Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
417,358
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMEz6d6eUCiwa-0CFMFAIuPfrOvnKlHI_6qnwSLMXR2rOG3AJzAMwwem00wvt_h_l-GjpFfdxVycVoToPvtaQ_r6nlHWGSUBT-H1F2sR6WMX22Q881P2SCOOSbAs-RVX7hs8ATcZlFnYDJpq_jJWn5B=w215-h322-s-no-gm

Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Bí mật của ta bị hoàng huynh phát hiện. Hắn ta đốt cháy toàn bộ tranh vẽ trong phòng ta. Hắn ta ghét bỏ mà vừa cười vừa bóp chặt cằm ta: "Đúng là đứa con hoang của yêu phi, thật dơ bẩn!"

"Ngay cả ca ca của mình mà ngươi cũng muốn!"

Để trừng phạt ta, hắn ta gả ta cho Khương Thái phó quyền khuynh triều dã.

Sau đó, hắn ta giết cả nhà Khương Thái phó. Hắn ta ở trong biển máu hỏi ta: "Cùng Khương gia chôn chung, hay ngươi theo ta trở về?"

Cây trâm vàng được rút ra đâm vào tay hắn ta khiến bàn tay chảy đầy máu, chỉ vì hắn ta ngăn cản ta tự sát.

Đêm khuya trong hậu cung, hắn ta đau khổ tột cùng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạc trắng của ta.

Giọng run rẩy hỏi ta: "Chẳng phải muội yêu ca ca nhất sao? Sao giờ lại không yêu nữa?"​
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 1



Kỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta.

Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt.

Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..."

Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần.

Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy.

Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!"

"Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi."

Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng.

Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền.

Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ quyền lực không buông, ca ca chỉ là con rối trên ngai vàng.

Không chỉ một lần ta nghe cung nhân bàn tán - Khương Thái phó, vẻ ngoài như trích tiên nhưng lại là kẻ lòng dạ hung ác.

Kỷ Chiêu đã muốn g.i.ế.c hắn ta từ lâu.

Ca ca của ta, vậy mà lại gả ta cho Khương Lăng, cái gai trong mắt hắn ta.

Có lẽ, đây là hình phạt tàn nhẫn và vô tình nhất mà Kỷ Chiêu dành cho ta.

Ta sẽ không bao giờ quên ngày hôm ấy, khi Kỷ Chiêu vô tình tìm thấy căn phòng bí mật mà ta che giấu trong cung điện.

Trong căn phòng bí mật đó, ta treo đầy những bức tranh vẽ hắn ta, với đủ mọi biểu cảm; có nụ cười dịu dàng dành cho ta, có vẻ tức giận trong ngự thư phòng, dáng vẻ khi hắn ta kéo trường cung… Và cả tư thế quyến rũ khi hắn ta cởi long bào, lười biếng nằm trên ngai vàng.

Tình cảm của ta dành cho huynh trưởng, không thể nói rõ ràng, chỉ có thể nảy mầm trong góc tối. Cho đến khi nó bị phát hiện, phơi bày dưới ánh nắng chói chang.

"Ca ca..." Ta không dám ngẩng đầu lên, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi phạm sai lầm nghiêm trọng, lòng ta sẽ luống cuống mà vô thức, ta sẽ không gọi ca ca là "hoàng huynh", mà là "ca ca".

Hai từ "ca ca" là lá bài cứu mạng của ta.

Kỷ Chiêu cao lớn đứng trước mặt ta, long bào màu vàng kim lướt qua trước mắt ta.
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 2



Hắn ta lạnh lùng nhìn, không phân rõ được vẻ vui buồn. Hắn ta xem từng bức tranh.

"Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi thích trẫm à?"

Lòng ta không ngừng chìm xuống, vô cùng sợ hãi và lo lắng, như thể có thứ gì đó quý giá nhất sắp sửa bị mất mãi mãi.

Hắn ta luôn gọi ta là "Quỳnh Hoa".

Quỳnh ngọc quý giá, rực rỡ sắc màu. Kỷ Chiêu từng nói chỉ có hai chữ này mới xứng đáng với ta, xứng đáng với người muội muội tốt nhất của hắn ta.

Lần này, hắn ta gọi ta tên ta đầy đủ họ tên, không chút cảm xúc: "Kỷ Vĩnh Hòa".

Ta cố gắng lên tiếng, nhưng cổ họng bị siết chặt bởi sự sợ hãi và xấu hổ.

Nói không ra lời, ta chỉ khóc nức nở vì sợ hãi, cố gắng bám lấy tay áo long bào của hắn ta, liên tục nài nỉ gọi hắn ta "ca ca".

Kỷ Chiêu không cho phép ta chạm vào hắn ta.

Hắn ta nhíu mày lạnh lùng hất tay áo ra, hắn ta nhìn vào mắt ta, đôi mắt đen láy đầy vẻ lạnh lùng.

"Ai cho phép ngươi đụng vào trẫm!"

Khi ta run rẩy thu tay lại, hắn ta cúi người xuống, những ngón tay thon dài nhưng lạnh lẽo siết chặt cằm ta: "Đúng là con hoang do yêu phi sinh ra, thật dơ bẩn!"

Huynh trưởng mà ta kính trọng và yêu mến nhất, lại cười nói mẫu phi ta là yêu phi, ánh mắt tràn đầy sự ghê tởm gọi ta là con hoang, dơ bẩn.

"Ngay cả ca ca cũng muốn."

Hắn ta khẽ khẽ cười khẩy, như thể đã nhìn thấu bí mật kinh tởm nhất.

Câu nói đó xé nát tất cả. Cả tình cảm và sự thật mà ta cẩn thận che giấu.

02

Kỳ thật chúng ta không phải là huynh muội ruột thịt.

Câu nói đó nghẹn ngào trong cổ họng ta.

Có lẽ cũng không cần phải nói nữa...

Kỷ Chiêu cúi mắt nhìn ta lần cuối cùng, đôi mắt lạnh lùng, ẩn chứa sự chán ghét tột độ.

Như những mũi kim sắt, từng nhát đ.â.m vào nơi mềm yếu nhất trong tim ta.

Cho đến khi trái tim ta bị đ.â.m nát đến huyết nhục mơ hồ cũng không dừng lại.

Kỷ Chiêu tự tay châm lửa, đốt cháy toàn bộ tranh vẽ hắn ta trong phòng.

Có biết bao nhiêu đêm, ta trốn trong căn phòng tối tăm, với tâm trạng thành kính mà từng nét vẽ tỉ mỉ phác họa nên đôi mắt, nụ cười của hắn ta.

Tình yêu thầm kín không dám nói ra của ta, chỉ đổi lấy một câu nói của hắn ta.

Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi thật dơ bẩn!

Kỷ Chiêu đã đi rồi.

Bỏ mặc ta một mình trong căn phòng tối tăm bị thiêu rụi, không quan tâm liệu ta có bị ngọn lửa này thiêu c.h.ế.t hay không.
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 3



Cùng ngày, thánh chỉ từ trên triều được truyền đến.

Kỷ Chiêu ban hôn, gả ta cho Khương Thái phó, người hơn ta hơn mười mấy tuổi, gần ba mươi tuổi.

Thái giám truyền chỉ bảo ta quỳ xuống tiếp chỉ.

Ta sững sờ hồi lâu, rồi mới cười nói không thể nào.

"Hoàng huynh không thể gả ta đi, càng không thể gả ta cho kẻ mà huynh ấy hận nhất như Khương Lăng!"

Năm mười tuổi, hắn ta đã thề: "Ta là ca ca của Vĩnh Hòa, đời này sẽ bảo vệ và yêu thương muội! Sẽ không ai có thể qua mặt ta mà bắt nạt muội."

Mà giờ đây, người bắt nạt ta lại chính là hắn ta!

Cung nhân chờ không nổi liền ném thánh chỉ xuống trước mặt ta: "Công chúa điện hạ tự xem đi, thánh chỉ do Hoàng thượng đích thân viết, có đóng dấu ngọc tỷ của Hoàng thượng."

Chữ viết trên thánh chỉ sắc bén, giống như đôi mày lạnh lùng của Kỷ Chiêu.

Ta lảo đảo đứng dậy từ đống tro tàn, cười và lau đi đôi mắt đỏ hoe: "Ta không tin, ta muốn đích thân huynh ấy nói."

"Ta muốn huynh ấy đích thân nói rằng, huynh ấy không cần ta nữa!"

Ba ngày qua, ta quỳ gối bên ngoài Chiêu Hòa Cung, mà hắn ta không hề bước ra khỏi cung điện nửa bước, cũng không nhìn ta lấy một lần.

Cung nhân run rẩy truyền tin: "Công chúa Quỳnh Hoa quỳ gối bên ngoài, ba ngày rồi không đứng dậy."

Giọng nói lạnh nhạt và mơ hồ vang vọng từ trong điện: "Nàng ta muốn quỳ thì cứ để nàng ta quỳ."

"Dám vọng tưởng huynh trưởng, nàng ta đáng phải quỳ!" Chỉ một câu nói của Kỷ Chiêu đã định tội ta trước mặt mọi người trong cung.

Cơ thể ta lạnh toát, mặt đỏ bừng bừng.

Những cung nữ đi lại ngang qua ta, họ chế giễu, khe khẽ nói: "Hèn hạ, lẳng lơ!"

"Hoàng thượng sủng ái nàng ta đến vậy, phong nàng ta làm Công chúa Quỳnh Hoa, mà nàng ta lại nảy sinh ý đồ đó!"

"May mà được Dư Quý nhân phát hiện, nếu không, Hoàng thượng vẫn còn bị che mắt, thì không biết nàng ta sẽ phạm tội to lớn gì đây. Đó là trái với luân thường đạo lý đấy!"

03

Không phải!

Chuyện không phải như vậy!

Mưa hòa vào mắt, tầm nhìn trở nên mờ mịt. Khi ta ngã xuống vũng nước, ta nhìn thấy Kỷ Chiêu với sắc mặt lạnh lùng bước ra. Ta muốn níu lấy vạt áo hắn ta và nói ra sự thật.

Ta không phải là muội muội ruột thịt của ngươi!

Người được ta gọi là mẫu phi, là mỹ nhân cống nạp từ Tây Vực, da bà ta trắng như tuyết, mắt màu hổ phách, nhan sắc khuynh thành.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy bà ta, tiên đế đã không thể rời mắt.
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 4



Ông ta ban cho mẫu phi ta phong hào "Nhu". Trong gần nửa năm, chỉ thị tẩm Nhu phi.

Nhưng Nhu phi chỉ là một quân cờ mà Tây Vực đưa đến, một cơ sở ngầm chỉ để theo dõi hoàng đế.

Cho nên, sao họ lại để bà ta có thể sanh dục hài tử để có cơ hội thay lòng đổi dạ. Sở dĩ Nhu phi được đưa vào là vì bà ta không có khả năng sinh dục.

Mà bà ta vì củng cố địa vị thì phải có con nối dòng để trói chặt sự cưng chìu của Hoàng thượng.

Do thế bà ta để cho thị vệ lăng nhục thị nữ của hồi môn của bà ta mang theo từ Tây Vực đến đây. Do thế mới có được ta.

Ta đến với thế gian một cách hèn mọn, sống cũng rất đê hèn.

Lúc ta còn nhỏ, chưa biết Nhu Phi không phải mẹ ruột của mình, đã tìm bà ta để được ôm ấp.

Nhu Phi tát một cái thật mạnh vào mặt ta, khiến ta trượt dài trên nền gạch sáng bóng: "Đồ con hoang, đừng làm bẩn váy áo của ta."

Sau đó, ta gặp mẫu thân ruột thịt của mình trong hầm tối bên dưới cung điện của Nhu Phi.

Bà ấy bị đóng đinh xuyên qua tay chân, bị xích bằng dây xích sắt, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời trong thời gian dài, tứ chi không trọn vẹn và mắt cũng bị mù.

Bà ấy hỏi tên ta.

Ta nhỏ giọng sợ hãi nói: "Ta tên Kỷ Vĩnh Hòa, là con của Nhu Phi nương nương."

Bà ấy bật khóc: "Con đến gần đây một chút, để mẫu thân sờ con được không?"

Ta hỏi bà ấy: "Cha ta là ai?"

Bà ấy sững sờ một lúc, rồi mới mờ mịt nói một với khoảng không trống rỗng: "Có quá nhiều người đã chạm vào ta, ta cũng không biết là ai."

Nhu Phi nói không sai. Ta thực sự là một đứa con hoang.

Mẫu thân thân sinh của ta trông rất xấu xí, bà ấy đã bị Nhu phi lột da mặt, nhưng cơ thể bà ấy vẫn rất ấm áp, có thể ôm ta, để ta dựa vào cơ thể tàn khuyết của bà ấy mà ngủ.

Để mẫu thân ruột thịt được sống sót, ta đã lẻn vào Ngự thiện phòng để ăn trộm thức ăn.

Người của Ngự thiện phòng đã đánh ta một trận nhừ tử, trên đường về cung của Nhu Phi, ta lại gặp các Hoàng tử khác trong cung.

Họ lớn tiếng cười nhạo ta là "hồ ly con", là người man rợ đến từ Tây Vực.

Chỉ có Đại hoàng tử Kỷ Chiêu đứng ra. Hoàng hậu đã nuôi dạy hắn ta rất tốt, kiêu ngạo lạnh lùng nhưng cũng rất tốt bụng.

Hắn ta nắm tay ta, kéo ta dậy và nói: "Vĩnh Hòa không sao rồi."
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 5



Ngày hôm đó, số phận của ta và Kỷ Chiêu đã có sự giao nhau.

Cũng vào ngày hôm đó, Nhu Phi biết được ta đã lẻn vào Ngự thiện phòng ăn trộm đồ, bà ta cảm thấy xấu hổ và đã xử tử mẹ ta ngay trong đêm đó.

04

Ta cố mở mắt, Kỷ Chiêu đang đứng trước mặt ta.

Hắn ta chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh lùng như trăng lạnh.

Ta đưa tay về phía hắn ta, lần này Kỷ Chiêu tránh tay ta, không đỡ ta dậy nữa.

"Ca ca, ta đau..." Ta đỏ hoe mắt, lén nhìn biểu cảm trên mặt hắn ta.

Mỗi lần ta kêu đau, hắn ta đều rất lo lắng.

Hắn ta biết ta sống không tốt trong cung của Nhu Phi, dưới lớp váy áo lộng lẫy là người đầy thương tích.

Có lẽ là do Hoàng hậu dạy dỗ hắn ta phải hiếu thảo, chăm sóc các đệ muội. Do vậy, Kỷ Chiêu rất quan tâm đến ta, đặc biệt để dành những chiếc bánh ngọt mà ta thích, ánh mắt dịu dàng nhìn ta ăn ngấu nghiến.

Hắn ta lấy thuốc trị thương từ thái y, chữa trị vết thương cho ta: "Vĩnh Hòa hãy đợi thêm chút nữa, đợi ta trưởng thành, lên ngôi Hoàng đế, sẽ không còn ai dám bắt nạt muội nữa."

Kỷ Chiêu của lúc này.

Khóe mắt hắn ta rũ xuống, trong mắt chất chứa sự chán ghét: "Đừng gọi ta là ca ca nữa."

"Ta không có muội muội không có liêm sỉ, dâm loạn cung đình như ngươi."

Hai tay ta run rẩy, níu lấy vạt long bào của hắn ta, ta khẩn cầu: "Từ nay về sau ta sẽ không vẽ nữa, sẽ không còn những suy nghĩ không nên có nữa..."

"Ta cầu xin huynh, hoàng huynh, ta chỉ còn có mình huynh thôi."

Mười mấy năm nương tựa vào nhau.

Ta dựa vào hắn ta, chờ hắn ta đến gặp ta, chờ hắn ta nói một câu: "Vĩnh Hòa, không sao cả nếu Nhu Phi không thích muội, muội còn có ta, ta mãi mãi là ca ca của Vĩnh Hòa."

Tại sao hắn ta ta lại nuốt lời?

Là do tình cảm của ta dành cho hắn ta quá chân thành sao?

Đúng rồi, Nhu Phi không chỉ một lần bắt ta rửa chân cho bà ta. Bà ta còn dùng dân ướt đạp l*n đ*nh đầu ta.

Bà ta dùng khuôn mặt mỹ lệ vô song của mình cười nói ta là dã chủng thấp hèn dơ bẩn.

Ta phải cảm kích bà ta cả đời này vì nếu không có bà ta, sao ta có được thân phận công chúa này.

Thế nhưng không có ai hỏi qua ta, hỏi ta có muốn thân phận công chúa này hay không? Có muốn làm 'muội muội ruột thịt' cả đời này của Kỷ Chiêu hay không?

Ta vương hai tay ra: "Hoàng huynh, ngươi muốn thì có thể c.h.é.m bỏ hai tay của ta nhưng cầu xin ngươi đừng gả ta đi."
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 6



"Giữ ngươi lại ở trong để nhận chế nhạo sao? Ngay cả súc sinh còn biết luân lý liêm sỉ. Ta sủng ái hoàng muội ngươi bấy lâu nay, vậy mà ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng."

Giọng nói của hắn ta cứ như sắt đá đè xuống, đ.â.m thẳng vào xương cốt của ta.

"Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi không gả chồng thì phải chết. Ngươi chọn đi."

Con ngươi ta run lên.

Thì ra việc người nói sẽ bảo vệ ta cả đời, sẽ làm ca ca ta cả đời này, sẽ không rời bỏ ta, cũng sẽ bảo ta đi c.h.ế.t đi.

Ta cố chịu đựng cơn đau nhức toàn thân như bị lăng trì.

Như bị d.a.o cùn cắt thịt liên tục không ngừng.

Cứ như trả lại cho Kỷ Chiêu tất cả những ân tình mà hắn ta đã dành cho ta bao năm qua, dù có phải lột da lóc thịt.

Cuối cùng, ta dập đầu lên gạch lạnh băng, trán sắp đụng đến mũi chân của hắn ta, ta như c.h.ế.t đi nói: "Vĩnh Hòa tạ ơn hoàng huynh tứ hôn."

05

Đại hôn được tổ chức đơn giản.

Các cung nhân bận rộn chạy ra chạy vào.

Trong gương, người con gái dù đã điểm phấn tô son, trang điểm đậm nhưng vẫn không thể che đi gương mặt trắng bệch như tờ giấy.

Bà mối trong cung phái đến đứng sau lưng chải tóc cho ta.

"Một chải chải đến đuôi tóc.

Hai chải răng long đầu bạc... "

Ta run rẩy giữ c.h.ặ.t t.a.y bà: "Đừng hát nữa, ta xin bà đừng hát nữa!"

Rất lâu sau đó, ta không thể đếm hết đã bản thân đã hối hận qua bao ngày đêm, ta vẫn luôn hối hận. Phải chăng vì bà mối chưa hát hết câu nên ta và Khương Lăng mới không thể con cháu đầy đàn?

Đội khăn trùm đầu đỏ lên, các cung nữ dìu ta bước qua ngưỡng cửa.

Vài ba cung nữ đang tỉa cành hoa đứng nói chuyện phiếm.

"Công chúa Quỳnh Hoa, chẳng phải là muội muội được Hoàng thượng sủng ái nhất sao? Sao đột nhiên lại nói gả là gả?"

"Ngay cả hôn lễ cũng đơn giản thế này?"

Một cành hoa bị cắt rơi, một cung nữ khác cười lên tiếng: "Các ngươi ấy, chẳng biết gì cả! Công chúa Quỳnh Hoa kia hạ tiện vô cùng, dám mơ tưởng đến Hoàng thượng..."

"Hoàng thượng nổi trận lôi đình mới gả nàng cho Khương Thái phó để hành hạ nàng ta. Ai mà chẳng biết Khương Thái phó nắm quyền triều chính, đã bất hòa với Hoàng thượng từ lâu."

"Công chúa Quỳnh Hoa gả qua đó, nàng ta sẽ phải chịu khổ thôi!"

Cung nữ bên người ta sắc mặt tái nhợt: "Công chúa điện hạ, người có muốn nô tỳ qua đó xử phạt các nàng hay không? Đám tiểu nhân đó không biết giữ mồm miệng, dám nghị luận lung tung về chủ tử."
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 7



Ta lắc đầu, giọng nói lạnh nhạt, bất lực: "Không cần đâu."

Đến cửa cung, bốn phía yên ắng, ngay cả đưa tiễn ta xuất giá, Kỷ Chiêu cũng không muốn.

Hắn ta đã chán ghét ta đến cùng cực!

Lý công công giục giã: "Đoàn người đưa dâu đang ở ngoài cửa cung, Công chúa điện hạ còn phải vào Khương phủ bái đường thành thân, đừng để lỡ giờ lành."

Ta vẫn cố chấp đứng im, hỏi ông ta: "Hoàng thượng đâu? Ta là muội muội của người, ra khỏi cửa cung này, từ nay ta chính là người của Khương Lăng. Ngài đến gặp ta lần cuối, cũng không đến sao?"

Lý công công cố che giấu sắc mặt đáp: "Hoàng thượng có việc bận, không thể đến đưa tiễn, không phải là không muốn gặp Công chúa."

Ta khẽ cười: "Ngươi nói dối! Ngài không gặp ta, ta sẽ đi gặp ngài."

Bao nhiêu năm tình cảm như vậy, cũng phải có một kết thúc.

Nhu Phi chưa từng cho ta một chút quan tâm của tình mẫu tử nào.

Bà ta được sủng ái quá mức, thế nên bên trong hoàng cung, khắp nơi đều có kẻ thù, còn liên lụy khiến cả ta cũng bị bắt nạt.

Những người trong hoàng tộc, cung nhân không dám ra tay với Nhu Phi, liền trút giận lên người ta.

Lúc ta mười tuổi, Nhu Phi đã đánh ngã Lệ Tần. Lệ Tần bị giam cầm trong lãnh cung.

Bà ta còn có một đứa con trai, là Ngũ Hoàng tử, gã lớn hơn ta rất nhiều.

Gã dụ dỗ ta vào khu rừng sâu trong cung không người ở, với khuôn mặt méo mó đó, gã bóp cổ ta và xé rách váy của ta: "Ngươi cùng với mẫu phi của ngươi đều thấp hèn độc ác, thích mê hoặc lòng người như nhau.

Mẫu phi của ta đã bị các người hại vào lãnh cung, tiểu hồ ly như ngươi có vui không?"

Gã bóp cổ ta khiến khuôn mặt ta tái mét, ta đạp chân và cố gắng giãy dụa: "...Ta là muội muội của ngươi!"

Gã vung tay đánh ta một cái tát, tai ta ngay lập tức không nghe thấy âm thanh gì nữa.

"Ngươi là người Hồ, cũng đủ tư cách làm muội muội ta sao? Mẫu phi của ngươi trên giường giỏi như vậy, chắc chắn ngươi cũng không tồi!" Gã vứt ta xuống và vỗ vỗ tay, gọi đến một đám nô tài đến.

"Thập Công chúa còn nhỏ, các người nhẹ nhàng một chút, đừng chơi c.h.ế.t nàng ta."

"Không ——" Ta sợ hãi đến nỗi con ngươi muốn nứt ra.

Khi Kỷ Chiêu tìm thấy ta là lúc ta sắp bị lăng nhục.

Hắn ta không thể kiềm chế được cơn giận, lòng n.g.ự.c dưới áo mãng bào nhấp nhô mãnh liệt. Hắn ta thay đánh đuổi đám người: "Kỷ Quan, ngươi điên rồi phải không? Nàng ấy là Tiểu Thập, là nữ nhi nhỏ nhất của phụ hoàng, cũng là muội muội của chúng ta!"
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 8



Ngũ Hoàng tử Kỷ Quan nhận một quyền cực mạnh, gã như một con rắn độc l.i.ế.m m.á.u ở mép môi: "Muội muội? Nàng ta không xứng! Người Hồ chỉ là một tạp chủng do phụ hoàng sinh ra mà thôi."

"Kỷ Chiêu, đừng quá gần nàng ta, con gái người Hồ độc ác, giỏi mê hoặc nhân tâm. Sau này, ngươi sẽ hối hận."

Kỷ Chiêu không tin vào lời gã, hắn ta cởi bỏ áo mãng bào màu đen xuống đặt nó lên vai ta.

Hắn ta cõng ta ra khỏi khu rừng u ám đó, an ủi: "Vĩnh Hòa, đừng sợ, kẻ xấu đã bị hoàng huynh đuổi đi, sự việc này sẽ không truyền ra ngoài đâu."

Từ khoảnh khắc đó, hắn ta là ánh sáng ấm áp duy nhất trong cuộc đời ta.

Ta nằm sấp trên lưng hắn ta, khóc ướt một mảnh vải lớn: "Ca ca, mọi người đều ghét ta, họ muốn ta chết."

Hắn ta lấy ra một tấm khăn xếp gọn gàng, lau đi nước mắt cho ta: "Vĩnh Hòa, muội vẫn có ta. Ta hứa sẽ chiều chuộng muội, chăm sóc muội, sẽ không ai dám làm khó muội nữa."

Ta tham lam nhìn ánh mắt của hắn ta, như kẻ c.h.ế.t cóng nương tựa bên hắn ta, cố hấp thụ sự sủng ái của hắn ta.

Chưa từng có ai yêu ta như vậy.

Vì thế, chỉ cần có thể nhận được hơi ấm, thiêu thân lao đầu vào lửa thì có hề gì?

06

Ta vội vàng giật phăng khăn trùm đầu.

Nâng tà váy cưới lộng lẫy, chạy về phía Chiêu Hòa Cung.

Cái tên Chiêu Hòa Cung là do Kỷ Chiêu đặt, trong đó có tên của ta và hắn ta.

Hắn ta đã từng nói: "Hoàng huynh đã là vua một nước rồi, hoàng cung chính là nhà của Quỳnh Hoa."

"Còn Chiêu Hòa Cung là nhà của hai chúng ta. Quỳnh Hoa nhớ hoàng huynh, có thể tùy ý bước vào, không ai được phép ngăn cản."

Hắn ta không muốn gặp ta.

Vậy thì ta sẽ đi gặp hắn ta.

Sau khi gặp hắn ta lần này, ta sẽ làm theo ý hắn ta mà gả cho Khương Lăng, sống cũng được, c.h.ế.t cũng được.

Tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Kỷ Vĩnh Hòa đã đánh mất ca ca của nàng. Vào cái ngày bí mật trong bức tranh bị phát hiện, cái ngày bị Kỷ Chiêu chán ghét và đẩy ra xa, nàng đã c.h.ế.t rồi.

Ta đã tưởng tượng ra cả ngàn cảnh tượng khi gặp lại Kỷ Chiêu.

Hắn ta chán ghét ta, hắn ta lạnh lùng như băng, hắn ta lớn tiếng quát ta cút ra ngoài...

Duy chỉ có không tới cảnh tượng này.

Cảnh tượng hắn ta ôm một nữ tử khác ở trong Chiêu Hòa Cung mây mưa với nhau.

Ta phải gả cho người, hắn ta lại không đến tiễn ta để gặp ta lần cuối. Lại còn ở đây cùng nữ nhân khác hoan hảo.
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 9



Kỷ Chiêu đặt nàng ta dưới thân khiến nàng ta hoảng sợ. Nàng ta lùi về trốn sau Kỷ Chiêu.

Mái tóc đen bóng ướt sũng mồ hôi rối loạn của nàng ta lại vô tình khiến khuôn mặt đó càng trở nên quyến rũ.

Ta chậm chạp nhớ lại, đây chính là Dư Quý Nhân mới vào cung, được sự sủng ái vô cùng.

Mà cũng chính là nàng ta tố giác bí mật của ta, hại ta bị Kỷ Chiêu chán ghét rồi vứt bỏ, khiến ta phải gả cho Khương Lăng.

Ta cẩn thận quan sát cô ấy.

Ta đã tìm ra lý do tại sao nàng ta được sủng ái. Nàng ta có một đôi mắt màu hổ phách, khác với những người nữ tử Trung Nguyên.

Các cung nữ nói rằng nàng ta có dòng m.á.u của người Hồ.

Nàng ta rất giống ta, giống như ta trước đây.

Kỷ Chiêu kìm nén khí lạnh trên người, ánh mắt như tuyết lạnh trên núi cao: "Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi đã xem đủ chưa? Nếu đã xem đủ rồi thì cút ra ngoài!"

Ta không đi, trái lại còn khẽ nở nụ cười: "Đây là Chiêu Hòa Cung, là nhà của chúng ta mà hoàng huynh từng nói."

Con ngươi của hắn ta co lại.

"Sao nàng ta lại có thể vào đây? Làm dơ nhà của ta."

Ta lướt qua Kỷ Chiêu, kéo lấy cổ tay trắng noãn của nàng ta: "Người cút đi nên là nàng ta mới đúng!"

Dư Quý Nhân sợ hãi thét chói tai.

"Bốp" một tiếng, quanh quẩn khắp cả cung điện.

Kỷ Chiêu, người từng luyến tiếc ta khốc, che chở cho ta, lần đầu tiên đánh ta vì nữ nhân hắn ta sủng ái.

"Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi quậy đủ chưa?"

"Từ giờ trở đi đây không còn là nhà của ngươi nữa. Ngươi nên xuất giá đi." Hắn ta lên tiếng nhắc nhở ta.

Ta ngẩn ngơ hồi lâu, sờ sờ gò má bị hắn đánh.

Uất ức, thống khổ, thất vọng, khó chịu... Ta cố hết sức đè nén lại cảm xúc bản thân. Mọi thứ đều đã tan vỡ, tràn ra.

Nước mắt nhịn không được theo hai gò má lăn xuống.

Những cảm xúc mãnh liệt ấy, như muốn xé nát ta từ bên trong, nếu không khóc thành tiếng, ta sẽ đau đớn đến c.h.ế.t mất.

Giây phút này, ta mới như bừng tỉnh nhận ra - Ta và Kỷ Chiêu không thể quay lại được nữa rồi, hắn ta thật sự đã bỏ rơi ta rồi.

07

Ta như mất hồn, mang theo nửa khuôn mặt sưng đỏ, loạng choạng bước ra khỏi Chiêu Hòa Cung.

Ánh mắt dò xét của cung nhân, ta hoàn toàn không quan tâm.

Sau đó, ta đã bị đưa lên kiệu hoa như thế nào, cũng không nhớ rõ nữa.

Chỉ nhớ một chuyện. Trước khi lên kiệu hoa, Lý công công, lão thái giám đã chứng kiến ta và Kỷ Chiêu lớn lên, không đành lòng nhìn cảnh này, đã nói bên tai ta: "Công chúa, đừng chọc giận Hoàng thượng nữa."
 
Back
Top Bottom