Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,138
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM-OOz9ltmsE-z6jY0H87cM6ZQpG0clZ_jYn-xRkUi82KrKsSLAycenEqlgS7VclWULX_Fvk04TdiU56jrAI-WZXFL3HyhAyp2prL5rOYo44tGjsn7Qsb8KZ-m310QY4j9wQvAW7bxhdUrWu5rx94GE=w215-h322-s-no-gm

Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Tác giả: Quy Hưu Hồ Quân
Thể loại: Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta muốn cùng phu quân hòa ly.

Hiện giờ hắn đã đỗ Thám hoa, đâu còn nhớ đến người vợ tào khang.

Hắn muốn cưới công chúa, nạp tiểu thư, thành phò mã, làm rể quý, sao có thể còn nhớ tới một nữ thêu hoa.​
 
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Chương 1: Chương 1



Đậu Hoàng ở trong sân sủa ầm ĩ, kéo xích sắt kêu vang, ta bước ra cửa mắng con ch.ó ngốc kia: “Mi kêu gì mà ầm ĩ thế, Lý Đậu Hoàng!”

Lúc này có người bên ngoài cửa cao giọng hỏi: “Cố nương tử có ở nhà không?”

Ta trả lời có, chậm rãi đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở, ta bị dọa cho nhảy dựng. Trong trong ngoài ngoài ba tầng người, vừa gõ trống vừa đánh chiêng, còn pháo nổ rầm rầm, náo nhiệt hơn cả ngày ta thành thân.

Ta chống hông hỏi: “Đây là làm gì?”

Trong đám đông có một quan sai chen ra, cười tươi nói với ta: “Nương tử có lễ, nương tử có đại hỉ, Cố tướng công ghi tên vào bảng kim long, đỗ Thám hoa lang. Đây là phúc của nương tử, cũng là phúc của Cẩm Thành ta, Tri huyện lão gia phái ta đến chúc mừng nương tử!”

Hắn ta “đoàng” một tiếng gõ trống. Âm thanh khiến tim ta đập thình thịch, ta ôm n.g.ự.c hỏi: “Thám hoa lang là gì?”

Quan sai kia nói: “Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa lang, tài tử đệ nhất thiên hạ. Người ta nói tiến sĩ dễ vào, Thám hoa khó làm. Thám hoa lang này, bộ dáng phải tốt, học vấn phải cao, còn phải phong lưu trẻ tuổi, chẳng phải chính là Cố tướng công đấy sao!”

Ta vui không thể kiềm chế, bộ dáng phải tốt, học vấn phải cao, còn phải phong lưu trẻ tuổi, đúng là phu quân ta. Ta lại hỏi: “Vậy đỗ được Thám hoa lang thì sao?”

Hắn ta nói: “Thám hoa lang triều đình, chiều chiều lên quảng trường, Cố tướng công sau này sẽ một bước lên mây như diều gặp gió, làm quan lớn, làm Tể tướng, ngươi sẽ là nương tử của quan gia!”

Tim ta nhảy thình thịch, phu quân ta sẽ làm quan lớn, làm Tể tướng, ta sẽ là nương tử của quan gia.

Nương ơi, Bích Đào cũng có số phận bực này, ngài ở trên trời có linh thiêng có thể nhắm mắt được rồi.

Khuôn mặt ta tươi cười rạng rỡ, vui không thể kiềm chế, càng thêm nhớ phu quân ta. Nhớ hồi đó, ta chỉ muốn cùng hắn sinh một đứa con, ta nuôi con, con lại nuôi ta, nào có nghĩ đến cảnh tượng này.

Năm đó nương bị bệnh nặng trên giường, nương có hỏi ta: “Con không cha, không huynh đệ, nương c.h.ế.t rồi thì con sẽ làm sao?”

Ta nói: “Nương c.h.ế.t thì con cũng chết.”

Nương rưng rưng nước mắt gõ vào đầu ta, mắng ta không có chí tiến thủ. Nương nói: “Cô nương lớn rồi phải lấy chồng, con phải gả cho một người thành thật, yêu thương con không ức h.i.ế.p con.”

Ta hỏi nương: “Người thành thật là gì?”

Nương nói: “Vương Tam bán thịt heo là người thành thật.”

Ta không nói lời nào.

Nương lại nói: “Thôi Nhị bán dầu là người thành thật.”

Ta vẫn không nói gì.

Nương tức giận, mắng ta là đ* nhỏ, hỏi ta muốn tìm người như thế nào.

Ta nói: “Hiểu biết chữ nghĩa, dáng vẻ trắng trẻo.”

Nương không nói, nước mắt tuôn rơi, nương nói: “Tìm ai cũng không được tìm người đọc sách.”

Ta hỏi: “Tại sao?”

Nương nói: “Trượng nghĩa mỗi đa đồ cẩu bối, phụ tâm đa thị độc thư nhân*.”

*Xuất phát từ nhà văn cuối triều Minh - Tào Học Thuyên, có nghĩa là những người có trình độ văn hóa không cao thường xuất phát từ tầng lớp thấp đơn giản nghĩa khí, không có nhiều mưu mô, còn tầng lớp đọc sách thường thay lòng đổi dạ. Câu này dùng để khuyến khích họ giữ gìn phẩm hạnh, biết xấu hổ mà phấn đấu, gánh vác trách nhiệm xã hội của mình.

Ta không phục, ta nói: “Bọn họ đọc sách thánh hiền, trong bụng chứa đựng nhân nghĩa, sao lại không phải là người thành thật?”

Nương thở dài, nương nói: “Người đọc sách có gì tốt, vai không thể khiêng, tay không thể xách, trong mắt chỉ có phong hoa tuyết nguyệt, đâu có dầu muối củi gạo, trong lòng chỉ chứa sách thánh hiền, đâu còn chỗ cho con.”

Ta nói: “Không sao ạ, hắn đọc sách, con thêu hoa, hắn lo phong hoa tuyết nguyệt, con lo dầu muối củi gạo.”

Nương nói: “Con thêu tới phế đôi tay, hỏng đôi mắt, hắn một lần thành công sẽ không cần con nữa, lúc đó con sẽ làm sao?”

Ta suy nghĩ một chút nói: “Hắn không cần con, con cũng không cần hắn. Con chỉ cần mượn hắn sinh một đứa con, con nuôi con cái khôn lớn, con cái lại nuôi con.”

Nương hỏi: “Con bụng mang dạ chửa thì lấy gì nuôi?”

Ta nói: “Con sẽ tìm một cái am ni cô, đưa một ít tiền nhang đèn, các ni cô có tâm địa Bồ Tát, sẽ cho con chỗ để dung thân, còn chăm sóc con sinh nở.”

Ta lại nói, “Nương cũng thế mà sinh ra con.”

Nương khóc nức nở không ngừng, tay đánh ta trên người ta: “Con phải theo nương, con không có chí tiến thủ!”

Nương khóc ta cũng khóc.

Nương chỉ còn một hơi thở, từ dưới gối lấy ra một chiếc khăn, bên trong có một chiếc trâm bạc, nương nói: “Tâm của con cao tận mây xanh, số phận thì mỏng như giấy, nương cũng không quản được con. Nương cho con ba gian phòng, con tìm chàng đọc sách của con.”

Nương nắm tay ta không chịu buông, nương không nhắm mắt được, nuốt con không trôi nỗi buồn, nương nói: “Nếu con sống không nổi, thì đi tìm Trương Trung Đường.”

Trương Trung Đường là quan lớn ở kinh thành, ông ta đến Cẩm Thành tuần tra giám sát, ngồi trên kiệu tám người khiêng, phía sau có một dàn thị vệ, đều cưỡi ngựa cao. Lúc đó chen chúc ở đầu ngõ xem kiệu và ngựa của ông ta, nương kéo ta ra, xem cái gì! Về nhà!

Trương Trung Đường ở Cẩm Thành, nương liền giữ ta ở nhà, ta bí bách đến mức ăn cơm cũng không vô. Có người gõ cửa ầm ầm, nương không ngẩng đầu tiếp tục thêu hoa.

Ta ra mở cửa, quan gia hung dữ hỏi, ngươi tên gì, ngươi là người ở đâu?

Ta nói, nô gọi là Lý Bích Đào, là người bản địa Cẩm Thành

Quan gia lại hỏi nương của ta, hỏi bà là người ở đâu.

Ta nói, nương tên là Trương Tú Nương, cũng là người Cẩm Thành.

Quan gia lại hỏi, nhà ngươi có nam nhân không, đều làm gì?

Ta nói, “Nô phụ c.h.ế.t sớm, giờ đã chôn dưới đất, nô không có huynh đệ, trong nhà không có nam nhân, mẫu nữ bọn ta thêu hoa để kiếm sống.

Quan gia cầm bức họa, nhìn ta thật kỹ, rồi lại nhìn sang nương, cuối cùng vẫn không chịu bỏ ý định hỏi, có từng biết Lý Thu Sương không, giọng địa phương Mi Châu, dáng vẻ xinh đẹp, tính cách mạnh mẽ, biết bơi, biết đánh cá, năm nay khoảng ba mươi sáu ba mươi bảy.

Ta nói, chưa từng biết người này.

Ta đóng cửa nói với nương, tên Thu Sương nghe hay hơn Tú Nương. Nương nói, câm miệng, đ* nhỏ.

Tam cô lục bà nhà bên đến thăm, họ nói, Trương Trung Đường kia, là một người có tình có nghĩa, ông ấy gõ cửa từng nhà, tìm một nữ đánh cá, đó là thê tử kết tóc của ông ấy.

Nương nói, ôi, quả là tốt hơn cái gã đã c.h.ế.t kia của ta.

Trương Trung Đường không tìm được nữ đánh cá, ngồi trên kiệu trở về kinh.

Từ đó về sau mẫu thân liền sinh bệnh.

Nương đưa trâm bạc cho ta, nằm trên gối lẩm bẩm: “...Phi, kẻ vô tình vô nghĩa... ai còn biết đánh cá, ai còn xinh đẹp...”

Nương liền nhắm mắt xuôi tay.

Ta không còn nương nữa.
 
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Chương 2: Chương 2



Nương có con, không thể đánh cá nữa, bà bỏ nghề đánh cá, lại học nghề thêu. Nương thêu hoa, thêu đến bạc tóc, nuôi con đến lớn, rồi truyền lại nghề thêu cho con.

Ta không muốn đi tìm Trương Trung Đường, ta giữ ba gian phòng do nương để lại, ôm một con ch.ó tên là Đậu Hoàng, cả ngày ngồi trong sân thêu hoa, thêu túi tiền, thêu đai lưng, thêu khăn tay, tự nuôi sống ta, nuôi sống Lý Đậu Hoàng.

Mỗi tháng ta phải ra ngoài ba lần, mang túi tiền đến phố Thư Viện, đai lưng đến cầu Thiên Tiên, khăn tay đến phường Giếng Nước.

Hôm đó ta cầm rổ nhỏ ra ngoài, đi đến đầu phố Thư Viện, thì bị người ta chặn lại.

Người đó dáng vẻ khó chịu, cười còn lòi cả răng vàng, hắn ta giả vờ lịch sự hỏi ta: “Tiểu nương tử đi đâu vậy?”

Ta kiềm nén sự khó chịu trả lời: “Trời xanh đường rộng, đi đâu thì kệ ta.”

Hắn ta cười với đôi mắt tí hị: “Ôi, cũng khá nóng nảy đấy.”

Ta định đi vòng qua hắn ta, nhưng bị hắn ta kéo tay áo, hắn ta ép ta vào tường, nhìn ta từ trên xuống dưới, còn muốn sờ tay ta.

Tên vô lại này.

Ta nén giận, nghiến răng, nhắm vào chỗ nhạy cảm của hắn ta. Nương nói chỗ đó là chỗ yếu của nam nhân, nếu gặp phải tên vô lại thì phải đá thật mạnh.

Ta vừa định nâng chân lên đá hắn ta, thì một cái chân trước cả ta đã đá hắn ta bay đi. Tên vô lại kia nằm trên đất rống lên: “Đứa nào đá gia gia?”

Một giọng nói dễ nghe lười nhác nói: “Gia gia ngươi đây.”

Ta ngẩng đầu nhìn vị “gia gia” đó, hắn mặc áo sam màu xanh, chầm chập lắc quạt, mày rậm mắt sáng cười lười nhát, toàn thân đều đẹp.

Ta chỉ dám liếc mắt nhìn một cái.

Tên vô lại trên đất đứng dậy nói: “Hay cho Cố Lân ngươi, ngươi cứ đợi đấy cho ta!”

Hắn nói: "Đợi ngươi cái gì? Đến để dập đầu với gia gia à?"

Tên vô lại kia tức đến mặt đỏ bừng, hừ hừ bỏ chạy.

Lúc này hắn mới cười với ta, làm ta tim đập loạn nhịp, hắn hỏi ta: "Cô nương có sợ hay không?"

Ta cúi đầu, nhẹ giọng: "Có sợ một chút."

Hắn nói: "Đừng sợ, cô nương muốn đi đâu? Ta sẽ tiễn cô nương một đoạn."

Ta nói: "Nô mang túi tiền đến tiệm thêu, làm phiền ân nhân tiễn giúp. Nô tên là Lý Bích Đào, không biết tôn tính đại danh* của Cố Lân tướng công là gì?"

*tôn tính đại danh: cách hỏi họ tên trang trọng

Hắn cười thành tiếng, hắn nói: "Cố Lân tướng công tôn tính là Cố, đại danh là Lân, còn có một tên chữ là Hữu Lân."

Ta mặc kệ tên chữ của hắn là gì, miệng gọi hắn là Cố tướng công, trong lòng gọi hắn là Cố lang quân.

Hắn nói sẽ tiễn ta đến tiệm thêu, ta kéo cái giỏ, cúi đầu bước đi từng bước chậm rãi, hắn đi bên cạnh chắp tay sau lưng, cùng ta một đường đi chậm rãi.

Mùa xuân tháng Ba, chim én bay thành đôi thành cặp, dưới đất hai bóng hình nối liền với nhau, một người cúi đầu, một người chắp tay sau lưng

Ta cảm thấy trong n.g.ự.c như có thỏ nhảy, nhảy lạch bạch không ngừng.

Trên đường có người quen hỏi: "Bích Đào, tìm đâu ra lang quân tuấn tú đến vậy?"

Ta mặt đỏ tai nóng đáp: "Đây là ân nhân tướng công của ta, không phải lang quân của ta." Lén nhìn hắn, thấy hắn cúi đầu nhìn đường, khóe miệng khẽ cười.

Giao xong túi tiền, ta định về nhà, đứng ở đầu phố nhìn đông nhìn tây không thấy đường, hắn hỏi ta: "Nhà của cô nương ở đâu?"

Trong lòng ta có chút vui mừng lại có chút xấu hổ, ta nói: "Nô ở phía tây cầu Vạn Lý, dọc theo con đường là hoa đào phấn, cuối hoa đào là ngõ Yến Tử, nô ở nhà thứ ba trong ngõ."

Ta nhìn hắn với chút mong chờ. Hắn gật đầu nói thật trùng hợp, hắn nói: "Tại hạ cũng ở cầu Vạn Lý, dọc con sông về phía đông là liễu rủ, dưới liễu có con ngõ tên là Thanh Y, ta ở ngay đầu ngõ."

Ta thầm nhẩm lại trong lòng.

Hắn hỏi: "Cô nương đã nhớ chưa?"

Ta gật đầu: "Nhớ rồi."

Hắn cười. Lúc này ta mới nhận ra, tự mắng mình không biết xấu hổ.

Hắn nói: "Nếu đã ở cầu Vạn Lý, không bằng cùng đi một đoạn?"

Ta đỏ mặt gật đầu, theo hắn đi chậm rãi. Chưa đi được bao lâu, đã đến ngõ Thanh Y, ta phải chào tạm biệt hắn, nhưng chân không chịu nhúc nhích.

Ta đứng ở đầu ngõ nhà hắn, lòng hoang mang rối loạn không biết phải làm sao. Hắn nhìn ta, rồi nhìn sang bên kia cầu, hắn nói: "Cảnh bên kia đẹp như vậy, qua cầu ngắm hoa đào cũng tốt."

Ta bình tâm lại, cùng hắn đi chậm rãi, đường đi sao mà ngắn đến thế, ta nghe thấy Đậu Hoàng đang sủa to.

Không hiểu sao ta có chút buồn bã, chỉ tay vào cửa nhà nói với hắn: "Đó là nhà của nô, chó đang sủa là chó của nô, nó tên là Lý Đậu Hoàng, nhà của nô chỉ có hai bọn ta."

Hắn gật đầu mỉm cười, từ biệt quay người định đi, trong lòng ta quýnh lên gọi hắn lại.

Ta nói: "Đa tạ tướng công đã tiễn, đến mà không đi không phải lễ, nô cũng tiễn tướng công về nhà."

Hắn ngẩn người, nụ cười chợt tỏa sáng như sắc xuân, làm phai nhạt cả hoa đào, hắn hỏi: "Rồi sau đó ta lại tiễn cô nương về nhà sao?"
 
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Chương 3: Chương 3



Hình như ta đã bị bệnh. Cơm thì ăn không vô, hoa cũng không muốn thêu, cả ngày ngồi ở đầu ngõ, nhìn hàng liễu bên kia sông.

Ta hỏi Đậu Hoàng: "Cố của hắn là Cố nào? Lân là Lân nào?"

Đậu Hoàng cũng không biết, nằm bên chân ta l.i.ế.m tay ta.

Ta thầm cắn răng, đi tìm Tam ca mua thịt, rồi đến phường Thái Bạch mua rượu. Ta băm thịt cắt hành gói bánh sủi cảo, mang theo sủi cảo cùng rượu, ra khỏi nhà đi dọc bờ sông.

Ta đi qua một đường hoa đào, đi qua một con sông liễu, đến cửa ngõ Thanh Y, dừng lại trước cửa, do dự không dám giơ tay.

Ta đi đi lại lại trước cửa nhà hắn, hận mình nhát gan, hận mình bất tài, ta không phải là muốn nam nhân, ta là đến để trả nhân tình!

Ta lại giơ tay lên.

Không được.

Ta đếm đến một trăm rồi mới gõ cửa.

Ta vừa đếm đến chín mươi chín, thì sau lưng kêu "cọt kẹt", đứng trước mặt ta là oan gia trong mơ của ta.

Ta nói: "Cố tướng công, thật trùng hợp."

Hắn đứng ở cửa nhà mình gật đầu: "Ừ, thật trùng hợp."

Ta nói: "Nô thấy trời đẹp, nên tùy ý ra ngoài đi dạo một chút."

Hắn nhìn hộp thức ăn trong tay ta rồi gật đầu: "Ừ, rất tùy ý."

Ta bỗng đỏ mặt, cắn môi, lúng túng một chút: "Thật ra nô là cố ý đến, để cảm ơn tướng công lần trước đã cứu giúp."

Hắn khoanh tay nâng mày nói: "Khách khí rồi."

Ta nói: "Nô gói sủi cảo, mua rượu, mong tướng công không chê."

Hắn nói: "Không chê."

Hắn mời ta vào cửa, ta ngồi trong nhà của hắn. Trong nhà đầy sách, tràn ngập hơi thở của hắn. Trong trong ngoài ngoài đều sạch sẽ, không có chút hơi thở của nữ nhân. Ta không khỏi mím môi, lòng nhẹ nhõm.

Hắn chậm rãi ăn sủi cảo, uống rượu trong bình nhỏ.

Ta dũng cảm hỏi hắn: "Tướng công là nhân sĩ ở nơi nào?"

Hắn nói: "Nhân sĩ Nga Mi."

Ta hỏi: "Nga Mi cách đây bao xa? Thư tín đi lại mấy ngày?"

Hắn cười nói: "Chưa từng gửi thư, không biết đi lại mấy ngày."

Ta giả vờ ngạc nhiên hỏi: "Phụ mẫu hậu trạch không lo lắng sao?"

Hắn không nhịn được cười nói: "Phụ mẫu đã sớm mất, hậu trạch không có ai, năm nay mười tám, chưa lấy vợ."

Hắn lại hỏi ta: "Còn có gì muốn nghe nữa không?"

Ai muốn nghe chứ.

Ta chỉ là đến để trả ơn hắn.

Từ đó trở đi, hắn thường bảo vệ ta ra ngoài, theo giúp ta đưa túi tiền, đưa thắt lưng, đưa khăn tay, khiến ta lại nhận thêm nhiều ân tình. Mỗi lần ta đều cầm giỏ nhỏ đi trả ân tình cho hắn.

Ta ngồi trong sân nhỏ của hắn, nhìn hắn đọc sách, nhìn hắn viết chữ, nhìn hắn ăn một miếng thịt bò thành năm miếng.

Thời gian thật đẹp, năm tháng trôi qua. Ta thường nhìn mà mất hồn, nhìn hắn cười thành tiếng.

Xuân Hương tỷ tỷ bán khăn tay kéo ta lại, chỉ về phía hắn ở cửa, hỏi ta: "Ngươi quen được Cố tướng công khi nào vậy?"

Ta nói: "Hắn là ân nhân của ta."

Xuân Hương tỷ tỷ cười lạnh: "Ân nhân? Ngươi định báo cá i ân này thế nào?"

Ta có chút đỏ mặt, ta nói: "Chỉ là ngày thường hầu hạ rượu thịt."

Xuân Hương tỷ tỷ nói: "Đừng trách tỷ tỷ không nhắc nhở. Cố tướng công, là đại tài tử nổi tiếng gần xa, là người trong mộng của bao người, sao hắn có thể để mắt đến một cô nương mổ côi thêu hoa kiếm sống như ngươi? Ngươi nên sớm tỉnh táo lại, đừng đến lúc cuối cùng tổn thương lòng mình, lại còn bị thất thân."

Ta bị lời của nàng ta dọa cho giật mình, sau khi bị dọa thì mặt càng đỏ hơn.

Hắn chưa từng làm tổn thương ta, cũng chưa từng đòi hỏi thân của ta.

Hôm đó ta đến trả ơn hắn, đi qua cầu Vạn Lý, từ xa thấy hắn đứng dưới tàng cây.

Hắn đứng chắp tay sau lưng, một cô nương kéo lấy ống tay áo của hắn, khóc như hoa lê dưới mưa.

Cô nương kia hỏi: "Cố lang, sao chàng không chịu cưới ta?"

Hắn gạt tay túm ống tay áo của cô nương kia ra nói: "Ngươi là tiểu thư của Tri phủ, Cố Lân chỉ là một giới thư sinh, không dám trèo cao, là ta không xứng."

Tiểu thư Tri phủ nói: "Ta nguyện đợi chàng thi đỗ, lúc đó chàng sẽ cưới ta chứ?"

Hắn không nói gì thêm.

Ta liền quay người.

Đêm đó ta ngồi thêu hoa dưới ánh đèn, Đậu Hoàng ở bên cạnh ta. Ta thêu nhanh, một cái kim đ.â.m vào đầu ngón tay, đau đến mức nước mắt ta chảy ra.

Hắn là một đại tài tử nổi tiếng gần xa, là người trong mộng của bao người, còn ta chỉ là một cô nương mồ côi thêu hoa kiếm sống qua ngày, ta lấy gì để so sánh với người khác?

Ta đụng phải hắn ở cửa thư viện.

Hắn đi cùng một nhóm người, mặc dù đều là người đọc sách, nhưng hắn vẫn tỏa sáng, khiến trong mắt mọi người không thể nhìn thấy ai khác.

Ta quay người bỏ chạy.

Hắn ở phía sau gọi ta: "Lý Bích Đào!"

Ta nghe thấy tiếng ồn ào, chạy càng nhanh hơn.

Đột nhiên, tay bị ai đó kéo lại, hắn hung dữ hỏi: "Nàng chạy gì mà chạy?"

Ta cúi đầu không nói lời nào.

Hắn lại hỏi: "Hôm nay nàng đến đây đưa hàng à?" Hắn cúi xuống nhìn vào mắt ta, vẻ mặt có chút nguy hiểm, "Sao nàng lại tránh mặt ta?"

Ta nhẹ giọng nói: "Tướng công là đại tài tử nổi tiếng, là người trong mộng của bao người."

Hắn có chút buồn cười gật đầu: "Ừ, lời này không sai." Hắn lại hỏi: "Cũng là người trong mộng của nàng sao?"

Ta cảm thấy mắt ươn ướt, không dám ngẩng lên nhìn hắn, ta nói: "Ta chỉ là một cô nương mồ côi thêu hoa kiếm sống qua ngày, tiểu thư Tri phủ cũng muốn gả cho tướng công, ta lấy gì để so với người ta?"

Hắn im lặng không nói gì.

Xa xa có người gọi: "Hữu Lân, đừng ở trong chốn ngọt ngào mà chậm trễ, tiên sinh còn đang đợi chúng ta đấy!"

Ngay lập tức vang lên một trận cười.

Hắn có chút bức bối nói: "Ta sẽ tìm nàng sau, nàng về nhà sớm đi!"
 
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Chương 4: Chương 4



Ta về nhà, từ giữa trưa ngồi đến khi mặt trời lặn, từ khi mặt trời lặn ngồi đến khi trăng lên. Ánh trăng chiếu vào cửa sổ, ta bỗng cảm thấy lòng sáng tỏ.

Không thể gả cho hắn, vậy ta sẽ mượn hắn sinh một đứa con, ta nuôi con, con lại nuôi ta.

Cuộc đời này sẽ sống như vậy.

Ta thay đồ, chải tóc, còn đội một bông hoa trên đầu. Ta như một yêu tinh hút lấy tinh khí con ngươi, giẫm lên ánh trăng đến nhà hắn.

Sân nhà hắn tối om, hắn lại không có nhà.

Ta ngẩn ra một chút, hạ quyết tâm, ngồi xuống bậc thềm trước cửa hắn.

Nếu đã đến đây, không đợi được hắn thì không về nhà.

Đến khi trăng treo cao, hắn mới trở về, thấy ta ngồi trên bậc thềm, ánh mắt hắn sáng hơn cả ánh trăng.

Hắn tiến lại kéo ta, ta ngửi thấy hơi rượu trên người hắn, hắn giận dữ hỏi: "Sao giữa đêm khuya khoắt lại ngồi ở đây?"

Ta nói: "Ta đang đợi ngươi."

Giọng hắn ngay lập tức dịu lại: "Đợi ta làm gì?"

Ta ngẩng lên nhìn hắn nói: "Ta muốn mượn ngươi một thứ."

Hắn cười hỏi: "Mượn gì?"

Ta kiên quyết nói: "Ta muốn mượn ngươi sinh một đứa con."

Con ngươi hắn run rẩy, vẻ mặt ngạc nhiên: "Mượn gì cơ?"

Ta nói: "Ta muốn mượn ngươi sinh một đứa con."

Hầu kết hắn trượt vài cái, ánh mắt nhìn ta trở nên dữ tợn, hắn hung hăng nói: "Không cho mượn!"

Không cho mượn thì không cho mượn, sao lại phải hung dữ như vậy.

Ta chịu đựng nỗi thất vọng và buồn bã, nhấc chân định quay về nhà.

Hắn một tay nắm lấy ta, lạnh lùng hỏi: "Nàng đi đâu, lại đi mượn ai?"

Ta rưng rưng nói: "Ta về nhà."

Hắn lại nắm c.h.ặ.t t.a.y ta không buông, phức tạp nhìn ta giây lát, "Lý Bích Đào, nàng đã hỏi ai mượn chưa?"

Ta nói: "Chưa hỏi mượn ai cả, ngươi là người đầu tiên."

Hắn lại nổi giận, "Ta là người đầu tiên ư?"

Hắn nắm tay ta chặt đến mức ta có chút sợ, ta gật đầu: "Ừ, ngươi là người đầu tiên."

Còn không chịu cho mượn.

Ta cảm thấy rất ấm ức.

Hắn tức giận cười ra tiếng: "Hay thật đấy, Lý Bích Đào."

Hắn kéo ta vào lòng, cúi đầu hôn lên môi ta. Hơi thở của hắn như một cái lồ ng bao trùm lấy ta, ta ngửi thấy hơi rượu trong miệng hắn, say đến mơ hồ chóng mặt.

Hắn ghé sát tai ta nói: "Nàng cứ đợi ta, Lý Bích Đào, không được đi mượn ai khác!"

Đợi thì đợi.

Ta đợi hắn mấy ngày, không thấy hắn đến, lại đợi được bà mối đến.

Bà mối đứng ở cửa nói: "Nương tử Lý gia đại hỉ, có người nhờ ta đến cầu hôn~"

Ta vừa nghe đã định đóng cửa.

Bà mối chặn cửa lại: "Ê ê, tốt xấu gì nương tử cũng nghe một chút, xem là công tử nhà ai đến cầu hôn."

Ta nói: "Nhà ai ta cũng không đồng ý, ta chỉ muốn đợi một người."

Đậu Hoàng cúi thấp người, gầm gừ, bà mối sợ hãi buông tay, ta tranh thủ đóng cửa lại.

Ai ta cũng không cần, ta chỉ muốn đợi hắn.

Hừ.

Ngày hôm sau lại có người gõ cửa.

Ta hỏi: "Ai vậy!"

Hắn nói: "Ta."

Ta vội vàng chỉnh lại trang phục, chải lại tóc, mở cửa.

Sắc mặt hắn không được tốt lắm, ta thì tràn đầy vui mừng.

Ta hỏi: "Sao ngươi lại đến?"

Là đồng ý với thỉnh cầu của ta, cho ta mượn sinh một đứa con?

Hắn có chút bất đắc dĩ nói: "Ta đến tìm nàng nói chuyện."

Ta để hắn vào nhà, hắn đứng trong sân, nhìn hoa ta trồng, nhìn cá ta nuôi, nhìn Lý Đậu Hoàng, rồi nhìn quần áo ta phơi.

Dây phơi có cái yếm của ta, màu hồng phấn, thêu hoa sen và cá chép.

Mặt hắn có chút đỏ.

Ta nghĩ, đứng ở đó làm gì, có chuyện gì không thể nói trên giường.

Ta dẫn hắn vào trong nhà, hắn ngồi trên ghế ho khan một tiếng, "Cái chuyện nàng nói, ta đã nghĩ rồi, có thể."

Ta vui mừng khôn xiết, nhìn lên trời.

Hắn lại ho khụ khụ một tiếng, "Nhưng không phải bây giờ."

Cũng đúng, trời sáng như vậy, thật sự không hợp.

Ta gật đầu: "Tối nay ngươi lại đến."

Hắn đỏ bừng mặt mày, nghiến răng nói: "Lý Bích Đào, nàng cái yêu tinh này, sao lại đuổi bà mối ra ngoài?"

Ta rất ấm ức, ta nói: "Rõ ràng là ngươi bảo ta đợi."

Hắn nuốt nuốt cơn giận, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

"Nếu muốn mượn, thì phải bà mối vào, nói chuyện mai mối, đính hôn, kiệu hoa vào cửa. Đêm động phòng, tùy ý nàng mượn!"

Hắn nói xong liền vén áo đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi.

Ôi, thật nóng nảy.
 
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Chương 5: Chương 5



Ta mặc áo cưới đỏ, mang theo Lý Đậu Hoàng, ôm linh vị của nương, khóa ba gian phòng lại. Ta ngồi trong kiệu hoa, tiếng trống nhạc vang trời, tiếng người ồn ào, kiệu lắc lư đưa ta ra khỏi ngõ Yến Tử, vượt qua cầu Vạn Lý. Ở phía tây cầu, hoa đào đã tàn, còn phía đông cầu, cành liễu tơ vẫn còn sinh trưởng.

Tim ta đập thình thịch, ngỡ như đang mơ.

Hắn nâng khăn trùm lên nhìn ta, ta thấy hắn trong bộ áo đỏ, mặt mày như họa, là oan gia khiến ta hồn xiêu phách lạ, là người mà ta ngày đêm nhớ mong.

Ta gọi: "Cố lang."

Hắn nhướng mày hỏi: "Gì cơ?"

Lúc này ta mới cảm thấy không đúng, ta gọi lại: "Phu quân."

Hắn mới mỉm cười ngồi sóng vai bên ta.

Đúng rồi, từ nay về sau, Lý Bích Đào ta chính là Cố nương tử, chính là Cố Lý thị, là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn.

Hắn ngắm nghĩa đôi tay của ta, khiến ta mặt đỏ tim đập, hắn thì thầm: "Nào đến đây, nói với vi phu xem, nàng muốn mượn như thế nào?"

Ta như con thuyền trôi giữa đầu sóng, chỉ nghe thấy Đậu Hoàng ở trong sân kêu sủa, chỉ nghe thấy hắn gọi Đào Nhi.

Trong lòng ta mắng con ch.ó ngốc, sủa cái gì mà sủa, đây là cha của ngươi đấy.

Tân hôn ngày thứ ba, Cố Lý thị mang khung thêu ra, sửa sang lại kim chỉ.

Phu quân của ta là một học trò, vai không thể khiêng, tay không thể xách, hắn phải đọc sách thánh hiền, thi lấy công danh. Làm sao có thể để hắn vì củi gạo dầu muối mà lỡ dở việc học.

Ta phải lo liệu cho gia đình này, chăm chút cho cuộc sống của hai người một chó.

Phu quân của ta cầm một quyển sách đi đến trước mặt ta, "Nàng đang làm gì vậy?"

Ta nói: "Bây giờ đã khác trước, ta phải thêu nhiều hàng hơn, sớm gửi cho người ta."

Sắc mặt phu quân ta tối lại, có chút trầm mặc, hắn nói: "Lý Bích Đào, nàng muốn nuôi vi phu hay sao?"

Ta kỳ quái liếc nhìn hắn một cái, nhỏ nhen quá, ta không nuôi chàng, vậy thì ta nuôi ai đây?

Hắn mím chặt môi, như đang tức giận, hắn hỏi ta: "Ngày thành thân, chìa khóa ta đã đưa cho nàng đâu?"

Ta nói: "Ở đây, trong túi tiền."

Hắn nói: "Nàng không mở cái rương ra lục xem sao?"

Trong hai ngày qua, phải dọn dẹp từ trong ra ngoài, nào có thời gian để lục xem, ta chỉ lo khâu chỉ, ta nói: "Không có thời gian để lục xem."

Hắn bảo ta bỏ kim chỉ xuống, nắm tay ta đứng dậy, dẫn ta vào trong phòng. Đứng trước cái rương lớn, hắn chỉ cằm, bảo ta lục xem ngay bây giờ.

Ta mở cái rương lớn, lại lấy ra cái rương nhỏ bên trong.

Hắn bảo ta mở ra.

Ta liền mở ra.

Vừa mở ra ta đã ngẩn người.

Ta hỏi: "Đây là cái gì?"

Hắn nói: "Ngân phiếu."

Ta lại hỏi: "Đây là cái gì?"

Hắn nói: "Khế đất."

Những thứ còn lại ta đều nhận ra, vàng thật bạc trắng chói lóa.

Hắn nhìn ta đang ngây ngốc, đưa tay ôm ta, hắn nói: "Vi phu cưới nàng, nàng không cần lo lắng về cuộc sống, từ nay về sau có vi phu nuôi nàng, bảo vệ nàng."

Ta thoát khỏi cái ôm của hắn, nhìn quanh.

Hắn nhíu mày hỏi: "Tìm cái gì?"

Ta nói: "Ta, ta, ta phải tìm một chỗ để giấu chìa khóa."

Ta rảnh rỗi không có việc gì làm.

Phu quân ta nói: "Nếu nàng không có việc gì, thì thay vi phu khâu giày, làm quần áo, nếu rảnh thì ngồi cùng vi phu đọc sách."

Ta ngồi bên phu quân ta, ta khâu đế giày, hắn đọc sách.

Khi phu quân ta đọc sách, con người trông nghiêm túc trầm tĩnh hẳn, lúc này cách ta khá xa. Ta thò đầu nhìn vào quyển sách trong tay hắn, những chữ chằng chịt, hoàn toàn không quen biết ta.

Hắn quay đầu nhìn ta cười.

Ta hỏi: "Đây là chữ gì?"

Hắn nói: "Kì."

Ta lại hỏi: "Còn đây là chữ gì?"

Hắn nói: "Nhĩ."

Ta hỏi: "Câu này đọc thế nào?"

Hắn nói: "Kì nhĩ vạn phương hữu tội, tại ngã nhất nhân. Ngã nhất nhân hữu tội, vô dĩ nhĩ vạn phương*."

*Đại khái là nếu các ngươi đều có tội, thì chỉ tại một người. Nếu chỉ một người có tội, thì không thể chỉ tại các ngươi.

Ta nói: "Nghe hay."

Hắn cười rộ lên, đưa tay rút đi đế giày của ta, kéo ta ngồi lên đùi hắn, "Ta sẽ dạy nàng viết chữ."

Ta nắm lấy cán bút, từng ngón tay đều không được linh hoạt, bàn tay hắn vừa to lại vừa có lực, giữ cho ta cầm vững vàng.

Hắn dẫn ta viết ra một chữ.

Ta hỏi: "Đây là gì?"

Hắn nói: "Lý. Lý của Lý Bích Đào."

Hắn lại dẫn ta viết chữ Bích Đào, rồi viết thêm hai chữ nữa.

Hắn nói: "Đoán xem đây là gì?"

Ta nói: "Cố Lân."

Hắn ở phía sau ta cười nói: "Đào Nhi thông minh, đây là tên phu quân của nàng."

Hắn lại lấy một tờ giấy khác, lần này viết nhiều hơn, ta đã nhận biết được tên của mình, biết tên phu quân.

Hắn chỉ lên trên nói: "Đây là tại, đây là gia."

Ta ghép lại nhẹ nhàng đọc: "Bích Đào ở nhà bên."

Phu quân ta âu yếm chân thành nói: "Ừ, Bích Đào ở nhà bên."
 
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Chương 6: Chương 6



Phu quân ở nhà đã gần mười ngày, mỗi ngày đọc sách viết chữ, còn phải dạy ta viết chữ, ta thì suốt ngày chỉ vẽ loạn.

Ta ngồi bên bàn hắn gọi hắn: "Phu quân."

Hắn lật sách, mặt nghiêm lành lạnh, âm thanh phát ra từ mũi: "Hử?"

Ta nói: "Ta muốn thêu hoa."

Hắn có chút hung dữ nói: "Cũng phải làm hết bài hôm nay."

Ta chỉ còn cách cúi đầu viết chữ, viết đến tay ta mỏi nhừ.

Nương ơi, Bích Đào số khổ, Bích Đào gặp phải người không hiền lành gì cả.

Cuối cùng phu quân ta cũng phải ra ngoài, hắn ở sân tháo dây xích cho Đậu Hoàng, nói: "Đi, Đậu Hoàng, hôm nay theo cha ra ngoài."

Đậu Hoàng vui vẻ xoay vòng quanh tại chỗ, cái đuôi bù xu to lớn không ngừng vung vẫy.

Ta hỏi: "Chàng đi đâu?"

Hắn nói: "Vi phu ra ngoài thăm bạn."

Ta nói: "Chàng thăm bạn thì thăm, sao lại mang theo chó?"

Hắn nắm lấy Đậu Hoàng, đứng trong sân một cách tội nghiệp, "Lý Bích Đào, vi phu đi ra ngoài một mình, nàng không lo sao?"

Ta trợn trắng mắt nhìn lên trời, giữa ban ngày ban mặt, có gì phải lo, chẳng lẽ còn có người cướp một đại nam nhân như hắn sao.

Nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, ta nói: "Vậy chàng cẩn thận nhé."

Hắn vẫn không đi, đứng yên tại chỗ, mặt mày ủ rũ, dắt chó.

Ta lại nói với Đậu Hoàng: "Đậu Hoàng, bảo vệ tốt cho cha nhé, đừng để người khác cướp đi."

Đậu Hoàng sủa đáp lại, hắn mới vui vẻ nói: "Vi phu sẽ ở Vọng Giang Đình, trước khi trời tối sẽ về, nếu nàng nhớ ta, thì đến tìm ta."

Ta còn nhiều việc phải làm, đâu có thời gian nghĩ đến hắn. Ta nói: "Được." Hắn mới dẫn Đậu Hoàng ra ngoài.

Ta không ngờ thật sư lại có người đến cướp hắn, còn trắng trợn đến tận nhà mà cướp.

Ta tiễn phụ tử hắn rời đi, dọn dẹp trong nhà ngoài sân, rồi tìm kéo cắt áo mùa đông.

Đang kéo vải, thì có tiếng gõ cửa cạch cạch.

Ta hỏi: "Ai vậy?"

Một giọng nói vênh váo tự đắc từ ngoài cửa hỏi: "Cố tướng công có ở nhà không?"

Ta mở cửa, thấy một tiểu nha đầu, hếch cao cằm, ta nói: "Tướng công nhà ta ra ngoài thăm bạn, hiện tại không có ở nhà."

Nha đầu kia hung dữ trừng mắt nhìn ta, tránh sang một bên, lộ ra tiểu thư Tri phủ mềm mại dịu dàng ở phía sau.

Tiểu thư Tri phủ nhàn nhạt nhìn ta, "Ngươi chính là Lý Bích Đào."

Ta đáp: "Ta chính là Cố Lý thị, tiểu thư tìm phu quân ta có việc gì?"

Tiểu thư bỗng đỏ mắt, nghiến răng hỏi ta: "Ngươi dựa vào cái gì để gả cho chàng ấy!"

Ta nói: "Ta muốn tìm chàng sinh một đứa con, chàng ấy đã kêu người đến cầu hôn, đâu có dựa vào cái gì."

Tiểu thư nói: "Ngươi thật không biết xấu hổ!"

Ta không nói gì. Đây là không biết xấu hổ à? Những chuyện không biết xấu hổ khác thì hàng ngày vẫn làm. Ta không thèm để ý đến nàng ta, quay người làm việc của mình, cửa vẫn mở, nàng ta thích vào thì cứ vào, thích đi thì cứ đi.

Tiểu thư đứng trước cửa nhà bọn ta khóc, ta thì ở trong sân đang cắt áo. Thân hình kia của hắn ta cũng sờ quen, vai rộng mấy phân, chân dài bao nhiêu, ta đưa tay đo một chút, dài ngắn cũng xấp xỉ.

Tiểu thư cứ nhìn ta cắt áo, nhìn một lúc lại khóc, lòng ta có hơi nhũn ra, ta nói: "Tiểu thư cũng đừng đứng đó, trời tối chàng ấy mới về, nếu chờ thì vào trong chờ đi."

Nàng ta liền vào trong chờ, ngồi trong sân của ta, mắt nhìn quanh, xem thư phòng của hắn mở cửa, xem quần áo của hắn phơi trên dây, nàng ta lại khóc.

Ta thở dài nói: "Phu quân của ta cũng không quá tốt đâu, có khi chàng ấy cư xử cũng thô lỗ, tính tình cũng không tốt."

Tiểu thư nói: "Ngươi hiểu cái gì!"

Ta lại không muốn để ý đến nàng ta, nhớ thương phu quân của ta, lại còn nói ta hiểu cái gì.

Ta thu dọn vải đã cắt vào trong nhà, nhìn trời, rồi đi vào thư phòng của hắn nhặt một tờ giấy vụn, dùng để nhóm lửa nấu cơm.

Tiểu thư trợn trừng mắt: "Ngươi lấy chữ của chàng ấy để nhóm lửa hả?"

Ta nói: "Trong giỏ còn nhiều mà, không nhóm lửa thì làm gì?"

Tiểu thư nói: "Ngươi có biết bên ngoài bao nhiêu người trả giá cao để cầu chàng ấy một bức tranh chữ không?"

Cầu thì cứ cầu, tay hắn cũng không bị phế. Ta thêu một chiếc khăn, bên ngoài cũng có bao nhiêu người cầu nữa kìa.

Tiểu thư tức giận đứng dậy, cuối cùng dẫn theo nha đầu mắt ở trên đỉnh đầu vừa nãy, đẩy cửa bỏ đi.
 
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Chương 7: Chương 7



Khi trời sắp tối, hắn dẫn Đậu Hoàng trở về.

Ta còn chưa chất vấn hắn, thì hắn đã tỏ ra mặt mày khó chịu.

Mặt mày hắn nghiêm túc vén áo ngồi xuống ghế, hỏi: "Tính tình của ta không tốt sao?"

Ôi, vậy mà cũng gặp mặt rồi.

Ta liếc nhìn Lý Đậu Hoàng đang núp ở góc tường. Chẳng lẽ tính tình của chàng tốt, thì mặt mày tối sầm, đến chó cũng sợ.

Ta bày bát đũa lên bàn, hắn nói: "Trả lời trước đã."

Ta nói: "Chàng thích ăn thì ăn, không ăn thì lên nhà Tri phủ ăn đi."

Hắn mới có chút ngại ngùng nói: "Ta chỉ gặp phải nàng ta ở đầu cầu, ta cũng chưa nói chuyện với nàng ta."

Ha, chưa nói chuyện mà biết rõ như vậy.

Hắn nhìn ta một lúc, mang theo âm điệu cười nói: "Ta không thích nàng ta, một chút cũng không thích, Đào Nhi, trong lòng ta chỉ có nàng."

Thật là oan gia không biết xấu hổ.

Ta nói: "Nhanh đi rửa tay, món ăn đã nguội rồi."

Hắn sấn tới cười cợt nhả hỏi: "Ta từng đối xử thô lỗ với nàng khi nào?"

Ta nhìn hắn một cái hỏi: "Khi ta bảo chàng nhẹ một chút, chàng có từng nhẹ không?"

Hắn nghĩ một chút, khụ một cái, nói: "Chưa từng."

Ta lại hỏi: "Khi ta bảo chàng dừng lại, chàng có từng dừng lại không?"

Hắn mặt đỏ tai nóng nói: "Chưa từng."

Ta chống hông hỏi: "Vậy cái này của chàng không phải là thô lỗ thì là gì? Hay là ta đã oan uổng cho chàng!"

Hắn mặt dày nói: "Vi phu sai rồi, là vi phu thô lỗ, đêm nay vi phu liền sửa đổi ngay."

Ban đêm ta nằm đưa lưng lại, hắn lại bám riết làm phiền, "Đào Nhi, nàng không kiểm tra xem vi phu sửa đổi có hiệu quả hay không hả?"

Có cái rắm mà hiệu quả.

Hắn thấm mồ hôi ôm ta vào lòng, lười nhác nằm trên gối, chỉ có một chút nhu tình, hắn nói: "Sau này không được tùy tiện mở cửa, ta lo lắng."

Phu quân của ta mỗi bận rộn, hắn phải đến Thư viện tham gia văn hội, còn thường có người mời, nên hắn thường ra ngoài.

Ta mặc cho hắn áo mùa đông mới cắt, sát khít vừa vặn, là một lang quân tuấn tú.

Hắn nắm tay ta giữ ở ngực, hôn môi, lại nựng mặt, nhẹ nhàng nói: "Sao nàng luôn không chịu rảnh rỗi vậy?"

Nương cũng không dạy ta biết rảnh rỗi.

Ta nói: "Ta nào có không rảnh, rảnh rỗi đến mức tay không còn quen nữa."

Hắn nói: "Nàng có thể ra ngoài ngắm hoa nghe kịch một chút, mua chút phấn son như mấy tiểu thư nương tử nhà khác."

Tôi nói: "Phụ nhân mỗi nhà đều xuất đầu lộ diện, cuối cùng cũng không tốt lắm."

Hắn suy nghĩ một chút nói: "Cũng đúng, với bộ dáng này của nàng, ta cũng không yên tâm. Ngày khác vi phu sẽ đi cùng nàng."

Hôm sau hắn dẫn ta ra ngoài nghe kịch. Trên đường có người gọi hắn là Cố tướng công, lại gọi ta là Cố nương tử. Hắn liền nở nụ cười đáp lại: "Dẫn nương tử ra ngoài nghe kịch."

Đến quán trà gặp mấy thư sinh, bọn họ tiến lại chào hỏi gọi hắn là Cố huynh, lại gọi ta là tẩu phu nhân, những người đó cười hắn nói: "Cố huynh bây giờ không còn tụ tập với chúng ta, hóa ra là vì phải đi cùng tẩu phu nhân."

Còn có người nói: "Trước đây Cố huynh còn nói không đến Quỳnh Lâm thì không cưới vợ, giờ gặp phu nhân, mới biết Cố huynh vì sao lại thay đổi lời nói, khó lòng dằn nổi."

Bọn họ vây quanh hắn trêu chọc, ta xấu hổ mặt đỏ bừng, hắn thì cười mắng bọn họ, cút đi.

Nắm tay ta lên lầu, mọi người đều nhìn theo, ta đã cố gắng giằng ra hai ba lần không được, hắn thì thấp giọng hỏi: "Nàng trốn cái gì mà trốn?"

Thật là không biết thẹn thùng.

Ta ngồi bên phu quân trong gian phòng trang nhã nghe kịch.

Kịch nam kia diễn toàn là chuyện tài tử giai nhân, tài tử trong kịch xứng dôi với giai nhân, không phải tiểu thư, thì cũng là danh kỹ, không có nữ thêu hoa.

Trong lòng ta có chút thất vọng.

Về nhà, hắn hỏi ta: "Sao lại rầu rĩ vậy?"

Ta nói: "Không có gì. Sau này không đi nghe kịch nữa, ta cũng không thích nghe kịch."

Hắn nhìn ta một lúc, cúi đầu hôn ta.

Qua một thời gian, hắn lại kéo ta đi nghe kịch.

Hắn nói: "Đây là do vi phu chủ bút, nàng thật sự không đi ư?"

Ta không biết phu quân còn có bản lĩnh này, chỉ còn cách theo hắn đi.

Hắn chỉ vào chữ trên biển quán trà nói: "Tên vở kịch là 'Cầu tây Vạn Lý', công tử tên Lâm Cố, giai nhân tên Kiều Lê."

Hắn cười có chút đắc ý, khiến tim ta cũng có chút hồi hộp.

Kiều Lê là một nữ thêu hoa, thêu xong một cái túi tiền, ra ngoài giao hàng, giữa đường bị người trêu chọc. Công tử Lâm gia thấy bất bình ra tay trượng nghĩa, đánh đuổi được kẻ vô lại, cứu được Kiều Lê.

Ta nhìn Kiều Lê trên đài kia, nhút nhát yểu điệu, mặt như rặng mây đỏ, hai má phấn hồng hàm chứa ý xuân, dịu dàng nói với công tử Lâm gia: "Không biết Lâm Cố tướng công tôn tính đại danh là gì?"

Dưới đài một mảnh cười vang.

Ta xấu hổ không dám ngẩng đầu, len lén véo tay hắn, "Sao chàng viết những thứ này vào trong đó!"
 
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Chương 8: Chương 8



Ta và hắn thành thân đã gần một năm, vẫn chưa mang thai. Ta tức giận, không cho hắn dùng thứ đồ nhỏ bằng ruột dê kia nữa.

Hắn ôm ta nói: "Bây giờ nàng mới mười bảy, nương của ta mười tám tuổi sinh con còn khó sinh. Nữ tử sinh con như dạo qua quỷ môn quan, ta muốn nàng lớn hơn lại khỏe mạnh một chút rồi hãy sinh."

Phu quân ta thật đáng thương, vừa sinh ra đã không có nương. Ta ôm hắn, trong lòng cảm thấy thương xót. Bây giờ đã có hắn, không có con cũng không sao.

Tháng Tám, khi hoa quế nở thơm ngát, hắn đi thi Hương, đỗ giải nguyên. Ta còn chưa biết giải nguyên có gì đặc biệt, cửa nhà đã bị người ta giẫm nát, cả Tri phủ lão gia cũng đến cửa chúc mừng.

Hàng xóm láng giềng đều đến chúc mừng ta, ta cũng không thấy hắn có gì khác thường, lúc nghiêm túc thì như thần thánh, lúc không nghiêm túc thì như khỉ.

Tri phủ mở tiệc, mở tiệc chiêu đãi giải nguyên của hắn, nửa đêm mới có người đưa hắn về, say khướt, mùi rượu nồng nặc, mang theo một chút hương thơm. Ta lập tức thấy lòng mình nặng trĩu.

Hắn còn hồn nhiên không biết gì, cứ quấn quýt đòi ta ôm.

Mặt mày ta bình tĩnh, giúp hắn cởi áo, rửa mặt, rồi đưa hắn lên giường nằm. Khi cởi áo, hắn mở mắt ra, cười hì hì gọi "Đào Nhi", mới ngoan ngoãn giang tay ra.

Ôi, vẫn nhận ra được người.

Ta cầm áo hắn đã thay ra, ngửi thử, vừa thơm vừa ngọt.

Hừ, không biết là yêu tinh phương nào.

Ta ngồi trên giường không ngủ, cả đêm sáng đèn, nhìn kỹ gương mặt gây tai họa của hắn. Không biết là hắn quyến rũ người ta, hay người ta quyến rũ hắn.

Sáng hôm sau hắn vừa tỉnh dậy đã kêu khát.

Ta mang trà đến cho hắn, hắn uống xong nhìn ta, cả người giật mình.

Hắn hỏi: "Có phải tối qua vi phu đã làm gì sai hay không?"

Ta nói: "Không có, tối qua chàng rất đúng."

Hắn hỏi: "Có phải vì vi phu về muộn quá không?"

Ta nói: "Chàng về rất sớm, trời vẫn chưa sáng."

Hắn từ trên giường bước xuống, bức tóc mình, "Đào Nhi, nàng đừng giận, lần sau ta nhất định sẽ về sớm hơn."

Ta nói: "Không sao, chàng về lúc nào cũng được, bức tường ta để cho chàng."

Hắn bị chẹn họng, nghiêng đầu suy nghĩ.

Cả ngày, hắn như cái đuôi theo ta chạy quanh.

Ta cho Đậu Hoàng ăn cơm, hắn đứng chắp tay sau lưng nghiêm túc nói: "Đậu Hoàng, mi ăn ít thôi, làm nương của mi mệt lả rồi kia."

Đậu Hoàng rên ư ử, bị hắn nhìn chòng chọc không dám ăn.

Ta đang thái rau, hắn bên cạnh nói: "Nương tử, d.a.o có nặng không, để vi phu cắt cho?"

Ta "cạch" một tiếng đặt d.a.o lên bàn, cả người hắn giật mình, lùi lại ba bước, trốn ở cửa bếp.

Ta quét nhà, hắn giả vờ làm đổ nước xuống đất, nói: "Vi phu hiểu rồi, vi phu nên tìm cho nàng một nha hoàn."

Hắn lại ra vẻ thương xót, "Là vi phu suy xét không chu đáo, làm mệt nương tử rồi."

Ta giặt quần áo, hắn ngồi bên cạnh nhìn, hắn nói: "Nương tử giặt quần áo, thật có vẻ đẹp sinh động lưu loát như mây bay nước chảy, khiến vi phu sinh lòng kính yêu. Nương tử giặt quần áo, tư thái tựa như Hằng Nga bôn nguyệt, Lạc thần kinh hồng..."

Hắn thấy áo quần vứt bên ngoài, "Nương tử, áo này của vi phu sao lại bị nàng vứt đi?"

Ta cười lạnh nói: "Ta không dám giặt, sợ chàng không nỡ."

Hắn nhấc lên áo đó, xem đi xem lại, cuối cùng đưa lên mũi ngửi một cái, hơi ngẩn ra, sắc mặt thay đổi.

Hắn cười khổ nói: "Nương tử, nàng nghe ta giải thích."

Ta nghe hắn giải thích.

Hắn nói, trong tiệc Lộc Minh*, có mời một quan kỹ nổi danh, quan kỹ kia kính rượu cho hắn, cùng hắn làm thơ, trong hoàn cảnh đó hắn không tiện từ chối, chỉ có thể ứng phó qua loa một chút.

*tiệc Lộc Minh: là một bữa tiệc được quy định trong chế độ khoa cử

Hắn nói: "Mùi hương của nữ tử kia nồng đến ngạt thở, có thể vô tình dính phải hương thơm."

Ta nhàn nhã dùng nắp tách phất phất lá trà nói: "Đại lão gia xử án cũng biết, lời nói không có bằng chứng."

Hắn nói: "Ta có nhân chứng, nương tử hãy chờ."
 
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Chương 9: Chương 9



Hắn nhanh chân ra ngoài, không lâu sau mang về một người.

Đó là bạn thân cùng trường với hắn, Triệu Cảnh Thăng.

Hắn nói: "Nương tử cũng biết Cảnh Thăng tính tình thuần hậu, chưa từng nói bừa, hắn có thể làm chứng cho ta."

Hắn nhìn Triệu Cảnh Thăng ra hiệu, Cảnh Thăng liền chào ta, "Tẩu phu nhân, xin được trình bày."

Triệu Cảnh Thăng nói: "Tối qua trong tiệc Lộc Minh, nữ giáo Liễu Dung cũng được mời đến bữa tiệc. Liễu cô nương đã ngưỡng mộ tài năng của Cố huynh từ lâu, nhiều lần tỏ ý với Cố huynh, nhưng Cố huynh vẫn lạnh lùng không đáp lại một lần."

Hắn ở bên cạnh gật đầu thật mạnh.

Triệu Cảnh Thăng lại nói: "Nàng ta kính rượu, Cố huynh chỉ nhấp một ngụm. Nàng ta làm thơ, Cố huynh chỉ ứng một bài. Nàng ta công khai nói muốn ủy thân làm thiếp, Cố huynh lập tức quả quyết từ chối ngay tại chỗ..."

Ta nghe thấy hắn ho khan.

Triệu Cảnh Thăng khó hiểu nhìn hắn, tiếp tục nói: "...Nàng ta tặng Cố huynh một chiếc khăn thơm, Cố huynh từ chối không được, qua tay liền đưa cho ngu đệ..."

Ta thấy hắn ho sắp vỡ cổ họng, Triệu Cảnh Thăng cũng mồ hôi đầy đầu, cuối cùng nói: "Tóm lại! Cố huynh lúc đó tư thái kiên trinh, khiến ngu đệ bây giờ nghĩ lại vẫn không khỏi kính phục."

Ta bình thản hỏi: "Vậy chiếc khăn đâu?"

Triệu Cảnh Thăng vội vàng từ trong tay áo lấy ra chiếc khăn đưa cho ta, ta nhẹ nhàng ngửi thử, hương thơm dễ chịu hợp lòng người.

Ta mỉm cười hỏi hắn: "Xem đồ thêu khéo léo cũng là một giai nhân, sao phu quân không nhận?"

Triệu Cảnh Thăng nghiêm túc nói: "Cố huynh, ngu đệ nhớ trong nhà còn có việc quan trọng."

Hắn khách khí nói: "Cút."

Triệu Cảnh Thăng nhanh chóng rời khỏi nhà ta.

Hắn ngồi trên ghế cười gọi ta: "Nương tử..."

Ta cũng cười.

Hắn đứng dậy đi ra sân, ném cái ván giặt của ta xuống đất, phóng khoáng quỳ xuống.

Ta liếc nhìn một cái, không thèm để ý.

Chiều tối, có người gõ cửa nhà ta, hắn vẫn quỳ thẳng tắp ở trong sân, ta nghĩ một chút, liền đi mở cửa.

Đứng ở cửa là một tỳ nữ xinh xắn, cử chỉ nhã nhặn, chỉ có điều nụ cười trên mặt có phần ngạo mạn, nàng ta nói: "Xin hỏi Cố tướng công tử có ở nhà không?"

Ta nói: "Có."

Nàng ta nói: "Cô nương nhà ta tối qua cùng công tử đối thơ rất hợp, vừa mới ngắm hoa, hứng khởi dâng trào, lập tức viết một bài thơ, sai ta gửi cho công tử."

Ta nói: "À, hắn đang quỳ, ngươi đưa cho ta đi."

Nha đầu kia biến sắc, nhìn vào trong sân, gương mặt hồng hồng uổng phí một trận, không dám đưa tờ giấy trong tay cho ta.

Ta nói: "Đưa cho ta."

Nha đầu kia giật mình, rụt rè đưa cho ta, rồi vội vã rời đi.

Ta ngửi thử tờ giấy hồng phấn kia, mùi thơm rất quen thuộc.

Ta đi đến bên cạnh hắn đưa cho hắn, "Đọc đi."

Hắn nói: "Văn chương bế tắc, không đọc cũng được."

Ta nói: "Đọc."

Hắn lập tức đọc: "Chuyển tình mỗi khi hương thơm đến, không cần nói cũng hiểu lòng nhau. Chỉ muốn bên lan can an giấc, đêm sâu cùng nói nỗi tương tư."

Ta hỏi: "Có ý gì?"

Hắn nói: "Chúc mừng Cố tướng công tử đỗ cao."

Ta tức đến bật cười, "Đây là chuẩn bị sẵn cái chiếu, chúc mừng chàng đỗ cao mới đúng."

Hắn vô tội nói: "Vi phu không có trêu chọc nàng ta, là nàng ta hãm hại ta..."

Còn chưa trêu chọc, đã uống rượu của người ta, đối thơ với người ta, lại nhận khăn thơm của người ta, còn dám mang theo một thân yêu khí về nhà!

Quả nhiên tài tử không phải trêu chọc tiểu thư, thì cũng trêu chọc danh kỹ.

Ta quay vào nhà, nhìn hắn qua cửa sổ.

Trăng đã lên, đêm thu se lạnh, hắn vẫn quỳ, Đậu Hoàng cũng nhìn chán, nằm ghé trên đất nhìn hắn quỳ.

Ta đi đến phía sau hắn hỏi: "Quỳ có thoải mái không?"

Hắn nói: "Nghĩ đến nương tử sẽ nguôi giận, quỳ cũng thấy thoải mái."

Ta thở dài nói: "Ta mệt rồi, chàng đứng dậy đi."

Hắn mới đứng dậy, xoa xoa đầu gối thở hổn hển.

Khi nằm trên giường, ta mới biết hắn căn bản quỳ không thoải mái, giữa đêm đôi tay không ngừng, chỗ này véo chỗ kia niết, cả người loạn xạ.

Ta nghiến răng nói: "Cố Lân, nếu sau này chàng dám phụ ta, ta nhất định sẽ bỏ chàng mà đi."

Hắn hôn tới tấp, "Không dám không dám, vi phu có c.h.ế.t cũng không phụ nàng."
 
Back
Top Bottom