Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân

Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Chương 10: Chương 10



Ta sớm đã biết, lời nói trên gối nào có thể tin dễ dàng.

Hắn rời nhà vào tháng Chạp năm ngoái, trước khi đi thì lưu luyến muôn vàn, nắm tay ta đi gõ cửa hàng xóm, "Tại hạ sắp vào kinh thành, chuyết kinh* còn trẻ, mong mọi người quan tâm, khi Cố Lân trở về, nhất định sẽ cảm ơn thỏa đáng."

*chuyết kinh: vợ

Giờ đây lại đến tháng Chạp, tin hắn đỗ Thám hoa đã qua nửa năm, nhưng không thấy bóng dáng hắn, cũng không có thư từ của hắn.

Ánh mắt của hàng xóm nhìn ta, từ hâm mộ chuyển thành thương hại.

Khi đó việc Cố giải nguyên quỳ trên ván giặt đã lan truyền khắp toàn thành, ai cũng nói ta là một phụ nhân chua ngoa, nhưng ai cũng nói ta có phúc.

Giờ đây mọi người chỉ trỏ sau lưng, nói rằng phu quân ta giờ đã đỗ Thám hoa, loạn hoa mê liễu, làm sao nhớ đến thê tử tào khang như ta, làm sao nhớ đến nữ thêu hoa như ta.

Ta mỗi ngày đóng cửa cài then, mặc kệ lời đồn, chỉ an phận chờ hắn trở về. Đến lúc đó nghe hắn nói thế nào, nói qua được thì ngủ trên giường, nói không được thì quỳ trên ván giặt.

Nhưng hắn vẫn không trở về.

Triệu Cảnh Thăng vào cuối năm về quê thăm phụ mẫu, ta đến bến Vọng Giang Đình tìm hắn ta. Ta cười hỏi: "Cảnh Thăng có tin tức gì của phu quân ta không, ta nghe nói chàng ấy đỗ Thám hoa, nhưng công việc bận rộn, đến giờ vẫn chưa về quê."

Ánh mắt Triệu Cảnh Thăng tránh né, ấp a ấp úng.

Hắn ta nói: "Tẩu phu nhân, có vài chuyện, tại hạ không biết có nên nói hay không."

Ta tiếp tục cười nói: "Xin hãy nói."

Hắn ta nói, phu quân ta đến kinh thành, trong kỳ thi xuân đã đỗ hội nguyên, thi đình cũng phải đứng thứ nhất. Nhưng Hoàng thượng nói hắn còn trẻ, ba lần đỗ đạt, sợ sẽ sinh ra tính khí ngạo mạn, nên kiên quyết hạ hắn từ Trạng nguyên xuống Thám hoa.

Nhưng việc hạ này không giảm danh tiếng của hắn, mà còn tăng thêm nhuệ khí của hắn. Khi cưỡi ngựa đi dạo phố, Trạng nguyên lớn tuổi, Bảng nhãn chất phác, cả đội ngũ chỉ có hắn là nổi bật. Một vòng xuống phố, hoa rơi đầy người, phong lưu vô hạn.

Lúc đó một số vị Trung đường ở kinh thành muốn cướp hắn làm nữ tế, các tiểu thư thì gửi khăn thơm, túi thêu chất thành cả đống. Sau này trong tiệc Quỳnh Lân, công chúa nhìn qua bức rèm, muốn triệu hắn làm phò mã, mới át chế được làn gió tranh rể trong triều.

Công chúa kia là nữ nhi đích xuất của Trung cung, thân phận tôn quý, từ nhỏ đã được nuông chiều. Hoàng thượng triệu hắn đến hỏi, hắn nói, trong nhà hắn đã có thê. Hoàng thượng nói, chẳng qua chỉ là một nữ thêu hoa, ái khanh cần phải cân nhắc cẩn thận.

Hắn đã suy nghĩ vài ngày, trả lời hoàng thượng: "Lý thị một năm không có con, thần đã sớm có ý định hưu thê. Nhưng bây giờ vừa mới đỗ đạt mà đã bỏ thê liền cưới, mặc dù thần không sao, nhưng sợ làm tổn hại thanh danh của công chúa. Không bằng chờ thêm một năm, thần nhất định sẽ hưu thê."

Nghe đến đây, cả người ta phát run, ai nói ta còn trẻ không nên có thai, lại ném ruột sấy đầy đất. Giờ đây nói ta một năm không có con, muốn ép ta rời bỏ.

Triệu Cảnh Thăng càng nói càng khó xử, hắn ta nói: "Tẩu phu nhân, có lẽ là ngợp trong vàng son làm mờ mắt, hắn ra ngoài mới mấy tháng, danh tiếng phong lưu đã lan khắp kinh thành. Hắn đã được định là Phò mã, lại dây dưa không rõ với tiểu thư Trung đường, công chúa tức giận, Hoàng thượng còn gọi hắn đến khiển trách vài lần. Hắn không thay đổi bản tính, có khi còn lưu luyến chốn trăng hoa."

Hắn ta nhìn ta với ánh mắt đồng cảm nói: "Bích Đào cô nương, ta khinh thường hành vi của hắn, sớm đã không còn qua lại với hắn. Khi rời kinh, ta cũng đã tìm hắn, hỏi hắn có tin gì muốn gửi cho ngươi không. Hắn lúc đó say trong chốn ôn nhu hương, cười nói, không có tin tức, chính là tin tốt nhất."

Ta ở nhà ngồi vài ngày.

Nương, con hối hận không nghe lời của nương, giờ đây rơi nông nỗi như hiện giờ.

Ta vốn muốn mượn hắn sinh một đứa con, ta nuôi con, con lại nuôi ta. Giờ đây, không mượn được con, còn bị vứt bỏ.

Ta nói với Đậu Hoàng: "Đậu Hoàng, bây giờ mi chỉ có nương, chúng ta qua cầu về nhà thôi."

Đậu Hoàng rên ư ử vẫy đuôi với ta, dụi mặt vào tay ta, còn muốn l.i.ế.m mặt ta.

Ta lau sạch nước mắt, đến thư phòng của hắn ngồi xuống.

Ta mài mực, cầm bút viết hai chữ "phu quân", viết xiêu vẹo xấu xí cực kỳ. Quả nhiên hắn không nắm tay ta, chữ của ta vẫn như gà bới.

Ta vò giấy lại rồi vứt đi, chỉnh trang quần áo ra ngoài.

Ta đi đến đầu ngõ, tìm một sạp nhỏ của Tái Thần Tiên đoán mệnh, bảo ông ấy viết thư giùm cho ta.

Ta nói, ông ấy viết.

Ta nói: "Phu quân, nghe nói ngươi đã đỗ Thám hoa, còn muốn cưới công chúa nạp tiểu thư."

Tái Thần Tiên ngừng bút nhìn ta.

Ta nói: "Sao ông lại dừng, tiếp tục viết đi."

Tái Thần Tiên tiếp tục viết.

Ta tiếp tục nói: "Ta vốn muốn mượn ngươi sinh một đứa con, giờ đã thành thân một hai năm, nửa đứa con cũng không có, ta có chút thiệt thòi. Ta cảm thấy có lẽ ngươi không có khả năng, vậy thì chúng ta hòa ly. Ngươi đừng làm khó ta, ta cũng không làm khó ngươi."

Tái Thần Tiên sặc một ngụm nước miếng nói: "Viết thẳng thừng như vậy sao? Có cần ta giúp nương tử chỉnh sửa trau chuốt hay không?"

Ta hỏi: "Trau chuốt có mất thêm tiền không?"

Ông ấy nói: "Không mất."

Ta nói: "Vậy thì ông chỉnh sửa đi."

Ta ngồi trên ghế nhỏ chờ Tái Thần Tiên chỉnh sửa.

Phía sau có người nghiến răng nghiến lợi, "Ai không có khả năng? Nàng muốn hòa ly với ai?"
 
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Chương 11: Chương 11



Ta quay đầu nhìn lại, thấy tên oan gia ma quỷ kia mặc áo gấm, cưỡi ngựa cao, sau lưng theo một đám người, khí thế như quan lớn.

Hắn xuống ngựa đi về phía ta, một tay rút thư từ tay Tái Thần Tiên, kéo ta dậy, lạnh lùng nói: "Thất thần làm gì, về nhà!"

Ta bị hắn kéo về nhà, sau lưng hắn là một đám người chen chúc ở cửa.

Hắn đóng cửa viện lại, kéo ta vào trong nhà.

Trong lòng ta rất ấm ức.

Ta nói: "Ngươi đỗ Thám hoa lang, một bước lên mây như diều gặp gió, ta chỉ là một nữ thêu hoa, nào có xứng đôi, nếu đã không xứng, chúng ta hòa ly đi."

Ta nói: "Danh tiếng của ngươi phong lưu khắp kinh thành, công chúa muốn gả cho ngươi, tiểu thư muốn gả cho ngươi, ngươi còn lưu luyến chốn trăng hoa, ngươi có tiền đồ vô lượng, ta không làm khó ngươi, chi bằng hòa ly."

Ta nói: "Ta một năm không có con, ngươi đã muốn hưu thê, đợi thêm một năm nữa, chỉ là giữ gìn danh dự cho công chúa kia, ta không cần ngươi đợi, bây giờ chúng ta liền hòa ly."

Ta nói những điều này với hắn, hắn hoàn toàn không nghiêm túc nghe.

Hắn ra sân nhìn Đậu Hoàng, còn vuốt đầu Đậu Hoàng, rồi lấy nước, rửa mặt rửa tay.

Cuối cùng mới bước vào nhà, đóng cửa, cài then, tháo đai lưng, cởi áo ra.

Hắn vừa tháo đai lưng, vừa cởi áo, từng bước tiến về phía ta.

Sắc mặt hắn u ám, khiến ta sợ hãi tới mức lùi lại phía sau.

Hắn bắt lấy ta, ném lên giường, ta chưa kịp phản ứng, hắn đã đè chân ta, giữ tay ta lại.

Hắn nhanh chóng kéo rời dây váy của ta, bình tĩnh nói: "Kêu lớn một chút, để người ngoài nghe thấy."

Ta chỉ còn cách cắn chặt môi không phát ra tiếng.

Hắn nói: "Lý Bích Đào, hiện giờ nàng thật có năng lực, ta ở kinh thành vắt hết óc để thoát thân chu toàn, nàng lại muốn hòa ly với ta?"

"Ta cưỡi ngựa không ngừng nghỉ quay về đón nàng đi nhậm chức, cho nàng chức vị phu nhân, để người ta hầu hạ nàng, nàng lại muốn hòa ly với ta?"

"Chẳng phải nàng muốn sinh con sao, sinh liền, ta không quan tâm nàng mười bảy hay mười tám, tám mươi cũng phải sinh cho ta!"

Hắn mời Triệu Cảnh Thăng đến nhà.

Hắn bày tiệc, mời Cảnh Thăng ngồi lên, Cảnh Thăng trừng mắt lạnh hỏi: "Cố đại nhân có ý gì đây?"

Hắn cúi đầu vái lạy Cảnh Thăng ba lần: "Một là tạ ân Cảnh Thăng đã mắng ta; hai là tạ ân Cảnh Thăng thay thê tử của ta lên tiếng; ba là tạ ân Cảnh Thăng không bỏ rơi ta khi gặp khó khăn."

Ta nghe mà trong lòng đầy nghi hoặc, Cảnh Thăng cũng lộ vẻ nghi ngờ.

Hắn khẽ cười, chậm rãi nói.

Hắn nói Hoàng thượng nhắc đến thê tử của hắn, chính là có ý uy h**p, hắn trong tình thế rơi vào đường cùng, giả vờ muốn hưu thê, đó chỉ là một kế hoãn binh. Hắn lại giả bộ lêu lỏng, để công chúa chán ghét mà vứt bỏ.

Hắn nói Cảnh Thăng đã cùng hắn học hành gian khổ mười năm, biết rõ nhau như tay chân, lại có bản tính thiện lương thuần hậu, không có ý xấu, lừa được Cảnh Thăng thì lừa được người khác, nhưng Cảnh Thăng lại không hay biết, trực tiếp ở bên đường mắng, mắng hắn là người lòng lang dạ sói bạc tình bạc nghĩa, nói hắn một khi thành công thì quên đi thê tử tào khang.

Hắn ấm ức nói với ta: "Cảnh Thăng mắng rất nặng, trong lúc hoảng loạn còn ra tay đánh ta, đánh cho ta mắt sưng đầu bầm."

Cảnh Thăng đỏ mặt: "Ta nào biết đó là kế của huynh, vậy sau đó Ngự Sử nói huynh thông đồng với danh kỹ, khiến huynh bị phạt trượng ngay tại chỗ còn mất chức, cũng là kế sao?"

Hắn vẫn giữ tư thái gió nhẹ mây trôi, dịu dàng nhìn ta nói: "Đào Nhi, rót cho vi phu một ly nữa."

Ta liền rót cho hắn một ly.

Hắn nâng ly uống cạn, cười có chút đắc ý: "Đương nhiên là kế, công chúa vì vậy mà sinh hận, không còn dây dưa với ta nữa. Ta bị mất chức, nhà cửa một thời yên ắng, chỉ có Cảnh Thăng ngốc nghếch, mặt lạnh đến thăm, thay ta mời người chữa thương, thay ta cầu xin khắp nơi."

Cảnh Thăng phẫn nộ nói: "Khổ nhục kế này của huynh cũng đủ tàn nhẫn."

Ta đỏ mắt, trong lòng vừa tức vừa hận, ta đưa tay véo hắn, nhưng đau đến mức không có sức.

Hắn nắm tay ta nói: "Đào Nhi, đừng nóng vội. Dù cho vi phu có dùng khổ nhục kế, ít nhiều cũng có thể thoát thân. Ta sợ công chúa hối hận, mang theo thương tích vẫn phải lưu luyến chốn phong trần, thật sự rất vất vả."

Hắn thật đáng thương.

Ta đỏ mắt nói: "Phi, đáng đời."

Cảnh Thăng lại hỏi: "Sau khi ta rời kinh, huynh đã thoát thân như thế nào?"

Hắn cúi đầu cười nói: "Nạn lũ ở Giang Nam, dân chúng khổ sở, triều đình không có kế sách, ta đã viết thư tự trình bày điều lệ, nhân cơ hội xin được ra ngoài, mới có thể trở về nhà, mới có thể đến đón thê của ta."

Cảnh Thăng khi bước vào cửa là đi theo chiều thẳng, còn lúc ra ngoài thì theo chiều ngang, uống đến say khước, kéo tay phu quân ta, nói mơ hồ không rõ: "Cố... Cố huynh, ngu đệ đã hiểu lầm huynh, ngu đệ bồi tội với huynh..."

Phu quân ta nói: "Ngươi nên bồi tội, khi ngươi đi ta đã nói, không có tin tức chính là tin tốt nhất, sao ngươi lại đem chuyện trong kinh thành nói cho thê tử của ta biết, giờ nàng ấy đang dỗi ta, còn muốn hòa ly với ta."

Cảnh Thăng say đến mức thần chí không rõ, trước mặt ta khúm núm chắp tay: "Tẩu phu nhân..."

Phu quân ta vẫy tay gọi người khiêng hắn ta ra ngoài.

Phu quân ta ngồi trong thư phòng để tỉnh rượu, ta bưng trà vào, nhìn hắn một cái thật sâu, nói: "Chàng cởi áo ra."

Hai mắt hắn tỏa sáng: "Đào Nhi gấp gáp như vậy..."

Ta lẳng lặng đứng yên, nhìn hắn nhanh chóng cởi áo, hắn nâng mày hỏi ta: "Ở trong thư phòng này?"

Ta gật đầu: "Ở trong thư phòng này, chàng quay lưng lại."

Hắn quay lưng đi, lúc này ta mới chú ý nhìn kỹ.

Lưng hắn đầy vết thương, hôm qua ta lại hoàn toàn không hay biết.

Ta cắn môi không khóc thành tiếng, đưa tay sờ lên vết thương của hắn hỏi: "Đau không?"

Hắn nói: "Đau lắm."

Ta lại hỏi: "Chàng có trách ta không tin chàng không?"

Hắn nói: "Trách, mà cũng không trách."

Hắn ấm ức nói: "Đào Nhi, nàng thật tàn nhẫn, vi phu về muộn một chút, chỉ sợ sẽ không còn gặp được nàng nữa."

Ta giúp hắn chỉnh lại áo, đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn, áp mặt lên lưng hắn.

Ta hỏi: "Chàng ở kinh thành có gặp Trương Trung Đường hay không?"

Hắn ngạc nhiên nói: "Tất nhiên là gặp, ông ấy cũng là người Thục Châu, sao Đào Nhi lại hỏi như vậy?"

Ta nói: "Ông ấy chính là người sinh ra thê tử của chàng."

Phu quân ta xoay người lại, mặt đầy khiếp sợ.

Ta kể cho hắn nghe về thân thế của mình.

Ta nói, năm đó ông ta vào kinh dự thi, nương lại mang thai. Ông ta nửa năm không có tin tức, nương lo lắng trong lòng, vác bụng bầu vẫn đến Cẩm Thành hỏi thăm, nghe nói ông ta đỗ Trạng nguyên, lại cưới nữ nhi nhà tướng, nương nghe xong thì lòng lạnh đi. Nương muốn vào kinh tìm ông ta, nghĩ đến mười năm khổ cực của ông ta, sợ vì mối hận phu thê mà hủy hoại tiền đồ tốt đẹp của ông ta, nên nương đã trốn tránh lén sinh ra ta, cả đời không gặp người bạc tình nữa.

Phu quân ta im lặng một lúc lâu, nhìn ta thất thần.

Nửa đêm ta tỉnh dậy, thấy hắn ngồi dưới ánh trăng nhìn ta.

Ta xoa n.g.ự.c hỏi: "Chàng đang nghĩ gì vậy?"

Âm thanh hắn nghẹn ngào trầm thấp, hắn nói: "Đào Nhi, ta chỉ nghĩ thôi mà sợ hãi."
 
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Chương 12: Chương 12



Đảo mắt đã một mùa xuân nữa, Cố Lý thị vui mừng rạng rỡ, phải theo phu quân đi nhậm chức.

Hắn đội mũ cánh chuồn, mặc áo đỏ thẫm, trước sau có người hộ tống, trái phải vây quanh. Một vị quan lão gia tuấn tú phong độ, chắp tay chào từ biệt bạn bè ở Cẩm Châu, dẫn ta lên chiếc thuyền lớn hướng Đông Ngô ngàn dặm, đến thành Dương Châu nhị phân minh nguyệt*.

*Nhị phân minh nguyệt: chỉ nơi có ánh trăng chiếu sáng, địa linh nhân kiệt, hội tụ tinh hoa.

Xoay người, hắn nghiêng đầu nhìn ta hỏi: "Vi phu đẹp như vậy, khiến nàng không nỡ quay mắt đi sao?"

Ta phỉ nhổ hắn nói: "Chàng đẹp ở chỗ nào!"

Hắn cười đáp: "Cố phu nhân, giờ nàng là người của quan phủ, sao còn chưa trầm ổn như vậy?"

Ta véo mu bàn tay của hắn, phi, mới làm cẩu quan có hai ngày đã chê thê tử không trầm ổn.

Ánh nắng chiếu xuống mặt nước, thuyền như bay trên trời.

Đây là lần đầu tiên ta đi xa nhà, trong lòng vừa hồi hộp vừa phấn khích, ta ngồi trong khoang thuyền, thỉnh thoảng làm chút việc thêu thùa may vá, lúc thì vén rèm nhìn ra ngoài.

Ta nhìn dòng nước như có vảy, nhìn hai bên bờ xanh tươi, những chiếc thuyền qua lại không ngớt, ngắm hoàng hôn với hàng nghìn cánh buồm vẫn không đủ.

Ta muốn ra mũi thuyền xem, nhưng sợ nha hoàn và bà tử thấy, mất mặt người làm phu nhân.

Ta buông rèm nhìn phu quân, hắn cuộn sách, cúi đầu, khí chất thanh thản.

Đậu Hoàng nằm bên chân hắn, mắt lim dim, nhẹ nhàng vẫy đuôi, không chút hoảng hốt.

Ngay cả Đậu Hoàng còn trầm ổn hơn ta, ta cúi đầu thêu hoa, lòng lại lơ đãng.

Đột nhiên nghe phu quân hỏi: "Sao bỗng nhiên không nhìn nữa?"

Ta thấp giọng nói: "Nhìn đi nhìn lại, không có gì đẹp, cũng không phải chưa thấy việc đời."

Hắn cười nói: "Việc đời gì chứ, năm đó Thái Bạch lên thuyền đi Giang Lăng, còn từng làm thơ nói ‘Thuyền nhẹ nào ngờ đã vượt qua muôn trùng núi non’*, chắc chắn đã nhìn không ít."

*Há Giang Lăng của Lý Bạch, tự là Thái Bạch, bản dịch trên thivien.net

Ta biết Thái Bạch, Thái Bạch đấu rượu làm thơ trăm bài, đó là đại tài tử, đại thi tiên, ngài ấy ngồi thuyền cũng thích nhìn xung quanh sao?

Ta ngạc nhiên hỏi phu quân: "Thật không?"

Hắn đứng dậy kéo ta: "Vi phu chưa từng lừa nàng, đi, chúng ta ra mũi thuyền xem."

Ta theo phu quân ra mũi thuyền, bóng mây sắc trời, gió sông phất vào mặt.

Ta nói: "Thật đẹp, ta muốn thêu lại, chỉ sợ tay quá chậm."

Hắn nói: "Không sao, vi phu sẽ ghi nhớ cho nàng, khi nào nàng muốn thêu, vi phu sẽ vẽ ra cho nàng."

Hắn ôm ta vào lòng: "Sau này vi phu có thời gian rảnh, sẽ đưa nàng đi du ngoạn khắp nơi, xem hết cảnh đẹp thiện hạ, đi qua khắp muôn sông nghìn núi. Nàng muốn thêu gì, phu quân đều sẽ ghi nhớ."

Ta cúi đầu, lòng có chút không yên.

Ta nói: "Ta sợ làm mất mặt chàng."

Hắn cúi đầu nhìn ta, đưa tay ra cho ta xem.

Hắn nói: "Nàng xem tay vi phu đi."

Ta nhìn tay phu quân, thon dài trắng nõn, xinh đẹp có lực.

Hắn nói: "Bàn tay này viết được văn chương đẹp, vẽ được giang sơn nghìn dặm, nhưng cũng có việc không làm được."

Ta tò mò hỏi: "Việc gì?"

Hắn cười nói: "Không thể cầm được kim thêu hoa."

Ta bật cười.

Phu quân nói: "Mỗi thứ có sở trường, mỗi thứ đều có sở đoản, ngọc lành có vết, con người không có ai là hoàn mỹ. Vi phu là Thám hoa, nương tử thêu hoa, đều là tài năng."

Thuyền đã đi hơn một tháng, vẫn chưa đến thành Dương Châu. Ta dần thấy sinh lòng khó chịu, thêu hoa cũng mệt mỏi, ăn cơm thì buồn nôn, ngủ cũng không yên.

Đêm khuya, ánh sao phủ kín con thuyền, thuyền nhẹ lắc lư, lắc làm lòng ta lo lắng, bồn chồn bức rứt.

Ta đẩy vai hắn nói: "Ta cảm thấy khó chịu."

Hắn khẩn trương hỏi ta: "Có phải say sóng hay không?"

Ta chưa kịp nói hết, đã ghé vào đầu giường mà nôn ra.

Hắn vội vàng khoác áo đứng dậy, gọi người nhanh chóng cập bến, giữa đêm ở làng ven sông, tóm được một lang trung lên thuyền.

Lang trung lau mồ hôi bắt mạch cho ta.

Hắn đứng bên chắp tay sau lưng, mặt lạnh lùng, chăm chú nhìn lang trung bắt mạch.

Hắn hỏi: "Phu nhân ta sao lại đột nhiên say sóng?"

Lang trung nói: "Không phải say sóng."

Hắn lại hỏi: "Phu nhân ta có phải ăn uống không đúng không?"

Lang trung nói: "Không phải không đúng."

Hắn nhíu mày: "Vậy phu nhân ta bị bệnh gì?"

Lang trung nói: "Không phải bệnh."

Hắn hít sâu một hơi: "Ông hãy nói chi tiết cho ta xem."

Lang trung do dự, lựa lời: "Ta là một lang trung chữa cho động vật, bắt mạch không được kỹ lắm, mạch này, có vẻ như có thai."

Hắn ngẩn ra hỏi: "Cái gì?"

Lang trung nói: "Có vẻ như mang thai."

Hắn vẫn chưa tỉnh táo, chớp mắt mấy cái hỏi: "Hả?"

Lang trung có chút bực bội nói: "Trong bụng của phu nhân có con rồi!"

Phu quân ta đứng ngây ra tại chỗ.

Ta nhìn hắn ngốc nghếch, lòng thở dài, cảm ơn lang trung kia rồi bảo người đưa ông ta xuống thuyền.

Ta lại gọi hắn: "Phu quân, chàng lại đây ngồi đi."

Hắn liền đến ngồi bên cạnh ta.

Ta nắm tay hắn đặt lên bụng mình, nhẹ nhàng nói: "Phu quân, chàng không nghe nhầm đâu, chàng sắp làm cha rồi."

Lúc này hắn mới chần chờ hỏi ta: "Ta không nghe nhầm, ta sắp làm cha thật sao?"

Ta gật đầu.

Hắn nhìn ta, rồi lại nhìn tay mình đặt trên bụng ta.

Hắn không nhúc nhích một lúc lâu.

Ta gọi hắn mấy lần, hắn mới bỗng dưng đỏ mắt, che mắt khóc thành tiếng.

Ta thấy lòng mềm nhũn, hỏi hắn: "Chàng khóc gì vậy?"

Hắn nói: "Cố Lân đã cô độc bao nhiêu năm, chưa từng nghĩ đến cảnh này."

Ta cũng đỏ mắt.

Hắn tự hào nhìn ta nói: "Đào Nhi, ta có con rồi."

Ta không biết nói gì.

Đúng vậy, chàng có con rồi, như thể không có ai có vậy.

Con giống cha, thật phiền phức.

Trên thuyền nôn đến mức trời đất mù mịt, xuống thuyền nôn đến mức đất trời mịt mù.

Ta đến thành Dương Châu này, còn chưa biết cái gì là Hoài tả danh đô, trúc tây giai xử*, không thấy được đêm trăng trên hai mươi bốn cây cầu, không đi qua con đường gió xuân mười dặm của Dương Châu.

*Trong bài Dương Châu Mạn

Suốt ngày ta chỉ quanh quẩn ở trong phủ nôn mửa.

Phu quân ta thương xót, qua bụng ta mắng con: "Nghịch tử không an phận, hành hạ mẫu thân của con, ra ngoài sẽ xem vi phụ dạy dỗ con thế nào!"

Hắn càng mắng, con càng hành ta dữ dội.
 
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Chương 13: Chương 13



Đứa nhỏ hành ta suốt một tháng mới yên ổn, ta nắm tay Tiểu Thúy, muốn ra ngoài khám phá thành Dương Châu.

Tiểu Thúy khó xử nói: "Phu nhân, đại nhân đã dặn không được ra ngoài."

Ta nói: "Chàng ấy là đại nhân, ta là phu nhân, ta là người đã chọc thủng đầu của chàng ấy, ta nói mới tính."

Tiểu Thúy vẫn ngăn ta: "Phu nhân, vẫn nên chờ đại nhân về rồi hãy nói."

Ta chống tay lên hông nói: "Ngươi đi hay không, không đi thì ở nhà đi."

Tiểu Thúy đành phải đi cùng ta, trên đường miệng không yên tĩnh, lúc thì bảo ta đi chậm lại, lúc thì bảo ta cẩn thận. Ta nhìn những con phố nhộn nhịp, nghe âm thanh tiếng Ngô, chỉ thấy mới mẻ và thú vị, cả người đều có sức lực.

Ta bị nàng ta nói đến phát bực, chỉ còn cách tìm một quán trà ngồi xuống, bảo nàng ta sang cửa hàng đối diện mua trà bánh.

Tiểu Thúy dặn ta hai ba câu, rồi mới quay người sang bên kia mua trà bánh, ta thở phào nhẹ nhõm, ngồi đó nhìn quanh.

Ta thấy một phường thêu thật lớn, mặt tiền cửa tiệm rộng lớn, trong nhà đầy ắp đồ thêu.

Ta chưa kịp phản ứng, chân đã bước về phía đó. Đến cửa, thấy trong đó các tú nương ngồi hàng hàng, cúi đầu xỏ kim, một phụ nhân đi qua đi lại chỉ dẫn.

Ta nhìn những hoa văn của bọn họ màu sắc rõ ràng, mũi kim linh hoạt, không tự chủ được mà nhìn chăm chú. Ta còn thấy bọn họ thêu một tấm bình phong lớn, một mặt là thần nữ bay lên, một mặt là bách điểu hướng về phượng hoàng. Ta nhất thời không thể rời chân.

Phụ nhân kia ngẩng đầu nhìn ta hỏi: "Nương tử muốn học thêu hoa, hay chỉ muốn xem đồ thêu?"

Ta hỏi: "Tấm bình phong đó là cách thêu gì vậy?"

Bà ta cười nói: "Đó là thêu hai mặt nổi tiếng của bổn tiệm, nương tử đang mang thai, không cần đứng ở cửa, vào trong từ từ xem đi."

Ta muốn vào trong xem từ từ, thì thấy Tiểu Thúy đã mua xong trà bánh, đang sốt ruột nhìn quanh.

Ta liền thu chân lại nói với bà ta: "Hôm nay không tiện, lần sau ta sẽ quay lại xem."

Ta bảo Tiểu Thúy đi tìm hiểu, tìm được chủ nhân của phường thêu, là một tú nương nổi tiếng ở Tam Ngô, được gọi là Ngô đại gia, vốn là người Tô Châu, theo phu quân đến thành Dương Châu. Bà ấy một tay thêu hàng Tô Châu nổi tiếng thiên hạ, đồ thêu đã từng được làm cống phẩm, còn từng thêu Quan Âm cho Thái hậu nương nương. Giờ bà ấy tuổi đã cao, mắt không còn linh hoạt, nên mở một phường thêu, nhận học trò và bán đồ thêu.

Nghe xong, trong lòng ta liền lay động.

Ta mua chuộc Tiểu Thúy, gạt phu quân ta, lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà.

Ngô đại gia hỏi ta là người ở đâu, sao lại đến thành Dương Châu.

Ta nói ta là người Thục Châu, theo phu quân đến thành Dương Châu.

Ngô đại gia hỏi phu quân ta làm nghề gì, ta nói phu quân ta sớm đi tối về, ta cũng không biết hắn mỗi ngày làm gì.

Ngô đại gia thở dài nói: cũng là người khổ cực.

Ngô đại gia hỏi ta có học thêu chưa, ta nói đã học qua với nương, còn từng sống bằng nghề này.

Bà nghe xong rất vui, bảo ta thêu một mẫu cho bà xem.

Ta thêu một bông sen, lại thêu một con cá chép, bà nhìn xong khen ngợi, nói ta như được Chức Nữ nương nương ban cho sự khéo léo, trời sinh đã có số thêu hoa.

Ngô đại gia giữ ta lại trong phương thêu, tận tâm chỉ bảo ta về nghề thêu.

Ngô đại gia khen ta: "Với ngộ tính của ngươi, sớm muộn gì cũng vượt qua ta."

Một ngày, khi ta đang vùi đầu thêu, Ngô đại gia nói: "Phủ Đài đại nhân sẽ đến chọn cống phẩm, mọi người cần phải lên tinh thần."

Ta vừa nghe liền hoảng hốt, đứng dậy nói: "Ta đau bụng."

Ngô đại gia giật mình, vội gọi người đỡ ta, muốn đưa ta đi xem đại phu.

Ta nói không cần, ta vội vàng muốn ra ngoài. Mới bước ra cửa, thì thấy một cỗ kiện ở trước cửa, liền khó khăn dừng lại.

Kiệu được mở ra, một vị Phủ Đài đại nhân uy nghiêm tuấn tú bước ra.

Ta vội vàng quay người nói: "Không còn đau nữa rồi."

Ta núp sau bình phong, nhìn Ngô đại gia mời phu quân ta vào trong.

Bọn họ đi bên trái, ta liền né sang bên phải, bọn họ đi phía trước, ta lại né ra phía sau.

Phu quân ta trước giờ luôn lạnh lùng, mặt không mang theo nụ cười, ánh mắt nghiêm túc.

Mấy tú nương đỏ mặt lén nhìn hắn một cái, vừa nhìn vừa thì thầm bàn tán.

Có người nói: "Phủ Đài đại nhân còn trẻ như vậy sao."

Lại có người nói: "Trẻ cũng được đi, bộ dạng lại còn tuấn tú như thế, giống như lang quân trong tranh vậy."

Rồi có người cười nói: "Dù là lang quân trong tranh, cũng là lang quân của người khác. Nghe nói hắn rất yêu thương phu nhân, phu nhân mang thai, muốn ăn cam chua, hắn giữa mùa hè đã tìm khắp thành Dương Châu."

Mọi người thở dài nói: "Không biết là nữ tử thế nào, lại có số phận tốt như vậy."

Ta mỉm cười, chính là nữ tử như ta như vậy, có số phận tốt như vậy.

Ta đang cúi đầu vui vẻ, thì bên cạnh bỗng dưng im lặng, có người ở trên đầu ta lạnh lùng nói: "Nàng lại cúi đầu thấp thêm chút nữa đi."

Đó là giọng điệu tức giận, ta cắn môi ngẩng đầu lên.

Thấy phu quân chắp tay sau lưng, mặt nghiêm nghị, lặng lẽ nhìn ta.

Ta bày ra bộ mặt đáng thương.

Hắn hỏi: "Nàng còn bao lâu nữa mới thêu xong?"

Ta đáng thương nói: "Còn một cánh hoa nữa."

Hắn nói ừ, đi đến ghế ngồi xuống.

Ngô đại gia nhìn ta, rồi nhìn hắn, cười hỏi: "Đại nhân có gì không hài lòng? Có phải còn muốn xem thêm không?"

Hắn cầm chén trà thổi nhẹ, nói: "Không có gì không hài lòng, không cần xem thêm. Ta đang đợi phu nhân."

Ta cùng phu quân về nhà.

Mặt hắn đen như đáy nồi, ngồi trên ghế tức giận với ta.

Ta ôm bụng đứng trước mặt hắn.

Hắn bảo ta ngồi, ta ngồi vững vàng.

Hắn dùng ngón tay gõ bàn kêu cạch cạch, hắn nói: "Lý Bích Đào, bụng nàng không nhỏ, lá gan cũng không nhỏ."

Ta cúi đầu nhìn bụng mình, đúng là không nhỏ.

Hắn nói: "Nàng dám gạt vi phu một mình ra ngoài, nàng không sợ mất mặt, ta còn sợ mất mặt đấy."

Hắn chính là ghét ta làm mất mặt.

Hắn nói: "Lỡ đâu nàng xảy ra chuyện gì, nàng bảo vi phu phải làm sao? Lật tung cả thành Dương Châu này sao?"

Nương còn mang ta còn đi khắp nơi, sao có thể xảy ra chuyện gì.

Hắn nói: "Nàng ngồi đó buồn làm gì? Ta nói nàng một câu, nàng ở trong lòng đã cãi lại ta mười câu."

Làm gì đến mười câu, ta cũng chỉ đáp lại một câu.

Hắn thở dài, nói: "Lại đây."

Ta đứng dậy, đi qua.

Hắn kéo ta ngồi lên đùi, xoa bụng ta, bất lực nói: "Bích Đào, vi phu cả ngày bận rộn, nàng phải để cho vi phu yên lòng. Chờ ta có thời gian rảnh, sẽ ở bên nàng, trông chừng nàng, như vậy ta mới yên tâm."
 
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Chương 14: Chương 14



Hắn nào có thời gian rảnh.

Ngày thu mưa lớn liên tục, hắn bận đến mức không có thời gian ăn cơm, không có thời gian thay quần áo, ngay cả vào nhà cũng không có thời gian.

Hắn phải dẫn người đắp bờ phòng lũ, tránh để nước lớn làm hư hại ruộng đồng hoa màu, ngập lụt thành Dương Châu, phá hủy kế sinh nhai của dân chúng.

Khi hắn ra ngoài, quay lại nhìn ta, ta nói: "Chàng yên tâm đi, ta sẽ yên tĩnh ở nhà."

Ta yên tĩnh ở nhà, bảo phu quân yên tâm.

Con trong bụng không yên, bên ngoài mưa to, con lại vội vàng muốn ra đời.

Tiểu Thúy hoảng hốt luống cuống, cả phủ đều hoảng hốt luống cuống.

Mặt ta tái nhợt, đổ mồ hôi, bình tĩnh nói với bọn họ: "Gọi bà đỡ, đun nước nóng, không được làm kinh động đến đại nhân."

Bên ngoài tiếng mưa ồn ào, ta hét còn ồn ào hơn tiếng mưa.

Bà đỡ nói: "Phu nhân, đừng phát ra tiếng, giữ sức mà sinh."

Ta cắn môi, không phát ra tiếng, giữ sức mà sinh.

Con rất cứng đầu, không chịu ra khỏi bụng mẫu thân.

Bà đỡ đẩy bụng ta nói: "Phu nhân, đừng sợ, dùng sức rặn đi."

Ta không sợ, ta dùng sức rặn.

Trời tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối, mưa không ngừng.

Ta kiệt sức, âm thanh khàn khàn, đầu váng mắt hoa.

Tiểu Thúy khóc, đổ nước đường cho ta uống, ta nghĩ phu quân đang ở đâu, hắn có ăn cơm không, có bị mưa ướt hay không.

Ta thầm thì với con, con à, con không được chịu thua.

Ta thầm thì với bản thân, Lý Bích Đào, ngươi không được chịu thua.

Bà đỡ nói: "Phu nhân, sắp rồi! Đầu của đứa trẻ sắp ra rồi! Đừng thả khí, tiếp tục dùng sức!"

Ta không thả khí, tiếp tục dùng sức.

Ta dùng hết sức toàn thân, nghe thấy tiếng người cười, nghe thấy tiếng khóc của con.

Có người ôm một vật đưa đến trước mặt ta, nói: "Chúc mừng phu nhân, là một tiểu thiếu gia."

Con của ta đỏ hỏn, nhăn nhúm, không tuấn tú như cha của nó, sinh ra xấu xí.

Con sinh ra đã vài ngày, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, vẫn chưa gặp cha.

Chưa gặp cha mà con vẫn vui, chỉ cần trêu là nhếch môi cười.

Ta dỗ con ngủ, dỗ đến mức mình cũng buồn ngủ, ta vừa nhắm mắt, thấy bên đầu giường có Thần Chung Quỳ.

Chăm chú nhìn con mà rơi nước mắt.

Hắn khàn khàn gọi ta là Đào Nhi, ta mới nhận ra đó là phu quân của ta.

Hắn bốc mùi thối hoắc, bẩn thỉu, mặt đầy râu, người đầy bùn.

Hắn nhìn con chăm chú, không chớp mắt, cẩn thận hỏi: "Đào Nhi, ai vậy?"

Ta nói: "Đây là con của chàng, còn chưa có tên."

Hắn nói: "Ừ. Thằng bé có tên rồi, tên là Cố Duy, tên mụ là Nguyên Phương."

Hắn đưa tay chỉ vào mặt nhỏ của Nguyên Phương, rồi vội vàng rụt lại. Nguyên Phương hồn nhiên không biết người cha đáng sợ muốn chạm vào mình, ngủ say sưa, trong giấc mơ còn lộ ra nụ cười nho nhỏ.

Hắn nhìn thấy vậy, nước mắt trào ra như suối.

Hắn khóc nức nở nói: "Đào Nhi, ta xin lỗi nàng. Ta nghe nói nàng sinh một ngày một đêm, mà ta không ở bên cạnh nàng."

Ta nói: "Có gì mà xin lỗi chứ, con là của chàng, cũng là của ta. Ta sinh cho chàng, cũng sinh cho chính ta."

Hắn đưa tay muốn ôm ta, ta giơ tay ngăn hắn lại, ghét bỏ nói: "Đi đi, đi làm bản thân cho sạch sẽ lại, kẻo thối hoắc làm con thức dậy."

Hắn ngẩn người, cúi đầu ngửi chính mình.

Hắn làm bản thân sạch sẽ, lại trở về thành lang quân tuấn tú như xưa. Hắn nằm bên cạnh Nguyên Phương, vuốt v3 tay nhỏ của con, vuốt v3 mặt nhỏ của con, ánh mắt như nhũn ra.

Hắn nắm tay ta nói: "Đào Nhi, sau này ta nhất định sẽ chăm sóc cho hai mẫu tử nàng, không để hai người phải chịu khổ..."

Hắn chưa nói xong đã nhắm mắt, ngủ thiếp đi.

Mặt hắn vẫn dựa vào mặt Nguyên Phương, tay vẫn nắm tay ta.

Hai phu thê đến Dương Châu, năm đầu tiên, từ hai người thành ba người. Năm thứ hai, từ một nhà ba người thành bốn người.

Sinh Nguyên Phương như thể liều mạng, sinh Quý Phương thì như thể đẻ trứng.

Hắn dự định sẽ ở bên ta sinh con, bù đắp cho sự thiếu sót khi Nguyên Phương ra đời.

Trong những ngày gần sinh, hắn bỏ công việc, từ chối tiếp khách xã giao, mỗi ngày chỉ quanh quẩn bên ta. Ta cần ngồi thì ngồi, cần đứng thì đứng, dỗ Nguyên Phương ngủ nghỉ ăn uống, không có chút động tĩnh nào, như vậy suốt nhiều ngày.

Hôm đó hắn đang đặt tên cho con trong bụng, nếu là nhi tử, sẽ gọi là Cố Dương, tên mụ là Quý Phương. Nếu là nữ nhi, sẽ gọi là Cố Cẩm, tên mụ là Niệm Niệm.

Khi bọn ta đang đoán xem trong bụng là Quý Phương hay Niệm Niệm, thì có người từ kinh thành đến.

Người đến là một vị Vương gia, mời hắn đi bàn chuyện, hắn nhíu mày không muốn: "Có gì hay ho để bàn, hao tài tốn của, còn muốn hao tổn tâm sức của ta."

Đợt mời thứ hai lại đến, hắn vẫn không muốn đi, cầm cuốn sách ngồi bên cạnh ta, trông chừng ta cho Nguyên Phương ăn cơm.

Hắn trêu Nguyên Phương nói: "Cho cha một miếng đi."

Nguyên Phương gật đầu, cho hắn một miếng.

Hắn lại nói: "Cho cha thêm một miếng nữa."

Nguyên Phương lại cho hắn một miếng.

Hắn còn nói: "Cha còn muốn thêm một miếng nữa."

Nguyên Phương bĩu môi, khóc lên, chỉ vào mũi hắn tố cáo với ta: "Cha không biết xấu hổ!"

Hắn làm con khóc, ta trừng mắt nhìn hắn, hắn cười ha ha, lúc này đợt mời thứ ba lại đến.

Ta nói: "Công việc quan trọng hơn."

Hắn mới tức giận đứng dậy đi thay quần áo, khi đi còn bế Nguyên Phương vào lòng hôn hai cái, rồi cúi đầu nói với bụng ta: "Các con phải ngoan, cha đi một lát sẽ về."

Hắn lại nói với ta: "Ta đi nói vài câu cho qua."

Nguyên Phương gật đầu, ta cũng gật đầu.

Hắn vừa đi, bụng ta đã bắt đầu có động tĩnh.

Đêm đó hắn về nhà, Nguyên Phương kéo hắn vào trong, chỉ vào một đống đang ngủ trên giường, giọng non nớt nói: "Cha, đệ đệ."

Hắn choáng váng, đứng sững một lúc, nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, nghiến răng mắng: "Đều tại cẩu Hoàng đế đó, muốn xuống Giang Nam làm gì! Ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, có gì mà phải bàn bạc trước!"

Nguyên Phương cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền: "Hừ, cẩu Hoàng đế!"

Ôi trời ơi, phu quân ta tức giận đến mức muốn tạo phản.
 
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Chương 15: Chương 15



Hoàng đế muốn xuống Giang Nam, phu quân ta bận rộn đến mức đảo lộn mọi thứ. Hắn phải sửa cầu lát đường, dời núi tạo nước, trồng hoa xây vườn.

Hắn ít nói, mặt cũng đen, toàn thân đều mệt mỏi. Có lúc một mình uống rượu, hỏi ta: "Đào Nhi, ta thường nghĩ, làm quan để làm gì?"

Câu hỏi này thật cao thâm, làm sao ta biết được.

Ta từ từ kéo chỉ, nói với phu quân: "Nương thêu hoa, nuôi sống ta. Trước đây ta thêu hoa, nuôi sống bản thân. Sau đó ta thấy Ngô đại gia, bọn họ đều có tài thêu rất giỏi, nổi tiếng, mở một phường thêu, nuôi sống rất nhiều người."

Ta nhìn phu quân nói: "Ta cũng không hiểu làm quan để làm gì, có lẽ là dựa vào tài năng của phu quân, làm quan thì mới giúp được nhiều người hơn."

Hắn mới lộ ra một nụ cười nói: "Đào Nhi, lời nói đơn giản nhưng ý nghĩa sâu sắc."

Hắn tự lẩm bẩm, "Trí quân Nghiêu Thuấn thượng, tái sử phong tục thuần*."

*Giúp vua hơn Nghiêu Thuấn, làm cho phong tục trở nên trong lành

Khi Quý Phương được sáu tháng, Hoàng đế đến thành Dương Châu. Ông ta cđi thuyền rồng trên sông, cờ xí che trời, làm náo động cả thành.

Phu quân ta phải đi hộ giá, ta ở nhà với con.

Ta bế Quý Phương đi dạo trong sân, nhìn Đậu Hoàng và Nguyên Phương chơi đùa, Đậu Hoàng đuổi theo đuôi mình, Nguyên Phương cười khanh khách, Quý Phương cũng ở trong lòng ta cười khanh khách.

Lúc này có người xông vào cửa nhà ta.

Người đến có dáng vẻ kiêu ngạo, thần thái tự phụ, đầu đội đầy châu ngọc, dung mạo xinh đẹp, đứng ở nguyệt môn hỏi ta: "Ngươi chính là Lý Bích Đào?"

Ta vỗ về lưng Quý Phương, gật đầu nói: "Đúng vậy, ta chính là Lý Bích Đào."

Nàng ta nheo một đôi mắt phượng nhìn ta, nhìn xuống đất thấy Nguyên Phương, rồi lại nhìn vào lồng n.g.ự.c của ta thấy Quý Phương.

Nàng ta hếch cằm, nhướng mày hỏi ta: "Ngươi có điểm nào xứng với Cố Lân?"

Ta mỉm cười nói: "Cô nương thật là vô lễ. Ta là nương của con chàng ấy, là thê tử kết tóc của chang ấy. Kiệu hoa qua cửa, cưới hỏi đàng hoàng, con của ta không hỏi xứng hay không, phu quân của ta không hỏi xứng hay không, cô nương ban ngày ban mặt xông vào nhà, hỏi ta có điểm nào xứng với chàng ấy ư?"

Đôi mày liễu của nàng ta dựng thẳng, nói: "Láo xược!"

Láo xược thì láo xược.

Ta gọi Tiểu Thúy, mời vị cô nương này ra ngoài.

Tiểu Thúy mời nàng ta ra ngoài, nàng ta quay lại nói với ta: "Ngươi chờ đó cho bản cung!"

Ta trầm mặt xuống, hận thấu tâm, chờ thì chờ.

Năm đó phu quân dùng mưu kế khiến nàng ta thất vọng đau khổ, vì vậy mới thoát thân được, rời khỏi kinh thành, ai ngờ ba năm qua, nàng ta chọn hết những lang quân tốt trên thiên hạ, lại không thể bỏ được Cố Lân.

Không thể bỏ được thì sao, dựa vào thân phận cao quý, của nàng ta dựa vào nữ nhi của Trung Cung, thì có thể cướp phu quân của người khác, phá hoại gia đình người ta ư? Trên đời này còn có thiên lý hay không? Còn có vương pháp không!

Ta ở nhà chờ hai ngày, nhận được một đạo thánh chỉ, Hoàng đế triệu gọi Cố Lý thị.

Ta tiếp chỉ, quay lại nhìn Tiểu Thúy, Tiểu Thúy đỏ mắt nói: "Phu nhân, không thể đi."

Ta nói: "Không sao, giúp ta trang điểm."

Tiểu Thúy giúp ta trang điểm xong, Quý Phương trong nôi khóc, Nguyên Phương ôm chân ta hỏi: "Nương đi đâu chơi vậy?"

Ta nói: "Nương đi lên thuyền chơi."

Nguyên Phương nói: "Con cũng muốn đi."

Ta ngồi xổm xuống nhìn thằng bé, nói: "Nguyên Phương là ca ca, khi mẫu thân không ở nhà, phải chăm sóc tốt cho đệ đệ."

Thằng bé gật đầu, vỗ n.g.ự.c nhỏ nói: "Mẫu thân ở đây con cũng chăm sóc tốt cho đệ đệ."

Ta rơi nước mắt hôn nhẹ lên mặt con.

Ta lại ôm Quý Phương, hôn nhẹ lên mặt Quý Phương.

Ta đi ra ngoài, Đậu Hoàng vòng quanh bên ta.

Ta xoa đầu Đậu Hoàng nói: "Đậu Hoàng, mi phải trông chừng cha thật tốt, trông chừng các đệ đệ, bảo vệ tốt cho cửa nhà của chúng ta."

Ta lên thuyền rồng, gặp Hoàng đế, ngồi bên cạnh ông ta là công chúa, dưới có đầy đủ văn võ bá quan.

Phu quân ta đứng giữa bách quan, nhìn ta thật sâu.

Ta mỉm cười với hắn, quỳ trước mặt Hoàng đế.

Hoàng đế phía trên lạnh nhạt hỏi: "Ai đang quỳ?"

Ta đáp: "Thần phụ Cố Lý thị."

Hoàng đế hỏi: "Nhân sĩ phương nào?"

Ta đáp: "Nhân sĩ ở Cẩm Thành Thục Châu."

Hoàng đế hỏi: "Xuất thân ra sao?"

Ta đáp: "Xuất thân là cô nương mồ côi thêu hoa."

Hoàng đế hỏi: "Tổ tiên ngươi có ai là thánh hiền không? Trong nhà có phải là trâm anh không?"

Ta đáp: "Không có thánh hiền, không phải trâm anh."

Hoàng đế không vui nói: "Xuất thân như vậy, ngươi dựa vào đâu mà xứng với Thám hoa làng của Trẫm, gả được cho cánh tay đắc lực của Trẫm?"

Ta đáp: "Bẩm hoàng thượng, thần phụ chỉ biết cá ở dưới nước, chim ở trên trời, hoa khai tịnh đế*, uyên ương thành đôi. Thần phụ chỉ biết như vậy, không biết dựa vào đâu mà như vậy."

*hoa khai tịnh đế: hoa sen nở cùng một cuống

Hoàng đế nghe vậy sững sờ: "Cái này..."

Hoàng đế nhìn bách quan, bách quan cúi đầu không dám nhìn.

Ta lén nhìn phu quân, thấy đáy mắt của hắn có chút ý cười.
 
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Chương 16: Chương 16



Hoàng đế đột nhiên vỗ bàn: "Cố Lân! Ngươi dám khi quân!"

Ta bị dọa nhảy dựng.

Phu quân trầm tĩnh bước ra, quỳ gối bên cạnh ta, chắp tay hỏi: "Thần không biết đã khi quân lúc nào."

Hoàng đế nói: "Ngươi trước đây ở kinh thành, giả bộ phong lưu, cố ý ph óng đãng, chẳng lẽ không phải là khi quân!"

Phu quân nói: "Hoàng thượng cho phép trình bẩm. Thần trước đây ở kinh thành, phong lưu không giả, ph óng đãng là thật. Hoa nở đầy vườn, nếu không có bích đào, hoa mẫu đơn, hoa hải đường đều có thể hái. Nước yếu ba nghìn, ngoài một chén này, nước giếng nước sông đều có thể uống. Nếu lòng của thần không biết đủ, tự nhiên sẽ để lại tình cảm khắp chốn, người không phong lưu thì uổng thiếu niên, ph óng đãng, là bản tính của nam nhân."

Ta nghe xung quanh cười lên.

Công chúa trên cao tức giận: "Phụ hoàng, người nhìn hắn xem!"

Hoàng đế hừ lạnh: "Nói hay lắm, nhưng chỉ để tránh việc thành thân, ngươi muốn hoa liễu tầm thường, khinh thường cành vàng lá ngọc, trong mắt còn có thiên gia không? Còn có trẫm không?"

Phu quân nói: "Thần không dám."

Hoàng đế nói: "Nếu ngươi không biết điều như vậy, trẫm sẽ tước bỏ xuất thân của ngươi, lấy đi ô sa của ngươi, đày ngươi sung quân."

Ta cả kinh.

Phu quân trầm tĩnh nói: "Thần tuân chỉ."

Hoàng đế nói: "Ngươi!"

Hoàng đế nén giận nhìn ta, nói: "Lý thị, trẫm cho ngươi chọn, ngươi muốn Cố Lân sung quân, hay là ngươi tự xin rời bỏ?"

Ta nhìn phu quân, hắn quỳ thẳng tắp cao ngất, thần sắc lạnh lùng. Hắn như một cây tùng nhỏ bên bờ vực, làm ta động lòng, làm ta thương xót.

Ta nói: "Hôi bẩm hoàng thượng, phu quân không thể sung quân."

Phu quân quay lại nhìn ta, ánh mắt ẩn sự lo lắng.

Ta mỉm cười với hắn, nói với Hoàng đế: "Phu quân từ nhỏ không còn mẫu thân, mười tuổi không còn phụ thân, cô độc không nơi nương tựa, sống ở tiệm sách. Chàng ấy mười bốn tuổi nổi danh, mười chín tuổi trở thành giải nguyên công, hai mươi tuổi đề tên bảng vàng, đỗ Thám hoa lang, hai mươi mốt tuổi làm quan đến Duy Dương. Chàng ấy tài hoa đầy mình, tâm huyết dạt dào, trên thì nghĩ đến vua, dưới thì lo cho dân, sáng sớm tối khuya, không biết mệt mỏi, ngay cả lúc con ra đời cũng không kịp về. Thần phụ không biết chàng ấy có phải là quan tốt hay không, nhưng thần phụ cho rằng, quan thì phải nên như vậy. Người như vậy, thần phụ không muốn để chàng ấy bị sung quân, không muốn làm chậm trễ tiền đồ của chàng ấy."

Hoàng đế nói: "Ngươi đã không muốn làm chậm trễ tiền đồ của hắn, vậy thì ngươi hãy tự xin rời bỏ đi."

Ta nói: "Thần phụ không muốn rời bỏ. Thần phụ và phu quân yêu thương nhau, chưa phạm phải bảy điều thất xuất, còn sinh được hai con, tên là Nguyên Phương và Quý Phương. Con nhỏ vẫn còn trong nôi, làm mẫu thân sao có thể rời bỏ? Thần phụ không có lỗi, nếu rời bỏ, đáng thương cho con, lẻ loi cho phu quân, còn làm lạnh lòng những hiền phụ trên thiên hạ."

Hoàng đế cười lạnh nói: "Khá khen cho hiền phụ lanh mồm lanh miệng. Ngươi không muốn hắn sung quân, cũng không muốn rời bỏ, vậy trẫm sẽ ban cho ngươi một ly rượu độc, rồi cho ngươi vinh quang sau khi chết, thế nào?"

Toàn thân ta lạnh toát.

Ta thấy phu quân quỳ rạp trên đất, đau khổ khẩn cầu Hoàng đế.

Rượu độc được dâng lên trước mặt ta.

Ta suy nghĩ một hồi, đưa tay nhận lấy rượu.

Ta nói với Hoàng đế: "Thần phụ không cần vinh quang sau khi chết, thần phụ có điều muốn nói với phu quân."

Hoàng đế nói: "Ngươi nói đi."

Ta nhìn phu quân, mắt hắn đỏ hoe, hàm chứa ánh lệ, liên tục lắc đầu với ta.

Ta nhẹ nhàng nói với hắn: "Phu quân, thật may mắn khi được làm phu thê với chàng. Người ta thường nói hồng nhan là kẻ gây tai họa, vi thê chưa từng ngờ, chàng cũng là một tai họa. Chàng khiến vi thê đánh mất tim mình, còn khiến vi thê bỏ mạng. Aiz, không sao cả. Chỉ có thể trách, sắc đẹp hại người."

Không biết ai đó khẽ ho.

Ta không muốn để ý, tiếp tục nói với phu quân: "Nguyên Phương nghịch ngợm, tính tình giống chàng, Quý Phương còn nhỏ, tính tình cũng giống chàng. Trong nhà chỉ có ta là người tốt tính, từ giờ chàng phải kiềm chế tính tình, cũng phải chú ý đến tính tình của con. Đừng có xông xáo, tính cách quá sắc sảo, dễ chịu thiệt, vi thê sẽ lo lắng."

Hắn lặng lẽ rơi nước mắt, không đáp lại một lời.

Ta lại nói: "Ta đã chuẩn bị sẵn quần áo cho bốn mùa, đã chuẩn bị sẵn quần áo ba năm cho con, tất cả đều để trong rương, chàng không biết ở đâu thì hỏi Tiểu Thúy. Chàng ăn uống không đều đặn, bận rộn suốt đêm, có lúc đọc sách cũng quên thời gian, luôn phải để ta đến nhắc chàng đi ngủ. Từ giờ ta không thể nhắc nữa, chàng phải tự ghi nhớ trong lòng."

Ta nói: "Phu quân, chàng bảo trọng."

Ta thở dài, lại nhìn hắn thêm vài lần, ngẩng đầu nhắm mắt, uống cạn ly rượu.
 
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Chương 17: Chương 17 (Hoàn)



Hoàng đế khẽ ho một tiếng nói: "Được rồi, Cố khanh, coi như ngươi thắng."

Ta ngơ ngác nhìn phu quân, hắn vẫn đang rơi nước mắt.

Công chúa xoay người nói: "Phụ hoàng, con không muốn! Con chỉ muốn gả cho Cố Lân!"

Hoàng đế mất kiên nhẫn nói: "Con đủ rồi! Nếu con còn làm ầm lên, danh tiếng hôn quân này của Trẫm sẽ trở thành thật!"

Công chúa ngậm nước mắt, oán hận nhìn ta, lại si ngốc nhìn phu quân ta.

Hoàng đế nói với phu quân ta: "Cố khanh, đỡ phu nhân của khanh đứng dậy đi."

Phu quân đỡ ta dậy.

Hoàng đế nhìn ta cười nói: "Cố phu nhân, để ngươi chịu kinh hãi, ngươi không muốn vinh quang sau khi chết, Trẫm sẽ ban cho ngươi một cái cáo mệnh, coi như bồi thường lỗi lầm cho con của Trẫm."

Phu quân chắp tay nói: "Không dám."

Ta theo phu quân nói: "Không dám."

Hoàng đế cười ha ha, nói với phu quân ta: "Không sao, tôn phu nhân hiền đức, xứng đáng được cáo mệnh."

Ta mơ màng theo phu quân xuống thuyền, ta tưởng mình đã mất mạng, không ngờ lại được cáo mệnh.

Phu quân nắm tay ta suốt một đường, nước mắt vẫn chưa khô, ánh mắt đầy dịu dàng.

Ta hỏi: "Đây là có chuyện gì vậy?"

Hắn nói: "Đào Nhi, vi phu rất xin lỗi nàng."

Hắn nói công chúa ba năm không chọn phò mã, một lòng nhớ thương Cố Lân hắn, Hoàng đế bị nàng ta làm phiền không chịu nổi, trước mặt bách quan, muốn cùng hắn đặt cược.

Nếu ta uống "rượu độc", công chúa từ nay sẽ buông tay; nếu ta không uống "rượu độc", hắn sẽ phải hưu Lý Bích Đào ta, cưới công chúa, trở thành phò mã.

Phu quân nói: "Ta tin nàng, nghiến răng đồng ý cược. Dù biết là giả, ta vẫn lo lắng, vẫn sợ hãi."

Tên cẩu Hoàng đế này.

Chân của ta mềm nhũn, người hơi choáng, có chút sợ hãi.

Hắn vội vàng ôm ta.

Ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Cố Lân, đã bao lâu chàng không quỳ trên ván giặt rồi?"

Hắn cười nói: "Quỳ, về nhà sẽ quỳ."

Hoàng đế rời khỏi thành Dương Châu, ta theo phu quân dẫn Nguyên Phương và Quý Phương đi dạo hồ.

Thuyền chậm rãi di chuyển giữa dòng hoa sen, một chiếc thuyền khác tiến đến gần, có người gọi từ xa: "Cố đại nhân."

Phu quân ngẩng đầu nhìn một cái, đứng dậy: "Gặp qua Trung Đường đại nhân."

Tim ta đập mạnh, cũng đứng dậy.

Trương Trung Đường đứng ở đầu thuyền, nhìn phu quân, rồi nhìn ta. Nhìn Quý Phương trong tay ta, lại nhìn Nguyên Phương bên cạnh chân ta.

Phu quân chỉ vào ta nói: "Đây là nội tử."

Đứa con Nguyên Phương của ta tự chỉ vào mũi mình nói: "Con là khuyển tử."

Trương Trung Đường cười ha ha, khen thằng bé ngoan, rồi nhìn ta.

Ta liền hành lễ với ông ta: "Gặp qua Trung Đường đại nhân."

Ông ta không ngại ngần đánh giá ta, càng nhìn càng lộ vẻ bi thương.

Ông ta nói: "Cố đại nhân, lão phu có điều muốn hỏi tôn phu nhân, có thể mời phu nhân qua thuyền nói chuyện không?"

Phu quân nhíu mày nói: "Cái này..."

Ta ngăn hắn lại: "Có thể."

Ta giao Quý Phương cho phu quân, một mình lên thuyền của Trương Trung Đường ngồi.

Ông ta hỏi ta: "Mạo muội hỏi, sinh thần của phu nhân là ngày nào?"

Ta nói: "Mồng bảy tháng tám năm Canh Thìn."

Ông ta cúi đầu lặng lẽ tính toán.

Ta lặng lẽ nhìn ông ta.

Ông ta lại hỏi: "Trong nhà phu nhân còn ai khác không?"

Ta nói: "Có phu quân, còn hai con."

Ông ta hỏi: "Ta hỏi mẫu gia của phu nhân còn có ai không?"

Ta bình thản nói: "Gia mẫu Lý thị, đã qua đời."

Ông ta ngớ ra, hỏi: "Xin hỏi tên húy của lệnh đường?"

Ta chậm rãi nói: "Tiên mẫu Lý thị, tên húy là Thu Sương, nhân sĩ Mi Châu, biết bơi, biết đánh cá, tính cách mạnh mẽ, dung mạo xinh đẹp, mất lúc ba mươi bảy tuổi."

Nước mắt ông ta trào ra, môi run rẩy.

Ông ta nói: "...Con ơi, ta là..."

Ta nói: "Sinh con nuôi con gọi là phụ mẫu, sinh ra mà không nuôi thì gọi là gì. Trung Đường đại nhân, còn việc gì không?"

Ông ta chỉ biết rơi nước mắt, ta đứng dậy liền đi.

Ông ta theo ta lên mũi thuyền, lặng lẽ nhìn ta trở về thuyền của mình, lại không nỡ rời mắt khỏi Nguyên Phương và Quý Phương.

Ông ta chắp tay với phu quân của ta.

Phu quân cũng thi lễ với ông ta, rồi bọn ta rời thuyền.

Phu quân hỏi ta: "Ông ấy nói gì với nàng?"

Ta nói: "Ông ấy hỏi nhà ta có ai, ta nói ta có phu quân, còn có hai con."

Phu quân cười nói: "Ừ. Nàng có phu quân, còn có hai con, không cần thêm ai khác."

Ta mỉm cười không ngừng.

Phu quân hỏi: "Cười gì vậy?"

Ta nói: "Sao lại không cần thêm ai khác?"

Hắn nghiêng đầu: "Hả?"

Ta nói: "Ta nói ta có phu quân, còn hai con, quên nói với ông ta là trong bụng ta còn một đứa nữa."

Phu quân lại phát ngốc, ngẩn người một lúc, rồi đột nhiên vui mừng khôn xiết nói: "Ta có được nữ nhi rồi!"

Ta xoa bụng, trừng hắn: "Lúc này mới có chút xíu, sao biết là nữ nhi, có thể là Niệm Niệm, hoặc có thể là cái gì khác."

Hắn nào nghe vào, nâng mặt ta lên liền hôn: "Đào Nhi, ta có nữ nhi rồi!"

Ta ghét bỏ nghĩ, Thám hoa lang gì chứ, nhìn bộ dáng hắn ngốc nghếch làm sao.
 
Back
Top Bottom