Tâm Linh Bích Nữ

Bích Nữ
Phần 180 - Tuý thể


Bích nữ 👠.....

Lúc này, tôi nhìn quanh nhưng không có gì thay đổi.

Nhưng tôi có thể cảm thấy nhiệt độ xung quanh bắt đầu tăng dần.

Chỉ trong một vài hơi thở ngắn ngủi, nhiệt độ trong bình này đã tăng vọt, và đột nhiên tôi chỉ cảm thấy bản thân như một con kiến trên cái chảo nóng.

Ở trong cái bình này đứng ngồi không yên.

Tôi bắt đầu đi đi lại lại trong cái bình này, nhưng nhiệt độ ở đây tăng rất nhanh.

Mặc dù lúc này tôi đã là một linh hồn, nhưng nó vẫn mang lại cho tôi cảm giác ngột ngạt.

Hơn nữa linh hồn tôi dường như đang bị bốc hơi, cảm giác này thật khó chịu.

Không hề đau, nhưng cũng hoàn toàn không thoải mái chút nào.

Ngay khi tôi sắp sụp đổ thì bên tai tôi đột nhiên vang lên một loạt âm thanh của trẻ con.

"Bố, bố nhất định phải nhẫn nhịn, đây là một cơ hội tuyệt vời để có thể tôi luyện được hoàn toàn cơ thể và hồn phách của bố, cơ thể bố được tôi luyện rất thành công.

Nhưng nếu như hồn phách của bố không được tôi luyện đủ thì cơ thể và hồn phách của bố không thể phối hợp với nhau được nữa.

Bây giờ bố hãy cùng con tôi luyện đi."

Nghe thấy những âm thanh yếu ớt này, quả nhiên cũng giống như tôi nghĩ, tiểu Hàn đang giúp tôi.

Tôi chỉ cảm thấy rằng cơ thể của tôi gần như bị phá vỡ.

Vì vậy, không có lý do gì để tôi nghĩ thêm gì nhiều nữa.

Tôi liền học những câu thần chú mà tiểu Hàn đọc.

Sau khi nghe những câu thần chú này, tôi đã thử một vài lần mà không thành công, bởi vì câu thần chú này quá khó đọc.

Tôi đã thất bại nhiều lần liên tiếp, sức nóng xung quanh tôi trở nên nghiêm trọng hơn.

Môi trường trong suốt ban đầu bên cạnh tôi cũng biến thành màu đỏ mờ trong nháy mắt, như thể có thứ gì đó đang được nướng trong căn phòng này.

Tôi càng lo lắng, càng dễ thất bại, nhưng giọng nói của tiểu Hàn lúc này lại vang vọng trong đầu tôi "Bố ơi, bình tĩnh, từ từ thôi."

Sau đó, tôi lặp lại ngôn ngữ mà tôi không thể hiểu được.

Mặc dù tiểu Hàn đã cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh hết mức có thể, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng lúc này tiểu Hàn cũng có chút căng thẳng.

Còn tôi lúc này có một cảm giác rất rõ ràng.

Với nhiệt độ nóng như thiêu này, linh hồn tôi bắt đầu trở nên nhẹ như bay, cả người dường như muốn tan ra.

Tôi biết rằng nếu không thành công, sợ là linh hồn tôi sẽ bị nhiệt độ nóng bức này làm cho tan chảy mất.

Bây giờ tôi không có cách nào khác, tôi chỉ có thể bình tĩnh và suy ngẫm về câu thần chú này nhiều lần.

Chỉ khi tôi thử hàng chục lần thì cuối cùng tôi mới đọc được câu thần chú một cách hoàn chỉnh.

Lúc này, tôi chỉ cảm thấy râm ran trên trán, rồi cả đầu tôi nữa dường như đang bị đốt cháy như thể một luồng dầu nóng bùng lên trong đầu tôi vậy.

Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng rằng khí nóng ở bên cạnh không rõ ràng tới từ đâu đang không ngừng gột rửa cơ thể.

Sau khi dòng nhiệt này đi vào ấn đường của tôi, rồi lập tức chạy lên nơi cao nhất của cơ thể.

Tôi chỉ cảm thấy một hơi thở nóng hổi chạy dọc đầu, rồi liền tới khắp ngũ quan.

Cái loại cảm giác này không đủ để có thể diễn tả hết nỗi đau này.

Hơi nóng ban đầu trong bình dường như đã hoàn toàn xâm nhập vào cơ thể tôi sau khi tôi đọc câu thần chú.

Mọi nơi trong cơ thể tôi dường như đang bùng cháy.

Giọng nói của tiểu Hàn lại vang lên lần nữa bên cạnh tôi "Bố thật giỏi.

Chỉ cần qua được cái lạnh cực độ, bố mới có thể đưa hai khí tức cực âm và cực dương của mình xâm nhập vào cơ thể, sau đó túy thể của linh hồn mới có thể được hoàn thành.

Đến lúc đó con sẽ giúp bố đưa cơ thể và hồn phách của bố hòa nhập hoàn toàn được.

Theo cách này sẽ càng tốt hơn cho sự tu luyện của bố, đối với việc bố quay lại tìm chúng con càng thêm dễ dàng hơn."

Lời của tiểu Hàn tôi nghe không hiểu cho lắm, chỉ là nhiệt độ ở xung quanh ngay lập tức được hạ xuống nhưng khí nóng trong cơ thể tôi thì vẫn đang hoành hành.

Đột nhiên, cảm giác băng và lửa gần như khiến tôi suy sụp, không chờ tôi suy nghĩ thêm tiểu Hàn liền nói một loạt thứ ngôn ngữ mà tôi không thể hiểu hoàn toàn.

Rõ ràng là con bé muốn tôi cùng niệm theo nó.

Tôi lúc này không nghĩ ngợi gì thêm nhiều cả, liền niệm theo.

Nhưng sau một hồi suy nghĩ, tôi đã hối hận ngay lập tức.

Bởi vì khi niệm xong, cái lạnh đến thấu xương lập tức xâm nhập vào trong cơ thể tôi, hai luồng khí tức ở trong linh hồn cũng bắt đầu đấu đá.

Tôi không thể làm bất cứ điều gì vào lúc này.

Tôi không biết phải làm gì nữa.

Điều duy nhất mà tôi chỉ có thể làm bây giờ là cắn chặt răng chịu đựng.

Hai luồng khí tức này không ngừng tranh đấu trong cơ thể tôi.

Ban đầu còn cảm nhận được rất rõ hai luồng khí mỗi loại chiếm một nửa cơ thể, một nửa âm một nửa dương.

Nhưng sau vài phút thì bắt đầu cảm thấy không rõ ràng nữa, hai khí tức dường như bắt đầu đấu đá lẫn lộn.

Điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng đau khổ, hai thứ khí tức này khiến linh hồn tôi cảm thấy chúng như muốn xé vỡ tôi ra vậy.

Nói thật, nếu như tôi được lựa chọn cái chết thì tôi nhất định không do dự bởi vì cái loại cảm giác này quá đau khổ rồi.

Tuy nhiên, tại thời điểm này tôi thậm chí không thể tự làm điều đó.

Mà giọng nói của tiểu Hàn cứ vang vọng bên tôi.

Dù vậy tôi cũng chẳng có cách nào để trả lời con bé cả.

"Bố ơi, cố lên.

Chỉ khi bố vượt qua cấp độ này thì bố mới có thể ngang tài ngang sức chiến đấu với bọn người muốn bố chết được."

"Bố, hãy kiên trì, bố chỉ cần vượt qua cấp độ này bố mới có thể được tái sinh."

"Bố, bố phải kiên trì.

Có phải bố sốt ruột rồi không?

Đây quả thực là cơ hội tốt để cứu được bố, cầu xin bố đấy, hãy kiên trì, hãy kiên trì."

Nghe thấy những lời này, giọng của tiểu Hàn dường như nghẹn lại, hồn thể tôi lúc này gần như sụp đổ.

Ngoài một chút chấp niệm này để tôi tiếp tục mạnh mẽ, không thì hai luồng khí tức âm dương kia cũng đủ để khiến tôi sụp đổ rồi.

"Bố, kiên trì lên nếu như bố chết rồi, vậy thì chúng con sẽ không còn cơ hội nữa.

Chúng con ở đây đợi bố tới cứu chúng con, con cầu xin bố nhất định phải sống sót ra ngoài, sống sót ra ngoài vì con, vì mẹ, vì cả ông bà nội nữa..."

Những lời nói của tiểu Hàn đã làm cho tâm trí tôi nhói lên như kim châm, điều này khiến cho toàn bộ cơ thể tôi phấn chấn lên.

Có thể là sau khi thay đổi được tinh thần của tôi tiểu Hàn đã phát hiện ra sự thay đổi này.

Cảm xúc gần như sụp đổ vừa nãy của con bé giờ đây trong nháy mắt đã lấy lại được tinh thần.

"Đúng rồi, cố gắng lên bố.

Rất nhanh nữa thôi có thể hợp nhất rồi.

Bố niệm câu thần chú này đi."

Tiểu Hàn vừa động viên tôi không ngừng vừa đọc một đoạn thần chú khác.

Tôi liền học nó như một con vẹt.

Không biết tôi đã đạt đến cực hạn hay chưa.

Câu thần chú đọc không thuận miệng này không biết là từ đâu, chỉ cần một lần tôi đã có thể học một cách hoàn hảo.

Sau khi niệm thành công xong, tôi có thể cảm thấy hai luồng khí tức băng lửa nhanh chóng xoay tròn trong cơ thể.

Ba xoáy khí được hình thành tách biệt ở đầu, ngực và đan điền.

Mỗi xoáy khí hiện ra một luồng sắc xanh đỏ quái dị.

Nhưng điều kì lạ ở chỗ đó là sau khi ba xoáy khí được hình thành, đáng lẽ ra phải là cảm giác khó chịu nhưng trong nháy mắt liền trở nên hòa dịu rất nhiều.

Chỉ là cảm thấy ba xoáy khí tụ hợp lại một cách kì quái, chẳng mấy chốc lan rộng ra.

Vả lại hình như chúng theo sau câu khẩu quyết, ở ngực chúng bắt đầy xoay vòng.

Ngay sau khi hai luồng khí khác bị luồng khí ở giữa hấp thụ trong nháy mắt.

Sau khi luồng khí ở giữa hấp thụ rồi nó bắt đầu nổ.

Cái xoáy khí đó nhanh chóng biến thành những chấm nhỏ xanh đỏ, thi thoảng trong hồn thể tôi rải rác phân ra tứ phía.

Sau đó hòa vào cơ thể.

Và lúc này, hình ảnh phản chiếu đầu tiên từ cơ thể tôi là cảm giác tê dại.

Những chấm nhỏ màu xanh đỏ đó hòa vào tâm hồn tôi đã được một lúc.

Tôi cảm thấy bản thân giống như mảnh đất khô cằng được tưới nước vậy.

Kèm theo sau đó là cảm giác dễ chịu làm tôi không còn sự chịu đựng nào nữa.

Một cơn buồn ngủ ập tới, tôi cứ thế mơ màng ngủ thiếp đi.

Sau đó, chuyện gì đã xảy ra.

Tôi không biết.

Tôi không biết tôi đã hôn mê bao lâu.

Tôi lờ mờ nghe thấy một cuộc trò chuyện.

"Ai cho phép các người làm như vậy?Nếu như cậu ta có chuyện gì bất trắc thì chúng ta bàn giao lại với bọn họ như nào đây."

Người nói điều này nghe giống như một người phụ nữ, rõ ràng có một chút lo lắng trong giọng nói.

"Liêu viện trưởng, đây là quy tắc ở đây, ai theo vào đều phải như vậy.

Nếu như không qua được ải này thì không hề có tư cách vào được chỗ chúng tôi."

Cái người nói ra âm thanh tôi nghe rất quen tai, chính là lão già áo trắng đưa tôi vào.

"Lão Bạch, ông cũng biết đấy.

Tiểu tử này tới đây không phải để gia nhập viện học của chúng tôi.

Cậu ta mà có gì bất trắc thì chúng ta...."

Trong giọng nói của người phụ nữ này có chút gấp gáp.

"Liêu viện trưởng. không nghiêm trọng như vậy đâu.

Nếu như tiểu tử này thật sự quan trọng thì cấp độ này chẳng lẽ không thể qua được sao.

Nếu vậy thì e rằng chỉ là một tên tiểu tốt vô danh."

Trong lời nói của bạch lão đầu mang theo một chút khinh bỉ.
 
Bích Nữ
Phần 181 - Thay đổi


Bích nữ 👠.....

Sau khi nghe Bạch lão đầu nói vậy, người phụ nữ được gọi là viện trưởng Liêu nói tiếp với một giọng bất lực "Ông biết đấy.

Cậu ta từ ban đầu vốn không được đào tạo hay luyện tập chút gì cả.

Ngoại trừ dòng máu Quang Minh chi tử trong người, cậu ta chẳng khác gì một con người bình thường.

Vả lại, dòng máu đó rất đặc biệt, nên những thử thách sau này của chúng tôi, cậu ta sẽ khó thực hiện hơn so với người thường gấp cả trăm lần."

"Bà có ý gì?"

Sau khi nghe viện trưởng Liêu nói, bạch lão đầu hỏi lại với vẻ mặt khó hiểu.

Người phụ nữ lờ ông ta đi, hình như suy nghĩ gì đó một lúc rồi nói "Tôi cũng rất lo.

Nhưng tôi vẫn hy vọng là cậu ta có thể vượt qua lần luyện tập này.

Hiện giờ tình trạng của cậu ta thật sự nguy hiểm, chúng tôi cũng đã chuẩn bị cho tình huống này rồi.

Có lẽ chúng tôi sẽ đối mặt với "bọn họ" và giải thích chuyện này..."

Bạch lão đầu nghe bà ta nói vậy liền trầm ngâm tiếp lời "viện trưởng Liêu, nếu có chuyện gì xảy ra thì cứ việc đẩy lên người tôi.

Tôi đã tự ý hành động và đem cậu ta đến đây một mình.

Tuy nhiên, tôi không nghĩ cậu ta sẽ chết dễ dàng thế đâu.

Bà hãy nhìn Linh nữ bên cạnh cậu ta mà xem..."

"Linh nữ?" sau khi nghe ông già nói, người phụ nữ lập tức hỏi lại một cách vô cùng ngạc nhiên.

Bạch lão đầu cũng không thấy bất ngờ khi thấy bà ta ngạc nhiên như vậy.

Ông ta không nói thêm gì cả.

"Đây chuyện gì đang xảy ra?.." viện trưởng Liêu có vẻ rất bối rối hỏi lại.

"Tôi cũng không rõ.

Nhưng nhìn cái vóc dáng cùng với linh tuệ của con bé, tôi có thể đoán đây là Linh nữ trong truyền thuyết.

Vì vậy bà cũng không cần quá lo lắng, có cô bé này thì cậu ta không có gì phải đáng ngại.

Nếu biết danh tính của con bé này bà sẽ còn bất ngờ hơn đấy.!"

Tất nhiên là viện trưởng Liêu vừa tò mò vừa lo lắng hỏi Bạch Lão về quan hệ giữa tôi và tiểu Hàn.

Bạch lão đầu vẫn trầm giọng, nói "Đó là con gái của cậu ấy..."

Sau khi nghe những lời từ chính miệng ông ta nói ra, viện trưởng Liêu không khỏi ngỡ ngàng thốt lên rằng điều đó là không thể.

Bạch lão đầu nói lúc đầu ông ta cũng không tin, nghĩ chúng tôi chỉ là giả.

Nhưng sau khi thấy tiểu Hàn hành động như vậy.

Ông ta cũng không biết phải giải thích làm sao về mối quan hệ này của chúng tôi nữa.

Lúc này tinh thần của tôi đã tỉnh táo hơn một chút.

Chỉ có điều cơ thể lại không nghe theo ý thức của tôi, nó cử động rất chậm hoặc có thể là không cử động.

Cảm giác này thật thú vị, cơ thể và tinh thần của tôi như 2 cá thể hoàn toàn riêng biệt.

"Vậy ý ông là cậu ta sẽ không gặp nguy hiểm nữa à?" viện trưởng Liêu đi đến chỗ của tôi, lật người tôi lại xem xét qua một chút.

Bạch lão đầu cũng liên tục gật đầu nhưng ông ta nói vẫn chưa có gì đảm bảo cho tính mạng của tôi cả.

Trong lúc này, tôi cảm thấy 2 "cơ thể" của mình đang muốn hòa nhập vào nhau.

Ông già và Liêu viện trưởng cũng kiểm tra tôi thêm vài lần nữa.

Tôi vẫn chưa thực sự kiểm soát được hành động của mình.

Chỉ sợ sau khi kiểm tra, viện trưởng Liêu sẽ báo lại với Tề gia, nhưng cơ hồ tôi vẫn chưa biết vì sao tôi sợ nữa.

Hai bọn họ nói chuyện xong thì rời đi.

Để lại tôi tự hồi phục trong căn phòng ban đầu.

Trong mấy ngày này tôi cảm thấy khá khó chịu vì dường như linh hồn và thân xác của tôi chẳng ăn nhập vào nhau thêm chút nào cả.

Trong 3 ngày vừa rồi, Bạch lão đầu cùng Liêu viện trưởng có đến nói chuyện và kiểm tra trước cửa phòng, hình như họ muốn tìm người giúp tôi thức dậy.

Ngày hôm sau, Bạch lão đầu, Liêu viện trưởng mang đến một người đàn ông.

Ông ta già nhất trong số ba người.

"Lão Si, trong đây là thằng nhóc mà tôi đã kể với ông.."

Tôi có thể nghe thấy giọng điệu kính trọng đối với "lão Si" của Bạch lão đầu.

Mặc dù chỉ nghe thấy tiếng ba người nói chuyện và không nhìn thấy được hình dáng của ông ta, nhưng khi vừa nghe thấy giọng nói, tôi liền đoán được người vừa mới đến này là một cao nhân.

Chắc hẳn năng lực của ông ta rất mạnh.

Giọng nói của người đó không cao không thấp, chỉ trầm trầm nhưng lộ rõ vẻ cao ngạo "Được rồi, phần còn lại cứ để tôi lo, mấy ngày tới các người đừng để bất cứ ai tới đây, được chứ?"

Ông già đó nói xong thì bà Liêu cùng Bạch lão đầu cũng chỉ nói thêm vài câu rồi im bặt.

Tôi cứ nghĩ ông ta cũng rời đi rồi cho đến khi nghe được tiếng bước chân tiến về phía căn phòng.

Không biết bao lâu sau, tôi bắt đầu nghe thấy tiếng chuông đồng.

Tiếng chuông này thật dễ chịu, nó cứ ngân nga ngân nga làm cho cơ thể tôi cảm thấy rất thoải mái nhưng rất nhanh, cơ thể tôi bắt đầu run rẩy theo nhịp chuông.

Một tiếng động vang lên.

Rung một cái.

Tôi cảm nhận cả linh hồn lẫn thể xác của tôi đều đang được truyền khí tức vào.

Cũng ngay lập tức, một cỗ ngứa ran như lúc luyện khí chạy khắp từ đỉnh đầu xuống đến chân tay tôi.

Cái cảm giác này khó chịu nhưng rất chân thật.

Tôi không biết cái ông già được gọi là Si lão này đã làm gì.

Điều duy nhất tôi đoán được là linh hồn đã hợp nhất lại với cơ thể của tôi.

Tôi có thể tự cảm nhận thấy được hơi thở ấm áp của mình.

Sau khi cảm nhận được hơi ấm của bản thân, tôi lại cảm nhận được một cảm giác thoải mái bao bọc lấy toàn bộ cơ thể, mỗi một tế bào trong người đều được thả lỏng.

Tôi từ từ hưởng thụ chút dương khí mới mẻ này rồi lịm đi lúc nào không hay.

Không biết bao lâu sau, tôi mới từ từ mở mắt ra.

Cả người truyền đến một luồn khí tức vô cùng thoải mái.

Cơ thể đã nghe theo ý thức của tôi nhưng có điều tôi vừa mới cử động nhẹ một chút, vùng thắt lưng đã kêu răng rắc.

Tôi mở mắt nhìn xung quanh một lượt.

Căn phòng tối tăm lúc ban đầu và căn phòng tôi đang ở lúc này hoàn toàn khác nhau.

Âm khí và sát khí vốn có ở bên trong cũng tiêu tan đi chẳng còn chút nào.

Những trận pháp được bố trí ở trên bốn bức tường và trần nhà cũng đã hoàn toàn biến mất, căn phòng đặc sát khí đã biến thành 1 căn phòng hoàn toàn bình thường, không còn bất cứ loại khí nào khác ngoài

khí tức của tôi.

Tôi đang ngỡ ngàng đảo mắt quanh căn phòng thì một giọng nói vang lên "Tiểu tử.

Tỉnh rồi?

Cậu thấy thế nào?"

âm thanh đột nhiên vang lên, làm tôi có chút giật mình.

Quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, tôi thấy có một ông già đang đứng bên cạnh mình, khuôn mặt

không lộ chút cảm xúc, nhìn tôi.

Trông ông ta ăn mặc rất bình thường, tướng mạo cũng tầm trung, không giống như trong tưởng tượng của tôi.

Kiểu như ném ông ta vào đám đông thì có lẽ chẳng phân biệt được vì trông ông ta có vẻ rất phàm tục, không giống những cao nhân khác.

Có điều nghe cái âm thanh trầm trầm nhưng cao ngạo này, tôi đã đoán được là ông già mà viện trưởng Liêu mang tới giúp tôi.

Trong quá trình hồi phục, mặc dù thể xác và linh hồn chưa hợp nhất nhưng vẫn

có thể cảm nhận được từng luồng khí được truyền vào cơ thể.

Nghĩ đến tình thế nguy hiểm trước đây, suýt chút nữa thì không tỉnh lại được, không nhờ ông già này thì chắc tôi đã biến thành người thực vật rồi.

Sau khi xảy ra nhiều sự cố như vậy, bây giờ tôi đương nhiên hiểu lí lẽ không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Nghĩ đến đây, tôi nhìn ông ta sau đó nói

"Lão tiền bối, tôi vẫn ổn"

Nghe tôi nói vậy, khuôn mặt vô cảm đó vẫn không hề có chút thay đổi nào nói tiếp "vận lại khí trong người một chút đi"

Nghe ông ta nói thế, tôi cũng không nghĩ nhiều, lập tức bắt đầu điều động khí trong cơ thể, không vận khí thì thôi, chứ vừa bắt đầu mở khí môn, tôi đã hoảng hết hồn.

Bởi vì vùng khí môn của tôi lúc này tràn ra một luồng khí tức mạnh mẽ, còn vùng đan điền cũng có một luồng khí âm dương cực lớn.

Tôi vận khí trao đổi những luồng khí này làm cho cả người thoải mái

không nói nên lời, cả người như dãn nở, đến cả lỗ chân lông dường như cũng đang dãn rộng ra trao đổi khí.

Tôi có thể cảm nhận được là mình đã đạt đến đỉnh cao của khí môn trong thời gian tu luyện này, tôi chỉ cần sử dụng phương pháp xung huyệt đặc biệt nữa, tôi có thể sẽ đạt đến trạng thái khai thông

Huyết môn.

Tuy cách gọi phương pháp tu luyện bát môn trong Liệt Quỷ Quyết và cách gọi của Thiên Sư Đường không giống nhau, nhưng mà sau khi hiểu rõ, thì chỉ là đổi cách gọi khác mà thôi.

Sau khi tôi mở khí môn, thì chính là đã đến Cảm khí.

Còn khi mở được huyết môn, thì sẽ đạt đến cảnh giới Nhập Vi.

Mở được hư môn thì sẽ đạt đến cảnh giới Hội thông.

Còn mở được thực môn thì sẽ đạt đến cảnh giới cao nhất của Thiên Sư Đường hiện tại, cảnh giới viên mãn.

Còn về chuyện sau khi tứ môn này được mở sẽ xảy ra tình huống gì thì không ai biết, trong Liệt Quỷ Quyết có ghi chép, lão tổ tông Chung Quỳ của Chung gia chúng tôi sau khi mở hết bát môn thì đã thuộc phạm trù của Thần.

Đương nhiên, thần chỉ là một cách gọi tối cao, còn để đạt được cấp độ Thần đối với tôi vẫn còn là chuyện quá xa vời, có điều khiến tôi vô cùng vui sướng đó là, chỉ cần bây giờ tôi muốn thì sẽ có thể lập tức đạt đến cảnh giới Nhập Vi luôn.

Cái này là một trong các điều kiện mà lúc đầu Tề gia đưa ra cho tôi, lúc đầu Tề gia còn cho rằng chuyện này tôi sẽ khó đạt được, nhưng chắc chắn sẽ hoàn toàn không ngờ rằng, điều kiện đầu tiên trôi đã hoàn thành suôn sẻ.

Tôi muốn thử cánh tay của mình một chút, nhưng mà tay trái vẫn chưa có bất kì cảm giác nào, điều này làm tôi có chút thất vọng.

"Lần này xem như cậu may mắn, tất cả là nhờ cả vào cô bé này" Ông già kia vẫn khuôn mặt không biểu cảm nói với tôi còn ánh mắt thì nhìn lên mặt đất bên cạnh giường.

Lúc này tôi cũng liếc qua, thấy sắc mặt của tiểu Hàn xanh xao, trên mặt không có tý huyết sắc nào, cô bé đang nằm trên mặt đất, xung quanh còn vẽ đầy những hoa văn.

Tôi đang định đi đến thì ông ta giữ chặt tôi lại "Yên tâm đi, có tôi ở đây, nha đầu này sẽ không có nguy hiểm gì đâu, cậu xem bản thân mình bây giờ có gì khác thường không?"
 
Back
Top Bottom