Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bí Mật Của Ảnh Đế - Trần Ẩn

Bí Mật Của Ảnh Đế - Trần Ẩn
Chương 10: Chương 10



Edit: Củ Cải Đường

28、

Kể từ câu nói "Anh rất thích em" kia, quan hệ giữa tôi và Nhung Dận bắt đầu trở nên mập mờ.

À.

Nguyên nhân chủ yếu là nằm ở phía tôi. Việc anh ấy thích tôi được bộc lộ quá rõ ràng, tôi có thể cảm nhận được biết bao sự quan tâm lấy lòng anh dành cho tôi mỗi ngày.

Bạn có biết lời tâm tình đi vào lòng đất là thế nào không? Là mấy câu kiểu như này này:

"Em có bật lửa không? Mà sao ngọn lửa tình trong anh được em nhen nhóm lên tài tình quá."

"Chim khôn lựa nhánh lựa cành, anh khôn anh lựa đất lành tim em."

Nghe thôi cũng thấy da gà da vịt nổi sần cả lên, thế mà ổng nói không biết mệt.

Có lần đang ngồi ăn cơm ở phim trường, xung quanh có cả tá người đang ngồi đây này, thế mà anh đột nhiên xán lại gần tôi hỏi: "Em biết anh thích gì nhất không?"

Tôi loáng thoáng cảm thấy nguy hiểm, không hỏi theo ý anh mà nói: "Thịt kho tàu chứ gì."

Anh lắc đầu: "Không, anh thích nhất là si mê ngắm nhìn em."

Đạo diễn đang nhai được nửa miếng gan lợn thì phun hết tất cả vào mặt tôi!

Khốn nạn!

Tôi phát điên mất!

Những chuyện như vậy liên tục xảy ra, chúng tôi bị hủ nữ trong đoàn phim gán ghép thành CP, ngày nào cũng đều có người giơ máy lên chụp ảnh chúng tôi rồi dọa sẽ up lên mạng để chọc tức.

Đờ phắc???

Thời nay nhiều hủ nữ tới vậy ư? Sao toàn mồm năm miệng mười thế này!

Nhưng mặc dù ngoài miệng nói MMP* nhưng trong lòng tôi vẫn rất vui vẻ.

*MMP (妈卖批 - ma mai pi): Cút đi.

Vì quan hệ giữa chúng tôi ngày càng trở nên thân thiết, lời thề sống chết cũng phải kéo anh xuống khỏi đài cao ban đầu của tôi đã tan tành từng chút một.

Tôi không biết đây là định luật gì. Giống như kiểu khi bạn muốn tìm bằng được một thứ đồ nào đó thì nó sống chết không chịu hiện ra, nhưng ngay khi bạn quyết định buông bỏ không tìm nữa thì nó lại lù lù ngay trước mặt vậy.

Thật trùng hợp làm sao, ngay lúc tôi quyết định xua tan mục đích ban đầu khi tiếp cận Nhung Dận thì bỗng có một cơ hội hoàn hảo để kéo chân anh xuống đã xuất hiện trước mắt tôi.

Hôm nay là sinh nhật của Chu Mục, một sao nam ngày trước Nhung Dận từng hợp tác. Tối hôm đó Chu Mục mời một số ca sĩ và nghệ sĩ có tiếng trong giới đi ăn, tính cả Nhung Dận là tổng cộng sáu người.

Đương nhiên, tiệc tụ tập riêng tư thế này tôi sẽ không đi theo. Tôi ở nhà một mình gọi một bàn đồ ăn ngoài, nằm một lúc thì nhận được WeChat của Nhung Dận.

Là định vị và số phòng.

Tôi zoom bản đồ lên nhìn thử, đó là một hộp đêm tư nhân.

Chậc chậc. Thế giới xa hoa truỵ lạc của người trưởng thành.

Tôi lái xe tới, hơn mười phút đã đến nơi. Tình tiết bị bảo vệ chặn lại trước cửa kêu không có giấy mời thì không được vào như trên phim truyền hình cũng không xảy ra.

Sau khi đi vào tôi "Wow" một tiếng như nhà quê mới lên tỉnh. Trong sảnh rất ồn ào, tiếng nói chuyện đa phần là hò hét. Lẽ ra với tư cách là một tên nhà quê mới lên tỉnh, tôi nên ngắm nghía thật kỹ mới phải, nhưng thật tình tôi không thể đỡ được cái thứ âm nhạc đùng đoàng như chiến tranh này, tim tôi cũng đập thình thịch như muốn nhảy theo tiết tấu. Tôi không nán lại mà đi thẳng qua hành lang tìm phòng của Nhung Dận.

Có lẽ là đống đồ ăn ngoài tôi gọi về kia không đảm bảo vệ sinh, trên đường đi tìm phòng tôi bắt đầu thấy đau bụng. Thực sự không nhịn nổi nữa, tôi quyết định đi tìm nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn trước đã.

Ngay lúc tôi kéo quần lên định đứng dậy thì bỗng có hai người mở cửa đi vào.

"Hình như là Nhung Dận nhỉ..."

"Chuyện này lớn lắm, hay là báo cảnh sát đi."

Nhung Dận?

Báo cảnh sát?

Chuyện gì xảy ra?

Động tác cài dây lưng của tôi thoáng ngừng lại.

"Không được đâu, chuyện này mà tuồn ra thì nghiệp diễn của anh ta sẽ đổ sông đổ bể cả, liệu chúng ta có bị ám sát không?"

"Đồ điên, làm sao mà anh ta biết được ai báo cảnh sát. Hơn nữa, hít...ma tuý, sao mà cảnh sát dám tiết lộ thông tin người tố giác được. Mày không báo thì tao báo, biết đâu còn được nhận tiền thưởng đấy."

Toàn thân tôi cứng đờ không dám nhúc nhích. Sau khi bọn họ cúp máy rời đi, hai chân tôi vẫn còn nhũn ra.

Nhung Dận.

Hít ma tuý?

Sao mà có chuyện đó được?

....Cũng không phải là không thể. Dù sao chúng tôi cũng không ở cạnh nhau 24/24.

Như lời tên nhân viên kia nói, đây đúng là một cơ hội tốt để kéo Nhung Dận xuống bùn lầy. Dù anh ấy có bị oan thì chờ báo cáo kết quả kiểm tra cũng phải mất thời gian. Tất cả các đài báo truyền thông sẽ thi nhau oanh tạc, không thể nào lấy lại trong sạch được nữa.

Đây là cơ hội tôi đã đợi gần một năm trời.

Đến cùng có nên cứu hay không?

29、

Nghe trộm được cuộc điện thoại đó, tôi đã hiểu đại khái chuyện này xảy ra như thế nào.

Khi một nhân viên phục vụ bưng đ ĩa hoa quả vào phòng thì nhìn thấy bên trong chỉ còn Nhung Dận đang nằm trên sofa, lay một lúc lâu mà vẫn không thấy phản ứng gì, trông như đang ngủ say. Trên bàn ngoài các chai rượu chồng chất thì còn một ống xilanh và chút bột thuốc.

Nghe ra thì rõ ràng đây là hiện trường hít ma tuý, nhưng tôi cảm thấy chắc chắn chuyện này không đơn giản như vậy.

Vì sao chỉ còn lại mình Nhung Dận? Năm người còn lại đâu rồi?

Tôi hoảng sợ chạy ra ngoài, không biết vì sao mà vốn dĩ hành lang có đông nhân viên, giờ phút này lại không thấy một ai. Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Tim tôi đập thình thịch đến mức nhịp tim cũng phải tới 200.

Chuyện lớn như vậy chắc chắn cảnh sát sẽ sớm có mặt. Tôi biết mình không còn thời gian để cân nhắc những chuyện khác nữa, thẳng tay đẩy cửa phòng ra.

Đúng như lời nhân viên kia nói, Nhung Dận nằm nhoài trên ghế sofa, trông như đang ngủ say. Tôi liếc mắt là thấy được ống kim tiêm trên bàn.

Giờ khắc này quả thực tôi như phát điên lên. Vô số suy nghĩ nảy sinh trong đầu tôi.

Đây có được tính là phạm tội bao che không? Làm thế nào để trốn đi nhanh nhất có thể? Không trốn được thì phải làm thế nào bây giờ? Nếu bị bắt thì có phải chịu phạt không? Tên khốn kiếp này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong cơn nguy khốn, mọi chuyện trong quá khứ vụt qua trước mắt tôi như ngựa phi nước đại, kể cả từng lời tâm tình đi vào lòng đất của anh. Và thường thì vào đúng những lúc mấu chốt như thế này, con người ta mới có thể xác định được tâm ý của chính mình.

Bỏ bà.

Mẹ kiếp nếu anh hít ma tuý thật thì ông đây sẽ tự tay phốt anh!

Tôi cởi áo khoác trùm lên đầu Nhung Dận, hao công tổn sức mãi mới vác được anh lên vai mình. Tôi vô cùng hối hận vì ngày trước không khống chế thể trọng của ổng thật nghiêm.

Khi hai chúng tôi ra tới đại sảnh, một vài viên cảnh sát đang đẩy đám đông ra để bước vào trong, tôi sợ tới mức cuống quýt chạy ra lối thoát hiểm.

Đi ra khỏi đường hầm thoát hiểm là một hầm để xe khổng lồ, nhưng bỏ bu nó chứ lị, hết lần này tới lần khác tôi vẫn là một tên mù đường, cõng Nhung Dận đi vòng vèo dưới hầm mà suýt chết vì kiệt sức. Thật là đau lòng thay cái eo già cỗi của tôi.

Trên đường đi tôi vẫn luôn gọi tên Nhung Dận. Anh chỉ ậm ừ vài tiếng mà không đáp lời, chớ nói gì tới việc tự bước xuống mà đi bộ. Cuối cùng dưới sự chỉ dẫn của ông chú bảo vệ, tôi cũng ra được khỏi mê cung.

Khả năng của con người quả nhiên là vô giới hạn. Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi ngay khi tôi nhét Nhung Dận vào trong xe.

Tôi thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trên đường về nhà, nhịp tim tôi vẫn không hề đập chậm đi một chút nào.

Tôi tin chắc đây là một âm mưu. Có người khác còn muốn dìm Nhung Dận xuống hơn cả tôi.

Vòng giải trí quả thực là một vũng nước đục quá sâu, nếu không cẩn thận thì sẽ bị sặc ngay, thậm chí là bị nước nhấn chìm.

Về tới nhà, tôi ném Nhung Dận cả người toàn mùi rượu lên sofa.

Lần này ổng to gan lắm, nôn ồng ộc lên cái dép lê tôi vừa mới mua hôm qua.

Trong lòng tôi đang thầm gào thét.

Thế nên vừa rồi tôi đã sai rồi đúng không?

Vì sao tôi phải cứu cái tên này!?

Tôi rót cho ổng một cốc nước, sau đó ráng bịt mũi xử lý hiện trường thảm họa. Nhung Dận có vẻ đã tỉnh táo hơn một chút, nghẹn họng xin lỗi tôi.

"Rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì!?" Tôi ném bộp cây lau nhà xuống sàn, chỉ thẳng vào anh, "Có phải anh hít ma tuý không hả?"

Mặt ổng thộn ra như cái meme người da đen với dấu hỏi chấm.

Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Không hút hít. May quá.

30、

"Con mẹ nhà anh rốt cuộc thì anh uống bao nhiêu?" Tôi vừa vắt cây lau nhà vừa hỏi, "Đám người ngồi cùng anh đâu hết rồi?"

Nhung Dận lắc đầu: "Anh không biết, khi đó anh ngủ mất rồi."

"Vớ vẩn vãi biết thừa là anh ngủ rồi." Tôi quẳng cây lau nhà xuống, thở hồng hộc đứng chỉ thẳng vào mặt anh, "Anh giao lưu với đám mèo hoang chó dại muốn hại chết anh đấy anh có biết không?"

Vẻ mặt Nhung Dận bối rối.

"Ngay bây giờ, anh gọi ngay cho cái tên cái tên..." Tôi giận tới đau cả đầu, "Gọi ngay cho cái tên Chu gì gì kia đi! Anh gọi thử xem gã có dám nhận điện thoại không!"

"Sao vậy em?" Có lẽ Nhung Dận rất mệt, anh híp mắt nhìn tôi, vừa hỏi vừa lấy điện thoại ra bấm số.

Gọi ba cuộc liên tiếp đều không có ai nhận, tôi cũng có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

"Anh nhắn WeChat cho gã, nói anh vừa bị cảnh sát bắt rồi, xem gã phản ứng thế nào." Tôi nói.

"Tiểu Mục làm sao vậy?" Nhung Dận khàn giọng, cúi đầu gửi tin nhắn.

Ô kìa!

Nhìn đi nhìn đi!

Còn kêu Tiểu Mục chứ!

Tôi tức đến mức xém nữa thì thổ huyết, không nói nên lời.

Tôi cũng không biết tại sao tôi phải khó chịu như vậy, có lẽ là do nghĩ tới tính chất nghiêm trọng của việc này nên sợ hãi, có khi cũng một phần là do tự giận bản thân...

Quyết tâm sống chết cũng phải kéo Nhung Dận xuống khỏi đài cao trước kia của tôi... Triệt để bại trận dưới tay anh.

Ài.

Thật đáng thất vọng.

Tôi muốn tự xiên chết mình.

Tin nhắn trả lời của Chu Mục là do trợ lý gửi, bảo Chu Mục vừa mới ra ngoài, không mang điện thoại, khi nào về gã sẽ trả lời.

Tôi nhìn qua, lúc quay lại thì đã thấy Nhung Dận lăn ra ghế sofa ngủ cmnr! Có cần rộng lòng tới vậy không?

Trái lại tôi không thể nào ngủ được.

Không biết tên nhân viên kia có chụp ảnh hiện trường lại hay không. Ở hiện trường liệu có còn sót lại đồ vật gì chứng minh thân phận của Nhung Dận hay không. Lúc bước vào phòng tôi không để ý trên tường có gắn camera không, nhỡ đâu cảnh sát điều tra camera giám sát thì sao. Những thứ này mà bị tuồn ra ngoài thì đến tôi cũng khó mà ngồi yên được.

Mãi tới tận hơn ba giờ sáng tôi vẫn chưa thấy buồn ngủ, ngồi cạnh Nhung Dận lướt Weibo, trên hot search vẫn là mấy chủ đề minh tinh nào gầy, minh tinh nào béo, minh tinh nào khóc lóc...

Vô nghĩa.

Tôi nhấp vào Weibo của Nhung Dận.

Bài viết trên cùng là một cái sticker hình một con mèo cam mũm mĩm tròn vo, ngửa đầu lên nhìn máy ảnh, xung quanh là những vòng tròn có các ngôi sao nhỏ, còn có một dòng chữ nhỏ màu hồng nhạt bên dưới: "Yêu em với ánh mắt kiên định."

Vô số fans kêu gào a a a a a, gọi chồng dưới phần bình luận. Cũng có người hỏi có phải anh đang yêu hay không, anh còn tag tôi vào bên dưới cái bình luận đó.

Tôi sững sờ, không nhịn được bật cười.

Vì hồi trước chúng tôi rất hay trêu chọc nhau, có rất nhiều fans tràn vào Weibo tôi kêu muốn tôi chụp ảnh nóng của Nhung Dận vân vân, nên tôi đã tắt thông báo bình luận. Tôi cũng không để ý tới tin này.

Nhưng anh càng tag tôi thoải mái như vậy, mọi người càng cho rằng anh đang đùa. Cảm giác bại lộ dưới ánh sáng một cách an toàn như thế này, thực sự vô cùng sung sướng!

Tôi dựa vào ghế sofa xem lại ảnh chụp của Nhung Dận, xem được một lúc thì bắt đầu mệt rã rời.

Sáng ngày hôm sau, khi mở mắt ra thì tôi đã nhìn thấy trần phòng ngủ. Nhung Dận đang ngồi bên mép giường, tôi ngáp một cái, anh quay đầu lại nhìn tôi.

Sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên tôi làm là lướt hot search, may mà không có bất kỳ tin tức gì về vụ việc tối hôm qua.

Qua một đêm lắng xuống, tâm trạng của tôi cũng dần bình tĩnh lại, mất hơn 10 phút ngồi làm rõ đầu đuôi câu chuyện với Nhung Dận.

Tối qua anh vào phòng cùng một đám người, không lâu sau đó mấy cô gái cũng đi về trước, cuối cùng chỉ còn lại mình anh, Chu Mục và một minh tinh nhỏ khác.

Rõ ràng mới chỉ uống một chai rượu vang đỏ mà anh đã thấy choáng đầu, sau khi gửi tin nhắn cho tôi thì cũng cảm giác được có điều gì đó không ổn. Sau đó, không ai có thể xác minh được suốt 10 phút ở trong phòng ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên cũng chẳng ai dám thừa nhận, nhưng trong lòng mọi người đều ngầm hiểu.

Nhung Dận nắm chặt lấy tay tôi và nói lời cảm ơn.

Tôi ngượng ngùng cúi đầu xuống, nín cười: "Quên đi quên đi... Chuyện cũng qua rồi."
 
Bí Mật Của Ảnh Đế - Trần Ẩn
Chương 11: Chương 11



Edit: Củ Cải Đường

31、

Những lời này vừa nói cho anh ấy nghe, vừa là nói cho bản thân tôi nghe. Sau khi hoàn toàn hiểu rõ tình cảm của mình, tôi cũng không muốn quanh co với anh nữa, phải dứt khoát làm rõ mục đích ban đầu khi tiếp cận anh của tôi.

"Anh có nhớ anh từng đăng một cái Weibo không? Vụ thừa nhận có một ca sĩ đạo bài 'Ngưỡng vọng' của anh ấy."

"Hả?" Nhung Dận lại bày ra vẻ mặt tràn đầy dấu hỏi chấm.

"Anh không biết chuyện này ư?" Tôi hơi sững sờ, chẳng lẽ tôi vẫn luôn hiểu lầm anh ấy?

"Không biết." Nhung Dận lắc đầu, chau mày, "Chuyện từ khi nào?"

"Mùa hè năm ngoái." Tôi nói ra khoảng thời gian khiến tôi cả đời này khó mà quên nổi.

Nhung Dận suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì lúc đó Weibo của anh vẫn do công ty quản lý. Thực sự anh không biết chuyện gì đã xảy ra, sao vậy em?"

Nhung Dận cầm điện thoại lên mở Weibo.

"Cái cậu ca sĩ đó, là em." Tôi chép miệng.

Ai mà ngờ được, sau khi nghe tôi kể đầu đuôi sự việc ra, chuyện đầu tiên Nhung Dận làm là lên mạng search nghệ danh của tôi: Lê Thông Minh.

"Quê thế." Ổng bình luận.

"Em biết rồi." Tôi cúi đầu cụp mắt.

Bức ảnh đầu tiên xuất hiện trong mục kết quả tìm kiếm là tấm poster EP tuyên truyền năm đó của tôi. Quả đầu màu cầu vồng, tóc tai lòa xòa che kín cả mắt, chỉ còn thiếu đúng dòng chữ "Đường đời khúc khuỷu quanh co, hãy trân trọng đoạn duyên phận này" xếp kiểu nhấp nháy bên dưới.

*EP: Extended play - Đ ĩa mở rộng.

Đến bản thân tôi còn chẳng có mặt mũi nào nhìn lại nữa, nhanh tay che kín màn hình: "Đừng xem đừng xem, em muốn xiên chết stylist luôn."

Nhung Dận cười cười, hôn chụt một cái lên trán tôi: "Chỉ cần là em thì xem gì cũng hay!"

Tôi ngạc nhiên tới ngây người.JPG, thầm nghĩ: Cuối cùng cũng không phải lời đường mật sến sẩm nữa rồi à...

Anh ấy nhìn tôi, rồi lại mổ tiếp chụt một cái lên môi tôi.

Má ôi!

Tôi vừa nhớ ra tôi vẫn chưa đánh răng!

Lúc cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại của anh li3m lên khóe môi tôi, tôi lập tức đẩy anh ra, nhảy dựng từ trên giường xuống chạy ù vào phòng tắm rửa mặt.

Ôi biết nói sao đây. Thực sự không phải tôi chạy đi đánh răng nhanh như vậy là vì muốn hôn anh đâu mà, là con người thì chuyện đầu tiên cần làm sau khi rời giường chính là đánh răng mà đúng không?

Nhưng hình như Nhung Dận không nghĩ như vậy. Anh không nói lời nào đã đè tôi lên lớp gạch men trên tường, mỉm cười tà mị.

Đẹp trai cực.

Mặt tôi hơi nóng lên, khăn mặt vẫn còn cầm trên tay chưa kịp vắt nước, để giảm bớt xấu hổ, tôi biết rồi còn hỏi: "Anh làm gì vậy?"

Anh vươn tay giữ cằm tôi.

Ôi trời đất ơi.

Tốt xấu gì đây cũng là nụ hôn đầu tiên của tôi đó! Sao nhất thiết phải ở ngay cạnh cái bồn cầu hả!? Anh ấy sốt ruột tới mức đó cơ à!?

Nhưng mà hôn nhau thích lắm, tôi còn nếm được vị trái cây anh ăn lúc sáng là vị dứa nữa hề hề hề. Ngọt lắm á.

Hiểu lầm được xóa bỏ, tảng đá lớn trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống đất. Thế rồi tôi nghĩ, chuyện này cũng coi như trong cái rủi lại có cái may. Có một sức hút vô hình nào đó đã kéo tôi và Nhung Dận lại với nhau. Đúng là duyên phận!

Sau đó, mối quan hệ giữa chúng tôi tốt lên nhanh chóng, rất ăn ý cùng nhau nhảy ra khỏi trạng thái mập mờ luẩn quẩn, chính thức phát triển lên thành quan hệ bạn trai của nhau. Ra ngoài thì kè kè bên nhau, về nhà thì xoa eo bóp đùi (giúp) nhau.

Cảm giác khi có bạn trai là ảnh đế là loại trải nghiệm thế nào?!

....À, thật ra cũng chẳng khác gì người bình thường.

Dù sao trút bỏ đi những trang phục hoa lệ, anh ấy cũng chỉ là một người đàn ông bình thường. Những việc làm thường ngày của chúng tôi là nắm tay và hôn nhau, được nghỉ ở nhà thì cùng nhau xem phim, thỉnh thoảng ảnh sẽ rủ tôi đi ăn một bữa tiệc lớn, hoặc dẫn tôi đi xem hòa nhạc hay gì đó đại loại vậy. Lãng mạn hơn một chút thì ngồi ê mông trên ban công, tôi đàn guitar cho anh nghe.

Ánh nắng mặt trời phủ xuống khuôn mặt anh ấy...cũng chẳng phác ra được đường nét vẹo gì đâu, bởi vì cmn trời quá nóng. 38°5 lận đó! Trời bắt đầu nóng lên rồi!

Chưa được hai phút tôi đã buông bỏ sự lãng mạn này, ôm dưa hấu ướp lạnh ngồi trên sofa xem phim.

Nhung Dận bảo đây là phim tình cảm, nhân vật rất có hồn, cảnh quay cũng đẹp, đáng được đánh giá cao.

Má, lại là phim tình cảm. Số phim tình cảm cả đời này tôi xem cộng lại cũng chưa bằng hai tháng nay ở cùng Nhung Dận.

Tôi, đã nghiện còn ngại, chui tịt vào lồ ng ngực anh, ăn hết sạch phần dưa hấu ngon nhất ở chính giữa. Nhung Dận rất tỉ mỉ gảy hạt dưa cho tôi.

Hầy. Yêu đương đúng là tốt đẹp quá đi!

Ơ? Nhưng mà sao đã hai mươi phút trôi qua mà nữ chính vẫn chưa xuất hiện nhỉ?

32、

Lúc tận mắt chứng kiến hai người đàn ông trên màn hình bắt đầu áp miệng vào nhau, tôi mới phát hiện ra bộ phim này có gì đó sai sai. Thứ âm thanh d@m d*c vang lên, một người đàn ông trong đó đẩy người còn lại xuống giường, tay phải chậm rãi lần mò từ hông người nọ vào tới trong quần. Người bị đè bên dưới kia thì mang vẻ mặt hưởng thụ đòi hôn, khẽ thở hổn hển.

Tôi uống một hớp nước dưa hấu, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.

Cái này....

Ngoại trừ lần trước lỡ tay nghe được chưa tới một phút đoạn pỏn trong điện thoại của Nhung Dận, đây mới là lần thứ hai tôi xem thể loại này. Khác với lần trước, bộ phim này thực sự rất tinh tế. Trên phim về cơ bản chỉ quay mặt diễn viên và những hành động m ơn trớn nửa người trên, thậm chí tôi còn không hiểu tay họ đang làm gì bên dưới cho lắm.

Cuối cùng, tôi không kìm nổi tính tò mò nên hỏi: "Người kia đang làm gì thế?"

Mọi người đừng bảo tôi giả bộ ngây thơ, thử hỏi mà xem, làm gì có trai thẳng nào hiểu cái này? Đến bạn của tôi còn không biết gay là gì nữa kìa.

Đương nhiên, với tư cách là một trai thẳng, tôi cũng có thể lờ mờ đoán được người đè phía trên đang làm người bên dưới, chỉ là tôi không chắc lắm thôi!

Dù sao thì...có đàn ông con trai nào cho phép người đàn ông khác đè mình ư? Ngại chết đi được ấy!

Sau đó, từ ánh mắt của Nhung Dận, tôi đọc được sự kinh ngạc và...cười nhạo?

Này! Đừng tưởng anh là thuần gay thì có thể cười nhạo em thiếu hiểu biết!

Thế rồi anh đặt dưa hấu lên bàn và xoa xoa tay nói: "Thì ra em không biết à..."

Ngay giây phút anh cong môi cười, trong đầu tôi chợt lóe lên vài hình ảnh khiến người ta miệng đắng lưỡi khô.

Hai chúng tôi nhìn nhau, không ai nói tiếp điều gì. Dường như bầu không khí cũng trở nên ngưng đọng.

Rèm cửa trong nhà Nhung Dận đều là loại chắn sáng, lúc xem phim anh còn cố ý kéo rèm lại nên hiện giờ trong phòng rất tối, chỉ có ánh sáng le lói hắt ra từ màn hình TV. Chút ánh sáng này khiến từng đường nét trên khuôn mặt anh đều đẹp vô cùng.

Nhung Dận từ từ ghé lại gần tôi, ánh mắt anh chậm rãi dời từ mắt xuống tới môi tôi. Không khí mờ ám cộng thêm nhạc nền s@c tình làm trái tim tôi đập rộn, vành tai cũng vô thức nóng lên. Đầu quả tim thì như bị vuốt mèo khẽ cão qua, ngứa ngáy.

Có lẽ do vừa nãy ôm khư khư quả dưa hấu nên lòng bàn tay anh rất lạnh. Anh chỉ vừa mới chạm vào da tôi, cả người tôi không kìm được khẽ run rẩy.

Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng trườn vào trong đùi tôi, quay sang nói nhỏ bên tai tôi: "Có muốn anh nói cho em biết bọn họ đang làm gì không?"

Thôi đi!

Mục đích anh rủ em xem phim chẳng phải là cái này à! Ngay lúc này còn giả vờ giả vịt nói gì đó! Chẳng lẽ phải nghe em nói muốn xong anh mới bày ra vẻ mặt miễn cưỡng phải làm điều này vì em thôi ư!?

Đồ gian xảo!

Tôi nuốt nước bọt cái ực, lùi về sau một chút. Lúc này tay anh ấy đã không kìm được với lên cạp quần tôi.

Nhìn đi nhìn đi.

Tôi không có trêu chọc gì ảnh mà! Là do anh ấy trước....

"Ưm...hhh." Tôi nhanh chóng đặt tay lên eo anh.

Cho tới tận bây giờ, tôi vẫn không thể ngờ họng tôi còn có thể phát ra thứ âm thanh như thế này! Ngại chết đi được ấy! Làm sao bây giờ!

Tôi đỏ mặt, dụi đầu vào vai anh.

Trên người Nhung Dận có mùi bưởi thoang thoảng, rất tươi mát dễ chịu, tôi không nhịn được cặn nhẹ lên xương quai xanh của anh một cái.

Nhung Dận bất chợt điên cuồng vật tôi xuống sofa như một con sư tử, vươn tay cởi áo phông của tôi. Ngay sau đó hai hàm răng tôi bị đẩy ra, đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt trượt vào, trái lại động tác bên dưới vẫn không hề dừng lại.

Toàn thân tôi cứng ngắc ôm eo anh, hơi co chân lên nhưng nhanh chóng bị anh dùng đầu gối đè lại. Thực sự thì, nói cơ bắp ảnh căng chặt hữu lực không phải nói ngoa, sờ vào rất thoải mái, sẽ khiến bạn không nhịn được muốn bóp bóp cho coi.

Có lẽ vì đang quá hồi hộp nên trong đầu tôi hiện lên rất nhiều thứ lộn xộn, kể cả giấc mộng xuân ngày ấy.

Thật ra lần đó tôi mơ thấy mình với Nhung Dận không mặc đồ tr@n truồng ôm nhau ngủ á!

Cảm giác cũng giống lúc này...

Nóng bỏng.

Hừng hực.

. . . . . . .

Không biết tôi có nên khen ngợi kỹ xảo lái xe* của Nhung Dận hay không. Mới được vài phút mà tôi đã không chịu nổi.

A.

Sắp chết mất.

Đây hoàn toàn không phải giới hạn bình thường của tôi! Nghe tôi giải thích một chút đi mà!

*Lái xe: Tiếng lóng ịch ịch.

---

Tác giả: Tôi thề sau này sẽ không viết H ngôi thứ nhất nữa. Cmn thật là xấu hổ. Cảm giác như mình đang bị đè vậy.
 
Bí Mật Của Ảnh Đế - Trần Ẩn
Chương 12: Chương 12 (Hoàn)



Edit: Củ Cải Đường

33、

Sau khi cùng nhau trải qua vài chuyện không biết xấu hổ, tình cảm giữa tôi và Nhung Dận dường như bắt đầu có bước nhảy vọt về chất, cụ thể biểu hiện ở việc tăng level trong hành vi động chạm hàng ngày. Chẳng hạn như lúc anh ấy bắt đầu sờ tay vào trong quần áo tôi, tôi cũng không nhăn nhó đẩy anh ra nữa. Hoặc là khi ảnh chổng mông lên đi giày, tôi sẽ vô cùng suồng sã đi qua bóp một cái.

Chúng tôi rất thản nhiên đón nhận những đụng chạm của nhau, như thể đã cùng nhau trải qua hơn năm mươi năm bạc đầu giai lão.

Sau khi tình cảm tiến triển ổn định, chuyện quan trọng nhất đương nhiên là thẳng thắn với người nhà.

Bên phía Nhung Dận thì không có vấn đề gì, ba mẹ anh đều biết tính hướng của anh, họ cũng chưa bao giờ xen vào quản thúc chuyện tình cảm của anh ấy, như lời Nhung Dận nói thì: "Họ có thể nuôi nấng anh trưởng thành là tốt lắm rồi."

Bên nhà tôi thì sợ là không ổn cho lắm. Dòng họ Lê nhà tôi đều là con một, mặc dù ba mẹ đều không để tâm tới đời sống hàng ngày của tôi, nhưng dẫu sao nối dõi tông đường cũng là một chuyện lớn, tôi cảm thấy khó mà tránh khỏi dông gió bão bùng.

Tôi không dám đối diện một mình nên thừa dịp sinh nhật ông bô nhà mình, tôi kéo Nhung Dận cùng về nhà với tôi.

Vì trước đó đã ký hợp đồng giữ bí mật với công ty nên tôi không nói cho ba mẹ biết tôi là trợ lý của Nhung Dận. Trước khi về tôi chỉ bảo sẽ dẫn một người bạn về nhà.

Qua điện thoại, mẹ tôi còn hơi phấn khởi hỏi: "Có phải bạn gái không?"

Tôi trả lời: "Cũng gần gần vậy."

Trước đó Nhung Dận cũng đã định gặp mặt ba mẹ tôi, anh còn chuẩn bị cả một thùng quà ra mắt, đến cả con trai con gái của chú tôi cũng có phần. Một con người đến gội đầu cho bản thân mà còn lười nay lại có thể kiên nhẫn tìm hiểu gia phả nhà tôi, rồi dựa theo độ tuổi và sở thích của từng người để chọn rất nhiều quà tặng, đủ để thấy anh ấy thực sự rất quan tâm tới chuyện này.

Tôi hôn lên trán anh một cái, nói thẳng: "Nếu ba mẹ em mà lỡ nói lời gì khó nghe thì anh ráng nhịn một chút nhé, tuyệt đối không được đối chất ba mặt một lời với họ biết chưa?"

"Anh biết chứ." Nhung Dận chụt một cái lên môi tôi, "Biểu hiện tốt thì có thưởng không?"

"Đương nhiên là có rồi." Tôi ôm ôm dụi dụi bên tai anh.

Buổi chiều cấp tốc quay quảng cáo xong, chúng tôi lái thẳng xe về nhà. Mặc dù rất căng thẳng, nhưng vì bận rộn suốt hai ngày nay không được ngủ ngon nên tôi ngồi ở ghế phó lái thiếp đi lúc nào không hay. Lúc tỉnh dậy, tôi cảm thấy xương cốt mình như nứt ra đến nơi.

"Ở đây à?" Nhung Dận tò mò nhìn qua, "Nhà em khá giả tới vậy ư?"

"Hehe, bây giờ ôm đùi em vẫn còn kịp đấy." Tôi cười cười.

Quên mất chưa nói rõ. Nhà tôi cũng coi như thuộc dòng dõi thư hương, bắt đầu từ đời ông nội tôi đều là nhà giáo, ba tôi là giảng viên đại học, mẹ là giáo viên cấp hai.

Nhà tôi mua căn biệt thự nhỏ này khi tôi mới năm tuổi. Lúc đó giá nhà còn rất rẻ, bây giờ đã tăng lên gấp đôi, hơn nữa các đợt phá dỡ và đô thị hóa đất đai cũng được đầu tư rất nhiều tiền nên mới nhanh chóng vọt lên mức trung lưu.

Nhưng để mà so sánh với Nhung Dận thì những thứ này chỉ như cái mắt muỗi mà thôi. Tôi dám khoác lác không biết ngượng cũng là vì tôi biết Nhung Dận sẽ không để ý những thứ này.

Vì hồi trước đã có lần tôi nghĩ tới vấn đề này, địa vị chúng tôi khác xa nhau, liệu có phải khập khiễng quá không? Môn không đăng hộ không đối, tôi có được tính là bị bao nuôi không ta?

Ai ngờ sau khi nghe được câu này, Nhung Dận ném ngay ví tiền cho tôi: "Bây giờ là em bao nuôi anh."

Anh như thế này mà sao ngày trước thả thính em lại chỉ biết nhả mấy cái câu sến sẩm đi vào lòng đất thôi chứ!

34、

Nhung Dận đỗ xe trước cổng nhà tôi. Ông bô tôi vẫn đang đứng tưới hoa ngoài sân, nhìn thấy tôi xuống xe thì cười toe toét: "Ô, về rồi đấy à."

Nhung Dận mở cốp xe lấy ra rất nhiều quà cáp, vừa vào cửa thì hơi cúi người xuống: "Cháu chào chú."

"Ố ồ xin chào xin chào." Ba tôi như được cưng mà sợ, thả bình tưới nước xuống nhìn Nhung Dận, "Hình như chú gặp cháu ở đâu rồi ý nhỉ?"

Có lẽ mẹ tôi đã nghe thấy tiếng nên đi ra từ trong nhà, lúc lia mắt qua người Nhung Dận, bà còn dụi dụi mắt một cái. Khi mở mắt ra một lần nữa, bà há miệng hét ầm lên rồi phi thẳng vào phòng.

Tôi và Nhung Dận cùng nhìn nhau, ba tôi nhìn Nhung Dận chằm chằm một lúc lâu mới lên tiếng: "À! Có phải cháu là cậu chỉ huy trong《 Ra khơi 》không!"

"Đúng rồi ạ." Nhung Dận cười.

"Úi chà!" Ba tôi vỗ đùi cái đét, vươn tay sờ sờ, "Người thật còn đẹp trai hơn trên TV."

Nhung Dận cười không ngậm được miệng: "Trông chú còn trẻ hơn trong tưởng tượng của cháu."

"Ôi, cháu đến chơi là vui rồi, sao lại mang nhiều đồ thế này." Ba tôi nhận lấy đồ từ tay Nhung Dận, xách vào nhà, "Ơ, cái gì mà nặng vậy!?"

"Mấy món đồ không đáng tiền thôi ạ, mong là mọi người sẽ thích." Nhung Dận nói.

"Thích chứ thích chứ." Ông bô nhà tôi lôi giấy bút trong ngăn kéo ra, "Nhưng mà trước hết ký tên cho chú cái được không?"

. . . . . .

Hơn mười phút sau, mẹ tôi vịn cầu thang thong thả bước xuống lầu.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn mẹ, coca phụt thẳng ra khỏi lỗ mũi.

Dở người à! Sao lại đi thay váy lễ phục!

Kiểu váy này...chẳng phải thường được mặc trong hôn lễ ư?!

"Cháu chào cô." Nhung Dận đứng dậy chào mẹ tôi.

Chưa đợi chúng tôi kịp phản xạ, mẹ tôi đã ôm chầm lấy cánh tay Nhung Dận: "Thiệu tổng!!!"

. . . . . .

Nếu mọi người quên Thiệu tổng là ai, xin mời quay lại phần 9. (Nằm ở chương 3)

Sau đó tiệc sinh nhật đã biến thành fan meeting, hai chị gái nhà cô hàng xóm cũng chạy sang xin chữ ký, cả nhà vui vẻ tưng bừng, bảo an khu cư xá còn tưởng đang kéo bè kéo lũ đi đánh nhau.

Trước khi đi, mẹ tôi nắm tay Nhung Dận, xúc động phát khóc: "Bầu trời cao cho anh bay thật xa, Nhung Mao vĩnh viễn bay theo anh!"

Chuyện là vậy đó.

Ba mẹ tôi có vẻ còn thích Nhung Dận hơn cả tôi, dù sao thì tôi cũng chưa từng xin chữ ký của anh ấy, thậm chí còn chưa xem bộ phim nào ảnh đóng qua TV. Vì chuyện này, Nhung Dận còn hờn dỗi tôi nữa cơ.

Nhưng vấn đề là đa số ổng toàn diễn tổng tài bá đạo, chẳng lẽ tôi lại phải đi xem ổng thầu nguyên ruộng ngô cho nữ chính ư!? Có thời gian rảnh tới vậy tội gì không ôm hôn người thật chứ.

Không biết kiếp trước do tôi đã tích đức hay do Nhung Dận đã giải cứu thế giới, tôi cảm thấy toàn vũ trụ này không có ai ra mắt gia đình suôn sẻ như tôi đâu à.

Tôi ngồi trên xe lướt vòng bạn bè, nhìn thấy ba đăng bán chữ ký, mẹ thì đăng ảnh chụp thân thiết cùng Nhung Dận, caption còn ghi: "Con trai tui nè."

Còn tôi thì sao???

Về tới nhà, Nhung Dận đòi tôi phát thưởng. Anh không nói vụ này tôi cũng quên béng mất.

"Có muốn em mát xa cho anh mười phút không?"

Nhung Dận lườm.

"Vậy anh muốn gì?" Tôi hỏi đơn giản.

Nhung Dận siết chặt cánh tay, hôn lên môi tôi. Tôi bật cười khúc khích, bàn tay Nhung Dận bắt đầu lần sờ lên lưng.

Cuối cùng ngay khi hôn đến mức tôi cứng ngắc cả rồi thì Nhung Dận lại đột ngột buông ra, đứng dậy khỏi sofa.

"Sao vậy anh?" Tôi nuốt nước bọt cái ực.

"Đi vệ sinh." Nhung Dận nói.

Tôi thực sự rất muốn cầm cục gạch phang ổng chết tươi.

Chỉ thấy Nhung Dận phi lên lầu như Tào Tháo đuổi, sau đó nhanh chóng phi xuống lao thẳng vào nhà vệ sinh, trên tay còn cầm thứ gì đó.

Tôi vừa định hỏi anh liệu có phải bồn cầu trên gác lại hỏng rồi hay không, thì Nhung Dận trong phòng tắm gào lên một tiếng: "Em yêu! Lấy cho anh cuộn giấy vệ sinh!"

Tôi bất đắc dĩ cầm một gói khăn giấy trên bàn lên: "Chẳng phải hôm qua em mới lấy..."

Nói thì chậm mà chuyện xảy ra thì nhanh. Nhung Dận kéo tay tôi rồi ghì chặt tôi vào lòng, cúi đầu hôn lên môi tôi.

?(? ???w??? ?)?

Ây dà.

. . . . . .

Xin anh nhẹ nhàng chút! Cái eo già cỗi của em không chịu đựng nổi!

- Toàn văn hoàn -

??

Sao mà hoàn được!

Chúng ta còn chưa đọc Quỳ Hoa Bảo Điển của Nhung Dận đâu!!

12/12

Cuối cùng công ty cũng xếp cho mình một trợ lý nam!!!

Hơn nữa trông cũng đẹp trai nữa.

Hôm nay là thật vui.

13/12

Mình phát hiện ra trợ lý mới của mình tốt tính quá đi mất!

Muốn bắt nạt!

20/12

Lên núi.

Mệt chết mất.

20/12

Có phải mình bị nguyền rủa "Đi vệ sinh không bao giờ dùng được giấy" không?

Nếu không phải hôm nay có cô lao công đi qua cứu giúp mình, có lẽ mình sẽ là người đàn ông đầu tiên trên thế giới chết vì bị tê chân.

Mối thù này, mình sẽ nhớ kỹ.

30/12

Có phải Lê Tử Minh lại lên cơn không???

Sao lại không để ý tới mình????

Chẳng lẽ chuyện mình ăn vụng bánh dứa của ẻm bị phát hiện rồi ư???

31/12

Trai thẳng thật thú vị.

Không.

Lê Tử Minh thật thú vị.

25/1

Đi uống rượu.

Cảm giác được sống ít đi một ngày.

1/2

Mình nhận ra Lê Tử Minh khá dễ thương.

20/2

Hôm nay Lê Tử Minh dễ thương lắm luôn.

21/2

Đệt mợ, sao lại dễ thương thế này!!

22/2

Haiz, hơi hơi muốn hôn em í một cái, liệu có bị ẻm cầm dép phang cho không nhỉ?

26/2

Hôn trộm thành công!!!

Vui nguyên ngày!

27/2

Hôm nay hôn trộm lần thứ hai.

Tự thưởng cho mình 666.*

Trái tim suýt chút nữa nhảy ra khỏi họng luôn rồi.

*666: lìuliùliù, đồng âm với từ 牛 (Niú), hàm ý là khen "Quá trâu bò".

1/4

Lần thứ 62 hôn trộm thành công!!

Điên cuồng tự đánh call cho mình!!

*Đánh call: Cổ vũ, khen ngợi.

5/4

Lê Tử Minh biết mình thích đàn ông rồi.

Không ngủ được.

Không ngủ được.

Không ngủ được.

Không ngủ được.

Không ngủ được.

Không ngủ được.

Không ngủ được

Nếu em ấy muốn tạm thôi việc thì làm sao bây giờ?

A!

Bực mình!

Không được! Không cho!

6/4

Tỏ tình rồi.

Trông em ấy không kháng cự cho lắm.

Lên kế hoạch.

25/5

Đáng yêu quá.

Muốn meo meo với em mỗi ngày.

13/6

Ngay giây phút Lê Tử Minh mang mình ra khỏi phòng hộp đêm.

Mình thắng rồi.

14/6

Từ kỹ thuật hôn là cảm nhận được, cục cưng nhà mình chắc chắn là nụ hôn đầu.

31/7

Bé xử nam.

Giám định hoàn tất.

20/8

Sắp gặp ba mẹ vợ!! Căng thẳng sắp phát nổ rồi!!!!

Aaaa!!!

21/8

Meo meo với em.

Đáng yêu quá.

12/12

Lâu lắm rồi không viết nhật ký.

Hôm nay là ngày kỷ niệm tròn 1 năm quen nhau của mình và bé yêu.

Cảm ơn ông trời đã cho mình được gặp em.

25/12

Giáng Sinh vui vẻ.

Mỗi ngày là một niềm vui.

1/1

Chúc mừng năm mới.

Meo một cái~

Hoàn thật rồi đó~

Bonus tranh fanart của chủ nhà đơi hệ hệ =)))) (Mang đi đâu nhớ ghi nguồn giúp mình nhé)

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f503764535f7469745a64466335413d3d2d313136353634333139322e313663333639326564316432333634333639353435343033313637362e706e67


68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f3373786c54484a6d77584d3970773d3d2d313136353634333139322e313663333639336261383561363637363639313836353932363634392e6a7067

 
Back
Top Bottom