Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 430: Trưởng Thành Sau Một Đêm



Đường Uyển hơi hoảng hốt, Trần Nghiêm an ủi nói: “Uyển Nhi, nàng đừng lo lắng, Dĩnh Dĩnh không sao là tốt rồi, mất trí nhớ hẳn là có cách giải quyết.”

Trần Mục trầm giọng nói: “Tuy rằng Dĩnh Dĩnh gặp phải rắc rối nhưng muội ấy có được sức lực mạnh mẽ, tâm trí xảy ra biến hóa, tốc độ tiếp nhận thông tin vô cùng nhanh, có lẽ sau khi khôi phục cũng sẽ không giống với lúc trước.”

Hốc mắt Đường Uyển đã rớm nước mắt, bà rất lo lắng cho trạng thái của Trần Dĩnh, lập tức chạy đến viện tử của Trần Mục.

Trần Dĩnh nhìn phụ mẫu, vừa nhìn đã nhận ra bọn họ, cười ngọt ngào nói: “Cha, nương.”

Nếu như Trần Mục không nói Trần Dĩnh mất trí nhớ thì bọn họ có thể vẫn không nhận ra.

Đường Uyển chạy qua ôm lấy Trần Dĩnh, lúc đầu cảm thấy nàng ta rất nặng nhưng bỗng nhiên lại trở nên rất nhẹ.

Trần Dĩnh mỉm cười, để lộ hàm răng trắng thẳng tắp, thanh thúy nói: “Nương, ta không sao, ngài đừng lo lắng, chỉ là đã quên một số chuyện.”

Đường Uyển xoa đầu Trần Dĩnh, thân thể của nàng ta rất khỏe mạnh, chỉ có điều con ngươi đã biến thành màu đỏ: “Cả nhà chúng ta đều sẽ giúp đỡ ngươi khôi phục trí nhớ.

“Vâng ạ.”

Trần Dĩnh mỉm cười gật đầu.

Trần Nghiêm đề nghị nói: “Dĩnh Dĩnh, đợi lát nữa cha dẫn ngươi vào Hắc Thạch thành dạo chơi, thuận tiện đi xem nhà cũ được không?”

“Vâng vâng.”

Trần Dĩnh vui vẻ gật đầu.

Buổi chiều hôm đó, mọi người dẫn Trần Dĩnh đi Hắc Thạch thành, trong thành rất náo nhiệt, chỗ này vẫn là tấc đất tấc vàng, nhà cũ của Trần gia rất sạch sẽ.

Trần Mục đi cùng hai tỷ muội ra ngoài ăn hồ lô ngào đường, Trần Dĩnh vô cùng thích, rất nhiều tính cách thói quen sở thích của nàng ta đều không thay đổi.

Lúc Trần Dĩnh đến nhà cũ của Trần gia, nàng ta cảm thấy rất quen thuộc, đã nhớ ra được rất nhiều chuyện ở chỗ này.

Chạng vạng.

Trần Dĩnh trở về Trần gia.

Trần Hãn và Trần Hi có cả Yến Lang Nguyệt đều đến thăm hỏi nàng ta, Trần Thiên Nam và Trần Uy cũng đến, mọi người nói về những chuyện kỉ niệm có liên quan đến Trần Dĩnh, trí nhớ của Trần Dĩnh khôi phục rất nhanh.

Đêm khuya, Trần Dĩnh có hơi mệt, nàng ta muốn nghỉ ngơi, Trần Dao cùng nàng ta trở về phòng ngủ.

Bình thường Trần Dao sẽ tu luyện suốt đêm, bây giờ vì lo lắng cho tỷ tỷ nên cùng ở bên cạnh Trần Dĩnh.

Ban đêm, những mảnh ký ức trong thức hải của Trần Dĩnh bắt đầu hợp lại, có thiếu nữ đang ngồi khoanh chân trong thức hải.

Cơ thể Trần Dĩnh xuất hiện biến hóa, Trần Dao bỗng nhiên cảm giác được cơ thể của tỷ tỷ trở nên rất ấm áp.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Dao mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến cô bé chấn kinh, cô bé nằm trong vòng tay của tỷ tỷ, trong một đêm Trần Dĩnh đã biến thành thiếu nữ xinh đẹp có mái tóc dài màu đỏ.

“Tỷ tỷ?”

Trần Dao nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Trần Dĩnh cũng tỉnh lại, dáng người nàng ta mảnh khảnh, nhưng bộ đồ ngủ nhỏ như vậy sắp bung ra rồi: “Dao Dao, ta không sao, không cần phải lo lắng.”

Trần Dao dụi mắt, có thể xác định đây là sự thật, đêm qua Trần Dĩnh đã khôi phục toàn bộ ký ức, khi duỗi người ra thì y phục bị rách nhiều chỗ, hai tỷ muội đồng thời bật cười ha hả.

“Tỷ tỷ, ta đến chỗ nương lấy y phục.”

“Dao Dao, ta đợi muội trở lại.”

Trần Dao chạy đến bên cạnh Đường Uyển: “Nương, tỷ tỷ lớn lên rồi, phải mặc váy dài.”

Đường Uyển hơi ngây ra, bà tìm được bộ váy dài màu vàng, sau đó mang đến phòng của Trần Dĩnh.

Trần Dĩnh có mái tóc dài màu đỏ bồng bềnh, con ngươi cũng là màu đỏ, khuôn mặt trái xoan thanh tú, mũi cao miệng nhỏ, đôi mắt đỏ to tròn, vô cùng xinh đẹp.

Biểu cảm của Đường Uyển vừa kinh ngạc vừa vui mừng, Trần Dĩnh đã mười bảy tuổi rồi, trước kia vẫn luôn là dáng vẻ của một đứa trẻ, bây giờ đột nhiên biến thành dáng vẻ của thiếu nữ, bà cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy.

Trần Dĩnh mặc váy vàng lên, yêu kiều cười nói: “Nương, ta thích mặc váy màu đỏ hơn.”

“Nương làm cho ngươi.”

Trên mặt Đường Uyển tràn đầy nụ cười từ mẫu.

Lúc Trần Dĩnh bước ra khỏi viện tử, Trần Nghiêm vừa chuẩn bị ra ngoài, ông sửng sốt: “Dĩnh Dĩnh?”

“Cha.”

Trần Dĩnh nở nụ cười hoạt bát, trí tuệ của nàng ta đã trở nên thành thục, nhưng tính cách lại không thay đổi nhiều.

Nhìn thấy Trần Dĩnh lớn lên, Trần Nghiêm và Đường Uyển rất vui mừng, sau này không cần phải lo lắng nàng ta không lớn nữa.

Trần Mục cũng đi đến đình viện của phụ mẫu, lúc nhìn thấy Trần Dĩnh thì mỉm cười, khích lệ nói: “Dĩnh Dĩnh nhà chúng ta thật xinh đẹp.”

Trần Dĩnh nhướng mày nói: “Ca, muội cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực, đợi lát nữa muội sẽ đánh nhau với huynh.”

Trần Mục có thể cảm nhận được, cười nhẹ nói: “Không thành vấn đề, Dĩnh Dĩnh, nhớ kỹ, năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn, phải sử dụng sức lực này cho tốt.”

“Muội sẽ.”

Trần Dĩnh vui vẻ nhảy chân trong đình viện, nàng ta vẫn là nữ hài nhi hoạt bát trước kia, trên mặt Đường Uyển và Trần Nghiêm đều nở nụ cười.

Trần Mục không biết là phúc hay là họa, muội muội vốn đã ngừng lớn lên lại bắt đầu phát triển bình thường, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Trần Dĩnh, mọi người đều cảm thấy vui vẻ.

Diễn võ trường của Trần gia.

Trần Mục dẫn muội muội đến diễn võ trường.

Trần Hãn đang tu luyện một mình trên đạo đài bên cạnh lôi đài, lúc hắn ta nhìn thấy Trần Dĩnh thì vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí còn không nhận ra, Trần Dao kiêu ngạo nói: “Tứ ca, đây là tỷ của ta, có phải rất thần kỳ không.”

“Nhị tỷ?”

Trần Hãn trừng to mắt,

Trần Dĩnh bây giờ duyên dáng yêu kiều, thân hình cao mảnh, vòng eo tinh tế, hắn ta không dám tin vào mắt mình.

Trong lòng của Trần Hãn, Trần Mục là mạnh nhất, nhưng mà nhị tỷ bây giờ cho hắn ta cảm giác không giống trước, có chút mong đợi màn luận bàn của bọn họ.

Trần Mục và Trần Dĩnh đi lên lôi đài.

“Ca, huynh phải cẩn thận nhé.”

Nụ cười vui đùa của Trần Dĩnh rất đáng yêu, nàng ta không dùng kiếm, đột nhiên lóe lên trước mặt Trần Mục, bàn tay trắng noãn đánh tới, không gian đều đang chấn động.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 431: Huynh Muội Luận Bàn (1)



Tốc độ và sức lực đều vượt xa cường giả Kiếm Thánh, đây chính là sức lực sau khi nắm giữ huyết mạch Thần tộc.

Trần Mục không hề khinh địch, hắn giơ bàn tay lên, lúc hai người chạm chưởng không gian run lên, cơn gió mạnh ập đến khiến cả Trần Hãn và Trần Dao đều cảm thấy áp lực.

Trần Dĩnh đột nhiên nâng đôi chân dài lên.

Trần Mục dùng mu bàn tay đập đôi chân dài đang gào thét mà đến trở về, Trần Dĩnh lùi lại mấy bước.

Sau khi Trần Dĩnh sở hữu huyết mạch Thần tộc thì có được nhục thân cường ngạnh, nhưng Trần Mục đã trải qua nhiều lần niết bàn, nhục thân siêu phàm thoát tục, đơn thuần so về sức lực nhục thân thì hắn có thể dẹp ngang hung thú viễn cổ.

Biểu cảm của Trần Mục rất thoải mái, nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý tán thưởng, sức lực nhục thân của Trần Dĩnh vượt trội hơn nhiều so với đa số cường giả Kiếm Thánh, đây còn là sức lực trước khi nàng ta chưa thôi động huyết mạch Thần tộc.

Trần Dĩnh thôi động huyết mạch Thần tộc trong cơ thể.

Toàn thân nàng ta bị hồng quang bao trùm, sức lực tăng vọt với tốc độ kinh hoàng, khi nàng ta lại vung chưởng tấn công lần nữa, ngay cả Trần Mục cũng cảm thấy có chút áp lực.

Khi hai chưởng của bọn họ chạm nhau, tiếng nổ ầm vang lên giống như tiếng sét đánh, thậm chí trên lôi đài cũng xuất hiện vết nứt, đùng đùng không dứt, Trần Hãn và Trần Dao đều nhìn không chớp mắt.

Trần Mục cảm giác được lực đạo đáng sợ.

Đó chính là thần lực, lúc Trần Dĩnh vung chưởng, không gian xung quanh các ngón tay đều vặn vẹo biến dạng, nàng ta có thể dễ dàng nắm vỡ không gian.

“Tỷ tỷ cố lên!”

“Nhị tỷ cố lên!”

Trần Dao và Trần Hãn đều đang cổ vũ cho Trần Dĩnh, bọn họ cười rất vui vẻ, xem rất kích động.

Trần Mục thôi động Chân Long Huyết Mạch của cánh tay phải, hắn muốn biết Chân Long Huyết Mạch và huyết mạch Thần tộc của Dĩnh Dĩnh cái nào lợi hại hơn, tay phải bao phủ Kim Lân.

Quanh thân Trần Dĩnh có một loại sương mù màu đỏ giống như mặt trời đỏ, thân thể giải phóng hồng quang, năm ngón tay nàng ta nắm thành quyền, vung nắm đấm về phía Trần Mục.

Trần Mục dùng tay phải được bao phủ Kim Lân tiếp đòn, hắn chỉ sử dụng Chân Long thần lực.

Khi hai cỗ thần lực va chạm, cánh tay phải của Trần Mục đang run rẩy, hắn phải lùi lại nửa bước mới tiếp được.

Vẻ mặt của Trần Hãn và Trần Dao kinh ngạc, đây là tình huống ngoài dự liệu của bọn họ.

“Sức lực nhục thân thuần túy của ta mạnh hơn Dĩnh Dĩnh rất nhiều, nhưng sức lực của Dĩnh Dĩnh sau khi thôi động huyết mạch Thần tộc lại mạnh hơn của ta sau khi thôi động Chân Long Huyết Mạch một chút, đủ để chứng minh huyết mạch Thần tộc của muội ấy còn mạnh hơn Chân Long Huyết Mạch của ta, còn không chỉ mạnh hơn một chút.” Trần Mục lẩm bẩm trong lòng, hắn phân tích trong lúc luận bàn.

Khóe miệng Trần Dĩnh đắc ý: “Ca, huynh lấy ra toàn bộ thực lực, muội còn đánh chưa đã ghiền.”

Trần Mục thôi động Hồng Mông tiên chủng trong cơ thể, hắn không ngờ có ngày sẽ cùng muội muội luận bàn, còn cần phải dùng tới Hồng Mông tiểu thụ và Chân Long Huyết Mạch.

Trần Dao và Trần Hãn cũng không ngờ bọn họ luận bàn lại ác liệt như vậy, mấy người Trần Thiên Nam nghe thấy động tĩnh ở diễn võ trường thì ào ào chạy tới vây xem, Trần Uy nhìn Trần Dĩnh kinh hô nói: “Nàng ta là?”

Trần Dao giải thích nói: “Gia gia, đại bá, đây là nhị tỷ, rất lợi hại phải không?”

Trần Thiên Nam và Trần Uy đồng thời kinh hãi, trong một ngày mà Trần Dĩnh lại lớn cao như thế, còn có thể có sức mạnh tương đương với Trần Mục, bọn họ nhìn mà trợn tròn mắt.

Toàn thân Trần Mục tràn ngập tử khí Hồng Mông, sức lực của hắn lại áp chế Trần Dĩnh lần nữa.

“Ca ca quả nhiên là ca ca.”

Trần Dao nhìn ra Trần Mục đều nhường Trần Dĩnh trong suốt cả quá trình, tỷ tỷ xuất chiêu, ca ca tiếp chiêu, hắn không chủ động xuất thủ, thậm chí còn không né tránh.

Trần Dĩnh càng đánh càng hưng phấn, sương mù màu đỏ quanh thân nàng ta bắt đầu ngưng kết, trong chớp mắt giáp trụ hỏa diễm đã bao phủ toàn thân, nhiệt độ của diễn võ trường cũng theo đó mà tăng lên, mấy người Trần Thiên Nam đều phải rút lui.

Hỏa giáp khiến nàng ta trông rất hiên ngang đáng gờm.

Sức lực của Trần Dĩnh tăng vọt, khi nàng ta vung quyền không gian biến dạng, Trần Mục thôi động Bất Diệt Kinh, nhục thân hiện lên kim quang, hắn vươn tay tiếp lấy hỏa quyền của muội muội.

Bùm!

Âm thanh nặng nề vang lên.

Toàn bộ đá phiến trên lôi đài vỡ nát.

Ngoại trừ lùi lại nửa bước lúc vừa bắt đầu, Trần Mục không còn lùi nửa bước nào nữa.

Hồng quang quanh thân Trần Dĩnh biến mất, hỏa giáp cũng biến mất không còn, nàng ta lè lưỡi: “Ca, huynh không thể giả vờ để muội thắng được sao.”

Trần Mục cười nhẹ nói: “Dĩnh Dĩnh, muội đã rất lợi hại, chỉ là thiếu kinh nghiệm chiến đấu thôi.”

“Nhị tỷ, tỷ thật lợi hại.”

Trên mặt Trần Hãn mang theo vẻ sùng bái.

Trần Thiên Nam vuốt râu cười lớn.

Sau khi Trần Dĩnh cường đại lên, sau này Trần gia có nàng ta Trần Mục cũng có thể thoải mái hơn nhiều.

Trần Mục nghiêm túc nói: “Dĩnh Dĩnh, muội luyện kiếm cho tốt, tiểu Hãn và Dao Dao, hai đứa tu luyện đi.”

“Vâng ạ, tam ca.”

Trần Hãn lập tức ngồi khoanh chân tu luyện trên đạo đài.

Trần Dĩnh lắc đầu, ngón tay mảnh khảnh nắm cằm: “Muội không muốn luyện kiếm, muội muốn chơi chùy.”

“Nữ hài tử chơi chùy rất khó coi.”

“Muội cứ thích chơi chùy, chơi cái lớn.”

Tay Trần Dao cầm Yên Lam, cô bé chỉ mới tám tuổi nhưng đã có sự trầm ổn mà rất nhiều thiên kiêu không có được, đôi mắt sắc bén, xuất chiêu rất nhanh giống như điện quang.

Trần Mục sử dụng Vô Song để luận bàn với cô bé.

Hai thanh kiếm trong thời gian ngắn đã giao chiến rất nhiều lần, Trần Dao quá nhỏ, chênh lệch sức lực với Trần Mục rất xa, kiếm thuật của cô bé rất mạnh, hơn nữa huyết mạch Trần gia trong cơ thể vẫn chưa thức tỉnh, đợi sau khi huyết mạch thức tỉnh thì thực lực chắc chắn sẽ tăng vọt, cô bé đã được định trước sẽ nổi lên.

Sau trăm chiêu, Trần Dao bỏ cuộc.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 432: Huynh Muội Luận Bàn (2)



Trần Mục nhìn về phía Trần Hãn: “Tiểu Hãn, đệ có muốn đến luận bàn hai chiêu không?”

“Tam ca, đệ không được!” Trần Hãn gãi đầu, bình thường hắn ta đều ở nhà, luận bàn với Trần Dao cũng đã rất gay go, hắn ta không có dũng khí luận bàn với Trần Mục.

“Không sao, đến thử hai lần.”

“Cảm ơn tam ca.”

Trần Hãn hưng phấn cầm lấy kiếm.

Hắn lên lôi đài luận bàn với Trần Mục.

Trần Thiên Nam nhìn diễn võ trường náo nhiệt, nụ cười trên mặt tươi như hoa, ông ta và Trần Uy mỉm cười rời khỏi, có những tiểu bối này Trần gia chẳng lo không mạnh.

Trần Mục vẫn đang luận bàn cùng Trần Hãn thì Trần Dĩnh đã chuồn mất, nàng ta một mình chạy đến Hắc Thạch thành tìm Trần Hi, chuẩn bị đi dạo phố với đại tỷ.

Trần Dĩnh bây giờ không phải là trẻ con, nàng ta có suy nghĩ của mình, Trần Mục cũng không can thiệp, Trần Dao và Trần Hãn đều đang chăm chỉ tu luyện ở diễn võ trường.

Trần Mục cũng đang ngồi khoanh chân ở trên đạo đài bên rìa diễn võ trường, hắn tiếp tục tham ngộ Tam Táng Kiếm Điển.

Hắn vẫn luôn cảm thấy nếu không phải chính mình có vấn đề thì chính là đạo kiếm kỹ này có vấn đề, chiêu này đã không còn thuần túy là hấp thụ năng lượng thiên địa nữa mà là hấp thụ sinh cơ của thiên địa, vô cùng đáng sợ.

Trần Dĩnh tìm thấy Trần Hi ở Hắc Thạch thành.

Trần Hi ngạc nhiên cả nửa ngày, cuối cùng cũng hồi thần, nghe nói Trần Dĩnh muốn lên phố mua y phục thì không chút do dự cùng muội muội đi lên phố.

Đường phố của Hắc Thạch thành phồn hoa, còn náo nhiệt hơn so với Vương Đô, trong rất nhiều cửa tiệm đều có áo váy đẹp, Trần Dĩnh lựa chọn rất lâu, cuối cùng đã thay một bộ váy đỏ nhẹ nhàng tươi tắn, trông rất xinh đẹp.

Vào buổi trưa.

Bạch Thanh Hoan dẫn theo Tiểu Thất trở về.

Các nàng không ngờ tốc độ của Trần Mục lại nhanh như vậy.

Trần Dĩnh dạo phố xong trở về, vừa hay nhìn thấy bọn họ đến diễn võ trường: “Thất Thất, Bạch tỷ.”

Trong mắt Trần Mục chứa ý cười, xem ra trí nhớ của Trần Dĩnh khôi phục rất tốt.

Bạch Thanh Hoan trừng to mắt, lẩm bẩm nói: “Đây chắc không phải là Dĩnh Dĩnh đấy chứ?”

“Đúng vậy.”

Khuôn mặt Trần Dĩnh cười tươi như mặt trời.

Nhìn thấy nàng ta không sao, Bạch Thanh Hoan và Tiểu Thất đều rất vui mừng, Tiểu Thất nhào vào lòng Trần Dĩnh: “Dĩnh Dĩnh tỷ, ngày nào muội cũng cầu nguyện cho tỷ.”

Trần Dĩnh nhẹ nhàng nói: “Thất Thất, đợi lát nữa tỷ tỷ dẫn muội đi ăn hồ lô đường.”

“Được ạ.”

Tiểu Thất vui vẻ cười rộ lên.

Nhìn thấy muội muội đã khôi phục trí nhớ, Trần Mục chuẩn bị quay về Lăng Vân tông, muốn ở bên vị hôn thê nhiều hơn trước khi nàng ta độ kiếp, hắn ở lại quan sát ba ngày, sau khi xác định trạng thái của Trần Dĩnh đã ổn định thì Trần Mục đi đến Lăng Vân tông.

Nam Hoang, Lăng Vân tông.

Lần trước Trần Mục trở về vội vàng, lần này trở về hắn có rất nhiều thời gian, đầu tiên đi đến Ngạo Kiếm phong nhìn một cái, chỗ này được quét dọn rất sạch sẽ.

Có một lão bà biết làm việc nhà chính là tốt, sau đó Trần Mục đến Lạc Hà phong vấn an sư tỷ.

Tần Nghê Thường đang nghỉ ngơi trong rừng trúc, dựa vào ghế gỗ nhàn nhã nhắm mắt lại.

“Sư tỷ, gần đây thế nào?”

Tần Nghê Thường nghe thấy giọng nói của Trần Mục thì chậm rãi mở mắt phượng ra, nàng ta nhẹ giọng nói: “Tiểu sư đệ, đệ đúng là người bận rộn, hiếm khi thấy đệ quay về, qua đây xoa bóp vai cho sư tỷ.”

Trần Mục cười nói đùa: “Sư tỷ, Khương sư tỷ mà biết được, ta đoán tỷ sẽ tan tành.”

Tần Nghê Thường nghĩ đến Khương Phục Tiên, cả người cảm nhận được hàn ý, trong nháy mắt không dám có suy nghĩ khác nữa, trong lòng vô cùng ấm ức, sư đệ thân thiết của nàng ta thế mà ngay cả quyền lợi sai sử cũng không có.

“Cút cút cút, ta không muốn nhìn thấy ngươi.” Tần Nghê Thường nhắm mắt lại, khuôn mặt đầy vẻ không kiên nhẫn.

Trần Mục khẽ cười nói: “Sư tỷ, tức giận sẽ dễ có nếp nhăn, đừng nghiêm mặt, phải cười nhiều hơn, ta còn phải đi vấn an sư tôn, có thời gian sẽ lại đến bái phỏng tỷ.”

“Ha ha!”

Tần Nghê Thường không cho là vậy.

Trần Mục đi đến Trích Tinh phong vấn an sư tôn.

Tô Mân đang tưới nước cho hoa cỏ, đỉnh núi giống như việc tử của nhà nông, còn có một mảnh đất trồng rau.

“Sư tôn.”

“Tiểu Mục.”

Tô Mân nở nụ cười hòa ái: “Con ngồi trước đi, vi sư tưới nước xong sẽ qua trò chuyện với con.”

Trần Mục hâm nóng ấm trà, sau đó rót trà cho sư tôn, rất nhanh Tô Mân đã trở lại ngồi xuống trước nhà trúc, mặt mũi ông ta hiền từ, mỉm cười khen ngợi nói: “Tiểu Mục, sức lực của con lại trở nên mạnh hơn rất nhiều, vi sư bây giờ cũng đã không bằng con nữa.”

“Sư tôn, con đây chỉ là hạng cậy mạnh, còn rất nhiều thứ cần phải học tập ngài.” Thái độ Trần Mục khiêm tốn, hắn biết đạo thuật nghiệp có chuyên công, lĩnh vực mà sư tôn thông thạo là độ cao mà hắn chưa từng chạm tới.

Tô Mân cười hiền hậu: “Không kiêu không vội, tâm tính như thế này có hy vọng trở thành cường giả chân chính.”

Trần Mục nghi hoặc nói: “Sư tôn, ngài không rời khỏi Lăng Vân tông là bởi vì thiên kiếp sao?”

Ở Thiên Kiếm tông hắn đã từng nghe Mặc Thành Quy nói đến, cường giả đỉnh tiêm dễ dàng gặp phải thiên kiếp.

Nghe xong, Tô Mân cau mày, ông ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trầm giọng nói: “Lăng Vân tông cất giấu bí mật, bí mật này hiện giờ chỉ có ta biết.”

Trần Mục muốn biết nhưng hắn không hỏi, bí mật như vậy là phúc hay họa vẫn khó nói được.

“Sư tôn, lúc con đi đến Thiên Kiếm tông đã lấy được tu luyện pháp viễn cổ, có thể giúp ích được cho ngài.”

“Nửa đời sau của vi sư đều đang tranh đấu với thời gian, tu luyện pháp chỉ là con đường tắt, đạo pháp chân chính còn phải cần chính mình ngộ ra.”
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 433: Nương Tử!!! (1)



Tô Mân có thể nhìn ra nhục thân của Trần Mục đã mạnh như thế chính là vì tu luyện Viễn Cổ Pháp.

Trần Mục cảm thấy rất có đạo lý, nhưng mà hắn không có nhiều thời gian để cảm ngộ đạo pháp như sư tôn, bây giờ chỉ có thể mượn sự trợ giúp của tu luyện pháp của cường giả để lại.

Trần Mục tiếp tục mở miệng: “Sư tôn, ở Tây Lâm thần sơn của Huyền Châu con đã nhìn thấy Ma Thần bị phong ấn, trên áo bào của hắn ta còn in dấu Cửu Ngũ.”

Tôn Ma Thần kia khiến Trần Mục cảm nhận được áp lực, nếu như Ma Thần xuất thế thì hậu quả rất đáng sợ.

Vẻ mặt Tô Mân nghiêm túc: “Ma Thần cửu giai, đặt ở viễn cổ thì đại năng tuyệt đỉnh cũng khó mà trấn áp được, có thể phong ấn được Ma Thần chắc chắn là sự tồn tại vô thượng, phong ấn ở nơi đó sẽ không dễ dàng mở được, cho dù có Ma Thần khác xuất thế cũng phải cần rất nhiều năm.”

Nghe sư tôn nói như vậy, Trần Mục yên tâm hơn rất nhiều: “Sư tôn, ở Tây Lâm thần sơn con còn lấy được truyền thừa thần bí, thuộc về Tam Táng Kiếm Điển do Thần tộc sử dụng, nhưng cái giá của bộ kiếm kỹ này rất đáng sợ, sẽ không ngừng tiêu hao sinh cơ xung quanh, con cũng không biết có nên tiếp tục sử dụng hay không.”

“Từng có cường giả chỉ một kiếm đã lấy đi cả một thời đại, chỉ cần con cảm thấy không thẹn với lương tâm thì cứ yên tâm mạnh dạn dùng nó.” Tô Mân hiền từ gật đầu.

Trần Mục và Tô Mân hàn huyên rất nhiều vấn đề liên quan đến tu luyện, hiện giờ hắn đã đạt đến Kiếm Thánh đỉnh phong, cảnh giới khó mà thăng cấp được, hắn đang tôi luyện nhục thân và cả Hồng Mông tiểu thụ, nhân tiên luyện kiếm và ngộ đạo.

Tô Mân nhắc nhở hắn phải chú ý tu hành nội tâm, ôn luyện đối với thần hồn và tâm cảnh.

Lúc chạng vạng tối, Trần Mục đặt chén trà xuống: “Sư tôn, sau này con lại đến thỉnh giáo ngài.”

Tô Mân nhắc nhở: “Tâm cảnh rất quan trọng, bất cứ lúc nào cũng phải luôn giữ đạo tâm.”

Trần Mục ghi nhớ kĩ những lời của sư tôn trong lòng, rời khỏi Trích Tinh phong, Trần Mục chạy thẳng đến Lăng Vân phong.

Lăng Vân phong, đỉnh núi.

Khương Phục Tiên ngồi khoanh chân dưới băng thụ, tĩnh mịch xuất trần, mái tóc bạc dung hợp cùng đất tuyết, váy tuyết dày nặng khiến nàng ta lộ vẻ cao quý ưu nhã, làn da trắng nõn nà, hoàn hảo không tì vết, mũi ngọc tinh xảo hơi vểnh, môi mỏng hồng nhuận.

Trần Mục nhìn thấy vị hôn thê thì tâm trạng trở nên vui vẻ, Trần Mục lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh nàng ta, không muốn quấy rầy nàng ta tu luyện.

Khương Phục Tiên mở đôi mắt sáng ngời ra, nàng ta sớm đã biết Trần Mục trở lại Lăng Vân tông, vẻ mặt quan tâm nói: “Dĩnh Dĩnh bây giờ thế nào rồi?”

Khuôn mặt Trần Mục mang theo nụ cười, nói: “Sư tỷ, trí nhớ của Dĩnh Dĩnh khôi phục rất tốt, tính cách cũng không khác lắm với lúc trước, có thay đổi một chút, trí tuệ của muội ấy thay đổi khá lớn, tổng thể mà nói không có vấn đề gì.”

“Vậy thì tốt.”

Khương Phục Tiên nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ta đã xem Trần Dĩnh như muội muội của mình.

“Sao đệ không ở nhà cùng Dĩnh Dĩnh nhiều hơn, muội ấy vẫn đang trong giai đoạn hồi phục.” Khương Phục Tiên khẽ nhướng mày, nàng ta chuẩn bị cho Trần Mục một bất ngờ, không ngờ hắn lại quay về nhanh như thế, trong lòng vẫn hơi khẩn trương.

Trần Mục lắc đầu: “Sư tỷ, bây giờ Dĩnh Dĩnh tùy tiện vô tư, chạy đi khắp nơi, đệ không quản nổi.”

Khương Phục Tiên che miệng cười nhẹ: “Cũng đúng, với sức lực hiện tại của muội ấy, muốn đi đâu thì tới chỗ đó.”

Lúc trước nàng ta đã từng kiểm tra, đó là huyết mạch Thần tộc vô cùng mạnh, hơn nữa còn nắm giữ thần vị, chắc hẳn là Thần Minh cổ lão nắm giữ hỏa diễm và sức lực.

Trần Mục nhìn vị hôn thê, trên mặt mang ý cười: “Sư tỷ, tỷ thật xinh đẹp.”

“Nụ cười ngốc nghếch thật.” Khương Phục Tiên nhướng mày kiêu ngạo, sau đó nhẹ giọng nói: “Tiểu sư đệ, lần này đệ chuẩn bị ở cùng sư tỷ bao lâu?”

“Đợi sư tỷ kết thúc độ kiếp.” Trần Mục dự định ở bên vị hôn thê, đợi sau khi nàng ta độ kiếp rồi lại bế quan tu luyện, lúc trước là Khương Phục Tiên ở bên hắn, bây giờ bọn họ đồng hành cùng nhau, đều dựa vào đối phương.

Khương Phục Tiên cười tươi như hoa, nàng ta khẽ nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Sư tỷ đã ủ rượu ngon, đợi tỷ đi thay bộ y phục trước đã, lát nữa chúng ta uống rượu.”

“Được ạ.”

Trần Mục nhướng mày vui mừng.

Khuôn mặt đẹp của Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: “Tỷ đi thay y phục, không được nhìn lén biết chưa?”

“Sư tỷ, yên tâm đi.”

Trần Mục dựa vào băng thụ nhắm mắt lại.

Khương Phục Tiên trở về băng cung, nàng ta thay bộ y phục đã chuẩn bị xong trước đó, sau đó trang điểm, chấm thêm hai phấn mắt màu đỏ nhạt nơi khóe mắt, môi mỏng mím nhẹ tờ giấy đỏ, khuôn mặt xinh đẹp vốn trắng nõn đã trở nên hồng nhuận.

Trần Mục đang đợi ở bên ngoài, trong lòng lẩm bẩm: “Phục Tiên lão bà thay y phục chậm thật đấy.”

Đến mức hắn muốn tiến vào giúp nàng ta thay y phục.

Màn đêm buông xuống, khắp trời đầy sao.

Xung quanh Lăng Vân tông có kết giới băng tuyết, ở trong có thể nhìn thấy được bên ngoài, ở ngoài lại không nhìn thấy được bên trong.

Khi Khương Phục Tiên bước ra khỏi băng cung, Trần Mục nghe thấy tiếng động, hắn mở mắt ra, khoảnh khắc nhìn thấy vị hôn thê biểu cảm của hắn có chút si dại.

Trần Mục nửa ngày mới nặn được một câu, nhất thời nghẹn lời, không nghĩ ra lời nói tốt đẹp nào.

Khương Phục Tiên nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của hắn thì buồn cười, nàng ta nhấc váy lên sau đó ngồi xuống đất, rất nhanh đã xuất hiện bàn rượu do băng tuyết ngưng kết thành.

Trần Mục ngồi đối diện vị hôn thê, tâm trạng kích động hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại, lần đầu tiên nhìn thấy Khương Phục Tiên đặc biệt trang điểm vì mình.

Váy cưới ôm người, phác họa lên dáng người với đường cong lả lướt của Khương Phục Tiên, cộng thêm trang điểm đơn giản, lệ chất trời sinh, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 434: Nương Tử!!! (2)



Trần Mục yên lặng chiêm ngưỡng thịnh thế mỹ nhan của vị hôn thê, Khương Phục Tiên lấy ra rượu ngon đã cất giấu nhiều năm, trong khoảnh khắc mở ra, hương thơm của rượu đã tràn ngập khắp nơi.

“Thơm không?”

“Thơm.”

“Sư tỷ, để đệ rót cho tỷ.”

Trần Mục cầm vò rượu lên, hắn rót rượu vào trong hai chén rượu, sau khi rót đầy, Khương Phục Tiên cười khanh khách nói: “Uống rượu giao bôi trước đi.”

“Được ạ.”

Trần Mục cười rất vui vẻ.

Bọn họ nâng chén rượu nên cùng lúc, sau đó sát lại gần nhau, chuẩn bị uống rượu giao bôi, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vui sướng, Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: “Tối nay, sư tỷ là tân nương của đệ.”

“Nương tử.”

“Ừm.”

Hai người đồng thời bật cười thành tiếng, Khương Phục Tiên và Trần Mục chầm chậm uống hết một chén rượu.

Vò rượu này, hương rượu thuần hậu, bên trong có rất nhiều thiên trân địa bảo, Trần Mục vừa uống một chén đã cảm thấy toàn thân ấm lên, có loại cảm giác khô nóng.

Hắn cảm thấy rượu này có gì đó không đúng.

“Uống ngon không?”

“Ngon lắm.”

“Ngon thì uống nhiều chút.”

Khương Phục Tiên cầm vò rượu lên rót rượu, nàng ta chủ động bưng chén rượu lên cho Trần Mục, trước sự nhiệt tình của vị hôn thê, hắn tất nhiên sẽ không từ chối.

Uy lực của vò rượu này rất mạnh, Khương Phục Tiên một chén thì Trần Mục ba năm chén, rất nhanh đã uống hết vò rượu này, đầu của Khương Phục Tiên rất tỉnh táo, toàn thân Trần Mục có hơi nóng, suy nghĩ cũng xem như tỉnh táo.

Khương Phục Tiên một tay nắm lấy cằm, đôi mắt đẹp đánh giá Trần Mục, có chút thất thần, vốn là muốn chuốc say Trần Mục, không ngờ hắn vẫn có thể duy trì tỉnh táo.

Trần Mục có chút choáng váng, rượu này khá cao nhưng tính tự chủ của hắn cực mạnh, vẫn giữ được tỉnh táo, hắn nhìn vị hôn thê, Khương Phục Tiên đã uống rượu, biểu cảm đỏ mặt ngẩn người rất đáng yêu.

Uống rượu vào thì người nhút nhát cũng to gan, tại sao tiểu phu quân lại không dám động, có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, Khương Phục Tiên bĩu môi, chẳng lẽ ta đáng sợ như vậy sao?

Nếu đã chuốc không say, Khương Phục Tiên đứng dậy, nàng ta đi qua bàn rượu rồi đột nhiên đẩy ngã Trần Mục.

Trần Mục có chút ngây ra, không biết là Khương Phục Tiên có ý gì, còn tưởng rằng nàng ta muốn đánh nhau.

Nhìn vị hôn thê đang gần trong gang tấc thì cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, đôi mắt xanh thẳm kia còn đẹp hơn cả bầu trời sao, đôi môi hồng nhuận, hơi thở tựa hoa lan.

“Sư tỷ, tỷ...”

Trần Mục còn chưa nói hết câu, Khương Phục Tiên đã ức h**p xông đến, nàng ta giống như nữ vương, cường thế nói: “Hôm nay, sư tỷ ăn chắc đệ rồi.”

Trần Mục đã uống rất nhiều rượu, nghe thấy lời nói trêu chọc như thế của Khương Phục Tiên, hắn ôm chặt thân thể mềm mại của vị hôn thê, lật người đè nàng ta ở dưới thân, sau đó hôn nhẹ lên đôi môi mỏng hồng nhuận của nàng ta.

Chốc lát sau.

Khương Phục Tiên đột nhiên đẩy Trần Mục ra.

Trần Mục hồi thần lại, vội vàng xin lỗi: “Sư tỷ, xin lỗi, chắc chắn là đệ đã uống nhiều rồi.”

Khương Phục Tiên trừng mắt nhìn Trần Mục, nàng ta khẽ vén sợi tóc bên thái dương, nói: “Ôm tỷ về phòng.”

Trần Mục nhẹ nhàng ôm vị hôn thê lên, hai người đi vào căn phòng trong băng cung, chỗ này được bày trí rất ấm áp, còn đốt nến đỏ, hắn dịu dàng đặt Khương Phục Tiên lên khối băng ngọc được phủ chăn lông.

Khương Phục Tiên nắm lấy vai của Trần Mục, kéo hắn lên giường, sau đó ngồi trên eo hắn giống như nữ vương cao cao tại thượng, cực kỳ trêu người.

Tim Trần Mục đập vô cùng nhanh, hắn nhìn vị hôn thê đưa hai tay ra sau đầu, trong nháy mắt trâm cài bị gỡ xuống, tóc bạc xõa ra.

Khương Phục Tiên nháy mắt trái, động tác xinh đẹp trêu chọc, Trần Mục hoàn toàn không chịu được.

“Sư tỷ...”

“Gọi ta là nương tử!”

Trần Mục dịu dàng nói: “Nương tử.”

Khuôn mặt đẹp của Khương Phục Tiên hiện lên ý cười nồng đậm, đôi mắt xanh thẳm phản chiếu bóng dáng của Trần Mục, giọng nói ngạo kiều: “Tỷ muốn ở bên trên.”

Lăng Vân phong, băng cung.

Trong phòng, hai người ôm nhau ngủ, hơi thở của bọn họ dung hợp lại cùng nhau, năng lượng giữa thiên địa điên cuồng lao về phía Lăng Vân tông.

Trần Mục mở mắt ra trước, ánh nến trong phòng sớm đã dập tắt, lần luận bàn này Khương Phục Tiên đã chuẩn bị rất lâu, chỉ có thủy tinh thạch giải phóng ra quang huy.

Mở mắt ra đã nhìn thấy Khương Phục Tiên đang ngủ say trong lòng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta còn hồng hào hơn trước.

Bọn họ đắp chăn màu đỏ dùng khi kết hôn, Trần Mục cảm giác đã trôi qua rất lâu, bên ngoài đang có tuyết bay, ước chừng là mùa đông, có thể đã trôi qua vài tháng.

Đêm hôm đó, Trần Mục và vị hôn thê thảo luận về việc tu luyện, hai người giao lưu mấy ngày mấy đêm, hắn bị Khương Phục Tiên lăn qua lăn lại đau hết cả người, sau đó thì chìm vào giấc ngủ say, không ngờ khi tỉnh lại bên ngoài đã đổ tuyết, hiện giờ tinh thần hắn rất sảng khoái.

Trần Mục kiểm tra tu vi của bản thân, trong mắt hiện lên vẻ chấn kinh, hắn đã trực tiếp đột phá Huyền Tiên, trở thành Cửu phẩm Địa Tiên, Hồng Mông tiểu thụ trong cơ thể bây giờ đã cao ba tấc. Bên trong ẩn chứa tiên lực khủng khiếp.

Hắn cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

“Ừm~”

Khương Phục Tiên ậm ừ một tiếng, sau đó đôi mắt xanh thẳm mở ra, lông mi khẽ run, nàng ta ngẩng đầu nhìn Trần Mục đã tỉnh lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý.

Nàng ta vươn bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoa khuôn mặt tuấn lãng của vị hôn phu, giọng nói dịu dàng: “Phu quân. Sau này sư tỷ sẽ thương đệ thật tốt.”
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 435: A Ha!!! (1)



“...”

Trần Mục cảm thấy đây hẳn nên là lời thoại của hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sư tỷ, đệ...”

Bốp!

Tay của Khương Phục Tiên vốn đặt trên mặt Trần Mục nhưng không đánh vào mặt, mà là thu lại đánh vào ngực của vị hôn phu, nàng ta bĩu môi trừng lớn mắt nhìn, giống như tiểu tức phụ bị ấm ức.

“Nương tử!”

“Thế này còn tạm được.”

Khương Phục Tiên nở nụ cười xinh đẹp, mặc dù bọn họ chưa chính thức kết hôn nhưng đã thực sự là phu thê.

Trần Mục nhìn vào mắt của vị hôn thê, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nương tử, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng, sau này sẽ chiều chuộng nàng, yêu nàng, bảo vệ nàng.”

“Ta biết rồi.” ý cười trong mắt của Khương Phục Tiên nồng đậm, Trần Mục không nói nàng ta cũng hiểu.

“Nương tử, nàng định khi nào thì theo ta về nhà gặp phụ mẫu?” Trần Mục hỏi.

Khương Phục Tiên lười biếng nằm trong lòng Trần Mục, ngón tay mảnh khảnh sờ tới sờ lui trên mặt hắn: “Qua một thời gian nữa là năm mới, sư tỷ cùng chàng về Trần gia.”

“Nương tử, nàng thật tốt.”

Trần Mục phấn khích hôn lên trán vị hôn thê.

“Ai bảo chàng là phu quân của ta.” Khương Phục Tiên vuốt nhẹ khuôn mặt tuấn tú của Trần Mục, trong mắt mang theo vui vẻ.

Trần Mục ôm vị hôn thê lật người lại, đè nàng ta ở dưới thân, Khương Phục Tiên không nói gì, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, mười ngón tay hai người đan vào nhau, rất nhanh vỏ kiếm hợp nhất, bọn họ nói về chuyện tu luyện, thảo luận vô cùng kịch liệt.

Bảy ngày sau.

Trần Mục và Khương Phục Tiên rời giường.

Chăn mền đệm thảm đều bị vứt bỏ.

Trần Mục rời giường trước, hắn giúp Khương Phục Tiên mặc lại váy tuyết chạm đất, sau đó chải tóc cho nàng ta, còn giúp nàng ta dùng ngọc trâm màu tuyết cuốn tóc lại rồi cố định ở vị trí sau gáy.

Khương Phục Tiên ăn mặc thế này đột nhiên có thêm sức hút của nữ nhân thành thục, rất quyến rũ.

“Nương tử, nếu như mang thai thì nàng dự định thế nào?” Trần Mục có chút tò mò, dù sao thì ở cùng nhau nhiều ngày như vậy, cũng không làm biện pháp phòng hộ gì.

Khương Phục Tiên không chút nghĩ ngợi nói: “Ta cũng khá thích hài tử, nếu như có thì sinh ra.”

Nghe thấy câu trả lời của vị hôn thê, mặt mày Trần Mục hớn hở, bọn họ là chân ái, chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, giữa lần trước và lần này đã cách nhau mấy tháng, cho đến bây giờ Khương Phục Tiên vẫn không có cảm giác gì, xem ra thật sự giống như nàng ta nói, thể chất của nàng ta rất khó mang thai.

“Lát nữa ta phải đi gặp Tần sư muội, hỏi muội ấy tình hình của Lăng Vân tông, nếu như có chuyện cần ta phê chuẩn thì còn phải tốn thời gian để xử lý.”

Khương Phục Tiên nắm lấy tay Trần Mục, nhẹ nhàng nói: “Phu quân, hay là cùng nhau đi?”

Trần Mục cười khổ nói: “Thôi đi, Tần sư tỷ hận không thể b*p ch*t ta, vẫn là không nên đi chọc tức tỷ ấy.”

“Đợi ta xử lý xong chuyện của Lăng Vân tông thì sẽ cùng chàng trở về Trần gia.” Khương Phục Tiên mỉm cười nháy mắt.

Khương Phục Tiên ở bên ngoài là tiên tử hàn cung không dính bụi trần, ở trước mặt Trần Mục lại dịu dàng săn sóc, vui tươi đáng yêu, thực sự không cần quá ưu tú.

Hai người đến bên vách núi, bên ngoài bao phủ trong làn áo bạc, Trần Mục trở lại Ngạo Kiếm phong, hắn khoanh chân ngồi trên đỉnh núi, gió tuyết đều không thể đến gần.

Khoảng thời gian này tuy rằng không làm gì cả nhưng mà thực lực của Trần Mục lại thăng cấp rất nhiều, còn nhanh hơn so với khi nỗ lực tu luyện lúc trước, nhục thân không ngừng đột phá cực cảnh.

Hắn sử dụng Hồng Mông tiên chủng và Bất Diệt Kinh tiếp tục tu luyện, da thịt hiện lên quang huy tím vàng, Trần Mục không động đậy, không gian xung quanh đang rung chuyển.

Lạc Hà phong.

Khương Phục Tiên đi đến nhà gỗ của Tần Nghê Thường.

Trong nhà có lò lửa, khói nóng hầm hập làm căn phòng trở nên rất ấm áp, Tần Nghê Thường nhìn thấy Khương Phục Tiên xuất hiện thì nhanh chóng đứng dậy, nhiệt tình kéo cánh tay nàng ta, nhẹ giọng nói: “Sư tỷ, ngồi bên này.”

Tần Nghê Thường nhìn ra Khương Phục Tiên có chút khác trước, dáng tóc càng thành thục hơn, khuôn mặt hồng hào, trên người còn có mùi của nam nhân!

Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của sư muội, Khương Phục Tiên mới nhận ra khắp người mình đều có mùi của Trần Mục, vẻ mặt nàng ta mang theo sương giá, miễn cưỡng che giấu ngượng ngùng.

Tần Nghê Thường từ lâu đã coi mối quan hệ của bọn họ là không trong sáng nên cũng không quá ngạc nhiên, cung kính nói: “Sư tỷ, tỷ đến đây có chuyện gì sao?”

Khương Phục Tiên bình tĩnh nói: “Gần đây Lăng Vân tông có chuyện gì quan trọng không?”

Tần Nghê Thường thành thật trả lời: “Tông môn sắp tuyển nhận tân đệ tử, đến lúc đó sẽ cử hành Tông Môn đại hội, chuyện đó cũng khá quan trọng.”

“Những chuyện này muội chuẩn bị là được, Tông Môn đại hội nếu như ta ở Lăng Vân tông thì chắc chắn sẽ đi, nếu như không ở thì đến lúc đó do muội chủ trì, có được không?”

“Không thành vấn đề.”

Tần Nghê Thường đã tập mãi thành quen.

“Gần đây có rất nhiều môn phái nhỏ xin gia nhập vào liên minh hai châu, chúng ta đang thương lượng có cho thông qua không.”

“Loại chuyện này mọi người thương lượng thì tốt hơn.”

“Sư tỷ, chỉ có những chuyện này thôi.”

“Vậy thì tốt.”

Khương Phục Tiên cười nói: “Sư muội, Phượng Huyết trì của muội có thể cho ta mượn dùng chút không?”

Tần Nghê Thường cười gật đầu: “Đương nhiên là được, sư tỷ, bây giờ muội dẫn tỷ đi.”

“Vậy ta gọi tiểu sư đệ cùng đi.”

Khương Phục Tiên dùng thần niệm truyền âm cho Trần Mục.

Trần Mục không biết là chuyện gì, nhưng nghe thấy truyền gọi thì nháy mắt đã đến Lạc Hà phong, mỉm cười nói: “Nương tử, có chuyện gì thế?”

Nương tử? Sau khi Tần Nghê Thường nghe thấy thì cả người đều nổi da gà, nàng ta có thể chắc chắn hai người này kết phường với nhau đến làm nàng ta buồn nôn.

Khương Phục Tiên bĩu môi, gọi nương tử cũng không phân trường hợp, thật sự không xem Tần Nghê Thường là người ngoài mà, Trần Mục gật gật đầu tỏ ý đã biết sai.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 436: A Ha!!! (2)



Trần Mục nhanh chóng cười nói: “Tần sư tỷ, hai người có chuyện tìm ta à?”

“Chúng ta mượn dùng Phượng Huyết trì của Tần sư muội để tu luyện, còn không mau cảm ơn sư tỷ của đệ.”

“Cảm ơn Tần sư tỷ.”

Nụ cười của Trần Mục rất sáng chói.

Tần Nghê Thường nước mắt lưng tròng, tắm rửa thì tắm rửa, còn nói uyển chuyển như vậy, miệng nàng ta không ngừng run rẩy, miễn cưỡng nặn ra nụ cười nói: “Không... không có gì.”

Bọn họ đến chân núi của Lạc Hà phong, Trần Mục mở cấm chế, nàng ta nhìn Trần Mục và Khương Phục Tiên tiến vào sơn động, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống: “Hừ! Quá ức h**p người mà, kết bè bắt nạt ta.”

Tần Nghê Thường rất hy vọng lúc này sẽ xuất hiện một mãnh nam từ trên trời rơi xuống, nàng ta không cần phải ghen tị sư tỷ và tiểu sư đệ khoe ân ái, bây giờ thật sự đã bị bọn họ phá vỡ phòng ngự, còn khó chịu hơn so với việc không thể làm tông chủ.

Phượng Huyết trì hơi chật, vừa vặn có thể chứa được Trần Mục và Khương Phục Tiên: “Phu quân, Phượng Huyết của sư muội đều dùng để tu luyện, chúng ta lại dùng để tắm mình, chẳng trách muội ấy lại có dáng vẻ tủi thân như thế, đợi lát nữa ra ngoài ta sẽ bồi thường cho muội ấy.”

“Chủ ý này không tồi.” Trần Mục ngồi sau người Khương Phục Tiên, đang chà lưng cho nàng ta, sau đó mát xa xoa bóp cho nàng ta từ chân đến đầu.

Khương Phục Tiên nhắm mắt lại, có vị hôn phu cung phụng, khỏi phải nói hạnh phúc bao nhiêu.

Trần Mục chăm chỉ hầu hạ vị hôn thê cả nửa ngày, Khương Phục Tiên cũng giúp hắn chà lưng.

Hai người vừa nói vừa cười bên trong Phượng Huyết trì, Tần Nghê Thường ở bên ngoài lại đỏ cả mắt.

Hai người dùng Phượng Huyết trì xong.

Nước hồ đã trở nên trong suốt thấy đáy.

Khương Phục Tiên đứng bên hồ với mái tóc bạc xõa tung, dáng người nàng ta cao gầy, đường cong lả lướt, thân thể mềm mại trơn bóng như ngọc, da thịt hiện lên ánh bạc.

Trần Mục cầm lấy y phục của vị hôn thê, động tác mặc quần áo cho nàng ta cũng trở nên thuần thục.

Khương Phục Tiên mặc xong chiếc váy tuyết chạm đất dày nặng, toàn thân toát ra vẻ cao quý ưu nhã.

Trần Mục tiếp tục chải tóc cho nàng ta, sau đó dùng trâm ngọc cuốn mái tóc bạc, cực kỳ ý nhị.

Khương Phục Tiên đột nhiên lên tiếng: “Phu quân, lúc chúng ta ở riêng với nhau chàng có thể xưng hô tùy ý, nếu như có người ngoài thì gọi ta là sư tỷ.”

Trần Mục cười hỏi: “Nương tử, Tiên Nhi, lão bà, nàng thích cách xưng hô nào?”

“Lão bà là cái gì?”

“Chính là ý lão phu lão thê đấy.”

Ngón tay mảnh khảnh của Khương Phục Tiên quấn lấy tóc bạc bên thái dương như có điều suy nghĩ, trầm ngâm cười nhẹ nói: “Vẫn nên gọi là sư tỷ, nghe chàng gọi nhiều năm như thế đã quen rồi.”

“Được rồi, lão bà.”

Trên mặt Trần Mục nở nụ cười rất vui vẻ.

Khương Phục Tiên nắm quyền làm dáng vẻ tức giận, nhưng lại đấm nhẹ vào ngực Trần Mục, hờn dỗi nói: “Không được gọi lão bà, ta lại chẳng già.”

Trần Mục cười rạng rỡ: “Được, sư tỷ tốt của ta, mời tỷ theo ta về Trần gia gặp phụ mẫu.”

“Chuẩn.”

Khương Phục Tiên nhướng mày.

Vẻ bá đạo giữa mi mắt giống như nữ vương.

Hai người đã uống rượu giao bôi, đã trải qua đêm động phòng hoa chúc, đã làm phu thê thực sự, nhưng lại không có danh phu thê, còn chưa từng cùng nhau gặp phụ mẫu.

Trần Mục nhìn vào mắt của Khương Phục Tiên, vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: “Sư tỷ, ta sẽ cho nàng một hôn lễ long trọng nhất, để chư thiên vạn giới đều biết rằng nàng là lão bà của ta.”

Mặt mày Khương Phục Tiên chứa ý cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, nhưng nghe thấy Trần Mục gọi là lão bà, nàng ta giơ tay lên, nhưng lại không nỡ đánh phu quân mà mình yêu thích, khuôn mặt đẹp băng lạnh nói: “Không được gọi lão bà.”

Trần Mục ôm lấy vị hôn thê, vuốt nhẹ lưng nàng ta, cười dỗ dành: “Sư tỷ, đừng tức giận mà, sau này ta không gọi nàng như vậy nữa.”

Khương Phục Tiên dựa vào vai Trần Mục, ngược lại cũng không tức giận thật, khóe miệng nở nụ cười, dịu dàng nói: “Cũng không phải là không được, đợi sau này chúng ta thành lão phu lão thê rồi thì chàng lại gọi như thế.”

Lúc mặt trời sắp xuống núi, bọn họ rời khỏi sơn động, Khương Phục Tiên và Trần Mục đến căn nhà gỗ ở sườn núi, cố ý đến cảm ơn Tần Nghê Thường.

Tần Nghê Thường nhiệt tình đón tiếp, khẽ khom người, miễn cưỡng vui cười nói: “Sư tỷ, tiểu sư đệ, hai người mau vào nhà ngồi.”

Khương Phục Tiên cười nhẹ một tiếng: “Đa tạ ý tốt của sư muội, ta còn phải theo tiểu sư đệ về nhà đón năm mới, hai gốc thánh dược này là đền bù cho muội.”

Tần Nghê Thường mỉm cười nhận lấy, trong lòng oán trách, các ngươi cố ý ăn h**p ta, tổn thương tâm lý mà ta phải chịu dùng hai gốc thánh dược này là có thể bồi thường được sao?

“Sư tỷ, nếu sau này hai người muốn dùng Phượng Huyết trì thì cứ đến thẳng đó là được.”

“Đa tạ sư muội.”

“Sư tỷ, sau này lại đến thăm tỷ.”

Trần Mục và Khương Phục Tiên rời khỏi Lạc Hà phong, bọn họ đi thẳng đến Trích Tinh phong, còn có chuyện rất quan trọng muốn nhờ Tô Mân giúp đỡ.

Đệ tử tông môn kết thành đạo lữ đều cần phải có trưởng bối làm chứng, như vậy thì thân phận đạo lữ mới xem như hợp pháp, thân phận của Trần Mục và Khương Phục Tiên như vậy chỉ có Tô Mân mới có thể là người làm chứng.

Tô Mân ngồi trong viện tử, bên cạnh đặt chén trà, ông ta ngắm nhìn cuộc sống bình yên, rất nhàn nhã.

“Sư thúc.”

“Sư tôn.”

Hai người cung kính hành lễ.

Tô Mân cười nói: “Ngồi đi.”

Khương Phục Tiên nhẹ giọng nói: “Sư thúc, chúng con có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ.”

“Được chứ.”

Tô Mân vô cùng vui vẻ, Khương Phục Tiên và Trần Mục đều là hậu bối mà ông ta xem trọng.

Năm đó khi Khương Phục Tiên giao Trần Mục cho ông ta dạy dỗ, lúc đó ông ta đã cảm thấy có gì đó không đúng, không ngờ nàng ta còn có dự định khác.

Trần Mục và Khương Phục Tiên đứng trước mặt Tô Mân, mười ngón hai người đan nhau, cùng nhau lập thệ.

Dưới sự chứng kiến của Tô Mân, hai người kết thành đạo lữ, tình cảm thuần khiết lại thăng hoa lần nữa.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 437: Kết Thành Đạo Lữ



“Đa tạ sư tôn.”

“Làm phiền sư thúc.”

Tô Mân lắc đầu, nụ cười hòa ái nói: “Không phiền, hy vọng có thể nhìn thấy hài tử của các con sớm chút.”

Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau mỉm cười.

Sau khi kết thành đạo lữ, bọn họ đi đến Tử Vân phong, Khương Phục Tiên đặc biệt đến thăm Triệu Phi Yến.

Giữa núi bao trùm một lớp tuyết đọng dày đặc, xem ra đã rất lâu rồi không được dọn dẹp, hai người ngồi ở bàn đá bên ngoài động phủ, Khương Phục Tiên dùng linh lực truyền âm nói: “Phi Yến, ra đây trò chuyện với vi sư.”

Trong động phủ, Triệu Phi Yến nghe thấy tiếng gọi, nàng ta mở mắt ra, trong mắt mang theo kích động, trên người mặc bộ váy màu tím ôm sát rất nhanh đã chạy ra ngoài.

Triệu Phi Yến kích động nửa quỳ hành lễ.

”Phi Yến, đứng dậy đi.”

“Cảm ơn sư tôn.”

Trên mặt Triệu Phi Yến nở nụ cười yêu kiều.

“Tiểu sư thúc, sao ngươi cũng ở đây?”

“Sư tỷ nói muốn đến thăm ngươi, vì vậy ta đi theo qua đây xem xem.” Trần Mục cười nói.

Khương Phục Tiên đánh giá Triệu Phi Yến, sau đó tình ý sâu xa nói: “Tu luyện không nên gấp gáp cầu thành, tiếp tục ở Cửu phẩm Kiếm Hoàng đỉnh phong mài giũa hai năm.”

Triệu Phi Yến cúi đầu: “Vâng.”

Nàng ta vốn muốn xông kích cảnh giới Kiếm Thánh trong thời gian tới.

“Tài nguyên tu luyện có còn đủ không?”

“Vẫn còn đủ cho nửa năm.”

Khương Phục Tiên nhìn sang vị hôn phu, Trần Mục lập tức lấy ra một số thánh dược và thánh đan, mỉm cười nói: “Số tài nguyên tu luyện này đột phá lên Kiếm Thánh rất nhẹ nhàng, Phi Yến, ngươi cầm lấy tu luyện cho tốt.”

Triệu Phi Yến nhìn thấy nhiều tài nguyên tu luyện như thế thì kích động nói: “Wa, cảm ơn tiểu sư thúc.”

Tiểu bối bình thường đều phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân mới có thể lấy được tài nguyên, Triệu Phi Yến không cần làm nhiệm vụ cũng có thể lấy được lượng lớn tài nguyên, đủ để thấy được sự yêu chiều của Khương Phục Tiên đối với nàng ta.

Triệu Phi Yến nhận lấy tài nguyên, ngạo kiều nói: “Tiểu sư thúc, ta cũng không thể lấy không tài nguyên tu luyện của ngươi được, ta bóp vai cho ngươi, thế nào?”

“Không cần, ngươi cứ nhận đi.” Trần Mục vội vàng lắc đầu, hắn nể mặt Khương Phục Tiên nên mới cho tài nguyên tu luyện, nếu không thì nhiều nhất chỉ cho chút linh thạch.

Khương Phục Tiên cười nhẹ nói: “Phi Yến, con cứ lấy đi, đồ tiểu sư thúc cho con thì cứ xem như là ta cho.”

“Hả?”

Mặt Triệu Phi Yến đầy vẻ khó hiểu.

Cái gì gọi là đồ tiểu sư thúc cho thì chính là đồ của sư tôn cho, bọn họ có quan hệ gì? Nàng ta hoàn toàn không dám suy nghĩ lung tung đến những hướng khác.

Khương Phục Tiên không tiếp tục có ý giấu đồ nhi của mình nữa, vẻ mặt nàng ta bình tĩnh nói: “Tiểu sư thúc của con bây giờ là đạo lữ của vi sư, hiểu không?”

“Á!”

Triệu Phi Yến trở nên càng kinh ngạc hơn, nàng ta trợn mắt há hốc mồm, trên mặt đầy vẻ khó mà tin nổi, sư tôn là tông chủ của Lăng Vân tông, nghĩ đến sự kinh diễm của tiểu sư thúc thì cũng thấy xứng đôi, nhưng Trần Mục còn nhỏ hơn nàng ta rất nhiều!

Nàng ta nhớ lại rất nhiều năm về trước, tại sao sư tôn lại phái nàng ta đến Trần gia chăm sóc Trần Mục, hơn nữa còn không nhận Trần Mục làm đồ đệ, thì ra đây là nam nhân mà nàng ta đã sớm nhìn trúng, giống như nuôi phu từ bé.

Triệu Phi Yến nghĩ đến lúc mình cùng tu luyện với Trần Mục, tại sao sư tôn lại có dáng vẻ không tình nguyện, hóa ra là không phải bởi vì bối phận!

Lúc đó sư tôn không đánh chết ta, quả nhiên vẫn là yêu thương ta nhất, Triệu Phi Yến ôm ngực, trên mặt nở nụ cười yêu kiều nói: “Chúc mừng sư tôn, chúc mừng tiểu sư thúc.”

Khương Phục Tiên gật đầu cười nhẹ: “Phi Yến, chuyện này ở Lăng Vân tông chỉ có Thái Thượng trưởng lão và Tần sư thúc của con biết, không được nói cho người khác.”

“Sư tôn, con sẽ thay hai người giữ kín bí mật.” Triệu Phi Yến che miệng cười trộm.

Chuyện này vẫn chưa phải lúc để công khai hoàn toàn, Khương Phục Tiên gật đầu: “Phi Yến, con tu luyện cho tốt, ta còn phải cùng tiểu sư thúc của con đến Trần gia.”

“Sư tôn, chúc hai người hạnh phúc, con sẽ tu luyện thật tốt.” Triệu Phi Yến cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Ban đêm, Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi thuyền tiên đi đến Bắc Hoang, bọn họ không dùng truyền tống trận bởi vì còn cách năm mới một thời gian nữa, ngồi thuyền tiên còn có thể ngắm nhìn phong cảnh trên đường đi.

Khương Phục Tiên đứng ở đầu thuyền, nàng ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, Trần Mục ôm lấy vị hôn thê từ phía sau, dịu dàng nói: “Sư tỷ, nàng đang nghĩ gì thế?”

“Không nghĩ gì cả, sao chàng cứ thích dính lấy ta thế, mau đi tu luyện đi.” Khương Phục Tiên thúc giục nói.

Trần Mục nghiêm túc nói: “Sư tỷ, ta sợ nàng lạnh cho nên mới muốn ôm nàng, cho nàng ấm lên.”

Hồng Mông Tử Khí bao phủ người Khương Phục Tiên, cơ thể nàng ta rất ấm áp, làm như vậy thì Trần Mục không thể chăm chú tu luyện được: “Chúng ta vẫn nên cùng nhau tu luyện thôi.”

“Sư tỷ, khoảng thời gian này để ta chăm sóc nàng, được không?” Trần Mục trịnh trọng nói bên tai nàng ta.

Khương Phục Tiên không khỏi cười nhẹ, cảm giác được cưng chiều rất tuyệt vời, nàng ta dang hai tay ra, giống như con chim đang đấu tranh thoát khỏi trói buộc: “Còn không tu luyện nữa thì gia pháp phục vụ.”

Trần Mục nghe thấy giọng nói lành lạnh thì chỉ đành buông tay, hai người bọn họ ngồi khoanh chân tu luyện.

Thuyền tiên vẫn chưa xuyên toa không gian, nó đi rất chậm, ba ngày sau, nhiệm vụ đánh dấu lại được cập nhập lần nữa.

【Nhiệm vụ: Đánh dấu Cửu Thiên Huyền Nữ miếu】

Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu.

Trần Mục bảo nàng ta dừng thuyền tiên lại, cười nói: “Ta cảm giác gần đây có bảo bối.”

Hắn lấy Tạo Hóa La Bàn ra, có ánh sáng phát ra, chỉ thẳng về hướng Đông Bắc: “Sư tỷ, bây giờ chúng ta đi về hướng Đông Bắc đi.”

“Được.” Khương Phục Tiên nhìn ra La Bàn trong tay Trần Mục không đơn giản, hắn có thể phát hiện ra tạo hóa hoặc là có liên quan tới Tạo Hóa La Bàn trong tay hắn.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 438: Chân Thành Đối Đãi (1)



Khương Phục Tiên cũng không để ý lắm.

Đi theo chỉ dẫn của Tạo Hóa La Bàn, ở chỗ sâu trong núi lớn nơi không có người ở, bọn họ tìm thấy một tòa cổ miếu, trong tòa cổ miếu trống rỗng, nhưng xung quanh và bên trong miếu lại không dính bụi trần, xung quanh tràn ngập sương mù rất quỷ dị.

Trần Mục và Khương Phục Tiên đáp xuống bên ngoài cổ miếu.

Xung quanh cây xanh bao quanh, cách chỗ cổng cổ miếu mở ra không xa cũng vắng ngắt, rất quỷ dị.

Sau khi hai người quan sát kỹ lưỡng, bọn họ không phát hiện ra bên trong có gì bất thường.

Trần Mục nghiêm túc nói: “Sư tỷ, ta đi vào trong trước xem xem, nàng ở chỗ này đợi ta.”

“Cùng nhau vào đi.” Khương Phục Tiên chủ động nắm lấy tay Trần Mục, không thể để cho hắn mạo hiểm, hai người nhìn nhau mỉm cười, sau đó đi vào Cửu Thiên Huyền Nữ miếu.

Phiến đá màu xanh trên mặt đất không nhuốm bụi trần, ở đây có sự tồn tại của cấm chế đặc biệt, ngay cả gió cũng không thể đến gần, thậm chí cả thời gian cũng bị cấm, nhưng Trần Mục và Khương Phục Tiên không hề gặp trở ngại.

Bọn họ thuận lợi tiến vào Cửu Thiên Huyền Nữ miếu.

【Thành công đánh dấu Cửu Thiên Huyền Nữ miếu】

【Chúc mừng lấy được Huyền Thiên Trấn Ma Ấn】

Kim ấn từ trên trời rơi xuống, mây mù xung quanh tan biến, gió nhẹ thổi qua, trong Cửu Thiên Huyền Nữ miếu khôi phục sinh cơ, thời gian đứng yên bắt đầu trôi đi.

Khi cấm chế biến mất, Trần Mục nhìn trấn phong ấn màu vàng ngay trước mặt, hắn khẽ cau mày lại, bên trên còn có vài vết nứt.

Trần Mục đưa tay ra, Huyền Thiên Trấn Ma Ấn rơi xuống trong tay hắn, còn có thể tùy theo ý nghĩ của hắn mà biến to hóa nhỏ, cho dù có bị tổn hại thì để trấn áp Ma Thần phổ thông và Chân Tiên cũng chắc chắn không vấn đề gì.

Đây là món tiên khí vô cùng mạnh.

Có trấn ma ấn trong tay, cho dù Trần Mục gặp phải Ma Thần cũng có át chủ bài để đối phó.

“Sư tỷ, tặng nàng.”

“Ta không dùng được, chàng cầm lấy đi.”

Trần Mục cười thu lại Huyền Thiên Trấn Ma Ấn: “Sư tỷ, nếu chúng ta đã đến Huyền Nữ miếu thì chi bằng đi bái phỏng vị tiền bối này.”

Khương Phục Tiên gật đầu cười nhẹ.

Hương hỏa trong cung điện sớm đã dập tắt, chính giữa thờ phụng một pho thạch tượng dáng vẻ mơ hồ.

“Đa tạ tiền bối.” Trần Mục khom người hành lễ với pho thạch tượng, Huyền Thiên Trấn Ma Ấn hẳn là có liên quan với Cửu Thiên Huyền Nữ, cho nên muốn tỏ ý cảm tạ với nàng ta.

Khương Phục Tiên nhìn hương hỏa nhen nhóm, khói xanh bay thẳng tắp lên trên: “Nàng ta sẽ nghe thấy đấy.”

Trần Mục nghi hoặc nói: “Thật sao?”

“Hương hỏa truyền thừa sức mạnh thần bí, nếu như cường giả tế tự còn sống thì có thể cảm ứng được, phán đoán cũng rất đơn giản, đó là xem hương hoa bay thẳng lên mây trời hay là tan mất trong không khí.”

Nghe thấy lời nhắc của vị hôn thê, Trần Mục mới chú ý thấy hương hỏa ở chỗ này bay thẳng lên trời.

Bình thường hắn không để ý đến những chi tiết này, lần này trở về Trần gia có thể chú ý thử xem.

Tạo Hóa La Bàn vẫn phát ra quang mang như cũ, quang mang xuyên qua tường chỉ vào chỗ sâu trong cung điện: “Sư tỷ, xem ra chỗ này vẫn còn có tạo hóa khác.”

“Đi xem thử xem.”

Khương Phục Tiên cũng cảm thấy hứng thú.

Trần Mục và Khương Phục Tiên đi đến phía sau của cung điện, chỗ này giống như khu hoa viên.

Gần đó có năng lượng dao động đặc biệt, chỗ sâu trong hoa viên có một gốc cây ăn quả rất kỳ lạ, gốc cây đó cao mười mấy trượng, trông rất hư ảo.

Thân cây thoắt ẩn thoắt hiện, có thể nhìn thấy được tường viện ở phía sau, trên cây treo quả màu vàng, có kích thước to bằng nắm tay.

Trần Mục không thể dùng linh lực để hái quả trên cây xuống, trong mắt hắn mang theo chấn kinh: “Ảo giác?”

Trên mặt Khương Phục Tiên nở nụ cười nhẹ, nói: “Vốn không phải là ảo giác, đây là cái cây thật sự tồn tại, chỉ có thể dùng niệm lực để nhận biết.”

Trần Mục dùng niệm lực, hắn hái quả màu vàng xuống từ trên cây, không thể dùng tay chạm vào nó: “Sư tỷ, đây là chuyện gì thế?”

“Rất lâu về trước, thiên địa gặp nạn, đại năng viễn cổ thông qua một loại bí thuật nào đó muốn xây dựng nên thế giới trường sinh bất tử, cuối cùng thất bại.”

“Bản thể của gốc cây này hẳn chính là thần thụ, đây là tinh thần thể do nó tách rời ra.”

Khương Phục Tiên bổ sung nói: “Trước khi thiên địa đại kiếp, cường giả đều đang chạy trốn tránh né, một số cường giả đi đến Tiên giới, một số cường giả đi đến tinh không, những cường giả ở lại đa số đều gặp nạn, chỉ có một bộ phận cường giả chôn giấu nhục thân của mình đi, thần hồn rời rạc giữa âm dương, khi thiên địa trở về quỹ đạo thì bọn họ có thể quay trở lại.”

Trần Mục lẩm bẩm nói: “Nói cách khác, ở nhân gian còn có thể đào ra được nhục thể của Chân Tiên?”

“Theo lý mà nói thì không sai, nhưng loại cường giả đó cho dù ở trước mặt ngươi thì muốn đến gần cũng chẳng phải chuyện dễ dàng, xung quanh có thể có sát trận.”

Trần Mục đặt tiên quả kim sắc vào mi tâm, sau đó nguyên thần nuốt chửng tiên quả kia.

Thần hồn của Trần Mục ở trong nguyên thần.

Khương Phục Tiên mang theo ánh bạc tiến vào nguyên thần của Trần Mục, vào khoảnh khắc hai đạo thần hồn dung hợp, cảm giác rất kì diệu, còn k*ch th*ch hơn so với tiếp xúc da thịt.

Sau khi thần hồn hòa vào nhau, Khương Phục Tiên giúp vị hôn phu luyện hóa năng lượng bên trong tiên quả kim sắc, nguyên thần của Trần Mục giải phóng ra ánh bạc.

Trần Mục nhìn thấy ký ức của Khương Phục Tiên, hắn nhìn thấy cung điện huy hoàng, có đám cường giả đang thảo luận về tương lai của Khương Phục Tiên, bọn họ quyết định gửi Khương Phục Tiên tuổi nhỏ đến nhân gian, một tia sáng từ nơi sâu trong tinh không rơi xuống nhân gian, nàng ta đến từ chỗ sâu trong tinh không.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 439: Chân Thành Đối Đãi (2)



Chương 439: Chân Thành Đối Đãi (2)

Khương Phục Tiên cũng nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái, một người trẻ tuổi đẹp trai giống như Trần Mục buộc dây thừng vào rồi từ chỗ cao nhảy xuống dưới, sau đó sợi dây thừng kia bị đứt.

Những ký ức này rất kì lạ, Khương Phục Tiên không khỏi hoài nghi, đây là ký ức của phu quân ta?

Trần Mục vốn muốn đóng kín ký ức của kiếp trước, nhưng sau khi suy xét cẩn thận thì vị hôn thê không giữ lại gì với hắn, chính mình cũng không muốn giấu nàng ta.

Khương Phục Tiên có chút hỗn loạn, những ký ức này rốt cuộc là có chuyện gì? Nàng ta đã từng nhìn thấy kiếp trước của Trần Mục trong Luân Hồi thạch, bóng dáng kia uy áp chư thiên, ngay cả nàng ta cũng cảm thấy áp lực, những ký ức này tuy rằng kỳ lạ nhưng lại rất bình thường.

Nàng ta từng hoài nghi Trần Mục là đại năng chuyển thế, nhưng tiền thế của hắn rất bình thường, đến từ một nơi kỳ lạ.

Ký ức của vị hôn thê rất nhiều, Trần Mục muốn xem hết phải mất thời gian rất dài, nhưng rất nhanh Khương Phục Tiên đã xem hết ký ức tiền thế của Trần Mục, sau đó nàng ta xem lại lần thứ hai, lần thứ ba...

Thần hồn hai người hòa vào nhau, bọn họ có thể cảm nhận được dao động cảm xúc của đối phương, Khương Phục Tiên đầu tiên là chấn kinh, sau đó là phẫn nộ, cuối cùng lại cười lớn.

Có thể là do kiếp trước hắn chết quá vô lý.

Nửa ngày sau, năng lượng của tiên quả đã bị bọn họ luyện hóa, nguyên thần của Trần Mục dần dần ổn định, Khương Phục Tiên không ngừng xem đi xem lại ký ức của hắn vô số lần, sau đó thần hồn của nàng ta trở về thức hải của mình.

Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi khoanh chân đối diện nhau, bọn họ đồng thời mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, Trần Mục lên tiếng trước: “Sư tỷ, nàng sẽ không đánh ta chứ?”

Vẻ mặt Khương Phục Tiên mang theo sương giá, nàng ta nghiến răng, biểu cảm vừa hận vừa yêu có chút đáng yêu.

Trần Mục nghiêm túc nói: “Sư tỷ, kiếp trước của ta rất xui xẻo, gặp phải nàng là may mắn lớn nhất trong kiếp này của ta, nếu như nàng không vui thì cứ đánh ta.”

Khương Phục Tiên ôm mặt, ấm ức nói: “Ta ngốc thật, đứa trẻ ba tuổi làm gì có chuyện thông minh như thế...”

Trần Mục vội vàng ôm vị hôn thê, an ủi nói: “Sư tỷ, nàng đừng khóc, đều tại ta không tốt, sau này ta tuyệt đối sẽ không giấu nàng chuyện gì nữa.”

“Hừ, cho dù chàng làm người hai kiếp, chàng cũng không chơi lại sư tỷ đâu.” Khương Phục Tiên buông tay xuống, lộ ra nụ cười vui vẻ.

Trần Mục nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Khương Phục Tiên, trầm giọng nói: “Sư tỷ, nàng dọa ta sợ đấy.”

“Có muốn ta gọi chàng là lão công không?” Khương Phục Tiên nhìn vào mắt Trần Mục, mỉm cười hỏi.

“Được thôi.”

“Chàng nghĩ đẹp thật.”

Khương Phục Tiên đắc ý nhướng mày.

Trong lòng Trần Mục bỗng nhiên thoải mái hơn rất nhiều, có lẽ không nói với vị hôn thê là lựa chọn tốt nhất.

Người Khương Phục Tiên thích chính là Trần Mục, không để ý kiếp trước hắn như thế nào, nhưng bóng dáng trong Luân Hồi thạch kia thì phải giải thích như thế nào?

Trần Mục ôm lấy vị hôn thê, dịu dàng nói: “Sư tỷ, nàng không cần phải vì ta mà độ kiếp, nếu như nàng muốn về nhà thì ta có thể cùng nàng quay về.”

Thần hồn hai người dung hợp, Trần Mục biết được rất nhiều bí mật của Khương Phục Tiên, những bí mật này chỉ có một m*nh tr*n Mục biết, bao gồm cả thân thế của nàng ta.

Khương Phục Tiên đến từ tinh không, đến nhân gian chỉ là để rèn luyện, nàng ta hoàn toàn không cần phải độ kiếp nhưng vì muốn giúp Trần Mục mà nguyện ý mạo hiểm vì hắn.

“Sư tỷ biết chàng sẽ đi cùng ta, cho nên ta phải độ kiếp vì chàng, trên người chàng có thiên mệnh gia trì, xác suất độ kiếp thành công cao hơn ta.”

Nàng ta cũng đã từng xem cuộc nói chuyện giữa Trần Mục và tổ tiên của Trần gia, biết được có lẽ có mảnh vỡ của Thiên Đạo trên người vị hôn phu, thứ này không thể nhìn thấy bằng mắt thường, so với huyết mạch Thần tộc thì còn nghịch thiên hơn.

“Sư tỷ, ta không muốn nàng mạo hiểm.”

“Yên tâm, cho dù thất bại thì ta cũng có thể dựa vào huyết mạch Thần tộc mà sống lại từ trong thiên kiếp.”

Khương Phục Tiên biết Trần Mục đau lòng cho mình, mặc dù hắn đã sống hai kiếp nhưng số tuổi cộng lại cũng không đủ bằng số lẻ của nàng ta, là một vị hôn thê, việc nàng ta có thể làm chính là chăm sóc thật tốt cho vị hôn phu.

Trần Mục hôn lên trán của vị hôn thê, Khương Phục Tiên vừa cười vừa nói: “Về Trần gia đi.”

“Ta hái vài trái tiên quả trước đã.”

“Đây chính là đồ tốt, để ở đây cũng lãng phí, mang hết toàn bộ đi.”

Khương Phục Tiên cười đề nghị, Trần Mục dùng niệm lực hái xuống lượng lớn tiên quả kim sắc, những tiên quả này có thể làm tăng cường độ của nguyên thần lên rất nhiều lần.

Gió bắc mang theo gió tuyết bao phủ Cửu Thiên Huyền Nữ miếu, Trần Mục và Khương Phục Tiên trở lại thuyền tiên, bọn họ tiếp tục đi đến Trần gia ở Bắc Hoang.

Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi đối diện nhau khoanh chân tu luyện, hơi thở của bọn họ giao nhau, thần hồn đan xen.

Trên người nàng ta chỉ có hai phần lễ vật, là dành cho Trần Hạo và Tạ Nhã, lần trước đến bái phỏng Trần gia vẫn chưa gặp bọn họ nên cũng chưa đưa được.

Trần Mục dịu dàng nói: “Sư tỷ, xem như người nhà mình cứ thoải mái đến là được, không cần để ý.”

Khương Phục Tiên lấy ra mấy bộ áo váy để Trần Mục đề cử: “Sư tỷ, tỷ mặc cái gì cũng đều đẹp cả, nếu nhất định phải chọn thì bộ áo váy màu tím nhạt này rất đẹp.”

“Vậy thì mặc bộ này.” Khương Phục Tiên thay chiếc váy tuyết chạm đất dày nặng bằng chiếc áo váy màu tím nhạt, trông giống như tỷ tỷ nhà bên vậy.
 
Back
Top Bottom