Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện

Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 10



"Hoàng thượng hận người là lẽ đương nhiên."

"Nếu người không phải là Kỷ Vĩnh Hòa, được Hoàng thượng chân thành sủng ái bao nhiêu năm nay, người đã sớm bị ban c.h.ế.t rồi."

"Mặc dù chuyện này không liên quan gì đến người, nhưng đúng là do mẫu phi của người đã hạ độc dược Tây Vực, mới khiến Hoàng hậu nương nương thể chất suy yếu, dần dần phát độc mà chết."

"Hoàng thượng từ trước đến nay luôn kính trọng mẫu hậu của ngài, nhất thời không thể chấp nhận được."

"Mẹ nợ con trả... Công chúa gả đến Khương phủ, hãy quên Hoàng thượng đi."

Ta ngồi trong kiệu hoa, đầu óc mơ màng suy nghĩ.

Lỗi lầm do Nhu Phi gây ra, tại sao lại tính lên đầu ta?

Trước đây, Nhu Phi từ Tây Vực đến, đã mang theo nhiệm vụ. Bà ta muốn khuấy đảo Trung Nguyên cho thiên hạ không yên.

Đôi khi số phận thật trớ trêu.

Nó khiến người ta gặp nhau, nhưng lại không cho phép yêu nhau.

Nó lại khiến hai người yêu nhau phải chia xa, đến bạc đầu cũng không gặp lại.

Kỷ Chiêu đột nhiên chán ghét và xa lánh ta. ta cũng có thể hiểu được. Muội muội mà hắn ta cưng chiều bấy lâu nay, hóa ra lại là con gái của kẻ thù.

Ta nên cảm ta hắn ta vẫn còn nhớ chút tình nghĩa cuối cùng, không g.i.ế.c ta, chỉ gả ta đi mà thôi.

Trên suốt đoạn đường này, vô số lần ta muốn nhảy xuống, bất chấp tất cả chạy về hoàng cung, nói rõ sự thật với Kỷ Chiêu.

Nhưng, tất cả đã không thể thay đổi.

Mẫu thân ruột của ta chỉ là một thị nữ vô danh ở Tây Vực, bà ấy đã mất từ lâu, không ai có thể làm chứng.

Cho dù Kỷ Chiêu có tin ta đi chăng nữa.

Ta mãi mãi chỉ là công chúa Quỳnh Hoa, muội muội của hắn ta mà thôi.

Trước cửa Khương phủ pháo nổ đùng đoàng.

Ta ngồi trong kiệu hoa.

Ta nghĩ có nên hay không c.h.ế.t đi, vậy là mọi chuyện sẽ kết thúc.

Kỷ Chiêu đưa ta tay Khương Lăng cũng chính là muốn ta chết. Chỉ là chính hắn ta không hạ thủ được mà cũng không muốn làm ô uế tay mình.

Ta thấp hèn vô sỉ, ái mộ huynh trưởng đã truyền khắp hoàng cung.

Khương Lăng nắm trong tay quyền lực như thế, y có lẽ đã sớm biết.

Cùng lắm chỉ là cưới nữ nhân d*m đ*ng Kỷ Chiêu không cần mà thôi. Có lẽ y nghĩ như thế.

Ta cười nhạt một cách thảm thương, nghĩ xem làm thế nào để một mình chịu đựng những lời chế giễu và bước vào cổng Khương phủ.

Kiệu hoa dừng lại, một bàn tay thon dài, sạch sẽ, trắng như ngọc vén rèm kiệu lên.

Ánh nắng mặt trời và bộ hỷ phục đỏ rực như lửa chiếu vào mắt.
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 11



Ta theo bản năng đưa tay lên che mắt.

Người vén rèm kiệu khẽ dịch thân hình thon dài, che ánh sáng chói chang cho ta.

Cuối cùng ta cũng nhìn thấy khuôn mặt của Khương Thái phó qua một góc khăn trùm đầu, người mà hoàng huynh ta hận thấu xương và các quan lại đều e ngại.

Không giống như những gì ta tưởng tượng.

Bộ hỷ phục đỏ rực tôn lên làn da trắng như tuyết và vẻ bệnh tật mong manh của y.

Phong thái toát lên vẻ lạnh lùng cao ngạo, nhưng đôi mắt trong trẻo nhìn ta lại vô cùng dịu dàng ấm áp.

Y mở miệng, giọng trầm thấp êm ái: "Muốn ta cõng nàng không, Quỳnh Hoa?"

Ta bị muôn người khinh bỉ, ngay cả hoàng huynh cũng không gọi ta là Quỳnh Hoa nữa.

Trong khoảnh khắc ngẩn ngơ, ta chợt thất thần.

Khương Lăng đáng lẽ phải ghét ta, hận ta, hoàng huynh ép y cưới ta, rõ ràng là một sự sỉ nhục.

Những ngón tay thon dài nắm lấy cổ tay ta, Khương Lăng nghiêng mặt, mỉm cười như muốn an ủi ta: "Đừng sợ."

Khoảnh khắc tiếp theo.

Cơ thể ta được bế lên, y ôm ta vững vàng trong vòng tay.

Hành động của y không chỉ khiến ta kinh ngạc.

Mà còn khiến tất cả những người đang xem náo nhiệt đều ngạc nhiên.

Vị Khương Thái phó không hay cười đùa, gần ba mươi tuổi không gần nữ sắc, lại ôm tiểu thê tử mới cưới của mình, dửng dưng trước mọi người, bước vào hỉ đường.

08

Ta nên vùng vẫy, nên hét lên, ra lệnh cho y thả ta xuống.

Nhưng ta đã không làm vậy.

Ta quá mệt mỏi rồi.

Tình yêu và thù hận dành cho Kỷ Chiêu dường như đã rút cạn tất cả cảm xúc của ta.

Giống như một vết thương, khi mới rạch ra thì rất đau, sau đó liên tục xé toạc vết sẹo, k*ch th*ch nó hết lần này đến lần khác, nó sẽ ngày càng dày lên.

Rồi sau đó không còn cảm giác gì nữa.

Trái tim ta cũng vậy.

Ta nép vào n.g.ự.c Khương Lăng, ngoan ngoãn, yếu ớt, như một chú mèo con bị bệnh, không thể giương nanh vuốt.

Trên người y có mùi hương lạnh thoang thoảng, hòa quyện với hơi ấm của y, dần dần xoa dịu trái tim ta.

Ta tựa vào chiếc cổ thon dài trắng ngần của Khương Lăng.

Ta hỏi y: "Ta gả cho chàng, chàng sẽ đối xử tốt với ta chứ?"

"Sẽ có ngày nào đó vì chán ghét ta, rồi lại vứt bỏ ta không?"

Chú mèo con bị bỏ rơi một lần sẽ trở nên ngoan ngoãn lấy lòng chủ nhân, sợ bị vứt bỏ một lần nữa.

Ta cũng vậy.

Khóe môi Khương Lăng khẽ nhếch lên thành một đường cong rất đẹp, y nói: "Đừng sợ, ta sẽ không."

Kỷ Chiêu cũng đã từng thề như vậy, nhưng điều đó không ngăn được hắn ta lạnh lùng như băng, nói ta bẩn thỉu.
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 12



Người hầu mang dải lụa đỏ đến, Khương Lăng không nhận, y nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của ta, bái đường thành thân.

Khương Lăng lớn hơn ta, cũng cao hơn ta rất nhiều, lòng bàn tay y ấm áp rộng lớn, vừa đủ để bao trọn bàn tay ta.

Chưa từng có ai nắm tay ta như vậy, Kỷ Chiêu cũng chưa từng. Cảm giác như có thể hoàn toàn dựa vào người đang nắm tay mình.

Nghi lễ bái đường thành thân, mỗi bước đều diễn ra rất chậm, Khương Lăng không hối thúc, chờ ta gỡ bỏ khúc mắc trong lòng rồi mới theo kịp y.

Sau khi kết thúc, ta bước qua ngưỡng cửa bị vấp ngã, suýt chút nữa thì ngã nhào.

Cánh tay phía sau ôm chặt lấy eo ta, giọng y hơi căng thẳng: "Có bị trẹo chân không?"

Ta lắc đầu.

Khương Lăng không tin lời ta, y vén váy cưới của ta lên, những ngón tay thon dài xoa nhẹ mắt cá chân ta.

Rất dịu dàng nhưng cũng rất tê dại, cơ thể ta không khỏi run lên khe khẽ.

Điều mà Nhu Phi dành cho ta nhiều nhất là ánh mắt lạnh lùng và những cái tát.

Sau khi mẫu thân ruột là tỳ nữ của ta bị bà ta g.i.ế.c chết.

Để trừng phạt ta, Nhu Phi đã kéo lê ta xuống hầm tối, ép ta nhìn xác mẫu thân ruột đã như một bao tải rách nát.

Ta chợt nhận ra mình khao khát được người khác v**t v*, đối xử dịu dàng.

Ta không nhúc nhích, ngoan ngoãn đợi y kiểm tra xong.

Khương Lăng chỉnh lại váy cho ta, y nhẹ nhàng hỏi: "Còn đi được không? Nàng đội khăn trùm đầu, đi lại không tiện."

Ta nói dối.

Thật muốn có một người đối xử tốt với ta, bất kể người đó là ai.

"Khương Thái phó, cõng ta đi!"

Y bật cười, hàn khí xa cách trong mắt tan biến, chỉ còn lại sự dịu dàng tràn đầy.

"Quỳnh Hoa, nàng nên gọi ta là phu quân rồi. Nếu nàng không muốn gọi như vậy, cũng có thể gọi ta là Ninh Chỉ."

Ninh Chỉ là tên tự của Khương Lăng.

Người có thể gọi y là Ninh Chỉ, có lẽ chỉ có Kỷ Chiêu.

Y như một tiên sinh cực kỳ kiên nhẫn.

Ta không gọi y là phu quân hay Ninh Chỉ, y cũng không cõng ta.

Suy đi tính lại, ta nhỏ giọng nũng nịu gọi: "Ninh Chỉ, cõng ta đi."

Y ngồi xổm xuống, cúi người trước mặt ta, chờ ta trèo lên lưng y, rồi vững vàng cõng ta đi.

Mọi người xung quanh đều cười: "Khương Thái phó cũng có ngày hôm nay!"

"Bị tiểu phu nhân quản chặt rồi."

Khương Lăng cũng không giải thích, chỉ là người luôn che giấu cảm xúc, lặng lẽ đỏ tai.

09

Ta ghé vào lưng Khương Lăng, hỏi y: "Ninh Chỉ đã từng cõng người khác chưa?"
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 13



Y im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Còn một người nữa, ngoài nàng ấy ra, chỉ có nàng."

Ta gật đầu: "Sau này chàng có thể thường xuyên ôm và cõng ta không?"

Như phụ thân, như huynh trưởng vậy... Ta thật sự rất khát vọng.

Y mềm giọng đáp ứng: "Được."

Trong phòng hoa chúc, lúc ta chờ Khương Lăng đến thiếp đi thì y đi đến.

Ta mơ mơ màng màng đứng dậy, dựa theo ma ma chỉ dạy trong cung mà giúp y cởi áo, tháo thắt lưng, cởi bỏ hỷ phục.

Nhưng bụng ta lại không nhịn được mà kêu lên.

Trong căn phòng tân hôn yên tĩnh, mọi âm thanh đều trở nên rõ ràng.

Khương Lăng nắm tay ta, hỏi: "Nàng có phải đói rồi không?"

Ta hơi ngượng ngùng gật đầu, gần như cả ngày nay ta vẫn chưa ăn gì.

"Nàng muốn ăn gì? Trong bếp có chè trôi nước mè đen, nhân ngọt, nàng có thích không?"

Ta nuốt nước bọt không rõ ràng, lại bị y nắm cổ tay kéo dậy, đi ra ngoài.

"Ninh Chỉ, chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi."

Nói đến rượu giao bôi, ta như bị bỏng lưỡi, không dám nhìn vào mắt y.

Khương Lăng cười nhẹ: "Nàng còn nhỏ, vẫn đang tuổi lớn, bụng đói mà uống rượu sẽ hại dạ dày. Đó chỉ là hư lễ thôi, không cần câu nệ."

Ta chớp mắt, ngây người nhìn gương mặt tuấn tú như tranh vẽ của Khương Lăng, không ngờ y lại dễ nói chuyện và chiều chuộng ta như vậy.

Khương Lăng nắm tay ta, sắp buông ra.

Sự ấm áp đột ngột biến mất.

Ta vội vàng nắm lại, siết chặt lòng bàn tay y.

Đừng bỏ rơi ta... Một ý nghĩ bất an chợt lóe lên trong lòng ta.

Khương Lăng cúi đầu nhìn ta, siết c.h.ặ.t t.a.y hơn, y nắm lấy ta: "Nàng sợ bóng tối sao?

"Quỳnh Hoa, đừng sợ, đây là nhà của nàng."

Kỷ Chiêu cũng từng nói Chiêu Hòa Cung là nhà của ta và hắn ta. Vậy mà ngày đại hôn, hắn ta lại ngang nhiên đưa sủng phi vào điện ân ái.

"Đây thực sự là nhà của ta sao?" Ta khẽ hít mũi, cố kìm nén cảm xúc chua xót.

Khương Lăng nghe giọng ta thay đổi, y ngồi xổm xuống nhìn vào mắt ta: "Nàng khóc sao?"

Ta vội vàng quay mặt đi: "Không... Chỉ là mi mắt rơi vào thôi."

Y như làm ảo thuật, lấy ra chìa khóa của phủ đệ, đưa vào lòng bàn tay ta: "Nhà thật sự, không cần ai mở cửa cho nàng. Nàng tự mình có thể vào được. Chìa khóa của Khương phủ chỉ có một chiếc này. Ngày nào nàng giận, không muốn gặp ta, cũng có thể khóa ta ở ngoài phủ."

Hốc mắt ta càng đỏ hơn.

Kỷ Chiêu nói sẽ cưng chiều, chăm sóc ta, nhưng chưa từng cho ta lệnh bài có thể tự do ra vào hoàng cung.
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 14



Nói cho cùng, hoàng cung chỉ là của hắn ta, ta chỉ là chim hoàng yến được hắn ta nuôi lớn.

Hắn ta không muốn nữa, liền mở lồng, ném ta ra ngoài, không quan tâm ta có sống được hay không.

"Cho nên, tiểu công chúa của ta, nàng đừng khóc nữa được không?"

Ta đứng trước mặt Khương Lăng, giống như một đứa trẻ lần đầu tiên được nếm kẹo, rõ ràng là vui mừng khôn xiết, nhưng không thể ngừng rơi nước mắt.

Y không giỏi dỗ dành người khác, bất đắc dĩ đành ngồi xổm xuống: "Nàng có muốn lên không?"

Ta được y dỗ dành, lau khô nước mắt, nằm úp trên lưng rộng của y, dán mặt vào y thật chặt, ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu trên người y.

Từ nhà bếp đến phòng ngủ chỉ là một đoạn đường ngắn.

Nhưng y vẫn sẵn sàng cúi xuống, cõng ta đi qua.

Vào bếp, Khương Lăng bảo ta ngồi xuống, y xắn tay áo lên, đun nóng nước trong nồi, thả từng viên trôi nước tròn trịa vào.

"Nàng còn muốn ăn gì nữa không?"

Ta nghĩ một lúc: "Ta còn muốn ăn bánh chẻo."

Đêm giao thừa trong cung, các nương nương ở các cung đều sẽ gói bánh chẻo, còn nhét cả đồng tiền vào trong bánh.

Nhu Phi đến từ Tây Vực, bà ta đương nhiên sẽ không làm, cũng không muốn học.

Kỷ Chiêu kể với ta việc hắn ta ăn phải đồng tiền. Lúc ấy, ta đã ghen tị vô cùng, lâu dần trở thành một nỗi niềm không thể nào quên.

Chợt nghĩ đến thân phận của Khương Lăng không tầm thường, ta vội vàng hỏi một câu: "Có quá phiền phức không? Ngày mai chàng có cần phải thượng triều không?"

Y nhẹ nhàng nói một câu, không sao cả.

Rồi lấy ra bột mì, trộn nhân, nửa đêm gói bánh chẻo cho ta.

Bánh trôi nước và bánh chẻo nấu chín được đưa đến trước mặt ta. Cánh tay xắn tay áo của Khương Lăng dính đầy bột mì, trên má cũng dính một chút.

Ta không nhịn được cười thành tiếng.

Y mở to đôi mắt đẹp và sâu thẳm, nhìn ta ngơ ngác.

Ta tiến lại gần, hàng mi rõ ràng của y hiện ra rõ mồn một, hơi thở của y cũng trở nên gấp gáp.

"Ninh Chỉ đừng cử động..." Ta dùng tay áo giúp y lau bột mì trên mặt.

10

Đây là bữa ăn no nhất của ta.

Ăn một bát chè trôi nước, lại thêm một bát bánh chẻo.

No đến tận cổ họng, ta cũng không nỡ nhả ra.

Cuối cùng không đi nổi nữa, vẫn là Khương Lăng cõng ta về.

Khương Lăng đặt ta lên giường, ta không khỏi căng thẳng, trước khi xuất giá ta đã xem qua tranh vẽ. Đêm tân hôn nam nữ nên quấn lấy nhau động phòng, giống như Kỷ Chiêu đối với Dư Quý nhân vậy.
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 15



Y giúp ta cởi giày tất và bộ váy cưới rườm rà, cuối cùng đắp chăn cho ta.

"Nàng ngủ ở đây, ta ngủ trên chiếc giường nhỏ bên cạnh."

Y không ngủ cùng ta, càng không có ý định động phòng với ta.

Tim ta nhói đau.

Không biết là thở phào nhẹ nhõm hay thất vọng.

Y có phải là chê ta bẩn không?

Khi Khương Lăng quay người lại, ta nắm lấy tay áo của y: "Chúng ta ngủ cùng nhau được không? Ta sẽ không chạm vào huynh."

Lần này, y lại cười.

Ta phát hiện ra Khương Lăng rất thích cười, y hoàn toàn khác với vị Khương Thái phó uy nghiêm trong lời đồn.

Thấy y không trả lời, ta vội vàng nói thêm: "Giường rất lớn, hai người nằm vừa, ta sẽ nép vào trong một chút."

"Chàng đừng đi, ta lớn như vậy rồi, chưa có ai ngủ cùng ta cả."

Nhu Phi không thích ta. Từ khi ta còn nhỏ, mỗi đêm bà ta đều đuổi ta ra ghế nằm của cung nhân.

Khóe miệng Khương Lăng luôn cong lên: "Tối nay không được đạp chăn, ta sẽ ở lại."

Đêm đó, Khương Lăng không đi, mặc dù chúng ta đắp hai chiếc chăn riêng, nhưng ta và y đã ngủ cùng nhau.

Khi tỉnh dậy, ta không chỉ đạp chăn mà còn chui vào chăn của Khương Lăng, đầu gối lên n.g.ự.c y, hai tay ôm chặt eo y.

Cả người y căng cứng, không nhúc nhích, nhưng cơ thể lại ấm áp như lò sưởi.

Đây là giấc ngủ ngon và thoải mái nhất mà ta từng có.

Sau khi ta tỉnh dậy, Khương Lăng mới mở mắt ra, y xoa đầu ta: "Quỳnh Hoa ngoan ngoãn ăn cơm, ta thay y phục thượng triều đây."

Kể từ khi thành thân, Khương Lăng nói mấy giờ về, xe ngựa liền mấy giờ đến trước cửa.

Chưa bao giờ trễ.

Bởi vì y biết ta sẽ đợi y, dù mưa to gió lớn, ta cũng sẽ cầm ô đứng ở cửa đợi y.

Khi Khương Lăng trở về, y sẽ lấy ra từ tay áo một vài món đồ nhỏ, đôi khi là hạt dẻ rang đường, đôi khi là bánh ngọt mới ra lò, phấn son trang điểm dành cho nữ nhi... Y cũng mua tất cả cho ta.

Sau khi Khương Lăng về phủ, ta cứ bám lấy y không rời.

Y đi đâu, làm gì ta cũng đi theo.

Trong thư phòng, Khương Lăng xem tấu chương, ta bóc hạt dẻ bên cạnh, bóc xong liền đưa đến bên môi y.

Y dở khóc dở cười: "Quỳnh Hoa, ta không ăn."

Ta không chịu đi, dỗ dành y: "Hạt dẻ mới ra lò rất mềm và ngọt. Thái phó không được kén ăn, đây là chàng nói đó."

Khi gả cho y, ta vừa mới đến tuổi cập kê, chưa đến mười sáu tuổi, chỉ cao đến vai y.
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 16



Khương Lăng dặn dò nhà bếp mỗi ngày hầm canh xương cho ta. Trước khi đi ra ngoài còn dặn ta ăn nhiều cơm, không được kén ăn.

Tính tình Khương Lăng điềm đạm, ôn hòa. Dù ta có quậy phá thế nào, y cũng không bao giờ nổi giận.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, y đành phải hé môi mỏng, để ta đút vào.

Y khẽ cắn vào đầu ngón tay ta, thể hiện sự bất mãn của mình.

"Quỳnh Hoa, ta và nàng không cùng tuổi."

Y lại sợ làm ta tổn thương, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta không thích ăn những món ăn vặt này, mua về đều là để cho nàng ăn, nuôi nàng cho béo một chút, ta mới yên tâm."

Ta ôm lấy vai y từ phía sau: "Ninh Chỉ, chàng lớn tuổi hơn muội, có phải sẽ ra đi trước muội không?"

Y khựng lại một chút, ánh mắt dịu dàng: "Đúng là như vậy, nhưng trước khi đi, ta cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa cho nàng. Đó cũng là chuyện của mấy chục năm sau rồi."

Nỗi sợ hãi bất an dâng trào, đột nhiên bao trùm lấy ta.

"Ninh Chỉ, ta không muốn! Ta chia cho chàng một nửa tuổi thọ của ta có được không?"

Khi y cười, mắt y cong lên, ánh nến phản chiếu trong mắt y, như những vì sao lấp lánh: "Nói ngốc nghếch gì đấy. Đến lúc đó không có ta, cũng sẽ có con cháu ở bên nàng. Quỳnh Hoa, nàng sẽ không còn cô đơn một mình nữa."

11

Ta nói muốn có một chiếc xích đu trong sân.

Khương Lăng sau khi hạ triều về, việc đầu tiên y làm là xích đu. Từng bước đều tự tay y làm.

Khi làm dây gai, tay y bị thương y cũng không nói.

Mãi đến khi y cầm bút viết chữ, ta mới nhìn thấy lòng bàn tay đỏ ửng của y, toàn những vết thương nhỏ li ti.

Được Khương Lăng nuông chiều, tính tình ta cũng trở nên lớn hơn.

Ta trở mình, ngồi lên đùi y.

Khương Lăng, người luôn điềm tĩnh, ánh mắt run lên, y hiếm khi lạnh lùng nói: "Quỳnh Hoa, xuống đi."

Ta không đồng ý.

Ta biết y không nỡ giận ta.

Hai tay càng ôm chặt eo y hơn: "Chàng bị thương ở tay rồi. Tại sao không nói với ta?"

"Ninh Chỉ, ta không muốn xích đu nữa."

Y liếc nhìn lòng bàn tay mình, y không dấu vết giấu vào tay áo không cho ta nhìn thấy nữa.

"Chỉ là một vết thương nhỏ thôi."

"Chờ thêm ba ngày nữa, xích đu sẽ làm xong."

"Lòng bàn tay còn đau không?" Ta định xem lòng bàn tay của y, nhưng bị Khương Lăng né tránh.

"Không đau, không đau chút nào. Những gì Quỳnh Hoa muốn, ta sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng. Chỉ là một chiếc xích đu thôi, ta còn có thể cho nàng những thứ tốt hơn."
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 17



Y vô điều kiện nuông chiều và đáp ứng ta.

Ta nói một câu muốn ăn bánh nướng Tây Vực.

Một ngày sau, Khương Lăng đã mang bánh mì nướng đặc trưng của dân tộc Hồi Hột ở Tây Vực đến trước mặt ta.

Ngày chiếc xích đu hoàn thành, ta nhấc váy ngồi lên.

Bảo Khương Lăng đẩy ta, cao lên một chút, cao hơn nữa.

Trong hoàng cung, ta chưa bao giờ được tự do như vậy.

ta không dám cười lớn, không dám quá phô trương.

Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta, chế giễu ta.

Chỉ cần ta làm sai một chút, Nhu Phi sẽ nghĩ cách trừng phạt ta.

Lần đầu tiên ta phạm sai lầm, là khi ta ăn trộm đồ ăn của Ngự thiện phòng, ta đã mất đi mẫu thân ruột của mình.

Lần thứ hai ta phạm sai lầm, chọc giận Tam công chúa, Nhu Phi bảo ta quỳ một đêm mà ở dưới là đáy bát úp ngược.

Lần thứ ba...

Về sau, ta chỉ dám mỉm cười và trò chuyện trước mặt Kỷ Chiêu.

Khoảnh khắc xích đu lên đến điểm cao nhất, ta buông tay ra.

Khương Lăng biến sắc, y vội vàng lao ra trước mặt ta, dùng thân thể của y đỡ lấy ta.

Hai người chúng ta lăn lộn thành một.

Chỉ thấy Khương Lăng sắc mặt lạnh lùng, uy nghi của Thái phó khiến trăm quan cúi đầu, lần đầu tiên ta được nếm trải.

"Quỳnh Hoa, nàng đùa giỡn với mạng sống của mình sao? Nếu ta không có ở đây..."

Ta bất ngờ ngẩng đầu lên, không chút quy củ hôn lên khóe môi đang mím chặt của y.

Giọng nói trầm thấp của Khương Lăng đột nhiên dừng lại.

"Nàng biết chàng sẽ đỡ được ta."

"Ninh Chỉ, chỉ khi có chàng ở đây, ta mới dám nhảy ."

Sắc mặt y dịu lại, để mặc ta hôn một cách mơ hồ.

Chúng ta lăn từ đầu bãi cỏ đến cuối bãi cỏ, cho đến khi đôi môi mỏng của Khương Lăng bị cắn sưng lên.

Y mới nhẹ nhàng đẩy ta ra: "Cắn nữa là ngày mai ta không thể lên triều được."

Ta buông y ra, lại cắn thêm một cái lên cổ y, để lại dấu vết.

Khương Lăng dìu ta ra khỏi vườn, bộ đồ trắng thêu trúc bị vò nhàu, dính đầy cỏ xanh.

Người hầu nhìn thấy , mặt đỏ bừng, vờ như không thấy mà tránh đi.

Đến tối, Khương Lăng ho không ngừng, ta mới biết mình đã phạm sai lầm.

Quản gia bưng thuốc đã sắc xong, sắc mặt lo lắng hỏi: "Bệnh của Thái phó đã lâu không tái phát, sao giờ lại nặng như vậy ?"

Khương Lăng xoa ngực, chỗ bị ta đụng trúng: "Không sao, ngươi xuống trước đi."

Sau khi quản gia rời đi, ta bước đến trước mặt Khương Lăng, giúp y xoa ngực, vẻ mặt đầy hối lỗi: "Ta không biết chàng có bệnh..."
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 18



Nói được một nửa, ta dừng lại.

Làn da y nhợt nhạt hơn người thường, lần đầu gặp ta đã cảm thấy y có vẻ ốm yếu, mệt mỏi.

Tại sao ta không nghĩ nhiều hơn một chút, không hỏi thêm một câu?

Khương Lăng uống thuốc xong, ngược lại còn an ủi ta: "Không liên quan đến nàng. Là sau khi muội muội ta qua đời... Ta quá đau buồn, mới tổn thương cơ thể."

Y ngẩng đầu nhìn ta nói: "Trước đây nàng hỏi ta có từng cõng ai khác chưa."

"Ta chỉ từng cõng muội muội và nàng."

Y tiếp tục nói: "Muội muội ta trạc tuổi nàng. Mấy năm trước mắc bệnh nặng, c.h.ế.t trong vòng tay ta. Ta đã tìm tất cả Thái y của Thái y viện, nhưng cũng không cứu được nàng .

"Từ đó, thân thể ta liền mang bệnh, vào mùa thu thường xuyên ho khan. Cho nên, Quỳnh Hoa, đây không phải lỗi của nàng, nàng không cần tự trách."

Nghe Khương Lăng kể về quá khứ của y và muội muội.

Ta lại nhớ đến ta và Kỷ Chiêu.

Nếu có một ngày ta c.h.ế.t đi, có lẽ hắn ta sẽ thở phào nhẹ nhõm. Trong đám tang của ta, tiếp tục tìm Dư Quý nhân an ủi.

Ta chợt nhận ra, ta đã rất lâu không nghĩ đến Kỷ Chiêu.

Cũng không muốn gặp lại hắn ta nữa.

12

"Ta và Kỷ Chiêu..." Ta siết chặt ngón tay, nhắc đến tin đồn khó xử nhất, điều mà ta luôn trốn tránh.

Thành hôn với ta đã lâu như vậy, Khương Lăng cũng chưa từng đề cập đến.

Mến mộ ca ca, bất chấp luân thường, không bằng cầm thú!

Những lời mắng nhiếc, chế giễu vang vọng bên tai.

Dưới ánh mắt của Khương Lăng, ta cúi đầu, như một tử tù phạm trọng tội chờ đợi án tử hình.

Y khẽ cười, như ánh sáng xuyên qua mây mù: "Muội muội thích ca ca, không phải là sai, cũng không phải là tội!"

"Quỳnh Hoa, nàng chỉ là không phân biệt được sự ỷ lại và tình yêu."

Ta dường như được những lời của y đánh thức, lại dường như rơi vào sự hỗn loạn sâu sắc hơn.

Bao nhiêu năm nay, ta đối với Kỷ Chiêu rốt cuộc là tình cảm gì.

Ta không quan tâm hắn ta sủng ái ai, lại nạp thêm mỹ nhân nào, ta chỉ muốn nhìn hắn ta, ở bên cạnh hắn ta.

Đó là tình yêu sao?

"Nàng không thể rời xa Kỷ Chiêu, phụ thuộc vào hắn ta, là vì nàng không có lựa chọn nào khác."

Một tia sáng lóe lên trong đầu ta.

Những năm sống sâu trong hậu cung, ngoài Kỷ Chiêu ra, không ai muốn gần gũi ta, bọn họ kiêng dè Nhu Phi, lại khinh thường dòng m.á.u một nửa Hồ tộc của ta.

Ta chỉ có Kỷ Chiêu.

Ta chỉ có thể dựa dẫm, bám chặt lấy Kỷ Chiêu, coi hắn ta là sự cứu rỗi duy nhất.
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 19



Cho dù hắn ta chán ghét tình cảm của ta, cười nhạo ta bẩn thỉu, ta cũng không thể rời xa hắn ta.

"Quỳnh Hoa..."

Y nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt ta, lau đi những giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống: "Bây giờ nàng đã có lựa chọn khác rồi."

"Nàng có ta!"

Thấy nước mắt ta không ngừng rơi, Khương Lăng thở dài, ôm ta vào lòng, dịu dàng dỗ dành: "Khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ của nàng trong kiệu hoa, ta đã nghĩ đến muội muội."

"Nếu muội muội còn sống, ta sẽ không để muội ấy chịu nửa điểm uất ức, khóc lóc lên kiệu hoa."

"Nếu ta lại bỏ mặc nàng, để nàng một mình trong kiệu hoa... Nàng sẽ đau lòng biết bao."

Y dừng lại một chút, cúi xuống hôn lên vành tai ta.

"Kỷ Chiêu, ta đã không dạy dỗ tốt hắn ta. Ta đã dạy hắn ta lòng nhân từ của bậc quân vương, nhưng lại không dạy nó sự bao dung để buông bỏ quá khứ. Sớm muộn gì, nó cũng sẽ hối hận..."

Ta đã khóc đủ rồi.

Nỗi đau nhói nhói trong ngực, biến mất không còn dấu vết.

Thì ra ta không hề yêu Kỷ Chiêu.

Chỉ là người sống trong bóng tối lâu năm, theo bản năng truy đuổi ánh sáng mà thôi.

Ta đã có ánh mặt trời thuộc về mình, không cần phải khát khao một tia sáng nhỏ nhoi kia nữa.

Hai tay ta nâng lên, ôm lấy cổ Khương Lăng.

Ta học theo những gì các ma ma trong cung đã dạy , hôn lên môi y, rồi từ từ đi xuống, khẽ cắn vào yết hầu của y.

Khương Lăng siết chặt eo ta, dùng một chút lực.

Đôi mắt y vừa trong veo vừa mê ly, ta như nhìn thấy bản thân y đang dần dần sa ngã, không có sức chống cự với ta.

Trăng xuân treo trên cành cây, tròn đầy và sáng rực.

Ta dùng đôi mắt vừa mới khóc xong, ngước nhìn y: "Ninh Chỉ, chúng ta động phòng đi!"

Y đỡ lấy eo ta: "Vẫn còn gầy quá."

Nói xong, y lại ho khan.

Ta mới nhớ ra không ổn, bệnh cũ của y tái phát, chắc không chịu nổi ta quậy phá.

Khương Lăng đến gần, nâng thắt lưng ta đỡ ta ngồi lên bàn sách nạm tơ vàng. Y hôn lên môi ta, công thành đoạt đất...

Môi của y dưới ánh sáng của trăng xuân lại hấp dẫn mê người.

Cho đến khi sắp không kìm nén được, Khương Lăng mới buông ta ra, ổn định khí tức đang th* d*c: "Quỳnh Hoa, nàng nhanh lớn lên đi."

Ta có chút bất mãn, tuổi ta tùy còn nhỏ nhưng nơi cần lớn cũng đủ nở nang mà.

Y cầm lấy bàn chân bó đang đá lung tung của ta: "Tuổi nàng còn nhỏ quá. Ta không đành lòng để nàng chịu nổi đau sinh dục."
 
Back
Top Bottom