Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bia Vô Tự

Bia Vô Tự
Chương 30: Chu Nhan (Ngoại truyện) _Hàn Thủy Bái sư



Chu Nhan cười trong nước mắt.

Nàng cảm thấy bản thân như rơi vào vòng luân hồi, đi một vòng lớn, cuối cùng vẫn quay lại chỗ cũ. Nguyện vọng và yêu hận của con người vẫn như xưa, nguyện vọng không thành, yêu hận cũng vô vọng.

Cuối cùng nàng vẫn ra tay cứu hắn.

Có lẽ đây là cơ hội ông trời ban cho nàng, để đứa trẻ này chế./t thay cho Lý Trường An, xem như chuộc lỗi lầm cho cha nó.

Sau khi tỉnh lại, đứa trẻ ấy chỉ nói tên của mình, không muốn nhắc đến người nhà một lời nào.

Chu Nhan đoán hắn đã bỏ trốn. Nàng chưa từng nghe nói Lý Hòa có thiếp thất ở bên ngoài, có lẽ hắn ta cảm thấy dùng người có quan hệ huyết thống thì yên tâm hơn, nên đã bí mật bồi dưỡng con trai mình thành ẩn vệ bằng phương pháp khắc nghiệt nhất.

Ẩn vệ thường được huấn luyện ở nơi khác, có lẽ đứa trẻ này cũng không biết được thân thế thực sự của mình, càng không biết rằng cha mình chính là Nhiếp chính vương của Đại Hạ.

Chắc chắn Lý Hòa đã biết bản thân không còn khả năng có con, nếu không hắn ta đã không dùng hai liều Tình Ti Miên cuối cùng lên người đứa con trai được bồi dưỡng thành ẩn vệ này.

Chỉ là, làm sao hắn ta có thể ngờ được, tia hy vọng duy nhất này của hắn ta, lại bỏ trốn chứ?

Nghĩ vậy, bà ta suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

Thật thú vị! Đến một ngày kia, khi đứa nhỏ ấy phát hiện phụ thân ruột của mình lại chính là Nhiếp chính vương, thì sẽ làm thế nào đây?

Nếu hắn dám động đến Trường An, bà ta sẽ ra tay kết liễu hắn trước.

Đứa nhỏ đó tên là Hàn Thủy.

Chu Nhan dạy Lý Trường An luyện độc, còn truyền thụ cho Hàn Thủy lại là những kỹ thuật sát nhân hữu dụng nhất.

Bà ta nói, đó là những thứ Hàn Thủy phải học từ nhỏ, không thể quên đi căn bản.

Và đúng là hắn là một hạt giống tốt cho việc tập võ, học cực nhanh, cực giỏi.

Tình ti phát tác vốn không có thời điểm cố định, nhưng đa phần là vào lúc trăng tròn. Lần đầu tiên Hàn Thủy trúng độc, tình trạng nguy hiểm vô cùng, vậy mà hắn vẫn có thể nhịn xuống, đợi đến khi bà ta đuổi Lý Trường An đi rồi mới ngã quỵ xuống đất.

"Sư phụ, đừng nói cho nàng ấy."

^^

Sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên hắn nói với bà ta lại là câu này.

Không phải là có thể giải độc hay không, cũng không phải cầu xin bà ta cứu mạng, mà là đừng nói cho Lý Trường An.

Lúc này Chu Nhan mới phát hiện, thiếu niên tuy trầm ổn nội liễm, nhưng chung quy vẫn không thể chiến thắng được tình nghĩa thanh mai trúc mã, bại trận dưới sự bầu bạn sớm hôm của tiểu công chúa.

Tâm tư một khi đã động lòng, liền như gió thổi cỏ lay, không thể cưỡng lại được.

Nếu chỉ là Hàn Thủy thì thôi, đằng này Trường An nha đầu kia, bà ta nhìn bằng con mắt lạnh nhìn cũng thấy có tình.

Chỉ là hai đứa nhỏ này thân thế đối nghịch, Trường An sớm muộn gì cũng phải hồi cung... Tương lai ra sao, thật khó mà đoán định.

Biết thế này, lúc trước bà ta đã không nên đồng ý cứu hắn .

Thôi vậy, người có tình trên thế gian này phần lớn đều long đong lận đận, bà ta hà tất phải làm kẻ chia rẽ uyên ương?

Lý Trường An chỉ trở về cung vào dịp trừ tịch, mỗi lúc như vậy Chu Nhan đều có thể đứng từ xa nhìn thấy vô số thiên đăng được thả lên từ hoàng thành.

"Nguyện người ta yêu, trăm năm an bình."

Bản thân bà ta cứ ngỡ đã sớm quên lãng Lý Thời từ lâu, nhưng mỗi khi khắp trời tràn ngập thiên đăng, bà ta lại nhớ về dòng chữ hắn từng viết lên đèn năm xưa ở Lạc Thành.

Dù năm tháng có trôi qua thật lâu, có những thứ đã khắc sâu vào tim, chỉ cần một cơn gió thoảng qua, là có thể phủi đi lớp bụi phủ mờ, để lộ ra những đường nét vẫn còn rõ ràng nguyên vẹn.

Năm Lý Trường An mười ba tuổi, chuông chùa Thiên Âm điểm hai mươi bảy tiếng.

Chu Nhan dựa vào gốc cây trước sân, dõi mắt nhìn theo đoàn xe của nàng ấy khuất bóng về phía hoàng cung.

Còn Hàn Thủy đứng trên đỉnh núi suốt một đêm.

Bao năm qua, bà ta và hắn có tình nghĩa sư đồ, cũng từng chứng kiến dáng vẻ thiếu niên khí phách của hắn, nhưng hắn lại như thể chỉ sau một đêm đã trưởng thành, trong mắt ẩn chứa vẻ u ám sâu thẳm không thể nào hóa giải.

"Ta vẫn chưa đủ mạnh."

"Vậy thì sao?"

"Sư phụ, người từng nói sư môn có một cấm địa, ta muốn đến đó."

Khi Hàn Thủy thốt ra câu nói này, Chu Nhan biết mình đã đánh cược đúng rồi.

Lý Thời băng hà, không còn ai có thể che chở cho Trường An và ấu đế nữa. Không đủ mạnh mẽ, đến đó cũng chỉ là đi tìm chế./t.

Trước khi rời khỏi Đại Hạ, Chu Nhan đưa Hàn Thủy đến Dao Quang hồ, nơi mà Lý Hòa mỗi dịp Thất Tịch đều đến uống rượu vui chơi trên hồ.

Hàn Thủy nhìn người trên thuyền hoa, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc, móng tay siết chặt đến bật máu.

"Sư phụ đưa ta đến đây làm gì?"

"Người trên thuyền hoa đó, chính là Nhiếp chính vương đương triều. Cũng là kẻ thù g.i.ế.c cha của Trường An."

Hàn Thủy im lặng một lúc lâu, xoay người nói: "Ý của sư phụ, ta hiểu rồi. Giữa ta và hắn cũng có thù g.i.ế.c mẹ chưa trả, chỉ là mong sư phụ hãy giữ bí mật về thân thế của ta."

Chu Nhan nhướng mày, rất nhiều chuyện giấu diếm chưa chắc đã tốt, nhưng đó là lựa chọn của chính hắn, bà ta sẽ không ngăn cản.

Biết được quyết định của Hàn Thủy, Chu Nhan đưa hắn về sư môn bái kiến sư phụ và sư huynh.
 
Bia Vô Tự
Chương 31: Chu Nhan (Ngoại truyện) _ GIẢI DƯỢC



Tiếp theo đó là ba năm khổ luyện.

Hàn Thủy ở cấm địa chịu muôn vàn dày vò, còn Chu Nhan thì chuyên tâm nghiên cứu phương pháp giải độc cho Tình ti.

Bao năm qua, kỳ thực bà ta chưa từng ngừng nghĩ đến chuyện này, bà ta không phải người dễ dàng bó tay chịu trói, luôn muốn tìm cách giải độc cho Lý Thời, để hắn có thể sống lâu hơn một chút, đáng tiếc vẫn luôn thiếu một cơ hội, dù thế nào cũng không cách nào hóa giải được.

Độc chưa giải được, người đã khuất núi.

Sư phụ sau khi nhận được thư của bà ta cũng đã giúp đỡ nghiên cứu, hai người lật tung hết y thư, cuối cùng cũng tìm được manh mối, tìm ra được một phương pháp tuy chưa phải hoàn mỹ.

Tình Ti tuy là kỳ độc trong thiên hạ, nhưng không phải là độc nhất vô nhị. Hai người họ cùng lúc hạ một loại độc dược hiếm có khác vào người Hàn Thủy, loại độc này có tác dụng khắc chế với Tình Ti, tuy vẫn phải chịu đựng nỗi đau khổ xé tâm can, nhưng sau vài năm, hai loại độc dược tự triệt tiêu lẫn nhau, dần dần khỏi hẳn, từ nay không còn tái phát nữa.

Loại độc dược khắc chế kia vốn là một loại kỳ hoa do sư phụ gieo trồng từ nhiều năm trước, phải đến lúc Hàn Thủy sắp sửa xuống núi mới vội vàng nở rộ.

Hàn Thủy trúng độc Tình Ti vào đêm trăng tròn, Chu Nhan liền nhân cơ hội đó hạ độc khắc chế cho hắn, bởi vì quá mức nguy hiểm, mà khiến một bàn tay của bà ta bị nhiễm độc gần như tàn phế.

Vì chuyện này, bà ta không nói cho Hàn Thủy biết mình đã giải độc cho hắn, cứ để hắn rời đi như vậy.

Thiếu niên áo đen một thân một ngựa, khuất dần trong gió tuyết. Chu Nhan nhìn theo bóng lưng của hắn, bỗng nhiên nhớ lại những lời mình từng nói với Lý Thời năm xưa.

^^

"Thiếu hiệp giang hồ đều là bạch mã ngân bào, ta cũng mong một ngày nào đó, có thể gặp được một nam tử rực rỡ như ánh mặt trời."

Lý Thời hỏi, nhất định phải là bạch mã ngân bào sao?

Hóa ra cũng không nhất thiết.

Dù cho thiếu niên kia có một thân hắc y thì đã sao? Cơ thể hắn sôi trào nhiệt huyết, thứ đang cuồn cuộn chảy trong huyết quản kia, chính là một trái tim son sắt thủy chung hướng về người thương nơi phương xa, vượt qua muôn trùng núi non hiểm trở.

Chu Nhan đưa tay đón lấy những bông tuyết đang rơi, ngẩng đầu nhìn về phía màn đêm u ám, vô số tia sáng bạc từ đường chân trời xa xôi rọi xuống, phủ kín mặt đất, chôn vùi đi những chuyện cũ đã qua.

Chu Nhan vẫn luôn tự nhận mình là một người rất đáng tin cậy, tuy có đôi lúc lãnh đạm một chút, nhưng đều không phải vấn đề gì to tát.

Cho đến một ngày, bà ta nhận được thư của Lý Trường An, nói rằng nàng ấy và Hàn Thủy muốn đến Đại Chu du ngoạn một chuyến.

Chu Nhan đã lâu không gặp hai đứa nhỏ, trong lòng cũng có chút nhớ nhung, bèn đến khu vực biên giới chờ đợi. Chờ mãi chờ mãi, đến giờ hẹn mà vẫn không thấy hai người đâu, đành phải tự mình đi tìm.

Và rồi Chu Nhan nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời này bà ta cũng không thể nào quên.

Nha đầu Lý Trường An kia, đang ôm Hàn Thủy - người không còn chút động tĩnh - quỳ trên mặt đất, vẻ mặt thất thần đau khổ.

Chu Nhan giật mình lo lắng, vội vàng tiến lên bắt mạch cho hắn. Một lúc sau, bà ta thản nhiên nói: "Chỉ là trúng độc thêm lần nữa thôi mà, về sau giải là được rồi, có cần phải khóc lóc thảm thiết đến thế không?"

Vừa dứt lời, bà ta bỗng chốc nhớ ra một chuyện không hay, chính là mình chưa từng nói cho Hàn Thủy biết Tình Ti đã được giải.

Nhìn dáng vẻ của Lý Trường An, chắc hẳn là bị dọa sợ rồi, tưởng rằng hắn trúng Tình Ti hai lần, chắc chắn sẽ chế./t.

Bà ta phải mất một phen dỗ dành giải thích, Lý Trường An mới bình tĩnh trở lại, nhào vào lòng Chu Nhan khóc nức nở.

"Không sao, không sao đâu mà. Chỉ là trong cơ thể hắn vẫn còn chút độc tố chưa tan hết, sau khi trúng Tình Ti lần nữa, khí huyết dồn lên mới bức độc huyết ra ngoài, đây chính là chuyện tốt, chỉ là độc tố trong người tích tụ quá nhiều, cơ thể còn rất yếu, lên núi tĩnh dưỡng một thời gian là ổn thôi." Chu Nhan hiếm khi kiên nhẫn đến vậy, nhưng đúng là nha đầu này đã phải trải qua sóng gió quá lớn, tâm trạng bất ổn, bà ta bèn dỗ dành thêm vài câu: "Hoa của sư công con còn rất nhiều, chúng ta muốn hái bao nhiêu cũng được."

Bao nhiêu khổ cực, cũng nên qua đi rồi.

Từ nay về sau, trường dạ an bình, giang thủy bất hàn.(*)

(*) Ý nói từ nay về sau sẽ yên bình, hạnh phúc.

(End)
 
Bia Vô Tự
Chương 32: Đế - Hậu (Phiên ngoại 1)



Cả đời này Lý Trường Ninh ghét nhất là hai người.

Một là Hàn Thủy - kẻ đã cướp mất tỷ tỷ của hắn, hai là hoàng hậu của hắn - Trang Tây Nguyệt.

Hắn từ nhỏ lớn lên trong thâm cung, tuy là thân phận Thái tử tôn quý, nhưng trong cung không có đứa trẻ nào đồng trang lứa với hắn. Phụ hoàng Lý Thời của hắn quanh năm bận rộn chính sự, chỉ có thể thỉnh thoảng mới dành chút thời gian cho hắn. Tuổi thơ của hắn trôi qua trong cô độc, chỉ có thể làm bạn với những chú chim sẻ thỉnh thoảng bay vào trong cung.

^^

Lý Trường Ninh có một tỷ tỷ tên là Trường An, không sống trong cung, chỉ có dịp lễ tết mới trở về.

Hắn rất yêu quý tỷ tỷ.

Trong mắt hắn, tỷ tỷ là người tài giỏi, có thể chơi trốn tìm với hắn, có thể cùng hắn thả diều, đáng tiếc là không thường xuyên được gặp.

Lý Trường Ninh hỏi Lý Thời, vì sao tỷ tỷ phải sống ở bên ngoài? Người một nhà không phải nên ở bên nhau hay sao?

Lý Thời chỉ im lặng.

Trường An mỗi lần hồi cung đều dặn dò hắn, phải ở bên cạnh phụ hoàng nhiều hơn. Nhưng mỗi khi hắn ở bên cạnh phụ hoàng, phụ hoàng cũng không nói nhiều, mà thường xuyên nhìn hắn ngẩn ngơ, giống như đang nhớ về một người khác thông qua hắn.

Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng trong lòng hắn lại có một sự bài xích khó hiểu với tất cả mọi thứ trong cung cấm. Bức tường thành cao ngất, con đường dài hun hút không thấy điểm cuối. Trong lòng đứa trẻ ấy ẩn chứa một dự cảm chẳng lành, hoàng cung rộng lớn này quá đỗi trống trải, chẳng có ai có thể cùng hắn đi đến cuối cùng.

Lý Trường Ninh chín tuổi, năm đó… Lý Thời băng hà.

Trước khi qua đời, ông chỉ nói hai chữ: "An Ninh."

Lý Trường Ninh biết, đó là tên của mẫu hậu.

Hắn chưa từng gặp mẫu hậu, nhưng nghe tỷ tỷ kể lại, bà là một người phụ nữ dịu dàng tao nhã, cùng phụ hoàng kết tóc se duyên từ thuở thiếu thời, tình cảm vô cùng mặn nồng.

Tên của hắn và tỷ tỷ, đều bắt nguồn từ mẫu hậu.

Lý Trường Ninh phải kế vị, vì vậy Trường An đã hồi cung.

Tuy hai người sống trong cảnh long đong lận đận, đối mặt với muôn vàn hiểm nguy, nhưng Lý Trường Ninh vẫn cảm thấy vui vẻ, trong thâm cung lạnh lẽo này có người thân bên cạnh đã là một niềm hạnh phúc lớn lao. Chỉ cần có tỷ tỷ ở bên, dù bị Thái hậu gây khó dễ, bị Đại tướng quân và Nhiếp chính vương dọa nạt ở trên điện vàng son lộng lẫy, hắn cũng không sợ hãi.

Trường An rất lợi hại, liếc mắt một cái đã nhận ra đồ ăn có độc, còn lén lút đến Ngự thiện phòng trộm điểm tâm cho hắn. Có lần, tỷ tỷ mang về một bát canh viên tôm, tuy đã nguội lạnh, nhưng lại là món ngon nhất mà hắn từng được ăn.

Chỉ là tỷ tỷ cũng giống như Lý Thời, rất hay ngẩn ngơ, mỗi lần đều nhìn về cùng một hướng, trong mắt ánh lên bóng hình bức tường cung cấm và những cánh chim bay liệng. Hắn biết, tỷ tỷ đang nhớ về một người.

Một ngày nọ, có thích khách đột nhập vào cung, tình hình vô cùng nguy cấp. Sau khi g.i.ế.c chế./t thích khách, không lâu sau Trường An đã rời khỏi hoàng cung, lúc trở về còn dẫn theo một thiếu niên.

Thiếu niên tên Hàn Thủy kia lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng mỗi khi nhìn về phía tỷ tỷ, ánh mắt hắn lại chan chứa ấm áp. Cung điện nguy nga lộng lẫy chẳng thể lọt vào mắt hắn, tầm mắt hắn, chỉ có một mình tỷ tỷ mà thôi.

Trường An thường xuyên cùng Hàn Thủy ra khỏi cung, Lý Trường Ninh hiểu rõ Hàn Thủy là người trợ giúp cho tỷ tỷ, nên hắn chưa từng hỏi nhiều. Nhưng hắn biết, người mà Trường An ngày đêm nhung nhớ chính là Hàn Thủy.

Từ khi Hàn Thủy xuất hiện, Trường An không còn ngẩn ngơ nữa.

Lý Trường Ninh vẫn luôn không muốn thừa nhận, nhưng hắn ghen tị với Hàn Thủy.

Có những lúc Hàn Thủy bị thương, Trường An liền giúp hắn bôi thuốc, động tác tự nhiên lại thành thạo. Thời gian họ ở bên nhau còn nhiều hơn cả hắn, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn nhau, ẩn chứa những tâm tư mà hắn không thể nào hiểu được, khiến hắn càng thêm bực bội.

Ngày Trường An xuất cung khai phủ, hắn thức trắng cả đêm, vót gãy biết bao thanh tre mới làm xong hai chiếc đèn lồng, định bụng mỗi người một chiếc, treo ở hành lang, như vậy giống như tỷ tỷ vẫn luôn ở bên cạnh hắn, nhìn thấy đèn lồng liền nhớ đến hắn.

Nhưng khi hắn vui vẻ chạy đến phủ công chúa, lại nhìn thấy Trường An và Hàn Thủy đang ngồi đối diện nhau, nàng ấy hôn lên ngón tay của Hàn Thủy.

Hắn tức giận vô cùng, định ném luôn đèn lồng, nhưng lại sợ Trường An buồn, bèn nhét bừa đèn lồng cho một cô nương vừa lúc đi vào phủ, rồi tự mình bỏ chạy.

Sau này, Trường An nói cho hắn biết, cô nương kia là Khang Hòa Quận chúa của phủ Kính An vương.

Năm Lý Trường Ninh mười lăm tuổi, Thái hậu muốn sắp xếp hôn sự cho hắn, Trường An liền nhanh tay hơn một bước, lợi dụng hôn sự của hắn mượn tay Đại tướng quân giải quyết Thái hậu, sau đó ban hôn Trang Tây Nguyệt cho hắn.

Nàng ấy nói, đó là Hoàng hậu mà phụ hoàng đã chọn cho hắn.

Hắn cũng chẳng để tâm, ai làm Hoàng hậu cũng được, dù sao thì ngôi vị kia cũng phải có người ngồi.
 
Bia Vô Tự
Chương 33: Đế - Hậu (Phiên ngoại 2)



Lúc vén khăn voan lên, lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi. Tuy ngoài miệng vẫn cứng rắn, nhưng kỳ thực hắn đã sớm quên mất dung mạo của Trang Tây Nguyệt. Nói không tò mò về dung nhan của thê tử, đó là giả.

Phượng quan lộng lẫy, nữ tử mặc xiêm y đỏ rực ngẩng đôi mắt phượng nhìn hắn, đuôi mắt điểm chút son, khiến đôi mắt ngây thơ thêm vài phần quyến rũ.

Hắn bị ánh mắt của nàng nhìn đến luống cuống tay chân.

Trang Tây Nguyệt mỉm cười với hắn, khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn, nghiêm túc nói: "Tham kiến... Bệ hạ."

Hắn còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy nàng ấy tự véo vào tay mình một cái, sau đó hai má đỏ bừng, rồi òa khóc nức nở.

"..."

Trường An vội vàng chạy đến, "Vừa rồi Đại tướng quân cố ý làm khó dễ Hoàng hậu trước mặt mọi người, muội muội sợ rồi sao?"

Cô nương này vậy mà lại bị Đại tướng quân trừng mắt một cái đã khóc nức nở rồi, hắn tự nhủ với bản thân rằng nàng ta đang giả vờ, nhưng vẫn cảm thấy chướng mắt bộ dạng khóc đến lem luốc cả mặt mũi kia.

Khóc thì khóc, sao phải nhào vào lòng tỷ tỷ? Sao người nào cũng muốn tranh giành tỷ tỷ với hắn thế?

Càng nhìn càng tức, cuối cùng Lý Trường Ninh hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi. Dù sao tỷ tỷ cũng đã dặn dò, hắn phải giả vờ bất hòa với nàng ta, mà nói đi cũng phải nói lại, cần gì phải giả vờ chứ? Hắn nhìn Hoàng hậu thế nào cũng thấy chướng mắt.

Có một khoảng thời gian, Lý Trường Ninh không phân biệt được rốt cuộc là Hàn Thủy đáng ghét hơn, hay là Trang Tây Nguyệt phiền phức hơn.

Lý Trường Ninh ghen ghét với Hàn Thủy, tỷ tỷ là ánh sáng trong cuộc đời hắn, hắn chỉ hận không thể độc chiếm tỷ tỷ, không muốn bất kỳ ai chia sẻ sự quan tâm của tỷ tỷ với hắn.

Ngày thứ hai sau khi hắn thành hôn, ám vệ bẩm báo rằng đêm qua Trưởng công chúa cùng Ngụy Thừa du ngoạn trên hồ, kết quả Ngụy Thừa bị tập kích, sau khi được ngự y chẩn đoán thì nói là từ nay về sau không thể sinh hoạt phu thê được nữa.

Lúc đó, Trang Tây Nguyệt đang ngồi bên cạnh dùng điểm tâm, nghe vậy vô cùng kinh ngạc: "Tỷ tỷ không sao chứ?"

Hắn bị tiếng thét chói tai của nàng ta dọa cho suýt nữa cắn phải lưỡi, nữ nhân này sao lại hốt hoảng như vậy, còn cướp lời hắn nữa chứ, từ bao giờ mà Hoàng tỷ của hắn lại thành tỷ tỷ của nàng ta rồi?

Hắn cực kỳ khó chịu trước những hành động thân thiết của Trang Tây Nguyệt với Trường An, loại cảm xúc này càng dâng cao hơn khi cả hắn và Trang Tây Nguyệt đều đồng thanh gọi Trường An là tỷ tỷ.

Chỉ là lúc đó hắn vẫn chưa biết, việc tranh giành sự sủng ái trước mặt tỷ tỷ, mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

Khi Lý Trường Ninh trưởng thành, cũng dần dần hiểu được chuyện nam nữ, khi hắn biết Trường An bị hạ dược, nhìn thấy dấu hôn trên cổ nàng, hắn liền hiểu rõ tất cả.

Hắn tức giận vô cùng, sau khi Trường An rời đi, hắn đập phá đồ đạc trong điện, còn khiến tay bị thương.

Cung nữ trước cơn thịnh nộ của Thiên tử đều nín thở không dám lên tiếng, chỉ có Trang Tây Nguyệt là nhanh trí, len lén phái người đi mời Trường An đến an ủi hắn.

Nàng ấy cầm lấy vải bông muốn băng bó ngón tay cho hắn, nhưng hắn không chịu.

Trang Tây Nguyệt khẽ cười, giọng điệu điềm nhiên: "Bệ hạ vẫn còn là hài tử sao?"

Nói xong liền nắm lấy cổ tay hắn không chút do dự, cẩn thận băng bó hai vòng.

Đầu ngón tay nàng ấm áp, chạm vào ngón tay lạnh lẽo của hắn, hơi ấm kia như lan từ đầu ngón tay đến tận mang tai hắn.

"Đa sự!" Cuối cùng, hắn nhịn hồi lâu, hét lên mấy chữ với nàng, rồi phẫn nộ bỏ đi.

Lý Trường Ninh không thích Trang Tây Nguyệt, nhưng tỷ tỷ căn dặn hắn phải đối xử tốt với nàng ấy, cho nên hắn ngày nào cũng đến cung của nàng ấy để gặp mặt, nhưng hắn luôn cảm thấy người này rất qua loa với mình, lúc không có người ngoài thì chẳng buồn liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, nhưng hễ đến yến tiệc lại có thể giả vờ ra vẻ tình ý miên man, đến cả lúc bốn mắt nhìn nhau cũng có thể đỏ mặt.

^^

Giả tạo!

Mỗi lần gặp nàng ta, hắn đều không hề sắc mặt tốt đẹp gì.

Tỷ tỷ nói, Nguyệt nhi rất kiêu ngạo.

Điều này hắn đã sớm nhận ra, nàng ấy chỉ để tâm đến người mà nàng ấy coi trọng, hắn có thể cảm nhận được sự khiêm nhường và lạnh nhạt của Trang Tây Nguyệt đối với mình. Nàng ấy đối xử tốt với hắn, chỉ vì tỷ tỷ của hắn là Lý Trường An.

Trang Tây Nguyệt rất thích quản thúc hắn, cái này không được, cái kia cũng không được, không cho hắn tùy tiện đập phá đồ đạc, không cho hắn uống rượu lạnh, không cho hắn ăn quá no cũng không cho hắn ăn quá ít, quy tắc còn nhiều hơn cả Ngọc Hoàng Đại Đế. Mỗi lần hắn tỏ ra mất kiên nhẫn, nàng ấy lại lôi Trường An ra, nói rằng đây đều là lời tỷ tỷ dặn dò.

Lý Trường Ninh tuy tính tình không tốt, nhưng hắn không còn là đứa trẻ ngây ngô như xưa nữa, hắn nhìn thấy hết những vất vả của tỷ tỷ, hắn biết mình phải nỗ lực, không được phụ lòng mong mỏi của tỷ tỷ, cho nên cũng rất siêng năng cần cù.

Xử lý xong chính sự, Lý Trường Ninh thường chong đèn đọc sách đến khuya, chỉ có lúc này Trang Tây Nguyệt mới chịu yên tĩnh một chút, bưng cho hắn một bát tuyết yến, đốt thêm hương trầm, sau đó ngồi bên cạnh cùng đọc sách.

Nàng thích nhất là xem du ký.

Trường An nói nàng ta mỗi năm đều cùng Quận vương xuất môn du ngoạn, phong cảnh nàng ta từng thấy, há những bức họa tầm thường có thể so sánh.

Có đôi khi Lý Trường Ninh cảm thấy thật trớ trêu, tỷ tỷ nói tâm nguyện của nàng là thiên hạ thái bình, nhưng mảnh đất nàng liều mình bảo vệ, hắn lại chưa từng tận mắt nhìn thấy nơi nào, chỉ quanh quẩn trong chốn thâm cung nhiều năm như vậy.

Có một ngày, hắn nhìn bức tranh sơn thuỷ trước án trâm tư, Trang Tây Nguyệt ở bên cạnh liếc mắt nhìn một cái, nói: "Nơi này không tệ, mùa đông tuyết rơi cảnh sắc càng thêm tuyệt vời."

Lần đó hai người nói chuyện nhiều hơn một chút, khó có được lúc tâm bình khí hòa, không cãi vã cũng không đối chọi gay gắt, chỉ đơn thuần là trò chuyện.

Nàng khi hứng khởi, đôi mắt sáng long lanh, đưa tay khoa tay múa chân miêu tả băng lăng ở phương Bắc dài bao nhiêu, Lý Trường Ninh bỗng nhiên cảm thấy, nếu có thể luôn như vậy, hai người thỉnh thoảng trò chuyện một chút cũng rất tốt.

Chỉ là Trang Tây Nguyệt thích nhất vẫn là nói chuyện về Lý Trường An với hắn, nào là tỷ tỷ, nào là Trường An tỷ tỷ, sở thích của tỷ tỷ, chuyện cũ của tỷ tỷ, chỉ cần có liên quan đến Trường An, nàng đều cực kỳ hứng thú.

Có một hôm Trường An vào cung thăm bọn họ, ba người uống chút rượu, Trang Tây Nguyệt liền kéo tay áo nàng làm nũng, giọng nói mềm mại nài nỉ nàng đừng đi, nhất quyết muốn nàng cùng ngắm sao với mình.

Trường An rất chiều chuộng Trang Tây Nguyệt, quả nhiên liền ở lại, còn cùng nàng ấy nằm chung một giường.

Lý Trường Ninh cảm thấy toàn thân khó chịu, trong lòng chua xót vô cùng. Vừa giận tỷ tỷ nuông chiều Trang Tây Nguyệt, lại giận Trang Tây Nguyệt thân thiết với tỷ tỷ như vậy. Giận đến mức đầu óc choáng váng, hoàn toàn không nghĩ đến vì sao mình lại ghen tị với cả hai người.

Trang Tây Nguyệt say rượu liền có chút trẻ con, sau khi tiễn Trường An, nàng ta đắc ý chỉ bóng lưng tỷ tỷ, quay đầu lại nói với Lý Trường Ninh: "Thấy chưa, đó là tỷ tỷ của ta đấy."

Hắn tức giận vô cùng, đó là tỷ tỷ của ta!

Trang Tây Nguyệt kéo vạt áo hắn, ghé sát tai hắn, hơi thở ngọt ngào phảng phất mùi rượu, gằn từng chữ: "Là của ta."

Mặt Lý Trường Ninh đỏ bừng. "Nàng nói năng cho cẩn thận!"

Hôm đó Trang Tây Nguyệt kể về chuyện cũ của nàng ta và Trường An.

Chín năm trước, nàng ta gặp Trường An lần đầu tiên trong buổi dạ yến trừ tịch trong cung.

Năm đó Trường An đã đến Thiên Âm tự, lúc hồi cung bị các triều thần hỏi về tâm nguyện của mình. Một đứa trẻ mười tuổi thì có tâm nguyện gì, chẳng qua là kỳ trân dị bảo, có thể nói ra muốn sách vở đã là không dễ dàng. Thế mà Trường An lại nói, nguyện thiên hạ thái bình, quốc thái dân an.

Lúc đó Trang Tây Nguyệt còn chưa cùng phụ thân xuất du, nào hiểu được nỗi khổ của dân chúng, lại bị ánh mắt từ bi của Trường An khi ấy làm cho chấn động. Về sau, nàng ta du ngoạn nhân gian, chứng kiến muôn vàn thống khổ bất đắc dĩ của bá tánh, mới hiểu được ánh mắt năm đó của Trường An.

Khi đó, nàng ta chỉ cảm thấy phiền muộn, lén lúc ra khỏi điện hóng gió, lại bị các tiểu thư khuê các khác kiếm chuyện, chế giễu nàng ta chỉ biết đọc sách thánh hiền, chẳng hiểu cầm kỳ thi họa, Trường An tình cờ đi ngang qua bèn ra mặt giải vây, kết quả bị bọn họ liên lụy công kích.

Nhị tiểu thư nhà Đại tướng quân tính tình vô cùng ngang ngược, không coi ai ra gì, Trang Tây Nguyệt có chút không nhịn được, Trường An lại kéo nàng ta rời đi, trên mặt không hề có chút khó chịu: "Hà tất phải cùng kẻ ngu muội đôi co."

Nàng ta hỏi Trường An vì sao phải nhẫn nhịn, Trường An đáp, ẩn nhẫn chờ thời cơ.

Có những đứa trẻ, sinh ra đã suy nghĩ nhiều hơn người khác, cũng vất vả hơn người khác.

Trách nhiệm trên vai Trường An, đã định sẵn nàng ấy khác biệt với những tiểu thư khuê các như Ngụy Lâm, cho dù có tức giận cũng là không đáng.

Sau đó, năm nào Trường An hồi cung cũng sẽ gặp mặt Trang Tây Nguyệt.

"Tỷ tỷ là người tốt nhất thiên hạ."

Cuối cùng, Lý Trường Ninh cúi người bế Trang Tây Nguyệt đang say mèm lên, đặt nàng ta xuống giường, nàng ta vịn vai hắn, đôi mắt mơ màng như quên mất hắn là ai, lầm bầm: "Huynh... Huynh cũng rất tốt, ha ha."

Nhịp tim Lý Trường Ninh, trong đêm đó, đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Ngày hôm sau, Trang Tây Nguyệt tỉnh rượu, lại biến trở thành nàng ta với dáng vẻ nghiêm trang, vẫn thích quản thúc người khác, bộ dạng công tư phân minh khiến Lý Trường Ninh nghiến răng nghiến lợi.

Hai người ngày đêm bên nhau được một năm, Trường An mới đồng ý để Ngụy Lân vào cung.

Lý Trường Ninh phải giả vờ hết mực sủng ái Ngụy Lân, suốt ngày "bảo bối" tới "bảo bối" lui, tự bản thân hắn nghe đã thấy buồn nôn, mà Trang Tây Nguyệt lại hoàn toàn không để tâm hắn làm gì, ngoài việc làm tròn bổn phận hoàng hậu khuyên nhủ vài câu "chú ý long thể" ra, rồi bị hắn cho hai cái liếc xéo, thì ngày nào vẫn như ngày đó, dường như việc hắn có sủng phi đối với nàng chẳng có chút ảnh hưởng nào.

Mỗi lần nhìn thấy gương mặt không chút gợn sóng của nàng, Lý Trường Ninh lại cảm thấy trong lòng ngột ngạt khó chịu.

Ngụy Lân kiêu ngạo ương bướng, đối với Trang Tây Nguyệt bất kính, luôn tìm cách khiêu khích uy quyền của hoàng hậu, ngay cả hắn nhìn cũng thấy chướng mắt, nhưng nàng lại bình tĩnh xử lý, mặc cho Ngụy Lân có khoe khoang ân sủng thế nào, cũng như đánh vào bông.

Chỉ duy nhất một lần, Ngụy Lân trước mặt nàng cả người treo lên người hắn, dán sát đến mức hắn thấy nàng khẽ nhíu mày, tuy vẫn không nói gì, nhưng cái nhíu mày ấy lại khiến tâm tình hắn thoải mái cả ngày.

Về sau, "hài nhi" của Ngụy Lân mất, hắn giả vờ phế bỏ Trang Tây Nguyệt, giam nàng ta trong lãnh cung. Nghĩ đến trời lạnh, hắn do dự hồi lâu, cầm lò sưởi đến cung nàng, lại nghe thấy nàng cùng tỷ tỷ nói gì mà "chưa từng trước mặt người ngoài chê bai hắn", tức giận đến mức suýt chút nữa hộc máu.

Trường An nói: "Trường Ninh, sao đệ lại đối xử với Nguyệt nhi như vậy?"

Hắn tức giận đến mức suýt chút nữa ngất xỉu: "Sao tỷ không hỏi nàng ta xem?!"

Trang Tây Nguyệt ở bên cạnh len lén cười, cầm tấm vải thừa lúc nãy cắt may y phục cho Trường An, nói: "Nếu bệ hạ đã quan tâm ta như vậy, lễ thượng vãng lai, ta liền may cho huynh một cái túi thơm vậy."

Nàng ta quả nhiên chẳng am hiểu nữ công, vậy mà lại thêu lên túi thơm một... thỏi vàng.

"Gì mà thỏi vàng, đó là sơn thuỷ đấy!" Gương mặt luôn điềm tĩnh của Trang Tây Nguyệt xuất hiện một tia rạn nứt, bực bội muốn giật lấy túi thơm trong tay hắn, hắn nghiêng người né tránh, thuận tay đỡ nàng một cái, sợ nàng vấp ngã.

"Được rồi được rồi, nàng nói gì thì là vậy." Lý Trường Ninh trong lòng vui mừng, xem ra nàng cũng không phải hoàn toàn không để ý đến hắn, ít nhất còn biết hắn yêu thích sơn thuỷ.

Trang Tây Nguyệt bị hắn nắm lấy cổ tay, tiến thoái lưỡng nan, vùng vẫy mấy cái không thoát, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, quay mặt đi không nhìn hắn.

Lý Trường Ninh nhìn gương mặt thanh tú của nàng, trong lòng bỗng chốc nóng bừng, biết là không ổn, ngay cả cổ tay trắng nõn trong lòng bàn tay cũng trở nên nóng rực, vội vàng buông nàng ra, nghiêm mặt nói: "Trẫm muốn xem sách, Hoàng hậu hồi cung đi."

Trang Tây Nguyệt quả nhiên liền rời đi, đầu cũng không quay lại, mấy ngày liền không để ý đến hắn.

Lý Trường Ninh tự biết trong lòng có quỷ, cũng không dám đi tìm nàng, sau đó Ngụy Hà có thai, thêm nữa tuy hắn giả bệnh nhưng chính sự vẫn bận rộn, lại tiếp tục ngó lơ nàng mấy tháng trời.

Hắn sợ Trang Tây Nguyệt buồn, cố ý nhờ người dò hỏi tình hình của nàng, kết quả thị nữ của nàng hồi báo, nói Hoàng hậu nương nương mỗi ngày đều rất vui vẻ, hôm trước còn tự tay làm một chiếc gối cho Trưởng công chúa, hiện tại tay nghề thêu thùa đã tiến bộ không ít.

Thật là tức chế./t hắn mà!

Về sau, ngay cả Trường An cũng nhìn ra hai người bọn họ không đúng lắm, cuối cùng Trang Tây Nguyệt cũng nghe lời nàng ấy, một câu "Bệ hạ lâm bệnh, Hoàng hậu không chút hỏi han, thật là thất lễ" đã lừa được nàng đến An Ninh cung.

Nàng đến bất ngờ, lúc đó hắn đang nổi nóng, đập nát một chiếc chén trà, còn không cho người dọn dẹp.

"Mấy tháng không gặp, tính tình của bệ hạ càng thêm nóng nảy rồi."

Giọng nói lạnh nhạt như mọi khi, Lý Trường Ninh cứng đờ người, hừ lạnh nói: "Không có Hoàng hậu ở bên khuyên nhủ, xem ra là lỗi của trẫm rồi."

Nàng bèn cười: "Là thần thiếp thất lễ."

Từ đó ngày nào nàng cũng đến thăm hắn, xem như tận tâm với bổn phận của một hoàng hậu, có khi trời muộn liền nghỉ lại tại đại điện.
 
Bia Vô Tự
Chương 34: Đế - Hậu (Phiên ngoại 3) (End)



Một hôm, hai người vì chuyện triều chính mà cãi nhau vài câu, giận dỗi bỏ đi.

Lý Trường Ninh ngâm mình trong dục trì thật lâu mới trở về đại điện, lại thấy Trang Tây Nguyệt khoác áo ngoài ngồi trên giường, bên cạnh là một chén tuyết nhĩ.

Gương mặt nàng còn vương chút ửng hồng, mái tóc còn vương hơi nước, xem ra là vừa tắm gội xong, thấy hắn tiến vào liền đặt quyển sách trong tay xuống, đẩy chén tuyết nhĩ về phía trước: "Ta suy nghĩ lại, ý kiến của chàng cũng không tồi, điều Lưu đại nhân đến biên cương quả thực là một chủ ý hay --"

Lý Trường Ninh chỉ cảm thấy m.á.u dồn lên não, không nhịn được ngắt lời nàng: "Nàng nhất định phải nói chuyện với ta như vậy sao? Ngoại trừ chuyện triều chính ra chúng ta không thể nói chút chuyện khác sao? Trong mắt nàng rốt cuộc trẫm là cái gì?"

Trang Tây Nguyệt có chút bất ngờ trước sự phẫn nộ của hắn, ngẩn người một lúc mới nói: "Đó là trách nhiệm của ta với tư cách là hoàng hậu."

Huyệt thái dương hắn giật giật, nhớ tới các vị đại thần luôn giục giã mình sớm ngày khai chi tán diệp, liền tiến lên vài bước nắm lấy cổ tay nàng, đè nàng xuống giường.

"Nàng có biết hoàng hậu còn có trách nhiệm gì nữa không?" Hắn kìm nén lửa giận trong lòng, ghé sát tai nàng thấp giọng hỏi.

Trang Tây Nguyệt cắn môi, nàng đương nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng ngoài miệng lại không chịu thua: "Tùy ý bệ hạ."

Trên đời này e là không có đôi đế hậu nào lại giận dỗi mà viên phòng.

Lý Trường Ninh cởi bỏ áo khoác của Trang Tây Nguyệt, nhìn người con gái phía dưới mặt mày đỏ ửng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, đầu óc bỗng chốc trống rỗng.

Hoàng thái hậu từng phái cung nữ đến hầu hạ hắn, bị hắn nổi giận đuổi đi, những năm qua cũng chẳng có ai dạy hắn chuyện phòng the.

Trang Tây Nguyệt rõ ràng đã nắm chặt lấy lớp chăn lụa phía dưới, vậy mà ngoài miệng vẫn không tha cho hắn: "Có cần ta dạy chàng không?"

Lý Trường Ninh tức giận, hắn cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình bị chà đạp.

Không chút dịu dàng cởi bỏ đai lưng của nàng, hắn đưa tay luồn vào trong lớp áo, m*n tr*n vòng eo thon gọn, chậm rãi di chuyển lên trên, khi chạm đến n** m*m m** trước ngực, cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay suýt chút nữa khiến hắn mất khống chế, hắn cúi đầu ngậm lấy môi nàng, gia tăng sức lực, nuốt hết những tiếng r*n r* của nàng.

Khi th*n th* tr*ng n*n của Trang Tây Nguyệt phơi bày trước mắt Lý Trường Ninh, hắn gần như đỏ mắt, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy trong mắt nàng ngấn lệ, ánh mắt mang theo một tia sợ hãi và cố chấp.

Trái tim hắn như bị treo ngược lên cao, ánh mắt uất ức của nàng khiến hắn tê dại cả người, thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn dịu dàng cúi người hôn lên giọt lệ nơi khoé mắt nàng: "Nguyệt nhi... Có thể chứ?"

^^

Bàn tay mềm mại luồn vào cổ hắn chính là câu trả lời của nàng.

Đêm động phòng hoa chúc chậm trễ ba năm, cuối cùng cũng trọn vẹn.

Về sau.

Nàng hỏi hắn, sao lúc đó chàng luôn tỏ ra khó chịu vậy?

Hắn bật cười, ta không vui chẳng phải vì nàng ngốc sao?

Nàng nói: “ta thông minh lắm đấy nhé.”

Hắn nói: “vậy sao nàng không nhận ra ta thích nàng?”

Cô nương luôn trầm ổn bỗng chốc đỏ mặt, cúi đầu lầm bầm điều gì đó không nghe rõ.

Hắn thở dài, ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng: Bây giờ thì biết rồi chứ, hửm?

Nhiều năm sau, tiểu hoàng tử Lý Mục Nguyệt vừa khóc vừa chạy tìm mẫu hậu, òa lên: "Mẫu hậu, phụ hoàng bắt nạt con, hu hu hu, mẫu hậu giúp con với."

Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Con còn bám lấy mẫu hậu không buông, trẫm sẽ ném con cho cô cô đấy! Đi học võ cho ta, nhóc con!"

Tiểu bánh bao mếu máo: "Cô cô cả nhà ba người đều đáng sợ, Lý Tiểu Bạch ca ca suốt ngày khó chịu vì con giành cô cô với huynh ấy, còn Hàn Thuỷ cô phụ chỉ cần một ánh mắt là có thể đông chế./t con, con không đi đâu!"

Hắn bèn cùng tiểu bánh bao "lập ước ba điều": "Con cứ tranh mẫu hậu với ta như vậy, chẳng lẽ không muốn muội muội sao?"

Tiểu bánh bao nghe vậy liền xoắn xuýt, khiến nàng không khỏi phì cười: "Chàng suốt ngày so đo với con trẻ làm gì?"

"Nguyệt nhi thiên vị, phạt nàng tối nay không được ngủ."

(Toàn văn hoàn)
 
Back
Top Bottom