Tâm Linh Bích Nữ

Bích Nữ
Phần 20:Ba hồn bảy vía


Phần 20 – Ba hồn bảy vía

...Chú Cung ra vẻ rất hài lòng liền gật đầu, sau đó nói: "Làm việc cho tốt đi rồi ngày mai về ta sẽ cho các cậu nghỉ ngơi thoải mái".

Nói xong thì quay người đi luôn.Sau khi mọi người đi hết, chỉ còn lại hai đứa tôi mới hỏi Trần Du bây giờ muốn làm việc gì?Trần Du nói với tôi: "Nếu để chú Cung ở đây cũng chẳng giúp được gì, đến lúc quan trọng lại chặn đường rút lui của chúng ta".Tôi cười rồi nói: "Hay tôi cũng đi nghỉ nhé?

Dù gì có ở đây cũng không giúp được việc gì?".Trần Du nhìn thẳng vào mặt tôi rồi nói: "Tuy cậu không giúp được việc gì nhưng có lúc tôi còn phải dùng máu của cậu cho công việc".Tôi ngạc nhiên: "Là sao?

Dùng máu của tôi ư?

Cậu không đùa đấy chứ?".Trần Du nhìn tôi rồi gật đầu nói: "Chuyện này hoàn toàn nghiêm túc bởi cậu là truyền nhân của Chung Quỳ, máu của cậu chắc sẽ có lực sát thương rất lớn đối với ma quỷ".Tôi thắc mắc tại sao anh ta lại biết việc đó bởi bức thư ông nội để lại tôi, tôi không hề cho bất kỳ ai xem qua.Trần Du nói tôi quên rồi à, ông nội tôi và sư phụ anh ta là bạn tốt, những chuyện này đều là do sư phụ anh ta nói cho biết.Trần Du nói tiếp lúc đầu hai người họ cùng nhau bắt ma, ông nội là truyền nhân của Chung Quỳ nhưng do pháp thuật của ông không quá giỏi nên việc trừ yêu ma cũng ở mức thường thường, còn sư phụ của Trần Du thì pháp thuật có phần cao hơn nên hai người đã trở thành bạn bè của nhau.Tôi liền hỏi Trần Du phải chăng đã có lúc được gặp ông nội tôi nhưng anh ta lắc đầu nói trước đây anh ta bị sư phụ nhốt trong núi để tu luyện pháp thuật, hàng ngày chỉ đọc sách và luyện công, để anh ta không bị cách biệt với xã hội thì cứ sau một thời gian tu luyện lại cho anh ta xuống núi sống một tháng.Anh ta cũng chưa bao giờ sư phụ dẫn đi thu phục ma quỷ nên chưa gặp ông nội tôi bao giờ, những chuyện này là gần đây sư phụ anh ta mới kể cho nghe.Tôi luôn cảm thấy những chuyện Trần Du vừa nói rất khó hiểu: "Thật sự thế sao?

Sao trước đây cậu không nói để lúc đó tôi ngậm một ngụm máu phun chết cô ba là được rồi?".Trần Du lắc đầu rồi nói với tôi "Mạch máu của cậu phải có kích thích khi gặp thời điểm thích hợp, như bố cậu không biết sử dụng mạch máu này thì cả đời cũng chỉ là một người bình thường"."

Trước đây cậu vì chống lại cô ba mà trúng âm khí, khi tính mạng nguy ngập thì mạch máu đó mới bị kích thích, thì lúc đó mới là cơ hội".Khi hai đứa chúng tôi vẫn đang nói chuyện thì chú Cung lại đến kiểm tra con chó mực, lúc nãy khi chú ấy dắt vào hiên ngang khí thế vậy mà giờ đây đang đứng run lẩy bẩy, rên ư ử bên cạnh quan tài chắc bị doạ cho phát sợ.Cùng lúc từ ngoài sân đột ngột có một trận gió thổi vào linh đường khiến tôi nổi hết da gà, hương đang thắp ở trên lư hương lại bị gãy giữa thân.Một lần nữa miếng ngọc bội của tôi vốn đang bình thường lại bắt đầu nóng dần lên, cảm giác đến rõ ràng này mang lại cho tôi một dự cảm không lành.Linh đường lúc này cũng mang lại cho người ta một cảm giác không ổn.Gió thổi vào những tấm lụa trắng bay phất phơ, giờ đã là hơn 10 giờ đêm những người ăn uống ngoài sân cũng đã đi đâu hết, mấy người khóc mướn được Vương Phú Hữu thuê đã bị chú Cung đuổi đi ra từ chập tối, con trai Vương Phú Hữu cũng đã về phòng đi ngủ, trong linh đường lúc này chỉ còn lại tôi và Trần Du.Đèn điện vẫn chiếu sáng khắp linh đường nhưng vẫn mang lại cho chúng tôi một cảm giác vô cùng đáng sợ bởi gió càng lúc thổi càng mạnh, con chó mực chạy trốn nép vào góc phòng vẫn liên tục gầm gừ, rên rỉ vì bị thứ gì đó doạ.Trần Du nhìn xung quanh một vòng sau đó lấy tay vén tóc mái lên để lộ ra con mắt u tối đó nhìn thẳng vào cỗ quan tài màu trắng rồi nói đúng một câu: "Lại hội tụ sát khí nữa rồi..!".Tôi hỏi Trần Du việc đó là gì?

Anh ta nói: "Con người có ba hồn bảy vía, sách hắn học có ghi rằng nếu người chết bình thường sau khi chết ba hồn sẽ quay về "Đường Tam Tuyến" còn bảy vía thì hư hao theo xương thịt.

Chính vì vậy ma bình thường người ta thấy đa số đều là hồn ma. (Đường Tam Tuyến là ba phần hồn phân chia thành Thiên hồn - Địa hồn - Nhân hồn.

Thiên hồn thì về trời, Địa hồn thì về Âm Phủ, Nhân hồn trở về mộ phần)"."

Những người chết bình thường, đến ngày thứ bảy sau khi chết nếu như hồn vía chưa tiêu tán hết thì có thể nhìn thấy được."

"Nhưng sau bảy ngày tính từ khi chết nếu bảy vía vẫn chưa tiêu tán hết và ba hồn đã về Đường Tam Tuyến thì sẽ rất khó nhìn thấy, đương nhiên nếu pháp sư dùng cách đặc biệt vẫn có thể nhìn thấy được họ."

"Còn oan hồn và người bị chết đột ngột, ba hồn không trở về Đường Tam Tuyến mà vất vưởng thì hình thành nên những hồn ma đáng sợ mà chúng ta vẫn thường thấy."

"Loại hồn ma giống bà này (vợ Vương Phú Hữu) đều hội tụ sát khí ở đêm thứ bảy sau khi chết sẽ ngưng tụ sát khí thành quỷ thể rồi đi hại chết những người oán hận lúc người đó còn sống."

"Sát khí và oán khí ở bên trong một khi được phóng thích ra ngoài thì quỷ thể sẽ tự tan biến nhưng nếu như không được siêu độ cẩn thận thì sẽ biến thành cô hồn dã quỷ lảng vảng trong nhân gian tiếp tục hại người."

"Sau khi báo thù thì tội lỗi người đó sẽ càng nặng thêm và cùng với quá trình hấp thụ sát khí khi báo thù thì quỷ thể sẽ tiến thêm một bước nữ để trở thành ác quỷ, việc này có thể xảy ra nhưng xác suất khá là thấp."

Trần Du tỉ mỉ giải thích với tôi, tuy rằng tôi cảm thấy rất khó tin nhưng tất cả điều vừa rồi có lẽ đều có căn cứ xác đáng.Nói xong Trần Du liền lấy ra một tập giấy màu vàng, một nghiên mực, một chiếc bút lông và một con dao nhỏ, điệu cười có vẻ mờ ám rồi nói với tôi có thể mượn ít máu của tôi không?Đương nhiên là không được rồi.Nhưng may mắn là Trần Du không cần nhiều quá nhiều máu, anh ta bảo tôi nhỏ mấy giọt máu của tôi vào nghiên mực mà anh ta đã mài sẵn, sau đấy anh ta lấy từ trong túi vải một chiếc chuông đồng nhỏ đưa cho tôi bảo buộc lên chính giữa cửa linh đường, vừa nhìn thấy chiếc chuông đồng đó tôi bất giác lại nhớ đến Tề Linh.Tôi nhanh chóng làm theo, cầm chiếc chuông trong tay tôi nhìn qua thì thấy không khác gì những chiếc chuông bình thường khác nhưng lắc nhẹ một cái mới phát hiện ra cái chuông này không hề phát ra tiếng leng kheng.Nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều chỉ treo chiếc chuông đó lên giữa cửa, vừa bước đến gần cửa tôi lại phát hiện có điều khá kì lạ đó là bên ngoài sân không có tiếng gió thổi nhưng tôi lại cảm nhận được một luồng gió đang thổi vù vù lướt vào bên trong linh đường.Đang đứng trên ghế treo chuông tôi quay lại nhìn về phía chiếc quan tài màu trắng phát hiện ra trên khắp bề mặt của nắp quan tài đã đọng lại một lớp sương lấm tấm, mặc gì bây giờ là tháng hai nhưng ở trong phòng chắc cũng không thể có sương để đọng lên trên đó được.Treo xong chiếc chuông tôi liền vội vàng chạy lại chỗ Trần Du nói về việc vừa thấy với anh ta, anh ta có vẻ không quan tâm vì đang chuyên tâm vào việc vẽ hình lên các tờ giấy màu vàng đó.Dưới chân anh ta là mấy tờ giấy vẽ hỏng bị vo tròn vứt xuống nền nhà.Trán Trần Du lấm tấm mồ hôi, với dáng vẻ tập trung như vậy dường như không giống với Trần Du mà tôi biết.

Nhìn anh ta cực kỳ chuyên tâm như thế tôi cảm thấy không nên hỏi nữa.Tôi cẩn thận nhìn xung quanh quan tài xem có gì bất thường không nhưng chắc do tôi đã quá căng thẳng nên chỉ cần một tiếng động nhỏ từ bên ngoài vọng vào cũng làm cơ thể tôi nổi hết da gà.Đúng vào lúc này chiếc chuông đồng treo trên giữa cửa đột ngột rung lên leng keng liên hồi, âm thanh phát ra của chiếc chuông đồng làm toàn thân tôi vã ra mồ hôi lạnh ngắt.Chiếc chuông này tôi đã thử qua lúc nãy nó hoàn toàn không có âm thanh khi lắc.Cũng lúc này Trần Du đứng bên cạnh thở dài một tiếng, tôi quay sang nhìn Trần Du thấy khuôn mặt lộ vẻ đắc ý đang nhìn vào lá bùa vừa vẽ xong.Vẻ mặt thoái mái đó của anh ta không kéo dài được bao lâu thì anh ta nghe thấy âm thanh từ chiếc chuông treo ở giữa cửa, vội vàng hỏi tôi chiếc chuông phát ra tiếng kêu từ lúc nào?Tôi nói nó đã kêu khoảng một phút trước, anh ta liền gật gật đầu, tôi lại nhắc lại với anh ta việc có sương đọng ở trên nắp quan tài.Sau khi nghe xong, anh ta liền lấy cái ghế trèo lên nhìn thì sắc mặt bỗng thay đổi rồi nói: "Chung Xuyên, cẩn thận hơn một chút đấy, con ma nữ này thực sự lợi hại hơn tôi đã nghĩ rất nhiều, nếu chốc nữa tôi không bảo vệ được cậu thì cậu lo mà chạy ngay khi có cơ hội".Ngôn ngữ của Trần Du làm cho tôi khó hiểu và trở nên lo lắng hơn.

Tôi liền nói: "Không đúng.. mà chúng ta đang chuẩn bị làm cái gì vậy?"

Trần Du chỉ nói với tôi một chữ duy nhất: "Đợi" rồi đi treo mấy sợi chỉ đen vào các lối cửa ra vào linh đường này.Chiếc chuông đồng đó kêu đúng 10 phút rồi im bặt.

Lớp sương trên nắp quan tài màu trắng kia càng lúc càng đọng dày thêm.

Nhiệt độ trong phòng bây giờ cảm giác đã âm xuống mấy độ.Ánh mắt Trần Du nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài, anh ta nói lúc quỷ thể ngưng tụ chính là lúc nó yếu nhất, chúng ta phải tận dụng cơ hội này để khống chế nó.Tôi gật đầu tán thành nhưng thực tế thì tôi cũng không biết làm gì để giúp đỡ anh ta.Lúc này từ bên ngoài cửa vọng đến tiếng chửi rửa của chú Cung: "Hai tên tiểu từ này, chúng mày đang làm cái gì vậy?

Treo cái chuông này lên cửa làm gì dây?

Sao ồn ào thế làm ta không ngủ được?".Chú Cung với bộ mặt mơ màng chưa tỉnh ngủ bước vào linh đường, vừa bước vào trong cơ thể ông ta liền run lên một cái nhưng sau đó vẫn vơ lấy mấy sợi chỉ đen trên cửa kéo xuống.Nhìn người ông ta bị mấy sợi chỉ đen vuóng quanh, ông ta vừa gỡ mấy sợi chỉ đó vừa chửi tiếp: "Hai tên tiểu tử này, làm cái gì đây?

Chúng mày không hiểu những gì ta nói à?

Đi treo cái chuông đồng này lên đây làm gì?

Để gọi ma đến à?"

Mặt Trần Du biến sắc liền bảo chú Cung đừng gỡ những thứ đó, liền chạy lại như muốn mắc lại mấy sợi chỉ đen đó.Nhưng lúc này chuông ở cửa lại kêu lên liên hồi ...Reng...

Reng...

Reng... .

Trần Du quay lại nhìn cỗ quan tài màu trắng định chạy về phía nó để làm gì đó nhưng cánh tay của anh ta bị chú Cung kéo giữ lại."

Tại sao lại đừng gỡ hả?

Hai tiểu tử các cậu đang làm trò gì đây?

Định bày trận pháp à?

Mày muốn chạy..." lời chưa nói hết thì đột nhiên dừng lại giữa chừng giống như bị trúng tà hay bị ma nhập vậy, cả đầu ông ta cúi gục xuống."

Trời ơi...

Thôi hỏng mất rồi..."

Trần Du vội vàng gỡ bàn tay của chú Cung đang giữ anh ta ra, định chạy lại bàn để cầm lấy một giấy vàng hồi nãy đã vẽ.Nhưng không đợi Trần Du vớ được tới lá bùa đó, cái đầu cụp xuống của chú Cung liền ngẩng lên, vẻ mặt lúc này của ông ta tràn ngập sự oán hận...(còn nữa... )
 
Bích Nữ
Phần 21:Hai câu chuyện


Phần 21 – Hai câu chuyện

......Nhưng không đợi Trần Du vớ được tới lá bùa đó, cái đầu cụp xuống của chú Cung liền ngẩng lên, vẻ mặt lúc này của ông ta tràn ngập sự oán hận...Trần Du vẫn im lặng không nói gì, hai ngón trỏ và giữa tay trái kẹp lấy lá bùa, tay phải thì bấm đốt tay niệm thần chú.Chú Cung vẫn đang một chỗ lập tức liền xông lại phía Trần Du, một tay bóp chặt lấy cổ của anh ta, tay kia nắm chặt cổ tay phải đang bấm đốt tay niệm thần chú của Trần Du, chắc nến nỗi anh ta không thể thoát ra được.Thân hình gầy gò của Trần Du giống như một bộ xương di động, về cơ bản thì anh ta không phải là đối thủ của ông chú nặng cả tạ kia, anh ta bị chú Cung cầm cổ xách ngược lên, từ trong cổ họng chú Cung phát ra một giọng nói của phụ nữ : "Mấy người trước sau gì cũng muốn làm hại ta thì hôm nay bất kể một tên hay hai tên ta cũng phải giết cùng hắn, lũ các ngươi đều phải chết theo ta..."

Giọng người phụ nữ đó vừa lạnh lùng vừa có vẻ quái dị lại phát ra từ cổ họng của chú Cung khiến cho người tôi toát hết mồ hôi hột, chắc chắn chú Cung đã bị vợ của lão Vương Phú Hữu nhập vào rồi.Đến lúc này, Trần Du bị "chú Cung" bóp cổ đến trợn ngược cả tròng trắng mắt ra, mặt đỏ gay đỏ gắt, cảm giác chỉ một lát nữa anh ta sẽ bị con ma nữ nhập vào chú Cung bóp chết ngạt.Mặc dù bây giờ tôi vô cùng sợ hãi sự việc đang xảy ra trước mắt nhưng với tình hình này tôi không kịp nghĩ nhiều nữa, tôi vớ lấy cái ghế gỗ lên đập thẳng vào lưng chú Cung đang bị con ma nữ nhập.Chiếc ghế bị gãy nát nhưng con ma nữ đó dường như không hề hấn gì vẫn đứng nguyên vị trí không xuy chuyển, hai tay dường như càng siết chặt hơn vào Trần Du.Nhìn Trần Du sắp tắt thở tôi không thể dừng lại liền chạy vòng ra sau lưng chú Cung lấy một tay kẹp chặt cổ, gài một chân vào giữa hai chân ông ấy, sau đó tay còn lại thúc mạnh vào eo của ông ta, rồi vật ông ta xuống đất.Cứ thế tôi ấn chặt chú Cung trên mặt đất để Trần Du thoát khỏi sự khống chế của ông ta, Trần Du bò ra đất hít thở hồng hộc.Tôi thấy chú Cung lại dơ tay ra định bóp lấy cổ mình, tôi dùng một cân kẹp chặt cánh tay của ông ấy, sau đó dùng lực dứt khoát lật cơ thể nặng trịch của chú Cung sấp xuống mặt đất, rồi rướn cả người ngồi lên lưng chú ấy.Tự cảm thấy thật may mắn vì ngày nhỏ bố cho đi học võ thuật để tôi rèn luyện sức khỏe.

Cứ mỗi ngày cuối tuần ông thường chở đưa tôi đi luyện ở võ đường trên thị trấn.Chỗ tầm trung trung nên võ gì cũng dạy, kết quả là làm cho tôi không học được môn võ gì hoàn thiện.Môn võ nào tôi cũng học nhưng rất sơ đẳng, đêm nay không ngờ lại có cơ hội sử dụng hơn nữa còn phát huy được tác dụng.Con ma nữ khống chế chú Cung dường như không sợ đau, liên tục chống cự giãy dụa, tôi có thể nghe được tiếng xương khớp của chú Cung gãy rời kêu rắc rắc, nếu cứ tiếp tục giữ thế này thì con ma nữ kia chưa bị bắt đã làm cho tay chú Cung bị tàn phế rồi.Tôi vội vàng hét lên: "Trần Du đang làm cái gì đấy, mau lại đây dán bùa lên người chú ấy đi".Khuôn mặt Trần Du vẫn tái mét, miệng thở hồng hộc nhưng thấy tôi kêu thảm thiết thì vội vàng chạy lại nhặt tờ bùa hồi nãy trên nền nhà rồi đi về phía tôi miệng lẩm nhẩm niệm chú.Lúc này tôi hơi thả lỏng cánh tay đang kẹp chặt của chú Cung, dùng một chân tì lên người khoá chặt cơ thể chú Cung không cho chú ấy cử động nữa.Con ma nữ đang khống chế chú Cung lúc này đau khổ la hét một hồi rồi hỏi chúng tôi sao phải nhúng tay vào chuyện này?

Sao lại nối giáo cho giặc như vậy?Hai đứa chúng tôi đều không hiểu ý nghĩa trong những lời nói của cô ta, lúc tờ bùa sắp dán lên người chú Cung, người ông ấy đang chống cự một cách mạnh mẽ thì tự nhiên mềm nhũn ra.Đồng thời chúng tôi nhìn thấy một bóng đen lao vút ra bên ngoài linh đường.Trần Du bảo tôi ở lại xem tình hình chú Cung thế nào còn hắn thì lao người đuổi theo bóng đen ấy, cảm thấy chú Cung không còn chống cự nữa nên tôi buông lỏng tay và nhấc chân ra.Kiểm tra một lúc thì thấy chú Cung vẫn chưa tắt thở nê tôi không quan tâm đến chú ấy nữa, vội vàng kéo chú ấy nằm sang một bên cạnh tường rồi tôi đuổi theo về phía Trần Du đã chạy.Chạy đến một căn phòng tối đen ở cạnh linh đường Trần Du cảnh giác quét mắt xung quanh phòng một vòng sau đó từ từ bước lên bậc thang.Tôi thở dốc hỏi Trần Du: "Ma nữ đâu rồi ?".Trần Du tiếp tục nhìn xung quanh căn phòng một cách cảnh giác nói nhỏ với tôi: "Chẳng phải là tôi đang tìm nó đây sao?"

Tôi tiến lại gần với Trần Du rồi nhìn cầu thang nói: "Chắc chắn ma nữ không có ở đây, cô ta đang ở trên tầng".Trần Du hơi giật mình hỏi tôi sao lại biết như vậy?Tôi nói với anh ta, mục tiêu của ma nữ đêm nay vốn dĩ không phải là chúng ta nên cô ta sẽ không có thời gian ở đây ám chúng ta, mục tiêu chính của cô ta chính là Vương Phú Hữu, mà ông ta lại đang ngủ trên tầng.Quả thực tôi không dám khẳng định điều đó nhưng những lời tôi nói đều là phản hồi của miếng ngọc bội.

Qua mấy lần nghiệm thấy, tôi có thể khẳng định chắc chắn rằng chỉ cần bên cạnh tôi có tà khí, ma quỷ thì ngọc bội sẽ lập tức sẽ nóng dần lên; tà khí, ma quỷ càng gần thì nhiệt độ càng cao.Nhưng lúc này sức nóng của ngọc bội chỉ cao hơn nhiệt độ cơ thể tôi một ít điều đó chứng tỏ tà khí cách chúng tôi một khoảng cách nhất định.Nghe tôi nói xong, Trần Du tự đập vào đầu anh ta một cái rồi nói "Vừa này tôi bị con ma nữ kia bóp cổ đến mê sảng rồi".Chúng tôi nhẹ nhàng bước lên tầng, mặc dù rất cẩn thận khi bước nhưng cầu thang làm bằng gỗ nên mỗi bước chân dẫm lên đều phát ra âm thanh cộc cộc.Vừa lên đến tầng hai, chúng tôi đã nghe thấy trong phòng ngủ của Vương Phú Hữu truyền ra những tiếng kêu thảm thiết, ghê rợn.Chúng tôi liền chạy đến căn phòng truyền đến âm thanh đó thì phát hiện căn phòng đã bị khoá từ bên trong.Không cần suy nghĩ Trần Du bảo tôi đạp cửa đi, tôi nhăn mặt hỏi Trần Du sao anh ta không tự đạp, anh ta nói với tôi rằng lực chân của anh không bằng người học võ như tôi.Lùi lại mấy bước lấy đà, tôi nhấc chân lên đạp cật lực một phát vào cánh cửa, cửa mở bung vào, Trần Du vội vàng xông thẳng vào bên trong phòng.Khi đã ở trong phòng, chúng tôi nhìn thấy Vương Phú Hữu một tay cầm cái kéo chĩa mũi nhọn lên cổ mình, vừa nhìn qua đã biết ngay hắn ta đã bị con ma nữ đó nhập vào người.Vừa thấy chúng tôi đi vào, Vương Phú Hữu bỗng trở nên hoang mang tột độ hét lên: "Hai ngươi đừng lại đây...

đừng có lại đây... nếu còn bước lại tôi sẽ giết ông ta ngay".Âm thanh lạnh lẽo phát ra từ cổ họng Vương Phú Hữu mang âm sắc giọng phụ nữ.Lúc này Trần Du như đang gào thét với con ma nữ kia: "Đừng manh động, có gì chúng ta từ từ nói rõ, dù sao ông ta cũng là chồng của cô, nếu như cô giết ông ta thì cô sẽ không có cơ hội quay đầu nữa, đêm nay là đêm cô hoàn hồn nếu như bây giờ dừng tay lại may ra vẫn kịp, muộn thêm nữa thì thực sự không còn kịp nữa".Sau khi nghe Trần Du nói xong, ma nữ lạnh lùng cười mấy tiếng, sau đó nói "Sao hả?

Đời người khổ đau như vậy ta đã không còn muốn làm con người nữa thì cần cái gì mà đi đầu thai chuyển kiếp, ta không còn hứng thú, chỉ có một tâm niệm khắc ghi đó chính là phải giết tên khốn nạn này, chỉ cần hắn phải chết, cho dù hồn bay phách tán ta cũng không hối tiếc.

Ha..

Ha..

Ha..

".Giọng điệu của ma nữ này vô cùng ân đoạn nghĩa tuyệt, chiếc kéo trong tay đã bắt đầu đâm vào làm rách da một phần da ở cổ Vương Phú Hữu.Trần Du hỏi: "Một ngày làm vợ chồng tình nghĩa dài trăm năm, cậu con trai của hai người đã lớn như vậy, dù chồng cô quả thật có tội nhưng tội của hắn không đáng phải chết?

Nhưng chính cô chẳng phải cũng có vấn đề sao?"

Ma nữ sau khi nghe Trần Du nói xong ngẩn người ra suy nghĩ rồi hỏi Trần Du nói cô ta sai là sai ở đâu?"

Nếu không phải lúc trước cô không mời những thứ tà ma, ô uế kia thì chuyện này không đi đến bước đường cùng thế này".Sau khi nghe Trần Du nói, Ma nữ không hiểu ý của Trần Du, hắn tường thuật một lần những gì Vương Phú Hữu đã nói với chúng tôi.Trần Du định nói tiếp chuyện gì đó nhưng bị nụ cười lạnh lùng, ghê rợn của ma nữ cắt ngang.Ma nữ khống chế cơ thể Vương Phú Hữu tiến lên hai bước về phía chúng tôi, trong ánh mắt đầy vẻ hận thù, cả người đang run lên giận dữ: "Thì ra hắn ta nói thế với các người thế à?

"Trần Du vô thức gật đầu, cái gật đầu này khiến ma nữ đang khống chế Vương Phú Hữu giống như phát điên lên.Cô ta vẫn cầm cây kéo ấy rồi tự đâm vào tay kia của Vương Phú Hữu, một đâm không thể giải cơn thù hận cô ta liên tục đâm mấy phát khiến máu tươi bắn ra tung toé khắp nơi.Trần Du vội bước lên mấy bước, nhưng ma nữ vẫn đang khống chế cơ thể của Vương Phú Hữu, tay vớ lấy con dao đặt lên cổ ông ta.Ma nữ nói: "Mấy người đừng qua đây, Vương Phú Hữu đến nay đều nói về tôi như thế ở bên ngoài, còn bịa ra câu chuyện đó để lừa các cậu như vậy Vương Phú Hữu tối nay phải chết, có điều trước khi hắn chêt tôi sẽ kể cho các cậu một câu chuyện khác".Ma nữ - vợ Vương Phú Hữu từ tốn kể lại câu chuyện, tôi và Trần Du càng nghe sắc mặt càng trở nên biến sắc, lồng ngực như bị cái gì đó bóp ngẹt lại...(còn nữa... )
 
Back
Top Bottom