Siêu Nhiên Bí mật dưới cửa hàng tiện lợi

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
393446490-256-k570371.jpg

Bí Mật Dưới Cửa Hàng Tiện Lợi
Tác giả: Mon4747
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tại thành phố Lunelle, siêu thị Mini nhỏ bé chẳng ai để ý lại là nơi ẩn náu của Windy - một tổ chức sát thủ đầy bí ẩn với nguyên tắc thép: chỉ trừ khử những kẻ đáng chết.

Các thành viên của Windy hòa mình vào cuộc sống thường nhật, từ cô bán hàng luôn tươi cười, ông khách quen ít nói, đến cậu học sinh trầm tính - tất cả đều che giấu một thân phận khác trong bóng tối.

Bên cạnh giữa các pha hành động nghẹt thở và bí mật của thế giới ngầm là những khoảnh khắc đời thường ấm áp, nơi mỗi người đều mang trong mình một câu chuyện riêng và một lý do để bàn tay nhuốm máu.​
 
Bí Mật Dưới Cửa Hàng Tiện Lợi
Chap 1: Sát thủ gà mờ


Thành phố Lunelle chìm trong màn đêm, những ánh đèn neon nhấp nháy phản chiếu trên nền đường ướt mưa.

Trong một con hẻm vắng, bốn bóng người lặng lẽ áp sát một tòa nhà cũ kỹ, nơi được cho là nơi tụ họp của một tổ chức buôn bán vũ khí trái phép.“Rầm…!” – Cánh cửa thép bị đá tung bởi Tama, cô gái với mái tóc đen dài và ánh mắt sắc như lưỡi kiếm.Tama: "Chúng ta vào thôi, đừng để bọn chúng kịp trở tay!" ⚔️Ngay lập tức, ba người đột nhập: Tama, Kyotaro và Senz – ba thành viên kỳ cựu của tổ chức sát thủ Windy.

Bóng đêm như nuốt chửng họ, chỉ còn lại tiếng bước chân nhẹ nhàng và hơi thở đều đặn.Trong phòng chính, một nhóm người đang tụ tập quanh một vali chứa đầy vũ khí.

Không ai kịp phản ứng khi “Vù!” – một luồng gió xoáy xuất hiện giữa phòng.

Kyotaro vừa dịch chuyển đến ngay trung tâm.Senz: "ủa, ê?

Sao vào ngay trung tâm vậy!"

Kyotaro: "Hehe...

đặt lộn chỗ rồi!" 😎"Lỡ rồi, không còn thời gian để đôi co nữa đâu mấy nhóc!"👿“Xoẹt!” – Tama xuất hiện phía sau, rút kiếm trong tích tắc.

Một đường chém nhanh như chớp xé toạc không khí, nhưng… chỉ cắt đúng chiếc quần của tên trùm!Tên trùm: "Á á á!!

Quần tao!!"

Tama: "Lại nữa hả… cái chiêu này phải nâng cấp gấp!" 😤Ngay lúc đó, một tên địch định rút súng, nhưng “Bốp!” – một chiếc chảo bay từ đâu đó nện thẳng vào đầu hắn.

Senz, tay đầu bếp bí ẩn với năng lực khí công, đứng trong góc tối.Senz: "Này bro ~ đừng chơi hàng nóng chứ ~"Trong khi mọi người đang áp đảo, nhận thấy sự việc đang tệ dần, hai tên còn lại xách ngay chiếc vali bỏ trốn.Tama: "chạy cái l*n"⚡- Cô lao nhanh đến chỗ 2 tên xã hội đen, quơ kiếm định chém đứt chiếc vali kia."

Rầm" Tama vấp phải chân của tên trùm, té đập cằm xuống đất."

Con nhãi ranh!

Dám cắt đứt quần eo-vì của bố mày!!!"😡 - Hắn túm tóc cô giật xuống, chừa cơ hội cho hai tên kia tháo chạy."

Boong" Senz liền nhanh tay lấy chảo đập vào đầu tên trùm.Tama: "Giỏi lắm nhóc" 👍Mọi chuyện tưởng chừng diễn ra hoàn hảo… cho đến khi Kyotaro lỡ… dịch chuyển sai lần thứ tư trong ngày.“BÙM!” – Cậu xuất hiện giữa… nhà vệ sinh công cộng, đập mặt vào bồn cầu.Một cô gái hét lên: "áaa, biến tháiii" 🙀Kyotaro: "Arghh… sao mà kì cục vậy trờiii!!" 😫Tama: "Chít tiệc, cậu lại sai mục tiêu nữa hả?!"

Sau một hồi hỗn chiến, cuối cùng bọn buôn vũ khí bị trói gọn lại như những cái bánh tét chờ luộc.

Tama nhìn đồng hồ.Tama: "Lẽ ra xong sớm hơn 20 phút… nếu không vì cái toilet kia!" ⏰Senz: "Nhưng bọn kia ôm hàng nóng chạy mất rồi, sư phụ sẽ mắng chúng ta cho xem"😵‍💫Tama: "À ~ Cái đó thì chưa chắc".[Bên ngoài]🕶️: "vọt lẹ đi trước khi tụi nó đuổi đến"👓: "đừng lo, chúng ta sắp tẩu thoát khỏi tỉnh này rồi, điểm tiếp đến sẽ là Mawhousay"Hắn bật nút cảm ứng trên máy, nhẹ giọng bảo: "hey Siri, đặt lộ trình đến Mawhousay"[Siri]: "Đã đặt lộ trình chính đến đồn cảnh sát!"🕶️: "Ủa whattt??

Cái éo gì thế này "👓: "uây, hey siri, heyyy???"

"Hêhê ~ tóm được rồi nha mấy thằng ngu"😏Từ phía ghế sau, bóng của một tiểu thư tóc xanh hiện tên - đó là Yue, một sát thủ của Windy với khả năng tàng hình -🕶️: "Ngươi...

Tại sao ngươi vào được đây??"

Yue nhẹ nhàng dùng tay xiếc chặt dây thắt lưng vào cổ chúng.

"Im lặng nào Robi ~ chúng ta cùng nhau đi nhé!"

Chỉ 30p sau, xe đã cập bến đồn cảnh sát Hejio.

Những người trực ở đó liền lại kiểm tra nhưng chỉ thấy 2 cái xác chết trong xe cùng với chiếc vali chứa một quả bom.

[1:00 PM]Cửa kính trượt mở ra, bốn sát thủ bước vào trong gian phòng phía dưới cửa hàng tiện lợi.Dante (đang bưng thùng hàng): "Ồ, về rồi hả các vị ninja?

Đánh nhau đến sáng mới về, các người đi giải quyết hay đi dạo?" 🐺Kyotaro: "Im đi, tao tắm nước toilet rồi…"

Dante: "Hehe, thơm mùi thất bại!"

Senz: "Tao chỉ muốn biết là cái chảo có móp không thôi."

Yue: "Có ai thấy cái áo khoác của tui không…?"

“Rầm!” – Tama đập kiếm lên bàn: "Không ai nhắc vụ quần nha!!"

Cả nhóm phá lên cười, dù mệt mỏi nhưng không giấu nổi niềm vui.

Cuộc sống trong tổ chức Windy, có lẽ sẽ chẳng bao giờ “bình thường” được…

Thầy Madelan: "Thôi, mấy đứa vất vả rồi, mau đi ngủ sớm đi".

--Hết chương một--
 
Bí Mật Dưới Cửa Hàng Tiện Lợi
Chap 2: Kẻ thao túng không gian


💭Mình là Kyotaro.

19 tuổi, giao hàng nhanh trong ngày và là sát thủ ngoài giờ.

Vâng, cuộc sống hai mặt – một bên là những cú click chuột nhẹ nhàng, bên kia là những vết cắt chính xác tuyệt đối.

Nhưng thật ra... mình cũng không chắc lắm về từ 'chính xác'.Sáng sớm ở thành phố Lunelle, ánh nắng len qua các tán cây chiếu lên mặt đường còn ẩm sương.

Hắn ta bước ra khỏi cửa hàng, đầu đội mũ lưỡi trai, hai tay ôm hộp đồ ăn nhanh.Phụp!

Phụt!

Phụt!Hắn ta biến mất và xuất hiện liên tục giữa các gian nhà rồi trở lại, những khách hàng không khỏi load kịp khi hắn biến mất chỉ ngay sau khi xác nhận đơn.Một làn khói tím mờ hiện ra khi cậu lại dịch chuyển tức thời."

Lần này sẽ là căn hộ 5-23 đường Venley, quận E.

Không được sai nữa!"

Bốp! – Kyotaro rơi bịch xuống... mái nhà của một căn nhà 5 tầng.Kyotaro: "Á đù?!

Lại nóc nhà nữa hả trời?"🤨Cậu lồm cồm bò dậy, gãi đầu gãi tai rồi lại phụp một phát dịch chuyển xuống mặt đất, lần này chính xác.Sau cả ngày lặn lội giao hàng, cậu lê thân về siêu thị Mini.

Nhưng khi vừa đặt mình xuống ghế nghỉ, điện thoại reo:"Đơn số 82 – khách hàng báo chưa nhận hàng."

Kyotaro: "Hở?

Nhưng mình giao rồi mà?

Để xem, 3-41 đường Swlick chứ đâu?"

Hệ thống xác nhận: "Đúng, nhưng...

đó là quận A, không phải quận B."

Kyotaro: "...Lạy chúa, ai đặt tên trùng vậy trời."😵‍💫Cậu thở dài, dịch chuyển trở lại căn nhà đã đặt hàng.

Nhớ lại lúc giao buổi sáng, không ai ra nhận, nhưng vì khách đã trả trước nên Kyotaro đặt hộp ở trước cửa rồi biến luôn."

Cốc Cốc"🚪--Mở cửa - "ai thế?"

Một người phụ nữ bước ra với dáng vẻ kì lạ, mặc một bộ đồ khá mỏng và giọng nói mệt lữ.[...]👩: "Ồ, cậu đến lấy lại đồ à?

Lúc sáng tôi định ra mà bận tay."

Kyotaro 💭: "Sáng thì không ở đó... cửa sổ thì mở, rèm thì kéo, bấm chuông thì dell...

Thế cũng bảo có ở nhà được sao"🤡Kyotaro: "Vâng... tôi xin lỗi vì giao nhầm đơn.

Cảm ơn chị."😌Cậu ôm hộp, lùi ra, quay lưng nhưng mắt vẫn đảo qua căn nhà.

Đối với kinh nghiệm coi "sếch" thì mấy tiểu tiết như này thường "bất ỏn" lắm, cộng cả tính overthingking của cậu thì đương nhiên là không thể ngừng suy nghĩ.[3-41 đường Swlick, quận A]🧔: "Trời ạ, đợi mãi mới giao đến"Kyotaro: "Hihi, cháu xin lỗi vì sự cố này nha, lần sau sẽ không chậm trễ đâu ạ"😅🧔: "Miễn cưỡng lần này, cho 4,5 ⭐"Kyotaro 💭: "Chậc!

Thôi kệ, kiểu gì Hana cũng sửa lại đánh giá thôi"Sau khi trả hàng về đúng chỗ.

Đêm đó, cậu quay trở lại căn nhà, leo lên lang cang trèo vào nhà.Soạt – cửa sổ tầng 2 bật nhẹ, cậu chui vào như một bóng ma.

Tiếng cười khúc khích, tiếng hít thở hổn hển vang lên từ phòng khách.Trong ánh sáng mờ ảo, cậu thấy cảnh tượng vô cùng bẩn mắt.

Người phụ nữ ban nãy cùng hai tên đàn ông, da thịt đầy vết roi và trên bàn đặt vài gói bột trắng.

Chúng vừa hít thuốc lá vừa "U I A" với nhau.Kyotaro💭: "Chậc, quả nhiên nghi ngờ có sai"XOẸT - một nhát dao nhẹ nhàng cắt qua cổ của một tên.Hai người kia trừng mắt nhìn, cậu bước đến chỗ tên còn lại, túm tóc hắn.👨: "Đừng...Muốn báo cảnh sát thì cứ báo...

Đừng giết tôi..."

Kyotaro (trừng mắt): "Chơi chất cấm tao còn chưa nói.

Bọn mày còn xúm lại hi*p d*m tập thể một cô gái? tha thế éo nào"👨: "Nhưng đấy là cô ta tự nguyện cơ mà, muốn xử thì xử chung"Người phụ nữ kia kéo lấy chân của cậu, làm ra vẻ đáng thương, nhưng Kyotaro cảm thấy có sự dối trá qua đôi mắt của cô ta.Kyotaro: "Xê ra" - Cậu đi xung quanh phòng để lục soát .Khi mở ngăn kéo của chiếc tủ quần áo, lục lọi qua chồng giấy tờ, cậu ta tìm thấy những bản siêu âm bí ẩn kẹp giữa đống tài liệu.Kyotaro: "Cái này...

Của ai?"

- vừa hỏi vừa quay sang hai người kia.

Nhưng họ vẫn im bặt."

CỦA AI!?"😡👩: "Là...

Là của tôi"Kyotaro: "Con của cô à?

Nó đâu rồi?"👨(cười gượng) : "Đã bán để mua đống bột mì này rồi."

Khi nghe câu đó, cả người cậu khựng lại, não cậu bị đóng băng bởi hàng loạt những kịch bản mà mình đã nghĩ trong đầu.Quay sang người phụ nữ - "Thật à?"👩: "Ph...

Phải...

Nhưng tôi"Chưa đợi cô ta nói xong, một nhát dao sướt qua nhẹ nhàng cắt đứt đi sự sống của cả hai.Kyotaro: "Moẹ nó, thời nào rồi mà mấy vụ thế này vẫn còn đầy"Nói rồi, cậu đeo bao tay vào, nhặt chiếc smartphone trên bàn, ấn gọi 113 rồi biến đi mất....[Tại KeyMarth]7:59 PM🕗(Tiếng kéo cửa) - Bước vàoEiko: "Halo, về rồi đấy à?

Sao hôm nay trễ thế?"😃Kyotaro: "À, tui vừa ăn một cái Triple kill đấy"🙂‍↔️Eiko (hào hứng): "Woa, thú vị thật đấy"Kyotaro: "Hê hê, à mà mọi người đâu hết trơn rồi?"

Eiko: "Rika đi ngủ rồi, còn mọi người thì đang đi săn theo hai nhóm ấy, cụ thể là săn vé xem phim và săn người"😌Kyotaro: "Ựa, cái đám đi coi rạp bỏ cậu lại trông cửa hàng một mình à"😇Eiko: "Có gì đâu, tại tớ không hứng thú ra mấy chỗ đó thôi, ở nhà coi web lậu đỡ tốn tiền"😁Nói rồi, Kyotaro bước vào phòng nhân viên, kích hoạt "thang máy ẩn" đưa cậu ấy xuống căn cứ dưới lòng đất.--Hết chương 2--
 
Bí Mật Dưới Cửa Hàng Tiện Lợi
Chap 3: Tuyệt Y Kiếm


"Một trong những đàn chị của Windy.

Kẻ mang trong mình linh hồn của những người kiếm sĩ,người có thể hoà làm một với lưỡi gươm, xinh đẹp, quyến rũ, khí chất, bí ẩn, nam tính (*ủa nhầm nữ tính*), phải, đó chính là tôi - Fujikawa Tama".💭"chết cha, lỡ flex quá một hồi yếu xìu khán giả chê"

[Phiên Chợ Quận A]-8:00 AM-Một cô gái với mái tóc đen, mặc một chiếc Hakama lướt qua những quầy hàng ở phiên chợ.💭: "Dưa leo lấy loại 15k 1 kí hay 12k đây nhỉ...

Nhưng mà loại 12k thấy tươi hơn hẳn, mà nếu vậy thì sao bên kia lại bán đắt hơi?"❓*Vậy là dù trong suốt gần nửa tiếng đi chợ, cô chỉ mua được vài món.

Cũng phải, ai mà sai Tama đi làm mấy việc này đúng là ngốc hết chỗ nói*Yue (tiếng hắt xì): "Ai nói xấu mình thế nhỉ"🤧

[Quay lại phiên chợ]📢: "Loa loa loa, bà con nào muốn thử tài thì ghé vào đây!"

Tama: "Hử, chương trình gì vậy?"

Lần lượt từng người bu lại xem, ở giữa là một cặp vợ chồng (có vẻ là đầu bếp) đang làm một sự kiện chơi game nhận quà.📢: "Ai có thể cắt được thật nhiều trái cây trong 3 giây sẽ nhận được một vé ăn buffet tại nhà hàng HongKock.Tama: "Đù, cái này có vẻ hay nè"Lần lượt từng người một lên biểu diễn, một người bán thịt heo bước lên, bà ấy xếp 3 quả dứa thành một hàng, rồi dùng lực tay bổ một lượt cả 3 quả.Một người khác tung 7 trái chanh lên cao rồi dùng tuyệt kỹ "chém hoa quả" làm nước chanh bắn vào mắt ông chủ.[Tiếng vỗ tay]👏

Đến lượt Tama, cô bước lên với dáng vẻ đầy tự tin.👵: "Nào cô gái, con chọn loại trái cây nào"Tama, lấy ra và cầm lên tay một lúc 9 quả táo, cô tung lên cao và rút dao làm bếp ra."

Tuyệt Y Kiếm!!!

ủa lộn, Tuyệt Y Dao" 🔪

Xẹt!

- những quá táo rơi xuống, nhưng chỉ còn mỗi phần thịt, còn lại tất cả vỏ đã được gọt ra hết.Tama: "chết cha...

Người ta kêu cắt táo chứ không có kêu gọt táo..."😶[...Lặng thinh...]

Tama💭: "Quê quá trời"🤥

[Tiếng vỗ tay, hò hét]

👥: "Hay quá, tuyệt vờiii!!"🗣️: "Đây là ảo thuật sao, tôi chưa tin vào mắt mình nữa"👴: "Màn trình diễn đẹp lắm, chúc mừng con đã thành người chiến thắng"Tama: "Dạ, con cám ơn ạ" - 💭"ủa vậy cũng được nữa hả ta"Cô cầm 2 vé ăn ra về, lòng đầy niềm vui và sự tự hào.

[5:00 PM]Có vẻ cả ngày hôm nay không có nhiệm vụ gì mới, nên Tama định rủ Eiko đi đánh cầu lông, nhưng tiếc là Eiko bận "đi hẹn hò".

Không chấp nhận số phận ở nhà, Tama vẫn quyết ra đến công viên, nhưng chỉ có một mình.Tama (liếc mắt nhìn xung quanh): "Chậc! mấy đứa yêu nhau ngồi đầy hết hàng ghế rồi"Cô đi rảo vài vòng xung quanh, cũng chẳng để làm gì, có lẽ chỉ để giết thời gian cho hết ngày, cuối cùng chán quá đành bỏ về.

[Bên đường]Nắm lấy tay - "Này, mày nhìn cho kĩ đây" - Giơ chiếc điện thoại ra. 📲"Muốn thì cứ làm đi, nếu các người có gan?"

Cùng lúc đó, Tama lủi thủi trên đường về thì bắt gặp cảnh này.Tama💭: "Hủm, gì thế, học sinh gây gỗ à?"

- Nấp vào mép tường.*Một nhóm nữ sinh gồm 4 người, theo trực giác mách bảo, thì là một vụ bắt nạt, liệu Tama sẽ làm gì khi đó?*A.

Nghe ngóng tình hìnhB.

Giúp đỡC.

Phớt lờ, bỏ về nhàD.

Nhảy hip hop

Tama: "Đmm🤬, giờ này mà còn trắc nghiệm 4 phương án, dẹp ngay đi!!"

Tama bay ra, rút kiếm chớp nhoáng, 3 miếng vải trắng rơi xuống từ váy của những nữ sinh kia...👱‍♀️: "Cái Wtf!

Cô ta cắt pansu của tụi mình à??"👩: "Đạo diễn giờ toàn lên kịch bản bựa không" 🤨

Tama (chỉa kiếm vào mặt): "Khôn hồn thì biến đi, nếu không muốn phải chạy giữa đường trong tình trạng thoả thân"😌*Họ nghe xong hoảng quá liền bỏ chạy - tất nhiên rồi, ai ngu lắm mới dám ở lại 🙂‍↔️*Tama: "Em có sao không?"

"Dạ...

Em không sao, cám ơn chị"Tama: "Thôi, trời cũng tối rồi, để chị đưa bé về nhé?"

"Dạ thôi ạ, nhà em cũng gần đây, không phiền chị đâu"Nói rồi, cô bé cúi đầu cảm ơn và quay đi mất, để lại Tama đứng giữa lòng đường với dấu 3 chấm to đùng.

•••

Tama💭: "Ể?

Ể....

ủaaaa, chỉ vậy thôi đó hở, mình còn chưa kịp hỏi tên cơ mà, mà tại sao tụi nó war nhau thế?!!"😦Cô vẫn chưa load kịp những gì đã diễn ra nãy giờ, có lẽ đối với Tama, một sự việc nếu thiếu mất kết bài thì sẽ làm cho cô bức bối trong người.👀

Sau khi trở về nhà, hôm nay được một hôm mọi người đều đông đủ, ai cũng khoe về những gì mình đã làm được trong ngày.

Bao gồm cả chuyên mục xỉa móc nhau nữa...

Nhìn thấy dáng vẻ của mọi người, Tama cũng không còn bận tâm gì đến chuyện vừa rồi nữa.

*Bạn tưởng nhiêu đó là hết rồi hả?

Xin thưa chuyện không chán và chill như thế đâu nha 😆 ta cùng quay lại thời điểm sau 6:00 PM nhé*

🐦•••

Với sự tò mò của mình, Tama không ngừng suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra, vậy nên cô quyết định bám theo bạn nữ sinh kia.

Cô luồng lách qua từng tán cây, bay qua những mặt đường, có lúc định nhảy vào thùng rác vì sợ bị phát hiện nữa cơ (mặc dù có thể đi một cách bình thường nhưng thôi làm kiểu này đi cho nó ninja lead).

Tama💭: "Con bé nói nhà gần đây mà sao đi nãy giờ chưa thấy dừng nhỉ?"

Cô vẫn tiếp tục dõi theo, cho đến khi cô gái kia bước vào trong một căn biệt thự trên Quốc lộ D - Một nơi mới được xây dựng nên còn khá vắng vẻ.

(Đứng trước cổng): "Chà, cái cổng cao thật đấy".

Tama leo qua hàng rào một cách dễ dàng, lẻn vào bên trong, tuy vậy trong đầu cô luôn thầm nghĩ: "Lỡ mình bị bắt vì tội đột nhập thì sao ta"🥴

Tama nhẹ nhàng đáp xuống bãi cỏ mềm mại trong khuôn viên biệt thự, tai cô dựng lên, cảnh giác với bất kỳ âm thanh nào.

Không gian xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió khẽ lùa qua những hàng cây.

Căn biệt thự trước mặt cô trông đồ sộ, với những khung cửa sổ lớn lấp lánh ánh đèn và bức tường đá trắng toát lên vẻ sang trọng.

Nhưng có gì đó... hơi kỳ lạ.

Không một bóng người, không tiếng động từ trong nhà.Cô lẻn vào từ cửa sau để vào trong, kì lạ thay dù ngôi biệt thự rất rộng nhưng chẳng thấy có ai nhưng hầu như đèn ở các dãy hành lang và các phòng đều sáng.Tama💭: "Lạ quá nhỉ?

Ê khoan, chẳng lẽ đây là một ngôi nhà ma và cô gái kia là..."😨Bộp bộp - Tiếng động vọng lên từ trên tầng 2, Tama liền phi nhanh lên trên đó.

Giữa dãy hành lang dài, có một căn phòng với cánh cửa gỗ được mở hé."

Về rồi đấy á, xem chúng tôi mang thành phẩm gì về cho cô này".

👱‍♀️(miệng bị dán keo): "Ư ư..."

Tama 💭: "Ể?

Là 3 con nhỏ hồi chiều

bị mình cắt pansu đây mà?

Sau chúng lại..."

-"Ồ, tốt thật, đáng lẽ là có thể xử từ hồi chiều nhưng lại có kẻ nhiều chuyện xen vô làm chúng chạy mất, thật là mất giời gian"😒

🧑‍💼: "Bọn nó biết bí mật của chúng ta rồi, nên xử kiểu gì đây tỷ tỷ".

-"Để xem, chúng ta nên kích điện cho mất trí nhớ, giam lại để tra tấn, hay...

Giết nhỉ?"

- Vừa xoa cằm vừa nói

Tama 💭: "Oh shit, người mà mình tưởng là kẻ bị bắt nạt, hoá ra là trùm của một băng đảng cơ á?

Mà bọn này là nhóm nào nhỉ, chắc có lẽ mới thành lập đây".

Tên giang hồ kia đem đến một chiếc roi da và một cái lưỡi lam.

Cô gái - người được cho là kẻ cầm đầu - cầm 2 thứ đó lên tiến lại gần chỗ những người bị trói, lột miếng băng keo trên miệng ra.

"Nào, chúng ta cùng bắt đầu nhé"😈

Khi chiếc lưỡi lam sắp dí sát vào lưỡi

của cô gái kia thì bỗng một chiếc dép bay đến hất văng nó ra.

Phập!

(Quay sang): "Hử!

Gì vậy?"

Tama phóng nhanh như tên, tung một cú cước thẳng vào bụng cô ta.

"Á á" - RẦM!

👥: "Có thích khách, bắt cô ta lại!!"

Đám côn đồ gầm lên, ba tên cầm kiếm laser lao vào cùng lúc.

Tama xoay người, katana múa như một cơn lốc.

Những nhát kiếm của cô cắt đứt toàn bộ gót chân của chúng, làm chúng ngã lăn ra đất.

Bốn tên khác xông lên tấn công từ các hướng.

Một tên vung xích sắt, một tên cầm côn điện, hai tên khác cầm dao găm.

Tama nhếch môi, nhảy lên trên bàn để lấy thế.

Xích sắt quật tới, cô cúi người, lưỡi kiếm vung lên, cắt đứt một đoạn xích.

Keng!

Mảnh xích bay thẳng vào mặt tên cầm côn, khiến hắn loạng choạng.

Tama tung những chậu hoa lên và chém đứt chúng, làm mảnh vỡ của nó bay vào mắt của hai tên cầm dao."

Ngươi..." 💭Tại sao cô ta lại mạnh thế chứ.

Đã dẹp yên đống ruồi bọ, Tama nhảy xuống bàn, từng bước tiến lại gần chỗ của kẻ cầm đầu.

👧(Giơ súng): "Múa may đủ rồi, đứng yên đi".Tama (sựng lại): "Nào bình tĩnh, ai lại chơi hàng nóng thế"😅

👧: "Im đi, đặt cây kiếm xuống và lùi lại, nhanh lên".Tama: "Rồi rồi..."

- Cô đút thanh kiếm lại vào vỏ, từ từ hạ xuống.

Nhưng rồi lại ngửa đầu lên, nở một nụ cười nham hiểm.-"Tuyệt Y Kiếm"❗

Bộ đồng phục lẫn nội y của cô gái kia bị xé toạt thành từng mảnh rồi rơi ra.

Theo phản xạ, ả dùng tay che lấy thân và ngồi xổm xuống.

Nhân cơ hội lúc này, Tama phóng đến chém đứt tay cô ta, khẩu súng rơi xuống, máu phúng tứ tung.-"Á á!!!

Con khốn!!!"

Tama: "Hì hì, thấy sao, đã tâm phục khẩu phục chưa"😌

Cảnh kết thúc khi Tama thu được thông tin rằng chúng là một nhánh nhỏ của Scorpion (Băng bọ cạp 🦂).

Chúng chuyên điều chế những loại độc dược và bắt những nạn nhân xấu số để thử nghiệm.Tama: "Haiz, đã biết bọn nó nguy hiểm rồi thế mà vẫn quay clip lại rồi đem đi hăm doạ" - Vừa nói vừa mở trói cho nhóm nữ sinh kia.👱‍♀️: "Hihi, nhưng nếu không làm thế thì black call sẽ không thể gây sức ép để tống tiền chúng nữa"Tama: "Hả!

Thế các cô cũng thuộc tổ chức ngầm à?"👩: "Phải đấy, tụi em chuyên đi thu thập tình báo.

Chị gái à trông chị có vẻ rất mạnh đấy, có muốn gia nhập tổ chức không?"

Tama: "Ồ ô, đây là một đề nghị thú vị, nhưng tôi có Bang riêng của mình rồi"😏Xoẹt - Đường kiếm cuối cùng trong ngày cắt đứt cổ của 3 cô nữ sinh kia...

--Hết chương 3--
 
Bí Mật Dưới Cửa Hàng Tiện Lợi
Chap 4: Mắt "Bồ Câu"


Tiếng "tinh tinh" của máy đo mắt vang lên từng hồi trong căn phòng trắng toát, lạnh lẽo mùi cồn.

Hana chớp mắt liên tục, đầu hơi nghiêng khi nghe bác sĩ lặp lại:👨‍⚕️: "Mắt trái: cận thêm 1 độ.

Mắt phải lên 0,5 độ."

Hana: "Trời đất ơi...

Em vừa thay kính ba tháng trước mà!?"

Bác sĩ (mỉm cười): "Em lại xem điện thoại và máy tính nhiều quá đúng không?

Mắt hoạt động liên tục với cường độ cao không tốt chút nào đâu, đấy là khi em chưa muốn như những người cận 10 độ."😤Hana rời phòng khám với vẻ mặt ỉu xìu, tay cầm tờ toa kính mới.

Cô lầm bầm:Hana: "Bắn trượt một lần là tụi nó mắng ầm lên!?

Công lý đâu trời?"

Ngoài cổng phòng khám, Rika - cô bé mười hai tuổi với ánh mắt tinh nghịch - đang đứng chờ với chiếc gấu bông Mochi quen thuộc.Rika: "Chị Hanaaaaa!

Chị đi khám xong chưa?

Em muốn đi công viên á!!"(thở dài) 💭: "Nếu không phải hôm nay Kai-kun và Taro-san có việc bận thì mình đâu phải ở đây với con bé này"😮‍💨Hana: "Nhưng giờ chị phải đưa em về, chị còn nhiều việc lắm".Rika: "Thôi, làm gì mà làm!

Cuối tuần mà!

Đi đi mà!

Làm ơn đi mà!

Em hứa sẽ ngoan!"🥹Rika nháy mắt liên tục, tay siết chặt Mochi như sẵn sàng... nguyền cả thế giới nếu không được đi chơi.

Hana ngó lên trời, rồi thở dài lần hai.Hana: "Rồi rồi...

Vậy ta đi thôi"Cả 2 leo lên chiếc mô-tô đặc quyền của Hana, phóng vụt đi mất•••[3:00 PM]Công viên Messium, buổi chiều cuối tuần, tấp nập người qua lại.

Các gian hàng trò chơi, quầy bánh kẹo và xe kem dọc theo lối đi tạo thành một khung cảnh náo nhiệt.

Hana đeo kính mới, vừa đi vừa cầm ly trà sữa trân châu, mắt đảo qua lại quan sát xung quanh.Hana (lẩm bẩm)💭: "Ở đây đông quá nhỉ, phải luôn cảnh giác mới được, nhất định không được để lạc Rika...

Nếu không con bé mà bị ai đó dẫn đi thì mình mệt với sư phụ."

Rika thì không quan tâm mấy.

Cô bé tung tăng như sóc, kéo Hana đi thử mọi trò chơi từ đập búa, bắn bóng, đến ăn bạch tuộc viên.

Nhưng...Thứ Hana quan tâm không phải là túi tiền đang bị bào mòn, mà đôi mắt của con thú nhồi bông mà Rika cầm, nó cứ như lườm cô vậy.Hana💭: "À thôi, chắc không sao đâu nhỉ...

Chẳng ai muốn bắt cóc con bé nguy hiểm này đâu..."😕Sau khi lượn một vòng, cả hai chọn một chiếc ghế đá để ngồi, tay cầm ly đá bào nhâm nhi.Rika (Chỉ tay): "Chị ơi, cái đu quay kia lớn quáa".Hana: "À, một vòng quay hình đồng hồ".Rika: "Chúng ta lên cái đó đi chị!

Nhìn từ trên cao sẽ thấy cả thành phố luôn á!"

Hana: "Biết ngay là em sẽ nói thế mà."😑...Khi cabin từ từ lên cao, Rika ngày càng hớn hở hơn, vẫy tay với chị mình đứng phía dưới.Hana không đi, dù cô không muốn để Rika lên một mình trên đó, nhưng cô lại sợ độ cao...

Có thể nói rằng bao nhiêu cái xấu và cái kị của một lính bắn tỉa đều dồn hết vô cô.Hana (nhíu mày): "Đờ mờ tác giả, hãy đợi đấy"🥲RẦM!!Một tiếng nổ vang trời chấn động công viên.

Khói bốc lên từ bên dưới, tiếng người hét loạn cả lên.Những chiếc tàu lượn siêu tốc đang chạy thì bị văng ra bên ngoài, nó đâm thẳng vào trong một Photobooth, làm nhiều người thiệt mạng.Hana💭: "Chậc, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Hệ thống an toàn của công viên bị gì à?"

Hana quay người sang phía sau, phát hiện ra chiếc đu quay mà Rika leo lên đã bị dừng, trong khi cabin chứa cô bé vẫn còn treo lủng lẳng trên không.

Và nhiều người khác nữa...

Cô liền phóng nhanh vào phòng điều khiển, nhân viên ở đó nói rằng hệ thống đã bị hack.Hana: "Mẹ kiếp, vậy chắc hẳn có khủng bố rồi" -Cô liền phi nhanh ra chỗ để xe hòng lấy chiếc "Laptop Nasa mạ vàng 9 số 4 pro max" của mình, vì đấy là thứ có thể giúp cô giải quyết được bài toán khó trong tình huống này.📲••• Bụp: "Alo, tôi nghe đây Hana".[Hana]: "Nghe này Senz, công viên Messium đang có một cuộc tấn công quy mô lớn, tôi cần trợ giúp!"[Senz]: "Đã rõ".Bụp!Hana lấy chiếc Lap ra, sau đó phi nhanh đến chỗ phòng điều khiển chính của công viên: "Riko, đợi chị nhé!"[Trên đu quay]Riko: "Ở đây chill phết nhể, hy vọng nó không rơi xuống..."

-->🚪🏃‍♀️Hana đã đến phòng điều khiển, cô phát hiện ở đó có rất nhiều tên cầm súng, những nhân viên thì bị trói, bảo vệ nằm lê trên vũng máu tươi.

Không chần chừ, Hana lập tức ném quả lựu choáng + lựu khói.Xè Xè...

CHOANGGG💥-"Kẻ nào, Hụ Hụ!...."

-Nhấc súng lên--"Tuyệt đối không được bắn!!

Chúng ta sẽ giết lẫn nhau đấy!!"

Khi làn khói trắng tan đi, hầu hết tất cả nằm lịm vì không kịp chạy ra ngoài (thực ra do Hana đã khoá cửa).

Cô chạy vào trong kiểm tra tình hình.Hana: "Chết dở, mấy người điều hành ở đây cũng ngất hết luôn rồi..."😩Cô đặt chiếc lap lên bàn, kết nối với hệ thống, rà soát lại mọi thứ và bắt đầu sửa chữa - Ngoài bắn tỉa ra, Hana là một thần đồng công nghệ trong tổ chức -🚨Tiếng còi cảnh sát hú lên liên tục, những tên còn lại ở bên ngoài đã bị vây bắt sớm hơn kế hoạch.[Trong phòng điều hành]Hana: "Phù!

Cuối cùng cũng xong, giờ đi đón Riko thôi"RẦM!Ngay khi vừa chạy ra ngoài, một vụ nổ nữa vang lên - lần này ở phần trục chính.

Chiếc đu quay mất cân bằng, nghiêng hẳn một bên.(Chạy đến): "Rikoooo!!!"

Trên bầu trời, còn một chiếc trực thăng đang lơ lửng.

Hana kéo ống nhòm ra nhìn, có vẻ chúng đã đặt quả bom cuối cùng để kích nổ trục quay.👮: "Không xong rồi, chiếc đu quay này mà rơi ra, sẽ rất nguy hiểm!"👩‍✈️(Cầm bộ đàm): "Hãy sơ tán những người còn lại gấp!

Chúng tôi cần 6 chiếc phi cơ và phao để ứng cứu.

Khẩn trương"‼️ẦM!

Chiếc đu quay đã rơi khỏi trục, nó đang bắt đầu lăn nửa vòng đầu tiên với tốc độ nhanh dần.Hana: "Chết tiệt!

Làm sao mà phi cơ đến kịp chứ" - Cô phóng lên chiếc đu quay, nhảy qua từng thanh sắt, bám lấy những cây cột.👮: "Nàyyy!

Cô làm gì đấy!

Sẽ chết đó".Hana💭: "Phải cứu Rika trước!

Mặc kệ những người kia"Khi Hana lướt sang một cabin, tiếng đập cửa và tiếng khóc của một đứa trẻ khiến cô sượng lại...---[Hồi tưởng]🫧Madelan: "Cứu người?"

Hana: "Dạ vâng...

Nếu như con phải lựa chọn, thì con nên cứu giúp cho đồng đội hay những người vô tội khác?"

Madelan: "Tùy trường hợp.

Không có bất kì câu trả lời cố định nào cho mọi câu hỏi cả.

Con thấy nên làm gì thì cứ làm, nhưng... sau đó đừng để những suy nghĩ khác làm dao động".---🌫️🌫️🌫️Hana💭: "Thầy à...

Làm sao con có thể không ngừng suy nghĩ được cơ chứ, đã là sinh mạng thì đều quan trọng như nhau.

Những người tốt ngoài kia đều xứng đáng có cuộc sống hạnh phúc cơ mà..."

Keẹt, Rầm!!

Chỉ vì một phút suy tư làm cô trượt té, cũng may là cô đã kịp nắm lấy thanh sắt.

Hana cố leo lên trên, cô không thể chậm trễ thêm nữa.Vòng quay bị cản bởi bức tượng của con hưu cao cổ dưới công viên, nên tạm thời nó đã dừng lại.

Đây là thời cơ tốt cho Hana.Hana: "Được rồi, nhiệm vụ của mình là cứu Riko và vọt khỏi đây, chuyện còn lại để cảnh sát lo"."

Không dễ vậy đâu"Chiếc trực thăng bắn một quả pháo xuống chỗ Hana, cô nhanh chóng bật nhảy xuống hồ nước gần đó.

Sau đó nó lụi thẳng vào cái cabin nơi Riko đang ở bên trong.-"Con nhóc này là người của Windy thật à?"

-"Cứ bắt nó đem về cho ông trùm, chúng ta có thể dùng nó để uy hiếp bọn sát thủ ở Windy"😏Sau đó, chúng bế Riko lên và bay đi trong tíc tắc."

Rikooooooo!!!"

Từ trên cao, một chiếc túi lớn rơi xuống ngay chỗ của Hana.Senz (Đang cưỡi một cơn lốc): "Cầm lấyy!!

Bắn hạ chúng đi!!!"

Hana ngay lập tức lắp khẩu súng vào với tốc độ cực nhanh và kê giá đỡ, sẵn sàng khai hoả!Hana: "Ê chết cha, hồi nãy rớt xuống hồ cái kính bị ướt giờ sao bắn..."

Senz: "Chời ơi, lau lẹ lẹ đi để tui câu cho má"Senz điều khiển cơn lốc bay thẳng lên không trung, áp sát cửa trực thăng.(Giơ súng): "Xê ra, không tao bắn con nhóc này"Senz không nói nhiều, anh liền chỉ tay vào khẩu súng, dịch một phát, nó đã bay ra khỏi cửa sổ."

Whattt??"

Senz: "Hãy xem ta đây, hậy hậy!!!

Nội công thâm hậu" - Senz múa tay, điều khiển hướng gió làm chao đảo đường bay của trực thăng."

Nhận lấy!"

- Hắn ta lấy ra một cái quạt điện siêu cấp, thổi khí nóng làm tan hết cơn lốc của Senz, anh ấy đang rơi tự do, cho gia tốc trọng trường g=9,8m/s².

Hãy tính thời gian Senz chạm đất.Senz: "Cái đmmm đi làm nhiệm vụ mà còn phải học vật lý nữa"🤬🤬"Hahaha, chết đi thằng nhóc!"

ĐOÀNG!!

Tiếng súng vang lên, ghim thẳng vào cánh quạt của trực thăng."

Oái!!

Chuyện gì thế này??"

Hana: "Xì!

Shut down"😎Trực thăng lập tức bị rơi xuống, bọn khủng bố liền mở balo lên và "nhảy dù" nhưng cảnh sát đã chờ chúng dưới đất.

Senz bay lên không trung một lần nữa và bắt lấy Rika đang rơi.•••Riko: "Yayy, được cứu rồi"Hana (thu dọn đồ đạc): "Ta chuồn khỏi đây nhanh thôi, trước khi bị bọn cảnh sát tra hỏi"Senz: "Phải đấy, chạy ra cổng sau đi, để tôi gọi cho Kyotaro đến rước"Hana: "Hy vọng anh ta không nhầm địa chỉ nữa"🙄

--Hết chương 4--
 
Bí Mật Dưới Cửa Hàng Tiện Lợi
Chap 5: Điều khiển


Một buổi sáng đầu tuần ở siêu thị KeyMarth bắt đầu bằng những âm thanh quen thuộc."

Keng Keng!" – Cửa tự động bật mở liên tục khi từng tốp khách đầu tiên bước vào, mắt vẫn còn ngái ngủ.

Mùi bánh mì nướng và cà phê pha sẵn tràn ra từ khu thực phẩm nóng, hòa lẫn với tiếng máy quét mã “tít tít” đều đặn ở quầy thu ngân.Dante đang phụ bưng bê hàng hoá với, Kyotaro thì xếp chúng lên trên kệ.

Còn Senz, anh ấy đang rửa đống bát dĩa sau bữa sáng vừa rồi.Rika (Kéo tay áo): "Anh Taro, đưa em đi học"Kyotaro: "Hở?

À rồi em ra ngoài đợi đi, anh tới ngay.

Này Kai, qua phụ xếp đồ đạc đi tôi đưa Rika đi học"Kai ngồi chéo quẩy trên bàn, tay cầm chiếc điện thoại, ngáp ngắn ngáp dài.Kai: "Cái dì?

Xếp đồ á?

Thôi đi không khéo tôi lại đặt sai chỗ rồi bị ai đó chửi cho xem"🥱Yue (liếc): "Nói ai vậy?"😤Kyotaro: "Thế cậu đưa Rika đi học dùm tôi nhá"😉Kai: "Ờ, cũng được..."

VÈOO🍃– Kai phóng ra ngoài ôm Rika chạy vụt đi mất.

Mọi người làm tiếp công việc của mình, cho đến giữa trưa khi tất cả đều ra ngoài làm nhiệm vụ hoặc giải quyết "chuyện riêng tư".[11:50 AM]Cửa hàng giở chỉ còn mỗi một mình Eiko trông coi, giờ cao điểm đã qua, số lượng người vào mua hàng khá ít.Eiko ngồi ngả lưng lên ghế, làm điệu uể oải."

Ôi giời ơiiii, mệt quá đii"😖Keng keng – tiếng chuông vang lên, một vị khách nữ bước vào, mặc một chiếc áo khoác lông giả trắng muốt, đôi mắt sắc lẹm sau lớp kính mát to đùng dù trời chẳng nắng chút nào.

Gót giày cao chót vót gõ cộp cộp xuống sàn, mỗi bước đi như thể tuyên bố: "Mở đường cho bà đây đi!"

Eiko: "KeyMarth xin kính chào quý khách, không biết quý khách muốn mua gì, có cần tôi tư vấn không ạ"😊Bà khách tháo kính râm ra, hất nhẹ tóc.

Cô ta đi một vòng quanh các gian hàng rồi lại trở ra quầy thu ngân.(Lấy ra 2 chai sữa tắm) – Nè cưng, kiểm tra 2 món này giúp chị nhá👇Eiko nhặt 2 chai sữa tắm lên, đều cùng hãng Luxi, nhưng có một chai còn nguyên, chai còn lại đã bị gỡ mác.–"Hôm trước tôi có đến mua đồ ở cửa hàng này, có một cô bé đã giới thiệu rằng sản phẩm này rất tốt.

Nhưng khi tôi mua về dùng lại bị ngứa da, các người bán đồ dỏm à?"

Lời nói của người phụ nữ khiến Eiko ngớ người.

Nhưng với kinh nghiệm làm việc lâu năm, mấy khách hàng kiểu này thường khó nhai và hay "làm giọng mẹ" lắm.Eiko: "Dạ vâng, chúng con rất xin lỗi vì sự cố này.

Nếu cô có mang theo hoá đơn thì xin hãy đưa cho con kiểm tra, nếu đúng thật là mua tại đây, chúng con sẽ hoàn tiền lại cho cô!"(Cười nhếch mép) – "Gì?

Hoá đơn đó hở?

Cái đấy thì ai mà còn giữ cơ chứ.

Rõ ràng là tôi đã mua đồ ở đây, bây giờ bồi thường cho tôi đi!"

Eiko: "Dạ nếu cô không chứng minh được món đồ này đã mua tại đây, thì con không thể giúp cô được ạ"😇– "Không nói nữa, nếu cô không bồi thường, tôi sẽ gọi chính quyền đến!

Biết đâu lại lòi ra mấy người bán đồ giả nữa" — Bà ta trả lời với giọng điệu đầy khiêu khích. 💭: "Haiz, định đi ngủ trưa thì gặp thể loại này, mệt ghê!"

Eiko nhìn thẳng vào người phụ nữ, tròng mắt của cô biến đổi thành một ngôi sao có màu vàng."

Kontororu"Bỗng chốc, con ngươi của người phụ nữ kia xuất hiện một vòng xoáy. 🌀Eiko: "Giá của 2 chai sữa tắm này là 256.000 VND, không sao kê hoá đơn"😊"Vâng" — Người phụ nữ lấy tiền mặt từ trong túi đưa cho Eiko, sau đó ra khỏi cửa hàng với bộ dạng vô hồn.Eiko: "Quý khách nhớ quay lại ủng hộ cửa hàng nhé!"👋•••*Thực sự Eiko chỉ cần check cam một phát là biết ngay, cô cũng không sợ nếu như có đối mặt với chính quyền.

Tuy nhiên, cô lại muốn dùng sức mạnh của mình hơn, vừa nhanh gọn lại hiệu quả.*Một trong những sát thủ "nhàn rỗi" nhất của Windy – Eiko – trong khi phần lớn các thành viên khác phải "vận công" hoặc lập kế hoạch tác chiến, Eiko chỉ đơn giản là tiếp cận và nhìn vào mắt mục tiêu.

Có đôi khi, cô chỉ cần ra lệnh cho chúng "tự sát" là hoàn thành nhiệm vụ, thứ sức mạnh nguy hiểm này khiến cô trở thành một trong những sát thủ hàng đầu của tổ chức.[4:00 PM] - Thay caYue: "Vất vả rồi, cậu vào nghỉ ngơi đi".Eiko: "Hihi, cũng bình thường thôi, thế mình đi đây".Cô bước vào phòng nhân viên, kích hoạt thang máy ngầm.

Cánh cửa mở ra, cô liền chui thẳng vào trong phòng của mình, khoát lên bộ đồ bó sát và áo trễ vai, Make-up nhẹ nhàng,...Dante: "Chà, lại đi quậy lăn tăng nữa hay sao"😏Eiko: "Mấy người không có bồ thì làm sao mà hiểu được" 😌Nói rồi, cô đóng hộp son, mang chiếc túi lên vai, phóng thẳng vào thang máy lần nữa.Dante: "Ừ thì không có bồ, nhưng ít ra tôi đỡ mất thời giờ cho mấy chuyện yêu đương nhảm nhí" 🙂‍↕️____➡️(Lướt qua)Kyotaro: "Ể, cô ấy đi đâu mà gấp vậy?"

Cánh cửa mở ra, Kyotaro bước vào trong, cậu vội lấy trên gian hàng vài lon nước ngọt, hộp đồ ăn nhanh.

Sau đó cậu chạy vào phòng thay đồ rồi trở ra lại.Yue: "Này, cậu định đi đâu nữa đấy?"

Kyotaro: "À, hôm nay có buổi diễu hành của quân đội đấy.

Tôi muốn xem chiến hạm Aetherguard ngoài đời"🤭Yue: "Ái chà, cũng mê quân sự quá nhỉ.

Hôm nay chắc ngoài đường đông lắm đấy, đi cẩn thận kẻo bị quân triều đình hốt nha ~"Kyotaro: "Cậu không thể ngừng trù ẻo người khác được à" 😑Cả 2 người phá lên, sau đó cậu đã di chuyển ra quảng trường để đón địa điểm đoàn diễu binh sẽ đi qua đầu tiên.____Một góc — 7:00 PMEiko cùng người yêu dắt tay bước vào một quán bún đậu mắm tôm, nơi ánh đèn vàng dịu nhẹ ôm lấy họ như một lời chào ấm áp.

Họ chọn một bàn cạnh cửa sổ, nơi Eiko có thể ngửi thấy mùi gỗ cháy từ lò sưởi và nghe tiếng nhạc diễu hành vọng từ xa.

Cô mỉm cười khi anh đẩy thực đơn về phía mình.– “Em uống gì đây?

Trà đào hay nước có gas?”😉Eiko nhướn mày, giả vờ nghiêm túc: "Trà hoa nhài, cảm ơn.

Còn anh, đừng nói là lại cà phê đen nhé?"

“Gu của anh ổn mà,” anh cười, gõ nhẹ ngón tay lên bàn.Eiko: "Ăn bún đậu mà nhập chung với cà phê, ôi cái bị nó đấm đá lẫn nhau" 🥴– "Haha, nhưng nó sẽ giúp anh tỉnh táo để cõng em ra quảng trường đấy"😆Cô bật cười, cảm giác tim mình nhẹ nhàng đập nhanh hơn khi ánh mắt họ chạm nhau.

Tay anh đan vào tay cô dưới bàn, hơi ấm từ anh lan tỏa, xua tan cái lạnh buổi tối.

Họ vừa ăn vừa trò chuyện, mỗi câu nói đều như một sợi dây kéo họ gần hơn.

Khi rời quán, họ bước ra quảng trường rực rỡ ánh đèn.

Đám đông đã tụ tập, nhưng vẫn chưa đến giờ.– "Ôi trời, ở trong đó đông quá đi vào sẽ chen chúc lắm, hay mình đứng tạm ngoài này một chút đi"Eiko: "Dạ anh" – Nhìn sang bên kia đường, kéo tay bạn trai – "i, có xiên que kìa anh, mua cho em"– "Rồi rồi, vậy em ở đây đợi, anh sẽ quay lại ngay" 😗___Kyotaro (đi vòng quanh): "Ái chà không có chỗ chui luôn nhỉ, mà thôi kệ, một hồi mình telepọt vào bên trong là xong thôi mà, dễ ẹc"🙂‍↔️Cậu tiếp tục bước đi trên vỉa hè, tay cầm điện thoại lia camera.

Bỗng một giọng nói quen thuộc gọi cậu.Eiko: "Taro-kun, bên trái quay!"

Kyotaro (quay thật): "Ụa, cậu cũng đi xem diễu binh à"Eiko: "Phải rồi, thật trùng hợp khi ta gặp ở đây đó" 😄Kyotaro: "Không ngờ là cậu cũng hứng thú với mấy chuyện này đấy.

Nè hay đi chung đi, chút tôi đưa cậu vào giữa quảng trường ngắm cho dễ"Eiko: "Thôi, tớ đi cùng người iu rùi, cậu chịu khó coi một mình đi ha" 🤭Kyotaro – Ánh mắt phán xét: "Rồi rồi hiểu ời, thế thôi tôi đi đây, ở lại hẹn hò vui vẻ nhé"😌Nói rồi, cậu biến vụt đi mất trong khi Eiko vẫn đang cười khoái chí vì khịa được một thằng FA như cậu.[8:30 PM]Giờ diễu hành đã đến, đoàn binh sĩ trong trang phục chỉnh tề tiến qua, tiếng kèn đồng hòa cùng nhịp tim rộn ràng của họ.

Kéo theo đó là những chiếc Lungo, xe tăng thiết giáp,...

Khi pháo hoa nổ rộ, ánh sáng lấp lánh rơi xuống như mưa sao.

Tiếng hò reo của dân chúng vang vọng khắp nơi, tạo nên một bầu không khí náo nhiệt và phấn khởi.Tama: "Chà, pháo hoa thật đẹp..."

Kyotaro: "Đẹp thật, nhưng vẫn thiếu "ai đó" nhỉ?"

Tama quay sang, bất ngờ – "Ể, nhóc đến lúc nào thế"Kyotaro: "Hì hì, không đoán được là gà"😃Tama: "Xừ, mà nhóc nói "ai đó" là ý gì, chẳng phải nhóc cũng ế giống chị sao"🙃Kyotaro: "Thì bởi vậy 2 đứa ế ngồi ngắm pháo hoa chung...

Mình có 2 FA bằng F0"Họ cười khẩy lên.

Sau gần một giờ buổi diễu binh kết thúc, mọi người đều ra về cả, để lại khu quảng trường trống vắng cùng lề đường chỉ có vài ba chiếc xe đi lại.Kyotaro: "Chậc!

Hãy nhìn đống rác thải bên đường của những đứa con yêu nước kìa"😮‍💨Tama: "Phong trào thôi mà, tôi không nghĩ hết toàn bộ những người tham gia hôm nay đều là yêu nước đâu"Kyotaro: ''Chịu thôi"Từ xa xăm, nhìn thấy bóng hình của Eiko và người yêu đang dắt tay nhau đi về.Tama: "Ủa, hôm nay nhỏ cũng có ở đây nữa à"Kyotaro: "Ừ, chủ yếu đi chung với ghệ thôi chứ cũng chưa chắc thích mấy vụ này đâu"🙂‍↕️Tama: "Mà sao tôi nhìn người kiacó vẻ quen quen thế nhỉ, hình như mình đã gặp ở đâu đó thì phải"🤔Kyotaro: "Kệ đi, à mà chị về nhà chưa, chưa thì em đưa về luôn"Tama: "Chờ đã, tôi muốn thấy mấy đứa nhỏ làm gì với nhau khi đang trên đường về"🤩Kyotaro 💭: "Là sao nữa vậy..."

Dù chẳng có hứng thú, nhưng vì bị lôi kéo nên vô tình hai người họ đã trở thành "người theo dõi" mà đối tượng lần này là một cặp đôi trẻ.

Tama đặt tên cho nhiệm vụ lần này là "Dõi bước con tim".Kyotaro 💭: "Bà này nhiều chuyện thật"🙄Suốt một chặng đường dài, điểm đến cuối của họ là nhà nghỉ, một nơi "khá sang" trong mắt của những người nghèo như Tama hay Kyotaro.Tama: "Này, bọn nó không về nhà hả?"

Kyotaro: "Chị nghĩ họ sẽ về liền sau buổi đi chơi thì cũng đúng, nhưng đó là ở những thập niên 90 thôi, bây giờ giới trẻ táo bạo lắm"🤓Tama: "Ể?

Thế đừng nói họ định..."

Kyotaro: "Lo gì.

Eiko đã đủ 18 tuổi rồi, cậu ấy có thể làm những điều mà mình thích"Tama: "Đúng thật..." – Cả hai cũng đã hết việc để làm, họ ra về với mỗi người một suy nghĩ khác nhau.

___[Hotel Hydrena - 10:00 PM]Eiko ngồi trong phòng chờ, bụm môi cười với những suy nghĩ thầm kín – Có lẽ, cái ngày mà hầu hết các cặp đôi đều làm khi đến lúc đang tới gần hơn.Eiko: "Cũng đã hai năm rồi nhỉ" – Cô chộp lấy điện thoại của bạn trai để xem lại những tấm ảnh đã chụp hôm nay, ngồi chờ anh đi tắm xong và họ sẽ "START".___[Tại KeyMarth]Tama (giọng lớn): "Phải rồi, chính là hắn ta!" – Giọng nói của cô vang vọng đến mức xuống tới bếp cũng nghe rõ.Hana: "Chuyện gì vậy chị" 😴Kai: "Tối rồi đó bà dà, để yên cho tụi tôi thư giãn chứ" 🎶Tama (Đập bàn): "Đi nào anh em, chúng ta cùng đi giải cứu Eiko!"••• Mọi người đều đang chưa kịp load.

___Kyotaro: "Lúc nãy chị nói có quen biết người yêu của Eiko đúng không?

Đã nhớ ra anh ta là ai rồi à?"

Tama (hạ giọng): "Phải, điều tôi sắp nói ra sẽ làm mọi người bất ngờ đấy"😶‍🌫️Hoá ra, trước đây khi Tama đi thực hiện ám sát một tên trùm buôn ma túy – địa điểm lần này là một quán bar – tuy chỉ một khoảnh khắc nhưng Tama vẫn nhớ hết khuôn mặt của những kẻ ở đó, và trong đó có cả...

Bạn trai của Eiko.Tama: "Tôi chỉ giết đúng kẻ cầm đầu mà thôi, cứ ngỡ sau khi cảnh sát đến thì tất cả sẽ bị bắt.

Nhưng không ngờ hắn vẫn còn lông ngông ở bên ngoài.Kai: "Mặc kệ đi chứ, biết đâu cải tạo tốt được thả ra sớm thì sao"🤧 – Vừa dứt lời cậu ăn ngay một chiếc dép vô mặt.Yue: "Thế thì cũng nguy, kẻ đó có dính dáng đến chất cấm thì cũng ảnh hưởng không ít đến Eiko đâu"Tama: "Phải!

Nên bây giờ chúng ta phải đến đó ngay.

Taro, đưa bọn chị đến cửa khách sạn mau lên!"

Kyotaro (nhíu mài): "Ờ cũng được, nhưng làm vậy chi cho nó rườm rà thế?"🤨Dante: "Sao chứ, thế cậu đã có cách để không cần đến nhưng vẫn cứu được Eiko à?

Hay ý cậu muốn ám chỉ là bây giờ mọi việc ở đó đã xong xuôi hết rồi?" 😕Kyotaro: "Ờ...

Không phải vấn đề đó, nhưng mà trước hết thì mọi người cho em biết năng lực của Eiko là gì nhỉ?"😗Mọi người đơ ra một giây rồi nhìn nhau, xong tất cả đồng thanh trả lời một tiếng."

THAO TÚNG TÂM LÝ"❗___Hana: "Ơ..."

Tama: "Ờ ha, tôi quên mất..."

Kyotaro: "Nếu kẻ địch có một mình đơn lẻ hoặc chỉ vài tên, thì không phải là đối thủ của Eiko đâu" 😏[Hotel - 10:08 PM]Bước ra – "Anh xong rồi đây, em yêu sẵn sàng chưa ~"Eiko vẫn ngồi đó, nhưng nét mặt có hơi biến sắc.

Cô giơ chiếc điện thoại của hắn lên:"Cái này là cái gì đây?"

Biết bí mật của mình đã bị lộ, hắn cũng không cần giả vờ nữa mà ngay lập tức lộ bản chất.- "Ồ, thật là sơ hở quá.

Nhưng thôi, đã đến đây rồi thì em cũng chẳng thoát khỏi anh được đâu, chào mừng đến với...

Ổ HIV" 😈Eiko: "Thật không ngờ, biết bao nhiêu người không gặp, lại gặp ngay thằng tồi, đã vậy còn ôn dịch"😠Mắt cô rực sáng lên, đồng tử biến thành ngôi sao – "Kontororu"❗___[KeyMarth - 10:35 PM]Eiko (đẩy cửa): "Em về rồi nè mọi người ơi"Tama, Hana và Yue chạy đến ôm chầm lấy cô, hỏi han xem người bạn của mình có bị sao không.Eiko: "Em vẫn ổn mà, hihi, chắc sau vụ này em sẽ khất yêu một thời gian" 😌Kyotaro: "Đó thấy chưa, tôi đã nói cô ấy không sao rồi cơ mà.

Thế mà mọi người vẫn ngồi đợi cửa cho bằng được đấy" 😆Eiko: "Ể?

Em còn chưa kể mà mọi người đã biết chuyện của em rồi hay sao?"_____••• Quay lại tại khách sạn, bên trong căn phòng kín Eiko vừa rời đi.

Chưa một ai phát hiện ra cái xác với bộ phận "bên dưới" bị cắt mất, cùng với những vệt máu tuôn ra từ mắt và mũi,...

Và cho dù cảnh sát có đến thì cũng chẳng thể nào tìm ra được hung thủ – Đơn giản thôi, vì hắn ta đã "tự sát" mà!--Hết chương 5--
 
Back
Top Bottom