Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện

Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 20



Khương Lăng ở mu bàn chân ta hạ xuống một cái hôn làm ta tê dại: "Quỳnh Hoa, đừng nóng nảy. Chúng ta còn có cả phần đời dài đằng sau."

13

Sau khi mùa thu đến, cuộc săn mùa thu hàng năm của hoàng cung lại bắt đầu.

Ta đang nằm dài trên đùi của Khương Lăng, trong khi y đang ngồi đọc sách dưới ánh nắng mặt trời trong sân.

Y v**t v* tai ta và hỏi: "Nàng không muốn đi săn mùa thu thì có thể không đi."

Trong kinh thành, những lời đồn đại về ta đang lan truyền rộng rãi.

Y sợ ta sẽ cảm thấy khó chịu khi nghe những lời đó.

Và y cũng sợ ta sẽ gặp Kỷ Chiêu.

Ta kéo ngón tay y đặt lên môi hôn nhẹ: "Đi, vì sao lại không đi? Không đi, ngược lại càng làm cho những lời đồn đại đó trở thành sự thật."

Ta đã không còn quan tâm người khác nhìn ta như thế nào, cười nhạo ta ra sao.

Nhưng ta không muốn Khương Lăng bị người khác chế giễu - Dù là người đứng đầu bách quan, ân sư của hoàng đế khi nhỏ thì đã sao? Vẫn phải nhặt "Người đàn bà d*m đ*ng" mà hoàng thượng vứt bỏ.

Ngày săn mùa thu, Khương Lăng nắm tay ta, không hề buông ra dù chỉ một bước.

Trong cung, những người tham gia săn bắn, các quan lại, đều dùng ánh mắt khác nhau để đánh giá ta.

Khương Lăng liền đi bên cạnh ta, dùng dáng người cao lớn của mình để che chắn cho ta khỏi những ánh mắt khinh bỉ, mỉa mai, khinh thường...

Kỷ Chiêu xuất hiện trong sự chào đón cung kính của các quan lại.

Hắn ta không nhìn người khác, ánh mắt rơi trên khuôn mặt ta, hệt như vực sâu mùa thu, chôn giấu sự lạnh lẽo u ám mà ta không thể hiểu được.

Nhưng hắn ta chỉ liếc nhìn một cái, rồi dời đi một cách bình thản như thường lệ.

Ta đứng bên cạnh Khương Lăng, nắm c.h.ặ.t t.a.y y, rất chặt, rất chặt.

Khương Lăng bóp lòng bàn tay ta, nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ."

"Đừng sợ, Quỳnh Hoa, ta ở đây!"

Sau khi vào tiệc, ta ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Khương Lăng, gắp cho y những món y thích ăn.

Khi các quan lại mời rượu y, ta lại kéo tay áo y, lí nhí nói: "Đại nhân, uống ít thôi, người phải giữ gìn sức khỏe..."

Người mời rượu sững người, rồi lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Hạ quan tưởng rằng... tưởng rằng..."

Họ đều nghĩ Khương Lăng sẽ chán ghét ta, đề phòng ta, dùng mọi cách để hành hạ và lạnh nhạt ta.

Tuyệt đối không nên như thế này.

Ánh mắt Khương Lăng không hề d.a.o động, lạnh lùng và sâu sắc nhìn vào mặt ông ta.

Người mời rượu sợ đến tỉnh cả rượu, vội vàng nói: "Thái phó đại nhân và Quỳnh Hoa công chúa tình cảm thật tốt, hạ quan... Chúc hai người cầm sắt hòa âm, ân ái trăm năm."
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 21



Câu nói này thu hút sự chú ý của Kỷ Chiêu đang ngồi trên yến tiệc.

Giọng hắn ta lạnh lùng, mang theo chút mỉa mai, lặp lại một lần nữa: " n ái trăm năm?"

Rượu đỏ nhuộm lên đầu ngón tay hắn ta, đỏ như máu.

Kỷ Chiêu lau sạch tay, nở một nụ cười như có như không: "Xem ra, hoàng muội của trẫm, rất được lòng Thái phó."

"Đúng là như vậy, nàng ta học được mười phần mị hoặc của Nhu Phi, giỏi nhất là lấy lòng đàn ông. Nàng ta quấn quýt trẫm trong cung, gả đi cũng khiến Thái phó vốn kìm nén d*c v*ng phải phục tùng."

Khương Lăng nhìn thẳng vào vị thiên tử mà mình nuôi lớn, bình tĩnh như thường: "Thần xin tạ ơn Hoàng thượng đã ban hôn."

"Quỳnh Hoa, nàng ấy rất tốt, không phải là yêu nữ."

Kỷ Chiêu nheo mắt: "Thái phó gọi nàng ta là Quỳnh Hoa?

"Kẻ bất chấp luân thường, sao xứng đáng với hai chữ Quỳnh Hoa? Đây là do trẫm ban cho nàng ta, bây giờ sẽ thu hồi trước mặt bá quan. Từ nay về sau không ai được gọi nàng ta là Quỳnh Hoa công chúa nữa."

Trên yến tiệc săn mùa thu, im lặng bao trùm, không ai nói một lời.

Ta bấm chặt ngón tay, từng chút từng chút ẩn vào trong thịt. Cố gắng chịu đựng để không rơi nước mắt trước mặt mọi người.

Mọi thứ hắn ta ban cho ta, bây giờ hắn ta đều muốn thu hồi lại.

Không chừa cho ta một chút thể diện nào.

Khương Lăng đưa tay, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng: "Ngọc Quỳnh Hoa, không phải là cái tên, mà là nàng. Có tên đó hay không cũng không quan trọng."

"Có người không nhận ra ngọc đẹp, có người lại coi như trân bảo."

Y đưa tay che đôi mắt đỏ hoe của ta, nói bên tai ta: "Vĩnh Hòa không được khóc."

Bởi vì Khương Lăng đã công khai bảo vệ ta, đối đầu trực tiếp với Kỷ Chiêu.

Cho đến khi kết thúc yến tiệc săn mùa thu, Kỷ Chiêu không còn cười nữa.

Sau khi uống rượu, là cuộc săn bắn.

Khương Lăng chỉ có thể để ta lại, y để lại hộ vệ bên cạnh để bảo vệ an toàn cho ta: "Vĩnh Hòa ở đây, đừng đi đâu cả.

"Trước đây nàng muốn nuôi một con thỏ, ta sẽ săn cho nàng."

Nhưng ngay khi Khương Lăng vừa rời đi, cung nhân đã đến.

Họ nói với giọng the thé: "Công chúa điện hạ, Hoàng thượng đã lâu không gặp Hoàng muội, rất nhớ mong, xin công chúa qua đó một lát."

Ta sợ hãi lùi lại, lắc đầu.

"Ta đã gả vào Khương phủ rồi, không còn là người của hoàng thất nữa, với... Hoàng huynh cũng không còn gì để nói."

"Công chúa nói vậy là không đúng..."
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 22



Họ cười lạnh: "Hoàng thượng đã nhớ công chúa rất lâu rồi, cung điện mà công chúa từng ở, mặc dù đã bị thiêu rụi, nhưng Hoàng thượng vẫn luôn niêm phong, không cho bất cứ ai đến gần, vẫn giữ lại cho công chúa."

"Công chúa hiểu rõ đại nghĩa, cũng biết quan hệ giữa Thái phó và Hoàng thượng, hà tất phải chọc giận Hoàng thượng, khiến Thái phó bị trách phạt."

Ta d.a.o động, vì Khương Lăng.

Ở bên cạnh Kỷ Chiêu nhiều năm như vậy, ta rất rõ sự đề phòng và căm ghét của hắn ta đối với Khương Lăng.

Đi theo thái giám, bước vào lều của Kỷ Chiêu.

Liền nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của hắn ta: "Hoàng muội đã lâu không gặp, xem ra muội đã quên mất hoàng huynh này rồi."

"Khương Lăng đối xử với muội rất tốt phải không?"

Cung nhân thức thời lui xuống, rèm lều buông xuống, một mảng tối tăm như mạng nhện dày đặc nuốt chửng ta.

Khuôn mặt của Kỷ Chiêu, dưới ánh sáng mờ ảo, như ma quỷ.

14

Hắn ta tiến lại gần.

Họa tiết long bào được dệt bằng chỉ vàng trên long bào dữ tợn, dày đặc, rơi trên mu bàn tay ta một mảng lạnh lẽo.

Nhìn vào đáy mắt ta, hồ nước tĩnh lặng bị lật đổ, một mảng u ám.

"Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi dựa vào cái gì mà cười?"

"Dựa vào cái gì mà ở bên cạnh Khương Lăng lại vui vẻ như vậy."

"Ngươi gắp thức ăn cho y, không cho y uống rượu..."

Hắn ta đưa tay từ từ v**t v* cổ ta: "Ngươi rời khỏi hoàng cung mới nửa năm thôi, ngươi đã yêu y rồi sao?"

Cảm giác lạnh lẽo rợn người, men theo xương sống bò l*n đ*nh đầu, trong nháy mắt bùng nổ.

Trên yến tiệc, hắn ta vậy mà lại chú ý đến từng cử chỉ của ta.

Những ngón tay lạnh lẽo của hắn ta dừng lại ở cằm ta, đột ngột nâng lên, buộc ta phải nhìn thẳng vào đáy mắt đen kịt của hắn ta.

"Ngươi không thèm nhìn trẫm lấy một cái!"

Toàn thân ta run rẩy, cắn chặt răng, không thể phát ra tiếng.

Chính hắn ta chán ghét ta bẩn thỉu, ép ta gả cho Khương Lăng.

Chính hắn ta trước mặt bá quan, tước đi phong hào của ta.

Bây giờ, hắn ta làm vậy là vì cái gì?

"Vĩnh Hòa, ngươi xuất giá rồi cũng là muội muội của trẫm."

"Lâu lắm rồi không nghe ngươi gọi trẫm là ca ca. Gọi! Gọi đi!" Hắn ta quát lên bằng giọng lạnh lùng, ngón tay dùng lực rất mạnh.

Ta va vào cái bàn, chén trà và đồ sứ trên bàn rơi xuống đất vỡ tan tành.

Ngực ta phập phồng dữ dội, dường như chỉ khi rời khỏi Kỷ Chiêu, ta mới có thể thở được.

"Hoàng huynh xin tự trọng!"

"Hoàng huynh kim khẩu ngọc ngôn, đã nói không cho phép ta gọi ngài là ca ca nữa. Vĩnh Hòa không dám quên."
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 23



Từ khi rời khỏi hoàng cung, bước ra khỏi cánh cổng nguy nga tráng lệ đó.

Người sẽ đi theo phía sau hắn ta, gọi hắn ta là ca ca đã c.h.ế.t rồi.

Ta chỉ là Kỷ Vĩnh Hòa.

Đôi mắt hắn ta đột nhiên mở to, đỏ ngầu, ngược lại cười thành tiếng: "Ngươi thật là một muội muội ngoan ngoãn nghe lời."

Ta chưa bao giờ cảm thấy Kỷ Chiêu xa lạ và đáng sợ như vậy.

Trước đây, hắn ta đối với ta ôn hòa và cưng chiều, ban thưởng không đếm xuể, cứ như nước chảy vào cung điện của ta.

Ta vẫn còn nhớ ngày hắn ta đăng cơ, ban cho ta phong hiệu đồng thời ban cho Nhu Phi hình phạt nghiền xương thành tro tàn.

Kỷ Chiêu trước mặt ta, vẫn là dáng vẻ đó, nhưng đầy sự âm u, như thể đã giải phóng những ác niệm ẩn sâu trong lòng.

Ta cố nén nỗi sợ hãi, cúi đầu hành lễ với hắn ta: "Nếu hoàng huynh không còn gì căn dặn, Vĩnh Hòa xin cáo lui."

Ngay khi xoay người, ngón tay hắn ta nắm chặt lấy cổ tay ta, lực đạo hung hãn, như muốn ghim vào da thịt.

Đau quá!

Ta cố nén nước mắt, Khương Lăng đã nói, không được khóc.

Hắn ta dùng sức xoay người ta lại, ép ta vào bàn, cao giọng giận dữ: "Đi đâu? Trở về bên Khương Lăng?"

Ta nghẹn ngào tức giận, nhìn thẳng vào mắt hắn ta: "Hoàng huynh quên rồi sao, ta là thê tử của Khương Lăng."

"Thê tử của bề tôi, không thể bắt nạt. Huống chi chúng ta còn là huynh muội!"

Huynh muội ——

Trước đây vẫn là từ mà ta sợ phải đối mặt nhất, giờ đây, lại dễ dàng nói ra khỏi miệng.

Dường như, cũng không còn gì để lưu luyến nữa.

"Huynh muội à..."

Hắn ta nhếch mép, cười thờ ơ: "Đúng vậy, chúng ta là huynh muội."

"Nhưng Kỷ Vĩnh Hòa, là ngươi trước tiên quấn lấy trẫm, luôn tỏ ra đáng thương trước mặt trẫm."

"Ngươi biết rõ đó là điều cấm kỵ, vậy mà vẫn cứ dụ dỗ trẫm!"

Ta mở to mắt, nước mắt không thể kìm nén được nữa, rơi xuống bàn tay thô ráp của hắn ta.

Bao nhiêu năm dựa dẫm, ngưỡng mộ đối với hoàng huynh, đối với hắn ta mà nói, chỉ là sự quyến rũ không biết liêm sỉ.

Ta chỉ là quá khao khát được yêu thương, đã phạm phải sai lầm lớn.

"Khóc cái gì? Sợ trẫm đến vậy sao?

"Trong hoàng cung, chẳng phải chỉ có ngươi và trẫm là thân thiết nhất sao?"

Ta nhắm mắt lại, nói bằng giọng khàn đặc: "Hoàng huynh, ta hối hận rồi, ta sai rồi. Ta không dám... nảy sinh một chút suy nghĩ không nên có nào với hoàng huynh nữa."

Hắn ta không buông ta ra mà cúi người xuống ở bên tai ta nói rõ ràng từng lời tàn nhẫn: "Trẫm quên mất. Ngươi có Khương Lăng rồi thì còn hiếm lạ gì trẫm. Cho nên ngươi mới gấp gáp rời khỏi trẫm như vậy."
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 24



"Nhưng ngươi phải biết, Khương Lăng sớm muộn gì cũng sẽ c.h.ế.t dưới tay trẫm."

Hắn ta v**t v* cổ ta, ngón tay chậm rãi, như đang v**t v* một món đồ sứ mỏng manh: "Khương Lăng đã chạm vào ngươi chưa?"

Ta cắn răng, ngoại trừ rơi lệ ra ta không thốt nổi thành lời.

"Nhìn phản ứng của ngươi chắc là chưa rồi. Run rẩy như thế kia."

Hắn ta suy nghĩ một chút, lại nở ra nụ cười ác ý: "Cũng đúng. Trẫm ngại ngươi bẩn, là đồ ta không cần thì y cũng ngại ngươi bẩn thôi."

15

Cảm giác đau đớn nhất cũng chỉ đến thế này thôi.

Từng chút tình cảm năm xưa, từng chút ngưỡng mộ, cuối cùng đều hóa thành chất độc c.h.ế.t người.

Chất độc đến muộn, ăn mòn từng chút nội tạng, đau đớn đến mức toàn thân ta run rẩy.

"Kỷ Chiêu, ta ghét ngươi."

Những ngón tay buông thõng khẽ động, một cái tát giáng xuống mặt hắn ta.

Sau tiếng "bốp", Kỷ Chiêu như bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn ta.

"Ta ghét ca ca nhất!"

Đây là lần cuối cùng ta gọi hắn ta là ca ca.

"Vĩnh Hòa..." Hắn ta luống cuống, còn muốn nói gì đó.

Bên ngoài doanh trại truyền đến giọng nói lạnh lùng, đè nén cơn giận của Khương Lăng: "Hoàng thượng, xin hãy trả lại thê tử của thần."

"Thái phó đại nhân không được vào."

Kỷ Chiêu buông tay, lùi lại một khoảng rồi day trán: "Đi thôi."

Giọng nói của hắn ta rét lạnh: "Kỷ Vĩnh Hòa, nếu ngươi không muốn chết, không muốn trẫm làm ra chuyện không nên làm thì sau này đừng xuất hiện trước mặt trẫm nữa."

Ngày đó, Khương Lăng ôm ta trở về nhà.

Ta ở trong thùng nước tắm rất lâu.

Lâu đến nỗi Khương Lăng nhịn không được mà đẩy cửa xông vào, vớt ta từ thùng nước tắm lên.

Ta đỏ mắt, nhìn đôi mắt âm trầm của y: "Ninh Chỉ, ta rất dơ, ta rất dơ!"

Y không để ý cả người ta đều là nước, chỉ dùng sức ôm ta vào lòng: "Vĩnh Hòa không bẩn, Vĩnh Hòa luôn là khối ngọc Quỳnh Hoa của ta."

Ta còn muốn nói thêm.

Khương Lăng đã cúi đầu xuống, giống như đang cố gắn làm gì đó, lại có chút tức giận mà che miệng ta lại.

Đó là do dấu ngón tay do Kỷ Chiêu lưu lại trên cổ ta.

Khương Lăng thả ta xuống giường nhỏ, nhẹ nhè hôn lên chỗ bị ứ máu: "Là ta không bảo vệ nàng thật tốt."

Động tác của y rất chậm, như thương tiếc vô cùng: "Vĩnh Hòa không sợ. Mọi thứ đều đã qua, bây giờ ta đang ở đây."

Sáng sớm tỉnh lại, Khương Lăng dịu dàng hôn mi tâm ta: "Thời gian còn sớm, tối hôm qua ta không khống chế. Nàng ngủ thêm chút đi."

Y đứng dậy rời đi, tự mình xuống bếp làm thịt thỏ cho ta ăn.
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 25



Ngày săn b.ắ.n mùa thu đó, khi y nghe ta bị Kỷ Chiêu mang đi đã lập tức chạy trở về, vì thế không săn thỏ cho ta được.

Lúc đi, cung nhân phụng mệnh đưa tới một đôi thỏ trắng.

Khương Lăng nhận hai con thỏ, hôm nay nó lại xuất hiện trên bàn cơm.

Quân tử ca nhà bếp. Nhưng tài nấu nướng của Khương Lăng lại rất tốt, làm ra nồi thịt thỏ kho rất thơm.

Ta im lặng ăn chân thỏ, nhìn y một chút cũng không nhúc nhích nên không nhịn được đành hỏi: "Ninh Chỉ không ăn sao?"

Khương Lăng nhướn mày nhìn ta, chợt y cười nhạt: "Ta không đói bụng, gần đây uống thuốc nên không thể đụng đến thức ăn mặn."

Bệnh của y còn chưa khỏi.

Đây cũng là cái gai yên lặng nằm trong lòng ta.

Khương Lăng vào triều rồi, ta lại cầm sách y lên nghiêm túc nghiên cứu. Ta muốn tìm ra phương thuốc có thể chữa bệnh cho y.

Siêng năng đọc sách nửa tháng trời, ta cầm lên phương thuốc mới viết ra đi tới thư phòng lại nghe được âm thanh nói chuyện bên trong.

"Trước kia là chúng ta sai rồi. Thái phó không phải bị bệnh mà là trúng độc."

"Ngày tiệc săn b.ắ.n mùa thu có người đã hạ độc, mới khiến bệnh tình Thái phó trở nặng."

Một lúc lâu sau, một âm thanh nhỏ vang lên: "Có thể giải không?"

Thái y thở dài: "Lão hủ vô dụng, Thái phó trúng là độc mãn tính. Không hay không biết đã ăn sâu vào người, chỉ có giải dược mới giải được."

Y lại tựa không để bụng nói: "Đi xuống đi, không nên để lộ ra."

Nụ cười trên mặt ta vẫn còn chưa tan.

Phương thuốc vừa viết xong cầm trên tay đã rơi xuống.

Bên tai là giọng nói càn rỡ đầy sát khí của Kỷ Chiêu bên tai: "Khương Lăng sớm muốn gì cũng sẽ c.h.ế.t trong tay trẫm."

Một núi không thể có hai hổ.

Khương Lăng là đế sư, phụ tá thiên tử từ nhỏ đến lớn. Quyền lực trong tay y vượt qua cả Kỷ Chiêu. Các quan lại đều nghe lời y.

Kỷ Chiêu muốn diệt trừ y, cũng không phải mới đây.

Ân sư thì sao? Đế vương tình thân cũng không cần, thì tình cảm gì cũng là dư thừa.

Ngày Khương Lăng không có ở trong phủ, ta lên xe ngựa.

"Phu nhân đi đâu?"

Ta cười nói: "Cứ đến đường bán xiêm y phấn son đi."

16

Ta lại gặp Kỷ Chiêu.

Hắn ta không nhìn ta lấy một cái, đầu bút nhúng vào mực đỏ để phê duyệt tấu chương.

Ta quỳ dưới điện đã lâu, giống như những ngày trước khi xuất giá.

Hắn ta đặt bút xuống, cười mà như không: "Trẫm đã nói với ngươi điều gì? Khương phu nhân đã quên rồi sao?"

Hắn ta không gọi ta là Quỳnh Hoa, không gọi ta là hoàng muội, công chúa. Mà gọi ta là Khương phu nhân, như hai người xa lạ.
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 26



Ta cúi đầu xuống, chạm vào nền gạch lạnh lẽo: "Cầu xin Hoàng thượng ban cho ta giải dược."

Kỷ Chiêu vứt bỏ tấu chương trong tay, sắc mặt lạnh lùng: "Trẫm không nhớ đã từng hạ độc ngươi."

"Ta vì phu quân của ta mà cầu xin." Ta nói rõ ràng.

Kỷ Chiêu ngẩng đầu lên, sự tàn nhẫn hiện rõ: "Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi thật sự không sợ chết!"

"Ngươi biết rõ hơn ai hết, trẫm ghét y đến nhường nào! Y dựa vào danh nghĩa đế sư, chuyên quyền nhiếp chính, thậm chí không coi trẫm ra gì, vậy mà ngươi dám đứng về phía y!"

"Rầm" một tiếng vang lớn, hắn ta đá lật bàn sách.

Tấu chương như tuyết lở, trút xuống ào ạt.

"Ngươi thật sự... vì y mà cầu xin trẫm! Không hổ là hoàng muội được trẫm nuông chiều!"

Hắn ta bước đến trước mặt ta, nhìn xuống từ trên cao: "Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi lấy gì để cầu xin trẫm? Cầu xin trẫm tha cho kẻ thù!"

"Hoàng thượng... muốn gì?" Giọng ta nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn.

"Chỉ cần tha cho Khương Thái phó, thế nào cũng được."

Hắn ta cười khẩy, như lưỡi d.a.o cứa qua: "Ngươi nghĩ trẫm sẽ cần ngươi sao?"

"Thứ mà Khương Lăng đã dùng qua, đưa cho trẫm, trẫm còn không thèm liếc mắt!"

Hắn ta trở lại ghế ngồi, giọng lạnh lùng: "Trẫm có thể cho ngươi giải dược."

"Trẫm muốn ngươi giám sát từng hành động của Khương Lăng, không được bỏ sót điều gì và phải báo cáo cho trẫm."

Ta nói bình thản: "Được."

Kỷ Chiêu gả ta đi, cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.

Ta đứng dậy, bước ra khỏi cung điện, phía sau lại vang lên giọng nói hỉ nộ vô thường, đầy tức giận của Kỷ Chiêu.

"Ngươi dám để Khương Lăng chạm vào ngươi một lần nữa."

"Trẫm sẽ tru di cửu tộc Khương gia! Không để sót một ai!"

Ta làm theo lời Kỷ Chiêu, để ý từng hành động của Khương Lăng, ghi lại thời gian y ra ngoài, gặp gỡ ai, rồi gửi vào cung bằng bồ câu đưa thư.

Chỉ có như vậy, giải dược cho Khương Lăng mới được gửi đến đúng hẹn.

Ta bắt đầu thích nấu ăn, vụng về nấu cháo, làm bánh, giấu giải dược vào bên trong.

Khương Lăng nếm thử, vị chắc không ngon lắm.

Ta cho rất nhiều gia vị để che lấp mùi thuốc bên trong.

"Có khó ăn lắm không?" Ta lo lắng hỏi.

Khương Lăng xoa đầu ta: "Rất ngon, Vĩnh Hòa làm gì cũng ngon."

Y để ý thấy vết thương trên tay ta do d.a.o cắt, lông mày nhíu lại: "Ta không cần nàng phải vất vả như vậy, muốn ăn gì, ta dù có về muộn sau khi hạ triều cũng sẽ làm cho nàng."

Khương Lăng tìm hòm thuốc, bế ta ngồi trên đùi, lông mi khẽ rung như quạt, nhẹ nhàng bôi thuốc cho ta, rồi còn thổi thổi, y đau lòng hỏi: "Còn đau không?"
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 27



Ta bật khóc, ta không xứng với lòng tốt của y.

Khương Lăng tiến lại, hôn lên đôi mắt đẫm lệ của ta, khi định hôn lên môi, ta tránh đi.

Y ngập ngừng.

Kỷ Chiêu nói được làm được, ta không thể hại y, càng không thể hại cả Khương gia.

"... Tối nay ta hơi mệt." Ta mơ hồ nói.

Khương Lăng không bao giờ truy hỏi ta. Y bế ta đặt lên giường, còn đắp chăn cẩn thận: "Ngủ đi, ta sẽ ở bên cạnh nàng."

17

Ta không có ý định hại Khương Lăng.

Những bức thư gửi vào cung đều viết nửa thật nửa giả. Một số thông tin không quan trọng là thật, còn các tin tức về Khương Lăng đều do Ta bịa ra.

Những mánh khóe nhỏ nhặt của ta không thể qua mắt được Kỷ Chiêu, hắn ta mất kiên nhẫn, tháng này giải dược vẫn chưa được gửi đến.

Một bức thư được gửi đến tay ta.

Hắn ta muốn ta vào thư phòng của Khương Lăng, lấy những bức thư trao đổi của y.

Chỉ khi ta làm theo lời hắn ta, hắn ta mới gửi giải dược cho ta.

Ta cầm bức thư trong tay, lòng bàn tay lạnh ngắt, rất lâu sau đó, ta dùng lửa đốt cháy hết.

Kỷ Chiêu hiểu ta quá rõ, người khác đối xử tốt với ta một chút, ta liền bất chấp tất cả mà nắm chặt, coi như sự cứu rỗi.

Khương Lăng là tất cả của Ta!

Ta muốn cứu mạng Khương Lăng, nhưng lại không thể không phản bội y.

Hắn ta muốn ta chịu đựng sự dày vò của lương tâm, không bao giờ có thể toàn tâm toàn ý tận hưởng tình yêu của Khương Lăng dành cho ta nữa.

Thủ đoạn chơi đùa lòng người của đế vương, Kỷ Chiêu không nương tay áp dụng lên ta.

Ta như đang uống rượu độc giải khát, đã không thể quay đầu lại.

Thư phòng của Khương Lăng mở, y không bao giờ đề phòng ta. Thư phòng rất đơn giản, chỉ có trên bàn là một bình hoa, bên trong đặt vài nhành mai trắng mới nở.

Giống như y.

Ta bỗng nhiên không hiểu, một người đối xử ôn hòa với mọi người, cực kỳ kiên nhẫn, chưa bao giờ thể hiện sự uy nghi của kẻ có quyền cao như Khương Lăng, làm sao có thể là gian thần cướp đoạt quyền chính?

Là ta sai sao?

Hay Kỷ Chiêu sai?

Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, ta kiềm chế trái tim đang loạn nhịp, vội vàng tìm một hai bức thư không quá quan trọng trong thư phòng của Khương Lăng.

Ta nghĩ vài bức thư trao đổi giữa bạn bè hẳn sẽ không gây phiền toái cho Khương Lăng.

Cho đến khi Khương gia m.á.u chảy thành sông, xác c.h.ế.t đầy đất... Ta mới nhận ra sự ngu ngốc đáng buồn cười của mình.
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 28



Khương Lăng trở về, ta vừa từ thư phòng của y bước ra.

Hai bức thư ta giấu vội vào tay áo.

Ánh mắt của Khương Lăng tối lại một chút, trong khoảnh khắc rất ngắn, rồi lại trở lại bình thường: "Vĩnh Hòa đến thư phòng tìm sách sao?"

Ta cúi đầu, nghe tiếng nghẹn ngào trong cổ họng: "Đúng vậy..."

Hơi thở của Khương Lăng dài và đều, rất lâu sau mới nói: "Vĩnh Hòa, những gì nàng muốn biết, có thể hỏi ta.

Những gì nàng muốn, ta đều sẽ cho nàng! Chúng ta là vợ chồng, giữa vợ chồng không có bí mật."

Lúc đó, ta đần độn, lòng tràn đầy bất an, hoàn toàn không hiểu lời y nói.

Sau đó ta không nhớ mình rời khỏi thư phòng như thế nào, cũng không nhớ làm sao gửi đi hai bức thư đó.

Kỷ Chiêu không còn tìm ta nữa, cũng không truyền đạt mệnh lệnh nào.

Ta tiếp tục sợ hãi bịa ra những lời dối trá, gửi vào cung.

Giải dược mỗi tháng đều gửi đến, không gián đoạn nữa.

Khương Lăng dần khỏe lại, không còn ho sau lưng ta, không còn lén ra ngoài ho đến ra m.á.u vào nửa đêm...

Ta nghĩ mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp.

Khương Lăng sẽ khỏe lại.

Ta cũng sẽ... chúng ta sẽ có một cuộc đời dài, rất dài.

Nhưng Kỷ Chiêu đến, mang theo quân cấm vệ quân bọc kín Khương phủ.

Mọi người run rẩy quỳ xuống, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Khương Lăng ở bên ta, luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, chống lại ánh mắt lạnh lẽo như thực chất của Kỷ Chiêu.

Long bào thêu năm màu của hắn ta phản chiếu ra ánh sáng màu máu.

Hắn ta bước đến trước mặt ta, nhìn chằm chằm vào ta nói: "Hoàng muội lập công không nhỏ, tố giác người bên gối thông địch phản quốc, sau khi tru diệt hết nghịch tặc, g.i.ế.c hết Khương gia, trẫm sẽ đón ngươi về cung!"

18

Tai ta đột nhiên ù đi, không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.

Thế gian này bị đập vỡ, mất hết màu sắc, chỉ còn lại đen và trắng.

Màu đen là đôi mắt lạnh lùng, tàn nhẫn của Kỷ Chiêu.

Màu trắng là khuôn mặt ta hoảng hốt bị xé nát, m.á.u chảy không ngừng.

Tại sao lại như thế này?

Tại sao lại như thế này!

"Ta không làm! Ta không có..." Ta sợ hãi ôm chặt tai, ta đang nói với ai?

Nói với Khương Lăng, hay nói với chính mình?

Ta dùng toàn bộ sức lực nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Lăng, như thể làm vậy sẽ không bao giờ rời xa y, không ai có thể chia cắt chúng ta.

"Ninh Chỉ, ta không làm! Ta không tố giác!"

"Chàng là phu quân của ta, Ninh Chỉ tốt nhất của ta, làm sao có thể là phản tặc? Ta dù có chết, cũng không bao giờ..."
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 29



Giọng nói bị ngắt quãng, giữa đất trời chỉ còn lại tiếng gió rít mang mùi máu.

Những cơn gió ấy xuyên qua cơ thể ta.

Ta trở nên rất nhẹ, rất nhẹ, như thể rời khỏi thế gian đầy đau khổ này.

Hai bức thư viết trên giấy Tâm Đường bị ném trước mặt ta.

Kỷ Chiêu nói: "Trẫm làm sao có thể nhẫn tâm gả muội muội cưng chiều nhất cho ngươi, chẳng qua là vì hôm nay!"

"Khương Ninh Chỉ nhìn rõ chưa? Đây là bằng chứng tội lỗi của ngươi, do chính tay Vĩnh Hòa giao cho trẫm."

Chữ viết là của Khương Lăng, nhưng nội dung trong thư đã bị kẻ gian chỉnh sửa, chỉnh sửa đến méo mó, toàn là những lời phản nghịch.

"Không phải! Nội dung trong thư không phải như vậy..." Ta không biết nói sao cho phải.

Kỷ Chiêu cười, không có chút nhiệt độ, gần như tàn nhẫn: "Nghe rõ chưa? Nàng đã thừa nhận, Khương Ninh Chỉ, nàng chưa bao giờ thật lòng với ngươi, ở bên cạnh ngươi chỉ vì trẫm!"

Mọi thứ của ta, từ thể xác đến linh hồn, đều tan vỡ.

Ta không còn cảm giác gì nữa, m.á.u hay nước mắt đầy mặt.

Khương Lăng buông tay ta ra, ánh mắt y sâu thẳm không hề trách móc: "Vĩnh Hòa đi đi."

Y nói.

"Những lời ta đã nói, vẫn còn hiệu lực."

Y đã nói rất nhiều, nhưng ta nhớ rõ nhất câu này: "Những gì nàng muốn, ta đều sẽ cho nàng."

Y nghĩ rằng ta muốn mạng sống của y, muốn quyền lực trong tay y!

Không! Không phải vậy!

Ta đau đớn tột cùng, bất chấp tất cả muốn lao vào, nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Lăng: "Ta muốn chàng sống lâu trăm tuổi, cùng ta bạc đầu giai lão!

"Ninh Chỉ, chàng nghe rõ, đây mới là điều ta muốn!"

Ta không thể chạy đến bên Khương Lăng, ta bị Kỷ Chiêu phía sau chặt chẽ giữ lại, hắn ta kéo ta về bên mình.

Lần này, hắn ta dịu dàng nâng cằm ta, không cho ta cúi đầu.

Hắn ta đối diện Khương Lăng, cắn vào tai ta, mờ ám mà vô tình nói: "Vĩnh Hòa, nhìn kỹ, xem y c.h.ế.t trước mặt nàng như thế nào."

"Nàng chỉ có thể có ca ca!"

"Nàng làm sao có thể yêu người khác? Không ai đối xử tốt với nàng như ca ca."

Ta mặt đầy nước mắt, không nhìn rõ gì nữa, cắn c.h.ặ.t t.a.y Kỷ Chiêu.

Máu thịt lẫn lộn, lộ ra xương trắng. Máu nhỏ giọt xuống tay hắn ta.

Ta không buông miệng.

Hắn ta cũng không nhíu mày.

"Chúng ta là huynh muội!" Ta miệng đầy máu, gào thét lên với hắn ta.

Ánh mắt Kỷ Chiêu nhìn ta, chỉ còn lại h*m m**n chiếm hữu mãnh liệt và yêu hận không rõ ràng.

Hắn ta nói: "Vĩnh Hòa, chúng ta không phải là huynh muội."
 
Back
Top Bottom