị bệnh thần kinh, nói với tôi: “Haha phu quân, chàng cứ gọi đi, gọi khản cổ cũng chẳng có tác dụng gì đâu.. gọi to nữa lên nào ~”

Nói đoạn cô ta liếm cái lưỡi dài ngoằng của mình lên mặt tôi.. cái cảm giác lạnh lẽo, rợn người đó.. tôi muốn chết mất.

Bà nội nó, tên Xa Dục này không phải ngủ say rồi đó chứ..

Xa Dục chẳng phải đã nói chỉ cần bên này có tiếng động lạ trong vòng 10 giây sẽ tới cứu tôi sao ?

Từ lúc cô ba phát hiện ra tôi đến bây giờ cũng phải 10 cái 10 giây rồi đó.

Thật đúng là một kẻ không đáng tin cậy, bà nội nó, bây giờ chỉ có thể tự dựa vào bản thân thôi.

Tôi không ngừng run rẩy, nói với cô ba: “Nương tử, nàng.. nàng đừng vội..Ta..ta đã chuẩn bị cho nàng một tín vật định tình.”

Nghe thấy tôi nói như vậy, cô ba tỏ vẻ ngại ngùng, cô ta ngồi trên người tôi, nói khẽ: “Phu quân...chàng tốt quá à... là vật gì vậy ?”

Tôi cười gượng gạo, bảo cô ta xuống khỏi người tôi trước đã, tôi mới có thể lấy đồ cho cô ấy, vừa nãy đồ bị rơi xuống gầm giường mất rồi..

Cô ba không hề nghi ngờ, không trèo lên người tôi nữa, tôi vội bò vào gầm giường, lấy chiếc răng chó mà Xa Dục đã chuẩn bị cho tôi tháo khỏi cổ nắm trong lòng bàn tay.

Sau đó lấy con dao giết lợn đặt dưới cuối gầm giường giấu sau lưng.

Cô ba nói bằng chất giọng kì quái, hỏi tôi có ổn không vậy, trong giọng cô ta còn thoáng chút ngại ngùng.

Không còn dáng vẻ uy hiếp người ban sáng, tôi giờ đây chui ra khỏi gầm giường, toàn thân run rẩy.

Nói không sợ chính là nói dối, tôi siết chặt chiếc răng chó trong tay, nói: “Nàng nhắm mắt...nhắm mắt lại..”

Nhìn thấy dáng vẻ thần bí của tôi, cô ba lại không có chút hoài nghi, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Tay tôi không ngừng run lẩy bẩy, lòng thầm nghĩ sao tên Xa Dục đó mãi mà chưa tới nữa... tôi bây giờ quả thực không biết phải làm thế nào với cái răng chó nữa.

“Ta mở mắt được chưa ?”

Cô ba cười khanh khách hỏi tôi.

Tôi nuốt nước bọt, nhìn khuôn mặt đáng sợ của cô ta, không còn nghĩ được gì nữa, rút cái răng chó ra cắm thẳng vào mặt cô ta.. tôi vốn dĩ định cắm vào ấn đường (phần nằm giữa hai lông mày) cô ta, nhưng đúng lúc ấy cô ta hình như cảm thấy có gì đó không đúng, đột ngột mở to mắt, bất chợt di chuyển.

Cái răng chó trong tay tôi cắm thẳng vào mắt cô ta, trong nháy mắt cô ba rú lên bi thảm, sau đó bưng kín mặt... hốc mắt cô ta chốc chốc lại bốc khói đen.

Cô ba bưng mặt đau đớn, gào lên những tiếng bi thảm: “Aaaaa, tại sao ?

Chung Xuyên, ngươi sao dám làm vậy với ta!

Ta thật lòng đối với nhà ngươi, ngươi lại tìm cách làm hại ta!

TA MUỐN GIẾT NGƯƠI....TA MUỐN GIẾT....NGƯƠI....”
 
Bích Nữ
Nghĩa địa


Dáng vẻ của cô ba thật khiến tôi sợ khiếp vía, cái khuôn mặt trắng bệch của cô ta trong nháy mắt trào ra những dòng máu đỏ, cả người cô ta bốc lên làn khói đen mờ mờ ảo ảo.

Căn phòng chợt lạnh ngắt, cảm tưởng như đã giảm đi vài độ.

Tôi vội lấy ra con dao mổ lợn đang giấu sau quần, lắp bắp: “Cái đó..cái đó...tôi..tôi không cố ý đâu, tôi không định cắm vào mắt cô đâu.” 🙂)

Lúc đó cũng chẳng biết tôi nghĩ gì nữa, câu nói đấy cứ thế mà trôi tuột ra khỏi miệng..

Nhưng lúc đó cô ba đang bị thương nặng vậy nào có hơi đâu nghe tôi giải thích, cô ta một mực đòi giết tôi, một mực muốn tôi phải chết..

Tôi rút con dao mổ lợn ra, bảo cô ta phải bình tĩnh...sau đó bản thân xông ta khỏi cửa chạy mất.

Chạy được một đoạn rồi tôi vẫn nghe thấy cô ba gào lên những tiếng đau đớn: “Chung Xuyên!

Ta phải giết ngươi...giết ngươi...aaaaaa.”

Nắm chặt con dao trong tay, tôi lao ra khỏi nhà lão Vương, cứ thế chạy thẳng về nhà không dám quay đầu lại.

“Chung Xuyên, sao cậu lại chạy ra đây rồi ?”

Xa Dục đang ngậm một điếu thuốc, anh ta khoan thai tiến về phía tôi.

Thấy Xa Dục, lòng tôi như lửa đốt, cầm con dao mổ lợn trong tay kề vào bụng dưới anh ta, hoảng loạn gào lên: “Tên tiểu tử thối, chẳng phải anh nói có tiếng động là sẽ...sẽ xuất hiện trong 10 giây.

Anh biết gì không, không phải nhờ tôi...tôi nhanh trí thì đã bị con quỷ cô ba kia hiếp chết rồi!”

Xa Dục hình như cũng bị doạ cho sợ rồi, nhưng ít ra anh ta vẫn có chút bản lĩnh, bằng một động tác nhẹ nhàng đoạt lấy con dao trong tay tôi, cười gượng với tôi, nói anh ta lên cơn thèm thuốc mới chạy qua nhà tôi hỏi xin cha tôi điếu thuốc.

Bởi anh ta đứng chờ mãi mà không thấy có vấn đề gì, ai ngờ đâu vừa đi một cái đã có chuyện xảy ra.

Anh ta không giải thích cho xong, càng nói tôi càng thêm cáu giận.

Tôi vẫn còn muốn tranh cãi với Xa Dục thì anh ta đã hỏi: “Này, cậu cắm cái răng chó vào mắt cô ba đấy à ?”

Tôi bất chợt bị hỏi, đờ ra mất mấy giây, sau đó gật đầu theo bản năng.

Không đến lượt tôi nổi giận với Xa Dục, anh ta bị kích động chỉ thẳng mặt tôi nói: “Ai bảo cậu cắm vào mắt!

Cậu cắm vào mắt cô ta làm cái gì ???”

“Này chẳng phải anh nói đây là vật phòng thân của tôi sao, cô ta suýt hiếp tôi đấy, định bảo tôi cất đi không dùng...cất đến sang năm à ?

Hơn nữa nếu không phải do anh tự ý rời đi, tôi đã không phải ra tay rồi.”

Tôi cũng không vừa mà đáp trả anh ta.

Xa Dục nghe tôi nói xong, anh ta ném tàn thuốc xuống đất, vội vàng chạy về phía nhà lão Vương.

Tôi không dám đi theo anh ta, bây giờ nghĩ lại mồ hôi lạnh cứ túa ra đầm đìa.

Thấy tôi không đi theo, Xa Dục hét lên: “Này nếu cậu không muốn chết thì tốt nhất là đừng rời tôi quá 10 bước chân.”

Nói thật tôi rất muốn từ chối Xa Dục, nhưng nghĩ tới khuôn mặt đáng sợ của cô ba, thật hết cách rồi, đành phải xách mông lên chạy theo Xa Dục thôi.

Xa Dục chạy đến cổng nhà lão Vương, bấm đốt tay như đang nhẩm tính cái gì đấy..một lúc sau mới dám xông cửa chạy vào.

Tôi sợ hãi đi theo anh ta, không dám rời Xa Dục đến nửa bước chân.

Xa Dục sau khi bước vào nhà lão Vương, liền bật cái đèn vàng mờ ảo trong nhà, anh ta nhìn ngang liếc dọc..sau đó giơ tay ra, nhắm mắt lại như đang nhẩm bói cái gì..

Tôi có thể khẳng định là cô ba không có trong phòng này, bởi nếu cô ta ở đây, mùi thịt thối đã bốc lên đến ngạt thở trong này rồi.

Xa Dục đi đi lại lại trong phòng đến mấy vòng, tôi hỏi anh ta rốt cuộc là có chuyện gì, anh ta chẳng thèm trả lời tôi.

Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, Xa Dục lấy ra ba cây hương trong chiếc túi vải đeo bên người, sau đó đốt hương rồi cắm xuống đất, đứng bên cạnh khấn nhẩm tên tôi và ngày sinh.

Khói hương bốc lên từ cây hương khiến tôi chú ý...hương bình thường khói sẽ bay thẳng lên trên, mà khói hương Xa Dục đốt cứ bay vòng vòng.

Nhìn cây hươnh như vậy, Xa Dục khẽ lắc đầu, nói: “Cậu chết chắc rồi.”

Tôi nhìn Xa Dục, không bình tĩnh nữa hét lên: “Anh đâu có nói rõ với tôi, nếu lúc đấy mà anh vẫn chờ, có phải sẽ chẳng có gì xảy đến không hả ?”

Xa Dục thấy tôi nói như vậy cũng chẳng nói gì nữa, anh ta chỉ nhăn mặt khó chịu nói tôi cùng anh ta về nhà.

Cha mẹ thấy tôi về nhà vội hỏi Xa Dục mọi việc sao rồi.

Xa Dục cũng không còn gì để giấu, đem hết toàn bộ câu chuyện kể cho cha mẹ tôi nghe.

Cha tôi nghe xong nhảy dựng lên, ông chỉ vào mặt tôi nói: “Thằng ngốc này, mày đúng là làm cái gì cũng không nên hồn!”

Mẹ tôi tiến về phía trước kéo tay cha tôi lại, bà khẽ hỏi Xa Dục chuyện này bây giờ phải giải quyết sao.

Xa Dục bị dồn vào thế bí, anh lấy hai tay ôm đầu, đau khổ cảm thấy bản thân tiến thoái lưỡng nan rồi.

Không giấu gì mọi người, răng chó mực vốn là vật có âm khí, hơn nữa đây là một con chó đã từng cắn người, nên âm khí khá nặng.

Nó lại còn bị nhổ lúc con chó còn sống, ngâm vào máu chó mực cho nên oán khí và âm khí của vật này vô cùng nhiều.

Xa Dục nói sở dĩ anh ta để tôi cầm vật này không phải là làm vũ khí, mà để áp chế dương khí trên người tôi nhằm lừa cô ba...

Hơn nữa người bình thường khi cần vũ khí sẽ theo bản năng mà vớ lấy con dao trước, ai lại như tôi đi lấy răng chó =)))

Vượt ngoài tưởng tượng của Xa Dục, tôi lại còn ngu ngốc đi lấy răng chó cắm vào mắt con ác quỷ.

Anh ta nói điều tôi làm chỉ khiến cho oán khí và âm khí của cô ba nhiều thêm, cho dù cô ta có bị thương rồi, thì nhất định nội trong ba ngày cũng sẽ tìm tôi báo thù.

Đến lúc đó, trừ phi sư phụ của Xa Dục đến kịp tôi mới có con đường sống, còn không thì...

Mẹ tôi nghe anh ta nói vậy, khóc nghẹn lên cầu xin Xa Dục nghĩ cách cứu tôi....

Xa Dục dường như cũng đang tự trách mình, việc xảy ra đến nước này, anh ta hiển nhiên cũng gánh một phần trách nhiệm.

Anh ta bảo tôi tạm thời cứ đi nghỉ ngơi đi, anh ta sẽ dốc hết sức nghĩ kế, ít nhất trong 1, 2 ngày này mọi người vẫn sẽ an toàn.

Mẹ định nói gì đó nhưng cha tôi đã kéo bà đi rồi...

Tôi không dám về phòng ngủ một mình, quyết định nằm trên ghế dài đánh một giấc.

Đến sáng ngày thứ hai, Xa Dục vô cùng kích động hét lên anh ta có cách rồi.

Nghe thấy lời này tôi bỗng lấy lại được tinh thần, cha mẹ tôi cũng vội vàng hỏi anh ta có cách gì.

Xa Dục không vòng vo, anh ta nói trước mắt chỉ có thể tìm cho tôi một cô dâu khác.

Cha mẹ tôi trông khá khó xử, họ nói: “Trong 2,3 ngày cậu bảo chúng tôi làm sao mà tìm được cho Chung Xuyên một cô vợ chứ ?”

Xa Dục cười: “Tất nhiên không phải lấy người sống rồi, mà lấy người chết..”

“Cái gì ?

Lại là minh hôn sao ?”

Mẹ tôi có vẻ không đồng tình... bởi người trong thôn rất mê tín, tin này truyền ra ngoài sẽ rất nhanh.

Cứ cho là cứu được cái mạng tôi, thì chuyện này cũng sẽ lan tới từng ngóc ngách nơi thôn quê này.

Xa Dục giải thích, dựa vào tình hình bây giờ chỉ có thể dùng quỷ trị quỷ thôi...

Theo anh ta bây giờ phải tìm một nữ quỷ thậm chí còn lợi hại hơn cô ba, cùng cô ta thoản thuận điều kiện xong xuôi mới tiến hành làm lễ minh hôn.

Sau này, kể cả cô ba có thể hồi phục lại, muốn làm phiền tôi thì cũng phải e dè cô vợ ma của tôi.

Kế sách này cũng có vẻ ổn đấy chứ, thế nhưng bỗng nảy ra hai vấn đề.

Thứ nhất, tìm đâu ra một nữ quỷ lợi hại hơn cô ba ?

Thứ hai, nhỡ tôi tìm được một nữ quỷ lợi hại hơn nhưng lại không khống chế được cô ta, há chẳng phải tiêu diệt thứ đáng sợ mà giữ lại thứ còn đáng sợ hơn sao ?

Xa Dục vỗ ngực nói, việc này nhất định không sao đâu...

Nói đoạn, anh ta hỏi cha tôi quanh khu vực này có nghĩa địa hay không...

Cha tôi nói có, Xa Dục liền gật đầu, lấy ra một từ giấy trắng, một tờ giấy viết rất nhiều thứ phía trên.

Xa Dục đưa tờ giấy trắng cho mẹ tôi, bảo bà ấy cố nhớ lại, ở nghĩa địa có chôn những cô gái nào chết yểu...cô nào chết càng bi thảm càng tốt.

Sau đó anh ta lại đưa tờ giấy có chữ viết cho cha tôi, bảo cha đi mua những thứ ghi trong này.

Tôi hỏi Xa Dục bây giờ tôi phải làm gì, anh ta nhíu mày nhìn tôi nói: “Cậu ngoan ngoãn mà nghỉ ngơi đi, đếm nay không được ngủ gật đâu đấy.”

“Đêm nay đi đâu ?”

Tôi bỗng có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên đúng như tôi nghĩ, Xa Dục nói đêm nay dẫn tôi đi tìm vợ.

Tôi muốn khóc quá...giữa đêm giữa hôm đi đến nghĩa địa không phải là đang tìm cái chết sao ?

Xa Dục lại nói không đến đêm muộn ác quỷ không chịu xuất đầu lộ diện đâu.

Miệng nói không muốn, tôi ngả đầu xuống ghế, đánh một giấc ngon lành, đến lúc trời tờ mờ tối mới tỉnh.

Xa Dục đang đeo một cái balo sau lưng, bên hông anh ta cũng treo một cái túi.

Thấy tôi tỉnh rồi, anh ta liền kéo tôi đi đến phía sau nghĩa địa.

Cha muốn đi cùng chúng tôi liền bị Xa Dục từ chối bởi ngộ nhỡ xảy ra chuyện, anh ta may ra có thể cứu 1 người chứ 2 người e ra....

Sau khi bước ra khỏi cửa nhà, trời nổi gió lớn, tôi run lập cập như một đứa ngốc, theo sau Xa Dục.

Phía sau nghĩa địa đã lâu năm lắm rồi, số người chết chôn ở đây đếm không xuể.

Bước đến chân núi, tôi hoảng sợ không dám đi tiếp... bởi cái nghĩa địa này không ít ma quỷ lộng hành, thường xuyên có người trong thôn đi lạc đường vào đây, đến lúc thoát được ra ngoài, không hoá điên hoá dại, thì cũng mất mạng....
 
Bích Nữ
Thỉnh hôn


Xa Dục tự mình xuống núi,thấy tôi không đi theo cùng,liền hỏi tôi có phải không nỡ rời xa tam cô nương đó không.Nghĩ đến diện mạo của tam cô nương đó,rùng mình một cái rồi tôi liên tục lắc đầuHắn liền nói với tôi,nếu đã không phải,vậy còn ngây ra đí làm gì,đợi tam cô nương kia tìm ra tôi à...nhìn cái bãi tha ma này thì 100 lần không tình nguyện,nhưng không còn cách nào khác chỉ còn biết đi theoTrên đường đi,gió thổi vù vù hai bên đường lá cây kêu xào xạc ,ánh trăng chiếu rọi lên bãi tha ma,chiếu vào nhữg phần mộ trên sườn núi vô cùng kinh người.So với dáng vẻ lo lắng của tôi,Xa Dục lúc này vô cùng thoải mái,chỉ thấy Xa Dục giống như dạo công viên vậy,thỉnh thoảng nhìn đông ngó tây,đại khái là nhìn thấy tất cả phần mộ trên núi rồi hỏi trong thôn chúng ta có bao nhiêu người ,sao có nhiều mộ vậy ?Nhìn dáng vẻ của Xa Dục,tôi giải thích với hắn,bãi tha ma này không chỉ chôn người của Vương gia thôn,bởi vì bãi tha ma này là nơi giao cắt của 3 thôn,vì vậy người của 3 thôn gần đây đều chôn tại đây.vì vậy mới có nhiều phần mộ như vậy.Xa Dục gật gật đầu,sau đó nói với tôi,đợi chút nữa lúc đi thỉnh quỷ,cho dù tôi nghe thấy cái gì hoặc nghe thấy bên tai có người thổi gió,tôi cũng không được quay đầu...bằng không ,sau này sẽ rất nghiêm trọng.Tôi hỏi xa Dục có hậu quả gì,hắn trả lời tôi rằng,nhẹ thì bị điên mấy ngày ,nặng thì bị mất hồn mất vía,nghe Xa Dục nói vậy trong lòng tôi như đánh trống.Nhưng mà,việc đã đến nước này cũng hết cách...dù sao cũng chết.nghĩ đến đây tôi lập tức ngẩng đầu hiên ngang đi về phía Xa Dục.Rất nhanh chúng tôi đã đến giưã sườn núi,nơi mồ mả tập trung lại,Xa Dục dừng lại một lát rồi đưa cho tôi một tờ giấy nói,bảo tôi theo danh sách trên tờ giấy này đi tìm người,tìm thấy rồi thì đặt một quả táo trước mộ,cắm một que nhang vào quả táo,dập đầu 3 cái,sau đó làm theo những gì tôi nói ,bất luận tình huống nào cũng không được quay đầu.Tôi bất chợt gật đầu,xa Dục đưa cho tôi một tờ giấy và một cái túi vải,trong túi đựng táo và nhangSau khi đưa cho tôi hắn quay người điTôi vội vàng hỏi hắn muốn đi đâu,hắn cũng không nói với tôi bảo tôi nhanh chóng làm là được rồi.đến lúc đó hắn sẽ đến tìm tôiTrong lòng tôi nghĩ ,cái tên không đáng tin này,sẽ không nửa đường bỏ chạy chứ,có điều tình hình bây giờ tôi cũng không được lựa chọn.Làm sao đây?

Cắm đầu chạy về phía trước vậy.Bia mộ ở đây đều cùng một thợ khắc,vì vậy hình đáng đều như nhau thứ duy nhất không giống chính là bức ảnh đen trắng mang theo nụ cười đóTừng bức ảnh nhìn tôi đến dựng tóc gáy,luôn có cảm giác bọn họ đang nhìn chằm chằm tôi,tôi cũng không dám nhìn thêm bức ảnh đó một cái.Cho đến khi lôi danh sách ra tìm trên những bia mộ đó.“Phương Thúy Hà...Lý Ẩn Đệ...Phương Cúc Hoa”Những cái tên này khiến tôi thấy ớn lạnh,rất nhanh tôi đã tìm thấy một vài những phần mộ trong danh sách đó,những người này lúc chết phần lớn đều là những cô gái 17.18.nhưng nếu còn sống bọn họ có thể đều đã làm bà cả rồi.Có điều,nghĩ trong bụng vì mạng sống,tôi cũng phải tìm người giúp đỡ,sau khi tôi tìm bên này mới phát hiện,phần mộ bên này đều là nữ,hơn nữa đều là mộ đơn,nghĩ bụng chắc là trong thông chôn tất cả các cô gái không kết hôn bị chết và một chỗVì vậy người trên danh sách này hầu như đều tìm thấy ở đây,mọi việc vô cùng thuận lợi không giống như có chuyện gì xảy ra như lời Xa Dục nói.tôi nhìn thấy trên danh sách chỉ còn lại tên một nngườiBái xong người tên Từ Dẫn Tiên naylaf có thể rời khỏi chỗ quỷ quái này,tôi vừa đi vừa nói với bản thân “cái tên vô lại Xa Dục đó,còn hù ta...cái gì mà có người vỗ vai tôi,còn thổi thổi bên tai tôi..ngoài việc không khí bên này hơi đáng sợ,thì không còn việc kỳ lạ nào xảy ra nữa.Rất nhanh,tôi đã tìm thấy được người cuối cùng,cung kính đặt quả táo cắm nén nhang.vừa quỳ xuống ,dập đầu cái đầu tiên,chỉ nghe thấy một tiếng mèo kêu sắc bén,truyền đến trước mặt tôi.,Tiếng mèo kêu này vừa xuất hiện,làm tôi nổi hết cả da gà,ngẩng đầu chỉ thấy một con mèo toàn thân đen láy đứng trên bia mộ trước mặt,trong ánh mắt phát ra ánh sáng xanh ,lông trên mình dựng cả lên,hướng về tôi mà nhe răng nhếch mép kêuDáng vẻ còn mèo này quả thực doạ tôi hết hồn.trong thôn đều nói mèo là động vật ác tính,đặc biệt là trạng thái kỳ quái này của nó,thật là doạ tôi một phen,tôi vội vàng dập đầu liên tục ,nói với bản thân “ cô...cô nương này...tôi..tôi không cố ý làm phiền,tôi có làm gì không vừa lòng,xin ...xin đừng trách..đừng trách”Nhưng con mèo này vẫn tiếp tục kêu,tôi dùng ánh mắt trực tiếp nhìn vào con mèo trren bia mộ,sau khi định thần con mèo này ánh mắt không phải đang nhìn tôi,ánh mắt đó dường như đang nhìn sâu lưng tôi.Nhưng mà sau lưng tôi có gì đâuTôi vốn dĩ định quay đầu,vừa định quay đầu.đột nhiên nghĩ đến lời của Xã Dục,tôi quay cái đầu đã xoay một nửa trở vềLúc này quỳ tại chỗ không dám động đậyMồ tôi lạnh toát cả người...
 
Bích Nữ
Ngũ tệ tam khuyết


Xa dục kéo tôi chạy chưa được mấy bước liên nghe thấy phần mộ đầu lưng truyền đến tiếng khóc ai oán,âm thanh bất ngờ này làm cho chân tôi đột nhiên mềm nhũn,vội vàng tiếp tục chạy theo Xa Dục.Vừa chạy vừa quay đầu ,tuy sau lưng có âm thanh quái dị nhưng lại không hề có một bóng dáng người,tôi hỏi Xa Dục thế này là thế nào,chúng ta chạy làm cái gìXa Dục nói với tôi,chúng tôi vốn dĩ là đến thỉnh hôn một cách rất đàng hoàng,cho dù không thành cũng không có chuyện gì cả,nhưng lại bị Tam cô nương vừa nãy náo loạn,thế lại trở thành đang trêu đùa bọn họ.Việc này giống như cậu đi xem mắt còn đem theo vợ của mình,chẳng nhẽ không bị đối phương đánh sao?Vừa nãy tam cô nương ở đây,bọn họ đương nhiên không dám làm gì,nhưng bây giờ tam cô nương đi rồi,sợ rằng bọn họ sắp tới gây rắc rối cho tôi rồiTôi thấy Xa Dục chạy còn nhanh hơn tôi,liền nói với hắn :" cậu chạy cái gì chứ ?

Cậu chẳng phải đạo sĩ sao,bắt bọn chúng lại chẳng phải ổn rồi sao?"

" Một tên hai tên tôi còn có thể đối phó,chứ vừa nãy mười mấy tên,cậu nghĩ tôi là thần tiên à" Xa Dục thấy tôi chạy chậm quá liền lôi ra hai lá bùa,bảo tôi dán lên mắt của mình.Tuy là không biết làm cái gì nhưng tôi vẫn cứ làm theo,sau khi dán bùa xong,thì cảm thấy một luồng nhiệt quanh quẩn ở mắtXa Dục bảo tôi quay đầu nhìn một cái... phút chốc tôi liền thấy sau lưng mười mấy con nhe nanh múa vuốt đang đuổi theo tôi không ngừng,khuôn mặt quỷ nữ hung ácĐừng nói chiêu này hiệu quả thế nào nhìn thấy mấy tên ác quỷ nhe răng nhếch mép kia,không biết sức mạnh từ đâu ra,tôi chạy nhanh hơn cả Xa dục mấy phần,xem như đã chạy xuống núi,đến khi trời chập choạng chúng tôi mới quay về đến nhàCha mẹ lo lắng hỏi chúng tôi sao vậy,sắc mặt khó coi của Xa dục lắc lắc đầu,nói hết tình hình xảy ra vừa nãy,bây giờ chỉ có thể nghĩ cách sống chết một phen với nữ quỷ đó.Cha mẹ không nói gì cả chỉ gật đầu,nói làm gì bọn họ cũng sẽ phối hợp hết sức mình.Còn Xa Dục không nói gì với cha mẹ,bảo tôi về phòng với hắn,tuy không biết hắn muốn làm gì nhưng cũng theo hắn về phòng.Sau khi về phòng hắn nhìn chằm chằm vào mặt tôi một lát,sau đó đưa tôi đến trước một tấm kính toàn thân,tấm kính này không có gì đặc biệt,chỉ là trên đầu dán một lá bùaTôi hỏi Xa Dục muốn làm cái gì,sau khi hắn đi một vòng quanh tôi,liền cởi đồ áo của tôi ra.Tôi hỏi Xa Dục có ý gì vậy...Xa Dục nhìn tôi một cái,nói ,không có hứng thú với nam nhân.Nhìn hắn không giống đang đùa,vì vậy tôi cởi hết đồ áo.nhìn thấy tôi đã cởi áo khoác ngoài,sắc mặt của Xa Dục phút chốc khó coi hẳn đi,tôi bất chợt nhìn vào gương một cái,chỉ có điều dáng vẻ của tôi trong gương cũng doạ tôi hết cả hồn.chỉ thấy cơ thể tôi có rất nhiều dấu đen giống như vết tụ bầm.Tôi hỏi Xa Dục có ý gì,Xa Dục nói với tôi đây chính là âm khí trong truyền thuyết,một khi âm khí vào tim,não,tôi sẽ chết ngay lập tức.Tôi chợt cúi đầu nhìn một cái,chuyện kỳ lạ hơn là trên người tôi không có bất kỳ vết tích nào,ngẩng lên nhìn vào gương,cơ thể tôi lại có những dấu tích màu đen.Xa Dục nói với tôi,mắt âm dương của tôi chưa mở nên không nhìn được âm khí.Là người thì đều sợ chết,nhìn thấy trạng , này của tôi,tôi vội nói với Xa Dục nhất định phải cứu tôi...Xa Dục gật đầu đồng ý với tôi,bảo tôi bây giờ việc quan trọng nhất là duy trì tinh thần đầy đủ,bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt.Nhưng tôi sao có thể ngủ được chứ,nghĩ đến việc tôi có thể chết bất cứ lúc nào,chẳng còn buồn ngủ nữa...bởi vì nếu như Xa Dục nghĩ không ra cáchTối nay Tam cô nương sẽ giết chết ta.Thời gian nghỉ ngơi,tôi nghe thấy trong thôn truyền đến âm thanh của khua chiêng đánh trống,chỉ thấy người của vương gia khiêng hai cỗ quan tài đi chôn.Cũng không biết nhà bọn họ đã xảy ra chuyện gìBởi vì tập tục của bọn tôi là,người sau khi chết phải phục dịch 3 ngày,nhưng tôi bây giờ làm gì có thời gian mà đi lo chuyện bao đồngCho đến buổi chiều,cha đẩy cửa phòng ra,sau đó bảo là Xa Dục nghĩ ra một cách.Tôi hỏi cha có cách gì ,cha cũng không nói,bảo tôi đi theo cha,vì vậy,khi theo cha đến một cái nhà kho trên đỉnh lầu,cha bảo tôi đi vào nhà khi tìm một cái gương đồng.Tôi không biết trong hồ lô của cha bán thuốc gì,nhưng vẫn gật đầu,vừa bước vào cha liền khoá cửa ngoài,tôi ngơ ngác hỏi cha đang làm cái gì.Cha nhìn tôi một cái,thở dài một cái,sau đó kéo một cái ghế ngồi ngoài cửa,sau đó rút ra một điếu thuốc,đưa cho tôi một điếuKhông biết vì sao,trong lòng đột nhiên có cảm giác bất an ,cha châm thuốc cho tôi trước,sau đó mới châm cho mình.Cha kẹp điếu thuốc hít một hơi thật dài,hít một hơi hết 1/3 điếu,sau đó từ từ nhả khói ra."

Tiểu Xuyên con bây giờ nhất định rất không hiểu ,tại sao lại gây ra một đống rắc rối này"Tôi nhìn cha mà không nói gì,cha không nhanh không chậm kể một câu chuyện.Câu chuyện bắt đầu từ lúc chúng tôi chuyển đến Vương Gia thônLúc đó cha vẫn là một đứa trẻ,ông nội là một âm dương tiên sinh,ở thời đại đặc biệt đó,ông nội nhận lấy rất nhiều ảnh hưởng,bị đánh gãy chân,còn bị chặt ngón tay.

Sau này ông nội mang cha chạy trốn,chạy đến Vương Gia thôn,người ở đây đều rất tốt...cưu mang ông nội và cha,bọn họ cũng xem như cắm rễ ở đây luôn.Sau khi đến Vương Gia thôn,ông nội không làm mấy việc âm dương đó nữa,một tay nuôi cha khôn lớn,còn cưới vợ cho cha,nhưng sau khi cha lấy mẹ,ông nội để lại một bức thư nói là đi tìm bạn cũ,đừng đi tìm ông ấy nữa.Lúc đầu cha rất lo lắng,nhưng cách một thời gian lại nhận được được một lá thư của ông nội,sau này cha cũng không nghĩ nhiều nữa,cùng mẹ sống tiếp quãng đời còn lại.Bởi vì cha mẹ đều là những người chăm chỉ,sống không so đo,tuy là người ngoài nhưng quan hệ với người của Vương Gia thôn rất tốt,cuộc sống vô cùng tốt đẹp,nhưng sau khi cha mẹ kết hôn,bụng của mẹ vẫn không có gì ,đi bệnh viện kiểm tra cũng không thấy gì cả ,lúc đó trong thôn kết hôn một năm mà không có con thì sẽ bị nói xấu sau lưng.Bởi vì trong Vương Gia thôn có tập tục của Đài Bích cô nương,cũng có người tình nguyện giống như tập tục của Đài Bích cô nương nên lúc đó có người lên kế hoạch tìm bà Thái hỏi,có thể xin Đài Bích cô nương một đứa trẻ không.Lúc cha mẹ kết hôn được 2 năm,cũng thử giống như Đài Bích cô nương xin một đứa trẻ,Đài Bích cô nương lúc đó đồng ý rồi,có điều cô ta lúc đó còn nói một điều kiên,chính là để đứa trẻ này làm con rể của cô ta,lúc đó cha mẹ tha thiết muốn xin con ,nào đâu nghĩ ngợi nhiều,liền đồng ý ngay...lúc đó bà Thái chỉ muốn 2 giọt máu ở ngón tay của cha mẹKết quả,vài tháng sau mẹ quả thực đã có thai,sau 10 tháng mang thai mẹ thuận lợi sinh ra được một đứa trẻ là tôiNgày tôi ra đời,ông nội mất tích đã mấy năm đột nhiên xuất hiện.vừa về đến thôn nghe tin tôi ra đờiÔng nội không hề vui mừng ngược lại muốn vứt tôi xuống sống cho chết điCha vô cùng lo lắng,chỉ có họ mới biết ,để có đứa trẻ này bọn họ chịu không biết bao nhiêu khổ.thế là giằng co với ông nội,ông nội nói bởi vì cha là âm dương tiên sinh,vì vậy sẽ có hoạ ở đời thứ 3 cũng chính là tôi,đứa trẻ ra đời,có , sống qua 20 tuổi không còn là vấn đề,cho dù sống qua 20 tuổi cũng là một đứa khiếm khuyết.Vì vậy ông nội lúc cha mẹ kết hôn đã dùng âm dương thuật làm một thủ đoạn khiến mẹ không thể mang bầuÔng nội tuy là âm dương tiên sinh,nhưng cha lại không tin tà,cho dù Bích cô nương muốn đứa con,cũng chỉ là bệnh gấp nên chạy loạn vào bệnh viên,vì vậy cho dù lúc đó mẹ có mang bầu được,cha cũng không thấy đó là công lao của Tam cô nương.Nghe thấy thủ đoạn đó là ông nội làm,cha rất bực mình suýt nữa thì đánh nhau với ông,may mà lúc đó nhiều người nên đã kéo họ ra.Còn ông nội ở trong thôn nghe ngóng mẹ sao việc mẹ có thể mang bầu,sau khi biết là nhờ sự giúp đỡ của bà Thái và Đài Bích cô nương,tức giận lôi cả dao đi tìm bọn họ,còn chửi bà Thái đây là muốn đoạn tuyệt hương hoả của nhà họ ChungNhưng bà Thái là người làm việc cho Vương Gia thôn,ông nội không gặp được còn bị người của Vương gia đánh cho một trậnÔng nội không nguôi giận,tối đó cầm theo bó đuốc đốt nhà của bà Thái,trước khi đi đã khôi phục sự bình tĩnhNói với cha,đây là đang đi tìm cách bán mạng cho tôi,còn nlis với cha,năm tôi 18 tuổi sẽ có một kiếp nạn nếu như vượt qua thì có thể sống tiếp nhưng cũng không thoát khỏi ma chú " ngũ tệ tam khuyết"Lúc đó ông nội dặn dò cha, ngộ nhỡ đến bước đường cùng,có thể dùng mạng của hai vợ chồng để đối lấy mạng cho tôi.Lúc đầu cha hoàn toàn không hiểu câu này có ý gì,nhưng việc đến nước này,cha đã hiểu ý của câu nói đóNghe cha nói đến đây,tuy là tôi nghe có vẻ hơi mơ hồ,nhưng có ngu tôi cũng hiểu ý trong lời nói của cha.Cha và mẹ muốn lấy mạng của mình đổi lấy một mạng cho tôiNói đến đây chả cười với tôi và nói "Chung Xuyên,có lẽ ông nội nói đúng,có lẽ chúng ta không nên sinh con ra,nhưng vẫn sinh con ra rồi,chúng ta có quyền phụ trách việc sống chết của con.Cho dù chúng ta không còn nữa,con cũng phải tiếp tục sống tốt ,biết chưa?"

Cha tuy cười cười nói nói nhưng khoé mắt đã ửng hồng,nước mắt dâng trào.Tôi liên tục lắc đầu " đừng ...đừng cha,cha thả con ra,chẳng phải một con quỷ sao,nhất định sẽ có cách,tên Xa Dục đó không phải đồ đệ của bạn ông nội sao?hắn chẳng phải bắt quỷ rất lợi hại sao,để hắn tiêu diệt tam cô nương đó,hoặc là..... là đi tìm một vài răng chó đen...nữ quỷ đó sợ răng chó đen,cha thả còn ra đi,cha thả con ra trước đi"Lúc này tôi khóc nước mắt nước mũi chảy cả ra,cả người tôi như muốn phát điên...thỉnh thoảng lại đập cánh cửa.Tâm trạng của cha lúc này cũng có chút sụp đổ,nói với tôi " Tiểu Xuyên phải thay cha mẹ sống tiếp cho tốt,mẹ con không đến là sợ không khống chế được cảm xúc...bà ấy bảo ta nói với con ,bà ấy yêu con hơn bất kỳ ai trên thế giới này"Nói xong cha cũng quay đầu đi ra,tôi dường như phát điên dùng chân đạp cánh cửa sắt,nhưng căn phòng này,cánh cửa này hiển nhiên đã được tự sửa kiên cố,tôi căn bản không có cách ra ngoàiTôi điên cuồng khóc ,hét với bên ngoài,nhưng không có tác dụng gì...
 
Bích Nữ
Đừng đi , chết chắc đấy


Căn phòng này một cái cửa sổ cũng không có,hơn nữa khắp nơi dán đầy bùa,trên tường nhuốm đầy máu chó,hiển nhiên tất cả những thứ này họ sớm đã chuẩn bị cả rồiTuy không biết cụ thể họ muốn làm cái gì nhưng cũng đoán ra được phần nào,cha mẹ nhất định muốn làm một giao dịch với Tam cô nương đó,còn về giáo dịch cái gì,tôi không rõ.Khóc đến cạn nước mắt,hét đến không còn hét được nữa,trong đầu chỉ cảm thấy choáng váng không chịu nổi,không biết có phải như Xa Dục nói,âm khí xâm nhập vào cơ thể,chỉ cảm giác chóng mặt,một lát thì hôn mê đi.Không biết qua bao lâu,chỉ cảm giác bên cạnh truyền đến một hương vị thấm vào ruột gan,khiến cho cả người tôi chấn động một cái,mắt từ từ mở raCó thể vì cơ thể quá yếu,vừa mở mắt ra mọi thứ nhìn thấy đều mờ mờ ảo ảoThấp thoáng nhìn thấy một bóng người ôm chặt lấy tôi,thỉnh thoảng ấn nhẹ vào thái dương của tôi,sau đó một cảm giác thoải mái liên tục truyền đến,hình như tôi đã nằm lên trên người của ai đó“Phu quân chàng tỉnh rồi à” chưa đơi tôi nhìn rõ đó là ai,người này ôm lấy đầu của tôi,thỉnh thoảng giúp tôi mát xa,dịu dàng nói chuyện với tôi.Nghe thấy hai từ phu quân,cả người tôi giật mình một cái,phút chốc mồ hôi toát ra toàn thân,ý thức cũng rõ ràng hơn rất nhiều,ngồi dậy từ chân của người đóKhuôn mặt mơ hồ đó cũng phút chốc hiện lê rõ ràngNhìn thấy khuôn mặt này ,tôi thở dài một hơi,bởi vì người trước măt mình không phải là tam cô nương vừa xấu vừa buồn nôn kia.Mà là một khuôn mặt xinh đẹp ở trước mắt tôiNgười này không là ai khác chính là Tề LinhSau khi nhìn thấy Tề Linh ,tôi lập tức ổn đinnh lại ,cho dù là gặp lại cô ấy,sự nghi hoặc của tôi với cô ta vẫn cất giấu trong lòng,tôi trực tiếp hỏi cô taTôi hỏi cô ta và tam cô nương rốt cuộc có phải là cùng một người.thông qua hàng loạt sự việt xảy ra mấy ngày hôm nay,tôi có thể khẳng định,tam cô nương và Tề Linh không thể là một người.Sau khi nghe tôi nói,cô ấy liền bịt mồm cười nói đương nhiên là không phảiTôi hỏi cô ta sao lại ở đâyTề Linh nhìn tôi một cái ,bước đến trước mặt tôi,ngồi xuống,chớp chớp đôi mắt quyến rũ của cô ta nói với tôi “ bà già xấu xí tam cô nương ấy là hại chàng,còn ta là đến để giúp chàng....cái này mà chàng cũng không phân biệt được sao?Dáng vẻ bây giờ của cô ta thật là cuốn hút,nhìn khuôn mặt cô ta tôi nhất thời nuốt nước bọt,sau đó gật gật đầuCô ta thấy dáng vẻ ngốc nghếch của tôi,cười ha hả nói với tôi “ chàng thực sự phân rõ rồi chứ?”

Tôi lại gật đầu sau đó nói với cô ta : “ vậy...vậy cô đến làm ...làm cái gì?”

Hôm qua lúc ở bãi tha ma,ta không phải đã nói với chàng rồi sao,hôm nay ta sẽ đến tìm chàng,lúc này khuôn mặt gợi tình của cô ta nhìn tôi,mắt đầy tình ý“ gì cơ,hôm qua ở bãi tha ma là cô,vậy cô ...cô”“ Đồ ngốc!

Thiếp chính là Tề Linh,còn nói là đã phân rõ ,thiếp đây là muốn chàng biết thiếp là ai,tiện thể đến trị triệt để vết thươngKhông đợi tôi nói xong khuôn mặt xinh đẹp của cô ta tiến gần về phía t,đôi tay giữ chặt khuôn mặt tôi,sau đó đôi môi đỏ hơi trều ra ,rồi hôn tôi một cái trực tiếp bịt chặt lấy miệng tôi.Tôi chỉ cảm thấy toàn thân như bị một luồng điện xoẹt qua,đôi môi cô ấy hơi run rẩy,có vẻ như cô ta rất chủ động và nhiệt tình,thực ra cũng rất trục trặc.Cho dù như vậy,tôi rất nhanh đã cảm nhận được một luồng hương khí giống như thạch rau câu từ trong họng của tôi trộn lẫn vào nhauTrước đây quả thực có một số cử chỉ thân mật với Tề Linh,nhưng những cử chỉ thân mật đó giống như hư ảo,không chân thật như bây giờ....tôi có thể nhận thấy tim mình đang liên tục đập,cơ thể của Tề Linh đang bắt đầu nóng ran,hương vị nữ nhân nhẹ nhàng trên người cô ấy khiến tôi tâm loạn tình mêĐúng lúc này,cô ấy vô cùng chủ động ngồi lên hai chân tôi,hai tay ôm chặt lấy cổ,không khí của hai người bắt đầu nóng rực,lúc này trong đầu tôi dường như hiện lên khung cảnh động phòng hoa chúc,khung cảnh đêm đó càng thêm phần ướt át.Bỗng dưng,tôi đột nhiên cảm giác có một đôi mắt đang chằm chằm lấy tôi,tôi nhìn theo hướng đó.Vừa nhìn ra ngoài cửa,nhìn thấy cha mẹ tối sầm mặt lại, đụng ở ngoài cửa nhìn tôi,biểu cảm khuôn mặt của hai người chằm chằm vào tôi,doạ tôi một phen.“ Chàng sao vậy” cô ta thở một cách khô khan nâng mặt tôi lên hỏi“Cha mẹ tôi” khuôn mặt khó coi của tôi đáp lời.Tề Linh nhìn theo ánh mắt của tôi,nghi hoặc hỏi tôi nhìn cái gì vậy.Đợi tôi ngẩng đầu thêm lần nữa,phát hiện ngoài cửa rõ ràng không một bóng người,đây là ảo giác của tôi sao,hay là cha mẹ đang nhắc nhở tôi cái gì?Còn cô ta lúc này nóng bỏng muốn đòi cái gì đó,bị tôi đẩy ra...Ảo giác vừa nãy giống như đổ một thùng nước lạnh vào đầu tôi,giúp tôi chốc lát tỉnh táo và bình tĩnh lại.Lời của cha giống như một đĩa hát,không ngừng vang vọng bên tai tôi,tôi vội vàng chạy đến cửa,nhìn theo cửa ,bên ngoài một màu tối đen,tôi bắt đầu điên cuồng hét tên bố mẹ,dùng chân đạp mạnh vào cửa.Tề Linh thấy trạng thái lúc này của tôi,hình như bị doạ hết hồn sau đó dịu dàng bảo tôi “ phu quân,chàng sao vậy?”

Tôi nhìn thấy Tề Linh không biết tại vì sao,phiền não trong nội tâm được an ủi rất nhiều,vì vậy tôi liền lấy lời cha dạy,nói với cô ấy một lầnSau khi nghe tôi nói ,sắc mặt cô ấy trở nên rất khó coi,nói “ cái gì họ nói với chàng như thế à?”

Tôi không biết cô ấy vì sao lại phản ứng mạnh như vậyGật đầu với cô ấy,cô ấy lại hỏi :

- Phu quân,lẽ nào không xem sự tồn tại của ta ra gì,còn việc của chúng ta,nói cho cha mẹ còn cả tên đạo sĩ kia nữaHiển nhiên “tên đạo sĩ” cô ấy nói là Xa DụcTôi gật gật đầu nói với cô ấy,trước đây tôi luôn mơ mơ màng màng,cho đến vừa nãy tôi mới biết tam cô nương và cô ấy là hại người khác nhau,việc tôi không rõ làm sao tôi có thể nói với họ chứ.Sau khi nghe tôi nói,cô ấy nói liên tiếp mấy câu hỏng rồi,tôi hỏi là hỏng cái gì,cô ấy cũng không nóiCô ấy đi đến cửa,sửa soạn một chút cánh cửa sắt đó,cửa sắt liền bị mở ra ,Tề Linh liền dặn dò tôi bây giờ hãy đi đến nhà của Vương Lão HánCũng đừng bước vào,đứng trước cổng hét tên cha mẹ,đến lúc đó cô ấy sẽ đến.Tôi gật đầu lia lịa muốn hỏi cô ấy vài chuyện,cô ấy đã chạy xuống dưới lầu rồi...không đợi tôi đuổi kịp đã biến mất không còn tung tích.lúc này trong nhà tối thui ,tôi hét mấy tiếng cũng không có ai trả lời,gọi điện thoại cho họ,điện thoại cũng ngoài vùng phủ sóngĐể thêm dũng cảm tôi lấy từ nhà bếp một con dao gọt hoa quả,chạy về phía nhà của vương lão hánCó thể vì quá muộn nên mọi nhà đều đã tắt đèn rồiCó phải vì tác dụng tâm lý không,không khí yên tĩnh trong thông tối nay có chút đáng sợ,bình thường trong thôn còn có một số tiếng côn trùng kêu,chó sủa,nhưng tối nay đặc biệt im ắng .Bởi vì vừa qua 15 nên trăng hôm qua rất sáng,hôm nay chút ánh trăng cũng không có,trong thôn tối đen như mực,tôi chỉ có thể một tay cầm điên thoại,một tay cầm con dao gọt hoa quả chạy về phía nhà của Vương Lão HánChưa đi được bao xa ,không khí im ắng này đã bị một hồi âm thanh tiếng roi đánh phá vỡPai pai paiÂm thanh này phút chốc làm tôi nổi hết cả da gà...nghĩ bụng ai mà ăn no rồi không có gì làm lại lôi rồi ra chơi...Tuy là sợ nhưng không thể không đi về phía trước,vì muốn đến nhà của Vương Lão Hán chỉ có thể đi qua con đường nàyCó điều bước chân của tôi rõ ràng chậm đi rất nhiều,sau khi bước được mấy bước,đèn điện thoại của tôi chiếu đến bên cạnh một cái cây,lúc này có một người thỉnh thoảng lại đánh vào cái câyNhìn thấy là người,tâm trạng lo lắng của tôi thoải mái đi rất nhiều,đi nhanh hơn về phía trước,xem xem là ai nửa đêm canh ba ở đây doạ người,sau khi lại gần nhìn thấy người này quay lưng với tôi“ chú là ai nửa đêm canh ba không ngủ ở đây làm cái gì” tôi hét lên với người đóNgười này không để ý đến tôi,chỉ là trong tay thỉnh thoảng lại lôi ra một cái roi,đánh vào cây,mỗi lần đánh vào cây đều thì thầm “ đừng đi ,chết chắc đó”“ này ,chú...tôi đang định bước lên kéo ông ta hỏi ông ta những lời này có ý gìKhông đợi tôi bước lên,ông ta mạnh mẽ quay người về phía tôi,ông ta không quay lại thì tốt hơn,vừa quay lại đã doạ tôi hết hồnKhông phải ai khác chính là Vương Thuấn bị Mặc Danh dùng roi đánh chếtCơ thểt của vương thuấn lúc này đều là vết thương bay da hở thịt rách mũi bị rơi quất nát bét rồi,trên mặt chỉ còn lại một cái lỗ rất sâu.dưới ánh đèn pin của tôi hiện ra vô cùng đáng sợHắn quay đầu đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi,cái roi thỉnh thoảng lại quất vào cây,miệng thì thầm “ đừng đi,nhất định sẽ chết,nhất định sẽ chết..”

Tình cảnh này doạ tôi nhũn cả mông ngôi sụp lên mặt đất may mà tên Vương Thuấn này sau khi nhìn tồi thì không để ý đến tôi nữa,chỉ cầm rồi tiếp tục đánh cái cây cổ thụ kiaSau khi tôi run cầm cập đứng một bên xem,lấy dũng khí tiếp tục chạy,nêu như không vì cha mẹ nhất định với tính cách của tôi sẽ không bảo giờg đi tiếp nữa
 
Bích Nữ
Tuyệt hộ quan


Nhưng bây giờ không đi thì không được,vừa nãy nhìn dáng vẻ của Tề Linh,tôi cũng ý thức được tính quan trọng của vấn đềNhiều lần xác nhận tên Vương Thuấn này sẽ không công kích tôi,tôi mới lấy lại dũng khí chạy theo phía sau hắn,quả nhiên hắn nhìn cũng không thèm nhìn tôi một cái.Tuy tôi không biết sự xuất hiện bất ngờ của Vương Thuấn ám chỉ điều gì,cái khác thì tôi không biết nhưng tôi biết tối nay trong thôn phảng phất hương vị kỳ quái khắp nơi.Miệng thỉnh thoảng kêu a di đà phât,tốc độ dưới chân không ngừng gia tăngSau lưng thỉnh thoảng truyền đến âm thanh phác cây của Vương Thuấnpai pai pai paiÂm thanh này dường như đang nhắc nhở tôi,hắn ở sau lưng...đại khái bước đi mấy phút rồi,tôi từ xa nhìn thấy con đường này một bên bị cháyNhìn từ xa,dưới sự chiếu sáng của ánh lửa,hiện ra từng người từng người một,quỳ ở trên đường,dường như thỉnh thoảng lại đốt phải cái gì đóĐi lại gần tôi mới nhìn rõ người đang ngồi bên chậu lửa để đốt tiền giấy chính là bà Thái - Phạm Mẫn Quân...Có lẽ nhận ra tôi đang bước đến,bà ta từ từ ngẩng đầu lên,ánh lửa làm khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của bà ấy ửng hồng,đôi mắt của bà ta đã không giống đôi mắt người nữa,bên trong tràn đầy tia máu,cái ngấn đen rõ ràng ở trên cổ kỳ quái như thế.Sau khi bà ta ngẩng đầu con ngươi đen chăm chú nhìn tôi một hồi rất lâu,trong tay thỉnh thoảng lại cầm một xấp tiền giấy vứt vào trong chậu lửaTrong lòng tôi có ý muốn rút lui,tình cảnh kỳ quái trước mắt,khiến chân tôi thỉnh thoảng lại lên cơn sốt rét,bà Thái lúc này còn không bằng Vương Thuấn vừa nãy,lúc này vương thuấn thỉnh thoảng còn phát ra tiếng động,nhưng bà Thái trước mặt một câu cũng không nói,chỉ chằm chằm nhìn vào tôi.“ bà Thái tôi...tôi không biết bà vì sao mà chết,nhưng mà tôi bây giờ phải đi cứu cha mẹ của mình,bà ...bà có thể cho tôi đi qua không,chúng ta phải bình an đi qua kiếp nạn này,mỗi năm tiết thanh minh tôi sẽ quét dọn mộ,đốt tiền cho bà.Nói xong tôi bịch một tiếng quỳ xuống dưới chân bà Thái,sau khi dập đầu mấy cái thì nhìn về phía bà ta.Bà Thái đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm tôi như cũ,cỹng không nói gì ném tiền giấy trong tay vào chậu lửa.“ bà Thái,bà không nói gì,tôi...tôi xem như bà đồng ý rồi nhé...” cơ thể run cầm cập của tôi lạy bà Thái mấy lạy,rồi muốn tiếp tục đi về phái trước.Nhưng vừa nâng người bước đi,bà Thái đột nhiên đứng dậy mạnh mẽ,động tác vô cùng nhanh nhẹn đi đến trưosc mặt tôi ,chặn đường đi của tôi.

Tình huống này làm tối sém đái ra quần,bởi vì sinh thời bà Thái bước đi đều loạng choạng phải dùng gậy,động tác bây giờ nhanh nhẹn hơn tôi rất nhiều.Tôi run cầm cập hỏi bà Thái muốn làm gì,bà cũng đâu phải do tôi hại chết đâuBà Thái dùng con ngươi chằm chằm nhìn tôi sau đó cánh tay có chút cứng đờ chỉ vào phía sau lưng tôi,tôi bất chợt quay đầu,phía sau làm gì có gì đâuTôi nghĩ bụng bà Thái liệu có phải cũng canh cánh cái chết của Vương Thuấn ,vì vậy tôi liền tiếp tục giải thíchKhông đợi tôi nói xong,bà Thái cũng không biết có phải là nói với tôi hay không “ đừng đi...chết cả rồi...đừng đi...chết cả rồiĐôi chân tôi run rẩy,bởi vì lời bà Thái nói vô cùng quái dị,cộng thêm việc lúc bà ta nói không có mở mồm,âm thanh không biết phát ra từ đâu.Khuôn mặt thảm thiết của tôi hỏi bà Thái nói cái gì chết cơ,bà Thái không trả lời,con người nhìn theo phía sau lưng tôi,cả người lộ rõ sư hoảng loạnCơ thể của bà ta bắt đầu run rẩy “ chạy...đừng quay lại...chết rồi...chết cả rồi” nói xong hắn liền chui vào một căn phòng,bà Thái biến mất không còn dấu vếtCòn chậu lửa bị đốt cháy vừa nãy,vô cùng kỳ quái phút chốc đã bị tắtThấy trạng thái bây giờ của bà Thái,thực sự doạ tôi hết hồn,bà Thái đã là một con quỷ...

Rốt cuộc còn nhìn thấy cái gì mà lại làm một con quỷ biến thành thế này.Tôi không còn chút dũng khí nào nữa,quay đầu nhìn xem rốt cuộc có cái gì.bà thái vì sao không cho tôi tiếp tục đi về phía trước,nhưng mà cha mẹ rất có thể vẫn còn ở trong nhà của vương lão hánNghĩ đên cha mẹ ,lòng tôi phấn chấn đôi chút,tôi phải đi...cùng lắm là chết.Con người lúc ôm lấy cái chết mà hạ quyết tâm,luôn có thể khơi dậy sức mạnh tiềm ẩn mà trước đây không có,tôi quay đầu nhìn qua,lại nhìn thấy một người đứng cách tôi không xa ở đóNhưng tôi nhìn không rõ,đối phưong là nam,là nữ,là người,hay là quỷ...Ai?

Tôi hét một tiếng với bóng người đó,nhưng không có bất cứ hồi âm nàoTôi vừa an ủi bản thân vừa đi về phía bóng người đó,tôi vừa bước đến,Vương Thuấn vừa nãy đang đánh cây không thấy nữa,bóng người đó cũng biến mất rồiHình như người đó là Vương Thuấn,không phải chứ,nếu là Vương Thuấn thì sẽ không doạ bà Thái thành thế nàyKhông phát hiện gì nữa,tôi cũng không dám ở lạiTăng tốc bước chân đi về phía nhà của vương lão hán,trên đường cũng không không gặp phải chuyện kì lạ nào nữaLúc đi đến cổng nhà Vương Lão Hán,vừa nhìn đã thấy ngay trong nhà thắp một cái đèn mờ mờ ảo ảo,e rằng là cái đèn duy nhất còn sáng ở trong thôn nàySau khi lại gàn phát hiện chữ hỷ màu trắng hôm đó Vương Lão Hán dán trên cửa vẫn chưa gỡ bỏ,tôi bước đến cửa,nhẹ nhàng gõ cửa rồi gọi tên cha mẹLúc này bên cạnh một trận gió thổi đến,cánh cửa cũ nát vốn dĩ đang đóng liền bị kẽo kẹt mở raTuy là đã hạ quyết tâm sống chết,nhưng mà với những thứ chưa biết,vẫn mang đến cho con người cảm giác vô cùng đáng sợCánh cửa cũ nát sau khi bị mở ra,một luồng hương vị quái dị theo đó bay đến,hương vị này có chút quen thuộc nhưng tôi không biết là hương vị gìTôi quay người nhìn vào trong phòng,trong phòng cực kỳ tối,còn đen hơn cả màn đêm bên ngoài ,có thể nói giơ 5 ngón tay không nhìn thấy gì.Chiếc đèn dầu lập loè ở trong phòng vỗ dĩ đang sáng dường như cũng bị trận gió vừa nãy thổi tắt rồi“ Vương gia gia...cha...mẹ” tôi quay vào phòng hét lên mấy tiếng,nhưng bên trong giống như là chết rồi vậy,yên tĩnh,tôi bất chợt lôi điện thoại ra,lại phát hiện điện thoại đã hết pin,đúng là “nhà rách còn gặp mưa rào”Không nghĩ nhiều nữa,vào phòng xem xem,theo lý mà nói,Tề Linh lúc này đáng ra phải đến rồi,vừa bước vào phòng tôi vô thức run một cái...bởi vì nhiệt độ bên trong phòng thấp hơn bên ngoài rất nhiều,tôi tiếp tục hét mấy tiếng Vương Lão Hán,bỏi vì lão Hán giờ này chắc phải ở nhà,vì hắn cũng không còn chỗ nào đi nữa.Tôi vừa bước được mấy bước thì đụng phải thứ gì đó ,cúi đầu nhìn,bởi vì trời quả thực quá tối,tôi hoàn toàn nhìn không rõ đã đâm phải cái gì.Đúng lúc này,trong phòng nổi lên một trận gió ,cánh cửa sau bịch một tiếng đã bị đóng lại,da gà da vịt phút chốc nổi cả lên,quay đầu xem sau lưngLúc này trong phòng đột nhiên lại sáng lên ánh sáng lập loè,tôi quay đầu phát hiện đèn dầu bị tắt đã được đốt cháy lạiDa đầu tê dại,bởi vì dưới ánh đèn dầu lờ mờ tôi xem như đã nhìn thấy chiếc quan tài mà mình đụng phải ở dưới chân.Chỉ thấy trong căn phòng không quá to này,lại đặt hai cỗ quan tài,hơn nữa hai cỗ quan tài này đặt rất kỳ lạ,bình thường quan tài đều được đặt theo hướng nam bắc,nhưng hai cỗ quan tài này lại đặt theo hướng đông tâyĐầu lớn hướng về phía đông,đầu bé hướng về phía tây,lúc bé có nghe qua một câu nói “quan tài năm bắc đặt ,con cháu tài phúc đến,quan tài đông tây xếp,con cháu thêm tang tóc”Đương nhìn lúc nhỏ đã nhìn thấy qua cách đặt nàyNếu như gia đình này chết chỉ còn lại một người thì quan tài sẽ đặt như vậy,kiểu đặt này gọi là “ tuyệt hộ quan” ( quan tài không còn người nối dõi)Đúng lúc thần kinh đang bất ổn,ánh mắt của tôi liếc thấy một bóng người trên tường,bóng dáng vô danh trên bức từng này không có đầuCơ thể hoàn toàn phản xạ có điều kiện bước lên trước,khung cảnh này doạ tôi kêu lên một tiếng.lúc này giữa hai cỗ quan tài đang treo một ngườiKhông ai khác chính Vương Lão Hán,lúc này Vương Lão Hán trừng tròn mắt,lưỡi thè ra,đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôiDoạ tôi liên tục lùi về phía sau,loạng choạng ngã bịch lên mặt đất,đồng thời lúc này gió trong phòng thỉnh thoảng thổi đến,làm cái rèm rách không ngừng lay động,bên trong truyền đến từng đợt cười quái dị.Ha ha haTiếng cười này khiến toàn thân tôi dựng hết cả tóc gáy,tôi bất chợt muốn chạy ra ngoài,nhưng chạy đến cửa,dùng sức kéo cánh cửa để chạy ra...Nhưng cửa gỗ giống như có người kéo chặt từ bên ngoài,lúc này tôi ngửi thấy một mùi thịt thối rữa buồn nôn,sau khi ngửi thấy mùi vị đó,bất chợt quay lại căn phòng,lúc này...trong phòng có một cô gái mặc đồ nương tử màu đỏ bước raNhìn thấy khuôn mặt khiến người khác bị sặc đó,da đầu tôi lại ngứa ngáy cả lên,lúc này cô ta đang nghiêng cái đầu,thè lưỡi ra,cái lưỡi phút chốc từng giọt từng giọt nước dãi chảy xuốngĐôi mắt nhìn tôi rồi cười“Phu quân,chàng đến tìm ta rồi à”Rất nhanh cô ta đã bước ra,tôi phát hiện theo sau cô ta còn có hai người một nam một nữ,không phải là cha mẹ đó chứLúc này cha mẹ cúi rụp đầu ,mọi cử chỉ động tác đều rất cứng nhắc,giống như hai cái thì thể bước đi vậy
 
Bích Nữ
Dùng tình cảm là thua


Nhìn thấy dáng vẻ của cha,trong lòng tôi dâng lên một trận phẫn nộ ,sau đó chỉ cô ta nói “cô làm gì với cha mẹ tôi vậy?”

Sau khi nghe tôi nói Tam cô nương cười mấy tiếng,nói với tôi “ phu quân nếu đã đến rồi,vậy thì tốt quá,thiếp sẽ đối xử tốt với cha chồng mẹ chồng,chúng ta sau này có thể sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi rồi”Cô ta vừa nói vừa giương mắt lên,nhìn thấy chỗ tôi cắm răng chó đen vào đôi mắt cô ta,lúc này đã biến thành một cái lỗ đen,nhìn thấy khiến người ta vô cùng buồn nôn“ Cái rắm,ai muốn làm người một nhà với cô,tôi nói cho cô biết,cho dù cô giết chết lão tử,tôi cũng không cưới cô” nhìn dáng vẻ của cha mẹ,lành ít dữ nhiều tôi liền hét lên với tam cô nươngTôi vừa nói xong,nụ cười bạn nãy của tam cô nương phút chốc cứng nhắc lại,sau đó âm thanh trở nên lạnh lẽo “ chàng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt,chàng vốn dĩ là của ta,hôm nay ta nhất định phải gả cho chàng”Lời của tam cô nương phút chốc trở nên lạnh lẽo tôi nói tiếp ,bất giác lôi con dao ra,đặt ở dưới thân “ cô...nếu như cô dám qua đây...tôi sẽ liều mạng với cô”“ ồ ,vậy sao” tam cô nương nhìn thấy dáng vẻ của tôi,hoàn toàn không sợ hãi,trực tiếp tay một cái ,cha mẹ giống như hai con rối gỗ,xông về phía tôi“ Cô ...cô.con mẹ cô có bản lĩnh thì đánh 1:1 với lão tử....đồ xấu xí “ tôi hoàn toàn không ngờ rằng tam cô nương này lại thâm hiểm như vậy,để cha mẹ đến đối phó với tôiTôi có thể cầm dao chém họ không?

Đương nhiên là không thế,còn tam cô nương lúc này lại cười một cách lạnh lùngTôi vì tránh làm bị thương cha mẹ nên thu con dao trong tay lại,hét về phía họ “ cha mẹ...hai người tỉnh lại đi...tỉnh lại đi”Nhưng cho dù tôi hét thế nào cũng không có tác dụng,bởi vì cha mẹ đã bị ma hoá rồi,cứ lao về phía của tôi,tôi hơi di chuyển cơ thể,thế mà lại đập trúng vào bức tường,do và chạm quá mạnh nên trực tiếp đập đầu toé máu.“ Haha,phu quân đừng trốn nữa,cha mẹ chồng bây giờ còn một chút hơi thở,nếu như chàng ngoan ngoãn đi theo ta,hầu hạ ta thật tốt ,ta sẽ cho cha mẹ chồng một con đường sống,nhưng chàng cứ thế này mà giày vò họ,đến khi họ chết rồi,ta không quan tâm nữa ,nhé” tam cô nương nói với tôi.“ Đồ xấu xí này,lão tử đâm chết cô” vừa nói tôi vừa lôi con dao ra đâm cô ta,nhưng đúng lúc này cha mẹ di chuyển đến trước mặt tồi,hai người họ vừa nãy cũng đập đầu một cái,máu tươi chảy ra.Tam cô nương này quả thật không lừa tôi,cha mẹ chưa chết...vẫn chưa chếtChưa chết là tốt rồi,trong lòng tôi đột nhiên bị dao động,khi tôi đang thần sắc hốt hoảng,cha mẹ liền trực tiếp xô tôi ngã ra đất...thực ra tôi có thể tránh được,nhưng phía sau lưng là tườngNếu như tôi tránh ,cha mẹ sẽ trực tiếp đâm vào tường...tôi không đành lòngSức mạnh của cha mẹ lúc này lớn bất thường,hai người mỗi người một tay bóp chết tôi trên mặt đất.lúc này tam cô nương xấu xí đó miệng phát ra một tiếng cười,sau đó cô ta liền đi đến trước mặt tôi ,trực tiếp trèo lên người tôiĐầu của cô ta ở ngay trước mặt tôi,cái lưỡi của cô ta thỉnh thoảng lại làm rớt chất nhầy nhầy lên mặt tôi..Sau đó nhanh chóng liếm một vòng trên mặt của tôi.Tôi buồn nôn sém thì nôn hết ra...vừa định mở mồm chửi,chỉ sợ tôi vừa mở mồm ra cô ta liền bỏ cái lưỡi đó vào,nếu như thực sự thế này,tôi sẽ cắt đứt cái lưỡi kinh tởm của mìnhSau khi bị cô ta liếm một hồi,tôi cảm giác ,vấn đề của cơ thể mình đã nhanh chóng biến mất,lẽ nào đây chính là hút dương khí trong truyền thuyết sao?

Đúng lúc này cha mẹ đột nhiên thả tôi raTôi phát hiện cho dù cha mẹ đã buông tôi ra,nhưng tôi hoàn toàn không thể nhúc nhích đượcLúc này tam cô nương lạnh lùng nhìn tôi nói “ đợi lát nữa thiếp lại đến 'lâm hạnh' chàng”,nhìn dáng vẻ đó của cô ta tôi thật hối hận vì sao lúc đó không ném thêm mấy cái răng chó đen vào cô ta chứ.Tam cô nương nói xong liền bắt đầu vầy vẫy cha mẹ,dưới sự chỉ huy của cô ta,cha mẹ tự mình mở nắp quan tài,sau đó vô cùng tự giác chui vào trong quan tàiSau khi thấy cha mẹ đi vào quan tài,tam cô nương liên tục cười lớn,đang nghĩ sau khi lừa cha mẹ vào quan tài,làm sao để xử lí tôi,kết quả,lại dâng đến tận cửa rồi.Tam cô nương nói xong liền đi đến bên cạnh tôi,sau đó ôm lấy tôi,nói là sau khi hút hết tinh khí của tôi,chúng tôi có thể mãi mãi ở bên nhau rồiTôi không ngờ rằng,đời này lại phải chết như vậy,lúc nhỏ tôi nghĩ tôi nhất định phải chết dưới gốc hoa mẫu đơnTuy cũng là hoa...nhưng không ngờ là một đoá hoa xấu nhue vậy...tôi thực sự không cam tâmTam cô nương sau khi đặt tôi lên giường liền trèo lên người tôi,sau đó thè lưỡi ra,liếm một lần nữa khuôn mặt của tôi,sau khi liếm xong tôi chỉ thấy đầu óc mình quay cuồng mụ mị,cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất điCó lẽ vì để tôi không ngất đi,tam cô nương cũng không tiếp tục liếm nữaHai tay bắt đầu cởi đồ áo của tôi...tôi không muốn...tôi không ngờ đời này sẽ bị một nữ nhân như thế này hiếp,hơn nữa còn là quỷ nữ...Tam cô nương này sau khi cởi đồ tôi thì bắt đầu cởi quần,tôi nghĩ là chết chắc rồi...chết chắc rồiBà Thái và Vương Thuấn nói không sai...đều sẽ chết...đều sẽ chếtĐúng lúc tam cô nương chuẩn bị bước tiếp theo ,cánh cửa bên ngoài đột nhiên bị gió thổi ra,lúc này một trận gió mạnh mẽ thổi vào,sau đó chỉ thấy một người mặc váy trắng xông từ ngoài cửa vào,giống như là tiên nữ hạ phàm Tề LinhTam cô nương đang nằm trên người tôi,lúc này dường như cảm nhận được mùi nguy hiểm.Đột nhiên nhìn về phía cửa,sau đó là bộ dạng kinh ngạcSau khi tôi nhìn thấy Tề Linh ,nước mắt như muốn bay ra ngoài,cô ấy đến thật đúng lúc.Nếu như định mệnh bắt tôi phải chết vì một con ma,tôi bằng lòng chết dưới tay của Tề LinhTề Linh dường như đi theo âm thanh của cánh cửa,đồng thời xuất hiện trong căn phòng,nhíu máy nhìn thấy tôi nằm trên giường,sắc mặt khó coi cùng với một cái tát trực tiếp hướng về mặt của tam cô nương ,hét lên “nam nhân của bà mà mày cũng dám động ?”

Tam cô nương trực tiếp bị cái tát của Tề Linh làm cho ngơ ra,sau đó cơ thể toát ra hắc khí “ cô đã phá vỡ quy tắc...tiên sinh sớm đã là của ta rồi”“ vậy thì cũng phải có sự đồng ý của ta” Tề Linh sắc mặt nghiêm trọng,lôi cổ tam cô nương dậy,trực tiếp vứt ra ngoàiTuyệt vời!

Tam cô nương hung hãn vừa nãy đối mặt với Tề Linh không có một chút lực đáp trả nàoSau khi vứt tam cô nương ra ngoài,Tề Linh lo lắng hỏi tôi :” phu quân,chàng không sao chứ?Thấy tôi không nói gì Tề Linh nhíu mày kiểm tra một lượt,quả nhiên có chút hoảng loạn,tự nói với bản thân “ sao lại thế này chứ”Lúc này tôi như bị tiêm thuốc tê vậy,không thể nhúc nhích,Tề Linh nhìn thấy dáng vẻ của tôi,hình như đã quuết định một cái gì đó,nói với tôi “ phu quân,chàng yên tâm đi,thiếp nhất định sẽ không để chàng có chuyện gì” nói xong trực tiếp xoa xoa khuôn mặt của tôi...rồi hôn một cái...Hương vị ngọt ngào đó rất nhanh xâm nhập vào cổ họng của tôi,sau đó là một luồng khí nóng đi vào cơ thể của tôiCả người tôi phút chốc hồi phục lại ý thức,kèm theo đó là cảm giác đau đớn,đúng lúc này hốc mắt vốn đã ửng đỏ của Tề Linh phút chốc tiều tụy đi rất nhiềuTôi định hỏi cô ấy sao vậy,nhưng cô ấy đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi,âm thanh có chút yếu đuối và gấp gáp,không cho tôi nói,để cô ấy nói“.

Phu quân,đợi lát nữa có cơ hội chàng hãy chạy đi,nhất định không được quay đầu,chỉ cần chàng không chết thì chú ,dì đều sẽ không sao,thiếp đảm bảo với chàng.Nếu như thiếp có bất trắc gì,nhất đinh phải bảo vệ tốt đồ vật này.Nó có thể bảo đảm tính mạng của chàng.Rời khỏi chỗ này,thì đừng bao giờ quay về nữa.”

Sau khi nói xong cô ấy đưa cho tôi một miếng ngọc bộiTôi định vừa nói cái gì thì phát hiện tam cô nương bị vứt ra ngoài lại quay vào rồi,dơ nanh múa vuốt xông đến chỗ Tề Linh.Lời tôi định nói phút chốc biến thành “ cẩn thận phía sau”Nhưng,lúc này đã muộn,chỉ thấy móng vuốt của tam cô nương xé toạc lưng của Tề Linh,lập tức chiếc váy trắng đó,sau lưng xuất hiện những vết thương rất rõ ràng.Tề Linh chịu đau,quay người quá,bóp chặt cổ của tam cô nương.Tam cô nương sau khi nhìn thấy mặt của Tề Linh,đột nhiên cười điên cuồng “Haha, Tề Linh,cuối cùng cô cũng làm như vậy,tiên sinh nói quả không sai,,cô thực sự sẽ bị tên này hại chết”Tề Linh lạnh lùng nhìn tam cô nương nói “ cho dù chết,ta cũng phải lôi cả ngươi theo”Nhưng tam cô nương đáp trả “ cô...cô cho rằng ta sẽ sợ cô sao,sau khi cô cứu tên tiểu tử này cô còn là đối thủ của tôi sao?”

Tam cô nương lúc này hung ác nhìn Tề Linh,hắc khí trên người cũng đã mạnh lên mấy phần“ Tề Linh, rung động rồi,cô đã thua rồi....cô chết đi.”

Sắc mặt của Tề Linh vô cùng khó coi trả lời “ hừ,đừng ở đó nói mấy thứ vô dụng ấy nữa,kết cục này ta đã liệu được.”

Miệng của Tề Linh nhanh chóng mặc niệm một cái gì đó,sau đó hơi thở thân thể của cô ấy dường như đang sục sôi,tam cô nương ánh mắt có chút hoảng loạn,liên tục nói Tề Linh điên rồi...nhưng lúc này đôi tay của Tề Linh vẫn nắm chặt lấy cánh tay của cô ta.Đúng lúc này,Tề Linh gào rú một hồi vô cùng đau khổ,sau đó hét một cách thống khổ “ Chạy “Sau khi phát ra âm thanh ấy,tôi cuối cùng cũng nhìn thấy được khuôn mặt đau đớn của Tề Linh,tôi hét với cô ấy “ Tề Linh”“ chàng muốn thiếp chết một cách vô dụng sao,chàng muốn cha mẹ chết sao?,nếu như không muốn thì chạy nhanh đi,...nếu không mọi người đều sẽ phải chết” Tề Linh giống như đang gào thét với tôi.Tôi run một cái,giống như phản xạ có điều kiện chạy ra bê ngoài,trước khi chạy dùng chân đạp hai cỗ quan tài dưới chân một cái,cố gắng kéo cả cha mẹ chạy ra.Vừa bước ra cửa căn phòng lập tức bịch một tiếng rồi đóng sập lạiĐúng lúc này trên đường có hai người chạy qua đây,nhìn thấy hai người ấy,tôi bất chợt dâng trào nước mắt
 
Bích Nữ
Chàng sống ta chết


Người đến không ai khác,chính là kẻ mất tích nửa ngày trời – Xa Dục,còn về người đàn ông mũm mĩm bên cạnh hắn ta là ai thì tôi không biết.Có điều nhìn cách ăn mặc của người đàn ông mũm mĩm đó chắc cũng là một đạo sĩ.“ Xa Dục...nhanh....nhanh đi cứu ...cứu...Tề Linh...cứu lầy Tề Linh” tôi giống như đang cầu xin Xa Dục.Bởi vì dù có ngốc tôi cũng hiểu rõ Tề Linh đến vì cứu tôi cho dù cô ấy là ma,...nhưng là ma thì có gì khác chứ...có đôi khi ma còn tốt hơn người nhiều.Xa Dục chau mày hỏi tôi.đã xảy ra chuyện gì,vì sao chúng tôi đều chạy đến chỗ này.Lúc này người đàn ông mũm mĩm kia lôi ra một thanh kiếm đồng,bảo Xa Dục giữ lại,còn tôi vừa định nhấc người,đột nhiên mắt tối sầm,chân mềm nhũn,ngồi thụp lên mặt đất.Xa Dục vội vàng chạy đến bên cạnh tôi,đỡ lấy tôi,bảo tôi đừng động đậy lung tung...nếu không âm khí xâm nhập vào tim là toi...lúc này tôi cảm giác bên trong cơ thể mình giống như có hai luồng khí đang đánh nhau,làm tôi lúc thì lạnh ,lúc thì nóngTôi bất giác bảo Xa Dục nhanh đi cứu cha mẹ,còn người đàn ông mũm mĩm kia nhấc chân lên đi về phía cánh cửa cũ nát của nhà Vương lão hán bắt đầu đạp.Nhưng cánh cửa mục nát ấy lúc này bỗng trở nên vô cùng kiên cố,người đàn ông đó đạp mạnh mấy lần nhưng không có phản ứng gì.Đúng lúc này trong phòng đột nhiên truyền đến một trận than hét vô cùng thảm thiết,tiếng hét thảm thiết đó làm tôi toàn thân nổi hết cả da gà.Còn người đàn ông mũm mĩm kia lôi ra mấy lá bùa,cắn đứt ngón tay của mình,sau khi chấm chấm lên tờ giấy vàng thì trực tiếp dán lên cánh cửa.Lập tức giơ chân lên đạp một cái vào cánh cửaCánh cửa kêu một tiếng rồi mở ra,ông tra trực tiếp xông vào trong phòng,còn Xa Dục lúc này ở bên cạnh tôi không phải đanh dán bùa lên cha mẹ,mà đang nỗ lực cấp cứu.Mà lúc này,luồng khí lạnh trong người tôi dường như đã xâm chiếm ,cơ thể không tự chủ run lên cầm cập,hiện thực trước mắt trở nên mơ hồ dần.Trong lúc mơ màng,tôi nhìn thấy cha mẹ đến bên cạnh tôi,sau đó từ từ quỳ xuống,sắc mặt của họ trắng bệch,nhưng rạng rỡ nụ cười.Xa Dục rất nhanh đã cứu cha mẹ tỉnh lại,tôi bất giác nhìn về phía của Xa Dục,phát hiện sắc mặt của Xa Dục lúc này vô cùng khó coi...cha mẹ rõ ràng đang nằm hôn mê ở đóVậy hai người bên cạnh tôi đây là ai,nghĩ đến đây tôi khó nhọc nhấc đầu lên,phát hiện quả thực cha mẹ đang ở bên cạnh mình,nở nụ cười nhìn tôi.Tôi muốn mở miệng hỏi Xa Dục có chuyện gì,nhưng lúc này luồng khí trong cơ thể như đang đấu võ,khiến cả người tôi vô cùng khó chịu,căn bản mở không nổi miệng.Còn người mẹ sắc mặt tái mét đang ngồi bên cạnh tôi ,thỉnh thoảng xoa xoa khuôn mặt tôi dịu dàng nói “ Tiểu Xuyên,cha mẹ phải đi rồi...sau này con nhất đinh phải chăm sóc tốt cho bản thân”Tay của bà ấy rất lạnh,lạnh như băng đá vậy,hoàn toàn không có chút nhiệt độ nào,sau một hồi,tôi đã nhận thức được,hơn nữa còn tin tưởng thế giới này thực sự có ma linh hồn tồn tạiTôi đang đờ đẫn,cũng biết là hồn ma của mẹ...tuy cơ thể không khống chế nổi bản thân nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn trào.“ Con ngoan ,đừng khóc,chúng ta rồi cũng phải phân ly, bọn ta đi rồi,tất cả đều sẽ kết thúc.con phải cảm ơn cô gái đó đàng hoàng,nếu như không có cô gái đó,e rằng con không thoát được tất cả chuyện này,có điều bọn ta không hối hận.Cho dù...lúc đầu....biết trước được cục diện ngày hôm nay,cho dù bọn ta biết,sinh ra con ,con sẽ đánh đổi tính mạng với hai bọn ta,bọn ta cũng sẽ làm như thế này,bởi vì con là sự tiếp diễn tình yêu của mẹ và cha.Khuôn mặt tươi cười của mẹ lúc này rất thản nhiên,cha nhìn tôi một cái rồi nói “ sau này nhất định phải sống tốt như những cụ già”Nói rồi,cha mẹ nắm tay nhau ,từ từ đứng dậy,quay người đi ra ngoài.nước mắt của tôi liên tục chảy ra,sau khi họ đi vài bước từ từ dừng bước,cười với tôi một cái,vẫy vẫy về phía toii,sau đó biến mất trong màn đêmLúc này tôi chỉ cảm thấy trái tim mình rất đau,giống như bị dao đâm vậy,không biết rốt cuộc là vì sao,tại sao lại như vvậyTầm mắt từ từ mơ hồ đi,không biết nước mắt đã làm nhoè khoé mắt,hay là tôi đã chết rồi...Dần dần,ý thức trở nên mơ hồ.Tôi có thể thấy Xa Dục đi đến trước mặt tôi,sắc mặt khó coi nói với tôi,nói hắn đã cố gắng hết sức,sau đó nhìn thấy trạng thái của tôi,liên tục vỗ vào mặt tôi,không cho tôi ngủ thiếp đi.Nhưng...tôi mệt rồi...tôi thực sự rất mệt rồi...tôi hy vọng biết bao...tất cả chuyên này đều là một giấc mơĐúng vậy...có thể tất cả chuyên này đều là một giấc mơ...sau khi tỉnh dậy tất cả sẽ ổn...ngủ đi thôiSau đó,tôi mơ một giấc mơ,một giấc mơ rất dài,tôi mơ thấy mình rơi vào nước lạnh sâu thẳm sau đó lại bị nham thạch nóng rực bao vây.Tôi không biết mình có phải vẫn còn sống không,trong mơ,tôi nhìn thấy rất nhiều người,bà Thái,vương thuấn,cha ,mẹ...họ đều cười bảo tôi tiếp tục kiên trì.Tôi còn mơ thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tề Linh,chúng tôi ở trong một căn phòng màu đỏ,tôi nắm lấy tay của cô ấy,cô ấy cười với tôi...chúng tôi nói với nhau rất nhiều...nhưng tôi hoàn toàn không nhớ được câu nào,chỉ nhớ Tề Linh nói một câu rất sâu sắc “ Chàng sống,ta chết.chàng chết ta sống.ta nguyện chết vì chàng.nguyện chàng sống vì ta”“ sư phụ,sao hắn vẫn chưa tỉnh?”

“ yên tâm đi,dưới sự giúp đỡ của cô gái đó,hắn xem như đã vượt qua được kiếp nạn này rồi”“ đáng tiếc cô gái đó...”

“Haizz,tất cả đều là định mệnh,ông nội hắn không muốn hắn đi vào vết xe đổ,nhưng vẫn là không có cách nào,thiên mệnh khó cãi.

Tiểu Dục,sư phụ không đợi được hắn tỉnh lại,ta phải đi rồi.”

“ Cái gì?

Người muốn đi đâu”* “ nếu sau này tiểu tử này còn ăn cơm ở đây,nhất định sẽ gặp lại,bản lĩnh nên dạy cho con,ta đều đã dạy rồi .

Đoạn đường sau này bước thế nào,phải xem con rồi.Còn về chuyện của tên tiểu tử này,ta đã giao cho con rồi,hai đứa con không có nơi nào đi,vậy thì đi theo địa chỉ này,tìm ra người này,ông ta sẽ thu nhận các con,còn về chuyện của cô gái đó,thời cơ thích hợp ,ta sẽ nghĩ cáchBên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện của hai người,tình thần của tôi lúc này đã hồi phục,nhưng cơ thể vẫn không có bất kỳ cảm giác nào,hai người đang nói chuyện chắc là Xa Dục và sư phụ hắn..Tôi biết bản thân mình vẫn chưa chết,vẫn đang sống tốt...nghĩ đến đây,tôi không biết nên vui hay buồn.chẳng biết qua bao lâu,cơ thể tôi khôi phục lại cảm giác,nhưng quá trình này vô cùng đau khổ.“.

Nước...nước” tôi không ngờ rằng câu đầu tiên sau khi tỉnh lại là câu nói này,lúc này tôi chỉ thấy người mình khó chịu như lửa đốt.Lúc này Xa Dục xuất hiện bên cạnh tôi, bưng lên một cốc nước ấm đến bên tôi ,giúp tôi từ từ uốngLúc này tôi mới phát hiện cơ thể như được sống lại,cả người cũng hồi phục sức lực,cho dù như vậy thì đầu vẫn rất đau,tôi hỏi Xa Dục tôi có chuyện gì vậy?Xa Dục nói rất đơn giản,sau khi tôi hôn mê,sư phụ hắn liền đi vào xử lí tam cô nương đó,cô nương tên Tề Linh đó cũng được cứu,âm độc trong người tôi quá nặng,Tề Linh đã cứu tôi,còn cô ấy...Trầm mặc một lát,Xa Dục liền nói với tôi,tôi hôn mê hơn một tuần,hậu sự của cha mẹ người trong thôn đã xử lý dùm.Tôi hỏi Xa Dục vì sao lại thế này,xa dục cũng không rõ.tình hình đại khái là ,người gọi là tam cô nương đó là hồn ma bà Thái nuôi dưỡng,nhưng vì tam cô nương lớn lên quá nhanh ,nên bà Thái phát hiện tam cô nương có chút mất khống chế,vì để tam cô nương không phản bội bản thân và gia đình bà ta.

Bà Thái liền nghĩ đến việc tặng tôi cho tam cô nương,nhưng không ngờ nửa đường thì bị Tề Linh làm loạn,chọc giận tam cô nương,tam cô nương vì tức giận đã giết bà Thái,lúc đầu nhốt tôi lại là sợ tôi chạy lung tung.Hơn nữa Xa Dục dặn dò cha mẹ rất kỹ,bảo họ coi chừng tôi,bởi vì lúc đó Xa Dục nhận được điện thoại của sư phụ,liền đi đón sư phụ.Nhưng không biết cha mẹ lại đến nhà của vương lão hán,còn cả ma nữ Tề Linh kia từ đâu đến, Xa Dục cũng không rõNghe Xa Dục nói xong,tôi thấy có gì đó không đúng,bởi vì tam cô nương và Tề Linh rõ ràng quen biết,không giống như những gì Xa Dục nói.Nhưng bây giờ mọi thứ dường như không còn quan trọng nữa,tôi nằm trên giường bà ngày mới có thể dậy khỏi giường,sau khi xuống khỏi giường liền bảo Xa Dục đưa tôi đến phần mộ của cha mẹTrước mộ của cha mẹ tôi khóc một trận,tôi không biết đoạn đường tiếp theo phải bước như thế nào,đúng lúc này tôi phát hiện bên cạnh cha mẹ còn có một phần mộ,trên bia mộ khắc “ ái thê Tề Linh chi mộ”.Xa Dục nói ,sư phụ hắn nói cô gái này dù gì cũng đã cứu tôi một mạng,xem như là giúp cô hái này có chốn đi về.Tôi gật đầu,sau khi trở về, xa Dục hỏi tôi sau này định làm thế nàoTôi lắc đầu không biết gì,vốn dĩ định ăn tết xong sẽ đến trường học,nhưng bây giờ chả mẹ đã chết,cũng không có thu nhập gì,xem ra việc học cũng không thành.Xa Dục lúc này lôi ra một bưu kiện đưa cho tôi,sau đó nói “ đúng rồi,tý thì quên,cái này là ông nội nhờ sư phụ tôi gửi cho cậu,cho dù cô gái đó đã giúp cậu khống chết âm độc trong cơ thể,nhưng cậu cũng phải tu luyện âm khí để khống chế âm độc trong cơ thể mình,nếu không một khi âm độc phát tác,cậu sẽ phiền phức,còn về tu luyện thế nào,sư phụ nói cậu xem những thứ này rồi sẽ hiểu
 
Bích Nữ
Ba vị đi nhé


Tôi nhận lấy cái bọc được bọc bằng vải đen mà Xa Dục đưaMở cái bọc ra liếc mắt thấy ngay,một quyển sách chữ phồn thế cũ nát,còn có một quyển sổ tiết kiệm.Tôi mở lá thư ra ,nhìn vào “ Tiểu Xuyên ,nếu như con còn thấy lá thư này,thì chứng tỏ quỹ đạo của vận mệnh vẫn tiến hành như thế,từ lúc con thấy lá thư này,con sắp phải tạm biệt con của trước đây,những lời ta nói sau đây,có thể làm con khó chấp nhận,nhưng tất cả đều là sự thật.”

“.

Chung gia chúng ta là hậu duệ chính thống của Chung Quy, Chung Quy lão tổ là tổ sư gia bắt maTa để lại cho con quyển “ Liệt quỷ ký ( nhật ký bắt ma)” này là một quyển cổ kỳ thư,nếu như con có thể học được,cuộc sống của con sẽ không có vấn đề gì.Nếu như ta có thể học hết quyển” liệt quỷ ký” này thì đã có thể có uy thế như Chung Quy lão tổ năm đó.“ ông tôi và cha ngu dốt cả một đời cũng chỉ học được qua loa,cuối cùng cũng không bảo vệ được các con,sở dĩ ta không muốn con và cha con học quyển “ liệt quỷ ký” này là bởi vì người luyện cái này thường là “ ngũ tệ tam khuyết” ,mà tư chất của các con cũng rất bình thường, vì vậy vụ mua bán này cũng không hợp lý”“ Nhưng nếu như con đã nhìn thấy được bức thư này,vậy thì còn đã chiến thắng được quỷ hoạ,con chỉ cần cố gắng tự luyện “ liệt quỷ ký” thì có thể khống chế được âm độc trong cơ thể mình,không còn gì để nói nữa,tất cả chuyện này đều là mạng sống của con...có lẽ còn chính là số mệnh của Chung gia chúng ta.cố gắng tu luyện “ liêt quỷ ký”, có thể ông cháu ta vẫn có thể gặp lại.Còn nữa,con nên rời xa Vương Gia thôn đi ,đàn ông tốt là phải biết xông pha bốn phương.”

Đọc xong thư,tôi cầm quyển “ liệt quỷ ký” lên bắt đầu xem,quyển sách này tuy đều là chữ phồn thể,nhưng tôi vẫn có thể hiểu,nhìn sơ qua vài trang bên trong thực sự là đầy đủ mọi thứ : bùa bắt ma,thần chú, bí thuật còn có một loại những tạp kỹ ,viết chi chít nhau.“ quyển sách này hôm khác cậu xem đi,thế nào,nghĩ kỹ chưa...có đi với tôi không ?”

Xa Dục nhìn tôi một cái hỏi.Tôi nhìn Xa Dục một cái đành gật đầu,tiện thể ngó cái sổ tiết kiệm,phát hiện bên trong có mấy vạnThu dọn một chút hành lý,rồi tôi khoá cửa lại,bước đến cổng vương gia thôn,nhìn một lượt,tôi cũng không còn lưu luyến gì nữa,bởi vì xảy ra hàng loạt việc này,mọi người đều cảm thấy tôi đã đắc tội với tam cô nương,nên mới hại chết nhiều người như vậy, vì thế mọi người trốn tôi như trốn tà.Đợi trước cổng thôn một lát,Xa Dục gọi một chiếc xe điện ba bánh đến đón chung tôi ,sau khi xe nổ máy tôi phát hiện một bóng dáng rất quen thuộc đứng ở cổng thôn,bởi vì khoảng cách quá xa,tôi nhìn không ẽo,nhưng bóng dáng này vô cùng quen thuộc...Tôi bảo dừng xe ,sau đó liên tục chạy về phía cổng thôn,nhìn thấy tôi chạy như ma đuổi, Xa Dục cũng đuổi theo,nhưng đợi đến lúc tôi chạy đến cổng thôn,bóng dáng đấy đã biến mất.Xa Dục hỏi tôi chạy cái gì,tôi nói với hắn ta bóng người mà tôi thấy.

Xa Dục nói với tôi có thể có người muốn tiễn tôi nhưng không dám...thấy tôi chạy lại nên đã trốn rồi.Nghe Xa Dục nói vậy tôi cảm thấy cũng rất có lý nên quay trở lại xe.quả nhiên sau khi tôi lên xe bóng dáng ấy lại một lần nữa xuất hiện ở cổng thôn...tôi nghĩ trong lòng có lẽ như là Xa Dục nói...nhưng tôi thực sự nghĩ không ra đó là aiBởi vì thân hình nhỏ bé này tôi rất quen thuộc,tôi rất chắc chắn,thân hình này không phải là họNgồi xe điện đến thị trấn , xa dục nói với tôi ăn cơm trưa đã sau đó ngồi xe ba gác đi thành phố Tần An tìm người tên Cung trưởng quầy, Xa dục nói người đó là bạn của sư phụ hắn,có thể sẽ thu nạp hai bọn tôi ,sau khi ăn một bát mì đơn giản thì chúng tôi ngồi xe ba gác đi thành phố Tần AnTrên xe thấy tâm trạng của tôi không tốt, xa Dục liên tục trêu tôi cười,tôi cũng không muốn cứ bày cái mặt thối ra đấy.“ Xem cái dáng vẻ này của cậu,vậy thì tôi kể cho cậu một chuyện,đảm bảo cậu sẽ có tinh thần hơn” Xa Dục hạ thấp giọng thần thần bí bí nói với tôi.Thấy dáng vẻ của hắn,tôi liền hỏi “ rốt cuộc là có chuyện gì “ hắn hạ giọng “ thực ra cô gái Tề Linh đó chưa chết...”

Tôi nhìn Xa Dục,trợn tròng trắng lên,bảo hắn đừng lôi người chết ra đùa,thấy tôi không tin,hắn nóng lòng,bảo tôi lôi miếng ngọc bội kia ra.Nghe Xa Dục nhắc đến chuyện ngọc bội ,tôi có chút bất ngờ,bởi vì lúc đó Tề Linh dặn dò tôi không được nói với bất kỳ ai chuyện ngọc bội,nên tôi luôn im lặngXa Dục nói với tôi sau khi Tề Linh cứu tôi,hồn bay phách tán,nhưng mà sư phụ hắn phát hiện có một linh hồn chui vào cơ thể tôiSư phụ của Xa Dục sợ tôi có chuyện gì vội vàng kiểm tra,vừa kiểm tra thì phát hiện miếng ngọc bội trong túi áo tôi,sau khi kiểm tra,thì nói hồn của Tề Linh đã trốn vào trong miếng ngọc bội,hơn nữa sư phụ hắn còn nói miếng ngọc bội này không đúng,nhưng chỗ nào không đúng thì ông ta không nóiSư phụ hắn sau đó nói có một khả năng,chính là nếu như sau này dùng âm khí nuôi miếng ngọc bội này,nói không chừng có thể giúp Tề Linh tỉnh lại .

Đương nhiên đây đều là suy đoán của sư phụ hắn.“ vì vậy cậu phải phấn chấn lên,học cho tốt quyển liệt quỷ ký đó.

Đừng nói một Tề Linh ngay cả cha mẹ cậu cũng có thể làm sống lại” xa dục nóiNghe hắn nói đến đây,tôi loé lên tia hy vọng,bởi vì trưosc đây lúc xem qua liệt quỷ ký nhìn thấy một pháp thuật gọi là “ mượn xác trả hồn”Nghĩ đến đây tôi liền mở liệt quỷ ký ra.Sau đó tôi trực tiếp tìm kiếm, sau nửa tiếng quả thực tôi đã tra rõ ràng quỷ thuật “ hoàn hồn thuật”Nhìn thấy những gì bên trong miêu tả,tôi vô cùng hưng phấn,cho dù tôi không tính là nhập môn “ liệt quỷ ký” nhưng cũng vô cùng kích thích,muốn tu luyện liệt quỷ ký trước tiên phải hội tụ âm khí trong cơ thể,trên sách nói là ngồi thiền suy ngầm,nhưng nếu như có thể trực tiếp bắt ma,âm khí càng nhiều..Tôi thấy rất mơ hồ,dựa vào cách hiểu của tôi,vậy thì có hai cách để có được âm khí,cách thứ nhất là ban đêm ngồi thiền,bởi vì buổi tôi không có mặt trời,âm khí sẽ càng nặng.

Cách thứ hai đó là bắt ma,nghe nói nếu siêu độ được hồn ma,sát khí trên người hồn ma sẽ hoá thành âm khí đi vào trong cơ thểVới năng lực bây giờ của tôi,chỉ có thể ngồi thiền,lời của Xa Dục thực sự thức tỉnh tôi,chán chường không có tác dụng gì,chi bằng tự mình cố gắng học hỏiXe chạy 11 giờ đêm mới đến thành phố Tần An,sau khi xuống xe, xương cốt toàn thân như rụng rời...sau khi xuống xe có rất nhiều “xe cò” bao vây chúng tôi hỏi chúng tôi muốn đi đâu.Xa Dục nói với lái xe địa chỉ,nghe thấy địa chỉ mà xa dục nói ,mấy lái xe phút chốc đã rời điXa Dục hỏi sao vậy,một lái xe thấp và mập trả lời ,địa chỉ mà chúng tôi nói là một con phố quàn linh cữu và mái táng ,ban ngày không đi được,ban đêm càng không thể đi,âm khí quá nặng.Lái xe này cũng muốn đi, xa Dục nắm chặt lái xe nói,chúng tôi sẽ trả thêm tiềnNghe nói thêm tiền lái xe dường như bị dao động,nói với chúng tôi “ 200 tệ,hơn nữa chỉ đưa đến ngoài con phố đó,chúng tôi phải tự đi vào ,đồng ý thì đi,không đồng ý thì tìm người khác”“200...

Đắt thế...chú xem tôi là người nước ngoài à...tôi đến tìm nhị thúc” xa dục vừa nói vừa nghịch cái trán hắn,như kiều đang dùng mĩ nam kế“ Đừng nói tìm nhị thúc cho dù tìm nhị đại gia cũng thế,200 còn đắt?,tôi còn trên cơ thể mỹ nữ......thôi không tính nữa” lái xe vừa nói vừa muốn quay đầu điLái xe vừa nói xong chúng tôi ngơ ra,sau đó phì cười tôi nhìn xa dục nói “ mắt của lái xe đó thật tệ...mỹ nữ...cậu...haha”Xa Dục tự nói với bản thân : tôi biết tôi ngũ quan xinh đẹp,chí ít cũng là soái ca...tôi rất ẻo lả sao?”

Nói xong tôi liền đuổi theo “ đại ca 200 thì 200”Lái xe lúc này mới dừng lại,bảo chúng tôi đi theo,xe của ông ấy đậu trong con hẻm cách bến xe không xa ,là một chiếc xe vô cùng cũ nátSau khi chúnng tôi lên xe ,lái xe nhìn qua gương chiếu hậu hỏi chúng tôi” các cậu ngồi thế không chật à?”

Tôi bối rồi nhìn Xa y, xa dục nhìn tôi một cái,hai chúng tôi dài như đôi đũa sao có thể chật chứ,mắt của lái xe này thật sự là không tốtTrên đường lái xe nói chuyện với chúng tôi,cũng không biết ông lái xe này có vấn đề về não không,hay là có ý đồ gì khác,bởi vì ông ta thỉnh thoảng lại nhìn chúng tôi từ kính chiếu hậu.Lúc này Xa Dục cũng cảm thấy có gì đó không đúng ,sau đó hắn lôi điện thoại ra viết cho tôi một đoạn tin nhắn “ không sao,chúng ta không sợ hắn,cho dù hắn có ý đồ gì,hai chúng ta mà còn phải sợ một mình hắn à”Sự thực đã chứng minh là chúng tôi đã nghĩ quá nhiều,lái xe đưa chúng tôi đên ngoài phố bán đồ khâm lượm cho chúng tôi xuống rồi nói “ ba vị đi nhé”Nói xong tài xế lên xe đi mất,da đầu tôi tê dại nói với Xa Dục “ Đây...ở đây...đâu ra mà ba....ba vị chứ?”
 
Bích Nữ
Chú Long mập


Xa Dục cũng nhìn xung quanh,có chút không đồng ý,nói với tôi ,tài xế kia chỉ là đang doạ chúng ta thôiTôi cũng ngó một vòng xung quanh,quả thực là không có ai,có điều sau sống lưng cảm giác lạnh toát.Xa Dục thấy tôi như thế,cười vỗ vai tôi nói ,nếu như có ma thật,hắn sớm đã phát hiện rồi,nói rồi liền đi vào con phố bán đồ mai táng này.Trên đường đi ,khắp nơi có thể nhìn thấy các cửa hàng bán đồ người chết,vòng hoa,nến thơm.Bởi vì đã là đêm khuya,,bên đường lại không có đèn,hai bên đường đèn cũng đã tắt.Con đường lộ rõ vẻ hoang vu,bên đường,ngoài mấy con chó hoang mèo hoang đang bới tìm trong thùng rác,thấy có người đi qua,vội vàng chạy toán loạn khắp nơiChúng tôi tìm theo con phố này,rất nhanh đã tìm được nơi gọi là “ phúc thọ đường “ ,cái tên này nghe thế nào cũng giống tên của một phần mộ...

Bên dưới bảng hiệu in một cái biển quảng cáo rất lớn,trên biển quảng cáo viết rõ ràng “ bói toán,phong thủy,trừ tà,vòng hoa,nến hương...”

Nhìn thấy tấm biển quảng cáo này tôi nghĩ thầm,cửa hàng này không lớn lắm,nhưng phạm vi kinh doanh lại không hề nhỏXa Dục nhìn tôi ,” chính là chỗ này rồi” ,vừa nói hắn vừa vẩy vẩy chỏm tóc trước trán,có lẽ do dùng lực quá manh,hắn trực tiếp để lộ ra đôi mắt trái của mình.Tôi kinh ngạc phát hiện,cả con mắt trái của hắn u tối,không có tròng trắng,cũng không có con ngươi“ haha ...doạ trúng cậu rồi à,cái này là lúc nhỏ tôi bị sốt, di chứng do lần đó tạo ra,có điều sư phụ tôi lại nói cái mắt này là mắt quỷ,tôi chỉ cần dùng nó là có thể nhìn thấy ma quỷ.” thấy dáng vẻ của tôi Xa Dục vội vàng giải thích,hắn hoàn toàn không có chút kiêng kị nào.Lúc này tôi mới biết vì sao Xa Dục lại để tóc mái lưu hải ( tóc mái dài),chắc hẳn người bình thường sau khi nhìn thấy chắc chắn sẽ hết hồn.Nói xong Xa Dục liền tiến lên gõ cửa,tôi hỏi liệu có phải không ai ở nhà không,Xa Dục bèn hét lớn “ chú Long,chú Long...”

Chẳng bao lâu,bên trong liền truyền ra tiếng chửi “ đừng gọi nữa,nửa đêm canh ba,gọi ma hãy gì...”

Cửa tiệm bị mở ra,lập tức mùi rượu nồng nặc xông đến,một người cao chừng 1m5 bước ra từ căn phòng,béo chừng 90 cân,nhìn sơ qua tên này giống như một quả bóng.Trời mùa đông,lúc này ông ta mặc một chiếc áo lót màu trắng,mặc chiếc quần ngắn màu nâu,dưới cân đi dép hai quai,tay xách một bình rượu,toàn thân chao đảo,khuôn mặt ửng đỏ trông như đít khỉ.“ Mày...tụi mày...muốn giết người hả” chú mập này quả nhiên đã uống không ít rượu,đã chuyển sang nói ngọng,mở mồm ra là chửi bọn tôi.Xa Dục mặt mạng ý cười nói “ chú chính là Long Tự Cường,chú Long ”“ Cái gì ...Long...Lòng Tự Cường ,ông tên Long ...Lòng ” đôi mắt ông ta mơ mơ màng màng nhìn chúng tôi,dường như uống rượu đến quên cả tên của mình.Xa Dục nhìn tôi một cái,rồi đỡ lấy ông chú mập,vừa đỡ lấy ông chú mập này,chạm vào thịt,ôi một cảm giác sướng làm sao.“ Hai...hai người làm gì vậy ,chuẩn...chuẩn bị cướp à?

Tao nói cho mày biết ,ông...ông đây có ....có pháp thuật nhé...Đang định đỡ ông chú mập này,thì dưới chân ông ta đột nhiên mềm nhũn,gục đầu rồi ngủ thiếp đi.Xa Dục cười nói với tôi ,chúng ta xem như may mắn ,nếu như đến muộn thêm nửa tiếng nữa,ông chú mập này sẽ say khướt,chúng tôi chỉ có thể ngủ ngoài đường.Tôi nhìn vào trong cửa hàng,làm tôi vô cùng kinh ngạc,bởi vì cửa hàng này tuy không lớn nhưng bên trong vô cùng sạch sẽ,trang trí cũng rất lịch sự và tao nhã,có hai cái bàn,một cái là bạn làm việc,một cái là bàn uống trà,hoàn toàn không giống một cửa hàng bán đồ người chết như trong tưởng tượng của tôi.

Chỗ này không có bất kỳ một thứ đồ khâm liệm nào.Đúng lúc này,bên trong phòng thỉnh thoảng truyền ra âm thanh của nữ nhân.

“ cậu không nghe thấy tiếng nữ nhân à” không biết có phải vì trước đây gặp ma nhiều quá rồi không,nên giờ vẫn bị ám ảnh tâm líChỉ cần nghe thấy âm thanh của phụ nữ ,bất chợt liền hiện ra khuôn mặt đáng sợ của tam cô nươngXa Dục gật đầu với tôi sau đó liền đi vào nơi có âm thanh truyền ra,bất chợt hét lên “ có ai không?”

Nhưng không ai trả lời...bên trong thỉnh thoảng lại truyền ra những âm thanh kì dịÂm thanh này giống như bị một con mèo cào vào trái tim tôi, Xa Dục hiển nhiên cũng nghe hiểu âm thanh này,cười xấu xa với tôi, vừa muốn mở cửa,nhưng cánh cửa này đẩy nhẹ một cái đã mở ra rồiÂm thanh mê hoặc đó,thỉnh thoảng lại vang lớn hơn,cảnh tượng bên trong làm cho tôi ngơ ngác,căn phòng này rõ ràng là nơi ông chú mập nghỉ ngơi,trên tường treo một tấm rèm lớn bên trên hiện ra bộ phim tình cảm Đảo quốc,âm thanh đó phát từ hai dàn loa hai bên.Mẹ ơi...xem phim tình cảm Đảo quốc bằng ảnh viện gia đình.chú mập này cũng thật thú vị,chúng tôi hai người đàn ông thể lực cường tráng xem cái này,quả thực có chút dày vò,Sau khi đi vào tắt,liền đỡ ông chú mập lên giường,Xa Dục nói chúng ta ra cái sofa bên ngoài ngủ tạm một đêm,đi cả ngày,cũng mệt rồi.Nằm lên sofa liền ngủ thiếp đi,gần đây tôi hay mơ cùng một giấc mơ,đó là khung cảnh động phòng hoa chúc của tôi với Tề Linh“ Hai tiểu tử nhà ngươi ,sao mà vào được đây?”

Đang lúc mơ đến đoạn kịch tính,lúc sắp phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của Tề Linh,một âm thanh chói tai doạ tim tôi rớt mất một nhịp...cả người bị kinh động,liền tỉnh dậy luôn“ ôi dào, chú doạ chết cháu rồi” lúc này Xa Dục cũng nhảy ra khỏi sofa,nói với ông chú mậpĐợi tôi lấy lại tinh thần mới phát hiện,trong tay ông chú mập lúc này đang cầm một cái dùi cui điện nói chuyện với chúng tôi,thỉnh thoảng cử động dùi cui ,phát ra âm thanh xẹt xẹt xẹt“ chú Long ...con là”.

Sau khi xa dục lấy lại tinh thần,cười rạng rỡ , bởi vì hai chúng tôi cũng không dám không cười,dù gì cũng ở bên này ăn nhờ ở đậu.“ ai là chú của cậu...hai cậu làm sao vào được đây?có phải vào đây ăn trộm không?” chú mập chỉ chỉ trỏ trỏ nóiXa Dục vội vàng vẫy tay biểu thị không phải,sau đó nhanh chóng lấy một bức thư từ trong túi của mình đưa cho ông chú mập “ chú Long,sư phụ con là Khoái Hồ”Thấy Xa Dục muốn tiến lên,tính cảnh giác của ông chú vô cùng cao,cầm chiếc dùi cui điện trong tay chỉ chúng tôi,bảo chúng tôi không được cử động lung tung,ra lệnh cho Xa Dục để bức thư lên bàn.Hết cách,chúng tôi chỉ có thể ngồi xuống,chú mập lấy thư,mở ra bắt đầu xem.Được một lúc chú mập dùng đôi mắt nhỏ ấy chằm chằm vào chúng tôi,nói “ cậu tên Xa Dục?”

Xa Dục gật đầu liên tục,hắn cũng thú vị cơ,sau đó thì bắt đầu chào hỏi” nếu như là người của lão Khoái giới thiệu ,vậy thì ở lại đi,có điều ,tiền công ở chỗ chú một tháng 800,bao ăn ở,không có ngày nghỉ,nếu như có việc gì cứ xin nghỉ,đồng ý làm thì ở lại,không đồng ý làm thì đi.”

Mẹ ơi...ông chú này còn đen hơn cả Chu Bát Bì,800 tệ ở cái xã hội này,ra ngoài nhặt rác mỗi tháng cũng kiếm được 800 rồiKhông đợi tôi nói xong,xa dục lập tức đồng ý,ông chú mập thấy tôi có vẻ không vui “ sao không đồng ý à”,Xa Dục dùng khủyu tay huých nhẹ một cái ,tôi nghĩ cứ ở lại đây trước đã,vội vàng lắc đầu không có ý kiến gìChỗ tôi kiếm tiền từ người chết,lúc không có việc gì thì chào mời khách,lúc có việc thì đi theo tôi ra ngoài.bình thường giúp tôi giao hàng,nhận hàng,hai cậu biết lái xe chứ?Xa Dục ngại ngùng lắc đầu ,tôi thì gật đầu,tôi học bằng lái xe từ năm nhất đại học ,ý của cha tôi là ,tốt xấu là ở tay lái.“ Được rồi,hai cậu ở nhà kho trên lầu,xem xem rồi thu dọn một chút,đợi chút ra ngoài với tôi” nói rồi liền thu chứng minh thư của chúng tôi,sợ chúng tôi trộm đồ cửa hàng rồi chạy mất.Tôi cũng không nói gì,đầu ông chú mập này chắc có vẫn đề,chỗ này thứ quý giá nhất cũng chỉ có mấy cái vòng hoa ,người giấy,...chúng tôi chả nhẽ phải ăn trộm những thứ này sao?Lên lầu thủ dọn một chút,thực ra cũng không có gì để thu dọn,trên lầu chất đầy hàng hoá,dọn dẹp một chỗ trống,vừa đặt một chiếc đệm là được rồiThực ra với một hoàn cảnh sống thế này tôi cũng có phần không thích,dù gì tối nào cũng ngủ với mấy thứ vòng hoa,người giấy này,thực sự quá là...Xa Dục nhìn thấy tia bất mãn của tôi,nói với tôi, đi theo ông chú mập này thực ra cũng có cái tốt.Bởi vì âm khí trong người tôi tuy đã được Tề Linh khống chế,nhưng biết đâu một ngày nào đó lại bộc phát.Vì vậy tôi phải nhanh chóng tu luyện dương khí,dùng dương khí từ từ loại bỏ âm khí bên trong cơ thể,hơn nữa ông chú mập này nếu đã là sư phụ hắn giới thiệu,lại làm nghành nghề này,sau này ngộ nhỡ âm khí của tôi phát tác,cũng có thể chăm sóc được.Nghe Xa Dục nói tôi nhìn hắn một cái ,tên này bình thường cẩu thả tùy tiện,thực ra cũng rất cẩn thậnTôi gật đầu với Xa Dục cảm thấy lời hắn nói rất có lý,sự không vui trong lòng cũng tiêu tan phần nào,đợi sau khi chúng tôi xuống lầu,phát hiện ông chú Long Tự Cường kia đã mặc một bộ đồ đao sĩ màu nâu,đầu chải gọn gàng trông như bị chó liếm qua,mặt đeo một cái kính gọng đen hình tròn,ăn mặc trông như một “ cao nhân đắc đạo”Thấy chúng tôi đờ ra,chú Long gọi chúng tôi đi qua,sau đó lôi ra một xấp tiền từ trong ngăn kéo,đưa cho mỗi người 800 tệ,nói là thấy chúng tôi ngay cả chăn,đồ dùng sinh hoạt cũng không có nên ứng trước tiền lương cho chúng tôi.Không ngờ ông chú mập này lại chu đáo như vậy“ cho các cậu 2 tiếng ,đi chuẩn bị đủ đồ dùng sinh hoạt,2 tiếng sau,chúng ta bắt đầu làm việc” chú Cung mập nói* ở bản gốc thì là " Cung " cơ nhưng bạn dịch bài có chút nhầm lẫn

* tui thấy " Long " cũng rất đáng yêu nên cứ để là Long nhé
 
Bích Nữ
Quan tài trắng


Xa Dục hỏi chú Long phải làm cái gì,chú Long chỉ nói, đi rồi sẽ biết.Chúng tôi đi không xa,mua một vài đồ dùng hàng ngày gần đây rồi trở về.Lúc trở về cửa hàng ,phát hiện có một chiếc xe Porsche dừng trước cổng ,tôi nghĩ,người lái loại xe này mà cũng phải đến đây à.Sau khi vào quán,phát hiện lúc này chú Long đang xoa xoa tay của một cô gái,xem tướng cho cô taCho dù biểu cảm của ông ta vô cùng nghiêm túc,nhưng nghĩ đến những gì xảy ra tối qua,tôi luôn cảm thấy ông ta có một cái gì đó rất dung tụcCô gái này đã thu hút sự chú ý của tôi,cô ta rất sinh đẹp,khuôn mặt trái xoan,đôi mắt to,cơ thể vô cùng nóng bỏng.Thấy bọn tôi quay về, chú Long không nhìn chúng tôi lấy một cái,chúng tôi đi lên lầu cất đồ đạc,lúc đi ngang cơ thể của cô gái đó,miếng ngọc bội treo trên cổ đột nhiên nóng lên,tôi sờ một cái,miếng ngọc bội không có phản ứng gì nữa,sau khi lên lầu tôi lôi miếng ngọc bội ra kiểm tra,không hề có gì khác thường,tất cả đều bình thường,lẽ nào là ảo giác.Xa Dục thấy tôi cầm miếng ngọc bội trầm ngâm liền hỏi tôi có chuyên gì vậy,tôi cười nói với hắn không saoSau khi xuống lầu,chú Long đã thả tay cô gái ấy ra,lấy mấy lá bùa từ trong người rồi nói với cô gái đó “ 3 lá bùa này,mỗi đêm trước khi ngủ,sau khi đốt thì ngâm vào trong dương thủy,sử dụng có thể giải trừ những chứng bệnh đó của cô.”

Cô ta nghi ngờ nhìn chú Long :” Dương thủy?”

Thứ gọi là dương thủy chính là nước được phơi dưới ánh mặt trời,cô ta nghe xong thì liên tục gật đầu cảm ơn,nói xong thì móc tiền ra.

Chú Long bình tĩnh nói với cô ta “ những người tự đạo như chúng tôi,giúp người là chính.

Phạm tiểu thư làm thế này thì không xem Long mỗ ra gì rồi”Cô ta ngượng ngùng đáp “ Long tiên sinh,thế này không hay cho lắm,xin ngài hãy nhận lấy,xem như là chút lòng của tôi tặng cho cửa hàng,hơn nữa,ngộ nhỡ sau này có việc gì,tôi còn phải làm phiền đến ngài”Nói xong cô ta lôi trong túi ra một xấp tiền,xấp tiền đó ít cũng 1 vạn.Sau khi nhìn thấy tiền,mắt tôi sáng lên.Mẹ ơi,kiếm tiền thế này cũng dễ quá rồi,3 lá bùa bán một vạn,tôi bất chợt nhìn sang Xa Dục,phát hiện tên này cũng giống như tôi,nhìn thấy tiền mắt liền sáng loé lênXa Dục cũng biết vẽ bùa,lúc này tôi dường như đã phát hiện được một con đường kiếm tiền rộng mở.Có điều lúc này chú Long lộ ra một bộ dạng khó xử,cũng không xoè tay ra lấy tiền,mà lôi ra từ trong ngăn kéo một thanh kiếm bằng gỗ “ nếu Phạm tiểu thư đã nói thế,xin tặng cô một đồ vật tránh tà,cái này là thanh kiếm tạo thành từ cây đào trăm năm,mang bên mình tà ác sẽ không dám lại gần”.Cô ta nhìn thấy vật đó,liên tục nói cảm ơnTrước tiên không phải bàn về vấn đề cây đào có sống được một trăm năm hay không,thanh kiếm gỗ ông chú tặng cô ta,lúc dọn dẹp trên tầngtôi có nhìn thấy ,hơn nữa còn có cả thùng,tôi xem như đã nhìn ra,ông chú này là một tên lừa đảo.Sau khi chú Long tiễn cô gái đó về,chú Long nói với chúng tôi” hai cậu lên lầu bê cho tôi 14 cái vòng hoa,14 người giấy,7 nam 7 nữSau khi chúng tôi gật đầu ,Xa Dục tò mò hỏi chú Long cô gái kia là ai,mà lại ra tay hào phóng như thế...Chú Long không nhìn chúng tôi một cái,lạnh lùng nói với Xa Dục “ nhóc con,chuyện còn rất nhiều, liên quan gì đến cậu,nhanh đi làm việc đi.”

Xa Dục đành gật đầu,lúc này chú Long lại nói tiếp “sau này lúc có khách đến,các cậu bớt nói lại,lo làm nhiều vào,nếu như làm hỏng chuyện của tôi,tôi sẽ đuổi hai cậu ra đường.”

Trước đây tôi còn có chút ấn tượng tốt với chú Long,giờ thì một chút cũng không còn...di chuyển xong đồ đạc,chú Long xách một cái túi vải bắt đầu xuất phátSau khi lên xe ,chú Long chỉ cho chúng tôi một nơi,bảo chúng tôi lái xe ,cái xe cũ rích này thật không dễ lái,đi có mấy trăm mét mà chết máy 3 lầnChú Long khó chịu nói “ bằng lái của cậu là mua đó à,” nói xong thì bảo tôi xuống xeÔng ấy lên xe,đạp số,làm cho chiếc xe cũ nát mất hẳn cảm giác AE86...doạ cho tôi vội vàng bấu chặt lấy tay cầmXe trực tiếp lái đến thành phố Thái An,lại ra ngoại ô,cho dù chú Long điên cuồn lái xe nhưng cũng phải lái 3 tiếng hơn mới dừng xe trước một ngồi nhà trong thônSau khi xe vừa dừng lại tôi nghe thấy một hồi tiếng kèn xô-na thê lương,xem ra gia đình này đang lo liệu tang sự,xe vừa đến,có mấy người mặc đồ trắng từ trong nhà bước ra,trên người thắt một cái đai trắng.Một người trung niên đi đầu chạy về phía chú Long,bắt tay với chú Long rất nhiệt tình,chắc hẳn người này là chủ nhà.Vốn là định mang hết đồ trên xe xuống,nhưng những người mặc đồ trắng đó vô cùng nhiệt tình giúp chúng tôi bê xuống,chú Long lúc này nói với chúng tôi “ để cho họ bê đi”Sau đó chú Long giới thiệu hai chúng tôi với chủ nhà,nói là đồ đệ của ông ấy,sau khi nghe chú Long nói,chủ nhà càng nhiệt tình mời chúng tôi vào nhà,Chúng tôi theo sau chú Long,Xa Dục nói “ gì vậy?

Bán có mấy cái vòng hoa với người giấy mà khách khí như thế này”Tôi lắc đầu nói “ chuyện này nhất định không đơn giản như vậy,vòng hoa và người giấy cũng không có gì đặc biệt,tôi tin chắc gần đây nhất định bán những thứ này,mời chú Long đến là còn có việc khác.”

Xa Dục nhìn quanh một vòng,gật đầu đồng ý với cách nói của tôi,đi theo vào.Ngôi nhà này ở trong thôn này cũng xem là giàu có,dưới sự dẫn dắt của chủ nhà ,chúng tôi trực tiếp đi đến căn phòng chính giữa ngôi nhà.Ngôi nhà này có ba gian,trang trí nói đẹp thì không đẹp ,nhưng tuyệt đối là “ giàu”Ở giữa căn phòng đặt một cỗ quan tài sơn màu trắng,nhìn thấy cỗ quan tài này,tôi bất giác nhíu mày,bởi vì theo lẽ thường,quan tài thường là màu đen,màu đỏ thẫm cũng có thấy,nhưng quan tài màu trắng thì đây là lần đầu tiên tôi thấy.Hơn nữa cỗ quan tài màu trắng này còn hướng ra cửa,giá đỡ rất cao,cách mặt đất cũng phải hơn một mét,tuy không có vấn đề gì nhưng cách bố trí như vậy khiến người ta nhìn vào cảm thấy rất khó chịu.

Người quỳ vây quanh chiếc quan tài màu trắng,ai nấy khóc lóc thê lương,đi vào cùng chủ nhà,lúc đi ngang cỗ quan tài màu trắng,một cảm giác ớn lạnh xộc đến,toàn thân đột nhiên run cầm cập,nhưng miếng ngọc bội trên cổ tôi lại nóng lên một hồiCó chuyện gì vậy nhỉ?

Lúc bạn ngày đã có cảm giác như thế này,bây giờ ngọc bội lại truyền đến cảm giác đó,dường như Tề Linh đang nói với tôi cái gì đó.Bởi vì tuy ngọc bội nóng lên,nhưng cũng không làm bề mặt da khó chịu,vì vậy tôi tạm thời không quan tâm đến nó nữa,tôi nhìn Xa Dục một cái,hắn nhíu mày nhìn cỗ quan tài màu trắng.Nhìn dáng vẻ ,cỗ quan tài màu trắng này thực sự có vấn đề,nhưng lúc này ở đây có rất nhiều người,tôi cũng không tiện hỏi Xa DụcChúng tôi bước đến một đầu của cỗ quan tài,đầu còn lại của quân tài có đặt một cái lư hương,trên lư hương đặt một tấm ảnh người đã chết,nhưng thứ thu hút tôi là hương đốt trong bát hương,tàn hương cháy cong cong vẹo vẹoỞ chỗ chúng tôi tàn hương mà cháy thành thế này thì nhất định có vấn đề,tôi nhìn người trên bức ảnh,người chết là một phụ nữ,nhìn vẻ bề ngoài trông rất ôn hoà hiền từLúc này chú Long rút ra 3 nén nhang rồi đốt cháyCắm vào trong bát hương,bảo tôi và Xa Dục cũng làm như thế,dâng hương cho người chếtChúng tôi gật đầu làm theo lời chú Long nói,sau khi cung kính dâng hương,tôi phát hiện nén nhang chúng tôi dâng cháy rất bình thườngCó điều lúc này ở linh đường chúng tôi cũng không nói gì cả ,dâng hương xong thì đi theo sau chú Long,lúc này thấy chú Long và chủ nhà nói nhỏ với nhau cái gì đóChú Long sau khi nghe xong ,sắc mặt trở nên rất khó coi ,sau khi nói với chủ nhà một tiếng,liền gọi chúng tôi ra ngoàiThấy chú Long đi ,sắc mặt của chủ nhà cũng trở nên khó coi,đuổi theo sau nói “ Long tiên sinh,ngài nhất định phải giúp đỡ chúng tôi,nếu như cả ngài cũng không giúp được thì tôi không còn cách nào khác”Chú Long sắc mặt rất khó coi,nói “ năng lực của tôi có hạn,Việc này tôi sợ mình không giải quyết được”“ tôi thêm tiền cho ngài,chỉ cần ngài giúp mẹ tôi yên nghỉ thanh thản là được” chỉ nhà sắc mặt đau khổ,cảm giác như có thể khóc bất cứ lúc nào“ Ông cảm thấy tôi đang nói đến vẫn đề tiền bạc sao” chú Long khó chịuChủ nhà ngượng ngùng liên tục xin lỗi,nhờ chú Long nghĩ cách thử ,chú Long sắc mặt lộ vẻ bối rối nói “ tôi chỉ có thể nói cố gắng hết sức,có điều chuyện này,tôi không thể đảm bảo”Thấy chú Long đồng ý,chủ nhà liên tục nói cảm ơn,chú Long nói với ông ta “ thế này nhé,bây giờ bảo những người vây quanh quan tài ra ngoài trước,giữ lại một người tuổi hổ hoặc tuổi chó,nếu như không có thì tuổi rồng cũng được,thực sự không có ai thì cho ra ngoài hết”Chủ nhà bảo có tuổi hổ,con trai ông ta tuổi hổ,nói xong liền đi vào linh đường gọi tất cả mọi người ra ngoàiThấy chủ nhà đi rồi tôi hỏi chú Long “ chú Long gia đình này có chuyện gì vậy,sao lại có cỗ quan tài màu trắng,còn nữa....”

Chưa chờ tôi nói xong,chú Long nhìn tôi nói “ranh con,đừng nói linh tinh,cỗ quan tài màu trắng này là ta bán cho họ,hai người bớt nói đi,tôi bảo gì thì làm cái đấy,đến lúc đó cho mỗi người 500 tệ tiền tăng ca.Nghe chú Long nói vậy,tôi có một dự cảm chẳng lành,ông ấy trả tiền lưong cho chúng tôi có 800 một tháng,hôm nay làm thêm một tý mà cho 500..chuyện này rất kỳ lạ,luôn cảm giác ông ta đang lừa chúng tôi.
 
Bích Nữ
Âm thanh trong quan tài


Chú Long vừa nói xong,một đám người đi ra từ giữa linh đườngChủ nhà chạy ra nói với chú Long,tất cả mọi người đều đã chạy ra ngoài ,chỉ còn lại con trai ông ta ở bên trong,hỏi chú Long bây giờ phải làm cái gìChú Long nói việc tiếp theo ông ấy sẽ làm ,chủ nhà cảm ơn liên tục,nói với chú Long “ nếu có gì cần giúp đỡ cứ mở miệng,tôi nhất định sẽ làm”Chú Long gật đầu,bảo chủ nhà lôi từ đâu ra hai bộ hiếu phục ( đồ con cái mặc khi cha mẹ chết),bảo tôi và Xa Dục mặc lên,tôi có chút kháng cự, nhưng nhìn Xa Dục mặc lên một cách rất sảng khoái,nghĩ đến tiền,tôi chấp nhận thoả hiệpĐưa chúng tôi vào linh đường,mặc xong hiếu phục,chú Long dặn dò mấy câu,rồi bảo ông ấy còn việc quan trọng phải đi làm,nói rồi cùng với chủ nhà đi ra ngoài,chúng tôi quỳ trước bàn thờ,nhiệm vụ rất đơn giản,canh hương khói và đốt tiềnBên cạnh quan tài thỉnh thoảng phát nhạc đám ma,bởi vì quả thực quá buồn chán,nên có chút buồn ngủ,tôi nhỏ tiếng hỏi Xa Dục có trò gì chơi khôngXa Dục nói nhỏ với tôi,trong căn phòng này sát khí rất nặng,hiển nhiên người chết này rất kỳ lạCó điều bây giờ không biết có vấn đề gì,đi bước nào xem bước đấy vậyNói xong hắn nhét vào tay tôi một lá bùa,bảo tôi mang theo mình,hắn bảo luôn cảm thấy chú Long này không đáng tin,tôi hỏi sao vậy?Hắn nhỏ tiếng giải thích với tôi quan tài màu trắng quả thực có tác dụng tiêu sát khí,nhưng chỉ có tác dụng với những thiếu nữ chết đột tử,chưa từng nghe nói quan tài trắng còn dùng cho người giàTôi hỏi nếu dùng quan tài màu trắng cho người già sẽ có hậu quả gì, Xa Dục nói không rõ ràng,hắn chỉ từng thấy trong sách của sư phụ có ghi chép quan tài màu trắng có thể giải trừ sát khí,nhưng cũng chỉ xem qua loaXa Dục nói chú Long kia chắc chắn hiểu một chút về âm dương ma thuật nhưng e rằng trình độ của ông ta cũng chỉ có hạn,cứ thế tôi và Xa Dục một câu rồi lại một câu tán gẫu với nhau,trời đã bắt đầu tối.Tiệc tùng bên ngoài ăn uống nất náo nhiệt,tôi và xa Dục đói đến bụng dính vào lưng ,chú Long cũng không biết đã chạy đi đâu,sau khi vứt chúng tôi lại đây,cũng không quan tâm nữa.Đúng lúc chúng tôi nhìn thấy đống đồ cúng trên bàn thờ thì chủ nhà bước vào mời chúng tôi đi ra ăn cơmHai chúng tôi đương nhiên không khách khí,chạy ra ăn uống no say một bữa,còn phải nói nông thôn điếm này rất tốt,bữa tiệc này rất chất lượng...sau khi ăn uống no say chủ nhà hoàn hốt chạy ra,chạy đến trước mặt bọn tôi nói “ hai vị tiểu sư phụ, Long tiên sinh đi đầu rồi,hai vị có biết không?”

Hai chúng tôi ngơ ngác hỏi ông ta “ vưa nãy chú Long chẳng phải là đi với ông sao?”

Chủ nhà bảo chú Long nói quay về chuẩn bị một số đồ làm phép,nhưng đi mãi mà chưa thấy quay lại,gọi điện cũng không nghe...

Xa Dục hỏi chủ nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gìSắc mặt chủ nhà khó coi nói bên trong quan tài có động tĩnh ,nghe xong Xa Dục quay người đi vào kiểm tra,trong lúc đi vào ,tôi hỏi nhỏ Xa Dục,chú Long không phải đã chạy rồi đó chứChắc là không,Xa Dục nói,bởi vì nhìn dáng vẻ của chủ nhà,có vẻ chú Long rất có tiếng ở Tần An.nếu như chú Long thực sự không có cách giải quyết,nhất định sẽ không giấu mập mờ với chủ nhà,làm như vậy chẳng phải là tự gỡ bảng hiệu quán mình saoSau khi bước vào linh đường rõ ràng tôi cảm nhận được nhiệt độ bây giờ thấp hơn nhiệt độ lúc nãy rất nhiều,đi vào làm cho người ta thấy chênh lệch nhiệt độ rất rõ rệt.Hơn nữa nghe rất rõ bên trong quan tài có một âm thanh sắc bén chói tai âm thanh này rất giống tiếng móng tay cào vào thành quan tài,ngọc bội trên cổ tôi lại truyền đến một cảm giác nóng rựcQua mấy lần phản ứng của ngọc bội ,tôi biết nó đang nhắc nhở tôi ,chủ nhà đến trước bàn thờ chỉ vào cây nhang cháy cong vẹo bên trong bát hương “ cái...cái...cái này là sao ?”

Tôi phát hiện lúc này đứa con trai của chủ nhà đang quỳ trước bàn thờ toàn thân không ngừng run rẩy,trên mặt đầy nỗi sợ hãi.Xa Dục líc này vén tóc mái bên trái lên,lộ ra một đôi mắt tối tăm,sau khi nhìn quan tài,không nói gì nhiều,trực tiếp rút ra một cây nhang sau đó cắm vào trên đầu quan tài,kỳ quái,âm thanh sắc bén bên trong quan tài đột nhiên dừng lại“ gẫ..gẫy...cha...gẫy rồi ” trong khi chúng tôi đang tập trung tinh thần vào nén nhang trên đầu quan tài ,sau lưng truyền đến âm thanh sợ hãi vừa tuyệt vọng vừa run rẩyVội vàng quay đầu,nén nhang lúc này đã bị gãy,Xa Dục sắc mặt trở nên rất khó coi,đi đến trước bàn thờ cắm thêm một cây nhang,sau đó nói nhỏ với chủ nhà “ ông ra ngoài với tôi một lát”Chủ nhà thấy Xa Dục chỉ cắm một cây nhang đơn giản mà âm thanh trong quan tài đã dừng lại,cung kính với Xa Dục hơn nhiều,vội vàng gật đầu,chạy theo lênSau khi ra ngoài Xa Dục yêu cầu ông ta kể kết tất cả mọi chuyện một lần,ngay cả việc bà mẹ ông ta chết như thế nào cũng phải nói rõ đầu đuôiChủ nhà có chút quanh co , Xa Dục nói với chủ nhà “ tôi cũng nói rõ với ông,gãy nhang chứng tỏ có vấn đề,nếu ông không muốn nói,tôi chỉ có thể cáo từ,không thể để cái mạng này ở đây”Nói xong Xa Dục nháy mắt với tôi,chúng tôi chuẩn bị đi,chủ nhà vội giữ chúng tôi lại,bắt đầu nóiChủ nhà tên Vương Phú Hữu ,người như tên,vô cùng giàu có,ông ta lợi dụng cải cách mở cửa,kinh doanh kiến trúc,có lẽ là đặt tên đẹp,công việc làm ăn cũng lên như diều gặp gióBởi vì làm kiến trúc nên thường xuyên ở bên ngoài,mẹ già sống với vợ,mới nói có tiền rồi thì hư tính hư nếtVương Phú Hữu giàu có như vậy cũng không tránh được tật xấu,rất nhanh chóng đã nuôi dưỡng tiểu tam bên ngoài,cả năm không về nhà,vợ ông ta lúc đầu còn kiếm chuyệnNhưng Vương Phú Hữu không quan tâm bà ấy,hơn nữa còn uy hiếp vợ mình,hoặc là an phận làm một bà Phú ,hoặc là ly hôn,nói đến đây tôi khó hiểu nhìn Vương Phú Hữu ,nói “ Vưong tiên sinh,chúng tôi đang nói đến mẹ ông,ông nhắc đến vợ làm gì?”

Vương Phú Hữu thần sắc khó coi “ tiểu sư phụ,nghe tôi nói xong đã”Tôi gật đàu,ông ta tiếp tục nói,vợ ông ta thực sự không còn tìm ông ta gây rối nữa,ngày tháng yên bình trôi qua khoảng nửa năm,sau nửa năm vợ Vương Phú Hữu đột nhiên đi tìm ông ta,sau khi Vương Phú Hữu nhìn thấy vợ mình,ngơ ra,bởi vì bà ấy giống như một người khác hoàn toàn,biến thành một đại mỹ nữ,tuy dung mạo không thay đổi nhưng khuôn mặt đó trắng hồng như thiếu nữ,cơ thể cũng vô cùng nóng bỏng,ăn mặc trang điểm cũng thay đổi hoàn toànCon tim vốn đã dập tắt của Vương phú hữu một lần nữa lại được đốt cháy,ông ta hỏi vợ tại sao lại thấy đổi nhiều như vậy,vợ ông chỉ nói bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy,có tiền thì làm gì mà chả được,còn nói trước đây bản thân quá ngốc,gì cũng muốn tiết kiệm,ngơ nhác nhìn đàn ông của mình tìm đến người đàn bà khácCứ như thế Vương Phú Hữu một lần nữa bị chính vợ mình mê hoặc hơn nữa không có cách nào thoát ra,ông ta thấy vợ mình thực sự thấy đổi rất nhiều,không chỉ là phương diện hình tượng,cho dù là lúc đóng cửa lại ( phương diện giường chiếu đó hehe) cũng như là một người khác khiến Vương Phú Hữu có cảm giác hạnh phúc và mới mẻ,mỗi lần đều mang đến cho Vương Phú Hữu một cảm giác khác nhau, ông ta chìm đắm vào đóNghe Vương Phú Hữu nói đến đây tôi không hiểu mẹ và vợ ông ta có liên quan gì đến nhau,nhưng cũng không ngắt lời ông taCứ như vậy một tháng ,ông ta phát hiện cơ thể mình càng ngày càng yếu,bạn bè xung quanh đều nói sắc mặt ông ta rất kém ,ông ta đương nhiên biết vì sao, “ làm việc” liên tục với vợ ngày đêm,cho dù là người sắt cũng chịu không nổiSau khi phát hiện cơ thể bất thường ,Vương Phú Hữu kiềm chế lại ,nhưng buổi tối cũng không chịu được trước sự quyến rũ của vợ,cho đến một ngày ông ta và bạn đi xem một mảnh đất.Bạn ông ta đưa một thầy Phong thủy đến trước Vương Phú Hữu,hỏi có phải gần đây gặp phải rắc rối gì,Vương Phú Hữu đưong nhiên không nói gì,thầy phong thủy nói trên người ông ta có tà khí,bảo ông ta đi tìm một vài thầy có bản lĩnh xem xem,bằng không sẽ có tai hoạNgười làm ăn đều mê tín,Vương Phú Hữu không dám cãi,bảo thầy phong thủy tìm cho ông ta rất nhiều thầy ,nhưng phát hiện những tên kia đều là giang hồ lừa đảo,sau khi làm phép trừ tà không có tác dụng gìVô cùng lo lắng,tiêu tốn không ít tiền,nhưng không có hiệu quả rõ ràng ,lúc đó ông ta nghĩ,luôn để cho người khác ràng buộc mình,có điều ông ta thấy cơ thể mình càng ngày càng yếu,đi bệnh viện cũng không tra ra cái gìChẳng bao lâu đột nhiên có một người tự xưng là đạo sĩ phiêu du tìm đến,đang định gọi bảo vệ đuổi hắn ra ngoài thì hắn bảo Vương Phú Hữu chú ý vợ của hắn một chút,3 ngày sau sẽ lại tìm đếnVương Phú Hữu lúc đầu không tin ,nhưng suy nghĩ đó như cứ nảy mầm trong đầu ông taNgày đầu tiên về nhà phát hiện vợ không có gì bất thường,sau đó trực tiếp lắp camera trong phòng,ngày thứ 2 trở về rảnh rỗi không có gì làm liền kiểm tra camera giấu kínVừa xem ...tý nữa thì doạ ông ta mất hồn
 
Bích Nữ
Phần 19


Vương Phú Hữu phát hiện trong đoạn quay camera không thấy vợ mình đâu,chỉ thấy một bà cụ xuất hiện trong phòng khách,ăn mặc rất giống với vợ* Hành động của bà cụ này rất kỳ quái,bà ta đang quỳ bái một tượng gỗ con nít,tượng gỗ trẻ con đó được đặt trong một cái bát,thỉnh thoảng bà cụ lại nhỏ một giọt máu vào trong chiếc bátVương Phú Hữu nhìn thấy thế thì dựng hết cả da đầu vội vàng gọi điện thoại cho vợ để hỏi rốt cuộc bà cụ trốn nhà mình là aiThà không gọi điện còn tốt hơn,vừa gọi điện thì doạ cho Vương Phú Hữu hết cả hồn,bởi vì chính bà cụ đó đã nhấc máy và nói chuyện với Vương Phú HữuBà cụ ở đầu dây bên kia lại chính là vợ hắnKhung cảnh trước mắt doạ Vương Phú Hữu ngơ ra,tắt máy,thông qua camera Vương Phú Hữu tỉ mỉ quan sát bà cụ đó,quả nhiên ngũ quan giống hoàn toàn với vợ hắn,chỉ là gương mặt đã bị già nuaVương Phú Hữu bị doạ cho không dám về nhà,nhưng hắn lại không tìm được đạo sĩ kiaCho đến ba ngày sau,tên đạo sĩ kia nói ,vợ hắn chính là hồ tiên,lấy tinh khí của nam nhân và huyết tương của mình đổi lấy dũng mạo xinh đẹp,hơn nữa đây mới chỉ là thời kỳ đầu,cơ thể của Vương Phú Hữu nhiều lắm cũng chỉ bị yếu đi,cứ theo đà phát triển này huyết khí của hai người sẽ cạn dần cho đến chết.Vương Phú Hữu đương nhiên không muốn chết nên nhờ tên đạo sĩ này giúp đỡ hắn,tên đạo sĩ này cũng không phải giảng hồ lừa đảo,hắn thực sự là có bản lĩnhDưới sự giúp đỡ của tên đạo sĩ “ hồ tiên” kia đã bị diệt trừ,sau khi xua đuổi được “ hồ tiên” cơ thể của vợ Vương Phú Hữu lão hoá rất nhanh,chỉ trong một đêm đã biến thành bộ dạng của một bà già 7,80 tuổi,sau khi “ hồ tiên” kia thoát ra khỏi người,vợ của Vương Phú Hữu như biến thành một con người khác,cả ngày không nói một câu,nhốt mình trong phòngBan đầu Vương Phú Hữu cũng rất nhẫn nại ở bên cạnh vợ mình,không tỏ ra không kiên nhẫn.

Nhưng lâu dần,cả ngày chỉ đối diện với bà vợ, Vương Phú Hữu bắt đầu chuỗi ngày ong bướm bên ngoài,bỏ mặc vợ ở nhà ,thuê một bảo mẫu chăm sóc cho vợ.Cho đến gần đây vợ của hắn không biết chịu phải đả kích gì ,trực tiếp treo cổ tự vẫn,vốn dĩ Vương Phú Hữu nghĩ là lo hậu sự xong là được,không ngờ rằng sau khi vợ chết liên tiếp hai ba ngày đều xảy ra chuyện kỳ lạ.Trước tiên là ngày đầu tiên sau khi chết,nhang dâng lên đều cháy cong cong vẹo vẹo,sau đó là buổi tối mỗi khi ngủ ,Vương Phú Hữu đều có cảm giác ai đó đang bóp cổ hắn,siết chặt không cho hắn thở,đợi sau khi hắn tỉnh dậy thì thấy vợ mình đứng ở đầu giường ánh mắt đang dụ dỗ hắn,nói với hắn,Ngày thứ 7 gọi hồn về,cũng chính là ngày chết của Vương Phú Hữu.Vương Phú Hữu đương nhiên rất sợ,vốn định mời tên đạo sĩ lúc đầu của đuổi “ hồ tiên” đã cứu hắn một mạng giúp đỡ,nhưng tìm không ra tung tích,sau này được sự giới thiệu của bạn bè ,hắn tìm đến chú Long.Sau khi chú Long đến,hắn hoàn toàn không nói thật với chú Long,nguyên nhân chính là...hắn sợ sau khi chú Long biết được mọi việc sẽ không bằng lòng ra tay giúp hắn,bởi vì việc này thực ra hắn cũng sai.Vì vậy hắn nói dối chú Long người chết là mẹ hắn,may mà chú Long cũng không hỏi nhiều,sau khi nhìn sơ qua một cái thì bảo trực tiếp bỏ mẹ hắn vào trong quan tài màu trắng là có thể trừ sát khíQuả nhiên ngày đầu tiên sau khi bỏ vào quan tài màu trắng,mấy ngày sau đó xem như bình yên,nhưng cho đến tối hôm qua,việc kỳ lạ lại xảy ra,khiến Vương Phú Hữu không thể không tìm đến chú LongSau khi nghe Vương Phú Hữu nói xong tôi thực sự muốn nói với hắn một câu,hắn thực sự là kẻ không ra gì.Xa Dục nói : “ thế vì sao trước đây ông không nói thật,hôm nay lại đồng ý nói ra sự thật,hôm này là ngày bao nhiêu vợ ông chết?”

Sắc mặt Vương Phú Hữu khó coi khác thường lắp bắp nói “ ngày thứ 7”Sau khi nghe ông ta nói Xa Dục vội vàng cởi bộ đồ hiếu phục trên người ra,nói với Vương Phú Hữu “ ông thế này chẳng phải là tìm chúng tôi giúp đỡ sao,các ông muốn hại chết tôi à?’Tôi cũng làm như Xa Dục,cởi bộ đồ hiếu phục ra,chúng tôi đi ra ngoài,Vương Phú Hữu thấy chúng tôi muốn đi,quỳ xuống trước mặt chúng tôi dập đầu liên tục,cầu xin chúng tôi cứu lấy hắn,hắn không muốn chết.Xa Dục khó chịu nói “ nếu như đến sớm mấy ngày chưa biết chừng còn tìm ra cách,bây giờ chuyện đến nước này cho dù có cách cũng đừng có lôi tính mạng bọn tôi ra đặt cược”Lúc này,sau lưng truyền đến tiếng mắng chửi của chú Long “ hai tiểu tử thối kia chạy ra đây làm cái gì,lão tử bảo hai cậu túc trực Linh đường,hai cậu chạy ra đây làm biết,có phải không muốn làm nữa không,khốn kiếp”Sau khi đi vào, Xa Dục chạy đến nói hết mọi chuyện cho chú Long,nhưng chú Long không hề quan tâm,ngược lại lúc này còn nói với Vương Phú Hữu đang suy sụp kia “ ông chủ Vương,ông sao vậy?”

Sau khi thấy chú Long đến,Vương Phú Hữu vội ôm chầm lấy chân chú Long bắt đầu khóc toXin chú Long nhất định phải cứu hắn,không thể bỏ đi vứt hắn lại một mìnhChú Long mặt bối rối , ông ấy có nói là sẽ đi đâuSau khi nghe chú Long nói,Vương Phú Hữu liên tục dập đầu,nói với chú Long,nếu như có thể giúp hắn thoát qua kiếp nạn này hắn nhất định sẽ báo đáp hậu hĩnh.Chú Long vẫy vẫy tay,chú Long sở dĩ mạo hiểm làm ăn là vì đạo đức nghề nghiệp của bản thânNói xong chú Long quay qua nhìn tôi và Xa Dục“ hai tiểu tử thối kia,muốn làm thì mặc hiếu phục lên,ngoan ngoãn nghe lời,không muốn làm thì cút”Xa Dục muốn nói với chú Long gì đó,nhưng chú Long căn bản không dừng lại,ôm một con gà trống,tay dắt một con chó đen đi vào bên trongTôi nhìn xa Dục hỏi bây giờ phải làm thế nàoXa dục thở dài nói với tôi “ còn có thể làm thế nào nữa,Long mập rõ ràng là một thầy âm dương nửa mùa,trình độ còn không bằng tôi,bỏ chú ấy một mình ở đay,chẳng phải tiễn ông ta đi gặp Diêm Vương sao”Lúc này,tôi và Xa Dục nhặt lại bộ hiếu phục mặc lại và người ,vừa đi vào chú Long liền bảo chúng tôi đi đến trước bàn thờ quỳ xuống.Chú Long nhìn chúng tôi như kiểu chúng tôi không biết đi,Nhìn dáng vẻ bình tĩnh như không có gì của chú Long tôi nói “ Xa Dục nhìn dáng vẻ của chú Long liệu có phải thực sự có chút bản lĩnh,dù gì ông ấy cũng là bạn của sư phụ cậu”“ tôi chắc chắn,ông ấy chỉ là một cái tên nửa mùa ,chúng ta phải tự mình nghĩ cách rồi” xa Dục nói nhỏ với tôi.

Nếu như chú Long thực sự có bản lĩnh,lần đầu tiên đến đây nhất định sẽ phát hiện ra vấn đề,sẽ không để thì thể vào trong quan tài màu trắng này,càng không để chuyện đi đến bước đường này.Tôi hỏi xa Dục có cách gì không, Xa Dục nói với tôi,đêm nay là đêm gọi hồn,nếu như ma nữ thực sự muốn báo thù thì đêm nay là cơ hội duy nhất,vì vậy chúng ta phải bắt được cô ta ,sau đó hoá giải tội lội của cô ta ...có thể hoá giải tội lỗi trên người cô ta là cách tốt nhấtTôi hỏi Xa Dục bắt thế nào,so với tam cô nương đó thì thế nào,nếu như giống nhau,chúng ta cứ trực tiếp trừ khử,còn chú Long muốn tìm cái chết thì kệ ông ấy ở lại một mình.Xa Dục nói với tôi ma nữ này chắc chắn không mạnh bằng tam cô nương kia,bởi vì tam cô nương là ma được nuôi trong,nuôi nhiều năm như vậy,đã có đạo hạnh ( công phu tu luyện)Mà con ma nữ này dựa vào sát khí và oán khí biến thành ác quỷ,tuy rất lợi hại nhưng cũng không cùng đẳng cấp với tam cô nương kia.Nghe Xa Dục nói như vậy,tôi cũng thoải mái đi rất nhiều, Xa Dục trông giống như đang suy nghĩ cách,còn lúc này chú Long đã thay một bộ đồ đạo sĩ màu vàng.tay trái cầm một cái chuông ,tay phải cầm một cái kiếm đồng.Sau đó đi vòng quanh quan tài làm phép,người giống như bị trúng gió,thỉnh thoảng lại nhảy lên,Miệng thỉnh thoảng lại phát ra những âm thanh quái dịTôi nghĩ bụng chú Long này chắc là rất hay xem ti vi,kiểu bắt ma ,gọi thần này của ông ta hoàn toàn giống với trên tiviVừa nhìn đã biết ngay,ông ta bắt ma ở đâu chứ.

Điệu nhảy của ông ta hoàn toàn là bản “ bắt ma” của những vũ điệu ở quảng trường,có điều ông ta cũng xem như là “ tôn trọng nghề nghiệp”Thân hình 100 cân của chú Long nhảy lên nhảy xuống gần 30 phút,đầu đầy mồ hôi,thở hồng hộc,sau đó thanh kiếm đồng trong tay chỉ vào con gà trống,sự việc xảy ra nằm ngoài suy nghĩ của tôi,con gà vốn đang chạy tung tăng khắp nơi,Vậy mà thực sự kêu cục cục mấy tiếng,rồi chết ngoẻo ra kia.Mẹ ơi, chuyện này làm cho tôi thực sự cảm thấy phi thường,còn chú Long thở dài một cái làm động tác kết thúcVương Phú Hữu hoàn toàn bị trạng thái của chú Long doạ chết khiếp,thấy chú Long kết thúc rồi ,vội vàng chạy đến hỏi chú Long sao rồi?Chú Long gật gật đầu nói “ mọi chuyện đều đã xong rồi,chỉ cần bình yên qua đêm này là ngày mai có thể an táng”Xa Dục ho nhẹ một tiếng “ cũng không biết vì sao trình độ của Long mập có thể làm được thế này,là có quá nhiều kẻ ngốc,hay là cái gì...”

Xa Dục đối với hành vi của chú Long vô cùng khinh thường,xưng hô cũng đổi từ chú Long thành Long mập.“ được rồi bây giờ hai tên tiểu tử cậu coi chừng ở đây,ta vừa rồi làm phép sử dụng quá nhiều công lực phải đi nghỉ ngơi một lát,đừng có mà làm biếng ,trông chừng nhang khói cho đàng hoàng” chú Long nói với chúng tôi.Thấy chú Long chuẩn bị đi,tôi định giữ chú lại nhưng Xa Dục kéo tôi ,hơi lắc đầu một cáiKhuôn mặt tối sầm của Xa Dục lúc nãy nhanh chóng đổi thành vẻ niềm nở “ chú Long...chú cứ yên tâm đi nghỉ ngơi đi,chúng cháu sẽ coi chừng cẩn thận”Xa Dục quay ngoắt 180 độ làm tôi không kịp đề phòng.Chú Long hài lòng gật đầu,sau đó nói “ làm cho tốt ngày mai về sẽ cho các cậu nghỉ ngơi” nói xong thì quay người đi,
 
Back
Top Bottom